Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên

Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 70: Gia tộc Linh môi



"Cô là ai?

"Đây là đâu?"

"Tôi, tôi là ai?"

"Rầm!"

Mẹ tôi không chịu nổi cú sốc lớn này, lập tức ngất xỉu.

Tin tốt là tôi đã ký kết khế ước thành công, trở thành linh môi sư thứ 4 còn sống ở Trình Gia thôn. Tin xấu là thủ hộ quỷ của tôi là một hồn ma mất trí nhớ.

Hai linh môi khác trong làng, bà nội và ông Tám của tôi mặt mày cau có, ủ rũ ngồi hai bên bàn bát tiên.

"Khụ khụ, khụ…"

Ông Tám hút một hơi thuốc, rồi nhìn sang bà nội tôi.

"Chị dâu, chuyện này, bà thấy sao?"

Ánh mắt vốn dĩ luôn sáng suốt và điềm tĩnh của bà tôi lần đầu tiên xuất hiện sự hoang mang, bà ngơ ngác nhìn Chu Dã.

"Quỷ, quỷ mất trí nhớ, tôi cũng chưa từng nghe nói!"

Tôi ôm chén trà nguội ngồi một bên, không biết từ lúc nào nước mắt đã giàn giụa trên mặt.

Chu Dã c.h.ế.t rồi!

Chu Dã sao lại c.h.ế.t rồi chứ!!!

Mặc dù Chu Dã là người tự luyến và hống hách, độc mồm độc miệng, nhưng anh ấy đẹp trai mà, từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng gặp ai đẹp trai như vậy. Từ sợi tóc đến đầu ngón chân, mỗi tế bào của anh ấy đều hợp với gu thẩm mỹ của tôi.

Chúng tôi chia tay cũng vì một chuyện rất nhỏ. Anh ấy nghi ngờ tính chân thực của linh môi, nói rằng trên đời không có quỷ thần, tất cả đều là mê tín phong kiến. Thực ra sự nghi ngờ của anh ấy cũng không sai, người không làm trong ngành này, vốn dĩ không thể tin những chuyện này.

Nhưng hôm đó tôi cứ nhất quyết cãi nhau với anh ấy, trong lúc giận dữ còn nói chia tay. Ngày hôm sau chia tay, anh ấy bị tai nạn xe. Khi tôi đến bệnh viện, anh ấy lại lạnh lùng bảo tôi cút.

Từ đó, chúng tôi không bao giờ gặp lại nữa. Dù tôi có giận anh ấy đến mấy, cũng thật sự không nghĩ rằng anh ấy sẽ c.h.ế.t trẻ như vậy!

Khi tôi đang khóc nức nở, điện thoại reo. Tôi lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn của cô bạn cùng phòng Cố Nhã gửi đến:

"Chết tiệt! Trình Thiến đoán xem tôi thấy gì này!"

"Trời ơi, Đường Hân Hân và Chu Dã, cái tên bạn trai cũ của cậu, đang ở bên nhau!"

Tôi hơi không hiểu, Chu Dã, Chu Dã không phải đã c.h.ế.t rồi sao? Mặc dù tôi không hiểu tại sao anh ấy vừa c.h.ế.t lại có thể bị tôi triệu hồi, nhưng anh ấy thực sự đã c.h.ế.t rồi.

Một lúc sau Cố Nhã gửi một đoạn video, trông có vẻ như ở thư viện. Chu Dã ôm Đường Hân Hân vẻ mặt e lệ, thậm chí còn hôn lên má cô ta.

Tôi chợt đứng dậy làm đổ cốc nước trong tay, hít một hơi thật sâu, rồi vội vàng gọi video cho Cố Nhã.

"Alo, Thiến Thiến, tôi đang ở thư viện."

Đầu dây bên kia, là Cố Nhã, giọng nói hạ thấp, vẻ mặt có chút chột dạ.

"Tiểu Nhã, cậu, cậu quay camera đi…"

Cố Nhã hiểu ý ra hiệu OK, camera vừa quay, Chu Dã nụ cười rạng rỡ như gió xuân, cứ thế bất ngờ lọt vào tầm mắt tôi.

Trong video, Chu Dã đang thân mật nói gì đó với Đường Hân Hân, hai người kề tai thì thầm, trông như một cặp uyên ương quấn quýt. Khụ! Trông như một cặp chó hoang đang vần nhau.

Chu Dã cười toe toét, còn Đường Hân Hân thì mắt long lanh, hận không thể dán cả người vào Chu Dã. Người này chắc chắn không phải Chu Dã, anh ta là ai!!!

Tôi mang đầy tâm sự cúp video, chuyển ánh mắt sang hồn ma Chu Dã đang ngơ ngác. Anh ấy bất lực ngồi xổm trên bàn thờ vò đầu bứt tóc, miệng không ngừng lẩm bẩm:

"Tôi là ai? Rốt cuộc tôi là ai? Tại sao tôi chẳng nhớ gì cả?"

Sau khi linh môi và quỷ hồn ký khế ước, sẽ tâm linh tương thông, mà quỷ hồn cũng có thể ký sinh lên một vật tuỳ thân của linh môi. Tôi niệm chú, nhốt hồn phách Chu Dã vào sợi dây chuyền đang đeo.

Sợi dây chuyền này là món quà đầu tiên anh ấy tặng tôi khi chúng tôi xác định mối quan hệ. Tôi sờ sợi dây chuyền, âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải đánh bay cô hồn dã quỷ đang chiếm giữ thân xác Chu Dã.

Con quỷ đáng c.h.ế.t đó, dám dùng thân xác của Chu Dã để yêu đương với Đường Hân Hân! Cô ta là đứa con gái tôi ghét nhất ở trường đó!

Nhà tôi không xa thành phố nơi trường đại học tọa lạc, lái xe chỉ mất hơn 2 tiếng. Tôi nhìn điện thoại, nếu xuất phát ngay bây giờ, có lẽ vẫn kịp về ký túc xá trước khi tắt đèn.

Vội vàng chào tạm biệt gia đình, tôi kéo bố lên xe.

Mẹ tôi đứng ở sân, muốn nói lại thôi:

"Vậy ngày mai, tiệc rượu ngày mai còn tổ chức không?"

Bà tôi thở dài:

"Trước mắt đừng tổ chức nữa, cứ để Thiến Thiến đi làm rõ mọi chuyện trước. Tối nay mẹ sẽ mở đàn thắp hương, hỏi thăm quỷ sai đại nhân."

Bố tôi phóng xe như bay, khi đưa tôi đến trường, cổng lớn vẫn chưa đóng. Tôi nhanh chóng chạy đến cửa ký túc xá, vừa vặn đụng phải Chu Dã đang đưa Đường Hân Hân về.

Đường Hân Hân nhìn thấy tôi thì giật mình, vẻ mặt thoáng qua vài phần không tự nhiên. Sau đó cô ta dường như nghĩ ra điều gì đó, lại trừng mắt nhìn tôi:

"Làm tôi giật cả mình, Trình Thiến, cậu đã chia tay với Chu Dã rồi, ánh mắt đó của cậu là sao vậy!

"Hai người chia tay cũng gần 2 tháng rồi, lẽ nào cậu vẫn muốn Chu Dã dựng cho cậu một cái đền thờ trinh tiết sao?"

Tôi không để ý đến cô ta, chỉ chăm chú nhìn Chu Dã:

"Chu Dã, trước khi chia tay tôi đã nạp cho anh 100 tệ tiền điện thoại, anh phải trả lại tiền đó cho tôi."

Chu Dã nhìn thấy tôi, đầu tiên là nhướn mày. Nghe tôi nói 100 tệ tiền điện thoại, anh ta càng cười khẩy một tiếng:

"Trình Thiến đừng đùa nữa, cô nạp tiền điện thoại cho tôi lúc nào, toàn là tôi nạp cho cô đấy chứ? Chúng ta vừa mới yêu nhau, tôi đã mở chức năng tự động nạp tiền cho số điện thoại của cô rồi.

"Nhưng cô nhắc tôi cũng đúng, tôi sẽ tắt chức năng tự động nạp tiền ngay bây giờ."
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 71: Gia tộc Linh môi



Nói xong Chu Dã rút điện thoại ra mở Alipay, tắt xong chức năng tự động nạp tiền, còn lắc lắc trước mặt tôi.

Màn hình trước mặt lung lay khiến lòng tôi chìm thẳng xuống đáy, đầu óc càng trống rỗng.

Đây không phải là cô hồn dã quỷ, đây chính là Chu Dã! Cô hồn dã quỷ không thể biết Chu Dã đã đăng ký nạp tiền điện thoại tự động cho tôi, cũng sẽ không có từng lời nói cử chỉ giống hệt Chu Dã thế này.

Thấy tôi đứng ở cửa không chịu nhường đường, trên mặt Chu Dã thoáng qua vài phần thiếu kiên nhẫn, anh ta bực bội gãi đầu, sau đó còn vò gáy hai cái.

"Trình Thiến, chúng ta đã chia tay rồi, cô cũng không phải là loại người đeo bám dai dẳng, bình thường kiêu ngạo lắm cơ mà, chia tay rồi cô có thể dứt khoát một chút được không?"

"Tôi ở với ai là tự do của tôi, cô đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, phiền phức!"

Động tác quen thuộc, câu cửa miệng quen thuộc. Trước đây khi tôi và Chu Dã yêu nhau, Đường Hân Hân luôn lấy cớ tiếp cận Chu Dã, không có việc gì là cứ lảng vảng bên cạnh anh ta. Lúc đó Chu Dã đối với cô ta, chính là ánh mắt này.

"Đường Hân Hân, cô có thể đừng lúc nào cũng dựa vào tôi gần như vậy được không? Phiền phức!"

Chỉ là lần này đối tượng bị ghét bỏ đã từ Đường Hân Hân chuyển sang tôi. Tôi nhìn họ với đủ mọi cung bậc cảm xúc, nhất thời tâm trạng cực kỳ phức tạp. Xót xa, tức giận, mơ hồ, nghi ngờ…

Đường Hân Hân nở nụ cười chiến thắng, cô ta lườm tôi một cái rồi đắc ý ôm cổ Chu Dã, nhón chân hôn anh ta một cái:

"Thôi được rồi, anh cũng mau về đi, ký túc xá sắp tắt đèn rồi, đừng tiễn em nữa."

Tôi quay người lại, không muốn nhìn hai người họ tình tứ, đúng lúc này, điện thoại reo lên, đầu dây bên kia là giọng nói lo lắng của bà tôi:

"Thiến Thiến, quỷ sai đại nhân đã đi tra sổ sinh tử, Chu Dã chưa chết, dương thọ của nó còn hơn sáu mươi năm nữa!"

Tôi cảm thấy mình đang ở trong một màn sương mù dày đặc, người và âm thanh xung quanh tôi đều rất xa xôi.

