Tâm Linh Hệ Liệt Trần Hành Chi

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
400243227-256-k636194.jpg

Hệ Liệt Trần Hành Chi
Tác giả: kiufdayy
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Hệ Liệt Trần Hành Chi Tags: huyềnbílinhdị​
 
Hệ Liệt Trần Hành Chi
Hệ liệt TRẦN HÀNH CHI: CÔ GÁI CÁ


Trong thôn tôi hầu như không có phụ nữ, toàn là đàn ông cường tráng, đẹp trai.Để duy trì nòi giống, mỗi năm thôn phải chọn một thiếu nữ làm vật tế hồ.

Thiếu nữ được chọn sẽ bị khâu miệng, trói lên bè tre rồi thả xuống đáy hồ.

Không lâu sau, hồ thần sẽ ban cho thôn một người cá.Người cá, khiến mọi người đàn ông phát đi/ên.Năm nay, thôn dân m/ua chuộc bố tôi, muốn dùng tôi làm vật tế hồ để đổi lấy người cá.Nhưng bọn họ không hề biết, cái thôn này sắp bị tàn sát vì tôi!."

Đại Căn, hai ngày nữa tế hồ rồi, rốt cuộc anh tínhsao?"

"Thôn trưởng, nó là đứa con duy nhất của tôi!"

"Anh phải biết đây không phải chuyện của riêng anh.Thôn cũng bất đắc dĩ thôi, nếu không đã chẳng làmvậy, đâu phải lần đầu..."...Hai giờ sáng.Bố tôi và thôn trưởng nói chuyện ngoài kia, tôi trốntrong phòng, nhìn chằm chằm bọn họ qua khe cửa.Nghe thấy hai chữ "tế hồ", tôi không khỏi rùng mình,lùi lại hai bước, vô tình làm đổ chồng sách trên giá.Tiếng bên ngoài im bặt.Tôi bịt miệng, vội vàng nhẹ nhàng trèo lên giường.Quay lưng về phía cửa, tôi cảm thấy một tia sáng, tôikhông dám động đậy, sợ bị bọn họ phát hiện mìnhchưa ngủ.

Nhưng tay chân trong chăn, lại vô cùnglạnh lẽo.

"Hừ, ngủ không đóng cửa sổ, lát nữa chuột bò vào choxem."

Bố tôi giúp tôi đóng cửa sổ lại, rồi nhặt cuốn sách tôiđ/á/nh rơi dưới đất, sau đó, tôi nghe thấy tiếng cửađóng lại.Tế hồ, là một tục lệ tà á/c, cứ một thời gian lại xảy ramột lần ở thôn tôi.Bởi vì nó cần dùng phụ nữ trưởng thành làm vật tế,ném xuống hồ.Người phụ nữ được chọn làm vật tế, sẽ bị l/ột trần,dùng kim l//ật môi lên kh//âu lại, khiến miệng khôngkhép được, còn phải trói hai chân dạng chữ nhất lênbè tre, để cả thôn nhìn, từ từ chìm xuống hồ.Sau đó, thôn trưởng sẽ được hồ thần ban thưởng,nhận được một con cá lớn cao nửa người.Nó gọi là Ngư Nương.Tôi từng lén nhìn Ngư Nương.Ngư Nương không có răng, há cái miệng không khépđược, còn có cái lưỡi gh/ê t/ởm, đôi mắt mang hìnhdáng con người, không có chút cảm xúc nào.Rất x/ấu.Mỗi khi Ngư Nương đến, người dân đều vui mừng xếphàng đến nhà thôn trưởng, tôi không biết bọn họ làmgì, nhưng mỗi người đi ra đều có vẻ mặt vô cùng thỏamãn.Đàn ông gi/ao c/ấu với Ngư Nương sẽ có được mộtkhoản tiền bất ngờ, ít thì vài nghìn, nhiều thì cả vạn,người may mắn, thậm chí có đến mấy chục vạn, vàsinh ra trứng cá, tức là con người.Rất nhiều người đàn ông trong thôn tôi nhờ đó màphát tài, cũng lập gia đình.Chỉ là, bọn họ không thể cưới vợ, và không thể chạmvào người phụ nữ khác, và mỗi khi Ngư Nương đến,những người đàn ông này đều cần phải có mặt, nếukhông chắc chắn sẽ ch//ết.Vì vậy trong thôn chúng tôi không có phụ nữ.Trước đây tế hồ, thôn đều m/ua phụ nữ từ bên ngoàivề, nhưng lần này, hình như đến lượt tôi.

Nghĩ đến đây, tôi càng cảm thấy lạnh lẽo.Không được!Tôi phải trốn.Ngay khi tôi chuẩn bị hành động, lật chăn đứng dậy,tôi đã không đứng lên, mà chỉ vặn mình rụt tay lại.Tôi cố gắng chịu đựng sự r/un r/ẩy của cơ thể, nhắmmắt lại, khiến mình trông như đang ngủ say, nhưngtim tôi đã sắp nhảy ra khỏi cổ họng!Trong phòng có người!Vừa rồi tôi đã nghe thấy tiếng thở, rất gần đầu giườngtôi!Vừa rồi tôi mải nghĩ đến chuyện tế hồ nên không để ý.Tôi không dám động đậy, nắm ch/ặt tay, cắn ch/ặtđầu lưỡi, không để mình vì h/oảng s/ợ mà hét lên.Tôi giữ tư thế này mười phút.Hình như lại không nghe thấy tiếng thở đó nữa?Trong phòng yên tĩnh, cũng không có tiếng động nàokhác.Lẽ nào... tôi nghe nhầm?Vặn cái thân thể cứng đờ, khiến mình nằm thẳng,nuốt một ngụm nước bọt, tôi r/un r/ẩy hé mở mộtchút mí mắt phải.Không có ai?Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, toàn thân đều mềmnhũn, tôi ôm mặt ngồi dậy, lau mồ hôi trên trán.

Vẫnphải đi, tranh thủ bây giờ.Tôi không muốn trở thành vật tế, mà ngay khi tôingẩng đầu mở mắt ra, tôi nhìn thấy một đôi mắt.Hắn đứng ở cuối giường, lặng lẽ nhìn tôi."

Tao biết ngay là mày chưa ngủ."

Trong khoảnh khắc, toàn thân tôi run lên như nước sôisùng sục, vừa định kêu lên thì hắn đã bước tới, bịt ch/ặt miệng tôi.Bàn tay đầy vết chai sạn của hắn khiến tôi không thểphát ra một tiếng động nào, tôi đi/ên cuồ/ng giãygiụa.Nhưng một câu nói bên tai hắn đã khiến tôi im bặtngay lập tức."

Tao là bố mày, đừng la!

Lão trưởng thôn ở ngoài đó!"

Hắn hạ thấp giọng, á/c đ/ộc nói.Tôi lập tức giống như con gà con đối diện với d/ao mổ,không dám nhúc nhích.Rất lâu sau, hắn buông tay.Tôi thở được, vội vàng đẩy hắn ra, kéo chăn trùm lênngười, thu mình vào góc tường, nhìn chằm chằm vàohắn.Lúc này tôi mới nhìn rõ mặt hắn trong bóng tối, nhưngtôi vẫn sợ hãi, tay chân r/un r/ẩy không thể kiểm soát."

Mặc kệ mày vừa mới nghe lén được cái gì."

"Mấy ngày này ngoan ngoãn ở nhà, không được điđâu hết.

Dám ra khỏi cửa tao đ/á/nh g/ãy chân mày!"

Giọng hắn không thể nghe ra cảm xúc gì, lạnh lùngném lại một câu rồi đứng dậy ra ngoài.Tôi gần như suy sụp.Bố tôi thật sự muốn b/án tôi...Xong rồi!Tôi phải đi, bây giờ tôi phải đi!

Nếu không tôi thật sự sẽch//ết mất, khao khát sống sót lớn hơn nỗi sợ hãi chatôi.Tôi vội vàng xuống giường, bắt đầu thu dọn đồ đạccần thiết.Đúng lúc tôi đang nghĩ ngợi lung tung thì đột nhiênnghe thấy tiếng gõ cửa sổ khe khẽ.Tim tôi chấn động, lập tức dụi mắt, chỉnh lại mái tócrối bù và quần áo, nhẹ nhàng đi mở cửa sổ."

A Nhiễm, có chuyện rồi.

Bố nuôi của anh có phải đếnnhà em rồi không?"

Một bóng người trèo tường vào nhẹ nhàng đáp xuốngđất, trên người còn vương mùi sữa tắm và cỏ xanh.Tôi không kịp thu dọn gì, ôm chầm lấy anh ấy, đi/êncuồ/ng hít lấy mùi hương trên người anh ấy, chỉ biếtôm ch/ặt lấy anh ấy mà khóc thút thít.Chỉ có anh ấy ở bên cạnh, tôi mới cảm thấy một chútan tâm.Anh ấy tên là Lý Nhị Oa, là người tôi yêu.Anh ấy sẽ dẫn tôi đi hái quả, tết vòng hoa cho tôi,dùng lá cây hát cho tôi nghe.Anh ấy không phải người trong thôn, nhưng từ nhỏ đãlớn lên ở đây, là do trưởng thôn nhặt về nuôi, coi nhưlà con nuôi của ông ấy.Anh ấy chán gh/ét những hủ tục trong thôn, gh/ét bỏmôi trường và tư tưởng phong kiến, khác hẳn vớinhững người khác trong thôn.Tôi thích anh ấy.Nhưng chúng tôi vẫn chưa phá vỡ lớp giấy cuối cùng.Anh ấy dịu dàng dỗ dành tôi, lau khô nước mắt chotôi, rất sốt ruột hỏi lại câu hỏi vừa nãy.Tôi vội vàng gật đầu, kể cho anh ấy nghe nhữngchuyện vừa xảy ra, lại nói với anh ấy rằng tôi đang thudọn đồ đạc, chuẩn bị trốn đi.

Tôi tràn đầy hy vọng nhìn anh ấy, tôi muốn hắn đicùng tôi."

Anh biết ngay mà..."

Anh ấy dường như rất tức gi/ận, nắm ch/ặt tay."

Em yên tâm A Nhiễm, anh sẽ không để ai mang em đihết."

"Nhưng bây giờ em không thể trốn, nếu không rất dễsẽ có kết cục giống như chị em năm xưa."

"Chúng ta phải nghĩ cách."

Anh ấy cúi đầu trầm tư, tôi lại có chút hoang mang.Chị tôi?Trong trí nhớ, tôi có một người chị gái, nhưng chị ấylớn hơn tôi rất nhiều tuổi, tôi đã rất nhiều năm khônggặp chị ấy rồi."

Ý anh là gì?

Chị em làm sao?"

Tôi nắm ch/ặt áo anh ấy, run giọng hỏi.Anh rõ ràng ngẩn người, dường như rất kinh ngạc."

Em... em không biết?"

Anh ấy vốn không muốn nói, nhưng dưới sự truy hỏicủa tôi, anh ấy chậm rãi thở dài, nhìn tôi, trong mắt cónỗi bi ai."

Anh vốn tưởng em biết rồi."

"Chị em chính là Ngư Nương đời trước."

Nghe những lời này, tôi r/un r/ẩy cả người.Mẹ tôi qu/a đ/ời không lâu sau khi sinh tôi, tôi chỉ nhớlờ mờ hồi còn nhỏ, chị gái là người chăm sóc tôi,nhưng khi tôi lớn hơn một chút tự ăn cơm được và nhớđược mọi chuyện, thì chị ấy đã biến mất.Bố tôi nói, chị đã lấy chồng, lấy chồng ở xa, người đànông đó đối xử với chị rất tốt, lại còn giàu có.Ao cá, đất canh tác, xe hơi trong nhà, đều là do chồngcủa chị tôi cho tiền m/ua.Tôi luôn tin là thật, thỉnh thoảng còn nhớ đến họ,nhưng mười mấy năm nay, tôi chưa từng gặp lại chị."

Lúc đó chắc em mới bốn năm tuổi, không biết nhữngchuyện này."

"Anh nghe lén được."

"Năm đó truy quét gắt gao, không thể m/ua phụ nữ từbên ngoài về, bố nuôi của tôi sốt ruột lắm, dù sao tếhồ mà không có vật cúng, là có người ch//ết đó!"

"Thật sự hết cách rồi, bố nuôi của tôi chỉ có thể tìmđến bố em."

"Đất đai, ao cá, cả nhà mới và chiếc xe hơi của bố em,đều là do người dân quyên góp mà có, là để bồithường cho bố em."

"Năm đó chị gái em cũng giống như em, cũng muốntrốn.

Nhưng bị bắt lại rồi đ/á/nh g//ãy tứ chi, bố emđích thân ra tay."

"Khi đến ngày tế hồ, mỗi ngã rẽ trong thôn đều cóngười canh giữ, không cho người ngoài vào, cũngkhông cho người bên trong ra, nơi này lại quá vùngnúi, trừ khi có chuyện lớn, chứ báo cảnh sát cũngchẳng ai đến đâu."

"Hơn nữa cho dù đến, người dân cũng không cho cảnhsát vào đâu."

"Vậy nên đừng lo, biết không, tôi sẽ nghĩ cách cùngem rời đi."

"Anh cũng chịu đủ cái nơi chó má này rồi."

Nghe xong những lời này, tôi cảm thấy chân có chútnhũn ra, suýt chút nữa đứng không vững, chỉ là khôngthể tin được nhìn anh ấy.Trong khoảnh khắc đó tôi có một ý nghĩ, là đi chất vấnbố tôi xem những chuyện này có phải là sự thật haykhông.Tôi dựa vào tường ngồi xổm xuống, nỗi sợ hãi bắt đầulan rộng trong lòng tôi.Tôi biết bố tôi có khả năng làm những chuyện này.Bởi vì khi tôi còn nhỏ ông ấy thường đ/á/nh m/ắng tôi,ông ấy m/ắng tôi là đồ vô dụng, chẳng làm được gì,sau này cũng chỉ là thứ phải gả đi, mấy lần muốn vứtbỏ tôi, mặc kệ tôi còn nhỏ khóc lớn trên đường cáicách nhà mấy chục cây số.Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, ông ấy lại có thểđích thân đ//ánh g//ãy tứ chi của chị gái!Lúc đó chị gái đã tuyệt vọng đến mức nào?Lý Nhị Oa ngồi xổm xuống, ôm lấy tôi, không ngừngnói không sao đâu với tôi, nước mắt thấm ướt cả vaianh.Tôi hôn anh, sự kí/ch th/ích của hormone và nhịp đ/ập của m//áu, khiến tôi tạm thời quên đi tất cả đ/aukhổ.Tôi tham lam muốn cư/ớp đoạt cảm giác an toàn màanh mang lại cho tôi.Anh ấy rõ ràng sững người, sau đó đáp lại tôi mãnhliệt hơn, tôi muốn cho anh ấy.

Nhưng ngay khi hai chúng tôi vừa lên giường, tôi độtnhiên cắn vào lưỡi anh ấy, ra hiệu cho anh ấy đừng nóigì.Đèn.Dưới khe cửa có ánh đèn!Bố tôi chưa ngủ?!Tiếng bước chân lê lết ngày càng gần, dường nhưđang hướng về phía phòng của tôi!Lúc ông ấy ra ngoài, đâu có khóa cửa, tôi lập tứchoảng hốt, vội vàng đẩy anh ấy xuống gầm giườngtrốn.Chưa kịp nằm xuống, đã nghe thấy tiếng gõ cửa."

Dậy đi.

Có chuyện muốn nói với mày.

Đừng giả vờngủ, nếu không tao vào đấy."

Nghe những lời này lòng tôi thắt lại, vội vàng bò dậy.Không thể để ông ấy phát hiện ra Lý Nhị Oa ở đây, nếukhông thì chúng tôi xong đời!Nhưng ngay khi tôi vừa xuống giường, một bàn tay đãnắm lấy chân tôi.Tôi gi/ật mình, mới phát hiện ra là tay của Lý Nhị Oa."

Đừng đi."

Anh ấy hạ giọng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn,vẻ mặt căng thẳng."

Bố em có d/ao."

D/ao à?Tôi run b/ắn cả người, bắt chước anh ấy nằm sấpxuống, nhìn qua khe cửa.Bên cạnh chân bố tôi, dựng đứng cái rựa phát bờ dàicán của nhà mình!Ông ấy...

ông ấy muốn làm gì?!Tôi lập tức toàn thân bủn rủn, da đầu tê dại, gần nhưkhông đứng dậy nổi!"

Đi khóa cửa lại!"

Sắc mặt Lý Nhị Oa trắng bệch.Giọng bố tôi lại vang lên."

Tao đếm đến ba, còn không ra tao phá cửa!"

"1."

"2."

Tôi cắn mạnh đầu lưỡi, chống tay xuống đất đứngdậy, đến chỗ cửa tôi khóa cửa lại."

Bố... bố có chuyện gì thì nói đi, con sợ bố, con khôngmuốn ra ngoài."

Giọng tôi r/un r/ẩy mang theo tiếng khóc.Cái loại cửa gỗ ván ép này đối với một người quanhnăm làm việc đồng áng mà nói, thật ra vô cùng dễ vỡ.Tôi chỉ có thể cầu nguyện thân phận con gái này cóthể có chút tác dụng."

Tao bảo mày ra ngoài!"

Giọng bố tôi bắt đầu lớn lên, dọa tôi toàn thân r/un r/ẩy, ông ấy bắt đầu dùng sức đ/ập cửa!Tôi càng lúc càng sợ, tiếng đ/ập cửa giống như đ/á/nh vào tim tôi.Đừng...

đừng mà..."

Đừng!!

Bố còn ép con nữa, con ch//ết ngay bây giờ!Con đang cầm d/ao trong tay!"

"Con tuyệt đối sẽ không đi tế hồ đâu!

Tuyệt đốikhông!"

"Bố hại ch*t chị rồi!!

Bây giờ bố còn muốn ép ch*t con!Vậy con ch//ết cho bố xem!!"

Tôi gào lên, túm lấy con d/ao gọt trái cây nhỏ trênbàn, tôi không dám đảm bảo tôi có đ//âm ông ấykhông, nhưng tôi dám khẳng định tôi có thể đ///âmchính mình!Tiếng đ/ập cửa đột ngột dừng lại, tôi nghe thấy bênngoài cửa có tiếng bố tôi không ngừng hít sâu.

Ông ấydường như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc.Cuối cùng, tôi nghe thấy ông ấy thở dài một hơi, bướcchân rời đi, tôi vẫn như chim sợ cành cong, ch//ếtsững nắm ch/ặt d/ao.Lý Nhị Oa không biết từ lúc nào đã chạy ra, lấy cond/ao của tôi ra, ôm ch/ặt tôi."

Không sao, ngoan, không sao."

"Đi thôi, chúng ta đi trước đã.

Anh nghĩ ra cách trốn đirồi."

"Ở trấn trên, người thu m/ua rau mỗi ngày ba giờ mấysẽ đến thôn thu một chuyến hàng núi, chúng ta trốntrên xe của anh ta rời khỏi thôn, mấy năm nay anh tích góp được chút tiền, đủ để chúng ta thuê nhà ởbên ngoài sống một thời gian."

"Em mang theo chút đồ dùng cần thiết là được."

"Anh về nhà lấy tiền trước, lát nữa em trèo cửa sổ ra,anh sẽ đợi em ở đầu ngõ."

Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, anh ấy không nhịn đượclại hôn tôi, tôi sờ lên mặt anh ấy gật đầu.Đợi anh ấy ta trèo cửa sổ đi ra ngoài, tôi yên tâm đượcphần nào, lau khô nước mắt, tôi lấy cái túi nhỏ ra,đang chuẩn bị thu dọn quần áo thì điện thoại của tôirung lên mấy cái.Là tin nhắn bố tôi gửi đến."

Đừng tin Lý Nhị Oa!"

"Bố biết nó vừa đến!"

"Bố chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đưa con đi tế hồ,bố đã từ chối thôn trưởng rồi!

Bố tuyệt đối sẽ không!"

"Bố có thể dùng mẹ con ra thề!"

"Bất kể Lý Nhị Oa nói gì với con, con đều đừng tin.Chắc chắn là thôn trưởng phái đến!"

"Nó là con trai của thôn trưởng!

Con đừng quên!"

"Lý Nhị Oa chơi c/ờ b/ạc thua hơn hai trăm nghìn tệ!Nếu nó muốn lừa con đi, thì hoặc là b/án con, hoặc làđưa con đi tế hồ để thôn trưởng giúp nó trả n/ợ, conngàn vạn lần đừng tin!"

"Lời của cái loại con bạc khốn nạn này nhất định nhấtđịnh đừng tin!"

Ngón tay tôi r/un r/ẩy trên màn hình.Lý Nhị Oa, anh ta... sao có thể...Đọc xong lịch sử trò chuyện, tôi hoàn toàn choángváng.Trong ấn tượng của tôi, Lý Nhị Oa luôn là một ngườitốt, anh ấy làm việc ở nông trại mỗi ngày rất chămchỉ, làm gì có thời gian mà c/ờ b/ạc?Hít... chờ đã.Tôi chợt nhớ ra một chuyện.?

Có một lần tôi đến tìm anh ấy khi anh ấy chưa tanlàm, phát hiện anh ấy đang hút th/uốc trong phòng ởnông trại, chăm chú nhìn điện thoại, đến khi tôi đi rasau lưng anh ấy mới phát hiện ra.Trước đây anh ta không bao giờ hút th/uốc.Thấy tôi đến, anh ấy vội vàng dập th/uốc, tắt điệnthoại, ánh mắt lảng tránh, vẻ mặt căng thẳng.Tôi hỏi anh ấy không lo làm việc mà làm gì, anh ấy ấpúng không nói nên lời, nói trong lòng hơi bực bội, còngiục tôi đi trước, vì chuyện này mà chúng tôi suýt cãinhau.Nhưng sau đó cũng nói thông suốt, anh ấy là vì chongười khác v/ay tiền, người đó không trả, anh ấy lạiđang cần tiền để m/ua đất trong thôn, nên mới bựcbội.Tiền này là tôi đưa cho anh ấy trước, ba vạn tệ.Tuy rằng sau đó anh ấy trả lại cho tôi, nhưng bây giờnghĩ lại, hình như có gì đó không đúng.Lý Nhị Oa là người rất tốt, đối với tôi cũng rất tốt,nhưng hình như anh ấy tiêu tiền rất nhiều, mà tiềnhình như cũng ki/ếm được rất nhiều.Son môi năm trăm một nghìn tệ anh ấy đều từng tặngcho tôi, nhưng tiền lương của anh ấy chỉ có 3500 tệthôi mà.Trong lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, Lý Nhị Oa gửicho tôi một tin nhắn.

"Anh ra ngoài rồi đây, em chuẩn bị xong chưa?

Xongrồi thì đến đi.

Lúc anh vừa về thấy chiếc xe tải kia rồi,thùng xe mở ra, có thể vào được."

Tôi suy nghĩ vài giây, nhắn tin cho anh ấy."

Em sắp xong rồi."

"À, anh có biết cá độ là gì không?

Em quen một ngườibạn trên mạng, là con gái, cô ấy nói muốn dẫn emlàm cái này.

Nghe nói ki/ếm được nhiều tiền lắm, mộttháng được hơn một vạn tệ, em nghĩ em ra ngoàikhông thể dựa vào anh nuôi được, em cũng phải ki/ếm tiền."

Sau khi gửi đi, phía trên khung chat hiển thị đangnhập, nhưng tôi lại đợi gần ba phút."

Cá độ là đ/á/nh bạc trên mạng, toàn là l/ừa đ/ảothôi, xóa đi là được.

Bây giờ không cần phải lo tìm việcnhanh như vậy, chúng ta ra khỏi thôn rồi tính, mauđến đi.

Nếu không lát nữa đợi tài xế về thì không còncơ hội đâu!"

Nhìn tin nhắn của anh ấy, tôi rơi vào hoang mang, tôiđã không biết nên tin ai nữa rồi.Cảm xúc mách bảo tôi, tôi nên tin Lý Nhị Oa, nhưng kểtừ khi nhìn thấy tin nhắn của bố tôi, tôi lại nhớ tớinhững hành động trong quá khứ của anh ấy mà tôikhông để tâm đến.

Lý trí mách bảo tôi, tôi không nên tin anh ấy.

Còn vềbố tôi, tôi lại càng thêm sợ hãi.Trong thôn không có ai đáng để tôi dựa vào cả, họ đềucần Ngư Nương.Phải làm sao đây?Trong lúc bế tắc, trong đầu tôi chợt nhớ tới một người.Một người phụ nữ khác trong thôn chúng tôi, là mộtbà lão bị c/âm, hồi nhỏ tôi bị ấm ức ở chỗ bố, thườngchạy đến chỗ bà, bà sẽ cho tôi ăn đường phèn.Bà không biết từ đâu đến, bố tôi cũng không biết, trẻcon trong thôn đều rất sợ bà, tôi cũng vậy, nhưng từkhi có một lần bà thấy tôi vác quá nhiều củi từ trên núixuống, không nói hai lời giúp tôi vác về nhà, tôi mớibắt đầu chấp nhận bà hơn một chút.Đến sau này mấy đứa con trai trong thôn cứ hay b/ắtn/ạt tôi, bà thấy sẽ xông lên đuổi, tôi mới coi bà làngười tốt, chỉ là người trong thôn đều không ưa bà.

Sau này tôi càng lớn, số lần gặp bà trong thôn càng ítđi.Nhưng tôi biết nhà bà ở đâu.Nhà bà ở rất gần núi, bình thường cũng không có aiqua lại, qu/an h/ệ của tôi với bà xem như tốt, có thểđến nhà bà trốn một đêm, sáng sớm mai, đi từ trênnúi xuống.Nhà tôi đã không an toàn rồi, dù là Lý Nhị Oa hay bốtôi, chỉ cần họ muốn, lúc nào cũng có thể tìm thấy tôiở đây.Tôi thở ra một hơi, tôi quyết định không tin ai cả."

A Nhiễm?

Con có ở đó không?"

Đột nhiên, giọng của bố tôi lại vang lên từ ngoài cửa.Tim tôi run lên, chuẩn bị chạy về phía cửa sổ, thì điệnthoại tôi rung lên, Lý Nhị Oa gửi cho tôi một tin nhắn."

A Nhiễm, sao không trả lời tin nhắn?

Bố em có phảiđến tìm em rồi không?"

"Anh bây giờ đang trên đường đến đây rồi, đợi anh,anh đến đón em!"

Tôi đưa đầu ra ngoài cửa sổ, quả nhiên có thể nhìnthấy một bóng người trong màn đêm đang chạy như đi/ên tới.Bây giờ ra ngoài, tôi chắc chắn sẽ bị Lý Nhị Oa pháthiện!"

A Nhiễm?!

Con không ở trong đó sao!"

Giọng của bố tôi bắt đầu trở nên sốt ruột, lại bắt đầuđ/ập cửa!Xong rồi!

Tôi không trốn được rồi!Phải làm sao đây?Tôi theo bản năng tắt điện thoại.Khi cúi đầu xuống, tôi nhìn vào gầm giường mà Lý NhịOa vừa ở."

A Nhiễm."

Cánh cửa bật tung ra bởi cú đạp của bố tôi, cùng lúcđó đèn bật sáng, tôi bịt ch/ặt miệng cố gắng khôngphát ra bất kỳ tiếng động nào.Tôi thấy ông ấy cầm con d//ao phay trong tay!"

Ch//ết tiệt!"

Ông ấy thấy cửa sổ đang mở, tức gi/ận ch/ửi rủa, timtôi đ/ập lo/ạn xạ."

Không nghe lời!

Đồ con bất hiếu!

Chẳng nghe lời gìcả!"

Bố tôi dường như rất tức gi/ận, lại đ/á thêm một cúvào cửa rồi đi ra ngoài.Đúng lúc tôi thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng ông ấyđã đi rồi, đột nhiên, tôi lại thấy lưỡi d/ao phay thò vàotừ cửa.Ông ấy đi đến bên giường, vén màn lên, lục lọi chăncủa tôi, rồi nhặt lên một thứ.

Nhìn thấy thứ đó, tôi theo phản xạ sờ soạng sau lưng,tim như ngừng đ/ập!Là cái túi nhỏ của tôi!

Quần áo, chứng minh thư và thẻngân hàng đều ở trong đó!Sao tôi lại không lấy?"

A Nhiễm, mày ở trong nhà, đúng không?"

Nghe thấy lời ông ấy nói, tôi cắn mạnh vào đầu lưỡi,bịt ch/ặt miệng, cố gắng hết sức để cơ thể không r/unr/ẩy mà phát ra bất kỳ tiếng động nào.Dán mắt vào bóng dáng của ông ấy.Đừng lại đây!

Đừng lại đây!Con d/ao phay dưới ánh đèn, phát ra ánh sáng lạnhlẽo đến gai người.Ngay sau đó, ông ấy chống tay lên giường, chậm rãicúi đầu xuống, nhìn vào gầm giường, tôi căng thẳngđến mức tứ chi r/un r/ẩy.Ông ấy ngẩng đầu lên, cầm cái túi, như đang suynghĩ, rất nhanh, ông ấy đưa mắt nhìn về phía tủ quầnáo của tôi."

A Nhiễm?"

Ông ấy gọi tên tôi, nhưng tôi lại không nhìn thấy biểucảm của ông ấy, ông ấy giơ con d/ao phay, từng bướcmột tiến về phía tủ quần áo.Tôi nhắm mắt lại, đừng động đậy, tuyệt đối đừng độngđậy!Mày làm được, mày sẽ không bị phát hiện đâu!Bình tĩnh!

Bình tĩnh!"

A Nhiễm?"

Ông ấy lại gọi một tiếng, tôi nghe thấy tiếng cánh tủbị mở ra, và tiếng ông ấy dùng d/ao phay liên tục lậtlọng quần áo."

Ch//ết tiệt!"

Ông ấy ch/ửi một câu rồi chạy ra ngoài, tôi đột ngộtmở mắt ra.Đây là một cơ hội tốt, nhưng tôi vẫn không thể điđược, bởi vì ngay lúc nãy, tôi đã thấy một cái bóngđang trốn dưới cửa sổ.

Là Lý Nhị Oa đến.Chắc là thấy bố tôi chạy ra ngoài, anh ấy nhảy cửa sổvào."

A Nhiễm...

Bố em đi rồi, ra đi."

Anh ấy khẽ gọi.Tôi nhìn anh ấy, nước mắt chực trào ra, thật ra tôi rấtmuốn, rất muốn ra ngoài ngay bây giờ, nhưng tôi biết,tôi không thể."

Người đâu rồi?"

Anh ấy lo lắng học theo bố tôi lục lọi xung quanh,không thấy người đâu, liền cầm điện thoại lên gọi."

Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện khôngliên lạc được..."

Giọng nữ máy móc nhẹ nhàng vang lên trong phòng,anh ấy gọi liền mấy cuộc, cuối cùng ch/ửi một câutục tĩu rồi lại nhảy cửa sổ rời đi.Lặng lẽ đợi vài phút, hoàn toàn không nghe thấy bấtkỳ tiếng động nào nữa.

Tôi từ trên đỉnh giường trèoxuống.Giường gỗ ở nông thôn để chống muỗi, thường sẽ làmmột cái khung để treo màn, phía trên có thể để đồ.Vừa nãy, tôi đã trốn ở bên trong cùng của đỉnh giường.Chắn tôi, chỉ có hai thùng giấy đựng đồ lặt vặt.Nhân cơ hội này, tôi trèo ra cửa sổ, lau nước mắt,chạy về phía dựa núi, cái túi nhỏ của tôi đã bị bố tôimang đi.Trên người chỉ có một chiếc điện thoại di động, và mộttấm ảnh cả gia đình mờ nhòe, nứt nẻ.Tôi chạy đến thở không ra hơi, mười phút sau, cuốicùng cũng thấy được căn nhà gạch bùn gần như hòa làm một với bóng đêm và núi rừng.Nhìn lại phía sau, không có ai đuổi theo.Tôi thở phào nhẹ nhõm, bước đến trước cửa, lo lắnggõ cửa.Không ai trả lời.Nhìn xung quanh, tôi có chút sợ hãi, bất giác gõ cửanhanh hơn.Một lát sau, một bà lão tóc bạc trắng, nếp nhăn nhưrãnh mương phủ kín cả khuôn mặt, chậm rãi mở cửa.Bà khoác một chiếc chăn rá/ch nát, dường như còncầm một cây gậy trong tay.Bà nheo mắt thận trọng nhìn, nhận ra là tôi, liền vộivàng bỏ cây gậy xuống, mở to cánh cửa.Nhìn làn da tôi bị cành cây cào xước trên đường vàthân thể dơ bẩn, trong mắt bà thoáng hiện một nỗixót xa khó tả.Bà nắm lấy tay tôi, đưa tay muốn lau đi nước mắt trênmặt tôi."

Bà."

"Thôn trưởng muốn bắt cháu làm vật tế hồ, bố cháumuốn gi3t cháu..."

"C/ứu cháu...

Bà, cho cháu trốn ở nhà bà một đêm."

"C/ứu cháu..."

Tôi đ/au khổ khóc lớn, quỳ xuống dập đầu với bà."

A...

A a...

Ự a"Bà đã hoàn toàn không nói rõ được nữa.

Dùng bàn tayg/ầy guộc không ngừng kéo tôi, lôi tôi vào nhà.Vào nhà rồi, bà khóa ch/ặt cửa và cửa sổ, để tôi ngồitrên giường, lấy chăn đắp cho tôi.

Chắc là trong bóng tối nhìn không rõ, sau khi khóa cửaxong, bà không ngừng sờ soạng tôi."

Cháu ở đây, bà, cháu ở đây."

Tôi đỡ bà, để bà ngồi xuống giường.Bà dường như muốn nói gì đó, nhỏ giọng ậm ừ khôngrõ, chỉ có thể vừa nắm tay tôi, vừa dường như muốnlấy thứ gì đó từ trong túi ra.Bà r/un r/ẩy nhét vào tay tôi một vật gì đó."

Ự ừ a a...

Xít...

Ự a."

Sờ vật gì đó có cạnh và hơi dính trong tay, nước mắttôi lại rơi xuống.Là đường phèn."

Dạ... bà, cháu ăn, cháu ăn."

Tôi nhét đường vào miệng, ôm bà khóc nức nở.Bà nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, từng cái từng cái rất chậmrãi, khiến tôi cảm thấy rất yêu thương, rất an toàn."

Bà ngủ đi, cháu tựa vào.

Cháu trốn một đêm thôi."

Sau đó, tôi nói với bà về việc ngày mai tôi muốn đixuyên rừng.Bà khoát tay, chắc là chê không nhìn thấy, bà mòmẫm từ trên tủ xuống một thứ giống như nến, tôi vốnkhông muốn đ/ốt nến, sợ bị phát hiện, nhưng bà rấtkiên quyết, tôi liền giúp bà đ/ốt lên.Tôi không biết bà muốn làm gì, tôi chỉ nhìn ngọn nếnđang ch/áy, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút bấtan.Tôi sợ bị bố tôi hoặc Lý Nhị Oa tìm thấy.Nhưng có ánh sáng, bà dường như quen hơn mộtchút, từ trong tủ lấy ra một cuốn sổ rất cũ, còn có mộtcây bút bi, và kính lão.Tôi hơi gi/ật mình.Bà biết viết chữ sao?

Điều này tôi chưa từng biết!Bà ngồi trên ghế đẩu, cầm bút liếm liếm ngón tay, mởcuốn sổ ra, cầm bút viết lên đó.Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc hơn là, bà dùng taytrái viết chữ, viết rất đẹp!

Một nét ngang một nét dọc vừa ngay ngắn vừa xinh xắn, giống như được đ/á/nhmáy từ trong điện thoại ra!"

Nha đầu, đừng lên núi, trong núi không an toàn, dễ bịlạc đường."

Chỉ có mấy chữ này, bà viết rất lâu.Viết xong, bà lại đứng dậy, đến tủ lục lọi, không lâusau, lại lấy ra một cuốn sổ tay đã bong tróc da, nhưngđược bảo quản rất mới, mở ra.Lật vài trang, bà dừng lại, kéo tay tôi, đặt ngón tay lênmột chuỗi văn tự trên đó.Bên trên có một chuỗi địa chỉ, còn có tên của một đạosĩ.[Thành phố Quảng Châu...

Trần Hành Chi, Đạo trưởngTrần.]X/á/c định tôi đã nhìn thấy mấy chữ này, bà lại bắtđầu viết chữ."

Tìm đến ngài ấy, ngài ấy có thể c/ứu con.

Ngaig ấycũng đã c/ứu mạng ta."

"Năm xưa ta bị tế hồ, chính là ngài ấy đã c/ứu ta từtrong hồ."

