Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hải Đường Thác - Thập Thất Kim

Hải Đường Thác - Thập Thất Kim
Chương 20: Chương 20



88.

Hà Quốc công sầm mặt, dáng vẻ đầy bất mãn, bước tới trước mặt Lục Phóng.

“Lục Phóng, lời vừa rồi của yêu nữ Bắc Lương, ngươi nghe thấy cả rồi chứ?”

“Năm đó đúng là vì bị Hoàng hậu lừa nên ta mới chậm trễ cứu viện. Sao ta có thể hại ngươi và Tử Lăng được? Bao nhiêu năm vào sinh ra tử, ngươi không tin ta, lại còn ra tay nặng như thế?”

Lục Phóng quay mặt đi, thản nhiên nói:

“Nếu thật sự nghi ngờ, ngươi nghĩ ngươi chỉ mù một bên mắt thôi sao? Không phải ta đã chừa lại một con, để ngươi còn tiếp tục giương cung b.ắ.n tên đó à?”

Hà Quốc công hừ lạnh một tiếng.

“Đa tạ!”

“Có điều, khi Tử Lăng chết, lòng ta cũng đau như d.a.o cắt. May mà ngươi đánh ta một trận, để mỗi lần nhớ đến hắn, ta đỡ thấy hổ thẹn với lòng mình.”

Hà Quốc công không để ý tới Thái tử, bởi y sẽ không bao giờ hiểu được tình nghĩa vào sinh ra tử nơi sa trường. Y còn dùng thân mình che chắn, đẩy Thái tử sang một bên.

“Mũi tên này, hãy để muội muội của Tử Lăng bắn.”

89.

Trước mắt ta là khoảng sân rộng lớn, chỉ có hai người Lạc Hà và Hoàng hậu đứng đó.

“Đừng gấp gáp.”

Lục Phóng ghé sát tai ta thì thầm, thanh âm trầm thấp ổn định khiến lòng ta dần bình tĩnh trở lại. Lạc Hà vẫn không ngừng kích động hét lớn với ta và Lục Phóng:

“Chính Hoàng hậu mới là kẻ đầu sỏ đứng sau mọi chuyện. Chỉ là bệ hạ các ngươi chưa chắc đã không biết.”

“Lục Phóng và người nhà họ Tống canh giữ biên cương, kết cục thế nào? Ai mà chẳng rõ.”

Nữ nhân này thật sự không thể coi thường. Xứng danh là viên ngọc quý của Bắc Lương. Ngay cả giờ phút này vẫn không quên nhiễu loạn lòng người. Nhưng ta không thể để thù hận che mờ đôi mắt.

So về khí chất và mưu lược, Hoàng hậu còn kém xa nàng ta. Không có kẻ ngày ngày châm ngòi, bày kế bên tai, Hoàng hậu sao có thể từng bước tính toán chu toàn như vậy?

Mưu đồ của nàng ta là muốn Ninh quốc rối ren. Huynh đệ tàn sát lẫn nhau, nhà tan cửa nát. Muốn hoàng tử Phật quốc c.h.ế.t trong tay chúng ta, để Bắc Lương ngư ông đắc lợi.

Bọc não của nàng ta đứng đằng sau giật dây vô cùng tàn độc. Hoàng hậu chỉ là con rối trong tay nàng ta mà thôi.

Đối với ta, tất cả đều bình đẳng. Kẻ g.i.ế.c người thì phải đền mạng. Kẻ xúi giục cũng đừng mong thoát tội. Ta giương cung, một mũi tên lông trắng xé gió lao thẳng về phía hai người.

Cánh tay cầm d.a.o của Lạc Hà bị mũi tên xuyên thủng, ghim chặt trên cửa lớn. Hoàng hậu bị luồng khí từ mũi tên đánh văng, ngã lăn ra đất. Lục Phóng lập tức hạ lệnh cho thị vệ:

“Bắt sống cả hai.”

Sau đó dịu dàng đón lấy cây cung từ tay ta:

“Một mũi tên trúng cả hai, lại không người nào chết, khá lắm!”

90.

Những lời Lạc Hà vừa nói khiến người nghe rúng động. Ai nấy đều trầm mặc, sắc mặt Hoàng đế ngày càng xanh mét. Ngay lập tức ra lệnh: Giam giữ Lạc Hà, tạm thời quản thúc Hoàng hậu trong Đông cung.

Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt má Tiểu Nguyệt Lượng:

“Là con phát hiện ra mùi của người Bắc Lương sao?”

“Công đầu thuộc về con.”

Sau đó, ánh mắt hắn chuyển sang Lục Phóng. Vẻ mặt vừa thâm trầm lại vừa phức tạp. Một lúc lâu vẫn không thốt nên lời. Lục Phóng quỳ xuống, nói với Hoàng đế:

“Hoàng huynh, Hoàng hậu hạ độc thần đệ, trong lòng đệ từng đầy oán hận.”

“Nhưng đệ chưa bao giờ có ý đồ phản nghịch soán vị.”

“Xưa nay, huynh đệ tàn sát nhau chỉ khiến ngoại bang được lợi.”

“Vậy nên những lời của Lạc Hà, thần đệ không để trong lòng, mong hoàng huynh cũng sẽ như vậy.”

“Chỉ có một điều nàng ta nói không sai, quả thực đệ là con ch.ó giữ cửa.”

“Nhưng đệ hiểu rõ, thứ đệ trông giữ là quốc gia, là giang sơn xã tắc, là sự an ổn cho bách tính.”

“Cho nên đệ không ngại làm một con ch.ó giữ cửa, cam lòng tình nguyện, dẫu có c.h.ế.t cũng không từ.”

Hoàng đế đỡ hắn dậy, dùng cả hai tay vỗ mạnh vào vai hắn, trong mắt là kỳ vọng sâu xa.

Lục Phóng từng nói với ta: Năm xưa Hoàng đế đoạt vị không được quang minh chính đại cho lắm, nhưng sau khi lên ngôi lại là một bậc quân vương cần mẫn, yêu dân.

Loạn trong sẽ dẫn đến họa ngoài. Hắn không muốn trở thành nguồn cơn của loạn lạc. Thà làm một thanh kiếm sắc bén mà ngay thẳng. Dù có nằm trong tay quân vương, dù có phải c.h.é.m về phía kẻ địch thì thanh kiếm ấy vẫn có thể thực hiện lý tưởng của riêng mình.

91.

Cuối cùng Hoàng đế bước đến chỗ ta, ôn tồn nói:

“Trẫm thẹn với người nhà họ Tống.”

“Sẽ lập tức chiếu cáo thiên hạ, rằng mẫu thân ngươi không liên quan gì đến cái c.h.ế.t của Hoàng tử Phật quốc.”

Ta hành lễ tạ ân. Nhưng vẫn còn một người mà ta không muốn buông tha. Ta liếc mắt nhìn Thái tử đang đứng một bên, sắc mặt đã hoàn toàn vô cảm. Hướng về phía Hoàng thượng nói rằng:

“Hôm đó chính Thái tử điện hạ góp lời, đổ hết mọi tội lỗi lên người mẫu thân ta, còn khuyên nên sớm xử tử người. Không biết lúc đó Thái tử có biết rõ việc Hoàng hậu và Lạc Hà đã làm ra hay không?”

Biết rõ mà không báo, đó chính là tội khi quân. Hoàng đế nghiêm mặt nhìn thẳng về phía Thái tử, chờ đợi câu trả lời từ hắn. Quả nhiên, Thái tử không muốn tiếp tục đóng kịch nữa.

“Tống Uyển Ngâm, Lạc Hà bôi nhọ Hoàng hậu, ngươi còn muốn cấu kết với nàng ta bôi nhọ cô có phải không?”

Trước kia hắn giả vờ say mê ta, vốn dĩ chỉ là một nước cờ trong bố cục hắn đã bài trí. Giờ khắc này, e là đã hận ta thấu tận xương tuỷ, đến giả bộ có nửa phần tình cảm cũng không thể nữa rồi.

Ta bẩm với Hoàng thượng:

“Cầu xin bệ hạ đồng ý, cho gọi Hà Nhu đến để đối chất.”
 
Hải Đường Thác - Thập Thất Kim
Chương 21: Chương 21



92.

Hà Nhu chưa chết?

Hoàng đế và Lan phi đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ. Ánh mắt thái tử như sắp tóe ra lửa. Hà Quốc công ngẩn ra, nước mắt của người cha già tuôn rơi lã chã, lập tức liếc nhìn về phía ta và Lục Phóng, ánh mắt tỏ đầy sự biết ơn.

