Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hệ Thống Tự Cứu Của Nữ Phụ Pháo Hôi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
412,064
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczO7eD5gs23ic-fRQmUuyEZZwMRBPBZfCy4nJAvM3PL3qlfSNvmJkYivWealEoTMQncrROndLu7FXGFyl-cOiK9-9Hgrg5pgde0kVMyh3PnV1HPxGN8e2PVhcQk0WMb04UCcC1zqJXVOs9zs5nly8iY-=w215-h322-s-no-gm

Hệ Thống Tự Cứu Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Xuyên Không, Trọng Sinh, Cổ Đại, Khác, Hệ Thống
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Người ta vẫn hỏi: "Nếu biết trước kết cục, liệu còn ai dám bước tiếp?"

Thượng Quan Minh Nguyệt chính là người đó. Ba lần chết thảm dưới tay "trà xanh" Cố Thời Nguyệt, ba lần nếm trải tận cùng bi kịch. Mọi sự kiện, mọi nỗi đau đều đã khắc sâu trong ký ức, định hình số phận bi thương của nàng trong một "kịch bản" tàn khốc.

Khi biết trước cả sự sống và cái chết, liệu Minh Nguyệt có thể viết lại hồi kết, hay sẽ lại bị cuốn vào vòng xoáy định mệnh khắc nghiệt?​
 
Hệ Thống Tự Cứu Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 1


Người ta vẫn hỏi: “Nếu biết trước kết cục, liệu còn ai dám bước tiếp?”

Còn tôi thì từng ngây ngô tin rằng: “Biết trước kết cục rồi, ít nhất cũng đỡ phải sai.”

Kết quả là… tôi xuyên vào truyện, biết trước kết cục — và vẫn sai. Sai không trượt phát nào, sai từ lông mày tới móng chân, sai sạch sành sanh từ đầu đến cuối, đến mức chết cháy một cách gọn ghẽ. Chết xong còn chẳng được về nhà, mà phải sống lại — trong chính câu chuyện ấy.

Lần đầu tiên tôi nếm mùi hỏa hoạn, da thịt cháy sém, xương cốt như nứt vụn dưới sức nóng. Nó không chỉ là nỗi đau thể xác — mà còn là sự tủi nhục ê chề khi nhận ra: mình chết một cách vô nghĩa, như một món đạo cụ hết vai bị ném vào lò đốt. Tôi cứ ngỡ, đó là dấu chấm hết.

Nhưng không.

Cảm giác tan chảy trong lửa, mùi khét lẹt len lỏi tận xương, vẫn vương vất ngay cả trong giấc mơ và cả những lúc tôi tỉnh táo nhất.

Tỉnh lại lần đầu tiên, tôi đang nằm dưới gốc lộc vừng trong viện thứ phòng phủ Thượng Quan. Trời tháng sáu nóng như có ai đun bếp ngay dưới chiếu, mồ hôi ướt đẫm cả lưng, mà người thì vẫn cứng đờ, mắt trân trân nhìn đám lá xanh xao động trên cao.

Trong đầu tôi chỉ có ba chữ: “Đây là đâu?”

Năm giây sau, ba chữ khác xuất hiện: “Ủa quen quen…”

Cho đến khi thấy tấm bình phong vẽ chim công phía xa, rồi nghe cái giọng mềm như cháo loãng vang lên sau lưng:

— “Muội muội, lại nằm ngoài trời giữa trưa à? Kẻo cảm nắng đấy.”

Tôi biết. Mình tiêu rồi.

Đó là Tô Nhược Y — nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết cổ trang tôi từng đọc lúc thất tình năm ba đại học. Một đóa sen trắng chính hiệu, đi tới đâu cũng bị hãm hại — mà kỳ lạ thay, ai cũng muốn hại cô.

Lúc này, cô ấy vẫn là vị hôn thê của huynh trưởng tôi, Thượng Quan Lệnh, chưa chính thức gả vào phủ.

Mà tôi — người đang nằm ngửa dưới gốc cây đây — chính là em chồng tương lai của cô ấy, Thượng Quan Minh Nguyệt. Một nhân vật phụ của phụ, trong truyện còn chưa kịp được vẽ mặt đã chết cháy ở chương 5.

Chết vì gì?

Vì quá ngu.

Tôi còn nhớ rõ, lúc đó tôi vẫn mơ mộng. Ngay khi tỉnh lại lần đầu, trong đầu tôi vang lên một giọng nói máy móc, tự xưng là "Hệ thống Xuyên sách số 7". Nó bảo tôi là "nhân vật phụ phản diện cần hoàn thành nhiệm vụ để duy trì cốt truyện gốc".

Tôi nghĩ: “À, xuyên vào truyện thôi mà. Diễn tròn vai, chọc tức chị dâu vài câu, dẫm lên váy cô ấy một lần, rồi hết năm chương là hệ thống đưa mình về.”

Tôi thậm chí còn cố gắng… diễn tốt. Nhăn mặt đúng lúc, hất tóc đúng chỗ, nặn ra vài câu cay độc kiểu:

— “Chị dâu thì sao? Cũng chỉ là người ngoài bước vào cửa.”

Tôi tưởng vậy là đủ. Nhưng tôi đã quên mất một chi tiết chết người, tôi chỉ là NPC. Mà phản diện thật sự lại là người khác.

Tên là Cố Thời Nguyệt. Biểu muội của tôi. Vẻ ngoài mềm như đậu hũ non, mắt lúc nào cũng long lanh như sắp khóc, miệng thì nhỏ nhẹ đến mức muốn cạy nắp bình tương ra cũng phải xin lỗi:

— “Muội muội đừng hiểu lầm, tỷ tỷ thật sự không có ý đó mà…”

Ả ta liên tục khuyên nhủ tôi, vẻ mặt lo lắng, giọng nói như rót mật: “Nhược Y tỷ tỷ lợi hại thật đấy, biểu muội vẫn là nên học hỏi tỷ ấy nhiều hơn. Tỷ ấy khéo léo vậy, còn muội, đừng để làm mất mặt gia tộc mình đó.”

Chỉ bằng mấy câu đó, Thượng Quan Minh Nguyệt trong tiểu thuyết gốc sinh lòng đố kỵ, luôn muốn hạ bệ Nhược Y. Còn tôi, đã tới nơi này rồi, thì cứ thuận theo cốt truyện mà làm tới.

Rồi hệ thống giao nhiệm vụ tiếp theo: "Đổ lỗi cho Tô Nhược Y làm mất mặt gia tộc trong tiệc mừng thọ sắp tới." Tôi làm theo một cách máy móc, dù trong lòng cũng hơi… nhột nhột. Không biết có quá đáng không, nhưng hệ thống bảo: làm vậy thì cốt truyện mới đúng.

Kết quả?

Tôi bị đá khỏi cốt truyện chính như một miếng dưa thừa, bị gả cho một tên tra nam — gia trưởng, vũ phu, vừa dốt vừa hôi nách. Ngày ngày bị đánh, đêm đêm bị chửi. Cuối cùng, một trận hỏa hoạn thiêu rụi cả hậu viện.

Tôi chết trong biển lửa.

Đau đớn. Nhục nhã. Nhưng vẫn vui vẻ nghĩ bụng: "Cuối cùng cũng thoát được rồi. Hệ thống sẽ đưa mình về nhà thôi."

Nhưng không có tiếng hệ thống nào vang lên nữa. Chỉ có bóng tối và mùi khét lẹt.

Cho đến khi…

Tỉnh lại lần thứ hai, tôi vẫn nằm dưới gốc lộc vừng ấy, trời vẫn tháng sáu. Gió thổi qua, tôi rùng mình. Không phải vì lạnh, mà vì cái mùi khét lẹt ấy vẫn còn ám trong tóc, trong kẽ tay, dù thân thể này vẫn còn nguyên vẹn.

Tôi bật dậy. Tim đập thình thịch.

Và lúc ấy, tôi hiểu ra một chuyện:

Tôi. Không. Thoát. Được.

Chết cũng không thoát. Sống lại thì sống lại trong truyện. Mà vẫn là vai em chồng ngốc nghếch ấy.

Ông trời chắc hẳn đang chơi trò luân hồi phiên bản độc quyền dành cho đứa não ngắn như tôi.

