Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp - Đả Cương Thi

Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp - Đả Cương Thi
Chương 80


Trùm hàng hải Chu sau khi nghe thấy vị trí con mình có khả năng ở phía nam biển Hoa Đông, kích động tới mức muốn lái chiếc du thuyền xa hoa của ông đi đón.

Có điều lúc chạy tới phía nam biển Hoa Đông, lại không phải chiếc du thuyền Hải Long như ông ta nói, mà là một con thuyền khác thoạt nhìn rất bình thường, nhưng khi cần thiết có thể lặn xuống biển làm tàu ngầm, tên là tàu Giao Long.

Khi Nhậm Trúc đứng trên boong thuyền con tàu Giao Long này, trùm hàng hải còn đang khoe khoang con tàu đa zi năng của mình.

Có điều chỉ một câu của Thầy Dịch đã thành công khiến ông ta im miệng —— Con trai ông sinh ngày mấy tháng mấy?

Trùm hàng hải liền bắt đầu nói một ít thông tin cơ bản của con mình, trong đó ông ta nói con mình sinh ngày 15 tháng 7 âm lịch.

"Người ta đều nói ngày thằng bé sinh ra rất âm, nhưng tôi thấy cũng được mà, con tôi từ nhỏ đến lớn khá hên, tuy rằng nó hay gặp mấy chuyện kỳ kỳ quái quái nhưng lần nào cũng có thể gặp dữ hóa lành cả!

Tôi cảm thấy cái tên mà tôi đặt cho nó có công rất lớn, Hồng Vận Hồng vận, số đỏ!"

Ngay cả Nhậm Trúc cũng biết 15 tháng 7 âm lịch là tiết quỷ nổi danh, nhớ tới sinh nhật Bàng Phi, lại liên tưởng đến sinh nhật Chu Hồng Vận, Nhậm Trúc nhíu mày: "Rốt cuộc người nọ muốn làm gì?

Tìm nhiều như người sinh vào ngày âm như thế?"

Dịch Tiêu không chút do dự trả lời: "Chắc là để luyện thân thể Quỷ Vương."

"Thân thể Quỷ Vương?"

"Ừ, ngược đãi đến chết mấy trăm người nam sinh vào âm lịch, trên thân thể bọn họ sẽ bám vào chấp niệm âm độc oán hận mãnh liệt, hấp thụ máu trong cơ thể bọn họ là có thể rèn ra thân thể, sau đó lại luyện hóa cắn nuốt hồn phách bọn họ, vậy là có thể luyện thành thân thể Quỷ Vương khiến vạn quỷ khóc thét."

Mạnh Tích Xuân hết sức nghiêm túc giải thích cho Nhậm Trúc, trong suy nghĩ của anh ta, Dịch đại ca không muốn nhiều lời.

Nhưng mà, mặt của đại ca Dịch lại không được vui lắm.

"Thân thể Quỷ Vương rất lợi hại à?"

"Nếu chưa luyện thành, không đáng giá nhắc tới."

Dịch Tiêu trả lời.

"Vậy nếu luyện thành thì sao?"

Nhậm Trúc nhướng mày: "Cả anh cũng không phải đối thủ của nó sao?"

Thầy Dịch tức khắc nhận ra đây là vấn đề nghiêm trọng liên quan đến tôn nghiêm và địa vị, hắn quay đầu, nghiêm túc nói với Nhậm Trúc: "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi?

Nhớ kỹ anh vĩnh viễn lợi hại nhất."

Còn không phải là một con Quỷ Vương sao, ông đây chém chết mi.

Mạnh Tích Xuân ở bên cạnh nghe mà miệng run rẩy, cả Quỷ Vương mà cũng không thèm để ý, quả nhiên tổ tiên ta nói rất đúng, cho dù là người bình thường khôn khéo cỡ nào, một khi bị con đũy tình yêu va phải, lập tức biến thành ngáo đá và lỗ mãng.

Rất rõ ràng, Dịch Tiêu là cái sau.

Có điều, nếu xét theo thể chất đặc thù của Dịch Tiêu, ở trong toàn bộ huyền đạo, nếu cả Dịch Tiêu cũng không đối phó được thứ kia, người khác càng là hy vọng xa vời.

Lần này Dịch Tiêu có mục đích rõ ràng mới đến nơi này, cho nên không cần trùm hàng hải thúc giục, hắn đã bảo tàu Giao Long chạy hết tốc lực của, nên rẽ ở khúc nào, hắn sẽ trước tiên báo cho thuyền trưởng.

Ước chừng lênh đênh trên biển ba ngày, người trên thuyền nhìn thấy một vùng biển đỏ sậm giữa đại dương xanh, vậy thôi cũng chưa khiến người ta cảm thấy kỳ quái, kỳ quái nhất, thậm chí là thần kỳ chính là, bên trên vùng biển đỏ là một đống mây đen bị nén vào giữa một vòng tròn bịt kín, chỉ ở trong khu vực vòng tròn kia bao trùm mới có sóng gió mãnh liệt và sét đánh liên hồi.

Rõ ràng tàu Giao Long của trùm hàng hải ngừng ngay bên cạnh khu vực này, nhưng bên trong và bên ngoài tựa như hai thế giới hoàn toàn khác biệt có ranh giới rõ ràng.

"Trời ạ, tôi chưa từng thấy cảnh tượng như này bao giờ!"

"Mau xem!

Trên bầu trời là thứ gì?

Là người sao?!

Có phải tôi hoa mắt rồi không?

Lại có người không cần cánh, không cần bất cứ ngoại lực nào mà có thể bay lượn trong không trung?!"

"Có thời gian nhìn lên trời còn không bằng nhìn con tàu gỗ đằng trước!

Hình như tôi thấy cậu cả nhà chúng ta trên mũi thuyền!

Bên cạnh cậu ấy hình như còn có một người nữa."

Trùm hàng hải nghe thấy ba người kia nói chuyện, lập tức chạy nhanh tới giật lấy kính viễn vọng bội số lớn trong tay họ, rồi sau đó liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai đứa nhỏ đứng ở đầu thuyền vừa mệt vừa đói lại yếu ớt.

"Mẹ nó!

Cũng dám hành con tao như thế?!

Mày chờ đó!"

Trùm hàng hải thân làm thân cha, đương nhiên nhìn cái đã nhận ra đứng ở đầu thuyền là con mình, lúc này ông ta chỉ ước gì có thể mọc cánh bay lên trời cứu hai đứa bé, đáng tiếc ngay cả một tầng kết giới này ông ta còn không vào được.

Đột nhiên mặt biển bên ngoài kết giới cũng bắt đầu dâng lên sóng to gió lớn, cuồng phong sóng biển cuộn trào, thật giống như muốn lật úp con thuyền nhỏ nhoi không biết tự lượng sức mình này, sau đó nuốt chửng nó.

Người đứng trên boong tàu đều bị nước biển tạt ướt mèm, Trùm hàng hải lập tức sai người điều khiển tàu Giao Long lặn xuống biển để tránh né sóng gió, nhưng vẫn không tài nào tránh đám lốc xoáy đáng sợ trong biển kia, và cái kết giới tựa như hàng rào ở bên cạnh nó.

"Thầy Dịch à!

Thầy mau nghĩ cách đi!

Nếu còn tiếp tục nữa, thuyền của chúng ta sẽ bị đắm mất!"

Trùm hàng hải lau nước trên mặt, nôn nóng mở miệng.

Đến lúc này, Thầy Dịch mới không chút hoang mang rời khỏi bạn đời nhà mình, lúc đi còn không quên nói một câu: "Nhìn cho kỹ."

Rồi sau đó, hắn ta bay lên trời.

Ờ, bay-lên-trời.

Bay mà không cần cánh ấy.

"Má ơi!"

Trùm hàng hải khiếp sợ, ánh mắt giống như đang nhìn thượng đế, vẻ mặt của mấy người khác cũng chẳng tốt hơn là bao.

Thông qua màn hình lớn của tàu Giao Long, mọi người có thể nhìn thấy hình ảnh bên ngoài, chỉ thấy Dịch Tiêu giống như một thanh đao sắc bén xé toạc mặt biển phóng lên cao, rồi sau đó rút thanh Long cốt đao lấp lánh ánh vàng bên hông ra, mang theo sức mạnh dời non lấp biển chém thẳng về phía kết giới, ngay sau đó, sóng biển va sóng biển, tiếng xé gió sắc lẹm chấn động toàn bộ mặt biển, cả con tàu Giao Long cũng rung lắc hồi lâu dưới biển mới dừng lại.

Sau cú chém long trời lở đất đó, kết giới khắp mặt biển đều bị phá vỡ.

"Là ai!!"

"Là ai!!

Dám phá hỏng chuyện tốt của ta?!!"

Mặt của trùm hàng hải cũng tái rồi: "Đây đây đây, giọng nói này rốt cuộc của ai?!

Sao nghe giống người khổng lồ đang quát vậy!"

Mà thầy Nhậm bị ông ta bắt lấy thì bất đắc dĩ: "Không phải người khổng lồ đang quát, chắc là của tên bày kết giới."

Mạnh Tích Xuân cẩn thận nghe kỹ thanh âm này, sắc mặt không khỏi thay đổi, thất thanh nói: "Sao lại là gã?

Không phải gã ta đã chết rồi ư?!"

Nhậm Trúc quay đầu lại, Mạnh Tích Xuân mới giải thích: "Tôi sẽ không nhận nhầm, giọng nói này hẳn là của Dịch Lăng Thiên, dựa theo bối phận, gã là nhân vật thiên tài bên chi thứ nhà họ Dịch, trước kia còn là còn có tiếng nói hơn cả đại ca Dịch nữa.

Đáng tiếc cuối cùng gã đi lầm đường, bị toàn bộ huyền đạo đuổi giết."

"Gã đi lầm đường gì mà lại khiến cả giới huyền đạo đuổi giết gã?"

Nhậm Trúc không khỏi mở miệng hỏi: "Chắc không phải là mấy người quá mức khắc nghiệt đó chứ?"

Mạnh Tích Xuân còn chưa kịp nói chuyện, Lạc Dương rảnh rỗi đứng hóng hớt bên cạnh đã hừ hừ hai tiếng: "Bộ anh tưởng tụi này không chút tình người như trong mấy quyển tiểu thuyết viết hả?

Giờ đã là thế kỷ nào rồi?

Cho dù là người trong giới huyền đạo chúng tôi cũng không thể vi phạm ý nguyện người khác mà làm việc đó được chứ?

Hiện tại bên huyền đạo đã nới lỏng quy tắc rồi, chỉ cần là chuyện không nguy hại tới tính mạng người khác, cho dù anh có tự mình hại mình cũng chẳng ai thèm để ý.

Nếu không có khi đại ca Dịch đã đi bán muối sớm hơn thằng cha này rồi."

Nhậm Trúc chau mày.Mạnh Tích Xuân mới thở dài một hơi: "Dịch Lăng Thiên nghiên cứu Thuật Trường sinh."

"Ồ, chẳng lẽ là gã muốn dùng mạng người khác kéo dài tuổi thọ của mình?"

Nhậm Trúc thuận miệng nói.

Kết quả vẻ mặt khiếp sợ của Mạnh Tích Xuân và Lạc Dương đã cho anh biết đây chính là chân tướng mọi chuyện, khiến Nhậm Trúc nhất thời không biết nên nói gì."

Ừm, nếu vậy đúng là đã rơi vào tà đạo."

"Đúng đúng đúng, cho nên khi đó chúng tôi muốn nhốt gã ở núi Huyền Đạo cả đời không được ra ngoài, nhưng cuối cùng gã lại chạy trốn tới biển Hoa Đông, trọng thương rơi xuống rồi không biết tung tích."

Lạc Dương chậc một tiếng: "Do đó chứng minh khi đó không thể hoàn toàn giết chết gã, cho nên mới lại nhiều thêm 20 người bị hại."

Lúc này, trên màn hình tàu Giao Long đã chiếu ra cảnh tượng mưa rền gió dữ, lửa băng va chạm trên mặt biển."

Dịch Tiêu!

Ta không ngờ người đầu tiên tới quấy rối sẽ là ngươi!

Càng không rõ ngươi vốn có dã tâm giống ta, chẳng qua là do chuyện mà ngươi muốn làm nghe dễ chấp nhận hơn ta, bọn họ lại mặc kệ ngươi!

Chúng ta đều từng sử dụng cấm thuật, đều là người muốn trường sinh bất diệt, dựa vào cái gì bọn họ chỉ nhằm vào một mình ta!?"

Dịch Tiêu nhìn "người hoặc quỷ" đã có chút phân không rõ đằng nào là mắt đằng nào là mũi ở đối diện, xách đao xông lên: "Dựa vào việc cấm thuật của ngươi không ngừng giết người, mà cấm thuật của ta chỉ hao tổn tu vi và lực lượng hồn phách của chính ta, ai đúng ai sai không phải vừa nhìn đã biết à?"

Choang——!

Đao to kiếm lớn đánh vào nhau, thân thể Dịch Lăng Thiên cũng lung lay trong nháy mắt, có điều rất nhanh gã đã ổn định thân hình, nhưng không chờ gã đứng vững, trường đao màu vàng đã như mưa rền gió dữ bổ tới, khiến Dịch Lăng Thiên biến sắc ngăn trái né phải, cuống quít lùi về sau để tránh.Lúc này, cũng tại khu vực biển này, ở cách đó không xa có hơn 20 người ngồi trên một cái hồ lô lớn, nhìn trận đánh bên dưới mà tấm tắc gật đầu: "Lão Dịch à, thằng cháu lớn nhà lão ghê gớm thật, mới bây lớn mà đã có thể múa nhoay nhoáy thanh Long cốt Kim đao lệ khí và vương khí bức người kia, chờ tới mười năm sau, đám già cả như chúng ta coi mòi đánh không lại nó mất""Cần gì mười năm, ông nhìn cái tướng hung dữ đó của nó đi, chỉ sợ ba năm sau chúng ta đã đánh không lại rồi!"

"Lão Dịch, lão phải mời khách đấy nhá.

Dù không phải con trai ruột của lão, nhưng thằng nhóc đấy cũng là cháu trai ruột của lão mà."

Bác Dịch cũng hết sức cảm thán, lúc Dịch Tiêu mặt lạnh nhạt lại lần nữa đánh Dịch Lăng Thiên rớt xuống biển, trong lòng nghĩ thằng cháu hung dữ của bác à, cuối cùng mày cũng có nóc nhà đè lại để không nổi điên rồi!"

Ờ mà, khi nào chúng ta ra tay?

Còn không ra tay tên Dịch Lăng Thiên kia chết thật đó, úi!

Mau mau!

Mau ra tay, Lão Dịch à thằng cháu nhà ông lên cơn điên hả?

Nó muốn dùng Huyết long cốt kìa!

Bộ nó muốn hủy hoại toàn bộ vùng biển này hả?!"

Mấy cụ già vội vàng ba chân bốn cẳng ra tay, suýt soát cướp được Dịch Lăng Thiên trọng thương hấp hối từ trong tay Dịch Tiêu về, chỉ nghe Dịch Lăng Thiên cười khà khà: "Dù, dù ngươi định giết ta, thì, thì sao chứ?

Ngươi tới tìm ta......

Tất nhiên là vì, lưu, lưu li châu ngũ sắc, nhưng có được nó rồi thì, sao?

Chả qua là...... vì, một, một người mà thôi.

Ta, tuy rằng sắp chết......

Nhưng, nhưng người trên thuyền kia cũng đừng......

đừng..."

Không khí xung quanh Dịch Tiêu bỗng chốc trở nên đáng sợ!

Mà tàu Giao Long vốn đã lặn xuống cũng truyền đến âm thanh hỗn loạn."

Con ơi!

Hồng Vận ơi!

Con, hai đứa làm sao vậy?

Sao lại cầm thứ nguy hiểm đó trong tay?

Mau bỏ nó xuống!

Chỉ cần con bỏ nó xuống, ba đi mua kẹo cho con ăn nha!"

"Mau mau mau, hai đứa nhỏ một đứa cầm dao kề cổ, đứa còn lại cmn cầm luôn quả bom hẹn giờ!

Mau trấn an tụi nó!

Không thì chúng ta cũng lên bàn thờ hết bây giờ."

"A!

Hai đứa nhỏ động thủ rồi!!"

"Con ơi——!"

"Câm miệng cho tôi!

Ngồi xuống!

Bắt đầu nghe viết!"

Trong mớ tạp âm hỗn loạn nơi đây, lại có một giọng nói như ánh rạng đông trong bóng đêm, cực kì không giống người thường, soi sáng con đường phía trước cho mọi người.Sau đó, những người vốn còn hoảng loạn lại phát hiện, hai học sinh cấp 3 mới nãy còn chuẩn bị đâm cổ mình và ấn bom hẹn giờ đồng thời run run một cái, giây tiếp theo nhanh chóng quăng đồ trong tay xuống, bắt đầu bày tư thế cầm bút, đặt mông ngồi dưới đất, chuẩn bị chờ nghe viết.Trùm hàng hải: Rồi gì nữa đây?!Nhân viên đứng bên cạnh xem cũng hốt hoảng: Ủa sao tự nhiên ngồi rồi?

Sao cái tư thế này lại gợi nhắc bọn họ tới quãng thời gian tăm tối nào đó vậy!Mạnh Tích Xuân, Lạc Dương: A, lại xuất hiện!

Loại năng lực kỳ quái đột ngột này!Thầy Nhậm: "Không có gì để nghe viết, vậy chép chính tả Lan Đình tập tự* đi."

Tiện đà quay đầu lại: "Mau xử lý mấy thứ không liên quan."

Lạc Dương nháy mắt đã hiểu, gom dao với bom hẹn giờ đi.Mà thầy Nhậm thì lại là âm thầm vừa lòng gật gật đầu —— Ừm, cái kỹ năng này cũng khá tốt, có thể trấn an cảm xúc của con tin bị khống chế hoặc phát cuồng một cách hữu hiệu, nhân tiện còn luyện chữ được nữa.

