Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu

Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 120: Chương 120



"Tôi tố giác đây, đồng chí cảnh sát, cái ông bán quần lội điện cho tôi ấy, ông ta cũng đang lén lút bắt cá bằng điện đấy!"

"Tôi lập tức lái thuyền đưa Lâm Bân đến đồn cảnh sát tự thú! Mong mọi người trên mạng làm chứng cho tôi, tôi lập công chuộc tội!"

Mấy người kia sau khi la hét một hồi, trói Lâm Bân thành một cái bánh chưng, rồi nhanh chóng chèo thuyền về phía bờ. Ở phía sau họ, là thủy thi bám theo rất sát.

Xem ra, con thủy thi này muốn lên bờ rồi. Thủy thi không thể vô cớ lên bờ, chúng ch//ết dưới nước, cũng bị giam cầm dưới nước. Một khi lên bờ, giống như cá rời khỏi mặt nước, phải chịu đựng cái khổ của gió mạnh trên bờ. Ở lâu, ngay cả quỷ hồn cũng sẽ bị thổi tan.

Con thủy thi này, định cùng Lâm Bân đồng quy vu tận!

"Đừng ngây ra đó nữa, đuổi theo đi!"

Tôi hét lớn một tiếng, ra sức khua mái chèo trong tay. Ban đầu để không làm kinh động thủy thi, tôi đã bảo Tống Phi Phi cố ý chọn một chiếc thuyền ít gây tiếng động nhất. Bây giờ thì tiếng động nhỏ thật đấy, nhưng mà chèo mệt c.h.ế.t người.

Tống Phi Phi dùng hết sức bình sinh:

"Má ơi! Linh Châu, thuyền này nhanh thật!"

Trình Thiến sắp khóc đến nơi:

"Nhanh thật! Chìm cũng nhanh thật! Còn chưa kịp đến bờ, chắc thuyền chìm rồi!"

"Chìm cái gì mà chìm! Chu Lăng, đừng ngẩn người ra nữa, tát nước trong thuyền ra đi!"

Chu Lăng là quỷ mới, chỉ có thể chạm vào những thứ rất nhẹ. Mái chèo nặng quá, cậu ta không nhấc lên được. Tôi ném cho cậu ta một cái bát, cậu ta bắt đầu cầm bát ra sức tát nước ra ngoài.

"Có phải tôi hoa mắt không? Hay là thật sự có một cái bát đang bay lơ lửng trên không trung?"

"Cái bát này sao nhìn quen quen vậy? Má ơi! Má ơi! Bát lớn khắc hoa sen men định diêu thời Bắc Tống!"

"Cái bát này làm sao vậy, lầu trên kích động thế?"

"Không có gì, cái bát gần giống thế này vừa được bán đấu giá ở Hồng Kông với giá hơn 24 triệu tệ."

"Sau này ai còn nói Linh Châu đại sư lừa tiền, tôi là người đầu tiên không đồng ý, cả gia sản tôi cộng lại còn không bằng cái đáy bát của người ta, cô ấy lừa tôi để làm gì?"

"Tuy rằng, nhưng mà, dáng vẻ ba người họ chèo thuyền thật sự hơi buồn cười, Tống Phi Phi mệt đến mức sắp lè cả lưỡi ra rồi."

Cư dân mạng rất nhiệt tình, bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp bay tứ tung, giống như mái chèo trong tay tôi.

Liều sống liều chết, thuyền vẫn chìm khi còn cách bờ hơn hai mươi mét.

"Cứu bát kìa!"

"Nếu vợ tôi và cái bát này cùng rơi xuống nước, nếu tôi đi cứu vợ tôi, cô ấy làm ma cũng không tha cho tôi."

"Mọi người nhìn kìa! Linh Châu họ đang bơi! Bát biến mất rồi, bát chìm rồi!"

"Trời ơi! Không! Tôi không thể chấp nhận được! Xin hãy nói với tôi là không phải sự thật!"

"Mọi người mau nhìn, bát... bát lại nổi lên rồi! Nó trôi trên không trung, tự đi theo Linh Châu!"

Phong cách của phòng phát sóng trực tiếp đột ngột thay đổi, ai không biết còn tưởng là đến hiện trường Olympic, vô số người vì cái bát được cứu mà kích động không thôi, dậm chân kêu gào. Nhưng giờ phút này, tâm trí tôi đều đặt ở trên bờ.

Lâm Bân dám một mình đến hồ, chắc chắn trên người hắn đeo không ít đồ vật này nọ. Làm streamer bao nhiêu năm như vậy, gia sản của hắn không hề nhỏ. Hơn nữa từ chiếc thuyền vừa rồi có thể thấy, hắn quả thật đã tìm được cao nhân giúp đỡ.

Nữ thi lên bờ, chưa chắc đã là đối thủ của Lâm Bân...

Tôi ra sức đạp chân, chỉ hận cha mẹ sinh ra tôi ít chân ít tay. Vất vả bơi đến bờ, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lòng tôi lạnh đi một nửa.

Lâm Bân c.h.ế.t thảm nằm ngửa trên mặt đất, thất khiếu đổ máu, trước n.g.ự.c bị kh//oét một lỗ lớn, bên trong trống rỗng, trái tim đã bị người ta m//óc đi rồi.

Mà bên cạnh hắn, là nữ thi đang nằm sấp trên mặt đất với vẻ mặt đầy hận ý, sát khí trên người cô ta đã nhạt đi rất nhiều, thậm chí còn có những đốm sáng trắng tràn ra từ cơ thể cô ta, giống như những con đom đóm bay lượn khắp trời.

Những đốm sáng trắng này, chính là hồn phách của cô ta, Lâm Đào Hoa, người phụ nữ đáng thương này, rất nhanh sẽ hồn bay phách tán.

Lòng tôi đau xót, Lâm Đào Hoa nhìn thấy tôi, trong ánh mắt đột nhiên lộ ra vài phần hy vọng. Cô ta dùng cả tay và chân bò về phía tôi, miệng không ngừng phát ra những tiếng "khò khè" đáng sợ.

"Linh Châu, cô... cô ấy muốn cô giúp cô ấy đỡ đẻ!"

Trình Thiến và Tống Phi Phi cũng đã đến, Trình Thiến mệt đến mức ngồi bệt xuống đất, nhưng vẫn cố gắng lấy ra chiếc chuông xương trong tay.

Tôi ném chiếc chuông đồng trong lòng cho Tống Phi Phi, ôm lấy nữ thi đến bãi cỏ bằng phẳng bên cạnh. Theo tiếng chuông xa xăm thanh thúy, giọng nói của tôi vang vọng rất xa trong bầu trời đêm tĩnh lặng:

"Dạ sản âm linh, tị khứ dương quan, tử nữ lạc địa, phú dư nhân danh, nhập đạo luân hồi, tảo nhật đầu thai!"

"Hương chúc nhiên! Âm thai xuất!"

"Âm thai, xuất!"

"A!"

Theo một tiếng kêu thảm thiết của Lâm Đào Hoa, một đứa bé toàn thân tím đen rơi vào lòng bàn tay tôi. Tôi giơ cao đứa bé trước ánh trăng:

"Quý Mão niên, Canh Thân nguyệt, Tân Sửu nhật, Canh Tý thời, Lâm Đào Hoa hỉ đắc nam anh, phú danh Lâm Hồ Sinh!"

Đứa bé chào đời, có tên có họ, có thể nhập luân hồi đầu thai. Tôi đặt đứa bé trai vào lòng Lâm Đào Hoa, cô ta cẩn thận ôm lấy đứa bé, như thể đang ôm một món trân bảo vô giá.

Lúc này, những đốm sáng trắng bên cạnh cô ta ngày càng nhiều, ngày càng dày đặc. Theo một cơn gió thổi qua, ánh sáng trắng bị thổi xuống hồ chứa nước, hòa vào ánh trăng, chiếu rọi lẫn nhau. Ánh trăng như nước, tĩnh lặng và an bình.

Tôi quay đầu nhìn Lâm Đào Hoa, cô ta đã an tường nhắm mắt, khóe miệng còn mang theo một nụ cười mãn nguyện.

"Ô ô... ô ô... ô ô... ô ô!"

Tống Phi Phi ném chiếc chuông trong tay ôm Trình Thiến khóc lớn:

"Lâm Đào Hoa, cô c.h.ế.t thảm quá! Liều cả hồn bay phách tán sinh ra đứa con, còn bị Linh Châu đặt tên là Lâm Hồ Sinh, Lâm Hồ Sinh, ô ô ô... tại sao lại có cái tên khó nghe như vậy chứ!"

Tôi tức giận chạy tới vỗ một cái vào đầu cô ta:

"Sinh ra ở bờ hồ không gọi Lâm Hồ Sinh thì gọi gì! Cô giỏi thì cô đặt đi!"

Tống Phi Phi không phục nhảy dựng lên đánh nhau với tôi, đánh một chiêu lại hô một cái tên:

"Lâm Cảnh Trừng! Lâm Tu Nhiên! Lâm Hạo Miểu!"

Đang đánh hăng say, điện thoại trong túi tôi vang lên. Đá Tống Phi Phi ngã xuống đất, tôi lấy điện thoại ra xem, là sư phụ gọi đến.

"Đừng ồn nữa, là sư phụ!"

"Sư phụ! Dạ, con hiểu rồi, con và Tống Phi Phi ngày mai sẽ xuất phát ngay!"

Tống Phi Phi xoa xoa m.ô.n.g đứng dậy, mắt long lanh tiến lại gần:

"Đi đâu vậy? Sư phụ có gì dặn dò?"

Tôi lắc lắc điện thoại về phía cô ta:

"Đi Vân Nam, đi đổ thạch."

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team Thế Giới Tiểu Thuyết.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 121: Chương 121



Tôi đổ thạch ở Vân Nam, liên tiếp mở ra ba khối phỉ thúy cực phẩm.

Thái tử gia Thụy Thành không những cướp phỉ thúy, còn muốn tống tôi vào tù.

Nhưng hắn không biết, trong những viên phỉ thúy đó ẩn chứa thi biệt ngàn năm.

Trên người chúng, ẩn chứa một bí mật vô cùng đáng sợ.

***

“Linh Châu, ở đây có đến hơn 500 gian hàng, mỗi gian ít nhất cũng có mấy trăm viên đá, chúng ta phải tìm thế nào đây?”

