Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên

Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 100: Cửu âm tụ sát



Cùng chồng về quê, tham dự tang lễ của ông nội anh ấy, nhìn phong cảnh tú lệ, không nhịn được chụp một tấm ảnh.

Có một cư dân mạng bình luận:

"Cửu âm tụ sát, lãnh thủy tẩm quan.

"Đây là một mảnh đất dưỡng thi, mau chóng đào người lên!

"Nếu không, đầu thất hồi hồn dạ, cả nhà mất mạng."

***

Linh đường khói hương nghi ngút, chiêng trống ồn ào.

Mùi đàn hương, mùi thuốc lá, mùi mồ hôi, còn có mùi dầu mỡ của thức ăn trộn lẫn vào nhau, xông đến mức tôi đầu óc choáng váng, n.g.ự.c chua xót.

Thấy sắc mặt tôi trắng bệch, Trình Hiên đi tới đưa cho một chai nước.

"Có phải không khỏe không?

"Anh đưa em ra sau núi hóng gió nhé, ở đó phong cảnh đẹp lắm."

Tôi cảm kích gật đầu.

Đây là năm đầu tiên tôi và Trình Hiên kết hôn, tôi theo anh ấy về tham dự tang lễ của ông nội anh ấy.

Tôi là con dâu mới của thôn, mấy cô dì trong thôn đều dán mắt vào tôi.

Hôm nay là ngày cuối cùng thủ linh, ngày mai quan tài sẽ được hạ táng.

Mẹ chồng đặc biệt dặn dò tôi, nói không được chạy lung tung, nếu không để họ hàng bạn bè chê cười.

Tang lễ ở quê Trình Hiên, nghi thức vô cùng phức tạp, cứ cách một tiếng đồng hồ, lại phải thổi kèn soona đánh trống chiêng, nghe đến mức đầu óc tôi ong ong.

Trình Hiên kéo tôi đến trước mặt mẹ chồng, nói muốn dẫn tôi ra ngoài đi dạo một chút.

Khóe miệng mẹ chồng lập tức xệ xuống.

Bà ấy liếc mắt nhìn tôi không vui: "Người khác đều không động đậy, chỉ có mỗi cô là bôi dầu vào mông, một khắc cũng không yên."

Trong linh đường đặt loại ghế dài màu đen kiểu cũ.

Tôi ngồi hai ngày, eo đau lưng mỏi, nửa người tê rần.

Tuy không vui, nhưng mẹ chồng không muốn mất mặt Trình Hiên.

Quê của Trình Hiên ở một vùng núi sâu, mấy chiếc xe phổ thông không thể vào con đường đá gồ ghề này.

Chúng tôi lên núi, là ngồi xe công nông vào.

Trình Hiên là sinh viên đại học duy nhất trong thôn này, con phượng hoàng vàng bay ra từ hốc núi.

Anh ấy chỉ vào con đường núi quanh co nói với tôi, hồi nhỏ mình đã đội sao đạp nguyệt, trèo đèo lội suối đến nơi cách đó mười dặm để đi học như thế nào, tôi nghe mà đua lòng.

May mắn thay, những ngày tháng khổ cực đều đã qua.

Chúng tôi bây giờ sống rất tốt, có nhà có xe, công việc ổn định.

Nơi này tuy hoang vu, nhưng phong cảnh vô cùng đẹp.

Khắp núi đồi nở đầy những loài hoa nhỏ không tên.

Gió thổi, cả mũi đều là hương thơm đặc trưng của cây cỏ.

Đặc biệt là những ngọn núi trùng điệp đằng xa kia.

Cao vút tận mây, giống như d.a.o gọt vậy, vuông vắn thẳng tắp.

Tôi không nhịn được đếm một lượt, vừa vặn chín ngọn núi.

Trình Hiên chỉ vào một thung lũng phía trước, cảm xúc vô cùng xuống dốc:

"Mộ của ông nội được chọn ở đó."

Nói xong, anh ấy liền tìm một hòn đá nhẵn nhụi ngồi phịch xuống.

"Anh hơi mệt, em tự đi dạo đi.

"Đừng chạy lung tung, chú ý an toàn."

Hồi nhỏ Trình Hiên là do ông nội nuôi lớn.

Bố mẹ anh ấy ở ngoài đồng làm không hết việc, ông nội liền phụ trách ở nhà chăm sóc anh ấy.

Ông nội sẽ dẫn anh ấy hái quả dại, nhặt cành thông, đào chuột đất, tìm tổ chim.

Trên ngọn núi này đâu đâu cũng là kỷ niệm của Trình Hiên và ông nội.

Lúc này, một tia nắng vừa vặn xé toạc tầng mây, chiếu xuống núi vô số cột sáng ánh vàng.

Tôi không nhịn được chụp một tấm ảnh đăng lên mạng.

Viết kèm: Nơi an nghỉ ngàn thu của ông nội, hy vọng kiếp sau của ông sẽ rực rỡ ánh vàng.

Có lẽ vì ảnh chụp quá đẹp, rất nhanh đã thu hút được đông đảo cư dân mạng bình luận.

"Oa, nơi này nhìn thật hùng vĩ!"

"Một, hai, ba, vừa vặn chín ngọn núi, đây chẳng phải là long mạch trong truyền thuyết sao!"

"Tôi cũng thấy phong thủy tốt, nhà chủ thớt sau này chắc chắn sẽ ngày càng hưng vượng."

Những bình luận của cư dân mạng khiến lòng tôi ấm áp.

Tôi lướt điện thoại, giây tiếp theo, nụ cười cứng đờ trên khóe miệng.

"Cười chết, long mạch cái gì, đây là tử mạch!

"Chôn xuống rồi, cả nhà sẽ c.h.ế.t hết!"

Đây là một cư dân mạng có ID là "Bà nội Thanh Vũ của ngươi".

Nhìn thấy mấy chữ cả nhà c.h.ế.t hết, tôi tức đến mức tay run rẩy.

Cái người gì vậy, mở miệng phun phân.

Cư dân mạng cũng bị cái miệng không kiêng nể gì của cô ta làm cho tức giận, nhao nhao để lại bình luận mắng cô ta.

Cư dân mạng: "Sao người này lại cay nghiệt như vậy?"

Bà nội Thanh Vũ của ngươi: "Không cay nghiệt bằng ví tiền của anh."

Cư dân mạng: "Tích đức cho cái miệng đi, đừng lên mạng tìm cảm giác tồn tại nữa!"

Bà nội Thanh Vũ của ngươi: "Anh biết cái đoé gì, tôi đây là đang tích âm đức."

Cư dân mạng: "Mồm miệng thối tha như vậy, chắc cuộc sống khổ lắm nhỉ."

Bà nội Thanh Vũ của ngươi: "Không khổ bằng đồ ăn ngoài trên tay anh, ăn chút đồ người ăn đi!"

Người này một mình chống lại cả trăm người, khẩu chiến quần nho, vậy mà có thể đánh cho một đám cư dân mạng thua tan tác, nhao nhao vỡ trận.

Tôi lặng lẽ xóa đi những chữ đã đánh xong.

Thôi vậy, mắng không lại, vẫn là đừng đi cãi nhau với cô ta.

Tôi muốn dĩ hòa vi quý, người tên Bà nội Thanh Vũ này lại không tha cho tôi.

"Cửu âm tụ sát, lãnh thủy tẩm quan.

Đây là một mảnh đất dưỡng thi, mau chóng đào người lên!

Nếu không đầu thất hồi hồn dạ, t.h.i t.h.ể hoá cương, nhất định phải dùng m.á.u của lục thân tế quan."

Cô ta nói rất nghiêm trọng, khiến tôi da gà nổi lên từng trận, lưng toát mồ hôi lạnh.

Gió núi thổi, dính nhớp dáp vào người, vô cùng khó chịu.

"Cô nhìn kỹ cái khu mộ này xem, bây giờ mặt trời to như vậy, trên mộ có một tia nắng nào không?

"Cửu phong thành sát, tụ âm hội tà. Xung quanh cây xanh bao bọc, chỉ có khu mộ này một vòng là cây cỏ không mọc. Mảnh đất này, là đất dưỡng thi cực kỳ hiếm thấy.
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 101: Cửu âm tụ sát



Thi thể một khi chôn xuống, trong vòng bảy ngày nhất định thi biến, trở thành cương thi."

Tôi cảm thấy mình ít nhiều gì cũng có chút vấn đề rồi.

Nếu thái độ của cô ta không quá hống hách như vậy, tôi nhất định sẽ cãi nhau một trận với cô ta.