Lòng tôi chấn động, không thể tin được nhìn bà.Bà cũng từng bị tế hồ sao?Còn sống sót nữa?!Ngọn nến lay lắt chiếu rọi khuôn mặt già nua của bà.Nhưng dường như hồi ức lại chuyện cũ, đôi mắt củabà không hề đục ngầu.

"A Nhiễm, ta thấy được hình ảnh của ta ngày xưatrong con."

Đó là câu đầu tiên của bà, sau khi viết xong, bà nhìntôi, đôi mắt đỏ hoe.Từ nét chữ thanh tú của bà, tôi dần dần hiểu được quákhứ của bà, cũng như quá khứ của thôn.Thật kinh ngạc, phẫn nộ và bất lực.Bà là thanh niên trí thức xuống nông thôn năm đó, vàđiều tôi không ngờ là, bà từng là vợ của trưởng thôn.Vì trưởng thôn, bà đã ở lại cái thôn trong núi sâu này,không chọn rời đi để được đào tạo tốt hơn.Chỉ là không ngờ, một lần ở lại này lại là 50 năm,không những không được ch//ết già mà còn suýt mấtmạng trong cái gọi là lễ tế hồ.Lễ tế hồ bắt đầu lưu truyền từ đời bố của trưởng thôn.Năm đó điều kiện khắc nghiệt, trong thôn ch//ết đóirất nhiều người, hầu hết các gia đình trong thôn, gầnnhư không góp nổi một nắm gạo, núi non hiểm trở, thú săn không dễ thấy, cũng không ai dám vào núisăn b/ắn.Chỉ có quả dại và củ chuối để ăn, nhiều người còn ăncả vỏ cây.Trưởng thôn lúc đó hết cách rồi, thấy người dân sắpch//ết đói, hàng trăm người ngày ngày vây trước cửanhà ông đòi ăn uống, ông chỉ muốn ch//ết đi choxong.Ông thật sự chuẩn bị ch//ết, một đêm nọ ông đã ra bờhồ, chuẩn bị nhảy hồ t/ự v*n, nào ngờ gặp một ônglão tóc dài đang câu cá bên hồ.Nghe xong lời trưởng thôn, ông lão đã câu từ dưới hồlên rất nhiều cá cho trưởng thôn, chính những con cánày, đã cho cả thôn một cơ hội thở dốc.Chỉ là cá rồi cũng sẽ ăn hết, trưởng thôn đã thử dẫnngười đi câu cá, nhưng căn bản không câu được.Rất nhanh, ông lại gặp ông lão đó, ông lão lại cho ôngrất nhiều cá.Nhưng bắt đầu có điều kiện.Ông lão muốn ông định kỳ ném quần áo xuống hồ,ném bát, ném một số đồ dùng sinh hoạt của ngườidân, những thứ này vẫn còn là chuyện nhỏ, saukhoảng một năm, ông lão bắt đầu muốn trưởng thônném người sống xuống, còn phải là phụ nữ.Lễ tế hồ từ đó bắt đầu.Bà không phải là nạn nhân đầu tiên, năm đó rất nhiềuphụ nữ trong thôn đều bị ném xuống hồ.Để trong thôn có thể sinh sôi nảy nở, ông lão còn hứavới ông, sẽ định kỳ cho ông Ngư Nương.Người dân bắt đầu tôn xưng ông lão này là Thần Hồ,hằng năm vào dịp lễ tết đều đ/ốt hương tế bái.Người dân bắt đầu dần dần bị cái gọi là Thần Hồ vàNgư Nương chi phối, từ lương thực ban đầu, đến tiềnbạc sau này, thậm chí cả con cái, tất cả đều do ThầnHồ cung cấp, cho nên người dân không còn lao độngnữa, chẳng khác nào lợn gà bị nuôi nh/ốt.Không có phụ nữ, thì đi m/ua, thì đi lừa.Là thanh niên trí thức năm đó, bà đương nhiên khôngthể đồng ý với cái kiểu này, đến đời trưởng thôn đươngnhiệm, bà đã mấy lần nói với trưởng thôn, không thểtiếp tục như vậy được.Trưởng thôn cũng đã từng thay đổi, nhưng không cótác dụng, hầu như tư tưởng của tất cả người dân đềuđã ăn sâu bén rễ rồi, đây không phải là vấn đề thayđổi đơn giản, mà là vấn đề tư tưởng của họ đã ăn sâubén rễ.Không cho Ngư Nương, không tế Thần Hồ, còn chưađợi Thần Hồ nổi gi/ận, người dân đã không chịu nổirồi, họ đã coi cuộc sống do tà đạo này mang lại làđiều hiển nhiên.Cuối cùng, những người dân này, thậm chí cả trưởngthôn, đã chĩa mũi nhọn vào người phụ nữ duy nhấttrong thôn lúc đó.Chính là bà, lúc đó đã mang th/ai.Bà cũng đã từng trốn.Giống như tôi, muốn chạy vào rừng, nhưng chưa kịplên núi, đã bị người dân bắt lại.Lúc đó bà đã hơn 40 tuổi rồi, muộn mới có con, nhưngvẫn bị trưởng thôn và người dân đỏ mắt ném xuốnghồ."

Người dân ở thôn này đều là s/úc si/nh, bọn họ ănthịt người."

Viết đến đây, bà nghẹn ngào khóc không thành tiếng.

Sở dĩ bà sống sót được là nhờ vào vị đạo sĩ họ Trầnđược bà viết trong cuốn sổ.Chính ngài ấy đã c/ứu bà lên từ hồ nước.Người đó trông chỉ khoảng mười mấy tuổi.Tiếc thay, lúc đó vị đạo trưởng Trần nhỏ tuổi nàydường như có việc gấp, sau khi c/ứu bà lên, liền chobà uống một viên th/uốc, để lại địa chỉ và tên, nóirằng một tháng sau sẽ quay lại, nếu không quay lại thìhãy đến địa chỉ đó tìm mình.Chỉ là lúc đó bà đã có th/ai, Quảng Châu cách đây ítnhất năm sáu trăm cây số, bà mang cái bụng bầunày, làm sao mà đi được?Bà cũng không dám về nhà, vốn định ch//ết quáchcho xong, nhưng nghĩ đến đứa con vất vả lắm mới có,bà liền tìm một cái hang động có thể tránh mưa, sốngnhờ vào việc ăn côn trùng, rễ cây, lá cây, kéo dài đếnkhi sinh con.Còn về vị đạo sĩ đó, sau này không còn gặp lại nữa.

"Không ai có thể tưởng tượng được lúc đó tôi đã sốngnhư thế nào, ngay cả tôi cũng không tưởng tượngđược.

Nhưng sau khi mọi chuyện thực sự xảy ra, cảmthấy không ch//ết thì cũng chỉ có vậy thôi."

Bà cười.Nhưng tôi không thể cười nổi.Bởi vì sau đó bà viết rằng, trong thôn vì tế lễ Thần Hồkhông thành, Thần Hồ nổi gi/ận, khiến rất nhiều ngườich//ết, trưởng thôn trong tình thế đó buộc phải vừaphái người đi m/ua phụ nữ về, vừa tự mình dẫn ngườiđi tìm bà.Cuối cùng thì cũng tìm thấy."

Ông ta vốn định gi3t tôi, nhưng có lẽ đứa con tôi sinhra đã đ/á/nh thức một chút lương tri trong ông ta,ông ta giấu mọi người trong thôn đưa tôi trở về thôn,để giữ lại mạng sống cho tôi, ông ta không cho tôi nóilung tung, làm c/âm tôi, giam cầm tôi, còn đ/á/nh g/ãy tay phải của tôi không cho viết chữ, nhưng ông takhông ngờ tay trái của tôi cũng biết viết."

"

Sau này chuyện trong thôn, tôi không biết nữa.

Tôi đãthử mấy lần muốn ra khỏi thôn để tìm vị đạo sĩ đó,nhưng tôi già rồi, không ra được nữa.

Tôi vốn cũngmuốn ch//ết, nhưng nhìn Nhị Oa lớn lên từng ngày, tôilại không muốn nữa.

Mặc dù nó không nhận tôi, nhưngtôi không trách nó."

"Đến khi tôi gặp cháu, tôi liền biết, tương lai của cháuchắc chắn không thể tránh khỏi việc trải qua nhữngchuyện như vậy.

A Nhiễm, bà thương cháu, nếu cháuđến thăm bà sớm hơn, bà đã khuyên cháu rời khỏi đâyrồi.

Bà đã tính ngày đến nhà cháu mấy lần, nhưng đềubị bố cháu đuổi đi."

"Bà rất muốn c/ứu cháu.

Cháu nhất định phải trốnthoát, phải sống thật tốt."

"Đừng vì sợ hãi mà cam tâm đeo lên mình gông cùmcủa chế độ phong kiến.

Phải dám đấu tranh."

"Không thể vì làm việc đúng đắn phải trả giá màkhông làm, cháu hiểu không?"

"Bà già rồi, chỉ có thể giúp cháu đến đây thôi."

Nến tàn, bà buông bút.Tôi r/un r/ẩy môi, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Bà run run lau nước mắt cho tôi, bà cũng khóc theo."

Bà ơi, cháu sẽ... cháu sẽ sống thật tốt ạ."

Tôi bắt đầu nghĩ cách liên lạc với vị đạo trưởng Trầnnày.Chỉ là trên đó không có số điện thoại, chỉ dựa vào mộtđịa chỉ và cái tên, tôi nên tìm bằng cách nào, thêmnữa đã nhiều năm trôi qua, không biết vị đạo sĩ đó cònở đó hay không.Tuy nhiên, vẫn phải thử mới được, tôi mở điện thoại đãtắt ng/uồn.Hàng chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn khiến tôi bất an,vừa nãy tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng hô hoántrong thôn.Hít một hơi thật sâu, tôi gọi điện báo cảnh sát trước,sau khi giải thích nguyên nhân cho họ, họ nói ng/uồnlực cảnh sát có hạn, hơn nữa đường xá xa xôi cáchtrở, giờ này không thể điều động cảnh sát, nói mộttràng những lời lẽ quan liêu bảo tôi cố gắng đến sáng,đến lúc đó họ sẽ gọi điện cho tôi.Tôi thở phào nhẹ nhõm, họ chịu đến là tốt rồi.Sau đó, tôi bắt đầu tìm ki/ếm tên của vị đạo trưởngTrần này trên Baidu, nhưng tất cả đều không có thôngtin liên lạc, thỉnh thoảng có một hai cái thì tôi gọi đềukhông ai bắt máy, hoặc đơn giản là số điện thoạikhông có thật.Tôi cũng thử tham gia các nhóm QQ của các đạoquán khác nhau, lên diễn đàn, bình luận trên các ứngdụng video ngắn.Nhưng vẫn không có ai trả lời, tôi có chút nản lòng.Tôi không biết cứ tìm ki/ếm vu vơ thế này thì phải đếnkhi nào mới tìm được.Tôi càng lo lắng mình lãng phí quá nhiều thời gian vàpin điện thoại, cuối cùng công dã tràngxe cát biển Đông.Tôi muốn từ bỏ.Nhưng bà dường như rất hào hứng, bà không ngủ màgiúp tôi nhận diện những bức ảnh đạo sĩ mà tôi vừatìm được.Nhìn bà, tôi lại lấy lại tinh thần.Nhìn vào chuỗi địa chỉ kia, đột nhiên tôi nảy ra một ýtưởng.Nếu vị đạo sĩ đó cũng khám bệ/nh cho người khác, cólẽ sẽ đến hiệu th/uốc m/ua dược liệu...Nghĩ đến điều này, tôi định thử gọi điện cho các hiệuth/uốc 24 giờ gần địa chỉ đó.Liên tục mấy cuộc đều không ai nghe máy, hoặc chỉnói là gọi nhầm số.Bây giờ, đây là cuộc gọi cuối cùng."

Alo, hiệu th/uốc Đại Sơn Lâm xin nghe, có thể giúp gìcho anh/chị?"

Tôi có chút căng thẳng trình bày những gì mình gặpphải, hỏi cô ấy có biết vị đạo sĩ đó không."

Trần Hành Chi?

Đạo sĩ?

Chờ một chút, để tôi nghĩđã."

Người nghe điện thoại có vẻ là một cô gái rất trẻ,nghe cô ấy nói vậy, trong lòng tôi nhen nhóm một tiahy vọng."

Ừm...

Tôi là dân đam mê đạo giáo, thường xuyên đếnđạo quán, cũng quen biết vài đạo trưởng, nhưng mấyđạo quán gần đây dường như không có vị đạo sĩ nàohọ Trần, theo miêu tả của chị, bây giờ ông ấy cũngphải hơn bốn mươi tuổi rồi nhỉ.

Tôi không có ấn tượnggì."

Lòng tôi chùng xuống, hy vọng tan vỡ hoàn toàn.Im lặng vài giây, ngay khi tôi định cảm ơn rồi cúp máy,cô ấy lại lên tiếng."

Nhưng...

đạo sĩ họ Trần thì không có, thầy bói xemphong thủy thì có một người, bị m/ù một mắt, thỉnhthoảng sẽ đến chỗ chúng tôi xay dược liệu, hay khôngtôi cho chị số điện thoại của ông ấy, chị thử hỏi xem?Chúng tôi đều gọi ông ấy là Trần B/án M/ù, có phảitên là Trần Hành Chi hay không thì không biết."

Tim tôi rung động, vội vàng cảm ơn.Rất nhanh, cô ấy gửi số điện thoại cho tôi."

Tút..."

Điện thoại đã kết nối, lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi,chuông reo rất lâu mà không ai bắt máy.

Ngay khi tôichuẩn bị cúp máy để gọi lại lần nữa thì điện thoạiđược nhấc lên."

Alo?"

Giọng ngài ấy có chút lạnh lùng.Tim tôi run lên, lắp bắp trả lời."

Alo...

Có phải Trần Hành Chi, Trần đạo trưởng khôngạ?"

Đối diện im lặng vài giây."

Đúng, tôi là Trần Hành Chi."

"Cộc cộc cộc."

Vừa cúp máy sau cuộc gọi với đạo trưởng Trần, cánhcửa nhà bà cụ đã bị đ/ập mạnh.Tôi gi/ật mình r/un r/ẩy.Bà cụ vốn còn mơ màng ngủ cũng gi/ật mình tỉnhgiấc, ra hiệu cho tôi im lặng."

A Nhiễm, em có ở đây không?"

Là giọng của Lý Nhị Oa.Tôi nín thở, nhặt lấy cây gậy bà cụ để trên giường."

A Nhiễm, đi thôi, không đi là không kịp đâu.

Anh tìmcon khắp nơi, trốn ở đây nếu bị thôn trưởng hoặc bốem phát hiện, em sẽ hại ch//ết bà Thái đó!"

"Bố em vừa mới tìm thôn trưởng rồi, họ đang đi từngnhà tìm em!

Tìm đến đây chỉ là chuyện sớm muộnthôi!"

"A Nhiễm, đừng trốn nữa, coi như anh c/ầu x/in em,em làm vậy sẽ ch//ết đó!"

Giọng của Lý Nhị Oa đã mang theo tiếng khóc nức nở.Lòng tôi thắt lại, trong đầu không khỏi hiện lên nhữngđiều tốt đẹp mà anh ta đã làm cho tôi, nhưng tôi biết,tôi không thể lên tiếng.Đột nhiên, tôi nghe thấy bên ngoài có vô số tiếngbước chân!Ngoài cửa sổ có vô số ánh đèn pin!"

Hừ, phế vật, chút chuyện nhỏ này cũng làm khôngxong, mấy món n/ợ thối của mày tự nghĩ cách đi,cút!"

"Bố...

đừng mà, bố, con làm được, cho con thêm mộtcơ hội nữa đi, bố giúp con trả hết số tiền đó, nếukhông sau này ai nuôi bố?"

"Cút!"

Bên ngoài truyền đến một tiếng t/át tai vang dội!Thôn trưởng đến rồi?Toàn thân tôi bắt đầu r/un r/ẩy, ch//ết trân nhìnchằm chằm vào cánh cửa, trong lòng tuyệt vọng.Lý Nhị Oa từ đầu đến cuối đều lừa gạt tôi!"

Lý Nhiễm, sự việc đã đến nước này tôi cũng khôngnói nhảm với cô nữa, tế hồ cô nhất định phải đi!

Đây làchuyện của cả thôn, cô phải hy sinh!"

"Tôi sẽ cho bố cô rất nhiều tiền, đủ để ông ta sống cảđời!"

"Cô không trốn được đâu, tự cô ra đây!

Nếu không tasẽ phá cửa!"

Giọng của thôn trưởng như một cây kim thép đ/âmvào tim tôi.Tôi hoàn toàn ch//ết lặng."

Á á...

Á á!!"

Đáp lại ông ta, là tiếng mắ/ng ch/ửi kịch liệt của bàcụ.Tôi chưa bao giờ thấy bà cụ kích động như vậy, bà cụnắm ch/ặt tay tôi, đôi mắt đỏ hoe, thịttrên mặt r/un r/ẩy.Giờ phút này, tôi nhìn thấy con d/ao đặt trên bếp."

Được, được lắm, đ/ập cho ta!"

Thôn trưởng ra lệnh một tiếng, cánh cửa ngay lập tứcbị mấy người dân to lớn xông vào phá tan!Vô số đèn pin chiếu thẳng vào mặt tôi, tôi cầm d/aolùi về góc tường, ra sức vung d/ao ch/ém những kẻđầu tiên muốn xông lên bắt tôi!

Bà cụ muốn ngăn cản, bị thôn trưởng đạp một cú ngãxuống đất!"

Đồ già không ch//ết, ta đã nể tình để bà sống rồi!

Bàđáng lẽ phải ch//ết từ lâu rồi!

Bắt lấy Lý Nhiễm chota!"

Nhìn bà cụ co ro trên mặt đất, một luồng c/ăm h/ậnkhó tả lan tràn đến tận đáy lòng tôi!"

Đừng qua đây!"

Tôi vừa khóc vừa gào thét, dùng hết sức ghì d/ao lêncổ mình!"

Các người, tất cả các người đều là tội phạm!

Đều làs/úc si/nh!

Tôi ch//ết cũng không để các người đượcnhư ý!"

Người dân dường như bị tôi dọa sợ, nhưng thôn trưởnglại cười."

Hừ, ta đã sớm đoán được cô sẽ như vậy."

"Đưa người lên cho ta!"

Khi tôi còn nghi hoặc, dân làng bên ngoài đã lôi vàomột người bê bết m//áu.Nhìn thấy ông ta, tôi hoàn toàn sụp đổ."

Bố!!"

"A Nhiễm...

đừng đồng ý với chúng!"

Bố tôi bị chúng đ/è xuống đất, mặt ông đã sưng vù,khóe mắt và đầu bị đ/á/nh rá/ch, m//áu tươi chảyròng ròng."

Bố mày đã tốn bao tâm huyết để mày khỏi chịu khổđấy."

"Còn nhớ chuyện mày bị bỏ rơi trên đường hồi nhỏkhông?

Chính tao là người đưa mày về nhà, đúngkhông?"

"Tao hiểu rõ bố mày quá mà.

Ông ta muốn mày bị xecộ đi ngang qua nhặt đi, dù bị b/án đi cũng còn hơn ởlại cái thôn này.

Tao thấy ông ta lén lút khóc trongrừng, chậc chậc, phải nói bố mày là một người bố tốtđấy."

Nghe những lời này, tôi không thể tin được nhìn bọnhọ.Thảo nào, từ nhỏ bố tôi đã nói sẽ b/án tôi đi, lớn lên hễcó cơ hội là muốn tôi đi luôn, đừng quay về.Thảo nào ông đối xử với tôi tệ đến vậy.Ông ấy muốn tôi h/ận ông, để tôi có thể đường hoàngrời xa ông ấy..."

Đừng nói nữa!

Thôn trưởng, ông tha cho A Nhiễm đicó được không, tôi sẽ đi tìm phụ nữ về, ông tin tôi đi...tha cho A Nhiễm... xin ông..."

Bố tôi quỳ xuống đất, liên tục dập đầu về phía thôntrưởng.Nhưng khuôn mặt của thôn trưởng, khuôn mặt củadân làng, vẫn lạnh lùng."

A Nhiễm, nhìn bố mày như thế này, mày không xótsao?

Bỏ d/ao xuống đi, tao hứa với mày, sau này NgưNương sinh con, sẽ cho bố mày một thằng bé khỏemạnh để ông ấy dưỡng già.

Còn cho ông ấy đủ tiềnnữa."

"Thế nào?"

Thôn trưởng không để ý đến tiếng gào x/é lòng của bốtôi, quay sang nhìn tôi cười mỉa mai.M/áu lạnh, bi/ến th/ái, vô tình."

Tôi dựa vào cái gì mà tin ông!"

"Mày không cần phải tin tao!

Mày không có tư cách đểnói điều kiện với ông đây!"

Thôn trưởng hét lên, gi/ật lấy con d/ao từ tay dânlàng, túm lấy tai bố tôi!"

Đừng mà!!!"

Tôi hét lên!Giây tiếp theo, tiếng kêu thảm thiết của bố tôi vangvọng cả bầu trời.Tay thôn trưởng đầy m//áu, ném cái tai của bố tôixuống trước mặt tôi!"

Bỏ d/ao xuống!

Nếu không tao c/ắt luôn cái tai cònlại của ông ta!"

Hắn á/c đ/ộc nói, sai người đ/è bố tôi xuống, rồi túmlấy cái tai còn lại của ông."

Không... tôi đi!

Tôi đi mà!

Ông thả ông ấy ra!"

Sợi dây căng cứng trong lòng tôi vào khoảnh khắc nàyđã đ/ứt lìa.Tôi vứt con d/ao, khóc lóc chạy đến trước mặt bố,dùng sức đẩy tay thôn trưởng ra.Bố tôi đ/au đến mức không nói được gì, trên ngườitoàn là m//áu, rất nhiều, rất nhiều m//áu!"

Bố... xin lỗi... xin lỗi..."

Tôi cố gắng đỡ ông dậy, để đầu ông dựa vào vai tôi."

Không... không cần xin lỗi, là... là bố có lỗi với con."

"Chúng ta... cả nhà sắp được đoàn tụ rồi."

"Thật ra... bố chưa bao giờ hại chị con cả..."

"A Nhiễm... những năm này... con sống vất vả lắmphải không."

"Bố yêu con."

Nghe những lời này, tôi nhận ra có gì đó không đúng,chưa kịp phản ứng, tôi cảm thấy bố tôi xông ra!Thôn trưởng ngã xuống đất, la hét om sòm, người dâncầm đò/n gánh và gậy, ra sức đ/á/nh vào người bốtôi!"

Bố!!"

Tôi gần như ch//ết lặng, muốn bò qua, nhưng bị ngườidân đ/è xuống đất, không nhúc nhích được!

Khuôn mặt ông đầy m//áu, cắn ch/ặt vào cổ thôntrưởng!Như một con thú hoang phát đi/ên!"

Đánh ch*t ông ta cho tao!"

Thôn trưởng vùng vẫy kinh hãi, cảnh tượng trở nênhỗn lo/ạn!"

Bộp!"

Trong tiếng gậy cuối cùng, bố tôi nằm đ/è lên ng/ườithôn trưởng, bất động!Tôi hoàn toàn ngây người, nhìn dáng vẻ của bố, đầuóc trống rỗng.Tôi vẫn không thể thoát khỏi số phận bị tế xuống hồ,nhưng tôi đã khóc không nổi nữa rồi.Nhìn họ bày biện những nơi vui mừng trong thôn, cùngvới vẻ mặt tươi cười đón tiếp của mọi người, tôi chỉcảm thấy lạnh lẽo.Bố tôi ch//ết rồi, mẹ tôi cũng ch//ết rồi.

Nhưng họkhông hề có cảm giác gì cả.Có lẽ người ta nói đúng, dưới sự vui mừng, ch/ôn vùinỗi đ/au.Giờ phút này, tôi đã bị l/ột sạch quần áo trói lên bètre, trước mặt là làn nước hồ trong veo, đây là nhữnggiây phút cuối cùng của tôi."

Giờ lành đã đến!

Tế hồ bắt đầu!"

Trong khoảnh khắc, tiếng la, tiếng trống, tiếng pháovang lên, trẻ con lớn bé người dân tất cả đều vâyquanh bên hồ xem.Mấy người đàn ông cầm kim chỉ tiến lại gần tô, họ đềulà những người chú bác của tôi trước đây.Nhìn bầu trời xanh thẳm, tôi đã không còn bất kỳ hammuốn sống nào nữa.Tôi chỉ muốn ch//ết.Bố, mẹ, chị, bà.A Nhiễm đến tìm mọi người đây.Tôi nhắm mắt lại.Mà khi những chiếc kim của họ sắp chạm vào tôi, tôinghe thấy một giọng nói uy nghiêm và sắc bén."

Qu//ỷ Vương sắc lệnh, định!"

Hai người trước mặt tôi đứng im như phỗng, bị yểmbùa, người dân kinh hãi, mặt mày đầy sợ hãi.Cảm giác có một bóng đen trước mặt, tôi ngước lênnhìn.Một người trung niên mặc đạo phục, một bên mắt làtròng trắng, không biết từ lúc nào đã đứng trước mặttôi.Ngài ấy cởi đạo phục của mình, đắp lên người tôi, giúptôi cởi trói.Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng hét lớn của thôntrưởng."

Tên đạo sĩ này ở đâu tới?

Bà con!

Hắn muốn cản trởlễ tế hồ!"

"Đạo sĩ không được gi3t người!

Chúng ta không cầnsợ!

Ở đây nhiều người như vậy, hắn gánh không nổinghiệp quả này đâu!

Gi3t hắn đi!

Cùng nhau tế thầnhồ!"

"Vì sự tiếp nối của con cháu chúng ta!

Vì sự kế thừacủa thôn!"

Mặt thôn trưởng lộ vẻ đi/ên cuồ/ng, giơ con d/aophay trong tay lên!Khoảnh khắc đó, vô số người dân cầm d/ao lao vềphía ngài ấy!Ngài ấy chắn trước mặt tôi, coi trời bằng vung."

Xin lỗi, đến muộn rồi."

Một tia áy náy thoáng qua trên mặt ngài ấy, thật ra tôirất muốn khóc, nhưng tôi không khóc được."

Bố... còn bà tôi đều ch//ết rồi, tôi không còn ngườithân nữa."

Ngài ấy chỉ lặng lẽ đứng dậy, xoa đầu tôi: "Đứa béngoan!"

Tôi giơ tay lên, kéo kéo vạt áo ngài ấy, tôi muốn b/áoth/ù, cho bố, cho chị, cho bà, cũng là cho chính tôi!Lúc này, đã có người dân xông tới sau lưng ngài ấy,hung hăng ch/ém xuống một đ/ao!Chưa kịp để tôi kinh hô, tên đó như bị trọng kích dộingược lại, ngã mạnh xuống đất, phun ra một ngụmm//áu đặc!Cảnh tượng này dường như làm kinh hãi tất cả ngườidân, không ai dám manh động nữa.

Trần đạo trưởngdường như đọc được suy nghĩ của tôi.Ông ấy lấy ra một lá bùa dán lên trán tôi, rồi kết ấn,nhẹ nhàng điểm vào ấn đường của tôi, tôi thấy rõbằng mắt thường lá bùa vàng theo gió nhẹ lay độngđang từ từ tan ra, tôi không tự chủ được nhắm mắt lại.Nhưng tôi lại thấy trong bóng tối, liên tiếp có nhữngngọn đuốc uốn lượn về phía xa được thắp lên, cuốicon đường đó, dường như có một bóng người mặcpháp bào hai màu đỏ đen, đội ngọc quan trên đầu,sau lưng có vầng trăng tròn làm nền.Mở mắt ra lần nữa, tôi có một cảm giác kỳ diệu."

Bây giờ con có thể triệu hồi sấm sét trong thời gianngắn, muốn bổ con s/úc si/nh nào, chỉ tay vào nó làđược."

"Ta đi xử lý con quái vật trong hồ.

Lát nữa ta sẽ đếnđón con."

"Chuyện nhân quả không cần lo lắng, Trần mỗ đãđến, thì không sợ."

"Nếu có nhân quả, thì đều nhập vào thân ta."

Nói xong, ngài ấy vỗ vai tôi, trong vài nhịp thở đã biếnmất tăm.Tôi nhìn thôn trưởng lúc này đang thất kinh."

Lý Nhiễm, mày muốn làm gì?!

Đừng quên mày làngười trong thôn!

Là thôn này nuôi mày lớn!

Mày cốnghiến cho thôn, là lẽ đương nhiên!"

"Mày suy nghĩ cho kỹ đi, mày hại ch//ết người cònchưa đủ sao?

Nếu không phải tại mày, bố mày sẽkhông ch//ết, bà Thái cũng sẽ không ch//ết!"

Thôn trưởng ra vẻ hiểu đại nghĩa.Tôi lạnh lùng nhìn ông ta:"Miệng thì nói vì thôn, lúc ông đ/á/nh ch//ết bố tôi vớibà Thái, có nghĩ tới họ cũng là người trong thônkhông?"

"Cái hồ này, ch/ôn vùi bao nhiêu người dân của cáithôn này rồi hả?"

"Chỉ vì chúng tôi là phụ nữ, chúng tôi đáng ch//ếtsao?!"

"Lý Phúc Sinh, ông mới là kẻ chủ mưu hại ch//ết tấtcả mọi người!"

Tôi hét lớn, một ngón tay chỉ vào ông ta, ngay sau đó,trên bầu trời vang lên tiếng sấm rền!Chưa kịp để ông ta nói gì, một đạo sấm sét từ trên trờigiáng xuống, hung hăng bổ vào người ông ta.Khói tan đi.Đến tro cốt cũng không còn.

Rồi tôi nhìn chằm chằm vào Lý Nhị Oa đang hoảng lo/ạn trong đám đông.Lúc này hắn ta đã mặt mày trắng bệch, sợ hãi đếntoàn thân r/un r/ẩy.Hắn ta biết tôi đang nhìn hắn ta.Hắn ta muốn chạy."

Mày nghĩ mày chạy thoát sao?"

Nghe tôi nói vậy, hắn ta vội vàng quay đầu lại."

A Nhiễm, A Nhiễm...

Tôi sai rồi.

Tôi cũng là bất đắc dĩthôi, tôi n/ợ tiền, n/ợ rất nhiều tiền, tôi không muốnnhư vậy, là ba tôi, là ba tôi ép tôi!"

"Nể tình nghĩa ngày xưa, cô tha cho tôi một conđường sống đi, được không.

Tôi xin cô đó.Tôi đảm bảo sau này sẽ không xuất hiện trước mặt cônữa!"

"Tôi sai rồi!"

Hắn ta quỳ trên đất không ngừng dập đầu, dập đếnmức thất khiếu đổ m/áu."

A Nhiễm...

Tôi hứa với cô, tôi sẽ không bao giờ đ/á/nhbạc nữa, chúng ta sống tốt với nhau,rời khỏi đây, được không."

Có lẽ hắn ta thật sự nhận ra lỗi lầm của mình rồi.Nhưng tôi lắc đầu.Từ khoảnh khắc hắn ta muốn lừa dối tôi, đã không thểtha thứ được rồi.Tôi lại xa xa dùng ngón tay chỉ vào hắn ta, nhìn ánhmắt tuyệt vọng của hắn ta, lòng tôi sảng khoái.Trong chốc lát, một đạo sấm sét, từ trên trời giángxuống, hắn ta cũng biến thành tro bụi giống như thôn trưởng.Sau đó tôi quét mắt nhìn những người dâng còn lại,tất cả mọi người đều im như thóc."

Cái thôn này đã dơ bẩn đến tận cùng rồi, tất cả mọingười đều là đồng phạm!"

Tiếp theo, giống như điểm danh vậy, tôi lần lượt chỉngười.Bên ngoài tiếng ồn ào bỗng im bặt."

- Hết " Sau đó tôi nhìn bãi tế hồ hỗn lo/ạn, lặng lẽ điđến bờ hồ.Không hiểu vì sao, mặt hồ yên tĩnh, nhưng tôi lạikhông hề cảm thấy yên tĩnh chút nào.Cởi giày ra, tôi ngồi trên bờ dùng đầu ngón chân khẽkhuấy động mặt nước.Giống như hồi còn bé.Tôi dường như thấy mẹ và chị tôi đang giặt quần áobên bờ hồ.Dường như thấy ba tôi kéo cá về nhà.Dường như thấy bà Thái đang hái rau xanh trên bờ.Dường như còn thấy, một cậu bé lanh lợi ngồi bêncạnh tôi.Tay cậu ta cầm một vòng hoa kết bằng hoa trà, nhấtđịnh đòi đội cho tôi.Thời gian một đi không trở lại, chuyện cũ chỉ còn làhồi ức.Một lúc sau, Trần đạo trưởng từ dưới nước đi lên, nhìnquanh khung cảnh trống trải, hài lòng gật đầu nói:"Nên gi3t đều đã gi3t rồi, đi thôi!"

-Hết-
 
Hệ Liệt Trần Hành Chi
Hệ liệt: TRẦN HÀNH CHI 2: BÍ MẬT ĐÔI MẮT NGƯỜI


Một cặp vợ chồng nhờ tôi xem bói, muốn biết trong số mệnh của họ có con cái hay không.Tôi giúp họ xem bát tự, thật kỳ lạ, cặp vợ chồng này rõ ràng trong mệnh có dấu hiệu mang th/ai, hơn nữa không chỉ một đứa, vậy con cái đi đâu mất rồi?Hai vợ chồng dẫn tôi đến căn phòng nhỏ trên gác mái, chỉ thấy ở đó bày một cái bàn thờ, trên bàn thờ là hai x//á/c trẻ sơ sinh đã bị hong khô.Họ lại dùng chính con ruột của mình để nuôi tiểu qu//ỷ.1Tôi tên là Trần Hành Chi, là một thầy phong thủykhông thuộc môn phái nào.Bẩm sinh có đồng tử khuyết tật, người trong giới gọitôi là Trần B/án M/ù.Nhưng tôi còn một thân phận khác.Tôi được phong làm Phong Đô Qu//ỷ Đế, nắm giữ SắcLệnh Qu//ỷ Vương.Sắc lệnh gia thân, phàm là qu//ỷ thần, yêu m/a qu//ỷquái trong nhân gian có ý đồ h/ãm h/ại người tôi đềucó thể ch/ém gi3t.Ngày giỗ sư phụ, tôi về quê thắp hương cho ông, trênđường về không may gặp phải lũ quét, đành phải ở lạimột ngày.Trong thôn không có nhà trọ, tôi lại không quen biếtngười dân ở đây, vốn tưởng rằng chỉ có thể qua đêmtạm bợ trong miếu hoang, may mắn gặp được mộtcặp vợ chồng già trong thôn, họ nhiệt tình hiếu khách,sau khi biết nghề nghiệp và mục đích đến thôn củatôi, họ đồng ý cho tôi ở lại.Hai vợ chồng tuổi tác xấp xỉ nhau, đều hơn năm mươituổi, chồng tên là Trần Đạt, vợ tên là Giang Tú.Hai người sống bằng nghề thu m/ua lâm sản, ở nhàngói, có một cái sân nhỏ nuôi vài con gà con vịt.Chắc là do trời mưa lớn, tôi cảm thấy một luồng âmkhí lạnh lẽo trong ngôi nhà này."

Ồ... thì ra là đồ đệ của ông m/ù Trần, tôi cứ thấy quenquen, nhưng lại không nhớ ra là ai."

"Ông ấy khổ mệnh, nhưng bây giờ cũng tốt rồi, ít racũng có người nối dõi giúp thắp hương các thứ."

"Không giống như chúng tôi."

Trong bữa tối, Trần Đạt vừa nói xong thì cười ha ha,nhưng sau nụ cười dường như có chút cô đơn.Tôi nghe ra có điều bất thường, vừa định hỏi thì ngheGiang Tú bên cạnh lên tiếng."

Thần tiên ơi, tôi... tôi còn có thể có con được không?"

Tai của bà ấy dưới ánh nến dường như hơi đỏ, tay róttrà cũng hơi run.Sau khi rót trà xong, bà ấy ngồi trên ghế mắt mở to,một tay ôm bát cơm, một tay nắm ch/ặt đôi đũa, tòmò nhìn tôi.Trần Đạt đỏ mặt, vội vàng lớn tiếng m/ắng bà ấy, bảobà ấy đừng nói nữa, ngoan ngoãn ngồi ăn cơm.Tôi có chút nghi hoặc.

Sau này tôi mới biết, tinh thần của Giang Tú có chútvấn đề.Hai người không có con.

