Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,339
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
336216823-256-k515784.jpg

[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Tác giả: yaoyao2514
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tên khác: Thì Ra Ta Vốn Là Nữ Phụ Phản Diện Ác Độc!

Tác giả: Tử Y Y.

Thể loại: Xuyên nhanh, hệ thống, ngôn tình, ngược.

---------
Nghiêm Nhã yêu người anh trai nuôi là Nghiêm Chính say đắm, nhưng Nghiêm Chính lại chán ghét cô đến tột cùng, vì cô là ma cà rồng mà hắn lại căm ghét sinh vật đó đến tận xương tuỷ.

Nghiêm Nhã dành cả thanh xuân để chạy theo Nghiêm Chính nhưng vẫn không nhận được chút sắc mặt tốt từ hắn.

Nếu hắn không yêu cô, vậy thì hận đi.

Nghiêm Nhã muốn Nghiêm Chính khắc cốt ghi tâm cái tên của cô và không giờ quên được.

Những việc mà Nghiêm Nhã làm ngày càng quá đáng, không chỉ bắt nạt người con gái của Nghiêm Chính yêu thương, mà đến hai đứa con nhỏ của hắn cũng bị cô suýt lấy mạng.

Không còn chấp nhận được sự tàn độc của Nghiêm Nhã, Nghiêm Chính đã không do dự mà lấy mạng cô bằng chính đôi tay đó.

Nghiêm Nhã chết dưới tay người mình yêu, cứ ngỡ cô sẽ được giải thoát vĩnh viễn nhưng chợt mở mắt lại thấy bản thân ở một không gian xa lạ.

Một con quạ biết nói xuất hiện, chỉ cần cô ký vào bản khế ước thì nó sẽ giúp cô làm lại từ đầu một lần nữa.

Nghiêm Nhã do dự một lúc rồi cũng đồng ý, một lần nữa mở mắt ra, cô đã quay về năm 17 tuổi, mọi thứ bắt đầu lại từ đầu và sẽ đi về đâu.

 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 1


Nghiêm Nhã trợn trắng mắt, tầm nhìn cũng dần rơi xuống và từ bên dưới nhìn lên người đàn ông trong bộ tây trang đen đã có chút xộc xệch cùng chút vết bẩn dính trên tay áo sơ mi trắng.Con ngươi của Nghiêm Nhã không ngừng run rẩy mà chậm rãi liếc nhìn thân thể của bản thân vẫn còn đứng vững phía đối diện người đàn ông quá đỗi quen thuộc kia.Tận mắt chứng kiến thân thể của bản thân một nơi nhưng đầu đã rơi từ lúc nào, Nghiêm Nhã tự chứng kiến thân thể của chính mình dần bốc lên một ngọn lửa bừng bừng cháy lớn.Ngọn lửa lớn dần lan ra rồi chiếm lấy tầm nhìn của Nghiêm Nhã, một giọt nước mắt lớn rơi ra từ hốc mắt nhưng nhanh chóng bị sức nóng của lửa làm cho bốc hơi.Nghiêm Nhã đã chết, chết trong tay của người mà cô yêu thương nhất.Cô bị người đàn ông mà bản thân luôn yêu thương một tay đâm xuyên ngực moi lấy trái tim.Vì một lời đe doạ mà cô bị hắn ta một tay bóp nghẹt lấy cổ họng và cũng chính vì không chịu thua mà vẫn lấy cứng chọi cứng.

Nghiêm Nhã sắp chết nhưng vẫn còn ngoan cố một lần nữa mắng chửi đe doạ người phụ nữ yếu đuối đứng phía xa kia, thế nên cô đã bị người đàn ông trước mặt này tay vẫn còn bóp chặt lấy cổ không buông rồi dùng tay còn lại chặt rơi đầu.Nghiêm Nhã cô là ma cà rồng, cô không có trái tim ít nhất vẫn có thể sống thêm vài tháng, thậm chí là vài năm đến vài chục năm.

Nhưng nếu không có đầu thì tất nhiên là sẽ ngay lập tức bị một ngọn lửa thiêu đốt thành tro bụi.Trước khi tan thành khói bụi, Nghiêm Nhã lại một lần nữa phải trơ mắt ngước nhìn người đàn ông nọ ôm chặt lấy người phụ nữ khác và hai đứa con của cô ta mà vỗ về như thể lo sợ rằng, bọn họ đã bị cái dáng vẻ đầy ghê rợn này của cô doạ cho sợ.Thế nhưng, hắn ta đâu nào nhìn thấy, đâu nào biết rằng ánh mắt của một đứa nhỏ chưa đầy sáu tuổi kia lại nhìn cô đầy hung hăng và tàn nhẫn như nào.Thằng bé nhìn cô từ từ bị thiêu đốt với ánh mắt đầy ngoan độc và thoả mãn như thể vừa triệt để tiêu diệt được một mối đe doạ.Đến tận lúc này Nghiêm Nhã mới chậm rãi tỉnh ngộ nhưng có lẽ muộn rồi.

Cô vốn không nên yêu người đàn ông này.Nhưng mà cô không còn cơ hội làm lại được nữa, chết rồi, cô chết rồi, cô đang dần biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.Đến tận giây phút sắp hoàn toàn biến thành tro bụi, Nghiêm Nhã khi này chợt cong môi lộ ra nụ cười bi thương.Cô chết rồi!

Chết rồi thì tốt!Ngay khi Nghiêm Nhã hoàn toàn trở thành một làn tro đen và bay theo gió thì vào lúc ấy bỗng có một giọng nói khác vang lên.[Thật đáng thương!

Thật đáng thương!

Cô có muốn làm lại một lần nữa không?]"Là ai?

Là ai đang nói chuyện?"

Nghiêm Nhã mơ hồ đáp lời.Một lần nữa mở mắt ra, thì cô đã nhìn thấy bản thân ở một không gia xa lạ.Một không gian bị bao trùm bởi một màu đỏ huyết thẩm nhức mắt.Không dám tin tưởng vào mắt của chính mình, Nghiêm Nhã vô thức đưa hai bàn tay của bản thân lên nhìn.Vẫn là đôi bàn tay nhỏ, thon gọn đầy tinh xảo quen thuộc và làn da trắng nhợt nhạt đặc trưng của ma cà rồng.Vội vàng đưa tay lên sờ soạng gương mặt rồi đến khắp cơ thể.Chẳng phải cô chết rồi ư?

Chẳng phải cô đã bị thiêu thành tro bụi và tan biến rồi ư?

Vì sao cô vẫn còn nguyên vẹn?

Vì sao cô vẫn vô sự?Hàng nghìn câu hỏi vì sao hiện lên trong đầu Nghiêm Nhã không một lời lý giải.[Cô Nghiêm, cô bây giờ chỉ là một tàn hồn mà thôi.

Cô thực sự đã chết rồi!]Lại giọng nói kỳ lạ vừa rồi vang lên, giải đáp thắc mắc cho Nghiêm Nhã.Giọng nói vừa cất lên thì Nghiêm Nhã liền giật bắn mình theo phản xạ mà nhìn xung quanh tìm kẻ vừa mới nói nhưng hoàn toàn không nhìn thấy ai cả."

Là ai?

Ngươi là ai?"

Cô chau mày quát lớn.[Cô gái, đừng có mà hung dữ như thế chứ!

Ta đây là đang muốn giúp cô!]Từ trong bóng tối phía xa vô tận bỗng vọng lại, giọng nói kia càng lúc càng gần.Một con quạ đen với đôi mắt đỏ ngầu từ trong bóng đen bay đến phía Nghiêm Nhã.Nó thản nhiên đậu trên bả vai cô, nghiêng đầu nhìn thẳng vào đôi đồng tử đang không ngừng lập loè loé lên ánh đỏ."

Ngươi... chính ngươi là kẻ từ nãy đến giờ nói chuyện với ta?"

Nghiêm Nhã há miệng thở dốc nhìn con quạ đen hỏi.[Đúng vậy!

Bất ngờ chứ?

