Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu

Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 370



Cậu cả và cậu hai táng tận lương tâm, không biết nghe từ đâu nói rằng chôn sống người già thẳng đứng vào mộ, có thể giúp con cháu phát tài.

Họ tìm chú Trần để chỉ một mảnh đất phong thủy, muốn cõng bà ngoại bị bệnh lên núi chôn sống.

Nhưng không ngờ, sáng hôm đó mẹ Trương Chu đến thôn.

Để tránh mẹ Trương Chu phá hỏng chuyện này, họ trực tiếp để lão Chu kia thu hồn của bà.

"Mẹ nó!"

Tống Phi Phi nhổ một bãi nước bọt, vô cùng khinh bỉ với cậu cả và cậu hai:

"Đáng đời!"

Chỉ là ba người họ đã lên núi chôn người, sao cậu cả lại biến thành huyết thi, cậu hai và mợ hai lại mất tích?

Những nghi điểm này, chỉ có thể tìm thấy ở khu mộ đó.

Để tránh huyết thi quay trở lại hại người, Trương Chu cõng mẹ mình, còn tôi thì ôm Đồng Đồng.

Mấy người cùng nhau rời khỏi nhà cậu cả, theo chỉ dẫn của Trương Chu đi về phía nhà chú Trần.

Chú Trần tuy là người trong thôn, nhưng lại sống một mình dưới chân núi sau thôn.

Bên ngoài căn nhà đất thô sơ giản dị trồng một vòng cây liễu.

Cành liễu rũ xuống đất, không thấy sắc xuân, chỉ thấy tiêu điều.

Nhìn thấy căn nhà này, tôi tâm niệm khẽ động, không khỏi nhớ đến hàng cây liễu ở lối ra đường hầm.

Cây đó, chẳng lẽ cũng là do chú Trần này trồng sao?

Đám quỷ trong đường hầm đó, phỏng chừng là do chú Trần dẫn đến.

Trương Chu nói thôn của bà ngoại tương đối hẻo lánh, ít có người ngoài đến thăm.

Chú Trần bày lễ tế đường trong đường hầm, phỏng chừng là muốn để Trương Chu c.h.ế.t trong đường hầm.

Không biết cậu cả và cậu hai đã cho ông ta bao nhiêu tiền, mà lại chịu làm cái chuyện g.i.ế.c người vô tội này.

"Chú Trần này không đơn giản, mọi người cẩn thận một chút."

Lời vừa dứt, mẹ Trương trên lưng Trương Chu đột nhiên động đậy.

Bà vốn đang nằm trên lưng Trương Chu, đầu rũ xuống, ngủ rất say.

Nhưng bây giờ, cổ bà ngẩng cao,tứ chi quấn chặt lấy thân thể Trương Chu, cúi đầu đột ngột cắn một ngụm vào cổ Trương Chu.

"A!"

Trương Chu đau đớn, theo phản xạ có điều kiện muốn hất người trên lưng ra.

Hất được nửa chừng thì nhớ ra đây là mẹ mình, lại thu lực ôm chặt đùi mẹ.

"Mẹ, mẹ sao vậy mẹ?!

"Hít, mẹ cắn nhẹ thôi, coi chừng mẻ răng."

Trương Chu cố nén đau, cẩn thận dè dặt cõng mẹ mình, không dám động đậy nữa.

Mẹ cậu ta thì cắn chặt cổ cậu ta, vẻ mặt dữ tợn, hận không thể xé một miếng thịt xuống.

Hồn phách mẹ Trương Chu bị giam, cả cơ thể chỉ còn lại một cái xác không, giống như một ngôi nhà vô chủ, có thể tùy ý bị cô hồn dã quỷ chiếm giữ.

Bây giờ nhập vào bà, không biết là thứ gì.

Tống Phi Phi móc ra một đồng tiền Ngũ Đế, nhanh chóng chạy đến trước mặt Trương Chu muốn nhét vào miệng mẹ cậu.

Thứ kia biết sự lợi hại của đồng tiền Ngũ Đế, lập tức buông Trương Chu nhảy xuống đất, linh hoạt như khỉ vượn, chạy đến bên cây liễu, ôm thân cây cảnh giác trừng mắt nhìn chúng tôi.

Trương Chu đều nhìn đến ngây người: "Mẹ, mẹ đừng dọa con mà mẹ!"

Đồng Đồng càng nhìn không chớp mắt: "Cô, cô leo cây giỏi quá."

Tôi ôm Đồng Đồng lui sang một bên, ra hiệu cho Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi:

"Trương Chu, đó không phải là mẹ cậu, mẹ cậu bị yêu quỷ khác chiếm thân."

Trương Chu lập tức lo lắng: "Vậy phải làm sao?!"

Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi cầm kiếm bao vây từ hai phía cây liễu.

Tống Phi Phi giả vờ quay đầu nói chuyện với Trương Chu, người lại nhanh chóng nhảy về phía mẹ Trương Chu.

"Phải làm sao? Vậy thì đương nhiên là, đuổi nó ra!"

Thứ quỷ quái kia vô cùng linh hoạt, tôi thậm chí nghi ngờ nó là một con hầu tinh.

Chỉ thấy nó tránh được kiếm Thất Tinh của Tống Phi Phi, một tay nắm lấy một cành liễu, đu như chơi xích đu từ cây này sang cây khác.

Kiều Mặc Vũ đánh đến bốc hỏa, thu kiếm đào lại, trực tiếp ném lôi phù về phía nó.

Trương Chu lo lắng chạy vòng vòng:

"Ối, cẩn thận mẹ tôi!

"Chị Phi Phi, chị Kiều, đừng đánh trúng mẹ tôi!

"Ối, cẩn thận!"

Cậu ta hét xong mấy tiếng, Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi đánh càng thêm gò bó.

Mẹ Trương Chu năm nay hơn bốn mươi tuổi, tuổi tuy không lớn, nhưng vì quanh năm lao động, nên vô cùng gầy yếu.

Cái cổ tay giơ ra kia, mảnh khảnh như cành cây khô, dường như chỉ cần dùng sức một chút là có thể bẻ gãy.

Yêu vật nhập vào bà lạivô cùng linh hoạt, nhảy nhót nhào lộn, cào ra mấy vết trên mặt Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi.

Tống Phi Phi làm sao chịu được loại sỉ nhục này, lập tức hét lớn một tiếng: "Bà đây liều với mày!"

Trương Chu nghe thấy tiếng này, sợ đến hét đến khản giọng: "Chị Phi Phi! Nương tay!"

Kiều Mặc Vũ vừa nhìn thấy, tinh thần cũng tan nát: "Cô cái đồ phá gia chi tử, nương tay!"

Tống Phi Phi tay trái tay phải nắm đầy bùa giấy, chặn bốn phương tám hướng của yêu vật. Từng đám từng đám quả cầu lửa nổ tung trên không trung, tựa như một trận mưa lửa sấm sét giáng xuống.

Yêu vật kêu thảm một tiếng, sau khi bị hai đám bùa giấy đánh trúng thì lăn xuống đất. Một đám bóng đen từ trong cơ thể mẹ Trương Chu bay ra, lao về phía căn nhà của chú Trần.

Kiều Mặc Vũ bước nhanh lên trước, véo má mẹ Trương Chu, nhét một đồng tiền Ngũ Đế vào dưới lưỡi bà. Tiền Ngũ Đế mang theo khí thịnh thế, rất có thể chống lại tà ma.

Có đồng tiền đồng này rồi, mẹ cậu ta sẽ không bị yêu vật nhập vào nữa.

Kiều Mặc Vũ nhét xong tiền, Trương Chu lập tức chạy lên, đau lòng ôm lấy mẹ, lau nước mắt.

Tống Phi Phi khô khốc đứng một bên an ủi: "Ngọn lửa này trông thì ghê gớm, nhưng thật ra chỉ đốt hồn thể, không gây hại gì cho mẹ cậu đâu."

Tôi và Kiều Mặc Vũ đều chột dạ cúi đầu.

Cô ấy đá hòn đá dưới chân, còn tôi thì véo má Đồng Đồng.

Sơ suất rồi.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 371



Khi biết hồn phách mẹ của Trương Chu rời khỏi thân xác, đáng lẽ chúng ta phải nghĩ đến việc bà ấy có thể bị yêu quỷ nhập vào, nhưng chúng tôi lại không sớm chuẩn bị đồ trừ tà cho bà ấy, để bà ấy phải chịu tội này.

Trương Chu vừa khóc thương tâm, vừa không quên an ủi chúng tôi:

"Tôi, tôi không trách các cô, các cô đã giúp chúng tôi rất nhiều rồi.

"Đều tại tôi, hu hu, tại các cậu của tôi hại người.

"Hu hu, nếu không có các cô, tôi và mẹ tôi đều phải chết.

"Cảm, cảm ơn các cô, đợi chữa khỏi cho mẹ tôi, tôi, tôi nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp..."

Trương Chu thật là người thật thà.

Tôi nghe vậy lại càng thêm áy náy.

Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi cũng vậy, cả hai không nói một lời, dồn hết cơn giận lên người Trần thúc công.

Tống Phi Phi đạp tung cánh cửa gỗ xiêu vẹo: "Lão tặc! Ra đây chịu chết!"

Vạn vạn không ngờ, lão tặc này lại thật sự sắp chết.

Ông ta ngửa người nằm trong sân, ng//ực bị khoét một lỗ lớn, m.á.u đang ồ ồ chảy ra ngoài, trên người dường như bị dã thú cắn xé, không còn chỗ nào lành lặn.

Nhìn thấy chúng tôi và Trương Chu, đôi mắt già đục ngầu của ông ta bỗng bừng lên tia hy vọng.

Trần thúc công khó khăn đưa bàn tay khô như vỏ cây về phía không trung:

"Cứu, cứu tôi~"

Tôi chạy tới ấn vào vết thương của ông ta:

"Lão cẩu, hồn phách mẹ của Trương Chu đâu?"

Trần thúc công tức đến suýt chút nữa lìa đời ngay tại chỗ.

Kiều Mặc Vũ đảo mắt, tỏ vẻ vô cùng ghét bỏ cách hỏi thô lỗ của tôi.

Cô ấy gạt tôi ra, nở một nụ cười ngọt ngào:

"Ông ơi, ai đánh ông bị thương vậy?

"Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"

Sắc mặt Trần thúc công tốt hơn một chút, cố sức nói:

"Phải, phải cứu tôi trước."

Trong lúc chúng tôi nói chuyện, Tống Phi Phi đã chạy vào nhà lục soát.

"Tìm thấy mẹ của Trương Chu rồi!"

Kiều Mặc Vũ lập tức thay đổi sắc mặt, diễn sâu sắc cái gọi là trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Cô ấy đạp một chân lên n.g.ự.c Trần thúc công, m.á.u chảy ra càng nhanh hơn:

"Đồ già c.h.ế.t tiệt! Mau nói! Không thì tôi đánh rụng hết răng của ông!"

