Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hàn Quân Chiếu Tình

Hàn Quân Chiếu Tình
Chương 10



Có thể thấy, Cố Hàn Quân rất trân trọng, sách vở được bảo quản rất tốt.

"Nguyên chủ" không biết chữ, môi trường Cố phủ cũng không có cơ hội cho một tiểu nha đầu "bán thân chôn cha" học những thứ quý giá như vậy.

Nhưng trong thân thể của "nguyên chủ", dù sao cũng là một linh hồn hiện đại đã trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, học qua đại học.

Từ chữ giản thể đến chữ phồn thể.

Khoảng cách giữa hai thời đại, thậm chí là hai thế giới, khiến ta mất không ít công sức để thích nghi.

Nhưng điều đó xứng đáng.

Ta nghĩ không ai có thể phủ nhận tầm quan trọng của việc đọc sách biết chữ.

Kiến thức thay đổi vận mệnh, từ xưa đến nay, đây chưa bao giờ là một câu nói dối.

Tuy nội dung của những cuốn "Tam Tự Kinh", "Bách Gia Tính" này đối với ta không có nhiều ý nghĩa.

Nhưng Cố Hàn Quân lại cho ta một cơ hội.

Có thể quang minh chính đại thể hiện khả năng đọc sách biết chữ ra bên ngoài.

Cố Hàn Quân cũng đúng như lời chàng nói, không phải là người khó hầu hạ.

Nhưng việc trong viện cũng không nhẹ nhàng như lời chàng nói.

Chàng thích đọc sách, coi trọng thư phòng, tính tình có chút ưa sạch sẽ, đối với sự ngăn nắp bên trong rất có yêu cầu.

Vì vậy ta cũng không thể không dành nhiều thời gian hơn cho việc dọn dẹp phòng ngủ và thư phòng.

Trong viện dù sao cũng chỉ có một mình ta là nha hoàn, rất nhiều việc may vá thêu thùa cũng rơi vào tay ta.

Chàng coi như là "thầy giáo" của ta.

Sau khi làm xong bài tập mỗi ngày, rảnh rỗi liền đến dạy ta đọc sách biết chữ.

Mỗi ngày dạy vài chữ, thỉnh thoảng còn phải kiểm tra.

Việc đọc chữ đối với ta không có vấn đề gì, thỉnh thoảng còn được khen "thông minh".

Chỉ là chữ viết thì thực sự quá tệ!

"Ai." Ta thở dài, lại viết hỏng một tờ nữa.

Tuy đều dùng giấy bỏ đi của Cố Hàn Quân, nhưng thời đại này, giấy rất quý, vẫn khiến ta rất xót.

Đang định đặt tờ giấy hỏng sang một bên, khóe mắt chợt liếc thấy một bóng áo dài màu xanh lam lướt vào.

Tim khẽ thắt lại, vội vàng giả vờ như không có chuyện gì, đè tờ giấy viết hỏng xuống dưới cùng của chồng giấy.

Đợi người đến gần, đứng dậy hành lễ: "Nhị thiếu gia."

"Giấu gì đó? Lấy ra xem."

"Nhị thiếu gia nói gì vậy? Nô tỳ giấu gì đâu?" Ta chớp mắt, tiếp tục giả ngốc nói.

"Bổn thiếu gia đều nhìn thấy cả rồi, còn giấu."

Cố Hàn Quân khẽ cười một tiếng, ánh mắt liền lướt qua chồng giấy đã viết, một góc không được đè kỹ bay phất phơ ra ngoài.

Nếu đã bị phát hiện, ta cũng không tiện nói gì thêm, cười gượng lấy ra tờ giấy viết xấu nhất, đưa lên.

"Nhị thiếu gia, hay là ta cứ dùng bảng cát luyện trước đi, cái này… giấy cho ta dùng, thực sự quá lãng phí."

Đứng trước mặt chàng, ta do dự nói.

"Không cần, đọc sách biết chữ làm sao không dùng giấy được, chúng ta vẫn dùng nổi."

Chàng không nghĩ ngợi gì mà từ chối thẳng, chỉ nhìn nét chữ này của ta, nhíu mày.

"Nhưng… Nhị thiếu gia, ta chỉ là một nha hoàn."

Ta cắn môi, khẽ nói thêm một câu.

Chàng thở dài, đặt tờ chữ lớn ta viết lên bàn:

"Không sao, ngồi xuống, nhìn ta viết, ngươi xem vấn đề của ngươi ở đâu? Lúc ngươi cầm bút cổ tay…"
 
Hàn Quân Chiếu Tình
Chương 11



Tuy chàng nói với ta không sao, dùng nổi, nhưng thật sự dễ dàng như vậy sao?

Cố Hàn Quân là con vợ lẽ, tuy học hành có chút thành tựu, nhưng tình hình cũng chỉ tốt hơn những đứa con vợ lẽ không có chí tiến thủ trong phủ một chút, không thể so sánh với các thiếu gia và tiểu thư do phu nhân sinh ra, họ thường xuyên có trợ cấp.

Cố Hàn Quân chỉ có số tiền tháng trên sổ sách mỗi tháng.

Chừng đó còn phải dùng để đọc sách, mua sách, đi lại giao du bên ngoài.

Cố Hàn Quân chăm chỉ, dùng giấy khá tốn, bây giờ lại thêm một "đại gia ăn giấy" như ta, chàng nói, cho ta là giấy bỏ đi.

Nhưng phần lớn cũng đều là loại tốt, ta biết chàng cố ý.

Chỉ là tại sao lại đối tốt với ta như vậy?

Nếu nói là thích ta, cũng không giống.

Là một nha hoàn, lại còn ký khế ước bán thân trọn đời, có những chuyện ta rất khó từ chối.

Nhưng chàng thực sự rất giữ lễ, dạy viết chữ là thật sự dạy.

Có một lần ta từ Thanh Chỉ viện mang đồ đến Dung Hàm viện của đại thiếu gia, đi ngang qua cửa sổ thư phòng, tận mắt nhìn thấy Xuân Liễu cũng theo đại thiếu gia học viết chữ, chỉ là ở trong lòng đại thiếu gia, được người ta "cầm tay chỉ dạy".

Học thành thế nào, ta không biết, nhưng nàng trông cũng rất vui vẻ như ta vậy.

Ở một mức độ nào đó, đại thiếu gia cũng thực sự rất giống Cố lão gia.