Tôi ngửa mặt lên trời, cười một tiếng rất… đắng:

— "Ông nội nó. Ngươi còn muốn bắt ta ch** thêm lần nữa"
 
Hệ Thống Tự Cứu Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 2


Tôi tỉnh dậy, việc đầu tiên là… véo má.

Vẫn đau.

Véo tiếp tay trái. Cũng đau.

Thử búng vào trán. Lần này thì chảy cả nước mắt.

— “Đệt… là thật.”

Tôi sống lại.

Lần thứ hai.

Vẫn là mùa hạ, vẫn là gốc lộc vừng đó, và vẫn là cái giọng quen thuộc ấy vang lên, như thể mọi thứ chỉ là giấc mộng giữa trưa nắng:

— “Muội muội, trời nắng to, vào trong nghỉ đi, cẩn thận cảm nắng.”

Tô Nhược Y đứng đó, dịu dàng như gió sớm, thánh thiện như bồ tát giáng trần. Còn tôi thì.. mấy người đòi hỏi gì ở một kẻ vừa doạ quỷ môn quan về được chứ!

Lần này, không có tiếng hệ thống nào trong đầu tôi. Có lẽ nó vẫn đang "tắt nguồn" sau cái chết cháy của tôi. Tôi vẫn chưa được "về nhà", và điều đó khiến nỗi sợ hãi từ lần trước bùng lên mạnh mẽ hơn. Tôi chạy vội vào phòng, đóng sập cửa lại. Trong đầu tôi tua lại toàn bộ chương 1 của đời mình như một cuốn phim tư liệu bi thương.

Tôi đã sống sai. Sai từ ánh nhìn đầu tiên đến hơi thở cuối cùng.

Mẹ nó, đang lẽ lĩnh cơm hộp xong phải được về chứ? Hệ thống đã nói rõ tôi chỉ có nhiệm vụ thúc đẩy cốt truyện. Tôi đã làm đúng vai trò của một Thượng Quan Minh Nguyệt rồi, bắt nạt nữ chính cũng bắt nạt rồi, cơm hộp cũng lĩnh rồi. Sao còn kéo tôi quay lại??

Với một loạt câu hỏi trong đầu. Tôi bắt đầu ghi chép. Tự làm một quyển "sổ sinh tồn giữa chốn sen trắng và trà xanh". Tôi không còn tin lời hệ thống, tôi tin vào bản năng của mình.

Trang đầu tiên, tôi viết to:

“Người tốt không bao giờ nói ‘Tỷ không sao, muội đừng buồn’. Vì người tốt thật sự, biết rõ muội buồn là do tỷ.”

Sau đó là danh sách cần cảnh giác:

Cố Thời Nguyệt – Biểu muội, biểu cảm ngây thơ, nội tâm xảo trá, khả năng nước mắt theo yêu cầu trong 3 giây. Phản diện chính trong nguyên tác.

Tô Nhược Y – Vị hôn thê của huynh trưởng - Thượng Quan Cảnh Hà, là nữ chính - nhưng ai dính vào người đó xui xẻo. Tránh xa để sống lâu.

Thượng Quan Minh Nguyệt – Là tôi, nhưng phiên bản trước. Ghi chú: não cá vàng, thích diễn, dễ bị dụ, đành hanh, ngu ngốc (TT)

Gạch đỏ: "Đừng tin bất kỳ ai cười với mình quá lâu."

Tôi bắt đầu dè chừng từng câu nói. Từng cái nhướng mày của Cố Thời Nguyệt, từng ánh nhìn ướt át của chị dâu tương lai, tôi đều ghi lại. Tôi cố gắng nói ít thôi, ít cãi nhau với Tô Nhược Y, ít hắt hủi người nhà hơn. Tôi tập mỉm cười, để che giấu sự cảnh giác bên trong.

Có người hỏi tôi:

— “Minh Nguyệt muội muội hôm nay sao lạ thế?”

Tôi mỉm cười:

— “Không sao đâu. Muội bị gió táp vào mặt, táp đến tỉnh người.”

Cố Thời Nguyệt vẫn đáng yêu như cũ. Cười e lệ, mắt cong cong, giọng dịu đến mức ru ngủ:

— “Muội muội uống chút trà mát đi, hôm nay thời tiết oi bức lắm.”

Tôi nhìn ly trà như nhìn một cái mìn, chậm rãi đáp:

— “Tỷ tỷ uống trước đi.”

Ả khẽ khựng lại một chút — chỉ một chút — rồi cười dịu dàng:

— “Đương nhiên.”

Uống một ngụm, rồi đưa lại cho tôi.

Tôi nhận lấy, đặt lên bàn. Không uống.

Tôi bắt đầu làm một điều chưa từng làm ở kiếp đầu: quan sát.

Tôi thấy mỗi lần tôi nhíu mày, Cố Thời Nguyệt lại giả vờ rối rít chạy tới. Tôi thấy mỗi lần tôi định đi chỗ khác, ả lại khéo léo kéo Tô Nhược Y đến. Tôi như một con cá được bày lên thớt, mà họ thì luân phiên mài dao.

Mà lạ lắm.

Tô Nhược Y vẫn tốt bụng như thế, vẫn giúp tôi xin tội trước mẫu thân, vẫn dắt tôi đi chọn lụa, tặng tôi ghim cài đầu… Nhưng tại sao mỗi lần tôi gặp rắc rối, đều là sau khi gặp cô ấy?

Tiệc rằm sắp tới, hệ thống vẫn không xuất hiện, nhưng tôi nhớ rõ nhiệm vụ cũ: "Đổ lỗi cho Tô Nhược Y làm mất mặt gia tộc." Kiếp trước tôi làm theo nguyên tác, chống đối Nhược Hy. Sau cùng chết cháy. Nghĩ lại vẫn thấy rùng mình. Lần này sống lại, tôi quyết không làm theo lời hệ thống chết tiệt đó nữa.

Kết quả? Tiệc rằm vẫn diễn ra suôn sẻ, Tô Nhược Y vẫn tỏa sáng, không một tai tiếng nào.

Nhưng tôi thì bị cô lập. Tai tiếng "ác miệng", "ghen tị", "chướng mắt" vẫn đeo bám tôi. Đêm hôm, không phải nước sôi, mà là những lời xì xầm, những ánh mắt khinh miệt, và cả những lần đồ đạc của tôi bị "vô tình" làm hỏng. Cuối cùng, một đêm trăng, tôi đi dạo trong hồ hoa viên, chân trượt… hay bị đẩy, không rõ.

Tôi chết chìm.

Lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng cười khẽ văng vẳng bên tai, mềm nhũn như tơ, nhưng đầy độc địa:

— "Chị à, sống khôn ngoan một chút không khó đâu."

Cái lạnh của nước ngấm vào phổi, cảm giác nghẹt thở và bất lực khi đôi tay không thể với tới bất cứ thứ gì... Nó khác hẳn cái nóng bỏng của lửa, nhưng cùng một nỗi sợ hãi tột cùng: mình sẽ mãi bị mắc kẹt ở đây.

Và rồi, tôi lại tỉnh dậy.

Lần thứ ba, vẫn dưới tán lộc vừng đó, trời vẫn tháng sáu.

Mùi máu vẫn vương nơi đầu lưỡi.

Tôi ngồi bật dậy, nhìn thẳng vào bóng người mặc áo trắng đang bước tới, cười ngọt ngào như cũ:

— “Muội muội, lại phơi nắng sao?”

Đó là Cố Thời Nguyệt. Tôi không mỉm cười nữa. Tôi cũng không chờ chết nữa. Tôi sẽ không hiền, không ngu, và không bỏ qua nữa.

Kiếp này, nếu đã không cho tôi đường sống, vậy thì…

Tôi sẽ lấy dao, tự mở một con đường.
 
Hệ Thống Tự Cứu Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 3


Tôi đã trải qua hai lần chết thảm, và cả hai lần đều do tin lời, tin người. Lần đầu tin hệ thống và Cố Thời Nguyệt, lần thứ hai tin rằng chỉ cần im lặng và cẩn trọng thì sẽ an toàn. Nhưng kết quả thì sao? Vẫn là cái chết.

Lần này, tôi quyết định phản công. Không thèm đợi hệ thống lên tiếng, không bàng quan ngó lo nữa.

Người đời nói: “Người hiền thì sống lâu” – là sống lâu trong lòng người khác, còn bản thân thì chết sớm. Tôi thì không muốn chết nữa.