Cũng đi bệ/nh viện khám, kiểm tra rồi cơ thể đềukhông có vấn đề gì, các loại mẹo dân gian cũng ănthử rồi, nhưng đều vô dụng, cứ không thể mang th/ai.Trần Đạt tuy miệng nói tuổi cao rồi không muốn làmchuyện này nữa, nhưng có thể thấy ông ấy cũng lolắng.Dù có giỏi giang đến đâu, thì cũng chỉ được mấy nămnữa chứ?Nhìn người thân bạn bè con cháu đầy nhà vui vẻ náonhiệt, trong lòng khó tránh khỏi buồn bã.Tôi xem bát tự của hai người.Số mệnh hai người tuy có chút vất vả, nhưng trongmệnh có th/ai tượng, không đến nỗi một đứa cũngkhông có.Tôi kín đáo hỏi họ có từng bị sẩy th/ai, sinh non ch//ếtyểu, hoặc nhận con nuôi hay không.Lời vừa dứt, đột nhiên Giang Tú như bị m/a ám, khóclóc xô cửa bỏ đi.Tôi và Trần Đạt đuổi theo, mới phát hiện Giang Tú đếncăn phòng nhỏ trên gác mái, quỳ trên đất dập đầuthắp hương.Nhìn thấy hai cái hũ nhỏ trên bàn thờ, tôi nhíu mày.Họ vốn có ba đứa con.Nhưng kể từ khi đứa con gái đầu lòng bị b/ắt c/óc, haiđứa con trai thứ hai và thứ ba sinh ra, đều ch//ết yểungay khi vừa chào đời.Và điều kỳ lạ nhất là, hai đứa con trai sinh ra này đềukhông có nhãn cầu.Hai cái hũ nhỏ trên bàn thờ thờ, chính là th//i th//ể đãbị hong khô của chúng.

2Trẻ sơ sinh khiếm khuyết về thể x//á/c, h/ồn pháchkhông trọn vẹn, nếu chẳng may qu/a đ/ời, chúngkhông thể theo qu//ỷ sai đến thành Phong Đô báodanh, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một đạo linh thểphiêu dạt nhân gian.Thêm vào đó, vốn dĩ sinh ra đã không được làm người,bản thân đã mang theo oán khí, cho nên cách tốtnhất chỉ có thể là siêu độ.Tuy rằng tôi tôn trọng phong tục tập quán văn hóakhác nhau của mỗi vùng miền, cách tế bái người đãkhuất cũng khác nhau, nhưng việc bảo quản th//i th//ể trẻ sơ sinh bằng cách này, còn cho chúng ăn hươngkhói, điều này chỉ làm tăng thêm tà khí oán khí củachúng, còn chiếm cả vị trí th/ai nhi, không được nửaphần lợi ích!"

Sao lại thế này...

Không nên như vậy chứ..."

Nghe tôi nói vậy, Trần Đạt chân mềm nhũn, mặt c/ắtkhông còn giọt m//áu, suýt chút nữa đứng khôngvững."

Sau khi thằng Hai thằng Ba không sống được, tinhthần vợ tôi có chút không ổn, tiên cô trên núi nói là cócon nít ch//ết yểu quấy nhiễu chúng tôi, làm theo lờibà ấy nói để áp chế oán khí của hai đứa nhỏ, thì tuổigià của chúng tôi mới tốt đẹp, nếu không vợ tôi sẽngày càng nghiêm trọng."

Nghe những lời này, tôi nhìn chằm chằm vào cái bànthờ cúng quái dị dưới ánh nến, nheo mắt lại.Người tu hành chân chính, tuyệt đối sẽ không đểphàm nhân tế bái bằng cách này, trừ khi bà ta có mưuđồ khác.Đang định bảo Trần Đạt dọn dẹp hết đồ trên bàn thờxuống, Giang Tú nắm ch/ặt ba nén hương vàng,không dưng ngã xuống co gi/ật.Trần Đạt thấy vậy, lập tức mặt mày đ/au khổ xắn tayáo lên, rút một con d/ao nhỏ rạ/ch lòng bàn tay, chạyvội đến trước mặt Giang Tú."

Anh làm gì vậy?!"

Thấy anh ta có vẻ muốn cho Giang Tú uống m/áu, tôikinh hãi, một tay kéo anh ta lại."

Đạo trưởng, vợ tôi phát bệ/nh, xin ngài đừng trách,tôi phải làm vậy cô ấy mới yên, đừng cản tôi, nếukhông cô ấy sẽ ch//ết mất!"

Vừa nói, anh ta vừa hất tay tôi ra, đ/au khổ kêu lên,vẫn muốn cho vợ uống m//áu."

Hồ đồ!

Đây cũng là bà tiên kia bảo anh làm chứ."

Nếu tôi đoán không sai, cái gì mà tiên cô kia, là đangdùng Giang Tú làm vật chứa x/á/c, dùng m//áu củaTrần Đạt để nuôi qu//ỷ nhi!Thấy tôi trợn mắt trừng trừng gi/ận dữ, Trần Đạt tuyvẫn lộ vẻ đ/au khổ, nhưng cũng không dám cố chấpcho vợ uống m//áu nữa.Anh ta gật đầu thừa nhận, đồng thời vén tay áo lêncho tôi xem.Lần này tôi thật sự nổi sát tâm rồi!Trên cánh tay Trần Đạt, dày đặc toàn là vết d/ao!"

Tôi...

Tôi đã cho cô ấy uống m//áu lâu rồi, mỗi lần chocô ấy uống một ít m//áu của tôi, cô ấy sẽ không co gi/ật nữa, tiên cô nói như vậy là bình thường, cho uốngmột chút coi như bồi thường oán khí của con, khôngsao cả."

"Tôi vốn cũng không tin, nhưng tôi không còn cáchnào khác!

Bệ/nh viện đi rồi, phòng khám đi rồi, đều vôdụng, tôi chỉ có thể làm vậy để c/ứu cô ấy!"

Trong lúc nói chuyện, Giang Tú càng co gi/ật dữ dộihơn.

Tôi đ/è nén cơn gi/ận trong lòng, bảo Trần Đạt đim/ua m//áu chó đen, gạo nếp, còn nấu cơm sống.Việc cấp bách, là phải ép thứ dơ bẩn trên người GiangTú ra!"

Vậy cô ấy..."

"Không cần lo, có tôi ở đây cô ấy sẽ không sao, anh cứđi làm đi."

Nghe tôi nói vậy, Trần Đạt một bước ngoái đầu ba lần,vẫn cắn răng đi.Giang Tú bắt đầu sùi bọt mép, phát ra những tiếng kêula đ/au khổ, trong lời nói xen lẫn những chữ bằng m//áu, hai mắt trũng sâu đỏ ngầu, đ/áng s/ợ như ngườinghi//ện m//a t//úy.Tôi tìm một khúc gỗ nhét vào miệng cô ấy, phòngngừa cắn người, lại dùng dây thừng trói ch/ặt cô ấylại, cô ấy vẫn co gi/ật không ngừng.Nhìn chằm chằm vào cô ấy, lật lòng bàn tay, một lábùa an thần được tôi kẹp trong tay.Sau khi niệm chú, bùa bốc ch/áy, tôi dùng sức dán lábùa lên ấn đường của cô ấy.Cho đến khi lá bùa ch/áy rụi, cô ấy mới từ từ bình tĩnhlại theo ánh lửa.Sau đó, tôi một cước đ/á nát cái bàn thờ.Nhìn thấy trong hũ hai x//á/c th//ai nhi khô quắt vẫncòn dính rốn, tôi nắm ch/ặt tay, không nhịn đượcquay mặt đi.Tạo nghiệp!Đó là con ruột của Giang Tú!Cô ấy phải ngày ngày như sống trong vòng luân hồi vôtận, ngày ngày chịu đựng nỗi đ/au thể x/á/c và h/ồnphách bị gặm nhấm!Cô ấy làm sao có thể không phát đi/ên.C/on m/ẹ nó cái bà tiên này đáng ch//ết vạn lần!

3Để ngăn ngừa việc qu//ỷ nhi trốn thoát sau khi bị épra, tôi lấy từ trong túi vải sợi dây đỏ xâu tiền Ngũ Đế vàbùa đuổi h/ồn, quấn quanh cửa chính và cửa sổ củacăn nhà."

Đạo...

đạo trưởng..."

Trần Đạt trở về nhìn thấy Giang Tú bị trói dưới đất,r/un r/ẩy nói."

Trần Đạt, chúng không còn là con của anh nữa, ở lạinhân gian chỉ gây hại cho người khác thôi."

"Những thứ này phải đ/ốt hết, anh hiểu chứ?"

Tôi nhìn Trần Đạt, trầm giọng nói.Qu//ỷ nhi không có trí tuệ, chỉ không ngừng ăn mònba h/ồn bảy phách của Giang Tú, ăn đến khi khôngcòn gì để ăn, sẽ hành động theo bản năng, khôngngừng hại người.Phải tận mắt chứng kiến con mình bị th/iêu đ/ốt, tôibiết điều này có chút khó khăn đối với một người cha.Nhưng phải đối mặt.Qu//ỷ nhi một ngày không trừ, Giang Tú sẽ vĩnh viễnkhông có ngày an bình."

Vậy A Tú có thể sống không?"

Tay chân Trần Đạt r/un r/ẩy, nhìn chằm chằm vào x//á/c hài nhi đang phơi bày trong không khí, nghiếnrăng nói."

Tôi bảo đảm cô ấy không ch//ết, và sẽ không bao giờphải chịu đựng sự dày vò này nữa."

"Được...

được..."

Trần Đạt liên tục nói hai tiếng "được", vội vàng đi lấychổi và hót rác, quét đi những mảnh vỡ của bình vàx//á/c h//ài nhi cùng một chỗ.Tìm một chỗ trống ngoài sân, đ/ốt tất cả.Tiếng lửa bập bùng, dường như còn có thêm tiếngkhóc của trẻ con.Đốt x//á/c xong, bước tiếp theo là ép qu//ỷ nhi ra.Khoảng chừng cảm nhận được x//á/c bị hủy, Giang Túvốn dĩ đã yên tĩnh lại bắt đầu co gi/ật, tiếng kêu gàothảm thiết phát ra từ lồng ng/ực cô ấy rất bi thương,những mạch m//áu xanh nổi lên trên đầu, trên cổ, côấy gắng sức cắn ch/ặt khúc gỗ trong miệng.Răng g/ãy mất mấy cái, miệng đầy m//áu, trông vôcùng đ/áng s/ợ, không thể kéo dài thêm được nữa, tôinheo mắt lại, trộn má//u chó mực, tro bùa vào cơmsống, sau đó đ/á văng khúc gỗ, bảo Trần Đạt dùngsức cạy miệng cô ấy ra, cắm một ống tre vào cổ họng,đ/è lưỡi cô ấy lại.

Sau đó, đổ hết cơm sống vào.Giây phút này, Giang Tú không còn gào thét nữa,nhưng vẫn co gi/ật, miệng sùi bọt mép lẫn lộn với m//áu chó mực vừa mới đổ vào.Lo sợ Trần Đạt không chịu đựng nổi cảnh tượng tiếptheo, tôi bảo Trần Đạt ra ngoài đóng cửa lại, cho dùnghe thấy gì cũng không được vào.Tôi nín thở ngưng thần, một tay kết ấn đuổi h/ồn, vừaniệm chú, vừa cầm nắm xôi nếp, rải từng nắm lênngười Giang Tú.Mỗi lần rải, Giang Tú lại co gi/ật dữ dội hơn.Rải đến lần thứ ba, mắt Giang Tú trợn trắng, dùng sứcưỡn người lên bắt đầu nôn mửa.Rải xong lần cuối cùng, Giang Tú đột nhiên bất động,tôi sải bước lên phía trước, mạnh mẽ giáng mộtchưởng vào sau lưng Giang Tú!"

Sắc!"

Một tiếng ra lệnh, toàn thân Giang Tú run lên, mộtluồng khí lạnh thấu xươ/ng, trong nháy mắt lan khắpcơ thể tôi!Tiếng khóc của tr//ẻ con, tiếng kêu gào, tiếng cười,vân vân, từ bốn phương tám hướng truyền vào tai tôi.Dán một lá bùa lên người Giang Tú, tôi nhẹ nhàng đặtcô ấy nằm xuống đất.Quay người, tôi lấy ra sắc lệnh kỳ.Thời khắc sắc lệnh kỳ xuất hiện, sợi dây đỏ buộc trêncửa sổ và cửa chính vang lên tiếng va chạm của tiềnNgũ Đế."

Sắc kỳ luật lệnh!"

Theo ba lá cờ sắc lệnh bên cạnh tôi lơ lửng trên khôngtrung, tôi nhìn chằm chằm vào cửa chính.Bên cạnh cửa có hai bóng dáng nhỏ bé, đang khôngngừng va vào cửa, bản năng muốn xông ra ngoài.Chúng chính là hai qu//ỷ nhi không mắt trên bàn thờlúc nãy.

4Thấy không trốn thoát, qu//ỷ nhi quay đầu lại gàokhóc với tôi.Phía dưới đôi mắt nhắm ch/ặt, hằn lên những vệt m//áu đỏ tươi.Trong đó, con nào to hơn một chút có lẽ là con lớn, nóche chắn cho con qu//ỷ nhi phía sau, không ngừnggầm gừ với tôi.Tôi nheo mắt lại.Trong lòng khẽ động, lá cờ vàng sau lưng nhẹ nhàngrung lên, rải xuống những tia kim quang, bay về phíađám qu//ỷ nhi.Với đạo hạnh của chúng, nếu tôi muốn gi3t, chúngkhông thể giãy giụa được.Nếu chúng gặp được đệ tử Phật đạo chính thống, cólẽ đã được siêu độ rồi, nhưng tiếc là chúng khôngmay, gặp phải tôi.Qu//ỷ Vương Lệnh Giới Huấn viết: Người giữ lệnh, gặpá/c qu//ỷ chỉ có một giới."

Chỉ gi3t không độ."

Bốn chữ này, đã định trước số phận của chúng.Cờ vàng không hề dừng lại, dưới ánh mắt lạnh lẽo củatôi, cán cờ đ//âm xu//yên đầu qu//ỷ nhi lớn nhất.Kim quang từ cán cờ lan tỏa ra, chỉ trong chốc lát,qu//ỷ nhi lớn nhất trong tiếng kêu thảm thiết cuốicùng h/ồn phi phách tán, hóa thành những đốm linhquang trôi nổi trong không trung.Còn một con nữa.Tôi nhìn chằm chằm vào qu//ỷ nhi còn lại đang co ro ởgóc cửa, bất động, đang định ra lệnh cho cờ gi3t nó,thì một cơn gió lớn đột ngột ập đến, phá tan cửa sổ!Chỉ phân tâm một thoáng, qu//ỷ nhi còn lại đã biếnmất không dấu vết."

Quả nhiên tôi đoán đúng."

Tôi nheo mắt lại, nhìn sợi dây đỏ đã đ/ứt trên cửa sổ,qu//ỷ nhi đã được c/ứu đi.Bà tiên cô kia tốn bao tâm tư cùng sức lực nuôi dưỡngqu//ỷ nhi, sao có thể dễ dàng để tôi gi3t nó như vậy.Cũng tốt, cho dù bà ta không xuất hiện, tôi cũng sẽ đitìm bà ta.Đang định thu dọn rồi mở cửa, tôi đột ngột quay đầulại, trên cửa sổ, không biết từ lúc nào đã đậu một conquạ mắt đỏ, quạ ngậm trong mỏ một vật tròn vo.Chưa đợi tôi có động tĩnh gì, nó đã lập tức thả vậttrong mỏ xuống rồi bay đi.Tôi nhặt vật kia lên, nhìn kỹ hai lần, khi phát hiện ra nólà gì, tay tôi run lên.Là một con ngươi đã khô quắt.Con ngư//ơi người.Giang Tú được đưa đến bệ/nh viện thị trấn ngay trongđêm, sau một hồi cấp c/ứu rửa ruột, người đã tỉnh lại.Cô ấy đã khôi phục thần trí, không ngây không dại,nhận ra người thân trong nhà, nhớ lại những chuyệnđã qua.Đáng tiếc là, cô ấy bị qu//ỷ nhi nhập quá lâu, làm tổnthương bảy phách, không thể nói được nữa.Trần Đạt vừa khóc vừa dập đầu cảm tạ tôi."

Đạo trưởng... năm năm rồi... vợ tôi phát đi/ên nămnăm rồi!

Rất nhiều lúc đi/ên đến mức ngay cả tôi cũngkhông nhận ra, cảm ơn anh!

Cảm ơn..."

Tôi vội vàng đỡ anh ta dậy."

Chuyện vẫn chưa kết thúc đâu, anh đi theo tôi, tôi cóvài lời muốn hỏi anh."

Để người thân chăm sóc Giang Tú, tôi đưa Trần Đạt rangoài bệ/nh viện, rồi bảo anh ta kể lại chuyện của bàtiên cô kia một cách chi tiết."

Vậy thì phải kể từ mấy năm trước rồi.

Chắc là vừamới mang th/ai đứa thứ hai đứa thứ ba..."

Vì con gái lớn không rõ tung tích, hai người gần mườinăm qua luôn tìm ki/ếm con, thêm vào đó tuổi tác đãcao, muốn có con cũng lực bất tòng tâm, cho đến sáunăm trước, Giang Tú đột nhiên mang th/ai sinh đôi.Lúc đó Giang Tú đã hơn bốn mươi tuổi, có con trở lạithắp lên hy vọng cho gia đình, cả hai dồn hết hy vọngvào những đứa con này, bất chấp sự phản đối củangười thân, nhất quyết phải sinh.Khoảng chừng mang th/ai chín tháng, sắp sinh, TrầnĐạt lần đầu tiên gặp bà tiên cô kia.Lúc đó Trần Đạt vừa mới thu dọn một chuyến hàng núiở nhà, chuẩn bị ra cửa đến bệ/nh viện thì nhìn thấymột người đứng trước cửa nhà.Là một người phụ nữ mặc áo bào tay dài màu xám,búi tóc bằng trâm cài, chân trần, dùng vải đỏ chemắt.Trần Đạt nói, người phụ nữ này không nhìn ra tuổi.Nhìn thoáng qua thì như ba mươi mấy tuổi, nhìn lầnthứ hai lại như mười mấy tuổi, nhìn lần thứ ba lại nhưsáu bảy mươi tuổi.Trần Đạt cảm thấy có chút kỳ lạ, người bình thường ailại ăn mặc như vậy?

Bèn mở miệng hỏi bà ta cóchuyện gì."

Th/ai nhật không đúng."

"Trần Đạt, nếu anh muốn giữ lại hai đứa con trai, hãyđể Giang Tú nhịn đến mùng tám tháng mười mớisinh."

"Nếu không chúng sẽ không sống được."

Nói xong ba câu, mắt Trần Đạt dường như bị cát bayvào, vừa dụi mắt một cái.Người đã biến mất.Đến bệ/nh viện hỏi bác sĩ về ngày dự sinh của GiangTú, là mùng một tháng mười.

Đúng là ngày mùng một, Giang Tú vỡ ối.Lúc này dù muốn nhịn cũng không nhịn được.Đèn phòng phẫu thuật sáng suốt mười hai tiếng.Khi đèn tắt, bác sĩ bế ra hai th/ai nhi dị dạng đã ch//ết.Giang Tú vì vậy mà tinh thần thất thường.Ngày ngày khóc lóc đòi con.

5Hai đứa trẻ không sống sót, Giang Tú cũng mất gầnnửa cái mạng, điều này khiến Trần Đạt không khỏi nhớlại người phụ nữ bị bịt mắt bằng vải đỏ kia.Anh nhờ người thân chăm sóc Giang Tú, chuẩn bị đitìm người phụ nữ này hỏi cho rõ.Không ngờ không cần tìm ki/ếm đâu xa, anh đã gặpbà ta ở bên ngoài bệ/nh viện.Vẫn là bộ dạng bị bịt mắt bằng vải đỏ, bà ta ngồi trênhành lang vắng người bên ngoài bệ/nh viện.Nói rồi, Trần Đạt nhìn quanh một lượt, chỉ vào mộtchiếc ghế dài: "Chính là cái ghế đó, bà ta ngồi ở đó."

Tôi liếc nhìn, bảo anh ta kể tiếp.Lần gặp mặt thứ hai, Trần Đạt đã hoàn toàn khôngcòn vẻ bình tĩnh như lần đầu gặp.Người phụ nữ vẫn mặc bộ đồ hôm đó, nhưng dưới ánhđèn huỳnh quang trắng, lại có một cảm giác q/uỷ dịkhó tả.Trần Đạt nhận ra bà ta có thể không phải là người,trong đầu chỉ có một chữ, chạy.Nhưng chân r/un r/ẩy, không bước nổi.Trần Đạt hồi tưởng lại cảnh tượng ngày hôm đó, tôithấy anh ta rùng mình."

Hôm đó ở bệ/nh viện, chính bà ta bảo tôi mang haiđứa trẻ về, cúng theo cách của bà ta.

Vợ tôi mới đỡphát bệ/nh hơn."

"Ban đầu phát bệ/nh không nhiều, sau này dần dầncàng ngày càng thường xuyên."

"Lần này đa tạ đạo trưởng."

"Haizz, nói cho cùng, đều là số khổ.

Tôi cả đời nàychưa từng làm chuyện gì x/ấu, cũng không đắc tội vớiai."

"Vậy mà..."

Hốc mắt Trần Đạt hơi đỏ lên, nửa câu sau không nóihết, cắn răng, cúi đầu nghẹn ngào lau nước mắt.Đợi anh ta trút hết cảm xúc một lúc, tôi hỏi anh ta cóthể tìm được chỗ của người phụ nữ đó không."

Sau khi A Tú phát bệ/nh lần đầu, bà ta đã nói cho tôimột địa điểm, bảo tôi, nếu cho ăn m//áu không hiệuquả, thì hãy tìm bà ta."

"Trong rừng dương trên núi, có một túp lều tranh.

Đidọc theo con suối nhỏ từ cửa vào là sẽ thấy."

Tôi gật đầu, quyết định sáng sớm ngày hôm sau sẽ lênđường.Bên ngoài phòng bệ/nh, nhìn anh ta nắm tay A Tú, haingười nhìn nhau rơi lệ, tôi không khỏi thở dài một hơi.Nhưng...Tôi lấy con mắt khô trong túi ra, đây là con mắt bị m//óc sống ra, trên đó vẫn còn vết d/ao.Tôi không khỏi nghĩ đến hai đứa con trai của Trần Đạt.Trẻ sơ sinh d//ị dạng, theo pháp mà nói, phần lớn làdo h/ồn phách không đủ, bẩm sinh căn cốt kinh mạchthiếu h/ồn tiểu chu thiên* không thể vận chuyển bìnhthường, dẫn đến thân thể khuyết tật.(*Tiểu chu thiên: bắt đầu từ đỉnh đầu, chạy dọc sốnglưng vòng xuống hậu môn, ngược lên ng/ực.)Giang Tú mang th/ai chúng, đã gần năm mươi tuổi,thuộc dạng sản phụ lớn tuổi nguy cơ cao, cơ năng cơthể ở độ tuổi này, không đủ để gánh vác sự trưởngthành của th/ai nhi...Nghĩ đến đây, đột nhiên một ý nghĩ đ/áng s/ợ nảy sinhtrong lòng tôi.Có lẽ Giang Tú vốn dĩ vô sinh.Trừ phi... là bị người ta cưỡng ép nhét h/ồn vào bụng,ý đồ mượn bụng sinh.Nhưng chuyện lại xảy ra trên người một sản phụ lớntuổi, vậy chỉ có một khả năng.Kẻ đứng sau không chỉ đơn giản là muốn luyện qu//ỷnhi.Là Tử Mẫu Song Sát.Sáng sớm hôm sau, tôi để lại cho Trần Đạt vài lá bùa,dặn hắn dán cẩn thận ở cửa và cửa sổ bệ/nh viện, rồitự mình lên núi.Hôm nay hơi nước rất nặng, đường núi gồ ghề khó đi.Theo lộ trình Trần Đạt chỉ, đi chừng hai tiếng, tôi tìmthấy khu rừng dương.Nơi này sinh khí rất nặng, gần sơn nhãn, trên đường đitôi còn phát hiện mấy con yêu quái trăm năm lén lútquan sát.Nhưng chỉ cần không cản đường, tôi không rảnh màđể ý.Khu rừng dương trước mặt không lớn, liếc mắt là thấyhết, căn nhà tranh nằm ngay giữa rừng."

Ào ào"Vừa bước vào rừng, vô số quạ ẩn nấp trong bụi rậmđồng loạt bay lên trời, tôi nheo mắt, nắm ch/ặt cờlệnh.Càng gần căn nhà tranh, càng cảm nhận được mộtluồng tử khí dày đặc, cỏ cây khô héo, sinh vật khósống.Bóng cây che khuất, thêm vào trời âm u, môi trườngchẳng khác gì đêm tối.Dựng thẳng ki/ếm khai nhãn.Trước mắt hiện ra một luồng sát khí xám đỏ dày đặcđến đ/áng s/ợ, từ căn nhà tranh lan ra xung quanh,thậm chí đất đai cũng nhuốm một màu tối.Hơi lạnh âm u như đỉa bám xươ/ng không ngừng lenlỏi vào người."

Cờ lệnh pháp lệnh."

Tôi khẽ quát.Ba lá cờ bay lơ lửng sau lưng, mắt tôi hóa thành dựngđồng, khí thế như sóng biển lớp lớp dâng trào, Hoàngkỳ hộ chủ, đứng bên cạnh tôi.Âm khí chạm vào liền tan.Tôi đẩy cửa ra.Cứ như mở một hầm băng, âm oán khí đặc quánh trànra.Lúc này, ngay cả Hoàng kỳ làm từ cốt Qu//ỷ Vươngcũng hơi run lên.Trong nhà không người, nhưng có hàng trăm con mắtđang nhìn chằm chằm vào tôi!Tôi nắm ch/ặt nắm đ/ấm, khi nhìn rõ, thoáng sững sờ,rồi sát ý ngút trời bùng lên!Trên vách tường căn nhà tranh bày đầy những kệ.Trên kệ là cảnh tượng tôi chưa từng thấy kể từ khibước chân vào âm môn, có thể nói là bi/ến th/ái vàtà/n nh/ẫn đến cực điểm!Phía trên dày đặc, toàn là nh//ãn cầu người phơi khô!Chúng được đựng trong những lọ thủy tinh trong suốt,trên đó dán nhãn.Năm 2014 tháng 1, 53 tuổi, nam, mắt trái phải.Năm 2018 tháng 3, 17 tuổi, nữ, mắt trái phải.Năm 2018 tháng 5, 14 tuổi, nam, mắt trái phải.Năm 2017 tháng 6, 8 tuổi, nữ, mắt phải....Nhìn những thứ này, tay tôi r/un r/ẩy!8 tuổi...

8 tuổi!Tôi thậm chí còn nhìn thấy ánh mắt còn sót lại trongnhững nhãn cầu này.Có bi ai, có ngây thơ, có gi/ận dữ, có sợ hãi, có c/ầux/in.Bị hàng trăm con mắt nhìn chằm chằm như vậy, tôikhông thể diễn tả được tâm trạng của mình.Chỉ có thể không ngừng điều chỉnh hô hấp, kìm néncơn gi/ận trong lòng.Quay đầu nhìn lại, trong nhà còn có một cái bàn, trênbàn bày rất nhiều hũ nhỏ dán bùa.Dùng để đựng h/ồn.Bên cạnh bàn có một cuốn sổ tay, chữ viết cẩu thảkhó hiểu, cảm giác không giống tiếng Trung.Lật vài trang, đột nhiên hai tấm ảnh kẹp bên trong thuhút sự chú ý của tôi.Bức ảnh đầu tiên, là hình ảnh một gia đình ba người.Nhưng ảnh rất cũ, dường như còn bị ăn mòn, cả giađình ba người đều không nhìn rõ mặt, chỉ mơ hồ cóthể nhận ra, đứa trẻ là một bé gái, tết tóc đuôi ngựa.Bức ảnh thứ hai, là hình ảnh bé gái bị khoét mất đôimắt, mở mí mắt nhưng trống rỗng, m//áu lệ đầm đìa,vô cùng thảm thương.Khoảng bảy tám tuổi...

Tôi đột ngột quay đầu, nhìn vào lọ thủy tinh đựng mắtcủa bé gái tám tuổi trên tường.Sau đó, tôi lấy ra nhãn cầu trên người, đặt lên so sánh.Tay khẽ run lên.Kích thước giống nhau, còn là một đôi.Trong tay tôi, là mắt trái.Nhìn đôi mắt này ẩn chứa sự bất lực, bi ai, thê lương,tôi lại bất giác nghĩ tới một người.Trần Đạt đã nói.Anh ta từng bị lạc mất một đứa con gái.

6Không kịp nghĩ nhiều, lòng tôi chợt động, sắc mặtbiến đổi!Lá bùa tôi cho Trần Đạt có tinh huyết của tôi, tôi cóthể cảm nhận được trạng thái của bùa.Vừa rồi, phù linh vỡ tan rồi!Bùa đều có linh, người bình thường dù x/é rá/ch, phùlinh cũng không vỡ!Phù linh vỡ chỉ có hai khả năng, một là bị tôi tự tiêuhủy, hai là chỉ có thể bị người hiểu pháp thuật pháhoại!Trần Đạt và Giang Tú rất có thể gặp nguy hiểm rồi!Không dám chậm trễ, tôi lao ra khỏi cửa.Bên trên rừng dương bên ngoài dường như bao phủmột tầng sương m/ù đen, khiến nơi này như đêm tối.Ngay khoảnh khắc tôi bước ra khỏi cửa, vô số tiếngthan khóc của qu//ỷ h/ồn vang lên!Tiếp đó, sau mỗi gốc cây, lại hiện ra từng bóng dángqu//ỷ h/ồn!Có người già, phụ nữ, trẻ con, đàn ông, lợn dê, gà chó,trâu ngựa, vân vân!Tôi biết rõ đây không phải ảo giác, bởi vì chúng giốngnhư đám qu//ỷ nhi tôi thấy hôm đó, đều là hai mắttrống rỗng, chảy m//áu lệ.Đều là tàn h/ồn không mắt!

Oán khí cực nặng!Chúng dày đặc lao về phía tôi.Tôi phản ứng lại rồi, có người không muốn cho tôixuống núi!Tốt.Rất tốt."

Sắc kỳ luật lệnh!"

"Lệnh triệu Phong Đô Bách Chiến Qu/ỷ Tướng!

Lệnhhành tốc chí, văn lệnh như kiến Qu//ỷ Vương!"

"Sất!"

Chú quyết vừa ra, chữ Sất trên thân cờ đỏ chợt lóe lênhuyết quang!Sau lưng tôi bắt đầu dậy lên từng đợt huyết khí đỏ nhưthủy triều, sau huyết khí, có chiến qu//ỷ đề đ/ao đếngặp!Một tay tôi cầm sắc lệnh, một tay nắm ch/ặt cờ đỏ.Chưa đến nửa giây, sau lưng dày đặc trăm tên chiếnqu//ỷ!"

Phong Đô Ngục Qu//ỷ Sứ Vương Đình, điểm tướngcửu thập cửu, khấu chỉ nghe lệnh!"

Bên cạnh tôi quỳ một gối một bóng người khôi ngô,thân khoác Bát Xà Linh Lung Giáp, eo mang ki/ếm,tay cầm Sát Qu//ỷ Tiên.Ngục Qu//ỷ Sứ Vương Đình, thụ mệnh Tần QuảngVương, vị tướng đầu tiên đại điện qu//ỷ binh qu//ỷtướng.Trong khoảnh khắc, những oan h/ồn dày đặc đangtiến lại gần tôi, theo tiếng hô lớn của Vương Đình, đềuh/ồn r/un r/ẩy quỳ xuống!Những thứ này chỉ là tàn h/ồn nhân gian, so với chiếnqu//ỷ thân kinh bách chiến mang sát khí, cao thấplập tức phân định rõ ràng."

Lệnh trong vòng mười dặm không được còn sót lạinửa bóng cô h/ồn sơn qu//ỷ.

Ai cản trở, gi3t ch//ếtkhông tha!"

Một tiếng lệnh hạ xuống, tay cầm cờ đỏ nặng nề vungvề phía trước!Vương Đình dẫn đầu chín mươi chín qu//ỷ tướng xônglên.Thấy từng cô h/ồn dã qu//ỷ bị ch/ém nát dưới đ/aoki/ếm của qu//ỷ tướng, sắc mặt tôi lạnh lùng.Những qu//ỷ h/ồn này đã bị luyện hóa toàn bộ, mặtcó m//áu lệ, chứng tỏ khi còn sống đã hại người.Qu//ỷ h/ồn hại người, không thể đầu th/ai.Ở lại thế gian, chỉ càng hại người hơn.Trận thế này nếu đổi thành đệ tử pháp môn bìnhthường, phỏng chừng phải bỏ mạng ở đây rồi.Tiếng ch/ém gi3t, tiếng than khóc, tiếng khóc thảmthiết vang vọng cả khu rừng.Thời gian một nén hương kết thúc chiến đấu, vô sốmảnh vỡ h/ồn linh, như tinh thần đại hải."

Vất vả Vương ngục sứ, khoan hãy quay trở lại thành,ở lại đây đợi ta một lát, chuyện vẫn chưa xong."

"Vương Đình nghe lệnh."

Tôi chắp tay, từ trong túi lấy ra mấy trăm tỷ tiền giấyđưa cho hắn."

Lần này ra ngoài không mang nhiều, cứ cầm tạm, vềrồi ta đ/ốt thêm cho."

"Cái...cái này..."

"Làm việc với ta đều có thêm thu nhập, sẽ không bạcđãi huynh đệ, cầm lấy đi, không hỏng quy củ."

"Vậy...vậy đa tạ Trần đại nhân."

Những qu//ỷ h/ồn có được một chức một phận ởPhong Đô Thành này trông rất uy phong, quyền lực rấtlớn, lĩnh hai ba lượng bổng lộc, ngoài duy trì cuộcsống, chẳng còn gì khác, giống như nhiều đơn vị biênchế hiện đại, phúc lợi tốt, nhưng lương thấp.

Thêm vào đó, những người có thể lên chức, về cơ bảnđều ch//ết đã rất lâu rất lâu rồi, con cháu có haykhông có cũng không biết, đừng nói đến việc có ngườitế bái.Qu//ỷ cũng cần tiêu tiền.Mấy trăm tỷ tiền giấy, đến ngân hàng địa phủ đổi tỷgiá, cũng chỉ tương đương với ngàn mấy bạc ở nhângian.Tôi vỗ vỗ giáp trụ của hắn, cắm lá cờ đỏ duy trì sự tồntại của họ xuống đất, quay đầu lao xuống núi.

7Dốc hết sức lực chạy đi nhờ chú thuật, quãng đườngvốn mất hơn hai tiếng đồng hồ, tôi chỉ mất nửa tiếngđã đến bệ/nh viện.Để đề phòng bất trắc, tôi không thu công, dán một láthần ẩn phù lên người, mắt phàm không thể thấy.Nhìn thấy căn phòng bệ/nh trống rỗng, lòng tôi chùngxuống.May mắn thay, nơi này vẫn còn lưu lại chút hơi thởcủa Giang Tú.Lần theo hơi thở đuổi theo, tôi đến được sân thượngcủa bệ/nh viện."

Đừng!"

Tôi x/é lá thần ẩn phù, không khỏi hét lên một tiếng!Lúc này, Giang Tú và Trần Đạt đang đứng bên ngoàitường bao trên sân thượng, ánh mắt ngây dại, môimấp máy, trông có vẻ như sắp nhả//y lầu.Đáng tiếc, tiếng hét của tôi dường như họ không nghethấy, vẫn từng bước tiến về phía trước."

Sắc kỳ..."

"Không cần phí công đâu, nếu ngươi dám niệm chú,ta dám cho cô ta nhảy xuống."

Một giọng nói hơi khàn khàn truyền đến từ cục nóngđiều hòa bên cạnh.Ngay sau đó, một người phụ nữ chân trần, bịt mắtbằng vải đỏ, mặc chiến bào tay áo rộng màu trắng thời Chiến Quốc, ăn mặc như người cổ đại, bước ra từđiểm m/ù trong tầm nhìn của tôi.Tôi nheo mắt nhìn chằm chằm vào cô ta, nắm ch/ặtSắc Lệnh.Chính là bà tiên cô mà Trần Đạt nhắc tới."

Trần Hành Chi, Trần B/án M/ù, ta biết ngươi."

Cô ta chậm rãi bước đến trước mặt tôi, cách ba bước,ngẩng đầu nhìn tôi."

Diệt Âm Dương Khuyển, ch/ém Xà Yêu, ép tan trămnăm tu vi của Tam Vĩ Hồ, ngh/iền n/át âm h/ồn bấttán của dư nghiệt triều cổ Nạp Lan Hầu...

Trong thờiđại mạt pháp này, không bị tiền bạc danh lợi chi phối,chỉ vì hai chữ trách nhiệm mà thay trời hành đạo, trừhại cho nhân gian, Trần Khanh phục ngươi."

Lòng tôi chùng xuống.Cô ta muốn làm gì?"