Ta là một con quạ nhưng biết nói tiếng người, bởi vì... ta chủ quản của hệ thống chuyên tìm kiếm những linh hồn đáng thương nhưng đầy tội nghiệt như ngươi.]"Linh hồn đáng thương nhưng mang tội nghiệt?

Ngươi là có ý gì?

Vì sao ngươi phải làm vậy?"

Nghiêm Nhã ngờ vực hỏi.Nghe cô hỏi như thế, con quạ đen trên vai cô bỗng ngửa đầu lên cao rồi kêu mấy tiếng chói tai ghê rợn như thể đang cười nhạo cô.

Quạ đen kêu lên mấy tiếng rồi lại quay sang nhìn Nghiêm Nhã mà đáp:[Kẻ đáng thương nhưng cũng có điểm đáng trách.

Nếu ngươi muốn biết vì sao ta gọi ngươi là một trong những linh hồn đáng thương nhưng đầy tội nghiệt thì hãy ký khế ước với ta đi.]"Khế ước?

Khế ước gì?"[Khế ước lao động chứ cái gì!

Ta không phải một kẻ chuyên bốc lột người khác!

Chỉ cần ngươi làm việc cho ta, trở thành người đồng hành của ta, hay còn gọi là xuyên không giả thì ta sẽ cho ngươi một vài lợi ích.]"Lợi ích?

Ví dụ như là gì?"[Bất cứ thứ gì ngươi muốn nhưng không được nằm ngoài khả năng cho phép của ta.]
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 2: Liệu có thể làm lại? (1)


[Bất cứ thứ gì ngươi muốn nhưng không được nằm ngoài khả năng cho phép của ta.]"Vậy khả năng của ngươi tới đâu?"

Nghiêm Nhã nói đến đây liền cười nhạo con quạ đen.Cái gì gọi là trong khả năng?

Cô là thấy nó khả năng không có nhưng lại thích làm màu.Con quạ đen khi bị Nghiêm Nhã hỏi vặn lại thì liền im miệng không thể nói thêm được nửa lời.Nó nghẹn nửa ngày mới thốt ra được thêm một câu.[Nói tóm lại là ngươi có đồng ý ký khế ước với ta hay không?

Chẳng phải ngươi hối hận những thứ đã xảy ra với ngươi khi ở thế giới đó ư?

Ta có thể giúp ngươi làm lại từ đầu một lần nữa.

Như thế nào?]Một lời mời mọc đầy mê hoặc đối với Nghiêm Nhã.Cô biết con quạ đen này có thể không có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng cô tin chắc nó hoàn toàn có thể giúp cô quay ngược thời gian làm lại từ đầu.

Dù sao nó cũng có được một chút bản lĩnh khi đưa tàn hồn cô đến không gian này cơ mà.Nhìn dáng vẻ còn do dự của Nghiêm Nhã, con quạ đen rời khỏi vai cô mà bay đến trước mặt.[Ta cho ngươi thời gian 15 phút để suy nghĩ.

Hãy suy nghĩ cho cặn kẽ!]Im lặng trong chốc lát, Nghiêm Nhã cúi gằm mặt bỗng ngẩng đầu nhìn trực diện về phía quạ đen mà nói:"Không cần thời gian nhiều như vậy, ta ngay bây giờ liền quyết định.

Ta đồng ý ký khế ước với ngươi!"[Được!

Tốt!

Rất tốt!

Ngươi vừa đưa ra một quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời đầy sai lầm của ngươi đấy!]Quạ đen vừa nói vừa kêu lên vài tiếng chói tai đầy chế nhạo.Biết rõ cái con quạ trước mặt đang không ngừng cười nhạo chính mình nhưng Nghiêm Nhã một lời cũng chẳng thể nói lại.Nó nói đúng!

Cuộc đời của cô là một chuỗi ngu muội cùng sai lầm.Cắn chặt răng, bàn tay vô thức siết lại thành nắm đấm.Cùng lúc đó, một bản khế ước được mô phỏng 3D xuất hiện giữa không trung khiến cho Nghiêm Nhã thả lỏng bàn tay.Đọc kỹ những thứ ghi trên bản khế ước, từng điều khoản bên A bên B cần thực hiện thì khoé môi của Nghiêm Nhã không nhịn được mà một hồi co giật."

Ngươi đây mà không phải bốc lột ư?

Cái gì mà phải làm tất cả nhiệm vụ được đưa ra?

Vậy chẳng phải ngươi kêu đi chết thì ta cũng phải đi?"[Đúng là như vậy!]Con quạ vừa bay lượn giữa không trung vừa híp híp đôi mắt như thể con người mà đáp lời cô.Nghiêm Nhã tức đến độ xì khói mà chẳng thể nói được lời nào.

Sai lầm!

Thật là sai lầm!

Việc cô yêu tên kia đã sai lầm, thì nay việc cô đang làm có thể là càng sai lầm!Nhưng vốn trên thế giới này không có thuốc chữa hối hận.Cắn chặt môi cam chịu, Nghiêm Nhã hơi đắn đo nhưng cuối cùng cũng đóng dấu tay lên bản khế ước 3D.[Khế ước hoàn tất!

Khế ước được ký thành công và sẽ ngay lập tức có hiệu lực!]Sau khi khế ước được ký, quạ đen hài lòng mà bay vòng tròn vài vòng rồi lại đáp xuống bên vai Nghiêm Nhã.[Khế ước đã được ký, đến lúc ta giúp ngươi sửa chữa lại cuộc đời sai lầm của ngươi rồi!]Nói dứt lời, đồng tử đỏ như máu của quạ đen như được phóng to trước mắt cô và ngay tức khắc trong mắt cô dần bị một mảng đỏ tươi của máu bao lấy.Ý thức của Nghiêm Nhã dần tan rã và cho đến khi cô giật mình tỉnh lại, thì chợt nhận ra bản thân đang nằm trên chiếc giường trong căn phòng quá đỗi thân thuộc của bản thân ngày trước.Tuy đã chứng kiến rất nhiều sự việc lạ lùng, kỳ quái đã diễn ra nhưng Nghiêm Nhã vẫn là chưa quen lắm với sự thần kỳ này.Thật sự không ngờ đến Nghiêm Nhã lại một lần nữa được thức dậy trong chính căn phòng này.Ngồi ngơ ngác trên giường một hồi lâu, Nghiêm Nhã cứ yên lặng như thế ngồi giữa căn phòng âm u tối mịch.Bỗng lúc này, từ bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng động như thể có gì đó đang cố tình liên tục đập vào bề mặt cửa.Nghiêm Nhã bị tiếng động làm cho bừng tỉnh, cô khi này mới rời giường mà đi đến bên cạnh cửa sổ.Giật mình nhận ra bên ngoài cửa sổ là một con quạ đen với đôi mắt đỏ như máu kia thì cô ngay lập tức mở cửa.Cửa vừa mở, con quạ liền không chút khách khí mà bay thẳng vào bên trong rồi thản nhiên đáp xuống bên bả vai cô.[Thế nào?

Vẫn chưa tiếp nhận được à?]"Ừ thì đúng là có chút vẫn là không thể tiếp nhận được.

Thật sự không ngờ là còn có thể quay về đây."

Nói đến đây thì Nghiêm Nhã lại nở nụ cười đầy khổ sở.Đúng vậy!

Nơi này từng là nơi chứa chan biết bao nhiêu kỷ niệm cũng được xem là đẹp đối với cô, nhưng nó cũng là nơi mang lại biết bao nhiêu đau khổ, sai lầm cho cô sau này.Thu lại nụ cười khó coi của bản thân, Nghiêm Nhã khi này giống như biến thành người khác mà quay sang hỏi con quạ trên vai mình:"Vậy bây giờ ta có cần làm nhiệm vụ gì hay không?"[Không cần!

Vốn dĩ đây là một thế giới không nằm trong bảng nhiệm vụ của ta quản lí.

Ta chỉ là vô tình đi ngang thế giới này trong lúc tìm kiếm người ký khế ước và ta đã nhìn thấy ngươi.

