Lãng Mạn [Haikyuu!]Đến Nekoma sau tôi làm quản lí câu lạc bộ bóng chuyền.

[Haikyuu!]Đến Nekoma Sau Tôi Làm Quản Lí Câu Lạc Bộ Bóng Chuyền.
Chương 40 (80-81)


80.

Yaku ngồi bên ngoài phòng khách, Nanako đang ở trong phòng thay quần áo.

Lòng anh rối tung, như cuộn len chồng lên nhau.

Mọi việc xảy ra nhanh quá khiến cho anh chưa kịp có thời gian phản ứng.

Phải đến tận bây giờ, khi anh bình tĩnh lại, Yaku mới có thời gian để suy nghĩ.

Seimi đã từng kể rằng có một khoảng thời gian Nanako bị mẹ đánh.

Kuroo cũng từng nói, thời gian đầu khi Nanako mới chuyển trường đến Tokyo, Kuroo có nhìn thấy trên người Nanako đầy vết bầm tím.

Nanako không bao giờ mặc váy mà không mặc quần tất, kể cả khi ở nhà và thời tiết nóng bức đến như thế nào đi chăng nữa, cậu ấy luôn luôn mặc quần dài.

Cậu ấy chưa bao giờ để lộ ra chân cả.

Ít nhất là anh chưa một lần nào nhìn thấy đôi chân của Nanako.

Yaku xoa mái tóc màu nâu, đôi con ngươi co lại.

Nanako muốn che giấu vết bầm nên mới xõa tóc dài.

Muốn che giấu nên mới mặc kín mít.

Tiếng "cạch" cửa vang lên.

Đáp án rõ ràng là rành rành trước mắt, rất gần Yaku.

Anh chuẩn bị tìm ra được câu trả lời, thì đã được tận mắt thấy đáp án.

Nanako đứng trước mặt anh, chỉ mặc váy ngắn.

Nhìn thấy đôi bàn chân của Nanako, rất nhỏ, mảnh khảnh.

Đôi con ngươi màu nâu tựa như mắt mèo của Yaku không kìm chế được run rẩy.

81.

Yaku nhẹ nhàng bôi thuốc lên miệng vết bỏng, anh sợ Nanako bị đau.

Vết bỏng rất to, vì không được xả nước lạnh ngay nên bây giờ bị phồng rộp lên, nhìn rất đáng sợ.Nhưng đáng sợ hơn cả vết bỏng là những vết sẹo dài chi chít trên chân cậu ấy.

Tay anh run rẩy, cả đôi chân của người con gái trước mặt đều che kín những vết sẹo.

"Xấu xí lắm đúng không?"

Tiếng nói của Nanako vang lên trên đầu Yaku, anh ngẩng đầu lên, thấy cậu ấy đang cười.

Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm trạng của Yaku lúc này.

Cáu giận ư?

Giận giữ với ai?Tò mò tại sao chân cậu ấy lại thành ra như thế này ư?

Nhìn cậu ấy đau lòng, anh không muốn hỏi.

Thương tiếc ư?

Nhưng anh có làm gì được nữa đâu.

Tấm rèm bay theo gió, thổi những hơi nóng vào trong gian phòng.

Trong phòng chỉ có tiếng quạt chạy, không gian im ắng đến đáng sợ.Yaku vẫn ngước lên nhìn Nanako, thấy đôi môi trắng bệch của cậu ấy mấp máy: "Yaku có muốn nghe chuyện không?"

Nanako thấy đôi mắt nâu xinh đẹp của Yaku tràn đầy vẻ đau lòng, cô giơ tay, chạm nhẹ vào gương mặt của chàng trai trước mắt.

Ấm áp quá.Người con trai trước mắt là tồn tại, cậu ấy dịu dàng nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng cọ nhẹ vào tay cô.

Tựa như mèo con muốn dùng hơi ấm để làm cho chủ nhân cảm thấy an toàn.Nếu là cậu ấy, thì không sao cả.

Nanako nhủ thầm.

Bàn tay của cô trên gương mặt của Yaku được cậu ấy nắm lấy thật chặt.

Cậu ấy lo lắng cho cô.

Lâu lắm rồi, cô mới biết cảm giác được ai đó quan tâm và lo lắng là như thế nào.

Ai cũng có bí mật muốn che giấu.

Bí mật của tớ chỉ là một câu chuyện thật đáng buồn, chỉ toàn là đau đớn, chỉ toàn là bi thương.

Đó là một Nanako mà tớ muốn vĩnh viên giấu đi, một Nanako chỉ toàn sợ hãi, sợ hãi đến mức không dám chia sẻ chúng với ai.

Trong câu chuyện đó, chỉ tồn tại một Nanako đầu yếu ớt, không hề hoàn mĩ.

Yaku nghe được Nanako nói: "Cậu sẽ nghe chứ?"

Cậu sẽ nghe một câu chuyện về một Nanako yếu đuối và bất lực chứ?Chỉ cần là cậu, tớ sẽ nói.

Bởi vì, đôi môi Nanako mấp máy: "Tớ không sao cả.

Tớ ổn mà" Cậu có muốn nghe không?

"Câu chuyện về tớ ấy?"
 
[Haikyuu!]Đến Nekoma Sau Tôi Làm Quản Lí Câu Lạc Bộ Bóng Chuyền.
Chương 41 (82-84)


82.

Gia đình, đã từng là một nơi rất ấm áp với Nanako, đã từng rất ấm áp.

Đó là một nơi nho nhỏ, có cây hoa anh đào xinh đẹp sẽ nở rộ hoa trước hiên nhà, sẽ đón nắng khi hạ đến, mát mẻ khi thu sang và ấm cúng khi đông về.

Đó là một nơi nho nhỏ, nơi mà mẹ luôn luôn mỉm cười, răn dạy cô từng tí từng tí một, về một thế giới xinh đẹp, ngập tràn điều hạnh phúc, về cách cư xử đúng mực.

Về việc giữ gìn hạnh phúc gia đình.

Đơn giản, mộc mạc lại ấm áp.Tất cả mọi thứ trong miền kí ức hạnh phúc của cô luôn luôn như vậy hạnh phúc thật bé nhỏ, nhưng nó đáng giá được cẩn trọng nâng niu giữ gìn.

Mẹ là một người rất ôn nhu, một người có thể sẵn sàng hi sinh vì hạnh phúc gia đình.

Bởi Nanako từng nghe mẹ kể rằng, mẹ từng ở trong một ngôi nhà rất to, rất nhiều phòng, phòng còn rộng hơn cả căn nhà của Nanako đang ở hiện tại, nhưng mẹ không cảm thấy hạnh phúc.

''Như thế nào là hạnh phúc ạ?''Nanako cắt tóc ngắn buộc tóc hai bên nằm trong lòng mẹ thơ ngây hỏi.

Mẹ nở nụ cười, đôi mắt xinh đẹp dường như cũng biết nói, hạnh phúc như tràn ra khỏi khóe mắt của mẹ.

Mẹ tựa trán vào trán Nanako: "Nanako à, hạnh phúc của mẹ là bố và con nha"Hạnh phúc với Nanako là thứ nho nhỏ, xinh xinh, ấm áp.

Nhưng hạnh phúc rất dễ tan vỡ.

Là từ khi nào bắt đầu nhỉ?

Nanako cũng không nhớ rõ lắm.

Tính bố đã không còn như ngày xưa nữa, bố đã thay đổi rất nhiều, rất rất nhiều.

Nhiều đến mức Nanako không còn nhớ được bố khi xưa đã từng là một người đàn ông sang sảng, không gì không làm được nữa, thay vào đó là hình ảnh ngày ngày toàn mùi rượu.

Bố bắt đầu hay nổi nóng, cãi vã.

Tranh chấp giữa bố và mẹ càng ngày càng thường xuyên, Nanako rất sợ hãi, nhưng cô không biết phải làm gì để có thể cứu vãn mỗi quan hệ này, quy hồi trở về như ngày xưa.

Mỗi khi bố mẹ cãi nhau, cô chỉ biết núp vào đâu đó, tiếng đổ vỡ đồ đạc loảng xoảng, Nanako run rẩy, hé cửa nhìn thấy bố giơ tay lên định đánh mẹ.

Cô vô cùng sợ hãi, chạy ra can ngăn bố.

Nhưng có một số việc là lực bất tòng tâm.

Mẹ ôm cô vào lòng, dùng băng gạc quấn lấy tay của Nanako, nước mắt tràn ra khỏi khóe mi, đôi mắt biết cười ngày xưa đã biến mất, đuôi mắt cụp xuống ủ rũ vì khóc quá nhiều.

Nanako nằm trong lòng mẹ, mẹ chỉ biết ôm ghì lấy cô và xin lỗi: "Nanako, mẹ xin lỗi, Nanako của mẹ"Nanako cố gắng nở một nụ cuồi mếu máo, quật cường ôm lấy mẹ: "Mẹ ơi, như mẹ đã dậy con ấy, chỉ cần thời gian, mọi chuyện sẽ dần ổn lên thôi"83.

Thời gian qua đi, mùa thu đến, Nanako đi vào tiệm bánh sinh nhật, cô nhìn các loại bánh trong ngăn tủ đầy sắc màu, lòng háo hức.

Cô nhìn trúng chiếc bánh màu nâu chocolate, rất hợp với không khí mùa thu.

Nhân viên trong tiệm nhìn thấy đôi mắt của cô, trực tiếp đến gần hỏi cô: "Cháu thích mẫu bánh này hả?"

Nanako dán đầu vào tấm kính, đôi mắt háo hức: "Dạ vâng ạ, cháu muốn cái bánh này, hôm nay là sinh nhật của bố cháu, cháu nghĩ là bố cháu sẽ rất vui ạ"Cô lục tay vào túi, lấy ra hết tiền tiêu vặt: "Chú ơi, cháu chỉ có ngân này tiền thôi, đủ mua cái bánh này không ạ?"