Tôi và Tống Phi Phi mê mang đứng trước chợ đổ thạch lớn nhất Thụy Thành – chợ đêm Đức Bằng: Chợ này vô cùng rộng lớn, một nửa đèn đuốc sáng trưng, một nửa tối đen như mực.

Bên đèn sáng là những thành phẩm phỉ thúy. Còn bên tối om kia, thì kinh doanh đá thô nguyên liệu, để quan sát đá, cả khu chợ hầu như không bật đèn, ai nấy đều cầm đèn pin soi, đi lại rất dễ giẫm phải người.

Nhiệm vụ của tôi và Tống Phi Phi, là ở thành phố được mệnh danh là kinh đô đổ thạch này, tìm ra mấy viên phỉ thúy cực phẩm ẩn giấu.

Số lượng cụ thể? - Không biết.

Phỉ thúy màu gì? - Không rõ.

Đi đâu tìm? - Tự đoán.

Những câu hỏi đáp trên xảy ra giữa tôi và sư tôn, hễ ai khác mà nói chuyện với tôi như vậy, tôi đã đánh cho vỡ mồm rồi.

Nhưng sư tôn nói buổi tối bà ấy rảnh rỗi không ngủ được, dùng mai rùa bói chơi. Ai ngờ vừa bói đã bói ra chuyện, hướng Vân Nam có hung vật lớn sắp xuất thế.

Mà hung vật lớn này, ẩn trong đất, rất có thể là thi biệt ngàn năm đã hóa ngọc.

Cho nên tôi và Tống Phi Phi tức tốc đến Thụy Thành, thay sư tôn tìm kiếm thi biệt ngàn năm này.

Tôi tên là Lục Linh Châu, là một đạo sĩ, chính tông đệ tử Mao Sơn, Tống Phi Phi là đồ đệ kiêm bạn tốt của tôi.

Sư tôn Thẩm Linh Tố ngàn năm trước bế quan, hai năm trước mới xuất quan, là một lão tổ tông sống cả ngàn năm.

Đồ đệ của bà ấy sáng lập ra phái Mao Sơn. Môn phái Mao Sơn của chúng tôi chia làm hai, ngoại môn nhập thế, mở rộng đạo tràng, thu nhận đồ đệ rộng rãi, trở thành thánh địa Đạo gia nổi tiếng.

Còn nội môn thì ẩn cư nơi núi sâu, đời đời truyền thừa. Ngoại môn chủ yếu làm các đạo tràng thủy lục, vẽ bùa, xem tướng, những kiến thức huyền học cơ bản. Còn nội môn chúng tôi, thì phụ trách hàng yêu phục ma, bắt quỷ trừ tà, từ ba tuổi đã phải bắt đầu khổ luyện võ thuật truyền thống.

“Chẳng phải nói chợ đêm này là chợ đổ thạch lớn nhất địa phương sao, cứ vào xem đã rồi tính.”

Tống Phi Phi vẻ mặt tò mò kéo tôi vào chợ đêm, chúng tôi vào khu chợ nguyên liệu, ánh sáng rất tối, hai người chưa đi được mấy bước đã đụng phải một người.

“Ái chà, mù à! Thằng cha nào giẫm vào người ông, xem ông có…

“Ừm? Hai vị cô nương xinh đẹp này, lần đầu đến chợ chơi sao?

“Chào các cô, tôi là Mộc Sâm, chính là hậu nhân Mộc Vương phủ đã thống trị Vân Nam 300 năm.”

Một người đàn ông cao lớn mặc vest đen nháy mắt trái với chúng tôi, lộ ra nụ cười vô cùng dầu mỡ. Giữa mùa hè nóng nực, hắn mặc vest, thắt cà vạt, tóc vuốt keo trông có vẻ phải hết 3 lọ.

Tôi cúi đầu nhìn xuống, à, nửa trên vest cà vạt, nửa dưới quần đùi dép lào, kiểu ăn mặc này, thật là thanh thoát thoát tục.

Thấy tôi và Tống Phi Phi không nói gì, gã vest nam hất hất tóc, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú:

“Tôi hiểu, tôi hiểu hết, lần đầu tiên nhìn thấy tôi, phụ nữ đều bị vẻ đẹp trai của tôi làm cho chấn động.”

Hắn quay sang người bên cạnh giơ một ngón tay:

“Suỵt, im lặng, đừng làm phiền hai vị tiểu thư đáng yêu này, để họ chìm đắm trong nhan sắc của tôi thêm một chút đi.”

“Ờ, Mộc thiếu, họ đi rồi.”

Tôi và Tống Phi Phi không thèm để ý đến tên thần kinh bỗng dưng xuất hiện này, Tống Phi Phi còn kéo tôi đi nhanh một mạch, gần như là chạy:

“Đi nhanh đi nhanh, cái tên Mộc Sâm này là hoa khôi nổi tiếng của thành phố này, phiền c.h.ế.t đi được!”

Mộc gia ở Thuỵ Thành thế lực sâu rộng, hắc bạch lưỡng đạo đều có quan hệ. Những ngành nghề kiếm tiền nhất ở Thụy Thành, phần lớn đều nằm trong tay Mộc gia. Mà Mộc Sâm lại càng là thái tử gia nổi tiếng của thành phố này, người địa phương ít ai không biết hắn.

Tôi và Tống Phi Phi rẽ vào một khúc quanh đến trước một gian hàng, chủ quán là một chú trung niên trọc đầu, thấy chúng tôi đến thì vô cùng nhiệt tình, còn nhét vào tay chúng tôi hai cái đèn pin soi ngọc:

“Nhìn xem nào, đều là đá Khảm Để bãi Hậu Giang thượng hạng cả đấy.

“Vỏ mỏng, lớp sáp nguyên vẹn, lại không nứt, nhất định lên nước!”

Tôi và Tống Phi Phi đang như ruồi bâu bãi cuwst, hiếm lắm mới gặp được một ông chủ nhiệt tình như vậy, liền dừng chân, dùng đèn pin soi đá.

“Ông chủ, viên đá này bao nhiêu tiền?”

Tống Phi Phi làm bộ làm tịch soi đá một hồi, ông chủ giơ 5 ngón tay ra hiệu:

“Rẻ thôi mà, có 5 vạn thôi, cô bé mắt tinh thật đấy! Viên đá trên tay cô đây, là loại vỏ tỏi khó kiếm nhất, Thiết Long Sinh, trắng lộ hồng, cắt thế nào cũng lên nước! Khéo lại cắt ra được đế vương lục đấy!”

Cái gì! Một viên đá to bằng nắm tay, mà dám bán tận 5 vạn?

Tôi không thể tin nổi nhìn viên đá kia, cảm thấy giá này sắp đuổi kịp vàng rồi. Đều nói thách giá trên trời, trả giá dưới đất. Tôi giơ một bàn tay ra, thăm dò hỏi:

“500?”

“Thành giao!”

Ông chủ giật phắt viên đá từ tay Tống Phi Phi nhét vào tay tôi, tiện tay đưa mã QR bên cạnh:

“Wechat hay Alipay? Quẹt thẻ cũng được.”

Một loạt động tác lưu loát, như sợ tôi hối hận vậy, nhìn là biết được huấn luyện bài bản. Tôi giật giật khóe miệng, cạn lời nhìn ông chủ:

“Tôi không mua nữa.”

Ông chủ vừa nãy còn tươi cười niềm nở lập tức biến sắc:

“Cô nói lại lần nữa xem?
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 122: Chương 122



“Cô bé mới đến chợ à, quy tắc giang hồ không hiểu sao?

“Đã trả giá rồi, thì phải mua!”

Ông chủ đập bàn một cái, mấy gã lực lưỡng vạm vỡ lập tức vây quanh.

“Lão Trần, làm gì đấy hả, người của tôi, mà ông cũng dám động vào?”

Mộc Sâm khoanh tay trước ngực, vẻ mặt ngạo mạn bước nhanh về phía chúng tôi. Thấy hắn, sắc mặt ông chủ biến đổi, người cũng thấp đi mấy phần:

“Ái chà, trời ơi, tôi còn đang thắc mắc sao sáng nay chim khách cứ kêu ngoài sân nhà tôi!

“Mộc thiếu đến đây chơi, tệ xá thật vinh hạnh!”

Mộc Sâm ngẩng cằm kiêu ngạo:

“Bao nhiêu tiền? Tiền của họ, tôi trả!”

Người đi theo hắn lập tức móc điện thoại ra thanh toán, trả xong tiền ông chủ không ngừng nháy mắt với chúng tôi:

“Các cô may mắn thật đấy, được Mộc thiếu để ý đến rồi!

“Mộc thiếu ra tay thật là rộng rãi! Hào phóng! Không tầm thường!”

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Mộc Sâm, không biết còn tưởng hắn trả cho chúng tôi 5 triệu tệ ấy chứ.

“Mấy cái sạp này không thể khui ra được đá tốt đâu, các cô thật sự muốn mở mang kiến thức, thì đi theo tôi đi.”

Mộc Sâm khinh thường cái chợ đêm này, nói nguyên liệu tốt thật sự sẽ không trôi nổi đến cái chợ này đâu, vừa mới ra mỏ là đã bị đặt trước rồi. Ở Thụy Thành có một cửa hàng nguyên liệu đặc biệt tốt, tỷ lệ khui ra phỉ thúy rất cao. Mấy nhà buôn trang sức lớn, cơ bản quanh năm lấy hàng ở cửa hàng đó.

Nhưng cửa hàng nguyên liệu đó là chế độ hội viên, người bình thường căn bản không vào được. Mộc Sâm liếc nhìn chúng tôi:

“Ở đó mới có đá tốt, thế nào, có hứng thú đi xem thử không?”

Tôi và Tống Phi Phi nhìn nhau, đi theo Mộc Sâm lên xe. Thi biệt giàu linh tính, thích đẻ trứng trong ngọc thạch. Ngọc thạch càng tốt, khả năng có thi biệt càng lớn.

Đến lúc đó chỉ cần nhỏ m.á.u lên đá, thi biệt bên trong sẽ tỉnh lại. Hơn nữa thi biệt còn là động vật sống theo bầy đàn, tìm được một con, thường sẽ tìm được cả đàn.

Xe rất nhanh đã đến một khu tứ hợp viện kiểu Trung Quốc cổ kính, trước cổng còn có hai bảo vệ vạm vỡ đứng gác. Vừa nãy trên xe, tôi đã bói một quẻ đơn giản.

