Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hải Đường Thác - Thập Thất Kim

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,771
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOCHvMf11JsHNFt0f9hfq8HJhQAr7vRvc_ha82YRe2oPhFz2cpp3UDBi2uw36kNWYRO0d4dSr11t4YNdSSp031_yA3a14PVr7AH5SSK0JeRh-26JtVyZAM7genhHW1C1L74Zh_BPGVquuSewO_5sirX=w215-h322-s-no-gm

Hải Đường Thác - Thập Thất Kim
Tác giả: Thập Thất Kim
Thể loại: Xuyên Không, Nữ Cường, Cổ Đại, Ngược, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Sau khi ta và "minh tinh dựa tài nguyên" cấu xé đánh nhau, cả hai lại cùng xuyên vào bộ phim đang quay.

Nàng vẫn là nữ chính cao quý, xuất thân danh môn tướng phủ, tương lai là Vương phi. Còn ta chỉ là một nha hoàn bên cạnh nàng.

Nhưng lúc này đây, không có tư bản chống lưng.

Ta nói với nàng: Vai diễn của ngươi, từ nay là của ta.

Còn không phục sao?

Không đạo diễn, không kỹ xảo, không thế thân.

Chỉ dựa vào diễn xuất, ngươi dám không?”​
 
Hải Đường Thác - Thập Thất Kim
Chương 1: Chương 1



Sau khi ta và "minh tinh dựa tài nguyên" cấu xé đánh nhau, cả hai lại cùng xuyên vào bộ phim đang quay.

Nàng vẫn là nữ chính cao quý, xuất thân danh môn tướng phủ, tương lai là Vương phi. Còn ta chỉ là một nha hoàn bên cạnh nàng.

Nhưng lúc này đây, không có tư bản chống lưng.

Ta nói với nàng: Vai diễn của ngươi, từ nay là của ta.

Còn không phục sao?

Không đạo diễn, không kỹ xảo, không thế thân.

Chỉ dựa vào diễn xuất, ngươi dám không?”

1

Nữ chính là Tống tiểu thư, cả nhà bị diệt, bản thân thì bị lưu đày. Ta vào vai nha hoàn của nàng, nhập vai trong chớp mắt, hai mắt rưng rưng ngấn lệ. Thế nhưng Thẩm Phiêu Phiêu đóng vai nữ chính lại cười khúc khích không ngừng. Không hổ là "minh tinh tài nguyên", một chút thực lực diễn xuất cũng đều không có. Liên tiếp mấy ngày quay không nổi một cảnh.

Thế là ta chất vấn nàng: “Có thể chuyên nghiệp một chút được không?”

Từ bàn luận diễn xuất đến cắn xé lẫn nhau cũng chỉ trong chớp mắt. Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã xuyên vào chính bộ phim đang quay.

Trước mắt là đất hoang gió lạnh, chắc hẳn là phần mở đầu trong bộ phim. Một đám người bị lưu đày co ro giữa đất trời mịt mù cát bụi, quần áo rách nát, mặt đầy bụi bẩn, bao gồm cả ta. Thế mà Thẩm Phiêu Phiêu vào vai tiểu thư lại mặc áo tù nhân trắng tinh không tì vết, thần sắc rạng rỡ chẳng khác nào đóa bạch liên nở rộ giữa bùn nhơ.

Diễn dở thì thôi đi, lại còn không chuyên nghiệp. Lửa giận chưa tan, ta vốc một nắm bụi bẩn trên đất chà thẳng lên mặt và người nàng. Lại giật luôn trâm cài và bộ móng tay giả tinh xảo của nàng.

Không biết là bị ta dọa hay tức giận vì váy áo trang điểm bị phá,

mặt nàng lập tức đỏ bừng lên, nước mắt rơi lã chã.

Đến lúc phát cơm, ai nấy đều ăn như sói đói. Nàng lại bắt đầu làm trò, cầm một cái màn thầu chạm khẽ đặt bên môi rồi bắt đầu nhai không khí.

Ta lậpt tức giật lấy cái màn thầu. Nàng không ăn, vậy thì để ta ăn.

Ngày nào cũng lăn lộn, quá cần lương thực để bổ sung thể sức. Ta không tin nàng là tiên nữ, chỉ dựa vào tiên khí mà sống.

Quả nhiên mới chỉ một ngày, nàng đã có thể ăn như người bị lưu đày thực sự. Còn tranh cơm cả với ta. Nhưng qua trận cãi cọ này, nàng như nhận ra điều gì. Nắm lấy tay áo ta, mắt đầy sát khí:

“Lộ Tiểu Vi, ngươi cũng xuyên không rồi sao?”

2.

“Giờ mới phát hiện ra?”

Ta hất tay nàng ra. Từ lúc gặp lại nàng, ta đã biết Thẩm Phiêu Phiêu cũng xuyên đến đây. Vì chỉ có nàng là người "thoát vai" nhất.

Hai ngày nay, nàng còn liên tục đe dọa ta:

“Rất nhanh thôi sẽ có người đến cứu bổn tiểu thư, người cứ chờ mà xem!”

Nàng không nói sai, dựa theo cốt truyện, cứu binh đúng là sắp đến rồi. Từ xa ta đã thấy hai nam nhân cao lớn. Một người sống lưng thẳng tắp, ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa. Một người vội vã xuống ngựa đàm phán với quan sai.

Hẳn là đang giải thích rằng Tống tiểu thư đã được hứa gả cho nhà người ta, giờ đây cũng xem như thuộc về nhà chồng, không nên chịu liên luỵ cùng nhà mẹ đẻ. Vì thế mà đặc biệt đến đón nàng về.

Y chỉ giải thích đôi câu, quan sai đã lập tức quỳ rạp xuống đất.

Điều này cũng không có gì lạ. Người ngồi trên ngựa là đệ đệ ruột của hoàng đế – Lục Phóng. Người thương thuyết là thị vệ của hắn – Phi Lô.

Ta và Thẩm Phiêu Phiêu được quan sai tươi cười mời đến trước mặt bọn họ. Nàng vội vàng giành trước một bước tiến lên. Rõ ràng mặt mày hớn hở lại cố nhỏ lệ lưng tròng, hờn dỗi nhìn về phía người ngồi trên ngựa:

“Đa tạ vương gia đã đến cứu.”

Lục Phóng mặc trường bào màu đen sẫm, uy nghiêm đến mức không thể tới gần. Thần sắc lãnh đạm, chỉ khẽ gật đầu đáp lễ. Thẩm Phiêu Phiêu lại khóc thêm vài tiếng như thật như giả. Bất ngờ quay đầu chỉ tay về phía ta:

“Con tiện tỳ này, suốt dọc đường dám lăng nhục ta trăm bề. Ta quyết không thể tiếp tục giữ lại nàng bên mình. Hãy để nàng tiếp tục lưu đày đi.”

Phi Lô nghe vậy thì cau mày, hướng về phía ta giận dữ quát:

“Ngươi dám ức h.i.ế.p Tống tiểu thư, dĩ hạ phạm thượng?”

“Chỉ lưu đày thì làm sao đủ? Phải đánh một trận nhớ đời mới thôi!”

Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Lục Phóng để xin chỉ thị. Lục Phóng lạnh lùng như băng, ánh mắt tựa Diêm La. Đôi mắt phượng khẽ rũ, liếc nhìn ta một cái. Giọng nói không nặng không nhẹ, phân phó Phi Lô:

“Đánh c.h.ế.t tại chỗ.”

3.

Nhìn đi!

Đây chính là cái kết cho việc không chịu nghiêm túc đọc kỹ kịch bản, không cẩn thận nghiền ngẫm nhân vật. Tống tiểu thư là người can trường, mạnh mẽ. Những giọt lệ nên rơi nàng cũng đã sớm lau khô không để người khác hay biết.

Phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy cứu tinh, lẽ ra phải là cảm xúc dâng trào. Bởi vì cơ hội trở về báo thù cho người thân… cuối cùng cũng tới rồi. Chứ không phải một bụng ấm ức, khóc lóc mãi không thôi giống như Thẩm Phiêu Phiêu Lại còn mang vẻ mặt đầy vui mừng như thể tất cả khổ đau đều đã kết thúc.

Quả thực là thiết lập nhân vật sụp đổ trong một giây.

Càng nhìn ta càng cảm thấy tức giận. So với để nàng ta làm hỏng nhân vật, khiến người xem cay mắt, chẳng bằng để ta diễn còn hơn.

Ta không có hậu đài hay tư bản bệ đỡ, nhưng diễn xuất chính là vốn liếng lớn nhất của ta, cũng là sự tôn trọng lớn nhất của ta dành cho khán giả.

Nếu hiện giờ mà đánh c.h.ế.t ta thì bộ phim này còn gì để xem nữa?

Vì thế, ta điều chỉnh lại cảm xúc, lặng lẽ tự nói với chính mình một tiếng: “Action.”

Đầu tiên là hơi khom mình hành lễ với Lục Phóng để tỏ lòng cảm tạ. Đoàn phim đã dạy qua lễ nghi nhiều lần rồi, tư thế của ta quả thực không thể nào bắt bẻ.

Sau đó ta ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt cao cao tại thượng của hắn. Không thấp kém cũng chẳng ngạo mạn.

“Vương gia vốn nổi tiếng quyết đoán sát phạt, quả thật danh bất hư truyền.”

“Nhưng quá vội vàng lại dễ khiến người ta nhìn không thấu bản chất, cũng chẳng thấy rõ chân tướng.”

“Chẳng lẽ các người còn không nhận ra, ta mới chính là Tống Uyển Ngâm thật sự?”
 
Hải Đường Thác - Thập Thất Kim
Chương 2: Chương 2



4.

