Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên

Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 10: Có người mượn mệnh tôi 10



Thím cả cũng sốt ruột lên tiếng phụ họa, giọng nói the thé chói tai, nghe mà chỉ muốn bịt tai lại.

Tôi cũng tức giận đứng lên:

"Mộ của bố mẹ tôi do tôi quyết định, tôi không đến để xin phép mọi người! Hơn nữa, bác cả, bố tôi chưa bao giờ thích cây lựu gì cả, có lẽ bác nhớ nhầm rồi."

Bữa cơm kết thúc không vui vẻ, tôi đi ra cửa hóng gió, lại phát hiện một bóng người lén lút ở đằng xa.

"Cố Hạo Trạch?!!"

Cố Hạo Trạch nhìn thấy tôi thì mắt sáng lên, ba chân bốn cẳng chạy tới kéo tôi sang một bên:

"Chu Nhã Ninh, cuối cùng cậu cũng ra rồi!"

"Cậu không ngoan ngoãn ở bên giáng đầu sư của cậu, đến tìm tôi làm gì?"

"Phì phì phì, cái gì mà giáng đầu sư của tôi!"

Cố Hạo Trạch nhìn đông ngó tây:

"Lục đại sư đâu?"

"Cậu đừng lo lắng, Lục Thanh Huyền nói mấy ngày nay không phải thời cơ tốt để ra tay, anh ấy có vài thứ còn chưa chuẩn bị đầy đủ."

Cố Hạo Trạch thở dài, nói anh ta dẫn giáng đầu sư đi mua trang sức rồi, nhân cơ hội nói công ty có việc quan trọng nên chuồn ra.

Phụ nữ quả nhiên không có sức đề kháng với vàng bạc châu báu, giáng đầu sư cũng không phải là ngoại lệ.

Tôi và Cố Hạo Trạch ngả lưng trong xe của cậu ta ngắm sao.

Không phải là ngôi sao trên trời, mà là trần xe đầy sao của cậu ta.

Có tiền thật tốt, nếu tôi không bị đổi mệnh cách, chắc cũng sẽ có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc.

"Chu Nhã Ninh, sao cậu quen Lục Thanh Huyền vậy?"

Tôi kể chuyện tôi bị đổi mệnh cách cho Cố Hạo Trạch, cậu ta vội vàng ngồi bật dậy:

"Má ơi! Tôi biết ai đã giúp Đường An Nhiên đổi mệnh cách của cậu rồi!"

Cố Hạo Trạch nói lúc đó vì phải liên hôn với nhà Đường An Nhiên, gia đình đã điều tra tổ tông mười tám đời nhà cô ta.

Ông của Đường An Nhiên là một thuật sư có tiếng ở vùng đó, vốn dĩ thân thể rất khỏe mạnh, nhưng vào năm Đường An Nhiên 10 tuổi thì đột nhiên mắc bệnh, toàn thân lở loét mà chết.

"Mọi người đều nói ông ta đã làm một loại đại pháp thuật nghịch thiên cải mệnh nào đó, nên phải chịu sự phản phệ.

"Nghe nói lúc c.h.ế.t người đã nát bét không ra hình người rồi, nói ra cũng lạ, từ khi ông cô ta c.h.ế.t thì nhà cô ta ngày càng tốt lên, bố mẹ cô ta còn sinh cho cô ta một đứa em trai. Bây giờ công ty nhà cô ta, quy mô tính ra cũng khá tốt, nếu không nhà tôi cũng sẽ không bảo tôi đính hôn với cô ta."

"Không ngờ nhà cô ta lại ghê tởm đến vậy, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cậu lấy lại mệnh cách của cậu!"

Cố Hạo Trạch trông còn tức giận hơn cả tôi, cậu ta bị người ta hạ cổ, tôi bị người ta đổi mệnh cách, hai chúng tôi cũng coi như là đồng bệnh tương lân.

Nói chuyện một lúc, điện thoại của Cố Hạo Trạch reo lên, cậu ta bày ra vẻ mặt như sắp c.h.ế.t nhấc máy:

"Được, em yêu, anh về ngay đây."

Chậc, sống sót thật không dễ dàng.

"Chu Nhã Ninh, ông đây khó khăn như vậy còn đang cố gắng, cậu cũng phải kiên cường lên, tôi sẽ giúp cậu!"

Cố Hạo Trạch vỗ vỗ tay tôi, đạp ga phóng đi.

Tôi nhìn theo bóng lưng rời đi của cậu ấy, cảm thấy lòng người thật sự là thứ khó đoán nhất trên thế giới này.

Người thân nhất của bạn lại muốn hại bạn, người không quen biết lại muốn cứu bạn.

Chỉ là tôi có một điều chưa nghĩ thông suốt, tại sao nhà bác cả lại đi theo người ngoài để hại chúng tôi?

Chẳng lẽ nhà tôi có tiền, chẳng phải sẽ giúp đỡ họ nhiều hơn là nhà Đường An Nhiên có tiền sao?

Về đến phòng, Lục Thanh Huyền hớn hở chạy vào.

"Tôi nghĩ ra một ý kiến siêu hay rồi, Đường An Nhiên trúng tà thuật, cơ thể sẽ thay đổi lớn trong vài ngày tới, đến lúc đó chúng ta sẽ tìm người nói cô ta là đổi mệnh, bị phản phệ, phải đổi lại mới sống được."

Ý kiến này hay thật!

Lục Thanh Huyền được tôi khẳng định càng thêm phấn khích:

"Tôi sẽ lập tức gọi điện cho sư phụ, để ông ấy cùng chúng ta diễn một vở kịch hay!"

Sư phụ của Lục Thanh Huyền là một lão đạo sĩ râu dài tóc bạc phơ, phong thái thoát tục, chỉ cần đứng đó thôi cũng đã có vài phần dáng vẻ cao nhân đắc đạo.

Trong lòng tôi vô cùng yên tâm, chỉ cần cái dáng này thôi, đứng đó là có sức thuyết phục rồi.

Lục Thanh Huyền dẫn sư phụ đến nhà Đường An Nhiên.

Tôi ở nhà giả vờ bình tĩnh xem TV, chị họ thì lo lắng đi đi lại lại.

"Chị, chị làm gì vậy, đi qua đi lại làm tôi hoa cả mắt."

Chị họ cắn môi, lo lắng bất an nhìn tôi.

"Đường An Nhiên bị trúng tà?"

Câu nói thốt ra kèm với vẻ mặt mang theo ba phần kinh ngạc, ba phần hoài nghi, ba phần kinh hãi, tôi thật sự bội phục diễn xuất của mình.

Chị họ hoảng sợ gật đầu, giọng điệu căng thẳng sợ hãi:
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 11: Có người mượn mệnh tôi 11



"Sáng nay tôi đến thăm cô ta, chỉ mới mấy ngày thôi, cả người cô ta béo lên gấp đôi, chiều cao còn giảm ít nhất mười phân, trời ạ, mặt đầy mụn nhọt, như cóc ghẻ ấy!

"Cô ta đập hết gương trong nhà rồi, đồ đạc trong phòng cũng đập hết, cái bộ dạng đó thật sự quá đáng sợ!"

Vẻ mặt kinh hồn bạt vía của chị họ làm tôi vô cùng hả hê, lát nữa tôi phải ăn thêm hai bát cơm mới được.

"Chị, chị nói xem Đường An Nhiên đang yên đang lành tại sao lại đột nhiên bị trúng tà? Có phải cô ta làm chuyện gì trái với lương tâm, bị báo ứng không?"

"Choang!"

Bác gái bưng thức ăn ra, đ ĩa rơi xuống, nước canh văng tung tóe.

Buổi tối Lục Thanh Huyền nhắn tin cho tôi, kế hoạch thực hiện rất thành công.

Sư phụ vừa đến nhà Đường An Nhiên, nói đi qua căn nhà này nhìn thấy sát khí ngút trời, liền được người làm mời vào.

Sư phụ Lục Thanh Huyền nhìn Đường An Nhiên một cái, nói cô ta đây là đổi mệnh, bị phản phệ.

Còn nói chắc là người kia sau khi bị đổi mệnh, đã c.h.ế.t mấy mạng người, bây giờ oan hồn đã kiện lên địa phủ, nếu không đổi lại mệnh, nhà Đường An Nhiên sẽ lập tức tan cửa nát nhà.

Bố mẹ Đường An Nhiên bán tín bán nghi, ai ngờ không lâu sau công ty liền truyền ra tin, dự án quan trọng nhất xảy ra vấn đề nghiêm trọng, có thể phải bồi thường cho đối phương một khoản tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ.

Em trai Đường An Nhiên lại gặp tai nạn xe cộ trên đường đi học về, xe bị hỏng, may mà người không sao.

Lục Thanh Huyền nói hai chuyện sau đều là Cố Hạo Trạch giúp đỡ sắp xếp.

Liên tiếp tai họa ập đến lập tức đánh gục bố mẹ Đường An Nhiên, bọn họ bây giờ chắc đang khóc lóc muốn đổi lại mệnh cho hai chúng tôi.

Tôi đặt điện thoại xuống, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

Thật bất hạnh, lại thật may mắn.

Cuộc đời bất hạnh của tôi sắp kết thúc, những kẻ hại tôi cũng nhất định sẽ phải trả giá đắt.

Ngày hôm sau tôi cố ý ngủ dậy thật muộn, nằm trên giường đến gần trưa mới xuống lầu.

Đúng như tôi dự đoán, chị họ và bác cả, bác gái đều ở đó.

Chị họ mừng rỡ tiến lên, nắm lấy tay tôi:

"Ninh Ninh, em thật may mắn!"

Tôi lặng lẽ rút tay về, giả vờ không biết gì:

"May mắn gì ạ?"