Quẻ tượng hiển thị, hướng Đông Nam có lợi cho việc đi lại. Mà khu nhà này, lại đang ở phía Đông Nam của thành phố. Đây cũng là lý do tôi và Tống Phi Phi nhẫn nhịn Mộc Sâm suốt cả đường.

“Vừa hay hôm nay tôi phải chọn một lô nguyên liệu, các cô cũng chọn mấy viên đi, tiền cứ ghi vào sổ của tôi, khui ra lên nước thì tính của các cô!”

Mộc Sâm được một đám người vây quanh tiến vào trong viện, hai chúng tôi theo hắn đến một căn phòng rộng rãi. Bên trong phòng ánh sáng rất tối, ở góc Tây Bắc đặt mấy cái máy cắt.

Phía bên trái phòng dựa vào tường có mấy cái giá gỗ, trên giá bày đầy đá lớn nhỏ. Trên khoảng đất trống trước giá, thì bày đầy cự thạch. Viên nhỏ nhất to bằng quả dưa hấu, viên lớn nhất kia, trông có vẻ phải cao hơn một mét, dài hơn hai mét.

Những viên đá này đều được dán nhãn, trên đó ghi giá cả. Viên đá lớn nhất có giá cao nhất, tận một trăm hai mươi triệu tệ. Còn những viên đá trên giá gỗ thì rẻ hơn nhiều.

Đá trên giá số một, giá đều dưới một vạn tệ. Trên giá số hai, là dưới mười vạn tệ. Trên giá số ba thì dưới năm mươi vạn.

Tống Phi Phi hoa cả mắt: "Nhiều đá như vậy, làm sao mà tìm?"

Tôi cười hì hì, lấy từ trong túi ra một bình Âm Dương Thuỷ.

Việc chế tạo Âm Dương Thuỷ vô cùng phức tạp, phải thu thập sương sớm của ngày đầu xuân, mưa lúc nửa đêm ngày hạ chí, sương giá buổi sớm ngày lập thu, tuyết giữa đêm ngày đông chí.

Nước này chứa đựng tứ quý ngũ hành, thông suốt âm dương, bôi lên mí mắt, có thể khiến người ta trong chốc lát nhìn thấy linh khí của đất trời.

Tôi trời sinh đã có âm dương nhãn, thêm vào sự gia trì của Âm Dương Thuỷ này, đôi mắt liền biến thành linh nhãn. Đá vô khí, phỉ thúy hữu linh. Phỉ thúy càng tốt, linh khí càng dồi dào.

"Đừng khách sáo, đá trên giá cứ việc chọn, hôm nay thiếu gia đây bao hết!"

Mộc Sâm hào phóng vung tay, lộ rõ bản chất nhà giàu.

Tôi mang trọng trách trên vai, đương nhiên không có thời gian khách sáo với anh ta. Tôi cẩn thận bôi Âm Dương Thuỷ lên mí mắt, còn chưa bắt đầu chọn thì bên tai đã truyền đến một tràng cười nhạo:

"Làm gì đấy, nước này khai quang rồi à! Tiểu cô nương, diễn nhiều quá đấy!"

Mộc Sâm hứng thú ghé sát vào bên cạnh tôi nhìn kỹ cái bình trong tay tôi:

"Ồ, lại còn là Nông Phu Sơn Tuyền nữa chứ!"

Tống Phi Phi không nhịn được véo tôi một cái:

"Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, kiếm cái bình đẹp đẹp mà đựng! Cậu cả ngày toàn dùng mấy cái bình nước ngọt!!!"

"Làm gì, cái bình này tốt như vậy, vừa nhẹ vừa đựng được, vứt đi thì tiếc lắm, cậu hiểu cái gì!"

Tôi liếc Tống Phi Phi một cái, tự mình đi đến trước giá bắt đầu nheo mắt chọn đá.

"Đây là đá khai thác từ mỏ Lão Paga, nhưng lớp vỏ hơi thô ráp, không tính là thượng đẳng. Ồ, còn có vết nứt nữa này, để tôi xem."

Mộc Sâm cầm viên đá từ trong tay tôi, dùng đèn pin chiếu chiếu:

"Còn là vết nứt chân chim nữa, viên đá này không được, cô đổi viên khác đi."

"Viên này tốt, khai thác từ mỏ Galamo, lại còn là da hắc ô sa, cô chọn viên này đi."

Mộc Sâm đem viên đá mà tôi vất vả lắm mới chọn được trả lại giá, thấy tôi đứng đó không tiếp lời anh ta, anh ta nhíu mày:

"Cô lần đầu chơi đá đúng không, chọn đá phải chọn từ 4 hướng: mỏ, lớp vỏ, vết nứt, hình dạng.

"Không biết mỏ, không chơi đá. Còn nữa, lớp vỏ càng mịn càng tốt, hạt càng mịn, khả năng ra ngọc càng cao, hiểu không?"

Tôi trợn mắt, cầm lại viên đá vừa nãy ưng ý trong tay:

"Tôi cứ thích viên này."
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 123: Chương 123



Viên đá này tôi vừa nhìn đã ưng ý rồi, trong một đám đá ảm đạm, ánh sáng trắng toát ra từ đỉnh của nó, giống như đom đóm trong đêm tối, thật nổi bật và khác biệt.

Thấy tôi không nể mặt như vậy, ánh mắt Mộc Sâm trầm xuống. Anh ta nhìn tôi chằm chằm một lúc, cười khẩy:

"Được thôi, ba vạn tệ, coi như mua một bài học. Lão Trương, cắt viên đá này cho cô ta!"

Người tên Lão Trương kia chắc là ông chủ ở đây, ông ta nhận lấy viên đá trong tay tôi, dùng bút vẽ một đường ở giữa viên đá. Tôi hiểu ý này, đường vẽ ở đâu thì miệng cắt ở đó.

Trong viên đá này rất có thể giấu thi biệt, nếu trực tiếp cắt từ giữa làm kinh động đến thi biệt, vậy thì phiền to rồi. Thi biệt không chỉ âm khí cực nặng, còn có thể ký sinh trong cơ thể người sống, khống chế hành vi của người, có chút giống như quái vật trong phim kinh dị nước ngoài.

Người bị thi biệt nhập vào người, chín phần chết, Diêm Vương cũng khó cứu. Ở đây có quá nhiều người, tôi tuyệt đối không thể để thi biệt bị đánh thức ở đây.

"Không được cắt từ giữa, cắt mép ngoài cùng đi."

Tôi giật lấy bút trong tay Lão Trương, vẽ lại một đường trên viên đá. Mộc Sâm tức đến bật cười:

"Được được được, lát nữa cắt hỏng rồi, đừng có khóc nhè đấy!"

Hỏng hỏng hỏng, hỏng cái đầu nhà anh!!!

Tôi thầm oán thầm, nhưng đây là địa bàn của anh ta, hơn nữa nếu thật sự xuất hiện một đàn thi biệt lớn, chúng tôi còn phải động đến quan hệ của nhà họ Mộc. Nghĩ đến đây tôi hít sâu một hơi, cố gắng nặn ra một nụ cười với Mộc Sâm.

Trong phòng có không ít người chọn đá, thấy có người muốn cắt đá, mọi người đều vây lại, bình phẩm về viên đá của tôi.

"Sao lại chọn một viên đá như vậy? Viên đá này có vết nứt mà!"

"Không sợ vết nứt lớn chỉ sợ vết nứt nhỏ, thà cược màu còn hơn cược vết nứt nhỏ, cô bé này xem ra là người mới rồi."

"Ồ, còn là người do Mộc thiếu dẫn đến, Mộc thiếu, sao anh không chỉ điểm cho cô bé, lát nữa cắt hỏng rồi khóc thì sao!"

Mọi người cười ồ lên, Mộc Sâm liếc xéo tôi một cái, ra hiệu cho ông chủ:

"Hết cách rồi, con gái xinh đẹp tính khí đều lớn, không nghe lời khuyên mà!"

Tôi đang tập trung nhìn chằm chằm vào viên đá, Tống Phi Phi ghé vào tai tôi kéo kéo tay áo:

"Má ơi, Linh Châu, tôi thấy kỹ thuật xem tướng của tôi thụt lùi thảm hại quá!

"Trong đám người này, sao lại có nhiều tướng c.h.ế.t bất đắc kỳ tử như vậy?

"Cậu không phải nói người c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, trăm người không thấy một sao, ở đây tận tám người!!!"

Tôi giật mình, nhanh chóng ngẩng đầu quét một vòng đám người vây quanh.

Tống Phi Phi quả thật đã nhìn nhầm, người có tướng c.h.ế.t bất đắc kỳ tử không phải là tám người, mà là mười người. Còn có hai người trên mặt nổi lên khí đen, nhân trung ngắn nhỏ, tuy không phải c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, nhưng hôm nay lại có họa mất mạng.

Nhiều người như vậy đều phải c.h.ế.t ở đây, xem ra, chỗ này thật sự có thi biệt, hơn nữa số lượng còn không ít.

"Có phải tôi hoa mắt không? Lão Trần, có ra ngọc không?""Không phải xanh lục, là màu tím, màu hoa violet tím đậm, còn là loại thủy tinh nữa!"

"Lên rồi, cắt lên rồi!!!"

Đám đông lập tức xôn xao, ông chủ lấy một cốc nước hắt lên vết cắt của viên đá, chỉ thấy màu tím sâu thẳm tinh tế, trên đầu còn ánh lên một lớp huỳnh quang nhàn nhạt, đẹp đến mức gần như yêu dị.

Một người đàn ông trung niên đeo kính chen lên đưa cho tôi một tấm danh thiếp:

"Cô gái, tôi là giám đốc của Minh Hoa Jewelry, cô có ý định bán viên violet này không? Tôi trả năm triệu."

"Bảy triệu! Tôi trả bảy triệu!!!"

"Đây là người do Mộc thiếu dẫn đến."

Ông chủ thản nhiên nói, thấy vậy đám đông chen lên khựng lại một chút, sau đó đều không cam tâm ngậm miệng. Nhìn thấy viên đá trong tay tôi, Mộc Sâm ngạc nhiên nhướn mày. Anh ta đánh giá tôi từ trên xuống dưới mấy lần, mới do dự hỏi:

"Cô còn chọn nữa không?"