Sau khi ngươi ép qu//ỷ nhi ra khỏi người Giang Tú, tađã đoán được kết cục của mình, nhưng ta vẫn có chútkhông cam tâm, muốn thử xem thực lực của ngươiđến đâu."

"Chỉ là ta không ngờ, ta đã dốc hết gia tài vẫn khôngthể giữ ngươi ở lại trên núi, ngươi xuống núi, ta liềnkhông sống nổi, đã không sống nổi, vậy thì thản nhiênmột chút mà chủ động gặp ngươi."

"Ta biết ngươi sẽ đến, hơn nữa còn đến rất kịp thời,không để ta phải đợi."

"Trần Hành Chi, ngươi được Qu//ỷ Vương phong chức,xét theo triều cổ, ta nên gọi ngươi một tiếng Trần đạinhân."

"Cho nên Trần Khanh có một việc muốn c/ầu x/in,muốn thỉnh Trần đại nhân giúp ta đoạn một chuyện,cho ta một đáp án."

"Nếu ngươi công bằng, ta sẽ thả Giang Tú Trần Đạt,đồng thời cho ngươi một món quà lớn."

"Nếu không, dù ta ch//ết, bọn họ cũng tuyệt đốikhông sống được."

"Đại nhân có bằng lòng đáp ứng Trần Khanh?"

Tôi cau mày.Cô ta không giống như muốn kéo dài thời gian hoặccó mưu đồ gì khác."

Ngươi nói đi."

Tôi trấn định lại tinh thần, hít một hơi thật sâu, nhìnthẳng vào cô ta."

Được."

Cô ta quay lưng lại, mái tóc dài buộc bằngdây đỏ tung bay trong gió, mang đến một cảm giáckhó tả."

Đại nhân hãy nghe một câu chuyện, rồi đưa ra phánđoán."

8Mười sáu năm trước, một bé gái năm tuổi đang lảođảo ôm vài cành củi đi về phía bếp lò.Những cành củi này là do chính cô bé tự mình nhặt từkhu rừng nhỏ ngoài cửa.Người còn chưa cao bằng bếp.Cô bé thuần thục dùng bát nhỏ múc nước, rồi trèo lênghế đẩu, đặt bát nước vào nồi.Đã vào thu rồi, không thể tắm nước lạnh nữa, bố mẹsẽ m/ắng nếu bị ốm.Lần trước bị đ/au bụng, tốn mười đồng đi tiêm ở chỗbác sĩ trong làng, bị mẹ m/ắng cho một trận, nhưngcô bé cũng không muốn bị ốm mà.Cô bé nghĩ, rồi bật lửa nhóm bếp, bóng lưng dưới ánhlửa bỗng trở nên thật lớn, cô bé sững sờ, quay đầunhìn lại, là bà nội đang cầm roj."

Mày đang làm gì đấy?"

Đối mặt với câu hỏi của bà, cô bé r/un r/ẩy."

Con... con đun nước tắm ạ, trời lạnh..."

Chưa nói hết câu, roj trong tay bà đã quất xuốngngười cô."

Ai cho mày dùng củi hả?

Đốt hết rồi có phải mày đinhặt lại không!

Sắp vào đông tuyết rơi đến nơi rồi,mày quý hóa lắm hả?

Còn đòi tắm nước nóng?

Cấmđ/ốt!"

Bà nắm lấy cánh tay cô bé, quất roj liên tiếp vào ngườicô bé.Đối mặt với tiếng khóc của cô bé, bà nội vẫn dửngdưng, ngược lại còn quất mạnh hơn."

Củi này là con tự nhặt mà!"

"Bà... bà!

Con sẽ bị cảm đấy ạ!

Cảm rồi tốn tiền, tốntiền bố mẹ sẽ không vui!"

Cô bé khóc khản cả giọng, đã có chút thở không rahơi."

Thế ai cho mày tắm hả?

Mày là đồ vô dụng à?

Dùngchút nước lạnh đã cảm, mày ch//ết đi cho xong!

Xemmày còn cảm không!"

Vừa nói, bà vừa hắt hết chỗ nước mà cô bé khó khănlắm mới múc được lên người em.Cảm giác nước lạnh cộng thêm vết roj, thật sự khôngthể nào chịu nổi.Hình như đã xả hết gi/ận, bà nghe tiếng khóc thấyphiền, lại m/ắng một câu rồi quay người rời đi.Để lại đứa trẻ ướt sũng người giữa trời lạnh giá đứngtrơ ra đó.Cô bé chỉ biết bất lực vừa khóc lớn, vừa vắt khô quầnáo, chỉ là không muốn bị cảm thôi mà.Cô bé sống trong một gia đình trọng nam kh/inh nữ,những chuyện như thế này xảy ra quá nhiều.Ăn cơm không được ngồi cùng bàn; vĩnh viễn khôngcó quần áo mới; hễ trong nhà có đồ gì mất đều bị đổoan; lười biếng thì bị m/ắng, không lười biếng cũng bịm/ắng, thậm chí muốn làm chút việc cho gia đình,cũng vẫn bị m/ắng.Bố mẹ ngày ngày cãi nhau, ông bà ngày ngày oántrách, họ luôn luôn chĩa mũi dùi vào cô bé mới chỉnăm tuổi này.Cô bé cũng hiểu, dường như sự ra đời của mình là mộtsai lầm.Nhưng cũng không biết phải làm sao, thậm chí còncảm thấy, bố mẹ đ/á/nh m/ắng mình, thì sẽ khôngcãi nhau nữa.

Lớn lên đến tám tuổi, cô bé đã có thể giặt quần áonấu cơm cho gà ăn quét dọn nhà cửa, thái độ của bốmẹ đối với cô bé cũng tốt hơn rất nhiều, thậm chí đếnTết còn m/ua cho cô một đôi giày mới.Nghe nói còn muốn cho cô bé đi học nữa cơ.Mỗi khi nghĩ đến đây, cô bé lại chạy về nhà ngắm đôigiày mới mà cô bé không nỡ đi.Cô bé đã quyết định rồi, sẽ đi đôi giày đó khi đi học.Một ngày nọ vào đông, bố mẹ đi làm ở thị trấn.Ông nội tìm đến cô bé."

Có muốn đi học không?

Ông đăng ký cho."

Ông nội cười híp mắt nói, còn lấy từ sau lưng ra mộtchiếc cặp sách màu hồng mới tinh!"

Thật ạ!

Thật ạ!

Con có thể đi học ạ!"

Cô bé có chút kích động."

Thật, ông đưa cháu đi đăng ký, ngày mai là có thể đihọc rồi.

Bố cháu nộp học phí rồi."

Ông nội hiếm khi đối xử với cô bé dịu dàng như vậy.Cô bé mừng rỡ bảo ông đợi mình một lát.Cô bé trở về phòng, mặc bộ quần áo đẹp nhất củamình, đôi giày mà mỗi lần đi xong đều phải giặt, buộcchiếc dây buộc tóc đẹp nhất.Cô bé nhận lấy chiếc cặp từ tay ông rồi đeo lên vai.Ông nội dắt tay em đi trên con đường nhỏ, đến trườnghọc.Khoảnh khắc đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất màcô bé cảm nhận được trong tám năm qua.Cô bé thậm chí còn nghĩ, con đường đất nhỏ này cólàm bẩn giày không.

Nhưng điều chờ đợi cô bé không phải là trường họcđầy tiếng cười nói, cũng không phải là tiếng đọc sáchrộn rã mà em luôn lén nghe, mà là một chiếc xe tảinhỏ dẫn đến vực sâu.Ông nội nhét em vào trong xe, mặc cho em khóc lócthế nào, giãy giụa thế nào, cũng đều vô ích.Quần áo bị x/é rá/ch.Một chiếc giày yêu thích nhất biến mất.Khi cánh cửa xe đóng lại, em nhìn thấy một người đưacho ông nội năm trăm tệ.Lúc đó em mới hiểu ra.Thì ra không hề có trường học nào cả, là em bị ông nộib/án đi.Thế là vào mùa đông tuyết rơi đầy trời, cô bé bị khoétmất đôi mắt.

9Tôi siết ch/ặt nắm đ/ấm.Khi Trần Khanh nói những điều này, vẻ mặt vẫn luônthờ ơ."

Sau này, tôi bị một người m/ua về, hắn ta hành hạtôi một năm, thấy hành hạ không ch//ết được, mớiquyết định dạy tôi pháp thuật."

"Vào ngày người đó mở mắt cho tôi, sau ba năm đằngđẵng, tôi mới lại được nhìn thấy thế giới này.

Món quàđầu tiên hắn ta chuẩn bị cho tôi, chính là đôi mắt củatôi."

"Cho nên tôi rất thích đôi mắt, tôi thích sưu tầmnhững đôi mắt lớn nhỏ khác nhau, dù là của người,của thú, tôi đều muốn."

"Nhưng tôi không hề gi3t người vô tội."

"Trần đại nhân, nếu tôi nói đôi mắt của những ngườiđó, đều là do họ tự nguyện cho tôi, ngài có tinkhông?"

"Nghèo đói, bệ/nh tật, cái ch//ết, thương tật, đây lànhững tiếng kêu than bất lực nhất của tầng lớp dướiđáy."

"Tôi tận mắt chứng kiến người ch//ết đói, chỉ vì mộtbao gạo mà b/án đi đôi mắt của mình."

"Tôi cũng từng thấy một người đàn ông trung niênnằm liệt giường, vì để con cái có cái ăn cái mặc mà b/án mắt."

"Quá nhiều, quá nhiều."

"Tôi cho họ một cơ hội, cho họ một hạnh phúc ngắnngủi, là họ c/ầu x/in tôi m/ua đôi mắt của họ."

"Tôi tu pháp hơn mười năm chưa từng gi3t một ai,ngược lại còn cho họ một hạnh phúc ngắn ngủi, lẽnào vẫn là sai?"

"Được thôi, cứ cho là tôi sai."

"Ngài cảm thấy vo/ng h/ồn oan ức, ngài cảm thấynhững kẻ tà môn ngoại đạo như chúng tôi đáng ch//ết!"

"Vậy thì Giang Tú, Trần Đạt, thân là cha mẹ ruột củatôi, cùng với ông nội đem tôi mới tám tuổi b/án đi vớigiá 500 đồng!

Tôi vì thế mà mất đi đôi mắt, vậy có oanức hay không?"

"Trần Khanh đã ch//ết từ lâu rồi!

Bọn họ chính là hungthủ!"

Trần Khanh chỉ tay vào Giang Tú và Trần Đạt, giọngđiệu phẫn nộ."

Tôi b/áo th/ù cho Trần Khanh ch//ết vì tiền khi cònbé, b/áo th/ù cho Trần Khanh ch//ết vì phong tục hủbại!"

"Trần đại nhân ngài nói đi!

Tôi có sai hay không!!"

Khoảnh khắc này, sấm chớp vang rền, từ xa vọng lạimột tiếng sấm n/ổ liên hồi."

Không có chuyện gì là tuyệt đối đúng hay sai, chỉ cóhối h/ận hay không hối h/ận."

Tôi nhìn cô ta, lòng chợt xao động, cờ đỏ từ dãy núi xabay tới, Vương Đình dẫn theo các qu//ỷ tướng đuổiđến."

Cô nhét tàn h/ồn vào bụng Giang Tú, vọng tưởngluyện thành Tử Mẫu Song Sát, chỉ riêng chuyện nàythôi, cô đã đáng bị trừng ph/ạt."

"Tôi tin rằng trong mười mấy năm nay, cô có rất nhiềucách để b/áo th/ù, nhưng cô lại chọn con đường tămtối nhất, cô nghĩ cô thật sự là vì b/áo th/ù, hay chỉ tìmkhoái cảm ngư//ợc đ//ãi sinh linh, ngư//ợc đ//ãi h/ồnphách?"

"Trần Khanh, cách làm của cô như vậy, khác gì nhữnghủ tục bệ/nh hoạn thời phong kiến?"

"Chỉ vì nó x/ấu, liền muốn thông đồng với nó, không đithay đổi, làm cho cái x/ấu càng x/ấu thêm, đây làđiều cô muốn?"

"Vậy tôi chỉ có thể nói cô sai lầm quá lớn."

"Tôi thay mặt những người cô đã c/ứu, những ngườicô đã giúp cảm ơn cô, nhưng cô không thể lấy chiếcáo khoác tuổi thơ bất hạnh làm cái cớ để gây họanhân gian, oan có đầu, n/ợ có chủ, Trần Đạt và GiangTú không phải là kẻ chủ mưu, cô không thể vì ông côch//ết, không có ai để b/áo th/ù, liền đem toàn bộ h/ận th/ù của mình trút lên vợ chồng Trần Đạt."

"Cô có biết Trần Đạt đã nói với tôi rằng họ tìm cô mườinăm rồi không?

Bọn họ căn bản không biết cô bị b/ánđi.

Trong nhà thậm chí còn có ảnh lúc nhỏ của cô."

"Giang Tú bệ/nh nặng nhập viện, tỉnh lại câu đầu tiênchính là mơ thấy cô, nói lời xin lỗi cô nhất."

"Cô bị th/ù h/ận che mờ hai mắt, những điều này côcó thấy không?"

"Nhưng cô đã gọi tôi một tiếng Trần đại nhân, vậy tôiliền định đoạt chuyện này."

"Trần Đạt, Giang Tú cô không thể gi3t.

Tôi cũng sẽkhông triệt để đ/á/nh tan h/ồn phách của cô."

"Cô theo ta về thành Phong Đô chịu hình, ở Phong Đô,tôi sẽ điều h/ồn phách ông cô ra, cho cô một cơ hội b/áo th/ù trực diện.

Có thể làm đến mức nào, phải coibản lĩnh của cô, sống ch//ết mặc bay."

"Chịu xong hình ph/ạt, vào tam thế s/úc si/nh đạo rồilại đầu th/ai làm người."

"Có dị nghị gì không?"

Trần Khanh cắn răng, liếc nhìn vợ chồng Trần Đạt ởmép sân thượng, dường như đang giằng x/é tư tưởng."

Trần Khanh, tôi nói với cô nhiều như vậy, đã nể mặtcô lắm rồi."

"Nếu cô vẫn cố chấp không tỉnh ngộ.

Vậy thì khôngcần nói gì nữa."

"Cô có quy tắc của cô, tôi cũng có quy tắc của tôi."

"Đừng vọng tưởng lấy vợ chồng Trần Đạt làm con bàithương lượng với tôi."

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.Vương Đình dẫn theo các qu//ỷ tướng tiến lên mộtbước, giơ cao binh khí trong tay, chỉ cần cờ đỏ trongtay tôi vung lên Trần Khanh sẽ lập tức hóa thành hưvô."

Cuối cùng hỏi cô một lần, chịu hàng hay không!"

Một tiếng quát qua, Trần Khanh quỳ xuống phủ phục."

Trần Khanh... nguyện nghe đại nhân phân xử."

10Trần Khanh bị áp giải về thành Phong Đô, vợ chồngTrần Đạt cũng được giải c/ứu.Giang Tú vì vấn đề sức khỏe, chẳng bao lâu sau đãqu/a đ/ời, Trần Đạt chưa đầy ba tháng, cũng theo vợmà đi.Trước khi lâm chung, Trần Đạt đã nói với tôi rất nhiềuđiều, nhưng nhiều nhất, chỉ có lời xin lỗi Trần Khanh.Ông nói, sau này ông thực ra đã biết Trần Khanh bị b/án, cho nên mới tìm ki/ếm mười năm.Ông nói ông không trách ai cả, chỉ trách bản thân đãcho con gái quá ít tình thương, trách bản thân quá vôdụng.Thực ra ông cũng mơ hồ đoán được, vị tiên cô kiachính là con gái mình, nhưng ông không dám nhận,cũng không nỡ nhận.Giang Tú ch//ết rồi, ông liền không còn động lực đểsống tiếp.Kiếp sau, tốt nhất có thể làm trâu làm ngựa cho congái, để nó quất roj cả đời, cõng nó đi khắp chân trờigóc bể, để trả lại những thiếu n/ợ ở kiếp này.Ông muốn ch//ết, tôi không ngăn cản.Sau đó, tôi chỉ đem m/ộ của Giang Tú, Trần Đạt vàTrần Khanh ch/ôn chung một chỗ.Thiên hạ vạn loại binh khí, chỉ có quá khứ là thứ làmngười ta đ/au đớn nhất.Ngoại truyện:Trần Khanh thật sự đã tặng tôi một món quà lớn.Người nhận nuôi cô, chính là gã pháp sư luyện bùangải người Thái Lan kia, tên là Kunta, đang ở VânNam.Nhưng tôi không ngờ rằng, ngay trong đêm đầu tiêntôi đặt chân đến Vân Nam.Tôi đã nhận được điện thoại của hắn trong khách sạn.Giọng nói không âm không dương trong điện thoại,khiến cho lửa gi/ận trong lòng tôi bùng lên!"

Sawasdee krub, Trần tiên sinh.

Hoan nghênh đến VânNam, nhưng đáng tiếc, nơi này sẽ là nơi ch/ôn thâycủa ngươi!"

-Hết-
 
Hệ Liệt Trần Hành Chi
Hệ liệt TRẦN HÀNH CHI 3: CẬU BÉ MẶC ĐỒ ĐỎ


Một cậu bé mười ba tuổi bị tr//eo c//ổ trên xà nhà mình, tứ chi b//ị tr//ói, mặc đồ nữ màu đỏ, chân còn treo một quả cân lớn.Cách ch//ết quái dị như vậy thật chưa từng nghe thấy.Sau khi cảnh sát điều tra đã đưa ra kết luận: Không phải t//ự s//át, không phải bị gi3t, thuộc về t/ai n/ạn.Tôi tên là Trần Hành Chi, một thầy phong thủy không môn phái.Tôi cảm thấy đó không phải là t/ai n/ạn, mà là có người dùng thuật phong thủy để gi3t người!.Tôi tên là Trần Hành Chi, một thầy phong thủy khôngmôn phái.Khám bệ/nh, xem phong thủy, gi3t q/uỷ, trừ tà làcông việc của tôi, cũng là giá trị ít ỏi còn sót lại để tôitồn tại trên đời này.Tôi là một kẻ t/àn t/ật bẩm sinh, sinh ra đã bị m/ùmột mắt, khi đó hàng xóm láng giềng đều gọi tôi làthầy nửa m/ù.......Hôm nay, có một cặp vợ chồng ngồi trước quầy bóitoán của tôi.Hai người chỉ mới trung niên, nhưng khuôn mặt đầy vẻu sầu, tóc điểm màu xám trắng bệ/nh tật.Họ mang một ít trái cây đến cho tôi, cố gắng gượngcười trên khuôn mặt."

Đại sư, con tôi mất tích rồi.

Xin đại sư giúp đỡ tìmcháu."

Sau khi ngồi xuống, người phụ nữ nắm lấy tay tôi, vẻmặt thành khẩn.Còn người đàn ông đưa cho tôi một điếu th/uốc rồingồi xổm một bên, chỉ cúi đầu hút th/uốc, trong mắtánh lên nỗi buồn."

Mất tích khi nào?"

Sau khi bảo hai người cho tôi biết ngày tháng nămsinh của đứa trẻ, tôi bắt đầu suy đoán."

Đã được một tháng rồi, chúng tôi đi làm ăn xa, cháuở nhà tự học, đang học cấp hai..."

Người phụ nữ lải nhải nói, lấy ra một đống đồ từ trongtúi, có ảnh, có video, có hồ sơ lưu trữ tại sở cảnh sát.Có ảnh chụp màn hình những manh mối mà cư dânmạng trên các nền tảng video ngắn lớn cung cấp.Cô ấy tên là Lưu Dung, người chồng bên cạnh tên làTưởng Trung, và đứa con trai mất tích của họ tên làTưởng Lễ.Hai người quanh năm đi làm ăn xa, không thể chămsóc chu đáo cả hai bên, đứa trẻ đành phải tự mình đihọc ở quê nhà.Đứa trẻ hiểu chuyện, ngoan ngoãn, nên hai ngườicũng rất yên tâm.Cho đến một tháng trước, giáo viên gọi điện thoại nóiTưởng Lễ đã ba ngày không đến trường.Lưu Dung và Tưởng Trung sau khi tự liên lạc khôngđược, vội vàng bỏ công việc về quê.Nhưng Tưởng Lễ dường như bốc hơi khỏi thế gian,thậm chí cả điện thoại, tiền, cặp sách cũng khôngmang theo.Vợ chồng Lưu Dung từ trong thôn, đến thị trấn, thậmchí hỏi từng bạn học một, tất cả đều nói không biết.Quê nhà là thôn quê, không có camera giám sát,video giám sát duy nhất còn lại là video Tưởng Lễ tanhọc về nhà khi chưa mất tích.Đi báo cảnh sát, nhưng một tháng qua nhận được kếtquả ngoài chờ đợi thì vẫn là chờ đợi.Chờ đợi thì làm sao mà chờ được.

Theo như cảnh sát nói, khả năng bị b/ắt c/óc là khácao, vì vậy hai người bắt đầu đi tìm, tự mình tìm ki/ếm.Từ các xã lân cận, đến các tỉnh thành lân cận.Từ in tờ rơi tìm người, đến tìm truyền thông, đăngvideo ngắn quảng bá, tìm những công ty chuyên tìmngười, gần như mọi cách đều đã thử.

Nhưng vẫnkhông có hiệu quả.Cuộc sống của hai vợ chồng vốn đã không dễ dàng,tiền ki/ếm được ở công trường đều là tiền mồ hôinước mắt.Năm xưa Lưu Dung từng mắc một trận bệ/nh nặng,khi đó để chữa bệ/nh, đã tiêu hết tiền tiết kiệm.Tưởng Trung thương vợ, nên vẫn luôn không có ý địnhsinh thêm con.Ai ngờ đâu đến tuổi xế chiều lại có th/ai, vất vả nuôilớn nó, nhưng cái chờ đợi lại không phải là dưỡng lãođưa m/a.Một tháng qua để tìm con, đã tiêu gần hết tiền bạc vàsức lực của họ, bước tiếp theo, họ định b/án đất b/ánnhà.Lưu Dung cúi đầu, lau nước mắt kể lại những trảinghiệm của họ trong một tháng qua.Chồng cô, Tưởng Trung, môi r/un r/ẩy, th/uốc lá hútkhông ngừng.Cho đến khi tôi dừng bút, dừng suy đoán, họ mới cùngnhau nhìn về phía tôi.Sự hy vọng trong mắt họ khiến tôi có chút nhói lòng.Tôi nhìn họ, nhẹ nhàng thở dài."

Hy vọng không còn nhiều."

Thật ứng với câu nói: Dây thừng chỉ đ/ứt chỗ mỏngmanh, vận rủi chuyên tìm người khổ mệnh.Tôi chưa nói hết lời.Nhìn quẻ tượng, đứa bé đã không còn nữa rồi.Tôi đặc biệt dùng ba phương pháp khác nhau để tínhđi tính lại ba lần, nhưng không một ngoại lệ nào, đềulà cùng một kết cục.Đứa bé này sinh ra, có lẽ đã không được như ý muốn.Bát tự thuần âm, khắc vợ khắc nhà, thể chất yếu đuốibệ/nh tật, lận đận cả đời.Cho dù không có chuyện mất tích này, cuối cùng có lẽvẫn là cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.Tôi lặng lẽ nghiêng đầu, không nhìn hai vợ chồng lúcnày.Khoảnh khắc này tiếng khóc nghẹn ngào, lại như sấmđộng bên tai.Mặc cho Lưu Dung khóc lóc ầm ĩ truy hỏi tôi, tôi cũngkhông nói thêm lời nào.Nhìn sắc mặt, cùng trạng thái tinh thần của cô ấy,nếu biết chân tướng, cô ấy thật sự sẽ gục ngã mất.Cho đến khi cô ấy nói tôi nói bậy bạ, hất đổ ghế củatôi, lại mắ/ng ch/ửi tôi một trận, mới bị Tưởng Trunggiữ lại.Người đàn ông này đỏ hoe mắt, giọng nói khàn đặc."

Có thể tìm thấy không?

Sống phải thấy người, ch//ếtphải thấy x/á/c."

Nói xong, anh ta lấy ra một xấp tiền giấy màu đỏ từtrong túi."

Ở đây có tám ngàn tệ, là tất cả tiền tiết kiệm còn lạicủa chúng tôi, nếu không đủ, tôi về nhà b/án nhà.

Chỉcần anh tìm được con trai tôi."

Giọng anh ta có chút r/un r/ẩy.Lưu Dung đã dựa vào vai anh ta khóc ướt nửa bên vai.Tôi không nói gì, châm điếu th/uốc anh ta đưa cho tôi....Tôi cùng vợ chồng họ về quê cũ ở Trùng Khánh.Sau khi chúng tôi trở lại, Tưởng Trung đưa Lưu Dungkhông nghỉ ngơi một khắc nào, lại đến đồn cảnh sát ởtrấn, để lại một mình tôi ở trong căn nhà cũ của họ.Lúc này, trời đã tối.Tôi bước vào phòng của Tưởng Lễ, trên giường là gatrải giường màu xanh lan, chăn là áo bông hoa maiđỏ, đồng phục, thẻ học sinh, đều ở trên giường.Điện thoại di động, ví tiền, cặp sách của nó thì đều ởtrên bàn học.Nghe Tưởng Trung nói, từ khi con mất tích, những thứnày đều chưa từng động đến.Tôi cầm một cái áo, đi ra ngoài sân đ/ốt.Nheo mắt nhìn ánh lửa, tôi lại ném vào một lá bùadẫn h/ồn cùng một nắm gạo.Lúc này đã là mùa đông, thôn trang này bị núi baoquanh, gió núi thổi đến, có một trận lạnh thấuxươ/ng.Đợi áo ch/áy hết, tôi tiến lên xem xét, nhìn đống trotàn trên mặt đất, tôi tiếp tục bói toán.Rất nhanh, tôi thở ra một hơi trắng, nheo mắt, nhìn vềphía một căn nhà nhỏ cách nhà ngang không quámười mét.Phía sau căn nhà này có một khu rừng nhỏ, sau đó làmột con đường nhỏ có thể cho xe qua."

Nghỉ ngơi trước đi, buổi tối lạnh quá."

Lúc này, Tưởng Trung trở về, xoa xoa tay nói lớn.Sau đó nhìn thấy ánh lửa trên mặt đất, tưởng rằng tôimuốn sưởi ấm, liền lập tức từ trong nhà lấy ra một cáinồi sắt lớn."

Sưởi ấm dùng cái này, cái này dùng tốt."

Vừa nói, vừa bắt đầu đ/ốt lửa.Anh ta nói, vợ anh ta tối nay không về, ở lại trấn."

Đại sư, vợ tôi cũng sốt ruột quá, anh đừng gi/ận, côấy biết sai rồi, ngày mai ra trấn ăn cơm.

Cô ấy xin lỗiông."

Vừa nói, vừa xoa xoa tay đi về phía căn nhà nhỏ, xemra là muốn đi lấy củi.Vừa đi đến trước cửa, liền nghe thấy anh ta bắt đầuch/ửi rủa."

Mấy thằng chở lợn này thật đáng ch//ết!

Lại vứt ởđây rồi!"

Tôi vội qua hỏi anh ta có chuyện gì.Anh ta nói với tôi, con đường nhỏ phía sau nhà thôngvới đường tắt đến lò mổ ở trấn bên cạnh.Mỗi ngày đều có xe chở lợn đi qua con đường nhỏ phíasau, thế nên không tránh khỏi có một số xe có lợn ch//ết.Những tài xế á/c đ/ộc đó thấy đây là thôn quê, liềnkéo lợn ch//ết xuống vứt.Phía sau nhà chứa củi của anh ta có một khu rừng,nên nơi này trở thành địa điểm vứt x/á/c quen thuộccủa những tài xế chở lợn.Cho nên ở đây thường xuyên ngửi thấy một mùi thịtthối.Căn nhà chứa củi này chỉ có vài mét vuông, bên trongchất đầy những bó củi lớn, có củi đã chẻ, cũng cónhững bó buộc thành bó còn cao hơn cả người.Nhìn những bó củi này, tôi cảm thấy có điều không ổn.Sau khi vào trong nhà, tôi ngửi thấy một mùi khiến tôilập tức cảnh giác, không phải mùi lợn ch//ết."

Kéo hết đống củi này ra!"

Ánh mắt tôi lập tức trở nên sắc bén.Tưởng Trung ngẩn người, nhưng vẫn nghe lời tôi làmtheo.Mùi kia càng ngày càng nồng nặc, mà khi anh ta kéotừng bó củi ra, kéo đến bó thứ bảy, anh ta dừng lại.Tôi nhắm mắt, không đành lòng nhìn nữa.Dưới ánh đèn pin, một th* th/ể bị kẹp giữa đống củi,thịt đã th/ối r/ữa hết cả rồi.Nửa giây sau, Tưởng Trung bộc phát ra một tiếng kêuthảm thiết:"Con ơi!"

Cảnh sát đến vào rạng sáng, phong tỏa hiện trườngngay lập tức.Lúc nhìn thấy th//i th//ể, Lưu Dung đã ngất xỉu, đượcđưa đến bệ/nh viện cấp c/ứu.Tưởng Trung quỳ sụp trước cửa nhà kho củi, ai kéocũng không đứng dậy.Tuyết bắt đầu rơi nhẹ.Không ngờ, đứa con mà hai vợ chồng tìm ki/ếm cảtháng trời lại xuất hiện trong nhà kho củi của chínhhọ.Cuộc gặp gỡ sau nửa năm xa cách giữa cha mẹ vàcon cái, không mang lại bất kỳ sự ấm áp nào, chỉ cósự lạnh lẽo của cõi âm........Ba ngày sau, báo cáo khám nghiệm tử thi được côngbố, sau khi điều tra, cảnh sát kết luận đây là vụ t//ựs//át, t//ử vo/ng do nguyên nhân phi tự nhiên.Tưởng Trung vô cùng bất bình với kết quả này.

Nhưng thực tế không có bất kỳ manh mối nào chothấy có người thứ ba xuất hiện tại thời điểm nạn nhânqu/a đ/ời.Và sợi dây trói trên người, quả cân, thậm chí cả quầnáo nạn nhân mặc, đều không có bất kỳ dấu vết nàocủa người thứ ba.Hơn nữa, địa điểm xảy ra vụ việc là ở nông thôn,đường xá không có camera giám sát, nhà của TưởngTrung lại ở rìa thôn, không có người chứng kiến.Hai vợ chồng quanh năm đi làm ăn xa, trong nhàkhông có kẻ th/ù.Đứa trẻ bình thường ngoan ngoãn, thật thà, càngkhông có mâu thuẫn với ai.Loại trừ tất cả các yếu tố nội tại của một vụ gi3tngười, thì chỉ còn lại t//ự s//át.Nguyên nhân cái ch//ết, là do Tưởng Lễ tìm ki/ếmkhoái cảm ngạt thở, thao tác không đúng dẫn đến t//ử v//ong.Nhưng nó chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ học cấp haiở nông thôn, nó thực sự hiểu những điều này sao?Cấp trên dường như có ý định ém vụ án này xuống, dùTưởng Trung đã tìm đến giới truyền thông để cố gắnglên tiếng, nhưng không một ai chịu đến đưa tin."

Vậy con trai tôi chỉ có thể ch//ết oan uổng như vậythôi sao?

Công lý đâu?

Pháp luật đâu!"

Sự bất lực, gi/ận dữ của Tưởng Trung, khi trút ra chỉnhận lại sự thờ ơ.Lưu Dung ngã bệ/nh, hôn mê mấy ngày trong bệ/nhviện vẫn không thấy chuyển biến tốt.Người đàn ông này sau khi trải qua ba ngày ba đêmgiằng x/é vô vọng, hai mắt đỏ ngầu quỳ sụp xuốngtrước mặt tôi.Đầu gục xuống đất liên tục dập đầu, cho đến khi đầuđổ m//áu."

Đại sư, c/ầu x/in anh!

C/ầu x/in anh giúp tôi!

Tôinguyện làm trâu làm ngựa cho anh!

Chỉ cần anh bằnglòng, tôi sẽ cho anh cả mạng!"

Tôi c/ăm phẫn, x/é nát tờ báo cáo khám nghiệm t//ửth//i đó.Ép một gia đình tan cửa nát nhà, không điều tra rõràng, tôi, Trần Hành Chi tôi thề không làm người!......Tôi ở lại nhà Tưởng Trung, x/é bỏ niêm phong của cănnhà kho, những bó củi bên trong đã được dọn sạch.Trên mặt đất chỉ còn lại một ít vụn gỗ.Tôi nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi xuống, lúc ch//ết, Tưởng Lễ mặc váy đỏ, trước ng/ực váy đỏ có mộtbông hoa trắng.Dưới váy đỏ, mặc một bộ đồ bơi có ng/ực giả, hai tayhai chân bị tr//ói, có những vết hằn rất sâu.Trong báo cáo khám nghiệm t//ử th//i, lòng bàn tay,lòng bàn chân, đỉnh đầu, đều có một lỗ kim.Ở mắt cá chân, có treo một quả cân, toàn thân bị nh//ét vào trong đống củi, tứ chi không chạm đất.Tưởng Lễ ch//ết khi mười ba tuổi mười ba ngày, mệnhnam thuần âm.Theo báo cáo khám nghiệm t//ử th//i, thời gian t//ửv//ong là giờ Hợi.Giờ Hợi thuộc âm, váy đỏ thuộc hỏa, đồ bơi thuộcthủy, quả cân thuộc kim, đống củi thuộc mộc, đấtthuộc thổ.Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ đã tề tựu.Váy đỏ và quả cân ở mắt cá chân là Trụy H/ồn Đà,mục đích là khóa h/ồn, sắt không thấu âm dương,treo ở chân thì h/ồn không thể thoát.Phân H/ồn Châm cắm vào đỉnh đầu, là để tiết h/ồn.Là để dễ dàng trích xu/// ất t/// inh phách chí dươngchí âm.Mà bông hoa trắng trước ng/ực, hẳn là Dẫn H/ồn Hoa,dẫn h/ồn phách đã trích xuất ra từ bông hoa đó.Nhét th//i th//ể vào trong củi, để tứ chi không chạmđất, là để triệt để rút hết h/ồn phách.Theo cách nói của Đạo thuật, h/ồn phách là khôngthể rút hết, cho nên nhất định phải ly thổ.Mà bông hoa trước ng/ực và củi mộc đại diện cho sinhmệnh, có hiệu quả dẫn h/ồn.Tôi thở ra một hơi trọc khí, mở mắt ra, trong lòng đãcó đáp án.Chọn một đứa trẻ mệnh âm, vào thời điểm này mà s//át h//ại, chỉ có một mục đích.Là tà thuật của dã Mao Sơn.Trừu H/ồn Đoạt Phách.Loại tinh phách hiếm thấy này là vật liệu cực tốt để tuluyện, nhưng tôi cảm thấy, không chỉ đơn giản là tuluyện.Trong không khí còn sót lại, không chỉ là mùi thịt th/ốir/ữa, tôi còn ngửi thấy một chút t//ử khí của ngườisắp ch//ết còn sót lại nơi này.Hút h/ồn của Tưởng Lễ, rất có thể là để kéo dài sinhmệnh.Tôi thầm tính toán trong lòng.Chỉ gi3t một mình Tưởng Lễ chắc chắn không đủ,nghịch thiên cải mệnh không chỉ cần sự gia trì củatinh phách chí âm chí dương.Cái dã Mao Sơn này chắc chắn sẽ tiếp tục gi3t người.Tôi ra khỏi cửa liếc nhìn mặt trăng, bấm đ/ốt tay tínhgiờ, lấy con gà trống vàng đã chuẩn bị ra, đồng thời,tôi nghe thấy tiếng xe máy chạy tới.Từ xa đến gần, dừng ở bên ngoài nhà Tưởng Trung.Ánh đèn xe chiếu vào người tôi, khiến tôi không khỏinheo mắt, một cô gái trẻ bước xuống từ ghế sau xe,mặc áo bông, búi tóc củ tỏi, tay cầm gậy tự sướng.Thấy tôi đang ngồi xổm chuẩn bị gi3t gà trống vàngthì gi/ật mình."

Anh...anh...anh..."

Cô ta chỉ vào tôi nửa ngày không nói nên lời, vừamuốn quay đầu lại thì phát hiện người lái xe máy đãbiến mất, lập tức đứng ch/ôn chân tại chỗ, từng bướclùi lại.Tôi không để ý đến cô ta, liếc nhìn chiếc xe máy đã đixa, tiếp tục cúi đầu gi3t gà, tay vung d/ao, m//áu gàb/ắn tung tóe.Một lúc sau, cô gái trẻ dường như mới hoàn h/ồn."

Anh là Trần đại sư?"

