Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hệ Thống Tự Cứu Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Hệ Thống Tự Cứu Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 20


Đêm tối bao trùm ngôi miếu hoang. Không một ánh trăng, không một vì sao, chỉ có tiếng gió rít qua những tán cây cổ thụ, tạo nên một bầu không khí rờn rợn. Tôi mặc bộ đồ đen, ẩn mình trong bóng tối, tay nắm chặt chiếc vòng gỗ đàn hương ấm áp. Đây là đêm định mệnh.

Hệ thống vẫn giữ im lặng. Nhưng tôi biết, "Kẻ Sáng Lập" đang theo dõi từng bước đi của tôi. Và Cố Thời Nguyệt, con rối đáng thương của chúng, đang tiến thẳng vào cái bẫy mà chính chúng đã giăng ra.

Kế hoạch được thực hiện:

Theo kế hoạch của Lý Triệt, đội binh sĩ của Trấn Bắc Hầu phủ đã bí mật bao vây ngôi miếu. Họ cải trang thành những người đi săn, ẩn mình trong các bụi cây rậm rạp xung quanh, sẵn sàng hành động khi có hiệu lệnh.

Tôi ẩn nấp gần lối vào miếu, chờ đợi. Chỉ một lát sau, một bóng người xuất hiện. Đó là Cố Thời Nguyệt. Nàng ta cũng mặc một bộ đồ tối màu, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng và vội vã. Nàng ta bước nhanh vào trong miếu, không hề đề phòng.

Tôi đợi thêm một chút, rồi lặng lẽ đi theo.

Bên trong miếu, khung cảnh u ám và lạnh lẽo. Những bức tượng Phật cũ kỹ phủ đầy bụi. Cố Thời Nguyệt đang đứng giữa điện thờ, đôi mắt nhắm nghiền, môi khẽ lẩm bẩm điều gì đó.

Tôi biết, nàng ta đang liên lạc với "Kẻ Sáng Lập". Đây là khoảnh khắc quyết định.

Tôi bước ra khỏi bóng tối, tiếng bước chân khẽ khàng nhưng đủ để Cố Thời Nguyệt giật mình mở mắt. Nàng ta quay lại, nhìn thấy tôi, đôi mắt mở to vì kinh ngạc, rồi chuyển sang hoảng loạn.

— "Thượng Quan Minh Nguyệt! Sao ngươi... ngươi lại ở đây?" – Nàng ta thốt lên, giọng run rẩy.

Tôi không trả lời. Tôi chỉ tiến lại gần nàng ta, ánh mắt kiên định.

— "Cố Thời Nguyệt." – Tôi nói, giọng tôi trầm và rõ ràng trong không gian tĩnh mịch của miếu. – "Nàng đã bị lừa dối. Nàng cũng là một con rối trong trò chơi của 'Kẻ Sáng Lập'."

Mặt Cố Thời Nguyệt tái mét. Nàng ta nhìn tôi đầy ngờ vực, rồi ánh mắt lại trở nên căm hờn.

— "Ngươi nói nhảm gì vậy? Ngươi lại muốn giở trò gì nữa?"

Đúng lúc đó, một giọng nói xa lạ, nhưng đầy uy quyền, vang vọng khắp ngôi miếu. Giọng nói này không phải trong đầu tôi, mà là từ một nơi nào đó rất gần, nhưng không thể nhìn thấy.

"Thượng Quan Minh Nguyệt. Ngươi đã đi quá xa rồi. Kịch bản của ngươi đã hoàn toàn lệch lạc."

Tôi và Cố Thời Nguyệt cùng giật mình nhìn quanh. Không có ai khác trong miếu.

— "Kẻ nào?" – Tôi hỏi lớn, ánh mắt quét khắp không gian.

Giọng nói lại vang lên, lần này rõ ràng hơn, và mang theo một sự tức giận ẩn giấu:

"Ta là người kiểm soát số mệnh. Ta là Kẻ Sáng Lập. Ngươi là 'biến số' nổi loạn, cần phải được 'thanh lý'."

