Siêu Nhiên HỆ THỐNG NÓI RẰNG TÔI ĐÃ CHẾT, NHƯNG AI ĐÓ VẪN CẦN TÔI Ở LẠI

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
393289343-256-k308680.jpg

Hệ Thống Nói Rằng Tôi Đã Chết, Nhưng Ai Đó Vẫn Cần Tôi Ở Lại
Tác giả: anhvang20
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

LỜI MỞ ĐẦU
Vào cái buổi sáng ấy, khi ánh nắng lặng lẽ trườn qua song cửa sổ, tôi tỉnh dậy mà không còn nghe thấy nhịp tim của chính mình.

Không đói.

Không khát.

Không cảm nhận được hơi lạnh của sàn nhà hay nhịp đập của thời gian.

Chỉ có một thứ chờ tôi - một tin nhắn, nằm yên trên màn hình điện thoại:
"Cậu đã chết rồi.

Nhưng có một người vẫn chưa chấp nhận điều đó."

Tôi tưởng mình đang nằm mơ.

Hoặc nếu không, thì là một trò đùa ác ý.

Nhưng hệ thống - cái giọng vô cảm ấy - lại tiếp tục vang lên trong đầu tôi, lạnh lẽo và rành mạch:
"Nhiệm vụ cuối cùng: Ở lại thế giới này thêm 7 ngày, và khiến người đó buông tay."

Tôi đã nghĩ mình chỉ còn là một cái bóng vô hình lảng vảng giữa thế giới cũ.

Nhưng rồi tôi phát hiện ra... có người vẫn nhìn thấy tôi.

Không phải là người tôi từng yêu.

Mà là người... từng ghét tôi nhất.

GIỚI THIỆU TRUYỆN
"Hệ Thống Nói Rằng Tôi Đã Chết, Nhưng Ai Đó Vẫn Cần Tôi Ở Lại" là một câu chuyện siêu nhiên pha lẫn cảm xúc, lãng mạn và có chút bi thương.

Khi một chàng trai trẻ qua đời một cách đột ngột, hệ thống không cho anh siêu thoát.

Thay vào đó, nó giao cho anh một sứ mệnh kỳ lạ: quay lại thế giới trong 7 ngày, tìm ra người chưa thể buông bỏ và giúp người ấy chấp nhận sự thật.

Nhưng người ấy không phải là tình yêu anh từng mang, mà là một nhân vật không ai ngờ đến: kẻ từng thù ghét anh nhất.

Giữa những ký ức đau thương, những khoảnh khắc tiếc nuối và những điều chưa kịp nói, liệu họ có thể tha thứ?

Và ai mới là người cần ai hơn - người sống, hay người đã chết?​
 
Hệ Thống Nói Rằng Tôi Đã Chết, Nhưng Ai Đó Vẫn Cần Tôi Ở Lại
CHƯƠNG 1 - TIN NHẮN LÚC 3:14 SÁNG


Tôi tỉnh dậy lúc 3 giờ 14 phút sáng.Không phải vì ác mộng, cũng không phải vì âm thanh gì đặc biệt.

Tôi chỉ... mở mắt.

Cảm giác như giấc ngủ vừa rồi không thật.

Không hề có mơ, không hề có cảm xúc.

Chỉ là một khoảng đen im lặng, như thể ai đó đã bấm nút pause cả vũ trụ.Phòng ngủ của tôi vẫn vậy.

Bức tường màu xám tro, bàn học còn ngổn ngang vở vẽ, đèn trần chưa tắt.

Nhưng có một điều gì đó rất khác.Tôi không cảm thấy gì cả.Không hơi lạnh.

Không tim đập.

Không thở.Tôi nhìn bàn tay mình.

Không run rẩy, không cảm giác.

Tôi nhéo má mình — chẳng đau.

Tôi đi chân trần trên sàn gạch – không lạnh.

Gió ngoài cửa sổ khẽ lay rèm – không một chút da gà nổi lên.Tôi mở điện thoại.Màn hình sáng lên với một dòng tin nhắn không rõ người gửi.

Không số.

Không tên.

Chỉ là một khung chữ đơn độc nằm giữa nền đen:"Cậu đã chết rồi.

Nhưng có một người vẫn chưa chấp nhận điều đó."

Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ ấy gần một phút.Chết ư?Tôi kiểm tra lịch sử cuộc gọi — trống trơn.

Tin nhắn cũ — biến mất.

Ảnh trong máy — trắng xóa.

Không có bất kỳ dữ liệu nào tồn tại.Tiếng "ting" vang lên.

Một tin nhắn mới xuất hiện:"Hệ thống đang khởi động..."

Một vệt ánh sáng xanh mờ chạy dọc theo viền điện thoại, rồi giọng nói vang lên, không cảm xúc, không giới tính:"Xin chào, Khải Dương.

Chúc mừng bạn đã... tử vong.

Định vị: Cái chết không hoàn toàn.

Trạng thái: Linh thể tạm thời.

Nhiệm vụ: Ở lại thế giới này thêm 7 ngày để hoàn tất kết nối cảm xúc cuối cùng.

Mục tiêu: Khiến người đó buông tay.

Cảnh báo: Nếu thất bại, cả bạn và người ấy sẽ không bao giờ thoát khỏi vòng lặp tiếc nuối."

Tôi cười khẩy.

Hệ thống à?

Đùa kiểu mới à?Tôi đập mạnh điện thoại xuống bàn.

Không vỡ.

Không âm thanh.

Như thể mọi thứ quanh tôi đang bị cách âm với thực tại.Rồi tôi thử một điều ngu ngốc.Tôi lao ra khỏi phòng, chạy xuống tầng dưới.

Mẹ tôi đang ngủ gục trên ghế sofa, tivi vẫn mở lặng lẽ.

Bố tôi không có ở nhà.

Ông vẫn hay đi công tác, chẳng mấy khi có mặt.Tôi hét lên: "Mẹ!"

Không phản ứng.Tôi lặp lại.

Gào lên.

Gần như muốn xé cổ họng mình.

Nhưng bà không nhúc nhích.

Không nghe thấy.Tôi chạm vào vai bà — xuyên qua như sương mù.Lồng ngực tôi bắt đầu nặng trĩu.