Ha ha : )*Lan Đình tập tự: https://osshcmup.wordpress.com/2014/10/07/lan-dinh-tap-tu/---------------------Rất xin lỗi mọi người vì giờ mới đăng chương mới :((((
 
Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp - Đả Cương Thi
Chương 81


Lúc Dịch Tiêu mang theo một thân khí lạnh đi đến trên tàu Giao Long đã nổi lên mặt biển, hắn nhìn thấy một đám người vây chung quanh hai học sinh cấp 3, mà hai đứa nó thì mỗi đứa một cây bút, một quyển vở, đang múa bút thành văn.Nếu không phải Dịch Tiêu vừa mới xử lý xong một tên khó nhằn, suýt nữa thì hắn đã nghĩ đây là hiện trường buổi thi thử, ngó qua bên cạnh còn có phụ huynh lo lắng đi tới đi lui, thiếu điều nhào lên cầm bút viết giùm con nhà mình."

Ôi ôi, con à, cái câu kế tiếp phải là 'Tuy vô ti trúc quản huyền chi thịnh' khụ, được rồi ba không nói......"

Trùm hàng hải tính cầm điện thoại chỉ bài cho con trai, kết quả lại nhận được cú liếc mắt tóe khói của mọi người trên tàu, chỉ có thể ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Trong lòng thì xoắn xuýt hết cả lên, coi cái tên nhóc bự con kia đã chép được nửa tờ rồi, con trai ông mới rặn được đôi ba hàng.

Xong đời, may mà nhà ông có tiền, không sợ sau này thằng con thất nghiệp.Lại chẳng ngờ Trương Liên Phi cũng đang gian lận, Bàng Phi còn đang bám vào lỗ tai cậu ta nhỏ giọng thì thầm gì đó, ỷ người khác nhìn không thấy mình, có điều hai người Lạc Dương, Mạnh Tích Xuân thì nhìn rõ mồn một.Theo thời gian trôi đi, Trương Liên Phi và Chu Hồng Vận dần dần khôi phục lý trí, sau khi cả hai hoàn toàn tỉnh táo, đều dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn mình viết chính tả Lan Đình Tập Tự, cảm thấy mình méo ổn lắm.

Vào lúc hai đứa không biết làm sao, thầy Nhậm thong dong đi lên trước, duỗi tay lấy cuốn tập của cả hai, dùng cặp mắt như tia laser quét vài giây, sau đó cười lạnh thả hai cuốn tập xuống."

Sai mười chữ."

"Cậu không hề thuộc đúng không?"

Hai câu này lần lượt nói với Trương Liên Phi và Chu Hồng Vận, trực tiếp knoch-out hai chàng học dốt, khiến bọn họ cảm thấy áy náy chột dạ mà cúi đầu."

Quay về cố gắng mà học, không thì hai cậu sẽ phát hiện, sau này ngay cả tiền kiếm người trợ giúp hai cậu cũng trả không nổi.

Đã hiểu chưa?"

Trương Liên Phi và Chu Hồng Vận gật đầu lia lạ, ngay cả Bàng Phi cũng âm thầm cảm thấy may mắn, may mà thành tích học tập của cậu ta trước kia cũng không tệ lắm.

Có điều mặt cậu lại nhanh chóng tái đi, học tốt nữa thì có làm được gì đâu chứ?

Giờ cậu ta đã là người chết rồi, ngay cả thân thể cũng đã bị hoả táng, nào còn cần tới tri thức nữa?Cảm xúc của Bàng Phi trong nháy mắt này trở nên rất u ám, giống như một con quỷ xui xẻo.

Mà Chu Hồng Vận bên kia thì được ba mẹ kéo qua tới nhìn tay nhìn chân an ủi, còn Nhậm Trúc thì dò hỏi về tên Dịch Lăng Thiên."

Bị mấy lão già đó bắt đi rồi, sau này chắc sẽ không còn làm loạn nữa."

Dịch Tiêu chỉ nói một câu như vậy, nếu như thường ngày thì hắn sẽ không giải thích gì thêm.

Có điều hắn phát hiện bạn đời nhà mình còn đang chờ hắn tiếp tục trả lời, chỉ có thể ở trong lòng ghét bỏ một chút, tiếp tục giải thích: "Mấy lão già bên huyền đạo sẽ tống gã vào nhà giam, sau đó để gã ta làm công không lương cho bọn họ.

Còn về chuyện hồn phách của người bị hại lần này thì đã vãng sinh hết rồi, Kim Long Cốt vốn mang theo khí chí dương chí cương, cho nên sẽ không còn ác quỷ nào tác loạn nữa."

Nhậm Trúc mới gật gật đầu, anh xoay người lại, nhìn thấy cái cục đen đen trong góc tường mà giật mình: "Vậy đây thì sao?

Bàng Phi ấy?"

Dịch Tiêu ngẫm nghĩ: "Anh có thể mang cậu ta tới miếu Đại hòa thượng để hấp thu oán khí, tinh lọc sau đó vãng sinh."

Hiển nhiên thầy Nhậm cũng không mấy gì vừa ý với đáp án này lắm, anh dùng đôi mắt đen láy của mình nhìn Dịch Tiêu: "Có cách nào tốt hơn không?

Bà Bàng ở lại một mình cũng rất đau khổ.

Nếu như chúng ta không gặp phải thì thôi, nhưng cũng đã nhúng tay vào rồi, cũng coi như là có duyên mà nhỉ?"

Dịch Tiêu mặt không cảm xúc, nghĩ bụng ông đây mặc xác bây, có điều dưới ánh nhìn chăm chú của thầy Nhậm, cuối cùng thầy pháp Dịch cũng thỏa hiệp: "Bàng Phi."

Bàng Phi bên kia suýt chút nữa bị ai oán bao phủ, đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi lạnh lùng, giây tiếp theo cậu ta không thể khống chế được mà bay đến trước mặt Dịch Tiêu, mặt ngớ ra luôn: "Hể?"

Thầy Dịch ngó cái tướng ngáo ngáo này, nghĩ thầm nếu không phải lần này nhờ cậu ta mới tìm được hạt châu lưu li ngũ sắc, thì còn lâu hắn mới thu con quỷ ngáo như vậy.

Âm thầm ghét bỏ xong, bên trong tay phải của Dịch Tiêu dần dần ngưng tụ ra một quả cầu ánh sáng đỏ vàng đan xen, lúc Bàng Phi còn chả hiểu mô tê gì, đã đánh thẳng vào trong cơ thể cậu ta.

Giây tiếp theo Bàng Phi cảm thấy cả người mình như bị lửa lớn đốt, đau đến kêu la oai oái lăn lộn khắp nơi.Người trên thuyền đều bị tình huống đột phát này làm giật mình, mà ba người Nhậm Trúc, Lạc Dương cùng Mạnh Tích Xuân thì khá là bình tĩnh.

Trương Liên Phi lờ mờ đoán được thứ đen-đỏ-vàng đang quay cuồng kia là cái gì, sốt ruột đến suýt khóc: "Thầy ơi!

Rốt cuộc Thầy đang làm gì đó?!

Thằng Phi nó không phải quỷ xấu!

Nó là anh em tốt của tôi, Thầy không thể tùy tiện giết người được!!"

Nhưng mà ngay cả cọng lông mày của thầy Dịch cũng chả buồn nhúc nhích.Khoảng chừng mười phút sau, Trương Liên Phi đã lo lắng tới mức thiếu điều nhảy thuyền, thì Bàng Phi mới dần dần nằm yên.

Sau đó, tất cả mọi người trên thuyền đều thấy được một màn khó tin —— cái chỗ phát ra ánh sáng màu đỏ vàng kia thế mà lờ mờ hiện ra hình người, càng lúc càng rõ, tới cuối cùng, thoạt trông giống như là người thật.Nhưng rốt cuộc không phải thật sự là con người."

Ô đờ mờ Phi ơi!!"

Trương Liên Phi ngạc nhiên bật thốt, sau đó trực tiếp nhào qua muốn ôm lấy Bàng Phi.Kết quả trực tiếp đè người ta bẹp dí trên đất, hơn nữa còn dẹp lép như tờ giấy.Trương Liên Phi: !!!!

Thằng bạn tui thành tờ giấy rồi!!!Người trên thuyền: "......"

Bàng Phi khụ một tiếng: "Ê, mày đừng đè tao nữa được không?

Mặc dù giờ tao cũng kích động lắm, nhưng tao thấy tao như bây giờ sẽ dọa mày sợ đấy."

Trương Liên Phi vội vàng bò dậy.

Dịch Tiêu nhìn Bàng Phi: "Về nhà rồi thì nói rõ ràng với mẹ cậu, sau này đi theo Trúc mà làm việc, nhân tiện bảo hộ an toàn của em ấy."

Tấm lòng cảm kích của Bàng Phi đối với Thầy Dịch lúc này tựa như biển rộng vô biên vô hạn ngoài kia, cậu ta gật đầu bảo đảm: "Ngài yên tâm!

Sau này tôi sẽ chăm sóc bảo vệ thầy Nhậm như cha ruột tôi!"

Nhậm Trúc: "Không cần tới cỡ đó đâu."

Nhưng mà Bàng Phi vì có thể ở lại phụng dưỡng mẹ mình, hiện tại còn trở thành thức quỷ, sau này chỉ cần cố gắng tu luyện kiếp sau khó khi còn được làm rich kid đã hoàn toàn nghe không vào, giờ trong đầu cậu ta toàn là —— nhất định phải nghe lời, bảo vệ thầy!Trùm hàng hải nhìn kỹ thuật thần kỳ này quả thật tam quan điên đảo, sau đó ông ta liền phạm vào bệnh chung của kẻ có tiền, bước lên liền mở miệng hỏi: "Thầy Dịch!

Đây!

Đây là pháp thuật thần kỳ gì thế?

Vậy mà có thể khiến người chết rồi tiếp tục sống lại?

Ngài có còn loại nào giống với thần thuật này hay không?

Tôi, tôi có thể nào......"

Ông ta chưa nói xong, Dịch Tiêu đã cười nhạo một tiếng, nắm tay Nhậm Trúc, bay vút lên trời mà đi mất.Trùm hàng hải bị một đống không khí ập vào miệng, nhưng không hề tức giận, chỉ cảm thán bậc thầy quả nhiên là bậc thầy!

Sau đó Lạc Dương mới cười hì hì lại đây nói cho hắn: "Chú đại gia à, chú đừng có bị tiền tài ăn mòn đầu óc đấy, để não thành một đống hồ nhão, thế giới này không hề tồn tại người bất tử, cái gã bắt con chú làm tế phẩm chính là người muốn trường sinh bất lão đấy, hậu quả chú thấy rồi nhỉ?

Cuối cùng không chỉ người không ra người quỷ không ra quỷ thôi đâu, còn bị nhốt cả đời.

Cuộc sống của chú hiện giờ đã là ước mơ của biết bao người rồi, cho nên, cho chú một lời khuyên chân thành, tuyệt đối đừng rảnh rỗi sinh nông nổi."

"À đúng rồi, thù lao mà chú nói nhất định phải đưa đủ nhá, tuy rằng vị kia không mấy để ý mấy chuyện này lắm, nhưng lời đã nói ra thì phải chịu trách nhiệm.

Nếu không, sau khi chết coi chừng vào địa ngục rút lưỡi đấy."

Lạc Dương nói xong cũng kéo Mạnh Tích Xuân trở về khoang thuyền, anh ta không có bản lĩnh bay lượn như vị kia, chỉ có thể chịu đựng không giả ngầu.Mà đội trưởng Đội cảnh sát hình sự đặc biệt đứng nhìn từ đầu tới cuối, tuy rằng trên mặt không chút cảm xúc, nhưng trong lòng đã bay qua không biết bao nhiêu câu ô đù.

Tuy rằng sớm biết quốc gia có tồn tại những đại năng như vậy, nhưng chân chính thấy được cũng vẫn sẽ...

Ừm, chắc là có thể khai triển giao lưu vụ án cùng huyền đạo vân vân, đưa mấy vụ án quái lạ kia cho bọn họ xử lí.Ba ngày sau, Trương Liên Phi và Bàng Phi được đội trưởng đội cảnh sát hình sự đưa về nhà, cả ông Trương hằng năm làm ăn bên ngoài không mấy khi về nhà, nhưng lúc con trai duy nhất của mình xảy ra chuyện lớn như vậy, ông cũng đã sớm về nhà chờ rất lâu.

Lúc nhìn thấy con trai không sao, ông thở phào một hơi.

Tiếp theo đã quăng qua một tấm thẻ: "Con à!

Hoảng sợ rồi đúng không!

Đây là phí an ủi ba cho con!"

Trương Liên Phi vốn còn cảm động khi nhìn thấy khuôn mặt lo lắng tiều tụy của ông già nhà mình, nhưng vừa nghe vậy đã tức muốn hộc máu: "Ai cần tiền của ba!

Ba không ở lại với con được mấy ngày hả?"

Khiến Trương Liên Phi ngạc nhiên là ông Trương gật đầu ngay tắp lự: "Được.

Sau này ba dời công chuyện làm ăn về gần nhà, không đi đâu nữa."

Trương Liên Phi sửng sốt: "Ba uống lộn thuốc?"

Ông Trương tức giận đập thằng con bẹp dí, sau đó vuốt đầu chó của nó, nói: "Hừ, thằng nhóc không lương tâm, ba kiếm nhiều tiền như vậy còn không phải là vì con?

Nhưng lần này ba đã hiểu ra rồi, nếu không có con ba kiếm nhiều tiền nữa cũng vô dụng, cho nên sau này thà rằng tiền ít lại, ba cũng muốn cùng con chơi bóng rổ, trò chuyện nhiều hơn."

Trương Liên Phi nằm bẹp trên ghế sô pha, nhìn sợi tóc đã bạc trên mái tóc ba mình, bỗng nhiên trong lòng đau xót: "Ừm, sau này hai cha con ta chơi bóng rổ, câu cá nhiều hơn.

Ba phải mạnh khỏe, con nuôi ba tới già."

Hai cha con không ai xảy ra chuyện, cũng đã là chuyện may mắn và hạnh phúc nhất rồi, rốt cuộc không phải ai cũng giống như thằng Phi, có cơ duyên tốt như vậy.Mẹ Bàng lúc này đã nước mắt giàn dụa, đương nhiên là vui quá mà khóc, nhưng mà vừa khóc đã khóc tới nửa tiếng, làm Bàng Phi cảm thấy không thiết tha gì cuộc sống nữa.

May mà lúc này mẹ không khóc nữa, hỏi một câu: "Vậy sau này ban ngày con đi theo thầy Nhậm hả?"

Bàng Phi gật gật đầu: "Dạ mẹ, mẹ cứ coi như con trai mẹ đi làm sớm đi.

Mỗi tháng Thầy Dịch sẽ trả lương cho con, mấy cái khác không nói, dưỡng lão cho mẹ vẫn được."

Mẹ Bàng lại rớt nước mắt vì vui mừng: "Được được được, cho dù sau này con không kiếm tiền được, chỉ cần con ở đây là được.

Sau này con nhất định phải nghe lời thầy Nhậm với Thầy Dịch đó, hai người họ đều là đại ân nhân của chúng ta."

"Con biết rồi."

Vì thế, ngày thứ tư sau khi đã giải quyết xong mọi chuyện, Bàng Phi liền đến chỗ Nhậm Trúc đồng thời cũng là chỗ Dịch Tiêu nhận việc, cậu ta quyết định làm một quản gia, bảo tiêu và hồn ma ám sau lưng xứng chức, hôm đó thầy Nhậm đang ăn sáng thì có điện thoại, vừa bấm nghe thì đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng thét chói tai của một người phụ nữ:"Thầy Nhậm!

Thầy nhanh đến cứu tôi với!

Tôi sắp bị đám quỷ con này giết rồi a a a a!!"

Mặt Nhậm Trúc khẽ biến, rồi sau đó nhớ ra tiếng thét này là của cái cô nàng áo đỏ khi trước.
 
Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp - Đả Cương Thi
Chương 82


Sáng sớm tinh mơ đã nghe thấy tiếng cô gái thét chói tai đương nhiên không phải là chuyện khiến người vui nổi, nhưng mà điện thoại cũng đã gọi tới chỗ anh rồi, thầy Nhậm cũng không thể thấy chết không cứu, chỉ đành không mấy vui vẻ buông đồ ăn trong tay xuống, nói với cô gái bên kia điện thoại: "Người đẹp, xin cô bình tĩnh một chút đã.

Cho chúng tôi biết cô đang ở đâu, chúng tôi mới đi giúp cô được, đúng không?

Nếu cô chỉ biết la làng, vậy coi mòi cô phải la đến chết rồi."

Lỗ Phán Nhi vốn còn đang la oai oái, nhưng sau khi nghe Nhậm Trúc thẳng thừng nói vậy, vì mạng sống cũng đành im lặng, nhanh chóng báo địa chỉ cho hai người."

Tôi ở trong ký túc xá nhân viên của trường mẫu giáo Cầu Vồng, mấy người tới đây nhanh lên!

Nơi này thật sự không chống nổi nữa, thật đáng sợ!"

Lúc Nhậm Trúc nghe thấy tên trường mẫu giáo Cầu Vồng khẽ nhướn mày, nhìn không ra cô nàng áo đỏ này cùng ngành với anh đấy?

Nhưng Bàng Phi đứng nghe kế bên cũng đã kêu ra tiếng: "Ủa, là nhân viên bên trường mẫu giáo Cầu Vồng hả?

Vậy tiền lương của mấy cô phải cao lắm!

Đây chính là trường mẫu giáo nổi tiếng đắt đỏ nhất thành phố chúng ta, nghe đâu giáo viên đều là tốt nghiệp thạc sĩ trở lên, hơn nữa che chở bảo vệ tụi nhỏ như là cha mẹ vậy.

Có điều học phí cao quá, một tháng ít nhất cũng phải 6000 hơn lận."

Thầy Nhậm – người từng làm giáo viên của trường Đỉnh Điểm, sau này còn thành công lên chức hiệu trưởng – bày tỏ, chút học phí này còn chưa đủ tiền tiêu vặt một tháng của đám nhóc kia đâu.

Có điều, ở trong thế giới tương đối bình thường, chỉ là có thêm ma quỷ như này, tiền học phí cỡ đó đã rất cao."

Ừm, vậy chúng ta đi xem ký túc xá nhân viên của trường mẫu giáo Cầu Vồng có bao nhiêu xa hoa đi."

Nhậm Trúc nói xong đứng lên, anh nhìn thoáng qua Dịch Tiêu ngồi ở đằng kia: "Anh đi không?

