Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hệ Liệt Âm Quẻ Môn

Hệ Liệt Âm Quẻ Môn
Chương 30: Dạ Quỷ Gõ Cửa 1



Trước khi bà nội tôi nhắm mắt, bà nắm tay cầu xin bố tôi chôn bà tách khỏi ông nội:

"Đây là điều các con đã hứa với mẹ, nhất định không được lừa mẹ đâu nhé."

Bố tôi ngoài mặt gật đầu lia lịa, nhưng đến khi bà nội nhắm mắt, ông vẫn chôn cả hai người cùng một chỗ.

Tôi bước lên khuyên can, nhưng bị bố tát một cái đến lảo đảo.

"Hai vợ chồng sống cùng nhau mấy chục năm, bà ấy nói tách là tách à? Bố tao còn đang chờ bà ấy xuống để hầu hạ kia kìa."

Ngày hôm sau khi vừa hoàn tất việc hợp táng, toàn bộ gia súc trong nhà c.h.ế.t sạch chỉ sau một đêm.

Ông thầy bói mù họ Trần được mời đến, mặt biến sắc: "Quỷ khôi xuất thế, trước g.i.ế.c gia súc, sau đến huyết thân. Vị này nhà các người đây là định lật cả nắp quan tài lên rồi!"

****

Bà nội tôi sắp mất.

Bà nằm trên giường đã hai ngày nay, không ăn không uống gì cả.

Nhưng bà vẫn không chịu nhắm mắt, không chịu trút hơi thở cuối cùng.

Trong nhà, nhiều người ra vào liên tục, đều là họ hàng đến để chuẩn bị lo tang lễ.

Họ đứng ngoài cửa hút thuốc, lớn tiếng bàn tán về việc bà nội khi nào mới qua đời. Từ giọng điệu hưng phấn ban đầu, họ bắt đầu tỏ ra khó chịu:

"Đúng là bó tay, nhà này bảo là có hỉ tang, nên tôi mới đến để cọ chút may mắn. Tôi xin nghỉ hẳn ba ngày, mà giờ đã qua hai ngày rồi."

"Ai ở đây chẳng thế chứ."

"Dù sao cũng đã đến tận đây rồi, chờ thêm vài ngày cũng được. Lỡ vừa đi xong bà ấy lại tắt thở, lại còn phiền hơn."

"Anh nói xem, bà lão này cứ không chịu nhắm mắt, có phải còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?"

"Ai mà biết được. Nếu thật là vì lý do này, thì con cháu nhà này đúng là bất hiếu quá."

Những lời bàn tán không hề được hạ giọng, rõ ràng là cố ý để mọi người nghe thấy.

Bố tôi mặt mày khó coi, ngồi xổm trước cửa, cúi đầu hút hết điếu thuốc này đến điếu khác.

Cho đến khi hút hết cả một bao, ông mới như đã hạ quyết tâm, bước đến trước giường bà nội:

"Mẹ, con hứa với mẹ, được chưa?

"Mẹ cứ yên tâm mà đi, đừng để họ hàng xem chuyện nhà mình như trò cười nữa, được không?"

Khi bố tôi nói những lời này, đôi mắt vốn đã lờ đờ của bà nội bỗng sáng lên:

"Út... Út ơi..."

Bà đang gọi bố tôi:

"Đừng... đừng lừa mẹ nhé."

Quá lâu không nói chuyện, giọng bà nội như chiếc bễ lò rèn, mỗi vài chữ lại phát ra tiếng thở khò khè.

"Con không lừa mẹ."

Bố tôi nghiến răng, như muốn nói điều gì đó, nhưng lại nuốt vào:

"Sống cả đời rồi, thật không hiểu sao lúc sắp đi mẹ lại còn làm chuyện này nữa."

Nói xong, như không kìm được cơn giận, ông đứng dậy bỏ đi.

Bà nội tôi nằm trên giường, vẫn thở khò khè từng hơi.

Tôi ôm bộ đồ liệm, vuốt v3 cánh tay gầy guộc chỉ còn da bọc txương của bà, nước mắt không sao kìm được:

"Bà ơi... bà ơi, cháu không muốn bà đi."

Trong nhà này, ngoài bà, không ai thích tôi cả.

Bà đi rồi, tôi sẽ trở thành đứa trẻ không ai cần.

Bà không nói gì, hai câu nói vừa rồi đã dùng hết sức lực của bà.

Bà chỉ có thể nhìn tôi, thở dài một hơi cuối cùng, rồi nhắm mắt lại.

Bà mất rồi.

"Bà mày mất rồi, mày còn đứng đó ngây ra làm gì?"

Mẹ tôi từ ngoài bước vào, đẩy nhẹ bà nội để xác nhận bà đã mất, rồi trong giọng nói lẫn vài phần vui vẻ:

"Người thân ngoài kia đợi hai ngày rồi, nếu còn để họ chờ nữa chắc sẽ trở mặt thành thù mất thôi.

"Mau thay quần áo cho bà mày đi.

"Quan tài cũng đã để sẵn mấy ngày nay rồi."

Tôi lau nước mắt, vừa khóc vừa nghe mẹ càu nhàu, bắt đầu thay đồ cho bà.

Bà rất gầy, nhưng trên người đầy những vết sẹo.

Đó là dấu vết từ những lần bị ông nội đánh khi còn trẻ.

Chỉ có tôi nhìn thấy những vết sẹo ấy, và cũng chỉ có tôi thương xót cho bà.

"Mỗi việc thay đồ mà cũng lề mề."

Mẹ tôi mất kiên nhẫn, đẩy tôi ra: "Ra ngoài bảo bố mày đốt pháo đi, rồi hỏi xem tối nay mấy giờ thì chôn."

Ở quê tôi, hỉ tang thường phải đốt pháo.

Nhưng…

"Tối nay chôn luôn sao?"

Giờ đã hơn 6 giờ rồi, bên nhà tang lễ còn có người trực sao?

"Ừ! Quan tài của ông nội đã đào ra từ hai ngày trước, chỉ chờ bà mày nhắm mắt thôi!"

Mẹ tôi liếc nhìn tôi, như vừa nhớ ra điều gì, giọng lạnh lùng mắng:

"Đừng có học theo bà nội mày, già rồi mà chẳng biết làm gì để đỡ phiền con cái.

"Còn muốn không chôn cùng ông nội.

"Bây giờ thủ tục hợp táng phiền phức như thế nào, bà ấy có biết không?

"Đúng là người không biết hưởng phúc!"

Tôi sốt ruột:

"Nhưng bà không muốn hợp táng, bà nói rồi, hỏa táng xong rải tro cũng được mà, bố cũng đồng ý với bà rồi!"

"Bố mày đồng ý để bà ấy yên tâm mà đi thôi."

Vừa nói, mẹ tôi đã nhanh chóng thay đồ cho bà nội.

Thấy tôi đứng nguyên tại chỗ, mẹ sầm mặt lại:

"Sao hả? Bây giờ lại đến lượt mày muốn chống đối à? Mẹ nói mày cũng không nghe nữa sao?"

Mỗi lần mẹ nói câu này, là tôi biết sắp bị đánh.

Nhưng giờ tôi không sợ bị đánh, tôi chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của bà:

"Mẹ ơi, con xin mẹ! Mẹ biết mà, bà chỉ có mỗi nguyện vọng này thôi."

Tôi kéo tay áo mẹ, cẩn thận nói: "Mẹ, trước khi bà ốm, bà đã đưa hết trang sức cho mẹ rồi. Mẹ đã hứa với bà mà."

"Im ngay!"

Mẹ tôi lập tức bịt miệng tôi lại, ngó quanh, đảm bảo không có ai nghe thấy mới thở phào:

"Lỡ cô thím mày nghe thấy, nhà này có mà loạn. Mày muốn cả nhà này bị lật tung lên mới hài lòng à?

"Với lại, ai mà nói được bố mày chứ."

"Mẹ nói thật, mấy thứ trang sức bà đưa cho mẹ là để dành tiền cho mày đi học. Nếu mày còn muốn gây chuyện, mẹ cho mày nghỉ học luôn bây giờ."

"Con thà nghỉ học còn hơn!"

Tôi lớn tiếng: "Con nghỉ học! Con đi nhặt rác cũng có thể tự nuôi sống mình!"

"Thế còn em trai mày? Chị mày thì sao?"

Giọng mẹ lạnh hẳn xuống: "Nhà chúng ta không thể so sánh với nhà thím, chắc chắn không nuôi nổi ba đứa. Nếu mày nghĩ kỹ rồi, thì tự đi mà nói với bố mày."

"Nói thì nói!"

Tôi cắn răng, lần đầu tiên dám phản kháng: "Bố đã hứa với bà nội, hứa rồi thì phải làm."

Mang theo chút khí thế trong lòng, tôi tìm bố đang phân phát t.h.u.ố.c lá cho họ hàng.

Thấy tôi, bố hiếm khi nở một nụ cười: "Sao con ra đây? Bà con..."

"Bà con mất rồi."

Nói ra bốn chữ này, giọng tôi nghẹn lại:

"Mẹ bảo hôm nay sẽ chôn bà cùng với ông."

"Nhưng trước khi bà mất, bố ơi, bố đã hứa với bà."

"Bố nói rằng, bà không muốn..."

Chưa nói hết câu, cánh tay bố đã vung lên, giáng cho tôi một cái tát thật mạnh.

"Chết tiệt! Tao thấy mày cũng giống hệt bà nội mày, học được vài chữ liền nghĩ mình giỏi lắm!"

