Tâm Linh Hãy tin rằng ta sẽ gặp lại

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
400586283-256-k303244.jpg

Hãy Tin Rằng Ta Sẽ Gặp Lại
Tác giả: Never_ready_to_die
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Hữu sinh , hữu tử
" nghiệp của con là đời đời kiếp kiếp phải hành thiện giúp người "
Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng Tags: horrorngontinhthayphap​
 
Hãy Tin Rằng Ta Sẽ Gặp Lại
chương 1


Ngay khi tiếng gà trống vẫn còn chưa gáy , nơi cuối con hẻm ấy , một căn nhà gỗ ba gian nằm giữa khoảng sân rộng lớn , giữa cái thành phố toàn là những toà nhà cao tầng nhưng riêng đặt biệt nơi đây vẫn giữ được nét cổ kính và trang nghiêm , nơi này luôn nghi ngút hương nhang trầm và toát lên vẻ ấm cúng khiến con người ta yên lòng Đó là nhà ông Chín , không phải nói là nhà dòng họ Trương mới đúng .

Nơi đó đã trải qua cả chục đời , là nơi trải qua chiến tranh theo năm tháng vẫn giữ được nét nguyên vẹn .

Dòng họ Trương nổi tiếng về độ nổi tiếng về nghề thầy thuốc , y thuật và cả linh thuật .

Những vị truyền nhân trong nhà đều theo nghề y và học đạo từ rất nhỏ , được gia tiên chấm trọn từ bé .

Bao nhiêu đời đều là nam nhưng không một luật lệ nào bắt buộc là nam kế tộc , nên đó là lí do , ở đời thứ 25 người kế tộc là một nữ nhân .

Và đó chính là tôi .

Nhà tôi thường gọi đến với cái danh là nhà ông Chín , nội tôi nổi tiếng hành thiện giúp người , là bác sĩ thời chiến đó là mặt nổi nhưng sâu đó là một người thầy pháp .

Nhà tôi nhiều đời hành thiện , con cháu trong nhà đều sinh ra mang mệnh cống hiến nên vào thời chiến , không ít ông bà tôi đã hi sinh làm liệt sĩ .

Nên tục lệ hàng năm tháng 7 sẽ có lễ cúng chiêu hồn lớn , để đãi lễ các vong linh chiến sĩ , khuất mặt khuất mày , sông linh thần suối .

Và cả kể binh gia tướng sĩ nhà tôi đã truyền bao đời .

Thường sẽ rơi vào 16 âm lịch tháng 7 sau vu lan .

Nhưng mỗi tháng 16 nhà tôi vẫn cúng nhưng không lớn bằng .

Chính vì thế nên ngày hôm nay căn nhà ông Chín lại tấp nập và bận rộn .

Tôi chính là người con gái mặc bộ đồ lam màu xanh lá nhạt ngồi xếp bằng dưới bộ vạc gỗ nằm bên gian trái têm trầu cau .

Người ngồi xếp bằng đang cầm chuỗi tràng hạt là ông nội tôi , truyền nhân đời thứ 24 , ông đang nhập thiền để xin phép hội ý đảnh lễ từ ông bà .

Tôi thẳng lưng têm trầu , giữa sự bộn bề bận rộn ấy , nơi đây là nơi không ai dám làm náo , dường như nó có một bức màn vô hình khiến nó trở nên im ắng và tĩnh lặng .

Tôi giống ông , chẳng trắng như bao người con cháu khác , lại mang nước da trầm , nhưng mắt phượng là thứ độc nhất nhận biết truyền nhân , mày ngài , đôi mắt lúc nào cũng mang nhiều tâm tư , tóc xoã dài được búi gọn bằng trâm đồng .

Tôi đưa mắt nhìn sang phần còn lại của ngôi nhà , bàn thờ gỗ lớn ở giữa là điện thờ phật , dưới là gia tiên và ông bà .

Hai bên là chiếc lư đồng bóng loáng , làm từ đồng đặc , giữa là chiếc lư hương chạm khắc hình rồng .

Hai bên là quạt lông công và bông đã được cắt tỉa gọn gàng chưng đầy trên hai bình cúc trắng .

Chiếc bàn trải dài phía trước , đồ lễ đã trải đầy nơi đây , tôi nhìn các bác các cô tôi đang bận rộn .

Mỗi năm , giỗ lễ đều bắt buộc phải về làm , là bổn phận của mỗi người .

Tôi nhìn ra sân , bóng tối tràn ngập , trừ tôi và ông thì chẳng ai thấy được , vong linh đã đứng nghịt cả sân chờ đợi đãi lễ .

Mọi thứ dường như đã hoàn tất .

Tôi mới quay sang cất nhẹ tiếng " mọi thứ đã sẵn sàng , ta có thể bắt đầu rồi thưa nội "

Ông nội không trả lời chỉ gật đầu rồi thẳng lưng lần chuỗi tràng hạt , tôi đứng dậy và đi thay một bộ đồ lam trắng cùng một chuỗi tràng hạt gỗ lớn trên cổ , tay phải luôn đeo sợi chỉ bùa đỏ , bên trái đeo sợi chuỗi 108 hạt trầm .

Tôi quỳ trước điện thờ và cuối lạy 3 lạy , thắp ba nén nhang lên bàn thờ phật .

Sau đó thắp đến các lư nhỏ của ông bà và cửu huyền rồi lạy 7 lạy .Mọi người có mặt đủ rồi ngồi trên vạt bên phải bên phần còn lại .

Tôi sau khi lạy xong thì đứng dậy " lễ sắp bắt đầu , các bác hãy dẫn con nít ôm trong lòng , có thể bọn chúng sẽ thấy những thứ không hay làm hoảng sợ "Mọi người biết nên gật đầu , tôi cũng quay bước ra trước giữa sân nhà , nơi sau chiếc bàn được đặt giữa cửa mở toang , bàn lễ đặt đủ lễ vật , dưới có trải một chiếc chiếu manh và chuông lẫn mõ .

Tôi đứng thắp ba cây nhang lớn lên lư hương lớn và bắt đầu quỳ lạy năm lạy , sau đó xếp bằng trên chiếu để bắt đầu buổi lễ Khi ba hồi chuông vang lên , là lúc buổi lễ chính thức bắt đầu .

Tiếng mõ vang lên đều đều theo tiếng tụng kinh thí thực , và kinh cầu siêu , kinh sám hối phổ độ , tay lần chuỗi tràng hạt .

Bên trong ông cũng chắp tay tụng kinh .

Trong mắt tôi bây giờ là những luồn sáng từ sự siêu độ của kinh kệ soi đến cho các vong linh , tất cả đều quỳ xuống chắp tay hưởng lấy phần công đức của mình .

Vong linh từ bốn phương tám hướng tụ lại khiến âm khí tích tụ , những động vật mang linh tính như chó mèo , tru gào dữ dội , tuy cảnh tưởng đáng sợ nhưng mọi người lại yên tâm khi nghe tiếng kinh mỏ vang đều Buổi lễ diễn ra rất lâu từ lúc 1h sáng cho đến 5 giờ sáng , khi gà trống đã gáy hồi thứ ba cũng kết thúc lễ đãi linh .

Tiếng chuông vang lên 3 hồi kết thúc buổi lễ , tôi đứng dậy ném bánh men và gạo muối , dùng bông huệ trắng bắt đầu rải nước thánh đã được cầu phúc ngâm chung với cánh hoa cúc rải xuống khoảng sân trống nhưng thực ra là rải lên từng mái đầu của vong hồn .

