Buổi chiều hôm đó, khoa Cấp cứu bệnh viện thành phố nhộn nhịp hơn thường ngày.
Trì Dương bước ra khỏi phòng bệnh, vừa kéo găng tay da vừa dặn y tá vài câu ngắn gọn.
Anh không ngờ, ngay ngoài hành lang, Lâm Tư Vũ đã đứng dựa tường từ bao giờ.
Ánh mắt cậu sáng rỡ khi thấy anh, giống hệt chú mèo thấy chủ về.
- Đội trưởng, trùng hợp quá.
Trì Dương thoáng dừng lại - Cậu còn ở đây?
- Ừ.
Tôi nghĩ… anh bận, nên chờ để cảm ơn Tư Vũ bước nhanh lại, sóng vai đi cùng, khoảng cách gần đến mức gần như chạm khuỷu tay.
Trì Dương liếc nhìn, giọng đều đều - Không cần.
Lần sau đừng đứng đây - Nhưng nếu lần sau tôi lại gặp nguy hiểm thì sao?
Tư Vũ nghiêng đầu, nửa cười nửa thật - Có anh ở gần, tôi yên tâm hơn.
Anh không đáp, chỉ sải bước dài hơn.
Tư Vũ vẫn kiên trì theo, bước chân linh hoạt giữ đúng nhịp.
- [Hệ Thống 039]: Chỉ số thiện cảm 4 → 4.
- [ Hệ Thống 039 ] : Ghi chú !Mục tiêu hiện tại đang… khó chịu.
Tư Vũ mím môi, nhưng ánh mắt không hề lùi.
Ở cuối hành lang, Trì Dương dừng lại, quay sang cậu, giọng thấp và dứt khoát - Đừng phí công, tôi không hề thích đàn ông !
- Tôi biết !
Tư Vũ mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự bướng bỉnh - Nhưng anh sẽ thích tôi thôi.
Ánh nhìn hai người chạm nhau vài giây, trước khi Trì Dương quay đi, bước ra khỏi bệnh viện.
Tư Vũ nhún vai, rồi lặng lẽ đi theo, như thể nhiệm vụ cả đời chỉ là bước sau lưng anh