Nhưng người chủ tiệm lắc đầu: "Không đủ cháu ơi, tầm này chỉ đủ mua cái bánh này thôi" Nanako liếc nhìn sang phía chủ tiệm chỉ, đó là chiếc bánh sinh nhật rất rất nhỏ, màu trắng tinh, giống như ngày mùa đông tuyết rơi.

Là Yuki, Yuki nha!

Nanako tuy là không bằng được chiếc bánh đầu tiên, nhưng cô đoán chắc rằng bố cũng sẽ thích chiếc bánh này.

Bởi ngày xưa, bố từng nói với cô, bố rất thích tuyết.84.

Chiếc bánh sinh nhật cô mua bị hất xuống, tầng bánh kem tiếp xúc với nền đất, khiến chiếc bánh nho nhỏ bị biến dạng.

Tiếng cãi vã từ bên ngoài phòng khách truyền đến.

Nanako ngồi xổm xuống, nhìn chiếc bánh sinh nhật bị hất xuống mặt đất.

Màu trắng tinh khôi bị vấy bẩn, bị nhiễm sắc ô uế.

Hôm nay Nanako không bị đánh, nhưng là lòng cô đau hơn cả những ngày bị đánh trước đó.

Nước mắt như muốn trào ra khóe mi, nhưng bị cô giữ chặt không cho chảy ra.Nanako khẽ hát, lời bài bát cất ra quen thuộc, in vào trong tâm trí vào ngày này những năm trước.

Đó là những ngày tháng yên bình, ngày mẹ dạy cô hát, bố đứng bên cạnh mỉm cười vui vẻ và hạnh phúc: "Happy birthday to you.

Happy birthday to you.

Chúc mừng ngày bố có mặt trên đời.....

Happy birthday to you."

Nanako gắng kéo khóe miệng, nở một nụ cười, thầm thì với chính bản thân: "Mẹ đã dặn, chỉ cần cười lên, mọi chuyện sẽ ổn thôi"
 
[Haikyuu!]Đến Nekoma Sau Tôi Làm Quản Lí Câu Lạc Bộ Bóng Chuyền.
Chương 42 (85-86)


85.

Ngày ngày qua đi, bụng mẹ ngày càng một to hơn, Nanako háo hức áp tai vào bụng mẹ nghe ngóng, đôi mắt đen xinh đẹp sáng lên lấp lánh lên, cô cất giọng khản đặc: "Mẹ ơi, hình như em vừa mới đạp mẹ ạ"Mẹ xoa đầu cô, cúi đầu xoa gương mặt có vết bầm tím của Nanako.

Trên người cô lớn lớn be bé toàn là những vết thương, hai chân quấn đầy băng gạc, mẹ khẽ giơ tay xuống vuốt ve hai chân cô, hỏi cô: "Nanako, con đã đỡ hơn chưa, có đau lắm không?"

Nanako trợn tròn đôi mắt lên, hôm qua là cô bị bố đánh rất đau.

Bố cầm chai rượu lên đánh vào chân Nanako, chai thủy tinh vỡ ra, bắn tung tóe, bố cầm chai thủy tinh vỡ nát đánh vào chân Nanako.Rất đau, đau đến nỗi cô không thể đứng dậy để chạy trốn, đau đến nỗi cô khóc thét lên xin tha, nhưng đổi lấy chỉ toàn là sự hưng phấn, càng đánh càng hăng của bố.Cô sợ, sợ đến nỗi muốn bò đi để trốn tránh, nhưng chân đã bị giữ chặt cô vùng vẫy, nhưng càng vùng vẫy, lại càng bị đánh mạnh hơn.

Nanako rất sợ, cô khóc khản tiếng, khóc đến tê dại.

Rất đau, rất rất đau.

Đáng sợ, đáng sợ quá.

Nanako chỉ nhớ mùi máu lan tràn ở khắp phòng, sau đó cô ngất lịm đi.

Khi tỉnh lại thì cô đã ở bệnh viện.

Cô nàm trên giường bệnh, cảm giác buốt lạnh lan tràn đến tận sống lưng, cảm giác hai chân bị giữa lấy khiến Nanako hoảng sợ, cô gắng hết sức vùng vẫy, nỗi sợ ập đến cô, dù hai chân đã đau đến mất đi cảm giác, Nanako vẫn cảm nhận được lưỡi dao săc lạnh rạch trên da thịt.

Đau quá, cô vùng vẫy, lại bị giữ chặt.

"Mau giữ chặt lấy cô bé, tiêm thuốc mê đi.

Con bé giãy giụa kinh quá"Nanako nghe thấy tiếng bác sĩ nói vậy, trần nhà rất trắng.

Rồi cô lịm dần đi.

Nanako nghe thấy mẹ bảo với bác sĩ rằng, vết thương ở chân cô là do Nanako làm rơi đĩa nên mới bị như thế.

Nanako thì thầm trong lòng, rõ ràng không phải, rõ ràng là bố.....Nanako nhắm mắt lại, cô không dám nghĩ đến những hình ảnh kia nữa.

Cô sợ....Sợ bố.

Sợ muốn khóc.Bàn tay của mẹ siết chặt lấy Nanako, thấy nụ cười buồn trên gương mặt mẹ, Nanako nằm trên giường bệnh nắm lấy góc áo của bác sĩ: "Xin lỗi, là do cháu không cẩn thận làm rơi vỡ đĩa ạ"Nanako khi ấy cúi gằm, nên cô không nhìn thấy cái thở dài của vị bác sĩ và đôi mắt không thể giúp gì cho cô của ông sau mắt kính.

Có một số lời, chỉ cần nói đã biết là lời nói dối, nhưng vì do chính người trong cuộc đã nói thế, nên ta cũng chỉ có thể công nhận đó là sự thật.86.

Một ngày nọ, mẹ gọi Nanako ra rồi nói: "Nanako à, chúng ta chuyển đi chỗ khác sống nhé?

Nơi chỉ có mẹ, con và em thôi có được không?"

Nanako ngạc nhiên, hỏi: "Vậy còn ....."

Nanako sợ hãi, không dám nói: "..... thì sao ạ?"

Mẹ bảo với cô: "Ý của con là bố hả?"

Thấy Nanako gật đầu như trống bỏi, mẹ xoa đầu cô nước mắt ầng ậng nơi khóe mi, nói một câu không đầu không đuôi mà ngày đó Nanako không hiểu:"Mùa thu làm sao chứa nổi tuyết đây?".Nói xong mẹ lặng im, một lúc lâu sau mới nói tiếp."

Mẹ chỉ muốn sống cùng với các con thôi"
 
[Haikyuu!]Đến Nekoma Sau Tôi Làm Quản Lí Câu Lạc Bộ Bóng Chuyền.
Chương 43 (87-90)


87.

Nanako chuyển trường đến Kanagawa, gia đình đã mất đi một người, không còn được ấm cúng như xưa, mọi thứ rất chật chội, kinh tế vô cùng khó khăn.

Mẹ vừa mới sinh em xong, là phải đi làm.Nanako bắt đầu gánh trên vai trách nhiệm của người chị, làm việc nhà thay mẹ, trông em.

Seimi nhỏ nhắn một đoàn, ngủ ngon lành trong nôi.

Seimi rất ngoan, chỉ thỉnh thoảng mới khóc, bình thường chỉ ngoan ngoãn nằm ngủ một chỗ, tiết kiệm rất nhiều thời gian cho Nanako.Nanako bày đũa ra mâm cơm, đợi mẹ về nhà.

Cảm giác cuộc sống ngày xưa dần quay trở lại.

Mọi thứ sẽ dần tốt đẹp trở lại đúng không?88.

Mẹ thường về nhà rất muộn, tâm trạng của mẹ ngày càng không tốt, một năm, lại một năm qua đi, Seimi từ đứa trẻ nhỏ, biết lẫy, biết bò, biết đi, biết nói dần dần nhận thức về thế giới xung quanh.

Mọi thứ với Seimi đều là mới lạ, non nớt.

Nanako gánh vác trách nhiệm trông Seimi, dậy Seimi về thế giới xung quanh thay cho phần của mẹ.Một hôm Seimi hỏi Nanako: ''Nechan, đầu nechan quấn gì thế?"

Nanako nở nụ cười, ôm lấy Seimi, bồng Seimi lên: "Seimi à, đó gọi là băng gạc""Băng gạc là gì?"

Đối diện với câu hỏi hồn nhiên của Seimi, Nanako ôm lấy Seimi, nhìn cảnh vật úa tàn ngoài cửa sổ: "Băng gạc à?

Băng gạc là thứ dùng để chữa lành, chỉ cần băng gạc, mọi vết thương sẽ lành nhanh thôi"89.

Nanako biết mẹ bị bệnh, từ khi sinh Seimi xong, tính tình mẹ ngày càng bất thường, sức khỏe cũng càng ngày càng yếu đi.

Nhưng do kinh tế quá khó khăn, mẹ không đủ tiền đi chữa bệnh.

Những lúc tỉnh táo, Nanako ngồi cạnh mẹ, mẹ chỉ cười và nói không sao.

Nhưng Nanako biết, mẹ bị bệnh, hơn nữa ngày càng trở nặng.Mẹ có quá nhiều áp lực phải gánh trên vai, kinh tế phát ra, chăm sóc Seimi, làm việc nhà, thời gian nghỉ ngơi của mẹ quá ít, Seimi lúc mới sinh ra sức khỏe cũng không tốt, tiền thuốc thang rất nhiều, khiến mẹ càng ngày càng áp lực hơn về chuyện tiền nong, không được nghỉ ngơi.Bệnh của mẹ không giống vết thương trên người Nanako, có thể lành lại theo thời gian, căn bệnh kia lại như một con thú vô hình dần dần giết dần, giết mòn tâm trí của một người.Theo tính tình mẹ ngày càng táo bạo, vết thương trên người Nanako ngày càng nhiều.