Hoặc cảm thấy cô ta là thuật sĩ giang hồ đến lừa tiền.

Nhưng cô ta bắt gặp ai là mắng người đó, tôi ngược lại trong lòng có hai phần tin phục.

Kẻ lừa đảo chắc không điên đến vậy, đắc tội người ta rồi thì làm sao lừa người ta được.

Cho nên tôi không những hết giận, mà còn rất nghiêm túc hỏi cô ta:

"Làm sao cô chứng minh được đây là đất dưỡng thi?"

Bà nội Thanh Vũ trả lời rất nhanh.

"Đất dưỡng thi âm khí hội tụ, rắn rết không sinh. Cô thử đào xuống chín tấc ở vị trí ngôi mộ, đất tơi xốp, và nhất định là màu đỏ.

Cô cũng có thể sờ vào đất đỏ đó, lạnh buốt thấu xương.

"Nơi này hội tụ âm khí và sát khí của chín ngọn núi. Cô chôn một chai nước ở đây, vài tiếng sau lấy ra cho gà vịt uống, âm khí nhập thể, vật sống sẽ đau bụng quằn quại, c.h.ế.t ngay tức khắc."

Lúc này trong túi tôi, vừa vặn có một chai nước khoáng.

Tôi quay đầu nhìn Trình Hiên đang ngồi ngẩn người trên tảng đá, ma xui quỷ khiến lại đi về phía khu mộ đó.

Đường núi gập ghềnh, nhưng ngày mai phải khiêng quan tài xuống, đường đi ngược lại được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Một số tảng đá lớn và cành khô đều bị vứt sang một bên, có mấy cái hố cũng được lót ván gỗ.

Cho nên tôi không tốn bao nhiêu sức, đã đến được bên khu mộ.

Vì sắp hạ táng, nơi này được dọn dẹp đặc biệt.

Đây là một bãi cát cực kỳ trống trải, ở giữa dùng đá xếp thành một vòng rộng khoảng bốn mét vuông.

Bên vòng đá chất đầy bia mộ, đá, xi măng các thứ.

Tôi ngồi xổm xuống trong vòng đá dùng tay sờ vào mặt đất.

Ừm, hình như là lạnh hơn những nơi khác một chút.

Nhưng tôi không mang theo dụng cụ đào đất.

Tôi lục lọi trong túi một hồi, tìm ra một chiếc gương nhỏ hình vuông.

Đất này quả nhiên rất tơi xốp.

Tôi dùng gương nhẹ nhàng cạy một cái, gần như không tốn chút sức nào, đã đào được một cái hố nông.

Chỉ là đất này, rõ ràng là màu nâu.

Chính là loại đất ruộng bình thường có thể thấy ở khắp mọi nơi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy mình vô cùng ngốc nghếch.

Không những tin lời nói vô lý như vậy của cư dân mạng này, mà còn lặn lội đường xa chạy đến đây đào đất.

"Đồ lừa đảo!

"Đất này màu nâu, vả mặt rồi chứ gì?"

Kẻ lừa đảo không những không chột dạ, ngược lại còn vô cùng hống hách:

"Vả cái đầu cô!

"Chín tấc!

"Một tấc 3.3 cm, cô mới đào được nhiều nhất là một tấc!

"Xong rồi xong rồi, cô ngốc như vậy, chắc chắn sống không qua đầu thất hồi hồn dạ đâu."

Tôi tức đến đỏ mặt, cánh tay vung lên thành vòng xoáy lửa, chỉ hận không thể mình đào không phải là đất, mà là cái mặt của Bà nội Thanh Vũ kia.

Cô mới ngốc, cô ngốc nhất, cả nhà cô đều ngốc!

"Rắc!"

Gương đào trúng một thứ gì đó hơi cứng.

Tôi dừng tay, phát hiện đất càng xuống dưới quả nhiên là màu đỏ.

Đỏ pha đen, cầm trong tay lạnh buốt thấu xương, như nắm một nắm đá vụn.

Cảm giác lạnh lẽo từ ngón tay truyền đến tứ chi bách hài, khiến tôi rùng mình một cái.

Tôi dùng tay bới đất ra, đào được một hòn đá màu đỏ đen to bằng ngón tay cái.

Thứ này giống ngọc mà không phải ngọc, giống đá mà không phải đá.

Chỉ là đào một chút như vậy, ngón tay tôi đã có cảm giác tê cóng.

Giống như giữa trời đông giá rét, không đeo găng tay đắp xong một người tuyết.

Tôi lấy điện thoại ra run rẩy chụp ảnh, trong lòng tràn ngập sợ hãi.

Vừa gửi xong ảnh hòn đá, Bà nội Thanh Vũ nhanh chóng gõ ra hai chữ trên màn hình:

"Vãi! Chạy!"

Bình thường khá ương bướng, cơ bản người ta càng bảo tôi làm gì, tôi càng không làm.

Nhưng không hiểu sao hôm nay, vừa nhìn thấy chữ "chạy", lòng tôi đã chấn động.

Tôi bật dậy ngay lập tức, suýt chút nữa thì tuột cả giày.

"Thanh Di, em chạy gì thế!"

Trình Hiên thấy tôi hoảng hốt, trông như thể có chó đuổi phía sau.

Anh vô cùng ngạc nhiên, đứng dậy rút khăn giấy lau mồ hôi cho tôi:

"Đừng sợ, có anh ở đây, có chuyện gì vậy?"

Tôi lấy điện thoại ra cho anh xem ảnh và tin nhắn.

Mặt Trình Hiên lập tức tối sầm lại.

"Khu đất này là do thất thúc công đích thân chọn. Mấy ngày nay người vất vả nhất chính là ông ấy, bận trước bận sau, lo toan đủ thứ việc. Loại người thần kinh như vậy, sao em còn đi nhắn tin với cô ta?"

Trình Hiên càng nói càng tức giận.

Anh là dân khoa học tự nhiên, vốn dĩ đã rất coi thường những chuyện quái lực loạn thần này.

Hơn nữa, anh và ông nội tình cảm sâu sắc, nghe nói ông mình sẽ biến thành cương thi, càng tức đến đỏ cả mắt.

"Em xóa cái ảnh đó đi, đừng đi nói nhảm với loại rác rưởi đó nữa!"

"Trình Hiên, em thấy cô ta—"

"Đừng nói nữa!"

Trình Hiên cau mày nắm chặt cổ tay tôi, lực rất mạnh, khiến tôi hơi đau.

Anh không nói một lời, kéo tôi nhanh chóng bước về phía trước.

Tôi ít khi thấy anh như vậy, có chút sợ hãi, chỉ có thể im lặng đi theo anh trở lại linh đường.

Thấy chúng tôi trở về, mẹ chồng lườm tôi một cái thật mạnh.

Tôi mặt mày xám xịt ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Bố mẹ chồng vốn dĩ không thích tôi.

Mặc dù chúng tôi kết hôn không đòi sính lễ, tiền mua nhà cũng là nhà tôi lo, nhưng mẹ chồng luôn cảm thấy những điều này đều là lẽ đương nhiên, cho rằng con trai mình có sức hút lớn.

Bà chê tôi lười biếng, không biết làm việc, tiêu tiền hoang phí.

Chúng tôi ghét nhau ra mặt, ít khi qua lại.

Nếu nói ra chuyện trên mạng, tôi đoán chừng sẽ bị chửi cho một trận tơi bời hoa lá.

Nhưng không nói, nhỡ đâu, nhỡ đâu là thật thì sao?
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 102: Cửu âm tụ sát



Tôi không thể trơ mắt nhìn cả nhà gặp chuyện được!

Nghĩ đến đây, tôi vội vàng lấy điện thoại ra.

Ảnh bị Trình Hiên xóa rồi, nhưng Bà nội Thanh Vũ đã gửi cho tôi một đống tin nhắn riêng.

"Ối giời ơi! Cái cô nhặt được là ngọc hàm, là thứ ngày xưa người c.h.ế.t ngậm trong miệng đấy.

"Cái ngọc hàm của cô sắp bị sát khí bao kín rồi, nhìn là biết ngậm trong miệng cương thi.

"Dưới chỗ đó còn có một cái mả, đây là các người định chôn quan tài lên đầu người ta đấy à!"

Tôi run rẩy nhắn tin trả lời cô ấy:

"Hòn đá đó vẫn còn trong túi áo tôi...

"Tôi, chồng tôi không ai tin tôi cả."

