Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hệ Liệt Như Ý Hàng Yêu

Hệ Liệt Như Ý Hàng Yêu
Chương 20



Vừa nghe nói thân phận nghiên cứu sinh của chúng tôi, thần sắc ông lão lập tức hiền hòa hơn rất nhiều.

Ông ta cười hì hì bỏ bao t.h.u.ố.c lá vào túi, rồi giơ tay chỉ ngọn núi sâu xa phía xa:

"Kia, cái kia đó."

Tưởng Thiếu Thiên: "Cảm ơn bác ạ."

Nói xong, hắn xoay người đi về phía tôi.

Nhưng ông lão lại nói thêm một câu: "Người trẻ tuổi, ông già tôi khuyên các cô cậu một câu, trời tối rồi đừng lên núi."

Tưởng Thiếu Thiên ngẩng đầu nhìn tôi.

Giọng của ông lão vẫn tiếp tục: "Trời tối rồi, trên núi đó có yêu quái đó!"

Nói xong, ông ta vác cuốc lảo đảo đi về phía thôn.

...

Tôi và Tưởng Thiếu Thiên đến chân núi trước khi trời tối hẳn.

Núi Tàng Khang cây cối um tùm, bốc lên khí núi mờ ảo thần bí.

Tưởng Thiếu Thiên có chút do dự: "Như Ý tỷ, chúng ta bây giờ lên luôn ạ?"

Tôi ngẩng đầu nhìn con đường núi hẹp, bước chân đi: "Nếu không thì sao?"

Chúng tôi đến đây để bắt yêu, đương nhiên là thừa lúc trời tối mà làm việc cho xong rồi.

Tưởng Thiếu Thiên đeo ba lô vội vàng đi theo.

Núi Tàng Khang hình như rất lâu rồi không có ai lên, con đường núi vốn còn rộng rãi mọc đầy cỏ dại, xung quanh thỉnh thoảng xuất hiện mấy căn nhà đất đã bị bỏ hoang.

Gió xuyên rừng thổi qua, vang lên một trận tiếng hú.

Tôi cầm đèn pin đi phía trước, Tưởng Thiếu Thiên gần như không rời nửa bước đi theo tôi.

Theo như Chu Tụng An nói, Tàng Khang miếu không khó tìm, thậm chí là có chút dễ thấy.

Nhưng kỳ lạ là, tôi và Tưởng Thiếu Thiên ở trong núi này đi loanh quanh gần ba tiếng, chậm rãi quay trở lại điểm ban đầu cũng không thấy nửa bóng dáng của Tàng Khang miếu.

Tôi thở hổn hển ngồi xuống mỏm đá bên đường.

Tưởng Thiếu Thiên: "Còn tiếp tục tìm không?"

Tôi lắc đầu: "Nếu tôi đoán không sai thì chúng ta bị lừa rồi."

"Đây hẳn là một ngọn núi bình thường."

Tôi xòe năm ngón tay, một pháp trận màu vàng biến mất trong lòng bàn tay tôi.

Tầm Linh trận không có chút phản ứng nào.

Giọng của Tưởng Thiếu Thiên cao vút lên: "Cái gì? Ý chị là ông lão kia lừa chúng ta?"

Tôi đứng lên, tùy ý phủi bụi trên người.

Không sao cả nói: "Điều này cũng gián tiếp chứng minh núi Tàng Khang này quả thật có vấn đề không phải sao?"

"Coi như rèn luyện sức khỏe vậy."

"Đi thôi, xuống núi vào thôn xem sao."

Nếu dễ dàng tìm được ngôi miếu kia như vậy thì tôi mới thấy không bình thường, tình hình trước mắt này ngược lại khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

Khi chúng tôi xuống núi thì đã là chín giờ tối, thôn Sa Cương một mảnh tĩnh lặng.

Hầu như không tốn nhiều sức, chúng tôi đã hỏi được vị trí nhà của ông lão gặp trước đó.

Ông lão tên là Trương Thủy Hoa, đã mấy đời sống ở thôn Sa Cương, là thôn trưởng tiền nhiệm của thôn này.

Người dì chỉ đường cho chúng tôi thần bí hề hề nói: "Con trai ông ấy năm ngoái mất tích rồi, bây giờ tinh thần ông ấy không tốt lắm."

"Trước đó chúng tôi còn thấy ông ấy coi một con heo là con trai đó, ngày nào cũng cho nó ăn cơm, ngủ cùng nó."

"Ngày nào ông ấy cũng lẩm bẩm cái gì yêu quái thần tiên, đầu óc chắc không tỉnh táo rồi!"

"..."

Tôi và Tưởng Thiếu Thiên nhìn nhau, không nói thêm gì nữa.

Nhà của Trương Thủy Hoa được xây ở phía đông thôn, chỉ có một gian nhà đất cô độc, xung quanh đều là cây cối tre trúc.

Tưởng Thiếu Thiên tiến lên gõ cửa, vài giây sau, bên trong truyền đến một trận tiếng sột soạt.

Kẽo kẹt —

Cánh cửa gỗ cũ kỹ chậm rãi bị người ta kéo ra một khe hở.

Một đôi mắt già nua đục ngầu lộ ra, không chớp mắt nhìn tôi và Tưởng Thiếu Thiên.

Sau khi nhận ra chúng tôi, ông ta chậm rãi nói: "Có chuyện gì không?"

Tưởng Thiếu Thiên tức giận bật cười: "Bác à, bác hài hước thật đấy."

"Lừa chúng tôi vào núi đi loanh quanh mấy tiếng đồng hồ, bây giờ lại hỏi chúng tôi có chuyện gì không?"

Sắc mặt Trương Thủy Hoa biến đổi, giọng trầm xuống: "Quả nhiên các cô cậu vì Tàng Khang miếu mà đến."

Ông ta lạnh lùng liếc nhìn chúng tôi một cái: "Tôi khuyên các người mau đi đi, đây không phải là nơi các người nên đến!"

Nói xong, ông ta giơ tay định đóng cửa lại.

Tôi mắt nhanh tay lẹ giữ chặt cánh cửa.

"Bác ơi, chúng tôi đi một đoạn đường xa như vậy, có thể xin một ly nước uống được không?"

Trương Thủy Hoa ngẩng đầu nhìn tôi, giằng co vài giây, sau đó ông ta mở cửa.

Nhà của Trương Thủy Hoa không lớn, ngoài gian giữa chỉ có một gian phòng bên cạnh đóng kín cửa.

Ông ta đưa nước cho chúng tôi: "Uống xong thì đi đi."

So với ban ngày, lúc này ông ta rõ ràng căng thẳng hơn nhiều, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía gian phòng đóng kín cửa kia.

Tưởng Thiếu Thiên bưng ly nước đi loanh quanh trong gian giữa, đi đến trước cửa phòng kia, đưa tay s* s**ng khắp nơi.

Trương Thủy Hoa lập tức đứng dậy: "Cậu làm gì vậy!"

Tưởng Thiếu Thiên ngẩn người: "Sao, cửa nhà ông làm bằng vàng à?"

Trương Thủy Hoa không nói gì, vẫn căng thẳng nhìn chằm chằm cậu ta.

Tưởng Thiếu Thiên giơ tay lên: "Được được được, tôi không sờ nữa."

Cậu ta làm bộ muốn đi, vừa bước một bước, thân thể loạng choạng cả người mất thăng bằng, "vô tình" đụng vào cánh cửa kia.

"A!"

Bên trong đột nhiên truyền ra một tiếng kêu kinh hãi.

Tưởng Thiếu Thiên lập tức vặn tay nắm cửa, xông vào trong.

Cậu ta hành động rất nhanh, nhanh đến mức Trương Thủy Hoa không kịp phản ứng.

Đợi đến khi ông ta hoàn hồn, tức giận đứng dậy chạy tới thì đã muộn rồi.

"Đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi!"

Tôi đứng ở cửa, im lặng nhìn con lợn đang co ro run rẩy ở góc giường.

Trương Thủy Hoa đẩy Tưởng Thiếu Thiên ra, kéo chăn trên giường trùm lên người con lợn kia, rồi hướng về phía chúng tôi trợn mắt như muốn nứt ra: "Cút!"

Tưởng Thiếu Thiên từng bước lùi lại, đứng bên cạnh tôi.

"Như Ý tỷ, trên đời này thật sự có heo biết nói chuyện à."

Tôi không để ý đến cậu ta, dựa vào khung cửa nhìn Trương Thủy Hoa:
 
Hệ Liệt Như Ý Hàng Yêu
Chương 21



"Đây là con trai bác sao?"

Toàn thân Trương Thủy Hoa run lên, quay lưng về phía chúng tôi, bảo vệ con lợn kia, không nói gì.

Tôi lại nói: "Con trai bác có phải đã từng đến miếu Tàng Khang, còn gặp được thần tiên không?"

"Nó biến thành như vậy, chắc chắn có liên quan đến vị thần tiên kia."

"Bác ơi, nếu bác còn không phối hợp với chúng tôi, con trai bác thật sự không cứu được nữa đâu."

Trương Thủy Hoa đột ngột quay đầu nhìn tôi: "Sao cô..."

"Rốt cuộc cô là ai?"

Trương Thủy Hoa hút thuốc rất lâu trong sân, cuối cùng hạ quyết tâm kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho chúng tôi.

Con trai của ông ta là Trương Hổ, thật sự đã từng đến miếu Tàng Khang.

Đó là chuyện một năm trước, Trương Hổ vì trộm cắp bị trường trung học trong trấn đuổi học về làng, nó ở nhà ăn không ngồi rồi một thời gian thì bắt đầu không yên.

Mỗi ngày ngủ dậy là đi loanh quanh khắp làng.

Từ đó về sau, thôn Sa Cương không phải hôm nay nhà này mất gà, thì ngày mai nhà kia thiếu tiền.

Mọi người đều biết rõ là ai làm, nhưng nể mặt Trương Thủy Hoa nên cũng nhắm mắt làm ngơ.

Sau này Trương Hổ càng lúc càng gan lớn, nó trộm tiền mua thuốc của một nhà để dành cho người già, lần này mọi người hoàn toàn bị kích động, một đám người đến nhà chặn nó.

Trương Hổ thấy tình hình không ổn, liền bỏ trốn ngay trong đêm.

Thật trùng hợp, nó trốn lên núi Tàng Khang, vô tình đi vào ngôi Tàng Khang miếu kia.

Trương Thủy Hoa thở dài: "Ba ngày sau, nó vui vẻ từ trên núi xuống, không chỉ trả lại tiền cho bà con trong làng, còn lén lút nhét cho tôi mấy vạn tệ."

"Nhiều tiền như vậy, cả đời tôi cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!"

