Trong thôn tôi hầu như không có phụ nữ, toàn là đàn ông cường tráng, đẹp trai.Để duy trì nòi giống, mỗi năm thôn phải chọn một thiếu nữ làm vật tế hồ.
Thiếu nữ được chọn sẽ bị khâu miệng, trói lên bè tre rồi thả xuống đáy hồ.
Không lâu sau, hồ thần sẽ ban cho thôn một người cá.Người cá, khiến mọi người đàn ông phát đi/ên.Năm nay, thôn dân m/ua chuộc bố tôi, muốn dùng tôi làm vật tế hồ để đổi lấy người cá.Nhưng bọn họ không hề biết, cái thôn này sắp bị tàn sát vì tôi!."
Đại Căn, hai ngày nữa tế hồ rồi, rốt cuộc anh tínhsao?"
"Thôn trưởng, nó là đứa con duy nhất của tôi!"
"Anh phải biết đây không phải chuyện của riêng anh.Thôn cũng bất đắc dĩ thôi, nếu không đã chẳng làmvậy, đâu phải lần đầu..."...Hai giờ sáng.Bố tôi và thôn trưởng nói chuyện ngoài kia, tôi trốntrong phòng, nhìn chằm chằm bọn họ qua khe cửa.Nghe thấy hai chữ "tế hồ", tôi không khỏi rùng mình,lùi lại hai bước, vô tình làm đổ chồng sách trên giá.Tiếng bên ngoài im bặt.Tôi bịt miệng, vội vàng nhẹ nhàng trèo lên giường.Quay lưng về phía cửa, tôi cảm thấy một tia sáng, tôikhông dám động đậy, sợ bị bọn họ phát hiện mìnhchưa ngủ.
Nhưng tay chân trong chăn, lại vô cùnglạnh lẽo.
"Hừ, ngủ không đóng cửa sổ, lát nữa chuột bò vào choxem."
Bố tôi giúp tôi đóng cửa sổ lại, rồi nhặt cuốn sách tôiđ/á/nh rơi dưới đất, sau đó, tôi nghe thấy tiếng cửađóng lại.Tế hồ, là một tục lệ tà á/c, cứ một thời gian lại xảy ramột lần ở thôn tôi.Bởi vì nó cần dùng phụ nữ trưởng thành làm vật tế,ném xuống hồ.Người phụ nữ được chọn làm vật tế, sẽ bị l/ột trần,dùng kim l//ật môi lên kh//âu lại, khiến miệng khôngkhép được, còn phải trói hai chân dạng chữ nhất lênbè tre, để cả thôn nhìn, từ từ chìm xuống hồ.Sau đó, thôn trưởng sẽ được hồ thần ban thưởng,nhận được một con cá lớn cao nửa người.Nó gọi là Ngư Nương.Tôi từng lén nhìn Ngư Nương.Ngư Nương không có răng, há cái miệng không khépđược, còn có cái lưỡi gh/ê t/ởm, đôi mắt mang hìnhdáng con người, không có chút cảm xúc nào.Rất x/ấu.Mỗi khi Ngư Nương đến, người dân đều vui mừng xếphàng đến nhà thôn trưởng, tôi không biết bọn họ làmgì, nhưng mỗi người đi ra đều có vẻ mặt vô cùng thỏamãn.Đàn ông gi/ao c/ấu với Ngư Nương sẽ có được mộtkhoản tiền bất ngờ, ít thì vài nghìn, nhiều thì cả vạn,người may mắn, thậm chí có đến mấy chục vạn, vàsinh ra trứng cá, tức là con người.Rất nhiều người đàn ông trong thôn tôi nhờ đó màphát tài, cũng lập gia đình.Chỉ là, bọn họ không thể cưới vợ, và không thể chạmvào người phụ nữ khác, và mỗi khi Ngư Nương đến,những người đàn ông này đều cần phải có mặt, nếukhông chắc chắn sẽ ch//ết.Vì vậy trong thôn chúng tôi không có phụ nữ.Trước đây tế hồ, thôn đều m/ua phụ nữ từ bên ngoàivề, nhưng lần này, hình như đến lượt tôi.
Nghĩ đến đây, tôi càng cảm thấy lạnh lẽo.Không được!Tôi phải trốn.Ngay khi tôi chuẩn bị hành động, lật chăn đứng dậy,tôi đã không đứng lên, mà chỉ vặn mình rụt tay lại.Tôi cố gắng chịu đựng sự r/un r/ẩy của cơ thể, nhắmmắt lại, khiến mình trông như đang ngủ say, nhưngtim tôi đã sắp nhảy ra khỏi cổ họng!Trong phòng có người!Vừa rồi tôi đã nghe thấy tiếng thở, rất gần đầu giườngtôi!Vừa rồi tôi mải nghĩ đến chuyện tế hồ nên không để ý.Tôi không dám động đậy, nắm ch/ặt tay, cắn ch/ặtđầu lưỡi, không để mình vì h/oảng s/ợ mà hét lên.Tôi giữ tư thế này mười phút.Hình như lại không nghe thấy tiếng thở đó nữa?Trong phòng yên tĩnh, cũng không có tiếng động nàokhác.Lẽ nào... tôi nghe nhầm?Vặn cái thân thể cứng đờ, khiến mình nằm thẳng,nuốt một ngụm nước bọt, tôi r/un r/ẩy hé mở mộtchút mí mắt phải.Không có ai?Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, toàn thân đều mềmnhũn, tôi ôm mặt ngồi dậy, lau mồ hôi trên trán.
Vẫnphải đi, tranh thủ bây giờ.Tôi không muốn trở thành vật tế, mà ngay khi tôingẩng đầu mở mắt ra, tôi nhìn thấy một đôi mắt.Hắn đứng ở cuối giường, lặng lẽ nhìn tôi."
Tao biết ngay là mày chưa ngủ."
Trong khoảnh khắc, toàn thân tôi run lên như nước sôisùng sục, vừa định kêu lên thì hắn đã bước tới, bịt ch/ặt miệng tôi.Bàn tay đầy vết chai sạn của hắn khiến tôi không thểphát ra một tiếng động nào, tôi đi/ên cuồ/ng giãygiụa.Nhưng một câu nói bên tai hắn đã khiến tôi im bặtngay lập tức."
Tao là bố mày, đừng la!
Lão trưởng thôn ở ngoài đó!"
Hắn hạ thấp giọng, á/c đ/ộc nói.Tôi lập tức giống như con gà con đối diện với d/ao mổ,không dám nhúc nhích.Rất lâu sau, hắn buông tay.Tôi thở được, vội vàng đẩy hắn ra, kéo chăn trùm lênngười, thu mình vào góc tường, nhìn chằm chằm vàohắn.Lúc này tôi mới nhìn rõ mặt hắn trong bóng tối, nhưngtôi vẫn sợ hãi, tay chân r/un r/ẩy không thể kiểm soát."
Mặc kệ mày vừa mới nghe lén được cái gì."
"Mấy ngày này ngoan ngoãn ở nhà, không được điđâu hết.
Dám ra khỏi cửa tao đ/á/nh g/ãy chân mày!"
Giọng hắn không thể nghe ra cảm xúc gì, lạnh lùngném lại một câu rồi đứng dậy ra ngoài.Tôi gần như suy sụp.Bố tôi thật sự muốn b/án tôi...Xong rồi!Tôi phải đi, bây giờ tôi phải đi!
Nếu không tôi thật sự sẽch//ết mất, khao khát sống sót lớn hơn nỗi sợ hãi chatôi.Tôi vội vàng xuống giường, bắt đầu thu dọn đồ đạccần thiết.Đúng lúc tôi đang nghĩ ngợi lung tung thì đột nhiênnghe thấy tiếng gõ cửa sổ khe khẽ.Tim tôi chấn động, lập tức dụi mắt, chỉnh lại mái tócrối bù và quần áo, nhẹ nhàng đi mở cửa sổ."
A Nhiễm, có chuyện rồi.
Bố nuôi của anh có phải đếnnhà em rồi không?"
Một bóng người trèo tường vào nhẹ nhàng đáp xuốngđất, trên người còn vương mùi sữa tắm và cỏ xanh.Tôi không kịp thu dọn gì, ôm chầm lấy anh ấy, đi/êncuồ/ng hít lấy mùi hương trên người anh ấy, chỉ biếtôm ch/ặt lấy anh ấy mà khóc thút thít.Chỉ có anh ấy ở bên cạnh, tôi mới cảm thấy một chútan tâm.Anh ấy tên là Lý Nhị Oa, là người tôi yêu.Anh ấy sẽ dẫn tôi đi hái quả, tết vòng hoa cho tôi,dùng lá cây hát cho tôi nghe.Anh ấy không phải người trong thôn, nhưng từ nhỏ đãlớn lên ở đây, là do trưởng thôn nhặt về nuôi, coi nhưlà con nuôi của ông ấy.Anh ấy chán gh/ét những hủ tục trong thôn, gh/ét bỏmôi trường và tư tưởng phong kiến, khác hẳn vớinhững người khác trong thôn.Tôi thích anh ấy.Nhưng chúng tôi vẫn chưa phá vỡ lớp giấy cuối cùng.Anh ấy dịu dàng dỗ dành tôi, lau khô nước mắt chotôi, rất sốt ruột hỏi lại câu hỏi vừa nãy.Tôi vội vàng gật đầu, kể cho anh ấy nghe nhữngchuyện vừa xảy ra, lại nói với anh ấy rằng tôi đang thudọn đồ đạc, chuẩn bị trốn đi.
