Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Hệ Thống Mô Phỏng Nhân Sinh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
438,800
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
400998154-256-k856883.jpg

Hệ Thống Mô Phỏng Nhân Sinh
Tác giả: Hoangvotran39
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Long Nhất xuyên không thành trưởng thôn nhí giữa một đại lục tu tiên đầy thú dữ và thế lực cường đại.

Không tu vi, không thiên phú, chỉ có ý chí sắt đá và hệ thống mô phỏng nhân sinh giúp hắn tích lũy kinh nghiệm, cảnh giới hoặc vật phẩm đặc thù.

Mỗi quyết định là sinh tử, mỗi kiếp sống là bước tiến để biến ngôi làng nhỏ bé thành biểu tượng hào hùng.

 
Hệ Thống Mô Phỏng Nhân Sinh
Chương 1: Máu Và Kỳ Tích


Trời chưa sáng hẳn, sương sớm bao trùm khắp ngôi làng nhỏ, lác đác vài túp lều dựng tạm từ tre nứa ẩm mốc.

Tiếng gà gáy yếu ớt vang lên từ xa, hòa lẫn trong tiếng cãi vã của vài người dân làng ngoài sân."

Lương thực chỉ còn đủ ăn năm ngày, rồi sẽ chết đói hết thôi!"

Một người đàn ông gầy gò gào lên, đôi mắt đỏ ngầu vì tuyệt vọng.

"Đi săn đi!

Không săn thì cả làng tiêu mất!"

Một người khác phản bác, giọng run rẩy.

"Đi săn cái quỷ gì!

Trong rừng giờ toàn thú dữ, ai dám vào?"

Tiếng cãi vã càng lúc càng to, như muốn xé nát cả màn sương mờ ảo buổi sớm.Trong căn lều rách nát nhất làng, Long Nhất cậu bé vừa tròn mười tuổi , đang nằm co ro trên ổ rơm mục.

Đầu óc cậu nặng trĩu, một luồng ký ức xa lạ và mơ hồ liên tục ùa về.

Cậu là trưởng thôn nhí của ngôi làng này.

Cha mẹ đã mất từ sớm, còn cậu thì bị ép gánh vác trách nhiệm mà đáng lẽ một đứa trẻ không bao giờ phải gánh.

Thân thể yếu ớt, căn cốt tầm thường, thậm chí căn cốt - ngộ tính - thiên phú đều ở mức 0.

Nhưng cậu không được phép ngã xuống.Nếu ta không đứng lên... ai sẽ bảo vệ họ?Cậu bật dậy, khoác tạm chiếc áo rách, lao ra giữa sân làng.

Đúng lúc đó, một lão thợ săn mặt mũi bê bết máu chạy về từ hướng rừng.

Hơi thở gấp gáp, mắt đầy hoảng loạn, ông hét lên:"Không xong rồi!

Có Linh Thú cấp thấp xuất hiện gần suối!

Nếu nó tấn công làng, tất cả chúng ta sẽ chết hết!"

Tin tức như sét đánh ngang tai.

Mọi người nhất thời im bặt, sau đó lập tức bùng nổ như nồi nước sôi:
"Chạy thôi!

Chúng ta không đấu lại linh thú đâu!"

"Chạy đi đâu?

Rời làng thì chẳng khác nào tìm chết!"

"Chỉ còn cách hi sinh một vài người, câu giờ để số còn lại trốn đi!"

Long Nhất siết chặt nắm đấm, đôi mắt lóe lên tia kiên quyết.

Cậu hít sâu, rồi gõ mạnh vào chiếc trống tre nứt nẻ ở giữa sân.

BÙM!

BÙM!

BÙM!

Âm thanh vang vọng khắp làng."

Dân làng nghe lệnh!"

Giọng cậu vang vọng khắp sân, non nớt nhưng đầy dứt khoát.

"Trai tráng từ mười lăm tuổi trở lên, lập tức mang vũ khí, theo ta đi diệt trừ linh thú!

Nếu hôm nay chúng ta bỏ chạy, ngày mai cả làng này sẽ bị xé xác!"

Câu nói như một gáo nước lạnh hắt thẳng vào sự sợ hãi của mọi người.

Không ít người cắn răng đứng lên, dù đôi mắt vẫn đầy hoảng hốt.

