Tâm Linh [Hải×Toàn] Duyên Âm (H)

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
290379377-256-k919180.jpg

[Hải×Toàn] Duyên Âm (H)
Tác giả: huhu0309
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

'DỰA TRÊN MỘT CẬU CHUYỆN CÓ THẬT'.
xin chàooo! toi là huhu0309 đâyyy.
hmm.. nói chung là đọc đi sẽ rồi sẽ biết 🤭
có H!​
 
[Hải×Toàn] Duyên Âm (H)
Chap1


Đây là một câu truyện có thật, mình chỉ được nghe kể lại và mượn hình ảnh của idol để dựng lên một fic theo lời văn của mình!Những chi tiết trong đây đã được chỉnh sửa và thêm bớt kha khá nhiều ạ.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ❤️

__________________________________"Cái thứ đáng sợ và ám ảnh nhất trong suốt cuộc đời của tôi...Vâng!

Là nó, chính là bóng tối...

Cứ hễ khi tôi nhìn vào cái vùng khoảng không đen hút, sâu thăm thẳm ấy...lại cảm nhận được rằng như có thứ gì trong đó đang động đậy và nhìn mình...Vì vậy nên mỗi lần đi ngủ, tôi phải bật một chiếc đèn ngủ kha khá sáng, đủ để thắp sáng từng góc tường trong phòng, chỉ cần không quá tối là được!Vã là mọi người xung quanh từ hàng xóm đến tận những người họ hàng của tôi đều cho là vì tôi yếu vía từ bé nên mới bị như thế...không biết có phải là sự thật hay không nhưng từ lúc trong bụng mẹ đến giờ thì tôi đã chết hụt tận mấy lần.Bà có mang tôi được 3 tháng thì vô tình bị trượt chân ngã xuống sông mém chết đuối.

Đến tuần thứ 26 thì đột ngột chuyển dạ mà sanh non...haizz quả thật là tôi may mắn lắm ấy, nên bây giờ mới ngồi đây được này!

Lúc mà mẹ tôi đau nhứt nằm trên giường như tê liệt, khoảng thời gian mà bố thấp thỏm lo lắng cho hai mẹ con thì cả gia đình lại nhận được tin sốc "con trai anh chị do sinh non nên tỉ lệ sống sót khá thấp....khoảng 25% thôi...."

Ông bà sốc lắm ấy chứ!

Nhưng cũng phải lấy hết can đảm để đối mặt với điều này thôi...và kết quả là hmm tôi vẫn ngồi đây sờ sờ đấy thôi haha quá là may luôn.Chưa hết đâu!

Đến năm 3 tuổi thì do nhà sát mép đường, tánh tình lại loi nhoi, lóc chóc thế là phải tay chống gậy, chân bó bột trong vòng 2 tháng hơn vì bị xe tông, haha nhớ lại thấy mình ngu thật, lớn từng đấy tuổi rồi mà cứ chạy băng băng sang đường không lo nhìn xe gì cả.Từ đó trở đi, bố mẹ chăm tôi kĩ lắm, đi đâu là cứ phải bê cái thây tôi theo.Có hôm bà vác tôi trên vai để làm rẫy từ sáng sớm, sương xuống lạnh cóng cả người, gió độc thổi qua...thế là cả tuấn ấy nằm trong phòng sốt liên miêng.Tôi cũng ít bám theo bố mẹ hơn kể từ lần ấy.Đến năm 11tuổi, lại đua đòi theo lũ bạn trong xóm đi tắm sông mặc dù chỉ mới chập chững biết lội, lúc ấy có một thằng cu chạc chạc tuổi tôi ngoi ngớp đập nước lép bép ngoài nơi nước sâu là bực thẩm mà lạ ở chổ nó lại là thằng bơi giỏi nhất bầy.

Mới đầu thì chúng tôi chỉ là nghĩ nó đùa thôi... nhưng lúc sau thì lại thấy nó hụp lặn, với cánh tay cố ngoi lên rồi cứ như là có thứ gì đó bên dưới lòng nước kéo nó xuống vậy.

Bọn tôi hoảng lắm, rồi cũng nháo nhào cả lên, thằng túm quần, thằng ôm lấy cái thân cây chuối phóng ra lôi nó vào, đứa víu vào tay, đứa kéo áo, đứa túm tóc nó...ba đứa sức cũng không phải dạng vừa mà cứ níu mãi chẳng thấy di chuyển được centi nào.

Tôi nhớ rõ như in là lúc đạp nước để bơi vào bờ, chân tôi vô tình chạm vào chân nó thì...chao ôi!

Có thứ gì đó nhớt nhát lắm, tuy là ở dưới nước nhưng tôi vẫn cảm nhận được cái độ trơn đó nó nhầy nhụa cực kì, cứ như là rong rêu gì đó, mà có khi lại trơn hơn.

Ơ nhưng cứu người kiểu gì thì tôi lại bị chuột rút giữa chừng và chìm ngủm luôn ạ🙂.

Nước đục lắm!

Nên khi bị ngợp nước và dãy dụa thì tôi chỉ vô tình thoáng qua vài giây và nhìn thấy một bàn tay tái nhợt, trắng xanh đang túm lấy chân thằng cu kia, sau đó thì tôi hết hơi rồi ngất mẹ đi.

Tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trên bờ với cả chục ánh mắt lo lắng hướng về mình.

Nghe kể lại thì là vầy: khi mà thằng bên cạnh vừa thấy tôi chìm xuống thì nó la toán lên vì biết chắc chắn tôi bơi khá kém và hay bị chuột rút với lại đang có tận hai đứa đuối nước, hô hào được nhiều người đến giúp thì càng tốt "thằng Toàn nó chìm rồi, bớ người ta có người chết đuối, giúp vớiiiii".Sau vụ này thì tôi bị bố cấm túc đi chơi tận mấy tháng, cũng như là không bao giờ được bén mãng đến gần sông, suối hay ao, hồ gì cả.Suýt quên mất, tôi phải đi học nhanh thôi, kẻo trễ mất".________________Gia đình Văn Toàn sau này cũng dời lên hết thành phố mà sống để tiện làm ăn cũng như là cho cậu học đại học thuận tiện hơn.Nhà cậu cũng không phải là giàu có gì, mà cũng chẳng gọi là nghèo khó nữa, nói đúng hơn là đủ ăn thôi nhưng cũng không đến nổi là túng thiếu.

Nhưng Toàn thì sau khi qua tuổi 18 cứ khăng khăng đòi đi làm thêm phụ giúp một phần về tiền học đại học của mình và một phần để trải nghiệm cảm giác tự lập, không phụ thuộc hoàn toàn vào cha mẹ.

Tất nhiên là ông bà không đồng ý và ngăn cản nhiều lắm chứ, nhưng một khi đã quyết định rồi thì Toàn phải theo nài nỉ cho bằng được thì mới thôi.Kết quả là...chiều ý con trai, cả hai vẫn đồng ý..nhưng có vẻ hơi miễn cưỡng.Văn Toàn háo hức hỏi thăm, đi dò tìm khắp nơi về chổ làm hợp với sinh viên như cậu.

Cả tuần qua, tìm mãi cũng chẳng có quán nào đang cần tuyển nhân viên huống chi nữa là có phù hợp giờ giấc hay không.Cậu chán nản ngã lưng ra giường định từ bỏ thì màn hình điện chợt sáng lên./"Ê tao thấy có quán cf này đang tuyển nhân viên mà giá cả, giờ giấc hợp với mày lắm nè."/Đôi mắt cậu sáng bừng, háo hức chạy đến nơi mà người bạn mình chỉ để xin việc làm.EndChap1.Nhìn tên truyện chắc cũng đoán ra được nội dung rồi chớ gì 🤭
 
[Hải×Toàn] Duyên Âm (H)
Chap2


- ừ!

Thế chốt vậy em nhé!- vâng ạ!Sau vài phút đối đáp, Văn Toàn đã được nhận làm tại nơi đây với ca chiều vào khung giờ từ 12h30p đến 10h.

Mà vị trí làm việc của cậu chỉ là bưng, bê, dọn dẹp, tiếp xúc với khách, phía bên trong sẽ có một bạn nhân viên khác làm nước là chủ yếu.Vì đa số các buổi học của cậu là vào buổi sáng nên khoảng thời gian của ca này vô cùng hợp với cậu.

Có hôm đổi lại học buổi chiều thì cậu thay ca sáng.Công việc này đối với một người năng động như cậu quả là quá đơn giản và nhàn nhạ, tiền lương cũng khá ổn đối với những sinh viên như cậu, nên chắc chắn Toàn sẽ cố gắng giữ phép, giữ tắc để được làm việc lâu dài.Đã được một tuần làm việc tại đây, Toàn cũng dần quen mặt và thân thiết hơn với mấy bạn nhân viên ở quán.

Chỉ có điều suốt cả tuần làm mà cậu chỉ gặp chị chủ đúng có một lần duy nhất là lần xin việc thôi.