Chắc chỉ là mấy con quỷ nhỏ mà thôi."

Thầy Dịch thì muốn đi lắm, nhưng giờ hắn đang vội luyện chế viên lưu ly năm màu kia, hắn cảm thấy sớm luyện nó xong hắn mới an tâm được, bèn lắc đầu: "Em với Bàng Phi đi đi, anh có tí việc."

Nói xong, hắn lại có chút không yên tâm lục lục túi áo, cuối cùng móc ra một cái ngọc bài.

Dịch Tiêu đứng lên đi đến trước mặt Nhậm Trúc, treo nó ở trước ngực anh: "Mọi việc có anh.

Em muốn làm gì cứ làm."

Nhậm Trúc liền cười: "Ừ, giờ em có đâm thủng trời, anh cũng bảo bọc cho em.

Đúng không Đại vương?"

Trên khuôn mặt như núi tuyết ngàn năm của Thầy Dịch lộ ra nụ cười cưng chìu, vô cùng khẳng định gật đầu: "Đúng vậy."

Cứ việc quẩy, cho dù em có đâm lủng trời thật, anh cũng có thể vá lại cho em.Dịch Tiêu cùng Nhậm Trúc cứ như vậy mỉm cười nhìn nhau, lúc này Bàng Phi ở phía sau bọn họ cảm thấy, cho dù đã thành quỷ rồi mà ngày nào cậu ta cũng phải gặm cơm chó, quá là đau khổ, giờ phút này cậu cực kì muốn mình trong suốt như không khí.Cũng may thầy Nhậm còn nhớ rõ có người cần anh cứu mạng, dời mắt gọi Bàng Phi cùng đi, tâm trạng Đại vương Dịch rất tốt, bắt đầu ở nhà luyện chế hạt châu năm màu.

Nếu có ai biết hắn tính làm gì, nhất định sẽ cho rằng hắn đang đùa giỡn với sinh mạng của chính mình, nhưng ngay cả Thái Cực hồn châu Dịch Tiêu cũng luyện thành công được, lại luyện thêm một viên lưu ly năm màu thì có gì không thể?

Dù sao so với cảm giác đau khổ thấm sâu vào linh hồn, vĩnh viễn tìm không thấy Nhậm Trúc mà linh hồn như thiếu một nửa mới khiến hắn càng khó chịu đựng.

Bất luận như thế nào hắn cũng phải giữ chặt lấy người ấy, không chỉ đời này kiếp này, mà là đời đời kiếp kiếp.Nửa tiếng sau Nhậm Trúc rốt cuộc cũng tới gần khu ký túc xá nhân viên của trường mẫu giáo Cầu Vồng.Sau khi xuống xe anh rõ ràng cảm nhận được trường mẫu giáo này quả là một nơi quý tộc, nhìn từ bên ngoài, nhà trẻ tựa như toà lâu đài tráng lệ bước ra từ trong truyện cổ tích, ở ngoài cửa đã có thể nghe thấy tiếng vui cười vọng ra từ bên trong.Nhậm Trúc không khỏi nở nụ cười, anh thích nghe tiếng cười của trẻ con.

Nhưng chưa tới hai giây nụ cười đã cứng đờ trên mặt, anh cau mày nhìn về hướng nhà trẻ, cảm thấy hình như mình vừa nghe nhầm."

Ủa, hình như tôi nghe thấy tiếng la với tiếng khóc của trẻ con?"

Bàng Phi đứng ở bên cạnh Nhậm Trúc, cũng đột nhiên nghiêng nghiêng đầu: "Ảo giác hả?"

Ánh mắt Nhậm Trúc hơi trầm xuống, anh hít sâu một hơi, xoay người đi về khu ký túc xá sang trọng bên cạnh, đây là địa chỉ mà Lỗ Phán Nhi cho anh."

Đi xem Lỗ Phán Nhi trước."

Bàng Phi ờ một tiếng, nhanh chóng đuổi kịp.

Hiện giờ trông cậu ta chẳng khác gì người bình thường, chẳng qua buổi sáng và buổi tối hàng ngày cậu phải tu luyện dưới ánh trăng và mặt trời, mới có thể chậm rãi ngưng tụ thân thể của mình, gia tăng công lực.

Nếu không sẽ lại xuất hiện tình huống vừa bị chạm vào một cái sẽ ngã xuống đất, bị đè một cái đã biến thành con tép khô.

Cho nên hiện tại cậu ta sợ nhất là bị người đụng phải hoặc chạm vào, miễn cho chính mình thành miếng giấy hoặc là bộ phận nào đó lõm xuống dọa người ta sợ.Lúc Nhậm Trúc đi vào khu chung cư, bảo an có dò hỏi vài câu, Nhậm Trúc báo ra tên Lỗ Phán Nhi.

Có lẽ là lúc anh nói tên trông quá giống lãnh đạo lại đây thị sát, bảo an chưa hỏi gì nhiều đã trực tiếp cho đi.Sau đó, trong khoảnh khắc anh bước chân vào nơi này, mặt Nhậm Trúc liền đanh lại.【 Bíp!

Cưỡng chế kích hoạt kỹ năng Chủ nhiệm lớp nhìn rõ mọi việc (góc nhìn đặc biệt), trong khu chung cư này có một nguồn năng lượng phản diện cực mạnh, xin ký chủ chú ý an toàn. 】Đây là lần đầu tiên Nhậm Trúc nghe thấy hệ thống nhắc nhở anh như thế, nhưng cũng không cần nó nói, chỉ dựa vào đôi mắt anh đã nhận ra nơi này không xinh đẹp phồn hoa như vẻ bề ngoài—— đưa mắt nhìn đã thấy được oán khí màu đen ở khắp nơi, toàn bộ chung cư đều bị bao phủ bởi luồng khí màu đen và đỏ nhạt bất tường.

Thường thường còn có thể nghe được một hai tiếng cười của tiểu quỷ ở bên tai, nhưng loại tiếng cười này hoàn toàn không phải tiếng cười tốt đẹp sung sướng, mà là âm thanh của tử vong.Bàng Phi thì la làng ra tiếng: "Đờ mờ!

Nơi này có đại ác quỷ!

Quỷ khí này dày tới nỗi cả tôi cũng chịu không được!"

Phải biết rằng Bàng Phi là ác quỷ sinh ra vào rằm tháng bảy, lại còn bị hành hạ đến chết, oán sát khí của cậu ta đã rất mạnh mẽ, nhưng trong chung cư này, lại có ác quỷ còn mạnh hơn cả cậu ta."

Thầy à, hay là chúng ta đi về trước được không?

Kêu chủ nhân đi theo thì tốt hơn đó, nơi này quá âm tà, coi chừng chúng ta bị nhốt ở đây luôn bây giờ."

Nhậm Trúc lại không đáp lời, anh lập tức đi tới khu có oán khí nặng nhất trong mắt mình.

Lúc đến trước tòa nhà này, Nhậm Trúc gật gật đầu, tòa số 7 lầu 9 phòng 1, chính là chỗ ở của Lỗ Phán Nhi."

Lên lầu đi."

Trong lòng Nhậm Trúc đã có một ít dự cảm không tốt, anh chỉ hy vọng lúc này mình đoán sai.Nhậm Trúc và Bàng Phi cùng bước vào thang máy, ấn tầng 9.

Thang máy chậm rãi đi lên, nhưng mà lúc đến lầu 4 nó đột nhiên ngừng lại, không tiếp tục đi nữa, giống như đang chờ Nhậm Trúc và Bàng Phi đi ra.

Nhậm Trúc nheo mắt, mà Bàng Phi thì hừ một tiếng: "Dám giở trò quỷ trước mặt anh đây?!

Nhúc nhích cho bố mày!"

Bàng Phi vừa dứt lời đã có sát khí dày đặc từ trên người cậu ta tràn ra, thang máy đột nhiên chấn động, như là có thứ gì đó bị dọa cho chạy biến.

Hình như Nhậm Trúc nghe được tiếng kêu khóc của đứa trẻ, rồi sau đó thang máy lại tiếp tục đi lên trên lầu 9."

Vừa rồi là tiểu quỷ?"

Nhậm Trúc hỏi một câu.Bàng Phi gãi gãi đầu: "Chắc là vậy.

Trong tòa nhà này chắc là có một con quỷ lớn lợi hại hơn tôi một chút, nhưng còn lại đều là tiểu quỷ, không phải đối thủ của tôi.

Có điều tôi cảm giác được hình như con quỷ lớn nhất nằm ở tầng này, nếu tới lúc đó tôi đánh không lại, thầy nhất định phải trốn thật nhanh hoặc là gọi cho chủ nhân đó, không thì mệt rồi đây."

Nhậm Trúc cười khẽ: "Đừng nghĩ tôi yếu như vậy, dù gì tôi cũng là người trải qua sóng to gió lớn."

Bàng Phi lại không cho rằng như thế, thầy có trải qua sóng to gió lớn như nào đi nữa cũng là người thường mà, người thường sao so được với ngài đại ma vương kia chứ!Lúc bước vào lầu 9, Nhậm Trúc đã nghe được tiếng cười và tiếng hét của trẻ con đến từ bốn phương tám hướng, giống như đang có mười mấy đứa trẻ vây quanh anh, mà anh cũng thật sự nhìn thấy mười mấy bóng đen đang chạy lung tung trước mặt, dường như còn có mấy cái dừng lại làm mặt quỷ với anh, hơn nữa có hai cái còn im im bay thẳng đến trước mặt, có vẻ như muốn dọa cho anh giật mình.Nhưng mà......Nhậm Trúc mỗi tay một đứa, nắm luôn hai đứa ở trong tay.Mao anh, Mao em: ???

Tui là ai tui đang ở đâu thế méo nào bị nhân loại bắt được rồi?!Hai nhóc quỷ bị bắt xong ngu người luôn, đám quỷ nhỏ đang hi hi ha ha chung quanh cũng hoảng hốt, chúng nó túm tụm lại, cẩn thận nhìn Nhậm Trúc.

Bỗng nhiên có cảm giác sợ hãi như đang nhìn thấy hiệu trưởng trường mẫu giáo.Nhưng Nhậm Trúc cũng chẳng làm gì hai nhóc quỷ này, chỉ xách tụi nó đến phòng số 1.

Đứng ở cửa, anh cũng đã nghe được tiếng hét và xin tha bên trong.

Mà giọng nói kia quả nhiên là Lỗ Phán Nhi."

Cầu xin mi!

Cầu xin mi thả ta đi!!

Chuyện đó ta hoàn toàn không hay biết!

Ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của hiệu trưởng và chủ nhiệm mà thôi!

Ta đâu ngờ được bên trong sẽ là những người kia?!"

"A a a a ——!

Đừng đánh!

Đau quá!

Đau quá!

Ta, ta không có cách nào để vạch trần chuyện này!

Mi có biết hiệu trưởng trường quen biết bao nhiêu nhân vật cộm cán không?

Nếu ta nói ra, người chết sẽ là ta!

Ta cũng không còn cách nào khác!

Ta cũng không biết sẽ như thế!!"

Nói tới câu cuối cùng, cảm xúc của Lỗ Phán Nhi đã cuồng loạn đến gần như phát điên, Nhậm Trúc đứng ở trước cửa ngửi thấy mùi máu tươi tanh nồng, rốt cuộc không bàng quan nữa, đẩy cửa đi vào.Lọt vào trong tầm mắt chính là Lỗ Phán Nhi tóc tai hỗn độn, người đầy người vết máu, cả người cô ta đều là vết thương như bị thứ gì sắc bén cắt trúng, loại vết thương này sẽ khiến người cảm thấy rất đau, nhưng do quá nhỏ, nên sẽ không chết vì mất máu.

Dù vậy, miệng vết thương lại quá nhiều, trên sàn nhà trắng tinh cũng toàn là máu tươi, mà ở chếch phía đối diện Lỗ Phán Nhi, có một đứa bé cỡ 5 tuổi cả người tỏa khí đen.Nó đang cười, nhưng nụ cười âm tàn dữ tợn như vậy, khiến người nhìn một cái sẽ chỉ cảm thấy ác mộng ập đến.Trong khoảnh khắc Nhậm Trúc và Bàng Phi đi vào, đôi mắt đỏ tươi của nó đã trừng về phía anh, kèm theo cả tiếng quát sắc nhọn: "Đừng cản trở ta!

Cút đi!"

Phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy một đứa bé tràn ngập khí đen như vậy của thầy Nhậm là thương tiếc, có điều khi thấy đứa nhỏ này không biết lễ phép như thế, linh hồn giáo viên của anh được kích hoạt rồi: "Cho dù cảm xúc của em có kích động đi nữa, cũng không được mắng chửi người, em mau xin lỗi cho thầy, sau đó nói chuyện đàng hoàng."

Con quỷ nhỏ kia nghe vậy tưởng đâu mình bị ảo giác, sau đó nó cười phá lên: "Đồ ngáo đá nhà ngươi!

Ngươi là ai mà bảo ta xin lỗi?!

Ba mẹ ta còn chẳng quản được ta, ngươi còn muốn quản ta?

Ha!

Ngươi tới đây cứu con nhỏ này đúng không!

Ta nói cho ngươi biết, hôm nay cô ta chết chắc rồi!

Ai cũng không cứu được đâu, nếu ngươi lo chuyện bao đồng, vậy ta giết cả ngươi——"Thầy Nhậm gật gù, sau đó trực tiếp kích hoạt Chủ nhiệm lớp dạy bảo: "Ngồi xuống, thầy muốn hỏi chuyện."

Con quỷ nhỏ kia cười ha ha hai tiếng, nghĩ bụng cha này khùng rồi, sau đó......Nó ngồi xuống thiệt.Quỷ nhỏ: "......"

Nhất định là sai sai ở đâu!

Trước giờ ta có khi nào nghe lời như này đâu, ngay cả mẹ ta cũng không thể kêu ta ngồi xuống bằng một câu.Thầy Nhậm: "Tên em là gì?"

Quỷ nhỏ: Hứ!

Có quỷ mới nói cho ngươi!!"

Đậu Đậu."

Quỷ nhỏ: "......"

Đậu xanh éo khoa học chút nào!!-------------------------------------------------Tui: Bé ơi nhìn lại tên thế giới này với câu em vừa nói đi nè 😊
 
Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp - Đả Cương Thi
Chương 83


Nó ngồi dưới đất, như sét đánh ngang tai, thế giới đảo điên, có nghĩ nát óc nó cũng không nghĩ ra, tại sao nó lại nghe lời như vậy.Nhưng mà, 'sét' vẫn còn đánh tiếp."

Ba mẹ em tên gì?

Làm nghề gì?"

Đậu Đậu ngậm chặt miệng, quyết định dù thế nào đi nữa cũng không nói cho gã này, nhưng mà: "Đậu Hải Khoát, Khương Nhu.

Ba tôi là luật sư đó."

Thầy Nhậm hiểu biết tình huống cơ bản, gật gật đầu.

Lúc này Lỗ Phán Nhi cũng dần bình tĩnh lại, cô ta nhìn thấy Nhậm Trúc đang ngồi trên sô pha nói chuyện với không khí, tính la lên nữa, nhưng Nhậm Trúc chỉ là nhìn thoáng qua, cô ta lập tức không nói nên lời."

Giờ một chốc một lát chắc cô cũng chưa chết được, mà mọi chuyện thì phân nhanh chậm nặng nhẹ để xử lý, cho nên kế tiếp chúng ta thẳng thắn thành thật với nhau đi."

Lỗ Phán Nhi tưởng đâu Nhậm Trúc đang nói giỡn, cô ta chỉ vào mớ vết cắt nhỏ trên người mình: "Tôi bây giờ còn chưa đủ nghiêm trọng?

Vậy cỡ nào mới nghiêm trọng?!"

Nhậm Trúc bình tĩnh nhìn cô ta: "Chết."

"Cái gì?"

"Tôi nói, là người chết không thể sống lại mới có thể xem như nghiêm trọng."

Giọng Nhậm Trúc có hơi lạnh lẽo, làm Lỗ Phán Nhi không khỏi run lên.

Hình như cô ta nhớ tới chuyện đáng sợ gì đó, sắc mặt trở nên khó coi: "Tôi không biết anh đang nói gì."

Nhậm Trúc gật gật đầu, "Chờ một lát là cô biết thôi."

Sau đó, thầy Nhậm trực tiếp dùng kỹ năng Chủ nhiệm lớp giả thiết với Đậu Đậu, trong giọng nói chuyện đều đều nhẹ nhàng của anh, Đậu Đậu bỗng cảm thấy thân thể của nó trở nên nhẹ đi rất nhiều, ngay cả suy nghĩ hình như cũng rõ ràng hơn.

Mà Lỗ Phán Nhi nhìn sàn nhà đằng trước sô pha cứ như nhìn thấy ác quỷ, nơi đó dần dần hiện ra bóng dáng một đứa trẻ, đứa trẻ mà cả đời này cô ta cũng không thể quên, khắc sâu trong trí óc."

Đậu Đậu!"

Cô giáo mầm non Lỗ Phán Nhi thét lên.Đậu Đậu sửng sốt, sau đó nó phát hiện cô giáo Lỗ Phán Nhi khi trước không nhìn thấy nó giờ lại có thể thấy, mặt mày còn hoảng sợ.

Tức khắc, oán khí ẩn sâu trong thân thể nó lập tức chui ra, trên khuôn mặt nó lộ ra nụ cười dữ tợn, nhào về phía cô ta: "Cô ơi!

Em sợ lắm!

Cô xuống đây với em đi!!"

Nếu không phải Nhậm Trúc đang đứng đây, chắc Lỗ Phán Nhi đã bị dọa ngất rồi.

Nhưng dù có Nhậm Trúc, cộng thêm cả Bàng Phi ở trong phòng nữa, Lỗ Phán Nhi cũng hét gần năm phút mới ngừng lại được.

Có lẽ như vậy giúp con người khôi phục lý trí, sau khi hét xong, vẻ mặt cô ta không còn hoảng sợ và bối rối như khi trước.Hoặc là nói, thầy Nhậm cảm thấy cô ta có lẽ đã bất chấp tất cả rồi."

Xin lỗi, tôi thật sự không nghĩ tới mình còn có thể nhìn thấy Đậu Đậu một lần nữa."

