Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu

Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 300



"Tôi đã nói rồi, đến chiều tối bãi biển này sẽ triều lên đấy!"

Thấy chúng tôi lại bắt đầu cãi nhau, Trương Sa Sa hứng thú bừng bừng đứng một bên xem kịch.

Lục Bân vô cùng toàn năng, mấy loại chuyện nhỏ nhặt như dựng lều căn bản không cần cô ta nhúng tay vào.

Chu Dao dù sao cũng là tiểu sinh đang nổi, tự cho mình là người có thân phận, không thể để hết việc cho một cô gái làm được.

Anh ta luyến tiếc liếc nhìn chúng tôi một cái, mới ba bước quay đầu một lần đi theo trợ lý của mình dựng lều.

Vị trí lều của anh ta, chính là chọn ở ngay cạnh Trương Sa Sa, lưng tựa vào vách đá, địa thế tuy cao, nhưng vô cùng bằng phẳng.

Khó có được hơn nữa là, tầm nhìn vô cùng rộng mở, có thể nhìn thấy phần lớn bãi biển trong nháy mắt.

Không hổ là Lục Bân, vị trí chọn quả thật là tốt nhất trên cả hòn đảo.

Nhưng tiếc là cũng là hung nhất.

Đường Huyên muốn ngăn cản tôi, nhưng đại đa số nữ minh tinh ngay cả ăn no cũng không được, làm sao có thể là đối thủ của tôi.

Tôi còn chưa dùng sức, nhẹ nhàng vung tay một cái, cô ta đã ngã ngồi xuống đất, mắt đỏ hoe, môi run rẩy.

"Cô, cô lại dám đánh tôi!"

Tôi thật sự không kiên nhẫn dây dưa với cô ta thêm, lập tức vung nắm đ.ấ.m đe dọa cô ta.

"Còn cản trở tôi dựng lều, tin tôi đ.ấ.m cô không?"

"Oa!"

Đường Huyên khóc chạy đi.

Cô ta không cần nói gì, fan tự nhiên sẽ thay cô ta xả giận.

Không cần xem bình luận, tôi cũng có thể tưởng tượng ra bọn họ mắng bẩn đến mức nào.

Nhưng giờ phút này, tôi không rảnh bận tâm đến những điều này.

Mưa to sắp đến, tôi phải tăng tốc hành động.

Vị trí tôi chọn, là ở dưới một gốc đa khổng lồ.

Cái cây này mọc vô cùng kỳ quái.

Cây đa xưa nay cành lá xum xuê, có mỹ danh "độc mộc thành lâm".

Nhưng cái cây đa này lại trơ trụi, nhìn có chút giống như một gã lập trình viên hói đầu tuổi bốn mươi.

Trên đỉnh những cành cây thô kệch, lưa thưa vài cành.

Phía trên những chiếc lá xanh biếc, hầu như dùng ngón tay là có thể đếm được có mấy chiếc.

Nói chung là, mọc khá là xấu xí.

Tôi dựng lều tựa lưng vào thân cây, mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này trên mạng vì tôi mà đã cãi nhau long trời lở đất.

Fan của Đường Huyên phát động một hoạt động, tên là "Lục Linh Châu cút khỏi tổ chương trình!".

Chỉ trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, đã nhận được sự ủng hộ của hàng triệu cư dân mạng.

"Trước ống kính máy quay đã vênh váo như vậy, Lục Linh Châu ngoài đời tư sẽ như thế nào? Chắc chắn là rượu chè t.h.u.ố.c lá đủ cả!"

"Cái gì mà đạo sĩ, tôi thấy giống một cô bé hư thì có!"

"Có phải hồi còn đi học, cô ta đã thích bắt nạt người khác lắm không?"

"Người thường bắt nạt minh tinh, chuyện này thật là chưa từng nghe thấy!"

"Cô ta còn nói là trời sẽ mưa, mưa đâu? Thật không thể chịu nổi loại phụ nữ này!"

Đường Huyên khóc lóc thảm thiết, Chu Dao nhìn thấy trong lòng không đành, dựng xong lều liền chạy tới an ủi cô ta.

Trương Sa Sa đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, cũng đi theo tới để chế giễu.

Đường Huyên không muốn để tình địch thấy mình chật vật, khóc một hồi rồi đôi mắt sưng húp tìm tới tôi.

"Lục Linh Châu, tôi không cần cô làm trợ lý cho tôi nữa. Dù sao lều cũng có hai cái, chúng ta bây giờ chia đồ đạc ra đi.

Từ giờ trở đi, cô đi đường một mình, tôi đi đường của tôi."

Tôi đứng trên bộ rễ lớn nhô lên của cây đa, từ trên cao nhìn xuống cô.

"Cô chắc chứ?"

"Tôi..."

"Ầm ầm!"

Tiếng sấm vang dội, giây tiếp theo, vô số mây đen từ mặt biển kéo đến, che kín cả bầu trời.

Nửa câu sau của Đường Huyên cứ thế mắc kẹt ở cổ họng, thế nào cũng không nói ra được.

"Lục Bân, anh không phải nói là trời sẽ không mưa sao?!"

Trương Sa Sa trốn một bên xem náo nhiệt ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây đen, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Tổ chương trình cũng có chút hoảng loạn, vì tranh thủ thời gian quay phim nên họ mới chỉ dựng xong một phần lều, số lều còn lại vẫn đang trong quá trình dựng.

Nếu đột nhiên có mưa to gió lớn, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công việc quay phim, thậm chí có thể làm hỏng một số thiết bị.

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của đạo diễn, phó đạo diễn rất tự tin lấy điện thoại ra.

"Đạo diễn Trần, anh yên tâm, tôi đã xem dự báo thời tiết kỹ rồi, hôm nay trời không mưa đâu.

"Mấy đám mây đen này nhìn thì đáng sợ vậy thôi, chắc là một cơn gió thổi qua là tan hết ấy mà."

Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, Đường Huyên hoàn hồn lại, trên mặt có chút lúng túng.

Không chỉ cô, cư dân mạng cũng bị dọa cho giật mình.

"Má ơi, tôi cứ tưởng là trời sắp mưa thật chứ!"

"Mấy kẻ lừa đảo nên đến học hỏi sự tự tin của Lục Linh Châu, biểu cảm của cô ta kìa, bình tĩnh ghê."

"Nói cứ như thật ấy, lát nữa mây tan hết xem cô ta xuống nước thế nào!"

Người không xuống nước được, chỉ có thể là Đường Huyên thôi.

Nửa câu sau mà cô ta mắc kẹt ở cổ họng, cuối cùng cũng lớn tiếng nói ra, mạnh mẽ dứt khoát.

"Tôi bây giờ sẽ thu dọn đồ đạc, đi tìm một chỗ khác để dựng lều!

Cô nhớ kỹ cho tôi, từ giờ trở đi, chúng ta không còn là một đội nữa!"

"Tách!"

"Tách, tách, tách!"

Những hạt mưa to như hạt đậu ào ào rơi xuống, tung lên một lớp bụi đất.

Ngửi thấy mùi đất ẩm ướt này, Đường Huyên hoàn toàn ngây người.

Tôi cúi người chui vào lều, để lại cho cô ta một bóng lưng vô tình.

"Đi thong thả, không tiễn."

Cô ta há hốc miệng đứng dưới gốc cây, chỉ một lát sau trên mặt đã đầy nước mưa, trông vừa thảm hại vừa đáng thương.

Mưa rơi rất lớn. Bầu trời như bị xé toạc ra một lỗ, mưa như trút nước đổ xuống.

Tổ chương trình bận rộn thu dọn đồ đạc, căn bản không có thời gian để ý đến chúng tôi.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 301



Ngay cả những máy quay chịu trách nhiệm quay chúng tôi, cũng giảm đi mấy cái.

Trương Sa Sa mấy người cũng ôm đầu, nhanh chóng chạy về phía lều của mình.

Bỗng chốc, xung quanh dường như chỉ còn lại một mình Đường Huyên nhỏ bé, đáng thương, lại bất lực.

"Đệt, mèo mù vớ phải chuột chết!"

"Chắc Lục Linh Châu cười đến toe toét cả mồm rồi, sao lại có loại người hèn hạ như vậy chứ!"

"Chắc cô ta đang đắc ý lắm, sắp sửa đến chê cười Đường Huyên rồi đấy."

"Tôi tuyên bố Lục Linh Châu là người tôi ghét nhất!"

Đường Huyên rụt vai lại, bối rối lại ủy khuất cắn môi.

Nhìn cô ta như vậy, tôi không khỏi nhớ tới dáng vẻ Đường Nghệ hết lần này đến lần khác khẩn cầu tôi.

"Linh Châu, tôi chỉ có một đứa cháu gái là Huyên Huyên thôi. Nó bị chúng tôi nuông chiều hư rồi, tính cách khó tránh khỏi có chút tiểu thư, mong cháu đừng chấp nhặt với nó."

Đường Nghệ cũng là một người khổ mệnh.

Tôi thở dài một tiếng, vẫy tay với Đường Huyên.

"Đứng ngốc ra đấy làm gì, trời mưa rồi mà không biết tránh mưa à?

"Còn không mau vào đây!"

Đường Huyên ngẩn người, lắc đầu nhìn xung quanh.

"Cô, cô đang nói với tôi sao?"

Dáng vẻ này, trông càng ngốc nghếch hơn.

Tôi dứt khoát kéo cô ta vào lều, tiện tay ném cho cô ta một chiếc khăn lông.

"Lau đi, đừng để bị cảm lạnh."

Đường Huyên lại khóc, ôm đầu gối cuộn tròn người lại, nức nở, nước mắt như hoa lê đẫm mưa.

Tôi sợ nhất con gái khóc, nhìn mà nhức cả đầu.

"Thôi thôi, không đuổi cô nữa. Đợi mưa tạnh, tôi sẽ giúp cô dựng lều."

Đường Huyên không khóc nữa, trên hàng mi dài cong vút còn vương những giọt nước mắt long lanh.

"Cô, cô thật sự là đạo sĩ sao?"

Tôi liếc mắt.

"Tôi không phải, cô mới là."

Mưa đến nhanh, đi cũng nhanh.