Tôi tràn đầy hy vọng nhìn anh ấy, tôi muốn hắn đicùng tôi."
Anh biết ngay mà..."
Anh ấy dường như rất tức gi/ận, nắm ch/ặt tay."
Em yên tâm A Nhiễm, anh sẽ không để ai mang em đihết."
"Nhưng bây giờ em không thể trốn, nếu không rất dễsẽ có kết cục giống như chị em năm xưa."
"Chúng ta phải nghĩ cách."
Anh ấy cúi đầu trầm tư, tôi lại có chút hoang mang.Chị tôi?Trong trí nhớ, tôi có một người chị gái, nhưng chị ấylớn hơn tôi rất nhiều tuổi, tôi đã rất nhiều năm khônggặp chị ấy rồi."
Ý anh là gì?
Chị em làm sao?"
Tôi nắm ch/ặt áo anh ấy, run giọng hỏi.Anh rõ ràng ngẩn người, dường như rất kinh ngạc."
Em... em không biết?"
Anh ấy vốn không muốn nói, nhưng dưới sự truy hỏicủa tôi, anh ấy chậm rãi thở dài, nhìn tôi, trong mắt cónỗi bi ai."
Anh vốn tưởng em biết rồi."
"Chị em chính là Ngư Nương đời trước."
Nghe những lời này, tôi r/un r/ẩy cả người.Mẹ tôi qu/a đ/ời không lâu sau khi sinh tôi, tôi chỉ nhớlờ mờ hồi còn nhỏ, chị gái là người chăm sóc tôi,nhưng khi tôi lớn hơn một chút tự ăn cơm được và nhớđược mọi chuyện, thì chị ấy đã biến mất.Bố tôi nói, chị đã lấy chồng, lấy chồng ở xa, người đànông đó đối xử với chị rất tốt, lại còn giàu có.Ao cá, đất canh tác, xe hơi trong nhà, đều là do chồngcủa chị tôi cho tiền m/ua.Tôi luôn tin là thật, thỉnh thoảng còn nhớ đến họ,nhưng mười mấy năm nay, tôi chưa từng gặp lại chị."
Lúc đó chắc em mới bốn năm tuổi, không biết nhữngchuyện này."
"Anh nghe lén được."
"Năm đó truy quét gắt gao, không thể m/ua phụ nữ từbên ngoài về, bố nuôi của tôi sốt ruột lắm, dù sao tếhồ mà không có vật cúng, là có người ch//ết đó!"
"Thật sự hết cách rồi, bố nuôi của tôi chỉ có thể tìmđến bố em."
"Đất đai, ao cá, cả nhà mới và chiếc xe hơi của bố em,đều là do người dân quyên góp mà có, là để bồithường cho bố em."
"Năm đó chị gái em cũng giống như em, cũng muốntrốn.
Nhưng bị bắt lại rồi đ/á/nh g//ãy tứ chi, bố emđích thân ra tay."
"Khi đến ngày tế hồ, mỗi ngã rẽ trong thôn đều cóngười canh giữ, không cho người ngoài vào, cũngkhông cho người bên trong ra, nơi này lại quá vùngnúi, trừ khi có chuyện lớn, chứ báo cảnh sát cũngchẳng ai đến đâu."
"Hơn nữa cho dù đến, người dân cũng không cho cảnhsát vào đâu."
"Vậy nên đừng lo, biết không, tôi sẽ nghĩ cách cùngem rời đi."
"Anh cũng chịu đủ cái nơi chó má này rồi."
Nghe xong những lời này, tôi cảm thấy chân có chútnhũn ra, suýt chút nữa đứng không vững, chỉ là khôngthể tin được nhìn anh ấy.Trong khoảnh khắc đó tôi có một ý nghĩ, là đi chất vấnbố tôi xem những chuyện này có phải là sự thật haykhông.Tôi dựa vào tường ngồi xổm xuống, nỗi sợ hãi bắt đầulan rộng trong lòng tôi.Tôi biết bố tôi có khả năng làm những chuyện này.Bởi vì khi tôi còn nhỏ ông ấy thường đ/á/nh m/ắng tôi,ông ấy m/ắng tôi là đồ vô dụng, chẳng làm được gì,sau này cũng chỉ là thứ phải gả đi, mấy lần muốn vứtbỏ tôi, mặc kệ tôi còn nhỏ khóc lớn trên đường cáicách nhà mấy chục cây số.Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, ông ấy lại có thểđích thân đ//ánh g//ãy tứ chi của chị gái!Lúc đó chị gái đã tuyệt vọng đến mức nào?Lý Nhị Oa ngồi xổm xuống, ôm lấy tôi, không ngừngnói không sao đâu với tôi, nước mắt thấm ướt cả vaianh.Tôi hôn anh, sự kí/ch th/ích của hormone và nhịp đ/ập của m//áu, khiến tôi tạm thời quên đi tất cả đ/aukhổ.Tôi tham lam muốn cư/ớp đoạt cảm giác an toàn màanh mang lại cho tôi.Anh ấy rõ ràng sững người, sau đó đáp lại tôi mãnhliệt hơn, tôi muốn cho anh ấy.
Nhưng ngay khi hai chúng tôi vừa lên giường, tôi độtnhiên cắn vào lưỡi anh ấy, ra hiệu cho anh ấy đừng nóigì.Đèn.Dưới khe cửa có ánh đèn!Bố tôi chưa ngủ?!Tiếng bước chân lê lết ngày càng gần, dường nhưđang hướng về phía phòng của tôi!Lúc ông ấy ra ngoài, đâu có khóa cửa, tôi lập tứchoảng hốt, vội vàng đẩy anh ấy xuống gầm giườngtrốn.Chưa kịp nằm xuống, đã nghe thấy tiếng gõ cửa."
Dậy đi.
Có chuyện muốn nói với mày.
Đừng giả vờngủ, nếu không tao vào đấy."
Nghe những lời này lòng tôi thắt lại, vội vàng bò dậy.Không thể để ông ấy phát hiện ra Lý Nhị Oa ở đây, nếukhông thì chúng tôi xong đời!Nhưng ngay khi tôi vừa xuống giường, một bàn tay đãnắm lấy chân tôi.Tôi gi/ật mình, mới phát hiện ra là tay của Lý Nhị Oa."
Đừng đi."
Anh ấy hạ giọng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn,vẻ mặt căng thẳng."
Bố em có d/ao."
D/ao à?Tôi run b/ắn cả người, bắt chước anh ấy nằm sấpxuống, nhìn qua khe cửa.Bên cạnh chân bố tôi, dựng đứng cái rựa phát bờ dàicán của nhà mình!Ông ấy...
ông ấy muốn làm gì?!Tôi lập tức toàn thân bủn rủn, da đầu tê dại, gần nhưkhông đứng dậy nổi!"
Đi khóa cửa lại!"
Sắc mặt Lý Nhị Oa trắng bệch.Giọng bố tôi lại vang lên."
Tao đếm đến ba, còn không ra tao phá cửa!"
"1."
"2."
Tôi cắn mạnh đầu lưỡi, chống tay xuống đất đứngdậy, đến chỗ cửa tôi khóa cửa lại."
Bố... bố có chuyện gì thì nói đi, con sợ bố, con khôngmuốn ra ngoài."
Giọng tôi r/un r/ẩy mang theo tiếng khóc.Cái loại cửa gỗ ván ép này đối với một người quanhnăm làm việc đồng áng mà nói, thật ra vô cùng dễ vỡ.Tôi chỉ có thể cầu nguyện thân phận con gái này cóthể có chút tác dụng."
Tao bảo mày ra ngoài!"
Giọng bố tôi bắt đầu lớn lên, dọa tôi toàn thân r/un r/ẩy, ông ấy bắt đầu dùng sức đ/ập cửa!Tôi càng lúc càng sợ, tiếng đ/ập cửa giống như đ/á/nh vào tim tôi.Đừng...
đừng mà..."
Đừng!!
Bố còn ép con nữa, con ch//ết ngay bây giờ!Con đang cầm d/ao trong tay!"
"Con tuyệt đối sẽ không đi tế hồ đâu!
Tuyệt đốikhông!"
"Bố hại ch*t chị rồi!!