"Nhà Đường An Nhiên có một cao nhân đến, nói Đường An Nhiên quả thật là bị trúng tà, cần một người có bát tự đặc biệt đến giúp cô ta trấn áp, chị vừa nhìn bát tự, thì ra là của em đó!"

Tôi nghi ngờ nhìn chị ta:

"Chị còn biết bát tự của tôi nữa à? Ngay cả tôi cũng không rõ lắm bát tự của mình."

Bác gái lập tức chen vào:

"Ôi dào, hồi đó trong làng ai cũng nói bát tự của Ninh Ninh tốt, người nhà chúng ta đều nhớ cả.

"Ninh Ninh, nhà Đường An Nhiên giàu có thế nào cháu biết rồi đấy, bố mẹ cô ta nói rồi, nếu cháu đồng ý giúp cô ta, sẽ cho con 100 vạn! Đó là 100 vạn đó!"

Trong lòng tôi cười lạnh một tiếng, số tiền các người lấy đi từ người tôi đâu chỉ có 100 vạn.

Còn cả hai mạng người của bố mẹ tôi nữa, tiền có thể bù đắp được sao?

Tôi giả vờ do dự lắc đầu:

"Trấn áp như thế nào ạ? Có hại gì cho tôi không? Có bị những thứ không sạch sẽ kia ám vào người không?"

"Ôi dào, cháu nói gì vậy, đây là chuyện tốt mà, người ta có đại sư đến làm phép, đại sư sao lại hại người chứ!"

Bác cả và bác gái cũng ra sức khuyên tôi, nói công việc cuộc sống của tôi không dễ dàng, có số tiền này có thể sống cuộc sống thoải mái hơn.

Còn nói người một nhà không lừa người một nhà, bọn họ đảm bảo, chuyện này tuyệt đối chỉ có lợi chứ không có hại.

Dưới sự tấn công dồn dập của ba người, tôi miễn cưỡng đồng ý.

Ngày hôm sau tôi đúng hẹn đến nhà Đường An Nhiên, khi nhìn thấy Đường An Nhiên, mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, tôi vẫn bị bộ dạng của cô ta làm cho giật mình.

Làn da trắng trẻo trước đây trở nên đen sạm và thô ráp, trên mặt đầy những nốt đỏ chi chít, có vài nốt đặc biệt lớn còn chảy mủ.

Thân hình cao ráo quyến rũ trước đây, giờ trông như một cái thùng nước tròn vo, chiều cao gần 1m70 co lại còn 1m50.

Còn mái tóc suôn mượt dày dặn kia, giờ đã rụng lơ thơ, kiểu tóc thậm chí có vài phần giống Cừu Thiên Xích trong Thần Điêu Đại Hiệp.

Đối với một cô gái xinh đẹp từng rất tự hào về ngoại hình của mình mà nói, biến thành bộ dạng này thật sự còn khó chịu hơn cả g.i.ế.c cô ta.

Đường An Nhiên nhìn thấy tôi vô cùng kích động, trong cổ họng phát ra tiếng thở d ốc "khục khục", đôi mắt bị thịt béo chèn ép chỉ còn lại một khe hở lóe lên ánh sáng mãnh liệt.

Dưới sự sắp xếp của sư phụ Lục Thanh Huyền, tôi và Đường An Nhiên đến một căn phòng kín.
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 12: Có người mượn mệnh tôi 12



Xung quanh phòng đều treo bát quái, trên mặt đất vẽ những trận pháp phức tạp và những ký hiệu khó hiểu.

Tôi và Đường An Nhiên nằm ngay giữa phòng, căng thẳng chờ đợi những bước tiếp theo.

Không biết từ khi nào, tôi ngủ thiếp đi.

Trong mơ mơ màng màng, tôi dường như đến một nơi rất ấm áp.

Tôi cảm thấy cơ thể mình chưa bao giờ ấm áp đến thế, tứ chi tràn đầy sức mạnh, lòng bàn tay và lòng bàn chân nóng ran, m.á.u trong người dường như sống lại, thỏa sức vui vẻ chảy trong cơ thể.

Tôi biết, mệnh cách của tôi đã trở lại.

Tôi là người đầu tiên mở mắt ra, sư phụ Lục Thanh Huyền đang mỉm cười nhìn tôi, nhìn đôi mắt hiền từ của ông ấy, đột nhiên mắt tôi đỏ hoe, không kìm được ngồi xuống đất khóc lớn, như một đứa trẻ chịu đủ ấm ức.

Ông ấy đi tới nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu tôi: "Khóc ra là tốt rồi, từ nay về sau, cứ yên tâm đi trên con đường tươi sáng của con."

Đường An Nhiên vẫn còn hôn mê, sư phụ Lục Thanh Huyền nói với bố mẹ Đường An Nhiên, cô ta sẽ ngủ đủ ba ngày, sau ba ngày, mọi thứ sẽ trở lại như cũ.

Vì chưa đưa tiền, bố mẹ Đường An Nhiên cũng không sợ chúng tôi bỏ trốn, ba chúng tôi cứ thế nghênh ngang đi ra khỏi nhà họ Đường.

Giải quyết xong chuyện của tôi, tiếp theo là tên giáng đầu sư kia.

Cố Hạo Trạch theo hẹn đưa giáng đầu sư đến biệt thự ngoại ô, nhìn thấy trận pháp đầy sân và mấy người chúng tôi, giáng đầu sư liền biết mình mắc lừa.

Cô ta quay người lại cười lạnh với Cố Hạo Trạch:

"A Trạch, lòng dạ anh thật độc ác, lại đối xử với người vợ chưa cưới của mình như vậy!"

"Phỉ! Tôi tốt bụng giúp cô, cô lại muốn mạng của tôi, tôi nhịn cô lâu lắm rồi!"

Nhìn thấy Cố Hạo Trạch thay đổi sắc mặt, ánh mắt giáng đầu sư trở nên âm độc, miệng há ra ngậm lại bắt đầu niệm những câu chú ngữ khó hiểu.

Khi câu chú ngữ kết thúc, chiếc ba lô Lục Thanh Huyền đặt dưới gốc cây phát nổ, chất lỏng màu hồng văng tung tóe.

Đó là, con trùng màu hồng kia?

Nếu thứ này vẫn còn trong cơ thể Cố Hạo Trạch, chẳng phải đầu Cố Hạo Trạch sẽ nổ tung sao?

Thầy tà thuật quả nhiên tâm địa độc ác, mặt Cố Hạo Trạch lập tức trắng bệch, hiển nhiên cậu ta cũng sợ hãi không ít.

"Cố Hạo Trạch, mau chạy đi!"

Tôi thấy Cố Hạo Trạch còn ngây người đứng đó, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Cậu ta phản ứng lại nhanh chóng chạy về phía chúng tôi, ngay sau đó là một bầy rắn.

Tôi không biết tên giáng đầu sư này giấu nhiều rắn như vậy ở đâu, đồng thời trong lòng hối hận vô cùng, tại sao lại đi theo Lục Thanh Huyền bọn họ đến đây, tôi chỉ là một người bình thường, nhìn thấy những thứ rắn rết này, thật sự vừa sợ hãi vừa ghê tởm.

Giáng đầu thuật sư và Lục Thanh Huyền sư đồ đánh nhau long trời lở đất, cát bay đá lở.

Tôi và Cố Hạo Trạch trốn một bên ôm đầu chạy trối chết, run lẩy bẩy.

"Má ơi! Tui thiệt là mở mang tầm mắt! Không ngờ trong tiểu thuyết viết đều là thật hết!"

"Trời ơi! Cố Hạo Trạch! Bên chân cậu có con nhện bự kìa!"

Giáng đầu thuật sư chung quy không phải đối thủ của sư phụ Lục Thanh Huyền, chẳng mấy chốc đã bại trận, bị Lục Thanh Huyền đá một cước ngất xỉu dưới đất.

Giáng đầu thuật sư nào cũng có một con trùng bản mệnh nuôi trong người, tất cả các bí thuật phù phép đều bắt nguồn từ con trùng bản mệnh này.

Không biết sư phụ Lục Thanh Huyền dùng thủ đoạn gì, chẳng bao lâu, giáng đầu thuật sư đã nôn ra một con tằm màu vàng.

Con tằm bị Lục Thanh Huyền rắc cả một gói muối, giống như con cóc lần trước, nhanh chóng biến thành một lớp da.

Cố Hạo Trạch đứng bên cạnh xem thì tấm tắc lấy làm lạ, tôi đứng bên cạnh giải thích cho cậu ta:

"Cái này gọi là thẩm thấu..."

Mất trùng bản mệnh, giáng đầu thuật sư chỉ là một người bình thường, Cố Hạo Trạch dùng tội trộm cắp tống cô ta vào tù.

Giáng đầu thuật sư thấy tiền sáng mắt, lúc ở nhà Cố Hạo Trạch đã lấy trộm không ít trang sức quý giá từ phòng mẹ cậu ta, số trang sức này trị giá rất lớn, cả đời này bà ta không thể ra ngoài gây họa được nữa.

Theo lời Lục Thanh Huyền, trùng bản mệnh mất rồi, con trùng trong người Đường An Nhiên cũng sẽ biến mất.

Nhưng kỳ lạ là, Đường An Nhiên vẫn không thay đổi, vẫn là bộ dạng đáng sợ như một mụ phù thủy già xấu xí.

Với bộ dạng này của Đường An Nhiên, việc liên hôn với nhà Cố Hạo Trạch đương nhiên tan tành.

Vận mệnh đã đổi lại, tôi cũng không còn lo lắng gì nữa.

Cố Hạo Trạch bây giờ mỗi ngày đều vây quanh tôi, nói chúng tôi là bạn cùng qua sinh tử, chuyện của tôi chính là chuyện của cậu ấy.