Chưa đầy nửa tiếng, mây đen tan đi, ánh nắng chói chang lại một lần nữa chiếu xuống mặt đất.

Không khí sau cơn mưa vẫn còn mang theo rất nhiều hơi nước, bị nhiệt độ cao chiếu vào, chẳng khác nào một cái lồng hấp.

Cái cây trọc đầu này, đến một chút bóng râm cũng không cho.

Tôi đội nắng đứng ở cửa lều, cảm thấy mình sắp bị phơi khô rồi.

Đúng lúc này, Lục Bân và nữ bác sĩ Phó Ngọc còn vây quanh tôi, cứ nhất định kéo tôi nói chuyện.

"Tránh ra một chút, mấy người hút hết không khí của tôi rồi!"

Lục Bân cũng không tức giận, rất bình thản lùi lại một bước, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào tôi.

"Sao cô biết trời sẽ mưa?"

Phó Ngọc cũng rất tò mò đánh giá tôi.

"Lục Bân rất chuyên nghiệp, phán đoán của anh ấy rất ít khi sai.

"Dù là từ luồng khí, hay là từ tầng mây mà nói, trời hôm nay đều không có dấu hiệu sẽ mưa."

Thiên tượng biến hóa khôn lường, đâu phải chỉ từ một hai việc mà có thể suy đoán được.

Các loại nguyên nhân vô cùng phức tạp, rất nhiều chuyện thậm chí vượt quá nhận thức của người bình thường.

Nghĩ đến việc tài khoản của tôi bị khóa vì tuyên truyền mê tín dị đoan, trong lòng tôi chua xót.

Cái tài khoản mấy triệu fan của tôi, cứ thế mà bay màu.

"Tôi bói quẻ."

Tôi tùy ý bày ra một ấn quyết tay, định tâm truyền bá mê tín phong kiến đến cùng.

Lục Bân ngẩn người, dở khóc dở cười nhìn tôi.

"Nếu cô thật sự không muốn nói, cũng không cần phải viện cớ này."

Trương Sa Sa vốn dĩ mong chờ Đường Huyên bị ướt như chuột lột, thấy tôi và Đường Huyên làm lành, cô ta rất bất mãn.

"Tôi thấy ấy à, chính là có người mèo mù vớ phải chuột chết, đoán mò trúng thôi!"

Trời nóng như vậy, nước uống còn bị hạn chế, ai rảnh đứng dưới trời nắng mà cãi nhau với người ta?

Tôi tùy ý đối phó với Trương Sa Sa vài câu, liền đuổi bọn họ đi.

Sinh tồn ở hòn đảo hoang này, tất cả thức ăn đều phải tự mình nghĩ cách.

Đêm xuống hòn đảo hoang đầy rẫy nguy hiểm, đám Lục Bân chuẩn bị đi tìm kiếm thức ăn.

Tôi ngẩng đầu nhìn mặt trời treo cao, lúc này chắc là hơn bốn giờ chiều rồi.

Ở một môi trường không quen thuộc, dành nhiều thời gian hơn để tìm kiếm thức ăn luôn là điều đúng đắn.

Chỉ là, tôi sợ nóng, còn sợ bị rám nắng.

Thấy tôi lại chuẩn bị chui vào trong lều, Đường Huyên có chút lo lắng.

"Lục Linh Châu, chúng ta không đi tìm đồ ăn sao?"

Lục Bân và Chu Dao đã xuống nước, chuẩn bị bắt đồ ăn ở biển.

Ngay cả Trương Sa Sa, cũng đội mũ, đi theo Phó Ngọc cùng nhau đi tìm xem có loại thực vật nào ăn được không.

Đường Huyên lắc lắc cái bình nước khoáng đã cạn đáy trong tay, sắc mặt cuối cùng cũng có chút không giữ được.

"Cô uống hết nước rồi?!"

Tôi liếc cô ta một cái, có chút không thể lý giải được tại sao cô ta lại tức giận.

"Cái bình của cô tự rửa tay rồi, cái bình này là của tôi.

"Tôi uống nước của tôi, có vấn đề gì?"

Đường Huyên vô cùng sụp đổ.

"Không có nước, không có thức ăn, chúng ta phải sinh tồn thế nào?!

"Cô bây giờ không đi tìm đồ ăn, chẳng lẽ muốn đợi đến tối mới đi sao?"

Người với người, đến cả sự tin tưởng cơ bản nhất cũng không có.

Tôi bất đắc dĩ lấy đồng xu ra, ở trước mặt cô ta vô cùng nghiêm túc bói một quẻ.

"Nhìn thấy chưa? Bây giờ không phải là giờ lành để đi tìm thức ăn. Giờ Tuất một khắc, hướng tây bắc, tự nhiên sẽ có thức ăn xuất hiện."

Đường Huyên lại tức đến khóc.

Nhìn cô ta mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào ra, tôi tốt bụng nhắc nhở cô ta.

"Giận hại gan, mừng hại tim, nghĩ hại tỳ, lo hại phổi, sợ hại thận. Cô dễ khóc như vậy, không những hại phổi, còn hại thận nữa.

"Cô buổi tối ngủ, có phải hay mơ, dễ tỉnh, còn đi tiểu nhiều không?"

Nghe đến hai chữ "tiểu nhiều", Đường Huyên không nhịn được nữa, ôm mặt chạy ra khỏi lều.

Tôi không hiểu lắm về điểm yếu của cô ta, tiếp tục nằm trong lều nhắm mắt dưỡng thần.

Đường Huyên vừa khóc, vừa đội nắng đi tìm thức ăn cùng Trương Sa Sa hai người.

Trương Sa Sa đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, ra sức nói móc cô ta.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 302



"Ôi chao, Đường Huyên, cô thật thảm. Cô là sao nhí xuất thân, vào cái giới này cũng phải được hơn chục năm rồi nhỉ?

"Bây giờ để một người mới cưỡi lên cổ, nếu là tôi, không còn mặt mũi nào gặp ai nữa!"

Giết người tru tâm.

Đường Huyên không nhịn được nữa, fan của cô ấy thì sắp phát điên rồi.

Chỉ là vài dòng mắng tôi chưa kịp hiện lên, đã bị tiếng kinh hô át đi.

Chu Dao được Lục Bân bế lên bờ biển.

Một mảng lớn da trắng nõn trên chân trái đã biến thành màu nâu đỏ, lẫn vào đó là những chấm xám.

Mặt Chu Dao tái xanh, đồng tử giãn ra, ý thức đã bắt đầu mơ hồ.

Nhân viên tổ chương trình đã chạy đi gọi Phó Ngọc.

Lúc này, cô ấy và Trương Sa Sa cùng vài người nữa chưa đi xa, nghe thấy tình hình liền chạy ngay đến.

"Đây là bị sứa đốt rồi, đừng hoảng, rửa vết thương bằng nước sạch, bôi thuốc là được."

Sự bình tĩnh của Phó Ngọc nhanh chóng nhận được vô số lời khen từ cư dân mạng.

Còn tôi, hiển nhiên trở thành đối tượng so sánh trái ngược của cô ấy.

Người của tổ chương trình thở phào nhẹ nhõm, nước nhanh chóng được đưa đến.

Phó Ngọc giữ chặt đùi Chu Dao, vặn nắp chai định dội nước lên.

Tôi nắm lấy cổ tay cô ấy.

"Đây không phải bị sứa cắn, mà là hải âm sán."

Vạn vật hữu linh.

Trong thế giới đáy biển sâu thẳm khó lường, mỗi ngày không biết có bao nhiêu sinh mạng bị nuốt chửng.

Những sinh vật biển c.h.ế.t đi này sẽ phát tán ra âm khí và oán khí.

Hải âm sán, từ đó mà sinh ra.

Chúng ký sinh trên động vật biển đã chết, sống bằng âm khí và oán khí.

Nghe tôi nói xong, ánh mắt mọi người xung quanh đều thay đổi.

Phó Ngọc mím chặt môi, giọng nói mang theo sự tức giận kìm nén.

"Lục Linh Châu, tôi biết cô rất muốn nổi tiếng. Nhưng, không nên đem tính mạng con người ra đùa giỡn.

"Tôi học y bao nhiêu năm nay, chưa từng nghe nói đến sinh vật nào tên là hải âm sán."

Cô ấy tức giận, Trương Sa Sa còn tức giận hơn.

Cô ấy và Chu Dao xác định quan hệ mới được vài tháng, đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt.

Thấy tôi cản không cho Phó Ngọc cứu người, mắt cô ấy đỏ hoe, tiến lên định đẩy tôi ra.

"Lục Linh Châu, tôi không phải là Đường Huyên cái đồ nhát gan đó! Tôi cảnh cáo cô, nếu Chu Dao có chuyện gì, tôi và cô không đội trời chung!"

Đạo diễn và nhân viên cũng vây quanh khuyên tôi, có người đóng vai người tốt, có người đóng vai người xấu.

Chu Dao là tiểu sinh đang nổi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, tổ chương trình không gánh nổi trách nhiệm này.

Đường Huyên yếu ớt kéo tay áo tôi.

"Lục Linh Châu, cô cứ để Phó Ngọc cứu người đi. Hôm nay mới quay ngày đầu tiên, sau này cơ hội lên hình còn nhiều lắm."

Trong số rất nhiều người ở đó, không ai tin tôi.

Tôi nhìn chằm chằm Phó Ngọc, vô cùng nghiêm túc hỏi cô ấy.

"Những thứ cô chưa từng nghe nói, thì không tồn tại sao?

"Trước đây châu Âu còn coi thuyết địa tâm là chân lý, kết quả thì sao?

"Con đường khám phá khoa học là vô tận, tất cả những gì bây giờ coi là chân lý, trong tương lai đều có khả năng bị lật đổ.

"Cô dựa vào cái gì, mà khẳng định như vậy?"

Phó Ngọc ngẩn ra, trong ánh mắt lóe lên một tia do dự và giằng xé.

Sau đó, cô ấy giật tay ra khỏi tay tôi, kiên định vặn mở chai nước khoáng.

"Tôi tin vào năng lực chuyên môn của mình."

Nước khoáng không dội lên chân Chu Dao, vì tôi đã kịp thời đưa tay ra che lại.