Lỗ Phán Nhi ngồi trên sô pha quần áo xộc xệch, khuôn mặt tuy có khổ sở nhưng lại mang theo vài phần thoải mái."

Mấy ngày nay là em dọa cô đúng không?"

Lỗ Phán Nhi nhìn Đậu Đậu.Đậu Đậu hừ một tiếng.

Hiển nhiên nó không hề muốn nói chuyện với cô ta, Lỗ Phán Nhi cũng không thèm để ý, nhìn về phía Nhậm Trúc, nói: "Thật ra chính tôi cũng lờ mờ đoán được, từ cái lần mà anh nói bên chân tôi có trẻ con, tôi đã nghĩ chắc là mình gặp báo ứng rồi."

Nhậm Trúc nhướn mày: "Bộ cô làm chuyện tội ác tày đình gì nên cảm thấy mình gặp báo ứng à?"

Lỗ Phán Nhi nhìn thoáng qua Đậu Đậu đang đứng ở trước mặt, mang theo vài phần do dự, cho đến khi Đậu Đậu ha một tiếng: "Theo dõi của cả tầng này đều bị tôi phá hư rồi!

Đám kia người đều đồ xấu xa!

Tôi muốn phá hủy tất cả mọi thứ của chúng!"

Lỗ Phán Nhi nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra, tự rót cho mình một ly nước đá, giọng hơi run run: "Đương nhiên là tôi biết mình sẽ bị báo ứng.

Sao có thể không cơ chứ?"

Lẩm bẩm xong hai câu này, Lỗ Phán Nhi bắt đầu kể cho Nhậm Trúc nghe quãng thời gian mình làm việc ở trường mầm non Cầu Vồng."

Ba năm trước tôi xin vào đây làm, đương nhiên vì phúc lợi đãi ngộ nơi này cao, và danh tiếng của nó.

Chỉ cần là người ở thị trấn, thậm chí là người ở thành phố này đều biết trường mầm non Cầu Vồng, có thể làm việc ở đây là một việc đáng tự hào, lương thưởng lại hậu hĩnh."

"Năm đầu tiên đúng là thế thật, tuy rằng cường độ làm việc ở đây có hơi cao, nhưng tôi thật sự rất yêu công việc này, mỗi ngày đều sẽ chủ động tăng ca, giúp lãnh đạo làm việc, đám trẻ cũng rất thích tôi, cho nên năm thứ hai tôi được đề bạt lên lớp trọng điểm.

Đương nhiên đãi ngộ của tôi cũng nâng một bậc, cũng bắt đầu từ khi ấy, tôi phát hiện ngôi trường này không giống với những gì mọi người thường nói."

Giọng Lỗ Phán Nhi phát run."

Tôi là một người rất thích trẻ con, hơn nữa khá nhạy bén với cảm xúc của chúng.

Cho nên tôi dần dần phát hiện, sau khi dạy xong tiết học đặc biệt, trong lớp sẽ có mấy bé rất ủ dột, hơn nữa lại có chút sợ hãi.

Tôi không biết tại sao, bởi vì cảm thấy nó thuộc về trách nhiệm của mình, cho nên tôi muốn âm thầm điều tra nguyên nhân, sau đó tôi phát hiện, giáo viên dạy tiết đặc biệt mà trường học chỉ định có chút không đúng.

Những giáo viên này không phải giáo viên cố định, giống như bọn họ không quan tâm tuần này tiết này mình dạy cái gì, những giáo viên này có nam có nữ, có già có trẻ, khoảng chừng mười mấy người."

"Trực giác mách bảo tôi bọn họ có vấn đề, nên sau đó tôi muốn âm thầm điều tra thân phận của họ, kết quả buổi tối tôi đã bị cấp trên mời lên văn phòng."

Giọng Lỗ Phán Nhi trầm xuống: "Cấp trên gọi tôi đến bảo tôi lập tức dừng ngay việc điều tra, đây không phải là chuyện tôi nên nhúng tay.

Nếu như tôi còn tiếp tục, tôi và người thân sẽ gặp nguy hiểm."

"Thật sự tôi cảm thấy rất khó tin, thời buổi nào rồi mà vẫn còn kiểu uy hiếp buồn cười này?

Nhưng ngày kế ba mẹ tôi gọi điện thoại nói, lúc họ đi trên đường suýt bị một chiếc xe tông phải, may mà không sao."

Lỗ Phán Nhi đột nhiên gằn giọng: "May mắn đâu ra chứ?!

Đó chính là cố ý gây thương tích!"

"Biến cố lớn như thế buộc tôi phải dừng mọi ý tưởng.

Tôi chỉ là một giáo viên bình thường cầu danh cầu lợi mà thôi, chuyện tôi không nên nhúng tay tôi sẽ không nhúng tay.

Cho nên chẳng sợ sau đó tôi phát hiện có vài đứa trẻ càng ngày càng khác lạ, tôi cũng chỉ vờ như không thấy mà thôi."

"Sau đó, năm thứ ba. cũng chính là năm nay, tôi được cho làm giáo viên chủ nhiệm lớp quốc tế."

Lỗ Phán Nhi cười khổ: "Tôi thà rằng mình vẫn còn ở lớp bình thường, vậy thì nội tâm tôi sẽ không dày vò như bây giờ."

Nhậm Trúc vô cùng bình tĩnh nghe Lỗ Phán Nhi kể, anh chỉ hỏi: "Đậu Đậu là học sinh của lớp quốc tế?

Tại sao em ấy lại chết?"

Lỗ Phán Nhi cứng đờ người, cô ta cực kì không muốn nhớ lại tội ác và sự yếu đuối của mình, nhưng nhìn đứa bé trai đáng yêu ngồi trên sàn nhà, Lỗ Phán Nhi nghẹn ngào không thôi: "Ừ, Đậu Đậu......

Đậu Đậu là đứa bé kiên cường và thông minh nhất của lớp chúng tôi, cho nên, cho nên thằng bé đã chết."

Đậu Đậu nghe đến đó liền phát cuồng: "Tôi mới không phải bởi vì kiên cường hay thông minh mà chết!

Tôi bị bọn chúng đâm chết!

Mấy lão già chết tiệt kia khi dễ nhỏ Ngọc!

Còn sờ soạng cơ thể của nhỏ Ngọc với mấy bạn khác!

Ngoài mấy lão già hay sờ mó lung tung ra, còn có bà già thích lấy kim đâm người, nhỏ Ngọc bị đâm đến mức phải ngất xỉu rất nhiều lần!!

Tôi không thể để bọn họ bắt nạt bạn của tôi!

Tôi nói chuyện này cho giáo viên, nhưng giáo viên mặc kệ!

Tôi lại nói cho dì hiệu trưởng, nhưng khi nghe xong, ánh mắt dì hiệu trưởng nhìn tôi giống như dao nhỏ!

Lúc mẹ đón tôi về nhà, bọn họ cố ý tìm người lái xe đâm tôi với mẹ!

Tôi đã chết!

Tôi đã chết!

Mẹ tôi cũng gãy một cánh tay!!

Người xấu!

Một đám người xấu!

Các người đều là người xấu!!

Tôi muốn giết các người, giết các người!!"

Nói đến nguyên nhân chết của mình, Đậu Đậu vốn đã bình tĩnh không ít lại lập tức kích động, cả phòng âm phong từng trận, tựa như giây tiếp theo sẽ có quái thú đáng sợ há cái miệng to như bồn máu nhào đến.

Lỗ Phán Nhi nhịn không được run lập cập, run rẩy nói: "Đừng giết cô, cô cũng không còn cách nào khác!

Quyền lực của bọn họ quá lớn, cô không thể nào chống lại được!

Chẳng lẽ cô phải trơ mắt ra nhìn ba mẹ mình bị tông chết sao?

Cô cũng không còn cách nào, không còn cách nào cả!"

Sau khi Nhậm Trúc nghe Đậu Đậu nói, cả người anh tỏa khí lạnh, cố đè nén cơn giận xuống, nhưng khi nghe Lỗ Phán Nhi nức nở phân bua, thầy Nhậm lại lộ ra một nụ cười trào phúng: "Ha, nếu như cô thật sự còn một chút lương tri, ít nhất cô cũng sẽ từ chức rời khỏi nơi tà ác này, mà không phải trơ mắt nhìn tà ác nhởn nhơ dưới mắt mình, làm một kẻ biết sự thật lại che giấu nó."

Tiếng khóc của cô ta im bặt, Lỗ Phán Nhi lắc đầu, muốn nói mình không phải người như thế, lại bị một câu của Nhậm Trúc làm cho á khẩu không trả lời được."

Suy cho cùng, chẳng qua là cô tham ích lợi mà trường mầm non Cầu Vồng này mang lại mà thôi.

Nhưng cô có nghĩ tới không?

Trong số những ích lợi đó, có bao nhiêu là mang theo sợ hãi, oán niệm, máu và nước mắt của đám trẻ?"

Người Lỗ Phán Nhi run mạnh, Đậu Đậu lại im lặng không nói.Hồi lâu sau, trong căn phòng im lìm mới truyền ra âm thanh mang theo vài phần ngờ vực và dè dặt của Đậu Đậu:"Chú ơi......

Chú, có phải chú cảm thấy cô giáo sai rồi đúng không?

Vậy chú giúp con được không?

Tuy rằng con chết rồi, nhưng đám nhỏ Ngọc vẫn ở trong trường học.

Mấy thầy cô luôn cho tụi con uống đủ loại thuốc, còn chích nữa, bảo tụi con phải nghe lời, không thể nói cho ba mẹ chuyện ở trường học.

Bọn nhỏ Ngọc nhát gan quá, chắc chắn sẽ không phản kháng, chú, chú có thể cứu tụi nó ra không?

Cầu xin chú, tụi nó rất đáng thương, rất đáng thương......"

Đậu Đậu hoàn toàn thu lại vẻ giương nanh múa vuốt khi trước, lúc nói chuyện vành mắt cũng đỏ lên: "......

Nếu như chú không lợi hại như vậy thì thôi, mấy thầy cô với dì hiệu trưởng trong trường lợi hại lắm, nói không chừng cuối cùng chú cũng sẽ bị xe tông chế."

Bàng Phi ở bên cạnh nghe mà cạn lời, nghĩ thầm bé trẩu à bé đừng miệng quạ đen.

Có điều Nhậm Trúc lại là bình tĩnh đi tới trước mặt cậu nhóc, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt nó, ánh mắt vô cùng kiên định: "Con yên tâm đi.

Thầy sẽ cứu bạn con ra, hơn nữa, còn sẽ khiến kẻ xấu nhận trừng phạt nên có."

Hai mắt Đậu Đậu sáng ngời: "Thật ư?

Chú thật sự có thể đánh thắng dì hiệu trưởng và rất nhiều bảo tiêu của dì ta ư?

Cả mấy lão già và bà già trông rất lợi hại kia nữa?"

Nhậm Trúc lộ ra một nụ cười bình tĩnh: "Ừ, thầy có thể đánh thắng bọn họ.

Thầy bảo đảm."

Hơn nữa, thầy sẽ khiến bọn họ khắc sâu nhớ kỹ tội nghiệt mà mình đã phạm phải, mãi mãi sống trong sợ hãi và áy náy, cả đời không được yên bình.
 
Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp - Đả Cương Thi
Chương 84


Nhậm Trúc nói xong, cũng không ở đây nữa, anh không biết trong chung cư có bao nhiêu quỷ nhỏ và oán linh bị chúng hấp dẫn tới, nhưng có thể khẳng định một điều, đây là một nơi cực kì nguy hiểm và tràn ngập năng lượng tiêu cực, người bình thường không thích hợp sống ở đây.Sau khi Nhậm Trúc nói chuyện với Đậu Đậu xong, Lỗ Phán Nhi không còn bị công kích nữa, chỉ là lúc cô ta rời khỏi chung cư, nhìn vết thương khắp người và nơi tối tăm phía sau kia, cô ta mím môi, rốt cuộc hạ quyết tâm.Sau khi trở về tâm trạng Nhậm Trúc không tốt lắm, nhưng anh phát hiện Dịch Tiêu ở nhà nãy giờ sắc mặt cũng không ổn, giống như mất máu quá nhiều, tức khắc chau mày: "Anh làm gì ở nhà?

Rút máu hả?"

Thầy Dịch thoáng khựng lại, ờ thì hắn thả hơn nửa thùng máu thiệt, cơ mà nói ra chắc hù chết người ha?

Vì thế suy nghĩ một chút: "Luyện chế Linh Khí yêu cầu một ít máu của anh."

Nhậm Trúc hoàn toàn không tin chỉ cần "một ít", không nói gì, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại đặt một phần cơm hộp dinh dưỡng.Dịch Tiêu đứng ở bên cạnh, khuôn mặt luôn không chút cảm xúc cũng trở nên mềm mại đi nhiều."

Em nhìn thấy cái gì?"

Lần này đến phiên Dịch Tiêu hỏi Nhậm Trúc, "Trông mặt em cũng chẳng khá hơn anh là bao."

Nhậm Trúc nhíu nhíu mày không nói chuyện, Bàng Phi ở bên cạnh vội vàng kể lại chuyện buổi sáng, không ngoài dự đoán, mặt Dịch Tiêu cũng lạnh đi.

Hắn nhìn vẻ mặt Nhậm Trúc, hơi ngừng một chút rồi nói thẳng: "Ngũ lôi oanh đỉnh thế nào?"

Khóe miệng Nhậm Trúc khẽ run, tuy rằng anh tính trừng phạt đám người đấy thật, nhưng ngũ lôi oanh đỉnh có phải hơi quá rồi không: "Chết người không?"

Dịch Tiêu không chút biểu cảm: "Chết chưa hết tội."

Nhậm Trúc lắc đầu: "Từ từ tính, thay vì giết bọn họ, em cảm thấy để bọn họ sống nhưng trong lo lắng hãi hùng mới là trừng phạt tốt hơn."

"Đương nhiên, trước đó chúng ta vẫn phải tìm hiểu xem tình hình ở trường mầm non Cầu Vồng ra sao đã."

Lần này Dịch Tiêu không tính ở nhà nữa: "Buổi chiều anh đi với em."

Nhậm Trúc cũng gật gật đầu, có thiết bị gian lận hình người và cái đùi như này, anh cũng không cần băn khoăn quá nhiều.

Nhưng thật sự anh hy vọng sẽ không điều tra được gì ở trường mầm non, nếu không anh sợ mình sẽ không kiềm chế được mất.Ăn một bữa cơm trưa dinh dưỡng, Nhậm Trúc, Dịch Tiêu và cả Bàng Phi cùng lái xe tới trường mầm non, gần tới cổng trường, Nhậm Trúc liếc mắt một cái đã nhìn thấy Đậu Đậu đang ngồi xổm ở đó, nó cũng tinh mắt thấy được anh, bật dậy chào hỏi với Nhậm Trúc.Thầy Dịch ghét bỏ nhìn cây nấm lùn kia: "Quỷ nhỏ đâu ra đây?"

Nhậm Trúc đi lên trước sờ đầu Đậu Đậu: "Cũng là một đứa bé đáng thương, chờ sau khi chuyện này kết thúc, giúp thằng bé luân hồi vãng sinh đi."

Nhưng hiện tại Đậu Đậu không nghĩ nhiều tới thế, nắm góc áo Nhậm Trúc vội vàng muốn kéo anh vào trường: "Nhanh lên nhanh lên!

Giờ đang là tiết đặc biệt!!

Con mới nhìn thấy mấy chiếc xe lớn màu đen chạy vào trường, con thấy chắc chắn có vấn đề!"

Đậu Đậu hoàn toàn không nghĩ tới, mấy người bọn anh lù lù một đống ra đấy làm gì tự ý ra vào trường học được, nhưng chút chuyện nhỏ này không làm khó được thầy Nhậm với Thầy Dịch, Dịch Tiêu ngẫm nghĩ một hồi, lấy từ trong ngực ra ba lá bùa màu tím, cho Nhậm Trúc, Đậu Đậu cùng bản thân mỗi người một tấm.Nhậm Trúc để ý thấy ba lá bùa này không phải cùng một kiểu, sau khi dán lên, cảm giác tồn tại của anh và Dịch Tiêu phai nhạt đi rất nhiều, giống như đang dùng kỹ năng Chủ nhiệm lớp: Ngụy trang vậy, có điều không kèm theo tác dụng phụ như thời gian càng lâu càng dễ dàng khiến người cảnh giác.

Mà sau khi Đậu Đậu dán lá bùa lên, lập tức đã từ một nhóc quỷ thấy lờ mờ bóng màu đen biến thành một bé trai đáng yêu, khiến cả Đậu Đậu cũng cảm thấy kinh ngạc với nó, sau đó Dịch Tiêu thúc giục: "Nhanh mang bọn này đi, giờ nhóc không gấp nữa?"

Đậu Đậu sực tỉnh, nhấc chân đã chạy thẳng vào trường mầm non.

Bảo vệ cửa nhìn thấy có đứa bé chạy vào nhà trẻ, vội vàng ngăn lại hỏi một câu, Đậu Đậu nói thẳng mình là năm 3 lớp quốc tế, bảo vệ cửa liền cho đi.

Còn dặn dò một tiếng: "Chú ý chút, đừng chạy quá nhanh đó!

Đi học đến muộn còn đỡ hơn là nhóc chạy té!"

Hiển nhiên, bảo vệ cửa vẫn còn mang thiện ý và sự quan tâm dành cho đám trẻ, không hề hay biết nơi mình đang bảo vệ đã xảy ra chuyện đáng sợ và độc ác nhường nào.Đậu Đậu một đường đi thẳng về phía tòa nhà màu vàng.

Nơi đó có thang trượt, trên tường còn vẽ đủ loại nhân vật hoạt hình, trông rất đáng yêu.

Chỉ là, ở trong mắt Nhậm Trúc, Dịch Tiêu, thậm chí cả Bàng Phi, nơi này đã bị oán khí màu đen và luồng khí mặt trái màu xám bao lấy, hiển nhiên, nó cũng không sáng sủa và đáng yêu như màu sắc của nó."

Nhanh lên nhanh lên!

Con mang mọi người qua!"

Đậu Đậu đứng dưới dốc cầu thang, vẫy tay với Nhậm Trúc và Dịch Tiêu.