Bố tôi tát mạnh đến nỗi tai tôi ù đi trong giây lát.

Nhưng rất nhanh, giọng chửi mắng của ông như qua một lớp màng vọng vào tai tôi:

"Hai vợ chồng sống cùng nhau mấy chục năm, bao nhiêu mưa gió đều đã vượt qua. Bà ấy không muốn chôn cùng ông mày, thì muốn chôn cùng ai?

"Tao thấy là mày làm bà mày hư rồi!"

"Đời nào mà lại có chuyện như vậy! Nếu biết mày là thứ vô dụng thế này, lúc trước tao đã không nghe lời bà nội mày mà nuôi sống mày."

"Không... không phải như vậy."

Tôi muốn phản bác.

Nhưng vừa mở miệng, đầu óc tôi đã choáng váng:

"Bố đã hứa với bà nội rồi, mẹ cũng đã hứa, bà đã đưa hết..."

Một cái tát nữa giáng xuống.

Lần này là từ mẹ tôi.

Bà tát tôi ngã xuống đất rồi chưa chịu dừng, leo lên người tôi mà đánh túi bụi:

"Tao đúng là sinh ra một đứa đòi nợ!

"Từ nhỏ tính tình đã kỳ quái còn chưa đủ, bây giờ bà nội c.h.ế.t rồi, mày còn muốn làm loạn sao?

"Mày muốn để bà nội mày c.h.ế.t cũng không được yên à?"

Tôi ôm đầu, co rúm lại thành một đống.

Tiếng ồn xung quanh lúc to lúc nhỏ.

Khi tôi tỉnh táo lại, tôi đã quỳ trước giường bà nội.

Ngoài kia, giọng mẹ tôi vẫn không ngừng chửi bới.

Nào là nói tôi là đứa vô ơn, nào là tôi là quỷ bất hiếu, đầu thai vào nhà này là để đòi nợ.

Xen lẫn là tiếng họ hàng phụ hoạ:

"Để nó quỳ trước bà nội mà suy nghĩ lại đi!"

"Trẻ con mà, từ từ dạy là được."

Suy nghĩ lại?

Tôi phải suy nghĩ lại điều gì đây?

Tôi ôm tay bà nội, khóc đến xé lòng.

Tôi khóc không phải vì bị đánh mà không ai bảo vệ, mà vì tôi biết, tôi không thể ngăn cản những người lớn ấy:

"Bà ơi, bà ơi!"

Sao bà lại tin vào những con sài lang hổ báo trong căn nhà này?

Sao bà lại tin rằng tre xấu có thể mọc măng ngon được?

Vì chuyện này, đến lúc đưa bà nội đi chôn, tôi bị nhốt trong phòng.

Bóng đêm dày đặc, tôi ngồi trong nhà, nhìn những người kia mang bà nội ra ngoài.

Trong ánh sáng chập chờn, tôi thấy mắt bà mở to trừng trừng.

Mắt bà, chẳng phải đã nhắm rồi sao?

Tôi lẽ ra phải sợ hãi.

Nhưng không hiểu sao, một niềm vui ẩn ẩn từ từ dâng lên trong lòng tôi.

Tôi quỳ xuống, hướng về phía bà nội, thì thầm cầu nguyện:

"Bà ơi, nếu trên đời này thật sự có ma quỷ, thì bà hãy quay lại báo thù cho chính mình."

Trăng treo cao trên trời.

Rồi bị đám mây không biết từ đâu kéo tới che khuất.

Trong lời cầu nguyện, tôi dần dần chìm vào giấc ngủ.

"Đệch mợ! Chó nhà ai lên cơn, cắn hết gà nhà tôi rồi!"

Trời vừa tờ mờ sáng, tôi đã bị tiếng chửi rủa của mẹ làm tỉnh giấc.

Đôi chân quỳ suốt đêm giờ đau nhức, tê dại đến mức không nhấc lên nổi.

Tôi chống tay bò dậy, đi đến bên cửa sổ.
 
Hệ Liệt Âm Quẻ Môn
Chương 31: Dạ Quỷ Gõ Cửa 2



Mẹ tôi đang cầm vài con gà chết, đứng trước sân nhảy dựng lên:

"Nhà ai không xích chó cho cẩn thận, để nó cắn c.h.ế.t hết gà nhà tôi rồi!

"Tôi mà bắt được tôi băm vằm nó ra. Không biết hôm nay nhà tôi có chuyện gì sao!"

Hôm nay là ngày cuối cùng của tang lễ, rất nhiều họ hàng trong tộc đã đến từ sớm để giúp đỡ.

Thấy mẹ tôi làm ầm lên, họ nhanh chóng vây lại hỏi han:

"Gà không phải hôm qua vẫn đang yên ổn sao? Sao tự nhiên lại c.h.ế.t hết thế này?"

"Tôi thấy chắc mua phải gà bệnh rồi!"

"Không phải tôi có ý gì đâu, nhưng nhà chuyện của bà cụ nhà ta là hỉ tang, dù có tiết kiệm đến mấy, cũng không thể dùng đến gà bệnh vào lúc này chứ."

"Gà bệnh cái gì mà bệnh!"

Mẹ tôi phát cáu, tay run run cầm mấy con gà chết, mặt đỏ bừng:

"Các người nhìn chân của mấy con gà này xem, đều là gà cỏ loại một hẳn hoi!

"Đây, nhìn trên cổ nó mà xem, có vết cắn này, rõ ràng là bị chó cắn!"

Mẹ tôi vừa nói, vừa giơ mấy con gà lên cho mọi người xem.

Mọi người vây quanh nhìn một lúc, còn chưa bàn luận xong thì tiếng chửi của bố tôi từ phía sau nhà đã vang lên:

"Chết tiệt! Đứa nào dám đánh bả Đại Hắc của tao!"

Đại Hắc là con ch.ó mà bố tôi nuôi từ nhỏ.

Nói một cách không dễ nghe, tình cảm của bố với con ch.ó ấy còn hơn cả với tôi.

Phòng tôi chỉ có một cửa sổ nhìn ra sân trước, không thấy được phía sau nhà, hỉ có thể nghe tiếng bố chửi càng lúc càng lớn.

Mấy người hàng xóm xung quanh cũng kéo nhau đi về phía sau nhà.

Không lâu sau, tiếng chửi của bố đột ngột im bặt.

Phía sau nhà yên tĩnh đến mức kỳ lạ.

Sự yên lặng này khiến tôi cảm thấy bất an.

Rất nhanh, tôi lại thấy bóng dáng của bố.

Ông cầm một con d.a.o trong tay, mặt tái mét, chạy về phía mẹ tôi.

Phía sau là một nhóm họ hàng với vẻ mặt căng thẳng không kém.

"Có chuyện gì thế?"

Mẹ tôi giật mình, hỏi lớn.

Bố không trả lời, giật lấy mấy con gà từ tay mẹ và c.h.é.m vài nhát.

Rồi lại là sự im lặng c.h.ế.t chóc.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Thắc mắc trong đầu tôi không ngừng dâng lên, cuối cùng tôi cũng nghe thấy một giọng nói run rẩy vang lên:

"Gà... gà này cũng không có máu."

"Cũng"?

Không có máu?

Rốt cuộc là có chuyện gì?

Chuyện có vẻ nghiêm trọng.

Không lâu sau, lão trưởng thôn cùng vài người nữa đi vào.

Sau khi bàn bạc một hồi, họ lại mời đến một người.

Đó là lão Trần mù ở làng bên cạnh.

Lão Trần mù đến rất vội, mái tóc hoa râm còn chưa kịp chải, rối tung thành một đoàn.

Vừa bước vào sân, ông đã dùng cây gậy chưa từng rời tay gõ khắp sân.

Bố mẹ tôi theo sau lưng ông, trên mặt lấm tấm mồ hôi lạnh.

Cây gậy cứ thế gõ từng bước, dừng lại trước cửa phòng tôi một lúc, rồi tiếp tục vào trong, cuối cùng dừng ở căn phòng nơi bà tôi trút hơi thở cuối cùng:

"Có phải các người đã làm chuyện gì có lỗi với bà ấy không?"

Không ai trả lời.

Mẹ tôi trốn sau lưng bố, ấp úng biện minh: "Cũng... cũng không hẳn."

"Các người đừng nói dối nữa!"

Tôi hét lên qua cửa sổ: "Bố đã hứa với bà là sẽ không hợp táng bà và ông nội! Bố lừa bà!"

"Con nhóc c.h.ế.t tiệt! Chỉ giỏi cái mồm thôi!"

Mẹ tôi nghe thấy tiếng tôi, lập tức nổi giận: "Chuyện của người lớn, mày biết cái quái gì!"

"Các người là kẻ lừa đảo!"

"Mày!"

"Đủ rồi!"

Ông Trần mù lạnh giọng ngắt lời mẹ tôi: "Có phải hay không, đợi lên mộ bà ấy thì biết."

"Mộ? Chẳng lẽ người c.h.ế.t còn có thể chui ra khỏi mộ sao?"

Mẹ tôi cười khan nhìn quanh mọi người, hy vọng tìm được sự đồng tình.

Nhưng ánh mắt bà chạm tới đâu, chẳng có ai lên tiếng.

"Vậy... vậy ai đi xem đây..."

Lại là sự im lặng c.h.ế.t chóc.

Ánh mắt đám đông đổ dồn vào bố tôi và gia đình chú tôi.

Nếu thực sự liên quan đến bà tôi, chắc chắn hai người con trai ruột phải là người đi xem.