Sau đó tôi rải trong sân nhà nơi binh gia tướng sĩ vẫn đang đứng chờ .

Cứ thế mà tôi đã kết thúc buổi lễ một cách hoàn hảo , những phần lễ cúng được chia nhau ra cho mọi người trong nhà và hàng xóm lẫn những người khó khăn .

Riêng tôi và ông đang trong tháng giữ giới nên không ăn thực mặn .

Khi xong tôi vào trong ngồi cùng bàn với ông dùng đồ chay đã cúng bàn phật .

Ông nội tôi đã chờ sẵn tôi ở trong .

" ông nội không ăn trước đi , đợi con làm gì "

" ăn cùng đi , có mỗi hai ông cháu ăn chay " nội tôi cười nhìn tôi , tôi cũng ngồi xuống và múc cơm cho ông Tôi phải nói đã ở với ông suốt 15 năm , tôi bắt đầu được học đạo khi lên 8 , tính tình khi mới sanh đã khác với những đứa trẻ khác , suốt 9 tháng tôi quấy khóc liên tục vì thấy vong linh bị ghẹo chọc .

Nội tôi phải về tận quê kiếm lên núi để tìm thầy ba gửi vía nuôi nếu không tôi sẽ không bình an mà sống qua tuổi 12 .

Tôi từ nhỏ bị những tai nạn xấu số nhưng được thầy nuôi và binh gia trong nhà hộ độ nên chỉ bị xây xát nhỏ .

Dấu vết nặng nhất là vết sẹo xém gây mù mắt dưới mí mắt dưới của tôi .

Tôi lớn lên và học đạo , làm quen với binh gia tướng của dòng họ , lẫn ông bà trong nhà .

Nên chính vì thế tôi biết tôi khác bạn mình , chỉ tìm cách ẩn mình để không để lộ thiên bẩm .

Tôi chỉ có đúng 3 người bạn bên cạnh là Phượng , Quy và Long .

Bọn nó là bạn từ lớp 1 của tôi , trùng hợp lại đặt theo lên tứ linh , và tôi chính là Trương Thái Tuệ Ân - truyền nhân đời thứ 25 của dòng họ Trương .

Bọn nó nay cũng đến để đảnh lễ cùng , từ nhỏ khi tôi biết làm bùa thì đã làm cho bọn nó bùa bình an .

Khi tôi 12 tuổi đã bắt đầu chính thức trụ trì buổi lễ nhỏ của nhà , nay khi đã 16 tôi đã lên đến buổi lễ lớn của nhà .

Đạo pháp ở nhà đều được truyền dạy lại tôi .

Khi dùng cơm chay xong , các cô bác trong nhà cùng con cháu đều tụ lại để nói chuyện chỉ có tôi và ông vào buồng trong để nghỉ ngơi .

Tôi ngồi đốt hương trầm cho ông và ngồi cạnh ông .

Tôi và ông đều nhập thiền định .

Đến khi có tiếng gọi của một người phụ nữ vang lên .

" con xin cầu kiếng thưa ông "Tôi xuất hồn để xem đó là ai , khi vén rèm là một vong linh phụ nữ , thay vì cô ấy mang hào quang đen hoặc xám như vong linh thường , hay là đỏ , xanh như những ngạ quỷ .

Thì cô ấy lại mang vầng sáng vàng nhạt , phải nói rất nhạt , nhạt đến yếu ớt , một vong linh yếu ớt ." xin cháu hãy để tôi vào cầu kiếng ông "

" nếu họ cho cô vào , là ông đã cho cô vào , linh lực cô rất yếu , mất 1 mảnh hồn , nếu để vong linh nào ngoài kia biết được sẽ khó tránh khỏi việc mất hết .

Nhưng có vẻ cô là người có tu tập và có người hồi hướng " tôi né người cho cô ấy vào trong quỳ dưới vạc ông tôi " đúng vậy , chồng tôi đi tu để hồi hướng cho tôi .

"

" chả hay cô đến đây là muốn giúp gì sao "

" đúng vậy , thưa ông , thưa thầy , con đến đây để cầu xin ông thương giúp con , cưu mang con trai của con , đứa trẻ tội nghiệp chết yểu khi cùng con trên đường về nhà , nó vẫn lang thang ngoài cổng bị giữ lại không vào được .

Nó vẫn chưa đến lúc về với con , con không biết phải làm sao thưa ông "" sao cô không đưa đứa trẻ lên chùa "

" nó quá yếu ớt , con chỉ gắng được đưa nó đến đây mà mất 1 mảnh hồn "

" cô có muốn ta đưa nó lên chùa cùng chồng cô không "

Cô ấy cứ khóc , tôi vẫn bình thản ngồi trên vạc nhìn xuống rồi nhìn ra ngoài cửa .

" hay là để hỏi ý của nó " tôi truyền giọng ra ngoài " cho cậu bé đó vào "Một vong linh nhỏ bò đi vào , khi nó thấy mẹ nó thì chạy đến ôm lấy mà khóc .

Cô ấy ôm lấy đứa con của mình mà vỗ về .

" nhóc con , ở ngoải không dễ dàng gì , mấy ông có doạ con không " ông tôi cười nói

Nó chỉ gật đầu nhẹ rồi ôm chằm lấy mẹ nó

" mẹ nhóc sắp phải đi rồi , nhóc muốn ở lại cùng bọn ta hay là lên chùa với đức thầy "

" con lên chùa có được gặp lại mẹ không ạ "

" tất nhiên là không , vì cô ấy sẽ phải đi siêu thoát "

" con thấy ở nhà có anh chị chơi cùng , liệu con có thể ở đây với anh và chị được không ạ " nó bẻn lẽn hỏi

" tại sao không lên chùa "

" con vẫn chưa đến số đi , nhưng con lại quá yếu ớt , nếu lại lạc mất chẳng biết sẽ ra sao ạ "

Ông tôi trầm ngâm rồi gật đầu " vậy thì cứ ở đây cùng bọn ta , nhưng đây không phải chị , kêu nó bằng cô đi , vì nó sẽ là người dạy con "

" dạ nhưng chị còn trẻ mà "

Tôi nhìn nó với cái nhìn nghiêm khắc rồi nhẹ giọng nói " nhưng tao sẽ là người dạy mày nên kêu bằng cô "

Lời nói nghiêm nghị của tôi khiến nó sợ nên ngoan ngoãn kêu bằng cô .

Ông tôi nhìn tôi rồi lắc đầu rồi nhìn lại cô ấy

" ta sẽ giúp đưa cô lên chùa để nhìn lại chồng lần cuối rồi siêu thoát "

" con cảm ơn ông ạ " cô ấy chắp tay vái lại , hai mẹ con ôm nhau lần cuối , cả hai đều khóc nhưng vòng luân hồi không ai có thể tránh được nên đành chia cắt từ đây , tôi ôm lấy đứa trẻ mà vỗ về " Tí , Tẹo " tôi gọi , hai vong nhi cỡ 8,9 tuổi xuất hiện , hai đứa nó một trai một gái mặc bộ đồ lam nâu đứng trước mặt tôi và cười " dạ cô kêu con "

" dẫn nó đi nghỉ rồi cho ăn chút gì đi , đồ cúng vẫn còn , nó từ nay tên Bi , là em hai đứa "

" dạ " hai đứa nhỏ ngoan ngoãn ẩm lấy em và biến đi .

