Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hẹn Hò Trực Tuyến Trong Game Kinh Dị

Hẹn Hò Trực Tuyến Trong Game Kinh Dị
Chương 88: Quy luật



Náo loạn đã ngừng, ngay khi mọi người cho rằng mình vừa thoát qua một kiếp, lời Tiểu Vũ nói ra chẳng khác nào dội gáo nước lạnh vào đầu họ.

Tách——

Lý Nguyên trước tiên bật cầu dao, tiếp theo mở đèn, nhỏ đứng ngay cạnh Tiểu Vũ, tất nhiên nghe thấy giọng nói của cô. Nhưng vì động tĩnh xung quanh quá lớn, bọn cô có hét thế nào những người kia đều không nghe được, chờ động tĩnh ngừng lại Lý Nguyên đã biết có người chết rồi.

Ánh đèn lần nữa rọi sáng phòng khách, tất cả cứng đờ. Một người nằm thẳng đơ trên thảm, có kẻ thốt ra tên cậu ta: “Nghiêm... Nghiêm Đình...”

Nghiêm Đình là người mới, vóc dáng gầy nhỏ tương đương hai nữ sinh, lúc này cậu ta nằm ngã trên đất, tay vẫn giữ trạng thái như muốn nắm vào gì đó để đứng dậy.

“Cậu ta... chết rồi?” Người mới há hốc mồm, lại cảm thấy Nghiêm Đình chết quá mức vô lý, một gian phòng khách lớn như vậy, bọn họ tổng cộng tính cả Nghiêm Đình chỉ mới 10 mạng, dù có thật sự xảy ra tình huống giẫm đạp cũng không đến mức chết vì thế chứ.

Lâm Quát định tiến lên kiểm tra, Quách Ba ngăn cậu lại: “Nghiêm Đình chết rồi, không cần xem.”

“Tránh ra.” Lâm Quát lạnh mắt nhìn kẻ chắn trước mặt mình, Quách Ba có tâm tư gì cậu biết rõ. Gã lo rằng lúc Lâm Quát nhân cơ hội kiểm tra thi thể Nghiêm Đình sẽ thay đổi hình ảnh tử vong Tử Thần gửi tới để kiếm điểm.

Quách Ba vốn đã hạ quyết tâm không để Lâm Quát chớp thời cơ, chẳng ngờ khi ánh mắt lạnh lẽo của cậu quét qua không hiểu sao khiến lòng gã run rẩy, thầm nghĩ ánh mắt như vậy gã như từng thấy ở đâu rồi... ngẫm nghĩ chốc lát, Quách Ba rốt cuộc nhớ ra, trong phó bản《 Nhà Xác 》lưu trữ tại livestream Vây Thành, thần S từng có ánh mắt như vậy!

Lâm Quát tránh khỏi Quách Ba, ngồi xổm xuống xem xét Nghiêm Đình.

Duỗi tay dò dưới mũi cậu ta, không ngoài dự kiến, Nghiêm Đình đã không còn hơi thở. Lâm Quát không hỏi hình ảnh tử vong cuối cùng Tiểu Vũ thấy gì, nếu người đã chết, cứ để người chết dựa theo hình ảnh tử vong, còn hơn để Tử Thần thứ ba xuất hiện.

Lâm Quát nhìn Nghiêm Đình, trên cổ cậu ta có một dấu giày, xem ra bị người khác giẫm lên cổ lâu đến ngạt thở mà chết. Trong khi xe tải đâm vào biệt thự, dưới tình huống mặt tường xuất hiện khe nứt rồi sụp đổ từ đó, người tham dự hoảng sợ mất phương hướng căn bản sẽ không tự cân nhắc xem dưới chân giẫm phải gì, họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là trốn chạy.

Những người khác cũng thấy dấu giày trên cổ Nghiêm Đình, còn định đối chiếu hoa văn trên giày bản thân nhưng lại thôi, người cũng đã chết, đâu ai lại muốn chuộc thêm tội vào mình.

Lâm Quát đứng lên, ngàn tính vạn tính cũng chẳng ngờ Tử Thần sẽ thiết kế ra hình ảnh tử vong như vậy. Cậu đứng tại chỗ nhìn TV gắn trên tường nhưng giờ đã lỏng lẻo sắp rơi, quả nhiên vừa quay đầu, TV vụt sáng.

‘ Nghiêm Đình Game Over!!! ’

Dòng chữ kia hiện lên chốc lát, lại là hình đầu lâu và dòng tiếng Anh mọi người quen thuộc, ký tên sau cùng của Tử Thần vẫn là số nhiều như cũ.

Lượt này, Tử Thần giành được thắng lợi.

Quách Ba nhìn dòng chữ nhấp nháy trên màn hình, lúc này lại không cảm thấy Tử Thần đang cười nhạo, chỉ cần Lâm Quát không nhận được điểm là tốt rồi. Gã nhẹ nhõm thở ra nói: “Không sao nữa, quay về ngủ thôi.” Bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, Quách Ba nói: “Có ai theo tôi đi xem Tử Thần gây án thế nào không.”

Hẳn do không khí trong phòng quá ngột ngạt, có người theo Quách Ba ra ngoài kiểm tra.

Lý Nguyên đến cạnh Lâm Quát, quan sát vẻ suy nghĩ sâu xa của cậu hỏi: “Anh nghĩ thế nào?”

Lâm Quát thẳng thắn đáp: “Có hơi khó.”

Tử Thần giết người bằng cách nào, tính dẫn dắt của hình ảnh tử vong cùng với cơ quan tử vong đều đã phát hiện, nhưng vẫn không tránh khỏi có người chết, hiếm thấy có phần hơi phạm quy rồi.

Lý Nguyên “ừm” một tiếng: “Phó bản ba sao vốn là thế này.”

Lâm Quát hỏi: “Cô qua mấy phó bản ba sao rồi?”

Lý Nguyên nghĩ chút đáp: “Đây là cái thứ hai.” Nhỏ cũng không e ngại, kể thật: “Em xoát đủ điểm ở phó bản hai sao mới thăng lên khu A dưới, tuy là phí khấu trừ hàng ngày ở đó cao, nhưng em không vội vượt phó bản, em nghĩ khi nào trạng thái tốt rồi vào phó bản mới ăn may hơn được.”

Lâm Quát tò mò hỏi thêm: “Phó bản bốn sao, năm sao thì khó theo kiểu gì?”

Lý Nguyên lắc đầu đáp: “Với chúng ta chắc chắn rất khó, người thành trên lại khởi động bằng bốn sao, đây là sự chênh lệch của thế giới.”

Lâm Quát bấy giờ mới phát hiện chính mình bị lạc đề, hơi bất đắc dĩ nói: “Tôi không có ý này.”

Lý Nguyên: “Vậy là gì?”

Lâm Quát nói: “Nhất định còn có chỗ bị bỏ sót rồi.”

Cậu phát hiện nhiều manh mối phó bản vậy mà vẫn không thể nắm quyền chủ động, chứng tỏ những manh mối cậu biết đến nay chưa đủ để đối kháng Tử Thần, có nghĩa phó bản nhất định còn che giấu điểm then chốt giúp cậu ‘nông dân lật ngược thế cờ’.

Nhưng manh mối quan trọng nhất kia rốt cuộc là gì, Lâm Quát nghĩ mãi không ra nổi nguyên cớ, Lý Nguyên bèn dứt khoát đề nghị: “Chi bằng đi xem thủ pháp của Tử Thần, biết đâu lại có gợi ý.”

Hợp lý.

Thế là Lâm Quát với Lý Nguyên dự tính đi xem xe tải đã đâm vào biệt thự thế nào, lúc bọn họ đến sân trước biệt thự mới phát hiện, đây là một chiếc xe tải hạng nặng, đầu xe gần như khảm vào toà nhà, thùng đã bung ra, vụn than đá trong thùng vương vãi khắp chốn.

Lý Nguyên nhìn mà phát sợ: “May trong đó là than đá chứ không phải hoá chất gì khác.”

Lời này đúng lúc gợi ra ý nghĩ, Lâm Quát bất chợt nhớ đến trước đây, Lý Nguyên đã viết lại 5 điểm nghi vấn trên bảng trắng ở phòng khách:

1: Quy luật nhìn thấy hình ảnh tử vong.

2: Khoảng thời gian từ hình ảnh tử vong đến cái chết.

3: Quy luật Tử Thần chọn người tử vong.

4: Cách thức xuất hiện hình ảnh tử vong.

5: Manh mối ẩn giấu trong ‘mọi bi kịch đều chấm dứt bằng tử vong‘, ‘ thống khổ mang đến tử vong, và tử vong sẽ còn sinh mới ’.

Lý Nguyên cũng ý thức được lời mình vừa nói hình như đã chỉ điểm cho Lâm Quát, không chờ cậu hỏi, nhỏ chủ động lặp lại: “May trong đó là than đá chứ không phải hóa chất gì khác.” Cân nhắc, Lý Nguyên còn bổ sung một câu: “Nếu là hóa chất, chưa biết chừng chúng ta đều chết hết rồi.”

Lâm Quát nói: “Không cần lặp lại nữa, tôi nhớ rồi.”

Tối nay trước lúc ngủ, Lâm Quát vẫn luôn suy nghĩ về quy luật người thấy hình ảnh tử vong, nhưng Tiểu Vũ đã một lần nữa thấy hình ảnh tử vong khiến cậu cho rằng Tử Thần không có quy luật cụ thể, nhưng lời Lý Nguyên vừa nói lại khiến Lâm Quát ý thức được có chỗ nào đó không bình thường.

Trước đó Lâm Quát đã biết, Tử Thần sẽ chọn người tham dự ngẫu nhiên. Nếu xe tải đâm vào biệt thự chứa hóa chất, hoá chất rò rỉ lại càng trí mạng hơn giẫm đạp, tính theo góc độ của Tử Thần, ai chết đều được cả. Chỉ là đáng ngờ ở chỗ, từ cái chết của Lưu Hách liền thấy được, Tử Thần sẽ không làm chuyện vô nghĩa, thế nhưng nó lại làm điều thừa mà thiết kế hình ảnh tử vong giẫm đạp.

Điểm này thẳng thừng gạch bỏ một kết luận của Lâm Quát, ấy là Tử Thần không hề chọn người tham dự ngẫu nhiên. Nguyên nhân rất đơn giản, thế giới trong phó bản này dẫu có đưa ra cách chết vô lý nhưng vẫn tuân theo cơ sở logic, nếu hóa chất rò rỉ, Tử Thần sẽ không cách nào khống chế nhóm người tham dự tử thương.

Lâm Quát không cho rằng Tử Thần lấy ‘ chết ’ làm vui phải suy xét đến chuyện hóa chất rò rỉ có làm ảnh hưởng đến người vô tội hay không, nếu nó có lương tâm như vậy tất sẽ chẳng có loại phó bản này xuất hiện. Vì thế đáp án chỉ có một, dưới tình huống không thể khống chế người tham dự tử thương, điều Tử Thần thật sự e ngại chính là—— trình tự người tham dự tử vong.

Đến nay trong 5 điểm nghi vấn trên bảng trắng, số 2, 4, 5 cơ bản đều đã tìm ra đáp án rồi, Lâm Quát bởi vậy nghĩ, điểm mấu chốt có thể thay đổi cục diện bị động hiện tại chính là số 1 và 3.

