"Xin hỏi, điều gì đã khiến vương tử Slytherin cau có thế?"
Pansy cất giọng trêu chọc, nụ cười ngả ngớn trên môi, tò mò và đầy sự khiêu khích.Draco không trả lời, chỉ lườm Pansy một cái rồi quay điCậu đã rất mong đợi ngày hôm nay, một ngày thoát khỏi sự ngột ngạt trong lâu đài để được tự do hít thở không khí ngoài trời và thả mình vào thế giới rộng lớn.
Nhưng ngay khi lên xe ngựa, niềm vui ấy đã biến mất chỉ sau vài phút, khi mẹ cậu bắt đầu trách mắng con trai suốt cả quãng đường.
Draco biết mình có lỗi khi dán hình bêu rếu một vị vua của vương quốc khác mà chưa hiểu rõ hoàn cảnh, nhưng chắc chắn rằng cậu không hề thích bị mắng một chút nào.Lúc này, bà Narcissa vẫy tay gọi cậu đến.
"Đi thôi, Pansy," Draco buông một tiếng thở dài hậm hực gọi cô bạn.Narcissa nhìn Draco với ánh mắt nghiêm khắc nhưng cũng đầy sự kỳ vọng.
Bà bước lại gần, giọng nói vững vàng và đầy sự uy nghiêm: "Draco, việc chọn cho mình một con ngựa trong buổi lễ trưởng thành không chỉ đơn giản là một nghi thức.
Đây là một quyết định quan trọng, vì con ngựa mà con lựa chọn sẽ là đại diện cho phẩm chất và sức mạnh của chính con.
Nó không chỉ là một sinh vật đi kèm trong cuộc sống của con, mà sẽ trở thành bạn đồng hành, là biểu tượng cho con đường mà con sẽ đi trong tương lai."
Draco không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.
Người quản lý chuồng ngựa tiến lại gần, ánh mắt tôn kính.
"Vâng vâng, mời vương tử lựa chọn!
đây đều là giống ngựa đến từ tây nguyên phía đông Gryffindor, nổi tiếng với sức bền và sự oai dũng.
Mỗi con ngựa đều đã được huấn luyện tỉ mỉ, chắc chắn sẽ không làm người thất vọng!"
Draco nhìn những con ngựa đứng sừng sững, mạnh mẽ và uy nghiêm, cảm giác như chúng đang nhìn thẳng vào cậu, như thể thử thách sự lựa chọn của cậu, cảm giác không chỉ là chọn một con ngựa, mà là chọn một dấu mốc quan trọng trong cuộc đời mình.Cậu đứng lặng lẽ, đôi mắt sắc bén quét qua từng con ngựa trong chuồng, nhưng chỉ có một con ngựa thu hút ánh nhìn của vương tử.
Con ngựa đen tuyền, với bộ lông mượt mà như bóng đêm, đôi mắt sâu thẳm và đầy bí ẩn, tựa như một sinh vật huyền bí đến từ rừng cấm.
Mỗi bước đi của nó đều mang trong mình một sức mạnh tiềm ẩn, như thể nó chính là hiện thân của quyền lực và sự oai phong.
Draco không thể rời mắt khỏi nó, như một sức hút khó cưỡng.Ông chủ chuồng ngựa nhìn cậu, buông lời cảm thán "Vương tử quả là có mắt nhìn.
Con ngựa này là một trong những chiến binh tốt nhất, nhưng xin cảnh báo, nó có chút bướng bỉnh.
Không dễ dàng làm chủ đâu."
Draco nghe thấy lời cảnh báo, nhưng lòng cậu tràn đầy kiêu hãnh.
Cậu mỉm cười lạnh lùng, nhếch môi "Bướng bỉnh càng tốt.
Một con ngựa mạnh mẽ như vậy mới xứng đáng làm bạn đồng hành của ta"Với quyết tâm không chút do dự, Draco tiến đến gần con ngựa đen, tay nắm chặt dây cương.
Cảm giác lạnh lẽo từ sợi dây truyền qua tay cậu, nhưng không làm cậu nao núng.
Đôi mắt của cậu nhìn thẳng vào mắt con ngựa, tựa như thách thức nó.
Draco không chỉ muốn cưỡi nó, mà còn muốn khẳng định bản thân mình.Nhưng chỉ mới chuẩn bị bước lên, con ngựa bỗng giật mình, đôi mắt sáng rực lên như ngọn lửa đang bùng cháy.