Toàn hỏi thăm mọi người xung quanh thì họ có bảo chị còn khá nhiều công việc riêng, nên cứ khoảng 1-2 tuần chị mới ghé quán một lần kiểm tra nhân viên, sổ sách này nọ...1,2 tháng sau, Văn Toàn làm việc ở đây cảm thấy vô cùng thoải mái và chả có việc gì xảy ra cả.

Nhưng cho đến 1 hôm,đến tầm khoảng 9 giờ tối, lúc này quán đã rất vắng khách vì đã khuya và sắp đến giờ đóng cửa.

Chợt có một anh thanh niên mặc áo thun trắng quần tây, gương mặt vô cùng điển trai với đầu tóc gọn gàng chia làm 7-3 bước vào quán.

Nhưng lạ thay người này lại đi thẳng một mạch vào trong quầy nơi Toàn đang đứng để gọi nước.- cho anh một ly ca cao nhé.- dạ vâng!

Anh ở đây đợi em một xíu ạ_ cậu gật đầu đi vào trong quầy pha chế nhờ bạn nhân viên kia làm rồi cậu mang ra.Thấy anh ngồi ngay quầy mà mình đứng đó cũng không tiện lắm nên Toàn đã đi ra chổ bàn dành cho nhân viên và ngồi ngay đó.Thấy lạ anh thanh niên kia quay lại hỏi:- sao em không đứng ngay quầy mà ngồi đó chi vậy.- à...em ngôi đây không sao đâu anh, anh cứ uống đi đừng để ý em làm gì hihi_ thấy khách hỏi nên cậu cũng chỉ gãi đầu cười ngượng ngại rồi trả lời qua loa.Anh ngồi đó một hồi rồi lại quay sang hỏi cậu:- ủa chị Thư không có ở đây hả em?Nghe anh hỏi về chị Thư, Toàn nghĩ thầm "à chắc anh này là người quen của chị chủ"."

ủa mình làm đây cũng đã gần 2 tháng rồi mà chưa thấy anh này lần nào cả, cũng chẳng nghe chị Thư hay mấy bạn nhân viên khác nhắc đến gì cả, Mà thôi kệ đi".Thấy cậu vẫn im lặng, anh nhướn mài hỏi lại.- à dạ chị Thư cũng ít ra quán lắm anh ạ, có khi 2 tuần lại

ra một lần có khi gần 1 tháng mới ra lận.

Chị ấy ít ra lắm ạ.Anh gật đầu rồi xoay lại cầm lấy cái muỗng trong ly ca cao khấy đều hình vòng tròn, anh ấy cứ khuấy mãi chứ chẳng hề hớp lấy một giọt nào.Nói được vài ba câu rồi anh cũng đứng lên chuẩn bị đi về.

Lúc này đã là 9h50p, anh quay qua cậu chỉ trỏ cứ như là chủ:- em!

Thôi 9h50 rồi kìa, em mau dọn quán đi rồi đến 10h đóng cửa là vừa.Toàn chỉ cười cười nhưng có chút hơi khó chịu vì thái độ anh cứ như là chủ với người làm vậy, mắc dù anh ấy chỉ là khách.Đến đúng 10h, anh cầm lấy ly ca cao bước ra trước cửa cười cười nhìn Toàn:- em!

Ghi sổ cho anh nha, nhà anh ở bên này nè, đó cái nhà to to đằng đâý đó em _anh vừa nói vừa chỉ tay về phía bên kia đường.

- em cứ ghi sổ đi rồi từ từ anh trả sau cho nha.

Bye em _anh ấy còn ngoảng lại giơ tay chào cậu rồi đi sang ngôi nhà bên đường đối diện quán, xong anh bước thẳng vào trong nhà chẳng nhìn lại."

Ủa gì vậy trời, chưa kịp nói gì hết là đi mẹ qua bên đó rồi, từ trước đến giờ mình có dám cho ai thiếu đâu mà vô làm tự nhiên như ở nhà vậy trời"._Toàn nhăn nhó nhìn theo, chửi thầm trong bụng."

Thôi kệ chắc là khách quen của chị Thư nên thiếu chắc cũng không sao, với lại nhà ổng bên đó có gì thì chạy sang đòi là được rồi" _cậu mặc kệ bỏ qua một bên, lật đật chạy vào trong ghi sổ "ờm cái anh nhà bên kia thiếu một ly ca cao". _rồi Toàn cũng đóng cửa đi về nhà.5 ngày liên tiếp sau cái bửa hôm đó, ngày nào cũng khoảng tầm 9h anh thanh niên điển trai đó lại đi sang quán gọi đúng 1 ly ca cao.

Nhưng cậu để ý là đúng 9h3p thì sẽ thấy mặt anh tại quán và ly ca cao anh gọi ra lần nào cũng chẳng chạm môi vào thành ly lấy một lần, khi anh ấy về ly ca cao vẫn còn nguyên vẹn không mất một giọt nước nào và cứ kêu cậu ghi sổ cho anh.Suốt 5 ngày đó, anh và cậu cũng chẳng nói chuyện với nhau nhiều lắm đâu, chỉ là thỉnh thoảng khách hỏi thì mình trả lời cho đúng lẽ mà thôi, chứ cũng chẳng có thân thiết gì cả.Đến ngày thứ 5 Toàn hơi hoang mang nghĩ thầm "ông này ổng uống thiếu đâu 5 ngày trời rồi, chị Thư mà biết chắc la mình quá.

Thôi để ngày mai mình hỏi thử bạn ca sáng xem có phải người quen hay không"EndChap2.1 ngày up 2 chap luôn nhé❤️
 
[Hải×Toàn] Duyên Âm (H)
Chap3


12h30p, lúc thay ca với nhau Toàn có kêu bạn ca sáng nán lại một chút để hỏi chuyện:- ê mày!

Có anh kia, ảnh là khách quen của chị Thư hay sao á mà bửa giờ lại gọi 5 ly ca cao rồi không trả tiền mà cứ kêu tao ghi sổ hoài.- đâu mày nói tao nghe nhìn ổng sao, để coi tao biết không.- ờ thì nhà ổng ở bên này nè, cái nhà to to bên kia đường đó, mà nhìn ổng cũng trẻ, đẹp trai lắm, có cả cái răng khểnh trông xinh với đáng yêu lắm à thôi tao diễn tả hơi sâu rồi🙂_cậu vừa nói vừa chỉ về hướng ngôi nhà đó.( Phái ng ta rồi chớ gì 🙂))- đâu, mày nói sao chứ nhà đó là nhà dì 2 của chị Thư đó, mà nhà thì chỉ có dì dượng 2 ở thôi chứ đâu có anh nào trẻ trung gì đâu.

- thôi tao không biết người đó rồi mày ơi, tao chỉ biết cái nhà to to đó là nhà của dì dượng 2 chị Thư mà thôi.

Chứ không có ai nữa hết, mà thôi mai mày cũng kêu ổng trả tiền đi, chị Thư mà biết mắc công bị chị la đó.- ờ để có gì tối tao nói khéo kêu ổng trả.- mà chắc là cháu hay gì đó của dì2 lên chơi chứ nhà đó có 2 người ở thôi.*Đến tối.Đúng vào 9h3p, anh ấy lại bước qua quán, lần này thì ngồi ngay cạnh cậu và tiếp tục kêu mang ra ly ca cao.Toàn cũng gật gật rồi bước vào trong mang ra, vừa đặt xuống đã bị anh níu lại.- em ngồi đây nói chuyện với anh đi.(Anh muốn dụ Tòn Tòn của pé hay gì 🤧)Theo phép lịch sự khách yêu cầu gì thì mình phải làm theo thôi, cậu cũng cắn răng ngồi xuống ngay đó.

Hễ anh hỏi gì thì chỉ biết "dạ..vâng" cho có.- ờ anh tên là Quế Ngọc Hải, anh là con của dì dượng 2 của chị Thư nè, là em bà con của chỉ đó.

_nói xong anh móc ra tờ 200k từ trong túi bảo cậu:- anh trả nợ tiền nước mấy bửa trước nè, em tính tiền lại xem bao nhiêu.Toàn tính đi tính lại thì tổng cộng là 144k, cậu định lấy tiền ra thói nhưng anh không chịu lấy.- thôi anh bo luôn đó _xong anh đứng lên cầm theo ly ca cao còn nguyên vẹn không uống 1 giọt nào đi qua nhà bên kia."

À thì ra anh ấy là em bà con với chị Thư làm mình tưởng là khách quen" _cậu nghĩ rồi bước vào trong ghi vào sổ "khách đã trả"."

Để ngày mai mình nói với nhỏ ca sáng cho nó biết anh ấy là em họ của chị Thư".*Ngày hôm sau.Đến giờ thay ca, Toàn định nói cho bạn ấy biết nhưng vừa gặp mặt chưa kịp nói thì đã bị ngắt lời.- ê mày bị người ta trả tiền âm phủ kìa, bộ mày không biết luôn hả, trời đất ơi tờ 200k tiền thật với tờ 200k tiền âm phủ nó khác nhau một trời một vực luôn mà mày để bị dụ dễ vậy Toàn.- ủa gì kì vậy?