Tôi gật đầu, cầm con gà ch//ết và m//áu gà bước vàonhà củi.Tôi không quá để ý đến thân phận của người phụ nữ,có thể xuất hiện ở đây vào lúc này, không phải cảnhsát thì là phóng viên nhỏ không sợ ch//ết."

Chào...chào anh, tôi là Hứa Vy, phóng viên củachuyên mục Tiêu điểm Hải Tân..."

"Cái bùa này cô cầm lấy, vào trước căn nhà bên kia,đừng đến đây."

"Dạ dạ, được, anh có ngại tôi quay video không?"

"Không quay được."

Cô ta gật đầu, cầm bùa chạy vào nhà Tưởng Trung.Tôi không quản cô ta, bởi vì bây giờ tôi cần phải làm,là goi h/ồn.Gọi những h/ồn phách còn sót lại ở nhân gian chưađến báo cáo ở Thành Hoàng, bởi vì chỉ có họ, mới cóthể nhìn thấy những cảnh tượng mà lúc đó không ainhìn thấy.Lấy m//áu gà trống, gạo nếp, đầu gà bày trận, ba nénhương dẫn h/ồn cắm trước trận, sắc lệnh trấn nhãn.Qu//ỷ Vương ra lệnh, trăm qu//ỷ cùng đến.

Hương dẫn h/ồn bốc ch/áy, khói lượn lờ xoay tròntrong nhà củi, ánh sáng ẩn hiện khiến nhà củi thêmvài phần âm khí."

Sắc kỳ luật lệnh!"

Mắt tôi hóa thành đồng tử dọc, một tay bấm quyết,hướng về phía trận chú đã vẽ ra hư không dùng sức vỗmột cái!Trong khoảnh khắc, âm phong nổi lên, nhưng lát sautôi liền nhíu ch/ặt mày.Thế mà không có một con qu//ỷ nào đến.Nhưng khi tôi bước ra ngoài, đảo mắt nhìn xungquanh, lòng tôi lại lạnh giá.Ngoài trời, trong không khí lơ lửng những vầng sángẩn hiện, lập lòe, tựa như hoa băng mùa đông.H/ồn phách của những con qu//ỷ ở đây, đã bị đ/á/nhtan nát hết rồi, tôi cắn răng, thu hồi sắc lệnh.Người này tinh thông thuật pháp, làm việc cũng cẩntrọng như vậy, thật sự có chút khó giải quyết rồi.Như vậy, chẳng lẽ thật sự phải đợi lần gi3t người saucủa hắn?"

Ờ... tôi ra ngoài được chưa?"

Đúng lúc tôi chuẩn bị gọi thêm qu//ỷ sai ở nơi này,người phụ nữ tên Hứa Vi thò đầu ra từ trong nhà.Một tay bám vào mép cửa, một tay nắm ch/ặt lá bùatôi đưa cho cô ta.Tôi suy nghĩ một lát, vung tay xua tan tàn h/ồn nơiđây, thu lại đồng tử tròn, trở lại bình thường.Tôi múc một gáo nước từ cái chum lớn để rửa tay, "Côra đây làm gì?"

Cô ta vội vàng chạy ra khỏi nhà, đứng trước mặt tôi."

Tôi nhận đưa tin về vụ án này, nên tôi đến để tìm hiểutình hình, anh Tưởng nói với tôi về anh, nói anh là caonhân."

Tôi không để ý đến cô ta, xách cái nồi sắt lớn trongnhà ra để nhóm lửa."

Anh có phiền nếu tôi phỏng vấn anh không?

Anh yêntâm, tôi không chụp ảnh, tôi sẽ dùng bút để ghi lại."

Sau khi nhóm lửa xong, tôi ngồi một bên sưởi ấm, côta ngồi bên cạnh tôi khẽ hỏi một câu.Tôi im lặng một lúc, rồi gật đầu."

Anh nghĩ gì về vụ án này?"

"Do dã Mao Sơn gây ra, gi3t người, đoạt h/ồn phách,để kéo dài mạng sống."

"Có thể cụ thể hơn không?

Dã Mao Sơn là qu//ỷ, haylà người?"

"Người, là những người tự học tẩu hỏa nhập m/a,không màng quy tắc thiên đạo, dùng mọi loại thuậtpháp!

Nhưng bọn họ không phải là đệ tử Mao Sơnchính thống."

"..."

Cô ta hỏi, tôi liền trả lời thành thật.Hỏi một câu đáp một câu, khoảng một tiếng trôi qua,cô ta nghe đến nhập thần, nhìn vào cuốn sổ tay trongtay mà suy tư.Rất lâu sau, cô ta đứng dậy, lại đến nhà củi chụp ảnh.Trong lòng tôi muốn bảo cô ta rời đi, có một ngườibình thường ở bên cạnh, sẽ cản trở tôi làm việc.Chỉ là chưa kịp mở miệng, cô ta trở lại ngồi xuống nóimột câu khiến tôi sáng mắt."

Hung thủ là người địa phương, và chắc chắn chưa đixa, vẫn còn ở trong thôn."

Nói xong, cô ta cắn bút, nhìn vào cuốn sổ tay cúi đầutrầm ngâm.Tôi nhướng mày, "Cô nhìn ra bằng cách nào?"

Sau đó cô ta tổng kết vài điểm."

Điểm thứ nhất, quen biết gây án, hung thủ này hiểurõ tình hình nhà anh Tưởng, biết bát tự của Tưởng Lễ,và biết Tưởng Lễ ở nội trú, quen thuộc với lịch trìnhhoạt động của Tưởng Lễ, hắn biết Tưởng Lễ chỉ về nhàvào cuối tuần, và biết khi nào thì ở nhà, thời gian t//ửvo/ng của Tưởng Lễ chính là thứ Bảy.

Tôi nghe anhTưởng miêu tả, trong nhà không có dấu hiệu giằng co,trong hồ sơ điều tra của cảnh sát, cũng có nói rõ điềunày."

"Điểm thứ hai, hung thủ tuổi đã lớn, bình thường có lẽcòn là một người hiền lành, rất có thể là chủ một cửahàng tạp hóa nào đó trong thôn.

Tôi đã vào phòng củanạn nhân xem, trên sàn nhà có vỏ bánh kẹo.

Một họcsinh nội trú, x/á/c suất mang đồ ăn vặt từ trường vềnhà là rất thấp, đi học cả tuần, tiền sinh hoạt phí làkhông có, tôi đã hỏi anh Tưởng, anh ấy nói đúng làsáng thứ Bảy đã phát tiền sinh hoạt phí cho nạnnhân."

"Tôi đoán, có lẽ vào một thời điểm nào đó vào thứBảy, nạn nhân lấy tiền sinh hoạt phí đi m/ua đồ ăn vặtở cửa hàng tạp hóa, bị ông chủ biết được lịch trìnhhoạt động trong ngày hôm sau."

"Còn nữa, bộ đồ bơi trên người nạn nhân, vùng TứXuyên Trùng Khánh không gần biển, thôn này chỉ cómột con sông Thanh Thủy, không có hồ chứa, ngườiđịa phương hầu như không có thói quen m/ua đồ bơi,cảnh sát đã kiểm tra ng/uồn gốc đồ bơi, nhưng hầuhết các trang thương mại điện tử lớn đều không cóloại đồ bơi này, các thị trấn lân cận càng không cónhà máy sản xuất đồ bơi, người địa phương lại khôngm/ua, sẽ có cái này, rất có thể chỉ có người có kênhnhập hàng, biết rõ không thể tra ra trên thương mạiđiện tử mới làm được."

"Điểm thứ ba, những người trong thôn này hầu nhưđều đã được cảnh sát kiểm tra, và chắc chắn có cảnhphục và camera ẩn nấp trong thôn.

Một kẻ gi3t ngườicó logic ch/ặt chẽ, có đủ thời gian chuẩn bị sẽ khôngthể không nghĩ đến điều này, vì vậy hắn chắc chắn sẽkhông mạo hiểm rời đi gây nghi ngờ, hắn thậm chídám giấu x/á/c nạn nhân trong đống củi nhà mình,cũng có thể chứng minh tâm lý hắn vững vàng."

"Anh vừa nói, những thuật sĩ dã Mao Sơn này thườngkhông muốn theo chính đạo niệm kinh đọc sách tuhành, không có loại nhẫn nại đối với con đường tuhành khô khan nhàm chán, bọn họ thích mạo hiểm,bọn họ theo đuổi sự đi/ên cuồ/ng, bọn họ thích kí/chth/ích."

"Xin hỏi, có gì kí/ch th/ích hơn việc có thể tìm đượccực phẩm tinh phách đồng thời có thể chơi trò mèovờn chuột với cảnh sát?"

"Cô là cảnh sát à?"

Tôi nheo mắt, bắt đầu coi trọng người phụ nữ này.Có gan dạ, có logic, nét chữ mạnh mẽ, đôi mắt khôngtham lam, có thần thái, không giống một phóng viênnhỏ đơn thuần vì danh lợi."

Không, tôi là phóng viên, từng là phóng viên chiếntrường, sau khi về nước còn đi tới biên giới các nước,còn đi vào Thập Vạn Đại Sơn, Trường Bạch Sơn, TầnLĩnh cùng đội thám hiểm."

"Vậy nên chưa ăn thịt heo, nhưng chắc chắn đã thấyheo chạy."

Cô ấy ngẩng đầu, nhìn tôi cười.Tôi không nói gì.Im lặng dùng kẹp gắp than đang ch/áy đỏ bên trong."

Tối nay đừng đi đâu cả, lên lầu hai tìm một phòngnghỉ ngơi, tối nghe thấy động tĩnh gì thì đừng la hét,đừng kêu, đừng mở cửa, cứ ngủ thôi."

Tôi không đi sâu vào chủ đề trước, dặn dò cô ấy mộtcâu, đưa cho cô ấy vài lá bùa vàng, bảo dán lên cửavà đầu giường.Vừa rồi tôi đã triệu hồi tàn linh ở nơi này, dã Mao Sơnvẫn còn ở đây, nhất định sẽ cảm ứng được có ngườiđến.Hứa Vi là người bình thường, cẩn thận một chút cũngkhông có hại gì."

Hắn sẽ đến?"

Ánh mắt Hứa Vi sáng lên.Lời cô vừa dứt, tôi liếc thấy một con chó đen g/ầy trơxươ/ng, đi qua trước cửa lều tranh, rất g/ầy, g/ầy đếnmức da bọc xươ/ng.Nó quay đầu nhìn tôi, ngồi xổm trên mặt đất như dơi,há miệng không còn mấy cái răng, giống như đangcười với tôi."

Vào nhà."

Tôi nheo mắt nhìn chằm chằm con chó đen kia, lòngchìm xuống.Hứa Vi chắc là nghe ra giọng tôi không đúng, lập tứcchạy nhanh vào nhà.Cắm cờ vàng trước nhà.Có nó làm ngăn cách, Hứa Vi sẽ không bị ảnh hưởngbởi âm khí.Ngay lúc này, trong rừng phía sau con chó đen kia,xuất hiện vô số cặp mắt xanh lè!Một luồng âm khí gần như hóa thành vật chất độtngột bốc lên, khí tức âm hàn, như loài bò sát bám vào!Lửa trong lò than lập tức tắt ngóm!"

Rời khỏi đây."

Đột nhiên, trong đầu tôi vang lên một giọng nói lạnhlùng đến cực điểm!Đồng thời, từng con chó hoang trong rừng bước ra,chúng chảy nước dãi, gầm gừ khe khẽ, hai mắt đỏngầu, như nhìn thấy thứ gì đó ngon lành."

Đến cả chó hoang trên núi cũng có thể chiêu dụđược, xem ra, ta vẫn còn đ/á/nh giá thấp ngươi rồi."

Tôi nheo mắt, đặt pháp lệnh xuống, cầm lấy cờ lam."

Đều là người trong núi, đừng chặn đường lên núi, bâygiờ đi đi, ta cho ngươi cơ hội, đừng điều tra nữa."

Giọng nói kia lại vang lên, ý u/y hi*p cực kỳ nồng đậm."

Tà môn ngoại đạo cũng dám vọng tưởng lên núi?

Trừh/ồn đoạt mệnh, ngươi đáng chịu trăm năm qu//ỷhình!"

Nghe thấy những lời này, lửa gi/ận trong lòng tôicàng bùng ch/áy!Khoảnh khắc tiếp theo, từng con chó hoang kia nhưđược giải phóng, ào ào xông về phía tôi. trời long đấtlở, như thủy triều!"

Kỳ Lệnh ngũ sướng bát nhận! thỉnh điều âm binh cửubách hàng á/c tru sát."

"Mở đường!"

Sau khi đọc xong thỉnh binh quyết, tôi cắn ch/ặt cờlam, một tay kết ấn vỗ mạnh xuống đất!Trong chớp mắt, sát khí ngút trời bốc lên!Vô hình trung, từng con ngựa tốt cao lớn từ khôngtrung bước ra!

Bên trên có âm binh cưỡi, tay cầm đ/aophủ trường kích!Tiếng vó ngựa vang lên không ngớt.Chó hoang kêu la thảm thiết không thôi, từng bónghình hoặc bị vó ngựa giẫm nát, hoặc bị âm binh dùngđ//ao ch//ém bay!Âm binh mượn đường, cản trở đường đi, bất kể côngtội lý do.Đều gi3t không tha!Trong sát khí của âm binh, tôi cảm thấy một chút lạnhlẽo trong tim, âm khí cuồn cuộn, tiếng rít gào ai oánkhông ngớt.Nhưng chó hoang vẫn chỉ là chó hoang.Có lẽ đối phó với h/ồn phách người thường thì đủ,nhưng gặp phải âm binh, chỉ có phần bị tiêu diệt.Sau nửa nén hương, không một con chó hoang nàocòn sống sót.Kẻ thi pháp đứng sau chuyện này còn có thể đấupháp với tôi, chắc chắn không ở quá xa thôn này.Phải tranh thủ thời gian tìm ra hắn, nếu không đấupháp không lại tôi, hắn chắc chắn sẽ chạy!"

Thưa đại sư!

Có manh mối rồi ạ!"

Chưa kịp xuất phát, trong nhà vang lên giọng nói gấpgáp.Hứa Vi vẻ mặt lo lắng đẩy cửa chạy ra: "Trong mộtcửa hàng tạp hóa ở đầu thôn phát hiện ra một bộ đồbơi giống hệt bộ mà Tưởng Lễ từng mặc lúc cònsống!"

"Ông chủ tạp hóa đang chạy lên núi!

Mấy người mặcthường phục đang đuổi theo!"

"Tôi muốn đến hiện trường, ngài có đi không ạ?"

Cô ấy vừa nói, vừa lấy mic và camera mini các kiểu rađeo lên người.Trùng hợp vậy sao?Tôi nhíu ch/ặt mày, quyết định cùng cô ấy đi.Trên đường đi tôi mới biết, mấy người mặc thườngphục đã theo dõi cửa hàng tạp hóa đó một thời gianrồi.Hôm nay ông chủ tạp hóa định tiêu hủy hoàn toàn bộđồ bơi, nên bị mấy đồng chí đang mai phục bắt được.Đến đầu thôn, cửa hàng tạp hóa đã bị băng rôn phongtỏa, ba chiếc xe b/án tải cảnh sát vây kín cửa hàng,mơ hồ có thể thấy ánh đèn pin từ trên núi chiếu xuốngvà tiếng hô hoán.Là mấy người mặc thường phục đang đuổi người.Hiện trường còn có rất nhiều nhân viên công vụ, ngườichụp ảnh, người khám xét, người duy trì trật tự, côngviệc có quy củ.Nhưng tại sao, ở nơi mà quan khí nồng đậm như vậy,tôi vẫn có thể ngửi thấy một chút âm khí?Tôi liếc nhìn xung quanh, phát hiện có một cảnh sátđội mũ sụp rất thấp, tay cầm một cuốn sổ tay màunâu lớn, dường như đang ghi chép gì đó.Anh ta đứng ngoài hàng rào chắn, là người cảnh sátduy nhất trông giống như người ngoài.Không đúng...Tôi nheo mắt, vừa chuẩn bị tiến lại gần hơn thì Hứa Viđi đến trước mặt tôi, chắn đường tôi."

Thưa đại sư, ngài đợi tôi ở đây một lát, tôi đi chụpmấy tấm ảnh trước."

Cô ấy hưng phấn nói, rồi chui vào đám đông biến mất.Khi tôi ngẩng đầu lên lần nữa, người cảnh sát đó đãbiến mất.Hứa Vi vừa đến hiện trường, giống như chó sói thấythịt, tố chất nghề nghiệp phát huy đến tận cùng.Trong nháy mắt, cô ấy đã chụp xong ảnh, đang nóichuyện với một người mặc cảnh phục đang dựa vàoxe nghe điện thoại.Người bắt đầu đông dần lên.Người cảnh sát đội mũ sụp rất thấp, tôi tìm khôngthấy nữa.

Ảo giác?Tôi không khỏi bắt đầu suy nghĩ sâu xa.Khoảng nửa tiếng sau, có mấy người mặc thườngphục áp giải một người đàn ông từ trên núi xuống.Người dân bỏ cả ngủ chạy đến xem lập tức xôn xao,thi nhau vươn cổ về phía trước.Từ miệng người dân, tôi biết được người này họ Lưu,quê quán không phải người thôn này, khoảng hai bamươi năm trước đến đây định cư.Trung niên rồi vẫn chưa lấy vợ, lão đ/ộc thân mộtmình, nhưng tính tình rất tốt, chỉ là ít nói."

Trần đại sư!

Bắt được người rồi ạ!"

"Tôi vừa xin được quyền phỏng vấn tội phạm, tôi phảitheo xe của họ về thành phố rồi!"

"Cảnh sát nói, chứng cứ cơ bản đã x/á/c thực, hắn bịbắt thì đã nhận tội rồi.

Siêu kinh hãi!Mấy người mặc thường phục suýt chút nữa phải n/ổsú/ng!"

"Tội phạm này chắc chắn là hung thủ gi3t Tưởng Lễ!Trong cửa hàng tạp hóa tìm thấy rất nhiều kinh thưbùa chú kỳ quái, lần này về thẩm vấn, thì mọi chuyệnsẽ rõ ràng thôi."

"Tôi là cơ quan truyền thông đầu tiên can thiệp!

Độcquyền!

Loại phỏng vấn được chính thức ủy quyền này,nhất định sẽ gây bão!

Tôi kích động đến mức tay runcả lên!"

"Cảm ơn ngài đã trò chuyện với tôi nhiều như vậy, khinào về thành phố tôi sẽ tìm ngài sau.Cảm ơn!"

Cô ấy hưng phấn nói xong mấy câu, cúi chào tôi rồiđịnh đi.Trong khoảnh khắc tiếp theo, bị tôi giữ lại."

Đừng đi vội."

Tôi nheo mắt nhìn chằm chằm ông chủ tạp hóa họLưu đang bị áp giải lên xe.Không đúng.Trên người hắn không có hơi thở của thuật sĩ, tuyệt đốisẽ không sử dụng thuật pháp."

Ngài... có ý gì?

Tôi hiểu ngài không tin cảnh sát lắm,nhưng bây giờ chứng cứ đã x/á/c thực..."

Nửa câu sau của Hứa Vi tôi không nghe rõ, trongkhoảnh khắc này, toàn thân tôi dựng hết cả lông!Đột nhiên ngẩng đầu, tôi đảo mắt nhìn một vòng đámđông trước mặt.Có người đang nhìn chằm chằm vào tôi!Ngay trong đám đông này!Chắc chắn là luồng khí này rồi, chính là kẻ vừa đấupháp với mình!Nhưng có gần trăm người dân trong thôn, lại thêmchính khí của cảnh sát che đậy, nhân khí thịnh vượng,luồng khí đó lại thoáng qua rất nhanh, tôi không thểtruy dấu.Trên mặt Hứa Vi lộ ra một chút bất mãn, thấy xe cảnhsát sắp khởi động, cô ta dùng sức hất tay tôi ra, nóimột câu xin lỗi rồi chạy về phía xe cảnh sát.Tôi siết ch/ặt nắm đ/ấm, không đuổi theo.Việc người đó vừa rồi để lộ một chút hơi thở khôngphải là ngẫu nhiên.Đó là một lời cảnh cáo.Hắn đang nói với tôi rằng hắn đang ở đây, và chuẩn bịrời đi, bảo tôi đừng manh động.Có nhiều người dân ở đây như vậy, lỡ như hắn bấtchấp tất cả mà gây ra chuyện gì đó, thì chính là tạonghiệt lớn.Tôi không thể đ/á/nh cược.Nhìn xe cảnh sát rời đi, ánh mắt tôi từ từ trở nên lạnhlẽo.Đợi đến khi người dân và cảnh sát đều rời đi, tôi vượtqua dải băng phong tỏa, bước vào cửa hàng tạp hóađó.Bốn phía tối đen như mực, men theo một chút âm khínhàn nhạt còn sót lại ở đây, tôi đi đến một gian phòng giống như nhà kho.Cảnh sát đã dọn dẹp gần hết đồ đạc rồi.Trên mặt đất có thể thấy một vài dòng chú văn viếtbằng bút đen bị thùng carton che đậy.Phán đoán của cảnh sát không sai, nhưng ông chủtiệm tạp hóa họ Lưu này, còn chưa đến mức sắp ch//ết.Hắn có thể là tòng phạm, hoặc là đồng bọn, nhưngkhông thể là chủ mưu.Người có thể lừa người, nhưng mùi vị và hơi thở thìkhông.Là kẻ đứng sau muốn thí xe giữ tướng rồi.Tôi nhìn xung quanh, đột nhiên, một cuốn sổ tay trênbàn cạnh cửa sổ thu hút sự chú ý của tôi.Tôi nheo mắt lại, bước tới, là cuốn sổ tay lớn màu nâu.Cửa sổ không đóng, một cơn gió thổi qua, cuốn sổ taybị lật mở.Trang đầu tiên, có một khuôn mặt cười được vẽ bằngbút chì đen đơn giản.Nhìn thấy cái này, tôi siết ch/ặt nắm đ/ấm.Quả nhiên là tên cảnh sát đó!Hắn mạo danh cảnh sát trốn trong đám đông, thảonào tôi không cảm nhận được hơi thở của hắn!Thật to gan...Ngay khi tôi định cẩn thận xem xét những bùa chútrên mặt đất này, xem có thể tìm được manh mối nàokhông, đột nhiên một cảm ứng từ trong lòng truyềnđến, khiến tôi không khỏi toàn thân chấn động!Nhanh chóng bấm tay niệm chú, khi nhìn thấy quẻtượng và ý tượng, tôi gi/ật mình kinh hãi, nhanhchóng bay nhanh về phía tây nam!Trên người Hứa Vi có bùa chú tôi cho, trên đó có tinhhuyết của tôi, có cảm ứng với tôi.Ngay trong khoảnh khắc vừa rồi,bùa đã vỡ.

Bùa vỡ, chỉcó hai kết quả.Hoặc là Hứa Vi tự mình x/é nát.

Hoặc là kẻ kia ra tay.Vị trí ở phía tây nam.Chạy thục mạng bằng thuật pháp trong rừng núi gầnnửa tiếng đồng hồ, tôi dừng lại ở một đống đ/á lởmchởm bên khúc cua đường núi.Xe cảnh sát lật nghiêng, đèn khẩn cấp vẫn nhấpnháy, đồng chí cảnh sát trẻ tuổi đầu đầy m/áu, nằmsấp bên ngoài cửa sổ xe.Bất tỉnh rồi.Một mùi xăng sộc lên mũi, lẫn với mùi lốp xe ch/áykhét khó chịu, thật sự dám ra tay với người của nhànước sao?!Điên rồi?!Tôi nghiến răng, vội vàng tiến lên kéo đồng chí cảnhsát ra khỏi xe, đến chỗ an toàn, Hứa Vi cũng ở trongxe, cả người đ/è lên túi khí, đã bất tỉnh.Xe bị rò xăng.Tôi nhanh chóng kéo cả hai người đến vị trí an toàn,đặt nằm xuống, nhanh chóng kiểm tra vết thương,may mắn chỉ là vết thương ngoài da, đồng chí cảnhsát chỉ bị trầy xước chút ít.Tôi lấy điện thoại ra gọi báo cảnh sát và gọi xe c/ứuthương.Ở nơi này, còn có một luồng hơi thở không thuộc vềHứa Vi và đồng chí cảnh sát, trong xe cảnh sát còn cóngười thứ ba.Luồng hơi thở này men theo đường núi đi lên, chắc làđã chạy rồi, chắc chắn là cảnh sát mà tôi thấy lúcđầu!Cảnh sát chắc không đi xa, chẳng mấy chốc, từ xa đãvang lên tiếng còi xe cảnh sát, là quay lại đón người.Giờ khắc này, tôi đứng lên, nhìn con đường lên núi ánhmắt hoàn toàn lạnh lẽo.Tôi chưa bao giờ có một ngày nào lại muốn gi3t ngườiđến thế!Liên tiếp gi3t người đoạt h/ồn, bây giờ ngay cả ngườicủa nhà nước cũng dám ra tay, thật sự là không còncoi pháp luật gì nữa!"

Sắc Kỳ Luật Lệnh!"

Tôi niệm chú, ba lá cờ sắc đỏ, vàng, xanh lơ lửng trênkhông, niệm thêm một quyết, biến đồng tử tròn thànhđồng tử dọc, khai qu/ỷ nhãn!"

Xin lệnh q/uỷ ngựa thần hành, giúp ta đuổi tướngtruy h/ồn!

Kính sất!

Sơn qu//ỷ vo/ng h/ồn trong vòngba khắc phải tránh né lui tán!"

"Nếu có kẻ không tránh, đều coi là cản lệnh!

Gi3tkhông tha."

Lời chú vừa dứt, âm khí vốn dày đặc trong rừng núiban đêm, trong nháy mắt tan biến.Tôi nắm ch/ặt bùa chú, cờ vàng dẫn đường, baynhanh đi.Luồng khí tức kia không tan, Hắn nhất định ở đó!

Đuổi theo đến tận rừng sâu, tôi dừng lại trước một câycổ thụ, Bóng cây lay động, dưới ánh trăng, một bộcảnh phục bị cởi ra đặt trước gốc cây.Tại đây, tôi ngửi thấy một mùi hương khói kỳ lạ, Lábùa Truy H/ồn trong tay không ngừng r/un r/ẩy.Tôi nheo mắt, theo bản năng siết ch/ặt Lệnh Bài."

Ồ, hậu sinh, sao cứ như chó đuổi theo dai vậy?"

Đột nhiên, phía sau lưng tôi vang lên một giọng nóikhàn khàn!Tôi gi/ật mình quay đầu lại.Trong rừng núi, không biết từ lúc nào đã có thêm mộtcái bàn thờ, trên đó bày lư hương, nến, hương cúngcác loại.Trên bàn thờ còn có rất nhiều đ//ầu l//âu và những hũnhỏ sơn đen.Một bóng người yếu ớt đứng sau bàn thờ, mặc một bộđạo bào đen, mái tóc hoa râm búi lên.Khuôn mặt tái nhợt g/ầy gò dưới ánh nến lay lắt, âmkhí nặng nề, hắn trông có vẻ đã già.Trên khuôn mặt đầy những đốm đồi mồi và u nang, lộra một nụ cười âm hiểm.Nhìn những cái hũ đen ngòm kia, sát ý của tôi đạt đếnđỉnh điểm!"

Những h/ồn phách này, đều là do ngươi rút ra?!"

Giọng nói của tôi không kìm được r/un r/ẩy, tôi có thểcảm nhận đượ trong những cái hũ đen kia, đều là sinhh/ồn, tất cả đều bị rút ra từ người sống!"

Ngươi nói thằng nhóc trong thôn hả?

Hê hê, là ta rútđó, những thứ này đều là thuần dương, thuần âm, âmdương song thể, tử mẫu song h/ồn đều có cả, lão phuthu thập mấy chục năm rồi đấy.

Thích không?

Cứchọn một cái mà mang đi, coi như chúng ta có duyênquen biết.

Ngươi đừng đuổi theo ta nữa."

"Bọn chúng đều là phàm nhân, đều là phế vật, đối vớithế giới này không có tác dụng gì, chi bằng đem h/ồncho lão phu làm thí nghiệm."

"Chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa đi, lão phu tuluyện hơn 90 năm, còn có thể chỉ điểm cho ngươi mộtvài con đường thành tiên, người khác cầu còn khôngđược đấy, hậu sinh, có hứng thú không?"

Hắn ta cười âm hiểm."

Hại tận tuổi thọ người sống, rút h/ồn đoạt phách vôcớ gi3t người còn dám nói đạo lý hùng h/ồn!"

"Không coi ai ra gì, trong lòng không có thiên đạo, lãogià!

Ngươi đáng lẽ phải ch//ết từ lâu rồi!"

"Hôm nay nếu không trừ khử ngươi, ta Trần Hành Chiuổng chấp Qu/ỷ Vương Lệnh!"

"Sắc Kỳ Luật Lệnh!"

"Triệu!

Địa Phủ Bách Qu//ỷ, Lục Giáp Qu//ỷ Tướngtrảm tà sát túy!"

"Thỉnh!

Địa Tạng Vương tọa hạ Tăng Tổn Nhị Tướnghiện thân trợ ta trừ hại!"

"Kỳ Lệnh Ngũ Sướng Bát Nhận!

Thỉnh điều Âm BinhCửu Bách giáng á/c tru sát!"

"Thần Hành Tốc Chí!

Cấp Cấp Như Luật Lệnh!"

Tiếng hô ra lệnh vang lên, tôi bóp quyết cắn đầu ngóntay lấy tinh huyết, hung hăng vạch lên Lệnh Bài!Gần như lập tức, cờ đỏ tung bay nhuộm màu m//áu,Lục Giáp Q/uỷ Tướng dẫn trăm chiến qu//ỷ đề đ/ao ramắt!Tăng Tổn Nhị Tướng đứng sau lưng tôi, tay cầm HỏaTiêm Hàng M/a Xử, khí thế kinh người!Phía sau họ, là chín trăm âm binh cưỡi ngựa cao đầusát khí lẫm liệt!Mưa gió sấm chớp nổi lên, tôi khoanh chân ngồixuống, Tam Kỳ hộ thân, khóe miệng tôi lưu lại một vệtm//áu tươi, khởi ki/ếm chỉ bảo vệ t/âm th/ần!Đây là lần duy nhất trong đời tôi dốc toàn lực thipháp!Cho nên hôm nay, tôi nhất định phải gi3t hắn!Theo một tiếng sấm vang trời, tôi gi/ận dữ quát lớn!"

Gi3t!"

Lệnh hạ xuống, từng đạo thân ảnh lao về phía gã đạosĩ dã Mao Sơn kia!Cuồ/ng phong bạo vũ lướt qua khiến lá cây xào xạcnhư tiếng ngàn quân vạn mã đang xung phong!Sát khí ngút trời!Gã lão đạo dã Mao Sơn kia quả nhiên cũng không phảilà hạng vừa, không biết từ đâu điều tới hai ngànxươ/ng binh.Hai bên giao chiến, tôi đã không nhìn rõ nữa.Bên tai toàn là tiếng ồn ào và tiếng đ/ao ki/ếm chạmnhau kinh h/ồn bạt vía.Gió mưa lay động, tôi nhắm ch/ặt hai mắt, liều ch//ếtbảo vệ t/âm th/ần.Đấu pháp, một khi đã leo lên đến mức độ đấu binhmã, thì ở đây, chỉ có một người sống sót.Hắn tu hành hơn chín mươi năm, đã xem như đỉnh caomà phàm nhân có thể chịu đựng được.Hắn muốn thành tiên.Nhưng con đường thành tiên, tuyệt đối không phảidựa vào những tà môn ngoại đạo này mà thành, cơduyên chưa tới, cưỡng cầu cũng vô ích.Nhìn lại trăm năm, có mấy ai phi thăng?Hắn si tâm vọng tưởng.Gió ngừng.Khu rừng trong khoảnh khắc trở lại vẻ yên bình, tôiphun ra một ngụm m//áu đặc, mở mắt, chống vàothân cây cổ thụ, chậm rãi đứng dậy.Pháp đàn cúng tế của lão tặc kia, đã vỡ nát hết cả,lệnh kỳ của tôi cũng vì hộ thân mà vỡ mất một mặt.Điều khiến tôi kinh hãi là, lão tặc kia lại không ch//ếtngay tại chỗ.Hắn nằm trên đất, toàn thân bao quanh bởi tử khíkhông thể vãn hồi, chỉ còn lại chút hơi tàn.Tôi hít sâu một hơi, bước đến trước mặt hắn, từ trêncao nhìn xuống.Lúc này, mặt trời mọc ở phương Đông, một tiếng chimưng lảnh lót vang vọng cả trời.

"Ngươi không phải là một âm dương thuật sĩ bìnhthường!

Rốt cuộc ngươi là ai?"

Trong đôi mắt đục ngầu của hắn có một sự cố chấpkhông cam lòng, nhìn chằm chằm tôi, cố gắng ngẩngđầu lên."

Trần Hành Chi."

Lời vừa dứt, tôi gọi tới lá cờ vàng, đầu nhọn của cáncờ, đ//âm thẳng vào đầu hắn.Hắn ch//ết rồi.Nhưng tôi vẫn còn nghi hoặc.Hơi thở của lão tặc này, sao lại không giống với ngườithả chó cắn tôi ở trong thôn?Ngay khi tôi đang trầm tư, cả người ta bỗng nổi da gà,vội vàng đứng dậy, nắm ch/ặt bùa chú nhìn xungquanh.Có người đang nhìn tôi.Giống với cảm giác hôm đó ở trong thôn!Chẳng lẽ... dưới tay lão tặc này còn có người?Ngay giây phút sau, tôi bắt được một tia hơi thở khácthường còn sót lại trong rừng!Tôi men theo hơi thở bay nhanh đuổi theo.Hơi thở đ/ứt đoạn ở bên cạnh một tảng đ/á, nhưngxung quanh đây không một bóng người.Cảm giác sai rồi sao?Tôi theo bản năng quay đầu lại, đột nhiên, bị một thứthu hút sự chú ý, tôi lặng lẽ nhặt nó lên.Nhìn rõ là cái gì, lòng tôi chìm xuống, gi/ận dữ bùngphát, lao xuống núi!Không ngờ cả đời chim ưng lại bị chim sẻ mổ vào mắt!Thứ đó không phải là gì khác, là một chiếc máy quayphim siêu nhỏ, thứ này chỉ có Hứa Vi mới có!Đến lúc này tôi mới hoàn toàn phản ứng lại!

Nhữngnghi ngờ trong lòng cũng tan biến hết.Một nữ phóng viên dựa vào cái gì mà biết nhiều chitiết và nội tình của các vụ án như vậy, thậm chí saunày còn nắm được động thái của cảnh sát!Giải thích hợp lý duy nhất, chính là cô ta cũng làngười tham gia vào sự việc!Hứa Vi, lão tặc, còn có ông chủ tiệm tạp hóa, ba ngườinày là một bọn!Lão tặc thi pháp rút h/ồn của Tưởng Lễ.Phát hiện tôi đến thôn, liền sai Hứa Vi đến quấy nhiễutôi, thả chó thử thực lực của tôi, đấu không lại tôi, liềnđẩy ông chủ tiệm tạp hóa ra chịu tội!Cô ta tiếp cận tôi, thậm chí nói với tôi nhiều như vậy,đều là để hướng sự chú ý của tôi vào ông chủ tiệm tạphóa!Nhưng ở bên ngoài tiệm tạp hóa, phát hiện tôi nhận raông chủ đó không phải hung thủ thật sự, cô ta sợ sựviệc bại lộ ta sẽ đuổi theo không tha, mới liên kết vớilão tặc giả mạo cảnh sát lật xe cảnh sát, một ngườichạy lên núi, một người chờ tôi đến c/ứu!Như vậy dù thế nào, nhất định sẽ có một người trốnthoát hoàn toàn!Không ngờ chơi chim ưng cả đời lại bị sẻ mổ vào mắt!Vì rút h/ồn mà không tiếc dùng mạng của hai ngườiđể đổi lấy một người sống sót, bọn chúng rốt cuộcmuốn làm gì?Chắc chắn còn có chuyện gì đó ở đây, không được...tôi phải tìm được cô ta!?Ngoại truyệnTrong rừng sâu, tôi từ từ thò đầu ra khỏi tảng đ/á lớn.Nhìn Trần Hành Chi lao như bay xuống núi, trái timtreo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng hạ xuống, nằm vậtra tảng đ/á, thở hổ/n h/ển.Cái tên Trần Hành Chi này thật đ/áng s/ợ!Chỉ sơ hở một chút xíu hơi thở thôi mà hắn đã pháthiện ra ngay.