Chu Dã chưa chết, vậy hồn ma trong sợi dây chuyền của tôi, là ai?

Về đến ký túc xá đợi Đường Hân Hân và mọi người ngủ hết, tôi chạy vào nhà vệ sinh thả hồn ma Chu Dã ra, một người một ma nhìn nhau chằm chằm trong đêm tối.

"Sao cô lại khóc?"

Trong mắt hồn ma Chu Dã lộ ra sự ngây thơ trong sáng, trông như một con nai non sợ hãi trong rừng. Tôi lau mặt, cắn mạnh ngón trỏ chọc vào giữa trán anh ấy.

Khế ước giữa linh môi và quỷ có nhiều loại, thông thường chỉ là khế ước phổ thông, còn cái tôi vừa dùng là khế ước cao nhất. Linh môi và quỷ hồn sẽ chia sẻ ký ức, chia sẻ cảm giác, hồn phách nương tựa vào nhau, cho đến khi c.h.ế.t mới có thể chia lìa chúng tôi.

Khế ước hoàn thành, tôi nhắm mắt cố gắng tìm kiếm ký ức của Chu Dã, nhưng lại thấy mình đang ở trong một không gian hỗn độn. Tất cả ký ức của Chu Dã đều bị người ta tước đoạt. Hiện tại anh ấy giống như một đứa trẻ sơ sinh, vô tri và ngây thơ.

Nhưng may mắn là anh ấy có thể chia sẻ ký ức của tôi. Tôi thả lỏng tâm trí, phơi bày tất cả ký ức của mình trước mặt anh ấy.

Một lát sau, Chu Dã mở mắt, ánh mắt sắc bén, sát khí đằng đằng: "Mẹ kiếp! Thằng ngu nào đã trộm ký ức của lão tử!!!"

Tin tốt, hồn ma Chu Dã đã trở nên thông minh hơn, có thể cùng tôi nghĩ cách.

Tin xấu, anh ấy cũng chẳng nghĩ ra được cách gì.

Chu Dã bực bội gãi đầu:

"Cô nói xem rốt cuộc tôi có phải là Chu Dã không? Tôi thấy Chu Dã kia không giống giả, nếu anh ta là Chu Dã thật, vậy tôi là ai?"

"Người có thể giống nhau, nhưng quần áo thì không thể giống nhau được chứ?"

"À! Phiền quá! Không nghĩ ra được gì!"

Tôi ghét bỏ nhét anh ấy vào sợi dây chuyền, chẳng ra gì cả, chi bằng tự mình nghĩ cách!

Muốn chứng minh danh tính của con người thì có thể làm xét nghiệm DNA, nhưng muốn chứng minh danh tính của ma thì sao? Ma cũng không có DNA, bây giờ anh ấy mất hết ký ức, tuy hồn thể giống hệt Chu Dã, nhưng xét cho cùng thì vẫn thiếu vài phần thuyết phục.

Không thể chứng minh anh ấy, vậy chỉ có thể đi chứng minh Chu Dã còn sống kia. Thân thể có thể giả tạo, nhưng hồn phách lại sẽ lộ ra bản chất. Tôi phải nghĩ cách làm cho hồn phách của Chu Dã sống bật ra khỏi cơ thể, đến lúc đó anh ta là ai, sẽ có thể điều tra rõ ràng.

***

Sáng sớm hôm sau, Đường Hân Hân đã thức dậy trang điểm. Cô ta mặc một chiếc váy liền bó sát, thắt eo cực kỳ nhỏ, như thể hai tay có thể nắm gọn. Đáng ghét, mấy ngày không gặp sao cô ta lại gầy đi nhiều thế!!!

Thấy tôi nhìn chằm chằm không chớp mắt, Đường Hân Hân càng đắc ý, cô ta đưa tay kéo kéo phần eo của chiếc váy:

"Ôi chao phiền quá, lại gầy rồi, dạo này sao gầy nhanh thế!"

Tôi còn chưa nói gì, bạn cùng phòng Cố Nhã đã thò đầu ra khỏi chăn:

"Đường Hân Hân, có phải cậu cũng đến cái trung tâm giảm cân đó không?"

Đường Hân Hân liếc Cố Nhã một cái, không chút do dự phủ nhận:

"Ôi chao cái loại châm cứu giảm cân gì đó toàn là lừa đảo thôi, tôi vốn là cơ địa dễ gầy mà, chỉ cần ăn ít đi một chút là gầy ngay."

Nói xong cô ta dường như sợ Cố Nhã hỏi thêm, xách túi vội vàng ra ngoài. Đường Hân Hân vừa đi, Cố Nhã liền nhảy xuống giường:

"Tôi còn chưa nói là giảm cân gì, cậu ta đã nói là châm cứu giảm cân rồi, mẹ kiếp còn nói là cậu ta không đi!!!"

Đường Hân Hân ở ký túc xá bọn tôi nhân duyên không được tốt cho lắm, hồi mới nhập học quen biết, mọi người quan hệ đều khá thân thiết, nhưng ở chung lâu rồi mới phát hiện người này đặc biệt giả tạo, trong miệng cơ bản không có một câu thật lòng.
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 72: Gia tộc Linh môi



Gần đến kỳ thi cuối kỳ, cô ta ngày nào cũng dậy sớm ra khỏi ký túc xá, hỏi thì nói là dạo này nghiện game online, ngày nào cũng ra ngoài chơi game, thi xong thì khóc trong ký túc xá, nói mình chắc chắn trượt môn, tất cả chúng tôi đều kiên nhẫn an ủi cô ta.

Mọi người còn thay phiên nhau mời cô ta đi ăn, kết quả điểm ra, mỗi môn đều trên 90 điểm, đúng là đứng nhất toàn khối. Còn tôi, người mời cô ta ăn lẩu, thì trượt một môn.

Khi tôi cố gắng học bù để thi lại, cô ta vẫn đứng bên cạnh với vẻ mặt ngưỡng mộ:

"Ngưỡng mộ Trình Thiến quá, đầu óc thật tốt, chỉ cần nhìn qua sách một chút là nhớ được, không như tôi, ngốc quá!"

Sau này, quan hệ giữa hai chúng tôi xấu đi, là vì Chu Dã. Chu Dã là người của khoa bên cạnh, mỗi lần học môn công khai luôn tìm cơ hội ngồi cạnh tôi, lâu dần mọi người đều nói anh ấy có ý với tôi.

Đường Hân Hân vì thế mỗi ngày đều nói xấu Chu Dã trong ký túc xá, nói anh ấy lăng nhăng, đã có mấy chục bạn gái, còn bắt bạn gái phá thai, nói anh ấy nhà nghèo, nói anh ấy nhân phẩm kém, nói đến mức tôi do dự mãi không biết có nên đồng ý lời theo đuổi của Chu Dã hay không.

Nhưng quay đầu lại, cô ta lại tỏ tình với Chu Dã.

"Thiến Thiến, cậu có nghe tôi nói gì không đấy?"

Cố Nhã vẫy tay, kéo tôi từ dòng hồi ức trở về:

"Cái vụ châm cứu giảm cân ấy, thần kỳ lắm. Cậu có thấy Phương Phương ở phòng đối diện không, một tháng giảm được tận 10kg đấy, mà người béo giảm cân thường bị da chùng nhão, nhưng cậu ấy thì không, da rất săn chắc, bây giờ trông như biến thành người khác rồi!"

Cố Nhã thao thao bất tuyệt kể cho tôi một loạt ví dụ, cuối cùng đưa tay véo một cái vào eo tôi:

"Tôi thấy dạo này cậu béo lên một vòng rồi đấy, cậu nhìn Đường Hân Hân kìa, không những có người yêu mà còn gầy đi nữa chứ, còn cậu thì sao, thất tình rồi béo ú, khác biệt một trời một vực!

"Thế nào, hay là hành động đi! Chúng mình cũng đi giảm cân đi, không thể để Đường Hân Hân lấn át được!"

"Tôi không đi đâu, tôi còn có việc."

Cố Nhã kéo tôi lắc qua lắc lại, mè nheo mãi, nhất định đòi tôi phải đi cùng cô ấy đến trung tâm giảm cân sau giờ học.

Tôi đang bận tâm chuyện của Chu Dã, đâu có tâm trí nào mà đi giảm cân chứ. Nhưng tôi tìm Chu Dã cả ngày trời mà anh ấy không thèm trả lời tôi, thậm chí còn chặn tôi nữa.

Thôi vậy, chuyện này, còn phải tính toán kỹ lưỡng.

Tôi vừa đi vừa nghĩ xem nên chặn Chu Dã ở đâu, Cố Nhã lại chạy đến làm nũng với tôi.

"Làm ơn đi mà, đi cùng tôi đi, chỉ mất nửa tiếng thôi. Thiến Thiến cậu là người tốt nhất mà, đi xong tôi mời cậu ăn lẩu cay nhé!"

Cái người này đúng là bám dai thật, bất đắc dĩ tôi đành đi cùng Cố Nhã đến khu thương mại phía Bắc cổng trường. Trung tâm giảm cân đó thậm chí còn không có biển hiệu, vị trí hơi hẻo lánh rất khó tìm.

Tôi đứng giữa sân, kinh ngạc nhìn những cây xương rồng xanh tốt trong vườn:

"Ủa, mấy cây xương rồng này sao mà tốt thế, còn ra hoa nữa chứ!"

Cố Nhã cũng mắt tròn mắt dẹt kinh ngạc:

"Cái sân này đẹp thật đấy, trông đã toát lên vẻ nhiệt đới, chắc chắn bà chủ là người rất có gu!"

Tôi đồng ý gật đầu, vừa định bước vào cửa thì sợi dây chuyền trên cổ đột nhiên nóng ran. Đồng thời, một cảm giác bất an và sợ hãi bao trùm lấy tôi, tim tôi cũng không ngừng đập điên cuồng.

"Đừng có ngẩn ra nữa, đi nhanh lên, cậu không biết ở đây đông khách thế nào đâu, tôi phải đặt trước mấy ngày mới có chỗ đấy!"

Cố Nhã kéo mạnh cổ tay tôi bước nhanh về phía trước, tôi bị cô ấy kéo loạng choạng, đành phải theo vào nhà.

"Đến rồi à?"

Giọng nói lạnh lùng vang lên, tôi nhìn theo hướng tiếng nói, chỉ thấy sau quầy bar có một cô gái trẻ cao ráo, mảnh mai.

Cô ấy rất gầy, lông mày và mắt dài, ngũ quan có một vẻ đẹp không thể diễn tả được, kết hợp với khí chất lạnh lùng của cô ấy, trông có vẻ xa cách, khó gần.

Bà chủ này, không giống như tôi tưởng tượng...