Tao nhớ rỏ ràng là đâu có thấy ai trả tiền âm phủ đâu ta _Toàn rối rén làm quên bật đi chuyện định kể với bạn đó.

- hôm qua tao còn đếm lại rõ ràng mà sao kì vậy trời.Cả hai xem lại thì đúng thật là có một tờ 200k tiền âm phủ trong ngăn kéo.- ủa?

Tao đâu có bị đuôi đâu, sao người ta trả tiền âm phủ mà tao lại không hay biết gì hết vậy trời. _Toàn lo lắng hoang mang vô cùng nhưng rồi cũng phải lấy tiền túi của mình ra đền lại cho quán.Mà mặc nhiên Toàn chẳng hề nghi ngờ gì đến anh Hải cả vì thật là hôm qua có quá nhiều khách trả giấy 200k nên chẳng biết được là ai có ý đồ xấu mà làm vậy với cậu.Toàn tức lắm chứ, vì khi không lại bị mất 200k uất ức "Ai mà kì vậy trời, ác ôn thiệt chứ"Cả buổi làm Toàn cứ bày ra vẻ mặt quạo quọ, tức tối trong người mà chẳng thể giải bày với ai, vì tiền lương thì chỉ có bi nhiêu mà giờ lại mất tận 200k.Đến tối, anh Ngọc Hải đó lại xuất hiện và tiếp tục gọi một ly ca cao.

Nhìn thấy vẻ mặt Toàn vô cùng căng thẳng, cọc cằn và có vẻ không được vui anh liền hỏi:- ủa hôm nay em có chuyện gì buồn hả? sao nhìn mặt không giống mọi khi.Ban đầu Toàn cũng chẳng muốn trả lời đâu nhưng Hải thấy sắc mặt cậu vẫn không thay đổi nên anh cứ hỏi hoài.Bị làm phiền miết, Toàn lại sanh bực thêm.- ...dạ tại vì hôm qua có khách trả 200k tiền âm phủ, mà em không có hay biết gì hết.

Hôm nay mới phát hiện ra nên em phải lấy tiền túi ra bù lại.

Mà lương tháng thì cũng ít ỏi nên em cũng hơi bực mình mà thôi cũng hỏng có gì đâu anh đừng quan tâm em làm gì.Cậu nói xong chỉ thấy anh im lặng chẳng thèm đáp lại cậu nào nên cũng thấy hơi lo "chết rồi, lỡ anh ấy nói với chị Thư thì chị rầy mình mất".

Xong anh lại đứng bật dậy cầm theo ly ca cao bước ra cửa.- ờm có gì anh tính tiền lại với em sau nha.Nhưng lạ thay thường ngày 9h3p anh qua thì đến tận giờ đóng cửa mới thấy anh về, nhưng hôm nay lại khác, mới ngồi được có vỏn vẹn tầm 15p thôi đã đi rồi.Toàn đứng đây nhìn theo trong lòng bất an mà hoang mang vô cùng "trời trời lỡ ổng nói lại với chị Thư nghe rồi sao...haiz" rồi đến 10h cũng dọn dẹp quán đi về.Cả ngày hôm nay làm việc mệt mõi mà lại gặp chuyện xui rủi làm cậu bực bội, quạu quọ trong người không tài nào ngủ được nên đành nằm bấm điện thoại giải toả cơn tức và giết thời gian thôi chứ biết làm sao giờ.(Chị Thư phát hiện xong Tòn kiểu: Chuyện xui rủi chắc tui muốn bà ơi🙂))Đến khoảng 1h khuya, Đột nhiên thông báo hiện lên, có người vừa chuyển cho Toàn 200k.Làm cậu giật mình lại vẫn thấy khó hiểu.EndChap3.Ê tui định viết kiểu anh Cap có bệnh chiếm hữu CAO rồi yêu Tòn mà Tòn hok chịu cái ổng bắt nhốt Tòn lại dduj tắt thở🙂)) xong cái Tòn vẫn muốn trốn rồi anh tức quá chặt cậu ra từng khúc đem đi nấu canh ăn (là bệnh chiếm hữu đok🙂)))))))))Ổn hog ổn hog mấy bà.
 
[Hải×Toàn] Duyên Âm (H)
Chap4


Đó là chị Thư, chỉ ấy đột ngột chuyển qua cho Toàn 200k, cậu mới thắc mắc nhắn lại.- ủa sao tự nhiên chị chuyển qua cho em 200k chi vậy chị?

Chị chuyển lộn rồi.- ờ chị chuyển riêng cho em tiền xăng đó, thấy nhà em cũng xa quán nên chị tiếp thêm cho em.Cậu vô cùng khó hiểu vì thông thường nếu có tiền thưởng thêm hay gì đó thì đến ngày lĩnh lương chị sẽ đưa luôn một lượt nhưng hôm nay lại chuyển trước rồi cậu cũng nhắn lại "dạ em cảm ơn".Nhìn lại đồng hồ cũng đã khuya quá rồi nên cậu cũng buông điện thoại xuống để ngủ.Toàn nhớ y như đúc là khi chỉ mới vừa vào giấc thôi.

Cậu đã nhìn thấy anh Quế Ngọc Hải hay đến quán hằng đêm.

Anh đứng trước mặt cậu cười rất tươi để lộ chiếc răng khểnh duyên dáng, anh nói:- thôi em đừng có buồn nữa em nha, nhớ là đừng có buồn nữa đó nha, vui lên đi, vui chưa, vui chưa em, nhớ nha đừng có buồn nha, thôi hẹn mai gặp lại em. _nói xong anh vụt biến mất.Sáng hôm sau, cậu thức dậy nhớ về giấc mơ tối qua "trời đất ơi có khi nào mình thấy ổng dễ thương, đẹp trai quá rồi mình sanh lòng thương, yêu gì ổng không trời, chứ tự nhiên khi không lại nằm mơ thấy ổng kì cục vậy" Toàn nghĩ thầm rồi ngại ngùng cười khúc khích, bẽn lẽn bước xuống giường chuẩn bị đi học.Đến giờ làm, Toàn vừa chạy đến cửa đã thấy chị Thư ngồi ngay trong quán.

Thấy cậu vừa dựng xe xuống chị đã tiến lại gần hỏi nhỏ- ờm em!

Em có khoẻ không?- dạ khoẻ!

Em bình thường.- em có ngủ được không?"

Gì vậy trời, tự nhiên hỏi mình khoẻ không rồi cái chuyện mình ngủ ngon không cũng hỏi nữa là sao".- dạ em ngủ được bình thường, có gì không chị.- ờm không có gì đâu, chị chỉ hỏi vậy thôi à, ờ thôi đi vô làm đi em.Cậu cảm thấy khó hiểu nhưng rồi cũng "dạ...dạ" bước vào quầy.Mà lại lạ lùng nữa, nguyên ngày hôm đó chị Thư ở lại đến tận tối khi quán đóng cửa luôn mới về.Nhưng hôm nay Toàn lại không thấy anh Hải qua quán như mọi khi nữa "chắc hôm nay anh ấy có bận cộng việc gì đó nên mới không qua thôi" cậu cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều.Đêm đó Toàn trở về nhà lại tiếp tục nằm mơ thấy anh Ngọc Hải đó nữa.

Trong giấc mơ cậu thấy mình và anh đang nắm tay nhau đi chơi khắp nơi rất vui vẻ, hạnh phúc rồi đến một nơi nào đó rất đẹp anh đã lấy ra từ trong túi một chiếc nhẫn, quỳ xuống cầu hôn cậu mặc dù cả hai vẫn chưa là gì của nhau.- em đồng ý lấy anh nha, anh thực sự rất yêu em đó Toàn.Trong giấc mơ cậu thấy rõ ràng là mình đã gật đầu đồng ý lời cầu hôn của anh và tận mắt thấy cảnh anh trao cho mình chiếc nhẫn cưới lấp lánh vào ngón áp út sao đó ngước lên mĩm cười nhìn cậu bảo:- bây giờ anh đưa em về ra mắt ba mẹ anh nhe.- dạ.Rồi anh trao cho cậu một nụ hôn ngọt ngào, Toàn nhắm tịt mặt lại ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào mặt anh.

Một lát sau Hải kéo tay cậu đi.Anh vừa dẫn Toàn đi đến trước cửa nhà anh thì Toàn chợt thức giấc vì chiếc tiếng chuông báo thức của điện thoại reo lên inh õi bên tai.Toàn bật dậy "trời ơi chẳng lẻ là mình thích anh Quế Hải đó thật rồi trời....sao mà nằm mơ thấy ảnh hoài vậy nè"Toàn cảm thấy hơi khó chịu ở bàn tay bên phải liền đưa lên xem thử.

"Ủa?

