Ngôn Tình Hào Quang Nữ Minh Tinh

Hào Quang Nữ Minh Tinh
Chương 80: Tự trách


Lúc Tần Gia Mộc và Nhược Hàm đến bệnh viện là hai giờ sáng. Phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn, bên ngoài là ba mẹ của Lục Thanh Thương đang mắng nhiếc liên tục, người bị mắng không ngoài dự đoán là Liễu Tư Nguyệt. Cô ta không hề né tránh, chỉ cúi đầu xuống, mái tóc dài rũ rượi che đi gương mặt làm người đứng từ xa không nhìn rõ cảm xúc của cô ta, đối diện là mẹ Lục vừa khóc vừa chửi cô ta bằng những lời lẽ thậm tệ:

"Cô đúng là đồ yêu nghiệt! Cô hại con trai của chúng tôi chưa đủ hay sao mà giờ còn dám đến đây. Nếu không bởi vì cô thì nó có ở đây không?"

Bà nói xong một hồi lại ôm mặt khóc. Lục Thanh Thương là con trai duy nhất của họ, hiện tại gặp chuyện như vậy sao có thể không đau khổ. Cảm giác cận kề với việc mất đi một người mình vô cùng yêu thương, thậm chí là hoàn toàn mất đi người đó, Nhược Hàm từng trải qua nhiều năm trước. Cũng là khung cảnh ảm đạm này, trước phòng phẫu thuật, ba mẹ Từ nghẹn ngào nói từng câu từng chữ đau đớn nhất cho cô, đã gieo cho cô nỗi khổ đau suốt bao năm.

Loại cảm giác ấy, cả đời này không thể quên được.

Tần Gia Mộc cùng Nhược Hàm đi đến gần, cô cúi người xuống đỡ mẹ Lục đứng dậy khỏi nền đất lạnh toát, muốn bà ngồi xuống ghế bình tĩnh lại. Dẫu sao hiện giờ đèn phòng phẫu thuật còn sáng, tức là vẫn còn hy vọng. Trong một khắc liếc nhìn sang Liễu Tư Nguyệt vẫn cúi đầu im lặng, cô thấy được giọt nước từ khóe mắt cô ta rơi xuống đất, âm thầm và lặng lẽ đến thế, lại mang đến sự xót xa không sao tả nổi.

Thời điểm này là lúc mạng xã hội đang loạn hết lên vì những tin tức của cô ta, Nhược Hàm không biết bằng cách nào người phụ nữ này đến được đây mà thoát khỏi tầm mắt của báo chí, nhưng nếu cô ta dám đến thì hẳn đã chuẩn bị tâm lý nhận lấy những lời lẽ cay nghiệt của gia đình Lục Thanh Thương.

Mẹ Lục được Nhược Hàm đỡ dậy, bà dùng ánh mắt sắc bén như dao nhìn về Liễu Tư Nguyệt, lạnh lùng ra lệnh:

"Cô mau biến khỏi đây. Gia đình chúng tôi sẽ không bao giờ chấp nhận hạng người như cô."

Sau đó là một khoảng im ắng đến đáng sợ. Nhược Hàm đỡ tay mẹ Lục, dẫn bà ngồi xuống hàng ghế chờ bằng inox, lúc này Liễu Tư Nguyệt mới quỳ xuống sàn, vuốt tóc ra sau tai, để lộ đôi mắt đã sưng lên vì khóc, cô ta nói chậm rãi từng chữ:

"Dì ơi, con biết tội lỗi của bản thân lớn đến mức nào, con cũng không mong sẽ được bất cứ ai tha thứ. Nhưng hiện giờ tình hình của Lục Thanh Thương chưa rõ, con chưa thể rời đi được."

"Cô..." Mẹ Lục uất nghẹn không nói nên lời, "Cô đúng là đồ mặt dày. Cô hại con trai chúng tôi ra nông nỗi này, giờ còn dám nói thế ư?"

Đúng lúc này, y tá từ trong phòng trực ban đi ra nhắc nhở bọn họ không được làm ồn ở bệnh viện, Tần Gia Mộc gật đầu xin lỗi cô ấy, hai người nói thêm đôi câu nữa y tá mới trở về.

Anh quay sang nói với ba mẹ Lục: "Chú, dì, lúc này con nói lời này có thể không thích hợp, nhưng con nghĩ vẫn nên nói ra thì hơn. Lục Thanh Thương cậu ấy là người trưởng thành, tự cậu ấy biết đúng sai thế nào. Nếu cậu ấy đã lựa chọn yêu người phụ nữ này chúng ta cũng không thể làm gì khác, không thể oán trách cô ta, cũng không thể trách lựa chọn của cậu ấy là sai. Hiện giờ điều duy nhất chúng ta có thể làm là ngồi chờ kết quả mà thôi.

Mẹ Lục nghe Tần Gia Mộc nói thế thì không để tâm đến Liễu Tư Nguyệt nữa, bà nhắm mắt chắp tay cầu nguyện, cha Lục từ đầu đến cuối không nói lời nào, gục mặt vào một góc tường cố che giấu nước mắt.

Sự chờ đợi trong vô vọng ấy kéo dài thêm hai tiếng đồng hồ, cuối cùng phép màu vẫn không xảy ra. Thời khắc bác sĩ mặc bộ áo màu xanh đậm bước ra khỏi phòng phẫu thuật, bất lực lắc đầu, tất cả mọi thứ đã sụp đổ hoàn toàn. Ba mẹ Lục không thể làm gì khác ngoài việc ôm nhau khóc đau đớn, sự tuyệt vọng hiện rõ trên gương mặt đã già đi quá nhanh chỉ trong mấy giờ.

Nhược Hàm không qua lại thân thiết nhiều với Lục Thanh Thương, cô không khóc được, nhưng trong mỗi một người ở bệnh viện này, cô lại như nhìn thấy bản thân của quá khứ. Cô rất ghét bệnh viện, ghét bầu không khí tràn ngập mùi thuốc men và cồn khử khuẩn, càng sợ hãi sự ngột ngạt thê lương như lúc này.

Cô không biết những bác sĩ mặc áo xanh bước ra từ phòng phẫu thuật sẽ cảm thấy thế nào khi không thể cứu được bệnh nhân, nhưng bản thân cô đứng ở ngoài này đã không tránh khỏi run rẩy, quặn thắt cả lồng ngực lại.

Giờ phút này, chẳng còn ai có thể có tâm trạng nghĩ ngợi đến loạt bài báo sôi nổi trên mạng xã hội, ngay cả nhân vật chính của đống tin tức ấy cũng đã chết lặng ở hành lang bệnh viện.

Tất cả hoàn toàn chìm trong nỗi bi thương vô hạn.

Nhược Hàm rất sợ cảm giác này, cô muốn chạy thật mau ra ngoài, lại liếc nhìn xung quanh, không thấy Tần Gia Mộc đâu nữa.

Anh đã đi đâu?

Trong tình cảnh hiện tại, cô biết Tần Gia Mộc sẽ cảm thấy rất ân hận, tự trách bản thân mình rất nhiều. Hai người vốn là bạn bè thân thiết suốt những năm qua, nhưng đến khi bạn mình ra đi, anh vẫn chưa kịp nói lời nào với người đó, nhất là giữa họ khi trước còn có mâu thuẫn.

Lúc Nhược Hàm tìm được Tần Gia Mộc, anh đang ngồi gục mặt xuống cạnh bồn hoa trong khu nội trú. Khu vực ấy ít người qua lại, đèn điện không chiếu sáng tới, anh ngồi hòa mình với bóng đêm, bao nhiêu hồi hận đè nặng lên vai. Anh nhìn thấy đôi giày của cô xuất hiện trước mắt mình, chầm chậm thốt ra một câu:

"Anh đúng là đồ hèn nhát."

"Không đâu." Cô nhẹ nhàng lắc đầu, "Không phải lỗi của anh."

Đúng vậy, chuyện này không ai mong muốn, cũng không liên quan đến Tần Gia Mộc, nhưng anh bởi vì một câu hòa giải mãi chẳng thể nói ra, từ bây giờ lại không bao giờ nói ra được nữa, cho nên cảm thấy bản thân thực sự quá hèn nhát.

Nếu như anh nói ra sớm hơn, ít nhất giữa họ sẽ không có khúc mắc, ít nhất họ vẫn sẽ là bạn cho đến giây phút cuối cùng.

"Đáng lẽ lúc đó anh không nên nói với cậu ấy như vậy. Anh bảo vệ em, cậu ấy cũng có quyền bảo vệ người cậu ấy yêu. Tại sao anh lại tranh cãi với cậu ấy?"

Nhược Hàm nắm chặt hai bàn tay lại, ép bản thân kìm nén xúc động, cô cúi người xuống ôm lấy anh, an ủi: "Là tại em. Là em đã kéo anh vào, khiến mối quan hệ giữa hai người xảy ra trục trặc. Nếu không vì em, hai người nhất định sẽ là bạn tốt."

Nếu không vì cô, Liễu Tư Nguyệt và Lục Thanh Thương sẽ không dính dáng đến nhau, ngày hôm nay cũng sẽ không tồn tại.

"Chuyện này thì liên quan gì đến em chứ?" Tần Gia Mộc ôm cô khóc rất lâu. Lần đầu tiên cô thấy anh giống như một đứa trẻ, một đứa trẻ đang chịu nhiều tổn thương cần được vỗ v.

Rốt cuộc Nhược Hàm vẫn không nhịn được, hàng nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống tóc anh. Cô không đành lòng nhìn những người khác đau khổ như thế, càng không đành lòng nhìn anh đau khổ khi một người thân thiết của mình ra đi.

Thật lâu sau, mặt trời ló dạng một khoảng đỏ ở phía đông, một ngày mới lại sắp bắt đầu, Tần Gia Mộc mới nhọc nhằn nói ra một câu cuối cùng, giọng anh đã khàn đặc cả đi:

"Sau này sẽ không còn gặp lại cậu ấy được nữa rồi.
 
Hào Quang Nữ Minh Tinh
Chương 81: Hết hôm nay


Sự việc lớn như vậy cuối cùng vẫn không giấu được tai mắt của truyền thông. Tuy nhiênnhà họ Lục cố gắng hết sức để giữ kín về tang lễ của Lục Thanh Thương. Hai ngày diễn ratang lễ, Liễu Tư Nguyệt đều không xuất hiện trước mặt ba mẹ Lục.

Ba người Tần Gia Mộc, Bạch Ngạn và Diệp Phong đều đến vào ngày thứ hai, nhưng không lưu lại quá lâu, chỉ có

Bạch Ngạn nói mấy câu với ba mẹ Lục, còn hai người từ đầu đến cuối không nói một lời nào.

Ba mẹ Lục biết rõ quan hệ của nhóm bọn họ, càng biết Tần Gia Mộc ngày đó ở trong bệnh viện cũng rất đau khố, thế nên ông bà đều hiểu cho.

