Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hậu Duệ Phượng Hoàng

Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 10: Chương 10



Ta suy nghĩ sâu xa không nói, Thẩm Tầm Chu cũng không vội, lặng lẽ ngồi một bên uống trà. Đứa con đầu tiên của phụ hoàng, là một hoàng tử không rõ thân mẫu.

Mẫu hậu nói, đứa trẻ đó vừa sinh ra đã rất gầy yếu, không lâu sau liền c.h.ế.t yểu. Chuyện này dường như đã trở thành một lời nguyền, mấy đứa con trước của phụ hoàng liên tiếp c.h.ế.t yểu, cho đến khi mẫu hậu mang thai, sinh ra ta.

Nhưng dù vậy, phụ hoàng vẫn luôn ít con. Ta nhẹ nhàng gõ mặt bàn, trong lòng âm thầm suy nghĩ. Trước mắt dường như có một màn sương mù, mờ mờ ảo ảo, khiến người ta không thấy rõ chân tướng phía sau sự việc.

Kiếp trước, Lý gia không hề đề cập đến chuyện Đại hoàng tử. Nhưng tìm kiếm một hoàng tử thất lạc trong dân gian không phải là việc làm trong chốc lát, Lý Quần Anh không phải kẻ ngốc, sẽ không làm việc vô ích. Hắn nhất định phải biết được tin tức trước, sau đó mới phái người bí mật tìm kiếm.

Vậy, Lý gia từ đâu có được tin Đại hoàng tử còn sống, và bắt đầu tìm người từ khi nào?

Hình bóng Lý Quý Phi hiện lên trong đầu ta. Là trước khi Lý Quý Phi mang thai, hay là sau đó?

Có lẽ là trước đó.

"Thẩm công tử đã nói chuyện này cho ta, hẳn là đã có kết luận rồi. Ta chỉ hỏi một câu, người đó, Lý gia hiện tại đã tìm được chưa?"

Ánh mắt Thẩm Tầm Chu kiên định: "Tìm được rồi."

Ta hơi sững sờ. Nếu đã tìm được, tại sao không đưa về kinh thành. Không đưa về kinh thành, có lẽ là vì Lý Quý Phi đang mang thai, nếu sinh được hoàng tử, tự nhiên không cần Đại hoàng tử chia phần.

Chờ đến khi mọi việc ngã ngũ, quyết định cũng không muộn.

Nhưng, đứa con của Lý Quý Phi này, sẽ không thể sinh ra được. Hơn nữa, ta có mười phần chắc chắn, Lý Quý Phi biết rõ tình hình của cái thai này.

Màn sương mù trước mắt dường như hé lộ một tia sáng—

Lý Quý Phi biết, nhưng Lý Quần Anh lại không biết. Điều này có nghĩa là, giữa bọn họ có mâu thuẫn?

Tuy không biết nguyên nhân, nhưng đây là tin tức cực tốt cho ta, thì ra Lý gia cũng không phải là một khối thống nhất.

Thiên hạ ồn ào náo nhiệt, đều vì lợi mà đến; thiên hạ nhộn nhịp huyên náo, đều vì lợi mà đi.

Người trên đời này, chỉ cần có tư tâm, đều có thể lợi dụng.

"Đa tạ Thẩm lang đã giải đáp thắc mắc."

“Điện hạ quá lời rồi, được vì điện hạ xông pha, là vinh hạnh của Thẩm mỗ."

Thẩm Tầm Chu nói đến đó là dừng, không vội lấy lòng tin của ta, bắt đầu cùng ta nói chuyện, kể về phong tục tập quán ở Gia Châu.

Ta rất tán thưởng điểm này của Thẩm Tầm Chu, người làm ăn luôn biết cách hành xử đúng mực, không hổ là người giàu nhất Gia Châu.

Hắn không bao giờ tham công, cũng không nói việc hắn có được tin tức này khó khăn như thế nào, vẻ mặt thản nhiên như chỉ kể một chuyện bình thường.

Người đời luôn coi thường thương nhân, kiếp trước Tạ Văn Đoan nhắc đến Thẩm Tầm Chu, cũng luôn chê hắn hôi tanh mùi tiền. Nhưng theo ta thấy, Thẩm Tầm Chu mới xứng đáng với câu nói quân tử quang minh chính đại.

Sau khi Thẩm Tầm Chu rời đi, ta phái người đi điều tra bệnh án của Lý Quý Phi. Bệnh án ghi trong Thái Y Viện đương nhiên là hoàn toàn bình thường. Sau khi Lý Quý Phi có thai, người khám cho nàng ta luôn là Tống thái y thuộc phe Lý gia, còn có Trình Cẩn che chắn cho nàng ta.

Nhưng chuyện trên đời, chỉ cần đã làm, sẽ không thể không để lại dấu vết, chỉ là vấn đề có dụng tâm hay không mà thôi.

"A Gia, bảo Cung thái y tìm cơ hội kiểm tra bã thuốc ở Di Hòa Cung."

A Gia đáp lời, rồi có chút do dự: "Điện hạ, người nghi ngờ cái thai này của Lý Quý Phi có vấn đề sao?"

Ta rũ mắt, ánh mắt dưới ánh nến có chút lạnh lẽo: "Ta không phải nghi ngờ."

Ta đương nhiên biết, Lý Quý Phi có lẽ sẽ lại vu oan cho Tạ Văn Đoan như kiếp trước. Nhưng đối với người như Tạ Văn Đoan, một lòng vì hắn mưu tính là vô ích.

Theo một nghĩa nào đó, Tạ Văn Đoan giống như một người rỗng tuếch, hắn không có tim gan, sẽ không đoái hoài đến tình nghĩa nào. Toàn tâm toàn ý giúp hắn, chỉ sẽ bị hắn đá văng sau khi mất đi giá trị.
 
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 11: Chương 11



Chỉ khi hắn không thể không dựa vào ngươi, hắn mới giống như chó, ngoan ngoãn nằm rạp dưới chân ngươi. Ta tuy hận hắn, nhưng không muốn hắn c.h.ế.t sớm đền tội.

Mẫu hậu cũng vậy, ta cũng vậy, chúng ta đều không có cơ hội tự mình cầm cờ. Thế đạo này không dung thứ cho nữ nhân đi ngược lại khuôn phép, nam nhân chinh chiến sa trường, phụ nữ chỉ có thể trở thành chiến lợi phẩm sau cuộc chiến, chúng ta không có tên tuổi, cũng không được thừa nhận.

Dù ta có ghê tởm Tạ Văn Đoan đến đâu, cũng phải dựa vào danh tiếng của hắn để làm việc. Nhưng không sao cả. Nếu ông trời cho ta cơ hội làm lại lần nữa, đó là trời muốn ta thắng.

Sử sách luôn do người chiến thắng viết nên. Chỉ cần ta thắng đến cuối cùng, hậu thế tự khắc nhớ đến tên ta.

Ta không định nhắc nhở Tạ Văn Đoan, chỉ là muốn lưu lại chứng cứ trước, để người ta biết Tạ Văn Đoan là phế vật, nhưng công chúa Ninh Dương đứng sau lại là cao thủ trong chuyện này. đại cửu phụ không cho ta mặt mũi, nhưng trên đời này, người cố chấp như ông ấy dù sao cũng không nhiều, người biết linh hoạt thì rất nhiều.

