Lãng Mạn [Hết] Không ai thích Chu Tự Thư - Nặc Danh Hàm Ngư

[Hết] Không Ai Thích Chu Tự Thư - Nặc Danh Hàm Ngư
Chương 20


"Thịch Thịch Thịch" tiếng gõ cửa vang lên.Không muốn bị người khác nhìn thấy, Chu Tự Thư vội vàng lấy hai tờ giấy trên bàn, lau nước mắt sạch sẽ, ngồi trở về, khàn giọng nói: "Mời vào."

Người phục vụ vừa bước vào, cô đã cảm nhận được bầu không khí kỳ quái trong hộp, nhưng dù sao cô cũng chỉ là một người phục vụ, mặc dù chưa thấy qua sự đời, nhưng cô đã thoáng nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình, tổng tài Văn thị, trong một tờ tạp chí tài chính nào đó, không dám nhiều lời một câu, nhìn thêm một cái, lặng lẽ đặt hết bát đĩa lên bàn rồi lui ra ngoài.Văn Bùi Chi nhìn đồ ăn trên bàn, chúng rất kỳ quái, có hai khẩu vị hoàn toàn khác nhau, hắn không khỏi thở dài, sau đó cẩn thận đẩy đồ ngọt ra, cẩn thận đặt đồ ăn cay trước mặt Chu Tự Thư.Động tác này rơi vào trong mắt Chu Tự Thư, vào lúc đó, trong đôi mắt đờ đẫn kia đột nhiên có một tia sáng, đến rất nhanh, lại biến mất rất nhanh.Cậu không thể hiểu tại sao Văn Bùi Chi lại làm điều này?

Cậu không biết hắn muốn làm gì nữa?

Vì hắn không thích cậu, hắn không cần phải nhẹ nhàng như vậy, cậu sẽ hiểu lầm."

Văn Bùi Chi."

Nghe thấy Chu Tự Thư gọi tên mình, Văn Bùi Chi dừng tay, đặt đũa xuống, quay đầu nhìn cậu."

Có chuyện gì vậy, Tiểu Thư?"

"Tôi không muốn ở lại Hạ gia nữa, nhưng là. . ."

Chu Tự Thư mím môi, cau mày.

Với tình trạng cơ thể hiện tại, cậu không biết mình có thể sống được bao lâu.

Cậu rất mệt mỏi, mệt mỏi đến mức không còn tâm sức để trả thù bất kỳ ai, hiện tại cậu chỉ muốn rời đi, rời khỏi Hạ gia, rời khỏi đây, ít nhất hãy để cậu gọi lại cái tên Chu Tự Thư trong thời gian qua của cuộc đời mình."

Em sợ Hạ Hành, không sao, có anh là được."

Hạ Hành về nhà vào lúc chạng vạng tối, không thấy Chu Tự Thư đâu, hắn đứng trong vườn, lấy tay xoa xoa những cánh hoa.

Cánh hoa tàn cũng giống như người đã ra đi từ lâu, vĩnh viễn không thể trở lại như ban đầu, trong khu vườn này dù có trồng trăm ngàn đóa hoa cũng sẽ không còn như ban đầu.Khi nhìn thấy Văn Bùi Chi và Chu Tự Thư đứng ngoài cổng, hắn chợt nhận ra rằng Hạ Khanh đã thực sự biến mất.Em trai của hắn, người yêu của hắn, Hạ Khanh của hắn đã thực sự chết.Giấc mơ tan vỡ, hắn nên tỉnh lại.Hắn vứt những cánh hoa đã gãy trên đầu ngón tay, đi về phía cổng.Vẫn không muốn từ bỏ, Hạ Hành khẽ mỉm cười, đưa tay ra nhẹ nhàng nói: "Khanh Khanh."

Chu Tự Thư đứng bên cạnh Văn Bùi Chi, lông mày và đôi mắt lạnh lùng.

Cậu không nhìn Hạ Hành mà chỉ nhìn khu vườn phía sau Hạ Hành, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Hạ Hành, hai năm trước tôi nên cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi."

"Tôi cứ tưởng anh thích tôi thật đấy, hóa ra là tôi giống Hạ Khanh.

Nói thật, đây là lần đầu tiên có người nói thích tôi.

Nhưng nếu người anh thích là Hạ Khanh, thì đừng coi tôi thành cậu ta làm gì." .Mỗi người đều là độc nhất vô nhị."

Nói tới đây, Chu Tự Thư đột nhiên không nói được nữa.Mỗi người phải không?Tại sao rõ ràng là lời cậu nói ra, nhưng cậu lại có chút không dám tin?"

Tiểu Thư cũng là độc nhất vô nhị."

