Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu

Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 250



Lời này của ông ta an ủi chúng tôi rất nhiều.

Đúng vậy, một ông già gầy gò năm sáu mươi tuổi.

Còn có một Hắc Địa Gang nhìn là biết đầu óc không được lanh lợi cho lắm.

Nhìn thế nào, cũng không đến lượt mấy người chúng tôi gặp chuyện chứ!

Khi Lưu Khải Toàn nhất quyết muốn tiếp tục tiến về phía trước, chúng tôi đều không phản đối.

Hắc Địa Gang thấy khuyên can vô ích, chỉ có thể ủ rũ mặt mày đi theo.

Chỉ là càng đi càng chậm, từ người dẫn đường ban đầu biến thành người cuối cùng.

Trời dần tối, chúng tôi lấy đèn pin cố định trên cánh tay tiếp tục lên đường.

"Xào xạc ~"

"Âm thanh gì vậy!"

Một bóng đen vụt qua trước mắt cực nhanh.

Tôi thậm chí còn ngửi thấy mùi tanh hôi xộc thẳng vào mặt trong không khí.

Hắc Địa Gang kêu thảm thiết một tiếng:

"Là tiền, tiền xuyến tử!"

"Tiền xuyến tử to quá!!!"

Lúc này tôi mới nhận ra, mình luôn bỏ qua một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Đại sâm ắt có đại xà hộ.

Thứ bảo vệ Quỷ Sâm kia, e rằng không phải là rắn lớn bình thường đâu?

Gió núi thổi qua, vọng lại trong rừng rậm tiếng hú rợn người.

Âm thanh này hòa lẫn với tiếng sói tru từ xa, khiến người ta tê da đầu, lạnh toát sống lưng.

"Mẹ kiếp, đó là tiếng sói tru phải không, phải không?"

Hàn Minh cuối cùng cũng thu lại nụ cười, đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại, vẻ mặt vô cùng kinh hoàng.

"Phi Phi muội tử, tôi đây đúng là, liều mạng bồi quân tử rồi!"

Khu rừng nguyên sinh đen kịt, một con mãng xà không biết hình thù ra sao đang ở gần đây, âm u nhìn chằm chằm vào chúng tôi, sẵn sàng bổ nhào tới nuốt người vào bụng bất cứ lúc nào.

Vừa nghĩ đến đây, giống như ăn một que kem m*t trong trời băng giá tuyết phủ.

Cái vị đó, thật là sảng khoái!

"Đừng nói chuyện, tắt đèn đi!"

Lưu Khải Toàn khẽ "xuỵt" với chúng tôi, dẫn đầu tắt đèn trên cánh tay mình.

"Tiền xuyến tử chỉ có thể đuổi đi, không được làm hại, biết không?"

Hàn Minh dở khóc dở cười:

"Lưu gia, tôi muốn làm hại nó cũng phải có bản lĩnh đó chứ!"

Chúng tôi mò mẫm đi trong rừng.

Hôm nay mùng tám, trăng lưỡi liềm trên trời mảnh như sợi chỉ, chỉ có thể miễn cưỡng chiếu ra vài bóng đen mờ ảo.

Một khi con người không nhìn thấy gì, thính giác sẽ trở nên vô cùng nhạy bén.

Tôi có thể nghe thấy tiếng thở của tất cả mọi người.

Nhẹ nhất là của tôi, nặng nhất là của Hắc Địa Gang, phì phò như cái ống bễ rách, giống như một bệnh nhân hen suyễn sắp chết.

Xa hơn nữa, là tiếng vảy cọ xát vào lá cây.

Âm thanh này từ xa đến gần, từ trước mặt chúng tôi vòng ra sau lưng chúng tôi.

Cuối cùng, âm thanh biến mất.

Đất trời im lặng như tờ.

Chim trên đầu và côn trùng trong đống cỏ cũng ngừng kêu.

Chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc của mấy người chúng tôi.

Lông tơ trên sống lưng dựng đứng cả lên, trái tim như đột nhiên bị ai đó dùng sức bóp thành một cục.

Tôi hét lớn một tiếng:

"Tránh ra!"

Sau đó không ngoảnh đầu lại, cứ thế lăn thẳng xuống đất bên cạnh.

Một con rắn lớn màu nâu xám to bằng thùng nước gần như lướt qua người tôi.

Đầu nó to bằng cối đá, hình tam giác, lưỡi rắn đen ngòm, trên đầu có hai vệt trắng kéo dài đến sau gáy, trông giống như một đôi lông mày trắng.

Cự xà không trúng đòn, vẫy thân lao về phía đỉnh núi, rất nhanh đã biến mất trước mắt chúng tôi.

Đùi tôi bị đuôi nó quất trúng, giống như bị ai đó dùng búa tạ đánh mạnh, đau đến mức tôi toát mồ hôi lạnh.

"Linh Châu, cậu không sao chứ?"

Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi bò lồm cồm chạy tới, cả hai đều vẻ mặt sợ hãi.

Tôi nghiến răng đứng dậy, miễn cưỡng nở một nụ cười:

"Không sao, chuyện nhỏ."

Hắc Địa Gang không thể chịu đựng được nữa, hét lớn một tiếng rồi chạy xuống núi:

"Bạch Mi Xà! Đó là Bạch Mi Xà thành tinh!"

Bạch Mi Xà là loại rắn canh sâm mà những người hái sâm ở Đông Bắc sợ gặp nhất, bởi vì nọc độc của loại rắn này cực mạnh.

Bất kỳ con vật nào bị cắn nếu không được điều trị kịp thời, hầu như không có khả năng sống sót.

Bạch Mi Xà thông thường có chiều dài khoảng một mét, trọng lượng từ một đến hai kg.

Giới tự nhiên có quy tắc của nó.

Rắn độc không lớn, mãng xà khổng lồ không độc.

Loại vừa độc vừa lớn như thế này, thực sự là hiếm thấy trên đời.

Chỉ có thể nói, chúng tôi khá xui xẻo.

Chân Hàn Minh run như vừa tập xong hai trăm cân squat.

Anh ta đáng thương nhìn tôi, cảm giác cả người sắp tan nát:

"Bạch Mi Xà là độc vương của Trường Bạch Sơn chúng ta, con rắn vừa rồi ước chừng phải dài hơn bốn mét."

"Cái thứ đó, phun ra độc dịch phải được một chai Sprite."

"Hay là, chúng ta đi thôi?"

Tôi cũng có chút do dự.

Thứ này, tốc độ cực nhanh, thân mang kịch độc, sức lực lại lớn.

Hơn nữa nó cũng không phải là quỷ, linh phù ném lên người căn bản không có tác dụng.

Gặp phải lệ quỷ chúng tôi còn có thể so chiêu một chút, đụng phải con rắn này, quả thực vô phương giải quyết.

"Không ai được phép đi!"

Lưu Khải Toàn thấy chúng tôi do dự, lại lấy ra một khẩu s.ú.n.g lục kiểu cũ đen ngòm.

Khẩu s.ú.n.g đó không biết đã bao nhiêu năm tuổi, báng s.ú.n.g cảm giác đã cũ đến bóng nhẫy.

Lúc này Kiều Mặc Vũ đang đứng ngay bên cạnh hắn, hắn bước tới dùng s.ú.n.g dí vào đầu Kiều Mặc Vũ.

"Các người dám đi, tôi sẽ b.ắ.n c.h.ế.t cô ta."

Tôi giả bộ không quan tâm:

"Thần kinh, đương nhiên là mạng mình quan trọng nhất rồi, b.ắ.n c.h.ế.t thì b.ắ.n thôi!"

"Tôi thấy phong thủy chỗ này không tệ, c.h.ế.t ở đây cũng không có gì không tốt."

Kiều Mặc Vũ trợn mắt giận dữ:

"Tốt lắm, Lục Linh Châu, tôi biết ngay cậu là người vô nghĩa khí nhất!"

"Cậu đi đi, cậu dám đi, tôi làm ma cũng không tha cho cậu!"

Tôi cũng rất tức giận, xắn tay áo lên phun nước bọt vào mặt cô ấy:

"Tôi không có nghĩa khí?"
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 251



"Cậu có nghĩa khí, cậu có nghĩa khí thì tại sao còn kéo chúng tôi xuống chôn cùng!"

Kiều Mặc Vũ tức giận ngửa người ra sau, cười lạnh:

"Tốt tốt tốt, tôi biết ngay người đạo môn các người đều không đáng tin!"

"Tôn chỉ của các người là c.h.ế.t đạo hữu không c.h.ế.t bần đạo, một lũ nhát gan!"

Tôi vỗ đùi, đúng chỗ vừa bị đuôi rắn quật trúng, đau đến nhăn mặt:

"Cậu dám sỉ nhục sư môn tôi, tôi liều mạng với cậu!"

Thích xem người khác cãi nhau là bản tính của con người.

Lưu Khải Toàn và Hàn Minh xem đến không chớp mắt.

Lưu Khải Toàn tuy giơ s.ú.n.g nhưng sự chú ý đều tập trung vào hai chúng tôi.

Tôi vừa cãi nhau với Kiều Mặc Vũ, vừa muốn xông tới đánh cô ấy.

Tống Phi Phi ôm eo tôi kéo lại, nhưng bị tôi kéo theo về phía Kiều Mặc Vũ.

Ngay khi Lưu Khải Toàn hoàn hồn lại, nắm đ.ấ.m của tôi đã cách ông ta chỉ mười centimet.

Một đ.ấ.m đánh ông ta ngã xuống đất, tôi bước tới giật lấy khẩu s.ú.n.g trong tay ông ta.

Mẹ kiếp!

Thì ra là s.ú.n.g đồ chơi!

Lưu Khải Toàn thấy tôi tức giận như vậy, khuôn mặt đen già nua nở một nụ cười như hoa cúc:

"Bọn tôi là công dân tuân thủ pháp luật."

Lưu Khải Toàn già đời thành tinh, vừa nhìn đã biết chúng tôi sẽ không thực sự ra tay với ông ta:

"Cô bé, cô là đạo sĩ à?"

"Đạo sĩ, chắc không tùy tiện gi//ết người đâu nhỉ!"

"Dù sao các người không giúp tôi hái được quỷ sâm, tôi sẽ không nói cho các người biết tung tích của Lưu Đại Tráng."

"Hắc hắc, lão già này đã luyện ra một thứ ghê gớm lắm đấy!"