Tôi quay đầu, nhìn vào gương phòng khách.Không phản chiếu.

Gương trống rỗng.Tôi... thực sự đã chết?Tôi quay về phòng sau gần một giờ lang thang trong vô vọng.

Mọi thứ trôi qua tôi như tôi không còn thuộc về chúng.Trên điện thoại, một dòng chữ mới hiện ra:"Người duy nhất có thể nhìn thấy bạn đang ở gần hơn bạn nghĩ."

Tôi cau mày.

"Là ai?"

Không phản hồi.Tôi ra ban công, nhìn xuống con hẻm quen thuộc.

Đêm Hà Nội vẫn còn tiếng còi xe lạc lõng, vài chiếc đèn đường chập chờn vì điện yếu.Và rồi, tôi thấy một người.Một dáng người đứng dưới gốc cây bàng — người mặc đồng phục học sinh, áo khoác lửng, tai nghe đeo một bên, tay cầm... một nén hương.Là An Chi.Tôi nheo mắt.

Không thể nhầm.

Mái tóc cắt ngang vai.

Ánh mắt sắc lạnh.

Cô gái mà tôi từng cãi nhau suốt ba năm cấp ba, chưa bao giờ chịu nở một nụ cười thật với tôi.

Người từng nói thẳng với tôi rằng:"Tao ghét mày.

Nếu mày biến mất, chắc tao sẽ thấy đỡ phiền hơn nhiều."

Vậy mà giờ cô ấy đang đứng dưới nhà tôi.

Đôi mắt đỏ hoe.

Tay run run cắm nén nhang vào một cái lọ nhỏ đặt gần bồn cây.

Trên đó là ảnh tôi — in đen trắng.Một tờ giấy viết tay kẹp bên cạnh:

"Tao xin lỗi.

Nếu có thể quay ngược thời gian...

Tao sẽ không nói câu đó."

Tôi chết lặng.Và rồi...Cô ấy ngẩng đầu lên.

Nhìn thẳng lên ban công nơi tôi đang đứng.Ánh mắt chạm ánh mắt.Tôi lùi lại, tim không đập nhưng linh hồn như thắt lại.

Không thể nào...Cô ấy nhìn thấy tôi.
 
Hệ Thống Nói Rằng Tôi Đã Chết, Nhưng Ai Đó Vẫn Cần Tôi Ở Lại
CHƯƠNG 2 - MẮT CỦA NGƯỜI CÒN SỐNG


Gió đêm thổi qua những tầng ban công của khu tập thể cũ.

Mùi khói hương tan loãng trong không khí, lẫn với vị ẩm của mùa xuân còn sót lại.

Tôi đứng như hoá đá, mắt dán chặt vào người con gái dưới kia — An Chi.Không thể nào.Không ai được phép thấy tôi cả.

Tôi là một linh thể, là bóng mờ, là cái gì đó không thuộc về thế giới này nữa.Nhưng cô ấy... nhìn tôi.

Không phải vô tình.

Không phải cảm giác mơ hồ.

Mà là một cái nhìn thẳng vào mắt, sắc bén như thể xuyên qua mọi lớp ảo ảnh.Rồi cô ấy mở miệng, khẽ gọi:— Khải...

Dương?Tôi như bị kéo ngược lại thực tại.

Chân run lên, chẳng phải vì sợ mà vì... không hiểu.

Sao cô ta thấy tôi?

Sao chỉ có mình cô ta?Tôi định quay đi.

Trốn.

Biến mất khỏi cái ánh nhìn lạ lẫm ấy.

Nhưng giọng hệ thống lại vang lên trong đầu, đều đều như nhịp kim đồng hồ:"Kết nối cảm xúc được xác lập.

Mục tiêu: An Chi.

Trạng thái: Khởi động lại ký ức.

Gợi ý: Đừng trốn nữa."

"Câm đi," tôi thì thầm.

"Mày là cái gì mà xen vào đời tao?"

"Tôi là hệ thống.

Còn cậu thì đã chết.

Đừng quên điều đó."

Tôi nghiến răng.

Cảm giác bất lực dội về như sóng vỗ bờ.

Dù muốn hay không, tôi vẫn chỉ là một kẻ đứng ngoài mọi chuyển động của thế giới.Dưới kia, An Chi vẫn đứng yên.

Rồi cô rút điện thoại ra, mở chế độ camera trước, giơ lên quay về phía ban công.

Tôi nghĩ cô sẽ chỉ thấy khoảng trống.Nhưng không.Cô quay lại màn hình — và trong đó có tôi.

Đứng đó, hiện hình rõ ràng như thể tôi chưa từng rời khỏi thế giới này.Cô nín thở.

Bàn tay run lên.Tôi hoảng.

Không biết phải làm gì.

Tôi chưa từng nghĩ sẽ bị nhận diện kiểu này.

Tôi chỉ mới chết chưa đầy một ngày, và người đầu tiên thấy tôi... là người cuối cùng tôi muốn thấy.Tôi nhảy khỏi lan can.

Không phải theo kiểu "tự sát lại lần nữa", mà là dạng bay là là xuống như khói.An Chi lùi lại khi tôi đáp xuống trước mặt.— Cô thấy tôi... thật à?An Chi không trả lời.

Mắt cô mở to.

Tim cô đập nhanh, rất nhanh.

Cô nhìn tôi từ đầu đến chân như đang kiểm tra xem đây có phải trò lừa thị giác.Tôi giơ tay ra.

Không chạm vào cô được.

Bàn tay tôi xuyên qua vai cô như thể cô làm bằng sương.

Nhưng trong khoảnh khắc đó — tôi thấy mắt cô rơi lệ.— Tôi tưởng... cậu thực sự biến mất rồi.Tôi cười khẩy.— Chết vẫn chưa đủ à?

Muốn tôi tan luôn vào hư vô không?— Tôi không... — cô nghẹn lại — Tôi không nghĩ là cậu sẽ chết vì tai nạn hôm đó.

Tôi tưởng cậu chỉ gãy tay, hay gãy chân, chứ không phải... thế này.Tôi im lặng.

An Chi lần đầu tiên trong đời không nói điều gì châm chọc.

Không đá xéo.

Không ngắt lời tôi.Cô ấy run, và nước mắt rơi thật.