Nó hất đầu dữ dội, vặn mình ra sau, bốn vó giẫm mạnh xuống đất như muốn chọc thủng mặt đất.
Không gian như bị ngưng đọng trong một khoảnh khắc tĩnh lặng, và rồi, trong một cơn thịnh nộ, con ngựa gầm lên một tiếng vang dội, khiến tất cả mọi người xung quanh đều giật mình.Các binh lính lao đến, vội vã bao vây lấy Draco, bảo vệ cậu khỏi con ngựa hoang dã.
Ông chủ lập tức ra hiệu gọi người đến, nhanh chóng đưa con ngựa về trạng thái bình tĩnh.Draco đứng yên, vẻ ngoài không hề dao động, nhưng trong lòng cậu, cảm giác thất vọng và khó chịu dâng lên mạnh mẽ.
Cậu đã nghĩ mình sẽ dễ dàng làm chủ con ngựa, nhưng giờ đây, sự kiêu hãnh của cậu như bị đánh gục.
Lúc này, Harry- người đã cải trang và hiện đang làm việc tại chuồng ngựa Slytherin, đã quan sát mọi chuyện từ xa.
Tình hình trở nên hỗn loạn khi con ngựa giãy giụa mạnh mẽ, không chịu sự kiểm soát.
Không chút do dự, Harry lập tức lao đến.
Anh nhanh chóng nắm chặt dây cương và chỉ bằng một động tác dứt khoát đã leo lên lưng nó, ổn định trong tư thế đầy tự tin.Con ngựa ban đầu vẫn chưa chịu khuất phục, nhưng dưới bàn tay rắn rỏi và điệu bộ trấn an quen thuộc của Harry, nó dần dịu lại.
Trong lòng anh, một niềm tự hào âm thầm dâng lên.
Harry đã sớm nhận ra đây chính là người bạn cũ của anh, con ngựa đã từng sát cánh trong những trận chiến khốc liệt năm xưa.
Thời gian trôi qua không làm phai mờ những ký ức, và giờ đây, thật bất ngờ khi con ngựa này lại giúp anh một lần nữa, mở ra cơ hội để anh tiếp cận Draco.Harry cúi xuống, tay luồn vào chiếc bờm đen mềm mượt của nó, nhẹ nhàng xoa dịu.
"Tốt lắm, anh bạn""Cảm ơn mày.
Bình tĩnh lại nào, mọi chuyện đều ổn cả rồi."
Con ngựa đáp lại bằng một tiếng thở dài, như hiểu được lời nói của Harry.
Chứng kiến màn đối đầu ngoạn mục, Pansy đứng bên cạnh không khỏi huýt sáo cảm thán, giọng đầy vẻ thích thú: "Ôi Draco, hãy nhìn làn da rám nắng cùng đôi tay rắn rỏi đó đi, thật quyến rũ mà!"
Khi con ngựa đã hoàn toàn bình tĩnh, Harry chậm rãi cưỡi nó tiến về phía Draco.
Dáng ngồi anh thẳng tắp, vẻ mặt điềm tĩnh cùng phong thái tự tin.
Harry nhẹ nhàng đưa tay ra, ngỏ ý rằng con ngựa đã sẵn sàng, an toàn để vương tử có thể cưỡi thử.Nhưng đáp lại anh chỉ là ánh mắt trân trân từ Draco.
Cậu không nói một lời, cũng không có động thái gì, khiến Harry thoáng bối rối.
Đúng lúc đó, một tiếng hắng giọng uy nghiêm vang lên từ phía sau – Hoàng hậu Narcissa.
Ông chủ chuồng ngựa cũng không ngừng ra hiệu từ xa, gương mặt đầy lo lắng.Chỉ khi ấy, Harry mới nhận ra sự thất lễ của mình.
Anh đã quên mất người trước mặt không chỉ là một vị khách bình thường, mà còn là vương tử của Slytherin và hoàng hậu cao quý.
Vội vàng bước xuống khỏi lưng ngựa, Harry cúi mình hành lễ, giọng nghiêm trang nhưng đầy thành khẩn.“Thần xin lỗi vì sự thất lễ vừa rồi.
Mong vương tử và nữ hoàng rộng lòng tha thứ.”
Draco lúc này mới như người vừa tỉnh khỏi cơn mộng, ánh mắt từ ngỡ ngàng dần lấy lại tiêu điểm.
Cậu khẽ chớp mắt vài lần.Đột nhiên, Draco lên tiếng thốt ra một câu nói khiến tất cả lập tức im bặt:“ Mẹ!
Con muốn hắn!”