Vừa rồi bị con rắn lục bạch mi đánh úp không kịp trở tay, nhưng đã lên núi hái sâm, không thể không có chuẩn bị.

Lưu Khải Toàn lấy bột xua rắn đã chuẩn bị sẵn rải dọc đường, còn xịt rượu hùng hoàng lên người chúng tôi.

Tôi nghĩ thứ này có tác dụng với rắn thường, nhưng muốn xua đuổi con rắn canh sâm kia, e là không được.

Con rắn này không biết đã canh giữ bên cạnh quỷ sâm bao nhiêu năm, dựa vào linh khí của quỷ sâm để tu luyện, đừng nói là rắc hùng hoàng, dù rắc thuốc trừ sâu nó cũng không dễ dàng rời đi.

"Đồng tiền cỏ đã ở đây, chứng tỏ quỷ sâm ở gần đây."

Lưu Khải Toàn hạ thấp giọng, vừa đi vừa cảnh giác nhìn xung quanh.

"Nhân sâm thuộc dương, mọc hướng lên trên."

"Quỷ sâm thuộc âm, mọc hướng xuống dưới."

"Cho nên trên mặt đất, chúng ta không thể thấy dấu vết của quỷ sâm."

Tôi gãi đầu, trong lòng có chút bực bội.

Con rắn lục bạch mi không biết đang trốn ở đâu nhìn chằm chằm chúng tôi, còn phải đi tìm quỷ sâm vào lúc này.

Tìm quỷ sâm thì thôi đi, còn mọc dưới đất nữa chứ.

Lưu Khải Toàn nheo mắt nhìn chúng tôi:

"Quỷ sâm thích con gái, đặc biệt là những cô gái trẻ đẹp còn trinh."

"Chúng sẽ mọc ra ngụy trang trên mặt đất, có thể là cỏ dại thường thấy, cũng có thể là một bông hoa dại."

"Nhưng khi con gái đi qua, nó sẽ chủ động tiến lại gần."

Lưu Khải Toàn bảo ba người chúng tôi chia nhau ra đi tìm quỷ sâm.

Nếu rắn lục bạch mi tấn công, ông ta và Hàn Minh sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ chúng tôi.

Tôi nhìn ông ta không cảm xúc:

"Lấy cái gì bảo vệ?"

"Súng đồ chơi của ông? à"

Tôi nắm chặt con d.a.o găm trong tay, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Quỷ sâm thích con gái xinh đẹp.

Trong ba người, không nghi ngờ gì, tôi là người xinh đẹp nhất.

Điều đó có nghĩa là, khả năng tôi bị rắn lục bạch mi tấn công là lớn nhất.

Đáng ghét, tại sao con gái xinh đẹp phải chịu đựng nhiều hơn chứ?

Tôi lo lắng đi trong rừng rậm, vừa đi vừa cúi đầu dùng chân đá vào đám cỏ dại, bụi rậm mà tôi gặp.

"Ối mẹ ơi!"

Từ xa truyền đến tiếng kêu kinh hãi của Tống Phi Phi.

Trong không khí lập tức tràn ngập một mùi rất khó chịu, xộc vào mũi khiến tôi hoa mắt chóng mặt, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Tống Phi Phi này ghê thật đấy, lấy đâu ra l.ự.u đ.ạ.n khói vậy!

Trời vốn đã tối, thêm khói trắng dày đặc xông vào khiến người ta không mở mắt ra được.

Tôi nhắm mắt lại như người mù, đứng trên núi không dám nhúc nhích.

"Bùm~"

Một lực lớn đập vào ngực, cả người tôi bay ngang ra ngoài, đập vào thân cây mới buộc phải dừng lại.

Tôi chật vật lăn hai vòng trên mặt đất, một hơi nghẹn ở n.g.ự.c không lên được, suýt chút nữa thì ngất đi.

Má ơi, đau c.h.ế.t tôi rồi!

Tôi nằm sấp trên mặt đất bất động, nhắm mắt lại thỉnh thoảng nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết.

Còn có tiếng va chạm điên cuồng của con rắn khổng lồ.

Có cây bị đập gãy ngang thân, thân cây nằm ngang, đầy lá xào xạc.

Nhìn con rắn điên cuồng như vậy, chắc Tống Phi Phi không sao đâu.

Nó chọc ai không chọc, lại đi chọc người chơi hệ nạp tiền Tống Phi Phi.

Tống Phi Phi này dạo trước đã mua lại một công ty công nghệ.

Toàn công ty không có việc gì làm, chỉ có ngày ngày giúp cô ấy nghiên cứu các thiết bị công nghệ cao.

Tôi không nghi ngờ gì rằng có một ngày cô ấy có thể tự chế cho mình một bộ quần áo Người Sắt.

Đến lúc đó đừng nói là Hồng Mao Cự Nhân, ngay cả Hạn Bạt e là cũng có một trận chiến để đánh.

Uy lực của tư bản, thật đáng sợ.

Khói dần tan đi, tôi tìm một chai nước sạch rửa mắt xong, cảm thấy người cuối cùng cũng sống lại.

Dưới ánh đèn pin trắng xóa, trước mắt là một cảnh tượng hỗn loạn.

Bảy tám cây bị đập gãy ngang thân, xung quanh bụi rậm thấp bị bật cả gốc.

Không xa có một tảng đá lớn cũng bị đập vỡ, đá lớn đá nhỏ bay tứ tung.

Tống Phi Phi đang dựa vào một cái cây gãy th* d*c, mặt bị đá vụn cứa phải nhiều vết, nửa khuôn mặt đầy máu.

Cô ấy không để ý đưa tay lau một cái, nhìn thấy tôi thì đắc ý nhướn mày:

"Hắc hắc, bà đây nhét vào mồm nó một viên đạn ớt."

"Đạn ớt đặc chế, sản xuất tại Ấn Độ, khi thử nghiệm có thể xua đuổi voi chạy mất mười dặm."
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 252



Hàn Minh xem đến trợn tròn mắt:

"Phi tỷ! Chị là thần tượng vĩnh cửu của em!"

Con rắn lục bạch mi kia mang theo đạn ớt chạy thục mạng, không biết đã lướt đến nơi nào rồi.

Nếu đám tướng sĩ thời Thanh có vũ khí của Tống Phi Phi, chắc chắn đã sớm dỡ tung hang ổ của Hồng Mao Cự Nhân rồi.

Đuổi được rắn lục bạch mi đi rồi, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Ba người chúng tôi mỗi người cầm một cây gậy dò long, cúi đầu mở to mắt cẩn thận vung vẩy trên mặt đất.

Rắn lục bạch mi trước đó tấn công Tống Phi Phi, vậy thì quỷ sâm có lẽ ở trên đường cô ấy đi.

"Bổng chuỳ!"

Kiều Mặc Vũ hưng phấn hét lớn một tiếng, cúi người xuống nhanh tay lẹ mắt móc bổng chuỳ vào một bụi gai.

Tôi và Tống Phi Phi nhanh chóng vây quanh, Lưu Khải Toàn đứng tại chỗ kích động ra hiệu cho tôi.

Tôi vẽ một hình vuông quanh bụi gai kia, nhanh chóng cắm gậy dò long vào khung đất.

Sau đó cùng Kiều Mặc Vũ ngồi xổm xuống, người cầm dùi xương hươu, người cầm sừng hươu hì hục đào nửa ngày.

Hố trên mặt đất càng ngày càng sâu, Kiều Mặc Vũ càng ngày càng hoang mang:

"Đây không phải quỷ sâm, là Hồ Lô Oa à!"

"Mẹ nó còn biết thuật ẩn thân nữa!"

Tôi tức giận vỗ một chưởng vào đầu Kiều Mặc Vũ:

"Ẩn cái đầu cậu!"

"Đồ ngốc này, bị gai móc vào gấu quần còn tưởng mình gặp được quỷ sâm!"

Lưu Khải Toàn thất vọng thở dài, đôi mắt nhỏ đảo quanh, cuối cùng chỉ tay về phía Tống Phi Phi:

"Lát nữa hai cô đừng động, để cô ấy đi trước."

Tôi nghi ngờ ông ta đang sỉ nhục tôi, nhưng tôi không có bằng chứng.

Trong ánh mắt giận dữ của tôi và Kiều Mặc Vũ, Tống Phi Phi phong tình vạn chủng hất tóc:

"Tránh hết ra cho tôi!"

Lại đi về phía trước hơn mười phút, quả nhiên có một dây leo mảnh khảnh bò lên giày cô ấy.

Tống Phi Phi ngồi xổm xuống, nhanh như chớp dùng dây đỏ quấn lấy dây leo.

Tôi vẫn luôn cho rằng quỷ sâm giống như nhân sâm, rễ tua tủa, hình dáng như củ cải, nhưng quỷ sâm trước mắt này, lại đỏ rực toàn thân.

Thân nó rất trơn nhẵn, không giống củ cải, mà giống như một quả cà chua đỏ au.

Tống Phi Phi cúi đầu rất chăm chú đào quỷ sâm, tôi nháy mắt với cô ấy, đưa tay giữ lấy dây đỏ.

"Lưu Khải Toàn, ông mà còn không nói Lưu Đại Tráng đi đâu, tôi sẽ thả quỷ sâm chạy mất đấy."

Lưu Khải Toàn sắc mặt đại biến, tiến lên một bước rồi lại lập tức dừng chân.

"Cô, cô đừng làm bậy!"

Tôi nhặt đồng xu ở một đầu dây đỏ lên:

"Tôi thấy vụ mua bán này lỗ quá."

"Lưu Đại Tráng là tội phạm bỏ trốn, chúng tôi cũng không phải cảnh sát, trên đời này người xấu nhiều như vậy, bắt không xuể."

"Một thông tin, mua ba người chúng tôi liều mạng giúp ông đào quỷ sâm."

"Thật sự là, quá không đáng."

Tôi càng nói càng thấy có lý.

Lưu Đại Tráng nuôi xác thì cứ nuôi đi, tôi liều mạng đi tìm ông ta làm gì chứ?

Nếu nó không nuôi dưỡng tốt, thì không cần phải đi tìm.

Nếu nó được nuôi dưỡng đặc biệt tốt, sớm muộn gì tôi cũng sẽ gặp được.

Thay vì dồn hết tâm trí vào nó, chi bằng đi bắt những con quỷ khác.

Đều là quỷ cả, bắt ai mà chẳng được?