Cô làm hết cách để che đậy những vết thương, cô mặc quần tất, áo dài tay, xõa tóc để hi vọng các bạn xung quanh không ai chú ý đến mình.

Nhưng rốt cuộc, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, Nanako bại lộ.

Tựa như một trò che đậy giấu diếm hết sức buồn cười.Nanako nghe những lời bàn tán xung quanh, có tò mò, có thương hại, có ác ý.

Đủ loại bàn tán xung quanh, đều là về cô, cô tựa lưng vào tường, nhắm mắt lại.

Cô mệt mỏi quá, muốn buông xuôi tất cả.

Nhưng Seimi thì sao?

Nếu cô buông bỏ, ai sẽ chăm sóc Seimi đây?Nanako gồng mình chịu đựng, chiều hôm đó, cô về nhà, vừa bước chân vào nhà cô đã nghe thấy tiếng khóc váng của Seimi, xem lẫn với đó là tiếng thê lương của mẹ.

Cặp sách rơi xuống trên tay Nanako, cô chạy vội vào ôm chầm lấy Seimi, lấy hai tay bịt tai Seimi lại.Bị đánh tuy có đau, nhưng vết thương chỉ cần thời gian lành lại.

Nhưng lòng cô đổ máu, vết thương từ ngày này qua tháng nọ, rách đầm đìa, không thể bào dùng băng gạc chữa khỏi, liệu thời gian có thể khiến nó lành lại không?Đau đớn biết bao khi bị phủ nhận tồn tại.Thống khổ nhường nào khi mẹ nói đã hối hận vì đã sinh hai chị em ra.90.

Mùa đông qua đi, mẹ cũng biến mất theo bông tuyết ngoài kia.Nanako ôm Seimi, đôi mắt trống rỗng.

Nanako lường trước được điều này, tựa như quy luật tự nhiên, mẹ đã chịu dựng quá nhiều, rồi sẽ đến lúc tất cả mọi thứ bùng nổ, nhưng Nanako không ngờ, ngày đó sớm đến thế.Cô nhớ lại lời nói mẹ từng nói với cô khi xưa rằng: ''Mùa thu làm sao chứa nổi tuyết đây" và đôi mắt đượm buồn của mẹ.Đêm đêm cô khóc hết nước mắt, để rồi ngày mới lại đến, cô đón nhận tất thảy trên đôi vai nhỏ bé của mình, cô vẫn phải sống, vẫn phải tiếp tục bao bọc Seimi.

Nanako lục lọi đồ đạc mẹ để lại, tìm thấy một tờ giấy và một tấm ảnh nhàu nát bên trên ghi địa chỉ và số điện thoại của người kia.

Trong bức ảnh là mẹ khi còn trẻ, chụp cùng với một người đàn ông lướng tuổi.

Nanako nắm lấy mảnh giấy như phao cứu sinh, như là cây cột duy nhất để cô bám vào.''Mùa đông đi qua, tuyết cũng sẽ tan biến mất theo mùa đông"Mà mùa đông, đã qua mất rồi.Đó là mùa đông cuối cùng Nanako nhìn thấy tuyết.
 
[Haikyuu!]Đến Nekoma Sau Tôi Làm Quản Lí Câu Lạc Bộ Bóng Chuyền.
Chương 44 (91-92)


91.

Nanako đứng trong một tòa nhà rộng lớn, dù xuân đã đến, nhưng bên ngoài vẫn còn rất lạnh, ngón chân và ngón tay của Nanako đã bầm tím vì đứng ở bên ngoài quá lâu.Người đàn ông nghiêm nghị trước mắt đã già cả, đầu tóc bạc phơ.

Nhưng trong ánh mắt của người đàn ông đó chứa đầy hận thù nhìn cô: "Yuki, đứa con hỗn láo, chạy khỏi ta, người thân sinh ra nó, bao bọc nó lớn lên.

Đi theo cái nó nghĩ là hạnh phúc".

Ánh mắt sắc lẹm liếc qua cô: "Hạnh phúc là như thế này sao?"

Nanako chịu đựng ánh mắt khắc nghiệt của người trước mặt, trong ánh mắt sắc lẹm kia không có lấy một chút tình thương, chỉ toàn là hận thù.

Cô cúi đầu chào người đàn ông trước mắt, tầm mắt nhòe đi.

Có lẽ ông ấy hận đến nỗi không thể dùng hai tay bóp chết cô."

Biến đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mắt ta, ta đã chu cấp cho đến thế rồi, sau này mọi thứ tự mà lo liệu lấy.

Ta chỉ chịu trách nhiệm đến năm mười tám tuổi thôi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa"Cánh cửa lớn khép lại, ánh nắng chiếu vào khiến cô lóa mắt: ''Mùa đông qua rồi, tuyết cũng tan theo mùa đông thôi"Tuyết tan biến, biến mất hoàn toàn, không bao giờ quay trở lại với Nanako nữa.92.

Nanako muốn phủ nhận quá khứ, nhưng nếu cô phủ nhận nó, cô sẽ phủ nhận tất cả những hạnh phúc cô đã từng có.Nhưng mà, hạnh phúc là gì nhỉ?

Đã lâu lắm rồi, lâu đến nỗi chết lặng đi.

Cô đã quên mất hạnh phúc là như thế nào rồi.Nanako sợ hãi bị bỏ lại, mùa thu đã dung không nổi cô.

Tuyết cũng tan biến trong lòng bàn tay cô.

Cô chỉ còn Seimi, ngoài Seimi, Nanako không còn gì cả.Nanako chuyển trường đến Tokyo, cô xõa tóc che đi vết bầm còn chưa tan trên gương mặt.

Cô đứng trên bục giảng nhìn những người bạn mới, đôi mắt trống rỗng, viết tên lên bảng."

Chào mọi người, mình là Asa Nanako, mới chuyển từ Kanagawa đến, rất mong nhận được sự giúp đỡ của mọi người"Nanako cúi đầu, đôi môi mím chặt, phát ra một lời cầu cứu trong lòng: ''Làm ơn, đừng bỏ rơi tôi".

"Làm ơn đừng bỏ rơi tôi một lần nữa".Đáng tiếc, không ai nghe được cả.Xuân qua, hạ đến, thu sang, đông về.

Không nơi nào là thuộc về cô, đã từng cô rất vui khi thu sang, hạnh phúc nằm trong tuyết khi đông về.

Nhưng khi tất cả chỉ còn là trong hồi ức, trong một giấc mộng nào đó quá đỗi xa xăm.

Tỉnh lại Nanako chỉ là Nanako, hai bàn tay trắng, không nơi thuộc về.Nanako đã từng cố gắng, làm hết sức để có thể chờ đợi tuyết quay về bên cô, nhưng càng đợi lại càng mù mịt hư vô.Mộng tỉnh, tất cả tan vào hư vô mây khói.

Có lẽ chỉ có Nanako vẫn còn đang đắm chìm trong quá khứ hạnh phúc đó, vẫn không thể nói được một câu: "Sayonara"Cô không thể đủ dũng cảm để vĩnh viễn, vĩnh viễn mà bước ra khỏi quá khứ đó.

Không bao giờ quay đầu lại, không níu kéo quá khứ đó nữa.
 
[Haikyuu!]Đến Nekoma Sau Tôi Làm Quản Lí Câu Lạc Bộ Bóng Chuyền.
Chương 45 (93)


93.

Nanako dường như nhìn thấy mình chạy vào vòng ôm của cha mẹ, nở nụ cười hạnh phúc.

Hóa ra, cô cũng không rộng lượng như bản thân đã từng suy nghĩ, không buông bỏ được quá khứ, có lẽ một phần là do nó tươi đẹp quá nên không nỡ buông bỏ.

Nhưng quá khứ đâu phải chỉ có mỗi tiếng cười?Cô cúi đầu, ngồi co người lại, hai tay khoanh lấy nhau, tựa như thiếu cảm giác an toàn: "Morisuke à"Yaku thấy một Nanako chưa từng thấy trước đây, nói sao nhỉ?

Cậu ấy yếu ớt như một đứa trẻ, tựa như đồ gốm vỡ tan, gương mặt bình tĩnh quen thuộc hằng ngày thay bằng một gương mặt cười như mếu: " Morisuke à, tớ chợt nhận ra, tớ cũng không rộng lượng như tớ từng nghĩ, tớ cứ giữ khư khư trong lòng những cảm xúc hỗn độn này không phải vì đó là khoảng thời gian đẹp nhất, hạnh phúc nhất của tớ, mà là tớ hận"Nanako dường như lại đứng ở căn phòng tăm tối ấy, thấy bản thân nép ở góc nhà bịt lấy tai, cả người không có chỗ nào không có vết thương.

Hóa ra, cô còn hận nữa, hận vì bố mẹ quá vô tâm, họ cãi nhau mà không thèm đoái hoài đến cô.

Hận bố vô năng, khi thất bại rồi thì không gượng dậy lại được chỉ suốt ngày rượu chè, cờ bạc.

Hận mẹ yếu đuối, mặc cô bị đánh, bị mắng cũng không rời bỏ bố.

Dường như tất cả mọi thứ là không thể vãn hồi từ giây phút đó, tựa như tiếng chuông đồng hồ điểm, không thể ngăn lại được.

Là ai đúng?

Là ai sai?

Ai là người đáng trách?

Mà ai là kẻ đáng thương?

Hay tất cả là sai lầm ngay từ khi bắt đầu?Không có ai cả, không có ai hết.