Ta hồi nhỏ học thêu thùa, rất mất kiên nhẫn. Bây giờ lại cảm thấy nhiều chuyện giống như thêu hoa, từng đường kim mũi chỉ thêu lên, chỉ cần tâm đủ tỉ mỉ, tay đủ vững, kiểu gì cũng vẽ nên được hình dạng.

Giờ cũng như vậy.

Phụ hoàng đã ba ngày không lên triều. Thậm chí còn giận dỗi với các đại thần. Người nhất quyết muốn xây dựng đài Trích Tinh, nhưng bây giờ quốc khố đâu còn tiền dư.

Đại cửu phụ muốn Tạ Văn Đoan đi khuyên can vài câu. Tạ Văn Đoan lại một chữ cũng không dám nói. Hắn trước mặt phụ hoàng luôn nhút nhát, đừng nói là khuyên can, nói chuyện âm thanh đều nhỏ hơn bình thường ba bốn phần.

"Hoàng tỷ."

Tạ Văn Đoan vẻ mặt ủ dột: "Đại cửu phụ sao lại ép đệ như vậy?"

"Chuyện phụ hoàng đã quyết định, ta sao có thể xen vào?"

Ta ngước mắt, ý cười không đọng lại trong mắt.

"Văn Đoan, đệ là Thái tử. Là người tôn quý nhất thiên hạ này. đại cửu phụ sao có thể ép đệ?"

Ánh mắt Tạ Văn Đoan hơi d.a.o động, do dự nói: "Đại cửu phụ nếu vì chuyện này mà thất vọng về đệ…"

Ta cong môi: "Lời này là sao? Chớ nói đại cửu phụ và đệ là ruột thịt, huống chi đệ là vua, ông ấy là thần, sao lại có chuyện ông ấy thất vọng? Đệ là con trai duy nhất của phụ hoàng, Vương gia cũng sẽ không có thêm một người con gái nào vào cung nữa, đại cửu phụ dù thế nào cũng sẽ không từ bỏ đệ."

Tạ Văn Đoan gật đầu thật mạnh: "Vẫn là hoàng tỷ nói đúng! Bây giờ mọi người đều chỉ biết ép ta, chỉ có tỷ tỷ là tốt với ta."

Ta đích thân rót cho hắn một chén trà: "Đúng vậy, Văn Đoan, đệ và ta là tỷ đệ cùng một mẫu hậu sinh ra, đệ là người thân nhất của ta. Tỷ tỷ làm tất cả mọi chuyện, đều là vì đệ."

……

Tạ Văn Đoan thỏa mãn rời đi, Tống Chương mới từ sau bình phong đi ra. Hắn liếc nhìn hướng Tạ Văn Đoan rời đi, đáy mắt hiện lên một tia cười: "Thái tử điện hạ thật là, ngây thơ trong sáng."

Ta khẽ mỉm cười. Tống Chương đúng là một người thú vị.

"Đệ đệ ta, vốn dĩ tâm tính đơn thuần."

"Đơn thuần rất tốt, có tỷ tỷ như điện hạ đây, tâm tính đơn thuần cũng là một điều tốt lành."

Tống Chương ngồi trở lại bàn cờ, cùng tôi tiếp tục ván cờ tàn.

"Sư đệ nước cờ này, quả là một nước đi mạo hiểm."

"Phú quý thường đến từ những nước cờ hiểm hóc."

Ta ngước mắt nhìn Tống Chương. Tống Chương không hề né tránh, nhìn thẳng vào mắt ta: "Điện hạ, sang năm ta sẽ xuống trường thi."

"Vậy ta chúc sư đệ, một lần thi là đỗ đạt."

Bụng Lý Quý Phi ngày càng lớn, Tạ Văn Đoan cũng ngày càng nóng nảy. Hắn ta thậm chí còn mâu thuẫn với đại cửu phụ, bị người ta trông thấy hắn tức giận đùng đùng bước ra khỏi vương phủ, còn đá cả con sư tử đá trước cửa.

Hắn càng hồ đồ như vậy, ta càng thêm an tâm. Tính ra thì, đứa bé trong bụng Lý Quý Phi cũng sắp đến lúc không thể giữ được nữa rồi.
 
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 12: Chương 12



Đích nữ của Trung Dũng Hầu, Lục Phương Nhiên, đang ngồi trước mặt ta, báo cáo kết quả.

"Lý Quý Phi đã dùng thuốc mạnh như vậy, thần nữ nghĩ rằng, có lẽ chỉ còn vài ngày nữa thôi."

Hồ sơ bệnh án của Thái y viện đều có quy định liều lượng rõ ràng. Tống thái y vì muốn giữ thai, đã tự ý thêm bớt thuốc, phụ thân ta cũng làm như không hay biết.

"Đơn thuốc đã được ghi chép đầy đủ."

Lục Phương Nhiên đưa cho ta một tờ đơn thuốc, ta chỉ liếc qua loa rồi đặt sang một bên.

"Ta luôn tin tưởng vào năng lực làm việc của ngươi."

Lục Phương Nhiên ngập ngừng một lát rồi hỏi: "Điện hạ, thần nữ có một điều vẫn luôn thắc mắc."

"Cứ tự nhiên hỏi."

"Tuy y thuật của thần nữ được ngoại tổ phụ truyền dạy, nhưng người đời vốn có thành kiến với nữ y, vậy tại sao điện hạ lại lựa chọn thần nữ?"

Ta khẽ cúi đầu, nhếch môi cười nhạt: "Phương Nhiên, đâu chỉ có nữ y là không được người đời tin tưởng? Với sự thông minh của ngươi, ắt hẳn cũng hiểu rõ nhiều điều mà không cần ta phải nói thẳng ra."

Ánh mắt nàng lóe lên vẻ như đã đoán trước được điều gì.

"Điện hạ..."

"Ta hy vọng, một ngày nào đó, ngươi có thể đường đường chính chính kế thừa chức Chưởng viện Thái y viện của ngoại tổ phụ."

Sau một hồi im lặng, Lục Phương Nhiên trang trọng hành lễ với ta: "Đó vốn là tâm nguyện của thần nữ, chỉ là không dám mở lời thỉnh cầu."

Ta đứng dậy, tiến về phía cửa sổ.

Ngoài kia, bầu trời trong xanh như ngọc bích, vài chú chim đậu trên cành hải đường sưởi nắng, lim dim mắt tận hưởng sự yên bình.

"Con đường phía trước sẽ đầy rẫy chông gai, Phương Nhiên, nhưng ta tin rằng, những cô nương như các ngươi không nên cam chịu kiếp sống chim lồng. Hãy nhìn những chú chim trên cành cây kia, muốn bay lượn thì bay lượn, muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, thật tự do biết bao. Còn chim sẻ trong lồng, tuy không phải lo lắng chuyện cơm áo, nhưng cũng chỉ là vật tiêu khiển mà thôi."

Lục Phương Nhiên tiến đến bên cạnh ta, trên gương mặt thanh tú nở một nụ cười nhẹ nhàng: "Thần nữ cũng cho rằng, được tự do tung cánh vẫn là điều tuyệt vời nhất."