Mất đi đứa con duy nhất, người làm cha mẹ đau lòng hơn bất cứ ai, nhưng ba mẹ Lục ở bệnh viện đã khóc quá nhiều, đau đớn quá nhiều đến mức tê dại đi, hiện giờ chẳng thể làm gì ngoài phụ trách tang lễ.

Nhược Hàm cũng theo Tần Gia Mộc đến dự tang lễ. Cô mặc một bộ quần áo dài màu đen, tóc tai được buộc gọn gàng, đi theo phía sau anh. Không khí bên trong nhà tang lễ ảm đạm,hầu như bao trùm bởi màu đen của trang phục trên người những vị khách đến viếng. Lúcngồi chờ ngoài hành lang, Bạch Ngạn nói chuyện với ba mẹ Lục xong đi ra, ngồi xuống ghếcách cô mấy chỗ. Anh hơi cúi người xuống, chống hai tay lên đùi, thở dài một hơi rồi mớibắt đầu kể:

"Trong số bọn anh, Tần Gia Mộc và Lục Thanh Thương quen biết nhau sớm nhất. Chuyệngia đình của Gia Mộc,

Lục Thanh Thương là người biết đầu tiên. Hai người họ coi nhau nhưanh em suốt nhiều năm qua, nhưng sau đó lại xảy ra mâu thuẫn. Gia Mộc ấy à, cậu ta là người rất coi trọng tình cảm, thế nên lúc này nhất định là khoảng thời gian khó khăn nhất của cậu ta, em hãy ở bên cậu ta nhiều hơn."

"Em biết rồi." Nhược Hàm gật đầu.

Cô ngồi thêm khoảng mười lăm phút thì đứng dậy đi tìm Tần Gia Mộc. Anh đi ra khỏi phòng trước cô, đến khi cô ra ngoài thì đã chẳng thấy anh đâu. Ban đầu cho rằng anh đi vào nhàvệ sinh, vậy nên cô ngồi ở hành lang đợi, nhưng mãi không thấy người, rốt cuộc cô phải đứng lên đi tìm.

Vừa đi ra sân, một bóng đen thoáng vụt qua sau lưng Nhược Hàm ngay lúc cô quay mặt sang. Cô phát giác ra có người, lập tức chạy theo ra sân sau.

Tiết trời âm u không có nắng, mây mù kéo nhau đan thành tấm lưới khổng giăng kín bầu trời, lá cây trong sân vàng úa rụng xuống, theo gió bay xào xạc trên mặt đất. Nhược Hàmbiết người đang trốn sau bức tường là ai, cũng không chạy đuổi theo nữa, chỉ hỏi thẳng mộtcâu:

"Đến cũng đã đến rồi, tại sao không vào?"

Không ai đáp lại. Cũng không có tiếng bước chân, tức là người kia vẫn chưa đi. Nhược Hàm trong lòng rất phức tạp, đối với người này không biết nên làm thế nào mới phải. Cô thởdài, chợt nghĩ đến bản thân của quá khứ. Lúc ấy cô cũng hèn nhát, không dám đối diện vớisự thật, không chỉ không đến tang lễ mà nhiều năm sau đó cũng chưa dám đến thăm Từ Viễn.

Người này, dẫu có vào hay không vào, vẫn dũng cảm hơn cô

Nhược Hàm khoanh tay lại, khẽ thở dài: "Nếu đi vào, cô cũng chưa chắc sẽ được họ đồngý. Nhưng nếu không vào, ngày sau cô có hối hận không?"

"Tôi biết bản thân không thể vào, thế nên chỉ cần đứng đây thôi là đủ rồi." Liễu Tư Nguyệt chậm chạp bước đến trước mặt cô.

Nhược Hàm quay đầu nhìn về khu nhà chính, vẫn còn nhiều người ra vào, lại nhìn sang Liễu Tư Nguyệt. Sắc mặt cô ta hiện tại nhợt nhạt không có sức sống, hai mắt đỏ hoe sưngvù lên, có lẽ là do khóc quá nhiều.

"Hơn nữa, tất cả chuyện này đều là do tôi, tôi làm gì có tư cách để vào trong đó. Ba mẹ anh ấy nói không sai, ngàn vạn lần họ cũng đừng dung thứ cho tôi.

Liễu Tư Nguyệt nhớ đến lần đầu tiên cô ta và Lục Thanh Thương gặp nhau. Mùa thu tháng chín, hoa thạch thảo

nở rộ một sắc tím thơ mộng, Liễu Tư Nguyệt mặc một chiếc váy hai dây màu trắng, gương mặt không trang điểm

vừa tươi trẻ lại mộc mạc, đầu đội mũ cói rộng vành, đến vườn hoa vào buổi chiều tà.

Dưới ánh hoàng hôn dịu dàng, hình ảnh người con gái xinh đẹp giữa rừng hoa tím càng thêm nổi bật đã lọt vào

mắt Lục Thanh Thương.

Đều là người cùng hoạt động trong giới giải trí nhưng trước kia Lục Thanh Thương và Liễu Tư Nguyệt chưa từng

hợp tác, chỉ có vài lần ngồi gần nhau khi tham gia sự kiện. Lúc đó chưa từng để ý, đến khi gặp được ở vườn hoa

mới nhận ra bản thân đã rung động với côgái kia từ cái nhìn đầu tiên.

Khi ấy là Liễu Tư Nguyệt cố ý tạo ra cảnh gặp gỡ tình cờ. Cô ta hận Tần Gia Mộc không yêu mình, hận cả Nhược

Hàm cướp đi Tần Gia Mộc, thế nên đã chọn cách tiếp cận người thân thiết với anh.

Lúc này nghĩ lại, Liễu Tư Nguyệt đã chẳng còn hận thù gì với Tần Gia Mộc hay Nhược Hàm nữa, cô ta hận chính mình. Là cô ta đã cướp đi cuộc sống vốn dĩ tốt đẹp biết bao của Lục Thanh Thương, là cô ta hại anh.

Rõ ràng đều nói ông trời có mắt, nhưng vì sao cô ta nhiều tội lỗi như thế, lại không hề trừng phạt cô ta, cứ phải

thành ra như vậy? Cô ta tự biết bản thân mới là kẻ đáng chết, nhưng lại hại đến Lục Thanh Thương

Chính Liễu Tư Nguyệt không biết từ bao giờ cô ta đã quan tâm đến Lục Thanh Thương, cũng tham lam sự ân cần

dịu dàng của anh dành cho mình, thậm chí nhiều khi đã nghĩ đến việc vứt bỏ hết tất cả những gì đang có để ở

bên anh. Bởi vì, anh đáng giá hơn tất cả danhvọng bên ngoài, hơn cả những hận thù ganh ghét trong showbiz.

Liễu Tư Nguyệt không kiểm soát được cảm xúc, lồng ngực đau nhói quặn thắt lại, cô ta nắm chặt áo trước ngực,

gục xuống. Nhược Hàm cũng không định đứng lại thêm nữa, người phụnữ này và cô có quá nhiều xung đột, cô ta

đã mang đến cho cô bao nhiêu phiền não, khôngít lần hại cô vào đường cùng, thế nên cô sẽ không vì bất cứ điều

gì mà tha thứ cho cô ta.

Tình cảm giữa Liễu Tư Nguyệt và Lục Thanh Thương, cô có thể cảm thông, nhưng không có nghĩa sẽ bỏ qua

những gì trước đây cô ta gây ra với cô. Hai chuyện này không hề liên quan đến nhau.

Nhược Hàm xoay người đi được ba bước, bên tai nghe thấy những tiếng than thở muộn màng của Liễu Tư Nguyệt: "Tôi biết, tôi mới là người có tội lớn nhất. Thế nhưng vì sao ông trời không lấy mạng của tôi, tại sao cứ

phải mang anh ấy đi khỏi mọi người? Nếu như muốn trừng phạt tôi, có thể để tôi rời xa anh ấy, hoặc để tôi chết đi

cũng được. Tại sao lại là anhấy?"

Cô cảm thấy thật nực cười, cuối cùng cũng nói lên suy nghĩ của mình: "Bây giờ cô mới nhậnra có phải quá muộn

không? Muốn chết? Lúc này cũng chưa muộn đâu. Nhưng chết rồi thìcó đơn giản quá không? Có đôi khi, tiếp tục

sống mới càng là hình phạt đáng sợ hơn chết đi. Nếu cô đã biết bản thân tội lỗi thế nào, so với việc muốn chết, thì

cô nên sống tiếp mà bùđắp tội lỗi. Còn làm thế nào để bù đắp, tự bản thân cô hẳn phải biết."

Buổi tối hôm ấy trở về, Tần Gia Mộc vẫn không chịu nói lời nào. Ngay cả áo sơ mi đen vàquần âu cũng không

thay, từ đầu đến cuối anh chỉ ngồi cúi đầu xuống ở ghế sô pha, tóc đen rũ xuống che đi đôi mắt, Nhược Hàm còn

thấy cả râu ria bắt đầu lởm chởm nữa.

Hai ngày qua anh thật sự đã bỏ quên cả chính mình.

Nhược Hàm không biết làm thế nào mới khuyên nổi anh, cô cũng từng trải qua, biết rất rõ trong tình cảnh thế này không ai phấn chấn nổi, nhưng thấy dáng vẻ anh tiều tụy đi lại

không đành lòng.

"Mấy ngày nay anh ăn rất ít, hay em gọi đồ ăn về cho anh nhé?"

Tần Gia Mộc lắc đầu, "Em đói thì gọi về mà ăn, anh không đói."

Anh không có tâm trạng ăn uống, nhưng cơ thế làm sao chịu nổi chứ. Nhược Hàm không

muốn anh cứ mãi chìm trong thê lương ảm đạm như thế, cô ngồi xuống bên cạnh anh, vòngtay qua ôm eo anh từ phía sau, nửa bên mặt dán trên tấm lưng rộng lớn.

"Gia Mộc, có những chuyện đau lòng em không thể ép anh ngừng nghĩ đến, nhưng anh cũng không thể mãi thế này được. Người đi rồi, người sống tiếp phải càng mạnh mẽ chứ. Nếu không liệu người ra đi có thể yên tâm được không? Em không muốn thấy anh giống như em khi trước, vậy nên anh... hãy vượt qua đi mà."

Đêm muộn lại trở về với âm thanh sóng biển quen thuộc, còn có giọt nước mắt của người con gái thấm vào lưng áo sơ mi đen của Tần Gia Mộc. Nhược Hàm ôm anh rất sát, anh có thể cảm nhận được sự mềm mại đó, và cả nhịp đập trái tim cô rất rõ ràng.

Tần Gia Mộc nắm lấy bàn tay cô đang ôm mình, chậm rãi nói từng chữ: "Anh biết rồi. Choanh hết ngày hôm nay thôi.
 
