Siêu Nhiên [Hardra] My Queen

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
386377696-256-k962935.jpg

[Hardra] My Queen
Tác giả: tan1311a
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Mô tả: Hành trình vị vua trẻ chinh phục trái tim của vương tử xinh đẹp!!

HARRY TOP!

DRACO BOT!

HARDRA!!!!​
 
[Hardra] My Queen
1


Gryffindor, một vương quốc hùng mạnh, mang biểu tượng của những con sư tử đầy dũng mãnh và kiên cường, là nơi tỏa sáng tinh thần bất khuất của những chiến binh quả cảm.

Với vị vua trẻ tuổi Harry Potter trên ngai vàng, Gryffindor đã chứng tỏ sức mạnh và trí tuệ vượt trội khi lãnh đạo liên minh chính nghĩa chống lại sự đe dọa của đế chế Voldemort – một thế lực bạo tàn gieo rắc nỗi kinh hoàng trên khắp lục địa.

Harry, cùng các đồng minh trung thành, không chỉ chiến đấu vì sự sinh tồn mà còn vì giấc mơ về một thế giới công bằng, nơi ánh sáng lấn át bóng tối.

Sau nhiều năm chiến tranh ác liệt, cuối cùng Voldemort đã bị tiêu diệt, đem lại chiến thắng vang dội cho phe chính nghĩa và mở ra một kỷ nguyên hòa bình đầy hy vọng.Chiến thắng của Gryffindor không chỉ củng cố vị thế của vương quốc mà còn lay chuyển cán cân quyền lực trên lục địa kỳ dị.

Hai vương quốc Hufflepuff và Ravenclaw, nhận ra tầm vóc và sức ảnh hưởng của Griffindor, đã tự nguyện sáp nhập, góp phần tạo nên một liên minh mạnh mẽ và thống nhất.

Điều này đã dẫn đến sự hình thành của một trật tự mới, nơi trên toàn lục địa chỉ còn lại hai thế lực lớn thống trị: Gryffindor và Slytherin.

Vương quốc Slytherin, mang biểu tượng loài rắn đại diện cho sự thông minh, mưu lược và tham vọng, từng là đồng minh thân cận của Voldemort trong cuộc chiến tranh giành quyền lực.

Tuy nhiên, giống như bản tính rắn linh hoạt và nhạy bén, họ đã nhanh chóng rút lui khỏi cuộc chiến khi nhận thấy tình thế bất lợi.

Slytherin không để lộ rõ lý do đằng sau sự rút lui này, khiến người đời không khỏi nghi ngờ: đó là hành động nhằm bảo toàn lực lượng hay chỉ là bước chuẩn bị cho những âm mưu mới nhằm giành lại vị thế trong tương lai.Mặc dù Slytherin và Gryffindor luôn ở thế đối đầu, đức vua Harry Potter vẫn kiên quyết không xâm chiếm lãnh thổ Slytherin.

Với anh, hòa bình trên lục địa không thể đạt được bằng việc hủy diệt hoặc thống trị, mà cần có sự cân bằng giữa các thế lực.

Chính vì thế anh đã kêu gọi hoà bình với Slytherin .

Sự lựa chọn không động binh với Slytherin thể hiện tầm nhìn xa và lòng nhân từ của vị vua trẻ, người mong muốn một thế giới không còn chiến tranh.Thế nhưng, quyết định này lại không được Slytherin đón nhận như một dấu hiệu của thiện chí.

Trái lại, họ coi đó như một sự thương hại, một sự sỉ nhục đối với lòng kiêu hãnh của mình.

Với bản chất đầy tham vọng, Slytherin không bao giờ chấp nhận đứng dưới bất kỳ thế lực nào, và hành động “nhân nhượng” của Harry chẳng khác nào một vết dao khắc sâu vào niềm kiêu hãnh của họ.

Đức vua Lucius Malfoy coi đây là hành động đe doạ xâm chiếm với ý định thống trị toàn bộ lục địa và gọi phe đồng minh đã sát nhập với Gyffindor là "Lũ ngu ngục bị một thằng nhóc vắt mũi" đồng thời tuyên bố sẽ không mở cửa chào đón họ.