Một luồng sáng xanh lục đột ngột xuất hiện giữa điện thờ, tập trung lại thành một hình ảnh mờ ảo. Đó là một người phụ nữ, mặc bộ đồ kỳ lạ mà tôi từng thấy trong ký ức của Cố Thời Nguyệt khi chạm vào viên ngọc. Gương mặt cô ta lạnh lùng, ánh mắt đầy sự kiêu ngạo và quyền năng.

Cố Thời Nguyệt nhìn thấy hình ảnh đó, đôi mắt nàng ta mở to hết cỡ vì kinh hoàng và sợ hãi. Nàng ta không còn vẻ giả dối thường ngày, mà chỉ còn là một cô gái yếu ớt đang run rẩy.

— "Chủ... chủ nhiệm! Ngài... ngài đã đến!" – Nàng ta lắp bắp.

"Kẻ Sáng Lập" nhìn Cố Thời Nguyệt với ánh mắt lạnh lẽo, không chút cảm xúc.

— "Ngươi đã thất bại, 'chủ nhiệm Thời Nguyệt'. Ngươi không thể kiểm soát được 'biến số' của mình. Ngươi đã bị nhiễu loạn."

Ngay lập tức, một luồng năng lượng màu xanh lục từ hình ảnh "Kẻ Sáng Lập" lao thẳng vào Cố Thời Nguyệt. Nàng ta gào lên một tiếng, rồi ngã quỵ xuống. Toàn thân nàng ta co giật dữ dội, như bị điện giật.

Tôi biết, "Kẻ Sáng Lập" đang cố gắng xóa bỏ Cố Thời Nguyệt, hoặc chiếm quyền kiểm soát hoàn toàn cơ thể nàng ta.

Tôi không thể để điều đó xảy ra. Cố Thời Nguyệt cũng là một nạn nhân.

— "Dừng lại!" – Tôi hét lên, tay nắm chặt chiếc vòng gỗ đàn hương.

Tôi lao đến, không chút do dự, chắn trước Cố Thời Nguyệt. Luồng năng lượng xanh lục va chạm vào tôi. Một cơn đau buốt lan truyền khắp cơ thể, như hàng ngàn mũi kim châm. Nhưng tôi không lùi bước. Chiếc vòng gỗ đàn hương trên tay tôi bỗng phát sáng rực rỡ, một luồng năng lượng ấm áp từ chiếc vòng tỏa ra, chống lại luồng năng lượng xanh lục kia.

"Ngươi dám chống lại ta, một 'biến số' thấp kém?" – Giọng "Kẻ Sáng Lập" đầy phẫn nộ.

Tôi nghiến răng, đứng vững.

— "Ta không phải 'biến số'. Ta là Thượng Quan Minh Nguyệt! Và ta sẽ không để ngươi thao túng số mệnh của bất kỳ ai nữa!"

Tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài. Đó là Lý Triệt và đội binh sĩ của anh ta. Họ đã nhận được tín hiệu từ tôi.

Lý Triệt xông vào miếu, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ánh mắt anh ta trở nên sắc lạnh.

— "Thượng Quan tiểu thư!" – Anh ta thốt lên, rồi ra hiệu cho binh sĩ bao vây hình ảnh của "Kẻ Sáng Lập".

"Kẻ Sáng Lập" nhìn Lý Triệt và đội binh sĩ, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt thoáng qua một chút bất ngờ.

"Ngươi... Lý Triệt. Một 'biến số' khác đã thoát khỏi kiểm soát. Cả hai các ngươi đều là những sai sót."

Hình ảnh "Kẻ Sáng Lập" bắt đầu mờ dần.

"Ta sẽ không để yên. Các ngươi sẽ phải trả giá vì dám chống lại thiên mệnh."

Luồng sáng xanh lục cuối cùng vụt tắt. "Kẻ Sáng Lập" biến mất.

Tôi gục xuống, thở hổn hển. Chiếc vòng gỗ đàn hương trên tay tôi vẫn còn ấm. Cố Thời Nguyệt nằm bất động dưới chân tôi, toàn thân nàng ta vẫn còn run rẩy, nhưng luồng năng lượng xanh lục đã biến mất.