Chỉ có chín người đủ sức chiến đấu, và vũ khí thì... thảm hại tột cùng: Vài cây giáo tre, mấy gậy gộc, và duy nhất một cái rìu sắt cũ đã gỉ sét.Cậu siết chặt rìu, cảm nhận sức nặng lạnh lẽo trong lòng bàn tay.

Hôm nay, hoặc sống... hoặc chết.

Cả nhóm lầm lũi tiến sâu vào rừng, bước chân dẫm lên lá khô kêu rào rạo.

Không khí căng thẳng đến mức nghẹt thở.

Mùi tanh nồng thoang thoảng trong gió ,dấu hiệu báo trước thú dữ đang ở gần.Đột nhiên, một tiếng gầm chói tai vang lên từ phía trước.

" GRÀOOO!"

Một bóng đen to lớn lao vọt ra từ bụi rậm.

Đó là một Linh Hồ cấp 1, to bằng con bò, bộ lông đỏ rực, đôi mắt đỏ như máu.

Khí tức hung tàn tỏa ra khiến đầu gối đám dân làng run rẩy.

Hai người quăng vũ khí bỏ chạy ngay lập tức."

Chết tiệt!

Nó mạnh quá!"

Một thanh niên hét lên.

"Lùi là chết!"

Long Nhất gào thét, hai mắt đỏ ngầu.

"Nếu các ngươi bỏ chạy, cả nhà các ngươi sẽ bị nó xé xác trước tiên!"

Câu nói như đập mạnh vào lòng họ.

Bảy người còn lại cắn răng quay đầu, siết chặt vũ khí.

Linh Hồ vung đuôi quét ngang, ba dân làng bị hất văng, xương gãy, máu phun tung tóe.

Một người bị cắn nát nửa thân trên, chết tại chỗ.

Tiếng hét, tiếng gầm, tiếng vũ khí va chạm hòa lẫn vào nhau, hỗn loạn đến tột cùng.Long Nhất lao thẳng vào quái thú, rìu sắt vung lên mạnh mẽ.

Lưỡi rìu cắm sâu vào cổ Linh Hồ, nhưng chỉ rạch ra một vết thương nông.

Con thú gầm lên điên cuồng, quật cậu ngã xuống đất."

Chết tiệt... nếu không kết thúc nó, làng sẽ bị hủy diệt!"

Trong khoảnh khắc sinh tử, cậu nghĩ ra một kế liều mạng.

Cậu hét lớn:
"Đâm vào bụng nó!

Tất cả cùng đâm!"

Rồi tự mình lao lên, dùng toàn bộ sức lực ôm chặt cổ Linh Hồ, mặc cho móng vuốt nó cào nát lưng mình.

Trong khi con thú gào thét giãy giụa, hai người dân làng còn lành lặn đâm giáo tre liên tục vào bụng nó.

Máu bắn tung tóe, mùi tanh nồng nặc.

Cuối cùng, con Linh Hồ ngã xuống, đôi mắt dần mất đi ánh sáng.

Ngày thứ ba sau trận chiến, xác Linh Hồ được mang về làng.

Thịt của nó đủ để nuôi cả làng trong hai mươi ngày, da và xương có thể chế thành công cụ.

Tuy nhiên, cái giá phải trả quá đắt: trong số chín người đi theo, bốn chết, ba bị thương nặng, chỉ còn hai người lành lặn.

Dân số từ bốn mươi chín người giảm xuống còn ba mươi bảy.Long Nhất bị thương cực kỳ nghiêm trọng.

Móng vuốt Linh Hồ đã cào rách xương sống, vết thương nhiễm trùng.

Không có thuốc chữa, cậu chỉ có thể nằm liệt trên giường rơm, nóng sốt liên miên.

Ngày thứ bảy sau khi trở về, cậu trút hơi thở cuối cùng.

Cái chết đến lặng lẽ như bóng đêm.Làng dựng một nấm mộ nhỏ cho cậu, không bia đá, không hương hoa, chỉ là một gò đất đắp vội.

Nhưng trong lòng mỗi người, hình bóng trưởng thôn nhí ấy đã trở thành anh hùng bảo vệ làng.

Một cụ già nghẹn ngào nói:
"Nếu không có nó, tất cả chúng ta đều đã chết rồi."