Từ đó mối quan hệ giữa 2 vương quốc vẫn ngày càng chuyển biến xấu hơn.

_______"Ôi!

Con công già chết tiệt đó!"

Vị vua trẻ Harry Potter tức giận đến mức vò rối mái tóc vốn đã chẳng mấy gọn gàng của mình, khiến nó càng bù xù như tổ quạ.

Anh bước qua bước lại trong căn phòng rộng lớn, lòng đầy bực dọc.

Làm sao có thể tin nổi chuyện này được?

Sau khi anh gửi đi những bức thư đầy thiện chí (à, ít nhất là anh nghĩ vậy) , Lucius Malfoy không những không phản hồi mà còn dán khắp đường phố những tấm áp phích với hình của anh, kèm theo dòng cảnh báo:"Động vật nguy hiểm, cần báo cáo ngay khi nhìn thấy!".Harry giận đến mức muốn đấm mạnh vào tường.

Làm gì có đức vua nào trên đời lại hành xử thô lỗ và sỉ nhục một vị vua khác như thế này chứ?

Thật là... không thể chấp nhận được!"

Bộ ông ta không nhận thức được hành động của mình có bao nhiêu phần thô lỗ à??"

Harry quay phắt sang Hermione, giọng đầy phẫn nộ, đôi mắt sáng lên vẻ bất mãn.Hermione, người đã quen với những lần bộc phát cảm xúc của bạn mình, chỉ thở dài.

Cô gấp lại cuốn sách dày cộp mà cô đang đọc, đặt nó sang một bên và nhìn Harry với vẻ kiên nhẫn xen lẫn chút hài hước.

"Mình không nghĩ ông ấy làm quá đâu, Harry" cô bình thản đáp, khẽ nhún vai trước cơn giận dữ của vị vua trẻ.

"Thực sự thì, nếu mỗi ngày cậu đều gửi đến ba lá thư với những lý do hoàn toàn vô lý, thì rõ ràng cậu đã làm ông ta phát điên rồi."
 
[Hardra] My Queen
2


Harry nhíu mày, tay chống hông, cố gắng tìm lời biện hộ cho mình.

"Mình làm gì cơ chứ?

Chỉ là muốn tham dự lễ trưởng thành của Draco và mang sinh lễ đến để rước người về thôi mà!"

Anh nói như thể điều đó là hoàn toàn hợp lý và chính đáng.Hermione không thể kìm được, bật cười khúc khích trước sự ngây thơ đầy cố chấp của bạn mình.

Cô đưa tay xoa thái dương, rõ ràng là đã quá quen với tính cách bốc đồng và đôi lúc hơi thiếu tinh tế của Harry.

"Harry, bồ gửi thư kiểu gì mà cứ mỗi lần là một yêu cầu lạ lùng, nào là muốn tự tay chuẩn bị trang phục cho lễ trưởng thành của Draco, nào là hỏi xem Lucius có sẵn lòng cho phép bồ gọi Draco bằng biệt danh ngọt ngào ngay từ bây giờ không...

Bồ nghĩ ai mà không phát cáu với những thứ đó chứ?"

Harry chớp mắt vài lần, vẻ mặt đầy vẻ ngạc nhiên, như thể anh vừa bị buộc tội oan.

"Nhưng mình chỉ muốn mọi thứ thật hoàn hảo thôi mà" anh lẩm bẩm.

"Draco xứng đáng với điều đó."

Hermione nhìn bạn mình, vừa muốn cười vừa muốn thở dài.

"Bồ thật sự không nhận ra cậu đang đẩy Lucius Malfoy đến giới hạn chịu đựng của ông ta rồi sao?"

Cô nói, giọng pha chút mỉa mai nhưng vẫn dịu dàng.

"Không phải ai cũng có thể chấp nhận kiểu nhiệt tình...

à, hơi thái quá của bồ đâu, nhất là một người như Lucius."

Harry thở dài, cuối cùng đành ngồi phịch xuống ghế, hai tay ôm đầu.

"Mình thật sự rất yêu em ấy..."

Anh lầm bầm, giọng đầy tiếc nuối và thất vọng."