Chọn đương nhiên là phải chọn rồi, tôi lại nhanh chóng lấy từ trên giá xuống ba viên đá, ba viên đá này là nơi linh khí dồi dào nhất ở đây, còn tốt hơn không ít so với viên tím cực phẩm vừa cắt ra.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong những viên phỉ thúy này đều giấu thi biệt, tôi nên nhanh chóng mang chúng đi, tránh cho chúng xuất thế hại người.

Tôi chọn xong đá quay người muốn đi, Mộc Sâm lại chặn tôi lại:

"Lão Trương, cắt hết những viên đá cô ta chọn đi!"

Tôi lắc đầu, những người ở đây tuy đều có tướng c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, nhưng ấn đường đen lại ánh lên một chút đỏ, cho thấy họ có thể gặp được quý nhân. Hiển nhiên, quý nhân đó chính là tôi. Nếu tôi có thể mang đá đi ngay lập tức, họ vẫn còn một tia hy vọng sống.

"Tôi không cắt, những viên đá này tôi tự mua, tôi tạm thời không muốn cắt."

"Tôi nói cắt bây giờ, là cắt bây giờ!"

Mộc Sâm nhấn mạnh giọng điệu, tôi nhìn hai hàng lông mày rậm của anh ta, người này hỉ nộ vô thường, tính khí bá đạo, chuyện có phiền phức rồi. Thấy tôi không nói gì, Mộc Sâm bất mãn quát ông chủ:

"Cắt cho tôi, điếc tai à!"

"Cắt cái đầu nhà anh, tôi..."

Tống Phi Phi nổi giận đùng đùng, vừa nhảy dựng lên chuẩn bị chửi người, một khẩu s.ú.n.g đen ngòm đã dí vào thái dương cô ấy.

Mộc Sâm khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt:

"Ông đây ghét nhất là loại đàn bà không nghe lời, nghe rõ chưa?"

Vừa nãy còn một tiếng cô nương xinh đẹp hai tiếng cô nương xinh đẹp gọi, bây giờ lại đầy vẻ sát khí, người này quả thực trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

"Cô yên tâm, những viên đá cô cắt ra, thiếu gia đây đều sẽ thu mua với giá thị trường, tuyệt đối sẽ không để cô chịu thiệt."

Bản dịch được đăng trên MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 124: Chương 124



Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Võ công cao đến đâu cũng sợ s.ú.n.g đạn. Tôi nhìn khẩu s.ú.n.g trong tay Mộc Sâm, trong lòng bực bội vô cùng.

Không động thủ, sợ thi biệt ra ngoài, động thủ rồi, nhỡ động tĩnh lớn quá, thi biệt cũng sẽ ra. Hơn nữa Tống Phi Phi theo tôi học võ không lâu, thân thủ bình thường, chắc chắn không tránh được đạn.

"Lên rồi! Lại cắt lên rồi!!!"

Trong đám đông vang lên một tiếng kinh hô, viên đá thứ hai, là một viên hồng phỉ có màu sắc cực kỳ trong suốt. Lão Trương cắt đá hít một ngụm khí lạnh:

"Bao nhiêu năm rồi mới được thấy một màu đỏ tươi đẹp đến thế! Màu sắc rực rỡ, tinh tế trong suốt, cực phẩm, đúng là cực phẩm!"

Mộc Sâm xoa xoa cằm:

"Thú vị, thật thú vị, tiếp tục cắt cho tôi!"

Khối đá thứ ba, là loại thủy tinh già trong truyền thuyết, màu đế vương lục. Màu xanh biếc đầy đặn, màu sắc thuần khiết hài hòa, không hề có một chút tạp chất, bóng bẩy như thể có thể nhỏ giọt mỡ.

Hiện trường im lặng như tờ, chỉ còn lại vài tiếng th* d*c nặng nề. Mộc Sâm nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, vẫy tay ra hiệu cho người ta giật lấy cái bình trong túi tôi.

"Nước này, tà quái đến vậy sao? Lão Trương, ông đừng ngây ra đó, cắt tiếp đi!"

Mộc Sâm hứng thú nhìn cái bình trong tay, còn lấy đèn pin ra soi. Lúc này chỉ còn lại khối đá cuối cùng. Khối đá đó linh khí dồi dào, khi nãy tôi dùng Âm Dương Nhãn nhìn, cả khối đá gần như biến thành một đoàn ánh sáng trắng.

Lão Trương cẩn thận đặt khối đá lên máy, cắt một góc cực nhỏ dọc theo mép ngoài:

"Hít! Đây là màu gì vậy?

"Mộc thiếu gia, cậu mau lại xem!"

Ngay lúc đó, một cơn hồi hộp mạnh mẽ ập đến, tôi ngẩng đầu nhìn khối đá vừa bị cắt, đồng tử đột nhiên co rút lại.

Chỉ thấy góc vừa bị cắt hé lộ ánh vàng lấp lánh, trong ánh vàng đó lại xen lẫn vài vệt đen, trông không giống ngọc thạch, mà giống như một thỏi vàng được giấu trong đá.

Vãi!!! Đây là thi biệt hình chùm nho!

Thi biệt hơi giống đỉa, là động vật lưỡng tính. Hơn nữa, điều trâu bò hơn là, nó không cần đối tượng giao phối, tự nó có thể đẻ trứng. Nhưng thi biệt thông thường mỗi lần chỉ có thể đẻ một quả trứng.

Mấy viên phỉ thúy tôi vừa chọn, nếu cắt đến chính giữa viên phỉ thúy, ước chừng có thể thấy một quả trứng thi biệt màu vàng to bằng hạt gạo.

Trong thi biệt thường cũng có dị loại, đó là thi biệt vương. Thi biệt vương âm khí ngưng trọng dày đặc, một lần đẻ trứng có thể lên đến 7-14 quả. Khối đá cuối cùng tôi chọn, thực ra không phải là mỏ phỉ thúy, mà là một quả trứng thi biệt hình chùm nho khổng lồ.

"Cái này coi như là hoàng phỉ nhỉ? Màu sắc đẹp quá, hoàng phỉ giống như vàng vậy, trân phẩm đó! Cậu cứ dọc theo cái miệng này, chà thêm chút vỏ đi."

Mộc Sâm đứng thẳng người vỗ vai lão Trương.

"Dừng tay!!!

"Mau tránh ra!"

Lão Trương tay chân rất nhanh nhẹn, tôi vừa dứt lời, ông ta đã nắm chặt khối đá trong tay, theo tiếng máy mài đá gầm rú, khối đá trong tay ông ta nổ tung thành một đoàn. Một luồng ánh sáng vàng lóe lên, từ trong đá bay ra mười mấy con thi biệt to bằng con ruồi.

Những con thi biệt này lớn rất nhanh trong không khí, gần như vừa bay vừa nhanh chóng phình to cơ thể. Khi bay lên không trung, những con thi biệt này đã to bằng nắm tay. Chúng đen kịt toàn thân, chỉ có ở giữa lưng mọc một đường vân màu vàng, tướng mạo cực kỳ xấu xí, trông hơi giống con bọ biển khổng lồ có cánh.

"Má ơi, má ơi đây là cái gì vậy!!!"

Mộc Sâm trợn tròn mắt, hắn hoảng hốt nhảy sang một bên, rút khẩu s.ú.n.g trong tay ra chĩa vào những con thi biệt. Những con thi biệt này lượn ba vòng trên không trung rồi bay tán loạn, lao về phía đám đông.

"Chạy mau!!!"

Tôi hét lớn một tiếng rồi xông lên phía trước, thi biệt tuổi thọ rất dài, nước g.i.ế.c được, lửa cũng không thiêu rụi nổi. Chúng ăn huyết nhục tinh khí của người, không ăn không uống ngàn năm, vẫn có thể tồn tại.

Nhưng vạn vật tương sinh tương khắc, thi biệt là do âm khí xác c.h.ế.t trong mộ cổ hóa thành, bản thân nó là một đoàn *m v*t. Mà *m v*t, sợ nhất là dương khí. Tôi và Tống Phi Phi toàn thân đầy pháp bảo, bất kể là lệnh bài gỗ đào trên cổ, hay là chuỗi kim cương sa đế vương đeo trên cổ tay, đều là những lợi khí khắc chế âm tà.

Cho nên những con thi biệt này sẽ không lao về phía hai chúng tôi, quả nhiên, chỉ thấy một con thi biệt đang lao về phía tôi xoay người trên không trung, lao về phía người quản lý trang sức kia.

"A!

"Ọe, ọe, hộc hộc~ Cứu mạng, cứu tôi, cứu..."

Con thi biệt lao thẳng vào trán người quản lý trang sức, nhanh chóng dùng móng vuốt sắc nhọn bám chặt lấy mặt hắn. Chỉ thấy con thi biệt vẫy vẫy cái đuôi to bằng ngón tay cái, dùng đuôi cạy miệng người quản lý.

Sau đó con thi biệt bắt đầu bò ngược trên mặt người quản lý, bò một mạch vào miệng hắn, cho đến khi cả con thi biệt biến mất không thấy.

"Má ơi! Má ơi đây là cái quỷ gì!!!"

Cảnh tượng này khiến những người xung quanh phát điên, người quản lý nuốt con thi biệt xong, cả người nằm bất động trên mặt đất. Nhưng chỉ qua mười mấy giây, hắn đã lảo đảo đứng dậy. Chỉ là tròng trắng mắt từ màu trắng biến thành màu xám, tứ chi cũng có chút cứng đờ.

Thi biệt bây giờ đã ă//n hết n//ão của hắn, và khống chế cơ thể và hành vi của hắn. Nếu bây giờ kéo người quản lý trang sức này đi chụp não CT, thì có thể thấy, bộ phận não vốn có đã biến mất, thay vào đó, là một con thi biệt đang lượn lờ trong não.

Người quản lý lắc lắc đầu, giang hai tay lao về phía Mộc Sâm. Mộc Sâm sợ đến mặt mày trắng bệch:

"Mày đừng qua đây! Mày mà qua đây tao b.ắ.n c.h.ế.t mày!"

Người quản lý không những không nghe lời hắn, mà còn tăng nhanh bước chân lảo đảo.

"Đoàng! Đoàng!"
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 125: Chương 125



Lượt xem: 174

Tiếng s.ú.n.g vang lên, người quản lý trang sức trúng đạn lảo đảo lùi lại hai bước, ngẩng đầu vẫn ngoan cường đi về phía Mộc Sâm.

"Cẩn thận, móng tay hắn có độc!"