Không phải kiểu khóc lóc sướt mướt như trong phim, mà là kiểu nén lại đến mức không chịu nổi nữa.

Như có thứ gì đó trong cô đang vỡ ra.— Tại sao... lại là cô? — tôi hỏi, mắt nhìn thẳng vào mắt cô.An Chi ngẩng lên.— Cậu muốn nghe thật chứ?Tôi gật đầu.— Vì tôi là người cuối cùng nói câu khiến cậu ra đi.

Tôi là người cuối cùng khiến cậu đau.Chuyện xảy ra hôm đó thật vớ vẩn.

Một mẩu chuyện nhỏ nhặt — tôi trách An Chi làm hỏng bài thuyết trình nhóm.

Cô ta nổi điên, ném tập vở vào mặt tôi, gào lên giữa lớp:"Khải Dương!

Mày tưởng ai cũng rảnh như mày chắc?

Mày chỉ biết áp đặt người khác!

Tao nói thật nhé, tao ước gì mày biến khỏi cái trường này luôn cho nhẹ đầu!"

Một câu thôi.

Nhưng đủ để giết chết sự tự trọng của tôi.Sau giờ học, tôi đi bộ về nhà.

Trời mưa.

Xe tải vượt đèn đỏ.Mọi thứ dừng lại tại đó.Tôi nhìn An Chi.— Đừng tự nhận là quan trọng quá mức.

Tôi chết vì tai nạn.

Không phải vì cô.Cô cười — chua chát và yếu ớt.— Nhưng nếu cậu không giận tôi, cậu đã không bỏ đi ngay lúc mưa như trút.

Nếu tôi không nói câu đó...Tôi gào lên:— Thôi đi!Gió giật mạnh, hất tung chiếc lọ đựng hương và ảnh của tôi.

An Chi cúi xuống nhặt.

Khi cô quay lại, mắt cô đỏ hoe nhưng giọng lại vững vàng:— Tôi không xin cậu tha thứ.

Tôi không xứng.

Nhưng nếu cậu còn ở đây... thì hãy cho tôi làm điều gì đó để bù đắp.Tôi cười nhạt:— Như làm bạn với ma à?Cô gật đầu.— Ừ.

Làm bạn với ma cũng được.

Miễn là cậu chưa tan biến.Tôi đứng yên trong làn khói mỏng còn vương lại từ nén hương tàn.Có một điều lạ.

Khi An Chi đứng gần, tôi cảm thấy nhịp gì đó rất mơ hồ – như thể... mình sống lại một chút."

Gợi ý hệ thống:

Cảm xúc kết nối đang tăng.

Tần suất hiện diện trong thế giới thực sẽ ổn định hơn nếu tiếp xúc với người mục tiêu.

Gợi ý mở rộng: Tiếp tục ở bên An Chi."

Tôi lẩm bẩm.— Bị ghét tới chết, giờ lại phải bám lấy người ta để tồn tại.

Thật đúng là...An Chi cắt ngang:— Cậu... muốn đi đâu bây giờ?Tôi ngẩng lên.— Không biết.

Tôi chỉ có bảy ngày.

Nhưng ít nhất... hôm nay tôi không còn một mình.Lần đầu tiên, kể từ khi mở mắt, tôi không thấy lạnh nữa.
 
Hệ Thống Nói Rằng Tôi Đã Chết, Nhưng Ai Đó Vẫn Cần Tôi Ở Lại
CHƯƠNG 3 - NHỮNG CHUYỆN CHƯA AI NÓI


Sáng hôm sau, tôi tỉnh giấc trên... nóc tủ lạnh nhà An Chi.Ừ thì đúng vậy, tôi — một bóng ma không trọng lượng — đã ngủ gục trên tủ lạnh như một con mèo.

Không hiểu sao lại chọn chỗ đó, có thể vì ấm, có thể vì... tôi vốn chưa quen với chuyện làm ma.Cô ấy vẫn còn ngủ.

Mái tóc xõa ra gối, tay khẽ co lại, có lẽ vì đêm qua trời lạnh.

Dưới ánh nắng đầu ngày len lén trườn qua cửa sổ, gương mặt cô trở nên hiền hơn rất nhiều.

Không còn cái vẻ đanh đá thường ngày, không còn cái mày chau môi cong.

Chỉ còn một người con gái đã từng tổn thương... và đã từng tổn thương người khác."

Tình trạng hiện tại: Ổn định.

Mức độ kết nối cảm xúc: Tăng nhẹ.

Thể trạng linh hồn: 86% ổn định.

Khả năng tương tác vật lý: +3%."

Tôi cau mày nhìn dòng thông báo hiện ra như HUD trong game.

Cái hệ thống chết tiệt này cứ hiện ra mỗi lần tôi nghĩ về cô ấy.

Như kiểu đang giám sát tôi từng hơi thở, dù rõ ràng tôi không còn thở nữa.Tôi nhảy xuống, lướt ngang qua phòng.

Không cần mở cửa, tôi có thể xuyên qua mọi thứ — tiện, nhưng cũng cô độc.

Cái cảm giác không chạm được vào thế giới, không để lại dấu vết nào, nó khiến tôi... trống rỗng.Nhưng đêm qua, khi cô ấy nhìn thấy tôi — không chỉ bằng mắt, mà bằng cả sự ăn năn thật sự — tôi lại cảm thấy có chút...

ấm.

Như thể được sống lại chút ít.An Chi khẽ trở mình.

Rồi, vẫn còn ngái ngủ, cô đưa tay với điện thoại.

Tôi cứ tưởng cô sẽ vào mạng, hoặc kiểm tra tin nhắn như mọi người bình thường.Nhưng không.Màn hình bật sáng.

Và ảnh nền là... tôi.Là một tấm hình mờ, chụp lén.

Tôi đứng giữa sân trường, tay bỏ vào túi áo khoác, mắt nhìn ra xa, đúng kiểu lạnh lùng ngầu lòi nhưng không biết bị chụp.Cô ấy ngẩn người một lúc, như thể đang tự trách bản thân vì giữ tấm ảnh đó quá lâu.— Vẫn còn giữ làm gì... — cô lẩm bẩm.Tôi đứng ở một góc, không lên tiếng.