Sắc trời cũng đã sụp nắng , trời sắp chuyển mưa , buổi cúng cơm tối nay vẫn sẽ được tiếp tục .

Tôi thôi thiền định và ra ngoài để chuyển bị cùng mọi người , dáng vẻ nghiêm chỉnh ngồi têm trầu và vẽ từng lá bùa và cờ lệnh .

Đến chiều trời thôi mưa , những chiếc lồng đèn được treo lên , đèn hoa đăng được xếp sẵn , chiếc bàn được xếp nến thành vòng tròn , căn nhà rực sáng là do nến là nhiều .

Đến tối , nay có các hộ nhà bên cạnh đến để dự lễ , họ cũng muốn người thân đã khuất của họ được cúng cầu siêu .

Buổi cúng trở nên rất đông vì rất nhiều người từ nhiều nơi đến dự và dâng lên .

Vẫn như bữa trưa , tôi bắt đầu thực hiện các nghi lễ cúng theo bài bản , buổi lễ từ lúc 7h đến 12 giờ tối kết thúc .

Đồ lễ nhà tôi thường sẽ chỉ dâng cúng rồi hạ xuống phát lại vào sau buổi lễ .

Tôi đứng trước cửa nhà nhìn dòng người đông đúc xách lộc ra về không quên chắp tay lạy chào tôi .

Tôi cũng chỉ gật đầu nhẹ .

Tôi đưa mắt thấy một cô bé đứng một góc chắp tay lạy phật , tôi tiến tới và đặt một trái cam vào tay cô bé .

" sau này nếu muốn lạy , hãy đến giờ sáng đừng đi vào giờ này " tôi đưa mắt liếc lấy đám vong linh định sẽ trêu ghẹo đứa bé kia " dạ con cảm ơn cô nhiều "

" về đi "Tôi quay lưng vào nhà , đến 1h sáng tôi mới bắt đầu tắm rửa và ngã lưng lên chiếc nệm khi lên phòng để bắt đầu ngủ .

Ba mẹ tôi cùng hai đứa em cũng đã nghỉ ngơi hết cả rồi .

Đến sáng , tôi dậy sớm để châm trà , quét dọn bàn thờ và nhà cửa sạch sẽ , rồi ngồi trên bàn trà uống ly lục trà mật ong của mình , thôi đi , dù tôi có làm thầy nhưng vẫn là gen z kia mà .

Sáng không quên cắm nhang và đồ ăn cho mọi người trong nhà .

Tôi hút ly trà ngồi nhìn ra cửa mà chán nản .

Tôi lại sắp phải đi học nữa rồi Và theo như lời báo của các binh lính thì ba đứa giặc kia gần đến nhà rồi .

Tôi bất lực mà lướt điện thoại .

Đúng 5 phút sau bọn nó dừng xe trước cổng rồi tự mở hẳn cửa bước vào nhà .

Lên lớp 11 theo thời gian mà cứ như nhà bọn nó .

Tôi cứ thế nhìn mà phát chán , đúng như suy nghĩ là bọn giặc kéo đến để chơi , ông tôi càng lúc càng yếu nên tôi chẳng dám đi đâu xa cả , không yên tâm được .

Vậy nên bọn nó sang nhà tôi chơi .

Cái lối sống có vẻ giản dị hơn so với gen z của tôi nên cái tủ đồ nó toàn là màu đơn giản Cứ thế mà tôi biết được chuỗi hè của tôi kết thúc và cũng đến lúc về lại trường học .

Nhưng đâu ai mà ngờ được chính việc quay lại lại mở ra một chương mới của cuộc đời tôi .

Tháng 9 mở ra , tôi về lại trường , tháng 7 âm đã qua nhưng không có nghĩa sẽ không còn vong linh ở nơi đây .

Tôi vào nhận lớp mới tại một khu E nơi dãy cuối cùng và cổ kính nhất của trường , nằm tách biệt so với những khu khác , lại mang vẻ u ám không ai không thấy .

Tôi vào nhận lớp cùng đám bạn , vác chiếc cặp đen trên lưng cùng bộ đồng phục, tôi đứng trước dãy cùng 3 đứa bạn mà cảm nhận được gì đó mà ngước đầu thì thấy thứ đập vào mắt tôi là một tấm gương bát quái .

Tôi thầm cười nhẹ , bóc trúng secret trường rồi , chắc hẳn cũng tung hoành dữ lắm đây vì tôi biết được lúc nào nơi đây cũng cúng vào mùng 2 , 16 hàng tháng , nhưng ly cà phê buổi sáng không ai dám động tới .

Tôi có thể cảm nhận được không khí âm u lại toát lên vẻ lạnh lạnh của dãy mà nhếch mép nước vào trong .

Tôi mở cửa lớp bước vào trong và ngồi ở dãy gần cửa , bàn gần cuối và trong cùng với thằng Long .

Phòng học được tận dụng lại từ phòng kho nên không tránh khỏi âm u và ẩm mốc , ngột ngạt .

Khi tôi đưa mắt lên ti vi trên bục giảng đã được lắp đặt để hỗ trợ việc học thì không kìm được mà nhếch miệng , tính cả tôi , cả tổ có 11 người nhưng trên chiếc ti vi rọi bóng ra 12 người .

Om
 
Hãy Tin Rằng Ta Sẽ Gặp Lại
Chương 2


Phượng là đứa thứ 2 phát hiện ra việc này nên đã mượn cớ chụp kỉ niệm mà gửi thẳng vào group của tổ tôi .

Nó là đứa có thể cảm nhận được những hiện tượng tâm linh .

Long là đứa phát hiện vì cảm nhận được dòng khí lạnh toả vào nơi gáy .Tôi chỉ nhắn vào group tổ một câu ' im lặng và coi như chẳng có gì ' Tôi đang muốn xem , cái thứ đang xuất hiện tại nơi đây là thứ gì và nó có thể làm những gì .

Chiếc bùa bình an tôi mang bên mình cũng chính là thứ ngăn chặn thứ tôi gọi là ánh sáng công đức toả ra thu hút vong hồn vất vưởng khắp nơi , nhưng cũng vì thế mà nó lại đem về cho tôi một tràn ' người ' mỗi khi về nhà .Tôi dùng gương đặt lên bàn chỉnh hướng soi về phía mình thấy , nhắm mắt vuốt nhẹ lên hai hàng mi và niệm khẽ

" khai " tôi mở mắt thấy một thứ gì đó bù xù mà lại máu me , nhìn kỹ lại lại còn có cả nanh ư , xem ra là đã sống ở đây lâu lắm rồi .

Tôi cũng biết rõ chủ nhà ở đây nên dẹp gương xuống , ngồi vẫn tiếp tục nghe sinh hoạt , nhưng thứ khiến tôi không thể ngờ được , nó có thể gan đến nổi mà lơ lửng đến trước mặt tôi , tôi vẫn dửng dưng vì đã quá quen rồi .

Tôi không làm gì cả thì đã nghe tiếng hét lớn của một người đàn ông bên tai mà chỉ tôi và các vong linh nghe được " cút " tiếng hét hùng hồn lại uy lực khiến thứ ấy giật mình rồi lùi về ra xa .