Bà nội Thanh Vũ nhanh chóng trả lời tôi:

"Cô nhét cái ngọc hàm đó vào miệng ông cô đi.

"Sát khí nhập thi, âm hồn bất an.

"Rồi đi kiếm một con mèo, cho nó trèo qua người ông cô, ông cô sẽ đội mồ sống dậy.

"Đến lúc đó, cô nói ông cô không muốn vào cái khu đất đó, tự khắc họ sẽ tin cô thôi."

Đúng lúc tôi đang lưỡng lự, Trình Hiên mặt mày đen sì giật lấy điện thoại.

"Em vẫn còn nhắn tin với cái người đó đấy à?

"Anh đã bảo là lừa đảo rồi, lát nữa là bắt đầu hỏi em để lừa tiền đấy.

"Em có thể đừng lúc nào cũng dễ tin người như vậy được không?"

Trình Hiên hiếm khi hung dữ với tôi như vậy.

Trong lòng tôi tủi thân, cúi đầu không muốn để ý đến anh nữa.

Thấy tôi không nói gì, Trình Hiên thở dài:

"Bình thường em cứ thích xem mấy cái tiểu thuyết huyền học linh dị này.

"Nhưng cuộc sống không phải là tiểu thuyết, đó là ông nội của anh, anh chỉ mong ông ấy được yên nghỉ thôi, em hiểu không?

"Thanh Di, lớn đầu rồi đấy."

Nghe thấy câu nói cuối cùng, cảm giác áy náy vừa mới nhen nhóm như mầm non, bị tôi nhanh chóng bóp ch ết.

Những thứ anh không tin, thì nhất định là không tồn tại sao?

Nếu như lỡ cái Thanh Vũ kia nói thật thì sao?

Vậy thì ông nội còn yên nghỉ được kiểu gì?

Linh đường chia thành hai gian, cấu trúc giống như hình chữ U.

Gian trước rất lớn, dùng để tiếp đãi khách khứa, bày bàn ăn, gian sau rất nhỏ, vuông vắn một gian.

Quan tài của ông nội được đặt ở đó.

Giữa gian trước và gian sau không có cửa, chỉ dùng rèm đen trắng ngăn cách.

Trước rèm đặt bàn thờ, giỏ hoa, còn có di ảnh.

Họ hàng bạn bè thay phiên nhau vào gian sau trông coi.

Ngọn đèn dầu trước chân ông nội, cho đến trước khi đưa tang đều không được tắt.

Ngọn đèn này là để soi đường xuống hoàng tuyền cho ông.

Cũng chính là cái thường được gọi là "đèn chỉ đường".

Nếu đèn tắt, thì con đường sẽ tối đen như mực.

Ông nội không tìm được phương hướng sẽ men theo mùi hương lúc rời đi mà quay trở lại, như vậy là không tốt cho người nhà, có thể khiến người nhà bị bệnh nặng.

Theo cách nói của Trình Hiên, đây chẳng phải cũng là mê tín sao?

Nhưng bọn họ hết lần này đến lần khác đều đang tuân thủ một cách nghiêm ngặt.

Tôi vén rèm bước vào nhà, thất thúc công đang khom lưng châm dầu vào đèn.

Thấy tôi, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông nở một nụ cười:

"Cháu dâu Tiểu Hiên đến rồi à?

"Vừa hay, cháu trông đèn giúp ta một lát, ta ra ngoài một chút."

"Thất thúc công, cháu—"

Thất thúc công tuổi tuy cao, nhưng chân tay lại vô cùng nhanh nhẹn.

Chưa đợi tôi nói xong, "vèo" một tiếng đã từ gian sau đi ra ngoài.

Trong thế giới nhỏ bé bị che khuất bởi tấm rèm đen trắng, chỉ còn lại tôi và ông nội.

Tôi nuốt nước bọt, cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, nhấc chân chậm rãi tiến lại gần quan tài.

Ông nội là kiểu người già rất điển hình của cái thời đó.

Cả đời tằn tiện, dành dụm, đem tất cả tiền bạc tích cóp được để lại cho con cháu.

Sau khi phát hiện ra bệnh ung thư, không muốn làm gánh nặng cho con cái, chỉ bằng một chai thuốc trừ sâu đã kết thúc cuộc đời như trâu ngựa của mình.

Tôi nhìn người đàn ông gầy gò trong quan tài, không kìm được mà đỏ hoe mắt.

Ông nội khi còn sống, chưa từng được hưởng một ngày phúc.

Chết rồi, còn phải chịu những tội này sao?

Tôi nắm chặt lấy cái ngọc hàm kia, vì căng thẳng, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

"Thanh Di~"

Trình Hiên vén rèm lên, thò nửa người vào.

Tôi không do dự nữa, lập tức cúi người nhét cái ngọc hàm lạnh lẽo vào miệng ông nội.

Sự căng thẳng của tôi bị Trình Hiên hiểu lầm là đau buồn.

Anh thở dài, đưa tay xoa đầu tôi:

"Vừa nãy anh không cố ý hung dữ với em đâu, anh chỉ là—"

Lời của anh nghẹn lại trong cổ họng.

Tôi kinh ngạc trừng mắt nhìn ông nội trong quan tài.

Ông nội đứng dậy rồi!!!

Giống như một con rối cứng đờ, cả người bật dậy như cương thi.

Trong nỗi kinh hãi tột độ, tôi đến cả tiếng thét cũng quên mất.

Cổ họng như bị ai đó bóp nghẹt, tim dường như ngừng đập.

Tứ chi lạnh toát, đầu óc trống rỗng.

Biểu hiện của Trình Hiên cũng chẳng khá hơn là bao.

Anh ta lùi mạnh một bước dựa vào tường, sắc mặt trong khoảnh khắc nhợt nhạt không còn một giọt máu.

Biểu cảm từ kinh ngạc đến kinh hãi, từ ngơ ngác đến sợ hãi...

Ngay lúc tôi chuẩn bị vùng chạy ra ngoài, ông nội lại thẳng đơ ngã xuống.

"Trình Hiên, vừa nãy anh có—"

"Không có."

Trình Hiên mặt mày đen sì, dứt khoát lắc đầu.

"Anh không nhìn thấy gì cả."

Nói xong, anh ta kéo tôi không ngoảnh đầu lại bước ra khỏi gian sau.

Thấy chúng tôi ra ngoài, bố chồng tôi khom lưng lách người vào xem đèn.

Trong lòng tôi rối bời, đầu óc hoảng loạn đến mức gần như không thể suy nghĩ:

"Vừa nãy ông nội đứng dậy rồi, bố không được vào, nguy hiểm lắm!"

Trình Hiên kéo tôi đến một góc, dùng sức ấn tôi xuống ghế.

Rồi nghiến răng nghiến lợi, nói từng chữ một:

"Thanh Di, em có thể bình thường một chút được không?

"Đừng đi quấy rầy giấc ngủ của ông nội nữa, coi như anh cầu xin em, được không?"

Tôi ngây người, khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh:

"Anh, anh có ý gì?

"Vừa nãy ông nội thật sự đứng dậy mà!"
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 103: Cửu âm tụ sát



Trình Hiên đứng thẳng người, vô cùng thất vọng trừng mắt nhìn tôi:

"Trì Thanh Di, anh cảnh cáo em một cách nghiêm túc.

"Đừng đem ông nội của anh ra làm trò đùa nữa."

Trình Hiên mặt mày đen sì bỏ đi.

Tôi ngồi trên ghế, trong đầu như bị ai đó nhét vào một đống hồ.

Anh ta có ý gì?

Vừa nãy rõ ràng anh ta cũng nhìn thấy mà!

Nhưng tại sao anh ta lại không thừa nhận chứ?!

Chẳng lẽ tất cả những chuyện vừa xảy ra, đều là do tôi tự huyễn hoặc ra?

Sự thất thần của tôi đã gây chú ý cho thất thúc công.

Ông còn tưởng chúng tôi cãi nhau, đặc biệt rót cho tôi một cốc nước ấm.

"Cháu dâu Tiểu Hiên, cháu là con gái thành phố lớn, đến cái vùng núi hẻo lánh này ở, không quen nhỉ?"

Tôi ngơ ngác nhận lấy cốc nước.

Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến khiến tôi tỉnh táo hơn vài phần.

Tôi ngẩng đầu không dấu vết đánh giá thất thúc công.

"Thất thúc công, nghe Trình Hiên nói, khu đất của ông nội là do ông chọn ạ?"

Nói đến đây, mắt thất thúc công sáng lên.

