Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hệ Thống Tự Cứu Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Hệ Thống Tự Cứu Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 10


Chiếc thiệp mời cung đình đặt trên bàn, màu vàng kim lấp lánh như một lời hứa hẹn, nhưng đối với tôi, nó lại giống một bản án. Tôi đã chết ba lần, và hai trong số đó có liên quan mật thiết đến việc tôi bị kéo vào những sự kiện xã giao lớn như thế này. Nhưng lần này, tôi không còn là con cừu non ngoan ngoãn chờ bị dắt vào lò mổ.

Hệ thống vẫn giữ sự im lặng đến đáng sợ. Nó không cung cấp bất kỳ hướng dẫn hay nhiệm vụ nào. Điều này vừa giải phóng tôi khỏi sự ràng buộc, vừa đặt lên vai tôi gánh nặng tự quyết định. Tôi phải tin vào chính mình, vào những kinh nghiệm xương máu từ ba lần chết trước.

Trước ngày yến tiệc, Lý Triệt đã gửi một phong thư khác cho tôi, chứa đựng những thông tin chi tiết về các thế lực trong cung, đặc biệt là những người có thể là đồng minh hoặc đối thủ tiềm tàng của chúng tôi. Anh ta không nói gì về việc giúp tôi đối phó với những chiêu trò của Cố Thời Nguyệt, mà chỉ tập trung vào bức tranh lớn hơn: những âm mưu chính trị đang sôi sục trong triều đình. Điều này càng khẳng định sự hợp tác của chúng tôi là vì một mục tiêu chung, cao hơn những ân oán cá nhân.

Tôi không chỉ học thuộc thông tin từ Lý Triệt, mà còn dành thời gian tìm hiểu về các nghi lễ, quy tắc cung đình, và cả những phong tục tập quán của các gia tộc có mặt trong yến tiệc. Nắm rõ luật chơi là cách tốt nhất để lách luật.

Ngày yến tiệc.

Tôi chọn một bộ y phục đơn giản nhưng tinh tế, màu xanh ngọc bích, không quá diêm dúa nhưng vẫn tôn lên dáng vẻ thanh thoát. Mái tóc búi cao gọn gàng, không quá nhiều trang sức. Không phải tôi muốn giả vờ thanh cao, mà là để không thu hút quá nhiều sự chú ý không cần thiết. Tôi muốn mình giống như một làn gió nhẹ, lướt qua mọi ánh mắt dò xét.

Cố Thời Nguyệt xuất hiện ngay bên cạnh tôi khi chúng tôi chuẩn bị lên kiệu. Nàng ta mặc một bộ váy màu hồng đào rực rỡ, trang sức lấp lánh, nụ cười ngọt ngào như đường.

— "Muội muội hôm nay đơn giản quá. Hay là… muội không thích yến tiệc cung đình sao?" – Nàng ta hỏi, giọng điệu ẩn ý.

Tôi khẽ cười, ánh mắt liếc qua chiếc trâm cài tóc lộng lẫy của nàng ta:

— "Yến tiệc cung đình trọng lễ nghi. Muội thấy trang phục đơn giản lại dễ hành lễ hơn. Thời Nguyệt biểu muội lộng lẫy thế này, e là khó mà cúi đầu chào Hoàng hậu đúng lễ."

Cố Thời Nguyệt cứng đờ người. Chiếc trâm cài tóc của nàng ta quả thực rất to và cầu kỳ, cúi đầu sâu sẽ vướng víu. Nàng ta chỉ có thể cười gượng, không nói gì thêm. Tôi đã gieo một hạt giống nghi ngờ nhỏ trong tâm trí nàng ta.

Khi bước vào cung điện, không khí uy nghiêm và sang trọng bao trùm lấy tôi. Các công tử, tiểu thư từ các gia tộc lớn đều có mặt, ăn vận lộng lẫy, ánh mắt dò xét lẫn nhau. Đây không chỉ là một bữa tiệc, mà là một sàn đấu ngầm.

Tôi theo phụ thân và mẫu thân, cung kính hành lễ với Hoàng hậu và các phi tần. Tôi giữ nụ cười đúng mực, không quá nhiệt tình cũng không quá lạnh nhạt. Tôi biết, bất kỳ hành động thái quá nào cũng có thể bị lợi dụng.

Cố Thời Nguyệt nhanh chóng nhập cuộc, dùng sự dịu dàng và duyên dáng của mình để thu hút sự chú ý. Nàng ta biết rõ điểm mạnh của mình là vẻ ngoài hiền thục và khả năng đối đáp khéo léo. Ả bắt đầu kể những câu chuyện nhỏ về phủ Thượng Quan, cố tình "vô tình" nhắc đến những lần tôi "gây rối", nhưng sau đó lại "tốt bụng" thanh minh cho tôi, khiến người khác vừa thương ả, vừa khó chịu với tôi.

— "Minh Nguyệt muội muội tính tình thẳng thắn, nhưng tâm địa rất tốt. Chỉ là đôi khi... hơi bốc đồng một chút." – Ả nói với một vị phu nhân, giọng đầy thông cảm.

Tôi đứng ở một góc, quan sát. Ánh mắt tôi lướt qua những gương mặt lạ và quen, cố gắng ghi nhớ từng chi tiết. Và rồi, tôi thấy Lý Triệt. Anh ta đứng ở một góc khuất hơn, ánh mắt quét một vòng quanh đại điện, rồi dừng lại ở tôi. Một cái gật đầu nhẹ, không ai nhìn thấy, nhưng tôi đã nhận ra.

Buổi yến tiệc diễn ra sôi nổi. Các tiểu thư thi thố tài năng: có người tấu nhạc, có người múa kiếm, có người thêu thùa. Tôi giữ thái độ khiêm tốn, không tham gia. Tôi biết, đây không phải lúc để phô trương.

Rồi một tình huống xảy ra. Một vị tiểu thư của gia tộc đối địch với phủ Thượng Quan, nhân lúc cao hứng, đã cố tình làm đổ rượu lên váy của tôi. Đây là một chiêu trò quen thuộc để làm mất mặt tôi trong cốt truyện gốc, thường sẽ khiến tôi nổi giận và gây gổ.

Nhưng lần này, tôi đã chuẩn bị.

Tôi mỉm cười, không chút hoảng loạn. Tôi rút một chiếc khăn tay đã được chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng thấm vết rượu. Rồi tôi nhìn thẳng vào vị tiểu thư kia, ánh mắt không hề giận dữ mà đầy vẻ thấu hiểu, thậm chí là có chút… thương hại:

— "Vị tiểu thư này, xem ra hôm nay quá chén. Không sao, tiểu nữ không để bụng."

Rồi tôi quay sang vị phu nhân đi cùng vị tiểu thư đó, cúi người thật thấp:

— "Chắc hẳn vị tiểu thư này không có ý. Chỉ là… tửu lượng không tốt. Mong phu nhân thứ lỗi cho sự cố này."

Hành động của tôi khiến tất cả mọi người có mặt đều bất ngờ. Thay vì tức giận, tôi lại thể hiện sự bao dung và khéo léo. Vị phu nhân kia tỏ vẻ xấu hổ, vội vàng xin lỗi. Ngay cả Hoàng hậu cũng thoáng nở nụ cười hài lòng.

Cố Thời Nguyệt đứng gần đó, nét mặt cứng đờ. Kế hoạch của ả đã bị phá sản. Tôi không những không bị làm xấu mặt, mà còn được khen ngợi là "đại lượng".

Khi buổi yến tiệc kết thúc, Lý Triệt khẽ lướt qua tôi. Giọng anh ta nhỏ nhẹ, chỉ đủ cho tôi nghe:

— "Nàng đã thay đổi rất nhiều."

Tôi quay lại, mỉm cười đáp:

— "Thế tử cũng vậy."

Đây mới chỉ là sự khởi đầu. Tôi biết, Cố Thời Nguyệt sẽ không dễ dàng từ bỏ. Và tôi cũng biết, còn nhiều âm mưu lớn hơn đang chờ đợi tôi ở phía trước. Nhưng ít nhất, lần này, tôi không đơn độc.
 
Hệ Thống Tự Cứu Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 11


Buổi yến tiệc cung đình kết thúc, nhưng những hạt giống tôi gieo rắc đã bắt đầu nảy mầm. Cố Thời Nguyệt dù tức tối vì bị phá kế hoạch, nhưng ả không thể làm gì. Vị thế của tôi trong mắt Hoàng hậu và các quan lại cấp cao đã được cải thiện đáng kể, khiến phụ thân và mẫu thân cũng hài lòng ra mặt. Nhưng tôi biết, đây mới chỉ là khởi đầu. Con đường thoát khỏi vòng lặp chết chóc này còn rất dài.

Hệ thống vẫn giữ im lặng, không có bất kỳ tín hiệu nào, ngoài câu "Vòng lặp tiếp tục" thỉnh thoảng vang lên như một lời nhắc nhở. Sự im lặng này càng khiến tôi tin rằng, lần sống lại thứ tư này có điều gì đó khác biệt. Tôi không còn bị ràng buộc bởi các "nhiệm vụ" ngu ngốc của nó, và đó là lợi thế lớn nhất của tôi.

Mối liên kết sâu sắc với Lý Triệt:

Sau buổi yến tiệc, Lý Triệt đã chủ động liên lạc với tôi thường xuyên hơn, thông qua những bức thư nhỏ được gửi kín đáo. Những bức thư này không chỉ chứa đựng thông tin về tình hình triều chính, mà còn là những lời thăm hỏi, những câu chuyện về những giấc mơ kỳ lạ của anh ta – những giấc mơ trùng khớp với những "kiếp sống" mà tôi đã trải qua.