Bây giờ bố còn muốn ép ch*t con!Vậy con ch//ết cho bố xem!!"
Tôi gào lên, túm lấy con d/ao gọt trái cây nhỏ trênbàn, tôi không dám đảm bảo tôi có đ//âm ông ấykhông, nhưng tôi dám khẳng định tôi có thể đ///âmchính mình!Tiếng đ/ập cửa đột ngột dừng lại, tôi nghe thấy bênngoài cửa có tiếng bố tôi không ngừng hít sâu.
Ông ấydường như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc.Cuối cùng, tôi nghe thấy ông ấy thở dài một hơi, bướcchân rời đi, tôi vẫn như chim sợ cành cong, ch//ếtsững nắm ch/ặt d/ao.Lý Nhị Oa không biết từ lúc nào đã chạy ra, lấy cond/ao của tôi ra, ôm ch/ặt tôi."
Không sao, ngoan, không sao."
"Đi thôi, chúng ta đi trước đã.
Anh nghĩ ra cách trốn đirồi."
"Ở trấn trên, người thu m/ua rau mỗi ngày ba giờ mấysẽ đến thôn thu một chuyến hàng núi, chúng ta trốntrên xe của anh ta rời khỏi thôn, mấy năm nay anh tích góp được chút tiền, đủ để chúng ta thuê nhà ởbên ngoài sống một thời gian."
"Em mang theo chút đồ dùng cần thiết là được."
"Anh về nhà lấy tiền trước, lát nữa em trèo cửa sổ ra,anh sẽ đợi em ở đầu ngõ."
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, anh ấy không nhịn đượclại hôn tôi, tôi sờ lên mặt anh ấy gật đầu.Đợi anh ấy ta trèo cửa sổ đi ra ngoài, tôi yên tâm đượcphần nào, lau khô nước mắt, tôi lấy cái túi nhỏ ra,đang chuẩn bị thu dọn quần áo thì điện thoại của tôirung lên mấy cái.Là tin nhắn bố tôi gửi đến."
Đừng tin Lý Nhị Oa!"
"Bố biết nó vừa đến!"
"Bố chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đưa con đi tế hồ,bố đã từ chối thôn trưởng rồi!
Bố tuyệt đối sẽ không!"
"Bố có thể dùng mẹ con ra thề!"
"Bất kể Lý Nhị Oa nói gì với con, con đều đừng tin.Chắc chắn là thôn trưởng phái đến!"
"Nó là con trai của thôn trưởng!
Con đừng quên!"
"Lý Nhị Oa chơi c/ờ b/ạc thua hơn hai trăm nghìn tệ!Nếu nó muốn lừa con đi, thì hoặc là b/án con, hoặc làđưa con đi tế hồ để thôn trưởng giúp nó trả n/ợ, conngàn vạn lần đừng tin!"
"Lời của cái loại con bạc khốn nạn này nhất định nhấtđịnh đừng tin!"
Ngón tay tôi r/un r/ẩy trên màn hình.Lý Nhị Oa, anh ta... sao có thể...Đọc xong lịch sử trò chuyện, tôi hoàn toàn choángváng.Trong ấn tượng của tôi, Lý Nhị Oa luôn là một ngườitốt, anh ấy làm việc ở nông trại mỗi ngày rất chămchỉ, làm gì có thời gian mà c/ờ b/ạc?Hít... chờ đã.Tôi chợt nhớ ra một chuyện.?
Có một lần tôi đến tìm anh ấy khi anh ấy chưa tanlàm, phát hiện anh ấy đang hút th/uốc trong phòng ởnông trại, chăm chú nhìn điện thoại, đến khi tôi đi rasau lưng anh ấy mới phát hiện ra.Trước đây anh ta không bao giờ hút th/uốc.Thấy tôi đến, anh ấy vội vàng dập th/uốc, tắt điệnthoại, ánh mắt lảng tránh, vẻ mặt căng thẳng.Tôi hỏi anh ấy không lo làm việc mà làm gì, anh ấy ấpúng không nói nên lời, nói trong lòng hơi bực bội, còngiục tôi đi trước, vì chuyện này mà chúng tôi suýt cãinhau.Nhưng sau đó cũng nói thông suốt, anh ấy là vì chongười khác v/ay tiền, người đó không trả, anh ấy lạiđang cần tiền để m/ua đất trong thôn, nên mới bựcbội.Tiền này là tôi đưa cho anh ấy trước, ba vạn tệ.Tuy rằng sau đó anh ấy trả lại cho tôi, nhưng bây giờnghĩ lại, hình như có gì đó không đúng.Lý Nhị Oa là người rất tốt, đối với tôi cũng rất tốt,nhưng hình như anh ấy tiêu tiền rất nhiều, mà tiềnhình như cũng ki/ếm được rất nhiều.Son môi năm trăm một nghìn tệ anh ấy đều từng tặngcho tôi, nhưng tiền lương của anh ấy chỉ có 3500 tệthôi mà.Trong lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, Lý Nhị Oa gửicho tôi một tin nhắn.
"Anh ra ngoài rồi đây, em chuẩn bị xong chưa?
Xongrồi thì đến đi.
Lúc anh vừa về thấy chiếc xe tải kia rồi,thùng xe mở ra, có thể vào được."
Tôi suy nghĩ vài giây, nhắn tin cho anh ấy."
Em sắp xong rồi."
"À, anh có biết cá độ là gì không?
Em quen một ngườibạn trên mạng, là con gái, cô ấy nói muốn dẫn emlàm cái này.
Nghe nói ki/ếm được nhiều tiền lắm, mộttháng được hơn một vạn tệ, em nghĩ em ra ngoàikhông thể dựa vào anh nuôi được, em cũng phải ki/ếm tiền."
Sau khi gửi đi, phía trên khung chat hiển thị đangnhập, nhưng tôi lại đợi gần ba phút."
Cá độ là đ/á/nh bạc trên mạng, toàn là l/ừa đ/ảothôi, xóa đi là được.
Bây giờ không cần phải lo tìm việcnhanh như vậy, chúng ta ra khỏi thôn rồi tính, mauđến đi.
Nếu không lát nữa đợi tài xế về thì không còncơ hội đâu!"
Nhìn tin nhắn của anh ấy, tôi rơi vào hoang mang, tôiđã không biết nên tin ai nữa rồi.Cảm xúc mách bảo tôi, tôi nên tin Lý Nhị Oa, nhưng kểtừ khi nhìn thấy tin nhắn của bố tôi, tôi lại nhớ tớinhững hành động trong quá khứ của anh ấy mà tôikhông để tâm đến.
Lý trí mách bảo tôi, tôi không nên tin anh ấy.
Còn vềbố tôi, tôi lại càng thêm sợ hãi.Trong thôn không có ai đáng để tôi dựa vào cả, họ đềucần Ngư Nương.Phải làm sao đây?Trong lúc bế tắc, trong đầu tôi chợt nhớ tới một người.Một người phụ nữ khác trong thôn chúng tôi, là mộtbà lão bị c/âm, hồi nhỏ tôi bị ấm ức ở chỗ bố, thườngchạy đến chỗ bà, bà sẽ cho tôi ăn đường phèn.Bà không biết từ đâu đến, bố tôi cũng không biết, trẻcon trong thôn đều rất sợ bà, tôi cũng vậy, nhưng từkhi có một lần bà thấy tôi vác quá nhiều củi từ trên núixuống, không nói hai lời giúp tôi vác về nhà, tôi mớibắt đầu chấp nhận bà hơn một chút.Đến sau này mấy đứa con trai trong thôn cứ hay b/ắtn/ạt tôi, bà thấy sẽ xông lên đuổi, tôi mới coi bà làngười tốt, chỉ là người trong thôn đều không ưa bà.
Sau này tôi càng lớn, số lần gặp bà trong thôn càng ítđi.Nhưng tôi biết nhà bà ở đâu.Nhà bà ở rất gần núi, bình thường cũng không có aiqua lại, qu/an h/ệ của tôi với bà xem như tốt, có thểđến nhà bà trốn một đêm, sáng sớm mai, đi từ trênnúi xuống.Nhà tôi đã không an toàn rồi, dù là Lý Nhị Oa hay bốtôi, chỉ cần họ muốn, lúc nào cũng có thể tìm thấy tôiở đây.Tôi thở ra một hơi, tôi quyết định không tin ai cả."
A Nhiễm?
Con có ở đó không?"
Đột nhiên, giọng của bố tôi lại vang lên từ ngoài cửa.Tim tôi run lên, chuẩn bị chạy về phía cửa sổ, thì điệnthoại tôi rung lên, Lý Nhị Oa gửi cho tôi một tin nhắn."
A Nhiễm, sao không trả lời tin nhắn?
Bố em có phảiđến tìm em rồi không?"
"Anh bây giờ đang trên đường đến đây rồi, đợi anh,anh đến đón em!"