Lời ta nói tựa như viên đá ném vào đôi mắt sâu thẳm tựa giếng cổ của Lục Phóng, lại như quăng một quả b.o.m vào đầu óc mờ mịt của Phi Lô, lại càng cho khiến vị tiểu thư cao quý kiêu ngạo giữa nhân gian giờ lại như mụ đàn bà chanh chua, xông thẳng tới trước mặt ta.

“Ngươi nói bậy! Tu hú chiếm tổ, ngươi có biết xấu hổ không?”

“Muốn làm nữ chính đến phát điên rồi à?”

“Phải đánh c.h.ế.t ngươi mới hả giận!”

Ta thầm cười lạnh trong lòng: Ngươi còn có chỗ để cho ngươi nói chuyện?

Cả nhà họ Tống đều đã c.h.ế.t rồi. Ta và nàng là hai người duy nhất còn sống bước ra khỏi phủ. Tống tiểu thư từ nhỏ sống nơi biên ải, mới dọn về kinh thành không lâu trước đó, rất hiếm khi lộ diện. Ngay cả với hai người đàn ông xa lạ trước mặt cũng là lần đầu gặp gỡ. Huống chi đây mới là tập đầu tiên, ai quen ai chứ?

Vì vậy, ta đứng thẳng sống lưng, thả lỏng hai vai. Tiểu thư thế gia, bất kể trong hoàn cảnh thế nào cũng phải có phong thái thiên kim. Dù mưa gió có ập đến cũng không thể sợ hãi.

Ta thong thả nhìn Thẩm Phiêu Phiêu như đang nhìn một nha hoàn hư hỏng trong phủ. Trong lòng ghét bỏ nhưng nơi đáy mắt lại hiện lên vẻ từ bi.

“Bạch Chỉ, dù sao ta và ngươi cũng từng là chủ tớ một thời. Ta sẽ xin Vương gia tha cho ngươi tội chết.”

Thẩm Phiêu Phiêu trừng lớn mắt, tròng trắng lộ rõ.

“Tha ta tội chết?”

“Ngươi mới là Bạch Chỉ, là nha hoàn của ta!”

“Là tiện nô bộc hạ tiện nhất trong phủ ta!”

Ta khinh miệt tiếng gào thét của nàng cùng lối diễn xuất chỉ biết trừng mắt một cách vụng về. Coi như một màn gây rối không đáng bận tâm. Chỉ điềm nhiên tiến về phía trước, bước lên xe ngựa, bình thản ngồi xuống.

Bên ngoài xe ngựa, Phi Lô rõ ràng đã hoàn toàn rối loạn, lắp bắp quay sang hỏi Lục Phóng:

“Vương… Vương gia, chuyện này phải làm sao mới được?”

“Giờ không phân biệt nổi ai mới là Vương phi tương lai rồi…”

Ánh mắt sắc bén của Lục Phóng lướt qua Thẩm Phiêu Phiêu rồi dừng lại ở trên người ta.

Lạnh nhạt nói: “Mang cả hai về.”

5.

Ta và Thẩm Phiêu Phiêu cùng tiến vào Vương phủ.

Lục Phóng là kẻ tàn nhẫn, lạnh lùng vô tình. Từ thuở niên thiếu đã chinh chiến sa trường, chiến công hiển hách.

Ta đảo mắt nhìn quanh phủ đệ của hắn. Đao, thương, côn, bổng la liệt khắp nơi, quả thật rất hợp với hình tượng của hắn. Người trong phủ dù là quản sự, khi nhìn thấy hắn cũng đều cung kính dè dặt, nét mặt nghiêm túc, không dám thở mạnh một hơi.

"Vương gia, tiểu nhân đã chuẩn bị sẵn sương phòng ở Tây uyển cho Tống tiểu thư, giờ sẽ đưa người qua đó nghỉ ngơi."

Lục Phóng liếc mắt nhìn ta và Thẩm Phiêu Phiêu như đang cân nhắc sẽ đưa ai đến Tây Uyển. Nhưng hắn nhanh chóng đưa ra quyết định.

"Nhốt cả hai vào phòng chứa củi."

6

Phi Lô và quản sự dường như không tin vào tai mình, đưa mắt nhìn nhau. Thẩm Phiêu Phiêu thì đỏ hoe mắt vì tức giận.

"Muốn nhốt thì cũng là nhốt ả ta!”

"Ả là nô tì, tất nhiên nên ở phòng chứa củi. Dựa vào đâu mà lại nhốt ta?"

Ta âm thầm suy tính trong lòng. Lục Phóng hẳn là đang mượn cớ để quan sát phản ứng của ta và Thẩm Phiêu Phiêu. Đáng tiếc, trong kịch bản gốc ta chỉ là vai phụ nhỏ nhoi, không đủ tư cách đọc trước kịch bản. Huống chi giờ lại đột ngột xuất hiện hai Tống Uyển Ngâm, vốn dĩ là tình tiết không có trong nguyên tác.

Đã không có nguyên tác, vậy ta chỉ có thể hoàn toàn hóa thân vào vai diễn.

Ta phải tự hỏi: Nếu là Tống Uyển Âm lúc này, nàng sẽ phản ứng ra sao?

Lục Phóng thấy ta im lặng không nói, ánh mắt liền sắc bén hơn vài phần. Ta bất chấp lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cố giữ bình tĩnh, điềm đạm mở lời:

"Vương gia không cần như vậy.”

"Nhốt vào phòng củi cũng chẳng thể phân biệt thật giả, ngược lại còn bị người chê trách là khắt khe với khách.”

"Ta chỉ muốn gặp cháu trai nhỏ của ta. Ta muốn ở cùng nó, kính mong Vương gia thành toàn."

Nhà họ Tống chúng ta là dòng dõi nhà tướng. Huynh trưởng tử trận nơi chiến trường, để lại một đứa bé duy nhất chưa đầy ba tuổi. Lúc nhà ta gặp nạn, chính Lục Phóng đã cứu đứa nhỏ, giữ ở bên người chăm sóc. Ta là cô của đứa bé, lúc này điều ta mong mỏi nhất chính là gặp lại m.á.u mủ duy nhất còn sót lại của nhà họ Tống.

Lẽ đó tuyệt đối không sai. Quả nhiên, chân mày Lục Phóng hơi động.

"Tiểu công tử hiện đang ở Đông uyển cùng bản vương, ngươi cũng muốn đến đó sao?"

"Không sao.”

"Đình viện của Vương gia rộng lớn, một viện chẳng lẽ chỉ có một gian phòng?"

Hắn dường như bị ta chặn ngang một câu, khẽ hừ một tiếng, phất tay ra hiệu cho quản sự đưa Bạch Chỉ đến Tây uyển. Còn hắn thì quay lưng đi thẳng về phía Đông viện.

Ta điềm nhiên theo sau, trong lòng thầm tính toán không biết cảnh kế tiếp sẽ là vở diễn gì đây?

7.

Bước qua cửa trướng hoa, một gốc cổ thụ cao lớn liền đập vào mắt. Một ma ma dáng vẻ đoan trang đang bế một đứa bé đứng dưới nắng sớm, đứa trẻ ê a học nói. Nhìn y phục cùng diện mạo, hẳn chính là con của huynh trưởng, Tiểu Nguyệt Lượng.

Ta bước nhanh tới, đón lấy nó từ tay ma ma. Đứa bé còn nhỏ như vậy, chưa chắc đã nhận được người. Nhưng để phòng bất trắc, ta nhân lúc nó còn đang ngơ ngác đã ôm chặt vào lòng. Tay khẽ vuốt lưng nó, miệng dịu dàng dỗ dành tựa như người thân ruột thịt.

“Tiểu Nguyệt Lượng lại nặng hơn rồi. Có nhớ tiểu cô cô không nào?”

Đứa bé bỗng òa lên thút thít. Hai tay gắt gao quàng lấy cổ ta.

“Có nhớ… tiểu cô cô…”

Ta nhẹ nhàng thở phào, nhưng theo đó lại dâng lên một nỗi xót xa.

Đứa nhỏ mềm mại ngoan ngoãn này… đã chẳng còn người thân nào khác. Mà ta lại là người thân duy nhất còn lại của nó. Ta đỏ hoe mắt, nhẹ đong đưa thân thể nhỏ bé kia.

“Sau này, tiểu cô cô sẽ luôn ở bên con.”

Lúc này mới dần ngưng tiếng nức nở, dựa đầu vào vai ta đầy quyến luyến. Vừa lúc ấy, nhìn thấy Lục Phóng đứng ngay bên cạnh. Đứa bé cất giọng non nớt chào hỏi:

“Tiểu… cô hô!”

Ma ma bên cạnh nén cười:

“Tiểu công tử đúng là nóng lòng muốn có tiểu cô phu rồi!”

“Lão nô cũng mong hai vị sớm chọn ngày lành, thành đại sự!”

Lục Phóng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Nguyệt Lượng. Khóe mắt ta liếc thấy trong suốt cả quá trình, ánh mắt hắn vẫn dõi theo nhất cử nhất động của ta cùng phản ứng của Tiểu Nguyệt Lượng.

Ta tự tin mình không để lộ sơ hở gì. Thế nhưng ánh mắt hắn nhìn ta vẫn luôn hoài nghi cảnh giác như cũ. Tựa như kim châm sau lưng khiến người khó yên.
 
Hải Đường Thác - Thập Thất Kim
Chương 3: Chương 3



8.

Tắm rửa thay y phục xong xuôi, ta ngủ một giấc thật ngon. Rốt cuộc cũng xem như hồi phục phần nào sau những khổ ải bị lưu đày.

Ta ôm Tiểu Nguyệt Lượng chơi đùa trong sân. Lúc này Lục Phóng đang tiễn Bạch Chỉ ra khỏi thư phòng của hắn. Hai người họ vừa trông thấy ta liền đồng loạt lộ vẻ kinh ngạc.

