Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công

Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 10: Chương 10



Kể từ khi đồ ăn trở nên ngon miệng, buổi tối ăn cơm mọi người đều bắt đầu tranh nhau xếp hàng.

Hơn nữa, ngày thường chỉ có mười mấy bạn nhỏ, vì hôm nay tổ chức hoạt động nên tất cả các bạn nhỏ trong trường đều bắt đầu cùng nhau tranh cơm tối.

Quen cửa quen nẻo, bạn nhỏ Chúc Huống Huống cướp được vị trí thứ 5.

Cô bé kéo tay chị gái: "Chị, lát nữa lấy xong đồ ăn, đừng nói chuyện, chúng ta ngồi kia ăn nhanh, ăn xong còn đến lượt thứ hai nữa! Lượt thứ ba thì không chắc... phải xem vận may thế nào."

"Được được được."

Trong mắt Chúc Thần Thần, em gái đã bị trường học tẩy não, chẳng lẽ tranh nhau ăn cơm thì ngon hơn à?

Cô ấy bưng khay đồ ăn, nhìn cô em gái đáng thương, hứa hẹn với Huống Huống: "Lát nữa nếu như không tranh được đồ ăn, chị sẽ cho em một nửa đồ ăn của chị nhé, được không?"

Nói xong, Chúc Thần Thần cảm giác như mình vừa ấn vào nút công tắc nào đó.

Những đứa trẻ xếp hàng phía trước và phía sau đều nhìn cô ấy bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Chị gái tuyệt vời này từ đâu ra thế!

Đứng giữa vô vàn ánh mắt của mọi người, Chúc Thần Thần theo bản năng bắt đầu hoài nghi: Chẳng lẽ đồ ăn ở trường mẫu giáo này thật sự rất ngon sao?

Một mùi thơm ngọt cay nồng truyền đến, Chúc Thần Thần hít mạnh.

Là mực cuốn cay!

Cô ấy chăm chú nhìn vào cửa phòng học, thấy mấy nhân viên nhà bếp đang nối đuôi nhau đi vào.

"Chị ơi, siêu thơm đúng không!”

Trải qua quá nhiều lần bị những người bán hàng rong lừa gạt, Chúc Thần Thần vẫn có sức chống cự đối với mấy loại mùi thơm.

Có rất nhiều món ăn vặt, ngửi thì thơm vô cùng, nhưng ăn vào miệng lại chẳng có vị gì hết!

“Ngửi thì cũng tạm, không biết ăn thế nào."

Khi nắp hộp giữ ấm thức ăn được mở ra, cô Vương lại oán thầm trong lòng một lần nữa, lớn tiếng nói: "Mọi người chú ý giữ trật tự xếp hàng nhé, từng người từng người một, ăn xong rồi mới có thể đến lấy cơm tiếp."

Các bạn nhỏ ngoài miệng thì vâng vâng dạ dạ, nhưng sự chú ý đều đặt hết vào đồ ăn.

Nước sốt đỏ tươi, cuộn lấy những bông mực và khúc mực trông quá đỗi mê người. Rau cải xào bên cạnh, trông thì thanh thanh mát mát nhưng khi ngửi lại có một chút hương thơm thoang thoảng của nồi, khiến người ta thèm thuồng ch** n**c dãi.

Những bạn nhỏ phía trước đã nhanh chóng lấy xong đồ ăn và chạy đi, Chúc Thần Thần nhìn em gái lấy xong, mình cũng lấy một phần.

Cô Vương không nhịn được mà quan tâm đến phụ huynh: "Có ai không ăn được không?"

"Không có ai ăn kiêng cả, lấy hết đi."

Bưng khay đồ ăn lên, Chúc Thần Thần thấy em gái đã ngồi ở bàn ăn bên cạnh và bắt đầu chén rồi.

Lúc này, cô ấy mơ hồ hiểu được cảm giác của em gái.

Vừa rồi khi ngửi mùi thơm của đồ ăn, cô ấy còn có thể kiềm chế được, nhưng bây giờ ở gần như vậy, cô ấy cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng!

Đặt khay đồ ăn đối diện em gái, Chúc Thần Thần không nhịn được gắp một miếng mực cần.

Cô ấy thích ăn mực cần nhất!

Cái vị giòn giòn lại hơi dai dai này, khi nhai trong miệng, cái vị sần sật ấy, có ai có thể từ chối được không?

Ăn xong một miếng, mắt Chúc Thần Thần sáng lên.

Hương vị mực cần và độ lửa của món này kết hợp, quả thực có thể nói là hoàn hảo!

Mực cần bình thường đều giòn cứng, nhưng mực cần này lại giòn mềm, không hề có một chút nào cứng cả.

Hơn nữa, giác hút của mực cần cũng có vị ngon đỉnh của chóp luôn.

Không chỉ có vị, mà cả mùi thơm này...

Chúc Thần Thần không kìm được, gắp thêm một đũa mực hoa.

Mực cần không cứng tí nào, vậy mực hoa có bị mềm quá không?

Cô ấy đưa một miếng mực hoa vào trong miệng, vừa mới nhai một chút đã sững sờ.

Hình như miếng mực hoa kia khẽ động đậy trong miệng cô ấy!

Mực hoa cựa quậy có chất thịt vô cùng tươi ngon, những đường hoa văn cũng thấm đẫm nước sốt, mỗi một miếng đều là sự kết hợp đỉnh cao giữa hương và vị.

Do làm đồ ăn cho các bạn nhỏ nên vị cay này cũng không quá nồng, chỉ nhẹ nhàng lướt qua đầu lưỡi, nhẹ nhàng k*ch th*ch vị giác, sau đó tỏa ra một hương vị thơm ngon.

Vị cay kia, có bột ớt, có tương ớt, còn có cả một chút ớt xanh và hành tây. Độ cay cũng không cao, đối với rất nhiều người thích ăn cay mà nói thì đây có thể gọi là kiểu cay Quảng Đông.

Nhưng hương thơm nồng nàn kết hợp với nhiều tầng hương vị như vậy, cho dù là Chúc Thần Thần, một người yêu thích đồ ăn phương Tây cũng không thể nào chê.

Không đủ cay, nhưng lại trên cả tuyệt vời!

Lúc này Chúc Thần Thần lúc này mới phát hiện, điều tuyệt vời nhất trong món mực cuốn cay này không phải là việc kiểm soát độ lửa của mực, mà là nước sốt hoàn hảo đến mức cô ấy không thể đưa ra bất kỳ ý kiến nào.

"Chị? Sao chị mới ăn có hai miếng vậy?"

Chúc Huống Huống ngẩng đầu lên, thấy chị mình thậm chí còn chưa ăn cơm thì cảm giác như đất trời sụp xuống.

Cô bé đã ăn xong một phần rồi đấy!

"À ừ." Chúc Thần Thần ngẩng đầu lên nhìn, đã có người đi lấy phần thứ hai, nói với em gái: "Em đi trước đi, chị sẽ đuổi kịp ngay!"

Cô ấy chính là chị gái của Chúc Huống Huống đó! Trước khi truyền thuyết về Chúc Huống Huống lan truyền, cô ấy cũng từng là đệ nhất cao thủ đoạt cơm của trường tiểu học số 7!

Đã từng là quán quân giật cơm của trường tiểu học, Thần Thần phấn chấn tiến lên, cuối cùng đã thành công giành được thức ăn ở hiệp hai dù thua hiệp một một điểm.

Nhưng hiệp ba... có vẻ e là không có.

Thật ra thì quán quân giật cơm thế hệ mới Chúc Huống Huống vẫn dễ dàng giành được hai ngọn bông cải xanh ở hiệp ba.

Thịt khô xào rau hoa, vừa thơm lại vừa giòn, mùi hun khói của thịt khô cùng mùi xào thơm lừng hòa quyện vào nhau, đúng là món ăn với cơm đỉnh nhất.

Chúc Huống Huống quý trọng mà cắn từng miếng bông cải xanh, vừa ăn vừa hỏi chị gái.

"Chị, chị còn nhớ chị đã nói gì không?"

Chúc Thần Thần múc một muỗng cơm lớn, cẩn thận đặt một miếng râu mực lên trên, lại đặt thêm thêm một ngọn bông cải xanh nữa, đang chuẩn bị đưa vào miệng, đồng thời hưởng thụ bữa tiệc mùi vị kết hợp của hai loại thức ăn.

"Ây da, ăn cơm xong rồi nói!"

Cô ấy còn tưởng rằng em gái muốn nói chuyện về gà rán với cả McDonald’s lúc trước.

Haizz, nếu sớm biết đồ ăn nhà trẻ ngon như thế này, cô ấy còn nhớ thương gì tới McDonald’s nữa chứ.

Bây giờ đừng nói McDonald’s, ngay cả Quán rượu nhà họ Trần cũng chỉ như gió thoảng mây trôi trong mắt cô ấy mà thôi.

Chúc Huống Huống ăn miếng bông cải xanh vô cùng cẩn thận, múc từ cơm đến thức ăn trong chén, cố gắng quệt nước sốt mực lên.

"Chị, chị nói nếu em không giành được, chị sẽ chia đồ ăn cho em mà..."

Đũa của Chúc Thần Thần khựng lại một chút, sau đó cô ấy nhanh chóng gắp hai miếng mực nhét vào miệng một cách vội vàng.

“Không phải em giành được rồi sao!"

Cô ấy bưng khay thức ăn lên, vừa nhanh chóng húp cơm, vừa ngăn chặn ý nghĩ viển vông của em gái.

"Em còn ăn nhiều hơn chị bao nhiêu mà! Vừa nãy chị đi đợt hai, chỉ giành được ba miếng mực thôi đấy!"

Chúc Huống Huống giơ đũa lên, chuẩn bị gắp một miếng từ khay của chị gái: "Chị nuốt lời!"

Chúc Thần Thần biết mình đuối lý, bèn buông đĩa thức ăn, định dùng điều kiện khác để giải quyết Chúc Huống Huống.

"Mỗi ngày em đều được ăn mà... Hay là về nhà mua trà sữa cho em nhé!"

"Không cần! Em muốn râu mực cơ!"

"Hai ly!"

Cuối cùng, Chúc Thần Thần sử dụng vũ lực trấn áp, mạnh mẽ dùng một miếng cà rốt để dỗ dành em gái mình.

Chúc Huống Huống l.i.ế.m m*t nước sốt trên miếng cà rốt vô cùng cẩn thận, cho đến khi không l.i.ế.m ra được vị gì mới ăn hết miếng cà rốt.
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 11: Chương 11



Khác với mực giòn dai, cà rốt lại mềm, thấm đẫm nước sốt cay ngọt, gần như không nhận ra là cà rốt luôn.

Cô bé cẩn thận ăn xong, lại nhìn về phía khay thức ăn của chị gái một lần nữa, thất vọng mà nhíu mày.

Chị cô bé đã ăn xong rồi, thậm chí nước sốt cũng sạch sành sanh, một chút cũng không thừa lại.

"Chị..."

Chột dạ, cô chị lập tức đánh trống lảng: "Chị không ngờ tới luôn đó, đồ ăn ở trường mẫu giáo các em ngon như vậy à?"

Thân là sinh viên, dù ngây thơ đến đâu cũng biết một ít quy tắc ngầm của thế giới người lớn.

Đầu bếp giỏi như vậy tại sao lại nấu cơm ở nhà trẻ chứ?

Chúc Huống Huống đã từng nghe các cô giáo bàn tán, cũng biết một ít nội tình.

Cô bé ra dáng mà thở dài một hơi, như người lớn: "Cô giáo nói, cô Trần chỉ tạm thời tới giúp đỡ thôi, một tháng nữa là đi rồi."

Tạm thời giúp đỡ?

Chúc Thần Thần cảm thấy hợp lý, nhưng đồng thời cũng rất đau lòng.

Một tháng nữa, cô ấy hoàn toàn không đợi được đến lần hoạt động sau để ăn cơm.

Huống chi, còn một tháng rưỡi nữa là khai giảng tháng chín rồi!

Nhưng sinh viên thì không bao giờ lùi bước!

Nhanh chóng bưng khay cơm của mình và em gái lên, Chúc Thần Thần vọt dài tới bên cạnh cô hiệu trưởng.

"Cô ơi, cháu nhớ lớp giữ trẻ buổi tối của trường mẫu giáo mình phải đóng thêm tiền đúng không ạ?"

"Đúng vậy."

Hiệu trưởng Tiêu có trí nhớ rất tốt, đặc biệt là với những cô bé đáng nhớ như Chúc Huống Huống, tuy nhiên:

"Nhưng mà không phải Chúc Huống Huống đã đăng ký rồi à?"