Tôi đưa đầu ra ngoài cửa sổ, quả nhiên có thể nhìnthấy một bóng người trong màn đêm đang chạy như đi/ên tới.Bây giờ ra ngoài, tôi chắc chắn sẽ bị Lý Nhị Oa pháthiện!"
A Nhiễm?!
Con không ở trong đó sao!"
Giọng của bố tôi bắt đầu trở nên sốt ruột, lại bắt đầuđ/ập cửa!Xong rồi!
Tôi không trốn được rồi!Phải làm sao đây?Tôi theo bản năng tắt điện thoại.Khi cúi đầu xuống, tôi nhìn vào gầm giường mà Lý NhịOa vừa ở."
A Nhiễm."
Cánh cửa bật tung ra bởi cú đạp của bố tôi, cùng lúcđó đèn bật sáng, tôi bịt ch/ặt miệng cố gắng khôngphát ra bất kỳ tiếng động nào.Tôi thấy ông ấy cầm con d//ao phay trong tay!"
Ch//ết tiệt!"
Ông ấy thấy cửa sổ đang mở, tức gi/ận ch/ửi rủa, timtôi đ/ập lo/ạn xạ."
Không nghe lời!
Đồ con bất hiếu!
Chẳng nghe lời gìcả!"
Bố tôi dường như rất tức gi/ận, lại đ/á thêm một cúvào cửa rồi đi ra ngoài.Đúng lúc tôi thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng ông ấyđã đi rồi, đột nhiên, tôi lại thấy lưỡi d/ao phay thò vàotừ cửa.Ông ấy đi đến bên giường, vén màn lên, lục lọi chăncủa tôi, rồi nhặt lên một thứ.
Nhìn thấy thứ đó, tôi theo phản xạ sờ soạng sau lưng,tim như ngừng đ/ập!Là cái túi nhỏ của tôi!
Quần áo, chứng minh thư và thẻngân hàng đều ở trong đó!Sao tôi lại không lấy?"
A Nhiễm, mày ở trong nhà, đúng không?"
Nghe thấy lời ông ấy nói, tôi cắn mạnh vào đầu lưỡi,bịt ch/ặt miệng, cố gắng hết sức để cơ thể không r/unr/ẩy mà phát ra bất kỳ tiếng động nào.Dán mắt vào bóng dáng của ông ấy.Đừng lại đây!
Đừng lại đây!Con d/ao phay dưới ánh đèn, phát ra ánh sáng lạnhlẽo đến gai người.Ngay sau đó, ông ấy chống tay lên giường, chậm rãicúi đầu xuống, nhìn vào gầm giường, tôi căng thẳngđến mức tứ chi r/un r/ẩy.Ông ấy ngẩng đầu lên, cầm cái túi, như đang suynghĩ, rất nhanh, ông ấy đưa mắt nhìn về phía tủ quầnáo của tôi."
A Nhiễm?"
Ông ấy gọi tên tôi, nhưng tôi lại không nhìn thấy biểucảm của ông ấy, ông ấy giơ con d/ao phay, từng bướcmột tiến về phía tủ quần áo.Tôi nhắm mắt lại, đừng động đậy, tuyệt đối đừng độngđậy!Mày làm được, mày sẽ không bị phát hiện đâu!Bình tĩnh!
Bình tĩnh!"
A Nhiễm?"
Ông ấy lại gọi một tiếng, tôi nghe thấy tiếng cánh tủbị mở ra, và tiếng ông ấy dùng d/ao phay liên tục lậtlọng quần áo."
Ch//ết tiệt!"
Ông ấy ch/ửi một câu rồi chạy ra ngoài, tôi đột ngộtmở mắt ra.Đây là một cơ hội tốt, nhưng tôi vẫn không thể điđược, bởi vì ngay lúc nãy, tôi đã thấy một cái bóngđang trốn dưới cửa sổ.
Là Lý Nhị Oa đến.Chắc là thấy bố tôi chạy ra ngoài, anh ấy nhảy cửa sổvào."
A Nhiễm...
Bố em đi rồi, ra đi."
Anh ấy khẽ gọi.Tôi nhìn anh ấy, nước mắt chực trào ra, thật ra tôi rấtmuốn, rất muốn ra ngoài ngay bây giờ, nhưng tôi biết,tôi không thể."
Người đâu rồi?"
Anh ấy lo lắng học theo bố tôi lục lọi xung quanh,không thấy người đâu, liền cầm điện thoại lên gọi."
Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện khôngliên lạc được..."
Giọng nữ máy móc nhẹ nhàng vang lên trong phòng,anh ấy gọi liền mấy cuộc, cuối cùng ch/ửi một câutục tĩu rồi lại nhảy cửa sổ rời đi.Lặng lẽ đợi vài phút, hoàn toàn không nghe thấy bấtkỳ tiếng động nào nữa.
Tôi từ trên đỉnh giường trèoxuống.Giường gỗ ở nông thôn để chống muỗi, thường sẽ làmmột cái khung để treo màn, phía trên có thể để đồ.Vừa nãy, tôi đã trốn ở bên trong cùng của đỉnh giường.Chắn tôi, chỉ có hai thùng giấy đựng đồ lặt vặt.Nhân cơ hội này, tôi trèo ra cửa sổ, lau nước mắt,chạy về phía dựa núi, cái túi nhỏ của tôi đã bị bố tôimang đi.Trên người chỉ có một chiếc điện thoại di động, và mộttấm ảnh cả gia đình mờ nhòe, nứt nẻ.Tôi chạy đến thở không ra hơi, mười phút sau, cuốicùng cũng thấy được căn nhà gạch bùn gần như hòa làm một với bóng đêm và núi rừng.Nhìn lại phía sau, không có ai đuổi theo.Tôi thở phào nhẹ nhõm, bước đến trước cửa, lo lắnggõ cửa.Không ai trả lời.Nhìn xung quanh, tôi có chút sợ hãi, bất giác gõ cửanhanh hơn.Một lát sau, một bà lão tóc bạc trắng, nếp nhăn nhưrãnh mương phủ kín cả khuôn mặt, chậm rãi mở cửa.Bà khoác một chiếc chăn rá/ch nát, dường như còncầm một cây gậy trong tay.Bà nheo mắt thận trọng nhìn, nhận ra là tôi, liền vộivàng bỏ cây gậy xuống, mở to cánh cửa.Nhìn làn da tôi bị cành cây cào xước trên đường vàthân thể dơ bẩn, trong mắt bà thoáng hiện một nỗixót xa khó tả.Bà nắm lấy tay tôi, đưa tay muốn lau đi nước mắt trênmặt tôi."
Bà."
"Thôn trưởng muốn bắt cháu làm vật tế hồ, bố cháumuốn gi3t cháu..."
"C/ứu cháu...
Bà, cho cháu trốn ở nhà bà một đêm."
"C/ứu cháu..."
Tôi đ/au khổ khóc lớn, quỳ xuống dập đầu với bà."
A...
A a...
Ự a"Bà đã hoàn toàn không nói rõ được nữa.
Dùng bàn tayg/ầy guộc không ngừng kéo tôi, lôi tôi vào nhà.Vào nhà rồi, bà khóa ch/ặt cửa và cửa sổ, để tôi ngồitrên giường, lấy chăn đắp cho tôi.
Chắc là trong bóng tối nhìn không rõ, sau khi khóa cửaxong, bà không ngừng sờ soạng tôi."
Cháu ở đây, bà, cháu ở đây."
Tôi đỡ bà, để bà ngồi xuống giường.Bà dường như muốn nói gì đó, nhỏ giọng ậm ừ khôngrõ, chỉ có thể vừa nắm tay tôi, vừa dường như muốnlấy thứ gì đó từ trong túi ra.Bà r/un r/ẩy nhét vào tay tôi một vật gì đó."
Ự ừ a a...
Xít...
Ự a."
Sờ vật gì đó có cạnh và hơi dính trong tay, nước mắttôi lại rơi xuống.Là đường phèn."
Dạ... bà, cháu ăn, cháu ăn."
Tôi nhét đường vào miệng, ôm bà khóc nức nở.Bà nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, từng cái từng cái rất chậmrãi, khiến tôi cảm thấy rất yêu thương, rất an toàn."
Bà ngủ đi, cháu tựa vào.
Cháu trốn một đêm thôi."
Sau đó, tôi nói với bà về việc ngày mai tôi muốn đixuyên rừng.Bà khoát tay, chắc là chê không nhìn thấy, bà mòmẫm từ trên tủ xuống một thứ giống như nến, tôi vốnkhông muốn đ/ốt nến, sợ bị phát hiện, nhưng bà rấtkiên quyết, tôi liền giúp bà đ/ốt lên.Tôi không biết bà muốn làm gì, tôi chỉ nhìn ngọn nếnđang ch/áy, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút bấtan.Tôi sợ bị bố tôi hoặc Lý Nhị Oa tìm thấy.Nhưng có ánh sáng, bà dường như quen hơn mộtchút, từ trong tủ lấy ra một cuốn sổ rất cũ, còn có mộtcây bút bi, và kính lão.Tôi hơi gi/ật mình.Bà biết viết chữ sao?