Vào nhà rồi, sợi dây chuyền trên cổ tôi liền yên lặng, ngoan ngoãn nằm yên không nhúc nhích. Không biết vừa rồi Chu Dã bị làm sao, tôi sờ sợi dây chuyền, trong lòng dâng lên một tia bất an.

"Các cô muốn giảm bao nhiêu cân?"

Cố Nhã nghe thấy câu này, mắt sáng rỡ:

"Muốn giảm bao nhiêu cân cũng được sao?"

Bà chủ gật đầu, vẫn giữ vẻ lạnh nhạt.

"Vậy tôi muốn giảm 3kg! Thiến Thiến còn cậu, cậu muốn giảm bao nhiêu cân?"

"À? Tôi? Tôi, tôi 2kg là đủ rồi."

Bà chủ nhướng mày nhìn tôi một cái, rồi lấy một cuốn sổ bìa xanh từ bên cạnh bàn:

"Quy định của cửa hàng chúng tôi, đến đây giảm cân đều phải ký hợp đồng."

Giảm cân còn phải ký hợp đồng nữa sao?

Tôi kinh ngạc nhận lấy cuốn sổ, lúc này mới phát hiện giấy của cuốn sổ đã ngả vàng, trông như một cuốn sách cổ. Trang đầu tiên của cuốn sách viết một đoạn văn bằng bút lông, nét chữ thanh tú, là một kiểu chữ Khải cực kỳ đẹp.

Hợp đồng cũng không nói gì nhiều, chỉ nói rằng việc giảm cân tại cửa hàng là tự nguyện, nếu sau khi giảm cân mà bị tăng cân trở lại thì không được đến tìm cửa hàng đòi bồi thường.

"Trước đây có một cô gái sau khi giảm cân xong lại ăn uống vô độ rồi béo lại, cô ấy lại nói rằng cửa hàng của chúng tôi giảm cân không hiệu quả, nhất định đến đòi tôi trả tiền, đến cửa hàng tôi làm ầm ĩ mấy ngày liền."

Thấy tôi đọc từng chữ một trong cuốn sổ, bà chủ kiên nhẫn giải thích:

"Khách không ký chúng tôi không nhận, chúng tôi chỉ kinh doanh nhỏ, không muốn chuốc thêm rắc rối."

"Ký, ký, tôi ký!"
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 73: Gia tộc Linh môi



Cố Nhã giật lấy cuốn sổ rồi nhanh chóng ký tên lên đó, cô ấy vừa ký xong, tôi liền thấy một luồng ánh sáng trắng yếu ớt từ người cô ấy bay lên, rồi từ từ đi vào đỉnh đầu của bà chủ.

Tôi không thể tin được dụi dụi mắt, luồng ánh sáng trắng vừa rồi là gì, có phải tôi bị hoa mắt không? Người nhà họ Trình sau khi trở thành linh môi, cùng với sự tăng trưởng của sức mạnh, sẽ dần dần mở được âm dương nhãn, có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không thể nhìn thấy.

Nhưng tôi mới trở thành linh sư ngày hôm qua, mà lại là ký khế ước với một con quỷ mới c.h.ế.t không lâu, vẫn chưa thể mở được âm dương nhãn, chỉ có thể nhìn thấy một vài hình ảnh mờ ảo.

"Thiến Thiến, ký nhanh lên, ký xong chúng ta sẽ được gầy đi!"

Cố Nhã rất phấn khích, cứ đẩy cuốn sổ vào lòng tôi.

"Tôi, tôi đột nhiên đau bụng, tôi đi vệ sinh trước đã!"

Tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn, tìm một cái cớ rồi lẻn vào nhà vệ sinh ở cuối hành lang. Vừa vào nhà vệ sinh, tôi liền thả hồn ma Chu Dã ra.

"Chạy mau!"

Chu Dã sốt ruột giậm chân:

"Có yêu khí, cô chạy mau đi!"

Yêu?

Linh môi sư có thể điều khiển quỷ, nhưng yêu lại nằm ngoài phạm vi cương lĩnh của chúng tôi:

"Yêu, anh nói ở đây có yêu quái?"

Chu Dã gõ một cái vào đầu tôi:

"Trình Thiến cô bị điên à! Lúc nào rồi mà còn ngồi đây nói chuyện với tôi, mẹ nó, bây giờ tôi có cần phải trả lời cô là đúng, ở đây có yêu, rồi cô lại hỏi ai là yêu, để cô đoán xem!"

"Không xem phim à! Phản diện c.h.ế.t vì nói nhiều, còn nói nhảm nữa là cô cứ chờ mà thành quỷ đi. Đến lúc đó để người làng cô lại triệu hồi cô ra, từ linh môi sư biến thành quỷ khế ước, sống là người nhà họ Trình, c.h.ế.t là quỷ nhà họ Trình, bà cố cô cũng phải khen cô là một đứa con hiếu thảo!!!"

Chu Dã mắng xối xả, mắng tôi đến mức tôi ngây người ra, mãi một lúc sau tôi mới phản ứng kịp, đưa tay kéo cửa nhà vệ sinh ra.

"Cô gái, đến lượt cô rồi."

Ngoài cửa, bà chủ đứng đó lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sắc như kim châm thẳng vào tôi. Đầu tôi đau nhói, cảnh vật xung quanh bắt đầu trở nên mờ ảo và xa xăm, cảm giác này, hơi giống lần trước ăn phải canh nấm chưa nấu chín.

"Trình Thiến, chạy đi!"

"Ồ? Còn có một con quỷ nhỏ nữa à?"

Chỉ thấy bà chủ nhẹ nhàng vẫy tay, linh hồn của Chu Dã đã bị cô ấy nắm trong tay. Cô ấy ba bốn lần nắn linh hồn của Chu Dã thành một khối, rồi nhét vào bồn cầu, đậy nắp lại.

"Rào rào~"

Cùng với tiếng nước xả, trong bồn cầu vang lên tiếng kêu thảm thiết:

"A! Tôi không sạch sẽ nữa rồi! Thả tôi ra! Tôi muốn g.i.ế.c cô!!!"

"Đi với tôi."

Bà chủ tùy tiện bấm một cái ấn, cái nắp bồn cầu như bị đóng đinh chặt, mặc cho Chu Dã giãy giụa thế nào, cái nắp vẫn không nhúc nhích. Cô ấy nắm tay tôi đi ra ngoài, tôi cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không thể nhấc nổi chút sức lực nào.

"Ngoan nào, ký hợp đồng đi."

Một cây bút được nhét vào tay tôi, tôi máy móc nâng cổ tay lên, mắt thấy chữ sắp rơi xuống cuốn sổ rồi, bỗng nhiên...

"Hạ bút lưu nhân!!!"

Một đồng tiền đồng nặng nề đánh vào cổ tay tôi, đau đến mức tôi kêu lên, người cũng tỉnh táo lại ngay lập tức. Tôi nhìn đồng tiền đồng đang xoay tròn trên bàn, có chút không tin vào mắt mình.

Tần Bán Lạng???

Thật sự là Tần Bán Lạng trị giá mấy chục vạn một đồng!!!

Ngoài cửa, một cô gái cực kỳ trẻ tuổi bước vào, dung mạo thanh tú linh động, đặc biệt là đôi mắt, sáng như sao trên trời. Cô ấy tùy ý liếc nhìn tôi một cái, rồi đặt ánh mắt lên người bà chủ.

"Ối trời đất ơi! Cây xương rồng tinh!!!"

"Cái gì, xương rồng cũng thành tinh được sao? Để tôi xem, xem ở đâu cơ!"

Ngoài cửa lại có thêm một cô gái nữa xông vào, dáng người rất cao, phải hơn một mét bảy, ngũ quan rực rỡ, khí chất kinh người. Cô ấy kinh ngạc nhìn bà chủ đang cảnh giác, phát ra tiếng tặc lưỡi:

"Cô có thể biến hình một lần cho tôi xem không? Tôi chưa từng thấy xương rồng tinh bao giờ!

"Cô là loại xương rồng gì vậy? Lượng thiên xích, đoàn phiến, bạch mao chưởng?

"Nhìn dáng người cô, chắc là lượng thiên xích, ôi tôi trước đây cũng từng trồng một cây lượng thiên xích, mọc tốt lắm, cao hơn ba mét đấy. Tôi đặt tên cho nó là Pháp Côn, cô có biết nó không?"

???

Tôi khó hiểu nhìn họ, lúc nào rồi mà còn ở đây nói chuyện với yêu quái chứ?

Đây là yêu quái đấy!!!

Tôi không nhịn được nhảy dựng lên hét lớn với họ:

"Chạy mau!"

Nghe tôi nói muốn chạy, cô gái bước vào đầu tiên lập tức biến sắc, cô ấy giận dữ trừng mắt nhìn tôi:

"Cô dám làm đồng lõa với yêu quái ư? Chút nữa ta sẽ xử lý cô sau!"

"Xương rồng tinh, chạy đâu cho thoát!!!"

Vừa dứt lời, cô gái đã vung thanh kiếm đồng tiền trong tay xông lên, còn bà chủ quán vừa nãy còn hung hăng khí thế, giờ lại như chuột thấy mèo, quay đầu chạy biến vào trong nhà.

"Linh Châu, đợi tôi với!"

Cô gái cao lớn hét lớn một tiếng, vung thanh kiếm gỗ đào trong tay, cũng đuổi theo.

Tôi kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, chuyện gì thế này, hai cô gái kia dám đuổi theo một yêu quái ư? Chẳng lẽ họ chính là đệ tử của mấy đại phái đạo môn mà bà nội tôi thường nhắc đến?

"Này, tiền của các cô!"

Tôi nhón lấy mấy đồng tiền trên bàn nhét vào túi quần, không kìm được cũng đuổi theo. Hai người họ chạy đặc biệt nhanh, gần như chỉ chớp mắt tôi đã chỉ còn thấy bóng lưng. Tôi cố sức đuổi theo, không biết từ lúc nào đã chạy ra đến ngoại ô.

Trường chúng tôi nằm ở ngoại thành, cách trường không xa còn có một cái hồ chứa nước rất lớn. Con xương rồng tinh bị cô gái tên Linh Châu đuổi chạy, không lâu sau đã chạy đến bên bờ hồ.

Nó dừng bước quay người lại, cảnh giác nhìn chằm chằm Linh Châu:
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 74: Gia tộc Linh môi



"Cô là người Mao Sơn Câu Dung?"

Linh Châu cười tủm tỉm nhìn nó:

"Tôi đúng là người Mao Sơn, nhưng không phải Mao Sơn Câu Dung."

Nghe thấy lời này, tôi không kìm được thốt lên kinh ngạc:

"Nội Mao! Cô là đệ tử Nội Mao!!!"