Vết thương của Hà Nhu chưa lành, run rẩy quỳ xuống nhận tội. Nàng nói rằng mình vô tình nghe được mưu đồ đầu độc của Hoàng hậu và Lạc Hà. Nhưng nàng biết rõ, nếu việc này xảy ra, sẽ gây hại cho quốc gia nên đã hết sức khuyên can. Nhưng hoàng hậu chẳng những không nghe mà còn ép nàng đích thân ra tay.

Bởi vì chỉ khi nàng nhúng tay vào, mới có thể vĩnh viễn giữ kín bí mật. Từ nhỏ nàng đã được gia tộc đặt kỳ vọng lớn. Nàng không dám cũng không thể tố giác hoàng hậu. Bởi một khi tố giác hoàng hậu cũng đồng nghĩa với việc đẩy cả gia tộc vào chỗ chết.

Nhưng nàng cũng không muốn hoàng hậu phạm phải tội lớn. Vì vậy mới đồng ý ra tay đầu độc.

Khi mẫu thân ta bắt mạch cho Thái hậu, nàng đã thừa cơ cho thứ gì đó vào trong chén thuốc. Nhưng nàng thề, thứ đó là đường trắng do nàng đánh tráo mà không phải hải đường thác mà Lạc Hà đưa cho.

Nhưng không ngờ tới hoàng tử Phật quốc vẫn chết. Nàng đoán là do hoàng hậu không tin tưởng nàng nên đã để Lạc Hà hạ độc thêm lần nữa.

Sau khi sự việc xảy ra, thái tử đến cung của hoàng hậu hỏi chuyện. Hoàng hậu hoàn toàn thẳng thắn không hề giấu diếm. Thái tử lập tức quyết định giúp hoàng hậu che giấu mọi tội lỗi. Đổ toàn bộ lỗi lầm lên đầu mẫu thân ta.

Đó là hiếu tâm của hắn, cũng là tư tâm của hắn. Nếu hoàng hậu rớt đài, e rằng vị trí thái tử cũng không giữ được.

Về sau, Lục Phóng và ta liên tục điều tra. Thái tử sợ chúng ta càng điều tra sâu sẽ càng dễ bại lộ, bèn ép Hà Nhu giở trò, muốn ta rơi xuống hồ băng, cứ thế vô tình mà c.h.ế.t đi.

Hà Nhu nói, nàng chưa từng muốn hại bất kì ai. Chỉ mong có thể bảo vệ phụ thân và toàn thể Hà gia được yên ổn. Nhưng không ngờ, sai lầm tựa như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.

Một bước đi sai, tất cả đều trở thành sai lầm.

93.

Trước mắt ta là một thiếu nữ khiến ta không khỏi sinh lòng thương xót. Có lẽ sự xót thương ấy đã nảy sinh từ khi nàng còn ở nơi khốc liệt đến tột cùng như thuỷ lao, vậy mà nàng vẫn có thể giữ kín bí mật, vì bảo vệ gia tộc, thà hy sinh bản thân. Đáng giận là có kẻ đã lợi dụng chính sự kiên cường ấy của nàng.

Thái tử.

Không ngờ, ở đây ta lại gặp được một ảnh đế có diễn xuất đỉnh cao như vậy. Chỉ thấy mặt mày hắn đỏ bừng, sát khí đằng đằng. Không còn vẻ tao nhã của Phượng Linh hay Bạch Hạc, lúc này trông hắn giống một con gà chọi chỉ hận không thể mổ mù mắt đứt tai tất cả mọi người vừa nghe thấy những lời nói kia của nàng.

94.

Ngẫm lại thật kỹ, từng bước đi của hắn đều là diễn kịch cùng những toan tính. Từ hành vi cử chỉ thẹn thùng đỏ mặt với ta là bước khởi đầu. Chỉ khi hắn giả vờ có tình với ta, mới có thể khiến người ta tin rằng động cơ để Hà Nhu hãm hại ta chính alf ghen tuông.

Cũng chỉ như thế mới khiến cho ta và Lục Phóng không sinh lòng nghi ngờ.

Nếu ta không điều tra ra điều gì thì cung coi như xong. Nhưng nếu lần ra manh mối về Hoàng hậu, Hà Nhu lập tức trở thành kẻ chịu tội thay. Vở kịch ở hồ băng được bày ra để khắc sâu vào lòng người hình ảnh của nữ nhân lòng dạ hẹp hòi gây hại cho người khác chỉ vì ghen ghét.

Vậy nên, nếu nói nàng vì đố kỵ mà hãm hại mẫu thân ta cũng là hợp tình hợp lý.

Ta từng nghe ngóng, hắn thường xuyên đến thủy lao thăm nàng.

Có lẽ là không ngừng dụ dỗ, uy h**p, khiến nàng cam tâm tình nguyện vì gia tộc mà gánh tội thay.

Ngay từ đầu, hắn đã quyết định sẽ dùng Hà Nhu làm chân tướng đưa tới trước mặt ta và Lục Phóng. Khi chúng ta lần theo dấu vết tìm tới nàng, nàng sẽ tự động mở miệng nhận tội.

Cũng theo đó mà rửa sạch được mọi hiềm nghi xung quanh Hoàng hậu.

95.

Gương mặt Hà Quốc công đỏ bừng. Ông ấy nói Hoàng hậu không xứng làm người nhà họ Hà. Ông phải bảo vệ danh dự và công lao bao đời của gia tộc. Từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt với những kẻ như Hoàng hậu và Thái tử.

E là hôm nay tâm tình của Hoàng đế đã rơi xuống tận đáy vực. Trước là Hoàng hậu, sau lại là Thái tử. Ngài ra lệnh giam lỏng Thái tử trong Đông cung. Sau đó lại phải dịu giọng trấn an Hà Quốc công:

“Tội lỗi do một mình Hoàng hậu gây ra, sẽ không liên lụy đến cả cả gia tộc nhà họ Hà. Khanh cứ yên tâm.”

96.

Vốn tưởng rằng mọi chuyện đã đi đến hồi kết.

Ta chỉ đang u sầu, chẳng rõ ngày quay trở về là khi nào, nào ngờ Lạc Hà ở trong lao ngục lại ầm ĩ đòi gặp ta bằng được. Ta tha cho nàng ta một mạng, vốn là hy vọng nàng ta có thể khai ra toàn bộ sự thật, sau đó sẽ giao nàng cho người Phật quốc xử lý, để bọn họ biết được kẻ giở trò là người Bắc Lương, nhằm hóa giải thù oán giữa hai nước Ninh - Phật.

Nào ngờ đến c.h.ế.t nàng ta cũng không chịu nhận. Ta đích thân tới lao ngục gặp nàng. Thân thể nàng vẫn còn rỉ máu, vết thương cũ còn chưa kịp lành, nay lại đã chồng chất thêm không ít thương tích mới, thảm không nỡ nhìn. Nhưng trong mắt vẫn ánh lên sự sắc bén cùng gian xảo.

Nàng ta nói:

“Tống Uyển Âm, chuyện này càng lúc càng thú vị.”

“Ta không tự tay hạ độc, nếu Hà Nhu thật sự đổi thuốc, vậy rốt cuộc ai mới là kẻ đã g.i.ế.c c.h.ế.t hoàng tử Phật quốc?”

“Ngươi không tò mò sao?”

Ta bảo nàng ta đừng mạnh miệng chối cãi nữa. Dù nàng ta nhất quyết không chịu khai, đưa t.h.i t.h.ể nàng sang Phật quốc chịu tội cũng chẳng khác gì nhau cả. Gương mặt người Bắc Lương của nàng đã đủ nói lên tất cả.

Nàng ta bật cười:

“Người Phật quốc dễ đối phó thôi.”

“Nhưng còn mẫu thân ngươi thì sao?”

“Ngươi cũng định ứng phó qua loa như thế ư?”

“Ngươi không muốn biết chân tướng thực sự là gì sao?”

“Để hung thủ thật sự thoát tội, ngươi có thể ăn nói với mẫu thân ngươi thế nào đây?”

Một nữ nhân đáng sợ. Nàng nói không sai, lại trực tiếp đ.â.m trúng nơi đau nhất trong lòng ta. Chỉ cần còn một kẻ lọt lưới, ta cũng không thể nào ăn nói với mẫu th@n dưới cửu tuyền.