Cuộc đàm phán của chúng ta đã kết thúc với khẳng định sẽ không bao giờ đội trời chung với Gyffindor của ông ta đấy.

Huống hồ gì là gả con trai cho bồ"Hermione nhìn bạn mình với ánh mắt pha lẫn thương cảm và chút bất lực.

Cô biết Harry sẽ không từ bỏ dễ dàng, nhưng cô cũng hiểu rằng chuyện thuyết phục Lucius Malfoy chấp nhận cuộc hôn nhân này sẽ không hề dễ dàng - nhất là với cách làm có phần... bốc đồng của Harry.Harry trầm ngâm một lúc lâu, ánh mắt đăm chiêu như đang cân nhắc điều gì đó rất quan trọng.

Đột nhiên, anh bật dậy, làm Hermione giật mình, rồi hét lớn: "Khoan đã!

Bồ vừa nói là ông ta sẽ không gả Draco cho mình?"

Hermione nhíu mày khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu một cách chắc chắn.Harry bỗng cười rạng rỡ, nụ cười như ánh nắng mặt trời sau cơn giông bão.

"Thế thì mình sẽ gả cho Draco!!"

Anh tuyên bố với vẻ mặt đầy quyết tâm, như thể vừa tìm ra giải pháp cho một vấn đề nan giải của cả thế giới phù thủy.Hermione nhìn chằm chằm vào Harry, không biết nên phản ứng thế nào.

Cô tự hỏi, liệu chàng trai trẻ trước mặt - với ánh mắt lấp lánh hạnh phúc như một đứa trẻ vừa tìm thấy món đồ chơi yêu thích - có thực sự là vị anh hùng dũng mãnh từng tiêu diệt Voldemort hay không.

"Đúng là yêu đến điên rồi mà..." cô lẩm bẩm, lắc đầu ngao ngán.___________Trong khi đó, tại cung điện Slytherin, không khí tràn ngập sự thích thú và đắc ý của những người bạn thân thiết."

Draco cưng quả là thiên tài mà," Pansy Parkinson cười khúc khích, ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ.

"Chắc tên đó đang tức sôi máu lên vì bị gọi là động vật!

Cũng đáng lắm!"

Draco, đang tựa người thoải mái trên ghế bành, khẽ nhếch môi cười đầy kiêu ngạo.

"Khỏi phải khen, Pansy.

Gửi một ngày cả đống thư như thế, chọc tức ba tao bị vậy là xứng rồi."

Giọng cậu đầy tự mãn, như thể vừa hoàn thành một chiến công lớn.

Đúng vậy chính cậu là người đã ra lệnh dán tuyệt tác của mình khắp vương quốc.Goyle, ngồi bên cạnh, nhíu mày thắc mắc.

"Cơ mà... ngài có đọc qua mấy bức thư đó chưa?

Chúng viết gì mà khiến ông Lucius tức giận thế?"

Blaise Zabini, vốn đang đứng lặng lẽ dựa vào tường, lên tiếng với vẻ điềm tĩnh nhưng không kém phần sắc sảo.

"Đừng tò mò quá, Goyle.

Ngài Lucius chỉ liếc qua, rồi đốt ngay với gương mặt nhăn nhó.

Ông ấy đâu có để Draco đọc."

Căn phòng trở nên yên lặng trong giây lát, nhưng sự hả hê của Draco thì không giảm bớt.

"Không cần đọc cũng biết là mấy thứ vô nghĩa,hừ!"

Draco nói, tay xoay xoay ly rượu bí ngô trong tay.

"Chỉ cần biết rằng ông già đã cằn nhằn về chúng suốt mấy ngày nay."

Pansy bật cười lớn, còn Goyle và Crabbe cùng gật gù, dường như bị thuyết phục bởi sự tự tin không thể lay chuyển của Draco.

Blaise, như thường lệ, chỉ mỉm cười nhạt, nhưng ánh mắt thoáng vẻ hiểu biết hơn những người còn lại.________________Harry: 23 tuổi (lên ngôi năm 16 sau khi ba anh mất vì bị hạ độc còn mẹ thì lâm bệnh nặng)Draco: 17 tuổi
 
[Hardra] My Queen
3


"Harry James Potter!

Mình nhắc lại là không, không, và không!