Chỉ là đại thiếu phu nhân không giống phu nhân.

Hôm đó, lúc ta qua đó, rất không may lại chạm mặt đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân cãi nhau.

Nghe sơ qua vài câu, đại khái là liên quan đến tiền bạc.

"Giả vờ cái gì, có phải ngươi động vào của hồi môn của ta không! Vì con tiện tỳ không biết xấu hổ này!"

"Nói bậy bạ gì đó… đúng là chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó dạy!"



Ta cúi đầu, coi như không nghe thấy, bước nhanh hơn một chút.

Lúc ra cửa, nha hoàn thân cận của đại thiếu phu nhân là Bảo Châu mỉm cười nhét một miếng bạc cho ta.

Không cần nói nhiều, ta hiểu.

Tài chính Cố phủ eo hẹp, thực ra chuyện này coi như sớm đã có dấu hiệu.

Nha hoàn, người hầu trong phủ ngày càng bỏ đi nhiều, nói là tích phúc, nhưng người bổ sung vào không đủ số.

Công việc của những người còn lại cũng ngày càng nhiều, cơm nước của hạ nhân cũng năm này không bằng năm trước.

Còn các lão gia, phu nhân, thiếu gia tiểu thư dòng chính trong Cố phủ tự nhiên sẽ không bạc đãi mình, trước mặt người ngoài vẫn phải giữ thể diện.

Dù sao Cố lão gia từng làm quan đến Hộ bộ Thị lang, sau này thất thế trong cuộc tranh giành quyền lực, đành phải cáo lão về quê.

Năm ta vào Cố phủ, chính là năm đầu tiên ông ta mang theo gia quyến từ kinh đô trở về.

Rất thiếu người, ta mới có thể "bán thân" vào đó, được ăn một bữa no.

Bây giờ ta tuy có tiền, nhưng tiền này thực sự không tìm được lý do để lấy ra.

Bề ngoài thì tiền tháng của ta đã tiêu hết rồi.

Đang ngẩn người, đầu đột nhiên bị gõ một cái.

"Nhìn cho kỹ, ngẩn người gì đó?" Cố Hàn Quân gõ gõ lên mặt bàn.

"Ồ."

"Lời ta vừa nói nhớ kỹ chưa?"

"Nhớ kỹ rồi."

"Được, vậy ngươi viết đi."

Ta cầm bút, có khá hơn một chút so với trước, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Ta chớp mắt, vốn tưởng sẽ bị mắng, nhưng chàng cũng chỉ nhìn chằm chằm vào chữ đó nói:

"Chữ vẫn phải luyện nhiều, những chuyện khác, ngươi không cần lo lắng."

"Ừm." Ánh mắt ta có chút phức tạp: "Cảm ơn nhị thiếu gia."
 
Hàn Quân Chiếu Tình
Chương 12



Chuyện ta học viết chữ vẫn bị truyền ra ngoài, vốn dĩ chuyện này cũng không giấu được.

Xuân Liễu nghe nói, đến tìm ta một lần.

Cách lần trước gặp nàng đã hơn một tháng rồi.

Ngoài những lúc bất đắc dĩ phải ra ngoài chạy việc, ta cơ bản đều ở trong Thanh Chỉ viện, cuộc sống trôi qua rất thanh nhàn.

Xuân Liễu nhìn ta tinh thần phấn chấn, hỏi: "San Hô, ngươi ở Thanh Chỉ viện thế nào?"

"Rất tốt." Ta cười đáp một câu, lời nói không chút gượng ép.

Ta biết nàng đang chờ ta nói câu tiếp theo: Còn ngươi thì sao?

Nhưng ta lại không nói, ta cũng không mấy muốn biết.

Chỉ là cuối cùng nàng cũng không kìm được, thở dài một tiếng, rồi bắt đầu than khổ với ta.

"San Hô ngươi không biết đâu, ta bây giờ ở Dung Hàm viện khổ sở đến mức nào."

"Đại thiếu gia không phải rất sủng ái ngươi sao? Ta nghe các tỷ muội ở phòng kim tuyến nói, thậm chí ngay cả Mặc Hương đã hầu hạ ngài ấy bao nhiêu năm cũng bị ngươi lấn át."

Xuân Liễu bĩu môi: "Phu nhân đã đưa Tri Cẩm vào rồi, ngươi cũng biết đó, ta và nó xưa nay không hợp nhau, sau lưng nó có phu nhân chống đỡ, ngay cả đại thiếu phu nhân cũng không bằng nó."

"Đại thiếu gia… đại thiếu gia bây giờ trong mắt cũng chỉ có nó thôi."

"Hu hu hu…"

Nói rồi, nàng úp mặt khóc nấc lên.

Phu nhân và đại thiếu phu nhân, hai mẹ chồng nàng dâu này đấu đá nhau, có lẽ từ lúc Xuân Liễu còn chưa vào viện, phu nhân đã bắt đầu chuẩn bị, mới cần Tri Cẩm đi.

Biết con không ai bằng mẹ, Tri Cẩm ở bên cạnh phu nhân được dạy dỗ, chẳng phải là mọi việc đều hợp ý đại thiếu gia sao.

Bất kể ai vào, đều là vật hy sinh.

Ở trong phủ bao nhiêu năm, chịu đủ ấm lạnh tình người, sự bắt nạt và chế nhạo của kẻ có quyền, ta có thể hiểu Xuân Liễu muốn vươn lên, muốn theo đuổi một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Nhưng nếu đã lựa chọn, thì khóc cũng phải tiếp tục đi.

Nhưng nàng cũng không phải không có lợi, nhìn bộ xiêm y lụa là này, chiếc vòng tay trên tay, chiếc trâm cài trên đầu.

Đó so với nha hoàn bình thường tốt hơn không chỉ một chút, đại thiếu gia đối với nàng vẫn rất tốt.

Trong phủ đệ này, nếu đã cầu phú quý, thì đừng mong chờ chân tình.

Đạo bất đồng bất tương vi.

Ta cũng không biết nên nói gì để an ủi nàng, chỉ đành lúng túng vỗ nhẹ vào lưng nàng, kết quả nàng lại như được đà, nhào vào lòng ta khóc lớn.

Ta không biết nói gì, chỉ đành tiếp tục vỗ lưng nàng.

Hy vọng nàng có thể nhanh chóng bình tĩnh lại.

