Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Hành Trình Đến Sao Thiên Lang

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
495,882
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
400790669-256-k722296.jpg

Hành Trình Đến Sao Thiên Lang
Tác giả: Tritonity03
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tóm tắt: Một nhóm năm đứa trẻ, với những ước mơ được gieo từ những câu chuyện cổ tích về Sao Thiên Lang, một ngôi sao mà một khi chinh phục được nó sẽ chuyển qua trạng thái trở thành thần.

Sống trong một vương quốc nơi phép thuật có vị thế cao nhất, theo sau là giả kim thuật và kiếm pháp.

Cả năm đứa trẻ sẽ lao mình vào một cuộc phiêu lưu gian nan, chống lại Quỷ Tộc, một đám sinh vật được Thiên Chúa phái xuống để trừng phạt nhân loại, và năm đứa trẻ sẽ hiểu được thế nào là sống, thế nào là tồn tại.

 
Hành Trình Đến Sao Thiên Lang
Chương 1: Truyện Cổ Tích


Ngày xửa ngày xưa.

Tại một vùng đất có tên là Grustland, có xảy ra một nạn đói lớn, vô số người chết.

Và rồi, tất cả đều được Thiên Chúa cứu, một vị thần, mặc ao trong màu trắng tinh, đầu có hình tròn lớn phát sáng hơn cả mặt trời.

Ngài đã giáng thế, chấp nhận thống khổ cùng nhận loại, và cứu rỗi họ.

Những người dân, đã được cứu, nạn đói đã hết.

Ngài đã nói rằng, nếu ai đủ can đảm, anh dũng, và có lòng tốt vô bờ bến.

Sẽ là người được chọn để bay lên ngôi sao Thiên Lang, nơi mà ngài nói là địa điểm nơi thiên đàng trú ngụ.

Nhưng phải trải qua một cuộc hành trình dài từ tận cực nam của Đại Lục Địa đến tận phía bắc, thì lúc đó.

Mới nhìn thấy được Sao Thiên Lang xuất hiện vào đúng ngày Thiên Chúa tiên tri.

Là sẽ được hoá thành thiên thần, được tái sinh trong quả trứng thiên thần, và sẽ chính thức....Được lên thiên đàng.Nên, hầu hết mọi cư dân, đều tin, và từ lúc đó đến nay đã được hơn ba trăm năm.

Đã có hàng triệu người tham gia cuộc hành trình, và gần như hiếm ai trở về, có lời đồn rằng, họ đã lên được thiên đàng, có người đồn rằng, họ đã chết, có người nói rằng, họ bị hoá quỷ.Tất nhiên, ta chỉ là người kể lại, liệu ở cuối con đường là thiên đàng?

Hay là một chốn vô định thì ta không rõ...-Ta không phải không tin chúa, mà là không dám đủ can đảm để tham gia cuộc hành trình đó.-Thế ông, không tin mình là người tốt ạ?-Có lẽ thế, ta đã cố sống tốt, nhưng nhận ra, đôi khi ta lại làm hại ai đó trong vô thức, nên ta cũng tự hỏi.

Làm thế nào hoàn toàn trong sạch khi sống ở thế giới này được.-Cháu không hiểu lắm.-Haha, có gì đâu.

Rồi chúng cháu sẽ hiểu khi lớn lên thôi.Sau đó, cả lũ trẻ bước ra khỏi nhà ông lão, lũ chúng nó lần lượt là Llis, Licht, Stacia, Dale, Alan.

Bọn chúng đều là bạn của nhau, dù gia cảnh mỗi đứa một khác, đứa con nhà quyền quý, đứa con nhà nông dân, cuối tuần nào cũng đến nhà ông lão để nghe truyện cổ tích.

Đứa nào trong số chúng cũng ngưỡng mộ Thiên Chúa, tin rằng ngài ấy thật vĩ đại, nhất thời, cũng muốn trở thành thiên thần, và vươn đến thiên đàng bên kia Sao Thiên Lang.Alan cất tiếng lớn:-Tớ thấy, ông ấy có vẻ băn khoăn về điều gì thì phải?Stacia đáp lại với giọng nhỏ nhẹ:-Tớ cũng thấy vậy á.Dale chỉ im lặng suy tư.Llis lẫn Licht đều không mấy quan tâm.Năm đứa trẻ, cùng nhau bước đi trên con đường mòn dẫn về trong làng.