Chúng tôi bắt đầu trao đổi về "Hệ thống". Lý Triệt gọi nó là "cái bóng", một thực thể vô hình đang cố gắng thao túng số phận của những người được chọn. Anh ta cũng từng có những trải nghiệm tương tự tôi: chết đi sống lại, nhưng theo một kịch bản khác, và anh ta cũng nhận ra sự "vô lý" của nó.

— "Ta đã từng bị đẩy vào những tình huống nguy hiểm, buộc phải lựa chọn theo một kịch bản định sẵn." – Lý Triệt viết trong thư. – "Nhưng mỗi lần thoát ra, ta lại thấy mình trở về một điểm khởi đầu nào đó, với những ký ức mới và sự bất an cũ."

Điều này giải thích tại sao anh ta lại giữ chiếc vòng tay của tôi và đợi tôi quay lại. Anh ta cũng là một "nạn nhân" của vòng lặp, và anh ta đã tìm kiếm một người có thể cùng anh ta phá vỡ nó. Mối quan hệ của chúng tôi không chỉ là đồng minh, mà còn là những người duy nhất thực sự hiểu được nỗi sợ hãi và gánh nặng của nhau.

Chúng tôi thiết lập một hệ thống mật mã riêng để trao đổi thông tin, tránh bị lộ tẩy. Những cuộc gặp gỡ bí mật diễn ra thưa thớt, nhưng mỗi lần đều hiệu quả, giúp chúng tôi tổng hợp được nhiều manh mối hơn về "cái bóng" mà Lý Triệt nhắc đến.

Hệ thống bị "hack":

Một ngày nọ, khi tôi đang đọc một cuốn sách cổ trong thư phòng, bỗng nhiên giọng nói máy móc của hệ thống lại vang lên trong đầu tôi. Nhưng lần này, nó không phải là giọng nói khô khan, lạnh lùng như trước. Nó có vẻ… lo lắng, thậm chí là có chút hoảng loạn:

"Cảnh báo! Cảnh báo! Cốt truyện đang bị lệch hướng nghiêm trọng. Nhiệm vụ không được hoàn thành. Đang quét... Đang quét... Kết nối bị nhiễu. Hệ thống... bị hack!"

Tôi sững sờ. "Bị hack?" Điều này có nghĩa là tôi không còn nằm trong tầm kiểm soát hoàn toàn của nó nữa. Chẳng trách nó im lặng. Chẳng trách tôi lại có thể thay đổi mọi thứ mà không bị nó cưỡng chế.

Giọng nói đó vang lên lặp lại vài lần, rồi đột nhiên tắt ngúm. Không còn "Vòng lặp tiếp tục", không còn bất kỳ âm thanh nào nữa. Sự im lặng trở nên tuyệt đối.

Đây là một phát hiện cực kỳ quan trọng. Nếu hệ thống bị hack, điều đó có nghĩa là có một thế lực khác đang can thiệp, hoặc là tôi đã vô tình làm gì đó để phá vỡ cấu trúc của nó. Điều này càng củng cố niềm tin của tôi và Lý Triệt rằng chúng tôi đang đi đúng hướng.

Thu nhận nha hoàn cũ và những mảnh ghép bí mật:

Sau khi nhận thấy hệ thống bị nhiễu loạn, tôi quyết định hành động mạnh mẽ hơn. Tôi bí mật sai người đi tìm Hồng Ngọc, nha hoàn từng bị ép rời phủ vì "tình cờ nghe được chuyện không nên nghe" liên quan đến Cố Thời Nguyệt.

Hồng Ngọc từng là một nha hoàn thông minh và sắc sảo, nhưng vì sợ hãi mà phải bỏ trốn. Khi tôi tìm thấy cô ấy, Hồng Ngọc đã sống trong cảnh nghèo khổ. Tôi cam kết bảo vệ cô ấy và hứa sẽ tìm lại công bằng cho những gì cô ấy đã chịu đựng.

Hồng Ngọc, sau khi được tôi đảm bảo an toàn, đã kể lại chi tiết về những gì cô ấy đã nghe được. Đó không chỉ là những cuộc dàn dựng nhỏ để hãm hại Tô Nhược Y, mà còn là những cuộc nói chuyện giữa Cố Thời Nguyệt và một người đàn ông lạ mặt, thường xuyên gặp gỡ bí mật trong một ngôi miếu hoang vắng gần kinh thành. Người đàn ông đó thường đưa cho Cố Thời Nguyệt những mảnh giấy nhỏ, và sau đó Cố Thời Nguyệt sẽ hành động theo những gì được ghi trên đó.

— "Hắn ta nói với biểu tiểu thư rằng: 'Đừng để cho Thượng Quan Minh Nguyệt thoát khỏi kịch bản. Nó phải chết theo đúng quy trình'." – Hồng Ngọc run rẩy kể lại. – "Nô tỳ nghe không rõ lắm, nhưng hình như hắn ta còn nhắc đến một thứ gọi là... 'thí nghiệm'."

"Thí nghiệm?" Tôi nhíu chặt mày. "Vòng lặp. Cốt truyện. Hệ thống. Thí nghiệm." Tất cả những mảnh ghép này bắt đầu khớp lại với nhau, tạo thành một bức tranh đáng sợ hơn nhiều so với việc chỉ đấu đá với một trà xanh.

Lý Triệt cũng chia sẻ những thông tin tương tự. Anh ta cũng đã điều tra được về một tổ chức bí ẩn, những người tự xưng là "Người Bảo Vệ Kịch Bản", đang âm thầm thao túng số phận của những người trong thế giới này.

Cuộc chiến không còn chỉ là giữa tôi và Cố Thời Nguyệt. Nó là cuộc chiến chống lại một thế lực lớn hơn, một kẻ thao túng số phận. Nhưng điều đó không làm tôi sợ hãi. Ngược lại, nó càng khiến tôi quyết tâm hơn.

Bởi vì, nếu số mệnh là trò chơi, thì tôi đã nắm được một vài quy tắc mới.
 
Hệ Thống Tự Cứu Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 12


Tiếng hệ thống báo "bị hack" chỉ vang lên một lần duy nhất, rồi sau đó lại chìm vào im lặng tuyệt đối. Sự tĩnh lặng này càng khiến tôi cảm thấy bất an. Nó giống như bình yên trước cơn bão, hoặc như một con thú bị thương đang nín thở chờ thời cơ phản công. Tôi biết, trận chiến thực sự chỉ mới bắt đầu.

Thông tin từ Hồng Ngọc và Lý Triệt về "Người Bảo Vệ Kịch Bản" và "thí nghiệm số mệnh" đã mở ra một tầm nhìn hoàn toàn mới. Giờ đây, tôi không chỉ đấu với Cố Thời Nguyệt, mà còn đấu với một thế lực vô hình, một bàn tay đang thao túng số phận của những con người trong thế giới này. Điều đó khiến tôi vừa rùng mình, vừa dâng lên một sự căm phẫn tột độ.

Cố Thời Nguyệt, dĩ nhiên, không thể chịu đựng được việc tôi ngày càng được lòng mọi người. Sau vụ yến tiệc cung đình, ả biết rằng những chiêu trò nhỏ lẻ đã không còn hiệu quả. Lần này, ả quyết định giáng một đòn chí mạng, một trận tai tiếng đủ lớn để nhấn chìm tôi hoàn toàn.

Đó là một buổi chiều nắng nhạt, khi tôi đang đọc sách trong thư phòng. Một tin đồn kinh hoàng bắt đầu lan nhanh như cháy rừng trong phủ:

— "Nghe nói Thượng Quan Minh Nguyệt cô nương... đã bí mật qua lại với một vị công tử nhà họ Trịnh, thậm chí còn hẹn hò ở chùa chiền, không giữ thể diện cho gia tộc!"

Vị công tử nhà họ Trịnh mà tin đồn nhắc đến không ai khác chính là kẻ phong lưu, ăn chơi trác táng mà tôi từng suýt bị gả cho ở kiếp đầu. Đây là một mũi tên trúng hai đích: vừa hủy hoại danh tiếng của tôi, vừa ngầm ám chỉ rằng tôi là một kẻ lẳng lơ, không đứng đắn, làm ô uế thanh danh của Thượng Quan gia.

Cố Thời Nguyệt khéo léo gieo rắc tin đồn này qua những bà mối, những người hầu chuyên buôn chuyện, và cả một vài vị tiểu thư khác từng bị tôi "lấn át" ở yến tiệc cung đình. Chúng được lan truyền nhanh chóng, không có bằng chứng cụ thể, nhưng đủ để khiến tôi bị dòm ngó, bị chỉ trỏ.

Tôi không hề hoảng sợ. Ngược lại, tôi cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, rồi hóa thành sự bình tĩnh đến đáng sợ. Tôi biết, đây chính là "trận chiến ngầm" mà tôi chờ đợi. Tôi đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này.

Tôi không nhún nhường, không chạy đi thanh minh, cũng không cố gắng trốn tránh. Tôi để tin đồn lan rộng. Để Cố Thời Nguyệt cảm thấy đắc thắng.

Đến một buổi tiệc trà nhỏ do mẹ ta tổ chức để "gắn kết tình thân" (thực chất là để nghe ngóng tin tức), Cố Thời Nguyệt đã xuất hiện. Ả mặc một bộ váy đơn giản, vẻ mặt lo lắng, đôi mắt ngấn nước như thể vừa khóc xong. Nàng ta cố tình tiếp cận tôi, rồi cất giọng nhỏ nhẹ, đủ để mọi người xung quanh nghe thấy:

— "Minh Nguyệt muội muội... muội đừng buồn. Người ta nói gì cũng đừng để ý. Huynh trưởng Trịnh công tử... dù tính tình có chút phóng khoáng, nhưng chắc chắn không có ý đồ gì với muội đâu. Mọi người chỉ là... hiểu lầm thôi."