Tôi muốn diễn. Diễn vai em chồng độc ác, nhưng thông minh. Một loại độc ác có lý lẽ, có đạo đức xã hội, có giấy chứng nhận "không động tay động chân".

Mở màn là kế sách đầu tiên – bẫy nước hoa sen.

Chuyện là thế này.

Tô Nhược Y có một thói quen: mỗi sáng sớm đều đi dạo vườn sen, vờ ngắt vài cành mang về cắm, sau đó được hạ nhân ca tụng là "gần gũi thiên nhiên, không kiêu sa lòe loẹt như Minh Nguyệt cô nương".

Cố Thời Nguyệt thì tinh tế hơn. Nàng ta không dạo vườn, nàng ta… rón rén bước sau.

Đúng vậy. Sau ba hôm rình bụi tre, tôi phát hiện: mỗi khi Tô Nhược Y đi vườn sen, thì sau lưng nàng ta luôn có một cái bóng lướt nhẹ như ma nữ – chính là Cố Thời Nguyệt. Rất đúng giờ, rất kiên nhẫn, và rất lén lút.

Vì sao ư?

Vì trong tay ả, luôn cầm một thứ: gói phấn dưỡng da tự chế, mỗi lần sẽ lén thoa lên lá sen mà chị dâu hay chạm vào.

Loại phấn ấy thì không gây chết người. Chỉ gây… mẩn đỏ, bong da, nổi mụn lấm tấm trong vòng 2 canh giờ sau tiếp xúc. Rất nhẹ, rất tinh vi, đủ để các nha hoàn xì xầm rằng "da chị dâu hình như không còn mịn màng như xưa…", "chắc do tuổi tác rồi…"

Tôi biết trò đó. Vì kiếp trước tôi cũng từng làm thế với ả – lúc đó tôi tưởng ả là hồ ly giật chồng chị mình. Giờ thì biết: hồ ly là tôi, còn ả là cáo đội lốt thỏ.

Tôi không ngăn ả.

Tôi chỉ thay phấn.

Tối đó, tôi nhờ Xuân Tử – nha hoàn tâm phúc duy nhất còn chưa bị "cải tạo tư tưởng" bởi Cố Thời Nguyệt – lẻn vào phòng Cố Thời Nguyệt, tráo gói phấn dưỡng da gây mẩn đỏ thành phấn tăng bắt nắng cực mạnh.

Sáng hôm sau, mọi thứ diễn ra như tôi tính:

Ả vẫn lén rắc phấn lên lá sen như thường. Tô Nhược Y lại ngắt hoa về cắm. Tôi đứng từ xa, giả vờ ngắm cảnh, không quên nhắc nhẹ với mẹ chồng:

— “Mẫu thân, gần đây dường như chị dâu phơi nắng hơi nhiều? Da có phần sạm đi…”

Bà ta nhíu mày, quay sang nhìn. Đúng lúc Tô Nhược Y bước tới, dưới ánh nắng rực rỡ, làn da trắng ngần ngày nào… đã chuyển sang hồng hồng, sạm sạm.

Tôi chưa kịp nói thêm gì, thì Cố Thời Nguyệt từ xa chạy tới, hoảng hốt:

— “Ôi trời! Sao mặt chị dâu lại như vậy? Hay là do hôm qua muội… dùng chung khăn với chị? Có khi nào… là do muội bị dị ứng…”

Cả đám nha hoàn đều giật mình. Tô Nhược Y thì cười gượng, nhưng tay đã khẽ che mặt. Rất nhanh chóng, ánh mắt bà mẹ chồng chuyển sang hoài nghi:

— “Khăn nào? Khăn gì? Hai đứa… ở với nhau lúc nào?”

Tôi khoanh tay, cười nhẹ. Không nói gì.

Đòn đầu tiên, không cần tôi đụng tay, mà Tô Nhược Y đã bắt đầu hoài nghi ả biểu muội "vô tội" rồi. Còn Cố Thời Nguyệt? Lần đầu tiên trong đời tôi thấy ả lúng túng thật sự.

Tôi cười thầm. Không khó khăn gì để Cố Thời Nguyệt bị khiển trách, thậm chí bị cấm túc vài ngày.

Tôi tưởng thế là đủ. Tôi đã thay đổi được một phần nhỏ cốt truyện, và lần này, người bị hại là Cố Thời Nguyệt. Tôi đã thắng!

Nhưng rồi, tôi nhận ra sự ngu ngốc của mình.

Việc tôi công khai "trả đũa" Cố Thời Nguyệt, dù có lý do, lại khiến hình ảnh của tôi trong mắt mọi người trở nên "ác độc và thâm hiểm" hơn bao giờ hết. Tôi trở thành "nữ quỷ nhỏ" chuyên đi hãm hại biểu muội thiện lương.

Cố Thời Nguyệt, ngay cả khi bị cấm túc, vẫn tìm cách gửi đi những lời than thở, những bức thư "hối lỗi", và những "tấm lòng thành" qua người khác. Ả không còn ra mặt, nhưng những lời xì xầm về sự độc ác của tôi lại càng lan rộng.

Tôi bị cô lập hơn cả lần trước. Mọi người đều xa lánh. Ngay cả nha hoàn Xuân Tử cũng bị Cố Thời Nguyệt "mua chuộc" hoặc hăm dọa để phản bội tôi.

Tôi bị đổ tội ác miệng, nhưng giờ còn thêm tội âm hiểm, độc địa. Những tin đồn xấu xa vây lấy tôi như một đám mây đen. Đến một ngày, tôi bị một đám người lạ mặt bắt đi. Chúng bịt miệng tôi, trói chặt tay chân, rồi ném tôi xuống một cái giếng bỏ hoang.

Cái lạnh cắt da của nước giếng, mùi ẩm mốc và cảm giác không thể thở... Tôi vùng vẫy trong vô vọng. Đòn phản công ngu ngốc của tôi đã khiến tôi gặp phải kết cục thảm khốc hơn cả lần chết chìm.

Trước khi chết, tôi nghe tiếng cười khúc khích vang vọng từ thành giếng. Đó là Cố Thời Nguyệt. Giọng ả không còn dịu dàng, mà đầy hả hê, đắc thắng:

— "Cô chị à, đấu với tôi, cô còn non lắm. Cứ tưởng thay đổi vài chiêu là được sao? Mọi thứ đều nằm trong tầm mắt tôi thôi."

Và rồi, một giọng nói máy móc, quen thuộc, nhưng lần này lại mang theo một chút trêu ngươi, vang lên trong đầu tôi, chỉ trước khi ý thức tôi vụt tắt:

"Nhiệm vụ thất bại. Thượng Quan Minh Nguyệt, cô vẫn chưa hiểu luật chơi rồi. Vòng lặp tiếp tục."

Tôi tỉnh dậy. Vẫn dưới gốc lộc vừng. Trời vẫn tháng sáu.

Mùi ẩm mốc và cái lạnh thấu xương của giếng sâu vẫn còn lẩn khuất.

Chết tiệt. Lại nữa rồi.
 
Hệ Thống Tự Cứu Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 4


Tôi nằm yên, thở dài. "Luật chơi? Luật cái đầu nhà ngươi! Nếu ta biết luật chơi, ta đã không chết ba lần ngu ngốc như vậy."

Sau ba kiếp, cuối cùng tôi cũng hiểu ra một điều đơn giản đến mức buồn cười:

Thượng Quan Minh Nguyệt không phải nữ chính. Không có hào quang. Không có bàn tay vàng. Và tuyệt nhiên — không ai cứu nổi cô ta ngoài chính cô ta.

Tôi không thương Tô Nhược Y.

Thật đấy.

Không phải vì cô ấy từng được tôi "ngó lơ cho chó ăn đá", cũng chẳng vì đời trước tôi ngây thơ mà nghe lời người ta bịa chuyện, đi gây sự với cô ấy như con điên đầu óc có vấn đề.

Mà là… tôi biết kết truyện.

Người ta là nữ chính cơ mà. Cô gái vàng trong văn bản. Đứa con ruột của tác giả. Dù tôi có ngu ngốc đến đâu, diễn sâu cỡ nào, hay hiền lương tới mấy, thì trong mắt hệ thống, tôi cũng chỉ là một NPC phản diện tuyến phụ. Không xứng có cái tên trên bìa sách. Không đáng được một kết cục tử tế.