Hào Quang Nữ Minh Tinh
Chương 82: Thích


Một tuần sau loạt sự kiện chấn động này, studio của Liều Tư Nguyệt thông báo nghệ sĩ củahọ sẽ chính thức giải nghệ, rút khỏi giới giải trí hoàn toàn.

Chuyện này khiến Nhược Hàm bất ngờ, nhưng cô cũng không có gì quá thắc mắc cả. Thái độ ngày hôm đó của

Liễu Tư Nguyệt cũng dễ để đoán ra cô ta sẽ đưa ra quyết định rời khỏi showbiz.

Cuộc đời của cô ta, chỉ vì danh tiếng và hào quang phù du mà đã sai lầm quá nhiều, đến tậnkhi mất đi người mình yêu thương nhất, thậm chí là nhận ra tình cảm ấy quá muộn màng, mới rõ bản thân đã sai từ lúc bắt đầu.

Thế nhưng, sự việc này vẫn chưa dừng lại ở đây. Công ty chủ quản của Liễu Tư Nguyệt điều tra được người đứng sau tung tin đồn là Khương Ngọc Trúc, khoảng thời gian gần đây liên tục gây sức ép lên Tịnh Hòa, khẳng định nghệ sĩ của Tịnh Hòa đã làm ảnh hưởng không nhỏ đến danh tiếng của nghệ sĩ cũng như toàn bộ công ty họ, thậm chí còn muốn lêntòa làm việc.

Nhìn chung cuộc chiến này khá căng thẳng, Vương Kim Hòa liên tục bắt tăng ca ngày đêmđể giải quyết sự việc này.

Nhược Hàm là nghệ sĩ dưới trướng Tịnh Hòa, vì thế bị xáo trộn lịch trình không ít. Có điều sau khi đóng máy "Dạ thành", cô muốn dành nhiều thời gian hơn cho Tần Gia Mộc và gia đình, cùng để cho Tịnh Hòa có thời gian giải quyết hết mớ rắc rối kia.

Một vấn đề phức tạp giữa lợi ích đôi bên, đến khi thỏa thuận ổn thỏa đã là ba tháng sau đó.

Khương Ngọc Trúc chính thức bị đóng băng toàn bộ hoạt động, ngoài ra còn phải chi trả những tổn thất mà công ty chủ quản của Liễu Tư Nguyệt chịu từ sự việc kia. Đổi lại, công ty bọn họ đã rút đơn kiện Tịnh Hòa.

Rất rõ ràng, Khương Ngọc Trúc đã bị Tịnh Hòa bỏ rơi để đánh đổi lấy lợi ích của công ty.

Trước giờ tư bản vẫn luôn vô tình như thế, chưa kể đến sự việc này hoàn toàn là do cô ta tựchuốc lấy họa. Tuy nói những gì cô ta khui được từ Liều Tư Nguyệt là sự thật, nhưng cũng động chạm đến rất nhiều ông lớn khác, cho dù công ty của Liễu Tư Nguyệt không nhúng tayvào thì cô ta cũng không thoát được kết cục này, có khi còn thê thảm hơn nữa.

Không biết mấy ngày nay Tần Gia Mộc bận việc gì, đi liên miên từ sáng sớm đến tối khuya.

Những lúc hiếm hoi ở nhà anh cũng nhốt mình trong phòng, chẳng nói chuyện với cô đượcmấy câu.

Nhược Hàm từng hỏi thử Lý Thanh Hà về lịch trình của anh, nhưng hình như nó không nhiều như sự bận rộn suốt mấy ngày qua. Cô hỏi cô ấy, cô ấy cũng không biết anh đi đâu và làm gì.

Cô đợi anh mấy đêm liền cũng không thấy người đâu, kết quả đến sáng hôm sau tỉnh dậytrên ghế sô pha, chăn được mang đến đắp lên người cô rất cẩn thận, cửa ban công cũng đãđóng lại. Tất cả đều là anh làm, thế nhưng lại không chịu gặp cô.

Nhược Hàm tự hỏi, cô đã làm gì sai khiến anh không muốn gặp mình sao? Nếu thế thì anh còn quan tâm cô như vậy làm gì chứ? Hơn nữa, hai người là vợ chồng, có gì khó nói đều có thể giải quyết với nhau được mà.

Đêm nay Nhược Hàm quyết định không đợi nữa, một mình đi ngủ trước. Nửa đêm khát nước tỉnh giấc, cô rất lười phải xuống tận tầng một, âm thầm động viên bản thân sắp sáng rồi, lúc đó sẽ xuống một thể. Chỉ là cổ họng khô khốc, càng cố trấn an mình thì cô càng thấykhát hơn, cuối cùng không nhịn được vẫn đặt chân xuống nền nhà lạnh toát.

Bên ngoài sóng biển vỗ vào bờ không rõ tiếng lắm, Nhược Hàm dùng điện thoại mở đèn hành lang rồi mới mỏ cửa phòng ngủ ra.

Vừa lúc mở cửa, hình như dưới tầng có tiếng động. Mới hơn hai giờ sáng, chắc không phải Tần Gia Mộc về rồi chứ? Cô nghĩ thế, lại tắt đèn hành lang đi, mở đèn pin điện thoại soi đường cầu thang xuống tầng một, bước đi rất nhẹ như không muốn để ai phát hiện.

Cô đi ra phòng khách, thấy cửa ban công đang mở, bước chân liền dừng lại. Có bóng người đang đứng dựa vào lan can, quay lưng lại với hướng phòng khách, cô còn thấy có khóithuốc mờ ảo bay lên.

Lúc này mới phát hiện, đã khá lâu rồi Tần Gia Mộc không hút thuốc. Mặc dù trước kia anh chỉ hút thuốc những khi không vui, nhưng nửa năm nay cô chưa thấy anh động đến thuốclá, ngay cả mấy bao thuốc để trong tủ lâu không dùng đến nỗi phải bỏ đi. Thế mà đêm naylại đứng ngoài ban công hút thuốc lá, là do anh gặp chuyện gì không vui sao?

Nhược Hàm chần chừ, cuối cùng cất tiếng gọi: "Gia Mộc?"

Tần Gia Mộc quay người lại nhìn, tay còn kẹp điếu thuốc lá hút dở, ngạc nhiên nói: "Muộn vậy rồi sao em chưa ngủ?"

"Anh đang làm gì thế?" Lời ra đến miệng lại cảm thấy thật ngớ ngẩn, cô thừa biết anh đang làm gì mà. Sau đó lại muốn đi đến bên cạnh anh, nhưng nhớ đến thái độ lạnh nhạt mấyngày nay, cô có chút tức giận.

Cả hai người, mỗi người đều hỏi đối phương một câu, nhưng không ai chịu trả lời, im lặng thật lâu cũng không có ý định lên tiếng. Nhược Hàm đang chờ, chờ xem anh có tự mình giảithích về những ngày qua anh có vấn đề gì với cô, mà anh cũng tự nhận thấy điều này, có điều không biết nên nói với cô thế nào.

Đến cuối cùng, Nhược Hàm chịu thua trước. Cô chọn đi đến bên cạnh Tần Gia Mộc, dịu dàng nhìn anh hỏi: "Anh đang có chuyện không vui à? Lâu rồi em không thấy anh hút thuố clá."

Tần Gia Mộc biết cô không quen mùi thuốc, thấy cô đi ra liền dập điếu thuốc đang hút dở, ôm cô gọn vào trong vòng tay, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi em."

"Không sao, em không cấm anh." Khi con người ta cảm thấy không vui trong lòng tất sẽ muốn tìm một chỗ giải tỏa, Nhược Hàm không muốn cấm cản gì anh, dẫu sao cũng lâu rồianh mới động đến.

Cô thấy Tần Gia Mộc vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình, lại hỏi lại lần nữa: "Anh có chuyện gì không vui sao?

Chung quy cô vẫn rất cần lời giải thích từ anh, về thái độ hời hợt cũng như việc anh đi sớm về khuya suốt những ngày nay. Nếu không, cô sẽ âm thầm để tâm mãi không bỏ được mất.

"Chỉ là mấy chuyện vặt vãnh ở công ty thôi, em không cần bận tâm, anh đang giải quyết ổnthỏa rồi."

"Ừm." Nhược Hàm gật đầu.

Tần Gia Mộc chống cằm lên một bên vai cô, phả hơi thở qua cần cổ trắng trẻo tinh tế, làm Nhược Hàm cảm thấy hơi ngưa ngứa, nhưng cô lại không dám đẩy anh ra. Bên tai truyền đến tiếng cười của anh, còn có giọng nói trầm ấm quyền rũ:

"Em nói xem, chúng ta cũng kết hôn lâu như vậy rồi, sao đến giờ vẫn mỗi người một phòngthế? Anh dù sao cũng là đàn ông hai chín, ba mươi tuổi, còn độc thân nhiều năm nữa. Bây giờ có bà xã xinh đẹp lại không thể động vào..." (

Nhắc đến vấn đề này, bỗng nhiên Nhược Hàm đỏ mặt lên. Cô thực sự không nghĩ đến anh sẽ chuyển chủ đề quá nhanh, nhất thời bối rối không biết làm thế nào.

"Tại vì..."

Tần Gia Mộc trông thấy biểu cảm của Nhược Hàm, cười ha ha thật lớn rồi xoa đầu cô, nói: "Ghẹo em chút thôi, không cần phải hoảng hốt thế đâu. Muộn rồi, em mau về phòng đi ngủđi."

Anh nói xong, hai tay dần buông xuống thả người đi, nhưng chợt Nhược Hàm lại nắm lấy một bàn tay anh, cô cúi đầu xuống, lí nhí trong họng: "Thật ra em cũng nghĩ giống anh."

Tần Gia Mộc nghe thấy tất cả những gì cô nói, lại có cảm giác như bản thân đã nghe nhầm, sau đó thấy có lẽ mình đang nằm mơ thật rồi.

Gió biển luôn qua cửa ban công thổi mạnh vào trong, rèm cửa bay lộng theo gió, bầu trời đêm tĩnh mịch dịu êm, sóng như nghe thấy tiếng lòng của con người, vỗ vào bờ từng cơn từng cơn dồn dập.

Hai người giống như tách biệt khỏi khung cảnh, không nói lời nào, cũng không di chuyển một bước. Tần Gia Mộc đặt một nụ hôn lên trán Nhược Hàm, "Anh chỉ cho em một cơ hội duy nhất để từ chối thôi đấy."

"Em chưa từng nghĩ sẽ từ chối."

Đêm nay trăng rất sáng, phủ một lớp bàng bạc xuống gương mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ của cô gái, trước nay cô vẫn luôn rất nổi bật, nhan sắc được tất cả mọi người công nhận, giờ phútnày lại thêm phần phong tình khiến đối phương xao xuyến. Anh hôn lên trán cô lần nữa, sauđó xuống đến mũi, rồi đến môi. Nhược Hàm vòng tay qua cô anh, đón nhận nụ hôn mãnhliệt không che giấu d*c v*ng bên trong.