Chú tôi kéo thím tôi lùi lại một bước: "Anh cả, tôi nói rồi, chuyện hậu sự của mẹ do anh lo liệu, tiền phúng viếng cũng để anh nhận. Bây giờ có chuyện, cũng phải anh chịu trách nhiệm."

"Đó không phải là... mẹ... của chú..."

Mẹ tôi định phản bác, nhưng bị bố tôi kéo lại, bà đành im lặng.

Lần này số tiền phúng viếng thu được không ít.

Nếu chú tôi ganh tị, chúng tôi mất một nửa số đó thì sao?

Mẹ tôi không dám đi, cũng không nỡ để anh trai hay chị gái tôi đi, nhìn một vòng, ánh mắt bà dừng lại trên tôi:

"Để Hoa Nhi đi! Con bé thân với bà nhất! Lỡ có chuyện gì..."

Lỡ có chuyện gì, bà cũng sẽ không hại tôi.

Không cần hỏi ý kiến tôi, mọi người đều ngầm đồng ý việc này.

Cửa phòng mở ra, tôi bị dẫn đến trước mặt ông Trần mù.

Ông Trần mù lấy từ túi ra hai chiếc chuông và một sợi dây đỏ, dặn tôi:

"Cháu đi đến mộ bà, nếu không thấy gì thì tốt... Nhưng nếu thấy bà, hãy buộc chiếc chuông này vào cổ tay bà, rồi dùng sợi dây đỏ này trói hai chân bà lại."

Đám đông đồng loạt hít một hơi lạnh.

Lời của ông Trần mù, chẳng khác nào trực tiếp khẳng định chuyện này là do bà tôi làm.

Người c.h.ế.t quay về.

Chẳng phải chính là... cương thi sao?

Tôi không muốn đi.

Nhưng dưới ánh mắt sắc lạnh của mẹ, tôi vẫn phải lên đường.

Con đường đất ở quê vẫn mang theo hơi ẩm của sương đêm.

Chiếc chuông trong tay tôi giống như bị hỏng, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Dựa theo dấu chân của mọi người đêm qua, tôi đến trước mộ của ông nội.

Mộ phần to lớn đứng lặng trong màn đêm, giống như dáng vẻ trầm lặng cả đời của bà nội.

Phía trước ngôi mộ vẫn nguyên vẹn.

Trong lòng tôi không biết nên thở phào nhẹ nhõm, hay nên khóc cho bà.

Người mà bà đã chạy trốn cả đời, cuối cùng vẫn bị buộc phải ở bên nhau.

Tôi quỳ xuống khóc, dập đầu bốn cái:

"Bà nội, Hoa Nhi không có bản lĩnh, để bà c.h.ế.t rồi vẫn phải chịu thiệt."

"Đợi sau này Hoa Nhi có năng lực, nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của bà."

Sau khi dập đầu xong, tôi chuẩn bị quay về thì chiếc chuông vốn im lặng suốt dọc đường đột nhiên vang lên.

"Đinh đang, đinh đang, đinh đang."

Âm thanh ngày càng dồn dập, như đang nhắc nhở tôi điều gì đó.

Tôi mơ màng đứng dậy, bỗng nhìn thấy một mảng màu xanh ở phía sau ngôi mộ.

Đó là màu bộ áo liệm mà bà mặc tối qua.

Chiếc chuông càng vang dữ dội hơn.

Tôi ngẩn ngơ đi vòng ra phía sau ngôi mộ.

Trước mắt là một cái hố lớn.

Bên cạnh cái hố là bà nội đang nằm lặng lẽ.

Rõ ràng chỉ mới qua một đêm, móng tay của bà đã dài ra không ít.

Trong lòng tôi không hề sợ hãi, chỉ có nỗi đau đớn vô hạn.

Những móng tay đó đều đầy bùn đất pha lẫn màu đỏ.

Tôi không dám tưởng tượng, bà đã bò ra khỏi đó bằng cách nào.

Khi tiến đến gần hơn, tôi mới chắc chắn rằng, hôm qua không phải tôi nhìn nhầm.

Đôi mắt của bà mở to, tràn đầy hận thù.

"Bà…"

Tôi đau đớn ôm lấy bà, nước mắt rơi vào đôi mắt của bà.

Tôi muốn giúp bà nhắm mắt.

Nhưng dù cố thế nào, đôi mắt bà vẫn mở to tròn, không nhắm lại được.

Tiếng chuông càng lúc càng lớn, như thể đang thúc giục tôi nhanh chóng hoàn thành việc ông Trần mù giao phó.

Nhưng làm sao tôi có thể làm được?

Đây là bà của tôi mà!

"Bà ơi, hồi nhỏ đều là bà bảo vệ cháu. Giờ là lúc cháu bảo vệ bà."

"Cháu không biết bà muốn làm gì, nhưng bà cứ làm đi!"

Tôi buông tay bà ra, hôn lên má bà, rồi tìm rất nhiều cỏ phủ lên người bà.

Tôi kiếm một hòn đá, dùng sức đập nát chiếc chuông ồn ào đó, cho đến khi nó không thể phát ra âm thanh nữa.

Còn có sợi dây đỏ…

Ông Trần mù nói phải dùng nó để trói bà.

Nhưng tại sao tôi phải trói bà?

Những kẻ kia mới là người xấu!

Sợi dây đỏ đó không biết làm từ chất liệu gì mà vô cùng bền chắc.

Tôi không thể kéo đứt, cắn cũng không đứt.

Sau khi do dự một lúc, tôi quyết định chui vào cái hố lớn ở đầu ngôi mộ.

Cái hố này thông thẳng đến quan tài.

Càng vào sâu càng tối.

May mắn là trên đường đi tôi không không gặp rắn rết gì cả.

Tôi cầm sợi dây đỏ, mò mẫm buộc nó vào những khúc xương lộn xộn ở trong.

Làm xong tất cả, tôi mới vội vàng quay lại theo lối cũ.

Lúc tôi về, khoảng sân nhỏ trong nhà đã đầy người tụ tập.

Thấy tôi trở về với người đầy bùn đất, ai nấy đều hít một hơi lạnh.

Ông Trần mù nghe được phản ứng của mọi người, cũng đoán ra được vài phần.

"Làm theo lời ta dặn rồi chứ?"

"Làm rồi!"

Tôi gật đầu chắc chắn.

Dù có làm đúng theo lời dặn hay không, thì hai việc này coi như đã giải quyết xong.

"Vậy thì chờ thôi."

"Chờ gì?"

Trong đám đông có người hỏi.

"Ngu ngốc! Chắc chắn là chờ… thứ đó tối nay đến chứ còn gì nữa!"

"Trời đất! Thứ đến là người hay là ma vậy!"

Giữa những tiếng bàn tán xôn xao, đám đông dần dần giải tán.

Vài người nhát gan còn dẫn theo cả gia đình rời đi.

Chú hai và thím hai cũng không nán lại lâu, viện cớ kỳ nghỉ đã hết, lái xe rời đi.

Chỉ còn lại vài người gan dạ, ngồi xổm một góc, tính xin nghỉ thêm vài ngày để quay livestream.

"Lỡ nổi tiếng thì sao?"

Mẹ tôi ban đầu có vẻ hoảng loạn, nhưng sau khi nghe câu này thì trông như đang suy nghĩ gì đó.

Riêng ông Trần mù vẫn ung dung, dùng cây gậy thỉnh thoảng chỉ chỉ mấy chỗ trong sân để chôn thứ gì đó xuống.

Tôi ngầm ghi nhớ những vị trí đó, định bụng có cơ hội sẽ đào hết lên.

Chờ mãi, cuối cùng trời cũng tối.

Không biết là vô tình hay cố ý, suốt cả ngày, chỉ cần tôi rời khỏi tầm mắt ông Trần mù một chút, ông liền kiếm cớ gọi tôi lại gần.

Nhìn trời đã tối mà tôi vẫn chưa có cơ hội đào mấy thứ đó ra, tôi bắt đầu sốt ruột.

Nhưng sốt ruột hơn cả là bố mẹ tôi và những người lớn kia.

Vài người đứng trước cửa sổ phòng tôi, giơ điện thoại lên quay sân, chuẩn bị ghi lại cảnh tượng "phi khoa học" này.
 
Hệ Liệt Âm Quẻ Môn
Chương 32: Dạ Quỷ Gõ Cửa 3



Bố tôi không có ở nhà.

Ông Trần mù nói, thứ đó khát máu.

Thứ đó xử lý xong gia cầm rồi sẽ chuyển sang con người.

Vậy nên bố tôi tranh thủ đi mua gà vịt.

Ông đi trễ nên gần như chẳng còn thứ gì nữa.

Ông phải nhờ vả mãi mới miễn cưỡng mua được vài chục con.

"Thả hết vào sân đi."

Ông Trần mù ra lệnh cho bố tôi.

Lúc này, bố tôi không dám thở ra một lời phàn nàn.

Chưa kịp uống nước, ông đã vội vã quăng hết đồ từ trên xe xuống sân.

Tôi nhanh chóng chạy lại giúp.

Nhân lúc tháo dây buộc chân gà vịt, tôi đào lên mấy thứ mà ông Trần mù đã chôn hồi trưa.

Đó là vài túi nhỏ đựng thứ trông như cát đỏ.

Có lẽ là chu sa.

Không nghĩ ngợi nhiều, tôi mang tất cả ném vào bồn cầu, xả nước cho chúng trôi hết.