Lý Triệt chạy đến, đỡ tôi dậy. Anh ta nhìn Cố Thời Nguyệt, rồi nhìn tôi, ánh mắt đầy lo lắng.

— "Nàng có sao không?"

Tôi lắc đầu, dựa vào anh ta.

— "Không sao. Chúng ta... đã thắng một trận."

Cố Thời Nguyệt từ từ mở mắt. Ánh mắt nàng ta vẫn còn sự sợ hãi tột độ, nhưng không còn sự thù hận dành cho tôi. Nàng ta nhìn tôi, rồi nhìn Lý Triệt, như thể đang nhìn thấy những vị cứu tinh.

Cuộc chiến còn chưa kết thúc. "Kẻ Sáng Lập" đã bỏ trốn, nhưng chúng tôi đã có bằng chứng, và quan trọng hơn, chúng tôi đã có Cố Thời Nguyệt. Nàng ta sẽ là chìa khóa để chúng tôi tìm ra nơi ẩn náu của "Kẻ Sáng Lập" và vô hiệu hóa hoàn toàn "thí nghiệm số mệnh" này.
 
Hệ Thống Tự Cứu Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 21


Sau khi "Kẻ Sáng Lập" biến mất, ngôi miếu hoang chìm vào tĩnh lặng. Không khí vẫn còn vương vấn mùi năng lượng xanh lục kỳ lạ. Tôi đứng dậy, cảm giác đau nhức khắp cơ thể, nhưng tinh thần lại vô cùng minh mẫn. Cú sốc khi nhận ra Cố Thời Nguyệt cũng là nạn nhân đã thay đổi hoàn toàn cách tôi nhìn nhận mọi chuyện.

Lý Triệt ra hiệu cho các binh sĩ Trấn Bắc Hầu phủ giữ im lặng, bao vây ngôi miếu để đảm bảo không ai có thể can thiệp. Anh ta cúi xuống kiểm tra Cố Thời Nguyệt. Nàng ta vẫn còn mê man, toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

— "Chúng ta cần đưa nàng ta về và chăm sóc. Có vẻ như 'Kẻ Sáng Lập' đã cố gắng xóa bỏ nàng ta." – Lý Triệt nói, giọng anh ta trầm trọng.

Chúng tôi đưa Cố Thời Nguyệt về phủ Trấn Bắc Hầu một cách bí mật. Nàng ta được đặt trong một căn phòng yên tĩnh, được đích thân y sĩ của phủ chăm sóc. Trong vài ngày đầu, Cố Thời Nguyệt liên tục mê sảng, gọi tên "Kẻ Sáng Lập" và lẩm bẩm những điều vô nghĩa về "kịch bản" và "nhiệm vụ". Điều đó càng chứng tỏ nàng ta đã bị thao túng đến mức nào.

Hệ thống trong đầu tôi vẫn hoàn toàn im lặng. Nó giống như một cánh cửa đã khép lại, nhưng vẫn còn đó những bí ẩn chưa được giải đáp.

Lời khai của Cố Thời Nguyệt:

Mấy ngày sau, Cố Thời Nguyệt dần tỉnh lại. Nàng ta mở mắt, ánh nhìn trống rỗng, nhưng dần dần, sự tỉnh táo trở lại trong đôi mắt vốn dĩ luôn đầy mưu mô. Khi nhìn thấy tôi, nàng ta không còn vẻ căm hờn hay sợ hãi như trước, mà là một sự trống rỗng, pha lẫn chút yếu ớt và hoài nghi.

— "Minh Nguyệt..." – Nàng ta gọi tên tôi, giọng yếu ớt. – "Là ngươi... đã cứu ta sao?"

Tôi không vòng vo. Tôi đưa cho nàng ta hộp gỗ bí mật và viên ngọc nhỏ.

— "Nàng đã bị lợi dụng. Ta cũng vậy. Đây là bằng chứng."