Bà nội tôi từng nói, Mao Sơn ngay từ khi truyền thừa đã chia thành hai phái lớn: Ngoại Môn xuất thế, mở rộng đạo trường, thu nhận đệ tử rộng rãi, trở thành thánh địa Đạo giáo nổi tiếng. Còn Nội Môn thì ẩn mình trong núi sâu, đời đời truyền thừa trực tiếp.

Ngoại Môn chủ yếu làm những việc như lập đàn chay, vẽ bùa, xem tướng số. Còn Nội Môn thì lợi hại hơn nhiều, hàng yêu trừ ma, bắt quỷ trừ tà, hơn nữa, ai nấy đều thân thủ cao cường, còn biết nhiều môn võ cổ đã thất truyền từ lâu.

Linh Châu ngạc nhiên chớp chớp mắt:

"Cô vậy mà còn biết Nội Mao!!!"

Thấy chúng tôi trò chuyện, con xương rồng tinh tức đến mũi lệch sang một bên:

"Dám coi thường tôi à!"

"Bão vũ lê hoa châm!"

Con xương rồng tinh hét lớn một tiếng, đột nhiên từ một cô gái xinh đẹp cao ráo, lạnh lùng biến thành một cây xương rồng dài hai mét, gầy guộc. Cây xương rồng này toàn thân xanh biếc, còn có ánh vàng lưu chuyển trên mình.

Toàn thân nó phủ đầy những chiếc gai nhọn màu bạc trắng, mỗi chiếc gai dài bằng ngón tay, đầu nhọn phát ra ánh sáng xanh u ám, nhìn là biết chứa kịch độc.

"Mẹ ơi, tung đại chiêu rồi, mau tránh đi!"

Linh Châu vừa hét xong, đã nhảy vọt ra sau lưng tôi.

"Á!"

Mũi kim b.ắ.n ra cực nhanh, tôi còn chưa kịp phản ứng, trên người đã không biết bị đ.â.m bao nhiêu mũi. Chỗ bị kim đ.â.m vừa đau vừa ngứa, không lâu sau dần dần tê dại.

"Phù, giật cả mình, may mà mình thân thủ nhanh nhẹn!"

Linh Châu lau mồ hôi, nhảy ra từ phía sau tôi. Tôi quay đầu nhìn cô ấy một cái, rồi trước mắt tối sầm, rất nhanh sau đó thì ngất lịm đi.

Trước khi ngất, trong đầu tôi không khỏi vang lên lời bà nội:

"Tông chỉ của Nội Mao là bảo vệ thái bình nhân gian, đệ tử Nội Mao ai nấy đều có tấm lòng hiệp nghĩa, xả thân vì người. Nếu sau này con gặp đệ tử Nội Mao, nhất định phải tìm cách kết giao."

Bà nội ơi, đây có phải là tấm lòng hiệp nghĩa, xả thân vì người mà bà nói không?

Khi tôi tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường spa, còn bên cạnh là con xương rồng tinh bị dây trói yêu buộc chặt.

"Các người thả tôi ra, tôi đâu có làm gì thương thiên hại lý đâu, những khế ước này, đều là họ tự nguyện ký mà!"

Linh Châu giận dữ khạc một tiếng vào nó:

"Hai năm dương thọ đổi một kg cân nặng, Kiều Mặc Vũ nhìn thấy chắc cũng phải cúi đầu bái phục cô!"

Cô gái bên cạnh nàng cũng gật đầu:

"Tôi thấy cô là bàn tính thành tinh thì có! Tính toán giỏi ghê!"

Con xương rồng tinh nghe xong cũng không giận, ngược lại còn cười lạnh một tiếng:

"Là họ tự yêu cái đẹp, liên quan gì đến tôi?"

Thì ra con xương rồng này là do một vị lão y sĩ nuôi dưỡng từ mấy trăm năm trước. Nó ngày đêm ở bên cạnh y sĩ, không biết từ lúc nào đã khai ngộ thành tinh. Thành tinh xong nó ngày ngày khổ tu, nhưng thực vật tu luyện vốn là nghịch thiên mà đi, tu vi tăng trưởng cực kỳ chậm chạp.

Thế là nó nghĩ ra một chiêu này, lừa các cô gái ký khế ước, hứa giúp họ châm cứu giảm béo. Nó dùng gai của mình đ.â.m vào cơ thể các cô gái, vừa hấp thụ mỡ, vừa hút lấy sinh mệnh của những cô gái này.

Còn Linh Châu và cô gái kia, là nhận được lời cầu cứu của cư dân mạng mới tìm đến đây. Có một cô gái, em gái của cô ấy đến đây châm cứu giảm được 30 kg, không lâu sau thì qua đời. Bác sĩ không tìm ra nguyên nhân cái chết, chỉ nói rằng các cơ quan của cô gái đã lão hóa, nhìn không giống người trẻ tuổi, mà giống một người già đã thọ chung chính tẩm.

"Thôi được rồi, đem cây xương rồng này về cho Sư Tôn lão nhân đi, trong phòng bà ấy chỉ có một cây hoa tử đằng, trông lạnh lẽo quá."

"Phi Phi, lập đàn làm phép, chúng ta phế bỏ tất cả những khế ước này!"

Tôi ngưỡng mộ nhìn hai người họ, không hổ là danh môn chính phái có truyền thừa ngàn năm, ngay cả khế ước do người và yêu vật lập ra cũng có thể nói phế là phế. Tôi ngây ngốc ngồi một bên nhìn họ lập đàn, chỉ thấy Linh Châu sau khi đốt hương cúng thần, liền cung kính đặt cuốn sổ ghi đầy tên lên bàn.

"Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như lệnh! Phá cho ta!!!"

Cuốn sổ trên bàn không cần lửa cũng tự cháy, theo ngọn lửa bùng lên, còn có rất nhiều ánh sáng trắng tràn ra từ ngọn lửa, theo một làn gió bay tán loạn khắp nơi, rồi biến mất.

"Tốt rồi, xong việc, về nhà ăn tôm hùm đất!"

Thấy Linh Châu sắp đi, tôi vội vàng gọi cô ấy lại. Pháp lực của cô ấy cao thâm như vậy, chắc chắn có cách giúp tôi tìm ra sự thật về Chu Dã.

Khi nghe nói tôi là người nhà họ Trình của Linh Môi, Linh Châu lau miệng:

"Hít hà, Linh Môi nhà họ Trình? Cô thật sự là người nhà họ Trình?"

Cô gái bên cạnh nàng vẻ mặt khó hiểu:

"Nhà họ Trình, nhà họ Trình thì sao?"

Linh Châu vẻ mặt hớn hở:

"Linh Môi nhà họ Trình thông âm dương, là văn phòng của Địa Phủ ở nhân gian. Để đền đáp nhà họ Trình, tất cả chim muông, cây ăn quả, hoa màu trong phạm vi làng họ Trình đều sẽ phát triển tốt hơn nhiều so với những nơi khác.

"Cậu còn nhớ cái làng chúng ta từng đến ở Đông Bắc, có trận pháp dưỡng linh tinh tú không? Trình gia thôn cũng gần giống như vậy, linh khí dồi dào, không chỉ người có sức khỏe tốt, mà gà, vịt, heo, bò nuôi ở đó còn đặc biệt ngon!!!"

Nghe Linh Châu nói xong, mắt cô gái bên cạnh sáng rực:

"Ôi chao, hân hạnh hân hạnh, tôi tên Tống Phi Phi, chúng ta đúng là có duyên làm bạn, haha! Nào nào, đây là quà gặp mặt, cô nhận lấy!"
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 75: Gia tộc Linh môi



Lời còn chưa nói xong, Tống Phi Phi đã nhét vào tay tôi hai đồng tiền đồng Tần Bán Lạng, đây là cả một trăm vạn tệ đó! Một trăm vạn tệ tiền quà gặp mặt?

"Này, nhà họ Trình của các cô không phải đều có khế quỷ sao, khế quỷ của cô đâu, gọi ra làm quen đi, sau này mọi người đều là bạn bè mà!"

Linh Châu vỗ vai tôi một cách phóng khoáng, ra vẻ thân thiết như anh em. Hai người này, hình như đều hơi nghiện giao tiếp...

Khế quỷ? Ôi! Chu Dã! Tôi đã quên mất Chu Dã rồi!!!

Khi tôi thả Chu Dã ra, anh ấy có vẻ hơi tự kỷ. Vẻ mặt kiểu như thà c.h.ế.t còn hơn, cúi đầu, rũ mắt, nửa ngày cũng không nói một lời nào. Tôi và Linh Châu đại khái kể về chuyện của Chu Dã, vừa nói xong, Tống Phi Phi đã vỗ bàn đứng dậy:

"Cái này còn phải nghĩ sao! Chu Dã kia chắc chắn là giả! Chu Dã thật chính là con quỷ này, anh ta đã c.h.ế.t rồi!"

Bí ẩn cuối cùng cũng sắp được giải đáp sao?

Tôi kích động đứng dậy nhìn Tống Phi Phi:

"Sao cô lại biết?"

Tống Phi Phi chống nạnh, bá khí ngút trời:

"Hắn ở bên cô bạn cùng phòng của cô đúng không, đó là phản bội!

"Đàn ông chỉ có thể chết! Tuyệt đối không thể phản bội!"

Tôi hơi cạn lời nhìn cô ấy, thôi vậy, xem ra vẫn phải đánh hồn phách Chu Dã ra khỏi thân thể đã. Linh Châu vô cùng nhiệt tình theo tôi về ký túc xá, còn vỗ n.g.ự.c cam đoan rằng chuyện này chắc chắn sẽ giúp tôi giải quyết.

Tôi không khỏi cảm động, Linh Châu quả nhiên có tấm lòng hiệp nghĩa, chuyện cô ấy lấy tôi làm lá chắn tránh kim vừa rồi, chắc hẳn là hiểu lầm thôi nhỉ?

Đường Hân Hân và Chu Dã đã đi hẹn hò, ký túc xá không có ai, mà tôi cũng không liên lạc được với Chu Dã. Không còn cách nào khác, tôi đành phải chờ đợi, sau khi hẹn hò xong, Chu Dã chắc chắn sẽ đưa Đường Hân Hân đến cửa ký túc xá.

Ba chúng tôi đã ngồi xổm trước cửa ký túc xá gần hai tiếng đồng hồ, Linh Châu không hề tỏ ra sốt ruột chút nào. Cô ấy nhiệt tình trò chuyện với tôi, đặc biệt quan tâm đ ến mức sống của người nhà họ Trình chúng tôi.

"Thật sao, nhà cô nuôi 8 con gà? Còn 2 con heo? Nuôi heo tốt quá, nuôi heo tốt quá, năng nhặt chặt bị mà!"

"Ừm? Nhà ông cụ cô có một cái ao cá, còn nuôi tôm và cua nữa? Tốt tốt tốt!"