Sao ngón tay mình có cái lằn gì đen đen vậy nhỉ".Ngay ở ngón áp út bàn tay bên phải y như trong giấc mơ lúc anh đeo nhẫn cho cậu tại vị trí đó bỗng xuất hiện vết hằng bị hâm đi thành một vòng tròn chạy quanh ngón tay y như người đeo nhẫn bị chật lâu ngày vậy.Vì đã sắp trễ học nên không suy nghĩ gì nhiều cậu gấp gút chạy đi soạn đồ đến trường.Đến tối hôm đó chị Thư lại không qua quán và đúng 9h3p anh ấy lại xuất hiện gọi ra ly ca cao, vì có một khoảng thời gian dài nói chuyện với nhau, nên cả hai cũng đã thân thiết hơn rất nhiều thành ra Toàn cũng nói chuyện với anh Hải rất vui vẻ, cả hai ngồi với nhau nói từ chuyện đời tư đến chuyện trên trời dưới đất nhiều không đếm xuể.Trong suốt khoảng thời gian tới, cứ có chị Thư ở quán thì anh lại không xuất hiện mà không có chị thì anh sẽ đi qua kêu ca cao ra rồi không uống mà ngồi đó trò chuyện cùng với cậu đến tận giờ đóng cửa, đêm xuống khi cậu ngủ lại nằm mơ thấy mình đi chơi cùng anh rất vui vẻ, hạnh phúc.

Mọi thứ cứ lặp đi lặp lại như một vòng lặp khiến dần dà Toàn đã rung động trước sự dịu dàng, ân cần, ga lăng và cái vẻ đẹp điển trai của anh từ khi nào không hay.Có một hôm, Toàn đi làm về cảm thấy khá mệt nên đã quyết định tắm rửa rồi đi ngủ luôn, bình thường thì sau khi đi làm về cậu sẽ ăn chút gì đó rồi mới đi ngủ nhưng hôm nay vì mệt quá nên đã quyết định bỏ ăn một bửa.Toàn nằm ngủ khoảng tầm 15p sau đột nhiên có giọng đàn ông vang lên:- em!

Dậy đi!

Dậy ăn gì đi rồi hả ngủ.Toàn nghe thấy đã giựt mình bật ngồi dậy, hốt hoảng chạy lại bật đèn lên thì chẳng thấy ai hết, nhưng rỏ ràng là lúc nảy cậu có nghe thấy giọng nói rất to, rõ y như là người đó đang đứng trong phòng mình mà nói vậy.

"Sao kì vậy?

Mình mới nghe thấy rõ ràng mà ta.

Thôi chắc tại mình mệt quá nên mộng mị ra thôi" _xong lại tắt đèn leo lên giường nằm ngủ tiếp.Khi Toàn mới vừa lim dim thôi lại tiếp tục nghe thấy tiếng kêu với giọng nói đó, nhưng lần này còn vừa kêu vừa lay cả người cậu.- em!

Dậy đi!

Dậy ăn gì đi rồi hẵng ngủ, chứ đừng có ngủ vậy, dậy đi, em!Toàn lại giật mình chồm dậy mở đèn lên nhưng vẫn tiếp tục không nhìn thấy ai cả "ủa sao kì vậy?

Mình mới lim dim thôi sao mà là mơ được, mình nghe thấy tiếng kêu rõ ràng mà ta" _Cậu cảm thấy có chút lo sợ nên vẫn để đèn y nguyên và lên giường ngủ.Thiếp đi được một lúc Toàn lại có cảm giác như ai đó đang ôm mình và sờ mó khắp nơi trên thể.Endchap4.
 
[Hải×Toàn] Duyên Âm (H)
Chap5(H+)


Do cậu quá mệt nên còn mê ngủ, tưởng rằng có người nào nằm cạnh mình nên Toàn cứ nhắm mắt đẩy đẩy, xô người đó ra càu nhàu "Làm gì vậy, ư...làm gì kì vậy, né ra coi".Đột nhiên Toàn mới sựt nhớ ra "ủa?

Mình ngủ một mình mà ta, đâu có ai nữa đâu" cậu lại hoảng hốt ngồi bật dậy hoang mang nhìn xung quanh phòng thì chẳng thấy ai, nhìn lên đồng hồ thì đã 3h sáng hơn "gì vậy trời, ai mà ôm mình rồi sờ mó khắp người mình vậy trời" nhớ lại hai lần trước với lần này sợ quá nên Toàn đành chịu đựng ngồi trên giường thức đến sáng, chẳng còn dám ngủ nghê gì nữa.Đến sáng hôm sau, Toàn có kể lại cho mẹ nghe thì bà trách:- chắc là con nằm mơ thôi chứ làm gì mà có chuyện đó.

Đó đó thấy chưa, ba mẹ đã nói là đừng có đi làm nữa rồi mà cũng lì đi làm rồi nhiều khi mệt mõi mộng mị tào lào, bậy bạ vậy chứ làm gì có ai, nói rồi đó... thôi nghĩ đi, đừng có đi làm nữa, không có làm cái gì nữa hết trơn á, lo học hành là được rồi, có nghe không.Cậu cũng nghĩ thầm "có nhiều khi là mình mệt thiệt rồi mình bị vậy không ta" nên cậu cũng gọi điện cho chị Thư để xin nghĩ, mặc dù mẹ kêu nghĩ luôn nhưng khi nói chuyện với chị thì Toàn chỉ xin nghĩ vài ngày thôi vì vẫn còn luyến tiếc cái công việc vô cùng phù hợp đó.- à chị ơi, hôm nay em thấy trong người hơi mệt á chị, nên chị cho em xin nghĩ vài ngày nha.- ờ đúng rồi chị cũng định nhắn cho em nghĩ mấy ngày để sửa san lại quán, ừ vậy thì khi nào sửa chữa xong chị gọi cho em đi làm lại hen.- dạ!Hôm nay là ngày chủ nhật, gia định bên nội của Toàn có tổ chức họp mặt ăn uống với nhau nên mấy chú dì của cậu có kêu ba mẹ qua.- ờ con có đi không Toàn?- hồi hôm con mệt quá, không có ngủ nghê gì được hết nên con ở nhà con ngủ, rồi tới trưa con chạy qua.Ba mẹ cậu cũng đồng ý rồi đi trước để cho cậu ở nhà nghĩ ngơi.Khi chìm vào giấc ngủ, Toàn lại tiếp tục mơ thấy anh Hải nhưng lần này không phải là gặp nhau ở công viên, khu vui chơi hay siêu thị gì đông vui tấp nập cả mà chính là ở trong căn phòng của cậu.Toàn thấy mình vẫn nằm ngay trên giường, còn anh thì từ trong nhà vệ sinh bước ra với chiếc khăn tắm mỏng quấn bên dưới hông để lộ phần trên cơ thể săng chắc nhiều múi, trên da lấm tấm mấy hạt nước còn vươn lại.Anh chậm rãi bước đến bên cậu, khụy xuống vuốt ve vùng đùi rồi luồng tay còn lại xuống đầu nhấc lên cho cậu ngồi dậy dựa vào tường.

Cậu nuốt nước bọt "ực..ực" trừng mắt lên nhìn anh lo lắng.- em có yêu anh không Toàn? _anh hỏi rồi áp mặt sát lại gần cậu hơn.- d..ạ...dạ có một chút _cậu run run ngập ngừng không dám nói.- thế thì được rồi.Nói xong Hải chồm tới nghiêng đầu chạm vào môi cậu làm cậu giật mình.Anh nhẹ nhàng đưa lưỡi vào bên trong miệng cậu chà chà lên đầu lưỡi khiến cậu rùng mình.Xong anh lại uốn éo nó quanh khoang miệng rồi khòm vào sâu hơn, miệng anh ngậm trọn cả lưỡi cậu mà mút mút khiến nước bọt của cả hai chảy ra, sau đó anh nhả ra để cậu thở còn mình thì nằm phịch xuống giường.Lúc này chiếc khăn tắm mỏng manh kia đã bung ra từ lúc nào không hay khiến Toàn tận mắt nhìn thấy cái ấy của anh.

- nó cần cái miệng dâm đãng của em đó."

Ực" cậu hít một hơi thật sâu bò qua phía dưới giường quỳ ngay giữa hay chân anh.Toàn khum xuống run rẫy nắm chặt lấy nó liếm láp phần đầu rồi dần liếm lên xuống cho nó ướt đẫm.

Mông cậu đưa về đằng sau ưỡn lên tạo ra một đường cong chạy dọc xương sống.

Toàn tiếp tục lấn tới há mồm ra từ từ ngậm lấy cái thứ to dài ẩm nóng đó, rồi bắt đầu đưa lên đưa xuống, mút mút thật mạnh bạo vào tiết ra thêm nước bọt để làm trơn nó, cậu đưa nó thật sâu vào cổ họng mình rồi liếm láp mút lấy mút để đến mõi cả miệng.Hải vì sướng quá đã dùng một tay đè lên đầu Toàn lên xuống theo ý muốn của mình mà thở dốc một cách sung sướng.- ực....