Điều này tôi chưa từng biết!Bà ngồi trên ghế đẩu, cầm bút liếm liếm ngón tay, mởcuốn sổ ra, cầm bút viết lên đó.Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc hơn là, bà dùng taytrái viết chữ, viết rất đẹp!
Một nét ngang một nét dọc vừa ngay ngắn vừa xinh xắn, giống như được đ/á/nhmáy từ trong điện thoại ra!"
Nha đầu, đừng lên núi, trong núi không an toàn, dễ bịlạc đường."
Chỉ có mấy chữ này, bà viết rất lâu.Viết xong, bà lại đứng dậy, đến tủ lục lọi, không lâusau, lại lấy ra một cuốn sổ tay đã bong tróc da, nhưngđược bảo quản rất mới, mở ra.Lật vài trang, bà dừng lại, kéo tay tôi, đặt ngón tay lênmột chuỗi văn tự trên đó.Bên trên có một chuỗi địa chỉ, còn có tên của một đạosĩ.[Thành phố Quảng Châu...
Trần Hành Chi, Đạo trưởngTrần.]X/á/c định tôi đã nhìn thấy mấy chữ này, bà lại bắtđầu viết chữ."
Tìm đến ngài ấy, ngài ấy có thể c/ứu con.
Ngaig ấycũng đã c/ứu mạng ta."
"Năm xưa ta bị tế hồ, chính là ngài ấy đã c/ứu ta từtrong hồ."
Lòng tôi chấn động, không thể tin được nhìn bà.Bà cũng từng bị tế hồ sao?Còn sống sót nữa?!Ngọn nến lay lắt chiếu rọi khuôn mặt già nua của bà.Nhưng dường như hồi ức lại chuyện cũ, đôi mắt củabà không hề đục ngầu.
"A Nhiễm, ta thấy được hình ảnh của ta ngày xưatrong con."
Đó là câu đầu tiên của bà, sau khi viết xong, bà nhìntôi, đôi mắt đỏ hoe.Từ nét chữ thanh tú của bà, tôi dần dần hiểu được quákhứ của bà, cũng như quá khứ của thôn.Thật kinh ngạc, phẫn nộ và bất lực.Bà là thanh niên trí thức xuống nông thôn năm đó, vàđiều tôi không ngờ là, bà từng là vợ của trưởng thôn.Vì trưởng thôn, bà đã ở lại cái thôn trong núi sâu này,không chọn rời đi để được đào tạo tốt hơn.Chỉ là không ngờ, một lần ở lại này lại là 50 năm,không những không được ch//ết già mà còn suýt mấtmạng trong cái gọi là lễ tế hồ.Lễ tế hồ bắt đầu lưu truyền từ đời bố của trưởng thôn.Năm đó điều kiện khắc nghiệt, trong thôn ch//ết đóirất nhiều người, hầu hết các gia đình trong thôn, gầnnhư không góp nổi một nắm gạo, núi non hiểm trở, thú săn không dễ thấy, cũng không ai dám vào núisăn b/ắn.Chỉ có quả dại và củ chuối để ăn, nhiều người còn ăncả vỏ cây.Trưởng thôn lúc đó hết cách rồi, thấy người dân sắpch//ết đói, hàng trăm người ngày ngày vây trước cửanhà ông đòi ăn uống, ông chỉ muốn ch//ết đi choxong.Ông thật sự chuẩn bị ch//ết, một đêm nọ ông đã ra bờhồ, chuẩn bị nhảy hồ t/ự v*n, nào ngờ gặp một ônglão tóc dài đang câu cá bên hồ.Nghe xong lời trưởng thôn, ông lão đã câu từ dưới hồlên rất nhiều cá cho trưởng thôn, chính những con cánày, đã cho cả thôn một cơ hội thở dốc.Chỉ là cá rồi cũng sẽ ăn hết, trưởng thôn đã thử dẫnngười đi câu cá, nhưng căn bản không câu được.Rất nhanh, ông lại gặp ông lão đó, ông lão lại cho ôngrất nhiều cá.Nhưng bắt đầu có điều kiện.Ông lão muốn ông định kỳ ném quần áo xuống hồ,ném bát, ném một số đồ dùng sinh hoạt của ngườidân, những thứ này vẫn còn là chuyện nhỏ, saukhoảng một năm, ông lão bắt đầu muốn trưởng thônném người sống xuống, còn phải là phụ nữ.Lễ tế hồ từ đó bắt đầu.Bà không phải là nạn nhân đầu tiên, năm đó rất nhiềuphụ nữ trong thôn đều bị ném xuống hồ.Để trong thôn có thể sinh sôi nảy nở, ông lão còn hứavới ông, sẽ định kỳ cho ông Ngư Nương.Người dân bắt đầu tôn xưng ông lão này là Thần Hồ,hằng năm vào dịp lễ tết đều đ/ốt hương tế bái.Người dân bắt đầu dần dần bị cái gọi là Thần Hồ vàNgư Nương chi phối, từ lương thực ban đầu, đến tiềnbạc sau này, thậm chí cả con cái, tất cả đều do ThầnHồ cung cấp, cho nên người dân không còn lao độngnữa, chẳng khác nào lợn gà bị nuôi nh/ốt.Không có phụ nữ, thì đi m/ua, thì đi lừa.Là thanh niên trí thức năm đó, bà đương nhiên khôngthể đồng ý với cái kiểu này, đến đời trưởng thôn đươngnhiệm, bà đã mấy lần nói với trưởng thôn, không thểtiếp tục như vậy được.Trưởng thôn cũng đã từng thay đổi, nhưng không cótác dụng, hầu như tư tưởng của tất cả người dân đềuđã ăn sâu bén rễ rồi, đây không phải là vấn đề thayđổi đơn giản, mà là vấn đề tư tưởng của họ đã ăn sâubén rễ.Không cho Ngư Nương, không tế Thần Hồ, còn chưađợi Thần Hồ nổi gi/ận, người dân đã không chịu nổirồi, họ đã coi cuộc sống do tà đạo này mang lại làđiều hiển nhiên.Cuối cùng, những người dân này, thậm chí cả trưởngthôn, đã chĩa mũi nhọn vào người phụ nữ duy nhấttrong thôn lúc đó.Chính là bà, lúc đó đã mang th/ai.Bà cũng đã từng trốn.Giống như tôi, muốn chạy vào rừng, nhưng chưa kịplên núi, đã bị người dân bắt lại.Lúc đó bà đã hơn 40 tuổi rồi, muộn mới có con, nhưngvẫn bị trưởng thôn và người dân đỏ mắt ném xuốnghồ."
Người dân ở thôn này đều là s/úc si/nh, bọn họ ănthịt người."
Viết đến đây, bà nghẹn ngào khóc không thành tiếng.
Sở dĩ bà sống sót được là nhờ vào vị đạo sĩ họ Trầnđược bà viết trong cuốn sổ.Chính ngài ấy đã c/ứu bà lên từ hồ nước.Người đó trông chỉ khoảng mười mấy tuổi.Tiếc thay, lúc đó vị đạo trưởng Trần nhỏ tuổi nàydường như có việc gấp, sau khi c/ứu bà lên, liền chobà uống một viên th/uốc, để lại địa chỉ và tên, nóirằng một tháng sau sẽ quay lại, nếu không quay lại thìhãy đến địa chỉ đó tìm mình.Chỉ là lúc đó bà đã có th/ai, Quảng Châu cách đây ítnhất năm sáu trăm cây số, bà mang cái bụng bầunày, làm sao mà đi được?Bà cũng không dám về nhà, vốn định ch//ết quáchcho xong, nhưng nghĩ đến đứa con vất vả lắm mới có,bà liền tìm một cái hang động có thể tránh mưa, sốngnhờ vào việc ăn côn trùng, rễ cây, lá cây, kéo dài đếnkhi sinh con.Còn về vị đạo sĩ đó, sau này không còn gặp lại nữa.
"Không ai có thể tưởng tượng được lúc đó tôi đã sốngnhư thế nào, ngay cả tôi cũng không tưởng tượngđược.
Nhưng sau khi mọi chuyện thực sự xảy ra, cảmthấy không ch//ết thì cũng chỉ có vậy thôi."
Bà cười.Nhưng tôi không thể cười nổi.Bởi vì sau đó bà viết rằng, trong thôn vì tế lễ Thần Hồkhông thành, Thần Hồ nổi gi/ận, khiến rất nhiều ngườich//ết, trưởng thôn trong tình thế đó buộc phải vừaphái người đi m/ua phụ nữ về, vừa tự mình dẫn ngườiđi tìm bà.Cuối cùng thì cũng tìm thấy."