Bận rộn mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng sắp xếp xong mọi thứ.

Ông Trần mù dẫn tôi ngồi ở cửa chính của phòng khách.

Những người khác thì đều vào trong phòng tôi.

"Bà cụ khi còn sống thích Hoa Nhi nhất, chắc chắn không nỡ làm hại nó."

Ông Trần mù không nói gì, chỉ liếc nhìn tôi thêm vài lần.

Rõ ràng biết rằng ông ấy không nhìn thấy gì, nhưng không hiểu sao trong lòng tôi vẫn có chút bồn chồn.

"Tắt hết đèn đi, yên tâm mà chờ."

Ông Trần mù lại dặn dò thêm một câu.

Trong phòng vang lên vài tiếng càu nhàu.

Nhưng rất nhanh, ngoài ánh sáng le lói từ những chiếc màn hình điện thoại, mọi ánh sáng khác đều biến mất, chỉ còng lại ánh sáng lành lạnh từ mặt trăng chiếu xuống.

Đêm nay ánh trăng sáng vô cùng, chiếu rọi cả khoảng sân.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, âm thanh cũng ngày càng ít dần.

Tôi ngồi xổm bên cạnh ghế của ông Trần mù, đầu gật gù, có chút buồn ngủ.

Không biết đã bao lâu, ông Trần mù dùng gậy nhẹ chạm vào tôi một cái.

Tôi giật mình tỉnh dậy.

Lúc này tôi mới nhận ra, đêm nay yên tĩnh đến đáng sợ.

Tiếng côn trùng kêu, tiếng ếch nhái gọi nhau…tất cả đều biến mất.

Tôi theo bản năng nín thở.

Nhìn theo hướng nhìn của ông Trần mù.

Lúc này mới phát hiện ra.

Không biết từ lúc nào, trên đầu tường lại có một sinh vật hình dáng kỳ quái đang đứng.

Thứ đó không nhìn rõ mặt mũi, chỉ có sợi dây đỏ trên chân là đặc biệt nổi bật.

Sao lại như thế này!

Tôi ngẩn người một chút.

Thứ này chẳng phải đã bị trói trên bộ xương của ông nội tôi rồi sao?

Không đợi tôi suy nghĩ thêm, tôi cảm nhận được một ánh nhìn c.h.ế.t chóc rơi thẳng vào người mình.

Theo bản năng, tôi tránh ánh mắt đó và ôm chặt lấy chân ghế của ông Trần mù.

Trong phòng tôi vang lên những tiếng động khe khẽ, xào xạc.

Họ dường như cũng đã phát hiện ra sinh vật hình người đó.

Tiếng động khiến ánh mắt của thứ đó bị thu hút.

Hắn đứng yên đó, rất lâu, không hề có động tĩnh.

Hình như hắn đang do dự, không biết nên nhắm vào người trong phòng hay lao vào lũ gà vịt ngoài sân.

Tim tôi đập loạn xạ, như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực.

Ông Trần mù đột nhiên đứng dậy.

Ông lấy ra từ túi áo một con dao, rồi mò ra sân bắt một con gà.

Sau khi c.ắ.t c.ổ con gà, ông mạnh tay ném con gà về phía thứ hình người đó.

Rõ ràng ông ấy là một người mù, vậy mà không hiểu sao lại làm được những chuyện này.

Máu gà không có mùi gì đặc biệt.

Nhưng đối với thứ hình người đó, lại như là một món ăn ngon tuyệt.

Hắn không hề chần chừ, nhảy từ trên tường xuống, bắt lấy con gà và cắn mạnh vào nó.

Máu tươi khiến hắn trở nên phấn khích.

Một con gà, hai con gà, ba con gà...

Một con vịt, hai con vịt, ba con vịt...

Trong bóng tối, tiếng xương gãy và âm thanh hút m.á.u càng được phóng đại lên to gấp bội.

Nhưng, đó chưa phải điều đáng sợ nhất.

Điều đáng sợ nhất chính là:

Dù thứ đó vẫn chưa ngừng ăn uống, nhưng ánh mắt của nó, vẫn dán chặt vào cửa sổ phòng tôi, ánh mắt chứa đầy sự tham lam và khát vọng.

Cuộc thảm sát đơn phương này kéo dài cho đến khi trời sáng mới chấm dứt.

Phải đến khi mặt trời đã lên cao, mọi người trong phòng mới dám bước ra.

Ai nấy đều lộ ra thâm quầng đến tím đen dưới mắt.

Những người trước đó tự nhận mình gan dạ, chẳng buồn chào hỏi, vội vã rời khỏi nhà tôi.

Mẹ tôi hai chân run rẩy, miệng lẩm bẩm: "Sao lại không chụp được nhỉ?"

"Thứ không thuộc về thế gian, tất nhiên không thể chụp được."

Ông Trần mù thản nhiên đáp, rồi chuyển sang chủ đề khác: "Thứ này đạo hạnh rất cao, hơn nữa còn đặc biệt nhắm vào nhà các người."

"Nhắm vào nhà chúng tôi là ý gì?"

Mẹ tôi theo bản năng thét lên, sau đó vội vàng đưa tay bịt miệng.

Đến khi mở miệng lần nữa, giọng bà đã lẫn tiếng khóc:

"Thật là tai họa mà, tôi đã nói là cứ đốt đi cho xong. Ông thì cứ bảo phải tiết kiệm tiền. Giờ thì hay rồi, cả nhà đều phải trả giá bằng mạng sống!"

Bố tôi cũng lộ vẻ khó xử:

"Tôi nói tiết kiệm tiền, bà cũng đâu có phản đối."

"Hơn nữa, bà còn đang cầm hết đống trang sức của mẹ tôi đấy."

"Mấy thứ đó vốn dĩ bà ấy định để dành cho Nhị Nhi đi học, vậy mà bà lại đem đi đúc rồi gửi hết cho em trai bà."

"Nếu tôi là mẹ, tôi cũng không tha cho bà."

Mặt mẹ tôi đỏ bừng lên.

Nếu lúc này không phải chỉ có người nhà, chắc bà đã xấu hổ đến mức muốn nhảy xuống sông.

Cả hai đều không ai trong sạch.

Nhìn nhau một lúc, cuối cùng họ đồng loạt quay sang cầu cứu ông Trần mù.

Ông Trần mù vẫn điềm tĩnh như thường, được hỏi liền đáp:

"Các người, đã từng nghe qua quỷ khôi chưa?"

Quỷ khôi là một cách nói trong dân gian.

Không giống như cương thi cần thời gian dài để hình thành, quỷ khôi thường được tạo ra ngay bởi oán niệm cường đại của người chết.

Thứ này không có khắc tinh, không sợ lửa, không sợ ánh sáng, những cách thông thường gần như vô dụng với nó.

Thấy sắc mặt bố mẹ tôi thay đổi rõ rệt, ông Trần mù từ tốn nói tiếp:

"Quỷ khôi xuất hiện, đầu tiên là jeet gia súc, sau đó đến huyết thân. Thứ này của nhà các người, xem ra là muốn bật nắp quan tài lên rồi đấy."

"Ông Trần mù, không, phải gọi là Trần đại sư, ông nhất định không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu!"

bố mẹ tôi bắt đầu cuống quýt.

"Cứu thì chắc chắn là tôi sẽ cứu."

Ông Trần mù thở dài: "Tôi với nhà các người cũng coi như là có chút huyết thống, nếu quỷ khôi thực sự xuất thế, tôi cũng không tránh khỏi cái chết."

Nghe vậy, sắc mặt mẹ tôi mới dễ coi hơn một chút.

Nhưng rất nhanh, câu nói tiếp theo của ông Trần mù lại khiến sắc mặt cả nhà trở nên khó coi.

"Hoa Nhi, ta hỏi con một chuyện, con không được lừa ông lão mù này."

"Cái chuông hôm qua, con có thực sự buộc lên người bà nội con không? Còn có sợi dây đỏ, con có trói vào chân bà không?"

Tim tôi đập loạn lên, đối diện với ánh mắt sắc lạnh của bố mẹ nhìn tới, tôi l.i.ế.m môi, rồi khẳng định:

"Con đã làm hết rồi."

"Ý ta là, có làm đúng như lời ta dặn không. Con biết rõ phải trả lời có hay không."

Tôi nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: "…Có."

"Mày nói dối!"

Mẹ tôi lao tới, tát tôi một cái:

"Đồ mất dạy này chắc chắn mày đang nói dối! Lão nương tốt xấu gì cũng đã nuôi mày mấy năm trời, mày làm gì tao còn không biết sao? Mày tuyệt đối đang nói dối!"

"Mày đã làm gì với mấy thứ đó hả?"

"Mày có phải muốn hại c.h.ế.t cả nhà này không?"

"Con không có."

Tôi cắn răng không chịu nhận.

Trong đầu tôi lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất là bảo vệ bà nội.

Ngoài tôi ra, ai cũng muốn hại bà nội.

Không chỉ người nhà, mà cả ông Trần mù vừa xuất hiện này, đều không muốn bà nội yên ổn.

Ông Trần mù lạnh lùng nhìn tôi bị mẹ đánh gần chết, rồi mới dùng gậy ngăn bà lại:

"Được rồi, dừng lại đi, lát nữa còn phải để nó đi trói lại lần nữa."

Lúc này mẹ tôi mới chịu buông tay.

Sau cơn bùng nổ, bà ta dường như đã lấy lại được chút tinh thần:

"Lát nữa mày đi, cầm điện thoại của bố mày theo, tao xem mày làm thế nào."