Vậy nên, cứ coi đây là chút phúc lợi nhỏ ta dành cho ngươi đi.

Món quà tân thủ nho nhỏ, ngươi có thể làm bất cứ thứ gì ngươi muốn để sửa chữa được những sai lầm ngu ngốc của chính mình.]Con quạ nói xong liền cất cánh bay vòng quay căn phòng của Nghiêm Nhã rồi lại đáp xuống ở ngay phía trên đầu cái gương của bàn trang điểm.[Ngươi có muốn tiếp nhận cốt truyện hay không?]"Cái gì?

Cốt truyện?"

Nghiêm Nhã đến lúc này đã không thể tiếp tục duy trì dáng vẻ bình tĩnh nữa.[Đúng, cốt truyện!

Mỗi thế giới đều có cốt truyện và nam nữ chính riêng của thế giới đó.

Còn có nam phụ, nữ phụ và những nhân vật quần chúng không hề có cơ hội xuất hiện trước mặt nam nữ chính của thế giới.

Tuy nhiên, nói là quần chúng nhưng họ vẫn có sinh mệnh, vẫn là nhân vật chính của cuộc đời họ nhưng chỉ là không có vận may trên đỉnh, nhan sắc như thần tiên như nhân vật chính của thế giới mà thôi.]Nghe đến đây, Nghiêm Nhã lại há hốc miệng mà thở dốc liên hồi vì đây là một tin tức quá lớn đối với cô.Nhìn dáng vẻ run rẩy không có chút sức của Nghiêm Nhã, quạ đen lắc đầu rồi lại lên tiếng:[Thế nào?

Ngươi có muốn biết cốt truyện của thế giới mà ngươi được sinh ra không?

Có thể sau khi tiếp nhận cốt truyện thì ngươi sẽ biết được lý do vì sao bản thân lại thảm hại như thế.]Đứng trước mấy lời chế nhạo của quạ đen, Nghiêm Nhã có lẽ cũng dần quen được với sự chế giễu của nó nên cũng không còn quá bận tâm mà cắn cắn môi rồi gật đầu."

Được!

Tiếp nhận cốt truyện thì tiếp nhận!"
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 3: Liệu có thể làm lại? (2)


"Được!

Tiếp nhận cốt truyện thì tiếp nhận!"

Vừa dứt lời thì đột nhiên đầu Nghiêm Nhã đau như búa bổ khiến cho cô ngã khuỵu xuống nền đất mà thở hổn hển.Thế giới này là thế giới có sự tồn tại của loài ma cà rồng trong truyền thuyết.Ma cà rồng và con người là hai sự tồn tại hoàn toàn xung đột với nhau, nói đúng hơn là mối quan hệ giống như kẻ đi săn và kẻ bị săn.Con người chính là kẻ bị săn là thức ăn thức uống của ma cà rồng, và ngược lại chính ma cà rồng là kẻ đi săn.Cũng chính vì thế mà loài người ở thế giới này vô cùng căm ghét ma cà rồng.

Thậm chí, con người còn thành lập hẳn ra cả một tổ chức được gọi là "thợ săn ma cà rồng" hay còn gọi là "vampire hunter".Nữ chính của thế giới này là một cô gái có tên Lê Yên Nhã, một cô nhi sinh trưởng tại cô nhi viện.

Sau khi tốt nghiệp đại học liền xin vào làm tại một công ty lớn và không bao lâu thì nhanh chóng được thăng chức trở thành trưởng phòng.Lê Yên Nhã lớn lên với vẻ ngoài xinh đẹp, nhu mì và khí chất tựa như tiên nữ giáng trần.Vốn có tư sắc tuyệt mĩ, lại còn đảm nhiệm một chức vụ cũng được xem là cao ở công ty nên cô luôn phải ra ngoài để gặp đối tác.Trong một lần ra ngoài gặp đối tác để bàn bạc công việc làm ăn sắp tới.

Do sắc đẹp quá mức hơn người của mình mà Lê Yên Nhã bị lão già đối tác đánh chủ ý lên người.Lão ta bỏ thuốc vào ly rượu của Lê Yên Nhã nhằm thực hiện ý đồ xấu.Chờ đến khi thuốc ngấm, lão già kia liền giả vờ ra vẻ chính nghĩa, hào phóng mà thuê giúp cô một căn phòng ở khách sạn lớn.

Nhưng nào ngờ, nửa chừng thì lão già kia có một cuộc gọi đến phải đi ra ngoài nên đành để nữ chính tự mình vác thân thể nóng rực đi lên phòng.Đầu óc mơ hồ do bị bỏ thuốc, Lê Yên Nhã mơ mơ hồ hồ mà đi vào nhầm sang căn phòng khác.Lê Yên Nhã bị bỏ thuốc nên cuối cùng không nhịn được mà cùng người đàn ông bên trong căn phòng tối kia mây mưa suốt một đêm.Cho đến khi đầu óc thanh tịnh, tỉnh dậy từ trên giường thì bên giường đã là một mảng trống không, không có một chút dấu vết nào.Còn lão già kia thì không cần nhắc tới, chờ đến khi lão nghe cuộc gọi xong đi lên phòng không tìm thấy người liền tức điên lên mà bỏ đi.

Dù sao hợp đồng cũng đã được ký, nếu huỷ bỏ thì bên lão phải bồi thường nên mọi chuyện cứ thế đi vào quên lãng.Nhưng về phía nữ chính Lê Yên Nhã, thật không ngờ chỉ sau một đêm đó mà cô liền trúng số độc đắc rồi.Một phát liền nhất tiễn hạ song điêu, chính là một đêm liền mang song thai.Nữ chính Lê Yên Nhã mang song thai và không lâu sau đó liền hạ sinh hai bé trai bụ bẫm.Lê Yên Nhã tự mình hạ sinh hai đứa con rồi tự mình nuôi nấng hai đứa nhỏ, tuy có chút vất vả nhưng cũng chẳng là gì.

Nhưng cái mà nữ chính không thể ngờ đến nhất chính là hai đứa nhỏ của cô vậy mà lại ma cà rồng.Đúng vậy, hai đứa nhỏ chính là bán ma cà rồng.Trong thế giới con người khiếp sợ và căm ghét ma cà rồng như vậy, nên Lê Yên Nhã cực kỳ lo sợ người khác phát hiện bí mật này.Cô hết sức cẩn trọng mà bảo vệ cái bí mật nhỏ này, một tay che chở cho hai đứa con trai.Nhưng nào ngờ cho đến năm thứ năm, khi hai đứa con trai đều được năm tuổi thì sự kiện về ma cà rồng giết hại loài người càng nhiều hơn.Trong một lần trùng hợp, khi hai đứa con của nữ chính vì ngửi thấy mùi máu phát ra từ vết thương của một người đi đường mà bộc lộ bản chất khát máu của ma rồng.

Và sự trùng hợp không ngờ đến là, đúng lúc ấy lại có sự xuất hiện của thợ săn ma cà rồng nên Lê Yên Nhã suýt chút bị doạ té xỉu tại chỗ.Chuyện bấy nhiêu cũng đủ khiến cho trái tim bé nhỏ của nữ chính suýt thì rớt ra bên ngoài.

Nhưng sự việc khiến cho cô không nghĩ đến nhất là đứa con trai nhỏ của vậy mà nhận vơ người đàn ông thợ săn kia thành cha.Mà người đàn ông thợ săn kia lại trùng hợp chính là nam chính của thế giới.Nam chính của thế giới tên là Nghiêm Chính, hắn là bán ma cà rồng.