Em mỏi quá anh Hải...- mau ngồi lên nó đi.Toàn không hiểu lí do vì sao mà lúc đó lại dễ dàng phục tùng mệnh lệnh của anh đến vậy.Vừa nghe dứt câu, Toàn đã lồm cồm bò tới ưỡn lên đặt mông mình xuống để cự vật của anh từ từ đưa vào bên trong mình.- ư..a..em đau _vì là lần đầu nên phía dưới của cậu khá khít và rát nó khiến hàng mi cậu bắt đầu rươm rướm nước mắt.- chờ một chút _anh nói rồi lấy từ đâu ra một lọ gel bôi trơn, nhỏ lên cự vật của mình và vào lòng bàn tay một ít sau đó thì đưa tay ra đằng sau mông cậu vuốt vuốt mấy cái xong đưa hẳn hai ngón vào bên trong điêu luyện ưỡn ẹo, rung lắc đưa ra vào.- a..a..anh Hải... _Toàn ưỡn người xuống áp mặt vào ngực, ôm chặt lấy anh, đưa mông lên cao.- ư..ư nhẹ thôi anh...hic- nó trơn hơn rồi đó bắt đầu đi em yêu.Toàn bật ngồi dậy nhẹ đưa mông xuống miệng không ngừng rên rĩ - a...a em...em đau quá..hic.- nhún thật mạnh đi rồi em sẽ thấy sướng hơn thay vì đau.- d..dạ.Toàn ngồi trên anh hất người về phía trước rồi lại đưa về phía sau liên tục.- aa..anh Hải em.....- mạnh hơn nữa.Lỗ hậu của Toàn giờ đây đã bao trọn lấy dương vật cương cứng của anh, cậu hóp vào rồi thả lõng ra đều đều theo nhịp nhún làm anh sướng đến phát điên.- anh..Hải...em sướng quá đi mất....em không chịu nổi nữa...anh Hải....a..a..a..em không thể......- anh biết bé có thể làm nhiều hơn thế mà, có đúng không?Cậu vẫn tiếp tục nhún tới nhún lui thật nhanh khiến cả người như rụng rời.- a..a...a..anh..anh ra chưa đấy...em chịu hết nổi rồi.Toàn hết sức đã dừng lại thở hỗn hểnh mặc cho anh bày ra vẻ mặt thất vọng nhìn mình.- rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt đấy à.Anh nói rồi xoay người lại đè cậu xuống giường để hai chân lên vai mình đẩy thật mạnh vào trong nhấp tới tấp.- dừng lại đi mà...em..em vẫn chưa được nghĩ mệt nữa, đừng...em đau quá...a.a...a anh Hải.Anh chẳng hề quan tâm mà cứ tiếp tục đẩy vào thật mạnh khiến cậu rên rĩ cầu xin không dứt lời.- dừng..dừng lại đi...em đau quá..anh Hải.- nói dối, em đang đau hay thực chất là đang sướng đấy.- đau hay sướng cũng được nhưng đừng nhấp nữa, dừng lại đi mà...em chịu hết nổi rồi.- anh sắp ra rồi ráng chịu một tí nữa thôi, rên lớn lên Toàn, lớn hơn nữa.Cái thứ đó tuột tới lui bên trong Toàn, nó nhẹ nhàng ma xát vào từng phần thịt nhạy cảm xung quanh một hồi thì rung lên, phần đầu đột nhiên giãn ra một chút.Cậu vừa cảm nhận thấy tinh dịch của anh chuẩn bị bắn vào trong mình thì chợt tỉnh giấc bởi tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi từ nảy giờ.EndChap5.Xĩu🤭Viết H nhẹ thôi không mấy bạn lại rầy mình😔😌🤧
 
[Hải×Toàn] Duyên Âm (H)
Chap6


Toàn giật mình ngồi dậy cầm điện thoại lên xem thì thấy là mẹ gọi./- alo!

Trưa rồi đó mày có qua chưa vậy, bên đây nấu nướng xong hết rồi đang chuẩn bị ăn nè đi qua lẹ.- ờm..dạ thôi mẹ ơi con không qua đâu, còn làm biến quá với lại đang ngủ ngon mà mẹ gọi à.- trời ơi, thì mày nói trưa mày qua, bây giờ trưa trời trưa trật rồi chưa thấy qua thì tao gọi thôi.- thôi thôi con hỏng ăn đâu, ba mẹ ăn đi rồi có gì đem đồ ăn về cho con./Cậu cúp máy rồi nhớ về giấc mơ lúc nảy, vô tình nhìn xuống phía dưới thì đã thấy tinh dịch ra đầy giường, thứ đó vẫn còn cương lên "chuyện gì nữa vậy trời, hôm nay còn mơ thấy làm chuyện đó với anh ấy nữa, chẳng lẻ mình yêu anh Hải thật rồi hả trời" _lòng cậu bâng khuân cồn cào không thể diễn tả nổi cảm giác lúc này, suốt ngày hôm đó hình ảnh thân mật của Toàn và anh trong giấc mơ cứ đeo bám trong đầu của cậu miết, cậu không thể ngừng nghĩ đến anh Hải một phút giây nào cả.*2 ngày sau.Chị Thư bỗng nhiên gọi cho Toàn.- alo em!

Hôm nay em chạy qua quán có công chuyện chị nhờ một chút.- dạ..dạ.Trưa hôm ấy, sau khi đi học xong, cậu cũng dành ra một chút thời gian để ghé qua quán.

Đến nơi thì Toàn vô cùng bất ngờ khi thấy quán chẳng hề sửa chữa gì cả, vẫn đang mở bán bình thường như bao ngày, và bạn nhân viên làm ca sáng đã làm luôn ca chiều của cậu.

Vừa vào trong Toàn đã chạm mặt bạn ấy.- ủa?

Sao mấy nay mày xin chị Thư nghĩ vậy, bộ bị bệnh gì hả?- ừ tao xin nghĩ mấy ngày _cậu vừa định nói với bạn kia rằng chị Thư kêu cậu nghĩ là vì muốn sửa quán nhưng chưa kịp mở lời thì chị Thư đứng bên đường bên kia chổ trước nhà dì dượng 2 đã lớn giọng kêu tên cậu ngoắc tay ra hiệu muốn cậu đi sang đó.- Toàn ơi!

Em qua đây, qua đây.Rồi cậu cũng đỗ xe tại quán mà đi sang nhà bên kia.

Vừa vào trong, Toàn đã cảm nhận được sự căng thẳng từ phía 4 người là: dượng 2, dì 2, chị Thư và chồng chị.

Mà Toàn để ý thấy dì 2 còn đang khóc nữa."

Trời ơi chuyện gì nữa đây, sao mà căng thẳng vậy còn kêu mình qua không biết có chuyện gì nghiêm trọng liên quan đến mình nữa" Toàn hơi lo lắng trong lòng rồi cũng ngồi xuống ghế nghe chị Thư kể lại.- em ngồi xuống đây đi, chị có chuyện muốn nói với em.- ủa chị có chuyện gì vậy chị? mà sao nhìn mọi người căng thẳng quá vậy ạ.- ờm thì hôm trước chị có chuyển 200k qua cho em là chị trả thay cho thằng em chị.- ủa chị ơi em đâu có cho em nào của chị mượn tiền đâu mà chị trả cho em, chị trả lộn rồi đó, tại chị nhắn là thưởng thêm cho em tiền xăng dầu này kia nên em cứ tưởng là chị thưởng cho em thật chứ thật ra em không có cho em nào của chị mượn tiền hết á, chị trả lộn rồi _cậu sựt nhớ tới chuyện 200k hôm đó mà đáp lại.- ờ không chị không trả lộn, chị trả thay cho thằng Hải em họ chị, dì 2 đây là mẹ ruột của nó và cũng là dì ruột của chị luôn.

Thằng Hải nó mất lâu rồi em, nó mất cách đây chừng khoảng 3 năm trước rồi, nó bị bệnh mà mất, những lúc mà em thấy nó là em thấy ma đó.Vừa nghe chị Thư nói tới đó cả người Toàn đơ ra sững sờ mà chẳng dám tin đó là sự thật, tay chân cậu bủng rủng hết cả ra không biết nói gì, đảo mắt nhìn từng người một, cậu thấy dì 2 đang ôm mặt khóc rất thảm thương "vậy đây không phải đùa rồi, đây thực sự là thật sao".

Dì nghẹn ngào nhìn Toàn nói:- mấy bửa nay nó về, nó nói với dì là nó có người yêu rồi mà là con trai và nó muốn lấy người đó làm vợ.

Ngày nào nó cũng về nó nói với dì hết con ơi _bà nói mà không kìm lại được những giọt nước mắt, nó cứ ào ạt tuôn ra như mưa.

- mà trong khi nó chết đã 3 năm nay rồi, dì chưa bao giờ thấy nó cả, mà sao mấy tuần nay lại cứ thấy nó về, vẻ mặt nó hớn hở trông vui vẻ dữ lắm, nó nói với dì là nó muốn cưới vợ rồi còn nói cả tên của con ra nữa.Chị Thư ngồi kế bên ủ rủ lên tiếng.- trời ơi giờ nhà của chị cũng không biết phải làm sao nữa.