Cố Thời Nguyệt nhìn vào hộp gỗ, rồi cầm viên ngọc. Khi chạm vào viên ngọc, nàng ta rùng mình. Đôi mắt nàng ta nhắm nghiền, rồi đột ngột mở to, đầy kinh hoàng. Nàng ta đã nhìn thấy ký ức của "Kẻ Sáng Lập", đã thấy bản thân mình là một con rối bị điều khiển.

— "Không thể nào... Không thể nào!" – Nàng ta gào lên, cố gắng phủ nhận.

Lý Triệt bước vào, vẻ mặt nghiêm nghị. Anh ta kể cho Cố Thời Nguyệt nghe về "Thí nghiệm số mệnh", về những "biến số", và về mục đích của "Kẻ Sáng Lập". Anh ta không hề trách móc, mà chỉ giải thích sự thật.

Dần dần, Cố Thời Nguyệt bình tâm lại. Những ký ức bị che lấp bởi sự điều khiển của "hệ thống" bắt đầu ùa về. Nàng ta bắt đầu kể.

— "Ta... ta không biết mình là ai trước đây." – Cố Thời Nguyệt nói, giọng nàng ta yếu ớt. – "Khi ta tỉnh dậy, ta đã ở trong cái thế giới này. Một giọng nói... một giọng nói lạnh lùng trong đầu ta, gọi ta là 'chủ nhiệm', và giao cho ta nhiệm vụ phải 'đảm bảo kịch bản của Thượng Quan Minh Nguyệt diễn ra đúng hướng'."

Nàng ta kể về việc bị buộc phải thực hiện những nhiệm vụ tàn nhẫn, về việc phải đẩy tôi vào những cái chết đã được định sẵn. Nàng ta đã chống cự, đã cố gắng thay đổi, nhưng mỗi lần như vậy, nàng ta lại bị trừng phạt, bị những cơn đau đầu hành hạ, hoặc bị "hệ thống" ép buộc.

— "Họ nói với ta rằng, nếu ta không hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ bị 'xóa bỏ', hoặc bị giam cầm trong một vòng lặp đau khổ vĩnh viễn." – Nàng ta thút thít. – "Ta... ta không có lựa chọn."

Cố Thời Nguyệt đã làm những việc đó không phải vì muốn, mà vì bị ép buộc. Nàng ta cũng là một nạn nhân, bị kiểm soát bởi một thế lực tàn nhẫn và vô hình. Tôi cảm thấy một sự thương hại sâu sắc dành cho nàng ta.

Kế hoạch tiếp theo:

Việc Cố Thời Nguyệt thức tỉnh và lời khai của nàng ta đã cung cấp cho chúng tôi những thông tin vô cùng quý giá.

Về "Kẻ Sáng Lập": Chúng là một nhóm người, không chỉ một cá nhân. Chúng tự gọi mình là "Kẻ Sáng Lập", và chúng tin rằng thế giới này là một "phòng thí nghiệm" khổng lồ, nơi chúng có thể thao túng số phận của con người để đạt được mục đích nào đó.

Về "Hệ thống": Nó không chỉ là một giọng nói trong đầu. Nó là một công nghệ tinh vi, có khả năng điều khiển ký ức, cảm xúc, thậm chí là hành động của con người. Ngôi miếu hoang là một trong những "trạm phát sóng" hoặc "điểm kết nối" của chúng.

Về những "biến số": Chúng tôi không phải là những người duy nhất. Có rất nhiều "biến số" khác đang bị kiểm soát trên khắp thế giới này.

Tôi nhìn Lý Triệt.

— "Chúng ta phải tìm ra nơi ẩn náu của 'Kẻ Sáng Lập' và phá hủy 'hệ thống' đó. Không chỉ để giải thoát chúng ta, mà còn giải thoát tất cả những người đang bị thao túng."

Lý Triệt gật đầu. Anh ta nắm chặt tay tôi.

— "Đúng vậy. Cuộc chiến này, sẽ không phải là một cuộc chiến cá nhân nữa. Nó là cuộc chiến để đòi lại tự do cho tất cả."

