Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hệ Liệt Người Cá Kỳ Ảo

Hệ Liệt Người Cá Kỳ Ảo
Chương 20



Trương Cường dáng người cao lớn, ngũ quan tuấn tú, gia cảnh cũng không tệ, trong trấn có một căn nhà nhỏ hai gian.

Lẽ ra với tướng mạo của Lưu Mai, không xứng với Trương Cường cao lớn tuấn tú. Nhưng Trương Cường có một sở thích, hắn ta đặc biệt thích búp bê hình người, tiền bạc dành dụm được trong nhà, đều bị hắn ta dùng mua búp bê hết cả.

Hơn nữa, cứ vài ngày hắn ta lại làm hỏng một con búp bê, cha mẹ hắn ta chợt nảy ra ý định, bèn thay hắn ta cầu hôn Lưu Mai.

Sau khi kết hôn với Lưu Mai, Trương Cường không còn đến cửa hàng búp bê mua búp bê nữa.

"Ngươi biết không? Nghe nói Trương Cường thích búp bê đến mức si mê rồi, buổi tối hắn ta còn ôm búp bê ngủ, Lưu Mai ngủ một mình một phòng."

Ta trợn mắt, nhớ lại con búp bê bị ném ra sân vừa nãy, thực sự không thể đồng tình với lời này:

"Thích búp bê? Thích phá búp bê thì có..."

"Thôi đừng quan tâm đ ến cái này nữa, ngươi đặt cho con búp bê bé trai của chúng ta một cái tên đi. Ta thấy nó mặt mũi khôi ngô tuấn tú, gọi là Đầu Đầu thì sao?" Thương Bắc Tinh kéo ta đến trước mặt búp bê, tỉ mỉ kể cho ta nghe về sự lợi hại của con búp bê này, "Đầu Đầu không giống những con búp bê khác, nó có biểu cảm."

Nói đến đây, Thương Bắc Tinh vỗ vỗ đầu Đầu Đầu: "Đầu Đầu, cười một cái xem nào!"

Ánh mắt trống rỗng, biểu cảm cứng đờ, Đầu Đầu không phản ứng gì với lời nói của hắn, vẫn tự mình cầm chổi quét nhà.

Thương Bắc Tinh lúng túng gãi đầu: "Lạ thật, lúc đó trên phố ta rõ ràng nhìn thấy nó cười mà, nếu không thì ta bỏ ra một kim mua nó làm gì?"

"Ngươi nói bao nhiêu? Một kim?"

Ta kinh ngạc đến mức giọng khản đặc, rồi nhảy dựng lên giật lấy cây chổi trong tay Đầu Đầu rồi đánh Thương Bắc Tinh:

"Đồ phá gia chi tử! Ngươi mua thứ gì thế này, còn dám bỏ ra một kim!"

Thương Bắc Tinh bị ta đánh cho chạy loạn khắp sân, rất nhanh đã ôm đầu xin tha.

Đầu Đầu dừng tay, đứng một bên ngây ngốc nhìn ta, không hiểu sao, ta luôn cảm thấy ánh mắt của nó có chút kỳ dị.

"Rầm!"

Ánh mắt ta vừa chuyển đến trước cửa phòng Lưu Mai thì cửa sổ vốn đang hé một khe nhanh chóng bị đóng sập lại.

Vì đóng quá nhanh quá vội, cửa sổ phát ra một tiếng va chạm trầm đục.

Ta và Thương Bắc Tinh nhìn nhau, đều dừng động tác trong tay.

Lưu Mai rất thích trốn trong phòng nhìn trộm chúng ta, đặc biệt là ta. Mỗi lần ta ngồi trong sân làm việc, luôn cảm thấy sau lưng có một ánh mắt, theo sát ta như hình với bóng.

"Đi thôi, về phòng đi, ta có chuyện muốn bàn với ngươi."

Ta kéo kéo tay áo Thương Bắc Tinh, đợi hắn về phòng rồi, ta ấn hắn xuống ghế, rồi lấy ra một chiếc lược gỗ từ dưới gối.

Thương Bắc Tinh vẻ mặt mơ hồ: "Làm gì thế? Ngươi muốn chải tóc cho ta à?"

Ta nới lỏng búi tóc của hắn, cắm lược vào đỉnh đầu hắn rồi chải mạnh. Thấy chiếc lược trong tay ta, Thương Bắc Tinh kinh hãi ôm đầu:

"Mẹ kiếp Tống Lưu Ly! Cái đồ Nhân Ngư ác độc nhà ngươi, sức lực lớn quá rồi đấy? Cái lược rách này là cái gì vậy? Rụng của ta bao nhiêu tóc thế này!"

Trên lược quấn một đống tóc đen bóng, có đến mấy chục sợi, đen kịt một nắm lớn quấn quanh lược.

Ta nghiêm túc nhìn Thương Bắc Tinh, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng:

"Thương Bắc Tinh, Nhân Ngư tộc chúng ta, trước giờ không hề rụng tóc. Nhưng từ khi đến cái trấn này, ngày nào ta cũng rụng rất nhiều rất nhiều tóc."

Nói xong, ta cầm lược chải loạn xạ lên đầu mình mấy cái, quả nhiên, trên lược quấn một búi tóc đen còn nhiều hơn và dày hơn lúc nãy.

Sắc mặt Thương Bắc Tinh cuối cùng cũng thay đổi, hắn đưa tay lấy chiếc lược trong tay ta xem xét kỹ càng, phát hiện đây chỉ là một chiếc lược gỗ bình thường, là do hai chúng ta mua ở một trấn nhỏ trước đó với giá năm đồng tiền.

Ta túm tóc trên lược trong tay, nghiêm túc nhìn Thương Bắc Tinh: "Quan trọng nhất là, những sợi tóc chúng ta rụng, đều biến mất hết rồi..."

Thương Bắc Tinh ngẩn người: "Biến mất? Biến mất là có ý gì?"

Hôm đó, sau khi ta tùy tiện chải đầu xong, đột nhiên phát hiện trên lược còn lại một nắm tóc lớn. Vừa định dọn dẹp đi thì Thương Bắc Tinh ở ngoài sân gọi ta có việc.

Ta vội vàng đi theo hắn ra ngoài. Đến khi ta trở về phòng thì phát hiện trên lược trống không, cứ như thể nắm tóc vừa nãy chỉ là ảo giác của ta.

Ta để ý hơn, bắt đầu cố ý quan sát xem ai đã vào phòng mình.

Nhưng lần nào Thương Bắc Tinh cũng gọi ta ra ngoài có việc, và khi ta trở về thì tóc đã biến mất.

Thương Bắc Tinh xoa xoa cánh tay nổi da gà: "Chuyện này b**n th** quá rồi! Trộm tiền thì thôi đi, lại còn có cả trộm tóc nữa!"

Trong cái sân này chỉ có mấy người chúng ta, kẻ trộm không phải Trương Cường thì cũng là Lưu Mai.
 
Hệ Liệt Người Cá Kỳ Ảo
Chương 21



Hoặc có lẽ, là cả hai người họ?

"Ối mẹ ơi, hết hồn!"

Thương Bắc Tinh vừa quay đầu lại đã giật mình, hóa ra trong lúc chúng ta đang nói chuyện, Đầu Đầu không biết từ lúc nào đã đi từ ngoài sân vào, đang ngồi xổm bên chân Thương Bắc Tinh chăm chú nghe chúng ta nói chuyện.

Thấy Thương Bắc Tinh bị dọa cho nhảy dựng lên, khuôn mặt cứng đờ của Đầu Đầu động đậy, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười vô cùng quái dị, giống như cơ mặt của một người không thể cử động, nhưng lại cố gắng mỉm cười vậy.

Ta vô cùng kinh ngạc, Thương Bắc Tinh không lừa người, Đầu Đầu thật sự biết cười!

Ở cái trấn nhỏ này xem nhiều búp bê như vậy, đa phần đều mặt vô cảm, một con búp bê biết cười như Đầu Đầu, ta vẫn là lần đầu tiên thấy đấy.

Ta xoa xoa cánh tay, cảm thấy càng thêm rợn người.

Một con búp bê biết cười...

Ngay lúc đó, Đầu Đầu đột nhiên vươn tay giật lấy chiếc lược trong tay Thương Bắc Tinh, còn lấy luôn cả tóc trong tay hắn.

Trong ánh mắt kinh ngạc của chúng ta, Đầu Đầu đặt nắm tóc đen đó l*n đ*nh đầu mình.

Đây là, ý gì?