"Tiểu Hổ nói nó gặp được thần tiên trên núi, thần tiên còn giúp nó thực hiện nguyện vọng..."

Tôi hỏi ông ta: "Trương Hổ bắt đầu trở nên không bình thường từ khi nào?"

Trương Thủy Hoa: "Từ khi xuống núi ba tháng sau, nó ăn càng ngày càng nhiều, cân nặng tăng vọt, ban đêm thường phát ra tiếng kêu của lợn..."

Nói đến đây, ông ta không nói được nữa, dùng tay che mặt, giọng nói nghẹn ngào.

Tôi và Tưởng Thiếu Thiên cũng không thúc giục ông ta.

Đợi đến khi ông ta dần dần bình tĩnh lại mới tiếp tục hỏi:

"Các bác sống ở đây qua nhiều đời như vậy, chắc chắn biết chuyện về miếu Tàng Khang kia, có thể kể cho chúng tôi nghe được không?"

Trương Thủy Hoa suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: "Ngôi miếu đó được xây dựng đã mấy trăm năm rồi, tôi vẫn còn nghe ông tôi kể lại..."

"Miếu Tàng Khang đó, thờ một con thú lành, tên là Đương Khang."

Trong "Sơn Hải Kinh" từng ghi lại: "Khâm Sơn, hữu thú yên. Kỳ trạng như trồn nhi hữu nha, kỳ danh viết Đương Khang, kỳ minh tự khiếu, kiến tắc thiên hạ đại nhượng."

Khi Đương Khang xuất hiện, có nghĩa là mùa màng sắp bội thu.

Vì vậy trước đây có không ít vùng nông thôn thích thờ tượng Đương Khang.

Trương Thủy Hoa nói: "Thôn Sa Cương mưa thuận gió hòa hai trăm năm trước gặp phải một trận đại đói, lúc đó c.h.ế.t rất nhiều người, mọi người đến miếu Tàng Khang cầu khấn hết lần này đến lần khác nhưng vẫn vô ích."

"Những người tuyệt vọng vào một đêm đã xông vào miếu Tàng Khang, đập phá tượng Đương Khang, lật đổ bàn thờ, họ trút hết giận dữ, oán hận lên người Đương Khang."

"Sau này, trong thôn bắt đầu xảy ra những chuyện kỳ lạ."

"Dân làng người này đến người khác gặp chuyện, nhẹ thì bị thương gãy chân, nặng thì mất mạng!"

"Mọi người đều nói là Đương Khang hiển linh bắt đầu báo thù..."

Trương Thủy Hoa dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn tôi: "Không lâu sau, có một người tự xưng là Phục Yêu Sư đi ngang qua đây, ông ta đến núi Tàng Khang đó, phong ấn miếu Tàng Khang, dân làng mới giữ lại được một mạng."

"Tôi vẫn luôn cho rằng đây là chuyện người già bịa ra để hù dọa, nhưng không ngờ..."

Trương Thủy Hoa dẫn tôi và Tưởng Thiếu Thiên đi vòng quanh trên con đường núi tối đen hết vòng này đến vòng khác.

Cuối cùng dừng lại ở một cửa hang nhỏ hẹp: "Đi qua hang động này, các người sẽ nhìn thấy núi Tàng Khang."

Ông ta nói trước đó ông ta lừa chúng tôi, cũng là không muốn chúng tôi gặp phải kết cục giống như con trai ông ta.

Lời này tôi tin, Trương Thủy Hoa này nhìn có vẻ không phải là người xấu bụng.

Đoạn đường tiếp theo, Trương Thủy Hoa không đi cùng nữa.

Tôi và Tưởng Thiếu Thiên khom lưng đi vào hang động.

Cậu ta hỏi tôi: "Như Ý tỷ, người Phục Yêu Sư mà ông ta vừa nói, chị có quen không?"

Tôi: "Có lẽ đoán được là ai."

"Nghe nói La gia ở Thanh Thành vị lão gia tử kia hai trăm năm trước thật sự đã phong ấn một con thuỵ thú bị yêu hóa."

Tưởng Thiếu Thiên hồi tưởng lại một chút, bừng tỉnh: "Vị tiền bối sống gần hai trăm năm kia!"

"Nhưng em nhớ không phải ông ấy đã c.h.ế.t già mấy năm trước rồi sao?"

Tôi quay đầu nhìn cậu ta, không nhịn được trợn mắt:

"Nếu không thì cậu cho rằng phong ấn của Đương Khang bị phá vỡ như thế nào?"

Lão gia tử trước khi lâm chung chắc chắn đã dặn dò con cháu phải đến đây gia cố phong ấn, nhưng con cháu ngày nay đời sau kém hơn đời trước, hoặc là đến một chuyến qua loa cho xong chuyện, hoặc là căn bản không đến.

Tưởng Thiếu Thiên nhíu mày: "Em về phải nói rõ tình hình với ông nội..."

Đi qua hang động, chúng tôi liếc mắt một cái đã nhìn thấy miếu Tàng Khang nằm ở lưng chừng núi.

Tưởng Thiếu Thiên đi theo tôi đến trước cửa miếu.

Xung quanh cỏ dại mọc um tùm, tường đổ ngói nát, một cảnh tượng tiêu điều hoang phế, bên trong mạng nhện giăng kín, điện vũ sụp đổ, lư hương nghiêng ngả.

Tượng Đương Khang kia lại được đặt trên bàn thờ sạch sẽ không một hạt bụi, không hợp với vẻ hoang tàn xung quanh.

"Cậu ở đây đợi tôi, tôi vào gặp nó."

Tôi ném túi cho Tưởng Thiếu Thiên, nhấc chân bước vào miếu.

Đợi tôi đi vào, cánh cửa miếu đổ nát ở sau lưng tôi đột ngột đóng sầm lại.
 
Hệ Liệt Như Ý Hàng Yêu
Chương 22



Tưởng Thiếu Thiên giật mình, lập tức đ.ấ.m cửa: "Như Ý tỷ! Như Ý tỷ chị không sao chứ?"

Tôi hoàn hồn, trầm giọng nói: "Không sao!"

Lời vừa dứt trong đầu tôi đột nhiên vang lên một tiếng ong ong, cả người không khống chế được ngã ngồi xuống đất.

Ngôi miếu Tàng Khang này, quả nhiên cổ quái!

Tôi vừa niệm thầm thanh tâm chú, vừa chống vào bàn muốn đứng lên.

Tôi ngẩng đầu nhìn tượng Đương Khang kia một cái, cả người lại ngã ngồi xuống, ý thức bắt đầu dần trở nên mơ hồ.

Tôi ngã xuống đất, nửa nhắm mắt nhìn những dải lụa đỏ phai màu lay động trong miếu, rất nhanh mất đi ý thức...

"Vân Như Ý, Vân Như Ý..."

Ai, ai đang gọi tôi?

Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, lại phát hiện mình đang ở trong một khoảng không trắng xóa.

Phía trước lơ lửng một đài sen, trên đó ngồi một vị nam Bồ Tát từ bi thiện mục.

Tôi cảnh giác nhìn người ở trên, không một tiếng động kéo dãn khoảng cách.

"Vân Như Ý, con đến đây, chính là mệnh đã định có cơ duyên với ta, con có tâm nguyện gì không? Ta có thể giúp con thực hiện."

Tôi nhìn hắn, không nhịn được cười lạnh, giả bộ cũng giống lắm:

"Thứ ta muốn, ngươi không cho được."

Hắn ngược lại cũng không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn tôi:

"Thứ con muốn, là thiên hạ thái bình, yêu tà tận diệt?"

"Hay là, để phu quân của con, Long Vương Minh Uyên trở về bên cạnh con?"

Trong lòng tôi chấn động mạnh, không thể tin được ngẩng đầu nhìn lên:

"Sao ..."

Hắn vội vàng im bặt, nhưng dường như vẫn có thể nhìn thấu tôi.

"Vân Như Ý, ta hiểu con, hơn ba trăm năm trước Long Vương Minh Uyên đã chọn con, hắn dạy con thuật pháp, dẫn con vào con đường phục yêu, hắn là phu quân của con, cũng là sư phụ của con."

"Sau này, khi hắn trừ yêu cho thiên hạ, vô tình dẫn ma khí nhập thể, Thập Đại Linh Môn đã phong ấn hắn dưới Đông Sơn, mới giữ được thái bình nhất thời. Vân Như Ý, con không muốn cứu hắn sao? Hai người các con ly biệt mấy trăm năm, trong lòng con không có oán hận sao?"

Hắn cúi mắt nhìn tôi, trong mắt tràn đầy vẻ bi thiên mẫn nhân.

Tôi im lặng nhìn thẳng vào hắn, vài giây sau, tôi không nhịn được cười:

"Ngươi là cái thá gì?"

"Chuyện của ta và Minh Uyên còn chưa đến lượt ngươi lên tiếng."

"Nói nhiều như vậy mà ngươi còn không dám hiện chân thân, ta phải xem ngươi có bộ dạng quỷ quái gì!"

Nói xong, tôi lùi lại một bước lớn, hai tay chắp lại, lòng bàn tay bỗng lóe lên ánh vàng.

Một chiếc gương được tôi lấy ra từ hư không, toàn thân tỏa ra ánh vàng rực rỡ.

"Phục Yêu Kính!?"

Giọng nói của Đương Khang không còn vẻ làm bộ làm tịch, điềm tĩnh như trước nữa.

Khi tôi ném Phục Yêu Kính về phía hắn, hắn lộn người ra sau, ngã từ trên tòa sen kia xuống.

Nhưng ánh sáng từ Phục Yêu Kính vẫn chiếu vào người hắn.

Đương Khang rú lên một tiếng kinh hãi, thân hình nhanh chóng biến đổi.

Khi chạm đất, hắn đã biến thành một con quái vật hình dáng như lợn, thân dài sáu thước, cao bốn thước, toàn thân màu xanh lục, hai tai lớn, miệng thò ra bốn chiếc răng dài, như ngà voi lộ ra bên ngoài.

Đương Khang ngửa mặt lên trời gầm thét một tiếng, rồi quay đầu bỏ chạy.

Khi thân thể hắn va vào ranh giới hư vô kia, cảnh tượng xung quanh bắt đầu tan rã.

Một ánh sáng trắng lóe lên, tôi theo bản năng nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại trở về miếu Đương Khang đổ nát kia.

"Như Ý tỷ!"

Tưởng Thiếu Thiên xông tới, chỉ vào cánh cửa bị đ.â.m nát bét, nói năng lộn xộn: "Vừa... vừa có một con lợn rừng chạy ra ngoài!"

Tôi ba chân bốn cẳng đuổi theo: "Lợn rừng gì chứ! Đó là Đương Khang!"

"Cái gì?" Tưởng Thiếu Thiên không nói hai lời, chạy theo tôi.