Cố Thời Nguyệt nhìn chúng tôi, đôi mắt vẫn còn vương sự sợ hãi nhưng đã có thêm một tia hy vọng.

— "Ta... ta có thể giúp các ngươi." – Nàng ta nói khẽ. – "Ta biết một số bí mật về cách 'hệ thống' vận hành, và về những 'mật đạo' mà 'Kẻ Sáng Lập' thường dùng để di chuyển."

Mặt trận đã được mở rộng. Giờ đây, chúng tôi không chỉ có Lý Triệt và tôi, mà còn có cả Cố Thời Nguyệt, một đồng minh bất ngờ nhưng vô cùng quan trọng. Cô ấy sẽ là chìa khóa để chúng tôi tìm ra sào huyệt của "Kẻ Sáng Lập".
 
Hệ Thống Tự Cứu Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 22: Hoàn


Lời khai của Cố Thời Nguyệt đã vén lên toàn bộ bức màn bí mật. "Kẻ Sáng Lập" không chỉ là một thế lực bí ẩn mà là một tổ chức tàn độc, đang thao túng số phận con người để phục vụ cho "thí nghiệm" của chúng. Chúng không chỉ có "chủ nhiệm hệ thống" như Cố Thời Nguyệt, mà còn có những "trạm phát sóng" và "mật đạo" để di chuyển. Giờ đây, chúng tôi đã có đủ thông tin để ra đòn quyết định.

Hệ thống trong đầu tôi vẫn giữ im lặng, nhưng tôi biết, nó đang cảm nhận được sự đe dọa. Sự im lặng này chính là bằng chứng cho thấy chúng tôi đang đi đúng hướng.

Kế hoạch tổng tấn công:

Dựa trên thông tin từ Cố Thời Nguyệt và những gì Lý Triệt đã điều tra được, chúng tôi vạch ra một kế hoạch táo bạo. Sào huyệt chính của "Kẻ Sáng Lập" được cho là nằm sâu trong một khu rừng núi hẻo lánh ở phía Bắc kinh thành, được ngụy trang dưới dạng một phế tích cổ. Nơi đó vừa là trung tâm điều khiển "hệ thống", vừa là nơi "Kẻ Sáng Lập" thường xuyên lui tới.

Vai trò của mỗi người:

Lý Triệt: Sẽ dẫn đầu một đội quân tinh nhuệ của Trấn Bắc Hầu phủ, cải trang thành đội tuần tra biên giới, để bao vây và tấn công sào huyệt. Anh ta sẽ chịu trách nhiệm vô hiệu hóa các "trạm phát sóng" phụ và đối phó với bất kỳ lực lượng bảo vệ nào của "Kẻ Sáng Lập".

Cố Thời Nguyệt: Nàng ta, với tư cách là cựu "chủ nhiệm hệ thống", sẽ là người dẫn đường, chỉ ra các lối đi bí mật và các điểm yếu trong hệ thống phòng thủ của sào huyệt. Nàng ta cũng sẽ giúp nhận diện những "Kẻ Sáng Lập" khác nếu chúng xuất hiện. Đây là cơ hội để nàng ta chuộc lại lỗi lầm.

Minh Nguyệt (tôi): Sẽ là người trực tiếp đột nhập vào trung tâm điều khiển, nơi được cho là có "Thiết Bị Cốt Lõi" của hệ thống. Tôi sẽ sử dụng chiếc vòng gỗ đàn hương và những kiến thức có được từ các kiếp trước để tìm cách phá hủy hoặc vô hiệu hóa nó.

Đêm hành động:

Đêm đó, trời không trăng, mây đen vần vũ, hoàn hảo cho một cuộc đột kích bí mật. Tôi, Lý Triệt, Cố Thời Nguyệt, và đội quân tinh nhuệ lên đường. Cố Thời Nguyệt, dù vẫn còn yếu ớt, nhưng ánh mắt nàng ta đầy sự kiên định. Nàng ta không muốn trở thành con rối một lần nữa.