"Mẹ cháu có chút lo lắng cho em gái cháu." Chúc Thần Thần trông khá ưu tư, đáp lời:

"Gần đây em ấy ăn nhiều quá, mấy ngày nay lại tăng thêm một cân rồi."

"Cũng phải, bé gái thì đúng là nên khống chế cân nặng một chút."

Hiệu trưởng Tiêu cũng gật gù: "Sau này cô sẽ bảo cô giáo Lý để ý con bé hơn."

"Sao có thể làm phiền cô giáo chuyên môn để ý chứ ạ." Chúc Thần Thần nhanh nhảu đáp: "Vừa hay cháu đang nghỉ hè, mỗi buổi cháu sẽ đến đây ăn cùng em, tiện theo dõi cho em ấy ăn ít lại, vừa hay buổi tối lại đón em ấy về..."

Hiệu trưởng Tiêu nở một nụ cười xã giao, làm Chúc Thần Thần nhớ tới cô chủ nhiệm lớp thời cấp ba: "Vậy thì cháu cứ nói với mẹ cháu thời gian tới để cháu đón em gái về nhà ăn cơm là được rồi, thế nào?"

Bất kể là giáo viên ở giai đoạn nào, cách đối xử với học sinh vẫn luôn là chiêu bài cũ rích.

Đối với hiệu trưởng Tiêu mà nói, Chúc Thần Thần cũng chỉ là một em bé hơn hai trăm tháng tuổi mà thôi.

Chúc Thần Thần tay trắng trở về.

Nhìn Chúc Thần Thần rời đi, cô Vương bước tới.

"Chẳng phải cô lo lắng hiệu quả tuyên truyền không tốt à, mượn cơ hội này để tận dụng đi ạ!"

"Tận dụng thức ăn sao?" Hiệu trưởng Tiêu lắc đầu: "Nhiễm Nhiễm có tay nghề như vậy, cô nghĩ con bé sẽ làm việc ở trường mẫu giáo chúng ta lâu dài à?"

"Hơn nữa, chúng ta là trường mẫu giáo chứ đâu phải tiệm cơm!"

Cô Vương ỉu xìu.

Cô ấy thật sự rất thích đồ ăn Trần Nhiễm nấu, tuy rằng đã phải trả giá bằng một cân thể trọng, nhưng cô ấy vẫn không hề hối hận tí nào!

Tuy nhiên hiệu trưởng Tiêu hành xử như vậy, thật sự làm cô ấy cảm thấy rất đáng tin cậy. Cũng chính vì vậy, cô ấy mới từ chối nhà trẻ tư thục, ở lại nơi này.

Người yêu trẻ con sẽ không phải là người xấu.

Tuy nhiên, người yêu trẻ con cũng không nhất định sẽ yêu những em bé mấy trăm tháng tuổi.

Hiệu trưởng Tiêu lại dứt khoát từ chối một vị phụ huynh khác xin được ăn ké.

"Đúng vậy, không được."

"Thật sự không được, thật sự không được mà."

Người mẹ trẻ tuổi thất bại ủ rũ tiu nghỉu ra về, đột nhiên nghe thấy chị em nhà họ Chúc đang thì thầm với nhau.

"Lần sau, em mang đồ ăn cho chị nha, chị cho em mượn điện thoại chơi!"

"Làm sao mang được, cô giáo thấy đấy!"

"Nhỡ đâu có trứng cút, hay là đậu phộng, mang một ít thôi! Chị nhớ trước kia các em suốt ngày ăn trứng gà sốt chua ngọt mà, lén giấu cho chị một quả cũng được!"

Đôi mắt người mẹ trẻ sáng bừng!

Nhưng mà, nhìn hai chị em trẻ tuổi ở phía đối diện, nghĩ lại mình dù sao cũng là bố mẹ rồi, người mẹ trẻ đành ngậm ngùi từ bỏ ý định này.

Cô ấy dịu dàng nói với con gái: "Cục cưng, mẹ yêu con nhiều lắm."

Cô con gái nhỏ không biết mình vừa thoát khỏi một yêu cầu kỳ lạ đến mức nào, vui vẻ hôn lên má mẹ, cùng nhau về nhà.

Lúc Trần Nhiễm tan làm, cô vừa hay nhìn thấy bóng dáng của chị em nhà họ Chúc.

Hiệu trưởng Tiêu buồn cười chỉ vào bên kia, nói với Trần Nhiễm: "Chúc Huống Huống cô biết rồi đúng không, không ngờ chị gái của bé cũng thích đồ ăn ngon giống y hệt! Đã vào đại học rồi mà vừa nãy vẫn còn nghĩ cách để được ở lại nhà trẻ buổi tối..."

Trần Nhiễm có ấn tượng vô cùng sâu sắc với Chúc Huống Huống, đây chính là bạn nhỏ +200 điểm cảm tạ!

Vừa nãy lúc rảnh rỗi cô liếc qua, vậy mà chị gái của bé thậm chí còn +300 điểm!

"Biết chứ, tôi rất thích con bé."

Trần Nhiễm nhìn độ hài lòng đang chầm chậm tăng lên, tính toán nhiệm vụ của mình, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai cô có thể lấy được thực đơn rồi.

"Cô có muốn tham gia vào nhóm chat không? Gần đây trong nhóm WeChat khen cô rất nhiều."

Hiệu trưởng Tiêu thật sự rất thích Trần Nhiễm, sau khi nghe được chuyện của nhà họ Trần thì đã chủ động vạch ra bước tiếp theo cho cô.

"Tôi đã nghe chuyện của nhà cô rồi, nhà cô chèn ép không cho cô kiếm việc, nếu thật sự không được, cô thử làm đầu bếp riêng xem sao?"

Hiệu trưởng Tiêu không nhịn được mà xoa đầu Trần Nhiễm, một cô gái có diện mạo xinh đẹp lại khỏe khoắn, dù trong hoàn cảnh khó khăn vẫn luôn giữ được sự lạc quan, ai mà không thích cơ chứ.

Mấy ngày gần đây, vì Trần Nhiễm mà bà đã tìm hiểu rất nhiều tài liệu liên quan: "Tôi thấy trên Douyin bây giờ có dịch vụ đến tận nhà nấu cơm đang hot, một tháng có thể kiếm được hơn một vạn* đó, hay là cô thử cái đó xem?"

*Một vạn Nhân Dân Tệ: Khoảng 35 triệu Đồng Việt Nam

Bà không để Trần Nhiễm từ chối mà lập tức thêm cô vào nhóm chat phụ huynh: "Những phụ huynh này chắc chắn sẽ đồng ý thuê cô đấy! Kiếm được không ít đâu."

Sống mũi Trần Nhiễm hơi cay cay.

Cô dang rộng vòng tay ôm chầm lấy hiệu trưởng Tiêu, sau đó hôn một cái thật vang lên mặt bà.

"Ôi chao toàn nước miếng..."

Hiệu trưởng Tiêu ghét bỏ liếc nhìn cô một cái rồi tiếp tục cho cô xem nhóm chat: "Tôi nói cô nghe, trước đây người thân của tôi bán trái cây nhờ tôi thêm vào nhóm mà tôi còn không thêm đâu. Cô đừng coi thường nhóm chat phụ huynh của nhà trẻ này..."

Trần Nhiễm khoác tay hiệu trưởng Tiêu, tựa đầu vào vai bà, nhìn bà không chỉ thêm cô vào nhóm mà còn nhiệt tình giới thiệu cô hết lời.

Tiếc là, trong bầu không khí ấm áp như vậy, hệ thống lại xuất hiện không đúng lúc.

"Đầu bếp tại nhà không thể tính là nhiệm vụ chính của hệ thống này được."

Trần Nhiễm trợn mắt.

"Tại sao không tính, tôi thấy nhiệm vụ chính chỉ nói đi làm công thôi mà?"

Hệ thống không nói chuyện, Trần Nhiễm nhấn vào giao diện hệ thống xem.
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 12: Chương 12



Cô kinh ngạc phát hiện ra, dòng chữ sau phần thuyết minh nhiệm vụ của hệ thống đã được sửa!

Ở phía sau nhiệm vụ chính có thêm một đoạn chữ nhỏ có dấu ngoặc: Chủ thể làm công không được là cá nhân.

"Hả? Trước đây đâu có ghi như thế này?"

Hệ thống im lặng.

Trần Nhiễm cũng không dám kháng nghị với hệ thống quá nhiều, đằng nào nhiệm vụ của cô vẫn còn nằm trong tay người ta!

Bất kể là phần thưởng 100 vạn* tiền mặt của nhiệm vụ chính hay là thực đơn cấp S tiếp theo thì cũng đều là những thứ mà cô cần phải có được trong giai đoạn này.

*100 vạn Nhân Dân Tệ: Khoảng hơn 3 tỷ Đồng Việt Nam

Cô tắt hệ thống, mở WeChat, thấy mình được thêm vào bốn nhóm chat, mỗi nhóm đều có khoảng mấy trăm tin nhắn.

Không ngoại lệ, tất cả các nhóm đều thể hiện sự chào đón vô cùng nồng nhiệt.

"Bây giờ con nhà chúng tôi rất thích đi học! Không cần phải dỗ dành nữa!"

"Đúng vậy, trước đây bé ăn uống không tốt làm tôi rất lo lắng, bây giờ tốt hơn nhiều rồi."

"Hiệu trưởng Tiêu, tôi chỉ quan tâm một việc, phụ huynh có thể đi học cùng không?"

Phía dưới có người vạch trần vị phụ huynh này ngay lập tức.

"Anh muốn đi học cùng hay là muốn đi ăn cùng?"

"Lầu trên im miệng, tôi cũng muốn đi học cùng!"

"Im miệng +1, mãnh liệt yêu cầu mở lớp học cùng!"

Chúc Thần Thần cũng +1 điên cuồng trong nhóm chat.

Những phụ huynh khác chỉ nghe được lời khen ngợi về đồ ăn từ miệng con mình thôi, nhưng cô ấy đã được nếm thử rồi đó!

Đồ ăn ngon như vậy mà chỉ được ăn một bữa, đến nằm mơ cô ấy cũng khóc mà tỉnh mất.

Hiệu trưởng Tiêu không thể không ra mặt can ngăn mọi người tán gẫu.

Bà nghiêm túc nói: "Mọi người nói đùa chút thì được, nhưng hiện tại ba người ở phòng bếp đã rất mệt rồi, xin các phụ huynh đừng gây thêm gánh nặng cho trường mẫu giáo."

Nhìn nội dung trong nhóm chat, hiệu trưởng Tiêu nghiêm túc suy nghĩ, quay đầu hỏi cô gái đang tựa vào vai mình.

"Trần Nhiễm, nếu trường mẫu giáo chúng ta tổ chức buổi tham quan thì cô thấy sao? Làm theo hình thức tiệc buffet, cô có mệt quá không? Cũng tiện cho các phụ huynh xem tay nghề của cô nữa."

Đến lúc đó, không những có thể giới thiệu các hoạt động đặc sắc của trường mẫu giáo mà còn có thể cho Trần Nhiễm cơ hội thể hiện tài nấu nướng của mình.

Bà cũng không tin, chẳng lẽ nhà họ Trần có thể một tay che trời sao?

Trần Nhiễm ôm chặt hiệu trưởng Tiêu.

Bà không kết hôn cũng không sinh con, bán nhà để mở trường mẫu giáo, yêu thương các bé và giáo viên từ tận đáy lòng như con ruột của mình.

Tuy rằng hệ thống đã chặn đứng con đường làm đầu bếp riêng, nhưng cô không muốn làm hiệu trưởng Tiêu thất vọng.

"Được! Tôi sẽ làm thật tốt!"

Hai người lại trò chuyện thêm vài câu về buổi tham quan trong tương lai. Còn trong nhóm chat, thấy hiệu trưởng Tiêu than thiếu nhân lực, Chúc Huống Huống đang từ sô pha bỗng nhảy dựng lên.

"Chúc Thần Thần, con làm gì thế, ở nhà không yên thì ra ngoài mà làm thêm đi!"

Mẹ Chúc còn tưởng con gái lớn sẽ im lặng ngay, vậy mà lại thấy cô bé đắc ý ngẩng đầu.

"Mẹ! Ngày mai con sẽ đi ra ngoài làm thêm, mẹ yên tâm đi!"

Nếu không được đi học tối, cô đành đi thực tập vậy. Cô cũng không tin nhân viên lại không được ăn!

Sáng sớm hôm sau lúc sáu giờ, hiệu trưởng Tiêu lại thấy Chúc Thần Thần ở cửa nhà trẻ.

