Siêu Nhiên [Hệ Thống]: 60 Giây Trước Khi Tôi Biến Mất

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
399633645-256-k691542.jpg

[Hệ Thống]: 60 Giây Trước Khi Tôi Biến Mất
Tác giả: ThovnTrn232
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Kết Se, Hệ Thống, chinh phục thất bại​
 
[Hệ Thống]: 60 Giây Trước Khi Tôi Biến Mất
[Hệ Thống]: 60 Giây Trước Khi Tôi Biến Mất


Mưa đêm trút xuống như muốn xé nát cả bầu trời.

Đèn đường hắt ánh vàng mờ nhạt lên con hẻm ẩm ướt, loang lổ những vệt máu đỏ tươi.

Lâm Tư Vũ ngã quỵ, bàn tay run rẩy ôm lấy vết thương ở bụng.

Hơi thở gấp gáp, lạnh buốt len lỏi vào từng thớ thịt.

Trước mắt cậu, bóng dáng kẻ vừa đâm mình dần biến mất sau màn mưa mịt mờ.- Không… thể…chết…

ý nghĩ cuối cùng thoáng qua.

Nhưng mí mắt nặng trĩu không cho cậu cơ hội.

Tất cả chìm vào bóng tối…



Một âm thanh lạ vang lên giữa khoảng không trắng xóa- [ Hệ Thống 039 ] : Chào mừng thí chủ đã đăng nhập vào chương trình "Chinh Phục Tâm Nguyện".- [ Hệ Thống 039 ] Thí chủ sẽ được gửi tới một thế giới khác để hoàn thành nhiệm vụ duy nhất: Chinh phục nhân vật mục tiêu Trì Dương.- [ Hệ Thống 039 ] Thất bại…

đồng nghĩa với việc thí chủ sẽ bị xóa vĩnh viễn.

Tư Vũ khẽ mở mắt.

Không còn cơn mưa, không còn máu… chỉ là hư vô trải dài vô tận.- Đây… là đâu?

Tôi… chết rồi sao?- [Hệ Thống 039]: Không.

Thí chủ đang ở trong không gian trung chuyển.

Chuẩn bị truyền tống Một luồng sáng bùng lên, cuốn lấy toàn thân cậu.

Tim đập dồn dập.

Lần cuối cùng trong khoảnh khắc đó, Tư Vũ nghe tiếng hệ thống vang lên lạnh lẽo như lời phán quyết - [Hệ Thống]: Thế giới mục tiêu ! bắt đầu
 
[Hệ Thống]: 60 Giây Trước Khi Tôi Biến Mất
[Hệ Thống]: 60 Giây Trước Khi Tôi Biến Mất


Mùi thuốc sát trùng và tiếng máy đo nhịp tim vang lên đều đặn.

Lâm Tư Vũ khẽ mở mắt, tầm nhìn mờ mịt dần rõ.

Trần trắng, rèm xanh, bên ngoài cửa sổ là bầu trời xám xịt… cậu đang ở bệnh viện.

- [Hệ Thống 039]: Vị trí: Bệnh viện thành phố S.

- [ Hệ Thống 039 ] Nhiệm vụ duy nhất chinh phục nhân vật mục tiêu Trì Dương, đội trưởng đội cảnh sát hình sự.

- [ Hệ Thống 039 ] Thời hạn: 180 ngày.

Thất bại sẽ bị xóa vĩnh viễn.

Tiếng giày bước mạnh mẽ vang lên.

Một người đàn ông cao lớn xuất hiện ở cửa phòng, trên vai khoác áo khoác đen của cảnh sát, ánh mắt sắc bén quét qua cậu.

- Cậu tỉnh rồi ?

Giọng trầm, ngắn gọn, không mang chút cảm xúc.

Tư Vũ chớp mắt, vô thức quan sát kỹ hơn: gương mặt góc cạnh, đôi mắt đen sâu như chẳng bỏ sót chi tiết nào, cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng khó gần.

- [Hệ Thống 039]: Nhân vật mục tiêu đã xuất hiện.- [ Hệ Thống 039 ] Chỉ số thiện cảm hiện tại – 5/100.

Trì Dương tiến lại gần, đặt một tập hồ sơ xuống bàn.

- Cậu ngất ngay trước hiện trường vụ án tối qua.

Có nhớ vì sao không?

Tư Vũ mỉm cười nhẹ, giọng lơ đãng - Nhớ chứ… nhưng hình như anh quan tâm tới tôi hơn tôi nghĩ Đôi mày Trì Dương khẽ nhíu, ánh nhìn sắc lại.

- Cậu nghĩ nhiều rồi.

Tôi chỉ không muốn vụ án rắc rối hơn !

- Hệ Thống 039]: Chỉ số thiện cảm: 5 → 4.

Tư Vũ nghe vậy vẫn cười, trong lòng đã có quyết định 😀ù có 180 ngày hay ít hơn, cậu sẽ khiến người đàn ông này… phải ngoái đầu nhìn mình.
 
[Hệ Thống]: 60 Giây Trước Khi Tôi Biến Mất
[Hệ Thống]: 60 Giây Trước Khi Tôi Biến Mất


Buổi chiều hôm đó, khoa Cấp cứu bệnh viện thành phố nhộn nhịp hơn thường ngày.

Trì Dương bước ra khỏi phòng bệnh, vừa kéo găng tay da vừa dặn y tá vài câu ngắn gọn.

Anh không ngờ, ngay ngoài hành lang, Lâm Tư Vũ đã đứng dựa tường từ bao giờ.

Ánh mắt cậu sáng rỡ khi thấy anh, giống hệt chú mèo thấy chủ về.

- Đội trưởng, trùng hợp quá.

Trì Dương thoáng dừng lại - Cậu còn ở đây?

- Ừ.

Tôi nghĩ… anh bận, nên chờ để cảm ơn Tư Vũ bước nhanh lại, sóng vai đi cùng, khoảng cách gần đến mức gần như chạm khuỷu tay.

Trì Dương liếc nhìn, giọng đều đều - Không cần.

Lần sau đừng đứng đây - Nhưng nếu lần sau tôi lại gặp nguy hiểm thì sao?

Tư Vũ nghiêng đầu, nửa cười nửa thật - Có anh ở gần, tôi yên tâm hơn.

Anh không đáp, chỉ sải bước dài hơn.

Tư Vũ vẫn kiên trì theo, bước chân linh hoạt giữ đúng nhịp.

- [Hệ Thống 039]: Chỉ số thiện cảm 4 → 4.

- [ Hệ Thống 039 ] : Ghi chú !Mục tiêu hiện tại đang… khó chịu.

Tư Vũ mím môi, nhưng ánh mắt không hề lùi.

Ở cuối hành lang, Trì Dương dừng lại, quay sang cậu, giọng thấp và dứt khoát - Đừng phí công, tôi không hề thích đàn ông !

- Tôi biết !

Tư Vũ mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự bướng bỉnh - Nhưng anh sẽ thích tôi thôi.

Ánh nhìn hai người chạm nhau vài giây, trước khi Trì Dương quay đi, bước ra khỏi bệnh viện.

Tư Vũ nhún vai, rồi lặng lẽ đi theo, như thể nhiệm vụ cả đời chỉ là bước sau lưng anh
 
Back
Top Bottom