Khi đến gần khu phế tích, chúng tôi cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ lạ tỏa ra từ đó, giống như luồng năng lượng xanh lục mà tôi từng cảm nhận từ "Kẻ Sáng Lập".

Đột nhập và đối đầu:

Lý Triệt ra hiệu. Đội quân của anh ta nhanh chóng triển khai, bao vây khu vực. Cố Thời Nguyệt dẫn tôi đi theo một lối đi bí mật mà nàng ta biết. Lối đi quanh co, ẩn mình trong những tảng đá và bụi cây rậm rạp, dẫn chúng tôi vào sâu bên trong phế tích.

Bên trong phế tích, không khí trở nên ngột ngạt hơn. Chúng tôi thấy những cỗ máy kỳ lạ, phát ra ánh sáng xanh lục mờ ảo, giống như những "trạm phát sóng" mà Lý Triệt đã đề cập. Đây chính là những thiết bị đang thao túng số mệnh con người.

Cố Thời Nguyệt chỉ đường cho tôi đến một cánh cửa đá ẩn mình sau một tấm rèm cũ kỹ.

— "Đây là lối vào trung tâm điều khiển." – Nàng ta thì thầm, giọng nàng ta khẽ run. – "Có một 'Kẻ Sáng Lập' thường xuyên ở bên trong."

Tôi hít một hơi thật sâu, gật đầu. Tôi biết đây là khoảnh khắc quyết định.

Tôi đẩy cánh cửa đá, bước vào. Bên trong là một căn phòng rộng lớn, được chiếu sáng bởi ánh sáng xanh lục từ những cỗ máy khổng lồ. Ở trung tâm căn phòng, một người phụ nữ với vẻ ngoài lạnh lùng, mặc bộ đồ kỳ lạ mà tôi đã thấy trong ký ức của Cố Thời Nguyệt, đang đứng trước một màn hình lớn đầy những dòng chữ và biểu đồ phức tạp.

Đó chính là Kẻ Sáng Lập thực sự.

Cô ta quay lại, nhìn thấy tôi, ánh mắt lạnh lẽo và đầy bất ngờ.

— "Ngươi! Biến số 'Minh Nguyệt'!" – Giọng cô ta vang vọng trong căn phòng, không còn là giọng nói máy móc mà là một giọng nói đầy quyền năng, mang theo sự tức giận. – "Ngươi đã dám đột nhập vào đây sao?"

Cố Thời Nguyệt bước vào sau tôi, ánh mắt nàng ta đầy căm phẫn khi nhìn thấy "Kẻ Sáng Lập" đó.

— "Ngươi đã thao túng ta! Ngươi đã biến ta thành con rối!" – Cố Thời Nguyệt hét lên.

"Kẻ Sáng Lập" nhìn Cố Thời Nguyệt với ánh mắt khinh miệt.

— "Một 'chủ nhiệm' thất bại. Ngươi đã bị nhiễu loạn bởi 'biến số' của mình. Vô dụng."

Cô ta vung tay, một luồng năng lượng xanh lục lao thẳng về phía Cố Thời Nguyệt.

Tôi không do dự. Tôi lao đến, dùng chiếc vòng gỗ đàn hương chắn trước Cố Thời Nguyệt. Luồng năng lượng va chạm vào chiếc vòng, tạo ra một tiếng nổ lớn. Chiếc vòng phát sáng rực rỡ, chống lại luồng năng lượng.

— "Ngươi sẽ không làm hại bất kỳ ai nữa!" – Tôi hét lên, cảm nhận được một sức mạnh lớn đang truyền từ chiếc vòng vào cơ thể. Những ký ức về các kiếp trước, về những đau khổ, những cái chết oan ức, tất cả dồn nén lại, biến thành một ý chí kiên cường.

"Kẻ Sáng Lập" không ngờ chiếc vòng lại có sức mạnh như vậy. Cô ta nhíu mày, rồi bắt đầu thao tác trên màn hình lớn. Những dòng lệnh thay đổi nhanh chóng. Tôi biết cô ta đang cố gắng kích hoạt một cơ chế phòng thủ nào đó, hoặc điều khiển tôi từ xa.