Tiễn nàng đi, lúc trở về, vừa vặn chạm mặt Cố Hàn Quân.

Hắn nhìn chiếc trâm cài hình bướm vàng xa lạ trên đầu ta, hỏi một câu: "Trên đầu ngươi đây là?"

Những ngày qua chung sống, ta và hắn cũng coi như có chút tình cảm, cũng không giấu hắn.

Kể hết chuyện Xuân Liễu đến tìm ta.

"…Ta không muốn, nàng cứ nhất quyết đưa cho ta, không nhận thì khóc lóc ỉ ôi, ta cũng hết cách."

Ta nhún vai, rất bất đắc dĩ.

"Lần này thì thôi, cô ta tìm ngươi là chuyện của cô ta, chuyện của Dung Hàm viện đừng dính vào." Cố Hàn Quân cảnh cáo ta.

"Biết rồi, nhị thiếu gia, ta đâu có ngốc."

"Ngốc thì không ngốc, chỉ là tham tiền lắm." Hắn khẽ cười lẩm bẩm một câu.

Giọng rất nhỏ, ta chỉ nghe rõ nửa câu đầu, đang định hỏi, lại thấy hắn quay đầu bỏ đi, chỉ để lại một câu:

"Ngày kia là sinh thần của mẫu thân rồi, ta muốn mặc chiếc áo dài gấm màu trắng ánh trăng đó, nhớ ướp hương trước."

"Vâng, nô tỳ biết rồi."
 
Hàn Quân Chiếu Tình
Chương 13



Cố Hàn Quân là người rất dễ chăm sóc, ngày thường cũng không thích những chuyện "phiền phức" phong nhã này.

Chỉ là dù sao cũng là tiệc mừng thọ của phu nhân Cố phủ, không ít quan to quý nhân đến dự, lúc cần thiết vẫn phải chú ý một chút.

Ta chọn hoa mai đã giữ lại từ năm ngoái, cẩn thận ướp hương, sợ hắn không quen, không dám ướp quá nồng, hầu hạ hắn mặc áo, rồi lại đeo lên thắt lưng chiếc túi thơm thêu hoa lan và ngọc bội.

Túi thơm và những cành trúc xanh trên chiếc áo dài gấm màu trắng ánh trăng đều do ta thêu, dùng mấy loại mũi kim phức tạp.

Tốn không ít công sức, gần như đã dùng hết những kỹ năng ta học được ở phòng kim tuyến.

Cố Hàn Quân vốn đã đẹp trai, lúc này tay chắp sau lưng đứng dưới mái hiên, thực sự có thể coi là phong độ ngời ngời, như cây ngọc lan.

"San Hô, xong chưa?"

"Xong rồi, nhị thiếu gia chúng ta đi thôi."

Ta vừa nói, vừa ôm lấy món quà mừng thọ nhị thiếu gia đặc biệt chuẩn bị, bước ra.

Hôm nay đi dự tiệc, Cố Hàn Quân định mang ta theo.

Cố phủ cũng đã tổ chức không ít tiệc tùng, nhưng ta đều là người làm việc ở phía sau.

Thỉnh thoảng liếc nhìn một cái, cũng không dám nhìn nhiều.

Lúc này theo Cố Hàn Quân lại được nhìn thỏa thích.

Món quà mừng thọ chàng chuẩn bị cho phu nhân, là một bức tranh Quan Âm tự tay vẽ.

Ta đưa đồ cho đại nha hoàn bên cạnh phu nhân, rồi cùng những người khác, lùi lại đứng sau Cố Hàn Quân, cúi đầu ngoan ngoãn nghe họ nói chuyện.

Người kinh thành đến rồi.

Chị dâu, cháu trai cháu gái của phu nhân, bạn bè cũ của Cố lão gia, các phu nhân, tiểu thư thân thiết trong thành … chen chúc đầy một phòng, sau khi hàn huyên qua loa, liền đồng loạt đi ra hoa viên.

Hôm nay có mời gánh hát.

Một đám tiểu thư xinh đẹp rực rỡ vừa xem kịch, vừa xúm lại nói chuyện.

Nam nhân tự có chuyện để nói.

Vườn của Cố phủ rất lớn, giữa hồ có một tiểu đình, rất phong nhã.

Đứng đầu là đại thiếu gia, một đám người trong đình đấu thơ, cười nói.

Ta cùng các nha hoàn khác đứng cách đó không xa đợi lệnh, có chút ngẩn người.

Không biết tại sao, có lẽ là trực giác.

Ta luôn cảm thấy Cố phủ, Cố lão gia và phu nhân hôm nay có chút khác lạ, mày mắt lộ rõ vẻ phấn khích không thể che giấu.

Dường như có chuyện gì đó vô cùng tốt đẹp.

"San Hô! San Hô!" Xuân Liễu lén đổi chỗ với người khác, lén dùng khuỷu tay huých nhẹ vào ta, nhỏ giọng gọi.

Ta hoàn hồn, hạ thấp giọng: "Suỵt, lời Từ ma ma vừa nói quên hết rồi sao? Cẩn thận cái mạng của ngươi đó."

"Không sao, họ không để ý đâu, sao ngươi lại đến đây?"

Ta không nói nên lời, mím môi, nghiêng đầu nhìn nàng, chớp mắt: "Vì à…"

"Vì nhị thiếu gia chỉ có một mình ta là nha hoàn."

Biết mình hỏi một câu ngớ ngẩn, Xuân Liễu lúng túng nhếch mép, rồi chuyển chủ đề.

"Hôm nay Cố phủ thật náo nhiệt, cảm giác tiệc mừng thọ này còn lớn hơn cả tiệc của lão gia năm ngoái."

"Ngươi có nhìn thấy vị công tử mặc áo dài gấm màu xanh lam kia không, nghe nói là thế tử của Hành Vương phủ ở kinh thành."

"Ồ." Ta thờ ơ đáp một tiếng, rồi cúi đầu giả câm giả điếc.

Hành Vương phủ sao?

Nhớ trước đây nghe người già nói, Hành Vương gia và ân sư của Cố lão gia là Khúc lão đại nhân quan hệ rất thân thiết.

Chỉ sau này Khúc đại nhân thất thế trong cuộc tranh giành quyền lực, buộc phải rời khỏi triều đình, hai bên dường như cũng vì thế mà cắt đứt liên lạc.