Hơi thở của anh còn thoang thoảng mùi thuốc lá, ban đầu Nhược Hàm hơi khó chịu, nhưng quả thực anh không phép cô từ chối nữa, cô chẳng thể làm gì ngoài cố gắng tiếp nhận. Mãicho đến khi cô cảm thấy lồng ngực bị trút hết dưỡng khí, anh mới chịu buông ra.

"Không cho em hối hận."

Lời vừa dứt, Tần Gia Mộc lập tức bế cô lên, đóng cửa ban công lại. Nhược Hàm rất cao, vìthế cân nặng của cô cũng không phải vừa, thế mà anh ôm nhẹ bẫng, như không phải dùngsức vậy, đi một mạch lên tầng hai

Cửa phòng ngủ đóng lại, Tần Gia Mộc ngồi trên giường, để Nhược Hàm ngồi lên đùi mình,áo ngủ của cô tụt mất một dây xuống đến cánh tay, càng tăng thêm tầng xúc cảm giữa haingười. Cô nghĩ mình nên chủ động một chút, không để anh hoàn toàn chiếm thế thượngphong, liền cúi xuống hôn bả vai anh.

Hai tay anh ôm eo cô, điệu cười gợi cảm: "Em còn biết khiêu khích anh."

"Anh không thích sao?"

"Thích.
 
Hào Quang Nữ Minh Tinh
Chương 83: Sự thật phía sau


Lúc tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Nhược Hàm thoải mái vươn vai một cái, sau đó dang tay sang hai bên. Không có ai khác. Tần Gia Mộc dậy sớm hơn cô, đã rời đi từ lâu, ngay cả hơi ấm trên giường cũng không còn.

Mới đêm qua còn thắm thiết như thế, sáng dậy đã không thấy người đâu, Nhược Hàm khó tránh khỏi có phần hụt hầng, tinh thần cũng đi xuống theo. Cô rướn người với lấy điện thoại trên bàn, đã hơn mười giờ sáng, ngoài ra còn hiển thị ba cuộc gọi nhỡ từ cùng một số

Cô vuốt phần tóc che nửa gương mặt ra sau, bấm vào gọi lại rồi áp lên tai, giọng uể oải: "Chị có việc gì mà gọi em nhiều thế?"

Đầu dây bên kia hừ một tiếng: "Con nhóc này, ngủ đến giờ này mới chịu dậy, còn dám trách chị sao?"

"Em đâu dám." Cô nàng tinh nghịch lè lưỡi. "Mà chị Gia yêu dấu của em, chị tìm em có vấn đề gì sao?

Ở trong giới giải trí, muốn tồn tại và có chỗ đứng lâu dài không thể không có người chống lưng, dù là loại quan hệ nào đi chăng nữa. Với Nhược Hàm thì có lẽ là Vũ Gia. Mạng lưới quan hệ trong giới giải trí rất rộng lớn và phức tạp, nhất là những nhân vật ở trên đều sẽ chọn cho mình một hoặc vài ngôi sao để nâng đỡ, danh tiếng càng cao thì địa vị cũng sẽ cao hơn so với những người khác. Ngược lại, nghệ sĩ tất nhiên cũng sẽ có được tài nguyên tốt nhất từ kim chủ, là một mối quan hệ đôi bên cùng có lợi. Có điều, nếu như một nghệ sĩ vướng phải những scandal lớn, khó lòng trở mình thì những người này cũng sẽ bỏ rơi không thương tiếc.

Vũ Gia có thể xem là người phụ nữ tương đối có tiếng nói và quyền lực. Năm hai mươi tuổi đã tiếp quản tập đoàn của gia đình, sau đó bắt đầu dấn thân vào showbiz.

Mối quan hệ giữa Nhược Hàm và Vũ Gia không thể coi là kim chủ và nghệ sĩ, vì trước nay Nhược Hàm chưa từng yêu cầu hay chấp thuận đề nghị nào của Vũ Gia. Bọn họ có thể nói chuyện thân thiết như chị em, Vũ Gia cũng là một trong số ít những người biết thân thế của cô từ sớm, thế nhưng cả hai chưa từng thật sự coi nhau là bạn bè.

Nói trắng ra vẫn là kiểu đối tác đôi bên cùng có lợi.

Nhược Hàm từng tham gia vào những dự án điện ảnh do Vũ Gia đầu tư, tất cả đều rất thành công và mang lại nguồn doanh thu không hề nhỏ. Nhưng chúng đều do đích thân cô casting mà có được vai, chưa bao giờ Vũ Gia nhúng tay vào. Sau dự án thứ hai, hai người mới chính thức quen biết.

"Chuyện em nhờ chị điều tra, còn nhớ chứ?"

Cô nghĩ đến chuyện này, hai mày chợt nhíu lại: "Nhớ."

Vũ Gia thở dài, "Em đến đây một chuyến đi."

Quan hệ giữa Nhược Hàm và Vũ Gia luôn là thứ rất phức tạp, không hẳn là tình cảm thật sự, cũng không hoàn toàn là lợi ích, mặc dù cô để tên cô ấy là "Chị yêu", cũng chưa chắc thật sự là yêu. Hai người thường rất ít khi gặp nhau trực tiếp, hầu như chỉ trò chuyện thông qua màn hình điện thoại và những tin nhắn gửi đến tức thì.

Lần này Vũ Gia muốn hai người trực tiếp gặp mặt, nhất định là có chuyện. Nhược Hàm đến tòa nhà Vũ Gia đang làm việc, mở cửa hết sức tự nhiên. Vũ Gia ngồi trên ghế chủ tịch, xoay người lại nhìn cô, cao giọng hỏi:

"Đến rồi sao?"

Nhược Hàm ngồi xuống ghế, vừa rót trà vừa nói: "Đến rồi. Lâu không đến chỗ chị, nhớ vị bánh ở canteen của công ty chị quá. Có chút vị ngọt thì trà mới ngon được."

Vũ Gia mỉm cười: "Em yên tâm, đã chuẩn bị đủ cả."

Cô ấy vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa, cô ấy hất tay một cái, "Vào đi."

Thư ký của Vũ Gia đẩy cửa vào trong, một tay bưng khay đựng một đĩa bánh hạnh nhân. Nhược Hàm mỉm cười:

"Bây giờ mới là buổi trưa, thưởng thức trà chiều có hơi sớm nhỉ?"

"Thôi nào, quý cô người Anh của tôi ơi! Chỉ là một món bánh ngọt ăn kèm với trà thôi mà, không phải cứ bắt buộc phải thưởng thức vào lúc năm giờ chiều chứ."

Cô ăn một miếng bánh, không tiếp tục lòng vòng nữa mà hỏi thẳng: "Ăn cũng ăn rồi, bây giờ chị có thể nói cho em biết, rốt cuộc là loại chuyện kiểu gì mà chị muốn em đến tận đây?"

Vũ Gia đứng dậy, đi đến ghế đối diện Nhược Hàm. Cô ấy ném một xấp ảnh lên bàn, Nhược Hàm cầm một tấm lên xem, đáy mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, lại cầm thêm mấy tấm nữa lên, nhíu mày nhìn người đối diện.

"Những cái này, làm sao..."

Đối phương hiểu cô đang thắc mắc điều gì, từ tốn nói: "Không phải do chị lục được, có người không biết từ đâu tìm ra chúng, còn có ý muốn tung lên mạng. Tất nhiên là kẻ này cũng liên quan đến chuyện em muốn chị điều tra, cho nên chị mới biết được. Em phải cảm ơn chị đi, trước khi chúng được tung lên mạng chị đã kịp thời cản lại."

Tất cả những tấm ảnh này là một mặt khác của những tấm ảnh được lan truyền trên mạng xã hội hơn một năm trước, trong đó đã chụp được cô gái đi cùng Tần Gia Mộc ra khỏi khách sạn khi đó không phải là Nhược Hàm, mà là cô quản lý xinh đẹp Lý Thanh Hà của anh.

Hai người họ tay trong tay, còn bước ra khỏi khách sạn, nếu như đăng tải công khai nhất định sẽ khiến toàn bộ mạng xã hội chấn động. Thời điểm ấy tất cả đều biết cả Nhược Hàm và Tần Gia Mộc đã lên tiếng thừa nhận hẹn hò thông qua những hình ảnh này, thậm chí hai người còn đi đến hôn nhân. Giờ đây lại lộ ra người phụ nữ trong hình lại là một cô gái khác, họ sẽ nghĩ thế nào?

Không có lời giải thích phù hợp cho sự việc này. Cô và Tần Gia Mộc không thể công khai bản hợp đồng lợi ích được đánh đổi bằng tờ đăng ký kết hôn, nhưng như vậy sẽ đẩy anh vào tiếng xấu. Công chúng sẽ cho rằng anh là người tệ bạc, bắt cá hai tay, ngoại tình....

Anh là đại minh tinh, không thể mang những tiếng xấu đó, cô không bao giờ mong muốn chuyện này xảy ra.

"Cảm ơn chị" Nhược Hàm đặt ảnh xuống bàn, "Nhưng là ai đã làm ra chuyện này?"

Có thể lấy được thứ mà nhiều người không lấy được, nhất định vị trí của kẻ này trong showbiz không hề tầm thường. Cho dù là việc kia hay việc những bức ảnh này, rõ ràng đều là nhắm vào Tần Gia Mộc. Chẳng lẽ lại là người của Tần gia? Là Tần Lam?

"Là một người mà em rất quen thuộc, và không bao giờ ngờ đến được. Chị nghĩ em vẫn nên tự giải quyết thì hơn."

"Nhược Hàm, sao hôm nay em lại hẹn chị ra đây thế?" Thẩm Thiên Tuệ đi theo chỉ dẫn của nhân viên lên tầng ba của tiệm café Lovely, trông thấy tất cả các bàn đều trống, chỉ có Nhược Hàm ngồi trên ghế đệm ở một bàn sát tường, mỉm cười dịu dàng nhìn mình, cô ấy liền vẫy tay đáp lại.

Chờ Thẩm Thiên Tuệ ngồi xuống, Nhược Hàm ngước mắt liếc nhìn không gian xung quanh, hỏi cô ấy: "Chị có thấy tiệm café này thiết kế không giống như những nơi khác ở Đại Bắc không?"

"Mặc dù mấy năm nay các tiệm café bày trí rất hiện đại và có phong cách của riêng mình, nhưng nơi này quả thực đúng là có điểm khác biệt. Vừa có cây cối xanh tốt, trang trí lại tối giản trung tính, có cảm giác như đang ở Anh vậy." Thẩm Thiên Tuệ thấy cô nói về tiệm café, bản thân cũng quan sát thử rồi đưa ra nhận xét.