"Không được, lỡ nó báo cảnh sát hoặc bỏ trốn thì sao?"

Bố tôi phản đối.

"Thế thì làm sao? Con bé này quá nhiều mưu mẹo, không tận mắt nhìn thấy, tôi không yên tâm."

"Nhà mình chẳng phải có camera giám sát có kết nối mạng sao? Lát nữa để nó mang camera theo, chúng ta có thể giám sát trên điện thoại."

Hai người thản nhiên bàn bạc ngay trước mặt tôi, chẳng màng đến cảm nhận của tôi.

Ông Trần mù nhìn họ bàn bạc xong, mới lấy từ trong túi đeo bên hông ra một cái chuông và sợi dây đỏ giống hệt hôm qua.

Tôi dứt khoát nhận lấy.

Không phải vì tôi sợ.

Mà là tôi muốn tự mình xem, sinh vật có sợi dây đỏ trên chân tối hôm qua có phải là bà nội tôi hay không.

Nếu không nhận, chắc chắn cả nhà sẽ không để tôi bước ra khỏi cửa.

Thế là một lần nữa, tôi một tay cầm camera giám sát, một tay cầm chiếc chuông, đi ra khỏi nhà.

Tôi men theo con đường hôm qua, lần nữa đi đến trước ngôi mộ.

"Đi vòng ra phía sau gò mộ."

Giọng ông Trần mù vang lên từ camera giám sát.

Tôi chẳng thèm để ý, tiện tay ném hết mấy thứ trong tay đi.

Đã ra được khỏi nhà rồi, còn muốn nghe theo lệnh của họ làm gì nữa.

Mặc kệ tiếng mắng chửi vọng ra từ camera, tôi bước đến chỗ hôm qua đã che cỏ lên.

Một ngày một đêm đã trôi qua.

Đám cỏ phủ trên người bà nội đã khô vàng.

Gạt cỏ ra, thứ đập vào mắt đầu tiên vẫn là đôi mắt bà đang trợn to.

Tiếp đó là vệt m.á.u khô nơi khóe miệng bà.
 
Hệ Liệt Âm Quẻ Môn
Chương 33: Dạ Quỷ Gõ Cửa 4



Chỉ trong vài chục tiếng đồng hồ ngắn ngủi, móng tay bà đã dài ra, răng cũng nhô ra thêm chút.

Chẳng lẽ thứ tối qua thực sự là bà nội sao?

Tôi gạt hết đám cỏ, nhìn xuống cổ chân của bà.

Trống không.

Thứ tối qua, không phải bà nội.

Tôi quay lại nhìn vào cái hố lớn trước mặt, lông tơ dựng đứng.

Một cảm giác chẳng lành ập đến.

Thứ tối qua, chắc chắn đang trốn trong hố này.

Thứ đó, có lẽ chính là ông nội.

Hôm đó, thứ tôi trói có thể không phải khúc xương loạn, mà là ông nội đã khô quắt thành bộ xương bọc da.

Chiếc chuông trong tay bỗng nhiên vang lên.

Âm thanh rợn người khiến tôi lạnh sống lưng.

Rõ ràng là giữa trưa, vậy mà mồ hôi lạnh tuôn ra ướt cả người tôi.

Không kịp nghĩ nhiều, tôi cõng bà nội lên lưng, chạy thẳng về nhà.

Nếu thứ đó là ông nội, tôi chắc chắn không chống lại được.

Nếu đó là ông nội, bà nội cũng không thoát được.

Chỉ còn cách tìm ông Trần mù.

Khi về đến nhà, trong nhà chỉ còn lại ông Trần mù.

Ông ấy thấy tôi cõng bà nội về cũng không tỏ ra quá bất ngờ.

Thấy tôi mặt mũi hoảng hốt, ông còn nhắc tôi đem bà nội giấu dưới gầm giường.

"Bố mẹ con đã đưa chị và em con về thị trấn rồi."

Ông Trần mù nói điều này với giọng điệu pha chút ý cười: "Giới trẻ các con gọi hành động này là gì nhỉ? Ngốc điên à?"

Tôi nhìn ông Trần mù với ánh mắt đầy cảnh giác, không biết nên phản ứng thế nào.

"Đừng nghiêm trọng thế chứ."

Thấy tôi không nói gì, ông lại càng hứng thú:

"Bây giờ tâm trạng lão mù ta đang tốt, con hỏi gì ta cũng trả lời."

Tôi mím môi, không cưỡng lại được sự cám dỗ: "Ông có biết thứ tối qua đến là gì không?"

"Không phải là lão súc sinh ông nội con thì còn ai vào đây!"

Ông lão mù đáp lại, còn hỏi ngược lại tôi: "Chẳng lẽ con thực sự nghĩ đó là bà nội con à?"

Tôi quay đầu đi, ngại ngùng không dám nói rằng đúng là mình đã nghĩ như vậy.

Lão mù không nhìn thấy, cũng chẳng bận t@m đến động tác nhỏ của tôi.

Tôi tiếp tục hỏi: "Ông với ông nội tôi có thù sao?"

Ông lão mù: "Cũng xem là vậy."

"Ồ."

Nghe xong câu này, tôi không hỏi thêm nữa.

Dù là vì lý do gì, chỉ cần biết rằng ông Trần mù sẽ không tha cho ông nội tôi và sẽ không làm hại bà nội là đủ.

"Chỉ 'ồ' thôi à?"

Ông lão mù quay đầu về phía tôi, có vẻ không tin nổi: "Con không muốn hỏi gì thêm à?"

Tôi lắc đầu.

Rồi nhớ ra ông không nhìn thấy, tôi nói thêm: "Không cần hỏi nữa."

Ông Trần mù nâng giọng: "Thật sự không hỏi nữa à?"

"…Nếu ông thực sự muốn nói, tôi cũng sẽ nghe."

Ông Trần mù: …

"Đúng là ranh ma.

"Y hệt bà nội con hồi nhỏ."

Câu sau ông nói rất nhỏ, tôi nghe không rõ.

Ông cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn về phía cửa, giọng mơ hồ: "Chờ đi, qua đêm nay là xong."

Bố mẹ tôi về nhà lúc 6 giờ chiều, đúng vào thời điểm giống hệt ngày đưa tang bà nội.

Ngoài hai túi đầy động vật sống, họ còn mang về vài chiếc bánh bao.

Đó là để cho ông Trần mù.

Không có phần của tôi.

Ông Trần mù sờ nắn mấy chiếc bánh bao, cũng không chia cho tôi.

Chờ ăn no xong, ông mới nói cho bố mẹ tôi biết thân phận thật sự của thứ hình người tối qua.

"Không thể nào!"

So với việc thừa nhận thứ đó là ông nội tôi, bố tôi thà tin rằng nó là bà nội:

"Trần đại sư, ông nội của Hoa Nhi đã mất mấy năm rồi, sao có thể biến thành quỷ khôi được chứ?"

Ông Trần mù vừa gặm bánh bao vừa nói: "Tại sao không thể? Khi chết, ông ấy không có chấp niệm gì sao?"

"Đương nhiên là…"

Đương nhiên là có.

Nhìn bố tôi đột nhiên trở nên thất thần, tôi biết, ông ta đã nhớ ra.

"Lúc ông nội tôi mất, ông ấy hô câu "sống chưa đủ" cả đêm." mà."

Bố tôi không thèm quan t@m đến câu trả lời xen ngang của tôi, vẫn không chịu tin:

"Người nào c.h.ế.t mà chẳng nói rằng mình chưa sống đủ!

"Trần đại sư, tôi nói cho ông biết, thứ đó chắc chắn là bà nội của Hoa Nhi! Bà ấy hận chúng tôi!"

"Bà ấy hận các người vì điều gì?"

Trần đại sư ngắt lời ông:

"Hận vì các người hứa với bà ấy rồi lại nuốt lời?"

"Hay hận vì bao năm qua các người làm ngơ trước khổ nạn của bà ấy?"

Những nỗi đau khổ của bà nội tôi suốt những năm qua, cả làng đều biết.

Bố tôi chẳng bận t@m đến lời của ông Trần mù, chỉ cười gượng tiếp lời:

"Nhà ai mà chẳng sống như thế chứ?"

"Đã mấy chục năm rồi, sao tự nhiên đến giờ lại gây chuyện."

"Hồi đó những người thanh niên trí thức đi cùng không phải đều cứ vậy mà sống với nhau cả đời sao?"

"Hơn nữa, chúng tôi chỉ là tiểu bối, làm sao quản chuyện của thế hệ trước được."

"So với những nhà khác, số lần bà ấy bị đánh cũng ít hơn một nửa rồi."

Tôi siết chặt nắm tay.

Ông Trần mù vẫn đang cười.

Đúng vậy.

Đàn ông làm sao có thể thấu hiểu nỗi khổ của phụ nữ.

Trong mắt họ, có cơm ăn, có nhà ở, có giường ngủ, đã là đãi ngộ tốt lắm rồi.

"Nếu các người không tin, đêm nay chúng ta sẽ xem lại."

Ông Trần mù nói:

"Thứ đó đã ăn m.á.u tươi suốt hai ngày, đêm nay chắc chắn sẽ không kìm được mà xuống tay với mạng người.

"Đợi đến khi thứ đó c ắn vào cổ anh, anh sẽ nhìn rõ thôi."

"Không cần phải làm rõ đến mức đó đâu."