Lưu Khải Toàn thấy tôi không phải đang hù dọa, sợ đến mức giọng cũng vỡ ra:

"Tôi nói!"

"Hắn đi Tiểu Hưng An Lĩnh rồi!"

"Hắn tìm được một cái mộ lớn ở Tiểu Hưng An Lĩnh, đem một bộ t.h.i t.h.ể cổ luyện thành!"

Tôi nghi hoặc nhìn Kiều Mặc Vũ:

"Đông Bắc thời cổ đại gọi là gì, Ninh Cổ Tháp đúng không?"

"Không phải nói phạm tội tịch biên tài sản đều bị lưu đày đến Ninh Cổ Tháp sao, nơi đó hẳn là rất nghèo, có thể có mộ lớn?"

Kiều Mặc Vũ cúi đầu khổ sở suy nghĩ, một lúc sau vỗ mạnh vào đùi:

"Có không ít, là của người Nữ Chân!"

Tôi bị cô ấy làm cho giật mình.

Tay tôi run lên, cái chùy khóa kia lập tức trượt xuống đất.

Gần như chỉ trong nháy mắt, con quỷ sâm trên đất đã biến mất trước mắt chúng tôi.

"Hì hì~"

Bên tai vang lên tiếng cười đùa như chuông bạc của trẻ con, một bóng đen đỏ nhanh chóng lướt qua, có thể lờ mờ nhìn thấy là một đứa bé hai ba tuổi mặc yếm.

Chỉ là đứa bé này, da dẻ xám đen, một đôi mắt đỏ rực, trông quỷ khí âm u, không đáng yêu, ngược lại có vài phần đáng sợ.

"Ái da!"

"Ái da, làm sao bây giờ!"

Lưu Khải Toàn vỗ mạnh vào đùi, hốc mắt lập tức đỏ hoe.

Đào được quỷ sâm là tâm nguyện cả đời của ông ta.

Cho dù vì chuyện này mà c.h.ế.t trên núi, ông cũng cam lòng.

Nhưng ai ngờ, đến bước cuối cùng, tôi lại thả con quỷ sâm chạy mất.

Nếu ánh mắt có thể gi//ết người, thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của tôi.

"Cô, cô cô cô cô cô cô!"

Tống Phi Phi cũng vẻ mặt tiếc nuối:

"Ái da, tôi còn chưa chụp ảnh nữa!"

Kiều Mặc Vũ vội bịt miệng cô ấy lại cúi người xuống:

"Suỵt! Có thứ gì đó đang đến!"

Tiếng cười của quỷ sâm biến thành tiếng khóc, lẫn lộn với tiếng gió núi gào thét.

Như khóc như than, nghe đến rợn cả tóc gáy.

"Thình!"

"Thình!"

"Thình!"

Tiếng bước chân nặng nề vang lên, mỗi một tiếng đều như giẫm mạnh vào đầu tim tôi.

Tôi ngửa cổ đến mỏi nhừ, mới miễn cưỡng nhìn thấy đỉnh đầu của người khổng lồ kia.

Má ơi!

Kim cương đỏ!

Không phải nói Hồng Mao Cự Nhân thường cao ba bốn mét sao, cái thứ cao như cây này là cái gì?

Người khổng lồ này ít nhất cũng phải cao bảy tám mét, con ngươi trong đêm tối giống như sói tỏa ra ánh sáng xanh lục u ám giống như hai cái bóng đèn cỡ lớn.

Bắp n.g.ự.c vạm vỡ của hắn cao vút như núi, vừa nhìn đã biết thân thể này ẩn chứa sức mạnh cực kỳ đáng sợ.

Những ai từng đến sở thú hoang dã đều biết, động vật có lông rậm rạp đều có một mùi đặc trưng.

Hồng Mao Cự Nhân này không biết bao lâu rồi chưa tắm, cái mùi tanh hôi kia xộc thẳng l*n đ*nh đầu tôi.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 253



Giống như vũ khí sinh hóa vậy, còn lợi hại hơn cả b.o.m cay của Tống Phi Phi.

Trước đó tôi còn muốn dùng các loại trang bị mà Tống Phi Phi mang theo để đấu với nó một trận.

Bây giờ nhìn lại, còn đấu cái gì nữa.

Thôi thôi, người ta vất vả thu thập thiên tài địa bảo cũng không dễ dàng.

Chúng ta muốn đi trộm đồ của nó, hành vi này là vô cùng sai trái.

Tôi không dấu vết di chuyển bước chân, cố gắng lặng lẽ biến mất trước mắt nó.

Đi thêm năm bước nữa, là một cái cây thấp bé.

Cây mọc ra những cành lá vô cùng xum xuê, ngồi xổm xuống dưới giống như che một cái ô xanh cỡ lớn.

Theo tầm nhìn của Hồng Mao Cự Nhân, chắc chắn sẽ không nhìn thấy tôi.

Tôi từng bước từng bước di chuyển, cố gắng không phát ra một chút âm thanh nào.

Ngay khi tôi cách cái cây một bước chân, một bóng đỏ từ đằng xa xuất hiện, như gió lao vào lòng tôi.

Tôi trợn mắt há mồm nhìn con quỷ sâm trước mắt.

Nó toe toét cái miệng móm mém cười với tôi, sau đó dùng sức túm lấy quần áo vùi mình vào lòng tôi.

Má ơi!

Tôi có thể cảm nhận được gió thổi từ trên đầu xuống.

Đây là luồng khí lớn do Hồng Mao Cự Nhân vươn tay xuống gây ra.

Cơ thể phản ứng nhanh hơn não bộ, tôi vặn người chạy thục mạng xuống núi.

Tôi thề cả đời này mình chưa từng chạy nhanh đến thế.

Nếu lúc này cho tôi đi tham gia Thế vận hội Olympic, tôi nhất định có thể mang lại không ít vinh dự cho Tổ quốc.

Phía sau không ngừng truyền đến âm thanh cây cối đổ rạp.

Từ xa đến gần, dán sát gót chân tôi.

Tôi vừa chạy vừa gỡ con quỷ sâm trước người ra.

Nhưng cái tên này giống như bạch tuộc, ôm chặt lấy tôi không chịu buông tay.

"Hộc hộc!"

Lồng n.g.ự.c kịch liệt phập phồng, phổi như muốn nổ tung.

Một trận gió mạnh ập đến đỉnh đầu, toàn thân lỗ chân lông của tôi trong khoảnh khắc dựng đứng lên.

Lúc này tôi cũng không để ý đến hậu quả nữa, dùng sức nhảy sang một bên.

Cái bàn tay khổng lồ kia sượt qua mặt tôi, tôi mới kinh ngạc phát hiện lông của Hồng Mao Cự Nhân lại cứng như vậy.

Giống như lông của lợn rừng vậy, cào lên mặt tôi mấy vệt máu.

Cú nhảy này khiến tôi mất thăng bằng, tôi vừa lăn xuống núi, vừa gào thét xé ruột xé gan về phía đỉnh núi:

"Má ơi! Giúp với!"

Tiếng kêu tuyệt vọng từ lưng chừng núi vọng lại:

"Má ơi! Đuổi không kịp!"

Thấy một kích không trúng, Kim cương, không, Hồng Mao Cự Nhân nổi giận.

Nó giận dữ đ.ấ.m vào n.g.ự.c mình, ngửa mặt lên trời gào thét, lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn.

Nếu cú đ.ấ.m này mà đ.ấ.m vào đầu tôi, dịch não chắc có thể b.ắ.n lên mặt Tống Phi Phi và Kiều Mặc Vũ ở lưng chừng núi.

Quỷ sâm chui vào lòng tôi, lấy tôi làm đệm thịt.

Tôi chỉ có thể miễn cưỡng che đầu mặt, cố gắng giảm bớt thương tích do lăn xuống núi gây ra.

May mắn là ngọn núi này đều là đất đen tơi xốp, trên mặt đất mọc chi chít các loại thực vật.

Ngoại trừ bị cành lá cào vào cánh tay ra, trên người không quá đau.

Thế giới trong mắt tôi điên cuồng xoay chuyển.

Tôi bị mình xoay đến chóng mặt hoa mắt, lồng n.g.ự.c từng trận từng trận buồn nôn.

Cứ lăn xuống như vậy không phải là biện pháp.

Khi rơi xuống một nơi địa thế hơi bằng phẳng, tôi đưa tay nắm lấy một cọng dây leo chặn lại đà rơi của mình, sau đó mượn lực đứng dậy, đầu óc choáng váng chạy về phía cây cối rậm rạp hơn.

Trước đó khi lăn xuống từ sườn núi, tôi thấy bên này có một nơi lờ mờ ánh sáng.

Đó hẳn là ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ.

Trong rừng rất tối, tôi dứt khoát bật đèn pin lên.

Có quỷ sâm trên người, tôi chính là con đom đóm trong đêm tối.

Hồng Mao Cự Nhân muốn tìm thấy tôi dễ như trở bàn tay.

Nghĩ đến đây, tôi chợt nảy ra một ý hay liền lấy cái chùy khóa ra, buộc cổ tay của quỷ sâm và của mình vào nhau.

Thứ này xảo quyệt lắm, muốn đẩy họa cho người khác.

Muốn tôi mang nó chạy, đợi tôi và Hồng Mao Cự Nhân đấu đến sống dở c.h.ế.t dở, rồi thừa cơ chuồn mất.

Nó nghĩ thì hay đấy!

Tôi ba chân bốn cẳng chạy như điên, mùi hơi nước trong không khí càng lúc càng rõ ràng.

Cái hồ ở ngay gần rồi!

Càng gần hồ, quỷ sâm càng bất an.

Nó dường như hiểu ra tôi muốn làm gì, trong lòng tôi kêu chi chít loạn xạ, cố gắng chạy trốn.

Nhưng cái sợi dây đỏ kia giống như còng tay vậy.

Mặc kệ nó giãy giụa thế nào, vẫn trói chặt hai chúng tôi vào nhau.

Tôi dùng sức gõ vào đầu nó một cái:

"Im lặng cho tao!"

Lúc nhìn trên núi thì không thấy gì, đợi đến khi đến bờ hồ mới phát hiện cái hồ này lớn đến thế.

Ánh trăng yếu ớt rải trên mặt hồ, khiến nó trong đêm tối lấp lánh từng trận từng trận sóng nước.

Tôi tìm đúng một cái cây lớn nhất, mang theo quỷ sâm thoăn thoắt leo l*n đ*nh cây.