Tử Thần có thể nhìn thấy hành động tương lai của bọn họ, nếu bọn họ phát hiện được quy luật hình ảnh tử vong và cả quy luật Tử Thần chọn người chết, chẳng khác nào bọn họ cũng nhìn thấy hành động tương lai của Tử Thần.

~~~
 
Hẹn Hò Trực Tuyến Trong Game Kinh Dị
Chương 89: Một tiếng, hai Tử Thần



Cảnh sát tới khi Lâm Quát chuẩn quay về phòng khách nghiên cứu kỹ hơn hai quy luật kia. Tử Thần ra tay lớn như vậy, cảnh sát không khỏi lo thay những tuyển thủ còn lại của trận đấu, bọn họ lại tìm thêm một chỗ ở mới cho người tham dự.

Biệt thự thành như hiện tại quả thực không thể ở nữa, huống chi đã có ba người chết liên tiếp tại đây, những người khác cũng không quá muốn nán lại chỗ này. Chẳng qua bọn họ vẫn đi hỏi ý kiến Lâm Quát, dù sao cũng hy vọng được ở cùng cậu.

Trời tảng sáng, Lâm Quát nhìn góc biệt thự bị xe tải hạng nặng phá hủy, nếu Tử Thần còn thiết kế ra thiên thạch gì đó rơi xuống, căn biệt thự này tất nhiên không chịu nổi một đòn. Suy xét tới điểm này, Lâm Quát liền không ý kiến với chuyện thay nơi ở mới.

Đám người vốn dĩ chẳng có đồ gì cần thu dọn, vì thế bảo đi là đi.

Lần này nơi ở mới nằm trong thành thị, Lâm Quát chỉ thoáng nhíu mày chứ chẳng hề có ý kiến, vốn nghĩ cách xa thành phố chừng nào thì an toàn thêm chừng đó, mà thực tế vẫn đúng như câu ‘Diêm Vương muốn bạn chết canh ba, ai dám giữ bạn đến canh năm’ kia.

Nơi ở mới không hẳn là trung tâm thành phố, nếu chia Vây Thành thành từng ‘vòng’, vậy nơi ở mới cùa bọn họ thuộc vòng ngoài cùng, là một khu chung cư cao cấp kiểu căn hộ độc lập, ngoại trừ đại sảnh tầng một, mỗi tầng một hộ gia đình. Bọn họ còn lại 9 mạng, đồng nghĩa chiếm 10 tầng chung cư.

Sắp xếp kiểu này tăng tính nguy hiểm lên đáng kể, Lâm Quát không quá bằng lòng cách sắp xếp này, Quách Ba lại mở miệng: “Tôi từng hỏi NPC về kiến trúc của toà nhà, đều là vật liệu xây dựng kiên cố nhất, hơn nữa còn chống động đất.”

Mọi người nghe đến ‘kiên cố nhất’ tức khắc nhẹ nhõm, không vì gì khác, quả xe tải đâm vào biệt thự kia quá mức dọa người rồi. Nếu những người khác không có ý kiến, Lâm Quát cũng liền im tiếng, chỉ nhàn nhạt quét một ánh mắt về phía Quách Ba.

Lý Nguyên cũng liếc gã, tâm tư Quách Ba hai người họ đều rõ ràng.

Trên đường đến khu chung cư, cảnh sát thông báo cho cả đoàn một tin đáng tiếc, ấy là sau khi qua kiểm tra, La Hạo Nhiên không thật sự tử vong.

Lâm Quát hỏi: “Không thật sự tử vong sẽ xử lý thế nào?”

Cảnh sát đáp lời: “Thông thường, không thật sự tử vong có nghĩa không thể sinh mới. Thi thể cậu ấy nên được giao cho gia đình bảo quản, có điều chúng tôi tra thấy gia đình La Hạo Nhiên không ở Vây Thành, thế nên chúng tôi sẽ bảo quản.”

Không ai hé răng, cảnh sát chẳng hề phát hiện bầu không khí nặng nề này, nhìn đám người nói: “Trước khi chúng tôi cất giữ, các bạn có thể nhìn cậu ấy một lần cuối cùng.”

La Hạo Nhiên chết thảm như vậy, chết bất ngờ nên mắt vẫn mở, như là chết không nhắm mắt. Người khác nào muốn nhìn lần cuối làm gì, đồng loạt rũ đầu ngậm miệng, nhưng Lâm Quát cân nhắc nói: “Tôi đi.”

Lâm Quát muốn đi, Lý Nguyên tự nhiên cũng theo cậu.

Trong đám người tham dự chỉ mỗi hai người họ muốn tới cục cảnh sát xem xét thi thể La Hạo Nhiên, vì thế mà chia hai ngả, Lâm Quát Lý Nguyên tới cục cảnh sát, đội còn lại đến khu chung cư.

Sau khi tới cục, cảnh sát dẫn hai người tiến vào nhà xác.

Nhà xác không rộng chẳng hẹp, cảnh sát kiểm tra hồ sơ, tìm thấy nơi đặt thi thể La Hạo Nhiên liền mở ngăn kéo ra.

Lâm Quát Lý Nguyên vừa nhìn đã thấy bất ổn.

Hai mắt của thi thể La Hạo Nhiên trừng lớn, đũa trên cổ đã được rút ra, chỉ còn sót lại một lỗ máu đen ngòm, đang cười.

Cảnh sát lại như không thấy, nhìn giờ giấc dặn: “Các bạn có 10 phút.”

Nhiệt độ nhà xác thấp, Lâm Quát nhận găng tay chống trượt từ cảnh sát, bước đến gần thi thể. Cậu càng tới gần xác La Hạo Nhiên, cái xác càng nhoẻn cười rõ ràng, mang theo cảm giác quỷ dị âm u khó tả.

Lý Nguyên không biết Lâm Quát định làm gì, chỉ có thể nín thở căng thẳng dõi theo.

Lâm Quát đứng trước thi thể La Hạo Nhiên, nụ cười người chết đã kéo lên cao nhất, độ cong gần như chạm đến mang tai. Có lẽ nó cảm nhận được Lâm Quát tới gần, hai tròng mắt bỗng nhiên hướng về phía cậu.

Lý Nguyên chửi thầm một tiếng.

Lâm Quát sớm đã chuẩn bị tâm lý mới không bị dọa, cậu lấy tấm vải xanh phủ lên đầu thi thể. Sau đó mới xem xét người La Hạo Nhiên, cậu cẩn thận quan sát, nhìn hết một vòng trên dưới lại chẳng có thu hoạch.

Tuy nhiên Lâm Quát cũng không thất vọng, tháo găng tay trả lại cho cảnh sát canh giữ một bên. Sau khi cậu ra ngoài Lý Nguyên lập tức theo sát, giờ chỉ có riêng hai người nhỏ với Lâm Quát, chẳng cần kiêng dè, Lý Nguyên liền hỏi thẳng cậu muốn tìm gì.

“Quy luật.” Lâm Quát lời ít ý nhiều.

Rời khỏi nhà xác đến đại sảnh cục. Lâm Quát ngó qua đồng hồ treo chính giữa sảnh, hiện tại đã 11 giờ sáng.

Ánh mắt cậu lại tuần tra khắp sảnh một lần, trông như tùy ý tìm một vị cảnh sát, thật ra đang tìm người có cảnh hàm cao. Cảnh sát ngẩng đầu nhìn cậu: “Ngài Lâm, tôi có thể giúp gì cho anh?”

Lâm Quát nói: “Tôi cần tư liệu.”

Cảnh sát nghĩ ngợi hỏi: “Của ai?”

Lâm Quát vốn chỉ cần tư liệu người tham dự đã chết, thấy cảnh sát hỏi vậy liền sửa thành: “Tư liệu tất cả tuyển thủ.”

Lâm Quát hỏi thử thôi, nào ngờ cảnh sát ‘loạt xoạt ’ liền vào việc, ôm một chồng tư liệu đưa hết cho Lâm Quát, cười bảo: “Đây là tư liệu chi tiết nhất, hy vọng nó giúp ích cho anh.”

Lâm Quát nói ‘cảm ơn’, sau đó nhờ họ đưa mình về nơi ở mới, cảnh sát rất sảng khoái đáp ứng cậu.

Dọc đường Lâm Quát lật xem tư liệu cảnh sát đưa. Trong tư liệu về từng người họ, nhóm máu, ngày tháng năm sinh đều rất tường tận.

Chờ Lâm Quát ngừng xem, Lý Nguyên mới hỏi: “Có phát hiện gì không?”

Lâm Quát: “Không có.”

Lý Nguyên lấy tư liệu qua bắt đầu xem xét, Lâm Quát nhìn khung cảnh thành phố vọt qua ngoài cửa sổ xe, thực ra cậu không ôm hy vọng quá lớn, nếu quy luật này dễ tìm thế, NPC đã chẳng đưa tư liệu cho cậu đơn giản như vậy.

Nhưng cũng có thể chứng minh một chuyện, quy luật cậu muốn tìm không dính đến ngày tháng năm sinh hay nhóm máu. Vậy rốt cuộc Tử Thần tìm tới cửa theo trình tự gì đây?

Lý Nguyên cũng thấy trong tư liệu không hề có manh mối, ngẫm nghĩ hỏi Lâm Quát: “Vậy còn thi thể “La Hạo Nhiên? Cũng không có quy luật gì sao?”

Đáp án ‘không có’ như cũ, thi thể La Hạo Nhiên cậu đã xem rất tỉ mỉ, trên người không lưu lại bất cứ manh mối gì, hơn nữa chính La Hạo Nhiên cũng không có vết bớt hay ấn ký gì đặc biệt.

Lý Nguyên có phần nóng nảy: “Hay căn bản là chẳng có cái gọi là quy luật?” Nhỏ phân tích: “Trịnh Hoa là người chết đầu tiên, thứ hai đến Lưu Hách, đáng lẽ em chết thứ ba, nhưng lại là La Hạo Nhiên, nếu lúc ấy là người khác đứng cùng với em, anh cứu em, biết đâu lại là một người khác chết.”

Lâm Quát lại không nghĩ như vậy, giọng cậu nhàn nhạt không chút dao động: “Tôi phát hiện cơ quan tử vong trước khi thấy hình ảnh tử vong, nói cách khác, tôi đã chuẩn bị để cứu cô. Lúc ấy tôi ở ngay sau hai người, xác suất cứu được cô đương nhiên sẽ cao hơn, thậm chí cũng có xác suất nhất định cứu được La Hạo Nhiên.”

“Tử Thần không làm chuyện vô nghĩa.” Lâm Quát nói: “Tuy xác suất cứu được hai người là rất nhỏ, nhưng xác suất cứu những người khác bằng ‘0’, nếu tôi là Tử Thần và có thể chọn người chết ngẫu nhiên, tôi sẽ lựa chọn khiến những người khác chết, vậy là bảo đảm nhất.”

Lý Nguyên cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy Lâm Quát nói không sai.

Nhỏ thoáng dừng: “Em hơi hiểu rồi, ý anh là, em với La Hạo Nhiên có điểm chung, cho nên dù em không chết, La Hạo Nhiên đã chết cũng không ảnh hưởng đến trình tự Tử Thần chọn người.”

Lâm Quát ‘ừm’ một tiếng, lại nói: “Là ba chúng ta có điểm chung.”

Lý Nguyên sửng sốt: “Sao lại thế?”

Lâm Quát trầm trầm: “Bởi vì tôi cũng xuất hiện gần đám cháy, vậy nên tôi cũng có tỷ lệ bị mẩu đũa nổ tung đâm trúng. Người thấy hình ảnh tử vong không nhất định sẽ may mắn, dù sao hình ảnh tử vong đầu tiên tôi thấy, người chết là chính tôi.”

Lý Nguyên kinh ngạc, rũ mắt tự hỏi một hồi mới nói: “… Trình tự này là gì đây, ba chúng ta thì có điểm chung gì chứ? Tuổi không khớp, chênh lệch tuổi tác giữa chúng ta cũng không có quy luật. Giới tính, nhóm máu, ngày tháng năm sinh đều không giống nhau.”

Lâm Quát không nói thêm, trước mắt cậu cũng như Lý Nguyên, chẳng hiểu kiểu gì, nhưng dù không đủ manh mối cậu vẫn chắc chắn ba người bọn họ nhất định đều có điểm chung.

Nghĩ đến việc cố chịu đựng ở cùng thi thể La Hạo Nhiên lâu thế, vẫn không tìm ra quy luật, Lý Nguyên khó tránh sốt ruột: “Khó giải quá đi mất, giờ còn xuất hiện Tử Thần thứ hai. Cơ mà Tử Thần thứ hai có quy luật giết người không? Hay là nó dựa theo quy luật của đời trước?”

Lâm Quát đáp: “Khả năng 30%.”

Khi chỉ có Tử Thần duy nhất, Tiểu Vũ là người đầu tiên thấy hình ảnh tử vong. Bây giờ Tử Thần thứ hai xuất hiện, người đầu tiên thấy hình ảnh tử vong vẫn là Tiểu Vũ, rất dễ làm người ta liên tưởng đến Tử Thần tân nhiệm đang sao chép quỹ đạo hành động của Tử Thần tiền nhiệm.

Lý Nguyên bất đắc dĩ nói: “Quá đơn giản đúng không, vậy thì Tử Thần thứ hai xuất hiện không còn quá ý nghĩa. Hầy, thực ra em cũng nghĩ vậy.”

Xe chở bọn họ ngừng lại, Lâm Quát bảo: “Về rồi tính.”

Hai người đến nơi ở mới, những người tham dự khác đã chia tầng xong xuôi, Lâm Quát ở tầng chính giữa, như vậy người ở tầng trên lẫn dưới đều có thể công bằng tìm cậu nhờ giúp đỡ. Mà Lý Nguyên đã bị phân đến tầng cao nhất, dẫu vậy nhỏ lười nói với đám người này, dù sao nhỏ cũng đã quyết phải ôm dính lấy đùi Lâm Quát.

Cả đám đều đang ở đại sảnh tầng một chờ Lâm Quát về, thấy người một cái liền tiến lên hỏi tình huống. Lâm Quát còn chưa tìm ra quy luật nên không muốn nhiều lời, chỉ lắc lắc đầu.

Quách Ba nói: “Thật hay giả vậy.”

Lý Nguyên trừng gã.

Lâm Quát lười so đo đến cùng với Quách Ba, đại sảnh tầng một treo rất nhiều đồng hồ, cậu nhìn qua, đã 12 giờ hơn.

Nghiêm Đình chết vào 5 giờ sáng nay, dựa theo chế độ 4 tiếng giết người của Tử Thần, 1 giờ chiều nay sẽ xuất hiện hình ảnh tử vong mới, đến 2 giờ chiều sẽ còn đúng hẹn đón hình ảnh tử vong tiếp theo của Tử Thần còn lại.

Trước sau chỉ chênh một tiếng, lại xuất hiện tới hai hình ảnh tử vong. Tức là chỉ trong khoảng thời gian ngắn thôi, nếu không đủ may mắn, sẽ có hai người bị các Tử Thần khác nhau chọn trúng. Mọi người cũng đều đã tính tới điểm này, vì thế mới đều đang tụ tập ở đại sảnh tầng một.

Bầu không khí hoảng sợ căng thẳng lặng lẽ lan tràn.

Gần một tiếng trước 1 giờ chiều, sắc mặt ai nấy càng thêm u ám, đều trầm mặc ngồi ở sô pha, chờ người thấy hình ảnh tử vong thuật lại.

Lâm Quát nhìn giờ, 12 giờ 59 phút.

Kim phút bắt đầu quay một vòng cuối cùng, đếm ngược 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1……

~~~
 
Hẹn Hò Trực Tuyến Trong Game Kinh Dị
Chương 90: Tìm ra quy luật



Một giờ chiều.

Trong sự chờ đợi nín thở, hình ảnh tử vong đúng hẹn lại lên.

Địa điểm chính ở đại sảnh tầng một chung cư bọn họ ở, đèn chùm pha lê trên trần đột nhiên rơi xuống, người bị rơi trúng khắp mình cắm đầy mảnh sành, lại không chết ngay, toàn thân run rẩy vì đau đớn, máu loang đầy đất, chết vì mất máu quá nhiều.

...

Theo cách thức sao chép, người đầu tiên thấy hình ảnh tử vong là Tiểu Vũ, La Hạo Nhiên thứ hai, Lâm Quát thứ ba. Rạng sáng Tiểu Vũ đã thấy hình ảnh tử vong, mà La Hạo Nhiên đã chết, vậy nếu Tử Thần thứ hai sao chép trình tự của Tử Thần tiền nhiệm, lần này đến lượt Lâm Quát thấy hình ảnh tử vong, nhưng cậu lại không hề thấy.

Cậu đưa mắt nhìn quanh đám người, âm thầm ghi nhớ từng biểu cảm trên mặt bọn họ, cuối cùng dừng lại ở Quách Ba.

“Thấy gì rồi?” Lâm Quát trầm giọng hỏi gã.

Lý Nguyên giật mình, nhỏ không nghĩ người thấy hình ảnh tử vong lại là Quách Ba.

Theo một câu chất vấn từ Lâm Quát, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Quách Ba. Gã thực ra rất muốn hỏi Lâm Quát làm sao phát hiện, lúc gã nhìn thấy hình ảnh tử vong đã tận lực giữ mình bình tĩnh, nào ngờ vẫn bị cậu nhận ra.

Chẳng qua Quách Ba không đắn đo quá lâu chuyện này, gã mở miệng: “Tôi thấy...” Nói đoạn, Quách Ba chỉ ra ngoài trời: “Trời đổ mưa đá, rơi trúng đầu người chết.” Biết Lâm Quát sẽ phân tích tính dẫn dắt của hình ảnh tử vong, gã cố ý nói: “Không chết ngay, là sau khi rời vào chung cư mới chết... Lâm Quát, cậu nghĩ hình ảnh tử vong tôi thấy có tính dẫn dắt hay không?”

Lâm Quát lẳng lặng nhìn gã: “Đặc thù người chết?”

Quách Ba lắc đầu: “Không thể thấy rõ, tôi đều dồn lực ghi nhớ cảnh tượng.”

Mọi người bắt đầu bàn tán về hình ảnh tử vong Quách Ba kể lại, Tiểu Vũ thấy Lâm Quát vẫn luôn im tiếng, liền thận trọng hỏi: “Anh Lâm Quát, Quách đại ca thấy hình ảnh tử vong kia rốt cuộc có tính dẫn đường hay không? Chúng ta nên trốn ở ngoài hay vẫn nên ở trong phòng không đi đâu hết?”

Quách Ba lập tức gật đầu phụ họa: “Lâm Quát, rốt cuộc phải tính thế nào đây? Chúng ta làm sao để tránh được cơ quan tử vong?”

Dưới loạt ánh mắt như nhìn Chúa cứu thế, Lâm Quát hỏi lại Quách Ba: “Anh là người cũ, anh nghĩ thế nào?”

Quách Ba nghẹn lời.

Lâm Quát cười khẩy: “Tôi không có nghĩa vụ bưng cơm đến tận miệng cho mọi người.” Lúc nói lời này, Lâm Quát khẽ vuốt ảnh chụp Thịnh Văn trong túi.

Chẳng ngờ Lâm Quát đột nhiên không hợp tác, Quách Ba tức khắc nóng giận, nhưng nhận thức chính mình đâu có tư cách chỉ trích gì cậu, cậu giúp bọn gã là tình cảm, không giúp cũng là lẽ thường.

Lý Nguyên đoán chừng Lâm Quát đã nhìn ra Quách Ba nói dối, nhỏ lên tiếng phụ hoạ: “Lâm Quát chia sẻ manh mối còn chưa đủ nhiều hả? Mấy người tự động não đi không được à? Còn cả anh...” Lý Nguyên nhìn về phía Quách Ba: “Anh là người cũ, cũng phải chờ bón cơm giống người mới thế, nực cười quá vậy.”

Quách Ba ngượng ngùng, qua hồi lâu mới giải thích: “Có tính dẫn đường hay không tôi không nhìn ra, nhưng có thể khẳng định, hình ảnh tử vong đang đánh cược xem chúng ta liệu có trốn ở trong nhà. Cá nhân tôi cảm thấy, bên ngoài quá nhiều yếu tố bất định, như Trịnh Hoa đã chết vậy, biết đâu được có thứ gì lại rơi xuống, kích hoạt ra quá nhiều cơ quan tử vong. Nếu không chắc chắn, chi bằng lấy bất biến ứng vạn biến, chúng ta cứ trú ở trong nhà.”

Sợ Lâm Quát phát hiện sạn trong lời mình, Quách Ba lại bổ sung: “Hơn nữa hình ảnh tử vong thứ hai cũng sắp tới rồi, chúng ta cần tụ lại với nhau.”

Lâm Quát thu mắt, dài dòng đến cuối Quách Ba cũng nói được câu tiếng người. Cậu đương nhiên biết Quách Ba nói dối, có thể để ý người chết từ ngoài vào trong nhà mới chết, lại không để ý tới đặc thù người chết, Quách Ba chỉ thiếu điều viết lên mặt bốn chữ to ‘tao bốc phét đấy’. Nhưng gã cố ý che giấu hình ảnh tử vong, Lâm Quát chẳng thể làm gì nhiều, cậu đưa mắt nhìn quanh sảnh, thử tìm nguy cơ có thể kích hoạt cơ quan tử vong.

Cậu thấy đèn chùm pha lê treo trên đỉnh đầu bọn họ chính là nguy cơ lớn nhất ở đại sảnh tầng một, vì thế trầm giọng nhắc: “Cách xa đèn chùm pha lê ra chút.”

Mọi người tức thời cảnh giác, nhanh chân né khỏi phạm vi đèn chùm, bảo đảm nó có bất chợt rơi xuống cũng không trúng bản thân. Lâm Quát vừa nhắc nhở xong, sắc mặt Quách Ba trầm xuống không ít, chẳng qua cậu mải phòng những nguy cơ khác nên không chú ý đến phản ứng của Quách Ba.

Gã vốn tính chờ đèn chùm rơi xuống rồi cứu người trúng đòn, vậy là có thể được một điểm, thế nhưng Lâm Quát phát ngôn liền trực tiếp phá tan ảo tưởng của Quách Ba. Quách Ba lạnh lòng, tự nhủ, nếu mày đã muốn ngáng chân thì đừng trách tao!

Lâm Quát cẩn thận tìm nguy cơ có thể kích hoạt cơ quan tử vong, đại sảnh không lớn chẳng nhỏ, trang trí vô cùng tinh xảo, đồ vật sắc nhọn rất nhiều. Lâm Quát nghĩ mà bực, một Tử Thần thôi đã đủ phiền phức, còn phải phân lực đi đối phó đồng đội óc heo.

Đè nén tức giận, giọng điệu Lâm Quát càng thêm lạnh nhạt: “Tránh xa chỗ kia.” Cậu chỉ một dãy tủ trưng bày, trong ngăn kính đặt đầy loại bình có hoa văn phức tạp, nếu tủ đổ xuống, bình vỡ thành mảnh sành cũng có thể giết người.

Thấy Lâm Quát loại đi từng nguy cơ có thể kích hoạt cơ quan tử vong, Quách Ba đã hơi sốt ruột, cứ thế chẳng may có thể tránh thoát tử vong thật, thế gã sẽ không có điểm được! Gã phải nghĩ cách cản Lâm Quát loại trừ nguy cơ.

Biện pháp còn chưa nghĩ ra, người mới Đỗ Bình Sinh lại đột nhiên tái mặt. Lâm Quát phát hiện sắc thái cậu ta không đúng, nhìn qua đồng hồ, kim chỉ—— 2:00.

Lòng cậu trùng xuống, Lý Nguyên mau lẹ lên tiếng dò hỏi: “Thấy cái gì rồi? Thấy thì nói luôn đi được không? Cứ phải để người khác hỏi đến, đệch mợ, mấy người thằng nào cũng có bệnh à!”

Đỗ Bình Sinh há miệng: “Người chết té ngã, gáy đập vào... góc bàn trà...”

Không đợi Đỗ Bình Sinh dứt lời, ‘xoảng’ một tiếng, đèn chùm rớt xuống, văng ra không ít mảnh vụn. Ai nấy tức thì khiếp vía muốn trốn đi, dây treo đèn chùm vương đầy sàn, có người dẫm vào hạt châu lập tức lảo đảo vài bước.

Những người gần đó vội vã kéo lại, Quách Ba ở gần nhất, gã theo bản năng duỗi tay định kéo, trước mắt bỗng nhiên lần nữa hiện lên hình ảnh tử vong, lần này gã thấy rõ, người chết mặc quần áo gì ngoại hình ra sao, mà người này cũng ở gần Quách Ba, là người mới, tên Hạ Nhật.

Chớp nhoáng ấy, Quách Ba giữ chặt người suýt té ngã kia, sau đó nhân lúc hỗn loạn, đá hạt châu từ đèn chùm lăn đến dưới chân Hạ Nhật trong màn hình tử vong của gã. Vì thế cuối cùng, Quách Ba kéo vững người này, Hạ Nhật lại dẫm phải hạt châu.

Cả đám đều vội kéo người kia, ngoài Quách Ba không ai chú ý tới Hạ Nhật ngã về phía đèn chùm, cổ xượt qua khung đèn, bị cắt đứt động mạch chủ, máu tươi bắn khắp nơi.

Đến khi tất cả phản ứng lại, Quách Ba đã vọt lên, gã nhìn thảm trạng Hạ Nhật lúc này, chờ Hạ Nhật chết sẽ khớp với hình ảnh tử vong chớp nhoáng gã thấy lần hai. Gã không do dự cởi áo bịt kín cổ Hạ Nhật, cũng nhân cơ hội kéo Hạ Nhật sang bên, thay đổi hình ảnh tử vong của Hạ Nhật.

Lâm Quát nhìn chằm chằm sau lưng Quách Ba, vì không trông thấy hình ảnh tử vong mà người khác thấy, cậu liền rơi vào thế bất lợi. Sắc mặt cậu lẫn Lý Nguyên đều không tốt đẹp, một sự thật đã bày ra trước mắt, Quách Ba thay đổi tử trạng của Hạ Nhật, Tử Thần thứ ba sắp sửa xuất hiện.