Thế là sáng sớm hôm nay tôi đã dẫn cậu ấy và Lục Thanh Huyền đến trước mộ bố mẹ tôi, chuẩn bị làm một trận lớn.

"Dừng tay! Dừng tay cho tôi!"
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 13: Có người mượn mệnh tôi 13



Công nhân vừa chặt một cây lựu, cả nhà bác cả tôi đã thở hồng hộc chạy tới:

"Ninh Ninh, cháu làm gì vậy! Cháu muốn quấy rầy vong hồn bố mẹ không được yên sao?!"

Bác cả vừa mở miệng đã chụp cho tôi cái mũ bất hiếu to đùng, lúc này bên mộ đã đầy người trong thôn vây xem náo nhiệt.

Nông thôn là vậy đó, hễ có chút động tĩnh nhỏ nhặt nào, cả thôn đều hận không thể chạy đến nhà bạn lo chuyện bao đồng xem náo nhiệt.

Tôi thậm chí còn không thèm liếc mắt, chỉ khom lưng mời sư phụ của Lục Thanh Huyền.

Sư phụ Lục Thanh Huyền vẫn là bộ dạng tiên phong đạo cốt, cao nhân ngoài đời, ông ấy đi một vòng quanh mộ, nói tôi bị người ta mượn vận thế, mới dẫn đến bố mẹ c.h.ế.t sớm, gia đạo suy vong.

Còn nói người trộm vận thế của tôi, để bố mẹ tôi sau khi c.h.ế.t không đi xuống địa phủ cáo trạng, nhất định sẽ tìm cách động tay động chân trên mộ.

Cả thôn xôn xao, người nông thôn nào nghe qua chuyện này, lập tức tất cả mọi người đều sôi sục.

"Trời ơi đất hỡi, không phải nói không được làm mê tín dị đoan sao, bây giờ còn có chuyện này nữa hả? Chắc chắn là giả, đạo sĩ này chẳng phải đến lừa tiền đấy chứ?"

"Chưa chắc đâu à, con bé nhà họ Chu này từ nhỏ đã có số mệnh tốt, cả làng ai mà không ghen tị nó, từ khi nó mười tuổi bị bệnh một trận, thì như bị sao chổi ám vào người, ai cũng không xui bằng nó, biết đâu thật sự là bị người ta mượn vận!"

"Ninh Ninh, cháu làm thế này là đang làm bậy đó!"

Ông chú nhỏ của tôi cũng chạy tới, đứng một bên đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, ông nội mất sớm, ông là trưởng bối duy nhất của chúng tôi trong thôn.

"Ông chú nhỏ, có làm bậy hay không thì chú cứ xem tiếp sẽ biết."

Tôi bảo người ngăn ông lại, cũng ngăn cả nhà bác cả sang một bên, vẫy tay bảo người tiếp tục làm việc.

Rất nhanh, từ trong cây lựu đã đào ra mấy chục cái đinh dài ngắn khác nhau, dưới gốc cây còn chôn cả hũ.

Hũ vừa mở ra, mùi xú uế xông lên tận trời, tôi bảo người mang hũ để sang một bên.

Có người trong thôn gan dạ tiến lên xem, trong hũ toàn là xương chuột dày đặc, nhìn là biết đã c.h.ế.t nhiều năm.

Cả thôn im lặng, lúc này tuy là buổi sáng, mặt trời chiếu vào người đổ mồ hôi, nhưng trong lòng mọi người lại lạnh lẽo một mảnh, trên người cũng không ngừng run rẩy.

Bia mộ bị mở ra, huyệt mộ hợp táng lộ ra.

Trong huyệt mộ, là rễ cây dày đặc, đ.â.m thủng cả hộp đựng tro cốt, trên hộp đựng tro cốt còn đậy một mảnh vải đen, trên vải đen viết đầy chữ "Trấn" phồn thể.

Tôi ôm hộp đựng tro cốt khóc lớn, người trong thôn cũng vây lại, không ít người cũng khóc theo tôi.

"Đây là muốn người ta c.h.ế.t cũng không được yên à, đồ súc sinh!"

"Tui nhớ mấy cây này hình như là bác cả Ninh Ninh cho trồng mà? Hộp đựng tro cốt lúc đó hình như cũng là ổng chôn?"

Ông chú nhỏ run rẩy tiến lên, tát một cái vào mặt bác cả:

"Đồ súc sinh trời đánh thánh vật! Mày lại đi hại c.h.ế.t em trai mình! Mày có mặt mũi nào mà sống nữa!!!

"Thảo nào mấy năm nay mày đổi nhà đổi xe, có phải nhà mày trộm vận thế của Ninh Ninh không!"

Bác cả lúc này không chịu đựng được nữa, khóc lóc kể hết mọi chuyện.

Hóa ra lúc đó người trong thôn đều nói tôi có số mệnh tốt, ông bà ngoại của Đường An Nhiên cũng là người trong thôn chúng tôi, nghe chuyện này thì tìm đến nhà bác cả, dụ dỗ nhà ông ta.

Họ nói bọn họ quen một đại sư thuật pháp cao cường, có thể mượn chút vận khí từ người có số mệnh tốt, để mình cũng gặp may mắn.

Nhà bác cả thấy nhà tôi kiếm tiền thì đỏ mắt, nên đã làm theo lời bọn họ, lấy trộm bát tự và đồ dùng cá nhân của tôi.

Kết quả họ bị nhà Đường An Nhiên lừa, vốn tưởng là mượn vận cho nhà mình, không ngờ lại giúp Đường An Nhiên và tôi đổi vận mệnh.

Đến khi phát hiện ra thì đã muộn, nhà họ Đường cho nhà ông ta không ít bồi thường, còn dẫn dắt họ làm ăn, bảo họ giữ bí mật.

"Tôi thật sự không muốn hại c.h.ế.t em trai tôi mà, tôi cũng bị người ta lừa, bị người ta lừa!"

Bác cả ôm chân ông nhỏ, khóc lóc sướt mướt.

Trò hề này cuối cùng cũng hạ màn, Lục Thanh Huyền giúp tôi chọn ngày lành tháng tốt để chôn cất lại tro cốt của bố mẹ tôi, ngày chôn cất, tôi nằm mơ một giấc.

Tôi mơ thấy bố mẹ vẫn là bộ dạng nhiều năm trước, nhìn tôi vui vẻ cười, còn nói sau này cuộc sống của tôi sẽ ngày càng tốt đẹp hơn, họ rất yên tâm.

Nhà họ Đường hoàn toàn gặp xui xẻo, các dự án của công ty liên tiếp nổ tung, ba của Đường An Nhiên vì tội huy động vốn trái phép mà bị bắt vào tù, nhà cửa nhà máy của bọn họ đều bị niêm phong, trở nên trắng tay.

Thảm nhất vẫn là Đường An Nhiên, phải mang bộ dạng đáng sợ này sống cả đời.

Nhà họ Đường gặp xui xẻo, nhà bác cả cũng theo đó mà gặp xui xẻo.

Vì nhà họ Đường là khách hàng lớn nhất của nhà họ, những khoản tiền hàng chưa thanh toán kia đều không lấy lại được một xu nào, nhà bác cả để trả nợ tiền hàng cho các khách hàng khác, đã bán hết nhà cửa xe cộ trong thành phố, trở về thôn.

Nhưng danh tiếng của cả nhà họ trong thôn đã sớm nát bét, thường xuyên có người ném chuột c.h.ế.t rau thối vào nhà họ, nói không hoan nghênh những kẻ ruột gan thối nát lòng dạ đen tối như vậy về thôn ở.

"Nhã Ninh tiểu thư, đừng tiễn nữa, tiểu đạo và sư phụ phải về rồi."

Tôi đứng ở cửa ga tàu cao tốc, nước mắt lưng tròng kéo vạt áo Lục Thanh Huyền:

"Sư phụ Thanh Huyền, tôi còn chưa kịp cảm ơn anh đàng hoàng, nếu không có anh, tôi đã c.h.ế.t rồi, tôi, tôi..."

Tôi lau vội hai hàng nước mắt, thật sự không biết phải diễn tả lòng biết ơn của mình như thế nào.

Lục Thanh Huyền nháy mắt với tôi:

"Cô khóc nữa, Cố Hạo Trạch lại tưởng tôi ăn h.i.ế.p cô đó, tiểu đạo đã tính qua bát tự của hai người, trời định nhân duyên, sau này anh ấy sẽ đối xử với cô rất tốt đó, Nhã Ninh tiểu thư, cô phải sống thật tốt đó."

Cố Hạo Trạch?

Tôi ngước mắt lên trong làn nước mắt mờ ảo, Lục Thanh Huyền đã theo sư phụ mình sải bước đi rồi.

"Đừng khóc nữa, cậu luyến tiếc Thanh Huyền sư phụ như vậy, hay là mấy hôm nữa chúng ta đi tìm anh ấy chơi có được không?"

Cố Hạo Trạch đi tới an ủi vỗ vai tôi, đưa một tờ khăn giấy.

Cậu ấy là lương duyên trời định của tôi sao?

Nhìn vẻ mặt cẩn thận của Cố Hạo Trạch, tôi không nhịn được cười.

Tôi của tương lai, nhất định sẽ sống rất tốt.
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 14: Thí chủ, mặt anh điềm xấu 1



Làm thế nào để đàn ông chi 5 trăm vạn cho bạn chỉ bằng một câu nói?

"Thí chủ, trên mặt anh có điềm xấu."

Người đàn ông liếc tôi một cái đầy khinh bỉ.

Ngay lập tức, chiếc Rolls-Royce của anh ta đang đậu bên đường bị một chiếc xe tải nhỏ đ.â.m vào, nổ tung ngay tại chỗ.

