Siêu Nhiên hẹn ước với những vì sao

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
393090648-256-k38606.jpg

HẹN ƯớC VớI NhữNg Vì Sao
Tác giả: saokim1
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Trong một thế giới nơi phép thuật tồn tại và chia thành hai phe đối lập - Chính Hội bảo vệ công lý và Hắc Hội khao khát thống trị - những số phận tưởng chừng bình thường lại bị cuốn vào vòng xoáy định mệnh.

Elira, một cô bé tóc trắng với đôi mắt xanh như bầu trời, cùng gia đình chuyển đến một ngôi làng yên bình để bắt đầu cuộc sống mới.

Tại đây, cô gặp Daiku, một cậu bé trầm lặng nhưng có trái tim ấm áp.

Tình bạn giữa họ nảy nở từ lần đầu gặp gỡ dưới tán hoa anh đào, và dần trở thành một mối liên kết không thể tách rời.

Một lần, Elira suýt bị dòng sông cuốn trôi trong cơn mưa lớn, và chính Daiku là người không ngần ngại lao xuống cứu cô.

Từ khoảnh khắc ấy, một lời hẹn ước được thắp lên:
"Chín năm sau, vào ngày này, chúng ta sẽ gặp lại - dưới bầu trời sao, nơi bắt đầu mọi điều kỳ diệu."

Nhưng thế giới ngoài kia không ngừng thay đổi.

Phép thuật không chỉ là món quà - mà còn là gánh nặng, là định mệnh.

Khi ánh sáng và bóng tối va chạm, khi tình cảm và thù hận đan xen, liệu lời hứa năm xưa có còn nguyên vẹn?​
 
Hẹn Ước Với Những Vì Sao
chương 1: nói lời từ biệt


Vào một thời đại nơi phép thuật không chỉ là sức mạnh, mà còn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống con người thế giới đã trở nên hỗn loạn bởi những tham vọng ngày càng lớn.Nhiều hội pháp sư được thành lập khắp nơi, với mục tiêu không gì khác ngoài việc tranh giành danh hiệu "Pháp Sư Mạnh Nhất".

Nhưng không phải hội nào cũng mang lý tưởng cao đẹp.Các hội pháp sư dần được chia thành hai phe: Chính Hội và Hắc Hội.Trong khi Chính Hội gìn giữ trật tự và bảo vệ người dân, thì Hắc Hội lại truy cầu thứ sức mạnh bóng tối, khao khát thống trị cả thế giới phép thuật.

Chúng không ngần ngại dùng thủ đoạn tàn nhẫn: giết hại người vô tội, kể cả phụ nữ và trẻ em, chỉ để đạt được mục đích.Chính vì vậy các Chính Hội đã cùng nhau đứng lên, lập ra liên minh chống lại Hắc Hội, nhằm khôi phục lại hòa bình cho thế giới – một thế giới nơi phép thuật từng là biểu tượng của hy vọng và ánh sángelira một cô bé với mái tóc trắng dài cùng đôi mắt xanh biếc sống cùng ba mẹ ở thành phốkhông rõ vì lí do gì mà gia đình cô bé phải chuyển về quê sinh sống vào lúc 8 tuổiElira (ngơ ngác):"Bố mẹ ơi... chúng ta đang đi đâu thế ạ?"mẹ quay lại mỉm cười hiền hậu, ánh mắt giường như đang che giấu điều gì đóMẹ:"Chúng ta đến một nơi mới, con yêu.

Một ngôi làng yên bình, nơi con có thể ngắm sao mỗi đêm."

đôi mắt cô bé lập tức sáng rực lên.

Cô nhổm người dậy, hai tay chống lên ghế, miệng nở nụ cười tươi rói.Elira (vui mừng):"Thật hả?

Một nơi đầy sao á?!

Yaaay!

Con thích lắm!

Con muốn ngắm sao mỗi ngày luôn!"sau một hồi cuối cùng cũng đến nơimột ngôi làng yên tĩnh khác xa ở thành phố đồng cỏ bao la rộng rãi , cùng mùi thơm của mấy bông hoa tạo nên một khung cảnh yên bìnhElira (thích thú):"Woaa... chỗ này đẹp thật đó!

Có hoa... có cây... có cả núi nữa!"

Bố :"nơi này không tồi nhỉ con gái?

đây sẽ là ngôi nhà mới của chúng ta"gia đình elira được trưởng làng cho phép ở đâynhững đứa trẻ ở đây vây kín cô béMột đứa trẻ trong làng tò mò hỏi Elira khi thấy cô bé lần đầu:"Cậu tên gì vậy?

Nhìn cậu giống người từ nơi khác đến đó...

À mà, cậu dễ thương ghê!Elira (hơi ngượng ngùng, tay cầm vạt váy):"mình...

Mình tên là Elira...

Cảm ơn cậu... vì lời khen..."giữa đám đông elira chú ý đến một cậu bé đang ngồi dưới gốc cây đôi mắt đầy nổi buồnMái tóc rối nhẹ theo làn gió, gương mặt ánh lên nét gì đó cô độc... khiến Elira vô thức dừng lại nhìn lâu hơn bình thườngSau khi chuyển đến làng mới, Elira cùng bố mẹ sống trong một ngôi nhà nhỏ nằm bên rìa làng.

Ngôi nhà không lớn, nhưng lại mang một vẻ ấm cúng lạ thường, đặc biệt là khu vườn phía trước đầy hoa hồng thơm ngátelira ra ngoài tham quan ngôi làng ,cô đến cây hoa anh đào ờ gần đó cô nghe một âm thanh lớn, elira tò mò tiến tới thấy cậu bé ngồi ở gốc cây khi nãy đang luyện tập gì đóElira khẽ dịch bước, cố gắng không gây tiếng động, nhưng bàn chân vô tình chạm vào một cành khô trên đất."

RẮC!"

-thôi xong bị phát hiện rồi-elira nghĩ thầmCậu hỏi, giọng trầm nhưng không dữ dội:"Cậu... nhìn lén tôi à?"

Elira ngượng ngùng:"c-có đâu..mình chỉ vô tình đi ngang qua thôi...mà tên cậu là gì thế?"cậu bé trả lời:"daiku"Gió thổi nhẹ qua, hoa anh đào bay lả tả giữa hai người.

Dưới tán cây, một cuộc gặp gỡ tình cờ bắt đầu — như thể được số phận sắp đặt từ trướcdaiku:"tên cậu là elira nhỉ?"elira vui vẻ trả lời:"ừm rất vui khi gặp cậu" một giọng nữ vang lên gọi từ phía xa:"Daiku!

Con đâu rồi?"

Daiku quay lại, đáp lại với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy ngạc nhiên:"Mẹ gọi rồi.

Mình phải về thôi."

Elira mỉm cuời:"Hẹn gặp lại nhé!"ánh hoàng hôn chiếu dọi ánh sáng chiếu vào lá hoa anh đào rơi la tả elira về nhà ăn tối cùng ba mẹmẹ:"có chuyện gì với con vậy con cứ cười miết:elira:"c-có đâu ạ" Cô vội vàng quay đi, cố giấu đi cảm xúc đang trào dâng trong lòng.bố bật cười:"elira nhà ta có vẻ để ý ai rồi"elira ngượng ngùng Bố:"Nghe nói ở làng này sẽ mở lớp dạy phép thuật đấy.

Con có muốn tham gia không?"elira ngạc nhiên:"học phép thuật ạ-elira cũng muốn trở thành pháp sư "Mẹ:"Lớp học này sẽ do các pháp sư giỏi từ thành phố dạy.

Họ sẽ truyền đạt những kỹ năng cơ bản về phép thuật.

Có thể con sẽ học được nhiều điều bổ ích đấy."elira đáp:"vâng con sẽ tham gia"Mẹ:"Tốt lắm, mẹ tin con sẽ học được nhiều điều quý giá từ lớp học đó."

Bố gật đầu:"Ngày mai, bố sẽ đưa con đến đăng ký.

Họ nói lớp sẽ khai giảng vào sáng mai."

Elira khẽ gật đầu, lòng đầy háo hức.

Cô không chỉ mong chờ được học phép thuật, mà còn cảm thấy đây sẽ là một bước ngoặt lớn trong cuộc sống mới ở ngôi làng yên bình nàyelira nghĩ thầm " daiku cậu ấy có tham gia không nhỉ?"sáng hôm sau cha cô đưa elira đến lớpelira:"tạm biệt ba"ba elira khẽ cười rồi quay đi Lớp học diễn ra tại một ngôi nhà gỗ cổ kính, phía sau là khu vườn rộng với nhiều loại cây lạ.

Có khoảng chục học viên ở đủ độ tuổi đang ngồi ngay ngắn trên những chiếc ghế gỗ.

Cảm giác hồi hộp và hào hứng lan tỏa trong không khí.Một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc trắng dài bước vào.

Ánh mắt ông nghiêm nghị nhưng không thiếu phần hiền từ.Thầy giáo nói:"Chào mừng các con đến với lớp học phép thuật cơ bản.

Hôm nay, chúng ta sẽ học về cách cảm nhận và điều khiển năng lượng phép thuật bên trong cơ thể"Elira lặng lẽ đi đến một chiếc bàn gần cửa sổ.

Cô ngồi xuống, đôi mắt lơ đãng nhìn ra ngoài bầu trời trong xanh.

Không hiểu sao, trong lòng cô lại có chút mong chờ... một điều gì đó không rõ ràng.một giọng nói cất lên:"tờ ngồi ở đây được không"cô quay ra thì thấy daiku,cô mỉm cười:"cứ tự nhiên"cảm giác lúc nãy của cô đột nhiên biến mất"Phép thuật," thầy chậm rãi nói, "không chỉ là sức mạnh, mà còn là sự kết nối giữa linh hồn và năng lượng sống quanh ta."

Cả lớp tròn mắt.

Nhiều bạn nhỏ thì thầm, ánh mắt lấp lánh sự ngạc nhiên và háo hức."

Bây giờ," thầy tiếp tục, "hãy nhắm mắt lại, đặt tay lên ngực và cảm nhận nguồn năng lượng bên trong các con."một luồng sáng xanh nhạt bắt đầu lan tỏa từ người Elira, nhẹ nhàng như những làn sóng vỗ nhẹ vào bờ.

Hơi nước mỏng manh bắt đầu bốc lên quanh cô, tạo thành làn sương mờ mờ trong không khíCùng lúc đó, xung quanh Daiku, từng tia lửa điện nhỏ li ti phát ra từ đầu ngón tay cậu nảy nhẹ rồi tan biến như pháo hoa tí hon.

Âm thanh lách tách khe khẽ vang lên, như nhịp đập điện của trái timthầy giáo kinh ngạc :"sao có thể sức mạnh nguyên tố thủy thức và lôi thức ư"Elira ngơ ngác quay sang Daiku, thì thầm:"Tớ... có làm gì sai không?"

Daiku chỉ cười nhẹ, lắc đầu:"Không đâu, tớ nghĩ là... chúng ta đang làm đúng."thầy giáo:"ta rất bất ngờ !đấy sức mạnh nguyên tố rất hiếm- ít người sử dụng được nó lắm"Ông tiến đến bảng, vẽ ra một vòng tròn lớn, rồi chia nó thành nhiều phần:"Có bảy nguyên tố chính trong phép thuật tự nhiên, đó là: Nước, Lửa, Đất, Gió, Điện, Bóng Tối và Ánh Sáng."

Ngoài ra, phép thuật không chỉ dùng để xây dựng và bảo vệ.

Cũng có những kẻ lợi dụng sức mạnh này để phá hủy và thống trị.

Đó là lý do vì sao thế giới phép thuật chia thành hai phe: Chính Hội và Hắc Hội."

Không khí trong lớp trở nên nghiêm túc hơn hẳn."

Chính Hội là nơi tập hợp những pháp sư bảo vệ hoà bình, tuân thủ luật lệ và bảo vệ người dân.

Còn Hắc Hội... là nơi quy tụ những kẻ tham vọng, sử dụng phép thuật bóng tối để giết chóc, cướp bóc và thao túng sức mạnh."

Một bạn học sinh run giọng hỏi:"Thầy ơi... họ có đến làng mình không ạ?"

Thầy nhẹ lắc đầu, ánh mắt nghiêm nghị:"Chúng ta vẫn an toàn.

Nhưng điều đó không có nghĩa là các em được phép lơ là.

Biết cách kiểm soát và hiểu rõ sức mạnh của bản thân là bước đầu tiên để bảo vệ những người mình yêu quý."sau buổi học học elira tiến đến daiku và nói: "nè chúng ta đi đâu chơi không"daiku trả lời:"ừ tớ cũng đang rãnh"Elira và Daiku đến con sông nhỏ cuối cánh đồng, mặt nước trong vắt lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.

Hai đứa trẻ cùng ngồi bên bờ, thả chân xuống dòng nước mát lạnh và trò chuyện rôm rả, tiếng cười vang vọng cả một khoảng trời chiều.Bất chợt, bầu trời tối sầm lại.

Những đám mây đen kéo đến nhanh như gió.

Một cơn mưa lớn bất ngờ đổ xuống, khiến cả hai giật mình."

Ôi!

Mưa rồi!" – Elira kêu lên, đứng bật dậy.đột nhiên cô trượt chân té xuống dòng sông chảy siết daiku hét to"elira"không chút do dự cậu phóng xuống dòng sông lạnh buốt tìm kiếm cô béThấy Elira đang chới với, Daiku vươn tay, ôm lấy cô bé và cố gắng bơi ngược dòng nước.Sau một hồi chật vật, cuối cùng Daiku cũng đưa được Elira lên bờelira ngừng thở Daiku ôm lấy Elira đang bất tỉnh, cơ thể cô bé lạnh ngắt, không một phản ứng."

Elira!

Elira!Cậu nghiến chặt răng, ngước nhìn bầu trời đang đổ mưa như trút, rồi cúi xuống, làm hô hấp nhân tạo.Một lần... hai lần... nước bắt đầu trào ra từ miệng Elira."

Elira!!" – Daiku lại ép tim thêm lần nữa, tuyệt vọng gào tên cô.Và rồi..."

Khụ... khụ..."

Daiku thở phào nhẹ nhõm:"tạ ơn trời"elira bật khóc :"tớ sợ lắm"daiku cõng elira vềtrời cũng đã ngưng mưa ánh sáng chiếu dọidaiku gọi elira:" nhìn kìa là cầu vòng đấy"elira:"lần đầu tiên tớ thấy cầu vòng đấy"Cả hai đứng đó, ngắm nhìn cầu vồng đẹp đẽ kéo dài trên bầu trời, tạm quên đi mọi lo lắng, mọi sợ hãi của cuộc sống.

Chỉ còn lại sự yên bình, tĩnh lặng của khoảnh khắc nàythoáng chốc đã ba năm troi qua giờ đây elira đã 10 tuổi Họ thường cùng nhau học bài, luyện phép thuật và chơi đùa ở những cánh đồng hoa, hay bên dòng sông trong xanh chảy qua làng.

Mỗi ngày trôi qua đều nhẹ nhàng và ấm áp như thếnhưng hôm nay daiku nói với cô:"hẹn cậu vào tối hôm nay tại cây hoa anh đào"daiku vội vã đi có vẻ đang có chuyện gì buồnvào tối elira đến cây hoa anh đào Khi màn đêm buông xuống, bầu trời dần lấp lánh những vì sao, Elira cẩn thận bước đến nơi hẹn – gốc cây hoa anh đào gần bờ sông, nơi họ từng cùng nhau trò chuyện và mơ mộng.Gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa phớt hồng khẽ bay theo từng cơn gió, vương trên tóc cô bé.

Elira đứng đó, lòng khẽ bồn chồn.

Cô cảm thấy có điều gì đó đặc biệt sẽ xảy ra trong đêm nay...Ánh trăng rọi nhẹ xuống, phủ một lớp ánh sáng mờ ảo lên khung cảnh yên bình, như nhuộm thêm nét hoài niệm cho khoảnh khắc sắp tới...daiku đến và tâm sự với cô:" tớ sẽ phải lên thành phố sống"Cậu tiếp tục:"Tớ cũng không muốn đi...

Nhưng đây là quyết định của bố mẹ.

Họ nói tớ sẽ có nhiều cơ hội học phép thuật hơn trên thành phố..."