Bây giờ Hành Vương phủ cho người đến, Cố lão gia đây là muốn phục chức sao?

Nghĩ vậy, ta không nhịn được mà nhìn thêm một cái.

"Hết rượu rồi, mang thêm rượu đến đây."

Đại thiếu gia hôm nay trông rất vui vẻ, cao giọng gọi.

"Vâng." Xuân Liễu cười tươi đáp một tiếng.

Một mình nàng tự nhiên không đủ, ta và mấy nha hoàn khác lại lấy thêm mấy bình mang qua, đặt lên bàn.

Ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt Cố Hàn Quân đang nhìn về phía ta, mày mắt cong cong, đang cười.

"Ồ, Hàn Quân!" Thế tử Hành Vương phủ nhận ra cảnh này, cười chế nhạo.

Không đợi Cố Hàn Quân mở lời.

Đại thiếu gia liền cười ha hả thay hắn trả lời: "Đây là người trong viện của Hàn Quân, tên là…"

"San Hô." Xuân Liễu vội vàng nói bổ sung.

"Đúng, San Hô! Là nhị đệ tự mình chọn, chỉ có một mình người này hầu hạ."

Giọng điệu mang theo vẻ trêu chọc, ý tứ ngầm giữa nam nhân ai mà không hiểu.

Ta bề ngoài bình thản như mây gió, mỉm cười coi như không hiểu, trong lòng chửi vô số câu.

Quả nhiên là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột thì biết đào hang.

Tức giận lên đầu, không để ý đã chửi cả Cố Hàn Quân vào.

Bị người ta trêu chọc, Cố Hàn Quân rất bình tĩnh, đưa tay gọi ta đến bên cạnh rót rượu, thờ ơ nói:

"Là nha hoàn ta chọn, ngoan ngoãn lại thật thà, không có những suy nghĩ linh tinh khác."

Một câu nói của hắn trực tiếp định đoạt.

Không hiểu sao, lòng ta lại bình tĩnh trở lại.

Sau khi rót rượu xong.

Cố Hàn Quân tùy tiện tìm một lý do, đuổi ta đi.
 
Hàn Quân Chiếu Tình
Chương 14



Buổi tối, các thiếu gia ở tiền viện tiếp khách, nha hoàn vốn nên theo hầu hạ.

Cố Hàn Quân không cho ta đến, sai tiểu tư Chu Tiến của mình đi theo.

Ta cũng không về viện, cùng các nha hoàn khác đợi ở gian phòng nhỏ, trên bếp lò nhỏ đang đun nước.

Trong tủ bên cạnh có sẵn trà, nếu chủ tử cần, phải lập tức mang lên.

Có một tỷ tỷ tính tình tốt bưng một đĩa bánh ngọt chủ tử chỉ mới động đũa hai miếng qua, chia cho mọi người, miễn cưỡng lót dạ.

Chỉ là đông người.

Mỗi người cũng chỉ được một miếng.

Ta xoa bụng, chịu đựng đến giờ thực sự có chút đói rồi.

Đột nhiên rèm cửa động đậy.

Gương mặt của Chu Tiến lộ ra, hắn vẫy tay với ta.

Ta đứng dậy, đi ra ngoài, theo hắn đến một góc khuất ở chỗ ngoặt.

Chu Tiến cẩn thận nhìn xung quanh, thấy không ai để ý, từ trong lòng lấy ra một gói giấy dầu, như khoe khoang bảo bối mà đưa lên.

"Đói rồi phải không, mau ăn đi! Thiếu gia bảo ta mang qua cho ngươi."

"Thiếu gia… sao?"

"Đúng vậy."

Ánh mắt ta khẽ dao động, nhất thời không nói nên lời.

Chiếc trâm cài tóc bằng vàng nạm ngọc giấu trong lòng mơ hồ có chút nóng lên.

Hôm đó Xuân Liễu khoe khoang với ta, tặng ta một chiếc trâm cài hình bướm vàng bị hắn bắt gặp.

Chưa đầy mấy ngày, trên bàn sách của ta liền đặt một chiếc còn quý giá hơn.

Cố Hàn Quân không nói gì, nhưng ta biết là hắn.

Đó là do hắn tự tay làm.

Cũng không biết hắn học được tay nghề này ở đâu.

"Mau ăn, mau ăn, cẩn thận đừng để ai nhìn thấy, ta không ở lại với ngươi nữa, thiếu gia bên kia còn đang đợi ta."

Chu Tiến nói câu cuối cùng, rồi vội vàng rời đi.

Chỉ còn lại ta cầm gói giấy dầu đứng tại chỗ.

Mở ra xem, đều là những món điểm tâm ta thường thích ăn, tâm trạng phức tạp.

Nhưng dù phức tạp đến đâu.

Bụng vẫn phải lấp đầy.

Vội vàng ăn xong điểm tâm, ta trở về gian phòng nhỏ.

Tuy nhiên lại ở trước cửa chạm mặt đại nha hoàn bên cạnh phu nhân, Liễu Lục.

Nàng nhìn thẳng vào ta, cười đầy ẩn ý.

Ta trong lòng khẽ "thịch" một tiếng.

Quả nhiên chưa đầy hai ngày.

Phu nhân bí mật triệu ta qua.

Lúc trở về, tâm trạng không tốt, mơ mơ màng màng, trên đường người quen biết ta chào hỏi, ta cũng không mấy phản ứng.

Phu nhân dùng lợi lớn dụ dỗ, dùng khế ước bán thân uy h**p, bắt ta đi "quyến rũ" Cố Hàn Quân, cố gắng hết sức để hắn chìm đắm trong chuyện tình cảm nam nữ.

Là một đứa con vợ lẽ, lại còn là đứa con vợ lẽ bị phu nhân ghét bỏ, một đứa con do di nương sinh ra,

Bà ta sao có thể dung túng Cố Hàn Quân giỏi hơn con trai mình.

Bà ta muốn hắn thi trượt kỳ thi mùa xuân.

Trong số những nha hoàn trước đó, có lẽ cũng có người do bà ta cài vào.

Nhưng sự lạnh nhạt của Cố Hàn Quân khiến bà ta không tìm được chỗ đột phá.

Còn bây giờ có ta.

Ta là do Cố Hàn Quân đích thân chọn, mà hắn đối xử với ta không tệ.

Nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Cố Hàn Quân đang chăm chú đọc sách trong thư phòng, lòng ta xót xa, cúi đầu khó nói nên lời.