"Bị hải âm sán cắn, tuyệt đối không được dùng nước thường để rửa, phải dùng dương thủy.

"Nước thường dính xuống đất, nhiễm phải âm khí, chỉ có nước vô căn, mới có thể rửa trôi âm độc trên vết thương.

"Nếu không, chỉ làm vết thương thêm..."

Tôi còn chưa nói xong, Trương Sa Sa đã nhẫn nhịn đến cực hạn đột nhiên động thủ, trực tiếp nhào tới ôm lấy tôi.

Không còn sự che chắn của tôi, cả một chai nước khoáng cứ thế dội thẳng lên chân Chu Dao.

"A!"

Chu Dao vốn đang nửa hôn mê hét lên một tiếng thảm thiết, người bật lên như con ếch, ngay cả Lục Bân cũng suýt chút nữa không giữ được.

Trên đùi anh ta vốn chỉ hơi ửng đỏ, giờ nổi lên một loạt mụn nước đỏ rực, như bệnh nhân bị bỏng nặng.

Nhìn Chu Dao điên cuồng giãy giụa vặn vẹo cơ thể, Phó Ngọc luống cuống tay chân.

"Sao lại thế này!

"Chỉ là dùng nước sạch rửa vết thương, không nên có phản ứng như vậy chứ!

"Chẳng lẽ, nước này có vấn đề?"

Nhân viên lấy nước năm nay vừa tốt nghiệp đại học, vẫn còn là thực tập sinh.

Thấy ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn mình, anh ta nhắm mắt làm liều, ngửa cổ, đổ nửa chai nước còn lại vào miệng mình.

Uống xong, còn lớn tiếng ợ một cái.

"Nước là tôi lấy từ trong thùng, chúng tôi cũng tự uống, tuyệt đối không thể có vấn đề!"

"Lục Linh Châu, là cô đúng không!"

Trương Sa Sa hoảng loạn đưa tay ra, ngón tay trắng nõn chỉ thẳng vào tôi.

"Mấy người đạo sĩ đều biết biến ảo, có phải cô thừa lúc hỗn loạn đổi nước rồi không!"

Không khí hiện trường có chút im lặng.

Tôi đảo mắt nhìn một vòng, nhìn những ánh mắt nghi ngờ xen lẫn ghê tởm này, đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi.

"Mẹ kiếp, thích cứu thì cứu, người c.h.ế.t cũng không phải bạn trai tôi!"

Trương Sa Sa càng thêm chắc chắn, ánh mắt trừng tôi như muốn b.ắ.n ra dao.

"Cô quả nhiên là đạo sĩ giả! Đạo sĩ thật sự sẽ không nói tục, càng không thờ ơ với sinh mạng!"

Tôi hết sức cạn lời.

"Tôi là đạo sĩ, không phải tiện nhân, cảm ơn."

Vẻ mặt Chu Dao ngày càng đau khổ.

Lông mày nhíu chặt, há miệng th* d*c như cá mắc cạn, phát ra tiếng r*n r* đau đớn.

Sắc mặt anh ta, với tốc độ mắt thường có thể thấy được, trở nên xám xịt.

Da từ trắng chuyển sang xanh, rồi từ xanh chuyển sang đen, dần dần lan tỏa một tầng tử khí.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 303



Đôi môi vốn có màu nhạt, càng trực tiếp biến thành màu đen tím, như bệnh nhân bị cương thi cắn trong phim Hồng Kông.

Tất cả mọi người đều nhìn ra có gì đó không ổn.

Mỗi năm có rất nhiều người bị sứa đốt, nhưng chưa từng có ai có phản ứng như Chu Dao.

Mọi người đều không nói gì, chỉ không ngừng dùng ánh mắt liếc nhìn tôi và Trương Sa Sa.

Đến sau này, đạo diễn càng trực tiếp đẩy vấn đề cho Trương Sa Sa.

"Sa Sa, Chu Dao là bạn trai cô, cô đưa ra chủ ý đi."

Trương Sa Sa hoàn toàn hoảng loạn.

"Tôi, tôi đưa ra chủ ý? Đạo diễn, đây là chương trình của anh, phải là anh quyết định chứ!"

Chu Dao là tiểu sinh đang nổi, dựa vào công ty điện ảnh hùng mạnh, số lượng fan đông đảo.

Nếu như xảy ra chuyện gì trong chương trình này, đám fan cuồng có thể xé xác cả hai người họ.

Vì vậy, cả hai người không ai chịu đứng mũi chịu sào.

Sự tranh chấp của Trương Sa Sa và đạo diễn, gây ra sự bất mãn của khán giả.

Fan của Chu Dao vô cùng kích động, trên mạng cùng fan của Trương Sa Sa nổ ra cuộc chiến chửi bới kịch liệt.

"Nhà chúng tôi Chu Dao tìm đến Trương Sa Sa, thật là xui xẻo tám đời!"

"Người phụ nữ này cũng quá vô lương tâm đi, anh trai đang trong cơn nguy kịch, cô ta lại ở đây đùn đẩy trách nhiệm!"

"Quả nhiên lúc nguy cấp mới thấy nhân phẩm, đợi anh trai tỉnh lại, nhất định phải bảo anh ấy chia tay ngay lập tức!"

Fan của Trương Sa Sa cũng không chịu yếu thế.

"Xin nhờ, Sa Sa chỉ là yêu đương thôi, có phải mẹ anh ta đâu!"

"Chuyện này khẳng định phải nghe đạo diễn rồi, rõ ràng là đạo diễn đang đổ trách nhiệm!"

"Chu Dao cái tên tra nam trăng hoa này, vốn dĩ không xứng với Sa Sa nhà chúng tôi!"

Trên mạng ồn ào náo nhiệt, mọi người tại hiện trường cũng mỗi người một tâm tư.

Trương Sa Sa và đạo diễn qua lại, không ai chịu nhượng bộ trước.

Phó Ngọc vốn luôn có trách nhiệm cũng bị phản ứng kỳ quái của Chu Dao dọa sợ, mãi mà không dám có động tác tiếp theo.

Vừa nhìn, đã biết có kinh nghiệm phong phú trong việc bị y náo.

Tôi nghe mà đau cả đầu, không nhịn được nữa lớn tiếng quát.

"Câm mồm hết cho tôi!

"Cứ cãi nhau nữa, thì cứ chờ mà thu xác cho Chu Dao đi!"

Thấy tôi đứng ra, Trương Sa Sa và đạo diễn đồng thời sáng mắt lên.

"Lục Linh Châu, cô không phải nói mình có cách sao? Vậy tôi cho cô một cơ hội, chứng minh xem."

Đạo diễn cũng điên cuồng gật đầu theo.

"Lục Linh Châu, cô cứ thử đi, lúc này, chỉ còn nước liều thôi. Lỡ như thử sai, cũng không ai trách cô đâu."

Chỉ là sẽ bị bạo lực mạng thôi, tôi hiểu mà.

"Tránh ra hết cho tôi!"

Tôi tìm một chỗ bằng phẳng, đặt Chu Dao nằm ngửa ra, sau đó trực tiếp động tay xé quần ngoài và áo của anh ta, để lộ hết da đùi.

Lòng bàn tay, n.g.ự.c và rốn không được có bất kỳ vật che chắn nào, như vậy mới có thể phát huy tốt hơn hiệu quả của dương thủy.

Thấy tôi nhanh tay lột quần áo Chu Dao, mọi người thần sắc khác nhau.

Đường Huyên nhìn tôi với vẻ khó nói.

"Cô định đi đâu tìm nước vô căn?"

Tôi giơ tay chỉ lên trời.

"Nước vô căn, đương nhiên từ trên trời xuống."

Lục Bân vốn ít nói, lúc này lại lên tiếng trước, thần tình có chút phức tạp.

"Hai tiếng trước vừa mới mưa xong, nhìn thời tiết này, hôm nay sẽ không mưa nữa đâu.

"Cứ đợi như vậy, phải đợi đến khi nào?"

Sắc mặt Trương Sa Sa thay đổi.

"Lục Linh Châu, cô không phải muốn kéo dài thời gian đấy chứ?

"Đến lúc đó nếu không mưa, thì đổ tội cho ông trời?"

Có một loại cảm giác bất lực không thể tùy tiện đánh người.

Tôi lười nói nhảm với họ nữa, trực tiếp đứng dậy đi về phía lều, để lại cho họ một bóng lưng dứt khoát.

"Cơn mưa này, tôi tự sẽ cầu xin ông trời!"

"Phải nói, tôi xem nhiều show sinh tồn như vậy, lần này là đặc sắc nhất."

"Lục Linh Châu đây là ý gì, cô ta muốn cầu mưa? Cầu mưa như Tây Du Ký á?!"

"Má ơi, trâu bò vậy, tôi c.h.é.m gió cũng không dám c.h.é.m thế này!"

"Kịch bản chương trình này ai viết vậy? Tôi phải xem xem còn có thể lố bịch đến đâu, hay thì tôi thích xem!"

Dư luận trên mạng dần dần thay đổi, một số người thích hóng hớt kéo đến nườm nượp.

Trong chốc lát, tôi trở thành người được bàn tán nhiều nhất trong tập này, ba người Trương Sa Sa cộng lại cũng không bằng tôi.

Cư dân mạng cho rằng tôi dựa vào nhà họ Tống, lấy được kịch bản chương trình lố bịch, để nổi tiếng, đã phát cuồng đến mức bắt đầu bịa chuyện lung tung.

Còn người của tổ chương trình, thì đều coi tôi là kẻ điên.

Chỉ có Tống Phi Phi, đứng một bên nghiến răng nghiến lợi.

"Mẹ kiếp, cậu còn biết cầu mưa á?!

"Biết cầu mưa sao không dạy tôi? Có phải người không vậy!"

Lịch sử ghi chép đạo sĩ cổ đại sử dụng Thanh Vi Lôi Pháp hoặc Thần Tiêu Lôi Pháp để cầu mưa.

Ví dụ, đạo sĩ Trương Thủ Thanh thời nhà Nguyên, đạo sĩ Lâm Linh Tố thời nhà Tống, và Vương Văn Khanh cùng thời với Lâm Linh Tố, v.v. đều biết cầu mưa, và vì vậy đã nhiều lần được hoàng đế khen thưởng.