Thất thúc công là sinh viên đại học.

Vào cái thời đó, sinh viên đại học rất hiếm có.

Ông khác với những người già trong làng, thích học hỏi, cũng theo kịp những điều mới mẻ.

Ông cũng là người đầu tiên trong làng dùng điện thoại thông minh.

Thất thúc công lấy điện thoại ra, vẻ mặt đắc ý:

"Ta quen một vị đại sư trên mạng, xuất thân chính tông đạo sĩ Mao Sơn, rất lợi hại.

"Khu đất này là do cô ấy chỉ dẫn ta tìm được đấy.

"Chín ngọn núi bao quanh, còn gọi là Cửu Long Củng Châu.

"Khu mộ này à, có thể khiến con cháu đại phú đại quý, là một mảnh đất phong thủy bảo địa hiếm có đấy!"

Tôi nhìn vào điện thoại, cảm giác như bị ai đó đánh mạnh vào đầu.

Người đăng bài viết này là "Bà Nội Thanh Vũ của ngươi".

Cửu Long Củng Châu, Cửu Âm Tụ Sát.

Rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả?

Còn có việc ông nội đột nhiên từ trong quan tài đứng dậy.

Là Trình Hiên nói dối, hay là tôi bị ảo giác?

Nếu anh ta nói dối, thì tại sao?

Nếu là tôi bị ảo giác, nhưng tôi vẫn luôn rất khỏe mạnh mà...

Tôi cảm thấy mình như đang lạc trong một màn sương mù dày đặc, không tìm thấy con đường phía trước, cũng không biết mình đang ở đâu.

Miệng của Thất thúc công há ra khép vào, âm thanh lọt vào tai tôi như cách một tầng sa.

"Đạo trưởng Thanh Vũ lợi hại lắm đó! Bức ảnh này ta đã gửi cho cô ấy xem, cô ấy vừa nhìn đã thích ngay, còn nói có đại gia muốn mua mảnh đất phong thủy này với giá cao nữa đó!"

Tôi đột nhiên đứng dậy, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của Thất thúc công, đi về phía hậu sảnh.

Nhấc tấm màn lên, bố chồng đang còng lưng ngồi trên ghế.

Thấy tôi, ông chỉ liếc mắt một cái, vẻ mặt mệt mỏi rã rời.

Ông đã lớn tuổi, lại thức đêm túc trực hai ngày liền, quả thực cơ thể có chút không chịu nổi.

Vẻ mặt của ông ấy thực sự quá bình tĩnh.

Tôi đi đến bên quan tài cúi người xuống, ông nội đang nằm yên tĩnh ở đó.

Già nua, gầy gò, bé nhỏ như vậy.

Tôi giả vờ giúp ông nội đắp tấm vải trắng lên, động tác nhanh như chớp lấy miếng ngọc ngậm trong miệng ông ra.

Thứ này lạnh buốt, vừa chạm vào đã khiến tôi nổi da gà.

Trong phim ảnh, một số loại ngọc mang theo phóng xạ.

Có phải là thứ này đã khiến tôi bị ảo giác?

Tôi đi đến bàn lấy một chiếc cốc giấy dùng một lần, cho miếng ngọc vào rồi pha một cốc nước lạnh.

Trình Hiên vẫn còn giận tôi.

Khi tôi đi ngang qua anh ta, anh ta cố ý cụp mắt xuống không nhìn tôi.

Nhưng bây giờ tôi không có tâm trí để ý đến anh ta.

Trong đầu tôi toàn là Bà Nội Thanh Vũ kia.

Cô ta rốt cuộc muốn làm gì?

Tôi ngơ ngác quỳ trước linh đường, cho đến khi hai chân tê dại, bắp chân truyền đến một trận đau nhói.

Khi đứng dậy suýt chút nữa thì ngã, Trình Hiên liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng dời mắt đi.

Tôi khập khiễng đi sang một bên, không một tiếng động nhặt chiếc cốc nước đã ngâm một tiếng đồng hồ lên.

Ở nông thôn nhiều nhất là chó mèo.

Tôi nhìn con ch.ó vàng lớn và con mèo hoa đang ngồi xổm một bên, thực sự không nỡ ra tay.

Lỡ như thứ nước này thật sự giống như Thanh Vũ nói, uống vào là c.h.ế.t ngay thì sao?

Chó mèo cũng là sinh mạng mà.

Hay là, cho mẹ chồng tôi uống một ngụm?

Ha ha ha, đùa thôi!

Nghĩ đến mỗi lần mẹ chồng nhìn thấy tôi, ánh mắt ghét bỏ và chán ghét đó.

Tôi không nhịn được mà suy nghĩ miên man một hồi, sau đó mới ngồi xổm xuống đất bắt đầu tìm côn trùng nhỏ.

Rất nhanh, một con cuốn chiếu và một ổ kiến đã xuất hiện trong tầm mắt tôi.

Tôi tưới một ít nước lên con cuốn chiếu kia.

Nó lập tức giống như bị bỏng, toàn thân không ngừng vặn vẹo co giật, sau đó, toàn thân cứng đờ không động đậy.

Ổ kiến kia cũng vậy.

Hồi nhỏ tôi từng dội nước vào kiến, sau khi chúng bị cuốn đi có thể lập tức như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục bò đi.

Nhưng những con kiến này ngay cả bụng cũng lật lên rồi, rõ ràng là c.h.ế.t không thể c.h.ế.t hơn được nữa.

Tôi đột nhiên đứng dậy, m.á.u trong tứ chi bách hài trong nháy mắt dồn l*n đ*nh đầu.

Nếu như ngôi mộ kia là Cửu Long Củng Châu, phong thủy bảo địa.

Vậy thì tại sao những con côn trùng và kiến này lại c.h.ế.t ngay lập tức?

Tôi cầm điện thoại, soạn một đoạn dài rồi lại xóa đi.

Thanh Vũ này tại sao lại lừa Thất thúc công?

Lại tại sao lại nói thật với tôi?

Cô ta rốt cuộc có ý đồ gì?

Nhưng bây giờ ngoài việc thỉnh giáo cô ta, tôi căn bản không tìm được người giúp đỡ nào khác.

Nếu ngôi mộ kia tà dị như vậy, đợi đến ngày mai hạ táng...

Không được, tôi phải cứu người.

Suy nghĩ kỹ càng, tôi vẫn là gửi tin nhắn cho Thanh Vũ.

Cô ta trả lời rất nhanh.
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 104: Cửu âm tụ sát



Cô ta nói, chỉ cần trước khi hạ táng, dùng m.á.u gà trống trộn với chu sa, đắp vào vị trí Bắc Đẩu Thất Tinh của ngôi mộ, là có thể bố trí một thất tinh trấn tà trận pháp.

Trận pháp này có thể tạm thời áp chế cương thi trong một năm, không cho nó phá quan mà ra hại người.

Như vậy, tôi sẽ có đủ thời gian từ từ nghĩ cách.

Máu gà trống dễ tìm, trong thôn thứ không thiếu nhất chính là gà vịt.

Nhưng chu sa dường như có chút khó khăn...

Tôi ngồi xổm trong góc gãi đầu, ngẩng đầu lên thì thấy Trình Hiên đang đứng dậy chuẩn bị đi ra hậu sảnh.

Trong khoảnh khắc tia chớp lóe lên, tôi nhớ lại Trình Hiên từng nói với tôi.

Nói gần đây có một ngọn núi bỏ hoang.

Hình như là mỏ chu sa thì phải, xung quanh mỏ đều là đá đen đỏ.

Hồi nhỏ bọn họ thường đến đó nhặt đá chơi, nếu nhặt được viên nào đặc biệt đỏ, thì mang về nhà coi như bảo bối để sưu tầm.

Vị trí của mỏ, Trình Hiên đã chỉ cho tôi xem, ở trên một con đường nhỏ phía tây thôn.

Tôi không biết có nên tin Thanh Vũ hay không.

Nhưng trực giác mách bảo tôi, nếu tôi không làm gì đó, trong nhà thực sự sẽ xảy ra chuyện.

Lúc này trời đã rất tối, trong linh đường không còn mấy người.

Mẹ chồng dựa vào tường ngủ gà ngủ gật, bố chồng và mấy chú bác đang kê bàn đánh bài.

Tôi nhìn xung quanh một vòng, không thấy Trình Hiên.

Anh ta hẳn là đang ở hậu sảnh canh đèn.

Không ai chú ý đến tôi.

Tôi rón rén bước ra khỏi linh đường, đi thẳng đến nhà cũ của Trình Hiên.