Lạc Hà tuy độc ác nhưng những lời nàng ta vừa nói ra không giống như đang diễn trò. Chẳng lẽ ngoài Hà Nhu và Lạc Hà ra,

vẫn còn có đôi tay thứ ba ẩn mình trong bóng tối?

Đôi tay này là tay chân của hoàng hậu? Hay là đôi tay này ẩn giấu một động cơ khác?
 
Hải Đường Thác - Thập Thất Kim
Chương 22: Chương 22



97.

Đêm ta rời khỏi ngục, rạng sáng hôm sau phát hiện Lạc Hà đã chết. Người g.i.ế.c nàng ta chính là Lan phi, tự mình vào ngục ra tay, không hề chờ đợi thánh chỉ của Hoàng đế. Nàng mang kiếm đến, một đòn chí mạng đ.â.m c.h.ế.t Lạc Hà.

Nàng nói miệng lưỡi Lạc Hà xảo quyệt, chắc chắn kẻ hạ độc chính là ả. Có hay không có lời thú tội đều không quan trọng. Nàng không thể trơ mắt nhìn Lạc Hà sống thêm dù chỉ một ngày. Nàng là công chúa Phật quốc, là muội muội của vị hoàng tử đã c.h.ế.t kia. Việc nàng tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Lạc Hà cũng có nghĩa thù nhà đã được báo.

Thù nhà đã dứt, oán hận giữa hai nước Ninh - Phật cũng tiêu tan.

Lan phi vốn ôn nhu đoan trang, nay hành động dứt khoát khiến Hoàng đế nhìn nàng bằng con mắt khác xưa, cũng khiến ta phải bất ngờ trước nước cờ cao minh này của nàng.

Hoàng đế vốn đã có ý để Lạc Hà gánh toàn bộ tội lỗi nhưng lo sợ người Phật quốc không chịu tin tưởng. Giờ Lan phi thân là công chúa Phật quốc, những lời nàng nói, những việc nàng làm tự nhiên sẽ được dân chúng Phật quốc tin tưởng. Đồng thời cũng tránh được việc Lạc Hà vạch trần chuyện xấu của Hoàng hậu cho người ngoài biết.

Hành động Lan phi đã đặt một dấu chấm hoàn hảo cho toàn bộ sự việc trên.

Hoàng đế vô cùng tán thưởng nàng, còn giao cho nàng toàn quyền xử lý việc giao bang với Phật quốc. Nay Hoàng hậu đã ngã ngựa, Hậu vị để trống.

Nhìn thế cục hiện tại, Lan phi phong Hậu chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

98.

Nhưng đối với ta mà nói, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Ta nói với Lục Phóng rằng vụ án này vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ, cần phải tiếp tục điều tra.

Huống hồ, Thái hậu lại làm như không có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không nhắc tới việc mọi chuyện đã kết thúc, càng không đề cập đến chuyện đưa ta rời đi. Cho nên ở những nơi ta không nhìn thấy được, nhất định vẫn còn điều gì đó đang ẩn giấu, chờ ta vạch trần.

Song, ta không thể nói rõ chuyện này cùng Lục Phóng. May thay, hắn cũng không gặng hỏi.

Hắn nói, hắn hiểu ta. Người giỏi b.ắ.n cung thì không thể chấp nhận lệch đi nửa phân. Hắn sẽ cùng ta đi đến cuối chặng đường. Hắn hỏi ta muốn điều tra từ đâu?

Ta đáp:

“Phi tần được Hoàng thượng sủng ái, Hải Đường.”

99.

Nếu Hoàng hậu thật sự muốn hãm hại mẫu thân ta thì có đến cả trăm ngàn cách. Căn bản không cần mạo hiểm ra tay đầu độc Hoàng tử Phật quốc. Cho nên mục tiêu của nàng ta ngay từ đầu, hẳn là vị Hoàng tử kia của Phật quốc.

Mẫu thân ta chẳng qua chỉ là cái cớ thuận tay mà thôi. Hôm đó ở trong lao ngục, Lạc Hà đã từng nói với ta, Hoàng hậu từng tranh cãi với hoàng tử Phật quốc.

Hắn từng uy h.i.ế.p Hoàng hậu. Nói rằng nàng ta chính là người đã hại c.h.ế.t Hải Đường, sủng phi của Hoàng thượng.

Hoàng hậu vì thế chột dạ. Cho nên mới quyết tâm g.i.ế.c người diệt khẩu.

Tình huống cấp bách, không thể chậm trễ.

Ta nghĩ, nếu điều tra rõ chuyện của Hải Đường, nói không chừng còn có thể tìm ra kẻ thứ ba đang ẩn mình trong bóng tối.

100.

Từ sau khi Thái hậu hồi cung, ta thường xuyên vào cung thăm bà. Nhờ vậy dần dà cũng thân quen với đám phi tần và cung nữ trong cung.

Nhắc đến Hải Đường, gần như không ai là không biết.

Thì ra, Hải Đường cũng là người Phật quốc. Nàng từng là nữ quan chăm sóc hoa cỏ trong cung Phật quốc. Hoa cỏ qua tay nàng chăm sóc như thể có được linh khí, không có đóa nào là không xinh đẹp.

Khi Hoàng đế từng đi sứ đến Phật quốc, hoàng đế Phật quốc đã tặng người một chậu Hải Đường xanh quý hiếm làm lễ vật. Sắc xanh biêng biếc, mát mắt như gió thanh trăng sáng. Hoàng đế vô cùng yêu thích, liền đề nghị muốn gặp người trồng ra giống hoa ấy để thỉnh giáo cách chăm sóc.

Chẳng ngờ, người còn đẹp hơn cả hoa. Nhan sắc của Hải Đường khuynh quốc khuynh thành, là tuyệt sắc giai nhân mà Hoàng đế chưa từng thấy qua. Người ngỏ ý muốn đưa nàng về Ninh quốc theo mình. Khi ấy, Ninh quốc lớn mạnh còn Phật quốc sức yếu, hoàng đế Phật quốc nào dám từ chối.

Thế là Hải Đường trở thành sủng phi của Hoàng đế.

Hoàng đế vốn nghiêm cẩn, kiệm lời. Thế nhưng nét ngượng ngùng và nụ cười hiếm hoi của người, tất cả đều dành cho Hải Đường.

Nhưng thật ra, Hải Đường không hề mong muốn được gả đến Ninh quốc, lại càng không muốn làm sủng phi. Việc khiến nàng yêu thích chỉ là chăm sóc hoa cỏ và được sống bên người nàng yêu cả đời.

Nàng gả vào hoàng cung cũng có nghĩa nàng và người thương buộc phải chia lìa. Từ đó, nàng chỉ còn biết dồn hết tâm huyết vào vườn tược, chuyên tâm vun trồng, tỉ mỉ chăm bón. Nàng có thể trồng ra những loài hoa mà người khác chưa từng thấy, còn có thể tạo ra những màu sắc chưa từng có trước đó.

Người trong cung đều nói nàng là hoa thần hạ phàm. Cái c.h.ế.t của nàng cũng khiến người người thương tiếc.

Hải Đường thỉnh thoảng bị đau đầu, không biết từ đâu mà có được Hải Đường thác, nghe nói có thể giảm đau. Nàng vô tình uống quá liều dẫn đến trúng độc mà chết.

Bởi thuốc là do chính nàng tự uống, không có dấu vết nào bị ép buộc nên cuối cùng chỉ có thể coi là một tai nạn.

101.

Sau khi Lạc Hà chết, dường như mọi chuyện cũng lắng xuống. Hoàng đế không ban cho hoàng hậu tội chết, chỉ là phế bỏ rồi đày vào lãnh cung. Thái tử cũng chỉ bị cấm túc một năm mà thôi.

Chỉ vì Hoàng hậu mà mẫu thân ta uổng mạng. Cũng vì nàng ta, ca ca ta chiến tử nơi sa trường, còn Lục Phóng thì chịu cảnh hàn độc giày vò bao năm. Vậy mà nàng ta lại có thể yên ổn sống đến già trong lãnh cung? Vậy thì quá dễ dàng cho nàng ta rồi.

Còn Thái tử lại chỉ bị cấm túc một năm. Nếu tương lai hắn đăng cơ, chắc chắn sẽ ra tay diệt trừ ta và Lục Phóng. Thế nên, ta đã nói với hoàng đế:

"Hoàng hậu có thể có liên quan đến cái c.h.ế.t của Hải Đường."