"Nhưng điều tớ lo nhất... là rời xa cậu."

Daiku cúi mặt, giọng nghẹn lại.Elira siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình.

Một luồng cảm xúc dâng lên—buồn bã, tiếc nuối... và cả điều gì đó mà cô chưa từng đặt tên.Cuối cùng, cô ngập ngừng hỏi:"Vậy... chúng ta sẽ không gặp lại nữa sao?"

Daiku ngẩng đầu lên, mỉm cười với ánh mắt kiên định:"Không đâu!

Tớ đã nghĩ rồi...

Chúng ta sẽ gặp lại.

Tớ hứa với cậu!"

Cậu giơ ngón tay út ra:"Chín năm sau, đúng ngày hôm nay, đúng chỗ này—chúng ta sẽ gặp lại.

Dưới tán hoa anh đào, dưới bầu trời sao."

Elira nhìn cậu, đôi mắt ngân ngấn nước nhưng ánh lên tia sáng hy vọng.

Cô móc ngón tay út của mình vào tay cậu:"Hứa nhé!

Cậu không được quên đâu đấy!"

Hai người cười với nhau—một nụ cười vừa buồn vừa đẹp.Trong khoảnh khắc ấy, một ngôi sao băng vụt qua bầu trời.

Elira khẽ thầm ước
 
Hẹn Ước Với Những Vì Sao
chương 2: ngày gặp lại


5 năm Từ ngày Daiku rời khỏi làng, Elira như mất đi một phần ánh sáng trong tim.

Mỗi sáng thức dậy, cô đều nhìn về phía đồng cỏ – nơi hai người đã hứa hẹn dưới bầu trời sao, nơi kỷ niệm vẫn còn đọng lại qua từng cơn giócô nói:"Tớ sẽ cố gắng luyện tập phép thuật.

Khi cậu trở về, tớ sẽ cho cậu thấy...

Thủy pháp sư Elira mạnh mẽ như thế nào."

Mỗi ngày, cô đều thức dậy từ lúc trời còn chưa sáng, tự mình luyện tập từng câu thần chú, từng động tác điều khiển nước

từng dòng nước uốn lượn trong không khí theo mệnh lệnh của cô.

Những lúc không có ai xung quanh, Elira cảm thấy mình gần như hòa làm một với nguyên tố nước, giống như cô có thể cảm nhận được sự chuyển động của nó trong chính cơ thể mình

vào một hôm lớp phép thuật của elira tổ chức cuộc thi thầy bảo:"hôm nay ta tổ chức cuộc thi dành danh hiệu pháp sư giỏi nhất lớp .Đây không chỉ là cơ hội để các em chứng minh tài năng, mà còn là lúc các em phải đối mặt với giới hạn của bản thân.

Ai chiến thắng sẽ không chỉ nhận được danh hiệu này, mà còn chứng minh được rằng họ có thể điều khiển phép thuật bằng cả trái tim và sức mạnh của mình"Một cô bé trong lớp, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, giơ tay và hỏi:"Thưa thầy, luật thi là gì ạ?

"ông vui vẻ đáp:"rất đơn giản"ai cũng thở phào nhẹ nhõm:"may quá "thầy nói tiếp:"Luật thi là nếu ai đánh bại thầy, thì người đó sẽ thắng"

Cả lớp im lặng, ánh mắt đầy lo lắng.

Mọi người đều nhìn nhau, không ai dám lên tiếng

các bạn thì thầm:"giỡn hả trời!"

"thắng sao nổi"

"chịu"Cô bạn ngồi bên cạnh Elira, nhìn cô rồi nhỏ giọng hỏi:"Cậu nghĩ chúng ta có thể hạ được thầy không?"

Elira mỉm cười tự tin, Cô thì thầm:"Tất nhiên, tớ sẽ cố gắng."

Ánh mắt cô trở nên kiên định, như thể cuộc thi này không chỉ là một thử thách về phép thuật, mà là cơ hội để chứng minh bản thân mình, dù có phải đối mặt với bất cứ điều gìCuộc thi bắt đầutừng người một bước lên thử sức với thầy pháp sư.

Những màn đấu phép thuật diễn ra khá căng thẳng, nhưng đều không ai có thể đánh bại được thầy.

Mỗi lần thầy dễ dàng tránh được phép thuật, hoặc chỉ cần một động tác đơn giản để phá vỡ chúng.Cả lớp bắt đầu cảm thấy bất lực.

Những tiếng thở dài vang lên, những ánh mắt ngại ngùng liếc về nhau.

Cuối cùng, chỉ còn Elira chưa thửcác bạn thì thầm:"còn mỗi elira chắc thua"

"cô ấy là pháp sư nguyên tố đấy""nguyên tố nhưng nhìn nó là biết yếu rồi"Elira không để ý đến những lời thì thầm đó.

Cô vẫn giữ vững bước đi của mình, ánh mắt kiên định và tự tin

thầy nói:"bây giờ hãy cho ta xem sức mạnh của em"

cô đáp:"vâng xin thầy đừng nương tay"Elira đứng thẳng, đôi mắt sáng rực.

Bàn tay cô bắt đầu vươn ra, và ngay lập tức, những dòng nước trong không khí bắt đầu xoay tròn quanh cô

thầy lao lên:"xung kích"đắm xuống mặt đất làm nổ tung mặt đất .elira nhảy lên cao né đòn. các bạn kinh ngạc vì nãy giở ai cũng bị one hit nhưng elira né dễ dàngcô tụ dòng nước ở cánh tay :"ngũ kiếm"những dòng nước quanh cô tụ lại, uốn lượn thành năm thanh kiếm nước nhọn hoắt, sau đó vung tay, những thanh kiếm nước bay vút về phía thầy với tốc độ chóng mặt,

Thầy đứng bất động, đôi mắt sáng lên như thể đã đoán trước mọi động thái:"ảnh hộ"Với một cử chỉ nhẹ nhàng, ông vươn tay ra và bắt đầu vẽ một vòng tròn trong không khí.

Những dòng năng lượng mờ ảo xung quanh ông bắt đầu tụ lại, tạo thành một lá chắn sáng chói, rực rỡ như thủy tinhnhững thanh kiếm va chạm vào lá chắn tạo nên âm thanh lớn thầy mỉm cười:"em khá lên rồi đấy...nhưng ta sẽ kết thúc"ông lao lên Chưa kịp để Elira phản ứng, thầy pháp sư xoay người, giẫm mạnh chân xuống đất — nước dưới chân ông bắn lên, tạo thành một luồng sóng xung kích:" quyền tốc"Ông lao lên như một cơn lốc, nhanh đến mức Elira chỉ kịp thấy hình bóng của ông phản chiếu trong những mảnh nước đang rơi

elira:"nhanh quá...."

"xung thượn chưởng"chưa kịp dứt câu ông lao lên chưởng elira văng ra;sau một hồi không thấy động tĩnh cuả elira mọi người cũng không bất ngờ vì thầy thắng:"haizzz vậy không ai dành giải rồi""Cũng đúng thôi, đối thủ là thầy mà..."trong làng bụi elira đứng dậy:"chưa kết thúc đâu'Nước bắt đầu tụ lại dưới chân cô, xoáy thành một vòng xoáy nhỏ lấp lánhđột nhiên con sông đằng sau cô rung chuyển:"hỡi các con sông ta là thủy pháp sư hãy cho ta mượn sức mạnh"Cả lớp đứng chết lặng."

Cái... cái gì vậy...?"

Thầy lùi một bước, ánh mắt đầy bất ngờ:"Không thể ngờ...

Vậy là con bé đã làm được..."cô tụ sức mạnh nước từ con sông dâng lên tạo thành một dòng nước:"thủy thức pháo nước"cô bắn dòng sông với tốc độ khủng khiếp làm thầy chưa kịp định hướng.

ông bay xa chục métMọi người trong lớp trố mắt, há hốc mồm.

Không ai nói nổi một lời.

Tất cả chỉ còn nghe tiếng tim đập và tiếng nước rơi lộp độp xuống đất.Một học sinh lắp bắp:"...Cô... cô ấy làm được thật rồi..."

Người khác thì thầm:"Cái đó... là sức mạnh thật sự của thuỷ pháp sư ?"

Từ giữa làn sương nước mờ mịt, Elira vẫn đứng vững, áo ướt sũng, hơi thở gấp, nhưng đôi mắt vẫn cháy sángvà người chiến thắng là eliraCả lớp nổ tung trong tiếng reo hò, bất ngờ xen lẫn kinh ngạc."

Cô ấy thắng rồi!"

"Không thể tin được..."

"Elira đánh bại thầy luôn kìa!!"

Elira đứng yên trong làn nước, trái tim cô đập mạnh đến mức như muốn nổ tung.

Cô cắn nhẹ môi, đôi mắt ngấn nước vì xúc động — không phải vì mệt, mà vì hạnh phúc.Thầy bước đến gần, đặt tay lên vai cô, ánh mắt chứa đầy niềm tin:"Em không chỉ giỏi... mà còn có một ý chí kiên cường.

Từ hôm nay, em xứng đáng là pháp sư giỏi nhất lớp."

Elira cúi đầu nhẹ, nở nụ cười rạng rỡ:"Cảm ơn thầy...

Em đã hứa với một người... rằng mình sẽ trở nên mạnh mẽ."

Ở phía xa, mặt nước con sông lấp lánh dưới ánh nắng, như đang chúc mừng cho người pháp sư nhỏcô về nhà, ba mẹ ra ôm lấy cômẹ khen cô:"con làm tốt lắm"cô mỉm cười:"vâng"Elira chỉ mỉm cười, một nụ cười hiền nhẹ nhưng không trọn vẹn.

Cô không nói gì thêm, lặng lẽ quay lưng bước vào phòngbố cô nhìn theo cánh cửa vừa khép lại, ông thở dài:

"Từ ngày thằng bé đó rời đi... con bé không còn cười rạng rỡ như trước nữa."

đến tối elira có một thối quen khi vào lúc 9h cô sẽ đến cái cây hoa anh đào mà cô chia tay daiku

Cây anh đào vẫn đứng đó, lặng lẽ và kiêu hãnh, hoa nở lưa thưa trong đêm, những cánh hoa hồng nhạt rơi xuống như thì thầm lời hẹn ước xưa cũ.Elira ngồi xuống bãi cỏ dưới gốc cây, tựa lưng vào thân cây, ngước nhìn bầu trời đầy sao.

Cô ôm gối, thì thầm như nói với chính mình... hoặc như đang gửi lời đến một người ở nơi xa:"Tớ đã làm được rồi, Daiku...

Tớ đã trở nên mạnh hơn... như lời tớ hứa..."

"không biết cậu đang làm gì ở đó nhỉ"Gió nhẹ thoảng qua, cuốn theo mùi hương của hoa anh đào và nước sông.

Bầu trời đêm rực rỡ ánh sao như đang lắng nghe lời tâm sự dịu dàng của cô.Elira đưa tay chạm nhẹ lên thân cây, thì thầm:"Cậu vẫn nhớ lời hẹn của chúng tớ, đúng không?

Cây anh đào... làm chứng cho tụi tớ nhé.

Một ngày nào đó, cậu ấy sẽ trở lại... ."cô ngủ thiếp đi và thức dậy:"ấy chết...11h mất rồi"cô vội vã chạy về làng.

Gió mang theo mùi cháy khét, bầu trời phía làng rực lên trong ánh lửa đỏ rực.

Khi cô đến gần hơn, cảnh tượng hiện ra khiến cô chết sững.Làng đã chìm trong biển lửa.Những ngôi nhà bị thiêu rụi, đất đá vỡ vụn, và... khắp nơi là những thi thể bất động, người dân quen thuộc nằm la liệt, ánh mắt vô hồn chưa kịp nhắm lại.Những người dân cô từng chào mỗi sáng, từng mỉm cười với cô – giờ chỉ còn là xác không hồn, phủ tro tàn.Và rồi cô thấy mẹ.Mái tóc dài của mẹ rối bời, khuôn mặt bị bụi bẩn và máu làm lem nhem, nhưng ánh mắt bà vẫn sáng lên khi thấy con gái."

Elira!!

Chạy đi con!!

Mau chạy đi!!"

Một tên pháp sư áo choàng đen, khuôn mặt hắn bị che khuất bởi chiếc mũ trùm, chỉ có ánh mắt – một con mắt độc nhất hiện lên trên áo hắn – lạnh lùng và vô cảm

đã thiêu cháy xác của mẹ ngay trước mắt cô không chỉ một tên chúng có nhiều người :"tụi bây xử lý nó đi t sẽ đem mãnh ngọc về"tên chỉ huy biến mất elira lúc này đang suy sụp tinh thần. bọn pháp sư lao lên tấn công côElira gào lên trong nước mắt.Cả không gian rung chuyển.Từ con sông phía sau làng, mặt nước sôi trào, ánh sáng màu lam chói lòa bùng lên.

Một con sóng khổng lồ, mang hình dáng như một con rồng nước khổng lồ hiện ra, gào thét, mang theo sức mạnh điên cuồng của cả đại dương."

đại long thuỷ"ẦMMMM!!!Con sóng thần lao tới như một cơn ác mộng, cuốn sạch tất cả bọn pháp sư, nhấn chìm tiếng la hét, những đòn tấn công, và cả hơi thở cuối cùng của kẻ địch.Khi mọi thứ lắng xuống, mặt đất chỉ còn lại nước, lửa bị dập tắt hoàn toàn, và một mình Elira... quỳ gục xuống, run rẩy, đôi mắt đỏ hoe nhìn vào khoảng không vô tậnElira quỳ sụp giữa mặt đất ướt đẫm, từng giọt nước rơi trên mặt cô không rõ là nước mưa hay nước mắt.

Gió thôi không thổi nữa.

Cả thế giới dường như đứng im.Cô bật lên một tiếng nấc.

Rồi một tiếng nữa.Và rồi, cô khóc òa, như một đứa trẻ vừa lạc mất tất cả, hai tay bấu chặt vào đất, run rẩy:"Mẹ ơi... con xin lỗi... con không thể làm gì cả..."

Và rồi, đôi mắt cô nhòa đi.

Mọi thứ quay cuồng, đầu óc trống rỗng.Elira ngất ....Trời bắt đầu mưa.

Những hạt mưa nhẹ như nước mắt của bầu trời rơi xuống xác làng cháy rụi, rơi lên mái tóc trắng giờ đã lấm lem bùn đất của cô gái nhỏ.Một bóng người già bước chậm rãi qua đống đổ nát.

Đôi chân trần đi trên nền đất ướt lạnh, áo choàng rách tơi tả quấn quanh người bà.

Đôi mắt đục nhưng vẫn sắc bén, bà nhìn quanh... cho đến khi thấy Elira nằm bất động bên bờ nước."

Trời đất..." – bà khẽ thốt lên, chạy đến bên cô.Bàn tay già nua run rẩy áp lên má Elira."

Vẫn còn thở... tạ ơn trời..."

Không do dự, bà cúi xuống, cõng cô gái trên lưng.

Dù cơ thể nhỏ bé kia ướt sũng, nặng nề, nhưng bà vẫn bước từng bước chậm rãi qua con đường phủ xác, vượt qua tro tàn và nước mắt, hướng về căn nhà nhỏ giữa rừng sâukhi tỉnh dậy cô đang ở trên giường .cô nhớ lại chuyện xảy ra vào hôm qua cô khóc mãi . một bà cụ bước vào:"nào đừng khóc con gái, ta thấy con nằm ở dưới đất nên ta mang về nhà có chuyện gì với con vậy"Elira siết chặt hai bàn tay, nước mắt vẫn rơi:"...Con... con là Elira.

Ngôi làng...

đã bị thiêu rụi rồi.

Mẹ con... bà ấy đã... chết trước mắt con."

Cô bật khóc nức nở như một đứa trẻ.

Bà cụ cũng im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô:"chúng chắc hẳn là hắc hội"elira:"vâng! chúng có hình xăm con mắt trên áo choàng"bà bất ngờ:" THE EYES là hắc hội mạnh nhất chắc hẳn chúng đã đến ngôi làng cháu và lấy mãnh ngọc ấy''cô bật khóc:"cháu đúng là vô dụng không giúp được gì cho mọi người chỉ biết đứng nhìn mẹ chết"Bà quay mặt về phía cửa sổ, nơi ánh trăng rọi vào tấm áo choàng cũ kỹ treo trên vách, rồi nói chậm rãi:"The Eyes... chúng là hắc hội mạnh nhất, và cũng là tàn nhẫn nhất.