Trần thúc công trợn tròn mắt, cứ thế mà tức chết.

Một sợi hồn phách màu xám chậm rãi bay ra từ đỉnh đầu ông ta, rất nhanh đã biến mất không dấu vết.

Đồ già này, chạy cũng nhanh thật.

Chỉ là có một cái bóng đen, động tác còn nhanh hơn, hình như hổ quỷ, với tốc độ không thể tin được bắt lấy hồn phách của Trần thúc công.

Sau đó, xé ông ta thành từng mảnh rồi nhét vào miệng.

Tôi và Kiều Mặc Vũ trố mắt kinh ngạc.

Cái bóng đen kia ăn xong hồn phách, thân thể hư ảo ngưng tụ lại không ít, dần dần có thể nhìn rõ diện mạo ban đầu.

Đây là một bà lão gầy gò mặc áo liệm màu đen, thoang thoảng có vài phần quen thuộc.

"Bà ngoại!"

Trương Chu hét lớn một tiếng rồi định chạy về phía bà lão, Tống Phi Phi ôm một cái bình chạy ra khỏi nhà: "Đừng đi! Đó là Trẫn!"

Tôi cứng đờ đầu, chậm rãi quay lại: "Cậu, cậu nói gì?"

Kiều Mặc Vũ nuốt nước bọt, vẻ mặt trên mặt còn khó coi hơn cả khóc:

"Là cái đó, người c.h.ế.t thành quỷ, quỷ c.h.ế.t thành Trẫn sao?"

Sách "U Minh Lục" thời Nam Bắc Triều từng ghi chép: Người c.h.ế.t thành quỷ, quỷ c.h.ế.t thành Trẫn. Trẫn c.h.ế.t thành Hy, Hy c.h.ế.t thành Di, Di c.h.ế.t thành Vi.

Trong "Liêu Trai Chí Dị - Chương A Đoan" của Bồ Tùng Linh thời nhà Thanh cũng từng ghi chép, người c.h.ế.t thành quỷ, quỷ c.h.ế.t thành Trảm. Quỷ sợ Trảm, cũng như người sợ quỷ vậy.

Quỷ bình thường, thật ra sẽ không chết, có thể tồn tại lâu dài.

Cho nên trong tiểu thuyết linh dị, thường có thể nghe thấy cái gì mà lão quỷ trăm năm, lão quỷ ngàn năm.

Mà những con quỷ bị đạo sĩ tiêu diệt, cũng không c.h.ế.t đi, mà là tiêu tán trong trời đất.

Người phân âm dương, sau khi c.h.ế.t dương khí tiêu tán chỉ còn lại âm khí, phần âm khí đó, chính là quỷ.

Quỷ chỉ bị vật dương tiêu diệt, sẽ không chết.

Mà trong âm khí của quỷ, lại chia thành dương âm và âm âm.

Diệt dương âm của nó, còn lại âm âm của nó, là thành Trẫn.

Trẫn nuốt chửng quỷ hồn, giống như ác quỷ ăn thịt người.

Cái thứ Trẫn này, tôi chỉ thấy vài dòng ghi chép trong cổ tịch, chưa từng gặp phải trong thực tế.

Tôi cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, quay đầu đầy hy vọng nhìn Kiều Mặc Vũ:

"Kiều à, truyền thừa Địa Sư của các cậu ngàn năm, lịch sử lâu đời. Ông cậu lại thường xuyên dẫn cậu xuống các loại mộ lớn, thấy nhiều biết rộng, có cách nào đối phó với cái Trẫn này không?"

Kiều Mặc Vũ khiêm tốn lắc đầu: "Địa Sư chúng tôi là cái thá gì chứ, sao so được với Mao Sơn của các cậu hương khói hưng thịnh, đối phó với cái Trẫn này, còn ai hơn cậu?!"

Tống Phi Phi "bộp" một tiếng dứt khoát đập vỡ cái bình.

Sau đó bằng một cách cực kỳ thô bạo, nhét hồn phách mẹ của Trương Chu trở lại cơ thể bà ấy.

Chưa đợi mẹ của Trương Chu tỉnh táo lại, cô ấy đã nhét người lên lưng Trương Chu, còn mình thì vồ lấy Đồng Đồng, kéo Trương Chu rồi chạy.

Vừa chạy vừa quay đầu lại hét với chúng tôi:

"Gió lớn! Rút lui!

"Đứng ngây ra đó làm gì, chạy mau!"

May mắn là, sau khi ăn xong Trần thúc công, cái Trẫn kia lại dồn ánh mắt vào hàng cây liễu bên ngoài nhà ông ta.

Đối với Trẫn mà nói, sự dụ dỗ của quỷ, lớn hơn nhiều so với người.

Mấy người chúng tôi dùng hết sức bình sinh, chỉ hận cha mẹ sinh thiếu cho mình hai cái chân.

Chúng tôi ra sức chạy trốn, đợi đến khi thật sự chạy không nổi nữa, phát hiện mình lại một lần nữa đến đường hầm.

Đèn xe của Tống Phi Phi vẫn sáng, tỏa ra ánh sáng trắng khiến người ta an tâm.

"Sợ c.h.ế.t mất, hu hu hu hu~"

Một gã béo quen thuộc lăn xuống đất, trên thân hình trắng hếu có một hình xăm thanh long vô cùng nổi bật.

Gã béo từ trong cái bình nhỏ trên người Tống Phi Phi rơi ra.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 372



Vừa rồi, cũng là ông ta ta nhắc nhở Tống Phi Phi, bà ngoại của Trương Chu đã biến thành Trẫn.

Gã béo vỗ ngực, vẻ mặt như vừa thoát khỏi kiếp nạn: "Mẹ ơi, Trần Bưu tôi thật là số chưa tận!"

Trương Chu kinh ngạc trợn to mắt: "Trần Bưu?

"Cháu trai của Trần thúc công?"

Gã béo cười hề hề, vẻ mặt có chút ngại ngùng:

"Chu oa, cháu lớn thế rồi à, chú mắt kém, vừa rồi không nhận ra cháu."

Tống Phi Phi khẽ ho một tiếng, gã béo lập tức đổi giọng:

"Chú sai rồi, chú cũng bị chú ruột của chú ép mà!

"Lão già này tuy là chú ruột của tôi, nhưng ra tay ác lắm!"

Trần Bưu hồi trẻ không học hành chăm chỉ, gia nhập vào băng đảng nào đó, theo một đám lưu manh suốt ngày làm điều phi pháp.

Trong một lần đánh nhau, bị người ta vô tình đánh chết.

Ông ta cha c.h.ế.t từ nhỏ, mẹ ruột tái giá, theo Trần thúc công sống qua ngày.

Sau khi chết, Trần thúc công chiêu hồn ông ta ta về, nuôi quỷ hồn của ông ta ta trong nhà.

Trần Bưu nói, Trần thúc công nuôi rất nhiều quỷ, thả quỷ vào nhà người khác, sau đó tự mình đi trừ quỷ, dựa vào những thủ đoạn này để kiếm tiền mưu lợi.

Trần thúc công hồi trẻ từng theo đuổi bà ngoại của Trương Chu.

Nhưng vì tính tình ông ta cô độc, bà ngoại của Trương Chu đã không để ý đến ông ta.

Từ đó về sau, ông ta cũng không tìm người phụ nữ nào nữa.

Cậu cả của Trương Chu đi làm ăn xa, nghe nói có người dựa vào thay đổi phong thủy mộ tổ mà kiếm được nhiều tiền.

Cậu ta và cậu hai cùng tìm đến Trần thúc công, muốn ông ta giúp nhà mình xem phong thủy.

Trần thúc công bị bà ngoại của Trương Chu từ chối, vẫn luôn ôm hận trong lòng, nhân cơ hội này liền bày cho bọn họ một chủ ý táng sống vô cùng thất đức.

Hai tên súc sinh này cũng chỉ do dự một lát, liền lập tức đồng ý.

Trần thúc công đương nhiên sẽ không tốt bụng như vậy, thật sự chỉ cho bọn chúng cái gì mà phong thủy bảo huyệt.

Thứ ông ta chỉ, là một huyệt cực âm.

Nếu táng sống bà ngoại vào đó, không quá ba năm, nhất định sẽ trở thành hung sát.

Hung sát vừa xuất hiện, trước tiên g.i.ế.c huyết thân.

Trần thúc công yêu mà không được, hận bà ngoại của Trương Chu hận cả đời.

Muốn bà ngoại của Trương Chu c.h.ế.t còn chưa đủ, còn muốn bà ấy tự tay gi//ết c.h.ế.t cả nhà mình.

Cậu cả cậu hai về nhà bàn bạc chuyện này với vợ mình, bị bà ngoại của Trương Chu nghe thấy.

Bà muốn con gái đến cứu mình, liền lén lút chạy ra ngoài gọi điện thoại cho mẹ của Trương Chu.

Sau khi trở về nhà, cậu cả sợ bà ngoại trên đường gây ra động tĩnh, cho bà uống rất nhiều thuốc ngủ.

Nhưng ông ta không kiểm soát được liều lượng, khi bị bọn họ khiêng lên núi, bà ngoại đã c.h.ế.t rồi.

Bà c.h.ế.t mang theo oán hận, vừa hóa thành quỷ, hồn phách chưa ổn định đã bị chôn vào huyệt cực âm.

Cái huyệt kia chôn, không phải là người sống, mà là quỷ.

Người c.h.ế.t là quỷ, quỷ c.h.ế.t thành Trẫn.

Sau khi bà ngoại trở thành Trẫn, phá huyệt mà ra.

Bà hận cực kỳ hai tên bạch nhãn lang cậu cả cậu hai, trước tiên ra tay g.i.ế.c ch//ết cậu cả, bắt chước cách làm của họ, cũng đem cậu cả chôn vào *m h***t.

Cậu hai và mợ hai muốn chạy, cả hai đều bị bà m//óc tim gan ra.

Cái huyệt cực âm kia vốn dĩ đã âm khí nặng nề, vừa mới chôn Trẫn, lại càng âm thêm âm.

Cứ thế mà âm sai dương thác, cậu cả trở thành huyết thi.

Huyết thi?

Huyết thi!

Tôi đột nhiên vỗ mạnh vào đùi Kiều Mặc Vũ rồi đứng dậy:

"Xong đời rồi, vẫn chưa tìm thấy cậu cả!"

Một cái xác huyết thi lớn như vậy để bên ngoài, không biết phải c.h.ế.t bao nhiêu người.

Gã béo lắc đầu: "Đừng tìm nữa, cái xác huyết thi kia bị bà ngoại cắt tiết rồi."