"Sai rồi, là ở Đức." Nhược Hàm bất ngờ chỉ thẳng lỗi sai của Thẩm Thiên Tuệ, chính cô ấy cũng phải kinh ngạc một phen, cô không thay đổi thái độ, tiếp tục nói: "Người Anh không nhiều người chuộng phong cách bày trí này, ngược lại chúng thường thấy ở Frankfurt hơn."

"Vậy sao? Chị thường chỉ đến những nơi đó vì công việc, không có nhiều thời gian để đi thăm thú, không nhận ra được những điểm này." Ngón tay Thẩm Thiên Tuệ vân vê ở tay cầm tách cà phê.

Ánh mắt cô sâu thẳm hướng về phía đối phương: "Ô, em nhớ trong dự án gần đây mà chị cùng với Tần Gia Mộc tham gia có một cảnh quay ở Frankfurt mà, đúng không? Lại nói mới nhớ, dự án này anh ấy gặp ngay tai nạn trên phim trường, nhưng cũng may là không bị vào lúc ở Frankfurt. Chị nói xem có đúng không?
 
Hào Quang Nữ Minh Tinh
Chương 84: Giận chó đánh mèo


Vừa nghe Nhược Hàm nhắc đến tai nạn, giọng điệu hết sức thản nhiên nhưng giống như đã nhìn thấu tất cả,

Thẩm Thiên Tuệ không khỏi hoảng hồn. Nhược Hàm vẫn tươi cười, nhìn chằm chằm đối phương đang cúi đầu che giấu biểu cảm: "Nói cũng lạ, xe đạo cụ không phải nên được bảo dưỡng thật kỹ sao? Không ai muốn, nhất là đạo diễn, cảnh quay không đúng ý mình. Vậy thì chỉ có thể nói là có người động tay động chân vào thôi. Chị Tuệ, chị là người ở trong đoàn phim..... chị có từng thấy ai đáng ngờ không?"

Thẩm Thiên Tuệ nhất thời không nói nên lời, nở nụ cười gượng gạo: "Cảnh quay hôm đó chị không có mặt, không thấy người mà em nói. Hơn nữa, cũng chưa chắc là có người động tay động chân, bất cứ sự kiểm tra nào cũng có thể có sai sót mà, đúng không?"

"Um, chị nói cũng đúng." Nhược Hàm gật gù như đồng ý, nhưng hành động sau đó khiến cho người kia không khỏi trố mắt. Hai tay cô chống cằm, ngón tay thon dài ngọc ngã rũ xuống càng tăng thêm vẻ quyến rũ, khóe môi nhếch lên, nụ cười yêu kiều lại sâu xa:

"Nhưng mà em thậm chí còn không phải người của đoàn phim, thế nào lại thấy được kẻ làm ra chuyện này nhỉ?"

Đối diện với khí thế của Nhược Hàm, bề ngoài Thẩm Thiên Tuệ vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay đã túa đầy mồ hôi. Cô ta sợ bị phát hiện, hạ tay xuống đùi, nắm chặt thành hình nắm đấm. Lúc vừa ngước mặt lên, cô ta đã thấy Nhược Hàm đổi tư thế. Cô khoanh tay lại, tựa lưng vào ghế đầy quyền lực, giọng chắc chắn:

"Chúng ta cũng nên hạ màn đi thôi. Chị đã gây ra tai nạn đó, người đó là chồng em đấy. Hai tiếng chị em này, chúng ta cũng nên chấm dứt thôi."

Ngay khi Vũ Gia cho Nhược Hàm biết rằng kẻ đã đứng sau tai nạn của Tần Gia Mộc tại phim trường là chính bạn diễn của anh, cũng là người cô từng có giao tình, Thẩm Thiên Tuệ, phản ứng đầu tiên của cô chính là không thể tin được. Trong showbiz cô có giao tình với không ít người, tuy không có ai thực sự thân thiết nhưng cũng coi như không tệ, trong đó có Thẩm Thiên Tuệ.

Trong ấn tượng của Nhược Hàm, Thẩm Thiên Tuệ là người biết tiến biết lùi, từ xuất phát điểm không có gì trong tay đi đến địa vị vững chắc như hiện tại hoàn toàn là nhờ thực lực.

Cô cũng từng ngưỡng mộ cô ta với vô số giải thưởng danh giá mà cô ta đạt được, nhưng thực sự không bao giờ đến sẽ có ngày hai người gặp nhau với nguyên nhân này.

Ánh mắt Thầm Thiên Tuệ trầm xuống, trong đôi mắt có sự mâu thuẫn xúc cảm, thật lâu sau cô ta mới nhẹ nhàng thở ra: "Chị và Tần Gia Mộc từng hẹn hò, đó là chuyện của nhiều năm về trước."

Nhược Hàm ngây người, trước đây cô từng hỏi Lý Thanh Hà về bạn gái cũ của Tần Gia Mộc, sau đó cũng chẳng mấy bận tâm, chẳng qua cũng chỉ là quá khứ mà thôi, không cần thiết phải để ý. Nào ngờ bây giờ lại biết được người trước đây từng hẹn hò với anh không ai khác mà là Thấm Thiên Tuệ, cô không thể không kinh ngạc.

"Nếu chị đã là bạn gái cũ của Gia Mộc, sao còn hại anh ấy?

Dường như cô ta đang hồi tưởng lại chuyện gì đó, nở nụ cười nhạt: "Bởi vì chị hận Tần gia. Năm đó bởi vì ở bên

Tần Gia Mộc, chị đã bị bọn họ gây rắc rối đủ đường. Chị gia nhập giới giải trí từ rất sớm, không được đi học đại học. Em nói xem, một đứa trẻ mười tám tuổi lăn lộn để kiếm tiền, có tổn hại gì đến bọn họ mà bọn họ phải tìm cách kìm hãm."

"Chỉ vì thế mà tổn hại tính mạng người khác sao? Thậm chí còn là người chị từng yêu?" Nhược Hàm không đời nào chấp nhận lý do của cô ta.

"Em có hiểu được cảm giác bị sỉ nhục công khai là như thể nào không? Lúc đó chị vừa có một chút tiếng tăm nhờ một vai phụ, khó khăn lắm mới nhận được vai thứ chính, thế nhưng Tần gia lại phá hủy hết tất cả mọi nỗ lực của chị." Thẩm Thiên Tuệ nhớ đến thảm cảnh của mình thời điểm ấy, giọng càng thêm cay đắng: "Đến tận bây giờ chị vẫn không quên được vẻ mặt khinh bỉ của Tần Lam. Bà ta lừa chị, hứa sẽ đầu tư vào bộ phim ấy, cuối cùng lại ép đạo diễn đuổi chị khỏi đoàn phim. Nhưng chưa dừng lại ở đó, khi chị đến tìm bà ta còn thản nhiên hắt nước vào mặt chị trước toàn bộ nhân viên của tập đoàn. Suốt hai năm sau đó chị không nhận được bất cứ vai diễn nào nữa, phải đi làm quần chúng em có biết không?"

"Chị hận Tần Lam, lại trút giận lên Tần Gia Mộc. Hai người trước đây yêu nhau, chị không biết mối quan hệ giữa

Tần gia với anh ấy không hòa thuận ư? Tần gia luôn tìm cách làm khó dễ đủ đường với Gia Mộc, nếu chị căm hận thì tại sao không trực tiếp tìm Tần Lam, lại cứ phải hại anh ấy?" Lúc này cô đã không thể bình tĩnh được nữa.

Trên đời này Nhược Hàm hận nhất kiểu giận chó đánh mèo này. Vì sao vì căm hận một người mà phải trút hết đau khổ lên một người vô tội khác. Tần Gia Mộc đã sai ở đâu mà anh đã phải chịu sự ghét bỏ chèn ép của Tần gia, còn phải gánh chịu tội lỗi của bọn họ? Cả cô của trước đây cũng vậy, cô kết hôn với anh thì có gì sai, nhưng Liều Tư Nguyệt luôn bám vào việc này mà đối đầu với cô mọi phương diện?

Cô không bao giờ cảm thông được loại lý do này. Cô không chấp nhận được, liên tục lắc đầu, quyết định nói thẳng: "Đây là tội cố ý gây thương tích, không phải vấn đề đơn giản. Hoặc là chúng tôi sẽ kiện chị, hoặc tự chị thừa nhận, chị chọn đi."

Ngay khi Nhược Hàm vừa đứng dậy, Thẩm Thiên Tuệ vẫn đang cúi đầu khóc lóc, nghẹn ngào thốt ra: "Chị hận

Tần gia, chị cũng từng yêu Tần Gia Mộc, nhưng anh ấy là nguyên nhân gián tiếp khiến chị thành ra như thế, cho nên chị mới nhắm đến anh ấy. Thật ra, chị rất quý em, chưa bao giờ mong mình sẽ trở thành kẻ thù của em cả, nhưng bây giờ đã không còn cơ hội nữa rổi."

Cô không muốn nói thêm lời nào với cô ta nữa, dứt khoát xách túi bỏ đi. Trước khi vào thang máy xuống tầng dưới, cô không quên nhắc đến một chuyện: "Chị nói là quý tôi, không muốn trở thành kẻ thù với tôi. Thể mà chị lại cho người phát tán tin đồn về chuyện bước ra từ cửa khách sạn hồi năm ngoái. Con người chị, tôi đúng là không nhìn ra luôn đấy."

Khoảnh khắc thang máy vừa đóng lại, nước mắt của Nhược Hàm không biết sao lại trào ra, lăn dài trên gò má. Cô vừa muốn cười cợt, lại thấy lòng nhói đau, cảm xúc hỗn loạn vô cùng. Ngoài trời đã ngả bóng, Nhược Hàm ngồi trong xe nhìn ra sắc trời vàng rực ở phía tây, trước mắt lại như ẩn như hiện lúc cô và Tần Gia Mộc gặp nhau lần dần.

Vốn là hai con người xa lạ, chỉ vì sự hiểu lầm của một bức ảnh đã nối duyên phận của cả hai lại với nhau. Cô của khi ấy kiêu ngạo biết nhường nào, là người luôn cố gắng bao bọc trái tim yếu đuối bằng lớp vỏ mạnh mẽ độc lập.

Còn anh lúc đó lịch thiệp ít nói, không bao giờ đôi co với mấy trò trẻ con của cô, là một người đàn ông tuổi ba mươi trưởng thành điềm tĩnh thực sự.

Sau khi quen anh, Nhược Hàm mới dần dần mở cửa trái tim mình, biết đối mặt với nỗi sợ của chính bản thân, giải quyết những mối quan hệ từ lâu đã nhiều rạn nứt. Ở bên một người lớn hơn cô đến bảy tuổi, anh cho cô rất nhiều lời khuyên, giúp cô hòa hoãn với gia đình, và hơn hết là yêu cô, bao dung cô vô kể.