Chúng đi khắp nơi, tàn sát, cướp bóc những mảnh Ngọc Tinh Hồn – nguồn năng lượng cổ xưa có thể thay đổi cả thế giới."

Elira mở to mắt, sững người:"Mảnh ngọc ấy... mẹ cháu giấu nó suốt bao năm.

Cháu không biết nó là gì... chỉ thấy nó phát sáng mỗi lần mẹ đặt tay lên."

Bà cụ gật đầu:"Không chỉ mẹ cháu, mà rất nhiều pháp sư mạnh từng canh giữ những mảnh ngọc như thế.

Nhưng giờ đây... có vẻ như cuộc chiến đã bắt đầu lại rồi."

Bà quay lại nhìn Elira, đôi mắt sáng lên một cách nghiêm nghị:"Con có hai lựa chọn, Elira: tiếp tục khóc trong tội lỗi... hay đứng dậy, trở nên mạnh mẽ hơn, tìm ra sự thật về The Eyes và bảo vệ những gì mẹ con đã hy sinh để giữ lại."

Elira im lặng một hồi, rồi khẽ gật đầu, đôi mắt vẫn ngân ngấn nước nhưng ánh lên quyết tâm:"Cháu... muốn mạnh hơn.

Cháu sẽ không để bất kỳ ai phải chết thêm lần nào nữa."

Bà cụ nhìn Elira, vẻ quan tâm trong ánh mắt.

Sau một lúc trầm tư, bà hỏi, giọng nhẹ nhàng:"Con là pháp sư gì, Elira?"

Elira ngẩng lên, đôi mắt vẫn đỏ hoe, nhưng trong đó đã bắt đầu lóe lên một tia sáng quyết tâm.

Cô mím môi, gật đầu như muốn xua tan nỗi buồn trong lòng."cháu... cháu là thuỷ pháp sư ." – Elira đáp, giọng trầm và kiên định, "Nước chính là nguyên tố mà cháu sở hữu."

Bà cụ bất ngờ, ánh mắt bà trở nên sáng lên, như thể đang nhận ra điều gì đó.

Bà nhếch môi cười, nhưng rồi lại nghiêm mặt."

Vậy cháu sẽ là truyền nhân của ta." – Bà nói, giọng trầm và đầy trọng trách.

"Ta cũng là pháp sư nước, sống với dòng sông, bảo vệ nó, và giữ gìn sự bình an của thế giới này."

Dưới sự hướng dẫn của bà cụ, cô dần học được nhiều chiêu thức mạnh mẽ mà trước đây chỉ có những pháp sư lão luyện mới có thể thi triển.

Những phép thuật thủy hệ mà cô sử dụng đã trở nên linh hoạt và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Bà cụ không chỉ dạy cô cách điều khiển nước mà còn hướng dẫn cô cách kết hợp chúng với ý chí để tạo ra những chiêu thức có sức tàn phá vô cùng mạnh mẽ.2 năm trôi qua elira đã trở thành pháp sư thực thụcô cực kỳ xinh đẹp mái tóc trắng dài,đôi mắt xanh biếcnhư thường lợi vào 9h tối cô vẫn ngồi ở gốc cây hoa anh đàoGốc cây hoa anh đào vẫn tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ, như thể nó vẫn ghi nhớ những khoảnh khắc hạnh phúc của cô và Daiku trước khi anh rời đi.

Cánh hoa anh đào nhẹ nhàng bay trong gió, như những hạt bụi ký ức lấp lánh trong đêm.

Bất chợt, một tiếng gọi dịu dàng vang lên trong đêm, làm trái tim cô run lên trong sự bồi hồi."

Elira..."

Cái tên ấy như tiếng vọng của những ký ức xưa, và không thể tin vào mắt mình, cô ngước lên.Là Daiku!

Anh đứng đó, dưới ánh trăng, như thể không hề thay đổi gì cả.

Nụ cười ấm áp vẫn như thế, tựa như ánh sáng trong bóng tối, khiến trái tim Elira đập mạnh mẽ.

Cô không thể tin vào mắt mình.

Mọi thứ xung quanh như ngừng lại, chỉ còn lại hình ảnh anh – Daiku, người mà cô đã đợi chờ suốt bao nhiêu năm."

Daiku..." – Cô thốt lên, giọng nghẹn ngào.Daiku bước đến gần, ánh mắt anh ấm áp, như một người trở về từ một cơn mơ.

Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tay ra, và Elira không kìm nổi nữa.

Cô lao vào vòng tay anh, như một cơn sóng vỡ òa.

Trái tim cô đã được chữa lành, bao nhiêu nỗi đau đè nén bấy lâu bỗng chốc tan biến khi cô cảm nhận được sự ấm áp của anh."

Daiku... tớ nhớ cậu... tớ nhớ cậu nhiều lắm..." – Giọng cô run lên, nghẹn ngào trong từng chữ.Nước mắt lăn dài trên má, nhưng trong vòng tay anh, Elira cảm thấy một sự bình yên, một sự an toàn chưa từng có.

Daiku khẽ vỗ lưng cô, ngồi xuống bên cạnh, vẫn ôm chặt lấy cô, không nói gì, chỉ im lặng để cô khóc.

Những giọt nước mắt ấy không chỉ là nỗi buồn, mà còn là nỗi hạnh phúc, hạnh phúc khi cuối cùng cô cũng được gặp lại người quan trọng nhất trong đời."

Elira... tớ đã hứa sẽ trở lại, và tớ chưa bao giờ quên.

Dù thế nào, tớ cũng sẽ luôn ở bên cậu."

Câu nói ấy, chân thành và ấm áp, như ánh sáng dịu dàng chiếu vào trái tim Elira, khiến cô cảm thấy như cả thế giới này đã trở lại đúng chỗ của nó.Cả hai ngồi bên nhau dưới cây hoa anh đào, không cần lời nói nữa.

Chỉ cần sự hiện diện của nhau, chỉ cần ánh nhìn đầy yêu thương từ Daiku là đủ.

Thời gian như ngừng lại, không còn nỗi đau, không còn sự chia cách.

Tất cả mọi thứ xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại hai người họ – như những ngày xưa, những ngày hạnh phúc mà Elira đã từng tin rằng sẽ không bao giờ có lại.Elira ngước lên, đôi mắt long lanh trong ánh trăng, nhìn vào Daiku.

Cảm giác như bầu trời đêm này, với hàng nghìn vì sao lấp lánh, là của riêng họ.

Mỗi ngôi sao trên bầu trời kia, như một lời hứa, một sự bảo vệ mà Daiku sẽ luôn ở bên cô."

Cảm ơn vì đã trở lại, Daiku..." – Elira thì thầm, mắt cô nhắm lại, để cảm nhận từng khoảnh khắc quý giá này.Cả hai ngồi dưới gốc cây hoa anh đào, nơi mọi ký ức ngọt ngào đều được ghi lại, và nơi họ hứa rằng, dù thế nào đi nữa, họ sẽ luôn bên nhau
 
Hẹn Ước Với Những Vì Sao
chương 3: khởi hành


Bình minh vừa hé lộ sau rặng núi xa, kéo theo một màn sương mỏng mảnh giăng khắp không gian.

Ánh nắng đầu tiên len lỏi qua những tán cây rừng, rọi vào từng giọt sương còn đọng trên kẽ lá, khiến chúng lấp lánh như pha lê

những chiếc lá anh đào cuối mùa bị gió cuốn, xoay tròn trong không trung rồi nhẹ nhàng rơi xuống

elira tỉnh giấc, cô chợt nhớ điều gì đó rồi quay sang bên cạnhDaiku...

đang ngủ.Anh nằm đó, nhịp thở đều đặn, gương mặt vẫn hiền như thuở nào.

Cô nhìn anh một lúc, rồi khẽ cườirồi nhẹ nhàng bước ra khỏi giường, tránh làm cậu thức giấc.Cô lặng lẽ dọn lại chăn gối, gấp gọn từng tấm vải, rồi bước ra gian bếp nhỏ.

Dưới ánh nắng sớm, Elira bắt đầu nhóm lửa, chuẩn bị nấu bữa sáng.

Mùi cháo thơm, mùi rau củ và vài loại hoa tươi mới hái được lan tỏa khắp nhà.Bà cụ bước vào, tay cầm chiếc giỏ trống, có lẽ vừa đi hái thuốc về.

Bà ngạc nhiên một chút khi thấy Elira đang rửa rau, bày đồ ăn ra bàn.Bà cụ mỉm cười hiền hậu:

"Ơ... sao con dậy sớm thế, Elira?

Không ngủ thêm chút nữa à?"

Elira quay lại, nở một nụ cười nhẹ:

"Con không ngủ được nữa nên dậy nấu chút gì đó cho mọi người ạ."

"vậy à ...ta có chuyện muốn nói"Elira ngồi xuống bên bà, tay khẽ nắm lấy tách trà còn bốc khói.

Cô ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng sáng sớm đang len vào

Bà cụ nhìn Elira, ánh mắt đầy sự hiểu biết và lo lắng, nhưng cũng không thiếu sự kiên định.

Bà từ từ lên tiếng, giọng nói trầm ấm và đầy sự chân thành:"Con đã trưởng thành rồi, Elira.

Nhưng đừng quên, con vẫn còn một phần trong quá khứ, một phần sẽ luôn theo con dù con có đi đâu"

Bà cụ tiếp tục, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, như thể đang hồi tưởng về một ký ức đã lâu:"Ngọc Tinh Hồn... không chỉ là một thứ để sở hữu, nó còn có sức mạnh hủy diệt khủng khiếp.

Ta không biết tất cả về nó, nhưng những người canh giữ nó trước đây, họ đều đã phải trả giá đắt.

Mẹ con đã hy sinh rất nhiều để bảo vệ nó.

Nhưng con... con phải hiểu rằng, sức mạnh đó không dễ dàng kiểm soát"elira thắc mắc:"nhưng tại sao mẹ con lại có mãnh ngọc ấy"bà lắc đầu nói:"thật ra ta cũng không rõ"bà cụ quay đầu bước ra:"ta có việc rồi cháu hãy nói bạn trai của cháu về mọi thứ đã xảy ra"elira ngại ngùng đáp:"vâng ạ! mà cậu ấy chỉ là bạn thôi "daiku thức giứcanh nghe được một âm thanh mơ hồ.

Đó không phải là giọng Elira hay bà cụ, mà là một tiếng thì thầm xa vắng, một giọng nói lạnh lẽo mà anh chưa bao giờ nghe trước đây."

Mảnh ngọc sẽ quyết định số phận của ngươi""cái...cái gì""chắc do mình tượng"Cửa phòng khẽ mở ra, Daiku bước ra, ánh sáng buổi sáng chiếu vào, làm nổi bật từng đường nét trên gương mặt anh.

Anh vừa bước ra khỏi phòng, tay chỉnh lại chiếc áo sơ mi còn chưa cài hết cúc

Anh dụi mắt, nhìn sang elira:"Chào buổi sáng...

Elira."

Cô quay sang, khẽ mỉm cười:"Chào buổi sáng, đồ mê ngủ..."daiku ngáp dài:"tớ đói quá"elira đi vào bếp"được rồi có cháo đây"Anh vừa ăn vừa nghe Elira kể lại những gì đã xảy ra

"có một chuyện tớ cần kể" Elira bắt đầu, giọng cô trầm xuống.

"Những ngày trước khi cậu rời đi... ngôi làng của chúng ta đã bị tấn công."

Daiku ngừng ăn, ánh mắt cậu chuyển sang Elira, đôi mắt không thể che giấu sự quan tâm."

Ngôi làng bị tấn công?

Tấn công bởi ai?"

Cậu hỏi, giọng trầm xuống.Elira cắn môi, đôi mắt cô lướt qua cửa sổ, nhìn về phía những đám mây trôi qua.

Cô bắt đầu kể lại từng chi tiết."

Lúc đó, một hắc hội đến tấn công ngôi làng.

Chúng tấn công bất ngờ, phá hủy tất cả, thiêu rụi cả làng."

"Cái gì?

Một hắc hội?"

Daiku hỏi, giọng run lên vì ngạc nhiên.

"Nhưng tại sao... tại sao chúng lại tấn công ngôi làng của chúng ta?"

Elira im lặng một lúc, như thể đang cố gắng sắp xếp lại những ký ức đau buồn.

Cô không dám nhìn thẳng vào Daiku, ánh mắt chỉ lướt qua cánh cửa sổ, nơi những tia nắng nhẹ nhàng chiếu vào."

Chúng ta không hề biết mục đích của chúng, nhưng... có một thứ chúng cần tìm.

Mảnh Ngọc.

Nó là lý do chính để chúng đến."

Elira tiếp tục, giọng cô trở nên chậm rãi và trầm hơn.

"Mẹ tớ đã cố gắng bảo vệ nó, nhưng rồi chúng vẫn tìm được.

Mảnh Ngọc đó là thứ có sức mạnh vô cùng lớn mà họ không thể để mất."

Daiku ánh mắt kiên quyết."chúng ta sẽ lập một hội để tiêu diệt sạch hắc hội này.

Không để chúng tiếp tục gây hại cho những người vô tội."

"được rồi elira thu dọn hành lý đi chúng ta sẽ lên đường vào ngày mai"elira mỉm cươi:

"ừm"chiều hoàng hôn, ánh nắng vàng nhạt dần nhường chỗ cho bóng tốielira chạy đến daiku :"nè...tớ muốn đấu với cậu"

daiku mỉm cười:

"tớ không muốn làm cậu bị thương đâu nhưng được thôi"cả 2 đứng đối diện nhauelira xuất chiêu trước " cột thủy" dưới chân Daiku, mặt đất rung lên dữ dội, ngay sau đó, một dòng nước áp suất cao phun trào từ mặt đất, nhắm thẳng vào Daiku.

Cậu nhanh chóng nhận ra đòn tấn công và lao vút sang một bên, tránh khỏi cú tấn công dữ dội"lôi động"anh dịch chuyển khắp mọi hướng , nhanh đến chóng mặtElira nhắm mắt lại, lắng nghe từng cử động của Daiku, cảm nhận được mọi thay đổi trong không khí.

Cô cười nhẹ, một chút hứng thú xuất hiện trong ánh mắt

"mình có thể cảm nhận được""1""2""3 nó tới"elira nhảy lên vừa lúc daiku lao tới"xà thủy"hai con rắn nước uống lượng lao xuống mặt đất trúng daikudaiku từ trong làn bụi lao lên , elira vung tay:"thập kiếm"mười thanh kiếm lao lên uyển chuyển , daiku dơ chân lên:"lôi cước"anh đá từng thanh một :"lôi điểu"sau đó anh bắn ra một con chim ưng điệnelira đưa tay lên bắn ra một dòng nước nóng tông vào con chim tạo thành vụ nỗdaiku cười:"cậu rất mạnh đấy nhưng.."trời đen lại sấm sét mây đen kéo đến "hỡi sấm sét hãy cho ta sức mạnh"daiku tỏa ra dòng điện xung quang anh tụ 1 lực khổng lồelira cười:"cậu đã học được chiêu đó sao vậy thì tớ cũng"cô bước lùi vài bước, thu thập năng lượng từ dòng nước xung quanh.

Dưới chân cô, mặt đất rung lên khi dòng nước từ các con sông xung quanh bắt đầu trỗi dậy

"hỡi dòng nước hãy cho tôi sức mạnh "dòng sông nổi lên thành một cây trụ khổng lồ lao tới với tốc độ đáng sợ"đại thủy trụ"daiku lùi 1 chân về sau khụy đầu gối :"hổ gầm"Daiku lao về phía Elira với tốc độ chóng mặt, ánh sáng sấm sét bao quanh cơ thể anh.

Cô nhìn thấy anh đến gần, .

Đột nhiên, chân của Daiku hơi chệch hướng, khiến anh trượt chân."

A!"

Daiku không kịp dừng lại, cơ thể anh mất thăng bằng và ngã nhào về phía Elira.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến cô không kịp tránh.

Daiku vội vàng giơ tay ra để đỡ mình, nhưng chỉ kịp đè cô xuống bãi cỏElira mắt mở to khi cảm nhận được cơ thể Daiku áp sát mình.