Vì ta không có hành động gì.

Liễu Lục lén tìm ta mấy lần, đều bị ta qua loa cho qua.

Một ngày nọ, bên phu nhân dường như thực sự không đợi được nữa.

Buổi tối, Liễu Lục mượn cớ mang cháo yến đến cho Cố Hàn Quân, lại tìm đến ta.

Lúc đi còn hạ thấp giọng: "Cơ hội cho ngươi rồi, tối nay nhất định phải thành công."

Ta sững người.

Rồi mới phản ứng lại.

Tiễn nàng đi xong, vội vàng vào nhà liền thấy Cố Hàn Quân đang bưng bát cháo yến đó chuẩn bị ăn.
 
Hàn Quân Chiếu Tình
Chương 15



Hoảng sợ, cũng không còn để ý đến gì khác.

"Nhị thiếu gia! Đợi đã!"

"Ừm?" Cố Hàn Quân dừng động tác, nghi hoặc nhìn ta.

Ta thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bước nhanh qua, lấy bát cháo yến từ tay hắn, vắt óc suy nghĩ một lý do:

"Nhị thiếu gia, bát cháo yến này nóng quá, đợi nô tỳ thổi nguội cho ngài rồi hãy ăn."

"Không nóng, đợi nguội rồi sẽ không ngon nữa."

Hắn nói rồi định giật lại từ tay ta.

Ta nắm chặt không buông, nghiến răng nói: "Nóng! Thiếu gia đừng vội, đợi ta trở lại."

Nói xong cũng không còn để ý đến lễ nghi tôn ti gì nữa, bưng bát cháo yến bước nhanh ra ngoài.

Chỉ vừa mới đến cửa, chân phải vừa mới bước ra.

Sau lưng liền vang lên một giọng nói mang theo ý cười.

"San Hô, trở lại!"

Lưng ta khẽ cứng lại, xoay người chạm phải một đôi mắt cười đầy vẻ trêu chọc.

Giây phút này.

Ta mới kinh ngạc nhận ra.

Vừa rồi tất cả đều là hắn đang trêu ta.

Một lát sau.

Cửa sổ thư phòng đều đã đóng lại.

Ta vẻ mặt nghiêm túc, đứng trước mặt hắn, bát cháo yến đó đặt sang một bên, từ từ bốc hơi nóng.

Không ai mở lời trước, như đang đối đầu, nhưng không khí lại không căng thẳng.

Hồi lâu sau.

Vẫn là hắn mở lời trước: "Không có gì muốn nói sao? Bên trong này có bỏ thứ gì?"

Ta nhếch mép, thầm nghĩ: Bỏ thứ gì? Nhìn bộ dạng của Liễu Lục chắc là thứ gì đó bẩn thỉu, dù sao có Cố lão gia ở đó, những thứ này cũng không khó kiếm.

Hơn nữa nhìn bộ dạng của ngươi, cũng không phải không biết.

Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng ta dù sao cũng là nữ nhi, không mặt dày đến thế, ngoài việc nói qua loa chuyện này, những chuyện khác đều thành thật kể lại.

Hắn nghe xong, mặt mày cũng không có biểu cảm gì.

"Còn gì nữa?"

Ta nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, trợn tròn đôi mắt khó hiểu nhìn hắn:

"Còn gì nữa?"

Hắn nhếch môi, mắt khẽ nheo lại, từng chữ từng chữ nói: "Ví dụ như… chuyện của Hàn di nương và quản gia."

Lòng ta chùng xuống, mặt lại làm ra vẻ bối rối.

"Nhị thiếu gia nói gì vậy? Hàn di nương và quản gia có chuyện gì? Di nương bệnh ch&t, quản gia vì trộm đồ mà bị đánh ch&t."

"Vậy sao?" Hắn ngừng một chút:

"Hôm đó trong vườn hoa, người ta nhìn thấy ở hòn non bộ là ai? Tiền bạc Hàn di nương và quản gia chuẩn bị để bỏ trốn lại ở trong tay ai?"

Sắc mặt ta khẽ cứng lại, vốn còn định tiếp tục nói quanh co.

Nhưng nhìn ánh mắt của hắn, liền biết tiếp tục phủ nhận cũng không có ý nghĩa gì.

Có lẽ từ ngày quản gia bị đánh ch*t.

Hắn đã để ý đến ta.

Ta từ từ thở ra một hơi, chỉnh lại sắc mặt:

"Phải, tiền bạc ở trong tay ta, nhị thiếu gia nhắc đến chuyện này là muốn nô tỳ giao nộp toàn bộ sao? Chuyện quản gia và Hàn di nương bị bắt, nhị thiếu gia chắc cũng đã bỏ ra không ít công sức nhỉ."

Ta nhìn thẳng vào hắn, từ từ nhếch mép.

"Phải, là ta làm."

Ta vốn chỉ định lừa hắn, lại không ngờ hắn thừa nhận thẳng thừng như vậy, phóng khoáng như vậy, ngược lại khiến đồng tử ta co lại.

Quả nhiên ôn hòa chỉ là vẻ bề ngoài.
 
Hàn Quân Chiếu Tình
Chương 16



"Nhị thiếu gia không sợ ta nói ra sao?"

"Có gì đáng sợ, chuyện là do họ làm, không phải do ta bịa đặt, xét cho cùng, ta cũng chỉ là để chuyện này sớm bị phơi bày ra thôi."

Hắn khẽ nheo mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, vẻ mặt nửa cười nửa không.

Lòng ta khẽ run lên, thăm dò hỏi: "Nhị thiếu gia và quản gia có thù oán gì sao?"

"Đây không phải chuyện ngươi nên hỏi."

Một câu nói đã chặn họng ta, ta không nói gì nữa, cúi đầu.

Nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng chỉ đành liều một phen, đột ngột ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn nói:

"Nhị thiếu gia rốt cuộc muốn gì? Ngài nhắc đến chuyện này chắc không phải vì muốn tiền chứ."

"Phải đó! Thấy thì có phần, ngươi không nên chia cho ta một nửa sao?"

Hắn xòe tay: "Ngươi cũng biết đó, ta nghèo lắm."

Ta trợn tròn mắt.

Đến viện này bao lâu nay, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy vẻ mặt vô lại này dưới vẻ ngoài thanh tao lịch lãm của hắn.