Có cái gì mà kỳ lạ.

Khi còn quay phim, cả đoàn đều phải nhường chỗ hóa trang cho Thẩm Phiêu Phiêu. Khi ấy ta bị trát một lớp phấn nền sẫm màu dày cộp, lại còn vẽ thêm không ít tàn nhang lên mặt. Giờ đây rửa sạch rồi, ít ra cũng coi như dung mạo kiều diễm. Bạch Chỉ đưa mắt đánh giá ta từ đầu đến chân, sau đó hậm hực quay đi.

Nàng ta thậm chí còn không nghĩ đến chuyện hỏi thăm Tiểu Nguyệt Lượng lấy một câu? Nếu nàng ta cứ khăng khăng mình mới là Tống Uyển Ngâm thì thật khiến người ta coi thường từ tận đáy lòng, một diễn viên chỉ biết lướt qua bề nổi mà chẳng thèm nhập vai.

Ma ma nhìn theo bóng Bạch Chỉ, bĩu môi nói nhỏ:

"Tiểu thư, lúc nãy Bạch Chỉ vào tìm Vương gia, cứ khóc lóc kể lể suốt thôi."

Ta đoán nàng ta vừa tìm cách biện minh rằng mình mới là Tống Uyển Ngâm vừa cố gắng thuyết phục Lục Phóng điều tra lại vụ án liên quan đến nhà họ Tống. Đây vốn dĩ là hướng phát triển bình thường của kịch bản.

Ta hỏi ma ma có nghe rõ nàng ta nói gì không. Ma ma cười nhạt đầy khinh thường:

"Vương gia nói án này đã được kết luận, sẽ không điều tra lại nữa. Bạch Chỉ thì lắp ba lắp bắp, nói mãi chẳng ra đầu ra đuôi. Cuối cùng Vương gia liền đuổi nàng ta ra ngoài."

Chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Nàng ta chưa bao giờ chịu học thoại. Chắc ngay cả kịch bản cũng chẳng thèm đọc kỹ. Lúc diễn chỉ toàn đọc phiên âm hay đợi hậu kỳ lồ ng tiếng thay. Cảnh nào chỉ cần quay bóng lưng cũng đều giao cho ta làm thay.

Nàng ta từng nói nàng chỉ phụ trách diện mạo đẹp đẽ là được, chỉ cần ngoái đầu một cái là đủ khiến khuynh thành khuynh quốc. Vậy nên mới đến nông nỗi, mở miệng chẳng nói nổi câu nào cho ra hồn.

Ta đặt Tiểu Nguyệt Lượng vào lòng ma ma rồi xoay người bước thẳng về phía thư phòng của Lục Phóng.

9.

Cánh cửa khẽ mở, ngửi được hương mực nhàn nhạt phảng phất trong không khí. Thư phòng trống trải, bốn bức tường đều là sách.

Lục Phóng cầm cuốn sách, một mình ngồi ngay ngắn trước bàn gỗ đàn. Không khí yên ắng đến mức dường như cả hơi thở cũng vang vọng.

Ta phá tan sự im lặng:

“Vương gia, ta muốn nhờ ngài giúp một chuyện.”

Lục Phóng chăm chú nhìn đống công văn chồng chất trước mặt, không hề ngẩng đầu lên, dáng vẻ rõ ràng là: kẻ nào quấy rầy thì đi c.h.ế.t đi.

“Vị tiểu thư khác của Tống gia vừa đến, e là các người cầu xin cùng một việc.”

“Chuyện này đã đưa ra kết luận, miễn phải nhiều lời. Ngươi lui ra đi!”

Toàn bộ vương phủ kể cả Phi Lô đều ngầm thừa nhận ta mới là Tống Uyển Ngâm, còn nàng là nha hoàn Bạch Chỉ. Duy chỉ có Lục Phóng là ngoại lệ.

Không sao. Chỉ có khán giả khó chinh phục mới buộc ta phải không ngừng rèn giũa diễn xuất. Trong đầu ta nhanh chóng lướt qua đoạn tình tiết về thảm kịch của nhà họ Tống. Nhà họ Tống quanh năm trấn thủ biên ải. Phụ thân ta tử trận, sau đó đến huynh trưởng cũng bỏ mạng nơi sa trường. Mẫu thân ta bèn dẫn theo nhóm nữ quyến trở về kinh.

Bà chưa từng trông mong sẽ sống dựa vào ánh hào quang của Tướng phủ ngày trước. Bà giỏi y thuật, tự mình cũng đã vang danh thiên hạ. Vì thế, nhà họ Tống chúng ta dù không còn nam nhi vẫn có thể huy hoàng như lúc ban đầu.

Đêm Trung Thu năm ấy, Hoàng tử Phật quốc làm sứ thần tới triều, bất ngờ phát bệnh nặng. Trong cung không ai chữa được, mẫu thân ta được mời đến chẩn trị cho hắn. Nào ngờ, một bát thuốc uống xong, hoàng tử Phật quốc mất mạng ngay tại chỗ.

Để xoa dịu giận dữ từ Phật quốc, mẫu thân ta bị Bệ hạ ban chết. Với tội danh là con gái của tội nhân, ta bị lưu đày. Sau khi ta bị lưu đày, có kẻ tàn sát cả Tống phủ. Người người đều nói là do người Phật quốc làm ra.

Mối thù sâu như biển ấy, ta đã không sợ chết, lẽ nào còn sợ vị Diêm La mặt lạnh trước mắt này sao? Vì vậy, ta hiên ngang chất vấn hắn:

“Nếu như, chuyện cần giúp đỡ… không chỉ đơn giản là chuyện của Tống gia chúng ta, mà là vận mệnh của toàn bộ Ninh quốc thì sao?”

“Vương gia và Thánh thượng còn có thể cự tuyệt sao?”

10.

Lục Phóng không đáp lời ta. Nhưng điều đó không ngăn được ta tiếp tục nói:

“Phật quốc là đồng minh của Ninh quốc ta. Hai nước xưa nay giao hảo thân thiết, cùng nhau chống lại sự hung bạo man rợ của Bắc Lương.”

“Thế mà Thái tử Phật quốc lại c.h.ế.t trong cung điện của Ninh quốc, chuyện này tất sẽ khiến quan hệ đôi bên rạn nứt.”

“Và kẻ được lợi chính là Bắc Lương.”

Lục Phóng đặt bút xuống, cuối cùng cũng chịu mở miệng:

“Lời ngươi nói, không sai.”

“Bản vương đang xem cấp báo từ biên ải, nói Bắc Lương gần đây rục rịch manh động.”

“Thám tử cũng đưa tin đến, Phật quốc có thể sẽ xoay người liên kết với Bắc Lương để đối phó với Ninh quốc ta.”

“Nếu không phải lệnh đường đại nhân chẩn đoán sai khiến Hoàng tử Phật quốc thiệt mạng thì sao lại đến cục diện như ngày hôm nay?”

Chẩn đoán sai?

Ta chẳng tin chút nào.

Với y thuật của mẫu thân ta, nếu thực sự trị không khỏi thì đúng là có ẩn tình, tuyệt đối không thể gọi là chẩn đoán sai.

Ta lập tức phản bác:

“Nếu có người cố tình ly gián hai nước, hạ độc Hoàng tử Phật quốc thì sao?”

“Chỉ có tra ra hung thủ thực sự mới có thể hóa giải hiềm khích, cứu vãn đại cục nơi biên ải.”

Lục Phóng vẫn không nhìn ta, chỉ đứng dậy đi thẳng ra ngoài. Hắn dặn Phi Lô mang theo cả chồng công văn chưa kịp xem hết. Nói rằng ta quá ồn, hắn muốn đổi nơi khác làm việc.

Vừa rồi còn đích thân tiễn Bạch Chỉ ra khỏi thư phòng. Đến lượt ta lại thành ra thế này?

Ta bị bỏ lại một mình trong thư phòng trống trải. Phi Lô thậm chí còn thản nhiên đóng cửa lại. Ta không khỏi buồn bực trong lòng. Với tính tình của hắn, hoàn toàn có thể đuổi ta đi ngay lập tức.

Nhưng giờ lại để ta một mình bị nhốt trong này, rốt cuộc hắn định bày trò gì đây?
 
Hải Đường Thác - Thập Thất Kim
Chương 4: Chương 4



11.

Ta không định rời đi ngay lập tức.

Bốn bên tường đều là kệ sách, sách vở chất chồng như núi. Lại còn có không ít ngăn kéo và hộp ngầm có khóa. Hắn dù sao cũng là nhân vật chính, hành vi hẳn là không đến mức phi lý. Chừa lại cho ta một gian mật thất, ắt phải có dụng ý nào đó.

Thế nên ta quyết định trước hết dùng ánh mắt rà soát khắp thư phòng, đồng thời cố gắng tránh đụng chạm tay chân vào bất cứ thứ gì. Hắn đã không tin ta, lại cố ý để ta lại một mình, làm sao dám chắc không phải là hắn đang thử ta? Nếu ta vô tình chạm vào thứ gì, ngược lại sẽ khó lòng giải thích.

Rất nhanh, ánh mắt ta đã bị một chiếc tủ không khóa thu hút. Trên đó khắc tên huynh trưởng của ta: Tống Tử Lăng.

Là đồ của huynh trưởng? Hay là di vật?

Ta nghĩ, ta là người nhà, dù có nhìn một chút cũng không đến mức không thể giải thích. Thế là dứt khoát mở tủ ra. Bên trong lại toàn là hồ sơ vụ án của nhà họ Tống ta. Thì ra Lục Phóng đã từng tra xét kỹ càng chuyện này.