Ông ta vốn định gi3t tôi, nhưng có lẽ đứa con tôi sinhra đã đ/á/nh thức một chút lương tri trong ông ta,ông ta giấu mọi người trong thôn đưa tôi trở về thôn,để giữ lại mạng sống cho tôi, ông ta không cho tôi nóilung tung, làm c/âm tôi, giam cầm tôi, còn đ/á/nh g/ãy tay phải của tôi không cho viết chữ, nhưng ông takhông ngờ tay trái của tôi cũng biết viết."
"
Sau này chuyện trong thôn, tôi không biết nữa.
Tôi đãthử mấy lần muốn ra khỏi thôn để tìm vị đạo sĩ đó,nhưng tôi già rồi, không ra được nữa.
Tôi vốn cũngmuốn ch//ết, nhưng nhìn Nhị Oa lớn lên từng ngày, tôilại không muốn nữa.
Mặc dù nó không nhận tôi, nhưngtôi không trách nó."
"Đến khi tôi gặp cháu, tôi liền biết, tương lai của cháuchắc chắn không thể tránh khỏi việc trải qua nhữngchuyện như vậy.
A Nhiễm, bà thương cháu, nếu cháuđến thăm bà sớm hơn, bà đã khuyên cháu rời khỏi đâyrồi.
Bà đã tính ngày đến nhà cháu mấy lần, nhưng đềubị bố cháu đuổi đi."
"Bà rất muốn c/ứu cháu.
Cháu nhất định phải trốnthoát, phải sống thật tốt."
"Đừng vì sợ hãi mà cam tâm đeo lên mình gông cùmcủa chế độ phong kiến.
Phải dám đấu tranh."
"Không thể vì làm việc đúng đắn phải trả giá màkhông làm, cháu hiểu không?"
"Bà già rồi, chỉ có thể giúp cháu đến đây thôi."
Nến tàn, bà buông bút.Tôi r/un r/ẩy môi, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Bà run run lau nước mắt cho tôi, bà cũng khóc theo."
Bà ơi, cháu sẽ... cháu sẽ sống thật tốt ạ."
Tôi bắt đầu nghĩ cách liên lạc với vị đạo trưởng Trầnnày.Chỉ là trên đó không có số điện thoại, chỉ dựa vào mộtđịa chỉ và cái tên, tôi nên tìm bằng cách nào, thêmnữa đã nhiều năm trôi qua, không biết vị đạo sĩ đó cònở đó hay không.Tuy nhiên, vẫn phải thử mới được, tôi mở điện thoại đãtắt ng/uồn.Hàng chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn khiến tôi bất an,vừa nãy tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng hô hoántrong thôn.Hít một hơi thật sâu, tôi gọi điện báo cảnh sát trước,sau khi giải thích nguyên nhân cho họ, họ nói ng/uồnlực cảnh sát có hạn, hơn nữa đường xá xa xôi cáchtrở, giờ này không thể điều động cảnh sát, nói mộttràng những lời lẽ quan liêu bảo tôi cố gắng đến sáng,đến lúc đó họ sẽ gọi điện cho tôi.Tôi thở phào nhẹ nhõm, họ chịu đến là tốt rồi.Sau đó, tôi bắt đầu tìm ki/ếm tên của vị đạo trưởngTrần này trên Baidu, nhưng tất cả đều không có thôngtin liên lạc, thỉnh thoảng có một hai cái thì tôi gọi đềukhông ai bắt máy, hoặc đơn giản là số điện thoạikhông có thật.Tôi cũng thử tham gia các nhóm QQ của các đạoquán khác nhau, lên diễn đàn, bình luận trên các ứngdụng video ngắn.Nhưng vẫn không có ai trả lời, tôi có chút nản lòng.Tôi không biết cứ tìm ki/ếm vu vơ thế này thì phải đếnkhi nào mới tìm được.Tôi càng lo lắng mình lãng phí quá nhiều thời gian vàpin điện thoại, cuối cùng công dã tràngxe cát biển Đông.Tôi muốn từ bỏ.Nhưng bà dường như rất hào hứng, bà không ngủ màgiúp tôi nhận diện những bức ảnh đạo sĩ mà tôi vừatìm được.Nhìn bà, tôi lại lấy lại tinh thần.Nhìn vào chuỗi địa chỉ kia, đột nhiên tôi nảy ra một ýtưởng.Nếu vị đạo sĩ đó cũng khám bệ/nh cho người khác, cólẽ sẽ đến hiệu th/uốc m/ua dược liệu...Nghĩ đến điều này, tôi định thử gọi điện cho các hiệuth/uốc 24 giờ gần địa chỉ đó.Liên tục mấy cuộc đều không ai nghe máy, hoặc chỉnói là gọi nhầm số.Bây giờ, đây là cuộc gọi cuối cùng."
Alo, hiệu th/uốc Đại Sơn Lâm xin nghe, có thể giúp gìcho anh/chị?"
Tôi có chút căng thẳng trình bày những gì mình gặpphải, hỏi cô ấy có biết vị đạo sĩ đó không."
Trần Hành Chi?
Đạo sĩ?
Chờ một chút, để tôi nghĩđã."
Người nghe điện thoại có vẻ là một cô gái rất trẻ,nghe cô ấy nói vậy, trong lòng tôi nhen nhóm một tiahy vọng."
Ừm...
Tôi là dân đam mê đạo giáo, thường xuyên đếnđạo quán, cũng quen biết vài đạo trưởng, nhưng mấyđạo quán gần đây dường như không có vị đạo sĩ nàohọ Trần, theo miêu tả của chị, bây giờ ông ấy cũngphải hơn bốn mươi tuổi rồi nhỉ.
Tôi không có ấn tượnggì."
Lòng tôi chùng xuống, hy vọng tan vỡ hoàn toàn.Im lặng vài giây, ngay khi tôi định cảm ơn rồi cúp máy,cô ấy lại lên tiếng."
Nhưng...
đạo sĩ họ Trần thì không có, thầy bói xemphong thủy thì có một người, bị m/ù một mắt, thỉnhthoảng sẽ đến chỗ chúng tôi xay dược liệu, hay khôngtôi cho chị số điện thoại của ông ấy, chị thử hỏi xem?Chúng tôi đều gọi ông ấy là Trần B/án M/ù, có phảitên là Trần Hành Chi hay không thì không biết."
Tim tôi rung động, vội vàng cảm ơn.Rất nhanh, cô ấy gửi số điện thoại cho tôi."
Tút..."
Điện thoại đã kết nối, lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi,chuông reo rất lâu mà không ai bắt máy.
Ngay khi tôichuẩn bị cúp máy để gọi lại lần nữa thì điện thoạiđược nhấc lên."
Alo?"
Giọng ngài ấy có chút lạnh lùng.Tim tôi run lên, lắp bắp trả lời."
Alo...
Có phải Trần Hành Chi, Trần đạo trưởng khôngạ?"
Đối diện im lặng vài giây."
Đúng, tôi là Trần Hành Chi."
"Cộc cộc cộc."
Vừa cúp máy sau cuộc gọi với đạo trưởng Trần, cánhcửa nhà bà cụ đã bị đ/ập mạnh.Tôi gi/ật mình r/un r/ẩy.Bà cụ vốn còn mơ màng ngủ cũng gi/ật mình tỉnhgiấc, ra hiệu cho tôi im lặng."
A Nhiễm, em có ở đây không?"
Là giọng của Lý Nhị Oa.Tôi nín thở, nhặt lấy cây gậy bà cụ để trên giường."
A Nhiễm, đi thôi, không đi là không kịp đâu.
Anh tìmcon khắp nơi, trốn ở đây nếu bị thôn trưởng hoặc bốem phát hiện, em sẽ hại ch//ết bà Thái đó!"
"Bố em vừa mới tìm thôn trưởng rồi, họ đang đi từngnhà tìm em!
Tìm đến đây chỉ là chuyện sớm muộnthôi!"
"A Nhiễm, đừng trốn nữa, coi như anh c/ầu x/in em,em làm vậy sẽ ch//ết đó!"
Giọng của Lý Nhị Oa đã mang theo tiếng khóc nức nở.Lòng tôi thắt lại, trong đầu không khỏi hiện lên nhữngđiều tốt đẹp mà anh ta đã làm cho tôi, nhưng tôi biết,tôi không thể lên tiếng.Đột nhiên, tôi nghe thấy bên ngoài có vô số tiếngbước chân!Ngoài cửa sổ có vô số ánh đèn pin!"
Hừ, phế vật, chút chuyện nhỏ này cũng làm khôngxong, mấy món n/ợ thối của mày tự nghĩ cách đi,cút!"
"Bố...
đừng mà, bố, con làm được, cho con thêm mộtcơ hội nữa đi, bố giúp con trả hết số tiền đó, nếukhông sau này ai nuôi bố?"
