Tâm Linh Hành Trình Tìm Ông

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
357199427-256-k232649.jpg

Hành Trình Tìm Ông
Tác giả: ManMH96
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Giới thiệu:
Tôi cùng gia đình bắt đầu hành trình tìm người ông đã mất nơi chiến trường loạn lạc nhằm hoàn thành nguyện vọng cho người bà tóc bạc vì nhung nhớ.

Thời điểm dự định bắt đầu, là lúc bao chuyện oái oăm kéo đến.

Chặng đường tìm ông hoá ra không phải chỉ di chuyển để đến nơi cần mà còn đối diện với những việc mà cả cuộc đời tôi cũng chưa từng nghĩ đến.

Bóng khói đen mang tiếng cười khúc khích cứ vang lên dai dẳng... lúc ngả ngớn khi đậm sắc bi thương!

Mái tóc dài của ai vương trên vai như mây như tuyết với sắc đỏ tươi, đeo bám theo tôi trên mọi nẻo đường.

Đoàn người cứ đi, đi về trước giữa bốn bề khói trắng vây kín, hơi lạnh lẽo xoáy vào tận máu tận xương, chuyến hành trình tìm ông, liệu có thực hiện được như ý nguyện ban đầu?

Chính tôi đã không dám chắc... khi sau lưng, chẳng biết bao nhiêu vong linh đang từng bước tới gần.​
 
Hành Trình Tìm Ông
Chương 1


Tôi là Minh, đang đi làm ở một công ty nhỏ gần nhà và phụ mẹ chăm sóc người bà đã ngoài tám mươi, tuổi đã cao cộng với chứng đãng trí của người già khiến sức khoẻ bà sa sút hẳn đi.

Bà hay nhầm tưởng tôi là ông ngoại, rồi ôm chầm lấy khóc lớn, thủ thỉ biết bao điều từ mấy mươi năm trước, lần đầu họ gặp nhau, kết hôn đến khi ông từ giã gia đình vì tiếng gọi quê hương.

Đặc biệt, thứ khiến tôi đau lòng nhất trong lời kể của bà là tủi hờn của bà suốt những năm tháng quạnh vắng nuôi con vừa kiên trì đợi ông với nỗi vô vọng.Tôi và mẹ sợ bà buồn nên không phân bua giải thích, tôi bóp bụng đóng vai của ông ngoại, vỗ về, an ủi bà về những tủi thân khi không có ông bên cạnh.

Nhưng sáng nay, bà lại im lặng, không rỉ rả chuyện trò như thường thấy mà đôi mắt ráo hoảnh chằm chằm nhìn tôi, bà mấp máy âm giọng già yếu của mình:- Mày thấy ông ngoại về chưa?Câu hỏi của bà làm tôi dừng hẳn tấm chăn đang xếp dở, ấp úng đáp:- Tôi đây.

Tôi ở bên bà mà. – Dù rất nhiều lần giả vai ông vai nhưng thật tình tôi không thể nào quen được nên luôn trong trạng thái lắp ba lắp bắp.- Thằng oắt con, mày còn dám giả ông.

- Bà trách móc nhưng trên khoé miệng nhen nhóm ý cười, một tình yêu không tả xiết trên gương mặt khiến tôi hạnh phúc vô bờ.

Tôi muốn nhảy cẫng lên để báo niềm vui với cả nhà vì sau thời gian bà chìm trong quá khứ, cuối cùng ngoại đã tỉnh táo để nhận ra tôi.- Hì hì... con trêu ngoại ấy mà.

- Tôi gãi đầu, bật cười ngượng ngùng.- Mày xem coi sao ông ngoại chưa về?

Hay đưa tao đi tìm ông ấy?

- Bà ngồi trên ghế, ánh mắt tha thiết nhìn về cửa sổ, hai tay chống lên thành ghế để đứng, toan hướng ra cửa... dường như bà thật muốn làm theo đúng lời mình vừa nói.Tôi chẳng biết bà đã hoàn toàn tỉnh hẳn để đi tìm ông – một ước muốn chưa bao giờ nguôi trong lòng bà - hay trong trí nhớ tràn ngập dấu hiệu thời gian, bà luôn an ủi mình rằng ông vẫn còn sống nhưng dù thế nào, dáng vẻ của bà vẫn vô cùng quyết liệt để bước đi trên đôi chân gầy yếu.Mẹ tôi nói, ông đi lúc mẹ chưa ra đời nên những câu chuyện của ông được mẹ biết đến qua lời kể của ngoại và những bức thư ông gửi về.

Những mảnh giấy nhuốm mùi năm tháng ấy được bà xem như báu vật, cất trong két sắt mà nơi ấy vốn được chúng tôi mua cho ngoại để an tâm giữ tiền mừng của con cháu.Nhưng những bức thư là lẽ sống của bà năm xưa đã dần biến mất hẳn khiến bà đợi chờ trong vô vọng, bà luôn mong mỏi một tín hiệu nào đấy nhưng hoàn toàn bặt tin.

Năm 1975, hoà bình lặp lại, những người lính xa quê hương đã lần lượt trở về, lành lặn hay đã gửi một phần cơ thể nơi chiến trường đều có, nhưng rất nhiều người bặt vô âm tín, trong đó có ông, hôm nào bà cũng đứng ở đầu ngõ ngóng trông đến mặt trời khuất bóng, bà ôm mẹ vào lòng, nuốt sự nghẹn ngào, nói với mẹ:- Ba con sẽ về.

Ông ấy trọng nhất lời hứa.

Không gửi thư về chắc là ông ấy biết sắp hoà bình nên cho mẹ con mình bất ngờ.Mỗi khi nghe mẹ kể đoạn ấy, tôi không biết bà đang an ủi mẹ hay chính bà nhưng lúc đó mẹ tôi cũng ôm chầm lấy bà, giống như ngoại, mẹ nuốt nước mắt ngược vào trong.

Bởi lẽ, có một chuyện mẹ luôn giấu kín ngoại, khoảng năm 1960, có một người đồng đội của ông...

đã báo rằng ông đã mất tích trên chiến trường.

Mẹ tôi gật đầu, không nói với ngoại vì chính mẹ cũng đang ôm hy vọng không thực.Mẹ tôi lén ngoại, lập bàn thờ để tưởng nhớ ông ở một ngôi nhà khác của gia đình, dựa vào ngày đồng đội báo tin ông mất.

Thời gian ấy, mẹ tôi cũng âm thầm nhờ người tìm thân xác ông để rước về... dù nắm tro tàn nhưng ít ra ngày ngoại trăm tuổi, họ được nằm cạnh nhau ở năm tháng cuối đời.

Phần khác, mẹ cũng muốn đưa ông về mảnh đất quê hơn.- Mày không đi thì tao tự đi.

Âm thanh cáu gắt của bà đã cắt ngang dòng suy nghĩ mông lung của tôi.

Tôi chẳng biết phải đáp thế nào.

Nếu nói sự thật ông đã mất, bà không chịu nổi đả kích, còn nói dối thì bà lại sống trong chờ mong.

Ngoại đã dành trọn cuộc đời để đợi ông, tôi không thể ác độc khiến bà phải đau đáu thêm trong quãng thời gian ít ỏi của mình.- Hôm nay chế hai ẵm cháu cóc về cho ngoại, ngoại thay đồ rồi ra đón cháu nghe ngoại.

- Tôi sực nhớ đến chế tôi hôm nay về thăm nên vội lảng sang chuyện khác, cố gắng dời tầm chú ý của bà.Bà gật gù, vui vẻ đến đôi mắt híp lại:- Ừm... con Hoa bế cu Tí về chơi.

Thôi mai hả đi kiếm ổng cũng được. – Niềm vui của người lớn tuổi rất đơn giản, chỉ quanh quẩn bên con cháu đã giúp bà rạng rỡ suốt ngày.Tôi tạm thời giải vây được tình hình cấp bách nhưng không ngờ liên tục một tuần sau đó, bà nằng nặc phải đi tìm ông cho bằng được.

Trong thời gian ngắn nhưng bà đã gầy đi rất nhiều.