"Nhưng rõ ràng lúc nãy em thấy là một con lợn rừng mà!"

"Đương Khang trước đây không phải là thần thú sao? Cho dù yêu hóa, cũng không đến nỗi..."

Tôi giải thích: "Nó bị phong ấn gần hai trăm năm, linh lực trên người đã tiêu hao hết từ lâu rồi, bây giờ chỉ là nỏ mạnh hết đà thôi."

Tưởng Thiếu Thiên không hiểu: "Nếu đã không còn linh lực gì, tại sao nó còn tốn công giúp người khác thực hiện ước nguyện, rồi biến người ta thành lợn chứ?"

Thật lòng mà nói, đây cũng là điều tôi không hiểu.

Tôi không tin Đương Khang làm chuyện tốn công vô ích này chỉ vì niềm vui.

Tôi và Tưởng Thiếu Thiên đuổi theo sát phía sau, Đương Khang nhanh chóng bị dồn đến một vách núi.

Nó đứng bên bờ vực, quay đầu nhìn chúng tôi, trong mắt lóe lên ánh xanh lục.

Tôi không nói nhiều lời vô nghĩa với nó, khẽ đạp đất, bay vút lên, từ thắt lưng lấy ra một nắm giấy vàng, ném về phía nó như không tiếc của.

Giấy bùa dán lên người nó thì nổ tung như pháo nổ.

Đương Khang né tránh sang trái phải bên bờ vực, nhưng vẫn bị thương không nhẹ.

Nó hoàn toàn bị kích động, gầm thét về phía tôi.

Tưởng Thiếu Thiên đứng ở bên ngoài, chặn đường lui của nó.

Tôi lại xông lên, đánh nhau với nó mấy hiệp.

Mỗi hiệp kết thúc, trên người Đương Khang lại có thêm một chút thương tích.

Nó lảo đảo xông về phía tôi, mang theo vẻ hung ác và kiên quyết: "Ngươi thì hiểu cái gì! Dựa vào cái gì mà ngươi ngăn cản ta!"

"Ta muốn ngươi chết, ta muốn ngươi c.h.ế.t cùng ta!"

Trong lòng tôi giật mình, không ổn! Nó muốn cùng tôi đồng quy vu tận!

Tưởng Thiếu Thiên lo lắng hét lên: "Như Ý tỷ! Tránh ra mau!"

Lời còn chưa dứt, thân thể Đương Khang đã đ.â.m thẳng vào người tôi.

Tốc độ của nó quá nhanh, tôi căn bản không kịp phản ứng.

Nó đẩy tôi lùi lại liên tục, cho đến tận bờ vực.

Sức lực của Đương Khang không hề giảm bớt, cho đến khi cùng tôi lao ra khỏi vách núi, rồi liên tục rơi xuống.

"Vân Như Ý! Có ngươi chôn cùng, ta c.h.ế.t cũng không lỗ!"

"Như Ý tỷ!"

Giọng nói của Tưởng Thiếu Thiên càng lúc càng xa, cuồng phong gào thét bên tai, thân thể tôi nhanh chóng rơi xuống.

Ngay khi sắp va vào vách đá, tôi không nhịn được nhắm mắt lại.
 
Hệ Liệt Như Ý Hàng Yêu
Chương 23



Lần này chủ quan rồi, không c.h.ế.t cũng phải lòi da tróc vảy!

"Hống——"

Một tiếng long ngâm vang lên bên tai tôi.

Tôi gần như lập tức mở mắt ra.

Một bàn tay ấm áp ôm lấy eo tôi, cưỡng ép ngăn cản xu hướng rơi xuống của tôi, rồi hơi dùng sức đưa tôi vào một bệ đá nhỏ hẹp trên vách đá.

Tôi nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng như sóng trào biển động, lâu lâu không nói nên lời.

Đôi mắt hoa đào dài hẹp của hắn tràn đầy ý cười: "Lâu rồi không gặp, học tỷ."

Tôi lặng lẽ nhìn hắn, xuyên qua đôi mắt vàng kim của hắn, tôi dường như nhìn thấy một người khác.

"Cậu là Lâm Nguyện, hay là Minh Uyên?"

Hắn thờ ơ giơ tay lên gõ vào đầu tôi một cái: "Sao? Vẫn chưa nhận ra anh sao?"

Chỉ một động tác này, tôi đã lập tức đỏ hoe mắt.

Minh Uyên thở dài một hơi, đưa tay kéo tôi vào lòng: "Khóc cái gì?"

Tôi kìm nén nước mắt, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào: "Sao anh ra được?"

"Phong ấn mà Thập Đại Linh Môn giáng xuống cho anh gần đây có chút lỏng lẻo, anh nghi ngờ có liên quan đến cái c.h.ế.t của lão già La gia ở Thanh Thành."

"Nhưng bản thể của anh vẫn chưa thể động đậy, chỉ có thể lén thả một tia yêu phách này ra để thăm em thôi."

Tôi ngẩng đầu nhìn mặt hắn: "Lâm Nguyện này thì sao?"

Minh Uyên nhún vai: "Anh đi dạo một vòng quanh trường của em, cũng chỉ có thằng nhóc này là trông dễ nhìn hơn một chút."

Tôi: "..."

Minh Uyên nói xong, lại giơ tay lên gõ vào đầu tôi một cái: "Vân Như Ý, hàng phục Đương Khang mà em xem em tự làm mình thành ra bộ dạng thảm hại gì kìa."

Tôi lại im lặng.

Lần này đúng là tôi sơ suất rồi, một lần sơ suất hiếm hoi trong hơn một trăm năm qua lại bị chồng iu bắt gặp.

Điều này khiến tôi cảm thấy có chút mất mặt, rất mất mặt!

Trong lúc nói chuyện, tiếng khóc than của Tưởng Thiếu Thiên bị gió thổi từ trên cao xuống.

"Như Ý tỷ! Chị c.h.ế.t thảm quá!"

"Như Ý tỷ chị yên tâm, em nhất định sẽ học hành chăm chỉ thuật pháp, trở thành một phục yêu sư lợi hại như chị!"

"Như Ý tỷ chị yên nghỉ đi, em sẽ đốt cho chị rất nhiều tiền, gì mà Hermes, Chanel, em đốt hết cho chị!"

Tôi: "..."

Minh Uyên nhịn không được cười: "Đây là đồ đệ nhỏ em thu nhận à? Cũng khá đáng yêu."

Càng mất mặt hơn!

Khi Minh Uyên đưa tôi bay lên trên, Tưởng Thiếu Thiên bị dọa cho ngây người.

Cậu ta chỉ vào chúng tôi nửa ngày không nói được gì.

Tôi lướt qua cậu ta đi xuống núi. Người này, nhìn đã thấy bực mình.

Đi chưa được mấy bước, tôi nghe thấy tiếng chồng iu nói chuyện với cậu ta.

"Chào Tiểu Tưởng, tôi là... anh rể của cậu."

Sau khi Đương Khang bị bắt, con trai của Trương Thủy Hoa đã trở lại nguyên hình.

Cậu ta dập đầu với tôi: "Đa tạ đại sư! Đa tạ đại sư!"

Tôi đỡ cậu ta dậy, không nói gì thêm.

Khi lên xe rời đi, Minh Uyên chỉ vào hướng nhà họ Trương: "Thằng nhóc Trương Hổ kia cũng không thành thật đâu, trong mệnh nó đã định có một kiếp tù tội."

Tôi thở dài: "Vậy cũng không liên quan đến em, pháp luật sẽ dạy nó làm người."

Minh Uyên nói Lâm Nguyện này thể chất có chút đặc biệt, từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, thường xuyên chiêu chọc phải mấy thứ bẩn thỉu, tam hồn bất ổn, là mệnh yểu.

"Yêu phách Long Vương của anh ở trong cơ anh này ngược lại là cứu mạng cậu ta, anh và cậu ta đã đạt thành thỏa thuận rồi, cơ thể này ban ngày thuộc về cậu ta, ban đêm thuộc về ta."

Minh Uyên vừa nói vừa tựa đầu lên vai tôi.

Lúc này, chân trời đã hửng sáng.

Trời sắp sáng rồi.

"Đuổi theo các em cả một đêm, mệt c.h.ế.t đi được, anh muốn ngủ một giấc."

"Như Ý, tối nay gặp lại."

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại.

Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ say của hắn, cuối cùng không nhịn được cong cong khóe miệng.

"Chậc chậc chậc."

Tưởng Thiếu Thiên vừa lái xe vừa lén nhìn ra phía sau: "Mùi chua ngọt của tình yêu."

Tôi cười với cậu ta: "Nếu cậu muốn sống, thì biết phải nói như thế nào rồi đấy."

Tưởng Thiếu Thiên: "..."

"Biết rồi, tôi sẽ không nói với ông nội đâu."

Sau khi trở về Phượng Thành, tôi gặp Hồ Tiểu Mạn trong trường.

Lúc đó, cô ấy đang cãi nhau với người khác.

"Tôi nói lại lần nữa!" Cô ấy chỉ vào cậu con trai béo lùn trước mặt, "anh còn theo dõi tôi nữa thì tôi báo cảnh sát đấy!"

"Tôi thích kiểu Kim Thành Vũ cơ, anh hiểu không?"

"Còn nữa! Vân Như Ý cũng không thích kiểu của anh đâu! Anh đừng đi quấy rầy cậu ấy nữa!"

"Nếu không bà đây thấy anh một lần đánh anh một lần!"

Cô ấy khí thế rất mạnh, bên cạnh còn có hai vệ sĩ cao mét tám, trực tiếp dọa cho cậu con trai kia chạy mất.

Cô ấy trông có vẻ tức giận không nhẹ, uống một ngụm nước lớn, khi quay người lại thì vừa hay nhìn thấy tôi đang đứng ở đằng xa.

"Như Ý!" Cô ấy mắt rạng ngời, kích động chạy về phía tôi, "Cuối cùng tớ cũng gặp được cậu rồi!"

Cô ấy ôm chặt lấy tôi: "Hức hức, người nhà tớ nói với tớ rồi, nếu không có cậu chắc tớ vẫn còn đang hẹn hò với con heo mỡ c.h.ế.t tiệt kia!"

"Cứ nghĩ đến việc tớ với hắn... ọe... với hắn... ọe..."

Hồ Tiểu Mạn trực tiếp buồn nôn.

Tôi bật cười vỗ lưng cô ấy: "Không sao là tốt rồi, may mà cậu dù trúng yêu thuật cũng vẫn còn chừng mực, không xảy ra chuyện gì lớn."

Hồ Tiểu Mạn vừa khóc vừa chửi: "Đây đúng là bóng ma tâm lý cả đời của tớ!"