Bà nhíu mày: "Vị phụ huynh này..."

"Cô ơi! Cháu có thể đến đây thực tập không ạ!"

Chúc Thần Thần đánh đòn phủ đầu.

Đối phó với những người lớn tuổi hiền từ, cô ấy rất giàu kinh nghiệm: "Trường của cháu yêu cầu phải có kinh nghiệm thực tập, nhưng cháu tìm mãi mà không ra chỗ nào để thực tập ở nơi nhỏ bé này của chúng ta..."

Hiệu trưởng Tiêu không thể nào ngờ tới lại là một màn mở đầu như vậy. Tuy nhiên, bà thật sự không chống cự được với những học sinh làm nũng.

"Trước đó cháu đã đi xem ba chỗ làm, tất cả đều là nhân viên bán hàng qua điện thoại, còn có một chỗ hình như là lừa đảo nữa..."

Hiệu trưởng Tiêu lập tức nghiêm túc: "Vậy thì không thể đi!"

Chúc Thần Thần nghe vậy thì lập tức thuận thế nói tiếp: "Nhưng mà không tìm được nữa thì cũng chỉ đành đi thôi! Cô ơi, cô cho cháu cơ hội thực tập đi, không cần trả lương cũng được!"

"Chỉ cần cho cháu ăn cơm như nhân viên là được, có được không ạ?"

Ý đồ của cô bé này, hiệu trưởng Tiêu rõ như lòng bàn tay, nhưng nghĩ đến những lời cô bé vừa nói, trong lòng bà lại mềm nhũn.

"Vậy cô phải nói trước, cháu đến thì được, nhưng không thể làm theo hứng thú nhất thời, phải làm đến nơi đến chốn, kiên trì."

Vì thế, lúc nấu cơm, Trần Nhiễm kinh ngạc nhìn thấy 300 điểm cảm tạ xuất hiện trong nhà bếp.

Cô sinh viên nữ có khuôn mặt tròn tròn mặc quần áo bảo hộ lao động dâng bình giữ nhiệt của mình lên một cách cực kỳ nịnh nọt.

"Chị Nhiễm Nhiễm, em nghe cô tạp vụ nói chị thích uống chua nên em làm nước chanh cho chị. Chị Nhiễm Nhiễm, chị xem đi, em đã lau bàn bếp lại một lần rồi, còn chỗ nào cần lau nữa không?"

Trần Nhiễm kinh ngạc nhận lấy bình giữ nhiệt, bên trong là nước chanh tự làm có đá.

Cô đưa ngón tay lau qua bàn bếp, đừng nói là vết dầu mỡ, ngay cả vết nước cũng không có.

"Em... sao em lại tới đây?"

Cô nhớ không lầm, không phải hiệu trưởng Tiêu nói cô ấy là sinh viên à?

Ngay cả khẩu trang cũng không ngăn được nụ cười vui vẻ của Chúc Thần Thần: "Em tới thực tập! Cảm ơn hiệu trưởng Tiêu đã cho em cơ hội này!"

Viên Quốc Trung bên cạnh hừ một tiếng: "Cháu đừng đắc ý, hiệu trưởng Tiêu đã nói với chú rồi, nếu thái độ làm việc của cháu không nghiêm túc, hiệu trưởng sẽ lập tức đuổi cháu về nhà ngay."

Ông nói tiếp, giọng nói mang theo chút tiếc hận: "Để tâm đến chuyện ăn uống như vậy, sao lúc thi đại học không để tâm một chút hả?"

Tuổi tác của Viên Quốc Trung cũng khá lớn, khi dạy dỗ người khác tự nhiên mang theo giọng điệu của bậc cha chú.

Trần Nhiễm vội vàng ngắt lời: "Được rồi, thế này rất tốt, bây giờ phòng bếp có bốn người, mọi người đều nhẹ nhàng hơn một chút."

Bình thường mà nói, phòng bếp của trường mẫu giáo Khải Minh Tinh có ba người là đủ rồi. Nhưng do tài nấu nướng của Trần Nhiễm quá ngon, các bé ăn cơm quá nhiều, gần đây lượng thức ăn gần như tăng lên gấp đôi.

Số thức ăn này đã biến khối lượng công việc vốn vừa đủ trở nên bận rộn. Cô tạp vụ đã than phiền rất nhiều lần.

Bây giờ có Chúc Thần Thần tới, chỉ cần cô ấy không lười biếng thì đều là chuyện tốt với tất cả mọi người.

"Chú Viên, cháu không tới giành việc của mọi người, cháu là tới để gia nhập cùng mọi người!"

Bị đồ ăn ngon điều khiển, Chúc Thần Thần có động lực làm việc đến kinh ngạc.

Rửa rau cũng cười tủm tỉm mà đi, đổ rác cũng cười tủm tỉm mà làm, ngay cả lúc rửa chén cũng có thể cười tủm tỉm mà rửa.

Trước đây khi ăn cơm ở bên ngoài, cô ấy chỉ biết đồ ăn ngon, nhưng khi quan sát Trần Nhiễm ở cự ly gần, cô ấy mới biết được, không phải vô duyên vô cớ mà có những phần ăn ngon đó!

Cô vừa vo gạo, vừa len lén nhìn bóng dáng Trần Nhiễm.

Chị Nhiễm Nhiễm có bờ vai vuông góc trông rất khỏe khoắn, bưng nồi rất vững vàng, thái rau cũng như nước chảy mây trôi, dùng d.a.o như bay, trông còn nhanh hơn cả mẹ cô ấy luyện mấy miếng võ cơ bản ở nhà.

Tài nấu nướng đỉnh cao như vậy, làm mỗi món ăn lại còn vô cùng tâm huyết, các bạn nhỏ có thể ăn cơm ở trường mẫu giáo thật sự quá là hạnh phúc!

Cô ấy bất giác nói ra: "Chị Nhiễm Nhiễm, các bạn nhỏ ở trường mẫu giáo có thể ăn cơm chị nấu thật là vô cùng hạnh phúc. Tại sao chị không mở nhà hàng?"
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 13: Chương 13



Bởi vì vị giác chưa hồi phục, Trần Nhiễm cũng không muốn tuyên truyền ầm ĩ ân oán giữa cô và nhà họ Trần nên cô đơn giản lảng sang chuyện khác.

"Hửm? Em đang tiếc hận thay cho những phụ huynh không được ăn sao?"

Chúc Thần Thần điên cuồng gật đầu.

Trần Nhiễm nghe thấy phía sau không có động tĩnh gì, quay đầu lại thì thấy cô gái nhỏ đang điên cuồng gật đầu, không nhịn được mỉm cười: "Em yên tâm đi, mấy ngày nữa trường mẫu giáo chúng ta có buổi tham quan, đến lúc đó sẽ mở tiệc buffet một ngày."

"Vâng ạ!"

Viên Quốc Trung vừa bị Trần Nhiễm ngắt lời, lúc này lại tìm đề tài: "Tiểu Nhiễm, hôm nay làm thịt viên hầm, có phải nên bắt đầu làm từ bây giờ rồi không?"

Thịt viên hầm à.

Trần Nhiễm nhìn thanh nhiệm vụ trong hệ thống, chỉ còn thiếu 300 điểm cảm tạ là cô có thể nhận được thực đơn cấp S này rồi.

Điểm cảm tạ của hệ thống không phải chỉ tăng lên mỗi khi ăn cơm mà khi có người nhớ lại món ăn cô làm, điểm cảm tạ này cũng sẽ tăng.

Tuy nhiên, trong tình huống này thì điểm cảm tạ tương đối ngẫu nhiên. Trần Nhiễm nhìn chằm chằm cả buổi sáng, còn lại thiếu đúng 300 điểm cảm tạ.

Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua Chúc Thần Thần.

"Hôm qua làm món mực cuốn cay, vị cay đó các bạn nhỏ ăn có vừa miệng không?"

Câu này của Trần Nhiễm lập tức khơi gợi cơn thèm ăn của Chúc Thần Thần.

Nhớ tới cảm giác hoàn mỹ tối hôm đó, trên đầu cô ấy liên tục hiện ra hai lần +300 điểm cảm tạ.

Trần Nhiễm hài lòng đưa tay xoa đầu Chúc Thần Thần rồi xoay người nhận thực đơn của hệ thống.

Đầu Sư Tử: Cấp S

Hiệu ứng đặc biệt: Chờ mở khóa

Sao lại có cả hiệu ứng đặc biệt vậy? Chẳng lẽ thật sự có thể làm ra món ăn tỏa ánh hào quang như trong phim hoạt hình Vua Đầu Bếp sao?

Tuy nhiên, đến giờ cơm rồi, Trần Nhiễm tạm thời không rảnh tìm hiểu hệ thống gian thương này nữa.

Cô muốn thử một lần xem rốt cuộc thực đơn cấp S này có gì khác biệt!

Trước khi làm, cô lặng lẽ hỏi hệ thống: "Với trình độ nấu ăn bây giờ, tôi có thể làm ra món Đầu Sư Tử cấp S không?"

Hệ thống trả lời dứt khoát, còn mang theo chút kiêu căng.

[Thực đơn của hệ thống bỏ qua tư chất của người nấu, nhưng không thể nâng cao tay nghề.]

Không thể nâng cao? Chẳng lẽ trên cấp S còn có cấp bậc cao hơn à?

Trần Nhiễm tạm thời gác lại nghi vấn, nhấn mở thực đơn, một luồng thông tin khổng lồ tràn vào trong óc cô.

Cô cảm nhận được cảm giác và nhịp điệu khi d.a.o phay chặt thịt, cảm nhận được độ đàn hồi và lực khi nặn viên thịt, còn có cảm giác xoay tròn khi dùng đũa đảo viên thịt lúc chiên...

Quan trọng nhất, còn có cả mùi hương lúc kho thịt nữa.

Kỹ năng gia vị cấp A đã cho cô cảm nhận được rất nhiều, như thể một con bướm đột nhiên bị chim én cắp đi, từ nhẹ nhàng giữa những bông hoa biến thành xuyên qua trong gió.

Nhưng bây giờ, cô dường như biến thành chim ưng, bay lượn trên chín tầng trời, vô số cửa ải khó khăn đã từng do dự, bối rối đều như gió nhẹ thổi bay, gió qua là ưu phiền cũng tan đi mất.

Trần Nhiễm cầm d.a.o lên!

Thịt ba chỉ tươi, bốn phần mỡ sáu phần nạc, trước tiên cô thái hạt lựu, sau đó băm sơ qua. Thêm củ mã thầy đã cắt hạt lựu vào rồi đổ nước vào thịt băm, thêm tinh bột đánh cho quyện.

Nếu trước đây khi nấu ăn cô còn có chút phô trương kỹ thuật, thì bây giờ đã đạt đến mức độ thuần thục, không có một động tác thừa, mỗi một động tác đều chính xác tuyệt đối.

Lúc nặn thịt, tay Trần Nhiễm thoăn thoắt, lúc ẩn lúc hiện, vừa mới thoắt cái mà cô đã nặn ra một viên thịt tròn.

Dầu đã nóng, cô cho từng viên thịt tròn vo vào nồi chiên đến khi định hình, mỗi một viên thịt khi vớt ra đều tròn trịa giống nhau như đúc.

Bởi vì mỗi viên thịt đều là thịt thái tay chứ không phải thịt xay nên bề mặt của viên thịt sau khi chiên không bóng loáng, mà hơi sần sùi.

Chỉ cần nhìn như vậy là có thể tưởng tượng được hương vị của viên thịt khi cho vào miệng rồi.

Trần Nhiễm đã pha xong nước xốt kho thịt viên, cô lần lượt cho những viên thịt đã chiên xong vào nồi.

Viên thịt màu nâu nhạt, khi va chạm với xẻng sắt tạo ra tiếng vang lanh lảnh như chuông gió, nhưng lại không hề bị cháy sém chút nào.

Bắt đầu hầm.

Hơn một tiếng đồng hồ tiếp theo là khoảng thời gian giày vò nhất trong toàn bộ nhà bếp.

Nồi Đầu Sư Tử tỏa ra mùi thơm nồng đậm, mùi hương này theo sự sánh đặc của nước sốt mà càng lúc càng trở nên đậm đà.

Lúc đầu, mùi hương đó chỉ như cơn gió nhẹ thoảng qua, nhưng sau đó nó lập tức biến thành một bàn tay, kéo tâm trí của tất cả mọi người vào nồi thịt hầm ấy.