Nhìn thấy người quản lý sắp lao vào Mộc Sâm, tôi tung một cước Vô Ảnh Cước của Phật Sơn, đá người quản lý ra xa hai mét, rồi tiện tay nhét vào tay Mộc Sâm một chuỗi dây đỏ.

"Mau lên, đeo vào cổ tay!"

Người bị thi biệt khống chế, trong cơ thể chứa thi độc, đặc biệt là trong máu. Người trúng thi độc, trên da sẽ mọc ra những mảng xám lớn, sau đó bắt đầu lở loét trong vòng ba ngày, đợi đến ngày thứ 7 nếu vẫn chưa giải độc, sẽ biến thành một cái xác không hồn.

Những con thi biệt này động tác cực nhanh, nhanh như chớp, chỉ trong một hai phút ngắn ngủi, những người trong nhà đều bị thi biệt khống chế, người sống chỉ còn lại ba người là tôi, Tống Phi Phi và Mộc Sâm.

"Phi Phi! Đóng cửa!"

Những người bị thi biệt khống chế này quay người muốn chạy ra khỏi nhà, nếu để bọn họ chạy ra khỏi căn nhà này, thì cả Thụy Thành này xong đời!!!

"Má ơi, các người điên rồi!"

Mộc Sâm nghe thấy lời này, sắc mặt đại biến:

"Muốn c.h.ế.t thì đừng lôi lão tử theo! Mở cửa ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"

"Bốp!"

Tôi tát thẳng vào mặt hắn một cái:

"Lão tử với ai đấy hả! Im miệng cho tôi! Yên tĩnh chút! Còn lảm nhảm tôi thiến anh bây giờ!"

Tôi giật lấy khẩu s.ú.n.g trong tay hắn ném cho Tống Phi Phi, còn mình thì quay người lao về phía những người bị thi biệt khống chế.

Thi biệt không dám trực tiếp bay vào cơ thể tôi, nhưng những người bị chúng khống chế lại có thể đến gần tôi. Hơn nữa những người này không sợ đau, không sợ chảy máu, cơ thể còn có thể vặn vẹo kỳ dị, trận chiến này khiến tôi cực kỳ hao tâm tổn sức.

Mộc Sâm ở cửa cố gắng giật lại khẩu s.ú.n.g trong tay Tống Phi Phi, bị Phi Phi giữ lại đánh cho một trận tơi bời rồi an phận không ít, giờ đang ngồi bơ phờ một bên, xem tôi một mình đánh mười.

"Phi Phi, tìm cho tôi mấy sợi dây thừng!"

Tống Phi Phi chỉ vào khẩu súng, ra hiệu cho Mộc Sâm đưa dây thừng cho tôi. Tôi trói tay mấy người kia thành một hàng dài, lúc này mới ngồi phịch xuống đất bắt đầu th* d*c. Thi biệt tuy giàu linh tính, nhưng trí tuệ không cao lắm.

Những người này tay như rết nối liền với nhau, không thoát ra được, đều muốn chạy tán loạn. Vừa chạy, thì người kéo người, ngược lại ngã thành một đống. Tôi nghỉ ngơi hai phút rồi bật người ngồi dậy, bắt đầu móc gạo nếp trong túi ra.

Những hạt gạo nếp này không phải là gạo bình thường, đều là gạo cũ trên ba năm, hơn nữa là gạo trăm nhà. Cần phải đi từng nhà thu thập từ những người dân bình thường, gom đủ trăm hộ, những hạt gạo này cũng có hơi người.

Sau đó đem gạo nếp đã gom được phơi nắng ngoài sân vào ba ngày Hạ Chí, Tiểu Thử, Đại Thử.

Việc phơi gạo này cũng có nguyên tắc nghiêm ngặt, cần phải bưng ra vào giờ Mão, thu về vào giờ Ngọ. Giờ Mão mặt trời mọc, dương khí sinh sôi. Mà đến giờ Ngọ, dương khí sắp đạt đến đỉnh điểm, sau đó, thì dương cực sinh âm, không thích hợp để phơi gạo nếp nữa.

Cho nên thời xưa hành hình c.h.é.m đầu là chia thời thần để ch//ém, tức là ch//ém đầu có nặng nhẹ. Thông thường ch//ém đầu là vào chính ngọ, để cho họ còn có thể làm ma. Trọng phạm hoặc tội phạm thập ác bất xá, nhất định phải chọn giờ Ngọ ba khắc để ch//ém đầu. Lúc này sau khi chém, âm khí của người bị ch//ém lập tức tiêu tán, ngay cả cơ hội làm ma cũng không có, thực sự là hồn bay phách tán.

Tôi kéo người quản lý trang sức kia lại, nhét gạo nếp vào miệng mũi mắt tai của hắn. Chỉ cần phong bế thất khiếu và cốc đạo của họ, thi biệt sợ dương khí, đến lúc đó có thể bắt ba ba trong rọ rồi.

Nhét xong đầu, tôi lật người quản lý trang sức lại, rồi chỉ vào Mộc Sâm hét lên:

"Lại đây, nhét nắm gạo nếp này vào cốc đạo của hắn."

Khuôn mặt tuấn tú của Mộc Sâm tím bầm, hắn miễn cưỡng bước lên:

"Cốc đạo là cái gì?"

"Chính là lỗ đích đó."

Tống Phi Phi cười hì hì, lộ ra hàm răng trắng lóa.

Mộc Sâm nghển cổ ưỡn ngực:

"Kẻ sĩ thà c.h.ế.t chứ không chịu nhục, các ngươi g.i.ế.c ta đi."

Tôi thò tay vào túi, bốc một nắm gạo nếp lớn hơn, rồi nhìn Mộc Sâm nói từng chữ một:

"Bây giờ anh có hai lựa chọn, một là, nhét đống gạo nếp này vào cốc lộ của họ.

"Hai là, tôi nhét hết đống gạo nếp này vào cốc lộ của anh, anh chọn đi."

Mộc Sâm xưa nay ngạo mạn, vênh váo, lần đầu tiên lộ ra vẻ tủi thân. Hắn nhận lấy gạo nếp từ tay tôi với vẻ mặt như dâu con, miệng không ngừng lẩm bẩm:

"Tôi đã không còn trong sạch nữa rồi, để tôi chếc đi, sống để làm gì nữa, chi bằng chếc đi..."

Đợi đến khi gạo nếp được nhét xong, những người này như bị điểm huyệt, nằm bất động trên mặt đất.

Tôi thở dài, lấy ra một con d.a.o găm cực kỳ sắc bén, rồi nhìn Mộc Sâm với vẻ đầy hy vọng: "Anh vẫn còn là đồng tử chứ?"

Mộc Sâm hừ lạnh khinh bỉ:

"Nực cười! Đám phụ nữ thích tôi xếp hàng từ đây đến Pháp cũng được, tôi bắt đầu gấp máy bay giấy từ thư tình từ hồi mẫu giáo rồi, sao có thể còn là trai tân chứ!"

"Đồ vô dụng!"

Tôi tức giận đá hắn một cái, rồi chĩa d.a.o găm vào ngón giữa, luyến tiếc cắt xuống.

Từ nhỏ tôi đã có thể chất đặc biệt, là thuần âm chi thể, m.á.u trong người càng là chí âm chi huyết trong truyền thuyết. Âm dương chi đạo, tuần hoàn bất tận, âm cực sinh dương, dương cực sinh âm. Máu của tôi chứa đựng khí trường sinh sơ dương, khí này mạnh mẽ hào nhiên, có thể khắc chế mọi tà ma trong thiên hạ, đương nhiên cũng có thể diệt được thi biệt này.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 126: Chương 126



Thi biệt sợ tất cả những thứ chứa dương khí, vốn còn muốn dùng nước tiểu đồng tử của Mộc Sâm, không ngờ người đàn ông này đã sớm không còn trong sạch, thật tức chết.

Haizz, cứ đến thời khắc quan trọng là phải cắt ngón tay lấy máu, sớm biết vậy đã mang theo con nhóc Kiều Mặc Vũ kia rồi.

Sau khi luyến tiếc lấy m.á.u xong, tôi đưa con d.a.o găm dính m.á.u cho Tống Phi Phi:

"Haizz, người xuất gia từ bi là trọng, tuy bọn họ đã chếc, nhưng chung quy tôi vẫn không thể ra tay.

"Chĩa d.a.o găm vào ấn đường của bọn họ mà đ//âm xuống, nhớ kỹ, mạnh tay một chút."

Tống Phi Phi cũng lộ vẻ khó xử, nhưng vẫn cắn răng, tay vung d.a.o xuống, đ//âm mạnh vào ấn đường một người. Khi d.a.o găm đ//âm vào đầu, phát ra một tiếng vang giòn tan, như dưa hấu rơi xuống đất.

Chỉ thấy mắt mũi miệng của người đó nhanh chóng chảy ra m.á.u đen, và trong vòng vài phút ngắn ngủi, người đó thối rữa thành một bộ xương khô, bốc lên một mùi tanh hôi rất khó ngửi.

Tôi dùng gậy khều khều hộp sọ, quả nhiên từ bên trong rơi ra một thi biệt to bằng bàn tay.

"A!"

Mộc Sâm hét lớn một tiếng rồi bật dậy khỏi mặt đất, tôi liếc mắt:

"Đừng hét nữa, chếc rồi, chỉ còn lại cái vỏ thôi.

"Phi Phi, cậu cất cái vỏ đi, mang về cho sư phụ luyện thuốc."

Tống Phi Phi gật đầu, ném cho Mộc Sâm một cái túi vải:

"Anh, cất cái vỏ đi!"

"Dựa vào cái gì!!!"

Mộc Sâm sắp phát điên rồi, hắn chống hai tay vào hông, gầm lên như ác long, giận dữ bất lực:

"Các người có coi tôi là người không vậy!

"Vừa nãy bắt tôi nhét gạo nếp vào đích người chếc, bây giờ bắt tôi nhặt trùng, tôi cũng là con người mà, tôi cũng biết tởm chứ bộ!!!"

Tống Phi Phi ngẩng cổ lên với vẻ mặt không cảm xúc:

"Anh nhặt lên bỏ vào túi, hoặc tôi nhặt lên nhét vào miệng anh, anh chọn một đi."

Mộc Sâm vừa chửi bới vừa giật lấy cái túi, nhặt hai cái que bên máy cắt đá làm đũa, bắt đầu gắp thi biệt. Gắp được mấy con, hắn càng nghĩ càng tức, lại bắt đầu khóc, còn khóc thành tiếng.