Năm xưa, sau khi Hải Đường chết, Hoàng đế đau đớn tột cùng.

Ngài đã cho xây dựng riêng một Hải Đường Uyển, trồng đầy đủ loại hoa hải đường. Mỗi năm đến kỳ hoa nở, ngài đều lui về nơi ấy. Từng ấy năm chưa từng gián đoạn.

Nếu cái c.h.ế.t của Hải Đường là nỗi đau trong lòng ngài, thì chắc chắn ngài sẽ không dễ dàng tha thứ cho Hoàng hậu. Quả nhiên, sau khi nghe ta nói, sắc mặt Hoàng đế chợt u ám. Ngài lạnh giọng phân phó ta:

"Ngươi đến lãnh cung tra hỏi. Nếu nàng ta không chịu khai thì cứ dùng đại hình."
 
Hải Đường Thác - Thập Thất Kim
Chương 23: Chương 23



102.

Lục Phóng đi cùng ta đến lãnh cung.

Hoàng hậu lúc này đã trở nên tiều tụy thê lương, đầu bạc trắng chỉ sau một đêm. Nhưng khí thế cao ngạo vẫn còn đó, đối mặt với ta và Lục Phóng vẫn đầy vẻ khinh thị.

Thế nhưng khi nghe thấy cái tên Hải Đường, nàng ta như bị kim đâm. Ánh mắt bốc lửa, hung hăng trừng lớn.. Ta quyết định tiếp tục khiêu khích nàng ta:

"Ngươi mưu hại hoàng tử Phật quốc, Bệ hạ còn nể tình không muốn lấy mạng ngươi. Thế nhưng khi có khả nghi liên quan đến cái c.h.ế.t của Hải Đường, Bệ hạ lập tức nói có thể dùng đại hình.”

“Hải Đường với bệ hạ... quan trọng đến vậy sao?"

Giận dữ khiến người ta dễ buột miệng nói bừa. Nhất là với kiểu người như Hoàng hậu.

103.

Quả nhiên, trong ánh mắt Hoàng hậu lộ rõ sát ý. Nàng ta nói, bàn tay mình đã vì bệ hạ mà nhuốm biết bao dơ bẩn cùng m.á.u tanh. Thế nhưng bệ hạ lại nói, hắn yêu sâu đậm sự thuần khiết trắng trong của Hải Đường.

Sao nàng có thể không hận được chứ?

Hận thời gian chẳng thể quay ngược trở lại. Nàng sẽ không vì nam nhân ấy mà làm bất cứ chuyện gì nữa. Bàn tay không còn làm những chuyện bẩn thỉu, tự nhiên sẽ thuần khiết trắng trong.

Nàng thẳng thắn nói rõ: Nàng hận Hải Đường. Cho nên nàng rất thích vị thuốc Hải Đường thác kia. Chính nàng đưa thuốc đó cho Hải Đường. Lấy tên thuốc ấy để sỉ nhục nàng.

Thế nhưng mỹ nhân đều là kẻ ngốc. Là Hải Đường tự mình ngu xuẩn, uống thuốc quá liều, tự mình chuốc họa vào thân. Chẳng liên quan gì đến nàng.

Ta hỏi Hoàng hậu:

"Nếu đã như vậy, ắt không có gì phải hổ thẹn với lương tâm.”

"Cớ sao lại g.i.ế.c hoàng tử Phật quốc? Sợ hắn tố giác chăng?"

Hoàng hậu đáp:

"Hoàng tử Phật quốc là một con ch.ó điên.”

"Thế mà hắn lại tra ra, năm đó chính ta đã đưa thuốc cho Hải Đường.”

"Còn bôi nhọ ta, nói chính ta đã hại c.h.ế.t Hải Đường.”

"Vinh quang của ta cùng nhi tử, sao có thể bị hoen ố bởi lời ngoài miệng của kẻ chó điên ấy được."

Ta lại hỏi nàng, ngoài Lạc Hà và Hà Nhu, còn có ai khác giúp nàng hạ độc hoàng tử Phật quốc không. Nàng ta khịt mũi khinh thường, nói không có.

Chuyện nguy hiểm như vậy, thêm một người là nhiều thêm một phần nguy cơ.

Nhìn vẻ mặt kia của nàng ta không giống như đang nói dối.

104.

Ta và Lục Phóng rời khỏi lãnh cung. Lục Phóng hỏi:

“Nàng tin lời Hoàng hậu nói, rằng nàng ta chỉ đưa thuốc chứ không hề hạ độc Hải Đường sao?”

Ta trầm ngâm một thoáng, chậm rãi nói:

“Bất kể nàng ta có hạ độc hay không, người hại c.h.ế.t Hải Đường vẫn là nàng.”

Hải Đường thác chỉ là cọng rơm cuối cùng vốn đã oằn mình chịu đựng thân thể đã mỏi mòn của nàng.

Hải Đường yêu hoa cỏ. Hoa cỏ là nỗ lực nàng dốc tâm vun trồng. Là hy vọng nàng gửi gắm. Là hy vọng mà nàng phó thác Dẫu chịu trăm bề uất ức, nàng vẫn không buông bỏ lý tưởng yêu lấy thế gian này.

Nhưng Hoàng hậu lại dễ dàng giẫm nát tín ngưỡng của nàng.

Dùng lửa thiêu, dùng độc hại, dùng chân giẫm nát. Còn giả vờ như tất cả chỉ là vô tình. Hết lần này tới lần khác, đem cái đẹp nàng gieo xuống hủy diệt đến tận cùng. Không để sót lại dù chỉ là một cành lá. Cũng khiến cõi lòng nàng dần trở nên hoang vu lạnh lẽo.

Hoàng đế yêu Hải Đường nhưng lại không hiểu nàng.

Hắn chỉ biết an ủi Hải Đường, chỉ là chút hoa cỏ thôi, hà tất phải vì thế mà bất hòa với Hoàng hậu.

Dù là Hoàng hậu hay là Hoàng đế. Đều đã hại c.h.ế.t đôi tay kia của Hải Đường.

Hải Đường biết, nếu sử dụng nhiều Hải Đường thác sẽ chết. Nàng uống thuốc chẳng phải vì nàng ngu ngốc. Chỉ là nàng… không muốn tiếp tục sống trong chiếc lồ ng giam không ai tôn trọng, cũng chẳng ai thấu hiểu này nữa.

105.

Lục Phóng nghe ta nói thật lâu, Ánh mắt nhìn ta vừa nghi hoặc lại vừa xót xa.

“Hóa ra nàng đối với Hải Đường... lại đồng cảm như chính bản thân mình.”

Ta nói với Lục Phóng rằng: Vì Hải Đường khiến người ta không khỏi sinh lòng thương xót. Ở nơi này, nữ tử rất khó để lập nên công danh, gây dựng sự nghiệp. Chỉ có thể nương nhờ vào nam nhân mà sống. Thế nhưng Hải Đường lại vừa giỏi giang, vừa thông tuệ.

Nàng có niềm yêu thích của chính mình, cũng có bản lĩnh vượt xa người thường. Hoa cỏ chính là thành tựu khiến nàng tỏa sáng. Thế mà tất cả lại bị người khác giẫm đạp dưới lòng bàn chân. Đến cả phu quân của nàng cũng xem đó chỉ là chuyện nhỏ nhoi không đáng nhắc đến.

Lục Phóng thấy ta càng nói càng giận thì nghiêm túc nắm lấy tay ta.

“Ta sẽ không như vậy đâu.”

Ừm?

Không cái gì?

Ta chớp chớp mắt.

Hắn nói, bi kịch của Hải Đường đều là do hoàng huynh hắn gây nên. Nếu Hải Đường đã yêu hoa cỏ, vậy thì hoa cỏ nàng yêu cũng quan trọng như chính bản thân nàng. Sao có thể để người khác khinh miệt?

Hắn lại hỏi ta: Ta có điều gì thật sự yêu thích hay không? Nếu hắn là phu quân của ta, chắc chắn sẽ luôn ủng hộ ta, để ta có thể làm những điều mà bản thân yêu thích.

“Cho nên..” Hắn bỗng nghiêng đầu hỏi ta:

“Ta có đủ tư cách để trở thành phu quân của nàng không?”

Khoan đã.

Không phải đang nói về Hải Đường sao?

Sao đột nhiên… Lại đi xa vấn đề đến thế?