Vô năng không phải là tội, yếu ớt cũng chỉ là tính cách của bản thân con người.

Không ai sai, mà cũng chẳng ai đúng.

Trong câu chuyện đáng buồn đó, chỉ có người bị tổn thương mà thôi.

Tựa như tất thảy là hư vô, chỉ có thất vọng trong cô là không giả dối.

Hi vọng càng lắm, thì thất vọng càng nhiều.

Cô càng hi vọng, lại càng thất vọng.

Kể từ giây phút bị bố đánh, Nanako thất vọng.

Giây phút mẹ lựa chọn bảo vệ cho người đàn ông kia mà không phải cô, có lẽ cô cũng thất vọng.Thất vọng quá nhiều, khiến Nanako chỉ còn lại tuyệt vọng.

Cô từng tuyệt vọng đến nỗi muốn buông xuôi, nhưng nếu cô cũng tuyệt vọng, thì cô cũng đâu khác gì họ, đúng không?

Có lẽ bao bọc Seimi cũng chỉ là một phần nhỏ xíu khiến Nanako chưa buông bỏ bản thân.

Nhiều hơn là do cô chỉ muốn chứng tỏ, cô khác họ mà thôi.

Chứng tỏ bản thân sẽ không vì thất bại mà gục ngã, chuyển sự ê chề đó thành niềm vui khi đánh đập người khác.

Chứng tỏ bản thân sẽ không yếu đuối, níu kéo một thứ biết rõ là đã biến chất, chỉ còn chiếc vỏ rỗng.

Để rồi sau đó tâm trí cũng trở nên hoảng loạn, trút hết sự buồn đau đó sang người khác.

Đến tận bây giờ, Nanako mới nhận ra, trong thâm tâm cô, có lẽ cô cũng không muốn mẹ thật sự quay trở lại như những gì cô từng nghĩ, có lẽ thời gian đầu là có.

Nhưng kể từ giây phút bước ra khỏi căn biệt thự kia, khi biết rằng cô có thể tự lực sống được mà không phụ thuộc vào mẹ nữa.

Niềm mong ước đó tựa như ngọn đèn trước gió, bị chính cô dập tắt lúc nào không hay.Nếu thực sự hi vọng, cô đã không dứt khoát nhận lời người đàn ông kia đến thế.

Cũng sẽ không dứt khoát chuyển lên Tokyo.

Hóa ra tất cả, chỉ còn có hận mà thôi.

Yêu thương đã bị thất vọng làm cho tan biến sạch từ lúc nào không hay.Cô run run, nhưng giọng nói và đôi mắt lại đầy vẻ đanh thép: "Tớ hận bọn họ, hận cha mẹ tớ, kí ức trước kia đối với tớ, không khác nào địa ngục cả.

Ngày nào cũng là giày vò, ngày nào cũng là tiếng chửi, ngày nào cũng là sợ hãi"Hóa ra, cô không kiên cường như những gì cô từng nghĩ, cô đã từng sợ hãi, từng có ý định tìm đến cái chết.

Nhưng vì quá hèn yếu, nên không thể tìm đến cái chết.

Nanako cười cười, cô hận bố mẹ, muốn chứng minh mình không giống họ, để rồi cô lại yếu đuối ý như họ, thất bại y như họ.Cuối cùng, điều cô sợ nhất có lẽ là trở thành bản sao của họ mà thôi.

Tác giả có điều muốn nói: Hạ Chi không học tiếng Nhật, nên dựa 100% vào internet.

Vậy nên có gì sai sót, mong mọi người bỏ qua cho mình.

- Về cái tên Aki: Aki theo google trong tiếng Nhật có nghĩa là mùa thu.

Ngược lại Yuki là tuyết.

Đó là lí do tại sao mẹ Nanako mới nói mùa thu không thể bao bọc bông tuyết.- Về sự biến mất của mẹ Nanako: Tựa như bông tuyết, sẽ biến mất khi xuân sang, mẹ của Nanako, cũng biến mất khỏi cuộc đời của 2 chị em khi mùa xuân đến.
 
[Haikyuu!]Đến Nekoma Sau Tôi Làm Quản Lí Câu Lạc Bộ Bóng Chuyền.
Chương 46 (94-95)


94.

Cả người bỗng rơi vào một vòng ôm, người trước mắt rõ ràng chỉ bằng tuổi cô, vậy mà bờ vai của cậu ấy rất vững chãi.

Mái tóc ngắn màu nâu mềm mại nhẹ nhàng cọ qua mặt Nanako, bàn tay cậu ấy rất to, luồn vào mái tóc dài của cô xoa xoa: "Nanako à, cậu khóc ra đi, đừng làm khuôn mặt khó coi đó nữa"A, câu an ủi đó thật vụng về biết bao, nhưng cảm xúc trong cô tựa như lon nước ga kìm nén quá lâu, bị cái ôm và sự ôn nhu dịu dàng của người ấy làm cho bật tung ra.

Nước mắt trào ra hai khóe mi của Nanako.

Đã lâu lắm rồi, Nanako không khóc.

Không phải là không khóc được, chỉ đơn giản là vì không ai có thể cho cô được một vòng tay bao dung để ôm lấy cô, cho cô khóc thỏa thích.

Tựa như đứa trẻ, bị ngã đau mà khóc lớn, nhưng chẳng được ai quan tâm, đoái hoài thì dần dần có ngã cũng sẽ không khóc nữa.

Bởi lẽ khi đứa trẻ đoa biết khóc là vô dụng, thì bản năng đó cũng sẽ dần biến mất.

Cô vùi đầu vào cần cổ của cậu ấy, giơ hai tay ôm lấy người trước mặt tựa như ôm người thân cận nhất bộc phát hết những cảm xúc trong lòng.

Nước mắt chảy như vỡ đê, bởi cuối cùng cũng có một người hiểu cô, muốn ôm ấy, an ủi vỗ về cô.Yaku cảm nhận được nước mắt rất nóng của Nanako rơi vào cần cổ mình, trái tim của anh theo từng giọt nước mắt của cô ê ẩm đau.

Anh vỗ về cậu ấy, lại đau lòng mà nói: "Đừng khóc nữa được không, Nanako?

Nhìn cậu khóc tớ thấy khó chịu quá"Nanako nghe cậu ấy nói ngẩng đầu lên cười, lúc thì cậu ấy bảo cô khóc đi, lúc thì nói đừng khóc nữa.

Rốt cuộc Yaku muốn cô như thế nào đây?Yaku nhìn người con gái trước mắt vừa khóc vừa cười, nước mắt trong suốt vương trên đôi mi cậu ấy.Yaku giơ tay lên, gạt nước mắt trên khóe mi của Nanako, đôi mắt cậu ấy vì khóc mà đỏ bừng, đôi mắt cũng dường như được tẩy quá, trở nên đen láy, lấp lánh ánh sáng.

Đôi môi cậu ấy trắng bệch, khiến Yaku chỉ muốn làm đôi môi ấy trở nên đỏ tươi như hàng ngày.Anh giơ tay vuốt đôi môi của Nanako, trước đôi mắt ngạc nhiên của cô, Yaku giật mình thu lại tay.

Dù chỉ là vài giây ngắn ngủi, nhưng xúc cảm mềm mại dường như vẫn còn vương vấn ở trên đầu ngón tay.Làm sao bây giờ, môi cậu ấy thật mềm, rất mềm mại.

Mềm đến nỗi anh muốn hôn cậu ấy.95.

Nanako cuối cùng là ngủ rồi, cậu ấy khóc mệt quá đến nỗi thiếp đi.

Lúc ngủ tay lẫn nắm tay áo Yaku thật chặt, mày nhăn lại, tràm đầy cảm giác không an toàn.

Yaku bế Nanako lên giường, anh khóa cửa.

Sao trời hôm nay rât sáng, ánh sáng như thác lũ đổ xuống, như muốn chiếu rọi màn đêm, chiếu rọi cả tâm trạng rối bời của Yaku.

Anh bước đi một bước, rồi hai bước.

Hơi nóng lướt qua gương mặt của anh và rồi Yaku bắt đầu chạy vội.

Suy nghĩ vừa nãy trong anh là gì?

Đột nhiên muốn hôn cậu ấy?

Gió hè thổi tung vạt áo của Yaku, như muốn hong khổ một mảng ướt lớn nơi đầu vai của anh, như muốn vuốt phẳng đi những giọt nước mắt của Nanako đã rơi, như muốn thổi bay những rối bời trong anh.

Trước kia, mối quan hệ của anh và Nanako chỉ là bạn bè, cho đến tận bây giờ, Yaku vẫn chỉ nghĩ, đó là tình bạn mà thôi.

Nhưng mà, vừa nãy, anh muốn hôn Nanako.

Bạn bè sẽ hôn nhau sao?

---

Tác giả có lời muốn nói: Không thu xếp được thời gian, nên mình chỉ có thể thức đêm viết, viết như vậy một đoạn thời gian rất lâu, ngủ không đủ, nên thật sự rất mệt mỏi.

Mình cố gắng viết, một phần vì thực sự rất yêu quý Yaku, một phần vì mình biết dù không nhiều, nhưng cũng có những bạn đã luôn đồng hành theo dõi câu chuyện này, mình rất biết ơn điều đó, chính nhờ các bạn nên mình mới có cam đảm để viết câu truyện này đến tận bây giờ.

Nhưng sức khỏe hiện tại của mình thật sự không tốt, vậy nên mình quyết định tạm dừng viết một thời gian.

Hạ Chi chắc chắn sẽ quay lại, chỉ là không rõ khi nào, cảm ơn mọi người đồng hành cùng mình trong quãng thời gian vừa qua.
 
