Tâm Linh [HayaEnzo] Nanh Hổ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
369038413-256-k756251.jpg

[Hayaenzo] Nanh Hổ
Tác giả: ParfaitDessert
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

🍰Sau bao ngày tháng chết đói vì thiếu hàng OTP tôi đã quyết định tự cook tự ăn🥰
🍰Cặp chính:HayaEnzo
🍰Hiện tại nội dung truyện vẫn đang trong quá trình phát triển nên chưa có cặp phụ
🍰Mọi thông tin chi tiết ở chap mở đầu
🍰Mong truyện không flop hiuhiu Tags: aovlienquan​
 
[Hayaenzo] Nanh Hổ
🍰Mở đầu🍰


🍰Truyện đầu tay mong mọi người ủng hộ ạ

🍰Ngữ văn mình có 7,5₫ thôi nên cũng không tự tin về văn phong lắm nhưng mình tự tin không bao giờ sai chính tả hehe

🍰Mình không có thói quen viết tắt với teencode

🍰Trong truyện này thì tạo hình của Enzo sẽ giống bản gốc bên Vương Giả Vinh Diệu là Bách Lý Huyền Sách và mình vẫn giữ tên là Enzo.

Ẻm đúng gu mình luôn mà hầu như không thấy ai sìn hàng ẻm với Hayate nên mình tự đẻ hàng

🍰Truyện lấy bối cảnh cổ đại, tu chân

🍰Hayate mãnh hổ kim cang x Enzo sát thần bạch hổ

🍰Truyện thể loại 16+, có thể sẽ có H, nặng nhẹ tùy thuộc vào khả năng viết của mình

🍰Cảm ơn đã đọc hehe
 
[Hayaenzo] Nanh Hổ
🍰Chương I🍰


Ngày xửa ngày xưa Tương truyền rằng tại một ngôi làng nọ ở phía sau toạ lạc một ngọn núi.

Ngọn núi quanh năm bao quanh bởi sương mù, lúc nào cũng tối tăm, trên đỉnh núi luôn có sấm chớp, trông vô cùng ma mị và đáng sợ.

Chính bởi vì vậy rất ít người dân lui tới ngọn núi này.

Người dân nơi đây sống chủ yếu dựa vào làm nông, để mùa màng luôn được bội thu, họ thờ phụng một vị thần với mong muốn được ngài phù hộ cho một cuộc sống sung túc, ấm no.

Và vị thần đó chính là vị thần trấn giữ ngọn núi sau làng, mang hình dáng một con hổ trắng.

Dân làng tôn kính gọi ngài là Bạch Hổ.

Nói là tôn kính thì cũng không đúng, người dân đều mang phần sợ hãi hơn là kính nể ngài.

Là vị thần cai trị ngọn núi, Bạch Hổ nổi tiếng tàn ác, đúng với bản chất của một con thú săn mồi, xem chuyện giết chóc như việc tiêu khiển, số sinh mạng chết dưới tay hắn kể không hết.

Hàng năm, dân làng đều phải cống nạp người cho hắn.

Những người bị hiến tế đều trong độ tuổi trẻ khoẻ nhất, 18 tuổi.

Ngặt nỗi Bạch Hổ chỉ thích đàn ông trẻ, không bao giờ ăn thịt phụ nữ, trẻ con hay người già.

Trai trẻ trong làng cứ thế ra đi dần, chỉ còn phụ nữ, trẻ con và người già, thiếu đi nguồn lao động từ đàn ông, cuộc sống người dân ít nhiều trở nên khó khăn.

Đổi lại, Bạch Hổ giúp công việc đồng áng thuận lợi, mùa màng bội thu.

Dẫu vậy, dân làng vẫn vô cùng khốn đốn.

Cho đến một ngày nọ, chẳng biết từ đâu trên ngọn núi xuất hiện thêm một con hổ.

Con hổ với bộ lông màu cam tuyệt đẹp, đôi mắt màu hổ phách ánh lên vẻ uy mãnh của một chúa sơn lâm.

Một nước không thể có hai vua, một rừng không thể có hai con hổ, sự xuất hiện của 'kẻ ngoại lai' kia đã đánh động đến Bạch Hổ.

Dường như hắn cảm thấy lãnh thổ và vị thế đang bị đe doạ, muốn giết chết mối đe doạ đó.

Bản chất Bạch Hổ kiêu ngạo và khinh địch, nhưng điều hắn không ngờ được là, con hổ hắn coi là 'ngoại lai' kia không hề tầm thường.

Con hổ đó cũng là hiện thân của một vị thần, không những thế vị thần này tuổi đời và tu vi hơn Bạch Hổ rất nhiều, dễ dàng phong ấn được hắn vào một cái hang trên núi.

Nhờ có vị thần đó, dân làng như được giải thoát.

Họ vô cùng biết ơn và tôn sùng ngài, thậm chí còn lập một cái miếu ngay tại chân núi.

Kể từ đó, dân làng tôn vị thần nọ làm thần phù hộ cho làng với cái tên Mãnh Hổ Kim Cang.

Về phần Bạch Hổ, sau khi bị phong ấn, ngọn núi trở nên trong xanh, không còn một làn sương mù hay những trận sấm chớp kinh hồn.

Cứ như vậy, 400 năm trôi qua.

Ngọn núi năm nào bây giờ đã trở thành nơi lý tưởng để dân làng săn bắt và hái thuốc, là nguồn sống không thể thiếu của làng, mỗi ngày đều có người tới tới lui lui.

Câu chuyện về Bạch Hổ tàn nhẫn máu lạnh vẫn được truyền miệng từ đời này sang đời khác.

Dân làng rủ rỉ nhau rằng xung quanh cái hang phong ấn Bạch Hổ là bốn chiếc cột đá kìm hãm sức mạnh của hắn.

Tuy vậy chưa có ai từng nhìn thấy cái hang đó và câu chuyện cũng chỉ được truyền miệng trong suốt mấy trăm năm nên nó đã trở thành một truyền thuyết mà người lớn hay dùng để răn dạy bọn trẻ không được một mình bén mảng đến ngọn núi.

Răn đe là thế nhưng càng cấm thì càng làm, một ngày nọ, có một đám trẻ con khoảng ba bốn đứa nhân lúc cha mẹ đang bận rộn làm lụng đã rủ nhau đến ngọn núi chơi.

Bọn chúng muốn tìm cái hang nơi Bạch Hổ bị phong ấn, muốn xác thực truyền thuyết chúng hay được nghe có tồn tại hay không.- Tụi mình trốn cha mẹ lên đây có ổn không?

Tôi cảm thấy chúng ta không nên đến đây, vẫn là nên quay về thì hơn..

Đứa trẻ nhút nhát nhất trong nhóm lên tiếng.