Tô Nhược Y không cần tôi thương. Chị ấy sẽ gả cho huynh trưởng tôi, Thượng Quan Cảnh Hà. Chị ấy sẽ được cả phủ trên dưới thương yêu. Lão thái quân coi như con gái. Nô tì trong viện nể như bà tổ.

Huynh trưởng tôi chết trận. Tôi chết trong một trận hỏa hoạn. Còn chị ấy—chị ấy làm đương gia chủ mẫu, nuôi dưỡng con nối dõi, sống một đời hiền lương danh tiết.

Trên mộ bia tôi không có chữ “lành”.

Ngẫm lại, kiếp trước tôi hùng hổ muốn lật đổ kịch bản, đi mở lòng với Tô Nhược Y. Tưởng rằng hai người phụ nữ cùng cảnh ngộ sẽ có thể "chị chị em em", chống lại số phận. Ai ngờ, chưa kịp xoay chuyển trời đất thì tôi đã bị một bàn tay khác dắt mũi đi vào kết cục y chang nguyên tác.

Nên lần này, tôi không muốn phí sức thương ai. Nhất là người đã chắc chắn có được cái kết viên mãn.

Tôi muốn dành toàn bộ sự tỉnh táo và hoài nghi còn sót lại trong lòng để nhìn về phía người mà cả ba kiếp tôi đều không nhận ra:

Cố Thời Nguyệt.

Biểu muội tôi, và cũng là biểu muội của huynh trưởng.

Một bông hoa mềm mại, dịu dàng, luôn biết khi nào nên rơi nước mắt, khi nào nên im lặng, khi nào nên "vô tình" để lộ ra một bí mật nào đó mà sau cùng luôn làm tôi thành kẻ ác.

Một đóa hoa độc, được gói trong lớp lụa mỏng của lễ nghĩa và thân tình. Chỉ là ba đời trước tôi không ngửi ra mùi.

Đời này... tôi không cần ngửi, tôi sẽ bẻ gãy cành. Nhưng không phải bẻ gãy một cách ngu ngốc như lần trước.

Tôi không còn tin lời hệ thống, vì chính nó cũng không cứu được tôi. Giờ đây, tôi hiểu rằng mình cần phải tự tìm đường.

Lần sống lại thứ tư này, điều đầu tiên tôi nhận thấy là Hệ thống vẫn đang im lặng. Nó không giao nhiệm vụ, không nhắc nhở, chỉ có cái câu "Vòng lặp tiếp tục" vang vọng như một lời nguyền. Sự im lặng này lạ lùng đến đáng sợ, nhưng cũng là một cơ hội.

Tôi quyết định sẽ không vội vàng hành động. Tôi sẽ không phản công lộ liễu, không giả vờ hiền lành, mà sẽ làm một "kẻ gieo gió". Lặng lẽ quan sát, âm thầm gieo những hạt mầm nghi ngờ, và chờ đợi.

Cố Thời Nguyệt vẫn là Cố Thời Nguyệt. Nàng ta khẽ vén tà áo, bước tới bên tôi, giọng nói dịu dàng như nước:

— “Muội muội, lại phơi nắng sao”

Tôi nhìn ả, ánh mắt không còn ngây thơ, cũng không còn vẻ căm ghét lộ liễu. Chỉ là một ánh nhìn trống rỗng, vô cảm.

Tôi thầm nghĩ: "Cứ chờ đấy, Cố Thời Nguyệt. Lần này, ta sẽ không nhảy vào bẫy của ngươi nữa. Ta sẽ tìm cách... thoát khỏi cái vòng lặp đáng nguyền rủa này."

Và tôi cũng sẽ bắt đầu chú ý hơn đến một cái tên đã lướt qua trong tâm trí tôi vài lần ở kiếp trước, nhưng tôi chưa bao giờ bận tâm tìm hiểu: Trấn Bắc Hầu thế tử. Một người... dường như có liên quan đến tôi ở một kiếp nào đó, mơ hồ như một cái bóng mờ. Ký ức về chiếc vòng tay gỗ đàn hương lại chợt lóe lên, rõ ràng hơn một chút. Tôi có cảm giác, chìa khóa để phá vỡ vòng lặp có thể nằm ở một nơi nào đó ngoài cái phủ này, ngoài cái cốt truyện chết tiệt này.
 
Hệ Thống Tự Cứu Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 5


"Vòng lặp tiếp tục."

Tiếng hệ thống vẫn văng vẳng trong đầu tôi, nhưng lần này không kèm theo nhiệm vụ. Nó cứ như một chiếc đồng hồ báo thức bị hỏng, cứ điểm danh liên tục cái sự "chết" của tôi mà không cho tôi biết cách thoát ra. Được thôi, ta cứ chơi theo cách của ta.

Sau ba lần nếm mùi tử thần, tôi quyết định không đấu tay đôi với Cố Thời Nguyệt nữa. Cách làm đó chỉ khiến tôi trở nên lộ liễu, ngu ngốc, và dẫn đến những cái chết còn thảm hại hơn. Lần này, tôi sẽ là kẻ gieo gió. Gieo hạt mầm nghi ngờ, mầm mống bất an, để chúng từ từ nảy nở trong tâm trí người khác.

Tôi bắt đầu bằng việc quan sát.

Mỗi ngày, tôi đều dành thời gian ở tiểu viện của mình, giả vờ đọc sách, thêu thùa, nhưng thực chất là để ý từng chi tiết nhỏ nhất trong phủ Thượng Quan. Ai đi qua, ai nói chuyện với ai, sắc mặt họ thế nào, và đặc biệt là những ai hay tiếp xúc với Cố Thời Nguyệt và Tô Nhược Y.

Tôi nhận ra một điều: Cố Thời Nguyệt không chỉ giỏi diễn kịch với tôi và Tô Nhược Y. Ả còn có một mạng lưới "tai mắt" và "cộng sự" ngầm trong phủ. Những nha hoàn tưởng chừng vô hại, những lão quản sự tưởng chừng trung thành, đều có thể bị ả mua chuộc hoặc lợi dụng. Đó là lý do tại sao mọi tin đồn xấu về tôi lại lan nhanh như vậy, và tại sao tôi luôn bị cô lập.

Thay vì đối đầu trực tiếp, tôi bắt đầu áp dụng chiến thuật mới: Cải thiện hình ảnh và tạo lập đồng minh thầm lặng.

Tôi không còn cau có, không còn nói những lời chua ngoa vô cớ. Khi gặp hạ nhân, tôi không quát mắng mà chỉ khẽ hỏi han công việc. Khi có ai đó vô ý làm đổ vỡ đồ đạc, tôi không trừng phạt mà chỉ nhẹ nhàng nói: "Lần sau cẩn thận hơn là được."

Một lần, tôi tình cờ nghe thấy một nha hoàn tên Lan Nhi bị quản sự mắng oan vì tội làm mất một món đồ quý. Trong hai kiếp trước, tôi sẽ chẳng bận tâm. Nhưng lần này, tôi bước tới, hỏi rõ ngọn ngành. Dựa vào những ký ức mơ hồ về vị trí của đồ vật trong phủ, tôi gợi ý nơi món đồ có thể bị rơi. Quả nhiên, món đồ được tìm thấy.

Lan Nhi cúi đầu cảm ơn rối rít, ánh mắt đầy vẻ biết ơn và ngạc nhiên. Tôi chỉ mỉm cười nhẹ: "Không có gì. Lần sau cẩn thận hơn."

Những hành động nhỏ như vậy, lặp đi lặp lại, bắt đầu thay đổi cách nhìn của hạ nhân về tôi. Họ không còn sợ hãi, mà dần dần chuyển sang sự nể trọng và có phần tin tưởng. Đó là những "hạt mầm" đầu tiên tôi gieo.

Cố Thời Nguyệt dĩ nhiên nhận ra sự thay đổi này. Ả bắt đầu thăm dò.

— "Muội muội gần đây sao lại hiền lành thế? Hay là... đang có âm mưu gì?" – Ả hỏi tôi, đôi mắt trong veo như không hề có chút ác ý.

Tôi chỉ mỉm cười, giọng điệu vẫn giữ vẻ thờ ơ như cũ, nhưng ánh mắt lướt qua vẻ mặt của nha hoàn đứng sau ả:

— "Biểu muội lo xa quá. Sống nhiều rồi cũng mệt. Ta chỉ muốn sống yên ổn thôi."

