Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công

Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 30: Chương 30



Thậm chí cô ấy còn không đưa miếng sườn về lại bát mà vẫn tiếp tục gắp cho Tiền Thụy.

“Tốt tốt, ăn nhiều sườn thêm một chút nha! Miếng sườn này cô cho con đấy!”

Tiền Thụy cẩn thận cầm chiếc đũa lên, gắp miếng sườn trả lại cho cô Vương.

Cậu bé cười vô cùng vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên ở trường mầm non cô Vương thấy Tiền Thụy cười tươi như vậy.

Trải qua một tháng Trần Nhiễm nấu ăn vô cùng tỉ mỉ, khi cười lên trên mặt cậu bé này đã lộ má bánh bao, đôi mắt cong cong ngọt ngào như trăng non đầu tháng.

“Cô Vương! Món sườn này ngon quá ạ, con cảm thấy bây giờ cái gì con cũng muốn ăn! Cô Vương ăn đi!”

Tuy rằng tham gia rất nhiều lớp năng khiếu MC nhưng cậu bé vẫn chỉ là một em bé học mẫu giáo.

Cậu bé rất muốn miêu tả lại cảm giác kỳ lạ vừa rồi nhưng lại chỉ có thể nói đứt quãng vài câu.

“Như thể… Trong bụng con vốn bị phình ra, chẳng muốn ăn cái gì, bây giờ những thứ đó bị vứt đi hết! Con rất muốn ăn cơm!”

Tiền Thụy dùng muỗng xúc thêm một thìa cơm chan đầy nước canh sườn, há miệng thật to, vui vẻ ăn hết sạch.

Món sườn mơ chua đặc chế này chính là cách Trần Nhiễm bày tỏ sự quan tâm của mình — cô muốn tất cả mọi người đều ăn ngon miệng.

Tiền Thụy là người cô quan tâm, các giáo viên cũng vậy.

Trần Nhiễm đứng bên bếp mà tâm trí đã bay tận sang phòng học rồi. Không thể tận mắt nhìn thấy các bạn nhỏ ăn sườn xào, trong lòng cô vẫn hơi lo lắng.

Nhưng chỉ cần đợi đến bữa tối thôi là cô có thể biết được số sườn xào này rốt cuộc có hiệu quả hay không rồi.

Cô lại hướng mắt về phía ban giám khảo một lần nữa.

Cuộc thi lần này không lớn, nhưng khâu chấm điểm vẫn được tổ chức như bình thường. Sau khi nếm thử các món ăn, ban giám khảo sẽ lần lượt chấm điểm, sau đó xóa điểm cao nhất và điểm thấp nhất rồi lấy điểm trung bình.

Trần Nhiễm tin tưởng vào hệ thống, nhưng trong lòng vẫn có phần thấp thỏm.

Cô không có vị giác.

Cho dù có làm ra món ăn ngon đến đâu, cho dù các bạn nhỏ và các giáo viên có thích thú đến đâu thì cô vẫn không thể nếm được món ăn mình làm, dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa cô cũng vẫn cảm thấy nó vô vị.

Trong lòng cô cảm thấy không chắc chắn.

Không giống như Trần Thúc Chính ở bên cạnh, sau khi nhìn thấy sự nghi ngờ của giám khảo đối với bản thân, ông ta đã nếm đi nếm lại món ăn của mình.

Ban giám khảo bàn bạc một chút rồi chấm điểm cho Trần Thúc Chính trước. Sau khi xóa một điểm cao nhất là 85, một điểm thấp nhất là 60, điểm trung bình là 79.2.

Trần Thúc Chính ở bên cạnh vì quá kinh ngạc mà ngay cả mũ đầu bếp cũng bị rơi xuống.

“Mọi người quá đáng lắm rồi đấy? Đây rõ ràng là gian lận mà!”

Cho dù món sườn xào chua ngọt của ông ta làm không ngon bằng bố ông ta hay anh cả ông ta thì cũng không thể nào rơi xuống mức 79 điểm được!

Hơn nữa, điểm cao nhất lại đến từ Vương Chiêu Sơn, sao các giám khảo khác lại chấm điểm thấp hơn cả nhà phê bình ẩm thực vậy?

Điểm của Trần Nhiễm cũng đã có, sau khi xóa… ba điểm cao nhất là 100, một điểm thấp nhất là 92 thì điểm trung bình là 98.

Nhìn thấy Trần Thúc Chính đang tức giận bất bình, Vương Chiêu Sơn lên tiếng giải thích.

“Món sườn xào chua ngọt này tôi chấm điểm cao nhất, đó là bởi vì tôi đã từng làm giám khảo chuyên nghiệp, tôi so sánh anh với những đầu bếp bình thường khác.”

“Nhưng các giám khảo khác thì không, họ so sánh anh với món ăn của Trần Nhiễm. Sự chênh lệch giữa món sườn xào chua ngọt của anh và Trần Nhiễm là một sự tồn tại khách quan có thể cảm nhận được.”

“Cùng một món ăn, của anh là phiên bản cơ bản, còn của cô ấy lại là phiên bản nâng cấp dựa trên món sườn xào chua ngọt của anh. Vị chua của mơ làm cho món ăn khai vị này đạt đến mức cực hạn trong việc giải ngấy, anh có thể thử xem, xem sự chênh lệch giữa hai người.”

Trần Thúc Chính không đi nếm thử, ông ta vẫn còn một món ăn nữa, ông ta còn có món Đầu Sư Tử cơ mà!

Ông ta tự tin, cho dù Trần Nhiễm có trộm bí quyết của nhà họ Trần hay có dùng gia vị trong nhà đi chăng nữa thì chắc chắn cũng không thể nào làm ngon hơn ông ta được.

Đây là món ăn duy nhất mà ông ta từng được cụ cố chỉ dạy tận tay, đây là món ăn mà ông ta đã làm nhiều không đếm xuể trong những năm qua.

Món Đầu Sư Tử ra lò!

Không chỉ Trần Thúc Chính mà món Đầu Sư Tử của Trần Nhiễm cũng đã làm xong. Khi hai bên đồng thời mang lên, chỉ nhìn bề ngoài thôi thì không thể nào phân biệt được.

Chúc Thần Thần đã chuẩn bị từ trước, cô ấy đã viết tên lên nhãn dán, lần lượt dán lên hai bên đĩa, sau đó mới bưng món Đầu Sư Tử lên bàn giám khảo.

Để đảm bảo, Vương Chiêu Sơn vẫn nếm thử món Đầu Sư Tử của Trần Thúc Chính trước.

Món Đầu Sư Tử này ăn vào không có vấn đề gì để bàn cãi. Mềm và ngon miệng, tuy nhiên, so với Trần Bá Đoan của Chí Vị Trai thì kém hơn rất nhiều.

Vương Chiêu Sơn nhớ lại những đánh giá trước đây của tổng giám đốc đối với hai bên, quả thực rất đúng đắn.

“Thiếu một chút hồn.”

Cảm giác thiếu cái hồn trong món ăn rất khó dùng ngôn ngữ để diễn đạt một cách trọn vẹn, đồng thời cũng rất khó để đầu bếp tự mình lĩnh ngộ ra.

Rất nhiều đầu bếp cả đời vẫn không hiểu ra được điều đó, một món ăn có hồn có lẽ là một giới hạn mà họ không bao giờ vượt qua được.

Ông ấy ăn nửa viên thịt, sau đó mới bắt đầu nếm thử của Trần Nhiễm.

Khi vừa đưa vào miệng, miếng thịt mềm tan, nhai kỹ lại cảm nhận được độ đàn hồi, những củ mã thầy ẩn bên trong như những viên ngọc nhỏ, đem lại cảm giác bất ngờ và thú vị.

Về mọi phương diện đều không thể bắt bẻ được gì.

Ông ấy đột nhiên thay đổi cái nhìn về “linh hồn” của món ăn lúc nãy.

Nếu như làm tốt tất cả những điều cơ bản, làm đến mức không còn gì để chê như viên thịt này thì cho dù có hồn hay không cũng chắc chắn là đỉnh cao của hương vị.

Chỉ tiếc là Trần Thúc Chính không có sự kiên nhẫn này, ông ấy cũng không có.

Vương Chiêu Sơn chợt nhớ về những năm tháng tuổi trẻ miệt mài học nấu ăn, ngày nào cũng cần mẫn rèn luyện những kỹ năng cơ bản nhất.

Thái lát, cắt khối, băm sợi, nhặt rau, mổ cá, tuy đôi lúc tẻ nhạt, nhưng lại là quãng thời gian vui vẻ nhất trong thời thơ ấu của ông ấy.

Lý tưởng ngày đó là gì nhỉ? Có phải trở thành đầu bếp giỏi nhất không?

Tiếc rằng, sau đó ông ấy đã không đủ kiên trì để bước tiếp. Cuộc sống cuốn ông ấy vào guồng quay của công việc, năm này qua năm khác, chỉ thi thoảng mới vào bếp một lần.

Khi sự cố gắng đã lùi dần, đến cả lý tưởng của mình cũng sẽ bị lãng quên.

Ông ấy lại múc một muỗng Đầu Sư Tử, từ từ đưa vào miệng.

Viên thịt mềm mại, săn chắc được bao bọc trong hương thơm ngào ngạt của mỡ, từ từ tan chảy trong khoang miệng Vương Chiêu Sơn. Nguồn năng lượng ấm áp đó từ từ trượt xuống theo cổ họng ông ấy, ấm đến tận dạ dày.

Ấm cả trong lòng.
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 31: Chương 31



Ông ấy đã nghĩ thông, mặc dù học nấu ăn, nhưng tâm nguyện ban đầu của ông ấy không phải là trở thành một đầu bếp, ông ấy chỉ muốn mang nhiều đồ ăn ngon hơn đến cho mọi người.

Bây giờ làm nhà phê bình ẩm thực, chẳng phải là dùng một cách khác vụng về để tiến gần hơn đến lý tưởng ban đầu sao?

Thế giới này cần những đầu bếp như Trần Nhiễm, và cũng sẽ cần những nhà phê bình ẩm thực như ông ấy, những người nỗ lực khai phá và quảng bá ẩm thực.

“Thế nào? Chú Vương? Có phải món Đầu Sư Tử này rất đặc biệt không?”

Khâu Nhàn hơi mơ màng nhét Đầu Sư Tử vào miệng, lẩm bẩm: “Mỗi lần ăn món Đầu Sư Tử này, tôi đều nhớ đến chị gái tôi, người dẫn tôi đi khắp nơi thưởng thức ẩm thực… Tôi thực sự đã rất lâu không gặp chị gái, tôi rất nhớ chị ấy.”

Cô ấy quyết định!

“Hôm nay ăn xong, cuối tuần này tôi sẽ đi thăm chị gái! Chỉ tiếc là không thể mang món Đầu Sư Tử này cho chị ấy ăn…”

Ba Chúc không biết đã nhớ ra điều gì, vừa ăn Đầu Sư Tử vừa điên cuồng ấn gì đó trên điện thoại.

Mẹ của Tiền Thụy ngồi bên cạnh ông, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Bà ấy vừa ăn Đầu Sư Tử, vừa lấy hộp phấn lót từ trong túi ra, liên tục soi vào mặt mình.

Cô Vương vẫn đỏ hoe mắt, nhỏ giọng trao đổi gì đó với người đàn ông bên cạnh.

Vương Chiêu Sơn nhìn một vòng, đột nhiên nghi ngờ về cái gọi là "linh hồn" của tổng giám đốc.

Một món ăn có thể khiến người ta nhớ lại thời thơ ấu, nhớ lại niềm vui, nhớ lại lý tưởng, liệu có phải dựa vào cái gọi là “linh hồn” của đầu bếp không?

Chắc là do sự yêu thích nhỉ?

Ông ấy dừng một chút, chấm cho món Đầu Sư Tử 100 điểm!

Là một giám khảo chuyên nghiệp, không phải ông ấy không biết, điểm số cao nhất như vậy sẽ bị loại bỏ khi tính điểm cuối cùng. Nhưng ông ấy cảm thấy, món Đầu Sư Tử này xứng đáng đạt được điểm số đó.

Sáu người trên bàn giám khảo đồng loạt cho điểm, mỗi người cho số điểm 100!