Muốn cầu mưa, cần phải đặt đàn tế mưa ở nơi cao.

Tôi nhìn xung quanh, vị trí thích hợp nhất để cầu mưa, chính là trên vách núi sau lều của Lục Bân.

Nhiều người như vậy, cũng không ai giúp tôi một tay.

Bây giờ ra ngoài, chỉ có thể làm mọi thứ đơn giản.

Tôi vác một chiếc bàn dã ngoại đơn giản chạy về phía vách núi.

Cứu người như cứu hỏa, vết thương của Chu Dao, thực sự không thể chậm trễ thêm được nữa.

Tôi dặn Tống Phi Phi trông chừng Chu Dao, một khi trời mưa, phải lập tức giữ chặt cổ tay và cổ chân anh ta.

Người bị Hải Âm Sán cắn, sẽ bản năng sợ dương thuỷ.

Đến lúc đó Chu Dao có lẽ sẽ tìm cách bỏ trốn, phải tìm người trông chừng anh ta.

"Mấy người không phải thực sự tin lời Lục Linh Châu đấy chứ?"
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 304



"Linh Châu! Thu thần thông đi!"

Tôi thản nhiên gật đầu, ném lên trời một chiếc lệnh bài cổ kính.

"Cấp cấp như lệnh!

"Vân tán, vũ thu!"

Mây đen tan đi, ánh sáng lại rực rỡ.

Khi tôi vác máy quay và bàn dã ngoại xuống núi, phát hiện mọi người đều có chút không đúng.

Trước đây dùng ánh mắt của kẻ điên để nhìn tôi.

Bây giờ, hình như tôi là yêu quái ăn thịt người vậy.

Trương Sa Sa ngập ngừng bước lên, há miệng, muốn nói lại thôi.

Vẫn là Phó Ngọc giúp cô ta nói ra những lời sau.

"Chu Dao hình như ngất xỉu rồi, khi nào thì tỉnh?"

Tôi đặt ngón tay lên cổ tay anh ta bắt mạch một lúc, lại lật mí mắt anh ta lên xem.

"Âm độc nhập thể, dương khí hữu tổn.

"Cho anh ta uống một bát nước gừng, rồi để anh ta nghỉ ngơi hai ngày là được."

Nhân viên lập tức khiêng anh ta về kều, thay quần áo uống nước gừng.

Trương Sa Sa cắn môi, do dự hồi lâu mới dậm chân, quay đầu đi theo Chu Dao.

Tống Phi Phi lon ton chạy tới, làm giọng ngọt ngào gọi tôi.

"Linh Châu đại sư~"

"Cút!"

Tống Phi Phi cười hì hì ném cho tôi một cái liếc mắt đưa tình.

"Tuân lệnh!"

Đường Huyên kinh nghi bất định nhìn chúng tôi, đợi Tống Phi Phi đi rồi, mới dò hỏi mở miệng.

"Cô và đại tiểu thư nhà họ Tống?"

"Không hề quen!"

Khác với sự im lặng kỳ quặc tại hiện trường, trên mạng đã sớm ồn ào cả lên rồi.

Hầu hết mọi người đều không tin trận mưa này là do tôi cầu được, đều nói đây là phát sóng lại, hoặc là tôi đã xem dự báo thời tiết.

Những người ủng hộ tôi thì đưa ra câu hỏi mang tính chất "thăm dò tâm can".

"Bạn đã bao giờ thấy dự báo thời tiết nào mà canh giờ chuẩn xác đến vậy chưa?"

"Gió đến, mây kéo, sấm rền, mưa xuống, còn có cả trời quang mây tạnh cuối cùng, dự báo thời tiết nhà ai mà canh giờ chuẩn như vậy!"

"Chắc chắn chương trình này toàn là kỹ xảo, đều là giả hết. Ai có thông tin liên lạc của Lục Linh Châu không? Tôi muốn đến bái sư."

Khán giả trước ống kính rất phấn khích, còn người của tổ chương trình thì hoảng loạn.

Nếu những gì tôi nói là thật, vậy thì có nghĩa là ba ngày sau sẽ thực sự có đại hung chi vật xuất hiện.

Đạo diễn triệu tập cuộc họp khẩn cấp, bàn bạc xem có nên dừng quay chương trình hay không.

Đương nhiên, anh ta cũng chỉ là người làm công ăn lương.

Cuối cùng quyết định, vẫn phải do nhà sản xuất quyết định.

Nhà tư bản thì làm gì có lương tâm.

Tống Phi Phi đập bàn "ầm ầm".

"Nhà họ Tống tôi bỏ ra 1 tỷ tệ để quay chương trình, các người coi tôi là không khí à!

"Vậy mà lại đi nghe lời một đạo sĩ!

"Muốn dừng phát sóng thì được thôi, bồi thường gấp mười lần tiền vi phạm hợp đồng cho tôi!"

Đạo diễn tiu nghỉu từ trong lều đi ra, lát sau liền xách một túi lớn đồ đến trước mặt tôi.

Trong túi có đồ hộp, bánh ngọt, đủ loại đồ ăn vặt, còn có cả mấy hộp đồ nguội.

Lúc này, vừa đúng giờ Tuất khắc một.

Tôi chọn ra mấy món không thích ăn ném cho Đường Huyên, ôm túi vào lòng, mặt lộ vẻ khó xử.

"Đạo diễn, anh làm vậy không hợp quy tắc đâu!

"Theo quy định của tổ chương trình, chúng tôi không được ăn đồ ăn của nhân viên."

Đạo diễn xua tay, không hề để ý.

"Cắt đi, cắt hết đi!"

Anh quay phim khẽ ho một tiếng.

"Khụ, chúng ta đang phát sóng trực tiếp, không cắt được."

Đạo diễn trừng mắt nhìn anh ta, anh quay phim lập tức im miệng.

"Linh Châu à, cô nói thật cho tôi biết đi.

"Ngày thứ ba, có thật là sẽ có đại hung chi vật đến không?"

Nghĩ đến ánh mắt đe dọa của Tống Phi Phi, tôi chỉ có thể nói nước đôi.

"Thiên cơ, không thể tiết lộ!

"Biết vì sao Chu Dịch, lại gọi là Dịch không? Vạn sự vạn vật, đều ở trong quá trình biến hóa.

"Sự biến hóa này, lúc nào cũng có thể xảy ra!"

Thôi vậy, đến lúc đó, tôi cố gắng bảo vệ họ chu toàn là được.

Đạo diễn mặt mày ủ rũ bỏ đi.

Cầu mưa hao tổn tâm thần, tôi không có sức lực để hàn huyên với người khác nữa, chui vào lều ngủ say.

Một đêm ngon giấc.

Ngày hôm sau, mặt biển vừa mới hé ra một vệt cam đỏ, tôi đã tỉnh giấc.

Vừa dụi mắt bước ra khỏi lều, suýt chút nữa thì đạp phải một người.

???

Lục đại môn phái vây công Quang Minh đỉnh?

Chết tiệt, sao lại có nhiều lều thế này!

Đến cả một con đường cũng không chừa cho tôi!

Tôi nhón chân nhìn xuống đáy vực phía tây bắc.

Quả nhiên, lều của Trương Sa Sa, Chu Dao bọn họ, cũng chuyển đến đây rồi.

Nhiều người chen chúc như vậy, chắc nóng lắm!

Tôi không muốn nhìn thấy nhiều người như vậy, tìm một chỗ râm mát để luyện công buổi sáng.

Đợi tôi quay lại, dưới gốc cây đa đã náo nhiệt vô cùng.

"Ối, anh dẫm vào chân tôi rồi!"

"Mẹ kiếp, cậu làm lệch máy của tôi rồi!"

"Lều của tôi đâu, sao tôi tìm không thấy lều của mình vậy?!"

"A, đại sư Linh Châu về rồi!"

Không biết ai hô lên một tiếng, đám đông lập tức im lặng.

Giống như Moses rẽ biển vậy, đám đông tự động chia làm hai nửa.

Có người pha trà cho tôi, có người đưa nước giải khát cho tôi, còn có người che ô cho tôi nữa.

Đến cả Tống Phi Phi, vị "nhà tài trợ vàng" này, cũng bị chen sang một bên.

Cư dân mạng đặt cho chương trình ngày hôm đó một cái tên, gọi là "Đại hội nịnh bợ".

Tất cả mọi người đều đang nịnh bợ tôi.

Có người nịnh bợ hơi l* m*ng, có người nịnh bợ vô cùng tự nhiên.

Nghe nói chương trình này còn thu hút rất nhiều người trong hệ thống, học từng chữ từng câu cách nịnh bợ.

Đương nhiên, không phải ai cũng tin tôi.

Ví dụ như Trương Sa Sa.

"Làm ra vẻ cái gì chứ, tưởng mình là chúa cứu thế chắc?!"

Trương Sa Sa vừa mắng tôi xong, người quản lý của cô ta liền quay sang nhét cho tôi một chiếc vòng vàng.

"Đại sư Linh Châu, cô đừng chấp nhặt với cô ấy."

Giới giải trí toàn là cáo già.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 305



"Linh Châu! Thu thần thông đi!"

Tôi thản nhiên gật đầu, ném lên trời một chiếc lệnh bài cổ kính.

"Cấp cấp như lệnh!

"Vân tán, vũ thu!"

Mây đen tan đi, ánh sáng lại rực rỡ.

Khi tôi vác máy quay và bàn dã ngoại xuống núi, phát hiện mọi người đều có chút không đúng.

Trước đây dùng ánh mắt của kẻ điên để nhìn tôi.

Bây giờ, hình như tôi là yêu quái ăn thịt người vậy.

Trương Sa Sa ngập ngừng bước lên, há miệng, muốn nói lại thôi.

Vẫn là Phó Ngọc giúp cô ta nói ra những lời sau.

"Chu Dao hình như ngất xỉu rồi, khi nào thì tỉnh?"

Tôi đặt ngón tay lên cổ tay anh ta bắt mạch một lúc, lại lật mí mắt anh ta lên xem.

"Âm độc nhập thể, dương khí hữu tổn.

"Cho anh ta uống một bát nước gừng, rồi để anh ta nghỉ ngơi hai ngày là được."