Cố Thời Nguyệt khẽ nhíu mày. Ả không thể bắt bẻ được lời nói của tôi, nhưng tôi biết, ả đã bắt đầu nghi ngờ sự "trầm lắng" này. Sự nghi ngờ chính là thứ tôi muốn gieo.

Tôi cũng bắt đầu quan sát Tô Nhược Y kỹ hơn. Cô ấy vẫn hiền lành như tôi nhớ, nhưng tôi nhận ra những áp lực mà cô ấy phải chịu. Từ những lời xì xầm về xuất thân, đến những yêu cầu về lễ nghi, sự hoàn hảo. Tô Nhược Y quả thật là một đóa sen trắng, nhưng lại bị vây quanh bởi quá nhiều bùn lầy. Cô ấy không phải là người xấu, chỉ là quá... dễ bị lợi dụng, và vô tình, luôn là trung tâm của mọi rắc rối.

Hệ thống vẫn im lặng. Không tiếng nhắc nhở, không nhiệm vụ nào được giao. Sự im lặng kéo dài đến lạ thường. Điều này vừa khiến tôi bất an, nhưng cũng vừa khiến tôi nhận ra một khả năng mới.

"Có vẻ như cô không còn nằm trong vòng kiểm soát của cốt truyện nữa."

Tôi nhớ lại cái giọng máy móc của hệ thống: "Vòng lặp tiếp tục." Nó nói về vòng lặp, không phải về "cốt truyện". Phải chăng, mục tiêu của nó chỉ là giữ tôi trong vòng lặp cái chết, chứ không phải đảm bảo cốt truyện chính xác từng ly từng tý?

Nếu vậy, tôi có cơ hội.

Một hôm, tôi lặng lẽ đến thăm một nha hoàn cũ tên Mai Nhi. Cô ấy từng là người hầu thân cận của tôi ở kiếp đầu, nhưng đã bị ép rời khỏi phủ vì "tình cờ nghe được chuyện không nên nghe" liên quan đến Cố Thời Nguyệt và một vụ vu oan cho Tô Nhược Y. Trong những kiếp trước, tôi quá bận tâm đến bản thân mà quên mất cô ấy.

Tôi mang theo chút đồ ăn và tiền bạc, hỏi thăm Mai Nhi cuộc sống hiện tại. Sau một hồi trò chuyện, Mai Nhi, với ánh mắt còn vương sự sợ hãi, cuối cùng cũng kể lại điều cô ấy đã nghe được năm xưa. Đó là những lời Cố Thời Nguyệt đã nói với một hạ nhân khác, về cách dàn dựng một màn kịch nhỏ để khiến Tô Nhược Y "vô tình" làm mất mặt phu nhân trong một buổi tiệc.

Từng mảnh ghép bắt đầu hé lộ. Tôi không chỉ có ký ức về kết cục, mà còn có những chi tiết nhỏ về cách các âm mưu được thực hiện.

Tôi nhìn Mai Nhi, mỉm cười. Nụ cười không còn gượng gạo, mà đầy thâm sâu: "Mai Nhi, muội có muốn trở về phủ làm việc không? Ta cần một người đáng tin cậy."

Mai Nhi ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy bất ngờ và hy vọng.

Tôi không còn chiến đấu một mình nữa. Con đường gieo gió của tôi, đã bắt đầu nảy mầm những hạt giống đầu tiên.
 
Hệ Thống Tự Cứu Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 6


Hệ thống vẫn im lặng, không đưa ra nhiệm vụ, không cảnh báo. Sự vắng mặt của nó khiến tôi cảm thấy vừa bất an vừa… tự do một cách kỳ lạ. Dường như, cái “gông xiềng” mang tên cốt truyện đã được nới lỏng. Đó là cơ hội mà ba lần chết trước chưa từng có.

Mai Nhi đã trở lại phủ, làm nha hoàn thân cận của tôi. Sự hiện diện của cô ấy là một lời khẳng định thầm lặng cho việc tôi không còn đơn độc, và là bằng chứng cho việc tôi đã bắt đầu gây dựng được lòng tin từ những người xung quanh. Mai Nhi là mắt và tai của tôi ở những nơi tôi không thể đến, mang về những tin tức mà trước đây tôi chưa bao giờ để tâm.

Tôi bắt đầu củng cố vị thế của mình trong phủ một cách âm thầm, từng bước một.

Đầu tiên là về tài chính.

Tôi nhớ ở kiếp trước, tôi từng bị mẹ chồng khiển trách vì tiêu xài hoang phí, sau đó bị cắt giảm bổng lộc. Lần này, tôi bắt đầu ghi chép lại mọi khoản thu chi của tiểu viện mình. Tôi tự tay sắp xếp lại kho đồ, kiểm kê những món đồ quý giá bị bỏ xó, tìm cách bán bớt những thứ không cần thiết hoặc đổi lấy bạc. Không chỉ để tiết kiệm, mà còn để hiểu rõ hơn về cách vận hành tài chính trong phủ.

Một hôm, tôi vô tình nghe được quản sự Tôn than thở với một hạ nhân khác về việc thiếu tiền mua thuốc quý cho lão thái quân. Tôi nhớ rõ ở kiếp trước, đây là một âm mưu nhỏ của Cố Thời Nguyệt để gây khó dễ cho quản sự Tôn, đồng thời khiến bà mẹ chồng nghi ngờ năng lực của ông ta. Lần này, tôi bước tới, đưa cho quản sự Tôn một ít bạc mà tôi đã "tiết kiệm" được:

— “Quản sự Tôn đừng lo lắng. Ta có chút tiền riêng này, mong rằng có thể giúp ích cho lão thái quân. Cứ coi như là ta... muốn tích đức vậy.”

Quản sự Tôn nhìn tôi đầy kinh ngạc, rồi ánh mắt chuyển sang sự cảm kích chân thành. Ông ta biết tôi không phải đứa con xài tiền như nước, nhưng không ngờ tôi lại có thể "tiết kiệm" ra một khoản tiền lớn đến vậy.

Hành động nhỏ này đã tạo ra một sự thay đổi lớn. Quản sự Tôn, một người trung thành và có tiếng nói trong phủ, bắt đầu nhìn tôi bằng con mắt khác. Ông ta bắt đầu tin tưởng, thậm chí thỉnh thoảng còn "vô tình" tiết lộ cho tôi vài thông tin nhỏ về những sự việc đang diễn ra trong phủ mà trước đây tôi không hề biết.

Cố Thời Nguyệt dĩ nhiên không thể ngồi yên. Ả bắt đầu chuyển sang những chiêu trò tinh vi hơn, không còn là những màn kịch lộ liễu. Ả biết tôi đã thay đổi, nhưng ả không biết tôi đã biết đến đâu.

— "Muội muội gần đây rất được lòng mọi người. Chắc là do thay đổi tính tình, khiến ai cũng yêu mến." – Ả nói với tôi, giọng ngọt ngào nhưng ánh mắt dò xét.

Tôi chỉ cười, ánh mắt vô cảm:

— "Đâu có. Có lẽ là do ta đã hiểu ra, sống cho mình thì dễ hơn sống cho người khác."

Lời nói của tôi có thể hiểu theo hai nghĩa: "ta ích kỷ nên sống dễ hơn" hoặc "ta không còn bị người khác dắt mũi nên cuộc đời thảnh thơi". Cố Thời Nguyệt không thể bắt bẻ. Ánh mắt ả thoáng qua vẻ khó chịu, nhưng rất nhanh đã che giấu.

Và rồi, một sự kiện quan trọng trong cốt truyện gốc lại xảy ra: Tiệc Trùng Cửu.

Đây là lúc tôi nhớ mình đã từng bị Cố Thời Nguyệt gài bẫy, khiến tôi bị mang tiếng là hỗn láo, không tôn trọng chị dâu tương lai Tô Nhược Y. Lần này, tôi đã chuẩn bị.

Tiệc Trùng Cửu diễn ra trong phủ. Lão thái quân không tiện ra ngoài, nên đám con cháu quây quần trong phủ, thi thơ đối ẩm. Một ngày đẹp trời để đâm sau lưng người khác.