"Ông chú bác của tôi cũng bị bà ngoại giết, bà còn thả mấy con quỷ dữ mà ông chú bác nuôi ra, để chúng xé xác ông. Sau đó bà lại ăn những con quỷ đó."

Nói đến đây, gã béo không khỏi rùng mình:

"Thật đáng sợ!

"May mà tôi trốn nhanh."

"Mẹ!"

Đúng lúc này, mẹ của Trương Chu kêu khóc một tiếng, đột ngột ngồi dậy.

Cuối cùng bà cũng tỉnh lại.

Hồn phách của mẹ Trương Chu bị giam ở nhà Trần thúc bác, cũng đã biết mọi chuyện xảy ra.

Bà khóc không ra hơi, nước mắt rơi ào ào trên vai Trương Chu:

"Huhu, Chu, Chu nhi, mẹ không còn mẹ nữa rồi...

"Tại mẹ vô dụng, đều tại mẹ không tốt, nếu như lúc đầu mẹ không để anh cả anh hai đón mẹ đi thì tốt rồi.

"Đều tại mẹ hại c.h.ế.t mẹ mình, huhuhu~"

Tôi nhìn mà lòng quặn đau, muốn bước lên an ủi bà.

Đúng lúc này, chân tôi vấp phải một cái lư hương tròn vo, người đột nhiên nhào về phía trước.

Đầu tôi đập mạnh vào nắp ca-pô xe ô tô.

Tôi cảm thấy mình dường như đang bay lên.

Tôi có thể thấy trên mặt đất vẫn còn một người tôi khác đang nằm.

Sắc mặt xám xịt, hai mắt nhắm nghiền, đã ngừng thở.

Kiều Mặc Vũ ra sức tát vào mặt tôi, giọng nói mang theo tiếng khóc:

"Má nó! Lục Linh Châu! Cậu mau dậy cho tôi! Đừng có đùa nữa! Mặc dù cậu ngốc, nhưng tôi không tin cậu có thể ngốc đến mức tự làm mình chết!"

Tống Phi Phi mặt mày âm trầm, túm lấy Kiều Mặc Vũ: "Là cuốn sổ tử thần đó! Tử thần đến rồi!"

Tử thần, quả thực đã đến.

Tôi nhìn âm sai đứng ở một bên, tức đến suýt chút nữa sống lại.

Vừa rồi chính là tên này đứng một bên, vung ba lần câu hồn bổng vào người tôi, tôi mới chết.

Tôi tuy quanh năm tu đạo, dù sao cũng là thân phàm.

Bị câu hồn bổng của âm sai câu một cái, ắt phải chết.

"Mẹ kiếp!

"Ngươi chính là tử thần mà Âu Thần Dật nói đó hả?

"Quỷ Trung Quốc không g.i.ế.c người Trung Quốc, ngươi câu ta làm gì, có bệnh à?!"

Âm sai giận dữ quát:

"Láo xược! Dám sỉ nhục âm sai!

"Ta câu ngươi, tự là vì trên sổ sinh tử đã viết tên ngươi.

"Lục Linh Châu, ngươi số tận rồi, còn không mau theo ta đi!"

Lúc này Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi đã mở âm dương nhãn, cũng nhìn thấy âm sai đứng ở một bên.

Kiều Mặc Vũ ánh mắt u ám, đánh giá âm sai mấy lượt, lạnh giọng hỏi:

"Ngươi xác định sổ sinh tử có tên Lục Linh Châu???

"Chúng ta cùng nhau đi gặp Thành Hoàng, ta không tin Lục Linh Châu chỉ có 22 tuổi thọ mệnh!"

Âm sai ánh mắt lóe lên, giơ cao sát uy bổng trong tay:

"Bản sai làm việc, há để cho một phàm nhân xen vào!

"Còn dám cản trở, coi chừng ta đoạt thọ mệnh của ngươi!"

Tống Phi Phi móc ra thất tinh đồng tiền kiếm, sát khí đằng đằng chỉ vào âm sai:

"Hôm nay dù là Diêm Vương đến, cũng đừng hòng mang hồn phách của Lục Linh Châu đi!"

Âm sai cười lạnh: "Khẩu khí lớn thật, không biết sống chết!"

Nói xong, hắn giơ sát uy bổng lên muốn đập vào Tống Phi Phi.

Âm sai khác với quỷ vật, tuy thuộc âm, nhưng lại có thiên đạo chi lực.

Phù giấy, kiếm gỗ đào thông thường, đối với âm sai hoàn toàn vô dụng.

Mà phàm nhân một khi bị sát uy bổng trên tay hắn làm bị thương, ắt tổn thọ mệnh.

"Phì!"

Một bãi nước bọt lớn phun trúng mũi âm sai.

Tôi nhăn mặt với hắn:

"Phì, thì ra trong âm sai cũng có Hán gian, ngươi đường đường là âm sai, lại nghe lệnh một tổ chức tà giáo nước ngoài.

"Quỷ Hán gian, ngươi khi còn sống chắc chắn cũng là một tên chó Hán gian!"

Âm sai thu hồi sát uy bổng, quỷ khí quanh thân cuồn cuộn, nghiến răng nghiến lợi nhào về phía tôi:

"Tốt lắm, đến địa phủ ta sẽ thu thập ngươi!"

Tôi quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa không ngừng thân thiết hỏi thăm tổ tông của âm sai.

Tôi ở phía trước chạy, âm sai ở phía sau đuổi, Tống Phi Phi cũng bám sát phía sau.

Kiều Mặc Vũ cũng muốn đến, nhưng liếc nhìn thân thể tôi đang nằm trên mặt đất, chỉ có thể nghiến răng dừng bước.

Cô ấy phải ở lại trong đường hầm, trông nom t.h.i t.h.ể của tôi.

Âm sai đuổi theo với tốc độ cực nhanh, trong tay còn vung tỏa hồn tiên, mấy lần suýt chút nữa đánh trúng tôi.

Tống Phi Phi vừa chạy, vừa ném các loại phù giấy về phía âm sai không tiếc tiền.

Ba người đi đến đâu, nơi đó tóe lửa bay điện đến đó.

Tôi hướng về phía căn nhà bên ngoài nhà Trần thúc bác mà chạy, vừa chạy vừa lớn tiếng hô:

"Bà ngoại ơi! Ăn cơm thôi!

"Cái này đại bổ đó!

"Mau đến đây!"

Âm sai nghe mà cười lạnh liên tục: "Hôm nay mặc kệ ngươi dùng chiêu gì, ắt phải chết!"

Rất nhanh, hắn liền không cười nổi nữa.

Bởi vì hắn đã nhìn thấy bà ngoại.

Âm sai tuy là ăn cơm nhà nước, nhưng bản chất vẫn là quỷ.

Đã là quỷ, thì không có ai không sợ "Nhiếp".

Chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, âm sai vừa rồi còn uy phong lẫm lẫm đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Tôi nhặt sát uy bổng và tỏa hồn tiên trên mặt đất nhét vào trong lòng.

Đây chính là đồ tốt, sát quỷ lợi khí đó.

Bà ngoại ăn xong âm sai, lau lau miệng, không thèm nhìn chúng tôi một cái đã bay đi mất.

Đi lại như gió.

Tống Phi Phi ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng bà ngoại rời đi:

"Bà ấy không đi xem mấy người Trương Chu sao?"

Tôi thở dài:

"Nhiếp âm khí quá nặng, Trương Chu và mẹ cậu ta đều là nhục thể phàm thai, không chịu nổi đâu.

"Đến gần một chút thôi, cũng có thể khiến cho hai người họ trăm bệnh quấn thân, vận rủi liên miên.

"Đi thôi, chúng ta về."

Hồn phách về nhập thể, c.h.ế.t đi sống lại, nhưng tâm trạng của mấy người chúng tôi đều rất nặng nề.

Thế lực của Bái Nguyệt Hội, còn lớn hơn chúng tôi tưởng tượng rất nhiều, ngay cả địa phủ cũng có người.

Bên ngoài đường hầm sấm chớp ầm ầm, mây đen giăng kín.

Kiều Mặc Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, thần tình ngưng trọng:

"Sắp mưa rồi."

Tôi gật đầu, khẽ nói:

"Sắp đổi trời rồi."

Sơn vũ dục lai, phong mãn lâu.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 373



Không được để con gái đi tảo mộ, cẩn thận nhà mẹ đẻ tuyệt tự.

Trong thôn có quy định, con gái đã gả không được lên núi tế bái.

Bạn tôi muốn cúng mẹ, lại bị người trong thôn ngăn cản.

Em trai cô ấy còn lớn tiếng nói, nếu cô ấy dám lên núi sẽ đánh gãy chân.

Nhưng tôi liếc mắt một cái đã thấy ngôi mộ đó có vấn đề.

Đất mộ cháy đen, thứ chôn cất phía dưới không phải người.

Mộ sụt lún, con cháu diệt vong.

***

Bạn có biết tế lộ không?

Vào những ngày Thanh Minh này, người ở xa không về được nhà sẽ bày sẵn bếp lò đốt giấy bên đường.

Ngã tư đường là nơi giao nhau giữa âm dương, cũng là nơi quỷ sai dễ đi qua nhất.

Đốt giấy ở đây, thuận tiện cho quỷ sai đưa tiền giấy cho người thân đã khuất.

Chỉ có điều giấy này không thể đốt tùy tiện, có rất nhiều quy tắc.

Đêm Thanh Minh, tôi mang bếp lò, chỉ bảo Tống Phi Phi cúng tế cô hồn dã quỷ.

Cô hồn dã quỷ không có người thân cúng tế, quanh năm suốt tháng phải chịu đói.

Cúng tế cô hồn dã quỷ, cũng coi như là một việc công đức.

"Đầu tiên, chọn ngã tư đường, phải tránh xa nơi ô uế."

"Cậu nhìn xem cái chị mặc váy xanh kia, chị ấy ngồi xổm trước nhà vệ sinh công cộng, vị trí này không đúng."

"Đốt giấy như vậy sẽ bị ô uế, quỷ sai sẽ không nhận đâu."

Bây giờ đã hơn mười giờ tối, xe cộ qua lại ở ngã tư đường rất ít.

Đêm khuya tĩnh lặng, giọng nói của tôi lại không cố ý hạ thấp.

Người chị kia nghe thấy vậy, cứng đờ người, nửa tin nửa ngờ ngẩng đầu nhìn chúng tôi.

"Chọn xong vị trí, phải bắt đầu đốt giấy."

"Trước khi đốt giấy, phải dùng đũa gỗ vẽ một vòng tròn trên mặt đất, trong vòng tròn viết tên người thân đã khuất, biểu thị đây là tiền giấy cho người thân nào đó."

Tống Phi Phi ngồi xổm người, vươn cánh tay tròn trịa vẽ một vòng tròn lớn.