Đợi xác định mình leo đủ cao rồi, tôi cười nham hiểm với quỷ sâm.

Sau đó, dùng cái dùi sừng hươu dùng sức đ.â.m nó một cái.

"Ô oa~"

Quỷ sâm đau đớn kêu lớn một tiếng, trong hốc mắt lại ứa ra nước mắt.

Mặt hồ rất bình lặng, gió núi thổi qua, dấy lên từng trận từng trận gợn sóng.

Tôi tiếp tục dùng dùi sừng hươu đánh nó.

Tiếng kêu thảm thiết của quỷ sâm liên tiếp vang lên.

Chưa đợi nó kêu được mấy tiếng, mặt nước truyền đến một tiếng động lớn "ào".

Con rắn lục mày trắng ngẩng cao đầu phá nước mà ra.

Đúng lúc này, Hồng Mao Cự Nhân đuổi theo sát m.ô.n.g tôi nãy giờ cuối cùng cũng gầm thét chạy đến.

Godzilla đại chiến King Kong, chính thức bắt đầu!

Vừa nãy lúc chạy một mạch, tôi đã nghĩ.

Tại sao Hồng Mao Cự Nhân trâu bò như vậy, quỷ sâm lại có thể sống dưới mí mắt hắn lâu như vậy?

Đáp án có lẽ ở trên người rắn lục mày trắng.

Nó là rắn bảo vệ của quỷ sâm, chắc chắn có những điểm khiến Hồng Mao Cự Nhân kiêng kỵ.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 254



Trong năm tháng dài đằng đẵng, hai bên có lẽ không biết đã tranh đấu bao nhiêu lần.

Mà rắn lục mày trắng bị Tống Phi Phi nhét một viên đạn ớt vào miệng, chắc chắn sẽ đi đến nơi có nước.

Cho nên, nó nhất định ở trong cái hồ này.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

King Kong dẫn đầu phát động tấn công.

Chỉ thấy nó tiện tay nhổ một cái cây bên cạnh, dùng sức vặn gãy ngọn cây.

Cây lớn thành một cái gậy khổng lồ.

King Kong tay cầm gậy, ra sức đập điên cuồng về phía Godzilla, rắn lục mày trắng.

Rắn lục mày trắng không cam chịu yếu thế, nhanh chóng quấn lấy thân thể King Kong, đem mình và nó xoắn thành một đoàn.

King Kong chỉ có thể vứt bỏ cái cây trong tay, hai bên bắt đầu giáp lá cà kịch liệt.

Rắn lục mày trắng há to miệng, lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn, cắn một phát vào cánh tay King Kong.

Độc dịch của nó dường như rất lợi hại.

Vì trong đêm tối, tôi vẫn có thể thấy chỗ Kim Cương bị nó cắn bắt đầu nhanh chóng lở loét.

Vậy chẳng lẽ tên Hồng Mao Cự Nhân này thu thập nhiều kỳ trân dị bảo như vậy là để giải độc cho bản thân?

Trận đại chiến này, tôi xem mà kinh hồn bạt vía, hoa mắt chóng mặt.

Hai bên có sức chiến đấu trâu bò như vậy, chúng tôi lấy đâu ra can đảm mà định đi trộm đồ của chúng nó?

Nghĩ đến đây, tôi lập tức rùng mình.

Đúng vậy, bây giờ không chạy thì còn đợi đến bao giờ?

Tôi trượt xuống từ trên cây, ôm con quỷ sâm chạy về phía lưng chừng núi.

Quỷ sâm kêu la thảm thiết, có vẻ rất lo lắng cho sự an toàn của con rắn lục bạch mi kia.

Tôi đột nhiên do dự.

Người ta sống yên ổn trong núi, không trêu chọc ai cả.

Chúng ta có chưa đủ hay sao?

Tại sao cứ thấy thứ gì có giá trị là muốn chiếm làm của riêng?

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Sống trong đời quá lâu, tôi đã quên mất sơ tâm của người tu đạo rồi.

Tôi đưa tay tháo sợi dây đỏ trên cánh tay quỷ sâm, vỗ vỗ lên đầu nó:

"Chạy nhanh đi, đừng để bị bắt nữa."

Quỷ sâm quay đầu bỏ chạy, chạy được hai bước lại quay đầu nhìn tôi một cái.

Thấy tôi không có động tĩnh gì, nó ngược lại gan lớn tiến lên ngoắc ngoắc ngón tay với tôi.

Quỷ sâm nắm chặt tay, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

Tôi nhớ đến những đoạn trong tiểu thuyết và phim truyền hình, không khỏi có chút kích động.

Có phải nó cảm kích tôi đã thả nó, nên muốn tặng tôi râu nhân sâm ngàn năm gì đó không?

Nghĩ đến đây, tôi không tự chủ được mà cúi người xuống thấp hơn một chút.

"Bốp!"

"Bốp!"

Hai bên má tôi, mỗi bên ăn một cái tát vang dội.

Trước khi tôi kịp phản ứng lại, quỷ sâm "vèo" một tiếng chui xuống đất, biến mất không thấy bóng dáng.

Sát thương không lớn, nhưng tính sỉ nhục thì cực cao.

Quả nhiên truyện cổ tích đều là lừa người.

Người ta đang yên lành ở trong núi, tự dưng bị tôi bắt rồi lại bị tôi thả.

Nếu tôi không bắt nó, thì tự nhiên cũng không cần phải thả nó.

Vậy thì, nó có lý do gì để cảm kích tôi?

Hai cái tát này, không oan uổng.

Tôi mặt mày xám xịt đi về phía núi, chưa đi được bao xa thì gặp Tống Phi Phi và Kiều Mặc Vũ đến cứu tôi.

Nhìn thấy bộ dạng trang bị đầy đủ của hai người, tôi cười lạnh một tiếng:

"Con c.h.ế.t rồi mới cho bú, hai người sao không chậm thêm chút nữa đi?"

"Còn kịp đến nhặt xác cho tôi đấy."

Kiều Mặc Vũ ngơ ngác ngẩng đầu lên, miệng há hốc mãi không khép lại được.

Phía sau, Hồng Mao Cự Nhân và rắn lục bạch mi vẫn đang kịch liệt giằng co.

Tống Phi Phi lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh điên cuồng.

Trong tiếng mắng chửi của hai chúng tôi, cô ấy mới luyến tiếc, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại.

Lưu Khải Toàn sau khithấy Hồng Mao Cự Nhân đuổi theo tôi, thì đã lẻn đi mất.

Tôi đoán là ông ta muốn mò đến hang động của Hồng Mao Cự Nhân.

"Hàn Minh đâu?!"

Tống Phi Phi vỗ trán một cái:

"Chết rồi, mải đuổi theo cậu, quên mất anh ta rồi!"

Hàn Minh bị một thân cây gãy đè lên, đợi đến khi chúng tôi tìm thấy anh ta thì đã bất tỉnh nhân sự.

"Hàn Minh, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi!"

Tôi dùng sức vỗ vào mặt anh ta, Hàn Minh miễn cưỡng mở mắt ra, lộ ra một nụ cười khổ sở:

"Có phải tôi sắp c.h.ế.t rồi không?"

Tôi liếc nhìn cành cây to bằng bắp chân kia, không khỏi muốn trợn mắt.

Hàn Minh thấy chúng tôi đều không nói gì, hốc mắt đỏ hoe, gần như sắp rơi lệ.

"Tôi thực sự sắp c.h.ế.t rồi sao?"

Anh ta nắm lấy tay Tống Phi Phi, giọng nghẹn ngào:

"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ở chợ, tôi đã biết cô không phải là người bình thường."

"Vốn dĩ nịnh bợ các cô, chỉ là để hoàn thành chỉ tiêu doanh số của quý này."

"Sau khi tôi chết, có thể phiền các cô nói với ông chủ của tôi, là tôi c.h.ế.t vì chạy việc không?"

"Như vậy có tính là tai nạn lao động không, ông ấy có thể cho thêm tiền tuất không?"

Vậy thì, Hàn Minh mời chúng tôi ăn cơm, dẫn chúng tôi đi hái sâm, giúp chúng tôi chạy ngược chạy xuôi.

Chỉ là để, muốn chào bán nhân sâm của công ty anh ta cho chúng tôi?

Không phải chứ, nhân viên kinh doanh bây giờ, đã cạnh tranh đến mức này rồi sao?

Tống Phi Phi vừa cạn lời, vừa khâm phục nhìn Hàn Minh:

"Được, đến tết Đoan Ngọ của công ty chúng tôi, mỗi người phát một hộp sâm nhé!"

"Anh cứ chuẩn bị tạm một vạn hộp đi."

"Bao nhiêu?"

Hàn Minh đẩy phăng thân cây gãy trên lưng ra, giọng the thé vang vọng lên tận mây xanh:

"Cô nói bao nhiêu?"

Hàn Minh bỗng dưng lưng không mỏi nữa, chân cũng không đau nữa.

Anh ta nhất quyết đòi giúp chúng tôi xách ba lô, hận không thể trải thảm đỏ đón chúng tôi xuống núi.

Quỷ sâm không đào được, bảo tàng không tìm thấy, thu hoạch duy nhất, là biết Lưu Đại Tráng đã đến Tiểu Hưng An Lĩnh.

Ngay khi chúng tôi đi chưa được bao xa, lưng chừng núi truyền đến một tiếng kêu thảm thiết vô cùng.

Xem ra, Lưu Khải Toàn đã bị Hồng Mao Cự Nhân bắt được rồi.

Nghĩ đến cái kết cục đáng sợ kia, tất cả chúng tôi đều tăng nhanh tốc độ, chân như có gió.

Sau khi xuống núi, Kiều Mặc Vũ cúi gằm mặt không nói một lời.

Nhân lúc hai chúng tôi không để ý, cô ấy vọt chân bỏ chạy.

"Mẹ nó! Cậu đi đâu đấy!"

Tôi bật dậy nhào tới đè cô ấy xuống đất, Kiều Mặc Vũ nằm trên đất vùng vẫy điên cuồng:

"Tôi không đi Tiểu Hưng An Lĩnh đâu!"

"Mộ của người Nữ Chân tà môn lắm! Tôi không đi!"

"A a a thả tôi ra!"

Tôi tát một cái lên đầu cô ấy, lôi cô ấy như một con ch.ó c.h.ế.t từ dưới đất lên.