***

Tôi đứng giữa con phố đông đúc người qua lại, tìm kiếm kẻ ngốc vung tiền như rác, à không, tìm kiếm Thí chủ.

Sư phụ tôi khi luyện đan đã làm nổ tung cả căn nhà, mái nhà thủng một lỗ lớn, nhà có bốn bức tường thì đổ sập mất 3 bức.

Giờ cái gì cũng tăng giá, công ty sửa chữa nói căn nhà này phải xây lại hoàn toàn, ngân sách ít nhất là 10 vạn tệ.

Thế là tôi và sư huynh Lục Thanh Huyền bị đuổi xuống núi để kiếm tiền.

Sư phụ nói nếu không kiếm được tiền thì không được quay về đạo quán.

"Chị gái xinh đẹp này, tôi thấy trên mặt chị có điềm xấu, hay là để tôi…"

"Đồ lừa đảo từ đâu ra, đi đi đi!"

Cô gái đi giày cao gót vẫy tay xua tôi như xua ruồi, rồi nhanh chóng uốn éo bước đi, không hề ngoảnh đầu lại.

Tôi gãi đầu, đây rõ ràng là khu tổ hợp sầm uất nhất Thượng Hải, là nơi quy tụ tinh anh đất nước, toàn là người giàu mà.

Ôi, nhận thức con người thay đổi, khó lừa rồi đây.

Tôi cố gắng quan sát dòng người đang cuồn cuộn.

Kìa, có một luồng khí đen đang từ xa đi tới.

Tôi nheo mắt nhìn, chỉ thấy người tới là một mỹ nam cao ráo, chân dài.

Người đàn ông trẻ tuổi có ngũ quan tuấn tú, lông mày sắc sảo, lúc này đang sải bước dài đi thẳng về phía tôi.

Trên vầng trán sáng sủa của anh ta, một luồng khí đen đang ẩn hiện, cuộn trào, giống như một đám mây đen sắp đổ mưa bão.

Có job rồi!!!

"Tiểu ca này, xem bói xem tướng không? Tôi còn biết bói xương nữa đó!"

Tiểu ca đẹp trai dừng bước, liếc tôi một cái đầy khinh thường, như thể tôi là một đống rác hình người.

Cái cảm giác bá đạo tổng tài c.h.ế.t tiệt này cứ ập vào mặt.

Hừ, người đàn ông này, anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi đấy.

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y áo anh ta:

"Thí chủ, tôi thấy trên mặt anh có điềm xấu, nếu không hóa giải, hôm nay sẽ c.h.ế.t bất đắc kỳ tử."

"Nếu còn không buông tay, tôi sẽ báo cảnh sát."

Cặp lông mày rậm đẹp đẽ của tiểu ca nhíu chặt lại, anh ta khó chịu hất tay.

Không hất ra được.

"Buông tay!"

Tiểu ca đẹp trai dùng sức một cái—

"Xoạt!"

Trong tay tôi còn lại một mảnh tay áo, bay phấp phới trong gió.

Xác nhận bằng mắt, đây là bộ quần áo tôi không đền nổi.

Lúc này phải ra tay trước:

"Tay tôi bị anh kéo đau rồi đây này!!!"

Tiểu ca hít sâu một hơi, gân xanh trên trán giật giật:

"Coi như tôi xui xẻo, tránh ra."

Tôi không cam tâm buông tha, kéo vạt áo anh ta:

"Đừng đi mà, cho tôi một cơ hội đi, tôi nhìn kỹ lắm rồi, trên con phố này mặt anh là đen nhất đó!"

Tiểu ca dùng sức mạnh hơn.

Tiếng "xoạt" quen thuộc lại vang lên.

Quào, tám múi bụng này chất lượng quá đi mất!

Tôi thầm tán thưởng, thản nhiên vứt bỏ mảnh vải rách trong tay:

"Nhìn cái gì mà nhìn, đã bảo anh đừng đi rồi mà cứ không nghe!"

"Tôi…"

"Ầm!!!"

Tiểu ca còn chưa nói hết lời, chiếc Rolls-Royce sang trọng bên đường đã nổ tung ngay tại chỗ.

Luồng áp khí mạnh mẽ do vụ nổ tạo ra ngay lập tức hất tung đám đông xung quanh, trong số đó có một bóng người khá quen thuộc, chính là cô gái xinh đẹp vừa mới từ chối tôi.

Tôi tự hỏi tại sao nhiều người lại mang điềm xấu như vậy, hóa ra là vì có vụ nổ.

Tôi muốn tiến lên xem cho rõ, nhưng vừa bước một bước, cổ tay tôi đã bị người ta nắm lấy.

"Đại sư, xin dừng bước."

Vị tiểu ca tổng tài lạnh lùng trước đó giờ biểu cảm thành khẩn, ánh mắt đầy chân thành:

"Vừa rồi chiếc xe nổ tung là xe của tôi, đại sư, ơn cứu mạng này, không biết lấy gì báo đáp!"

Trong lòng tôi vui mừng khôn xiết, tốt quá rồi, phòng luyện đan của sư phụ đã có hy vọng rồi!

"Dễ nói dễ nói, kiếp nạn của anh tôi có thể hóa giải, chỉ cần số tiền này."

Tôi giơ 5 ngón tay, lái Rolls-Royce mà, đòi 5 vạn chắc là không quá đáng chứ?

"Được, 5 trăm vạn, tôi sẽ bảo người chuyển vào tài khoản của cô ngay."

"Khụ khụ khụ!"

Tôi suýt chút nữa bị nước bọt của mình sặc chết, ho sặc sụa kinh thiên động địa.

Sau một hồi giới thiệu, tôi mới biết chàng trai đẹp trai trước mặt tên là Hứa Hạo Trạch, là một bá tổng đích thực.

Tôi cẩn thận quan sát khuôn mặt anh ta, sống mũi cao, đầu mũi đầy đặn.

Nghe nói đàn ông mũi to thì…

Phì phì phì, chuyên nghiệp lên!!!!

Ầy dà, nhìn thế nào cũng là tướng đại phú đại quý, phúc thọ song toàn.

Chỉ là luồng khí đen xuất hiện trên trán đã phá hỏng tướng mặt tốt này, khiến anh ta trông tiều tụy và u ám.

"Đi thôi, đến nhà anh xem, trên người anh dính khá nhiều tà khí, chắc là trong nhà có thứ gì đó không sạch sẽ."

Hứa Hạo Trạch gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh đã có một chiếc xe sang trọng đến đón chúng tôi.

Tôi ngồi trên xe vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng thì vô cùng phấn khích.

5 trăm vạn tệ!!!

Có 5 trăm vạn tệ này, tôi sẽ vượt qua sư huynh Thanh Huyền, trở thành người được sư phụ trọng dụng nhất!

Lúc đó, bộ đạo bào của tôi sẽ được đặt may riêng, thêu chỉ vàng chỉ bạc gì đó, trông sẽ thật rạng rỡ, thật hoành tráng…

"Thanh Vũ sư phụ, đến rồi."

Đang chìm đắm trong ảo tưởng, tôi bị gọi tỉnh, vừa bước xuống xe tôi đã bị choáng ngợp bởi căn biệt thự trước mắt.

Đây đúng là một cung điện mà!!!

Quyết định rồi, sau này đạo quán của chúng tôi sẽ được xây dựng theo quy mô này.

Trong đại sảnh có mấy người đang ngồi, yên tĩnh mà tao nhã thưởng thức trà chiều.

Thấy tôi mặc đạo bào đột nhiên xuất hiện cùng Hứa Hạo Trạch, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 15: Thí chủ, mặt anh điềm xấu 2



Người phụ nữ trung niên có dung mạo xinh đẹp ngồi giữa phản ứng đầu tiên:

"Mẹ biết sớm muộn gì cũng có ngày này, đồ nghịch tử này! Con tại sao lại nghĩ quẩn muốn xuất gia hả! Con muốn chọc tức c.h.ế.t mẹ hả!!!"???

Gia đình này có vẻ không bình thường lắm.

"Mẹ, mẹ nói gì vậy, vị này là đạo trưởng Lục Thanh Vũ, con mời về nhà xem phong thủy."

Khuôn mặt thanh tú của Hứa Hạo Trạch lộ ra chút bất đắc dĩ:

"Gia đình chúng ta gần đây gặp nhiều chuyện không may, nên con mới tìm người đến xem có vấn đề gì không."

"Anh, anh làm cái gì vậy! Lúc nào rồi mà còn tin vào mê tín phong kiến!"

Một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu ngồi trên ghế sofa lên tiếng, giọng nói ngọt ngào thể hiện sự bất mãn của cô bé.

Tôi cẩn thận quan sát gia đình có dung mạo xuất chúng này.

Quả nhiên, trên khuôn mặt mỗi người đều có luồng khí đen tương tự.

Thú vị đây.

"Ương Ương, không được vô lễ."

Cô gái nhỏ đảo mắt, bĩu môi hờn dỗi, nhưng không nói gì thêm.

Căn nhà được trang trí lộng lẫy, nguy nga tráng lệ, nhưng ở góc nhà, lại ẩn hiện một luồng khí đen.

Tôi lấy la bàn từ túi vải ra, kim la bàn quả nhiên bắt đầu nhảy loạn xạ bất thường.

Đây là, Ngũ Quỷ Trấn Trạch Thuật?

Tôi vỗ trán một cái, căn nhà này quả thực lớn quá, nhìn không quen, vừa rồi lại không nhìn ra.

Tôi cất la bàn đi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hứa Hạo Trạch.

"Nhà các anh bị người ta dùng Ngũ Quỷ Trấn Trạch Thuật."

"Phì phì~"

Cô gái nhỏ cười không ngớt:

"Còn Bảy Anh Em Hồ Lô nữa cơ mà, anh tìm đâu ra tên lừa đảo này vậy!"