[Haikyuu!]Đến Nekoma Sau Tôi Làm Quản Lí Câu Lạc Bộ Bóng Chuyền.
Chương 47: (96-97)


96.

Nanako co mình, lấy tay che tia nắng khó khăn lắm mới xuyên qua tấm rèm thật dày len lỏi vào phòng.

Một ngày nắng như thế này thật dễ dàng khiến con người ta trở nên lười nhác, Nanako dựa mình vào bức tường, để cái lạnh len lỏi vào toàn cơ thể khiến cô bất giác rùng mình.

Quá nhiều lí do khiến con người ta không dễ dàng lộ ra bí mật của bản thân, Nanako tự nhận bản thân là người vừa ngu ngốc vừa yếu đuối, vết thương trong lòng cô vốn dĩ tưởng như lành hẳn, bí mật ngỡ là được che giấu kín mít, không một kẽ hở, không thể lộ ra, vậy mà lại bị sự ôn nhu của một người xé mở, lộ ra một bản thân Nanako thấy đáng ghét nhất.

Nanako vùi đầu vào trong chăn, như bịt mắt trộm chuông tựa như thể chỉ cần cô cứ vùi đầu vào trong chăn mãi như thế này thì bí mật của cô sẽ không lộ ra vậy.

Nhưng dù có cố gắng như thế nào, nhưng vết thương bởi đang thay da non mà ngứa râm ran cả ngày luôn nhắc nhở Nanako, đó là sự thật, mà vốn dĩ sự thật diễn ra rồi thì không thể dễ dàng thay đổi.

Nanako mở bừng mắt ngẩng đầu nhìn trần nhà, căn phòng tối được ánh nắng dịu buổi sáng chiếu qua ô cửa sổ hắt lên trên tường những vệt sáng ngũ sắc lung linh mà đẹp đẽ.

Đôi mắt đen kịt của Nanako dường như cũng bị những tia sáng ngũ sắc cảm nhiễm.

Phản chiếu trong đôi con ngươi những vệt màu nắng lung linh.May quá, mùa thu không có về, đông cũng chưa có đến, đây đang là ngày hè oi bức nhất.

Thật may mắn quá.

Bởi lẽ đắm chìm trong thứ cảm xúc lạnh lùng đó quá lâu thật là khó để bước ra.

Nanako thầm thì, chôn mặt vào trong chăn cố giấu đi vệt nước mắt chưa khô nơi khóe mi.

97.

Yaku Reiko cầm chiều khóa mở cạch cửa nhà, khác hẳn với những lần trước cô ghé qua, căn nhà không mang màu sắc lung linh vàng nhẹ mà ấm cúng, thay vào đó không khí u ám, các bức rèm bị kéo kín mít khiến không một tia nắng nào có thể chiếu vào.

Nắng ngoài trời gắt là thế, vậy mà trong ngôi nhà mang cảm giác lạnh lẽo, cô độc ngỡ như chẳng có ai ở trong nhà.

Trên mặt cô mang một nét nghiêm nghị rất hiếm thấy, ban đầu nhìn số điện thoại trên màn hình Yaku Reiko còn tưởng đứa con trai không được thông minh lắm của mình lại gọi lộn số, rốt cuộc thằng bé đang đi tập huấn bóng chuyền, thường thì người có tình yêu với bóng chuyền cuồng nhiệt như con trai cô vốn dĩ chẳng mấy khi gọi cho cô ở thời điểm trong đầu thằng bé ngoài bóng chuyền thì chẳng còn gì ra như thế này.

Reiko mở máy kết nối điện thoại, giọng tràn ngập vui vẻ, đáp tay lên má: "Moshi, moshi, Morisuke là nhớ mẹ rồi sao""Mẹ à, Nanako không ổn chút nào" Qua đầu dây bên kia, tiếng Morisuke vang lên thật gấp gáp, dồn dập lại mang đầy những cảm giác lo lắng mà hiếm khi Yaku Reiko nghe thấy.

"Con không liên lạc được với Nanako, mẹ giúp con nhìn xem cậu ấy hiện tại có ổn không giúp con với"Yaku Reiko biết tính con trai mình, Morisuke rất tự lập, thằng bé hay nói đùa với cô rằng rốt cuộc thằng bé chính là người hay bị bỏ lại tự sinh tự diệt bởi hai người cha mẹ thích chạy mãn thế giới, nên không muốn tự lập là không được.

Do đó hiếm khi Morisuke mới nhờ cô như thế này, tựa như thể Yaku Reiko được quay trở lại trước kia, trên tay cô vẫn ôm chặt lấy Morisuke bé bỏng, rõ ràng đôi mắt nâu mang đầy ngây thơ tờ mò mong muốn được tự mình khám phá mãn thế giới, lại vì chưa đủ năng lực mà chỉ có thể dựa vào trong vòng tay cô.

"Đó là người bạn rất quan trọng đối với con" Yaku Reiko nghe thấy tiếng thở dồn dập của con trai mình ở đầu dây bên kia.

"Ra là thế" Yaku Morisuke nghe thấy mẹ mình như thế đáp.

Nếu anh ở trước mặt Reiko, hẳn anh sẽ thấy vô cùng ngạc nhiên khi thấy người mẹ của mình đang nở một nụ cười dịu dàng, đôi mắt đong đầy những cảm xúc mà anh khó có thể lí giải.

Yaku Reiko cúp máy, Seimi đang chơi vui vẻ ngẩng đầu lên khi có tiếng bước chân: "Cô Reiko".

Seimi là như thế gọi, để rồi lấp đầy trong đôi mắt của Seimi là sự tò mò.

Seimi đứng lên, bước đến phía Yaku Reiko: "Cô Reiko, cô bị sao vậy ạ".

Seimi, đứa trẻ quá nhạy cảm với những thay đổi của người xung quanh, từ lần đầu gặp Seimi, Yaku Reiko đã cảm nhận được điều đó.

Ở lứa tuổi như thế này, mãn trong tâm trí trẻ thơ của Seimi không hề là đồ chơi cũng chẳng phải là sự nghịch ngợm, đứa trẻ ngây thơ bên trong Seimi bởi hiện thực tàn nhẫn mà đã vò nát một nửa, để lại trước mắt là một đứa trẻ nhạy cảm mà trưởng thành quá mức trước tuổi.

Trước đôi mắt hồn nhiên không hề nhiễm một hạt bụi của Seimi, Yaku Reiko ngồi xuống ôm lấy Seimi, thầm thì: "Không có gì Seimi ạ, chỉ là cô vui quá đó mà" Rốt cuộc Morisuke cũng không chỉ có mình bố mẹ là người quan trọng nữa, may mắn Morisuke đã gặp được một người cũng đủ quan trọng, để có thể bước chân vào trong trái tim thằng bé.Seimi ôm lấy cô Reiko, xoa xoa: "Không có gì nha, không việc gì nha, cô Reiko"Trong đôi mắt của Reiko lấp đầy thứ cảm xúc mà Seimi không hiểu, đó là một chút lo lắng, lại là một chút mừng rỡ, lại tựa như một chút đau thương khó có thể diễn tả thành lời.Yaku Reiko cười cười, rốt cuộc con trai cô, đã lớn rồi.—————

Tác giả có lời muốn nóiHạ Chi rất lâu mới ngoi lên một lần, vô cùng chột dạ.

Mình có nói sẽ quay lại sớm (từ tận năm 2024) đến nay đã là năm 2025 nhưng vẫn chưa có chương mới.

Cảm giác vô cùng tội lỗi nhưng bất lực.

Mình không truy cập được vào Wattpad, nên đành gõ chữ trên Word, nhưng không lâu sau đó, máy tính mình bị hỏng, trớ trêu là, toàn bộ đống bản thảo của mình đã bay màu sạch mà không còn cách nào cứu vớt.

Trước đó mình cũng đã viết được kha khá, nhưng vì đống chữ đó đã bay màu sạch sành sanh, không phải mình không có ý định đăng, mà máy tính mình không có cách nào truy cập vào Wattpad nên không đăng được, thật tang thương, giờ muốn đăng cũng không còn bản thảo để đăng.

Mình đành đau khổ ngồi gõ lại đống bản thảo cũ, nhưng chưa gõ được mấy chữ, thế giới thật lại có chuyện, biến động lớn đến nỗi mình không còn thời gian làm gì cả, khiến câu chuyện này vẫn còn chưa hoàn đến tận bây giờ.

Mọi chuyện trong thế giới thực cũng chưa ổn hẳn, nhưng mình suy nghĩ cứ thế này thì chắc mình sẽ không bao giơ hoàn thành xong câu chuyện này mấy.

Mình cũng không chắc năm nay có xong nổi không, nhưng ít nhất được đến đâu thì hay đến đó, năm nay không hoàn thì còn năm sau, sau nữa.

Dù không biết những bạn theo dõi mình từ đầu còn kiên nhẫn với một tác giả tuỳ hứng như mình không, nhưng mình sẽ cố gắng viết nốt câu truyện này.

Cảm ơn các bạn đã đọc.

Hạ Chi nhìn trời, chương mới sẽ cập nhật vào cuối tháng này đi. (Tự đặt ra deadline cho bản thân), hạn là 31/05 nha mọi người.
 
[Haikyuu!]Đến Nekoma Sau Tôi Làm Quản Lí Câu Lạc Bộ Bóng Chuyền.
Chương 48: (98-99)


98.

Nanako thẫn thờ ngồi nhìn chuông gió đang leng keng va chạm vào nhau nơi mái hiên nhà, hàng rào xung quanh bò mãn hoa hồng gai, từng bông từng bông đỏ rực cả một góc sân.

Tình cờ một buổi tối khi đang ăn cơm, Morisuke kể cho cô nghe về người mẹ thích chạy mãn thế giới của cậu ấy bỗng nhiên trở về nhà và rồi trồng toàn hoa hồng đỏ xung quanh nhà.