Nhân viên lập tức khiêng anh ta về kều, thay quần áo uống nước gừng.

Trương Sa Sa cắn môi, do dự hồi lâu mới dậm chân, quay đầu đi theo Chu Dao.

Tống Phi Phi lon ton chạy tới, làm giọng ngọt ngào gọi tôi.

"Linh Châu đại sư~"

"Cút!"

Tống Phi Phi cười hì hì ném cho tôi một cái liếc mắt đưa tình.

"Tuân lệnh!"

Đường Huyên kinh nghi bất định nhìn chúng tôi, đợi Tống Phi Phi đi rồi, mới dò hỏi mở miệng.

"Cô và đại tiểu thư nhà họ Tống?"

"Không hề quen!"

Khác với sự im lặng kỳ quặc tại hiện trường, trên mạng đã sớm ồn ào cả lên rồi.

Hầu hết mọi người đều không tin trận mưa này là do tôi cầu được, đều nói đây là phát sóng lại, hoặc là tôi đã xem dự báo thời tiết.

Những người ủng hộ tôi thì đưa ra câu hỏi mang tính chất "thăm dò tâm can".

"Bạn đã bao giờ thấy dự báo thời tiết nào mà canh giờ chuẩn xác đến vậy chưa?"

"Gió đến, mây kéo, sấm rền, mưa xuống, còn có cả trời quang mây tạnh cuối cùng, dự báo thời tiết nhà ai mà canh giờ chuẩn như vậy!"

"Chắc chắn chương trình này toàn là kỹ xảo, đều là giả hết. Ai có thông tin liên lạc của Lục Linh Châu không? Tôi muốn đến bái sư."

Khán giả trước ống kính rất phấn khích, còn người của tổ chương trình thì hoảng loạn.

Nếu những gì tôi nói là thật, vậy thì có nghĩa là ba ngày sau sẽ thực sự có đại hung chi vật xuất hiện.

Đạo diễn triệu tập cuộc họp khẩn cấp, bàn bạc xem có nên dừng quay chương trình hay không.

Đương nhiên, anh ta cũng chỉ là người làm công ăn lương.

Cuối cùng quyết định, vẫn phải do nhà sản xuất quyết định.

Nhà tư bản thì làm gì có lương tâm.

Tống Phi Phi đập bàn "ầm ầm".

"Nhà họ Tống tôi bỏ ra 1 tỷ tệ để quay chương trình, các người coi tôi là không khí à!

"Vậy mà lại đi nghe lời một đạo sĩ!

"Muốn dừng phát sóng thì được thôi, bồi thường gấp mười lần tiền vi phạm hợp đồng cho tôi!"

Đạo diễn tiu nghỉu từ trong lều đi ra, lát sau liền xách một túi lớn đồ đến trước mặt tôi.

Trong túi có đồ hộp, bánh ngọt, đủ loại đồ ăn vặt, còn có cả mấy hộp đồ nguội.

Lúc này, vừa đúng giờ Tuất khắc một.

Tôi chọn ra mấy món không thích ăn ném cho Đường Huyên, ôm túi vào lòng, mặt lộ vẻ khó xử.

"Đạo diễn, anh làm vậy không hợp quy tắc đâu!

"Theo quy định của tổ chương trình, chúng tôi không được ăn đồ ăn của nhân viên."

Đạo diễn xua tay, không hề để ý.

"Cắt đi, cắt hết đi!"

Anh quay phim khẽ ho một tiếng.

"Khụ, chúng ta đang phát sóng trực tiếp, không cắt được."

Đạo diễn trừng mắt nhìn anh ta, anh quay phim lập tức im miệng.

"Linh Châu à, cô nói thật cho tôi biết đi.

"Ngày thứ ba, có thật là sẽ có đại hung chi vật đến không?"

Nghĩ đến ánh mắt đe dọa của Tống Phi Phi, tôi chỉ có thể nói nước đôi.

"Thiên cơ, không thể tiết lộ!

"Biết vì sao Chu Dịch, lại gọi là Dịch không? Vạn sự vạn vật, đều ở trong quá trình biến hóa.

"Sự biến hóa này, lúc nào cũng có thể xảy ra!"

Thôi vậy, đến lúc đó, tôi cố gắng bảo vệ họ chu toàn là được.

Đạo diễn mặt mày ủ rũ bỏ đi.

Cầu mưa hao tổn tâm thần, tôi không có sức lực để hàn huyên với người khác nữa, chui vào lều ngủ say.

Một đêm ngon giấc.

Ngày hôm sau, mặt biển vừa mới hé ra một vệt cam đỏ, tôi đã tỉnh giấc.

Vừa dụi mắt bước ra khỏi lều, suýt chút nữa thì đạp phải một người.

???

Lục đại môn phái vây công Quang Minh đỉnh?

Chết tiệt, sao lại có nhiều lều thế này!

Đến cả một con đường cũng không chừa cho tôi!

Tôi nhón chân nhìn xuống đáy vực phía tây bắc.

Quả nhiên, lều của Trương Sa Sa, Chu Dao bọn họ, cũng chuyển đến đây rồi.

Nhiều người chen chúc như vậy, chắc nóng lắm!

Tôi không muốn nhìn thấy nhiều người như vậy, tìm một chỗ râm mát để luyện công buổi sáng.

Đợi tôi quay lại, dưới gốc cây đa đã náo nhiệt vô cùng.

"Ối, anh dẫm vào chân tôi rồi!"

"Mẹ kiếp, cậu làm lệch máy của tôi rồi!"

"Lều của tôi đâu, sao tôi tìm không thấy lều của mình vậy?!"

"A, đại sư Linh Châu về rồi!"

Không biết ai hô lên một tiếng, đám đông lập tức im lặng.

Giống như Moses rẽ biển vậy, đám đông tự động chia làm hai nửa.

Có người pha trà cho tôi, có người đưa nước giải khát cho tôi, còn có người che ô cho tôi nữa.

Đến cả Tống Phi Phi, vị "nhà tài trợ vàng" này, cũng bị chen sang một bên.

Cư dân mạng đặt cho chương trình ngày hôm đó một cái tên, gọi là "Đại hội nịnh bợ".

Tất cả mọi người đều đang nịnh bợ tôi.

Có người nịnh bợ hơi l* m*ng, có người nịnh bợ vô cùng tự nhiên.

Nghe nói chương trình này còn thu hút rất nhiều người trong hệ thống, học từng chữ từng câu cách nịnh bợ.

Đương nhiên, không phải ai cũng tin tôi.

Ví dụ như Trương Sa Sa.

"Làm ra vẻ cái gì chứ, tưởng mình là chúa cứu thế chắc?!"

Trương Sa Sa vừa mắng tôi xong, người quản lý của cô ta liền quay sang nhét cho tôi một chiếc vòng vàng.

"Đại sư Linh Châu, cô đừng chấp nhặt với cô ấy."

Giới giải trí toàn là cáo già.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 306



Ngoài Trương Sa Sa ra, có không ít người không tin tôi, nhưng sẽ không ngốc đến mức đi đắc tội với tôi.

Mọi người đều giữ vững một niềm tin chung.

Biết đâu?

Biết đâu những gì tôi nói là thật thì sao?

Ngày quay hôm đó, bình thường đến lạ, thậm chí còn hơi nhàm chán.

Cũng không cần tự mình đi tìm đồ ăn, đồ người khác đưa đến ăn không hết.

Mỗi người đều cố gắng thể hiện sự tồn tại của mình trước mặt tôi, cố gắng để tôi nhớ mặt.

Lều của tôi luôn có người ra ra vào vào, khiến tôi phiền muốn chết.

Tình trạng này kéo dài đến tận ngày hôm sau.

Mặt trời còn chưa lặn, tất cả mọi người đã chen chúc gần lều của tôi, vẻ mặt căng thẳng.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, một cái lều nhỏ bé, lại có thể ngồi được nhiều người như vậy.

Người nọ vai chạm vai người kia, chân cọ chân nhau.

Đây là đang phát sóng trực tiếp đấy, không ai cần sĩ diện à?

"Hừ, một lũ ngốc!"

Trương Sa Sa trợn mắt khinh bỉ, tức giận đùng đùng bước ra ngoài.

Cô ta vốn đã ghét tôi, nhìn thấy dáng vẻ được mọi người vây quanh của tôi, lại càng tức điên lên.

"Trương Sa Sa! Cô đi đâu đấy!"

Trương Sa Sa thậm chí còn không thèm quay đầu lại, vô cùng khó chịu vung tay.

"Ngột ngạt, tôi đi dạo!

"Đừng quản tôi!"

Không quản không được, thời gian tôi tính đã rất gần rồi.

"Cô quay lại cho tôi! Đừng chạy lung tung!"

Tôi vừa hô một tiếng, Trương Sa Sa ngược lại càng chạy nhanh hơn.

Lục Bân là một người có tinh thần trách nhiệm rất cao, anh ta nhận lời mời của Trương Sa Sa đến làm trợ lý, tự giác phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của Trương Sa Sa.

Cho nên Trương Sa Sa vừa chạy, anh ta cũng vội vàng đuổi theo.

Cùng đi theo còn có người quản lý của Trương Sa Sa, chúng tôi đều gọi cô ta là chị Hồng.

Chị Hồng vừa chửi vừa chạy về phía trước, lông mày dựng ngược, mặt đầy giận dữ.

"Trương Sa Sa! Đây không phải là nơi để cô tùy hứng!

"Cô có bất mãn gì, cũng phải đợi đến khi trời sáng, mau quay lại!"

Trương Sa Sa thấy không có ai đứng về phía mình, càng tức giận hơn.

Cô ta trước đây xuất thân là ca sĩ nhóm nhạc nữ, vẫn luôn học nhảy, thể chất không tệ.

Dốc hết sức chạy, tốc độ cực nhanh.

Chỉ trong vài nhịp thở, đã chạy đến bờ biển.

Lúc này, một con thuyền đen kịt, dưới ánh trăng, xé sóng mà đến.

Đạo diễn nheo mắt nhìn hồi lâu, thở phào nhẹ nhõm.

"Mọi người đừng hoảng, đây là thuyền của công ty, đến để tiếp tế đồ.