Cô ấy nhíu mày suy nghĩ, viết ba chữ trong vòng tròn: "Chúng quỷ nghèo."

Tôi cạn lời: "Không phải, cậu cũng quá mạo muội rồi đấy?"

Tống Phi Phi hùng hồn nói: "Cô hồn dã quỷ mà, chắc chắn rất nghèo, nếu có chút gia sản nào, còn có thể không ai cúng tế sao?"

Nghe có vẻ cũng có lý.

Tôi giật giật khóe miệng, mặc niệm một phút cho những cô hồn dã quỷ c.h.ế.t rồi còn bị mắng.

"Vẽ xong vòng tròn, phải mở một cái miệng trên vòng tròn."

"Hướng mở phải hướng về quê hương hoặc mộ của người thân, để người thân đến nhận."

Tống Phi Phi cúi đầu, nghiêm túc mở tám cái miệng, ngụ ý tứ phương tám hướng.

"Được rồi, bắt đầu đốt giấy đi."

Tôi cũng ngồi xổm xuống, lấy ra một xấp tiền giấy hình thỏi bạc từ trong túi.

"Cậu nhìn xem cái chị kia, đốt toàn tiền giả mệnh giá mấy chục triệu, mấy trăm triệu."

"Sau này cậu đừng đốt loại tiền đó, ở địa phủ không lưu thông đâu."

Tay đốt tiền của người chị kia dừng lại, vẻ mặt mờ mịt phân vân, dường như không biết có nên tiếp tục hay không.

"Cậu thấy tiền giấy này không, có phải có từng trận từng trận gió xoáy lên không?

"Điều này chứng tỏ quỷ sai đã nhận tiền giấy của cậu, giống như cái chị kia, trong bếp lò không có một chút gió nào, là đốt tiền giấy thất bại rồi."

Người chị kia: "Oa oa oa ~"

Tiếng khóc lớn đột ngột khiến tôi giật mình.

Người chị kia hoàn toàn suy sụp, ngồi bệt xuống đất, ngửa mặt lên khóc lớn:

"Mẹ ơi! Con xin lỗi mẹ! Mẹ vất vả nuôi con lớn như vậy, c.h.ế.t rồi con lại không thể đến tế mẹ!

"Đốt cho mẹ chút tiền giấy, còn đốt sai nữa!"

"Con thật không phải là người!"

"Mẹ ơi, mẹ đáng thương của con ơi!"

Tống Phi Phi oán hận liếc tôi một cái, tôi cũng có chút xấu hổ.

Vốn dĩ là muốn tốt bụng nhắc nhở người chị kia đốt sai tiền giấy, không ngờ lại làm người ta khóc.

"Chị ơi, chị đừng khóc. Đốt sai thì đốt lại lần nữa là được, đây, đây là thỏi bạc em gấp, tốt hơn tờ tiền tỷ của chị."

Người chị kia tên là Trần Nghiên Quân, năm nay vừa tròn 40 tuổi, làm việc tại một công ty ngoại thương.

Sau khi khóc xong, tâm trạng cô ấy tốt hơn nhiều, dùng tay lau nước mắt, có chút ngại ngùng.

Cô ấy nhận lấy thỏi bạc của tôi, cẩn thận viết tên theo cách tôi dạy Tống Phi Phi, rồi mới đốt giấy trong bếp lò.

"Không phải em khoe đâu, thỏi bạc của em lợi hại lắm đấy!

"Thỏi bạc thông thường đều làm bằng giấy thiếc, thỏi bạc của em bên trong giấy thiếc có trộn bột bạc, là thỏi bạc thật đấy.

"Khi chị đốt giấy, tiện thể hiếu kính một phần cho quỷ sai, đảm bảo tiền giấy của chị được nhận đầu tiên."

Để an ủi cô ấy, tôi bắt đầu ra sức khen ngợi thỏi bạc của mình.

Trên khuôn mặt thanh tú của Trần Nghiên Quân lộ ra vài phần lúng túng:

"Hình như không có gió."

Trong bếp lò của Tống Phi Phi bên cạnh, đã cuộn lên từng trận từng trận gió xoáy, như máy tạo lốc, gần như vừa đặt xuống một xấp thỏi bạc, trên không bếp lò đã có phản ứng.

Còn bếp lò trước mặt chúng tôi, im lặng như sông Khang Kiều đêm nay.

Đừng nói gió, thậm chí ngay cả giấy cũng không cháy lên được.

Ngọn lửa trên thỏi bạc càng cháy càng nhỏ, rất nhanh chỉ còn lại một làn khói tàn.

Tôi nhìn thỏi bạc còn lại hơn một nửa, vẻ mặt ngạc nhiên:

"Chị ơi, mẹ chị chưa chết, chị đốt tiền giấy làm gì?!"

Trần Nghiên Quân lập tức sốt ruột:

"Em gái, sao em nói lung tung vậy?

"Mẹ tôi c.h.ế.t được hai năm rồi, gần đây thường xuyên báo mộng cho tôi, tôi mới đến đốt giấy."

Tống Phi Phi nghe thấy động tĩnh, bỏ bếp lò chạy tới, vẻ mặt kích động:

"Chuyện gì vậy?

"Linh Châu, mẹ cô ấy thật sự chưa c.h.ế.t à?"

Trần Nghiên Quân trầm mặt xuống, cũng không đốt tiền giấy nữa, nhặt cái chậu đồng trên đất lên định đi:

"Hai cô bé, lớn lên xinh xắn như vậy, sao lại đem chuyện này ra đùa giỡn vậy?

"Nếu gặp phải người tính khí không tốt, chắc chắn sẽ đánh nhau với các em đấy.

"Mau về nhà đi, đừng chơi ở đây nữa."
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 374



Tôi đứng dậy, gọi Trần Nghiên Quân đang không vui lại.

"Chị ơi, chị nói mẹ chị báo mộng cho chị à? Giấc mơ này, đều là mơ vào ban ngày đúng không?

Quỷ hồn báo mộng đều là vào ban đêm, chỉ có người sống, mới có thể báo mộng vào ban ngày.

Còn nữa, thỏi bạc vừa rồi không cháy được, là vì người sống không nhận hương, không nhận giấy.

Âm tào địa phủ không có tên của bà ấy, quỷ sai mới không nhận tiền giấy này."

Trần Nghiên Quân đột ngột quay người lại, trợn mắt, sắc mặt trắng bệch.

Tống Phi Phi bước lên trước, sợ cô ấy chạy mất, chặn trước mặt cô ấy:

"Chị ơi, chị sợ gì chứ?

Chị không nghĩ xem, nhỡ đâu chúng tôi nói thật, mẹ chị chưa c.h.ế.t thì sao?

Chị không muốn gặp lại mẹ chị à?"

Câu nói này trong nháy mắt đánh tan mọi phòng tuyến trong lòng Trần Nghiên Quân.

Cô ấy bắt đầu luyên thuyên kể cho chúng tôi nghe những chuyện xảy ra gần đây.

Trần Nghiên Quân đến từ một vùng quê hẻo lánh.

Trong thôn cô ấy có tục lệ, con gái đã gả không được về nhà mẹ đẻ tảo mộ, nói là lên mộ, sẽ không tốt cho anh em trai trong nhà.

Mẹ cô ấy mất năm 62 tuổi, là đột ngột lên cơn đau tim mà mất.

Khi mất, cô ấy tận mắt nhìn thấy mẹ mình được hạ táng.

Tôi và Tống Phi Phi đứng đến tê cả chân, người chị này vẫn chưa kể đến việc đã mơ thấy gì.

Những người lớn tuổi dường như đều có một tật như vậy.

Bất kể bạn hỏi cô ấy điều gì, cô ấy đều hận không thể kể cho bạn nghe từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa.

Sau khi mở lòng, Trần Nghiên Quân thay đổi thái độ trước đó, nhiệt tình mời chúng tôi đến nhà cô ấy chơi.

"Chỗ chúng tôi đặc biệt truyền thống, không chỉ không cho con gái về nhà mẹ đẻ cúng tổ tiên, mà còn không cho con gái về nhà mẹ đẻ ăn Tết.

"Vì tôi lấy chồng, mẹ tôi đã đưa hết tiền sính lễ cho tôi làm của hồi môn, em trai và bố tôi đều không ưa tôi.

"Mẹ tôi những năm này, thật sự quá vất vả rồi. Nhìn thấy dáng vẻ của bà ấy trong giấc mơ, tôi thật sự đau lòng!"

Tôi và Tống Phi Phi tinh thần phấn chấn.

Cuối cùng cũng nói đến trọng điểm rồi!

Trần Nghiên Quân nói, cô ấy mơ thấy mẹ cô ấy cứ cắm đầu chạy.

Mẹ cô ấy ở trong một hang động đen ngòm, trên vách động treo đầy chất nhầy màu xanh lá cây.

Hang động vừa rộng vừa sâu, dường như không có điểm cuối.

Bên cạnh hang động, còn có một con sông ngầm chảy róc rách.

Nước sông và vách động đều phát ra ánh sáng xanh lục, giống như dưới nước ẩn chứa vô số đôi mắt xanh biếc.

Mẹ cô ấy rất sợ hãi, vừa chạy vừa kinh hãi quay đầu lại, giống như có thứ gì đó đuổi theo sau.

Liên tục ba ngày, cô ấy đều mơ thấy mẹ mình khi nghỉ trưa ở công ty.

Ngay cả trong giấc ngủ, cô ấy cũng có thể cảm nhận được sự hoảng loạn và sợ hãi của mẹ mình.

Một hơi nói xong, Trần Nghiên Quân uống một cốc nước lớn, ánh mắt mong đợi nhìn chúng tôi:

"Đại sư Linh Châu, cô nói mẹ tôi chưa chết, vậy bà ấy chắc chắn ở trong cái hang đó.

"Cái hang đó, rốt cuộc là nơi nào?

"Bà ấy rõ ràng ở trong quan tài, tôi tận mắt nhìn thấy bà ấy được chôn xuống, là ai trộm đưa bà ấy ra ngoài?

"Nhưng tôi chưa nghe nói mộ nhà bị đào bới, nếu mộ bị đào, em trai tôi sớm đã đến tìm tôi, bắt tôi bỏ tiền tu sửa rồi.

"Cô nói xem rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Câu hỏi hay đấy.

Những vấn đề này, tôi chẳng biết gì cả.

Tôi đập bàn đứng dậy:

"Đợi đến khi thấy mộ mẹ chị, mọi chuyện tự khắc sẽ rõ ràng."

Nghe tôi và Tống Phi Phi muốn cùng cô ấy về quê ở Quảng Tây, Trần Nghiên Quân vô cùng bất an.

"Quê tôi khá xa, tiền đi lại cũng tốn kém lắm.

"Tôi, tôi, con gái tôi vừa thi đậu cấp hai, chồng tôi năm nay bị sa thải, kinh tế gia đình không được dư dả cho lắm."