Nghe thấy giọng nói dễ chịu xen lẫn lời nói dịu dàng của Văn Bùi Chi lọt vào tai Chu Tự Thư, lúc đó cậu không kìm được, thiếu chút nữa lại rơi nước mắt."

Không cần nói lời xin lỗi, Hạ Hành, tôi cũng nghe nhiều rồi, anh đối với tôi rất tốt, đáng tiếc tôi không phải Hạ Khanh."

Nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Hạ Hành, cậu dường như đã đoán được Hạ Hành sẽ nói gì.

Chỉ là cậu đã nghe quá nhiều, không muốn nghe nữa, một câu ba chữ cũng chẳng nghĩa lý gì, cũng không bù đắp được tổn thương mà cậu phải gánh chịu.Ánh hoàng hôn trên bầu trời phản chiếu những bông hoa trong vườn, Chu Tự Thư ngẩng đầu nhìn lên."

Tiến về phía trước nhìn đi, Hạ Hành.

Hạ Khanh, nhất định cũng sẽ hy vọng như vậy."

Chu Tự Thư rời đi mà không mang theo bất cứ thứ gì, vốn dĩ không có thứ gì thuộc về cậu.

Tuy nhiên, ngay khi cậu và Văn Bùi Chi quay người rời đi, vẻ mặt của Hạ Hành phía sau cậu đột nhiên trở nên hung dữ, đôi mắt hắn tràn đầy sự điên cuồng.Văn Bùi Chi và Chu Tự Thư song song đi trên đường, Chu Tự Thư cứ cúi đầu nhìn xuống đất, Văn Bùi Chi muốn nói nhưng không biết nên nói như thế nào.Vì lý do thể chất, Chu Tự Thư dần không theo kịp tốc độ của Văn Bùi Chi lên bị tụt lại phía sau.

Văn Bùi Chi hơi quay đầu lại, lại bị một tia sáng chói mắt vọt đến."

Tiểu Thư!"
 
[Hết] Không Ai Thích Chu Tự Thư - Nặc Danh Hàm Ngư
Chương 21


Chu Tự Thư thậm chí không có thời gian để nhìn lại trước khi cậu bị đẩy ra ngoài, âm thanh va chạm nổ tung bên tai cậu.Vì bị đẩy ra kịp thời nên khi ngã xuống, lòng bàn tay của cậu bị trầy xước và phần sau đầu đập xuống đất.

Ý thức mơ hồ, phải một lúc sau Chu Tự Thư mới chậm rãi đứng dậy.Nhưng mà, khi nhìn rõ ràng cảnh tượng trước mắt, Chu Tự Thư cảm thấy nhất định đã có người bóp cổ cậu, khiến cậu không thở nổi, nếu không sao lại ngộp thở như vậy!Chiếc xe gây tai nạn vẫn đậu tại chỗ như một sự khiêu khích, dường như chúng không hề sợ hãi trước các chế tài của pháp luật.Máu vương vãi trên mặt đất, Văn Bùi Chi nằm ở giữa."

Văn...

Văn Bùi Chi."

Toàn thân Chu Tự Thư run rẩy, gần như không thể đứng thẳng, cậu sắp ngã xuống, giọng nói của cậu càng thêm đứt quãng.Người vừa đứng cạnh cậu một giây trước giờ nằm trên vũng máu, trông như đã chết.Cậu loạng choạng ngã vào bên người Văn Bùi Chi, run rẩy ôm lấy hắn, đưa tay lau vết máu trên mặt, cố gắng che vết thương một cách bất đắc dĩ."

Không... sẽ không.

Văn Bùi Chi, anh....

đừng chết."

Giờ khắc này, Chu Tự Thư hận chính mình muốn chết.Cậu thật sự không muốn hắn chết, cậu thật sự không muốn hắn trả mạng cho cậu.Cậu chỉ là không cam lòng, cậu chỉ muốn ai đó nhìn thấy cậu, nhìn thấy sự tốt đẹp của cậu, cậu chỉ muốn ai đó yêu cậu.Cậu hận hắn, nhưng cậu thật sự không muốn hắn chết, cậu không muốn."

Tiểu Thư, không, đừng khóc nữa."

Khi hắn vẫn còn ý thức, Văn Bùi Chi yếu ớt đưa tay lên lau nước mắt cho Chu Tự Thư, nhưng hắn không thể lau sạch, khuôn mặt của Chu Tự Thư đã dính đầy máu."

Không. . . không sao.

Văn Bùi Chi, anh sẽ không chết, anh sẽ không.

Xin anh, đừng ngủ, đừng ngủ!"