Ngay khoảnh khắc ý thức dần chìm vào hư vô, một giọng nói cơ giới vang lên trong đầu Long Nhất.[MÔ PHỎNG KẾT THÚC]
Bạn đã tử vong ở tuổi 10.

Thành tựu: "Người bảo vệ đầu tiên".Hãy chọn một thứ để mang theo sang vòng mô phỏng tiếp theo:1.

Kinh nghiệm: Giữ ký ức về toàn bộ lần mô phỏng này.2.

Cảnh giới: Giữ lại sức mạnh thể chất và kỹ năng chiến đấu cơ bản.3.

Vật phẩm: Giữ lại rìu sắt cũ, trở thành vũ khí khởi đầu.Trong khoảng không vô tận, giọng nói vang vọng.

Long Nhất mở mắt, nhìn thấy trước mặt hiện ra ba lựa chọn mờ ảo.

Cậu hít sâu, biết rằng lựa chọn này sẽ quyết định số phận cả làng ở vòng kế tiếp.Lần này... ta phải mạnh hơn.
 
Hệ Thống Mô Phỏng Nhân Sinh
Chương 2: Sống Còn


Ở lần trước, Long Nhất, trưởng thôn nhí 10 tuổi, đối mặt với lương thực cạn kiệt và dân làng yếu ớt, dẫn đầu một nhóm trai tráng đi săn Linh Hồ cấp 1 để cứu làng.

Trận chiến sinh tử khiến nhiều người hy sinh, cuối cùng Long Nhất bị thương nặng và tử vong, nhưng trở thành anh hùng bảo vệ làng...lần sau sẽ tốt hơn.

-----
Trời tờ mờ sáng, một tiếng gà gáy vang lên từ góc làng kéo Long Nhất tỉnh giấc khỏi cơn mơ mịt mù.

Mùi ẩm mốc và khói bếp thoảng qua, mái nhà tranh rách nát, gió lạnh luồn vào như những ngón tay buốt giá.

Làng vẫn nghèo khổ, lương thực chỉ đủ ăn năm ngày, người dân gầy gò, ánh mắt đầy lo âu.

Dù mới mười tuổi, thân thể Long Nhất vượt trội hơn người thường nhờ cảnh giới giữ lại từ vòng trước.Trong ký ức mơ hồ, cậu biết nơi này sắp gặp nguy hiểm.

Nếu không hành động khôn ngoan, cả làng sẽ bị diệt vong, và chính cậu cũng sẽ chết như lần trước.

Sáng nay, một lão thợ săn hớt hải chạy về, khuôn mặt tái mét, thở hổn hển:“Ở khu rừng phía Bắc… ta thấy dấu chân khổng lồ!

Có thể là linh thú!

Nếu nó xuống làng, chúng ta… chúng ta tiêu rồi!”

Người dân tụ tập, kẻ lo sợ, kẻ nóng nảy tranh cãi.

Một người gào lên:“Không thể ngồi yên!

Phải giết nó trước khi nó giết chúng ta!”

Một bà lão run rẩy phản đối:“Không!

Đánh nhau chỉ là chết hết thôi!

Chúng ta nên trốn đi, rời khỏi nơi này!”

Cả làng như một nồi nước sôi sắp trào, mọi ánh mắt dồn về Long Nhất ,người duy nhất có thể đưa ra quyết định.

Lần này, cậu hiểu rõ, chọn sai là hủy diệt, chọn đúng có thể mở ra tương lai.

Không thông báo cho dân làng, Long Nhất chỉ mang theo một gói lương khô, con dao gỉ và sợi dây thừng, âm thầm rời đi.

Kinh nghiệm từ vòng trước khiến cậu biết, dẫn dân làng vào rừng chỉ là gánh nặng.Bóng đêm bao phủ, tiếng côn trùng rả rích.

Ánh trăng mờ len lỏi qua tán cây, soi rõ những dấu chân khổng lồ trên đất ẩm, dấu hiệu chắc chắn của linh thú.

Long Nhất men theo lối mòn, đi sâu vào rừng.

Tim đập thình thịch, nhưng bước chân vững vàng nhờ cơ thể cường tráng vượt xa một cậu nhóc mười tuổi bình thường.