Bầu trời quang đãng mang nét của một bức tranh sơn dầu.

Chúng nó thật nhỏ bé, ngây thơ trước một nơi có vẻ, vô thường quá mức.Nhưng hy vọng, bọn chúng sẽ bình an.

Dale, bắt đầu lên tiếng:-Hmm, liệu nếu đủ khả năng, chăm chỉ luyện phép thuật trong học viện thì chắc tớ sẽ tự tin tham gia cuộc hành trình.Lils quay sang nói:-Một tên mọt sách như cậu, cứ u ám, xa cách thì đủ tư cách để tham gia chứ?Dale bật giọng cãi lại:-Kệ tớ, ít ra trước tiên phải thành thục phép thuật cái đã chứ?

Lỡ có lòng tốt, mà không đủ mạnh để bảo vệ mọi người thì sao chứ?Stacia suỵt cái nhẹ và thì thầm:-Các cậu mâu thuẫn vậy sẽ làm Thiên Chúa thất vọng đó.Dale, và Llis im lặng, quay đầu đi giận dỗi nhau.Stacia chỉ cười khúc khích.Licht nhìn xuống nền đất và cất tiếng:-Thế, các cậu nghĩ phép màu có thật không?Stacia nói:-Tớ chưa thấy, nên cũng chưa chắc chắn được.

Nhưng nhiều người kể lại vậy, thì tớ tin là phép màu Thiên Chúa ban tặng có thật.-Chỉ là....Chưa ai xứng đáng nhận thôi.-Tớ cũng thắc mắc rằng.

Sao Thiên Lang xa tới tận chân trời phía bắc Đại Lục Địa thì phải mất bao lâu mới tới nhỉ?-Liệu lúc đó, ta còn sống hay xứng đáng được sống không?Cả đám ngơ ngác nhìn Stacia với vẻ khó hiểu.Stacia chỉ cười trừ và nói:-Hi hi, à thôi, các cậu cứ kệ những lời vẩn vơ tớ nói.

Suy nghĩ bất chợt thôi mà.Cả bọn tiếp tục bước đi, ánh nắng soi rọi chúng, nhìn chúng từ xa.

Càng ngày càng giống những viên thạch anh màu sắc chai sạn.Cả năm đứa trẻ, đi qua một khu rừng.

Từng bông hoá hương dương kỳ lạ, xoay vòng theo tiếng bước chân.

Đám cây leo, động vật đều mang trên cơ thể những hoa văn nhiều màu, và kỳ lạ.Có những mảng ánh sáng sắc cầu vòng, chiếu vào khuôn mặt chúng.

Nhìn kỹ thì khuôn mặt của chúng dường như mờ ảo dần trong khu rừng.

Chúng đã quen với sự kỳ lạ này.

Ai cũng sẽ quen thôi, cho dù chúng kì lạ hay phi lý.

Thì nếu hiện hữu đủ lâu, thì cũng sẽ là sự bình thường.Chúng tiếp tục đi, nhảy qua các thân cây, Dale cầm tay Stacia, để đỡ cô bé.

Sau đó cả bọn bước tiếp, lặng lẽ quan sát khu rừng.

Licht cầm một bông hoa, có hoạ tiết đen trắng lên, và ngửi nó.

Bông hoa, bắt đầu rủ xuống và tan biến theo cơn gió.

Cả bọn đứng im nhìn nó bay đi, có lẽ đang thắc mắc vì những sự kỳ lạ này mà thế giới sinh ra.

Chúng nó có lẽ dù nghe biết bao nhiêu câu chuyện của người lớn kể cho.

Cũng không thể hiểu được rằng, những thứ thấy được, sờ được, thì từ đâu mà ra.Kể cả có bị thế giới làm cho tò mò, hết mức.

Chỉ còn cách khám phá, tự do và đôi khi là đánh đổi.

Ai cũng biết, chúng sẽ biết.

Mục tiêu cuối cùng vẫn là câu trả lời.

Vẫn là được lên thiên đàng.

Thoát khỏi thân phận của một con người.