Nhưng mặc kệ Chu Tự Thư khàn giọng như thế nào, Văn Bùi Chi vẫn từ từ nhắm mắt lại trong ngực cậu.Chu Tự Thư không biết làm thế nào cậu xuất hiện trong bệnh viện, trước khi hắn bất tỉnh, cậu nhìn thấy cảnh sát đưa Hạ Hành đi, người đó điên đến nỗi sau khi bị cảnh sát đẩy vào xe, hắn vẫn cười.Cậu và Văn Bùi Chi được đưa trở lại bệnh viện bằng xe cấp cứu.

Cậu tỉnh dậy rất nhanh, không để ý đến cây kim vẫn còn trong tay, rút kim ra mà không xỏ giày, chân trần loạng choạng ra khỏi phòng bệnh, hỏi ý kiến y tá rồi tìm đến phòng mổ.Y tá bảo cậu về phòng nghỉ ngơi trước, nhưng cậu không chịu nói gì, chỉ đứng ở cửa không chịu đi đâu.Lưng dựa vào tường ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt không chút máu, cậu tuyệt vọng cùng mê man.Thời gian chờ đợi kéo dài mấy tiếng đồng hồ, Chu Tự Thư cứ nhìn chằm chằm vào ánh đèn trong phòng phẫu thuật không dám chớp mắt.

Cuối cùng, cậu không thể cầm cự được nữa mà ngất đi.Khi tỉnh lại lần nữa trên giường bệnh, cậu cố gắng tìm kiếm Văn Bùi Chi, nhưng vì sức yếu, cậu dễ dàng bị y tá đẩy trở lại giường.

Y tá nói với cậu rằng Văn Bùi Chi đã rời khỏi phòng phẫu thuật, vẫn đang ở trong phòng theo dõi, bảo cậu đừng lo lắng.Chu Tự Thư rất cố chấp, nói gì cũng không tin, phải tận mắt chứng kiến mới tin được.

Y tá không thể chống lại cậu, vì vậy cô chỉ có thể đi cùng cậu đến đó.Khi nhìn thấy Văn Bùi Chi nằm trong phòng bệnh, có lẽ cậu đã khóc quá nhiều, quá lâu, không còn nước mắt để rơi nữa, chỉ cảm thấy mắt cay cay, nhưng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chứng minh rằng người đó vẫn còn sống.Vài ngày sau, Văn Bùi Chi rời khỏi phòng quan sát và được chuyển đến phòng bệnh chung, nhưng hắn không bao giờ tỉnh lại và nằm yên lặng trên giường.Chu Tự Thư sẽ đến mỗi ngày, mang theo loài hoa yêu thích của người đó.Nếu không phải nhìn dòng chữ vẫn đang thay đổi lên xuống trên màn hình, cậu còn tưởng rằng người trên giường đã chết.Hôm nay, Chu Tự Thư vẫn cầm bó hoa đi vào phòng bệnh, đầu tiên cậu cắm lại những bông hoa trong chiếc bình đầu giường rồi cắm những bông hoa mới mang đến vào đó.Sau đó lặp lại hành động mấy ngày nay, cậu ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn Văn Bùi Chi, khẽ gọi tên hắn, giống như trước, không có bất kỳ phản ứng nào."

Văn Bùi Chi, mỗi lần anh không đáp lại tôi như vậy, tôi đều sẽ nghĩ, nếu như anh trực tiếp chết đi thì tốt rồi, còn muốn tra tấn tôi như vậy làm gì?"

Giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, Chu Tự Thư bất đắc dĩ cười cười: "Anh cho rằng tôi là người xấu sao?

Rõ ràng anh đã cứu tôi, tôi còn có ý nghĩ như vậy?"

Biết sẽ không nhận được phản hồi, Chu Tự Thư vẫn lo tự hỏi mình, không biết là hỏi Văn Bùi Chi hay là tự hỏi chính mình."

Không xấu, Tiểu Thư, rất tốt."
 
[Hết] Không Ai Thích Chu Tự Thư - Nặc Danh Hàm Ngư
Chương 22: Kết thúc


Văn Bùi Chi tỉnh lại.Chu Tự Thư hồi lâu không có phản ứng, cậu sửng sốt hồi lâu, cho rằng mình xuất hiện ảo giác, mãi đến khi có sự đụng chạm mềm mại trên mặt, cậu mới phát hiện không phải ảo giác.Cậu dụi đầu ngón tay vào khóe mắt, lau đi những giọt nước mắt."

Sau này đừng khóc vì loại người như anh, không đáng đâu."

Văn Bùi Chi nằm quá lâu, cũng rất lâu không nói chuyện, thanh âm khàn khàn cực kỳ, hơn nữa khóe miệng gượng cười, thật sự là rất khó coi."