Không khí càng lạnh, nặng mùi huyết tanh, thân cây cao như cột trụ khổng lồ, cành lá rậm rạp che khuất bầu trời, chỉ còn vài khe sáng lờ mờ.Đột nhiên, một tiếng gầm vang vọng:“GRÀOOOO!!!”

Cơn gió mạnh ập đến, kèm theo mùi hôi nồng nặc.

Long Nhất nấp sau gốc cây to, nín thở quan sát.

Trong khoảng cách mười bước, một con linh thú hình hổ, thân cao hai mét, toàn thân phủ vảy xanh, móng vuốt sắc như đao, đang gặm xác một con nai rừng.

Máu bắn tung tóe, hòa vào tiếng nhai nuốt khủng khiếp.Cậu biết, chỉ một cú vung vuốt cũng đủ xé nát mình.

Nhưng phía sau lưng nó, trong khe núi tối đen, ánh sáng nhàn nhạt màu xanh lam tỏa ra như luồng linh khí.

Tim Long Nhất dồn dập; đây có thể là cơ duyên cậu tìm kiếm.

Hít sâu, cậu thu hết can đảm, lao vọt ra từ bóng tối với tốc độ vượt xa người thường, thân thể như mũi tên lao thẳng về phía linh thú.“Hét!!!”

Con linh thú lập tức quay phắt, đôi mắt đỏ rực lóe lên sát ý.

Nó gầm lên, móng vuốt quét ngang như lưỡi đao khổng lồ.

Long Nhất lăn người né sang bên, chui qua kẽ đá hẹp, đồng thời ném con dao gỉ vào mắt trái nó.

Dao chỉ khiến nó giật mình, nhưng đủ phân tâm để cậu lao thẳng về phía khe núi.

Tiếng gầm điên cuồng và tiếng chân nện ầm ầm vang sau lưng, Long Nhất lọt vào hang động sâu, ánh sáng xanh lam rực rỡ tỏa ra khắp nơi.

Không khí đặc quánh, mùi linh khí khiến đầu óc cậu choáng váng.Giữa hang, một cột đá cổ xưa sừng sững, khắc đầy ký tự kỳ lạ.

Trên đỉnh, viên ngọc xanh lục tỏa sáng như hơi thở đại dương.

Khi cậu tiến gần, giọng nói trầm thấp vang lên trong đầu:“Kẻ hữu duyên, bước tới… hoặc chết ngay tại đây.”

Bàn tay Long Nhất đặt lên viên ngọc, luồng khí lạnh xộc thẳng vào tâm trí.

Giọng nói cổ xưa vang vọng:“Đứa trẻ… kẻ hữu duyên… muốn sống, phải chịu thử thách.

Thất bại, tan biến.

Thành công, đổi mệnh.”

Ánh sáng bùng lên, nuốt chửng mọi thứ.

Tiếng gầm linh thú càng gần, khe núi rung chuyển, đá vụn rơi lả tả.

Long Nhất mở mắt, đứng trong không gian hư ảo, trước mặt là con đường đá trắng dài vô tận.

Xa xa, bóng dáng người đàn ông khổng lồ, tay cầm trường thương, nhìn thẳng vào cậu.“Muốn nhận cơ duyên này, hãy bước đến đây.”

Con đường sụp từng đoạn, vực sâu không đáy dưới chân.

Xiềng xích vô hình xuất hiện trên vai, càng bước càng nặng trĩu.

Ký ức vòng trước ùa về: lúc cậu ôm cổ linh thú cứu làng rồi chết trong tuyệt vọng, hình ảnh dân làng bị xé xác, tiếng khóc trẻ mồ côi, sự bất lực khi cơ thể yếu đuối không bảo vệ được ai.Xiềng xích ép Long Nhất quỳ, cậu gầm lên, máu trào ra từ miệng, nhưng vẫn cắn răng bước tiếp.“Không!

Ta không muốn chết nữa!

Không muốn mọi người bị tàn sát!”

Bước tới gần người khổng lồ, cậu nhảy vọt, chộp mũi thương bằng hai tay, máu túa ra nhưng Long Nhất không buông.“Ta… sẽ sống sót!

Ta… sẽ mạnh hơn nữa!”