"Đừng ngây ra đấy nữa, còn không mau đi giúp chuyển đồ!"

Đạo diễn ra lệnh một tiếng, các nhân viên còn lại đều chạy về phía bờ biển.

Thuyền cập bờ, từ từ hạ thang xuống.trên người tôi lập tức dựng đứng.

"Quay lại! Tất cả quay lại cho tôi!"

Trương Sa Sa đã đứng trước thuyền, người đầu tiên xuống thuyền hình như không nhìn thấy cô ta, cứ thế đ.â.m thẳng vào người cô ta.

Cô ta nắm chặt cánh tay của người kia, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh ta.

"Anh là người c.h.ế.t à! Tôi to như vậy đứng ở đây, không thấy sao?!"

Hỏng rồi!

"Người chết?"

Người đ.â.m vào Trương Sa Sa máy móc quay đầu lại, cơ thể cứng đờ như người gỗ.

Giọng nói của anh ta cũng rất kỳ lạ, dường như là từ trong cổ họng ép ra, khàn khàn khô khốc.

"Cô nói, tôi là người chết?"

"Trương Sa Sa! Chạy đi! Đây là thuyền ma!"

Tôi dồn khí đan điền, vừa hô vừa chạy về phía Trương Sa Sa.

"Những người khác lui hết về dưới gốc cây đa cho tôi, không muốn c.h.ế.t thì nhanh lên!"

Tiếng hô kinh thiên động địa này, cuối cùng cũng đánh thức những người vừa nói chuyện vừa đi về phía thuyền ma.

Đồng thời, cũng kinh động đến thuyền ma.

Những con thuyền bị tai nạn trên biển, âm khí không tan, oán khí ngưng tụ, lâu ngày sẽ biến thành thuyền ma.

Mỗi khi trăng tròn, thuyền ma sẽ nổi lên mặt biển, giống như u linh lang thang trên biển.

Nó sẽ thu hút những vong hồn gần đó, thuyền ma tồn tại càng lâu, vong hồn ký sinh trên đó càng nhiều.

Hơn nữa, thuyền ma còn có thể biến hóa thành hình dạng của những con thuyền khác, thu hút những người trên thuyền khác đến gần.

Những vong hồn trên thuyền ma, c.h.ế.t trong oán hận, sẽ mang lòng ghen ghét đối với tất cả sinh vật sống.

Hai câu nói vừa rồi của Trương Sa Sa, e rằng đã hoàn toàn chọc giận bọn chúng.

"Cô nói tôi là người chết, vậy thì cô cũng xuống đây bầu bạn với tôi đi!"

Nói xong, thứ đó liền đưa tay ra bóp chặt cổ Trương Sa Sa, muốn vặn gãy chiếc cổ thon thả của cô ta ngay tại chỗ.

Lúc này, Lục Bân đã chạy đến trước mặt Trương Sa Sa.

Anh ta phản ứng cực kỳ nhanh chóng, tung một cước đá vào n.g.ự.c con quỷ kia, nhân cơ hội này ôm lấy Trương Sa Sa bỏ chạy.

Chỉ là Trương Sa Sa bị biến cố này làm cho sợ ngây người, hai chân bủn rủn, như một đống bùn nhão ngồi bệt xuống đất.

Thời gian mà Lục Bân tranh thủ được cho cô ta, hoàn toàn bị lãng phí.

Những con quỷ trên thuyền ma, thấy có quỷ ra tay trước, hung tính nổi lên, lập tức xông lên.

Một đám người ở phía trước liều mạng chạy, một đám quỷ ở giữa điên cuồng đuổi theo.

Mà tôi, là người duy nhất đi ngược chiều.

Lục Bân vì cứu Trương Sa Sa, bị hai con quỷ lôi sang một bên xé xác.

Trương Sa Sa bị con quỷ nam kia đè trên bãi cát, đang ra sức gào khóc.

Thủy quỷ là khó đối phó nhất.

Kim sinh Thủy, Thủy lại là mẹ của Mộc.

Kiếm gỗ đào và kiếm đồng tiền, khi đối đầu với thủy quỷ, sức mạnh sẽ suy yếu đi rất nhiều.

Tôi gắng chịu đau, móc ra một lá bùa Lôi Hỏa, thúc giục chú ngữ ném về phía con quỷ nam kia.

"Ngũ Lôi tam thiên giáng, Lôi Hỏa bách vạn binh. Hỏa quang thiêu thế giới, tà ma hóa vi trần!"

Thủy quỷ hóa thành một đoàn lửa, tôi ném một nắm gạo nếp sang bên cạnh, đánh lui những thủy quỷ còn lại.

"Lục Bân, thế nào, còn gắng được không?"
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 307



Trên cánh tay Lục Bân có mấy vết thương, đang ứa m.á.u ra ngoài.

Mắt tôi sáng lên, lập tức móc kiếm gỗ đào ra, ra sức chà lên vết thương của anh ta.

Chà xong một cái, lại lấy ra một cái khác.

Người này chính khí đầy mình, còn từng ra trận.

Điều khó có được nhất là, trông có vẻ vẫn còn là trai tân.

Máu dương cương đầy mình thế này, không dùng để g.i.ế.c quỷ thì thật là phí của trời!

Tôi và Lục Bân tay nắm kiếm gỗ đào, bảo vệ Trương Sa Sa ở giữa.

Ba người gian nan mở một con đường m.á.u giữa đám quỷ.

Những người chân tay lanh lẹ, đã nhanh chóng chạy đến dưới gốc cây đa.

Những thủy quỷ đuổi theo phía sau, khi đến gần khu vực xung quanh cây đa, thì bị những rễ cây khổng lồ đột nhiên xuất hiện quật bay đi.

Những rễ cây kia đen kịt, khi vung vẩy lại ẩn ẩn có tiếng sấm.

Má ơi!

Cây đa này lại là Lôi Sinh Mộc!

Lôi Kích Mộc đã rất hiếm, là cây bị sét đánh trúng.

Gỗ này chứa đựng chính khí của thiên đạo, uy lực của lôi đình, là khắc tinh của mọi tà ma *m v*t.

Còn Lôi Sinh Mộc, lại càng khó có được.

Tôi lớn đến thế này, cũng chưa từng thấy, chỉ nghe sư phụ kể lại.

Cho nên khi thấy cây đa lớn, mới không nhận ra.

Lôi Sinh Mộc, là cây sống sót sau khi bị sét đánh.

Nó chứa đựng linh khí của đất trời, uy lực của lôi đình, còn có sức sống vô cùng mạnh mẽ.

Những cây như vậy, ngay cả thiên tài địa bảo cũng không đủ để hình dung.

Điều đáng tiếc duy nhất là, Lôi Sinh Mộc, không thể đổi chỗ, một khi di chuyển chắc chắn sẽ chết.

Nếu không có một cây như vậy trông nhà, vạn quỷ không dám đến gần.

Tôi hưng phấn đến mức hận không thể ngửa mặt lên trời hú một tiếng.

Có Lôi Sinh Mộc này, tối nay tôi có thể thuận lợi bảo vệ tính mạng của mọi người rồi!

"Tháo hết lều trại ra, ngồi quanh cây!

"Càng gần thân cây, càng an toàn!"

Bờ biển tĩnh lặng, bãi cát trắng mịn, còn có ánh trăng quyến rũ kia.

Nếu không nhìn kỹ, đây là một khung cảnh vô cùng tươi đẹp.

Chỉ là, cảnh tượng trên bãi cát có chút quỷ dị.

Bên cạnh cây đa to lớn chen chúc đầy người, cách đó mấy chục mét, vai kề vai đứng đầy quỷ.

Hai bên mắt to trừng mắt nhỏ, giống như hai băng đảng sắp đánh nhau.

Đạo diễn tức đến giậm chân liên tục.

"Ôi, khung cảnh đẹp thế này, sao máy quay phim lại bị mất hết rồi!"

Người bên cạnh kêu la thảm thiết.

"A, đạo diễn giẫm vào chân tôi rồi!"

Tống Phi Phi chen đến bên cạnh tôi, trán ứa đầy mồ hôi.

"Đây là thứ cậu nói là đại hung chi vật sao? Thuyền ma?

"Tôi cảm thấy cũng không hung lắm mà!"

Tôi dùng gạo nếp băng kín vết thương của Lục Bân xong, mới thở phào nhẹ nhõm.

"Thuyền ma, đáng sợ hơn cậu nghĩ nhiều.

"Chưa đến giờ Tý, mọi thứ vẫn chưa bắt đầu đâu."

Trương Sa Sa và mấy người kia may mắn đã chuyển lều trại đến dưới gốc cây đa.

Vị trí họ chọn trước đó, vừa hay lại gần nơi thuyền ma cập bến.

Khó trách tôi lại bói ra đó là vị trí cực hung.

Trời càng tối, càng có nhiều người không ngồi yên được.

Có người đói bụng, có người muốn đi vệ sinh.

Nhưng mọi người đều không dám động đậy.

Bởi vì cả hòn đảo, ngoại trừ khu vực xung quanh cây đa, gần như đều bị khí đen bao phủ.

Một luồng khí vô cùng âm lãnh không ngừng truyền đến từ phía trước, nhiệt độ ngày càng thấp.

Có không ít người thể chất yếu, đã sớm không chịu nổi.

Ánh mắt Trương Sa Sa mờ mịt,nhìn chằm chằm hướng thuyền ma.

"Hứa Hạo, cuối cùng anh cũng chịu để ý đến em rồi.

"Anh biết không, em chưa bao giờ quên anh...

"Người em yêu nhất, vẫn luôn là anh!"

Những người xung quanh hít một hơi lạnh.

Đường Huyên hả hê nhìn Chu Dao, ghé vào tai tôi nhẹ nhàng giải thích.

"Hứa Hạo là bạn trai cũ của Trương Sa Sa, xem ra Chu Dao chỉ là một thứ thay thế thôi, ha ha ha! Nhìn sắc mặt anh ta kìa, khó coi chưa kìa!"

Sắc mặt Chu Dao quả thực rất khó coi.

Chỉ là anh ta không hề tức giận, mà cũng giống như Trương Sa Sa, ngơ ngác nhìn về phía thuyền ma.