Mẹ Nghiêm Chính là con người, còn cha của Nghiêm Chính là ma cà rồng.Vì nghiệt duyên mà hai người họ đã đến với nhau và sinh ra nam chính Nghiêm Chính.Vốn dĩ được sinh ra và nuôi lớn bằng tình yêu thương của cha mẹ, nhưng cho đến khi hắn bảy tuổi đã xảy ra bi kịch.Cha hắn vốn là ma cà rồng, khi đó không biết vì lý do gì mà cha hắn phát điên mà lao đến tấn công hắn và mẹ hắn.Để bảo vệ con trai, mẹ hắn giấu hắn vào tủ quần áo, thông qua khe hở phải tận mắt chứng kiến người cha mà bản thân luôn kính yêu cắn chết người mẹ dịu hiền hắn luôn yêu thương.Cha hắn phát cuồng cắn vào cổ mẹ hắn và một hơi hút cạn máu của bà, rồi biến bà trong chốc lát trở thành một cái xác khô cằn không còn một tia sinh cơ.Kể từ khoảnh khắc chứng kiến cảnh tưởng quá đỗi tàn khốc đối với một đứa trẻ chỉ vừa lên bảy, Nghiêm Chính dần trở nên căm ghét ma cà rồng.Khi hắn vừa tròn 16 tuổi thì ngay lập tức rời khỏi gia đình mà tự lập sinh sống một mình.Sự căm ghét ma cà rồng của nam chính ngày càng một tăng chứ không hề thuyên giảm khi ngày càng có nhiều vụ án liên quan đến việc ma cà rồng hại người.Cũng chính vì thế, ngay sau khi tốt nghiệp đại học, Nghiêm Chính không chút do dự mà nộp đơn xin việc vào tổ chức thợ săn.Với năng lực xuất sắc của nam chính thì hắn thuận lợi được nhận vào và rất nhanh, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn Nghiêm Chính đã có một chức vị vững vàng trong tổ chức cùng một chút tiếng tăm.Nghiêm Chính là nam chính của thế giới nên phải nói là nhan sắc của hắn không thể chê đi đâu được, mặc dù gương mặt của hắn lúc nào cũng lạnh như băng.Bản thân là nam chính, cũng tương tự như các bộ phim truyền hình tình cảm dài tập hoặc là những bộ tiểu thuyết ngôn tình ca ngợi về tình yêu, có nam chính thì tất nhiên sẽ không thể thiếu nữ chính.Mà duyên phận của nam nữ chính là cái gì đó rất diệu kỳ không thể một lời diễn tả hết được.Nghiêm Chính có qua lại với nữ chính lần đầu tiên là khi hắn mới vừa chuyển công tác đến đây.Chưa kịp tìm được nhà nên hắn chỉ đành ở tạm vài ngày ở khách sạn, đã thân phận là nam chính thì làm sao có thể chịu thiệt ở những nơi tồi tàn, thế nên nơi ở tạm của nam chính trực tiếp là một trong những khách sạn có tiếng của thành phố.Vì vừa mới di chuyển đường xa nên Nghiêm Chính có chút mệt mỏi, sau khi nhận được phòng thì hắn tắm xong liền không mặc quần áo mà chỉ choàng mỗi chiếc áo tắm làm bằng bông đơn giản mà đi ngủ.Kế sau đó là một loạt tình tiết đã được đề cập bên trên, nữ chính Lê Yên Nhã bị bỏ thuốc và đi nhầm phòng.Lê Yên Nhã thân là nữ chính thì cũng sẽ có chỗ đặc biệt hơn so với người khác mà không chỉ đơn giản là có vẻ ngoài nổi bật.Khi nằm kế bên cạnh nam chính, Lê Yên Nhã chính là một thân toát ra một cỗ hương mị hoặc không ngừng quấn lấy đầu mũi của Nghiêm Chính mà quyến rũ.Nam chính Nghiêm Chính vậy mà mơ màng lại bị mùi hương của nữ chính làm cho đầu óc không tỉnh táo và sau đó là những chuyện người lớn gây đỏ mặt cho người xem được diễn ra.Ngay sau khi Nghiêm Chính tỉnh lại từ giấc mộng, vì căn phòng tối kết hợp cùng đầu óc vẫn chưa hoàn toàn thanh tịnh nên hắn không hề phát ra bên cạnh có người nằm.
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 4: Liệu có thể làm lại? (3)


Công việc của nam chính chính là không có thời gian cố định mà chỉ cần có án xảy ra thì dù là nửa đêm tĩnh mịch hay là giữa trưa nắng nóng cũng phải có mặt.Nghiêm Chính bị đánh thức bởi chuông tin nhắn từ cấp dưới gửi đến, phải nói là hắn khá nhạy cảm với tiếng chuông báo từ điện thoại nên chỉ cần vang lên thì dù có mệt đến mấy, ngủ sâu đến mấy thì hắn cũng có thể tỉnh dậy.Nhận được tình báo của cấp dưới nên hắn vội vội vàng vàng đi ra ngoài giữa đêm tờ mờ sáng nên mới dẫn đến tình cảnh nữ chính Lê Yên Nhã tỉnh lại thì đã không thấy người.Sau lần đó, Nghiêm Chính vẫn luôn hoàn toàn không hay biết đến sự tồn tại của nữ chính cho đến tận năm năm sau đó gặp hai anh em song sinh một mực nhận hắn làm cha.Kể từ lúc đó, không biết duyên phận đưa đẩy như nào mà ngay từ khoảnh khắc đó nam nữ chính chính thức day dưa với nhau không dứt.Nam chính trùng hợp tìm được nhà mới nằm ở sát bên cạnh nhà nữ chính, và nhiều lần trùng hợp đến không thể tin khác.Ở bên cạnh nhau lâu thì kiểu gì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nam chính cùng nữ chính bắt đầu nảy sinh tình cảm.Nhưng nữ chính vẫn lần có quá nhiều nỗi khổ riêng tư nên vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp nhận nam chính.Thêm bảy bảy bốn chín tình tiết tự ngược bản thân của nữ chính các kiểu thì nam nữ chính mới chính thức ở bên nhau.Nói là ở bên nhau nhưng nữ chính vẫn còn rất nhiều do dự rằng có nên bộc bạch tất cả bí mật của cô là cô có hai đứa nhỏ đều là ma cà rồng hay không?

Dù sao thì Nghiêm Chính cũng là thợ săn ma cà rồng.Lại thêm một hồi tự dằn vặt bản thân thì Lê Yên Nhã cuối cùng cũng quyết sẽ thẳng thắn nói tất cả với Nghiêm Chính.Nếu anh thực sự yêu cô thì tự có thể chấp nhận được cô và hai đứa trẻ của cô.

Còn nếu không thể, thì cô cũng sẽ không miễn cưỡng mà chỉ mong anh giúp cô giữ lấy bí mật này và bỏ qua cho hai đứa nhỏ nhà cô.Lê Yên Nhã tựa hồ không thể yên lòng, không thể ngủ ngon giấc thẳng cho đến hôm gặp mặt Nghiêm Chính nói về chuyện bí mật mà bản thân luôn cất giữ.Biết bao nhiêu tình huống tốt xấu đều được nữ chính liệu trước nhưng cảm xúc khi đối mặt trực diện vẫn là quá thấp thỏm, và quá mức mãnh liệt.Tuy nhiên, khi trông thấy Nghiêm Chính tiếp nhận câu chuyện của cô quá đỗi dễ dàng cùng nhẹ nhàng, cô lúc đó có chút không thể nào tin được và cảm thấy mọi chuyện cứ ảo diệu như nào ấy.Đã biết được bí mật mà nữ chính luôn cất giữ, thì tự bản thân nam chính cũng bộc bạch chia sẻ luôn về bí mật thầm kín của bản thân mà ít người xung quanh biết được.Lê Yên Nhã lúc biết được Nghiêm Chính vậy mà đường đường là một thợ săn ma cà rồng cấp cao lại chính là một ma cà rồng, mặc dù chỉ là một nửa dòng máu.Nữ chính khi đã rõ ràng mọi thứ thì cô cảm thấy những chuyện này ngày càng quá mức ảo diệu đến bản thân cô cũng khó tiếp nhận được.Nam chính cùng nữ chính đều đã không còn bí mật gì che giấu nhau thì tức thời tình cảm cũng đến một giai đoạn mới và trở nên khăng khít hơn bao giờ hết.Không lâu sau, vì vẻ ngoài của hai đứa con nữ chính quá mức nổi trội khiến người khác không thể không chú ý.Trong một lần, nữ chính bận việc nên đành nhờ vả nam chính trông hộ hai đứa nhóc.Hắn ta bận nhiều việc như vậy nên không thể ở nhà trông hai đứa nhỏ, vậy nên hắn chỉ đành mang hai đứa cùng đến nơi làm việc của chính mình.Ở chỗ làm việc của Nghiêm Chính, hai đứa nhóc nhỏ vô cùng được hoan nghênh.Cũng chính vì được hoan nghênh như thế nên bọn nhóc cũng có người trông chừng và giúp nam chính có nhiều thời gian trao đổi về vụ án mới.Sau khi xong việc và nhận lại con, thứ mà Nghiêm Chính nhận lại nhiều nhất chính là lời khen ngợi vì gen di truyền của hắn quá mạnh, bởi vì nhìn hai đứa nhỏ y như đúc hắn.Chính là nhìn hai đứa nhỏ cứ như phiên bản mini của Nghiêm Chính.Ban đầu, Nghiêm Chính cũng chỉ xem đó là lời bông đùa của mọi người nên không chú ý đến.