Tần Gia Mộc, anh quá tốt, tốt đến mức khiến mỗi khi cô nghĩ đến những gì anh phải trải qua trong quá khứ, trái tim cô lại nhức nhối khó chịu. Người giống như anh, không nên phải chịu đựng nhiều như thế

Cô thật sự rất muốn ngay lập tức ôm chặt lấy anh, nói anh đã chịu đựng quá đủ rồi, từ giờ cô sẽ luôn ở bên anh, cùng anh trải qua tất cả.
 
Hào Quang Nữ Minh Tinh
Chương 85: Sẽ không đâu


bảy giờ, Nhược Hàm lái xe về đến nhà. Bên trong phòng khách đang sáng trưng, hẳn là Tần Gia Mộc đã về nhà từ sớm. Cô mở cửa rất nhẹ, tháo giày đặt lên kệ, đi vào thì thấy anh đang nấu cơm tối trong bếp.

Nhân lúc Tần Gia Mộc không chú ý, cô len lén bước đến vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau. Anh hơi bất ngờ nhưng cũng không giật nảy mình lên, vẫn chuyên tâm nấu nốt nồi canh, mỉm cười nói: "Em về rồi sao?"

Nhược Hàm ngó sang một bên nhìn nồi canh của anh, ánh mắt đầy tò mò, hỏi: "Anh đang nấu súp bí đỏ à?"

"Ũm. Gần đây buổi tối nhiệt độ xuống nhanh, ở chỗ chúng ta càng lạnh hơn so với trung tâm. Thế nên anh nấu cho em súp bí đỏ ăn cho ấm người."

Cô nghe vậy thì "Ô" lên, sau đó nhớ đến lúc sáng tỉnh dậy không thấy anh đâu, trong lòng lại có chút ấm ức, giọng điệu hờn dỗi: "Anh còn để ý đến em à? Hồi sáng em dậy đã không thấy anh, cả đêm cũng không còn hơi ấm. Lúc đó em tức giận lắm đấy, cứ nghĩ anh đạt được mục đích rồi thì lật mặt bỏ đi, không ngờ anh thế mà còn biết nghĩ cho em."

Động tác của anh dừng lại trong giây lát, sau đó anh lại điềm tĩnh trả lời: "Anh có việc đột xuất, nhưng không phải bây giờ đã trở về với em rồi sao?"

Con người Nhược Hàm tương đối nhanh nhạy, cô khá giỏi trong việc nhìn nhận cảm xúc và thái độ của người khác, bao gồm cả hiện giờ. Từ hành động kỳ lạ mấy ngày qua của anh, cô biết anh có điều đang che giấu, cùng với thái độ bây giờ, dù chỉ là thoáng qua nhưng cô cũng đã thu gọn tất cả trong mắt, điều này chứng tỏ anh vẫn chưa có ý định nói với cô.

Nhược Hàm không biết bản thân sẽ phải đợi bao lâu đến ngày anh tự mình nói ra điều bản thân đang giấu giếm, nhưng cô chắc chắn không hỏi anh trước. Hôn nhân luôn cần sự tin tưởng giữa hai người với nhau, thế nên cô bằng lòng chờ anh tự nguyện nói ra. Dù vậy, có đôi lúc Nhược Hàm nghĩ anh sẽ thẳng thắn với cô, rốt cuộc anh vẫn chọn từ chối, cô không khỏi thất vọng đôi phần.

"Được rồi nào, em phải buông ra một chút, anh mới dọn thức ăn ra bàn được."

Vẻ mặt cô vẫn còn nét giận dỗi, hai tay không tình nguyện thả lỏng xuống, thúc giục anh mau mau một chút, mình đói lắm rồi. Tần Gia Mộc vui vẻ đáp lại rằng, bữa ăn sẽ có ngay đây. Anh múc khoảng lưng chừng chiếc đĩa sâu lòng, vừa quay lưng lại định để lên bàn, chẳng hiểu sao cơn đau nhức đầu lại ập đến, khung cảnh trước mắt trở nên mờ mịt đi.

Lúc này Nhược Hàm đang nhìn sang hướng khác nên không để ý, đến khi nghe thấy tiếng đĩa rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh mới quay lại thì thấy anh đang hơi lảo đảo, một tay chống vào ghế làm điểm tựa, tay kia ôm chặt đầu mình. Cô vội đi đến bên cạnh, lập tức đỡ lấy anh, vội vã hỏi:

"Gia Mộc, anh bị sao thế? Anh có ổn không? Mau ngồi xuống ghế nghỉ một chút." Cô vừa nói vừa kéo chiếc ghế ngay cạnh mình ra, đỡ anh ngồi xuống, lại rót cốc nước đưa cho anh.

Tần Gia Mộc uống một ngụm nước, trước mắt dần trở nên rõ ràng hơn, cơn đau đầu cũng giảm bớt. Nhược Hàm vẫn chưa yên tâm, liên tục hỏi anh: "Sao rồi? Anh đỡ hơn chưa? Chúng ta đến bệnh viện thôi, để em đi lấy xe."

Thời khắc cô vừa định quay đi liền bị một bàn tay giữ lại, anh mỉm cười trấn an: "Anh ổn, chúng ta không cần thiết phải đến bệnh viện. Chẳng là gần đây anh bận việc ở công ty, không nghỉ ngơi ăn uống đúng giờ nên mới đau đầu một chút thôi, ngồi nghỉ một lát là ổn."

"Thật sao?" Trông tình trạng của anh vừa rồi rõ ràng không ổn, không hề nhẹ nhàng như những lời vừa nói. Mấy lời giải thích ấy không có nhiều tác dụng cho lắm, Nhược Hàm vẫn kiên quyết: "Chúng ta nên đi bệnh viện thì hơn."

Cả hai người đều ngang bướng như nhau, một người muốn đi bệnh viện, người kia lại nhất quyết không chịu đi.

Rốt cuộc cô vẫn là người xuống nước trước, nhưng vẫn không quên nhắc lại lần cuối:

"Anh thật sự không sao đó chứ?"

Tần Gia Mộc cười khẳng định: "Không sao thật mà. Em nhìn xem, anh ngồi một lát là khỏe rồi nè."

Nhược Hàm gật đầu, cô cúi người xuống nhặt mấy mảnh vụn thủy tinh rơi vỡ trên sàn, anh lại nói: "Để đó anh dọn cho, em mau ra phòng khách ngồi đợi anh một chút."

"Không cần đâu, anh mới là người cần ngồi nghỉ. Chỗ này để em dọn là được rồi." Cô lúi húi nhặt những mảnh vỡ to, thanh âm có phần dịu dàng: "Bình thường luôn là anh chiều chuộng em, từ giờ sẽ khác. Anh chăm sóc em, em cũng sẽ chăm sóc anh, đó mới là vợ chồng thật sự."

Một tháng tiếp theo rất nhanh trôi qua. Những tháng cuối năm giới giải trí bỗng trở nên yên bình rất lạ, khác hoàn toàn với loạt ồn ào sóng gió đầu năm. Nhược Hàm cứ thế tận hưởng cuộc sống hạnh phúc của mình, hoàn toàn không ngờ đến cơn bão tố đang chờ đón trong tương lai.

Sau một loạt chấn động với sự rời đi của rất nhiều ngôi sao nổi tiếng từ lứa trẻ đang lên như Hạ Vân, Liễu Tư Nguyệt đến cả nhân vật có địa vị vững chắc như vợ chồng Thẩm Thiên Tuệ, đều không khỏi khiến cộng đồng mạng choáng váng.

Nhưng cuối cùng đều đã qua, Nhược Hàm và Tần Gia Mộc coi như đã đứng vững trước giông tố, tình cảm đậm sâu hơn rất nhiều.

Có một ngày, trong lúc đang ăn sáng, bỗng cô đề cập với anh một chuyện: "Chúng ta kết hôn lâu vậy rồi, nhưng hình như em vẫn chưa dẫn anh đến thăm cô của em. Cuối tuần này anh rảnh không, chúng ta cùng đến nhà cô em đi. Cô có hai đứa con dễ thương lắm, chúng rất quý em, nên chắc chắn cũng sẽ quý anh."

"Cuối tuần anh không có lịch, chúng ta đến thăm cô em cũng tốt. Dẫu sao hai ta kết hôn lâu như vậy, chưa từng cùng nhau đến thăm người nhà bao giờ, chắc hẳn cô sẽ thắc mắc rất nhiều."

"Về chuyện này em đã lựa lời nói với cô rồi. Trước đây hôn nhân của chúng ta thế nào đã không còn quan trọng nữa, hiện tại mới là thứ đáng lưu tâm nhất. Cô biết em có thể sống hạnh phúc với người mà em yêu thì vui lắm, anh không phải lo lắng quá đâu. Đến lúc đó chúng ta mua nhiều quà cho đám nhóc một chút là được."

Nhược Hàm vừa nói vừa vươn tay nắm lấy bàn tay anh đang đặt trên bàn, nở nụ cười tươi tắn đầy ngọt ngào. Trên các mặt báo hay chụp hình ở thảm đỏ, cô không có thói quen cười, luôn giữ hình tượng kiêu sa lạnh lùng của mình, từ lâu đã trở thành thương hiệu. Thế nhưng khi cười lên, sự lạnh lùng ấy hoàn toàn biến mất, gương mặt cô rạng rõ và xinh đẹp như ánh mặt trời, tỏa sáng hơn bất cứ thứ gì.

Tần Gia Mộc gật đầu, có ý tứ trêu chọc: "Dạo này em thay đổi thái độ rất nhanh, còn hay nói mấy lời ngọt ngào nữa, học ở đâu thế hả?"

Cô phồng má, "Không phải đàn ông mấy người dễ bị xiêu lòng với loại hình này à? Chẳng lẽ Khuê Khuê lừa em?

Mà cũng phải, cô nàng đó đến bạn trai còn chưa có, vậy mà em lại đi tin mấy kiểu nhảm nhí đó."

"Nhưng em thành công rồi. Anh đã xiêu lòng rồi đấy." Tần Gia Mộc ngưng một chút, nét cười trên khuôn mặt hơi nhạt đi trong giây lát, sau đó dường như mang theo một nỗi buồn man mác: "Chỉ cần là em, anh đều rung động.

Thật tốt làm sao khi có thể nhìn thấy em mỗi ngày, thấy em cười, thấy em nói chuyện cùng anh...."

Anh càng nói giọng càng nhỏ dần, khiến Nhược Hàm cảm thấy khó hiểu, cô nhíu mày, "Anh nói cứ như sắp không thấy em nữa vậy. Em ở ngay cạnh anh mà, có phải chuẩn bị đi đâu xa lắm đâu. Sau này ngày tháng của hai chúng ta còn dài, anh sẽ còn thấy em rất nhiều giây, rất nhiều phút, rất nhiều ngày, rất nhiều năm nữa. Bởi vì còn nhiều thời gian nên em không mong anh sẽ có ngày chán em đâu đấy."

"Sẽ không đâu.
 