...

Ba ngày sau, Lục Phương Nhiên báo rằng, cái thai của Lý Quý phi chắc chắn không thể giữ được đến ngày mai.

Ta vội vàng vào cung từ sớm, để mừng sinh nhật muội muội Hoa Dương công chúa.

Phụ hoàng hiện giờ chỉ còn lại ba người con, Hoa Dương là người nhỏ tuổi nhất, do Lưu tần sinh ra.

Lưu tần qua đời vì khó sinh, Hoa Dương từ nhỏ đã được Mẫu hậu nuôi dưỡng, tình cảm giữa chúng ta vô cùng gắn bó.

Kiếp trước, Hoa Dương đã mất mạng trong vụ ám sát ở bãi săn. đại cửu phụ nói rằng, nàng ấy bị dư đảng của Lý gia hãm hại, nhưng hôm đó người của Lý gia hoàn toàn không có cơ hội tiếp cận lều trại của Hoa Dương.

Đại cửu phụ đã giấu giếm ta rất nhiều chuyện. Sau này, đại cửu phụ bị vu oan tội mưu phản, trên đường trốn chạy đã tự sát vì sợ tội, tất cả bí ẩn đều chìm vào quên lãng cùng với cái c.h.ế.t của ông ấy.

Thật đáng thương cho muội muội của ta, tuổi đời còn quá trẻ, đã phải bỏ mạng trong cuộc tranh đấu quyền lực tàn khốc của chốn cung đình.

"Hoàng tỷ, tỷ đang suy nghĩ gì vậy?"

Ta nhẹ nhàng cài chiếc trâm lên tóc Hoa Dương.

"Tỷ đang thắc mắc tại sao Văn Đoan vẫn chưa đến."

"Hoàng huynh Thái tử vốn dĩ luôn như vậy, chắc chắn lại đến muộn rồi."

Ta không nói gì, chỉ ngước nhìn sắc trời. Vào giờ này, Tạ Văn Đoan hẳn là đã gây ra chuyện gì đó rồi mới đúng.

"Quả nhiên, chỉ một lát sau, A Gia mặt tái mét bước vào.

Hoa Dương nhìn thấy liền biết có chuyện chẳng lành, vội ra hiệu cho các cung nữ trong phòng lui ra ngoài.

Khi chỉ còn lại hai người, A Gia mới run rẩy cất lời: "Lý Quý phi vừa sảy thai, Tống thái y phát hiện trong món canh hoa quế bà ấy dùng trưa nay có thuốc phá thai. Cung nhân dâng canh không chịu nổi cực hình, đã khai ra mọi chuyện."

Nàng ta hoảng hốt nói tiếp: "Chính... chính là Thái tử điện hạ sai khiến ạ. Bệ hạ đã nổi giận, Thái tử điện hạ đang trên đường đến Di Hòa cung để chịu tội."

Hoa Dương giật mình, làm rơi cả chén trà. Khi ngẩng đầu nhìn ta, nàng ấy đột nhiên sững người.

"Hoàng tỷ?"
 
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 13: Chương 13



Ta giữ vẻ mặt bình thản, nhẹ nhàng dặn dò A Gia: "Ngươi hãy báo tin này cho đại cửu phụ ngay lập tức, Tạ Văn Đoan lúc này chắc chắn đang rối trí, không nghĩ được gì đâu. đại cửu phụ không thể nào đến lúc sự việc vỡ lở mới hay tin, cần phải sớm có đối sách."

A Gia vâng lệnh rồi vội vàng rời đi. Hoa Dương im lặng rất lâu, sau đó mới cất tiếng hỏi: "Hoàng tỷ, tỷ đã biết chuyện này từ trước rồi sao?"

Nàng ấy vốn rất thông minh, luôn nhạy bén và tinh ý.

"Hoa Dương, ta sớm đã biết cái thai của Lý Quý phi không giữ được. Muội đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."

Hoa Dương im lặng. Gió ấm từ ngoài cửa sổ thổi vào, trong tai ta chỉ còn văng vẳng tiếng chuông gió trong trẻo. Chiếc chuông này là do chính tay Tạ Văn Đoan treo cho Hoa Dương.

Một lát sau, Hoa Dương đứng dậy, bước đến bên cửa sổ và tháo chiếc chuông gió xuống.

“Hoàng tỷ, chiếc chuông gió này đã cũ rồi, lòng muội tuy luyến tiếc, nhưng cũng phải buông tay thôi."

Ta không nhìn nàng ấy, chỉ cúi đầu cười nhạt.

Muội muội của ta thông minh hơn người, nam nhi trong thiên hạ mấy ai sánh bằng. Muội ấy không nên c.h.ế.t nơi hoang dã, muội ấy xứng đáng lưu danh sử sách.

Ta đứng đợi Tạ Văn Đoan trên con đường duy nhất hắn phải đi qua để vào cung. Người mà Phụ hoàng phái đi tìm hắn chính là Trình Cẩn. Thấy ta từ xa, hắn ta liền lạnh nhạt hành lễ.

"Ninh Dương điện hạ, Bệ hạ có việc khẩn cấp triệu Thái tử."

Ta liếc nhìn, đám người đi theo sau Tạ Văn Đoan đều là người của Đông xưởng. Ta thầm lắc đầu, Tạ Văn Đoan đường đường là Thái tử, vậy mà lại bị Trình Cẩn áp giải vào cung như tội phạm.

"Thì ra là Bệ hạ triệu kiến. Nhìn dáng vẻ này của Trình công công, ta còn tưởng Phụ hoàng muốn ngươi áp giải Thái tử đấy chứ."

Thấy ta xuất hiện, sắc mặt Tạ Văn Đoan giãn ra đôi chút.

"Hoàng tỷ, đám thái giám này dám vô lễ với ta. Khi ta gặp được Phụ hoàng, nhất định sẽ tâu lên một trận!"

Ta không đáp lời hắn, chỉ quay sang nói với Trình Cẩn: "Trình công công, ta đã biết chuyện này rồi. Quý phi sảy thai, Phụ hoàng đau lòng nên mới nặng lời đôi chút. Thái tử và Phụ hoàng là phụ tử ruột thịt, khi Phụ hoàng nguôi giận, tự nhiên sẽ không truy cứu nữa."

Trình Cẩn cười nhạt: "Nô tài chỉ tuân theo thánh chỉ của Hoàng gia. Hoàng gia bảo làm sao, nô tài làm vậy."

Lời của Trình Cẩn không quan trọng, ta nói vậy cũng không phải để hắn ta nghe.

Trong cung này, chủ tử tranh giành quyền lực, nô tài cũng mưu cầu tiền đồ. Trình Cẩn được Phụ hoàng tin tưởng sủng ái, đương nhiên không cần phải nịnh nọt Tạ Văn Đoan. Nhưng những người khác trong Đông xưởng thì không như vậy.

Hơn nữa, Lý Quý phi mất con, ngôi vị Thái tử của Tạ Văn Đoan sẽ không bị lung lay.