Vẻ mặt nó kích động nhưng xen chút lo lắng, khiến Nhậm Trúc không khỏi nhanh hơn bước chân.Không bao lâu Đậu Đậu đã dẫn bọn anh lên tầng cao nhất của tòa nhà này, Nhậm Trúc phát hiện này tầng này nhiều thêm một cái cửa sắt ra vào so với ba tầng khác, cộng với vài cái máy theo dõi trên hành lang, tầng này tổng cộng chỉ có ba phòng học, mà hiện tại anh phát hiện cả ba phòng đều có người.Nhậm Trúc lấy điện thoại của mình ra.Dịch Tiêu thì lại khẽ vung tay với mấy cái camera, mắt camera giám sát đã vỡ tung."

Chú ơi mau tới đây!

Tụi nhỏ Ngọc ở đây nè!

Con nghe thấy tiếng khóc của mấy đứa nó!

Chúng ta làm sao đi vào?!"

Nhậm Trúc nhìn cánh cửa bị khóa chặt và nữ giáo viên đứng trông chừng ở cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng, "Đương nhiên là mở cửa đi vào."

Lúc này Dịch Tiêu đã duỗi tay gõ nhẹ cánh cửa đóng chặt kia một cái, một tiếng cạch giòn giã vang lên, cánh cửa khóa cứng đó nháy mắt đã mở ra.

Mà Nhậm Trúc sợ hiệu quả bùa chú không tốt, lại bỏ thêm kỹ năng Chủ nhiệm lớp: Ngụy trang, hai loại hiệu quả chồng lên nhau, tới lúc đi vào rồi bốn người Nhậm Trúc vẫn không bị phát hiện.Nhưng mà, sau khi vào căn phòng học đầu tiên, thầy Nhậm đã bị những gì mình nhìn thấy đâm sâu vào mắt ——Ba gã trung niên bụng phệ lúc này đang ở trong phòng học tùy ý sờ soạng bọn nhỏ, trên tay mỗi người ít nhất ôm hai đứa nhỏ, bọn nhỏ bị bọn chúng dùng lý do kiểm tra thân thể mà thoải mái đụng chạm, thậm chí là xoa bóp, con trai thì còn đỡ một chút, có vài bé gái nhạy cảm cả người đã phát run, nhắm mắt lại không dám nhúc nhích.Mà ba tên đó vẫn tiếp tục trò chuyện."

Ôi bạn nhỏ, thân thể của em không khỏe mạnh lắm, người mềm quá, cũng hơi lùn nữa.

Để thầy sờ nhiều nhiều chút, sau này sẽ càng khỏe hơn."

"Ha ha, Khánh à ông biết lừa người thật đấy!

Trông ông đắc ý kìa, chậc chậc, thân hình đứa bên tôi mới tốt, hơn nữa mặt mũi cũng xinh đẹp!"

"Mấy ông chơi bé gái không có gì vui đâu, bé trai tuổi này cũng rất đẹp mà!

Ha ha."

Ba người tùy ý đùa cợt, mà đám nhỏ bị bọn chúng kiểm tra thân thể vừa không hiểu lại vừa có chút sợ hãi, một khi bọn trẻ có hành vi kháng cự, giáo viên mầm non bên cạnh lập tức nghiêm giọng la mấy đứa, ngược lại những đứa bé nghe lời sẽ được khen ngợi, cứ như vậy, dù đám nhỏ cảm thấy không thoải mái, không thích cũng vẫn im lặng không phản kháng."

Lũ không bằng cầm thú."

Giọng Nhậm Trúc lạnh lẽo, ánh mắt nhìn ba gã kia sắc như dao.

Anh trực tiếp kích hoạt kỹ năng Chủ nhiệm lớp: Giả thiết, mở miệng nói với ba tên kia."

Không biết tại sao ông đột nhiên phát hiện mình đang đứng trong bóng tối, duỗi tay không thấy năm ngón tay, cả tiếng la của ông cũng không ai nghe thấy.

Ông không biết đây là đâu, ông vươn tay bắt lấy thứ gì đó, nó trơn trơn mềm mềm, chỉ là có chút lạnh lẽo.

Nó có thể nhúc nhích, tựa như động vật máu lạnh nào đó.

Ông nhịn không được mà dò dẫm đi về trước, nhưng ông lập tức nhận ra xung quanh có càng nhiều động vật trơn trượt lạnh lẽo như vậy tới gần mình, đến mức bốn phương tám hướng xung quanh và cả trên dưới đều bị chúng bao vây.

Chúng nó trườn bò, dần dần quấn siết lấy người ông, trong giây lát có một ánh sáng chói lóa xuất hiện, ông nhận ra quanh mình đều là lũ rắn to nhỏ đủ mọi kích cỡ đang thè cái lưỡi đỏ tươi."

"Chúng nó siết chặt lấy ông, cắn xé từng miếng thịt trên người ông, ông phát hiện mình dần dần từ một người sống biến thành bộ xương trắng, máu văng tung tóe, thậm chí cả xương cốt cũng cảm nhận được nỗi sợ và nỗi đau không thể nào chịu nổi."

"A a a a a a a ——!!!"

"Rắn, có rắn!!"

"Rầm!"

Ngưu Cải Hoa, giáo viên chủ nhiệm lớp quốc tế 3 đang đứng canh bên cửa sổ hoảng sợ phát hiện, ba ông lớn khi nãy còn thoải mái vuốt ve bọn nhỏ giống như đột nhiên gặp phải chuyện cực kì đáng sợ nào đó, người run như cầy sấy, tựa như bị thứ gì đó trói chặt cả người không thể động đậy, biểu cảm trên khuôn mặt như bị người ta lóc từng miếng thịt, Ngưu Cải Hoa cảm thấy, đời này cô ta chưa từng nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ như vậy bao giờ!Mà sự thay đổi đột ngột của ba ông lớn kia, khiến Ngưu Cải Hoa cảm thấy chung quanh hình như bỗng nhiên trở nên lạnh buốt, giống như có thứ vô hình nào đó đang ở trong bóng đêm nhìn chăm chú vào ả, muốn tổn thương ả.

Cùng lúc đó, đám nhóc vốn còn căng thẳng đột nhiên nhìn thấy ba gã đó giống như mắc bệnh nặng rồi ngã quỵ xuống đất không dậy nổi, cả đám hét lên và khóc trong sợ hãi.Hiện trường trở nên vô cùng hỗn loạn.Nhậm Trúc lại thừa dịp lúc này đi tới phòng học thứ hai, nếu anh đã tới thì sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào tổn thương đám nhỏ.

Tuy rằng anh không phải chuyên gia xử lý khủng bố, nhưng thầy Nhậm phát hiện, chỉ cần đối diện với đám điên không bằng cầm thú này, hắn lập tức có vô số "Giả thiết khủng bố" hầu hạ tụi khốn nạn cặn bã này.Phòng học thứ hai không khác phòng số một là bao, Nhậm Trúc nhanh chóng đổi từ bầy rắn trong bóng đêm thành con nhện, cảnh tượng khủng bố làm ba gã đàn ông vốn đang thỏa thích chơi đùa trong phòng hoảng sợ hét lên, bọn chúng không ngừng lấy tay gãi mặt và cơ thể, trông giống như có thứ nhỏ bé đáng sợ nào đó bò vào miệng mũi đi vào trong cơ thể chúng vậy.Căn phòng thứ ba lại có chút khác biệt, nhưng vẫn khiến người cảm thấy phẫn nộ ——ba vị phu nhân nơi này không phải đang quấy rối bọn nhỏ, mà là dùng kim với đủ mọi kích cỡ đâm bọn nhỏ, nghe tiếng thét và tiếng rên rỉ xin tha, cơn biến thái trong lòng mấy người đó như mới được đến thỏa mãn, cười tươi như hoa.Đây là nụ cười ghê tởm nhất Nhậm Trúc từng thấy.Vì thế ba vị phu nhân này đã bị Nhậm Trúc giả thiết cho đi trên một con đường vô tận tràn đầy bụi gai.

Bọn họ đầu tiên là thét chói tai lăn từ trên ghế xuống ôm lấy chân mình, sau đó bắt đầu lăn lộn không ngừng, vừa lăn lộn vừa kêu thảm thiết, trông cực kỳ đáng sợ.Mãi đến khi xử lý xong ba người này, vẻ mặt Nhậm Trúc mới dễ nhìn một chút.

Cơ mà Bàng Phi đứng xem kế bên dùng khuôn mặt như trông thấy Đại Ma Vương nhìn Nhậm Trúc, có đánh chết cậu ta cũng không tin được là thầy Nhậm còn có một mặt hung tàn như thế.

Ngược lại, Thầy Dịch thấy bạn đời nhà mình mạnh mẽ nhường ấy, vui tới mức nở nụ cười.

Hắn cứ thích mạnh mẽ như vậy đấy."

Anh có thuật ác mộng, có thể khiến người bị hạ gặp ác mộng mỗi tối, nhưng hiển nhiên không xài tốt như cách của em."

Nhậm Trúc cười lạnh một tiếng: "Không sao, pháp thuật của em chỉ hiệu nghiệm khi em ở hiện trường, những người từng tham dự vào việc này, cuối cùng lại dùng quan hệ chạy thoát trừng phạt của pháp luật đó, cuối cùng vẫn cần tới thuật ác mộng của anh tới xử lý, đúng không?"

Dịch Tiêu hết sức đồng tình.Trưa hôm đó, hiệu trưởng trường mầm non Cầu Vồng Sử Diễm biết được ba lớp học kia xảy ra chuyện, trên khuôn mặt vẫn còn lưu giữ nét trẻ trung kia lộ ra biểu cảm không vui: "Những ông lớn bà cả đó lại có yêu cầu nữa?

Bọn họ không biết tôi làm chuyện này cũng có nguy hiểm rình rập à?"

"Không phải hiệu trưởng!

Mấy người đó hình như, hình như điên rồi!"

Sử Diễm cười nhạo: "Cô đang đùa với tôi hả?"

"Không phải, tôi......"

Giáo viên tới báo cáo còn chưa nói xong, bên kia bỗng nhiên truyền tới tiếng la của giáo viên:"Trời ơi!

Hiệu trưởng ngài mau xem Weibo!

Có người đăng video về nhà trẻ chúng ta!!"

"Là đoạn ghi hình trong ba phòng học khách quý kia!!!"

Sử Diễm vốn còn không chút để ý, nghe vậy mặt trắng bệch.
 
Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp - Đả Cương Thi
Chương 85


Sử Diễm chưa bao giờ là người tin vào số mệnh, hay đúng hơn là bà ta chưa bao giờ tin tưởng "Ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ".

Bà ta cảm thấy đó chỉ là cái cớ của những người không có bản lĩnh, nhát gan, không dám đấu tranh cho bản thân mà thôi, mấy người đó cũng không thử mở to mắt nhìn xem, người thành công trên thế giới này có ai mà tay không nhúng chút chàm đâu chứ?

Cho nên, lịch sử làm giàu của Sử Diễm có thể nói cực kỳ đặc sắc.

Nói là trèo lên người giàu đi tới bây giờ cũng không quá lời, hơn nữa mặc dù tới bây giờ, bà ta cũng có quan hệ rắc rối khó gỡ với người địa vị cao cả nào đó, tuy rằng mấy quan hệ đó ở trong mắt ông to bà lớn kia là tội ác tày trời, nhưng Sử Diễm hoàn toàn không để bụng, vì thành công con người ta sẽ phải hy sinh cái gì đó, mà thứ bà ta hy sinh bất quá chỉ là chút "Tôn nghiêm" mà thôi.Nhưng mọi người xem, bây giờ không phải bà ta cũng được người người tôn xưng một tiếng hiệu trưởng Sử, đổng sự Sử sao?

Do đó thể thấy được, người đều là dòng hạ tiện, mặc kệ các người đã từng có quá khứ như thế nào, bây giờ là người ra sao, chỉ cần các người có tiền có quyền, như vậy thì chính là người thắng.

Mà người thắng có thể viết lại quá khứ của bản thân, cũng có thể làm một vài chuyện người thường không dám hoặc là không thể làm.Ba căn phòng học khách quý kia, chính vũ khí sắc bén có thể khiến sự nghiệp tiến thêm một bước do chính bà ta nghĩ ra, mà từ sự nghiệp càng làm càng lớn mấy năm nay càng thêm chứng tỏ được sự hiệu quả của nó.

Tuy rằng có vài phụ huynh cảm thấy không đúng, nhưng có người dìm xuống, mà bà ta lại cho ít tiền bạc an ủi, chuyện rồi cũng qua.Rốt cuộc, con nít mà, cho dù có thông minh cỡ nào đi nữa cũng chỉ là trẻ con, cả nói chuyện còn không rành mạch rõ ràng, những phụ huynh không có chứng cứ kia có thể làm gì được chứ?Vì thế, hiệu trưởng Sử Diễm vẫn luôn kiêu ngạo tới hôm nay, hơn nữa có dấu hiệu càng ngày càng thêm kiêu ngạo hơn.Nhưng hôm nay, sau khi nghe hai tin tức nhân viên báo lên, bà ta bỗng nhiên có một dự cảm cực kì xấu, Sử Diễm cảm thấy ngày lành của bà ta sắp hết.

Hai tin này như một bàn tay tán mạnh lên mặt bà ta, khiến nó sưng to, suýt chút nữa đã tát cho bà ta choáng váng không biết làm sao.Hít sâu một hơi, Sử Diễm dùng móng tay sơn đỏ tươi chỉ vào máy tính: "Mở máy tính, tôi muốn xem cái video kia!

Ngoài ra liên hệ phòng Quan Hệ Công Chúng và đám thủy quân* kỹ thuật kia nữa, nhất định phải dùng thời gian ngắn nhất dìm chuyện này xuống!

Sau đó phong tỏa toàn bộ trường mầm non, tôi muốn nhìn xem là kẻ nào dám ở trên địa bàn của tôi gài bẫy tôi!

Tôi chắc chắn phải lột da, rút gân nó cho chó ăn!!!"

Sử Diễm tựa như Mẫu Dạ Xoa đứng ở đó, khiến người ở trong văn phòng đều cảm thấy sợ hãi.

Rất nhanh đã có người mở video lên, không cần tốn công tìm kiếm, hiện tại cái video này đã đứng đầu trên bảng hotsearch Weibo.Lúc trong video xuất hiện rõ ràng hình ảnh những người nọ dâm ô, ngược đãi bọn trẻ, cho dù tâm lý Sử Diễm có mạnh mẽ cỡ nào đi nữa cũng nhịn không được lạnh run cả người.

Video này thật sự quá rõ nét, nhìn từ góc quay, tuyệt đối là quay ở trong phòng học!

Hơn nữa là nhằm vào mấy người kia, bởi vì khuôn mặt của những đứa trẻ trong video đều được làm mờ, nhưng mặt của giáo viên lạnh nhạt canh giữ bên cạnh cùng vẻ kiêu ngạo, ghê tởm của đám ông lớn kia lại rất rõ nét, hoàn toàn không có đường làm giả."

Mau......

Mau, mau xóa đoạn ghi hình này đi!

Thông báo cho công ty hai trang web lớn kia!

Tốn bao nhiêu tiền cũng phải dìm nó xuống!!"

Sử Diễm một tay chống bàn, run giọng ra lệnh, đầu óc bà ta đang điên cuồng suy nghĩ xem làm sao để giải quyết chuyện này, trước kia bà ta không hề sợ hãi là bởi vì mặc kệ các phụ huynh hoài nghi, kháng nghị ra sao, bọn họ đều không có chứng cứ thiết thực chứng minh con mình gặp chuyện.

Nhưng hiện tại thì khác, những video đó đã bại lộ sạch sẽ mặt tối của trường, đây là chứng cứ đanh thép nhất, bà ta hoàn toàn không thể chối cãi, chứ đừng nói là muốn mọi chuyện xìu xuống.Bỗng nhiên, Sử Diễm đứng thẳng người, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt: "Làm thuỷ quân tập thể ra trận, giả mạo người các ngành nghề khác nhau tới phân tích video này, nhất định phải chứng minh nó là giả!

Nhất định phải khiến mọi người cho rằng đây là có người cố ý hãm hại trường chúng ta!"

Bà ta nói xong liền xoay người tính đi, nhưng cửa phòng đột nhiên mở toang, một bảo an dáng người nhếch nhác vọt vào nói: "Hiệu trưởng không ổn rồi!

Bên ngoài đột nhiên có rất nhiều phụ huynh và phóng viên tới!

Bọn họ muốn xông vào đón con mình về và phỏng vấn, ngoài cổng sắp giữ không được rồi, làm sao đây?!"

Sử Diễm cảm thấy bản thân đã thở không ra hơi, bà ta oán hận nghiến răng: "Nhất định phải ngăn họ lại!

Ngụy, cậu đi theo tôi!"

Nơi này đã không an toàn, những vị phụ huynh đang phẫn nộ đó nếu phát hiện trên người con mình có thương tích thì không biết sẽ làm ra chuyện gì, sự tình đã phát triển theo chiều hướng xấu nhất, nếu như vậy bà ta đành phải đứt đuôi cầu sinh, dù sao mấy năm nay cũng kiếm đủ rồi, hoàn toàn có thể ra nước ngoài tạm lánh một khoảng thời gian, rồi sẽ có lúc Đông Sơn tái khởi!Sử Diễm dẫn theo một thanh niên mặt mày đẹp trai nhưng trông có chút lưu manh nhanh chóng rời đi văn phòng, trông từ phía sau như đang chạy trối chết.

Các giáo viên trong văn phòng hai mặt nhìn nhau, không biết lúc này nên làm cái gì, chỉ là bọn họ chưa kịp suy nghĩ, một đám cảnh sát đã vọt vào, phong tỏa hiện trường, bắt đầu điều tra.Có trời mới biết khi Nhậm Trúc truyền đoạn ghi hình đó lên mạng, toàn bộ internet đã nhấc lên sóng to gió lớn nhường nào vì nó.

Hầu như tất cả những người xem video đều cảm thấy khó tin, mặc kệ là thanh niên trung niên hay là tráng niên lão niên, mặc kệ nam nữ xem xong đều dùng từ ngữ ác liệt nhất đi thăm hỏi chín nam nữ trong video.