Sao mình lại bất cẩn thế này, còn làmrớt cả máy quay nữa!Tôi dùng sức đ/ấm vào mình một cái, nắm ch/ặt tay,một nỗi buồn bã trào dâng trong lòng.Thật đáng gh/ét, không ngờ hắn lại có thể gi3t sưcông...Cũng may là từ trước đến giờ mình luôn dùng thânphận giả... nhưng bây giờ cảnh sát tìm đến mình,chắc chỉ là chuyện sớm muộn.Không thể ở lại trong nước được nữa.Đi Thái Lan!

Tuy rất không muốn tiếp xúc với gã thầypháp hạ cổ quái dị đó, nhưng hắn từng chịu ơn của sưcông, chắc sẽ giúp mình.Thật là chọc phải tổ ong vò vẽ rồi...Mình phải khẩn trương lên, khoảng thời gian nàykhông thể làm bậy được, đến Thái Lan rồi báo cáo vớisư phụ sau.Cái tên Trần Hành Chi này đúng là một phiền toáilớn...Vụ án Tưởng Lễ được phá giải, tội phạm bị tuyên ánt//ử h//ình, trong chốc lát lòng dân phấn khởi, độicảnh sát hình sự phụ trách vụ án này được biểudương.Nhưng ngay trong ngày long trọng trao huy chươngnày, đội trưởng đội cảnh sát phụ trách vụ án lại khôngcó mặt.Vụ án này thoạt nhìn đại thắng, nhưng lại ẩn chứađầy sự qu//ỷ dị.Nhưng người dân, không thể nào biết được.Trong bệ/nh viện, đội trưởng đội cảnh sát đang hỏithăm đồng chí cảnh sát trẻ tuổi lái xe cảnh sát bị lậtnhào vào ngày thu quân về một số tình huống lúc đó."

Tôi... tôi không nhớ gì cả..."

"Qu//ỷ...

đúng!

Có qu//ỷ!"

"C/ứu mạng... chúng nó đang ở ngay trước mặt tôi!C/ứu mạng!"

Đồng chí cảnh sát kia dường như đã bị mất trí, ôm ch/ặt chăn, toàn thân r/un r/ẩy, bác sĩ đi cùng lập tứcbảo y tá giữ ch/ặt anh ta, tiêm cho anh ta th/uốc anthần."

Đội trưởng..."

Người ghi chép bên cạnh có chút bất lực, quay đầunhìn người đàn ông trung niên mặc cảnh phục đangngồi trên ghế."

Đi thôi, để cậu ấy nghỉ ngơi cho tốt."

Đội trưởng xoa xoa thái dương, vẻ mặt mệt mỏi bướcra khỏi phòng bệ/nh.Hai người rời đi.

Người ghi chép: "Đội trưởng, anh nói chuyện này saolại kỳ lạ thế?

Hôm đó chúng ta bắt được người vừa đi,phía trước có bốn năm chiếc xe của sở, thế mà khôngmột ai phát hiện ra xe của cậu ấy bị lật."

"Còn nữa, tôi nhớ hôm đó có một nữ phóng viên cũngở trong xe đúng không?

Sao... người lại không thấyđâu rồi?

Đã một tuần rồi, cứ như là biến mất vậy."

"Lẽ nào..."

Chưa kịp nói hết câu, người ghi chép liền nhìn thấyánh mắt nghiêm nghị của đội trưởng, liền lập tứcngậm miệng lại."

Chỉ cần là người, nhất định sẽ tìm được."

"Chuyện này trước mắt không được thông báo rangoài, tôi sẽ nói với cấp trên một tiếng, con nhỏphóng viên đó dù đào ba thước đất, cũng phải tìm chora!"

Người ghi chép: "Rõ!"

Đợi người ghi chép rời đi, đội trưởng suy nghĩ rất lâu,lấy điện thoại gọi cho cấp trên xin chỉ thị, sau đó điđến hành lang vắng người, gọi một cuộc điện thoại."

Chào, đội cảnh sát hình sự thành phố Hải Tân, tôi làTrần Hồng.

Phiền kết nối với Sở 749."

-Hết-
 
Hệ Liệt Trần Hành Chi
TRẦN HÀNH CHI 4: ÂM DƯƠNG KHUYỂN


Tôi là một người m/ù, sống bằng nghề xem phong thủy.Hôm đó, sạp bói của tôi có một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ đến, nói rằng ngày nào cô ta cũng mơ thấy một người đàn ông tìm mình.Sau khi tôi đến nhà cô ta, con chó cô ta nuôi đã thu hút sự chú ý của tôi.Rõ ràng đó là một con chó âm dương!.Tôi tên là Trần Hành Chi, một thầy phong thủy khôngmôn phái.Giúp người ta hỏi chuyện, xem chuyện, coi phongthủy, bói toán đã trở thành phương tiện ki/ếm sốngcủa tôi, vì thân thể yếu ớt, những việc khác muốn làmcũng không làm được.Sư phụ m/ù đã mất cách đây mười năm, trước khi điđể lại cho tôi một sạp bói và một hộp gỗ nhỏ, tôikhông cha không mẹ không anh em, những thứ nàytrở thành tất cả tài sản của tôi.Nghề này không hề hào nhoáng như mọi người nghĩ,người có thể vào nghề không phải tam khuyết ngũ tệ*thì cũng là trời sinh thiếu n/ợ, hơn nữa số mệnh đềuđã định sẵn, chỉ có thể duy trì cuộc sống, không thểdùng nó để ki/ếm tiền, rất thảm thương, giống như sưphụ tôi, ch//ết cũng không thể khắc bia ch/ôn cất, chỉcó thể cuộn một tấm chiếu cỏ mà ch/ôn.(Ngũ tệ tam khuyết là lý thuyết về số mạng.

Ngũ tệ là"Quan, quả, cô, đ/ộc, tàn" (Mất vợ, góa chồng, mồcôi, cô đơn, tàn phế).

Tam khuyết là chỉ trong sốmạng thiếu ba thứ "Tiền, mạng, quyền".)Thậm chí ngay cả qu/an t/ài cũng không được nằm.Chúng ta tồn tại trên đời, việc duy nhất có thể làm, làtích thêm chút âm đức, cầu mong kiếp sau đầu th/aivào một nơi tốt đẹp.Hôm đó, trên sạp bói của tôi, có một người phụ nữđến.Chính x/á/c mà nói, là một người phụ nữ rất xinh đẹp,dáng người cao ráo, mắt cáo cổ thiên nga, chưa đếnba mươi tuổi, nhưng đã có một chút phong thái lẳnglơ.Đến xem bói hỏi chuyện, thường là các cô chú bác,ông bà lớn tuổi, bây giờ có mấy người trẻ tuổi tin vàonhững chuyện này, đặc biệt là những người không cótổ sư môn phái như chúng tôi, phần lớn đều bị coi là l/ừa đ/ảo.Cho nên có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy đến,rất thu hút sự chú ý."

Đại sư, tôi muốn xin một quẻ."

Người phụ nữ ngồi xuống, còn mang theo một giọngnói nũng nịu, khiến tôi nổi da gà.Đại sư?Cách xưng hô này khiến tôi có chút vui mừng tronglòng.Vì tôi trời sinh đã bị m/ù một mắt, sư phụ lại là ngườim/ù, nên người trong trấn đều gọi tôi là thằng chột,đây là lần đầu tiên được gọi là đại sư, khiến tôi đượcyêu thương mà lo sợ.Tôi gật đầu, bảo cô ta tháo khẩu trang xuống, vén tócmái lên.Người phụ nữ này thiên môn phúc đình có hắc khí, hốcmắt sâu, hai má hóp lại, tinh thần uể oải, bọng mắtđen như gấu trúc, không biết có phải thức khuyakhông, ở cái tuổi này chưa cười đã có vết chân chim.Mà vết chân chim này lại lộn xộn.Xét về tướng mạo, vết chân chim có thể đoán ra vậnđào hoa của một người, như cô ta vết chân chim lộnxộn và lỏng lẻo như vậy, phần lớn là gặp phải đào hoax/ấu.Nghiêm trọng hơn, là đào hoa kiếp."

Gặp phải chuyện gì rồi?"

"Dạo gần đây tinh thần tôi rất kém, làm gì cũng lơđãng, buổi tối ngủ thì như ngủ mà lại như không ngủ,uống th/uốc ngủ cũng không có tác dụng, tóc thì rụngtừng nắm, sắp khiến tôi phát đi/ên rồi."

Ngồi xuống chưa nói được ba câu, trong giọng nói đãmang theo tiếng khóc.Người phụ nữ tên Lưu Tuệ, năm nay 28 tuổi, là trưởngphòng quản lý sản phẩm của một công ty mỹ phẩm.Nghe cô ấy kể những tình trạng này đã kéo dài gần haitháng, tìm ki/ếm trên Baidu cả đông y, tây y, thậm chícòn hỏi cả bà đồng trong thôn, nhưng đều vô dụng.Đặc biệt là gần đây, tình hình ngày càng nghiêmtrọng hơn, bắt đầu rụng tóc, kinh nguyệt không đều,thường xuyên ngất xỉu, đã ảnh hưởng nghiêm trọngđến cuộc sống của cô ấy.Tình cờ một khách hàng của cô ấy từng tìm tôi xemphong thủy, nên đã giới thiệu cô ấy đến chỗ tôi."

Cô có bạn trai không?"

Tôi vừa lấy cuốn lịch vạn niên, vừa tính toán bát tựcủa cô ấy, vừa hỏi."

Không có.

Nhưng hai tháng nay, tôi luôn gặp mộtgiấc mơ kỳ lạ, trong mơ có một người đàn ông khôngnhìn rõ mặt, ngày nào cũng...

ân ái với tôi."

Cô ấy có vẻ hơi ngại ngùng, nhưng trong mắt dườngnhư còn có chút sợ hãi."

Tôi đang nghĩ liệu có phải mình bị trúng tà không?Trước đây khi đi hỏi bà đồng, bà ấy nói tôi bị trúng tà,cho tôi uống một bát nước tro hương, nhưng uốngxong hình như còn nghiêm trọng hơn."

Ân ái?Tôi dừng bút, ngẩng đầu nhìn cô ấy.Chuyện người và qu//ỷ giao hoan, phần lớn xảy ra khinữ qu//ỷ hoặc tinh quái đòi hỏi dương khí của đànông, chuyện này không phải là hiếm.

Theo tôi biết đã từng có một trường hợp, một gia đìnhở Đông Bắc thờ cúng Bảo Gia Tiên, Liễu Gia (tức là XàTiên), đã xảy ra tình huống hút âm khí của phụ nữ,người gặp nạn là con dâu của gia đình đó, trong vòngmột năm rưỡi không ai để ý, cuối cùng ch//ết bất đắckỳ tử trên giường, không chỉ vậy, sau khi ch//ết cònsinh ra một ổ rắn con.Có thể nói là kinh khủng tột độ.Tình hình của Lưu Tuệ hiện nay dường như tương tựnhư vậy."

Trong nhà có mời thứ gì về không?"

"Không có ạ."

Người phụ nữ lắc đầu.Nghe vậy, tôi nhíu mày, sau khi hiểu sơ qua tình hìnhcủa cô ấy, tôi quyết định đến nhà cô ấy xem xét.Ăn vội vàng chút gì đó, cô ấy dẫn tôi về nhà.Cô ấy sống ở khu ổ chuột trong thành phố, nhà cửasan sát nhau, khó thấy ánh mặt trời.Trên đường đi, cô ấy lải nhải với tôi về thứ nước trohương bà đồng cho uống và những pháp sự đã làm,có vẻ không hài lòng lắm, cảm thấy chắc chắn bàđồng đã làm gì đó không tốt cho cô ấy.Tôi không có ý kiến gì nhiều về chuyện này, đều làngười làm nghề cả, chỉ cần không đi quá giới hạn, quytắc lớn nhỏ vẫn phải hiểu.Không thể phá nồi cơm của người khác.Nhưng thật lòng mà nói, thứ nước tro hương này uốngvào, ngoài việc đ/au bụng ra thì tôi không nghĩ ra cótác dụng gì.Đến dưới nhà cô ấy, tôi khựng lại.Đây là một tòa nhà sáu tầng, trông có vẻ đã cũ, gạchốp bên ngoài rụng khá nhiều, lại vì môi trường tươngđối ẩm ướt nên chân tường mọc đầy rêu và cỏ dại.Cổng chính nằm trong ngõ, nhìn về phía trước, khôngthấy điểm cuối, chỉ có người gia hàng chạy xe qua lại.Thứ khiến tôi dừng chân, là ở góc đông nam của tòanhà, cách chưa đến một trăm mét, có một bãi rác vàmột nhà vệ sinh công cộng.Độc âm sát.Tôi nheo mắt nhìn vị trí của tòa nhà, thầm nghĩ tronglòng.

Nếu chỗ này có chợ, có nhân khí và sát khí của đồ tểđể trấn áp thì còn đỡ, nhưng đằng này toàn là nhà,khiến cho nơi này tràn ngập âm khí.Ngay cả ánh nắng mặt trời cũng không chiếu tới,chuột, gián và các loài bò sát sinh sôi nảy nở, bướcvào đã thấy khó chịu.Hơn nữa mèo hoang rất nhiều, lại toàn là hai màu đentrắng, thứ này không giống mèo cưng, là có thể thôngâm.Trên đường đi, đã thấy không dưới năm con."

Đại sư, có chuyện gì vậy?"

Lưu Tuệ đã mở cửa."

Không có gì."

Tôi xua tay, ra hiệu đi lên lầu.Kinh tế giờ khó khăn, những chỗ vài trăm tệ mộttháng thế này thành lựa chọn hàng đầu của đámthanh niên đi làm xa, môi trường tốt hay không khôngquan trọng, sống sót đã khó khăn rồi, lại có mấy aikhông dựa vào bố mẹ, hai mươi mấy tuổi tự mìnhm/ua xe m/ua nhà?Chẳng phải là một sự bất đắc dĩ sao.Nhà Lưu Tuệ ở tầng bốn, chắc cũng là chủ nhà muốnchừa nhiều chỗ hơn để mở thêm vài phòng, tầng chưađến tám mươi mét vuông, trừ cầu thang ra, cứ thế mởnăm phòng.Loại nhà này, thì chẳng có điều kiện mà nói đến vuôngvắn hay thông gió nam bắc gì cả."

Không phải cô là trưởng phòng quản lý sản phẩmcủa công ty mỹ phẩm sao?

Theo lý thuyết thu nhậpcũng không tệ, sao không tìm chỗ nào tốt hơn mà ở?"

Nhân lúc cô ấy mở cửa, tôi hỏi thêm một câu.Ngẩng đầu nhìn số phòng, năm phòng, cô ấy lại ởđúng phòng 404."

Khu tốt tốt bên ngoài mấy nghìn tệ một tháng, bốmẹ tôi sức khỏe không tốt, chỗ dùng tiền nhiều.

Với lạitôi cũng có một mình, không sao cả."

Cô ấy cười, mở cửa.Trong nhà không bật đèn, tôi đứng ngoài cửa, thấytrong nhà có một đôi mắt, đang lẳng lặng nhìn chúngtôi.Tôi nheo mắt lại, đưa tay vào túi vải.Ngay sau đó, một tràng tiếng chó sủa vang lên.Là một con chó chăn cừu màu xám trắng cao đến đầugối, nhe răng, vểnh mông, vẻ mặt hung dữ."

Tiểu Bối."

Lưu Tuệ gọi một tiếng, vội vàng bật đèn, túm lấy taichó, bảo nó im lặng."

Cô còn nuôi chó à?"

Tôi rụt tay lại, nhìn chằm chằm con chó."

Ừ, tôi nhặt được nó.

Nó chỉ hơi lạ người thôi, khôngcắn đâu."

Lưu Tuệ có vẻ hơi ngại ngùng, lấy đồ ăn ra cho nó, từtừ nó mới chịu im.Nhưng dù ăn, nó vẫn cứ nhìn chằm chằm tôi.Liếc nó một cái, tôi ra ban công xem xét.Vừa ngẩng đầu lên, đ/ập ngay vào mắt là tòa nhàcủa bệ/nh viện thành phố.Ba chữ "Khu Nội Trú" đối diện thẳng ban công.Tôi ngẩng đầu nhìn.Trên tường chịu lực có một cái đinh, chắc là trước đâydùng để treo gương bát quái, nhưng không biết vì saolại không treo."

Đại sư, anh xem việc mà không mang đồ nghề à?

Labàn, ki/ếm gỗ đào các thứ?"

Lưu Tuệ rót cho tôi một cốc nước, đứng cạnh con chóchăn cừu, có chút nghi hoặc nhìn tôi."

Tôi có trong lòng."

Tôi quay đầu lại, nhìn con chó lần nữa.

Nó đã im lặng.Nhưng ánh mắt từ đôi mắt dị sắc kia truyền đến chotôi, không giống như ánh mắt mà một con s/úc si/nhcó thể phát ra.Giống người.Sau khi xem xong phòng ngủ, bếp và nhà vệ sinh, tôiquay trở lại phòng khách.Lưu Tuệ không làm phiền tôi, trong phòng khách yêntĩnh, chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ treo trên tường."

Cô chuyển đến đây khi nào?"

Tôi bảo cô ấy không cần phải câu nệ như vậy.Sau khi ngồi xuống, tôi vẫy tay với con chó.Nhưng nó không hề nhúc nhích, chỉ nằm im ở cửa nhàvệ sinh, nhìn chằm chằm vào tôi."

Mùng mười bảy tháng Giêng năm ngoái.

Có phảingày không tốt không?"

Lưu Tuệ ngồi thẳng lưng, có chút hoảng hốt nhìn tôi.Nghe cô ấy nói vậy, tôi dừng ngón tay đang tính toán,ngẩng đầu lên nhìn cô."

Đều không tốt lắm, nhà vệ sinh công cộng, bệ/nhviện, bãi rác đều là nơi tụ âm, ở trong khu ổ chuột lạikhông hấp thụ được ánh nắng, âm khí càng nặng, bancông chỗ thoát khí của cô lại đối diện với khu điều trịnội trú của bệ/nh viện, mỗi ngày không chừng đều cóngười ch//ết, chuyện này không cần tôi phải nóinhiều, vị trí phạm phải đ/ộc âm sát, nếu có điều kiệnthì chuyển nhà đi."

"Nhưng tôi ở hơn một năm rồi vẫn không sao, xungquanh không tìm được căn nào rẻ như vậy nữa."

Lưu Tuệ thở dài, hỏi tôi còn cách nào khác không.Bố mẹ cô ấy sức khỏe không tốt, công ty lại đang đixuống, thật sự là kinh tế eo hẹp.Mạng sống quan trọng, nhưng tiền cũng quan trọngkhông kém."

Thật ra, tôi cũng đã nhờ người xem rồi, nhưng đềubảo tôi chuyển nhà, chỉ là tôi không muốn chuyển.Nếu anh không giúp được thì tôi chỉ có thể tìm ngườikhác thôi."

Đến nước này, giọng điệu của Lưu Tuệ bắt đầu có mộtchút không tin tưởng."

Ra cửa hàng b/án tro cốt ở phía tây thành phố m/uamột cái gương bát quái treo ở ban công.

Đây có bốnlá bùa, dán một lá ở đầu giường, một lá ở cửa chính,một lá ở nhà vệ sinh, lá còn lại mang theo người làkhông sao đâu."

Tôi đặt bốn lá bùa đã vẽ lên bàn, liếc mắt ra hiệu chocô ấy ra ngoài nói chuyện.Cô ấy tuy có chút nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo.Đóng cửa rồi xuống lầu."

Con chó này từ đâu ra?"

Tôi hỏi lại lần nữa, lần này giọng tôi bắt đầu nghiêmtúc hơn."

Thì... thì nhặt được thôi mà."

Cô ấy cẩn thận nói."

Nhặt ở đâu, nhặt khi nào?

Con chó này mắt âmdương, lông xám trắng, hoặc là thông âm, hoặc làdẫn tà, giữ nó bên cạnh sẽ hại cô đấy."

Vừa bước vào nhà tôi đã thấy con chó này không ổnrồi, hai mắt tụ âm, lại sinh trưởng ở nơi âm sát này,nếu dẫn tà m/a đến, thì nó sẽ là một lệ qu//ỷ hạingười đấy.Nguy hiểm đến tính mạng đấy!Có lẽ là bị tôi dọa sợ, sắc mặt Lưu Huệ trắng bệch,giọng nói cũng có chút r/un r/ẩy."

Thì... thì nhặt ở công viên gần bệ/nh viện, thấy nóđẹp, bạn bè đều bảo nó quý... nuôi lâu như vậy cũngcó sao đâu, trước đó một thầy bói khác nói với tôi,chuyện không phải do con chó gây ra....."

"Ăn nói bậy bạ!"

Tôi thật sự có chút tức gi/ận rồi.Người phụ nữ này là ngốc hay là gan lớn vậy?

Đồ gầnbệ/nh viện cũng dám nhặt bừa về?"

Vậy, bây giờ tôi phải làm sao?

Đem nó cho ngườikhác?"

Trong mắt Lưu Huệ tràn đầy k/inh h/oàng, sắc mặt táimét, vai r/un r/ẩy.

Tôi cau mày, trong lòng tính toán."

Nó chỉ là một vật trung gian thôi, thứ cần tìm đến côvẫn sẽ tìm đến.

Bây giờ mới sáu giờ chiều, vẫn cònthời gian, cô đi m/ua gương bát quái đi, tối tôi sẽ quaylại một chuyến.

Nhớ kỹ, về nhà cứ làm mọi việc nhưbình thường, cứ ngủ nếu buồn ngủ, dán bùa xong thìcoi như không có chuyện gì xảy ra, đợi tôi đến."

"Tôi... tôi không dám."

"Có bùa hộ thân, nó không động được vào cô đâu.Nhớ kỹ mấy vị trí tôi nói với cô, dán bùa cho cẩn thận."

Tôi thở ra một hơi, an ủi cảm xúc của Lưu Tuệ.Đợi cô ấy đi m/ua gương bát quái xong, tôi đứng dướilầu, ngẩng đầu nhìn lên lầu bốn, ban công nhà LưuTuệ.Con chó đó ở ngay đó, ánh mắt một xanh một lam,đang u u nhìn tôi.Tôi nheo mắt lại, xoay người rời đi.Trở lại sạp hàng, tôi lấy ra chiếc hộp gỗ mà sư phụ đểlại cho tôi.Bên trong có mấy lá cờ, còn có một tấm thẻ gỗ, đây làlần thứ ba tôi lấy thứ này ra trong mười năm sau khiông ấy đi.Nhìn chữ "SẮC" màu đỏ tươi trên đó, ánh mắt tôi dầntrở nên sắc bén.Lời dạy của sư phụ như văng vẳng bên tai.

"Chúng ta không phải là người tu đạo, cho nên khôngmôn phái không tổ sư, luận về bói toán phong thủy, cólẽ không bằng Võ Đang Mao Sơn, nhưng nếu luận vềbắt qu//ỷ, bọn họ chỉ có nước đuổi theo chúng tacũng không kịp!"

"Chúng ta thụ phong vâng mệnh từ Thập Điện DiêmLa, là người chấp lệnh!

Hành Chi, con nhớ kỹ, nhângian gặp phải qu//ỷ thần tà m/a, phàm là hại người,ta chỉ có một yêu cầu với con."

"Chỉ gi3t không độ!"

Màn đêm buông xuống rất nhanh, vầng trăng khuyếtnhuốm một màu đỏ thẫm.Giờ Hợi, tôi bước vào con hẻm nhỏ của khu ổ chuộtnày.Đêm nay là lần thứ tư tôi khai nhãn kể từ khi theo sưphụ học đạo.Trong tầm mắt, những góc tường, thùng rác, ngõ c/ụtvà những nơi ẩm thấp tối tăm, đâu đâu cũng lảngvảng những vo/ng h/ồn vất vưởng.Chúng thường là những kẻ thiếu h/ồn thiếu phách,không thể đến được qu//ỷ môn quan, không thể đầuth/ai chuyển kiếp, lâu dần, không ai dẫn đường,không ai siêu độ, linh thể còn sót lại sẽ ngày càng yếuđi, cuối cùng biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.Nếu may mắn, gặp được đệ tử Phật giáo hoặc Đạogiáo siêu độ cho, thì còn có cơ hội đầu th/ai, nhưngngày nay người tu đạo thực sự trên đời đã rất hiếm,trong thâm sơn cùng cốc thì không thấy, trong chốnthị thành thì hữu duyên mới gặp, còn những kẻ đi xinăn, kết duyên, tặng bùa Phật, vòng tay hạt gỗ ngoàiđường để xin tiền, thì nên kính nhi viễn chi. (Kính nhiviễn chi: kính trọng nhưng không dám gần; vẻ ngoàithì tỏ cung kính, nhưng trong lòng lại giữ khoảngcách..)Bọn họ có lẽ chẳng giúp được gì cho bạn, nhưng chắcchắn có cách h/ãm h/ại bạn.Còn những người livestream b/án hàng, nào là bùachú khai quang, vòng tay tràng hạt mười tám hạt, hoàn toàn là mượn danh nghĩa Phật đạo, mặc áo đạosĩ, áo nhà sư, giả danh cao nhân đại sư để l/ừa đ/ảo.Vì tiền, quy tắc gì cũng vứt bỏ hết.Tôi không giống như đạo sĩ hay nhà sư, tôi không độqu//ỷ, cho nên đối với những vo/ng h/ồn vất vưởngnày, tôi không có tâm trí mà quản, chỉ cần không hạingười, tôi có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua.Lần nữa đến nhà Lưu Tuệ, cô ấy đã dán bùa theo lờitôi dặn, gương bát quái cũng đã treo lại.Con chó chăn cừu kia, khi thấy tôi lần nữa thì trở nênđặc biệt yên tĩnh.Tôi bảo Lưu Tuệ đi ngủ, rắc một ít tro hương ở bancông, sau đó ngồi thiền ở giữa cửa chính, con chó kialiền canh giữ cửa phòng Lưu Tuệ, tuy không sủa,nhưng ánh mắt u u trong đôi mắt âm dương kia, chưatừng rời khỏi người tôi.Tôi nheo mắt, nhìn về phía ban công.Để có thể thuận lợi bắt được con qu//ỷ này, tôi lấy ramột lá bùa dán lên ng/ực, việc này có thể khiến tôikhông hiển lộ trong tầm nhìn của nó.Chính là cái thường gọi là tàng hình, chỉ có tác dụngvới qu//ỷ, không có tác dụng với người.Con chó nhìn tôi nghiêng đầu.Không để ý đến nó, tôi nhắm mắt dưỡng thần.Đồng hồ treo tường tích tắc tích tắc, xung quanh yêntĩnh đến mức nghe thấy tiếng kim rơi, Lưu Tuệ có tôi ởtrong nhà, ngủ có vẻ rất an tâm, đã bắt đầu khẽ ngáy.Mở mắt ra lần nữa, đã là giờ Tý.Không đến sao?Tôi nhíu mày.Và ngay lúc này, tôi thấy tai con chó chăn cừu kiađộng đậy, rồi ngẩng đầu nhìn về phía ban công.

Lòng tôi chợt lạnh toát.Trên ban công, tro hương bắt đầu xuất hiện một chuỗidấu chân.Một người đàn ông mặc áo sơ mi xám bắt đầu xuấthiện trong tầm mắt tôi, hai mắt không có con ngươi,đầu chảy m//áu, mặt trắng bệch, môi lại đỏ tươi nhưm//áu!Hắn ngước nhìn chiếc gương bát quái trên ban công,dường như đang suy nghĩ điều gì.Con chó bắt đầu bất an, đi đi lại lại trên mặt đất, bắtđầu phát ra tiếng gầm gừ khó chịu.Tôi nheo mắt, không vội ra tay với hắn.Bốn lá bùa linh trấn giữ nhà, chỉ cần dám bước vào,hôm nay hắn chắc chắn phải ch//ết.Đột nhiên, hắn nhìn vào trong nhà, nghiêng đầu vềphía tôi.Chỉ nhìn thoáng qua, hắn liền nhấc chân bước vàonhà.Nhưng tôi cần phải chờ đợi thêm.Có thể phớt lờ gương bát quái, đủ để chứng minh hắnđã có một chút đạo hạnh.Rất nhanh, hắn cúi xuống trước con chó, linh thể nhưbị sa lầy, nhập vào thân chó.Khoảnh khắc này, con chó đứng im, hai chân chậm rãinhấc lên, đôi mắt âm dương u u phát ra ánh sáng, đi thẳng đứng giống như con người.Nó đẩy cửa bước vào phòng Lưu Tuệ, chậm rãi ngậmchiếc chăn đắp trên người Lưu Tuệ xuống.Thảo nào Lưu Tuệ hay gặp á/c mộng, hóa ra cănnguyên là ở đây!Đây là qu//ỷ mượn x//á/c chó!Mà ngay lúc nó cúi xuống, sắp chạm vào người LưuTuệ, một luồng sáng xám bỗng bùng n/ổ từ người cô!Con chó bị hất văng ra, đ/ập mạnh vào tường!Nó như ý thức được điều gì đó, bắt đầu đi/ên cuồ/ngchạy về phía phòng khách!Nhưng, tôi đã canh sẵn ở ban công!Ngay khi nó lao ra, con ngươi tròn của tôi biến thànhcon ngươi dọc, cổ tay lật một cái, tế ra Sắc Lệnh Kì!Tay áo tự động phất phơ trong gió, ba lá cờ lơ lửngtrên không!Thấy không thể chạy thoát khỏi ban công, con chóbắt đầu quay đầu đ/âm vào nhà vệ sinh, cửa chính,cửa sổ, nhưng đều không có lối thoát!Đâm đến đầu rơi m//áu chảy, nó đứng trước mặt tôi,nhe răng trợn mắt, hung quang lóe lên trong đôi mắtâm dương!Muốn liều mạng!"

Đạo sĩ thối, đừng cản ta!"

Con chó thốt ra tiếng người!"

Không nhận ra Sắc Lệnh Kỳ, vậy ngươi tu luyện uổngcông rồi."

Tôi nhìn chằm chằm nó, từ trên cao nhìn xuống!"

Ta cầm Sắc Lệnh, phụng mệnh Thập Điện Diêm La,không bị Tam Giới Ngũ Hành trói buộc, chuyên gi3tq/uỷ thần gây họa nhân gian!

Sát Kỳ Luật Lệnh!"

"Giáng!"

Trong ba lá cờ xanh, vàng, đỏ lơ lửng trên không, cờxanh nhận lệnh của tôi, lúc này bỗng bùng n/ổ!Dưới cờ xanh, tổng cộng mười tám chữ "Sát" độtnhiên hiện ra, vây quanh thân chó!

Mười tám tầng địa ngục, tiếng than khóc của hàngvạn qu//ỷ h/ồn hóa thành chữ "Sát", một con á/cqu//ỷ nhân gian như nó, làm sao có thể chống đỡnổi?!Đúng như tôi dự đoán, âm "Sát" chữ "Sát" vừa xuấthiện, con chó bắt đầu chảy m/áu ở bảy lỗ, thân chó bịmười tám chữ "Sát" đ/è xuống đất, ra sức chống cự,tiếng kêu thảm thiết vang lên!Ngay khi tôi giơ ki/ếm chỉ vào cờ vàng, chuẩn bị lấymạng nó, dị tượng liên tục xảy ra!Chỉ thấy con chó dùng sức cắn đ/ứt lưỡi, khoảnh khắctiếp theo tôi thấy con ngươi của con chó dần trở nênxám xịt, ngay sau đó qu//ỷ thân này liền chui ra từ đôimắt âm dương của con chó, mượn Sát Kỳ trói buộc h/ồn chó trong khoảnh khắc, không tiếc n/ổ tung mộtphách, phá tan sự trói buộc của Sát Kỳ, đi/ên cuồ/ngchạy trốn về phía ban công!Mượn h/ồn chó để n/ổ phách cầu sinh?Tôi nhíu mày, không đuổi theo, bắt đầu dùng ngón taytính toán.Sát Kỳ lúc này đã hoàn toàn đ/è ch//ết h/ồn chó, nóđể lại nửa đoạn lưỡi trên mặt đất, đã hoàn toàn khôngcòn sinh khí.Đột nhiên, tôi liếc thấy trên bụng nó, dường như cómột chỗ phồng lên bất thường.Tôi đưa tay sờ vào.Giống như một đ/ốt xươ/ng.Đúng lúc tôi đang nghi hoặc thì Lưu Tuệ bước ra, ănmặc hở hang, ôm gối, trên mặt còn vương nét h/oảngs/ợ.Vẻ ngoài thật đáng thương."

Tiểu Bối..."

Khi cô ấy nhìn thấy con chó đã ch//ết trên mặt đất, côấy khựng lại một chút, rồi có chút sợ hãi nhìn tôi."

Đại sư...

đã ổn chưa ạ?"

Tôi lắc đầu, khép hai mắt lại cho con chó, thu lại cờsắc lệnh."

Người xuất hiện trong giấc mơ của cô, có qu/an h/ệgì với cô?"

Tôi nhìn vào mắt Lưu Tuệ, lúc này tôi vẫn chưa thucông, hai mắt vẫn là đồng tử dọc, có lẽ bị đôi mắt củatôi nhìn đến phát hoảng, cô ấy kêu lên một tiếng, ngãxuống đất, cợ hãi lùi lại phía sau."

Không... tôi không có qu/an h/ệ gì với anh ta..."

"Đến nước này rồi mà cô còn muốn gạt tôi?!"

Tôi rất tức gi/ận.Con lệ qu//ỷ kia không tiếc n/ổ phách mà trốn thoát,đủ để chứng minh chấp niệm sâu đậm đến mức nào,chấp niệm này, chắc chắn có liên quan đến Lưu Tuệ,hơn nữa môi đỏ như m//áu, thông thường loại lệ qu//ỷnày, oán khí trên người rất nặng rất nặng.Cho nên hắn hoặc là ch//ết bất đắc kỳ tử, hoặc làch//ết oan khuất, tâm kết chưa giải, đại th/ù chưa báo!Trong chuyện này, chắc chắn có gì đó.Dưới sự chất vấn của tôi, cuối cùng Lưu Tuệ cũng nói."

Anh ấy... anh ấy là bạn trai của tôi.

Nhưng tôi khôngbiết tại sao anh ấy lại tìm đến tôi..."

Ánh mắt Lưu Tuệ có chút né tránh, không dám nhìntôi.Con q/uỷ bị đ/á/nh tan phách mà bỏ chạy này, khicòn sống là bạn trai của Lưu Tuệ, tên là Lục Sâm, quaTết năm nay thì gặp t/ai n/ạn xe mà ch//ết.Tức là hai tháng trước.Khi còn sống, hai người cãi nhau một trận, Lục Sâmtức gi/ận lái xe ra ngoài, vượt mấy đèn đỏ, cuối cùngđ/âm vào xe ben.Xe nát bét, Lục Sâm ch//ết ngay tại chỗ."

Tôi... sau khi anh ấy ch//ết, tôi thật sự không đếnthăm anh ấy, cũng luôn trốn tránh không dám gặpngười nhà anh ấy, nhưng... nhưng anh ấy gặp t/ai n/ạn xe ch//ết không liên quan gì đến tôi mà...."

Lưu Tuệ vừa nói vừa khóc.Khóc đến mức lê hoa đái vũ. (Vốn miêu tả dáng vẻ khikhóc của Dương quý phi.

Sau này được dùng để miêutả sự kiều diễm của người con gái.)Tôi im lặng không nói gì.Một lúc lâu sau, tôi ra hiệu muốn mang con chó nàyđi."

Gần đây đừng đi đường vào ban đêm, tốt nhất cũngđừng ở đây, anh ta tuy bị thương, nhất thời không đếnđược, nhưng chắc chắn sẽ quay lại, ngày mai thu dọnđồ đạc, ra ngoài ở mấy ngày, những chuyện khác giaocho tôi.

Tôi sẽ liên lạc với cô."

"Bát tự của Lục Sâm, cô có không?"

Lưu Tuệ đi/ên cuồ/ng gật đầu, lấy ra một quyển sổ,viết bát tự của Lục Sâm đưa cho tôi.Làm xong những việc này, tôi liền rời đi.Lục Sâm tuy có nỗi khổ riêng, nhưng chuyện nhângian nên giải quyết ở nhân gian, ch//ết rồi mà không an phận, không muốn nhập luân hồi, còn dùng th/ủđo/ạn ti tiện đ/ộc á/c này để hại người, dù thế nàocũng không thể chấp nhận được.Tuy nhiên, dù Lưu Tuệ đã nói ra nguyên nhân, tôi vẫncó chút nghi hoặc.Bởi vì quẻ tôi bói ra, đến giờ vẫn còn lo/ạn.Lúc này đã là giờ Dần, tôi đến một lò mổ, ném con chócho đồ tể, bảo hắn giúp tôi lấy đồ trong bụng chó ra.Lấy ra một đoạn xươ/ng màu đen phát sáng.Cầm trong tay lạnh lẽo vô cùng, âm khí nặng nề, trênđó còn cắm một cây đinh sắt màu đen.Nhìn thấy thứ này, lông mày tôi lại nhíu ch/ặt.Đây không phải xươ/ng chó, cũng không phải xươ/ngđộng vật.Mà là xươ/ng tay người."