- Nhà ngươi đúng là đồ thỏ đế.

Truyền thuyết kia chắc gì đã là thật.

Hơn nữa nếu có thì Bạch Hổ cũng đã bị phong ấn, hắn đâu thể làm gì chúng ta.

Đứa nhóc lớn tuổi nhất đám nói, có vẻ nó là thủ lĩnh của lũ nhóc này.

Không đợi đứa trẻ nhút nhát kia chần chừ, tên thủ lĩnh cùng những đứa còn lại đã đi trước làm nó phải lẽo đẽo chạy theo, sợ bị bỏ lại một mình.

Bọn trẻ cứ đi mãi đi mãi, bọn chúng không biết mình đi đâu, cứ đi càng lúc càng sâu vào rừng.

Nơi đây cây cối um tùm, địa hình hiểm trở, không cẩn thận chút liền bị trượt té.

Bọn trẻ đi đến kiệt sức, cuối cùng chúng quyết định chọn một nơi mát mẻ có bóng râm để nghỉ ngơi.

Trong lúc cả đám nghỉ ngơi, tên nhóc thủ lĩnh vẫn đi xung quanh xem có tìm kiếm được gì không, nó gạt những bụi cỏ ra để tìm đường đi.

Bất chợt nó nhìn thấy trước mặt là một cái hang đá rất lớn, tối tăm và có chút đáng sợ, đáng nói hơn là, ở đó thật sự có vài cột đá xung quanh!

Lập tức mắt nó sáng lên, liền gọi những đứa còn lại đến.

Bọn trẻ trông vô cùng thích thú, chúng vậy mà không ngờ hang đá trong truyền thuyết lại tồn tại.

Những cột đá đã xuất hiện dấu hiệu của thời gian, rong rêu mọc khắp nơi, cột đá nào cũng bị nứt ra không ít.

Xem thôi chưa đủ, sự liều lĩnh trong bọn trẻ được thôi thúc.

Dễ gì tìm được cái hang này, quả thật việc này vẫn rất khó tin, chúng muốn được tận mắt nhìn thấy Bạch Hổ - Nghe nói thứ kìm hãm Bạch Hổ chính là những cột đá này.

Vậy, chỉ cần phá hủy chúng thì Bạch Hổ sẽ giải được phong ấn sao..

- Không phải chúng ta đã tìm được hang đá trong truyền thuyết rồi sao, cơ hội ngàn năm có một này, ta cũng muốn được diện kiến Bạch Hổ, muốn xem hắn ta đáng sợ cỡ nào.

Lũ trẻ bắt đầu bàn tán xôn xao, chúng bàn nhau kế hoạch phá hủy những cột đá, giải thoát cho Bạch Hổ.

- Chúng ta vẫn là nên ra khỏi đây, bây giờ cũng đã khá muộn rồi.

E rằng cha mẹ sẽ lo lắng.

Hơn nữa, lỡ thả Bạch Hổ ra hắn ăn thịt hết chúng ta thì sao..?

Đứa trẻ nhút nhát nói đến đây thì run run, trời đã xế chiều, nơi này bắt đầu mang cảm giác rùng rợn khó tả.

- Đồ ngu này.

Đương nhiên chúng ta sẽ không thả Bạch Hổ ra, ta sẽ chỉ thử làm nứt một cột đá, xem có gì xảy ra.

Nói rồi tên thủ lĩnh kia đến gần một cột đá, mặc sự ngăn cản của đứa trẻ, nó rút trong túi quần một cái ná cao su rồi nhặt một hòn đá nhỏ nhắm bắn thẳng vào cột đá.

Trên cột đá lập tức xuất hiện thêm một vết nứt.

Ban đầu kích thước vết nứt không đáng kể, sau đó vết nứt lan ra, vỡ một mảng lớn, vụn đá rơi lộp độp xuống đất.

Tên thủ lĩnh còn đang hoài nghi lực bắn từ cây ná của mình, cột đá từ nơi bị vỡ kia xuất hiện thêm nhiều vết nứt lan ra khắp nơi, cột đá cuối cùng vỡ vụn.

Bọn trẻ hoang mang nhìn đống vụn đá, ngay lập tức những cột đá xung quanh cũng xuất hiện vết nứt loang lổ, tất cả sau đó đều vỡ thành nhiều mảnh.

Ánh nhìn của bọn trẻ bắt đầu đi chuyển về phía cái hang.

Bên trong hang tối thui, bỗng có làn sương mù phả ra, lũ trẻ quá sợ hãi mà đứng như trời chồng, mắt vẫn hướng về cửa hang.

Đằng sau làn sương mù, thoắt ẩn thoắt hiện hai chấm sáng đỏ rực cùng tiếng gầm gừ.

Bọn trẻ ngay lập tức nhận ra được vấn đề.

Đó là một con hổ trắng với đôi mắt đỏ, và con hổ này kích cỡ lớn hơn hổ thường khá nhiều!

Quá hoảng loạn, đám trẻ co giò bỏ chạy, mỗi đứa tản ra một hướng, cứ cắm đầu chạy về phía trước, không cần biết chạy đi đâu nhưng không được quay đầu lại!

Chẳng biết đã chạy được bao lâu, đứa trẻ nhút nhát ấy đã thấm mệt, đôi chân run rẩy kiệt sức.

Đến lúc này nó mới dám ngoảnh đầu lại nhìn phía sau.

Không có gì cả.

Đứa trẻ thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống một gốc cây.

Lúc này trời đã tối đen như mực, khắp nơi toàn cây là cây, vừa đói vừa mệt, bất giác trên mặt nó rơi xuống hai hàng nước mắt, gục mặt xuống khóc thút thít.

Bạn bè nó bây giờ không biết sống chết ra sao, bản thân nó bị kẹt trên núi không tìm được lối ra, nếu Bạch Hổ không đến ăn thịt thì nó cũng bị cơn đói và khát giày vò đến chết.

Bạch Hổ đứng trên một cành cây cao, nhìn xuống dưới lặng lẽ quan sát tên phàm nhân mít ướt kia.-...___________________________________

🍰Đôi lời từ tác giả: hy vọng mọi người đón nhận truyện của tui, lần đầu viết truyện có gì sai sót cứ tự nhiên góp ý nha
 
[Hayaenzo] Nanh Hổ
🍰Chương II🍰


Bị phong ấn ròng rã suốt 400 năm, việc đầu tiên Bạch Hổ muốn làm sau khi được giải thoát là giết chóc và ăn một bữa thật no nê.

Thịt trẻ con không phải món khoái khẩu của Bạch Hổ, thịt mềm thật nhưng rất ít, không bõ để xỉa răng, hơn nữa trẻ con rất ngu ngốc và ồn ào làm hắn cũng lười động đến.