Tiếp đó, cậu ấy lại bật cười mà nói về bố, rằng bố cậu ấy bị dị ứng phấn hoa rất nặng.

Lúc đó cô cũng bật cười theo cậu ấy, không phải do câu chuyện kể quá hài hước, mà chỉ bất giác nhìn vào nụ cười của cậu ấy mà bật cười theo.Chỉ là lúc này đây, cô hâm mộ mà ngẫm nghĩ, rằng không phải ai cũng có thể vì người mình yêu mà có thể hi sinh đến mức quên đi bản thân mình hết từ ngày này qua tháng nọ vì sở thích của người kia.

Lãng mạn không?

Có một người vì bạn mà trồng cả một hàng rào hoa hồng đỏ - loài hoa thể hiện tình yêu đam mê mãnh liệt nhất, tha thiết nhất, đắm say nhất, chân thành nhất.Bạn tưởng như vậy đã là tận cùng của sự lãng mạn sao?

Không đâu, người còn lại rõ ràng là dị ứng phấn hoa rất nặng, lại vẫn bao dung, chịu đựng cho người kia trồng mãn hoa hồng đỏ xung quanh nhà.

Thật là thứ tình yêu bề ngoài có vẻ nội liễm nhưng bên trong lại cuồn cuộn sóng ngầm chẳng hề kém cạnh.Morisuke ngu ngốc, đây hẳn là cách thể hiện ngôn ngữ tình yêu không lời của ba mẹ cậu đi.

Nanako khe khẽ mỉm cười, một nụ cười thật yếu ớt.

Thật là ghen tỵ với cậu ghê Morisuke.

Bởi tận mắt cô chứng kiến tình yêu khi đẹp đẽ thì hạnh phúc biết bao, mà khi vỡ tan lại tuyệt vọng khổ đau đến nhường nào.

Hôm qua cô Reiko đã vô cùng kiên định mang cô về nhà cô ấy chăm sóc với lý do: "Người bị thương phải có người chăm sóc, không thể ở nhà một mình như thế được".

Cô ấy dịu dàng, vừa nói lý lẽ vừa nói tình cảm, khiến Nanako không thể cự tuyệt.

Đã từ rất lâu rồi, Nanako mới được cho phép bản thân dựa dẫm vào ai đó.

Điều đó khiến cô rất ngượng ngùng.

99.

Trời trong xanh, nắng thật gắt, gió thoảng qua, tiếng chuông gió kêu leng ka leng keng như một bản nhạc xoa dịu tâm hồn.

Tiếng đàn piano vang vang, tựa như lời ru dịu dàng của mẹ trước khi ngủ, quá khứ ngủ yên tựa như bị đánh thức.

Dường như cô đang được mẹ ôm vào lòng, vòng tay mẹ vẫn là như vậy ấm áp, như thế kề bên cô, dịu dàng, nâng niu đưa cô vào giấc ngủ.

Cô dịu dàng xoa đầu Seimi, Seimi đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh cô.

Đôi môi cô khẽ mấp máy, nhẩm nhẩm cất lên lời bài hát ru quen thuộc mà mẹ cô ru cô ngủ ngày trước, đôi mắt cô nhắm lại.

Đừng nhớ đến.

Đừng suy nghĩ.

Đừng khát khao nữa.

Nanako im lặng, ngừng khúc hát ru.

Đôi khi con người ta là như thế mâu thuẫn, khát khao đến trái tim đau đớn, nhưng tâm trí lại thúc giục gắng sức quên đi, kết quả là kí ức lại càng hằn sâu.

Dù cho cố gắng chạy trốn như thế nào, Nanako cũng không thể chạy trốn khỏi quá khứ, mặc cho đã thử hàng trăm, hàng ngàn lần rồi, nhưng chưa từng một lần thành công, không phải sao?Nốt hôm nay thôi, Nanako thầm nhủ.

Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng mà cô cho phép bản thân yếu đuối như thế này.

Tác giả có lời muốn nói: Quá bận rồi, hiện tại đăng trước một chương, hoàn thành mục tiêu đề ra.

Chương kế tiếp, Hạ Chi nhìn trời thở dài, có lẽ xa xa không hẹn.

Mình sẽ cố gắng đăng sớm trong tháng sau nha mọi người.
 
[Haikyuu!]Đến Nekoma Sau Tôi Làm Quản Lí Câu Lạc Bộ Bóng Chuyền.
Chương 49: (100-101)


100.

Yaku Yuu lặng thinh nghe tiếng đàn quen thuộc của vợ mình cùng với tiếng hát ru nhỏ bé khẽ vang lên từ trong phòng khách.

Đột nhiên, thực quen thuộc Yaku Yuu nhớ về những ngày tháng trước kia, khi mà bản thân và vợ mình mới gặp nhau.

Đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông nhìn người vợ đang dựa vào vai mình mất đi sắc lạnh, chỉ còn đầy sự nhu hòa.

Ngày đó bản thân Yaku cũng chỉ là một chàng thanh niên đến từ vùng quê nghèo, lạnh lùng ít nói hai bàn tay trắng đến Tokyo học đại học với hi vọng đổi đời, còn vợ anh, Reiko lúc đó đã là một nhạc sĩ đàn piano có tiếng vang đã tham gia và giành được vô số giải thưởng lớn về piano.

Reiko là một nhạc công vô cùng nổi tiếng với phong cách tự do về cảm xúc.

Đúng vậy, là nhạc công của cảm xúc, luôn cống hiến trọn cảm xúc của mình vào từng bài biểu diễn.

Hai người tựa như là hai đường thẳng chẳng bao giờ có điểm giao nhau, một chàng trai nghèo quyết chí lập nghiệp và một nhạc công chơi piano nổi tiếng vốn dĩ không nên có giao thoa.

Vậy mà định mệnh là như thế trớ trêu, nếu hôm đó, Yaku Yuu không nghe lời bạn mà đến tham dự buổi trình diễn piano, giá mà nhạc công biểu diễn buổi âm nhạc đó không phải là Reiko.

Yaku Yuu lặng thinh, khuôn mặt vẫn thật lạnh lùng, nhưng đôi bàn tay nhẹ nhàng xoa lên vết sẹo trên cổ tay của Reiko.

Dù cho Reiko luôn che giấu rất khá vết sẹo này, nhưng đối với Yaku Yuu, bản thân anh sẽ chỉ đơn giản là không ngừng mà oán trách mình, giá như, giá mà bản thân không gặp được Reiko, mọi chuyện có phải đã khác rồi không?Chỉ tiếc là nhân duyên vốn dĩ đã là trời định, tựa như sao có thể cầu được ước thấy, trên đời này vốn dĩ làm gì nhiều như vậy giá như?

Anh vẫn tiếp tục mà ích kỷ nắm lấy tay cô, buộc chặt cô vào con đường đời của mình, ích kỷ chấp nhất không hề buông tay.

Đột nhiên người phụ nữ tựa vào bờ vai người đàn ông nở nụ cười, cô lấy tay nắm lấy tay chồng mình, giọng nói êm tai, nhưng cũng đong đầy sự mệt mỏi: "Đừng tự trách mình, Yuu.

Em không hối hận vì đã yêu anh, cho dù thời gian có quay trở lại một lần nữa, cho dù tương lai đau khổ có hiện ra trước mắt em, cho dù biết được có một ngày em sẽ không còn chơi piano nữa, có phải tuyệt vọng như thế nào, em sẽ chỉ không ngừng mà, không ngừng mà ngoan cố yêu anh"Cô nhắm mắt yếu ớt khác hẳn với người mẹ hoạt bát mà Yaku Morisuke thấy hằng ngày: "Cho dù thời gian có thay đổi thế nào, câu trả lời của em cũng chỉ có một, em sẽ vẫn yêu anh".

Trong tiếng chuông gió leng keng, tiếng nói ấm áp vang lên tai Yaku Yuu tựa như tình nhân nói nhỏ: "Cô bé kia......".

Yuu nghe thấy Reiko im lặng thở dài: "Nanako có lẽ còn đau khổ hơn em rất nhiều"101.

Reiko, đã từng được mọi người tung hô là nhạc công của cảm xúc.

Những năm tháng tuổi trẻ, cảm xúc là thứ chi phối tất cả các bài nhạc của cô, những bản nhạc của cô biểu diễn luôn được thổi hồn vào trong đó, mang những nét rất riêng, đong đầy cảm xúc của cô.

Thuở còn trẻ, những bài biểu diễn của cô tràn đầy những nét tinh nghịch.

Lúc biết yêu, từng tiếng vang mang đầy cảm xúc nồng nàn, say mê mà da diết.

Khi kết hôn, âm nhạc cô vang lên đầy những âm thanh hạnh phúc.

Nhưng đôi khi, quá phụ thuộc vào cảm xúc để chơi dương cầm, có lẽ là sai lầm chăng?

Yaku Reiko nhớ mãi, đôi con ngươi kiên định của Arima Saki hỏi cô: "Reiko nếu cậu cứ mãi dựa vào cảm xúc, cậu có thể chơi piano đến bao giờ?"

Lời nói nghe có vẻ khắc nghiệt mà lạnh lùng, nhưng thật sự đúng.

Khi mà cảm xúc khô kiệt, trong trái tim chỉ còn sự chai lì mà chết lặng.

Piano và Reiko vốn dĩ gắn kết, lại càng lúc trở nên càng xa, tựa như bị tách rời ra vậy.

Cảm xúc vốn dĩ là cây cầu kết nối cô với piano, để rồi khi cảm xúc mất đi, tiếng đàn của cô cũng chẳng còn gì thú vị, piano đối với Reiko thời điểm đó, quá mức xa xôi.