Tôi ngồi bên bàn thấp, giả vờ nghe nhị thiếu gia nhà Trịnh thị ngâm thơ. Gió lùa qua mái hiên, mang theo mùi bánh quế và... mùi mưu mô quen thuộc.

Tô Nhược Y đang đứng giữa sân, đọc thơ. Câu chữ dịu dàng, phát âm chuẩn mực, nụ cười đoan chính như mẫu nghi thiên hạ. Tôi chẳng cần nghe cũng thuộc: đây là đoạn nữ chính gây thiện cảm với toàn trường hợp cấp cao trong chương 4 của truyện gốc. Quả nhiên, vừa dứt câu, tiếng tán thưởng vang lên như pháo.

Cố Thời Nguyệt chầm chậm bước tới, váy dài quét đất, khuôn mặt như sương sớm mùa thu. Giọng cô ta dịu nhẹ, nhỏ như tiếng tơ:

“Biểu tẩu thật là tài sắc vẹn toàn... Muội chỉ e, sau này ca ca sẽ bị so sánh mãi thôi...”

Nghe qua thì vô hại. Thậm chí còn ngọt như mía lùi. Nhưng tôi biết thừa, cô ta vừa chỉ mặt chửi huynh trưởng tôi rằng không xứng với vợ. Lão thái quân cau mày. Những bô lão đang ngồi thưởng trà khựng tay. Không khí lạnh đi rõ rệt, như thể ai vừa đổ một gáo nước giếng vào bếp.

Tô Nhược Y chỉ cười dịu dàng, không trách nửa câu.

Lần này, tôi không ngu ngốc mà phản ứng thái quá. Tôi nở nụ cười dịu dàng như xuân về, nhưng ánh mắt lướt qua Cố Thời Nguyệt, dừng lại trên gương mặt mẹ chồng và các bô lão:

“Thời Nguyệt nói cũng phải. Huynh trưởng ta trước nay ít học, lại chẳng thích thơ phú. Nếu chỉ nhìn mặt chữ, e rằng thật không xứng với Tô cô nương rồi.”

Mọi người sững lại. Tôi nói tiếp, giọng nhẹ như lông ngỗng, nhưng mỗi chữ đều như một mũi kim châm:

“Chỉ tiếc... kẻ cầm quân không cần ngâm thơ. Cần là biết giết người, bảo vệ gia đình, và mang vinh quang về cho dòng tộc. Chẳng lẽ, biểu muội lại muốn huynh trưởng ta bỏ việc quân mà đi ngâm thơ làm văn chương?”

Câu này vừa ra, không khí đột ngột căng như dây đàn.

Tôi nghiêng đầu nhìn Cố Thời Nguyệt. Cô ta cắn môi, nước mắt lưng tròng. Một giọt nước mắt đẹp như hạt sương trên cánh sen sắp rơi.

Tôi nói khẽ, vừa đủ cho cô ta nghe, nhưng cũng đủ để một vài người gần đó lọt tai:

“Muội muốn khóc thì cứ khóc. Nhưng khóc xong nhớ chọn đối tượng. Lần sau đừng móc mỉa sai người. Đừng để người ta tưởng, biểu muội đang ám chỉ huynh trưởng là kẻ vô dụng.”

Tối hôm đó, tôi không chỉ được lão thái quân cho thêm mấy xấp vải, nói là “phần thưởng vì lễ nghi đoan trang, lời nói sắc bén”. Mà còn được phụ thân gọi đến khen ngợi, nói tôi "đã trưởng thành, biết ăn nói".

Tôi ôm về cả đống vải, lật ra từng tấm: gấm Tô Châu, đoạn Tương Tây, tơ lụa Vân Nam... Mỗi thước lụa, một cú tát vào mặt những kẻ tưởng rằng tôi vẫn là Minh Nguyệt ngu si như trong truyện gốc.

Và quan trọng hơn, tôi cảm thấy một luồng năng lượng khác biệt. Vòng lặp vẫn tồn tại, nhưng tôi đã thay đổi nó. Tôi không chết. Tôi không bị cô lập. Tôi thậm chí còn có được một chút quyền lực nhỏ bé.

Điều này chứng tỏ, tôi đã đi đúng hướng. Con đường của "kẻ gieo gió", đã bắt đầu cho quả ngọt.
 
Hệ Thống Tự Cứu Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 7


Sau tiệc Trùng Cửu, vị thế của tôi trong phủ Thượng Quan đã thay đổi đáng kể. Không còn là cô tiểu thư bốc đồng, quậy phá, tôi được nhìn nhận như một người thông minh, sắc sảo, và quan trọng hơn là... biết giữ thể diện cho gia tộc. Điều này không chỉ giúp tôi có thêm quyền tự do, mà còn tạo điều kiện thuận lợi để tôi âm thầm điều tra.

Hệ thống trong đầu tôi vẫn im lặng. Nó như một con thú bị thương, không còn gào thét chỉ dẫn nhiệm vụ, mà chỉ thỉnh thoảng vang lên cái câu "Vòng lặp tiếp tục" như một lời nguyền rủa khô khốc. Tôi càng ngày càng tin rằng, việc thay đổi được số phận ở kiếp này là có thể.

Tôi dành nhiều thời gian hơn trong thư phòng, không phải để đọc thơ phú, mà để tìm hiểu về các gia tộc lớn ở kinh thành, các mối quan hệ phức tạp giữa quan lại, và cả những sự kiện lịch sử không có trong cuốn tiểu thuyết tôi từng đọc. Ký ức của người xuyên không vẫn còn đó, nhưng không phải là một cuốn sách đã đọc xong, mà là một kho dữ liệu lộn xộn cần được sắp xếp lại.

Mai Nhi trở thành cánh tay đắc lực của tôi. Cô ấy nhanh nhẹn, thông minh, và quan trọng nhất là trung thành. Nhờ Mai Nhi, tôi bắt đầu thu thập được những mẩu tin vụn vặt về Cố Thời Nguyệt và những hành động ngầm của ả bên ngoài phủ.

— "Tiểu thư, nô tỳ nghe nói biểu muội Cố gần đây hay ghé thăm phủ của Lễ Bộ Thị Lang đại nhân." – Mai Nhi thì thầm, vẻ mặt đầy cảnh giác.

Lễ Bộ Thị Lang. Tôi nhíu mày. Trong cốt truyện gốc, đây là một nhân vật phụ không mấy quan trọng, nhưng có con trai là một kẻ phong lưu, ăn chơi trác táng, từng là một trong những ứng cử viên cho vị trí "phu quân tra nam" của tôi ở kiếp đầu.

"Lẽ nào Cố Thời Nguyệt đang tìm cách giăng bẫy khác?" Tôi thầm nghĩ. "Hay ả đang tìm cách liên hôn để tăng thế lực?"

Tôi chỉ thị Mai Nhi tiếp tục theo dõi, nhưng không được hành động lộ liễu. Tôi muốn biết mục đích thực sự của Cố Thời Nguyệt, thay vì chỉ đối phó với những chiêu trò nhỏ lẻ.

Cố Thời Nguyệt, dù bị cấm túc và bị mọi người nghi ngờ hơn sau vụ tiệc Trùng Cửu, vẫn không hề từ bỏ. Ả bắt đầu sử dụng một chiến thuật mới: rải rắc tin đồn một cách tinh vi hơn.

— "Minh Nguyệt hình như có gì không đúng... Nàng ấy thay đổi quá nhanh."

— "Nghe nói nàng gần đây hay đến hậu viện, chắc lại toan tính gì…"

— "Có người nhìn thấy nàng nói chuyện riêng với phụ thân, không biết là chuyện gì mà bí mật thế..."

Những lời thì thầm gió thoảng, những cái nhìn lén lút, những câu hỏi đầy ẩn ý bắt đầu lan truyền trong phủ. Tin đồn, như tằm ăn lá. Nhỏ, dai, nhưng dày. Nó không trực tiếp cáo buộc, mà chỉ gieo sự nghi ngờ, khiến mọi người bắt đầu e dè tôi.

Tôi không vội phản công. Tôi đợi. Đợi ả tự cho mình là người chiến thắng. Đợi ả tưởng rằng tôi vẫn là Minh Nguyệt của ba kiếp trước. Tôi biết, một khi đã gieo tin đồn, ả sẽ phải làm gì đó để tin đồn đó "ứng nghiệm".