Mọi người đều bị cảnh tượng kia dọa choáng váng, qua mất hồi lâu, Lý Nguyên mới bảo Lâm Quát: “Em có một ý tưởng.” Thoáng dừng, Lý Nguyên tiếp tục: “Quan hệ hợp tác giữa các Tử Thần...”

Lâm Quát cũng vừa nghĩ tới, dự báo tử vong từ Tử Thần sau dù đến muộn hơn vẫn dẫn dắt cái chết ở mức độ nào đó, giúp Tử Thần thứ nhất thành công thu hoạch mạng người.

Lý Nguyên hơi phát hoảng: “Cũng không biết như vậy có tính là hai Tử Thần đều thành công không.”

Vừa mới dứt lời, Đỗ Bình Sinh lập tức hô lên: “Tủ trưng bày! Tiểu Vũ!”

Rầm——

Tủ trưng bầy đổ xuống, Tiểu Vũ vì ngây người nhìn toàn bộ chuyện phát sinh mà tránh không kịp, bị tủ đổ đ è xuống, khoảnh khắc trong mắt mọi người chỉ còn lại cánh tay Tiểu Vũ duỗi ra, mọi bộ phận khác đều bị tủ đè bẹp.

Lý Nguyên im bặt.

Sự phối hợp giữa các Tử Thần quá hoàn hảo rồi.

Ngươi giúp ta dẫn dắt, ta giúp ngươi dẫn dắt, ai cũng không thoát nổi số mệnh tử vong.

Trong sảnh tầng một không có màn hình điện tử nào, Lâm Quát trầm mặt bước ra ngoài, ngẩng đầu vừa lúc thấy màn hình giữa thành phố nhảy khung, nhưng cậu vẫn bắt kịp hình ảnh trước khi trôi mất.

‘ Death will be kept, and brough death pain.

——Mr. Death ( s ) ’

Trật tự từ lại thay đổi, chứng minh Quách Ba thật sự đã tạo ra Tử Thần thứ ba. Sau lời nhắn kia liền nhảy đến dòng chữ ‘ Bạch Vũ Game Over!!! ’

All tragedies end with death!

Brought death pain, and death will be kept!

——Mr.Death ( s )

Một lúc sau lời chế nhạo, màn hình quay về bảng tỉ số:

Lâm Quát 2

Quách Ba 1

Lý Nguyên cũng ra ngoài xem, mắng một câu: “Đệch.”

Tử Thần thứ ba xuất hiện, càng khiến Quách Ba nếm được ngọt bùi, chỉ cần thay đổi hình ảnh tử vong trước khi người chết hẳn, vậy là được điểm, chuyện cướp người thật sự quá đơn giản rồi.

Lý Nguyên cười lạnh: “Lâm Quát, anh bảo phó bản đến cuối sẽ xuất hiện bao nhiêu Tử Thần?”

Lâm Quát không đáp, Lý Nguyên ngửa đầu nhìn cậu, khi ấy mới phát hiện Lâm Quát lại lộ nét mặt trầm tư, là kiểu như đã biết hết mọi thứ, chỉ đang cân nhắc nên đối phó thế nào.

Lý Nguyên quay đầu nhìn vào trong chung cư, hai người tử vong khiến người tham dự khác sững sờ, lúc này đều ngây ra như phỗng nhìn hết thảy trước mắt.

Lý Nguyên quay lại hỏi: “Làm sao đây?”

Lâm Quát mở miệng: “Quy luật tử vong chính là, ‘All tragedies end with death’.”

Lý Nguyên lộ vẻ mờ mịt, lần này nhỏ ngẫm sao cũng không hiểu quy luật Lâm Quát nói là gì, tiếp sau lại nghe cậu nặng nề nói.

“Người chết đầu tiên, Trịnh Hoa.” Cậu đọc: “Zheng Hua.”

“Người chết thứ hai, Lưu Hách, Liu He.”

“Người chết thứ ba, La Hạo Nhiên, Luo Hao Ran.”

“Người chết thứ tư, Nghiêm Đình, Yan Ting.”

“Người chết thứ năm, Hạ Nhật, Xia Ri.”

“Người chết thứ sáu, Bạch Vũ, Bai Yu.”

Lý Nguyên ngẫm nghĩ, đột nhiên ngây ngẩn.

Trong tên Trịnh Hoa có chữ ‘a’, tên Lưu Hách có chữ ‘l’, tên La Hạo Nhiên có chữ ‘l’, tên Nghiêm Đình có chữ ‘t’, tên Hạ Nhật có chữ ‘r’, tên Bạch Vũ có chữ ‘a’...

Nối lại chính là, all tra...

Mà câu tiếng Anh vẫn luôn xuất hiện trong mắt họ là—— All tragedies end with death.

Tử Thần dựa vào quy luật này để giết người, mà Lâm Quát, Lý Nguyên và La Hạo Nhiên có điểm chung, chính là tên của họ đều có chữ ‘l’, bởi thế khi đám cháy nổ mạnh, Lý Nguyên vốn phải chết biến thành La Hạo Nhiên, nhưng đối với Tử Thần mà nói, trong ba người bọn họ ai chết cũng được.

Lý Nguyên tức khắc không rét mà run, “Nếu thế, quy luật thấy hình ảnh tử vong chính là——”

“Brought death pain, and death will be kept.” Lâm Quát nhàn nhạt nối tiếp.

Người đầu tiên thấy hình ảnh tử vong, Bạch Vũ, ứng với \'B\'.

Người thứ hai thấy hình ảnh tử vong, La Hạo Nhiên, ứng với ‘R’.

Người thứ ba thấy hình ảnh tử vong, Lâm Quát, ứng với ‘O’.

Người thứ tư thấy hình ảnh tử vong, Bạch Vũ, lại lần nữa ứng với ‘U’.

Người thứ năm thấy hình ảnh tử vong, Quách Ba, ứng với ‘G’.

Người thứ sáu thấy hình ảnh tử vong, Đỗ Bình Sinh, ứng với ‘H’.

Brough...

~~~

Cho ai cần, tên phiên âm của:

Lâm Quát: Lin Kuo

Lý Nguyên: Li Yuan
 
Hẹn Hò Trực Tuyến Trong Game Kinh Dị
Chương 91: Tìm giúp đỡ từ NPC



Lâm Quát bỗng nhớ khi cậu từ ‘điểm xuất phát’ của phó bản đi thang máy xuống, thang máy êm dịu nhắc nhở, Going up. Khi ấy cậu đã thấy hơi kì lạ, giờ nhớ lại mới phát hiện cảm giác kì lạ ấy là gì. Một Vây Thành do hệ thống chủ thần hư cấu tạo ra lại dùng tiếng Anh, Lâm Quát không biết đây là gợi ý manh mối hay là cố tình để cậu thích ứng trước, thế nên khi Tử Thần dùng tiếng Anh ký tên trên màn hình điện tử, cậu cũng không hề nghĩ nhiều.

Cũng bởi vậy mà giờ mới phản ứng lại, lí do tiếng Anh bất ngờ xuất hiện trong Vây Thành.

Lâm Quát ngưng mắt ở bảng tỉ số trên màn hình, tên họ người chết chuyển thành màu xám, sau tên còn kèm theo một hình đầu lâu. Nếu nghiêm túc phân tích, dù thấy hình ảnh tử vong hay bị Tử Thần chọn đều là ngẫu nhiên, nhưng phạm vi đã được cậu giới hạn lại ở phát hiện này.

Lý Nguyên suy xét manh mối trọng đại Lâm Quát chia sẻ: “Thế thì chữ cái tử vong tiếp theo chính là ‘g’, chữ cái thấy hình ảnh tử vong là ‘t’.”

Tên của mọi người Lý Nguyên còn không nhớ hết, hơn nữa đột nhiên có được manh mối này, nhỏ cũng không kịp liệt kê ra toàn bộ danh sách.

Lý Nguyên lập tức muốn tìm cảnh sát cung cấp cấp tư liệu cho Lâm Quát, rồi dựa vào tên từng người để sắp xếp danh sách lại.

Mới đi nửa đường, Lý Nguyên lại quay đầu hỏi Lâm Quát: “... Lâm Quát, manh mối này, chắc anh sẽ không chia sẻ cho người khác nhỉ.”

Lâm Quát rời mắt khỏi màn hình, ngẩng đầu nhìn Lý Nguyên: “Đúng vậy.”

Trước phòng livestream, từng dòng mưa đạn trôi nổi:

【 Chó streamer tiến hoá rồi, giờ là Chó streamer 2.0】

【 Ài, Chó streamer cũng đưa ra lựa chọn này, thanh xuân của ông đây tới hồi kết rồi】

【 Hồi kết em gái mi á, trưởng thành thế này không tốt hả? 】

【 Tôi có dự cảm, Chó streamer tiến hoá rồi sẽ đi rất xa 】

【 Xa cỡ nào? Khu S à? 】

【 Biết đâu được đấy! 】

【 Đúng rồi, hình như sắp đến ‘Khiêu Chiến S’ hàng năm phải không 】

【 Ối, nhắc mới nhớ, chắc hẳn là vào tầm này thật 】

【??? ‘Khiêu Chiến S’ gì cơ, thứ cho tui mới vào Vây Thành nên không hiểu 】

【‘Khiêu Chiến S’ đầy đủ là ‘Phó Bản Khiêu Chiến Thần S ’, tức thần S là người thiết kế đồng thời là Boss tạo ra phó bản, mỗi khu được cử một người khiêu chiến, thắng thì nhận được điểm thưởng cao ngất 】

【 Thua thì sao? Chết hả? 】

【 Không chết, cậu chỉ cần thế chấp bản thân cho thần S là được 】

【 Thế chấp? 】

【 Nghĩa là trở thành người làm không công cho thần S, sau này mọi điểm tích lũy của cậu đều thuộc về tay thần S, đương nhiên cũng có cách thế chấp khác 】

【 Đậu má, thực sự có người đi khiêu chiến thần S ư? Đó là thần S đấy! Tuy không đúng lắm, nhưng mà, vậy chẳng phải là mất trắng có đi không về sao? 】

【 Thế mà vẫn có người đi đấy, chưa bàn đến điểm thưởng, đó còn là cơ hội được tiếp xúc với thần S cơ, hơn nữa thần S sẽ thiết kế phó bản dựa theo tình huống tổng hợp của người khiêu chiến, khó mấy cũng không phải không giải được 】

【 Vậy... Chó streamer có đi không? Tôi cảm thấy thần S thấy Chó streamer chắc phấn khởi lắm】

【 Cơn Gió Ngọt Ngào với thần S đã đánh nhau chưa? 】

【...】

Thịnh Văn đọc đến đây mới sực nhớ còn có chuyện này, thấy Lâm Quát cơ bản đã phá giải gần hết manh mối, bấy giờ hắn mới chuyển giao diện, lướt mục tin nhắn cá nhân tìm một mẩu tin đã phủ đầy bụi từ hệ thống chủ thần.

[ Trong vòng sáu tháng nộp bản thiết kế phó bản]—— W.

Lại nhìn thời gian, tuyệt vời luôn, 5 tháng 20 ngày trước.

Thịnh Văn: “...”

Ký tên ‘W’ chính là do hệ thống chủ thần đích thân gửi tin nhắn, không như những tin nhắn hệ thống khác. Nhận được tin từ ‘W’ trong Vây Thành chẳng có mấy ai, trong số ít ỏi đó cũng chỉ mỗi Thịnh Văn dám đối đãi như vậy.

Thịnh Văn không phải người cam chịu gò ép, trên thực tế ‘Khiêu Chiến S’ này chính là tự hắn yêu cầu. Dù sao cũng là người khu S, đặc quyền ưu đãi vẫn có, thế nên giờ dù quên béng mất việc này hắn cũng không chửi bậy, chắc là do học được ít đức tính tốt từ bạn trai, khiến hắn hiểu được đuối lý thì cấm cãi.

Ngẫm thấy dù sao đã muộn rồi, Thịnh Văn cũng chẳng vội, hắn định bụng xem tiếp Lâm Quát vượt phó bản. Lúc này Quan Mạc lại nhắn sang:

【 Quan Mạc 】: Thiết kế phó bản sao rồi?

【 Thịnh Văn 】: Gần xong rồi.

【 Quan Mạc 】: OK, thiết kế xong nhớ nộp đấy.

【 Thịnh Văn 】: 1

【 Quan Mạc 】: À đúng rồi, danh sách mời đã xác định chưa?

【 Thịnh Văn 】: Danh sách mời, chẳng phải năm nào cũng do cậu lo sao? Tôi có bao giờ thấy danh sách cậu gửi đâu?

【 Quan Mạc 】: Mỗi năm đều mời người cao điểm nhất từng khu, năm nay thì, không phải cậu có Lâm Quát hả? Không mời cậu ấy?

【 Thịnh Văn 】: Tôi mời em ấy làm gì, cướp điểm à? Hay bóc lột sức lao động?

【 Quan Mạc 】: ???

【 Quan Mạc 】: Ô kề, tôi nghĩ nhiều rồi.

Thịnh Văn đọc tin nhắn, bất chợt nhớ ra, tiện đà gõ chữ:

【 Thịnh Văn 】: Từ đã, thêm Lâm Quát vào đi

【 Thịnh Văn 】: Cũng không nhất thiết phải thế chấp điểm đúng không, dù sao cũng có thể dùng thân thể.

【 Thịnh Văn 】: Hơn nữa

【 Thịnh Văn 】: Soạn danh sách xong đưa tôi xem đi

【 Quan Mạc 】: ...

Lâm Quát còn đang giãy giụa trong phó bản ba sao không biết bản thân đang bị một con sói đói theo dõi, cậu và Lý Nguyên lập thành danh sách dựa theo tên họ người tham dự.

Thấy chữ cái hình ảnh tử vong là ‘t’, người tiếp theo thấy dự báo tử vong có thể là: Đặng Điền, Lưu Thán.

Chữ cái tử vong là ‘g’, người tiếp theo tử vong có thể là: Quách Ba, Thẩm Cao Ca.

Lý Nguyên chỉ vào tên ‘Đặng Điền’, trong phòng chỉ có mỗi hai người nhỏ với Lâm Quát, vì vậy không cần cố hạ thấp giọng, cũng bởi thế Lâm Quát nghe rõ ràng giọng điệu chế giễu trong lời Lý Nguyên.

Nhỏ giễu: “Đây là người cũ, không có gì lạ thì giờ anh ta đã hiểu ra cách kiếm điểm, nếu là anh ta thấy hình ảnh tử vong, nói không chừng sẽ có Tử Thần thứ tư xuất hiện.”

Nghĩ đến việc Tử Thần phối hợp dẫn dắt lẫn nhau và thấy trước tương lai, một loại lạnh lẽo vọt từ bàn chân lên tới đỉnh đầu, Lý Nguyên rùng mình nói: “Hạ Nhật chết lúc 2 giờ chiều, Tiểu Vũ cũng vào khoảng đó, vậy thì hình ảnh tử vong kế tiếp áp theo quy chế 4 tiếng, gần nhất là vào 6 giờ tối nay, còn lại sẽ xuất hiện sau 12 tiếng và 20 tiếng.”

Lâm Quát từ đầu đến cuối chỉ nghe không nói, Lý Nguyên lo lắng hỏi: “Tuy rằng có chênh lệch thời gian, nhưng em không chắc điều này có ảnh hưởng đến sự phối hợp giữa các Tử Thần hay không.”

Lý Nguyên nói tới đây Lâm Quát vẫn không hồi đáp. Nhìn sang thấy cậu lại đang tự ngẫm điều gì, nhỏ đành ngậm miệng.

Một lúc sau, Lâm Quát rốt cuộc hỏi: “Cô vừa nói gì?”

Lý Nguyên: “...”

Xem ra nhỏ đã lo thừa, liền hỏi: “Anh có cách rồi?”

Lâm Quát đáp: “Không hẳn.” Cậu nói suy nghĩ cho Lý Nguyên nghe: “Từ khi bắt đầu bảo an đã nói, bọn họ sẽ cung cấp toàn bộ trợ giúp miễn phí cho chúng ta.”

Lý Nguyên nghiêm túc lắng nghe: “Ừm, đúng là như vậy. Này có liên quan gì tới cướp người khỏi tay Tử Thần sao?”

Lâm Quát suy xét lại, không quá chắc mà gật đầu: “Tôi nghĩ là có.”

Ánh mắt Lý Nguyên sáng lên: “Nói thế nào?”

Lâm Quát: “Tìm đến bọn họ để được bảo vệ.”

Một Tử Thần thôi đã đủ bó tay, huống hồ hiện tại có đến ba Tử Thần. Nếu hệ thống chủ thần cho phép nhiều Tử Thần xuất hiện, vậy thì điều kiện hạn chế 4 tiếng đồng hồ trở nên vô dụng, nhất định còn có điểm cân bằng khác.

Lý Nguyên: “Tìm giúp đỡ từ NPC?”

Lâm Quát gật đầu: “Đúng vậy, nếu chúng ta là ‘con mèo của Schrodinger’ trong thực nghiệm tư duy của mèo, vậy để NPC tạo ra một không gian kín không có radium không có xyanua càng không có cơ quan.”

~~~
 
Hẹn Hò Trực Tuyến Trong Game Kinh Dị
Chương 92: Quá trình trưởng thành



Lý Nguyên hiểu ý Lâm Quát, trong thí nghiệm tư duy ‘con mèo của Schrodinger, con mèo được đặt vào một chiếc hộp, trong hộp có chất phóng xạ radium sẽ phân rã, có lọ chứa xyanua, và có cơ quan kích hoạt tử vong.

Tương tự với thí nghiệm này, bản thân họ ở trong Vây Thành chính là một chiếc hộp khổng lồ. Tuy nhiên chiếc hộp theo lời Lâm Quát lúc này giống với một vòng bảo vệ hơn, loại bỏ radium, xyanua và cơ quan, bảo vệ họ cực kỳ chắc chắn.

Nghĩ tới đây, Lý Nguyên cúi đầu nhìn danh sách mình đã sắp xếp: “Nếu cách này có tác dụng, chúng ta sẽ không cần bận tâm là sắp đến ai nhìn thấy hình ảnh tử vong, chỉ cần đưa người có khả năng bị Tử Thần chọn vào trong hộp.”

Lâm Quát rời mắt xuống, dừng lại trên danh sách trong tay Lý Nguyên.

Quách Ba và Thẩm Cao Ca.

Thẩm Cao Ca thì dễ, mà Quách Ba chưa chắc đã phối hợp.

Nhưng lời hay khó khuyên kẻ đáng chết, Quách Ba không phối hợp một hai phải tìm đường chết, Lâm Quát sẽ chẳng nhiều lời, cậu hỏi Lý Nguyên: “Mấy giờ rồi?”

Lý Nguyên nói: “4 giờ.”