Hắn giữ ta lại, chẳng lẽ là muốn chia sẻ manh mối với ta?

Thời gian cấp bách. Ta trấn định tinh thần, lật xem từng trang một cách cẩn trọng.

Thái tử Phật quốc c.h.ế.t vì Hải Đường thác. Hải Đường thác vừa là thuốc lại cũng là độc. Liều lượng ít có thể nhanh chóng trấn tĩnh, giảm đau. Nhưng nếu dùng quá liều sẽ lập tức mất mạng.

Trong đơn thuốc của mẫu thân ta, đúng là có một phần Hải Đường thác. Nhưng dùng liều lượng thuốc hợp lý, tuyệt đối không thể dẫn đến tử vong. Vì cẩn trọng đề phòng nên bà luôn tự mình giám sát khâu bốc thuốc và sắc thuốc. Còn đích thân đem thuốc dâng cho Hoàng tử Phật quốc. Bởi không qua tay người khác nên bà lập tức trở thành nghi phạm duy nhất.

Thánh thượng phải xin lỗi Phật quốc, lập tức hạ chiếu ban c.h.ế.t cho mẫu thân ta, lấy đó làm vật tế tội. Nói bà dùng thuốc quá liều, khiến Hoàng tử trúng độc mà chết.

Lòng bàn tay ta rịn đầy mồ hôi. Sau gáy thoáng lạnh lẽo. Khó trách Lục Phóng luôn nhấn mạnh “chuyện này đã có kết luận.” Thực chất toàn bộ quá trình, đâu phải chứng cứ rành rành không chừa kẽ hở?

Nhưng đối với Thánh thượng mà nói, sự thật không quan trọng. Điều quan trọng là hậu quả mà sự thật ấy gây ra. Ngài cần cho Phật quốc một lời giải thích. Sai lầm của thầy thuốc là kết luận dễ chấp nhận nhất. Còn hơn để người ta nghĩ rằng Ninh quốc cố tình đầu độc Hoàng tử Phật quốc.

Nhưng ta không cam lòng. Đó là mẫu thân ta. Cũng vì chuyện này mà mấy chục mạng người nhà họ Tống ta bị người Phật quốc đồ sát.

Với ta mà nói, điều ta theo đuổi chính là: Sự thật được phơi bày, m.á.u nợ phải trả bằng máu.

12.

Vào vai quá sâu. Ta siết chặt hai tay, móng tay gần như đ.â.m thủng da thịt. Không hay biết đã ngồi trong thư phòng đến tận xế chiều. Chỉ khi nghe tiếng ai đó khẽ đẩy cửa, ta mới giật mình hoàn hồn.

Tiểu Nguyệt Lượng chui vào từ khe cửa chớp, đôi mắt long lanh, giọng con trẻ non nớt reo lên:

“Tiểu cô cô, ăn cơm cơm.”

Sao ta lại quên cả giờ cơm rồi. Vội thu xếp đống hồ sơ trên bàn một lần nữa, cẩn thận đặt lại vào tủ rồi dắt tay Tiểu Nguyệt Lượng bước ra khỏi phòng. Trời trở lạnh, ta cúi người ôm thằng bé vào lòng, quấn kín trong áo choàng.

“Sao con lại một mình chạy đến đây? Ma ma đâu rồi?”

Tiểu Nguyệt Lượng gãi đầu, ngó nghiêng khắp bốn phía, miệng không ngừng lẩm bẩm:

“… Tiểu cô hô…”

Chẳng lẽ là do Lục Phóng đưa nó tới? Hắn đúng là canh giờ chuẩn thật. Ngoài hồ sơ vụ án nhà họ Tống, ta không rảnh động chạm đến thứ gì khác.

Tiểu Nguyệt Lượng cùng ta dùng bữa. Mì lát chan canh thịt bò nóng hôi hổi chính hương vị đặc trưng của vùng biên ải. Không ngờ ở Vương phủ cũng có thể ăn được món này.

Từ dạ dày cho đến thân thể đều như được sưởi ấm. Ma ma cười tít mắt nhìn ta:

“Ngon phải không? Món này là Vương gia cố ý tìm người làm riêng đấy.”

Rồi lại bực bội nói thêm:

“Chỉ có Bạch Chỉ kia là chê bai, một miếng cũng không thèm ăn. Còn sai nhà bếp làm thêm mấy món tinh tế hơn mang sang cho nàng ta.”

Nghe vậy, ta vội vàng ôm chén húp sạch bát canh đến giọt cuối cùng.

Đây nào phải chỉ là bữa cơm! Rõ ràng là ký ức vị giác mà nữ chính đã có từ thuở nhỏ. Cũng là một phép thử của Lục Phóng.

May mà ta ăn rất “ra dáng”.

Sau khi ăn xong, ta trở về phòng mình. Nào ngờ Bạch Chỉ lại ngồi chễm chệ ở đó như chủ nhân, mặt mày đầy vẻ chế giễu.

13.

“Nghe nói ngươi ở thư phòng Lục Phóng cả nửa ngày, hắn cũng chẳng thèm để ý đến?”

“Nếu ngay cả một nam phụ cũng chẳng thèm ngó ngàng đến ngươi, ngươi mà xứng làm nữ chính à?”

Hôm nay Bạch Chỉ trông rạng rỡ khác thường. Trang sức lộng lẫy, xiêm y quý giá. Chắc chắn đã giở chiêu trò gì sau lưng. Nghĩ bản thân sắp “phản công” thành công rồi đây.

Ta chỉ nhẹ giọng nhắc nhở:

“Với thân phận của ngươi, không nên gọi thẳng tên họ của Vương gia.”

Nàng ta hất cằm, khinh thườngnói:

“Thái tử mới là nam chính.”

“Ta đã đến phủ Thái tử. Hiện tại, người được Thái tử công nhận là Tống Uyển Ngâm, cũng chính là ta.”

Thái tử từng đi qua biên cương, khao thưởng tướng sĩ. Chỉ một cái liếc mắt năm xưa đã để lại ấn tượng khắc sâu với Tống Uyển Ngâm.

Khoan đã…

Nam chính là Thái tử ư? Sao ta không hay biết gì về chuyện này?

Chẳng phải trong đoàn phim từng bảo nam chính là Lục Phóng sao?
 
Hải Đường Thác - Thập Thất Kim
Chương 5: Chương 5



14.

Thấy trên gương mặt ta thoáng hiện vẻ kinh ngạc , Bạch Chỉ liền đắc ý dào dạt.

“Trước đó ta đã sai biên kịch sửa kịch bản rồi. Khó khăn lắm mới được diễn cổ trang, ta đã làm thì phải làm Thái tử phi, là Hoàng hậu tương lai.”

Suýt nữa thì quên mất chuyện này…

Trong đoàn làm phim, hễ nàng không vừa ý liền ngang nhiên sửa kịch bản. Không kể đến logic, cũng chẳng buồn đoái hoài đến dấu hiệu cài cắm. Cứ thế mà đem một vở kịch trinh thám ly kỳ biến thành chuyện tình yêu đương tay ba ngu ngốc.

Nghe đâu, biên kịch đoàn ấy đều bị nàng hành đến phát điên. Nhưng ta tin rằng, dưới ngòi bút của một biên kịch có tâm, mỗi nhân vật đều có m.á.u thịt. Cả đời họ, hoặc do chính mình lựa chọn, hoặc bị vận mệnh trêu đùa. Cũng giống hệt người trong cõi thực này.

Ta yêu vai diễn Tống Uyển Ngâm của ta. Nàng là một người sống sờ sờ. Cho nên ta nguyện nỗ lực bước vào sinh mệnh của nàng. Hợp cùng nàng làm một.

Con đường dưới chân nàng là do chính nàng chọn. Không phải do biên kịch sắp xếp lại càng chẳng phải thứ có thể bị Bạch Chỉ tuỳ tiện sửa đổi. Thế nên ta lạnh giọng quát nàng câm miệng:

“Thứ kịch bản rác rưởi ngươi tuỳ tiện sửa cũng chẳng thể trói buộc được ta.”

“Nam chính là ai không quan trọng, quan trọng là, ta là ai.”

Bạch Chỉ khẽ run hàng mi, thoáng sững lại. Mỗi lần ta tràn ngập niềm tin như thế, thường sinh ra khí thế áp bách không ai bì nổi. Tựa như kẻ điên cuồng. Có lẽ đã dọa đến nàng, khiến tiếng mắng mỏ vang lên cũng yếu xìu như người thiếu máu:

“Ta thấy ngươi… đầu óc chính là có bệnh!”

“Không cầu xin ta tiết lộ một ít kịch bản để có thể sống sót, lại còn mơ mộng làm đại nữ chủ?”

Kịch bản bị nàng phá đến nát bấy, còn cần nữa à?

Nhưng cái màn lải nhải này, ngược lại khiến ta lập tức nghĩ đến một chuyện. Ta lập tức đứng bật dậy, mở cửa gọi quản sự đến.

15.

Ta chợt nhận ra bản thân đã phạm phải một sai lầm lớn khi nhập vai. Bấy lâu nay để mặc một nha hoàn mạo danh ta, lại còn buông lời sỉ nhục mà ta chẳng hề trừng trị. Như vậy là không hợp lẽ. Ta đường đường là hậu nhân nhà tướng, sao có thể để kẻ khác xem nhẹ, làm một quả hồng mềm mặc cho người ta nắn b óp?

Chẳng trách được, đến giờ phút này, Lục Phóng vẫn còn nghi ngờ ta. Phải mau chóng sửa chữa sai lệch này mới được. Ta hỏi quản sự trong phủ:

“Trong vương phủ, có quy định gia pháp gì không? Nếu có tì nữ nhiều lần vô lễ phạm thượng thì nên xử trí thế nào?”