Là một trong 3 vị âm tướng hộ thần của tôi .

Ông cả , người với tính các khá nóng nảy " là thứ gì dám đến đây " một giọng cũng uy lực nhưng lại mang vẻ điềm tĩnh hơn vang đến , ông hai , tính cách điềm tĩnh nhưng uy lực mạnh mẽ là bạn của ông cả " còn thằng kia đâu , đi đâu từ sáng vẫn chưa ló mặt về "

" hắn ta lại đi làm quen với bọn không đầu bên dãy D ông quan tâm làm gì , gặp nhau cũng chỉ cãi vã " người được nhắc đến là ông ba - người đối lập hoàn toàn với ông cả , khi ông thích đùa nghịch lại thích làm quen nên thường làm nhiệm vụ thu thập thông tin .

Tôi ngoáy lỗ tai , trời ạ hét 1 tiếng sắp thủng cả màng nhĩ , tôi dửng dưng nhìn thứ đó đang ở trong góc tường lăm le nhìn tôi .

Tôi quyết định lơ nó đi , tưởng sẽ bình yên nhưng một lát sau nhìn bên ngoài những vong hồn bu nghẹt cả cửa sổ , đều là của dãy đất này , vì nơi đắt địa trường tôi sát cạnh bệnh viện .

Phiền phức rồi đây Do sinh hoạt nên sẽ được về sớm , tôi lấy cặp đi cùng đám bạn bước ra lấy xe để đi kiếm gì ăn trưa mới về nhà , đã qua tháng chay trường nên tôi quay về lối sống ăn bình thường .

" thứ nảy là cái gì "

" không biết , tối nay mới về hỏi " tôi gắp một đũa mì mà nói

" tao cảm thấy nó không tầm thường cho lắm "

" có cả nanh kia mà , sống ở đấy cũng lâu "

" thế mày định làm gì "

" nước sông không phạm nước giếng , người không chạm ta , ta không chạm người "

Bọn nó gật gù nghe theo Khi tôi vừa bước vào nhà , con ki ngửi mùi tôi mà nhìn tôi dè bỉu , ông nội tôi cũng lấy muối quăng vào người tôi " lại mang thứ gì về mà nặng mùi đến thế "

" là một thứ trong trường con , còn là gì phải đợi ông ba về mới biết " tôi tự lấy muối ném vào người mình rồi cất giầy đi vào nhà tắm rửa thay đồ Lát ra ngoài cùng bộ đồ lam màu xanh lam nhạt , tóc búi gọn , tôi thắp nhang bàn thờ và lại bàn trà ngồi , không quên xách theo ly hồng trà trân châu của mình và chai sting cho nội " uống ít thôi đó , nội lên đường con lại bị la "

" lo gì , có thuốc hạ đường mà " nội cười mà mở ra uống Tôi cười mà hút ly trà của mình , một lát sau , tôi thấy ông ba đi vào , con ki cũng sủa mừng , ông đi vào trong , hai ông còn lại đang đứng thì nhíu mày .

Cái bộ dạng với cái mùi thối thì thôi rồi .

Ông báo về mấy thông tin thu thập được từ lũ quỷ khu D .

Thì biết là đây là con quỷ có từ rất lâu rồi , thường không vong nào dám lui tới dãy E , thậm chí còn có cả một bàn thờ nhỏ trên nóc dãy .

Tôi và ông đồng loạt nhìn nhau rồi thở dài .

Tôi xoa cổ mình rồi kêu nhẹ

" Bỏ , đi xuống , về nhà rồi , chị nặng cổ quá " một đứa bé đỏ hỏn leo xuống và ngồi trên đùi tôi .

Một trong những hồn ma thai nhi bị bỏ và vô tình theo tôi về nhà được ông và ba mẹ tôi nhận làm con cháu trong nhà đặt tên là Bỏ .

Tôi nhắn đám bạn về tắm lá bưởi để tẩy uế .

Cũng bắt tay vào để sên bùa bình an cho bọn nó .

Phải nói năm nay mở đầu khá ấn tượng rồi .

Mọi thứ vẫn tiếp diễn như mọi khi .

Tối đó ba mẹ tôi đi làm về cùng đứa em tôi , cả nhà cùng ăn cơm , tuy chỉ có 5 người nhưng bên cạnh tôi vẫn có một cái chén và 1 đôi đũa , là của anh tôi , người anh mất mệnh yểu .

Nhưng anh vẫn dõi theo tôi và ba mẹ .

Sáng đến , tôi lại đi học trước khi vào trường ném bùa cho từng đứa , tôi cũng vào học , hôm nay mọi thứ diễn ra khá suông sẻ , đến trưa , bọn tôi mua cơm vào lớp để ăn và nằm nghỉ .

Hộp cơm của thằng Quy chưa ăn hết , vì nó mệt quá nên ngủ định sẽ dậy ăn tiếp ai ngờ bị thiêu rồi .

Thêm cả bạn học tôi ở trong lớp ngủ hay bị đẩy vào người .

Tôi trưa đó nằm ngủ thì bị tiếng xì xầm làm phiền đến khó chịu .

Thêm việc trong lớp diễn ra liên tục từ ngày này sang ngày khác .

Thậm chí giáo viên của tôi lâu lâu lại thấy bóng người đi ngang .

Cửa lớp lại bị đập một tiếng thật lớn vào nhưng chẳng thấy bóng người .

Hoặc đỉnh điểm là giáo viên dạy sử của tôi suýt ngất khi thấy người không đầu đứng ngay cửa sổ nhìn cổ .

Nó đã lên sức chịu đựng cuối cùng khi bạn tôi đang ngủ bị hất ngã khỏi ghế , tôi bực bội và cảm thấy phiền phức với thứ ấy .

Và ngay chiều hôm ấy , khi tất cả đã rời dãy , chỉ còn tôi và ba đứa bạn mình , tôi đứng trong lớp , khi mặt trời đã xuống chưa khỏi màn trời , nhưng khu dãy E nó âm u và tối đến lạ thường đủ để biết là nơi nặng âm khí , tôi ngồi trên chiếc bàn trước một chung rượu trắng .

Một bịch bánh men được để và tôi bắt đầu gõ vào thành ly từng nhịp kong keng , trong mắt tôi bóng ma và những vong linh tụ lại ăn bánh , tôi mới bắt đầu tìm kiếm 1 trong đám bọn nó thì không có được đứa tôi muốn vì tôi biết , những thứ ở đây dù có đói ra sao cũng sẽ chẳng dám đụng vào đồ ăn của tôi chỉ có cái thứ đó .

Tôi tức giận nhưng vẫn để cho bọn họ ăn xong , bọn họ ăn xong thì tự cuối đầu cảm tạ mà quay đi , tôi nhíu mày rồi cầm ly rượu và đi ra ngoài , nhắm mắt lại và bắt đầu cảm nhận .

Bắt được mày rồi , tôi chợt mở mắt và đi ra góc cây đu đủ sau lớp và nhìn với đôi mắt mang ý cười , tôi đưa tay nhận lấy một cái cây thước gỗ từ tay thằng Quy và bắt đầu tưới rượu niệm chú và đập thẳng vào thân cây .