Di Hòa cung chìm trong bầu không khí u ám, khi ta bước vào, Phụ hoàng mặt mày ủ dột ngồi ở chính điện, tiếng khóc nức nở từ gian phòng bên trong vọng ra.

"Nghiệt tử, còn không mau quỳ xuống!"

Tạ Văn Đoan run rẩy quỳ sụp xuống, khóc lóc phân trần: "Phụ hoàng, thật sự không phải là nhi thần làm ạ!"

Ta nhíu mày, cũng quỳ xuống theo.

"Con đến đây làm gì? Mẫu hậu con khi còn sống đã quá nuông chiều con, trẫm chỉ nghĩ nó còn nhỏ dại, chưa hiểu chuyện, tâm tính vốn lương thiện. Nào ngờ nó lại nhẫn tâm đến vậy, ngay cả một sinh linh chưa chào đời cũng không tha!"

Tim ta nhói lên một thoáng, như có ngàn mũi kim châm đ.â.m vào lồ|\|g ngực, không đổ m.á.u nhưng đau đớn khôn cùng.

Mẫu hậu là người đoan chính, phẩm hạnh cao quý, đáng thương thay cho người, vô tội qua đời, đến khi mất rồi cũng không được yên ổn, còn phải mang tiếng dạy dỗ con cái không nên người.

"Chuyện này chắc chắn có uẩn khúc, xin Phụ hoàng..."

"Bệ hạ, Quý phi nương nương đã tỉnh!"

Đại cung nữ Hạch Đào của Lý Quý phi vội vã bước ra, cắt ngang lời ta: "Quý phi thân thể còn yếu, không thể rời giường. Nghe nói Bệ hạ trách tội Thái tử, nên đặc biệt sai nô tỳ ra truyền lời. Quý phi nói, chuyện này không thể trách Thái tử điện hạ, tất cả đều do đứa bé không có duyên với trần thế."
 
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 14: Chương 14



Từ gian phòng bên trong, giọng nói yếu ớt của Lý Quý phi vọng ra, dịu dàng gọi Phụ hoàng.

Phụ hoàng đứng dậy, sắc mặt vẫn còn rất khó coi. Tạ Văn Đoan vẫn quỳ ở chính điện, ta đứng dậy theo Phụ hoàng vào gian phòng bên trong.

Dù đã đốt hương thơm, gian phòng vẫn thoang thoảng mùi tanh của máu.

Lý Quý phi sắc mặt trắng bệch, gắng gượng ngồi dậy, khó nhọc hành lễ.

"Nàng còn yếu lắm, sao đã vội ngồi dậy thế này?"

"Bệ hạ, xin ngài đừng trách tội Thái tử."

"Uyển Bình, nàng lúc nào cũng hiền lương như vậy..."

Lý Quý phi nước mắt lã chã rơi, người đẹp rơi lệ, ai nhìn vào cũng động lòng trắc ẩn.

"Tất cả là do thần thiếp."

Lý Quý phi tựa vào người Phụ hoàng, ánh mắt lại dịu dàng hướng về phía ta, mang theo nụ cười nhạt nhòa.

"Cái thai này của thần thiếp, vốn dĩ đã khó giữ. Thần thiếp ngày ngày cầu nguyện trước tượng Bồ Tát, mong có phép màu xảy ra, cho đứa bé được bình an. Nếu có thể sinh cho Bệ hạ một đứa con, dù là trai hay gái, thần thiếp c.h.ế.t cũng cam lòng. Xin ngài đừng trách tội Thái tử, cho dù không có chuyện này, đứa bé cũng không thể sống sót."

Nói xong, Hạch Đào dâng lên hồ sơ mạch tượng và đơn thuốc.

"Nương nương luôn giấu kín mọi chuyện, không dám nói với ngài, sợ ngài lo lắng. Nương nương chỉ biết âm thầm nuốt nước mắt, uống thuốc dưỡng thai. Thái y nói, đứa bé vẫn còn một tia hy vọng."

Lý Quý phi liếc nhìn Hạch Đào: "Hạch Đào, im miệng!"

"Bệ hạ, tất cả sai lầm đều do thần thiếp gây ra, Thái tử vô tội. Tống thái y chỉ làm theo sự sắp xếp của thần thiếp. Nếu ngài muốn trách, xin hãy trách phạt thần thiếp. Xin hãy cho thần thiếp được chết, để thần thiếp có thể bầu bạn cùng đứa con yểu mệnh."

"Nàng đang nói nhảm nhí gì vậy!"

Phụ hoàng ôm chặt Lý Quý phi, nhẹ nhàng vỗ về.

Ta nhìn thẳng vào mắt Lý Quý phi, nàng ta nước mắt lưng tròng, nhưng ánh mắt lại như ẩn chứa sự chế giễu.

Lòng ta lạnh buốt, cảm giác như bị một con rắn độc quấn chặt. Với cách hành xử của Lý Quý phi, những chứng cứ ta chuẩn bị đều trở nên vô dụng. Lúc này, nếu ta cố gắng đưa chúng ra, chỉ phản tác dụng mà thôi.

Nhưng ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cuộc đấu tranh giữa người với người vốn dĩ là vậy, chỉ cần chậm một bước, kết quả sẽ khác biệt hoàn toàn.

Ta tự cho mình là chim sẻ, nắm được điểm yếu của Lý Quý phi, nhưng lại không biết rằng vẫn còn một con rắn độc đang ẩn mình trong bụi cỏ.

Cũng không sao, Lý Quý phi có hậu thuẫn của nàng ta, ta cũng không hề tay không.

"Phụ hoàng, vài ngày trước, nhi nữ có học y thuật với cháu gái của Viện trưởng Thái y viện Uông, tình cờ nghiên cứu về cách phân biệt dược hiệu qua các loại bã thuốc khác nhau. Từ tháng trước, nhi nữ đã biết cái thai của Lý Quý phi có thể gặp nguy hiểm."

Ta dừng lại một chút, thở dài: "Mẫu hậu khi còn sống thường nói, nữ nhân sinh con giống như bước qua quỷ môn quan. Dù nhi nữ là phận gái khuê phòng, nhưng cũng hiểu được sự vất vả của Quý phi, thậm chí còn nhắc nhở Văn Đoan về chuyện này. Đứa bé này vốn đã khó giữ, cho dù Văn Đoan thực sự có ý hãm hại, nghe tin này cũng nên dừng tay mới phải, hà tất phải vẽ rắn thêm chân?"

Phụ hoàng quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt ta, vẻ mặt khó dò.

"Con thật là chu đáo."

Ta dập đầu thật sâu: "Nhi nữ làm vậy không phải vì Văn Đoan, mà là vì đau lòng cho Phụ hoàng. Phụ mẫu yêu con cái, ắt sẽ lo nghĩ cho chúng từ xa. Tình yêu Phụ hoàng dành cho Văn Đoan sâu nặng như vậy, nếu hắn thực sự lòng lang dạ thú, Phụ hoàng sẽ đau khổ biết bao? Văn Đoan từ nhỏ đã được ngài và Mẫu hậu dạy dỗ, bản tính hiền lành, sao có thể làm ra chuyện ác độc như vậy? Vì vậy, con đã cho người đi điều tra cung nhân đã dâng canh hạt sen cho Quý phi. Cung nhân đó sợ tội, định tự sát bằng thuốc độc. May mắn thay, Lục tiểu thư đi cùng, đã kịp thời pha thuốc giải cứu, giữ lại một mạng sống. Hiện tại, cung nhân đó đã được bảo vệ nghiêm ngặt, chỉ chờ hắn tỉnh lại để thẩm vấn."
 