Nhưng nếu nhận được quá nhiều cùng một lời nói mang ý nghĩa tương tự thì tự khắc hắn sẽ lưu tâm.Kể từ ấy, Nghiêm Chính âm thầm thông qua Lê Yên Nhã trò chuyện cùng cô mà moi tin tức về cha của hai đứa trẻ.Biết được, chính Lê Yên Nhã cũng không biết người đàn ông ấy là ai, vì sau lần duy nhất kia cô tỉnh lại thì hoàn toàn không thấy người đâu.Hỏi thêm thì Nghiêm Chính nhận ra Lê Yên Nhã đừng từng ở cùng một khách sạn với hắn, thậm chí là cùng một ngày nên sự nghi hoặc trong hắn ngày càng lớn.Âm thầm cho người điều tra kỹ hơn, ngoài ra Nghiêm Chính còn lén lút lấy tóc của hai đứa bé cùng bản thân đi làm xét nghiệm ADN.Chờ đến lúc nhận được bản kết quả trên tay thì Nghiêm Chính đã bị chính sự tình làm cho vui buồn hỗn loạn.Sau khi nhận lại hai đứa con ruột thì tình cảm của nam chính ngày càng gia tăng.Những ngày sau đó chính là gia đình nam chính cùng nhau vượt qua những chuỗi ngày đầy biến cố do những vụ án ma cà rồng, cùng với là một vài vấn đề khác do các vai phụ, vai phản diện mang đến, thế nhưng mỗi lần như thế thì bọn họ đều thuận lợi vượt qua.Mãi cho đến lúc mọi thứ thực sự kết thúc thì Nghiêm Chính chính thức cầu hôn Lê Yên Nhã.Sự kiện chính của thế giới này dừng lại lúc nam chính cùng nữ chính kết hôn đi đến cái kết viên mãn.
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 5: Liệu có thể làm lại? (4)


{"result":"ERROR","code":429,"message":"Too many requests"}
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 6: Liệu có thể làm lại? (5)


"Cha mẹ, cứu bọn con!

Cô ta muốn giết bọn con, muốn hút cạn máu của bọn con, huhu..."

Nghiêm Chính bị một màn đó làm cho triệt để nổi giận.Hắn ta khi đó mang theo bộ dáng chẳng khác gì một hung thần mà đột ngột xuất hiện bên cạnh Nghiêm Nhã, ngay sau đó hắn lại một đòn đánh bay Nghiêm Nhã.Cô bị nam chính đánh bay nên đành buông hai đứa nhóc kia ra, được thả ra hai đứa nhỏ liền lập tức oà khóc dữ dội rồi xà vào lòng Nghiêm Chính khóc nấc lên.Khi đã đưa hai đứa con trai quay về với mẹ ở nơi an toàn thì Nghiêm Chính ngay tức khắc quay lại chiến trường mà tiếp tục đánh nhau với Nghiêm Nhã.Hai bên lúc đó không thể nào mà không diễn ra một trận chiến sinh tử.Nghiêm Nhã và Nghiêm Chính lúc này đánh nhau phải nói là, một là anh chết tôi sống, hai là tôi sống còn anh chết.Trận đấu giữa cả hai càng lúc càng vào hồi căng thẳng, nhưng nhìn kiểu nào cũng là Nghiêm Nhã đang chiếm thế thượng phong, dù sao cô cũng mang huyết mạch ma cà rồng thuần chủng, còn Nghiêm Chính chỉ là bán ma cà rồng thì làm sao có thể đọ cùng được.Có thể ban đầu cô không mạnh bằng Nghiêm Chính, nhưng về sau những lúc hắn đang nói chuyện yêu đương với Lê Yên Nhã thì cũng là những lúc cô phải trải qua biết bao nhiêu trận chiến.Kinh nghiệm được rèn giũa qua các trận chiến.

Chẳng những vậy, Nghiêm Nhã ít nhiều nắm được một số điểm yếu của Nghiêm Chính nên mỗi khi ra tay đều là nhắm đến những vị trí đó cùng các điểm mù của hắn.Vậy nên, rất nhanh cô đã chiếm được thế thượng phong nhưng đến cuối cùng vẫn là không nỡ xuống tay với hắn.Vì một lần chần chừ mà Nghiêm Nhã đã bị Nghiêm Chính phản công làm cho bị thương nặng phải ngã khuỵu dưới nền đất bẩn.Nghiêm Chính là một kẻ đủ tàn nhẫn, đủ lãnh khốc đối với kẻ thù, hắn không nói nửa lời đã tiến tới đá văng Nghiêm Nhã.Cô nằm trên đất cố chống người bò dậy, không cam tâm, Nghiêm Nhã thực sự không cam tâm.

Thế nhưng, một lời giải thích vì sao bản thân lại ức hiếp con của hắn hay là một lời cầu xin cô cũng chẳng nói.Bởi vì, Nghiêm Nhã biết rõ cô có nói gì đi chăng nữa, dù cho là sự thật thì Nghiêm Chính mãi mãi cũng không tin tưởng cô.Nghiêm Nhã hung hăng ngẩng đầu nhìn Nghiêm Chính đang tiến đến gần mình.Cô khi đó vẫn còn đủ ương ngạch mà nở nụ cười gợi đòn mà khiêu khích nam chính.Đến phút cuối cùng mà hình ảnh của cô trong mắt hắn vẫn là đáng ghét như vậy, còn có ương ngạnh, không biết nói lý, một kẻ tuỳ hứng và cao ngạo đến khó ưa, là một kẻ ác thực sự.Gằn giọng xúc phạm người vợ chưa cưới của Nghiêm Chính, mẹ của hai đứa con hắn, nam chính khi đó đã bị Nghiêm Nhã chọc cho phát điên.Không chút lưu tình, hắn giữ chặt cổ của Nghiêm Nhã rồi nâng cô dậy từ nền đất bẩn.Chật vật, khó khăn hít thở, vậy mà đến một lời cầu xin hay chỉ là một lời dễ nghe Nghiêm Nhã cũng không nói, cô cào cấu vào bàn tay Nghiêm Chính để giãy giụa rồi lại cứ ương bướng tiếp tục thốt ra những lời khó nghe.Những lời mà Nghiêm Nhã nói khi đó quả thực cực kỳ khó mà nghe lọt tai, Nghiêm Nhã đã nổi điên thì nay lại càng điên cuồng hơn.Hắn không chút nương tình mà một tay moi lấy trái tim của cô từ trong ngực trái ra, rồi chà đạp nó dưới chân đến không còn hình dạng.Nghiêm Nhã lúc đó đau đến nổi đến hít thở cũng chẳng thông, gương mặt trong phút chốc trở nên tái nhợt, thế nhưng cô vẫn còn rất cứng miệng.Bên khoé môi đã rỉ ra một chút máu tươi,nhưng Nghiêm Nhã trước sau vẫn như một, cô vẫn là cái bộ dạng đáng ghét nhất trong mắt Nghiêm Chính."

Moi tim thì có ích gì?