Không nhịn được mà nhếch mép, chia một nửa thì một nửa vậy.

Nửa còn lại cũng đủ để ta ra khỏi phủ sống cuộc sống tốt đẹp rồi.

"Nhị thiếu gia… nô tỳ lát nữa sẽ đưa cho ngài…"

Lời ta còn chưa nói xong, giọng nói của hắn đã vang lên: "Ngươi giấu ngân phiếu ở đâu cả rồi?"

Tiếp tục giấu cũng không có ý nghĩa gì.

Ta thở dài: "Khâu vào áo bông mùa đông rồi."

"Ngươi giấu cũng kỹ thật."

"Vâng." Ta mặt không chút biểu cảm: "Vậy nhị thiếu gia đợi một chút, ta mang qua cho ngài ngay."

Ta vừa mới xoay người, lại bị gọi lại.

"Đợi đã!"

"Nhị thiếu gia còn có chuyện gì nữa sao?"

Ta mím môi, cố gắng để vẻ mặt mình trông không quá "hung dữ".

"Được rồi, đùa với ngươi thôi." Hắn cười lên: "Số tiền đó ngươi cứ giữ lấy đi."

"Hửm? Nhị thiếu gia nói thật sao?"

Mắt ta sáng lên, nhưng còn chưa kịp vui mừng bao lâu, giây tiếp theo đã bị phá vỡ.

"Tiền ngươi có thể giữ, nhưng bây giờ ngươi theo ta, chúng ta cũng coi như cùng một thuyền, phối hợp với ta, giúp ta làm vài việc."

Hắn nhếch mép, cười rất gian xảo.

"Chuyện gì?"

"Giúp ta lật đổ phu nhân, nếu bà ta có hành động gì, bảo ngươi làm gì, đều nói hết cho ta."

Ta ngừng một chút, hít một hơi thật sâu, nghiêm mặt nói: "Vậy nhị thiếu gia có thể cho ta cái gì?"

"Tự do!"

Giọng hắn không cao, nhưng lại khiến tim ta rung động, như bị trống trận đánh mạnh, đập rất dữ dội.

Tự do!

Từ ngữ mới quyến rũ làm sao!

Đêm đó, Cố phủ nhị thiếu gia Cố Hàn Quân đã "thị tẩm" ta, ta cũng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ với phu nhân.

Liễu Lục nhét một chiếc vòng tay ngọc bích cho ta, khuyến khích ta cố gắng hơn nữa.

Cùng lúc đó.

Sau tiệc mừng thọ của phu nhân.

Cố phủ xảy ra biến hóa cực lớn, đột nhiên trở nên "giàu có", liên tục có phú thương đến cửa muốn cùng Cố phủ "làm ăn".
 
Hàn Quân Chiếu Tình
Chương 17



Nha hoàn trong phủ thiếu hụt cũng đã được bổ sung, dung mạo đều rất ưa nhìn.

Hậu viện của Cố lão gia cũng có thêm một nha hoàn thông phòng vô cùng kiều mị.

Nghe nói là do một phú thương nào đó đến cửa tặng, rất được Cố lão gia sủng ái.

Nha hoàn Tri Cẩm mà phu nhân tặng cho đại thiếu gia đã mang thai, được thăng làm di nương.

Đại thiếu phu nhân tuy không cam lòng, nhưng cũng ngầm chấp nhận chuyện này.

Xuân Liễu và Mặc Hương vẫn là nha hoàn, lại còn bị Tri Cẩm chèn ép, cuộc sống vô cùng khó khăn.

Ngày Tri Cẩm được thăng làm di nương, trong viện có bày mấy bàn tiệc nhỏ, mời mấy tỷ muội cũ chúng ta đến.

Khi xưa ở phòng kim tuyến, quan hệ của ta và nàng cũng coi như không tệ, ngày thường chung sống cũng có thể nói chuyện vài câu.

Nhìn Tri Cẩm bây giờ cẩn thận đỡ bụng, toàn thân lụa là gấm vóc, bên cạnh có hai tiểu nha hoàn hầu hạ, ta trong lòng vô cùng cảm khái.

Trên mặt nàng tràn đầy vẻ hạnh phúc, xem ra sống cũng không tệ.

Chỉ là thật sự có thể "hạnh phúc" mãi như vậy sao?

Ta gắp thức ăn, khóe mắt liếc qua nha hoàn Bảo Châu bên cạnh đại thiếu phu nhân, lúc này nàng đang cười tươi cùng người khác uống rượu vui đùa, náo nhiệt vô cùng.

Bỏ mẹ giữ con, cũng không phải chuyện gì mới mẻ trong trạch đấu.

Nguyên nhân cái ch&t của mẹ ruột Cố Hàn Quân, trong phủ từng có lời ra tiếng vào.

Đang nghĩ vậy, Tri Cẩm đột nhiên bưng một chén nước lọc đi tới:

"San Hô, chúng ta cũng lâu rồi không gặp, làm phiền ngươi chiếu cố, ta lấy nước thay rượu, kính ngươi một chén."

Ta giật mình, vội vàng đứng dậy, nâng chén rượu:

"Tri Cẩm tỷ tỷ nói gì vậy, khi xưa ở phòng kim tuyến, nhờ tỷ chăm sóc nhiều, đáng lẽ phải là ta kính tỷ mới phải."

"Muội muội uống trước."

Ta cụng ly với nàng trước, một hơi uống cạn.

Có lẽ sự sảng khoái của ta, khiến Tri Cẩm ngẩn người một chút, lời đã chuẩn bị sẵn cũng không kịp nói ra, nàng cười gượng, một lát sau tiếp tục nói:

"Ngươi vào phòng kim tuyến lúc còn nhỏ, giúp đỡ một chút cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao chúng ta đều là tỷ muội, tuy bây giờ mỗi người ở một viện khác nhau, nhưng cũng hy vọng tình cảm không xa cách."

Hai chữ tỷ muội, nàng đặc biệt nhấn mạnh.

Ta lập tức hiểu ra, nhìn một vòng những người xung quanh, rõ ràng lời này có ý khác, mọi người đều hiểu.

Trong Cố phủ không giấu được bao nhiêu bí mật, nhất là Cố Hàn Quân căn bản không hề muốn giấu, hắn đối xử với ta khác biệt, chưa bao giờ che đậy, trong phủ sớm đã có lời ra tiếng vào.