Lúc đó, Yuu đang dốc sức xây dựng sự nghiệp.

Mà cô cũng vừa mới mang thai đứa con đầu lòng của họ.

Tựa như biết bao đôi vợ chồng khác, thời điểm đó là thời điểm khó khăn nhất của cả hai, đứa trẻ dù cho xuất hiện không đúng thời điểm, nhưng họ vẫn vô cùng, vô cùng hạnh phúc.Yuu bởi vậy càng nỗ lực vì mái ấm nhỏ của họ mà bôn ba, thời điểm đó, Reiko nghĩ cô không thể ích kỷ vì cảm xúc của mình khi chơi piano mà làm phiền đến Yuu, nhìn đôi mắt nâu đong đầy vẻ mệt mỏi của Yuu, Reiko cố gắng an ủi mình, cố gắng lờ đi sự thật rằng bản thân đang tuyệt vọng đến nhường nào.

Cô cố gắng nở nụ cười, tiễn Yuu đi công tác, nhìn Yuu trước khi đi yêu thương đong đầy xoa bụng mình.

Yuu ôm lấy cô, dịu dàng tựa như ôm cô và con vào lòng.

Trên môi Reiko cố nở nụ cười, nhưng đôi mắt ẩn sâu sự mệt mỏi như sắp vỡ tan.Piano, thứ mà cô coi tựa như mạng sống thứ hai của mình, niềm đam mê mà cô nghĩ bản thân nhất định theo đuổi đến cuối đời, lại càng ngày khiến cô càng trở nên chán ghét.Tác giả có lời muốn nói: Hạ Chi đã vào được Wattpad bằng máy tính, mừng khóc.

Mình lâu lâu mới ngoi lên một lần, phát hiện thật nhiều người viết đồng nhân Haiyuu!!, hạnh phúc rơi lệ, dâng bút lên cho các đại thần, tích cực sản xuất lương thực các đại thần ơi, cho mình gác bút (cười), nhìn các tác giả khác viết một chương thật nhiều chữ, Hạ Chi chỉ biết chột dạ, khóc ròng.

Sao các đại thần khác viết được nhiều vậy?

Đăng còn liên tục nữa, khóc.

Lau nước mắt, tiếp tục viết truyện, tự an ủi bản thân, dù mình viết tệ nhưng mình sẽ cố gắng viết xong (đáng thương), mình đã thức 2 đêm đảm bảo sản lương được thêm 2 chương nữa, nhưng sau không dám thức đêm nữa, đang viết những dòng này Hạ Chi đang rất đau khổ vì đã bị tái đau dạ dày, hic (đáng thương).

Vì nguyên tác không đề cập đến bố mẹ Yaku, nên Hạ Chi thả bay mình, viết theo ý mình, 100% hư cấu nha.
 
[Haikyuu!]Đến Nekoma Sau Tôi Làm Quản Lí Câu Lạc Bộ Bóng Chuyền.
Chương 50: (102-103)


102.

Cảm xúc dẫn lối Reiko và piano là thứ khiến Reiko càng ngày càng tuyệt vọng, đứa trẻ trong bụng cô ngày càng lớn, tựa như càng khiến thứ cảm xúc cô luôn tự hào chết dần, chết mòn đi.

Một buổi sáng ngày kia, tựa như biết bao buổi sáng như vậy, bầu trời vẫn xanh thẳm mà đẹp đẽ, Reiko lại cảm thấy mỏi mệt một cách kỳ lạ, bầu trời trong đôi mắt cô u ám, lạnh lẽo.

Theo thời gian, cảm xúc căm hận trong cô càng ngày càng lớn dần, piano cô yêu quý nhất tựa như cũng trở nên ngày càng đáng ghét, những suy nghĩ cứ liên tục mà tiếp diễn không ngừng trong đầu cô, piano thật đáng ghét, giá mà hiện tại có Yuu ở bên cô, điều gì đã khiến Yuu phải rời xa cô?

Reiko bỗng dưng nhìn xuống cơ thể ngày càng to lớn mà đi lại khó khăn của mình.

Đúng vậy, là do nó.

Tựa như khối rubik khó giải, khi nhìn thấy điểm cuối, mọi câu trả lời thật nhanh có đáp án.

Dù cho đáp án chưa chắc đã đúng, nhưng người ta lại cứ u mê, bất chấp mà đổ mọi sự nghi ngờ lên nó, phớt lờ lý trí của chính bản thân mình.

Vì nó mà Yuu phải thật nỗ lực ổn định tài chính, bởi vậy mà Yuu rời xa cô, bởi nó khiến cô ngày càng khó chịu, cảm xúc trở nên ngày càng khô kiệt, piano mới trở nên ngày càng chán ghét, khiến cô và piano ngày càng cách nhau càng xa xôi.

Phải làm sao bây giờ?Trước khi kịp nhận ra, Reiko cảm thấy thật mệt mỏi, thân thể tựa như đau đến cùng cực, gương mặt cô đã đầy nước mắt lúc nào không hay.

Thật mệt mỏi, thật bí bách, thật đau khổ.

Cô cắn môi đến mức bật máu, nhưng người lại nhẹ bẫng, tựa như máu tràn ra, là bản thân cô bớt đau đớn, tựa như được giải thoát.

Vậy thì, tốt nhất là, kết thúc tất cả đi.

Trong đầu cô, khi đó chỉ nghĩ được mỗi đáp án này mà thôi.

103.

Yaku Yuu mệt mỏi về nhà, không thể ngờ nhìn đến người vợ mà anh yêu thương đang đầy máu nằm trên sàn nhà.

Anh ngơ ngác, lại vội vàng nhào lên, đôi bàn tay run rẩy móc điện thoại ra gọi xe cấp cứu.

Từng phút giây đó trôi qua tựa như địa ngục, là ác mộng mà sau này anh vẫn thường hay nằm mơ.

Anh thấy đôi mắt lịm dần của Reiko bỗng dưng sáng ngời lên tựa như hồi quang phản chiếu, cô khó nhọc mà nói từng câu xin lỗi, giọt nước mắt trào ra nơi khóe mi, : "Em xin lỗi,....

Yuu.

Em xin lỗi,......

Yuu"Anh không nhớ nổi sau đó bản thân đã làm gì, chỉ biến đến bây giờ, thỉnh thoảng vẫn còn nhớ cảm giác ấy, tựa ngừng thở, tựa như trái tim bị ai đó bóp nghẹn lại, hô hấp là như thế khó nhọc, lồng ngực đau đớn đến không thể hít thở được.
 
[Haikyuu!]Đến Nekoma Sau Tôi Làm Quản Lí Câu Lạc Bộ Bóng Chuyền.
Chương 51: (104-105)


104.

"Đúng vậy, bệnh nhân bị trầm cảm rất nặng"Mùi sát trùng tràn ngập nơi khoang mũi, Yaku Yuu không biết bản thân đã dùng gương mặt gì đối diện với ánh mắt lạnh lùng của bác sĩ.

"Tại sao anh không quan tâm đến cô ấy một chút?

Thai phụ rất dễ rơi vào trầm cảm, anh không biết sao?".

Vị bác sĩ lắc đầu thở dài: "Bệnh nhân có khuynh hướng tự hủy hoại bản thân.

May mắn là anh về kịp"Bác sĩ quay đầu nhìn người đàn ông đôi mắt nâu mang đầy tơ máu, quần áo xộc xệch, áo sơ mi trắng đầy những vết máu khô cạn, rõ ràng là rất đau khổ, im lặng một lúc rồi nói: "Bệnh về tâm lý vốn dĩ luôn bị xem nhẹ, nhưng thực chất nó là thứ đáng sợ nhất, bởi vì nó vô hình.

Vết thương nhìn thấy bằng mắt thực chất là dễ chữa, vì đó là thứ chúng ta có thể thấy được.

Còn thứ vết thương do tâm lý gây ra, có thể sau 10 năm 20 năm, nó có khỏi hay không, chúng tôi cũng không chắc, vì đó là thứ chúng ta không thể thấy.

Muốn vợ anh khỏi bệnh, anh phải luôn đồng hành cùng cô ấy "Yaku Yuu nhắm mắt, đúng vậy, bởi nó vô hình, nên anh không nhận ra, bởi nó vô hình nên ở nơi anh không thấy Reiko đã đau khổ như thế nào, anh cũng không biết.

Nó tựa như con quái thú vô hình mà đáng sợ, cướp đi nụ cười của Reiko, dần dần, từ từ, khiến cho Reiko luôn luôn vui vẻ của anh cũng đã buồn, đã rơi lệ.

Từ lúc anh gặp cô đến giờ, trên mặt cô luôn luôn là nụ cười vui vẻ.

Cô tựa như tầng thái dương của riêng anh, ở bên cô luôn luôn dễ chịu mà bình yên.Tất cả là do anh, do anh quá vội vàng, không ở bên cô ấy, dù cho ngờ ngợ nhận ra sự khác thường của cô, nhưng nụ cười cổ vũ của cô khiến anh càng cố gắng, không thể trì hoãn, anh tự nhủ, chỉ cần chút nữa, chút nữa, anh sẽ có thể thoải mái mà ở bên cạnh, chăm sóc cô.

Hóa ra tất cả mọi thứ là do anh tự suy nghĩ, còn thực chất, cô đau đớn ra sao, khổ đau như thế nào, anh hoàn toàn không rõ.

Anh nắm chặt lấy tay cô, đau khổ mà nghĩ.

Anh thật là vô dụng.

105.

Những chuyến đi du lịch chạy mãn thế giới mà Reiko nói với Morisuke đều là nói dối.