Nhưng tôi đã nhanh hơn. Với sự giúp đỡ của Cố Thời Nguyệt, tôi đã biết được điểm yếu của hệ thống. Tôi đưa tay, chạm vào màn hình lớn, và dùng toàn bộ năng lượng từ chiếc vòng gỗ đàn hương truyền vào đó.

Chiếc vòng nóng lên dữ dội. Màn hình lớn bắt đầu nhấp nháy, những dòng chữ và biểu đồ trở nên hỗn loạn.

"Kẻ Sáng Lập" hét lên một tiếng thất thanh, ôm lấy đầu.

— "Không thể nào! Ngươi đang phá hủy hệ thống!"

Tiếng nổ vang lên khắp sào huyệt. Các cỗ máy xanh lục bắt đầu phát nổ, tia lửa b*n r* khắp nơi.

Lý Triệt xông vào căn phòng, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn. Anh ta không nói gì, chỉ nhìn tôi với ánh mắt tin tưởng.

"Kẻ Sáng Lập" cố gắng chạy thoát. Nhưng cửa căn phòng đã bị chặn bởi những mảnh vỡ từ các cỗ máy. Cô ta bị kẹt lại.

Sào huyệt bắt đầu sụp đổ. Những tảng đá rơi xuống, bụi bốc lên mù mịt.

Tôi nắm tay Cố Thời Nguyệt.

— "Chúng ta phải rời khỏi đây!"

Chúng tôi chạy ra khỏi căn phòng, chạy ra khỏi phế tích đang sụp đổ. Tiếng nổ lớn vang vọng khắp núi rừng.

Khi chúng tôi đứng từ xa nhìn lại, sào huyệt của "Kẻ Sáng Lập" đã hoàn toàn sụp đổ, biến thành một đống đổ nát. Ánh sáng xanh lục đã biến mất.

Tôi thở phào.

— "Chúng ta... đã thành công."

Cố Thời Nguyệt nhìn tôi, ánh mắt nàng ta phức tạp, vừa có sự biết ơn, vừa có sự giải thoát.

— "Minh Nguyệt... Ta... cảm ơn ngươi."

Lý Triệt nắm chặt tay tôi. Nụ cười hiếm hoi nở trên môi anh ta.

— "Mọi chuyện đã kết thúc. Vòng lặp... đã được phá vỡ."

Không có tiếng hệ thống nào vang lên trong đầu tôi nữa. Sự im lặng thực sự.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình thực sự tự do. Cuộc sống mới của tôi, giờ đây, đã thực sự bắt đầu.

Sào huyệt của "Kẻ Sáng Lập" sụp đổ, kéo theo cả một hệ thống thao túng số mệnh. Bụi khói và tàn tích là tất cả những gì còn lại của thứ đã giam hãm tôi và vô số "biến số" khác trong những vòng lặp vô tận. Tôi hít thở sâu, lồng ngực căng tràn khí trời trong lành, không còn cảm giác bị đè nén bởi một lực lượng vô hình nào nữa. Đây là không khí của tự do.

Hệ thống trong đầu tôi, từ khoảnh khắc đó trở đi, đã biến mất hoàn toàn. Không một tiếng "vòng lặp tiếp tục", không một giọng nói máy móc nào. Nó đã thực sự bị phá hủy.

Hồi Sinh và Sám Hối:

Cố Thời Nguyệt, sau khi trở về phủ Trấn Bắc Hầu, đã suy yếu rất nhiều. Sự tác động của "Kẻ Sáng Lập" lên nàng ta đã để lại những tổn thương sâu sắc. Nàng ta không còn nhớ được quá khứ trước khi bị chọn làm "chủ nhiệm", nhưng những ký ức về việc bị ép buộc làm hại tôi, và nỗi sợ hãi tột cùng khi đối mặt với "Kẻ Sáng Lập" vẫn còn nguyên.

Nàng ta đã quỳ xuống xin lỗi tôi. Không phải là những lời xin lỗi giả tạo của "trà xanh", mà là sự sám hối chân thành của một nạn nhân bị thao túng.