Xiềng xích tan vỡ, cơ thể cậu phát sáng rực rỡ như lửa bùng giữa đêm đen.

Long Nhất ngã quỵ, đau nhức tột độ nhưng cơ thể thay đổi hoàn toàn.

Linh khí tràn vào, xương cốt vang tiếng nứt vỡ, máu đen rỉ ra từ lỗ chân lông.

Cậu bước vào cảnh giới Luyện Thể tầng 1, chính thức đặt chân lên con đường tu tiên.

Viên ngọc biến mất, thay bằng ấn ký màu xanh lam trên mu bàn tay.

Luồng thông tin tràn vào đầu, bí pháp “Thanh Ngọc Quyết”, công pháp tu luyện sơ cấp.Tiếng gầm vang khắp hang, con linh thú lao vào như cơn lốc, hàm răng sắc nhọn nhắm thẳng cậu.

Nhưng lần này, Long Nhất đã không còn yếu đuối.

Vận chuyển “Thanh Ngọc Quyết”, sức mạnh bùng nổ từ cơ bắp, cậu tung cú đấm thẳng vào hàm con thú.“ẦM!!!”

Nó văng ngược, đập vào vách đá, vảy xanh rạn nứt.

Linh thú lao tới như cơn cuồng phong, Long Nhất lùi một bước, giơ bàn tay nơi ấn ký bùng sáng, tỏa luồng khí lạnh hòa lẫn khí tức hang động, chấn động không gian.“Dừng lại!!!”

Âm thanh vang vọng trong tâm linh thú, ép trực tiếp lên linh hồn nó.

Con thú khựng lại, run rẩy, mắt đỏ dần lóe xanh nhạt, hơi thở trầm ổn.

Long Nhất cảm nhận sợi liên kết giữa hai sinh mệnh ổn định.

Linh thú không còn là kẻ thù, mà trở thành đồng minh trung thành.Cậu ngã quỵ, thở dốc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Thông tin mới từ ấn ký xuất hiện: cậu có thể cảm nhận cảm xúc, suy nghĩ mơ hồ của linh thú; trong chiến đấu, nó có thể chia sẻ sức mạnh, tăng cường phản xạ và lực lượng.

Linh thú này là “Lam Vảy Hổ – Cấp 1”, tiềm năng phát triển cao nếu được nuôi dưỡng bằng linh khí.

Cơ thể cậu mạnh hơn nhờ công pháp, lại được cường hóa nhờ liên kết với Lam Vảy Hổ; sinh lực chảy khắp kinh mạch, mắt sáng hơn, thính giác nhạy bén hơn.Con thú cúi đầu, giọng nói mơ hồ vang trong tâm trí:“Chủ nhân…”

Long Nhất đặt tay lên đầu nó, lòng phấn khích.

Bất ngờ, từ ngoài hang vọng vào tiếng bước chân dồn dập, dân làng.

Có lẽ họ lo cho cậu nên liều lĩnh đi theo dấu vết, mang gậy gộc, giáo tre.“Trưởng thôn!

Ngươi có ở trong đó không?” một thanh niên gào lớn.Long Nhất hít sâu, lau vết máu nơi khóe miệng.

Ánh sáng xanh lam từ ấn ký tỏa ra mờ nhạt, phản chiếu vào đôi mắt sáng rực của cậu.

Lam Vảy Hổ đứng sau, cao gần bằng hai người lớn, lớp vảy ánh thép lạnh lẽo.

Nó gầm khẽ, không có sát ý, chỉ cảnh báo với kẻ dám ngăn cản.Cậu quay sang nhìn Lam Vảy Hổ, nói trong tâm trí:
“Theo sát ta, nhưng không được làm hại dân làng.”

“Vâng… chủ nhân.”

Tiếng đáp vang mơ hồ từ sợi liên kết linh hồn.Bên ngoài hang, ánh đuốc lập lòe, gương mặt từng người hiện lên, lo sợ nhưng kiên quyết.

Khi thấy Long Nhất xuất hiện, một đứa trẻ hét lớn:“Trưởng thôn!

Hắn… hắn còn sống,quá tốt rồi!”

Lam Vảy Hổ bước ra khỏi bóng tối, mắt lam lạnh quét qua mọi người.

Hơn hai mươi dân làng đồng loạt lùi, giáo gậy rơi lộp bộp.