Thậm chí các bà các mẹ các chị ở nhà có trẻ nhỏ ngay cả suy nghĩ muốn ăn sống bọn họ cũng có.Toàn bộ cư dân mạng đều nhất trí lên án công khai, hơn nữa có người mau chóng tìm ra thân phận của chín người trong đoạn clip, dưới sự tham gia tích cực của toàn dân, bọn họ muốn nói bản thân không hề tham dự chuyện này cũng không thể —— có người tìm được ghi hình bọn họ từ văn phòng, từ trong nhà đi ra, một đường đi vào trường mầm non Cầu Vồng đăng lên mạng, gián tiếp chứng minh tính xác thực của đoạn ghi hình dâm ô, ngược đãi trẻ em kia.Hành vi tội ác tày đình như thế không chỉ khiến cõi mạng phẫn nộ, cũng dùng thời gian ngắn nhất khiến cho lãnh đạo thậm chí là nhà nước coi trọng, lập tức đã có tổ điều tra đặc biệt được thành lập, hơn nữa nhanh chóng điều tra việc này.

Nhưng khiến các vị lãnh đạo hết sức bực bội là, trải qua điều tra sơ bộ, việc này thế nhưng lại là sự thật.Đây là hành vi tội ác không cách nào thú nhận với dân chúng ngay lúc này!!Cho nên, chính phủ đưa ra thông báo trên Weibo, rằng vụ việc đang được điều tra, hy vọng mọi người có thể lý trí chờ đợi kết quả.

Chính nghĩa có lẽ sẽ đến trễ, nhưng chắc chắn sẽ có mặt!Dân chúng vẫn rất tin tưởng chính quyền, vì thế nhẫn nại chờ hai ngày sau đưa ra kết quả.

Nhưng phụ huynh của những đứa trẻ bị hại lại nửa khắc cũng chờ không được, bọn họ giống như điên rồi, xông vào lớp con mình học trong trường, ôm đứa trẻ kiểm tra từ đầu tới chân.Có phụ huynh trực tiếp nhìn thấy giáo viên đang dùng bạo lực xử phạt đám nhỏ, tức khắc phẫn nộ đánh cho một trận.

Có một điều khiến các vị phụ huynh hơi chút bình tĩnh là, đại đa số các bé không có thương tích trên người, chỉ là khi hỏi có bị kim đâm, bị người xa lạ sờ vào người hay không, câu trả lời của không ít đứa trẻ lại khiến các bậc cha mẹ chỉ muốn ăn tươi nuốt sống đám người đó.Đến nỗi phụ huynh của lớp quốc tế 1 2 3 kia, đã không phải suy nghĩ trong đầu muốn làm gì nữa, lúc bọn họ nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của con mình hiện giờ, phụ huynh nữ lập tức rơi nước mắt, mà những phụ huynh nam tính tình nóng nảy đã lấy dao gọt hoa quả mình mang theo đâm mấy "giáo viên" còn đang nằm trên đất kêu gào, khi máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, suýt nữa đã hù chết các vị cảnh sát chạy tới, thiếu điều nổ súng mới có thể ổn định tình hình."

Chúng ta muốn một lời giải thích!"

Một phụ huynh nam trẻ tuổi mang mắt kính gằn từng chữ: "Không thể bỏ qua cho đám khốn kiếp này!"

Sắc mặt các phụ huynh còn lại cũng không khác mấy.Trưa hôm đó, gần như phải điều động một nửa lực lượng cảnh sát mới ngăn chặn được cuộc bạo động của phụ huynh.

Tổ điều tra đặc biệt vừa gia tăng thẩm vấn, vừa tìm kiếm tung tích hiệu trưởng Sử Diễm.

Bất luận như thế nào cũng phải bắt lấy hiệu trưởng, bên trên đã có lệnh, chuyện này cần phải dùng tốc độ nhanh nhất và thái độ nghiêm túc nhất xử lý, tuyệt đối không thể lấy công mưu tư, làm việc thiên vị.

Nhưng cho dù tổ điều tra tìm kiếm thế nào, cũng không tìm được tung tích Sử Diễm.Ngay lúc Lý Nguyên Bá – người phụ trách tổ điều tra cảm thấy cần phải điều động Thiên Nhãn và phong tỏa sân bay, cậu cảnh sát trẻ vẫn luôn đi theo anh ta xông vào, vẻ mặt rất kì quái:"Đội trưởng Lý!

Su, Sử..."

"Xui cái gì mà xui!

Còn sợ anh mày chưa đủ xui à?!"

"Không phải!

Là Sử Diễm tự mình tới!"

Lý Nguyên Bá híp mắt: "Bà ta tự mình tới?

Tới đầu thú?

Ha, cho dù bà ta tính đầu thú, lần này chắc chắn không có khả năng chạy thoát."

Kết quả cậu cảnh sát vẻ mặt rối rắm, ngẫm nghĩ: "Không phải tự thú, hình như là điên rồi......"

"Bà ta muốn giả điên?!

Hừ!

Thứ không bằng cầm thú đó, còn tưởng rằng mình có thể thoát tội?"

Lý Nguyên Bá hùng hùng hổ hổ xông ra ngoài, sau đó vẻ mặt hoảng hốt đứng như trời trồng——Ngay trong sảnh lớn cục cảnh sát, một người mặt mày hoảng sợ ngồi ở chỗ kia, trong tay bà ta cầm con dao nhỏ, đang ở không ngừng cắt thân thể của mình, vừa cắt còn vừa kêu: "Đám quỷ nhỏ chết bầm tụi mày!

Mau cút ra khỏi người tao!

Tao không sợ tụi mày đâu!

Đừng mơ tưởng bám vào người tao, tao sinh ra vào ban ngày đấy!

Hơn nữa tao có tiền có quyền, xem tụi mày như công cụ thì thế nào?

Tụi mày chết cũng chết rồi, còn muốn đối đầu với người sống là tao đây?!

Đi chết hết đi!!"

Nói xong câu kia, Sử Diễm cầm dao đâm sâu vào lòng bàn tay.

Động tác và thần thái hung ác nham hiểm lại điên khùng đó khiến Lý Nguyên Bá nhìn mà trong lòng lành lạnh.

Má nó phải điên éo đâu, bị quỷ ám thì có!Có điều sau khi hồi thần, Lý Nguyên Bá lau mặt một cái, hừ một tiếng thật mạnh với bà ta, đáng đời bà bị quỷ ám!

Làm nhiều chuyện táng tận thiên lương như vậy bà không bị ám ai bị!!!Hai ngày sau, trên trang web xuất hiện báo cáo điều tra của chính phủ.Đầu tiên trải qua thẩm tra, trường mầm non Cầu Vồng quả thật có chuyện học sinh bị ngược đãi và dâm ô, những người có liên quan đều đã bị bắt giữ, đồng thời cũng sẽ bị khởi tố, chịu trách nhiệm hình sự.

Theo sau đó là danh sách mười mấy giáo viên mầm non điều tra được.Tiếp theo, chín nhân viên chính phủ tham gia vào vụ việc này đã bị cách chức, hơn nữa cũng sẽ bị khởi tố.

Đến nỗi còn ai khác tham gia vào hay không, tổ điều tra sẽ tiếp tục điều tra, tuyệt đối không bỏ dở nửa chừng. hiệu trưởng Sử Diễm đã bị bắt giữ, bà ta thành thật thú nhận hành vi phạm tội của mình, bởi vì là người tổ chức cùng đầu têu, nên ít nhất sẽ bị phán 20 tù trở lên, thậm chí là tù chung thân.

Chính phủ tuyên bố tuyệt đối sẽ không nhân nhượng trong chuyện này, một khi phát hiện, nhất định trừng phạt nghiêm khắc.Cuối cùng, những đứa trẻ bị hại đều sẽ nhận được bồi thường và chăm sóc tâm lý riêng biệt, quốc gia sẽ nỗ lực bảo đảm các em trưởng thành khỏe mạnh, ngoài ra cũng kêu gọi mọi người chú ý nhiều hơn vấn đề tâm lý trẻ em và những hành vi phạm tội liên quan, hy vọng tất cả cùng nhau nỗ lực, xây dựng một ngôi nhà an toàn và tốt đẹp cho con trẻ!Báo cáo điều tra vừa đăng lên, dân chúng chờ đáp án đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, đám người coi trời bằng vung đó rốt cuộc cũng nhận được trừng phạt thích đáng, chỉ là vẫn là có rất nhiều cư dân mạng cảm thấy khó chịu.

Cho dù đám người xấu kia đã bị bắt giam bỏ tù, nhưng vẫn không thể bình ổn sự phẫn nộ của họ, thẳng đến khi trên mạng lưu truyền "Video bị quỷ ám" của bọn người kia.Trong đoạn ghi hình có thể nhìn thấy gồm cả hiệu trưởng Sử Diễm cùng đám người từng cao cao tại thượng, ác độc ghê tởm kia giống như đang gặp phải chuyện vô cùng đáng sợ khủng bố nào đó, một đám thét chói tai cào cấu bản thân, hoặc là đâm đầu vào tường, lớn tiếng khóc kêu quỳ xuống đất xin tha, trường hợp thê thảm đến mức khiến không ít người cảm thấy hả giận, càng có người trực tiếp vui vẻ vỗ tay khen hay.

Nhưng chờ mọi người thỏa mãn rồi, xem lại những đoạn ghi hình nọ, bỗng nhiên cảm thấy cả đoạn phim đều lộ ra một loại cảm giác đáng sợ kỳ lạ.#Cứ cảm thấy đám người đó bị tiểu quỷ bám vào người##Bị quỷ ám chắc luôn!##Dừa!

Thiện ác rồi cũng có báo, lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát, không tin ngẩng đầu xem, trời xanh tha cho ai! ##Sống không bằng chết chắc cũng thế thôi nhỉ?##Trẻ em có thiên thần bảo hộ đấy##

Sau này tui nhất định sẽ làm người tốt# rất nhiều chủ đề Weibo đều bởi vì video này mà trồi lên, trong đó hot nhất chính là chủ đề #

Sau này tui nhất định sẽ làm người tốt#.Nhậm Trúc lướt điện thoại, khóe miệng khẽ cong, mặc kệ là bởi vì lương tri chưa mất, hay chỉ vì sợ hãi thôi cũng được, tóm lại chỉ cần mọi người không nghĩ tới làm chuyện ác nữa, vậy chẳng phải đã đạt được mục đích rồi sao?*Thủy quân: Thuỷ quân là những người nhắm vào một thông tin, nội dung đặc thù nào đó rồi đưa ra ý kiến, được viết bằng ngôn ngữ mạng.

Những kẻ này thường hoạt động trên các trang web mua bán, diễn đàn, mạng xã hội, tất cả mọi ngóc ngách trên Internet đều có thể có thuỷ quân.

Bọn họ nguỵ trang thành cư dân mạng bình thường hoặc người tiêu dùng, đưa ra những nhận xét, ý kiến gây ảnh hưởng tới đối tượng mà họ nhắm tới.

Nguồn: https://kenh14.vn/thuy-quan-o-bat-ke-thi-truong-nao-cung-la-hanh-dong-xau-xi-20190207182304257.chn
 
Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp - Đả Cương Thi
Chương 86


Khoảng gần một tháng sau vụ trường mầm non Cầu Vồng mới dần dần lặng xuống, quãng thời gian đó lại có không ít ông lớn bị tổ điều tra chính phủ phanh phui ra, công khai xử tội, một tháng này mọi người ngày nào cũng nhìn thấy tin đám khốn nạn kia bị trừng phạt, cơn tức trong lòng cũng coi như nguôi ngoai ít nhiều.Hơn nữa một hai tháng gần đây lại liên tiếp có tin tức lớn bùng lên, vì lý do bảo vệ bọn trẻ và một vài nguyên nhân khác, mọi người cũng dần không nhắc tới nữa, mà là chuyển qua xem mấy tin nóng khác.Trong mớ tin tức kia, xếp hạng nhất tới vài lần chính là tiêu đề của một hotsearch —— Quỷ có thật sự tồn tại hay không?Phái khoa học và phái thần quỷ học cãi nhau inh ỏi trên Weibo, phái khoa học dùng khoa học giải thích gần hết mấy ví dụ mà phái thần quỷ học đưa ra, phái thần quỷ lại khịt mũi coi thường phái kia, cho rằng bọn họ thiển cận.

Nhưng người phái khoa học lại cho rằng, người phái thần quỷ mỗi ngày lầm bà lầm bầm tâm thuật bất chính!

Dù sao người hai phái này mỗi ngày đều phải chửi nhau một trận, ai cũng không thuyết phục được ai, quần chúng ở ngoài đứng hóng hết sức nhiệt tình.Sau đó, bình luận của một tài khoản Weibo bị đẩy lên đầu.@Mèo là mèo thần (kinh): 【 Các ngài từ từ tranh luận, có thể nghe kẻ hèn này nói một câu được không?!

Phía tây nhà tôi có một con đường nhỏ, muốn về nhà tôi phải đi qua đó, mỗi lần học xong tiết tự học buổi tối đi về tôi đều nghe thấy tiếng cười của con nít ở đó!

Có phải là đường đó có ma không?!

Lúc đầu tôi còn tưởng là mình gặp ảo giác, nhưng đêm qua lại cực kì đáng sợ!

Lúc tôi sắp sửa bước vô con đường đó, tiếng cười đột ngột biến thành tiếng khóc của trẻ con, còn bảo tôi mau chạy đi, đừng đi con đường này!

Tôi sợ tới mức cắm đầu chạy, hôm nay lại nghe nói có một nữ sinh đại học mất tích trên con đường đó!

Cầu các bậc thầy phái khoa học và phái thần quỷ giải thích thắc mắc cho tôi được không?!

Rốt cuộc là ảo giác hay thật sự có quỷ?

Giờ tôi cảm thấy mặc kệ là người hay quỷ đều cô cùng đáng sợ, hoàn toàn không dám đi con đường kia nữa! 】@Khoa học là chân lý: 【 Chủ thớt được người phái thần quỷ mời tới đúng không?

Trên thế giới này làm gì có ma quỷ, quỷ quái đều là thói hư tật xấu của con người, tiếng cười kia chắc là có trẻ con chơi đùa bên vệ đường, mỗi ngày lúc chủ thớt về nhà thì vừa hay đứa bé kia ra đó chơi mà thôi.

Đến nỗi tiếng khóc đột ngột đêm qua, có thể là do nhìn khung cảnh đáng sợ trong rừng nên sợ phát khóc, cho nên mới kêu lên.

Chốt lại là chủ thớt tự mình dọa mình mà thôi. 】@Huyền học luôn đúng*: 【Ha, quỷ hồn rõ rành rành như vậy cũng có thể bị bẻ thành con nít thật, lầu trên không chỉ cứng đầu cứng cổ, mà đầu óc còn có vấn đề nữa!

Bộ tưởng @Mèo là mèo thần (kinh) là đồ ngu hả?

Có phải trẻ con thật hay không bộ người ta nghe không ra à?

Nếu là trẻ con sống ở gần đó ra chơi, sao chủ thớt có thể không nhìn thấy?

Hơn nữa nếu chỉ chơi ở gần đó thì nói chuyện 'bên tai' kiểu gì?

Cho nên, đây tuyệt đối là một tiểu quỷ!

Phỏng chừng nó và @Mèo là mèo thần (kinh) có quan hệ gì đó, mới có thể c cảnh báo chủ thớt, còn đón chủ thớt tan học. @Mèo là mèo thần (kinh), chủ thớt đừng quá sợ hãi, đôi khi người còn đáng sợ hơn cả quỷ nữa.

Tiểu quỷ này theo chủ thớt nhiều ngày như vậy mà vẫn không làm hại chủ thớt, đã chứng tỏ rằng nó không có ác ý, thiết nghĩ chủ thớt nên nghĩ cách đề phòng kẻ bí ẩn trên con đường đó đi. 】Vì thế, phái khoa học và phái thần quỷ lại bắt đầu xé áo nhau.Mà Trịnh Thán đọc bình luận của @Huyền học luôn đúng, cảm thấy chuyên gia phái thần quỷ này tám chín phần mười nói đúng trọng điểm, trong lòng cũng hơi yên tâm chút.

Do vấn đề thể chất, từ nhỏ đến lớn cậu ta khá e sợ yêu ma quỷ quái, nhưng cậu ta cũng có chút tin tưởng trên thế giới này có ma quỷ, tuy nhiên lần này lại biểu hiện rõ ràng như thế, làm cậu có hơi hoảng.

Cũng may con quỷ kia không có ác ý với cậu ta, cậu ta vẫn có thể an tâm đi học.

Chỉ có điều, mặc dù xác định nó không có ác ý, cậu học sinh cấp 3 với lòng hiếu kỳ tràn đầy này lại bắt đầu nghĩ xem tiểu quỷ đó là ai, chuyện nữ sinh viên mất tích đó là sao.Tối hôm nay, Trịnh Thán học tiết tự học xong, nghĩ tới việc bản thân còn phải đi qua con đường nhỏ kì quái có người mất tích kia, trong lòng cứ cảm thấy bất an, tuy rằng cậu ta tự xưng mình là đàn ông sức dài vai rộng, nhưng ngó cái tướng như cây sào đồ và cánh tay như que củi khô của mình, cảm thấy mình chơi không lại tội phạm giết người đâu, cho nên lúc nhìn thấy bạn tốt của mình, bạn Trương Liên Phi đô con như gấu nào đó, Trịnh Thán không chút do dự nhào tới: "Đại Phi!

Tối nay mày qua nhà tao ngủ ha?

Tao mời mày ăn ta Häagen-Dazs và KFC quý giá của tao!"

Dạo gần đây bởi vì giải quyết xong chuyện Bàng Phi và làm hòa với cha mình nên tâm trạng Trương Liên Phi vô cùng vui vẻ, nghe Trịnh Thán mời, suy nghĩ một chút cũng đồng ý.

Dù sao tối nay ba cậu ta lại đi bàn chuyện làm ăn, một mình ở nhà cũng chả có gì vui.

Hơn nữa được bao ăn ngu gì không đi?

Có điều......Trương Liên Phi nghi ngờ nhìn Trịnh Thán: "Trịnh than đá, mày đang âm mưu gì đúng không?

Tên vắt cổ chày ra nước mày sau nay đột nhiên hào phóng thế?

Mời tao ăn Häagen-Dazs, còn mời tao ăn cả KFC?

Nói thật không tao đấm mày đấy!"