Quản gia liếc nhìn ta và Bạch Chỉ một cái, thoáng lưỡng lự như đang cân nhắc thiệt hơn. Dù sao thì Bạch Chỉ hiện vẫn ở tại Tây Uyển, là nơi vương gia đích thân chỉ định. Mà vương gia cũng chưa từng nói nàng ta là giả mạo.

Song khi bắt gặp ánh mắt sắc như d.a.o của ta, lão cũng chỉ đành vội vàng cúi đầu đáp:

“Dùng trượng đánh. Cụ thể bao nhiêu trượng thì do chủ tử định đoạt.”

Ta khẽ gật đầu, nhìn sang Bạch Chỉ, lạnh giọng nói:

“Ta đã nhiều lần khoan dung, ngươi lại càng lấn tới.”

“Nay ngươi còn càn quấy đến tận phủ Thái tử, khinh nhờn trữ quân tương lai, cũng chính là tội khi quân.”

“Nếu hôm nay không phạt, e rằng ngày sau ngươi sẽ gây họa lớn, làm liên lụy cả phủ.”

Quản sự nghe đến hai chữ khi quân, sắc mặt đại biến, không dám chần chừ nữa. Lập tức hô lớn một tiếng, gọi mấy tên hộ vệ đến áp giải Bạch Chỉ đi.

Kinh hoàng giăng kín gương mặt nàng ta, khiến ngũ quan hàu như đã méo mó.

“Ngươi thật sự muốn đánh à? Ngươi điên rồi sao? Nữ nhân thần kinh này!”

Thật hay giả gì cũng thế cả thôi.

Trong vở diễn này, vì kịch mà sống, lấy kịch làm đầu.

Sao có thể giả bộ?

Ngoài sân vang lên mấy tiếng "bịch bịch", sau đó là tiếng khóc la ầm ĩ không dứt. Song chẳng bao lâu, tiếng động cũng lặng đi. Ta không nói phải đánh bao nhiêu trượng, chỉ bảo đánh đến khi nàng ta ngất xỉu mới thôi.

Không ngờ lại yếu đuối như thế?

Ta nhấp ngụm trà, tiện tay ném nàng ta ra khỏi tâm trí. Đúng lúc ấy, ma ma vội vã chạy tới thông báo:

“Thái tử điện hạ vừa tới Vương phủ, nói muốn gặp tiểu thư.”

16.

Lục Phóng không ưa phức tạp. Vì vậy, trong vương phủ không có nhiều kiến trúc hay viện xá. Thế nhưng trong phủ lại có một khoảng đất rộng rãi, trông giống như doanh trại hay thao trường.

Phi Lô dắt ngựa đi ngang qua ta, khom người hành lễ. Ta nhìn theo hướng tay hắn chỉ, thấy bên cạnh Lục Phóng có một nam tử thân hình cao ráo đứng đó. Hẳn chính là Thái tử điện hạ. Lúc này đang giương cung b.ắ.n tên dưới ánh mắt soi xét của Lục Phóng.

Thật ra tuổi tác của Lục Phóng và Thái tử cũng không hơn kém là bao. Nhưng khí thế của vị hoàng thúc này lại dư thừa. Cũng chẳng khó hiểu. Thái tử từ nhỏ lớn lên trong thâm cung, cử chỉ như phượng linh cạch hạc.

Còn Lục Phóng nhiều năm chinh chiến sa trường, cho dù đứng yên bất động vẫn như đại bàng tung cánh dưới trời cao. Những điều từng thấy, từng trải đều khác biệt, đương nhiên khí chất cũng không thể giống nhau.

Ta thấy Thái tử b.ắ.n một mũi tên. Tuy không trúng hồng tâm nhưng cũng không lệch là bao. Kỹ thuật b.ắ.n cung cũng không tệ. Thế mà Lục Phóng lại tỏ vẻ không hài lòng, lắc đầu bảo hắn làm lại.

Thái tử thoáng lúng túng. Liếc thấy ta đến như trông được cứu tinh. Dường như đã bị Lục Phóng hành hạ lâu rồi, rốt cuộc cũng có lý do để buông cung. Ánh mắt hắn ôn hòa, thần sắc nho nhã:

“Ngươi là vị Tống tiểu thư khác trong phủ của hoàng thúc sao?”

Ta khẽ khom mình hành lễ:

“Tham kiến Thái tử điện hạ. Từ đầu đến cuối, chỉ có một mình ta.”

Thái tử liếc mắt nhìn Lục Phóng một cái, như vô tình nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi:

“Khi còn nhi Cô đã từng gặp gỡ Tống tiểu thư một lần.”

“Vị Tống tiểu thư kia có thể nói ra tình cảnh ngày ấy. Không biết tiểu thư, ngươi có còn nhớ không?”
 
Hải Đường Thác - Thập Thất Kim
Chương 6: Chương 6



17.

Ta biết rõ, đây không phải là cuộc hàn huyên thông thường. Mà là một màn thử thăm dò mà hắn và Lục Phóng đã ngầm ăn ý bày ra. Nhưng cảnh tượng năm đó, e rằng chỉ có Bạch Chỉ mới có thể nói được chuẩn xác.

Kịch bản giữa nàng ta và Thái tử đều đã bị nàng ta sửa lại. So với việc nói sai rồi bị nắm lấy nhược điểm, chi bằng không nói thì hơn.

Lúc ta còn đang suy nghĩ, bỗng nghe tiếng hét the thé chói tai của Bạch Chỉ vang bên tai khiến màng nhĩ ta đau nhói. Nhưng trong lòng lại thầm vui vẻ. Nàng ta đâu phải không chịu nổi đòn, chỉ là khi nãy giả vờ ngất đi mà thôi.

Lúc này đang làm bộ uất ức túm lấy tay áo Thái tử. Buộc tội ta đã ra tay thô bạo với nàng ta. Còn yêu cầu nghiêm trị ta, tuyệt đối không thể dung thứ. Ta chẳng buồn liếc nàng ta một cái. Chỉ xoay người phân phó Phi Lô dắt con ngựa khi nãy đến rồi chuẩn bị thêm một cây cung. Sau đó mới quay sang nói với Thái tử và Lục Phóng:

“Vừa nãy một mũi tên của Thái tử điện hạ cũng miễn cưỡng xem như là không tệ. Ta cũng xin múa rìu qua mắt thợ, mong hai vị chỉ giáo.”

Vừa dứt lời, ta đã tung người nhảy lên lưng ngựa. Vó ngựa phi nhanh, để lại trên mặt đất từng vết hằn. Một trận cuồng phong cát bụi liền theo đó cuốn lên giữa không trung.

Ta phi ngựa đến điểm xa nhất rồi mới xoay người giương cung b.ắ.n tên. Chỉ thấy một luồng sáng trắng từ đầu ngón tay xẹt qua, b.ắ.n trúng ngay hồng tâm.

Lúc ở phim trường, ngoài vai nha hoàn của Thẩm Phiêu Phiêu, ta còn là thế thân của nàng. Cưỡi ngựa, b.ắ.n cung, ta đã luyện tập nhiều năm. Cả đạo diễn lẫn chỉ đạo võ thuật đều không thể bắt lỗi được gì. Thậm chí còn liên tục khen ngợi: dáng vẻ cưỡi ngựa b.ắ.n tên của ta đẹp vô cùng. Giống như con linh lộc tung hoành nơi hoang dã.

Lại như trận trường phong thổi xuyên qua lửa khói chiến trường. Ta nghĩ, tiểu thư nhà họ Tống từ nhỏ lớn lên ở biên quan, theo huynh trưởng học võ, bách bộ xuyên dương là bản lĩnh cơ bản của con cháu Tống gia.

Không cần nói nhiều.

Chính thân thủ ta lúc này mới là ánh sáng mà Tống gia lưu lại cho ta. Ta ngồi vững trên lưng ngựa, từ từ đi về phía Bạch Chỉ đang trợn tròn mắt nhìn ta rồi buông tay, dựng cây cung ngay trước mặt nàng ta.

“Ngươi cũng thử một chút chứ?”

Ngựa vừa vận động kịch liệt xong, tinh thần vô cùng phấn chấn, từ miệng phả ra một luồng hơi nóng như sương trắng. Dọa cho Bạch Chỉ lập tức trốn sau lưng Thái tử.

Nàng ta sao dám cầm lấy cung? Ngay cả cách đặt mũi tên lên dây, nàng ta cũng không biết.

Ta đeo cung ra sau lưng. Ngồi vững trên lưng ngựa, cúi nhìn hai nam nhân trước mặt. So với việc cứ mãi đối đáp mấy màn thử thăm dò kia của họ, chi bằng hôm nay thẳng thắn cho xong.

“Kể từ sau khi trong nhà Uyển Ngâm gặp nạn, quá khứ trần thế đều đã cùng người thân chôn vùi dưới lớp đất vàng. Ta không có ý định gợi lại mộng cũ.”

“Hiện tại điều duy nhất ta canh cánh trong lòng là tìm ra kẻ đã hãm hại mẫu thân ta, tàn sát cả nhà họ Tống chúng ta.”

“Nếu hai vị sẵn lòng giúp đỡ, ta xin ghi lòng tạc dạ suốt đời. Nếu không muốn, cũng chẳng cần phải phí công ngờ vực dò xét.”

“Người Tống gia không ưa mấy trò như vậy.”

18.

Thái tử nghe vậy, hai má liền ửng đỏ. Hắn dịu dàng bước tới, định đỡ ta xuống ngựa.

“Là cô không phải, không nên để nàng nhớ lại chuyện cũ, khiến nàng thương tâm.”

“Hẳn là tỳ nữ của nàng tâm trí hồ đồ mới dám giả mạo nàng. Nàng muốn xử trí thế nào, cứ theo ý mình ý được.”