Việc ăn uống cũng chẳng còn tha thiết khiến mẹ tôi cũng rầu rĩ, xuống sắc thấy rõ.Hôm nay, mẹ tôi đi chợ về, kỳ lạ là bà không vào nhà mà thập thò người cửa như ăn trộm, vẫy vẫy tay, ra hiệu cho tôi tới chỗ bà.Tôi cười cười chọc bà:- Mẹ định đổi nghề ăn trộm à?

Định cướp két sắt của ngoại hả.Mẹ đánh vai tôi, gằn giọng trách móc:- Cái thằng tào lao này.

Tao sợ ngoại nghe nên kêu mày ra đây.- Chuyện gì mà quan trọng.

Ngoại lãng tai, mẹ đứng kế bên chưa chắc ngoại đã nghe được. – Tôi không ngại nhắc nhở bà một việc vô cùng hiển nhiên.

Đừng nói đến việc ngoại nghe thấy, đôi khi bà quên đeo máy trợ thính, tôi đứng kế gào khản cả cổ ngoại cùng chỉ đáp lại tôi bằng từ "hả, hả" ngoài ra chắc có gì khác.Mẹ đánh lên bả vai tôi một cái rõ đau, đôi mắt sắc lẹm lườm tôi, sau đó thỏ thẻ nói:- Bạn mẹ chỉ có nhà ngoại cảm hay lắm.

Chủ yếu tìm hài cốt của chiến sĩ.

Tao tính liên hệ tìm ông ngoại mày.

Cùng tỉnh với mình luôn nè.Tôi nhìn mẹ, biết bà đang rất nghiêm túc.

Bởi lẽ đây không chỉ là khoắc khoải của ngoại mà con của mẹ - người phụ nữ ngoài năm mươi chưa một lần gặp được ba.

Tôi không tin lắm vào chuyện tâm linh nhưng chẳng muốn đập vỡ hy vọng mẹ nên đáp:- Mẹ tính sao cũng được.

Nếu may mắn thì đưa ông ngoại về thì tốt còn gì bằng.Mẹ lật đật móc mảnh giấy ghi số điện thoại vừa xin được, bảo tôi:- Mày gọi cho mẹ.- Dạ!

- Tôi chạy ào vào nhà, lấy điện thoại ra ngoài cổng.

Bấy giờ, hai mẹ con tôi đều thập thò hệt như ăn trộm."

Tít..."

Tiếng chuông chờ vang lên rồi dừng, đến mấy bận nhưng hoàn toàn không ai nghe máy.

Tâm trạng phấn chấn của mẹ xìu đi không ít, nhìn mẹ, tôi thật nhói lòng.

Mẹ luôn an ủi ngoại nhưng tôi biết mẹ khổ sở không kém ngoại là bao.

Việc tìm ông đã khiến mẹ hao tâm khổ trí trong mấy mươi năm.

Chế hai thường khuyên mẹ bỏ cuộc, còn tôi luôn im lặng nhưng... thầm tán đồng với ý kiến của chế.

Chiến tranh tàn tốc đã vùi sâu bao cha ông xuống lồng đất, muốn tìm âu chẳng phải chuyện dễ dàng."

Ting..."

Lúc tôi với mẹ thất thiểu tiếng chuông điện thoại lại vang lên, là số máy mẹ con tôi đã cố gắng gọi rất lâu.Mẹ tôi bắt máy, giọng trân trọng tuyệt đối dù chẳng biết khả năng thật sự của đối phương:- Cô Trang nhà ngoại cảm phải không cô? – Mẹ tôi gấp gáp nên vào thẳng vấn đề.Bên kia chẳng biết nói gì nhưng tôi thấy gương mặt mẹ giãn ra, niềm vui lộ rõ.

Có lẽ bà đã tìm được đúng người.

Mẹ ngồi xổm xuống bóng râm, kể sơ lược về ý muốn của gia đình.

Lâu lâu bà chen vào thêm những lời nhờ vả đầy chân tình.Tôi không thể đứng đây cùng mẹ vì ngoại đã thức giấc.

Bà ngoại nhìn thấy tôi, đôi mắt hoen lệ, giọng nghẹn ngào:- Vì sao ông mày không về thăm tao?Tôi đau lòng trước vết ố sâu thẳm tựa đã ăn sâu vào xương cốt của bà.

Tôi thầm khẩn cầu, người phụ nữ mà mẹ đang liên hệ có thể giúp được, để họ có thể hoàn thành tâm nguyện duy nhất suốt cuộc đời ngoại.Lúc ăn cơm chiều, mẹ khều khều tôi nói:- Được rồi.

Cô Trang hẹn hai ngày nữa đến.

Ngoại ngồi trên ghế tựa chứng kiến bộ dạng thì thầm rất đỗi vui vẻ của mẹ tôi, khẽ nói:- Ông ngoại bây sắp về sao?Khi nghe bà đột nhiên nói thế, tôi và mẹ đều giật mình nhưng tôi cúi đầu, tiếp tục ăn cơm, vờ như chẳng nghe câu hỏi của bà để mẹ tôi đối phó.Ngay sau đó, tôi nghe giọng của mẹ:- Con vẫn tìm ba.

Má đừng lo.- Hì... tao biết ổng giữ lời hứa mà. – Ngoại cười hiền, giọng điệu mềm dịu tràn đầy niềm tin.Mẹ con tôi nhìn nhau, nở nụ cười gượng gạo, đôi mắt ai cũng ẩn hiện tia trông chờ không thể nào tả xiết nhưng cũng chứa đầy những trăn trở bởi việc tìm một người đã mất mấy mươi năm... rất khó.Tối đến, tôi ngủ cùng ngoại, đêm nay ngoại hay mớ nên tôi không ngủ được, thức trọn đêm để canh bà vừa lướt xem những tin tức trên mạng.Lúc không gian yên ắng nhất một "rầm" chát chúa ngoài cửa sổ chợt vang lên tiếng đập cửa.

Tôi mặc kệ, vì cho rằng gió thoảng làm cánh cửa run lên.Nhưng một lúc sau, tôi nhận rõ sự ngây ngô của mình, tiếng "rầm" đó không dứt đi, mà nó kéo dài và kéo thêm những chuyện oái oăm khác.---Chế: chị (theo cách phát âm của địa phương)
 
Hành Trình Tìm Ông
Chương 2


Khoảng năm phút sau ngoài cửa lớn lại vọng lên tiếng "rầm" mạnh bạo tựa như có người dùng hai tay thùi thụi đánh mảnh ván.

Tôi muốn làm lơ cũng chẳng thể nên đành bước ra ngoài, hé cửa quát:- Lũ khốn nào ăn trộm nhà tao.Tôi dứt lời, tức tối bật đèn sáng trưng từ trước ra sau nhà, trừ phòng của ngoại.

Cầm lấy đèn pin đi tuần hết ngõ ngách trong ngôi nhà nhưng chẳng có hiệu gì đặc biệt."

Ù..."

Đột nhiên một cơn gió lướt khiến cả người tôi lành lạnh.

Tán cây mai cạnh bên rung chuyển nhưng những nơi khác lại... bình thường.

Tôi tự an ủi do tôi vừa đi ngang nên khiến nó chuyển động, vô thức chợt rùng mình khi cảm nhận bầu trời đêm nay u ám đến lạ, tôi đi nhanh vào nhà, vội vã khoá chốt cửa, trong mơ hồ tôi nhận ra có cặp mắt luôn dõi theo chưa từng buông cùng nụ cười khẩy đầy giễu cợt.

Tôi vào phòng, nằm xuống cạnh ngoại, hy vọng sẽ giúp mình bình tâm, hơi ấm của ngoại sẽ giúp tôi quên đi những chuyện không đáng có bản thân vừa gặp phải.

Nhưng âm giọng não nùng nhè nhẹ vang bên tai:- Tôi không nhận thư nữa.

Ông về với tôi đi...

- Ngoại lại nói mớ, rồi bật khóc nức nở trong giấc mơ của mình.

Tay quơ loạn xạ như đang từ chối thứ gì trước mắt.- Ngoại đừng khóc, con đây.

- Tôi không cách nào khác ngoài vỗ về bà như thường lệ.Được sự trấn an của tôi, ngoại dần bình ổn và chìm vào giấc ngủ nhưng hai hàng mày nhíu chặt, dáng vẻ không thoải mái chút nào, nơi khoé mắt vẫn còn rỉ ra dòng lệ khiến tôi rất đỗi đau lòng.Tôi dự định chợp mắt đôi chút vì có vẻ bà đã ổn nhưng khoảnh khắc tôi quay sang, tình cờ ngẩng đầu lên cửa sổ khiến tôi xém hét lên, co chân mà chạy nhưng may mắn, lý trí tôi vẫn còn đủ để giúp tôi ý thức được rằng mình cần giữ vững một tinh thần thép, tâm bất di bất dịch trước những gì đang diễn ra.

Tôi thấy rõ một bóng đen đang đứng ngoài cửa sổ, đưa tay lên giống như cố tình chào tôi.

Đầu óc tôi hoàn toàn rơi vào mụ mị nhưng tôi dám cam đoan đó không phải người.

Bởi lẽ chiếc bóng ấy giống như tờ giấy mỏng manh in lên cửa kính, đôi lúc nó gần xuyên qua cửa để tiến vào đây khiến cho căn phòng nhỏ ngột ngạt, cái bóng đen to tướng, kề cạnh, khẽ cúi đầu hệt làm hành động chào, rồi lại ngẩng lên, đứng nghiêm nghị, gương mặt vẫn dán vào chỗ tôi hay ngoại?

Chính tôi cũng không còn rõ nhưng dù là ai, dường như cũng chẳng quan trọng.Tôi rón rén nằm xuống, nhích sát vào bà, lúc này bà chợt lật người quay ra cửa sổ, mắt vẫn nhắm nghiền nhưng lại lẩm nhẩm trong cơn nói mớ:- Đi đi.

Tôi không nhận.

Bảo ông ấy về mà đưa cho tôi.Sống lưng tôi lạnh toát, tôi đưa đôi mắt sớm run rẩy của mình nhìn về cửa sổ, lần này tôi mới phát hiện bàn tay chiếc bóng không phải vẩy chào tôi mà giống đang cầm thứ gì trong tay đưa về phía bà.

Tôi kết hợp hình ảnh ấy với câu nói trong mơ của bà mình... thật sự làm cô sợ đến mức suýt tè ra quần.

Tôi tự an ủi bản thân rằng có kẻ trộm lẻn vào nhà, doạ ma nên hít một hơi thật sâu suy xét xem có nên bật mở cửa để xem bên ngoài thật là người hay... một điều gì khác.

Nhưng tôi chưa nghĩ thông thì chiếc bóng ấy đã mờ dần và biến mất chỉ còn tiếng thút thít đầy tủi thân của bà nằm ở cạnh tôi.

Tôi nén cơn sợ hãi đang ngự trị dỗ dành bà.Tôi trằn trọc, chẳng thể nào chợp mắt thêm phần gà đã mắt đầu gáy nên đành nằm đấy đợi một đêm khó nhọc qua đi.Sáng sớm, tôi chuẩn bị đi làm vừa cười cười, hỏi ngoại:- Ngoại, đêm qua ngoại mơ gì mà nói mớ cả đêm vậy ngoại.Ngoại nheo nheo đôi mắt được bao phủ bởi bao nếp nhăn của mình, rướn người lại nhằm kéo ngắn khoảng cách để quan sát tôi rõ hơn, bà đưa tay quẹt miệng vì vừa uống xong ngụm sữa, giận dỗi nói:- Có người đưa thư của ông ngoại.

Mà tao ghét nên không nhận.Tôi có chút sửng sốt nhưng không dám hỏi thêm vì nhận thấy sự u buồn của bà đã tràn ngập khoé mắt.

Tuy nhiên, lòng dạ tôi bắt đầu có chút rờn rợn, rùng mình với sắc mặt xám ngắt.Lúc này, mẹ cũng đi chợ về, nhìn đôi mắt như gấu trúc của tôi mà liếc ngang, giọng càu nhàu:- Đêm hôm mày không ngủ.

Thức riết như ông già, rồi con gái nhà ai mà dám nhìn đến mày.- Hồi hôm ngoại mớ, con trông chừng cả đêm.

- Tôi vừa nói vừa bước vô nhà vệ sinh để chuẩn bị đi làm.

Mẹ tôi vừa đặt đồ vừa mua được lên bàn, vừa bâng quơ nói:- Ừm.

Đêm qua tao cũng bứt rứt, không ngủ được.

Khi chợp mắt lại thấy hai người mặc đồ lính chạy quanh nhà.Mẹ thản nhiên nói vì mẹ cũng hay nằm mơ thấy mấy chuyện vớ vẩn nên không để trong lòng nhiều, còn tôi thì lại khắc ghi từng chi tiết nhỏ.

Tôi mơ hồ với sự trùng hợp cho nhiều sự việc xảy ra trong một đêm.Tôi giả vờ không để ý câu mẹ vừa nói, lẳng lặng đi làm trong tâm trạng rối bời cộng với mệt mỏi vì một đêm chẳng chợp mắt nên kéo theo hiệu suất làm việc của tôi hôm nay kém hẳn.

Tôi cố gắng đi qua một ngày dài đằng đẵng, lúc về đến nhà, trời cũng vừa vặn sụp tối.

Mẹ đang đẩy bà ra trước nhà để hóng gió.

Tôi thưa mẹ và ngoại rồi đi thẳng vào nhà thay bộ đồ khỏe khoắn, sau đó đi ra trở ra lại chỗ họ, tôi nhìn bà nhưng đôi mày chau lại, rồi tôi quay sang khẽ hỏi mẹ mình:- Ngoại không khỏe sao mẹ?Mẹ tôi gật đầu, thở dài, gương mặt không giấu được nỗi lo:- Hôm nay ăn ít, với lại chẳng nói chuyện nhiều, nhìn xa xăm miết.- Dạ!

Để con nói chuyện với ngoại xem sao.

- Tôi ngồi xổm xuống để có thể đối diện với bà, tôi cười cười, trêu chọc bà:- Ngoại nhớ con hả. – Thật ra, tôi đang cố tình xem phản ứng của bà như thế nào để đoán tâm trạng.Bà liếc tôi nhưng gương mặt ánh lên tia yêu thương, gõ nhẹ vào trán tôi:- Ai thèm nhớ mày.

Tôi bắt đầu dò hỏi:- Chứ sao ngoại không ăn?

Ngoại chần chừ, đắn đo một mới nói:- Tao nghĩ đến người lính đưa thư hồi hôm.

Đường xá xa xôi đuổi người ta về, cũng ngại.

Mà ngặt nổi tao chỉ muốn gặp ông ngoại bây.

Già cả rồi thư từ gì!Tôi nhìn ra sự day dứt và ái ngại của bà nhưng vừa làm một việc có lỗi với người khác, do hoàn cảnh ép buộc.

Tuy nhiên, rõ ràng chẳng người lính nào đến nhưng bà lại nói như mọi việc đều tồn tại thật.

Đó là giấc mơ của bà hay người mặc đồ lính ấy đã thật sự tới và chính tôi cũng đã thấy họ?

Rất khó có một câu trả lời thỏa đáng vì những việc đã xảy ra nó rất đỗi mơ hồ.Mẹ tôi đang nhặt mấy bụi cỏ, nghe thế chợt sững người, ấp úng hỏi lại:- Mẹ cũng nằm mơ thấy lính sao?Điều tôi đang cố giấu, chợt được hé mở nhưng bây giờ muốn can ngăn cũng không được.

Vì ngoại đã trả lời:- Tao thấy chứ mơ mộng gì, đứng bên cửa sổ tao chứ đâu.Chuyện tôi cố lơ đi nhưng một lần nữa bị lời khẳng định của ngoại đánh bẹp.

Mẹ có thể thấy lính, ngoại nói mớ là việc bình thường nhưng kết hợp với việc tôi tận mắt thấy là toàn hoàn khác nhau.

Mẹ tôi dường như cũng phát giác ra điều kì lạ, sắc mặt bà tái đi, bà nhỏ giọng hỏi:- Hôm qua mày có thấy gì không? – Tôi hiểu bà đang cố bấu víu hy vọng vào tôi.Tôi nhận ra mục đích của bà nên dứt khoát lắc đầu:- Con canh ngoại, thức trắng đêm đây này.

- Tôi không muốn mẹ mình sợ hãi nên lựa chọn nói dối.Mẹ tôi trầm ngâm một lúc nhưng sau đó cũng không đề cập đến, có lẽ bà cho rằng chỉ là trùng hợp.

Không bao lâu bà đã xua nó ra khỏi đầu, chỉ còn tôi vẫn nặng mang những phân vân không đáng có.
 
Hành Trình Tìm Ông
Chương 3


Tối lại phủ lên vùng quê tĩnh mịch, vẫn như mọi hôm, tôi ngủ cạnh bà nhưng sau khi trải qua một đêm kì lạ, tôi có chút sờ sợ.

Tôi chợt nhớ câu nói của mẹ lúc chiều, hy vọng ngày mai mau đến để cô Trang đến xem thế nào.

Tôi từ kẻ dửng dưng nằm ngoài cuộc đến vô thức trông chờ vào chuyện kì bí sẽ được khai phá.

Tôi đợi ngoại ngủ xong, kéo chăn đắp lại cho bà, sau đó tôi cũng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ màng tôi nghe tiếng đập cửa, tiếng réo gọi nhưng không đủ sức để bật dậy, bởi lẽ đêm trước không ngủ, bản thân vốn chẳng còn nhiều sức lực nên mặc tất cả, kiên quyết tìm đến mộng đẹp.Nhưng không lâu sao, tôi cảm giác có bàn tay đập lên vai mình.

Chỗ bị mang tay chạm, giống như đối phương vừa ngâm trong đá nên mang tới cái lạnh buốt rét như thấu vào da thịt.

Tôi bàng hoàng mở mắt trao tráo nhìn người đàn ông ngoài bốn mươi đang đứng đối diện trong trang phục màu xanh quen thuộc của người lính, trên tay còn có mũ cói đặc thù dành riêng cho bộ đội.

Sống lưng ông ta thẳng tắp, dáng đứng hiên ngang nhưng khi đôi mắt tôi hướng lên để quan sát gương mặt đối phương thì chẳng thấy gì, tựa bức màn đen vắt ngang, che khuất tầm nhìn.

Tôi có chút sợ hãi, lòng dâng lên cảm giác bất an, chưa nghĩ đến một người đàn ông hai tám tuổi lại lắp bắp:- Chú là ai, tự tiện vào nhà tôi?Người đàn ông không rõ mặt, cất giọng rắn rỏi:- Ông ngoại bây nhắn đừng tới tìm, ông ấy không về đâu?Tôi ngớ người, cả người bắt đầu tê rần, đột nhiên đầu óc trở nên mờ mịt đến lạ, miệng ú ớ không phát ra được bất kì một âm thanh nào chỉ biết trố mắt nhìn người đàn ông đang đứng kề cạnh.Ông khạc đàm, bật tiếng ho khù khụ, sau đó chậm rãi nói, âm thanh không nặng nề nhưng tạo ra loại khí khái áp bức khiến tôi im phăng phắc, nằm im để nghe lời ông ta:- Chăm sóc bà ngoại cho tốt.

Thỉnh thoảng ông ngoại bây sẽ về thăm. – Lời của ông giống như một mệnh lệnh của người cấp trên, còn những kẻ bé nhỏ là tôi buộc phải thi hành, không có cơ hội để kì kèo.Lúc tôi đớ lưỡi, cố mở miệng vì tôi có rất nhiều điều muốn hỏi ông ấy nhưng tôi cố thét gào đến đâu, cổ vẫn trống rỗng, tôi vùng vẫy muốn thoát khỏi cảnh "á khẩu" vô cớ đến mức cảm thấy bức bối.

Thời điểm tôi tức giận nhất, âm giọng sang sảng vang lên bên tai:- Minh, Minh... thức dậy.

- Tôi nghe tiếng mẹ gọi, cơ thể bị bàn tay ấm áp lôi đi khiến tôi bừng tỉnh, mồ hôi lã chã, đôi mắt vẫn còn phủ tầng sương mờ đục nhìn quanh căn phòng, trong chớp nhoáng, tôi thấy một bóng đen từ sau lưng mẹ vụt ra khỏi đây khiến lớp gai óc dưới da luân phiên trỗi dậy.- Mày sao thế, gặp ác mộng hả?

- Mẹ sợ bà ngoại thức giấc nên khẽ cất giọng trách móc.- Mẹ... nghe được con nói mớ hả.

- Sau cơn bần thần qua đi, tôi mới tỉnh táo để nhận ra khung cảnh vừa rồi chỉ tồn tại trong mơ nhưng tôi đã nói gì để kinh động tới mẹ, vốn bà ngủ cách một phòng.

Tôi nhìn sang bà ngoại, may thật bà vẫn ngủ say không bị tôi làm giật mình.

Tuy nhiên, lời nói của người đàn ông và hình ảnh ông ta đứng đây vẫn vẹn nguyên, hệt như thật chứ chẳng phải đọng trong mơ màng.- Tao nghe tiếng gõ cửa, ra xem thế nào, đi ngang nghe mày ú ớ chứ có nói gì đâu.

- Mẹ tôi thì thầm nói rõ nguyên nhân làm tôi tựa người chết đứng.

Có lẽ đêm tối với ánh đèn vàng vọt bà không thấy được gương mặt sớm xanh mét của tôi.

Hoá ra tiếng gõ cửa thô bạo ấy, chẳng phải mình tôi nghe.

- Mẹ ngủ sớm đi, gió đập cửa ấy mà.

- Tôi chẳng biết bản thân đang trấn an bà hay chính tôi nhưng cơ bản tôi không muốn mẹ mình phải sợ hãi vì bà ngủ một mình.- Chắc thế, mày lo ngủ lại, sáng mai còn thức đi làm.

- Mẹ tôi ngáp một cái thật dài, giọng lè nhè nhắc nhở rồi về phòng mình.Tôi nhanh chóng kéo chăn đắp ngang người dù trời rất nóng nhưng cảm giác được bao bọc tôi cảm thấy an toàn.

Tôi bắt đầu ngờ vực, bởi trên đời này không thể nào có chuyện trùng hợp như thế.

Từ lúc nói nhờ nhà ngoại cảm đến để tìm và đưa thi hài ông ngoại về, gia đình tôi liên tục gặp chuyện khó hiểu.Tôi nhìn ra xa, một bóng dáng thập thò đứng ở ô cửa, tay đưa lên, dường như còn mang theo mảnh giấy vuông tựa như phong thư, hệt khung cảnh đêm qua, chỉ khác mỗi việc bà khẽ ho một tiếng rồi trở mình, quay vào phía tôi tiếp tục ngủ say.Bóng dáng ngoài cửa sổ cũng lập tức tan biến giống chưa hề tồn tại nhưng tôi cũng không còn buồn ngủ mà trong đầu chỉ quẩn quanh những việc kỳ lạ liên tục xảy đến.

Tôi không phải người quá tin vào những điều hư ảo để tự suy diễn cho mình một bộ phim ma mị nhưng nếu điều tôi thấy là thật, đồng nghĩa với việc ông ngoại không muốn về đây đoàn tụ với gia đình.

Tôi chẳng biết do ông giận vì mấy năm qua bà không thắp nhang cho ông hay một nguyên nhân nào khác khiến ông ghét bỏ chúng tôi.

Nhưng nếu ông linh thiêng, xin hãy hiểu cho nỗi lòng của bà - người phụ nữ không chỉ dành trọn thanh xuân mà cả cuộc đời để đợi chờ ông.

Tôi gác tay lên trán, cất tiếng thở dài thườn thượt với bao suy nghĩ vẩn vơ, độ chừng nửa tiếng sau tôi rơi vào giấc ngủ, may mắn lần này chẳng mộng mị mà một mạch đến sáng.
 
Hành Trình Tìm Ông
Chương 4


Lúc tôi đang mê man trong cơn say ngủ để bù lại thời gian thao thức, vốn đang chìm sâu trong yên bình, tận hưởng sự thoải mái thì tiếng mẹ tôi đã sảng sảng:- Minh, thức, trễ giờ làm bây giờ.

- Mẹ lay vai tôi rất mạnh, hoàn toàn không dịu dàng chút nào.Mẹ tôi sau khi đi chợ về, phát hiện con trai vẫn còn ngáy trong khi ngoại lụm cụm, tự mình ra ngoài trước nhà hóng mát từ rất lâu nên dường như bà bực mình, thái độ lộ rõ sự bực mình.- Dạ.

- Tôi vung vai, ngồi dậy ngơ ngác, lấy tay che mắt vì ánh sáng đột ngột ập vào, tôi dụi mắt và chớp vài lần để từ từ thích ứng, sau đó, tôi nhìn ra ngoài, thấy mặt trời đã lên cao nên vội vã vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, không ăn sáng như thường ngày mà đã gấp gáp dắt xe đi mất.

Hôm nay, tôi đã xin nghỉ buổi chiều để cùng mẹ đón cô Trang, nếu sáng còn đến muộn giờ làm thì đúng thật rất thiếu chuyên nghiệp và có lỗi với lương tâm.Trong buổi sáng, tôi tranh thủ làm xong hết công việc của mình để quay về nhà, nghe đâu mẹ tôi bảo khoảng một giờ chiều cô Trang sẽ tới.

Do nhà tôi nằm trong quê, ở xa mặt lộ lớn, tìm được có chút khó khăn nên tôi phải đi rước nhưng tôi chưa thu xếp xong mấy xấp tài liệu trên bàn, mẹ tôi đã gọi đến, tôi bắt máy, nhỏ giọng nói:- Con nghe mẹ.

- Ừm.

Con về sớm được không?

- Mẹ hỏi với giọng có chút dè chừng khiến lồng ngực tôi khựng lại một nhịp.

Trước đến nay, mẹ luôn ưu tiên cho công việc của tôi, hạn chế làm phiền ở mức tối đa nhưng hôm qua, tôi đã bảo sẽ nghỉ chiều để về, mẹ sẽ không vô cớ để gọi tôi nhắc nhở.

Trí nhớ mẹ tốt hơn người thanh niên trẻ tuổi như tôi rất nhiều lần.

Tôi hỏi lại bằng nỗi phập phồng:- Nhà có việc sao mẹ?

- Tôi không nén được mà trông chờ câu trả lời từ mẹ.

"Hù" một âm thanh phớt qua bên tai, tôi theo phản xạ quay lại thì chẳng có ai.

Chỉ thấp thoáng một luồn màu đỏ như miếng cao su đỏ thấp thoáng rồi nhanh chóng biến mất.

Chỉ chừa lại một khoảng không rộng lớn và có phần lạnh lẽo.Tôi đã làm ở đây nhiều năm, vào ra nhà kho vô số lần, bỗng dưng hôm nay lại thấy nó có phần u ám.

Tôi đang nghĩ ngợi, eo chợt đau điếng như có ai nhéo mình, sau đấy tiếng dậm chân thuỳnh thuỳnh kề cạnh, cả tiếng cười khúc khích giòn giã song song vang lên.Tôi dáo dác nhìn quanh nhưng căn phòng kho với gam màu xám xịt trống trơn, chẳng có bất cứ ai ngoài tôi.

Tôi nhìn ra cửa, xem có ai giở trò trêu chọc nhưng cũng không có dấu hiệu nào chứng minh có người đùa giỡn.

Thật ra, tôi vốn cũng có câu trả lời rằng công ty tôi chẳng ai rảnh để làm điều ấu trĩ đó.Càng nghĩ tôi càng thấy mù mờ và rờn rợn khắp người, vừa nghe mẹ nói qua điện thoại:- Ngoại mày khóc suốt từ lúc mày đi, không ăn cơm, mẹ dỗ mãi, bà vẫn cứ thút thít.

Tao chẳng biết sao luôn.

- Mẹ chợt nói bằng giọng sụt sùi làm tôi có chút cuống quýt, tôi nhanh chóng tìm cách để bà bình tĩnh:- Con về ngay, mẹ đừng lo quá, ngoại không sao đâu?

- Tôi nói thế nhưng thật ra chính tôi cũng vô cùng sợ hãi, bởi dạo gần đây ngoại thật sự không ổn.

Thêm phần những giấc mộng lạ đêm trước dường như ảnh hưởng rất lớn đến bà.

Tôi hy vọng mọi việc vẫn là suy đoán, nếu thật ông không muốn về, và ngộ nhỡ ngoại hay được e rằng ngoại chẳng chịu được.- Ừm.

Cũng chạy xe chậm thôi, đừng nhanh quá.

- Mẹ dặn dò, chưa kịp đợi tôi đáp bà đã tắt máy có lẽ lén ngoại ra ngoài điện tôi nên phải vội trở lại trông bà.Mẹ tắt điện thoại, không gian càng trở nên tĩnh lặng, để tôi nghe rõ tiếng cười rả rích, một âm giọng xa lạ mà tôi chưa từng nghe ở chỗ làm của mình.Tôi cố bước nhanh về phía cửa, một bóng đen vụt qua tôi, tôi chưa định thần để nhìn về phía chiếc bóng thì cảm thấy trên đỉnh đầu có một khối trĩu nặng chực chờ rơi xuống, nó như một tầng áp lực vô hình khiến cho không gian chật hẹp càng tù túng.

Tôi tự nhủ không ngẩng lên nhưng chẳng hiểu lý do gì, tôi không làm chủ được mình, vô thức ngước lên cao, thình lình một gương mặt đung đưa áp sát vào tôi, miệng còn nhe răng cười... tôi chỉ thấy được bấy nhiêu rồi đầu óc như dừng hẳn mọi hoạt động.Tôi như một người chết đứng, đầu óc trở thành một mảng trắng xóa, tôi không nghĩ được gì, cũng không biết bản thân đang thế nào, chỉ bất động với tư thế ngửa cổ lên trần nhà.

Có thể tôi quá hoảng loạn nên chẳng còn kiểm soát nổi hành động của bản thân.

Mãi khi có người vào, bật đèn lên, đánh nhẹ vào vai tôi, nhíu mày nói:- Minh, anh Minh, anh bị gì vậy?

Tôi giật mình chới với thốt ra tiếng "ớ" vô nghĩa.

Tôi quan sát xung quanh với đầu óc vẫn chưa hết bần thần... tôi như vừa tỉnh dậy sau giấc mộng dài, cần chút thời gian để hệ thống lại mình đang ở đâu, làm gì.Thế thấy tôi kì lạ, vội hỏi:- Anh Minh, có chuyện gì?Bấy giờ, tôi mới tỉnh táo đôi chút, nhìn đồng nghiệp đang gọi và đợi mình, tôi mới bớt hoảng loạn nhưng nỗi sợ vẫn chiếm cứ.

Tôi trả lời lấy lệ, ấp úng thăm dò:- Em vào lúc nào?

Có thấy gì không?Thế nhìn tôi bằng sự khó hiểu, đáp:- Em mới vào, mà thấy gì anh?

Thấy anh đang đứng như không hồn thôi.Thế thật thà trả lời với ánh mắt hoài nghi lộ rõ và đặc biệt gương mặt có phần tái đi vì dường như nhận ra điều kì lạ.

Tôi không muốn tạo trò ma quỷ làm người khác hoảng sợ nên giả lả đánh lạc hướng:- Con chuột bự lắm, nó chạy trên trần nhà.

- Tôi bịa đại một lý do mà chẳng còn đủ minh mẫn để xem nó hợp tình hợp lý hay không.

Nhưng dù thế nào, từ khi hồi tỉnh, tôi vẫn chưa dám ngẩng đầu lên cao thêm lần nào.May mắn Thế vào kịp, nếu không tôi chẳng biết mình sẽ ra sao khi gặp phải một thứ quái dị đến vậy.Thế nghe tôi nói, càng trở nên ngờ nghệch, tôi sợ nói thêm sẽ lỡ lời nên vội ra ngoài trước mà không nán lại thêm giây nào.Khoảnh khắc rời khỏi phòng kho, trở lại chỗ làm như một thế giới khác ấm áp hơn, sáng sủa hơn nhiều.

Tôi máy móc sắp xếp gọn công việc của mình nhưng đầu óc mênh mang, đặt vào cái gương mặt sắp chạm vào tôi, nói thật... tôi cảm thấy điều này rất khủng khiếp.Do tôi không tập trung nên động tác lọng cọng, liền bị trêu chọc:- Về coi vợ hay sao mà nôn thế Minh? – Chế Loan - đồng nghiệp ngồi cạnh bên thấy tôi gấp gáp sắp xếp lại đóng giấy tờ trên bàn nên nhướng mày đùa giỡn.- Em cũng muốn lắm nhưng mẹ chưa cho phép chế ơi!

- Tôi ra vẻ chán chường đáp khiến chị bật cười.- Hôm nào để chế ghé nhà xem bác gái có nói thật không?

- Chế Hoa nguýt dài nói.

Những người còn lại cũng nhanh chóng hoà vào cuộc vui, tôi nán lại đùa thêm vài câu để giữ phép lịch sự sau đó mới tạm biệt mọi người, gấp gáp trở về nhà mình.Đến cửa, đã nhìn thấy ngoại ngồi trong nhà, nhìn ra trước cửa bằng đôi mắt đỏ hoe vừa đau khổ nhưng cũng vô cùng hằn học.

Nghe tiếng xe, ngoại ngẩng mặt, lẩm bẩm điều gì trong miệng, tay run run chỉ thẳng vào tôi.- Ngoại, con về rồi.

- Tôi hí hửng chào bà như đứa trẻ mới lớn.

Mẹ từ trong bếp bưng tô cháo đi ra, nói với tôi:- Thay đồ xong xem cho ngoại ăn một chút, sáng giờ ngoại chưa có gì vào bụng.- Đuổi mấy người này về tao mới ăn.

- Ngoại bất chợt nói bằng giọng rắn rỏi khiến mẹ tôi sửng sốt, tay vẫn cầm nguyên tô cháo nóng hổi dáo dác nhìn xung quanh, dường như tôi thấy mẹ rùng mình, đặt tô xuống bàn, vỗ lưng ngoại, vừa nói:- Nhà mình có ai đâu mẹ.

Ngoại cáu gắt:- Đồng đội của ba mày đứng hai ba người trong vách kia kìa ngăn không cho tụi bây tìm ổng.Sống lưng tôi chợt dâng lên tầng rét lạnh, cũng giống như mẹ, tôi đưa đôi mắt về nơi ngoại chỉ để ngắm nghía nhưng lại chẳng thấy được gì.

Hôm nay, trời âm u, mây đen giăng bóng khắp nơi, kéo theo không gian có phần rợn ngợp, mẹ chưa bật đèn nên trong nhà gần như chuyển qua màu xám ngắt với khí lạnh luôn rong ruổi."

Kẽo kẹt" Cánh cửa rỉ sét vốn rất nặng nề, mỗi khi đóng phải dùng rất nhiều sức nhưng đột nhiên nó bật ra dù cơn gió rất nhẹ, tuyệt đối không đủ khả năng đẩy nó di chuyển để tạo ra âm thanh.

Nhưng bấy giờ, luồng gió yếu ớt đó lại có thể làm nó đung đưa với thanh âm kéo dài đến khi nó nhỏ dần như tiếng muỗi kêu vẫn còn đọng trong tai tôi.Mẹ tôi dường cũng nhận ra điều đặc biệt nên sắc mặt có chút đổi khác, tái nhợt đi, tay run run khều tôi, lắp bắp hối thúc:- Mày bật đèn lên coi.Một chàng thanh niên sống hai tám năm trên đời chẳng mấy tin vào chuyện thánh thần ma quỷ như tôi lại bắt đầu mất phương hướng, nói thẳng thắn là bắt đầu hoảng sợ.

Không đơn thuần do hành động lạ của ngoại, giấc mơ của tôi mà thực tế từ lúc mẹ tôi liên hệ với cô Trang, tôi đã xuất hiện cảm giác có nhiều ánh mắt đang dán chặt vào mình, bây giờ cũng thế.Két...Âm thanh tiếp tục kéo dài dai dẳng...
 
Hành Trình Tìm Ông
Chương 5


Tiếng "két" kéo dài nghe vô cùng bức bách đang nhỏ dần và tan biến nhưng cánh cửa sổ lại đột ngột đập vào rồi văng ra, cứ thế nó chuyển động ra vào một lúc mới dừng hẳn.Tôi cố tỏ ra bình thản như cách để củng cố sự cứng rắn ít ỏi còn sót lại trong lòng mỗi người.

Tôi đi đến vách nhà cách chỗ mình đang đứng khoảng mười bước chân để mở công tắc, đèn sáng trưng nhưng trong nháy mắt, tiếng "bụp" vang lên, nó chớp nháy vài lần như sấm chớp trên nền trời, rồi ngay sau đó tắt hoàn toàn, ngôi nhà trở về dáng vẻ như cũ đầy tối tăm và u ám.- Chú đừng phá nhà tôi.

Ông Sinh không về thì tôi cũng không thèm nhớ ổng.

- Một lần nữa, ngoại nói với mông lung, một câu trách hờn vô cùng khó hiểu nhưng tôi và mẹ vẫn có thể nắm được đại khái.

Hiện tại, mẹ con tôi không còn hồi nghi mà thực sự tin có "ai đó" đã thầm lặng làm khách ở nhà một cách bí hiểm.

Tôi và mẹ nhìn nhau, không nói lời nào, trong thâm tâm mọi người đều cầu nguyện cô Trang có thể mau đến đây giúp chúng tôi lý giải những trường hợp quái dị kia.

Chẳng dễ dàng để mẹ con tôi đặt niềm tin vào người phụ nữ xa lạ, mà cũng đã hỏi thăm rất nhiều, chính tôi cũng thầm dò la, đúng thật cô ấy đã tìm được rất nhiều hài cốt chiến sĩ nên sự ngóng trông càng lên gấp bội."

Ting..."

Mọi thứ đang im ắng, tiếng chuông điện thoại của mẹ cất lên inh ỏi làm chúng tôi giật mình nhưng tôi rất nhanh khôi phục lại trạng thái bình thường, quàng tay ra sau lưng, cầm lấy chiếc điện thoại đưa cho mẹ.Mẹ nhìn màn hình rồi chậm rãi đi ra nơi khác mới bắt máy, nếu tôi đoán không lầm là cô Trang đang gọi đến.

Tôi không đi theo mẹ mà ở lại khuấy tô cháo, dỗ dành ngoại:- Ngoại ăn chút gì đi, đừng buồn ông nữa.

- Khi nói ra, tôi cũng biết rõ điều an ủi của mình rất thừa thãi.- Buồn cái gì mà buồn, tao đợi ổng quen rồi.

-Ngoại lừ nhừ đáp, giọng vừa gắt gỏng nhưng cũng chứa bao nhiêu sự thất vọng của một người dành cả cuộc đời để khoắc khoải chờ mong.- Hì... ngoại đang làm nũng đấy à.

- Tôi nghịch ngợm trêu bà, hy vọng sẽ lảng đi được ánh mắt đang dán chặt vào cửa mà chú ý đến tôi.

Vì ngoại cứ mải miết nhìn như thể chứng minh có người đang đứng thật khiến tôi sờ sợ.- Nũng thằng cha bây.

Người nhốc ở đây mà nũng cái gì.

- Ngoại vừa gõ đầu tôi vừa chỉ về phía cánh cửa vẫn đều đều đung đưa tạo ra tiếng kêu rất khẽ nối tiếp nhau tạo thành bản nhạc não nùng đậm sắc rùng rợn.Tôi không còn cách nào khác ngoài việc thức tỉnh bà mình thoát khỏi thứ ảo ảnh kia:- Con có thấy ai đâu, ngoại nhìn lầm rồi đó.

- Tôi vừa dứt lời, cảm nhận chân thật một ánh mắt chằm chằm vào mình như thể đối phương muốn tôi biết, họ đang tồn tại quanh đây.- Tao già chứ không có mù.

Họ còn đập vỡ bóng đèn để đe dọa kìa.

- Ngoại nói với âm điệu trong veo tựa người khoẻ mạnh hoàn toàn chứ chẳng phải mệt như mấy hôm trước.

Tôi muốn ngăn bà nhưng dường như ngoại càng lún sâu và tin tưởng vào việc có người xuất hiện ở nhà họ.

- Minh.

- Mẹ lấp ló dưới bếp nhẹ giọng gọi tôi nhằm tránh né sự chú ý của ngoại.

Khi thấy ánh mắt của tôi đang nhìn, mẹ giơ tay vẫy vẫy nhằm ra hiệu cho đi vào chỗ bà.Tôi lấy lý do xuống bếp lấy cho ngoại cốc nước, dặn dò ngoại ngồi một mình cẩn thận rồi mới đi xuống chỗ mẹ, vừa thấy tôi, bà đã nói bằng giọng nhỏ xíu:- Cô Trang bảo ông ngoại mày cho người cản, không cho cô ấy đến đây.- Là sao hả mẹ?

Ông ngoại còn sống sao?

- Tôi giả lả, vờ mấy chuyện quái dị gần đây mình không biết đến, đặc biệt ra dáng người ngốc không hiểu ngụ ý của mẹ.

Dĩ nhiên tôi rất rõ, từ "người" cản đường cô Trang là thuộc dạng nào.

Bởi đến hiện tại, gia đình tôi cũng không còn niềm tin nào vào việc ông còn sống.

Có lẽ ngoại vẫn thế, chỉ là bà vẫn cố gạt người, gạt mình để nuôi dưỡng một mầm sống nhỏ nhoi.Mẹ tôi bặm môi, hung hăng đánh vai tôi một cái, nghiến răng nói:- Ý cô ấy là người âm đấy, xe hư mấy lần rồi, bây giờ còn đang ở chỗ sửa xe kia kìa.

Lúc sớm đi thì toàn bị lạc.

- Mẹ tôi nói bằng giọng căng thẳng lộ rõ, so với tôi thì mẹ tin vào những chuyện tâm linh nhiều hơn nên gặp trường hợp này bà dần lúng túng.

Tôi im lặng vì bắt đầu phát hiện ra mọi việc gần đây, không phải trùng hợp mà dường như thật sự có cái gọi là thế giới bên kia.

Nếu thật thế thì tại sao ông không về, có phải ông giận gia đình chúng tôi khi không thờ ông trong ngôi nhà họ sống mà ở nhà khác, lạnh lẽo mình ông.

Nghĩ thế nhưng tôi không giữ nó quá lâu trong đầu, chọn cách xua đi, hướng tới việc quan trọng hơn, tôi nói với mẹ:- Vậy mẹ hỏi chỗ, con đi đón cô ấy.

- Tôi thường nghe ma quỷ chỉ lộng hành vào ban đêm, ít khi vào lúc ban ngày nhưng nghe cô Trang nói thế tôi cũng cảm thấy ngờ vực, hay là cô ấy không muốn đến đây.

Tuy nhiên khi ngẫm lại cũng chẳng đúng, bởi khi kết hợp với lời của ngoại, bà vẫn thấy họ vừa lúc nãy.

Mọi thứ cứ như một mớ bồng bông làm đầu óc tôi ngày một rối bời.- Cô Trang nói mình khấn ông ngoại, để ông ấy đổi ý nếu không ngày mai cũng chưa đến được, mày đi rước cũng không tìm được cổ đâu.

Cô Trang còn nói...

- Mẹ tôi chợt ngập ngừng, gương mặt kém sắc hẳn, ánh mắt dè chừng nhìn ra ngoại như sợ có ai đó nghe thấy, bà còn dáo dác quan sát xung quanh làm tôi cũng thấp thỏm theo, vội vã hối thúc:- Mẹ cứ nói đi, làm thế con rối theo.- Nhà mình có vài chú lính đứng trước cửa.

Nhớ lại lời qua nay của bà ngoại mày tao nổi óc hết rồi.

- Mẹ tôi rùng mình, với tay lấy chiếc áo khoác mặc vào."

Két...."

Tiếng cửa đột ngột cất lên âm thanh dai dẳng và lớn hẳn so với vừa rồi, tôi nhìn ra nơi phát ra nhưng quái lạ, cánh cửa hoàn toàn không chuyển động.

Mẹ tôi tái ngắt, đứng nép sát vào tôi, giọng cũng trở nên lắp bắp:- Thiệt rồi mày ơi.- Không có đâu, mẹ đừng nghĩ nhiều.

- Tôi cười cười trấn an mẹ nhưng thực chất trong lòng tôi đã hoàn toàn sụp đổ.

Tôi chẳng biết nếu mẹ nghe tôi kể bao chuyện tôi gặp phải mẹ sẽ hoảng loạn đến mức nào.

Tôi vẫn mừng thầm bởi quyết định sáng suốt của bản thân, lựa chọn giấu mẹ.- Tao muốn qua nhà kia đốt nhang khấn ngoại mày, sẵn đón cô Trang bên đó luôn cho tiện nói chuyện... mà giờ một mình tao ớn quá.

- Mẹ tôi ngập ngừng nói, giọng cũng yếu đi do lo lắng quá độ.Tôi không trêu chọc mẹ như thường ngày, đừng nói là bà, ngay chính tôi cũng đôi lần suýt hét lên vì một vài chiếc bóng hiện qua trong tầm mắt.

Thêm hôm nay, ngoại chỉ cụ thể nơi cửa có người, cô Trang chưa đến đây nhưng cô cũng nói thế thì tôi cũng chẳng đường tìm lý do biện minh cho những việc đã và đang xảy ra.

Tôi bảo mẹ gọi nhờ vợ chồng chế hai qua trông ngoại giúp một lúc, họ bán tiệm tạp hoá cùng với cha mẹ chồng nên thời gian tương đối rảnh, cách đây khoảng sáu cây số, chạy xe máy không bao lâu đã tới nơi.

Chế hai đã biết dự tính của mẹ mời nhà ngoại cảm đến tìm ông nên khi gọi chế rất nhanh đồng ý và bảo về ngay.

Tạm thời đã ổn, tôi trở ra ngoài đút thêm cho ngoại miếng cháo nhưng cảm giác bấy giờ, trở lại ngồi cạnh cửa có chút là lạ khi gai ốc liên tục nổi lên.- Mày đi không nhìn, đụng người ta luôn.

- Ngoại trừng mắt, cất giọng cằn nhằn một đứa không phải phép là tôi nhưng tôi nào đụng chạm gì ai chứ.

Tôi thầm khóc trong lòng vì ngoại thỉnh thoảng nói vài câu nhưng mỗi câu đều khiến tôi không thở nổi.Tôi không biết thế nào đành tiếp tục đánh trống lảng thêm một lần nữa:- Ngoại ăn chút cháo, tý nữa chế hai qua chơi với ngoại.- Mày kêu nó sẵn ghé sợ mua giùm tao con mấy con cá rô đồng.

- Đôi mắt nhăn nheo của ngoại chợt ánh lên nỗi buồn không tả xiết nhưng tôi có cảm giác đây không phải thanh âm của người đãng trí như ngày thường mà bà có vẻ rất tỉnh táo với chất giọng từ tốn và rất rõ ràng.Tôi khó hiểu bởi bà ngoại xưa nay dễ tính, chưa từng đòi hỏi con cháu mua gì cho mình, nhà có gì bà vui vẻ ăn đó, có lẽ ngoại thèm nên tôi hỏi cặn kẽ hơn:- Ngoại muốn ăn kho tộ hay canh chua để con nhờ chế mua rau luôn.

- Tao mà ăn cái gì, mua kho gửi cho mấy chú mang về cho ổng.

- Ngoại nói bằng sự thất vọng lộ rõ.

Nếu như hai ngày trước bà luôn trong trạng thái chờ mong, giận dỗi nhưng hiện tại bà giống chấp nhận việc ông vĩnh viễn không trở lại, phải chăng có điều gì đã tác động đến bà.

Suy đoán thế nhưng tôi không dám hỏi thêm điều gì, tôi sợ bà sẽ nói những thứ dễ khiến tôi suy tim nên lựa chọn im lặng.Chỉ là ngôi nhà tôi tức khắc trở nên u ám, như rất nhiều người chen chúc nhưng thay vì tạo ra cảm giác oi bức thì nó lại mang sự lạnh lẽo.

Cứ cách một phút, tôi liền có cảm giác ai đó xẹt qua tôi.
 
Hành Trình Tìm Ông
Chương 6


Tôi bỏ qua vấn đề ngoại vừa nói và những việc quái gỡ khiến tôi phân tâm, tôi cố gắng gạt nó ra khỏi suy nghĩ, bắt đầu kể vài câu chuyện linh tinh lúc đi làm khiến tâm trạng ngoại thoải mái không ít, ăn được nhiều cháo hơn.

Lúc ngoại ăn xong, vợ chồng chế hai đã đến, tôi chở mẹ qua nhà thờ ông ngoại, còn bà ngoại ở lại chơi với người cháu mới đến.

Tôi đi nhưng vẫn thầm hy vọng ngoại đừng nói gì khiến họ sợ hãi.

Đôi lúc vài câu nói không đầu không đuôi của bà đã đủ khiến không gian thêm phần lạnh lẽo.

Hơn cả, đèn điện đã hư, ngôi nhà chỉ thắp sáng bằng ngọn đèn cầy loe loét làm cho bốn bề trở nên não nề và rất đỗi u ám.Trên đường đi, tôi hỏi mẹ:- Cô Trang có gọi mẹ không? – Tôi phần nào giữ nỗi hoang mang, ngộ nhỡ bị quấy phá suốt chặng đường nên cô chán nản không đến nữa cũng nên.- Lúc nãy tao có hỏi thăm, cô nói sửa xe xong rồi, đang làm phép xin người khuất mặt tránh đường.

- Mẹ tôi nghiêm túc nói không chút nào hoài nghi tính thực hư của người phụ nữ lạ mặt được nhờ đến.

Thật tình, chính tôi cũng không còn đủ sức để nghi kỵ điều gì, bây giờ chỉ mong những ẩn khúc làm ông ngoại chẳng muốn về nhà được sáng tỏ.- Mẹ có nghĩ ông ngoại giận nhà mình khi không thờ ông trong nhà, với từ dạo mẹ lập bàn thờ, ngoại có thắp cho ông nén nhang nào đâu.

- Tôi không nén được suy luận, bèn cất giọng nói với mẹ.- Hồi đó có mấy lần tao tính nói thiệt với ngoại mà ngặt nỗi sợ ngoại chịu không được, thà ôm hy vọng mà sống khoẻ hơn dập tắt.

Tao sợ bà ngoại thương tâm, chết theo ông cũng nên.

- Mẹ tôi nói bằng giọng buồn rầu.

Hơn ai hết mẹ luôn sợ ngoại bệnh tình trở nặng sẽ rút ngắn sự sống, rồi tiếp bước theo ông, bỏ mẹ lại một mình.

Dù mẹ có hai đứa con, có cháu nhưng ở độ tuổi nào đi nữa, việc có cha mẹ vẫn là thứ cảm giác tuyệt diệu nhất đời, không gì thay thế được.Ngay từ khi mẹ còn trong bụng bà ngoại, ông ngoại đã đi theo tiếng gọi non sông mà chưa một lần trở lại.

Ngoại và mẹ côi cút, sống nương tựa vào nhau đã thành thói quen nên mọi việc mẹ đều đặt tình trạng sức khoẻ của ngoại lên hàng đầu.

Mẹ hiểu nỗi đau đáu nên của ngoại nên luôn dò la tin tức về ông nhưng chiến tranh loạn lạc khiến bao người nằm nơi đất khách, việc tìm được khó khăn muôn trùng.Nay mang chút hy vọng đặt vào nhà ngoại cảm nhưng mọi sự càng phức tạp, tôi đang phân vân có nên nói hết với mẹ về những chuyện quái lạ tôi gặp được thì nhận ra đã đến ngôi nhà nhỏ cách nhà ở chính của chúng tôi khoảng mười lăm phút chạy xe máy.

Thông thường, một mình tôi cũng hay đến hoặc cuối cùng thường rủ rê bạn bè đồng nghiệp đến chè chén vì nơi đây khá rộng, không ai ở nên vui chơi thỏa thích không sợ phiền nhưng bây giờ đột nhiên tôi có cảm giác là lạ.Mẹ tôi bước xuống xe, đẩy cửa bước vào, trong chớp mắt tôi nghe tiếng la thất thanh của bà vang lên.- Á...Tôi giật bắn người, cơ thể cứng ngắt nhìn trân trân vào chỗ mẹ, phải mất vài giây mới có thể tỉnh táo chạy vào đỡ lấy bà đã ngã ngửa, hai tay chống xuống gạch, chân đẩy loạn xạ nhằm muốn lùi ra càng xa càng tốt.Tôi vừa đỡ mẹ, vừa nôn nóng hỏi:- Mẹ, chuyện gì?

Bình tĩnh, đừng làm con sợ.- Trời... trời...

- Mẹ nắm lấy lấy tôi bằng bàn tay lạnh ngắt, người sớm nhạt đi từ bao giờ, khoé môi tím tái lắp bắp như đang thấy điều gì rất đỗi kinh hoàng.

Tiếc thay vẫn chưa nói được câu hoàn chỉnh.

Tôi vừa đỡ bà vừa len lén đưa đôi mắt vào nhà xem có thứ gì bên trong."

Vù" Đột nhiên một cơn gió lớn phớt ngang vô tình làm mắt tôi nhoè đi đến khi bình thường thì rất rõ, tôi thấy một khối đen lướt qua trước bàn thờ rồi biến mất.

Tôi bắt đầu run run, thầm niệm Phật để trấn an bản thân.Thật lòng, tôi muốn chạy đi nhưng chẳng muốn làm kinh động tới mẹ, tôi không giúp được gì trong việc tìm ông, chí ít cũng phải làm chỗ dựa tinh thần cho mẹ.

Tôi nói với người phụ nữ bên cạnh vẫn chưa kịp hoàn hồn:- Mẹ, mẹ, con ở đây, mẹ đừng lo.

- Tôi an ủi mẹ nhưng lại có cảm giác mẹ hoàn toàn không nghe được lời tôi.- Ơi trời ơi, có ma.

- Mẹ tôi hiện tại chẳng khác người mộng du đang nói mớ, ngón trỏ đang run lẩy bẩy chỉ vào bàn giữa.Tôi cả gan bước vào trong bật đèn nhưng tình cảnh giống ở nhà vừa rồi, đèn vừa cháy lên sau đó cất tiếng nổ lụp bụp rồi tắt hẳn, những mảnh vỡ chạm mặt nền tạo ra tiếng tí tách, rơi vãi khắp nơi.Mẹ tôi dần trấn tỉnh bản thân, đẩy tay tôi ra để đứng một mình, tấp tểnh đi vào trong nhà bằng gương mặt méo mó với bao cảm xúc rối bời.Tôi hoài nghi, cất giọng hỏi:- Mẹ vào thật sao?- Ừm.

Để tao giải thích với ông ngoại mày.

- Dường như mẹ tôi cũng đồng ý với tôi rằng ông ngoại buồn lòng vì để ông lạnh lẽo ở đây.

Tôi thấy thế cũng cùng mẹ thắp cho ông nén nhang, vừa xin ông nguôi giận, cũng hy vọng ông hiểu cho nỗi thống khổ của những người phụ nữ mấy mươi năm chờ ông trong vô vọng."

Rầm" Một cơn gió ù ù thổi ngang làm cánh cửa đập mạnh vào sau đó dội ra tạo âm vang chói tai giữa không gian tĩnh lặng.

Mẹ giật mình, người run lên nhưng không bật ra tiếng hoảng loạn nào, chỉ nói trong nghẹn ngào:- Ba đừng dọa con nữa, con không phải cố ý để ba ở đây đâu.

Ba có linh thiêng thì sẽ hiểu con làm như vậy bắt nguồn từ bệnh tình của má.

Sức khoẻ má không tốt nên con muốn âm thầm tìm để rước ba về, ít nhất hai người được ở cạnh nhau những năm tháng cuối đời....

- Mẹ tôi tâm sự với ông nhiều rất nhiều cùng với những giọt lệ ấm nồng chưa bao giờ dừng trên gương mặt khắc khổ, hằn lên dấu vết của thời gian.Mẹ tôi kể với ông về những đêm đông hiu quạnh của bà, về ngày miền Nam giải phóng, đất nước thống nhất bà đã đứng nơi đầu ngõ tiễn ông, cũng nơi đây để đợi suốt một đời năm ròng rã.

Con ngõ đầu thôn còn đó, người về kẻ đi nhiều không tả xiết nhưng duy bóng hình ngoại nhung nhớ vẫn biệt tăm.

Bà vô thức hỏi tất cả những người từ phương xa trở về, miêu tả cặn kẽ hình ảnh ông trong hoài niệm, ngay cả vết sẹo dài ở mu bàn tay trái nhưng họ chỉ cho bà cái lắc đầu ngao ngán.
 
Back
Top Bottom