Đến đây rồi thì điểm số của Trần Thúc Chính đã không còn quan trọng nữa.

Mặt ông ta méo mó.

“Mọi người cố ý làm khó tôi đúng không? Tất cả đều cho 100 điểm? Món Đầu Sư Tử của anh cả tôi trong cuộc thi ở kinh thành còn chưa từng đạt 100 điểm bao giờ!”

Mấy người của nhà họ Trần ngồi bên kia cũng đều đứng dậy, ở đây đều là đầu bếp, món ăn có thể đạt điểm tuyệt đối, cho đến nay cũng chỉ nghe nói đến Trù Thần Trần Từ Vân và Bếp Quỷ Lương Nghệ năm đó mà thôi.

“Cô ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Ở nhà họ Trần nhiều năm như vậy mà đến bếp cũng chưa được vào, sao có thể thắng được anh Chính đây?”

“Món Đầu Sư Tử của anh Chính là do cụ cố chỉ dạy đấy!”

“Đúng vậy, tôi đã từng ăn món Đầu Sư Tử của anh Chính rồi, tuy rằng kém hơn một chút so với anh Bá Đoan nhưng cũng không cách quá xa!”

Vương Chiêu Sơn không hề nao núng.

Ông ấy không hổ thẹn với lương tâm.

Ông ấy chỉ vào viên thịt cuối cùng còn lại trên bếp của Trần Nhiễm: "Mọi người nếm thử xem."

Giữa các đầu bếp với nhau, cuối cùng, hương vị mới là cái phân thắng bại.

"Mọi người nếm thử xem, nếu trong lòng mọi người vẫn còn theo đuổi nghệ thuật nấu nướng thì chắc chắn sau khi thưởng thức viên thịt này, mọi người sẽ không còn dị nghị gì nữa đâu."

Ông ấy tự mình cầm lấy thìa, cắt viên thịt thành sáu miếng, vừa đủ cho tất cả mọi người nhà họ Trần có mặt ở đây mỗi người một miếng.

Trần Thúc Chính vô cảm đi tới, cầm lấy thìa định ăn, nhưng lại cảm thấy mình ăn trước rất mất giá.

Vừa lúc, đứa con trai xui xẻo Trần Nhất Kim ở ngay bên cạnh.

Ông ta trừng mắt nhìn đứa con trai đần độn một cái: "Con nếm thử trước đi."

Trần Nhất Kim nhìn quanh một vòng các chú bác và ba mình, theo bản năng rụt người lại, sau đó mới vươn thìa múc một miếng Đầu Sư Tử.

Cậu ta cho miếng Đầu Sư Tử này vào miệng.

"Woa! Ngon vậy sao…"

Cậu ta chưa kịp thốt lên câu "ngon vậy sao" thì đã bị bố mình cho một cái tát, đành phải gãi đầu xấu hổ, lùi về phía sau một bước.

Nhưng mà, hương vị của Đầu Sư Tử này vẫn khiến cậu ta sững sờ.

Năm đó cậu ta cũng từng được ăn món Đầu Sư Tử do chính tay ông nội Trần Vân Tòng làm. Khi còn nhỏ, cái lưỡi của cậu ta rất nhạy, được ông nội đặt kỳ vọng nhiều, lúc đó thậm chí cậu ta còn được coi trọng hơn cả Trần Nhiễm nữa.

Nhưng cậu ta thật sự… thích nấu ăn sao? Hình như cậu ta chỉ làm vì muốn được khen ngợi.

Tuy nhiên ông nội cậu ta lại không thích khen ngợi người khác, bố cậu ta cũng hoàn toàn không suy nghĩ đến cảm xúc của con trai, vì thế cậu ta dần trở thành một Trần Nhất Kim mờ nhạt giữa biển người như bây giờ.

Không ai để ý đến Trần Nhất Kim.

Trần Nhất Kim quay đầu lại nhìn Trần Nhiễm một cái, bây giờ nghĩ lại, khoảnh khắc vui vẻ nhất năm ấy, lại là khi cậu ta thắng được Trần Nhiễm, người kém mình năm tuổi trong cuộc thi nếm gia vị.

Cậu ta chỉ muốn thắng… chỉ muốn được người khác khen ngợi mà thôi.

Trần Nhiễm nhìn thấy ánh mắt của Trần Nhất Kim, nhưng cô không rảnh suy nghĩ xem người anh họ có vẻ kỳ quái này rốt cuộc đang nghĩ gì.

Hệ thống cập nhật tiến độ nhiệm vụ!

[Tiến độ chịu phục của người nhà họ Trần: 1/6]

Trần Nhiễm bật cười thành tiếng.

Trần Nhất Kim này, ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại rất thành thật.

Cô vốn đang lo lắng nhiệm vụ này rất khó hoàn thành, không ai hiểu rõ miệng lưỡi sắc bén của người nhà họ Trần như thế nào hơn cô.

Ai ngờ, hệ thống lại có thể trực tiếp kiểm tra ra như vậy!

Trần Nhiễm tùy ý dựa vào thành bếp, hai tay chống ra sau, thả lỏng nhìn về phía đó.

Sau Trần Nhất Kim là một người chú họ mà cô không nhớ tên, ông ta tiến lên nếm thử một miếng Đầu Sư Tử, im lặng không nói, nhíu mày, như thể căn bản không nếm ra vị gì vậy.

Nhưng mà…

[Tiến độ chịu phục của người nhà họ Trần: 2/6]

Lại một người nữa rồi sao!

Trần Nhiễm không nhịn được mà chống hai tay lên thành bếp, dứt khoát ngồi lên trên.

Lại có thêm một người nhà họ Trần lên nếm thử Đầu Sư Tử, sau khi ăn xong, ông ta không nhịn được mà kinh ngạc che miệng, liếc nhìn về phía cô.

Nhưng mà ông ta không quên mục đích mình đến đây, đành lưu luyến nuốt miếng Đầu Sư Tử trong miệng xuống, sau đó mới lên tiếng.

"Món Đầu Sư Tử này… có chút thú vị, nhưng chắc chắn không thể sánh bằng anh Chính của tôi…"

[Tiến độ chịu phục của người nhà họ Trần: 3/6]

Người này cũng phục rồi!

Trần Nhiễm nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng, nhìn người chú bác mạnh miệng liếc về phía mình, mặt già đỏ bừng.

Người chú tiếp theo nếm thử Đầu Sư Tử là người có vai vế lớn nhất ở đây. Trần Nhiễm nhớ mang máng, người chú này có mối quan hệ không tốt lắm với cụ Trần Vân Tòng.

Ông lão gầy gò, múc một muỗng Đầu Sư Tử cho vào miệng, dường như trong nháy mắt các nếp nhăn đều giãn ra.
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 32: Chương 32



Ông thở dài, nhưng lại không tiện công khai nghi ngờ quyết định của gia chủ.

[Tiến độ chịu phục của người nhà họ Trần: 4/6]

[Tiến độ chịu phục của người nhà họ Trần: 5/6]

Cuối cùng, trong số những người nhà họ Trần có mặt ở đây, chỉ còn lại Trần Thúc Chính là người duy nhất chưa nếm thử món Đầu Sư Tử này.

Ông ta nhìn người nhà mình im lặng không nói thì cảm thấy có chút khó tin.

Mặc dù ngoài đứa con trai đần độn của ông ta ra, không ai ca ngợi thành tiếng cả, nhưng thái độ như vậy, bản thân nó đã nói lên tất cả rồi.

Ông ta không tin!

Trần Thúc Chính hít sâu một hơi, bưng chiếc thìa nặng trịch lên, hung hăng chọc vào cánh của viên thịt, sau đó lại do dự múc một khối nhỏ.

Ông ta cho Đầu Sư Tử vào miệng.

Vương Chiêu Sơn rất hứng thú nhìn cảnh này, thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh.

Trong bố cục bức ảnh của ông ấy, Trần Nhiễm đang ngả người ra sau thành bếp, mái tóc đuôi ngựa buộc cao hoạt bát rũ xuống từ mũ đầu bếp trong ánh nắng rực rỡ.

Ánh nắng chiếu vào người cô, khiến người ta nhớ đến tất cả những từ ngữ về niềm vui, lấp lánh ánh vàng, như thể dư vị chân thật vẫn còn đọng lại trong miệng.

Trần Thúc Chính đứng ngược sáng ở đó, cau mày, khi cho miếng Đầu Sư Tử vào miệng, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày càng sâu hơn.

Ông ta không tin!

Dựa vào cái gì… Tại sao chứ?

Tại sao món Đầu Sư Tử ông ta làm lại không bằng Trần Nhiễm được?

[Tiến độ chịu phục của người nhà họ Trần: 6/6]

Trần Thúc Chính… cũng đã phục rồi!

Trong khoảnh khắc này, Trần Nhiễm đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, cô nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi thành bếp.

Thực lực của Trần Thúc Chính, thật ra vẫn rất mạnh. Ông ta đứng bếp mấy chục năm, tỉ mỉ chuyên nghiên cứu món Đầu Sư Tử, trước đây cô vẫn luôn cảm thấy, dựa theo phán định của hệ thống, món Đầu Sư Tử của Trần Thúc Chính ít nhất cũng phải đạt cấp S.

Vương Chiêu Sơn chậm rãi lên tiếng.

“Chủ bếp Trần, có lẽ anh không nhớ, năm đó tôi cũng từng được thưởng thức món Đầu Sư Tử của anh. Năm đó anh làm ngon hơn bây giờ nhiều, tôi thậm chí còn cảm thấy anh có thể đuổi kịp anh cả Trần Bá Đoan nữa.”

“Tiếc là bây giờ anh coi mình là thương nhân, chứ không phải đầu bếp nữa rồi.”

Còn một câu ông ấy chưa nói ra, bây giờ nhà họ Trần cũng thực sự coi mình là gia tộc thương nghiệp chứ không còn là gia tộc ẩm thực như ngày xưa nữa.

Từ khi ông cụ Trần Vân Tòng nói ra câu “Người dân không có gu thẩm mỹ của riêng mình” thì đã định sẵn nhà họ Trần không thể tiến xa hơn trên con đường ẩm thực.

Họ đã quên mất năm đó vị Trù Thần khai sáng nhà họ Trần đã nói những gì rồi.

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên, Trần Nhiễm còn đang suy nghĩ xem mình nên làm thế nào để lấy được con d.a.o làm bếp của hệ thống thì Trần Thúc Chính lên tiếng.

“Giám khảo Vương.”

Ông ta ngẩng đầu nhìn Vương Chiêu Sơn một cái, nhìn bộ vest được may đo riêng trên người ông ấy, nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay.

“Nhà họ Vương các ngài cơ nghiệp rộng lớn, ngài không hiểu, chỉ làm đầu bếp thì kiếm được mấy đồng tiền? Trù Thần của nhà họ Trần lưu lạc cả đời, làm thuê khắp nơi, cuối cùng số tiền tích cóp được chỉ đủ để mở một cửa tiệm nhỏ…”

Nhưng còn bây giờ thì sao? Nhà họ Trần của ông ta thế lực đồ sộ!

Trần Nhiễm làm món Đầu Sư Tử ngon thì sao chứ? Ông cụ chỉ cần nói một câu là có thể chèn ép cô cả đời rồi!

Ông cụ không muốn để cô đi làm chủ bếp thì ngay cả một quán ăn nhỏ cũng không dám thuê cô về!

Nhà họ Trần bây giờ, không chỉ đơn thuần là đầu bếp.

Nhà họ Trần nắm trong tay nhà sản xuất, chuỗi cung ứng, thậm chí còn nắm trong tay cả tiêu chuẩn đánh giá của mình, có cả Michelin sắp hợp tác nữa.

Trần Thúc Chính quay đầu liếc nhìn Trần Nhiễm, giọng nói của ông ta rất trầm ổn, thậm chí còn có chút giống Trần Bá Đoan.

Những người nhà họ Trần này đều là cá mè một lứa cả.

"Trần Nhiễm, hôm nay cháu thắng, chú nhận thua, nhưng ông cụ đã nói là sẽ không rút lại quyết định đâu."

"Bây giờ không phải là ngày xưa, sẽ không bao giờ có thời đại Trù Thần của nhà họ Trần một mình một chiếc xẻng chinh phục hết tất cả các nhà hàng nữa."