Anh đừng quên tôi chính là ma cà rồng thuần chủng, dù không có trái tim thì tôi vẫn có thể sống được ít nhất nửa năm.

Chẳng phải anh giỏi lắm sao?

Chẳng phải anh chán ghét tôi lắm sao?

Vậy có giỏi thì giết tôi đi!

Còn không, chỉ cần tôi còn sống một ngày, tôi thề!

Tôi sẽ vặt cổ bọn chúng xuống!"

Nghe những lời này, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó mà ánh mắt của Nghiêm Chính có chút biến hoá không rõ ràng, là dao động ư?Nhìn nét mặt có chút căng cứng của nam chính làm cho cô không nhịn được mà cười khẩy.Không, nó có lẽ không phải là dao động vì cô, mà là sự kinh tởm, hắn kinh tởm cô...Chẳng rõ lúc đó nam chính đã nghĩ gì mà có chút do dự trong giây lát nhưng ngay sau đó hắn đã trở nên kiên định hơn.Nhìn đôi mắt đang phát ra sự kiên quyết của đối phương, Nghiêm Nhã lúc này có hơi chột dạ và kế đó,... không có kế đó nữa.Nghiêm Chính không nhiều lời chém rơi đầu Nghiêm Nhã, sau đó hắn lại chậm rãi thả thân thể của cô ra.Giương mắt nhìn từ dưới chân của cô bừng lên một ngọn lửa chậm rãi chiếm lấy toàn bộ cơ thể của cô.Nghiêm Nhã ở dưới nền đất bẩn lúc đó chỉ biết trợn mắt nhìn Nghiêm Chính, nhìn người đàn ông mà bản thân dành cả đời theo đuổi một lần cuối cùng trước khi tan thành tro bụi...
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 7: Liệu có thể làm lại? (6)


Tiếp nhận hết tất cả cốt truyện.Nghiêm Nhã ngồi dưới sàn với vẻ mặt cứng đờ không dám tin vào những tin tức vừa nhận được.Sự tỉnh ngộ của cô ban đầu lại một lần nữa trở nên mờ ảo không rõ.

Sự hối hận vì yêu Nghiêm Chính lại một lần nữa bị lung lay.Gương mặt cứng nhắc dần dần được thả lỏng, thân thể của cô lúc này bất chợt run lên từng cơn.Nghiêm Nhã không nhịn được mà tự ôm lấy bả vai của chính mình mà thở dốc một cách nặng nề.Thì ra là vậy...Hoá ra mọi chuyện là như thế...Đến tận lúc này cô mới hiểu vì sao cô không được chào đón như vậy...Hoá ra, Nghiêm Nhã cô chính là đến một nhân vật phụ cũng chẳng bằng.

Nói đúng hơn, cô chính là nữ phụ phản diện của thế giới này.Thật nực cười, hoá ra mọi thứ cô làm vì hắn trong mắt hắn vậy mà đến rác rưởi cũng chẳng bằng...Cô vì hắn làm mọi thứ nhưng không thể ngờ trong mắt của hắn và người khác lại biến thành như thế.Thì ra cô chính là xấu xa như vậy, tự phụ như vậy, tuỳ hứng như vậy, đáng ghét như vậy...Chẳng trách Nghiêm Chính lại ghét cô đến thế.

Nếu cô là hắn thì cô cũng sẽ chán ghét một kẻ giống vậy.Haha, thật quá là nực cười, đây chính là câu chuyện buồn cười nhất từ trước đến giờ mà cô từng gặp.Bản thân vốn dĩ tưởng rằng mọi thứ mà mình làm rất tốt cho đối phương, nhưng lại chẳng ngờ đến nó lại bị bóp méo và biến thành những việc xấu xa, độc ác đến vậy.Nghiêm Nhã thừa nhận bản thân rất ghét Lê Yên Nhã và hai đứa con của cô ta, cô thừa nhận rằng bản thân rất thích bày trò trêu ghẹo bọn họ nhưng chưa từng có nghĩ sẽ làm hại đến tính mạng của họ.

Cô biết bản thân quá đáng, nhưng lại không biết nó lại quá đáng đến mức này.Biết bản thân tính tốt thì không có nhiều, còn tính xấu lại đếm không xuể.Tuy nhiên, mặc dù cô tuỳ hứng như thế, thích trêu chọc Nghiêm Chính như thế, nhưng thực ra Nghiêm Nhã rất để tâm đến cuộc sống của hắn.Ngày ngày nhìn thấy sự thay đổi tích cực của Nghiêm Chính, thực tâm mà nói Nghiêm Nhã cũng rất vui.

Nhìn hắn từ một kẻ lạnh lùng như băng, không có chút sức sống dần trở nên vui vẻ, và tràn đầy lẽ sống thì thành thực mà nói người vui nhất chính là Nghiêm Nhã.Cô đã nhiều lần nghĩ đến việc sẽ lui về sau một bước và không muốn dính dáng đến cuộc sống hằng ngày của hắn nữa.Bởi vì, Nghiêm Nhã rất rõ ràng, cô biết rõ người có thể mang lại hạnh phúc cho hắn không phải là cô, mà cô vĩnh viễn chỉ có thể mang lại buồn bực và khó chịu cho hắn mà thôi.Mỗi lần nhìn thấy Nghiêm Chính vui vẻ cười nói với người con gái khác mà không phải mình thì Nghiêm Nhã lại cảm thấy rất trống rỗng, đầu óc của cô vào những lúc như thế hoàn toàn trống không.Khi Nghiêm Nhã sau nhiều ngày tự thuyết phục bản thân rằng bày bấy nhiêu trò chỉ để đổi lại một sự chú ý, lưu tâm của Nghiêm Chính có lẽ chỉ nên đến đây thôi.

Những thứ cô làm đã đủ rồi, tuy không nhiều nhưng có lẽ hắn sẽ mãi mãi không quên được cô.Ít nhất, vào một lúc nào đó của cuối đời thì hắn vẫn còn nhớ đến một kẻ đáng ghét, đáng chết là Nghiêm Nhã cô đây đã từng làm những thứ khiến cho hắn chán ghét đến mức nào.Mặc dù những thứ mà Nghiêm Chính có thể nhớ và nhìn nhận về Nghiêm Nhã vĩnh viễn đều là những thứ tồi tệ, nhưng Nghiêm Nhã hoàn toàn tình nguyện và cảm thấy thoả mãn, vì ít ra là cô vẫn còn được hắn nhớ đến.Lần hợp tác ấy, vốn dĩ Nghiêm Nhã muốn sau khi hoàn thành sẽ rời khỏi thành phố này mà sang nước ngoài sinh sống và không bao giờ quay lại nữa.Nhưng mà có ai hay biết được chữ ngờ...Vốn dĩ đến phút cuối cùng của nhiệm vụ, đáng lẽ mọi thứ đều hoàn thành một cách hoàn hảo nhưng lại bị hai đứa ôn con của Lê Yên Nhã phá cho thành hỏng bét.Không biết là vô tình hay cố ý, ở nơi nguy hiểm như này mà hai đứa nhóc lại có thể lẻn vào đây, đã vậy còn chạy lung tung khắp nơi rồi còn bị kẻ địch bắt lại.Nếu không phải Nghiêm Nhã sớm xuất hiện thì có lẽ hai đứa nó chỉ còn lại cái xác khô.Sau khi được cô cứu ra, bọn chúng không những không chịu yên phận mà còn phá nghịch lung tung suýt chút khiến cho nơi này phát nổ.Nghiêm Nhã phải mất biết bao nhiêu công sức mới ngăn chặn được vụ nổ xảy ra.

Cũng chính vào lúc đó, cô mới mơ hồ nhận ra hai đứa nhóc này nếu còn lưu lại về sau sẽ trở thành tai hoạ.Bọn chúng chính là tai hoạ ngầm, một trái bom nổ chậm, hai kẻ thích gây phiền phức cho mọi người xung quanh.