Nói cách khác, còn hai tiếng trước khi xuất hiện hình ảnh tử vong tiếp theo. Nhờ NPC tạo ra một không gian kín đúng theo yêu cầu của Lâm Quát là không thể nào, nhưng cậu vẫn liên hệ với cảnh sát, nhờ bọn họ cung cấp một nơi gần giống như vậy.

Sau đó hai người đi tìm Thẩm Cao Ca, cậu ta đã tôn Lâm Quát làm thần, nghe cậu bảo ‘muốn giữ mạng’ liền chỉ sợ không kịp mà đồng ý ngay.

Quách Ba để Lý Nguyên đi tìm, Lâm Quát ở tầng một chung cư chờ đợi. Chờ được một lúc, Lý Nguyên đơn lẻ xuống tầng, Lâm Quát nhìn tình huống là đủ hiểu Quách Ba từ chối cơ hội sống sót.

Cảnh sát chỉ đưa mình Thẩm Cao Ca đi.

Lâm Quát Lý Nguyên vẫn luôn đợi ở đại sảnh, sắp đến 6 giờ, những người tham dự khác lục tục xuống dưới. Quách Ba vừa thấy thiếu một người, sắc mặt sa sầm: “Người mới họ Thẩm đâu?”

Lâm Quát nói: “NPC đưa đi rồi.”

Quách Ba trừng cậu: “NPC đưa đi? Cậu quả thực tin NPC có thể giúp chúng ta hả?”

Người khác chẳng hiểu Quách Ba đang nói gì, Lý Nguyên liền đơn giản giải thích qua. Cơ mà nhỏ cũng không nói rõ chuyện quy luật, cả đám nghe xong lập tức lộ vẻ ‘tôi cũng muốn được đưa đi’.

Lâm Quát nhàn nhạt nói: “Mấy người hiện tại sẽ không chết.”

Quách Ba cười nhạt: “Cậu dám chắc thế cơ? Hiện tại Thẩm Cao Ca không có mặt, lỡ anh ta thấy hình ảnh tử vong thì phải làm sao? Cậu chịu trách nhiệm được không!”

“Được.” Lâm Quát mất kiên nhẫn nói: “Anh câm miệng được không?”

Quách Ba bị vẻ tự tin lẫn chắc nịch trên mặt Lâm Quát dọa hoảng, vừa rồi Lý Nguyên đi tìm gã, mở miệng đã nói người chết tiếp theo có thể là anh, nếu muốn giữ mạng thì xuống dưới với tôi.

Vừa bắt đầu đã nghe nói thế, Quách Ba chỉ cảm thấy Lý Nguyên đang trù ẻo gã, suýt muốn đánh người. Hiện tại thấy Lâm Quát đã có dự liệu, gã lập tức hoảng: “… Bây giờ… bây giờ còn kịp không?”

Không còn kịp nữa, đúng 6 giờ rồi.

Theo danh sách Lý Nguyên sắp xếp, người thấy hình ảnh tử vong là người cũ tên có chữ ‘t’, Đặng Điền.

Mọi người nhìn tới Đặng Điền, anh ta ngập ngừng nói: “Thiếu oxy… ngạt thở… không gian tối quá, chắc là trong một không gian kín.”

Quách Ba nghe thấy vậy tức khắc mừng rơn: “Thật không! Ha ha ha ha!” Nói đoạn dứt khoát đứng dậy, nhìn Lâm Quát khiêu khích: “Tôi đã bảo NPC không thể giúp được! Chết chẳng phải tôi!”

Lâm Quát vô cảm nhìn gã, vốn dĩ cậu cũng không dám hoàn toàn bảo đảm không gian kín có thể cứu bọn họ, nhưng từ miêu tả hình ảnh tử vong của Đặng Điền, Lâm Quát xác định, tính dẫn dắt lần này quá mạnh.

Quách Ba thấy ánh mắt Lâm Quát nhìn mình, như đang nhìn một kẻ đã chết.

Quách Ba đột nhiên im bặt, vì chứng minh Lâm Quát đã sai, gã đột nhiên lao ra ngoài, muốn đi xem màn hình hiển thị giữa thành phố.

Người vừa lao ra khỏi cư chung cư, Đặng Điền hô lớn: “Quách Ba! Cẩn thận!”

Rầm——

Một chiếc xe lao sầm tới cuốn Quách Ba vào bánh xe, tất cả hai mặt nhìn nhau, ánh mắt rời đến Lâm Quát biến thành kính sợ.

Quách Ba mất mạng tức thì, Đặng Điền có muốn thay đổi hình ảnh tử vong cũng chẳng còn kịp. Lý Nguyên lúc này mới đi ra, nhỏ nhìn Quách Ba, lại nhìn đến bảng tỉ số trên màn hình, tên của Quách Ba đã chuyển màu xám, sau đó đến dòng chữ tiếng Anh khiến họ chết lặng kia.

Hiện tại chỉ còn duy nhất Lâm Quát là người có điểm.

Lý Nguyên quay về chung cư nói việc này cho Lâm Quát, mô tả ngắn gọn tử trạng của Quách Ba: “Máu chảy đầu rơi.”

“…” Lâm Quát: “ ‘Máu chảy đầu rơi ’ không dùng thế đâu.”

Lý Nguyên chẳng bận tâm nói: “Biết mà, nhưng thành ngữ này dễ tưởng tượng nhất.”

Lâm Quát gọi điện cho cảnh sát nhờ bọn họ tới xử lý thi thể Quách Ba, thuận tiện đưa Thẩm Cao Ca trở về. Thẩm Cao Ca thiếu chút đã quỳ lạy Lâm Quát, liên tục nói ‘cảm ơn’.

Đặng Điền biết Lâm Quát nhất định đã phát hiện gì đó, cũng biết cậu sẽ không chia sẻ phát hiện này, giận cá chém thớt với Thẩm Cao Ca: “Giờ sống sót thì có ích gì? Mày không có điểm, cuối cùng chẳng phải vẫn chết à!”

Đám người nghe vậy sửng sốt, bọn họ suýt nữa đã quên, quy tắc phó bản, ngoại trừ cướp người khỏi tay Tử Thần, nửa câu sau còn có—— người cao điểm nhất có thể chọn ra ba người sống sót.

Bọn họ còn lại 6 mạng, dù có may mắn đều sống sót đi nữa, nếu Lâm Quát không chọn bọn họ thì đối mặt sau cùng vẫn là cái chết, huống hồ nhìn Lý Nguyên luôn theo sát trước sau Lâm Quát, liền biết nhỏ đã chiếm một suất sống sót rồi.

Lý Nguyên biết Lâm Quát sẽ không nuốt lời, có điều nhỏ vẫn lo ngại, người giống như Lâm Quát, vào thời khắc cuối cùng sẽ đưa ra lựa chọn thế nào đây?

Bọn họ rời đi ăn tối, giữa bữa cơm, những người mới cực kỳ ân cần với Lâm Quát, cơ bản mở miệng ngậm miệng là ‘anh Lâm Quát’, không ngừng tạo thiện cảm trước mặt cậu.

Lâm Quát nuốt bữa cơm này không mấy trôi, cậu buông đũa, ngước mắt nhìn mấy người mới xum xoe: “Không cần làm vậy.”

Như dội gáo nước lạnh.

Ăn xong bữa tối, Lý Nguyên lại tới tầng Lâm Quát ở, nhỏ đưa ra danh sách đã sắp xếp người có thể chết tiếp theo, chữ cái tử vong tiếp là ‘e’, danh sách gồm có, Đỗ Bình Sinh, Thẩm Cao Ca, Đặng Điền.

Còn có cả danh sách sau đó của chữ cái tử vong “d” và “i”, đều đã sắp xếp xong hết.

Lý Nguyên nói: “Chúng ta muốn chết còn phải đợi thêm.”

Tên nhỏ và Lâm Quát đều có chữ ‘i’, Lý Nguyên nói tiếp: “Cũng không biết bao giờ mới kết thúc.”

Lâm Quát cũng từng suy nghĩ việc này, cậu thậm chí đã nghĩ đến đáp án: “Chỉ cần Đỗ Bình Sinh, Thẩm Cao Ca, Đặng Điền sống sót là kết thúc.”

Lý Nguyên sửng sốt: “Sao lại thế?”

Lâm Quát kể ngắn gọn kết quả chính mình khi vượt phó bản 《Kẻ Xâm Nhập》 cho Lý Nguyên, trong 《Kẻ Xâm Nhập》, cậu tìm ra cách tránh né ‘bên kia’, ‘bên kia’ không hại được người nên phó bản liền mất thú vị, nhanh chóng kết thúc.

Hiện tại 《 Dự Báo Tử Vong 》 cũng tương tự vậy, chỉ cần người sắp chết đều sống sót, thế thì phó bản này cũng nên kết thúc sớm thôi.

Có Quách Ba làm phản diện gương mẫu, giờ Lâm Quát nói gì người khác cũng ngoan ngoãn nghe theo. NPC đã hoàn thành không gian kín an toàn cực cao cho bọn họ, Lâm Quát đánh giá hiệu suất, nghĩ bụng đây chắc là ưu điểm duy nhất của Vây Thành rồi.

Trước khi hình ảnh tử vong tiếp theo xuất hiện, ba người có tên đã trốn đi.

Lâm Quát với Lý Nguyên lẳng lặng chờ đợi, 4 tiếng sau, màn hình điện tử giữa thành phố đột nhiên vụt tắt, ngay sau đó trên bầu trời bùng nổ pháo hoa, ánh sáng bung toả, màn hình hiển thị một lần nữa loé sáng, lúc này trên màn hình chỉ còn lại riêng tên Lâm Quát, kèm theo điểm cậu sở hữu.

Tên Lâm Quát vẫn luôn nhấp nháy trên màn hình, dân cư Vây Thành hò reo mừng chiến thắng của cậu.

Sau tiếng hò reo, màn hình hiển thị nhảy lên dòng chữ—— lấy tư cách khen thưởng, mời Lâm Quát chọn ra ba người sống sót.

Lý Nguyên ở bên quan sát: “Lâm Quát, những lời này có chỗ kì lạ.”

Lâm Quát đáp “ừm”, lựa chọn ba người sống sót, trong ba người này có bao gồm chính mình hay không? Lý Nguyên nói: “Để cho chắc chắn, hay là…”

Lâm Quát gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Cậu sẽ không tự đặt mình vào nguy hiểm.

Những người khác xem một màn này, trên mặt đều toát ra sắc thái căng thẳng, chờ đợi Lâm Quát lựa chọn. Lâm Quát xé danh sách sắp xếp của Lý Nguyên thành mảnh nhỏ, cậu đối diện 4 người còn lại: “Chỉ có một suất, tôi chỉ có thể cứu được một người.”

Sắc mặt bốn người đột biến, lại nghe Lâm Quát nói: “Dùng cách bốc thăm.”

Nghe như trò đùa, nhưng đành hết cách. Lâm Quát gấp mẩu giấy viết tên bốn người lại, vừa gấp vừa nhìn sắc mặt họ nói: “Mấy người có thể trách tôi, nhưng tôi không thẹn với lương tâm.”

Bốn người nghe tới đây không hẹn cùng thở một hơi dài, Thẩm Cao Ca gọi: “Anh Lâm Quát, kể cả anh không chọn trúng em, em… em cũng không trách anh, nếu không nhờ anh em đã chết lâu rồi.”

Đỗ Bình Sinh đồng cảm lây, cũng gật gật đầu: “Đúng vậy, nếu không nhờ anh Lâm Quát, chưa biết chừng ngày đầu tiên em đã chết rồi, có thể sống đến giờ cũng không tệ, nếu như anh Lâm Quát không chọn trúng tên em, em cũng sẽ không trách anh, chỉ có thể tự trách mình xui xẻo.”

Lưu Thán xiết chặt nắm tay: “Em cũng vậy…”

Đặng Điền lại nhảy dựng lên, chỉ vào từng đó người mới: “Lâm Quát, cứu họ thì có ý nghĩa gì? Bọn họ trong phó bản biểu hiện quá kém, đây còn là phó bản ba sao, về sau tới khu thành thấp nhất cũng là khu B dưới, sau phó bản họ cũng phải chết!”

Lâm Quát nhìn anh ta.

Đặng Điền chỉ vào bản thân: “Cứu tôi này, tôi hứa với cậu, tôi có thể chuyển hết điểm qua cho cậu, cứu tôi có ý nghĩa hơn đám người này rất nhiều!”

Đỗ Bình Sinh, Thẩm Cao Ca và cả Lưu Thán đều tái mặt, cùng chung kẻ địch nói: “Ai mà không từng là người mới chứ, dựa vào đâu người mới phải chết?”

Đặng Điền chẳng màng đến họ, dốc sức thuyết phục Lâm Quát: “Nếu lần này cậu cứu tôi…”

Lâm Quát liếc anh ta, dùng chính lời anh ta đối đáp lại: “Anh có thể chắc mình sống được sau phó bản không?”

Đặng Điền nghẹn hơi.

Lâm Quát cười khẩy một cái: “Xem ra cũng chẳng có ý nghĩa.”

Nói rồi không chút bận tâm đ ến sắc mặt Đặng Điền xám như tro, Lâm Quát rút một mảnh giấy, có điều cậu cũng không nhìn, chỉ nói với màn hình hiển thị: “Lâm Quát, Lý Nguyên, cùng với người trong mảnh giấy này.”

Cậu vừa dứt lời, không trung vang lên giọng máy quen thuộc: “ Phó bản《 Dự Báo Tử Vong 》 chuẩn bị kết thúc, lập tức thống kê kết quả, ước tính 10 giây——”

Dần dà, thành phố phồn hoa bắt đầu phai nhạt, một bảng giao diện nổi xuất hiện trước mắt mọi người:

【 Phó bản: 《 Dự Báo Tử Vong 》

Độ khó: Ba sao

Thông số người tham dự (còn lại):

Lâm Quát (sống sót)

Lý Nguyên (sống sót)

Thẩm Cao Ca (sống sót)

Đặng Điền (sắp tử vong)

Đỗ Bình Sinh (sắp tử vong)

Lưu Thán (sắp tử vong)

Thông số tích điểm: Lâm Quát ×1500 điểm (khen thưởng phó bản)

Lý Nguyên ×1500 điểm (khen thưởng phó bản)

Thẩm Cao Ca ×1500 điểm (khen thưởng phó bản) +500 (khen thưởng người mới) 】

Sắc mặt Đặng Điền tái nhợt, Đỗ Bình Sinh và Lưu Thán tuy vẻ mặt cũng không dễ nhìn, nhưng vẫn vực tinh thần tạm biệt bọn Lâm Quát.

Từ dưới chân họ bắt đầu chậm rãi tan thành cát bụi, Đỗ Bình Sinh và Lưu Thán vẫy tay với Lâm Quát: “Anh Lâm Quát, tạm biệt…”

Lâm Quát nhìn bọn họ chậm rãi bay màu, trầm mặc không lên tiếng.

Lý Nguyên không đành lòng quay đầu đi, mà Thẩm Cao Ca may mắn sống sót đã không nhịn nổi ngã ngồi xuống đất, nước mắt tuôn trào, vừa vì sống sót qua một kiếp nạn, cũng vì sợ hãi đối với tương lai.

Phòng livestream của Lâm Quát nhảy ra thông báo hệ thống, thông báo phòng livestream sẽ đóng sau 10 giây.