"Hứa Vị Ương!"

Giọng nói nghiêm khắc của Hứa Hạo Trạch vang lên, cô gái nhỏ nhún vai, nín cười đến đỏ bừng mặt.

"Ngũ Quỷ Trấn Trạch Thuật là thông qua tà vật phong ấn năm loại quỷ vào năm vị trí trong nhà, để ảnh hưởng đến người cư ngụ, năm loại quỷ này lần lượt là Quỷ Lao Bệnh, Quỷ Chết Oan, Quỷ Phá Tài, Quỷ Cuồng Nộ, Quỷ Xui Xẻo."

"Nếu tôi không nhìn lầm thì…"

Tôi nhìn Hứa Hạo Trạch từ trên xuống dưới mấy lượt.

"Ảnh hưởng đến anh, hẳn là Quỷ Chết Oan, hôm nay tuyệt đối không phải lần đầu tiên anh suýt gặp tai nạn đâu."

Tiếng cười đột ngột dừng lại, Hứa Vị Ương che miệng, kinh ngạc nhìn tôi.

"Còn cô, khí đen trên người cô nhẹ hơn, hẳn là Quỷ Phá Tài, gần đây cô làm mất không ít đồ đạc phải không?"

Sắc mặt của Hứa Vị Ương biến đổi, đôi chân đang vắt chéo cũng buông xuống.

Tôi lại quay sang nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi nghiêm chỉnh:

"Dì à, trên người dì hẳn là Quỷ Xui Xẻo, loại mà uống nước lọc cũng có thể bị sặc ấy."

"Nhà các anh hẳn còn hai người nữa, bị Quỷ Lao Bệnh và Quỷ Cuồng Nộ ảnh hưởng."

"Một người gần đây bệnh vặt liên miên, ngày nào cũng phải chạy bệnh viện."

"Một người khác, sẽ đột nhiên cuồng loạn nổi giận, trở nên thích đập phá đồ đạc và đánh người."

Hiện trường im lặng, không khí trầm lắng đến mức khiến tôi bắt đầu nghi ngờ chính mình.

Chẳng lẽ, nói sai rồi?

Không thể nào, trông rõ ràng là Ngũ Quỷ Trấn Trạch Thuật mà.

"Người đâu, dâng trà, dâng trà ngon!"

Người phụ nữ xinh đẹp đứng dậy trước tiên.

"Dì Lưu, ôi chao có khách quý đến, dì xem dì còn chưa cắt hoa quả, nhanh lên đi!!"

Hứa Vị Ương cũng nhảy dựng lên chạy vào bếp.

Hứa Hạo Trạch thì vuốt lại tóc, tạo một tư thế cực kỳ đẹp trai.

"Thanh Vũ đạo trưởng, tiếp theo chúng tôi cần hợp tác gì thế nào?"

Phải nói rằng, Hứa Hạo Trạch đúng là có khuôn mặt được Nữ Oa tỉ mỉ nặn ra.

Răng anh ta quá trắng, nụ cười quá chói mắt, khiến tôi suýt chút nữa muốn giảm cái giá 5 trăm vạn này.

"Máu chó đen, gạo nếp, tro nhang, gà trống lớn trên 10 năm tuổi, và một đống tiền xu."

Người giàu chuẩn bị đồ đạc nhanh thật, tôi nhìn qua đống đồ, hài lòng gật đầu.

Muốn dẫn Ngũ Quỷ ra, trong gia đình này phải có hai người hành động cùng tôi.

Hứa Hạo Trạch tự nguyện và Hứa Vị Ương khóc lóc là những người được chọn.

Tôi lại bố trí thêm một căn phòng khác, dùng dây mực kẻ lên tường và cửa, dán bùa chú chắc chắn.

Tối nay chắc chắn sẽ có một trận chiến ác liệt, lúc đó bố mẹ Hứa Hạo Trạch sẽ ở trong căn phòng này, có thể đảm bảo an toàn cho họ.

"Chị Thanh Vũ, em sẽ không c.h.ế.t chứ…"

"Hay là thôi đi, em thấy tiêu tiền cũng chẳng sao, dù sao em có tiền, không sợ mất đồ, nhưng em sợ bóng tối và sợ ma lắm huhuhu…"

Hứa Vị Ương không rời tôi nửa bước, níu chặt lấy cánh tay tôi, muốn dính cả người vào tôi.

Mười hai giờ đêm, tôi dẫn Hứa Hạo Trạch và Hứa Vị Ương đứng trước cửa biệt thự.

Tất cả người giúp việc đều đã được cho nghỉ, giờ căn nhà này chỉ còn lại người nhà họ Hứa.

Biệt thự đen kịt mở toang cửa, giống như một con quái vật há to miệng, như muốn nuốt chửng tất cả chúng tôi.

"Huhuuhuhuhu~"

Tôi bất lực đảo mắt:

"Không khí đã đủ rồi, em không cần lồ ng tiếng nữa đâu Vị Ương."

"Nhưng em sợ mà…"

Tôi lấy giấy vàng gấp thành một con hạc giấy nhẹ nhàng.

"Cấp cấp như lệnh! Đi!"

Theo thủ ấn của tôi, con hạc giấy vỗ cánh hai cái, loạng choạng bay lên.

Tôi nghe thấy tiếng gì đó vỡ vụn.

Ồ, là tam quan của Hứa Hạo Trạch và Hứa Vị Ương.

Ba chúng tôi đi theo con hạc giấy đến phòng khách, chỉ thấy con hạc giấy lượn lờ trên một cây xanh ở góc tây bắc phòng khách không chịu rời đi.

"Trong chậu hoa có gì đó."

"Để tôi."

Hứa Hạo Trạch nuốt nước bọt, cố nén sợ hãi tiến lên.

Ừm, tốt, xét về phương diện đàn ông, ấn tượng của tôi về anh ấy càng tốt hơn.

Chưa kịp để Hứa Hạo Trạch đến gần, một con mèo đen không biết từ đâu chui ra, nhảy lên vồ lấy Hứa Hạo Trạch.

"Cẩn thận!"

Tôi xông lên đẩy Hứa Hạo Trạch ra, lúc này trong nhà không bật đèn, nhưng vẫn có ánh đèn đường bên ngoài chiếu vào, phác hoạ rõ ràng hình dáng con mèo đen.
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 16: Thí chủ, mặt anh điềm xấu 3



Nhìn lại, đây thật ra không phải là một con mèo đen, nói đúng hơn là thân mèo, nhưng lại có một cái đầu người hung dữ.

"Huhuuhuhuhu~"

Hứa Vị Ương vẫn đang lồ ng tiếng, giọng nói như khóc như than, giống như một nữ quỷ, khiến bầu không khí kinh hoàng càng thêm âm u.

Đây hẳn là ác linh do Ngũ Quỷ hóa thành, theo phương vị mà nói, con mèo mặt người này chính là Bạo Nộ Quỷ.

Tôi lấy từ trong túi ra một nắm gạo nếp, gạo nếp chứa dương khí, là vũ khí lợi hại để khắc chế tà ma.

Tôi dùng sức rắc gạo nếp về phía con mèo, gạo nếp xuyên qua nó, rơi xuống đất.

Khuôn mặt người trên người mèo khinh thường nhìn tôi một cái, lộ ra vẻ giễu cợt.

Tại sao không có phản ứng?

Tôi nhìn nắm gạo nếp trong tay dưới ánh sáng.

Chết tiệt! Ai đã đổi gạo nếp của tôi thành gạo tẻ Đông Bắc rồi!!!

"Hứa Hạo Trạch, trong quần chúng có kẻ xấu!"

Tôi đau lòng nhìn hai anh em này, tiền của nhà giàu quả nhiên không dễ kiếm như vậy, những gì trên TV diễn đều là thật.

"Tiêu rồi, những thứ này đều bị đánh tráo rồi."

Hứa Hạo Trạch lập tức tái mét mặt mày, còn Hứa Vị Ương thì ngừng khóc, lập tức nhảy dựng lên:

"Cái gì! Ai! Là tên Hán gian nào!!!"

Ngay lúc này, con mèo mặt người vồ về phía Hứa Vị Ương.

Tôi bay lên đá văng Hứa Vị Ương, nén đau lòng, lấy ra lá bùa vàng trong túi. Đây là thứ khó khăn lắm mới trộm được từ Thanh Huyền sư huynh, dùng một lá là mất một lá đó!

Khi bị lá bùa vàng đánh trúng, con mèo mặt người phát ra một tiếng kêu thét thảm thiết, sau đó hóa thành một làn khói đen, biến mất tại chỗ.

Hứa Vị Ương lăn mấy vòng trên đất mới dừng lại, may mắn là dưới đất có tấm thảm dày, cô bé không bị thương gì.

Cô bé vừa xoa eo vừa nhăn nhó đi tới:

"Chị Thanh Vũ, chị giống như một tên tra nam vậy, em cứ tưởng chị có thể che mưa che gió cho em, không ngờ gió mưa đều do chị mang đến, cú đá này suýt nữa làm gãy eo em rồi!"

Tôi ngượng ngùng gãi đầu:

"Cái này, nhất thời tình thế cấp bách, nếu em bị con Bạo Nộ Quỷ đó bắt được, quỷ khí nhập thể, vết thương sẽ thối rữa sinh giòi, cực kỳ khó chữa."

Giải quyết xong Bạo Nộ Quỷ, tôi vội vàng lấy tất cả đồ ra kiểm tra từng thứ một.

Gạo nếp bị đổi thành gạo tẻ Đông Bắc, m.á.u chó đen thì có thể ngửi thấy mùi m.á.u vịt, tro nhang bị đổi thành tro hương muỗi, tiền xu biến thành xu trò chơi, gà trống lớn thành gà trống con.