Chỉ cần dây vào chúng và mẹ của chúng thì tự phiền phức sẽ kiếm đến ngươi.Vậy nên, lúc đó mới diễn ra một màn Nghiêm Nhã muốn đoạt mạng hai đứa trẻ con này.Từng giọt nước mắt lách tách rơi xuống sàn nhà, tiếng nấc cũng không kìm được mà trầm thấp vang lên trong căn phòng tối.[Ngươi ổn chứ?

Ta không ngờ ngươi lại là một kẻ sướt mướt như thế đấy!]
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 8: Liệu có thể làm lại? (7)


[Ngươi ổn chứ?

Ta không ngờ ngươi lại là một kẻ sướt mướt như thế đấy!]Quạ đen vẫn còn đứng trên đầu gương ở bàn trang điểm mà nhìn người con gái ngồi bệt dưới nền đang không ngừng được những cơn run rẩy.Tự biết bản thân không phải kẻ tốt đẹp gì cho cam, nhưng Nghiêm Nhã chưa bao giờ nghĩ đến chính mình lại là một kẻ không ra gì và độc ác như thế trong mắt người khác.Nghiêm Nhã hai tay bưng lấy gương mặt ướt đẫm nước mắt.Không có câu trả lời từ Nghiêm Nhã, con quạ đen lúc này vỗ cánh rời khỏi chỗ cũ mà bay đến bên cạnh Nghiêm Nhã rồi nhẹ nhàng đáp lên vai cô.Nó đưa cánh lên rồi nhẹ vỗ vỗ lên mái tóc của cô.[Ta biết chuyện này rất khó để tiếp nhận, nhưng mà ngươi vẫn nên là tập làm quen đi thôi.]Lại không đáp lời nó, Nghiêm Nhã chợt hơi ngẩng đầu, cô đưa tay gạt bỏ mấy giọt nước mắt còn đọng lại trên khoé mắt.Lảo đảo chống đỡ thân thể đứng dậy, Nghiêm Nhã nghiêng nghiêng ngả ngả đi vào nhà vệ sinh.Chống tay trên bệ rửa mặt, dòng nước mau chóng từ trong vòi được xả ra.Hứng một lượng nước vừa đủ vào hai lòng bàn tay, Nghiêm Nhã khi này tạt thẳng nước lên mặt khiến cho bản thân trở nên tỉnh táo hơn.Những giọt nước đọng trên tóc không ngừng tí tách nhỏ giọt xuống.Ngẩng mặt ngước nhìn bản thân trong gương.Khuôn mặt tinh xảo, sắc nét không kém phần xinh đẹp, nhưng nếu đem so với Lê Yên Nhã thì có lẽ trong mắt của người khác vẫn là không bằng.Có thể nói, nét đẹp của Lê Yên Nhã là nét đẹp hiền tuệ, nhu hoà khiến người khác nhìn vào liền muốn chở che, bảo hộ.

Thì nét đẹp của Nghiêm Nhã chính là quá mức sắc sảo, có chút tà, nhất là ở đôi mắt.Đôi mắt hồ ly hơi xếch lên đầy mị hoặc chẳng khác gì một yêu phi, điều đó mang lại cho kẻ khác một cảm giác si mê, ngược lại cũng khiến cho họ có một xúc cảm không tự chủ được mà muốn đề phòng cô, như thể cô có thể làm hại họ bất cứ lúc nào.Thất thần một hồi lâu, nước cũng xả ra không ngừng và sắp tràn ra bên ngoài.Nghiêm Nhã lúc này bất chợt nói chuyện:"Ngươi tên gì?"[Ngươi đang hỏi ta ư?]Quạ đen kinh ngạc vỗ vỗ cánh rồi nghiêng đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của cô gái trong gương."

Ừ!"

Một tiếng đáp lại của cô làm cho con quạ điên bỗng nhiên há cái mỏ dài ra kêu lên từng tiếng "caw, caw" chói tai, sau đó nhanh chóng im bặt.[Ngươi là kẻ đầu tiên hỏi tên ta trong hàng vạn kẻ từng ký khế ước với ta đấy.]"Vậy sao?"[Đúng vậy, ta khá bất ngờ đấy!

Nếu ngươi đã có tâm hỏi thì ta cũng chẳng ngại cho ngươi biết.

Ngươi có thể gọi ta là Ô Nha.]"Ô Nha... quạ đen?

Chẳng phải là cùng một nghĩa sao?"

Con quạ đen lại kêu lên, nó vỗ cánh bay đến trước mặt Nghiêm Nhã.[Ta không có tên, ngươi là kẻ đầu tiên hỏi đến tên ta.

Trong nhất thời không biết lấy tên gì, vậy nên ta mới chọn cái tên Ô Nha.]Nghiêm Nhã nghe Ô Nha nói thế nên lại rơi vào trầm tư một lúc.Một lát sau, môi cô lại mấp máy mà thì thào trả lời:"Kẻ đầu tiên sao?

Ô Nha, cái tên cũng hay đấy..."

Nhìn dáng vẻ quá mức âm u, tiêu cực của Nghiêm Nhã làm cho Ô Nha hơi ngoài ý muốn, nó lại lượn vài vòng xung quanh cô mà kêu lên.[Ta đã giúp ngươi quay về, chẳng phải đây là lúc ngươi có thể làm lại từ đầu ư?

Cớ sao lại cứ như thế này?]Hai bàn tay của Nghiêm Nhã sau khi nghe mấy lời của quạ đen mà vô thức siết chặt lấy thành bồn rửa mặt.Cô lúc ấy cười lên cay đắng mà đáp lời:"Ngươi nói đúng, ta bây giờ có thể làm lại từ đầu nhưng chẳng qua là những thứ trước đó vẫn là sự thật, và nó mãi mãi không thể thay đổi được."[Thế ngươi muốn như thế nào?

Giết chết nữ chính thế giới để đoạt lấy nam chính?

Đây chính là thời cơ thích hợp cho ngươi đó.

Hay là ngươi hận kẻ đã giết chính mình là Nghiêm Chính hơn?

Bây giờ hắn vẫn chưa lớn mạnh, ngươi có thể hạ hắn nha.]"Muốn như thế nào ư?

Giết Lê Yên Nhã?

Trả thù Nghiêm Chính?

Vô nghĩa!"[Này, con người kia, ngươi khó hiểu quá đấy!

Cái này không muốn, cái kia cũng không chịu.

Nếu mọi thứ đối với ngươi vô nghĩa, thì ngay từ đầu ngươi chấp nhận ký khế ước với ta làm cái gì?

Chả phải chính là vì muốn quay lại để bắt đầu lại ư?]"Ta ban đầu đúng là muốn quay lại để trả thù và làm lại một lần.

Nhưng ngàn vạn lần ta không ngờ mọi thứ lại như này, ta thật không ngờ ta chính là tự làm tự chịu.

Ta bây giờ cảm thấy rất trống rỗng.

Ô Nha, ngươi là quản lý của hệ thống không gian cơ mà, hay là ngươi nói cho ta biết đi.

Ta phải làm gì đây?"

Nghiêm Nhã nói với chất giọng yểu xìu đầy bất lực, đôi mắt lại không tự chủ được mà lại đỏ lên.[Ta không hiểu cảm xúc của con người nên ta không thể cho ngươi lời khuyên.

Nhưng ta nghĩ ngươi nên làm những thứ mà bản thân cảm thấy hối tiếc nhất.]"Thứ ta hối tiếc nhất?"

Thứ mà Nghiêm Nhã hối tiếc nhất?

Thứ mà cô luôn cảm thấy khát khao và hối tiếc nhất chẳng phải là một cuộc sống bình thường đầy yên bình ư?Cô đã từng muốn yên lặng ở bên cạnh Nghiêm Chính đến hết một đời nhưng chưa bao giờ làm được.Hoàn cảnh luôn ép buộc cô phải sống một cuộc sống đầy sóng gió và biến cố.Lại cúi đầu yên lặng, Nghiêm Nhã chăm chú nhìn xuống đôi bàn tay vẫn còn siết chặt lấy thành bồn rửa mặt của bản thân.Một cuộc sống yên bình?

Phải, chính là một cuộc sống yên bình!