Cô ấy mân mê các ngón tay, do dự hồi lâu, mới cắn răng hỏi:

"Năm vạn, được không?"

Tống Phi Phi cau mày: "Năm vạn ít quá rồi đấy?!

"Hai mươi vạn đi, quyết định vậy đi!"

Trần Nghiên Quân loạng choạng, suýt chút nữa thì đứng không vững.

Môi cô ấy run rẩy một hồi lâu, giọng nói mang theo vài phần nghẹn ngào:

"Hai mươi vạn, là toàn bộ tiền tiết kiệm của nhà tôi, mỗi tháng chúng tôi còn phải trả tiền nhà, tiền xe, còn phải nuôi một đứa con, thật sự không để dành được bao nhiêu tiền."

Tống Phi Phi kinh hãi:

"Cái gì!

"Vậy thì thêm mười vạn nữa đi, ba mươi vạn."

Trần Nghiên Quân ngã phịch xuống ghế sofa, sắc mặt xám xịt như tro.

Tôi thật sự không chịu nổi nữa, nắm lấy tay Trần Nghiên Quân, đỡ cô ấy đứng dậy.

"Ba mươi vạn mà cô ấy nói, là chúng tôi cho chị, không phải chị cho chúng tôi."

Trước đó vừa hay gặp phải đợt truy quét mê tín dị đoan gắt gao của một nền tảng phát sóng trực tiếp nào đó, khiến tài khoản của chúng tôi bị quét sạch.

Từ đó về sau, số người tìm chúng tôi xem việc giảm đi đáng kể.

Thế giới của Tống Phi Phi lại trở về cuộc sống giàu có bình dị.

Điều này khiến cô ấy không thể nhẫn nhịn được, lập tức thành lập một cái gì đó gọi là quỹ "Đụng Ma".

Nếu gặp phải những người có hoàn cảnh gia đình khó khăn, chúng tôi không chỉ giúp họ bắt ma, mà còn cho họ tiền.

Trần Nghiên Quân nghe đến ngây người, gần như không dám tin vào tai mình.

Mãi đến khi cô ấy hiểu rõ thân phận thiên kim tiểu thư của Tống Phi Phi, mới xác định đây không phải là một hình thức lừa đảo mới.

Quê của Trần Nghiên Quân không tính là quá hẻo lánh, là một ngôi làng phong cảnh hữu tình.

Nhà của dân làng một nửa là nhà gạch đỏ, một nửa là nhà đất kiểu cũ, ngay cả một ngôi nhà lầu nhỏ tươm tất cũng không có.

Có thể thấy, điều kiện của ngôi làng không được khá giả.

Trần Nghiên Quân kéo hành lý, vừa đi trên con đường đất lầy lội vừa ngại ngùng xin lỗi:
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 375



"Xin lỗi, điều kiện ở làng tôi không được tốt lắm.

"Người trẻ tuổi đều đổ xô ra ngoài, số người ở lại trong làng ngày càng ít."

Ngôi làng này, dường như hiếm khi có người lạ đến thăm.

Lúc này vừa đúng giờ cơm tối, thấy có người lạ vào làng, mọi người đều bưng bát cơm ra trước cửa vây xem chúng tôi.

Trần Nghiên Quân không ngừng chào hỏi dân làng.

"Bác cả, haizz, về thăm em trai con."

"Thím ba, đây là bạn con, dân du lịch bụi, thích leo núi, đến chỗ mình để tìm hiểu phong cảnh."

"Chú bảy, dạo này sức khỏe tốt ạ?"

Em trai Trần Nghiên Quân nghe tin chạy đến, bên mép còn dính hạt cơm.

Thấy chị gái mình hai năm không gặp, anh ta thờ ơ:

"Về rồi à?

"Đi thôi, ăn cơm trước đã rồi nói."

Em trai Trần Nghiên Quân tên là Trần Thái Hòa, năm nay 35 tuổi, đang độ tuổi tráng niên, có một con trai, một con gái, đều đang học cấp hai ở huyện.

Nhà anh ta ở cuối làng, xây một căn nhà gạch đỏ hai tầng.

Nhà tuy đơn sơ, nhưng sân rất rộng.

Trong sân nuôi gà, vịt, dọc theo chân tường còn trồng cà chua và đậu đũa, là một căn nhà nông thôn rất điển hình.

Bữa tối thật sự không tính là thịnh soạn, món mặn chỉ có một đĩa thịt xông khói, còn bị người ta ăn mất một nửa.

Có thể thấy, đối với sự trở về của Trần Nghiên Quân, Trần Thái Hòa không vui vẻ gì.

Quả nhiên, khi Trần Nghiên Quân đề nghị muốn ra mộ xem, Trần Thái Hòa lập tức sầm mặt xuống.

"Chị à, nếu chị về nhà chơi, em trai như em rất hoan nghênh. Nhưng nếu muốn ra mộ thăm mẹ, miễn bàn."

Tôi xoa xoa cái bụng lưng lửng, không nhịn được mà chen vào: "Hình như cũng không thấy hoan nghênh lắm."

Vợ Trần Thái Hòa là một người phụ nữ trung niên vạm vỡ, đen đúa, nghe vậy lập tức trừng mắt nhìn tôi:

"Cô là ai vậy, có chuyện gì đến cô chứ?!"

Trần Nghiên Quân rất kính trọng tôi và Tống Phi Phi, lập tức đứng dậy giải thích:

"Em dâu, đây là đại sư mà chị mời đến. Đại sư Linh Châu nói, mẹ mình còn sống, chưa chết."

Trần Thái Hòa ngẩn người, sau đó nhìn Trần Nghiên Quân bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc:

"Chị à, chị không sao chứ? Có bệnh thì đi khám bác sĩ, đừng về nhà gây rối."

Vợ anh ta là Lưu Thúy Lan càng vỗ tay cười khẩy:

"Ối chà, đây là sinh viên đại học của làng mình à?

"Sách vở đều học vào bụng chó hết rồi!

"Không học người thông minh, toàn học người hói đầu!

"Đúng, mẹ chị chưa chết, còn thành tiên rồi, đợi tìm được mẹ chị, bà ấy sẽ xoẹt một cái biến cho cô một cục vàng!"

Mắng xong Trần Nghiên Quân, cô ta lại chuyển tầm nhìn sang chúng tôi.

"Ối dào, hai con bé gầy nhom, lên cân còn chẳng bằng con chó. Lông còn chưa mọc đủ, đã dám ra ngoài lừa đảo rồi?"

Cô em dâu này mồm mép như s.ú.n.g liên thanh, mắng tôi và Tống Phi Phi ngớ người.

Tống Phi Phi cau mày, nửa ngày mới nặn ra được một câu:

"Nói bậy, tôi nặng hơn chó nhiều!"

Tôi có chút không chắc chắn:

"Nghe nói chó ngao Tạng, con to nặng bảy tám chục ký đấy."

Tống Phi Phi giật mình: "Nặng vậy sao?!"

Lưu Thúy Lan cạn lời, đột nhiên sinh ra một cảm giác bất lực như gặp kỳ phùng địch thủ.

Cô ta từ trước đến nay cãi nhau vô địch khắp làng, giờ phút này, lại cảm nhận được sự đau khổ của kẻ vô địch.

Cuộc đời, thật cô đơn như tuyết.

Bất kể Trần Nghiên Quân giải thích thế nào, Trần Thái Hòa vẫn không chịu gật đầu đồng ý.

Lưu Thúy Lan càng vừa cắn hạt dưa vừa châm chọc mỉa mai.

"Hai người họ đâu có giống người giàu đâu? Người giàu ăn cơm, hai lá rau là no rồi. Hai người họ ăn cơm cứ như yêu quái sông Thông Thiên thành tinh ấy, một gắp ba miếng thịt.

"Họ mà là tỷ phú, tôi chính là Vương Mẫu Nương Nương!"

Đàm phán tan vỡ.

Tôi lén kéo Trần Nghiên Quân sang một bên:

"Làng các cô không cho con gái đã gả đi về tảo mộ, nhưng đâu có nói không cho người lạ tảo mộ đâu.

"Cô nói cho chúng tôi biết vị trí chôn cất mẹ cô, ngày mai tôi và Tống Phi Phi tự đi xem."

Mắt Trần Nghiên Quân sáng lên, về phòng lấy giấy bút ra, vẽ cho chúng tôi một bản đồ rất chi tiết.

Tôi nhìn bản đồ này, càng nhìn càng thấy quen thuộc, trực tiếp chụp một tấm ảnh gửi cho Kiều Mặc Vũ.

Cô ấy là hậu duệ của Khâm Thiên Giám, giỏi nhất thuật phong thủy.

Kiều Mặc Vũ trả lời tin nhắn cực nhanh:

"Bản đồ này hơi nguệch ngoạc, phải xem vật thật mới có thể xác định."

Sáng sớm hôm sau, Trần Nghiên Quân ở nhà giữ chân em trai, tôi và Tống Phi Phi theo bản đồ đến sau núi.

Mộ của làng Trần Gia, được xây ở một thung lũng sau núi.

Thung lũng này bốn phía núi cao vút, thế núi dốc đứng ngăn cản dương khí xâm nhập, là tướng tụ âm điển hình.

Lúc này đã gần giữa trưa, ánh nắng mặt trời thỏa sức trải rộng mặt đất, nhưng thung lũng lại bao trùm trong một mảnh bóng tối, tràn ngập một luồng khí mục nát.

Dưới đáy thung lũng, một con suối uốn lượn chảy chậm rãi, nhưng lại khác biệt rất lớn so với những nơi khác.

Nước suối tối tăm như mực.

Dòng nước ngưng trệ, im ắng, dường như thời gian cũng dừng lại ở đây.

Ngay cả những gợn sóng thỉnh thoảng nổi lên, cũng quỷ dị như mặt quỷ.

Không cần nhìn cũng biết nước suối nhất định lạnh thấu xương.

Bố cục ở đây, núi sông đều âm, không có sinh khí và sức sống.

Dùng làm mộ tổ, thật sự là lựa chọn tồi tệ nhất.

Khó trách ngôi làng này ngày càng nghèo đi.

Tôi lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh gửi cho Kiều Mặc Vũ, rồi cùng Tống Phi Phi bắt đầu đi tìm từng bia mộ.

"Mộ của Kim thị, con Trần Thái Hòa, con gái Trần Nghiên Quân. Linh Châu, tìm thấy rồi, chắc là vị trí này!"

Tống Phi Phi đứng thẳng người vẫy tay về phía tôi, tôi không lập tức chạy đến, mà là chăm chú nhìn chằm chằm vào ngôi mộ trước mắt.

Cô ấy thấy tôi không phản ứng, lập tức chạy lon ton đến.