Ta né tránh tay hắn, tự mình nhảy xuống ngựa. Sau đó thẳng bước đi về phía Bạch Chỉ.

“Ngươi muốn hối cải sửa sai, chủ động đi nhận hình phạt? Hay là ngoan cố không tỉnh ngộ, muốn để ta dùng một mũi tên b.ắ.n xuyên người?”

“Tự mình chọn đi.”

“Tiểu thư, ta sai rồi, ta chọn bị đánh trượng.”

Chưa từng thấy nàng có năng lực như thế. Chỉ trong chớp mắt, đã lao vút ra khỏi tầm mắt của ta.

Khóe môi ta khẽ nhếch. Không có nàng phá đám, ta sẽ kéo tình tiết về lại quỹ đạo ban đầu.

Vở kịch về sau...

Nhất định sẽ vô cùng rực rỡ.

19.

Ta trả lại ngựa cho Phi Lô. Quay người thi lễ với Thái tử và Lục Phóng.

“Thái tử điện hạ, Vương gia, mẫu thân ta dùng thuốc chuẩn xác, xưa nay chưa từng sai sót.”

“Nghe nói, hôm đó người đưa thuốc đến trước điện, từng ghé lại Ngự hoa viên bắt mạch cho Thái hậu.”

“Không biết Thái hậu khi ấy có từng thấy ai tiếp cận chén thuốc ấy không?”

Thái y viện, Ngự dược cục, cung nữ thái giám. Tất cả những người từng thấy mẫu thân ta và chén thuốc hôm ấy đều đã bị Lục Phóng nghiêm ngặt thẩm tra. Không ai nhìn thấy chén thuốc ấy từng rời khỏi tầm mắt hay tay của mẫu thân.

Nhưng chẳng lẽ, mẫu thân lại vừa bưng thuốc vừa bắt mạch cho Thái hậu?

Ta cho rằng, đó là điểm đột phá duy nhất trong lúc này. Chỉ là khẩu cung của mọi người đều đã có, chỉ riêng Thái hậu là không.

Là bà ấy ra tay?

Hay là bà ấy từng thấy qua người nào?

Sắc mặt Lục Phóng vẫn như thường, tựa hồ đã sớm đoán được ta sẽ hỏi điều này. Thái tử lại hơi hoảng hốt, gương mặt lộ vẻ khó xử.

“Hoàng tổ mẫu... đã mắc chứng điên, thần trí không còn minh mẫn.”

Điên rồi?

Tim ta khẽ siết lại.
 
Hải Đường Thác - Thập Thất Kim
Chương 7: Chương 7



20.

Thái tử rời đi, ta bị Lục Phóng giữ lại. Hắn bảo ta tiếp tục cùng hắn b.ắ.n vài mũi tên nữa. Phi Lô lần lượt đưa cung cho ta và Lục Phóng, cười cười đầy nghi hoặc:

"Vương gia đã lâu không chạm vào cung tên, hôm nay sao lại như vậy?"

Lục Phóng lặng lẽ nhìn vào khoảng không, dường như đang nhìn thấy một người nào đó:

"Trước kia, ta chỉ tỷ thí b.ắ.n tên với Tống Tử Lăng. Ngoài hắn ra, người khác đều không xứng giương cung cùng ta."

Tống Tử Lăng là ca ca của ta. Từ nhỏ ức h.i.ế.p ta nhưng cũng bảo vệ ta. Chăm sóc ta, cũng dạy dỗ ta. Bất chợt nghe đến tên ca ca, sống mũi ta bỗng cay xè.

Lục Phóng dường như rất có tình cảm với nhà họ Tống chúng ta.

Ta từng hỏi Phi Lô, nguyên do là vì sao? Phi Lô nói, ca ca ta là bằng hữu tốt nhất của Lục Phóng. Không có người thứ hai trên đời này.

Ta hoàn hồn, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Lục Phóng. Là một ánh mắt dịu dàng hiếm thấy. Dù rất nhanh đã bị hắn thu lại.

"Tài b.ắ.n cung của ngươi chẳng kém gì Tống Tử Lăng.”

“Sau này… mỗi ngày đều đến đây cùng ta luyện tên."

21.

Một đêm không mộng mị.

Vừa mở mắt đã thấy Tiểu Nguyệt Lượng nằm rạp trên mép giường ta, bàn tay mềm mại xoa xoa nhẹ lên mặt ta.

"Tiểu cô cô, đi chèo thuyền đi."

Trời đông giá rét, tất cả mặt hồ đều đã đóng một tầng băng dày, làm sao còn chèo được thuyền? Ta ngồi dậy, bế thằng bé vào lòng:

"Đợi đến mùa xuân, tiểu cô cô lại dẫn con đi, được không?"

"Không được."

Tiểu Nguyệt Lượng chu cái miệng nhỏ, chôn cả đầu vào hõm cổ ta. Một luồng hơi nóng ẩm in vào làn da ta. Sao thằng bé lại khóc rồi? Ta nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng bé nhỏ mềm mại ấy.

"Nói cho tiểu cô cô biết, vì sao nhất định phải đi chèo thuyền?"

Nó gắng nén tiếng nức nở, từng chữ từng lời rõ ràng:

"Mơ thấy… phụ thân… mẫu thân… còn có bà nội… và tiểu cô cô…”

“Chúng ta… cùng nhau… chèo thuyền… chơi…"

Tim ta chợt nhói. Ôm chặt thằng bé vào lòng.

Về sau, chẳng thể nào gom đủ cả nhà cùng chèo thuyền trong những ngày xuân, cùng đoàn viên dưới ánh trăng lạnh. Mà ta lại chẳng thể thốt nên lời.

Chỉ là ta quyết định đưa thằng bé ra hồ.

Hồ Lập Xuân nơi ngoại ô đã đóng một tầng băng thật dày. Tuy không thể chèo thuyền nhưng ta chế một chiếc xe nhỏ kéo thằng bé lướt trên mặt băng. Cùng đếm những bóng hình soi xuống mặt hồ. Có cây cối khô gầy, có đàn quạ đang di chuyển, còn có cả một vầng thái dương ấm áp.

Chỉ mong thằng bé chơi đùa thật vui, quên hết chuyện trong mộng.

May thay, trẻ con luôn chóng quên. Nó trượt ngã trên băng, lại tự mình bò dậy cười khanh khách. Khiến cho mùa xuân nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim ta.

Chỉ là, ta không ngờ lại gặp được Thái tử điện hạ ở nơi hoang vu này.

22.

Người đứng bên cạnh hắn là Hà Nhu, tiểu thư phủ Hà Quốc công.

Nàng là quý nữ được Hoàng hậu bồi dưỡng từ dòng tộc nhà mẹ đẻ, cũng là Thái tử phi mà Hoàng hậu dự định để Thái tử nghênh thú.

Vừa thấy ta, Thái tử lộ vẻ vui mừng, liền bảo Hà Nhu quay lại xe ngựa nghỉ ngơi trước. Hà Nhu liếc ta một cái, ánh mắt giá lạnh rét buốt, như thể đang gửi đến một lời cảnh cáo không lời. Ta bất giác rùng mình, sống lưng nổi gai ốc.

Chờ nàng ta đi xa, Thái tử mới hạ giọng nói với ta rằng hắn đã đến thăm Thái hậu. Chỉ tiếc alf chẳng hỏi được gì.

Bệnh điên của Thái hậu đã phát nặng. Không chỉ không còn nhận ra ai, mà mỗi khi phát bệnh còn đuổi hết cung nữ, thái giám trong điện ra ngoài.

Ta hỏi hắn, có thể để ta gặp Thái hậu được không. Thái tử lắc đầu. Hắn nói Hoàng thượng đã hạ chỉ, nghiêm cấm bất cứ ai quấy rầy Thái hậu, tránh k1ch thích tâm thần khiến cho bệnh tình trầm trọng thêm.

Xem ra, mong chờ sự tương trợ từ Thái tử cũng vô ích rồi. Ta hành lễ cảm tạ hắn đã để t@m đến việc này.

Đang lúc chuẩn bị cáo lui, chợt nghe tiếng ma ma kêu khóc thê lương. Bà không ngừng gọi tên Tiểu Nguyệt Lượng. Tim ta như bị ai bóp nghẹt, đập loạn trong lồ ng ngực.

23.

Ta vội vã chạy về phía chỗ trượt băng khi nãy, xung quanh vắng vẻ không một bóng người. Chỉ thấy ma mangã quỵ dưới đất, vừa thấy ta liền òa khóc nức nở:

"Tiểu thư, ta vừa mới lơ đãng một chút, tiểu công tử… không thấy đâu nữa rồi!"

Ta nhìn theo hướng tay bà chỉ, chỉ thấy chiếc xe nhỏ ta làm vẫn trơ trọi giữa mặt hồ nhưng bóng dáng Tiểu Nguyệt Lượng thì chẳng thấy đâu. Ánh nắng đầu giờ chiều đã bắt đầu gay gắt, chẳng lẽ tiểu tử ấy đã trượt quá xa…

Ta không dám nghĩ tiếp. Chỉ mong nó đang trốn đâu đó đùa giỡn ta mà thôi. Ta lớn tiếng gọi tên thằng bé rồi cắm đầu lao thẳng về phía giữa hồ. Đập vào mắt là một khoảng băng vỡ, một lỗ hổng sâu hun hút… cùng với chiếc mũ đầu hổ quen thuộc.

Cả người ta như bị đông cứng lại. Ta không dám tưởng tượng thân thể nhỏ bé ấy sẽ ra sao dưới làn nước lạnh buốt kia… Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng siết chặt trái tim ta.