Cô hốt hoảng nhìn vào gương mặt gần trong gang tấc của cậu, tim đập thình thịch"Cậu... cậu đang làm gì vậy đồ ngốc"Daiku vội vàng đứng lên, mặt đỏ bừng như thể không biết phải làm gì.

Cậu đưa tay vội vã kéo Elira dậy, lắp bắp:"Tớ... tớ xin lỗi!

Tớ không cố ý đâu!"

Cậu ngượng ngùng, ánh mắt không dám nhìn vào Elira."

Tớ thật sự không cố ý...

Chỉ là... trời ơi, sao lại thế này..."

Cậu lắc đầu, không biết giải thích thế nào cho đúng

Elira nhìn Daiku một lúc, rồi thở dài:"haizz..được rồi coi như mọi chuyện chưa hề xảy ra đi nhé đồ dê sòm"Daiku nghe thấy Elira nói vậy, cậu đỏ mặt ngay lập tức, vội vàng khoát tay:"Tớ không có đâu, cậu đừng có nói vậy mà!"

Elira thấy vậy, không nhịn được mà cười"Cậu cứ ngượng ngùng thế, sao mà có ai tin được chứ."

Cả hai cùng cười, không khí trở nên nhẹ nhàng

elira không ngờ có ngày cô lại cười như thế.sáng hôm sau cả hai chuẩn bị lên đường trước khi đi elira ôm bà cụ và nói:"cảm ơn bà vì tất cả ạ"bà mỉm cười :

"elira hãy tiến lên phía trước"thế là cả hai bắt đầu chuyến đi của mình
 
Hẹn Ước Với Những Vì Sao
chương 4:lễ hội phép thuật


Sau gần ấy năm sống trong ngôi làng yên bình, Elira cuối cùng cũng được đặt chân đến thành phố —nơi mà cô sinh sống cùng ba mẹ lúc nhỏTrước mắt cô là một cảnh tượng khiến trái tim như ngừng đập trong giây lát.Những con đường lát đá uốn lượn như dải ruy băng, dẫn vào sâu bên trong khu phố sầm uất.

Xe ngựa kéo hàng qua lại, tiếng vó ngựa lốc cốc hòa vào tiếng rao hàng của các thương nhân.

Hai bên đường là những cửa tiệm bằng gỗ, treo những biển hiệu khắc tay, sơn màu sặc sỡ.

Có nơi bày bán sách phép, nơi bày bùa chú, nơi lại treo lủng lẳng những chai lọ phát sáng kỳ ảo như chứa cả bầu trời sao bên trong.Không khí mang theo hương của quế, nhục đậu khấu, hoa khô và cả mùi nướng từ những xe đẩy bán bánh mì phô mai nóng hổi và những quầy kem mát lạnh .

Trên đầu, những dải lụa rực rỡ treo khắp đường, đung đưa nhẹ nhàng trong gió – dấu hiệu cho thấy lễ hội đang đến rất gần.

elira mỉm cười , nhìn xung quanh ,đôi mắt đầy thích thú

"Cũng lâu lắm rồi tớ mới lên thành phố đấy!

Tuyệt thật!"

Daiku khẽ gật đầu, đôi mắt vẫn dõi theo những con phố đông đúc.

"Chúng ta sẽ đi tham quan vào buổi tối.

Giờ về nhà nghỉ trước đi đã."

Elira quay sang cậu, hơi nhún vai nhưng vẫn cười rạng rỡ.

"Ừm!"

Cả hai vừa bước đi trên con đường đông đúcDaiku đưa mắt nhìn những dãy cờ màu bắt đầu được treo dọc phố:

"Có lẽ sắp tới lễ hội rồi."

Elira xoay người nhìn quanh, ánh mắt long lanh:

"Lễ hội á?

Tớ từng đi... nhưng là chuyện từ lâu lắm rồi."

Daiku mỉm cười nhẹ:

"Mỗi năm, lễ hội thường có một cuộc thi lớn.

Không biết năm nay sẽ là gì nữa..."

Đột nhiên, một cậu bé mặc áo vải đơn sơ tiến đến, chìa ra một tờ giấy được in nét rõ ràng trên nền giấy hơi vàng."

Của anh chị đây!"

Elira cúi xuống nhận tờ giấy, mỉm cười:

"Cảm ơn em nhé!"

Daiku nghiêng đầu, tò mò:

"Tờ báo ghi gì vậy?"

Elira đảo mắt lướt qua trang đầu, rồi bất ngờ reo lên:

"Cuộc thi 'Đại Hội Pháp Sư'... và nếu chiến thắng, hội của người đó sẽ được lọt vào top 100 hội mạnh nhất thế giới ư!?"

Daiku phấn khích, mắt sáng lên:

"Tuyệt thật!

Nếu mình thắng, danh tiếng hội sẽ được cả thế giới công nhận!"

Elira nghiêng đầu, trông vẫn hơi ngơ ngác:

"Tớ vẫn chưa hiểu rõ về cách phân chia cấp bậc hội pháp sư cho lắm..."

Daiku cười, giải thích:

"Để tớ nói cho cậu biết.

Trong số hơn mười nghìn hội pháp sư trên thế giới, chỉ có 100 hội mạnh nhất được xếp vào bảng xếp hạng toàn cầu.

Và người ta chia cấp như sau:Từ hạng 100 đến 71: Đây là những hội mới nổi, tiềm năng cao, nhưng chưa có thành tích vượt trội.Từ hạng 70 đến 41: Các hội này thường đã có nhiều chiến công và nhiệm vụ cấp cao.Từ hạng 40 đến 11: Đây là các hội tiêu diệt rất nhiều hắc hội,thành viên nổi tiếng, thường xuyên tham gia các sự kiện quốc tế.Từ hạng 10 đến 1: Đây là 10 hội pháp sư mạnh nhất thế giới, sở hữu sức mạnh vượt chuẩn và ảnh hưởng toàn cầu."

Elira nghiêng đầu thắc mắc, ánh mắt vẫn tràn đầy hứng thú:

"Ồ, ra là vậy!

Còn theo cá nhân thì sao?

Các pháp sư có được phân cấp như hội không?"

Daiku gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc hơn một chút:

"Có chứ.

Các pháp sư cũng được phân cấp để đánh giá năng lực.

Từ thấp đến cao sẽ là: D, C, B, A, S và cuối cùng là cấp X – những người được xem là phi thường, hiếm có."

Elira tròn mắt:

"Cấp X nghe oai thật đấy...

Nhưng chắc khó đạt được lắm nhỉ?"

Daiku bật cười nhẹ:

"Cực kỳ khó.

Cả thế giới chỉ có chưa đến mười người được xếp hạng X thôi.

Mình mà lọt vô được cấp S đã là bá đạo lắm rồi!"

Daiku:

"Còn nữa, cậu biết là có 7 nguyên tố ít pháp sư sử dụng đúng không?

Nước, Lửa, Đất, Gió, Điện, Bóng Tối và Ánh Sáng.

Những pháp sư điều khiển một trong các nguyên tố ấy được gọi là thất tố sư Nhưng còn có một truyền thuyết khác nữa...

Về Tứ Đại Quỷ Vương – bốn pháp sư hiếm hoi đã được mảnh ngọc cổ truyền sức mạnh vào cơ thể.

Họ không chỉ mạnh, mà còn mang trong mình nguồn sức mạnh vượt ngoài tầm hiểu biết thông thường."

Elira (mỉm cười):

"Đa dạng thật ha...

Mà bà cụ giúp tớ trước kia cũng từng nói sơ qua về Thất Tố Sư rồi.

Nhưng hiện tại hình như vẫn chưa có ai thật sự được công nhận là một trong số họ, đúng không?"(cô ngừng lại một chút, ánh mắt lấp lánh)

"Vậy... chẳng phải là tớ với cậu cũng đang là hai trong bảy pháp sư đó sao?"

Daiku (gãi đầu):

"Ờ nhỉ... tớ cũng quên mất tiêu luôn"Elira (thở dài, khoanh tay):

"Với cái IQ của cậu mà cũng đòi lọt top 100 hội mạnh à?

Nằm mơ ban ngày hả?"

Daiku (khó chịu, móc ra súng nước nhỏ xíu, bắn 'phọt' vào mặt Elira):

"Nói nhiều quá đó !"

Elira (ướt mặt, từ từ quay đầu sang nhìn Daiku, ánh mắt sắc như dao cạo):

"Muốn chơi nước hả...?

Được rồi, tiếp theo đến tớ."

(giơ tay lên đầy nghiêm túc)

"Hỡi dòng sông—"Daiku (hoảng loạn, giơ hai tay xin xỏ):

"Ê ê!

Tớ xin lỗi! tớ chỉ giỡn thôi mà!..."

Chưa kịp dứt câu, một làn nước khổng lồ từ đâu rớt thẳng xuống đầu Daiku Mọi người xung quanh quay lại nhìn hai người với ánh mắt khó hiểu.Daiku ngượng ngùng

"...Chúng ta đi thôi."

Elira (giả vờ ngây thơ):

"Ơ, tớ hơi quá tay thì phải?"

Bầu trời chiều đã nhuộm sắc cam nhạt, ánh nắng lấp ló sau những tán cây to trải dài hai bên con phố lát đá cổ kính.

Ngôi nhà của Daiku hiện ra phía trước, nằm gọn trong một khu phố yên bình với hàng rào gỗ sơn trắng và khu vườn nhỏ trước cửa trồng đầy hoa cúc .Daiku mở cửa, bước vào trước rồi quay lại nhìn Elira đang tò mò quan sát xung quanh.Daiku (gọi to):

"Con về rồi ạ!"

Giọng người phụ nữ vang lên từ trong bếp, có chút nghiêm khắc xen lẫn quan tâm:"Con đi đâu suốt cả ngày hôm qua mà chẳng nói một lời nào vậy hả?"

Elira bước vào, lễ phép cúi đầu rồi cười rạng rỡ:"Con chào bác ạ!

Lâu quá không gặp...

Bác vẫn đẹp như ngày nào!"

Mẹ Daiku bật cười, nếp nhăn nơi khóe mắt dịu lại vì vui mừng."

Elira đó hả?

Trời ơi, con lớn quá rồi!

Nhìn chững chạc hẳn ra.

Mấy năm không gặp mà giờ như thiếu nữ thật rồi."

Mẹ Daiku mỉm cười, đi vào bếp và mang ra một mâm cơm đầy đủ các món ăn truyền thống của gia đình.

Những mùi hương thơm lừng từ canh, thịt hầm, và rau củ nướng ngập tràn trong không gian ấm cúng của căn nhà.

Daiku nhanh chóng ngồi xuống bàn ăn, không thể kiềm chế được cơn đói.Daiku (thèm thuồng):"Tớ đói quá rồi!"

Elira nở nụ cười, nhìn vào mâm cơm đầy ắp trước mắt.

Những món ăn này gợi lại ký ức ấm áp từ những ngày thơ ấu Elira (vừa ăn vừa khen ngợi): "Lâu rồi con chưa ăn mấy món này...

Ngon xuất sắc!

Cảm ơn bác!"

Mẹ Daiku cười hiền, ánh mắt bà ấm áp khi nhìn Elira.Mẹ Daiku: "Chẳng có gì đâu con, chỉ là món ăn gia đình thôi mà.

Mấy năm rồi, làng xóm thế nào rồi, con?"

Elira ngừng ăn, ánh mắt trở nên trầm tư.

Cô hít một hơi thật sâu rồi kể lại mọi chuyện đã xảy ra.

Khi nghe đến những mất mát, mẹ Daiku không giấu được nỗi đau trong ánh mắt.

Bà nhẹ nhàng nói:

"Bác... bác xin lỗi con, chắc hẳn con đã phải chịu rất nhiều đau khổ và cô đơn.

Chúng ta không thể làm gì để giúp con lúc ấy...

Bác thật sự tiếc cho những gì đã xảy ra."

elira mỉm cười:"vâng ạ con không sao đâu, nếu không phiền bác có thể cho con ở lại đây không"Mẹ Daiku nhìn Elira âu yếm, giọng ấm áp như xoa dịu trái tim đang mỏi mệt của cô:"Con cứ tự nhiên, Elira.

Ngôi nhà này luôn rộng cửa chào đón con."

Elira vui mừng cúi đầu thật thấp:

"Con cảm ơn bác ạ!"

Sau bữa ăn, cô xin phép đi tắm.

Nước ấm như cuốn trôi đi những mỏi mệt còn đọng lại.

Khi bước ra, Elira đã thay một bộ trang phục mới một chiếc váy xanh lam nhạt dài đến gối, tay lửng và phần eo được thắt bằng một dải ruy băng trắng ngọc.

Lớp váy mỏng nhẹ khẽ bay theo từng bước chân, kết hợp với mái tóc trắng buộc thấp, khiến cô trông như một pháp sư thanh tú bước ra từ truyện cổ tích.Cùng lúc đó, Daiku cũng vừa bước ra từ phòng bên cạnh.

Cậu mặc một áo trắng kết hợp với quần vải tối màu.

Dù trang phục không cầu kỳ, nhưng sự gọn gàng khiến cậu trở nên điềm đạm và có phần cuốn hút hơn thường ngày.Daiku nhìn Elira, ánh mắt cậu ánh lên vẻ bất ngờ pha chút lúng túng:

"Nhìn cậu... dễ thương lắm đó."

Elira hơi bất ngờ, rồi khẽ mỉm cười, đáp lại nhẹ nhàng:

"Cậu cũng phong độ lắm."

Cả hai bước ra khỏi nhà, hòa vào dòng người đang đổ về quảng trường trung tâm — nơi lễ hội phép thuật chính thức bắt đầu.Cảnh vật trước mắt như một bức tranh sống động:

Những dải lụa đầy màu sắc được treo dọc các con phố, ánh sáng từ các quả cầu phép thuật lơ lửng trên không trung tỏa ra ánh vàng ấm áp.

Tiếng nhạc dân gian vang vọng khắp nơi, hòa cùng tiếng cười đùa, tiếng reo hò của trẻ emKhông khí lễ hội rộn ràng hòa quyện với mùi thơm lan tỏa khắp các con phố.

Các quầy đồ ăn chen chúc nhưng được sắp xếp gọn gàng, mỗi nơi đều có những món đặc sản khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng muốn ăn thử ngay.Một quầy bánh cá nướng vàng ươm, lớp vỏ giòn tan bao lấy nhân đậu đỏ ngọt lịm, nóng hổi vừa thổi vừa ăn.

Gần đó là quầy gà rán giòn, da giòn rụm, thịt mềm mọng, người bán luôn tay gắp từng phần cho khách với nụ cười rạng rỡ. quầy bánh bạch tuộc takoyaki, những viên bánh tròn xoay đều trên khuôn nóng, mùi nước sốt thơm lừng trộn lẫn với rong biểndaiku chạy đi:"Chờ một chút, tớ đi mua đồ,."

Một bên khác là quầy mì xào, từng sợi mì vàng óng được đảo đều trên chảo lớn cùng rau củ và thịt, mùi thơm bốc nghi ngút.

Có cả ngô nướng , khoai lang nướng, và bánh gạo.Xa xa là quầy đồ ngọt, bán các loại bánh bông lan, kẹo kéo, và bánh đậu đỏ – khiến Elira mắt sáng lên.Trên tay mỗi người đều có ít nhất một món ăn, tiếng nói cười rộn ràng vang khắp nơi. daiku chạy đến tay cầm 2 cây kem:

"của cậu đây"Elira mắt sáng rỡ, vui vẻ đón lấy, đưa lên nếm thử một miếng thật to.

Vừa cắn được một miếng, cô lập tức nhăn mặt:Elira:

"Oái!

Lạnh quá...

ê buốt cả răng!"

Daiku bật cười ha hả, suýt làm rơi cả cây kem trong tay😀aiku:

"Đã bảo ăn từ từ mà~ Cậu đúng là tham ăn không đổi chút nào!"

Giữa những âm thanh rộn ràng của lễ hội, cả hai dừng chân trước một quầy trò chơi bắn súng.

Trên kệ là dãy lon xếp chồng thẳng tắp, phía trên cùng là một con gấu bông màu trắng dễ thương với chiếc nơ hồng to nổi bật.Elira đứng lại, ánh mắt vô thức dừng ở con gấu đó.