Vì mới được tự do chưa được bao lâu nên hiện tại Bạch Hổ đang rất yếu, hắn cần được ăn để hồi phục, trong tình huống này không thể kén chọn.

Tuy có ý định ăn thịt đứa nhóc phía dưới nhưng Bạch Hổ lại chần chừ không động thủ.

Hắn chợt nhớ lại 400 năm trước, vào cái ngày hắn bị đánh bại dưới móng vuốt của con hổ khác, rất có thể tên đó đang thay hắn cai trị ngọn núi này.

Mặc dù chưa chắc chắn lắm nhưng Bạch Hổ hắn là không dám liều, tên đó vốn đã mạnh hơn hắn, huống chi 400 năm trôi qua, gã trở nên mạnh hơn còn hắn thì vẫn giậm chân tại chỗ vì bị phong ấn.

Khoảng cách sức mạnh là quá lớn, Bạch Hổ tự cảm thấy mình là không có cửa thắng gã, tốt nhất trước khi việc hắn được tự do đến tai gã, nên chuồn khỏi ngọn núi này đã.

Chạy trốn khỏi ngọn núi mình từng làm chủ, Bạch Hổ cũng thấy bản thân hèn hạ nhưng giữ mạng là quan trọng nhất, việc trả thù từ từ tính.

Cứ thế Bạch Hổ quay đầu bỏ đi về hướng chân núi, mặc sự sống chết của đứa nhóc nào đó phía dưới gốc cây.

Lúc này đã là buổi tối, Bạch Hổ còn đang vừa đi vừa suy nghĩ xem nên tạm tá túc ở đâu thì tiếng ồn ào náo nhiệt cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.

Lúc này hắn mới hoàn hồn nhìn lên, ngôi làng nhỏ bé năm nào qua 400 năm đã phát triển thành một thị trấn hưng thịnh, buổi tối mà vẫn đông đúc người qua lại, có vẻ như hắn đã đến trung tâm của thị trấn.

Các quầy hàng trông vô cùng bắt mắt xếp cạnh nhau cùng tiếng chào hàng nhiệt tình, những con người từ nhiều nơi khác đến với y phục rực rỡ.

Bạch Hổ càng đi càng tò mò.

Hắn ngó ngược ngó xuôi, trong lòng vô cùng ngỡ ngàng, sống trên đời mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy cảnh này.

Hắn cứ vừa đi vừa ngó không để ý đường đi, vô tình đụng trúng một người đàn ông.

- Chậc

Bạch Hổ thấy bực mình mặc dù là hắn va vào người ta, dường như nếu hiện tại bản thân không yếu như này, hắn lập tức xé đối phương ra làm đôi!

Nhưng có vẻ người đàn ông kia không bận tâm đến thái độ của hắn, lịch sự nói lời xin lỗi.

Bạch Hổ lười để ý đến hắn, quay mặt qua chỗ khác tính bỏ đi, không nhận ra đối phương đang nhìn chằm chằm đánh giá mình.

Từ đâu có mùi thịt nướng từ quầy hàng gần đó nhanh chóng lấy được sự chú ý của Bạch Hổ.

Hắn đi theo mùi hương hấp dẫn đến một quán gà nướng Là gà nướng đất sét.

Chủ quán thấy hắn thì chào hàng vô cùng nhiệt tình, Bạch Hổ thấy vậy cũng nói muốn ăn hết gà nướng ở đây.

400 năm qua hắn đã chịu thiệt nhiều rồi, hắn xứng đáng được ăn hết chỗ gà này.

Chủ quán tưởng vớ được khách sộp, vui vẻ gói hết gà lại, vậy là hôm nay có thể dẹp tiệm sớm rồi.

Đến lúc chủ quán nói giá tiền, Bạch Hổ ngây người.

- Tiền?

Là cái gì vậy?

Có ăn được không?

Bạch Hổ hắn luôn ru rú trên núi, có biết được tiền là gì đâu chứ.

Nghe đến đây, nụ cười chủ quán méo đi.

Gọi cho đã xong giả ngốc không muốn trả tiền?

Đây đích thị là lừa đảo hoặc là một tên tâm thần ngứa đòn.

Lúc này tên chủ quán hùng hổ nắm lấy cổ Bạch Hổ, chửi xối xả vào mặt hắn, cái gì mà chưa bán được gì đã gặp phải âm binh, hay nói hắn là tên nghèo nàn quê mùa.

Lần đầu tiên bị xúc phạm như vậy trước mặt bao nhiêu người, trán Bạch Hổ nổi gân xanh.

Hắn thật sự tức giận rồi.

Tay hắn nắm chặt thành hình nắm đấm, đôi mắt trừng trừng nhìn tên chủ quán, để lộ răng nanh và tiếng gầm gừ nhẹ, như thể hắn sẽ nhào vào triệt để cắn nát cuống họng kẻ trước mặt.

Hắn làm bộ dạng như vậy chỉ để đe doạ và cảnh cáo tên chủ quán, hắn thừa biết tình trạng hiện tại của bản thân nên không có ý định thật sự giết tên kia, bây giờ nổi nóng chỉ có hại thân.

Ta nhịn ta nhịn.

Tên chủ quán thấy hắn như vậy thì bỗng sợ hãi trong thoáng chốc, có chút dè chừng, bàn tay đang bóp cổ Bạch Hổ thả lỏng bớt ra.

Tưởng chừng như hai người cứ giằng co nhau như vậy giữa chốn đông người, bỗng có giọng đàn ông vang lên:

- Chủ quán, người này là quen biết của tôi, số gà cậu ta gọi, bao nhiêu để tôi trả.

Tên chủ quán nghe vậy thì vội vàng thả Bạch Hổ ra, dạ dạ vâng vâng nhận tiền từ người đàn ông kia và đưa anh ta hết đống gà nướng.

Bạch Hổ nghe giọng nói người đàn ông khá quen thuộc, hình như là tên ất ơ lúc nãy mình đụng trúng, nhưng mà sao tự nhiên tên đó lại trả tiền gà cho hắn?

Túi gà nướng được đưa ra trước mặt Bạch Hổ, hắn lúc này mới nhìn lên, thấy dung mạo của người đàn ông trước mặt.

Đôi mắt đó..?

Tim Bạch Hổ hẫng một nhịp, đập thình thịch sợ hãi, ký ức 400 năm trước cứ thế ùa về.

Người đàn ông trước mắt hắn, chính là kẻ đã đánh bại và phong ấn hắn trên núi!

Mặc dù lúc đó gã là trong hình dạng một con hổ nhưng đôi mắt không thể lẫn đi đâu được.

Trước khi bị phong ấn, thứ cuối cùng Bạch Hổ thấy chính là đôi mắt hổ phách uy mãnh kia.