Nhưng tim — hay thứ gì đó tương tự trong tôi — hơi thắt lại.

Cô ấy không xoá tấm ảnh đó.

Cô từng ghét tôi.

Nhưng... tại sao?Cô ngồi dậy, đi về phía bàn học.

Và trong lúc cô mở ngăn kéo ra — thứ khiến tôi giật mình lại không phải là sách, mà là... một chồng thư chưa gửi.Có ít nhất mười bức.

Tất cả đều bắt đầu bằng dòng chữ:

"Gửi Khải Dương..."

Cô ấy giữ chúng trong ngăn kéo.

Giấy đã ngả vàng, mực lem vì nước — có thể là nước mắt, cũng có thể là nước mưa.

Tôi nhìn từng dòng chữ run run:"Tôi xin lỗi...

Tôi đã nói những điều đáng ghét hôm đó, nhưng không ngờ...

Tôi chưa từng mong cậu biến mất thật sự..."

Tôi nuốt khan.

Không thể chạm vào lá thư.

Nhưng tôi đọc hết.

Mỗi bức, là một lần An Chi thú nhận điều gì đó.Có bức cô nói rằng từng thấy tôi lén ngồi đọc sách một mình ở thư viện, và lúc đó cô...

đã thấy tôi không giống như những gì cô luôn nghĩ.

Có bức cô viết rằng buổi văn nghệ năm lớp 11, cô biết tôi là người đứng sau hậu trường chỉnh âm thanh, dù tôi chưa bao giờ nhận.

Có cả những dòng đơn giản như:

"Hôm nay trời mưa.

Lại mưa.

Tôi nhớ cậu."

"Hệ thống ghi nhận: Cảm xúc mục tiêu sâu sắc hơn dự đoán.

Nhiệm vụ phụ được kích hoạt:

● Đọc hết 10 bức thư.

● Hiểu được lý do thật sự An Chi từng ghét cậu."

Tôi ngẩng đầu."

Hiểu?

Lý do?"

Không phải cô ghét tôi vì tôi chảnh?

Không phải vì tôi lúc nào cũng hơn điểm cô?

Không phải vì tôi hay góp ý mỗi lần thuyết trình?Hay là...Tôi bước về phía bàn học.

Lần đầu tiên, thử đặt tay lên một trong những bức thư.Tay tôi... chạm được vào nó.Chỉ trong một giây.

Rất nhẹ.

Rất mờ.

Nhưng là có thật.Tôi rụt tay lại, không tin vào mắt mình.— Dương?An Chi xoay người, thấy tôi đứng cạnh bàn.

Không hét.

Không giật mình.

Chỉ nhẹ nhàng hỏi:— Cậu có thấy chúng không?Tôi gật đầu.— Từng dòng một.Cô ngập ngừng.— Có bức nào... khiến cậu ghét tôi hơn không?Tôi nhìn thẳng vào mắt cô.— Có bức khiến tôi ghét bản thân mình.Cô nhoẻn miệng cười — nhưng mắt ướt.— Vậy... cậu có muốn nghe lý do thật không?Tôi gật.

An Chi siết chặt một tờ thư chưa mở, rồi nói:— Tớ ghét cậu... vì tớ đã thích cậu từ năm lớp 10.

Mà cậu thì lúc nào cũng giỏi, cũng lạnh lùng, cũng không nhìn ai ngoài sách vở.

Tớ ghét cảm giác mình nhỏ bé, ghét cái cách cậu khiến tớ cảm thấy không đủ tốt.

Nên thay vì thừa nhận, tớ chọn...

đẩy cậu ra xa.Tôi sững người.Một lời thú nhận muộn màng.Muộn đến mức, tôi đã không còn trái tim để nghe nó đập."

Nhiệm vụ tiến trình: 12%

Cảm xúc kết nối đạt cấp độ 2.

Kích hoạt kỹ năng mới:

— 'Giao cảm tạm thời': Có thể tạo ra một xúc giác mờ với mục tiêu trong 30 giây mỗi ngày."

Tôi đọc dòng đó, rồi nhìn cô.Tôi đưa tay ra.

Và lần đầu tiên kể từ sau cái chết... tôi chạm được vào An Chi.Tay tôi mờ ảo, run nhẹ.

Nhưng cô ấy cảm thấy.

Cô nắm lấy.— Ấm hơn tớ tưởng.— Còn tớ thì... — tôi cười buồn — không tưởng mình lại muốn ở lại thêm một ngày như thế này.
 
Hệ Thống Nói Rằng Tôi Đã Chết, Nhưng Ai Đó Vẫn Cần Tôi Ở Lại
CHƯƠNG 4 - KHI MÀN ĐÊM KHÔNG CHỈ LÀ BÓNG TỐI


Tôi nghĩ rằng, sau khi chết, điều tệ nhất là không được sống.Nhưng tối đó, tôi nhận ra điều tệ hơn chính là... có những thứ vẫn sống sau khi chết, nhưng không còn là chính mình nữa.Thành phố chìm trong bóng tối.

Đêm nay không trăng.

Và gió thổi rất lạ — như có ai đó đang thì thầm bên tai, dù tôi biết rõ không có ai ngoài tôi và An Chi trong căn phòng nhỏ ấy.Cô đang ngồi học bài.

Một điều quen thuộc.

Ánh đèn vàng phủ lên đôi mắt đầy tập trung.

Thỉnh thoảng cô nhíu mày khi không hiểu, rồi cắn bút như ngày xưa.Còn tôi, thì đang đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài."

Tình trạng: Ổn định

Tiến trình cảm xúc: 16%

Cảnh báo: Tần số linh thể xung quanh tăng đột biến."

Hệ thống hiện ra dòng chữ như một lời cảnh báo sấm sét.

Tôi nhíu mày.— Linh thể khác?Tôi chưa kịp nghĩ xa thì có một cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ tràn vào phòng.

Lạnh đến nỗi... ngay cả tôi, một linh hồn, cũng rùng mình.Bóng đèn nhấp nháy.

Cốc nước trên bàn An Chi rung nhẹ.

Mặt gương bỗng mờ đi, như có hơi thở từ bên kia thế giới đang phủ lên bề mặt.Và rồi, tôi thấy nó.Một bóng người mờ ảo...