"Cho dù cháu có làm ngon đến đâu thì vẫn sẽ không có nhà hàng nào chịu nhận cháu cả, cứ ra ngoài thử xem..."

Ông ta còn chưa nói xong thì người đàn ông vẫn luôn im lặng bên cạnh cô Vương đột nhiên đứng dậy.

"Ông đây chịu hết nổi rồi! Cái tên khốn kiếp này cứ lải nha lải nhải mãi..."

Người đàn ông bước lên phía trước hai bước, thân hình cao lớn như tháp sắt.

"Cậy mạnh h.i.ế.p yếu mà còn ra vẻ có lý à? Hôm nay ông đây sẽ đưa cô gái này về nấu cơm, tôi xem các người ai dám cản?"

Ông ấy giơ huy hiệu cảnh sát của mình ra: “Hôm nay đồn công an Kiều Đầu Lộ sẽ thuê cô gái nhỏ này. Các người có bản lĩnh thì đến đồn công an, tôi xem ai dám đến!"

Nhìn người đàn ông cao lớn mang cảnh huy trước mặt, sắc mặt Trần Thúc Chính trở nên u ám.

Đúng là ông cụ Trần có sức ảnh hưởng rất lớn trong ngành. Có thể nói, Trần Vân Tòng chỉ cần dậm chân một cái là toàn bộ ngành ẩm thực trong nước phải rúng động.

Nhưng sao ông cụ có thể quản đến cả đồn công an chứ?

Khi Trần Nhiễm còn làm việc ở trường mẫu giáo, Trần Thúc Chính không ít lần ám chỉ những người khác trong nhà, gây áp lực lên nhà trẻ Khải Minh Tinh.

Chỉ là ông ta không ngờ rằng, những áp lực này đều do một mình cô hiệu trưởng gánh chịu.

Mà đối với những nơi như trường mẫu giáo, gây khó dễ cho họ bằng cách tăng giá nguyên liệu cũng đã là cực hạn rồi. Làm nữa thì tổn phước lắm.

Nhưng nếu là đồn công an thì sao? Ông ta còn lâu mới dám tăng giá đồ ăn lên như vậy!

Ông ta còn định nói thêm một câu tàn nhẫn với Trần Nhiễm: "Trần Nhiễm, cháu phải nghĩ cho kỹ vào!"

Thua cuộc thi lần này, Trần Thúc Chính biết sau này chắc chắn nhà họ Trần sẽ không để ông ta chính thức quản lý nhà hàng nữa.

Ông ta không dám kháng nghị với Trần Bá Đoan, cũng không dám kháng nghị với Trần Vân Tòng, chỉ dám gào lên hai câu trước mặt Trần Nhiễm: "Cả đời cháu không thể..."

Người chú của nhà họ Trần bên cạnh hung hăng kéo Trần Thúc Chính một cái, không cho ông ta nói ra câu tiếp theo.

Vương Trường Hải là phó trưởng đồn công an Kiều Đầu Lộ, tuy rằng đồn công an nhỏ, nhưng ông ấy cũng là cảnh sát cấp hai.

"Không ngờ đấy, ngông cuồng như vậy sao? Cả đời à? Nói lời này trước mặt tôi hả? Xem ra việc truy quét tội phạm vẫn rất cần thiết rồi."

Nghe thấy Vương Trường Hải bắt đầu lên án gay gắt, người có thâm niên lớn nhất trong nhà họ Trần ở đây đè Trần Thúc Chính xuống, cúi đầu khom lưng cười nói.

"Ngài đừng để bụng, đây là thua nên sốt ruột thôi… Lớn tuổi như vậy rồi, đột nhiên thua cháu gái nên không chịu nổi, nói vài câu tức giận. Ngài đừng để trong lòng." Người chú của nhà họ Trần vừa xin lỗi, vừa dùng sức túm Trần Thúc Chính: "Còn không mau xin lỗi đi!"
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 33: Chương 33



Vương Thanh An mỉm cười kéo Trần Nhiễm qua, để cô đứng trước mặt Vương Trường Hải, tay đỡ vai cô gái nhỏ, để cô đứng thẳng.

Tay của đầu bếp đều rất khỏe, Trần Thúc Chính bị người chú của nhà họ Trần túm như vậy thì loạng choạng một cái, bổ nhào về phía Vương Trường Hải và Trần Nhiễm.

Vương Trường Hải cười lạnh một tiếng: "Vừa nãy còn hùng hổ lắm cơ mà, bây giờ hành lễ lớn như vậy tôi không dám nhận đâu."

Trần Thúc Chính cúi đầu, sau đó lại bị người chú của nhà họ Trần thúc vào eo, mấy người nhà họ Trần bên cạnh cũng sôi nổi lên tiếng hòa giải.

"Ngài đừng để ý, anh Chính từ nhỏ đã sĩ diện, không chịu thua rồi, đây không phải nhắm vào ngài đâu..."

"Về nhà chúng tôi chắc chắn sẽ khuyên nhủ cậu ấy! Sao có thể nói như vậy chứ, chúng tôi đều là công dân tuân kỹ thuật luật mà!"

Trần Thúc Chính bị mấy cánh tay ấn xuống, ông ta nghiến răng, ngẩng đầu xin lỗi.

"Thật xin lỗi, vừa rồi là tôi nói năng không suy nghĩ."

Trên mặt ông ta mang theo vẻ ủ rũ, nghiến răng ngẩng đầu, gân xanh trên thái dương nổi hết cả lên.

"Là tôi kém cỏi, không có gì để nói..."

Trong đầu ông ta đã tưởng tượng ra cuộc sống sau này sẽ như thế nào rồi, nhà họ Trần chắc chắn sẽ thay đổi người quản lý, cổ phần của ông ta sẽ bị chia năm xẻ bảy... Địa vị của ông ta trong gia tộc sẽ tuột dốc không phanh.

Từ Trần Nhiễm là đã có thể thấy, nhà họ Trần đối xử với những người vô dụng còn tàn nhẫn hơn cả vứt rác.

Đám người nhà họ Trần sợ ông ta lại nói ra điều gì nên vội vàng lôi kéo ông ta rời đi. Chỉ có Trần Nhất Kim là dừng lại phía sau, như thể muốn nói gì đó với Trần Nhiễm, nhưng lại bị người chú của nhà họ Trần lôi đi xềnh xệch.

Cô Vương hừ nhẹ một tiếng, đẩy Trần Nhiễm về phía mình, chính thức giới thiệu hai bên.

"Vị này là phó trưởng Vương Trường Hải, cô cứ gọi chú Vương là được." Cô Vương đã giới thiệu Trần Nhiễm với Vương Trường Hải từ lâu: "Không phải cô sắp từ chức ở trường mẫu giáo à? Công việc này cô có hài lòng không?"

Vương Trường Hải thay đổi giọng điệu vừa rồi với Trần Thúc Chính, nói chuyện nhỏ nhẹ, sợ làm cô gái nhỏ sợ hãi: "Thế nào, cháu có đồng ý không? Đồn công an Kiều Đầu Lộ của bọn chú mới xây, nhà bếp và nhà ăn đều rất mới, tuy nhiên có thể do mới xây xong nên nhân lực có hạn, nhưng cháu có thể tùy ý gọi người trong sở! "

Nếu không có ai thì để ông ấy đạp xe ba gác đi theo cô gái nhỏ mua đồ ăn cũng được.

Hiệu trưởng Tiêu cũng tới, bà nhiệt tình nắm lấy tay cô Vương: "May là có cô, tôi còn đang lo lắng cho Nhiễm Nhiễm đây, không ngờ cô đã giải quyết xong rồi!"

Làm việc ở đồn công an chắc chắn là một chuyện rất tốt!

Không chỉ nghe nói phúc lợi không tồi, mà còn có thể tạm thời răn đe người nhà họ Trần nữa.

Cô Vương kéo Trần Nhiễm sang một bên, ân cần dặn dò cô: "Tuy rằng chú Vương nói khách sáo, nhưng cô ở bên đó cũng không thể coi mình là người nhà được, phải làm quen với nhiều người, đồn công an Kiều Đầu Lộ này cách nhà thờ tổ của nhà họ Trần cũng không quá xa, sau này nhỡ đâu... có thể giúp đỡ cô đấy."

Trước đó, Trần Nhiễm cũng không tiếp xúc quá nhiều với cô Vương. Thậm chí có thể nói, sự tiếp xúc của hai người chỉ thông qua món Đầu Sư Tử.

Nghe giọng nói dịu dàng của cô Vương, cảm nhận được đối phương nhét một vật nhỏ vào tay mình.

Trần Nhiễm vội vàng rụt tay lại: "Chị đã giúp đỡ tôi rất nhiều rồi!"

Cô Vương nhướng mày, không cho phép từ chối mà nhét đồ vật vào tay cô: "Nhìn kỹ hẵng nói, không phải là món quà quý giá gì đâu."

Trần Nhiễm cầm lên xem, là một lọ sứ nhỏ.

"Tôi quen biết một nhà đông y rất giỏi, họ tự làm thuốc mỡ, tôi nghe hiệu trưởng Tiêu nói mỗi buổi tối cô còn phải luyện tập kỹ năng sử dụng d.a.o đúng không? Tự xoa bóp cổ tay và vai, đừng để lại di chứng gì. Cái này có thể tiêu sưng, hoạt huyết, phòng ngừa để lại di chứng đau nhức cho cô."

Cô Vương đang nói thì Khâu Nhàn bên cạnh nhanh chóng chạy lên: "Trần Nhiễm, bây giờ ở trường mẫu giáo đã khó ăn được đồ ăn của chị như vậy rồi, sau này chị đi đồn công an thì phải làm sao?"

Chúc Thần Thần cũng long lanh: "Chị Nhiễm Nhiễm, em cũng..."

Bà Phùng Manh mất kiên nhẫn đẩy cô ấy ra: "Con bé này ngày nào mà chẳng ăn vụng ở nhà bếp."

Bà ấy nhìn Trần Nhiễm bằng ánh mắt mong đợi: "Nếu như Tiền Thụy lại chán ăn, tôi có thể dẫn nó đi tìm cô... được không?"

Hiệu trưởng Tiêu nhìn mọi người vây quanh Trần Nhiễm kín mít thì vội vàng chạy tới đẩy mọi người ra: "Thôi nào, trên đời này có bữa tiệc nào mà không tàn chứ? Sau này có cơ hội, Nhiễm Nhiễm của chúng ta chắc chắn có thể mở nhà hàng lớn, đến lúc đó lại ăn tiếp."

Mấy người lại không nhịn được mà trò chuyện rất nhiều, thậm chí còn tới chụp ảnh chung với Trần Nhiễm nữa. Hiệu trưởng Tiêu sợ ảnh hưởng đến công việc bình thường của trường mẫu giáo, cuối cùng đành phải nghiêm mặt mới đuổi được mọi người đi.

Trần Nhiễm đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Hệ thống, phần thưởng nhiệm vụ của tao phải làm sao?"

Dao làm bếp của cô đâu? Còn nữa, tiền thưởng nhiệm vụ giai đoạn một của cô phải lấy như thế nào? Đột nhiên xuất hiện một khoản tiền lớn, có thể sẽ có người điều tra cô không?

Lần này hệ thống phản ứng rất nhanh.

[Phần thưởng đều sẽ được phát theo cách hợp logic với thế giới loài người, xin ký chủ hãy mua một tờ vé số trong vòng một tháng]

Hả?

Trần Nhiễm không ngờ rằng, 1 triệu tệ này lại được phát theo cách trúng số, nhưng như vậy lại hợp lý hơn nhiều.

Chỉ là, nghĩ đến việc phải cho người bố cặn bã kia của mình 1 triệu tệ, trong lòng cô vẫn không thoải mái.

Trì hoãn vậy... Trì hoãn được ngày nào thì hay ngày ấy!

Cô đi vào phòng nghỉ của nhân viên thu dọn quần áo của mình, đang thu dọn thì Chúc Thần Thần đột nhiên chạy vào.

"Chị Nhiễm Nhiễm!"

Trần Nhiễm đã sớm quen với con mèo tham ăn hay ăn vụng này, cô không quay đầu lại, hỏi cô ấy: "Sao vậy, Đầu Sư Tử chị để lại cho em, em đã thấy chưa? Ăn chưa no à?”