Viên Quốc Trung nuốt nước bọt ừng ực, không nhịn được mà nói: "Thảo nào trước đây tôi thấy món Đầu Sư Tử của Quán rượu nhà họ Trần bán một phần gần 200 tệ*... Nếu là tôi, tôi cũng mua!"

*200 Nhân Dân Tệ: Khoảng 700.000 Đồng Việt Nam

Chúc Thần Thần thì như sắp dán vào nồi!

Cô ấy phản bác Viên Quốc Trung theo bản năng: "Không phải! Món Đầu Sư Tử của nhà họ Trần không thơm như thế này đâu!"

"Nghe mùi thì không khác biệt lắm, nhưng... nhưng..." Chúc Thần Thần vắt óc suy nghĩ từ ngữ để hình dung món Đầu Sư Tử: "Đậm đà hơn!"

Mùi thơm của món Đầu Sư Tử này, như thể có thực thể vậy! Thật sự không dám tưởng tượng khi cho vào miệng sẽ có hương vị như thế nào.

Lúc này Trần Nhiễm đang xào một món rau khác, bông cải xanh xào tỏi băm.

Tuy nhiên, cô làm vô cùng gượng gạo.

Sau khi nấu một món ăn có sự hỗ trợ kỹ năng từ hệ thống, giờ cô lại phải dùng kỹ năng sử dụng d.a.o B và khả năng kiểm soát lửa C của mình, cái cảm giác gò bó khó chịu đó khó mà nói được.

Trong hương thơm mê hoặc của món Đầu Sư Tử kia, cô càng cảm nhận rõ hơn sự tầm thường trong tay nghề nấu nướng của bản thân.

Có khi còn chưa đạt đến mức “tầm thường” nữa.

Xào xong bông cải xanh, tự nhiên cô cảm nhận được đã đến lúc vớt món Đầu Sư Tử ra rồi.

Cô vừa mở nắp nồi ra, mùi thơm ban nãy chỉ là thoang thoảng giờ lập tức bùng nổ khắp phòng!

Mùi thơm này, chắc chắn có thể dùng từ “bá đạo” để hình dung!

Mùi thơm nồng nàn, nức mũi, rộn ràng ấy bay ra khỏi phòng bếp, tỏa ra ngoài dọc theo hành lang, những người phía sau hiệu trưởng Tiêu đều dừng bước.

"Sao vậy?"

Hiệu trưởng Tiêu hít mũi, ngửi thấy mùi thơm trong không khí.

"À, đến giờ ăn cơm rồi, mọi người có muốn tham quan đồ ăn của nhà trẻ chúng tôi một chút không?"

Vì buổi tham quan cuối tuần nên hôm nay hiệu trưởng Tiêu đã mời rất nhiều người đến quảng bá giúp.

Có giáo viên tiểu học, có cơ sở giáo dục mầm non, có cả người của hội phụ huynh nữa.

Nghĩ đến cảnh tối nào trẻ con cũng tranh nhau ăn, hiệu trưởng Tiêu không nhịn được mà nhắc trước: "Theo quy định, mọi người có thể ăn thử đồ ăn trong trường mẫu giáo, tuy nhiên chỉ có thể nếm thử, không thể ăn nhiều."

Không thể ăn nhiều?

Cô Vương trong hội phụ huynh có làn da trắng nõn, ngoại hình xinh đẹp, được chăm sóc kỹ càng, dù trời 31℃ nóng bức vẫn xõa mái tóc xoăn bồng bềnh nghe vậy thì hơi khó chịu.
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 14: Chương 14



Thấy hiệu trưởng Tiêu còn lặp lại một cách nhấn mạnh thêm một lần, cô ấy không kiên nhẫn mà chuyển chiếc túi xách bạch kim từ tay này sang tay kia.

"Hiệu trưởng Tiêu, cô không cần phải lo lắng chuyện này. Chúng tôi đến tham quan trường mẫu giáo Khải Minh Tinh là bởi vì định hướng giáo dục ở đây có thể mang lại sự hỗ trợ và truyền cảm hứng, chứ không phải là vì ăn ké một bữa ăn miễn phí đâu."

Vì khảo sát, cô ấy vẫn sẽ nếm thử một chút đồ ăn ở đây.

Tuy nhiên, đừng hòng giở trò gì, cho dù có khắc hình Viện bảo tàng Louvre lên trứng cút, cô ấy cũng sẽ không ăn thêm một miếng nào đâu!

"Hệ thống, sao ngươi không nhắc nhở?"

Cô rất kinh ngạc, nếu cô không thử nhấn vào, chẳng lẽ cứ như vậy bỏ lỡ cơ hội mở khóa món ăn này sao?

Hệ thống lần này không làm cao, nhưng câu trả lời còn tệ hơn cả làm cao.

【h*m m**n khám phá không ngừng nghỉ, là điều kiện tất yếu để một đầu bếp tiến bộ.】

Được rồi, ngươi có lý.

Trần Nhiễm trong lòng thầm mắng một câu, vừa nhấn mở nhiệm vụ.

【Phong vị, là nét đặc sắc của một đầu bếp. Phong vị của mỗi món ăn, không chỉ yêu cầu sự nỗ lực của đầu bếp, mà còn cần sự giải thích chung của thực khách.】

【Phong vị khác nhau, mang lại cho thực khách hiệu quả cũng khác nhau.】

【Nhiệm vụ nhánh: Mở khóa hiệu ứng đặc biệt của món thịt viên hầm mang phong cách của ký chủ, yêu cầu nhiệm vụ, thịt viên hầm được ăn một nghìn lượt.】

Một nghìn lượt người?

Trần Nhiễm vừa mới còn thờ ơ với buổi tham quan, lập tức phấn chấn!

Cô hiệu phó đang định xoay người, đột nhiên cảm thấy cánh tay mình bị người giữ chặt.

—— Trần Nhiễm với đôi mắt hạnh sáng ngời, ôm lấy cánh tay của cô ấy.

"Cô ơi! Cháu thật sự rất hy vọng có thể làm một số việc trong khả năng cho phép cho nhà trẻ!"

"Lần tham quan này, nhất định phải làm thật tốt ạ!"

Chuyện nhà trẻ Khải Minh Tinh muốn tổ chức buổi tham quan, âm thầm lan truyền trong thành phố.

Bất quá, trọng điểm dường như có chút lệch khỏi nhà trẻ.

"Bà có biết không? Nhà trẻ đó có đầu bếp rất giỏi? Cháu ngoại nhà mẹ tôi, Tiền Thụy ấy, chính là đứa mà bà nói ăn cơm như mèo con ấy, bây giờ một bữa ăn hai cái bánh bao!"

"Thịt viên hầm của nhà trẻ đó tôi nghe nói, còn ngon hơn cả khách sạn Trần thị... Ơ sao bà không tin?"

"Đúng vậy, tôi ăn món cay cuốn gói của nhà trẻ đó rồi. Ngon lắm!"

Đương nhiên, cũng có người lo lắng sốt ruột sợ mình có nhiều đối thủ cạnh tranh.

"À, cũng tàm tạm, cũng tàm tạm... Cái gì, bà nói lúc trước tôi nói muốn mời đầu bếp đó về làm bảo mẫu à? Ây da, không phải là con nhà chúng tôi, Tiền Thụy, thích món đó sao!"

Cô hiệu phó thống kê một chút, có khoảng 300 người xác nhận sẽ đến.

Con số này làm Trần Nhiễm cũng lo lắng sốt ruột theo.

Tính cả các bạn nhỏ trong nhà trẻ và các phụ huynh, gộp lại, nhiều lắm cũng chỉ được 400 người.

Còn thiếu 600 người nữa mới đủ yêu cầu của nhiệm vụ!

Bất quá, trừ Trần Nhiễm ra, mọi người đều rất hài lòng với con số này.

"Cô ơi, hôm đó tổ chức tham quan ở trong nhà hay ngoài trời ạ, cảm giác nếu ở trong nhà, nhiều người như vậy sẽ không chứa hết."

Người vui sướng nhất chính là Chúc Thần Thần.

Ngày tham quan, cô hiệu phó hứa hẹn những người đến giúp đỡ đều có lương 100 tệ một ngày, Chúc Thần Thần dựa vào tài ăn nói nhiều năm của mình, không những lấy được thêm 100 tệ, còn lấy được thêm hai viên thịt hầm!

"Vậy tổ chức ngoài trời đi!"

Cô hiệu phó quyết định dứt khoát: "Gần đây thời tiết đều khá tốt, tôi xem hôm đó cũng là ngày nắng. Dù che nắng của nhà trẻ cũng đủ."

"Vậy thì mấy nhà xung quanh đó phải chịu khổ rồi... Chị Nhiễm Nhiễm làm thịt viên hầm thơm lắm..."

Nghe thấy Chúc Thần Thần nói, Trần Nhiễm đột nhiên nghĩ tới!

Nếu tổ chức ngoài trời, nếu làm thịt viên hầm cấp S có mùi thơm tỏa ra, có phải cũng có thể thu hút thêm người không?

"Được, tôi thấy nhà trẻ còn có một cái nồi lẩu lớn, đến lúc đó cũng mang ra ngoài vừa hầm vừa bán, đỡ phải thịt viên hầm bị nguội."

Chúc Thần Thần "hít" một hơi, quay mặt về phía cô hiệu phó làm nũng: "Hoàng thượng! Thần lo khoản đãi không chu toàn ạ!"

Cô hiệu phó cho rằng Trần Nhiễm muốn nhân cơ hội tìm công việc mới để chống lại nhà họ Trần, hơn nữa, như vậy cũng có thể thuận tiện tuyên truyền cho nhà trẻ của cô ấy, tự nhiên là giơ hai tay tán thành.

"Nhiều chuyện! Nếu không cho cô nghỉ, cô đừng ăn thịt viên hầm!"

Lần đầu tiên làm thịt viên hầm, cô hiệu phó cũng không được ăn. Phần của cô ấy, đều nhường cho đám người cô Vương.

Bình thường Trần Nhiễm nấu ăn tuy rằng ngon, nhưng cũng chưa vượt quá giới hạn tưởng tượng của cô ấy.

Cho nên, khi nhìn thấy ngày hôm sau nhà trẻ đông nghẹt người, cô ấy có chút kinh ngạc.

"Cô Vương, cô đây là..."

Cô Đặng đã từng đến tham quan thịt viên hầm, dẫn theo cả nhà đến! Ngay cả ông cụ 70 tuổi của nhà họ, cũng chống gậy đến tham quan cùng.

"Cô Tiêu, chúng tôi không phải đến tham quan sao... Cái đó, thịt viên hầm tính thế nào ạ? Mỗi người giới hạn một viên sao?"

Cô hiệu phó vội vàng ngăn cô Vương đang định trả lời, dứt khoát sửa lời: "Mỗi người một phần tư viên! Không thể thêm!"

"Chỉ có thể ăn một phần tư viên thôi ạ..."

Cô Đặng có chút tiếc nuối, mùi thơm của thịt viên hầm ngày hôm đó phảng phất như vẫn còn quanh quẩn nơi đầu lưỡi.

Bất quá, một phần tư viên cũng còn hơn là không có gì.

Chồng cô ấy là người đàn ông l* m*ng, thấy thế lập tức tiến lên khoe mẽ: "Vợ ơi, phần của anh cũng cho em!"

Cô Đặng vui mừng: "Được! Không cần cho em hết, anh cũng có thể nếm thử!"

Người đàn ông l* m*ng rất vui mừng, hôm qua anh ta làm quản gia cả ngày, còn làm bánh kem tình yêu nhỏ cho vợ, cũng không nhận được nụ cười tươi tắn đến thế.

Chẳng qua, sau khi cẩn thận nếm thử miếng thịt viên nhỏ mà vợ thưởng cho, anh ta rốt cuộc cũng hiểu tại sao nụ cười này lại rạng rỡ đến vậy.

"Vợ ơi... món thịt viên hầm này..."

Cô Đặng quyết đoán trở mặt: "Anh sẽ không định không cho em ăn đấy chứ?"

"Không phải, không phải, không phải," người đàn ông l* m*ng điên cuồng lắc đầu, "Chỉ là muốn nếm thử lại, xem có thể về nhà nấu lại cho em một chút hương vị này không..."

"Chỉ bằng anh, còn muốn nấu lại hương vị của món thịt viên hầm này?"

Ngoài miệng cô Đặng ghét bỏ, nhưng trong lòng lại hơi d.a.o động. Tài nấu nướng của chồng cô ấy quả thật không tồi, rốt cuộc nấu cơm quanh năm, vạn nhất có thể nấu lại được một phần mười thì sao?