Cái hôm trước mà chị trả tiền cho em đó, là chị ngủ chị thấy nó kêu trả lại cho em 200k, rồi chị bừng tỉnh dậy tầm lúc 1h là chị chuyển tiền cho em liền luôn đó.

Bây giờ gia đình chị đang rất là rối khi mà ngày nào nó cũng về nó nói muốn cưới vợ, nó muốn cưới em.

Mấy ngày trước thì gia đình chị cũng có đi xem thầy rồi, thầy gọi hồn nó lên rồi nó vẫn nói là muốn lấy em, mà ý nó nhất quyết là muốn lấy em cho bằng được, ở đây người nhà cũng khuyên răn đủ điều, nói muốn khô cổ nó cũng một mực không nghe theo.

Vậy nên hôm nay chị mới gọi em qua, để nói cho em biết rồi mình cùng nhau tìm một hướng giải quyết.Văn Toàn ngồi đó lắng nghe mà bàng hoàng vô cùng, trong đầu cậu giờ đây rối bời chả suy nghĩ được điều gì cả.- d..ạ vậy bây giờ tính sao hả chị?- ờm thôi bây giờ em đi cùng với chị đi, để gặp thầy rồi kêu nó lên năn nỉ nó chứ giờ chị cũng không biết phải làm sao nữa.Cậu vừa nghe chị đề cặp đến việc đi gặp thầy thì trlong lòng có chút lo sợ mà ấp úng.- dạ..thôi để bây giờ em về nhà hỏi ý kiến ba mẹ em đã.

Chứ chuyện này đột ngột quá em không biết nên làm sao nữa.Tay chân Toàn run lẩy bẩy, mặt mài tái xanh, bật đứng dậy thưa người nhà rồi đi xộc ra cửa phóng xe về.

Trên suốt quãng đường đi biết bao nhiêu là câu hỏi, những thắc mắc đã chạy qua trong đầu Toàn, nhiều không nghĩ hết, nó khiến cậu hoang mang tột độ, chưa thể bắt kịp được với dòng chảy của hiện tại.EndChap6.
 
[Hải×Toàn] Duyên Âm (H)
Chap7


Về đến nhà Toàn bối rối gọi ba mẹ ra để kể lại toàn bộ sự việc.

Nghe xong ba cậu liền tức tối mà bát bỏ hết những thứ đó.- trời ơi thôi dẹp dẹp dẹp đi, đừng nói mấy chuyện tào lao vậy, hồi xưa thì còn có ba vụ ma quỷ chứ giờ ở giữa cái thị thành chẹt cứng người vầy mà làm gì có ma, thôi thôi dẹp đi nhiều khi là cái nhà bên đó muốn dụ dỗ mày để bán mày đó chứ ma cỏ, thầy bà gì ở đây.

Đâu?

Thằng nào nó muốn lấy mày hả nó gặp tao đi rồi tao gả luôn.

Dẹp!

Không có đi đâu hết á. _ông vô cùng căng thẳng, xỉa xói vào mặt cậu mặc dù trước kia khi cả gia đình vẫn còn ở quê nhà lúc mà cậu còn rất nhỏ, ba và mẹ hay làm trong lô cao su, qua lại gặp vong như cơm bửa, có khi lại bị che mắt rồi hù doạ các thứ, nhưng bây giờ thấy con mình nói như vậy thì ông lại hoàn toàn không hề tin là có thật.Rồi Toàn cũng loay hoay gọi lại cho chị Thư.- dạ thôi chị ơi, bây giờ là ba mẹ em nhất quyết không cho gặp nữa, ba cũng bắt em phải nghĩ làm rồi cho nên em cũng xin nghĩ luôn chị ạ.- ờm thôi không mấy giờ anh, chị với dì dượng 2 sang bên đó gặp mặt nói chuyện với ba mẹ em nha.- thôi thôi chị đừng qua, ba mẹ em đang bực bội dữ lắm, có gì thì em gọi lại cho chị sau.Đêm đó Văn Toàn ngồi trên giường suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ giữa cậu và anh Hải, liệu có phải là cậu đã trót yêu một người đã chết hay không và anh có thật sự yêu cậu, muốn kéo cậu theo mình hay không?

Và tất cả những hình ảnh anh Quế Ngọc Hải điển trai với chiếc răng khểnh nhỏ nhắn mà cậu thấy đều chỉ là vong hồn của anh.

Nghĩ tới đây thì cậu mới ngộ ra đượcrằng:

"Thì ra đó là lí do vì sao mà mỗi lần kêu ca cao ra anh ấy lại không uống giọt nào chỉ khấy khấy rồi thôi.

Còn tờ 200k tiền âm phủ lúc đó cũng là tiền của anh đưa".

Những giấc mơ liên tiếp mà Toàn nhìn thấy được đi chơi cùng anh, được anh cầu hôn và cả...làm tình với anh đều bắt nguồn từ sự liên kết của duyên âm chứ hoàn toàn không phải vì cậu có tình cảm với anh trước đó nên mới mơ thấy...nhưng giờ thì khác rồi...cái thứ tình cảm đang bắt đầu biểu hiện rõ dần ấy như đang bị xâu xé trong từng sớ thịt bởi sự ngăn cách giữa ranh giới âm và dương cách biệt hoàn toàn, à không...ít ra thì nó cũng gắn kết với nhau một phần nào đó bởi tình yêu chớm nở tuổi mới lớn của Toàn và anh Hải...Cậu ngẫm nghĩ rồi ngã úp mặt xuống gối oà lên khóc nức nở.

Toàn khóc bởi vì bản thân mình đã trót dại yêu anh, khóc vì kiếp này mãi mãi không thể đường đường chánh chánh lấy anh...rồi cậu mệt mõi nằm bất động dần thả lỏng cơ thể ngủ thiếp đi.Đến sáng hôm sau, cậu lọ mọ ngồi dậy, đơ ra đó một hồi rồi đưa tay lên gãi đầu "tối hôm qua anh ấy không đến gặp mình sao...?"

(Ý là tối qua Toàn kh mơ thấy anh như mấy hôm trước nữa á)"Mình...nhớ anh Hải" Toàn lắc đầu nguầy nguậy vung tay đánh "bốp" vào mặt mình một cái rõ đau "aizzz mày không được nghĩ tới anh ấy nữa, không còn gặp nữa thì càng tốt chứ sao, quên anh ấy đi vì anh ấy đã mất rồi làm sao mà người dương và người âm có thể đến với nhau được chứ, mau tỉnh lại đi Toàn ơi". _cậu khom bước xuống nền tiến vào nhà vệ sinh, bàn tay phải bất giác đưa lên trước mặt xoay xoay qua lại cho mắt ngắm nghía "vết hằng đen trên ngón áp út của em đã mờ đi khá nhiều rồi...có lẽ..duyên của chúng ta chỉ tới đây thôi anh nhỉ..?"

Toàn loay hoay trong nhà vệ sinh một hồi bước ra chợt nghe thấy có tiếng gõ cửa bên ngoài.- Toàn ơi ra đây ba mẹ có chuyện muốn nói.- vâng!

Con ra ngay.___- bây giờ vầy....mày dẫn tao với mẹ mày qua bên đó gặp ba má thằng Hải đi.- ủa sao vậy ba?Ông thở dài đáp:

- trời ơi, tối hôm qua tao ngủ thấy nó, mẹ mày cũng thấy y vậy luôn, trong giấc mơ tao thấy nó về bảo là cho nó cưới mày, thì tao mới không chịu rồi lớn giọng từ chối, mà...có phải cái thằng mà nó cao cao để tóc chia làm 2 bên trông cũng sáng láng đẹp trai rồi mặc áo thun màu trắng quần tây đen đúng không.- dạ đúng đúng, đúng ảnh rồi!

Ba thấy anh ấy hả?- ừ tao thấy cái thằng đó, ban đầu nó vô nói chuyện với tao đàng hoàng, lễ phép lắm, nó mới nhẹ nhàng bảo: "cho con lấy em Toàn về làm vợ".

Thì cái tao không chịu, xong là nó biến cái mặt móp méo y như quỷ vậy đó kinh dị dữ lắm, nó sà vô bóp cổ tao nó nói là tao đã hứa rồi.

Mà...chắc tại hôm qua tao có lỡ miệng bảo "kêu nó qua đây rồi tao gã luôn" cho nên giờ mới thành ra vậy, nó còn nói thêm rằng tao đã hứa rồi thì không được nuốt lời, nếu mà nuốt lời là có chuyện lớn.

Rồi nó vừa nói vừa bóp cổ tao, tao sợ quá trời sợ rồi giựt mình tỉnh dậy, mẹ mày cũng thấy y hệt vậy đó.

Thôi bây giờ mày dẫn tao với bả qua gặp ba má nó coi tính sao.Rồi Toàn lấy điện thoại ra gọi lại cho chị Thư bảo chị sang.Bàn ra bàn vô một hồi lâu thì cả hai gia đình quyết định cùng nhau đi lên gặp thầy.Khi vừa đến trước cổng nhà ông thầy, Toàn lại thấp thóp lo lắng vô cùng, cậu hồi hợp không biết mọi việc sẽ được giải quyết như thế nào.Tiến vào trong thì đã thấy thầy ngồi đấy chờ sẵn rồi vì chị Thư đã gọi trước.