Tôi và Tống Phi Phi nhìn nhau, lúc mới quen Mộc Sâm, Tống Phi Phi hỏi một người bạn của cô ấy, người bạn đó nói Mộc Sâm tàn nhẫn độc ác, tính tình nắng mưa thất thường, là thái tử gia khiến người người ở Thụy Thành khiếp sợ.

Tàn nhẫn độc ác, m.á.u lạnh vô tình, hoá ra chỉ như thế này thôi sao?

Tống Phi Phi dùng ngón tay chọc chọc tôi:

"Chúng ta có hơi quá đáng không?"

Một người đàn ông cao to vạm vỡ như vậy ngồi xổm trên mặt đất, vừa sụt sịt khóc, vừa không quên đưa que gỗ gắp thi biệt, trông cũng có chút đáng thương.

"Hình như hơi quá, thôi thôi, lát nữa đừng đánh hắn nữa."

Đợi đến khi xử lý xong hết những xác chếc này, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm:

"Tuyệt quá, đợi mang mười thi biệt này về cho sư phụ, chắc chắn bà ấy sẽ hài lòng."

"Xí~

"Buồn cười c.h.ế.t đi được!"

Mộc Sâm điên cuồng rửa tay xong thì liếc mắt khinh bỉ tôi, tôi vừa định đánh hắn, hắn lại hừ lạnh một tiếng:

"Hai người có khi nào còn chưa tốt nghiệp tiểu học không vậy? Ở đây rõ ràng là có chín người nằm, chỉ có chín thi biệt, ở đâu ra mười con?"

Nghe thấy lời này, m.á.u toàn thân tôi lập tức đông cứng lên tới đỉnh đầu, Tống Phi Phi cũng cứng đờ người, cô ấy run rẩy mấy cái rồi run rẩy đếm:

"Một, hai, ba... tám, chín.

"Không thể nào, một, hai... chín. Vãi, Linh Châu, phải làm sao đây?"

Nhìn thấy vẻ mặt như bị sét đánh của hai chúng tôi, Mộc Sâm ôm bụng cười phá lên:

"Ha ha ha ha, hai con ngốc, cháu gái 5 tuổi của tôi cũng không đếm sai nữa rồi!"

Tôi muốn đánh hắn một trận, nhưng sợ hắn lại khóc, chỉ có thể nhẫn nhịn cơn giận hỏi Tống Phi Phi:

"Vừa nãy chắc là có người thừa lúc hỗn loạn chạy ra ngoài, cậu có nhìn ra là ai không?"

Tống Phi Phi lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, chỉ vào đầy đất xương trắng:

"Đều hóa thành xương khô hết rồi, ông trời xuống đây cũng không nhận ra ai đâu!"

"Ha ha, ha ha ha ha!"

Mộc Sâm đắc ý chống nạnh cười lớn:

"Tôi nhận ra, hai người quỳ xuống cầu xin tôi đi, tôi sẽ nói cho các người biết!"

Người này đúng là, một giây cũng không đáng để thương hại. Tôi cắn răng cố nén cơn giận, cố gắng hạ giọng:

"Những thi biệt này sẽ không tự dưng xuất động, người bị thi biệt khống chế, mỗi ngày đều cần thịt tươi, hơn nữa càng có quan hệ huyết thống gần gũi với bản thể, chúng càng thích.

"Cho nên người chạy ra ngoài, tám phần là đi tìm người nhà rồi.

"Chúng ta phải đuổi kịp hắn trước khi hắn ăn hết cả nhà!"

Hai tay chống nạnh của Mộc Sâm dần dần buông xuống, càng nghe sắc mặt càng khó coi, nghe đến cuối càng thảm thiết kêu lên:

"Vãi, cha của Trịnh Minh là tài xế nhà tôi, mẹ là người giúp việc nhà tôi, họ hàng thân thích đều làm công ở nhà tôi, còn ở nhà tôi nữa!"

"Vậy anh còn ngẩn người ra đó làm gì, còn không mau dẫn đường!!!"

Ba người chúng tôi đẩy cửa xông ra ngoài, xông được nửa đường tôi lại kéo Tống Phi Phi quay lại lấy đi mấy miếng ngọc phỉ thúy mà tôi đã chọn trước đó. Mấy miếng ngọc phỉ thúy đó đáng giá mấy chục triệu, không đúng, trong mấy miếng ngọc phỉ thúy đó chắc chắn đều giấu trứng thi biệt, không thể để người khác lấy được, tránh gây họa cho dân lành vô tội.

Mộc Sâm suốt đường đi đ.â.m ngang xông dọc, lái xe như bay. Vừa lái xe hắn vừa còn có sức tán gẫu với tôi:

"Cái thi biệt đó rốt cuộc là cái gì?

"Hai người là ai?

"Hai người đến đây làm gì?

"Người nhà tôi có bị làm sao không?

"Hai người nói gì đi chứ, bạn tôi chếc hết rồi, tôi rất buồn.

"Tôi thấy hai người thân thủ không tệ, có hứng thú đến làm công cho tôi không?"

Sau khi nghe xong mục đích đến đây của tôi và Tống Phi Phi, ánh mắt Mộc Sâm nhìn chúng tôi cuối cùng cũng thay đổi.

Các bạn hãy theo dõi Thế Giới Tiểu Thuyết trên KhỉD nhé.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 127: Chương 127



"Trước đây là tôi có mắt như mù, có nhiều chỗ đắc tội.

"Sau này có việc gì cần đến tôi thì cứ việc mở miệng, Mộc mỗ sẽ không chối từ."

"Có, anh mà không đạp phanh, chúng ta sắp đ.â.m vào rồi."

"Bố, mẹ, anh, mọi người đâu hết rồi!"

Đây là một căn biệt thự lộng lẫy, nhìn qua cứ như một tòa lâu đài vậy. Chỉ là bên trong căn biệt thự rộng rãi này lại không có lấy một bóng người, Mộc Sâm gọi mấy tiếng, còn có tiếng vọng lại. Lúc này trời đã nhá nhem tối, tôi giơ cổ tay lên nhìn thời gian, vậy mà đã gần mười một giờ đêm rồi.

Nửa đêm giờ Tý, âm khí thịnh nhất, quỷ môn quan mở rộng. Tôi nhìn xung quanh một vòng, trong lòng có một dự cảm chẳng lành.

"Mộc Sâm, đừng gọi nữa, âm khí nhà anh nặng quá, nặng đến không bình thường.

"Nhà các anh, dạo gần đây có thứ gì kỳ lạ vào không?"

Mộc Sâm có chút hoảng loạn, tôi gọi mấy tiếng hắn mới hoàn hồn lại:

"Kỳ lạ, thứ kỳ lạ?"

Hắn đột nhiên vỗ đùi một cái, sắc mặt trên mặt lập tức nhợt nhạt không còn chút máu:

"Trước, trước một tuần, trong mỏ đào được một khối ngọc thi, bên ngoài nó có một lớp phỉ thúy nhạt, trông cực kỳ kinh người. Bố tôi nói, nói ngọc thi này đáng giá ngàn vàng, để trong mỏ không yên tâm, nên đã chuyển đến tầng hầm rồi."

Ngọc thi chia làm hai loại, một loại là lệ quỷ hấp thu tinh hoa ánh trăng, toàn thân ngọc hóa, trở thành ngọc thi. Loại này gọi là hậu thiên ngọc thi, còn một loại là tiên thiên ngọc thi, người c.h.ế.t phải được ngọc táng.

Thế nào là ngọc táng? Cổ đại có một số đại sư giỏi thăm dò địa lý, có thể tính ra vị trí chính giữa nhất của mỏ ngọc. Ở đó, có thể gặp được ngọc tủy cực kỳ hiếm có.

Đặt t.h.i t.h.ể vào sâu trong mỏ ngọc, để ngọc tủy nhỏ lên thi thể. Dần dần, theo thời gian trôi qua, ngọc tủy bao phủ toàn thân, người cũng sẽ thành một cỗ ngọc thi.

Trong truyền thuyết, ngọc t.h.i t.h.ể không chỉ có thể khiến người c.h.ế.t sống lại, mà còn giữ mãi tuổi thanh xuân.

Điều kiện phục sinh không quá khó, chỉ cần đem m.á.u của 99 người tiêm vào ngọc thi, đợi ngọc thi hấp thu hết số m.á.u này, t.h.i t.h.ể sẽ sống lại.

"Người nhà của anh đâu? Ngọc thi phục sinh cần chín mươi chín người, nhà anh chắc không có nhiều người như vậy đâu nhỉ? Nhân lúc con thi biệt kia ra ngoài tìm người, chúng ta vẫn còn thời gian!"

"Tôi, người làm và bảo vệ nhà tôi, còn có mấy người làm linh tinh nữa, hình như có hơn một trăm người..."

Má ơi!!! Tên tư bản thối tha này!!!

"Vậy anh còn ngẩn người ra đó làm gì, còn không mau dẫn tôi xuống tầng hầm!!!"

Xem ra lũ thi biệt kia xuất thế, mục đích là để phục hoạt cỗ ngọc thi này. Thi biệt do âm khí của t.h.i t.h.ể hóa thành mà sinh ra, nghe theo mệnh lệnh của thi thể, nhận t.h.i t.h.ể làm chủ. Cỗ ngọc thi này không chỉ có thể nuôi ra thi biệt, mà còn tạo ra một con thi biệt vương, thực lực của nó e rằng khó lường, cực kỳ khó đối phó.

Mộc Sâm mặt trắng bệch dẫn chúng tôi đến thang máy, tôi nhìn hàng số liệu khoa trương kia, lại muốn đ.ấ.m hắn một trận.

"Nhà anh không chỉ có 7 tầng trên mặt đất, mà còn có 2 tầng dưới lòng đất nữa hả?"

Mộc Sâm đắc ý gật đầu:

"Cũng tàm tạm thôi, chú tôi tìm nhà thiết kế từ nước ngoài về, thiết kế cũng chỉ đến thế thôi, bình thường."

"Cái này mà bình thường!"

Mộc Sâm lộ ra vẻ tự đại lại giả vờ khiêm tốn:

"Ôi dào, cũng chỉ tốn mấy trăm triệu thôi mà, miễn cưỡng chấp nhận được, cô thấy chỗ nào không bình thường?"