Ta phải cứu nó. Phải kéo nó lên. Nó không thể bị vùi dưới lớp băng lạnh lẽo, tối tăm này được. Không chút do dự, ta lao thẳng xuống hố băng. Cái lạnh như hàng trăm chiếc kim nhọn đ.â.m sâu vào da thịt, xuyên đến tận lục phủ ngũ tạng.

Dưới hồ tối đen, sâu không thấy đáy. Tầm nhìn bị băng giá làm mờ, ta cố mở to mắt nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Tiểu Nguyệt Lượng đâu.

Thân thể ta bắt đầu tê cứng. Cũng dần mất đi ý thức…

24.

Khi ta mở mắt ra lần nữa, đã là mấy ngày sau. Bên ngoài cửa sổ là hoàng hôn đang dần buông xuống.

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, tựa như có ai đó vẫn luôn giơ cao ngọn đèn trường minh, soi sáng con đường đưa ta trở về.

Tiểu Nguyệt Lượng đang nằm sấp bên giường ta, hơi thở thơm tho phả nhẹ lên mặt ta. Ta cứ ngỡ bản thân đang ảo giác, lại càng sợ đây chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi. Mãi cho đến khi có người ôm Tiểu Nguyệt Lượng lên, ta mới biết đây không phải mộng. Bởi người trước mắt chính là Lục Phóng.

Hắn chưa bao giờ xuất hiện trong giấc mộng của ta cả. Lục Phóng quay người gọi thái y đến. Thái y cẩn thận bắt mạch một lượt, bảo rằng ta chỉ nhiễm lạnh, không có trở ngại gì lớn.

Lục Phóng ôm Tiểu Nguyệt Lượng đi ra ngoài tiễn thái y. Một lúc sau, ma ma vội vã vỗ n.g.ự.c bước vào, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi. Ta hỏi bà đã xảy ra chuyện gì. Bà ghé tai ta thì thào:

“Vương gia đứng ngoài cửa uy h.i.ế.p thái y, nói nếu hắn không dốc hết sức, khiến tiểu thư để lại di chứng, thì sẽ… diệt cả nhà hắn.”

Lục Phóng quả thật đủ tàn nhẫn, lạnh lùng đến tận xương.

Ta lại hỏi bà, hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Người cứu ta là ai?
 
Hải Đường Thác - Thập Thất Kim
Chương 8: Chương 8



25.

Ma ma đáp, Tiểu Nguyệt Lượng không hề rơi xuống hồ, thằng bé chỉ ngủ quên trong một đống cỏ khô, sau đó mới được tìm thấy.

Ngày hôm đó, sau khi ta nhảy xuống hồ băng, một khoảng thời gian dài vẫn không nổi lên. Thái tử muốn xuống nước cứu người nhưng bị đám nô tài ngăn lại, đành giậm chân đứng trên bờ chờ đợi.

May mà vương gia kịp thời đến nơi, mười con trâu cũng không kéo hắn lại được, lập tức nhảy xuống nước cứu người. Sau khi cứu được ta, hắn liền vác ta đến đây, tại suối nước nóng trong sơn trang của hắn. Hắn nói suối nóng có thể xua tan khí lạnh là hiệu quả nhất.

Thì ra người cứu ta là Lục Phóng…

Ta nhớ khi mình dần chìm xuống đáy, có một cơ thể nâng ta lên từ dưới nước. Ta không nhìn rõ được mặt hắn nhưng có thể cảm nhận được lồ ng n.g.ự.c rắn chắc cùng cánh tay mạnh mẽ ấy ôm chặt lấy ta không buông, dùng hơi ấm nơi môi, truyền từng luồng khí nóng vào thân thể giá lạnh của ta.

Hắn đưa ta rời khỏi bóng tối, trôi về phía ánh sáng, lại một lần nữa thấy được bầu trời xanh đến chói mắt…

Đang lúc nói chuyện, ngọn nến trong phòng chợt lay động. Có người đẩy cửa bước vào.

Bạch Chỉ bưng một bát thuốc. Lục Phóng đi ngay sau nàng. Tay ôm một chiếc hộp sắt, còn nắm theo một cây cung.

26.

Bạch Chỉ ra sức đóng vai một tì nữ, muốn trực tiếp đút ta uống thuốc. Chỉ là chén thuốc kia còn bốc hơi nghi ngút, ta sợ nàng làm ta bỏng chết, bèn tự tay nhận lấy bát thuốc.

Lục Phóng thấy vậy liền đặt thứ trong tay xuống, lại đưa tay lấy bát thuốc từ tay ta.

Ma ma mím môi cười khẽ, mặt đầy xuân sắc, bê một chiếc ghế tròn đến bên giường, mời Lục Phóng ngồi xuống. Sau đó một phen kéo tay áo Bạch Chỉ lôi ra ngoài, còn không quên khép cửa lại thật nhanh.

Trong phòng lập tức im ắng, chỉ còn tiếng thìa khẽ khuấy trong bát thuốc.

Một lúc sau, có lẽ là thuốc đã nguội bớt, hắn mới cẩn thận múc một muỗng, chậm rãi đưa tới bên miệng ta.

Không hiểu sao, đầu óc ta bỗng trống rỗng. Bình thường ta diễn trò gì cũng được, có thể diễn Ngọc Hoàng Đại Đế, cũng có thể làm kẻ sát nhân, thậm chí vào vai một con ch.ó cũng chẳng có gì khó khăn.

Vậy mà lúc này, đột nhiên lại chẳng có chút cảm hứng diễn xuất nào, đến lời thoại cũng không biết nói gì cho thích hợp.

May mà Lục Phóng mở lời trước. Hắn nói, chiếc cung là của ca ca ta, còn chiếc hộp là di vật của mẫu thân. Nay giao hết lại cho ta, bảo ta phải cất giữ cho thật cẩn thận.

27.

Ánh mắt ta rơi xuống chiếc hộp sắt hắn mang đến. Trên mặt hộp còn lưu lại vết cháy xém.

Hôm Tống phủ gặp nạn, cả nhà bị sát hại, phủ đệ cũng bị phóng hỏa. Tiểu Nguyệt Lượng cùng chiếc hộp này được người trong nhà giấu trong một chiếc giếng cạn. Cho đến khi Lục Phóng mang người tới mới tìm thấy hắn.

Bên ngoài hộp bị ám khói đen sì nhưng bên trong vẫn còn nguyên vẹn. Trong hộp là một cuốn sổ tay dày cộp, trang đầu là tên mẫu thân ta. Thì ra đây là tâm huyết cả đời của bà. Ghi chép toàn bộ kiến thức và suy ngẫm của bà về y dược.

Dù là chiếc cung hay cuốn sổ, đều vô cùng trân quý, cũng chính là di vật của nhà họ Tống.

Mà hôm nay Lục Phóng lựa chọn giao nó vào tay ta là bằng chứng cho sự tín nhiệm tuyệt đối của hắn đối với ta.

Người xem khắt khe đến thế, cuối cùng cũng đã hoàn toàn tin rằng ta thật sự là Tống Uyển Ngâm. Khiến lòng ta nhất thời trăm mối ngổn ngang.

Quả nhiên như ta dự liệu.

Lao xuống hồ băng ấy, quả thực đáng giá.

28.

Khi nhìn thấy lớp băng vỡ ấy, ta đã quyết định, ta phải nhảy xuống hồ băng này.

Ta nhớ rõ trong hợp đồng với đoàn làm phim có ghi cảnh ngã xuống dưới lớp băng. Ở đoàn phim, ta sẽ thay Thẩm Phiêu Phiêu thực hiện cảnh đó. Nhưng lần này là vì Tiểu Nguyệt Lượng. Cũng là vì chính ta.

Nếu Tiểu Nguyệt Lượng thật sự rơi xuống nước, dù phải liều cả mạng sống, ta cũng phải cứu thằng bé lên. Còn nếu không phải như vậy thì cảnh rơi xuống hồ băng này cũng là một tình tiết quan trọng. Chắc chắn có thể thúc đẩy được diễn biến phía sau.

Cảnh tượng hôm đó, thoạt nhìn đã biết là có người cố ý bày mưu đặt bẫy. Kẻ muốn hại ta nhất định có liên quan đến kẻ đã hãm hại mẫu thân ta và cả nhà họ Tống. Nếu ta không tự mình dấn thân làm mồi nhử, bọn chúng tuyệt đối sẽ không dễ gì lộ đuôi.

Huống chi, vì ca ca của ta, Lục Phóng sẽ không tha cho kẻ dám hãm hại ta. Một ván "khổ nhục kế" có thể khiến hắn hạ quyết tâm tiếp tục điều tra giúp ta. Vì vậy, nhân lúc thân thể ta suy yếu, mà hắn lại mềm lòng chẳng nỡ từ chối, ta liền đưa ra một loạt yêu cầu:

"Vương gia, ta có thể gặp Thái hậu một lần được không?"

"Ngày mẫu thân ta xảy ra chuyện, Hà Nhu từng vào cung không? Lúc đó Thái tử đã làm gì?"

Lục Phóng trầm ngâm một lát, dịu giọng nói:

"Đợi ngươi dưỡng bệnh cho khỏe đã."

29.

Ta nghe thấy có người gõ cửa. Là Phi Lô. Hắn đến báo rằng Thái tử điện hạ đã tới sơn trang. Nghe tin ta đã tỉnh nên đến thăm bệnh. Lục Phóng liếc ra ngoài cửa sổ một cái.

"Trời đã tối thế này, một nam tử đến khuê phòng của nữ tử, không hợp lễ nghĩa."

Phi Lô trợn tròn mắt:

"Nhưng mà Vương gia người… không phải cũng… trời tối rồi còn ăn vạ không chịu đi sao…"

Lục Phóng chậm rãi đứng dậy, ung dung bước ra ngoài:

"Bản vương đến lúc trời còn chưa tối."