Ả vừa nói vừa nắm tay tôi, ra vẻ an ủi. Đây chính là đòn hiểm của ả: không trực tiếp nói tôi "quan hệ mờ ám", mà chỉ thanh minh một cách "vô tình", khiến tin đồn được củng cố. Ai nghe cũng nghĩ: "À, hóa ra là thật, Cố Thời Nguyệt còn phải ra mặt an ủi kìa."

Tôi nhìn thẳng vào mắt ả, không một chút biểu cảm. Rồi tôi khẽ hất tay ả ra, không mạnh, nhưng đủ để thể hiện sự lạnh nhạt. Tôi nở một nụ cười nhạt, giọng nói không quá lớn nhưng đủ vang vọng trong không khí tĩnh lặng:

— "Cố Thời Nguyệt biểu muội, muội đừng có nói những lời không có căn cứ như vậy."

Cố Thời Nguyệt ngạc nhiên. Ả tưởng tôi sẽ nổi nóng, sẽ la lối như mấy kiếp trước. Nhưng tôi thì không. Tôi tiếp tục, giọng điệu sắc bén như lưỡi dao:

— "Ta và Trịnh công tử chưa từng gặp mặt riêng. Cả phủ Thượng Quan đều biết ta không bao giờ ra khỏi cổng mà không có người hầu đi kèm. Hơn nữa, những nơi ta đến đều là những địa điểm công khai, có nhiều người qua lại. Chẳng lẽ, biểu muội lại muốn nói ta hẹn hò giữa ban ngày ban mặt, dưới bao nhiêu cặp mắt nhìn sao?"

Tôi nhìn quét qua một lượt những người đang lắng tai nghe, ánh mắt đầy sự chất vấn. Rồi tôi quay sang Cố Thời Nguyệt, giọng càng lạnh lùng hơn:

— "Hay là... biểu muội biết rõ ta không làm vậy, nhưng lại cố tình thanh minh những lời không cần thanh minh, để tin đồn càng thêm lan rộng?"

Cố Thời Nguyệt tái mặt. Đôi mắt nàng ta bắt đầu ngấn nước, nhưng tôi không cho ả cơ hội khóc lóc. Tôi tiếp tục, mỗi lời nói là một cái tát vào mặt ả:

— "Huống hồ, Trịnh công tử là khách quý của phủ ta, lại có chút giao hảo với huynh trưởng ta. Nếu tin đồn này mà đến tai Hoàng thượng, chẳng phải là làm khó cho phụ thân và huynh trưởng sao? Ta đây là em gái của huynh trưởng, là con gái của phụ thân, không thể nào làm chuyện thất lễ như vậy. Nhưng biểu muội... lại 'quan tâm' đến mức làm hại thanh danh của phủ Thượng Quan ta sao?"

Câu nói cuối cùng của tôi như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Cố Thời Nguyệt. Ả không chỉ bị vạch trần chiêu trò, mà còn bị gán cho tội danh "làm hại gia tộc". Vẻ mặt ả từ ngạc nhiên chuyển sang hoảng sợ, rồi thành tức giận tột độ.

Mẹ tôi, người nãy giờ vẫn im lặng quan sát, lúc này mới lên tiếng, giọng trầm hẳn xuống:

— "Thời Nguyệt, con về nghỉ đi."

Cố Thời Nguyệt nhìn tôi đầy căm hờn, rồi quay gót bỏ đi, không còn vẻ dịu dàng giả tạo.

Trận tai tiếng đã được dập tắt. Tôi không chỉ minh oan cho mình, mà còn giáng một đòn mạnh vào Cố Thời Nguyệt. Tô Nhược Y, người nãy giờ vẫn im lặng, nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc và có chút nghi ngờ về Cố Thời Nguyệt. Tôi biết, hạt giống nghi ngờ đã được gieo trong lòng cô ấy.

Sau buổi tiệc trà, tôi lặng lẽ tiếp cận một số hạ nhân cũ từng bị "trừng phạt vì đắc tội chị dâu" mà Mai Nhi đã điều tra. Tôi hỏi han họ về những lần họ bị oan ức, về những lý do thật sự đằng sau việc họ bị phạt. Mỗi câu chuyện đều chỉ về một bàn tay vô hình, một người nào đó đã cố tình "chỉnh họ" theo một kịch bản nhất định.

Tôi nhận ra, có một "nhà điều khiển" phía sau. Cố Thời Nguyệt chỉ là một trong số những con rối của hắn ta.
 
Hệ Thống Tự Cứu Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 13


Trận chiến tại buổi tiệc trà đã củng cố vị thế của tôi trong phủ và gieo mầm nghi ngờ vào lòng Tô Nhược Y về Cố Thời Nguyệt. Nhưng tôi biết, đó mới chỉ là một trận thắng nhỏ. Cố Thời Nguyệt là một con cáo già, và "nhà điều khiển" phía sau ả còn xảo quyệt hơn nhiều.

Hệ thống vẫn giữ im lặng. Sự im lặng này khiến tôi vừa có thêm tự do, lại vừa cảm thấy áp lực. Giống như đi trên băng mỏng, tôi không biết khi nào "vòng lặp" sẽ lại sụp đổ dưới chân mình. Tôi phải hành động nhanh chóng và quyết đoán hơn.

Tôi quyết định thử gài Cố Thời Nguyệt một lần nữa, nhưng lần này phải thật tinh vi, và có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Mục tiêu của tôi là vạch trần bộ mặt thật của ả trước một người có sức ảnh hưởng lớn, không phải chỉ là lời nói suông.

Mai Nhi, với sự thông minh của mình, đã giúp tôi thu thập thêm thông tin. Chúng tôi phát hiện ra Cố Thời Nguyệt rất thích một cây cảnh quý hiếm trong vườn hoa của phủ, một loại lan đêm chỉ nở rộ vào những đêm trăng tròn, hương thơm nồng nàn nhưng lại rất nhạy cảm với sự thay đổi của môi trường. Ả luôn nhân lúc không ai để ý mà lẻn đến ngắm.

Đây là cơ hội của tôi.

Tôi biết Cố Thời Nguyệt sẽ không bao giờ ra tay trực tiếp làm hại Tô Nhược Y một cách công khai. Ả luôn thích dùng cách gián tiếp, mượn tay người khác, hoặc tạo ra những "sự cố" nhỏ để đổ tội. Tôi sẽ lợi dụng chính điểm này của ả.

Tôi âm thầm nhờ Mai Nhi sắp xếp một buổi "trà đàm thưởng nguyệt" dưới gốc lan đêm, mời Tô Nhược Y và Cố Thời Nguyệt đến. Nghe có vẻ vô hại, nhưng đây là cái bẫy. Trước đó, tôi đã chuẩn bị một loại bột đặc biệt, cực kỳ nhạy cảm với độ ẩm và nhiệt độ, chỉ cần một chút thay đổi nhỏ cũng sẽ bốc ra một mùi hương khó chịu, át đi mùi lan và gây ngứa nhẹ cho người xung quanh.

Tôi đã gửi thư mật cho Lý Triệt, giải thích kế hoạch của mình và nhờ anh ta giúp đỡ. Tôi cần anh ta "có mặt" một cách ngẫu nhiên tại phủ Thượng Quan vào đúng đêm đó, dưới lý do "thăm hỏi huynh trưởng Thượng Quan Cảnh Hà về tình hình biên cương". Sự xuất hiện của anh ta sẽ tăng tính xác thực cho những gì tôi muốn phơi bày.

Đêm trăng tròn. Buổi trà đàm diễn ra dưới gốc lan đêm.

Tô Nhược Y ngồi đó, dịu dàng thưởng trà. Cố Thời Nguyệt, với vẻ ngoài thanh khiết, ngắm nhìn cây lan, ánh mắt đầy vẻ say mê. Tôi thì ngồi đối diện, vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng đang đếm từng giây.

Đúng lúc đó, theo sắp xếp của tôi, một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo một chút ẩm ướt từ hồ sen gần đó. Mai Nhi khẽ ra hiệu. Ngay lập tức, tôi ra hiệu cho một hạ nhân bí mật rắc một chút bột tôi đã chuẩn bị vào gốc cây lan.

Hương thơm của lan đột nhiên biến đổi. Một mùi hương khó chịu lan tỏa, khiến mọi người khẽ nhíu mày. Tô Nhược Y ho khan một tiếng.

Cố Thời Nguyệt giật mình. Nàng ta vội vàng cúi xuống kiểm tra cây lan, rồi ngẩng lên nhìn tôi đầy ngờ vực. Ả biết tôi đã làm gì đó, nhưng không thể tìm ra chứng cứ.

Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên. Lý Triệt bước vào, đi cùng huynh trưởng Thượng Quan Cảnh Hà.

— "Ồ, các vị tiểu thư đang thưởng nguyệt sao?" – Lý Triệt nói, giọng trầm ấm. Anh ta khẽ nhíu mày khi ngửi thấy mùi hương lạ.

Cố Thời Nguyệt lập tức nắm lấy cơ hội, giọng nói vẫn ngọt ngào nhưng ẩn chứa sự cay độc:

— "Vâng thưa Thế tử. Chẳng hay, cây lan này tự nhiên lại... phát ra mùi hương lạ. Không biết có phải... do muội muội Minh Nguyệt đã dùng gì đó lên cây không."