"Vậy anh cắn một miếng đi, cắn nhỏ thôi không thể... Vương Đức Tiêu anh làm gì thế! Miệng há to quá đấy! Đưa cho em... Không được! Không cho anh ăn!"

Trần Nhiễm đã hầm thêm một nồi thịt viên, cô cùng Chúc Thần Thần, hai người chầm chậm bưng nồi lẩu đến giữa sân.

Bởi vì trong sân có không ít bạn nhỏ, cô lại chỉ huy Chúc Thần Thần làm các biện pháp bảo vệ.

Mẹ Chúc cũng tới!

Chúc Thần Thần hôm nay tích cực chủ động làm việc, chính là vì muốn xin cho Thái hậu một viên thịt hầm hoàn chỉnh.

Cô ấy len lén kéo mẹ sang một bên: "Mẹ, cho mẹ ăn món ngon nè!"

Mẹ Chúc hôm nay vốn dĩ không định đến: "Làm nửa ngày, con ra ngoài làm thêm chính là nhớ thương đồ ăn ở nhà trẻ của em gái con à?"

Hai chị em này bây giờ không lén lút gọi trà sữa nữa, mà chuyển sang mỗi ngày trao đổi kinh nghiệm giật bông cải xanh ở nhà trẻ!

"Chúc Thần Thần, nếu em gái con lại béo lên, con liền cút sang nhà cậu con ở, đừng có ở đây nữa..."
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 15: Chương 15



Khi vừa cắn phải viên thịt mềm mại, thơm ngon, mẹ Chúc lập tức im bặt.

Là người đứng đầu hai “đại vương giật cơm” của nhà họ Chúc, mẹ Chúc chậm rãi thưởng thức hương vị thơm ngon trong miệng.

Đã lâu rồi bà không được ăn món Đầu Sư Tử hầm ngon như vậy.

Tỷ lệ thịt mỡ và thịt nạc có thể nói là hoàn hảo, thịt mỡ béo ngậy có mùi thơm ngào ngạt như tan ra trong miệng, mà thịt nạc ngon ngọt dai dai lại mang đến hương vị cực kỳ phong phú.

Điều khó có được hơn nữa là, thịt nạc này tuy vẫn giữ được độ tơi, cảm giác từng thớ rõ ràng, nhưng lại không có gân, hoàn toàn không cảm thấy dai hay mắc răng chút nào.

Tỷ lệ củ mã thầy trong đó càng tuyệt diệu hơn, mang đến một chút vị ngọt như bùng nổ, nhưng không lấn át đi vị thịt, mà chỉ làm tăng thêm dư vị cho mùi thơm đậm đà của thịt heo.

"Ngon quá."

Chúc Thần Thần thấy mẹ từ từ gật đầu thì tiến lên khoe công.

"Mẹ, thấy món Đầu Sư Tử này ngon như vậy, mẹ có thể đáp ứng chuyện tăng thêm tiền tiêu vặt học kỳ sau cho con không ạ?"

Thái hậu thong thả ung dung múc tiếp một miếng Đầu Sư Tử, vừa ăn vừa liệt kê từng tội ác tày trời của con gái: "Tăng tiền tiêu vặt thì miễn, nhưng có thể xóa bỏ một số tội ác khác."

"Trà sữa thứ tư tuần trước, trái cây dầm thứ sáu tuần trước, sữa chua xào cuối tuần trước..." Thái hậu liếc mắt nhìn con gái: "Ăn vụng xong còn dám bảo nhạt mồm nhạt miệng, không ăn cơm tôi nấu."

Chúc Thần Thần ỉu xìu.

Lúc này vừa hay Trần Nhiễm gọi cô ấy, cô ấy vội vàng chạy đi.

"Tới đây, em nhấc cái nắp nồi này lên, cẩn thận một chút, múc thẳng vào trong, đừng làm đổ."

Nắp nồi lẩu vừa mở, mùi thơm nồng nàn vừa rồi còn thoang thoảng quyến rũ dạ dày giờ đây lập tức bùng nổ!

Mùi thơm bá đạo này bay ra từ phía trên của trường mẫu giáo, chiếm lĩnh toàn bộ con phố một cách đầy xâm lược.

Tiệm chuyển phát nhanh bên cạnh trường mẫu giáo ngửi thấy đầu tiên, cô sinh viên ôm một đống bưu kiện lớn không nhịn được mà thò đầu qua hỏi: "Mọi người làm gì vậy? Thơm quá, tôi có thể vào xem không?"

Cô Vương đang ôm tờ rơi quảng cáo ở cửa có chút khó xử.

"Đây là buổi tham quan của trường mẫu giáo chúng tôi, hy vọng giúp các phụ huynh hiểu biết một chút..."

Cô gái ôm một đống bưu kiện lớn này vẫn còn là sinh viên đại học! Chờ con cô ấy đi học mẫu giáo thì còn lâu.

Cô sinh viên thật sự không chịu nổi mùi thơm này, đôi mắt liếc ngang liếc dọc, giật lấy tờ rơi quảng cáo trong tay cô Vương, chụp ảnh mặt trước và mặt sau với tốc độ ánh sáng rồi đăng lên vòng bạn bè: "Vậy thế này nhé, lát nữa có người quan tâm thì cho tôi vào, được không?"

Trần Nhiễm đã múc hết Đầu Sư Tử trong nồi ra, cùng Viên Quốc Trung cắt thành từng miếng một phần tư, lần lượt bỏ vào chén giấy.

Số lượt người làm nhiệm vụ đã lên đến 517.

Đây là năng lực thống trị của thực đơn cấp S sao?

Cô không nhịn được mà nghĩ, nếu mình có thể từ từ luyện tất cả các kỹ năng thành cấp S thông qua vị giác của hệ thống, thậm chí dưới sự hướng dẫn của nhiệm vụ hệ thống thì có phải có thể giống như vị tổ tiên năm đó không?

Hệ thống hiếm khi lên tiếng trả lời một câu.

[Không thể, năm đó ngoài gia vị, toàn bộ kỹ năng của Trù Thần đều là cấp 3S.]

Cấp 3S?

Trong lòng Trần Nhiễm chấn động.

Thực đơn cấp S đã như thế này, vậy thì cấp 3S sẽ ở trình độ nào chứ?

Cô nhìn dòng người không ngừng đổ về, vui mừng khó nén.

Món ăn cấp 3S tạm thời chắc chắn là không thấy được, nhưng cô sắp có thể mở khóa món ăn mang phong vị của riêng mình đầu tiên rồi.

Số người phía sau độ hoàn thành nhiệm vụ từ 500, dần dần lên đến 600, 700...

Từ trên cao nhìn xuống, bên trong trường mẫu giáo Khải Minh Tinh quả thực có thể nói là đông nghẹt người, mấy giáo viên duy trì trật tự đều đã khản giọng.

Âm thanh này thậm chí còn truyền đến Quán rượu nhà họ Trần cách đó mấy chục mét.

Cô Vương có chút sốt ruột nhìn ra ngoài cửa sổ rất nhiều lần.

Ngồi đối diện cô ấy chính là blogger ẩm thực có biệt danh Chử Nam.

Công ty mới đầu tư của Vương Thanh An đang muốn phát triển theo hướng truyền thông, có mối quan hệ hợp tác với Chử Nam, lần này đối phương đến cửa hàng của cô ấy để đánh giá, Vương Thanh An đương nhiên phải làm tròn bổn phận của chủ nhà.

Chỉ là, cô ấy không ngờ thời gian gặp mặt lại trùng với buổi tham quan của trường mẫu giáo Khải Minh Tinh!

Đối phương thấy cô Vương vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ thì không nhịn được điều tiết bầu không khí: "Hơi ồn ào một chút, nhưng may mà món Đầu Sư Tử của nhà hàng này quả thật không tồi, cô Vương sống ở địa phương, chắc hẳn đã ăn qua rất nhiều lần rồi nhỉ?"

Làm blogger ẩm thực nhiều năm, Chử Nam đã ăn qua rất nhiều món ngon. Đánh giá của anh ta, cũng tương đối khách quan và đúng trọng tâm.

"Không sao, anh không cần để ý đến tôi, đừng ảnh hưởng đến việc thu thập thông tin của anh."

Chử Nam cười to: "Không sao, không sao, hậu kỳ chắc chắn vẫn phải cắt ghép biên tập. Món Đầu Sư Tử này tuy chưa đạt đến đẳng cấp như ở Chí Vị Trai trên kinh thành, nhưng Đầu Sư Tử của Chí Vị Trai có giá 998 tệ* một viên, mà ở đây không đến 200 tệ** năm viên! Có thể nói là món ngon mà mọi người đều có thể thưởng thức được."

*998 Nhân Dân Tệ: Khoảng 3.564.639 Đồng Việt Nam

**200 Nhân Dân Tệ: Khoảng 700.000 Đồng Việt Nam

Anh ta cũng thò đầu nhìn trường mẫu giáo bên ngoài: "Chẳng qua, môi trường ăn uống ở đây thực sự chỉ ở mức trung bình."

Cô Vương vừa cười vừa nhanh chóng đổi giá tiền suất ăn của trường mẫu giáo.

Trường mẫu giáo Khải Minh Tinh dự toán chi phí suất ăn cho các bạn nhỏ, nhìn chung thì hai bữa chính đều là mười tệ*, mỗi bạn nhỏ một viên thịt.

*10 Nhân Dân Tệ: Khoảng 35.000 Đồng Việt Nam

Không đến... mười tệ...?

Cô ấy nhìn viên thịt trước mặt, càng lúc càng cảm thấy buổi quay chụp hôm nay thật mệt mỏi.

Nhớ tới mấy miếng Đầu Sư Tử hôm đó cô ấy ăn, còn đầy hứa hẹn tuyệt đối không động vào nước sốt...

"Cô Vương không ăn sao?" Chử Nam vẫn đang cười đùa: "Nhưng mà, công ty của cô lớn như vậy, chắc hẳn cũng đã ăn qua rất nhiều món Đầu Sư Tử ngon hơn rồi."

Người ta đã niềm nở, nhìn nụ cười của đối phương, cô Vương cũng không thể vì lý do cá nhân mà lạnh nhạt.

"Thật ra, ở đây còn có một nơi làm món Đầu Sư Tử còn ngon hơn cả món Đầu Sư Tử do Quán rượu nhà họ Trần làm nữa. Chẳng qua, bây giờ người biết đến nó vẫn không nhiều."

Cô Vương liếc nhìn dòng người náo nhiệt trong nhà trẻ, trong lòng bổ sung thêm một câu, tạm thời đúng là vẫn chưa có nhiều người biết đến.

Tuy nhiên, mấy ngày nữa thì không biết chừng.

Chử Nam phấn chấn hẳn lên.

Đi xa một chuyến chỉ để quay một nhà hàng, thực ra cũng khá mệt mỏi. Vì thế, anh ta hiếm khi nhận quay ở những thành phố nhỏ như thế này.

Chẳng qua lần này tiện thể ghé thăm công ty đối tác, đúng lúc anh ta cũng muốn đổi mới nội dung một thời gian rồi.

Nếu có thể quay thêm một video ở thành phố này, lại còn là món Đầu Sư Tử quen thuộc thì vẫn rất đáng giá.

"Cô nói nhà nào cơ?"

Cô Vương chỉ chỉ dòng người rộn ràng nhốn nháo ngoài cửa sổ: "Là trường mẫu giáo kia, món Đầu Sư Tử do nhà bếp của trường mẫu giáo này làm ra còn ngon hơn Quán rượu nhà họ Trần một trăm lần."
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 16: Chương 16



Trường mẫu giáo sao?

Làm người làm truyền thông lâu năm, Chử Nam có thể xem là một người dẫn chương trình có tâm lý khá vững vàng, ổn định.

Nhưng khi nghe vậy, viên thịt trên tay anh ta suýt chút nữa thì rơi xuống đất, sau khi ổn định lại cảm xúc anh ta mới hỏi: "Là... trường mẫu giáo dành cho con nhà giàu sao?"

Anh ta chưa từng từng nghe nói qua bao giờ, cho dù có là trường mẫu giáo ở thủ đô thì nhiều lắm cũng chỉ chú trọng phối hợp dinh dưỡng, mời thêm mấy chuyên gia dinh dưỡng là cùng thôi.

Để một đầu bếp hàng đầu nấu món Đầu Sư Tử á? Hướng đi này có phải hơi kỳ dị không vậy?

"Không phải, đó chỉ là một trường mẫu giáo bình thường."

Vì đã nói ra nên cô Vương cũng không giấu giếm nữa: "Tôi cũng rất ngẫu nhiên mới được ăn món Đầu Sư Tử của trường mẫu giáo đó một lần, bất kể là mùi thơm hay hương vị, đều là đỉnh cao."