đứng trên trần nhà, lộn ngược, đầu quay về phía chúng tôi.An Chi không thấy gì.

Nhưng tôi thì thấy rõ.Nó không có mặt.

Khuôn mặt là một khoảng trống đen kịt, nhưng đôi mắt đỏ rực như lửa địa ngục đang bốc cháy.

Nó nhìn tôi.

Không, nó nhìn qua tôi... nhìn An Chi.— Rút lui, Khải Dương — hệ thống phát cảnh báo — Thực thể cấp D.

Biến dạng linh hồn do oán khí tích tụ.— Nó là gì?— Không phải là người như cậu.

Đã mất ý thức.

Chỉ còn bản năng và thù hận.

Và... nó đã chọn mục tiêu.Tôi quay sang.

An Chi bắt đầu run.Không phải vì thấy nó.

Mà vì cô đang cảm nhận được điều gì đó sai sai.

Trực giác con người rất nhạy cảm trước những thứ không thuộc về thế giới này.Cô đứng dậy, nhìn quanh, rồi thì thầm:— Có ai...

ở đây sao?Tôi lao về phía con quái vật đang bò dần xuống tường.

Tay tôi xuyên qua nó.

Không tác dụng.Nó nhích từng bước, bò lộn ngược như phim kinh dị.

Mỗi bước, bóng tối trong phòng lại dày đặc hơn.

An Chi lùi lại.

Đèn vụt tắt.Tôi hét lên:— Đừng lại gần cô ấy!"

Kỹ năng kích hoạt: 'Giao cảm tạm thời'

Thời gian còn lại: 30 giây."

Không cần đợi thêm, tôi nhảy lên, dùng tất cả sức lực của một linh hồn cấp thấp, đấm thẳng vào mặt con quái.Bàn tay chạm được.Tiếng nổ nhỏ vang lên như tiếng chớp trong sương.Con quái gào lên.

Lùi lại.Nhưng tôi cũng bị văng ra, rơi thẳng xuống sàn như một bóng nước bắn tung."

Cảnh báo: Tình trạng linh hồn rạn nứt nhẹ.

Khả năng tồn tại giảm 4%."

Khốn kiếp.Nó định nhào tới lần nữa.Không còn thời gian nghĩ nhiều, tôi hét:— An Chi!

Chạy ra ngoài!Cô nhìn quanh, vẫn không thấy tôi, nhưng nghe thấy tiếng.— Ai đó?

Là...

Dương?Tôi gào lên lần nữa:— RA NGOÀI NGAY!Lần này, cô tin.

Cô mở cửa, chạy xuống cầu thang.Con quái bật lên trần nhà, rồi lướt theo như một cái bóng lướt ván — tốc độ quái vật.

Tôi lăn lộn dậy, bay theo sau.Cầu thang đen ngòm.

Đèn hành lang nhấp nháy.Con quái trườn nhanh xuống, há miệng — không, há một cái hố đen tròn vo giữa mặt nó, như muốn hút cả linh hồn An Chi vào đó.Tôi thét lên, dùng tất cả sức còn lại xông vào giữa.Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại."

Kích hoạt trạng thái khẩn cấp: Giao cảm toàn phần.

Thời gian: 5 giây."

Tôi cảm nhận được mọi thứ.

Đau đớn.

Gió.

Trọng lực.

Nỗi sợ.

Cả... nhịp đập trái tim An Chi.Tôi bẻ gập cổ tay, tạo lực xoay, đấm thẳng vào cái hố đen trên mặt nó.

Ánh sáng từ nắm đấm bùng lên.

Không khí rung động.

Bóng tối bị xé toạc.BOOOOM!!!Con quái gào rú, lùi lại như bị xé ra từ trong.

Nó tan dần, như bụi mực tan trong nước.

Một phần linh hồn tôi cũng theo đó... rạn vỡ."

Thực thể cấp D đã bị xua đuổi.

Khả năng tồn tại còn lại: 87%.

Cảnh báo: Sự hiện diện của cậu đang thu hút các linh thể khác."

Tôi ngồi phịch xuống bậc thang, thở — hay đúng hơn là giả vờ thở, như một phản xạ của kẻ từng sống.An Chi quỳ gối trên bậc thang, ôm lấy tim, mắt vẫn ngơ ngác.— Vừa rồi là... cái gì?Tôi đứng dậy, nhìn cô.— Là thứ mà cậu không bao giờ nên nhìn thấy.— Là cậu bảo vệ tớ...

đúng không?Tôi im lặng.Cô nắm lấy sợi dây chuyền trước ngực, khẽ thì thầm:— Vậy thì... xin hãy ở lại thêm một chút nữa thôi.

Chỉ cần một chút nữa...Tôi quay đi, giấu đi ánh nhìn đang run rẩy.

Bởi vì tôi biết, càng ở lâu, tôi càng kéo cô ấy vào thế giới của những điều không thuộc về.Và tôi cũng biết, kể từ hôm nay, chúng sẽ còn đến.

Nhiều hơn.

Mạnh hơn.

Tàn nhẫn hơn.Bởi vì giữa vô số linh hồn trôi dạt trong đêm, tôi là kẻ duy nhất còn giữ được trái tim.
 
Hệ Thống Nói Rằng Tôi Đã Chết, Nhưng Ai Đó Vẫn Cần Tôi Ở Lại
CHƯƠNG 5 - NGƯỜI BIẾT TÔI ĐÃ CHẾT


Tôi đã từng nghĩ rằng, chết rồi thì mọi chuyện sẽ kết thúc.Nhưng tôi đã sai.

Chết... chỉ là chương mở đầu cho một câu chuyện khác — nơi mà những bí mật không thể nào chôn vùi được nữa.Tôi đứng trên mái nhà trường, nhìn thành phố còn chìm trong giấc ngủ.

Dưới kia, An Chi vừa bật đèn phòng lên.

Cô sống sót.

Tôi mừng.

Nhưng tôi biết — tôi không thể bảo vệ cô mãi."

Thời gian còn lại: 5 ngày 18 giờ.

Tình trạng linh hồn: 87%.

Nhiệm vụ chính: Khiến người đó buông tay."