Tiếng hét chói tay vang lên , cùng lúc đó một bóng dáng trên nhánh cây rơi xuống đất , Phượng nó thấy được mà hết hồn lùi lại được thằng Long chắn trước , tôi mới tiến tới nắm lấy cổ nó giật ngược lên , đúng là nó " dám vào lớp phá , mày cũng không phải dạng thường , có cả nanh nhưng mày không đủ để chơi với tao "" thì ra , mày là thầy "

" phải thì sao , mà không phải thì sao , mày ở đây người ta cúng kiếng đủ đầy , mày không hộ độ mà còn ngược lại quấy phá .

Không ăn nhưng lại phá , tấn công cả người dương .

Tội của mày lớn lắm biết không "nó vẫn cười thé lớn thì bị tôi dùng thước đập thẳng lên người mà la thé lên vì đau đớn " đừng thách thức tao , tao nhịn mày 1 tuần là quá nhiều rồi .

Tao cho mày lựa chọn , 1 là ở yên đây mà sống , 2 là đừng trách binh gia đánh cho tan hồn " tôi giơ cây đe dọa

" con chọn , con chọn mà đừng đánh nữa "

" tao biết mày không muốn đi nên cho mày hai sự lựa chọn , nói mau " tôi với ánh mắt hung tợn mà đe dọa nó

" dạ con ở yên không quậy nữa , cô tha cho con , con biết lỗi rồi , tại con không biết là có cô đi học "

" nếu đã chọn thì cút về gốc cây của mày , đừng ló dạng để dọa người , tao mà còn thấy bóng dáng mày dọa người thì đừng trách tao chặt cái gốc đó "

" dạ " vừa dứt lời tôi buông nó ra , thì nó chạy đi về gốc cây mất , tôi cũng về lại nơi cửa lớp mà dùng tay chấm vào rượu vẽ bùa lên cửa , biết là sẽ không dám quậy nhưng khí âm nhiều quá sẽ không tốt cho người dương nên là cứ phòng đừng để họ vào đây lung tung .

Sau khi xong việc tôi mới vác cặp cùng lũ bạn ra bãi xe thì thấy cô lao công đi ngang bọn tôi và nhìn bọn tôi với mắt sợ hãi " sao bốn đứa còn ở đây giờ này "

" tụi con bỏ quên tập sách thôi , giờ bọn con về đây " Phượng nó cười nói

" ừ về sớm đi , ở đây không tốt chút nào "

" dạ " cả bọn cúi chào và lấy xe về nhà .

Ngồi trên xe của con Phượng mà xung quang cứ chí chóe mấy cái tiếng của ông Ba nói chuyện đang cự cãi với ông Cả .

Xong còn tiếng của những người xung quanh , tôi nhức hết cả đầu mà phong ấn tai mình lại .

Khi về đến nhà , ông tôi đã đi về quê chơi rồi , nhưng tôi biết là đã có chuyện rồi , ông Tám vừa biên thư về là ông bị trục trặc về một số thứ nên cần nội tôi về để giúp .

Tôi cũng chả tò mò , bữa đó vẫn nấu cơm và ăn như bình thường , tôi không quên cúng một phần cho mọi người mới ăn cơm .

Ăn cơm xong thì tôi vẫn như mọi hôm vẫn tụng kinh và thắp nhang cho các bàn thờ .

Ngồi trong nhà trải nệm vừa hút ly trà vải vừa coi hoạt hình .

Ngồi một lát coi từ phim này qua phim kia , nhìn từ ngoài vô thấy có mỗi tôi với em tôi thôi nhưng chỉ có thôi có thể thấy là nhiều người ngồi xem chung lắm , ai nói người âm không thích coi ti vi xem .

Vẫn coi thường đó thôi , không cho coi còn nhắc nói chứ không coi .Bên ngoài bắt đầu có sấm chớp và những hạt mưa đầu tiên rơi xuống , tôi nhìn ra ngoài rồi chẹp miệng " vào nhà hết cả đi , ở ngoải lại bị đánh nhầm " tôi nhìn trời rồi thở dài mà nói , ngồi chơi đến tối muộn mới chịu đi ngủ .

Tối đó tôi lên phòng mình để chuẩn bị ngủ thì mấy đứa nhóc lại xuất hiện.

" ba đứa lên đây làm gì , sao không ở dưới "

" mai ba đứa con theo cô lên trường được không ạ , con nghe ông Ba kể có nhiều bạn lắm "

" đúng đúng tụi con cũng muốn đi chơi "

" cô ơi đi đi mà "

" không , ba đứa ló đầu ra kiểu nào cũng sẽ bị đám ngoài kia đánh ăn hiếp , không đi đâu hết ở nhà đi chờ ông về "

" đi đi mà cô "tôi lấy cây roi lên đầu nằm thì ba đứa kéo nhau chạy đi hết cả , tôi lắc đầu bất lực mà nằm nghỉ tại giường của mình .

Tôi cảm nhận được có người ngồi cạnh mép giường của mình .

Nhưng vẫn nhắm mắt " mai lớp em sẽ có bạn chuyển đến "

" anh hai quan tâm chuyện này từ bao giờ "

" người đó không đơn giản là người qua đường đâu "

" tại sao "

" lúc đó em sẽ rõ " anh cười rồi vuốt tóc tôi " sắp tới anh đi với bà nội lên chùa , không ở nhà , đừng quá khắt khe với bọn nhỏ "" bọn nó quậy là do anh cả , bao che "

" tại em nghiêm khắc " anh cười rồi quay đi tôi cũng cười nhẹ , anh hai tôi , đúng là quá bao dung .

Nhưng tôi lại chẳng đủ phúc để thấy sự bao dung ấy của anh từ nhỏ đến lớn .

Anh mất từ lúc đỏ hỏn , sau khi anh mất mẹ mới có tôi .

Anh em tôi không có duyên để song hành với nhau hết kiếp này , nhưng nếu được cầu , cầu cho kiếp sau chúng ta lại là anh em của nhau .Đến sáng , tôi đi ra khỏi nhà và được con Phượng rước , bọn tôi lại mua đồ ăn sáng rồi lên trường, ngồi trong lớp khi lớp vẫn chưa ai đến , tôi nghe tiếng gõ cửa thì mở cửa ra thấy cái con hôm qua , bọn tôi thường gọi nó bằng đu đủ , đến cả nó còn không biết tên mình nữa nên đặt bằng đặc điểm nhận dạng vậy " sao đấy "

" cô ơi , con thấy có người mới sẽ đến lớp nhưng có theo hai đứa sau lưng "tôi suy nghĩ rồi gật đầu " ừm , về đi "

" dạ "tôi đã biết chuyện này từ anh tôi nhưng thật không ngờ là có thêm tận 2 tệp đính kèm , tôi cười nhẹ và rất mong chờ xem người này là ai mà khiến cho vong linh phải báo cáo đến thế .

Khi vừa dứt suy nghĩ , tiếng mở cửa đằng sau lưng vang lên , ba đứa bạn tôi bị thu hút bởi tiếng mở cửa nên quay xuống xem , còn tôi vẫn đang gặm ổ sanwich của mình một cách ngon lành , kể từ khi mở cửa tôi bất ngờ hít phải một mùi toát ra trên người của người đó , là một mùi hương hoa nhài , tôi bị cuốn hút một cách kì lạ với nó .

Mùi này quen lắm , tôi đã từng ngửi thấy ở đâu đó rồi .

Và rồi một luồn khí tức ập tới , có vẻ là từ hai bóng dáng đi theo , hai chiếc bóng ấy khác với những vong linh khác .