Cô đưa tay xoa đầu Chúc Thần Thần: "Còn muốn ăn gì nữa không? Buổi tối chị có thể làm thêm cho em một bữa."

"Em muốn ăn món sườn xào hôm nay! Tốt nhất là ăn kèm với món đậu phộng lần trước, thơm ngon, thêm một ít súp lơ xanh thanh mát... Hay là thêm một bát canh..."

Chúc Thần Thần không kìm được mà gọi ra hàng loạt cái tên, lúc này mới nhớ ra mục đích chính mình tới đây.

Cô ấy lấy từ trong túi ra một con dao!

Trần Nhiễm hoảng sợ, nhưng sau đó, cô lập tức nghĩ đến câu nói vừa rồi của hệ thống "Phần thưởng đều sẽ được phát theo cách hợp logic với thế giới loài người", đây chắc là con d.a.o mà hệ thống thưởng cho cô nhỉ?

Cô hỏi hệ thống trong lòng: "Nếu nhiệm vụ không hoàn thành thì sao? Con d.a.o này mày sẽ không tặng cho tao nữa hả?"

[Là con d.a.o bình thường]

Chúc Thần Thần thấy Trần Nhiễm ngạc nhiên thì vội vàng giải thích: "Chị Nhiễm Nhiễm, con d.a.o này thật sự rất tốt đấy! Trước đây có một lão đạo sĩ nợ tiền đến cửa, lúc đó bà nội em đã dùng một bao bột mì để đổi lấy nó đó!"
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 34: Chương 34



Một bao bột mì à, có phải quá quý giá không? Nghe có vẻ như từ rất lâu về trước rồi nhỉ, một bao bột mì ngày ấy với một bao bột mì bây giờ khác nhau mà.

Trần Nhiễm có chút khó xử, Chúc Thần Thần lập tức nhét con d.a.o vào tay cô.

"Chị Nhiễm Nhiễm, con d.a.o này để ở nhà em cũng phí cả ra, trước đây mẹ em đã lén mang đi hỏi trên kênh livestream giám định bảo vật rồi, mọi người đều nói ông lão nợ tiền kia là kẻ lừa đảo... Nhưng em cảm thấy con d.a.o này thật sự rất sắc bén, chị thử xem!"

Trần Nhiễm nhận lấy con d.a.o từ tay Chúc Thần Thần, múa may trong tay một chút.

Rất vừa tay.

Cô múa may hai cái, đột nhiên trong lòng nảy ra ý tưởng, mở giao diện hệ thống ra.

Quả nhiên, thanh vật phẩm đã được mở khóa!

[Dao phay huyền thiết: Di vật của Trù Thần nhà họ Trần, không bao giờ mài mòn hay rỉ sét]

[Hiệu ứng đặc biệt: Đang chờ mở khóa]

Trần Nhiễm nghiến răng... Hễ là nhiệm vụ của hệ thống thì y như rằng cái này nối cái kia, mở được một cái rồi thì vẫn phải mở tiếp cái sau nữa!

Nhưng mà, con d.a.o này quả thật rất vừa tay.

Bữa tối cuối cùng, Trần Nhiễm làm món ăn mà Chúc Thần Thần yêu cầu, còn tìm mấy hộp cơm tiện lợi để cho ba mẹ cô bé mang về một bữa nữa.

Viên Quốc Trung cũng đi theo làm hai món ăn riêng, Trần Nhiễm sửa mấy lỗi nấu ăn của ông, sau đó lén đến nhà ăn quan sát một chút.

Rất tốt, sườn xào chua ngọt thật sự có tác dụng rồi!

Mấy đứa trẻ ở trường mẫu giáo Khải Minh Tinh đều ăn cơm rất ngon miệng. Tiền Thụy ăn cơm từng miếng, cậu bé ngồi đối diện Chúc Huống Huống, nhìn hai đứa trẻ ăn cơm, khiến người ta hận không thể tự mình ăn thêm một bát lớn.

Trần Nhiễm lúc này mới yên tâm.

Cô phải rời khỏi trường mẫu giáo rồi!

Phòng cô thuê hôm qua cũng đã trả lại, Trần Nhiễm không có nhiều đồ đạc dư thừa, cô Vương đã sớm đợi sẵn ở bên ngoài, chuẩn bị lái xe đưa Trần Nhiễm đến đồn công an Kiều Đầu Lộ.

Trần Nhiễm để hành lý vào cốp xe, đưa một hộp lớn cho cô Vương.

Cô Anh Vươngu mày trách móc: "Cô còn tặng quà gì nữa đấy? Bây giờ điều quan trọng nhất với cô là phải tự mình..."

Trần Nhiễm cười hì hì ngắt lời cô ấy: "Là đồ ăn tôi làm!"

Cô làm thêm một phần sườn xào chua ngọt và Đầu Sư Tử cho cô Vương và hai cô con gái của cô Vương, cũng có thể coi là người mà cô ấy quan tâm nhỉ?

Cô Vương nhận lấy một cách nhanh chóng, giọng điệu thay đổi rất nhanh: "... Vậy thì tôi nhận vậy!"

Đồn công an Kiều Đầu Lộ cách trường mẫu giáo Khải Minh Tinh hơi xa, lái xe mất một tiếng mới đến.

Nhưng mà ký túc xá chuẩn bị cho Trần Nhiễm ở đây thật sự rất mới! Ký túc xá là phòng đôi, một chiếc giường khác là của một nữ cảnh sát nhiệt tình, trước khi Trần Nhiễm đến, cô ấy đã giúp đỡ dọn dẹp giường đệm.

"Đệm đã trải cho em, bộ chăn ga gối đệm cũng là đồng phục của đồn chúng ta, chị thấy chất lượng cũng được. Nếu em muốn thay, chị sẽ thay cho em ngay bây giờ. Máy nước nóng đã bật rồi, em tắm rửa đi nhé?"

Cô Vương đứng ở cửa cười tủm tỉm nhìn hai cô gái nhỏ tuổi tác tương đương nhau, Trần Nhiễm liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương cũng có dấu vết tập thể hình, hai người bắt đầu trao đổi về việc tập thể hình với nhau.

Cô ấy cũng không nói nhiều, nhanh chóng quay người về nhà. Mỗi lần ăn món Đầu Sư Tử cô ấy đều nhớ đến người chị gái đã cùng nhau trốn khỏi nhà, hôm nay, cô ấy đã đón được chị gái về rồi!

Hai người cùng nhau ăn món Đầu Sư Tử do Trần Nhiễm làm, lại uống chút rượu.

Trần Nhiễm chỉ kịp vẫy tay với cô Vương, đã bị nữ cảnh sát thu hút sự chú ý.

"Cái gì? Bọn buôn người sao?"

Nữ cảnh sát trẻ tuổi tên là Lưu Thi Hàm, cô ấy nhắc đến cũng rất tức giận: "Là vụ án mà cảnh sát ở nơi khác nhờ hỗ trợ, có ba đứa trẻ có thể bị bắt đến chỗ chúng ta."

"Vậy đã bắt được chưa?"

Nữ cảnh sát lắc đầu: "Họ chỉ mới nhận được thông tin rằng mấy đứa trẻ có thể sẽ bị chuyển đến tay một tên buôn người ở khu vực này, sau đó sẽ bị đưa đi nơi khác. Hôm nay toàn bộ lực lượng trong đồn đều đã tỏa đi điều tra, chỉ còn lại chị trực ban ở đây, tiện thể đến đón em luôn."

Cô ấy thấy Trần Nhiễm không nói gì, tưởng cô bị dọa sợ nên lên tiếng an ủi: "Em đừng lo lắng, đồn công an rất ít khi xảy ra chuyện như vậy. Thật ra cảnh sát cơ sở chúng tôi, ngày thường rất ít làm án chính thức. Nhiều nhất chính là hòa giải tranh chấp gia đình, còn cả tìm người đi lạc nữa."

Cô ấy chỉ vào mình để ví dụ cho Trần Nhiễm: "Hôm nay chị ra khỏi sở cảnh sát bốn lần, có nhà 6 giờ sáng đã bắt đầu trang hoàng, có hai người thu phế phẩm đánh nhau, còn có trẻ con báo án muốn bắt người lớn... Trong sở bận nhất thật ra là bên hộ tịch, ngày nào cũng làm không hết việc."

"Nhưng mà, hôm nay mọi người đều lo lắng cho mấy đứa trẻ, bị cảnh sát trưởng điều đi khắp nơi tìm kiếm, theo dõi bọn buôn người rồi."

Hai người trò chuyện rất lâu, Trần Nhiễm dần dần hiểu biết hơn một chút về công việc của cảnh sát cơ sở.

So với những gì cô biết trước đây quả thật không giống nhau chút nào.

Lưu Thi Hàm thấy cô không nói lời nào, không nhịn được hỏi: "Sao vậy, lo lắng à? Em yên tâm, ngoài nấu cơm ra, những chuyện khác chắc chắn sẽ không tìm đến em đâu. Hơn nữa cảnh sát trưởng nói, có việc gì bọn chị đều có thể làm giúp em! Hôm nay bọn chị đã lau khô phòng bếp cho em rồi."

Thật ra Trần Nhiễm không lo lắng điều này, cô chỉ nghĩ xem làm thế nào để nấu ăn cho ngon.

"Không phải, em chỉ đang nghĩ, nếu mọi người ra ngoài làm nhiệm vụ bận rộn như vậy, có phải ăn uống cũng không được đúng giờ không? Có phải ngoài những bữa ăn đúng giờ, còn phải chuẩn bị sẵn một số món ăn có thể ăn bất cứ lúc nào, không sợ bị nguội, có thể hâm nóng à?"

"Nếu không, giống như chị vừa mới nói, cơm còn chưa kịp ăn đã phải đi làm nhiệm vụ rồi. Nếu có thể cầm theo bánh bao hay gì đó, có phải sẽ tốt hơn nhiều không?"

Lưu Thi Hàm sửng sốt một chút, rồi bật cười.

Cảnh sát trưởng của bọn họ nói đầu bếp tạm thời sẽ là một đầu bếp rất tuyệt vời, quả nhiên là đúng!

Trần Nhiễm nói xong câu này thì bắt đầu hơi ngơ ngác, ngay cả khi Lưu Thi Hàm đưa cho cô hộp sữa bò, cô cũng ngơ ngác cắn một cái rồi mới uống.

Hệ thống lại phát nhiệm vụ.

[Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Binh mã chưa động, lương thảo đi trước]

[Cảnh sát của đồn công an thường xuyên không thể ăn uống đúng giờ, hãy chuẩn bị một ít bánh cuốn cho họ]

[Yêu cầu nhiệm vụ: Số người ăn bánh cuốn 0/10000]

[Phần thưởng nhiệm vụ: Kích hoạt hiệu ứng ẩn của thực đơn bánh cuốn]

Cùng với nhiệm vụ được đưa ra, còn có một phần thực đơn bánh cuốn.

Trần Nhiễm thầm than thở trong lòng, vậy là ngoài làm món mặn ra cô còn phải học làm món ngọt đúng không.

Nhưng mà, bánh cuốn quả thật là món ăn rất thích hợp!
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 35: Chương 35



Không cần phải điều người riêng, cuốn đồ ăn vào là có thể ăn ngay rồi. Bánh tráng chuẩn bị sẵn, trước khi ăn nướng hai phút là được, vẫn còn nóng hổi.

Cô khen ngợi hệ thống: "Mày nghĩ chu đáo đấy, hơn nữa lần này lại là thực đơn dự trù, ngày mai tao có thể bắt đầu làm ngay!"

Bánh cuốn kia có thể làm ra rất nhiều món ngon!

Vì thế, ngày hôm sau Trần Nhiễm dậy từ rất sớm.

Tuy rằng nhà họ Trần cũng có mấy đầu bếp làm bánh nhưng định hướng bồi dưỡng tổng thể cho đời sau thì vẫn là món mặn.

Trước đó, Trần Nhiễm chỉ mới làm bánh màn thầu vài lần thôi.

May là thực đơn dự trù của hệ thống đã bao gồm độ thành thục rồi, nếu không cô thật sự sợ lần này làm bánh thất bại.