"A Linh, là em sao? Chuyện trước đây, là anh có lỗi với em. Em và con, ở dưới đó có khỏe không?"

Ừm?

Cái gì!

Chu Dao loạn thế này, Đường Huyên sẽ nghĩ như thế nào!

Tôi lập tức quay đầu nhìn Đường Huyên, lại phát hiện cô ta cũng mắt đờ đẫn.

"Anh họ, tại sao anh lại là anh họ của em chứ, anh có biết em đau khổ đến mức nào không?"

Người trong giới giải trí, thật là loạn a!

Niềm vui hóng hớt chỉ ngắn ngủi.

Bởi vì Chu Dao và mấy người kia, vừa nói vừa đi về phía thuyền ma.

Tuy rằng rất nhanh đã bị những người xung quanh kéo lại, nhưng có càng nhiều người gia nhập vào họ.

Tiếp tục như thế này, chúng ta đoán chừng một người cũng không giữ được.

Tống Phi Phi một tay giữ chặt một người, có chút tuyệt vọng.

"Linh Châu, số người bị thuyền ma ảnh hưởng ngày càng nhiều rồi!

"Nhanh nghĩ cách đi a!"

Tôi cố gắng trói người thành cái bánh đòn, buộc vào thân cây.

"Cậu không phải thích nhất đại hung chi vật sao, cơ hội tốt thế này, còn không mau lên!

"Đấu tay đôi với thuyền ma đi!"

Tống Phi Phi người này ghét nhất bị khích tướng.

Lập tức nghểnh cổ lên, nắm một nắm bùa Lôi Hỏa xông lên phía trước.

"Đi thì đi!"

Cái tổ tông này!

Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể phó thác những người này cho Lục Bân.

Anh ta tuy bị thương, nhưng tính cách kiên nghị, không bị thuyền ma ảnh hưởng dù chỉ là nửa phần.

Càng là người tâm thần hoảng hốt, tinh thần sợ hãi, càng dễ bị ảo ảnh của thuyền ma mê hoặc.

Tương tự, Phó Ngọc cũng vẫn giữ được tỉnh táo.

Tôi và Tống Phi Phi trước sau xông ra khỏi vòng bảo vệ của cây đa, chưa đến mười phút đã chạy về.

Tống Phi Phi ngồi bệt xuống đất, mất hết hình tượng, ghê tởm đến trợn trắng mắt.

"Ọe ~"

"Trong tất cả các loại quỷ, ghê tởm nhất chính là thủy quỷ!"
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 308



Theo âm khí ngày càng đậm đặc, rất nhiều quỷ đều lộ ra bộ dạng thảm thương khi mới qua đời.

Thật sự là, đầy một con thuyền toàn là những thứ thử thách trí tưởng tượng của chúng tôi.

Mùi tanh đặc trưng của nước biển và mùi thối rữa cộng lại, xộc thẳng l*n đ*nh đầu người ta.

Hơn nữa số lượng quỷ hồn trên thuyền ma này thực sự quá nhiều, song quyền khó địch tứ thủ.

Huống chi, chúng tôi đang đối mặt với thiên thủ.

"Linh Châu, giúp đỡ!"

Chu Dao vốn bị tôi trói thành bánh đòn, giờ đang dùng hết sức đi gỡ từng cọng dây một.

Tôi tốn rất nhiều sức, mới trói lại được anh ta, đồng thời dán một lá bùa hộ dương lên n.g.ự.c anh ta.

Nhưng người của đoàn làm phim thực sự quá nhiều, mấy chục lá bùa tôi mang theo căn bản không đủ dùng.

Bùa hộ dương có thể bảo vệ dương khí xung quanh họ, khiến họ không còn dễ dàng bị thuyền ma mê hoặc, nhưng cũng không duy trì được quá lâu.

Trói người xong, Tống Phi Phi vừa muốn ngồi xuống th* d*c, tôi đã tiến lên một bước kéo cô ấy dậy.

"Đừng nghỉ ngơi nữa, càng gần giờ Tý, ảnh hưởng của thuyền ma càng lớn.

"Quỷ hồn và âm khí của thuyền ma sẽ thúc đẩy lẫn nhau, chúng ta phải g.i.ế.c c.h.ế.t thêm mấy con thủy quỷ, mới có thể giảm bớt ảnh hưởng của thuyền ma đối với họ."

Tống Phi Phi ngẩng cổ nhìn thuyền ma đen kịt một cái, tuyệt vọng ngã xuống đất.

"Má ơi, cái này phải đánh đến bao giờ đây!

"Cô không phải biết cầu mưa sao, không thể cầu một trận sấm, đánh c.h.ế.t chúng nó đi!"

Toàn thân tôi chấn động, vỗ mạnh vào đùi Tống Phi Phi một cái.

"Đệt! Sao tôi không nghĩ ra sớm nhỉ?"

Nghi thức cầu mưa vô cùng phức tạp.

Tùy theo nghi thức khác nhau, loại mưa cầu được cũng khác nhau.

Mưa xuân nhẹ nhàng, liên tục, nhẹ nhàng thấm ướt vạn vật.

Mưa lớn thậm chí có thể khiến vỡ đê.

Mà chỉ cần cầu đúng cách, còn có thể cầu được thiên lôi.

Sấm chớp mưa rào, thể hiện hết uy lực của thiên đạo.

Thuyền ma loại *m v*t này không tuân theo quy luật ngũ hành, sẽ không được thiên đạo dung thứ.

Chỉ cần dẫn được mưa sấm, sấm sét tự nhiên sẽ đuổi theo thuyền ma.

Trước uy lực của đất trời, mọi quỷ mị đều không còn cửa sống.

"Cho nên giờ tôi cần yểm trợ cậu, cậu chạy l*n đ*nh núi cầu mưa, tôi một mình đơn thương độc mã g.i.ế.c lên thuyền ma?

"Đợi sau khi mưa sấm, tôi còn phải dùng lôi hoả phù trên thuyền ma, dẫn thiên lôi đến đó?

"Còn phải tranh thủ thời gian, trước khi lôi đánh trúng thuyền ma, phải nhảy thuyền bỏ chạy, nếu không tôi cũng sẽ bị nổ tanh tách?"

Tống Phi Phi ngơ ngác nhìn tôi.

"Tôi thích k*ch th*ch, nhưng không muốn hôm nay c.h.ế.t luôn tại chỗ.

"Tôi xin hỏi cậu một câu, tại sao không phải cậu đi thuyền ma dẫn lôi?"

Đối mặt với sự chất vấn của cô ấy, tôi ra ngay đòn quyết định.

"Cậu biết cầu mưa sao?

"Có phải cậu sợ rồi không?

"Không phải cậu muốn gặp đại hung vật lắm sao?"

Tống Phi Phi đen mặt, đưa ra yêu cầu cuối cùng.

"Trước khi cô đi, giúp tôi cầm mấy cái camera ở gần bờ biển đến đây.

"Ít nhất phải ba cái máy quay, nếu không tôi không đi."

"Chỉ có nhiều hơn ba máy quay, mới có thể quay được vẻ đẹp và phong thái anh hùng của tôi."

Những chuyện này đều là chuyện nhỏ.

Tôi nhanh chóng lấy được máy quay, và đặt theo yêu cầu của Tống Phi Phi.

Sau khi đặt xong các máy quay, Tống Phi Phi tay trái cầm kiếm, tay phải giữ bùa chú, không chút do dự xông về phía thuyền ma.

Tôi chạy ngược hướng với cô ấy, điên cuồng chạy về phía vách núi.

Đến lúc này, tôi mới thực sự cảm nhận được sự đáng sợ của người chơi nạp tiền.

Tống Phi Phi dường như có túi trữ vật, bùa chú nhiều đến mức dùng không hết.

Tôi chạy trên vách đá, thỉnh thoảng lại thấy trên thuyền ma lửa sáng rực, sấm chớp vang dội.

Một người, lại đánh ra khí thế của ngàn quân vạn mã.

Trận chiến này, chỉ cần Kiều Mặc Vũ nhìn một cái, cũng có thể đau lòng đến ngất đi.

"Thái Nguyên Hạo Sư Lôi Hỏa Tinh, Kết Âm Tụ Dương Thủ Lôi Thành.

"Quan Bá Phong Hỏa Đăng Uyên Đình, Tác Phong Hưng Điện Khởi U Linh.

"Thu Dương Giáng Vũ Khoảnh Khắc Sinh, Khu Long Xiết Điện Xuất Huyền Hoằng.

"Vũ Chí Lôi Minh!"

Sợ Tống Phi Phi không chống đỡ được, một đoạn chú cầu mưa suýt chút nữa tôi niệm thành rap.

"Lôi Chí, Phi Phi! Dẫn Lôi!"

Trong đêm tối, sóng biển cuồn cuộn, dường như có thể nuốt chửng mọi thứ bất cứ lúc nào.

Trên bãi cát trắng tinh, một chiếc thuyền ma đậu lặng lẽ.

Dưới ánh trăng, thuyền ma lộ ra bộ mặt thật của nó.

Thân tàu rách nát phủ đầy các loại tảo và vỏ sò, mũi tàu bị thủng một lỗ lớn, nhìn vào bên trong, xác ch//ết ngổn ngang.

Trên boong tàu đứng đầy đủ loại thủy quỷ, tất cả đều mặt mày dữ tợn, hình tượng đáng sợ.

Trong một con thuyền toàn màu đen và xám xịt này, có một bóng dáng tươi sáng vô cùng nổi bật.

Cô gái tóc dài tung bay, dáng người mảnh khảnh, nhưng lại tràn đầy sức mạnh.

Một tay cô cầm kiếm, một tay kết ấn, trong ánh mắt có sự kiên định dù có ngàn vạn người cũng xông pha.

"Lôi Đình Hiệu Lệnh, Sắc Chiêu Chúng Linh, Thượng Thông Vô Cực, Hạ Triệt U Minh!

"Ngô Dĩ Ngô Khu, Triệu Hoán Cửu Lôi!

"Cấp Cấp Như Lệnh!"

"Ầm Ầm Ầm!"

Mưa sấm chớp đầy trời, chỉ là phông nền của cô.

Tống Phi Phi lúc này, tựa như nữ thần niết bàn trong lôi hỏa.