Trong nhà nuôi rất nhiều gà vịt, bình thường tôi khá sợ những thứ này, nhưng bây giờ nhân mạng quan thiên, cũng không dám sợ hãi nữa.

Tôi xông vào chuồng gà ôm lấy con gà trống oai phong lẫm liệt nhất, mu bàn tay bị nó mổ cho hai cái.

Con gà này sức lực rất lớn, điên cuồng vỗ cánh muốn trốn khỏi vòng tay tôi.

Tôi sợ đến c.h.ế.t khiếp, sợ có người đột nhiên xông vào nhà.

May mắn thay, nhà Trình Hiên ở cuối thôn.

Hàng xóm gần chúng tôi nhất cũng cách mấy chục mét đường, các nhà đều có một cái sân rất rộng rãi, cho nên mặc dù tôi gây ra động tĩnh lớn như vậy, cũng không ai phát hiện.

Tôi trói miệng và chân con gà lại, nhét vào giỏ, lại lấy ra đèn pin và một con d.a.o liềm, lúc này mới lấy hết can đảm lên núi.

Đây là lần đầu tiên tôi leo núi vào ban đêm.

Tiếng côn trùng kêu, chim vỗ cánh, hoặc vô tình dẫm phải một cành cây khô.

Bất kỳ âm thanh đột ngột nào cũng có thể khiến tim tôi đập điên cuồng.

Tôi càng đi càng nhanh, đến cuối cùng gần như là chạy bộ.

Đi đến sau này, tôi đã không nghe thấy những âm thanh khác.

Trong tai tôi toàn là tiếng tim đập "thình thịch" và tiếng thở d ốc kịch liệt.

Trong núi vào ban đêm mờ mờ ảo ảo.

Sau những gốc cây to lớn um tùm, dường như có thứ gì đó đang trốn.

Những bụi cỏ cao nửa người bị gió thổi, giống như sóng biển trào dâng, dường như có con vật nào đó từ giữa lóe lên một cái rồi biến mất.

Tôi vừa hoảng loạn nhìn xung quanh, vừa liều mạng đi nhanh.

Chỉ mất hơn nửa tiếng đồng hồ, tôi đã đến được mỏ kia.

Nếu nói rừng núi vào ban đêm khiến người ta kinh hồn bạt vía, thì mỏ lại khiến người ta dựng tóc gáy.

Cửa hang sâu hun hút như mực đen.

Gió thổi vào mỏ, trong hang rít gào xoáy tròn, phát ra âm thanh như tiếng khóc của trẻ sơ sinh.

Chân tôi không tự chủ bắt đầu run rẩy, đứng ở cửa hang tròn hai mươi phút cũng không dám đi vào.

"Xoạt xoạt~"

Trong bụi cây phía sau đột nhiên truyền ra một trận động tĩnh.

Tôi không do dự nữa, lập tức nhấc chân chạy vào trong mỏ.

Mỏ không quá cao, tôi duỗi thẳng tay là có thể chạm vào đỉnh hang.

Trên vách hang đều là những viên đá lồi lên, đen, trắng, đỏ, dùng đèn pin chiếu vào, có thể phản xạ ra ánh sáng li ti.

Trong hang rất khô ráo, có một mùi lưu huỳnh nhàn nhạt.

Trong lòng tôi hơi yên tâm, rắn rết chuột bọ ghét nhất mùi này.

Ở đây, ít nhất sẽ không có rắn.

"Tách, tách~"

Tôi nghi hoặc dừng bước, âm thanh cũng biến mất theo.

Tôi đi về phía trước, âm thanh lại xuất hiện trở lại.

Tôi vỗ vỗ trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại.

Không sao đâu, đây chỉ là tiếng vọng của bước chân tôi thôi.

"Tách, tách, tách~"

Tiếng bước chân ở phía xa trở nên vừa gấp vừa nhanh.

Mà lúc này, tôi đứng tại chỗ không hề di chuyển.

Máu toàn thân trong nháy mắt dồn l*n đ*nh đầu, tôi nén tiếng hét trở lại cổ họng, ba chân bốn cẳng chạy về phía sâu bên trong hang.

Trước khi chạy, tôi lấy đèn pin ra chiếu lại phía sau.

Hình như là một người.

Người rất cao, dáng người thon dài, đội mũ và đeo khẩu trang, không nhìn rõ nam nữ.

Nhưng, trên tay hắn ta cầm một con d.a.o chặt củi.

Tôi vùi đầu không màng phương hướng, liều mạng chạy về phía sâu bên trong mỏ.

Chạy chưa được bao lâu, phía sau bỗng nhiên một tiếng nổ lớn.

Tôi kinh hãi quay đầu lại, phát hiện mỏ sập rồi!!!

Mấy tảng đá lớn rơi xuống, che kín cửa hang, chỉ để lại mấy khe hở nhỏ bằng ngón tay.

Tôi dùng sức đẩy hai cái, tảng đá không hề nhúc nhích.

Tôi vội vàng lấy điện thoại ra, sau đó tuyệt vọng phát hiện hang núi này chặn hết tín hiệu.

Căn bản không ai biết tôi đã đến mỏ này!

Nỗi sợ hãi vô tận như thủy triều lan tràn trong tôi.

Tôi cảm thấy mình giống như một con cá bị sóng đánh lên bãi cát, mặc dù cố gắng há miệng, không khí trong phổi lại ngày càng loãng.

Tôi nhớ lại buổi tối tôi đã cố gắng giải thích lại với Trình Hiên.

Anh ta giận dữ hất tay tôi ra, buông một câu:

"Em mà còn làm phiền nữa thì đừng có mà tham dự đám tang này! Tự mình về Hàng Châu đi!"

Nếu, nếu họ không tìm thấy tôi, liệu họ có nghĩ tôi có giận dỗi mà về nhà không?
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 105: Cửu âm tụ sát



Nếu mãi không ai tìm thấy tôi, liệu tôi có c.h.ế.t đói trong cái hang núi này không?

Bên cạnh tảng đá lớn đổ sập có một mùi thuốc s.ú.n.g nồng nặc.

Chắc là đợi tôi chạy vào sâu trong hang động, có người đã đốt thuốc nổ làm sập cửa hang.

Người này là ai, có phải là người vừa đuổi theo tôi không?

Là Thanh Vũ!

Chính cô ta đã lừa tôi đến cái hang mỏ chu sa này!

Tôi vừa kinh ngạc vừa tức giận, không hiểu nổi mình và cô ta không thù không oán, tại sao lại muốn hại tôi như vậy.

Cô ta rốt cuộc là ai?

Tôi ngồi xổm trên mặt đất, thật sự không nhịn được, ôm mặt vùi đầu khóc lớn.

Tất cả những sợ hãi, căng thẳng và tuyệt vọng của ngày hôm nay dường như đều trào ra theo nước mắt.

Khóc một lúc, tôi cảm thấy trong lòng mình không còn khó chịu nữa.

Dù sao, tôi vẫn còn sống.

Còn sống, là còn hy vọng.

Tôi nắm chặt lưỡi liềm, tiếp tục đi về phía sâu trong hang động.

Ở đây có lẽ có một lối ra khác thì sao?

Tôi cầm đèn pin, vừa lau nước mắt vừa tiến về phía trước.

Con người ở trong không gian kín, rất dễ mất cảm giác về thời gian.

Tôi không biết mình đã đi bao lâu, hai chân tê dại, lòng bàn chân âm ỉ đau.

Ánh sáng đèn pin ngày càng yếu.

Tôi thật sự không đi nổi nữa.

Tôi ngồi phịch xuống đất, dựa vào vách hang thiếp đi.

Tôi bị đói đánh thức.

Bụng phát ra từng tràng kêu liên hồi.

Đèn pin đã tắt ngóm từ lâu, trong hang tối đen như mực, không thấy gì.

Tôi đưa tay s* s**ng xung quanh, sau khi chạm vào một vật tròn tròn, tôi lại bật đèn lên.

"Tách!"

Trong hang bừng lên một luồng sáng mạnh.

Tôi nheo mắt lại, đầu óc trống rỗng.

Tôi nhớ đèn pin đã hết pin rồi, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đây không phải là cái đèn pin cũ kỹ của tôi nữa.

Cán đèn pin này có màu xám với chất liệu cao cấp, nhìn là biết rất đắt tiền.

Điều kỳ lạ hơn nữa là, bên tay trái tôi còn đặt một chiếc ba lô màu đen.

