5 năm Từ ngày Daiku rời khỏi làng, Elira như mất đi một phần ánh sáng trong tim.
Mỗi sáng thức dậy, cô đều nhìn về phía đồng cỏ – nơi hai người đã hứa hẹn dưới bầu trời sao, nơi kỷ niệm vẫn còn đọng lại qua từng cơn giócô nói:"Tớ sẽ cố gắng luyện tập phép thuật.
Khi cậu trở về, tớ sẽ cho cậu thấy...
Thủy pháp sư Elira mạnh mẽ như thế nào."
Mỗi ngày, cô đều thức dậy từ lúc trời còn chưa sáng, tự mình luyện tập từng câu thần chú, từng động tác điều khiển nước
từng dòng nước uốn lượn trong không khí theo mệnh lệnh của cô.
Những lúc không có ai xung quanh, Elira cảm thấy mình gần như hòa làm một với nguyên tố nước, giống như cô có thể cảm nhận được sự chuyển động của nó trong chính cơ thể mình
vào một hôm lớp phép thuật của elira tổ chức cuộc thi thầy bảo:"hôm nay ta tổ chức cuộc thi dành danh hiệu pháp sư giỏi nhất lớp .Đây không chỉ là cơ hội để các em chứng minh tài năng, mà còn là lúc các em phải đối mặt với giới hạn của bản thân.
Ai chiến thắng sẽ không chỉ nhận được danh hiệu này, mà còn chứng minh được rằng họ có thể điều khiển phép thuật bằng cả trái tim và sức mạnh của mình"Một cô bé trong lớp, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, giơ tay và hỏi:"Thưa thầy, luật thi là gì ạ?
"ông vui vẻ đáp:"rất đơn giản"ai cũng thở phào nhẹ nhõm:"may quá "thầy nói tiếp:"Luật thi là nếu ai đánh bại thầy, thì người đó sẽ thắng"
Cả lớp im lặng, ánh mắt đầy lo lắng.
Mọi người đều nhìn nhau, không ai dám lên tiếng
các bạn thì thầm:"giỡn hả trời!"
"thắng sao nổi"
"chịu"Cô bạn ngồi bên cạnh Elira, nhìn cô rồi nhỏ giọng hỏi:"Cậu nghĩ chúng ta có thể hạ được thầy không?"
Elira mỉm cười tự tin, Cô thì thầm:"Tất nhiên, tớ sẽ cố gắng."
Ánh mắt cô trở nên kiên định, như thể cuộc thi này không chỉ là một thử thách về phép thuật, mà là cơ hội để chứng minh bản thân mình, dù có phải đối mặt với bất cứ điều gìCuộc thi bắt đầutừng người một bước lên thử sức với thầy pháp sư.
Những màn đấu phép thuật diễn ra khá căng thẳng, nhưng đều không ai có thể đánh bại được thầy.
Mỗi lần thầy dễ dàng tránh được phép thuật, hoặc chỉ cần một động tác đơn giản để phá vỡ chúng.Cả lớp bắt đầu cảm thấy bất lực.
Những tiếng thở dài vang lên, những ánh mắt ngại ngùng liếc về nhau.
Cuối cùng, chỉ còn Elira chưa thửcác bạn thì thầm:"còn mỗi elira chắc thua"
"cô ấy là pháp sư nguyên tố đấy""nguyên tố nhưng nhìn nó là biết yếu rồi"Elira không để ý đến những lời thì thầm đó.
Cô vẫn giữ vững bước đi của mình, ánh mắt kiên định và tự tin
thầy nói:"bây giờ hãy cho ta xem sức mạnh của em"
cô đáp:"vâng xin thầy đừng nương tay"Elira đứng thẳng, đôi mắt sáng rực.
Bàn tay cô bắt đầu vươn ra, và ngay lập tức, những dòng nước trong không khí bắt đầu xoay tròn quanh cô
thầy lao lên:"xung kích"đắm xuống mặt đất làm nổ tung mặt đất .elira nhảy lên cao né đòn. các bạn kinh ngạc vì nãy giở ai cũng bị one hit nhưng elira né dễ dàngcô tụ dòng nước ở cánh tay :"ngũ kiếm"những dòng nước quanh cô tụ lại, uốn lượn thành năm thanh kiếm nước nhọn hoắt, sau đó vung tay, những thanh kiếm nước bay vút về phía thầy với tốc độ chóng mặt,
Thầy đứng bất động, đôi mắt sáng lên như thể đã đoán trước mọi động thái:"ảnh hộ"Với một cử chỉ nhẹ nhàng, ông vươn tay ra và bắt đầu vẽ một vòng tròn trong không khí.