Cô không nói gì, nhưng cái nhìn chăm chú kia đã đủ để Daiku nhận ra.Daiku nhìn theo rồi nở nụ cười nhẹ.

Không nói lời nào, cậu bước lại quầy.Daiku:

"Tôi chơi một lượt."

Ông chú chủ quầy mỉm cười, đưa cho Daiku khẩu súng gỗ nhỏ.

Daiku bình tĩnh ngắm thẳng, chỉ một phát—BANG!—viên đạn bắn trúng ngay lon ở giữa, cả chồng lon đổ nhào trong tích tắc.Chủ quầy:

"Oa, chuẩn ghê! cậu muốn đổi gì nào?"

Daiku:

"Con gấu bông đó."

Cậu nhận lấy con gấu, quay lại đưa cho Elira.Daiku, chìa ra:

"Của cậu đây."

Elira mỉm cười, nhận lấy gấu bông, mắt ánh lên niềm vui lặng lẽ.Elira:

"Cảm ơn nha..."

Dưới bầu trời đêm rực rỡ ánh đèn lồng, khi lễ hội đang lên đến cao trào, một giọng nói vang lên từ loa phép:"Thông báo!

Nếu các pháp sư muốn tham gia Đại Hội Pháp Sư Toàn Vực, vui lòng đến trung tâm lập hội để đăng ký chính thức!"

Elira và Daiku nhìn nhau, không nói lời nào mà gật đầu, rồi nhanh chóng rẽ lối qua những đám đông, hướng về tòa nhà trung tâm lễ hội—nơi đặt bàn đăng ký với những dòng người xếp hàng.Khi đến lượt, một pháp sư phụ trách ghi danh lên tiếng:"Hai bạn cho chúng tôi biết tên hội và biểu tượng hội nhé."

Daiku gãi đầu:

"Thôi chết... tớ quên mất cái vụ này luôn á."

Elira mỉm cười:

"May là tớ đã chuẩn bị rồi."

Cô bước lên, nói dứt khoát:"Tên hội của chúng tôi là...

Ashen Light!"(ánh sáng từ tro ,tàn tận diệt bóng tối).Elira tiếp tục:biểu tượng hội Một ngọn lửa nhỏ màu trắng-xám đang cháy trên một bàn tay

Pháp sư ghi danh gật đầu:"Được rồi, Các bạn đã chính thức được ghi danh."

Sau khi hoàn thành thủ tục tại trung tâm lập hội, Elira và Daiku quay lại lễ hội.

Không khí vui tươi vẫn ngập tràn, tiếng nhạc dân gian vẫn vang vọng, và ánh sáng từ các quả cầu phép thuật lấp lánh chiếu sáng khắp nơi.

Lễ hội vẫn đang diễn ra náo nhiệt, với các trò chơi hấp dẫn và quầy hàng đầy màu sắc.Và thế là, giữa không gian lễ hội đầy ắp tiếng cười và niềm vui, Elira và Daiku tiếp tục bước đi, chẳng màng đến những gì đang chờ đợi phía trước.

Chỉ có khoảnh khắc hiện tại, và họ cùng nhau tận hưởng từng giây phút đó. chuẩn bị cho 2 tuần sau
 
Hẹn Ước Với Những Vì Sao
chương 5: thành viên mới


Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng len qua ô cửa gỗ nhỏ, chiếu lên căn phòng đơn sơ nhưng ấm áp nơi đầu làng.

Trong phòng, Daiku vẫn đang vùi mặt ngủ ngon lành, ôm chăn như ôm giấc mộng ngọt ngào.Cạch!

Cửa mở ra nhẹ nhàng, và... một giọng nữ quen thuộc vang lên:

"Dậy đi Daiku!

Mặt trời lên tới nóc rồi đó!"

Daiku ú ớ, kéo chăn trùm kín đầu:

"Ưm...

5 phút nữa thôi mà Elira..."

Elira khoanh tay đứng sát bên giường, giọng nghiêm nhưng lại có chút nhịn cười:

"Năm phút trước cậu cũng nói y chang đó."

Daiku:

"Lần này tớ nói thật mà..."

Elira thở dài, rồi lẩm bẩm:

"haizzz hỡi dòng sông hãy..."

daiku bật dạy:

"tớ dậy rồi"Từ ngoài bếp, mẹ Daiku đang nhặt rau nói:

"Hai đứa đi đâu sớm thế?"

Elira vừa quay đi vừa đáp:

"Dạ, tụi con sẽ ra ngoài ăn sáng và luyện tậpElira và Daiku bước vào tiệm bánh nhỏ nằm cạnh con phố vắng vẻ.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ mở ra với tiếng "kẽo kẹt" đặc trưng, để lộ ra không gian ấm áp bên trong.

Mùi thơm ngọt ngào của bột mì mới nướng, mứt trái cây và một chút hương vani tỏa ra

Tiệm bánh không lớn, nhưng trang trí giản dị với những chiếc đèn lồng nhỏ treo trên trần, ánh sáng dịu dàng chiếu xuống những chiếc bàn gỗ được phủ khăn vải trắng.

Bức tường phía sau quầy bánh được trang trí bằng những chiếc kệ gỗ, trên đó là đủ loại bánh mỳ, bánh ngọt, và những chiếc bánh croissant vàng ruộm.Elira mỉm cười, bước tới quầy bánh, mắt sáng lên khi nhìn thấy những chiếc bánh bao nhỏ xinh với lớp vỏ mềm mại, phủ một lớp bơ mịn màng.

Cô chọn một chiếc bánh trái cây, nơi những miếng táo, dâu tây được xếp tỉ mỉ bên trong lớp bột mềm.

Daiku, vẫn còn mắt nhắm mắt mở, đi theo nhưng chẳng có vẻ gì là tỉnh táo.

Anh lơ đãng nhìn những chiếc bánh nhưng không thể quyết định.Elira ngồi xuống bàn, cắn một miếng bánh, ánh mắt cô sáng lên, có chút ngạc nhiên, rồi nói: "Ngon quá!"

Daiku, mắt vẫn nhắm một nửa, lấy chiếc bánh trong tay và đưa lên miệng, nhưng dường như còn đang mơ màng trong giấc ngủ.

Anh nhai một cách lờ đờ, chẳng quan tâm gì, như thể đang ăn mà vẫn còn trong thế giới của giấc mơ.Elira nhìn anh, mặt hơi nhăn lại, rồi thở dài:

"Hết nói nổi cậu..."

Trong khi Daiku đang ngáp ngắn ngáp dài và Elira thưởng thức chiếc bánh ngọt ngào, bỗng một giọng nói vang lên từ loa phát thanh nhỏ đặt trên quầy bánh, khiến cả hai giật mình."

Hỡi các hội tham gia vào Đại hội Pháp Sư, mỗi hội chỉ được phép cử ba thành viên tham gia!"

Daiku, lúc này đã tỉnh ngủ hoàn toàn sau khi nghe được thông báo, giật mình ngẩng lên khỏi chiếc bánh, mắt mở to."

Cái... cái gì?

Ba thành viên á?"

Daiku ngơ ngác, mặt vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.Elira nhướn mày, cô vừa ăn bánh vừa bình thản trả lời:

"Chúng ta chỉ có hai thôi."

Daiku chợt nhận ra điều gì đó, đôi mắt bừng sáng.

"À đúng rồi, cậu ta sẽ tham gia!"

Daiku nói, giọng đầy phấn khích.Elira ngừng ăn, nhướng mắt nhìn Daiku, vẻ nghi ngờ:

"Cậu ta ư?"

Daiku vội kéo tay Elira, khiến cô suýt vấp ngã, rồi chạy vội về phía khu phố bên cạnh.

Họ nhanh chóng đến trước một ngôi nhà cũ kĩ, tường đã ngả màu xám.

Trước cửa là những bông hoa dại mọc um tùm, như muốn chào đón họ."

Nè, Hikari!

Tớ đây, Daiku đây!"

Daiku gọi lớn, tay vẫy vẫy trước cửa.Chẳng mấy chốc, cánh cửa gỗ mốc meo mở ra, lộ ra một cậu trai tóc đen nâu, mái tóc dài hơi rối, có vẻ không được chăm sóc kỹ lưỡng.

Đôi mắt cậu ta hơi lờ đờ, như vừa tỉnh giấc ngủ.

Trang phục đơn giản, chiếc áo khoác nhẹ nhàng phủ lên người cậu ta, không có gì đặc biệt ngoài vẻ ngoài lạnh lùng.

Hikari nhìn hai người, có vẻ hơi bất ngờ khi thấy họ đứng đó."

Có chuyện gì?"

Hikari hỏi, giọng trầm và không mấy quan tâm.Daiku hào hứng, bước tới một bước, nhưng chưa kịp nói hết câu, Hikari đã nhanh chóng đóng sập cửa lại."

Không hứng thú."

Một giọng nói từ sau cánh cửa vọng ra.Elira đứng đực ra một lúc, rồi nhìn Daiku với vẻ mặt ngạc nhiên:

"quê chưa"Daiku chỉ biết cười gượng gạo.

"Chắc là hôm nay cậu ấy đang bận..."

Daiku nói, nhưng vẻ mặt lại không mấy thuyết phục.Elira nhìn vẻ bối rối lẫn tò mò.

"Nè, cậu, Hikari đó là ai vậy?"

Elira hỏi, cố gắng tìm hiểu thêm.Daiku đứng yên, mắt nhìn chăm chăm vào ngôi nhà một lúc rồi đáp, giọng đầy tự hào:

"Cậu ấy mạnh lắm đó.

Lúc nào cũng xếp nhất trường, không ai vượt qua được đâu."

Elira gật gù, nhưng vẻ mặt vẫn chưa hoàn toàn thuyết phục.

"Vậy sao... làm sao để thuyết phục cậu ấy tham gia đây?"

Daiku nhìn Elira với ánh mắt tinh nghịch, rồi mỉm cười một cách bí hiểm.

"Khiêu chiến."

Elira nhướng mày, vẻ mặt không tin vào tai mình.

"Khiêu chiến?" cô hỏi lại, giọng cứng nhắc.

"Cậu định khiêu chiến một người không có hứng thú bằng cách nào?"

Daiku hít một hơi thật sâu, rồi hét lớn trước cánh cửa đóng kín:

"Nè!

Nếu cậu đấu với tôi—nếu tôi thua, tôi sẽ bao cậu đi du lịch khắp nơi, ngắm thiên nhiên, ngắm gì cũng được!"

Anh dừng một chút rồi tiếp tục, giọng chắc nịch:

"Còn nếu cậu thua, cậu phải gia nhập hội của tôi.

Sao hả?

Giao kèo quá hời đúng không?"

Im lặng vài giây.Rầm!Cánh cửa bật mở mạnh đến nỗi Elira giật mình.Hikari đứng đó, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén, tóc khẽ bay trong gió, gương mặt vẫn như không biểu cảm chút nào.

"Đi nào." – Cậu nói, đơn giản mà dứt khoát.Elira đứng phía sau, tròn mắt ngơ ngác:

"Vậy cũng được nữa hả...?"

Cả ba rảo bước trên con đường đất nhỏ dẫn ra khu ngoại ô, nơi gió thổi lồng lộng và ánh mặt trời rọi xuống những tán cây xanh rì rào.

Không khí có chút căng thẳng, nhưng cũng đầy kỳ vọng.Elira bước ra giữa bãi đất trống, giơ tay lên, giọng vang rõ ràng: "Trận đấu giữa Daiku và Hikari – bắt đầu khi tay tớ hạ xuống.

Không được dùng vũ khí thật, không được làm đối phương bị thương quá nặng.

Mục tiêu là ép đối thủ đầu hàng hoặc không thể tiếp tục."

Daiku hít một hơi sâu, siết tay lại, nhìn Hikari với ánh mắt kiên quyết.

Hikari thì vẫn điềm tĩnh, gió lướt qua mái tóc đen của cậu ta, chiếc áo choàng dài bay nhẹ phía sau, chẳng hề có chút bối rối.Elira hạ tay."

---Bắt đầu!"

Daiku lao tới như một tia chớp, toàn thân tỏa ra luồng điện tích tích tụ mạnh mẽ, nắm đấm được bao phủ bởi dòng sét xanh lấp lánh. tung cú đấm cực mạnh về phía Hikari.Nhưng...ẦM!Chỉ trong tích tắc, Hikari giơ một tay lên chặn đòn.

Không hề nhúc nhích.Một tia điện tóe ra từ nơi hai lực chạm nhau, khiến đất đá xung quanh rung nhẹ.Hikari ngẩng mặt lên, ánh mắt vẫn lạnh tanh, giọng đều đều: "Nhanh, nhưng còn non."

Daiku kinh ngạc: "Cái gì...?!"

Elira, đứng ngoài quan sát, nuốt nước bọt: "Chặn được luôn à...!?"

Hikari nhếch môi, một tay khẽ đưa lên:"Phân Ảnh."

Bụp!

Bụp!

Bụp!Trong chớp mắt, hàng chục bản sao Hikari xuất hiện xung quanh Daiku, mỗi người một tư thế, di chuyển lặng lẽ và nhanh như gió, khiến không thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả.Daiku nghiến răng:

"Chiêu này không dễ lừa tôi đâu!"

Cậu dậm mạnh chân xuống đất, đôi mắt bừng sáng tia điện:

"Lôi Nộ!"

ĐOÀNGGGG!Một vụ nổ điện lan ra khắp xung quanh Daiku, dòng điện phóng ra như lưới sấm sét, quét qua từng bản phân thân.

Một vài cái xìu xuống và biến mất như khói.

Nhưng..."

Trên đầu kìa!" – Elira hét lên.Daiku ngước lên.Hikari – bản thật – đang ở trên không trung, tay kết ấn nhanh như chớp:

"Ma Ảnh."

Từ tay Hikari, một tia năng lượng màu tím đậm ngưng tụ và phóng xuống như lưỡi hái tử thần.PHỰT!Tia năng lượng lao xuống nhanh đến mức không kịp né.ẦM!!!Khói bụi bốc lên mù mịt, mặt đất rung chuyển, Elira đưa tay che mắt.

Khi bụi tan đi, Daiku quỳ gối giữa vệt cháy xém, áo rách toạc một bên vai, hơi thở gấp gáp.Hikari đáp đất nhẹ nhàng, ánh mắt vẫn lạnh như băng: "Muốn đánh bại tôi thì đừng dùng lại mấy chiêu đó."

Daiku siết chặt nắm tay, cắn răng...daiku khẽ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh sự quyết tâm."

Dịch lôi chuyển."

Phụt! – Trong nháy mắt, cậu biến mất khỏi vị trí đang đứng."

Phía sau!" – Hikari vừa quay lại thì..."

Lôi Cước!!"

RẦMMM!!

Cú đá mang theo luồng điện mạnh như búa giáng, đá văng Hikari bay thẳng vào một gốc cây gần đó, thân cây rung lên bần bật.Không bỏ lỡ cơ hội, Daiku lập tức giơ tay lên trời, hai mắt bừng lên tia chớp: "Bão Sấm Cuồng Nộ!!!"

Từ trên cao, hàng chục tia sét lao xuống, vây lấy Hikari đang đứng dậy giữa khói bụi.ẦM!

ẦM!

XOẸT!!Bụi mù tung tóe, mặt đất nứt toác vì áp lực của các tia sét.Elira trố mắt, nghĩ rằng Hikari không tránh nổi.

Nhưng khi bụi tan—"Ma Thuẫn!"

Một lớp lá chắn màu tím dày đặc hiện ra trước mặt Hikari, đỡ trọn đòn tấn công vừa rồi.

Tia sét tan ra như nước mưa rơi trên đá.Daiku sửng sốt:

"Cái gì...?"

Hikari đứng đó, một tay vẫn giữ Ma Thuẫn, tay còn lại giơ lên kết ấn:

"Kết thúc rồi."

"Đại Ma Quyền!!"

Một nắm đấm khổng lồ từ năng lượng đen tím hình thành phía sau lưng Hikari, cuộn xoáy như xoáy nước hắc ám.Nhưng Daiku cũng không chịu thua, hai tay cậu nắm chặt, điện chạy rần rần quanh người:

"Hổ Gầm!!!"

Cả hai lao vào nhau, lướt ngang qua với tốc độ ánh sáng.

BOOOMMMMM!!!Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, đất đá bay mù mịt, gió gào rít thổi bay lá cây.