Mà là những vong linh có sự tu tập , mà là người tu tập ở một tầng khác " chào bạn " một giọng nói vang lên sau lưng tôi " chào mấy bạn " một giọng nói của một người con trai .ba đứa kia đồng loạt chào lại và làm quen với nhau trong khi đó tôi đang đấu tranh vì những cảm giác quen thuộc đến như vậy một lần nữa ùa về , giọng nói , mùi hương ấy như đang lôi kéo tôi về một nơi nào đó , tôi bất giác quay đầu nhìn lên , là một gương mặt thanh tú , nhưng thứ xuất hiện trong tiềm thức của tôi là hình ảnh người con trai này cùng với một chiếc khăn rằn , mặt lắm lem bùn đất đang nhìn tôi như thế .

Tôi bất giác lại cay khoe mắt mà mở to mắt ." bạn là Ân "

" làm sao bạn biết " tôi bất ngờ vì có người biết đến tên tôi

" tôi cũng không biết nữa , chỉ là cảm giác khi nhìn thấy bạn , đầu tôi lại nổi lên cái tên ấy .

Tôi tên .."

Bình -" Bình " cái tên trùng khớp với cái tên hiện lên trong đầu tôi ngay khi nhìn thấy cậu ta .

Thật kì lạ " ta làm bạn nhé " tôi chưa bao giờ bị việc nhìn tiền kiếp xen lẫn với hiện thực nhưng giờ đây mỗi lời của cậu trai ấy lại bị hình ảnh tiền kiếp xen lẫn vào nhau " hân hạnh làm quen với cậu , Bình "

" tôi đã rất mong đợi cậu , Ân à "Hai đứa đưa tay mà bắt tay nhau , nhưng ngay khi ấy , tiếng tít vang lên như âm thanh một chiếc loa bị nhiễu khiến đầu tôi lại nhức lên ong ong mà rụt tay về .

Tôi cố tỏ ra bình tĩnh và cười nhẹ quay lên trấn an bản thân .Bữa học hôm ấy , tôi không thể nào tập trung vào bất cứ thứ gì trừ cậu ta , từ cái lúc cậu ta bước vào rồi tới lúc cậu ta giới thiệu trước lớp về bản thân , Lê Hoàng Thanh Bình - cái tên này , chắc chắn tôi đã gặp nó ở đâu đó , và con người này đúng như lời anh tôi nói , người này khác với tất cả những người tôi gặp ở đây .Mani
 
Hãy Tin Rằng Ta Sẽ Gặp Lại
Chương 3


Kết thúc ngày hôm ấy , tan học lúc chiều tàn 5h , trời chuyển mưa , kéo mây đen che kín bầu trời .

Bọn tôi phải chạy ra nhà xe , nhưng khi vừa chạy đến nhà xe một tia sét đánh ngang đầu của cả bọn , nhưng một bàn tay nào đó đã ôm lấy đầu tôi và kéo vào trong lòng .

Khi tôi ngước lên thì thấy đó chính là Bình .

Tôi nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu , khi Bình nhìn xuống thấy tôi đang nhìn anh cũng chủ động bỏ tôi ra " cảm ơn " tôi nói rồi quay sang nhìn trời , là một thứ gì đó bị đánh trúng rồi .

Nhưng rồi khi quay qua thấy Bình vẫn đứng đó nhìn tôi .

Tôi quay lưng đi nhưng cũng không nhịn được mà khựng lại nói " nếu cậu không về ngay bây giờ , chẳng nhẽ đợi mưa tháng 9 tưới sạch lấy linh hồn mình sao " Nhưng thứ đáp lại tôi là một tiếng cười khẽ rồi bóng dáng cao lớn ấy đi tới đứng song hành cùng tôi

" chờ ai sao "

" chờ Phượng lấy xe , còn cậu , chờ người nhà sao "

" không , tôi chờ cậu " Bình thản nhiên mà quay sang nhìn tôi và cười " ta đã từng gặp nhau ở đâu đó rồi đúng chứ , tôi cảm giác rất quen "

" cậu thật giỏi nói chuyện không thể , khi người vừa từ Quy Nhơn chuyển đến đây lại thấy quen " tôi cười khẩy rồi đi về phía trước nơi bạn tôi đã lấy xe ra và lấy nón leo lên xe để đi về , bỏ lại Bình ở đó đứng nhìn bóng tôi đi xa mà cười Tôi cứ thế mà đến chỗ học thêm của mình để học ca phụ buổi tối .

Tôi tan học lúc 9h tối , khi cả bốn đứa đang ngồi ở một quầy hủ tiếu gõ gần khu trung tâm học thêm , tôi đưa mắt bất chợt lại bắt gặp Bình đang đứng đối diện bên kia đường nhìn tôi cười , nhưng chỉ khi chiếc xe tải màu trắng vừa lướt qua tôi đã không còn thấy bất cứ thứ gì nữa .

Nơi tôi thấy Bình đứng chỉ là một khoảng trống .

Nó lại khiến tôi thấy kì lạ và lại càng tò mò về con người này hơn .Ngay khi tôi quay lại , một lần nữa lại thấy cậu ta đứng ở một góc tường cách quầy hủ tiếu không xa .Tôi nhíu mày , cậu ta vẫn đứng đó nhìn tôi mà cười " nè , mày nhìn gì vậy , tự nhiên không ăn nhìn đi đâu vậy cha " Long nó vỗ một cái lên cánh tay tôi khiến tôi giật mình quay lại .

Tôi cho rằng đó là ảo giác hoặc là vong hồn nào đó đã giả dạng Bình để theo tôi nên cũng mặc kệ .Nhưng ngay khi tôi vừa cầm đũa trở lại thì Quy đã lên tiếng

" ủa Bình , đi đâu đây , qua đây ăn với tụi tao nè "Tiếng của Quy khiến tôi ngẩn đầu nhìn lên thì thấy Bình mặc chiếc áo thun xanh đen và quần kaki đen , trên vai còn một chiếc túi vải màu kem , tóc vuốt gọn nhìn bọn tôi cười rồi đi đến " tao vừa đi chùa về , định ghé ăn đây "

" đi chùa về là ăn mặn liền luôn à " Long nó cười và chọc Bình

" đói chứ , với lại qua tháng chay trường của tao rồi "

" vậy ngồi chung đi cho vui , bọn tao vừa đi học về " phượng nó cười rồi ngồi xích vào trong .

Bình cười và gật đầu ngồi xuống ngay đầu bàn cạnh tôi .

Bình vừa lau đũa vừa nhìn tôi mà cười , tôi chẳng quan tâm mà ngồi tiếp tục ăn .

Ngay khi tô của Bình được bưng ra , tôi phát hiện ra Bình gắp lấy từng viên bò viên sang tô tôi như chẳng có gì kì lạ cả .

Tôi ngước lên thì thấy Bình vẫn nhìn tôi cười " ăn đi"Tôi tuy tò mò sinh ra khó chịu nhưng vẫn ăn , đến khi tính tiền , Bình lại đứng lên tính tiền cho cả đám , ba đứa kia đưa tiền lại cho nó , nhưng đến tôi nó lại không lấy mà nhét ngược vào ví tôi " mai gặp " nó cười rồi đeo túi lên quay đi Bọn tôi cũng lên xe để về nhà , tối đó tôi nằm trên giường lại trằn trọc khó chịu .