Bố tôi xoa xoa tay, gượng cười:

"Sinh tử hai đường khác nhau, bất kể thứ đó là gì, chắc chắn đều không nên xuất hiện."

"À, đúng! Đúng rồi đấy! Đến lúc thứ đó c ắn vào cổ anh, anh nhớ hét lên rằng 'sinh tử không chung đường, ngươi đi cầu độc mộc của ngươi, ta đi đường dương quan của ta" nhé!"

Bị mỉa mai hai lần liên tiếp, cuối cùng bố tôi cũng im lặng.

Bố tôi cuối cùng cũng nhận ra rằng ông Trần mù không ưa gì mình.

Nhưng dù nghĩ nát óc, ông vẫn không hiểu được lý do.

Lúc không biết phải làm gì, thì cứ ngoan ngoãn câm miệng là được.

Đây là câu mà bố tôi thường dùng để dạy tôi, giờ lại đến lượt ông ấy thực hành.

Thấy bố tôi đã im lặng, ông Trần mù mới hừ một tiếng, tiếp tục nói:

"Thứ đó mười phần thì chín phần là ông nội của Hoa Nhi."

"Lúc trước nó không xuất hiện, chắc là do oán niệm chưa đủ, cộng thêm chiếc quan tài mà anh dùng là gỗ tốt, nên nó bị giam cầm không thoát ra được."

"Bây giờ các người lại hợp táng bà nội Hoa Nhi, mở quan tài ra một lần nữa, đã vô tình thả nó ra.

"Vốn dĩ nó đã cảm thấy bản thân chưa sống đủ, cộng thêm oán niệm tích tụ ba năm nay, lần này chỉ e là rất khó đối phó."

Trời mỗi lúc một tối hơn.

Bố mẹ tôi rơn người, bật hết đèn trong nhà lên.

"Lỡ đâu thứ đó sợ ánh sáng thì sao?"

"Nó không có tròng mắt, sợ gì ánh sáng?"

Tôi liếc nhìn ông Trần mù, tối nay ông có vẻ đặc biệt bực bội.

Lại bị mắng, nhưng bố tôi vẫn không dám tỏ thái độ.

So với người bố mấy ngày trước từng tát tôi một cái nghiêng trời lệch đất, ông bây giờ như đã trở thành người khác.

"Vậy tối nay chúng ta cần làm gì không? Có cần gọi người mang thêm gà vịt đến không?"

Bố tôi tiếp tục hỏi, giọng điệu nhún nhường.

"Không cần, tối nay chỉ cần anh làm mồi nhử là đủ rồi."

"Tôi á!"

Bố tôi bước vội lên trước hai bước:

"Tại sao là tôi? Sao không phải vợ tôi?"

Tôi thấy mặt mẹ mình tái nhợt trong chớp mắt.

"Sao lại là tôi? Đó là bố của ông cơ mà!"

"Chắc chắn không được, đó là bố của ông!"

Hai giọng nói đồng thời vang lên.

Ông Trần mù không quan t@m đến lời mẹ tôi, chỉ nói tiếp:

"Quỷ khôi xuất hiện, nhất định phải ăn m.á.u của người thân ruột thịt."

"Vợ anh dù cũng gọi ông ấy là bố, nhưng dù sao cũng không có quan hệ huyết thống."

"Vậy Hoa Nhi thì sao? Không thể dùng nó à?"

Bị bố tôi chỉ đích danh, tôi cũng không ngạc nhiên.

"Không được. Con bé là con gái, m.á.u của nó không đủ thu hút quỷ khôi—nếu con trai út của anh ở đây, ít ra còn có thể thay thế."

Mặt bố tôi lộ vẻ tiếc nuối: "Biết thế đã không đưa nó đi rồi."

"Nó là con ruột của ông đấy!"

"Con ruột thì sao? Chỉ cần tôi còn sống, sau này muốn có bao nhiêu con ruột chẳng được."

Bố tôi lẩm bẩm vài câu, rồi lại tiếp tục đến gần ông Trần mù:

"Trần đại sư! Ông nhất định phải cứu tôi."

"Sau này ông cứu tôi, tôi sẽ coi ông như cha ruột mà phụng dưỡng, chăm sóc ông lúc tuổi già!"

Ông Trần mù là người neo đơn không con cái.

Nghe bố tôi nói vậy, ông cười có chút ý cười:

"Thấy anh cũng hiểu chuyện, tôi sẽ ra tay giúp."

Trời đã tối đen.

Không ai biết thứ đó sẽ đến lúc nào.

Ông Trần mù chậm rãi lấy từ trong túi ra một nắm cát đỏ, đưa cho bố tôi:

"Lát nữa tôi sẽ dùng gậy chỉ vị trí, chỉ đến đâu, anh chôn cát vào đó."

"Con nghe theo lời cha nuôi hết!"

Tôi: "……"

Ông Trần mù: "……Anh đúng là biết co biết duỗi đấy."

Việc chỉ điểm rồi chôn cất này mất hơn hai tiếng đồng hồ mới xong.

Bố tôi mệt đến nỗi thở hổn hển.

Nhưng ông vẫn không quên nịnh nọt ông Trần mù chu đáo, nào là pha trà, nào là rót nước, chỉ thiếu nước khắc chữ "nịnh nọt" lên mặt.
 
Hệ Liệt Âm Quẻ Môn
Chương 34: Dạ Quỷ Gõ Cửa 5



Ông Trần mù hài lòng ra mặt.

Sau khi uống vài ngụm nước, ông bảo bố tôi ngồi xuống giữa sân:

"Vừa rồi tôi đã bảo anh chôn theo trận pháp."

"Bây giờ chỉ cần anh ngồi yên trong đó, không nhúc nhích, không lên tiếng, thì ông ta sẽ không tìm thấy anh."

"Chỉ cần cầm cự đến lúc gà gáy sáng mai, tôi sẽ có cách xử lý ông ta."

"Nhớ kỹ! Nhất định không được nhúc nhích, không được nói một lời! Nếu anh làm ra bất kỳ tiếng động nào, tôi cũng không cứu nổi anh."

Bố tôi gật đầu lia lịa, như gà mổ thóc, còn suýt thề độc.

"Vậy còn tôi?"

Mẹ tôi thấy bố tôi được sắp xếp xong, liền chạy đến chỗ ông Trần mù:

"Tôi với bố chồng không có quan hệ huyết thống, chắc ông ta sẽ không làm hại tôi đâu, đúng không?"

Ông Trần mù: "Cũng không nói chắc được, nếu ông ta không tìm được con trai, có khi sẽ lấy con dâu thay thế."

Mẹ tôi hoảng hốt, van xin ông Trần mù cứu bà ta.

"Nhưng nếu cả chị cũng vào đó, thì con gái chị sẽ gặp nguy hiểm."

"Tôi đâu chỉ có một đứa con gái này!"

Mẹ tôi cuống lên: "Trần đại sư, không, cha nuôi, ông cũng phải cứu cả tôi nữa!"

Ông Trần mù trầm ngâm một lúc, rồi đưa mẹ tôi một nắm cát đỏ, bảo bà ngồi cùng bố tôi ở giữa sân.

"Thế còn con thì sao? Có muốn ngồi vào giữa không?"

Ông Trần mù quay sang hỏi tôi.

"Tôi sẽ về phòng mình."

Tôi từ chối.

Không để ý đến vẻ nhẹ nhõm của bố mẹ, tôi quay người trở lại phòng.

Trong phòng còn có bà nội tôi.

Ông Trần mù cười một tiếng, nhét số cát đỏ còn lại vào túi.

"Vậy thì con cứ ngoan ngoãn ở yên trong phòng đi."

Lúc 2 giờ sáng, trên tường xuất hiện sinh vật hình người quen thuộc.

Ở mắt cá chân của nó vẫn buộc sợi dây đỏ.

Chỉ là lần này, trông nó có vẻ mập hơn một chút so với đêm trước.

Nó nhảy từ trên tường xuống, lôi một con vật sống ra từ đống kia, bắt đầu cắn xé ngấu nghiến.

Con vật đó chỉ cách bố tôi khoảng một mét.

Nhìn thấy thứ đó tiến gần, bố tôi không kìm được mà hơi co rụt người lại.

Mẹ tôi lập tức cấu ông một cái.

Ông Trần mù đã dặn rồi, không được nói, không được nhúc nhích.

Bây giờ cả hai như hai con cào cào buộc trên cùng một sợi dây.

Bố tôi không bị thứ đó doạ sợ đến phát ra tiếng, nhưng lại vì cú cấu của mẹ mà hít mạnh một hơi lạnh.

Âm thanh đó vừa phát ra, thứ hình người kia bỗng khựng lại.

Nó ngẩng đầu lên, làm động tác khịt khịt ngửi mùi.

Khuôn mặt của nó lộ ra hoàn toàn dưới ánh đèn, đúng là khuôn mặt của ông nội tôi.

Chỉ là gầy hơn một chút.

Vì không ngửi thấy thứ mà nó muốn, trên mặt nó hiện lên vẻ gấp gáp và tàn nhẫn:

"Sống chưa đủ đâu…"

"Sống chưa đủ đâu…"

"Sống chưa đủ đâu…"

Giọng nói the thé vang lên, mang theo sự lạnh lẽo vô tận.

Âm thanh đó, giống hệt giọng của ông tôi trước khi chết.

Tôi không kìm được mà rùng mình.

Nó thả con vật trong tay xuống, duỗi hai tay ra, hai chân dính vào nhau, nhảy lò cò khắp sân tìm kiếm gì đó.