Tay ta bị hắn nắm chặt. Bàn tay hắn dày rộng lại ấm áp vững vàng, khiến người ta có một cảm giác an toàn mãnh liệt.

Ấm áp như như nơi gọi là gia đình. Khiến ta chẳng nỡ rút tay lại.

106.

Ta đến bẩm báo với Hoàng đế.

Bước chân do dự.

Hoàng hậu chỉ đưa thuốc, chưa có chứng cứ xác thực nàng trực tiếp hạ độc. Ta không chắc Hoàng đế có vì vậy mà nghiêm trị Hoàng hậu hay không. Lục Phóng nắm tay ta, kéo ta bước vào điện.

“Hà tất phải do dự?”

“Nếu nàng là Hải Đường, lại có kẻ dám giày xéo hoa cỏ nàng yêu thì ta đã khiến nàng ta c.h.ế.t từ lâu rồi.”

“Đâu cần đợi đến khi nàng ta đưa thuốc?”

Lần này hắn nói không sai.

Hoàng đế đối với Hải Đường tình thâm nghĩa trọng, còn mang theo áy náy vô tận. Trong mắt hắn, Hoàng hậu đưa thuốc chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết, tức là hung thủ.

Thế nên hắn trực tiếp ban cho Hoàng hậu đoạn trường thảo.

Người uống loại thuốc ấy sẽ không lập tức c.h.ế.t đi mà phải nếm trải cảm giác đau đớn như ruột gan đứt đoạn rồi mới có thể nhắm mắt xuôi tay.

Cũng vì Hoàng hậu mà Hoàng đế hoàn toàn ghét bỏ Thái tử. Tước đi ngôi vị Thái tử của hắn.
 
Hải Đường Thác - Thập Thất Kim
Chương 24: Chương 24



107.

Hoàng hậu đã chết. Nhưng ta vẫn không tìm được bàn tay thứ ba thật sự đã hạ độc sau lưng nàng.

May thay, Phi Lô đã trở về. Hắn được Lục Phóng phái sang Phật quốc vừa là để dò xét quân tình, cũng vừa giúp ta tra thăm dò bí sử hoàng thất Phật quốc.

Hắn hành sự nhanh như gió. Chỉ trong vòng nửa tháng đã tra rõ mọi chuyện.

Hoàng tử Phật quốc và Hải Đường từng là một đôi tình nhân. Hải Đường gả đến Ninh quốc khiến hắn thương tâm khôn cùng. Chán nản vô độ, hoàn toàn bỏ bê triều chính.

Thế nhưng sau khi Hải Đường mất, hắn bỗng như biến thành một người khác, chuyên tâm chấn hưng quốc chính. Phật quốc vốn thua xa Ninh quốc, nhưng dưới sự lãnh đạo của hắn, dần dần trở nên hùng mạnh. Thậm chí có thể ngang hàng với Ninh quốc ta.

Khó trách, cái c.h.ế.t của hắn khiến cho Hoàng đế Phật quốc phẫn nộ vô cùng. Quần thần và bách tính Phật quốc cũng đồng lòng căm hận Ninh quốc.

Song, cũng có lời đồn rằng hắn đã sớm bệnh nặng vì lao lực quá độ, Sống chỉ nhờ vào linh đan bí dược duy trì hơi thở cuối cùng để không bị phát hiện mà thôi.

108.

Phi Lô còn mang đến quân tình trọng yếu. Phật quốc vốn khí thế hùng hổ, tưởng như sắp kết minh cùng Bắc Lương, đồng loạt xuất binh công phạt Ninh quốc. May thay Lan phi đích thân điều đình,

lại mang t.h.i t.h.ể Lạc Hà hiến dâng mới khiến hoàng đế và bách tính Phật quốc buông bỏ ý niệm đối địch với Ninh quốc, quyết định nối lại hữu nghị như xưa.

Hoàng tử là do người Bắc Lương hại chết, vậy thì Phật quốc nguyện tiếp tục kết đồng minh cùng Ninh quốc, đồng tâm hiệp lực chống lại Bắc Lương.

Nguy cơ ở biên cảnh đã được giải nguy. Lan phi lập công. Hoàng đế vô cùng vui mừng. Để tỏ ý kết giao bền chặt cùng Phật quốc,

đặc phong Lan phi làm Hoàng hậu, An vương làm Thái tử.

Phật quốc hoan hỉ.

Hoàng đế cũng hoan hỉ.

Phỏng chừng chỉ có Bắc Lương là chẳng lấy gì làm vui.

109.

Ta cùng Lục Phóng nhập cung dự lễ sắc phong Hoàng hậu. Nàng đã không còn là Lan phi hiền hòa tĩnh lặng năm xưa, mà giờ đây đã trở thành mẫu nghi thiên hạ đoan trang quý khí, phong thái ung dung.

Nàng cùng bệ hạ đều rất thương tiểu Nguyệt Lượng nên cho phép ta mang theo nó vào cung.

Rượu quá ba tuần, trên mặt Hoàng hậu hiện lên sắc hồng phơn phớt.

Trăng đã lên cao.

Ta nói: "Không bằng đến Hải Đường uyển dạo một vòng.”

"Thử hỏi người vén rèm, chẳng rõ Hải Đường còn như xưa chăng?"

Hoàng hậu khẽ sững sờ nhưng cũng gật đầu bước đi cùng ta.

Trong tiết trời xuân, Hải Đường chẳng khoe sắc với đời mà vẫn chiếm trọn sự nổi bật. Dưới ánh trăng, chúng như chìm vào giấc ngủ khiến người ta không nỡ khuấy động.

Ta hỏi Hoàng hậu:

"Vì một Hải Đường thác, khiến mẫu thân ta chết, ca ca của người bỏ mạng.”

"Nếu chẳng phải Lạc Hà đích thân bỏ thuốc, mà Hà Nhu chỉ đánh tráo bằng đường trắng.”

"Người có từng nghĩ tới khả năng có bàn tay thứ ba nào khác hay không?"

Hoàng hậu cười nhạt:

"Không có bàn tay thứ ba nào cả.”

"Nếu Hà Nhu vô tội, vậy thì người hạ độc nhất định là Lạc Hà.”

"Nàng ta ngay cả thuật dịch dung còn tinh thông đến vậy, làm sao biết được nàng ta không biết dùng yêu thuật khác?”

"Ngươi một mình gọi ta đến nơi hoang vắng này, chẳng lẽ là nghi ngờ ta sao?"

110.

Ta bình tĩnh nhìn nàng chằm chằm.

“Không, người ta hoài nghi chính là ca ca của người.”

“Là hắn tự mình uống Hải Đường thác.”

Toàn thân Hoàng hậu run lên.

“Vương phi uống say rồi. Lời này không thể nói bừa.”

Ta không hề nói đùa. Hoàng tử Phật quốc c.h.ế.t vì Hải Đường thác.

Người có khả năng hạ độc chỉ có Lạc Hà, Hà Nhu, đương nhiên còn có cả mẫu thân ta.

Nhưng nếu loại trừ ba người ấy, Hoàng tử tự mình uống độc, mực dù khó có thể tin nhưng không hẳn là không thể.

Ta hỏi nàng, có phải nàng đã biết chân tướng nên mới lập tức ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t Lạc Hà không? Dẫu sao thì nàng ta c.h.ế.t chính là kết cục tốt nhất.

Hoàng hậu khẽ khàng cười khổ.

“Hoàng huynh của ta… vì cớ gì lại phải như thế?”

Ánh mắt ta rơi lên khắp dải hoa mềm khắp viện đang say ngủ trong bóng đêm.

“Bởi vì Hải Đường.”

111.

Trước khi xuyên qua, ta đã biết tên của bộ phim này là 《Hải Đường Thác》.

Ta nghĩ lấy tên như vậy, đại khái là vì mọi mâu thuẫn đều bắt nguồn từ thứ thuốc kia. Chẳng ngờ, lại có một ngày, Lục Phóng nhắc nhở ta. Hắn hỏi ta suy nghĩ thế nào rồi.

Ta đáp, ta vẫn chưa phân rõ, rốt cuộc hung thủ là ai. Hắn nói, điều hắn muốn hỏi không phải là chuyện đó mà là lời hắn nói ngày hôm ấy:

“Tống Uyển Ngâm, rốt cuộc nàng có đồng ý để bổn vương làm phu quân của nàng hay không?”

“Hôm đó hôn lễ sơ sài, bổn vương sẽ vì nàng mà tổ chức lại một hôn lễ khác.”