"Cây ăn quả? Cây ăn quả gì? Đào mật và lê tuyết? Đào mật ngon quá, người làng cô thật biết cách sống!"

Linh Châu càng nói càng hăng say, trên mặt luôn nở nụ cười, không hề có chút dấu vết của sự khách sáo. Quả không hổ danh là đệ tử nội môn của một môn phái cổ xưa hàng nghìn năm, tôi ngưỡng mộ nhìn cô ấy, không khỏi cảm thấy xấu hổ vì sự hiểu lầm của mình ban nãy.

Chờ thêm nửa tiếng nữa, Đường Hân Hân và Chu Dã cuối cùng cũng đến muộn.

"Trình Thiến! Lại là cô! Sao cô cứ như âm hồn bất tán vậy!"

Đường Hân Hân không vui giậm chân, uốn éo người kéo tay Chu Dã làm nũng:

"A Dã, anh xem cô ta kìa~ Bạn gái cũ của anh đáng ghét quá, cứ bám riết người ta hoài~"

Chu Dã vỗ vỗ cánh tay cô ấy trấn an, rồi quay đầu liếc nhìn tôi đầy bất mãn:

"Trình Thiến! Tôi đã nói rồi, chúng ta chia tay rồi!!!"

Tôi tiến lên một bước chặn họ lại:

"Chu Dã, tôi có chuyện muốn nói với anh, đây là lần cuối cùng, nói xong tôi sẽ không bao giờ tìm anh nữa."

Chu Dã do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu và đi theo tôi. Tôi đưa Chu Dã đến một phòng tự học không người, đợi Linh Châu và Tống Phi Phi vào lớp rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

"Trình Thiến, rốt cuộc cô muốn làm gì!"

Thấy hai cô gái lạ mặt, Chu Dã có chút khó hiểu, anh ta bực bội gãi đầu:

"Chia tay rồi thì dứt khoát một chút được không?"

"Bốp!"

Đầu Chu Dã ăn một cú tát trời giáng, Tống Phi Phi rụt tay lại trừng mắt nhìn anh ta đầy hung hăng:

"La cái gì mà la! La với ai! Đồ tu hú chiếm tổ chim khách, còn dám bày mặt ra đó!"

Nghe thấy mấy chữ "tu hú chiếm tổ chim khách", sắc mặt Chu Dã thay đổi, rồi anh ta quay đầu nhìn tôi đầy thất vọng:

"Trình Thiến, đây là ý của cô sao?

"Chia tay không cam tâm, lừa tôi ra ngoài tìm hai người phụ nữ đánh tôi một trận?

"Không ngờ đấy, cô còn là một tiểu lưu manh!"

Tôi có chút buồn bã nhìn lại Chu Dã, gương mặt anh ta vẫn đẹp như vậy, nhưng trong mắt đã không còn tôi nữa.

"Linh Châu, ra tay đi!"

"Được thôi!"

Chu Dã tỏ vẻ như gặp đại địch, anh ta lùi lại một bước cảnh giác nhìn chúng tôi:

"Đừng tưởng các cô là con gái thì tôi sẽ không đánh trả nhé!"

Tống Phi Phi cười gằn tiến lên:

"Anh cứ kêu đi! Anh có kêu rách họng, cũng không ai đến cứu anh đâu!"

Chu Dã vừa định há miệng hét lớn, Linh Châu đã nhảy lên đá thẳng vào anh ta làm anh ta bất tỉnh. Động tác rất đẹp, thân thủ rất nhanh nhẹn, chỉ là tôi có chút không hiểu:

"Không phải nói là muốn chiêu hồn sao?"

"Tên này nói nhiều quá, làm tôi đau đầu."

Linh Châu thờ ơ phủi tay áo:

"Thôi được rồi, bắt đầu đi!"

Để triệu hồn người sống ra khỏi thể xác là một việc vô cùng khó khăn. Hồn phách người sống hợp nhất với thể xác, trừ khi gặp phải lệ quỷ có đạo hạnh cao thâm, hoặc khi bị kinh hãi cực độ khiến thần hồn bất ổn, mới có khả năng hồn phách rời khỏi thể xác.

Nhưng Chu Dã đã bất tỉnh, hơn nữa xung quanh chúng tôi cũng không có lệ quỷ, tôi tò mò nhìn Linh Châu, không biết cô ấy dùng cách nào để dẫn hồn Chu Dã ra.

"Đing đang~"

Tống Phi Phi lắc chiếc chuông đồng trong tay, Linh Châu thì bước tới, một tay bịt miệng mũi Chu Dã. Cô ấy dùng sức rất mạnh, Chu Dã không lâu sau đã bắt đầu giãy giụa dữ dội vì ngạt thở.

Tôi há hốc mồm nhìn cô ấy, cô ấy định bịt c.h.ế.t Chu Dã sao?
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 76: Gia tộc Linh môi



Không đúng! Nếu một người bị ngạt thở sẽ rơi vào trạng thái c.h.ế.t giả, lúc này hồn phách bị kinh động, khi được chuông chiêu hồn gọi thì rất dễ thoát ra ngoài.

Thật đơn giản, và cũng thô bạo...

"Đing leng leng~"

Khi tiếng chuông thứ bảy vang lên, Chu Dã run lên một cái, rồi buông tay ngừng giãy giụa. Tôi mở to mắt, nhìn thấy một bóng trắng mờ ảo từ trên người anh ta ngồi dậy.

"Chỉ có năm phút thôi, chúng ta phải nhanh lên, ôi trời ơi!"

Linh Châu và Tống Phi Phi há hốc mồm nhìn bóng ma đó, vẻ mặt cả hai đều như nhìn thấy một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.

"Sao vậy sao vậy? Đây là ma gì?"

Tôi sốt ruột đứng một bên, chỉ tiếc là tôi chưa có âm dương nhãn, không thể nhìn rõ ma đó trông như thế nào. Linh Châu thấy vậy liền lấy từ trong túi ra một lọ nước mắt bò ném cho tôi:

"Khó nói lắm, cô tự xem đi."

Nước mắt bò bôi lên mí mắt có cảm giác nóng rát, tôi chớp mắt mấy lần, mới dần dần nhìn rõ cảnh tượng trước mắt. Một hồn ma khoanh tay vẻ mặt không thể tin nổi nhìn chúng tôi:

"Trình Thiến cô điên rồi sao! Tôi tưởng cô chỉ tìm người đến đánh tôi một trận, không ngờ cô lại tìm người đến g.i.ế.c tôi!

"Không đến mức đó chứ, hả? Rõ ràng lúc đầu là cô chủ động chia tay mà!!!

"Chỉ vì tôi ở bên Đường Hân Hân mà cô muốn g.i.ế.c tôi? Sao cô bi3n thái vậy! Cô là góa phụ đen à!!!"

Hồn ma giậm chân vừa kinh hãi vừa tức giận, bất kể là giọng nói, thần thái, vóc dáng, gương mặt, đều là Chu Dã, không phải ai khác. Tôi mơ hồ nhìn anh ta, sờ vào sợi dây chuyền, thả khế quỷ Chu Dã ra.

Hai hồn ma giống hệt nhau đứng trước mặt chúng tôi, từ ngũ quan đến chiều cao, từ kiểu tóc đến làn da, không thể phân biệt được bất kỳ điểm khác biệt nào.

"Thật, thật giả Mỹ Hầu Vương?"

"Linh Châu, cô có biết niệm kim cô chú gì không, niệm một câu đi."

Tống Phi Phi dụi mắt, quét mắt từ đầu đến chân hai Chu Dã:

"Tôi còn đang định tìm Đế Thính đây! Còn thật giả Tôn Ngộ Không cái gì!"

(Đế Thính là linh thú của Địa Tạng Vương Bồ Tát, thường được miêu tả có hình dáng giống sư tử, hoặc thú bốn chân có tai to, có khả năng nghe được tất cả âm thanh, kể cả lời nói dối hay tiếng lòng con người)

Chu Dã đang nổi trận lôi đình trông thấy một “Chu Dã” khác do tôi thả ra cũng giật nảy mình:

"Ôi trời! Cái quái gì vậy!"

Mọi chuyện lại rơi vào bế tắc, trên đời không thể có hai Chu Dã, vì vậy nhất định có một cái là giả. Nhưng, ai mới là giả đây?

"Linh Châu, chỉ còn 2 phút nữa thôi!"

Hồn phách người sống không thể rời khỏi thể xác quá lâu, đặc biệt là Chu Dã lại đang trong trạng thái c.h.ế.t giả, thời gian dài sẽ không tốt cho sức khỏe của anh ta. Nghe vậy Linh Châu nghiến răng:

"Không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng Nhiếp Hồn Đại Pháp!"

Nhiếp Hồn Đại Pháp thực ra không đáng sợ như tên gọi, là một pháp thuật nhanh chóng khám phá ký ức của hồn phách. Chỉ là pháp thuật này có nhiều cấm kỵ, một tháng chỉ có thể dùng một lần.

Linh Châu quay người định nắm lấy Chu Dã, nhìn một lúc mới xấu hổ quay đầu lại:

"Nắm cái nào đây? Không phân biệt được!"

Tôi chỉ vào Chu Dã còn lại, cô ấy liền nắm lấy, đưa ngón tay vào giữa lông mày anh ta.

"Thế nào rồi? Đây là ma gì?"

Linh Châu há miệng, không nói gì, mà quay đầu nhìn Chu Dã bên cạnh tôi:

"Đây không phải ma, là Chu Dã, Chu Dã thật sự."

Anh ta là Chu Dã, vậy người mà tôi triệu hồi ra, là ai?

"Linh Châu, chỉ còn một phút nữa!"

Tống Phi Phi vẻ mặt khó xử nhìn đồng hồ:

"Hay là đưa anh ta về đi, lỡ có chuyện gì không hay thì không tốt đâu!"

Linh Châu đi đi lại lại, nhíu mày:

"Chu Dã khế quỷ này không có ký ức, ký ức của quỷ sẽ không biến mất, chỉ bị nuốt chửng, anh ta chắc chắn đã bị một con quỷ khác nuốt chửng ký ức...

"Mặc kệ đi! Di Hồn Đại Pháp!!!"

Cô ấy ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, sau đó nhét Chu Dã khế quỷ vào thể xác của Chu Dã bất tỉnh. Thân hình của cả hai trở nên mờ ảo, giống như sóng nước chồng lên nhau, trên người không ngừng có sương trắng cuồn cuộn.

Tôi có chút hiểu ra, cái gọi là Di Hồn Đại Pháp có chút giống với khế ước mà tôi và Chu Dã đã lập, hai bên sẽ chia sẻ tất cả ký ức, có thể khám phá bí mật cả đời của đối phương.