Hào Quang Nữ Minh Tinh
Chương 86: Làm mẹ


Bởi vì đã hẹn trước với Trần Loan nên sáng thứ bảy hôm ấy Nhược Hàm chuẩn bị từ rất sớm. Đã lâu rồi cô cháu hai người không gặp nhau, Nhược Hàm nhớ Trần Loan và hai đứa em họ của mình. Thế nên hôm trước đó cô đã đích thân đi mua rất nhiều quà cho cả ba mẹ con.

Xe dừng dưới tầng hầm để xe, Tần Gia Mộc vẫn chần chừ không ra ngoài, Nhược Hàm có thể nhìn ra được sự căng thẳng hiện rõ trong đáy mắt anh, liền nắm lấy tay anh, dịu dàng trấn an:

"Anh đừng lo, cô của em thương em nhiều lắm. Năm em mười lăm tuổi một mình đến đây, là cô đã nuôi em đấy.

Chỉ cần là người mà em yêu, cô sẽ không có ý kiến gì đâu."

"Ừm. Anh biết rồi, chúng ta xuống xe thôi."

Khu căn hộ của Trần Loan là khu căn hộ cao cấp, an ninh tương đối tốt, nhưng vì để tránh gây sự chú ý hai người họ vẫn mang khẩu trang và đội mũ che kín mặt. Năm nay đã có quá nhiều sự việc xảy ra, không dễ gì mới có được một khoảng thời gian yên bình, Nhược Hàm thật sự vô cùng trân trọng.

Ở trong thang máy, Tần Gia Mộc vẫn chưa hết căng thẳng, chủ yếu là vì hai người đã kết hôn khá lâu nhưng lại chưa từng đến thăm người thân hai bên lần nào, đến lúc này mới xuất hiện khó tránh sẽ không được tự nhiên.

Mặc dù Nhược Hàm đã cổ vũ tinh thần anh không ít, anh vẫn không thể lập tức thoải mái lên ngay được.

Nhược Hàm thấy vậy, đầy đầy vai anh trêu chọc: "Người đàn ông ba mươi tuổi rồi mà vẫn lo sợ chuyện cỏn con thế sao? Bình thường anh luôn là người điềm đạm chín chắn vô cùng, hôm nay lại thành một đứa trẻ hồi hộp và lo lắng hiện hết lên mặt, đúng là hiếm thấy."

"Thế mới có cơ hội cho em cười anh đấy."

Hai người ra khỏi thang máy ở tầng 20, đi theo lối quen thuộc đến trước một căn hộ rồi nhấn chuông. Tiếp đến là giọng nói quen thuộc vang lên: "Ra liền đây.

"Thế mới có cơ hội cho em cười anh đấy."

Hai người ra khỏi thang máy ở tầng 20, đi theo lối quen thuộc đến trước một căn hộ rồi nhấn chuông. Tiếp đến là giọng nói quen thuộc vang lên: "Ra liền đây."

Cửa vừa mở, Nhược Hàm liền chạy đến ôm lấy đối phương, nũng nịu như trẻ con: "Cô ơi, con lại về thăm cô nữa rồi đây."

Trần Loan vừa đón nhận cái ôm của cô vừa cười mắng: "Con nhóc này, cả năm cả tháng không thấy mò đến đây một lần, giờ dám bày đặt ôm với ấp. Cô không thèm đâu."

"Cô phải có chứ. Con nhớ cô muốn chết, cô lại dửng dưng với con."

Lúc này Trần Loan mới chú ý đến người đứng bên cạnh Nhược Hàm, mỉm cười lịch sự: "Cháu rể cũng đến cùng đó à? Hôm trước Hàm Hàm nhắc đến với cô rồi. Hai đứa mau vào nhà đi, cô nấu nhiều món cho hai đứa lắm."

Nhược Hàm cười tươi như hoa: "Vẫn là cô tốt với con nhất."

Bọn họ vào trong nhà, vừa tháo giày ra thì hai đứa trẻ chạy đến ôm lấy chân cô. Đứa bé lớn hơn hô hào: "Chị Hàm lại về rồi."

"A Ngôn, chị Hàm về với nhóc rồi đây, còn mang theo rất nhiều đồ chơi nữa nè." Cô xoa đầu đứa bé, giơ túi quà lên cao khoe với chúng.

Cả hai đứa đều nhảy lên reo hò vì thích thú: "Chị Hàm là số một."

"Cả anh Gia Mộc nữa. Quà của hai đứa là anh Gia Mộc chọn đấy." Nhược Hàm vừa nói vừa liếc mắt nhìn sang người đàn ông vẫn đang đứng ở cửa ra vào. A Ngôn và A Hiện di chuyển tầm nhìn theo cô, chúng chợt ngơ ngác mất mấy giây, vô tình khiến bầu không khí trở nên gượng gạo.

Nhược Hàm thấy không ai lên tiếng, định tìm cách hòa giải thì đột nhiên cả hai đứa trẻ chạy ào đến chỗ Tần Gia Mộc, quấn lấy anh không buông.

"Anh Gia Mộc là số một."

Ba người lớn ngạc nhiên trước sự thay đổi thái độ nhanh chóng của A Ngôn A Hiện, đưa mắt nhìn nhau. Quả nhiên trẻ con là ngây ngô nhất, cũng dễ dỗ nhất. Từ một người xa lạ, chỉ bằng mấy câu của hai đứa nhóc liền kéo gần mối quan hệ của họ lại gần với nhau.

Tần Gia Mộc cười nói: "Anh không biết hai đứa thích gì nên mua hết, hai đứa mau cầm vào xem đi."

A Ngôn và A Hiện nhận lấy túi quà, ngoan ngoãn cảm ơn rồi mới chạy vào phòng ngủ.

Nhược Hàm nhìn cảnh tượng này, bĩu môi: "Mới một giây trước còn bảo chị Hàm là số một, thoắt một cái đã thấy trở mặt rồi.

Sau khi hai đứa trẻ vào phòng ngủ, phòng khách lại trở nên im ắng. Trần Loan muốn để đôi vợ chồng trẻ có không gian riêng, quay vào bếp chuẩn bị nốt bữa ăn. Nào ngờ Nhược Hàm lại lẽo đẽo chạy theo đòi phụ cho bằng được.

Cô đứng trong bếp, ngó nghiêng nhìn mấy món ăn đã được nấu xong xuôi, chỉ chờ để bày ra đĩa, miệng lưỡi nhanh nhảu khen ngợi không ngừng: "Lâu rồi mới được ăn món của cô nấu, từ lúc vào nhà con đã thấy mùi thơm rồi. Cô mau dọn ra đi, con đói không chịu nổi nữa."

Trần Loan múc canh ra bát, dịu dàng nói: "Đã kết hôn rồi mà vẫn như trẻ con thế. Con nhìn con xem, sắp đến tuổi làm mẹ rồi mà có khác gì A Ngôn với A Hiện đâu."

Bỗng nhiên bị nhắc đến chuyện làm mẹ, Nhược Hàm đỏ hết cả mang tai. Trần Loan bê tô canh nóng hổi ra bàn,

"Con đã kết hôn, chẳng lẽ vẫn chưa nghĩ đến chuyện sinh con ư?"

"Còn sớm mà." Tất nhiên cô biết đây là chuyện dĩ nhiên, chỉ là hiện giờ chưa thật sự thích hợp để bàn đến.

"Cuộc sống của con, cô không can thiệp được. Năm đó khi cô kết hôn với ba của A Ngôn A Hiện, cô đã nghĩ một gia đình trọn vẹn thì không chỉ có hai vợ chồng được mà phải có cả con cái nữa. Mặc dù bây giờ đã ly hôn, cô cũng chưa từng hối hận khi sinh hai đứa nhỏ. Nói chung con phải làm mẹ đi, mới hiểu được cảm giác đó như thế nào."

Nhược Hàm trong lúc bối rối không biết đáp lại thế nào, lặng lẽ ôm bát đũa ra bàn, lại trở ra phòng khách với Tần Gia Mộc.

"Cô của em hôm nay nấu nhiều món lắm, chúng ta mau vào ăn thôi."

Không có tiếng đáp lại. Anh ngồi trên ghế sô pha ngay trước mặt cô, nhưng lại im ắng không lên tiếng, chẳng hiểu sao lại ngồi cúi mặt xuống. Cô nhíu mày, gọi tên anh: "Gia Mộc, anh sao thế?"

Tần Gia Mộc chậm chạp đáp lại, vẫn chưa ngẩng đầu lên: "Không có gì, em đi trước đi. Anh đi theo ngay đây."

Nhược Hàm cứng đầu còn lâu mới chịu nghe, cô ngược lại còn ngồi xuống bên cạnh anh, cố gắng cúi người xuống hỏi: "Gần đây em thấy anh rất lạ. Anh có chuyện gì thế? Mau nói cho em nghe đi."

Lúc này Tần Gia Mộc mới ngẩng đầu lên, khẳng định chắc chắn: "Anh có sao đâu. Em xem nè, anh bình thường mà. Chúng ta đi ăn thôi, không cô em lại chờ."

"Vậy anh đi đi, để em gọi bọn nhóc ra."

Tần Gia Mộc vào phòng bếp, thấy Trần Loan đã chuẩn bị xong xuôi ngồi xuống ghế chờ mọi người. Anh chọn một chỗ rồi ngồi xuống, Trần Loan nhỏ nhẹ nói:

"Hai đứa ở với nhau hòa thuận chứ? Hàm Hàm có bắt nạt cháu không?"

"Cuộc sống của bọn cháu rất tốt ạ, cô ấy... cũng không bắt nạt cháu bao giờ.

"Ừm. Vậy thì tốt." Trần Loan gật đầu, "Con bé này nó giống cô, tính cách quá cứng rắn và ương ngạnh, phàm là chuyện gì động chạm đến nó đều không dễ chịu khuất phục. Nhưng mà kiên cường như thế, cũng là do con bé từng trải qua nhiều biến cố rồi. Bây giờ có cháu ở bên cô cũng yên tâm hơn nhiều."

"Cháu nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, sẽ không để cô lo lắng đâu ạ."

Bữa cơm kết thúc nhanh chóng, Tần Gia Mộc và Nhược Hàm ở lại chơi đến tận chiều tối. Lúc ra về, có vẻ hai đứa trẻ đã làm quen với Tần Gia Mộc, lưu luyến không nỡ rời khỏi anh. Xem chừng buổi chiều bọn họ đã chơi cùng nhau rất vui vẻ.

Tần Gia Mộc cúi người xuống, xoa đầu A Ngôn và A Hiện, "Lần sau anh lại đến chơi với hai đứa nhé."

Ngày hôm nay đã khiến anh nghĩ ngợi hồi hộp rất lâu, lúc này chắc đã buông lỏng tâm trạng rất nhiều rồi. Nhược Hàm cũng rất vui vì gia đình Trần Loan đón nhận anh, cô biết người nhà họ Tần không chấp nhận anh, thế nên cô rất mong người thân của mình sẽ lấp đầy khoảng trống đó.