Giữa hằng ngàn cách, cô chỉ theo bản năng mà bao biện đi sự thật, dùng lý do hoa mỹ rằng cô và chồng chạy mãn thế giới đi du lịch, cũng không muốn Morisuke biết được sự thật rằng cô đang bị bệnh, một thứ bệnh khó chữa, không dễ nhận ra, khiến cô tiêu cực, dễ rơi vào trạng thái mệt mỏi và muốn tự làm tổn thương bản thân.

Cô chỉ muốn giấu đi sự thật rằng, mỗi lần chạy mãn thế giới đi du lịch đều là những lần cô đang đi khám bệnh, cô muốn giấu Morisuke, vì cô luôn muốn xuất hiện trước mắt con là một người mẹ vui vẻ.

Tựa như cô không muốn Morisuke biết được cánh tủ trong phòng cô luôn khoá chứa gì, đó là rất nhiều loại thuốc trị bệnh và thuốc ngủ.

Cô không muốn Morisuke phải suy nghĩ, vì Reiko luôn cảm thấy, bản thân nợ Morisuke rất nhiều.

Cô đã từng, sợ hãi, trốn tránh mà không muốn nhìn thấy Morisuke, nhưng khi đôi tay nhỏ bé kia nắm chặt lấy tay cô, dù cho cô cảm thấy tội lỗi đến nhường nào, cô cũng muốn ở bên Morisuke, nhiều hơn, dù chỉ một chút, một chút.

Dù cho mấy năm gần đây, bệnh tình của cô có thuyên giảm, nhưng cảm xúc tựa như bản nhạc piano vậy, có lúc cao trào, lại cũng có lúc trầm lắng.

Cô yêu piano, chỉ là không còn chơi piano nữa, cây dương cầm cô đã từng không rời ở nhà, thỉnh thoảng được đạn vài nốt nhạc cho vui, còn phần lớn thời gian, nó đã bị chủ nhân bỏ quên phủi đầy bụi.

Đã từng, cô rất chấp nhất rằng Morisuke phải là nhạc công chơi piano, nhưng khi con lớn, cô cũng không hề dù chỉ một lần cho con tiếp xúc với piano, khi thấy Morisuke chỉ chăm chăm chấp nhất với bóng chuyền, Reiko cũng vô cùng cổ vũ.

Cô cứ nghĩ rằng, cô sẽ không bao giờ từ bỏ piano, không còn piano, Reiko không còn là chính bản thân mình, nhưng thực tế là việc ngừng chơi piano không hề khó đến thế.

Thứ tương lai Reiko không còn piano, đã từng cô không tưởng tượng ra nổi, nhưng Reiko vẫn là Reiko mà thôi.

Cô chỉ là đã không còn chấp nhất với piano nữa, cũng không bắt con mình chấp nhất với điều mà cô đã từng dành cả thanh xuân để theo đuổi.Reiko không dưới một lần khóc ngất trong lòng Yaku Yuu và hỏi rằng, nếu cô không còn chơi piano nữa, rằng cô tựa như cây đàn kia, bị phủi bụi, bị lu mờ trước dòng thời gian, liệu anh có còn yêu cô không?Yaku Yuu chỉ là nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, mà thành kính.

Trong lòng anh, em vẫn mãi là em, tựa như ngôi sao kinh diễm như ngày đầu tiên mình gặp nhau.Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng bạn kinhha đã đoán trúng nha, quả giỏi luôn!
 
[Haikyuu!]Đến Nekoma Sau Tôi Làm Quản Lí Câu Lạc Bộ Bóng Chuyền.
Chương 52: (106-107)


106.

Nanako đứng trước cổng câu lạc bộ bóng chuyền quen thuộc của Nekoma, bị hai người bạn quản lý nữ bên câu lạc bộ Fukurodani ôm chầm lấy.

Bên tai cô là tiếng gào khóc thất thanh của Shirofuku và Suzumeda liên tiếp các câu hỏi được hai cậu ấy đặt ra: "Huhu, Nanako ơi, tớ xin lỗi" "Cậu đã đỡ hơn chưa" "Có ổn không?".

Sau đó lại là tiếng hân hoan tựa cười tựa khóc: "Cậu quay lại rồi, cứu chúng tớ với, không có cậu càng thêm nhiều việc quá, bọn tớ phát điên mất thôi"Nanako giang tay an ủi vỗ vỗ vai hai người bạn, mỉm cười an ủi: "Tớ quay lại rồi đây, tớ biết ngày cuối cùng nhiều việc mà, nào chúng ta đi siêu thị thôi"Đúng vậy, trước hôm cuối cùng của trại tập huấn, Nanako quay trở lại tham gia câu lạc bộ.

Khi ra cửa, phải đối diện với đôi mắt lo lắng của mẹ Yaku, cô chỉ đáp lại bản thân đã ổn hơn rất nhiều.

Ngày cuối cùng trại tập huấn sẽ rất bận rộn, không chỉ đối với các vị huấn luyện viên mà còn có các quản lý nữa.

Bởi vì ngày cuối cùng các vị huấn luyện viên đã quyết định chiêu đãi học sinh bằng bữa tiệc thịt nướng thịnh soạn.

Do tiền chủ yếu đến từ các vị huấn luyện viên bỏ ra, quỹ chi tiêu cũng không nhiều lắm.

Sau khi Nanako và các quản lý còn lại biết tin, mọi người đã tập hợp và đề xuất là tự đi siêu thị mua nguyên liệu, còn bếp nướng sẽ đi thuê, làm thế có thể tiết kiệm phần nào chi phí cho các vị huấn luyện viên.

Cùng nhau ngồi ở một góc sân trường, Shirofuku giơ danh sách đồ ăn cần mua đã ghi chú sẵn trên điện thoại, nói với Nanako và Suzumeda: "Chúng mình chuẩn bị ngần này nhé, liệu còn thiếu đồ gì không nhỉ"Nanako nhìn một lượt: "Tớ nghĩ ngần này là đủ rồi, không thiếu được đâu"Đổi lại là cái nhìn buồn rầu xen lẫn lo lắng của Suzumeda: "Nhiều quá, tớ nghĩ bọn mình sẽ xách đồ không nổi mất"Shirofuku xoa xoa tay, trên mặt tràn đầy vẻ tự tin đừng lo tớ đã nghĩ ra cách giải quyết rồi, nói xong cậu ấy chỉ chỉ trỏ trỏ vào trong câu lạc bộ bóng chuyền, người đang nhảy lên cao cao vô cùng mạnh mẽ đập bóng siêu cấp ace của trường họ: "Đừng lo, tớ đã có cách giải quyết rồi, còn có ai não đơn bào, siêu cấp nhiệt huyết, dễ dụ dễ hống cơ chứ?

Ngoài Bokuto ra?"

Nanako nhìn hai cậu bạn trước mắt tỏ vẻ hầm hè, ngựa quen đường cũ, cô hơi vốc nước mắt đồng tình cho "siêu cấp ace của Fukurodani", che lại lương tâm cũng hơi đau, Nanako khuyên nhủ: "Nhưng huấn luyện viên nói là phải giữ bí mật đó, liệu Bokuto có đáng tin không?"

Suzumeda xua xua tay: "Đừng lo Nanako, cậu ấy dễ dụ lắm, chỉ cần cậu ấy biết là sắp có bữa ăn ngon là được"Bên cạnh Shirofuku đồng thời làm một phen kéo khóa miệng: "Cảm xúc cậu ấy sẽ tăng vọt và còn siêu kín miệng nữa, yên tâm đi"Hai cậu ấy nhìn nhau rồi đồng thời nói: "Hoặc là cậu ấy sẽ bị cái gì đó làm cho hưng phấn quá mà quên đi thôi, Bokuto mà"Nghe hai người bạn nói đầy tự tin, Nanako chỉ có thể vẻ mặt đầy tin tưởng đáp lại: "Tớ tin các cậu nha, nhưng một mình Bokuto bê chỗ đồ ăn này, liệu có xuể không?

Siêu thị cũng cách khá xa đó, lại không đi được bằng tàu điện ngầm"Shirofuku vỗ vỗ ngực: "Yên tâm, tin tưởng Bokuto đi"107.

Nhìn đang đánh bóng chuyền hăng say Bokuto bị Shirofuku mạnh mẽ lôi đi, suýt chút nữa ôm chân Akaashi khóc rống Bokuto, Nanako chỉ có thể im lặng mà giơ tay tán thưởng hai người bạn mạnh mẽ Shirofuku và Suzumeda.

Để rồi sau đó đứng trước cổng lớn cô đối mặt với Bokuto đang lộ ra đôi mắt nhỏ, tỏ vẻ bản thân vô cùng bi thương, sắp có thể mọc rễ trường nấm ở cổng trường Nekoma, Nanako tiếp tục hoài nghi sự tin tưởng mà cô đã đặt vào Shirofuku và Suzumeda.

"Thật sự có ổn không đó?"

Nanako cất lời, nhìn hai người bạn đang hết sức vỗ về Bokuto.

Đây là siêu cấp vương bài ace của Fukurodani sao?

Nhìn xem, người qua đường đang chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ, Shirofuku rõ ràng nghe được tiếng bàn tán từ xa"Xem kìa!"

"Trời ơi, ỷ mạnh hiếp yếu kìa ba nữ sinh bắt nạt một nam sinh cao hơn 1m8?"

Ỷ mạnh hiếp yếu?

Suzumeda nghe được cũng chẳng biết nói gì?

Rõ ràng là cô và hai người bạn còn lại mới là những người yếu thế cần phải bảo vệ ở đây đi?"

Thật ác liệt trời ạ, chúng ta nên mau chóng rời đi thôi"Shirofuku bất giác cảm thấy ân hận, cô thật sự muốn quay trở lại mấy phút trước để dập tắt ý tưởng của chính bản thân mình.
 
Back
Top Bottom