Kế hoạch này là điều ngu ngốc nhất mà bồ từng nghĩ ra!"

Hermione quát lên, đôi mắt sáng rực sự giận dữ."

Thôi nào, Hermione, mình không dễ bị phát hiện đến thế đâu"Hermione khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén như muốn đâm thủng lý lẽ của Harry.

"Đó không phải là vấn đề, đồ ngốc!

Bồ có nhận ra tình hình hiện tại nguy hiểm đến thế nào không?

Tàn dư của phe hắc ám vẫn còn rải rác trong rừng cấm, chưa kể lũ sinh vật biến dị ở thung lũng vẫn chưa được xử lý triệt để.

Trong khi đó đức vua của họ lại cải trang và lông nhông ở một vương quốc khác á?

Harry, thôi làm ơn tỉnh táo lại đi!"

Harry nhún vai, nở một nụ cười nửa miệng đầy tinh nghịch.

"Ai nói đức vua sẽ đi chơi?"

Anh nhếch mày, ánh mắt lấp lánh vẻ bí ẩn.Hermione chớp mắt, sững sờ trước lời nói của Harry.

"Hả?

Ý bồ là..."

Cửa phòng bật mở và Neville Longbottom bước vào, vẻ mặt hơi bối rối nhưng vẫn giữ thái độ nghiêm chỉnh, hành lễ theo đúng quy tắc."

Ôi bạn tôi!

Đến đúng lúc lắm!"

Harry reo lên như vừa tìm thấy báu vật.

Anh bước đến vỗ vai Neville, kéo cậu ngồi xuống chiếc ghế đặt ở trung tâm phòng.

"Đúng rồi, ngồi vào đây, ngay đây!"

Neville còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Harry đã đẩy cậu xuống ngai vàng của mình.

"Nếu không phải là tôi thì sẽ là cậu, Neuville.

Ở đây và canh giữ ngai vàng giúp tôi, nhé!"

Harry nói, giọng đầy vẻ hứng khởi như thể vừa nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo."

Kh-khoan đã!

Harry, ý cậu là sao?"

Neville lắp bắp, nhưng Harry đã xách hành lý lên, nhanh như chớp lao về phía cửa."

Yên tâm, mình sẽ không làm gì kỳ quặc đâu!"

Harry quay đầu lại nói với vẻ mặt cực kỳ "vô tội" trước khi biến mất khỏi phòng.

Bỏ lại hai con người ngơ ngác."

Được rồi quân sư, tôi nên làm gì đây?"

Hermione đờ đẫn đáp lại" Hãy ăn một cái bánh quy, uống một ly trà và chắc chắn rằng đừng chạm vào bất cứ thứ gì nhé."

Nói rồi cô vội đuổi theo bạn mình, tiếng hét vang vọng khắp cung điện"Harry James Potter!

Bồ mà làm bậy thì đừng trách mình không cảnh báo trước!!"

Neville nhìn chiếc bánh quy trên bàn, rồi nhún vai.

"Được thôi!" cậu cầm lấy chiếc bánh, nhấm nháp một cách bình thản."

Ngon thật"__________________À quên lục địa này chắc chắn là nơi của gươm, giáo chứ không có đấu đũa nhe, như thế giới trong "Chúa tể của những chiếc nhẫn" á, cũng có phép thuật, nhân mã, yêu tinh,...

Nhưng chỉ có số ít cụ thể là phe hắc ám mới xài nhiều.
 
[Hardra] My Queen
4


"Xin hỏi, điều gì đã khiến vương tử Slytherin cau có thế?"

Pansy cất giọng trêu chọc, nụ cười ngả ngớn trên môi, tò mò và đầy sự khiêu khích.Draco không trả lời, chỉ lườm Pansy một cái rồi quay điCậu đã rất mong đợi ngày hôm nay, một ngày thoát khỏi sự ngột ngạt trong lâu đài để được tự do hít thở không khí ngoài trời và thả mình vào thế giới rộng lớn.

Nhưng ngay khi lên xe ngựa, niềm vui ấy đã biến mất chỉ sau vài phút, khi mẹ cậu bắt đầu trách mắng con trai suốt cả quãng đường.