Đây chính là lúc tôi chờ đợi. Tôi không tranh cãi. Tôi chỉ nhìn thẳng vào Cố Thời Nguyệt, rồi quay sang Lý Triệt, một nụ cười ẩn ý:

— "Không rõ nữa. Có lẽ là do thời tiết thay đổi đột ngột chăng? Dù sao, cây lan này cũng rất quý hiếm, cần được chăm sóc đặc biệt."

Lý Triệt không nói gì, ánh mắt anh ta lướt qua cây lan, rồi dừng lại trên bàn trà, và cuối cùng là nhìn Cố Thời Nguyệt. Rồi anh ta cúi xuống, nhặt một cánh hoa lan rơi trên đất lên, đặt vào lòng bàn tay.

— "Thật kỳ lạ." – Anh ta nói khẽ. – "Loại lan này vốn dĩ không dễ bị ảnh hưởng bởi gió. Trừ khi... có người cố ý thay đổi môi trường của nó."

Lý Triệt nhìn thẳng vào Cố Thời Nguyệt. Ánh mắt anh ta sắc bén như dao, khiến ả khẽ rụt người lại. Mẹ tôi và Tô Nhược Y cũng bắt đầu chú ý đến biểu cảm của Cố Thời Nguyệt.

Cố Thời Nguyệt biết mình đã bị gài. Ả lúng túng, rồi bắt đầu rơi nước mắt:

— "Thế tử... muội muội không biết gì cả. Muội muội chỉ lo lắng cho cây lan này..."

Nhưng Lý Triệt không cho ả cơ hội. Anh ta quay sang huynh trưởng Thượng Quan Cảnh Hà:

— "Thượng Quan huynh, ta có nghe nói trong phủ có một số tin đồn không hay về Thượng Quan tiểu thư gần đây. Những chuyện thế này, cần phải điều tra kỹ lưỡng. Ta tin rằng Thượng Quan tiểu thư không phải là người sẽ làm những chuyện mờ ám như vậy."

Lời nói của Lý Triệt không chỉ bênh vực tôi mà còn ngầm xác nhận rằng anh ta tin tôi, và anh ta đã biết về những tin đồn. Điều này khiến Cố Thời Nguyệt càng hoảng sợ. Ả biết, thế tử Trấn Bắc Hầu can thiệp, không còn là chuyện nhỏ.

Kế hoạch của tôi đã thành công một nửa. Tôi đã khiến Cố Thời Nguyệt lộ rõ sự lúng túng, và quan trọng hơn, Lý Triệt đã xác nhận sự đáng tin của tôi trước mặt huynh trưởng và mẫu thân.

Nhưng, đó chỉ là một nửa. Cố Thời Nguyệt, ngay cả khi bị Lý Triệt ép, vẫn lật kèo một cách khó tin.

Ngay ngày hôm sau, một tin tức chấn động hơn lan ra. Không phải về tôi, mà là về chính vị công tử nhà họ Trịnh. Hắn ta bị phát hiện đang tư thông với một kỹ nữ tại một quán rượu lầu xanh, và tệ hơn nữa, có liên quan đến một vụ án th*m nh*ng nhỏ.

Ai đó đã dùng cái tên của hắn để gây tai tiếng cho tôi, rồi lại chính là kẻ đã vạch trần hắn ra ánh sáng, khiến mọi sự chú ý chuyển từ tôi sang hắn ta. Và người đó không ai khác chính là... Cố Thời Nguyệt.

Mọi người quên sạch vụ cây lan. Quên sạch lời đồn về tôi. Tất cả đổ dồn vào scandal của công tử nhà họ Trịnh. Cố Thời Nguyệt thoát tội một cách ngoạn mục, thậm chí còn được khen là "có mắt nhìn người, tránh xa kẻ xấu".

Tôi ngồi trong phòng, nắm chặt tay. "Trà xanh vẫn lật kèo thắng." Tôi thầm lẩm bẩm. Nụ cười của tôi méo xệch.

Tôi nhận ra: một mình tôi không thể thắng được ả. Và có lẽ, cả Lý Triệt cũng không biết hết được thủ đoạn của ả. Ả quá xảo quyệt. Ả dường như đã lường trước được mọi nước cờ của tôi, và luôn có một kế hoạch dự phòng, thậm chí là một "con tốt thí" sẵn sàng.

Tôi nhìn ra cửa sổ, ánh mắt tôi hướng về phía Trấn Bắc Hầu phủ. Tôi hiểu, chúng tôi cần phải hợp tác chặt chẽ hơn, và tìm hiểu sâu hơn về "nhà điều khiển" đứng sau Cố Thời Nguyệt. Trận chiến thực sự, giờ mới bắt đầu.
 
Hệ Thống Tự Cứu Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 14


Cú lật kèo của Cố Thời Nguyệt sau vụ "công tử Trịnh" khiến tôi nhận ra một điều quan trọng: ả không chỉ đơn thuần là một trà xanh xảo quyệt. Khả năng lường trước và hóa giải mọi nước cờ, thậm chí biến bất lợi thành ưu thế, cho thấy ả có một sự hậu thuẫn và tầm nhìn mà người bình thường không thể có được. Cảm giác có một "nhà điều khiển" phía sau càng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Hệ thống trong đầu tôi vẫn hoàn toàn im lặng. Nó không còn là một giọng nói dẫn đường, mà là một khoảng trống rỗng đáng sợ, như một minh chứng cho thấy tôi đã hoàn toàn thoát ly khỏi "kịch bản" cũ, hoặc đang bước vào một kịch bản mới, nguy hiểm hơn.

Hợp tác sâu rộng với Lý Triệt:

Tôi và Lý Triệt gặp nhau thường xuyên hơn, không chỉ qua thư từ mà còn là những buổi gặp mặt kín đáo tại những nơi ít ai ngờ tới, như thư viện cổ của học viện, hay một quán trà yên tĩnh nằm sâu trong ngõ hẻm.

Chúng tôi bắt đầu tổng hợp thông tin. Lý Triệt, với vị thế và mạng lưới của Trấn Bắc Hầu phủ, có khả năng tiếp cận những tài liệu và tin tức mà tôi không thể. Anh ta đã điều tra sâu hơn về "những giấc mơ lặp lại" và những "dấu hiệu bất thường" mà anh ta và tôi đều trải qua.

— "Ta đã tìm thấy một vài ghi chép cổ trong mật thất của tổ tiên. Chúng nhắc đến một loại 'Luân Hồi Ký' hay còn gọi là 'Vòng Lặp Thiên Mệnh'." – Lý Triệt nói, ánh mắt anh ta tập trung vào một cuộn giấy cũ kỹ. – "Theo ghi chép, những vòng lặp này thường xảy ra với những người có số mệnh đặc biệt, những người có thể thay đổi cục diện thế giới. Nhưng thường thì, họ bị một thế lực nào đó 'kiểm soát' để đảm bảo 'kịch bản' không bị lệch lạc."

Tôi rùng mình. "Kịch bản" – đó chính là từ mà hệ thống đã dùng. Và "kiểm soát" – chính là điều Cố Thời Nguyệt đang làm với tôi.

— "Vậy, những 'Người Bảo Vệ Kịch Bản' mà Hồng Ngọc nói đến có phải là thế lực đó không?" – Tôi hỏi.

Lý Triệt gật đầu.

— "Có khả năng. Và chúng ta... có thể là 'những người có số mệnh đặc biệt' mà chúng muốn kiểm soát."

Anh ta đưa tôi một cuốn sách khác, trông cũ kỹ và bí ẩn. Đó là một cuốn ghi chép về các thí nghiệm cổ xưa, được viết bằng một loại mật mã phức tạp. Lý Triệt nói anh ta đã mất nhiều năm để giải mã được một phần nhỏ của nó.

— "Những người này tự gọi mình là 'Kẻ Sáng Lập'. Họ tin rằng thế giới này là một 'thí nghiệm' lớn, và họ là những người điều khiển 'biến số' để đạt được một kết quả nhất định." – Lý Triệt giải thích, giọng anh ta trầm xuống. – "Họ tạo ra 'kịch bản' cho mỗi 'biến số' – tức là những người như chúng ta – và theo dõi quá trình phát triển của 'thí nghiệm'."

"Thí nghiệm số mệnh." Giờ thì mọi thứ đã khớp lại. Việc tôi sống đi sống lại ba lần, việc hệ thống giao nhiệm vụ, việc Cố Thời Nguyệt liên tục đẩy tôi vào những tình huống đúng với cốt truyện gốc – tất cả đều là một phần của cái gọi là "thí nghiệm" đó. Tôi không phải là một nhân vật trong truyện, tôi là một con chuột bạch trong phòng thí nghiệm của một kẻ điên rồ nào đó.

Cố Thời Nguyệt: Chủ nhiệm hệ thống?

Tôi kể cho Lý Triệt nghe về tiếng hệ thống "bị hack" và lời thì thầm của Cố Thời Nguyệt trước khi tôi chết chìm ở kiếp thứ hai: "Chị à, sống khôn ngoan một chút không khó đâu." Và đặc biệt là câu nói cuối cùng của ả trước khi tôi chết ở kiếp thứ ba: "Mọi thứ đều nằm trong tầm mắt tôi thôi."

Lý Triệt trầm ngâm.

— "Nếu những 'Kẻ Sáng Lập' đó muốn kiểm soát các 'biến số' thông qua 'hệ thống', vậy thì, phải có người trực tiếp điều hành hệ thống đó trong thế giới này. Một 'chủ nhiệm'."

Chúng tôi nhìn nhau.