Chưa đợi sương trắng cuồn cuộn xong, Linh Châu lại đưa tay ra thô bạo kéo Chu Dã đang bất tỉnh ra, lúc này hồn phách của anh ta đang tiêu tán, giống như nước sôi.

"Đây có phải là Chu Dã khế quỷ của cô không?"

Thấy tôi lắc đầu, Linh Châu lại dứt khoát nhét Chu Dã đang bất tỉnh trở lại cơ thể anh ta.

Lúc này, thời gian cuối cùng cũng đến 5 phút tròn. Tất cả chúng tôi nín thở nhìn Chu Dã đang bất tỉnh, một lúc sau, anh ta cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại.

Anh ta mở mắt ngây người một lúc, mới miễn cưỡng dùng tay chống nửa thân trên ngồi dậy:

"Trình Thiến cô thật sự là..."

Lời nói của Chu Dã đột ngột dừng lại, anh ta mặt tái mét nhìn về phía Chu Dã khế quỷ, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Anh ta có thể nhìn thấy Chu Dã khế quỷ sao???

Thấy mấy người chúng tôi đầu quay như chong chóng, lúc nhìn anh ta lúc nhìn Chu Dã khế quỷ, Chu Dã đang ngồi dưới đất cuối cùng cũng phản ứng lại, sắc mặt tái nhợt:

"Các cô, các cô cũng có thể nhìn thấy anh ta sao?"

Lúc này Chu Dã khế quỷ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, anh ta u uất thở dài:

"Tôi không phải Chu Dã, tôi là Chu Lăng."

Chu Dã và Chu Lăng là anh em song sinh, đồng trứng. Nhưng khi mẹ của họ sinh, Chu Dã ra đời thuận lợi, còn Chu Lăng thì c.h.ế.t trong bụng mẹ. Chu Lăng đã c.h.ế.t đã ký hồn phách của mình vào cơ thể Chu Dã, một thể hai hồn.

Khi họ lên 8 tuổi, Chu Dã không cẩn thận bị ngã cầu thang và bị thương. Sau lần đó, Chu Lăng đã kiểm soát cơ thể này cho đến hai tháng trước. Anh ấy gặp tai nạn xe hơi, và khi tai nạn xảy ra, Chu Dã đã lấy lại được cơ thể của mình, nuốt chửng ký ức của Chu Lăng, và hoàn toàn đuổi anh ta ra khỏi cơ thể mình.

"Vốn dĩ là cùng một gốc, sao lại nỡ lòng tương tàn!"

Linh Châu thở dài, Chu Dã nghe vậy rất tức giận:

"Đây vốn dĩ là cơ thể của tôi! Là của riêng tôi! Tôi đã cho anh ta dùng bao nhiêu năm rồi, còn chưa đủ sao!!!"

Chu Lăng nhìn Chu Dã chăm chú:

"Anh, năm 8 tuổi, không phải em muốn kiểm soát cơ thể, sau khi anh hôn mê em cũng không biết tại sao, tự nhiên lại...

"Anh yên tâm, sau này anh mới là Chu Dã, còn em, sẽ an tâm làm khế quỷ của mình."

Anh ấy quay đầu lại nhìn tôi một cách nghiêm túc:

"Bởi vì, em đã gặp được người mà em muốn bảo vệ cả đời, làm người hay làm quỷ cũng được, em chỉ muốn ở bên cô ấy."

"Bộp bộp bộp bộp!"

Linh Châu và Tống Phi Phi vỗ tay đầy phấn khích:

"Cảm động, thật sự quá cảm động!"

"Người và quỷ tình chưa dứt! Còn hay hơn cả phim!"

Tôi bị họ trêu đến đỏ mặt, nhưng trong lòng lại ngọt ngào. Chu Dã, không, Chu Lăng không hề thích người khác. Từ đầu đến cuối, trong mắt anh ấy chỉ có mình tôi.

Sau khi thu Chu Lăng về sợi dây chuyền, chúng tôi đang chuẩn bị đi thì Chu Dã đột nhiên kéo cổ tay tôi lại, anh ấy cắn môi:

"Khế quỷ là gì? Em trai tôi... nó sẽ đi đầu thai sao?"

Khi nghe nói Chu Lăng sau này sẽ đi theo tôi, Chu Dã thở phào nhẹ nhõm, cơ bắp căng thẳng cũng thả lỏng:

"Giúp tôi nói với nó một tiếng xin lỗi, tôi... tôi chỉ là quá muốn được là chính mình."

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Linh Châu có vẻ còn phấn khích hơn cả tôi:

"Khi nào cô về Trình gia? Ôi chao, tôi đã ngưỡng mộ Trình gia pháp sư từ lâu, vẫn luôn muốn đến thăm một lần, lúc cô về nhất định phải nói cho tôi biết nhé!"

Tôi gật đầu, vừa định nói gì đó, nhưng lại cảm thấy mình quên mất một chuyện rất quan trọng:

"Mẹ ơi Cố Nhã! Tôi quên mất Cố Nhã ở trong sân của cây xương rồng tinh kia rồi!!!"

Khi chúng tôi vội vàng chạy đến sân, bóng dáng Cố Nhã đã không còn ở đó. Tôi vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho cô ấy, hóa ra sau khi tỉnh dậy cô ấy thấy không có ai trong sân nên đã tự mình về ký túc xá rồi.

Cố Nhã không sao là tốt rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng không khỏi có chút tự trách và nản lòng. Chuyện của Chu Dã là do Linh Châu giải quyết, cây xương rồng tinh là do Linh Châu và các cô ấy bắt được, ngay cả bản thân tôi cũng là do Linh Châu cứu.

Mặc dù tôi đã trở thành pháp sư, nhưng lại không đánh lại ai, hơn nữa còn hay quên trước quên sau, ngay cả bạn bè cũng quên mất.

"Linh Châu, có phải tôi vô dụng lắm không? Tôi ngay cả chuyện của khế quỷ của mình cũng không giải quyết được, còn suýt nữa ký khế ước với yêu quái..."

Linh Châu vỗ vai tôi:

"Ôi chao, cô mới vừa trở thành pháp sư thôi mà, lần đầu tiên đều như vậy cả thôi!"

"Cứ nghĩ đến lần đầu tiên tớ một mình bắt ma, còn bị ma dọa đến khóc đây này. Không sao đâu, từ từ cô sẽ trưởng thành thôi, tôi tin cô!"

Tôi cảm động lau nước mắt:

"Cô tốt quá, lần đầu tiên cô bắt ma là khi nào?"

Linh Châu thờ ơ xua tay:

"Không nhớ rõ nữa, không phải 4 tuổi thì cũng là 5 tuổi!"

...

Cảm ơn, đã được an ủi...

Tôi quả nhiên là một kẻ vô dụng mà!!!

"A!!!"

Một tiếng hét chói tai đánh thức tôi khỏi giấc ngủ. Hôm qua tôi bận rộn đến rất muộn mới về ký túc xá, đang ngủ ngon lành, ai mới sáng sớm lại ồn ào như vậy chứ!

Tôi giận dữ ngồi dậy, phát hiện Đường Hân Hân đang đứng trước gương trang điểm với vẻ mặt kinh hoàng. Cô ấy mặc một chiếc váy bó sát, đường chỉ bên hông váy bị bung ra, lộ ra một mảng thịt trắng. Đúng là, khá đầy đặn...

Đường Hân Hân kể từ khi giảm cân thành công bằng châm cứu, bắt đầu ăn uống vô độ, béo lên lại đi châm cứu một lần. Trong vòng một tháng ngắn ngủi, cô ta đã giảm hơn 10kg nhờ châm cứu. Hôm qua khế ước bị Linh Châu phá hủy, tuổi thọ của tất cả các cô gái đều trở lại.

Đương nhiên, cùng với đó là mỡ thừa của họ. Chẳng mấy chốc, trong ký túc xá vang lên liên tiếp những tiếng hét chói tai.

"Trời ơi, cái vụ châm cứu giảm cân này, phản tác dụng cũng quá kinh khủng rồi!!!"

"Tôi chưa bao giờ thấy phản tác dụng chỉ sau một đêm, thế này khác gì trúng tà chứ, thật đáng sợ, thật sự quá đáng sợ rồi!!!"

Cố Nhã vẫn còn sợ hãi vỗ ngực, cảm thấy may mắn là mình không châm cứu. Tôi cũng cảm thấy đồng cảm, quả nhiên, mọi chuyện đều không có đường tắt, giảm cân không có, trở nên mạnh mẽ cũng không có.

Tôi phải cố gắng học tập, luyện tập chăm chỉ, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trở nên mạnh mẽ như Linh Châu!

Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, tiếng chuông điện thoại reo, tôi cầm lên xem, là Linh Châu gọi đến:

"Tiểu Thiến Thiến, qua giúp tôi một tay đi!

"Thuỷ sát sinh con, nghe qua chưa?"
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 77: Oán nữ hương



Trong làng, béo được coi là đẹp.

Các cô gái béo không cần làm việc, chỉ cần đổ mồ hôi.

Mồ hôi của họ là nguyên liệu để làm nước hoa.

Những cô gái khác ghen tị với tôi vì tôi là người béo nhất làng.

Nhưng họ không biết, ba loại nguyên liệu cuối cùng của nước hoa là m.á.u trinh nữ, nước mắt người c.h.ế.t và thi du.

***

"Ôi chao."

"Bảo bối của mẹ, sao con lại làm việc này, mau bỏ xuống!"

Tôi thấy sàn nhà có bụi, vừa mới cầm chổi lên, mẹ tôi đã vội vàng chạy đến giằng lấy cái chổi trong tay tôi.

Bà liếc tôi một cách không hài lòng, rồi bắt đầu lớn tiếng quát chị tôi:

"Mày c.h.ế.t rồi à! Mắt mù hay sao mà không thấy sàn nhà bẩn thế này, cả ngày chẳng làm được tích sự gì, sao tao lại sinh ra cái thứ vô dụng như mày!"

Chị tôi bị tát một cái, cúi đầu quét nhà, không nói một lời nào.

Trong lòng tôi có chút thương chị, nhưng lại không thể thay đổi được tình trạng này.

Không còn cách nào khác, ai bảo chị ăn mãi mà không béo chứ.

Chị không những không béo mà còn không thích đổ mồ hôi, dù thời tiết có nóng đến mấy, người chị vẫn lạnh toát.

Mẹ nói, thể chất như chị là đồ bỏ đi, là người vô dụng nhất.

Cũng may mẹ tôi có lòng tốt, nếu chị tôi được sinh ra ở nhà người khác, chắc đã bị đánh c.h.ế.t từ lâu rồi.

"Bảo bối của mẹ, đừng ngồi nữa, tranh thủ hôm nay trời đẹp, mau ra sân phơi nắng một chút."