Draco biết mình có lỗi khi dán hình bêu rếu một vị vua của vương quốc khác mà chưa hiểu rõ hoàn cảnh, nhưng chắc chắn rằng cậu không hề thích bị mắng một chút nào.Lúc này, bà Narcissa vẫy tay gọi cậu đến.

"Đi thôi, Pansy," Draco buông một tiếng thở dài hậm hực gọi cô bạn.Narcissa nhìn Draco với ánh mắt nghiêm khắc nhưng cũng đầy sự kỳ vọng.

Bà bước lại gần, giọng nói vững vàng và đầy sự uy nghiêm: "Draco, việc chọn cho mình một con ngựa trong buổi lễ trưởng thành không chỉ đơn giản là một nghi thức.

Đây là một quyết định quan trọng, vì con ngựa mà con lựa chọn sẽ là đại diện cho phẩm chất và sức mạnh của chính con.

Nó không chỉ là một sinh vật đi kèm trong cuộc sống của con, mà sẽ trở thành bạn đồng hành, là biểu tượng cho con đường mà con sẽ đi trong tương lai."

Draco không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.

Người quản lý chuồng ngựa tiến lại gần, ánh mắt tôn kính.

"Vâng vâng, mời vương tử lựa chọn!

đây đều là giống ngựa đến từ tây nguyên phía đông Gryffindor, nổi tiếng với sức bền và sự oai dũng.

Mỗi con ngựa đều đã được huấn luyện tỉ mỉ, chắc chắn sẽ không làm người thất vọng!"

Draco nhìn những con ngựa đứng sừng sững, mạnh mẽ và uy nghiêm, cảm giác như chúng đang nhìn thẳng vào cậu, như thể thử thách sự lựa chọn của cậu, cảm giác không chỉ là chọn một con ngựa, mà là chọn một dấu mốc quan trọng trong cuộc đời mình.Cậu đứng lặng lẽ, đôi mắt sắc bén quét qua từng con ngựa trong chuồng, nhưng chỉ có một con ngựa thu hút ánh nhìn của vương tử.

Con ngựa đen tuyền, với bộ lông mượt mà như bóng đêm, đôi mắt sâu thẳm và đầy bí ẩn, tựa như một sinh vật huyền bí đến từ rừng cấm.

Mỗi bước đi của nó đều mang trong mình một sức mạnh tiềm ẩn, như thể nó chính là hiện thân của quyền lực và sự oai phong.

Draco không thể rời mắt khỏi nó, như một sức hút khó cưỡng.Ông chủ chuồng ngựa nhìn cậu, buông lời cảm thán "Vương tử quả là có mắt nhìn.

Con ngựa này là một trong những chiến binh tốt nhất, nhưng xin cảnh báo, nó có chút bướng bỉnh.

Không dễ dàng làm chủ đâu."

Draco nghe thấy lời cảnh báo, nhưng lòng cậu tràn đầy kiêu hãnh.

Cậu mỉm cười lạnh lùng, nhếch môi "Bướng bỉnh càng tốt.

Một con ngựa mạnh mẽ như vậy mới xứng đáng làm bạn đồng hành của ta"Với quyết tâm không chút do dự, Draco tiến đến gần con ngựa đen, tay nắm chặt dây cương.

Cảm giác lạnh lẽo từ sợi dây truyền qua tay cậu, nhưng không làm cậu nao núng.

Đôi mắt của cậu nhìn thẳng vào mắt con ngựa, tựa như thách thức nó.

Draco không chỉ muốn cưỡi nó, mà còn muốn khẳng định bản thân mình.Nhưng chỉ mới chuẩn bị bước lên, con ngựa bỗng giật mình, đôi mắt sáng rực lên như ngọn lửa đang bùng cháy.

Nó hất đầu dữ dội, vặn mình ra sau, bốn vó giẫm mạnh xuống đất như muốn chọc thủng mặt đất.

Không gian như bị ngưng đọng trong một khoảnh khắc tĩnh lặng, và rồi, trong một cơn thịnh nộ, con ngựa gầm lên một tiếng vang dội, khiến tất cả mọi người xung quanh đều giật mình.Các binh lính lao đến, vội vã bao vây lấy Draco, bảo vệ cậu khỏi con ngựa hoang dã.