"Cút!"
Bên ngoài truyền đến một tiếng t/át tai vang dội!Thôn trưởng đến rồi?Toàn thân tôi bắt đầu r/un r/ẩy, ch//ết trân nhìnchằm chằm vào cánh cửa, trong lòng tuyệt vọng.Lý Nhị Oa từ đầu đến cuối đều lừa gạt tôi!"
Lý Nhiễm, sự việc đã đến nước này tôi cũng khôngnói nhảm với cô nữa, tế hồ cô nhất định phải đi!
Đây làchuyện của cả thôn, cô phải hy sinh!"
"Tôi sẽ cho bố cô rất nhiều tiền, đủ để ông ta sống cảđời!"
"Cô không trốn được đâu, tự cô ra đây!
Nếu không tasẽ phá cửa!"
Giọng của thôn trưởng như một cây kim thép đ/âmvào tim tôi.Tôi hoàn toàn ch//ết lặng."
Á á...
Á á!!"
Đáp lại ông ta, là tiếng mắ/ng ch/ửi kịch liệt của bàcụ.Tôi chưa bao giờ thấy bà cụ kích động như vậy, bà cụnắm ch/ặt tay tôi, đôi mắt đỏ hoe, thịttrên mặt r/un r/ẩy.Giờ phút này, tôi nhìn thấy con d/ao đặt trên bếp."
Được, được lắm, đ/ập cho ta!"
Thôn trưởng ra lệnh một tiếng, cánh cửa ngay lập tứcbị mấy người dân to lớn xông vào phá tan!Vô số đèn pin chiếu thẳng vào mặt tôi, tôi cầm d/aolùi về góc tường, ra sức vung d/ao ch/ém những kẻđầu tiên muốn xông lên bắt tôi!
Bà cụ muốn ngăn cản, bị thôn trưởng đạp một cú ngãxuống đất!"
Đồ già không ch//ết, ta đã nể tình để bà sống rồi!
Bàđáng lẽ phải ch//ết từ lâu rồi!
Bắt lấy Lý Nhiễm chota!"
Nhìn bà cụ co ro trên mặt đất, một luồng c/ăm h/ậnkhó tả lan tràn đến tận đáy lòng tôi!"
Đừng qua đây!"
Tôi vừa khóc vừa gào thét, dùng hết sức ghì d/ao lêncổ mình!"
Các người, tất cả các người đều là tội phạm!
Đều làs/úc si/nh!
Tôi ch//ết cũng không để các người đượcnhư ý!"
Người dân dường như bị tôi dọa sợ, nhưng thôn trưởnglại cười."
Hừ, ta đã sớm đoán được cô sẽ như vậy."
"Đưa người lên cho ta!"
Khi tôi còn nghi hoặc, dân làng bên ngoài đã lôi vàomột người bê bết m//áu.Nhìn thấy ông ta, tôi hoàn toàn sụp đổ."
Bố!!"
"A Nhiễm...
đừng đồng ý với chúng!"
Bố tôi bị chúng đ/è xuống đất, mặt ông đã sưng vù,khóe mắt và đầu bị đ/á/nh rá/ch, m//áu tươi chảyròng ròng."
Bố mày đã tốn bao tâm huyết để mày khỏi chịu khổđấy."
"Còn nhớ chuyện mày bị bỏ rơi trên đường hồi nhỏkhông?
Chính tao là người đưa mày về nhà, đúngkhông?"
"Tao hiểu rõ bố mày quá mà.
Ông ta muốn mày bị xecộ đi ngang qua nhặt đi, dù bị b/án đi cũng còn hơn ởlại cái thôn này.
Tao thấy ông ta lén lút khóc trongrừng, chậc chậc, phải nói bố mày là một người bố tốtđấy."
Nghe những lời này, tôi không thể tin được nhìn bọnhọ.Thảo nào, từ nhỏ bố tôi đã nói sẽ b/án tôi đi, lớn lên hễcó cơ hội là muốn tôi đi luôn, đừng quay về.Thảo nào ông đối xử với tôi tệ đến vậy.Ông ấy muốn tôi h/ận ông, để tôi có thể đường hoàngrời xa ông ấy..."
Đừng nói nữa!
Thôn trưởng, ông tha cho A Nhiễm đicó được không, tôi sẽ đi tìm phụ nữ về, ông tin tôi đi...tha cho A Nhiễm... xin ông..."
Bố tôi quỳ xuống đất, liên tục dập đầu về phía thôntrưởng.Nhưng khuôn mặt của thôn trưởng, khuôn mặt củadân làng, vẫn lạnh lùng."
A Nhiễm, nhìn bố mày như thế này, mày không xótsao?
Bỏ d/ao xuống đi, tao hứa với mày, sau này NgưNương sinh con, sẽ cho bố mày một thằng bé khỏemạnh để ông ấy dưỡng già.
Còn cho ông ấy đủ tiềnnữa."
"Thế nào?"
Thôn trưởng không để ý đến tiếng gào x/é lòng của bốtôi, quay sang nhìn tôi cười mỉa mai.M/áu lạnh, bi/ến th/ái, vô tình."
Tôi dựa vào cái gì mà tin ông!"
"Mày không cần phải tin tao!
Mày không có tư cách đểnói điều kiện với ông đây!"
Thôn trưởng hét lên, gi/ật lấy con d/ao từ tay dânlàng, túm lấy tai bố tôi!"
Đừng mà!!!"
Tôi hét lên!Giây tiếp theo, tiếng kêu thảm thiết của bố tôi vangvọng cả bầu trời.Tay thôn trưởng đầy m//áu, ném cái tai của bố tôixuống trước mặt tôi!"
Bỏ d/ao xuống!
Nếu không tao c/ắt luôn cái tai cònlại của ông ta!"
Hắn á/c đ/ộc nói, sai người đ/è bố tôi xuống, rồi túmlấy cái tai còn lại của ông."
Không... tôi đi!
Tôi đi mà!
Ông thả ông ấy ra!"
Sợi dây căng cứng trong lòng tôi vào khoảnh khắc nàyđã đ/ứt lìa.Tôi vứt con d/ao, khóc lóc chạy đến trước mặt bố,dùng sức đẩy tay thôn trưởng ra.Bố tôi đ/au đến mức không nói được gì, trên ngườitoàn là m//áu, rất nhiều, rất nhiều m//áu!"
Bố... xin lỗi... xin lỗi..."
Tôi cố gắng đỡ ông dậy, để đầu ông dựa vào vai tôi."
Không... không cần xin lỗi, là... là bố có lỗi với con."
"Chúng ta... cả nhà sắp được đoàn tụ rồi."
"Thật ra... bố chưa bao giờ hại chị con cả..."
"A Nhiễm... những năm này... con sống vất vả lắmphải không."
"Bố yêu con."
Nghe những lời này, tôi nhận ra có gì đó không đúng,chưa kịp phản ứng, tôi cảm thấy bố tôi xông ra!Thôn trưởng ngã xuống đất, la hét om sòm, người dâncầm đò/n gánh và gậy, ra sức đ/á/nh vào người bốtôi!"
Bố!!"
Tôi gần như ch//ết lặng, muốn bò qua, nhưng bị ngườidân đ/è xuống đất, không nhúc nhích được!
Khuôn mặt ông đầy m//áu, cắn ch/ặt vào cổ thôntrưởng!Như một con thú hoang phát đi/ên!"
Đánh ch*t ông ta cho tao!"
Thôn trưởng vùng vẫy kinh hãi, cảnh tượng trở nênhỗn lo/ạn!"
Bộp!"
Trong tiếng gậy cuối cùng, bố tôi nằm đ/è lên ng/ườithôn trưởng, bất động!Tôi hoàn toàn ngây người, nhìn dáng vẻ của bố, đầuóc trống rỗng.Tôi vẫn không thể thoát khỏi số phận bị tế xuống hồ,nhưng tôi đã khóc không nổi nữa rồi.Nhìn họ bày biện những nơi vui mừng trong thôn, cùngvới vẻ mặt tươi cười đón tiếp của mọi người, tôi chỉcảm thấy lạnh lẽo.Bố tôi ch//ết rồi, mẹ tôi cũng ch//ết rồi.
Nhưng họkhông hề có cảm giác gì cả.Có lẽ người ta nói đúng, dưới sự vui mừng, ch/ôn vùinỗi đ/au.Giờ phút này, tôi đã bị l/ột sạch quần áo trói lên bètre, trước mặt là làn nước hồ trong veo, đây là nhữnggiây phút cuối cùng của tôi."
Giờ lành đã đến!
Tế hồ bắt đầu!"