Ta và Thương Bắc Tinh nhìn nhau, hắn mím môi nhìn kỹ Đầu Đầu một lúc, rồi lấy lại tóc từ trên đầu cậu bé:

"Đầu Đầu, tóc của mày dày rồi, không cần đội tóc giả đâu."

Ta kéo tay Đầu Đầu, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ vô cùng kỳ lạ:

"Đầu Đầu, có phải mày muốn nói với chúng ta biết, tóc của búp bê hình người, đều được làm từ tóc thật không?"

Đầu Đầu cứng đờ gật đầu, lát sau lại lắc đầu, ta còn muốn hỏi thêm thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của Lưu Mai:

"Tống muội tử, ăn cơm được rồi."

Chúng ta thuê ở trong sân nhà Lưu Mai, một đồng bạc có thể thuê một tháng, tỷ ấy còn bao chúng ta ba bữa cơm, đặc biệt hời:

"Dạ được, Lưu Mai tỷ, ta đến ngay."

Ta đứng dậy muốn đi, vừa bước một bước, Đầu Đầu đã kéo lấy vạt váy của ta.

Cậu bé dùng rất nhiều sức, váy của ta suýt chút nữa bị nó xé rách.

"Đầu Đầu, mày làm gì vậy?"

Thương Bắc Tinh xoa xoa mi tâm:

"Xong rồi, hình như ta mua phải một con búp bê hư rồi."

Búp bê ở trấn nhỏ này thường xuyên xuất hiện đủ loại vấn đề, có con đang làm việc ngon lành thì đột nhiên lại chạy loạn nhảy nhót như điên.

Ta trước đây đã từng thấy một con búp bê ở quán rượu, bưng một khay thức ăn, trực tiếp úp cả khay lên đầu khách.

Một khi trong trấn xuất hiện búp bê hành động bất thường, các bộ khoái sẽ nhanh chóng xuất hiện, sau đó mang những con búp bê đó đi.

Búp bê hỏng đều phải tập trung lại đốt đi, mỗi tháng trong trấn đều phải đốt đi mấy con búp bê.

Ta cúi đầu nhìn khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt đen láy như hạt nho của Đầu Đầu, có chút không đành lòng:

"Sau này mày đừng làm những động tác này trước mặt người khác, nếu người ta tưởng mày là một con búp bê hư, mày sẽ bị mang đi đốt đấy."

Đầu Đầu hình như hiểu được lời ta nói, lập tức buông tay lùi lại hai bước.

Thương Bắc Tinh không nhịn được liếc nhìn nó hết lần này đến lần khác:

"Lưu Ly, ta cứ cảm thấy búp bê hình như thật sự có thể hiểu được lời chúng ta nói, mấy người thợ làm búp bê này lợi hại quá vậy?"

Ở cái trấn búp bê kỳ quái này, thợ làm búp bê là một nghề nghiệp vô cùng cao quý, chỉ là công đoạn chế tác búp bê phức tạp, trong trấn tổng cộng cũng chỉ có mấy chục người thợ làm búp bê.

Người thợ làm búp bê lợi hại nhất, chính là trấn trưởng của trấn này.

Ta và Thương Bắc Tinh trước sau bước ra khỏi phòng, trong sân đã kê một chiếc bàn gỗ nhỏ.

Thấy chúng ta, Lưu Mai cười cười: "Hôm nay thời tiết đẹp, bày cơm ở trong sân ăn đi."

Ta nhìn khuôn mặt tươi cười như không có chuyện gì của Lưu Mai, có chút bội phục tỷ ấy.

Mặc kệ phu quân Trương Cường mắng chửi, đánh đập tỷ ấy như thế nào, tỷ ấy đều như người không có chuyện gì, nên làm gì thì làm đó, hơn nữa trên mặt luôn tươi cười.

Trên bàn đặt một đĩa thịt xông khói, một đĩa trứng chiên, còn có một đĩa rau lang xanh mướt. Thức ăn không nhiều, nhưng ở cái trấn không mấy giàu có này, mấy món này đã rất ra dáng rồi.

Búp bê nấu cơm của nhà Trương Cường là một bà lão tóc bạc phơ, tay nghề đặc biệt tốt.

Ta và Thương Bắc Tinh đứng một bên đợi Trương Cường ra khỏi phòng, Trương Cường cũng là một người kỳ quái, trừ lúc ăn cơm và đi vệ sinh, mười hai canh giờ một ngày đều ở trong phòng mình, ít khi bước ra khỏi cửa phòng.

Lưu Mai gõ gõ cửa, dịu dàng gọi Trương Cường ăn cơm: "Tướng công, ăn cơm thôi, thức ăn phải ăn nóng mới ngon."

Trương Cường mặt mày cau có mở cửa, đi được hai bước lại quay người đóng chặt cửa lại, cứ như thể trong phòng giấu bảo bối gì đó, sợ chúng ta nhìn thấy.
 
Hệ Liệt Người Cá Kỳ Ảo
Chương 22



Hắn nhíu mày, bước nhanh ra sân, hiển nhiên vô cùng không vui với việc Lưu Mai gọi hắn ta ra ngoài.

Thấy ba món trên bàn, sắc mặt Trương Cường càng thay đổi, ngay sau đó giận dữ.

Hắn đá một cái lật tung bàn, nước canh văng tung tóe khắp nơi.

Trương Cường vẫn không chịu bỏ qua, túm lấy tóc Lưu Mai kéo tỷ ấy sang một bên, giơ tay trái phải tát liên tiếp vào mặt tỷ ấy:

"Mày chuẩn bị mấy món này là cho chó ăn đấy à?"

Ta thật sự không nhìn nổi nữa, muốn bước lên khuyên can Trương Cường thì cửa sân bị đẩy ra:

"Trương Cường! Dừng tay!"

Người đến là hàng xóm sống cạnh nhà chúng ta, cũng là biểu ca của Trương Cường, Trương Viễn.

Hắn giận dữ bước lên ngăn Trương Cường lại, trừng mắt nhìn hắn:

"Ta thấy ngươi càng ngày càng không ra gì rồi! Một người đàn ông khỏe mạnh, không làm việc không nuôi gia đình, suốt ngày trút giận lên nương tử, mặt mũi nhà họ Trương đều bị ngươi vứt đi hết rồi!"

"Nếu cha mẹ ngươi còn sống, nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, chắc chắn sẽ tức chết!"

Nghe thấy những lời này, Trương Cường ủ rũ buông tay, lại không thèm để ý đến Trương Viễn, tự mình quay người vào phòng.

"Đại ca, không sao đâu, tướng công không cố ý đâu, hắn chỉ là trong lòng khó chịu..."

Lưu Mai thần thái tự nhiên xoa xoa mặt, ngược lại đi an ủi Trương Viễn.

Nghe nói Trương Cường trước đây tuy mê búp bê, nhưng tính tình ôn hòa, ai ngờ năm thứ hai sau khi hắn thành hôn, cha mẹ hắn đi sang trấn bên cạnh thăm người thân thì gặp tai nạn, cả hai đều qua đời.

Từ đó về sau, tính cách hắn thay đổi lớn, bắt đầu thường xuyên đánh đập Lưu Mai.

Trương Viễn áy náy nhìn Lưu Mai, thở dài: "Đệ muội, là nhà họ Trương chúng ta có lỗi với ngươi..."

Sau đó hắn lại đổi giọng, kéo con búp bê xinh đẹp vẫn luôn đi theo sau lưng:

"Đệ muội, Uyển Nương dạo gần đây hình như có chút vấn đề, có thể phiền ngươi xem giúp được không?"

Ta lén đánh giá con búp bê này, nói ra thì Trương Viễn cũng là một người khổ mệnh, lập gia mới được một năm, đang là lúc tân hôn thì nương tử hắn là Uyển Nương lại đổ bệnh qua đời.

Trương Viễn không chịu nổi cú sốc này, liền ủy thác Lưu Mai làm một con búp bê hình người giống Uyển Nương như đúc. Hắn vô cùng yêu quý con búp bê này, mỗi ngày chăm sóc nó cẩn thận, ngay cả quần áo trên người búp bê cũng là hắn tự tay làm.

Lúc này một cơn gió thổi qua, quần áo rộng thùng thình của Uyển Nương bị gió thổi dính chặt vào người, lộ ra phần bụng hơi nhô lên của nó.

Đồng tử của ta đột nhiên co rút lại, bụng của Uyển Nương này, trông giống như phụ nữ mang thai ba bốn tháng.

Nàng ấy đây là, búp bê bà bầu?

Nhưng lúc Uyển Nương đổ bệnh qua đời, không hề mang thai mà...