Từ sau khi hàn độc được chữa lành, hắn không còn lạnh lẽo vô tình như trước. Nói năng, hành xử đều mang theo ấm áp. Có đôi khi lại ấm quá mức khiến ta cũng bị thiêu đến đỏ bừng mặt mày.

Thấy ta không nói lời nào, hắn liền ra tay ngay lập tức, mạnh mẽ kéo ta vào lòng hắn. Hắn nói, bất kể ta có đồng ý hay không, hắn sẽ đều không buông tay. Đầu ta nghiêng nghiêng tựa trên n.g.ự.c hắn. Tiếng tim đập khiến ta cảm thấy an ổn xen lẫn bồi hồi xúc động.

Hắn dùng thân thể mình ôm lấy ta thật chặt chẽ. Cúi đầu hôn lên trán ta, nhẹ nhàng lẩm bẩm:

“Nàng vẫn luôn nói Hải Đường đáng thương.”

“Thật ra, hoàng tử Phật quốc và hoàng huynh ta cũng rất đáng thương.”

“Lỡ mất Hải Đường… quãng đời còn lại đều sai cả rồi.”

“Ta không muốn giống như bọn họ đâu.”

112.

“Bỏ lỡ Hải Đường, quãng đời còn lại đều sai.”

Lời Lục Phóng nói khiến ta chợt nảy sinh linh cảm. Ta nghĩ, có lẽ ta đã đoán đúng.

Ta nhìn vị Hoàng hậu trước mắt, chậm rãi nói:

“Hoàng tử Phật quốc bỏ lỡ Hải Đường. Lại biết được cảnh ngộ nàng phải chịu nơi cung cấm Ninh quốc. Chẳng phải đây chính là nguyên cớ khiến hắn phát điên báo thù, lấy thân nhập cuộc sao?”

“Hắn không chỉ muốn báo thù Hoàng hậu, mà càng hận Hoàng đế. Bởi vậy hắn mới gắng sức khiến Phật quốc cường thịnh, hy vọng có ngày tiêu diệt Ninh quốc.”

“Nhưng thân thể hắn đã chẳng thể trụ được đến ngày ấy. Vậy nên hắn chỉ còn cách liều chết. Muốn tìm đường tắt, chỉ có thể bắt tay với Bắc Lương.”

“Hắn biết rõ lão hoàng đế cùng các đại thần Phật quốc sẽ chẳng dễ dàng đồng ý. Vậy nên, hắn chỉ còn một cách.”

“Chính là để chính mình c.h.ế.t tại Ninh quốc.”

“Cái c.h.ế.t của hắn có thể khơi lên thù hận quốc gia, giúp hắn hoàn thành tâm nguyện: tiêu diệt Ninh quốc.”

Hoàng hậu hít sâu một hơi, nói:

“Nếu mọi khả năng khác đều bị gạt bỏ thì chẳng phải chỉ còn mẫu thân ngươi sao?”

“Vì sao ngươi cứ khăng khăng rằng không phải bà ấy thực sự sai sót trong liều lượng thuốc?”
 
Hải Đường Thác - Thập Thất Kim
Chương 25: Chương 25



113.

Ta không thể khẳng định. Chỉ là không tin. Chỉ cần nhìn vào nhật ký của mẫu thân đã thấy bà là người vô cùng cẩn mật, mỗi chữ mỗi dòng đều chu toàn đến cực điểm. Bà dùng cả đời để chữa bệnh cứu người, chưa từng phạm phải sai lầm.

Hoàng tử Phật quốc dùng đan dược che giấu bệnh tình thực sự.

Bao nhiêu ngự y đều không phát hiện ra. Đến khi bó tay hết cách mới mời mẫu thân ta tới.

Ta tin, chắc chắn bà đã nhìn thấu. Bởi đơn thuốc bà kê, trúng ngay chứng bệnh của hoàng tử Phật quốc.

Ta nói với Hoàng hậu:

“Thể trạng thực sự của hoàng tử Phật quốc tra kỹ ắt sẽ rõ.”

“Một kẻ đang hấp hối sắp làm chuyện điên rồ, so ra vẫn có khả năng hơn việc một y giả cả đời chưa từng phạm phải sai lầm trên hành trình bốc thuốc cứu người.”

114.

Hoàng hậu cụp mi mắt, khẽ nở nụ cười:

“Chẳng trách Lục Phóng lại chọn ngươi.”

.

“Ta cũng rất thích ngươi.”

Nàng thẳng thắn với ta. Ban đầu, nàng cũng bị hoàng huynh của mình giấu giếm. Mãi đến khi tâm phúc của hắn đến tìm nàng, lúc này nàng mới cảm thấy có điều bất ổn.

Truy hỏi mấy lần, bọn họ mới chịu nói thật. Theo kế hoạch của hoàng tử Phật quốc, Phật quốc cùng Bắc Lương sẽ sớm phát binh đánh vào Ninh quốc. Hai bên cùng nhau chia cắt Ninh quốc.

Mà nàng ở lại Ninh quốc cũng rất nguy hiểm cho nên muốn dẫn nàng rời đi. Nàng cho rằng, những người này đã thực sự điên rồi. Chưa bàn tới việc binh đao vô cớ sẽ khiến bao nhiêu sinh linh vô tội phải chịu nạn, Bắc Lương vốn cường hãn, xảo trá. Nếu để Phật quốc làm kẻ tiên phong, liều c.h.ế.t đánh với Ninh quốc, còn bọn họ ở phía sau ngư ông chi lợi thì phải làm thế nào?

Nàng không chút do dự. Lập tức đem mưu đồ của hoàng tử Phật quốc báo cho lão hoàng đế Phật quốc hay biết, khuyên ông thu tay lại.

Đúng lúc ấy, Lạc Hà rơi vào tay. Nàng thuận thế, vì Phật quốc, cũng vì Ninh quốc mà tìm được một bậc thang để cả hai cùng đi xuống.

Nàng nói nàng là công chúa của Phật quốc, cũng là hoàng hậu của Ninh quốc. Đó là lựa chọn tốt nhất, cũng là sự cân bằng tốt nhất mà nàng có thể làm.

Hoàng đế Ninh quốc không công khai rằng hoàng hậu từng tham dự vào chuyện đầu độc. Hoàng đế Phật quốc cũng sẽ không nói rằng thực ra con trai ông là tự sát mà chết.

Cả hai nước đều đem bí mật của mình chôn sâu tận đáy lòng.

Đối với nền hòa bình không dễ có được này, bọn họ đều mang lòng cảm kích.

115.

Hoàng hậu nói rằng, ca ca nàng là tự vẫn. Nhưng bởi vì chuyện ấy mà liên luỵ đến cả mẫu thân ta. Nàng nguyện thay huynh trưởng mình gánh lấy tội nghiệt.

Ta khẽ lắc đầu. “Người sẽ là một Hoàng hậu tốt.”

Ta nghĩ, nếu khi ấy mẫu thân ta ở hiện trường dám đứng ra biện giải, bọn họ chưa chắc dám lập tức hạ thủ. Nhưng bà lại dứt khoát chấp nhận thánh chỉ ban c.h.ế.t mà không chút oán than.

Bà không phải là người sợ chết. Cho dù người khác lấy tính mạng của chúng ta ra để ép buộc, bà cũng sẽ không dễ dàng thoả hiệp. Có lẽ trong khoảnh khắc ấy, bà đã nhớ đến phụ thân và huynh trưởng của ta, nhớ đến hai người đã bỏ mạng nơi sa trường. Nếu cái c.h.ế.t của bà có thể đổi lấy sự bình yên, vậy thì bà cam chịu khuất phục.

Bà là mẫu thân của ta. Ta cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như bà.

Ta nói với Hoàng hậu:

“Bí mật này, ta sẽ mang theo đến tận cuối đời.”

116.

Khi ta trở lại tiệc rượu, thấy Tiểu Nguyệt Lượng đang ngồi trên đùi Hoàng đế. Hoàng đế nói với ta và Lục Phóng:

“Sau này các ngươi trấn thủ biên ải, không tiện để trẻ nhỏ đi theo chịu khổ gió sương.”

“Chi bằng để nó ở lại trong cung, lớn lên cùng Thái tử, tình thâm như huynh đệ.”

An Vương nghe vậy, lập tức tươi cười rạng rỡ. Hắn rất yêu quý Tiểu Nguyệt Lượng, vươn tay xoa đầu thằng bé, cười nói:

“Tống Sơn, về sau cứ theo ta, có ta che chở cho đệ.”