Nói xong, cô Vương không nhịn được mà lấy thìa múc một miếng Đầu Sư Tử hầm trước mặt.

Bình thường.

Đây là đánh giá mới nhất của cô ấy đối với Đầu Sư Tử hầm của Quán rượu nhà họ Trần.

Chử Nam cẩn thận quan sát phản ứng của cô Vương sau khi ăn Đầu Sư Tử hầm, nhìn cô ấy nhíu mày cho vào miệng, vừa nhấm nháp vừa lắc đầu rồi thở dài nuốt xuống.

Món Đầu Sư Tử này quả thật tuy không thể sánh bằng Chí Vị Trai, nhưng cùng là đầu bếp của nhà họ Trần, cũng không đến mức làm khó chịu cho người thưởng thức.

Chẳng lẽ Đầu Sư Tử hầm của nhà trẻ kia thật sự ngon như vậy sao?

Chử Nam động lòng!

Với anh ta, thân phận người làm truyền thông trội hơn hẳn so với người đi đánh giá nhà hàng.

Tuy rằng trường mẫu giáo không được coi là nhà hàng, nhưng với đề tài có sẵn sự hấp dẫn và chiêu trò như thế này, anh ta chỉ cần nghĩ thôi cũng biết nếu đăng lên chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý ra sao.

"Chúng tôi đến Quán rượu nhà họ Trần, nhưng món Đầu Sư Tử ngon nhất toàn thành phố X lại ở trường mẫu giáo phía sau quán rượu."

"Bạn không bao giờ có thể so sánh với một đứa trẻ, bởi vì trường mẫu giáo của bé ẩn giấu đầu bếp mạnh nhất toàn thành phố."

Kịch bản tự nhiên như vậy làm Chử Nam cảm thấy hơi kích động, việc thu thập thông tin cũng trở nên nhạt nhẽo hơn.

Anh ta thong dong thưởng thức, Trần Nhất Kim bưng món ăn lên.

Đáng ra thì ba anh ta phải đích thân ra mặt, nhưng đầu bếp Trần cũng làm đầu bếp ở đây mấy chục năm rồi, đã không còn nụ cười trên mặt từ lâu.

"Chử Nam! Tôi là fan của anh! Tôi đã xem anh đánh giá nhà hàng nhiều năm rồi!"

Nhẹ nhàng đặt món ăn xuống, Trần Nhất Kim lấy sổ tay ra nhờ đối phương ký tên.

Thật ra cậu ta không phải fan gì, chỉ muốn làm thân một chút.

Chử Nam cười rất xã giao, nhanh chóng ký tên cho cậu ta, sau đó uyển chuyển từ chối nói chuyện tiếp: "Bữa ăn hôm nay thực sự rất vui, nhưng chúng tôi còn đang ghi hình, cảm ơn ông chủ đã tạo điều kiện về môi trường quay chụp tốt như vậy."

"Nên làm, là việc nên làm mà..."

Tuy rằng cảm thấy dường như có gì hơi kỳ lạ, nhưng Trần Nhất Kim vẫn không nghĩ nhiều.

Dù sao thì ở trong thành phố nhỏ này, Quán rượu nhà họ Trần có thể nói là đánh đâu thắng đó.

Nếu không phải vì tổ tiên của nhà họ Trần ở đây thì thành phố nhỏ như vậy chắc sẽ không có nhà hàng ở cấp bậc như Quán rượu nhà họ Trần rồi.

Hơn nữa, món Đầu Sư Tử lần này là do ba cậu ta đích thân chế biến, thậm chí ngay cả quá trình băm thịt cũng không nhờ người khác làm thay.

Cậu ta chờ ở bên ngoài một lát, đợi cho đoàn người của Chử Nam ghi hình xong thì lại tự mình tiễn đối phương ra ngoài.

Chẳng qua, điều làm cậu ta hơi nghi hoặc là, tại sao cô Vương kia chỉ ăn một miếng trong phần Đầu Sư Tử?

Tuy nhiên, nghĩ đến chuyện đối phương đã qua 40 tuổi mà vẫn giữ được dáng người mảnh khảnh, nên khi báo cáo với ba, cậu ta cho rằng đối phương đang giảm cân là điều đương nhiên.

"Vâng, họ đều ăn rất sạch sẽ, không thừa lại đồ ăn gì. Chỉ là cô Vương hay đến chắc là đang giảm cân nên chỉ ăn một chút."

Ba cậu ta gật đầu, suy nghĩ một chút, chắc là nên sắp xếp chuyện dạy nấu ăn cho con trai rồi.

"Được rồi, đợi sau khi bận rộn xong khoảng thời gian này, con hãy vào bếp sau để học làm Đầu Sư Tử với ba."

"Cảm ơn ba!"

Trần Nhất Kim hơi kích động, nhất là khi nghĩ đến chuyện năm đó Trần Nhiễm luôn đè đầu cưỡi cổ cậu ta.

Cậu ta còn tưởng rằng cả đời này đều sẽ bị cô nhóc đó đè đầu nữa.

Cậu ta cười ha ha, không nhịn được mà hỏi ông Trần: "Ba, cụ cố thật sự có thể gây áp lực để Trần Nhiễm không được nhận vào làm ở bất kỳ nhà hàng nào sao?"

"Đương nhiên rồi, với thế lực của nhà họ Trần chúng ta, đừng nói bây giờ nó chỉ là một cô nhóc, cho dù tài nấu nướng của nó có giống như bác cả con, được ghi vào danh sách đầu bếp nổi tiếng thì việc chèn ép nó cũng là chuyện dễ dàng."

"Bác cả con đã đổi ý, mấy năm nay nhà ta đã chi cho Michelin nhiều tiền như vậy, bây giờ họ quay lại gắn sao cho nhà hàng mình..."

Trần Nhất Kim có chút hưng phấn.

Cậu ta ở rất xa vòng quyết sách của nhà họ Trần, không hề biết trong nhà lại có thế lực lớn như vậy.

"Nhà họ Trần chúng ta lợi hại như vậy sao?"

Ba Trần hừ nhẹ, liếc xéo cậu ta một cái: "Con cho rằng mở nhà hàng chỉ mỗi việc nấu cơm thôi à? Con chưa từng nghe qua câu nói nổi tiếng của cụ cố con sao, người dân không có gu thẩm mỹ của riêng mình!"

Nhà họ Trần bọn họ, từ nguyên liệu nấu ăn đến gia vị đều có thế lực của riêng mình. Bây giờ thậm chí họ còn bắt đầu vươn tay tác động đến cả giới phê bình ẩm thực nước ngoài nữa.

Nghĩ đến đám người trong “Danh sách đầu bếp nổi tiếng” đang muốn tạo ra hệ thống đánh giá của riêng Trung Quốc, ông ta cảm thấy nực cười.

Ba Trần duỗi tay ra, vỗ mạnh vào Trần Nhất Kim: "Con phải nhớ kỹ, dựa vào cây lớn mới hóng mát được. Nếu Trần Nhiễm không ngạo mạn như vậy, cúi đầu xin tha hôm đó thì bây giờ có thể vẫn còn có miếng cơm cho nó ăn."

"Nhưng bây giờ, cụ cố con lấy nó ra để g.i.ế.c gà dọa khỉ, con tuyệt đối không được học theo nó trước mặt cụ cố con."

"Mở nhà hàng, hương vị không phải là hàng đầu, kinh doanh mới là quan trọng."

Ba Trần cầm điện thoại di động lên, lại nghĩ đến blogger hôm nay đến đánh giá nhà hàng, dặn dò Trần Nhất Kim.

"Đợi blogger kia đăng video lên, con hãy đẩy lên top, bây giờ kinh doanh phải dựa vào quảng bá mới được. Mấy ngày nay ba sẽ đi gặp bác cả con, thương lượng chuyện Michelin."

Trần Nhất Kim há hốc miệng: "Khi chiến dịch quảng bá có tác dụng, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến nếm thử món Đầu Sư Tử, ba không tự mình nấu sao?"
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 17: Chương 17



Ba Trần khịt mũi coi thường: "Bọn họ nếm ra được cái gì chứ? Sư huynh con nấu cũng có khác biệt lắm đâu, bảo mẹ con ký lại hợp đồng với nó đi, tăng lương thêm một nghìn, rồi nâng mức tiền phạt vi phạm hợp đồng lên."

Tuy nhiên, để nhà họ Trần thất vọng rồi, video đánh giá nhà hàng của Chử Nam mãi vẫn chưa xuất hiện.

Bản thân Chử Nam cũng có chút thất vọng.

Anh ta đã chọn xong đề tài "thăm nhà trường mẫu giáo", định đến lúc đó sẽ cùng đăng món Đầu Sư Tử của Quán rượu nhà họ Trần lên.

Nhưng mà, trong quá trình thực hiện đề tài mới, anh ta gặp phải một vấn đề nan giải hơn: trường mẫu giáo không phải trả tiền là có thể vào như nhà hàng.

Cùng chung nỗi phiền muộn với anh ta còn có cả hiệu trưởng Tiêu nữa.

Trong buổi tham quan lần trước, hiệu trưởng Tiêu đã thu thập đủ ý định của các phụ huynh, bà rất hài lòng.

Sức hút của trường mẫu giáo Khải Minh Tinh ở khu vực này, cùng với sự quan tâm từ đông đảo phụ huynh, đủ để đảm bảo nguồn tuyển sinh ổn định trong nhiều năm tới.

Chẳng qua, có lẽ là do món Đầu Sư Tử quá ngon nên đã nảy sinh ra rất nhiều vấn đề mới.

Ví dụ như, xuất hiện rất nhiều cuộc hẹn tham quan.

Cô Lý hơi khó xử đưa cho hiệu trưởng Tiêu một danh sách dài các cuộc hẹn tham quan: "Hiệu trưởng Tiêu, cô xem xem, thứ tư chúng ta có 46 cuộc hẹn tham quan..."

46 cuộc hẹn?

Hiệu trưởng Tiêu kinh ngạc nhận lấy danh sách hẹn, nhìn lướt qua, nhíu mày.

46 cuộc hẹn này, rất nhiều trong đó thoạt nhìn đều là cả gia đình cùng đến...

Sao có thể như vậy được chứ?

Cô Lý có chút ngượng ngùng: "Việc quản lý các cuộc hẹn này trước giờ đều do tôi phụ trách, trước đây chưa từng xảy ra tình huống này bao giờ, cho nên tôi đã tự động thêm phản hồi xác nhận hẹn ở phần quản lý của tài khoản công khai..."

"Không sao, không sao." Hiệu trưởng Tiêu an ủi cô Lý: “Trường mẫu giáo của chúng ta vốn dĩ đã ít người, để cô kiêm nhiệm làm việc này đã là thiệt thòi cho cô rồi."

Bà đột nhiên nghĩ ra một chuyện: "Bây giờ thực đơn mỗi ngày đều được công khai ra ngoài sao?"

Cô Lý gật đầu: "Thực đơn cho tuần trước vừa mới hoàn thành, sáng thứ hai em và Tiểu Vương đã cùng nhau treo lên rồi."

Hiệu trưởng Tiêu lập tức hiểu ra.

Cuối tuần trước trong buổi tham quan, vì không muốn món Đầu Sư Tử xuất hiện liên tiếp hai ngày nên cô ấy đã cố tình chuyển món này sang thứ tư hàng tuần.

"Khi xác nhận lịch hẹn, cô hãy nói rõ với phụ huynh, hủy bỏ thực đơn kia, sau này thực đơn mỗi ngày sẽ được công bố ở cửa nhà trẻ vào buổi sáng."

Quả nhiên, sau khi thông báo hủy bỏ thực đơn, phần lớn phụ huynh hẹn trước đều hủy hẹn.

Cô Lý: ???

Thật sự là vì món Đầu Sư Tử mà đến à?

Gọi nhiều cuộc điện thoại, càng ngày cô ấy càng ứng phó thành thạo hơn.

"Vâng, là như thế này, thực đơn của nhà trẻ chúng tôi sau này đều không thông báo trước."

"Vâng... đúng vậy... sau này buổi sáng mỗi ngày mới thông báo thực đơn, tôi cũng không biết ngày nào có món Đầu Sư Tử."

"Thật sự không biết, sao ạ? Phương thức liên lạc của đầu bếp sao? Xin lỗi, tôi cũng không có..."

Cuối cùng cũng nói chuyện điện thoại xong, cô Lý nhanh nhẹn xé thực đơn xuống, khiêng tấm bảng đen nhỏ đi ra cửa nhà trẻ.