— "Cố Thời Nguyệt." – Tôi nói khẽ. – "Ả biết quá nhiều. Ả luôn biết trước mọi nước cờ của ta, và luôn có cách hóa giải."

Lý Triệt gật đầu.

— "Khả năng lớn là ả ta không phải là một nhân vật bình thường trong thế giới này. Ả ta có thể là 'chủ nhiệm hệ thống', người trực tiếp giám sát và điều khiển 'thí nghiệm' của nàng."

Một sự giận dữ lạnh lẽo dâng lên trong lòng tôi. Không phải chỉ là trà xanh, ả là kẻ thao túng số phận của tôi, kẻ đã đẩy tôi vào cái vòng lặp chết chóc này.

Mục tiêu mới: Phá vỡ thí nghiệm.

Việc biết được sự thật này không làm tôi nản lòng, mà ngược lại, nó tiếp thêm động lực cho tôi. Tôi không chỉ muốn thoát khỏi vòng lặp, tôi muốn phá hủy nó. Tôi muốn trả tự do cho chính mình và cho những "biến số" khác đang bị kiểm soát.

Lý Triệt và tôi bắt đầu lên kế hoạch chi tiết hơn. Mục tiêu của chúng tôi không còn là những cuộc đấu đá nhỏ trong phủ, mà là tìm cách tiếp cận và vô hiệu hóa "hệ thống", vạch trần bộ mặt thật của "Kẻ Sáng Lập" và "chủ nhiệm" Cố Thời Nguyệt.

— "Nếu số mệnh là trò chơi, vậy thì chúng ta sẽ chơi cho ra trò." – Tôi nói, giọng kiên định.

Lý Triệt nhìn tôi, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười hiếm hoi.

— "Ta tin rằng, chúng ta sẽ thắng."

Cuộc chiến giờ đây đã trở thành một cuộc chiến chống lại vận mệnh.
 
Hệ Thống Tự Cứu Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 15


Lời giải thích của Lý Triệt về "Thí nghiệm số mệnh" và giả thuyết Cố Thời Nguyệt là "chủ nhiệm hệ thống" đã khiến bức màn bí ẩn về cái vòng lặp ba lần chết của tôi hoàn toàn được vén lên. Tôi không còn là một cô gái xuyên không lạc lối trong một cuốn truyện, mà là một "biến số" đang bị thao túng trong một cuộc thử nghiệm tàn nhẫn. Sự tức giận và quyết tâm trong tôi cháy lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Hệ thống vẫn giữ im lặng. Sự im lặng này như một sự thừa nhận rằng tôi đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát của nó. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là tôi đang tự mình bước đi trên một con đường đầy rủi ro, không có bất kỳ sự bảo hộ hay chỉ dẫn nào.

Trong những ngày tiếp theo, tôi và Lý Triệt liên tục trao đổi thông tin, phác thảo kế hoạch. Mục tiêu không chỉ là vạch trần Cố Thời Nguyệt, mà là tìm ra cách vô hiệu hóa hoàn toàn "thí nghiệm" này, giải phóng chúng tôi khỏi cái số mệnh bị định sẵn.

Và rồi, ngày đại hôn của Tô Nhược Y và huynh trưởng Thượng Quan Cảnh Hà cũng đến.

Đây là một sự kiện trọng đại trong cốt truyện gốc, đánh dấu việc nữ chính chính thức bước vào phủ Thượng Quan và bắt đầu cuộc sống của mình. Trong những kiếp trước, tôi sẽ là kẻ gây rối, phá hoại không khí vui vẻ của buổi hôn lễ, hoặc bị Cố Thời Nguyệt lợi dụng để tạo ra rắc rối.

Nhưng lần này thì khác.

Tôi mặc một bộ lễ phục trang trọng, màu đỏ tươi nhưng không quá chói mắt, toát lên vẻ đoan trang của một tiểu thư khuê các. Tôi giữ nụ cười đúng mực, không quá gượng gạo, cũng không quá thân mật. Tôi biết, mọi ánh mắt đều đang đổ dồn vào cô dâu và chú rể, nhưng cũng sẽ không bỏ qua bất kỳ "sự cố" nào liên quan đến cô em chồng "tai tiếng" như tôi.

Khi kiệu hoa của Tô Nhược Y tiến vào phủ, tiếng pháo nổ vang trời, tiếng nhạc hỉ tấu lên rộn ràng. Tôi đứng bên cạnh mẫu thân, ánh mắt quét một lượt qua đám đông. Cố Thời Nguyệt cũng có mặt, đứng không quá xa tôi. Nàng ta mặc một bộ váy màu xanh nhạt, vẻ mặt trầm tư, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi đầy vẻ dò xét. Ả ta chắc chắn đang nghi ngờ liệu tôi có giở trò gì trong ngày trọng đại này không.

Nhưng tôi không có ý định gây rối. Ngược lại, tôi muốn đảm bảo buổi hôn lễ diễn ra một cách suôn sẻ nhất có thể. Điều đó không phải vì tôi yêu quý Tô Nhược Y, mà vì tôi muốn chứng minh cho "nhà điều khiển" và Cố Thời Nguyệt thấy rằng, tôi đã vượt ra ngoài dự đoán của họ. Tôi không còn là con rối dễ điều khiển.

Khi Tô Nhược Y bước xuống kiệu hoa, vẻ đẹp thanh thuần của cô ấy khiến mọi người phải trầm trồ. Cô ấy mặc bộ phượng bào đỏ thẫm, đầu đội phượng quan, e lệ nhưng vẫn toát lên khí chất của một nữ nhân hiền thục. Huynh trưởng Thượng Quan Cảnh Hà đón cô ấy với nụ cười rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.

Họ cùng nhau hoàn thành các nghi lễ một cách trang trọng. Tôi đứng đó, quan sát từng cử chỉ. Không có cảnh tôi gây gổ, không có màn kịch tôi bị gài bẫy. Buổi hôn lễ diễn ra hoàn hảo.

Cố Thời Nguyệt liên tục nhìn tôi, như thể đang chờ đợi tôi làm điều gì đó. Nhưng tôi chỉ mỉm cười, đôi mắt vô cảm. Điều đó khiến ả ta càng thêm khó chịu, vì không thể đoán được tôi đang nghĩ gì.

Đến khi nghi lễ cúng bái tổ tiên kết thúc, Tô Nhược Y được đưa về tân phòng. Theo quy củ, tôi, với tư cách là em chồng, phải vào tân phòng chào hỏi chị dâu.

Tôi bước vào. Tân phòng được trang hoàng lộng lẫy, tràn ngập hương nến và mùi trầm hương. Tô Nhược Y ngồi trên giường, khăn hỷ che mặt.

Tôi tiến đến gần, theo đúng lễ nghi, rót một chén trà, rồi dâng lên Tô Nhược Y:

— "Chị dâu, mời trà."

Tô Nhược Y khẽ nâng khăn, lộ ra gương mặt thanh tú, đôi mắt trong veo nhìn tôi. Có lẽ cô ấy vẫn còn chút ngỡ ngàng trước sự thay đổi của tôi. Cô ấy nhận chén trà từ tay tôi, khẽ gật đầu, rồi chậm rãi uống.

— "Cảm ơn muội muội." – Giọng cô ấy vẫn dịu dàng như gió thoảng.

Tôi chỉ mỉm cười. Tôi không nói thêm điều gì sáo rỗng. Tôi biết, mối quan hệ "chị dâu – em chồng" này sẽ không còn như trong cốt truyện gốc. Tôi sẽ không làm khó cô ấy, và tôi cũng hy vọng cô ấy sẽ không trở thành vật cản trên con đường của tôi.

Khi tôi rời khỏi tân phòng, tôi cảm thấy một sự nhẹ nhõm. Một phần của cốt truyện đã trôi qua một cách êm đềm, không có tai họa nào xảy ra với tôi. Điều đó chứng tỏ rằng, tôi thực sự đã thay đổi được dòng chảy của định mệnh.

Tôi đi ra vườn, nơi Lý Triệt đang đứng đợi. Anh ta không nói gì, chỉ nhìn tôi với ánh mắt đầy thấu hiểu.

— "Mọi chuyện ổn cả chứ?" – Anh ta hỏi khẽ.

Tôi gật đầu:

— "Ổn cả. Không có rắc rối nào. Dường như, vòng lặp đã thực sự bị phá vỡ một phần."

Lý Triệt khẽ mỉm cười.

— "Vậy thì, chúng ta có thể bắt đầu với ván cờ cuối cùng rồi."

Tôi nhìn về phía Cố Thời Nguyệt đang đứng lẫn trong đám đông, ánh mắt ả vẫn còn vương sự khó hiểu và nghi ngờ. Tôi biết, cuộc chiến thực sự chỉ mới bắt đầu. Và lần này, tôi sẽ không chết.
 
Hệ Thống Tự Cứu Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 16


Hôn lễ của Tô Nhược Y đã trôi qua êm đẹp, không một rắc rối nào, chính xác như tôi mong muốn. Sự kiện này như một lời khẳng định thầm lặng cho Cố Thời Nguyệt và "nhà điều khiển" rằng tôi đã hoàn toàn thoát ly khỏi "kịch bản". Tôi không còn là con rối dễ bị giật dây nữa. Nhưng tôi biết, ả sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.

Hệ thống vẫn giữ im lặng. Khoảng trống trong đầu tôi giờ đây không còn đáng sợ nữa, mà trở thành một khoảng không để tôi tự do suy nghĩ, tự do hành động. Tôi đã tìm thấy tự do trong chính sự im lặng đó.