Tôi đọc đi đọc lại dòng chữ đó.

"Khiến người đó buông tay."

Nghe đơn giản, nhưng không ai nói cho tôi biết phải làm sao để một người chấp nhận cái chết của người họ yêu.Tôi chẳng có hướng dẫn, chỉ có... thời gian đang đếm ngược từng giây một.— Vẫn ương bướng như xưa nhỉ?Một giọng nói vang lên sau lưng.

Không phải của hệ thống.

Cũng không phải vọng từ ký ức.Tôi xoay người, theo phản xạ.Một chàng trai đang đứng giữa không trung, không bóng, không âm vang.

Nhưng đôi mắt... là thứ khiến tôi cứng họng.Chúng giống hệt tôi.— Cậu là ai?— Là người từng như cậu.

Được giữ lại.

Được "giao nhiệm vụ".

Và cũng từng nghĩ mình có thể làm thay đổi điều gì đó...Tôi nhìn hắn, cảm thấy ớn lạnh.

Bởi vì nét mặt hắn – không phải của người sống, cũng không phải người chết.— Tên tôi là Thiên.— Tại sao tôi chưa từng thấy cậu?— Bởi vì tôi không muốn bị thấy.

Nhưng cậu đã đánh thức thứ gì đó...

Và tôi tò mò. — Hắn bước lại, đôi chân không chạm mái ngói, lơ lửng như sương mù ban sớm.— Về cái gì?— Về cô gái đó.Tôi siết tay lại.— An Chi?— Phải.

Cậu tưởng chỉ mình cậu gắn với cô ta sao?Hắn cười nhẹ, rồi giơ tay, vẽ một vòng tròn giữa không khí.

Một hình ảnh hiện lên — mờ như sương khói.An Chi và...

Thiên.Họ từng học cùng trường.

Từng nói chuyện.

Từng nhìn nhau.

Nhưng ánh mắt An Chi dành cho hắn lại là một thứ... khó giải thích — nửa quan tâm, nửa đề phòng.Tôi cau mày.— Cậu là gì của cô ấy?— Là một phần của ký ức mà cô ấy luôn né tránh.— Ý cậu là...?— Đừng lo.

Tôi không phải kẻ thù.

Nhưng tôi đến để nói cho cậu biết một chuyện quan trọng.— Gì?Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng đanh lại.— Cái chết của cậu... không phải tai nạn.Mọi thứ trong tôi ngừng lại như có ai nhấn nút pause.— Cậu nói cái gì?— Tớ từng theo dõi.

Cậu ngã khỏi cầu thang sau buổi học.

Không ai thấy.

Không ai biết.

Nhưng ai đó đã đẩy cậu.Tôi lùi lại một bước, tim dù đã ngừng đập vẫn co rút lại.— Không thể nào...

đó là tai nạn.

Hệ thống chưa từng nói gì...— Hệ thống chỉ nói những gì cậu cần biết để hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng nếu cậu muốn bảo vệ An Chi, cậu cần biết nhiều hơn.Tôi lặng người.

Trong đầu vang vọng lại cảm giác lúc ngã xuống — lưng đập vào bậc, đầu choáng váng, và một cảm giác như có bàn tay ai đó chạm vào gáy mình.Tôi từng nghĩ đó chỉ là ảo giác.— Cậu muốn tôi làm gì?— Điều tra.

Nhưng cẩn thận.

Bởi vì người đó... vẫn đang quanh quẩn gần An Chi.Tôi nghiến răng.— Ai?

Là ai?Thiên mỉm cười, nhưng không phải kiểu cười thân thiện.— Câu trả lời luôn ở nơi cậu không ngờ nhất.

Hãy nhìn lại những người An Chi thân thiết nhất.

Những người cô ấy tin tưởng...Và rồi... hắn biến mất như thể tan vào sương mù.

Không một dấu hiệu, không một tiếng động.Chỉ còn lại tôi, với một lời tiên tri và một câu hỏi lạnh sống lưng:"Nếu người cô ấy tin nhất là kẻ đã giết mình... thì làm sao để cô ấy buông tay?"

Sáng hôm sau, tôi lặng lẽ bám theo An Chi đến trường.

Tất cả đều bình thường.

Cho đến khi cô đến gần một người.Một chàng trai.

Cao ráo.

Lịch thiệp.

Cười rất nhẹ.

Ánh mắt như ánh trăng hiền hòa.Cô gọi tên hắn:— Anh Minh.Tôi đứng sững lại.Bởi vì trong ánh mắt hắn nhìn An Chi... tôi thấy có gì đó không đúng.
 
Hệ Thống Nói Rằng Tôi Đã Chết, Nhưng Ai Đó Vẫn Cần Tôi Ở Lại
CHƯƠNG 6 - CÓ THỂ TIN AI?


Người ta bảo, chết là hết.Nhưng rõ ràng, khi đứng đây — giữa nắng sớm, nhìn người con gái mình yêu nói chuyện với một kẻ lạ mà mình chẳng thể chạm vào — tôi biết, cái chết chỉ là bắt đầu.Tôi đứng cách họ vài mét, vô hình như thường lệ.

Chẳng ai để ý.

Nhưng khi ánh mắt tôi rơi vào gương mặt "Anh Minh" — người mà An Chi vừa gọi bằng giọng dịu dàng như thể là người thân — tôi cảm thấy một tia lạnh chạy dọc sống lưng.Không phải vì hắn đẹp trai, không phải vì hắn cười lịch sự.Mà là...

ánh mắt.Ánh mắt đó — nhìn An Chi, như thể đang sở hữu cô ấy.— Em có ăn sáng không?

Anh mua bánh mì bơ đường như em thích. — Giọng hắn ngọt đến mức tôi suýt nôn.An Chi cười nhẹ, gật đầu.

Họ ngồi xuống ghế đá gần sân thể thao.Tôi bám theo, tim (dù không còn đập) vẫn thấy một cơn co thắt vô hình.Tôi tự hỏi, suốt quãng thời gian tôi sống, tôi có từng ngồi thế này với cô ấy chưa?Chưa.Tôi luôn giữ khoảng cách.Tôi luôn sợ... nếu tiến tới, tôi sẽ làm tổn thương cô.Thật buồn cười, cuối cùng vẫn là tôi bị tổn thương trước — theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.— Mấy hôm nay em ngủ được chứ? — Anh Minh hỏi, gương mặt vẫn dịu dàng như người anh trai mẫu mực.An Chi hơi cúi đầu.— Không...