Hay chỉ là ước muốn bản năng nhỉ?Cả năm đứa trẻ vẫn im lặng và quan sát khu rừng.Từng hơi thở của khu rừng, đều nhanh chóng biến mất trước khi ai trong số chúng kịp nhận ra.Tất cả chúng, đều chắp tay.

Đứng dưới ánh nắng, nhìn về phía mọi vật xung quanh.

Cúi đầu và cầu nguyện."

Hy vọng, thế giới sẽ mãi thế này.

Để chúng con có thể thấy, hiểu và tin."

"Này khoan đã, hay chúng ta thử đi đến hồ thiên nga đi!"

"Ờ đúng đó!

Lâu lắm chúng ta chưa quay lại đó rồi, à mà, hình như trong đó còn mấy con Berserker nhỏ thì phải, bọn chúng cũng phiền lắm."

Lo gì!

Không phải nhóm chúng mình đều là pháp sư hết hay sao?"

"Sợ gì chứ?"

"Kỹ năng chiến đấu còn chưa hơn ai thì im lặng dùm."

"Này, cậu nói ai thế hả?"

"Chỉ trêu chút thôi mà."

"Giờ thì, giơ sẵn mấy cây trượng phép ra đi nào."

Cả nhóm năm đứa trẻ, tiến sâu hơn vào khu rừng, từng tia nắng đã bị bẻ cong do tán cây sụp xuống.

Bọn chúng vẫn tiếp tục đi một cách chậm rãi và dè chừng.Rồi một tiếng động xì xào vang lên, cả bọn, lùi lại và Alan rút cây trượng phép kim loại ra.

Và đọc thần chú, sau đó đi bắn loạn xạ những tia lửa mạnh vào bụi cây và chạy lại xem thì lại không thấy gì cả.

Sau đó thì cả bọn tiếp tục bước đi, tất cả đều vẫn dè chừng.

Thì một con Berserker nhỏ cầm rìu chạy ra.

Stacia nhanh chóng, niệm phép.

Và bắn một loạt các mảnh băng nhỏ ghim chặt con Berserker lên thân cây sau đó thì, dùng một đòn mạnh hơn và đẩy con Berserker cùng cái cây bay ra xa.

Cả bọn sau đó, lại hạ gục và phối hợp để đánh bại thêm một vài con Berserker nữa.

Và rút lui, để tiết kiệm năng lượng.Này này, chúng ta đến rồi!Căn cứ bí mật kìa!

Haha.Là cái hồ!Cả bọn vui vẻ, chạy đến cái hồ, trượt xuống dốc cỏ.

Vừa lăn vừa thấp thoáng nhín bầu trời xanh phía trên.Khuôn mặt thì vừa úp mở liên tục, nhưng bọn chúng lại cảm thấy kỳ lạ và tự do đến lạ thường.Một tiếng như đến từ chính ánh sáng xuất hiện.Kéo dài ra và trượt theo chúng xuống đồi.Thật tuyệt vời, nó chói, và nó thật đẹp.Cả bọn, lăn tận xuống dưới bờ hồ.

Chả khác nào những món đồ chơi gỗ cứng nhắc cả.

Cả năm đứa trẻ lăn xuống và kịp dừng, chống tay và đứng dậy lại.

Sau đó thì chạy dọc bờ hồ.

Dang rộng hai tay ra để đón gió, có vài đứa còn thốt lên:"Tớ yêu thế giới này!"

"Tớ yêu khi mình được làm con người!."

"Còn tờ yêu, vì mình có thể làm thế, hi hi."

Cả bọn chạy vào một tán cây rộng, và ngồi xuống nghĩ mệt.Stacia dựa vào vai của Dale, khiến cậu bé bối rối, và mấy đứa kia thì cứ lăn qua lặn lại trên thảm cỏ.Cảm giác này thật sống động.Một bức tranh mà chúng có thể nhúng tay vào.Ước gì, có thể ở đây mãi mãi, nếu có thể.

Ai biết được, nếu khi lớn lên.

Những cảm xúc khi này còn nữa hay không nhỉ?

Con tim giờ đây đập mạnh để bơm thật nhiều không khí, chứ không phải sự đông đặc của máu nữa.

Cảm giác lâng lâng, cứ thể vây quanh tâm trí bọn chúng.Chỉ cần một nơi, bọn chúng đã có thể thấy được hạnh phúc, chứ đâu cần đâu xa?
 
Back
Top Bottom