Những dòng năng lượng mờ ảo xung quanh ông bắt đầu tụ lại, tạo thành một lá chắn sáng chói, rực rỡ như thủy tinhnhững thanh kiếm va chạm vào lá chắn tạo nên âm thanh lớn thầy mỉm cười:"em khá lên rồi đấy...nhưng ta sẽ kết thúc"ông lao lên Chưa kịp để Elira phản ứng, thầy pháp sư xoay người, giẫm mạnh chân xuống đất — nước dưới chân ông bắn lên, tạo thành một luồng sóng xung kích:" quyền tốc"Ông lao lên như một cơn lốc, nhanh đến mức Elira chỉ kịp thấy hình bóng của ông phản chiếu trong những mảnh nước đang rơi
elira:"nhanh quá...."
"xung thượn chưởng"chưa kịp dứt câu ông lao lên chưởng elira văng ra;sau một hồi không thấy động tĩnh cuả elira mọi người cũng không bất ngờ vì thầy thắng:"haizzz vậy không ai dành giải rồi""Cũng đúng thôi, đối thủ là thầy mà..."trong làng bụi elira đứng dậy:"chưa kết thúc đâu'Nước bắt đầu tụ lại dưới chân cô, xoáy thành một vòng xoáy nhỏ lấp lánhđột nhiên con sông đằng sau cô rung chuyển:"hỡi các con sông ta là thủy pháp sư hãy cho ta mượn sức mạnh"Cả lớp đứng chết lặng."
Cái... cái gì vậy...?"
Thầy lùi một bước, ánh mắt đầy bất ngờ:"Không thể ngờ...
Vậy là con bé đã làm được..."cô tụ sức mạnh nước từ con sông dâng lên tạo thành một dòng nước:"thủy thức pháo nước"cô bắn dòng sông với tốc độ khủng khiếp làm thầy chưa kịp định hướng.
ông bay xa chục métMọi người trong lớp trố mắt, há hốc mồm.
Không ai nói nổi một lời.
Tất cả chỉ còn nghe tiếng tim đập và tiếng nước rơi lộp độp xuống đất.Một học sinh lắp bắp:"...Cô... cô ấy làm được thật rồi..."
Người khác thì thầm:"Cái đó... là sức mạnh thật sự của thuỷ pháp sư ?"
Từ giữa làn sương nước mờ mịt, Elira vẫn đứng vững, áo ướt sũng, hơi thở gấp, nhưng đôi mắt vẫn cháy sángvà người chiến thắng là eliraCả lớp nổ tung trong tiếng reo hò, bất ngờ xen lẫn kinh ngạc."
Cô ấy thắng rồi!"
"Không thể tin được..."
"Elira đánh bại thầy luôn kìa!!"
Elira đứng yên trong làn nước, trái tim cô đập mạnh đến mức như muốn nổ tung.
Cô cắn nhẹ môi, đôi mắt ngấn nước vì xúc động — không phải vì mệt, mà vì hạnh phúc.Thầy bước đến gần, đặt tay lên vai cô, ánh mắt chứa đầy niềm tin:"Em không chỉ giỏi... mà còn có một ý chí kiên cường.
Từ hôm nay, em xứng đáng là pháp sư giỏi nhất lớp."
Elira cúi đầu nhẹ, nở nụ cười rạng rỡ:"Cảm ơn thầy...
Em đã hứa với một người... rằng mình sẽ trở nên mạnh mẽ."
Ở phía xa, mặt nước con sông lấp lánh dưới ánh nắng, như đang chúc mừng cho người pháp sư nhỏcô về nhà, ba mẹ ra ôm lấy cômẹ khen cô:"con làm tốt lắm"cô mỉm cười:"vâng"Elira chỉ mỉm cười, một nụ cười hiền nhẹ nhưng không trọn vẹn.
Cô không nói gì thêm, lặng lẽ quay lưng bước vào phòngbố cô nhìn theo cánh cửa vừa khép lại, ông thở dài:
"Từ ngày thằng bé đó rời đi... con bé không còn cười rạng rỡ như trước nữa."
đến tối elira có một thối quen khi vào lúc 9h cô sẽ đến cái cây hoa anh đào mà cô chia tay daiku
Cây anh đào vẫn đứng đó, lặng lẽ và kiêu hãnh, hoa nở lưa thưa trong đêm, những cánh hoa hồng nhạt rơi xuống như thì thầm lời hẹn ước xưa cũ.Elira ngồi xuống bãi cỏ dưới gốc cây, tựa lưng vào thân cây, ngước nhìn bầu trời đầy sao.