Và rồi, một đêm, tôi có một giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ, tôi không phải là Thượng Quan Minh Nguyệt của hiện tại, cũng không phải Dương Hân Nghiên của thế kỷ 21. Tôi là một cô bé, mặc bộ đồ đơn giản, đang ngồi trong một ngôi chùa cổ kính. Ánh nắng chiều tà xuyên qua tán cây, hắt lên một chiếc vòng tay gỗ đàn hương đang nằm trên bệ đá.

Một cậu bé, lớn hơn tôi một chút, với đôi mắt kiên định và một vết sẹo nhỏ trên thái dương, lặng lẽ đến bên tôi. Cậu ấy không nói gì, chỉ cúi xuống nhặt chiếc vòng lên, nắm chặt trong tay. Cậu ấy đưa lưng về phía tôi, và tôi không thể nhìn rõ mặt cậu ta, nhưng tôi cảm nhận được một sự ấm áp, quen thuộc lạ kỳ.

Rồi cảnh tượng chuyển biến. Cậu bé đó lớn lên, trở thành một nam nhân trẻ tuổi, tuấn tú nhưng đầy vẻ phong sương. Anh ta đứng giữa chiến trường, ánh mắt kiên định nhìn về phía xa. Và tôi biết, dù không rõ bằng cách nào, đó chính là Trấn Bắc Hầu thế tử.

Tôi giật mình tỉnh giấc. Chiếc vòng tay gỗ đàn hương. Lời nhắn trong Chương 6: “Vòng này, mười năm trước nàng để quên ở chùa Vân Sơn. Ta giữ lại, đợi nàng nhớ đường quay lại lấy.”

Ký ức mơ hồ giờ đây trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Hóa ra, tôi đã từng có một quá khứ với Trấn Bắc Hầu thế tử, một mối liên kết đã bị lãng quên trong vòng lặp của sự chết chóc và những nhiệm vụ hệ thống. Anh ta không phải là một người qua đường ngẫu nhiên, mà là một phần trong cuộc đời thật của Thượng Quan Minh Nguyệt.

Và quan trọng hơn, anh ta đã đợi tôi. Anh ta biết về chiếc vòng, về quá khứ của tôi. Điều đó có nghĩa là, anh ta cũng có thể là một phần của "kịch bản" bị hệ thống thao túng, hoặc là một người đã thoát ly khỏi nó, giống như tôi đang cố gắng.

Một tia hy vọng mới lóe lên. Có lẽ, chìa khóa để phá vỡ vòng lặp không chỉ nằm ở việc chống lại Cố Thời Nguyệt, mà còn ở việc tìm lại những mảnh ghép đã mất của chính mình, và liên kết với những người cũng đang tìm kiếm sự thật.

Con đường của "kẻ gieo gió" không chỉ là gieo rắc sự nghi ngờ cho kẻ thù, mà còn là gieo hy vọng cho chính mình.
 
Hệ Thống Tự Cứu Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 8


Giấc mơ về chiếc vòng tay gỗ đàn hương và bóng dáng Trấn Bắc Hầu thế tử cứ luẩn quẩn trong tâm trí tôi. Nó không chỉ là một ký ức, mà là một lời hứa hẹn, một manh mối cho thấy có lẽ tôi không hề đơn độc trong cái vòng lặp quái đản này. Tiếng hệ thống vẫn giữ im lặng, nhưng cái "Vòng lặp tiếp tục" đó như một lưỡi dao vô hình, nhắc nhở tôi rằng mọi sự bình yên đều chỉ là tạm thời.

Tôi quyết định không để bất kỳ khoảnh khắc nào trôi qua vô ích.

Mở rộng mạng lưới và thu thập thông tin chuyên sâu:

Sau vụ quản sự Tôn và việc Mai Nhi quay lại, tôi bắt đầu mở rộng "mạng lưới" của mình. Tôi không chỉ quan tâm đến hạ nhân mà còn chú ý đến những người có tiếng nói và thông tin trong phủ. Tôi bắt đầu dành thời gian nghe ngóng từ các bà mối, người bán tin tức vặt, thậm chí cả những người trông coi vườn tược. Họ thường là những người biết nhiều chuyện nhưng ít khi được để ý.

Tôi đặc biệt chú ý đến những tin tức liên quan đến công việc triều chính của huynh trưởng Thượng Quan Lệnh và phụ thân. Trong kiếp trước, tôi hoàn toàn mù tịt về những chuyện này. Giờ đây, tôi hiểu rằng mọi âm mưu lớn đều không chỉ gói gọn trong sân viện.

— "Nghe nói gần đây ở biên cương có chút biến động. Binh mã lại được điều động rồi." – Một lão nô chuyên chăm sóc cây cảnh trong vườn vô tình nói vu vơ khi tôi đi ngang qua.

Tôi giật mình. "Biến động biên cương..." Đây chính là khởi đầu cho sự kiện huynh trưởng chết trận trong cốt truyện gốc. Tôi phải tìm cách ngăn chặn nó.

Đối phó với tin đồn của Cố Thời Nguyệt:

Những lời thì thầm của Cố Thời Nguyệt về sự thay đổi và bí ẩn của tôi vẫn tiếp diễn. Ả không trực tiếp cáo buộc, mà dùng sự mơ hồ để gieo rắc nghi ngờ.

Thay vì phản bác, tôi chọn cách biến tin đồn thành lợi thế.

Khi có ai đó hỏi tôi về việc "thay đổi quá nhanh", tôi sẽ cười khẽ:

— "Con người sống trên đời, chẳng lẽ cứ mãi một kiểu mãi sao? Thay đổi để sống tốt hơn, chẳng phải là chuyện nên làm sao?"

Hoặc khi người khác thắc mắc tôi "hay đến hậu viện", tôi sẽ đáp:

— "Ta thích yên tĩnh. Hậu viện hoa cỏ tươi tốt, lại không có tiếng người ồn ào. Biểu muội cũng nên thử xem."

Những câu trả lời nửa vời, vừa phải, không thừa nhận cũng không phủ nhận, khiến những kẻ tọc mạch càng thêm tò mò, nhưng không thể nắm được bằng chứng. Điều này khiến Cố Thời Nguyệt tức tối, vì những mũi tên nghi ngờ của ả đều bị tôi hóa giải thành sự bí ẩn, thậm chí là sự "sâu sắc" trong mắt người khác.

Lần tiếp xúc đầu tiên với Trấn Bắc Hầu thế tử (có chủ đích):

Tôi biết đã đến lúc phải chủ động tiếp cận Trấn Bắc Hầu thế tử. Anh ta là người duy nhất đã biết về "quá khứ" của tôi (thông qua chiếc vòng tay) và có thể là chìa khóa để tôi hiểu rõ hơn về hệ thống và cách thoát khỏi vòng lặp.

Một cơ hội xuất hiện. Phủ Thượng Quan và phủ Trấn Bắc Hầu có một buổi gặp mặt thường niên giữa các thế hệ trẻ để củng cố tình giao hảo. Đây là một sự kiện quan trọng trong cốt truyện gốc, nơi Tô Nhược Y sẽ gây ấn tượng với các công tử, tiểu thư khác.

Tôi cố tình đến sớm, đi dạo một vòng khu vườn được chuẩn bị cho buổi gặp mặt. Và tôi thấy anh.

Trấn Bắc Hầu thế tử, tên là Lý Triệt, đang đứng dưới một tán cây tùng cổ thụ, tay cầm một quyển sách cũ. Anh ta không hề thay đổi so với hình ảnh trong ký ức mơ hồ của tôi – vẫn đôi mắt kiên định ấy, vẫn vẻ mặt trầm tĩnh, và một khí chất lạnh lùng nhưng cuốn hút.

Tôi bước đến gần, giả vờ như vô tình lạc đường, hoặc chỉ đơn giản là đi ngắm cảnh. Khi khoảng cách đủ gần, tôi khẽ cất tiếng, một giọng không quá lớn, nhưng đủ để anh ta nghe thấy:

— "Tùng bách ngạo nghễ trong sương tuyết, quân tử trầm tĩnh giữa phong ba."

Tôi nói một câu thơ mà tôi nhớ, một câu mà tôi từng nghe anh ta nói trong một ký ức xa xôi nào đó.