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 15: Chương 15



Nghe vậy, Tạ Văn Đoan cũng được người bên cạnh nhắc nhở, liền khóc lóc kêu oan.

Chuyện cầu xin tha thứ, nịnh nọt lấy lòng, hắn ta giỏi hơn ta nhiều. Sau vài tiếng khóc lóc, sắc mặt Phụ hoàng cũng dịu đi phần nào.

Phụ hoàng thở dài: "Thôi được rồi, đợi cung nhân kia tỉnh lại rồi điều tra tiếp. Cho Thái tử về Đông cung trước đi."

Lời này của Phụ hoàng, chính là lời kết thúc vụ án. Việc cung nhân đó có tỉnh hay không, tỉnh rồi sẽ nói gì, đã không còn quan trọng nữa.

Mọi người đều biết vụ án này có uẩn khúc, nhưng những vụ án không đầu không cuối trong cung này nhiều như lá mùa thu, người c.h.ế.t oan cũng không ít. Nhiều chuyện vốn dĩ không thể tìm ra chân tướng.

Đêm khuya tĩnh mịch, ánh sao lờ mờ. Tạ Văn Đoan sợ hãi cung nhân kia sẽ khai ra hắn, vội vàng cầu xin ta diệt trừ tận gốc.

Ta thong thả nhấp ngụm trà, đợi đến khi Tạ Văn Đoan nóng lòng không chịu nổi mới lên tiếng: "Văn Đoan, sao đệ làm việc gì cũng không bàn bạc với tỷ vậy? Nếu hôm nay tỷ không kịp thời nghĩ ra cách giải quyết, có lẽ đệ đã bị Lý Quý phi hãm hại rồi."

Đại cửu phụ, người vốn không thích nữ giới tham gia chính sự, lúc này cũng không lên tiếng phản đối, huống chi là những người khác.

"Cung nhân kia khi uống thuốc độc đã c.h.ế.t rồi, làm gì có thuốc giải độc nào. Chuyện này chỉ là một mớ hỗn độn, Phụ hoàng không có ý định truy cứu, chỉ là cho đệ một con đường lui thôi."

Ta cụp mắt xuống, an ủi Tạ Văn Đoan.

Nhưng ngoài Tạ Văn Đoan ngây ngốc, mọi người trong phòng đều đã hiểu ra, ta chỉ đang dùng kế "không thành kế" với Lý Quý phi.

Nàng ta không dám đánh cược mạng sống của cung nhân kia. Chết thì không còn chứng cứ, nhưng nếu còn sống, không có bí mật nào không thể khai ra.

Nàng ta có thể dùng tiền tài và quyền lực để mua chuộc lòng người, ta cũng có cách của riêng mình.

"Hôm nay, đa tạ Ninh Dương điện hạ đã lo liệu chu toàn."

Đại cửu phụ im lặng hồi lâu rồi lên tiếng: "Ninh Dương từ trước đến nay vốn thông minh. Nếu Văn Đoan có thể được như con, mẫu hậu con ở dưới suối vàng cũng có thể yên lòng."

...

Sau khi về phủ, Lục Phương Nhiên ngồi dưới hiên nhà, bày biện dược liệu dưới ánh nến.

"Điện hạ, hồ sơ bệnh án và ghi chép khi Tiên Hoàng hậu còn sống đều đã bị Bệ hạ ra lệnh tiêu hủy, nhưng ngoại tổ phụ của thần nữ có thói quen tự mình giữ lại một bản ghi chép các phương thuốc. Thần nữ đã xem qua các vị thuốc Tiên Hoàng hậu dùng, đó là phương thuốc điều trị suy nhược bên trong, bổ khí dưỡng huyết. Nhưng chuyện này thật kỳ lạ. Theo những vị thuốc trong phương thuốc này, lúc đó thân thể nương nương hẳn là rất khỏe mạnh, cho dù có trúng độc cũng không đến mức lập tức thuốc thang vô dụng. Hơn nữa, nương nương trúng phải không phải là loại kịch độc."

Ta im lặng ngồi trên ghế đá, hương thuốc thoang thoảng bay trong không khí. Trước đây, ta luôn cho rằng Lý Quý phi đã hãm hại mẫu hậu, và Phụ hoàng đã bao che cho nàng ta.

Nhưng càng về sau, ta càng nhận ra nhiều điểm bất thường. Lý Quý phi luôn được sủng ái trong cung, mẫu hậu ta cũng không phải là người hẹp hòi. Việc mẫu hậu qua đời chẳng mang lại lợi ích gì cho Lý Quý phi.

Hơn nữa, mẫu hậu không phải là người vô dụng, nhiều năm làm Hoàng hậu, chẳng lẽ bà không có chút phòng bị nào sao? Sao có thể dễ dàng bị người ta hạ độc mà chết?

Lời của Lục Phương Nhiên càng khẳng định thêm những nghi ngờ của ta. Mẫu hậu vốn khỏe mạnh, bà không c.h.ế.t vì trúng độc.

Vậy rốt cuộc ai đã g.i.ế.c bà?

Trong đầu ta lờ mờ hiện lên hai gương mặt quen thuộc.

"Phương Nhiên, chuyện này không cần vội, đa tạ muội đã giúp ta điều tra."

"Điện hạ đừng khách sáo."

Trên đời này có rất nhiều người thông minh, những người có thể thành danh ở kinh thành đều có những kênh thông tin riêng.

Vụ việc Lý Quý phi sảy thai tưởng như đã lắng xuống, nhưng thực tế lại dậy sóng ngầm. đại cửu phụ không nể mặt ta, nhưng không phải ai cũng như vậy.
 
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 16: Chương 16



Rất nhanh sau đó, có không ít người đến tìm ta để kết giao. Ta cũng không từ chối bất kỳ ai, mượn danh nghĩa Thái tử của Tạ Văn Đoan để tổ chức vài buổi tiệc thơ. Những người muốn tranh thủ mối quan hệ với ta, đương nhiên sẽ sắp xếp những tiểu bối thích hợp trong gia đình tham gia.

Tạ Văn Đoan sau khi biết chuyện, càng ra sức ủng hộ. Dù sao ta cũng chỉ là nữ nhi, lẽ nào lại tranh giành quyền lực với hắn sao?

Hắn vốn rất không thích giao thiệp với người khác, ỷ vào thân phận Thái tử mà chẳng buồn kết giao với triều thần. Hắn cho rằng, triều thần nên tự tìm đến nịnh nọt hắn mới phải.

Ta không biết nên gọi hắn là ngốc nghếch hay ngây thơ nữa. Mọi thứ Tạ Văn Đoan có được đều quá dễ dàng. Hắn lớn lên trong cảnh vinh hoa phú quý, cái gì cũng được người ta dâng tận miệng. Đến giờ, hắn vẫn chưa hiểu được rốt cuộc ngôi vị Thái tử của mình từ đâu mà có.