"Mẹ kiếp lần này đến Đông Bắc cậu làm cái gì hả?"

"Cái gì cũng không làm, còn muốn chạy!"

Tôi và Tống Phi Phi mỗi người một bên kẹp lấy Kiều Mặc Vũ, mang cô ấy đến sân bay.

Kiều Mặc Vũ ghé vào cửa sổ xe taxi, gào khóc đến khản cả giọng:

"Thả! Tôi! Ra!"
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 255



Vì lỡ ngồi vào ghế phụ lái của bạn thân, bạn gái cậu ta coi tôi như cái gai trong mắt.

Cô ta cho rằng tôi quyến rũ bạn trai mình, nên lén lút theo dõi chúng tôi vào núi làm việc.

Nhưng cô ta không biết, tôi là một đạo sĩ.

Nơi chúng tôi đến, là một hầm mộ pháp sư Shaman cổ đại, cơ quan trùng trùng, thập tử nhất sinh.

***

“Giáo sư Chu, anh có tin trên đời này có ma không?”

Chàng trai trẻ nghe vậy, đẩy gọng kính vàng trên sống mũi.

“Xin lỗi, tôi là một người vô thần kiên định.”

Tôi nhún vai, quyết định không nói cho anh ta biết, trên đèn chùm trần nhà đang có một con quỷ nữ.

Đây là một tòa nhà rất cũ kỹ, tường ngoài phủ đầy dây leo xanh mướt.

Lớp sơn trắng đã bong tróc loang lổ từ lâu, nhiều chỗ đầy những vết xước đen xám.

Không ngờ, Chu Thanh Hạo là giáo sư trẻ nhất trong trường, lại sống ở nơi như thế này.

“Đèn đường ở đây hỏng rồi, cẩn thận dưới chân.”

Chu Thanh Hạo nghiêng người nhắc nhở xong, cúi đầu tiếp tục leo cầu thang.

Đèn chùm lờ mờ trên đầu lúc sáng lúc tắt, bóng đèn vàng kêu rè rè khiến tòa nhà cũ kỹ gần như bị bỏ hoang này, càng thêm âm u đáng sợ.

Tôi ngước mắt liếc nhìn, con quỷ nữ ngồi trên đèn chùm, đang cúi người, nghịch ngợm vặn bóng đèn.

Chu Thanh Hạo là giáo sư trẻ nhất của Đại học Dân tộc, chuyên nghiên cứu lịch sử văn hóa các dân tộc thiểu số.

Chúng tôi muốn đến một ngôi mộ cổ Nữ Chân để tìm người.

Vì vậy, qua giới thiệu của bạn bè, tôi quen biết Chu Thanh Hạo, cố gắng mời anh ta cùng chúng tôi xuống mộ địa.

Quỷ nữ từ trên đèn chùm bay xuống định đến gần tôi, bị tôi trừng mắt, cứng đờ trên không trung.

Tôi toe toét cười với cô ta, miệng lẩm bẩm chú ngữ trừ tà:

“Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như lệnh!”

Vừa niệm hai chữ, quỷ nữ giật mình hoảng hốt.

Cô ta vặn mình bỏ chạy, trước khi chạy còn dùng sức đẩy Chu Thanh Hạo một cái.

Chu Thanh Hạo mất thăng bằng, ngửa mặt ra sau ngã xuống.

Tôi đương nhiên không thể nhìn anh ta lăn xuống cầu thang, nhanh chóng đưa tay ôm lấy eo anh ta.

Chu Thanh Hạo kinh hồn bạt vía, trong lúc hoảng loạn, ôm lấy cổ tôi.

“Các người đang làm gì vậy!”

Một tiếng quát chói tai từ trên lầu vọng xuống.

Cô gái trẻ trung, ăn mặc thời trang trừng mắt, mang theo đầy vẻ giận dữ xông xuống cầu thang, kéo mạnh Chu Thanh Hạo ra khỏi vòng tay tôi.

Không ngờ, sức lực cũng khá lớn đấy.

“Cô là ai! Tại sao quyến rũ chồng tôi!”

Cô gái có khuôn mặt rất xinh xắn, tóc dài ngang vai, mày mắt tinh tế, da trắng nõn, chỉ tiếc cho cái miệng kia...

Chu Thanh Hạo xấu hổ đứng thẳng người, kéo cô gái sang một bên:

“Đây là Đường Kiều Kiều, bạn gái tôi.”

“Vị này là Lục Linh Châu, khách hàng của anh.”

“Kiều Kiều, đừng làm ầm ĩ, vừa rồi là anh không đứng vững, Linh Châu chỉ đỡ anh một chút thôi.”

Nghe xong lời giải thích của anh ta, Đường Kiều Kiều càng tức giận hơn.Hốc mắt cô ta nhanh chóng tràn ngập hơi nước, môi cũng bắt đầu run rẩy:

“Anh mắng em?”

“Anh lại vì một người ngoài mà mắng em?”

Điên, điên à?

Tôi lặng lẽ lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách với bọn họ.

Chu Thanh Hạo áy náy nhìn tôi:

“Hay là ngày mai cô đến trường tìm tôi nhé?”

“Tài liệu tôi sẽ mang cho cô.”

Tôi quay người bỏ đi, vừa đi được hai bước, nhớ đến con quỷ nữ trên đèn chùm kia, lại quay người trở lại.

“Giáo sư Chu, cái này cho anh.”

Trên lòng bàn tay là một lá bùa màu vàng tươi, ở giữa dùng chu sa vẽ một hình vẽ phức tạp.

Đường Kiều Kiều giật lấy lá bùa, hung hăng liếc xéo tôi một cái:

“Hay lắm! Lại dám đưa thư tình ngay trước mặt tôi!”

“Biết là Tuesday mà vẫn làm, đúng là không biết xấu hổ!”

Tôi tức đến mức thái dương giật giật, hít sâu một hơi, chuyển tầm mắt sang Chu Thanh Hạo:

“Mộ Nữ Chân là chuyện quan trọng. Lá bùa này là để bảo đảm bình an, hy vọng giáo sư Chu có thể cùng chúng tôi thuận lợi lên đường.”

Đường Kiều Kiều còn muốn mắng nữa, bị Chu Thanh Hạo kéo lên lầu.

“Bà cô ơi, đừng làm ầm ĩ nữa, đã nói là khách hàng của anh rồi mà.”

“Bùa cho em, được chưa? Đừng giận nữa!”

Đường Kiều Kiều bị Chu Thanh Hạo lôi đi, một bên còn không quên quay đầu lại mắng tôi:

“Tránh xa chồng tôi ra!”

“Nếu còn quyến rũ anh ấy, coi chừng tôi tung thông tin của cô lên mạng, cho cô thân bại danh liệt!”

Tôi không chút biểu cảm lườm cô ta một cái.

Ấn đường phát đen, hung văn ẩn hiện, tôi mới không thèm so đo với con quỷ xui xẻo sắp có huyết quang tai ương làm gì.

Chỉ là con quỷ nữ kia, dường như có chút nhân quả với Chu Thanh Hạo…

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi đã đến Đại học Dân tộc.

Bạn thân Tống Phi Phi và Kiều Mặc Vũ mặt trắng bệch, uể oải dựa vào người tôi, sống như hai món đồ trang sức.

Hai đứa vô dụng này tối qua nhất định phải so xem ai ăn nhiều hàu sống hơn, cuối cùng, đau bụng đi ngoài cả đêm, giờ đến cả bắp chân cũng run rẩy.

Tôi ghét bỏ gạt hai người bọn họ ra, thò đầu nhìn vào trong lớp học.

Chu Thanh Hạo đang lên lớp, trong lớp ngồi đầy sinh viên.

Nhìn kỹ một chút, đều là sinh viên nữ cả, ai nấy đều trang điểm tỉ mỉ, nhìn là biết đã dụng tâm trang điểm.

“Trời ơi, giáo sư Chu đẹp trai quá huhuhu!”

“Ngón tay của anh ấy cũng đẹp nữa, ai hiểu cho tôi đây!”

“Còn cả xương quai xanh của anh ấy nữa, huhuhu cái cảm giác cấm dục của người đàn ông có gia đình này, tuyệt vời!”

Cảm giác người đàn ông có gia đình? Đó là cái gì?

Tôi gãi đầu, dứt khoát đi vào đứng ở hàng cuối cùng xem anh ta lên lớp.

Trong lớp không còn chỗ trống, hành lang và hàng cuối cũng đứng đầy người.

Vị giáo sư Chu này, thật sự được sinh viên hoan nghênh.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 256



Tôi bị đám đông chen chúc không đứng vững, chỉ có thể xiêu vẹo đứng ở hàng sau nhìn ngó xung quanh.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã giật mình.

Trong lớp học ít nhất cũng có mấy trăm nữ sinh.

Trong đó có phần lớn, đều giống như Đường Kiều Kiều: Ấn đường phát đen, mặt mang hung văn.

Ối, nhiều người như vậy đều gặp huyết quang tai ương sao?

Hơn nữa, mấy cô gái xinh đẹp nhất kia, lại là những người mang dấu hiệu nghiêm trọng nhất.

Lớp học này đã có từ lâu, là tòa nhà giảng đường cũ nhất của trường.

Trang trí và bàn ghế, nhìn có vẻ giống như những năm tám mươi, trên trần nhà còn treo mấy chiếc quạt trần màu trắng.

Thành phố phương Bắc mùa xuân vẫn còn lạnh, quạt điện cũng đều đóng hết.

Có người mở cửa sổ, thỉnh thoảng có gió mát thổi vào, xua tan cảm giác ngột ngạt trong không khí.

Nhìn thế nào, lớp học này cũng rất an toàn.

Chỉ là trong lòng tôi ngày càng bất an.

Tôi chen ra khỏi đám đông, kéo Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi đang mềm nhũn như con đỉa dựa vào tường:

“Có chút không đúng, đi theo tôi vào trong đi.”

Kiều Mặc Vũ vặn vẹo như con sâu mũi:

“Có chuyện gì cậu tự giải quyết không được à?”

“Cậu giải quyết được mà, gọi tôi làm gì?”

“Cậu mà giải quyết không được, gọi tôi cũng vô dụng!”

Tôi không khách khí véo tai cô ấy:

“Làm gì cũng không chịu làm, chỉ có đi ỉa là số một!”

Trong lúc giằng co, trong lớp học phát ra một tràng tiếng thét chói tai.