Suốt 400 năm qua hắn vẫn luôn ghi thù gã, cho dù chết hắn cũng không quên ánh mắt ấy.

Và bây giờ, kẻ hắn muốn giết nhất lại ở ngay trước mặt hắn, còn mua gà nướng đất sét cho hắn.

Gã có mái tóc dài, được buộc cao lên một cách gọn gàng, màu tóc như màu lông hổ, cam sọc đen.

Ngũ quan vô cùng tinh xảo, hài hoà, nhìn là biết vô cùng điển trai.

Bạch Hổ cứ đứng thất thần nhìn hắn, trong lòng dấy lên hàng loạt suy nghĩ.

Vừa mới được giải phong ấn đã gặp ngay gã, không phải quá sớm rồi sao, ông trời là trêu ngươi hắn!

Lỡ như bị gã phát hiện thì sao?

Tại sao hắn không biết được sự hiện diện của gã sớm hơn?

Mà lúc nãy hắn đã thái độ với gã, liệu hắn sẽ không bị xử lý luôn tại chỗ chứ?

Thấy người trước mặt đứng ngẩn ngơ đầu óc thả trên mây, gã bắt đầu hơi thiếu kiên nhẫn, liền dúi đống gà vào người hắn.

Bạch Hổ được kéo về với thực tại, vẫn hơi run run ôm túi gà, không dám ngẩng mặt nhìn thẳng vào đôi mắt kia.

Hắn toan muốn tìm đường lui thì gã bất chợt lên tiếng:

- Đây là lần đầu tiên ngươi đến đây đúng không?

Ngươi tên gì?

Từ đâu đến?

- Hả?___________________________________*Gà nướng đất sét hay còn gọi là Gà ăn mày, là một món gà của người Trung Quốc được nhồi, gói trong đất sét và lá sen (hoặc lá chuối hay lá tre để thay thế), sau đó nướng từ từ trên lửa nhỏ.

🍰Đôi lời từ tác giả: viết được đến đây tui cũng thầm thán phục bản thân, truyện mà flop tui khóc mất ༼⁠;⁠´⁠༎ຶ⁠ ⁠۝ ⁠༎ຶ⁠༽

Vì tui đã thi xong từ trước lễ 30/4 - 1/5 nên giờ cũng rảnh lắm, vào lớp ngủ với chơi không vì vậy tui tăng năng suốt viết, mần mỗi ngày 1 2 chap cho mọi người đọc hihi
 
[Hayaenzo] Nanh Hổ
🍰Chương III🍰


- Hả?

Bạch Hổ lúc này đầu óc ù ù cạc cạc, cố gắng tiếp nhận hết những thông tin vừa rồi, bị câu hỏi của gã làm cho quá tải.

Thấy người đằng trước lại thả đầu óc trên mây, tay vẫn ôm khư khư đống gà, nhìn thật sự rất buồn cười.

Gã chỉ thở dài, nhắc lại chậm rãi những gì mình vừa hỏi.

- Ta là hỏi ngươi từ đâu đến, tên là gì.

Bạch Hổ thật sự lúng túng không biết trả lời sao, chưa để hắn há miệng, đột nhiên gã nói tiếp:

- Mà ở đây nói chuyện không tiện, nhất là khi ngươi đang trong bộ dạng đó.

Qua chỗ ta, ngươi ăn gà, ta hỏi chuyện ngươi.Hỏi chuyện cái gì chứ, đây là muốn kiếm cớ đến chỗ vắng người để tiện tiêu hủy hắn.

Có cứt lão tử đi theo ngươi.

Suy nghĩ hắn hùng hổ vậy thôi chứ lúc gã nói hắn yên lặng không dám phản đối, lẽo đẽo theo sau gã ra khỏi đây.Gã dẫn hắn đến chỗ chân núi, ở đó có một ngôi miếu.

Khỏi cần nói, hắn nhìn qua cũng biết miếu đó là xây cho ai.

Gần miếu có một căn nhà, không quá rộng nhưng cũng chẳng bé, nói chung đủ rộng để giấu xác hắn.

Bạch Hổ thầm nghĩ.

Vào trong nhà, Bạch Hổ vừa gặm gà vừa ngó nghiêng căn nhà đánh giá.

Bên ngoài nhà chả có gì đặc sắc, bên trong cũng vậy.

Quá đỗi giản dị rồi, không giống một nơi mà Hổ thần sẽ ở, đừng nói tên này ăn chay niệm Phật sống qua ngày.

Càng lúc suy nghĩ của hắn càng đi xa, ăn gà nhưng cũng không quên thỉnh thoảng tặng gã chủ nhà mấy cái liếc.

- Đang ăn đừng liếc ngang liếc dọc, mắt sẽ bị lé, thói xấu nên sửa.

- ...

Lúc này gã mới hỏi lại những câu hỏi ban nãy:

- Ngươi tên gì?

Bạch Hổ đang nhai miếng thịt nghe xong thì mắc nghẹn, ho sặc sụa.

Tên?

Hắn đâu có.

Trước giờ chỉ có dân làng gọi hắn là Bạch Hổ, bây giờ nói ra chả khác nào đang tự đái vào mồm.

Hắn cúi đầu xuống, nhỏ giọng đáp.

- Không có tên..

- Ngươi không có?Hắn gật đầu, gã thấy vậy hỏi tiếp:

- Ngươi là từ đâu tới, sao lại ở bộ dạng này chạy lăng quăng khắp nơi.

- ..Bộ dạng nào cơ

- Ngươi không biết giấu tai và đuôi.Lúc này Bạch Hổ mới nhìn lại bản thân, đúng là hắn đang ở hình dạng con người nhưng vẫn để lộ tai hổ trên đầu và cái đuôi to tướng đằng sau.

Hắn nhớ lại lúc đang đi trong chợ, không ít người nhìn lén hắn.

Tuy vậy không ai lên tiếng về chuyện đó, có lẽ họ tưởng hắn là một vị khách xa xứ có sở thích ăn mặc dị hợm.

Nhưng quan trọng hơn là, gã đã phát hiện hắn cũng là Hổ thần từ đầu, vậy mà lại mua gà cho rồi đưa hắn về nhà, đãi hắn bữa ăn cuối cùng xong mới tiễn hắn về trời, đúng là thủ đoạn.

Gã còn hỏi hắn những câu rất chi là khó hiểu, không lẽ trước khi ra tay muốn xem hắn diễn trò hề.

Hắn biết đằng nào cũng chết, chém gió được bao nhiêu thì chém.- Ta là kẻ không có nhà, nay đây mai đó.

Hồi trước ta bị dân làng đuổi đánh, chạy trốn được đến đây.

- Ngươi làm gì mà bị đuổi đánh?

Có phải tên nhóc nhà ngươi không biết điều mà quậy phá, trộm cướp người dân không?