Hay thật, không thứ nào dùng được.

Nhưng trận pháp đã bị phá một phần, không thể dừng lại được nữa.

"Vị Ương, em ra ngoài trước đi, phía sau quá nguy hiểm, trận pháp đã phá, hai anh em các em chỉ cần một người ở lại là đủ."

Hứa Vị Ương tức giận trừng mắt nhìn tôi:

"Chị Thanh Vũ, em là người không trọng nghĩa khí như vậy sao!"

"Xin cáo từ!"

Nói xong cô bé nắm chặt hai tay giơ lên, sau đó dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét chạy về phía cổng chính.

Hứa Hạo Trạch nhìn bóng lưng cô bé đầy cưng chiều:

"Con bé này!"

Tôi đành lòng lấy từ trong túi ra mấy lá bùa vàng và một thanh kiếm gỗ đào, nhét chúng vào lòng Hứa Hạo Trạch.

"Tiếp theo chỉ có thể dùng sức mạnh áp đảo thôi, tôi có thể không để ý đến anh được."

"Kiếm gỗ đào này có thể trừ tà sát quỷ, nếu có quỷ vật đến gần anh, anh cứ dùng sức c.h.é.m chúng."

"Thật sự không đánh lại thì ném bùa vàng, anh tự chú ý an toàn."

Hứa Hạo Trạch cảm động nhìn tôi, mắt đã đỏ hoe:

"Thanh Vũ đạo trưởng, cô đã đưa pháp khí cho tôi, vậy cô thì sao?"

Tôi lấy từ trong túi ra một thanh kiếm tiền đồng, thân kiếm cổ kính, trên đó ẩn hiện ánh sáng lưu chuyển, vừa nhìn đã thấy mạnh hơn kiếm gỗ đào gấp trăm lần.

"Tôi dùng cái này!"

Vũ khí tốt nhất, đương nhiên phải nằm trong tay người mạnh nhất, mới có thể phát huy tác dụng thực sự.

Biểu cảm của Hứa Hạo Trạch có chút khó tả. Khuôn mặt tuấn tú trong ánh sáng lờ mờ càng trở nên sâu sắc, đường nét rõ ràng.

"À đúng rồi, anh vẫn còn là đồng tử thân chứ?"

Hứa Hạo Trạch đỏ mặt, ấp úng mãi cũng không nói hết lời.

"Ai, tiếc thật."

Nếu nguyên dương khí chưa phá, bôi m.á.u lên kiếm, sát thương đối với tà ma quỷ vật có thể tăng gấp đôi.

Tôi đứng dậy chuẩn bị đi theo con hạc giấy, nhưng cổ tay lại bị kéo mạnh lại.

"Tôi là."

Hứa Hạo Trạch có chút ngại ngùng trên mặt, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.

Tôi có chút không kịp phản ứng:

"Là gì?"

"Là đồng tử thân."

Đẹp trai như vậy, giàu có như vậy, lại còn là đồng tử thân???

Đây đúng là một bất ngờ thú vị nha!

Tôi vui vẻ kéo tay anh ấy, đưa ngón giữa vào miệng cắn mạnh một cái.

Hứa Hạo Trạch toàn thân chấn động, sau đó cứng đờ người đứng đó, bất động.

"Đứng ngây ra làm gì, nhanh bôi m.á.u lên kiếm đi, đợi thêm chút nữa vết thương sẽ lành mất."

"Ồ, được!"

Nhìn Hứa Hạo Trạch tay chân luống cuống, tôi cảm thấy người này hình như không được thông minh cho lắm.

Hạc giấy dẫn chúng tôi bay lên tầng hai, nếu không có gì bất ngờ, những vật ký sinh của tứ quỷ còn lại, hẳn là đều ẩn giấu trong các phòng ngủ.

"Thanh Vũ đạo trưởng, tại sao không bật đèn?"

"Quỷ vật thích bóng tối, nếu ánh sáng quá mạnh, chúng sẽ trốn đi không ra nữa."

Tôi và Hứa Hạo Trạch cẩn thận từng bước lên lầu.

Căn phòng đầu tiên là phòng ngủ của Hứa Hạo Trạch.

Nó thật sự rất lớn!!!

Khoảnh khắc đẩy cửa ra, tôi đã phải ghen tị.

Phòng ngủ của anh ấy sao lại có mấy phòng nhỏ thế kia?

Thật rộng rãi, thật hoành tráng, sau này phòng của tôi cũng phải xây như vậy.

"Cô có thấy cái gì chạy qua không?"

Hứa Hạo Trạch nắm lấy tay tôi, giọng nói run rẩy.

Hạc giấy bay đến phòng đọc sách của anh ấy, lượn lờ trên một chiếc ống bút gỗ cổ kính.

"Soạt~"

Trong bóng tối có một bóng người nhanh chóng chạy ra khỏi phòng đọc sách.
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 17: Thí chủ, mặt anh điềm xấu 4



Hình như là một con người giấy?

Thứ này dễ đối phó.

"Hứa Hạo Trạch, bao vây nó!"

Tôi gọi Hứa Hạo Trạch xong liền chạy vút lên, từ nhỏ sư phụ đã thích dùng người giấy để hành hạ tôi và sư huynh, khiến tôi hễ nhìn thấy người giấy là ngứa tay.

Người giấy bị Hứa Hạo Trạch một kiếm đ.â.m xuyên, hóa thành một mảnh giấy vàng mỏng, treo trên kiếm gỗ đào.

Hứa Hạo Trạch mặt đầy phấn khích:

"Chết tiệt! Tôi vừa g.i.ế.c một con yêu quái!!!"

Tôi nhón chân vỗ vai anh ấy:

"Giỏi! Không tồi! Anh cũng coi như đã đặt nửa bước chân vào cánh cửa hàng yêu trừ ma rồi!"

Hứa Hạo Trạch càng thêm kích động, mắt sáng lên, đồng tử lấp lánh trong bóng tối.

"Đi thôi, tiếp theo."

Phòng ngủ của nha đầu Hứa Vị Ương, nhìn như là nơi công chúa trong truyện cổ tích ở vậy, khắp nơi giăng màn lụa và búp bê, khiến tôi ghen tị đến đỏ cả mắt.

Thấy chúng tôi bước vào, một chú gấu bông cao nửa người trong góc nhảy dựng lên, cố gắng chạy ra ngoài.

Hình dáng đáng yêu như vậy khiến tôi có chút không nỡ ra tay.

Lại còn là một chú gấu màu hồng nữa chứ, tôi từng thấy trên TV rồi, hình như gọi là gấu dâu.

Hứa Hạo Trạch nhìn là biết người có năng khiếu vận động cực mạnh, trong thư phòng của anh ấy tôi còn thấy rất nhiều ảnh, từ leo núi, đến đấu kiếm, lướt sóng, còn có cả cưỡi ngựa nữa.

Hoàng tử thể thao Hứa Hạo Trạch không cần tôi ra tay, chỉ ba hai cái đã hạ gục chú gấu dâu đáng yêu.

"Anh cẩn thận đấy! Đừng làm hỏng chú gấu này, tôi phải mang về đạo quán siêu độ đấy!"

Tiếp theo là phòng của bà nội Hứa Hạo Trạch, hai chúng tôi tốn sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng c.h.é.m c.h.ế.t một con rết dài một mét trong phòng bà.

Lúc con rết vừa xuất hiện, Hứa Hạo Trạch đã kinh hãi, phát ra một tiếng hét chói tai, chắc là gọi cả nhà anh ấy dậy hết rồi.

Nhưng cũng may nhờ anh ấy, suốt quá trình nhảy nhót, trở thành bia sống cho con rết đuổi theo, mới cho tôi cơ hội tiêu diệt nó.

Chỉ còn lại một căn phòng cuối cùng, tôi hít sâu một hơi đẩy cánh cửa phòng ngủ chính sang trọng của biệt thự.

Trong phòng tràn ngập một mùi hôi thối, không khí có những làn sương xám nhạt.

Những làn sương này chính là khí xú uế, nếu bị dính vào, người sẽ lập tức trở nên xui xẻo.

Chim hạc giấy lượn lờ ở cửa một lúc, rồi lại bay về phía tôi.

Tôi nhặt một lá bùa lên, nói: "Một là vào trong bị dính đầy xú uế, hai là bây giờ tao đốt cháy mày luôn, chọn một đi."

Chim hạc giấy miễn cưỡng vỗ hai cái cánh, rồi mới bay thẳng vào, cuối cùng đậu trên một cây đèn đứng.

"Nha đầu tóc vàng ở đâu ra, lông còn chưa mọc đủ đã dám xen vào chuyện của ta!"

Trên giường là một bà lão toàn thân bao phủ trong sương mù, không nhìn rõ mặt, vừa mở miệng giọng đã the thé chói tai.

"Ngũ quỷ bây giờ chỉ còn lại một mình bà thôi, còn ở đó mà lảm nhảm!"

Tôi nhảy dựng lên, giơ kiếm đồng tiền c.h.é.m về phía bà ta.

Bà lão hóa thành một làn sương mù dày đặc, làm tôi c.h.é.m hụt.

Hứa Hạo Trạch theo sau tôi, cũng ở đó vung kiếm c.h.é.m loạn xạ.

Tôi vỗ trán, sao mình lại quên mất anh ta chứ!

"Hứa Hạo Trạch! Tiểu nó!"

"Cái, cái gì?"

"Nước tiểu đồng tử là thứ trừ tà tránh ác nhất, mau dùng nước tiểu tưới nó!"

Khuôn mặt tuấn tú của Hứa Hạo Trạch đỏ bừng, rõ ràng có thể nhìn thấy ngay cả trong căn phòng mờ tối.

"Bây giờ ư?"

"Còn ngây ra đó làm gì! Lôi ‘đồ’ ra!"