Các nữ sinh ở cửa liều mạng chạy ra ngoài, có mấy người không đứng vững, bị người đẩy ngã xuống đất.

Thấy sắp xảy ra giẫm đạp, Kiều Mặc Vũ cũng không vặn vẹo nữa.

Tống Phi Phi càng như tên lửa lao về phía lớp học.

“Đừng hoảng, mọi người bình tĩnh!”

Tôi nhanh chóng kéo những nữ sinh trên mặt đất dậy đẩy sang một bên, sau đó rẽ đám đông xông vào trong nhà.

Tống Phi Phi còn xông nhanh hơn tôi.

Một mình dẫn đầu chạy vào, sau đó tôi trơ mắt nhìn cô ấy lại vung tay múa chân chạy ra.

Tư thế này, không tham gia Olympic thật sự có chút đáng tiếc.

Sau lưng cô ấy, là một chiếc quạt trần đang quay tròn với tốc độ cực cao.

Vãi!

Quạt trần trên đầu giống như từng chiếc từng chiếc máy bay.

Rít gào xoay tròn lao về phía các nữ sinh.

Người nhanh trí trốn dưới bàn, nhưng nữ sinh vẫn là phần lớn, họ chạy tán loạn trong lớp học như ruồi không đầu.

Chu Thanh Hạo sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, nhưng vẫn dũng cảm đứng trên bục giảng, cố gắng an ủi những người đang hoảng loạn.

“Các em đừng hoảng, bình tĩnh!”

Tôi tùy tay nhặt lấy chiếc ghế bên cạnh, không nhặt nổi.

Ơ?

Ghế đại học đều được cố định xuống đất sao?!!2

Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể giật lấy chiếc túi xách của nữ sinh bên cạnh.

“Đừng chạy nữa!”

“Không muốn chết, tất cả ngồi xổm xuống dưới bàn cho tôi!”

Tôi hét lớn một tiếng, Tống Phi Phi và Kiều Mặc Vũ cũng vội vàng hét theo:

“Ngồi xổm xuống dưới bàn, nhanh lên!”

Trong lúc hoảng loạn, người ta sẽ bản năng nghe theo sự chỉ huy của người khác.

Tôi vung chiếc túi da trong tay, dùng sức ném về phía chiếc quạt trần gần tôi nhất.

Túi da mắc kẹt giữa các cánh quạt, theo sự xoay tròn của cánh quạt suýt chút nữa đã kéo tôi bay ra ngoài.

Tôi ngồi tấn vững chắc giữ chặt túi xách, ném nó về phía một chiếc khác.

“Ầm!”

Hai chiếc quạt trần đập vào nhau, vỡ tan tành rơi xuống đất.

Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi cũng ra tay ép dừng hai chiếc quạt trần.

“Hừ!”

Một tiếng hừ lạnh cực kỳ nhỏ từ trên không trung truyền đến.

Cùng với một làn khói đen bay ra ngoài cửa sổ, tất cả quạt trần đều mất kiểm soát rơi xuống đất.

Khí đen này…

Chu Thanh Hạo kinh hồn bạt vía chạy xuống bục giảng, giọng nói đều run rẩy:

“Các em không sao chứ?”

“Có ai bị thương không? Tôi đưa các em đến phòng y tế!”

Trong lớp học người thật sự quá đông.

Mặc dù chúng tôi vào kịp thời, vẫn có không ít cô gái bị thương.

Có người bị đập đầu, có người bị giẫm vào tay.

Nghiêm trọng nhất là mấy người bị cánh quạt trần cứa vào tay, quần áo rách toạc, m.á.u tươi nhuộm đỏ cả ống tay áo.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, trường học vô cùng coi trọng.

Những nữ sinh bị thương đều được đưa vào bệnh xá trường, Chu Thanh Hạo cũng bị lãnh đạo trường gọi lên nói chuyện.

Đợi đến khi mọi việc xong xuôi thì trời đã tối mịt.

Chu Thanh Hạo vô cùng cảm kích chúng tôi đã ra tay nghĩa hiệp, nhất định đòi mời chúng tôi ăn cơm.

Trong đầu tôi vẫn nghĩ về đám sương đen kia, vừa tùy tiện kéo cửa xe ngồi vào ghế.

Đối diện ghế ngồi dán một miếng dán màu hồng rực rỡ.

"Ghế chuyên dụng cho vợ yêu Kiều Kiều, nữ nhân khác mau cút!"

Tôi quay đầu lại phía sau.

Tống Phi Phi và Kiều Mặc Vũ ngồi d*ng ch*n chữ bát trên ghế, tư thế còn bặm trợn hơn cả thổ phỉ.

Đương nhiên, cũng không chừa lại chỗ trống nào cho tôi.

Thấy tôi nhìn chằm chằm vào miếng dán, Chu Thanh Hạo ngượng ngùng liếc tôi một cái.

"Kiều Kiều hơi trẻ con, cô đừng chấp cô ấy."

Tống Phi Phi và Kiều Mặc Vũ nhìn thấy miếng dán kia, cũng khó nói nên lời.

Bốn người không ai nói gì, im lặng đi đến nhà hàng ở trung tâm thành phố.

Xe vừa dừng lại, cửa xe đã bị người ta kéo ra.

Một đôi tay trắng nõn kéo lấy áo tôi, Đường Kiều Kiều vừa khóc vừa hét:

"Cô xuống đây cho tôi!"

"Cấm ngồi vào chỗ của tôi!"

"Đồ hồ ly tinh trơ trẽn!"

Mắt của Kiều Mặc Vũ suýt lồi ra ngoài:

"Ai?"

"Hồ ly tinh?"

"Cô nói Lục Linh Châu là hồ ly tinh?"

Nhìn thấy Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi, Đường Kiều Kiều bộ dạng sắp ngất đến nơi.

"Các cô, các cô là ai?"

"Tại sao lại ngồi trong xe của chồng tôi?"

Tống Phi Phi đảo mắt:

"Đương nhiên là vì thấy chồng cô đẹp trai, muốn theo đuổi anh ta!"

Đường Kiều Kiều khóc, nước mắt như mưa, dáng vẻ đáng thương vô cùng.

"Hạo ca, anh biết rõ là họ muốn theo đuổi anh, vậy mà không giữ khoảng cách với họ?"
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 257



"Anh có xứng với em không?"

"Tháng sau chúng ta sẽ đính hôn rồi!"

Chu Thanh Hạo lau mồ hôi trên trán, nặn ra một nụ cười khổ:

"Kiều Kiều, họ thật sự là khách hàng của anh."

"Khách hàng gì chứ!"

"Khách hàng đi ngủ cùng à!"

Chu Thanh Hạo ôm Đường Kiều Kiều nhẹ nhàng an ủi.

Đường Kiều Kiều lúc khóc lúc mắng, không lâu sau lại ôm cổ Chu Thanh Hạo hôn tới tấp.

Ba người chúng tôi trố mắt đứng nhìn.

Tôi cạn lời quay đầu nhìn Kiều Mặc Vũ:

"Chúng ta nhất định phải tìm anh ta sao?"

"Thật sự không còn ai khác à?"

Kiều Mặc Vũ đau khổ gật đầu:

"Còn một vị giáo sư già nữa, chân cẳng không tốt, không đi lại được."

Bữa cơm này ăn thật sự là khó nói nên lời.

Ngay cả người như heo như Kiều Mặc Vũ cũng không có khẩu vị gì.

Đường Kiều Kiều để thị uy, cứ liên tục thể hiện tình cảm trước mặt chúng tôi.

Nói chuyện cũng không nói đàng hoàng, cả quá trình đều là:

"Kiều Kiều muốn ăn thịt thịt, Kiều Kiều muốn uống nước nước."

"Chồng ơi, Kiều Kiều muốn ăn tôm tôm anh bóc cho~"

Thấy tôi cầm sườn cừu gặm, Đường Kiều Kiều r*n r* một tiếng ngả vào lòng Chu Thanh Hạo:

"Ôi chao, thô lỗ quá đi, làm người ta sợ hết cả hồn!"

Kiều Mặc Vũ không thể nhịn được nữa, quay người lại kéo tay áo tôi: "Mặc Vũ muốn đi tè tè, cậu đi với người ta nha~"

Tôi!

Má!

Tôi nhảy dựng lên từ phía sau dùng tay kẹp cổ cô ta, hận không thể cứ thế bóp c.h.ế.t cô ta:

"Cậu thử làm tôi ghê tởm thêm một lần nữa thử xem!!!"

Vì chuyện ngoài ý muốn ở lớp học, Chu Thanh Hạo cảm kích chúng tôi.

Thêm vào đó là sự tấn công bằng tiền của Tống Phi Phi, anh ta rất nhanh đã đồng ý đi Tiểu Hưng An Lĩnh cùng chúng tôi.

Vì chuyện này, Đường Kiều Kiều lại khóc lại nháo, ăn vạ mấy ngày trời.

Cuối cùng không biết Chu Thanh Hạo dỗ dành thế nào, cô ta mắt đỏ hoe gật đầu đồng ý.

Thành phố này cách Tiểu Hưng An Lĩnh không xa, lái xe cũng chỉ mất một ngày.

Trước khi lên đường tôi liếc nhìn lịch vạn niên.

"Thái tuế xung sát, không nên xuất hành."

Chữ "không" phía trên bị người ta dùng bút lông màu đen gạch chéo một đường thật đậm.

Thấy ánh mắt khó hiểu của tôi, Tống Phi Phi ngạo nghễ hất đầu:

"Nhìn cái gì mà nhìn, mạng của bà đây do bà quyết, không phải chuyện của lịch vạn niên!"

Tiểu Hưng An Lĩnh có phạm vi cực rộng, tổng diện tích khoảng năm vạn ki-lô-mét vuông, cứ vậy đi tìm, chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Thời khắc quan trọng, vẫn phải dựa vào Kiều Mặc Vũ.

Tổ tiên cô ấy là Khâm Thiên Giám, giỏi nhất thuật phong thủy quan tinh.

Lão Lưu kia đã muốn nuôi xác trong mộ cổ, nhất định sẽ chọn một ngôi mộ lớn.

Tiểu Hưng An Lĩnh tuy lớn, nhưng vị trí bảo huyệt thích hợp để chôn cất lại không nhiều.

Chúng tôi cứ từng chỗ mà loại trừ, kiểu gì cũng sẽ tìm được con rùa già Lão Lưu kia.