Mỗi một động tác và góc độ, đều đã được cô thiết kế tỉ mỉ.

Chỉ hận tôi thị lực quá tốt, thu hết tất cả những màn khoe mẽ của cô vào đáy mắt.

Mẹ kiếp, thật mẹ nó ngầu lòi!

Sấm sét ầm ầm, đánh ròng rã gần một khắc mới dừng lại.

Trên bãi cát sớm đã không thấy bóng dáng thuyền ma, chỉ còn lại một đống tro đen cháy khét.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới không nhanh không chậm đi xuống núi.

Đợi tôi đến dưới gốc cây đa, lại phát hiện Tống Phi Phi đang ôm một đống máy móc vỡ nát mà khóc.

Tống Phi Phi từng đổ m.á.u đổ mồ hôi, nhưng chưa từng rơi nước mắt.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khóc thảm thiết như vậy.

Sắc mặt tôi đại biến, ba chân bốn cẳng chạy tới, sợ hãi đến giọng nói cũng run rẩy.

"Xảy ra chuyện gì vậy?

"Cậu mau nói đi, sốt ruột c.h.ế.t mất!"

Tống Phi Phi áp mặt lên một mảnh màn hình vỡ nát, khóc đến khàn cả giọng.

"Mẹ nó, dẫn lôi nhiều quá, làm cháy hết máy quay rồi!

"Huhu, đây là khoảnh khắc ngầu lòi nhất của tôi, vậy mà lại không quay lại được!

"Tôi hận!"

Đồ thần kinh!!!

Sau này đợi chương trình kết thúc, tôi mới biết tất cả các cảnh quay, đã kết thúc khi thuyền ma đến rồi.

Trên mạng chửi bới um sùm, đều nói chương trình này ấp ủ nửa ngày, cuối cùng lại cho ra một chương trình đầu voi đuôi chuột.

Những người ban đầu tin tôi, cũng đều cảm thấy là tổ chương trình không biên tập được nữa, mới kết thúc như vậy.

Tống Phi Phi đối với việc này canh cánh trong lòng, mỗi ngày đều kéo tôi ra làm nũng.

"Tôi không cần biết, chúng ta đi tham gia một kỳ chương trình nữa đi!

"Lần này tôi nhất định phải rửa hận!"
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 309



Tôi đi ăn khuya bị một gã đàn ông bàn bên cạnh bắt chuyện.

"Tối muộn thế này còn ra ngoài, chắc chắn là làm ở quán bar đêm rồi."

"Đi, dẫn anh em đến chỗ em làm việc chơi một chút."

Bọn họ nhìn người thật chuẩn.

Tôi đúng là làm ở quán bar đêm.

Tôi bày sạp ở chợ quỷ, chỉ giao dịch với quỷ.

Mà chợ quỷ, người dương vào, người âm ra.

****

"Giả vờ cái gì!"

"Cô em ăn mặc hở hang như thế, chẳng phải là để cho đàn ông ngắm sao?"

"Đúng đấy, anh em ngắm mày là nể mặt mày rồi đấy!"

Trước quầy thịt nướng, mấy gã đàn ông nhuộm tóc vàng tóc tím đang vây quanh một cô gái trẻ tuổi.

Cô gái còn trẻ, khoảng hơn hai mươi tuổi, trang điểm mắt khói lòe loẹt, mặc một chiếc váy da đen cực ngắn, để lộ ra đôi chân dài thon thả trắng nõn.

Những người khác thấy vậy, một nửa giả vờ không thấy, cúi đầu tiếp tục ăn khuya.

Một nửa còn lại thì sợ hãi, vội vàng tránh xa quầy thịt nướng.

Tôi nhíu mày, xách hộp cơm rang vừa mua tiến lên, đẩy gã tóc vàng cầm đầu ra.

"Tránh ra, đừng chắn đường tôi mua thịt nướng."

"Mẹ mày!"

Nhìn rõ mặt tôi, gã tóc vàng mắt sáng lên, huýt sáo một tiếng rất bỉ ổi.

"Ồ, người đẹp, học người ta làm anh hùng cứu mỹ nhân à?"

Tôi đúng là đang làm anh hùng cứu mỹ nhân thật.

Chỉ là đối tượng tôi cứu là bọn họ.

Bởi vì cô gái mà bọn họ đang vây quanh trêu chọc, căn bản không phải là người.

Thấy tôi xen vào, cô gái bất mãn liếc tôi một cái.

Nửa đêm đi tìm đồ ăn cũng không dễ dàng gì.

Thôi vậy, là tôi quấy rầy chuyện tốt của cô ta.

Tôi lấy cơm rang ra bát, nén chặt cơm, sau đó úp ngược vào một cái bát khác, như vậy cơm sẽ tạo thành hình bát.

Cuối cùng, tôi cắm thẳng hai chiếc đũa vào cơm, rồi đẩy bát cơm rang về phía cô gái:

"Đừng giận, mời cô ăn khuya."

Đây gọi là cơm ngược, là đồ cúng tế dành riêng cho người chết.

Cô gái ngạc nhiên nhìn tôi một cái, lúc này mới bưng bát cơm lên trước mặt, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi.

"Phì!"

Mấy tên côn đồ cố ý chọn bàn bên cạnh chúng tôi để ngồi.

Thấy cô gái không ăn cơm, chỉ cúi đầu ngửi, gã tóc vàng cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng đều.

Hắn ngồi phịch xuống bên cạnh cô gái, kéo bát cơm về phía mình.

"Lòng tốt đặt không đúng chỗ, cô mời người ta ăn khuya, người ta chê cơm của cô thiu à!"

"Người đẹp, cơm này cô không ăn thì cho tôi ăn đi, đừng lãng phí."

Cơm ngược, không phải là cho người sống ăn.

Vừa cho cơm vào miệng, gã tóc vàng đã nhổ ra.

"Phì phì phì! Cơm rang này sao không có muối vậy!"

Cô gái chỉ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn.

"Anh ăn cơm của tôi rồi."

Gã tóc vàng cười hì hì ném cho cô ta một cái liếc mắt đưa tình:

"Ăn cơm của mày thì sao, có ăn người mày đâu!"

"Sao, chỉ có đàn ông được mua túi mua hoa cho mày, mày không thể mời đàn ông ăn một bát cơm rang à?"

"Chẳng lẽ mày là gái đào mỏ?"

Tôi đột nhiên rất muốn tát cho mình hai cái.

Ban đầu chỉ biết hắn hèn, không ngờ hắn lại hèn đến thế.

Loại cặn bã này, tôi cứu bọn họ làm gì?

Sắc mặt cô gái càng ngày càng khó coi.

Thật sự là khó coi.

Làn da trắng nõn dần chuyển sang xanh xám, trên má từ từ hiện ra một mảng lớn vết thi ban màu đỏ sẫm.

"Á!"

Gã tóc vàng kêu thảm một tiếng ngã ngửa ra sau:

"Con đàn bà này, con đàn bà này tróc hết phấn rồi!"

"Mỹ phẩm gì thế này, chất lượng tệ thật."

"Phì phì phì! Tao lại đi ăn cơm của con xấu xí! Á, tao có bị trúng độc không!"

Cảm xúc của cô gái d.a.o động quá lớn, quỷ khí cuồn cuộn, đã không giữ được dung mạo người nữa rồi.

Cô ta hận hận trừng mắt nhìn gã tóc vàng, giọng khàn đặc như tiếng loa rè:

"Tôi sẽ quay lại tìm anh."

Gã tóc vàng xua tay đuổi cô ta như đuổi ruồi.

Đợi cô ta đi rồi, hắn mới cười hì hì ghé sát vào tôi:

"Tôi vừa nãy nhìn một cái là biết ngay, em là mặt mộc."

"Chỉ có người đẹp mặt mộc như em, mới xứng ngồi ăn cơm cùng bàn với tôi."

Có những người đàn ông, thật sự còn ghê tởm hơn cả quỷ.

Nếu không phải vừa rồi gọi đồ nướng hết hai trăm tệ, tôi rất muốn lập tức ba chân bốn cẳng bỏ đi.

"A, Linh Châu, cô là Lục Linh Châu phải không!"

Một người đàn ông trung niên béo núc ních bụng phệ lại đi tới quầy thịt nướng.

Ông ta lấy điện thoại ra nhìn trái nhìn phải, rất vui mừng tiến lên:

"Tôi là fan của cô đó, không ngờ cô cũng sống gần đây à?"

Tôi tên là Lục Linh Châu, là một đạo sĩ, cũng là một hot girl mạng.

Lúc rảnh rỗi, tôi sẽ phát sóng trực tiếp trên mạng, xem tướng số phong thủy cho cư dân mạng.

Người trẻ tuổi phần lớn tin vào khoa học, không mấy hứng thú với những thứ này. Cho nên người xem livestream của tôi, đa phần đều là người trung niên và cao tuổi.

Gã tóc vàng nghe thấy lời ông ta nói, rất kinh ngạc.

Đợi nghe rõ tôi là đạo sĩ, hắn cười không ngậm được miệng.

"Trước kia nghe nói có danh viện chơi đĩa bay, danh viện cửa Phật, hôm nay lại thấy một danh viện đạo sĩ!"

"Người có tiền chơi thật là biết cách."

Người trung niên nhíu mày: "Anh có ý gì? Đại sư Linh Châu là người có bản lĩnh thật sự đó!"

Gã tóc vàng sờ cằm đánh giá tôi: "Bản lĩnh gì? Bản lĩnh quyến rũ đàn ông à?"

Không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.

Tôi chống nạnh đứng dậy, xả một tràng vào mặt hắn.

Chú cảnh sát nói rồi, bất kể vì lý do gì đánh nhau, người ra tay trước sẽ phải chịu trách nhiệm nhiều hơn.

Hôm nay Tống Phi Phi không có ở đây, không có ai trả tiền bồi thường cho tôi. Cho nên, tôi chỉ có thể ép đối phương ra tay trước.

Gã tóc vàng bị tôi chửi cho ngây người, chú trung niên cũng nghe đến ngẩn người:

"Đạo sĩ chửi người, đều bẩn thỉu như thế sao?"

"Mẹ kiếp, mày là con đ* được voi đòi tiên!"
 
Back
Top Bottom