Sau hôn lễ, Cố Thời Nguyệt trở nên kín tiếng hơn. Nàng ta không còn giở những chiêu trò nhỏ lẻ, cũng không còn rải rắc tin đồn một cách trắng trợn. Ả lùi vào bóng tối, quan sát tôi, chờ đợi một sơ hở. Nhưng tôi biết, ả ta đang ấp ủ một âm mưu lớn hơn, tinh vi hơn.

Tôi và Lý Triệt tiếp tục đào sâu điều tra về "Kẻ Sáng Lập" và "thí nghiệm số mệnh". Anh ta đã tìm thấy thêm những ghi chép cổ về cách thức "hệ thống" vận hành, và những "biến số" đã từng bị kiểm soát trong quá khứ.

— "Dường như, có những 'biến số' đã từng cố gắng phản kháng, nhưng đều thất bại." – Lý Triệt nói, giọng anh ta trầm xuống. – "Họ bị loại bỏ, hoặc bị đẩy vào những vòng lặp vô tận cho đến khi ý chí bị phá hủy hoàn toàn."

Điều này càng khiến tôi quyết tâm hơn. Tôi sẽ không trở thành một trong số những "biến số" thất bại đó.

Mục tiêu tiếp theo của tôi là vạch mặt Cố Thời Nguyệt một cách triệt để, không phải chỉ là những màn đấu khẩu nhỏ. Tôi cần một bằng chứng rõ ràng, không thể chối cãi, trước mặt nhiều người có ảnh hưởng.

Cơ hội đến vào một buổi tiệc trà thân mật do Tô Nhược Y tổ chức, mời một vài vị tiểu thư và phu nhân trong gia tộc và bạn bè thân thiết. Tô Nhược Y, giờ đây đã là đương gia chủ mẫu của phủ Thượng Quan, đang cố gắng xây dựng hình ảnh của một nữ chủ nhân khéo léo, hiếu khách. Tôi biết, đây là một nước cờ tuyệt vời của cô ấy, và cũng là một cơ hội cho tôi.

Tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Tôi dặn Mai Nhi theo dõi chặt chẽ Cố Thời Nguyệt, và Lý Triệt cũng giúp tôi thu thập một số thông tin quan trọng về những người Cố Thời Nguyệt đã từng lợi dụng hoặc hãm hại trong quá khứ.

Buổi tiệc trà diễn ra trong một không khí ấm cúng. Tô Nhược Y, với vẻ đẹp dịu dàng, tiếp đón khách chu đáo. Tôi ngồi cạnh cô ấy, giữ một thái độ trầm tĩnh, quan sát. Cố Thời Nguyệt cũng có mặt, vẫn với vẻ ngoài thanh khiết như sương mai, nhưng ánh mắt thi thoảng lại liếc về phía tôi đầy vẻ dò xét.

Đúng như dự đoán của tôi, Cố Thời Nguyệt không thể kiềm chế được bản tính của mình. Ả bắt đầu "vô tình" kể lại một câu chuyện về việc một vị tiểu thư nào đó đã bị mất một món trang sức quý giá trong một buổi tiệc, và sau đó "vô tình" làm đổ tội cho một người hầu vô tội. Ả ta kể lại câu chuyện với vẻ mặt đầy đồng cảm cho người hầu, nhưng lại ngầm ám chỉ rằng đó là do sự "thiếu cẩn trọng" của chủ nhân.

Đây là một chiêu trò quen thuộc của ả, luôn dùng những câu chuyện không rõ ràng để gieo rắc nghi ngờ và làm mất uy tín của người khác. Và tôi biết, ả ta đang nhắm vào Tô Nhược Y, người giờ đây là chủ mẫu của phủ.

Tôi không đợi ả nói hết. Tôi mỉm cười, giọng nói rõ ràng nhưng không quá gay gắt:

— "Ôi, Thời Nguyệt biểu muội kể chuyện thật hay. Chuyện về món trang sức bị mất đó, ta nhớ không lầm thì nó đã từng xảy ra với... chính muội phải không?"

Cố Thời Nguyệt giật mình. Ánh mắt ả ta thoáng qua sự hoảng loạn.

Tôi tiếp tục, mỗi lời nói là một nhát dao:

— "Ta nhớ rõ ràng, đó là chiếc trâm ngọc bích mà muội rất yêu quý. Và cũng là chính muội đã tự tay cất giấu nó, rồi vu oan cho một nha hoàn tên là Hoa Nhi, đúng không?"

Cố Thời Nguyệt tái mét mặt. Những người có mặt đều sững sờ. Tô Nhược Y nhìn tôi, rồi nhìn Cố Thời Nguyệt, ánh mắt cô ấy đầy vẻ kinh ngạc và nghi ngờ.

Tôi không dừng lại. Tôi quay sang những vị phu nhân khác, giọng nói ôn tồn:

— "Các vị phu nhân có lẽ không biết, Cố Thời Nguyệt biểu muội của ta có một sở thích đặc biệt. Nàng ấy rất thích... dàn dựng những câu chuyện như vậy. Ban đầu, ta cũng từng bị nàng ấy lợi dụng để làm những chuyện dại dột, làm mất mặt gia tộc. Ta từng là một kẻ ngu ngốc, tin lời nàng ấy, để nàng ấy thao túng."

Tôi nói những lời này, không phải để hạ thấp mình, mà là để phơi bày sự thật về Cố Thời Nguyệt. Tôi tiếp tục, giọng điệu sắc bén hơn:

— "Mấy kiếp trước, ta tin ả mù quáng, cứ thế mà bị dắt mũi. Nhưng giờ đây, ta đã sáng mắt. Và ta tin, những người bị oan ức bởi nàng ấy, cũng nên được minh oan."

Tôi nhìn thẳng vào Cố Thời Nguyệt, đôi mắt tôi không chút khoan nhượng:

— "Chuyện của Hoa Nhi nha hoàn, ta đã tìm hiểu rõ. Cô ấy đã bị muội vu oan, và bị đuổi khỏi phủ một cách oan uổng. Chẳng lẽ, muội muốn tiếp tục dùng những chiêu trò này để làm hại Tô Nhược Y chị dâu ta sao?"

Toàn bộ phòng tiệc chìm vào im lặng. Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn vào Cố Thời Nguyệt. Nàng ta không thể nói được lời nào, chỉ có nước mắt bắt đầu tuôn rơi. Nhưng lần này, không ai còn tin vào những giọt nước mắt ấy nữa.

Tô Nhược Y đứng dậy. Cô ấy nhìn Cố Thời Nguyệt với ánh mắt phức tạp, vừa có sự thất vọng, vừa có sự kinh ngạc. Cô ấy không cần nói gì, chỉ ánh mắt đó thôi cũng đủ để xác nhận rằng Cố Thời Nguyệt đã hoàn toàn mất đi sự tin tưởng của cô ấy.

Tôi biết, tôi đã thắng trận này. Tôi đã dùng chính lời lẽ của Cố Thời Nguyệt, dùng quá khứ của tôi, để vạch mặt ả. Đây không còn là cuộc đấu đá cá nhân, mà là sự phơi bày sự thật.

Sau buổi tiệc, tôi âm thầm tiếp cận một số người từng bị "trừng phạt vì đắc tội chị dâu" mà Mai Nhi đã tìm hiểu. Tôi trấn an họ, hứa sẽ giúp họ lấy lại danh dự. Tôi nhận ra, có rất nhiều người là nạn nhân của những "kịch bản" tương tự như tôi, và tất cả đều có một bàn tay đứng sau điều chỉnh họ.

Đây chính là lúc để xây dựng một liên minh mạnh mẽ hơn, không chỉ với Lý Triệt, mà với tất cả những người đã từng bị thao túng.
 
Hệ Thống Tự Cứu Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 17


Vụ vạch mặt tại tiệc trà đã giáng một đòn mạnh vào Cố Thời Nguyệt. Nàng ta không còn giữ được vẻ thanh cao, vô tội thường ngày. Ánh mắt căm hờn mà nàng ta dành cho tôi đã không thể che giấu. Nhưng tôi biết, đó mới chỉ là khởi đầu. Một con cáo bị dồn vào đường cùng sẽ trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.

Hệ thống vẫn giữ im lặng. Sự biến mất của giọng nói máy móc kia không làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm, mà ngược lại, nó là một lời cảnh báo thầm lặng. Ai đó đang theo dõi, và tôi đã thành công trong việc phá vỡ một phần "kịch bản" của họ.

Mở rộng mạng lưới nạn nhân:

Sau buổi tiệc, tôi không chỉ dừng lại ở việc minh oan cho Hoa Nhi. Tôi chủ động tiếp cận những người khác từng bị Cố Thời Nguyệt hãm hại hoặc lợi dụng.

— "Ta biết, có những điều các người không thể nói ra. Nhưng nếu các người muốn công bằng, ta sẽ giúp." – Tôi nói với họ, không hứa hẹn điều gì viển vông, mà chỉ đưa ra một cơ hội.

Một vài người ban đầu còn e dè, sợ hãi. Họ đã bị Cố Thời Nguyệt và "nhà điều khiển" làm cho mất lòng tin vào công lý. Nhưng khi thấy tôi không ngừng nghỉ, và với sự giúp đỡ từ Mai Nhi, những mảnh ghép về sự thật dần được hé lộ, họ bắt đầu tin tưởng tôi.

Tôi đã giúp một lão quản gia bị Cố Thời Nguyệt vu oan ăn cắp tiền quỹ để lấy lòng chủ nhân cũ; giúp một tiểu nha hoàn bị đẩy vào chỗ chết vì "vô tình" làm rơi vật phẩm giả mạo để đổ tội cho người khác.