Một người trung niên run giọng:“Th… thú… thú cấp một!!!

Trưởng thôn, chạy mau!!!”

Long Nhất không đáp, đứng giữa dân làng và Lam Vảy Hổ, ánh mắt sắc bén, giọng vang uy lực:“Không ai phải chạy đâu cả.

Từ nay về sau, con thú này là thủ hộ giả của thôn ta!

Ai dám trái lệnh… chính là phản bội ta!Phản bội cái làng này!”

Lời vừa dứt, Lam Vảy Hổ gầm vang long trời, sóng âm chấn động, bụi đất bay mù mịt, một số dân làng ngã quỵ, toàn thân run lẩy bẩy.

Sợ hãi chuyển thành kính phục và tin tưởng.

Một cụ già chống gậy run rẩy quỳ xuống:“Trưởng thôn… là thần nhân phù hộ chúng ta sao?

Xin hãy dẫn dắt bọn ta thoát khỏi kiếp khổ này!”

Những người khác đồng loạt quỳ, tiếng hô vang vọng núi rừng:“Thần nhân!

Thần nhân!”

Long Nhất đứng thẳng nơi đó, cảm giác quyền lực dâng trào trong lòng.

Trong khoảnh khắc này, dân làng không chỉ coi hắn là trưởng thôn, mà là người dẫn dắt sinh tử của cả tộc, người sẽ thay đổi vận mệnh của họ mãi mãi.
 
Hệ Thống Mô Phỏng Nhân Sinh
Chương 3: Huyết Chiến


Trời còn mờ sương nơi đỉnh núi, sương sớm như tấm lụa mỏng phủ xuống thung lũng nhỏ, nơi những túp lều lụp xụp bằng tre nứa nép mình dưới tán cây già.Vài ngày trước , nơi đây chỉ còn tiếng khóc và cái chết.Giờ đây, tiếng búa gõ, tiếng trẻ con cười đùa, tiếng dao mài vang lên đan xen, báo hiệu một sức sống mới đang trỗi dậy.Long Nhất đứng giữa thôn, đôi mắt lạnh lùng quan sát.

Trong tay cậu là một thanh gậy gỗ thô sơ, trên vai là chiếc túi vải chứa dược thảo.

Bên cạnh cậu, Lam Vảy Hổ nằm phục sát đất, ánh mắt vàng kim cảnh giác, thỉnh thoảng khẽ gầm nhẹ.Cậu đã dành những ngày qua để thay đổi nơi này.Từ một nhóm người sợ hãi, đói khát, nay họ đã có đội tuần tra, nhóm săn bắn, nhóm thu thập dược liệu.Những công cụ thô sơ được rèn từ đá và gỗ, nhưng đủ để họ tồn tại."

Thanh Ngọc Quyết " công pháp cậu giấu kín chỉ dạy cho vài người thân tín nhất, bởi Long Nhất hiểu rõ, quyền lực thật sự phải được kiểm soát.Trong mắt dân làng, cậu không chỉ là trưởng thôn, mà là niềm tin duy nhất giữa thế giới đầy rẫy hiểm nguy này.Thế nhưng, trong lòng Long Nhất chưa từng bình yên.Mỗi đêm, khi mọi người chìm vào giấc ngủ, cậu vẫn ngồi dưới gốc cây cổ thụ, ánh trăng soi xuống khuôn mặt gầy gò.Cậu biết rõ, sức mạnh hiện tại vẫn quá yếu để bảo vệ tất cả.Hôm nay cũng vậy, tiếng trẻ con cười đùa khiến lòng cậu hơi dịu lại, nhưng không xua đi được nỗi bất an đang gặm nhấm.Một tiếng hét vang lên từ ngoài cổng thôn.Tiếng hét chứa đầy sợ hãi và tuyệt vọng.Dân làng vội vàng chạy ra, nét mặt hoảng loạn.Lam Vảy Hổ lập tức đứng bật dậy, lông dựng đứng, gầm vang như sấm.Một thiếu niên lạ mặt đang bước tới.Áo vải thô, chân trần, nhưng ánh mắt hắn sắc lạnh như dao, trên lưng đeo một thanh đao cũ kỹ, từng vết rỉ sét loang lổ.Hắn nhìn Lam Vảy Hổ không chút e dè, khóe miệng nhếch lên khinh miệt."