Tôi mở ba lô ra, bên trong chứa đầy đồ ăn vặt.

Nước uống, đồ hộp, bánh quy, bánh mì, xúc xích, thậm chí còn có vài thanh sô cô la.

Tôi ngơ ngác lôi ra một túi dưa chuột và táo.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Trong hang có người?

Tại sao không cứu tôi ra ngoài?

Tôi chạy ngược lại theo con đường cũ, phát hiện tảng đá lớn vẫn chắn ngang cửa hang.

Bên ngoài khe hở có ánh sáng lờ mờ, bây giờ chắc là ban ngày rồi.

Vậy người đưa đồ ăn cho tôi đã vào bằng cách nào?

Hơn nữa, tại sao lại không đưa tôi ra ngoài?

Điện thoại vẫn không có sóng, nhưng tôi đã không còn sợ hãi như vậy nữa.

Ít nhất có thể khẳng định rằng, cái mỏ này chắc chắn có lối ra thứ hai.

Tôi thả con gà trống ra khỏi giỏ, nó lập tức vỗ cánh gáy vang trời.

Trong hang có sinh vật sống, không khí ngột ngạt lập tức tan biến.

Tôi điều chỉnh ánh sáng đèn pin xuống mức thấp nhất, một người một gà cẩn thận bước đi trong hang động tối tăm.

Tôi nhất định có thể sống sót ra ngoài.

Tôi mệt thì ngủ, đói thì ăn.

Chỉ cần tỉnh táo, là không ngừng đi lại trong hang động.

Cái mỏ này rất lớn, bên trong chằng chịt những hành lang lớn nhỏ như mạng nhện.

Tôi dùng đá cuội đánh dấu từng lối vào.

Trong ba lô còn có sổ và bút, tôi cố gắng vẽ bản đồ hang động vào sổ.

Con người có hy vọng, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh.

Chỉ còn lại cái hang cuối cùng là chưa đi.

Mà đồ ăn của tôi, còn lại nửa túi chưa ăn hết.

Tôi không biết mình bao lâu nữa mới tìm được lối ra, cho nên luôn ăn rất cẩn thận.

Sau khi kiểm kê lại đồ ăn một lần nữa, tôi đeo ba lô lên vai dắt gà trống:

"Đại Hoa, chúng ta đi."

Căn cứ vào tiếng gáy của Đại Hoa, tôi đoán mình ở trong cái hang này chắc đã qua ba ngày.

Tiềm năng của con người thật sự là vô tận.

Trước đây tôi sợ bóng tối, sợ ma, sợ côn trùng.

Chơi trò chơi trốn thoát trong phòng kín, có thể hét đến nỗi NPC cũng sợ c.h.ế.t khiếp.

Nhưng bây giờ một mình ở trong cái hang mỏ sâu thẳm đáng sợ này mấy ngày, tôi lại không hề khóc nhiều.

Đợi tôi ra ngoài, nhất định phải tìm được Bà nội Thanh Vũ kia.

Sau đó, đánh cho cô ta đến nỗi bà nội cũng không nhận ra!

Đại Hoa ủ rũ theo sau tôi.

Mấy ngày không thấy ánh mặt trời, khiến nó không còn vẻ hùng dũng, hiên ngang như trước nữa.

Mấy ngày nay tính mạng của nó, đều nhờ hai quả dưa chuột và bánh quy cầm cự.

Tôi vừa đi vừa sờ vào vách tường, sợ mình bỏ lỡ công tắc mật đạo nào đó, bỏ lỡ cơ hội trốn thoát.

Phía dưới cùng của hang động, là một tảng đá lớn màu đen đỏ.

Tôi không từ bỏ quay lại đi thêm một lần nữa, vẫn không phát hiện ra gì cả.

Tôi quỳ xuống đất, tuyệt vọng từng chút một lan từ tứ chi đến tim.

Tình cảm giữa người và động vật không thông nhau.

Đại Hoa không hiểu được sự tuyệt vọng của tôi.

Nó chỉ cúi đầu, nhặt sỏi đá mổ lia lịa.

Tôi xoa mặt một cái, đợi khi tôi ngẩng cằm lên, Đại Hoa biến mất.

Không phải chứ, con gà trống to như vậy của tôi đâu rồi?

"Ò ó o~"

Tiếng gà trống gáy quen thuộc, từ bên ngoài hang động vọng lại.

Tôi trợn mắt há mồm nhìn tảng đá lớn màu đen đỏ kia.

Trên đó cũng không có khe hở nào, Đại Hoa ra ngoài bằng cách nào?

Tôi kinh nghi bất định đưa tay ra, sờ vào tảng đá lớn kia.

Khi cánh tay tôi duỗi ra, tảng đá co lại phía sau.

Đây lại là một tấm vải!

Trời ạ!

Tại sao tôi lại chọn con đường này cuối cùng vậy?

Nhấc tấm vải lên, trước cửa là một khu rừng rậm rạp.

Lúc này, mặt trời vừa lặn về phía tây.

Bầu trời phía tây hiện lên màu cam rực rỡ.

Ánh sáng mặt trời lâu ngày không thấy này, khiến tôi không khỏi nheo mắt lại.

Cuối cùng tôi cũng ra rồi!

Trình Hiên bọn họ chắc là lo lắng lắm rồi.
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 106: Cửu âm tụ sát



Điện thoại đã hết pin từ lâu, tôi chụm năm ngón tay che lên trán.

Nheo mắt nhìn xung quanh một vòng, phát hiện nơi mình đang đứng, ở ngay phía sau mộ của ông nội.

Nếu không phải vì tin lời của Thanh Vũ kia, tôi cũng sẽ không bỏ lỡ đám tang của ông nội.

Bây giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng về nhà tắm nước nóng, sau đó ngủ một giấc thật ngon.

Mất tích nhiều ngày như vậy, còn không biết nhà cửa loạn thành cái gì nữa.

Tôi vừa chuẩn bị tiến lên, thì cái gò mộ màu nâu kia đột nhiên động đậy.

Tôi lập tức dừng bước, hơi thở cũng không tự chủ chậm lại.

Đại Hoa bị tôi ôm chặt trong lòng, mỏ nhọn cũng bị tôi bóp chặt.

Cũng may nó đã quen với việc bị tôi đối xử như vậy mấy ngày nay, ngay cả cánh cũng không vỗ, đầu lười biếng dựa vào cánh tay tôi.

Ôm lấy cơ thể ấm áp của Đại Hoa, tôi cuối cùng cũng không còn sợ hãi như vậy nữa.

Đất mềm liên tục trồi lên, dường như có thứ gì đó đang cố gắng chui ra ngoài.

Tôi dùng sức bịt miệng mình lại, từng bước một lùi về phía hang mỏ phía sau.

"Tách!"

Một bàn tay gầy guộc trắng bệch từ trong đất dùng sức thò ra.

Màu xanh trắng pha lẫn vẻ xám xịt, ngón tay vừa đen vừa dài, giống hệt như cương thi trong phim.

Tôi liều mạng ôm chặt Đại Hoa, trong lòng điên cuồng gào thét.

Một bàn tay, hai bàn tay.

Cánh tay không ngừng vươn lên, cuối cùng thò ra một cái đầu đen ngòm.

Người đó đội một chiếc mũ thọ màu xanh lam, trên mũ còn in mấy chữ phúc cổ kính.

Đây là kiểu dáng mà tôi và Trình Hiên cùng nhau chọn cho ông nội.

Ông nội từ trong mộ bò ra rồi!

Lúc này tôi đã chui trở lại trong hang, đang vén một góc tấm vải run rẩy nhìn ngôi mộ.

Sau khi ông nội bò ra khỏi đất, nhảy tại chỗ hai cái, rũ bỏ bùn đất trên người.

Sau đó, ông nội vươn cổ nhẹ nhàng động đậy mũi, dường như đang ngửi thứ gì đó.

Tôi nín thở, không dám thở mạnh.

Đại Hoa dường như cũng rất sợ hãi, không ngừng rúc đầu vào lòng tôi.

Ông nội ngửi ngửi về phía hang mỏ, sau đó chán ghét quay đầu đi.

Ông nội dường như, rất không thích mùi vị chu sa này?

Nhớ lại những bộ phim cương thi Hồng Kông đã xem hồi nhỏ, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Đúng vậy, chu sa dương khí nặng, có thể khắc chế tà ma.

Ông nội bây giờ là cương thi, chắc chắn không thích mùi vị này.

Tôi an toàn rồi!