Mỗi câu chuyện là một minh chứng cho sự tàn độc của Cố Thời Nguyệt, và một bằng chứng cho thấy có một bàn tay vô hình đang thao túng mọi thứ. Những người này, từ những nạn nhân đơn lẻ, dần trở thành một mạng lưới nhỏ của những người bất mãn, những người muốn đòi lại công bằng. Họ sẵn lòng cung cấp thông tin, thậm chí là làm những việc nhỏ cho tôi.

Phản ứng từ Cố Thời Nguyệt và "nhà điều khiển":

Cố Thời Nguyệt không còn ra mặt nữa. Ả ẩn mình, như một con rắn độc đang chờ thời cơ. Tôi biết, ả đang liên lạc với "nhà điều khiển" để tìm cách đối phó với tôi.

Và quả nhiên, các "sự cố" bắt đầu xảy ra một cách tinh vi hơn, nhắm vào những điểm yếu của tôi.

Đầu tiên là về sức khỏe. Bỗng nhiên, tôi thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, khó ngủ, và thỉnh thoảng còn bị đau đầu dữ dội. Tôi biết đây không phải là bệnh tật tự nhiên. Mai Nhi đã phát hiện ra có người đã lén bỏ một loại bột không rõ nguồn gốc vào trà của tôi.

Tôi không hoảng sợ. Tôi sai Mai Nhi thu thập mẫu bột và bí mật gửi cho Lý Triệt để anh ta điều tra. Tôi biết, đây là một chiêu trò của "nhà điều khiển" để làm suy yếu tôi, khiến tôi không còn đủ tỉnh táo để đối phó.

Tiếp theo là về tài chính và uy tín của gia tộc. Một số khoản chi tiêu lớn trong phủ bỗng nhiên bị thất thoát một cách khó hiểu. Cùng lúc đó, các hợp đồng làm ăn của phụ thân bị trục trặc, khiến uy tín của Thượng Quan gia bị ảnh hưởng. Điều này không chỉ gây áp lực cho tôi, mà còn khiến phụ thân và huynh trưởng tôi bận rộn hơn với công việc bên ngoài, giảm sự chú ý của họ đến những gì đang diễn ra trong phủ.

Tôi và Lý Triệt nhận định, đây là một phần của "thí nghiệm số mệnh". "Nhà điều khiển" đang cố gắng tạo ra những thử thách mới, phức tạp hơn, để xem tôi có thể vượt qua được không, hay sẽ lại bị nhấn chìm.

Sự trưởng thành của Tô Nhược Y:

Một điều bất ngờ là Tô Nhược Y. Sau hôn lễ, cô ấy không còn quá yếu đuối như trong ký ức của tôi. Vụ việc Cố Thời Nguyệt bị vạch mặt tại tiệc trà đã khiến cô ấy thay đổi. Cô ấy không còn tin tưởng Cố Thời Nguyệt một cách mù quáng nữa, và bắt đầu quan sát mọi thứ một cách độc lập hơn.

Một lần, cô ấy chủ động đến tìm tôi.

— "Muội muội, những chuyện muội nói hôm đó... là thật sao?" – Cô ấy hỏi, giọng khẽ khàng nhưng ánh mắt đầy vẻ băn khoăn.

Tôi nhìn thẳng vào cô ấy.

— "Chị dâu, muội có thể tự mình tìm hiểu. Sự thật luôn nằm ở những chi tiết nhỏ nhất, và ở những lời thì thầm mà không ai để ý."

Tô Nhược Y trầm ngâm. Cô ấy không nói gì thêm, nhưng tôi biết, hạt giống nghi ngờ và sự thức tỉnh đã được gieo trong lòng cô ấy. Cô ấy bắt đầu âm thầm điều tra, và điều đó khiến cô ấy dần trở nên kiên cường và sắc sảo hơn. Dù không phải đồng minh trực tiếp của tôi trong cuộc chiến chống lại "thí nghiệm", nhưng sự trưởng thành của cô ấy sẽ là một yếu tố quan trọng, giúp tôi giảm bớt gánh nặng phải bảo vệ cô ấy.

Tôi hiểu rằng, đây không còn là cuộc chiến cá nhân nữa. Nó là cuộc chiến để vạch trần một âm mưu lớn, giải phóng tất cả chúng tôi khỏi sợi dây định mệnh vô hình. Và tôi, Thượng Quan Minh Nguyệt, sẽ là người kết thúc nó.
 
Hệ Thống Tự Cứu Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 18


Cuộc chiến với Cố Thời Nguyệt ngày càng tinh vi. Nàng ta không còn tấn công trực diện mà dùng những chiêu trò ngầm, nhắm vào những yếu tố then chốt như sức khỏe và tài chính của gia tộc. Tuy nhiên, mỗi chiêu trò của ả lại vô tình cung cấp thêm manh mối, giúp tôi và Lý Triệt tiến gần hơn đến bí mật của "nhà điều khiển" và bản chất của "thí nghiệm số mệnh".

Hệ thống vẫn giữ im lặng. Điều này vừa là sự giải thoát, vừa là nỗi ám ảnh. Nó giống như một bóng ma vô hình, luôn hiện hữu nhưng không bao giờ lộ diện, buộc tôi phải luôn cảnh giác.

Manh mối mới từ chiếc vòng tay gỗ đàn hương:

Trong một lần Lý Triệt đến phủ Thượng Quan để "thăm hỏi tình hình sức khỏe của lão thái quân", anh ta đã bí mật trao cho tôi chiếc vòng tay gỗ đàn hương. Chiếc vòng vẫn như cũ, nhưng lần này, tôi cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ lạ tỏa ra từ nó.

— "Ta đã cố gắng tìm hiểu về chiếc vòng này." – Lý Triệt nói khẽ. – "Nó không phải là gỗ đàn hương bình thường. Nó được chế tác từ một loại gỗ quý hiếm, có khả năng kết nối với những 'linh hồn' bị mắc kẹt trong các vòng lặp."

Tôi ngạc nhiên nhìn anh. "Linh hồn bị mắc kẹt?"

— "Đúng vậy." – Anh gật đầu. – "Theo ghi chép cổ, mỗi khi một 'biến số' chết đi và tái sinh trong một vòng lặp, một phần nhỏ 'ký ức linh hồn' của họ sẽ được lưu giữ lại trong những vật phẩm đặc biệt như chiếc vòng này. Và chiếc vòng này... có thể giúp nàng liên kết với những ký ức đó, thậm chí là với những 'linh hồn' đã từng trải qua vòng lặp."

Tôi cầm chiếc vòng, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng bàn tay. Điều này có nghĩa là, những giấc mơ và ký ức mơ hồ của tôi về các kiếp trước, không phải là ảo giác, mà là những mảnh ghép của "ký ức linh hồn" đã được lưu giữ.

Tiếng nói thứ hai trong đầu tôi:

Đêm đó, tôi đeo chiếc vòng tay lên. Khi tôi nhắm mắt lại, cố gắng tập trung, một giọng nói khác bỗng vang lên trong đầu tôi. Nó không phải là giọng máy móc của hệ thống, cũng không phải tiếng của tôi. Đó là một giọng nói yếu ớt, mơ hồ, như tiếng thì thầm từ rất xa.

"Cẩn thận... Hộp gỗ... bí mật..."

Giọng nói đó chỉ kéo dài vài giây, rồi im bặt. Tôi giật mình mở mắt. "Hộp gỗ bí mật?" Chi tiết này chưa từng xuất hiện trong bất kỳ kiếp nào của tôi, cũng chưa từng được Lý Triệt nhắc đến.

Tôi lập tức liên lạc với Lý Triệt, kể cho anh nghe về giọng nói đó. Anh ta cũng ngạc nhiên.

— "Hộp gỗ bí mật... có thể là nơi cất giữ những thông tin quan trọng của 'Kẻ Sáng Lập', hoặc là một công cụ để điều khiển 'thí nghiệm'." – Lý Triệt suy đoán. – "Chúng ta cần phải tìm ra nó."

Manh mối từ Cố Thời Nguyệt:

Tôi bắt đầu theo dõi Cố Thời Nguyệt chặt chẽ hơn, không chỉ thông qua Mai Nhi, mà còn qua những người trong mạng lưới mới của tôi. Tôi nhận ra, sau khi bị vạch mặt, ả ta thường xuyên lui tới một căn phòng nhỏ nằm sâu trong hậu viện, một căn phòng ít ai để ý, thường được dùng để chứa đồ cũ.

Đây là một căn phòng mà trong các kiếp trước, tôi chưa bao giờ bận tâm đến. Nhưng bây giờ, với gợi ý từ giọng nói bí ẩn và sự cảnh giác cao độ, tôi nhận ra sự bất thường.

Một đêm, tôi cùng Mai Nhi và một vài hạ nhân thân tín lẻn vào căn phòng đó. Căn phòng cũ kỹ, bụi bặm, đầy những đồ đạc bỏ đi. Nhưng sau khi tìm kiếm kỹ lưỡng, Mai Nhi đã phát hiện ra một chi tiết bất thường: một viên gạch lát sàn có vẻ hơi lỏng lẻo.

Chúng tôi cạy viên gạch lên. Bên dưới là một hốc nhỏ, và trong đó, có một hộp gỗ được chạm khắc tinh xảo.

Tôi run rẩy mở hộp. Bên trong không phải là vàng bạc châu báu, mà là những mảnh giấy nhỏ, cũ kỹ, được viết bằng một loại chữ viết tay rất lạ. Kèm theo đó là một viên ngọc nhỏ, phát sáng mờ ảo trong bóng tối.