Một đám phụ huynh nhìn tấm bảng đen nhỏ được dựng lên, trong lòng hơi thất vọng.

"Hôm nay không có món Đầu Sư Tử à?"

"Hôm qua tham quan tôi không đi được! Cô đi sao? Ăn có ngon không?"

"Ngon? Hai chữ ngon làm sao có thể hình dung được chứ?" Dưới ánh mắt tò mò của các phụ huyenh khác, người đàn ông trung niên đỏ bừng mặt, cuối cùng cũng không thốt ra được từ nào khác: "Thật sự là quá ngon! Tôi chưa bao giờ được ăn món Đầu Sư Tử nào ngon như vậy!"

Các phụ huynh khác có chút thất vọng, sôi nổi hỏi cô Lý: "Ngày nào thì có món Đầu Sư Tử nữa vậy?"

Cô Lý giữ bí mật: "Tôi cũng không biết, tất cả là quyết định tạm thời."

Tuy nhiên, cô ấy hơi đắc ý nói: "Mọi người đừng hỏi thăm, hỏi thăm cũng không được ăn đâu. Hiệu trưởng Tiêu nói, sau này hẹn tham quan trước cũng phải hạn chế số người."

Một đám phụ huynh đồng loạt thở dài, ngẫm lại con mình có thể được ăn những món ngon như vậy mà lớn lên, thật là ghen tị.

Cô Lý nhìn dáng vẻ thèm thuồng của mọi người, nghĩ đến suất ăn của nhân viên không giới hạn, không nhịn được quay một video Douyin.

"Thực đơn hôm nay của trường mẫu giáo Khải Minh Tinh! [thả tim] [thả tim] Đồ ăn quá ngon cũng khổ, có ai hiểu không! Tôi đã béo lên năm cân rồi! [rơi lệ] [rơi lệ]"

Chỉ một lát sau, các bình luận dưới bài viết đã bắt đầu liên tiếp xuất hiện.

"Cô Lý nhớ đăng thực đơn mỗi ngày nha! Hôm nào có Đầu Sư Tử tôi bắt xe qua tham quan!"

"Lầu trên vừa nhìn đã biết là không hiểu rồi, bây giờ tham quan nhà trẻ phải hẹn trước đấy!"

"Ha ha, tin tức của lầu trên chậm rồi thì phải? Bây giờ không chỉ phải hẹn trước, mà còn phải dẫn cả trẻ con đi!"

"Lầu trên quá hiểu rồi [thả tim] [thả tim] Hay là cô cho tôi mượn con nhà cô một buổi nhé?"

"Mọi người đang nói gì vậy? Có thể giải thích cho người ngoài biết không?"

Ở kênh ẩm thực địa phương, có rất nhiều người xem các video về thực đơn của nhà trẻ, nhíu mày.

Trong đó bao gồm cả phóng viên thực tập của “Danh sách đầu bếp nổi tiếng” Khâu Nhàn.

Sau khi tốt nghiệp, cô ấy đã vượt qua năm ải, c.h.é.m sáu tướng để vào công ty này, bầu không khí nhẹ nhàng, còn được nếm thử đồ ăn ngon thường xuyên nữa, làm cô ấy hạ quyết tâm nhất định phải vượt qua thời gian thử việc!

Phương pháp ổn thỏa nhất chính là tìm được một vị đầu bếp đủ giỏi nhưng chưa từng xuất hiện trên “Danh sách đầu bếp nổi tiếng”.

Cô ấy xem bình luận một lúc, cảm thấy dường như mình đã phát hiện ra điều gì, đang định chia sẻ vào nhóm chat Douyin thì thấy đồng nghiệp khác đang thảo luận trong nhóm.

"Nhàn Nhàn vẫn chưa từ bỏ việc tìm đầu bếp mới sao? Theo tôi thấy, cô vẫn nên đi làm mấy video đánh giá nhà hàng đi, đầu bếp mới nào có dễ tìm như vậy chứ?"

"Đúng vậy, bây giờ là thời đại của truyền thông rồi. Rất nhiều người có tài nấu nướng bình thường, chỉ cần mấy video là nổi như cồn, sau đó đến tìm chúng ta..."

Khâu Nhàn nắm chặt tay.

Làm video đánh giá nhà hàng nào có dễ dàng như vậy chứ, còn phải có yêu cầu về số liệu, thà để cô ấy đi tìm hiểu nhiều hơn.

Phó tổng biên hiện tại chẳng phải đã phát hiện ra đầu bếp đứng thứ 13 trong danh sách đầu bếp nổi tiếng à?

Nhưng mà, đi đâu tìm đầu bếp nổi tiếng như vậy đây chứ?

Những nhà hàng nổi tiếng trên mạng ngon một chút đã bị các đồng nghiệp tìm hiểu sạch sẽ từ lâu rồi.

Khâu Nhàn thoát khỏi nhóm chat Douyin, nhấn mở mục ẩm thực địa phương, lướt ba video liên tiếp, đều là bảng đen nhỏ của nhà trẻ.

Đi thử xem sao! Nói không chừng đây sẽ là đầu bếp đứng thứ 10 trong danh sách đầu bếp nổi tiếng của cô ấy, Khâu Nhàn đấy!

Chương 12

Không chỉ mỗi Khâu Nhàn là người duy nhất phát hiện ra xu hướng kỳ lạ này.

Trên kênh ẩm thực địa phương ở các khu vực khác, không phải là cửa hàng xiên que thì cũng là quán ăn nhỏ, nhiều nhất là nướng BBQ tự chọn.

Nhưng mà tại sao ở kênh ẩm thực địa phương này mọi người lại đăng thực đơn của trường mẫu giáo?
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 18: Chương 18



Hơn nữa, mỗi video đều có rất nhiều bình luận ở phía dưới, vừa nhìn đã biết không phải do marketing.

"Tôi trọng sinh! Trọng sinh thành một em bé năm tuổi, vào trường mẫu giáo Khải Minh Tinh, các anh em chuyển khoản cho tôi 50 tệ*, tôi sẽ kể chuyện tôi đã ăn hết ba viên Đầu Sư Tử trong một bữa như thế nào."

*50 Nhân Dân Tệ: Khoảng 178.760 Đồng Việt Nam

"Này, rốt cuộc có ai nói cho tôi biết là ai đã giành được suất hẹn trước tham quan không? Không được ăn món Đầu Sư Tử thì cho tôi nếm thử món khác cũng được mà?"

"Trường mẫu giáo thật sự không cân nhắc đến việc mở lớp ngủ trưa à? Chúng tôi có mấy chục đứa trẻ lớn 300 tháng tuổi, đều rất cần ngủ trưa, nếu cung cấp thêm một bữa trưa nữa thì tốt biết mấy!"

Mọi người đều rất sốt ruột. Nhưng sốt ruột cũng vô ích thôi.

"Ơ này, có ai có thể nói cho tôi biết, tại sao một đầu bếp như vậy lại im hơi lặng tiếng giấu mình nấu ăn trong trường mẫu giáo không? Có ông chủ nào mời đầu bếp đó ra ngoài, mở một nhà hàng không?"

Mẹ của Tiền Thụy, Phùng Manh đang cầm điện thoại xem bình luận, trong lòng có chút sốt ruột.

Trước đây bà ấy còn muốn thuê một đầu bếp về làm bảo mẫu tại nhà, nhưng dạo này công việc bận rộn nên bà ấy nghĩ cứ để thời gian nữa thì tính sau.

Dù sao cũng chỉ là một đầu bếp phụ việc của nhà trẻ, chắc hẳn đối thủ cạnh tranh của bà ấy không quá nhiều nhỉ?

Nhưng bây giờ xem ra, bà ấy mà không ra tay… không không không, bây giờ ra tay có lẽ cũng không còn kịp nữa rồi.

Hay là hỏi cô Vương phương thức liên lạc của đầu bếp đó trước?

Tuy nhiên, vừa lướt đến bình luận tiếp theo, tay Phùng Manh lập tức khựng lại…

"Đến cả đầu bếp nấu ăn cho trẻ con cũng phải tranh giành à? Tôi nghe nói, có mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ ngày thường rất kén ăn, thậm chí phải đến bệnh viện kê đơn bổ sung dinh dưỡng. Thế mà nhờ tay nghề của đầu bếp này mà giờ các bé ăn rất ngon.

Cho dù có vì lý do gì mà đầu bếp này lại làm việc tại trường mẫu giáo thì đây cũng đều là ký ức vui vẻ không thể xóa nhòa trong tuổi thơ của các bạn nhỏ. Người lớn ăn cơm muốn dùng cách gì cũng được, nhưng đừng ảnh hưởng đến các bạn nhỏ có được không?"

Phùng Manh hơi xấu hổ.

Trong số các bạn nhỏ mà bình luận này nhắc đến có con trai Tiền Thụy của bà ấy.

Nếu Tiền Thụy cứ tiếp tục biếng ăn thế này, bà ấy thậm chí đã nghĩ đến việc đưa con đi tiêm hormone tăng trưởng chiều cao.

Bà ấy nhấn vào bình luận xem thử, là cô Vương có tiếng nói cao trong hội phụ huynh.

Phùng Manh cắn môi, ngượng ngùng giấu ý định của mình vào trong lòng, bình luận theo ở dưới.

"Tôi đồng ý! Mọi người là người lớn cả rồi, chẳng lẽ còn muốn tranh giành đồ ăn với trẻ con vài tuổi sao? Cho dù thật sự muốn tranh giành đầu bếp thì cũng phải đợi người ta từ chức đã chứ."

"Từ từ, lầu trên có tin tức nội bộ gì à? Đầu bếp sẽ từ chức hả?"

Chủ đề nhanh chóng chuyển hướng sang việc từ chức, mọi người lập tức biết được, hóa ra đầu bếp tài giỏi như vậy chỉ đang tạm thời giúp đỡ ở trường mẫu giáo thôi.

"Từ từ, đầu bếp từ chức sao? Không được, vậy thì tôi phải mượn một đứa trẻ để trải nghiệm một chút!"

Sau đó, “mượn một đứa trẻ” đã nhanh chóng trở thành câu cửa miệng mới nhất ở địa phương.

Chử Nam, người không hay lướt bình luận, đã gặp một vấn đề.

Đó chính là bị “tối cổ”. Đây là lần đầu tiên anh ta đến tận nơi, bày tỏ nguyện vọng giản dị là muốn nếm thử đồ ăn của trường mẫu giáo.

Cô Lý nghe anh ta nói xong thì có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên tự xưng là blogger đánh giá nhà hàng này.

"Anh cho rằng anh là người đầu tiên giả mạo blogger đánh giá nhà hàng à? Đến cả giả mạo người của cục giáo dục cũng có rồi, trò của anh cũng quá là trẻ con rồi đấy."

"Hơn nữa, đánh giá nhà hàng mà lại đi thăm trường mẫu giáo là sao vậy! Không được, một trăm vạn fan cũng không được, lúc trước còn có cả blogger làm đẹp có hai triệu fan đến đây đấy."

Chử Nam hoàn toàn thất bại.

Anh ta rút kinh nghiệm, đi khắp nơi tìm hiểu thông tin liên quan đến trường mẫu giáo Khải Minh Tinh, cuối cùng cũng phát hiện ra trào lưu mới nổi ở nơi này: Mượn trẻ con.

Khoan đã.

Nhưng mà...

"Không phải chứ! Tôi là một người dẫn chương trình ở nơi khác mà! Làm sao mượn trẻ con đây!"

Chử Nam hơi suy sụp.

"Tôi gọi điện thoại cho người ta, nói thế nào đây chứ? Alo, cô có quen bạn bè nào ở thành phố X không, cho tôi mượn đứa bé ba tuổi chưa từng đi nhà trẻ, tôi dẫn bé đi ra ngoài nửa ngày rồi trả lại cho cô à?"

Anh ta nói xong, ngay cả bản thân cũng phải bật cười.

Nhưng mà cười xong, anh ta vẫn phải gọi điện thoại.

"Alo, con nhà anh đi học... học cấp hai rồi sao? Ơ, không phải cậu nhóc chưa đến 30 tuổi hả? À... vợ mang thai, có thể, chị dâu em chồng!"

"Con nhà chị mấy tuổi rồi, ba tuổi sao! Có thể cho em mượn... À, đã tham quan Khải Minh Tinh rồi à, không không, em chỉ hỏi một chút..."

"Con nhà anh mấy tuổi... Không phải, không phải, xin lỗi! Em thật sự không biết anh còn chưa kết hôn!"

Anh ta đã tận dụng hết sạch mọi mối quan hệ ở địa phương.