Trong khoảnh khắc, tiếng la, tiếng trống, tiếng pháovang lên, trẻ con lớn bé người dân tất cả đều vâyquanh bên hồ xem.Mấy người đàn ông cầm kim chỉ tiến lại gần tô, họ đềulà những người chú bác của tôi trước đây.Nhìn bầu trời xanh thẳm, tôi đã không còn bất kỳ hammuốn sống nào nữa.Tôi chỉ muốn ch//ết.Bố, mẹ, chị, bà.A Nhiễm đến tìm mọi người đây.Tôi nhắm mắt lại.Mà khi những chiếc kim của họ sắp chạm vào tôi, tôinghe thấy một giọng nói uy nghiêm và sắc bén."
Qu//ỷ Vương sắc lệnh, định!"
Hai người trước mặt tôi đứng im như phỗng, bị yểmbùa, người dân kinh hãi, mặt mày đầy sợ hãi.Cảm giác có một bóng đen trước mặt, tôi ngước lênnhìn.Một người trung niên mặc đạo phục, một bên mắt làtròng trắng, không biết từ lúc nào đã đứng trước mặttôi.Ngài ấy cởi đạo phục của mình, đắp lên người tôi, giúptôi cởi trói.Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng hét lớn của thôntrưởng."
Tên đạo sĩ này ở đâu tới?
Bà con!
Hắn muốn cản trởlễ tế hồ!"
"Đạo sĩ không được gi3t người!
Chúng ta không cầnsợ!
Ở đây nhiều người như vậy, hắn gánh không nổinghiệp quả này đâu!
Gi3t hắn đi!
Cùng nhau tế thầnhồ!"
"Vì sự tiếp nối của con cháu chúng ta!
Vì sự kế thừacủa thôn!"
Mặt thôn trưởng lộ vẻ đi/ên cuồ/ng, giơ con d/aophay trong tay lên!Khoảnh khắc đó, vô số người dân cầm d/ao lao vềphía ngài ấy!Ngài ấy chắn trước mặt tôi, coi trời bằng vung."
Xin lỗi, đến muộn rồi."
Một tia áy náy thoáng qua trên mặt ngài ấy, thật ra tôirất muốn khóc, nhưng tôi không khóc được."
Bố... còn bà tôi đều ch//ết rồi, tôi không còn ngườithân nữa."
Ngài ấy chỉ lặng lẽ đứng dậy, xoa đầu tôi: "Đứa béngoan!"
Tôi giơ tay lên, kéo kéo vạt áo ngài ấy, tôi muốn b/áoth/ù, cho bố, cho chị, cho bà, cũng là cho chính tôi!Lúc này, đã có người dân xông tới sau lưng ngài ấy,hung hăng ch/ém xuống một đ/ao!Chưa kịp để tôi kinh hô, tên đó như bị trọng kích dộingược lại, ngã mạnh xuống đất, phun ra một ngụmm//áu đặc!Cảnh tượng này dường như làm kinh hãi tất cả ngườidân, không ai dám manh động nữa.
Trần đạo trưởngdường như đọc được suy nghĩ của tôi.Ông ấy lấy ra một lá bùa dán lên trán tôi, rồi kết ấn,nhẹ nhàng điểm vào ấn đường của tôi, tôi thấy rõbằng mắt thường lá bùa vàng theo gió nhẹ lay độngđang từ từ tan ra, tôi không tự chủ được nhắm mắt lại.Nhưng tôi lại thấy trong bóng tối, liên tiếp có nhữngngọn đuốc uốn lượn về phía xa được thắp lên, cuốicon đường đó, dường như có một bóng người mặcpháp bào hai màu đỏ đen, đội ngọc quan trên đầu,sau lưng có vầng trăng tròn làm nền.Mở mắt ra lần nữa, tôi có một cảm giác kỳ diệu."
Bây giờ con có thể triệu hồi sấm sét trong thời gianngắn, muốn bổ con s/úc si/nh nào, chỉ tay vào nó làđược."
"Ta đi xử lý con quái vật trong hồ.
Lát nữa ta sẽ đếnđón con."
"Chuyện nhân quả không cần lo lắng, Trần mỗ đãđến, thì không sợ."
"Nếu có nhân quả, thì đều nhập vào thân ta."
Nói xong, ngài ấy vỗ vai tôi, trong vài nhịp thở đã biếnmất tăm.Tôi nhìn thôn trưởng lúc này đang thất kinh."
Lý Nhiễm, mày muốn làm gì?!
Đừng quên mày làngười trong thôn!
Là thôn này nuôi mày lớn!
Mày cốnghiến cho thôn, là lẽ đương nhiên!"
"Mày suy nghĩ cho kỹ đi, mày hại ch//ết người cònchưa đủ sao?
Nếu không phải tại mày, bố mày sẽkhông ch//ết, bà Thái cũng sẽ không ch//ết!"
Thôn trưởng ra vẻ hiểu đại nghĩa.Tôi lạnh lùng nhìn ông ta:"Miệng thì nói vì thôn, lúc ông đ/á/nh ch//ết bố tôi vớibà Thái, có nghĩ tới họ cũng là người trong thônkhông?"
"Cái hồ này, ch/ôn vùi bao nhiêu người dân của cáithôn này rồi hả?"
"Chỉ vì chúng tôi là phụ nữ, chúng tôi đáng ch//ếtsao?!"
"Lý Phúc Sinh, ông mới là kẻ chủ mưu hại ch//ết tấtcả mọi người!"
Tôi hét lớn, một ngón tay chỉ vào ông ta, ngay sau đó,trên bầu trời vang lên tiếng sấm rền!Chưa kịp để ông ta nói gì, một đạo sấm sét từ trên trờigiáng xuống, hung hăng bổ vào người ông ta.Khói tan đi.Đến tro cốt cũng không còn.
Rồi tôi nhìn chằm chằm vào Lý Nhị Oa đang hoảng lo/ạn trong đám đông.Lúc này hắn ta đã mặt mày trắng bệch, sợ hãi đếntoàn thân r/un r/ẩy.Hắn ta biết tôi đang nhìn hắn ta.Hắn ta muốn chạy."
Mày nghĩ mày chạy thoát sao?"
Nghe tôi nói vậy, hắn ta vội vàng quay đầu lại."
A Nhiễm, A Nhiễm...
Tôi sai rồi.
Tôi cũng là bất đắc dĩthôi, tôi n/ợ tiền, n/ợ rất nhiều tiền, tôi không muốnnhư vậy, là ba tôi, là ba tôi ép tôi!"
"Nể tình nghĩa ngày xưa, cô tha cho tôi một conđường sống đi, được không.
Tôi xin cô đó.Tôi đảm bảo sau này sẽ không xuất hiện trước mặt cônữa!"
"Tôi sai rồi!"
Hắn ta quỳ trên đất không ngừng dập đầu, dập đếnmức thất khiếu đổ m/áu."
A Nhiễm...
Tôi hứa với cô, tôi sẽ không bao giờ đ/á/nhbạc nữa, chúng ta sống tốt với nhau,rời khỏi đây, được không."
Có lẽ hắn ta thật sự nhận ra lỗi lầm của mình rồi.Nhưng tôi lắc đầu.Từ khoảnh khắc hắn ta muốn lừa dối tôi, đã không thểtha thứ được rồi.Tôi lại xa xa dùng ngón tay chỉ vào hắn ta, nhìn ánhmắt tuyệt vọng của hắn ta, lòng tôi sảng khoái.Trong chốc lát, một đạo sấm sét, từ trên trời giángxuống, hắn ta cũng biến thành tro bụi giống như thôn trưởng.Sau đó tôi quét mắt nhìn những người dâng còn lại,tất cả mọi người đều im như thóc."
Cái thôn này đã dơ bẩn đến tận cùng rồi, tất cả mọingười đều là đồng phạm!"
Tiếp theo, giống như điểm danh vậy, tôi lần lượt chỉngười.Bên ngoài tiếng ồn ào bỗng im bặt."
- Hết " Sau đó tôi nhìn bãi tế hồ hỗn lo/ạn, lặng lẽ điđến bờ hồ.Không hiểu vì sao, mặt hồ yên tĩnh, nhưng tôi lạikhông hề cảm thấy yên tĩnh chút nào.Cởi giày ra, tôi ngồi trên bờ dùng đầu ngón chân khẽkhuấy động mặt nước.Giống như hồi còn bé.Tôi dường như thấy mẹ và chị tôi đang giặt quần áobên bờ hồ.Dường như thấy ba tôi kéo cá về nhà.Dường như thấy bà Thái đang hái rau xanh trên bờ.Dường như còn thấy, một cậu bé lanh lợi ngồi bêncạnh tôi.Tay cậu ta cầm một vòng hoa kết bằng hoa trà, nhấtđịnh đòi đội cho tôi.Thời gian một đi không trở lại, chuyện cũ chỉ còn làhồi ức.Một lúc sau, Trần đạo trưởng từ dưới nước đi lên, nhìnquanh khung cảnh trống trải, hài lòng gật đầu nói:"Nên gi3t đều đã gi3t rồi, đi thôi!"
-Hết-