Triều thần đâu phải hạng người dễ đối phó, đặc biệt là các Đại học sĩ trong Nội các, mỗi người đều khôn khéo như cáo già.

Bọn họ không phải là những kẻ trung quân ái quốc gì cho cam. Khi đã bước chân vào trung tâm quyền lực, họ sẽ biến thành những cỗ máy tranh đoạt lợi ích.

Nếu kẻ trị vì không đủ thông minh, ắt sẽ bị triều thần lừa gạt, từng bước một rơi vào cảnh mất quyền.

Thiên tử đôi khi có thể làm rất nhiều việc, nhưng đôi khi lại chẳng thể làm được gì. Nhưng ta thích cái cảm giác tranh đấu này, nó cho ta thấy ta đang thực sự sống, dù thắng hay thua, tất cả đều do chính tay ta giành lấy!

Nửa tháng sau, Thẩm Tầm Chu gửi tin báo về. Người của Lý gia đã đưa Đại hoàng tử vào kinh, hiện giờ đang ở thôn Tiểu Đường ngoài thành.

Hồi kinh, tốt lắm.

Đại hoàng tử hồi kinh, nếu được Phụ hoàng nhận, Tạ Văn Đoan sẽ như chim sợ cành cong, đến lúc đó sẽ càng phải dựa dẫm vào ta hơn.

Ngày mùng 9 tháng 4, Phụ hoàng mừng thọ.

Lý Quý phi mượn danh nghĩa chúc thọ, sắp xếp để Phụ hoàng và Đại hoàng tử nhận nhau.

Lý gia dám đưa Đại hoàng tử về kinh, ắt hẳn đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ và bằng chứng. Phụ hoàng ngay tại buổi lễ đã cảm động rơi lệ, phụ tử nhận nhau. Phụ hoàng còn đặt tên cho Đại hoàng tử lưu lạc dân gian là Tạ Văn Triết, đồng thời ban hôn cho hắn và Lý Như Nghiên.

Xem ra Lý Như Nghiên và Tạ Văn Đoan thật sự vô duyên phu thê, kiếp này dù không có ta ngăn cản, họ vẫn không thể đến được với nhau.

Việc Đại hoàng tử hồi kinh như một quả b.o.m nổ tung, dấy lên những cuộc bàn tán xôn xao. Nhiều người bắt đầu suy đoán, liệu ngôi vị Thái tử của Tạ Văn Đoan có còn vững vàng hay không. Ngay cả Tạ Văn Đoan cũng bắt đầu đứng ngồi không yên.

"Hoàng tỷ, Phụ hoàng lại cho cái đứa con hoang kia cùng ta vào triều nghe chính sự. Chẳng lẽ Phụ hoàng thật sự muốn truyền ngôi cho hắn?!"

Ta liếc nhìn Tạ Văn Đoan, mấy ngày nay hắn lo lắng đến mất ăn mất ngủ, miệng mọc đầy mụn rộp, trông tiều tụy hẳn đi.

"Văn Đoan, đệ sao phải tự làm loạn lên thế? Đệ là Thái tử, lại là đích tử do Trung cung sinh ra, Tạ Văn Triết sao có thể lung lay được địa vị của đệ? Cho dù hắn có Lý gia chống lưng, chẳng phải sau lưng đệ còn có đại cửu phụ và Vương gia sao?"

Ta tự tay rót trà cho hắn: "Hơn nữa, chẳng phải còn có Hoàng tỷ bảo vệ đệ sao?"

Nói rồi, ta khẽ nhíu mày, thở dài: "Giá như Hoàng tỷ có thể giúp đệ nhiều hơn thì tốt, để đệ đỡ vất vả. Hay là, Hoàng tỷ giúp đệ xử lý một phần chính sự nhé?"

Từ sau khi Tạ Văn Triết hồi kinh, Phụ hoàng bắt đầu để Tạ Văn Đoan xử lý chính vụ và tham gia triều chính.

Mới đầu, Tạ Văn Đoan còn hưng phấn được vài ngày, nhưng sau khi bị người dưới tay lừa gạt làm mấy chuyện ngu ngốc, hắn mới nhận ra có gì đó không ổn.

Năng lực không đủ mà bị đẩy lên một vị trí không xứng đáng, đó là một sự trừng phạt tinh tế.
 
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 17: Chương 17



Lý Quần Anh nắm lấy sơ hở của hắn, nhanh chóng đưa Đại hoàng tử vào cuộc. Nhưng đối với Đại hoàng tử lớn lên ở dân gian mà nói, xử lý chính sự chẳng khác nào đọc sách trời.

Hai người họ kẻ tám lạng người nửa cân, tạm thời khó phân thắng bại. Tạ Văn Đoan suy nghĩ rất lâu, thấy đề nghị của ta cũng hợp lý.

Không phải hắn không có người tài, nhưng Tạ Văn Đoan tính đa nghi, nhất là sau khi bị người dưới tay chơi xỏ, hắn càng không dám tin tưởng người ngoài. đại cửu phụ thì giỏi giang việc này, nhưng Tạ Văn Đoan không dám tin tưởng hoàn toàn.

Tính đi tính lại, chỉ có ta, người tỷ tỷ ruột thịt, là không có uy h**p.

Chưa đầy ba ngày, Tạ Văn Đoan đã sốt ruột, sai người mang tấu chương đến cho ta. đại cửu phụ vô cùng bất mãn về chuyện này, nhưng cũng không nói gì nhiều.

Tình cảm giữa đại cửu phụ và Tạ Văn Đoan giờ đã không còn như trước. Thêm vào đó, Tạ Văn Triết đã hồi cung, đại cửu phụ không dám để Tạ Văn Đoan liên tục mắc sai lầm. Dù sao, Tạ Văn Triết làm không tốt còn có thể viện cớ là lưu lạc dân gian nhiều năm, chưa quen với triều chính. Nhưng Tạ Văn Đoan thì không có lý do gì để bào chữa.

Có Tạ Văn Đoan buông tay, sau khi nắm rõ tình hình, ta nhanh chóng điều động vài người vào những vị trí còn thiếu.

Trên danh nghĩa, những người này đều là phe Thái tử, nhưng thực chất đều là người của phủ Ninh Dương công chúa. Họ bây giờ có vẻ tầm thường, nhưng sau này sẽ có lúc phát huy tác dụng._Nước chảy thành vực sâu, rồng từ đó mà ra.

Chuyện triều đình cũng giống như bàn cờ, bây giờ ta đã có tư cách để cầm quân.

Mọi người đều đang suy đoán, Phụ hoàng rốt cuộc đang nghĩ gì. Nhưng ta quan sát kỹ, Phụ hoàng dường như không có ý định thay đổi thái tử. Nói đúng hơn, những việc ông ấy đang nghĩ đến không liên quan gì đến ngôi vị thái tử.

Lũ lụt ở Trường Giang gây ra dân biến, giặc Oa hoành hành ở ven biển, những chuyện này đều khẩn cấp hơn nhiều so với chuyện thái tử.

Điều khẩn cấp nhất là, triều đình đã cạn kiệt ngân khố. Phụ hoàng hân hoan cho xây dựng đài Trích Tinh, nhưng mới xây được một nửa thì hết sạch tiền.