Lưu Mai cảm khái sự si tình của Trương Viễn, vô số lần nói, Trương Viễn để tỷ ấy làm tốt búp bê của Uyển Nương, đã vẽ tận mấy chục bức tranh của Uyển Nương.

Có bức nàng cúi đầu đọc sách, có bức nàng đu xích đu trong sân, còn có cả dáng vẻ nàng trong giấc ngủ, từng nụ cười, từng động tác, dáng ngồi, tất cả đều được Trương Viễn vẽ lại tỉ mỉ, sợ Lưu Mai làm ra búp bê không đủ giống.

Ta khi đến nhà Trương Viễn đã thấy những bức tranh treo trong thư phòng của hắn, Uyển Nương trong tranh thân hình gầy gò, dung mạo kiều diễm, là một nữ tử vô cùng dịu dàng xinh đẹp.

Và ta cũng có thể đảm bảo, Uyển Nương trong tranh, tuyệt đối không có bụng bầu.

Lưu Mai dẫn Trương Viễn vào phòng tỷ ấy rồi, búp bê thím nhà bếp bắt đầu ra dọn dẹp bát đũa, quét dọn bàn ăn.

Ta nháy mắt với Thương Bắc Tinh. Trở về phòng đóng cửa lại, ta lập tức hỏi Thương Bắc Tinh:

"Ngươi có thấy bụng của Uyển Nương không?"

Nghe xong lời ta, vẻ mặt Thương Bắc Tinh trở nên rất ngưng trọng:

"Trước đây ta từng nghe người khác trong trấn nhắc đến, nói rằng Uyển Nương ban đầu bệnh rất nặng, Trương Viễn vì chữa bệnh cho nương tử mà đã tìm kiếm danh y khắp nơi."

"Và người cuối cùng khám bệnh cho Uyển Nương, là Đường đại phu ở trấn bên cạnh."

Thương Bắc Tinh quyết định đi tìm Đường đại phu để hỏi rõ tình hình, trước khi ra khỏi nhà, hắn dặn dò ta ngàn vạn lần, bảo ta ở trong nhà tuyệt đối đừng chạy lung tung, cứ yên tâm chờ hắn trở về.

Ta bực bội xua hắn đi, Thương Bắc Tinh đôi khi thật sự giống như một bà mẹ già, lải nhải đến phát bực.

Ta đâu phải người bình thường, là nhân ngư, sức lực của ta gấp mười mấy lần so với con người, cho dù Lưu Mai và Trương Cường thật sự có vấn đề, ta cũng có thể dựa vào vũ lực để giải quyết họ.

Sau khi Thương Bắc Tinh đi, Lưu Mai vẻ mặt lúng túng mang đến mấy cái bánh bao:
 
Hệ Liệt Người Cá Kỳ Ảo
Chương 23



"Tống muội tử, thật sự là xin lỗi, buổi tối không có món gì... ngươi cứ ăn tạm mấy cái bánh bao này nhé, ngày mai ta sẽ đi mua thêm thịt, làm một bữa thật ngon cho hai người."

Ta nhận lấy cái đĩa bánh bao từ tay Lưu Mai rồi tùy tiện đặt lên bàn, nói vài câu khách sáo với nàng ta.

Đợi đến khi ta trở về phòng đóng cửa lại, phát hiện bánh bao trên bàn đã biến mất.

Đầu Đầu ném mấy cái bánh bao xuống đất, còn dùng chân không ngừng giẫm lên. Lớp vỏ bánh bao trắng mềm bị giẫm nát, lộ ra nhân thịt màu đỏ, tỏa ra một mùi thơm đặc trưng của mỡ lợn rán.

"Đầu Đầu, mày làm gì vậy?"

Ta lao tới ngăn Đầu Đầu lại, nó cúi đầu nhìn những chiếc bánh bao bị mình giẫm nát bét, mặt không cảm xúc đi đến góc nhà lấy chổi và hót rác, quét dọn lại sàn nhà.

Xem ra Đầu Đầu thật sự đã hỏng rồi, trên người những con rối này đều vẽ bùa chú, chúng chỉ có thể máy móc hoàn thành những chỉ thị trên bùa chú, ví dụ như nấu cơm, quét nhà, dọn dẹp vệ sinh... Một khi con rối thực hiện những động tác vượt ra khỏi những thiết lập này, thì có nghĩa là con rối này đã xảy ra vấn đề.

Ta xoa xoa cái đầu đầy lông của Đầu Đầu, trong lòng cảm thấy mình có chút điên rồi. Trước đây ta còn cảm thấy Đầu Đầu có thể hiểu được tiếng người, bây giờ xem ra, dù sao thì con rối vẫn chỉ là con rối mà thôi.

Dù sao ta cũng không đói, bánh bao bị vứt đi thì thôi vậy. Ta ngồi xuống mép giường, lấy ra một bộ quần áo cũ bắt đầu vá.

Ta và Thương Bắc Tinh bị trộm mất túi tiền, lại không nhận được nhiệm vụ nào, tiết kiệm được chút nào hay chút đó.

Hai chúng ta có lẽ là những thợ săn tiền thưởng nghèo túng nhất rồi, ngay cả tiền lộ phí để đi đến nơi tiếp theo cũng không có.

Có việc để làm trong tay, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh. Trời không biết từ lúc nào đã tối, ta đốt nến, trong phòng lặng lẽ chờ Thương Bắc Tinh trở về.

"A!"

Một tiếng thét chói tai vang lên, ta bật người đứng dậy, âm thanh này dường như truyền đến từ sân bên cạnh, nhưng Trương Viễn luôn sống một mình, trong sân nhà hắn ngoài hắn ra, chỉ có con rối Uyển Nương.

Mà con rối, sẽ không biết nói.

Ta thổi tắt nến, lặng lẽ mò ra khỏi phòng, lúc này trời đã tối, Trương Cường và Lưu Mai hình như đã ngủ rồi.

Trong sân rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu râm ran.

Ta khẽ trèo qua tường rào, nhẹ tay nhẹ chân đi về phía nhà Trương Viễn.

Trong nhà Trương Viễn vẫn sáng đèn, ánh đèn lờ mờ hắt bóng một người lên cửa sổ.

Ta chọc thủng giấy dán cửa sổ nhìn vào bên trong, rồi giật mình suýt chút nữa kêu thành tiếng. Ta nhanh chóng bịt miệng mình lại, chăm chú nhìn chằm chằm vào cảnh tượng quỷ dị trong phòng.

Uyển Nương dang rộng cơ thể thành hình chữ "đại", hai tay hai chân đều bị trói chặt trên giường. Miệng nàng còn bị nhét một chiếc khăn tay, điều kỳ dị hơn là, khóe mắt nàng không ngừng ch** n**c mắt.

Con rối, cũng biết rơi lệ sao?

"Uyển Nương, sao nàng luôn không nghe lời như vậy?"

"Khi còn là người thì không nghe lời, khi thành con rối, vẫn không nghe lời như vậy."

"Ngoan, chúng ta không cần đứa bé này, phụ nữ mang thai sinh con, cơ thể sẽ trở nên xấu xí, ta không cho phép bất cứ thứ gì phá hỏng vẻ đẹp của nàng."

Ta trợn tròn mắt, đầu óc dường như bị một mớ bòng bong làm cho rối tung lên, Trương Viễn nói những lời này là có ý gì? Người nằm trên giường không phải là con rối, mà chính là Uyển Nương sao?

Nhưng Uyển Nương chẳng phải đã chết rồi sao...

"Ưm... ô ô!"

Một chiếc khăn tay bị bịt chặt lên mặt ta, trước mắt ta tối sầm lại, trong lòng thầm kêu một tiếng không xong.

Không ổn! Trên chiếc khăn tay này có thuốc mê!

Đợi đến khi ta tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình bị trói trên một cái giá gỗ.

Ta xoay xoay cổ, cẩn thận quan sát căn phòng này, chỉ thấy trong phòng bày đầy đủ loại người gỗ.

Trên người những người gỗ này mặc đủ loại quần áo, còn có mấy người gỗ trên đầu còn đội tóc giả.

Ta nghiêng đầu tiếp tục quan sát, phía bên trái căn phòng có một chiếc bàn gỗ rất lớn, trên bàn chất đầy đủ loại dược liệu và hoa cỏ kỳ lạ mà ta không thể gọi tên.

Bên cạnh bàn gỗ đặt một con rối đã làm xong, con rối này, không ngờ lại có dáng vẻ của ta!

"Kẽo kẹt."