Nhưng mà, hệ thống lần này thật hào phóng, thực đơn bánh cuốn lần này có đến mười loại cách làm vỏ bánh luôn!

Có bánh tráng, có bánh rán, có bột nhào bằng nước nóng, có nướng, có rán. Trần Nhiễm chọn một chút, rồi chọn một loại bánh túi.

Phần đuôi của bánh cuốn dễ bị rơi đồ ăn ra ngoài, loại bánh túi này sẽ không bị như vậy.

Cô thành thục nhào bột, ủ bột, làm một hơi một trăm cái bánh, sau đó bắt đầu làm đồ ăn kèm với bánh.

Thích hợp nhất với bánh cuốn đương nhiên là đồ kho!

Theo lý mà nói, một mình cô làm đồ ăn cho cả một đồn công an, đương nhiên cũng phải đi mua đồ ăn. Nhưng mà, hôm qua cảnh sát nhiệt tình đã nhét đầy tủ lạnh rồi.

Cô chọn một chút, lấy hai cái giò heo đông lạnh ra rồi lại lấy trứng gà, đậu phụ, chuẩn bị kho lên.

Chắc là... đủ ăn rồi nhỉ? Dù sao cái đồn công an mới xây này, tổng cộng cũng chỉ có sáu người thôi mà.

Cô thành thục kho mấy món đồ ăn, còn nấu một nồi cháo kê, sau đó đeo bao cát vào cổ tay, bắt đầu thái khoai tây.

Ngoài đồ kho ra, cô còn làm thêm một món khoai tây xào chua cay, thêm một món rau xào thập cẩm nữa, chắc là đủ rồi.

Cô đang làm thì đột nhiên có người từ bên ngoài đi vào.

Sớm vậy sao?

Trần Nhiễm giật mình nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, bầu trời lúc này mới chỉ hơi hửng sáng thôi.

Cô làm bữa sáng dậy sớm là chuyện bình thường, cảnh sát ở đồn công an này sao lại đi làm sớm như vậy chứ?

"Ôi chao, đây là đầu bếp mới đến của đồn chúng ta à?"

Mấy người đi vào mặc đồng phục nhăn nhúm, sắc mặt xám xịt, vừa nói chuyện vừa không nhịn được ngáp.

Trần Nhiễm nhớ lại lời nói của Lưu Thi Hàm ngày hôm qua, có chút giật mình, chẳng lẽ bọn họ tìm cả đêm sao?

Cô không nhịn được hỏi: "Đã tìm được bọn buôn người chưa?"

Người cuối cùng đi vào là Vương Trường Hải, ông ấy đi vào nhìn một bàn đồ ăn, có chút nhíu mày: "Trong đồn chúng ta chỉ có mấy người, làm đơn giản một chút là được, không cần dậy sớm như vậy đâu!"

Ông ấy thừa nhận, Trần Nhiễm làm đồ ăn quả thật rất ngon. Nhưng cũng không phải vì h*m m**n ăn uống một hai tháng mà ông ấy nhận cô gái nhỏ này.

Sau khi nghe Vương Thanh An nói, ông ấy muốn chăm sóc cô gái nhỏ này một chút.

Vậy mà người ta bốn giờ đã dậy nấu cơm, vậy thì ai đang chăm sóc ai đây chứ?

Trần Nhiễm không để bụng, cả đồn công an thức cả đêm để đi tìm người, cô dậy làm chút cơm, đây không phải là chuyện quá bình thường sao?

Cô nhìn nồi cháo kê: "Không sao, hôm qua cháu ngủ sớm."

Mấy người khác đã thò đầu qua xem đầu bếp làm đồ ăn.

Một cảnh sát trung niên khác cười nói: "Ôi chao, cuối cùng cũng không cần phải ăn bánh mì nữa rồi. Trong đồn của tôi, đến cơm hộp cũng không gọi được, mỗi ngày ăn bánh mì, khiến miệng tôi đắng ngắt!"

"Anh Hạo, dù sao về nhà anh vẫn có thể ăn một bữa cơm vợ nấu mà, anh xem mấy đứa độc thân này, mặt đều xanh mét cả rồi đây!"

Anh Hạo nhắc đến vợ, mặt mày ủ rũ: "Hôm nay tôi về nhà khuya khoắt, sao dám gọi vợ dậy nấu cơm chứ. Hai ngày trước mua gạo người ta không ship tận nhà nên cô ấy tự mình vác lên, mỏi hết cả cánh tay... Cô ấy bảo tôi là ông chồng vô tích sự, suốt ngày chẳng thấy mặt mũi đâu."

"Chị dâu ủng hộ anh là được, bao giờ nghỉ ngơi thì anh dẫn chị dâu ra ngoài chơi nhiều vào! Dù sao cháu trai cũng đã vào đại học rồi."

Bầu không khí chợt trở nên gượng gạo, Vương Trường Hải vội vàng đổi chủ đề.

Ông ấy đi qua nhìn hai hàng bột nhỏ xếp ngay ngắn trên thớt, hỏi Trần Nhiễm: "Đây là định làm gì?"

"Làm ít bánh cuốn!"

Trần Nhiễm dùng lực hất tay, món khoai tây xào chua cay trong nồi lập tức rơi vào đĩa.

"Hôm qua cháu nghe chị Thi Hàm nói, trong đồn thường xuyên bận rộn không kịp ăn cơm, mấy ngày nay lại phải truy tìm tên buôn người kia. Cháu nghĩ làm ít bánh cuốn để sẵn, đến lúc đó nếu không kịp ăn cơm, thì mang theo cái bánh cuốn đi cũng được."

Cô chỉ vào hai món ăn vừa mới xào xong: "Mấy món này ăn với cơm cũng được, cuốn vào bánh ăn cũng được. Bột lát nữa cháu dùng màng bọc thực phẩm bọc kỹ, để trong tủ lạnh, tùy ý ăn, nướng một hai phút là xong."

"Nhưng không ngờ hôm nay mọi người lại dậy sớm như vậy, thịt kho còn phải đợi một lát nữa, bây giờ chỉ có thể cuốn hai loại đồ ăn này trước, có được không?"

Vương Trường Hải đã để ý đến món khoai tây xào kia từ lâu rồi!

"Cuốn cho chú một cái khoai tây xào!"

Ông ấy là người Đông Bắc, bánh cuốn Đông Bắc cuốn khoai tây xào rất phổ biến: "Bên trong cho thêm ít hành tây, chú nhớ rõ hôm qua đã bảo mấy đứa nhỏ này mua rồi."

"Được rồi!"

Trần Nhiễm nhấc màng bọc thực phẩm lên, lấy ra mấy cái bánh, bật máy nướng bánh mini.

Nhà bếp này được sửa sang khá tốt, các loại dụng cụ làm bếp đều đầy đủ. Chiếc máy nướng bánh mini thương mại này một lần có thể nướng bốn cái bánh túi.

Phết dầu xong, dùng tay cảm nhận độ nóng của dầu, Trần Nhiễm cho bốn hẳn cái bánh túi vào nồi luôn.

Bánh túi, đúng như tên gọi, cả cái bánh giống như một cái túi, bên trong có thể nhét đồ ăn vào.

Nhưng mà, thực đơn của hệ thống này rất tinh tế, bánh túi này cũng không giống như Trần Nhiễm dự đoán ban đầu, dựa vào đồ nóng ở giữa để tạo ra không gian.

Bột bánh này là bột nửa nở, dựa vào nhiệt độ để làm cho không khí bên trong nở ra, cuối cùng phồng lên thành bánh túi rỗng.

Cho nên, cách làm tối ưu cho bánh túi này là nướng, có nhiệt độ mới có thể làm bánh nở đều. Nhưng nhà ăn này lại không có lò nướng, dù sao thì hầu hết món ăn Trung Quốc không cần dùng đến lò nướng.

Nhưng mà, nướng cũng được!

Vương Trường Hải nhìn động tác của Trần Nhiễm mà hoa cả mắt, cô gái nhỏ nhanh chóng nướng vỏ bánh thành hình, dùng cây cán bột lăn một vòng rồi hất lên, bánh được ném thẳng luôn vào trong nồi!

Ông ấy còn chưa kịp nhìn rõ động tác thì bốn cái bánh đã được ném vào hết sạch.

Tiếp theo chính là khoảnh khắc biểu diễn của Trần Nhiễm.

Để vỏ bánh chín đều, mỗi một cái bánh đều phải lật luôn tay. Theo lý mà nói, dùng tay lật là nhanh nhất, nhưng nhà bếp không có găng tay, Trần Nhiễm đã dùng một đôi đũa để lật.

Cô lấy đầu đũa khẽ nhấc một góc của vỏ bánh lên một cách chính xác và dứt khoát, sau đó hất một cái, bánh được lật lại ngay lập tức.

Cô dùng một đôi đũa, đồng thời đảo bốn cái vỏ bánh trên chảo.

Dần dần, bốn cái bánh đều phồng lên, giống như bốn quả bóng bay nhỏ căng tròn.

Trần Nhiễm lại thêm chút dầu.
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 36: Chương 36



Lúc này nhiệt độ trong nồi đã rất cao, cho chút dầu này vào, nhanh chóng k*ch th*ch mùi thơm của bột mì. Vỏ bánh vừa mới còn căng tròn trắng nõn, lập tức có một lớp vỏ màu vàng óng.

Vỏ bánh này kỳ diệu ở chỗ này!

Nếu vẫn giữ nguyên trạng thái mềm mại vừa rồi, thì lát nữa lấy ra khỏi nồi, toàn bộ bánh túi sẽ xẹp xuống. Nhưng nếu thừa dịp đang nóng mà nhanh chóng định hình lớp vỏ bên ngoài thì vỏ bánh sẽ giống như bánh nướng ruột rỗng đã nướng xong.

Bốn cái bánh túi ra lò!

Trần Nhiễm dùng xẻng nhẹ nhàng gõ một cái, bánh túi lập tức hé miệng ra, cô cho thêm hành, lại thêm đầy khoai tây xào chua cay nữa, sau đó đặt sang một bên.

"Đợi một lát rồi ăn, nóng lắm!"

Dù sao cô cũng là đầu bếp, trên tay đã sớm chai sạn, không sợ nóng. Nhưng người thường thì không được.

"Mọi người muốn cuốn bánh nhân gì?"

"Tôi ăn rau xào thập cẩm!"

"Tôi cũng muốn khoai tây xào, tôi nếm thử khẩu vị của cảnh sát trưởng."

Trần Nhiễm xào rau thập cẩm gồm có hẹ, giá đỗ, miến và trứng gà, miến đã được ngâm nước và ướp nước tương, trộn lẫn với hẹ non xanh và giá đỗ trắng như tuyết trông rất hấp dẫn.

Cô làm một hơi bốn cái bánh cuốn sau đó lại dùng màng bọc thực phẩm bọc lại, múc cho mỗi người một bát cháo kê.

Vương Trường Hải đã không chờ nổi nữa rồi!

Ông ấy cầm lấy bánh túi, cắn một miếng to.

Giòn! Thơm!

Lớp vỏ ngoài của bánh giòn tan, cắn xuống thì lập tức vỡ vụn trong miệng, nhưng phần vỏ bên trong lại mềm dẻo, dai dai, tỏa ra mùi thơm thuần túy của bột mì.

Thức cả đêm, tìm kiếm cả đêm, thứ gì có thể an ủi lòng người nhất vào lúc này chứ?

Đó chắc chắn là carbohydrate rồi!

Vỏ bánh trộn lẫn với khoai tây xào chua cay, cũng là một quả b.o.m carbohydrate, nhưng vị lại giòn tan. Hai loại carbohydrate có vị khác nhau chồng lên nhau, cắn một miếng, dạ dày vừa mới còn đói meo lập tức được thỏa mãn.

Lúc này, ông ấy lại nhẹ nhàng uống một ngụm cháo kê...

"Ôi chao, đây mới là cuộc sống của con người!"

Bánh cuốn vào bụng, cháo kê nóng hổi men theo thực quản xuống dạ dày, Vương Trường Hải cảm thấy cả người như được thả lỏng, thoải mái vô cùng!

Ông ấy không kìm được dựa lưng vào ghế, thả lỏng toàn thân.

Không chỉ có ông ấy, mấy người khác ăn bánh cuốn cũng sôi nổi khen ngợi.