Một con thú cấp một mà cũng dám gọi là thủ hộ sao?

Hừ...

để ta giết nó, rồi thu cả thôn này làm nô lệ."

Lời hắn rơi xuống, khiến không khí như đóng băng.Một bà lão run rẩy quỳ xuống, nước mắt trào ra, nắm lấy vạt áo Long Nhất:"Trưởng thôn… cứu chúng tôi…"

Long Nhất bước ra, từng bước nặng như đeo đá.Trong lòng cậu dậy sóng.Đây là điều cậu lo sợ nhất , một kẻ mạnh đến cướp phá, không quan tâm đến lý lẽ hay tình người.Thiếu niên hừ lạnh, đao trong tay rung lên, khí tức bùng nổ.Cả thôn như bị luồng gió dữ quét qua, lửa từ những bó đuốc bị hất tung, rơi xuống đất lách tách cháy.Luyện Thể tầng 3.Chỉ cần cảm nhận, Long Nhất đã hiểu rõ sự chênh lệch tuyệt vọng này.Đứng phía sau, dân làng đồng loạt lùi lại, nét mặt trắng bệch.Một vài người đã bật khóc nức nở.Trong lòng Long Nhất, một ý niệm lóe sáng: chạy.Nhưng rồi hình ảnh những đứa trẻ, những đôi mắt tin tưởng kia hiện lên.Nếu cậu bỏ chạy, tất cả sẽ bị biến thành nô lệ, hoặc xác chết phơi ngoài rừng.Cậu siết chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu.Không có đường lui.Lam Vảy Hổ gầm vang, cơ bắp cuồn cuộn, sẵn sàng lao lên.Trong đầu Long Nhất vang lên tiếng gầm khàn đục:"Chủ nhân… kẻ này… mùi máu mạnh… nhưng ta sẽ cắn nát hắn!"

Long Nhất hít sâu, mùi tanh của máu nơi đầu lưỡi khiến tâm trí bừng tỉnh."

Hổ Lam, hôm nay hoặc chúng ta chết, hoặc hắn chết."

Một tiếng gầm rung trời đáp lại, như lời thề sống chết.Thiếu niên cười lạnh."

Ngông cuồng!"

Hắn biến mất khỏi chỗ đứng.Một cơn gió lốc bùng lên!Đao vung xuống từ trên cao, như sét đánh.ẦM!Đất đá vỡ tung, Long Nhất và Lam Vảy Hổ bị hất văng ra xa.Long Nhất cảm thấy xương cốt toàn thân như nứt toác, máu dồn lên cổ họng, phun ra thành dòng đỏ thẫm."

Hắn… mạnh quá… chỉ một chiêu đã vượt xa ta…"

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, một ý nghĩ tuyệt vọng lóe lên.Nhưng phía sau là dân làng.Họ đang run rẩy, ánh mắt hoảng sợ dõi theo cậu.Nếu cậu ngã xuống, họ cũng sẽ bị hủy diệt.Không thể lùi.Long Nhất gầm lên, ép Thanh Ngọc Quyết vận hành đến cực hạn.Linh khí trào dâng, kinh mạch rạn nứt, máu tuôn ra từ da thịt, nhưng sức mạnh trong cơ thể đột ngột bùng nổ.Lam Vảy Hổ lao đến, nhắm thẳng vào cánh tay cầm đao của thiếu niên.Hắn xoay người, đao vung ngang, lưỡi đao sượt qua vai con thú.Máu bắn tung tóe, nhưng Lam Vảy Hổ không lùi, nó cắn chặt đùi hắn, răng cắm sâu vào thịt."

Con súc sinh chết tiệt!"

Hắn gầm lên, giơ đao định chém xuống đầu Lam Vảy Hổ.Khoảnh khắc ấy, thời gian như đông cứng.Tiếng tim đập dồn dập vang trong tai Long Nhất.Hình ảnh mọi người phía sau, hình ảnh ánh mắt hy vọng, tất cả hòa thành một dòng ý chí dữ dội.Long Nhất lao lên như mũi tên, nhặt hòn đá to như đầu người, hai tay siết chặt."

Chết đi!!!"