Cửa bị người đẩy ra, Lưu Mai cầm một chiếc đèn dầu, tươi cười đi vào, nhìn thấy ta, ả ta nhướng mày:

"Ngươi tỉnh rồi à?"

Ả ta đặt đèn dầu lên bàn, đi tới si mê sờ mặt ta: "Ngươi thật xinh đẹp, ta còn không nỡ biến ngươi thành dáng vẻ của người khác nữa đấy."

Ta nghiêng mặt, lạnh lùng nhìn ả ta: "Tất cả đều là do ngươi làm? Tóc của ta và Thương Bắc Tinh cũng là do ngươi thu thập phải không?"
 
Hệ Liệt Người Cá Kỳ Ảo
Chương 24



Lưu Mai cười duyên một tiếng, tướng mạo vốn dĩ xấu xí lại lộ ra vài phần quyến rũ:

"Đừng vội, đợi biến ngươi thành con rối, sẽ đến lượt Thương Bắc Tinh, từng người từng người một, tướng công buổi tối không thể rời khỏi con rối hầu hạ đâu."

Vậy nên, tất cả những con rối, đều là do người biến thành?

Ta trố mắt nhìn Lưu Mai, kinh hãi đến mức không thốt nên lời.

Bọn họ sao dám làm như vậy? Trong trấn này có đến cả ngàn con rối đấy!

Vẻ mặt của ta làm Lưu Mai cực kỳ hài lòng, ả ta che miệng cười không ngớt: "Trên đời này căn bản không có thợ làm rối, cái gọi là thuật chế tạo con rối, thực chất chính là hắc vu thuật biến người thành con rối."

Ta khó hiểu nhìn Lưu Mai: "Ngươi, ngươi là hắc vu sư, ngươi đã là hắc vu sư rồi, tại sao còn để Trương Cường ngày nào cũng đánh ngươi?"

Lưu Mai nhíu mày, dường như không hiểu tại sao ta lại hỏi vấn đề này:

"Người đàn ông nào mà không đánh nương tử? Tướng công của ta không trộm cắp, không cờ bạc, chỉ thích nghiên cứu con rối, thỉnh thoảng đánh ta vài cái cho hả giận, thì có gì quan trọng?"

"Hơn nữa, ta cũng không phải là hắc vu sư, chúng ta chỉ biết biến người thành con rối, không biết những thứ khác."

Lưu Mai có hỏi tất đáp, ả ta nói với ta rằng tất cả những thợ làm rối trong trấn này, đều là người nhà họ Lưu.

Tổ tiên nhà họ Lưu đã cứu một hắc vu sư cực kỳ lợi hại, vị vu sư đó để cảm tạ ông ta, đã dạy cho ông ta hắc vu thuật biến người thành con rối.

Ban đầu, hậu duệ nhà họ Lưu không dám tùy tiện sử dụng hắc vu thuật này, cho đến khi nhà họ có người trở thành người nắm quyền của trấn này. Những tử tù trong ngục giam, những kẻ đầu đường xó chợ, còn có những kẻ thù của nhà họ Lưu, tất cả đều biến thành những con rối chỉ biết cắm đầu làm việc, ngoan ngoãn và hiền lành. Con rối không những không cần nghỉ ngơi, mà còn không cần ăn cơm, không cần trả tiền công, không có nô bộc và lao động nào tốt hơn con rối.

Chiếc hộp dụ dỗ của ác ma một khi đã mở ra, thì không thể đóng lại được nữa. Người nhà họ Lưu ngày càng tham lam, cũng ngày càng táo bạo, đến cuối cùng, con rối đã trở thành một món làm ăn. Chỉ cần có người chịu bỏ ra giá cao, thợ làm rối có thể biến bất cứ ai thành con rối nghe theo mệnh lệnh.

Dần dần, trấn nhỏ vốn dĩ yên bình, đã biến thành trấn con rối như ngày nay.

"Kẻ điên, các người đều là kẻ điên..."

"Ta còn một câu hỏi cuối cùng, tại sao Uyển Nương lại mang thai?"

Vẻ mặt Lưu Mai cứng đờ, ả ta tức giận ném một chiếc hộp gỗ trên bàn xuống đất:

"Hắc vu thuật trên người nàng đã xảy ra vấn đề! Có người đã giải một phần vu thuật, điều này mới dẫn đến việc nàng sống lại."

"Đều tại Trương Viễn cái tên ngốc đó, ngay cả việc nàng xảy ra vấn đề cũng không nhìn ra, lại còn để nàng mang thai!"

Sau khi Lưu Mai phát điên một hồi, tâm trạng dường như tốt hơn một chút, ả ta lau mồ hôi trên mặt, bước chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt ta:

"Được rồi, không nói chuyện với ngươi nữa, nếu sáng mai phu quân không thấy con rối mới sẽ tức giận mất, ta phải tranh thủ thời gian thôi!"

Ả ta nhẹ nhàng vỗ mặt ta, dùng ngón tay tỉ mỉ phác họa lại đường nét lông mày và mắt của ta:

"Thật đáng tiếc, lần sau ta nhất định phải làm một con rối giống hệt ngươi, khuôn mặt này thật sự quá hoàn hảo."

Lưu Mai véo miệng ta, nhét một viên thuốc vào miệng ta, cơ thể ta dần dần bắt đầu mất đi tri giác.

Không bao lâu thì đầu lưỡi tê dại, ta cố gắng muốn mở miệng, nhưng phát hiện dù ta có dùng sức thế nào, môi vẫn mím chặt.

Lúc này trong lòng ta hối hận vô cùng, hận bản thân mình ỷ vào sức mạnh lớn mà khinh địch.

Ai mà biết được, một thị trấn nhỏ bình thường như vậy, lại có người biết đến hắc vu thuật chứ!

Nếu lần này có thể trốn thoát, sau này ta nhất định phải cố gắng học hành, nỗ lực luyện võ, khiêm tốn cẩn trọng, không bao giờ tùy tiện xông bậy nữa.

Đợi đến khi toàn thân ta cứng đờ như khúc gỗ, Lưu Mai cởi từng món quần áo trên người ta ra, sau đó bưng một bát nước cốt màu đỏ vào.

Nước cốt đó tỏa ra một mùi hương thơm độc đáo, còn dễ chịu hơn cả hoa hồng.

Lưu Mai cầm một cây bút lông, chấm vào nước cốt rồi không ngừng bôi lên người ta, vẽ hết ký hiệu phức tạp quỷ dị này đến ký hiệu khác.

Khi ả ta vẽ xong nét cuối cùng, ta tuyệt vọng phát hiện ngay cả con ngươi mình cũng không thể động đậy được nữa.

Lưu Mai vỗ tay, bưng con rối giống ta như đúc đặt trước mặt ta.

Bộ tóc giả đội trên đầu con rối hẳn là Lưu Mai nhặt được từ chỗ ta, thưa thớt, còn có thể nhìn thấy làn da trắng nõn trên đỉnh đầu.
 
Hệ Liệt Người Cá Kỳ Ảo
Chương 25



Lưu Mai lấy ra một con dao rạch mấy nhát lên ngực ta, đầu dao rất nhanh đã dính đầy máu.

Ả ta lấy một cái bát hứng nửa bát máu, sau đó đi đến trước con rối, đổ hết bát máu vào miệng con rối.

Con rối sau khi uống xong máu, ngay trước mắt ta, biến thành một đống thịt vụn thực sự.

Lưu Mai cúi người nhặt một miếng thịt vụn từ dưới đất lên, bắt đầu không ngừng ấn và xoa lên mặt và người ta:

"Mắt to quá, làm nhỏ lại một chút."

"Ừm, mặt ngươi là mặt trái xoan, ta thêm cho ngươi một chút nhé, mặt trái xoan trứng ngỗng cũng rất đẹp."

"Eo nhỏ quá, thêm một chút, trên người phải thêm nhiều thịt một chút mới tốt, tướng công thích nữ tử tròn trịa."

Tay Lưu Mai vẫn luôn bận rộn, miệng cũng không ngừng lẩm bẩm.

"Xong rồi! Ối chao, thật đẹp, ngươi mau nhìn xem!"

Lưu Mai ấn miếng thịt vụn cuối cùng lên ngực ta xong, vẻ mặt vui mừng chạy đến góc nhà bưng một chiếc gương cao nửa người đến.

Ta trừng mắt nhìn người phụ nữ trong gương, không thể tin được con búp bê này lại chính là mình.

Khuôn mặt đậm nét, thân hình đầy đặn quyến rũ, tướng mạo này thoạt nhìn giống hệt như những kỹ nữ thường thấy trong thanh lâu.