Tôi hỏi cô ấy: "Vậy Chu Tụng An sau này còn tìm cậu không?"

Hồ Tiểu Mạn cười lạnh: "Hắn dám!"

Cô ấy chỉ vào mấy tên vệ sĩ lực lưỡng: "Tớ tốn tiền thuê vệ sĩ không phải để trưng đâu."

Cuộc sống của Hồ Tiểu Mạn dần dần trở lại quỹ đạo.

Cô ấy lại trở thành cô gái bạch phú mỹ kiêu ngạo ngày nào.

Không lâu sau đó, tôi cùng Minh Uyên và Tưởng Thiếu Thiên đến La gia ở Thanh Thành một chuyến.

Về việc Đương Khang năm đó đột nhiên yêu hóa, trong lòng chúng tôi vẫn luôn có nghi vấn.

Ở La gia, chúng tôi tìm được bút ký của vị phục yêu sư năm đó để lại.

Trên đó có ghi chép chi tiết hơn về Đương Khang.

Sau khi xem xong bút ký đó, chúng tôi mới bàng hoàng nhận ra, thì ra câu chuyện mà Trương Thủy Hoa kể không phải là tất cả...

Hai trăm năm trước, thôn Sa Cương quả thật đã trải qua một nạn đói lớn.

Khi đó, Đương Khang thấy dân chúng lầm than, không phải là không làm gì cả.

Nó hóa thành một đứa trẻ, mỗi đêm xuống núi phát lương thực cho từng nhà.

Nạn đói là do thiên đạo gây ra, nó không thể thay đổi quá nhiều.

Nhưng nó cũng không muốn thấy quá nhiều người bị c.h.ế.t đói.

Dân chúng nhận được lương thực do Đương Khang đưa, tự nhiên vô cùng cảm kích.

Nhưng lâu dần, có người bắt đầu không thỏa mãn.

Cùng là lương thực được cho, tại sao nhà người ta có trứng gà, nhà mình chỉ có mấy cây cải trắng?

Tại sao có người có gạo trắng, còn mình chỉ có hai củ khoai lang?

Nhưng Đương Khang căn bản không nghĩ nhiều như vậy.

Nó không ngờ việc phân chia không đều lại khiến dân chúng sinh lòng oán hận.

Còn có người bắt đầu đoán già đoán non, rốt cuộc người phát lương thực là ai?

Người đó đã có thể cho mọi người nhiều lương thực như vậy, chắc chắn số lượng lương thực mà người đó sở hữu còn nhiều hơn.

Tham lam chính là con mọt đục khoét tâm hồn, nó từng chút một xâm chiếm bản tính lương thiện của con người.

Dần dần, mọi người nảy sinh lòng hiếu kỳ mãnh liệt đối với vị đại thiện nhân phát lương thực này.

Cuối cùng, vào một đêm nọ, khi Đương Khang đặt bao lương thực cuối cùng trước cửa một nhà, cánh cửa đột nhiên mở ra, bên trong tràn ra mấy người dân làng tay cầm đuốc.

Họ bao vây Đương Khang, ép hỏi vị trí lương thực.

Nhưng Đương Khang làm gì có lương thực, lương thực của nó đều là dùng linh lực của mình biến ra.

Chống lại thiên đạo, nó đã phải chịu sự phản phệ mạnh mẽ.

Vượt qua vòng vây của dân làng, Đương Khang cuối cùng cũng hiện nguyên hình trong một hang động.

Nó mơ màng ngủ thiếp đi, sáng sớm hôm sau lại phát hiện cửa hang đã bị dân làng lấp kín.

Dân làng đốt lửa ở cửa hang, dùng lửa ép nó ra ngoài, nghênh đón nó chính là thiên la địa võng...

Tưởng Thiếu Thiên đọc những lời trên bút ký, vẻ mặt kinh ngạc: "Dân làng bắt được, ăn thịt..."

"Cái gì? Bọn họ ăn thịt Đương Khang!?"

Yêu phách của Đương Khang sau khi trốn thoát đã tái tạo yêu thân, sau đó mới xuống núi báo thù dân làng một cách điên cuồng.

Sau đó, Đương Khang đã yêu hóa bị phục yêu sư của La gia ở Thanh Thành phong ấn.

Sau đó nữa thì chúng ta đều biết rồi.

Cho nên bây giờ tôi đại khái cũng có thể hiểu được hành vi của nó.

Đương Khang trừng phạt không chỉ người thôn Sa Cương, nó trừng phạt những kẻ tham lam vô độ.

Cuộc đời con người có rất nhiều thứ đáng trân trọng, nhưng họ lại thích khổ sở cầu xin ân sủng trên con đường d*c v*ng sai lầm.

Trên đường về thành, tôi lấy ra kính phục yêu trong túi.

Tưởng Thiếu Thiên giật mình: "Như Ý tỷ, chị làm gì vậy?"

Tôi lườm cậu ta một cái, lại lấy ra hộp phấn: "Trang điểm lại thôi, làm gì mà hốt hoảng."

Tưởng Thiếu Thiên: "..."

Tôi: "Tối nay tôi phải đi xem phim với anh rể cậu, cậu tự về Tưởng gia báo cáo đi."

Lúc này trời còn chưa tối, Lâm Nguyện có chút rụt rè ngồi bên cạnh tôi.

Sau khi trang điểm xong, tôi quay đầu nhìn hắn: "Đẹp không?"

Lâm Nguyện ngẩn người: "Hả?"

"Chậc, không hỏi cậu." Tôi bẻ đầu Lâm Nguyện lại, mắt không chớp nhìn thẳng vào mắt hắn, "Đẹp không?"

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Nguyện, một tia kim quang chợt lóe lên.

Tôi hài lòng thu tay về.

"Anh ấy nói đẹp."
 
Hệ Liệt Như Ý Hàng Yêu
Chương 24: Hoàng Tiên



Cô bạn cùng phòng của tôi là một cô dâu chuyên nghiệp.

Cô ấy nói mấy ngày nay cô ấy nhận được một đơn hàng lớn, đối phương ra tay rất hào phóng.

Tôi nhìn khoản tiền thù lao được gói trong giấy đỏ, khuyên cô ấy từ bỏ mối làm ăn này.

Nhưng vào ngày diễn ra sự kiện, cô bạn cùng phòng vẫn lén lút đi.

Từ đó, cô ấy không bao giờ trở về nữa.

Cô ấy không biết, những người tổ chức sự kiện này, tất cả đều không phải là người.

***

Bạn cùng phòng của tôi, Trần Linh, mất tích rồi.

Chuyện này phải kể từ một tháng trước.

Nhà Trần Linh ở nông thôn, tiền sinh hoạt mỗi tháng không nhiều, nhưng một tháng trước bỗng dưng lại rủng rỉnh hơn hẳn.

Cô ấy còn mời tôi đi ăn, nói là gần đây tìm được một công việc làm thêm khá tốt, thu nhập cũng được.

Công việc làm thêm mà cô ấy nói là dự án du lịch thị trấn cổ mới mở ở ngoại ô.

Ở đó mỗi ngày đều có biểu diễn thi võ kén rể, cần người đóng vai cô dâu.

Cô ấy nhận một buổi biểu diễn thì phải đóng vai cô dâu cả buổi chiều, một buổi như vậy kiếm được ba bốn trăm tệ, một tháng chỉ cần nhận hai ba buổi, cũng kiếm được cả ngàn tệ.

Ba ngày trước, cô ấy có vẻ phấn khích tìm đến tôi.

"Như Ý, tớ nhận được một đơn hàng lớn rồi." Cô ấy lấy ra từ trong túi một xấp tiền được gói trong giấy đỏ, "Tớ chỉ cần đóng vai cô dâu một ngày thôi là kiếm được ba ngàn tệ!"

Ba ngàn tệ, đối với một sinh viên đại học, không phải là một con số nhỏ.

Tôi nhìn phong bao lì xì đó, không khỏi nhíu mày.

Trực giác mách bảo tôi, phong bao lì xì này có gì đó không ổn.

***

Tôi tên là Vân Như Ý, là vợ Long Vương, càng là một phục yêu sư.

Biết Trần Linh muốn nhận buổi biểu diễn đó, tôi đã từng khuyên cô ấy:

"Trần Linh, tớ mới gieo cho cậu một quẻ, là quẻ hung, ngày đó không nên đi."

Trần Linh biết tôi hiểu chút ít về những chuyện này, vì vậy cũng bắt đầu do dự.

Cô ấy không phải là một cô gái tham tiền đến thế, sau vài lần suy nghĩ thì quyết định trả lại phong bao lì xì, không định nhận công việc này nữa.

Nghe cô ấy nói vậy, tôi cũng yên tâm.

Nhưng sáng sớm hôm nay tỉnh dậy, tôi đã không thấy Trần Linh đâu nữa.

Cô ấy gửi cho tôi một tin nhắn:

[Như Ý, mẹ tớ hôm qua đi xe bị ngã gãy chân rồi, nhà đang cần tiền, tớ nhận buổi biểu diễn đó rồi, cậu yên tâm, tớ sẽ cẩn thận mọi việc.]

Tôi vội vàng gọi điện cho cô ấy, nhưng gọi liên tục mấy cuộc cũng không ai nghe máy.

Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi gọi điện cho Tưởng Thiếu Thiên, nói rõ tình hình với cậu ấy.

Cậu ấy là hậu bối của một trong Thập Đại Linh Môn – Phượng Thành Tưởng gia, có cậu ấy ở đó, tôi làm việc sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Cậu ấy rất nhanh đã đến gặp tôi, chúng tôi lái xe đi thẳng đến địa điểm du lịch ở ngoại ô kia: Long Môn cổ trấn.

Đúng vào cuối tuần, cổ trấn có khá nhiều người.

Rất nhiều bậc cha mẹ đưa con nhỏ đến đây chơi.

Cũng có những cô gái mặc Hán phục đến đây chụp ảnh check-in.

Tôi và Tưởng Thiếu Thiên không kịp thưởng thức phong cảnh ở đây, đi thẳng đến hiện trường biểu diễn thi võ kén rể.

Trước một sân khấu rất lớn, hoạt động thi võ kén rể đã gần đến hồi kết.

Cô dâu chuyên nghiệp mặc trang phục cô dâu, trùm khăn voan đang bái đường với chú rể chuyên nghiệp đối diện.

Tưởng Thiếu Thiên hỏi tôi: "Như Ý tỷ, đó có phải là Trần Linh không?"

Tôi lắc đầu: "Không phải."

Chuyện kỳ lạ là, tôi không cảm nhận được khí tức của Trần Linh ở bất cứ đâu trong cả cổ trấn này.

Cô ấy giống như đã biến mất không một dấu vết trên thế giới này vậy.