"Cửu Tằng Yêu Tháp, Thất Tằng Phật Tháp nghe chưa?"

"Chín là dương, chí cương tự cường, còn Thất Tằng Phật Tháp, thì đại diện cho thất tình lục dục của con người, tức là hỉ, nộ, ưu, tư, bi, khủng, kinh."

"Người nhà các anh tính khí đều âm tình bất định nhỉ? Người ở tầng 5 thì ngày nào cũng bi xuân thương thu, không có chuyện gì cũng thích rơi nước mắt, người ở tầng 2 thì nóng nảy dễ giận, làm việc rất bốc đồng, người ở tầng 6 thì nhát gan như chuột, ngày nào cũng nghi thần nghi quỷ, lúc nào cũng cảm thấy có người muốn hãm hại mình, người ở tầng trên cùng thì hễ gặp chuyện gì là giật mình hốt hoảng, tính khí như ăn phải thuốc nổ vậy."

"Ồ, chắc anh ở tầng trên cùng nhỉ?"

"Nhà các anh đây là bị người ta bày phong thủy cục, cả nhà đều bị người ta trấn áp, hơn nữa cứ đến số 7 là đặc biệt dễ gặp tai họa. Ồ, hôm nay vừa hay là ngày 7."

Tôi nói một câu, mặt Mộc Sâm lại trắng thêm một phần, khi nói xong bảy tầng lầu, hắn đã mặt như thổ sắc, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được, kinh ngạc, giận dữ, mờ mịt, nghi hoặc...

Chậc, hào môn!!!

"Haizz..."

Tống Phi Phi u u thở dài một tiếng:

"Hai người các cậu không phát hiện ra, chúng ta vào thang máy đã được mấy phút rồi sao?"

"Ầm!"

Gần như là Tống Phi Phi vừa dứt lời, thang máy liền rung lắc một cái, rồi nặng nề rơi xuống đất. Ba người chúng tôi ngã nhào vào nhau, Mộc Sâm bị đè ở dưới cùng.

"Tôi biết ngay cái thứ quỷ quái này không dễ dàng để chúng ta đuổi kịp như vậy đâu!"

Trong thang máy tối đen như mực, tôi vừa định lấy điện thoại ra chiếu sáng, Mộc Sâm xấu hổ giận dữ kêu lên:

"Hai người đủ rồi đó! Đừng có đùa vào lúc này chứ!"

Tôi và Tống Phi Phi đều có chút mờ mịt:

"Đùa gì?"

Giọng Mộc Sâm mang theo chút run rẩy:

"Không, không phải hai người véo m.ô.n.g tôi sao?"

Tống Phi Phi lập tức nhảy dựng lên:

"Vu oan cho ai đấy! Với cái bộ dạng của anh, bà đây thèm vào nhé? Tưởng bở, còn véo mông!"

"Đừng ồn ào, im lặng chút đi!"

Tôi bật đèn điện thoại lên, ánh sáng vừa lóe lên một cái, điện thoại hết pin tắt ngúm. Khoảnh khắc ngắn ngủi một giây đó, cũng đủ để chúng tôi nhìn rõ tình hình trong thang máy rồi.

Mộc Sâm sắp khóc đến nơi rồi:
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 128: Chương 128



"Tôi không nhìn lầm chứ? Tại sao vừa nãy, hình như tôi thấy trong thang máy có bốn người vậy!"

Tống Phi Phi nuốt nước bọt: "Anh không nhìn lầm đâu, tôi cũng thấy."

Thang máy rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của tất cả mọi người. Tiếng th* d*c của Mộc Sâm rất nặng, như một con trâu già mắc bệnh uốn ván. Tống Phi Phi còn khá hơn hắn nhiều, nhưng hơi thở vẫn có chút gấp gáp.

Tiếng hít thở của tôi nhẹ nhất, vừa dài vừa nhẹ, ngoài ra, không còn ai khác.

Bốn người, ba tiếng hít thở, vậy người còn lại, là ai?

"Nằm xuống!"

Tôi hét lớn một tiếng nhảy lên, trực tiếp tung một cước 360 độ vào không trung. Khi đá về phía sau, có thể cảm nhận rõ ràng đã đá trúng một người. Sau khi đá trúng người, tôi lập tức tỉnh táo lại.

Chắc chắn là hôm qua tôi ngủ không ngon, người mệt mỏi đến ngốc rồi, trong thang máy tối đen không nhìn rõ đồ vật, tôi có thể dùng âm dương nhãn mà!

Nheo mắt lại, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ người đang nằm trên sàn thang máy. Là tên đàn em vẫn luôn đi theo Mộc Sâm, tôi nghe Mộc Sâm gọi hắn là Trịnh Minh. Trịnh Minh ngã xuống đất giãy giụa mấy cái muốn bò dậy, tôi nhảy lên dùng đầu gối đè lên lưng hắn, trói ngược hai tay hắn ra sau lưng.

Hai tiếng "răng rắc" vang lên, Trịnh Minh vậy mà bẻ gãy tay mình, dùng sức hất tôi bay ra ngoài. Hắn quay người lại, móng tay đen nhánh nhọn hoắt,rõ ràng toàn thân đã trúng thi độc.

Bộ dạng này không giống như bị thi biệt nhập thân, mà giống như đã trở thành con rối của thi biệt rồi. Xem ra, con thi trùng đó đã chui ra khỏi cơ thể hắn.

Tôi quát lớn một tiếng, hai tay kết ấn, nhanh chóng ném ra một tấm Phù Ngũ Lôi. Trong tiếng điện nổ lách tách, thang máy lập tức tràn ngập mùi thịt cháy khét lẹt.

Trịnh Minh vừa chếc, đèn trong thang máy lập tức sáng trở lại, cửa cũng mở ra. Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện trần thang máy đã bị mở, chắc Trịnh Minh đã chui vào từ đó.

Mộc Sâm lau mồ hôi, là người đầu tiên bước ra khỏi thang máy. Tôi liếc nhìn m.ô.n.g snh ta, và… thấy một mảng sáng trắng.

Hửm, một mảng sáng trắng???

Chỉ thấy quần của Mộc Sâm rách một mảng lớn, để lộ ra làn da trắng bóc, phía trên còn có một dấu vết bàn tay đen sì.

Tống Phi Phi nhìn Mộc Sâm mà không biết nên nói gì:

“Anh… không thấy m.ô.n.g mình hơi… mát lạnh à?”

Tôi vỗ vai cô ấy:

“Hắn trúng thi độc rồi, giờ có đ.â.m một d.a.o vào m.ô.n.g cũng không thấy gì đâu.”

Mộc Sâm quay người lại, đưa tay sờ m.ô.n.g mình, sau đó… nhảy dựng lên cao ba thước tại chỗ.

Mộc Sâm lại khóc, khóc rất thảm

“Chết đến nơi rồi, cũng không cho tôi c.h.ế.t cho đàng hoàng sao?

“Trời xanh ác nghiệt! Tôi hận người!”

Tôi vỗ vỗ vai anh ta, cố gắng không nhìn vào cái lưng lộ thiên phía sau:

“Yên tâm đi, có tôi ở đây mà! Chết không nổi đâu.”

"Nhưng nếu anh còn chần chừ nữa, người nhà anh sẽ c.h.ế.t sạch đấy!"

Khóe miệng vừa mới nhếch lên của Mộc Sâm lập tức sụp xuống, anh ta lau nước mắt, để lại cho chúng tôi một bóng lưng chạy nhanh như bay, phải nói rằng, đó là một bóng lưng rất đàn hồi.

Tống Phi Phi khẽ bĩu môi đầy vẻ ghét bỏ:

“Tôi thấy anh ta không phải ở tầng 7 đâu, chắc là mỗi ngày đổi một tầng ở, tính cách mới thay đổi thất thường như vậy.”

Tầng hầm này được xây y như mê cung. Chúng tôi theo Mộc Sâm đi vòng vèo chín khúc mười đoạn, cuối cùng cũng đến được trước một cánh cửa sắt.

“Bố tôi rất thích sưu tầm các loại cổ vật, cả tầng hầm này là nơi trưng bày bộ sưu tập của ông ấy. Căn phòng này chính là nơi đặt ngọc thi.”

Trên trần tầng hầm, khắp nơi là những dải đèn ẩn. Mộc Sâm chỉ lên mấy dải đèn ấy:

“Đều do bố tôi thiết kế. Tầng hầm này sáng 24/24, đèn không tắt được. Ông ấy nói nếu chẳng may mất điện hoặc có trộm vào, trong bóng tối mà đụng vỡ bảo vật thì tiếc lắm.”

Bố của Mộc Sâm quả thật có tầm nhìn xa, nếu không, một tầng hầm tối đen như mực lại có thi biệt với ngọc thi, chỉ nghĩ thôi cũng thấy rợn người. Mộc Sâm ấn vân tay mở cửa sắt, nhưng tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Với trí tuệ của thi biệt, tuyệt đối không thể mở được khóa vân tay, càng đừng nói là đóng lại sau khi vào. Việc này, e rằng không đơn thuần chỉ là do thi trùng, mà chắc chắn có bàn tay người đứng sau. Nghĩ đến cách trang trí trong nhà Mộc Sâm, tôi chợt nảy ra một suy nghĩ, ngọc thi này, chẳng lẽ cũng có liên quan đến chú của anh ta?

“Hít ——!”

Hai tiếng hít mạnh vang lên bên tai tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn vào bên trong căn phòng, và thấy một cảnh tượng mà cả đời này tôi không bao giờ quên được.

Ở giữa phòng đặt một chiếc bàn thấp bằng gỗ hoa lê vàng, điêu khắc cực kỳ tinh xảo. Trên bàn là một t.h.i t.h.ể toàn thân xanh biếc như ngọc, thân thể phát ra màu xanh ngọc lục bảo tươi mướt, óng ánh như có làn nước chảy tràn trên bề mặt.

Màu sắc ấy, độ sáng ấy, hình thể ấy — giá trị không thể đo đếm. Không khó hiểu vì sao ngay cả một nhà sưu tập sành sỏi như bố Mộc Sâm lại phải nâng niu như báu vật, giấu kín trong nhà đến vậy.

Vây quanh ngọc thi một vòng, là người nhà họ Lục nằm la liệt. Tất cả mọi người đầu hướng về ngọc thi, mũi chân hướng ra ngoài, dọc theo ngọc thi tạo thành một vòng tròn khổng lồ.