Cô ôm gối, thì thầm như nói với chính mình... hoặc như đang gửi lời đến một người ở nơi xa:"Tớ đã làm được rồi, Daiku...
Tớ đã trở nên mạnh hơn... như lời tớ hứa..."
"không biết cậu đang làm gì ở đó nhỉ"Gió nhẹ thoảng qua, cuốn theo mùi hương của hoa anh đào và nước sông.
Bầu trời đêm rực rỡ ánh sao như đang lắng nghe lời tâm sự dịu dàng của cô.Elira đưa tay chạm nhẹ lên thân cây, thì thầm:"Cậu vẫn nhớ lời hẹn của chúng tớ, đúng không?
Cây anh đào... làm chứng cho tụi tớ nhé.
Một ngày nào đó, cậu ấy sẽ trở lại... ."cô ngủ thiếp đi và thức dậy:"ấy chết...11h mất rồi"cô vội vã chạy về làng.
Gió mang theo mùi cháy khét, bầu trời phía làng rực lên trong ánh lửa đỏ rực.
Khi cô đến gần hơn, cảnh tượng hiện ra khiến cô chết sững.Làng đã chìm trong biển lửa.Những ngôi nhà bị thiêu rụi, đất đá vỡ vụn, và... khắp nơi là những thi thể bất động, người dân quen thuộc nằm la liệt, ánh mắt vô hồn chưa kịp nhắm lại.Những người dân cô từng chào mỗi sáng, từng mỉm cười với cô – giờ chỉ còn là xác không hồn, phủ tro tàn.Và rồi cô thấy mẹ.Mái tóc dài của mẹ rối bời, khuôn mặt bị bụi bẩn và máu làm lem nhem, nhưng ánh mắt bà vẫn sáng lên khi thấy con gái."
Elira!!
Chạy đi con!!
Mau chạy đi!!"
Một tên pháp sư áo choàng đen, khuôn mặt hắn bị che khuất bởi chiếc mũ trùm, chỉ có ánh mắt – một con mắt độc nhất hiện lên trên áo hắn – lạnh lùng và vô cảm
đã thiêu cháy xác của mẹ ngay trước mắt cô không chỉ một tên chúng có nhiều người :"tụi bây xử lý nó đi t sẽ đem mãnh ngọc về"tên chỉ huy biến mất elira lúc này đang suy sụp tinh thần. bọn pháp sư lao lên tấn công côElira gào lên trong nước mắt.Cả không gian rung chuyển.Từ con sông phía sau làng, mặt nước sôi trào, ánh sáng màu lam chói lòa bùng lên.
Một con sóng khổng lồ, mang hình dáng như một con rồng nước khổng lồ hiện ra, gào thét, mang theo sức mạnh điên cuồng của cả đại dương."
đại long thuỷ"ẦMMMM!!!Con sóng thần lao tới như một cơn ác mộng, cuốn sạch tất cả bọn pháp sư, nhấn chìm tiếng la hét, những đòn tấn công, và cả hơi thở cuối cùng của kẻ địch.Khi mọi thứ lắng xuống, mặt đất chỉ còn lại nước, lửa bị dập tắt hoàn toàn, và một mình Elira... quỳ gục xuống, run rẩy, đôi mắt đỏ hoe nhìn vào khoảng không vô tậnElira quỳ sụp giữa mặt đất ướt đẫm, từng giọt nước rơi trên mặt cô không rõ là nước mưa hay nước mắt.
Gió thôi không thổi nữa.
Cả thế giới dường như đứng im.Cô bật lên một tiếng nấc.
Rồi một tiếng nữa.Và rồi, cô khóc òa, như một đứa trẻ vừa lạc mất tất cả, hai tay bấu chặt vào đất, run rẩy:"Mẹ ơi... con xin lỗi... con không thể làm gì cả..."
Và rồi, đôi mắt cô nhòa đi.
Mọi thứ quay cuồng, đầu óc trống rỗng.Elira ngất ....Trời bắt đầu mưa.
Những hạt mưa nhẹ như nước mắt của bầu trời rơi xuống xác làng cháy rụi, rơi lên mái tóc trắng giờ đã lấm lem bùn đất của cô gái nhỏ.Một bóng người già bước chậm rãi qua đống đổ nát.
Đôi chân trần đi trên nền đất ướt lạnh, áo choàng rách tơi tả quấn quanh người bà.