Để xử lý đám Dưỡng Thi Tượng này, chúng tôi đã một đường từ Tương Tây chạy tới Trường Bạch Sơn, giờ lại lao tới Tiểu Hưng An Lĩnh, gần như đã vòng qua nửa đất nước Trung Quốc.

Vì cứ mải miết đi đường, tôi thậm chí còn chưa đăng nhập vào tài khoản livestream, chẳng biết có bị tụt hết fan hay chưa.

Dưới sự chỉ huy của Kiều Mặc Vũ, chúng tôi rất nhanh đã tới bên ngoài một khu rừng rậm.

Loại rừng nguyên sinh như thế này, bất kỳ phương tiện giao thông nào cũng không thể sử dụng, chỉ có thể cuốc bộ mà thôi.

Lúc này, trời đã tối đen như mực.

Núi xa, cây lớn và cả bụi rậm đều trở nên mờ mờ ảo ảo, tựa như phủ lên một lớp khăn voan mỏng.

Trong rừng không phải chỉ một màu đen đơn điệu.

Núi đồi, cây cối đều mang những sắc độ khác nhau: đen sẫm, đen đậm, đen nhạt, đen mờ...

Dưới sự phản chiếu của những tầng sắc đen đó, bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu càng trở nên rực rỡ, lấp lánh.

Kiều Mặc Vũ cầm la bàn, vừa niệm chú vừa kết ấn, khiến Chu Thanh Hạo đứng nhìn ngẩn ra.

Chúng tôi sợ làm phiền cô ấy khi đang điểm huyệt, ai nấy đều nín thở tụ thần, không dám hé môi.

Giữa đêm rừng tĩnh lặng, bỗng vang lên một trận tiếng nức nở thê lương.

"Hu hu hu~"

"Hu hu~"

Chu Thanh Hạo lảo đảo một bước, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt và kinh sợ:

"Gió... gió trong rừng này đáng sợ quá, ha ha!"

Tôi chỉ lên những tán lá phía trên đầu, hoàn toàn bất động:

"Anh chắc chắn là gió đấy à?"

Tống Phi Phi cười hì hì nhìn anh ta:

"Giáo sư Chu đừng sợ, đó chỉ là cú mèo ma thôi."

"Hu hu~ Lục Linh Châu~"

Chu Thanh Hạo trợn tròn mắt kinh hãi, mặt trắng bệch như tờ giấy:

"Tôi... tôi hình như nghe thấy có người đang gọi Linh Châu..."

"Lục~ Linh~ Châu~"

Giọng nữ nhân thê lương, run rẩy lại vang lên, nghe chẳng khác nào nữ quỷ gọi hồn trong phim kinh dị.

Chu Thanh Hạo tuy là người vô thần, nhưng lá gan lại không hề lớn.

Anh ta hét toáng lên rồi lao về phía tôi, một tay ôm chặt tôi vào lòng.

"Chu Thanh Hạo!"

Tiếng nữ quỷ từ xa lại gần.

Đường Kiều Kiều, đầu tóc rối bù dính đầy cỏ dại, lảo đảo bước ra từ sau một gốc cây, ánh mắt bừng bừng giận dữ, gần như muốn bùng nổ.

"Quả nhiên anh và Lục Linh Châu có gì đó!"

Hôm nay là ngày trăng tròn.

Lúc này, mặt trăng phá mây ló dạng, phủ lên bóng tối một lớp ánh sáng bạc mỏng manh.

Tôi cúi đầu nhìn xuống chân Đường Kiều Kiều.

Trong số tất cả mọi người, chỉ có mình cô ta không có bóng.

Thấy Chu Thanh Hạo còn đang ôm lấy tay tôi, Đường Kiều Kiều tức đến mức gần như muốn phát điên.

Cô ta ba bước làm hai, lao tới nắm chặt lấy cánh tay Chu Thanh Hạo, giọng điệu cũng không còn giả bộ dịu dàng nữa:

"Tốt lắm, khách hàng cái rắm gì chứ!"

"Anh dám dẫn bọn họ đi cắm trại!"

"Không ngờ à Chu Thanh Hạo, khẩu vị anh cũng lớn thật đấy, một lúc ba người!"

Chu Thanh Hạo xấu hổ buông tay ra, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:

Bản dịch được đăng trên MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 258



"Kiều Kiều, sao em lại tới đây?"

"Nếu em không tới, chắc chồng em cũng sắp chạy theo người khác rồi!"

Tôi thật sự không còn kiên nhẫn nghe hai người họ đấu võ mồm nữa.

Tiểu Hưng An Lĩnh rộng lớn thế này, thuật điểm huyệt quan tinh chỉ có thể thực hiện vào ban đêm.

Không tranh thủ thời gian, chẳng biết đến năm khỉ tháng ngựa nào mới tìm được đại mộ đây?

Kiều Mặc Vũ cầm la bàn, sắc mặt nghiêm nghị, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi mấy màn cãi cọ kia.

"Tìm long ngàn vạn, xem quấn núi, một tầng quấn là một tầng quan, quan môn nếu có ngàn tầng khóa, nhất định bên trong có vương hầu cư ngụ."

"Tứ linh chớp động, Bắc Đẩu chỉ dẫn."

"Vị trí đó, chắc chắn có đại mộ."

Nhiệt độ trong núi ban đêm rất thấp, tôi mặc áo khoác chống gió dày cộp mà vẫn thấy lạnh run.

Vậy mà Kiều Mặc Vũ, trán đã đầm đìa mồ hôi.

Quan tinh điểm huyệt quả là một việc vừa hao tâm vừa hao sức.

"Phụt!"

"Ha ha ha ha cười c.h.ế.t mất, các người đang quay phim à? Quay 'Quỷ thổi đèn' đấy à?"

Đường Kiều Kiều ôm bụng, cười ngặt nghẽo, ngã vào lòng Chu Thanh Hạo.

Tôi nheo mắt cẩn thận quan sát cô ta.

Con người có tam hồn thất phách, trong đó địa hồn trú ngụ trong bóng.

Nếu bị ngoại tà xâm nhập, địa phách thường sẽ bị quỷ hồn xua đuổi.

Đường Kiều Kiều không có bóng, nhưng hành vi lời nói lại hoàn toàn bình thường.

Mà người mất địa hồn, thường thì phản ứng trì độn, hành động cứng nhắc.

Vậy nên, chỉ còn một khả năng.

Con quỷ đã nhập vào cô ta, hơn nữa vô cùng am hiểu cô ta, có thể dễ dàng bắt chước từng hành động, từng lời nói mà không bị phát hiện.

Chu Thanh Hạo cau mày, đưa tay kéo Đường Kiều Kiều sang một bên.

"Nhất đẳng địa sư xem sao trời, nhị đẳng phong thủy sư tìm dòng nước, tam đẳng phong thủy sư chạy khắp núi!"

"Tổ tiên của Kiều Mặc Vũ là quan Khâm Thiên Giám, giỏi nhất về quan tinh điểm huyệt."

"Đại mộ cổ phần lớn đều xây dựng theo phong thủy tinh tú, đây là có cơ sở khoa học, không thể tùy tiện nói bừa được."

Đường Kiều Kiều thấy Chu Thanh Hạo phản bác mình, sắc mặt càng thêm khó coi.

Nhưng may là cô ta không làm ầm ĩ, mà lại kéo lấy anh ta làm nũng một hồi.

"Em không cần biết địa sư hay thiên sư gì cả, tóm lại anh đi đâu cũng phải mang em theo!"

Trong rừng sâu núi thẳm này, Đường Kiều Kiều là một cô gái, đương nhiên chúng tôi không thể bỏ cô ấy lại được.

Vọng sơn bào tử mã.

Ngọn núi cao mà Kiều Mặc Vũ chỉ nhìn không xa, nhưng nếu chỉ đi bộ thì không biết phải mất bao lâu.

Rừng nguyên sinh ban đêm không biết ẩn chứa bao nhiêu rắn độc mãnh thú, không thích hợp để đi đường.

Chúng tôi dựng lều, đốt lửa trại, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm.

Lúc này mới hơn chín giờ tối, mọi người đều không ngủ được.

Tống Phi Phi lấy ra mấy củ khoai lang, bọc giấy bạc rồi ném vào đống lửa, sau đó cả đám chúng tôi ngồi ngẩn người nhìn ngọn lửa màu cam đang nhảy múa.

Tôi khều khều đống lửa, chìa tay về phía Đường Kiều Kiều:

"Ăn sô cô la không?"

Đường Kiều Kiều không chút phòng bị đưa tay ra:

"Không phải hàng nhập khẩu thì tôi không ăn."

Tôi nhét một nắm đậu đỏ màu đỏ tươi vào tay cô ấy.

Đậu đỏ, tính dương, có thể trừ tà, khắc quỷ quái.

"A!"

Đường Kiều Kiều hét thảm một tiếng rồi bật dậy khỏi mặt đất, như thể bị lửa đốt.

"Lục Linh Châu cô bị thần kinh à!"

"Cô làm gì mà đốt tôi?!"

Chu Thanh Hạo giật mình, vội vàng kéo tay Đường Kiều Kiều ra xem kỹ.

Trên lòng bàn tay trắng nõn có mấy vết đen, ngửi kỹ còn có thể ngửi thấy mùi khét.

Chu Thanh Hạo ngơ ngác nhìn tôi:

"Sao cô lại đốt Kiều Kiều?"

Tôi cúi xuống nhặt những hạt đậu đỏ trên mặt đất.

Những hạt đậu vốn tươi sáng, màu sắc chuyển từ đỏ sang đen.

Phía trên còn tỏa ra một mùi tanh nhè nhẹ.

"Dùng cái gì đốt?"

"Tôi chỉ bỏ một nắm đậu đỏ vào tay cô ấy thôi."

Sắc mặt Đường Kiều Kiều đại biến, không tự chủ được lùi một bước về phía sau lưng Chu Thanh Hạo.

"Đưa tay ra."

Chu Thanh Hạo nghe lời đưa tay ra, tôi cũng đặt một nắm đậu đỏ vào lòng bàn tay rộng lớn của anh ta.

"Sao, có nóng không?"

"Không nóng."

Chu Thanh Hạo gãi đầu, vô cùng khó hiểu:

"Vậy tại sao Kiều Kiều lại bị bỏng?"

"Truyền thuyết đậu đỏ đánh quỷ, anh chưa nghe bao giờ à?"