Mỗi lần trông như sắp chạm vào bố tôi, nó lại lướt qua ngay trong gang tấc.

Qua vài lần như vậy, trán cả hai người trong sân đều rịn đầy mồ hôi.

Thời gian từng chút trôi qua, thứ hình người dường như càng lúc càng gấp gáp.

Nó đứng im trước đống vật sống một lúc.

Rồi nó bất ngờ vươn tay, ném lũ vật sống khắp sân.

Hơn chục con, tất nhiên sẽ có vài con rơi trúng hai người.

Lúc đầu họ còn chịu được, nhưng đến khi gà vịt vì hoảng sợ mà đạp chân đạp cánh ầm ĩ, mẹ tôi cuối cùng không nhịn được, kêu đau một tiếng.

Thứ hình người lập tức dừng động tác.

Dưới ánh đèn, nó bất ngờ nhếch miệng cười.

Mẹ tôi run rẩy ôm chặt bố tôi, sợ đến nỗi không dám thở mạnh.

Thứ hình người càng lúc càng tiến lại gần.

Khi nó gần như chạm vào mẹ tôi, bà ta tôi đột nhiên quay sang nhìn tôi.

Trong mắt bà có chút không nỡ, nhưng nhiều hơn cả vẫn là khát vọng được sống.

Ngay sau đó, bà cầm thứ gì đó trong tay ném mạnh về phía cửa sổ phòng tôi.

Là một viên đá.

"Rầm——"

Viên gạch đập vào cửa sổ phát ra âm thanh giòn giã.

Thứ hình người dừng lại, lại ngửi ngửi không khí.

Sau đó, nó từ từ quay đầu nhìn về phía tôi.

Nó đã phát hiện ra tôi rồi!

Tôi siết chặt cây gậy ông Trần mù đưa, cố gắng giữ bình tĩnh.

Tôi chỉ có một cơ hội duy nhất.

Thứ hình người càng lúc càng gần.

Nhịp thở của tôi ngày càng chậm lại.

Khi nó gần như chạm được vào tôi, một tiếng gào giận dữ vang lên từ phía sau.

Tiếp đó, một bóng người lao ra, xông vào đánh nhau với thứ hình người kia.

Là bà nội!

Tôi sững sờ vài giây, rồi lao đến cửa sổ.

Rõ ràng bà nội không phải đối thủ của thứ hình người đó.

Bà ôm chặt lấy nó, dùng những chiếc răng đã mọc dài ra của mình cắn mạnh.

"Thanh Hà!"

Một tiếng thét vang lên, còn nhanh hơn cả tôi.

Ông ta vừa gọi tên bà nội sao?

Bà không phản ứng, chỉ hoàn toàn dựa vào bản năng, quấn lấy thứ hình người, đánh loạn xạ.

"Hoa Nhi! Gậy!"

Ông Trần mù loạng choạng vài bước, rồi quay lại hét về phía tôi.

Nhớ đến kế hoạch trước đó, tôi cầm gậy chạy ra.

Đã đánh nhau loạn thành mức này, bố mẹ tôi vẫn nhớ lời ông Trần mù, nhất quyết không nhúc nhích.

"Đừng quan tâm họ làm gì, cầm gậy đ.â.m thẳng vào con súc sinh già đó đi!"

Chỉ cần con súc sinh bị thương, nó sẽ cần m.á.u của người thân ruột thịt để hồi phục.

Mà một khi làm tổn thương người khác, thiên phạt chắc chắn không tha.

Tôi đang cầm gậy gỗ từng bị sét đánh trong tay.

Con súc sinh già đó, chỉ còn một lựa chọn duy nhất.

Mọi việc diễn ra đúng như kế hoạch của chúng tôi, ngoại trừ việc bà nội tôi đột nhiên xuất hiện.

Vì trận đấu hỗn loạn, những vật đã chôn theo trận pháp bị đào xới tung tóe.

Trận pháp xem như vô dụng.

Thứ hình người lao về phía bố tôi.

Cho đến khi bị đ è xuống đất, mùi tanh nồng xộc vào mặt, bố tôi mới thực sự nhận ra thứ trước mặt chính là cha ruột của mình.

"Bố ơi, con là con của bố đây!"

Thứ hình người kia vẫn không ngừng lại, cúi xuống định cắn.

Mẹ tôi lúc này chẳng còn cảm giác ở trên cùng một con thuyền với bố tôi nữa, lăn lộn bò về phía tôi.

Thấy bà nội đứng cạnh tôi, bà ta lại hoảng hốt quay đầu chạy về phía ông Trần mù:

"Trần đại sư! Không, cha nuôi! Cứu tôi với! Cứu tôi với!"

Trên mặt bà ta đầy vẻ kinh hoàng và hoảng loạn.

Ông Trần mù không để ý đến bà ta, chỉ chú ý về phía tôi. Đến khi nhận được tín hiệu từ tôi, ông mới cầm lấy cây gậy và bước nhanh vào sân.

"Hoa Nhi! Chôn!"

Lần này không phải để phòng thủ, mà là để giam giữ.

Lão Trần mù đang cố giam giữ thứ đó và bố tôi trong trung tâm sân cho đến khi hình phạt giáng xuống.

Dưới màn đêm, không thấy rõ bố tôi bị thương ở đâu, chỉ ngửi thấy mùi m.á.u tanh ngày càng nồng.

Trời đã mờ sáng.

Thời khắc quyết định sắp đến.

"Mau! Nhanh hơn nữa! Tuyệt đối không được để thứ đó thoát ra!"

Khi hố cuối cùng được lấp xuống, thứ hình người ở giữa sân ngẩng đầu lên.

Trông nó lại béo hơn một chút, hoặc chính xác hơn, m.á.u thịt trên người nó đầy đặn hơn.

Giờ đây, nó giống hệt ông nội tôi khi còn sống.

Không biết mẹ tôi trốn ở đâu, nếu bà còn ở đây chắc chắn sẽ lại hét ầm lên.

"Sống chưa đủ đâu..."

Vẫn là giọng nói đó.

Chỉ khác là lần này ánh mắt nó rơi thẳng vào tôi.

"Đừng sợ."

Ông Trần mù chắn trước mặt tôi: "Chỉ cần chờ thêm chút nữa, khi trời sáng, âm dương giao hòa, quỷ sai sẽ tuần tra thế gian. Thứ này tà khí lớn, chắc chắn sẽ bị phát hiện."

"Nhỡ không bị phát hiện thì sao?"

Tôi lo lắng hỏi, ánh mắt không khỏi liếc về phía bà nội.

Thực ra, điều tôi muốn hỏi hơn là liệu bà tôi có bị mang đi không.

"Cho dù không bị phát hiện, chỉ cần trời sáng, ta cũng có cách xử lý ông ta."

Giọng ông Trần mù lạnh lùng, khiến tôi cảm giác mọi thứ dường như đã nằm trong tính toán của ông.

Thứ hình người ở giữa sân vẫn nhảy nhót tìm cách thoát khỏi trận pháp.

Khi phát hiện mình không thể rời khỏi trận pháp, nó dừng lại, nghiêng đầu, làm biểu cảm như đang suy nghĩ.

Một nỗi sợ không thể diễn tả dâng trào trong tôi.

Ngay sau đó, cuối cùng tôi cũng đã biết nỗi sợ này bắt nguồn từ đâu.

Thứ hình người nhấc chân bố tôi lên, ném ra ngoài.

"Hỏng rồi!"

Giọng ông Trần mù hiếm khi mang theo vài phần hoảng loạn: "Thứ này thế mà lại có chút đầu óc!"

"?"

Không đợi tôi hiểu lời ông Trần mù, thứ hình người đã lợi dụng bố tôi, thành công thoát khỏi trận pháp.

"Chạy!"

Tôi theo phản xạ kéo tay bà nội, định chạy ra khỏi sân.

Tay bà rất lạnh, cứng ngắc.

Những móng tay dài, sắc, mang theo cảm giác thô ráp của vật c ứng.

Nhưng bà không phản kháng hành động của tôi, để mặc tôi kéo đi.

Thứ hình người không đuổi theo ông Trần mù, mà dán chặt ánh mắt vào tôi.

"Hoa Nhi! Cố lên! Chỉ còn chút nữa thôi, trời sẽ sáng!"

Ông Trần mù đứng ở cửa, ôm cây gậy, lớn tiếng hét: "Nếu không được, để bà nội con ở lại! Bà ấy già rồi, không chạy nhanh được!"

Lúc này mà ông còn nghĩ ra điều đó?

Tôi nén hơi, chân chạy càng nhanh.

Không biết từ lúc nào, trời cuối cùng cũng hửng sáng.

Sân phủ đầy sương mù.

Tiếng xích sắt vang lên từ trong màn sương.

Bà nội đột nhiên dừng lại.

Cùng lúc đó, ông nội tôi cũng đứng yên.
 
Hệ Liệt Âm Quẻ Môn
Chương 35: Dạ Quỷ Gõ Cửa 6 (Hoàn)



Ông ta bỗng bỏ qua việc đuổi theo tôi, nhảy lên tường định bỏ trốn.

Nhưng khi ông ta gần thoát ra, từ trong sương mù, bỗng có một bàn tay vươn ra, nắm lấy sợi dây đỏ trên mắt cá chân ông ta.

Rõ ràng động tác kia rất nhẹ, nhưng ông nội tôi lại như bị một sức mạnh vô hình kéo lại, đập mạnh xuống đất.

"Chưa, chưa sống đủ mà!"