Không đợi lâu thì hoạt động trên sân khấu cũng kết thúc.

Tôi chặn cô dâu chuyên nghiệp kia lại khi cô ấy xuống thay quần áo.

"Chị ơi, em là sinh viên của trường đại học gần đây, em muốn làm thêm kiếm chút tiền tiêu vặt, không biết chị có thể giới thiệu giúp em một chút được không ạ?"

Tôi nở nụ cười, lộ ra hai lúm đồng tiền.

Cô gái đó rất tốt bụng, rất nhanh đã kéo tôi vào một nhóm Wechat.

"Nếu có việc thì ban tổ chức sẽ đăng trong đó, em nhanh tay thì sẽ xí được."

Trần Linh cũng ở trong nhóm đó.

Nhóm này có một quy tắc rất kỳ lạ, đó là sau khi vào nhóm thì phải sửa đổi biệt danh trong nhóm, thêm họ tên và ngày tháng năm sinh, còn phải chính xác đến từng giờ từng phút.

Theo như cô gái kia giải thích, ban tổ chức có người chuyên đi tính toán xem bát tự của cô dâu và chú rể chuyên nghiệp có hợp nhau hay không, để lấy may.

Tôi tìm thấy Trần Linh trong danh sách thành viên nhóm.

Tưởng Thiếu Thiên thò đầu nhìn vào điện thoại của tôi: "Ồ, ngày tháng năm sinh của Trần Linh, đúng là sinh vào giờ thuần âm mà."

"Bát tự của cô ấy dễ chiêu dụ những thứ dơ bẩn nhất."

Chuyện này tôi biết, ngay từ lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi đã nhìn ra mệnh cách thuần âm này của cô ấy rồi.

Nghe nói khi còn nhỏ cô ấy thường xuyên bị bệnh, sau này có một đạo sĩ mù tặng cho cô ấy một chiếc vòng tay, cô ấy mới bình an vô sự lớn lên, không ngờ đến giờ lại xảy ra chuyện.

Tôi sửa biệt danh trong nhóm, tùy tiện bịa ra một ngày sinh thuần âm rồi nhập vào.

Bỏ điện thoại vào túi, tôi quay người bước ra ngoài cổ trấn.

Tưởng Thiếu Thiên đuổi theo: "Như Ý tỷ, chúng ta bây giờ đi đâu?"

Tôi lướt danh sách thành viên nhóm xuống, chỉ vào một ảnh đại diện: "Tìm cô ấy."

"Tưởng đại thiếu gia, phiền cậu động dụng chút năng lực đồng tiền của cậu điều tra người này đi."

Người đó giống như Trần Linh, là hai người phụ nữ sinh giờ âm duy nhất trong nhóm.

Nếu Trần Linh bị người ta nhắm đến vì ngày sinh đặc biệt của cô ấy, thì cô gái này không có lý do gì có thể may mắn thoát khỏi.

Nửa tiếng sau, Tưởng Thiếu Thiên quay lại.
 
Hệ Liệt Như Ý Hàng Yêu
Chương 25



"Tìm thấy rồi."

"Trịnh An Kỳ, 24 tuổi, nhân viên văn phòng bình thường." Vẻ mặt cậu ấy có chút nghiêm túc, "Hiện đang ở bệnh viện."

Tôi quay đầu nhìn cậu ấy: "Chuyện gì vậy?"

Tưởng Thiếu Thiên: "Nghe nói là bị xe đ.â.m khi qua đường, nhưng tôi đã xem đoạn phim giám sát, có chút không ổn."

Nói rồi, cậu ấy gửi cho tôi đoạn phim giám sát đã điều tra được.

Trong đoạn phim giám sát, một cô gái trẻ mặc trang phục công sở đang qua đường, nhưng đi được nửa đường thì cả người bỗng dưng bất động.

Cô ấy đứng ngây người ra giữa đường như vậy mấy giây, chiếc xe hơi chạy tới từ phía đối diện không kịp tránh, đ.â.m vào.

Tưởng Thiếu Thiên bổ sung: "Ngày xảy ra chuyện là thứ hai, cô ấy vừa tham gia hoạt động đấu võ kén rể ở cổ trấn vào cuối tuần."

Tôi hỏi cậu ấy: "Cô ấy đang ở bệnh viện nào?"

Khi đến bệnh viện nơi Trịnh An Kỳ đang nằm viện thì đã đến giữa trưa.

Bên ngoài phòng bệnh, bố mẹ cô ấy đang ăn cơm.

Chúng tôi nói dối là đồng nghiệp của cô ấy, đặc biệt đến thăm cô ấy, bố mẹ cô ấy lập tức ứa nước mắt.

Tưởng Thiếu Thiên ở bên ngoài an ủi họ, còn tôi thì một mình đi vào phòng bệnh.

Trịnh An Kỳ nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, không có chút dấu hiệu nào là sắp tỉnh lại.

Các y tá xung quanh đi lại tấp nập.

Tôi không một tiếng động đi đến bên giường bệnh, đưa tay nặn một cái Tầm Linh Quyết rồi ném vào cơ thể cô ấy...

Khi ra khỏi bệnh viện, Tưởng Thiếu Thiên hỏi tôi: "Thế nào rồi?"

"Giác hồn và sinh hồn đều mất rồi, chỉ còn lại tinh hồn duy trì sự sống."

Người có tam hồn thất phách, tam hồn lần lượt là tinh hồn, giác hồn, sinh hồn.

Nếu một người mất tinh hồn thì người đó không thể sống được; nhưng giác hồn và sinh hồn thì không, nếu mất giác hồn thì ngũ quan sẽ mất hết; nếu mất sinh hồn thì tinh thần sẽ dần dần suy nhược, cuối cùng hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Trước mắt có thể xác định, nhất định có yêu tà gây rối.

"Vậy bây giờ phải làm sao?"

Tưởng Thiếu Thiên hỏi tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn mặt trời đang treo cao, xoa bụng: "Đi ăn cơm trước đã, đói c.h.ế.t tôi rồi."

Tưởng Thiếu Thiên: "..."

Tùy tiện tìm một quán ăn nhỏ ven đường, tôi ăn liền ba bát cơm rồi mới hài lòng buông bát xuống.

Vù vù vù –

Điện thoại rung lên.

Tôi tùy ý liếc nhìn.

[Giang tiên sinh, người phụ trách thi võ kén rể, yêu cầu kết bạn với bạn.]

Tưởng Thiếu Thiên tò mò: "Như Ý tỷ, chị cười gì vậy?"

Tôi đưa điện thoại đến trước mặt cậu ấy lắc lắc.

"Tôi đang cười, cá đã cắn câu rồi."

Giống như đãi ngộ của Trần Linh, Giang tiên sinh này hứa hẹn với tôi phí biểu diễn là ba ngàn tệ.

Thời gian biểu diễn được ấn định vào bảy giờ tối ngày mai.

Giọng điệu của anh ta nhẹ nhàng, lời lẽ thuần thục, vừa nghe đã biết là người lão luyện.

Tôi có chút khó xử: "Nhưng tối mai tôi còn có tiết học..."

Anh ta không để ý: "Bạn học Vân, các môn học ở đại học đều là như vậy thôi mà, cô nhờ người học hộ, hoặc trực tiếp xin nghỉ ốm cũng không có gì to tát cả."

Tôi vẫn không đồng ý, do dự một lúc mới nói: "Các anh đãi ngộ cao như vậy, tôi thực sự có chút lo lắng, không phải là lừa đảo đấy chứ?"

Anh Giang có vẻ hơi mất kiên nhẫn: "Nói thật, chúng tôi thấy bát tự của cô tốt nên mới liên hệ với cô trước, nếu cô khó xử như vậy thì thôi vậy, tôi tìm người khác vậy."

Tôi vội vàng nói: "Đợi một chút!"

Tôi giả vờ ngại ngùng: "Thực ra tôi chỉ muốn tìm cho bạn trai tôi một công việc, có anh ấy đi cùng, tôi cũng yên tâm hơn.

"Không phải các anh còn tuyển chú rể chuyên nghiệp sao? Anh xem có thể để anh ấy thử không?"

Anh Giang đối diện im lặng vài giây.

Sau đó mới nói: "Cô gửi bát tự của cậu ấy cho tôi, tôi xem trước đã."

Sau khi cúp điện thoại, tôi lại tùy tiện soạn một quẻ bát tự rồi gửi đi.

Trong quá trình gọi điện, tôi cảm giác được anh ta rất lo lắng, dường như rất sợ tôi chạy mất.

Trong tình huống này, tôi tin rằng bất kỳ điều kiện nào tôi đưa ra, anh ta chắc chắn sẽ cố gắng đáp ứng tôi.

Tưởng Thiếu Thiên đứng bên cạnh tôi gãi đầu: "Như Ý tỷ, chị không định bảo em làm chú rể chuyên nghiệp đấy chứ?

"Em thấy em không..."

Tôi lườm cậu ta một cái: "Cậu coi anh rể cậu là người c.h.ế.t à?"

Tối hôm đó, chúng tôi về trường nghỉ ngơi một đêm.

Khi về đến ký túc xá, tôi nghe thấy tiếng xì xào bàn tán từ phòng bên cạnh.

"Mấy hôm trước tớ đã nói với các cậu rồi, cái con nhỏ Trần Linh ấy, ở bên ngoài làm mấy việc không đứng đắn."

"Các cậu xem, tối nay gần mười một giờ rồi mà còn chưa về ký túc xá.

"Nó còn dám tranh suất trợ cấp sinh viên nghèo với chúng ta, thật không biết xấu hổ."

……

Tôi dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Bọn họ nói xấu người khác không hề có chút kiêng dè nào, cửa phòng ký túc xá mở toang, mấy người mỗi người một việc.

Người nói chuyện tên là Vương Nhiễm, bình thường nhìn có vẻ thật thà chất phác, không ngờ sau lưng lại ăn nói độc địa như vậy.

Tôi giơ tay gõ cửa phòng bọn họ.

"Các vị, tạo nghiệp khẩu, sẽ có báo ứng đấy nhé."

Sắc mặt Vương Nhiễm thay đổi, cúi đầu không nói gì.

Tôi khẽ cười khẩy, quay người về phòng ký túc xá của mình.

Vừa về đến ký túc xá tắm rửa xong xuôi, tôi nằm trên giường thì nhận được tin nhắn của Vương Nhiễm.

【Như Ý, cậu có biết gần đây Trần Linh đang làm gì không? Sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?】

【Có thể bảo cô ấy giới thiệu cho tớ làm với được không?】

Tôi: "……"

Cạn lời, thật cạn lời.

Tôi phản công bằng một dòng chữ: 【Không thể, ngày mai tớ cũng phải đi kiếm tiền lớn, tớ sợ cậu giành mất bát cơm của tớ.】

Sau đó, tôi chặn và xóa người này ngay trong một nốt nhạc.