Xong rồi, Thương Bắc Tinh chắc chắn sẽ không nhận ra ta mất!

"Tạo hình xong rồi, chúng ta tiếp tục bước tiếp theo thôi!"

Lưu Mai lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, quay người đi đến trước tủ mở cửa tủ, sau đó cẩn thận bưng một chiếc hộp gỗ từ bên trong ra.

Trên chiếc hộp gỗ đó còn có một chiếc khóa đồng dày nặng, Lưu Mai lấy chìa khóa mở khóa, lấy đồ bên trong ra.

Đây là một chiếc chuông đồng kiểu dáng cổ xưa, to bằng bàn tay, một bên còn mọc rêu đồng, trông có vẻ đã rất lâu đời.

Lưu Mai lắc chiếc chuông đồng trước mặt ta, đầu ta như bị ai đó đánh mạnh vào, ngay cả linh hồn cũng bị chấn động.

"Từ hôm nay trở đi, trách nhiệm của ngươi là hầu hạ tốt phu quân Trương Cường của ta."

"Tất cả lời chàng nói ngươi đều phải nghe theo, không được trái ý chàng bất cứ điều gì, không được làm tổn thương chàng."

"Nghe lời Trương Cường, nghe lời Trương Cường, nghe lời Trương Cường!"

Chuông đồng không ngừng lắc lư trước mặt ta, giọng nói trong trẻo của Lưu Mai không ngừng vang lên trong đầu ta, đến phía sau thì vang vọng như tiếng chuông lớn, mang theo tiếng vọng nặng nề:

"Nghe lời Trương Cường!"

"Nghe lời Trương Cường!"

"Nghe lời Trương Cường!"

Ta đột ngột nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, cảm thấy trong đầu mình có thêm một số thứ.

Lưu Mai nhìn ta với đôi mắt sáng rực, trên mặt rạng rỡ vẻ vui mừng: "Thành công rồi!"

"Tướng công, đây là con rối ta mới làm, chàng thích không?"

Trương Cường kinh ngạc nhìn ta từ trên xuống dưới, còn không ngừng sờ cằm:

"Cái này không tệ, nàng vất vả rồi."

Hiếm khi được khen ngợi, Lưu Mai có chút thụ sủng nhược kinh, ả ta nhìn Trương Cường với ánh mắt ngưỡng mộ, ân cần đẩy ta về phía Trương Cường hết lần này đến lần khác:

"Tướng công đặt cho con rối này một cái tên đi."

Trương Cường suy nghĩ một lát:

"Thôi vậy, còn chưa biết con rối này dùng được bao lâu nữa, hay là cứ gọi là Xuân Nương đi."

Nghe thấy hai chữ Xuân Nương, ánh mắt Lưu Mai tối sầm lại, trên mặt thoáng qua một tia hận ý.

"Lưu Ly, Lưu Ly ta về rồi đây!"

Cửa viện bị đẩy ra, Thương Bắc Tinh bụi bặm xông vào, chạy thẳng đến phòng ta.

Hắn gõ cửa hồi lâu, mới phát hiện ra mấy người chúng ta đang đứng trước cửa phòng Trương Cường.

Lưu Mai vội vàng nghênh đón, nhanh chóng đi đến trước mặt Thương Bắc Tinh, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn:

"Cô nương Tống tối hôm qua đã ra ngoài rồi, nói là đi tìm ngươi, hai người không gặp nhau sao?"

Lần này đến lượt Thương Bắc Tinh kinh ngạc:

"Nàng ấy đi tìm ta?"

"Ôi chao nàng ấy đó, thật là, thật là không nghe lời mà!"

Oán trách xong, Thương Bắc Tinh quay đầu bỏ đi, Lưu Mai đi theo phía sau gọi:

"Thương công tử, nhìn ngươi mồ hôi nhễ nhại kìa, uống một ly nước rồi đi nhé?"

Thương Bắc Tinh khoát tay áo, sải bước bỏ đi, đến và đi như gió, cả quá trình ngay cả một ánh mắt cũng không cho ta.

Ta đứng ở một bên, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

"Xuân Nương, về phòng."

Vừa dứt lời, ta đã không tự chủ được mà nhấc chân đi theo hắn về phòng.

"Rầm!"

Cánh cửa lớn phía sau đóng sầm lại, nghĩ đến những con búp bê rách nát bị Trương Cường ném ra khỏi phòng, trái tim ta rơi xuống vực sâu.

Ta dùng hết sức lực toàn thân, nhưng vẫn không thể động đậy được dù chỉ là một ngón tay.

Trương Cường hài lòng vươn tay sờ lên mặt ta, ngữ khí dịu dàng quyến luyến:

"Xuân Nương, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ cứu nàng."

Cứu ta?

"Xuân Nương, nằm lên giường đi."

Ta cứng đờ người bước về phía giường, trong lòng nóng như lửa đốt, mắng tổ tông mười tám đời nhà mình một lượt.
 
Hệ Liệt Người Cá Kỳ Ảo
Chương 26



Hận mình ngu ngốc, tự cho là đúng, sơ ý khinh địch; cũng hận Thương Bắc Tinh không nhận ra ta, mặc dù dáng vẻ này của ta, ngay cả ta cũng không nhận ra mình.

"Xuân Nương, cởi áo ngoài ra."

Rất nhanh, trên người ta chỉ còn lại một chiếc yếm lụa mỏng manh và tiết khố.

Ta chỉ có thể tự an ủi mình, đây không phải là thân thể của ta, thân thể của ta bị bọc trong một đống thịt vụn, Trương Cường nhìn thấy là đống thịt vụn này.

Trương Cường lấy ra một chiếc hộp gỗ từ trong tủ, mở hộp ra, lại là một bộ kim châm nhỏ lấp lánh ánh bạc.

Cây kim đầu tiên đâm vào ngực ta, tiếp theo là cây kim thứ hai, cây kim thứ ba, rất nhanh, ta đã bị đâm thành một con nhím.

Đâm kim xong vẫn chưa tính, Trương Cường lại bưng ra một bát nước thuốc màu xanh lục, đổ vào miệng ta.

Ta như một con rối mặc cho hắn giằng xé, à không đúng, ta đã là con rối rồi.

Nghĩ đến đây, ta bi thương từ trong lòng trào ra, không nhịn được lại mắng mình tám trăm lần.

Vừa mắng vừa mắng, ta phát hiện ngón út của mình khẽ động đậy, lúc đầu ta còn tưởng là mình hoa mắt.

Nhưng rất nhanh, ngón trỏ của ta cũng có thể động đậy được, ta mừng rỡ như điên, bắt đầu nỗ lực đem sức lực từng chút từng chút phân tán ra toàn thân.

Ta có thể cảm nhận rõ ràng, xiềng xích vô hình trong cơ thể đang bị ta từng chút từng chút phá vỡ.

Trương Cường ngồi trên ghế chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt ta:

"Xuân Nương, chớp mắt đi."

Lúc này mắt ta đã có thể động đậy được, nghe thấy lời hắn nói, không kìm được mà muốn chớp mắt, nhưng, ta rốt cuộc vẫn nhịn được.

Thấy ta vẫn giữ vẻ mặt đờ đẫn, Trương Cường thở dài đưa tay che mặt.

Hắn cứ ngồi ngây ngốc như vậy, ngồi không biết bao lâu, rồi đột nhiên nhảy dựng lên chạy về phía chiếc bàn bên cạnh.

Ta lén ngẩng cổ lên nhìn hắn một cái, sau khi hắn quay người lại thì nhanh chóng nằm xuống.

Trương Cường bưng một hộp kim châm lớn hơn và thô hơn, đầu kim to gấp mười mấy lần so với kim châm bạc thông thường, lấp lánh ánh vàng khiến người ta rùng mình.

Hắn luyến tiếc sờ vào hộp kim, nhìn hộp kim như đang nhìn người tình của mình:

"Bộ kim này ta đã ngâm trong nọc độc sứa, dịch hoa ăn thịt người, mật hoa kim bì thích hoa suốt ba tháng."

"Nghe nói nỗi đau tột cùng có thể đánh thức linh hồn con người, Xuân Nương, nàng đợi ta, ta nhất định có thể cứu nàng."

Nghe thấy kim bì thích hoa, ta không nhịn được mà rùng mình một cái.