...Nhóc?

Đúng là tuổi đời hắn thua gã, nhưng mấy trăm năm tuổi cũng đâu phải nhỏ?

- ..Ta không làm gì cả, bọn họ là cảm thấy ta đem lại xui xẻo mới đuổi ta đi.

- Bạch hổ là rất hiếm, nơi nào được bạch hổ phù hộ tức là họ rất có phúc, ta vẫn không tin trên đời có những kẻ thiển cận như vậy.

- ...Tên này đang nói cái gì vậy, gì mà có phúc, cái gì mà thiển cận.

Không lẽ gã thấy dân làng sống quá sung sướng nên phong ấn hắn, hay là gã bị mù màu, tưởng bản thân lúc trước phong ấn con hổ màu đen?- Ngươi không có nơi nào để đi, đúng không?

Ngươi có thể ở lại đây với ta.

Không có tên thì ta đặt tên cho ngươi.???- Ta đặt tên ngươi là Enzo, được chứ?Còn tên ta, ngươi cứ gọi là Hayate.???????Chưa tiêu hoá hết đống gà vừa nuốt đã phải tiêu hoá những thông tin này.

Cho ăn và bắt diễn trò hề thôi chưa đủ, gã còn muốn đặt tên cho hắn, là để dễ dàng khắc tên hắn lên bia mộ?

- Ta thấy tu vi ngươi còn yếu, có lẽ tuổi ngươi cũng nhỏ, ở với ta, ta giúp ngươi tu luyện.

Bản thân ta cũng là Hổ thần, ta sống một mình đã lâu, giờ nhận nuôi thêm đứa nhóc cũng không tồi.

- HayateĐủ rồi.

Quá đủ rồi.

Ngươi giả ngu để sỉ nhục lão tử, trước khi xuống tay còn chế giễu ta, thù này ta ghim....Mà sao tự nhiên cảm thấy.. có gì đó... sai sai..?

Càng nghĩ hắn càng thấy sai, mà không biết sai ở đâu.

Thoạt đầu còn tưởng gã chơi trò mèo vờn chuột, giả khùng giả điên nhưng nhìn kỹ lại thì thấy trong lời nói của gã không hề mang ý giễu cợt hay mỉa mai, ánh mắt vô cùng kiên định.

Không lẽ những gì tên này nói đều là thật lòng?

Cả hai gặp nhau đều hận không thể nhào vào cắn xé nhau, huống chi gã lại đề nghị sống cùng nhau, giúp hắn tu luyện.

Chả có lý do gì mà tự nhiên lòng nhân ái của gã trỗi dậy, trừ phi thần kinh gã không ổn định.

Chung quy lại vẫn có điều gì đó không đúng.- Tại sao ngươi lại tốt với ta như vậy?

Ngươi có ý đồ gì?

-"Enzo" aka Bạch Hổ

Hỏi thăm dò từ từ đã, không khéo vạ miệng làm bệnh tâm thần phân liệt của tên kia tái phát thì chết dở.

- Không có.

Ta chỉ đơn giản là thấy ngươi không nơi nương tựa, tuổi vẫn còn nhỏ, đều cùng là Hổ thần ta không thể làm ngơ.

-Hayate Không đợi "Enzo" phản hồi, Hayate nói tiếp:

- Tuy đây là lần đầu ngươi gặp ta, có thể ngươi sẽ còn dè chừng, không tin tưởng ta nhưng ở lại đây ngươi cũng không mất gì, ta cũng không có ý định hại đồng loại, vả lại ở với ta sẽ đỡ hơn là lang thang bên ngoài.

Ngươi thử nghĩ xem, có chỗ ở, được bao nuôi, ăn uống không phải lo, còn được tăng tu vi, có gì mà không tốt.

Hayate lập tức xổ một tràng những câu từ dài dằng dặc, nghe như một tên đa cấp đang ra sức thuyết phục khách hàng đầu tư cổ phiếu vào công ty.

Lần đầu?

Gã không biết hắn?

Hoang đường!

___________________________________

🍰Đôi lời của tác giả: Vãi thật tôi quên mất là mình có viết truyện luôn ấy 🥲.

Chắc tại flop quá nên quên tiệt luôn.

Hôm nay thấy Wattpad có thông báo vô coi mới hết hồn, viết vội để xong chap 3 luôn ༼⁠;⁠´⁠༎ຶ⁠ ⁠۝ ⁠༎ຶ⁠༽

Em có lỗi với OTP, em có lỗi với bản thân và reader 🫂

Flop cũng được, đam mê OTP là bất diệt ヾ⁠(⁠・⁠ω⁠・⁠*⁠)⁠ノ
 
[Hayaenzo] Nanh Hổ
🍰Chương IV🍰


Từ lúc đụng mặt Enzo ở giữa phố của thị trấn, ấn tượng ban đầu của Hayate với hắn chỉ là một tên nhóc cáu bẳn không được dạy dỗ đàng hoàng, va vào người khác không những không xin lỗi mà còn tỏ thái độ.

Nhưng dĩ nhiên gã đã sống đủ lâu để biết được những chuyện nào nên cho qua vì vậy cũng không tính toán nhiều, nhún nhường xin lỗi hắn một câu.

Khoảng thời gian trước khi bị phong ấn những 400 năm, Bạch Hổ thật ra cũng chỉ mới hoá thần chưa được bao lâu, hắn còn sống một mình, không khó hiểu khi bản tính hắn lại bốc hộc như vậy.

Không chỉ tính khí trẻ con, đến cả ngoại hình lúc là con người của hắn cũng giống hệt thiếu niên.Không phải tự nhiên mà Hayate có ý tốt với Enzo.

Ngay sau khi xin lỗi hắn, có vẻ như hắn cũng không ngờ đối phương sẽ xin lỗi nên hắn chỉ quay mặt đi, trong phút chốc gã thấy trên đầu hắn lộ ra đôi tai hổ.

Gã rời mắt nhìn ra đằng sau của người thiếu niên, thật sự có đuôi hổ lấp ló.

Hoá ra đây là một chú hổ con, đến cả tai với đuôi còn không biết giấu đi.Gã âm thầm đánh giá hổ nhỏ trước mặt.

Mái tóc đỏ dài đến lưng, nhìn bông xù làm người ta có cảm giác không nhịn được mà muốn xoa đầu.

Trên cái đầu xù đó nhô lên hai cái tai trắng trắng, nhỏ nhỏ xinh xinh vô cùng mềm mại, liên tục lên xuống trông rất sinh động.