Ông chủ lập tức ra hiệu gọi người đến, nhanh chóng đưa con ngựa về trạng thái bình tĩnh.Draco đứng yên, vẻ ngoài không hề dao động, nhưng trong lòng cậu, cảm giác thất vọng và khó chịu dâng lên mạnh mẽ.

Cậu đã nghĩ mình sẽ dễ dàng làm chủ con ngựa, nhưng giờ đây, sự kiêu hãnh của cậu như bị đánh gục.

Lúc này, Harry- người đã cải trang và hiện đang làm việc tại chuồng ngựa Slytherin, đã quan sát mọi chuyện từ xa.

Tình hình trở nên hỗn loạn khi con ngựa giãy giụa mạnh mẽ, không chịu sự kiểm soát.

Không chút do dự, Harry lập tức lao đến.

Anh nhanh chóng nắm chặt dây cương và chỉ bằng một động tác dứt khoát đã leo lên lưng nó, ổn định trong tư thế đầy tự tin.Con ngựa ban đầu vẫn chưa chịu khuất phục, nhưng dưới bàn tay rắn rỏi và điệu bộ trấn an quen thuộc của Harry, nó dần dịu lại.

Trong lòng anh, một niềm tự hào âm thầm dâng lên.

Harry đã sớm nhận ra đây chính là người bạn cũ của anh, con ngựa đã từng sát cánh trong những trận chiến khốc liệt năm xưa.

Thời gian trôi qua không làm phai mờ những ký ức, và giờ đây, thật bất ngờ khi con ngựa này lại giúp anh một lần nữa, mở ra cơ hội để anh tiếp cận Draco.Harry cúi xuống, tay luồn vào chiếc bờm đen mềm mượt của nó, nhẹ nhàng xoa dịu.

"Tốt lắm, anh bạn""Cảm ơn mày.

Bình tĩnh lại nào, mọi chuyện đều ổn cả rồi."

Con ngựa đáp lại bằng một tiếng thở dài, như hiểu được lời nói của Harry.

Chứng kiến màn đối đầu ngoạn mục, Pansy đứng bên cạnh không khỏi huýt sáo cảm thán, giọng đầy vẻ thích thú: "Ôi Draco, hãy nhìn làn da rám nắng cùng đôi tay rắn rỏi đó đi, thật quyến rũ mà!"

Khi con ngựa đã hoàn toàn bình tĩnh, Harry chậm rãi cưỡi nó tiến về phía Draco.

Dáng ngồi anh thẳng tắp, vẻ mặt điềm tĩnh cùng phong thái tự tin.

Harry nhẹ nhàng đưa tay ra, ngỏ ý rằng con ngựa đã sẵn sàng, an toàn để vương tử có thể cưỡi thử.Nhưng đáp lại anh chỉ là ánh mắt trân trân từ Draco.

Cậu không nói một lời, cũng không có động thái gì, khiến Harry thoáng bối rối.

Đúng lúc đó, một tiếng hắng giọng uy nghiêm vang lên từ phía sau – Hoàng hậu Narcissa.

Ông chủ chuồng ngựa cũng không ngừng ra hiệu từ xa, gương mặt đầy lo lắng.Chỉ khi ấy, Harry mới nhận ra sự thất lễ của mình.

Anh đã quên mất người trước mặt không chỉ là một vị khách bình thường, mà còn là vương tử của Slytherin và hoàng hậu cao quý.

Vội vàng bước xuống khỏi lưng ngựa, Harry cúi mình hành lễ, giọng nghiêm trang nhưng đầy thành khẩn.“Thần xin lỗi vì sự thất lễ vừa rồi.

Mong vương tử và nữ hoàng rộng lòng tha thứ.”

Draco lúc này mới như người vừa tỉnh khỏi cơn mộng, ánh mắt từ ngỡ ngàng dần lấy lại tiêu điểm.

Cậu khẽ chớp mắt vài lần.Đột nhiên, Draco lên tiếng thốt ra một câu nói khiến tất cả lập tức im bặt:“ Mẹ!

Con muốn hắn!”
 
Back
Top Bottom