Mãi đến sau này, việc ta được nhị thiếu gia Cố Hàn Quân "thị tẩm" cũng trở thành chuyện đương nhiên.

Tri Cẩm nói vậy, có lẽ cũng coi ta là người sau này sẽ cùng đi một con đường với nàng.

Ta thực ra rất hiểu.

Tri Cẩm cũng là năm đó lũ lụt, bị mua vào ký khế ước bán thân trọn đời.

Hoàn cảnh như chúng ta, vốn dĩ lựa chọn không nhiều.

Phần lớn nếu không phải qua loa bị chủ tử gả cho một tiểu tư trong phủ, thì cũng là chưa đợi đến già, đã vì đủ loại lý do mà ra đi.

May mắn nhất, chính là được ở bên cạnh chủ tử, cuộc sống thuận lợi hơn một chút, nhưng cuối cùng vẫn không tự do, quyền sinh sát đều nằm trong một ý nghĩ của người khác.

Như ta một lòng muốn ra khỏi phủ, rất ít.

Dù sao cuộc sống sau khi ra ngoài, cũng chưa chắc đã thoải mái hơn trong phủ.

Mỗi người có một mong muốn riêng.

Còn ta muốn tự do.

"Tỷ tỷ còn nói đừng xa cách, tỷ nói với muội muội những lời này, chẳng phải là rất xa lạ sao, tuy ở những viện khác nhau, nhưng cũng đều ở trong phủ phải không?"

"Đúng là tỷ tỷ hồ đồ rồi, sau này nếu có thời gian, hãy đến thăm tỷ nhiều hơn." Nàng cười hai tiếng.

"Được." Ta cười đáp một tiếng.

Lại nói thêm vài câu khách sáo, kết thúc câu chuyện.

Tri Cẩm mang thai, lại ở thêm một lát, không tiếp khách nữa, được nha hoàn đỡ về phòng.

Ta uống qua loa vài chén, đối phó với những người đến gần gũi, dò xét.

Cuối cùng trước khi đêm xuống, bước ra khỏi viện.

Vừa mới đến góc tường.

Ta bị người ta kéo một cái, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.

"San Hô, là ta."

"Xuân Liễu ngươi đây là…"

"Tri Cẩm bây giờ đã theo đại thiếu phu nhân rồi, nó tìm ngươi chắc chắn không có ý tốt, ngươi cẩn thận một chút."

Đại thiếu phu nhân.

Ta khẽ suy nghĩ một chút, cũng coi như hiểu ra.

Quan huyện không bằng quan tại chỗ.
 
Hàn Quân Chiếu Tình
Chương 18



Tri Cẩm sau này dù sao cũng phải sống dưới tay đại thiếu phu nhân.

Chưa đợi ta hỏi thêm vài câu, Xuân Liễu đã vội vàng chạy đi.

Chưa đầy mấy ngày.

Tiểu nha hoàn bên cạnh Tri Cẩm tìm đến cửa, mời ta qua.

Lúc trở về.

Trên cổ tay ta có thêm một chiếc vòng vàng nặng hai lạng, phải rất cố gắng mới tháo ra được.

"Về rồi."

"Vâng." Ta từ trong lòng lấy ra chiếc vòng vàng, đặt lên bàn sách: "Đây là đại thiếu phu nhân cho."

Cố Hàn Quân đang viết chữ, ngẩng đầu khẽ liếc một cái: "Cũng được, đã cho ngươi, thì cứ giữ lấy."

"Vâng." Ta đáp một tiếng, lại nhét chiếc vòng vàng vào lòng.

"Sao? Xảy ra chuyện gì, được vòng vàng, trông có vẻ không vui lắm?"

Ta thở dài, từ từ kể lại những gì đã thấy và nghe được hôm nay.

Mâu thuẫn giữa đại thiếu phu nhân và phu nhân ngày càng gay gắt.

Để đối phó với phu nhân, bây giờ thậm chí còn nhắm đến Cố Hàn Quân.

Lần này qua đó, Bảo Châu cố ý vô tình nhắc đến với ta một vài chuyện cũ trong Cố phủ.

Mẹ ruột của Cố Hàn Quân không phải đơn thuần bệnh ch&t.

Năm đó vị đại sư chùa Quảng Tế cũng là do phu nhân tìm đến, phu nhân vốn định trực tiếp đưa Cố Hàn Quân ra ngoài, sau này lão phu nhân lên tiếng, mới không thành.

Bây giờ thấy Cố Hàn Quân đã trưởng thành lại có tài năng trạng nguyên, phu nhân sao không kiêng dè.

Mới có chuyện của ta lần này.

"Ồ, bà ta muốn gì?" Cố Hàn Quân nghe xong cũng không ngừng bút.

"Không nói thẳng, có lẽ là muốn hợp tác." Ta nghĩ một chút, có lẽ bà ta có ý đó.

Đại thiếu phu nhân thậm chí còn hứa với ta, sau này bà ta sẽ giúp ta, để ta danh chính ngôn thuận theo Cố Hàn Quân.

Chỉ là đây không phải trọng điểm, ta cũng lười nói.

"Vậy thì đồng ý đi, nhưng cũng đừng đồng ý chắc chắn quá, ngoài ra bên phu nhân hỏi đến, ngươi biết phải làm gì rồi chứ." Cố Hàn Quân tiếp tục nói.

"Vâng, hiểu rồi." Ta gật đầu, trong lòng lại không ngừng thở dài.

Từ lúc nào, ta một nha hoàn lại làm đến mức này.

Gián điệp ba mang.

Nghĩ thôi cũng thấy mệt.

Tuy nhận được nhiều đồ, nhưng cũng phải dùng được, chỉ để đó thì không có ý nghĩa gì.

"Nhị thiếu gia hứa với nô tỳ chuyện đó, đừng quên nhé."

"Yên tâm, sắp rồi."

Ta vốn chỉ thuận miệng nhắc một câu, lại không ngờ nhận được câu trả lời khẳng định, trong lòng cũng yên tâm phần nào.

Thời gian trôi qua từng ngày.

Dưới sự phối hợp của Cố Hàn Quân, "thành quả công việc" của ta vô cùng nổi bật.

Người từng được ca ngợi là tài năng trạng nguyên, ngày càng sa sút, khiến vô số người tiếc nuối.

Cố lão gia tìm ta mấy lần, vừa cảnh cáo vừa trừng phạt.