Giữ liên lạc với lũ ngốc sẽ làm ô nhiễm điện thoại.
 
Hệ Liệt Như Ý Hàng Yêu
Chương 26



Chiều ngày hôm sau, khoảng sáu giờ rưỡi, chúng tôi đến Long Môn Cổ Trấn.

Lâm Nguyện đứng bên cạnh tôi có chút do dự.

Tính ra, đây vẫn là lần đầu tiên cậu ấy đi theo chúng tôi hàng yêu phục ma.

Phu quân của tôi, Long Vương Minh Uyên, ba trăm năm trước vì tiêu diệt yêu ma cho thiên hạ mà vô tình dẫn ma khí nhập thể, Thập Đại Linh Môn đã phong ấn anh ấy dưới chân núi Đông Sơn.

Cách đây không lâu, tiền bối La gia ở Thanh Thành qua đời, phong ấn bắt đầu lỏng lẻo, một tia yêu phách của Minh Uyên mới có thể tự do, nên đã trú ngụ trong cơ thể sinh viên Lâm Nguyện.

Bọn họ còn đạt được thỏa thuận.

Cơ thể này ban ngày thuộc về Lâm Nguyện, ban đêm thuộc về Minh Uyên.

Đợi không lâu, vị Giang tiên sinh kia cuối cùng cũng đến muộn.

"Cô là bạn học Vân phải không?" Anh ta nhìn tôi, mắt sáng rực.

Tôi cười, chỉ vào Lâm Nguyện: "Đây là bạn trai tôi."

Giang tiên sinh đánh giá cậu ấy một lượt, rồi nói: "Thật là tuấn tú tài giỏi."

Anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ: "Thời gian cũng sắp đến rồi, chúng ta đi thay quần áo trước nhỉ?"

Anh ta dẫn chúng tôi rẽ trái rẽ phải trong trấn cổ, cuối cùng từ một con hẻm nhỏ đi vào một tòa kiến trúc.

Tòa kiến trúc đó giống như kiến trúc Huy phái từ rất lâu trước đây, mặt tường màu trắng phủ đầy những vết đen, trên mái ngói xanh mọc đầy rêu, trông rất kỳ quái.

Giang tiên sinh dừng bước trước cổng.

"Bạn học Vân, các cô vào trước đi, sẽ có người dẫn đường cho các cô."

"Tôi còn có việc khác, phải đi trước đây."

Nói xong, anh ta tiến lên gõ cửa.

Sau khi nghe thấy một loạt tiếng sột soạt trước cửa, anh ta lập tức quay đầu bỏ chạy, cứ như thể giây tiếp theo sẽ gặp phải thứ gì đó đáng sợ.

Tôi và Lâm Nguyện đứng trước cổng.

Ánh mặt trời dần biến mất ở đường chân trời, lúc này cuối cùng cũng bị che khuất hoàn toàn.

Khí thế của người bên cạnh tôi lập tức thay đổi, anh ấy đưa tay nắm lấy tay tôi.

"Sợ không?"

Tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy: "Khinh thường em à?"

Minh Uyên khẽ cười: "Không dám."

Trong lúc nói chuyện, cánh cửa trước mặt kẽo kẹt một tiếng bị người từ bên trong chậm rãi kéo ra.

Một con mắt như của người c.h.ế.t nhìn ra ngoài qua khe cửa, sau đó mới hoàn toàn mở ra nửa cánh cửa.

Đó là một cô gái mặc bộ quần áo a hoàn màu xám xịt, da gần như trắng bệch, màu mắt rất sâu, má hai bên bôi son đỏ chót, nhìn chằm chằm vào người đối diện, trông có vẻ hơi kỳ dị.

"Đi theo tôi."

Tôi và Minh Uyên nhìn nhau, đi theo người đó vào trong cổng.

Đi qua cổng là một khu nhà rất lớn.

Cô gái đó đi phía trước dẫn đường cho chúng tôi, giữa chừng không nói một lời nào.

Tôi nhìn chằm chằm vào chân cô ấy.

Ban đầu tôi tưởng rằng cô ấy đang nhón gót chân để đi, nhưng nhìn kỹ lại thì lại là chân gót sen.

Thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn có thể nhìn thấy hủ tục này sao?

Tôi giơ tay niệm một quyết định ném ra, Minh Uyên lại nhẹ nhàng bóp lòng bàn tay tôi.

"Nó không phải người sống, em nhìn cổ nó đi."

Nhìn kỹ lại, chỉ thấy ở cổ cô ta, nơi tưởng chừng như nhẵn nhụi, có một đường nổi lên không rõ ràng.

Đó là dấu vết còn sót lại khi dán hình nhân.

Đây lại là một a hoàn hình nhân.

Đi chưa được bao lâu thì một a hoàn hình nhân khác từ bên cạnh rẽ ra.

Cô ta chặn trước mặt Minh Uyên: "Chú rể, xin mời đi đường này."

Minh Uyên không nói gì, nhìn cô ta ba giây, sau đó buông tay tôi ra, đi theo cô ta rẽ vào một căn phòng bên cạnh.

Tôi thì bị dẫn đến một sân khác ngược hướng.

Cửa sân vừa mở ra, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi.

Tôi bị xông đến suýt ngất xỉu.

Cái này mẹ nó đã sánh ngang với vũ khí sinh học rồi!

Chậm lại một lúc cuối cùng cũng hoàn hồn, tôi sờ vào miếng ngọc bích hình rồng đang đeo trước ngực.

Giọng nói của Minh Uyên vang lên trong đầu tôi: "Anh không sao."

"Như Ý, đây là yêu vực, em cẩn thận một chút, anh sẽ tìm cơ hội tập hợp lại với em."

Cái gọi là yêu vực, tức là cảnh giới do những đại yêu quái tu vi thâm hậu tu luyện ra.

Phục yêu sư sau khi vào yêu vực thì thực lực sẽ bị suy yếu, mà bản thân yêu quái thì sẽ nhận được thêm thuật pháp, thu phục yêu quái sẽ càng trở nên càng khó khăn hơn.

Trước đây tôi từng xông vào yêu vực của một con hồ yêu, chỉ là lần đó yêu vực của nó chưa phát huy hết, tôi mới có thể may mắn trốn thoát.

Hiện tại, e rằng không đơn giản như vậy.

Yêu vực lớn như vậy, còn cung cấp cho nhiều hình nhân hoạt động như vậy, rốt cuộc là yêu quái lợi hại đến mức nào đang gây họa?

Tôi v**t v* miếng ngọc bài hình rồng trong tay, nhìn cái sân tối om phía trước, không khỏi nheo mắt lại.

Sương mù đen tan đi, quần áo trên người tôi biến thành một bộ hỉ phục.

Tầm nhìn bị chiếc khăn trùm đầu đột nhiên xuất hiện che khuất.

Có người nhét vào tay tôi một dải lụa đỏ.

Người đó kéo dải lụa đỏ dẫn tôi vào một căn phòng.

Sau đó cửa phòng đóng lại, xung quanh khôi phục sự tĩnh lặng.

Tôi vén khăn trùm đầu lên, đập vào mắt là một màu đỏ.

Lại là một hỉ phòng.

Tôi nhếch mép, hai tay chắp lại, ngón tay biến hóa, khoảnh khắc Tầm Linh Trận hình thành liền lan ra xung quanh.

Nhưng vừa chạm vào tường, linh trận đã trực tiếp tan biến.

"Yêu vực lợi hại thật." Tôi lẩm bẩm.

Đúng lúc này, trước cửa truyền đến một loạt tiếng sột soạt.

Tôi vội vàng trùm khăn trùm đầu lại.

Cánh cửa bị người ta mở ra, một người đàn ông mặt chuột mày khỉ mặc hỉ phục màu đỏ bước vào.

"Vợ iu, hê hê, vợ iu."

Tôi: "……"

Cái thứ xấu xí ngốc nghếch từ đâu đến vậy?

Hắn vừa ch** n**c miếng vừa đưa tay về phía tôi: "Vợ iu thứ ba của anh."

"He he."
 
Hệ Liệt Như Ý Hàng Yêu
Chương 27



Trong khoảnh khắc ngón tay hắn chạm vào khăn trùm đầu, tôi đưa tay nắm lấy cổ tay hắn.

Không biết đã đ.ấ.m bao nhiêu quyền, khi nắm đ.ấ.m của tôi một lần nữa rơi xuống mặt hắn, người đàn ông vừa la hét vừa hiện nguyên hình.

Phía sau hắn mọc ra một cái đuôi lông lá, mặt và tay cũng bắt đầu mọc lông, miệng càng ngày càng dài ra...

Lại là một con chồn!

"Đau quá, đau quá!" Hắn khóc lóc, "Vợ này hung dữ quá! Không lấy nữa!"

Thân thể hắn không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một con chồn dài một mét, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Yêu quái này, sao lại yếu như vậy?

Trong lòng nghi hoặc một giây, nhưng tôi không kịp suy nghĩ nhiều, mắt nhanh tay lẹ giẫm một chân lên đuôi hắn.

"Nói! Mấy cô gái bị lừa đến trước đây bị ngươi đưa đi đâu rồi?"

Nó chỉ vào phòng bên cạnh: "Ở đó! Ở đó!"

Tôi xách gáy nó, giơ chân đá văng cửa phòng bên cạnh.

Đó là một hỉ phòng giống hệt như ở đây.

Chỉ thấy trước giường gỗ chạm khắc có một người đang ngồi, mặc áo tân nương, trùm khăn trùm đầu bất động.

Ánh mắt tôi ngưng lại, dùng dây trói yêu trói con chồn lại ném sang một bên.

Đến gần giường gỗ mới phát hiện người đó toàn thân đang run rẩy.

Tôi đưa tay vén khăn trùm đầu của cô gái lên.

Khuôn mặt Trần Linh hiện ra trước mặt tôi.

Cô ấy nhắm chặt mắt, kinh hãi kêu lên: "Đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi!"

Tôi vỗ vỗ mặt cô ấy: "Trần Linh, Trần Linh! Là tớ, Vân Như Ý!"

Nghe thấy tên tôi, cô ấy cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Trừng lớn mắt nhìn tôi, vài giây sau, oa một tiếng liền khóc òa lên.

"Như Ý! Tớ gặp phải yêu quái rồi!"

Trần Linh kể rằng hôm qua cô ấy đến làm thêm, sau khi được người phụ trách dẫn đến đây thì không thể ra ngoài được nữa.

Có một gã trông giống chồn hôi cứ gọi cô ấy là "vợ iu", còn muốn chạm vào cô, nhưng vì chiếc vòng tay cô ấy đeo trên tay nên mãi mà không thể đến gần cô được.