Mẹ tôi thấy mặt trời chói chang ngoài trời rất vui, bà lấy một chiếc áo bông dày mặc vào mùa đông khoác lên người tôi, rồi đội cho tôi một chiếc mũ len dày cộm.

Chị tôi đỡ tôi khó khăn bước ra khỏi cửa phòng, tôi cao chưa đến một mét sáu, nhưng đã nặng hơn 125kg, đi nhanh một chút là thở không ra hơi.

Mặt trời treo cao trên không, thời tiết này, chắc đập một quả trứng xuống đất cũng có thể chiên chín.

Chị tôi đỡ tôi ngồi xuống ghế, còn mình thì đứng một bên cầm xô nước và khăn tay, chờ tôi đổ mồ hôi.

Ngồi chưa đầy hai phút, lưng tôi đã ướt đẫm.

Chị tôi không ngừng dùng khăn tay lau người cho tôi, khi khăn ướt đẫm, chị lại vắt mạnh vào chiếc xô nhựa màu đỏ.

Một xô mồ hôi này, có thể đổi được 500 đồng.

Ngôi nhà, học phí của em trai, gạo mì dầu ăn hàng ngày, tất cả đều đổi bằng mồ hôi của tôi.

Tôi là cô gái béo nhất làng, cũng là cô gái đổ mồ hôi nhiều nhất, hơn nữa còn là niềm tự hào của cha mẹ tôi, là công thần lớn của cả gia đình.

Tôi ngồi trên ghế, cúi đầu thậm chí không nhìn thấy mũi chân mình.

Mấy lớp mỡ trên bụng khiến tôi trông như một con sâu béo quái dị, chị tôi banh lớp thịt trên bụng tôi ra, đang cố gắng nhét chiếc khăn tay vào khe hở giữa hai lớp thịt.

Nhìn cánh tay mảnh mai và chiếc cằm nhọn của chị, tôi bỗng thấy hơi băn khoăn.

Mẹ tôi luôn nói con gái càng béo càng đẹp, nhưng những người phụ nữ mà đàn ông trong làng cưới về, lại hiếm khi béo như tôi.

Ngay cả mẹ tôi cũng là kiểu người gầy gò.

Béo như thế này, thực sự đẹp sao?

Chị tôi vừa lau mồ hôi cho tôi, vừa nói chuyện với tôi:

"Tiểu Mãn, chị thật sự rất ngưỡng mộ em."

"Cả làng không có ai tài giỏi hơn em, không như chị, vô dụng thế này."

"Em xem em uống nước cũng béo, còn chị ăn mãi không béo, thảo nào bố mẹ thương em."

Mồ hôi chảy vào mắt tôi, khiến tôi cay xót không thể mở mắt ra được.

Tôi cảm thấy cơ thể mình có chút không ổn, hình như hơi bị say nắng, nhưng nghe chị nói vậy, tôi vẫn cố gắng an ủi chị:

"Chị ơi em thấy chị như thế này cũng rất tốt, chị xem em béo như thế này, lên cầu thang cũng phải có chị đỡ, không như chị, làm gì cũng nhanh nhẹn."

Chị tôi thở dài, dùng khăn tay lau mặt cho tôi:

"Cô bé ngốc, em là mệnh tiểu thư, làm gì cũng có người hầu hạ, không như chị, mệnh nha hoàn."

Chị trông có vẻ rất buồn, tôi có chút thương chị.

Tôi nhớ hồi nhỏ, chị mới là cô gái béo nhất làng.

Cân nặng của chị tăng vùn vụt, 10 tuổi đã nặng 80 cân, cả làng ai cũng ngưỡng mộ nhà tôi, nói nhà tôi sinh ra hai con phượng hoàng vàng.

Nhưng từ khi chị bị một trận bệnh nặng vào năm 12 tuổi, chị càng ngày càng gầy, ăn gì cũng không lớn được.

Cơ thể tôi được nuôi dưỡng bằng bao nhiêu năm dinh dưỡng, tuy béo nhưng thể chất lại rất tốt.

Phơi nắng cả ngày dưới trời nắng to, tôi không bị say nắng cũng không bị bệnh, chỉ là đổ mồ hôi nhiều nên hơi mệt.

Khi mặt trời dần lặn, mẹ tôi cuối cùng cũng đồng ý cho tôi về nhà.

Bà đưa cho tôi một cốc nước ấm, nhìn tôi đầy yêu thương:

"Tiểu Mãn, không phải mẹ không thương con, bố con sức khỏe không tốt không làm được việc nặng, cả nhà đều trông cậy vào con đấy."

Em trai tôi ở một bên nghiêm túc gật đầu:

"Chị ơi, các bạn trong lớp đều mua ô tô điều khiển từ xa, em cũng muốn một cái."

Đúng lúc này, Trần Viên vừa làm xong việc định ngồi xuống, em trai tôi lập tức thay đổi sắc mặt:

"Cái đồ vô dụng kia, đừng ngồi cạnh tao!"

Mẹ tôi cũng rất tức giận:

"Mày ngồi xuống làm gì! Ăn cơm làm gì có phần của mày! Cả ngày chỉ biết phí của."

Mắng xong bà lại véo chị hai cái thật mạnh, rồi ném cho chị một cái bánh màn thầu thô, bảo chị ra cửa ăn.

"Nhìn thấy mày là xui xẻo, nếu không phải còn làm được việc, ai thèm nuôi cái thứ của nợ như mày."

Tôi tranh thủ lúc họ không để ý, lén lút giấu mấy cái bánh bao thịt trên bàn vào lòng.

Đợi mẹ và em trai tôi quay lại, một đ ĩa bánh bao thịt trên bàn đã vơi đi 3 cái.

Mẹ tôi tưởng đều là tôi ăn, đặc biệt vui mừng, lại gắp thêm cho tôi hai cái nữa.

"Tiểu Mãn, con ăn nhiều vào, nhân bánh bao thịt này làm bằng thịt ba chỉ hảo hạng, cắn một miếng là mỡ chảy đầy miệng, thơm lắm!"

Ăn tối xong, tôi bị mẹ đuổi về phòng.
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 78: Oán nữ hương



Mẹ nói ăn no rồi ngủ ngay, mới có thể béo tốt.

Chị không có phòng riêng, chị ngủ trong phòng tôi, trải chiếu cạnh giường tôi, tiện chăm sóc tôi.

Đợi hai chị em chúng tôi về phòng, tôi ra hiệu cho chị đóng cửa phòng, rồi từ trong lòng lấy ra bánh bao thịt nhét vào tay chị:

"Chị ơi, em cố ý cho vào túi rồi, sạch sẽ lắm, chị ăn nhanh đi."

Chị tôi quen thói muốn từ chối, nhưng tôi lại trực tiếp xé túi nhét bánh bao vào miệng chị:

"Ôi em nghe thấy bụng chị kêu cồn cào rồi, chị ngày nào cũng làm nhiều việc như thế, cả ngày chỉ ăn hai cái bánh màn thầu thô, no mới là lạ."

Chị tôi nhìn tôi chằm chằm, trong mắt có ánh nước lấp lánh, chị ăn ngấu nghiến hết bánh bao trong ba hai miếng, rồi vươn tay xoa đầu tôi:

"Tiểu Mãn, em đối với chị thật tốt."

Trong canh mẹ tôi nấu cho tôi mỗi ngày, đều có thuốc an thần và giúp ngủ ngon. Mẹ nói ăn nhiều ngủ nhiều, mới có thể lớn nhanh lớn tốt.

Nói chuyện với chị một lúc, mí mắt tôi bắt đầu sụp xuống, cơn buồn ngủ ập đến từng đợt.

Cuộc sống ở làng chúng tôi rất đơn điệu, ngoài công việc, hoạt động giải trí duy nhất là đánh mạt chược và đánh bài.

Tôi nghe một người phụ nữ từ làng khác lấy chồng về đây nói rằng, ở các làng khác, có thể xem tivi và đọc sách.

Đặc biệt là chiếc tivi đó, bên trong có đủ mọi nội dung, xem mỗi ngày cũng không chán.

Nhưng làng chúng tôi không có tivi, vì vậy mỗi ngày tôi ngoài việc phơi nắng đổ mồ hôi, ăn uống, thì chỉ có ngủ.

Hôm nay không biết sao, tôi ngủ chưa được bao lâu thì tỉnh dậy.

Lúc này trời đã tối đen, tôi ngồi dậy nhìn xuống đất, phát hiện chị không có trong phòng.

Tôi khó khăn xuống giường bước ra khỏi cửa phòng, nghe thấy có tiếng động gì đó trong sân.

Hôm nay trăng rất tròn, mặc dù trong nhà không thắp đèn, nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ bóng dáng của chị.

Chỉ thấy chị đang nằm sấp bên gốc cây đào, một tay chị vịn vào thân cây, một tay đưa vào miệng mình cố gắng móc họng.

"Ọe!"

Lưng chị đột nhiên cong lại, miệng phun ra rất nhiều chất nôn đục ngầu.

Nôn một lúc, chị đứng thẳng dậy nghỉ ngơi một chút, rồi tiếp tục móc họng ở đó.

Cho đến khi không thể nôn ra được nữa, chị mới lau miệng đứng dậy.

Tôi nhìn cảnh tượng kỳ lạ này, nửa ngày không hoàn hồn được.

Chị đang làm gì vậy, chị đang nôn ra những cái bánh bao thịt đã ăn vào sao?

Thảo nào bao nhiêu năm nay, tôi mỗi ngày đều lén lút dành đồ ăn cho chị, mà chị lại càng ngày càng gầy.

Nhưng sao chị lại phải nôn ra chứ?

"Ai! Ai ở đó!"

Tôi vô tình đá vào cửa, chị tôi đột nhiên quay người lại, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào tôi.

Thấy là tôi, chị tôi rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Vì vừa nôn xong, khóe mắt chị vẫn còn vương nước mắt.

Chị đỏ hoe mắt vội vã đi đến trước mặt tôi, dùng sức nắm chặt cánh tay tôi, móng tay chị cắm sâu vào da thịt tôi.

"Tiểu Mãn, chị cầu xin em, chuyện hôm nay đừng nói cho ai khác, đặc biệt là bố mẹ, được không?"

Vốn dĩ bánh bao thịt mà chị ăn là do tôi lén lút đưa cho chị, nếu để mẹ biết, cả hai chúng tôi đều sẽ bị phạt.

Tôi gật đầu, vô cùng khó hiểu nhìn chị:

"Chị ơi, tại sao chị lại nôn những thứ đã ăn ra vậy?"

Quá trình tự móc họng để nôn của chị ấy rõ ràng không hề dễ dàng. Chị tôi vốn là người thân nhiệt thấp, lúc này trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Chị cười khổ lắc đầu:

"Tiểu Mãn, em đừng hỏi nữa, chị có nỗi khổ riêng."