Elira phải lùi lại vài bước, tay che mặt.Khi bụi tan...Daiku đứng đó, thở dốc, áo rách tơi tả, điện vẫn nổ lép bép quanh người.Sau lưng cậu vài mét...

Hikari quỳ gối, mắt nhắm lại rồi ngã xuống."

Cậu ấy... thắng rồi." – Elira thốt lên, trong ánh mắt không giấu được sự ngạc nhiên lẫn khâm phục.Daiku bước chậm tới chỗ Hikari, cậu mệt nhưng nụ cười vẫn đầy tự tin.

Điện quanh người đã tan dần, chỉ còn ánh mắt là sáng lên rực rỡ.Cậu chìa tay ra, giọng khẽ nhưng dứt khoát:"Chào mừng ...vào hội."

Hikari ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng ngày nào giờ có chút thay đổi.

Một thoáng im lặng... rồi cậu đưa tay lên, nắm lấy tay Daiku."

Tôi không thua, chỉ là... thấy lời đề nghị cũng không tệ." – Hikari nói, khẽ nhếch môi như thể mỉm cười nhưng không rõ.Daiku bật cười:

"Ừ, thì vậy cũng được."

Từ xa, Elira chạy tới, vẻ vừa bất ngờ vừa vui vẻ:"Hai cậu...

đánh nhau như sấm chớp rồi lại nắm tay nhau như bạn thân mười năm là sao vậy?"

Daiku cười to, còn Hikari chỉ lẩm bẩm:

"Tôi chưa chắc là bạn thân của cậu ta đâu."

Elira khoanh tay:

"Nhưng ít nhất là đồng đội rồi đấy!" lần đầu tiên – dù chẳng nói ra – họ đã là một đội thật sự.

Và hành trình đến với Đại hội pháp sư giờ mới chính thức bắt đầu
 
Hẹn Ước Với Những Vì Sao
chương 6: đại hội pháp sư bắt đầu


Hai tuần tập luyện vất vả cuối cùng cũng đã trôi qua, và hôm nay là ngày tổ chức cuộc thi phép thuật.

Cảnh vật ngoài cửa sổ vẫn còn mờ mịt trong ánh sáng ban mai, nhưng không khí căng thẳng trong phòng không hề giảm bớt."

Nè, Daiku, dạy đi, chúng ta cần đến sớm."

Elira nói giọng khẩn trương, mắt không rời khỏi đồng hồ.Daiku ngáp một cái dài, ánh mắt mờ mịt vì thiếu ngủ: "Tớ biết rồi, chúng ta cần phải gọi Hikari."

Anh đứng dậy khỏi giường, đôi mắt vẫn ngái ngủ.Elira nhướn mày: "Cậu nghĩ cậu ta sẽ ngủ như cậu ư?"

Cô thở dài, không nhịn được mà lên tiếng.Daiku đưa mắt nhìn cô, rồi nhún vai.

"Cũng không phải là tớ không muốn thức sớm đâu, nhưng..."

Anh ngáp lần nữa, trông như thể không thể rời khỏi giường.Ngay khi đó, Hikari từ phía ngoài cửa bước vào, tay cầm ly trà, đôi mắt vẫn tỉnh táo như thể không hề có dấu hiệu mệt mỏi:"Nếu là cậu thì ngủ đến trưa mới dậy được đấy."

Giọng nói của Hikari không có chút cảm xúc nào, nhưng nó lại khiến Daiku bật cười."

Thiệt tình, người thức trễ nhất là cậu đây!"

Elira trêu chọc, nhìn vào đồng hồ rồi kéo Daiku lại gần.Hikari quay sang Daiku, đôi mắt sắc bén lướt qua anh.

"Cậu nên học cách quản lý thời gian.

Đừng để mọi người phải chờ lâu."

Ba người nhanh chóng đến nơi tổ chức cuộc thi phép thuật, nơi đã đông nghịt các thí sinh và khán giả.

Khung cảnh rộng lớn của đấu trường được trang trí rực rỡ, những quả cầu phép thuật sáng lấp lánh treo dọc theo các cột trụ, không khí căng thẳng nhưng cũng đầy hào hứng.Một loa thông báo vang lên, giọng của người điều hành cuộc thi đầy quyền lực:"Thưa các hội, cuộc thi phép thuật năm nay sẽ diễn ra với 1000 hội tham gia.

Do số lượng thí sinh quá đông, chúng tôi sẽ áp dụng luật thi như sau:"Ngay lập tức, một bàn điều khiển xuất hiện giữa sân đấu, với một quả cầu phép thuật lơ lửng trên đó, phát ra ánh sáng mạnh mẽ.

Các thí sinh xung quanh nhìn vào quả cầu, ai nấy đều tò mò về cách thức tính điểm."

Mỗi hội sẽ có ba thành viên.

Một quả cầu phép thuật được đặt ngay trên bàn thi đấu.

Mỗi đội chỉ được phép tung một chiêu phép thuật vào quả cầu.

Điểm số sẽ được tính theo thang điểm từ 0 đến 9999, và được quyết định bởi sức mạnh của chiêu thức."

Sau đó, loa lại tiếp tục thông báo:"Và chỉ 16 hội có điểm số cao nhất sẽ được chọn vào vòng trong!"

Elira, Daiku, và Hikari nhìn nhau, ánh mắt quyết tâm dần nhen nhóm.

Chỉ có16 hội được lọt vào vòng trong, tức là cơ hội để tiến xa hơn rất mong manh.

Nhưng đây cũng là động lực để họ không bỏ cuộc, dù có gặp phải thử thách lớn như thế nào."

16 hội thôi à?"

Daiku nhíu mày, giọng trầm xuống.

"Vậy là cuộc thi này sẽ không dễ dàng rồi.

Nhưng mà, không sao, chúng ta đã chuẩn bị tốt, đúng không?"elira mỉm cười:"ừm"các hội đều thử sức nhưng kết quả không được khả quan lắmMC: "Tiếp theo, đến hội Ravan!"

Một thành viên trong hội, cầm theo chiếc ô mưa lập tức rơi"mưa rơi rơi ."

Những luồng năng lượng mạnh mẽ bùng nổ trong không khí.

Các chiêu thức được tung ra với tốc độ chóng mặt, uy lực mạnh mẽ khiến không khí như sôi sục.Chiêu thức cuối cùng mà họ tung ra tạo ra một cột sáng khổng lồ, tỏa ra năng lượng mạnh mẽ khiến mặt đất rung chuyển.

Điểm số từ quả cầu phép thuật ngay lập tức hiện lên:7980/9999.MC nhìn vào bảng điểm với ánh mắt ngạc nhiên.

"Một kết quả vô cùng ấn tượng từ hội Ravan!"

Hikari, Elira, và Daiku đứng từ xa, ánh mắt căng thẳng.

Daiku nói, giọng hơi lo lắng: "Sức mạnh của họ... quả thực không dễ bị đánh bại."hikari quay đi, ánh mắt như nhìn xuyên qua những người xung quanh.

" nhìn bọn chúng tôi chỉ thấy... khó chịu."

Elira cười cợt, ánh mắt lấp lánh:

"Cậu sợ rồi à?"

Hikari nhướn mày:

"Sợ cái khỉ á."

Elira chỉ cười lớn, trêu chọc thêm:

"Tớ chỉ đùa thôi mà."cuộc thi vẫn tiếp tục mc:"tiếp đến là hội sharking"Một cô gái trẻ trong hội Sharking mỉm cười, giọng ngọt ngào vang lên: "Aaa, chào mọi người!"

Khán giả lập tức xôn xao, không thể không chú ý đến vẻ đẹp không thể phủ nhận của cô nàng.

Không khí trở nên căng thẳng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.

Sau đó, họ tung ra những chiêu thức mạnh mẽ đến mức khán giả phải kinh ngạc.MC: "Không thể tin được...

Hội Sharking đã đạt được số điểm cao nhất hiện tại: 8970/9999!"

Sau hàng loạt hội đã thi đấu, giờ đây chỉ còn lại một hội cuối cùng.MC cất giọng, hồi hộp:

"Tiếp theo... là hội cuối cùng — Ashen Light!"

Elira, Daiku và Hikari bước ra giữa sàn đấu.Daiku nắm chặt tay, đầy hứng khởi:

"Được rồi, bắt đầu thôi!

Tớ phấn khích rồi đấy!"

Anh bước lên, đứng thẳng, tụ một luồng năng lượng khổng lồ.

Đôi mắt lóe lên tia sáng dữ dội."

Hỡi bầu trời!

Ta là người cai quản sấm sét!

Hãy cho ta mượn sức mạnh của người!"

Ngay lập tức, mây đen kéo đến, bao phủ cả bầu trời, sấm sét gầm vang như đáp lại lời triệu hồi của Daiku.MC kinh ngạc lùi lại:

"Ch... chuyện gì thế này?!

Trời... trời đang chuyển tối!"

"— Lôi Long Sấm!!"

Một con rồng sét khổng lồ gào thét lao xuống, tấn công quả cầu ma thuật!Tiếp theo là Hikari.

Không cần hô lớn, anh chỉ khẽ nhắm mắt.

Toàn thân anh tỏa ra một luồng hắc khí lạnh lẽo, u ám."— Ma Ảnh Kích."

Một đôi cánh bóng tối mở rộng, lơ lửng sau lưng.

Hàng loạt lưỡi dao bóng tối xoáy quanh quả cầu rồi đồng loạt bắn ra, tạo nên một vụ nổ tím rực rỡ.Cuối cùng, Elira chấp tay lại trước ngực.

Cô nhắm mắt, giọng nhẹ nhàng vang lên:

"Hỡi dòng sông... xin hãy cho ta mượn sức mạnh."

"— Đại Thác Nước!!"

Một thác nước khổng lồ từ trên trời đổ ập xuống, xoáy tròn quanh quả cầu với áp lực khủng khiếp.Cả ba nguồn sức mạnh va chạm cùng lúc, tạo nên một vụ chấn động toàn bộ khu vực!Quả cầu phép thuật phát sáng mãnh liệt, sau đó con số hiện ra:[9899 / 9999]MC gần như hét lên:

"Cái... cái gì thế này!?

9899 điểm?!

Hai Thất Tố Sư và một Pháp Sư mang sức mạnh thất truyền sao!?"

Khán đài như nổ tung trong tiếng vỗ tay, reo hò.

Elira nhảy lên đầy phấn khích:

"Yay!

Được rồi!!"

Hikari, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, lẩm bẩm:

"...Không phải nên là 9999/9999 à?"

MC điều chỉnh micro, giọng đầy hào hứng vang lên giữa tiếng hò reo của khán giả:

"Và như vậy!

16 hội xuất sắc nhất đã chính thức vượt qua vòng loại!"

Ông dừng lại một chút, đưa tay ra trước như đang giới thiệu những cái tên đầy danh tiếng."

Trong số đó, nổi bật có ba cái tên đầy tiềm năng: hội Raven, hội Sharking và hội Ashen Light!"

Khán đài lại một lần nữa dậy sóng, hô vang tên các hội.

Trận chiến thực sự... chỉ mới bắt đầu.Cuộc thi vòng loại kết thúc, mặt trời bắt đầu ngả bóng.

Elira quay sang daiku giọng nhẹ nhàng:

"Tớ về nhà trước đây nhé."

Daiku quay sang Hikari:

"Cảm ơn cậu nha, hôm nay nhờ có cậu nữa đấy."

Hikari không đáp, chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt vẫn điềm tĩnh như thường lệ:

"Ờ, tạm biệt."

Tại nhà Daiku...

Mẹ cậu vui vẻ đón con trai từ cửa:

"Làm tốt lắm!

Hôm nay mẹ có mua bánh kem để chúc mừng chiến thắng của mấy đứa đó!"

Daiku hớn hở:

"Vâng!"

Hứng chí, Daiku lon ton chạy lên lầu.

Cửa phòng tắm hé mở, hơi nước bốc lên mù mịt.

"Ơ?

Sao không ai khóa cửa vậy...?" – Daiku vừa đẩy cửa ra vừa lẩm bẩm.Rẹt!

Cánh cửa mở ra.Elira quay lại, ánh mắt chết chóc.

Trên người chỉ quấn một cái khăn.

Cô hét lên:

"Đ-ĐỒ BIẾN THÁI!!!"

"Thủy Sa!"

VÙ!!! 💦

Một dòng nước cực mạnh bắn thẳng vào mặt Daiku khiến cậu bay ngược ra sau, đập đầu vào tường rồi ngất xỉu.Trong lúc nằm bất tỉnh, cậu vẫn thều thào:

"Tớ... xin lỗi... tớ không cố ý mà..."

Elira đỏ mặt, tay vẫn đang phát sáng nước, nghiến răng:

"Hừ... ai bảo không gõ cửa!"

Sau khi tắm xong, cả hai cùng xuống bàn ăn.

Trên bàn là một chiếc bánh kem to, đầy màu sắc và thơm ngọt hấp dẫn.

Elira mắt sáng rỡ:

"Oa~ Ngon quá!

Đồ ngọt là tuyệt nhất luôn!"

Cô cầm nĩa ăn một cách hăng say, đến mức kem dính cả lên mép.

Daiku bật cười, lấy khăn nhẹ nhàng lau miệng cho cô:

"Cậu ăn dính miệng kìa..."

Elira đỏ mặt, quay mặt đi:

"Đ-Đừng tưởng làm vậy là tớ sẽ tha lỗi cho cậu vì vụ lúc nãy nhé!"

Daiku cười hiền, rồi đẩy đĩa bánh của mình qua phía Elira:

"Ăn phần tớ luôn đi.

Tớ không thích ăn đồ ngọt lắm."

Elira sáng mắt:

"Tớ không ngại đâu đó!" – cô vừa nói vừa tiếp tục ăn ngon lành.Lúc đó, mẹ Daiku bước ra từ bếp, mỉm cười nhìn cả hai.

Bà khẽ ghé tai Elira thì thầm với giọng trêu chọc:

"Con trai bác không hay mở lòng với ai đâu... nhưng với cháu thì hình như đặc biệt lắm đấy~"Elira ho sặc một cái, mặt đỏ như quả cà chua:

"C-Con không có nghĩ như vậy đâu ạ!"

Daiku khó hiểu nhìn sang:

"Mẹ nói gì với Elira thế?"

Mẹ Daiku cười bí hiểm:

"Không có gì, con trai~"Ăn tối xong, mỗi người trở về phòng mình.

Elira ngồi bên chiếc bàn gỗ nhỏ, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ, phủ một lớp sáng bạc lên mái tóc trắng dài của cô.

Trong khoảnh khắc yên tĩnh ấy, tâm trí cô dường như vẫn đang vương lại những cảm xúc từ cuộc thi vừa diễn ra.Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, bất chợt một ngôi sao băng vụt qua, để lại một vệt sáng lấp lánh.

Elira mỉm cười khẽ, thì thầm:

"ba mẹ à hãy dõi theo con"Cô khép lại quyển sổ ghi chú, đứng dậy và bước đến giường.

Cảm giác nhẹ nhõm và yên bình lan toả trong lòng.

Cô kéo chăn, nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.Trong khi đó, ở một nơi khác, một bóng người đang đứng trong màn đêm, nhìn chăm chăm vào danh sách những hội đã vượt qua vòng loại.Người đó cười khẽ, nhưng trong tiếng cười có thứ gì đó lạnh lẽo:"Hội Ashen Light, hả...?"

Một con mắt đỏ rực mở ra giữa màn bóng tối phía sau hắn, phát ra ánh sáng ma quái."

Hãy xem, các ngươi sẽ tiến xa được đến đâu..."
 
Hẹn Ước Với Những Vì Sao
chương 7: ma ảnh thuật


Ánh nắng sớm len qua cửa sổ, soi lên mái tóc dài của Elira đang ngồi khoanh chân giữa phòng daiku, tay lắc đầu Daiku không thương tiếc: "Nè nè, Daiku!

Dậy mau không là trễ thi nữa đó!

Cậu mà ngủ thêm là bị loại khỏi đại hội luôn á!"

Từ cửa phòng, Hikari bước vào, tay vẫn cầm tách trà nóng như thường lệ.Hikari (liếc qua Daiku):

"Bộ cậu ta sáng nào cũng cần đồng hồ báo thức Elira à?"