Kim bì thích hoa là một loại hoa rất kỳ diệu, màu sắc rực rỡ, cánh hoa nhiều lớp, nhìn hình dáng bên ngoài rất giống hoa sen bảy màu. Nhưng, trên cánh hoa của nó mọc đầy những gai nhỏ li ti, nếu người ta không cẩn thận chạm vào kim bì thích hoa này, chỗ chạm vào sẽ trở nên đau đớn dữ dội.

Hơn nữa, cơn đau dữ dội này, có thể duy trì đến hai ba năm, thường có người vì không chịu nổi cơn đau dữ dội này mà chọn cách tự sát.

Trương Cường duỗi ngón tay ấn vào khuỷu tay ta: "Khúc trì huyệt là chỗ châm đau nhất, Xuân Nương, nàng nhịn một chút, ta đều là vì cứu nàng!"

Hắn đây là đang muốn đâm cây kim vàng lớn tẩm độc kia vào khúc trì huyệt của ta sao?

Không thể nhẫn nhịn thêm nữa, không cần phải nhẫn nhịn nữa, ta trực tiếp nhảy dựng lên cho hắn hai cái tát tai: "Ngươi cứu Xuân Nương của ngươi đi! Ngươi châm ta làm gì?"

Trương Cường bị ta tát ngã xuống đất, hắn ngồi bệt xuống ôm mặt, ngơ ngác nhìn ta, rồi, dưới ánh mắt giận dữ như muốn giết người của ta, lại giơ tay tự tát mình hai cái:

"Ta không nằm mơ! Ta thành công! Cuối cùng ta cũng thành công rồi!"

Trương Cường nước mắt giàn giụa bật dậy khỏi mặt đất, vung nắm đấm mạnh mẽ lên không trung:

"Xuân Nương, cuối cùng ta cũng có thể cứu nàng rồi!"

Từ miệng Trương Cường, ta biết được một câu chuyện ly kỳ và hoang đường.

Trương Cường từ nhỏ đã có một người bạn thanh mai trúc mã, tên là Xuân Nương, hai người từ nhỏ đã được định hôn ước, tình cảm vô cùng sâu đậm. Đến khi Xuân Nương mười lăm tuổi, bỗng dưng mất tích. Cha mẹ nàng lại hiếm thấy là không tìm kiếm, nhà Xuân Nương nghèo khó, bên dưới còn có hai muội muội và một đệ đệ.

Đối với nhà nàng mà nói, một đứa con gái không đáng giá mất tích, thật sự không phải là chuyện lớn gì.

Sau này, Trương Cường vô tình phát hiện, trong kỹ viện búp bê ở trấn, có một con búp bê có tám phần giống Xuân Nương.

Hắn nghi ngờ Xuân Nương bị biến thành búp bê, thế là hắn bắt đầu si mê búp bê, không ngừng mua các loại búp bê về nhà.

Người ngoài tưởng hắn dùng búp bê để giải tỏa d*c v*ng, thực tế, hắn đang lén lút nghiên cứu cách biến búp bê trở lại thành người.

Nghe Trương Cường nói xong, ta kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi biết búp bê là do người biến thành, còn làm hỏng nhiều búp bê như vậy?"
 
Hệ Liệt Người Cá Kỳ Ảo
Chương 27



Trương Cường không thèm để ý cười lạnh một tiếng:

"Ta làm vậy là để cứu nhiều người hơn, hy sinh vài người thì có gì to tát?"

"Nghiên cứu vu thuật vốn dĩ cần phải hy sinh, có thể cống hiến cho nghiên cứu vu thuật, đó là phúc của bọn họ."

"Bây giờ, cuối cùng ta cũng thành công rồi!"

Hắn hưng phấn chạy ra khỏi nhà, đến cả cửa cũng không kịp đóng, lát sau lại ôm Đầu Đầu chạy xộc vào.

Trương Cường cho Đầu Đầu uống thuốc, châm cứu, nhưng Đầu Đầu vẫn bất động.

Ngay khi Trương Cường đưa tay muốn châm kim vàng cho Đầu Đầu, ta ngăn hắn lại.

Sở dĩ ta có thể tỉnh lại, phần lớn là do ta là Nhân Ngư. Cùng một liều lượng hắc vu dược, tác dụng lên người ta, nhỏ hơn nhiều so với trên người người thường.

Trương Cường không từ bỏ: "Ngươi có thể tỉnh lại, những người khác nhất định cũng có thể!"

Ta nắm nắm tay, phát hiện sức lực của mình cuối cùng cũng đã hoàn toàn trở lại: "Ngươi không biết cách giải loại hắc vu thuật này, có một người chắc chắn biết."

Lưu Mai đang phơi dược thảo trong sân, ta sải bước đi về phía ả. Thấy ta, ả có chút kinh ngạc, rồi vẻ mặt lo lắng quay sang nhìn Trương Cường:

"Phu quân, búp bê này bị hỏng rồi sao?"

Ta trực tiếp ra tay bẻ gãy tay ả:

"Ta không hỏng, người hỏng là ngươi."

Lưu Mai là một kẻ cứng miệng, bị ta đánh một trận rồi, vẫn chết sống không chịu nói ra cách giải hắc vu thuật.

Trương Cường chê ta ra tay không đủ nặng, đuổi ta ra khỏi phòng rồi, tự mình lấy một đống dụng cụ rồi quay vào.

Ta đứng ở cửa nghe tiếng kêu thảm thiết không ngừng vọng ra từ bên trong, trong lòng có chút cảm giác khó tả.

Lưu Mai đúng là đáng ghét, nhưng Trương Cường, cũng không phải là người tốt gì...

Thôi vậy, cứ để bọn chúng chó cắn chó đi.

Ta chống cằm ngồi ở cửa, tiếng khóc than trong phòng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại một mảnh im lặng.

Rất lâu sau, Trương Cường mới thất thần đẩy cửa bước ra, ta nhảy lên ba bước chạy đến trước mặt hắn:

"Thế nào? Ả nói chưa?"

Trương Cường sắc mặt khó coi lắc đầu, ta vòng qua hắn đi vào trong nhà, bị cảnh tượng trước mắt dọa cho giật mình.

Người bị trói trên cọc gỗ kia, đã không thể gọi là người được nữa rồi, giống như một đống thịt nhão thì đúng hơn.

Toàn thân không có một chỗ nào lành lặn, căn bản không nhìn rõ mặt mũi ban đầu.

Trương Cường đây là, đã tra tấn Lưu Mai đến chết...

"Ngươi có phải cảm thấy ta rất tàn nhẫn?"

"Nếu ta nói cho ngươi biết, Xuân Nương chính là do Lưu Mai hại thì sao?"

"Ả nói ả thích ta, nhà Xuân Nương lại nghèo lại nát, căn bản không xứng với ta."

"Để gả cho ta, ả đã biến Xuân Nương thành búp bê bán vào kỹ viện."

Trương Cường không biết từ khi nào đã đứng ở sau lưng ta, hắn dùng sức trừng mắt vào thi thể Lưu Mai, trong mắt là hận ý ngút trời:

"Ta trước kia tưởng rằng cha mẹ ta chết vì tai nạn, nhưng sau này mới phát hiện, cha mẹ ta cũng bị ả biến thành búp bê."

"Cha ta bị bán đi rồi, còn mẹ ta, chính là con búp bê nấu cơm trong nhà chúng ta."

"Bà ấy mỗi ngày đều nấu những món ăn mà trước kia bà ấy thường nấu, mùi vị giống hệt như trước, ta vừa ăn là nhận ra ngay."

"Người đàn bà độc ác này, ta hận không thể giết ả thêm một ngàn lần nữa!"

Cho nên những năm này, Trương Cường mới giả điên giả dại, lén lút nghiên cứu thuốc giải.

Ta thở dài một tiếng, nhất thời không biết nên nói gì.

Trương Cường mắt đỏ hoe, vẻ mặt cay đắng:

"Ta chưa từng học vu thuật, trong trấn đến một thầy thuốc phù thủy cũng không có, tất cả thuốc đều là ta tự pha chế."

"Cho nên, ta giết nhiều người như vậy, vẫn là không cứu được ai, đúng không..."

Dùng bộ kim châm kia của hắn châm vào, cho dù có thể biến thành người, phỏng chừng cũng sẽ nhanh chóng chết vì những độc tố kia.

Nhưng kim châm và thuốc của Trương Cường, quả thật vẫn có vài phần công hiệu, chỉ là công hiệu đó hiển nhiên còn chưa đủ để phá giải hắc vu thuật này.

Ta và Trương Cường nhất thời đều có chút trầm mặc, ta gãi gãi mặt, lúc này mới ý thức được, ta bây giờ cũng vẫn là một con búp bê.