Tiểu Nguyệt Lượng lập tức gật đầu lia lịa với Thái tử ca ca.

Ta tạm tin Hoàng đế có lòng thương mến thật sự, nhưng trong thâm tâm cũng hiểu rõ: e là hắn muốn giữ lại đứa bé này để trói chặt ta và Lục Phóng nơi biên cương không thể tùy tiện hành động.

Hoàng hậu nghiêng người, khẽ nói bên tai ta:

“Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ dùng cả sinh mệnh này để bảo vệ đứa nhỏ ấy. Nó nhất định sẽ là vinh quang đời sau của Tống gia.”

117.

Ta liếc nhìn Thái hậu, bà khẽ gật đầu với ta. Ánh mắt bà mang theo sự thỏa mãn cùng lưu luyến như đang nói với ta: Giờ khắc hạ màn, sắp đến rồi.

118.

Ta nhanh chóng né tránh ánh mắt ấy. Đây là lần đầu tiên ta cảm thấy sợ hãi khi phải hạ màn, cũng là lần đầu tiên không cam lòng đến cực độ khi phải “thu máy.”

Rượu ngọc cung đình, ta uống cạn từng chén một, cố ý để bản thân say khướt. Nếu việc xuyên đến nơi này chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, vậy thì lúc rời đi, biết đâu cũng sẽ chẳng có điềm báo trước. Ta không muốn phần ý thức còn lại được tỉnh táo.

Ta quyến luyến Lục Phóng, quyến luyến từng người ở nơi đây. Thái hậu khẽ kéo ta sang một bên.

“Nếu ngươi muốn, ngươi có thể không đi. Vẫn có thể ở lại trong kịch bản này.”

“Nhưng cơ hội rời khỏi đây chỉ có một lần. Nếu ngươi bỏ lỡ thì cả đời này… sẽ mãi mãi không thể quay về thế giới ban đầu của mình.”

Ta có thể không đi ư? Nước mắt ta lặng lẽ chảy xuống gò má, tim nổi lên từng trận đau nhức như bị ai xé rách. Đây chẳng phải chỉ là một bộ phim thôi sao? Nhưng cuộc đời ta… còn biết bao vở kịch đang chờ diễn tiếp.

Vương phi, Tống Uyển Ngâm, chỉ là một vai diễn trong muôn vàn vai diễn khác mà thôi. Ta đã dùng một quãng đời để hóa thân thành nàng, nhưng ta còn nhiều khát vọng khác, muốn hóa thân thành thật nhiều hình hài đa dạng khác nhau.

Trên sân khấu, trên màn ảnh… để càng nhiều người thấy được ta. Đó mới là điều mà một diễn viên như ta đã ngày đêm mong mỏi suốt bao năm.

Nếu ở lại, chẳng phải là buộc từ bỏ tất cả hay sao?
 
Hải Đường Thác - Thập Thất Kim
Chương 26: Chương 26



119.

Tối hôm đó, ta say đến mức không biết trời đất là gì. Là Lục Phóng bế ta trở về Vương phủ. Đến khi tỉnh lại, ta thấy quần áo trên người lộn xộn mà hắn cũng chẳng khá hơn là bao. Ta đang ôm chặt lấy eo hắn, nhất quyết không chịu buông tay.

Mặt ta nóng bừng, lúng túng mở miệng:

"Xin lỗi..."

Hắn lập tức gọi ma ma mang canh sâm đ ến.

"Nàng uống đi, tỉnh rượu, bổ khí."

Ta ngoan ngoãn uống cạn. Tinh thần cũng đỡ hơn nhiều. Lúc ma ma thu dọn chén bát, còn cười tủm tỉm nói một câu chúc phúc:

"Chúc hai vị sớm sinh quý tử."

Ta liếc hắn, dè dặt hỏi:

"Tối qua... ta không làm gì quá đáng với chàng chứ?"

Hắn lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhưng giọng điệu lại khó nén buồn cười:

"Tối qua sức lực nàng kinh người. Không chỉ xé rách áo mình mà còn… xé luôn áo ta thành từng mảnh. Nàng còn gào khóc cả đêm."

Ta: ???

Đầu óc ta choáng váng. Không còn cách nào khác, chỉ đành giả ngơ.

"Ta hét cái gì...?"

Lục Phóng nói:

"Tồn tại hay hủy diệt, đó là một vấn đề."

Không hổ là ta. Dù có rơi vào tuyệt vọng vẫn nhớ nằm lòng câu thoại ấy. Hắn nhẹ nhàng nâng cằm ta, trong mắt ánh lên sự lo lắng:

"Tống Uyển Ngâm, rốt cuộc nàng đang vật lộn với điều gì?

Cho dù là tồn tại hay hủy diệt… ta đều ở đây, luôn ở bên cạnh nàng."

Ta không dám nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy, chỉ cúi đầu vùi mặt vào lòng hắn. Tim hắn đập vững vàng nơi lồ ng ngực. Từng nhịp, từng nhịp kéo ta lại gần hơn nữa…

Lúc ấy, ta chỉ muốn tan chảy trong lồ ng n.g.ự.c ấm áp ấy, ngày ngày có chàng đêm đêm có chàng, đi hết xuân hạ thu đông cũng vẫn luôn có chàng kề cạnh.

Hắn lại nói, âm thanh có chút trầm thấp:

"Nàng còn nói ở lại hay rời đi cũng là một vấn đề.”

“Vậy nàng định đi đâu?"

Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc ta rồi tựa đầu vào cổ ta thì thầm:

"Dù là chân trời hay góc bể, ta đều ở bên cạnh nàng."

Chân trời góc bể? Nếu còn xa hơn cả chân trời góc bể thì sao?

Đêm hôm đó, ta đã khóc đến nỗi mặt mũi lem luốc. Tựa như đem cả một đời nước mắt… chôn vào vòng tay hắn.

120.

Ta không biết thời khắc rời đi mà Thái hậu nói là khi nào. Nhưng hiện giờ, ta phải theo Lục Phóng đến biên ải rồi. Hắn vốn định tổ chức lại một hôn lễ nhưng ta cương quyết từ chối. Không phải vì ta sợ thành thân, mà là vì ta sợ, sợ bản thân sẽ không nỡ rời đi nữa.

Ta vào cung, đưa chiếc cung của ca ca cho Tiểu Nguyệt Lượng.

Cây cung này với nó mà nói, vẫn còn quá lớn. Thân thể bé nhỏ, bàn tay nhỏ bé, chỉ có thể miễn cưỡng kéo lê nó trên mặt đất mà đi. Ta xoa đầu thằng bé lần cuối:

"Con phải giữ gìn cây cung này cẩn thận.”

“Tất cả người thân và cả tiểu cô cô, mãi mãi đều ở bên cạnh con."

Nó như hiểu như không, nước mắt đong đầy trong vành mắt. Ta cúi xuống, hôn lên trán Tiểu Nguyệt Lượng lần cuối cùng.

121.

Hà Quốc công mang theo Hà Nhu xuất phát cùng chúng ta. Hà Nhu nói, nàng là nữ nhi nhà Tướng, muốn vì nhà họ Hà lập công dựng nghiệp, không nhất thiết phải vào cung làm phi tần. Nàng cũng có thể theo phụ thân đến trợ giúp nơi biên ải.

Đoàn xe ngựa của chúng ta chậm rãi đi về phía ngoài thành. Có người chắn đường chúng ta. Phi Lô nói, là Thái hậu đích thân đến tiễn chúng ta một đoạn đường.

122.

Ta và Lục Phóng cùng ngồi trên xe ngựa. Hắn định vén rèm bước xuống nhưng lại thấy ta vẫn ngồi yên bất động.

Bên ngoài là Thái hậu. Ta biết, đến đoạn này thì hồi kết đã tới. Người bà đến đón, chính là Lộ Tiểu Vi. Còn Tống Uyển Ngâm vẫn sẽ theo Lục Phóng tới biên cương, sống một đời hạnh phúc. Chỉ là thân xác kia, sẽ không còn là ta nữa.

Lục Phóng vừa dịu dàng lại vừa cưng chiều nhìn về phía ta:

“Nàng không muốn xuống thì không xuống. Để ta một mình đến từ biệt mẫu hậu là được.”

Từ biệt? Ta vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn. Ánh mắt ta như thể sinh ly tử biệt khiến hắn ngẩn người tại chỗ.