Gương mặt hắn nhỏ mà đôi mắt lại to, đôi mắt đỏ rực với đồng tử dẹt của thú săn mồi, làm cho nét mặt hắn mang phần nghịch ngợm và trẻ con.Đây không phải lần đầu gã gặp đồng loại, chỉ là nhìn thấy hổ con, gã không nhịn được.Muốn nựng.Muốn xoa đầu.Muốn bắt về nhà nuôi.Hayate nhìn vậy thôi chứ gã rất thích những sinh vật nhỏ nhỏ dễ thương, ví dụ như trẻ con.

Và Enzo không phải ngoại lệ. (Ye sure chắc ko phải ấm dâu đâu)Lấy cớ trả dùm tiền gà rồi dụ thiếu niên về nhà, thuyết phục thiếu niên sống chung, tất cả đều nằm trong kế hoạch của gã.

Một con hổ con non nớt, tu vi yếu đến mức khí tức nhạt nhoà khó mà phát hiện, không chốn nương thân, với điều kiện gã đưa ra, hắn sẽ không thể từ chối.Hắn thật sự muốn tìm cách để từ chối.Enzo bây giờ cũng lờ mờ đoán được tình thế hiện tại.

Có vẻ như tên cam sọc đen thần kinh kia không nhận ra hắn.

Tu vi hắn vốn đã không thể sánh ngang với gã, bị giam cầm suốt 400 năm làm hắn càng yếu hơn, thêm việc ngoại hình hắn quá đỗi giống trẻ vị thành niên, gã tưởng hắn là hổ con cũng chẳng có gì lạ.

Hayate chưa từng nhìn thấy Enzo ở dạng người, lần đầu gặp mặt cả hai đều trong hình dạng nguyên thủy, ai biết được trong suốt 400 năm qua, gã còn đối mặt với bao nhiêu kẻ thù nữa, hắn cũng chỉ như bụi cỏ ven đường xuất hiện trong cuộc đời vĩnh hằng của gã.

Có lẽ gã quên hắn thật rồi..Càng tốt.Ông trời vẫn là chừa cho hắn một con đường sống, hắn mừng còn không hết.

Tuy sự thật có chút cay đắng khi kẻ thù lớn nhất lại không nhớ nổi mình là ai, nhưng với tình hình hiện tại thì coi như được thoát chết.

Đúng là hắn hận gã đến tận xương tủy nhưng hắn vẫn sợ gã nhiều hơn.

Chờ đến lúc lão tử tu luyện thành công, ta lột da ngươi làm thảm chùi chân, giẫm đạp lên ngươi mỗi ngày, xương cốt của ngươi ta đem đi hầm canh, đôi mắt và hộp sọ ngươi sẽ để trang trí, phần thịt ném cho lũ thú rừng ăn.

Bản tính máu lạnh và tàn nhẫn của hắn vẫn không đổi.Nghĩ đến cảnh lóc từng thớ thịt từng khúc xương của gã, phanh thây gã, máu me be bét, nội tạng như ruột, phổi, thận lẫn lộn treo lủng lẳng, mắt gã thì bị móc ra chỉ còn hốc mắt đen kịt... hắn đã cảm thấy vô cùng kích thích.Mải mê đắm chìm trong ảo tưởng dục vọng của mình, hắn hoàn toàn quên mất sự tồn tại của người đối diện.

Gã vẫn kiên nhẫn ngồi chờ câu trả lời của tên nhóc không biết đã thả hồn đi từ lúc nào.

Ngồi miên man nửa ngày trời hắn mới nhận ra vẫn còn vấn đề chưa được giải quyết.Gã đang đề nghị hắn chung sống với gã.Theo những lời hứa hẹn của gã, gã sẽ cho hắn nơi ở, bao ăn bao uống, tu luyện cũng là gã dạy.

Đồng ý với đề nghị của gã thì không khác nào tự chui đầu vào hang cọp.

Dẫu vậy điều kiện gã đưa ra quá tốt, cho dù có từ chối, chưa chắc hắn đã có thể tự xoay sở bên ngoài.

Ngươi đã có lòng tốt, lão tử đành nhận.Hắn tự nhẩm tính kế hoạch trong đầu, được kẻ thù bao dưỡng cũng không tồi, tiếp xúc với gã nhiều sẽ biết được điểm yếu của gã.

Hắn chỉ việc lợi dụng lòng thương hại của gã, tận dụng chính những gì gã dạy cho hắn để thẳng tay diệt trừ gã.

Đến lúc đó, bao công sức gã dành cho hắn cũng chỉ như nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà. *Thâm m(ư)u vl*Thật muốn xem ngươi sẽ thảm hại cỡ nào.- Ta đồng ý với đề nghị của ngươi.

- Tốt.

Kể từ bây giờ ta chính là sư phụ của ngươi, ta sẽ bắt đầu rèn luyện cho ngươi từ ngày mai.

- Vậy ngày mai ta sẽ được học những gì?

Luyện võ công?

Sử dụng vũ khí?

Hay là tu luyện nâng cao tu vi?

-Enzo hào hứng hỏi.

- Trước tiên vẫn phải dạy ngươi kỹ năng sống đã.

Ngày mai ta sẽ chỉ ngươi làm việc nhà giống như nấu ăn và dọn dẹp.

-Hayate

- ....?

- Sau khi ngươi thành thạo việc nhà rồi thì ta dạy ngươi học chữ, cuối cùng mới đến tu luyện.

-Gã nói tiếp....Ta đặt kỳ vọng vào tên thần kinh này nhiều quá rồi- Học những thứ này không hề vô ích đâu, sau này ngươi sẽ cần đến nó.

Bây giờ cũng muộn rồi, ngươi đi ngủ sớm đi, ngày mai sẽ dài lắm đấy.

- Hayate.- À ta quên, ở đây chỉ có một giường nhỏ, hai người nằm sẽ chật.

Ngươi nằm tạm dưới sàn nhé, ta trải đệm ra cho ngươi.

- Vẫn là Hayate.

- ....Bây giờ đổi ý còn kịp không..

___________________________________

🍰Đôi lời tác giả: Truyện ra chap lâu không phải là tôi lười đâu, ngày nào tôi cũng ngồi viết mà.

Tại viết xong rồi đọc lại tôi cũng đếch biết mình vừa viết cái gì luôn..

Vậy là ngồi chỉnh đi chỉnh lại mấy lần.

Cốt truyện chưa đi đến đâu mà đã muốn viết đến đoạn đám cưới, ngôi nhà và những đứa trẻ rồi. 🥺
 
[Hayaenzo] Nanh Hổ
🍰Chương V🍰


Trên thế gian này, vạn vật như sông núi, sinh vật sống đều được cấu bởi linh.

Dựa vào việc hấp thụ tiên khí và tài nguyên, tu luyện theo bản năng, theo thời gian, một số loài vật bắt đầu nảy sinh linh trí.

Tùy từng cấp độ ma pháp và tu vi, chúng có thể thay đổi hình dạng giống con người, thậm chí là nửa người nửa thú.