Nhiếp ảnh gia đột nhiên nhớ đến cô Vương: "Hay là anh hỏi cô Vương xem sao? Hôm trước cô ấy nhắc tới, chắc hẳn cô ấy cũng rất thích nhỉ?"

Chử Nam vừa bò vừa lăn đi tìm chiếc điện thoại di động vừa ném trên giường, tìm thấy WeChat của cô Vương, bắt đầu trao đổi.

Anh ta chọn thời cơ rất tốt, cô Vương vừa mới trao đổi với hiệu trưởng Tiêu xong.

Đối với cô Vương, người có quyền cao chức trọng trong hội phụ huynh, hiệu trưởng Tiêu vẫn nể mặt một chút.

"Cũng được, nhưng mà cô không thể dẫn theo quá nhiều người... Dù sao Nhiễm Nhiễm cũng sắp nghỉ việc rồi, không thể để cô bé mệt mỏi mỗi ngày như vậy được."

"Cái gì? Nghỉ việc? Nhanh như vậy sao?"

Cô Vương có chút kinh ngạc, cô ấy lập tức hỏi với tốc độ nói cực nhanh: "Cô bé? Tôi còn tưởng rằng là đầu bếp hành nghề nhiều năm rồi ấy chứ, cô ấy được mời đi đâu vậy?"

Chẳng lẽ, cơ hội để phát triển nhà hàng của cô ấy chính là ở đây à?

"Cô bé... là người nhà họ Trần, nhưng mà có chút mâu thuẫn với gia tộc."

Hiệu trưởng Tiêu nói rất mơ hồ, bà tin cô Vương ít nhiều cũng biết câu chuyện của nhà họ Trần.

Lúc đầu, cô ấy còn ngây thơ cho rằng Trần Nhiễm có thể làm đầu bếp tại nhà, cho đến khi nhà cung cấp thực phẩm của trường mẫu giáo thay đổi ba lần trong tháng này.

"Nhà họ Trần à..."

Việc kinh doanh của cô Vương không nhỏ, cô ấy và chồng đều là gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, có thể làm được đến mức này đã là rất mạnh rồi.

Nhưng so với nhà họ Trần... thì không thể nào so sánh được.

Đó là một con quái vật khổng lồ.

Cô ấy thở dài, hỏi hiệu trưởng Tiêu: "Đầu bếp đó có phải là người mà nhà họ Trần đã lên tiếng rằng tất cả các nhà hàng trong thành phố đều không được thuê cô ấy không?"

Hiệu trưởng Tiêu không nói chuyện, nhưng cô Vương đã hiểu.

"Vậy bên cô không có áp lực à?"

Hiệu trưởng Tiêu cười sang sảng: "Tôi bên này thật sự không có áp lực gì lớn, chẳng qua là mua thức ăn đắt hơn một chút mà thôi, không sao. Trước đó trong buổi tham quan, Nhiễm Nhiễm của chúng ta đã giúp tôi tuyển thêm được bao nhiêu học sinh rồi!"
 
Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 19: Chương 19



Khải Minh Tinh không phải là một trường mẫu giáo cao siêu gì, nhưng bà già này đã sống 50 tuổi, nếu thật sự làm tới thì bà cũng chẳng ngán ai!

Chỉ là... Nhiễm Nhiễm...

"Cũng không biết đứa nhỏ này có thể đi đâu được?"

Cúp điện thoại, hiệu trưởng Tiêu đi đến nhà bếp xem Trần Nhiễm.

Nếu Trần Nhiễm nguyện ý ở lại thì dù có phải đánh bạc thể diện, bà ấy cũng phải giữ đứa nhỏ này cho bằng được.

"Nhiễm Nhiễm, cô có đồng ý... tiếp tục ở lại trường mẫu giáo Khải Minh Tinh không?"

Khi nghe thấy hiệu trưởng Tiêu hỏi chuyện, Trần Nhiễm đang luyện tập đao công.

Từ khi biết được hầu hết các kỹ năng của vị tiền bối Trù Thần tiền bối kia đều là cấp 3S thì động lực luyện tập kỹ năng cơ bản của cô tăng vọt.

Thậm chí, cô còn nghe theo những lời các bậc trưởng bối trước đây kể lại, buộc bao cát vào cổ tay.

Cô đã tự mình mua rất nhiều củ cải và khoai tây, mỗi ngày luyện đao công xong cô còn có thể muối dưa mang về cho mọi người.

Đao công của Trần Nhiễm rất tốt, nhưng nghe thấy những lời này, cô vẫn suýt chút nữa cắt vào tay.

"Hiệu trưởng Tiêu, không sao đâu. Nếu nhà cung cấp thực phẩm lại thay đổi thì chắc bà cũng đau đầu lắm nhỉ?"

Không phải cô không biết nhà họ Trần đã làm gì sau lưng, nhưng cô nghĩ, khi hết thời hạn một tháng nhiệm vụ, cô rời đi, nhà họ Trần cũng không đến mức phát điên mà tiếp tục ra tay với nhà trẻ.

Dù sao thì tổ trạch của nhà họ Trần vẫn còn ở đây, ra tay với một trường mẫu giáo như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng.

Trần Nhiễm buông tay, đi qua ôm hiệu trưởng Tiêu một cái thật chặt: "Đừng lo lắng cho tôi! Khắp nơi trên thế giới, tay nhà họ Trần không dài như vậy đâu!"

Còn có cả hệ thống của cô nữa!

Là vãn bối mà Trần Vân Tòng coi trọng nhất, cô biết thế lực của nhà họ Trần lớn đến mức nào. Có lẽ, cho dù tài nấu nướng của cô có đạt đến trình độ của bác cả thì cũng không thoát khỏi sự chèn ép của nhà họ Trần.

Nhưng... nếu một ngày nào đó, cô có thể vượt qua bác cả thì sao?

Thậm chí, vượt qua Trần Vân Tòng thì sao?

Nhìn vẻ mặt lo lắng trên khuôn mặt hiệu trưởng Tiêu, Trần Nhiễm hôn mạnh lên mặt bà một cái.

Hiệu trưởng Tiêu giật mình, vỗ vào vai cô: "Làm tôi sợ hết hồn!"

Trần Nhiễm cười hì hì nói: "Bà lo lắng cái gì chứ, yên tâm, sau này tôi chắc chắn sẽ là Trù Thần đời mới cho mà xem! Nhà họ Trần tính là gì, sao có thể làm khó tôi được chứ?"

"Được." Hiệu trưởng Tiêu ghét bỏ lau nước miếng trên mặt đi, nhưng lời nói ra lại rất đỗi dịu dàng: "Nếu một ngày nào đó, bên ngoài mệt mỏi thì hãy quay về. Nhà trẻ của tôi có thể tuyển được nhiều người, nuôi hai đầu bếp vẫn đủ sức."

"Yên tâm đi!"

Trần Nhiễm vừa tiếp tục thái củ cải, vừa hỏi hiệu trưởng Tiêu: "Thực đơn ngày mai bà đã quyết định chưa? Tôi cân nhắc xem, xem cụ thể phối hợp như thế nào."

Hiệu trưởng Tiêu thở dài, trong lòng tiếc nuối. Bà cảm thấy, trên đời này thật sự không có ai thích hợp học nấu ăn hơn cô gái trước mắt.

Chỉ là nấu ăn cho các bạn nhỏ trong trường mẫu giáo mà cô đã dụng tâm đến vậy rồi.

Người nhà họ Trần thật hồ đồ! Tài năng thiên bẩm như vậy, sao có thể đuổi ra ngoài chứ?

Hiệu trưởng Tiêu tính toán thời gian Trần Nhiễm đến, thoáng chốc cũng đã ba tuần, tay của Viên Quốc Trung nhìn chung đã khỏi.

"Thứ hai tuần sau lại làm món Đầu Sư Tử một lần nữa nhé. Ngày đó có mấy vị khách đến trường mẫu giáo chúng ta tham quan, không có trẻ con, có thể làm món cay."

"Ai ạ?"

Trần Nhiễm nghi hoặc ngẩng đầu.

Đối với những người mượn danh nghĩa tham quan để ăn cơm, hiệu trưởng Tiêu vẫn luôn kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt. Nhất định phải thật sự dẫn theo các bạn nhỏ muốn nhập học đến đăng ký thì mới có thể tham quan.

Sao lần này lại nới lỏng?

"Không có trẻ con? Chỉ có ba người lớn sao? Làm một bàn cho họ thôi ạ?"

"Đúng vậy." Viên Quốc Trung cũng xích lại gần: "Nhiễm Nhiễm à, tay của tôi cũng đã khỏi hẳn, đến lúc đó tôi sơ chế món ăn là được, cô hãy trổ tài nấu nướng của mình!"

Hiệu trưởng Tiêu đưa tay gẩy lọn tóc mai lòa xòa của Trần Nhiễm: "Ngày đó có ba người, có blogger đánh giá nhà hàng, phóng viên thực tập của danh sách đầu bếp nổi tiếng và cô Vương trong hội phụ huynh cũng rất tán thưởng cô nữa. Cô hãy làm một bàn đồ ăn thật ngon cho họ xem, nói không chừng sẽ tìm được lối thoát mới."

Trần Nhiễm hơi kinh ngạc, cảm thấy hai mắt cay cay, cô nhanh chóng cúi đầu, nương theo động tác thái củ cải để che giấu.

Trên thế giới này, dẫu có những người mang danh thân thích nhưng lại coi cô như người dưng, thậm chí như kẻ thù, thì cũng vẫn tồn tại những người xa lạ, dù chỉ gặp gỡ một lần, cũng có thể trân trọng cô như báu vật.

"Vậy... đến lúc đó, mọi người cùng nhau thưởng thức đi. Nhân viên công tác của nhà trẻ chúng ta, các cô giáo nữa, cũng cùng nhau mở thêm một bàn."

Phong vị đặc biệt của món Đầu Sư Tử của cô đã được mở khóa.

Cô rất muốn để mọi người cùng nếm thử.

"Được, đến lúc đó tôi sẽ góp vui cùng Nhiễm Nhiễm."

Trần Nhiễm gật đầu, mở hệ thống ra, nhìn lại hiệu ứng đặc biệt mang phong cách của riêng cô.

[Phản hồi của thực khách sau khi mở khóa món ăn chứa đầy niềm vui của các bạn nhỏ và sự mong đợi của người lớn.]

[Niềm vui của trẻ thơ là thuần khiết nhất, vì món ăn này tăng thêm một chút phong vị ngây thơ, thuần khiết.]

[Hiệu ứng đặc biệt: Người trưởng thành ăn phần Đầu Sư Tử này có thể nhớ lại toàn bộ niềm vui thuần khiết nhất thời thơ ấu.]

[Giới hạn đặc biệt: Tuổi thơ tuy đẹp, nhưng con người rồi cũng phải trưởng thành, mỗi tuần giới hạn làm 20 viên.]

Đây là hiệu ứng đặc biệt mang phong cách của riêng cô.

Nhưng cũng là của trường mẫu giáo.

Thứ hai chẳng mấy chốc mà đã tới.

Chử Nam đã đợi đến mức hoài nghi bản thân mình.

Tư liệu của Quán rượu nhà họ Trần đã cắt nối biên tập gần xong, trong thời gian này, để viết lại đánh giá và lời thuyết minh, anh ta thậm chí còn đi ăn lại một lần nữa.

"Cậu nói xem, có phải chúng ta chờ uổng công rồi không, món Đầu Sư Tử của trường mẫu giáo kia thật sự ngon như vậy à? Tôi tin tưởng vào tỷ lệ giá cả và hiệu suất, nhưng đầu bếp của Quán rượu nhà họ Trần này chính là em trai ruột của Trần Bá Đoan đấy?"

Nhiếp ảnh gia cũng cảm thấy hơi nhàm chán, đang cẩn thận lau ống kính của mình.

"Không quan tâm có ngon hay không, có đề tài là được, so với nhà hàng lớn nào đó, chắc chắn mọi người càng thích xem đầu bếp thâm tàng bất lộ của trường mẫu giáo hơn."

Chính xác là như vậy.

Chử Nam gật đầu, chỉ cần món Đầu Sư Tử này ngon hơn Quán rượu nhà họ Trần một chút xíu là anh ta có thể khen đến mức hoa cả mắt rồi.

"Được rồi, đi thôi! Quay bên kia cho tốt vào đấy nhé. Chỉ cần món Đầu Sư Tử kia ngon bằng một nửa lời cô Vương nói thôi thì đề tài này cũng đủ để nổi tiếng một đợt rồi!"
 
Back
Top Bottom