Nghĩ đến đây hai chân tôi mềm nhũn, không chống đỡ nổi nữa dựa vào tường.

Thịt trên mặt ông nội hóp sâu xuống, chỉ còn lại một lớp da xanh xám dính vào mặt.

Xương hốc mắt của ông nội rất nhô ra, miệng há to, lộ ra răng nanh màu xanh như ma cà rồng.

Ông nội vặn đầu xoay một vòng, sau đó giơ tay nhảy nhót về phía trước.

Đó là hướng nhà!

Ông nội đi tìm Trình Hiên bọn họ rồi!

"Thi thân thành cương, phải dùng lục thân chi huyết tế quan!"

Nhớ lại lời của Thanh Vũ, toàn thân tôi dựng tóc gáy trong khoảnh khắc.

Ông nội, ông nội muốn đi hút m.á.u Trình Hiên bọn họ sao?

Ông nội nhảy rất nhanh.

Chỉ trong vài hơi thở, ông nội đã biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Trong lòng tôi vừa gấp vừa sợ.

Mấy ngày nay tôi ở trong hang mỏ không hề uổng phí, nhặt được mấy viên đá chu sa có màu sắc đỏ tươi.

Tôi nhét đá vào túi quần và túi áo, trên tay còn nắm hai viên.

Thận trọng lắm tôi mới dám lấy hết can đảm, vác theo cái túi lớn, lén la lén lút theo sau lưng ông nội.

"Á!"

Cánh cổng viện mở toang, từ bên trong vọng ra một tiếng kêu thảm thiết.

Tôi xông vào, cảnh tượng trước mắt khiến hồn vía lên mây.

Ông nội đang bóp cổ Trình Hiên đến chết.

Anh ta hai chân lơ lửng, hai tay ra sức vùng vẫy trong không trung.

Khuôn mặt anh ta vì thiếu oxy mà đỏ bừng, tròng mắt trợn ngược ra ngoài, trông như sắp nghẹt thở đến nơi.

Còn ngoài sân, ông chồng tôi thì nằm sóng soài dưới đất, không biết sống c.h.ế.t ra sao.

Bà nội thì dựa vào tường, hình như đã ngất xỉu, nửa bên mặt đầy máu.

"Buông ra!"

Tôi giơ viên chu sa lên, dùng hết sức ném mạnh vào người ông nội.

Viên chu sa đập vào người ông nội, tóe ra một trận lửa.

Ông nội hoảng sợ lùi lại hai bước, cuối cùng cũng buông tha cho Trình Hiên.

"Chồng ơi, anh không sao chứ?"

Trình Hiên bò lồm cồm ra sau lưng tôi, còn chưa đợi tôi nói hết câu, đã dùng sức đẩy tôi về phía ông nội, rồi ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi sân, còn tiện tay đóng sập cửa lại.

Tôi không thể tin nổi ngửa mặt ra sau ngã xuống.

Hình ảnh hắn ta bỏ chạy thục mạng như thước phim quay chậm hiện lên trước mắt tôi.

Ánh mắt độc địa, hành động dứt khoát.

Đây, đây chính là người đàn ông tôi gửi gắm cả đời, người mà tôi yêu thương suốt năm năm qua sao?

Cùng lúc tôi ngã xuống, một khuôn mặt quỷ dị không giống người chợt phóng to trước mắt tôi.

Ông nội há to miệng, cúi người xuống cắn mạnh vào cổ tôi.

Trong tay tôi vừa hay đang nắm một viên chu sa to bằng quả trứng gà...

Ngay khi ông ta nhào tới, tôi giơ tay lên nhanh chóng và chuẩn xác nhét viên đá vào miệng ông.

Ông nội lập tức như cắn phải thuốc nổ, cả người b.ắ.n văng ra.

Viên đá cũng lăn xuống đất, tỏa ra một mùi khét lẹt khó chịu.

Tôi thừa cơ hội này chạy ra ngoài sân, đẩy cửa nhưng không mở được.

Cánh cửa hình như bị cái gì đó chặn lại rồi.

Cả người tôi như rơi vào hầm băng, trong lòng vừa kinh vừa sợ.

Trình Hiên, Trình Hiên dùng khúc gỗ chặn cửa lại.

Hắn, hắn muốn tôi c.h.ế.t ở đây!

Lúc này ông nội đã hồi phục lại, nhe răng trợn mắt mấy lần muốn tiến lại gần tôi.

Tôi nắm chặt viên chu sa giơ ngang trước ngực, tay run rẩy không ngừng.

Sợ hãi, kinh hoàng, tuyệt vọng, phẫn nộ, đau lòng, nghi ngờ...

Tất cả mọi cảm xúc đan xen cuộn trào trong lồ ng n.g.ự.c tôi, cuối cùng bốc lên thành một luồng oán khí mạnh mẽ.

Trình Hiên muốn tôi chết, tôi nhất định phải sống!
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 107: Cửu âm tụ sát



Công việc của hắn là bố mẹ tôi chạy vạy xin cho, nhà là nhà tôi mua.

Tôi vì hắn mà nhẫn nhịn sự ghẻ lạnh của bà nội, nhẫn nhịn sự nghèo khổ và ngu muội của cái thôn quê hẻo lánh này.

Tôi đã cho hắn tất cả những gì hắn muốn, vậy mà hắn lại muốn tôi chết!

Lúc này, ông nội giơ tay lên lại nhảy xổ vào tôi.

Tôi nắm chặt viên chu sa dùng sức ném về phía ông ta, ông ta nghiêng người né tránh, viên đá rơi xuống đất.

Trí tuệ của cương thi, quả nhiên giống như trên phim, đều rất cao.

Ông ta nhảy quanh sân, những viên chu sa trong tay tôi ngày càng ít đi, rất nhanh chỉ còn lại viên cuối cùng.

"Bịch!"

Viên đá cuối cùng bị ném ra, tôi và ông nội đổi hướng, biến thành ông ta đuổi tôi chạy.

Tôi thở d ốc, lồ ng n.g.ự.c như một cái bễ cũ nát, bước chân càng lúc càng nhỏ, tốc độ càng lúc càng chậm.

Tuyệt vọng và cay đắng lan tràn trong lòng.

Cứ chạy với tốc độ này, thêm một vòng nữa thôi, ông ta sẽ đuổi kịp tôi mất.

Lưng đau nhói, tôi nghiến răng dùng sức nhào về phía trước.

Áo khoác bị xé rách, lưng tôi hình như cũng bị móng tay cào trúng.

Vết thương rát bỏng, không lâu sau lan ra một trận lạnh lẽo.

Đây có lẽ chính là thứ gọi là thi độc trong truyền thuyết.

Tôi nằm trên đất, trước mắt tối sầm lại.

Tôi nghĩ, mình sắp c.h.ế.t rồi.

Bởi vì tôi đã nhìn thấy tiên nữ.

Tiên nữ trông khoảng hai mươi tuổi, da trắng nõn, tướng mạo ngọt ngào.

Vừa mở miệng, đã là một câu chửi tục.

"Mẹ kiếp! Chơi quá trớn rồi!"

Cô ấy mặc một bộ đạo bào, một tay cầm kiếm đồng tiền, một tay nắm một lá bùa vàng.

"Thiên viên địa phương, luật lệnh cửu chương, ngô kim hạ bút, vạn quỷ phục tàng!

"Cấp cấp như lệnh!"

"Ầm ầm!"

Một đạo sấm sét đánh xuống người ông nội, ông ta kêu thảm một tiếng, lại trực tiếp đ.â.m sập cửa chạy mất.

"Xong rồi, trúng thi độc rồi.

"Tỉnh lại đi, cô không sao chứ?"

Cô gái nhẹ nhàng vỗ vào mặt tôi, đút cho tôi một bát nước bùa.

Nước bùa mang theo một mùi tro hương, nhưng vừa vào bụng, cả người tôi đều ấm lên mấy phần.

Cô ấy cười hì hì nhìn tôi, thấy tôi nhìn lại, tinh nghịch nháy mắt với tôi:

"Chào cô, cô có thể gọi tôi là Thanh Vũ đạo trưởng."

Thanh Vũ đạo trưởng?

Là cái người bạn trên mạng kia - "Bà nội Thanh Vũ của ngươi"!

Sao cô ấy lại ở đây? Còn chạy đến cứu tôi nữa?

Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy, cô ấy thản nhiên ngồi xuống đất, nhặt những món ăn vặt tôi đánh rơi trên đất lên bắt đầu ăn.

"Ôi, bận rộn mấy ngày nay mệt c.h.ế.t tôi rồi."