"Ngôi mộ này sao vậy?"
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 376



Tôi vốc một nắm đất mộ, đưa lên mũi ngửi.

Chóp mũi lập tức tràn ngập một mùi tanh hôi nhè nhẹ, ở giữa còn lẫn một chút mùi khét.

Giống như, trứng thối chiên cháy.

"Ọe~"

Tống Phi Phi vứt nắm đất trong tay đi, mặt mày trắng bệch:

"Vãi, mùi gì vậy, có người đốt chuột c.h.ế.t à!"

Trong thung lũng không có ai, chúng tôi nói chuyện lớn tiếng hơn một chút.

Ai ngờ tiếng hét này của Tống Phi Phi, lại kinh động đến một bà lão đang lom khom trồng rau ở gần đó.

Bà ta đi lại bằng đôi chân nhỏ xíu, đôi mắt dài hẹp đầy vẻ cảnh giác:

"Các người là ai, đến mộ tổ của làng chúng tôi làm gì?!"

Còn chưa đợi tôi và Tống Phi Phi bịa ra một lý do hay hơn, bà ta đã chĩa vào chúng tôi chụp hai tấm ảnh.

"Mọi người mau ra xem, hai người này là thân thích nhà ai, sao lại chạy lung tung đến mộ tổ của làng mình thế này!"

Bà lão nói xong câu này vào điện thoại, lại chặn chúng tôi lại không cho đi.

"Tôi đã gửi ảnh của các người vào nhóm của làng rồi, các người không được chạy."

Cái thôn này, còn có nhóm chat nữa à?

Tôi và Tống Phi Phi đành bất lực, chỉ có thể đứng tại chỗ chờ đợi.

Ở nông thôn ít chuyện mới lạ, mọi người lại thích náo nhiệt.

Thông tin vừa gửi lên nhóm, mọi người lập tức xôn xao.

Lúc này là giờ ăn trưa, mọi người bỏ cả cơm, hơn nửa thôn chạy đến xem náo nhiệt.

Trần Thái Hòa, cùng với vợ anh ta là những người đầu tiên chạy đến.

"Tôi biết ngay là các người không có ý tốt!"

Trần Thái Hòa chạy đến thở không ra hơi, giọng điệu rất xấc xược:

"Nói, rốt cuộc các người đến đây làm gì?"

Trần Nghiên Quân kéo tay em trai lại, khuyên nhủ hết lời:

"Thái Hòa, họ thật sự là đại sư phong thủy, đến xem phong thủy."

Em dâu cười khẩy:

"Xem phong thủy? Tôi còn đi đào mộ ấy!

"Tầm long phân kim khán triền sơn, nhất trùng triền thị nhất trùng quan! (Tìm long mạch, xem hướng núi, một lớp núi là một lớp cửa ải)

"Cô nhìn tôi xem, có giống Mạc Kim Hiệu Úy không?"

Tôi nhìn Tống Phi Phi, Tống Phi Phi nhìn tôi, cả hai lần đầu tiên cảm thấy cạn lời đến vậy.

Cô em dâu này, đánh thì không được, cãi cũng không lại, thật sự không biết phải làm sao với cô ta.

Cuối cùng tộc trưởng phải ra mặt hòa giải:

"Nghiên Quân à, đừng làm ầm ĩ nữa.

"Con là gái đã gả đi, không có việc gì thì đừng chạy về nhà mẹ đẻ.

"Chuyện hôm nay coi như dừng tại đây, mau dẫn bạn con đi đi."

Trần Nghiên Quân sắp khóc đến nơi:

"Thúc công, họ thật sự là đại sư, thật sự biết xem phong thủy."

Tôi gật đầu, lớn tiếng nói:

"Nếu tôi đi, cả thôn các người, không ai sống sót đâu!

"Phong thủy của thôn các người, có vấn đề rất lớn!"

Lời này vừa nói ra, cả đám ồ lên.

Cô em dâu vỗ đùi, lớn tiếng gào khóc với mọi người trong thôn:

"Cô ta nguyền rủa tôi kìa! Mọi người đều nghe thấy rồi, cô ta nguyền rủa tôi kìa!

"Tôi đã nói rồi mà, cô chị chồng này về thôn không có ý tốt, đây là tìm người nguyền rủa chúng ta đấy, muốn nguyền rủa chúng ta c.h.ế.t để cô ta chia nhà trong thôn!""Câm miệng!"

Tôi quát lớn về phía cô ta, túm một nắm đất trên mộ đưa cho mọi người xem.

"Đất này có mùi khét, mọi người không ngửi thấy sao?

Còn những nấm mồ này, trên đỉnh đều có những hố lõm, mọi người cũng không nhìn ra sao?

Đất mộ cháy đen, chôn cất không phải người. Nấm mồ lõm xuống, con cháu diệt vong."

"Thôn các người, sắp gặp đại họa rồi!"

Tôi nói một tràng này rất nhanh và gấp.

Không gấp không được, tôi sợ bị cô em dâu cắt ngang.

"Thả cái rắm thúi!"

Người kích động nhất, không phải Trần Thái Hòa, mà là tộc trưởng Thất thúc công.

Nắm đất trên mộ mà tôi tùy tiện túm lấy, không phải của ai khác, mà chính là mộ của mẹ ông ta.

Trần Nghiên Quân cũng có chút hoang mang, đứng bên cạnh nhẹ nhàng kéo tay áo tôi:

"Linh Châu, có phải cô nhìn nhầm mộ rồi không?

Mộ của mẹ tôi, ở hàng phía sau kia."

Tống Phi Phi dồn khí đan điền, hét lớn một tiếng:

"Thất thúc công, chúng tôi không nhắm vào ông!

"Mà là nói tất cả những người có mặt ở đây, đều sẽ chết!

"Sẽ chết, hiểu không?!"

Cả đám người phẫn nộ, những người tính nóng nảy đã túm lấy cổ áo Trần Thái Hòa, yêu cầu anh ta phải giải thích cho mọi người.

"Là chị anh dẫn đến, là người nhà anh mời đến, Trần Thái Hòa, anh nói đi!"

Trần Thái Hòa: "Không phải, tìm tôi làm gì, tìm họ ấy!"

Tôi bị họ ồn ào đến đau cả đầu, lúc đó cũng hết kiên nhẫn.

"Tôi cá với các người 1 trăm vạn, thứ chôn trong quan tài này tuyệt đối không phải là người.

"Có ai dám nhận lời cá cược này, để chúng tôi khai quật xác minh!"

Hơi thở của mọi người trong thôn đều ngưng trệ.

Lưu Thúy Lan lập tức gạt Trần Thái Hòa ra:

"Buồn cười, nếu có 1 trăm vạn, đừng nói là đào mộ bà chồng tôi, cho đào mộ tôi cũng được!"

Tống Phi Phi lấy điện thoại ra: "Cho tôi số tài khoản ngân hàng, tôi chuyển khoản cho cô ngay bây giờ."

Lưu Thúy Lan bán tín bán nghi lấy điện thoại ra.

Điện thoại của cô ta là loại điện thoại nhái có âm lượng cực lớn, một giọng nữ du dương vang vọng cả thung lũng.

"Đinh, Alipay chuyển khoản thành công 1 trăm vạn tệ."

Lưu Thúy Lan ngây người.

Cô ta ngây ngốc nhìn điện thoại, liên tục dùng ngón tay xoa đi xoa lại dãy số đó.

Sợ chỉ cần chớp mắt, số dư đó sẽ bị cô ta xoa mất.

"Bốp!"

Cô ta quay người lại tát Trần Thái Hòa một cái.

"Anh ăn nói với đại tiểu thư thế hả!

"Không thấy đại tiểu thư mệt rồi à, còn không mau đi pha trà!"

Tiếng tát giòn tan đánh thức cả thôn.

Thất thúc công tức giận dậm chân:

"Hồ đồ!

"1 trăm vạn thì sao?!

"Đây là mồ mả tổ tiên, có thể tùy tiện đào bới sao?

"Chỉ vì chút tiền, các người nhẫn tâm để tổ tiên c.h.ế.t rồi cũng không được yên nghỉ sao?"
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 377



Ông ta trừng mắt nhìn Lưu Thúy Lan, bước những bước chân run rẩy vì bệnh thấp khớp đến trước mặt Tống Phi Phi, vẻ mặt chính nghĩa đầy mình:

"Ta là tộc trưởng của thôn này, lẽ ra phải hi sinh vì người trong thôn.

"Mẹ ta chắc đã đầu thai rồi, không sợ quấy rầy bà cụ, đào mộ mẹ ta trước."

Một hòn đá ném xuống làm dậy sóng ngàn lớp.

"Đại tiểu thư, cha tôi cũng báo mộng cho tôi rồi kìa!"

"Cô không thể trọng nữ khinh nam, đào mộ cha tôi đi, đào mộ cha tôi đi!"

"Cha tôi c.h.ế.t rất kỳ lạ, khi c.h.ế.t không nhắm mắt, đào mộ ông ấy đi!"

"Thả cái rắm thúi, cha mày c.h.ế.t không nhắm mắt là do mày đánh bạc thua hết gia sản chọc tức ông ấy, mày cút sang một bên đi!"

Người trong thôn này, thật là hiếu thảo.

Đại hiếu.

Cuối cùng Lưu Thúy Lan không nhường ai, giành được công việc này.

Cô ta lấy một địch trăm, trong vòng vây của mọi người bảy lần vào ra, đánh đến sứt đầu mẻ trán.

Đợi đến khi một trận chiến kết thúc, giọng cô ta đã khàn đến mức sắp không nói nên lời.

Tôi và Tống Phi Phi ở bên cạnh, nhìn mà kinh hồn bạt vía.

Cũng may, vừa rồi không có đứa nào không biết sống c.h.ế.t xông lên cãi nhau với cô ta.

Dưới sự k*ch th*ch của 1 trăm vạn, mọi người trong thôn đều hưng phấn như được tiêm m.á.u gà.

Tôi nhìn mặt trời, vừa qua giờ ngọ, rất thích hợp để khai quan khởi thi.

Khai quan khởi thi, rất có quy tắc.

Trước khi khai quan, phải dùng vải che nắng che phủ toàn bộ mộ huyệt, tránh ánh nắng trực tiếp chiếu vào.

Mặc dù tôi rất chắc chắn trong quan tài đã không còn ai, nhưng quan tài cũng không thể bị phơi nắng.

Dương xung âm, âm khí tán.

Bị ánh mặt trời buổi trưa xung chiếu vào, sẽ không tốt cho con cháu đời sau.

Tôi liếc nhìn điện thoại, có chút lo lắng.

Dựng một cái lán chắc phải mất không ít thời gian nhỉ, hơn nữa trong thôn cũng không biết có vật liệu dựng lán hay không.

Tống Phi Phi nhìn ra sự lo lắng của tôi, tự tin cười, lấy điện thoại ra.