ẦM!!!Hòn đá giáng thẳng vào mặt thiếu niên.Tiếng xương vỡ vang lên khô khốc, hắn lảo đảo, cú chém lệch đi, chỉ sượt qua cổ Lam Vảy Hổ.Không bỏ lỡ cơ hội, Long Nhất dồn toàn bộ lực còn lại, tung một cú đấm vào vết thương trên mặt hắn.ẦM!!!Thiếu niên ngã ngửa ra đất, mắt trợn trừng, hơi thở tắt dần."

Không… thể nào… ta… thua… một đứa rác rưởi như ngươi…"

Câu nói dứt, đôi mắt hắn khép lại vĩnh viễn.Long Nhất đứng thở dốc, máu và mồ hôi hòa lẫn, toàn thân run rẩy.Lam Vảy Hổ khụy xuống bên cạnh, vết thương ở vai máu chảy không ngừng, nhưng vẫn chắn trước mặt cậu.Trong vài giây, mọi thứ im phăng phắc.Rồi tiếng hô vang nổ tung:"Thắng rồi!

Trưởng thôn thắng rồi!"

Dân làng òa khóc, tiếng reo hò xen lẫn tiếng nức nở.Nếu cậu thua, họ đã mất tất cả.Long Nhất ra lệnh mang xác thiếu niên về giữa thôn.Khi lục soát, tìm thấy một ngọc bài khắc chữ "Thú", một lọ thuốc cầm máu, và một quyển bí tịch: Trảm Phong Đao Pháp.Dân làng biết tin kẻ này định biến họ thành nô lệ, căm phẫn tột độ.Một lão già quỳ xuống trước Long Nhất, giọng nghẹn ngào:"Trưởng thôn, xin ngài dẫn dắt chúng tôi!Chúng ta không thể mãi sống trong sợ hãi.Nếu có kẻ đến cướp bóc, hãy cùng nhau đánh trả!"

Long Nhất nhìn Lam Vảy Hổ, bàn tay siết chặt.Trong lòng cậu, cảm xúc cuộn trào như lửa cháy."

Từ hôm nay, thôn này sẽ không còn là nơi để ai muốn lấy gì thì lấy.Chúng ta sẽ trở thành thôn mạnh nhất dãy núi này."

Tiếng hô vang dội khắp thung lũng, như lời thề của cả một cộng đồng.Ba ngày sau.Bầu trời tối sầm, từng đám mây đen cuộn lên dữ dội.Một luồng khí tức kinh khủng từ xa tràn tới.Một bóng người mặc áo giáp da thú xuất hiện, mắt đỏ ngầu, trên vai vác đại đao khổng lồ."

Là kẻ nào giết em trai ta?"

Ánh mắt hắn quét qua xác thiếu niên treo ở cổng thôn, sát khí bùng nổ.Long Nhất cảm thấy máu trong người đông cứng.Luyện Thể tầng 5.Mạnh gấp nhiều lần kẻ trước.Dân làng hoảng loạn, một số người quỳ sụp xuống, không dám ngẩng đầu.Trong khoảnh khắc ấy, Long Nhất hiểu rằng, chiến đấu lúc này là tự sát.Cậu hít sâu, hét lớn:"Nghe ta!

Rút lui vào rừng sâu!

Ai không tuân theo, chết chắc!"

Lam Vảy Hổ gầm vang, dẫn đầu bảo vệ đoàn người.Long Nhất đi giữa, dẫn hướng qua lối mòn quanh co, đá nhọn và rễ cây chằng chịt.Phía sau, tiếng gầm giận dữ của kẻ địch vang vọng, nhưng bị cản trở bởi địa hình hiểm trở.Sau nhiều giờ, cả đoàn đến một thung lũng ẩn trong rừng già.Cây cối rậm rạp, sương mù dày đặc, hoàn toàn che giấu dấu vết.Dân làng ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển, nhiều người bật khóc vì sống sót.Long Nhất quay đầu nhìn về hướng thôn cũ.Trong lòng cậu dấy lên một lời thề không nói thành lời.Một ngày nào đó, cậu sẽ quay lại.Không chỉ để đòi lại thôn làng, mà để chấm dứt hoàn toàn những kẻ dám biến người khác thành nô lệ
 
Back
Top Bottom