Em cứ mơ thấy anh ấy.Tôi giật mình.Anh ấy?Tôi?Tôi không nghĩ cô sẽ nói chuyện đó với ai.

Cô luôn giấu cảm xúc kỹ như cách tôi từng giấu tình cảm với cô.Anh Minh đặt tay lên vai An Chi.

Hành động tưởng như an ủi, nhưng... tôi thấy tay hắn siết rất nhẹ — đủ để gây chú ý, đủ để kiểm soát.— Em biết không, đôi khi giấc mơ chỉ là cách tâm trí ta níu kéo một điều đã mất.

Em cần... buông bỏ.An Chi cắn môi, mắt ngấn nước.— Nhưng em không thể.Anh Minh mỉm cười, nhưng ánh mắt thì tối lại trong một thoáng.— Em cần tin anh.

Anh ở đây... vì em.Tôi siết tay.Cái cảm giác... một người đang ép ai đó tin tưởng mình, bằng vẻ ngoài hoàn hảo, bằng lời nói ngọt như rót mật.Tôi từng học tâm lý.

Tôi biết khi nào ai đó đang thao túng cảm xúc.Và hắn — hắn đang làm điều đó.

Từng bước một.Sau khi An Chi rời đi vào lớp, tôi bám theo Anh Minh.Hắn đi về phía phòng giáo viên, nhưng rồi... rẽ vào phòng y tế trống.Tôi trượt theo, dán sát vào tường, lặng lẽ quan sát.Hắn móc điện thoại, gọi cho ai đó.— Ừ, con bé vẫn mơ thấy nó.Tôi nín thở.— Không, nó chưa nhớ gì...

Nhưng kiểu này thì phải đẩy nhanh rồi.

Nếu để lâu, nó sẽ đào sâu hơn.Dừng lại vài giây.

Hắn cười khẽ, gần như đắc thắng.— Tin tôi đi.

Tôi biết cách khiến người ta tin tưởng.

Cô bé đó...

đang bắt đầu phụ thuộc vào tôi.Rồi hắn tắt máy, gương mặt trở lại bình thản, bước ra ngoài như chưa từng nói gì.Tôi đứng trong căn phòng, tim giờ đây như tan thành khói.Hắn không chỉ biết về tôi.Hắn đang lợi dụng An Chi.

Và hắn sợ cô ấy nhớ ra điều gì đó.Tức là... ký ức cô đang quên — có thể liên quan đến cái chết của tôi.Tôi không thể im lặng nữa.Tối đó, tôi xuất hiện trong giấc mơ của An Chi.Không như lần đầu, lần này tôi cố ý."

Tình trạng linh hồn: 84%.

Kỹ năng tạm thời mở khóa: Xuyên mộng (30 phút)."

Tôi đứng giữa sân trường mờ ảo.

Trăng sáng.

Cô bước ra từ hành lang, như thể đang mơ bước.Khi thấy tôi, cô đứng sững lại.— ...Khải Dương?Tôi mỉm cười, nhưng không tiến tới.— Ừ, là tôi đây.Cô không nói gì, chỉ nhìn tôi — đôi mắt đỏ hoe.— Cậu đã chết rồi mà...Tôi gật đầu.— Tôi biết.— Sao... sao cậu lại ở đây?Tôi chậm rãi nói, giọng nghèn nghẹn.— Vì tôi vẫn chưa thể rời đi.

Vì ai đó... chưa buông tay.Cô bật khóc.Tôi bước đến gần, định đưa tay lau nước mắt cô, nhưng bàn tay tôi chỉ lướt qua làn khói mờ.— An Chi... cậu cần cẩn thận với Anh Minh.Cô ngẩng lên, ngỡ ngàng.— Sao?— Cậu ấy... không phải người như cậu nghĩ.

Đừng để vẻ ngoài đánh lừa.

Cậu ấy đang giấu điều gì đó.

Và nó... liên quan đến cái chết của tôi.Cô lùi lại, vẻ mặt mâu thuẫn.— Không thể nào... anh ấy rất tốt...— Cậu tin tôi không?Im lặng.

Rồi An Chi nói khẽ:— Mình không biết nên tin ai nữa...Tôi chỉ kịp nhìn cô lần cuối, trước khi hệ thống kéo tôi ra khỏi giấc mơ."

Kỹ năng kết thúc.

Tình trạng linh hồn: 78%."

Tôi ngã quỵ trên mái nhà, linh hồn như bị xé đôi.

Nhưng trong đầu tôi chỉ còn một ý nghĩ:Nếu Anh Minh là kẻ đẩy tôi xuống cầu thang, thì tại sao?

Vì ghen?

Vì An Chi?

Hay... vì một lý do nào đó tăm tối hơn?Và quan trọng nhất...Làm sao để An Chi nhớ ra được sự thật, trước khi quá muộn?
 
Hệ Thống Nói Rằng Tôi Đã Chết, Nhưng Ai Đó Vẫn Cần Tôi Ở Lại
CHƯƠNG 7 - MẢNH VỠ CỦA SỰ THẬT


Buổi sáng sau khi xuyên vào giấc mơ của An Chi, tôi cảm thấy bản thân không còn là chính mình nữa.Không hẳn vì tôi kiệt sức.Mà vì... lần đầu tiên sau khi chết, tôi cảm thấy sợ.Không phải sợ sự cô đơn hay lãng quên.Mà là sợ... nếu sự thật được hé lộ, nó sẽ khiến An Chi tổn thương hơn cả nỗi đau mất mát.Tôi lơ lửng theo cô cả buổi sáng, nhìn cô bước vào lớp với ánh mắt thất thần.

Tay cô run nhẹ, bút rơi khỏi bàn ba lần trong chưa đầy mười phút.Cô ấy nhớ được giấc mơ.Và điều đó khiến cô rối loạn.Tôi biết — từ trước đến nay, An Chi là kiểu người luôn cố gắng mạnh mẽ, kể cả khi mọi thứ sụp đổ.