Đôi mắt đục nhưng vẫn sắc bén, bà nhìn quanh... cho đến khi thấy Elira nằm bất động bên bờ nước."
Trời đất..." – bà khẽ thốt lên, chạy đến bên cô.Bàn tay già nua run rẩy áp lên má Elira."
Vẫn còn thở... tạ ơn trời..."
Không do dự, bà cúi xuống, cõng cô gái trên lưng.
Dù cơ thể nhỏ bé kia ướt sũng, nặng nề, nhưng bà vẫn bước từng bước chậm rãi qua con đường phủ xác, vượt qua tro tàn và nước mắt, hướng về căn nhà nhỏ giữa rừng sâukhi tỉnh dậy cô đang ở trên giường .cô nhớ lại chuyện xảy ra vào hôm qua cô khóc mãi . một bà cụ bước vào:"nào đừng khóc con gái, ta thấy con nằm ở dưới đất nên ta mang về nhà có chuyện gì với con vậy"Elira siết chặt hai bàn tay, nước mắt vẫn rơi:"...Con... con là Elira.
Ngôi làng...
đã bị thiêu rụi rồi.
Mẹ con... bà ấy đã... chết trước mắt con."
Cô bật khóc nức nở như một đứa trẻ.
Bà cụ cũng im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô:"chúng chắc hẳn là hắc hội"elira:"vâng! chúng có hình xăm con mắt trên áo choàng"bà bất ngờ:" THE EYES là hắc hội mạnh nhất chắc hẳn chúng đã đến ngôi làng cháu và lấy mãnh ngọc ấy''cô bật khóc:"cháu đúng là vô dụng không giúp được gì cho mọi người chỉ biết đứng nhìn mẹ chết"Bà quay mặt về phía cửa sổ, nơi ánh trăng rọi vào tấm áo choàng cũ kỹ treo trên vách, rồi nói chậm rãi:"The Eyes... chúng là hắc hội mạnh nhất, và cũng là tàn nhẫn nhất.
Chúng đi khắp nơi, tàn sát, cướp bóc những mảnh Ngọc Tinh Hồn – nguồn năng lượng cổ xưa có thể thay đổi cả thế giới."
Elira mở to mắt, sững người:"Mảnh ngọc ấy... mẹ cháu giấu nó suốt bao năm.
Cháu không biết nó là gì... chỉ thấy nó phát sáng mỗi lần mẹ đặt tay lên."
Bà cụ gật đầu:"Không chỉ mẹ cháu, mà rất nhiều pháp sư mạnh từng canh giữ những mảnh ngọc như thế.
Nhưng giờ đây... có vẻ như cuộc chiến đã bắt đầu lại rồi."
Bà quay lại nhìn Elira, đôi mắt sáng lên một cách nghiêm nghị:"Con có hai lựa chọn, Elira: tiếp tục khóc trong tội lỗi... hay đứng dậy, trở nên mạnh mẽ hơn, tìm ra sự thật về The Eyes và bảo vệ những gì mẹ con đã hy sinh để giữ lại."
Elira im lặng một hồi, rồi khẽ gật đầu, đôi mắt vẫn ngân ngấn nước nhưng ánh lên quyết tâm:"Cháu... muốn mạnh hơn.
Cháu sẽ không để bất kỳ ai phải chết thêm lần nào nữa."
Bà cụ nhìn Elira, vẻ quan tâm trong ánh mắt.
Sau một lúc trầm tư, bà hỏi, giọng nhẹ nhàng:"Con là pháp sư gì, Elira?"
Elira ngẩng lên, đôi mắt vẫn đỏ hoe, nhưng trong đó đã bắt đầu lóe lên một tia sáng quyết tâm.
Cô mím môi, gật đầu như muốn xua tan nỗi buồn trong lòng."cháu... cháu là thuỷ pháp sư ." – Elira đáp, giọng trầm và kiên định, "Nước chính là nguyên tố mà cháu sở hữu."
Bà cụ bất ngờ, ánh mắt bà trở nên sáng lên, như thể đang nhận ra điều gì đó.
Bà nhếch môi cười, nhưng rồi lại nghiêm mặt."
Vậy cháu sẽ là truyền nhân của ta." – Bà nói, giọng trầm và đầy trọng trách.
"Ta cũng là pháp sư nước, sống với dòng sông, bảo vệ nó, và giữ gìn sự bình an của thế giới này."
Dưới sự hướng dẫn của bà cụ, cô dần học được nhiều chiêu thức mạnh mẽ mà trước đây chỉ có những pháp sư lão luyện mới có thể thi triển.