Tôi nhận ra những mảnh giấy đó. Chúng chứa đựng những "nhiệm vụ" và "chỉ thị" cho Cố Thời Nguyệt, được viết bằng một loại ngôn ngữ mã hóa. Và kinh hoàng hơn, tôi tìm thấy một vài mảnh giấy đã cũ nát, ghi lại chi tiết các "vòng lặp" của tôi, những nhiệm vụ tôi phải hoàn thành, và cả những "kết cục" đã được định sẵn.

Tôi chính là một phần của "thí nghiệm".

Viên ngọc phát sáng mờ ảo. Tôi chạm tay vào nó, và ngay lập tức, một luồng ký ức khổng lồ ùa về trong đầu tôi. Đó là ký ức của Cố Thời Nguyệt. Không phải là ký ức của một trà xanh xảo quyệt, mà là ký ức của một người khác – một người phụ nữ lạnh lùng, mang trên mình bộ đồ kỳ lạ, đang đứng trước một màn hình lớn, thao tác trên những dòng lệnh phức tạp.

Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên, không phải trong đầu tôi, mà là từ ký ức của người phụ nữ đó: "Kẻ Sáng Lập đã quyết định. Thí nghiệm 'Minh Nguyệt' sẽ tiếp tục vòng lặp thứ tư. Chủ nhiệm 'Thời Nguyệt', nhiệm vụ của cô là đảm bảo 'biến số' đi đúng kịch bản."

Cố Thời Nguyệt không phải là "chủ nhiệm" của hệ thống. Ả ta cũng là một nạn nhân bị điều khiển, bị ép buộc phải thực hiện những nhiệm vụ tàn nhẫn để duy trì "kịch bản". Kẻ điều khiển ả ta, kẻ đứng sau tất cả, là một người phụ nữ khác, một "Kẻ Sáng Lập" thực sự.

Tôi sững sờ. Tất cả những hận thù của tôi dành cho Cố Thời Nguyệt bỗng chốc tan biến, nhường chỗ cho sự kinh hoàng và một nỗi đau thấu hiểu. Cố Thời Nguyệt, cũng như tôi, đang bị một kẻ vô hình thao túng.

Và tôi biết, tôi đã tìm ra kẻ giấu mặt thực sự. Cuộc chiến không còn là cá nhân, mà là vì tự do của tất cả chúng tôi.
 
Hệ Thống Tự Cứu Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 19


Sự thật về Cố Thời Nguyệt như một cú sét đánh ngang tai. Nàng ta không phải là kẻ thù duy nhất, mà cũng là một con rối, một "chủ nhiệm hệ thống" bị ép buộc. Nỗi hận thù của tôi đã chuyển hóa thành một sự thấu hiểu sâu sắc, và mục tiêu của tôi giờ đây không chỉ là thoát thân, mà là giải phóng tất cả những "biến số" đang bị thao túng.

Hộp gỗ bí mật chứa đựng những chỉ thị và "kịch bản" cho Cố Thời Nguyệt là bằng chứng không thể chối cãi. Viên ngọc nhỏ, nơi lưu giữ ký ức của người phụ nữ lạnh lùng tự xưng là "Kẻ Sáng Lập", đã cho tôi cái nhìn trực tiếp vào bản chất tàn nhẫn của cuộc "thí nghiệm số mệnh" này. Kẻ thù của chúng tôi không phải là một người sống trong thế giới này, mà là một thế lực bí ẩn, mạnh mẽ hơn nhiều.

Hệ thống trong đầu tôi vẫn giữ im lặng tuyệt đối. Nó giống như một con dao găm đã rơi xuống đất, không còn nguy hiểm trực tiếp, nhưng sự hiện diện của nó vẫn nhắc nhở về mối đe dọa tiềm tàng.

Hợp tác toàn diện:

Tôi lập tức liên lạc với Lý Triệt. Anh ta đến ngay lập tức, nhìn vào hộp gỗ và viên ngọc với vẻ mặt nghiêm nghị. Khi tôi kể về những gì mình đã thấy trong ký ức của "Kẻ Sáng Lập", ánh mắt anh ta trở nên kiên định hơn bao giờ hết.

— "Đây là bằng chứng mà chúng ta cần." – Lý Triệt nói, giọng anh ta trầm ấm nhưng đầy sức mạnh. – "Họ đang thao túng số phận của chúng ta, biến chúng ta thành những quân cờ trong trò chơi của họ."

Chúng tôi quyết định mở rộng mặt trận. Cuộc chiến này không chỉ là của riêng tôi và Lý Triệt. Chúng tôi cần sự giúp đỡ của những người khác, những người đã từng là "biến số" hoặc là nạn nhân của "kịch bản".

Mạng lưới của những "biến số" và nạn nhân:

Tôi kể cho Lý Triệt nghe về mạng lưới các hạ nhân và những người đã từng bị Cố Thời Nguyệt hãm hại mà tôi đã tập hợp được. Dù họ không có quyền lực, nhưng họ có thông tin, và quan trọng nhất, họ có lòng căm phẫn đối với những gì đã xảy ra. Lý Triệt đồng ý. Anh ta đề nghị sử dụng mạng lưới tình báo của Trấn Bắc Hầu phủ để liên kết với họ, biến họ thành những "tai mắt" và "lưỡi dao" sắc bén của chúng tôi.

Chúng tôi cũng bắt đầu tìm kiếm những "biến số" khác – những người có số mệnh bất thường, những người từng trải qua những sự kiện kỳ lạ không giải thích được. Lý Triệt đã có một danh sách sơ bộ dựa trên những ghi chép cổ mà anh ta tìm được. Mục tiêu là liên lạc với họ, chia sẻ sự thật, và tạo thành một liên minh mạnh mẽ để chống lại "Kẻ Sáng Lập".

Đối phó với Cố Thời Nguyệt (và kẻ đứng sau):

Cố Thời Nguyệt, sau khi bị vạch mặt tại tiệc trà, đã hoàn toàn rút lui vào bóng tối. Nàng ta biết tôi đã biết quá nhiều. Tôi tin rằng nàng ta đang nhận chỉ thị trực tiếp từ "Kẻ Sáng Lập" để tìm cách vô hiệu hóa tôi.

Lý Triệt đã phát hiện ra một chi tiết quan trọng: "Kẻ Sáng Lập" dường như chỉ có thể thao túng trực tiếp Cố Thời Nguyệt khi nàng ta ở một địa điểm cụ thể – một ngôi miếu hoang vắng nằm sâu trong rừng phía tây kinh thành. Đó chính là nơi Hồng Ngọc đã từng thấy Cố Thời Nguyệt gặp gỡ người đàn ông bí ẩn.

— "Có vẻ như đó là nơi mà họ dùng để 'phát tín hiệu' điều khiển các 'chủ nhiệm hệ thống'." – Lý Triệt suy đoán. – "Nếu chúng ta có thể vô hiệu hóa địa điểm đó, hoặc bắt được 'chủ nhiệm' ở đó, chúng ta có thể tìm ra kẻ giấu mặt."

Đòn quyết định:

Chúng tôi quyết định đã đến lúc ra đòn quyết định. Mục tiêu của chúng tôi không phải là g**t ch*t Cố Thời Nguyệt, mà là bắt giữ nàng ta, và quan trọng hơn, vô hiệu hóa ngôi miếu hoang vắng đó – điểm kết nối giữa "Kẻ Sáng Lập" và "chủ nhiệm hệ thống".

Kế hoạch được vạch ra chi tiết. Lý Triệt sẽ cử một đội binh sĩ tinh nhuệ của Trấn Bắc Hầu phủ, cải trang thành những người đi săn, để bao vây ngôi miếu hoang. Tôi sẽ là người dẫn dụ Cố Thời Nguyệt đến đó.

— "Nàng có chắc không?" – Lý Triệt nhìn tôi, ánh mắt đầy lo lắng. – "Nguy hiểm lắm. Nếu 'Kẻ Sáng Lập' nhận ra ý đồ của chúng ta..."

Tôi gật đầu, ánh mắt kiên định.

— "Đã đến lúc kết thúc trò chơi này rồi. Chúng ta không thể mãi mãi sống dưới sự điều khiển của họ được."

Tôi bí mật gửi một bức thư cho Cố Thời Nguyệt. Không phải là lời thách đấu, cũng không phải là lời đe dọa. Mà là một lời nhắn đơn giản, mang theo một thông tin giả mạo về một "bằng chứng mới" về sự thao túng của nàng ta, và địa điểm mà tôi "vô tình" phát hiện ra nó – chính là ngôi miếu hoang vắng.

Tôi biết, Cố Thời Nguyệt sẽ không bỏ qua cơ hội này để đến đó, tìm cách "xử lý" bằng chứng, và cũng là để liên lạc với "Kẻ Sáng Lập" để nhận chỉ thị mới. Nàng ta sẽ nghĩ tôi đang mắc bẫy.

Nhưng nàng ta không biết, chính nàng ta mới là con mồi.

Đêm đó, trời không trăng, mây đen giăng kín. Tôi mặc một bộ đồ đen đơn giản, hòa mình vào bóng tối. Trong lòng bàn tay tôi là chiếc vòng gỗ đàn hương ấm áp. Tiếng "Kẻ Sáng Lập" và Cố Thời Nguyệt cứ văng vẳng trong đầu tôi, nhưng giờ đây, chúng không còn là nỗi ám ảnh, mà là động lực để tôi kết thúc mọi chuyện.

Cuộc chiến cuối cùng, để giành lại tự do và số mệnh của chính mình, đã bắt đầu.
 
Back
Top Bottom