Chúng được gọi là yêu quái.Không phải bất cứ loài vật nào cũng có khả năng tu luyện thành yêu, những con yêu quái chúng đều là may mắn nhận được sự ưu ái của trời, được ban cho khả năng hấp thụ tinh hoa của đất trời.

Yêu quái được chia làm hai loại, vô hại và gây hại.

Nếu sống và tu luyện theo lời răn và lý tưởng của trời, luôn hướng tới những điều tốt đẹp thì có thể tu thành tiên.

Yêu quái vốn được biết đến với khả năng làm phép, biến hoá khôn lường nên ở nhiều nơi, chúng được con người tôn thờ làm thần với ước muốn được ban phước lành.

Ngược lại, những con yêu quái chuyên gây rối, làm những điều xấu xa vì lợi ích của bản thân sẽ chọn giết hại những sinh vật khác để gia tăng công lực, đặc biệt ăn thịt người có thể đem lại sức mạnh dồi dào.

Vì vậy, sự xuất hiện của các pháp sư, đạo sĩ trừ yêu chính là để diệt trừ những mối nguy hại này.Nói gì thì nói, yêu quái vẫn là những sinh vật mạnh mẽ và thượng đẳng, không thể xếp ngang hàng với con người yếu đuối chả sống nổi được một trăm năm.

Và bây giờ, "sinh vật mạnh mẽ và thượng đẳng" nào đó mới canh năm (3h-5h sáng) đã bị dựng dậy để chặt củi và nhóm bếp nấu cơm.

Việc ngủ cùng kẻ thù đáng sợ nhất chắc chắn không hề thoải mái chút nào, nằm dưới sàn nhà cũng chẳng êm ái gì cho cam, khó khăn lắm hắn mới vào giấc được, kết quả chưa thả lỏng được bao lâu đã bị gã bắt dậy, lúc đấy trời còn tối đen như mực.

Hayate nói rằng phải bắt đầu học từ những cái cơ bản nhất, là học cách tự nấu một bữa cơm.

Rõ ràng bản thân là thần, gã đương nhiên cũng rõ, tại sao phải nai lưng ra làm mấy thứ tầm thường của con người?

Hắn có ý muốn trốn tránh, nói rằng có thể ăn được đồ sống, không cần phải làm mấy việc phức tạp này.

Đáp lại hắn lại là sự im lặng cùng cái nhìn lạnh lùng của đối phương, thấy không có tác dụng hắn đành ngậm ngùi thuận theo gã.Mọi chuyện diễn ra y hệt như một giấc mơ, hắn chỉ mới thoát khỏi phong ấn ngày hôm qua, ngay đêm hôm đó nghiễm nhiên lại "được" gã thu nhận bằng một thân phận khác.

Khả năng tiếp nhận của hắn không theo nổi diễn biến, cả linh lực cũng vậy.

Ngủ và ăn cũng là cách để tăng linh lực, tuy không đáng là bao nhưng mấy tiếng ít ỏi để ngủ bây giờ đối với hắn cũng rất quý giá.

Chả những không được ngủ đủ giấc, lại bị bắt phải động tay động chân khiến Enzo hận không thể kiệt sức mà chết luôn, dù không hề cố ý nhưng Hayate thật sự rất biết tra tấn kẻ thù theo cách tồi tệ nhất.

Biết sao được.. hắn chính là tự nhận lời đề nghị của gã, bút sa gà chết, cũng chẳng còn cơ hội rút lui, bây giờ hắn chỉ có thể oan trời thán đất, trách ông trời lúc đó không đánh chết hắn vì quyết định ngu ngốc của bản thân.Hayate dặn hắn chẻ củi để nhóm bếp nấu cơm, sau đó đưa hắn một khúc gỗ thô, bảo hắn chẻ ra làm bốn sao cho nhét vừa vào lò bếp.

Đúng là hắn làm theo y như những gì gã bảo, chẻ ra bốn phần, ..nhưng mà chẻ theo hàng ngang.

Và thế là hắn chẻ cho gã được bốn khoanh gỗ, dĩ nhiên không thể đem đống này đốt lò được.

Là lỗi của Hayate khi gã đã không nói kỹ cho con hổ con khờ khạo này, gã kiên nhẫn hướng dẫn lại cho Enzo chẻ khúc gỗ theo hàng dọc vô cùng tận tình, khổ nỗi hắn đã vụng về lại còn hời hợt, ậm ừ cho có rồi nhắm mắt nhắm mũi bổ rìu.

Chiếc rìu bổ xuống khúc gỗ chưa được một nửa đã dính chặt vào khúc gỗ, không tài nào gỡ ra được.

Hayate bất lực, hổ con quá cứng đầu, nói không thì không chịu nghe, gã lấy tay mình nắm vào hai bàn tay đang cầm rìu của Enzo, dùng lực chẻ thẳng khúc gỗ còn đang kẹp chặt chiếc rìu xuống.

Đúng là hổ con có khác, tay vừa nhỏ vừa mềm, là đôi tay chưa bao giờ phải làm việc nặng nhọc, lúc nắm vào gã cảm thấy có thể bao trọn được đôi tay nhỏ nhắn ấy.

Tuy lấy danh nghĩa là giúp hắn chẻ củi nhưng Hayate cũng không bỏ lỡ cơ hội mà cảm thán, dễ thương chết gã rồi!

Ngược lại với tên Hayate đang có những suy nghĩ bất chính, Enzo đang đứng chết lặng, hắn vẫn còn hoang mang với hành động bất ngờ của gã.

Tay Hayate to hơn của hắn, lại còn có gân, tuy lúc nắm gã vô cùng nhẹ nhàng, không có ý làm tổn thương hắn nhưng hắn vẫn khiếp vía tưởng tượng cảnh bàn tay gã một lần bẻ gãy cả mười ngón tay hắn.- Chẻ củi thì phải chẻ như này, ngươi hiểu chưa?

Hay để ta giúp ngươi-- Không cần đâu!

Không sao!

Ta hiểu rồi!

Ta tự làm được!Hayate không hề nhận ra Enzo đang dè chừng mình, cho rằng hắn ngại khi gã đối xử hắn như trẻ con, muốn tự mình làm.Loay hoay nửa ngày trời, cuối cùng hắn cũng bổ hết được đống gỗ, tuy chẻ không được đều, miếng cha miếng con nhưng đằng nào cũng đem đốt hết nên tạm coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.

Chẻ xong gỗ cũng phải mất hơn nửa canh giờ, trời ban đầu còn tối đen giờ đã nắng chói chang.

Bây giờ còn phải nhóm lửa để nấu cơm, e rằng với tiến độ này thì xong được bữa cơm thì trời cũng đã trưa.Nếu mà để Enzo tự nhóm lửa thì không biết đến bao giờ mới được ăn nên Hayate đã nhóm sẵn, kêu hắn vo gạo để nấu.