"10 vạn tệ, trong vòng 30 phút tôi muốn dựng một cái lán che mưa ở đây che khuất mộ huyệt.

"Màu sắc của lán che mưa, phải chọn màu xám hoặc màu đen, ai nhận việc này?"

"Vèo ~"

Một tráng hán với tốc độ như báo săn lao về phía trước, rất nhanh chỉ còn lại một bóng mờ.

"Vãi!"

"Trần An Bình thằng nhóc kia mày đợi tao với! Có tiền thì cùng nhau kiếm chứ!"

Tôi có chút cạn lời, còn chưa nói hết mà, chạy cái gì mà chạy!

"Mọi người đừng vội, còn việc nữa đấy!"

Có tiền mua tiên cũng được.

Chỉ khoảng 40 phút, mọi người trong thôn đã chuẩn bị xong mọi thứ.

Khi mới đến thôn, Tống Phi Phi vẫn là một đạo sĩ lừa đảo không được hoan nghênh.

Bây giờ, thì là đại tiểu thư kim chi ngọc diệp.

Tôi ngồi trên ghế dựa, bưng chén trà nóng bên cạnh lên uống một ngụm, cảm thấy người trong thôn này cũng đáng yêu đấy chứ.

Những người đáng yêu như vậy, không thể để họ cứ như vậy mà c.h.ế.t được.

Dựng lán xong, chọn giờ lành xong, liền bắt đầu khai quan động thổ.

Nhát cuốc đầu tiên do trưởng tử đào trên mộ, sau đó do người làm công tiếp tục đào.

Người làm công này cũng không thể tùy tiện chọn.

Phải chọn người có tuổi tam hợp, lục hợp với tuổi của mẹ Trần Nghiên Quân.

Mẹ ông ta tuổi Tỵ, vậy thì phải chọn người tuổi Sửu, Dậu, Thân, tuổi từ 14—35 tuổi, là thanh niên tráng kiện.

Bốn người luân phiên đào đất, cho đến khi thấy quan tài.

Khi phá thổ phải chú ý đào từ phía trước mộ, không được đào từ phía sau, để tránh mang lại điềm xấu.

Trong quá trình đào, nếu gặp động vật cát tường như rùa, rắn, chuột, cóc, v.v., không được g.i.ế.c hại, tùy duyên mà đi.

"Hít, lạnh quá——"

Đào chưa được bao lâu, Trần Thái Hòa toàn thân run rẩy, răng va vào nhau cầm cập.

Mấy người làm công khác cũng bộ dạng lạnh đến không chịu nổi.

Khi một góc quan tài màu đen lộ ra, hàn khí không ngừng từ trong quan tài bốc ra ngoài.

Trên đám cỏ xanh mướt bên chân tôi thậm chí còn phủ một lớp sương giá.

Mọi người trong thôn nhìn nhau, những người nhát gan đã bắt đầu lùi về phía sau.

"Chuyện gì vậy?"

"Con trai, con mau lên đi, đừng để bị lạnh!"

"Đúng đấy, bố nó, anh đừng đào nữa!"

"Tất cả câm miệng!"

Tôi kinh nghi bất định nhìn chiếc quan tài không ngừng bốc hàn khí kia, tim đập càng lúc càng nhanh.

Thứ ở dưới kia, hình như khó đối phó hơn tôi dự đoán.

"Con trai!

"Tiền này chúng ta không kiếm nữa, lão già c.h.ế.t tiệt, còn ngây ra đó làm gì, mau khiêng con trai chúng ta lên đi!"

Trong ba người làm công, người gầy yếu nhất ngã xuống đầu tiên.

Những người khác như quân domino, người này ngã theo người kia, ngất xỉu trong hố.

Chàng trai gầy yếu nhất mới 20 tuổi, là con một trong nhà.

Bố cậu ta sốt ruột đến mức xô đẩy đám đông, định nhảy xuống huyệt mộ.

Tôi vội đưa tay ngăn lại, nhưng vẫn chậm một bước.

"Bác ơi, đừng nhảy!"

Sau khi nhảy xuống, người bác như bị điểm huyệt, giữ nguyên tư thế nửa ngồi bất động.

Làn da đen sạm của bác dần chuyển sang trắng bệch, trắng như giấy rồi lại từ từ đen lại.

Sau đó, toàn thân bác run lên, mắt trợn ngược rồi ngất xỉu, giống hệt như bốn người trước đó.

Lúc này, không còn ai dám xuống mộ nữa.

Vợ bác ta kêu thảm thiết rồi lao về phía tôi:

"Trả mạng chồng con cho tôi!"

Tôi nhíu mày tránh những ngón tay đang vung vẩy của bà ta:

"Làm ầm ĩ cái gì, người chưa chết!

"Bà còn làm ầm ĩ nữa, tôi sẽ không cứu họ đâu."

Người phụ nữ trung niên lập tức im bặt như gà.

Tống Phi Phi ngồi xổm xuống đất, quan sát kỹ sắc mặt của mấy người đã ngất xỉu.

"Linh Châu, sao tôi thấy, họ giống như bị trúng độc vậy?"

Tôi gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng:

"Đúng là trúng độc.

"Hơn nữa còn là mấy loại độc, thi độc, hàn độc, âm độc, còn một loại nữa tôi cũng không nhận ra."

Tống Phi Phi hít một hơi lạnh:

"Vậy cái quan tài này, chúng ta có mở không?"
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 378



Tôi nhìn quanh một lượt, nhìn những người dân làng với vẻ mặt liên tục thay đổi:

"Cứ vớt người lên trước đã rồi tính."

Vớt người từ trong huyệt mộ lên, không thể trực tiếp nhảy xuống.

Huyệt mộ này chịu ảnh hưởng từ quan tài, chất đất đen hơn hẳn so với xung quanh, mùi tanh hôi cũng nồng nặc hơn.

Tôi nhờ Thất thúc công tìm mấy sợi dây quan tài trong làng.

Dây quan tài, chính là dây thừng dùng để khiêng quan tài.

Trong làng có mấy người chuyên khiêng quan tài, sẽ giữ lại dây thừng.

Dây quan tài lâu năm, có thể dùng làm pháp khí.

Một số cửa hàng làm đám tang sành sỏi, sẽ chuyên thu mua dây quan tài với giá cao.

Tôi nhờ Tống Phi Phi dùng dây quan tài quấn quanh cổ tay, cổ chân, n.g.ự.c và eo của tôi.

Sợi dây này có thể ngăn cách âm khí xâm nhập cơ thể, bảo vệ dương khí, tránh bị tà ma xâm nhập.

Sau khi buộc xong, tôi tìm mấy tráng hán, bảo họ nắm một đầu dây, từ từ thả tôi xuống mộ.

Trong quá trình này, chân tôi tuyệt đối không được chạm vào đất trong hố.

Trần Thái Hòa ở gần tôi nhất.

Tôi cầm thêm dây quan tài trên tay, cố gắng luồn dây vào eo anh ta.

Đợi thắt xong dây, tôi ngẩng đầu lên gọi Tống Phi Phi:

"Kéo chúng tôi lên đi!"

Tôi chỉ hơn 50 cân, Trần Thái Hòa người không cao, tuy vóc dáng to khỏe, nhưng cùng lắm cũng chỉ khoảng 70 cân.

Nhưng cả làng huy động 8 tráng hán, vẫn không kéo nổi chúng tôi.

Dân làng xem thấy đều tặc lưỡi kinh ngạc:

"Trời ơi, Thạch Đầu kia khỏe như trâu, kéo được cả bò!"

"Đúng đấy, tám người này là những người khỏe nhất làng ta, kéo cả voi cũng phải lên!"

"Xem ra cô bé này đúng là đạo sĩ, cái mộ của thím Trần đúng là có chút tà môn!"

"Trời ơi, đúng là d.a.o cùn xẻ thịt, mở mang tầm mắt!!"

Tống Phi Phi lo lắng toát mồ hôi trán:

"Linh Châu, thế nào rồi?

"Cậu có thấy khó chịu ở đâu không?"

Khó trách vừa rồi Trần Thái Hòa và họ bị ngất.

Khí tức trong huyệt mộ này, giống như một xoáy nước ẩn sâu dưới đáy biển.

Bề ngoài nhìn thì sóng yên biển lặng, nhưng thực tế lại cuồn cuộn và hỗn loạn.

Tôi có thể cảm nhận được vô số khí tức đang va chạm vào cơ thể.

Âm lãnh, bạo ngược, khát máu, bực bội.

Còn có cả sự đói khát tột độ.

Có một loại thôi thúc muốn nuốt chửng tất cả.

Tôi cố gắng kìm nén h*m m**n ăn th//ịt người, miễn cưỡng cười với Tống Phi Phi:

"Tôi không sao.

"Phi Phi, cậu đi chuẩn bị đậu ngũ sắc đi!"

Đậu ngũ sắc, đậu đỏ, đậu nành, đậu xanh, đậu đen, đậu ván.

Năm màu sắc, thuộc về năm hành khác nhau, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.

Đậu thuộc dương, đậu ngũ sắc, ngũ hành hội tụ, dương khí sinh sôi không ngừng, có tác dụng khắc chế cực mạnh đối với âm khí.

Đậu ngũ sắc tốt nhất, đương nhiên là loại phơi nắng vào ngày Đoan Ngọ.

Chỉ tiếc là bây giờ sự việc khẩn cấp, tìm được là tốt lắm rồi.

Tống Phi Phi làm theo lời tôi dạy, gọi ba bé trai tuổi Tỵ, Ngọ, Mùi.

Để ba bé trai đứng ở phía Đông, phía Nam, phía Tây của hố mộ.

Tỵ, Ngọ, Mùi.

Tỵ Ngọ Mùi hội thành hỏa cục ở phương Nam, dương khí thịnh nhất.

Đợi đứng xong, mỗi đứa trẻ nắm một nắm đậu, ném về phía chúng tôi.

Đậu rơi xuống như mưa, rơi vào người không thấy đau, ngược lại còn mang đến một luồng hơi ấm.

Giống như tắm một trận mưa nước nóng.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hơn nhiều.

"1, 2, 3, kéo!"

Theo tiếng hô của Tống Phi Phi, tôi và Trần Thái Hòa cuối cùng cũng bị kéo ra khỏi hố.

Tôi còn chưa kịp thở, đã đặt Trần Thái Hòa lên tấm ván đã chuẩn bị sẵn, rồi lại không ngừng nghỉ xuống hố.

Đến khi kéo được cả bốn người lên, thì đã đến hoàng hôn.

Mặt trời lặn về phía Tây, cả bầu trời rực rỡ ánh cam.

Chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ Dậu.

Dương trưởng âm tiêu, không thích hợp để mở quan tài nữa.

Tôi đè nén sự bất an trong lòng, chỉ huy mọi người lấp đất lại.