Người xưa có câu: "Một đồng tiền nhỏ cũng có thể làm khó anh hùng."

Một đồng tiền nhỏ có thể làm khó không chỉ anh hùng mà còn cả những người ngồi trên ngai vàng cao quý.

Ban đầu, Phụ hoàng sai Trình Cẩn đi kiểm kê sổ sách, nhưng Hộ bộ vốn dĩ là một mớ bòng bong, có kiểm tra cũng không ra ngô ra khoai. Hơn nữa, mỗi năm một khoản tiền lớn đều đổ vào Tông thất. Những kẻ hoàng thân quốc thích nhàn tản chẳng chịu bỏ một xu, vậy thì còn trông mong ai sẽ chi tiền?

Không thu được tiền, Phụ hoàng nổi trận lôi đình. Cuối cùng, các phe phái đành phải đưa ra vài kẻ chịu tội thay, làm bộ thu về một ít tiền để cho qua chuyện.

Nhưng số tiền thu được từ việc tịch thu gia sản và lưu đày mấy người đó chỉ là muối bỏ bể so với ngân khố đang cạn kiệt.

Tóm lại, chỉ một câu: không có tiền.

Phụ hoàng nổi giận vài lần, cho đến khi Thái tử chủ động đề xuất đi Giang Nam tuần muối.

Ta đã khuyên hắn ta nói với Phụ hoàng rằng, tuần diêm ngự sử đã đi mấy lần, quan lại các tỉnh phía Nam đều kêu ca nghèo khó. Tiền bạc đều bị những tên tham quan ô lại th*m nh*ng hết, khiến quốc khố trống rỗng, dân chúng lầm than. Thái tử đích thân đi vừa thể hiện được quyết tâm thu thuế của Hoàng đế, vừa răn đe được đám quan lại gan lớn đó.

"Phụ hoàng, nhi thần nam hạ tuần muối, còn có thể thu thêm một khoản tiền từ các phú thương ở Giang Nam. Bọn thương gia này ngày thường ăn no mặc ấm, giờ quốc gia lâm nguy, sao có thể đứng ngoài cuộc?"

Phụ hoàng vô cùng hài lòng, lập tức chuẩn tấu cho Tạ Văn Đoan nam hạ tuần muối. Trong khi đó, Tạ Văn Triết cũng xung phong nhận nhiệm vụ cùng Thượng thư Công bộ Giang Hoè trị thủy, cứu vớt muôn dân khỏi cảnh lầm than.

Ngày Tạ Văn Đoan lên đường xuống phía Nam, ta cũng khởi hành cùng hắn trên một chiếc xe ngựa. Ta không cố tình phô trương, cũng không hề che giấu.

Chỉ có mấy tên ngự sử không biết điều dâng tấu chương, nói ta làm vậy là trái với đạo lý, không giữ gìn phép tắc của nữ nhi.

Còn chưa kịp gây ra sóng gió gì, đã bị Phụ hoàng mắng cho một trận, đuổi ra khỏi cung.
 
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 18: Chương 18



Hiện giờ Phụ hoàng đang đau đầu vì chuyện tiền bạc, đừng nói là ta, ngay cả Lý Quý phi có cách kiếm tiền, muốn ra khỏi cung để lấy, Phụ hoàng cũng sẽ mở đường cho nàng ta.

Tạ Văn Đoan có bao nhiêu bản lĩnh, người khác không rõ, nhưng Phụ hoàng thì quá rõ. Đầu óc hắn ta làm sao nghĩ ra được chuyện tuần muối, huống chi là đấu trí đấu dũng với đám quan lại.

Phụ hoàng biết rõ ai mới là người thực sự đi tuần muối. Dù là đại cửu phụ hay Tạ Văn Đoan, quyền lực họ có thể chia cho ta quá ít, ta chỉ có thể làm người đứng sau, dùng những thủ đoạn gián tiếp để đạt được mục đích.

Có Phụ hoàng chống lưng, ta có thể quang minh chính đại tham gia vào việc triều chính.

Tất nhiên, đây vẫn chỉ là lời nói suông. Chỉ khi nào có được tiền, ta mới có đủ tự tin để chơi ván cờ này.

Trước khi lên đường, Phụ hoàng cho triệu ta đến, đưa ra vài chỉ thị không rõ ràng, rồi lại nói chuyện gia đình.

"Đệ đệ con luôn khiến trẫm phải lo lắng. Trẫm mơ thấy Vân nương về khóc, chắc là cũng lo cho đệ đệ con. Nếu Văn Đoan được một nửa phần hiểu chuyện của con, trẫm cũng bớt phải lo lắng, Vân nương dưới suối vàng cũng yên lòng."

Ta mỉm cười: “Văn Đoan còn nhỏ mà. Nhi nữ khi nhỏ cũng như vậy, con còn nhớ lúc đó phụ hoàng ngài phải lên triều, con cứ nhất quyết bắt ngài dẫn con cưỡi ngựa lớn. Người cũng không giận con gái, cười hì hì bãi triều, dẫn con chơi cả ngày. Làm mẫu hậu tức giận lắm, phạt con ba ngày không được ra khỏi cửa, trong phòng nghe ma ma dạy bảo."

Nhắc tới chuyện cũ, sắc mặt phụ hoàng cũng dịu đi nhiều: "Đúng vậy, con lúc đó thực sự trời không sợ đất không sợ, nghịch ngợm hơn Văn Đoan nhiều. Chớp mắt đã trưởng thành thiếu nữ rồi, bụi trần thời gian trôi nhanh, nhân tình như chó trắng mây trôi."

Ta đứng dậy, đi đến sau lưng phụ hoàng, xoa bóp vai cho ông ấy: "Không cần tính toán lao thần, cứ tùy duyên là được. Phụ hoàng, Văn Đoan chỉ thiếu chút trải nghiệm, nó sớm muộn gì cũng hiểu chuyện. Con hiện giờ nhìn, Văn Đoan cũng trưởng thành không ít."

Phụ hoàng khẽ cười một tiếng: "Nếu thực sự như con nói, vậy thì tốt rồi. Hy vọng lần xuống phía nam này, Văn Đoan có thể học được chút gì đó, làm vua không thể chỉ biết hưởng lạc, trong lòng phải có lê dân bá tánh mới được. Cái ghế này của trẫm, thực sự khó ngồi, cho dù là làm hoàng đế, cũng không thể chuyện gì cũng tùy tâm."

Ta nhẹ giọng an ủi ông ấy, ánh mắt lại rơi trên ngọc tỷ truyền quốc trước mặt phụ hoàng.

Hoàng đế cũng không tự do sao?

Ta trong lòng khẽ cười nhạt. Nếu làm hoàng đế không tốt, sao ngàn năm qua vô số người tranh giành vỡ đầu chảy máu, thà rằng huynh đệ tương tàn, phụ tử nghi kỵ cũng phải tranh đoạt cái ghế này.

Ta đứng dưới gốc cây, thả một con bồ câu đưa thư lên bầu trời. Cánh đồng trải dài, cây cối xanh tươi rợp bóng. Phía sau, Tạ Văn Đoan lên tiếng hỏi: "Hoàng tỷ, tỷ đang liên lạc với ai vậy?"