Lần này cô sẽ sống vì bản thân, vì cảm xúc của bản thân, vì khao khát của bản thân.

Cô sẽ dành cuộc đời thứ hai này làm những thứ mà ở đời trước luôn luyến tiếc và khát khao.Nghĩ đến đó, từ dưới đáy mắt vốn dĩ đã tĩnh lặng bỗng xuất hiện vài gợn sóng nhỏ lăn tăn.Cô muốn một lần nữa ở bên cạnh Nghiêm Chính, cô muốn yên lặng ở cạnh hắn chứ không phải ồn ào, náo loạn nữa.Cho dù hắn là kẻ từng giết chết cô...
 
[Hệ Thống - Xuyên Nhanh]: Hóa Ra Nữ Phản Diện Là Tôi
Chương 9: Liệu có thể làm lại? (8)


Nghiêm Nhã nhẹ nhàng trút bỏ bộ quần áo trên thân thể xuống rồi bước đến bồn tắm đã đầy nước.Thả người vào dòng nước ấm khiến cho đầu óc của cô trở nên thanh tịnh được một ít.Nửa ngồi nửa nằm trên bồn tắm, Nghiêm Nhã đột nhiên thở dài.Cô bỗng cảm thấy bản thân thực buồn cười.

Đời trước bị người ta ghét bỏ đến thế, vì người ta mà làm đủ thứ việc nhưng chưa bao giờ nhận lại được cái gì tốt cả, đã vậy còn bị chính người đó giết chết.Vậy mà, vậy mà hiện giờ cô vẫn còn yêu hắn?

Còn ham muốn được hắn ta yêu?Nói không hận hắn thì đó rõ ràng là nói dối, nhưng nếu hiện giờ bắt buộc cô ngay lập tức buông bỏ đoạn tình cảm này xuống thực sự rất khó.Nhất là khi cô đã biết rõ được chân tướng đằng sau nguyên nhân dẫn đến cái chết của bản thân chính là do bản thân tự gây ra.Cô không thể tiếp tục hận hắn, hay nói đúng hơn là cô không có lý do và tư cách gì để hận hắn cả...Nghĩ đến đó đầu lại đau nhức không thôi.Thôi nghĩ đến những chuyện khiến cho bản thân đau đầu.Khẽ nhắm mắt hưởng thụ sự thoải mái và thư giãn.Thân mình ngập trong nước làm cho Nghiêm Nhã có cảm giác như những thứ dơ bẩn của đời trước đều được rột rửa sạch sẽ.Sau một hồi lâu, Nghiêm Nhã từ trong nhà tắm đi ra, trên người cô khi đó chỉ quấn độc nhất một chiếc khăn bông lớn.Đứng trong căn phòng tối, Nghiêm Nhã dựa vào trí nhớ mò mẫm trong bóng tối đi đến chỗ công tắc điện bật mở đèn.Trong phút chốc cả căn phòng âm u tối mịch trở nên bừng sáng.Chậm rãi bước đến gần bàn trang điểm rồi ngồi xuống, Nghiêm Nhã nghiêng nghiêng đầu nhìn vào gương làm cho mái tóc đổ về một bên, và một vài sợi lọn tóc nhỏ rơi xuống trước mặt khiến cho dáng vẻ của cô tăng thêm vài phần lả lơi đầy mị hoặc, quyến rũ.Ngây ngốc trước gương một lúc lâu, Nghiêm Nhã mê man tự nhìn ngắm bản thân trong gương, cô lúc ấy chợt đưa tay lên tự sờ lấy gương mặt của bản thân, còn tay kia không khống chế được mà chạm vào hình bóng phản chiếu trong gương.Cảm thấy tự ngắm bản thân đã đủ, Nghiêm Nhã lúc này mới dời mắt nhìn đến tấm lịch để bàn nằm gần đó.Đây là...Chẳng phải đây chính là thời điểm cô vừa tròn 17 tuổi hay sao?Chính là đã qua ba năm kể từ lúc Nghiêm Chính dọn ra khỏi nhà để tự lập.Mất một lúc ngồi yên lặng trước bàn trang điểm giống như đang suy nghĩ gì đó.Sau một hồi lâu như thế, Nghiêm Nhã cuối cùng cũng có động tĩnh.Quyết định như thế đi, Nghiêm Nhã cô sẽ đi đến thành phố của Nghiêm Chính đang sống hiện tại.

Cô sẽ mặt dày bám lấy hắn một lần nữa, nhưng cô cũng tự hứa với bản thân rằng lần này sẽ không gây khó dễ hay bất kỳ phiền phức gì cho hắn nữa.Đã có được quyết định, Nghiêm Nhã lúc này mới bắt đầu lục tìm trong tủ quần áo để chọn ra một bộ đồ phù hợp.Thay đồ xong, cô khi này nhanh nhẹn thu dọn một ít đồ đạc cần thiết của bản thân bỏ vào vali lớn.Người cha nuôi này thực ra cũng chẳng quan tâm để ý đến cô cho lắm, thế nên cô cứ thế mà đi thôi, ông ta chắc chắn cũng chẳng sẽ nói hay có ý kiến gì đâu.Không một chút do dự, Nghiêm Nhã kéo cái vali rời khỏi phòng.Kéo theo cái vali đi xuống lầu, ra đến đại sảnh trống không, vắng tanh đầy lạnh lẽo, cô khẽ đưa mắt nhìn một lượt xung quanh lần cuối.Vẫn như vậy, vẫn là yên tĩnh đến mức ngột ngạt.Nghiêm Nhã đem theo vali và balo đi thẳng ra ngoài cửa, đưa tay định mở cửa thì đột ngột cánh cửa mở ra.Vị quản gia duy nhất trong nhà không biết vừa đi đâu đã quay lại.Nhìn thấy cô một tay kéo theo vali, còn trên vai là đeo một balo nhỏ thì liền tỏ tường."

Tiểu thư, cô muốn đi đâu?"

Vị quản gia theo đúng nguyên tắc mà lên tiếng hỏi."

Tôi đi tìm anh trai!"

Vừa nghe một câu này của cô, vị quản gia bất chợt trợn to mắt kinh ngạc rồi rất nhanh liền thay vào đó là dáng vẻ bất lực mà thở dài."

Haiz, tiểu thư à, tôi khuyên cô đừng đi, cô biết tính khí của thiếu gia mà..."

"Tôi biết, nhưng tôi không thể không đi."

Nghiêm Nhã hai tay đặt trên thanh kéo vali mà nhàn nhạt đáp.

Cô lúc này thở ra một hơi rồi tiếp tục nói: "Quản gia, nhờ ông giúp tôi nói một tiếng với cha.

Với lại... cảm ơn ông!"

Nói xong, Nghiêm Nhã khi này kéo vali lướt qua người quản gia mà rời khỏi nhà.Đặt chuyến bay có thể đến được thành phố của Nghiêm Chính đang ở trong ngày.Chuyến bay mà cô đặt tầm ba giờ sau mới cất cánh nhưng cô lại đến sớm hơn một giờ.Ngồi ở sảnh chờ đợi, lúc này cô lại rơi vào trầm tư, cô có hơi lo lắng vì không biết khi gặp lại Nghiêm Chính thì phải nói gì đây.Không ngờ Nghiêm Nhã cứ thế lặng lẽ ngồi ở ghế mà rơi vào suy nghĩ của bản thân đã gần một giờ.Cùng lúc đó, loa thông báo của sân bay cũng phát lên.Chuyến bay của Nghiêm Nhã sắp cất cánh.Vội đi đến cổng của chuyến bay của chính mình.

Không hiểu vì sao mà đột ngột cô lại quay đầu nhìn lại như thể đang mong chờ một thứ gì đó.Vẫn là khung cảnh tấp nập và ồn ào đặc trưng của sân bay.Hơi ngây người khi nhận ra hành động của bản thân, Nghiêm Nhã lúc này lại nở một nụ cười tự giễu rồi nhanh chóng bước qua cổng.Đi thôi, nên đi tìm Nghiêm Chính thôi...
 
Back
Top Bottom