Elira (nhướng mày):

" tớ không phải cái đồng hồ báo thức đâu nhé!"

Daiku (lồm cồm bò dậy, mắt nhắm mắt mở):

"Dậy rồi nè...

ồn ào quá trời..."

Elira thở dài, còn Hikari chỉ khẽ nhếch môi cười.Chỉ vài phút sau, Daiku đã thay đồ xong, tóc vuốt lại gọn gàng như chưa hề có chuyện anh vừa rúc chăn như sâu ngủ đông.Cả ba người cùng xuống bếp.Mẹ Daiku (vừa bưng đồ ăn vừa cười hiền):

"Ba đứa đói bụng chưa?

Bác có chuẩn bị bữa sáng rồi đây – trứng cuộn, bánh mì và cả bánh kem Elira thích nữa đó."

Elira (mắt sáng rỡ):

"WOA!

Bác đúng là thiên thần đội nón bếp!"

Daiku (vừa ngồi vừa ngáp):

"Thi đấu mà sáng nào cũng được ăn vầy thì con sẵn sàng vô chung kết luôn..."

Hikari (nhấp ngụm trà):

"Miễn là cậu không ngủ quên giữa trận."

Cả ba bước vào khu vực chính của nơi tổ chức đại hội — một quảng trường rộng lớn được dựng lên tạm thời cho kỳ thi năm nay.

Những hàng ghế xếp vòng quanh, khán giả từ khắp nơi tụ về, tiếng trò chuyện xôn xao vang lên khắp nơi.

Trên khán đài chính, một ma pháp trận khổng lồ đã được khắc nổi trên mặt đất – nơi những trận đấu sẽ diễn ra.Ngày thứ hai của Đại hội Phép Thuật chính thức bắt đầu.MC – một người đàn ông mặc áo choàng đỏ, tay cầm pháp trượng khuếch đại giọng nói – bước ra giữa sân, gương mặt nghiêm nghị.MC:"Được rồi!

Xin chào mừng quý vị và các pháp sư đến với *ngày thứ hai* của Đại hội Phép Thuật!"

Tiếng reo hò vang lên khắp khán đài.MC (dõng dạc):"Hôm nay, chúng ta có 16 hội pháp sư đã vượt qua vòng loại!

Tuy nhiên, sau hôm nay... chỉ còn 8 hội có thể đi tiếp!"

Không khí như chùng xuống trong một nhịp, ai cũng nín thở nghe tiếp."

Luật thi đấu ngày hôm nay sẽ như sau:— Các hội sẽ được ghép cặp ngẫu nhiên, mỗi cặp bao gồm hai hội.— Mỗi hội sẽ cử ra một thành viên đại diện để thi đấu.— **Đấu solo** – một chọi một!— Bất cứ ai mất khả năng chiến đấu hoặc bị buộc rời khỏi đấu trường, hội của người đó sẽ bị loại!"

Giọng ông trầm xuống."

Đây không chỉ là một trận đấu đơn thuần, mà còn là phép thử của tinh thần, ý chí và sức mạnh phép thuật!

Những ai không sẵn sàng... hãy rời khỏi sân ngay từ bây giờ."

Một làn gió lạnh lướt qua giữa khán đài, như để nhấn mạnh tính khốc liệt của vòng thi.Trong đám đông, ánh mắt của Elira – giờ đã nghiêm túc hơn bao giờ hết – đang hướng về phía pháp trận.

Daiku đứng bên cạnh, hai tay đút túi, gương mặt trầm ngâm, còn Hikari thì nhắm mắt, như đang cảm nhận từng dòng ma lực chuyển động quanh đấu trường.Daiku (trầm giọng):"Solo hả...

Vậy là phải quyết định ai ra sân nếu tên hội bị gọi."

Ngay lúc đó, trên khán đài, một bảng phát sáng lơ lửng giữa không trung hiện ra.

Các hội pháp sư được chọn ngẫu nhiên, từng dòng tên lần lượt lướt qua, xoay tròn như một bàn roulette khổng lồ...MC:"Và bây giờ, hãy bắt đầu bốc thăm các cặp đấu đầu tiên!"

---MC (giọng vang dội khắp đấu trường):

"Hai hội đầu tiên mở màn cho vòng loại hôm nay chính là: New Cat và Ashen Light!"

Khán đài vang lên những tiếng ồ lên đầy phấn khích.

Dưới khán đài, một số người đã bắt đầu gọi tên "Solari" — rõ ràng là thành viên nổi bật của hội New Cat.Elira quay sang nhìn hai người đồng đội.

Elira (hơi căng thẳng):

"Nè hai cậu,ai sẽ lên thi đấu?"

Hikari (giọng bình tĩnh, ánh mắt vẫn lạnh như băng):

" tôi sẽ lên."

Daiku (vỗ nhẹ vai Hikari):

"Ừm.

Cố lên đó."

Hikari bước ra sàn đấu, chiếc áo choàng đen phất nhẹ theo từng bước.

Đôi mắt cậu ta sắc lạnh, nhìn thẳng vào đối thủ bên kia — Solari, một pháp sư trẻ với mái tóc vàng nhạt, mặc đồng phục màu trắng xanh đặc trưng của hội New Cat.

Ánh mắt Solari toát lên vẻ tự tin nhưng không kiêu ngạo.MC:

"Đại diện của hội New Cat là pháp sư Solari – được mệnh danh là "kẻ hủy diệt"! và

Và từ Ashen Light – pháp sư của Ảnh Thuật, Hikari!"

Cả khán đài trở nên im lặng trong vài giây, chờ đợi tín hiệu bắt đầu.Solari (nở nụ cười nhẹ):

"Hãy cố gắng hết sức nhé, anh bạn.

Dù chỉ là một trận solo, nhưng đó là sự đại diện cho cả hội."

Hikari (lạnh lùng đáp):

"Tôi không cần nụ cười thương hại đó.

Chiến đấu đi."

MC:

"CẢ HAI ĐÃ SẴN SÀNG!

3...

2...

1...

BẮT ĐẦU!!"

Hikari lao lên như một mũi tên, bóng tối bùng phát dưới chân cậu.

"Phân Ảnh!"

Hàng loạt bản thể từ bóng tối xuất hiện, di chuyển hỗn loạn quanh Solari, tạo thành một mê cung của ảo ảnh.Solari chỉ khẽ mỉm cười, đôi mắt dõi theo các bóng hình mà không hề nao núng.Trong chớp mắt, Hikari thật đã áp sát từ phía sau, tung ra chiêu thức với tay phải bao phủ trong năng lượng ma thuật màu tím:

"Ma Quyền!"

Cú đấm lao tới nhanh như gió, mang theo sức mạnh hủy diệt.

Nhưng...Solari (thầm nghĩ):

"Đúng lúc rồi."

Không né, Solari cúi người thấp, bàn tay trái chạm vào bụng Hikari một cách chính xác.Solari (thốt nhỏ):

"Bộc Phá Hủy Diệt."

Hikari (mắt trợn to):

"Cái gì—?"

Ngay sau cái chạm, một ánh sáng dữ dội phát nổ ngay tại bụng Hikari.BOOOOM!!!Một luồng sóng xung kích bùng ra, hất văng Hikari ra xa, thân thể cậu xoay tít trên không trung rồi đập mạnh xuống sàn đấu, khói bụi bay mù mịt.Khán giả như nín thở.MC (căng thẳng):

"Solari vừa... phản đòn chỉ trong một tích tắc!!

Một cú phát nổ ngay tại bụng đối thủ — đây là loại kỹ năng gì vậy?!"

Elira nheo mắt, giọng thấp đầy phân tích:

"Cậu ta dùng phép thuật Bộc Phá...

Một loại ma pháp cận chiến cho phép kích nổ trong phạm vi gần."

Daiku siết chặt nắm tay, ánh mắt lo lắng:

"Nếu vậy, Hikari phải giữ khoảng cách.

Cậu ấy mà lại áp sát, sẽ bị kích hoạt lần nữa."

Trên sàn đấu, Hikari gượng đứng, môi bật ra một tiếng rít giận dữ:

"Chết tiệt...!"

Solari không để cậu có thời gian hồi phục.

Xung quanh anh ta, những chấm đỏ như vết cháy ma thuật xuất hiện lởm chởm trên không khí.Solari (bình thản):

"Bộc Ẩn."

Trong khoảnh khắc, tất cả những chấm đỏ đồng loạt phát nổ, tạo ra một trận mưa lửa đan chéo, thổi tung mặt đất, phủ kín Hikari trong làn khói dày đặc.Solari đứng giữa làn bụi, nhắm mắt lại như thể kết thúc đã rõ ràng:

"Kết thúc rồi à..."

Nhưng...MC (kinh ngạc):

"Không...

Không đúng!!

Có gì đó trong làn khói!!"

Gió thổi qua, cuốn dần lớp bụi mờ.

Hikari vẫn đứng vững, trước mặt cậu là một chiếc khiên bằng năng lượng màu tím đen, run nhẹ nhưng chưa vỡ.Hikari (thở dốc):

"Còn... chưa xong đâu..."

MC (rít lên):

"Ma Thuẫn!!

Đó là một trong 11 chiêu thức cổ xưa đã bị thất truyền— chỉ những pháp sư cực kỳ tài năng mới có thể thi triển!!"

Solari (nhếch mép cười):

"Thú vị thật đấy...!"

Không chần chừ, Solari lại lao tới, toàn thân bốc lên những luồng năng lượng đỏ rực.

"Bộc Quyền!"

Hàng loạt cú đấm như bão lửa dội vào vị trí của Hikari, khiến sàn đấu rung lên từng đợt.Elira (lo lắng):

"Cậu ấy không tránh được...!"

Ngay khoảnh khắc cuối cùng, Hikari gồng mình bật nhảy lên cao, ánh mắt lạnh như băng:

"Bộc Ma Ảnh!"

Một vòng ma pháp tím đen mở rộng, bủa vây quanh Solari.

Trong tích tắc, mặt đất dưới chân hắn bùng nổ, hàng loạt vụ nổ liên tiếp vang lên từ bốn phía—ngay cả không khí xung quanh cũng bị xé rách bởi năng lượng hắc ám.Solari (lảo đảo, kinh ngạc):

"Khặc...

Cái gì vậy...?!"

Hikari lơ lửng giữa không trung, phủ trên người là tàn dư ma lực lấp lánh, miệng cười lạnh:

"Ma Thuẫn không chỉ là tấm khiên chắn..."

Cậu giơ tay, năng lượng tím tụ lại, ánh mắt lấp lánh sự kiêu hãnh.

"...Nó còn hấp thụ một phần sức mạnh từ kẻ địch và biến nó thành vũ khí của ta."

Solari còn chưa kịp định hình sau đòn phản pháo thì từ phía trên cao, giọng Hikari vang lên lạnh lùng:"Phân Bộc Ảnh!"

Trong chớp mắt, nhiều bản thể màu tím đen xuất hiện, lao đến từ mọi hướng như bóng ma giữa làn khói.Solari (nhíu mày, gằn giọng):

"Lại là ảo ảnh sao?"

Hắn vung tay đánh nát một bản thể.

Nhưng—bùm!

Cả người hắn bị hất lùi bởi một vụ nổ ngay sau cú chạm.Solari (kinh hoàng):

"Cái gì?!"

Trước khi hắn kịp phản ứng, các phân thân còn lại lần lượt nổ tung, bao vây hắn trong một chuỗi vụ nổ ma lực tím đen, đan xen ánh sáng lóa mắt và âm thanh rung trời.

Một cái bẫy hoàn hảo.Khán đài nín thở.Elira (mắt mở to):

"Hikari... sử dụng chính phân ảnh làm bẫy nổ?!"

Daiku (mỉm cười đầy tự hào):

"Đòn phản công này...

đúng là không khoan nhượng chút nào."

MC: "Hikari thật sự rất mạnh!

Cậu ta đã sao chép được thuật nổ và gài nó vào các phân thân, khiến chúng phát nổ khi va chạm!"

Solari lảo đảo, quần áo tả tơi: "Ta sẽ kết thúc ngươi...!"

Cậu ta đưa hai tay xuống đất, mặt đất bắt đầu rung chuyển.Solari cười tự tin: "Để xem ngươi đỡ nổi đòn này không...

Đại Bộc Phá!"

Daiku: "Hikari!

Cẩn thận!

Đòn đó có sức công phá cực lớn!"

Mặt đất phát sáng, rồi bùm!—một loạt vụ nổ dữ dội lan khắp sàn đấu.

Nhưng đúng lúc ấy—Hikari nhảy vọt lên không trung, hai tay đan chéo:

"Ảo Ảnh Thuật: Đại Dương!"

Cả sân đấu bất ngờ ngập tràn trong một lớp nước xanh thẳm, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.

Các vụ nổ dưới mặt đất dường như không còn gây được sát thương.MC kinh ngạc: "Một trong những ảo thuật cổ truyền!

Ảo Ảnh Đại Dương!

Thuật này chỉ dùng được một lần duy nhất trong đời...!"

Elira & Daiku đồng thanh: "Hay lắm!"

Solari tròn mắt: "Không... không thể nào...!"

Hikari như lướt trên mặt nước, vút đến trước mặt Solari, tay phát sáng tím rực:

"Ma Quyền!"

BÙM!—một cú đấm quyết định, khiến Solari bật ngửa, bất tỉnh.MC: "Trận đấu kết thúc!

Người chiến thắng là—HIKARI đến từ hội Ashen Light!"

Đám đông hò reo vang dội.Elira bất ngờ ôm chầm lấy Daiku: "YEAHHH!!!"

Sau vài giây, cô giật mình, đỏ mặt, lùi ra sau:

"Ơ... xin lỗi, tại tớ vui quá thôi..."

Daiku cười lớn: "Không sao, lần sau ôm lâu vô nhé!"

Elira: "DAIKU!!!"

đập nhẹ vào vai cậuHikari bước chậm rãi đến chỗ Solari, ánh mắt lạnh lùng, tay đưa ra.Solari ngước lên nhìn cậu một lúc, rồi chầm chậm đưa tay ra bắt lấy.

Hikari kéo Solari đứng dậy, vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh.Hikari: "...Tôi rất ghét phải nói điều này, nhưng... cậu mạnh đấy."

Solari cười khẽ, gật đầu: "Cảm ơn...

Cậu cũng vậy.

Chúng ta sẽ gặp lại."

Cả hai buông tay ra trong sự im lặng kính trọng.MC (nhỏ giọng): "Dù là đối thủ, nhưng tinh thần thượng võ vẫn luôn là điều khiến đại hội này trở nên đặc biệt..."

Sau trận đấu giữa Hikari và Solari, các trận chiến tiếp theo cũng bùng nổ không kém.

Các hội lớn như Raven và Sharkking thể hiện sức mạnh áp đảo ngay từ những phút đầu, khiến khán đài không ngừng reo hò trước những màn trình diễn mãn nhãn.Thời gian trôi qua, vòng loại nhanh chóng được thu gọn.MC đứng giữa sân, giọng vang to trong chiếc micro khuếch đại:

"Xin thông báo!

Sau những trận chiến đầy gay cấn, 8 hội mạnh nhất đã được xác định!"

Tiếng trống dồn dập nổi lên, bảng tên các hội hiện lên lơ lửng giữa không trung bằng phép chiếu ảnh thuật:MC đọc lớn từng cặp thi đấu khiến khán giả nín thở chờ đợi.

"....và cuối cùng... cặp đấu được mong đợi nhất..."

MC dừng lại một nhịp, tạo không khí kịch tính."...là Ashen Light vs Raven!"

Khán đài bùng nổ.

Elira, Daiku và Hikari nhìn nhau, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết.Tại sảnh chính, các thành viên hội Raven khoanh tay, vẻ mặt ngạo mạn.

Một tên trong nhóm liếc về phía Ashen Light, cười khẩy:"Tụi ất ơ đó á?

Vô vòng này là may mắn lắm rồi.

Ngày mai thua là cái chắc."

Elira cau mày, nhưng vẫn giữ im lặng.

Ba người rời khỏi nơi thi đấu, bước đi giữa những ánh mắt tò mò lẫn coi thường.Trên đường về, Elira nhẹ giọng:"Ngày mai... có thể để tớ lên đánh được không?"

Daiku gật đầu, mỉm cười:"Đương nhiên rồi.

Cậu đã chờ cơ hội này mà."