Thịnh Văn luôn chú ý trạng thái của Lâm Quát, xác định cậu không có điểm bất thường, đáy lòng lập tức vui mừng trào dâng, bạn trai hắn thật sự trưởng thành rồi, tuy rằng quá trình thật là tàn nhẫn.

~~~

End phó bản 7.
 
Hẹn Hò Trực Tuyến Trong Game Kinh Dị
Chương 93: Phó bản 8: Cờ Tỷ Phú - Chương 93: 30.000.000 điểm khen thưởng



Lâm Quát được truyền tống về điểm cư trú của mình, vừa về liền ngó xem Lâm Chi đã về chưa, Lâm Chi có vẻ đã quay lại lâu rồi, hơn nữa đã đi ra ngoài một chuyến, nhìn chiến lợi phẩm trong phòng, Lâm Quát đoán được cô nhóc này hẳn đã phung phí biết bao nhiêu điểm.

Một lò quần áo mới.

Thấy Lâm Quát đã trở lại, Lâm Chi mau lẹ khoe quần áo mới với anh trai, vừa ướm đồ lên người mình vừa hỏi: “Anh, váy này đẹp không?”

Lâm Quát bảo: “Đẹp.”

Lâm Chi hài lòng lại cầm một cái khác lên: “Đây thì sao đây thì sao?”

Lâm Quát gật đầu: “Đẹp.”

Lâm Chi lại lấy một bộ khác: “Vậy còn cái này?”

Lâm Quát: “Đẹp.”

Lâm Chi: “Thế là bộ nào đẹp nhất?”

Lâm Quát: “…”

Lâm Chi: “Em biết ngay anh sẽ qua loa với em mà, anh lần nào chả vậy.” Nói đoạn, cô nhóc moi móc ra trong đống trong quần áo vài bộ đồ nam: “Anh, anh mặc thử đi.”

Lâm Quát biết Vây Thành có thể dùng điểm đổi quần áo, Lâm Chi là con gái, nhiều quần áo chút cũng bình thường thôi. Cơ mà cậu là qua loa men, thấy Lâm Chi đổi nhiều quần áo cho mình như vậy liền thấy xót điểm: “... Không cần mua cho anh đâu.”

“Sao lại không cần?” Lâm Chi nói: “Anh làm đại diện khu B dưới khiêu chiến Thần S, là thể diện của khu chúng ta!”

Lâm Quát vò vải trên hai ống tay áo, nghe thế ngẩng đầu: “Cái gì?”

Lâm Chi lẹ tay mở một giao diện trên điện thoại, kế đó như dâng báu vật lên trước mắt Lâm Quát: “Anh tự đọc to mấy chữ này đi!”

Lâm Quát nhìn chằm chằm màn hình, là một thông báo, treo ngay trang chủ của livestream Vây Thành.

【 Danh sách khách mời tham gia phó bản Khiêu Chiến Thần S 】:

Khu A trên: Hà Tu

Khu B trên: Đường Mậu

Khu C trên: Tạ Yến Văn

Khu A dưới: Mạnh Linh Bạch

Khu B dưới: Lâm Quát

Khu C dưới: Giang Khê

[ Vui lòng xác nhận có đồng ý lời mời hay không, quá thời hạn sẽ mặc định từ chối ]

[ Có thể chuyển nhượng tư cách khách mời, nhưng người nhận chuyển nhượng phải được hệ thống đánh giá tư cách ]

Phía dưới là bình luận dày đặc:

【 Để số ở đây, nếu chuyển nhượng suất làm ơn call tôi 】

【 +1, cho tui cơ hội chiêm ngưỡng Thần S đuy 】

【 Coi thằng nhỏ này đi, coi đi kìa 】

【 Năm nay sao công bố danh sách sớm thế? Phó bản thì sao? Phó bản thì sao? 】

【 Phó bản chưa ra à? Thần S không lẽ định ủ đại chiêu hả, hơi rén rồi đấy 】

【 S ra đề tất thuộc cực phẩm, hóng phó bản Thần S thiết kế!!! 】

Lâm Quát đọc đến đây thì nín thinh, Lâm Chi bên cạnh hỏi: “Anh, anh đi đi chứ?”

Chuyến này Lâm Chi cùng Trương Mộng Nam cày tiếp phó bản một sao, Trương Mộng Nam đã kể rất nhiều chuyện Vây thành cho cô nhóc, đa số rất hứng thú nhắc về Thần S, khiến Lâm Chi hơi bị tò mò về vị Thần S này. Trương Mộng Nam kể, người thường muốn gặp mặt Thần S chỉ có thể thông qua phó bản ‘Khiêu Chiến S’ hàng năm, hơn nữa phó bản khiêu chiến sẽ không mở phát sóng trực tiếp, chỉ có nhân tài được mời mới có thể nhìn thấy thần S.

Vả lại phó bản khiêu chiến do Thần S tự hạ đao thiết kế làm cư dân Vây Thành bon chen như vịt. Tầm này hàng năm, suất mời đều thổi đến giá trên trời. Không chỉ vì có thể tham dự phó bản Thần S thiết kế, càng khiến lòng người dao động chính là, khen thưởng điểm phó bản quá mức hậu hĩnh, đủ để người khu C dưới vọt thẳng lên trình khu A trên.

Lâm Chi phấn khích hộ Lâm Quát luôn, nghĩ bụng nếu anh trai có thể khiêu chiến thành công, vậy sẽ nhận được lượng điểm siêu to khổng lồ, lại càng cách gần chị dâu Thịnh Văn hơn nữa.

Lâm Chi mừng thay Lâm Quát, bởi thế đánh liều một mình đi đổi mấy bộ quần áo cho anh trai. Một bộ để mặc lúc khiêu chiến Thần S, một bộ để mặc lúc đi gặp Thịnh Văn.

Lâm Quát mím môi: “... Không biết.”

Lâm Chi kinh ngạc: “Không biết? Loại chuyện tốt này rơi xuống đầu ngại gì không nhận? Anh à, anh đừng có lo, em tin vào năng lực của anh, anh tuyệt đối có thể thắng Thần S, tốt nhất là vét sạch điểm của Thần S luôn!”

Lâm Quát không đùa với Lâm Chi, mở di động gửi tin cho Thịnh Văn:

【 Lâm Quát 】: Thịnh Văn.

Thịnh Văn chưa phản hồi ngay, Lâm Quát đợi chốc lát lại gửi thêm một tin nhắn:

【 Lâm Quát 】: Phó bản khiêu chiến là thế nào?

【 Lâm Quát 】: Anh có gặp nguy hiểm không?

Đại khái lại qua non nửa tiếng đồng hồ Thịnh Văn mới rep:

【 Cơn Gió Ngọt Ngào 】: Anh đây.

【 Cơn Gió Ngọt Ngào 】: Mỗi năm anh sẽ thiết kế một phó bản, mỗi khu thành đều có một suất tham gia.

【 Cơn Gió Ngọt Ngào 】: Bọn họ qua được phó bản của anh, anh sẽ trả điểm thưởng, không gặp nguy hiểm.

【 Lâm Quát 】: Trả bao nhiêu điểm? Một nửa tổng điểm của anh không?

【 Cơn Gió Ngọt Ngào 】: Khoảng 1/3.

Lâm Quát nhìn ‘1/3’, cậu không rõ mỗi ngày khu S sẽ ngốn bao nhiêu điểm. Nếu điểm không đủ khấu trừ, tính mạng Thịnh Văn cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Nghĩ thế Lâm Quát tiếp tục gõ chữ hỏi:

【 Lâm Quát 】: Khó không?

【 Cơn Gió Ngọt Ngào 】: Chắc cỡ 2, 3 sao.

【 Lâm Quát 】: ???

【 Cơn Gió Ngọt Ngào 】: Theo tiêu chuẩn của anh.

【 Lâm Quát 】:... Ồ.

【 Lâm Quát 】: Thua thì phạt thế nào?

【 Cơn Gió Ngọt Ngào 】: Trở thành người làm công cho anh, về sau mỗi điểm kiếm được đều về tay anh.

Lâm Quát nghiêm túc ngẫm nghĩ, cảm thấy kiểu phạt này với cậu mà nói hình như không tính là phạt.

【 Lâm Quát 】: Em có suất khiêu chiến.

【 Cơn Gió Ngọt Ngào 】: Ừa.

Lâm Quát tức khắc có cảm giác bị dội nước lạnh, cậu nhìn câu chữ nhàn nhạt của Thịnh Văn, tạm dừng hồi lâu mới nhắn:

【 Lâm Quát 】: Vẫn còn giận sao?

【 Cơn Gió Ngọt Ngào 】: Không.

【 Lâm Quát 】:... Vậy... đang bận hả?

【 Cơn Gió Ngọt Ngào 】: Ừa.

【 Lâm Quát 】: Hiểu rồi, anh bận việc đi.

Thịnh Văn không trả lời, Lâm Quát có chút không vui. Lâm Chi quan sát biểu cảm Lâm Quát, rụt cổ hỏi: “Anh sao vậy?”

Lâm Quát buông di động, rũ mắt nói: “Không sao.”

Lâm Chi: “... Ò.” Ứ tin.

Điểm cư trú yên tĩnh hẳn, Lâm Chi muốn kể cho anh trai nghe chút chuyện mình qua phó bản một sao, Lâm Quát lại cứng nhắc lên tiếng trước: “Chi Chi, hỏi em một chuyện.”

Lâm Chi đáp: “Anh cứ hỏi đi, luống cuống thế làm gì?” Cô nhóc cũng bị Lâm Quát lây cho căng thẳng.

Lâm Quát cân nhắc nói: “Nếu em là Thịnh Văn, đang xem phó bản của anh. Phó bản này có hai nữ sinh...”

Lâm Chi: “Anh sẽ không làm chuyện gì vượt rào chứ?”

“Vượt rào?” Lâm Quát ngẫm cái từ này: “Anh ngủ chung phòng với các cô ấy có tính vượt rào không?”

Lâm Chi: “...”

Lâm Chi trầm mặc khiến Lâm Quát phát hoảng: “Em nói đi, anh chấp nhận được.”

Lâm Chi hít vào thở ra hít vào thở ra, lặp lại rất nhiều lần mới nói: “Nói thật là, anh, anh hơi bị tồi.”

Lâm Quát: “...”

Lâm Chi thở dài: “Vì chuyện này mà cãi nhau với chị dâu?” Dừng một chút, cô nhóc cẩn thận quan sát biểu cảm của Lâm Quát: “Nhìn mặt anh thế này, hẳn là chị dâu không thèm để ý đến anh, bạo lực lạnh anh rồi!”

“Đúng vậy!” Lâm Quát cũng không giấu nữa, sốt ruột hỏi: “Thế làm sao đây?”

Lâm Chi gằn từng chữ: “Tặng, quà, xin, lỗi.”

Lâm Quát nói là làm, cậu vốn định vẽ chân dung tặng Thịnh Văn, về sau bị trì hoãn, hiện tại quay lại nghề cũ, đi đổi điểm lấy giấy lấy bút vẽ liền bắt đầu vẽ tranh.

Vừa khéo, ảnh chụp Thịnh Văn đã có đây rồi.

Lâm Chi bên cạnh ngắm nghía: “Anh, đây là anh Thịnh Văn á? Là em lú lẫn hay anh đổi người rồi?”

Lâm Quát đơn giản giải thích qua, nhưng không nói rõ thân phận của Thịnh Văn cho em gái.

Lâm Chi xem anh mình vẽ tranh: “... Chị dâu khá đẹp trai đó, à không, là cực kỳ đẹp trai nha! Anh, chị dâu có em trai không? Anh dò hộ em phát? Họ Lâm nhà ta mà kết thông gia với nhà họ Thịnh thì đúng bài luôn.”

Lâm Quát: “...”

Khu S trung tâm Vây Thành.

Thịnh Văn đang bù đầu thiết kế phó bản, còn đặc biệt gọi Quan Mạc tới giám sát.

Hắn đưa bản thảo cho Quan Mạc: “Dùng đầu óc thoái hoá của cậu xem có khó không?”

“...” Quan Mạc nhìn Thịnh Văn bằng ánh mắt ‘sao tôi lại kết giao với loại bằng hữu thế này’, sau mới ngó tới bản thảo thiết kế phó bản.

Trước mắt họ, mini map của phó bản nháp đã nhập số liệu. Quan Mạc nghiêm túc xem xét, cuối cùng ngờ vực hỏi: “Đây đúng là phó bản mấy hôm nay thiết kế ra?”

Thịnh Văn bực bội: “Chả thế thì sao, tôi mấy ngày nay còn chẳng được chợp mắt, bảo cậu xem phó bản cơ mà, nói nhảm gì thế hả.”

“Không nghe ra tôi đang khen à?” Quan Mạc tốt tính nói: “Tuy độ khó không bằng mấy phó bản trước, nhưng vẫn đạt tiêu chuẩn, muốn phá cục căn bản không thể đâu.”

Thịnh Văn liếc Quan Mạc, như thể xác định độ đáng tin từ những lời anh nói kia, cuối cùng chốt: “Tôi chỉ đợi câu này thôi đó.”

Nói xong chính hắn lại tự kiểm tra N lần, tự mình cân nhắc, ngón tay khoanh một vòng trên phó bản: “Hay là, lại thiết lập thêm bẫy ở đây.”

Nói là làm, Thịnh Văn sấm rền gió cuốn lại tạo thêm một cơ quan bẫy.

Quan Mạc nhìn động tác Thịnh Văn, hơi bất đắc dĩ nói: “Đủ rồi, tôi dám cá Lâm Quát không qua nổi phó bản của cậu đâu.”

Chẳng ngờ Thịnh Văn nghe xong lại không mấy vui, dừng tay nghịch phó bản quay đầu nhìn Quan Mạc: “Đừng coi thường cậu ấy.”

Quan Mạc nghe thế vẫn nhờn, cười trêu: “Thần S danh tiếng đồn xa của chúng ta, cậu rốt cuộc hy vọng Lâm Quát ‘pass’ hay ‘fail’ thế?”

Nói thật, chính Thịnh Văn cũng không biết, hắn thu lại phó bản: “Cậu ấy qua hay không, tôi đều vui.”

Dứt lời không check phó bản nữa, gửi dữ liệu vào hệ thống.

Hai tiếng sau, livestream Vây Thành lại đăng thông báo:

【《 Cờ Tỷ Phú 》:

Nhân số phó bản: 7 người

Loại hình và cấp sao phó bản: Phó bản Khiêu Chiến S

Quy tắc phó bản: Khiến 6 người chơi khác phá sản thì chiến thắng

Khen thưởng phó bản: 30.000.000 điểm thưởng 】

Thông báo phó bản vừa ra, điện thoại của từng cư dân Vây Thành đều rung động. Lâm Quát ngó qua thấy thông báo hệ thống gửi có liên quan đến phó bản, liền tạm dừng vẽ để xem phó bản Thịnh Văn vừa đăng lên.

Năm phút ngắn ngủi, bình luận dưới thông báo nháy mắt tăng vọt từ ngàn lên chục ngàn:

【 Chục trăm ngàn chục ngàn trăm ngàn triệu chục triệu, 30 triệu điểm tôi đệch mợ!!! 】

【 Không hổ là Thần S, tại sao chưa ai liên hệ với tôi vậy, tôi chi 100 nghìn điểm mua suất!!! 】

【《 Cờ Tỷ Phú 》, ha ha ha, không hiểu sao, nhìn tên phó bản tôi cảm thấy Thần S đang vô cùng bất lực, độ khó phó bản giảm rồi lại giảm… 】

【Thần S: Cầu xin mấy người qua bản đi mà 】

【 A a a a, không phải tụi tui không muốn qua bản, mà tụi tui không có cơ hội, tụi tui cũng rất bất lực mà, cầu xin nhượng suất 】

【 … 】

Lâm Quát đọc đến đây, giờ mới nhớ ra cậu vẫn chưa xác nhận, vì thế mở điện thoại bấm [ Chấp nhận lời mời ].

Hệ thống lập tức nhảy ra văn tự:

【 Khu B dưới Lâm Quát đã chấp nhận lời mời, sau khi chấp nhận không thể thay đổi, hai ngày sau sẽ được truyền tống cùng những người tham dự khác tới ‘phó bản khiêu chiến ’ ——《 Cờ Tỷ Phú 》】

Lâm Quát buông di động nhìn về phía Lâm Chi, mất tự nhiên lên tiếng: “Lâm Chi, anh mặc bộ nào đi khiêu chiến phó bản?”

~~~
 
Hẹn Hò Trực Tuyến Trong Game Kinh Dị
Chương 94: Mua đất



Hai ngày sau, Lâm Quát mặc quần áo mới được truyền tống đến phó bản khiêu chiến.

Ngoài việc không có phòng livestream, còn lại có vẻ không khác gì mấy. Lâm Quát tới kẽ hở Vây Thành, tay cậu cầm một hộp quà, bên trong là tranh chân dung Thịnh Văn cậu đã vẽ xong. Người tham dự vốn không thể mang theo đồ tiến vào phó bản, đây là do Lâm Quát tìm riêng Quan Mạc xin xỏ mới được cho phép cầm vào.

Ra khỏi kẽ hở Vây Thành, thu vào tầm mắt là một mặt phẳng khổng lồ. Tương ứng với tên của phó bản, mặt phẳng này chính là bản đồ Cờ Tỷ Phú, Lâm Quát nhìn thoáng qua, bản đồ đầu đuôi nối tiếp, xem ra là một vòng tuần hoàn, nhưng cụ thể diện tích lớn bao nhiêu, Lâm Quát nhìn không tới cuối.

Có thể thấy bản đồ được vẽ thành những ô vuông đều đặn, màu sắc khác nhau, quanh mỗi ô đều nhấp nháy ánh sáng huỳnh quang, bởi vậy nhìn không rõ nội dung cụ thể.

Lâm Quát cũng chỉ quan sát đại khái, trọng điểm là cậu tìm Thịnh Văn, sau đó xin lỗi. Phóng mắt nhìn quanh, Lâm Quát không thấy Thịnh Văn đâu cả, nhưng lại thấy năm người tham dự khác. Hai ngày này Lâm Quát đã hiểu được, Thịnh Văn là người thiết kế phó bản đồng thời cũng là Boss, nghĩ hẳn sẽ không xuất hiện sớm thế đâu.

Năm người tham dự đánh giá bản đồ trước mắt, lại điên cuồng tâng bốc Thịnh Văn, tiện đà cân nhắc Thần S sáng lập phó bản có thâm ý gì.

“Gợi nhớ tuổi thơ?”

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

“Không, chắc là còn có hàm nghĩa sâu hơn nữa.”

Lâm Quát yên tĩnh đứng sau bọn họ nghe đàm luận, xong cũng bắt đầu suy nghĩ dụng ý sâu xa của Thịnh Văn xem là gì.

Phó bản hiển thị số người tham dự là ‘7’, bọn họ giớ mới có sáu, trong lúc đợi một người cuối cùng đến liền tự giới thiệu lẫn nhau.

Đều là những cái tên trong danh sách công bố livestream Vây Thành, không ai nỡ chuyển nhượng suất cho người khác. Dẫu gì phó bản này có thua cũng hoàn toàn không trí mạng, thảm lắm thì chỉ trở thành người làm công miễn phí, hơn nữa lỡ đâu vớ vận phân chó mà chiến thắng, thế thì vào túi chính là 30 triệu điểm.

Sáu người làm quen qua loa xong chẳng giao lưu thêm, dù sao giữa bọn họ vẫn là đối thủ cạnh tranh. Vì thế ai nấy trầm mặc chờ người thứ bảy xuất hiện, đợi một hồi lâu, Mạnh Linh Bạch khu A dưới bỗng nhiên nói: “Không đúng nha, mỗi khu thành một suất, thế thì vẫn chỉ có sáu người, vậy ai là người thứ bảy?”

Hà Tu khu A trên tự vấn hai giây: “Khu S, Thần S.”

Đám người sửng sốt, Mạnh Linh Bạch kích động nói: “Ý anh là, Thần S sẽ trở thành người tham dự đồng thời cạnh tranh với chúng ta?”

Lâm Quát ở bên lắng nghe, cảm thấy rất có thể. Quy tắc phó bản là ‘khiến sáu người chơi khác phá sản thì chiến thắng’, loại phó bản cạnh tranh này, Thịnh Văn có xác suất rất lớn với tư cách làm người tham dự.

Quả nhiên, giữa vạn chúng chờ mong, Thịnh Văn khoan thai tới muộn.

Mạnh Linh Bạch là nữ sinh duy nhất trong dàn người tham dự, sau khi thấy Thịnh Văn: “Oa oa oa, Thần S còn đẹp trai hơn trong video, tôi... tôi... có thể.”

Lâm Quát nghĩ trong bụng, cô không thể.

Những người khác cũng rặt một bộ khiếp sợ lẫn hưng phấn.

Thịnh Văn đến gần họ, ánh mắt đầu tiên đã rơi trên người Lâm Quát, kế đó quét quanh đoàn người, cuối cùng lại lần nữa dừng trên người cậu: “Quy tắc chỉ nói một lần.”

Ai nấy như gà con mổ thóc gật lấy gật để, Lâm Quát nhìn Thịnh Văn.

Hắn lên tiếng hỏi: “Thấy viên xúc xắc giữa bản đồ kia không?”

Lâm Quát và những người tham dự khác đồng loạt nhìn đến trung tâm bản đồ, nháy mắt sau lời Thịnh Văn, một viên xúc xắc rất lớn trên trời giáng xuống. Lâm Quát đã từng chơi game《 Cờ Tỷ Phú 》 dạng bảng kiểu này, đại khái biết ít quy tắc, ví như, người chơi cần tung xúc xắc để có sô điểm, rồi dựa vào số điểm đó để di chuyển trên bản đồ.

Trên bản đồ có nhà tù, bệnh viện và nhiều nơi khác, đi vào những ô này sẽ phải chịu phạt, đương nhiên cũng có ô thưởng, đi vào đó tất sẽ được thưởng. Ngoài ra còn có các ô trò chơi mà người chơi có thể chiếm cứ, bọn họ có thể mua đất tại đó để xây biệt thự khách sạn, khi người chơi khác nhảy vào ô trò chơi của bạn sẽ phải trả phí tổn tương ứng.

Thoạt nhìn là trò chơi toàn dựa vận khí, nhưng người tham dự chưa ai lên tiếng, bọn họ không cho rằng Thần S sẽ thiết kế ra một trò chơi chỉ nhờ ăn may.