Trần Thái Hòa và năm người vẫn đang hôn mê.

Tôi nhờ Thất thúc công gọi toàn bộ dân làng đến từ đường, vẻ mặt ngưng trọng.

"Tối nay tất cả mọi người về nhà sớm, sau khi trời tối không được ra ngoài.

"Lát nữa mỗi người xếp hàng đến chỗ tôi nhận bùa hộ mệnh, nhớ dán bùa lên cửa chính.

"Nhà nào không có đàn ông, tối đừng ngủ một mình, thống nhất đến từ đường ngủ.

"Ngủ ở nhà, tối đừng ngủ phòng ngủ, tất cả ra bếp ngủ dưới đất cho tôi."

Nhà bếp là nơi dương khí mạnh nhất trong nhà, hơn nữa còn có Táo quân bảo vệ.

Yêu tà thông thường nhập gia, cơ bản đều sẽ tránh bếp mà đi, nhắm thẳng đến phòng ngủ, nhà vệ sinh mà đến.

Tôi không thể trông nom được từng người, chỉ có thể cố gắng để họ tự bảo vệ mình.

Lời này giống như đổ một gáo nước lạnh vào chảo dầu, lập tức gây ra một làn sóng lớn.

"Tiểu đại sư, cái bếp thì ngủ làm sao được?!"

"Đúng đấy, thế thì tôi thà ra từ đường ngủ còn hơn!"

"Tôi cũng thấy thế, nhà tôi chỉ có hai ông bà già, nhà lại rộng, sợ lắm."

"Đúng đúng, mọi người thà đến từ đường chen chúc còn hơn!"

"Tôi không ra từ đường đâu, tôi ngủ không sâu giấc, bao nhiêu người ngủ cùng, chắc chắn có người ngáy!"

Mọi người nhao nhao, giống như cả nghìn con vịt cùng kêu, ồn ào đến mức đầu óc tôi ong ong.

"Tất cả im lặng cho tôi!"

Từ đường của làng này không lớn, trong làng ít nhất cũng có hai ba trăm người.

Bấy nhiêu người, nằm ở từ đường sao đủ.

Đầu tôi càng đau hơn.

Cuối cùng vẫn là Thất thúc công quyết định, để nhà nào có từ ba người trở lên thì về nhà ngủ.

Những người còn lại, đều phải ngủ ở từ đường.

Ai từng ở nông thôn đều biết, dân làng là khó bảo nhất.

Bảo về nhà ngủ thì nói sợ hãi muốn ra từ đường ngủ.

Bảo ra từ đường ngủ thì nói thà về nhà ngủ bếp còn hơn.

Đang cãi nhau không thể giải quyết được, thì Lưu Thúy Lan lảo đảo chạy đến:
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 379



"Không xong rồi, không xong rồi! Thằng Thái Hòa nhà tôi sắp đẻ rồi!"

Tiếng kêu này, có thể nói là kinh thiên động địa.

Trong lòng tôi giật thót, vội vã rẽ đám đông đi về phía trước.

Dân làng đều im bặt, bán tín bán nghi đi theo sau tôi.

Trần Thái Hòa và mấy người đều được đặt nằm ở phòng duy nhất trong từ đường.

Trong phòng bật đèn, chỉ là cái bóng đèn cứ nhấp nháy, làm người ta đau mắt.

Hơn nữa, trong phòng còn lan tỏa một làn sương mù nhè nhẹ, làn sương này mang theo một mùi tanh hôi, giống hệt mùi trong huyệt mộ.

Trong lòng tôi rùng mình, nhanh chóng tiến lên tách mắt Trần Thái Hòa ra.

Quả nhiên, con ngươi đen láy của anh ta đã biến thành màu xám trắng, giống như đeo kính áp tròng đặc biệt.

Kỳ lạ nhất là, bụng dưới vốn bằng phẳng của anh ta lại nhô lên.

Chỉ nhìn bụng thôi, sẽ tưởng đây là một người phụ nữ sắp sinh.

Triệu chứng của bốn người còn lại, giống hệt như Trần Thái Hòa.

Cảnh tượng quái dị này làm dân làng sợ hãi.

Họ lần lượt chen chúc vào phòng xem xong, thì lại hiếm khi thống nhất ý kiến.

Đó là, thà đứng ngủ, ngồi ngủ ở từ đường, chứ nhất định không về nhà ngủ.

Tống Phi Phi vốn thích hóng hớt, cũng ý thức được sự nghiêm trọng của sự việc.

Cô ấy vẻ mặt nghiêm túc: "Linh Châu, rốt cuộc đây là cái gì?"

Lòng bàn tay tôi rịn mồ hôi, lòng bàn tay ẩm ướt, vô cùng khó chịu.

Tình huống này, tôi cũng là lần đầu tiên gặp phải.

Điều khiến tôi kinh hãi hơn nữa là, tôi cũng không biết thứ gì đang ở trong bụng họ.

Nhưng tôi không thể lộ vẻ yếu kém.

Tôi mà lộ vẻ yếu kém, dân làng sẽ mất đi chỗ dựa tinh thần.

Đến lúc đó tình hình, sẽ càng khó kiểm soát hơn.

Trong lòng tôi nóng như lửa đốt, trên mặt lại vô cùng bình thànr.

"Phi Phi, cậu bảo dân làng về nhà lấy năm cái thùng gỗ lớn trước đi.

"Rồi bảo người chuẩn bị ngũ cốc và gạo nếp."

Tống Phi Phi mờ mịt:

"Ngũ cốc là năm loại gì?"

"Lúa, mì, đậu tương, ngô, kê vàng.

"Tỷ lệ giữa gạo nếp và ngũ cốc là ba bảy, cứ ba cân gạo nếp thì phối với bảy cân ngũ cốc.

"Sau khi phối xong, trước tiên cho người vào thùng gỗ, sau đó đổ ngũ cốc và gạo nếp này vào."

Liên quan đến tính mạng con người, dân làng không dám lơ là, rất nhanh đã gom đủ mấy trăm cân ngũ cốc và gạo nếp.

Chỉ là cái thùng gỗ này, lại có chút khó khăn.

Thất thúc công vỗ mạnh vào đầu: "Bồn tắm có được không?"

Bồn tắm thuộc âm, hiệu quả trừ độc sẽ kém hơn một chút.

Nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác, nhà ai cũng không có thùng gỗ lớn như vậy.

"Nếu thực sự không tìm được thùng gỗ, thì miễn cưỡng dùng bồn tắm thay thế vậy.

"Bồn tắm đó trước tiên dùng nước tiểu trẻ con rửa một lượt, sau đó dùng khăn lau khô.

"Nhanh, tranh thủ làm đi, tất cả mọi việc phải xong trước 7 giờ tối!"

Thất thúc công lập tức phân phó dân làng, người nào nhận việc thì cuống cuồng chạy đi.

Sắp xếp xong những người này, tôi lại bảo một bộ phận dân làng đi chuẩn bị đồ tế tam sinh.

Đồ tế phải chuẩn bị hai phần, một phần đặt ở từ đường cúng tổ tiên, một phần mang ra miếu thổ địa ở đầu làng, cầu xin họ phù hộ, để dân làng vượt qua được cửa ải khó khăn này.

Nhưng tôi đoán chừng, tổ tiên chắc là không phù hộ được họ đâu.

Mấy ngôi mộ tổ tôi đã xem kỹ rồi, phần lớn đều là mộ trống.

Thi thể tổ tiên của thôn Trần Gia đã không cánh mà bay.

Mọi chân tướng, phải đợi đến ngày mai khai quật mới biết được.

Dân làng người nào người nấy chân đi như gió, bận rộn như con thoi, đến thời gian uống ngụm nước cũng không có.

Tôi cũng bận đến toát mồ hôi trán, mãi đến khi điện thoại không ngừng rung, mới nhớ ra trước đó đã gửi ảnh cho Kiều Mặc Vũ.

"Ối giời ơi! Ối giời ơi! Ối giời ơi!

"Sao giờ cậu mới nghe máy, tôi còn tưởng cậu tèo rồi chứ!"

Kiều Mặc Vũ ở đầu dây bên kia vô cùng kích động.

Tôi lập tức cũng kích động theo.

Xem ra, cô ấy đã nhìn ra vấn đề của nơi này rồi!

"Đây rốt cuộc là nơi nào?"

Giọng nói của Kiều Mặc Vũ, vô cùng nghiêm túc:

"Linh Châu, cậu vẫn nên chạy đi thì hơn, nơi này, rất có thể là một mỏ âm!"

Trong lòng tôi chấn động.

Trong truyền thuyết, nơi kết nối âm dương, sẽ sản sinh ra một loại khoáng thạch.

Mỗi một khối khoáng thạch, đều phong ấn một con ác quỷ.

Mỗi khi âm gian có cô hồn dã quỷ đi qua, đều sẽ bị khoáng thạch này hút vào.

Trải qua hàng vạn năm tích lũy, nó sẽ trở thành ác linh trong âm khoáng thạch.

Mà thứ khiến tất cả mọi người nghe đến âm khoáng sắc mặt đều thay đổi, không phải là những ác quỷ kia, mà là một loại trùng kỳ lạ sống trong âm khoáng thạch, âm khoáng trùng.

Âm khoáng trùng, lấy âm khí thi khí làm thức ăn, thân mang kịch độc.

Âm khoáng trùng sẽ không ngừng c.h.é.m g.i.ế.c thôn phệ lẫn nhau, cuối cùng, một hang mỏ, chỉ có một con âm khoáng trùng sống sót.

Đợi âm khoáng trùng xác định trong hang mỏ này chỉ còn lại mình, sẽ bắt đầu đẻ trứng, một lần có thể đẻ hàng vạn quả.

Những quả trứng này lấy âm khí và thi khí làm thức ăn.

Một khi bị sinh vật sống chạm vào, chúng sẽ tiến vào bụng sinh vật sống, điên cuồng sinh trưởng trong huyết nhục của họ.

Đợi đến bảy ngày, người sống sẽ sẽ trực tiếp biến thành hoạt thi, quỷ dị vô cùng.

Kiều Mặc Vũ vẫn đang khuyên tôi mau chóng chạy đi, tôi cười khổ lắc đầu:

"Tôi chạy rồi, cả cái thôn này đều phải chết."

Tống Phi Phi vỗ ngực, hào khí ngút trời:

"Không phải chỉ là âm khoáng trùng thôi sao, bà đây đi hội ngộ nó!"

Xem ra, thứ trong bụng Trần Thái Hòa và bọn họ chính là âm khoáng trùng.

Thứ này, dùng phương pháp thông thường không giải được.

Gạo nếp và ngũ cốc chỉ có thể tạm hoãn triệu chứng của họ, khiến trứng trùng trưởng thành chậm hơn bình thường.
 
Back
Top Bottom