Ta theo bản năng nhào tới, ôm chặt lấy hắn. Hai tay vòng qua cổ hắn. Hôn hắn thật sâu. Dốc hết sức lực. Đến khi sắp không thở nổi, một khắc cũng không ngừng, trái tim như sắp ngừng đập.

Nhưng vì sao… thời gian lại không thể ngừng trôi?

Ta thầm nhủ trong lòng: Có lẽ… ta đã sớm yêu chàng từ lâu rồi. Rất yêu, rấy yêu chàng. Có thể yêu đến thiên hoang địa lão.

Nhưng khi màn kịch khép lại, ta phải học cách lui xuống sân khấu.

Còn quá nhiều vai diễn đang chờ ta. Còn biết bao khả năng vô hạn đang chờ ta bước tới. Đó mới là cuộc đời mà ta mong muốn.

Giống như Hải Đường yêu những đóa hoa của mình.

Cho nên.

Tạm biệt.

Lục Phóng.

Chúc chàng và Tống Uyển Ngâm trăm năm hòa hợp.
 
Hải Đường Thác - Thập Thất Kim
Chương 27: Chương 27 - HẾT



Ngoại truyện:

1.

Thẩm Phiêu Phiêu rất nhanh đã tỉnh lại. Còn tôi lại ngủ sâu suốt ba tháng trời. Thái hậu nói là bởi vì tôi nhập vai quá sâu, cho nên mới mê man lâu đến thế.

Cuộc đối diễn giữa tôi và Thẩm Phiêu Phiêu đã khơi dậy làn sóng tranh luận trên mạng: ủng hộ những người dựa vào thực lực diễn xuất, phản đối những kẻ dựa vào tài nguyên mà nổi danh.

Tổ chế tác 《Hải Đường Thác》 có được lưu lượng, lại nhận thêm đầu tư mới.

Tôi còn được mời vào vai nữ chính Tống Uyển Ngâm. Nhưng tôi từ chối. Lần này, tôi muốn diễn vai Lạc Hà. Vai diễn yêu nữ Bắc Lương. Vào vai này cực kỳ đã nghiền. Hơn nữa, cũng không cần có quá nhiều phân cảnh diễn cùng Lục Phóng.

Dựa vào nhân vật yêu nữ Bắc Lương, tôi nổi lên như cồn. Liên tiếp nhận được thêm nhiều kịch bản mới. Tiếng tăm vang xa, được giới phê bình khen ngợi là bộ phim ăn khách.

Trong mỗi vai diễn, tôi chưa từng qua loa với bản thân, cũng chưa từng qua mặt khán giả. Dốc hết tâm huyết, chân thành cống hiến diễn xuất của chính mình. Chỉ có như vậy, tôi mới không hổ thẹn với sự lựa chọn mà bản thân từng đưa ra.

Và... với người mà tôi đã buộc lòng từ bỏ. Chàng bạch mã hoàng tử của tôi.

Cuối cùng, tôi đoạt giải. Trở thành ảnh hậu đột phá của năm. Trong và ngoài giới, ai nấy đều nói tôi là một con hắc mã*.

(*) Hắc mã: Nghĩa đen là ngựa đen, nhưng nghĩa bóng chỉ những người không được kì vọng nhiều nhưng lại bất ngờ chiến thắng hoặc nổi bật.

Ngôi sao mới chói lọi trên bầu trời.

Tiền đồ vô lượng.

Tương lai là một Ảnh hậu rực rỡ đến chói mắt.

Tôi vì chính mình mà cảm thấy vô cùng kiêu hãnh.

2

Tôi và Thái hậu biên kịch kia cũng thường xuyên hợp tác. Cô ấy hay hẹn tôi cùng xuyên vào kịch bản mới. Nhưng lần nào tôi cũng thẳng thừng từ chối.

Tôi biết rõ trong lòng mình đã từng có một lỗ hổng lớn bị xé toạc. Giống như vết sẹo trên gương mặt yêu nữ Bắc Lương kia. Cả đời cũng không thể lành lại. Loại đau đớn đến ngạt thở ấy, tôi không muốn trải qua một lần nào nữa.

Thái hậu biên kịch nói rằng, nếu cô ấy viết 《Hải Đường Thác 2》, để tôi có thể gặp lại Lục Phóng thì sao?

Tôi đáp: Vậy lại càng không thể đi.

Tôi mà đến thì chẳng phải sẽ thành kẻ thứ ba sao? Giờ phút này, hắn hẳn đang sống hạnh phúc bên Tống Uyển Ngâm. Giống như lời chúc phúc mà tôi đã dành cho họ khi xưa:

Trăm năm hòa hợp.

Tuy rằng hiện tại, mỗi lần nghe đến bốn chữ ấy… n.g.ự.c ta đều theo bản năng mà đau nhói.

3.

Sau khi nổi tiếng, lượng người hâm mộ của tôi tăng lên nhanh chóng. Nhưng chỉ có một người hâm mộ khiến tôi không thể không chú ý. Một người hâm mộ thần bí nhất.

Hắn chưa từng tham dự buổi họp mặt người hâm mộ nào, thế mà mỗi lần phim mới của tôi công chiếu, hắn đều bao trọn mấy suất chiếu đầu tiên.

Hắn viết rất nhiều bài bình luận về tôi. Có lúc chẳng hề tiếc những lời khen ngợi hết lòng. Có lúc lại cẩn trọng phê bình từng chút. Mỗi một dòng hắn viết tựa như chiếc gương soi rọi nội tâm của tôi, khiến tôi có thêm tự tin, cũng khiến tôi không ngừng hoàn thiện bản thân mình

Hắn còn thường xuyên "ra tay" trong phần bình luận. Nào là anti fan vô lý cùng những đánh giá độc địa, Chỉ cần hắn ra mặt thì mọi chuyện lập tức bị quét sạch.

Thật ra điều khiến tôi chú ý đến hắn không chỉ là vì những chuyện ấy mà là vì cái tên tài khoản của hắn: Lục Phóng.

Đã có không ít lần tôi không kiềm chế được mà nhắn tin cho hắn qua mạng. Nhưng chưa từng nhận được hồi âm từ hắn.

4.

Chỉ khi say đến mức không còn tỉnh táo, tôi mới dám buông thả bản thân mà nhớ đến Lục Phóng. Bởi vì khi say rồi sẽ ngủ rất ngon. Đau lòng… cũng chẳng kéo dài lâu đến vậy.

Tôi tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần: Tôi có hối hận không?

Nhưng đáp án luôn là: Không.

Lục Phóng từng nói, hắn sẽ ủng hộ tôi, sẽ để tôi theo đuổi điều mình yêu thích nhất. Cho nên hắn nhất định sẽ hiểu.

Nhưng tôi thực sự, thực sự rất nhớ hắn. Tại sao lần này… ngay cả rượu cũng không khiến tôi thiếp đi được? Hễ cứ nhắm mắt là trong lòng đau đến nghẹt thở.

Tôi mở giao diện trò chuyện. Hai chữ “Lục Phóng” này như ẩn như hiện trước mắt tôi. Nhắm mắt lại… tôi như nhìn thấy gương mặt anh tuấn của hắn.

5.

Tôi bỗng nhiên nhớ lại.

Hệt như có hàng trăm móng vuốt gãi loạn trong tim.

Mượn hơi rượu. Trong cơn điên loạn ngả ngớn, ta gõ xuống mấy dòng chữ:

【Lục Phóng, tôi hỏi anh.】

【Đêm tân hôn ngày ấy, rốt cuộc là móng tay tôi đã cào rách chỗ nào trên người mà khiến anh chảy máu?】

【Đây vốn là một vở kịch trinh thám.】

【Nhưng riêng điều này, mãi mà tôi vẫn chưa tra ra được.】

Trong lòng tôi khẽ cười thầm, tựa như vừa bày xong một trò đùa ác ý. Không biết người hâm mộ lạnh lùng cao ngạo bên kia có chuyển từ fan sang anti fan hay không.

Tôi chưa từng hy vọng hắn sẽ hồi âm. Vậy mà đột nhiên tôi thấy khung chat hiện lên dòng chữ đầu tiên:

「Đối phương đang nhập văn bản.」

Khiến cơn say của tôi lập tức tiêu tan một nửa. Tim cũng vì thế mà đập loạn liên hồi.

6.

Hắn trả lời rồi.

【Là chỗ bị ong mật đốt.】

(KẾT THÚC)
 
Back
Top Bottom