Quả nhiên, Thịnh Văn nói: “Mỗi người chỉ có một cơ hội, số điểm tung được sẽ quyết định số bước các bạn đi sau này.”

Lâm Quát nhìn viên xúc xắc kia, sau lại quan sát bản đồ. Thịnh Văn đã nói rất rõ ràng, mỗi người tham dự bọn họ chỉ có một lần tung xúc xắc, ví dụ tung ra ‘6’, vậy về sau đều chỉ có thể đi ‘6’ bước.

Thịnh Văn nhìn Lâm Quát nói: “Muốn có số điểm khác cần phải mua từ người chơi khác, mỗi người chơi chỉ có ba cơ hội từ chối, giá giao dịch do ngân hàng quyết định, một khi giao dịch hoàn tất, người chơi có số điểm đó sẽ mất một cơ hội tiến lên.”

Lâm Quát nghiền ngẫm quy tắc Thịnh Văn vừa nói, tức là, muốn đi ‘2’ hoặc ‘3’ bước cần phải mua từ người chơi sở hữu điểm số ‘2’ hoặc ‘3’, mà người chơi có điểm số ‘2’ hoặc ‘3’ đó có thể từ chối lượt mua từ người chơi khác, nhưng chỉ có ba lần, hơn nữa nếu đã bán số điểm của mình, lượt sau họ sẽ không thể tiến lên.

Giữa lúc Lâm Quát suy tư, Thịnh Văn tiếp tục: “Mỗi người mới bắt đầu có 2 vạn, âm vốn thì phải vay ngân hàng, hoặc tuyên bố phá sản. Phá sản đồng nghĩa kết thúc phó bản, có vấn đề gì không?”

Lâm Quát im tiếng, Thịnh Văn nói rất rõ rồi, cậu không vấn đề.

Thịnh Văn đợi chốc lát, nhấc tay chỉ chỉ Lâm Quát nói: “Cậu, chắc chắn không có vấn đề hả?”

Lâm Quát: “...”

Cậu thật sự không có vấn đề.

Được Thần S quan tâm, mọi người nhìn Lâm Quát với ánh mắt cực kỳ hâm mộ, dưới loạt ánh nhìn đó, Lâm Quát lên tiếng: “... Có vấn đề.”

Thịnh Văn gật đầu.

Lâm Quát nói: “Có thể hối lộ anh để tăng số tiền ban đầu không?”

Thịnh Văn không nhịn được, bật cười: “Cậu muốn hối lộ tôi thế nào?”

Lâm Quát lấy hộp quà ra.

Mọi người hết hồn, không ngờ tới Lâm Quát còn có chiêu này.

Thịnh Văn ngoắc tay một cái: “Đưa tôi.”

Lâm Quát đưa hộp quà tới, Thịnh Văn mở ra vừa thấy, ý cười càng rộ, đây là tranh chân dung của hắn, nhìn ra được tay nghề Lâm Quát rất tốt, dưới góc phải tranh còn có ký tên của Lâm Quát, hệt như đang tuyên bố quyền sở hữu vậy.

Lâm Quát khẽ nói: “... Đừng giận nữa, em biết sai rồi.”

Thịnh Văn cũng thấp giọng đáp lại: “Bạn trai, em chú ý chút! Anh sẽ không nhịn được mà ôm em mất.”

Lâm Quát biết Thịnh Văn không thể lộ thân phận, lúc định lui lại, âm giọng nhẹ nhàng của Thịnh Văn theo sau vang lên, ‘anh rất thích.’

Lâm Quát nhẹ nhõm thở phào.

Sau khi cậu lui về vị trí đứng, Thịnh Văn đã cất bức tranh đi, hắn nói: “Đáng tiếc, tôi là người chơi, hối lộ tôi vô dụng.”

Mọi người cũng không thật sự bận tâm, Thần S nổi danh bên ngoài, fanboy fangirl vô số kể, bọn họ chỉ nghĩ Lâm Quát đang đu idol thôi.

Chuyện hối lộ hạ màn, Thịnh Văn lấy ra hai xấp thẻ trống: “Thẻ khen thưởng và thẻ trừng phạt, nội dung do các bạn tự điền. Mỗi người điền 5 thẻ, điền xong thì tung xúc xắc.”

Dứt lời, hắn lại vẫy tay gọi Lâm Quát đi phát thẻ trống, Lâm Quát tới nhận thẻ, hắn thấp giọng nói: “Bạn trai hôm nay hút mắt quá.”

Vành tai Lâm Quát từ từ đỏ lên, vội vàng lấy thẻ trong tay Thịnh Văn chia đều cho mọi người. Chờ tất cả điền xong, xấp thẻ hóa thành luồng sáng bay về phía bản đồ.

Người đàu tiên viết thẻ xong là Hà Tu khu A trên, anh ta theo chỉ dẫn của Thịnh Văn tiến vào bản đồ, khi vừa đặt chân vào phạm vi bản đồ, giữa không trung hiện ra thông số:

【 Người chơi: Hà Tu 】

[ Khu thành: khu A trên ]

[ Số tiền: 20.000 ]

[ Sở hữu đất: 0 ]

[ Sở hữu khách sạn: 0 ]

[ Sở hữu biệt thự: 0 ]

[ Sở hữu đạo cụ: 0 ]

[ Sở hữu buff: Chưa có ]

[ Điểm số: Chưa xác định ]

[ Số lần từ chối còn lại: 3]

[ Xem thêm ]

Mọi người tạm buông thẻ đồng loạt nhìn Hà Tu dẫn đầu bước vào bản đồ, anh ta được chỉ dẫn đi đến trung tâm, dừng lại ngửa đầu nhìn viên xúc xắc khổng lồ trước mắt. Xúc xắc cực lớn, căn bản không thể thấy toàn bộ, có điều xúc xắc có một sợi dây kéo, Hà Tu đưa tay giật dây.

Theo động tác, xúc xắc chuyển động trong tầm mắt mọi người, cuối cùng ‘leng keng’ một tiếng, trên bảng thông số của Hà Tu từ [Điểm số: Chưa xác định] biến thành [Điểm số: 3].

Hà Tu thoáng thở phào, do quy tắc giới hạn, số điểm ổn nhất nên khống chế ở tầm trung, số ô trò chơi trên bản đồ là cố định, số điểm không lớn không nhỏ sẽ chiếm được thêm nhiều ô hơn, mua nhiều đất hơn.

Kế đó Hà Tu tiến lên ba bước, tất cả đều trông thấy, giữa không trung hiện ra văn tự:

[Có mua đất số ‘3’ không?]

Hà Tu nói: “Có.”

Ngay sau đó, văn tự thay đổi:

[ A: Đất cao cấp —— 3.000 tiền ]

[ B: Đất trung cấp —— 2.000 tiền ]

[ C: Đất cấp thấp —— 1.000 tiền ]

[ Chú ý: Đất càng cao cấp lộ phí càng nhiều, nhưng thuế nộp ngân hàng tương ứng càng cao ]

Vì không viết rõ ngân hàng thu thuế bao nhiêu, Hà Tu cẩn trọng khởi điểm mua đất trung cấp. Sau khi giao dịch, ô số 3 hiện lên tên Hà Tu, giúp người chơi khác nhận rõ ô đất này thuộc về anh ta.

Tiếp đến những người khác tung xúc xắc mua đất, điểm số lần lượt là:

Đường Mậu: 4

Tạ Yến Văn: 2

Mạnh Linh Bạch: 5

Giang Khê: 6

Lâm Quát dù chưa tung xúc xắc nhưng đã đoán trước được điểm số của mình, ‘1’, hoặc ‘7’.

Tới lượt cậu tung xúc xắc, Lâm Quát nhìn sang Thịnh Văn, do dự không biết nên để hắn tung trước hay không.

Thịnh Văn nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Quát: “Nếu vậy thì phó bản này khỏi chơi nữa rồi.”

Lâm Quát ngẫm cũng phải, liền tung xúc xắc, tung ra số ‘1’, thông số của cậu rất nhanh cũng xuất hiện ở giữa không trung.

Số điểm ‘1’ này quá bất ổn, năm ô phía trước cậu đều đã bị mua đất, nói cách khác về sau mỗi bước cậu đi đều phải nộp lộ phí một lần.

Ngay bước đầu đã ở thế bất lợi.

Lâm Quát nhíu mày, cậu không nghĩ sẽ phá sản nhanh vậy. Vì thế khi được hỏi có mua đất hay không, Lâm Quát chỉ chi một ngàn mua đất cấp thấp, ngân hàng còn khấu trừ 50 tiền thuế.

Cuối cùng là Thịnh Văn tung xúc xắc, tất cả dõi đến Thịnh Văn, chỉ thấy hắn đứng tại ô xuất phát, không hề có ý định tung xúc xắc, cùng lúc đó, giữa không trung xuất hiện thông số của Thịnh Văn:

【 Người chơi: S】

[ Khu thành: Khu S ]

[ Số tiền: 20.000 ]

[ Sở hữu đất: 0 ]

[ Sở hữu khách sạn: 0 ]

[ Sở hữu biệt thự: 0 ]

[ Sở hữu đạo cụ: 0 ]

[ Sở hữu buff: Chưa có ]

[ Điểm số: 0 ]

[ Số lần từ chối còn lại: 3 ]

[ Xem thêm ]

Số điểm của Thịnh Văn là ‘0’.

Lâm Quát sửng sốt, do xúc xắc quá lớn, bọn họ căn bản không thể nhìn thấy toàn bộ. Cậu vốn tưởng viên xúc xắc này giống viên xúc xắc đa diện trong 《 Câu Chuyện Hiện Thực 》, không ngờ chỉ là một viên xúc xắc sáu mặt bình thường, chẳng qua kích thước khổng lồ mà thôi.

Hiện tại điểm số của Thịnh Văn là ‘0’, đồng nghĩa hắn muốn tiến lên cần mua điểm của bọn họ, thậm chí còn phải nộp cho họ lộ phí.

Lâm Quát không tin Thịnh Văn cố tình tạo lợi thế cho người tham dự, liền nhìn sang hắn. Những người khác cơ bản đều nghĩ như cậu, cùng cho rằng điểm số ‘0’ của Thịnh Văn ẩn chứa gì đó bất thường.

Lúc này Thịnh Văn không mặn không nhạt mở miệng: “Mua điểm số ‘6’.”

Giang Khê có điểm số ‘6’ tất nhiên không chịu, điểm của anh ta lớn nhất, vậy nên khi tiến lên có thể nhảy qua đất của những người kia, nếu muốn thắng đương nhiên phải chiếm nhiều đất nhất ở vòng đầu, Giang Khê từ chối.

Thịnh Văn hỏi hết một vòng, người chơi đều từ chối hắn, kể cả Lâm Quát.

Cuối cùng Thịnh Văn nói: “Mua đất.”

Mọi người ngẩn ra, vị trí khởi điểm là ô nhô ra ngoài bản đồ, căn bản không ai có thể đến đó, hành động mua đất của Thịnh Văn vừa mờ ám vừa quỷ dị.

Lâm Quát thấy hắn cười, người này còn nhướn mi: “Mua đất cao cấp.”

~~~
 
Hẹn Hò Trực Tuyến Trong Game Kinh Dị
Chương 95: Thịnh Văn, lục thân không nhận bội tình bạc nghĩa



Thịnh Văn viết luôn “tôi có quỷ” trên mặt, hơn nữa không ngần ngại lia mắt qua ánh nhìn kinh ngạc của đám người, ba chữ to ‘tôi có quỷ’ trên mặt liền đổi thành ‘có bản lĩnh thì phá giải đi’.

Lâm Quát nhớ lại lời Thịnh Văn, lúc cậu muốn để hắn tung xúc xắc trước, Thịnh Văn đã nói, ‘nếu vậy phó bản này khỏi chơi nữa rồi’, khi ấy Lâm Quát tưởng ý hắn là, phó bản do Thịnh Văn thiết kế, đồng thời Thịnh Văn còn tham dự, tự nhiên phải để người chơi khác đi trước.

Mà hiện tại xem ra, Lâm Quát hiểu sai ý hắn rồi, Thịnh Văn ngay từ đầu đã không định tung xúc xắc, người này đại khái sẽ trụ ở vị trí ô khởi điểm luộc người tham dự khác tới chết, thế nên những lời Thịnh Văn nói kia là nói cho mình nghe.

Lâm Quát: “...”

Tâm trạng Lâm Quát có hơi phức tạp, quy tắc không khác những phó bản trước đều ẩn chứa cạm bẫy, nhưng cạm bẫy lần này là đối tượng của cậu tự tay thiết kế, Lâm Quát bỗng nhiên có loại thổn thức ‘ầy, đối tượng của mình còn rất thông minh’.

Không chỉ vậy, Thịnh Văn còn khiến mỗi người mất một cơ hội từ chối.

Do Lâm Quát đứng ngay ô phía trước Thịnh Văn, cậu nghe thấy hắn thấp giọng gọi mình: “Bạn trai...”

Lâm Quát ngó qua hắn, Thịnh Văn lộ ra nét cười dịu dàng, nhướn mày cong môi, lợi dụng vị trí đắc địa, không tiếng động nâng tay nhéo nhéo tay Lâm Quát: “Có thể tiết lộ một tin.”

Thịnh Văn cười rộ: “Thua sẽ bị anh ăn thịt.”

Lâm Quát hỏi: “Anh định hấp hay kho em?”

Thịnh Văn khe khẽ lắc đầu: “Là ăn theo phương pháp mười tám cộng.”

Lâm Quát: “!”

Thịnh Văn thu tay về, ung dung nhìn Lâm Quát: “Ca ca, cố lên nha.”

Xem ra Thịnh Văn chắc chắn bản thân sẽ thắng, lúc này từ ẩn ý trong ánh mắt hắn Lâm Quát mới muộn màng nhận ra một sự thật, cậu hình như vẫn luôn tưởng mình là 1 cơ...

Lâm Quát: “... Ừm.”

Thịnh Văn tạo đất ở ô khởi điểm, giữa không trung cập nhật thay đổi thông số của Thịnh Văn. Hắn búng tay một cái, không khí bỗng rạch ra khe hở, ghế dựa từ đó được đưa vào, vững vàng dừng trên ô khởi điểm của Thịnh Văn, hắn hết sức hào sảng ngồi xuống, hiển nhiên định một mạch cắm chốt ở ô khởi điểm này.

Lúc này đã khởi động vòng mới, dựa theo trình tự tung xúc xắc, đến Hà Tu khu A trên bắt đầu tiến lên. Anh ta nhìn Thịnh Văn ở ô khởi điểm, dù đoán biết ý định của hắn nhưng trước mắt cũng chẳng cách nào đối phó, biện pháp an toàn nhất chính là tiếp tục tiến lên, chiếm càng nhiều đất thu càng nhiều lộ phí.

Nhưng số bước của Hà Tu là ‘3’, nếu đi ba bước sẽ vào ô số 6, ô này đã bị Giang Khê khu C dưới tạo đất cao cấp, nghĩ vậy Hà Tu mở miệng: “Mua điểm số ‘4’.”

Hà Tu không dám đi quá xa, anh ta đoán trên bản đồ nhất định còn có cạm bẫy khác, nên để người có số điểm lớn hơn đi trước dò đường. Nếu có điểm ‘4’ từ Đường Mậu khu B trên bán cho, Hà Tu sẽ có thể đến ô số 7, ô số 7 hiện đang trống, anh ta không cần tốn thêm tiền mà còn chiếm được mảnh đất thứ hai.

Dĩ nhiên, Hà Tu biết Đường Mậu rất khó bán, dù sao khiến Đường Mậu mất một cơ hội từ chối cũng không thiệt.

Đường Mậu quả nhiên không bán.

Giữa không trung, tất cả đều thấy được thông số người chơi, Đường Mậu chỉ còn lại một cơ hội từ chối. Hà Tu hết cách, chỉ đành tiến lên ba bước đứng chung ô với Giang Khê.

Hệ thống nhảy ra văn tự:

[Hà Tu phải trả Giang Khê lộ phí 1.000]

Ai nấy kinh ngạc, không ngờ lộ phí của đất cao cấp lại có thể thu ⅓ tổng giá trị. Giao dịch giữa người chơi do hệ thống tự động xử lý, sau dòng thông báo kia, Hà Tu đã bị trừ tới 1.000 tiền chuyển đến Giang Khê.

Lượt sau đến Đường Mậu, Đường Mậu có ‘4’ bước, thẳng tiến ô số 8, kế đó mua đất cao cấp.

Lâm Quát nhìn số dư của những người này, mua đất phải nộp thuế cho ngân hàng, cậu mua đất ô số 1 mất 1000, thuế mất 50. Nói cách khác, đất cấp thấp nộp thuế 50, đất trung cấp nộp thuế 100, đất cao cấp nộp thuế 200.

Đường Mậu đi xong đến Tạ Yến Văn, điểm số của Tạ Yến Văn lớn hơn Lâm Quát, là ‘2’. Đồng nghĩa anh ta phải đến ô số 4 của Đường Mậu, phải trả Đường Mậu lộ phí đất trung cấp. Lúc này Tạ Yến Văn bắt đầu sốt ruột, điểm số của anh ta quá nhỏ, trong khi người khác còn cơ hội từ chối, anh ta đi đâu cũng phải nộp phí cả.

Tạ Yến Văn suy tính mở miệng: “Mua điểm số ‘6’.”

Những vòng đầu cần chiếm ô, người khác thường không bán điểm, anh ta dứt khoát tiêu hao lượt từ chối của người khác. Giang Khê quả nhiên từ chối, không còn cách nào, Tạ Yến Văn đành phải tiến lên, tới ô sô 4.

Hệ thống b ắn ra văn tự:

[ Tạ Yến Văn cần trả Đường Mậu lộ phí 500 ]

Sau Tạ Yến Văn đến lượt người khu dưới, Mạnh Linh Bạch khu A dưới sở hữu điểm số ‘5’, cô có thể đến ô số 10, hơn nữa không cần trả lộ phí mà chiếm luôn ô đó, nhưng Mạnh Linh Bạch vẫn mở miệng: “Mua điểm số ‘6’.”

Nếu Giang Khê bán điểm, Mạnh Linh Bạch có thể tới và mua ô số 11, chỉ cần trả thêm ít tiền cho Giang Khê mà thôi. Nếu Giang Khê không bán, cô vẫn có thể bình yên vô sự đến ô số 10.

Giang Khê sở hữu điểm số ‘6’ có hơi bất lực, người khác hành động rõ ràng như vậy, anh ta tính là người thực lực yếu nhất trong đoàn, cũng đoán được ý đồ của bọn họ. Có điều lượt tiếp theo liền đến anh ta, anh ta đương nhiên không muốn nhường cơ hội di chuyển cho người khác, vì thế cắn răng từ chối.

Hệ thống: [ Giang Khê hết lượt từ chối ]

Mạnh Linh Bạch lúc này mới tiến lên 5 bước, chiếm ô số 10, hơn nữa còn mua đất cao cấp.

Xuất phát từ tâm lý trả thù, Giang Khê đi tới ô số 12: “Đất cấp cao nhất!”

Rốt cuộc đến lượt Lâm Quát, Lâm Quát xem xét ô phía trước, ô số 2, 3, 4, 5, 6, 8, 10, 12 đều đã được mua.

Chỉ còn ô trống số 7, hơn nữa Giang Khê đã hết cơ hội từ chối, Lâm Quát chỉ cần mua số điểm ‘6’ của Giang Khê, 1+6=7, vậy cậu liền chiếm được ô số 7.

Tất cả đang chờ Lâm Quát hành động, những người đã trả lộ phí có phần ảo não, bọn họ trai cò đánh nhau để rồi Lâm Quát này ngư ông đắc lợi.

Lâm Quát quay đầu ngó Thịnh Văn, trên tay Thịnh Văn không biết mọc ra ly nước lúc nào, đang nhàn nhã uống, dùng hành động thể hiện ai mới thật sự là ngư ông đắc lợi. Người này nhìn thấy Lâm Quát đang ngó mình, lại còn nhướn mi.

Lâm Quát xem đối tượng của cậu đắc ý dào dạt, nghĩ bụng nói: “Mua điểm số ‘0’.”

Lâm Quát nghĩ giống Hà Tu, Thịnh Văn nhất định là người khó giải quyết nhất, nhưng bọn họ lại chẳng làm gì được hắn, chỉ có thể sáu người tranh đấu đến cùng, mới lại tìm cách giải quyết boss mặt dày Thịnh Văn kia.

Nhưng Lâm Quát có thể tiêu hao lượt từ chối của Thịnh Văn.

Thịnh Văn cười: “Được thôi.”

Lâm Quát: “...”

Chẳng kịp hoảng vì Thịnh Văn không theo kịch bản, giữa không trung lần nữa b ắn ra văn tự:

[ Lâm Quát mua điểm số của S, cần trả phí 2.000 ]

Lâm Quát lụng bụng nhìn Thịnh Văn, không ai gian thương hơn anh nữa cả.

Hệ thống phó bản trừ của Lâm Quát 2.000 tiền xong lại b ắn ra văn tự:

[ A: Khách sạn cao cấp —— 6.000 tiền ]

[ B: Khách sạn trung cấp —— 4.000 tiền ]

[ C: Khách sạn cấp thấp —— 2.000 tiền ]

[ Chú ý: Khách sạn càng cao cấp lộ phí càng nhiều, nhưng thuế nộp ngân hàng tương ứng càng cao ]

[ Số tiền khách sạn dựa trên đất cấp thấp ]

Trong cờ tỷ phú, lần thứ hai bước vào ô đất của mình có thể xây thêm công trình. Lâm Quát chỉ định tiêu hao số lần từ chối của Thịnh Văn, mà có vẻ lại được lợi ngoài ý muốn.

Tuy nhiên Lâm Quát không dám chủ quan, cảm thấy đối tượng của cậu không thể nào tốt bụng thế được. Nhưng cơ hội đã đến trước mặt, Lâm Quát không muốn lãng phí, vì thế cẩn thận xây thêm khách sạn cấp thấp.

Hệ thống: [Lâm Quát đã xây khách sạn cấp thấp]

Cuối cùng là đến Thịnh Văn. Lâm Quát vốn tưởng sau khi bán số điểm, hệ thống sẽ bỏ qua lượt đi vòng này của hắn, không ngờ mũi tên chỉ lượt của người tham dự lại lơ lửng trên đầu Thịnh Văn.

Lâm Quát rơi vào trầm tư lẫn tự nghi ngờ.

Tất cả đều căng thẳng nhìn Thịnh Văn, có người bắt đầu suy tính, nếu hắn lại mua số điểm từ bọn họ, rốt cuộc họ có nên bán hay không.

Nhưng, Thịnh Văn đã khiến tất cả thất vọng, hắn tiêu hao một cơ hội từ chối của mọi người đã đủ rồi. Lần này, Thịnh Văn không mua điểm số của ai, lười biếng mở miệng: “Xây thêm khách sạn.”

Hệ thống:

[ A: Khách sạn cao cấp —— 12000 tiền ]

[ B: Khách sạn trung cấp —— 8000 tiền ]

[ C: Khách sạn cấp thấp —— 4000 tiền ]

[ Chú ý: Khách sạn càng cao cấp lộ phí càng nhiều, nhưng thuế nộp ngân hàng tương ứng càng cao ]

[ Số tiền khách sạn dựa trên đất cao cấp ]

Thịnh Văn không chần chừ: “Khách sạn cao cấp.”

Lâm Quát nhìn thao tác của hắn, nhanh chóng nhíu mày. Thịnh Văn thông minh hơn cậu tưởng tượng, trong quy tắc hắn giải thích với người tham dự là, nếu đã bán điểm số thì không thể tiến lên. Nhưng Thịnh Văn có số điểm ‘0’, dù có bán số điểm ấy cho người khác, hắn như cũ vẫn là ‘0’, nằm yên lấy tiền mà chẳng chút ảnh hưởng.

Lâm Quát: “...”

Vẻ mặt ai cũng y như Lâm Quát.

Cậu ngẩng đầu nhìn số dư của Thịnh Văn, hắn là người thấp tiền nhất trong bọn họ, chỉ còn 5.600. Tính toán giữa tiền của mình với hắn, Lâm Quát tính ra thuế khách sạn là 10% giá xây dựng.

Tính ra thuế khách sạn xong, Lâm Quát rũ mắt trầm ngâm.

Cờ tỷ phú tối đa có thể xây dựng hai lần, một xây khách sạn, một xây biệt thự. Từ phí xây khách sạn có thể thấy được, phí xây thêm biệt thự không hề thấp. Lộ phí đất cao cấp đã là 1.000, rất khó để tưởng tượng Thịnh Văn tiêu 13.200 (bao gồm thuế) xây thêm khách sạn sẽ thu bao nhiêu lộ phí, càng không thể tưởng nổi, xây biệt thự cấp cao nhất xong lại thu được lộ phí bao nhiêu, phải chăng có thể trực tiếp khiến người khác phá sản.

Nhưng Thịnh Văn chỉ còn số dư 4 chữ số, người khác thở phào nhưng riêng Lâm Quát lại thấy nặng nề, thầm nghĩ quá nửa vòng sau cậu sẽ không xong, Thịnh Văn vì xây thêm biệt thự gì cũng làm được.

Nhìn cách Thịnh Văn nuốt 2.000 tiền của Lâm Quát không tha là đủ hiểu, hắn vì chiến thắng có thể lục thân không nhận bội tình bạc nghĩa!