Hikari cũng mỉm cười nhạt, tay đút túi áo rồi quay lưng:"Hẹn mai nhé.

Tạm biệt."

Tại nhà Daiku, Elira và Daiku vừa mở cửa vừa đồng thanh:"Tụi con về rồi ạ!"

Nhưng nhà yên ắng lạ thường.

Daiku ngó quanh:"Lạ nhỉ?

Mẹ tớ đi đâu mất rồi...?"

Elira nhấc quả cầu phép thuật liên lạc để kiểm tra, hình ảnh mẹ Daiku hiện lên, giọng nhẹ nhàng:"Xin lỗi hai đứa nhé.

Hôm nay mẹ bận làm việc với mấy bà bạn.

Hai đứa tự ra ngoài ăn nha~"Daiku gãi đầu, mỉm cười:"Vậy... tụi mình đi ăn gì đó nhé?"

Elira mắt lấp lánh như vừa trúng số:"Bánh!

Tớ muốn ăn bánh~!"

Cô nhanh tay níu tay áo Daiku, rồi nhận ra hành động của mình và đỏ mặt, lập tức buông ra:"Ơ... xin lỗi, tớ... tớ chỉ muốn ăn quáthôi..."

Daiku bật cười, nhẹ nhàng:"Không sao đâu.

Cậu vui là tốt rồi mà."

Dưới ánh trăng dịu dàng, cả hai ngồi trong tiệm bánh nhỏ ven đường.

Bánh ngọt vừa được mang ra, Elira cắn một miếng, ánh mắt long lanh.

Bỗng cô chợt nhớ đến lời mẹ Daiku từng nói:"Con trai bác không dễ mở lòng với ai đâu... nhưng với cháu thì... có vẻ đặc biệt lắm đấy."

Rồi bất ngờ, cô lại đưa tay ra, lần này chủ động nắm lấy tay Daiku dưới bàn.

Cả hai ngước nhìn nhau trong một khoảnh khắc... trước khi Elira vội rụt tay lại, ho nhẹ:"A-ăn bánh đi, nguội hết rồi đó!"

Daiku bật cười lớn hơn, ánh mắt dường như dịu lại hơn bao giờ hết.
 
Hẹn Ước Với Những Vì Sao
chương 8: mưa rơi!


Ánh nắng buổi sáng dịu dàng chiếu rọi khắp quảng trường lớn.

Hôm nay là ngày thứ ba của đại hội pháp sư.

Các hội còn lại lần lượt tiến vào đấu trường trung tâm.

Trong số đó, nhóm Ashen Light bước đi với dáng vẻ tự tin nhưng không kém phần căng thẳng.Elira quay sang hai người bạn, nắm chặt tay:"Tớ sẽ thắng, nên yên tâm đi!"

Daiku mỉm cười, nhẹ gật đầu:"Ừm, tớ luôn tin cậu mà."

Hikari chỉ gật đầu nhẹ, ánh mắt bình thản như mọi khi.Khi ba người đi ngang qua khuôn viên nhỏ cạnh hồ nước, một cậu bé khoảng bảy tuổi đang ngồi thút thít, đôi mắt đỏ hoe.

Elira khựng lại, ánh mắt dịu dàng."

Em có sao không vậy?" – Elira cúi xuống, hỏi bằng giọng ấm áp.Cậu bé lau nước mắt, chỉ tay ra giữa hồ:"Bóng bóng của em... rớt xuống hồ rồi..."

Elira mỉm cười:"Vậy à?

Để chị lấy lại cho em nha."

Cô giơ một tay ra phía hồ, thì thầm:"Thủy Trồi."

Mặt hồ rung nhẹ, rồi nước từ giữa hồ nâng lên thành một quả cầu nước lớn.

Giữa làn nước lấp lánh, quả bóng nhỏ hiện ra và từ từ trôi vào trong tay Elira.Cậu bé tròn mắt nhìn, thốt lên:"Oa...

Chị là pháp sư ạ?!"

Elira đưa quả bóng lại cho bé, xoa đầu em nhẹ nhàng:"Ừ, chiều nay nhớ cổ vũ cho hội ashen light nha"Daiku đứng bên, khoanh tay nhìn theo với ánh mắt đầy dịu dàng:"Cậu đúng là lúc nào cũng nhẹ nhàng vậy ha..."

Elira lườm daiku:"cậu nghĩ tớ là bà chằn hả đồ ngốc..."

Daiku ngơ ngác chưa kịp phản ứng thì Hikari đã đằng hắng một tiếng, nhàn nhạt:"Đi thôi.

Tới giờ rồi đấy."

Cả ba tiếp tục bước về phía đấu trường.

Nhưng vừa rẽ qua con phố nhỏ dẫn vào khu vực chính, bốn tên côn đồ mặc đồng phục đen xám của hội Raven đứng chắn ngang đường.Một tên hất cằm đầy khiêu khích rồi ném một chai thủy tinh lăn đến trước chân Elira."

Cái hội Ashen Light quèn như các ngươi mà cũng đòi đánh với hội bọn tao á?

Hài thật đấy!"

Daiku nắm tay Elira kéo nhẹ:"Cậu không sao chứ?"

Hikari thì hờ hững nhét tay vào túi áo choàng, quay đi:"Bỏ đi.

Không đáng."

Nhưng đúng lúc đó, Elira vẫn bình tĩnh bước tiếp, ánh mắt lạnh tanh.

Một tia điện vang lên phía sau.

Tiếp theo là tiếng "bốp bốp" của những cú đánh chớp nhoáng và...

âm thanh đặc trưng của "phân ảnh thuật".Elira dừng lại, tò mò quay đầu nhìn.Cả bốn tên côn đồ giờ đang nằm gục dưới đất, tóc dựng lên vì điện giật, mặt dính đất, miệng sùi bọt mép — trông không khác gì... mấy củ khoai bị nướng cháy.Elira che miệng, nở nụ cười nhỏ đầy ngạc nhiên:"bọn họ sao thế..."

Hikari vẫn bước đều phía trước, không buồn quay lại:" mất thời gian."

Daiku nhún vai, thở dài:"haizz chắc là quả báo ấy mà..."

MC hô lớn, giọng vang vọng khắp đấu trường đang náo nhiệt:"Được rồi!

Ngày thứ ba của Đại Hội Pháp Sư!

Vòng tứ kết chính thức bắt đầu!

Chỉ còn 8 hội xuất sắc nhất — ai sẽ tiến vào trận chung kết?"

Khán giả bên dưới đồng loạt hò hét, cờ quạt tung bay như sóng biển.MC tiếp tục:"Vừa rồi, hội Sharking đã đè bẹp Lefr trong một trận đấu thần tốc — không khác gì một cơn lốc cuốn bay mọi hy vọng của đối thủ!"

Máy quay lia đến hội Sharking — ba thành viên vẫy tay như minh tinh, tên tóc xanh còn nháy mắt với khán giả làm vài người ngất lên xỉu.MC nâng cao giọng:"Tiếp theo là trận đấu được mong chờ nhất hôm nay — Ashen Light vs Raven!"

Tiếng hò reo vang dậy như sấm nổ.

Máy quay chuyển sang khu vực Ashen Light — nơi Elira, Daiku, và Hikari đang đứng sẵn.Bên Raven, ba tên pháp sư cười khinh khỉnh, một tên vỗ ngực:"Lũ nhóc ấy mà cũng vào được tới đây hả?

Dễ như búng tay!"

Tên khác vừa ngáp vừa nói:"Kết thúc nhanh để còn đi ăn sáng..."

Elira bước một bước, ánh mắt sáng như lửa:"Hội nào khinh thường người khác, sẽ ngã rất nhanh."

Daiku siết chặt tay:"Được rồi Elira, thể hiện hết mình nhé.

Tớ sẽ cổ vũ cậu từ đây."

Hikari vẫn đứng khoanh tay, nhỏ giọng như lẩm bẩm:"...Nếu ai làm cô ấy trầy xước, thì nên bắt đầu viết di chúc đi là vừa."

MC (giọng phấn khích cực độ, như không thể tin nổi):"Và đây chính là trận đấu mà tôi mong chờ nhất từ đầu đại hội đến giờ!

Xin giới thiệu—Thất Tố Sư, một trong bảy người có khả năng điều khiển nguyên tố cổ đại!

Đại diện hội Ashen Light: Thủy Pháp Sư – Elira!!!"

Khán đài bùng nổ tiếng vỗ tay, pháo ánh sáng màu xanh dương bắn tung trời như thác nước đổ xuống.Từ phía Ashen Light, Elira bước ra chậm rãi, mái tóc trắng tung bay trong gió, ánh mắt bình tĩnh nhưng chứa đựng nội lực vô cùng mạnh mẽ."

Tớ sẽ thắng... vì mọi người đã tin tưởng."

MC tiếp tục:"Và đối thủ của cô ấy—đến từ hội Raven—Zoe: Ác Quỷ Trong Mưa!!"

Tiếng sấm vang lên.

Một cô gái mặc áo choàng đen mở cây dù đỏ sậm, từng bước đi như kéo theo cơn mưa lạnh lẽo.

Đôi mắt u tối, sắc bén như xuyên qua tâm trí.Zoe thì thầm, gần như hát:"Mưa... mưa rơi... mưa gột sạch mọi thứ... kể cả sự tồn tại của ngươi."

Trọng tài hô lớn:"Chuẩn bị...

1...

2...

3...

BẮT ĐẦU!!!"

Elira (cảnh giác, bước lui nhẹ nửa bước, nhìn quanh):"Cô ta... chưa từng ra trận lần nào.

Thông tin về cô ấy gần như bằng không...

Cảm giác như mình đang bước vào một màn sương mù vậy."

Bỗng nhiên—Zoe biến mất.Một làn sương lạnh màu xám bạc tràn ngập sàn đấu, ánh đèn mờ đi, chỉ còn âm thanh rì rầm của mưa rơi vọng khắp không gian.Zoe (giọng thì thầm vọng ra từ mọi phía):"Mưa... cứ rơi... và ngươi sẽ chẳng biết ta đến từ đâu..."

Vút!Trong nháy mắt, Zoe xuất hiện ngay phía sau Elira, đè cô xuống đất bằng một lực cực mạnh.Elira (bị ghì chặt, thở gấp):"Khặc...

Cô ta biến mất như làn khói... rồi lại xuất hiện đột ngột.

Mình không thể đọc được nhịp di chuyển của cô ta..."

Zoe (giọng thì thào lạnh gáy, đôi mắt ánh lên màu đỏ trong làn sương):"Mưa rơi... và nó sẽ kết thúc mạng sống của ngươi..."

Cô ta vung mạnh cánh tay.

Một cây búa đẫm nước—tựa như được triệu hồi từ cơn giông bão—xuất hiện trên không trung và bổ xuống Elira với lực nghiền nát.Elira (nở một nụ cười lạnh, tay chớp lấy cơ hội):"Thủy Sa!"

Một luồng áp lực nước khổng lồ bắn ra từ lòng bàn tay cô, nổ tung trong tích tắc.

Lực phản chấn khiến Zoe buộc phải buông vũ khí và bật lùi về sau.Elira (nhảy vọt lên không trung, ánh mắt sắc lạnh):"Sơ xuất rồi nha!"

Cô xoay người giữa không trung, bàn tay vung ra:"Thập Kiếm!"

Mười thanh kiếm nước sáng xanh lấp lánh, sắc bén như thép, lao vút về phía Zoe theo hình vòng cung.Zoe (rít lên, móng vuốt mọc dài, bao phủ bởi năng lượng đen):"mưa rơi nên Đừng tưởng dễ ăn như vậy!"

Cô ta vung móng vuốt điên cuồng, đỡ lấy từng lưỡi kiếm.

Những tia nước văng tung tóe như pháo hoa giữa làn mưa.Elira nheo mắt, lùi nhanh về sau, giọng dứt khoát:"Chưa hết đâu!"

Cô giơ tay lên cao:"Thủy xạ liên đạn!"

Hàng chục tia nước phóng ra như mũi tên bắn tới Zoe.

Nhưng Zoe vẫn điềm tĩnh, bung chiếc dù đen chặn toàn bộ đòn đánh."

Mưa rơi rơi mãi..." – Zoe thì thầm.Chiếc ô bắt đầu quay tròn, phần cánh dù tách ra rồi bay vun vút như lưỡi đao lao về phía Elira."

Roi nước!" – Elira phản đòn ngay.Cô vung tay tạo ra một cây roi dài bằng nước, quấn chặt lấy phần cánh dù và xoay người, dùng lực ném trả ngược lại về phía Zoe.Elira siết tay:"Cô ta lại ẩn nấp..."

Cô quay một vòng, ánh mắt căng thẳng, cảm nhận xung quanh:"Mình phải tập trung... sắp gần rồi..."

ẦM! – Một tiếng động bất ngờ vang lên phía sau.Zoe xuất hiện ngay bên cạnh, tay cầm gậy dù đập ngang từ phía sau."

Kết thúc rồi!"

"Thủy kiếm!" – Elira phản ứng kịp, triệu hồi một thanh kiếm nước chắn đòn đúng lúc.Keng!! – Gậy dù và thủy kiếm va chạm, nước tóe ra như sấm rền giữa cơn mưa.Elira bật tới, ánh mắt quyết đoán:"Thủy Kích – Thập Nhị Trảm!"

Cô tung liên hoàn 12 nhát chém nước cực nhanh, từng đòn sắc bén như lưỡi kiếm xuyên qua màn mưa.Zoe nhẹ nhàng lướt tránh, mái tóc ướt rũ phủ mặt, miệng nhếch lên:"Mưa rơi... ngươi còn chậm quá."

Elira không nao núng, giơ chân đá mạnh:"Thủy Cầu!"

Từ cú đá, nhiều quả cầu nước văng ra, bắn tới Zoe như pháo hoa.

Zoe bung dù, đỡ được toàn bộ.Nhưng ngay khoảnh khắc ấy – Elira đã biến mất khỏi tầm nhìn.Zoe hơi giật mình:"Hả—?!"

Soạt! – Elira xuất hiện ngay phía sau."

Roi nước!"

Một cây roi nước bất ngờ vút lên, quấn chặt lấy cây dù trong tay Zoe.Zoe trừng mắt:"Mưa rơi... ngươi trượt rồi kìa."

Nhưng Elira chỉ cười nhẹ.

Ánh mắt cô lóe lên tinh nghịch:"Trượt sao?"

Bốp! – Elira quật mạnh cây roi, khiến chiếc dù bị xoay vòng rồi vỡ tung thành từng mảnh.Zoe thoáng giật mình – dù của cô đã bị phá hủy!Elira nhìn Zoe, thở đều, ánh mắt sắc lạnh:"Trong lúc chiến đấu... ta nhận ra cây dù của ngươi không đơn giản.

Nó giúp ngươi dịch chuyển nhanh ra sau đối thủ, và còn làm mờ tầm nhìn xung quanh."

Nói xong, Elira vồ tới, đưa hai tay chụm lại phía trước, giọng dõng dạc:"Thủy Lực – Hải Sa!"

Một cột nước khổng lồ bắn ra từ tay cô, như một khẩu đại bác nước, bắn Zoe văng mạnh ra xa.Zoe lồm cồm đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo, miệng lẩm bẩm:"Mưa cứ rơi... và ngươi sẽ chết cùng nó."

Cô giơ tay lên trời:"Chuồn chuồn bay thấp thì mưa... bay cao thì nắng..."

Ngay lập tức, một cơn mưa cực lớn trút xuống đấu trường, mắt Zoe đỏ rực lên như quỷ dữ.MC hét lên đầy phấn khích:"Đây rồi!

'Ác quỷ trong mưa' đã xuất hiện!"

Elira lùi lại, cảnh giác.

Từ trong màn mưa, Zoe gọi ra một cây búa khổng lồ.

Giọng cô ta vang lên rùng rợn:"Mưa ngừng rơi... thì bão sẽ đến!"

Zoe lướt tới như tia chớp, tốc độ nhanh đến mức không ai kịp phản ứng, cây búa quét ngang—BỐP!! – Elira bị đạp văng ra xa, lăn mấy vòng trên sàn."

Khặc...!" – Elira ôm bụng, khuỵu gối xuống – "Cô ta... còn nhanh hơn lúc đầu nữa..."
 
Back
Top Bottom