Mặc dù đã cố gắng thả lỏng hết cỡ nhưng đầu tôi vẫn vang vọng về tiếng nói, hình ảnh của người con trai ấy .

Ngay khi tôi vừa quay mặt ra ngoài bìa giường , từ khi nào anh tôi đã đứng đó từ khi nào mà nhìn tôi cười , anh tôi mặc chiếc sơ mi trắng và quần tây đen ngồi cạnh giường tôi mà cười trêu chọc " anh nói thấy không , người đó chắc chắn đặc biệt với em "

" đừng chọc em nữa , cậu ta đã ghẹo em cả một hôm nay , là ai chứ , vừa quen vừa lạ "

" đừng nóng nảy , tò mò hại chết con mèo .

Tới đâu sẽ tới , nhưng đây không phải là một mối hoạ , mà là người bắt buộc phải đến và là người bắt buộc em phải gặp "

" từng có một quẻ bói ...."

" con cháu đời nhà Trương , có người nặng nghiệp duyên , mối duyên kéo hàng trăm năm không rời .

Một nửa đoá sen năm ở dòng họ Trương , một nửa còn lại nằm ở nghiệp duyên , một cặp rắn song hành "

" anh biết về thứ đó "

" đúng , và nó là em .

Cậu ta có mối quan hệ mật thiết và là manh mối để tìm ra người đó , nên đó chính là lí do em thấy tò mò lại thấy quen , hoặc thậm chí , chính cậu ta cũng có thể là nửa còn lại " anh tôi nhìn tôi và cười nhẹ " em cũng cần ngủ đi , để sáng mai đi học " anh vuốt lên mặt tôi và tôi ngủ ngay sau đó , một giấc sâu cho đến sáng Tôi dậy ngay khi nghe tiếng chuông báo thức reo lên và bắt đầu vệ sinh cá nhân để chuẩn bị đến trường , nhưng khác với mọi hôm , người đứng trước cửa nhà tôi bây giờ là ...

" Bình " tôi nhìn cậu ta với ánh mắt khó hiểu , còn Bình vẫn ngồi trên chiếc xe 50 của cậu ấy nhìn tôi cười" là tôi đề nghị sang rước cậu , nhà tôi gần đây không cần phiền phượng sang rước , lên thôi tôi chở cậu đi mua đồ ăn sáng "Tôi cũng leo lên và cùng Bình lên trường , khi đi Bình ghé mua bắp luộc cho tôi ." lấy con 2 trái bắp , lột vỏ bẻ đôi dùm con "

" sao cậu biết tôi thích ăn bắp "

" vì cậu vẫn vậy , không thay đổi , và tôi cũng thế vẫn nhớ những gì cậu thích "

" hả " tiếng nói rất nhỏ nhưng tôi vẫn đủ nghe nhưng vẫn muốn hỏi lại " à , là tôi đoán thôi , mình cũng thích ăn bắp "

Tôi nghe và dấy lên nghi ngờ Bình rất lớn , rất có thể cậu ấy đã biết việc gì xảy ra .

Tôi càng lúc càng quyết tâm điều tra cho ra lẽ .Thế đó mua nước xong cũng đến lớp , Bình được xếp ngồi sau lưng tôi , chỗ còn trống duy nhất , với vẻ ngoài điển trai nên được các bạn nữ yêu thích lắm với cả học giỏi nên nổi trong trường.

Suốt mấy tháng nó vẫn án binh bất động chả có gì ngoài việc ngày nào cũng đến đưa đón và mua đồ ăn sáng .

Tôi riết mà bứt rứt nhưng cũng ráng nhịn .

Vậy đó , do đi chung nên nhiều người tưởng rằng bọn tôi quen nhau .

Đến hôm ra về chiều thứ 6 sau tiết thể dục .

Tôi với Bình đang vòng vào lớp để lấy cặp ra về nhưng khi đứng ở hành lang chờ Bình lấy cặp cho hai đứa tôi thì tôi nghe được mùi gì đó .

Tôi định đi tìm thì bị Bình từ sau nắm tay kéo lại " muốn đi đâu ?

"

" suỵt " tôi bịnh miệng Bình lại " ngửi thử xem có mùi gì đó như mùi máu " tôi kéo tay chừa mũi cho ngửi

Bình ngửi rồi gật đầu

" đi xem "

" nhưng lỡ có chuyện gì thì sao , hay báo người trước " Bình cứ kéo tay tôi

" đi mới biết chứ , hai đứa sợ cái gì " tôi nhíu mày mà giật tay đi theo mùi hương , Bình sợ tôi có chuyện nên đành đi theo Hướng tới dưới gầm cầu thang , tôi rọi đèn đi vào thì thấy một bạn nữ rạch tay máu chảy rất nhiều , nhưng bạn nữ đó lại ra vẽ phấn khích lắm" mày định làm gì nó " tôi chạy tới nắm chặt tay đang cầm dao lam kia lại .

Tôi biết đây là một vụ nhập xác .

Nó thấy tôi rồi cười định sẽ cầm dao lam sấn tới rạch mặt tôi , nhưng bị tôi ghì chặt phản khán , tay kia tôi cầm chặt để cầm máu .

Tôi bắt đầu niệm chú , ác linh trong thân xác bạn nữ ấy la hé lên , Bình bên ngoài nghe tiếng la thì hớt hãi chạy vào , thấy tôi bị ác linh vật lộn thì tiến tới nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ tháo ra và dọng thẳng vào trán khiến ác linh văng ra ngoài , bị chiếc vòng chuỗi tôi hút vào trong , bạn nữ ấy ngã xuống vì kiệt sức , tôi thở dốc vì quá mệt , mới phát hiện tay cũng bị rạch một đường , tôi chỉ biết việc bây giờ là dùng khăn tay băng lại cổ tay bạn nữ đó mà dựa vào tường " tay em chảy máu " Bình lao tới và cầm chặt lấy khăn tay anh mà băng cho tôi

" tại sao cậu có thể làm thế được vậy ?

Là bùa hộ mệnh trừ tà , là ai chỉ cậu dùng cái đó "

" điều đó quan trọng sao ?

Em nhìn lại bản thân mình bất cẩn để mình bị thương ra thế kia , còn quan tâm đến những thứ này " Bình thay đổi thái độ hoàn toàn so với ngày thường , giọng trầm lại và đầy nghiêm khắc khiến tôi đứng hình Anh hừ mạnh rồi đỡ tôi đứng dậy , còn bạn kia được anh bế sốc lên , bọn tôi chạy lên phòng giám thị báo cáo về việc này rồi cùng nhau đến bệnh viện .

Tay tôi dù vết nhỏ thế nhưng phải khâu tận 5 mũi , mà lại còn may sống .

Tôi nghe mà muốn đứng dậy đi về không khâu nữa thì bị đôi tay rắn chắc đè xuống ghế và ôm lấy mặt vùi vào người anh .

Đó là Bình ." may đi chị " anh mặc tôi bấu vào tay anh mà xoa đầu trấn an tôi .Cứ thế sau khi khâu xong , tôi được băng bó lại và ra ngoài , người tôi dính máu của mình lẫn bạn nữ ấy nhìn rất đáng sợ.