— "Minh Nguyệt... ta xin lỗi. Ta đã làm nhiều chuyện xấu xa với ngươi. Ta... ta không biết mình đang làm gì."

Tôi nhìn nàng ta. Nỗi hận thù đã tan biến, thay vào đó là sự thấu hiểu.

— "Nàng cũng là nạn nhân. Hãy quên đi quá khứ đó. Chúng ta đều đã thoát ra rồi."

Cố Thời Nguyệt quyết định không trở về phủ Thượng Quan. Nàng ta muốn bắt đầu một cuộc sống mới, tìm lại ý nghĩa cho bản thân. Lý Triệt đã sắp xếp cho nàng ta một nơi ở xa kinh thành, nơi nàng có thể sống bình yên, không bị ràng buộc bởi những định kiến cũ. Tôi hy vọng nàng ta sẽ tìm được hạnh phúc.

Sau sự kiện tại miếu hoang, tôi và Lý Triệt đã cùng nhau sắp xếp lại mọi thứ. Những bằng chứng về "Kẻ Sáng Lập" và "thí nghiệm số mệnh" đã được Lý Triệt cất giữ cẩn thận, như một lời cảnh báo cho tương lai. Anh ta cũng đã âm thầm liên lạc với những "biến số" khác mà anh ta biết, chia sẻ sự thật và giúp họ thoát khỏi sự kiểm soát của tàn dư hệ thống nếu còn.

Trong phủ Thượng Quan, tôi không còn là cô tiểu thư bốc đồng, quậy phá nữa. Tôi trở thành một người con hiếu thảo, một người em gái biết quan tâm, và một tiểu thư được mọi người nể trọng. Tô Nhược Y, sau khi biết được toàn bộ sự thật về Cố Thời Nguyệt, đã hoàn toàn tin tưởng tôi. Mối quan hệ giữa chúng tôi trở nên thân thiết hơn, không phải vì nghĩa vụ, mà vì sự thấu hiểu và tin tưởng lẫn nhau.

Tình yêu chớm nở:

Và rồi, tình cảm giữa tôi và Lý Triệt cũng tự nhiên đơm hoa kết trái. Anh ta không phải là nam chính trong cuốn tiểu thuyết tôi từng đọc, nhưng anh ta là người đã cùng tôi chiến đấu, cùng tôi vượt qua bóng tối của số phận. Anh ta là bến đỗ an toàn, là ánh sáng dẫn lối tôi đến tự do.

Một buổi tối, dưới ánh trăng rằm, Lý Triệt đưa tôi chiếc vòng gỗ đàn hương.

— "Chiếc vòng này... là minh chứng cho quá khứ của nàng, và cho hành trình chúng ta đã đi qua." – Anh nói, giọng ấm áp. – "Nhưng tương lai... là của chúng ta."

Tôi mỉm cười, nắm chặt tay anh.

Cuộc sống của tôi sau đó không hề tĩnh lặng. Tôi không chọn cuộc sống an nhàn trong khuê phòng. Với sự giúp đỡ của Lý Triệt, tôi bắt đầu dùng kiến thức và kinh nghiệm từ các kiếp trước để giúp đỡ những người khó khăn, cải thiện đời sống cho dân chúng. Tôi tham gia vào việc xây dựng trường học, giúp đỡ những người nông dân, và góp phần vào việc phát triển xã hội.

Tôi không còn bị ràng buộc bởi bất kỳ "kịch bản" nào. Tôi là Thượng Quan Minh Nguyệt, người tự do, tự định đoạt số mệnh của mình. Mỗi ngày trôi qua đều là một trang mới, một hành trình mới, mà tôi tự tay viết nên.

Tôi nhìn về phía chân trời, nơi bình minh đang ló rạng. Cuộc chiến đã kết thúc, nhưng hành trình sống một cuộc đời trọn vẹn, ý nghĩa, và tràn đầy tự do, chỉ mới bắt đầu.

__Hoàn__
 
Back
Top Bottom