"Ngon đấy, món rau xào thập cẩm này xào thế nào vậy, hẹ chín vừa tới! Tôi ghét nhất là hẹ mềm nhũn, nhưng mà hẹ này, không có chút mùi hăng nào của hẹ sống, vị lại ngon như vậy!"

"Ngon quá! Cái bánh này thật sự quá thơm, tôi cảm thấy cho dù không có nhân, ăn không tôi cũng có thể ăn mấy cái!"

Trần Nhiễm đã nướng mẻ bánh tiếp theo, thừa dịp mẻ vỏ bánh thứ hai ra lò, cô đã canh chuẩn thời gian, mở nồi thịt kho ra.

Một mùi thơm không thể tả được tuôn ra từ trong nồi!

Nếu nói, carbohydrate là để an ủi dạ dày trống rỗng, vậy thì mùi thịt này chính là phần thưởng tốt nhất!

Miếng giò heo béo ngậy được Trần Nhiễm vớt ra đặt lên thớt, từng thớ thịt mỡ rung rinh, thậm chí còn bị lực hất văng ra làm đôi.

Thật không dám tưởng tượng, miếng giò heo vừa cho vào đã vỡ ra như vậy, ăn vào miệng, sẽ sung sướng đến mức nào.

"Ôi mẹ ơi, nhanh lên, mau cho tôi một miếng, tôi không chịu được nữa, tôi sắp ngất rồi!"

"Thơm quá! Cái bánh tiếp theo tôi sẽ cuốn cái giò heo này!"

Trần Nhiễm đang định thái giò heo thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.

Vương Trường Hải quay đầu nhìn lại, là Tiểu Tống trong đồn.

Tống Nhất Phàm năm ngoái mới thi đậu biên chế, chuyên ngành vốn là tài chính, kết quả lại bị phân đến đồn công an Kiều Đầu Lộ.

Khu vực trực thuộc của đồn công an Kiều Đầu Lộ về cơ bản đều là công trường, bên này vốn là vùng ngoại ô hoang vắng. Bởi vì gần đây bắt đầu khai phá, công trường quá nhiều, một lượng lớn dân công nhập cư không dễ quản lý nên lúc này mới đặt đồn công an Kiều Đầu Lộ ở đây.

Cậu ta là một sinh viên tài chính ưu tú, bị phân đến địa phương này. cả ngày phải ra ngoài làm nhiệm vụ, không khỏi có cảm giác chán nản và thất bại.

Có thể theo học tài chính, gia cảnh chắc cũng không tệ. Đồn công an Kiều Đầu Lộ không đặt được cơm hộp, chỉ có cậu ấy là tìm người chạy vặt mua đồ ăn ở trong thành phố mang đến mỗi ngày thôi.

"Tiểu Tống à, lại đây ăn chút đi?"

Trong lòng Tống Nhất Phàm cực kỳ không tình nguyện, đêm qua đi theo tìm bọn buôn người cả đêm, bây giờ cậu ấy chỉ muốn ăn một bữa cho thoải mái.

Mấy ngày trước cậu ấy đã nghe nói trong đồn có thể sẽ thuê đầu bếp, nhưng mà loại địa phương hẻo lánh này thì có thể thuê được đầu bếp gì đây?

Nhưng mà phó sở trưởng đã lên tiếng, cậu ấy cũng khó mà nói gì.

"Được rồi... Cho tôi nửa chén cháo là được, tôi thức đêm dạ dày không được thoải mái lắm."

Coi như là nể mặt sở trưởng, uống ngụm cháo vậy, rồi cậu ấy sẽ đi tìm người chạy vặt mang hai món ăn đến sau.

Tống Nhất Phàm đi qua, Trần Nhiễm múc cho cậu ấy một bát cháo kê đặc sánh, mềm mại.

Cậu ta nhận lấy bát cháo kê bằng hai tay, đôi mắt dán chặt vào miếng giò heo núng nính, rung rinh kia, không thể rời ra được.

Thơm quá!

Chỉ ngửi mùi hương này, cậu ấy đã có thể ăn hết ba bát cháo kê. Càng không nói đến ăn kèm với giò heo này nữa.

Anh Hạo ngồi bên cạnh đã ăn rồi, vỏ bánh giòn tan, bên trong là một miếng giò heo to. Anh ta còn đặc biệt yêu cầu có cả da, lớp da giò béo ngậy chỉ cần mím nhẹ một cái là lập tức tan chảy trong miệng ngay.

Hơn nữa vỏ bánh giòn tan...

Tống Nhất Phàm đứng ở bên cạnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng vỏ bánh giòn tan bị cắn vỡ vụn.

Tiểu Tống bị thu phục!

Mắt thấy một cái giò heo sắp bị đám người này chia xong, cậu ấy nhanh chóng đổi giọng: "Tự nhiên khẩu vị của tôi tốt lên! Cho tôi ba cái bánh, một cái khoai tây xào, một cái rau xào thập cẩm, lại thêm một cái giò heo nữa!"

Tự vả mặt mình thì sao chứ? Đây là đầu bếp thần tiên từ đâu đến vậy!

Chương 19

"Cậu nhóc này, ba cái bánh lận, muốn no đến c.h.ế.t luôn chắc?"

Là phó sở trưởng, bình thường Vương Trường Hải có hơi bất mãn với Tiểu Tống.

Ở đồn công an này, mọi người đều phải đi làm nhiệm vụ từ cơ sở trước.

Lãnh đạo của họ, thậm chí nói rộng hơn một chút, là trưởng phòng của họ, có ai mà không phải làm việc ở cơ sở trước, từ cảnh sát mà từng bước đi lên?

Cậu học tài chính thì giỏi lắm sao? Trong sở cũng có người học tài chính, học luật, không phải đều nghiêm túc bắt đầu làm từ cảnh sát à?

"Còn nói dạ dày khó chịu chỉ ăn cháo, coi thường đồn công an cơ sở chúng ta mời đầu bếp đúng không? Tôi nói cho cậu biết, đầu bếp này cậu có bỏ tiền ra cũng chưa chắc đã ăn được đâu, trước đây cậu còn tìm người chạy vặt mua món Đầu Sư Tử của Quán rượu nhà họ Trần... Trần Thúc Chính làm không ngon bằng một nửa của Nhiễm Nhiễm chúng ta đâu đấy!"

Tống Nhất Phàm cảm thấy chắc chắn là phó sở trưởng hình dung quá lố rồi. Nhưng mà EQ của cậu ấy cũng không thấp đến nỗi phản bác lại ngay cả lời nói này.

Một ngụm cháo kê vào bụng khiến cho sự cao ngạo của Tống Nhất Phàm dịu đi một chút.

Anh Hạo ở bên cạnh cũng xông tới.
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 37: Chương 37



Mọi người cùng nhau thức đêm vất vả cả buổi tối rồi, buổi sáng cùng nhau ăn cháo, ăn đồ ăn ngon, còn có lúc nào thích hợp làm lành hơn lúc này sao?

"Cậu cũng đừng cảm thấy quá khó chịu, cậu biết Lưu Thi Hàm trong sở chúng ta đúng không? Hôm qua trực ban giữ nhà ấy, người ta là nghiên cứu sinh đại học nhân dân đấy!"

Tống Nhất Phàm kinh ngạc lắp bắp.

Cậu ấy thật sự không rõ những người trong sở này có bằng cấp ra sao, chỉ đơn giản là theo bản năng cảm thấy mình tốt nghiệp từ một trường 211 danh tiếng, mà lại bị phân về một đồn công an nhỏ thế này, rõ ràng là tài năng không được trọng dụng.

Cậu ta nhớ lại, trước đây có một vụ án, là một đứa trẻ gọi điện thoại nhờ cảnh sát bắt cha mẹ. Cậu ta cảm thấy chỉ là đứa trẻ nghịch ngợm, không muốn đi, nhưng Lưu Thi Hàm lại kiên nhẫn đi làm nhiệm vụ.

"Đúng vậy, chính là Lưu Thi Hàm hôm qua nói chuyện với đứa nhóc 6 tuổi kia hai tiếng đồng hồ ấy." Vương Trường Hải liếc mắt một cái đã lập tức nhìn ra Tống Nhất Phàm đang nghĩ gì: "Sao, bằng cấp của người ta thấp hơn cậu chỗ nào chứ? Cậu nhìn xem có lúc nào người ta kênh kiệu không?"

Ông ấy còn hơi ghét bỏ nhìn thân hình nhỏ bé của Tống Nhất Phàm: "Cô gái người ta nhìn còn rắn chắc hơn cậu đấy!"

Đúng lúc đó, Trần Nhiễm cũng vừa hoàn thành ba chiếc bánh túi. Vương Trường Hải đón lấy mâm rồi đưa thẳng cho Tống Nhất Phàm: "Ăn đi! Ăn cả ba cái vào, ăn nhiều một chút cho rắn chắc! Phá cửa cũng không dám nhờ cậu đâu, nhỡ đ.â.m gãy xương của cậu mất."

Tống Nhất Phàm ngượng ngùng, ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên.

Cậu ta cúi đầu, dùng động tác ăn để tránh né tình cảnh xấu hổ.

Cắn một miếng, lớp vỏ bánh giòn nhẹ vỡ ra dưới răng, bên trong là phần nhân mềm thấm đẫm nước sốt thịt kho, mang theo mùi thơm kỳ lạ.

Ngon quá!

Tống Nhất Phàm có chút kinh ngạc, tay nghề của đầu bếp nhỏ này ngoài dự kiến của cậu ấy đấy.

Nhìn tên nhóc này cắn một miếng bánh rồi lại đi đánh giá đầu bếp một cách kinh ngạc, Vương Trường Hải cười mắng: "Thế nào, cảm thấy đồn công an nhỏ mới xây của chúng ta không thể có đầu bếp giỏi như vậy sao?"

Trong lòng Tống Nhất Phàm nghĩ như vậy, nhưng làm sao cậu ấy dám nói ra chứ? Cậu ta dùng động tác cắn một miếng bánh cuốn thật to để né tránh vấn đề này.

Miếng bánh đầy đặn nhai trong khoang miệng, thứ đầu tiên nếm được không phải là vỏ bánh bên ngoài mà là hương vị đậm đà của thịt kho.

Cậu ta cắn mạnh một miếng, thứ chạm đến vị giác trước cả lớp vỏ bánh giòn, là nước sốt thịt đậm đà, còn có cả lớp da thịt mềm mại, tan chảy ngay trong miệng.

Sau đó, mới là hương vị đậm đà của bột mì.

Chờ đến khi lớp vỏ bánh kia bị nhai hai lần, miếng thịt giò đầy đặn, đàn hồi lúc này mới đi vào vị giác.

Điều đáng quý nhất là, lớp da bên ngoài của thịt giò gần như đã được hầm nhừ, mà phần thịt nạc bên trong vẫn giữ được độ đàn hồi đáng kinh ngạc. Khi nhai mạnh thậm chí còn có thể cảm giác được răng bị bật trở lại nữa!

Tống Nhất Phàm lần đầu tiên cảm thấy từ "đàn hồi" này, lại chuẩn xác đến như vậy.

Nuốt xuống miếng bánh nóng hổi, cậu ấy cảm thấy dạ dày trống rỗng cả đêm như thể được hồi sinh!

Lúc này, cậu ấy lại uống thêm một ngụm cháo kê thơm nồng.

Anh Hạo cười mắng: "Nhóc con này! Còn bưng bát cháo làm gì nữa, ngồi xuống ăn đi!"

Lúc này Tống Nhất Phàm mới phản ứng lại, bây giờ cậu ấy một tay bưng cháo, một tay cầm bánh cuốn, phó sở trưởng còn đang bưng mâm cho cậu ấy!

"Ăn đến mê mẩn rồi à?"

Cậu ta cười hì hì, vội vàng đặt bánh cuốn lên mâm sau đó nhận lấy mâm, đặt lên trên bàn.

Trong nhà ăn của đồn công an chỉ có hai chiếc bàn tròn lớn, nhưng cũng vừa đủ vì người không nhiều. Lúc này, mọi người đã ngồi quây quần quanh bàn, ăn đến khi bụng no căng, cảm giác thỏa mãn lan tỏa, khiến cả nhóm không nhịn được bắt đầu bàn tán về vụ án.