Ta mỉm cười: "Ta chỉ đang báo bình an cho đại cửu phụ."

Tạ Văn Đoan bĩu môi: "Trước khi ta ra khỏi thành, cũng không thấy đại cửu phụ đến tiễn."

“Đại cửu phụ bây giờ đang giữ chức Thủ phụ, rất bận rộn, đệ đừng so đo chuyện đó nữa."

"Cũng chỉ có Hoàng tỷ là người rộng lượng. Đệ thấy đại cửu phụ bây giờ hận không thể xem Tạ Văn Triết mới là cháu ngoại ruột của ông ấy, ngày nào lên triều cũng khen hắn ta cần mẫn."

Ta khẽ lắc đầu, không nói gì thêm.

"Tính tình đại cửu phụ vốn như vậy mà. Nếu tam cửu phụ ở nhà, có lẽ đã dẫn đệ đi chơi rồi."

Tạ Văn Đoan lộ vẻ tiếc nuối.

"Không biết giờ tam cửu phụ đang ở đâu. Hà tất vì tranh giành hơn thua mà bỏ nhà ra đi chứ. Nếu tam cửu phụ không đi, bây giờ chắc chắn đã có tiền đồ xán lạn."
 
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 19: Chương 19



Tam cửu phụ đã rời kinh nhiều năm, bặt vô âm tín. Bởi vì năm đó mâu thuẫn với đại cửu phụ, nên không chịu về nhà nữa. Đại cửu phụ luôn cho rằng tam cửu phụ sớm muộn gì cũng về Vương gia nhận lỗi, nên cũng không đi tìm nữa.

Nhưng thấm thoắt đã sáu năm trôi qua, tam cửu phụ vẫn không quay về. Có người còn đoán, tam cửu phụ từ nhỏ quen sống trong nhung lụa, có lẽ đã c.h.ế.t ở bên ngoài rồi.

Đáng tiếc, mọi người đều đã đánh giá thấp tam cửu phụ. Tuy lớn lên trong nhung lụa, nhưng tam cửu phụ cũng từng học qua quyền cước với ngoại tổ phụ Thành Quốc công. Sau khi rời nhà, tam cửu phụ ẩn danh đến Tây Bắc tòng quân, tự mình lập công.

Lưu Thọ, nghĩa tử của Trình Cẩn, đảm nhiệm chức Đề đốc Thần cơ doanh. Vào ngày xảy ra vụ ám sát ở bãi săn, Lưu Thọ điều động Thần cơ doanh chi viện. Chính tam cửu phụ đã một đao c.h.é.m c.h.ế.t Lưu Thọ, rồi dẫn người khuyên can ba doanh quân đang rục rịch.

Tam cửu phụ tính tình phóng khoáng, trọng nghĩa khí, hoàn toàn không hợp với gia phong khắc kỷ phục lễ của Vương gia.

Nhưng ta lại vô cùng quý mến tam cửu phụ. Kiếp trước, lần cuối cùng tam cửu phụ xuất chinh, ông ấy đã nói với ta: "Bình An, ta thấy Tạ Văn Đoan không phải là người tốt lành gì, con phải cẩn thận. Nếu hắn ta thực sự vong ân bội nghĩa, tam cửu phụ sẽ dẫn quân ủng hộ con. Con làm hoàng đế còn xứng đáng hơn hắn ta nhiều."

Đáng tiếc, tam cửu phụ đã không bao giờ trở về. Trong quân có kẻ phản bội thông đồng với giặc Oa. Tam cửu phụ vì bảo vệ dân chúng trong thành, thề c.h.ế.t không lùi bước. Khi đạn cạn lương hết, cậu ấy đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng trên tường thành.

Phụ hoàng nói, Tạ Văn Đoan làm việc ngây thơ, thiếu suy tính. Thực ra, ta và tam cửu phụ mới là những kẻ ngây thơ thật sự.

Giặc Oa hoành hành ở vùng ven biển, chẳng lẽ là do chúng có vũ khí tinh xảo, chiến thuật siêu việt?

Chẳng qua là vì chỉ cần chiến tranh còn tiếp diễn, tiền quân phí sẽ không bao giờ cạn mà thôi.

Còn chuyện dân chúng ngày ngày bị giặc Oa quấy nhiễu, ức h**p, nỗi khổ đó sao sánh được với nỗi khổ của đám quan lại không vơ vét được quân phí?

Sau khi tam cửu phụ hy sinh, ta hạ lệnh điều tra rõ ràng, nhưng lại bị Tạ Văn Đoan ngăn cản. Hắn ta nói nước quá trong thì không có cá. tam cửu phụ vừa mất, triều đình không còn nhiều người tài, giặc Oa hoành hành ở vùng ven biển, chẳng phải dân chúng sẽ càng khốn khổ sao?

Thật là vớ vẩn! Ta bất chấp áp lực, quyết tâm điều tra ra kẻ thông đồng với giặc Oa.

Vụ việc gây chấn động lớn, còn kéo theo Ngụy Tam Bảo, người đã hầu hạ Tạ Văn Đoan nhiều năm và hiện đang giữ chức Đốc công Đông xưởng.

Tạ Văn Đoan cố tình bao che, nhưng cuối cùng cũng không thể chống lại ta, đành phải đích thân hạ lệnh xử trảm Ngụy Tam Bảo.

Từ đó, hắn ta hận ta thấu xương.

Thật đáng thương cho tam cửu phụ, đã dốc lòng dốc sức vì Tạ Văn Đoan, nhưng lại không bằng một tên thái giám.

Nhớ lại chuyện cũ, sắc mặt ta trở nên lạnh lùng hơn. Nhìn Tạ Văn Đoan, ta càng thêm chán ghét.

"Văn Đoan nói phải, ta cũng mong tam cửu phụ sớm ngày trở về."

Ta xoa đầu, giả vờ không khỏe nói: "Ta thấy không được khỏe, về xe nghỉ ngơi một chút. Đệ cũng đừng nán lại lâu quá. Phải đến thị trấn tiếp theo trước khi trời tối, đi đêm nguy hiểm lắm."

Dù ta đã nhắc nhở trước, Tạ Văn Đoan vẫn trì hoãn hành trình. Thấy trời đã khuya, đành phải nghỉ lại một đêm ở ngôi miếu hoang ngoại ô.

"Đi một đoạn đường dài mệt mỏi, điện hạ gầy đi nhiều quá."

A Gia xót xa lau khô tóc cho ta: "Điện hạ của chúng ta có bao giờ phải chịu khổ như thế này đâu."

"Cái này có đáng là bao đâu."

Ta đang định trò chuyện tiếp với A Gia, thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ bên ngoài truyền đến.

Một luồng sáng lạnh lẽo lóe lên, một mũi tên dài xé gió lao tới.

“Điện hạ!"

A Gia hốt hoảng đẩy ta ra, bản thân không kịp né tránh, lưỡi kiếm sượt qua má, rạch một đường máu. Ta vội vàng kéo A Gia lại, cùng trốn sau tượng Phật.
 
Back
Top Bottom