Trịnh Thán nghe vậy đột nhiên nghẹn lại, sau đó cậu ta hơi có chút chột dạ khụ một tiếng: "Thằng này mày nói gì thế!

Bộ tao là người như vậy hả?!

Chẳng qua tao thấy mấy nay tâm trạng mày tốt, không buồn bực nhìn ai cũng muốn đấm như hồi trước nên muốn chúc mừng mày thôi!

Mà mày nghĩ tao vậy đấy."

Trương Liên Phi nghe Trịnh Thán nói vậy lập tức cảm thấy có chút ngượng ngùng, cậu ta quàng vai Trịnh Thán: "Anh em tốt!

Vẫn là mày quan tâm tao!

Đi, tối nay không ăn mạt nhà mày tao với mày không phải anh em!"

Trịnh Thán nghe xong quả thực khóc không ra nước mắt, cậu ta sống dễ dàng lắm à, vì tìm bảo tiêu, phải trả giá bằng Häagen-Dazs và KFC của mình đấy!

Hy vọng tối nay tội phạm giết người kia tới, sau đó tên đô con như gấu từng học đấm bốc này đấm bay luôn!Vì thế Trịnh Thán và Trương Liên Phi cùng nhau đi về nhà cậu ta, dọc theo đường đi hai người vừa nói vừa cười có vẻ rất vui sướng, chỉ là lúc đi đến rừng cây nhỏ đen nhánh cách nhà Trịnh Thán không xa, Trương Liên Phi rõ ràng phát hiện thân thể cậu ta cứng đờ, sắc mặt đều thay đổi."

Sao vậy?"

Trương Liên Phi sửng sốt hỏi, "Trông mày như bị ai thọc cúc ấy?

Ngó cái mặt kìa."

Trịnh Thán run rẩy khóe miệng, thiếu điều muốn đấm cho thằng nhãi này một đấm: "Con đường này tối quá, hơn nữa nghe nói ngày hôm qua có một cô gái đột nhiên mất tích ở gần đây.

Cho nên tao mới nghĩ là nên cẩn thận một chút!

Nói không chừng trên đường đột nhiên nhảy ra tên côn đồ đánh người nào đó, lúc đó phải trông cậy vào mày rồi!"

Trương Liên Phi nghe vậy đầu tiên là lắc lắc cánh tay cơ bắp của mình, sau đó mới nhận ra: "Ê thằng kia, mày sợ đi qua đây một mình cho nên mới rủ tao về chung đúng không?!

Còn nói chúc mừng tao!"

Trịnh Thán tằng hắng hai tiếng: "Mày đừng đổ oan tao nhá, tao tính chúc mừng mày thiệt mà.

Chẳng qua hai ngày nay con đường này hơi mất an ninh mà thôi!

Rồi mày có ăn không?

Không ăn thì dẹp!"

Trương Liên Phi nghĩ thầm tới cũng tới rồi, sao bỏ ngang được?

Thế là đi vào con đường kia, vừa đi vừa hừ hừ: "Mày muốn rủ tao theo bảo kê mày thì có, mày coi đàn ông con trai, tướng tá như cái sào phơi đồ thì thôi đi, đã vậy còn sợ tối, tao......

Đù!!"

"Tiếng gì vậy?!"

Trương Liên Phi đang nói, bỗng nhiên giống như bị ai đạp một chân, đột nhiên lui về phía sau một bước, sau đó cảnh giác nhìn xung quanh, sắc mặt rất khó xem.

Trịnh Thán vốn kéo Trương Liên Phi lại đây đối phó người bí ẩn kia, không ngờ tới tên đô con Trương Liên Phi này sẽ đột nhiên căng thẳng như vậy, lập tức cũng quýnh quáng theo: "Sao sao?

Mày nghe thấy gì hả?"

Tâm trạng Trương Liên Phi giống như cái meme Sparta, rõ ràng cậu có thể nhận thấy được chung quanh trừ Trịnh Thán ra không còn ai khác, nhưng lại nghe thấy tiếng trẻ con gần trong gang tấc, âm thanh có vẻ rất khẩn trương, còn mang theo tiếng khóc nức nở.【 Đừng đi tới nữa!

Chạy mau chạy mau!

Nó theo dõi hai người rồi!!

Chạy mau đi! 】Trương Liên Phi nghe tiếng mà đau đầu không thôi, cậu ta kéo Trịnh Thán lui về phía sau vài bước, sau đó trong sự khẩn trương của Trịnh Thán mở miệng hỏi: "Mày có nghe thấy tiếng con nít khóc không?"

Rồi Trương Liên Phi thấy mặt thằng nhãi này trắng nhách."

Mày cũng nghe thấy?!"

Trương Liên Phi trực tiếp đen mặt: "Mày......

Rốt cuộc chuyện này là sao?!"

Trịnh Thán thấy Trương Liên Phi nghiêm túc như vậy cũng hoảng, cậu ta vừa tính nói chuyện mà mình gặp mấy ngày này cho Trương Liên Phi, Trương Liên Phi lại bỗng nhiên cảm thấy nguy hiểm rợn tóc gáy, tức khắc kéo Trịnh Thán chạy biến: "Nơi này không an toàn, về nhà tao rồi nói!"

Mãi đến khi ngồi xe taxi về tới nhà Trương Liên Phi, Trịnh Thán mới thở dài nói ra việc mình gặp phải và phỏng đoán của cậu ta, Trương Liên Phi nghe xong quả thực không tài nào diễn tả được cái tâm trạng chết tiệt này của mình, sao mà bạn thân của cậu thằng nào thằng nấy cũng dính mấy chuyện huyền bí vậy?!

Cơ mà may cái là trong sự kiện siêu nhiên trước đó cậu ta đã quen biết hai đùi vàng, chuyện này hẳn là không khó giải quyết.

Nhưng giờ nói cho Bàng Phi chắc là hợp lý nhất.Vì thế Trương Liên Phi nghiêm túc nhìn Trịnh Thán, Trịnh Thán bị nhìn chằm chằm tới nổi da gà: "Gì?"

"Vậy là mày tin trên thế giới này có ma?"

Trịnh Thán ngẫm nghĩ, sau đó thận trọng gật đầu: "Đúng vậy."

"À, vậy được rồi, lát nữa đừng giật mình nhá."

Trương Liên Phi nói xong liền gọi điện tới nhà họ Bàng.Nửa giờ sau, lúc Bàng Phi sống sờ sờ xuất hiện trước mặt Trịnh Thán, Trịnh Thán trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, sau đó, ngất.Bàng Phi: "......"

"Chậc, thằng quỷ này vẫn là nhát gan như vậy!

Méo ra dáng đàn ông tí nào!"

Trương Liên Phi gật đầu: "Ờ.

Mà sao mày tới nhanh vậy?

Không phải mày thành quản gia và linh sau lưng của đại sư hả?"

Bàng Phi mắt trợn trắng: "Bộ mày bị ngu hả!

Cho dù có là đại sư, cũng phải có sinh hoạt ban đêm đấy ba!

Chủ nhân và thầy tao đương độ xuân xanh, đêm dài đằng đẵng, đương nhiên phải bồi dưỡng tình cảm rồi.

Bố mày không làm bóng đèn nhá."

Trương Liên Phi: "......"

Đột nhiên cảm thấy như bị tọng cơm chó, tứk!"

Rồi, vô vấn đề đi."*Nguyên văn: 玄不改非**Meme sparta:
 
Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp - Đả Cương Thi
Chương 87


第87章 这个世界不科学  张连飞被强塞了一口狗粮, 觉得心情不怎么美妙, 于是在说郑碳遇鬼这件事情的时候声音阴测测的, 颇有一种想要吓到庞飞的想法。  然而,跟一个本身就是鬼的人说鬼故事, 哪怕这个故事再吓人,它也是吓不到鬼的。所以, 当张连飞声情并茂的讲完这个故事的之后, 看到的就是庞飞那一张冷漠的脸。  张连飞十分不满:"你怎么这个表情?!这难道不是一件很可怕的事情吗?"  庞飞哦了一声:"我觉得这是一件很正常的事情。你看到我之后难道还没有改变你的三观?这个世界上到处都是鬼,之前我还是一个恶鬼呢,那条小路上多一个索命的恶鬼又怎么样?这是多么寻常的一件事情。只不过不知道那个鬼本领大不大?如果本人很大的话,那我可能解决不掉, 只能让主人或者老师出马了。"  张连飞想了想,觉得庞飞说的话很有道理, 确实, 他都已经亲眼见到庞飞这鬼家伙了, 还怕什么恶鬼拦路?"那你明天晚上和我们一起去那条路看看呗?到时候我们请你吃哈根达斯和全家桶!"  庞飞呵呵一声:"至少五顿。"  "你这是打劫啊!"此时之前晕过去的郑碳已经醒过来了, 醒过来的他似乎已经接受了小伙伴的死而复生,并且非常不满他趁火打劫的行为。  庞飞特别干脆的耸耸肩:"好啊,不吃就不吃,反正我明天还有很多事情要做呢。"  郑碳嘴角一抽,太过分了, 这是有恃无恐!  "你、你这个坑货!五顿就五顿!你要是没法给我解决问题, 我一定把你全身上下都贴满符!"  庞飞笑了笑, 贴就贴呗, 反正市面上卖的那些符纸几乎全是假的。  三人说定明天晚上九点半一起去那条路看一看,然后庞飞吃了张连飞藏在冰箱里的一只烤鸭,才心满意足的离开。张连飞非常不爽的掐着郑碳的脖子:"明明是你请我吃饭,最后竟然还让我赔了一只烤鸭!未来一个月我就跟着你混零食吃了!你就等着被我吃穷吧!"  郑碳歪着脑袋想:老子未来一个月都不吃零食,看你怎么办!  第二天,庞飞跟易霄和任竹报告了这件事情,虽说他决定晚上去独自面对那个疑似恶鬼的人,但是他现在也不过是刚刚修炼一个月不到的式鬼而已,万一碰上那些老鬼大怨灵什么的,他不一定拼得过搞不好还会连累两个好友,所以想要看看衣食主子怎么说。  易霄估计是上辈子把他爱管闲事、喜欢瞎操心、话唠的特性全都消耗光了,所以这辈子完全是一个大写的冷漠,对于这种事情半点都不关心,所以他连吱一声都没有。不过任老师还是一个爱操心的人,这辈子的要求是拯救恶鬼来着,他拯救了一个庞飞、拯救了一个窦豆也不知道任务进度过了多少?如果这个恶鬼也是其一的话,他还真得去看看。  【滴,系统友情提醒,您已经拯救了两个恶鬼,任务进度为百分之二。】  "噗!"  任老师听到系统提示音的时候正在喝水,听完这事之后他差点儿喷了庞飞一脸。  "怎么?"易霄顿时就看了过去,任竹摆了摆手,觉得自己特心累:"没事,反正明天我也没事,我也跟过去看看吧。"  庞飞顿时就喜笑颜开,有任老师坐镇,不管是牛鬼蛇神还是恶鬼怨灵,他都不怕不怕啦!易大师不怎么高兴:"你在家呆着看我炼宝。"  任竹在心里呵呵一下,他也想这样啊,可谁让他的任务进度只进了百分之二呢?!如果按照系统的算法,他这辈子至少要拯救一百个恶鬼才能算是完成任务啊!虽说有了易大师,消灭恶鬼是很简单的,但系统要求的是拯救,那就不光是暴力消灭能够完成的了,所以,任老师只能叹口气亲力亲为了:"总是闲着也不是办法,我还是找点事情做吧。反正如果事情我做不到的话再找你也行,我办完事就会回来的,你也不用担心。"  易霄经过了激烈的心理斗争,最终觉得一个好老攻不应该限制伴侣的兴趣爱好和自由,虽说他非常想这么做,但为了长久的幸福来看,暂且先让他去耍吧。"早去早回。打不过就跑,我在呢。"  任竹微微一笑,"嗯。"  庞飞:"......"又被强塞狗粮,我都习惯了,我现在就想找一个漂亮女鬼偶尔谈谈恋爱约约会什么的,可惜漂亮女鬼好难找。  晚上九点,庞飞和任竹从家出发,在九点半的到达了郑碳家附近的大田路,并且直接看见了已经等在那里的郑碳和张连飞。两个人见到庞飞竟然还拉着一个看起来就非常可靠稳重、越看越像他们年级主任的人一起来,心情纠结中又带着些庆幸,总觉得有老师一起来处理这件事情,真是太好了。  "这是任老师。非常非常厉害的老师!"庞飞介绍。  郑碳和张连飞赶紧站直问好:"老师好。"  任竹笑眯眯地:"嗯,走吧,我们去看看那条路上到底有什么玄机?总不能影响到周围的人的生活。"  郑碳顿时就觉得这位老师好可靠,走上前就分享了他今天打听到的消息:"任老师,今天好像又有一个人在这附近失踪了,这次是一个男生。不过大家都怀疑他是在旁边的那个湖边失足落水的,可我就觉得肯定是在这条路上。老师,我带了很多符纸呢,你说那会是一个什么样的恶鬼呢?"  任竹摇头:"在没有亲眼看到事实之前,什么样的猜测都是无用的。我们还是一起过去看看吧,那样就知道了。"  说完任竹就直接抬脚往前走,不过同时他也开启了班主任的明察秋毫和班主任的伪装技能,技能一开,他就发现前面的前面的这条小路周围被淡淡的黑气包裹着,这黑气倒没有之前七彩幼儿园那里的浓重,但黑气之中似乎还透着点奇怪的香味,多闻一会儿就会有种头晕目眩的感觉。  任竹正在想这香味到底是什么的时候,忽然看到一个小孩扑到了他的面前,对着他挥舞着手道:"快离开这里!里面的妖怪马上就要成型了!它会出来吃了我的,它吃了我之后就要吃你们了!不能让它吃郑碳哥哥!你们快点走快点走啊!"  很显然不论里面那个到底是妖怪还是鬼,眼前的这个确定就是一个上小学的鬼娃了,不过这一次或许是人多的原因?他倒是说出了更多的话,郑碳听到自己的名字在耳边响起,惊疑不定的看了看四周,任竹好心地给他指了自己的前面,郑碳才半信半疑地走上前:"你是谁啊?是鬼吗?"  那小孩儿见到郑碳显然很开心,他原地转了一圈儿:"我是瓜瓜啊!郑碳哥!你总是带着我在这里打弹弓呢!你不记得我了吗!"  郑碳听到这话想了一下,然后啊了一声:"丁瓜瓜!!"  在郑碳叫出丁瓜瓜的名字的瞬间,这小子就出现在了郑碳和张连飞的面前。当然,多亏了易大师的显形符。  "煤炭哥!"  郑碳好好的看了看丁瓜瓜,心里很有些感叹,这小子是去年在湖边玩的时候落水而亡的,为此丁家父母伤心的直接搬离了这个地方。郑碳很有些疑惑:"瓜瓜啊,你为什么留在这里?不跟着你父母一起走啊?"  丁瓜瓜听到这话小嘴撇撇,一副要哭的样子:"我、我走不了。"  张连飞在旁边插嘴:"他难不成是个地缚灵?"  郑碳踹了死党一脚,"瓜瓜,你不用担心,等过了今天晚上之后我就去找一位精通佛法的大师给你超度,让你下辈子投个好胎当个富二代。你说说里面那个到底是什么东西?什么马上就要成型了?这两天在这周围失踪了两个人,你知道那两个人在哪里吗?他们是不是被里面那个东西给吃掉了?"  丁瓜瓜对于郑碳显然是很友好的,他想了想郑碳问的问题,一个一个开始回答:"我也说不清里面那个是什么东西,但是它一开始是比我还弱小的,可它可以吃小动物补充能量,它吃了半年就变得和我差不多了,之后它开始吃比较大的东西,慢慢的就越吃越大把这个林子都占满了,它之前也想吃我,但它吃了我之后好像不消化,就不管我了。从一个月前开始,它好像开始吃人了,它吃过人之后力量增长的非常快,我能够感觉到,如果再让它吃三个人,他就可以把我也吃掉了。"  郑碳和张连飞听的心里直发怵,两人都忍不住望向前面黑漆漆的道路和小树林。丁瓜瓜这个时候开口:"郑碳哥你还是赶紧离开吧,它好像已经发现你们的存在了,就要过来吃了你们了!"  郑碳和张连飞齐齐看向任竹,任老师想了想,从地上捡起一块板砖。  当那个张牙舞爪的东西从黑暗中咆哮着冲过来的时候,任竹对着自己的板砖说了一句:"假设,你现在是一块砸出去就重达一吨的板砖,什么东西都逃不过你的镇压。"  郑碳、张连飞:"???"  然后任老师非常帅气的抬手、抛出,那正常大小的板砖就呈抛物线的直接砸到了对面那大黑团的疑似脸上,然后,碰的一声!  地面被砸出一个大坑。坑中,刚刚凝聚成魔物的鬼蜘蛛被压的直伸腿。  丁瓜瓜:"天拉鲁!"  郑碳、张连飞:!!!  我们一定是看到了假的板砖!!那怎么可能是板砖,那分明就是一块合金重钢板啊!!  【滴,恭喜宿主成功开发新武器:班主任假设的板砖(其他)。】
 
Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp - Đả Cương Thi
Chương 88


第88章 这个世界不科学  眼睁睁的看着一块板砖发挥出了钢板的作用, 郑碳和张连飞有那么一瞬间都不太相信自己的眼睛觉得他们搞不好是被怪物给弄出了幻觉, 但有什么样的怪物会用幻觉把自己变的很狼狈?难道这怪物是想要降低他们的戒心然后再一举击破他们?!  可惜他们两个等了许久,也没有等到怪物大发神威,那个黑漆漆的一团看起来有很多腿的东西从开始到现在都是被一块板砖给死死地压住,怎么也起不来。  任老师对于这样的效果非常满意, 把班主任的假设和班主任的粉笔(板砖)给加到一起, 绝对是不止两倍的好效果。  "瓜瓜过来看一看, 这个黑色的大毛蜘蛛是不是就是你所说的那个怪物?"  任竹对着瓜瓜招了招手, 瓜瓜快速的上前看了一眼, 然后点头:"就是它!它吃了好多人了!这位厉害的老师,你快点把它给处理掉吧!"  旁边的郑碳和张连飞都跟着点头:"这玩意都害死了好几个人了,怎么说也得把它给弄得魂飞魄散才行!"  然而任竹好半天都没有动,不是,他不想把这个东西给弄死, 问题是他顶多算是有比较不错的对付妖魔鬼怪的技能而已, 怎么驱魔驱鬼他还真不清楚。  这个时候, 一直在旁边默默地当一个壁花鬼的庞飞总算有用武之地了, 他一步一步的走上前,对着任竹咧开了自己的嘴巴:"任老师,我可以解决掉这东西!不过过程可能有些不太好看,你们几个都回避一下怎么样?"  任竹想到庞飞的本体觉得回避很有必要, 就拉着脸上还有点好奇之色的丁瓜瓜走到了旁边背对着庞飞。不过郑碳和张连飞觉得他们男子汉大丈夫, 有什么事见不得?还有什么是比这张牙舞爪的鬼蜘蛛更可怕的东西的吗?!  半个小时之后, 一脸菜色的郑碳和张连飞脚步虚浮的走到任老师旁边, 觉得自己刚才真是傻得天真可爱。  "我就说需要你们回避一下么,你们偏偏不听,这能怨得了谁呢?没事,反正刚好可以借此少吃点饭权当给你们两减肥了。"  于是郑碳非常悲愤的吼:"我这么瘦我还减什么肥?!"  庞飞想了想:"为了骨感美?"  郑碳愤怒的踹飞了旁边的一个石子儿。  任竹转身看向庞飞:"那东西解决了?"  庞飞满足的摸了摸肚子:"美味大餐,就是有点儿咸。"  任老师想到那个看起来乱七八糟的不成形的大鬼蜘蛛,嘴角微抽:"好了,问题解决了,现在也已经不早了,都各自回去休息吧。"  张连飞闻言迅速拉着郑碳:"你说过请我吃哈根达斯和全家桶的!昨天都被你逃掉了一次了,今天绝对不能少!"  庞飞也走过来伸出自己的一个巴掌:"还有五顿。"  郑碳听得脸都绿了,为了他们这条小路的安全他容易吗他,这个月简直是要吃土的节奏啊!不过在走之前,郑碳还有些担心丁瓜瓜,不过小家伙倒是很乖巧的对着他挥了挥手:"郑碳哥你走吧,我在这里都已经呆习惯了今天晚上早点睡觉就行了。"  郑碳想了想没想到其他更好的主意,也就只能叮嘱了瓜瓜几句,就和张连飞、庞飞回家了。他已经有两天没有回家了,今天晚上得回家给爸妈报个平安。  等这三个人勾肩搭背的离开之后,丁瓜瓜注意到旁边的这位很厉害的老师还没有离开,他早上起来很乖巧的问:"老师,你什么时候走啊?"  任竹看着他:"等把你的问题解决了以后再走。"  丁瓜瓜在听到这句话之后脸色微微一僵,复而笑了笑:"我、我有什么问题啊?我是离不开这里的。说不定等过个十几二十年,我就直接消散啦。"  任竹摇头:"你身上的怨气太重,过个十几二十年,可能就直接成为为祸一方的大鬼了。"  丁瓜瓜听到这里彻底绷不住了:"我怎么会成为大鬼!我根本就没有问题!"  "那么,你明明可以离开这里为什么偏偏要等在这里不走呢?你的父母那么伤心,你为什么不去找他们、跟在他们身边呢?"  这两句问话就像是踩到了什么禁忌似的,原本还显得乖巧可爱的丁瓜瓜瞬间就狰狞了脸色:"他们伤心?是他们应该很伤心的。跟在他们身边?我怕我跟在他们身边他们连睡觉都睡不安稳!"  任竹神色微微一变:"他们虐待你了?"  丁瓜瓜笑的邪气:"不,他们对我很好,他们每天都在想方设法的给我做好吃的、让我增加体重,每天都会关注我睡得好不好、身体有没有长胖,任谁看到我都会说我父母对我好极了,把我养得这么好、这么胖!"  任竹没有说话,静静的看着他。然后,这个只有七八岁的小胖子带着哭腔还强迫自己笑着道:"他们根本就不爱我,只是爱我的哥哥而已。"  "所以,你就想要吸收那个恶鬼的力量,为自己报仇么?"  丁瓜瓜没说话。  "你打算怎么杀了你的哥哥和父母?是吃了他们、还是用刀子捅死他们?又或者在家里放煤气把他们全都毒死?"  丁瓜瓜瞪大双眼不可置信的看着任竹,像是被他的话给吓到了。"你、你怎么这样?"  任竹看着他的反应,反而笑了起来:"不然呢?你的怨气可是很重的啊。"  "那我也没有想过让他们死!我就是想让他们全都每天晚上做噩梦,永远都忘不掉我!"  任竹顿时就点了头:"好啊,我可以帮你达成你的愿望,明天咱们一起去找你爸妈?"  丁瓜瓜狐疑的看着任竹,完全不相信他有这么好心。不过,在他和任竹对视了很久之后,他忽然就能肯定,眼前的这个人对他是没有恶意的,他可以相信他。  "好。可是我白天走不了。"  任竹不介意:"我来想办法。"  丁瓜瓜想了想点点头,然后他就看着任竹转身离开,自己坐在漆黑的小树林里,想着他爸爸和妈妈还有哥哥现在过着怎么样的生活?他们一定过得很高兴,都忘了自己吧?  任竹回去的时候易霄已经做好了饭在客厅里等着他了,如果让玄道的其他人来这里看一看的话,一定会让他们直接惊掉自己的眼珠子。客厅的餐桌上摆了六道色香味俱全的菜肴,而他们印象中的那个冷漠无情、看谁都不顺眼、一言不合就怼死你的大魔王老大,正神色温和地看着手中的一本书,整个人的气息平和无比。  "哎,今天应该早点回来的。"任竹一看到桌上的饭菜,就笑了起来。  易霄扬眉:"过来吃饭。"  任竹笑眯眯地走了过来,心情好的直接对着易霄啃了一口,然后差点一发不可收拾。两个人都心情好的结果就是第二天一大早,易大师不打算窝在家里炼制石头了,他决定跟着自家伴侣一起去放松放松,管管他从来不管的闲事。  任竹和易霄来到了那条小路,清晨的阳光照在这条小路上,倒显得两边的树木青翠花草可爱。再也没有昨天晚上那阴森抑郁之感,让人很是喜欢。  任竹一眼就看到了那个坐在石头上的小男孩,显然后者也看到了他,丁瓜瓜先是很激动的对着任竹挥了挥自己的手,然后他看见了易霄,当时就惊得大叫了一声直接躲在了大石头的后面。就好像只要他躲了,易霄就看不见他了似的。  任竹有些无奈的看向易霄,易霄冷漠脸:"小鬼。"  意思是这小东西我一根指头就把他给按死了,他怕我是应该的,绝对不是因为我长的太凶。不过,在任竹的持续注视下,易霄还是收敛了一下自己的气息,并且抛出了一张符纸贴在了丁瓜瓜的脑袋上。  丁瓜瓜一开始吓得哇哇大叫、满地乱跑,等他跑了好一会儿发现自己没什么问题、反而还能够在阳光下行动的时候,脸上的表情一下子就亮了:"哇!好厉害!"  易霄哼了一声。任竹在旁边道:"好了,你知道你爸爸妈妈在哪里吗?咱们去看看吧。"  丁瓜瓜听到这话再没了兴奋的表情,神色变得阴郁了很多,不过,他还是说出了一个地址:"我只知道他们搬到了明华高中附近,因为我哥哥就在那里上学。但是具体的位置我并不知道在哪里。"  任竹看向易霄。易霄点头:"我能找到。"  任竹笑了。"那咱们就走吧。到了那个地方只要你说你想要他们做噩梦,我就会帮你让他们每天都做噩梦的。你放心吧。"  丁瓜瓜抿了抿嘴,没说话。  一小时后,他们到达了明华高中旁边的一个家属院里,易霄折了一只纸鹤在丁瓜瓜的脑袋上磨了磨,然后那纸鹤就向着一座楼房的三楼窗户飞去。不用说那里就是丁家的所在,丁瓜瓜咽了咽吐沫,咬牙走了上去。  边走,他边对任竹说:"他们现在一定生活的很好,等一会儿进去我就要直接吓他们,把他们给吓哭。你不允许拦我。"  任竹扬扬眉:"不拦。"  丁瓜瓜咬牙,他们此时已经走到了那户门前。丁瓜瓜穿门而过,任竹被易霄拉着也隐匿了起来穿门而过,要看看屋里丁家人的情况。  结果,任竹进去之后,看到的就是呆滞在原地的丁瓜瓜。视线微微一转,就能够看到一个虚弱的青年正在不停地咳嗽,而他旁边有两个看起来神色憔悴、面容微微苍老的男女,正坐在青年的旁边,相顾无言。  半点都没有丁瓜瓜设想中的幸福快乐。
 
Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp - Đả Cương Thi
Chương 89


第89章 这个世界不科学  房间里的画面让丁瓜瓜非常的不能接受, 虽说他一直期望着自己的父母和哥哥在自己死亡以后能够过得非常不好,但当他亲眼见到这样的画面的时候, 他居然觉得自己并不高兴。他甚至有些生气——在他死之前他的哥哥已经接受了他的骨髓, 已经治好了病,然后他这个累赘也已经死掉了,为什么他哥哥还会咳嗽?  丁瓜瓜非常的不高兴,所以屋里的气息就显得更加阴寒了一些,而丁明,也就是丁瓜瓜的哥哥就咳嗽得更加厉害了。  "阿明,你不要不听劝啊!你的身体已经支持不了多久了,那捐赠骨髓的人已经找到了,你知道这是多么难得的一件事情吗?而且他本人也同意捐献, 你为什么要拒绝呢?你这是在挖我的心啊!"  丁母看着一直咳嗽的丁明, 涕泪横生。丁瓜瓜看着自己的母亲, 发现才一年不到, 他原本就不怎么漂亮的妈妈变得更加憔悴和苍老了,在她的脸上似乎看不到笑容,永远都是愁苦的样子。这又让丁瓜瓜不怎么高兴了。  丁明咳嗽了两声,看着丁母艰难的笑了笑:"母亲,我现在身体内的血液都是瓜瓜的,瓜瓜因为救我而遭受了那么多的苦, 他明明不喜欢吃红烧肉、不喜欢喝鸡汤的, 却每天都在为了我而吃那些东西。把自己的体重生生的吃胖了二十多斤, 明明才是一个三年级的小孩子呢, 可他看起来就像是六年级的人了。"  "咳咳......咳、他,在学校一定受到了不少的冷眼与嘲笑,抽取干细胞是多么疼痛的事情呢?连大人都会受不住,他才多大呢?就遭了这么多的罪。我记得他平日里最讨厌打针了,可他为了我,打了多少针呢?"  丁明的声音很轻,说出的每一个字却重得让人无法承受。"母亲,我现在流着瓜瓜的血,这是瓜瓜唯一还在世上的证据了。他为了我吃了那么多的苦,我有什么资格不经他的同意就把他的血液换掉呢?"  "除非瓜瓜他自己告诉我,否则我是绝对不会去做手术的。"  丁母这突然又听到自己小儿子的事情,强撑的情绪再也坚持不住,突然就抱着自己的大儿子嚎啕大哭起来。  "我上辈子到底是做了什么孽啊!为什么我的孩子们都要受这么多的苦?!老天爷啊!我愿意替我孩子承受所有的痛苦,求求你别再折腾我的孩子了吧!瓜瓜已经死了,如果阿明再死了,我还活着干什么呢?"  此时一直在旁边沉默的丁父也狠狠的发泄似的捶了自己坐着的沙发,然后他在丁母不可置信的目光中道:"这就是命,随他去吧。"  丁母突然就大吼大叫了起来:"这怎么能是命!我儿子不能死!他必须去做手术!他必须去做手术!!"  丁母喊着喊着,忽然就看到了对面自己儿子的那无比平静的眼神,瞬间她就闭上了嘴巴,神情变得无比难过,甚至是绝望。  "我的瓜瓜没了,我每天晚上看着他吃那些东西,都恨不得把那些东西从他嘴里抢下来。我抱着他打针,听他跟我说他疼。我每次都在想,让我的瓜瓜赶紧度过这件痛苦的事情吧,赶紧吃胖了救了阿明,他就能继续快活起来了,他可以是他想吃的东西,我一定每天给他变着花样做他喜欢的东西。好不容易我的两个儿子都好了,好不容易手术做完了。好不容易我的瓜瓜终于不用再受罪了,我的阿明也可以健康了。"  "可是,为什么老天爷这么残酷呢?"  "为什么,瓜瓜他要去湖边玩呢?"  "为什么他玩的时候那么不小心,落水了呢?"  丁母平静的摸着自己的眼泪,仿佛刚才大喊大叫的人并不是她似的。她看着平静的看着自己的大儿子道:"看到瓜瓜尸体的那一瞬间,我在想,死的为什么是我的瓜瓜呢?为什么不是你呢?"  丁明的神色有一瞬间的愕然,而丁父大吼起来:"闭嘴!"  丁母却继续自顾自的说了下去:"既然为了救你而死了,那么你就要活下来。不然,瓜瓜他不是白死了吗?"  丁瓜瓜看着房间里突然安静的三个人,觉得这个屋子里的气氛让他觉得非常的难过,仿佛他们都处在悬崖的边缘,只要稍稍有一阵风吹过来,这三个人都会跌入万丈深渊。  他忽然记起了自己死前的那些画面,他记起了自己死的时候那不甘心的心情,这是他一直记着的,他不甘心死掉,所以他愤怒他怨恨。但他却忘记了除了这愤怒和怨恨之外,他还有其他的心情。  他很难过自己再也看不到每天都抱着他,让他骑在脖子上,带着他到处乱跑的爸爸了。  他很难过自己再也看不到每天都亲亲他、给他做各种各样好吃的妈妈了。  他也很难过自己再也没有办法让哥哥帮自己做作业、偷偷的让哥哥带自己出去玩儿,给自己买小零食了,再没有办法对着他同班的小朋友们说:我有一个特别棒的哥哥,他学习成绩特别好,据说是个天才。  他很难过,但他想到爸爸妈妈和哥哥的时候,他也很开心。因为想到他们很开心,但想到从此以后再也无法想见到他们了,他就更加的难过和愤怒。如果没有了自己,他们会过得更加开心吗?他们会忘记自己吗?  死掉的丁瓜瓜这样想着,然后在这不确定的担忧之中,渐渐的忘记了所有,只记得他死时的不甘和愤怒。啊,我死掉了,他们一定会过得更加开心,他们忘记了我了。  可是,他们并没有忘记我啊,他们都很爱我,都很想念我啊,就像,我每时每刻都在想念他们一样。  丁瓜瓜身上巨大的怨气在这一瞬间就像是被阳光照射到的阴霾一样,瞬间的消散无踪了,他的身形变得透明起来,整个人显得更加圆润可爱了一点。  任竹看着他这样的变化心中微微有些诧异,然后又有些心疼。而易霄沉默的看着丁瓜瓜那越来越疼的原因,似乎很快就要进入轮回的样子,忽然抬手。  原本沉默至极的丁家众人忽然感到屋内一阵风刮过,而后在他们三个人的面前,渐渐的就显现出了一个人的身形。  丁母原本震惊和害怕的神色在看清了那个身形之后瞬间变得不可置信,丁父身形一晃连手都抖了起来。而丁明,则是直接大力的咳嗽了起来,却死死地盯着那个身形,许久才不确定的道:"瓜瓜?"  丁瓜瓜让他很焦急自己马上就要离开了,可他忽然听到了来自他哥哥的叫声,他下意识的应了一声:"哥!"  然后自己也愣住了。  "哥?!爸爸、妈妈!你们能看见我了吗?!"  丁瓜瓜焦急的挥舞着自己的手,想要更加确定自己的猜测。而丁母则是直接捂住了自己的嘴,一边哭一边不停的喊着瓜瓜的名字。丁父伸手想要抓住丁瓜瓜的胳膊,手掌却穿过了那白色半透明的胳膊。  丁瓜瓜可以确定了,他的父母和哥哥是能够看到他的。只要能够确定这个,那就很好了。  于是丁瓜瓜露出了一个大大的笑脸,他小心翼翼的上前分别抱了抱他的哥哥爸爸,最终停在她妈妈的身边,对着妈妈和家人说道:"别哭啦。我不是回来看你们了吗?"  "不过,我的时间可能不太多了。哎,这就有点儿让人郁闷了,之前我觉得你们都不想我,所以我一直没有办法轮回,现在我知道你们都特别的想我了,我一高兴,就要去轮回啦。又没有办法陪你们了。"  丁瓜瓜摸摸妈妈的手:"妈妈、哥哥、爸爸,虽然我死的时候很不开心、很害怕、很难过。但是我是因为怕再也见不到你们、怕你们会忘了我而难过,可现在我知道你们都特别的爱我了,所以,我就不难过了。我还很开心。"  "我觉得以后你们一定会一直记得我的,所以,我也不害怕了。"  "可是,我还是有点生气。"  丁母抹了把眼泪赶紧道:"瓜瓜生什么气?跟妈妈说,妈妈帮你出气。"  丁瓜瓜撇了撇嘴看看自己的妈妈:"你和爸爸看起来就很不健康的样子,还没以前漂亮和帅气了。我不太高兴。"  丁瓜瓜又看向自己的哥哥:"我都已经给你捐血了,还吃了那么多苦头,结果你竟然又不争气的病了,还不愿意继续治疗。我特别不高兴。"  丁明狠狠的抹了一把脸,他颤抖着看着那越来越透明的小弟弟,道:"如果我接受治疗,你就高兴了么?"  丁瓜瓜想了想,摇摇头:"你要接受治疗,还要一直健健康康的活到很老,好好帮我照顾爸爸妈妈,还不能忘了我,然后我才会高兴。"  丁明于是一边哭一边笑,他点点头,许诺出自己最坚定的诺言:"好。我会健康的活到很老、照顾好爸爸妈妈、并且永远都不会忘了你的。你高兴点吧。"  于是,丁瓜瓜笑了,上午的阳光透过窗户照进来,把这个笑容衬托的无比灿烂,而又美好。  "我很爱你们,可是我要走啦。如果有下辈子的话,我还愿意当你们的孩子和弟弟,然后,我们一起活的很幸福吧。"  "以前我很怕离开,可是现在,我不怕啦。"
 
Back
Top Bottom