Tôi há miệng, còn muốn nói gì đó, thì chị tôi bỗng "phịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi:

"Tiểu Mãn, cả đời này chị chưa từng cầu xin em điều gì, nể tình chị đã chăm sóc em bao nhiêu năm nay, em đừng hỏi nữa!"

"Chị xin em đấy!!"

Tôi hoảng hốt đỡ chị dậy, tuy chị chỉ lớn hơn tôi hai tuổi, nhưng kể từ khi chị ngày càng gầy đi, mọi sinh hoạt của tôi đều do chị chăm sóc.

Bố mẹ đều làm việc ở xưởng nước hoa trong làng, em trai phải đi học, trong nhà hầu như ngày nào cũng chỉ có tôi và chị.

Chị như người mẹ thứ hai của tôi, làm sao tôi có thể để chị quỳ xuống trước mặt mình chứ!

"Chị ơi chị mau đứng dậy đi, em không nói nữa, em đảm bảo không nói nữa!"

Chị tôi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chị vịn vào tay tôi đứng dậy, cười với tôi như không có chuyện gì:

"Trời khuya rồi, mau về phòng ngủ đi, đừng làm bố mẹ thức giấc."

Tôi nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được.

Cảnh chị tôi cúi người nôn khan cứ hiện lên trong đầu tôi, rốt cuộc chị ấy tại sao lại nôn chứ?

Cứ trằn trọc mãi, cuối cùng tôi cũng có chút buồn ngủ. Ngay khi tôi sắp ngủ thiếp đi, tôi nghe thấy tiếng chị gọi nhẹ nhàng:

"Tiểu Mãn, em ngủ chưa?"

Tôi không biết nên nói gì với chị, liền giả vờ ngủ, không nhúc nhích.

Chị gọi thêm vài tiếng, xác nhận tôi đã ngủ say, chị lại ngồi dậy nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Tôi kinh ngạc ngồi dậy, lần đầu tiên nhận ra người chị đã sống chung 18 năm lại xa lạ đến vậy.

Tôi lặng lẽ đi theo sau chị, chị ấy rất cảnh giác, cứ đi chưa được hai bước lại quay đầu nhìn quanh, mấy lần suýt nữa tôi đã bị chị phát hiện.

Chị ra khỏi sân, đi thẳng theo con đường nhỏ trong làng về phía sau núi.

May mà bên đường núi có nhiều cây lớn, tôi còn có chỗ để ẩn nấp.

Chị đi rất nhanh, tôi theo được một đoạn thì mất dấu.

Đây là lần đầu tiên tôi đi đường núi, tim đập nhanh đến mức khó thở, mắt cũng tối sầm lại từng đợt.

Tôi có thể cảm thấy da ở đùi trong của mình đã bị trầy xước, có cảm giác nóng rát nhức nhối.

Khi tôi cuối cùng cũng leo lên được sườn đồi, toàn thân quần áo đã ướt đẫm mồ hôi.

Dưới sườn đồi là một cái ao nhỏ, tôi từng nghe nói về cái ao này, nó có tên là Hàn Thủy Đàm.
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 79: Oán nữ hương



Giữa hồ rất sâu, vì vậy nước đặc biệt lạnh, dù là mùa hè xuống nước cũng có thể lạnh run cầm cập.

Và chị tôi, lúc này đang nghiến răng ngâm cả người trong làn nước hồ.

Mặt chị tái nhợt vì lạnh, toàn thân run rẩy không ngừng, dù vậy, chị vẫn không ra khỏi hồ.

Tôi thất thần quay người xuống núi, tôi phải về đến nhà trước khi chị về.

Đây có phải là lý do tại sao chị luôn lạnh toát không?

Mỗi ngày chị không chỉ phải nôn ọe, mà còn phải ngâm nước lạnh, chỉ để không ra mồ hôi như tôi?

Nhưng béo lên thì có thể kiếm tiền cho gia đình, còn được ăn thịt thỏa thích, không phải làm việc cũng không bị đánh đập, tại sao chị lại không muốn chứ?

Lần đầu tiên trong đời, tôi mất ngủ.

Sáng hôm sau tôi không thể dậy được, đêm qua tôi ra mồ hôi, bị gió núi thổi qua, ngay tối đó đã sốt cao.

Mẹ tôi rất vui, vì tôi sốt rất nặng, ra mồ hôi hết đợt này đến đợt khác.

Chị tôi c ởi quần áo của tôi, lót đầy khăn dưới người tôi, cứ nửa tiếng lại lật người tôi một lần.

Những chiếc khăn đó nhanh chóng bị mồ hôi của tôi làm ướt đẫm, chỉ trong một ngày, lượng mồ hôi thu được đã lên đến hai thùng.

Mẹ tôi vui mừng khôn xiết, không ngừng rót nước nóng hổi cho tôi uống, còn đắp chăn bông dày cộp lên người tôi.

Đến tối, cơn sốt của tôi đã hạ, bà sờ lên trán tôi không còn nóng nữa, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Bố tôi về nhà nhìn thấy tôi liền giật mình, giận dữ mắng mẹ:

"Mới có một ngày mà con bé sao lại gầy đi nhiều thế! Tháng sau nó 18 tuổi rồi, bà không biết sao!!!"

Mẹ tôi cũng không cho ông sắc mặt tốt: "Tôi chẳng phải muốn cho nó ra nhiều mồ hôi sao, ai mà biết nó có thể giảm 2kg chỉ trong một ngày chứ!"

Bố mẹ tôi rất quan tâm đ ến cân nặng của tôi, chỉ cần tôi gầy đi, cả nhà đều như lâm đại địch.

Tôi vừa mới hết sốt, cổ họng khô khốc, giọng nói khàn đặc, thực sự không có khẩu vị.

Nhưng mẹ tôi vẫn hầm thịt ba chỉ và chân giò, nhìn miếng thịt mỡ trắng béo ngậy, tôi không khỏi thấy buồn nôn.

"Mẹ ơi, con không ăn nổi, con đau họng."

Mẹ tôi vốn luôn hiền hòa với tôi, nghe thấy câu này liền nổi trận lôi đình:

"Không ăn nổi cũng phải ăn! Con muốn trở thành phế vật như chị con sao!!!"

Tôi chỉ đành nghiến răng nuốt từng miếng, cho đến khi ăn hết cả đ ĩa chân giò và thịt ba chỉ đầy ắp, mẹ tôi mới nở nụ cười trở lại.

Thì ra, trong mắt mẹ tôi, tôi và chị thực ra không có gì khác biệt.

Đến tối, tôi đợi mọi người ngủ say rồi lén lút dậy ra sân, sau đó học theo chị, dùng sức móc họng, cho đến khi nôn hết số thịt đã ăn tối nay ra.

Tôi không biết tại sao chị lại làm như vậy, nhưng tôi biết, chị từ nhỏ đã thông minh hơn tôi.

Làm theo người thông minh, chắc chắn sẽ không sai.

Mẹ nói ăn nhiều, nằm nhiều, ngủ nhiều thì mới béo nhanh được.

Vậy thì tôi sẽ làm ngược lại, không ăn, vận động nhiều, không ngủ.

Buổi tối, đợi chị lại lén lút ra ngoài, tôi chạy vòng quanh sân nhà mình với tốc độ nhanh nhất có thể.

Trong sân nhà tôi có một cái giếng sâu, nước giếng tuy không bằng Hàn Thủy Đàm nhưng nhiệt độ cũng rất thấp.

Tôi thở hổn hển cố gắng múc lên nửa thùng nước nhỏ, múc liên tục bốn lần mới đầy thùng nhựa.

Trước đây, mỗi lần nhìn chị múc nước, chị đều dễ dàng xách lên một thùng đầy ắp.

Tôi dường như đột nhiên thông suốt, và ngày càng cảm thấy mình là một phế vật, ngoài việc ăn ngủ hàng ngày, không biết làm gì cả.

Quần áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi, dính bết vào da.

Tôi dùng gáo múc từng gáo nước giếng lạnh buốt dội lên người, cho đến khi cơ thể lạnh đến mức không chịu nổi nữa, mới thay quần áo lên giường ngủ.

Vừa nằm xuống không lâu, chị đã rón rén trở về.

Tôi lật mình, có thể rõ ràng nghe thấy hơi thở của chị đột nhiên ngưng lại.

Bí mật mà chị giấu tôi, rốt cuộc là gì?

Cứ thế theo chị học được một tuần, bố mẹ tôi cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường.

Mẹ tôi kéo tôi lên cân, nhìn con số trên cân, bà loạng choạng, m.á.u trên mặt lập tức rút đi sạch sẽ.

"120kg, chỉ trong một tuần, giảm hẳn 5kg!!!"

"Bốp!"

Bố tôi tát một cái vào mặt mẹ, nửa khuôn mặt bà lập tức sưng lên.

"Bà nuôi con kiểu gì vậy!!!"

"Nó không đạt cân nặng, làm sao mà gả cho người ta làm cô dâu được, tháng sau nó phải kết hôn rồi!"

Mẹ tôi hằn học liếc tôi một cái, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người chị:

"Hết cách rồi, chỉ có thể để con nhỏ phá của này cùng gả đi, làm của hồi môn."

Nghe thấy hai chữ "của hồi môn", chị tôi trợn tròn mắt, ánh nhìn đầy vẻ không thể tin được.

Các cô gái trong làng chúng tôi, đặc biệt là các cô gái béo, sau khi đón sinh nhật tuổi 18 đều phải gả đi xa.

Đàn ông trong làng không lấy phụ nữ địa phương, vợ của họ đều là người làng khác.

Chỉ là những cô dâu gả đi xa ấy, tôi chưa từng thấy họ quay về nữa.

Mẹ nói đó là phong tục của làng, con gái lấy chồng về nhà mẹ đẻ là điềm xấu, nên không thể về.

Đối với chuyện hôn nhân này, tôi vừa sợ hãi vừa khao khát.

Sợ hãi mình gả đi, chồng và mẹ chồng đối xử không tốt với mình.

Khao khát là, cuối cùng tôi cũng có thể rời khỏi ngôi làng đã sống cả đời này, có thể ra ngoài mở mang tầm mắt.

Có lẽ nhà chồng của tôi có một chiếc tivi trong truyền thuyết thì sao?

Ước mơ lớn nhất đời tôi là được xem tivi.

Nhưng bố mẹ nói chị phải làm của hồi môn cho tôi, là ý gì, là gả cho cùng một người chồng với tôi sao?

Nghe lời mẹ tôi nói, bố tôi nhíu mày gật đầu:

"Chỉ có thể như vậy thôi, nếu không tỷ lệ không đúng thì…"

"Khụ khụ!"

Mẹ tôi ra sức nháy mắt với bố, ông lập tức im bặt.
 
Back
Top Bottom