Những thứ thịt nhão kia dính chặt vào mặt ta, giống như mọc trong cơ thể ta vậy, cậy thế nào cũng không ra.

"Keng!"

Cánh cửa sân bị người ta dùng sức đạp tung, Thương Bắc Tinh chống nạnh vẻ mặt đắc ý bước vào:

"Lưu Ly, ta đến cứu ngươi đây!"

Ta và Trương Cường nghe tiếng bước ra khỏi nhà, Thương Bắc Tinh thấy ta mắt sáng lên, rồi xông đến nhét một đóa hoa nhỏ màu vàng óng vào miệng ta.

"Đây là hoa hướng dương, hướng dương mà sinh, cánh hoa ẩn chứa dương lực, có thể giải trừ thuật búp bê này." Thương Bắc Tinh vẻ mặt tươi cười nhìn ta, "Ngươi bị biến thành búp bê ta lập tức nhận ra ngay, thế nào? Ta lợi hại không? Ta còn tìm được cách phá giải nữa, ngươi yên tâm, ta..."

"A!"

"Ngươi ngươi ngươi, tại sao ngươi không mặc quần áo?"

Trương Cường sớm đã bị Thương Bắc Tinh che mắt lại, bản thân hắn cũng nhắm chặt mắt, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn đỏ bừng.

Ta động đậy tay chân, lúc này mới cảm thấy mình lại sống lại rồi.

Thương Bắc Tinh vác về một giỏ đầy hoa hướng dương, đủ để giải trừ vu thuật cho toàn thành.

Ba người chúng ta bận rộn cả một ngày, không ngừng nhét hoa hướng dương vào miệng những con búp bê kia.

Uyển Nương hóa ra là bị người ta bắt cóc bán đến, Trương Viễn để nàng không chạy trốn, đã biến nàng thành búp bê.

Đầu Đầu bị chính thúc thúc ruột của mình bán đi, bởi vì cha cậu ta giàu nứt đố đổ vách, nhưng chỉ có một mình cậu ta là con trai. Còn thúc thúc cậu, có năm sáu người con trai.

Theo quy tắc của dòng họ bọn họ, nếu cha cậu ta không có con trai, thì phải nhận nuôi một người con từ nhà thúc thúc cậu ta.

Trương Cường cuối cùng cũng tìm được Xuân Nương, nhưng nàng đã chết rồi.

Đêm hôm trước, trong kỹ viện có một vị khách thích hành hạ đến, trực tiếp làm cho Xuân Nương tan xác.

Ta vốn tưởng rằng những con búp bê này sau khi được giải cứu, sẽ là một cuộc cuồng hoan.

Nhưng không ngờ lại là một cuộc chiến tranh, đường phố máu chảy thành sông, rất nhiều người cầm dao phay và gậy gộc chém giết loạn xạ trên đường, ai nấy đều đỏ mắt.

Tìm thù, báo oán, truy sát, cả trấn nhỏ biến thành địa ngục báo thù.

Ta và Thương Bắc Tinh không có sức ngăn cản, chỉ có thể hoảng loạn bỏ chạy, tránh bị vạ lây.

Dưới ánh chiều tà, cả trấn nhỏ được phủ lên một lớp hà quang vàng óng, trông thật yên bình và xinh đẹp.

Chỉ là dưới vẻ đẹp bên ngoài, lại nảy sinh đủ loại tội ác.

Ta nhìn sâu vào trấn búp bê này một cái, rồi không ngoảnh đầu lại mà bước về phía trước.

Cuộc phiêu lưu của chúng ta, mới chỉ vừa bắt đầu.

Mà phía trước, còn không biết có những thứ gì đang chờ đợi chúng ta nữa.
 
Hệ Liệt Người Cá Kỳ Ảo
Chương 28



Nguyệt Thần bất mãn sự hôn dung tàn bạo của quốc vương, giáng xuống bảy loại thiên tai.

Nước sông biến đen, mùa màng khô héo.

Vạn chuột vào thành, ôn dịch hoành hành.

Cuối cùng, Nguyệt Thần hiển linh, cao cao tại thượng chất vấn quốc vương: "Ngươi, biết sai chưa?"

Ta vả cho hắn một bạt tai như trời giáng: "Sai cái con mẹ ngươi! Quốc vương vô sự, nhưng dân đen chết một nửa rồi!"

***

"Xuân Nhi! Mau chạy đi!"

"Á!"

Một cô bé chừng mười hai mười ba tuổi đột nhiên từ góc phố lao ra, đâm sầm vào ngực ta rồi ngã ngồi xuống đất.

Con bé hoảng hốt bò dậy định tiếp tục chạy, nhưng cánh tay lại bị một gã đàn ông cao lớn vạm vỡ túm lấy.

Gã ta xách bổng con bé lên như xách gà, con bé vô vọng giãy giụa chân trên không trung, vẫn bị gã ta giữ chặt trong tay.

Gã đàn ông lộ vẻ không đành lòng, đặt con bé xuống đất, thở dài:

"Xuân Nhi, đừng trách chúng ta, ai bảo con bị chọn trúng chứ..."

Con bé nước mắt giàn giụa, khóc nấc lên:

"Lý đại thúc! Xin thúc đó! Ta không muốn làm vật tế, ta không muốn chết!"

Ta và bạn ta là Thương Bắc Tinh kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, chỉ cảm thấy nơi này không chỉ tên quái lạ, mà người cũng quái lạ.

Đây là một thành vô cùng lớn, một thành trì là một quốc gia, tên là Nguyệt Lượng Quốc.

Thành này có những bức tường thành cao lớn uy nghi, vừa vào cửa, đã có thể nhìn thấy một pho tượng dát vàng lấp lánh.

Pho tượng cao tới hơn chục mét, toàn thân đều được làm bằng vàng ròng.

Pho tượng là hình một người đàn ông giơ cao quyền trượng mặt trăng, trên quyền trượng còn khảm một viên đá mặt trăng to bằng nắm tay.

Viên đá mặt trăng tỏa ra ánh bạc chói lóa, như ánh trăng rọi xuống mặt hồ gợn sóng.

Thương Bắc Tinh nói, một mẩu đá mặt trăng nhỏ bằng móng tay, cũng đáng giá ngàn vàng, cho nên hai chúng ta vừa vào thành, đã bị viên đá mặt trăng khổng lồ này làm cho lóa mắt.

Ta vốn tưởng rằng Nguyệt Lượng Quốc này giàu nứt đố đổ vách, nhưng đi được vài bước, mới phát hiện trong thành chỗ nào cũng rách nát.

Dân chúng trong thành đều mang vẻ mặt xanh xao vàng vọt, rõ ràng là đường phố tấp nập người qua lại, lại có một loại tĩnh lặng quỷ dị.

"Cha, xin cha thả Xuân Nhi ra đi!"

Cậu bé vừa nãy kêu la cũng thở hồng hộc chạy tới, cậu chừng mười ba mười bốn tuổi, tướng mạo tuấn tú, nhưng gầy đến đáng sợ.

Gã đàn ông cao lớn không để ý đến cậu, vẫn lôi Xuân Nhi đi.

Cậu bé đứng ở đầu phố nhìn theo bóng lưng họ rời đi, đột nhiên quay người chạy về phía ta, cắn một phát vào cổ tay ta.

"Ái da! Mau nhả ra!"

Ta và Thương Bắc Tinh đều bị biến cố này làm cho kinh ngạc, cậu bé cắn chặt tay ta, mặt bị Thương Bắc Tinh kéo biến dạng cũng không chịu nhả ra.

"Ngươi mà còn không nhả ra, thì thật sự không đuổi kịp nha đầu đó đâu!"

Ta vừa dứt lời, cậu bé há miệng nhổ ra một bãi nước bọt dính đầy máu.

"Tại tất cả các người! Nếu không phải tại ngươi đột nhiên xông ra, thì Xuân Nhi đã không bị cha ta bắt được rồi hu hu hu!

"Bây giờ con bé bị tế Nguyệt Thần rồi, ai cũng không cứu được con bé đâu!"

Thương Bắc Tinh kéo tay ta xem xét kỹ một hồi, lúc này mới nhíu mày nhìn cậu bé:

"Chỗ các người, còn phải dùng người sống tế thần sao?"

Cậu bé cắn môi, còn chưa kịp mở miệng nói, thì một người phụ nữ từ xa chạy lại.

"Thiết Trạch! Không xong rồi, tỷ tỷ con bị đội hộ vệ bắt đi rồi!"

Cậu bé quay người bỏ chạy, ta và Thương Bắc Tinh nhìn nhau một cái, cũng đi theo.