Tất cả mọi người đều đã vào hết trong nhà và yên vị trên chỗ ngồi của mình thì chợt người thầy đó ngó ra cửa nói vọng ra:- thôi con vào đi còn đứng đó làm gì nữa _mặc dù Toàn ngoảnh ra nhìn theo nhưng ngoài đấy chẳng thấy có ai, kế tiếp đó là không còn biết gì nữa.

__Đến lúc tỉnh dậy thì đã thấy mình vẫn còn nằm trong nhà ông thầy, vừa được mọi người đỡ dậy mắt cậu đã lia qua từng người hoang mang vô cùng, trước mặt cậu là mẹ mình, mẹ anh Hải, chị Thư 3 cặp mắt đỏ hoe, trên má vẫn còn ướt đẫm nước mắt, bên cánh đàn ông thì ai ai cũng đều rươm rướm lệ.Cậu không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, đảo mắt nhìn qua từng người nhưng chẳng ai nói ai rằng điều gì.EndChap7.
 
[Hải×Toàn] Duyên Âm (H)
Chap8


Thấy Toàn đã tỉnh dậy, Thầy mới bảo mọi người về.- thôi ổn hết rồi, cả nhà về đi.Ngồi trên xe cậu thắc mắc vô cùng "trời ơi chuyện gì vậy, sao mà mình không nhớ gì hết vậy ta, chỉ nhớ lúc Thầy nhìn ra cửa kêu vào đi là mình không còn biết gì nữa luôn, sao kì quá vậy".Vừa về đến nhà chưa kịp nói hay làm gì thì ba cậu đã đi lại tát vào mặt một cái rất mạnh.

Mẹ mới hốt hoảng can ra: - thôi thôi ông đánh nó chi vậy trời ơi, con đi vô phòng đi nhanh lên.Nói xong mẹ liền kéo tay cậu đi vào trong.

Toàn vì đau quá mà ôm mặt mếu máo.- có chuyện gì vậy mẹ, nói con nghe đi sao mà tự nhiên ba đánh con vậy.Bà tặc lưỡi kể lại.- haizz tại vì ba mày tức mày, không chịu nghe lời, đã từ đầu là ba mẹ không cho đi làm rồi mà mày cứ cãi mày đi làm rồi bây giờ xảy ra chuyện như vậy, là giờ mày sẽ bị vong nó theo.- ủa là sao mẹ? mẹ kể con nghe đi, lúc nảy chổ nhà ông thầy xảy ra chuyện gì vậy.- lúc mà Thầy nói xong cái câu đó đó là mày ngã ngang xĩu, ở đây hết hồn định đỡ mày dậy mà chưa kịp làm gì hết là mày tự động bật dậy rồi.

Thầy nói là lúc đó mày đã bị vong của thằng Hải nhập vào.

Khi mà con nói chuyện ra là giọng của nó, thầy mới lên tiếng "sao vậy con, sao mà con không nghe lời thầy, sao con cứ theo nó chi".

Cái lúc đó con oà lên khóc quá trời luôn con nói "Thầy ơi vợ con mà thầy, vợ con mà, thầy đừng có ép con, thầy đừng có bắt con bỏ vợ con nha, em Toàn đã đồng ý để hai đứa con làm vợ chồng rồi, vợ con mà thầy đừng có nói vậy", thầy mới nói lại "đâu có được đâu con, trời đất ơi nó là người dương, con là người âm, với lại nó còn nhỏ, còn trẻ, đang là sinh viên nữa thì làm sao mà con bắt nó theo được, thôi! thôi đi con" xong mọi người cũng năng nỉ quá trời mà nó không chịu.

Rồi con quay qua con quỳ lạy ba mẹ quá trời, con nói "con lạy hai bác, con lạy hai bác, hai bác cho tụi con đến với nhau đi, tụi con thương nhau thiệt mà" mà con vừa khóc như mưa vừa dập đầu xuống lạy ba với mẹ quá trời, ông thầy ổng mới nói rằng "bây giờ mà thầy nói con không nghe đó Hải, thì thầy sẽ dùng cái biện pháp mạnh là thầy sẽ đánh cho hồn phách con tang luôn, là coi như hồn siêu phách lạc luôn đó, là từ đây về sau không được siêu thoát, không đầu thai gì được cả".

Khi mà nghe xong thầy nói thì con lại càng khóc nhiều hơn, nhưng mà lúc đó mẹ của thằng Hải đã quỳ xuống lạy ông thầy rất nhiều "thầy ơi thầy, con con từ lúc mà nó còn sống là nó bệnh rất là nặng, nó bệnh nhiều năm, bệnh tật dày dò nó trong khi tương lai của nó đang tràn đầy mà bây giờ nó chết đi rồi nếu mà thầy đánh con của con bị hồn tang phách lạc như vậy tội nghiệp con con lắm thầy ơi, tội nghiệp nó lắm, thầy đừng có làm vậy mà thầy ơi" quỳ lại van xin quá trời luôn, xong bà quay lại lạy tao với ba mày nữa "anh chị ơi, anh chị nói dùm đi để thầy đừng có đánh nó chứ giờ đây tui là mẹ, tui có mình nó là con trai thôi mà nó bị bệnh nó chết vậy rồi bây giờ nó bị đánh nữa thì làm sao mà tui chịu nổi chị ơi chị, anh chị làm ơn đi anh chị" rồi lại tiếp tục quỳ lạy hoài không thôi, lúc đó một cái cảnh tượng rất là đau lòng, ai cũng khóc cả, sau đó thì ông thầy ổng nói với thằng Hải rằng "giờ sao đây Hải?

Thầy nói con không nghe đúng không" thì nó mới dập đầu tới tấp nó hứa "thầy ơi thầy đừng có bắt con đi xa, con sẽ theo em, mà con không có dám lại gần em Toàn đâu, con hứa con không có làm hại gì cả, con sẽ không đụng chạm gì cả, con chỉ đi theo để bảo vệ em thôi, thầy ơi con thương em Toàn thật mà con lạy thầy đó thầy ơi, con hứa với thầy luôn đó, đừng bắt tụi con phải xa nhau mà" rồi lại đến mẹ nó lạy nữa "anh chị ơi nó nói vậy thấy được không anh chị, anh chị làm ơn đồng ý đi để thầy đánh hồn siêu phách lạc con của tui tội nghiệp nó lắm anh chị ơi" thì mẹ thấy vậy mẹ cũng đồng ý luôn, nhìn thấy thương mà tội lắm con ơi mẹ mới nói "thôi được rồi thầy ơi, thầy cũng nương tay, thôi kệ đi nếu mà nó nói là chỉ đi theo quan sát rồi đỡ đần, độ cho thằng nhỏ nhà tui vậy thôi thầy đừng làm gì nó nhưng mà phải bắt nó hứa là không được làm gì ảnh hưởng tới sức khoẻ của con trai tui, không được ngăn cản con đường tương lai của nó" thì lúc đó con đồng ý "dạ..dạ..con hứa! con hứa dì ơi!" rồi vẫn tiếp tục lạy miết không thôi, sau đó là thằng Hải nó suất ra rồi con ngã ra ngất.Toàn ngồi nghe mẹ kể lại mà nước mắt đã giàn giụa ra khắp đôi gò má, hai dòng lệ cứ ào ra nhiều đến không thể kiềm lại.EndChap8.
 
[Hải×Toàn] Duyên Âm (H)
Chap9(End)


- ba đánh con là do con không chịu nghe lời ba mẹ, con đi làm như vậy để rồi bây giờ vong nó theo, mà vong theo thì ba chỉ sợ sau này khó lập gia đình, là ba sợ như vậy chứ không phải là ba ghét con mà ba đánh con đâu, ba đánh con là do ba thương con quá, để bây giờ ra nông nổi này ba mẹ biết phải làm sao đây.Lúc này khung cảnh u sầu, rầu rỉ bao trùm cả không gian trong phòng, bà kể lại mà vẫn không kiềm được nước mắt, Toàn thì đã khóc như mưa từ nảy giờ.Đến mấy ngày sau, vào đêm hôm đó, khi vừa vào giấc Toàn đã nhìn thấy anh Hải đứng từ rất xa, cách khoảng mấy chục mét, nhìn chằm chằm vào mình với vẻ mặt buồn bã vô cùng, cứ như là anh đang rất muốn đến bên Toàn nhưng lại không được vậy, gương mặt ấy đượm rõ nỗi u buồn, rồi cậu cũng giật mình tỉnh giấc.*Qua mấy ngày.Lúc này thì ba của Toàn cũng đã nói chuyện lại với cậu do mấy ngày hôm trước vẫn còn giận chuyện vong theo.