Trung Quốc từ xưa đến nay, đã có truyền thuyết dùng đậu đỏ đánh quỷ.

Trong [Tử Bất Ngữ] do Viên Mai thời nhà Thanh viết, có mấy câu chuyện về việc đậu đỏ trừ quỷ.

Chu Thanh Hạo am hiểu lịch sử, đương nhiên cũng đã nghe qua.

Anh ta toàn thân run lên, không thể tin được mà quay đầu lại nhìn chằm chằm Đường Kiều Kiều.

Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi cũng vây quanh, khoanh tay trước n.g.ự.c đánh giá cô ta với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Đường Kiều Kiều lùi lại hai bước, giọng điệu vô cùng kích động.

Chỉ là vẻ mặt đó, nhìn thế nào cũng thấy là "mạnh miệng".

"Chu Thanh Hạo! Anh lại nghi ngờ em là quỷ!"

"Em ở bên anh mười năm, anh thà tin mấy người xa lạ còn hơn tin em!"

"Anh căn bản là không yêu em!"

Tôi lại lấy ra một nắm đậu đỏ lớn đưa cho Chu Thanh Hạo:

"Cô kêu cái gì, là quỷ hay không, chứng minh một chút là được."

"Nếu cô là người, sợ đậu đỏ làm gì?"

Đường Kiều Kiều cắn môi, đáng thương hề hề làm nũng với Chu Thanh Hạo: "Hạo ca ca, anh thật sự không thương em nữa sao?"

Thấy Chu Thanh Hạo không nói gì, cô ta đỏ hoe mắt.

Cuối cùng còn phát cáu dậm chân, trực tiếp đưa tay ra nắm lấy nắm đậu đỏ mà Chu Thanh Hạo đang cầm.

"Được được được! Em sẽ chứng minh cho mọi người thấy!"

Chu Thanh Hạo nín thở, vừa căng thẳng vừa lo lắng nhìn chằm chằm vào mặt Đường Kiều Kiều.

Không có gì xảy ra cả.

Đường Kiều Kiều cầm một nắm đậu đỏ ngẩn người, dường như không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này.

"Mọi người nhìn em làm gì?"

Nữ quỷ, chạy rồi.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 259



Một làn khói đen nhanh chóng lao vào rừng, biến mất không dấu vết.

Chu Thanh Hạo thở phào nhẹ nhõm, cho rằng chuyện vừa rồi là trò đùa của tôi.

Anh ta vốn tính tình tốt, an ủi Đường Kiều Kiều vài câu rồi đưa cô ấy vào lều nghỉ ngơi.

Tôi nhíu mày nhìn về hướng khói đen biến mất.

Đây là nữ quỷ mà tôi đã gặp ở khu chung cư của Chu Thanh Hạo.

Tại sao cô ta lại theo Đường Kiều Kiều đến đây?

Cô ta rốt cuộc có mục đích gì?

Một đêm không ngủ.

Sáng hôm sau, khi phương Đông vừa hửng sáng, tôi đã thu dọn lều và thúc giục mấy người lên đường.

Đường Kiều Kiều rõ ràng là chưa từng chịu khổ bao giờ.

Chưa đi được mấy bước đã khóc lóc đòi nghỉ.

Một lát thì đòi uống nước, một lát thì đòi đi vệ sinh, làm chậm tốc độ di chuyển của chúng tôi cực kỳ nghiêm trọng.

Khi cô ta lại nói muốn nghỉ ngơi, tôi bịt miệng cô ta lại.

"Suỵt, có tiếng động!"

Đường Kiều Kiều và Chu Thanh Hạo hoảng sợ nhìn xung quanh.

Nhân lúc họ không chú ý, tôi giấu tay ra sau lưng ném đá nhỏ vào bụi cỏ.

"Ào ào ~"

"Ào ào ~"

Đường Kiều Kiều sợ đến tái mét mặt.

Tôi nắm lấy cổ tay cô ta xoay người bỏ chạy:

"Không hay rồi! Có rắn!"

Đường Kiều Kiều cho chúng tôi thấy thế nào là sức mạnh của sự sợ hãi.

Chân cũng không run nữa, sức lực cũng sung túc, chạy một hơi hai tiếng đồng hồ không tốn sức.

"Không hay rồi! Có thể là gấu!"

"Không hay rồi! Đây là tiếng sói hú!"

"Không hay rồi!"

Đường Kiều Kiều khóc:

"Lần này lại là cái gì?!"

Tôi gãi đầu: "Trời tối rồi, nên dựng lều nghỉ ngơi thôi."

Cứ như vậy, cố gắng chạy nhanh hai ngày, cuối cùng chúng tôi cũng đến đích trước khi Đường Kiều Kiều hoàn toàn suy sụp.

Lúc này mặt trời còn chưa lặn, trăng non đã lên.

Ngọn núi đó mặt chính diện hướng về mặt trời, mặt sau hướng về mặt trăng, đối diện nhau mà đứng.

Phía bắc có nhánh sông bao quanh, phía nam các ngọn núi chầu vào, vừa nhìn đã thấy khí thế phi phàm, là một bảo địa phong thủy đại phú đại quý.

Kiều Mặc Vũ nhìn mà nhíu mày:

"Đây là huyệt đế vương."

Vua quan quý tộc thời xưa khi hạ táng, tìm huyệt cũng rất chú trọng.

Thân phận như thế nào, chỉ có thể chôn ở mộ táng có quy cách như thế.

Nhưng các vị đế vương Nữ Chân chỉ có mấy người, không nhớ trong lịch sử có ghi chép mộ huyệt nào ở Tiểu Hưng An Lĩnh à?

Kiều Mặc Vũ cúi xuống bắt đầu lấy thiết bị ra.

Xẻng Lạc Dương, phi hổ trảo, giày thủy hỏa, cuốc mỏ hạc…

Chu Thanh Hạo giật giật lông mày, nhìn chúng tôi với ánh mắt đầy ẩn ý:

"Thiết bị của Kiều Mặc Vũ, rất chuyên nghiệp đấy."

"Chắc chắn là đào mộ không ít nhỉ?"

Tống Phi Phi lập tức lấy điện thoại ra quay phim:

"Đồng chí này, mỗi lời anh nói bây giờ đều có thể trở thành chứng cứ trước tòa."

"Đây là sự phỉ báng trắng trợn, bên tôi sẽ luôn bảo lưu quyền truy tố."

Tôi trợn mắt:

"Đừng có cãi nhau nữa, trước tiên tìm xem quanh đây có lỗ trộm mộ không đã."

Nghề đạo mộ, bác đại tinh thâm.

Hễ là mộ lớn, cho dù ở nơi hoang sơn dã lĩnh, hay ở khu phố sầm uất, vĩnh viễn có thể phát hiện ra dấu vết mà các bậc tiền bối đạo mộ đã đi qua.

Mạc Kim, Ban Sơn, Phát Khâu, Dỡ Lĩnh bốn đại môn phái đều trổ hết tài năng.

Thêm vào đó là rất nhiều môn phái nhỏ tạp nham, không có nơi nào mà họ không đến được.

Chu Thanh Hạo lấy ghế dã ngoại ra, hầu hạ Đường Kiều Kiều nghỉ ngơi.

Ba người chúng tôi thì chia nhau hành động, cúi người thấp đầu cẩn thận tìm kiếm lỗ trộm mộ.

Trong dòng chảy lịch sử dài đằng đẵng, một số lỗ trộm mộ đã sớm bị cây cỏ hoặc đất vàng che lấp.

Chỉ cần sơ sẩy một chút, là dễ dàng bỏ qua.

Kiều Mặc Vũ một tay la bàn một tay thước tầm long, tư thế còn chuyên nghiệp hơn ai hết.

Tôi nhìn đến hoa mắt chóng mặt, chân cũng tê dại, vẫn không tìm thấy bóng dáng của lỗ trộm mộ.

Kiều Mặc Vũ mặt mày xám xịt đi tới, ném cho tôi một cái xẻng công binh.

"Hết cách rồi, chỗ này quá hẻo lánh, chắc là không có lỗ trộm mộ đâu."

"Chúng ta phải tự đào một con đường vào thôi."

Tôi cạn lời nhìn cô ấy.

Đạo mộ tặc là những tên trộm kiên nhẫn nhất trên thế giới này.

Thời gian đào lỗ trộm mộ, ít thì mười ngày nửa tháng, nhiều thì nửa năm.

Đường Kiều Kiều thấy ba người chúng tôi cầm xẻng công binh thở dài, nhẹ nhàng đi tới kéo tay tôi lại.

Cô ta không để lại dấu vết liếc nhìn Chu Thanh Hạo một cái, kiễng chân ghé vào tai tôi:

"Tôi có cách giúp các cô tìm thấy lỗ trộm mộ."

"Chỉ cần cô đừng vạch trần thân phận của tôi nữa."

Nữ quỷ đó, lại không biết từ lúc nào đã nhập vào người Đường Kiều Kiều lần nữa, hơn nữa còn không chỉ nhập vào người cô ta, mà còn muốn làm giao dịch với tôi.

Tôi kinh ngạc đánh giá cô ta:

"Giao dịch gì?"

Đường Kiều Kiều mím môi, lòng bàn tay lạnh lẽo phủ lên mu bàn tay tôi:

"Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm hại bất kỳ ai trong số các cô."

"Chỉ cần cô đồng ý với tôi, tôi sẽ giúp các cô tìm thấy lỗ trộm mộ ngay!"

Nữ quỷ này rốt cuộc là đang giấu giếm cái gì?

Tôi nhíu mày cúi đầu suy nghĩ, không vội vàng đồng ý với cô ta.

Nếu đoán không sai, lần trước ở trong lớp học của Chu Thanh Hạo, người quậy tung cái quạt trần lên cũng là cô ta.

Nếu không có ba người chúng tôi ở đó, không biết có bao nhiêu cô gái phải bị thương.

Nói cô ta không có ý làm hại người, tôi không tin một chữ nào.

"Vãi!"

Tống Phi Phi vốn là một người thích hành động.

Kiều Mặc Vũ nói phải đào lỗ trộm mộ, hai chúng tôi còn đang nghĩ cách, cô ấy đã vung xẻng công binh bắt đầu động thủ.

Trong lúc tôi và Đường Kiều Kiều nói chuyện, cô ấy đã đào được một cái hố nông.

Khi cô ấy dùng sức cắm xẻng xuống đất, mặt đất bị lõm xuống.
 
Back
Top Bottom