Trần Nhiễm cũng không nhịn được dựng tai lên nghe lén.

Tuy cô chỉ là nhân viên tạm thời, nhưng nhân viên tạm thời cũng là nhân viên mà! Nghe lén một chút cũng không sao, hơn nữa, cô cũng thật sự rất quan tâm đến tiến độ phát triển của vụ án.

"... Đúng vậy, chắc chắn là đi tìm Xà Bì, tên Xà Bì này trước đây đang sống tốt ở trong thành phố mà đột nhiên lại chạy đến bên cạnh công trường này thuê một túp lều, chắc chắn có vấn đề."

"Đúng vậy, lần này nhất định phải bắt hắn tại trận! Để cho hắn bị phạt nặng thêm mấy năm!"

"Nhưng mà theo tin tức từ phía thành phố Đông An, mấy đứa trẻ rất có thể vẫn còn ở trên đường... Chúng ta bên này phải theo dõi chặt chẽ!"

Trần Nhiễm nghe một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu rõ toàn bộ vụ án.

Thành phố Đông An có ba đứa trẻ bị bắt cóc, cảnh sát lần theo dấu vết, vẫn chưa phát hiện tung tích của bọn trẻ, nhưng thông qua nguồn tin biết được, bọn buôn người có thể sẽ giao những đứa trẻ cho "Xà Bì".

Xà Bì là một biệt danh, người này đã từng bị bắt một lần vì tội buôn bán trẻ em, nhưng có người đứng ra nhận tội thay, hắn ta nhanh chóng được thả. Trong tay hắn ta có đường dây mua bán hoàn thiện, lần này nếu có thể bắt được quả tang thì không chỉ có thể tìm cách giải cứu ba đứa trẻ kia, mà còn có thể lần theo manh mối, giải cứu được nhiều đứa trẻ hơn nữa.

Chỉ có điều, hiện tại nơi Xà Bì chọn ở lại chính là khu vực trực thuộc của đồn công an Kiều Đầu Lộ.

Nơi này có rất nhiều công trường, thậm chí còn có một khu ký túc xá của trường đại học, có một lượng lớn dân cư tạm trú. Đồng thời, do cơ sở vật chất chưa hoàn thiện nên camera giám sát cũng rất ít.

Muốn bắt được Xà Bì thì chỉ có thể dựa vào nhân lực để kiểm soát.

Hiện tại Vương Trường Hải đang sắp xếp nhiệm vụ kiểm soát nhân lực.

"Đồn chúng ta có ít người, lần này phải phân tán ra hết! Tuy rằng bây giờ là cuối tuần, nhưng mọi người chịu khó một chút, thời kỳ đặc biệt."

Lưu Thi Hàm cũng đã thức dậy, cô ấy đã thay xong đồng phục, đi vào vừa lúc nghe thấy phó sở trưởng nói câu này.

"Sở trưởng! Tôi cũng đi!"

"Vậy ai ở nhà trực ban?"

"Sở trưởng à." Anh Hạo đương nhiên nói: "Lần này nếu chúng ta không bắt được Xà Bì, tôi không còn mặt mũi nào mặc bộ quần áo này nữa!"

Vương Trường Hải có chút do dự: "Không thể để sở trưởng ở trong đồn làm cán bộ suông..."

Sở trưởng đã lớn tuổi, có chút cao huyết áp, đi theo mọi người thức đến sáng, vội vàng về nhà uống thuốc. Người hơn 50 tuổi rồi không thể chịu được thức đêm liên tục.

Sau một hồi bàn bạc, cuối cùng mọi người quyết định, để lại một người cùng sở trưởng trực ban, những người còn lại đều phân tán ra ngoài.

Nhưng mà, nơi Xà Bì ở, là mấy người nông dân cùng nhau dựng lều. Muốn kiểm soát ở nơi này, quá khó khăn.

Mấy cảnh sát bàn bạc, có thể không bị người khác chú ý ở nơi này, cũng chỉ có quán ăn vặt. Ở cửa công trường, cũng không thể làm ăn gì khác.
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 38: Chương 38



Mọi người phát huy mối quan hệ cá nhân, Vương Trường Hải mượn hai chiếc xe ba bánh từ trung tâm giới thiệu việc làm, một chiếc dùng để bán bánh rán, quẩy, một chiếc bán đồ uống sắp hết hạn sử dụng mua sỉ từ siêu thị.

Trần Nhiễm còn giúp đỡ pha bột làm bánh rán, quẩy, nhìn theo mấy cảnh sát hăng hái, khí thế bừng bừng ra cửa.

Vừa ra đến cửa, cô ân cần hỏi: "Có cần mang cho mọi người mấy cái bánh cuốn không?"

"Mang cái gì mà mang, đều đi bán bánh rán, quẩy rồi, còn cầm bánh cuốn ăn, chẳng phải sẽ bị lộ ngay sao? Đều tự làm mà ăn!"

Trần Nhiễm mơ hồ có chút dự cảm không tốt trong lòng.

Nhưng mà, dù sao cô cũng chỉ là đầu bếp tạm thời, những việc này tạm thời không cần cô phải suy nghĩ.

Buổi trưa chỉ có một cảnh sát trực ban và sở trưởng, cô hấp chút cơm, xào hai món rau, cắt một đĩa giò heo và đậu phụ kho.

Sở trưởng đến vừa lúc thấy Trần Nhiễm dọn xong đồ ăn, hai món mặn, một món canh.

"Được, chỉ có ba người chúng ta ăn, như vậy không lãng phí. Tiểu đồng chí này có trù nghệ được đấy."

Trần Nhiễm nào dám không biết xấu hổ mà ăn cơm một bàn cùng sở trưởng, tuy rằng cô không thể tính là người sợ xã hội, nhưng cũng không phải là người hướng ngoại. Người đông một chút thì còn đỡ, bây giờ cũng chỉ có cô và một cảnh sát, ngồi đối diện trưởng đồn công an ăn cơm, cô thật sự không chịu nổi.

Đương nhiên, nói với lãnh đạo là mình ăn trước rồi cũng không ổn, Trần Nhiễm thoái thác một chút.

"Sở trưởng, hôm qua cháu mới chuyển đến, ký túc xá bên kia còn phải dọn dẹp một chút, đợi chút nữa ăn cơm xong cháu sẽ thu dọn."

Sở trưởng Cao là người lão làng, đoán ra cô gái nhỏ có thể có chút lo lắng, ông ấy cười nói: "Sao có thể để bụng đói mà thu dọn? Cháu lấy một ít đồ ăn rồi về ký túc xá ăn đi."

Trần Nhiễm có chút ngượng ngùng, nhưng bây giờ lại nói không cần thu dọn, vậy thì càng không xuống đài được.

Cô vội vàng lấy hộp cơm đựng một ít đồ ăn, còn gắp thêm cho sở trưởng một quả trứng kho.

Sở trưởng Cao gắp trứng kho, chỉ chỉ cô: "Hối lộ lãnh đạo!"

Một cảnh sát trực ban khác là Tiểu Lý đi vào thì cười nói.

"Đại ca Cao, đừng trêu chọc cô gái nhỏ nữa!"

Cũng chỉ có đồn công an Kiều Đầu Lộ lớn như vậy mà bầu không khí ngày thường vẫn rất nhẹ nhàng. Hai người nhìn Trần Nhiễm cầm hộp cơm cúi đầu đi nhanh như chạy trốn thì không nhịn được mà cười ra tiếng.

Sở trưởng Cao cắn một miếng trứng kho: "Nói thật, tay nghề của cô gái nhỏ này thật tốt! Vương Trường Hải đi đâu mà tìm được vậy?"

Ông ấy ăn một miếng trứng kho, lại gắp một miếng nấm hương cải thìa, tiếp tục khen ngợi: "Ngon lắm, cậu nếm thử cái này đi!"

Hai người ăn rất vui vẻ, tuy rằng hôm nay không có thực đơn cấp S, nhưng bản thân Trần Nhiễm đã có kỹ năng gia vị cấp A, làm ra những món ăn khác cũng không tồi.

Đang ăn, sở trưởng Cao đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng gõ cửa rất yếu ớt.

"Có... Có ai không..."

Nhiều năm làm cảnh sát khiến ông ấy lập tức bật dậy, tiến lên một bước.

Ngoài cửa kính lớn của đồn công an có một cô gái nhỏ tóc rối bù đang ngồi.

Tay cô gái nhỏ còn đỡ đầu, có vẻ hơi choáng váng.

"Sao vậy?"

Một cảnh sát khác là Tiểu Lý cũng chạy ra, hai người cùng nhau đỡ cô gái nhỏ trên mặt đất dậy.

"Nhìn không lớn lắm, giống sinh viên nhỉ."

Hai người hợp lực đỡ cô gái nhỏ vào trong, đặt lên ghế, sở trưởng Cao nhạy bén phát hiện, biểu cảm của cô gái nhỏ có chút hoảng hốt, còn có chút chột dạ?

"Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"

"Cháu cảm thấy có chút... mệt." Cô gái nhỏ cúi đầu, trên trán lấm tấm mồ hôi: "Còn có chút chóng mặt..."

Sở trưởng Cao thấy dáng người cô gái nhỏ này có chút mũm mĩm, liên tưởng đến cô con gái ở nhà mỗi ngày đòi giảm cân, theo bản năng nghĩ đến: "Không ăn cơm?"

Tiểu Lý nghĩ đến dáng vẻ chột dạ vừa rồi của cô gái nhỏ, cũng cảm thấy hơn phân nửa là đúng: "Chắc là giảm cân đến mức tụt huyết áp!"

"Cháu gái nhỏ, cháu tên là gì?" Sở trưởng Cao vừa hỏi tên cô gái nhỏ, vừa định đỡ cô ấy sang bên cạnh nhà ăn: "Các cô gái nhỏ bây giờ, ngày nào cũng chỉ biết giảm cân, sớm muộn gì cũng làm hỏng cơ thể! Mũm mĩm có phải tốt hơn không?"

Cô gái nhỏ có chút yếu ớt đi theo tay sở trưởng Cao về phía trước, được đỡ ngồi xuống cạnh bàn ăn.

"Cháu tên là Chúc Thần Thần..."

Cô ấy vừa nói xong tên thì lập tức có chút hối hận.

Sao có thể nói tên thật chứ!

Hôm nay bố của Chúc Thần Thần đến công trường bên này xử lý chút việc, Chúc Thần Thần ở nhà rảnh rỗi nhàm chán nên cũng đi theo.

Kết quả, cô ấy đã nhìn thấy đồn công an Kiều Đầu Lộ bên này!

Đây chính là nơi mà chị Nhiễm Nhiễm đang làm việc!

Đêm qua cô ấy ăn quá nhiều, dạ dày khó chịu cả đêm cho nên sáng nay không ăn gì. Lại chạy một mạch đến đây, đây mới là nguyên nhân khiến sắc mặt cô ấy tái nhợt lúc này.

Cô ấy vốn dĩ chỉ muốn vào xem chị Nhiễm Nhiễm, nhưng vừa mở cửa, cô ấy đã ngửi thấy mùi thơm quen thuộc của đồ ăn.

Khi cảnh sát béo hỏi cô ấy có phải bị tụt huyết áp không thì đã có một con quỷ nhỏ nhanh chóng nảy sinh trong lòng Chúc Thần Thần.

Tụt huyết áp → cần bổ sung đường → đồn công an đang ăn cơm → cô ấy lại có thể ăn được đồ ăn của chị Nhiễm Nhiễm rồi!

Nhưng mà, cũng thật sự là cô ấy đều chưa ăn bữa sáng trưa, cũng không tính là nói dối... đúng không?

Chúc Thần Thần có chút chột dạ được đỡ đến bên bàn ăn, cô ấy nhanh chóng nhìn quanh một vòng, hoàn toàn không nhìn thấy Trần Nhiễm ở đâu.

Cô ấy hơi yên tâm một chút.

"Cháu đợi chút, chú đi lấy cơm cho cháu!"

Sở trưởng Cao chạy vào phòng bếp, vừa ép cơm vào bát cho đầy, vừa nhắc nhở cô gái nhỏ.

"Giảm cân cái gì, khỏe mạnh là tốt rồi, sao cứ phải gầy như que củi thế?"