Ba mới tiến lại gần vỗ vai cậu nói rằng:- haizz..mấy ngày nay á, ngày nào ba nằm mơ cũng thấy thằng Hải hết á, ba thấy nó khóc quá trời nó năn nỉ ba nó nói rằng nó thương con dữ lắm mà nếu như bây giờ nó vẫn còn sống á, thì ba đâu ngăn cản hai đứa làm gì, nhưng mà cái này nó chết rồi cho nên ba không thể nào mà đồng ý được, thì thôi bây giờ chịu vậy đi con, giờ nó đã hứa rồi nếu mà nó trái lời hứa thì mình sẽ tìm tới ông thầy đó để xử lí nó sau, thôi bây giờ cứ để cho nó theo vậy đi chứ biết làm sao giờ.Sau đó ba mẹ anh Hải có sang nhà nói chuyện với ba mẹ Toàn, mục đích để xin cho cậu được làm con nuôi của ông bà.

Lúc đầu thì gia đình bên này cũng chẳng chấp nhận đâu, nhưng sau đó nhìn lại vào gia cảnh của hai người thì hai vợ chồng cũng đã lớn tuổi, có một đứa con trai duy nhất lại bị bệnh mà mất thì cũng cô đơn trông tội quá, mà bây giờ nhìn thấy họ thương con trai mình như vậy ông bà cũng kệ, chấp nhận cho Toàn làm con nuôi của ba mẹ anh anh Hải luôn.Trong suốt thời gian tới, không bao giờ Toàn nhìn thấy anh Hải nữa, và trong khoảng thời gian đó cậu cũng nghĩ làm ở quán cà phê nhưng vẫn thường xuyên tới lui cũng như là mua trái cây, đồ ăn ghé qua nhà ba mẹ nuôi và phụ giúp việc trong nhà, có khi ở lại ăn cơm cùng ông bà, xem như mình có hai nhà và có hai ba, hai người mẹ vậy, trong lòng Toàn cũng thật sự thú thiệt rằng mình đã yêu anh Hải, không chỉ vậy mà còn là rất rất nhiều và cũng xem ba mẹ anh Hải như ba mẹ chồng mình.

Sau này thì ba mẹ nuôi có nói với cậu rằng quán nước bên đường đó là thuộc sở hữu của anh Hải, khi mà anh mất thì có gởi lại cho chị Thư (đó là lí do mà hễ đến lúc gần đóng cửa anh lại kêu Toàn dọn quán với giọng điệu y như chủ với người làm là vậy) theo lời hứa của chị Thư thì chị nhận quán đó để kinh doanh nhưng mà bây giờ ba mẹ anh Hải có ý muốn rằng sẽ để lại quán nước đó cho Toàn, nhưng cậu tuyệt đối không đồng ý.

Toàn cùng thẳng thừng trả lời với ba mẹ.- nói chung là con sợ người ta dị nghị, phiền dữ lắm ba mẹ à, nên con không nhận, lâu lâu con sang đây thăm ba mẹ có phụ giúp gì được thì con phụ chứ không nhận của cải gì hết._____________*Mấy năm sau.Toàn đã ra trường và trong suốt quá trình học tập của cậu đều có cảm giác như những khó khăn, trở ngại, những cái vướng víu cậu đều vượt qua rất dễ dàng và trơn tru, giống như là có người đỡ đần cho mình vậy.

Và cũng trong thời gian đó có khá nhiều người đàn ông để ý muốn ngỏ lời làm quen với Toàn nhưng mà sự thật là cậu không có tình cảm với ai cả, trong lòng của cậu chỉ nhớ mãi hình ảnh của anh Hải, chỉ riêng một mình anh mà thôi.

Toàn nhớ đến cái lần đầu tiên mà mình gặp anh Hải, những buổi tối làm trong quán vô cùng cô đơn nhưng có anh ngồi kế bên trò chuyện, đến khuya lại được gặp mặt, đi chơi với anh, cùng anh đi qua biết bao nhiêu là nơi thơ mộng, lãng mạng trong giấc mơ, cả lúc anh Hải cầu hôn và tận tay trao chiếc nhẫn cưới lấp lánh vào tay cậu nữa.

Những kí ức đẹp đó nó cứ đọng mãi trong tâm trí cậu gieo rắc thêm cho nỗi thương nhớ về cái tình đầu tuy không hẳn là đẹp như trong cổ tích nhưng vẫn có điều gì đó vô cùng tuyệt vời khi cả hai ở bên nhau, sự tách biệt âm dương quả là một ranh giới vô cùng to lớn đối với cái thứ được gọi là tình yêu này.

Đôi khi gia đình và cả chính bản thân Toàn cũng đã động viên cậu rất nhiều rằng phải nghĩ thoáng lên và tìm một tình yêu mới cho bản thân vì sự thật là anh Hải đã mất rồi có làm gì đi chăng nữa thì kết quả vẫn sẽ là như vậy.

Sau này Toàn lại nằm mơ thấy anh Hải một lần nữa, lúc này Toàn thấy anh đang ngồi ngay trên giường ngủ của mình, cậu vẫn đang nằm và anh ngồi kế bên cậu, anh Hải nhẹ nhàng bảo:- hôm nay anh về lần cuối cùng gặp em, đây sẽ là lần cuối, anh sẽ đi và sẽ không còn quay trở lại được nữa, em ở lại ráng giữ gìn sức khoẻ, lo cho sự nghiệp của mình, rồi có thể chăm sóc ba mẹ của anh hộ _anh vừa nói vừa chạm tay lên mái tóc của cậu vuốt vuốt, xoa xoa nhẹ.

Lúc đấy Toàn thấy anh khóc rất nhiều và bản thân mình cũng vậy.Đến khi giật mình thức dậy thì đã thấy trên mặt mình đầm đìa nước mắt, cậu bật dậy thì nhìn thấy trên nệm ngay vị trí lúc trong mơ mà anh ngồi có mấy giọt nước y như có người vừa ngồi đó khóc "là anh thật rồi...".Sau đó Toàn có chạy sang kể lại cho cho ba mẹ anh Hải nghe, thì ba mẹ nói cũng có thấy anh.- nó về nó nói với mẹ là nó đi, vậy chắc giờ là nó đi đầu thai rồi đó con ơi.*2 tuần sau.Hôm đó Toàn có mang ít trái cây sang nhà ba mẹ nuôi.

Ba anh Hải đang đứng tưới cây ngoài vườn nhà thấy cậu liền lật đật bước ra mở cửa, thì không biết ở đâu có một bé cún con nó chạy xộc ra, nhảy nhảy rồi quẩy đuổi trông nó như kiểu rất mừng khi gặp cậu.

Toàn vừa nhìn thấy thân hình nó nhỏ nhắn đáng yêu quá liền khum xuống bế nó, vừa đưa lên nó đã vồ tới liên tục liếm láp khắp mặt cậu cứ như là nó quen và thân với Toàn dữ lắm vậy.- ủa ba? chó đâu mà thấy cưng quá vậy ba.Vừa đi vào ba vừa nói.- ờ hôm trước tự nhiên ba vừa mở cửa thì nó từ đâu ra á nó chạy thẳng xộc vô nhà mà chạy lên lầu, rồi nhảy xộc vô trong phòng của thằng Hải, mà ba mẹ đuổi nó không chịu đi, không biết là chó nhà ai nữa.

Mẹ con bả cũng thấy kì kì vì đến tận bây giờ cũng không thấy ai đến tìm hay hỏi thăm gì hết nên là mẹ bả bảo "thôi để nuôi luôn đi".

Toàn im lặng vừa bước đi vừa vuốt ve chú cún trên tay, mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm vào nó "Sao mà lại trùng hợp dữ vậy ta, mình còn cảm giác thấy có gì đó rất quen thuộc với em cún này.... không lẽ....anh Hải đã đầu thai thành bé cún sao..." (Ở đây là chuyện có thật nên mình vẫn giữ luôn chi tiết này chứ kh có ý gì xúc phạm hết🙏)- thôi được rồi, tao sẽ đặt mày tên là...hmm tên Cacao nhé, có chịu không? _Toàn nhẹ nhàng đặt nó xuống nền nhà.Vừa nghe xong lời cậu nói nó đã nhảy cẩng lên vừa lắc đuôi vừa chạy quanh người khiến cậu không kiềm được mà phá lên cười.______________

"Chúng ta có duyên nhưng lại chẳng có nợ anh nhỉ... thôi thì chỉ biết hẹn anh ở kiếp sau... rồi sẽ lại một lần nữa trao cho em chiếc nhẫn cưới lấp lánh^^"-END-

Chân thành cảm ơn các bạn đã đọc đến đây của mẫu truyện :>- Xin Nhắc Lại: Đây là một câu chuyện có thật được mình thêm vào một vài chi tiết như: • Chap1, cảnh H+, chiếc nhẫn (được thêm vào, lí do hả? tại thích🙂))

• tên của nhân vật và đặt biệt là giới tính đều đã đc thay đổi.- Còn lại cốt truyện và lời thoại của nhân vật là hoàn toàn có thật!

___Follow tui đeeeeeeee viết mệt lắm đó :>
 
Back
Top Bottom