Hứa Hạo Trạch đỏ mặt cứng cổ, vẻ mặt ngốc nghếch kiểu "sĩ có thể c.h.ế.t chứ không thể nhục".

Tôi đành phải lùi một bước.

Tôi đi qua, tiện tay cầm lấy bình hoa trên bàn trà, vứt bỏ hoa trong bình, đổ hết nước, rồi đưa cái bình hoa miệng bát to cho anh ta.

"Tiểu vào đây, ài tôi không nhìn anh, anh ra cửa tiểu đi, nhìn anh kìa~"

Anh ta liếc tôi một cái, cuối cùng vẫn nhận lấy bình hoa đi về phía cửa.

Một lúc sau, Hứa Hạo Trạch mới mặt đen sì cầm bình hoa bước vào.

"Ôi, mùi này nồng thật, chắc dạo này anh ăn nhiều thịt quá, hơi bị nóng trong."

"Lục! Thanh! Vũ!"

Hứa Hạo Trạch nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lao đến bịt miệng tôi lại.

Sư phụ nói tôi sinh vào rằm tháng bảy, giờ Tý, là người có âm dương nhãn bẩm sinh. Sau nhiều năm tu luyện, đôi mắt của tôi đã có thể gọi là pháp nhãn, trong việc tu luyện vọng khí thuật, còn tinh thông hơn sư phụ vài phần.

Rất nhanh sau đó tôi đã tìm thấy nơi sương mù đậm đặc nhất, một dòng nước tiểu đồng tử đổ xuống, sương mù lập tức sôi lên như nước đun.

Cứ thế vài hiệp, mùi ẩm mốc trong phòng bị quét sạch không còn một chút, thay vào đó là một mùi khai.

Ưm, căn phòng này có lẽ phải dọn dẹp tử tế lại một lần rồi.

Giải quyết xong tất cả các linh hồn ác quỷ, tôi bật đèn lên, cùng Hứa Hạo Trạch tìm ra tất cả những vật phẩm bị nguyền rủa.

Dưới đáy ống bút trong phòng ngủ của anh ấy, có dán một hình nhân giấy nhỏ, trên đó vẽ đầy bùa chú.

Trong bụng chú gấu dâu trong phòng của Hứa Vị Ương thì moi ra một đoạn xương đen sì, trông có vẻ là xương ngón tay của trẻ con.

Trong phòng bà nội anh ấy thì tìm thấy một cái hộp dưới gầm giường, trong hộp là một con rết dài ba tấc.

Còn trong chậu hoa ở phòng khách thì đào ra một cái vuốt mèo khô, đen sì cứng rắn, móng còn phát sáng.

Cuối cùng là phòng của bố mẹ anh ấy, chúng tôi tìm thấy một đồng tiền dính m.á.u dưới cây đèn bàn.

Lúc này trời đã tờ mờ sáng, cả gia đình Hứa Hạo Trạch ngồi quây quần trong phòng khách, nhìn những thứ chúng tôi tìm thấy, ai nấy mặt mày đều đen sầm.

"Tiểu sư phụ, hôm nay thực sự cảm ơn cô rất nhiều."

Giọng nói trầm ấm, dịu dàng vang lên, tôi không khỏi có chút đỏ mặt.
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 18: Thí chủ, mặt anh điềm xấu 5



Ban đầu cứ tưởng Hứa Hạo Trạch đã đủ đẹp trai rồi, cho đến khi gặp bố anh ấy, tôi mới biết thế nào là thực sự kinh diễm lòng người.

Thời gian không để lại chút dấu vết nào trên khuôn mặt người đàn ông này, tôi cực kỳ nghi ngờ Nữ Oa đã tổ chức một chương trình sale "dùng 50 giảm 20" cho ông ấy, trông ông ấy nhiều nhất cũng chỉ ngoài ba mươi.

Lúc này ông ấy đang mặc một bộ đồ ngủ giản dị ngồi đó, khí chất toát ra khiến tôi mơ hồ nghĩ mình đang ở trường quay một bộ phim thời trang lớn.

Thế nào là một quân tử khiêm nhường, ôn nhu như ngọc, tôi cuối cùng cũng được chứng kiến lần đầu tiên.

Hứa Vị Ương nhìn đoạn xương ngón tay đen sì kia, mặt lúc xanh lúc trắng, một lúc sau không kìm được nữa, ghé sang một bên nôn thốc nôn tháo.

Tôi kể chuyện tất cả nguyên liệu đều bị đánh tráo, áp suất trong phòng lại càng thấp hơn vài phần.

"Những thứ này hôm nay nhất định phải đốt đi, trước khi đốt phải phơi nắng hai canh giờ, sau đó đốt vào chính trưa."

"Còn nữa, người có thể bố trí Ngũ Quỷ Trấn Trạch Thuật thường là tà sư, tà sư thường ghi thù báo oán, không đạt được mục đích thì không bỏ cuộc, các vị gần đây ra vào đều cần phải hết sức cẩn thận."

Bố Hứa Hạo Trạch nhìn tôi đầy biết ơn:

"Đa tạ Thanh Vũ đạo trưởng, khoảng thời gian này có thể làm phiền Thanh Vũ đạo trưởng ở lại hàn xá không?"

"Nghe Hạo Trạch nói cô đang quyên góp tiền để trùng tu đạo quán, Hứa mỗ nguyện góp chút sức mọn, thay Tam Thanh Chân Nhân đắp lại kim thân."

Làm sao lại có người vừa đẹp trai như vậy, giọng nói lại còn hay đến thế chứ?

Tôi không khỏi có chút ngẩn ngơ.

"Khụ khụ."

Hứa Hạo Trạch hắng giọng:

"Thanh Vũ đạo trưởng, khoảng thời gian này làm phiền cô rồi."

Được ăn ngon ở tốt, có tiền lại còn được ngắm mỹ nam mỗi ngày, tìm đâu ra công việc tốt như vậy chứ?

Tôi vui vẻ nhận lời.

Gia đình họ Hứa đã dốc hết tâm sức để tiếp đãi tôi.

Tôi ở trong phòng ngủ sang trọng, mỗi bữa ăn đều có đủ loại sơn hào hải vị, mẹ của Hứa Hạo Trạch còn thường xuyên đưa tôi đi mua sắm, ăn các loại trà chiều tinh tế.

Ăn của người ta thì nói mềm, cầm của người ta thì tay ngắn, tôi cũng ra tay thi triển mười tám phép thần thông để bố trí trận pháp, điều chỉnh phong thủy, vẽ bùa bình an cho nhà họ.

Chỉ tiếc là nhà họ Hứa có rất nhiều người làm, riêng đầu bếp đã có 2 người, một người nấu món Trung, một người nấu món Tây, còn có các cô giúp việc, tài xế, quản gia khác nữa, khó mà tìm ra được ai là người đã bố trí những thứ này trong nhà.

Để không đánh động, họ cũng không dám điều tra rầm rộ, chỉ có thể từ từ tính toán.

Chiều hôm đó tôi đang ngồi trong phòng khách vui vẻ ăn trà chiều, thì có một vị khách không mời mà đến, tự xưng là con gái riêng của bố Hứa Hạo Trạch bên ngoài.

Ăng-ten bát quái trên đầu tôi lập tức dựng đứng lên, trời ơi, đây chính là cuộc sống của giới nhà giàu nè!

Cô gái đến có tuổi tác ngang bằng với Hứa Hạo Trạch.

Cô gái này cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc không nghi ngờ gì, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như bàn tay, làn da trắng nõn mịn màng, và đôi mắt phượng hơi xếch lên, mang theo vài phần phong tình quyến rũ.

Cô gái mắt đỏ hoe, nói mẹ cô bị bệnh nặng, không sống được bao lâu nữa, nguyện vọng cuối cùng trước khi c.h.ế.t là muốn cô được nhận cha ruột.

"Mẹ con tên là Chu Uyển Ninh."

"Rắc."

Mẹ Hứa nghe thấy cái tên này, liền dùng tay không bóp nát chiếc ly thủy tinh.

Cô gái nói mình tên là Hứa Tư Ninh, năm nay 25 tuổi.

Nghe nói khi mẹ cô và bố Hứa Hạo Trạch chia tay, mẹ cô đã mang thai cô rồi.

Sau này bố Hứa Hạo Trạch kết hôn, mẹ cô một mình sinh cô ra và nuôi lớn.

"Em là em gái Vị Ương phải không, thật đáng yêu."

Hứa Vị Ương nhanh chóng nhảy dựng lên, sau đó bị tôi ôm chặt lấy.

"Ai là em gái của cô chứ!!! Cô cái đồ đàn bà mặt dày không biết xấu hổ!!! Ai biết cô nói thật hay giả, tùy tiện nói một cái tên là trở thành con của bố tôi sao? Bằng chứng đâu!!!"

Hứa Tư Ninh ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, sắp rơi mà chưa rơi, trông đáng thương cực kỳ.

"Chúng ta có thể đi xét nghiệm DNA."

Tôi nhìn Hứa Vị Ương, rồi lại nhìn Hứa Tư Ninh.

Hứa Vị Ương và Hứa Hạo Trạch rất giống nhau, cả hai đều có ba phần giống bố, bảy phần giống mẹ, nhưng Hứa Tư Ninh này, không có bất kỳ điểm nào giống bố Hứa cả.

Đang lúc giằng co, Hứa Hạo Trạch và bố anh ấy đã đến.

"Hứa Tu Viễn! Ông xem ông làm ra cái trò gì đây này!"

Mẹ Hứa khoanh tay trước ngực, bực tức ngồi trên ghế sofa.

Thì ra tên của nam thần là Hứa Tu Viễn sao? Nghe hay thật đấy.