Ông ta cố giãy giụa, nhưng vẫn từng chút một bị kéo vào trong làn sương mù.

Đợi đến khi sương tan, trên mặt đất chỉ còn lại một đống xương nằm lộn xộn.

Vậy là xong rồi sao?

Tôi ngây ngẩn đứng tại chỗ.

Ông nội đã bị mang đi, vậy còn bà nội?

Tôi quay lại nhìn bà.

Bà đứng phía sau tôi, chiếc áo liệm màu xanh đã rách nát.

Tay bà vẫn cứng ngắc, lạnh lẽo.

Nhưng đôi mắt ấy, không biết từ khi nào đã nhắm lại.

"Bà cụ không nhắm mắt được, chắc hẳn còn tâm nguyện chưa hoàn thành đúng không?"

Những lời người thân nói trước đó vang lên trong đầu tôi.

Bà nội lúc này, có phải là vì biết ông đã bị trừng phạt nên cuối cùng cũng có thể nhắm mắt không?

Hay là vì biết tôi cuối cùng đã an toàn, nên mới nhắm mắt?

Đợi đến khi mọi việc lắng xuống, tôi đưa bà nội đến nhà tang lễ.

Tiền là do ông Trần mù trả.

Ông ôm bình tro cốt của bà nội tôi, dẫn tôi lên ngọn núi phía sau nhà.

Gió trên đỉnh núi rất lớn, ông dò dẫm từng chút, từng chút một rải tro cốt của bà nội xuống:

"Bà nội con cả đời bị thời đại, bị quy tắc, bị ánh mắt thiên hạ, bị con cái ràng buộc quá lâu rồi."

"Đến lúc c.h.ế.t rồi, hãy để bà tự do một lần đi."

Tôi quỳ một bên, im lặng nhìn.

Tôi chưa từng hỏi về chuyện giữa ông Trần mù và bà nội tôi.

Nhưng tôi nghĩ, hẳn đó là một câu chuyện đầy bi kịch và nuối tiếc.

Xuống núi, ông Trần mù đưa cho tôi một sổ tiết kiệm:

"Đây là tiền cưới mà cả đời ông tích cóp.

"Hồi đó, hồi môn của bà nội con bị mẹ con đem đi mất, chắc là không lấy lại được.

"Sau này, con cứ dùng sổ tiết kiệm này mà sống."

Giọng ông vừa như cười, vừa như khóc: "Coi như... coi như là tấm lòng của ta với bà ấy."

Tôi nhận lấy sổ tiết kiệm, trịnh trọng cúi đầu ba cái với ông:

"Người nuôi con lúc con nhỏ, con sẽ nuôi người lúc tuổi già. Người cho con đi học, sau này con sẽ chăm sóc cho người cho đến lúc lâm chung."

Tôi không gọi ông là ông nội, cũng không gọi là ông Trần mù nữa, mà gọi ông là chú Trần.

Chú Trần không chịu rời khỏi làng, sau khi tôi đi học, ông chuyển lên sống ở ngọn núi phía sau.

Tôi và mẹ tôi như thể đã thỏa thuận, không ai quan t@m đến ai, cũng không dò hỏi gì về nhau.

Mãi đến kỳ nghỉ hè, tôi mới nghe được từ vài người bạn thân những chuyện tiếp theo.

Sau khi chúng tôi rời đi, hàng xóm chạy sang nhà tôi, thấy cảnh tượng tan hoang, liền báo cảnh sát.

Cảnh sát đến, đưa bố tôi vào bệnh viện, rồi liên lạc với mẹ tôi.

Mẹ tôi không chịu đến đón bố tôi, thậm chí điện thoại cũng không tiếp.

Người làng góp một số tiền, cứu bố tôi về, rồi bỏ ông ở cửa nhà mẹ đẻ của mẹ tôi.

Trước áp lực dư luận, mẹ tôi đành cắn răng đưa ông ta về chăm sóc.

Chỉ là nghe nói, việc ông ta bị đánh, bị chửi là chuyện thường ngày.

Bố tôi cũng từng muốn cầu cứu, nhưng hai đứa con mà ông yêu thương lại chỉ biết khuyên ông nhẫn nhịn.

"Bà nội trước đây chẳng phải cũng sống như vậy sao, để gia đình hòa thuận, bố cứ để mẹ xả giận đi."

"Bố đã thành người tàn tật thế này rồi, mẹ cho ăn, cho uống đã là tốt lắm rồi.

"Bà nội trước đây một tay lo cả trong lẫn ngoài, chịu lạnh chịu đói vẫn phải xuống ruộng, vậy mà thỉnh thoảng vẫn bị ông đánh còn gì."

"Con người ấy mà, phải biết đủ, thì mới thấy hạnh phúc."

"Bố với mẹ đã bên nhau bao nhiêu năm, cùng nhau qua bao nhiêu gió mưa, giờ đòi chia tay, người ta nghe được chẳng phải sẽ cười vào mặt chúng con sao?"

Những lời bố tôi từng nói, giờ lại được nhắc lại từ miệng 2 người con mà ông ta yêu thương, khiến ông ta há miệng mà không biết phản bác thế nào.

Có được sự ủng hộ của con cái, mẹ tôi từ chỗ ban đầu còn cảm thấy có chút chột dạ, nhanh chóng chuyển thành thản nhiên.

Đến sau này, bà ta thậm chí còn ngang nhiên dẫn nhân tình về nhà làm loạn.

Bố tôi không thể phản kháng, cũng không dám chết, tức giận đến mức cả ngày ở nhà hét lên.

Mỗi lần ông ta hét lên, sẽ đều kết thúc bằng một trận cãi vã, đánh nhau với mẹ tôi.

Lâu dần, bố tôi trở nên u ám, trầm mặc, giống hệt bà nội.

"Đàn ông bị đánh sẽ mềm yếu như một đống bột nhão."

Khi về quê đổi hộ khẩu, tôi nghe mẹ tôi hớn hở khoe khoang với mọi người xung quanh kinh nghiệm của mình.

Tôi không cắt lời bà, chỉ lặng lẽ nhìn bố tôi ở góc phòng.

Ông ngồi trên ghế, nửa th@n dưới không cử động được.

Xung quanh ông đầy ruồi nhặng.

Thỉnh thoảng vài con đậu lên người ông, ông cũng không đuổi, trông giống như một bức tượng câm lặng.

Nhưng tôi không bỏ qua ánh mắt đen ngòm đầy hiểm độc của ông.

Lần nữa nghe tin về họ là khi tôi tốt nghiệp, về thăm chú Trần.

Nghe nói sau đó bố tôi nổi điên một lần, nhân lúc mẹ tôi và nhân tình làm loạn xong, ông bò tới, cầm d.a.o ch//ém cả hai người.

Khi người làng phát hiện, trong nhà chỉ còn lại 3 người nằm lạnh lẽo, trên tường nhà viết đầy chữ "mẹ".

Tôi nghĩ, chắc hẳn bố tôi đã hối hận.

Chú Trần đã rất già rồi.

Sau khi bà nội tôi mất, ông như mất hết tinh thần.

Nhưng ngày hôm ấy, bỗng nhiên ông lại nổi hứng, chống cây gậy, dẫn tôi lên núi một lần nữa.

Trên núi không biết từ lúc nào đã trồng đầy hoa.

Đủ mọi loại, có loài rực rỡ, có loài úa tàn.

"Bà nội con thích hoa nhất."

Chú Trần dò dẫm ngồi xuống, trên mặt hiện lên nụ cười thư thái.

"Con à, chú sắp đi rồi, con đừng buồn nhé."

Tôi cắn môi, không để tiếng khóc bật ra.

"Chú chẳng có bản lĩnh gi, lại là người mù, không làm được cứu tinh của bà nội con."

"Chú đã trông nom bà suốt từng ấy năm, đã chấp nhận số phận rồi."

"Chuyện của ông nội con..."

"Chú, đừng nói nữa, con biết cả rồi."

Tôi ngắt lời ông: "Con biết cả rồi."

Tôi biết tất cả đều là kế hoạch của chú Trần, là sự trả thù của chú.

Bố tôi là mồi nhử của chú, mà tôi cũng vậy.

Nhưng chú Trần không phải chưa từng cho họ cơ hội.

Nếu bố tôi đồng ý với bà nội, thì đã không có những chuỗi sự việc sau đó.

Đây không phải tội của chú Trần, cũng không phải sai lầm của chú.

Chú dừng lại, rồi bật cười khẽ: "Chú quên mất, con giống bà nội, là đứa trẻ rất thông minh."

Ông đưa cây gậy cho tôi: "Đi đi, xuống núi đi, để chú nói chuyện với bà nội, con... mai hãy lên."

Tôi ôm cây gậy không chịu đi.

Tôi biết, lần này đi, chú sẽ giống như bà nội.

Tôi sẽ lại trở thành đứa trẻ không ai yêu thương.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn đi.

Chú Trần đợi bà nội cả đời, trông nom bà cả đời.

Khoảng thời gian cuối cùng này, nên để dành cho họ.

Tôi ngồi dưới chân núi cả đêm.

Sáng hôm sau, khi tôi lên núi, chú Trần đã nằm giữa vườn hoa, nhắm mắt.

Theo lời ông dặn trước đó, tôi rải tro cốt của ông trên ngọn núi ấy.

Gió núi cuốn lên, như là từ biệt, lại như không nỡ.

Nếu có kiếp sau.

Nếu có thể gặp lại.

Hy vọng, chúng ta đều có thể toại nguyện.
 
Back
Top Bottom