Những phép thuật thủy hệ mà cô sử dụng đã trở nên linh hoạt và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Bà cụ không chỉ dạy cô cách điều khiển nước mà còn hướng dẫn cô cách kết hợp chúng với ý chí để tạo ra những chiêu thức có sức tàn phá vô cùng mạnh mẽ.2 năm trôi qua elira đã trở thành pháp sư thực thụcô cực kỳ xinh đẹp mái tóc trắng dài,đôi mắt xanh biếcnhư thường lợi vào 9h tối cô vẫn ngồi ở gốc cây hoa anh đàoGốc cây hoa anh đào vẫn tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ, như thể nó vẫn ghi nhớ những khoảnh khắc hạnh phúc của cô và Daiku trước khi anh rời đi.
Cánh hoa anh đào nhẹ nhàng bay trong gió, như những hạt bụi ký ức lấp lánh trong đêm.
Bất chợt, một tiếng gọi dịu dàng vang lên trong đêm, làm trái tim cô run lên trong sự bồi hồi."
Elira..."
Cái tên ấy như tiếng vọng của những ký ức xưa, và không thể tin vào mắt mình, cô ngước lên.Là Daiku!
Anh đứng đó, dưới ánh trăng, như thể không hề thay đổi gì cả.
Nụ cười ấm áp vẫn như thế, tựa như ánh sáng trong bóng tối, khiến trái tim Elira đập mạnh mẽ.
Cô không thể tin vào mắt mình.
Mọi thứ xung quanh như ngừng lại, chỉ còn lại hình ảnh anh – Daiku, người mà cô đã đợi chờ suốt bao nhiêu năm."
Daiku..." – Cô thốt lên, giọng nghẹn ngào.Daiku bước đến gần, ánh mắt anh ấm áp, như một người trở về từ một cơn mơ.
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tay ra, và Elira không kìm nổi nữa.
Cô lao vào vòng tay anh, như một cơn sóng vỡ òa.
Trái tim cô đã được chữa lành, bao nhiêu nỗi đau đè nén bấy lâu bỗng chốc tan biến khi cô cảm nhận được sự ấm áp của anh."
Daiku... tớ nhớ cậu... tớ nhớ cậu nhiều lắm..." – Giọng cô run lên, nghẹn ngào trong từng chữ.Nước mắt lăn dài trên má, nhưng trong vòng tay anh, Elira cảm thấy một sự bình yên, một sự an toàn chưa từng có.
Daiku khẽ vỗ lưng cô, ngồi xuống bên cạnh, vẫn ôm chặt lấy cô, không nói gì, chỉ im lặng để cô khóc.
Những giọt nước mắt ấy không chỉ là nỗi buồn, mà còn là nỗi hạnh phúc, hạnh phúc khi cuối cùng cô cũng được gặp lại người quan trọng nhất trong đời."
Elira... tớ đã hứa sẽ trở lại, và tớ chưa bao giờ quên.
Dù thế nào, tớ cũng sẽ luôn ở bên cậu."
Câu nói ấy, chân thành và ấm áp, như ánh sáng dịu dàng chiếu vào trái tim Elira, khiến cô cảm thấy như cả thế giới này đã trở lại đúng chỗ của nó.Cả hai ngồi bên nhau dưới cây hoa anh đào, không cần lời nói nữa.
Chỉ cần sự hiện diện của nhau, chỉ cần ánh nhìn đầy yêu thương từ Daiku là đủ.
Thời gian như ngừng lại, không còn nỗi đau, không còn sự chia cách.
Tất cả mọi thứ xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại hai người họ – như những ngày xưa, những ngày hạnh phúc mà Elira đã từng tin rằng sẽ không bao giờ có lại.Elira ngước lên, đôi mắt long lanh trong ánh trăng, nhìn vào Daiku.
Cảm giác như bầu trời đêm này, với hàng nghìn vì sao lấp lánh, là của riêng họ.
Mỗi ngôi sao trên bầu trời kia, như một lời hứa, một sự bảo vệ mà Daiku sẽ luôn ở bên cô."
Cảm ơn vì đã trở lại, Daiku..." – Elira thì thầm, mắt cô nhắm lại, để cảm nhận từng khoảnh khắc quý giá này.Cả hai ngồi dưới gốc cây hoa anh đào, nơi mọi ký ức ngọt ngào đều được ghi lại, và nơi họ hứa rằng, dù thế nào đi nữa, họ sẽ luôn bên nhau