Ê, thằng thầy bói m/ù, thịt chó này mày còn lấykhông?"

Đôi mắt nhỏ của đồ tể lóe lên tinh quang, cười hề hềvới tôi."

Không lấy nữa, tôi khuyên ông đừng b/án cũng đừngăn, thứ này bị qu//ỷ ám rồi, ăn vào sẽ sinh bệ/nh.

Cứxử lý như đồ tạp nham là được."

Nói xong, trả tiền mổ chó, quay người rời đi.

Trở lại sạp hàng, tôi ngẫm nghĩ một chút, đặt nửa cântiền vàng mã, một xấp giấy tiền, một xấp giấy vàngxuống đất, dùng m//áu gà trống làm dẫn, định triệuhồi qu//ỷ sai.Lục Sâm giờ không biết tung tích, tôi cần tìm anh ấy,pháp thuật tìm qu//ỷ tôi không biết, chỉ có thể dùngcách ngốc nghếch này thôi.Qu//ỷ sai là những người phụng lệnh bắt qu//ỷ, tìmmột con qu//ỷ đối với họ mà nói là chuyện đơn giản,chỉ là không biết tôi có thể mời được họ không.Tuy có sắc lệnh, nhưng dùng ngôn ngữ hiện đại mànói, chúng tôi là hai hệ thống khác nhau, muốn ngườita giúp đỡ, chỉ có thể nhờ vả thôi.Bố trí xong mọi thứ, tôi thở ra một hơi, bắt đầu niệmchú.Thật lòng mà nói, trong lòng tôi cũng hơi bất an, bởi vìđây là lần đầu tiên tôi thỉnh qu//ỷ sai.Niệm xong chú, có thể cảm nhận rõ ràng, âm khí từbốn phương tám hướng bắt đầu tụ tập, tôi nghiến ch/ặt răng, nắm ch/ặt sắc lệnh.Chỉ có nó ở đây, mới có thể khiến tôi cảm thấy an tâmphần nào.Trong chớp mắt, tôi cảm thấy âm khí trước mặt hóathành thực thể, một bóng người mặc trang phục bộđầu thời xưa, không nhìn rõ mặt, tay cầm xích sắt vàđ/ao lớn xuất hiện!"

Triệu ta có việc gì?"

Hắn vừa mở miệng, khiến tôi không khỏi r/un r/ẩy.Giọng nói trầm đục, tựa như có thể đ/âm vào linh h/ồn người ta!Qu//ỷ sai rất khôn ngoan, khả năng quan sát cũngnhiều, sư phụ tôi từng dặn, nếu không đến đườngcùng thì đừng giao du với chúng.Dù sao mình cũng là người dương gian, phá vỡ quytắc tiếp xúc với qu//ỷ sai ít nhiều cũng hao tổn tuổithọ.Tôi cung kính nói rõ lý do, trình ra thân phận và sắclệnh, thỉnh cầu hắn giúp đỡ."

Nửa cân vàng mã và tiền giấy trên mặt đất này, coinhư là chút lòng thành.

Xin qu//ỷ sai đại nhân tạođiều kiện."

Tô chắp tay, hơi khom người.Qu//ỷ sai phần lớn là người xưa, đã gặp thì phải giữ lễnghĩa cho đủ.Nghề của chúng tôi tuy diệt qu//ỷ thần, nhưng cũngkính qu//ỷ thần.Hắn không nói gì.Lẽ nào không đủ?Tôi nhíu mày, lại lấy ra nửa cân vàng mã đặt xuốngđất.Lần này chắc là đủ rồi, một trận gió âm thổi qua, vàngmã và tiền giấy trên mặt đất đều biến mất, chỉ còn lạitờ giấy viết bát tự của Lục Sâm trên mặt đất."

Hắn ở Khôn phương Kim địa*, ngươi tự đi tìm đi." (Nóiphương hướng trong bát quái..)Nói ngắn gọn một câu, âm khí tiêu tán.Khôn phương Kim địa...Tôi bấm đ/ốt ngón tay, hình như ở đó có một nhà máybỏ hoang, năm xưa từng xảy ra n/ổ lớn, oan h/ồn vôsố, năm xưa đạo sĩ Long Hổ Sơn từng đến độ hóa,nhưng âm khí còn sót lại quá lớn, cũng không ai đếnthu hồi đất, cứ thế mà bỏ hoang.Lục Sâm rất có thể ở đó.

Thu dọn đồ đạc xong, tôi nhìn thời gian, còn chút thờigian nữa là đến giờ Mão, tôi phải nhanh chóng đi thôi.Đến nơi, sao vẫn đầy trời, nơi này dường như vẫn ẩnhiện một làn sương m/ù.Lạnh lẽo tột độ.Tôi thở ra một hơi, bước chân vào nhà máy bỏ hoangnày.Nơi này chỉ có một lối ra, tôi dán một lá bùa ở cửa,cắm sắc kỳ xuống đất.Giờ thì dù hắn có bản lĩnh thông thiên, cũng khôngchạy thoát được."

Đạo sĩ thối, chưa xong à?!"

Ngay khi ta vừa cắm cờ xuống, trong nhà máy gió âmnổi lên ầm ầm, một giọng nói gi/ận dữ vang vọngtrong nhà máy bỏ hoang rộng lớn.Khoảnh khắc tiếp theo, một luồng khí lạnh thấuxươ/ng đột ngột xuất hiện, vô số thùng sắt và đ/á vụnbay tới từ khắp mọi phía!"

Hừ!"

Tôi gi/ận dữ quát lên một tiếng, hai tay kết ấn, lá cờvàng sau lưng tung bay lên không trung, xoay tròn vớitốc độ cực nhanh!Những thứ tạp nham này không thể đến gần tôi, tấtcả đều bị cờ vàng chặn lại giữa không trung rồi rơixuống."

Tôi cho anh một cơ hội nói chuyện với ta, nếu anhbiết điều, tự mình ra đây!"

Giọng nói của tôi vang vọng trong nhà máy.Đợi khoảng 10 phút, không có bất kỳ âm thanh nàovọng lại, những viên đ/á trên mặt đất lại rục rịch."

Ngoan cố không tỉnh ngộ."

Ánh mắt tôi dần trở nên sắc bén, cắn ngón trỏ, cầmlấy lá cờ đỏ tam giác cuối cùng, mạnh mẽ quệt lênđó!"

Ta mang theo sắc lệnh, phụng mệnh Thập Điện DiêmLa, không bị Tam Giới Ngũ Hành trói buộc, chuyên sátqu//ỷ thần gây họa nhân gian!

Sắc kỳ luật lệnh!

TriệuĐịa Phủ trămh qu//ỷ!"

"Gi3t!"

Lập tức, chiến kỳ trong ba lá cờ sắc lệnh khởi thế,từng luồng huyết khí trong không khí cuồn cuộn nhưthủy triều!Mà sau chiến kỳ, từng bóng chiến qu//ỷ tay cầm binhkhí, sát khí ngút trời xuất hiện từ hư không!Chúng đứng sau chiến kỳ, chỉ cần tôi giơ cao sắc lệnhtrong tay, trăm qu//ỷ này sẽ nghe theo hiệu lệnh củatôi, trực tiếp tiêu diệt Lục Sâm!Ngay khi tôi sắp ra lệnh, một bóng người xám xịtchậm rãi bước ra từ góc cầu thang.Tôi nheo mắt lại.Sắc lệnh không giơ lên, cũng không hạ xuống.Hắn bước đến trước mặt tôi, nhìn chằm chằm vào tôi."

Quỳ!"

Tôi gi/ận dữ quát lên một tiếng!Hắn dường như vô cùng giãy giụa và không cam tâm,nhưng cuối cùng vẫn r/un r/ẩy quỳ xuống."

Chuyện nhân gian giải quyết ở nhân gian, tại sao lạihại Lưu Tuệ?

Người qu//ỷ khác đường, điểm này ngươikhông hiểu?"

"Cô ta là đồ đĩ!

Cô ta gi3t tôi, còn tìm thầy bùa phongấn một h/ồn của tôi vào xươ/ng cho chó ăn!

Hại tôikhông được luân hồi!

Thâm cừu đại h/ận, tôi khôngthể không báo!"

Lục Sâm hung hăng đ/ấm xuống đất, hai mắt trốngrỗng, nhưng tôi có thể thấy được sự oán h/ận vàkhông cam tâm mãnh liệt của hắn!Nghe những lời này, tôi nhíu mày.Lấy ra khúc xươ/ng tay kia.Nghĩ đến khúc xươ/ng tay kia.Phong ấn h/ồn là một loại pháp thuật cực kỳ âm đ/ộc, cũng được coi là một trong mười đại cấm kỵ thuậtsố, người bị phong ấn h/ồn, không những không thểsiêu độ, mà còn đời đời kiếp kiếp không thể nhập luânhồi, hơn nữa còn phải chịu đựng sự dày vò hàng ngàycủa vật phong h/ồn.Thảo nào oán khí của Lục Sâm lại nặng như vậy.Trong lời kể sau đó của hắn, tôi cuối cùng cũng biết tạisao quẻ tượng luôn hỗn lo/ạn không rõ ràng.Lưu Tuệ đã lừa tôi.Lục Sâm và Lưu Tuệ yêu nhau năm năm, khi cả haisắp kết hôn, Lục Sâm phát hiện Lưu Tuệ ngoại tình.Trong lúc hai người cãi vã, tranh luận, Lục Sâm bị LưuTuệ đẩy mạnh, gáy đ/ập vào góc tường.

Vốn dĩ có cơhội c/ứu chữa, nhưng Lưu Tuệ đã không đưa Lục Sâmđến bệ/nh viện, dẫn đến việc Lục Sâm mất mạng.Sau khi gi3t người, Lưu Tuệ cũng không chọn báo cảnhsát, mà cùng với người tình hợp lực giấu x//á/c LụcSâm.Vì Lục Sâm là trẻ mồ côi, không có người thân trênđời, Lưu Tuệ đã tiêu hết tiền tiết kiệm, m/ua chuộccục trưởng cục cảnh sát thị trấn, dựng chuyện thànhcư/ớp vào nhà gi3t Lục Sâm.Còn th//i th//ể của Lục Sâm, cô ta xử lý qua loa.Vốn dĩ mọi chuyện đã êm xuôi, nhưng trớ trêu thay, côta lại là người m/ê t/ín, sợ Lục Sâm ch//ết oan sẽ vềb/áo th/ù, nên không biết từ đâu tìm đến một thầyphù thủy Thái Lan, mượn danh nghĩa làm pháp sự ch/ôn cất Lục Sâm, thực chất là để thầy phù thủy ch/ặt một đoạn xươ/ng tay của Lục Sâm, đợi đến ngày đầuthất, bắt một h/ồn trong ba h/ồn sáu phách phong ấnvào đoạn xươ/ng tay đó, đồng thời thỉnh một tượngđồng tử linh giữ đoạn xươ/ng.Như vậy, Lục Sâm mất một h/ồn, mất đi khả năngnhận biết, không những không thể hại Lưu Tuệ, màcòn không thể đầu th/ai, lâu dần chỉ có thể tan biến.Ai ngờ con chó chăn cừu mà Lưu Tuệ nuôi lại làmhỏng chuyện, hất đổ bàn thờ đồng tử linh giữ xươ/ngtay, nuốt luôn đoạn xươ/ng đó.Chính vì vậy mà Lục Sâm có thể nhập vào thân chó,từ đó đi h/ãm h/ại Lưu Tuệ."

Cô ta ch/ửi tôi, trên giường, tôi còn không bằng chóngoài đường, vô dụng, nguyên nhân ngoại tình là dotôi chứ không phải do cô ta!"

"Tôi h/ận cô ta!"

Tôi cau mày.Lưu Tuệ sao có thể đ/ộc á/c đến vậy?"

Tôi biết hôm nay tôi chắc chắn phải ch//ết, anh bằnglòng nghe tôi nói những lời này, để lại di ngôn cho tôi,trong lòng tôi tuy không cam tâm, nhưng tôi khônghối h/ận, tôi không trách anh, chỉ trách cái thế đạonày!

Sống không được nói lý, ch//ết rồi b/áo th/ùkhông xong, đây là cái lẽ trời chó má gì!

Cái nhân gianch//ết tiệt này, không đến cũng được!"

Nói xong, Lục Sâm tự mình làm tan nát hai h/ồn sáuphách còn lại, từ đó tiêu tan.Đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không còn Lục Sâm.Có lẽ anh ta biết, ngay khi nhìn thấy sắc lệnh, anh tanhất định phải ch//ết, nên cũng không giãy giụa.Chỉ là không cam tâm mà chấp nhận số phận.Về việc này, tôi không biểu lộ quá nhiều cảm xúc dưthừa.Cách ch//ết này, tuy đáng buồn, nhưng cũng coi nhưtiêu sái.Nói cho cùng, dù anh ta có nỗi khổ riêng, thì vẫn làanh ta sai.

Người qu//ỷ khác đường, Lưu Tuệ làm sai chuyện, tựcó pháp luật, nhưng anh ta coi thường quy tắc tamgiới h/ãm h/ại người, đây chính là cái sai của anh ta.Đây là lần đầu tiên trong ba mươi năm vào nghề, tôigặp phải một con qu//ỷ có khí phách như vậy.Lúc này, tôi lại sờ thấy khúc xươ/ng tay kia.Nghĩ ngợi một hồi, tôi đưa nó cho một bà đồng có tài ởđịa phương.Tôi không làm chuyện siêu độ, trên người không nuôiqu//ỷ h/ồn, nên chỉ có thể giao cho bà ấy, sau này cóđược siêu độ hay không, có thể tái nhập luân hồi haykhông, thì hoàn toàn tùy thuộc vào ý trời.Sau đó, Lưu Tuệ vô cùng cảm kích tôi, gặp lại, đưa chotôi một phong bao lì xì rất lớn."

Đại sư, thật sự quá cảm ơn ngài.

Hai ngày nay lànhững ngày tôi ngủ ngon nhất trong suốt thời gianqua, tôi đã làm một bức trướng lụa tặng ngài, ngàinhất định phải nhận."

Nói xong, lấy ra một bức trướng lụa từ trong túi.[Bậc Thần Nhân Diệt Yêu Trừ M/a]Bảy chữ lớn rắc kim tuyến, không khiến tôi có bất kỳcảm giác vui mừng nào, chỉ cảm thấy chói mắt.Tôi không nhận, mà chỉ rút ra một tờ tiền đỏ từ phongbao lì xì lớn kia.Sau đó móc từ trong túi ra chín mươi chín đồng, nhétlại vào phong bao, bảo cô ta cầm lấy.Tôi chỉ nhận một đồng."

Đại sư...

đây là ý gì?"

Lưu Tuệ có chút nghi hoặc nhìn tôi."

Tiền của cô, tôi không nhận, một đồng này là để kếtthúc nhân quả.

Tôi vốn không nên nhiều lời, nhưng tôiphải khuyên cô một câu, người làm trời nhìn, nhiềuchuyện không phải là không báo, chỉ là thời cơ chưađến, cô tự lo liệu đi."

Nói xong, tôi liền định đứng dậy rời đi.Đối với người phụ nữ này, tôi đã không còn bất kỳthiện cảm nào."

Đại sư, ngài đã biết chuyện gì sao?"

Nghe thấy lời này, tôi dừng bước.Trong cánh cửa kính trước mặt, xuất hiện nụ cười qu//ỷ dị của Lưu Tuệ."

Cô bảo tên Giáng đầu sư sau lưng cô liệu h/ồn đấy.Lần này là hắn ta gặp may, dấu vết còn sót lại trêncây đinh đã phai nhạt rồi, nếu để tôi tìm được hắn,hắn sẽ ch//ết."

Bỏ lại một câu, tôi hừ lạnh một tiếng, đẩy cửa rời đi.Trong khúc xươ/ng tay, Lục Sâm còn một h/ồn ở đó.Nếu may mắn, bà Cửu làm cho anh ta một pháp sự,thì vẫn còn cơ hội nhập vào s/úc si/nh đạo, mười kiếpluân hồi rồi lại nhập vào nhân đạo.Đương nhiên, những chuyện này, đã không còn liênquan đến tôi nữa rồi.Người biết qu//ỷ đ/áng s/ợ, qu//ỷ hiểu lòng người đ/ộc.Thế gian này, nhiều khi qu//ỷ không đ/áng s/ợ, đ/ángs/ợ là lòng người.Đây cũng là nguyên nhân Phật - Đạo hai nhà suy tànở nhân gian.Có thể thấy quá nhiều chuyện, nhưng lại nhiều khi bấtlực, càng tu luyện, càng thấy mình nhỏ bé, càng thấythế gian lạnh lùng.Mà tôi may mắn hơn, không mặc đạo phục tăng y,cũng không cần có quá nhiều tình cảm và tiếc nuối.Nhận nhân quả, có được nhân quả, gi3t á/c qu//ỷ, trừnghiệt chướng, làm tốt phận sự của mình, là đủ rồi.Mệnh của tôi, khi bước chân vào nghề này đã địnhsẵn, không có người thân, không có vợ con, thiên sátcô tinh, cuối cùng chỉ có thể ch*t một cách thê lương.Nhưng tôi nhìn rất thoáng, cái gì luân hồi, tiền kiếpkiếp này kiếp sau, tôi đều không quản.Sống ở hiện tại, khi có năng lực, làm nhiều việc thiện,trừ nhiều á/c qu//ỷ, tận nhân sự, thính thiên mệnh là đủ.Còn về sau này?Tôi thật sự chưa từng nghĩ đến.Vốn tưởng rằng chuyện Lưu Tuệ Lục Sâm này sẽ cứthế tan biến trong dòng sông thời gian.Tuy nhiên, vài tháng sau, một chuyện tôi không ngờtới đã xảy ra.Lưu Tuệ ch//ết.Thông báo trên bản tin, Lưu Tuệ trên đường tan làmvề nhà, bị ba gã s/ay rư/ợu lôi vào rừng cư//ỡng hi//ếp đến ch//ết, vứt x//á/c ph//ân thâ//y ở vùng núihoang.Đến giờ vẫn chưa bắt được ba gã s/ay rư/ợu đó.Sở dĩ biết là ba gã s/ay rư/ợu, là do cảnh sát tríchxuất camera giám sát của một cửa hàng tiện lợi gầnhiện trường nhất vào đêm hôm đó mới phát hiện ra.Hiện trường nằm ngay bụi cây ven đường, nhưng trớtrêu thay, ngày hôm trước xảy ra giông bão, cameragiám sát đường ở hiện trường lại đang bảo trì!Đến giờ, th//i th//ể bị ph//ân th//ây của Lưu Tuệ vẫnchưa tìm thấy đủ.Trời đất bao la, ai còn nói trời không có luân hồi?Lặng lẽ tắt bản tin, ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữđã ngồi trước quầy bói toán.Trán cao rộng, mặt mày hồng hào, có phúc tướng."

Cô muốn xem gì?"

"Đại sư, tôi đang mang th/ai, tôi muốn xin một cáitên."

Tôi gật đầu, nhìn xung quanh một lượt, không thấychồng cô ấy đâu.Nhưng tôi không hỏi nhiều, chỉ hỏi cô ấy bát tự."

Họ gì?"

Tôi vừa tính toán, vừa nhẹ nhàng hỏi."

Họ Lục."

Nghe thấy vậy, tôi dừng bút, ngẩng đầu nhìn ngườiphụ nữ này.Cô ấy mỉm cười.Trên mặt lộ rõ vẻ mong chờ và hy vọng sắp đến ngàysinh nở."

Sao vậy đại sư?"

Người phụ nữ có chút nghi hoặc, lại có chút sợ hãi."

Không có việc gì."

-Hết-
 
Hệ Liệt Trần Hành Chi
HỆ LIỆT TRẦN HÀNH CHI 5: ÂM HÔN- CHIÊU ĐỆ QUAN


Trong phòng treo đầy những tấm màn trắng, ở giữa đặt một chiếc giường gỗ lớn màu trắng.Trên giường lại đặt một cỗ qu/an t/ài lớn màu đỏ m//áu.Đầu giường dán chữ Hỷ, vây quanh một vòng người giấy mặt trắng không mắt.Miệng tôi bị khâu bằng chỉ, bố mẹ tôi đứng bên cạnh đầy mong đợi: "Con gái ngoan, mau chui vào đi, chui vào rồi con sẽ có em trai!".Tôi tên là Trần Hành Chi, là một thầy phong thủykhông môn không phái, đồng thời cũng là một kẻ t/ànt/ật.Bẩm sinh đã bị m/ù một mắt, từ nhỏ không bố khôngmẹ, được sư phụ m/ù lòa thu nhận, học nghệ mườinăm, nhập đạo ba mươi năm, dần dần kế thừa y bátcủa ông, tiếp quản quầy bói nhỏ này từ tay ông.Âm môn, nhập vào ắt phạm Ngũ Đế Tam Khuyết, góabụa cô đ/ộc t/àn t/ật ắt có một, tôi mệnh phạm ThiênSát, kiếp trước tạo nghiệp quá nhiều, ứng với câu nóicủa sư phụ, kiếp này tôi đến trả n/ợ, sống qua 40 tuổicoi như ông trời ngủ gật rồi.Hôm đó, tôi như thường lệ ra bày quầy, người đầu tiênđến hỏi quẻ là một thiếu nữ hơn hai mươi tuổi, tên làMã Hoán Nam.Cô gái này trán cao đầy đặn, cằm vuông vắn, xươ/nglông mày hơi nhô ra, giữa lông mày có nốt ruồi, dái taicó sao rủ, pháp lệnh văn nhạt, là tướng phú quý điểnhình.Cô ta nói cô ta đã liên tục một tháng mơ thấy cùngmột cảnh tượng."

Đại sư...

đó là một nơi giống như căn phòng, treo đầyrèm trắng, giữa phòng có một chiếc giường gỗ lớnmàu trắng!"

"Trên giường, đặt một cỗ qu/an t/ài, là qu/an t/ài lớnmàu đỏ, trên tường đầu giường, còn dán chữ Hỉ màuđỏ..."

"Cuối giường có nến, bên cạnh giường còn có ngườigiấy, bọn họ không có mắt, chỉ dùng tròng trắng mắtnhìn chằm chằm vào tôi."

"Miệng tôi bị khâu bằng chỉ!"

"Bố mẹ tôi đầy mong đợi nói với tôi: Con gái ngoan,mau chui vào đi, chui vào rồi con sẽ có em trai!"

Khi nói những lời này, sắc mặt Mã Hoán Nam rất tiềutụy, giọng nói có chút r/un r/ẩy.Để không mơ thấy giấc mơ này, cô ta đã thử rất nhiềucách.Thức trắng đêm, đi khám bác sĩ tâm lý, uống th/uốcan thần, v.v.Nhưng đều vô dụng.Cô ta bắt đầu trở nên không dám ngủ, nhưng dù saocô ta cũng là người, dù có thể thức đến đâu cũng cómột ngày không chịu được.Tối qua, cô ta hai ngày hai đêm không ngủ thực sựkhông chịu được nữa, liền ngủ thiếp đi, kết quả lại mơthấy cảnh tượng tương tự.Tôi gật đầu, rót cho cô ta một tách trà, cô ta uốngxong, sắc mặt rõ ràng tốt hơn một chút.Tôi vừa suy diễn bát tự của cô ta, vừa trò chuyện vớicô ta."

Gần đây còn gặp phải chuyện kỳ lạ gì không?"

"Không còn nữa...

đại sư, tôi sẽ ch//ết sao?

Cỗ qu/ant/ài đó có phải chuẩn bị cho tôi không?"

Tôi không nhìn cô ta, nhưng vẫn cảm nhận được cô tarất câu nệ, rất căng thẳng.Nghe cô ta nói, cảnh tượng này tám phần mười là âmhôn.Cái gọi là âm hôn, chính là dùng thân thể người sốngkết thành hôn sự với th* th/ể người ch*t, dùng dươngthọ của người sống, dưỡng h/ồn của người ch//ết.Phương pháp này tuy có lợi ích cực lớn đối với qu//ỷh/ồn, nhưng đối với người dương mà nói, là cực kỳ tạonghiệp.

Bởi vì khi âm hôn, người dương sẽ bị chấp phong hình,dùng kim khâu kín thất khiếu, sau đó đ//ánh g//ãy tứchi, ném vào qu/an t/ài cùng với h/ài c/ốt người ch//ết, sống dở ch//ết dở, tà/n nh/ẫn đ/ộc địa nhất.Tôi im lặng một lát, tuy không nỡ, nhưng vẫn nói thật:"Cô đoán đúng rồi, cỗ qu/an t/ài đỏ đó là chuẩn bịcho cô!"

Cô ta bị dọa sợ, r/un r/ẩy cả người, hoang mang nhìntôi.Sau đó, tôi đưa cho cô ấy hai lá bùa vàng và số điệnthoại của tôi, dặn cô ấy hễ thấy gì, nghe thấy gì, hoặcgặp phải chuyện gì, thì lập tức gọi điện cho tôi.Có bùa vàng hộ thân, tạm thời cô ấy sẽ không sao.

MãHoán Nam thì hoàn toàn không biết gì, muốn trừ tậngốc mầm họa này đương nhiên là không thể, nhiềunhất chỉ có thể chờ thời cơ hành động sau này.Nhưng, tại sao Mã Hoán Nam lại gặp phải chuyện này,tôi đại khái đoán được một vài nguyên nhân.Là vì mệnh cách của cô ấy quá tốt.Cô ấy là mệnh "Thiên nhân thiên tướng Tử Vi nhậpmệnh", kiếp trước là phu nhân cáo mệnh do hoàng đếban, mệnh cách này rất hiếm thấy, kiếp này chỉ cómột đại kiếp nạn, một khi vượt qua được, về sau sẽ cóđại tạo hóa.Tôi nghĩ vậy, tiếp tục suy đoán bát tự mệnh cách củacô ấy.Đột nhiên, ngòi bút của tôi dừng lại ở cung Huynh Đệtrong Mệnh cách thập nhị cung.......Vốn tưởng rằng có bùa vàng hộ thân, Mã Hoán Nam ítnhất cũng phải hai ngày sau mới gọi điện cho tôi,nhưng không ngờ, cuộc gọi của cô ấy lại đến nhanhnhư vậy.Vào buổi tối hôm đó, tôi đã nhận được cuộc gọi của côấy.Chuyện c/ứu người là chuyện khẩn cấp, tôi không dodự mà lập tức đi đến địa chỉ mà cô ấy cung cấp.Nơi Mã Hoán Nam ở cách xa đường lớn, vị trí khá tốt,yên tĩnh, không có nhiều bụi bẩn, nhưng có lẽ khu dân cư hơi cũ, hành lang chất đầy rác thải giấy vụn, trongkhu chỉ thấy vài ông bà lão đi lại.Khi tôi thấy cô ấy dưới lầu, cô ấy rõ ràng rất hoảng lo/ạn, vừa cầm điện thoại vừa nhìn xung quanh.

Vừathấy tôi, cô ấy vội vàng bước đến."

Đại sư..."

"Đừng vội, lên xem thử đã."

Tôi an ủi cô ấy, cô ấy gật đầu, dẫn tôi lên lầu, nhà côấy ở tầng ba, hành lang chất đầy chai nhựa và giấyvụn các loại.

Thậm chí suýt chút nữa đã chất đếntrước cửa nhà Mã Hoán Nam.Mã Hoán Nam chỉ vào góc trước cửa nhà, lo lắng nói:"Chính là cái này...

Lúc tôi tan làm về thì thấy, bìnhthường tôi chưa bao giờ làm như vậy, không biết aicắm ở trước cửa nhà tôi."

Là hương vàng, tổng cộng ba cây, đã ch/áy được mộtnửa, cắm ở chân cửa.Thấy vậy, tôi nheo mắt lại, nhổ phăng hương xuốngbẻ g/ãy, rồi kéo mạnh đống giấy vụn bên cạnh ra.Quả nhiên giống như tôi nghĩ, bên dưới đống giấy vụnlà một viên đ/á, dưới viên đ/á lót một xấp giấy vàngnhỏ và một xấp tiền giấy âm phủ!"

Gan lớn thật đấy."

Tôi cầm những thứ này lên, trầm giọng nói.Thấy những thứ này, khuôn mặt nhỏ nhắn của MãHoán Nam trắng bệch: "Đại sư, đây...

đây là chuyện gìvậy..."

Tôi nhìn xung quanh, lấy một lá bùa vàng dán lên cửa,rồi nói: "Đây là hương dẫn h/ồn, còn có tiền giấy âmphủ và giấy vàng, nếu thật sự là âm hôn, những thứnày là để cho tiểu qu//ỷ đi đón dâu mở đường!"

Nghe tôi nói vậy, mắt Mã Hoán Nam lập tức đỏ hoe,nước mắt lã chã rơi xuống, không biết từ lúc nào đãnắm ch/ặt lấy tay áo tôi, bất lực nhìn tôi.Tiểu qu//ỷ dẫn đường tới, đồng nghĩa với việc MãHoán Nam cũng không sống được nữa.Nhưng có tôi ở đây, chắc chắn không thể để bọnchúng dẫn Mã Hoán Nam đi."

Trong hành lang có camera không?"

Hương dẫn h/ồn và tiền giấy vàng mã chắc chắn cầncó người đặt, muốn phá giải cục diện này, cách đơngiản nhất là bắt đầu từ người đó.Và ngay khi Mã Hoán Nam vừa lắc đầu chuẩn bị nói...Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.Cộc cộc cộc!Mã Hoán Nam như bị dọa sợ, ch//ết trân nhìn chằmchằm vào cửa, đến thở mạnh cũng không dám.Tôi nheo mắt lại, thò tay vào túi quần, nắm ch/ặt lệnhbài."

Cài 110 thành một nút gọi khẩn cấp, chỉ cần cảmthấy không ổn, lập tức bấm gọi.

Đừng mở cửa, hỏixem ai, nếu không trả lời, thì hỏi ba lần."

Tôi vỗ nhẹ tay cô ấy, ra hiệu cho cô ấy đi, cô ấy vộivàng gật đầu, lau nước mắt, lấy điện thoại ra hít sâumột hơi, đi về phía cửa.

Còn tôi ngồi trên ghế sofa,nhìn chằm chằm vào cửa.

"Cộc cộc cộc"Tiếng gõ cửa vẫn không ngừng."

Ai... ai vậy?"

Mã Hoán Nam liếc nhìn tôi, lấy hết can đảm hô mộttiếng, tiếng gõ cửa đột ngột dừng lại nhưng lại khôngcó ai trả lời.Hỏi liền ba lần, đều không có ai đáp lại.Tôi tiến lên kéo Mã Hoán Nam ra, nhìn qua mắt mèo.Bên ngoài tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.Tôi biết, người ngoài cửa có lẽ cũng đang nhìn vàotrong, tôi ra hiệu cho Mã Hoán Nam tránh ra một chút.Đang chuẩn bị mở cửa ra thì điện thoại của Mã HoánNam vang lên.Trong căn phòng tĩnh lặng, tiếng chuông đặc trưngcủa điện thoại iPhone vang lên có chút chói tai.

Cô ấygi/ật mình, suýt chút nữa làm rơi điện thoại, cô ấy nóilà mẹ cô ấy gọi điện tới.Tôi bảo cô ấy ra ban công nghe máy, đồng thời tôinắm ch/ặt lệnh bài, mở cửa ra, bước ra ngoài.Lúc này trời đã tối, khu nhà cũ này không có đèn,hành lang cầu thang đều có chút tối, nhưng vẫn cóthể nhìn rõ.Đang lúc tôi chuẩn bị đóng cửa lại, vô tình cúi đầunhìn xuống cầu thang, thấy một chuỗi dấu giày in trênbụi.Là dấu giày mới, cỡ giày không lớn, khoảng 37, 38.Người để lại dấu giày này, hẳn là một người phụ nữ,trong không khí còn vương lại một chút mùi sữa tắm.Ngay khi tôi đứng dậy, chuẩn bị đóng cửa lại thì nghethấy tiếng bước chân dưới lầu.

"Cộp, cộp, cộp, cộp..."

Qua khe hở của tay vịn cầu thang, tôi thấy một ngườiphụ nữ, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, mặc mộtchiếc váy đỏ, tóc xoăn.Lúc này, Mã Hoán Nam nghe điện thoại xong đi ra,trên mặt có vẻ vui mừng khôn tả: "Đại sư... mẹ tôiđến."

Mã Hoán Nam lúc này cũng thấy người phụ nữ mặcváy đỏ kia, cô ấy vẫy tay, mở cửa ra, hưng phấn chạytới: "Mẹ!"

"Khu nhà của con khó đi quá, mẹ m/ua đồ đến nấucanh cho con.

Ừm?

Vị này là..."

Mẹ của Mã Hoán Nam nghi hoặc nhìn tôi, trong mắtcó sự thận trọng và cảnh giác, còn tôi, lại nhìn vàochiếc túi đỏ trong tay bà ấy, trong đó có mùi tanhnồng nặc, mùi này tôi rất quen thuộc, là m//áu gàtrống.Mã Hoán Nam nói với mẹ về lai lịch của tôi.Mẹ cô ấy lập tức chua ngoa kh/inh bỉ: "Chuyện nàycon cũng tin à?

Ngủ nhiều vào thì sẽ không có chuyệngì cả.

Đã đưa tiền cho người ta chưa?

Tối bố con cũngđến, chúng ta ăn tối."

Vừa nói, bà ấy vừa lấy ví ra, rút một tờ tiền đỏ: "Xin lỗinha, làm phiền cậu một chuyến rồi, nhà chúng tôikhông có chuyện gì đâu, cậu mau rời đi đi!"

Tuy nhiên, khi bà ấy đưa tiền cho tôi, tôi lại ngửi thấymột mùi khác, là mùi sữa tắm còn vương lại ở cửa lúcnãy.

Tôi liếc nhìn người phụ nữ mặc đồ đỏ, rồi lại nhìnthoáng qua Mã Hoán Nam, trầm giọng nói: "Việckhông làm xong, tôi không lấy tiền, cô Mã, nếu cóchuyện gì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào, như vừa rồi đãnói."

Nói xong, tôi nghiêng người lách qua người phụ nữ, đixuống lầu."

Con, đừng có dẫn những người không ra gì về nhà."

"Mẹ... mẹ đừng nói vậy... anh ấy tốt lắm mà...."

"Tốt cái gì mà tốt!

Vào nhà!

Không được phép liên lạcgì với anh ta!

Đưa điện thoại cho mẹ!"

Theo tiếng cửa đóng sầm lại, bước chân xuống lầucủa tôi khựng lại, vừa rồi tôi để ý thấy lá bùa vàng trêncửa đã bị x/é xuống.Để an toàn, tôi không đi xa, ngồi yên trong một cáiđình ở dưới lầu khu dân cư.Từ đây, có thể nhìn thấy ban công nhà Mã Hoán Namvà cửa khu nhà, đợi một hồi, đợi mãi cho đến nửa đêmmười hai giờ tôi vẫn không nhận được điện thoại củaMã Hoán Nam.Đèn nhà cô ấy vẫn sáng, lẽ nào, là tôi đa tâm rồi sao?Đang do dự có nên rời đi hay không thì tôi thấy mộtngười đàn ông b/éo phì đi vào cổng khu dân cư.Trong màn đêm, tôi nhìn không rõ mặt anh ta, chỉcảm thấy anh ta có vẻ b/éo, trên tay hình như cầm cái gì đó, vừa đi vừa rải, miệng còn lẩm bẩm nói gì đó,người này cũng đi lên khu nhà của Mã Hoán Nam.Đợi anh ta đi xa, tôi tiến lên nhặt đồ trên đất lên xem,phát hiện ra là tiền giấy trắng.Thứ này là chuyên dùng để mở qu//ỷ lộ!Chắc chắn là kẻ muốn hại Mã Hoán Nam phát hiện rahương dẫn h/ồn bị tôi ngắt, nghĩ ra chiêu sau!Tôi móc bật lửa trong túi ra, chuẩn bị đ/ốt hết từng tờtiền giấy vương vãi trên đất.Đúng lúc này, tôi mơ hồ nghe thấy từ xa vọng lại mộttràng tiếng kèn đám m/a!Tôi đơn tay kết ấn mở thiên nhãn, xông ra cổng khudân cư, móc hai lá bùa vàng dán lên tường.Vừa dán xong, liền quay đầu nhìn thấy trên con đườngâm u, có một đạo ánh sáng đỏ như m/áu đột ngộtxuất hiện.Dưới ánh sáng đỏ đó, là từng người chập chờn đangđ/á/nh chiêng, gõ trống, thổi kèn, rải kẹo hỷ.Đồng nam đồng nữ bưng giỏ hoa mở đường, kiệu hoađỏ tám người khiêng ở chính giữa đám người.Nhìn kỹ lại, bên cạnh kiệu hoa đỏ, còn có một cỗqu/an t/ài lớn màu đỏ!Trên qu/an t/ài lớn buộc một bông hoa lụa đỏ tươi.Ngoài ra, còn có sáu con tuấn mã hộ vệ đi kèm, trênngựa không có người cưỡi, nhưng áo giáp lại tựa nhưcó người ngồi vậy.Đội khách kỳ dị này âm khí bao quanh, thậm chí ngaycả ánh trăng cũng mang theo một tia đỏ m//áu.Cảnh tượng này vui mừng đến tột độ, nhưng vào lúcnửa đêm mười hai giờ, cũng rùng rợn đến tột độ, bởi vìnhững thứ này, tất cả đều là làm bằng giấy.Bám vào bên trên, tất cả đều là qu//ỷ!"