Mà bên ngọc thi thì có 7 người đàn ông bịt mặt cầm d.a.o găm đứng, bọn họ đang chăm chú nhìn đồng hồ trên cổ tay, thấy chúng tôi mở cửa đi vào, vẻ mặt mấy người đều có chút kinh ngạc.

Một trong số đó còn kinh hô thành tiếng:

"Mộc Sâm! Anh vậy mà chưa chết!"

Xem ra nghi thức còn chưa bắt đầu, bọn họ đang đợi giờ Tý đến, mới cho những người này chảy máu. Tôi cũng xem giờ, còn năm phút nữa là đến mười một giờ đêm.
 
Hệ liệt Lục Linh Châu - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 129: Chương 129



"Không kịp nữa rồi, nhanh chóng gi//ết bọn chúng!"

Người cầm đầu ra hiệu, là ám hiệu giao tiếp của lính đánh thuê chuyên nghiệp. Mấy người nhanh chóng rút s.ú.n.g chĩa vào chúng tôi, trong nhà này ngoài một chiếc bàn thấp và ngọc thi ra, trống rỗng không có gì, ba người chúng tôi ngay cả chỗ trốn cũng không có.

"Xem ám khí!"

Tôi vung tay ném ra một thứ, sau đó nhào tới đè Tống Phi Phi và Mộc Sâm xuống.

"A!!!"

"Khốn kiếp! Không được nổ súng, kẻo b.ắ.n trúng ngọc thi!"

Mấy người áo đen lập tức rơi vào hỗn loạn. Thứ tôi vừa ném ra, là một con thi biệt còn sống. Lúc nãy trong thang máy, thi biệt từ trong người Trịnh Minh bò ra sau đó không dám tấn công chúng tôi, mà trốn ở một góc. Tôi thu dọn xong Trịnh Minh, tiện tay liền nhét nó vào.

Con thi biệt này có tính bảo vệ chủ rất mạnh, vô cùng hung tàn. Chúng nó không nhận ra người mình hay không phải người mình, bên cạnh ngọc thi hễ có người sống, đều có thể kích phát hung tính của thi biệt. Thấy nghi thức phục sinh sắp bị chúng tôi phá hoại, một trong số những người áo đen không kịp đợi giờ đến, trực tiếp vung d.a.o lên, cắt đứt động mạch cổ của người đang nằm bên cạnh.

Máu của người đó phun ra cao nửa mét rồi rơi xuống đất, giống như có linh tính mà chảy về phía ngọc thi. Máu của hắn quả thực giống như sống lại, chảy đến bên bàn thấp bằng gỗ thì càng trực tiếp men theo góc bàn leo lên, cho đến khi tràn đến n.g.ự.c ngọc thi.

Theo m.á.u tươi rót vào, ngọc thi rõ ràng sáng lên một chút, thân thể màu xanh lục phát ra một trận ánh sáng xanh lục vô cùng đẹp mắt. Hai người áo đen khác không bị thi biệt cắn cũng bừng tỉnh đại ngộ, rối rít bắt đầu c//ứa cổ những người nằm dưới chân.

Mộc Sâm giận đến nứt cả mắt:

"Bố! Mẹ! Anh!!"

Anh ta hét lớn một tiếng rồi nhào tới, tôi và Tống Phi Phi cũng theo sát phía sau. Sau một hồi hỗn chiến, mấy người áo đen đều bị chúng tôi đánh ngã. Nhưng thân thể ngọc thi, cũng đã sáng lên một nửa.

Những dòng m.á.u không ngừng hướng về vị trí tim của nó mà hội tụ, tôi liếc mắt nhìn, nhất thời vậy mà đếm không xuể có bao nhiêu dòng máu.

"Linh Châu, làm sao bây giờ, m.á.u không cầm được!!!"

Mộc Sâm xé áo ấn vào cổ một người, chỉ là m.á.u kia lại giống như có thứ gì đó triệu hoán, vẫn điên cuồng hướng về phía ngọc thi chảy đi. Cứ như vậy nữa, những người này rất nhanh sẽ chảy hết m.á.u mà chếc.

Tôi lấy ra một nắm gạo nếp ấn vào vết thương, dòng m.á.u chậm lại một chút, tuy rằng tốc độ giảm đi rất nhiều, nhưng vẫn không ngừng hướng về ngọc thi hội tụ.

"Trước dùng gạo nếp cầm máu, Mộc Sâm anh nhanh chóng gọi xe cứu thương, tôi nghĩ cách."

Dùng gạo nếp chỉ có thể trì hoãn một chút thời gian, biệt thự của nhà họ Mộc ở ngoại ô thành phố, thuộc khu nhà giàu, trong khu dân cư của họ có bệnh viện riêng, cho nên bác sĩ có thể nhanh chóng chạy đến.

Chỉ là nhanh đến đâu, cũng không nhanh bằng tốc độ mất m.á.u này. Tôi cắn răng, đứng dậy cầm kiếm gỗ đào, liền hướng về n.g.ự.c ngọc thi đ.â.m một nhát.

"Ầm!"

Trên người ngọc thi ánh sáng rực rỡ, một đạo cường quang lóe lên, tôi cả người lẫn kiếm xoay hai vòng trên không trung mới lăn xuống đất, kiếm gỗ đào càng từ giữa gãy thành hai nửa.

Ngọc thi ngàn năm, kh*ng b* như vậy!

"Linh Châu, cậu không sao chứ!"

Tống Phi Phi chạy tới đỡ tôi dậy, tôi ôm kiếm gỗ đào gãy thành hai nửa, suýt chút nữa thì khóc òa lên tại chỗ.

Kiếm gỗ đào của tôi ơi! Đây chính là kiếm gỗ đào làm từ gỗ đào bị sét đánh ngàn năm!!!

Gỗ này là tôi lúc đầu vất vả lắm mới lấy được từ nhà Mạnh Viễn, một nửa còn lại ở chỗ Kiều Mặc Vũ. Bây giờ, Kiều Mặc Vũ còn kiếm, tôi lại không còn nữa, thật sự không thể chấp nhận được!!!

"Mẹ nó Lục Linh Châu cô có thể đừng gào nữa được không, kiếm này tôi nghĩ cách kiếm cho cô một thanh khác, cô mau cầm m.á.u lại đi!!!"

Mộc Sâm hét lớn một tiếng, miễn cưỡng an ủi trái tim bị tổn thương của tôi.

Tôi xách kiếm gãy chạy biến:

"Vậy nói trước nhé, tôi muốn một thanh to hơn!"

Tôi lục lọi trong túi một hồi, móc ra một đống bùa giấy và tro hương. Bùa giấy phần lớn là lôi phù có tính công kích cực mạnh, đương nhiên là không thể dùng. Tro hương thì được, những tro hương này đều là tôi và Tống Phi Phi móc từ trong lư hương trước cổ tự ngàn năm ra, có sức mạnh của tín niệm, dùng để trừ tà khử uế hiệu quả rất tốt.

Tôi ấn tro hương vào vết thương, tốc độ chảy m.á.u lại giảm chậm thêm một chút. Ngọc thi này thật sự quá đáng sợ, gạo nếp thêm tro hương của cổ tự ngàn năm vậy mà còn không thể cầm m.á.u hoàn toàn.

Nhìn Mộc Sâm đang sứt đầu mẻ trán, tôi đột nhiên linh quang chợt lóe:

"Mộc Sâm! Tè vào nó!!!"

Mộc Sâm có chút nghi ngờ lỗ tai của mình:

"Tè vào đâu?"

"Ấy da chính là tè vào nó! Anh men theo cái bàn gỗ đó tè một vòng, ngọc thi này phục sinh cần một lượng lớn m.á.u tươi, nước tiểu là vật ô uế, m.á.u kia bị nước tiểu làm ô nhiễm, ngọc thi khẳng định chê, đến lúc đó sẽ cầm m.á.u được!!!"

Mộc Sâm đen mặt: "Trong một đêm trăng thanh gió mát, tôi đã mất thân rồi."

"Ấy da không sao, chúng ta làm nó ghê tởm, chứ không phải diệt nó, không phải đồng tử niệu hiệu quả cũng tốt! Anh nhanh tay lên!"

Khi Mộc Sâm tè xong một vòng, m.á.u cuối cùng cũng ngừng chảy. Tôi và Tống Phi Phi không nhịn được giơ ngón tay cái lên:

"Lợi hại! Một vòng to như vậy! Lượng dự trữ của anh lớn thật!"

Tôi càng liên tục gật đầu:

"Anh xem bãi tè này, tròn thật!!!"

Xe cảnh sát, xe cứu thương, các loại xe đến một đống. Người nhà của Mộc Sâm may mắn, đều không có trong danh sách c//ứa cổ. Tôi đợi mọi người đều được cứu, vội vàng gọi một cuộc điện thoại cho sư tôn.

Ngọc thi này quá tà tính, vẫn là để sư tôn mang đi đi, người bình thường căn bản trấn không được.

Mộc Sâm sắp xếp xong mọi chuyện, đen mặt đi đến bên cạnh tôi, tôi liếc mắt nhìn, không nhịn được có chút thất vọng, anh ta đã thay một chiếc quần khác.

"Chú tôi tối hôm qua gặp tai nạn xe, cả người lẫn xe rơi xuống biển, sống không thấy người, ch//ết không thấy xác.

"Đây là bát tự và ảnh của ông ấy, cô có thể giúp tôi xem, ông ấy rốt cuộc c.h.ế.t chưa?"

Tôi cầm ảnh lên xem, nhân trung sâu dày, mày dài quá đuôi mắt. Bát tự ngũ hành đều đủ, thực thần đắc lộc.

"Bát tự của chú anh, sống đến 90 tuổi không thành vấn đề."

Mộc Sâm nắm chặt lấy bức ảnh, trong ánh mắt tinh quang b.ắ.n ra bốn phía:

"Tốt! Tốt lắm!!!"

Anh ta vỗ vai tôi:

"Linh Châu, giúp tôi một việc, đồ trong tầng hầm, cô và Tống Phi Phi có thể mỗi người tùy ý chọn ba món mang đi."

Tôi cố gắng mím môi không để mình cười thành tiếng:

"Việc gì?"

Mộc Sâm cười lạnh một tiếng:

"Đến lúc đó cô sẽ biết!"

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team Thế Giới Tiểu Thuyết.
 
Back
Top Bottom