Bình lấy áo khoác của mình mà choàng cho tôi , cả hai cùng chờ đợi phụ huynh của bạn nữ kia đến Một đôi vợ chồng đã đến , bọn tôi thuật lại nhưng giảm bớt một vài tình huống như sử dụng bùa chú , bạn nữ bị trầm cảm thường tự tìm cách tự tử , chính vì thế dễ bị ác linh đi theo để nhập xác dụ dỗ chiếm xác , may bọn tôi đến kịp không là đã xong .

" cảm ơn hai đứa rất nhiều "

" con có thứ này muốn tặng bạn " tôi lấy một mảnh giấy hình trái tim màu vàng , nhưng thực chất là bùa hộ mệnh .

" nhờ cô chú đưa cho bạn giúp con , chúc bạn mau chóng hồi phục "

" cảm ơn con nhiều "Tôi và Bình cúi chào thầy và đôi vợ chồng ấy mà ra về , Bình vác chiếc cặp của hai đứa , tay còn lại choàng tay ôm tôi " đừng ôm nữa , ôm mãi thế "

" cậu xem tay thế rồi sao về nói mẹ đây "

" kệ tôi , còn cậu , ai cho cậu ban nảy gọi tôi bằng em kia hả "

" vì em đối với tôi vẫn còn rất nhỏ " Bình quay sang cười rồi phủi nhẹ chóp mũi tôi

Tôi nhíu mày khó chịu nhưng thực chất , một cảm xúc từ rất lâu ùa về khiến tôi rung động bởi những câu nói của anh .

Rồi lại cái cảm giác đau đến khó thở khiến tôi ngừng lại mà ôm tim thở mạnh Bình quay sang thấy thế thì hoảng sợ mà đi đến đỡ sau lưng tôi " sao thế , em đau ở đâu , ta đi khám nhá "

Tôi thở hồng hộc mà ngước lên nhìn anh " tôi ghét cái cảm giác mơ hồ này , rõ là cậu rất quen nhưng tôi chẳng thể nhớ được gì "

" rồi sẽ đến lúc em biết được hết mọi thứ , nghe tôi đừng ép bản thân mình phải nhớ ra " Tôi nhíu mày khó chịu mà giật tay anh ra khỏi người mình mà nhanh chân bước nhanh về phía trước .

Bọn tôi về đến nhà đã tối muộn , anh xách cặp vào hộ tôi và để trên bộ vạc .

Ngẩn đầu nhìn xung quanh căn nhà này rồi cười nhẹ như một người từ lâu đã chẳng về nhà vậy " cảm ơn , về sớm đi đã muộn rồi "

" ùm , đừng để tay chạm nước "

Tôi gật đầu rồi vẫy tay , anh cũng cười rồi vẫy tay đi ra ngoài .

Sau bữa cơm , tôi cùng ba vào khu sau điện thờ đựng những chiếc lọ bịt kín miệng bằng vải đỏ dán bùa vàng .

Ba tôi lấy một chiếc chum gốm để dưới đất , tôi lấy chiếc vòng niệm chú và để trước miệng bình , ác linh bị nhốt vào trong ." mày hãm hại người dương , mưu đồ chiếm xác , tội ác vô kể , tấn công người hành đạo , nghiệp nặng chồng chất , nếu không hối cải , vĩnh viễn không được siêu sinh , nhốt trong chum , ngày ngày mà xám hối may ra nghiệp chướng sẽ giảm bớt .

" Tôi dùng mực chu sa vẽ lên bùa vàng , dùng vải đỏ cột miệng và dán vào , đặt chum lên kệ rồi thắp một cây nhang tại bàn thờ địa tạng vương bồ tát .

Tôi bắt đầu thay đồ lam để tụng kinh và hành thiền như mọi khi .

Một luồn kí ức dày đặt lại ùa về khiến tôi toát hết cả mồ hôi .

Chiến tranh bùng nổ từ rất lâu rồi , một người chiến sĩ gương mặt giống Bình đang ôm một cô gái mặc chiếc áo bà ba tím than , quần nâu trên cổ có một chiếc khăn rằn , cả hai chia tay nhau , cô gái ấy đã trao lại chiếc khăn cho Bình " hoà bình về , ta gặp ba mẹ nhau nha em "

" em đợi anh về "Cả hai có thể thấy là một cặp đôi nhưng bị chia cắt khi chiến tranh , anh chàng chiến sĩ ấy đã hi sinh anh dũng trên chiến trường lửa khói , cô gái trẻ chèo đò là du kích miền Nam bị bắt và đem đi xử bắn .

Trước khi cô gái chết còn hô vang câu nói

" Đất tổ ban hoàng ân

Thái bình về muôn hướng

Kháng chiến giành thắng lợi

Rửa sạch máu hận thù Chỉ cần con dân nước Nam còn sống , thì kháng chiến vẫn còn được khởi lên , chúng tôi vẫn sẽ chiến đấu và sẽ không ngừng chiến đấu chỉ khi hoà bình , độc lập đã về với mảnh đất Việt Nam "Khi vừa dứt lời , cô bị bắn chết , xác của cô bị treo trên thân cây giữa sân đình , cô gái trẻ ấy hi sinh khi chỉ vừa tròn 18 tuổi .

Chúng để mặc xác cô bị loài quạ , diều hâu đến rỉa từng thớ thịt , đến khi lòng căm phẫn của người dân nổi lên kháng chiến , vùng lên hạ xác cô xuống và an táng nơi quê nhà .Đến khi kháng chiến thắng lợi , hoà bình và độc lập về đến quê nhà , nhân dân tìm được xác của anh , và lá thư vẫn chưa kịp trao tay đồng đội , là di nguyện của anh được chôn cạnh chị .

Họ đã tìm về quê nhà tìm ra cô gái tên Ân .

Và chôn hai người cạnh nhau .

Con cháu đời sau khi bóc mã lên thấy được có một loại rễ cây đã đâm thủng chiếc quan tài nối giữa tay hai người với nhau .

Sự đau thương ấy ùa về , nhưng tôi lại không thể thấy được rõ rốt cuộc cô ấy ra sao và họ có liên quan gì đến Bình và tôi .

Hay chỉ là trùng tên .

Tôi bị kéo về thực tại khi nghe giọng gọi của ba đứa nhỏ , tôi tỉnh dậy mở mắt , thì thấy ba đứa nhỏ đứng cùng em tôi gọi tôi " hai ơi có anh nào đứng trước cửa kiếm hai nảy giờ "

" ùm , vào trong chơi đi , hai ra liền "Tôi đứng dậy đi ra ngoài , Bình đứng trước cửa cùng với một ly trà trái cây , tôi đi đến mở cổng " sao qua đây giờ này "

" qua để thưởng cho bạn học sinh tiêu biểu "

" không cần nói khấy thế đâu bạn Bình "

Bình cười rồi đưa ly trà cho tôi " uống rồi ngủ sớm , mai không đi học sáng nhưng vẫn học thêm , tôi sẽ đến rước "" rước làm chi , cậu có học cùng tôi đâu "

" đây chính là để giữ an toàn cho hai ta "

" ý cậu là sao "Bình kéo áo lên thì ngay chỗ tay Bình có một vết trầy hệt như vết bị rạch của tôi

" tôi và cậu có mối liên kết đặc biệt , với cả để em một mình , tôi lại càng không yên tâm "Tôi suy nghĩ một hồi lâu rồi cũng gật đầu " vậy ... mai sau khi học xong , cùng tôi đến một nơi "Padme
 
Back
Top Bottom