~~~
 
Hẹn Hò Trực Tuyến Trong Game Kinh Dị
Chương 96: Thịnh Văn cận kề chiến thắng



Vòng thứ ba.

Hà Tu là người đi đầu mỗi vòng, rốt cuộc vẫn có ưu thế. Anh ta có điểm số ‘3’, trước mắt hiện đang ở ô số 6, tiến lên ba bước là đến ô số 9, ô này còn trống.

Anh ta không tính đến việc tiêu hao số lần từ chối của người khác, có Lâm Quát là một ví dụ điển hình, mua một lần tốn 2.000, mất nhiều hơn được.

Vì thế Hà Tu trực tiếp tiến lên, mua đất cao cấp ở ô số 9.

Lượt tiếp theo là Đường Mậu, anh ta có điểm số ‘4’, đang đứng tại ô số 8, tiến bốn bước liền đến ô 12 của người khác. Ô này là đất cao cấp, lộ phí 1000, Đường Mậu không hề do dự, nhìn về phía Thịnh Văn: “Thần S, tôi muốn mua điểm số của anh.”

Thịnh Văn chẳng buồn nâng mắt: “1.”

Lâm Quát thoáng nhíu mày, Thịnh Văn có điểm số ‘0’, chẳng những khỏi cần đóng lộ phí, thêm vài vòng nữa còn xây được biệt thự, mà ‘0’ của hắn lại có thể bán, hơn nữa bản đồ có bao nhiêu ô, bọn họ vẫn luôn không biết. Dưới tình huống này, muốn bước vào ô của mình lần hai là rất khó, để xây thêm khách sạn và biệt thự tất phải mua điểm số của Thịnh Văn.

Hắn căn bản không lo sẽ thiếu tiền xây thêm biệt thự.

Nhìn thấu nỗi lòng Lâm Quát, Thịnh Văn rất có hứng thú nói: “Muốn ăn sạch bạn trai thì phải làm sao...”

Lâm Quát đỏ cả mặt, kiên cường nói: “Ai ăn ai còn chưa chắc đâu.”

Dáng vẻ Lâm Quát giận quá hoá thẹn đáng yêu thế này, Thịnh Văn kéo dài âm giọng: “Ò——”

Hắn từng bảo Quan Mạc, Lâm Quát dù thắng hay không hắn đều chấp nhận. Giờ thì hắn muốn rút lại những lời này, Lâm Quát thắng hắn không chấp nhận, hắn chỉ chấp nhận nếu Lâm Quát thua.

Trong lúc to nhỏ với Thịnh Văn, Đường Mậu đã trả hắn 2.000. Kế đó giữa không trung b ắn ra thông báo xây thêm khách sạn, ô số 8 của Đường Mậu còn là đất cao cấp, phí xây thêm khách sạn từ 4.000 đến 12.000.

Tuy nhiên Đường Mậu vẫn phải tiến lên, không dám xây khách sạn cao cấp ngay giống Thịnh Văn, anh ta chọn khách sạn cấp thấp, trả phí 4.000 đồng thời nộp thuế 400 cho ngân hàng, trở thành người thứ hai trong bảy người chơi chỉ còn số dư bốn chữ số.

Ô đất số 8 nhảy vọt thành khách sạn số 8, khiến Tạ Yến Văn và Lâm Quát đứng phía sau đều nhận áp lực, bọn họ có điểm số là ‘2’ và ‘1’, muốn vượt qua đất kèm khách sạn phía trước đểu phải tốn không ít tiền.

Mũi tên chỉ lượt xuất hiện trên đầu Tạ Yến Văn, anh ta quan sát các ô phía trước, nhìn trúng ô số 7 mà Lâm Quát bỏ lỡ, mở miệng: “Mua điểm số ‘3’.”

Tạ Yến Văn đang ở ô số 4, tiến ba bước liền đến ô số 7.

Hà Tu có điểm số ‘3’ không do dự: “Được.”

Hà Tu đã tiến lên ô số 9, các ô phía sau tạm thời không đe doạ đến anh ta, anh ta thà kiếm 2.000 tiền, đến vòng sau dù không thể tiến lên vẫn sẽ dừng tiếp tại ô số 9, vậy anh ta có thể xây thêm khách sạn, sao cũng không lỗ.

Hệ thống xử lý giao dịch, chuyển tiền tới Hà Tu xong, Tạ Yến Văn liền tiến lên ba bước, mua đất cao cấp ở ô số 7.

Lâm Quát lẳng lặng xem Tạ Yến Văn mua đất, lại ngẩng đầu quan sát bảng thông số của anh ta giữa không trung, Tạ Yến Văn là người khu C trên.

Lâm Quát hạ mắt, quả nhiên khu thành trên dưới có chênh lệch thực lực. Tạ Yến Văn đây là định tìm tổn thất từ cậu, các ô phía trước Lâm Quát cơ bản đã bị chiếm hết, muốn nhanh chóng vượt qua vùng nguy hiểm cậu cần phải mua điểm số từ người khác, mà trong những người này, chỉ mỗi Giang Khê sở hữu điểm ‘6’ là hết lượt từ chối.

Có thể đảm bảo mua được điểm số cũng chỉ có ‘6’, mà Lâm Quát ở ô số 1, nếu mua ‘6’ của Giang Khê, vậy liền bước vào đất cao cấp của Tạ Yến Văn.

Cuộc cạnh tranh giữa người tham dự đã lặng lẽ mở màn.

Lượt thứ tư là đến em gái duy nhất trong số họ, ba người khu thành trên đều đã đi hết, Mạnh Linh Bạch liền học theo. Cô quay đầu nhìn những người dưới ô số 10, ngoại trừ Giang Khê, còn lại đều đứng ở sau cô.

Vì thế Mạnh Linh Bạch đề nghị với Thịnh Văn: “Thần S, tôi muốn mua điểm số của anh.”

Thịnh Văn vui vẻ đáp ứng: “1.”

Lại thêm 2.000 bỏ túi, Lâm Quát nhìn tiền của Thịnh Văn đã tăng lên 9.600.

Mạnh Linh Bạch có được điểm số của Thịnh Văn liền ở lại ô số 10. Cô quyết định, xây khách sạn trung cấp tại đất cao cấp.

Nháy mắt, Mạnh Linh Bạch chỉ còn lại 2.800 tiền.

Sắc mặt những người phía sau cô đều không quá đẹp, hiện giờ ngoài Giang Khê, bọn họ đều còn lượt từ chối, vì vậy một khi không cẩn thận bước vào khách sạn số 10 của Mạnh Linh Bạch, vậy thì phá sản chẳng bao xa.

Một vòng này, không ai mua điểm số của Giang Khê, anh ta vội tiến sáu bước, từ ô 12 tiến lên 18.

Giữa lúc Giang Khê chuẩn bị mua đất chiếm ô 18, mọi người nghe được một tiếng ‘ding doong’.

Ding doong——

[ Giang Khê vào ‘ngục giam’, đứng lại ba vòng ]

[ Giai đoạn dừng, người chơi khác không thể mua điểm số của Giang Khê ]

[ Giai đoạn dừng, Giang Khê không thể thu lộ phí ]

Mọi người sửng sốt, bọn họ biết trên bản đồ chắc chắn có loại bẫy này, lại không ngờ đến nhanh như vậy, thế nhưng cũng là chuyện tốt, vậy sẽ không cần trả lộ phí nữa.

Giang Khê nháy mắt bị kéo vào giữa bản đồ, cả người biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.

Giang Khê vào tù là tin xấu đối với Tạ Yến Văn, anh ta tính rằng Lâm Quát sẽ mua số điểm của Giang Khê, giờ phát sinh chuyện này thì chẳng khác nào bay mất mấy ngàn.

Tạ Yến Văn trầm mặt.

Lại đến lượt Lâm Quát, giờ cậu lười nhìn mấy ô phía trước, từ ô 1 đến 12, trừ ô 11, còn lại đều đã bị chiếm hết, đa phần toàn đất cao cấp thậm chí có hai khách sạn.

Lâm Quát cân nhắc, xoay người bảo Thịnh Văn: “Muốn mua điểm số.”

Thấy Lâm Quát đi đứng khó khăn, Thịnh Văn nén cười hỏi: “Cậu chắc chứ?”

Lâm Quát cảm thấy hắn rất gian, bèn suy xét một hồi. Nếu ở phó bản khác, biết rõ có bẫy lại không có manh mối, Lâm Quát đã sớm sinh bực rồi. Nhưng giờ một xíu bực cũng không có, thậm chí còn muốn nhìn xem trong hồ lô của Thịnh Văn rốt cuộc chứa những thuốc gì.

Lâm Quát gật đầu: “... Ừm.”

Thịnh Văn cong khoé môi: “Được.”

Lâm Quát chờ hệ thống phó bản trừ tiền của mình:

[ Lâm Quát mua điểm số của S lần hai, cần trả phí 4.000 ]

Lâm Quát: “...”

Cậu cảm thấy bản thân như tên ngốc, ngã vào hố của Thịnh Văn một lần chưa đủ, lại còn ngã đến lần thứ hai.

Do Lâm Quát vẫn tiếp tục dừng ở ô số 1, hệ thống b ắn ra văn tự:

[ A: Biệt thự cao cấp —— 9.000 tiền ]

[ B: Biệt thự trung cấp —— 6.000 tiền ]

[ C: Biệt thự cấp thấp —— 3.000 tiền ]

[ Chú ý: Biệt thự càng cao cấp lộ phí càng nhiều, nhưng thuế nộp ngân hàng tương ứng càng cao ]

[ Số tiền biệt thự dựa trên khách sạn cấp thấp ]

Lâm Quát do dự, giờ cậu chỉ còn 10.750 tiền, lại kẹt ở ô số 1 không tiến lên, nếu xây thêm biệt thự rất có khả năng dẫn tới số dư của cậu không đủ trả lộ phí mà phá sản.

Dù không nghĩ sẽ phá sản sớm vậy, nhưng Lâm Quát cũng không phải không thể chấp nhận phá sản.

Nghĩ thế cậu thôi do dự, trầm giọng nói: “Biệt thự cao cấp.”

Lâm Quát tính toán, thuế biệt thự là 20% hoặc 15%, nếu thuế là 20%, vậy cậu cần trả 10.800, âm 50. Nếu thuế là 15%, cậu thừa lại 400, vẫn có thể trụ thêm một vòng, thử xem mình có thể tìm ra cách phá cục phó bản do Thịnh Văn thiết kế hay không.

Kiểu gì cũng không lỗ.

Hệ thống trừ tiền Lâm Quát.

Cậu ngẩng đầu nhìn số dư của mình, 400.

Ngon rồi, xem ra là thuế 15%, cậu vẫn có thể trụ thêm một vòng.

Xác nhận mình chưa bị âm vốn, Lâm Quát mới lại ngó đến Thịnh Văn, vẻ mặt hắn tràn đầy ý cười, im hơi lặng tiếng dùng ngón cái và ngón trỏ tạo hình trái tim bắn về Lâm Quát.

Làm trò xong lại ngắm no vẻ ngượng ngùng của cậu, Thịnh Văn mới thong thả lên tiếng: “Vòng này bỏ qua.”

Hắn không xây biệt thự.

Lâm Quát nhìn văn tự giữa không trung dần tan biến:

[ A: Biệt thự cao cấp —— 24.000 tiền ]

[ B: Biệt thự trung cấp —— 16.000 tiền ]

[ C: Biệt thự cấp thấp —— 8.000 tiền ]

[ Chú ý: Biệt thự càng cao cấp lộ phí càng nhiều, nhưng thuế nộp ngân hàng tương ứng càng cao ]

[ Số tiền biệt thự dựa trên khách sạn cao cấp ]

Đã biết thuế biệt thự là 15%, vả lại Thịnh Văn sau vài lần bán điểm còn dư 13.600 tiền, vốn có thể xây thêm biệt thự cấp thấp, nhưng hắn không xây.

Lâm Quát đoán Thịnh Văn sở dĩ bỏ qua vòng này là bởi hắn muốn xây thêm biệt thự cấp cao nhất.

Nhưng tại sao?