Cương thi chắc là đuổi theo Trình Hiên đi rồi.

Ông bà nội chồng tôi thì ngất xỉu trên đất, không biết gì nữa.

Nhưng Thanh Vũ lại làm ngơ trước tất cả những chuyện này, không giống với hình tượng đạo sĩ cứu tế chúng sinh, cổ đạo nhiệt tràng trong ấn tượng của tôi lắm.

"Cô, không cứu họ sao?"

Thấy tôi chỉ vào bà nội, trên mặt Thanh Vũ lộ ra một nụ cười lạnh:

"Tôi chỉ cứu người, không cứu súc sinh."

Thanh Vũ đỡ tôi ngồi dậy, lấy từ trong cái túi vải mang theo bên mình ra một túi gạo nếp.

Tôi đã xem phim rồi, gạo nếp ấn lên chỗ bị cương thi cào trúng, có thể hút thi độc ra.

Thanh Vũ vừa giúp tôi hút độc, vừa kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện cho tôi nghe.

Hóa ra tất cả đều là Trình Hiên sắp đặt.

Để lừa tôi về quê g.i.ế.c hại, bố mẹ Trình Hiên thậm chí còn động tay động chân đổ thuốc trừ sâu vào miệng ông nội.

Trình Hiên cố ý mượn danh nghĩa đám tang để đưa tôi về quê, sau đó để Thanh Vũ tìm đến tôi, và lừa tôi vào hang động.

Cái bóng mà tôi nhìn thấy trong hang, chính là Trình Hiên.

Hắn ta cho nổ sập hang động, muốn chôn sống tôi ở bên trong.

Là Thanh Vũ đã chuẩn bị trước, mở thêm một cái cửa cho hang động, lúc này mới vào cứu tôi được.

Cô ấy nhốt tôi trong hang động mấy ngày, chính là để không cho tôi ra ngoài đụng mặt ông nội báo thù.

Tôi nghe mà cứ như trên mây dưới gió.

Cô ấy đã là người Trình Hiên sắp đặt, vậy Trình Hiên, làm sao lại tìm cho ông nội một cái huyệt mộ có thể gây ra thi biến được chứ?

Nghe thấy câu hỏi của tôi, Thanh Vũ phì cười.

"Ha ha ha ha, hắn ta vốn chỉ tìm tôi để lừa cô thôi.

"Nhưng tôi đã dùng kế trong kế, lừa luôn cả hắn!

"Thật sự tìm cho hắn ta một cái nơi cửu âm tụ sát, ông lão bị con trai ruột đầu độc chết, mang theo oan ức hận thù.

"Chôn xuống xong, ba ngày thành cương.

"Chỉ có báo được thù, cái miệng oán khí kia của ông ta mới có thể hóa giải."

Tôi và Trình Hiên tuy quan hệ không tệ, nhưng bố mẹ tôi đối với hắn ta rất bình thường.

Đặc biệt là bố tôi, vẫn luôn không thích Trình Hiên lắm.

Mấy căn nhà của gia đình, vẫn viết tên bố mẹ tôi, chưa sang tên cho tôi.

Vì chuyện này, Trình Hiên bóng gió với tôi không biết bao nhiêu lần.

Cho nên, hắn ta đã nảy sinh ý đồ xấu.

Hắn mua cho tôi bảo hiểm nhân thọ với số tiền khổng lồ, muốn lừa tôi đến vùng núi g.i.ế.c hại.

Hơn nữa vì là đám tang của ông nội, hắn ta có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm.

Hắn ta đã tính toán kỹ lưỡng mọi thứ, chỉ duy nhất không ngờ rằng cái đạo sĩ mà hắn ta tìm thấy trên mạng, lại là đạo sĩ thật.

Thanh Vũ không những nhận tiền của hắn ta, còn đá lại hắn ta một vố đau điếng.

Nghĩ thông suốt tất cả, tôi vừa xấu hổ vừa sợ hãi.

Cái người nằm cạnh mình chung giường, lại là một con sói đội lốt người.

Nếu thật sự gặp phải một người chỉ biết có tiền, tôi đã sớm bị chôn sống trong hang động rồi.

Nghĩ đến đây, ánh mắt tôi nhìn ông bà nội chồng tràn đầy thù hận.

Cái đám cặn bã này, c.h.ế.t tốt!

Thanh Vũ đỡ tôi đi về phía ngoài thôn, đi không lâu, chúng tôi đã gặp Trình Hiên.

Hắn ta ngửa mặt nằm trên đất, cổ bị cắn đứt, lộ ra hai cái lỗ lớn m.á.u thịt be bét.

Hắn ta trợn mắt nhìn lên trời, trong ánh mắt dường như có không cam tâm, có không thể tin nổi.

Còn cách hắn ta không xa, *thê thỉ* của ông nội cũng nằm một bên, miệng đầy máu.

Dân làng ghé sát vào tường nhà, sợ hãi và kinh hoàng nhìn cảnh tượng này.

"Cương thi ăn thịt người rồi!"

"Ông cụ nhà họ Trình biến thành cương thi rồi!"

"Á, con dâu nhà họ Trình chưa chết!"

Đợi xác định cương thi không động đậy nữa, dân làng mới lấy hết can đảm vây lại.

Tôi đau khổ tuyệt vọng nhào lên người Trình Hiên:

"Chồng ơi, anh tỉnh lại đi chồng ơi! Mau giúp tôi gọi xe cứu thương với!"

Tôi giả vờ nằm trên người hắn ta khóc đến gan ruột đứt đoạn.

Thanh Vũ lén lút phía sau giơ ngón tay cái lên với tôi, khen tôi phản ứng nhanh nhạy.

Dù sao, cương thi tấn công người nhà họ Trình, tôi là người sống sót duy nhất, đây là kết cục dễ giải thích với người khác nhất.

Tôi khóc lóc rất lớn tiếng.

Chỉ là trong mắt, lại không có một giọt nước mắt nào.

Hì hì, diễn xuất của tôi thật sự rất tốt đấy chứ.

Ngay cả Thanh Vũ đạo trưởng cũng không nhìn ra.

Ngoại truyện:

Trình Hiên ngoại tình.

Tôi ngồi xổm trong phòng tắm dọn dẹp cái ống thoát nước, nhặt ra một đống tóc dài màu vàng.

Đây không phải là tóc của tôi.

Hắn ta không những ngoại tình, mà còn nhân lúc tôi đi công tác, dẫn người đàn bà đó về nhà ở.

Tôi ngồi xổm trên mặt đất, dùng khăn giấy nắm lấy mớ tóc kia, trong lòng lạnh lẽo như băng.

Sau khi kết hôn, tôi đã phát hiện ra sự bất thường của hắn.

Hắn ta tìm mọi cách để hỏi xin tiền tôi.

Không phải bố mẹ ốm đau, thì là nhà ở quê cần sửa chữa.

Sau khi tôi từ chối, hắn bắt đầu chiến tranh lạnh với tôi.

Chỉ khi tôi đưa tiền, hắn mới vui vẻ hớn hở, nhiệt tình vô cùng với tôi.

Hắn còn dùng tên tôi để mua bảo hiểm giá trị cao.

Nhưng hắn không biết, người bán bảo hiểm đó, là bạn học cấp hai của tôi.

Tôi biết, hắn đã nảy sinh ý định g.i.ế.c tôi.

Nhưng tôi không biết hắn cụ thể định ra tay như thế nào.

Cho đến khi hắn nói muốn đưa tôi về quê dự đám tang ông nội.

Tôi là một người đam mê huyền học lâu năm, liếc mắt một cái đã nhận ra ngôi mộ kia có vấn đề.

Thanh Vũ tưởng rằng tôi đã tuyệt vọng và cô độc ở trong hang mỏ suốt hai ngày.

Nhưng cô ta không biết, tôi đã sớm chuẩn bị sẵn đồ ăn ở bên trong, trên người cũng mang theo thiết bị định vị.

Hiện tại, cô ấy là nhân chứng hoàn hảo nhất của tôi.

Cô ấy sẽ chứng minh tôi hoàn toàn vô tội, trong sạch.

Khi Trình Hiên mua bảo hiểm cho tôi, tôi cũng đã nhờ bạn học của tôi, mua cho hắn ta một gói bảo hiểm tai nạn có giá trị cao hơn nhiều.

Đương nhiên, tôi là người thụ hưởng duy nhất.

Tôi, mới là người chiến thắng cuối cùng.
 
Back
Top Bottom