Đáng lẽ tôi nên cảm ơn anh vì đã cứu tôi, nhưng là...", Chu Tự Thư cụp mắt xuống, ánh mắt âm trầm, "Có thể coi như không ai nợ ai."

"Không ai nợ ai dùng ở chỗ này không thích hợp.

Tiểu Thư, anh nợ em cái mạng này trả cũng không hết, huống chi anh không chết, còn chưa trả được em."

Cổ nằm trên có chút không thoải mái, Văn Bùi Chi khẽ nhúc nhích, đập vào khóe mắt hắn là một bó hoa trên tủ đầu giường, hoa còn rất mới, trên đó còn có giọt nước, cho thấy sự chăm sóc của người đã mang chúng đến."

Những bông hoa thật đẹp, Tiểu Thư, cảm ơn em."

Như chợt nhớ ra điều gì, Chu Tự Thư vội vàng đứng dậy, chặn bình hoa lại.Văn Bùi Chi ngẩn người, nụ cười đông cứng nơi khóe miệng.Như đã hẹn trước, cả hai đồng thời cúi đầu, im lặng.Mãi cho đến khi bác sĩ gõ cửa để đi vòng quanh phòng bệnh hàng ngày, tình huống xấu hổ giữa hai người họ mới được phá vỡ.

Chu Tự Thư tránh sang một bên, đứng cạnh cửa sổ im lặng lắng nghe bác sĩ hỏi Văn Bùi Chi xem hắn có cảm thấy khó chịu không.Bác sĩ đi không bao lâu, Chu Tự Thư đi thẳng đến bên giường, đem hoa cắm trong bình ném vào thùng rác trước mặt Văn Bùi Chi.Văn Bùi Chi đưa tay ra để ngăn cản nhưng không kịp, rơi vào khoảng không, trơ mắt nhìn bó hoa đang nở rộ đã bị rác rưởi vấy bẩn."

Tiểu Thư?"

Văn Bùi Chi ngẩng đầu nhìn, lại chỉ thấy trên mặt đối phương lạnh như băng, muốn nói cái gì đều nuốt xuống.Sau ngày hôm đó, Văn Bùi Chi không bao giờ gặp lại Chu Tự Thư, bông hoa trong chiếc bình trên bàn cạnh giường cũng không còn nữa, mùi hoa nhẹ nhàng và dễ chịu cũng không còn trong phòng bệnh.Một ngày nọ, khi Văn Bùi Chi trở lại phòng bệnh sau khi kiểm tra xong, hắn tìm thấy một lá thư bên cạnh gối của mình.

Đầu ngón tay mở ra phong thư khẽ run lên, Văn Bùi Chi thậm chí không muốn đọc thư, mặc dù trên phong thư không viết gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết ai là người để lại phong thư.Người đi xa luôn để lại một lá thư trước khi rời đi, hắn biết rằng Chu Tự Thư cuối cùng sẽ rời đi.Nội dung thư rất đơn giản, ngay cả chữ ký cũng không có, vỏn vẹn bốn chữ."

Cảm ơn, tạm biệt."

Chữ viết tay đẹp, không có dấu vết của Phương Ý.Văn Bùi Chi nhớ lại nét chữ của Chu Tự Thư khi còn trẻ, nó rất đẹp, nổi bật giữa nét chữ xiêu vẹo của đám đông, nhìn thoáng qua là không thể quên được.Tại sân bay, Chu Tự Thư kéo vali đang chờ lên máy bay, cúi đầu liếc nhìn chiếc thẻ điện thoại di động nhỏ trong tay, đi đến thùng rác, lại mở mắt ra, là chiếc thẻ điện thoại.

đã được ném vào nó.Trước khi lên máy bay, Chu Tự Thư quay đầu nhìn lại, không ai biết cậu đang nhìn cái gì, cũng không biết cậu muốn nhìn cái gì, muốn chờ đợi cái gì.Chỉ là cho dù miễn cưỡng như thế nào, cậu cũng không thể tiếp tục ở lại như không có chuyện gì xảy ra.Trước khi đi, cậu còn đi gặp Hạ Hành, hắn đã không còn là người trong ký ức của cậu nữa, người trước mặt cậu lộ vẻ cô độc, ánh mắt điên cuồng, khiến người ta có chút tiếc nuối.Cậu vẫn nhớ rằng Hạ Hành đã nói điều gì đó với cậu với vẻ mặt hung dữ, " Cậu cho rằng Văn Bùi Chi sẽ thích cậu sao?"

Cậu biết Văn Bùi Chi cảm thấy áy náy với cậu hơn là thích cậu, cậu biết áy náy này, thế là đủ rồi.Cậu cúi đầu khẽ cười.Tạm biệt, Văn Bùi Chi
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom