Có một nơi gọi là nơi đẹp nhất thế gian , nó không có một tên gọi cụ thể .
Không minh chứng cho bất kì điều gì liên quan đến khái niệm thường trực , chỉ thông qua một cánh cổng kì diệu .
Không như trên phim ảnh với mục đích như một chiếc cổng thiên đường , con người phải làm nhiều điều răn dạy tốt .
Với một đức tính tốt , và luôn giúp đỡ người khác sẽ dẫn đến cổng thiên đường .
Hay như một chiếc cổng nào đó từ chú mèo xanh tai cụt đi đến bất cứ nơi nào miễn là nó diễn ra trong suy nghĩ đã từng và đã đến đó .
Đây là một chiếc cổng đi xa mọi khái niệm tồn tại , chỉ là với tên gọi là cổng nhưng nơi đó gợi cho con người cảm giác ấm áp , gần gũi và thân thuộc đến lạ thường .
Bạn có thể đặt cho nó cái tên , bạn không cần phải lựa chọn đức tính hay một con người mình muốn trở thành .
Mọi từ ngữ miêu tả cho đức tính , ý nghĩa và sự sâu sắc .
Chiếc cổng kỳ lạ đó không đòi hỏi những điều như thế , đến bản thân nó cũng mơ hồ như cách nó mang lại sự bình yên trong vô thức .
Chiếc cổng là sự giao luân giữa trí tưởng tượng và điều kì diệu xảy đến , nơi mà trong tiềm thức con người luôn nhận định rằng đã từng đến đây và nó rất yên bình , gần gũi .
Bên cạnh những điều nhỏ bé nhất như một người con gái xuất hiện ở đó cùng bạn , cùng gia đình bạn sum quầy bên bàn ăn với chiếc bánh mỳ nóng hổi cùng ly kem bơ sữa nhẹ nhàng được đặt thẳng thớm đối xứng với người ăn .
Rồi mọi người cùng vui đùa , cùng trò chuyện , bạn thấy nó rất buồn cười dù bạn không biết bạn đang nói gì nhưng bạn không quan tâm đến nó .
Cảm giác yên bình ôm trọn lấy thân thể bạn , ấm áp và mãi mãi .
Tôi cũng vậy , khi viết nó tôi mơ hồ đến mức không biết chiếc cổng nó mang hình thù như thế nào , càng không khẳng định về sự tồn tại của nó .
Niềm tin của tôi và nó chỉ giao động như một mức độ âm lượng hz tần suất nhỏ nhất chỉ có chú kiến con mới lắng nghe thấy nó .
Nhưng tôi không thể chối bỏ được nơi bình yên đó , dù tôi không thấy , không xác nhận về cánh cổng , Sự mơ hồ hiện rõ lên tròng mắt tôi .
Tôi đã thấy nơi đó , khi tôi đứng đó , không điều gì , có lẽ nó là một cánh đồng , những đứa trẻ đang trò chuyện với nhau .
Một đồng quê , nhưng người đi cùng tôi lại có cảm giác thân thuộc , tôi từng gặp cô ấy sao ? ... tôi thấy đám trẻ cười đùa , cô ấy dẫn tôi đến trò chuyện cùng những đứa trẻ , tôi thấy rất vui .
Sau đó là nơi ở của bọn tôi , cùng 2 người nữa là bạn cô ấy .
Họ biết tôi , và nơi mà tôi ở là một mái nhà trên cây , với sợi dây leo thành chùm tỏa ra hai bên .
Cách bố trí như một ngôi nhà của các tiên elf trong câu chuyện cổ tích .Khi tôi muốn sang nhà nọ , tôi sẽ leo qua nó .
Và rồi tôi không biết nữa , tôi đã ôm cô ấy .
Có lẽ khoảng khắc êm dịu duy nhất mà tôi có dù tôi không biết tại sao tôi lại ôm cô ấy .
Cánh cổng đã trả tôi về , một màn đêm tối .
Tôi choàng tỉnh , cố nhớ lại khoảng khắc đó , khuôn mặt đó .
Mơ hồ , lần cuối cùng chính là sự ấm áp mà tôi cảm nhận trong trái tim mình .
Và bộ đồ vẫn còn chút hơi ấm đó .