Lý Triệt ngẩng đầu. Đôi mắt anh ta nhìn thẳng vào tôi, không chút bất ngờ, như thể đã biết tôi sẽ đến. Ánh mắt đó sâu thăm thẳm, nhưng tôi có thể cảm nhận một chút tò mò, và cả một sự... chờ đợi.

Anh ta khẽ nhếch môi, một nụ cười gần như không thể nhận ra:

— "Thượng Quan tiểu thư cũng có hứng thú với thơ phú sao? Khác với lời đồn."

Giọng anh ta trầm ấm, đầy nội lực, khiến trái tim tôi khẽ lỡ nhịp. Hóa ra, tôi đã từng quen thuộc với giọng nói này.

Tôi nở một nụ cười mỉa mai, không phải với anh ta, mà với những lời đồn thổi về mình:

— "Lời đồn thì trăm ngàn, chân tướng thì chỉ có một. Nhưng mấy ai bận tâm tìm kiếm chân tướng đâu, Thế tử?"

Tôi đưa tay, vô thức chạm vào cổ tay mình, nơi đáng lẽ ra phải có chiếc vòng gỗ đàn hương (nhưng nó không ở đây, có lẽ anh ta vẫn đang giữ).

Ánh mắt Lý Triệt dừng lại ở cử chỉ của tôi. Anh ta hiểu.

— "Quả thật." – Anh ta nói khẽ, rồi ánh mắt lại trở về vẻ trầm tĩnh. – "Chiếc vòng của tiểu thư, ta vẫn giữ."

Tôi mỉm cười. Mối liên kết đã được xác nhận.

Cố Thời Nguyệt xuất hiện từ xa, đôi mắt ả lướt qua tôi và Lý Triệt, vẻ mặt thoáng chút ngạc nhiên và khó chịu. Có vẻ như việc tôi tiếp xúc với anh ta nằm ngoài dự đoán của ả.

Một cảm giác chiến thắng nhỏ len lỏi trong lòng tôi. Không phải vì tôi đã "quyến rũ" được nam chính (dù anh ta không phải nam chính của truyện gốc), mà vì tôi đã tìm thấy một đồng minh, một người có thể cùng tôi vén màn bí mật.

Cuộc chiến lớn hơn, có lẽ, đã thực sự bắt đầu.
 
Hệ Thống Tự Cứu Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 9


Cuộc gặp gỡ với Lý Triệt tại phủ Thượng Quan không chỉ là một sự kiện xã giao đơn thuần, mà còn là một lời khẳng định thầm lặng về mối liên kết giữa chúng tôi. Ánh mắt anh ta khi nhắc đến chiếc vòng, và sự bình tĩnh của anh ta khi tôi gợi ý về "chân tướng", đều cho thấy Lý Triệt không phải là một người bình thường. Anh ta biết nhiều hơn những gì anh ta nói, và có lẽ, anh ta cũng đang tìm kiếm câu trả lời.

Hệ thống vẫn im lặng như tờ. Sự im lặng này vừa là cơ hội, vừa là áp lực. Nó khiến tôi cảm thấy mình đang đi trên một sợi dây mảnh, không biết khi nào thì "vòng lặp" sẽ lại bóp nghẹt tôi. Tôi phải hành động nhanh hơn, nhưng cũng phải cẩn trọng hơn.

Bắt đầu hợp tác ngầm:

Sau buổi gặp mặt, Lý Triệt đã gửi một người tâm phúc đến phủ Thượng Quan, mang theo một bức thư mời tôi đến một buổi trà đàm nhỏ tại phủ Trấn Bắc Hầu. Bức thư được viết rất khéo léo, bề ngoài là lời mời xã giao, nhưng bên trong có một dòng chữ nhỏ được viết bằng mật ngữ mà tôi nhận ra từ một cuốn sách cổ mà tôi từng đọc trong kiếp trước: "Vân Sơn Nguyệt. Chờ."

Tôi biết, đây là tín hiệu.

Tại buổi trà đàm, không có ai khác ngoài Lý Triệt và tôi. Anh ta không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề:

— "Thượng Quan tiểu thư, ta tin rằng nàng và ta đều có những điều muốn tìm hiểu."

Tôi nhìn anh ta, ánh mắt kiên định:

— "Thế tử nói đúng. Ta muốn biết, tại sao ta lại liên tục sống lại trong cái vòng lặp này, và tại sao có những thứ... không đúng với những gì ta biết."

Lý Triệt khẽ gật đầu. Anh ta không hỏi tôi "những gì ta biết" là gì, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên. Điều đó càng củng cố niềm tin của tôi rằng anh ta cũng có những bí mật tương tự.

Anh ta bắt đầu kể về những sự kiện kỳ lạ mà anh ta đã trải qua, những giấc mơ lặp đi lặp lại về một tương lai khác, và cả những lần anh ta cảm thấy có một "lực lượng vô hình" đang cố gắng điều khiển mọi thứ. Anh ta không nói về "hệ thống", nhưng những gì anh ta mô tả rất trùng khớp với trải nghiệm của tôi.

Chúng tôi quyết định hợp tác. Mục tiêu chung: tìm hiểu về "lực lượng" đứng sau mọi chuyện, và tìm cách thoát khỏi sự thao túng.

Sóng ngầm kinh thành:

Trong khi tôi và Lý Triệt đang âm thầm liên kết, kinh thành bắt đầu dậy sóng. Một loạt các vụ án th*m nh*ng lớn bị phanh phui, liên quan đến nhiều quan lại cấp cao. Điều này không có trong cốt truyện gốc tôi từng đọc.

Tôi nhớ lại lời lão nô trong vườn nói về "biến động biên cương". Những vụ án th*m nh*ng này có vẻ như là một phần của một âm mưu lớn hơn, có thể liên quan đến việc làm suy yếu triều đình hoặc thay đổi cục diện chính trị.

Phụ thân và huynh trưởng tôi, Thượng Quan Lệnh, cũng bị cuốn vào vòng xoáy này. Dù không trực tiếp liên quan đến th*m nh*ng, nhưng họ là những trụ cột của triều đình, và việc triều đình bất ổn chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến họ.

Cố Thời Nguyệt và những động thái mới:

Cố Thời Nguyệt không bỏ lỡ cơ hội này. Ả bắt đầu len lỏi vào các buổi tiệc trà của giới phu nhân, tiểu thư, rải rắc những lời "quan tâm" đầy ẩn ý về các vụ án, về sự "bất ổn" của triều đình, và đặc biệt là về việc "những người thân cận của ta cũng có thể bị liên lụy".

Ả nhắm thẳng vào phụ thân và huynh trưởng tôi, cố gắng tạo ra sự nghi ngờ và lo lắng trong phủ Thượng Quan. Ả muốn gây áp lực lên gia tộc tôi, khiến chúng tôi bận tâm đến những chuyện lớn hơn mà bỏ qua những chiêu trò nhỏ của ả.

Tôi biết ả đang cố gắng "đục nước béo cò". Nhưng tôi cũng nhận ra một điều: ả dường như biết nhiều hơn những gì một biểu muội bình thường nên biết về các vụ án triều đình. Điều này càng củng cố nghi ngờ của tôi về vai trò của ả trong "hệ thống".

Lời mời không mong muốn:

Trong lúc kinh thành đang hỗn loạn, một lời mời từ Hoàng hậu được gửi đến các gia tộc lớn, mời các tiểu thư danh giá tham gia một buổi yến tiệc cung đình. Bề ngoài là để "an ủi lòng dân", nhưng thực chất là một cuộc "tuyển chọn" ngầm cho vị trí phi tần hoặc để củng cố liên minh chính trị.

Phụ thân và mẹ chồng tôi đều muốn tôi tham gia. Tôi biết đây là một cái bẫy. Trong cốt truyện gốc, đây là nơi tôi bị gài bẫy một lần nữa, bị mang tiếng là "không biết lễ nghi", "thô lỗ", và bị đẩy vào một cuộc hôn nhân ép buộc.

Nhưng lần này, tôi không còn là Thượng Quan Minh Nguyệt của ba kiếp trước. Tôi có Lý Triệt, có mạng lưới thông tin, và quan trọng nhất, tôi có kinh nghiệm từ những cái chết.

Tôi nhìn bức thiệp mời màu vàng kim, nở một nụ cười lạnh.

"Được thôi. Nếu đã muốn chơi, vậy thì chơi cho ra trò."
 
Back
Top Bottom