"Tống tiểu thư đang tĩnh dưỡng, người ngoài chớ làm phiền."

"Tiễn Thái tử hồi cung."

Phi Lô bĩu môi, nói "vâng" một tiếng rồi chạy như bay ra ngoài, vui vẻ chạy ra cửa đuổi Thái tử về.
 
Hải Đường Thác - Thập Thất Kim
Chương 9: Chương 9



30.

Đợi cho tiếng bước chân của bọn họ đã đi xa, ta mới thay y phục tắm, rời phòng đi về phía suối nước nóng. Suối bốc lên từng làn hơi nóng hầm hập. Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái cũng khiến lòng người thấy ấm áp.

Ta ngâm cả người vào trong suối. Một dòng nhiệt lưu lập tức bao bọc lấy ta. Ngay cả cái lạnh lẽo len lỏi trong từng khe xương cũng dần dần tan đi. Không biết đã ngâm bao lâu, đến khi mở mắt lần nữa, ta cảm thấy tay chân đã khôi phục sức lực. Quấn áo đứng dậy.

Tiểu Nguyệt Lượng chạy về phía ta.

“Tiểu cô cô, người đỡ hơn chưa?”

Ánh mắt thằng bé vẫn còn hoảng hốt khiến ta có chút áy náy. Ban đầu ta chỉ muốn giúp nó quên đi chuyện buồn nên mới dẫn đến bên hồ chơi đùa. Nào ngờ cuối cùng lại khiến thằng bé sợ hãi đến thế. Ta yêu thương xoa đầu nó.

“Tiểu cô cô hoàn toàn không có vấn đề gì cả.”

Tiểu Nguyệt Lượng nửa tin nửa ngờ gật đầu. Đôi mắt lại đột nhiên sáng bừng. Thằng bé há to miệng, nhìn về phía cách đó không xa.

Tựa như nhìn thấy điều gì đó kỳ diệu đến khó tin.

31.

Ta quay đầu lại.

Chỉ thấy trên mặt suối nước nóng rộng lớn kia, có một tấm màn trắng mỏng manh rủ xuống như lụa. Phía sau tấm màn ẩn hiện bóng một con thuyền, còn có bóng dáng ba người in hằn trên đó.

Tiểu Nguyệt Lượng vui mừng kêu lên: “Cha ơi! Mẹ ơi! Bà nội ơi!”

Thằng bé nói chẳng hề sai. Nhìn qua lớp màn, quả thật là dáng vẻ của ca ca ta, tẩu tử và mẫu thân ta. Tiểu Nguyệt Lượng dụi dụi mắt, vẻ mặt rạng rỡ, mừng rỡ vẫy tay về phía con thuyền. Ta ôm chặt lấy nó:

“Tiểu Nguyệt Lượng, họ cùng nhau ra ngoài du ngoạn rồi.”

“Vì sao… không dẫn chúng ta theo?” Thằng bé phụng phịu chu môi. Ta ghé sát mặt vào má nó, thì thầm:

“Bởi vì gần đây thân thể của tiểu cô cô không tốt, bệnh mãi không dứt. Cho nên họ để con ở lại đây… để bầu bạn với cô cô.”

“Tiểu Nguyệt Lượng có bằng lòng không?”

Đứa bé đưa một tay ôm lấy cổ ta, dùng sức gật đầu thật mạnh.

Rồi sau đó giơ tay còn lại lên, hăng hái vẫy tay tiễn biệt chiếc thuyền nơi xa.

Ta vùi mặt vào lớp áo bông mềm mại thơm mùi sữa của thằng bé,

lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt đã trào ra từ lúc nào.

32.

Khi Tiểu Nguyệt Lượng thiếp đi, khoé môi vẫn còn vương ý cười ngọt ngào. Ta biết rõ những người trên thuyền kia là ai.

Là Bạch Chỉ, Phi Lô và cả ma ma. Ta biết ơn họ vì đã giúp Tiểu Nguyệt Lượng thực hiện được một giấc mộng đẹp. Phi Lô nói tất cả đều là do Vương gia sắp xếp.

Lại là Lục Phóng ư? Hắn đối với huynh trưởng ta tình nghĩa sâu nặng, đối với Tiểu Nguyệt Lượng lại càng hết lòng hết dạ.

Trời đã khuya, ta nghĩ sẽ chờ đến sáng mai tự mình đi cảm tạ hắn một phen. Cảm tạ hắn đã cứu Tiểu Nguyệt Lượng một mạng. Cũng cảm tạ hắn đã vì đứa nhỏ này mà tạo nên một giấc mộng đẹp chân thật như thế.

Và cảm tạ hắn… vì đã cứu ta không chỉ một lần.

Nhưng sáng hôm sau, hắn đã rời đi không một lời từ biệt. Ma ma nói hắn đã lên đường ngay trong đêm.

“Sao lại đi vội vã đến thế?” Ta khẽ nhíu mày.

33.

Ma ma ấp úng, cuối cùng mới nói ra sự thật Vương gia bị nhiễm phong hàn. Hắn sợ quấy rầy ta nên mới âm thầm về phủ dưỡng bệnh.

Phong hàn?

Vậy thì phải tĩnh dưỡng nhiều hơn. Đêm tối gió lớn, thân mang bệnh tật, căn bản không nên lên đường vào ban đêm. Huống hồ nơi này là sơn trang, diện tích rộng rãi không khí thoáng đãng, hắn lại còn mời thái y đến khám cho ta mỗi ngày. Nếu quả thật chỉ là phong hàn bình thường, ở lại đây dưỡng bệnh chẳng phải thích hợp hơn sao?

Ta nghiêm giọng hỏi lại ma ma:

“Rốt cuộc hắn vì cớ gì phải rời đi gấp gáp như thế?”

Ma ma bị ta hỏi đến đỏ mắt, nghẹn ngào bật khóc.

“Vương gia… bệnh cũng không nhẹ.”

Bệnh cũng không nhẹ?

Ta lập tức sai người chuẩn bị ngựa. Quyết định hồi phủ ngay tức khắc.

34.

Ngoài phòng ngủ của Lục Phóng chỉ có một mình Phi Lô trấn giữ. Hắn đi qua đi lại, sắc mặt đơ cứng. Thấy ta trở về, thần sắc thoáng ngẩn ra:

"Tống Tiểu thư... sao người lại trở về rồi? Vương gia dặn người ở sơn trang an tâm dưỡng bệnh mà..."

Ta ngắt lời hắn: "Vương gia làm sao vậy?"

Thấy hắn ấp a ấp úng, ta nghiêm giọng quát: "Mẫu thân ta tinh thông y thuật, ta cũng hiểu đôi phần, chưa biết chừng có thể cứu được hắn."

Phi Lô khẽ gật đầu. Hắn nói, Lục Phóng từng bị trùng độc gây thương tích, chỉ cần gặp phải khí lạnh thì sẽ tái phát bệnh. Khi phát bệnh xương cốt sẽ đau đớn như bị d.a.o cắt.

Thì ra hắn vốn chẳng thể chịu nổi khí lạnh. Nước hồ băng kia lạnh đến tận xương tuỷ, vậy mà hắn vẫn cứ… Tim ta chợt siết lại, tiếp tục hỏi:

"Đó là loại độc trùng gì? Có thuốc chữa không?"

Phi Lô lắc đầu. Hắn nói không rõ là độc gì, chỉ biết thuốc giải duy nhất là do Hoàng hậu nắm giữ. Hoàng hậu mỗi năm chỉ ban thuốc một lần. Chỉ là năm nay... không có thuốc.

Là thứ thuốc gì mà lại kỳ quặc như thế? Lại trùng hợp đến lạ lùng, chỉ Hoàng hậu mới có thôi sao? Vì sao năm nào cũng ban, riêng năm nay lại không?

Thấy ta hỏi gấp, Phi Lô cắn chặt môi như thể hạ quyết tâm rất lớn rồi mới nói:

"Tống tiểu thư, bất luận trong cung hay ngoài triều, vương gia chưa từng từ bỏ vụ án của Tống gia.”

"Bệ hạ sớm đã hạ bút định luận nhưng vương gia chẳng màng sinh tử, ngày ngày tra hỏi khắp nơi, vẫn luôn kiên trì điều tra.”

"Hoàng hậu vô cùng khó chịu, nói nếu vương gia còn không chịu buông bỏ chấp niệm... thì căn bệnh của ngài ấy sẽ không thuốc nào cứu nổi.”

"Nhưng vương gia nhà chúng ta... thà chịu chết… cũng..."

Tim ta như bị bóp nghẹt. Thì ra đống hồ sơ chất chồng trong thư phòng Lục Phóng là do hắn dùng cả tính mạng đánh đổi mà có được. Ta biết Lục Phóng quyết sẽ không để Phi Lô nói ra những lời này với ta. Nhưng tâm ý muốn cứu hắn của Phi Lô đã viết rõ ràng trên mặt.

Hắn nhìn ta bằng ánh mắt van nài. Mong ta buông bỏ việc điều tra vụ án năm xưa. Bởi vì chỉ khi ta từ bỏ, Lục Phóng mới có thể buông tay. Chỉ khi chàng buông tay, mới có thể sống sót.

Thế nhưng, ta sẽ không từ bỏ. Đây là tính mạng của mẫu thân ta cùng mấy chục mạng người trong Tống phủ. Nhưng ta cũng tuyệt đối sẽ không buông tay Lục Phóng.

Hiện giờ, ta đã có thêm một đầu mối. Việc Hoàng hậu cản trở Lục Phóng điều tra vụ án, tất có ẩn tình không thể để người khác biết được.
 
Back
Top Bottom