Tôi liếc nhìn chiếc vòng tay của cô ấy, trong yêu vực này, chiếc vòng tay vẫn phát ra ánh bạc nhè nhẹ, quả là một món đồ tốt.

Tôi kiểm tra thân thể cô ấy, may mắn thay, cả ba hồn đều còn, chỉ là bị kinh hãi một chút.

Trần Linh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Như Ý, cậu có thấy con yêu quái xấu xí kia không?"

Tôi an ủi cô ấy: "Không sao không sao, con yêu quái đó yếu lắm, tớ đã hàng phục nó rồi."

"Cậu xem, ở đằng kia kìa..."

Tôi giơ tay chỉ vào góc tường.

Rồi nụ cười của tôi cứng đờ lại.

Trần Linh lắp bắp hỏi: "Đâu... đâu?"

Tôi: "..."

Đâu cơ?

Tôi cũng không biết.

Dây trói yêu lỏng lẻo rơi trên mặt đất, con chồn hôi đã sớm biến mất không thấy bóng dáng.

Khi dẫn Trần Linh xông ra ngoài, bên ngoài đã biến đổi.

Bầu trời vốn còn quang đãng, lúc này âm u, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể đổ mưa.

Lúc này chúng tôi đang ở trong yêu vực, tình huống này chỉ có thể chứng minh chủ nhân yêu vực đang rất bực bội.

Chúng tôi chạy ra khỏi cái sân này, gặp Minh Uyên, anh ấy mặc một bộ tân lang phục, trông cũng khá đẹp trai.

Trên tay anh ấy xách hai con rối giấy mềm nhũn.

Anh nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh tôi: "Cẩn thận, người giấy bắt đầu tấn công người rồi."

Lời vừa dứt, lại có mấy con rối giấy nha hoàn từ bốn phương tám hướng trồi lên, giơ những móng tay sắc nhọn, nhe răng cười, tranh nhau xông tới.

Tôi và Minh Uyên bảo vệ Trần Linh ở phía sau, hai tay bấm quyết, thi triển thần thông.

"Vạn vật kính Hỏa Thần, chu vi yêu quỷ hóa tro tàn!"

Vô số phù vàng lập tức bốc cháy, lao nhanh về phía những người giấy kia.

Phù vàng dán lên trán người giấy, ngọn lửa trong khoảnh khắc nuốt chửng thân thể người giấy.

Sau những tiếng kêu thảm thiết chói tai, người giấy hóa thành tro bụi.

"Má ơi... trâu bò vậy." Trần Linh ngây ngốc trốn sau lưng tôi, xem đến mức mắt trợn tròn.

Minh Uyên cũng đang dùng hỏa công, hiệu quả rõ rệt, những người giấy kia nhất thời rất khó xông tới.

Nhưng chúng tuy yếu, nhưng số lượng lại rất nhiều!

Một người giấy ngã xuống, lập tức có hàng ngàn hàng vạn người giấy đứng lên.

Sức lực của chúng tôi dần dần bắt đầu hao tổn.

"Ha ha ha ha ha!" Tiếng cười man rợ chói tai từ phía trên truyền đến.

Chỉ thấy một con chồn hôi leo lên mái nhà, đứng thẳng như người, còn chống tay lên eo.

"Để xem các người còn dám bắt nạt ta không! Dám cướp mất vợ iu của ta à!" Nó giơ tay chỉ vào tôi, "Giấy binh nghe lệnh! Xé nát ả cho ta!"

Lời nó vừa dứt, số lượng người giấy lập tức tăng lên gấp đôi.

Cứ thế này, chúng tôi rất nhanh sẽ không chống đỡ nổi.

"Minh Uyên, anh cứ cầm cự một lát."

Tôi ngẩng đầu nhìn con chồn hôi đáng ghét kia: "Bắt giặc phải bắt vua, em đi trói nó trước!"

Rải một nắm phù vàng quét sạch những người giấy đang cản đường phía trước, tôi giẫm lên chiếc bàn đá trong sân, rút sợi dây trói yêu đeo bên hông, vung về phía con chồn hôi kia.

Tiếng cười của con chồn hôi lập tức im bặt, tứ chi áp sát đất, theo bản năng muốn bỏ chạy.

Nhưng dây trói yêu của tôi nhanh hơn, đầu dây cuốn lên chân sau của nó, nhân đà trói nó lại một cách chặt chẽ.

Tôi nhảy lên mái nhà, ngồi xổm trước mặt nó, dùng tay đánh vào đầu nó: "Không phải ngươi đắc ý lắm sao?"

"Cười đi, cười tiếp đi!"

Nó ra sức giãy giụa: "Ta cảnh cáo ngươi, đừng đánh ta nữa!

"Nếu không, nếu không ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!"

"Ồ hô." Tôi nghe mà bật cười, rồi đưa tay tát nó thêm một cái nữa.

Không khí im lặng trong giây lát.

Con chồn hôi nhỏ trợn to mắt nhìn tôi, vài giây sau, miệng há ra, khóc...

Tiếng khóc của nó vang vọng khắp cả căn nhà.

Người giấy dừng tấn công, ngây ngốc đứng tại chỗ, thân thể không ngừng run rẩy, rồi quay người bỏ chạy tán loạn.

Chỉ trong chớp mắt, chúng đã biến mất không còn bóng dáng.
 
Hệ Liệt Như Ý Hàng Yêu
Chương 28



Đầu của Trần Linh từ phía sau Minh Uyên thò ra: "Ủa, sao chúng chạy hết rồi?"

"Cha! Có người đánh con!" Con chồn hôi nhỏ khóc đến xé lòng xé phổi, "Cha ơi, mau cứu con!"

Minh Uyên hơi cau mày, ngẩng đầu nhìn sang: "Như Ý, mau xuống đây!"

Tôi không hỏi nhiều, xách con chồn hôi nhỏ đang bị trói như đòn bánh tét nhảy xuống.

Vừa chạm đất, mặt đất phía sau bắt đầu rung chuyển dữ dội.

"Động đất à?!" Trần Linh lảo đảo, vịn vào cánh tay tôi mới miễn cưỡng đứng vững.

Tôi dường như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của Minh Uyên.

Chỉ thấy một bóng hình khổng lồ từ từ trồi lên khỏi mặt đất, bóng người khổng lồ che khuất ánh sáng, cả sân viện trong nháy mắt trở nên tối tăm.

Hai con mắt như đèn lồng từ từ mở ra, cảm giác áp bức tăng lên đột ngột!

Tay của Trần Linh run rẩy: "To... to... chồn hôi to quá!"

Minh Uyên trầm giọng nói: "Đây mới là chủ nhân yêu vực."

"Cha!"

Con chồn hôi nhỏ lúc này không khóc nữa, vung vẩy móng vuốt phấn khích vô cùng.

Bóng người khổng lồ giơ móng vuốt về phía tôi: "Trả con trai ta lại cho ta."

Tôi run lên, ném con chồn hôi nhỏ bị trói thành đòn bánh tét lên không trung, giơ chân đá văng ra ngoài: "Trả cho ngươi đây!"

"A——"

Bóng dáng màu vàng kêu thảm thiết vẽ một đường cong tuyệt đẹp trên không trung.

Trần Linh: "Cứ... cứ thế mà thả nó đi à?"

Tôi nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Không sao, thằng nhóc này sức chiến đấu gần như bằng không, không đáng lo ngại."

Con chồn hôi nhỏ khôi phục tự do, lập tức lại trở nên hung hăng, nó đứng trên đầu bóng người khổng lồ nhảy nhót lung tung.

"Cha! Giết con đàn bà thối tha kia để báo thù cho con! Cướp vợ iu của con về nữa, con còn chưa động phòng với cô ấy đâu!

"Còn cả cái thằng mặt trắng kia nữa, mặt mũi xinh đẹp thế kia nhìn mà ghét, cha giúp con lột da nó ra đi, con thích cái bộ da này của nó."

Bóng người khổng lồ trở tay lôi nó từ trên đầu xuống, giẫm dưới chân.

Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Minh Uyên nhìn nó, giọng nói không có chút gợn sóng: "Hoàng Tiên. Đã lâu không gặp."

Tôi có chút kinh ngạc quay đầu nhìn anh: "Cái gì? Nó là Hoàng Tiên mà anh từng kể với em sao?"

...

Vào rất lâu trước đây, Minh Uyên còn chưa bị phong ấn.

Khi đó anh thường dẫn tôi đi ngắm khắp núi sông hồ nước, kể cho tôi nghe rất nhiều câu chuyện.

Có một lần đi qua một ngọn đồi hình bán nguyệt, Minh Uyên kể với tôi rằng sơn linh ở đây là một con chồn hôi.

Chồn hôi thông nhân tính, có thể tu luyện thành người.

Khi tu vi của nó đạt đến một trình độ nhất định thì có thể đi hỏi một người dân địa phương.

"Ngươi xem ta có giống người không?"

Quá trình này gọi là "thảo phong".

Nếu đối phương trả lời "giống", thì nó coi như đã vượt qua khảo nghiệm, có thể hóa thân thành người.

Nhưng nếu đối phương trả lời "không giống", thì nó sẽ uổng phí công sức, phải tu luyện lại từ đầu.

Vị Hoàng Tiên này tu vi khá cao, nhưng vận may không tốt.

Nó tu luyện mấy trăm năm, thảo phong mấy chục lần, lần nào cũng thất bại.

Sau này ngay cả thiên đạo cũng không đành lòng nhìn nữa, phong nó làm sơn linh.

Người dân địa phương gọi nó là "Hoàng Tiên".

Tính đến nay, nó đã có ngàn năm tu vi, khó trách có thể tu luyện ra yêu vực.

"Long Vương Minh Uyên?" Hoàng Tiên nhìn chằm chằm Minh Uyên, giọng điệu giễu cợt, "Ngươi không phải đã bị phong ấn rồi sao?"

Minh Uyên cười cười: "Vận may tốt, được tự do một lát."

Hoàng Tiên ghét nhất có người nói hai chữ "vận may" trước mặt nó.

Nghe vậy không khỏi hừ lạnh một tiếng.

"Minh Uyên, ta không muốn đối đầu với ngươi, ta có thể thả ngươi và vợ của ngươi rời đi."

"Nhưng ả." Hoàng Tiên xoay đầu, mắt dán chặt vào Trần Linh, "Ả không được đi."

Trần Linh sợ đến mức suýt ngất xỉu.

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy, ngẩng đầu hỏi: "Vì sao không được?"

Khóe miệng Hoàng Tiên nhếch lên: "Ả là con dâu ta chọn cho con trai ta, đương nhiên không thể đi."

Tôi ngẩn người, cảm thấy có chút buồn cười: "Con dâu? Ngươi đã hỏi ý kiến người ta chưa?