Chúng ta đi theo cậu bé càng lúc càng xa, rất nhanh đã đến một con phố hẹp.

Hai bên đường phố chật ních người, hai đội vệ binh mặc áo giáp bạc đang cầm gậy ra sức đánh đập những người dân bên cạnh.

Ở giữa họ đứng một cô gái trẻ, bộ quần áo vá chằng vá đụp cũng khó che giấu vẻ thanh tú của cô.

"A tỷ! A tỷ!

"Các người thả a tỷ của ta ra!"

Một trong những tên vệ binh túm lấy cậu bé cho hai bạt tai:

"Cút đi! Mày dám trái vương lệnh!"

Ta và Thương Bắc Tinh đứng một bên, từ miệng những người dân gần đó biết được đầu đuôi câu chuyện.

Nữ tử bị bắt tên là Lý Hạnh Hoa, cậu bé tên là Lý Thiết Trạch, hai người là tỷ đệ.

Lý Hạnh Hoa hôm qua lén lút đính hôn, tin này không biết bị ai truyền ra ngoài, hôm nay đội hộ vệ liền đến tận cửa bắt người.

Bởi vì ở Nguyệt Lượng Quốc, quốc vương có quyền hưởng đêm đầu tiên của tất cả nữ tử trong thành.

Tất cả nữ tử đính hôn thành hôn, đều phải dâng hiến đêm tân hôn quý giá nhất của mình cho quốc vương, kẻ nào trái lệnh sẽ bị chém đầu.

Để phòng ngừa các cô gái trong thành lén lút thành hôn, quốc vương đã thiết lập một chế độ hộ tịch nghiêm ngặt.

Nhà nào có nữ nhân, vệ binh sẽ định kỳ đến tận nhà kiểm tra tình hình.
 
Hệ Liệt Người Cá Kỳ Ảo
Chương 29



Chửa hoang trước khi cưới bị coi là phản bội quốc vương, nữ tử và vị hôn phu sẽ cùng nhau bị treo cổ ở khu náo nhiệt trong thành.

Tuy rằng không dám mang thai, nhưng các cô gái Nguyệt Lượng Quốc đều âm thầm lựa chọn dùng đủ mọi cách để lừa gạt quốc vương.

Cho nên quốc vương lại thiết lập bộ phận Ưng Nhãn, chuyên thay hắn ta điều tra tin tức.

"Các người thả Hạnh Hoa ra, thả nàng ấy ra!"

Một chàng trai trẻ có vẻ ngoài thật thà chất phác vội vàng chạy tới, bị vệ binh tát cho một bạt tai ngã xuống đất.

"Phục vụ quốc vương là phúc của ả ta! Cút hết cho ta!"

Những người trong hẻm đều giận mà không dám nói, từng người nắm chặt nắm đấm, dùng ánh mắt căm hận lại sợ hãi nhìn chằm chằm bọn họ.

Người chạy tới tên là Chung Minh, là vị hôn phu của Lý Hạnh Hoa.

Hắn bị tát cho một cái lảo đảo, vẫn cố gắng tiến lên kéo Lý Hạnh Hoa lại.

"Hạnh Hoa, đừng đi, đừng đi theo bọn họ mà..."

"Chung Minh ca, là, là ta có lỗi với huynh..."

Lý Hạnh Hoa khóc đến sắp ngất đi, nghe nói quốc vương năm nay đã gần năm mươi tuổi, tính cách vô cùng tàn bạo.

Có rất nhiều cô gái bị khiêng vào cung, rồi không còn có thể sống sót bước ra khỏi cổng cung nữa.

Đôi trai gái trẻ ôm nhau khóc thành người nước mắt, những người vây xem cũng đều đỏ hoe cả mắt.

"Đừng kích động."

Thương Bắc Tinh kéo ta lại, sợ ta nhiệt huyết dâng trào ra mặt giúp người.

Ta có chút buồn cười nhìn hắn một cái: "Ta chỉ là chân tê quá đổi tư thế thôi."

Người ta là vị hôn phu mà chỉ biết đứng một bên khóc, ta ra mặt làm gì?

"Thả tỷ tỷ ta ra! Các người thả tỷ tỷ ta ra!"

Lý Thiết Trạch hiển nhiên kích động hơn tỷ phu của mình nhiều, từ dưới đất bật dậy rồi lao thẳng vào bụng tên đội trưởng vệ binh.

Tên đội trưởng vệ binh vừa nãy không hề ngăn cản Chung Minh, vẫn luôn đứng bên cạnh xem kịch.

Bị đâm trúng, hắn ta lập tức nổi giận, vậy mà trực tiếp rút kiếm đâm về phía Lý Thiết Trạch.

"Tiểu súc sinh muốn chết!"

"Tiểu Trạch!"

Lý Hạnh Hoa nhào tới chắn trước người Lý Thiết Trạch, thanh kiếm sắc bén đâm vào ngực nàng, phun ra một màn máu.

"A tỷ!"

"Hạnh Hoa!"

Thấy mình lỡ tay giết nhầm người, tên đội trưởng vệ binh càng thêm tức giận.

"Người đâu, chém chết hết đám tạp chủng dám trái quân lệnh này cho ta!

"Phỉ! Thật mẹ nó xui xẻo!"

Hắn ta phất phất tay, những người khác trên phố đều kinh hãi lùi lại mấy bước, hận không thể thu mình vào góc tường.

"Tỷ phu!"

Chung Minh rất nhanh đã chết dưới kiếm của đám vệ binh, ngược lại Lý Thiết Trạch còn nhỏ tuổi, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, tránh được rất nhiều đòn tấn công.

Cậu uất hận lau một vệt nước mắt, chạy nhanh về phía cuối phố.

Ta và Thương Bắc Tinh cũng đi theo.

Lý Thiết Trạch hiển nhiên rất quen thuộc địa hình ở đây. Cậu ta chạy đông chạy tây, rất nhanh đã bỏ lại đám vệ binh kia.

Đám vệ binh không bắt được người, chửi bới om sòm rồi bỏ đi, hiển nhiên không hề để chuyện này trong lòng. Đối với bọn họ mà nói, giết thêm một người hay bớt đi một người, cũng không có gì khác biệt lớn.

Ta và Thương Bắc Tinh đi theo Lý Thiết Trạch vào một cái sân đổ nát, trong sân bốc lên một mùi khó ngửi.

Lý Thiết Trạch đột nhiên mất đi hai người thân, giờ phút này đang im lặng ngồi trên đất khóc rấm rứt.

Ta xoa xoa cổ tay bị cậu ta cắn bị thương, vết thương đã cơ bản lành lại, chỉ để lại một dấu răng nhạt.

Thôi vậy, đứa bé này đáng thương quá, ta an ủi cậu ta một chút vậy.

"Này, sao ngươi còn ở đây khóc, muội muội Xuân Nhi của ngươi không phải sắp bị lôi đi tế thần rồi sao?"

Thương Bắc Tinh quay đầu lại liếc ta một cái không nói nên lời, Lý Thiết Trạch bật dậy kêu thảm một tiếng rồi lao ra ngoài.

"Xuân Nhi!"

Đây là một căn hầm bí mật cực kỳ kín đáo, trên miệng hang có một chiếc xe chở phân ngựa đỗ, bốc mùi hôi thối, ruồi nhặng bu đầy.

Lý Thiết Trạch người nhỏ, luồn một cái đã chui xuống gầm xe ngựa, mở miệng hang rồi chui vào.

Ta và Thương Bắc Tinh bịt mũi đẩy xe sang một bên, làm công tác tư tưởng cho bản thân một hồi, mới khom lưng chui vào hang.

Hai chúng ta là thợ săn tiền thưởng trên đại lục này, kiếm tiền bằng cách giúp người hoàn thành các loại nhiệm vụ.

Nhiệm vụ muôn hình vạn trạng, có giúp người tìm đồ, giúp người báo thù, còn có giúp người cướp dâu.

Những người ban bố nhiệm vụ kia cho chúng ta thù lao cũng đủ loại, thường là tiền bạc, bảo vật quý hiếm...

Có một số người ban bố nhiệm vụ rơi vào trạng thái cảm xúc cực đoan, sẽ nguyện ý trả giá cao hơn.

Ví dụ như, vận may, tuổi thọ, tương lai, thậm chí là linh hồn...

Mà Lý Thiết Trạch này, rất có thể là người ban bố nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta.

Ta khom lưng đi một đoạn đường, Thương Bắc Tinh vì quá cao, gần như phải quỳ xuống bò.
 
Back
Top Bottom