Thực ra hai người họ đều là những người chịu ít nhiều tổn thương từ gia đình của mình, nhưng hiện giờ mối quan hệ giữa Nhược Hàm và ba mẹ đã cải thiện hơn trước đây, cho nên cô cảm thấy bản thân vẫn còn tốt hơn anh rất nhiều.

Tần Gia Mộc cho cô nhiều như vậy, cô cũng muốn bản thân mình xứng với tình cảm của anh.

Mà anh dường như đã nhìn thấu ý định của cô, nhẹ nhàng vạch trần: "Em ngốc quá đi. Tâm tư của em, anh đều biết cả. Cảm ơn em rất nhiều.
 
Hào Quang Nữ Minh Tinh
Chương 87: Bệnh án


Một tháng nữa lại trôi qua thật nhanh chóng.

Càng về cuối năm khối lượng công việc càng tăng lên nhanh chóng. Nhược Hàm và Tần Gia Mộc gần như cách ba bốn ngày lại phải leo lên máy bay đi từ bắc vào nam, rồi lại từ nam ra bắc. Hai người bận gần như không kịp thở, mỗi ngày chỉ có thể gọi điện hỏi thăm nhau trong mười lăm, hai mươi phút ngắn ngủi.

Cuối năm là thời điểm các lễ trao giải lớn diễn ra, không chỉ là lúc tổng kết xem một năm qua bọn họ có bao nhiêu giải thưởng, bao nhiêu thành tựu mà thảm đỏ cũng là một cuộc cạnh tranh gay gắt về địa vị thương mại, nhất là với các ngôi sao nữ. Điều này được thể hiện qua những bộ cánh đến từ các thương hiệu thời trang mà các ngôi sao hợp tác, phải làm thế nào để trông bản thân vừa xinh đẹp, lại nâng tầm được nhãn hàng, đó mới là thế khó.

Có rất nhiều người nhận được sự ưu ái của các nhãn hàng lớn, cùng với stylish có tiếng tăm, mượn được những bộ cánh nằm trong bộ sưu tập Haute Couture, nhưng khí chất không hợp, cuối cùng lại trở thành trò cười trong mắt giới thời trang.

Cũng có một số người khác, chỉ diện những bộ trang phục từ thương hiệu không quá nổi tiếng, nhưng biết chọn trang phục và tạo hình phù hợp, ngược lại trở nên tỏa sáng và danh tiếng tăng vọt sau một đêm.

Xét về khoản thảm đỏ, Nhược Hàm chưa bao giờ thua kém sao nữ nào. Cô vốn là nữ diễn viên thuộc hàng mỹ nhân có tiếng trong showbiz, gia đình lại xuất thân trong nghề thời trang nên định hình phong cách rất ổn định, chưa từng khiến công chúng thất vọng.

Kể từ sau khi làm hòa với gia đình, Nhược Hàm quyết định kết thúc hợp đồng với Glamour Melody, ba mẹ cô cũng rất vui vẻ gật đầu. Glamour Melody ban đầu không phải mục tiêu của cô, là do Tịnh Hòa ép cô đồng ý ký hợp đồng. Mục tiêu lớn nhất của Nhược Hàm là Elegantia, một nhãn hãng thời trang lâu đời có tiếng của Ý. Hình ảnh của thương hiệu này là sự thanh lịch sang trọng, đề cao vẻ đẹp nội tâm của người phụ nữ, rất phù hợp với phong cách của Nhược Hàm.

Với địa vị của cô, trở thành đại sứ của Elegantia không phải chuyện khó. Có điều không nhiều sao nữ châu Á có thể trở thành đại sứ toàn cầu được, hầu như những ngôi sao đã từng hợp tác với Elegantia đều cao nhất chỉ là đại sứ khu vực châu Á mà thôi.

Dĩ nhiên Nhược Hàm cũng không phải ngoại lệ. Cô vẫn chưa có nhiều hoạt động ở quốc tế, không có nhiều tiếng tăm ở nửa kia bán cầu, thế nên việc chỉ dừng lại ở danh phận đại sứ châu lục cũng là chuyện dễ hiếu.

Mặc dù vậy, Elegantia rất thích gương mặt của Nhược Hàm, họ cảm thấy hình tượng của cô là hoàn hảo nhất với hình ảnh mà họ muốn truyền tải trong số tất cả ngôi sao phương Đông từng hợp tác, nên cũng khá ưu ái. Điền hình nhất là trong bộ ảnh chụp đầu báo thời trang gần đây, bên phía Nhược Hàm đã mượn được bộ trang phục vedette nằm trong bộ sưu tập Haute Couture thu đông của Elegantia.

Đó là một thiết kế cố điển lấy cảm hứng từ xu hướng thời trang của thế kỷ trước, họa tiết cánh hoa hoàn toàn được thêu thủ công, không hề đính ngọc trai hay đá quý nhưng vẫn lộng lẫy và nổi bật. Nhược Hàm nhờ có lợi thế chiều cao mà mặc vừa như in, cùng với vẻ đẹp hài hòa giữa phương Đông và phương Tây, chưa cần trang điểm cầu kỳ mà đã kiều diễm hút hồn. Stylish giúp cô búi tóc, trông lại càng thêm phần quý phái.

Buổi chụp hình diễn ra khá thuận lợi, người đại diện của Elegantia cũng rất hài lòng với Nhược Hàm, khen ngợi cô liên tục.

Sau khi kết thúc, cô lái xe thẳng về nhà, nằm lăn ra ghế sô pha ngủ một giấc. Thời gian này mặc dù không tham gia vào đoàn phim nhưng cô phải liên tục di chuyển để tham dự các sự kiện thảm đỏ của lễ trao giải, còn phải đi tuyên truyền cho "Dạ thành". Làm việc liên tục khiến cơ thể của cô đau nhức vô cùng, cô rơi vào tình trạng thiếu ngủ, bất cứ giây nào không phải xuất hiện trước mặt người khác là có thể nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Khoảng bốn giờ chiều, ánh nắng vàng len lỏi qua khe hở giữa hai tấm rèm cửa chiếu ngang gương mặt của Nhược Hàm, cô khẽ nhíu mày rồi chầm chậm mở mắt. Lâu lắm rồi mới ngủ một giấc ngon như thế, cô thoải mái vươn vai một cái, thuận tiện với lấy điện thoại đặt trên bàn xem giờ.

Gần đây cả hai người đều bận không kịp thở, chẳng về nhà được mấy lần, mỗi lần về cũng đều sinh hoạt tạm bợ qua loa, lúc này nhìn lại mới thấy quả thực căn nhà rất bừa bộn. Rốt cuộc cô nàng hiếm hoi nổi lên ý định tự mình dọn dẹp lại toàn bộ.

Tần Gia Mộc phải đi quay TVC cho thương hiệu nước giải khát, anh phải đứng trước ánh đèn flash của studio mấy tiếng đồng hồ, quay rồi chỉnh rất lâu, lúc này đang ngồi trong xe của Lý Thanh Hà chở về nhà, hai mày liên tục chau lại.

"Dạo này cậu có đến bệnh viện không đấy?"

Một tay anh đặt trên cửa xe, tựa trán vào nghỉ ngơi, "Đến cũng chẳng có ích gì, nếu có thì bác sĩ đã liên hệ ngay rồi."

"Nhưng mà tôi thấy tình hình hiện giờ của cậu không ổn lắm đâu."

Xe dừng đèn đỏ ở giao lộ. Lý Thanh Hà lấy chai nước ở trong hộc để đồ đưa cho Tần Gia Mộc, "Cậu uống chút nước đi cho tỉnh táo."

Anh cầm chai nước, vặn nắp rồi ngửa cổ lên uống liền mấy ngụm, sau đó trả về chỗ cũ, bản thân khoanh tay lại, dựa vào ghế ngủ một giấc. Đang là giờ cao điểm, xe của Lý Thanh Hà lại di chuyển trong trung tâm Đại Bắc, dựa vào tình trạng tắc đường hiện giờ, cô đoán chắc hẳn phải hơn một tiếng nữa mới về đến nơi.

"Vợ cậu đã biết chưa?"

Tần Gia Mộc vẫn nhắm mắt, "Cô ấy không chưa cần biết. Gần đây cô ấy bận như thế, không thể lo lắng thêm chuyện của tôi nữa."

Lý Thanh Hà thở dài: "Nhưng với tính cách của vợ cậu, nếu cô ấy biết thì nhất định sẽ giận cậu đấy. Hai người dẫu sao cũng là vợ chồng, có chuyện gì cũng nên chia sẻ với nhau thì hơn. Cậu có thể nghĩ bản thân vì lo cho cô ấy mà lựa chọn che giấu, nhưng cô ấy chưa chắc đã nghĩ như vậy."

Không có tiếng đáp lại, Lý Thanh Hà biết Tần Gia Mộc chắc chắn chưa ngủ, lại nói: "Đừng có coi thường, tôi là người đã từng trải qua một cuộc hôn nhân rồi, có kinh nghiệm đầy đủ cả đấy."

Cuối cùng anh lại mở mắt ra, im lặng một hồi rồi mới đưa ra quyết định: "Tôi sẽ cân nhắc."

Sau khi nghe Lý Thanh Hà khuyên giải một hồi Tần Gia Mộc mới chịu cân nhắc. nhưng điều anh không bao giờ ngờ được là trong khoảnh khắc anh nói ra hai chữ cân nhắc kia, cùng lúc đó Nhược Hàm ở nhà đã cầm được tờ giấy kết quả khám ở bệnh viện trong phòng anh.

Mặc dù là vợ chồng nhưng vì khối lượng công việc và thời gian hoạt động của cả hai khác nhau, Tần Gia Mộc và

Nhược Hàm vẫn luôn thống nhất chuyện ngủ riêng để không ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của nhau. Có điều phòng ngủ cũng không còn là lãnh địa cấm vào như trước kia, hai người không bao giờ khóa cửa.

Bình thường Nhược Hàm không vào phòng Tần Gia Mộc bao giờ, và anh cũng vậy, hai người luôn dành sự tin tưởng tuyệt đối cho nhau. Hôm nay cô phá lệ vào phòng anh chẳng qua bởi vì muốn giúp anh dọn dẹp lại phòng ốc cho gọn gàng, tiện đường dọn nhà

Cô không bao giờ ngờ được bản thân mình sẽ nhìn thấy tờ giấy này, không bao giờ mong muốn nhìn thấy nó, nhưng tay vẫn đang cầm, mắt vẫn đang nhìn, nó hiện hữu quá rõ rệt đến mức cô không tài nào chối bỏ rằng bản thân chỉ đang đọc nhầm hay chưa tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

Quả nhiên mọi sự bình yên đều là bề nổi trước sóng gió.
 
Back
Top Bottom