Ông ấy đặt bát cơm đầy ắp trước mặt Chúc Thần Thần, lại đưa cho cô ấy một đôi đũa.

Nhưng mà, sở trưởng Cao cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Vừa rồi nhìn cô gái nhỏ này uể oải, sao sau khi cầm đũa, dáng vẻ này giống như sói con vậy?

Ông ấy nhìn Chúc Thần Thần cầm đũa, đôi đũa đầu tiên lập tức nhắm thẳng vào đĩa thịt kho giữa bàn!

Không phải Chúc Thần Thần không muốn che giấu một chút mà thật sự là cô ấy không khống chế được.

Ở nhà trẻ mỗi ngày được chị Nhiễm Nhiễm cho ăn, cô ấy thật sự không thể chấp nhận được sự chênh lệch đột ngột này.

Hơn nữa, chị Nhiễm Nhiễm ở nhà trẻ Khải Minh Tinh chưa từng làm món thịt kho thơm ngon như vậy.

Cảnh sát ở đồn công an thật hạnh phúc!

Đũa của Chúc Thần Thần càng ngày càng gần đĩa thịt kho, ngay khi cô ấy sắp gắp được thì đột nhiên bị người khác vỗ rơi.

Cảnh sát Tiểu Lý vừa mới chạy trốn đã quay lại!

Anh ấy thở hổn hển cầm thanh socola lấy từ ký túc xá về, nhét vào miệng Chúc Thần Thần.

"Sở trưởng, tụt huyết áp không thể ăn thịt! Tụt huyết áp phải bổ sung đường, cô ấy ăn thịt ăn cơm thì sẽ không bổ sung kịp, cô gái nhỏ đừng có ngất xỉu!"

Tiểu Lý dường như rất có kinh nghiệm với người bệnh tụt huyết áp, nhét một thanh socola vào miệng Chúc Thần Thần, cho cô ấy uống ngụm nước, rồi nhét tiếp thanh tiếp theo.
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 39: Chương 39



Chúc Thần Thần liều mạng nuốt thanh socola nhân hạt trong miệng xuống, lại bị ép uống nước, rồi lại bị nhét một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ.

Tiểu Lý còn đang tiếp tục tuyên truyền về tác hại của tụt huyết áp: "Tụt huyết áp nhất định phải bổ sung đường kịp thời! Hơn nữa ngàn vạn lần không được chọn loại không đường, thật sự không có đường, nước ngọt cũng được. Ăn cơm ăn đồ ăn thì sẽ không bổ sung nhanh được."

"Tụt huyết áp nếu làm không tốt, thiếu oxy não, tạo thành tổn thương vĩnh viễn đấy!"

Sở trưởng Cao khiêm tốn nghe ý kiến của Tiểu Lý, hai người đồng tâm hiệp lực cho Chúc Thần Thần ăn năm viên kẹo.

"Đói đến mức tụt huyết áp, không biết bao nhiêu bữa không ăn cơm rồi..." Tiểu Lý an ủi Chúc Thần Thần hai mắt rưng rưng: "Cô gái nhỏ, chúng ta qua bên kia ngồi nghỉ một lát, bây giờ đừng vội ăn cơm, món giò này nhiều dầu mỡ quá, sợ cháu bị đau bụng."

Sở trưởng Cao vỗ đầu: "Cậu nói đúng! Còn kẹo không? Cho cô gái nhỏ mấy viên bỏ vào túi."

"Không có, mấy viên này là lấy từ ký túc xá của Trần Nhiễm, cô ấy nói cô ấy tìm xem, tìm được sẽ mang qua."

"Vậy được, sau này sở sẽ mua, mua nhiều kẹo một chút đặt ở sảnh ngoài. Chưa nói đến có người dân bị tụt huyết áp, gặp phải trẻ con cũng dễ dỗ một chút."

Câu nói tiếp theo Chúc Thần Thần không nghe rõ, cô ấy chỉ nghe thấy chị Nhiễm Nhiễm sắp đến.

Vừa rồi Chúc Thần Thần còn hai mắt rưng rưng vì không ăn được giò heo, vội vàng giãy giụa đứng dậy.

"Đừng nghịch! Ngồi yên một lát, đợi xem không choáng váng không chóng mặt nữa rồi đi! Cháu đi đến nửa đường lại tụt huyết áp thì làm sao bây giờ? Hồ nháo, bên này toàn là công trường, đến cái siêu thị cũng khó tìm."

Tiểu Lý nghiêm mặt ấn Chúc Thần Thần ngồi xuống ghế, bảo cô ấy ngồi yên.

Nhưng mà, biểu cảm của cô gái nhỏ này... Nhìn thế nào cũng giống như mấy con ch.ó chăn cừu ở nhà anh ấy vậy?

Anh ấy còn đang nghi hoặc, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hừ nhẹ.

"Chúc Thần Thần!"

Cô gái nhỏ vừa rồi còn yếu ớt, choáng váng, chột dạ, bỗng chốc bật dậy!

Trần Nhiễm nhìn dáng vẻ của Chúc Thần Thần, thật sự dở khóc dở cười.

Hôm qua cô mới từ nhà trẻ Khải Minh Tinh đến đây, hôm nay Chúc Thần Thần đã đuổi theo tới đây rồi?

Còn tụt huyết áp?

Trong một tháng qua, cô đã vỗ béo Chúc Thần Thần thêm mười cân, nói không ngoa, cho dù hai ngày không ăn cơm cũng sẽ không bị tụt huyết áp!

Chúc Thần Thần xông lại theo bản năng, hai tay giữ c.h.ặ.t t.a.y áo Trần Nhiễm, chuẩn bị bắt đầu làm nũng.

"Chị Nhiễm Nhiễm, em không cố ý... Chỉ là hôm qua em ăn nhiều quá bị đau bụng..."

Ừm... Cái này cũng không sai biệt lắm.

Trần Nhiễm trừng mắt nhìn cô ấy một cái: "Đây là đồn công an!"

Lúc này sở trưởng Cao bên cạnh mới hiểu ra, hóa ra cô gái nhỏ này không phải tụt huyết áp, mà là lừa gạt để được ăn một bữa?

Nhưng mà, dựa vào đánh giá của ông ấy về đồ ăn vừa rồi, tay nghề cao siêu như vậy, thật sự khiến người ta khó mà nhịn được.

Cô gái nhỏ hồ nháo, sở trưởng Cao không tức giận, nhưng đứa trẻ này phải giáo dục.

Ông ấy sa sầm mặt: "Cô gái nhỏ, đây là báo án giả, lãng phí lực lượng cảnh sát. Tính cho cháu tội gây rối trật tự công cộng, là phải tạm giam đấy!"

Tuy rằng lá gan Chúc Thần Thần lớn, nhưng trước mặt cảnh sát, cô ấy vẫn là một nữ sinh viên ngây thơ, trong sáng.

Nghe thấy những lời này thì không nhịn được có chút mềm chân.

"Cháu... Cháu không dám nữa..."

Tiểu Lý cũng không khách sáo, vừa rồi anh ấy cũng thật sự cho rằng cô gái nhỏ này sắp ngất xỉu, chạy như bay, bây giờ hơi thở còn chưa hồi phục đâu!

"Không chỉ là phải tạm giam, còn phải phạt tiền! Trong đồn chúng ta bây giờ tổng cộng chỉ còn lại hai người, vừa rồi bận rộn vì cháu đây, nếu xảy ra chuyện khác, cháu nói xem, có phải là làm lỡ việc không?"

Vừa rồi Chúc Thần Thần vẫn còn rưng rưng, bây giờ thật sự khóc ra rồi.

Trần Nhiễm không khách sáo mà nhéo một cái vào khuôn mặt bánh bao của cô ấy: "Em nghĩ thế nào vậy! Vì ăn mà đi nhà trẻ làm tạp vụ còn chưa tính, đồn công an mà em cũng dám xông vào, tính tình này không thay đổi, sau này sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện!"

Sở trưởng Cao ở nhà có cô con gái xấp xỉ tuổi cô gái nhỏ mũm mĩm này, nhìn thấy vậy thì trong lòng có chút mềm lòng.

Thấy Chúc Thần Thần khóc, ông ấy hắng giọng nói: "Đồn công an chúng ta, chắc chắn là không thể để người ngoài tùy tiện ra vào, sau này cô gái nhỏ phải chú ý."

"Nhưng mà... Cháu đã là em gái của Trần Nhiễm, vậy cũng coi như là người nhà của nhân viên." Ông ấy chỉ vào bát cơm đầy trên bàn: "Ăn không ngon bụng không ăn cơm cũng là thật, không tính là cháu hoàn toàn lừa gạt người, có thể ăn hết bát cơm này không lãng phí không? Nếu không lãng phí, lần này sẽ không truy cứu cháu nữa."

Chúc Thần Thần đang khóc, nghe thấy câu này thì kinh ngạc há miệng, nước mắt còn treo ở khóe mắt.

Trần Nhiễm hận rèn sắt không thành thép vỗ cô ấy một cái: "Đi ăn đi, nhưng không có lần sau đâu!"

Cho dù đã ăn năm viên kẹo thì một bát cơm nhỏ đối với Chúc Thần Thần cũng không phải là chuyện gì to tát. Nhưng mà, Trần Nhiễm kiên quyết không cho cô ấy ăn bát thứ hai, cô tự mình áp giải Chúc Thần Thần về xe của ba Chúc.

Cô muốn tố cáo!

Ba Chúc làm việc ở phòng công chứng, đương nhiên không phải là người mù luật, ông ấy giơ tay đánh vào đứa con gái bình thường không nỡ đánh một cái.

"Con to gan thật! May mà sở trưởng Cao nổi tiếng là người dễ nói chuyện, bình thường đừng nói là mắng con một trận, tạm giam con cũng không có vấn đề gì!"

Trần Nhiễm nhìn ba Chúc giáo huấn con gái, lúc này mới yên tâm trở lại đồn công an.

Cách giờ cơm chiều còn một lúc nữa, cô lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị lướt video ngắn. Theo thói quen lướt xem mấy con mèo con ch.ó con mà mình theo dõi, cô bấm vào kênh địa phương.

Đập vào mắt là video đầu tiên, không ngờ lại là người quen?

Âm thanh nền của video ngắn, rõ ràng là mấy học sinh tuổi không lớn.

Trong video, anh Hạo run rẩy cầm bột bánh, cố gắng dán kín lỗ thủng của bánh rán, mấy học sinh cố gắng cổ vũ ở bên ngoài.

"Bên này bên này, thêm chút bột! Bên này có cái lỗ!"

"Ôi nhiều quá, cạo bớt đi!"

"Ôi dính rồi!"

Mấy người hi hi ha ha ở ngoài màn hình chỉ trỏ, tay anh Hạo càng run lên!

Thật vất vả mới làm xong cái bánh rán, hình dạng tròn không ra tròn, vuông không ra vuông, toàn bộ vỏ bánh đã dày đến mức không giống bánh rán nữa.

Mồ hôi trên trán anh Hạo đã chảy xuống, miễn cưỡng cười giữ gìn hình tượng: "Mọi người thông cảm một chút, chú mới mở quán ngày đầu tiên... Cái bánh này chú tính cho cháu một nửa giá thôi nhé?"

Có người vừa cười vừa nói: "Là ngày đầu tiên mở quán hay là ngày đầu tiên nằm vùng đấy!"

"Cây xúc xích kia để xa quá, mau đưa cho cảnh... chú một chút!"

"... Chú à, chú vẫn luôn dùng tay lật bánh sao?"

Anh Hạo nghe có vẻ rất bình tĩnh, nhưng biểu cảm nhăn nhó vì bị nóng đã bán đứng nội tâm của anh ấy: "Mang găng tay, không sao đâu các cháu, sạch sẽ! Mang găng tay."

"Tư... Tư ha..."

Anh ấy trăm cay ngàn đắng làm xong một cái bánh rán méo mó, tự thấy rất có lỗi với quần chúng, lại nhét thêm hai lát thịt ba chỉ lớn vào: "Tính cho ba đồng thôi! Ba đồng thôi!"

Người quay video vẫn quét mười đồng, cười hì hì chạy mất.

Trần Nhiễm nhịn cười đến mức rất vất vả!
 
Back
Top Bottom