Việc vo gạo là dễ nhất trần đời nên Enzo làm rất trơn tru, hắn vụng chứ không có ngốc!

Vì là ngày đầu tiên cũng như là để tiết kiệm thời gian thì gã cũng chỉ hướng dẫn hắn nấu được nồi cơm, còn lại thức ăn là đồ cúng của dân làng.

Hayate đưa cho Enzo một cái ống tre để thổi lửa, còn bản thân gã thì lùi lại tầm chục bước quan sát.

Enzo cầm lấy ống tre, cho vào miệng và thổi vào lò bếp nơi lửa đang cháy liu riu...

.

.

.

.- Khặc khụ!

̶Đ̶̶ị̶̶t̶ ̶m̶̶ẹ̶ cay mắt quá!

Enzo chỉ thổi một hơi vào lò, lập tức khói từ đó phả ra bay tứ tung, hắn ho sặc sụa, mặt đen như đít nồi.- Ngươi chơi ta!

ಠ⁠益⁠ಠ - EnzoHayate lúc này đang đứng cách hắn một khoảng, quay mặt qua chỗ khác nhưng Enzo thừa biết gã vừa cười hắn.- Khụ, ta không chơi ngươi, chịu đựng những thứ nhỏ nhặt như này cũng là bài học cho sự nhẫn nại, là đức tính tốt cần rèn luyện.Có thể nào mà có cái lý do ấu trĩ hơn vậy nữa không?

Ngươi coi ta là con nít chắc?

Enzo chỉ thầm nghĩ trong đầu chứ không nói ra, hắn chán ghét quay mặt đi, không thèm liếc gã một cái.

Rõ ràng hổ con đang tỏ ra hờn dỗi nhưng mặt hắn cùng quần áo đều nhem nhuốc do tro bếp, làm gã thấy vừa buồn cười vừa thương.Enzo không để ý gã, tiếp tục thổi lửa để nấu cơm.

Thổi đến hết cả hơi, cay hết cả mắt mới chín nồi cơm.

Tròng mắt hắn đỏ lên, hơi thở hổn hển, ho khan liên tục, thêm bộ dạng dính đầy tro bếp khiến hắn trông tàn tạ vô cùng.- Chỉ mới thổi một tí thôi mà ngươi đã thành mèo bệnh rồi?

- HayateLà do ai hả?Enzo vẫn tỏ ra chán ghét kẻ trước mặt, không thèm đáp lại lấy một câu.

Ngươi chơi ta xong thích nói gì thì nói vậy hả.- Cả buổi sáng nay ngươi vất vả rồi.

Hôm nay ta có con lợn quay được dân làng cúng, chắc ngươi sẽ thích.Nói vậy còn nghe được.Mọi nỗ lực từ sáng đến giờ cuối cùng cũng được đáp lại, hắn háo hức dọn cơm ra chuẩn bị đánh chén.

Mở nồi cơm ra khói đã phả nghi ngút, loại gạo này không tồi, mùi thơm lừng, ăn chắc ngon lắm.

Enzo xới ra hai bát cơm, đưa cho Hayate một bát rồi gắp cơm lên miệng ăn....Cơm ăn sượng quá.., vừa nát vừa sống.Có lẽ hắn đã cho hơi nhiều nước, cơm nát như cháo, chỉ tiếc là không có cái quẩy nào ăn cùng.

Cơm nấu cũng chưa đủ lâu, thỉnh thoảng nhai vào lại cắn trúng mấy hạt gạo sống.

Nói chung là ăn như cám vậy.- ..Bát cơm này.. hương vị phong phú quá.

Ta cũng không biết ngươi nấu kiểu gì mà được như này hay vậy.

Hayate nói với giọng vô cùng bình thản nhưng lời nói của gã như thể đang chọc tức hắn vậy.Rốt cuộc bữa cơm đấy cả hắn và gã đều chẳng dám động vào miếng cơm nào, chỉ ăn thức ăn không.Bỏ nồi cơm đi thì thấy cũng phí, mà cũng chả ăn được nên Hayate đem đi làm cám cho đàn vịt gã nuôi sau nhà.Gạo này rõ ngon, vậy mà hắn lại làm hỏng hết.

Suy cho cùng chả có việc gì hắn làm ra hồn, tự nhiên nghĩ hắn lại thấy bực.

Mấy thứ công việc tầm thường này hắn muôn đời không muốn động vào, nói là tầm thường nhưng hắn lại chẳng làm nổi nên cơm nên cháo gì.

Hắn cũng chả hiểu rốt cuộc hắn làm được gì.- Không phải ai cũng làm tốt từ lần đầu tiên, lấy thất bại mà làm kinh nghiệm, chặng đường ngươi phải đi còn dài, cứ từ từ mà học hỏi.

Hayate không biết xuất hiện từ lúc nào, vừa nói vừa xoa đầu hắn.Lúc trước thì Enzo sẽ bị mấy hành động động chạm vô cùng bình thường của Hayate doạ cho sợ hoặc làm cho căng thẳng, nhưng không hiểu sao lần này sự an ủi của gã lại làm hắn bớt bực thật.

Tuy là nỗi ám ảnh tâm lý đối với gã quá lớn nhưng hắn sẽ ở lại đây một thời gian, ít nhất là cho đến khi hắn lấy lại được sức mạnh và đủ khả năng tự lo cho bản thân, hắn sẽ phải làm quen việc tiếp xúc với Hayate.Thấy Enzo không nói gì, Hayate lên tiếng:

- Bây giờ chắc ngươi nghỉ ngơi chút cho tiêu cơm đi, một lát nữa giúp ta dọn dẹp nhà cửa với làm chút việc vặt, đến chiều tối nấu cơm tiếp.

- ...Đúng là chặng đường của hắn sẽ còn rất dài.

___________________________________

🍰Chiến thần flopku cumback🍰

Chap gần đây nhất là từ hồi đầu hè đến khai giảng mới ra chap mới 💀

Tại hè mình mắc học thêm với chơi game nên đâm ra lười dần ( nhưng mà công nhận game cuốn thật )

Hồi trước mình đăng truyện thì cũng không để ý cmt, tự nhiên mấy ngày trước có bạn nào vô cmt kêu mình ra chap mới thì mình mới thấy, đọc cmt mà cảm thấy tội lỗi quá 🥲

Chap này mình viết nhiều hơn các chap còn lại một tí, coi như mình đền bù

Tôi xin hứa sẽ không bỏ bê viết truyện nữa, đăng xong chap này tôi viết chap tiếp luôn 🗿✋

Mà nhớ là viết nhiều lắm sao đọc lại thấy có chút éc vậy..
 
Back
Top Bottom