Khoảnh khắc nhìn thấy bố Hứa, ánh mắt Hứa Tư Ninh sáng rực lên.

Tôi thậm chí còn thấy cô ta đỏ mặt, đến vành tai cũng phớt hồng.

Ý gì vậy, nhìn thấy bố ruột mà cũng đỏ mặt sao?

Quả nhiên, sức hút của bố Hứa không ai có thể ngăn cản.

"Bố ơi, cuối cùng con cũng gặp được bố rồi!"

Hứa Tư Ninh lấy khăn giấy lau nước mắt, trông vừa đáng thương vừa dịu dàng động lòng người, mọi cử chỉ đều toát lên vẻ quyến rũ mê hoặc.

Bố Hứa không nói gì, im lặng nhìn Hứa Tư Ninh, không khí có chút gượng gạo.

Một lúc lâu sau.

"Dì Chu, sắp xếp cho cô Hứa một phòng khách, thời gian này cô ấy sẽ tạm ở đây."

"Bố!"

Hứa Vị Ương không vui đứng dậy trừng mắt nhìn Hứa Tư Ninh.

"Mẹ bọn trẻ, đi với tôi."

Bố Hứa đưa mẹ Hứa đi, để lại mấy người chúng tôi nhìn nhau trong phòng khách.

"Em là Hạo Trạch phải không, chị hơn em mấy tháng, em có thể gọi chị là chị."

Hứa Tư Ninh vén tóc ra sau tai, mỉm cười rạng rỡ với Hứa Hạo Trạch.

Cô ấy đẹp quá, nửa người tôi mềm nhũn ra rồi đây này.
 
Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên
Chương 19: Thí chủ, mặt anh điềm xấu 6



Không biết có phải tôi ảo giác không, nhưng Hứa Tư Ninh này hình như cứ liên tục thả thính Hứa Hạo Trạch và bố của anh ấy.

Giới nhà giàu thật thú vị, còn kịch tính hơn cả phim truyền hình!

***

Hôm nay lại là một bữa tối rất thịnh soạn.

Tôm hùm to bằng cánh tay, bào ngư to bằng bàn tay, và đủ loại hải sản khác, bày đầy cả bàn.

Tôi nhìn mà ứa cả nước miếng, món ăn thì ngon đấy, nhưng người thì không tốt.

Ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng, rồi nhìn thấy một lớp màu xám nhạt trên món ăn, mặt tôi lập tức tối sầm lại.

"Cạch!"

Tôi ném đũa xuống bàn.

Hay lắm, vậy mà không chừa cho tôi món nào hết!!!

Tôi ghét nhất những kẻ lãng phí đồ ăn!!!

"Thanh Vũ, sao vậy?"

Hứa Hạo Trạch căng thẳng nhìn tôi, những người khác cũng quay sang nhìn tôi.

"Em gái Thanh Vũ à, món ăn không hợp khẩu vị thôi mà ném đũa như vậy hình như không hay lắm đâu~"

Giọng nói dịu dàng của Hứa Tư Ninh vang lên, đồng thời cô ta còn dùng vẻ mặt cố tỏ ra bao dung nhìn tôi:

"Còn nhỏ vậy mà kén ăn thì không được đâu nha~"

"Vâng, cô thanh cao, cô giỏi giang, đồ bị bỏ bùa, cô cứ ăn cho đã đi, ăn nhiều vào!"

Mọi người đều kinh ngạc nhìn tôi, Hứa Vị Ương thậm chí còn nhảy dựng lên rồi nhanh chóng lùi xa bàn ăn ba mét:

"Cái gì! Bùa chú?"

Tôi ra hiệu cho dì Chu đang đứng ngây người bên cạnh:

"Dì Chu, làm phiền dì lấy một bát nước sạch, một quả trứng gà sống. Bát phải to một chút."

Tôi đặt bát nước sạch ở một góc bàn, đập một quả trứng gà sống vào giữa.

"Hứa Hạo Trạch, lại đây đóng góp một giọt m.á.u đi."

Tôi rất tự nhiên kéo tay Hứa Hạo Trạch, dùng kim chích vào ngón tay anh ấy, nhỏ hai giọt m.á.u vào lòng trắng trứng đang nổi lềnh bềnh.

Khi làm những việc này, tôi liên tục quan sát phản ứng của Hứa Tư Ninh.

Cô ta có vẻ rất căng thẳng, vẻ mặt thậm chí còn mang theo vài phần chột dạ.

Cô gái này khá thú vị, e rằng không chỉ đơn giản là con riêng.

Theo những giọt m.á.u rơi xuống, bàn ăn rõ ràng đã có một số thay đổi.

Có rất nhiều chấm đen nhỏ li ti, từ từ di chuyển từ tôm hùm, bào ngư, bít tết vào bát đựng trứng.

Một lát sau, trứng và nước sạch trong bát rõ ràng đã giảm đi một nửa, mà trong bát, một đống côn trùng dày đặc nổi lên.

Côn trùng toàn thân đỏ rực, vừa dài vừa mảnh, giống hệt giun chỉ.

Hứa Vị Ương không biết từ lúc nào đã đi tới, ôm cánh tay tôi chăm chú nhìn vào bát.

Bây giờ nhìn thấy bát côn trùng dày đặc này, cô bé lại chạy sang một bên nôn mửa.

Đứa trẻ đáng thương này.

Mặt Hứa Hạo Trạch cũng xanh mét, anh ấy nhìn chằm chằm vào bát bùa ngải này, vẻ mặt kinh ngạc không thể tin nổi.

"Dì Chu, làm phiền dì lấy thêm một chai dầu nữa."

Dì Chu rõ ràng chưa từng trải qua chuyện kinh khủng như vậy, đứng đờ ra nửa ngày không phản ứng kịp.

Cuối cùng vẫn là Hứa Hạo Trạch chạy đi lấy dầu về, tôi đổ dầu vào bát, ném vào một lá bùa đang cháy.

Một lúc sau, trong bát bốc lên một mùi tanh nồng nặc khó chịu.

Mọi người đều mất hết khẩu vị ăn uống, tôi hậm hực ôm túi bánh mì gặm.

Mẹ ơi, tại sao ngay cả một túi bánh mì bình thường của nhà họ cũng ngon đến vậy!!!

"Sau này mọi người ra ngoài nhất định phải mang theo bùa bình an tôi đưa, tốt nhất đừng ăn đồ ăn bên ngoài, đừng uống nước người khác rót. Đương nhiên nếu không may bị trúng bùa tôi có thể giải bùa, chỉ là quá trình tôi sợ mọi người không chấp nhận được."

"Cái gì, quá trình gì?"

Mặt Hứa Vị Ương trắng bệch, kinh hãi nhìn tôi.

"Hì hì, những con rắn to, rết, cóc, bò ra từ miệng mọi người."

Tôi đưa tay ra làm điệu bộ.

"Ọe~"

Mẹ Hứa Hạo Trạch cúi người trên thùng rác, nôn đến tái mặt.

"Hứa Tư Ninh, cô cũng thấy rồi đấy, nhà chúng tôi bây giờ bị một tà thuật sư nhắm tới, cả nhà đều gặp nguy hiểm, cô có chắc vẫn muốn ở lại với chúng ta không?"

Bố Hứa nhìn chằm chằm vào Hứa Tư Ninh, giọng nói lại mang theo vài phần dịu dàng c.h.ế.t người.

Mặt Hứa Tư Ninh lập tức đỏ bừng, cô ta nhìn bố Hứa Hạo Trạch, ánh mắt mê ly:

"Bố ơi, con chỉ muốn ở bên bố thôi, đây cũng là ước nguyện của mẹ."

***

Để dỗ dành cái dạ dày của tôi, Hứa Hạo Trạch nói muốn đưa tôi đến nhà hàng tốt nhất ăn một bữa.

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy:

"Là Michelin sao, cái loại Michelin trong truyền thuyết một bữa mấy ngàn, chờ món mấy tiếng, ăn mấy phút đó hả?"

Hứa Hạo Trạch không nhịn được cười, anh ấy xoa đầu tôi:

"Đúng vậy, đi thôi!"

Tôi có chút phấn khích, chuyến xuống núi này thật đáng giá, được ở biệt thự lớn, ăn Michelin, ngắm trai đẹp.

Không biết sư huynh Thanh Huyền có may mắn như tôi không, hahaha.

"Thanh Vũ, em có thấy Hứa Tư Ninh đó có vấn đề không?"

Xem ra người nhà họ Hứa đều đã phát hiện ra sự bất thường của cô ấy, tôi gật đầu.

"Phép Ngũ Quỷ Trấn Trạch bị phá, đối phương có thể không nhịn được nữa, tới đây sẽ có rất nhiều động thái, các anh nhất định phải cẩn thận hơn."

"Anh không lo, có em ở đây, anh không sợ bất cứ điều gì."

Hứa Hạo Trạch nhìn tôi đầy tình cảm, đôi mắt anh ấy thật đẹp, đen láy và sáng ngời, có những ánh sao lấp lánh li ti, khiến tôi không hiểu sao lại có chút rung động.

Tôi vỗ một cái lên vai anh ấy.

"Gần đây đừng yêu đương, thân đồng tử của anh, còn có tác dụng lớn lắm đó!!!"

Hứa Hạo Trạch dịu dàng nhìn lại tôi, cả khuôn mặt đều tràn đầy ý cười.

"Được, anh đều nghe em."

Giọng nói của anh ấy có chút trầm thấp cố ý, nghe mà tôi nổi da gà khắp người.

Tên này bị sao vậy? Kỳ lạ quá.

Ăn xong về đến nhà đã rất muộn, trong lòng tôi trỗi dậy một cảm giác bất an mạnh mẽ, luôn cảm thấy hai ngày tới sẽ có chuyện lớn xảy ra.
 
Back
Top Bottom