"Người ta có nghĩ đến chuyện làm con dâu ngươi đâu."

Giọng điệu của Hoàng Tiên thay đổi: "Ý kiến?

"Vậy khi loài người nổ núi mở đường, lạm sát sinh linh trong rừng thì có hỏi ý kiến của chúng ta không?"

Khí thế xung quanh nó thay đổi: "Ngọn núi bán nguyệt nơi ta ở bị san bằng, ta dẫn sinh linh trong rừng di cư nhiều lần, vất vả lắm mới tìm được một nơi tốt để sinh tồn.

"Nhưng chưa đầy hai mươi năm, ở đây lại sắp xây một cái cổ trấn du lịch gì đó, máy móc khổng lồ phá hủy rừng núi, còn làm con trai ta vừa mới hóa hình không lâu bị thương!"

Chúng tôi đồng loạt nhìn về phía con chồn hôi nhỏ ngốc nghếch kia.

Nó đang sùi bọt mép mũi, vẫn đang giãy giụa dưới móng vuốt của Hoàng Tiên.

Hoàng Tiên ngữ khí thống khổ: "Nó là đứa con có thiên phú nhất, linh khí nhất của ta, tu luyện trăm năm đã thảo phong thành công có thể hóa thành hình người, nhưng lại vì cứu một người thợ rừng lạc đường trong núi, bị người ta xem là yêu quái hại người đánh bị thương, tu vi trăm năm hủy trong chốc lát, còn bị chấn thương não, tu vi cả đời chỉ dừng lại ở đây."

"Hiện tại, ta chỉ muốn cho nó cưới một người vợ, ta có gì sai?"

Hắn nói đạo lý nghiêm chỉnh như vậy, nói giống như chúng ta là ác nhân hủy hoại nhân duyên người khác.

Ta nhếch miệng: "Một người?

"Vậy Trịnh An Kỳ thì sao? Chính là cô gái đầu tiên bị ngươi bắt tới, ngươi lại muốn hại cô ấy làm gì?"

Hoàng Tiên hừ lạnh một tiếng: "Cô ta không còn là thân trong sạch, làm sao xứng với con trai ta?

"Ta thu của cô ta hai hồn chỉ là trừng phạt nhỏ để cảnh cáo thôi."

Lời này của hắn khiến tôi nhíu mày.

Tôi coi như đã nhìn rõ.
 
Hệ Liệt Như Ý Hàng Yêu
Chương 29



Con chồn vàng này chỉ thích đứng trên đỉnh cao đạo đức chỉ trích người khác, sai lầm của mình thì nửa điểm không nhắc tới.

Đáng thương thì thật đáng thương, nhưng đáng hận cũng thật đáng hận.

Hiện tại Trịnh An Kỳ vẫn còn nằm viện, cha mẹ trong một đêm tóc bạc đi một nửa, khổ nạn của bọn họ ai sẽ gánh chịu?

Trần Linh cũng bị lời nói của hắn k*ch th*ch, ra sức lắc đầu: "Tôi không muốn! Tôi không muốn!"

Cô rất sợ hãi, từng bước lùi lại, xoay người chạy về phía cửa lớn.

Cô không biết cái gì là yêu vực, cũng không biết mình căn bản không chạy thoát được.

Lúc này cô chỉ muốn tìm cho mình một con đường sống.

Hoàng Tiên vung bàn tay lớn, nhanh chóng giáng xuống Trần Linh.

"Tiểu bối vô tri!"

Ánh mắt tôi ngưng lại: "Trần Linh! Dừng lại mau!"

Trần Linh căn bản không nghe thấy tôi nói gì, chỉ cắm đầu chạy về phía trước.

Bàn tay lớn của Hoàng Tiên vung xuống đất, chỉ trong nháy mắt, Trần Linh đã bị hắn bắt trong tay.

"A! Cứu mạng a!"

"Hỏng rồi!"

Tôi rút dây trói yêu ra, dốc toàn lực ném về hướng bàn tay đang thu về, dây trói yêu vào giây phút cuối cùng bám vào cổ chân không ngừng lay động của Trần Linh.

Tôi kéo đầu dây bên kia, nhảy lên không trung.

Dưới tác dụng của quán tính, ngay trước một giây tôi sắp đ.â.m vào bọn họ, hỏa lôi ấn trong tay tôi thành hình.

"Dừng lại cho ta!" Theo tiếng gầm giận dữ của tôi, hỏa lôi ấn được chuẩn xác vỗ vào móng vuốt của Hoàng Tiên.

Hắn kêu lên giận dữ, móng vuốt vì đau đớn mà buông ra.

Tôi ôm lấy eo Trần Linh, ném thẳng cô cho Minh Uyên: "Chăm sóc cô ấy."

Sau đó xoay người xông về phía Hoàng Tiên.

Mẹ nó, sớm đã thấy lão chồn vàng này không vừa mắt rồi.

Mười mấy phút sau, tôi bị cái đuôi lớn của hắn quật bay ra ngoài, sau đó một cú rơi tự do đập xuống đất.

Hắn... mạnh thật.

Tôi hình như có chút đánh không lại hắn.

Minh Uyên chạy tới muốn đỡ tôi, tôi giơ tay ngăn cản anh.

"Em không sao."

Trước mặt Minh Uyên bị đánh thảm hại như vậy, vậy thì ta chẳng phải rất mất mặt sao?

Phủi đất trên người, ta lấy pháp khí ra, xoay người lại muốn xông lên.

Còn chưa chạy được mấy bước đã bị Minh Uyên giữ chặt cánh tay: "Như Ý, đợi một chút, đừng cố quá."

Anh ngẩng đầu nhìn Hoàng Tiên đã bị chọc giận, vẻ mặt luôn luôn thản nhiên có một tia ngưng trọng: "Đưa Phục Yêu Kính cho anh."

Tôi kinh ngạc xoay người nhìn anh: "Anh muốn làm gì?"

Minh Uyên cười với tôi: "Lâu rồi không cùng em kề vai chiến đấu, có lẽ hơi vụng về, Như Ý đại sư thông cảm nhé."

Anh hiện tại chỉ có một tia yêu phách ký thân trong người Lâm Nguyện, yêu lực có thể phát huy ra lại càng ít ỏi.

Trước kia bảo anh đối phó mấy con hình nhân còn được, bây giờ tôi làm sao yên tâm để anh cùng tôi đánh Hoàng Tiên.

Lỡ xảy ra chuyện gì, vậy tôi phải làm sao?

Cho nên tôi theo bản năng muốn từ chối: "Không được, anh ở đây đợi đi. Để lão nương ra tay!"

Nói xong tôi lại muốn xông lên, nhưng tay Minh Uyên nắm lấy cánh tay tôi không buông.

Tôi quay đầu nhìn anh.

Trong mắt Minh Uyên mang ý cười: "Sao? Coi thường anh à?"

Giọng điệu và thần thái này giống hệt như lúc vừa vào căn nhà này, khi tôi nói câu này.

Đến lúc nào rồi, anh còn có tâm trạng trêu chọc tôi.

Hoàng Tiên cũng hiển nhiên bị thái độ của chúng tôi chọc giận.

"Đấu pháp với ta, lại còn dám tình chàng ý thiếp?"

Tôi: "..."

Tôi muốn giải thích một chút, nhưng hắn rõ ràng không nghe, bàn tay khổng lồ kia giáng thẳng về phía chúng tôi.

Tôi kéo Trần Linh lùi lại tránh né, Minh Uyên cũng vội vàng tránh sang một bên.

Cách lớp bụi đất tung bay mù mịt, tôi và anh nhìn nhau một cái, sau đó lấy Phục Yêu Kính ra ném qua: "Bắt lấy!"

Phục Yêu Kính này vốn là pháp khí của anh, ở trong tay anh còn hữu dụng hơn ở trong tay tôi.

Taôi nhét Trần Linh sắp mất nửa hồn vào chỗ khuất: "Tự mình trốn cho kỹ!"

Nói xong, liền gật đầu với Minh Uyên, cùng anh xông về phía Hoàng Tiên.

Tôi thật sự đã đánh giá thấp Minh Uyên, cho dù chỉ còn lại một tia yêu phách, nhưng thực lực của anh vẫn mạnh đến đáng sợ.

Có anh giúp đỡ, tôi và Hoàng Tiên coi như có thể đánh ngang tay, chỉ là nhất thời vẫn khó phân thắng bại.

Nhưng rất nhanh, tôi đã tìm ra điểm yếu của hắn -

Con chồn vàng con kia.

Tôi lần nào cũng tấn công xuống dưới chân hắn, Hoàng Tiên vì bảo vệ con trai, chỉ có thể gắng gượng chịu đựng thương tổn.

Không bao lâu sau, hắn đã bị thương.

"Đê tiện!"

Tôi lớn tiếng: "Cảm ơn."

Hắn sợ là không biết, Vân Như Ý tôi đánh nhau xưa nay không giảng võ đức.

Mạng con trai hắn là mạng, mạng của tôi thì không phải là mạng sao?

Hắn lần nào cũng ra tay là muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tôi!

Minh Uyên giáng xuống một kích về phía hắn, sau đó nói: "Tốc chiến tốc thắng!"

Mấy hiệp xuống, Hoàng Tiên hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.

Tôi dùng dây trói yêu trói chặt bàn tay phải của hắn, còn Minh Uyên thì kiềm chế bên trái của hắn.

Lúc này Hoàng Tiên bị chế trụ, chỉ còn thiếu một kích cuối cùng -

"Tôi đến giúp các người!"

Tiếng của Trần Linh từ phía dưới truyền lên.

Tôi kinh hãi nhìn xuống.

Chỉ thấy cô ấy giật sợi dây chuyền trên tay xuống, mạnh mẽ ném về phía Hoàng Tiên.

Ném còn khá chuẩn, trúng ngay trán.

Thân thể to lớn của Hoàng Tiên khựng lại, mấy giây sau, ầm ầm ngã xuống đất.

...

Minh Uyên đi kiểm tra tình hình của lão chồn vàng và chồn vàng con rồi.

Tôi đứng trước mặt Trần Linh, vẻ mặt ngưng trọng đánh giá cô ấy.

Trần Linh rụt cổ: "Nhìn gì vậy?"

Tôi hỏi cô ấy: "Sao tự nhiên lại nghĩ đến việc ném dây chuyền vào hắn vậy?"

Trần Linh gãi đầu: "Tớ cũng không biết, chỉ là trực giác hai người có thể cần sự giúp đỡ của tớ, bên cạnh lại không có đồ vật gì vừa tay, nên dứt khoát giật dây chuyền ném qua."

Các bạn theo dõi Thuyết để nhận thông báo truyện mới nhé
 
Back
Top Bottom