Sắc kỳ luật lệnh!"

Tôi quát lớn một tiếng, từ trong tay áo ba lá cờ đỏvàng lam bay lên lơ lửng sau lưng!Tay áo bào không gió mà tự động lay động, con ngươitròn trong mắt biến thành con ngươi dọc, dưới mắt Qu//ỷ Vương, không thể giấu được bất kỳ yêu m/aqu//ỷ quái nào!Tôi tay cầm sắc lệnh, đứng ở cổng khu dân cư, mộtngười đã đủ giữ ải.Cờ đỏ cờ vàng ngửi thấy khí tức của qu//ỷ h/ồn đã rụcrịch, tùy thời nghe theo điều lệnh của tôi.Lúc này, đội đón dâu ở đối diện cũng đều dừng bước,tĩnh lặng không một tiếng động."

Các ngươi mau mau lui đi!"

Tôi tay cầm sắc lệnh, chỉ cờ vàng lam, đối với đội qu//ỷ đón dâu gi/ận dữ quát!Việc cấp bách là Mã Hoán Nam ở trên lầu, tôi khôngthể ở lại đây lãng phí quá nhiều thời gian.Ai ngờ những qu//ỷ h/ồn này không những không lui,trong đó sáu con tuấn mã hộ vệ càng xông lên phíatrước đội hình, giáp trụ rục rịch, nhìn động tác thìdường như đang lấy xuống binh khí gì đó.Thấy cảnh này, ánh mắt tôi lạnh đi: "Thấy sắc lệnhnhư thấy Qu//ỷ Vương, không kính Qu//ỷ Vương lệnhgiả ch//ết!"

Ba lá cờ sau lưng cùng xuất hiện, khí thế của ba màucờ sắc lệnh đỏ vàng lam tăng vọt!Trong khoảnh khắc, trên cờ vàng tiếng khóc than từmười tám tầng địa ngục hóa thành chữ "Sát" lơ lửngtrên không trung, lao thẳng về phía một con ngựaxông tới!Đối phương hầu như không có cơ hội phản kháng,chạm vào là vỡ!Con qu//ỷ kỵ sĩ này vĩnh viễn mất đi tư cách luân hồi,tan biến hoàn toàn.Tôi vừa giơ cờ lệnh đỏ định triệu hồi trăm qu//ỷ dướiđịa phủ ra hành sự, thì đội rước dâu kia đồng loạt quayđầu bỏ chạy, biến mất không dấu vết, chỉ để lại nhữngcơn gió âm thổi lạnh.Tôi hừ lạnh một tiếng, lấy từ trong túi vải ra một hìnhnhân giấy, dùng m//áu đầu ngón tay vẽ một đạo phùchú, hình nhân giấy liền tự động vặn vẹo, tò mònghiêng đầu nhìn xung quanh."

Đi."

Tôi chỉ tay về phía xa, hình nhân giấy bay vút đi vềphía đội rước dâu, biến mất cùng với đám qu//ỷ h/ồncuối cùng.Làm xong những việc này, tôi mới thu cờ lệnh về, vộivàng lên lầu.Vừa đến trước cửa, đã nghe thấy tiếng tranh cãi bêntrong."

Thật không công bằng!

Dựa vào cái gì?!

Con cũng làngười mà!"

"Dựa vào cái gì?

Dựa vào việc con là con của chúngta!

Chúng ta nuôi con ăn học, cho con lên đại học, conkhông thể báo đáp chúng ta một chút sao?"

"Ba con nói đúng đấy, Nam Nam à, con cũng biết, đâylà tâm nguyện bao lâu nay của chúng ta.

Nghe lời mẹ đi, chắc chắn sẽ không sao đâu, chỉ năm năm thôimà."

"Ba mẹ bắt con kết hôn với người ch//ết, đây là phạmpháp!"

"Pháp?

Cái thứ luật pháp nào quản được chuyện nhàcủa tao?!"

Nghe thấy trong nhà bắt đầu vang lên tiếng x/é quầnáo và tiếng kêu c/ứu, tôi vội vàng gọi điện báo cảnhsát, sau đó dùng sức đạp cửa!Đạp hai cái, cánh cửa đột nhiên bị kéo ra, mẹ của MãHoán Nam xuất hiện trước mắt tôi, khoảnh khắc nhìnthấy tôi, trên mặt bà ta lộ ra một tia kinh ngạc, rồingay lập tức chuyển thành vẻ cực kỳ chán gh/ét."

Sao lại là mày?

Nửa đêm nửa hôm đạp cửa nhà tao,bị đi/ên à?!"

Bà ta chỉ vào mũi tôi bắt đầu ch/ửi rủa.Tôi thở dài: "Người sống kết hợp với người ch//ết vốnđã trái với lẽ thường đạo trời, nếu thật sự gả Mã HoánNam cho người ch//ết, con cháu đời sau của cácngười dính phải nhân quả này, không ai sống yên ổnđâu."

"Đây là chuyện nhà của tao!

Tao thích thì tao làm,liên quan đéo gì đến mày!

Giờ cút ngay cho tao!"

"Đám tiểu qu//ỷ đến đón dâu đã bị tôi đuổi đi rồi, mọiviệc vẫn còn kịp trước khi xảy ra, các người đừng nêncố chấp nữa.

Bất kể vì mục đích gì, giao dịch với qu//ỷh/ồn, nghiệp chướng các người không trả, đều phảido con cháu gánh chịu!"

"Mày nói gì?!"

Nghe tôi nói vậy, Mã Hoán Nam hét lên một tiếng, tứcgi/ận như phát cuồ/ng, hung hăng lao về phía tôi!"

Vì lần đón dâu này bà đây đã bỏ ra ba mươi vạn!

Cáithằng thầy bói chó má như mày có biết ba mươi vạnlà cái đéo gì không hả?"

Người phụ nữ này tuôn ra đủ thứ lời lẽ bẩn thỉu, dùngmóng tay cào cấu tôi đi/ên cuồ/ng, vẻ mặt dữ tợn,như thể không ch*t không thôi!Tôi không muốn dây dưa với bà ta, một tay nắm ch/ặtcổ tay bà ta, dùng sức hất lên, vẻ mặt dữ tợn của bàta lập tức trở nên đ/au đớn.

Đang định đẩy bà ta ra, thì phía sau bà ta vang lênmột tiếng quát gi/ận dữ:"Đệt mẹ mày!

Dám đ/á/nh vợ tao?!

Ông đây gi3t ch//ết mày!"

Giây tiếp theo, tôi nhìn thấy lưỡi d/ao sáng loáng, ch/ém thẳng vào đầu tôi!Trong tình thế cấp bách, tôi không kịp nghĩ có làm bịthương người khác hay không, chỉ đành đ/á một cúvào người mẹ của Mã Hoán Nam, thoát khỏi sự kìmkẹp, nhưng nhát d/ao đến quá bất ngờ, tôi không thểtránh kịp!Lưỡi d/ao ch/ém thẳng vào thịt trên vai tôi.Tôi đ/au đến hít một ngụm khí lạnh.Người đàn ông trung niên kia còn muốn rút d/ao ch/ém tiếp."

Sắc Lệnh Kỳ Lệnh!"

Cơn đ/au trên vai, nửa bên vai nhuộm đầy m//áu,khiến ngọn lửa gi/ận trong lòng tôi không thể kìm nénđược nữa!Giây phút này, đồng tử trong mắt tôi biến thành hìnhdọc, cờ hộ mệnh màu vàng phía sau lưng tôi trỗi dậy,lưỡi d/ao không thể đến gần tôi nửa bước!Mà phía sau tôi, là tiếng khóc than từ những h/ồn m/ahóa thành từ mười tám tầng địa ngục!"

Mày...."

Con d/ao phay trong tay người đàn ông trung niên rơixuống đất, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, toàn thânkhông ngừng r/un r/ẩy!Hắn... vừa nhìn thấy địa ngục!Mà lúc này, dưới lầu truyền đến những tiếng bướcchân dày đặc.Cảnh sát đến rồi.Tôi thu công, dựa vào tường, từ từ ngồi xuống.Không biết có phải do mất m//áu quá nhiều haykhông, một cảm giác hoa mắt chóng mặt ập đến, đếnnỗi tôi không nghe rõ cảnh sát đến trước mặt hỏi gì.Ý thức của tôi dần dần mơ hồ.

Trong cơn mơ màng, tôi thấy mình đang ở trong mộttòa điện nguy nga tráng lệ, ở giữa là một tượng ĐịaTạng Vương Bồ T/át khổng lồ.Địa Tạng Vương nhìn tôi với ánh mắt từ bi và gật đầu.Tôi gi/ật mình tỉnh dậy, nhìn thấy trần nhà trắng xóavà một chai dịch truyền đang treo."

Đại sư tỉnh rồi."

Mã Hoán Nam bưng một chậu nước từ ngoài cửa bướcvào, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, rồi dần chuyển thành áynáy.Cô ấy rót cho tôi một cốc nước, điều chỉnh độ cao củagiường và giúp tôi uống.Khoảnh khắc này, tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều."

Đại sư, xin lỗi ngài.

Bố mẹ tôi...

Haizz.

Cũng may cóanh báo cảnh sát, tôi mới thoát được kiếp nạn, họ đãbị cảnh sát bắt rồi..."

Khi Mã Hoán Nam nói điều này, tôi không thấy cô ấynhẹ nhõm hơn chút nào.Từ lời cô ấy, tôi biết mình đã ngủ hai ngày.Bố của Mã Hoán Nam đã bị tạm giam vì tội dùng d/aogây thương tích cho người khác.

Ông ta không chốngcự, nhưng có vẻ tinh thần không ổn định, từ ngày bịbắt, ông ta thỉnh thoảng lại nói mình nhìn thấy qu//ỷ,hỏi gì cũng không nói rõ được.Nhưng mẹ cô ấy rất khôn ngoan, đã bắt đầu lên kếhoạch để ông ta thoát tội với lý do th/ần ki/nh không bình thường.Về việc gả Mã Hoán Nam cho người ch//ết, mẹ của MãHoán Nam kiên quyết phủ nhận, còn nói con gái bà cóvấn đề về th/ần ki/nh, là do tôi, tên l/ừa đ/ảo gianghồ, dụ dỗ, còn đ/á/nh cả mẹ của Mã Hoán Nam, bố côấy trong lúc nóng gi/ận mới cầm d/ao ch/ém tôi.Còn bà ta, cũng kiên quyết tuyên bố mình tự vệ chínhđáng.Cũng may là Mã Hoán Nam ra mặt làm chứng, khẳngđịnh mình không hề bị t/âm th/ần, còn đưa ra nhữnggiấy khen và thành tích mà cô ấy đạt được ở trườngvà công ty, cũng như lời khai của bạn học và đồngnghiệp, chứng minh rằng cô ấy không hề có vấn đề vềth/ần ki/nh.Nếu không có cô ấy, cái quầy bói toán và cần câucơm của tôi đã bị tịch thu rồi.Tôi không có sức để nói, cô ấy kiên nhẫn kể cho tôinghe từng câu từng chữ.Trong những ngày nằm viện, hầu như đều do cô ấychăm sóc tôi, bà Cửu, đồng nghiệp hành nghề cúngbái, đến hai lần, hầm cho tôi một nồi canh gà.Trong những ngày này, tôi cũng dần hiểu ra, tại sao bốmẹ của Mã Hoán Nam lại muốn gả cô ấy cho ngườich//ết.Suy cho cùng, tất cả đều là do tư tưởng trọng namkh/inh nữ, hai người họ muốn có một đứa con trai.Họ không biết nghe ngóng từ đâu một loại tà thuật,chỉ cần gả con gái cho người ch//ết kết âm hôn, họ cóthể mang th/ai con trai, hơn nữa, âm hôn cũng chỉ tồntại trong năm năm, sau năm năm con gái sẽ được tựdo.Nhưng tôi quá hiểu những mánh khóe trong đó, MãHoán Nam nếu thật sự lấy, còn sống được năm nămsao?Sống qua được năm ngày, cũng phải đội ơn trời đấtrồi.

"Đại sư, chuyện này không phải lần đầu xảy ra vớitôi."

Mã Hoán Nam thở dài, ánh mắt buồn bã.Từ nhỏ, cô đã không được yêu thương gì mấy, trongnhà trọng nam kh/inh nữ rất nặng, bố không thươngmẹ không yêu, ông bà lại càng không xem cô ra gì, chỉvì muốn một viên kẹo cũng phải trả một cái giá rấtlớn.Cô luôn bị xem là tội đồ đã cư/ớp mất vị trí th/ai nhicủa em trai.Là kẻ tội đồ không thể tha thứ trong mắt ông bà.Khi đó, điều kiện gia đình không tốt, bố mẹ đi làm ănxa, cô chỉ có thể sống với ông bà."

Lần đầu tôi có kinh nguyệt, tôi không hiểu tại saomình lại chảy m//áu, tôi nói chuyện này với bà, bànhìn tôi với vẻ gh/ê t/ởm, ném năm đồng vào mặt tôi,bảo tôi tự đi m/ua băng vệ sinh."

"Lúc đó tôi không có nhiều quần áo, tôi chỉ có thể lấyáo lót vào quần, để mình không quá khó coi, rồi tự đisiêu thị m/ua băng vệ sinh."

"Trên đường đi, rất nhiều người nhìn tôi, đến siêu thịtôi mới biết, quần và áo lót bên trong đều đã ướt đẫmm//áu.

Phía sau tôi đỏ rực một mảng, ánh mắt củanhững người đó khiến tôi cảm thấy vô cùng x/ấu hổ."

"Đến siêu thị, tôi mới phát hiện năm đồng không đủm/ua, may mắn là bà chủ siêu thị tốt bụng, bà ấy chotôi một gói, còn dạy tôi cách dùng."

Ông bà đối xử với cô, còn hơn những gì cô nói ra bacâu hai lời.Khi đó, cô thậm chí còn không dám khóc trước mặtông bà, điện thoại của bố mẹ rất khó gọi.Nơi duy nhất có thể trút bỏ cảm xúc, chỉ có chiếcchăn rá/ch nát thủng lỗ chỗ.Để sinh con trai, bố mẹ cô gần như đã thử đủ mọicách từ khoa học đến huyền học, đủ loại đường chínhđạo lẫn tà môn, đến nỗi Mã Hoán Nam cũng phải chịukhông ít khổ sở.Ví dụ như bố mẹ rút m//áu của cô để tế lễ, trải đườngcho em trai; ví dụ như phải đến miếu Bà Đá nào đó, ởtrong một cái hang đ/á tồi tàn với một đống tượng đ/á đ/áng s/ợ cả tuần trời, vân vân.Tên hồi nhỏ của cô cũng không phải Mã Hoán Nam,mà là Mã Chiêu Đệ, Mã Hoán Nam là cái tên cô tự đặtkhi lớn lên.Nhưng dù có giày vò thế nào, bụng của bố mẹ vẫnkhông có động tĩnh gì.Mãi đến khi ông bà qu/a đ/ời, bố mẹ cô mới yên phậnhơn nhiều, Mã Hoán Nam kết thúc mười sáu năm dàiđằng đẵng bị hành hạ.Có lẽ là sự ra đi của ông bà đã khiến mẹ Mã Hoán Namnghĩ thông suốt, thái độ đối với Mã Hoán Nam thay đổirất nhiều.Hỏi han ân cần, gửi tiền đúng hạn, m/ua quần áo mớigiày dép mới, tan học sẽ đến đón cô, vân vân.Điều này khiến Mã Hoán Nam, người đã lâu khôngcảm nhận được tình mẫu tử, rất trân trọng, trong cuộcsống hàng ngày đều cẩn thận từng li từng tí, sợ mìnhlàm sai điều gì, những tình yêu này sẽ lại rời bỏ cô.Ai ngờ, năm nay cô mới 22 tuổi, tuổi xuân phơi phới,khó khăn lắm mới bước ra khỏi bóng m/a tuổi thơ, lạisuýt chút nữa bị bố mẹ kéo xuống vực sâu một lầnnữa."

Tôi không ngờ họ vẫn chưa từ bỏ ý định, nếu khôngcó đại sư đến c/ứu tôi, tôi thật sự không biết mình sẽ ra sao, có lẽ đang ở trong qu/an t/ài nào đó, làm bạnvới một bộ xươ/ng khô rồi!"

Mã Hoán Nam nở một nụ cười có chút tự giễu, khiếnngười ta xót xa.Tôi rất ít khi an ủi người khác, nên cũng không biết nênan ủi cô ấy thế nào.Chỉ khẽ nói bây giờ không sao là tốt rồi.Nhưng thật sự có thể không sao được sao?Trong thời gian rảnh rỗi ở bệ/nh viện, tôi đã bói choMã Hoán Nam ba quẻ.Ba quẻ không giống nhau, nhưng cả ba quẻ đều chỉđến tử cục.Cô ấy sắp gặp đại nạn.Mà bây giờ tôi vẫn đang nằm viện dưỡng thương, đếnlúc đó có kịp giúp cô ấy phá giải cục diện này không?Lẽ nào, thật sự là số mệnh?Tôi có chút không cam tâm, cô gái này gặp quá nhiềubất hạnh, đây không nên là số phận của cô ấy.Để Mã Hoán Nam không xảy ra chuyện gì, tôi gọi LụcLễ đến bệ/nh viện giúp luân phiên canh giữ, và bảoMã Hoán Nam đừng rời khỏi tầm mắt của chúng tôi.Lục Lễ là một con hồ ly tinh tu luyện ở nhân gian,giống đực, tôi đã giúp hắn, nên rất nể mặt tôi.Mã Hoán Nam dường như cũng có thể dự cảm đượcđiều gì đó, luôn rất nghe lời chúng tôi.Thời gian trôi qua, đến ngày thứ bảy, tôi sắp xuất viện.Hôm đó, cảnh sát đến bệ/nh viện lấy lời khai của tôi.Lục Lễ đi cùng Mã Hoán Nam làm thủ tục xuất việncho tôi.Mà cảnh sát vừa đi, Lục Lễ đã vội vàng chạy về phòngbệ/nh: "Đại sư!

Cô Mã biến mất rồi!"

"Chuyện gì vậy?"

Tôi có chút bực mình, đề phòng kỹ thế này rồi mà vẫnxảy ra chuyện, con hồ ly tinh kia có phải là ăn khôngngồi rồi không vậy?Lục Lễ hổ thẹn nói: "Vừa nãy ở dưới lầu, tôi đột nhiêncảm thấy âm khí, liền quay đầu lại xem xét một chút,tôi đảm bảo, chỉ một chút thôi, rồi cô Mã đã biếnmất!"

Nghe anh ta nói xong, tôi vội vàng xuống lầu.Nhưng bệ/nh viện này người đông như kiến, nhìn mộtcái thấy đen nghịt một mảng, tìm người không hề dễdàng.Tìm ki/ếm mấy lần không có kết quả, tôi cảm thấykhông thể kéo dài thêm nữa, thế là liền cùng Lục Lễbắt xe đi đến một thôn trang hẻo lánh ở ngoại ô thànhphố.Xuất phát vào buổi chiều, đến nơi thì đã tối.Ở đầu thôn còn đỗ một chiếc Toyota Prado.Trong thôn không có nhiều người, lúc này mới chỉ cóchín giờ tối, nhưng trong thôn đã tắt hết đèn, tĩnhlặng như tờ.Chỉ có mấy con chó thấy tôi thì không ngừng sủa.Tôi dùng một tay kết ấn, dùng m//áu ngón giữa chấmmạnh vào giữa trán.Lập tức, trong tầm mắt của tôi xuất hiện mấy h/ồnphách nđang trốn trong góc tối.

Tôi không có thời gian để ý đến chúng.Lục Lễ tò mò hỏi: "Đại sư, chúng ta đến đây làm gì?"

"Anh có cảm thấy gì không?"

Tôi không trả lời anh tangay, chỉ là không ngừng đi về phía rìa thôn, sau thônlà núi lớn.Lục Lễ hít hít mũi, nhíu mày nói: "Âm khí rất nặng,nặng một cách dị thường."

Vừa nói, chúng tôi vừa đi đến bìa thôn, rất nhanh, mộtmảnh giấy rơi vào lòng bàn tay tôi.Là người giấy tôi thả ra ở trước khu chung cư của MãHoán Nam, có nó chỉ đường, chúng tôi đi sâu vào núilớn.Trên đường đi, chúng tôi phát hiện một số dấu vết ch/ặt cây mở đường bằng d/ao phay, còn có một số dấuchân lộn xộn.Rất nhanh, chúng tôi đến một bãi đất trống.Trên bãi đất trống dựng năm tượng đ/á, mỗi bên cónăm tượng, giữa tượng đ/á, có một con đường kéo dàivề phía trước."

Văn võ mã hổ dương thạch tượng sinh, thần đạo, tửsơn ngọ hướng, đây có m/ộ, nhìn trang phục củatượng đ/á này, còn là m/ộ thời Tống?"

Lục Lễ đi theo sau tôi nhìn xung quanh, đột nhiên cóchút kinh ngạc nói một câu."

Anh còn biết cả Tầm Long Phân Kim?"*(Tầm long có nghĩa là tìm ki/ếm long mạch, Phân kimlà thuật ngữ chỉ công việc định hướng của thầy phongthủy mà thường là tiến hành ngay trên thực địa.)Tôi liếc anh ta một cái, anh ta lập tức rụt cổ lại:"Không có không có, học lỏm thôi, anh đừng nhìn tôinhư vậy, ánh mắt đó còn thú tính hơn cả tôi, tôi thấyớn lạnh, yên tâm, tôi chưa từng xuống đấu, ki/ếmtoàn tiền sạch."

Thật ra anh ta nói không sai, thời Tống trọng vănkh/inh võ, thần đạo gần m/ộ nhất là tượng văn quan,văn trên võ dưới, là có thể biết được niên đại của ngôim/ộ này, và thân phận lúc còn sống của chủ m/ộ.Trong lúc nói chuyện, chúng tôi đến trước cửa m/ộ,nhưng phát hiện cửa m/ộ mở toang, bên trong có ánhlửa, còn có tiếng kêu thảm thiết nhỏ xíu, nghe có vẻ làMã Hoán Nam.Lục Lễ vừa muốn xông vào bên trong, bị tôi một tayngăn lại.Tôi nhìn anh ta trịnh trọng dặn dò: "Anh phải tu hành,lát nữa đừng làm tổn thương đến tính mạng, tất cảlấy c/ứu người làm đầu, qu//ỷ quái h/ồn phách anhkhông cần quản."

Lục Lễ gật đầu, móc ra một chiếc găng tay đ/ấm bốclàm bằng gỗ bị sét đ/á/nh đeo vào, nắm nắm tay, khíthế bắt đầu tăng vọt, sau lưng mọc ra từng cái đuôi.Thấy anh ta lấy ra trang bị, tôi cũng lại tế ra pháp bảoTam Sắc Kỳ: "Sắc Kỳ Luật Lệnh!"

Sau đó dùng cờ vàng mở đường."

A!"

Tiếng kêu thảm thiết của Mã Hoán Nam càng thêmthê lương, vang vọng dưới khu rừng già núi sâu này,nghe có chút rợn người.Một cô gái tốt như vậy, lại sắp bị tr/a t/ấn thành qu//ỷ.Tạo nghiệt a!May mà ngôi m/ộ này không lớn, rất nhanh chúng tôiđã nhìn thấy m/ộ thất.Nhưng cảnh tượng trước mắt, lại khiến tôi suýt chútnữa nổi gi/ận.M/ộ thất đã được trang trí lại, lụa đỏ thẫm in ra nhữngbóng quái dị dưới ánh lửa, trên qu/an t/ài lớn màu đỏbuộc hoa đỏ, hình nhân thế mạng, ngựa giấy, nến,pháo đầy đủ, thậm chí còn có cả đội kèn trống!

Tại hiện trường có tận mười mấy người, một ngườiphụ nữ tay cầm kim chỉ đang chuẩn bị khâu miệngcủa Mã Hoán Nam lại, đó là mẹ cô ta!"

Lại là mày!"

Mẹ của Mã Hoán Nam nhìn thấy tôi, ánh mắt âm đ/ộc.Người phụ nữ này lúc này đã hoàn toàn m/a chướng,không còn th/uốc chữa.Ngay sau đó, một bà lão chống gậy từ phía sau qu/ant/ài bước ra, mái tóc bẩn thỉu che khuất đôi mắt,nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy sự thờ ơ bên trong.Tôi lạnh lùng liếc nhìn bọn họ một cái, nhẹ nhàng thốtra hai chữ: "Thả người."

Cờ đỏ sắc sau lưng đã vút lên cao, từng vòng từngvòng khí tức đỏ như m//áu như biển cả cuồn cuộndâng trào, từng con từng con chiến qu//ỷ đến từ mườitám tầng địa ngục bỗng nhiên xuất hiện sau lưng tôi!"

Tao thật sự không hiểu nổi, chuyện này thì liên quangì đến mày?

Nó là con gái tao, đây là chuyện gia đìnhtao.

Tại sao mày cứ hết lần này đến lần khác cản trở?Mấy người làm nghề bói toán rảnh rỗi lắm sao?"

Có lẽ là có chỗ dựa nào đó, khi đối diện với tôi, bà tatuy có sợ hãi nhưng lại rất tự tin."

Cái kiểu âm hôn sống này ngoài hại người ra thìchẳng có lợi ích gì, bà mở miệng ra thì nói cô ấy là congái bà, giờ bà quay đầu nhìn kỹ cô ấy xem!"

Tôi gầnnhư nghiến răng nói ra những lời này.Lúc này Mã Hoán Nam đã chẳng còn hình dáng conngười.Trên làn da trắng nõn có những vết m//áu chằng chịt,mắt sưng húp vì khóc, khóe miệng cắn ch/ặt đến mứcrỉ m//áu, miệng bị khâu bằng chỉ, tóc tai rũ rượi, trongmắt tràn đầy tuyệt vọng.Rõ ràng là một người sống, nhưng lại còn giống qu//ỷhơn cả qu//ỷ."

Không quan tâm đến cảm nhận của người sống, đichiều lòng ý nguyện của người ch//ết, bà có xứngđáng làm một người mẹ không?

Có xứng đáng làmngười không?

Bà hỏi tôi tại sao phải xen vào, chính làvì những yêu m/a qu//ỷ quái như các người, bà nghĩpháp luật không quản được bà, vậy thì Trần Hành Chinày sẽ thay trời hành đạo!

Đồ chó má gây họa chonhân gian, gặp một con gi3t một con!

Lục Lễ, đ/ậpnát cái qu/an t/ài đó cho tôi!"

Mẹ của Mã Hoán Nam vội vàng ngăn cản: "Mày dám!"

Tiếc là Lục Lễ căn bản không nghe bà ta.Chỉ thấy Lục Lễ thoăn thoắt tiến lên, nắm đ/ấm nhưhổ mang theo lôi kích mộc, vung ra tạo thành tiếnggió rít, một quyền nặng nề đ/ấm lên chiếc qu/an t/àiđỏ chót kia!Chiếc qu/an t/ài đỏ chót vỡ tan tành trong nháy mắt,lộ ra bên trong là bộ xươ/ng khô mặc trang phục tânlang!"

Ch//ết mấy trăm năm rồi còn không an phận, ngươicũng tạo nghiệp quá rồi."

Lục Lễ túm lấy đầu bộ xươ/ng khô, hung hăng đ/ấmmột quyền!"

Bốp!"

Bộ xươ/ng khô vỡ vụn ngay lập tức!Bà lão kia kêu quái dị một tiếng, dường như vẫn cònmuốn kháng cự, móc từ trong túi ra một nắm hìnhnhân giấy dùng sức tung ra!"

Sắc kỳ luật lệnh!

Chiến!"

Tôi gi/ận dữ quát một tiếng, địa ngục bách qu//ỷ phíasau tôi hung hãn xông ra, những hình nhân giấy đạohạnh không đủ kia chạm vào là vỡ tan!Mẹ của Mã Hoán Nam gần như phát đi/ên, chỉ vào tôigi/ận dữ hét: "Lần nào cũng phá chuyện tốt của tao,gi3t chúng cho tao, một người năm mươi vạn!"

Mà lúc này những người bình thường kia thấy thân thủcủa Lục Lễ thì đã sớm sợ vỡ mật, đâu dám phảnkháng, ném cả kèn sona và những đồ nghề khác, chỉbiết cắm đầu bỏ chạy!"

Đập qu/an t/ài linh thiêng của ta, ngh/iền n/át linhcốt của ta, ngươi thật là uy phong quá!"

Đột nhiên, một giọng nói quái dị phát ra từ miệng mẹcủa Mã Hoán Nam.Tôi nheo mắt lại, nhìn về phía bà ta.Lúc này bà ta toàn thân khí thế bừng bừng, hai mắtđỏ ngầu.Tôi trong lòng đã hiểu rõ.Đây là m/ộ chủ nhập vào người rồi.Dời tầm mắt, tôi thấy bà già kia đang ngồi xổm trênmặt đất, trong miệng nước bọt hòa lẫn với vết m//áu,trong tay lại kết ấn, miệng lẩm bẩm không biết đangnói cái gì, đây là nghi thức gọi h/ồn của thầy cúng."

Ở đây còn có một bà đồng biết làm thật đây."

Lục Lễ con hồ ly tinh này nhếch mép, không hề để ýđến việc mẹ của Mã Hoán Nam đã bị m/ộ chủ nhậpvào người, dùng sức một chân giẫm nát bộ xươ/ngkhô kia thêm lần nữa!"

Ngươi muốn ch//ết?!"

Mẹ của Mã Hoán Nam thét lên một tiếng chói tai, haitay vung lên, vô số đ/á vụn lơ lửng trên không, nặngnề nện xuống Lục Lễ!Tôi dùng lệnh bài điều động cờ vàng, khi cờ bay đi,những tiếng kêu than ai oán biến thành chữ "Sát" baotrùm lên người của mẹ Mã Hoán Nam.Những mảnh đ/á vụn kia cũng bị Lục Lễ dễ dàng hóagiải.Khi cờ vàng phát uy, con qu//ỷ nhập vào người mẹ MãHoán Nam cũng phát ra từng tràng kêu la thảm thiết."

Rốt cuộc các ngươi là ai?"

"Bọn ông là ông nội mày!

Quỳ xuống!"

Tôi trợn mắt gi/ận dữ, đồng tử dựng đứng tràn đầy lửagi/ận!Âm thanh vang vọng khắp trong m/ộ thất, khí thếcuồn cuộn!Qu//ỷ Vương lệnh xuất, tất cả qu//ỷ quái đều phải quỳgối hành lễ, không quỳ chính là bất kính với Qu//ỷVương!Nhưng mẹ của Mã Hoán Nam nghiến răng kiên quyếtkhông quỳ, bà cắn ch/ặt răng, tức gi/ận nói:"Ta là An Lan Hầu!

Quỳ trời đất, quỳ thiên tử, tuyệt đốikhông quỳ thứ dân!

Ngươi chỉ là một tên hạ cửu lưuthảo dân học được vài ba đạo pháp mà muốn ta quỳxuống, ch//ết đi!"

Tôi không còn nói nhảm với bà ta nữa, lệnh điều độngcờ đỏ, địa ngục trăm qu//ỷ tiến lên mượn uy cờ vàng,nuốt sống đối phương.Chưa đến nửa nén hương, tên tàn dư triều Tống tựxưng là An Lan Hầu này đã bị triệt để xóa sổ.Mẹ của Mã Hoán Nam lúc này cũng trở lại bìnhthường, nhưng lại như mất h/ồn, ngã xuống đất, haimắt trống rỗng vô thần.Vào lúc này, bà đồng xem tướng bị Lục Lễ bắt giữ némtới.Bà ta quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu với tôi,c/ầu x/in:"Đại sư, chuyện này không liên quan đến tôi... ngài đạinhân đại lượng tha cho tôi, là bà ta, tất cả đều là bàta làm..."

Trong mắt bà ta lúc này, có sự sợ hãi sâu sắc.Vẻ mặt đ/au khổ khóc lóc của bà ta khiến tôi cảmthấy gh/ê t/ởm vô cùng: "Ngươi đã làm nghề âm,đáng lẽ phải hiểu quy tắc của nghề này, chính vì cónhững kẻ làm nghề âm như các ngươi, vì tiền màkhông màng đến giới hạn, không cần quy tắc, h/ủyho/ại niềm tin đạo đức trong lòng người!

Các ngươikhông phải là qu//ỷ, nhưng lòng các ngươi còn á/chơn cả qu//ỷ!"

Đối mặt với sự m/ắng nhiếc gi/ận dữ của tôi, bà ta chỉkhông ngừng dập đầu.Thế tục có luật pháp, bà ta là người, cho nên tôi gi3tbà ta là không thỏa đáng, nhưng tôi có thể phế bỏbản lĩnh của bà ta.Mà đến giờ phút này, tôi cuối cùng cũng đã biết đượctất cả sự thật, không khác gì những gì Mã Hoán Namnói.Bố mẹ cô ấy, từ đầu đến cuối chưa từng từ bỏ ý địnhmuốn có con trai, bà đồng xem tướng này, chính là dohọ tìm đến.Bà đồng xem tướng hứa với cha mẹ Mã Hoán Nam, chỉcần hiến dâng thân thể con gái, nhất định có thể đổiđược một đứa con trai.Âm hôn, chỉ là cái cớ bề ngoài.Thực ra An Lan Hầu còn có mưu đồ lớn hơn, hắn ta ýđồ sống lại.

Hắn ta sớm đã biết mệnh cách của Mã Hoán Nam rấttốt, dùng mệnh cách này làm mồi dẫn, chỉ cần cùngMã Hoán Nam đồng quan cộng tồn, hắn ta có thểdung hợp linh h/ồn và tinh huyết của Mã Hoán Namđể sử dụng cho mình, đến lúc đó lại dùng bà đồngxem tướng làm dây dẫn, hắn ta có thể tránh khỏi luânhồi đầu th/ai làm người, mượn bụng mẹ của Mã HoánNam để trùng sinh.Nhưng như vậy, cả Mã Hoán Nam, lẫn mẹ cô ấy, đềusẽ ch//ết.Khi chúng tôi đến, họ đã bắt đầu khâu miệng thựchiện chấp phong hình.Chỉ cần chậm trễ thêm một chút nữa, đợi Mã HoánNam nhập quan, bị âm khí của An Lan Hầu xâm nhập,cô ấy chắc chắn sẽ ch//ết."

Đại sư!"

Ngay khi dây thừng được cởi ra, nước mắt Mã HoánNam rơi lã chã, cô ấy ô ô khóc nức nở, khóc đếnthương tâm vô cùng.Cô ấy là một người đáng thương.Nhiều người dùng tuổi thơ để chữa lành cả cuộc đời,tôi nghĩ, cô ấy cần dùng cả cuộc đời để chữa lành tuổithơ.......Toàn bộ bản lĩnh của bà đồng xem tướng bị tôi thaymặt Qu//ỷ Vương thu hồi, cả đời này bà ta hại ngườivô số, biết rõ mình không còn bản lĩnh này, tuổi lạicao, liền không thể sống tiếp được nữa, cho nên đã tựtìm đến cái ch//ết, đ/âm đầu vào m/ộ thất mà ch//ết.Còn mẹ của Mã Hoán Nam, đã được chúng tôi đưađến bệ/nh viện.Trên xe, Mã Hoán Nam đắp áo khoác của Lục Lễ, gốilên đùi tôi ngủ thiếp đi.Lúc này, trời vừa hửng sáng.Ngoài cửa sổ xe có đồng cỏ xanh, có sương m/ù loãngtrên những ngọn núi xa, có người chăn bò ngồi trênlưng trâu ngậm cọng cỏ, có khói bếp bốc lên từ mỗigia đình.Những người bác, người chú, người thím vác sọt trênlưng chào hỏi nhau, tay xách cuốc hoặc gánh gồng,dường như muốn xuống ruộng làm việc.Nhân gian này, thật đẹp thật tốt!–Hết–
 
Back
Top Bottom