Nhưng trong ánh mắt cô lúc này... là một dạng đau đớn hoàn toàn mới.

Không đơn thuần là nỗi buồn.Mà là nghi ngờ.Và nghi ngờ... là mầm mống của sự thức tỉnh.Tôi kiểm tra lại nhật ký nhiệm vụ từ hệ thống."

Nhiệm vụ chính: Khiến người cần cậu buông tay.

Trạng thái: 36% tiến độ.

Mở khóa phụ trợ: Kết nối cảm xúc sâu – 1/3 lần."

Hệ thống không nói rõ "kết nối cảm xúc sâu" là gì, nhưng tôi chắc chắn — nó liên quan đến giấc mơ.Có lẽ nếu tôi có thể xuyên vào nhiều giấc mơ hơn, sâu hơn, cô ấy sẽ nhớ ra điều gì đó đã bị khóa lại sau cú ngã định mệnh kia.Nhưng hiện tại, tôi cần giúp cô ấy giao tiếp với quá khứ.Tôi lượn quanh lớp, đến gần tủ cá nhân của cô.

Khi không ai chú ý, tôi lén mở ngăn kéo bằng năng lượng hồn mà hệ thống cho phép — chỉ trong vòng 15 giây.Một cuốn sổ nhỏ rơi ra.

Bìa đã cũ, nhưng có nét chữ mềm mại quen thuộc: "Thứ mà mình không thể nói thành lời, mình sẽ để vào đây."

Nhật ký.Tôi chưa từng biết An Chi viết nhật ký.Tôi không thể đọc thẳng — linh hồn không tương tác trực tiếp được với vật chất hơn 5 giây — nhưng tôi có cách khác."

Kỹ năng tạm thời mở khóa: Sao lưu ký ức vật chất (xem hạn chế – 1 lần/ngày)."

Tôi áp tay vào quyển sổ.

Một dòng ánh sáng bạc trôi ra từ những trang giấy, rồi đột ngột chiếu lên mắt tôi.Cảnh tượng hiện ra — ký ức của quyển sổ.Ngày 5/9"Cậu ấy lại tránh mặt mình.

Mình không biết vì sao.

Mình đã nghĩ... mình có thể tỏ tình vào sinh nhật cậu ấy.

Nhưng giờ, mình không chắc nữa."

Ngày 12/10"Anh Minh bảo mình nên từ bỏ.

Rằng cậu ấy không xứng với mình.

Nhưng tại sao... tại sao mỗi lần nghe anh Minh nói như vậy, mình lại thấy đau hơn?"

Ngày 2/11 – ba ngày trước khi Khải Dương chết"Có gì đó sai sai.

Hôm nay anh Minh bảo mình không nên ở gần Khải Dương nữa.

Anh ấy nhìn mình bằng ánh mắt lạ lắm.

Giống như...

đang cảnh cáo."

"Mình thấy sợ.

Nhưng mình cũng thấy... tội lỗi.

Vì mình đã chọn im lặng, thay vì hỏi rõ cậu ấy."

Tôi ngã vật ra, đầu quay cuồng.An Chi...

đã từng có ý định tỏ tình?Và rồi... bị Anh Minh thao túng, dần rút lui khỏi tôi?Tệ hơn nữa, chính Anh Minh là người tạo ra khoảng cách giữa chúng tôi.Chết tiệt...Tôi tưởng tôi là người tự cô lập.Hóa ra, có người đã cố tình dựng nên cái vỏ bọc đó.Chiều hôm ấy, An Chi đột nhiên đến thư viện một mình.Cô không mang sách giáo khoa, không mang laptop, chỉ cầm theo... cuốn nhật ký ấy.Tôi lặng lẽ theo sau.Cô ngồi xuống góc khuất tầng ba, nơi ít người đến.

Một ánh nắng xuyên qua ô cửa kính rọi vào gương mặt cô.Tôi thấy môi cô run nhẹ, như đang tự lẩm nhẩm điều gì.Cô mở nhật ký ra.Và rồi, làm một điều mà tôi không ngờ đến:Cô xé từng trang.Nhẹ nhàng.

Từng tờ một.Tôi định nhào tới ngăn lại, nhưng không thể chạm.

Không thể làm gì ngoài hét lên trong vô thanh.— Sao cậu lại phá hủy nó?Cô thì thầm:— Mình không muốn nhớ... nhưng cũng không thể quên.Một trang giấy cuối cùng rơi xuống đất.Tôi nhìn thấy hàng chữ nguệch ngoạc, như được viết vội:"Nếu một ngày cậu không còn nữa, mình hy vọng...

ít nhất, có thể nghe cậu nói rằng, cậu từng thích mình."

Tôi đứng chết trân.Mọi cảm xúc vỡ oà.Thông báo hệ thống:

"Liên kết cảm xúc đạt cấp độ 2.

Ký ức mấu chốt được chạm tới.

Mở khóa nhiệm vụ nhánh:

'Trả lại lời tỏ tình bị đánh cắp.'"Tôi ngước lên.Trên đầu tôi, một ánh sáng nhỏ đang lơ lửng.Giống như một vì sao.Một mảnh ký ức?Tôi giơ tay chạm vào — và bị kéo vào một cơn lốc xoáy ánh sáng.Tôi thấy lại cảnh cũ.

Cầu thang.Tôi đang bước đi.

Tay cầm một hộp quà nhỏ.Một tờ giấy gấp vuông trong túi áo tôi, viết tay.Tôi định để nó vào hộc bàn cô, sau giờ học."

An Chi, tớ... cũng thích cậu."

Và rồi... bóng ai đó xuất hiện phía sau.Tiếng giày.Một lực mạnh.

Một tiếng rít khẽ.Và tôi ngã.Tôi bật ra khỏi ký ức như bị xô vào mặt nước lạnh.Trên tay tôi, mảnh ký ức lấp lánh — giờ đây đã là một phần tôi.Tôi biết rồi.Tôi định tỏ tình.

Nhưng ai đó không muốn chuyện đó xảy ra.Và bây giờ, tôi sẽ tỏ tình lần nữa — đúng nghĩa đen.Dù là ma, tôi vẫn sẽ nói.Và lần này...Không ai có thể ngăn tôi.
 
Back
Top Bottom