Nhưng đều bị Cố Hàn Quân "bảo vệ".

Cũng may chàng đến nhanh.

Ta mới không phải chịu nhiều đau đớn da thịt.

Còn sau đó để thể hiện sự sủng ái, Cố Hàn Quân đích thân bôi thuốc cho ta.

Phu nhân rất yên tâm, ban thưởng cho ta không ít.

Cùng lúc đó, Cố phủ cũng ngày càng thịnh vượng.

Chuyện Cố lão gia phục chức dường như đã là chuyện chắc chắn.

Nhìn Cố Hàn Quân, lại nghĩ đến thân thể bị rượu chè gái gú bào mòn của Cố lão gia, còn cả gương mặt vàng vọt.

Ta thực sự nghi ngờ ông ta có thể sống đến ngày phục chức không?

Xuân Liễu từ ngày đó, lại đến tìm ta rất nhiều lần, phần lớn thời gian đều than khổ, cũng dò xét.

Rõ ràng Tri Cẩm không phải người hiền lành.

Ta bây giờ nói chuyện với ai, cũng phải cẩn thận gấp mấy lần, thật mệt.

Cũng không biết, Xuân Liễu dùng thủ đoạn gì.

Phu nhân dứt khoát thăng nàng làm di nương.

Mặc Hương theo đại thiếu phu nhân, cùng được khai diện thành di nương.

Một viện, đại thiếu phu nhân cùng ba di nương, mỗi người đều có tâm cơ và lập trường riêng.

Ta thỉnh thoảng đi qua đó, không muốn gây chuyện, đều phải đi vòng.

Chỉ nghĩ nhị thiếu gia nói sắp rồi, là sắp đến mức nào.

Cũng đã nửa năm rồi.
 
Hàn Quân Chiếu Tình
Chương 19



Nửa năm này.

Rõ ràng, bản lĩnh của đại thiếu phu nhân không bằng phu nhân, lại thêm con trai vốn thiên vị mẹ.

Đại thiếu gia lại có mỹ nhân bên cạnh, đối với đại thiếu phu nhân càng không để tâm.

Nếu không phải Cố Hàn Quân giúp đỡ, chỉ e sẽ hoàn toàn rơi vào thế yếu.

Lại một ngày.

Tri Cẩm bụng đã nhô cao sai người đến tìm ta.

Nàng bây giờ đi lại đã không tiện.

Ta đến nơi, chào hỏi nàng xong, quen đường quen lối đi vào phòng đại thiếu phu nhân.

Xuân Liễu ở ngoài nhìn ta đầy ẩn ý.

Ta vẻ mặt tự nhiên chào hỏi nàng, vén rèm bước vào.

Đại thiếu phu nhân ngồi trên ghế mềm, Bảo Châu đứng một bên hầu hạ nàng ăn lê.

Thấy ta vào.

Đại thiếu phu nhân ra hiệu một cái, những nha hoàn khác còn ở trong phòng đều lui ra.

Ta cung kính hành lễ: "Đại thiếu phu nhân."

Nửa năm nay, chúng ta hợp tác cũng coi như không tệ.

"San Hô à, tính ra, ngươi đến phủ này cũng gần… mười năm rồi nhỉ."

"Vâng, gần mười năm rồi." Ta nhất thời cũng không biết ý của nàng ta, chỉ đành thành thật đáp.

"Có nghĩ đến sau này không?"

"Nô tỳ là người Cố phủ."

"Nghe nói nhị thiếu gia rất sủng ngươi, dạo trước ngươi bệnh, thậm chí ngay cả thi hội hàng năm của thư viện cũng không đi, thức trắng đêm chăm sóc ngươi, bị Triệu phu phạt một trận."

Ta cúi đầu, khẽ nhíu mày, cẩn thận đáp: "Đều là nhị thiếu gia thương xót nô tỳ."

"Ha ha ha…" Đại thiếu phu nhân đột nhiên cười lên, đôi mắt đầy áp lực nhìn chằm chằm vào mặt ta:

"San Hô à, ngươi thật sự không hiểu, hay giả vờ không hiểu?"

"Nhị thiếu gia nhà chúng ta thật sự động lòng với ngươi rồi, ngươi cũng coi như có bản lĩnh thật, phu nhân lựa chọn kỹ càng bao nhiêu người vào viện của hắn, không một ai thành công."

"Bản lĩnh gì đó, nô tỳ không hiểu, cũng không phải chuyện nô tỳ nên hiểu."

Ta mím môi, ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh lùng:

"Đại thiếu phu nhân, hôm nay người gọi nô tỳ đến, còn có chuyện gì khác không?"

"Chuyện khác?" Đại thiếu phu nhân nhếch môi: "Đúng là có, chuyện này coi như ta báo đáp hắn đã giúp ta nhiều như vậy."

"Cây lớn thì chia cành, phu nhân chuẩn bị khuyên lão gia chia hết con vợ lẽ ra ngoài."

"Chia ra ngoài!" Lời này vừa nói ra, ta không nhịn được mà ngẩng đầu, trợn tròn mắt:

"Lão phu nhân, lão gia đều còn đây, chia ra ngoài?!"

"Sắp phục chức rồi, con vợ lẽ trong phủ cũng không ít, còn một đám con gái vợ lẽ chờ gả."

Nói đến đây, nàng ta cười khẩy một tiếng, như nghĩ đến điều gì đó, ngừng một chút rồi tiếp tục nói:

"Sau này tiền bạc phải chi tiêu không ít, sớm vứt bỏ đám gánh nặng này đi không tốt sao?"

Đại thiếu phu nhân tiện tay ném chiếc tăm bạc trên tay vào chiếc đĩa Bảo Châu đang bưng:

"Cũng không biết bà ta dùng cách gì, đã nói lão gia có chút động lòng, nhưng vì lễ pháp, lão gia chưa đồng ý, cửa ải lão phu nhân cũng chưa qua được."

"Nhưng, ta nghĩ bà ta sẽ không chịu bỏ cuộc đâu, lúc này chia ra ngoài, thì… không chia được bao nhiêu thứ."

Nàng ta chế nhạo liếc ta một cái.

Ta lập tức cúi đầu: "Vâng, nô tỳ sẽ báo tin này cho nhị thiếu gia."

"Ừm, lui đi."

"Vâng."

Thật không ngờ, đến một chuyến, lại nhận được một tin tức như vậy.
 
Back
Top Bottom