Thịnh Văn ở ô khởi điểm, đứng ngoài vòng chạy tuần hoàn của bản đồ. Lâm Quát nghĩ rằng hắn đang chờ những người khác đấu đá, mình thì chậm rãi ngồi đó ngư ông đắc lợi, nhưng hiện tại xem ra không phải rồi.

Thứ nhất, chờ người tham dự khác đấu đá xong, ô trên bản đồ đã gần như chiếm hết, Thịnh Văn không có điểm số, rời khỏi ô khởi điểm sẽ chỉ mất tiền. Hơn nữa người chơi cuối cùng trụ lại cũng không thể đến được ô khởi điểm, giống như hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau, đây là tử cục.

Thứ hai, chính là hành động Thịnh Văn xây thêm công trình, hắn mua đất cao cấp, khách sạn cao cấp, giờ còn tích tiền chuẩn bị mua biệt thự cao cấp.

Biệt thự cao cấp có giá vượt qua số tiền ban đầu, dưới tình huống không ai bước vào ô khởi điểm, Thịnh Văn xây biệt thự cao cấp chính là lãng phí.

Lâm Quát cho rằng mình vẫn phần nào hiểu được Thịnh Văn, tuy phong thái hắn vượt phó bản luôn như ăn cướp, nhưng lại chẳng làm chuyện vô nghĩa. Phó bản không thể nào là tử cục, Thịnh Văn cũng không làm chuyện vô ích, vậy thì ô khởi điểm nhất định có bí mật. Bí mật này khả năng liên quan đến phá cục, vì thế Thịnh Văn muốn xây thêm biệt thự cấp cao nhất, như thể dựng một lớp lá chắn bảo vệ ô khởi điểm.

Không có tiền thì đừng mơ nhòm ngó bí mật ô khởi điểm.

Thấy Lâm Quát rũ mắt trầm tư, vành tai còn hồng hồng. Thịnh Văn lại nhịn không được chọc cậu: “Để anh đoán xem bạn trai anh đang nghĩ gì nào.”

Lâm Quát bị hắn ngắt mạch suy nghĩ, nhíu mày liếc Thịnh Văn.

Thịnh Văn hỏi cậu: “Đang nghĩ xem bị anh ăn sạch thế nào hả?”

“...” Lâm Quát: “Thịnh Văn, anh im miệng.”

Thịnh Văn: “Ôi, xem ra anh đoán sai rồi.”

Dừng một chút, hắn thấp giọng: “Ca ca đang nghĩ cách phá cục phải không?”

Thịnh Văn dùng câu hỏi ngược, hỏi khiến Lâm Quát sinh ra một loại cảm giác tội lỗi, như thể cậu tìm cách phá cục là việc làm sai.

Giữa lúc Lâm Quát hoài nghi nhân sinh, Thịnh Văn lại như vô tình lên tiếng dẫn dụ: “Nếu ca ca mà thua, có thể ở khu S cùng tui một đêm đó.”

Lâm Quát: “...”

Thịnh Văn: “Nhưng nếu ca ca thắng cũng không sao cả, dù gì tui ở khu S một mình cũng quen cô đơn rồi.”

Lâm Quát: “... Đừng nói nữa, lạy anh.”

Thịnh Văn tự biết điểm dừng, sợ những lời đó gây phản tác dụng mà kích lên ý chí chiến thắng của Lâm Quát, hắn rốt cuộc im tiếng, mặt mày lại vẫn cong cong.

Lâm Quát xoay người không nhìn hắn nữa, giữa lúc hai người rủ rỉ, vòng thứ tư đã bắt đầu rồi, Hà Tu trước đó đã bán điểm số cho Tạ Yến Văn, lượt này không thể di chuyển, nhưng anh ta được quyền xây thêm khách sạn, bèn dứt khoát xây khách sạn trung cấp trên đất cao cấp ở ô số 9.

Điều này không khác nào lại tăng độ khó cho Lâm Quát.

Thịnh Văn ngắm vóc dáng thon gầy của bạn trai, lại ngẩng đầu xem thông số của cậu.

400 tiền.

Hắn thắng đến nơi rồi.

~~~
 
Hẹn Hò Trực Tuyến Trong Game Kinh Dị
Chương 97: Vay nợ



Qua Hà Tu tới Đường Mậu, Đường Mậu không định nâng cấp ô số 8 của mình, dù sao đã có đất cao cấp và khách sạn cấp thấp, anh ta tiếp tục tiến lên bốn bước, đi tới ô số 12 của Giang Khê. Giang Khê đã vào tù, cứ tưởng chuyến này bình yên vô sự, chẳng ngờ——

[ Đường Mậu phải trả ngân hàng lộ phí 1.000 ]

Mọi người: “...”

Lâm Quát luyện được bình tĩnh, đã biết Thịnh Văn thiết kế phó bản sẽ không thể cho người tham dự chiếm được chút tiện nghi nào.

Đường Mậu đứng ở ô 12 cực bất đắc dĩ, nhưng đành bó tay, hệ thống phó bản trừ tiền căn bản chẳng cần thông qua người thâm dự đồng ý.

Tạ Yến Văn sau lượt Đường Mậu có thể tiến lên hai bước, từ ô số 7 đến ô số 9 của Hà Tu đã xây khách sạn cấp thấp trên đất cao cấp. Anh ta tất nhiên không tiến lên, hiện tại trước mắt có hai lựa chọn, hoặc mua điểm số của Thịnh Văn để dừng tiếp trên ô số 7, xây thêm khách sạn, hoặc mua điểm số từ những người khác để chiếm ô trống.

Tạ Yến Văn dù sao cũng là người khu B trên, biết mối nguy lớn nhất trong phó bản không phải người tham dự mà là người thiết kế phó bản Thịnh Văn, anh ta đ è xuống suy nghĩ mua điểm bước từ Thịnh Văn, ưu tiên thử mua của những người khác, nếu bọn họ không muốn bán, anh ta sẽ xét đến mua điểm ‘0’ sau.

Nghĩ thế Tạ Yến Văn nhìn Đường Mậu, trong lòng tính toán.

Đường Mậu đang đứng trong ô 12 của người khác, nếu bán điểm bước cho mình, mất lượt di chuyển thứ hai sẽ phải nộp lộ phí cho ngân hàng lần nữa, huống hồ Đường Mậu vẫn còn một cơ hội từ chối, nhất định sẽ không đáp ứng anh ta.

Tạ Yến Văn mở miệng: “Mua điểm số ‘4’.”

Đúng như anh ta dự đoán, Đường Mậu thẳng thắn chối từ.

Hệ thống phó bản:

[ Đường Mậu hết lượt từ chối ]

Tạ Yến Văn muốn mua điểm số ‘5’ từ Mạnh Linh Bạch, nếu anh ta tiến lên năm bước sẽ đến ô số 12 của Giang Khê trước khi vào tù, vậy chỉ cần trả ngân hàng 1.000 lộ phí. Thế thì anh ta sẽ thành người chơi đi đầu trên bản đồ không bị đống đất và khách sạn cản trở.

Mạnh Linh Bạch do dự, hiện tại cô chỉ còn lại 2.800, nếu tiến lên cũng chỉ có thể mua được đất trung và thấp cấp, nhưng đứng tại chỗ cũng không đủ tiền xây thêm biệt thự.

Suy nghĩ thoáng chốc, Mạnh Linh Bạch vẫn gật đầu: “Được.”

Hệ thống xử lý giao dịch.

Tạ Yến Văn tiến lên năm bước, tới ô số 12, lại bị hệ thống trừ lộ phí 1.000. Nhìn số dư của mình còn dưới năm con số, sắc mặt tối đi.

Lâm Quát tựa hồ phát hiện được gì, rũ mắt trầm tư.

Mũi tên chỉ lượt chuyển lên đầu Mạnh Linh Bạch, cô không có điểm số cũng không có tiền xây thêm biệt thự, chỉ đành đứng tại chỗ nói ‘bỏ qua’.

Giang Khê đang ở tù, mũi tên dời đến đỉnh đầu Lâm Quát.

Thịnh Văn nhướng mày, ung dung nhìn cậu.

Lâm Quát chỉ còn 400 tiền, không đủ mua điểm số của Thịnh Văn để đứng tại chỗ tiếp, cũng không đủ tiền tiến lên một bước trả lộ phí.

Mọi người đều nhìn Lâm Quát, nếu không có gì bất ngờ, cậu chính là người phá sản đầu tiên bị loại.

Lâm Quát mím môi, sau đó nói: “Tôi muốn vay nợ.”

Thịnh Văn cười hài lòng.

Vừa dứt lời, Lâm Quát bị kéo vào giữa bản đồ rồi biến mất, do cậu chưa hành động hay đưa ra lựa chọn, người khác chỉ phải chờ Lâm Quát trở về.

Mất trọng lực khoảng 2, 3 giây, Lâm Quát mới đáp xuống mặt đất. Cậu ngẩng mắt nhìn lên, trông rõ hoàn cảnh trước mắt chỉ thấy cạn lời.

Ở trước mặt cậu là một ngân hàng, không, kiến trúc này mà bảo ngân hàng e là đánh giá hơi cao. Trước mắt cậu chỉ có một quầy hàng, giống như quầy đồ nướng hay quầy ăn vặt ở thế giới thực, một chiếc xe đẩy, trên cùng treo tấm biển nhựa đề chữ —— Ngân Hàng.

Ngồi sau quầy ngân hàng là một NPC nhìn rất cẩu thả, tận cùng qua loa.

NPC này chỉ có bóng mờ, tứ chi gần như hoà vào nhau, trên đầu đến mắt cũng không có, chỉ có mỗi cái miệng.

Lâm Quát mém tưởng đây là phó bản kinh dị kh*ng b*.

Vì NPC không có mắt, đầu quay loạn khắp nơi để tìm con nợ Lâm Quát.

Lâm Quát không nhịn được: “... Anh là Thịnh Văn thiết kế ra hả?”

NPC nghe thấy tên Thịnh Văn, cứng nhắc gật gật đầu.

Lâm Quát: “Ồ.”

Cậu rốt cuộc đã hiểu vì sao kích hoạt cơ quan trên bản đồ sẽ bị kéo vào đây, vì quá cẩu thả, thật sự không thể đưa lên sàn.

NPC không tìm thấy vị trí của Lâm Quát, cậu tự nhủ đây là NPC do Thịnh Văn thiết kế ra, cũng chẳng thấy nó ghê nữa, ngược lại còn nảy sinh một ít thương cảm. Lâm Quát tự giác đi đến trước quầy, đứng đối diện NPC nói: “Tôi ở đây, ngay trước mặt anh.”

NPC thành thật gật gật đầu, sau lại cúi xuống, hơn nửa ngày mới nói: “Cậu có thể vay 85.328, cậu muốn vay bao nhiêu?”

Lâm Quát mím môi nghiền ngẫm chuỗi số này, đáp: “2 vạn.”

NPC rũ đầu, vươn cái tay ngắn ngủn vào ống đựng bút trên xe đẩy, lấy ra một cái bút lông, lại không biết từ đâu mang ra một tờ giấy.

NPC viết số tiền lên giấy xong đẩy đến trước mặt Lâm Quát: “Đọc kỹ điều khoản, đồng ý thì ký xuống góc phải bên dưới.”

Lâm Quát nhìn tờ giấy.

Không biết phải vì NPC do Thịnh Văn thiết kế hay không, nét chữ trên giấy i xì đúc hắn.

Lâm Quát phần lớn thời gian toàn nhìn nét chữ, đến độ điều khoản chỉ xem lướt qua. Trong giấy vay nợ có vài điều khoản khiến cậu chú ý.

Thứ nhất, số tiền được chuyển đổi 1:1 theo tích điểm Vây Thành.

Thứ hai, người vay phải tự bảo lãnh.

Thứ ba, lãi suất mỗi giờ 0,4.

Bảo sao Lâm Quát cứ thấy chuỗi ‘85.328’ này quen quen, nó chính là tích điểm Vây Thành hiện có của cậu.

Lâm Quát tính nhanh, nếu cậu vay 2 vạn, vậy lãi suất mỗi giờ là 8.000.

Lâm Quát: “...” Cậu suýt tắt thở: “Lãi suất mỗi giờ 4 hào, một ngày sinh lãi đến 19 vạn, anh cho vay nặng lãi đấy à?”

NPC nói: “Thế có ký không.”

Lâm Quát: “...”

Phong thái rất Thịnh Văn, Lâm Quát dù đã bị hắn hố hai phát, cũng không ngại thêm một phát này, cậu cầm bút lông lên, ký tên mình vào cuối hợp đồng.

Hợp đồng cho vay hoàn tất, Lâm Quát bị kéo về mặt đất.

Bảng thông số giữa không trung cập nhật:

【 Người chơi: Lâm Quát 】

[ Khu thành: Khu B thành dưới ]

[ Số tiền: 20.400]

[ Sở hữu đất: 1]

[ Sở hữu khách sạn: 1]

[ Sở hữu biệt thự: 1]

[ Sở hữu đạo cụ: 0]

[ Sở hữu buff: Chưa có ]

[ Điểm số: 1]

[ Số lần từ chối còn lại: 2]

[ Xem thêm: Đang vay lãi...]

Lâm Quát đi một chuyến này tốn không ít thời gian, người tham dự khác hơi mất kiên nhẫn, chỉ mỗi Thịnh Văn là vẫn còn cười, thấy Lâm Quát trở về liền nhỏ giọng: “Hóng bạn trai dùng 2 vạn có thể lật kèo.”

Lâm Quát lúc ký giấy vay nợ còn nghĩ vẫn được, Thịnh Văn vừa nói xong câu này cậu liền cảm thấy hình như mình lại bị gài bẫy.

Lâm Quát lạnh mặt: “Cứ chờ xem.”

Thịnh Văn gật gật đầu: “Ừa, thì chờ đây.”

Lâm Quát nhìn ô phía trước, trong phạm vi cậu có thể thấy được, trừ ô số 11 chưa bị mua mất, còn lại đều đã có chủ. Số 8, 9, 10 đã có khách sạn, mỗi đất thì ô số 2, 3, 4 là đất trung cấp, đất cao cấp là ô số 5, 6, 7, 12.

Phó bản tiếp diễn đến giờ, Lâm Quát đại khái đã nắm rõ một vài chi phí.

Như là, đất cao cấp cần trả 1000 tiền, đất trung cấp cần trả 500 tiền. Lâm Quát nhìn lượt từ chối còn lại của những người khác, Hà Tu còn 2, Tạ Yến Văn còn 2, Mạnh Linh Bạch còn 2, mà Đường Mậu và Giang Khê đã hết cơ hội từ chối.

Nghĩ đến đây, Lâm Quát tiến lên một bước, tới ô số 2. Ở phía sau cậu, Thịnh Văn nâng cằm, lặng lẽ quan sát hành động của Lâm Quát.

Đứng trên ô đất số 2, hệ thống thông báo:

[ Lâm Quát phải trả Tạ Yến Văn lộ phí 500 ]

Tiếp sau tới lượt Thịnh Văn, một vòng này không ai mua điểm số của hắn, Thịnh Văn không đủ tiền xây thêm biệt thự cao cấp, vì thế lại bỏ qua.

Thịnh Văn úp bát đồng nghĩa bắt đầu tới vòng thứ năm.

Hà Tu còn đứng ở ô số 9, anh ta có điểm số ‘3’, cứ thế tiến lên là vào ô của vị chủ nhà đang ngồi tù, tiền sẽ biếu không cho ngân hàng. Hà Tu thầm tính toán, ô số 18 là nhà tù, với số điểm này qua hai lượt nữa anh ta cũng vẫn phải vào tù thôi.

Vì vậy quyết định tiêu hao lượt từ chối của những người khác, để bảo đảm lúc mình gần đến ô nhà tù có thể mua số điểm của người khác mà tránh thoát.

Nghĩ thế, Hà Tu mở miệng: “Mua điểm số ‘5’.”

Mạnh Linh Bạch tuy thuộc hội thành dưới, dẫu gì vẫn là người xuất sắc khu A dưới, nếu không đã chẳng có cơ hội được mời tham dự phó bản khiêu chiến này, cô rõ bàn tính của Hà Tu, nhằm giữ lượt từ chối của mình, cô gật đầu đáp ứng: “Được.”

Hệ thống trừ tiền, Hà Tu tiến lên, từ ô số 9 tới ô 14, mua luôn đất trung cấp.

Đường Mậu đi bốn bước xong, từ ô 12 tới ô 16, mua đất trung cấp.

Tạ Yến Văn mở miệng: “Mua điểm số ‘4’.”

Đường Mậu không có quyền từ chối, hệ thống trực tiếp xử lý giao dịch, Tạ Yến Văn từ ô số 7 nhảy tới 11, mua đất cấp thấp, toàn bộ đều tăm tắp từ ô 1-12 đều đã có chủ.

Mạnh Linh Bạch phải đứng tại chỗ, bất đắc dĩ nói: “Bỏ qua.”

Thời gian một vòng càng lúc càng ngắn, này cũng vừa đúng ý Lâm Quát, bởi vì theo cậu mà nói, thời gian chính là lãi suất. Cậu sớm đã có tính toán liền mau lẹ nói: “Mua điểm số ‘5’.”

Mạnh Linh Bạch: “...” Cô hết nhịn nổi: “Mấy người sao cứ nhè con cừu tôi đây mà vặt lông vậy?” Cuối cùng khó chịu nói: “Bán!”

Hệ thống xử lý giao dịch, Lâm Quát từ ô số 2 tiến lên năm bước, đi tới ô sô 7, lại trả Tạ Yến Văn lộ phí 1.000.

Cậu vừa mới vay lãi 2 vạn, giờ đã tiêu mất gần ¼ rồi.

Thịnh Văn nhìn số bước Lâm Quát di chuyển, đoán được tính toán của cậu, Lâm Quát đang cố gắng tiêu ít tiền nhất để tiến lên tìm ô đạo cụ, hắn biết Lâm Quát đã viết cùng một nội dung cho cả hai thẻ khen thưởng và thẻ trừng phạt: hoán đổi vị trí.

Nếu không có gì bất ngờ, Lâm Quát sẽ định đổi hắn ra khỏi ô khởi điểm, với điểm số ‘1’, chỉ cần phía trước không có đất, Lâm Quát có thể thử từng ô mà không tốn một xu.

Thịnh Văn vơi bớt ý cười, hắn quá nôn nóng muốn Lâm Quát thua, vì thế liên tiếp sáu ô 17, 18, 19, 20, 21, 22 hắn đặt toàn bẫy.

Đều tại Quan Mạc.

Lúc ấy hắn hỏi ý kiến Quan Mạc, Quan Mạc cái gì cũng không ý kiến, còn đi xúi hắn ngầm gài thêm sáu bẫy liên hoàn.

Tứk.

~~~
 
Back
Top Bottom