Cổ Đại Hải Đường - Nam Bắc Tây Đông

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
499,410
0
36
AP1GczNgpPaeqn4vChH5VyL4TXdsfPXJJ_hz6QyiaYUdFbt_lYwPJY8YoZLao_EcS-B5ktmvzN_XyEVlwM6QTllhXPwKDYJvYBZuWZVl5dGhzElOY6DPpWdDmRUWBcTBRBmYWVfL4n0nWDDLhpGx8Zea29fD=w215-h322-s-no-gm

Hải Đường - Nam Bắc Tây Đông
Tác giả: Nam Bắc Tây Đông/南北西东
Thể loại: Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

[ZHIHU] HẢI ĐƯỜNG

Tác giả: 南北西东

Editor: Fukamidori

ෆ˙ᵕ˙ෆ

Năm Cảnh Trinh thứ mười ba, hoàng hậu Đại Cảnh sinh hạ thập tứ công chúa.

Đúng lúc bầu trời xuất hiện cảnh tượng lạ, trùng hợp là thập tứ công chúa lại có một dấu ấn hình hoa mai ngay giữa trán, đại tư tế bèn có lời rằng: Nơi công chúa ở chắc chắn sẽ gặp tai hoạ liên miên, xuất hiện điềm xấu.

Hoàng đế nổi giận, chém đầu đại tư tế, đồng thời ban cho thập tứ công chúa cái tên Tần Tranh.

Nào ngờ khi thập tứ công chúa mở mắt ra, mọi người phát hiện ra đồng tử của công chúa là màu đỏ thẫm. Hoàng đế muốn phong tỏa tin tức, nhưng ngoài đường đã bắt đầu có lời đồn, nói rằng trời giáng thiên tai lũ lụt, dân chạy nạn xuất hiện ở khắp nơi, thậm chí phải cắt đất nhường thành bởi vì thập tứ công chúa là một ngôi sao chổi.

Vậy nên, các quan đại thần dâng sớ cầu xin phế hậu hoặc vứt bỏ thập tứ công chúa. Hoàng đế không nỡ bỏ rơi công chúa, vậy nên đã nhốt công chúa lại trong điện Triều Vận, không cho xuất hiện trước mặt người khác.

Năm công chúa lên 6, Mạc Nam* phái sứ giả đến truyền lời, muốn Đại Cảnh đưa một vị công chúa đến Mạc Nam, giao cho Mạc Nam Vương nuôi dưỡng. Mạc Nam bảo đảm rằng chỉ cần Đại Cảnh không đến xâm phạm, Mạc Nam sẽ không chủ động tấn công Đại Cảnh.

(* Mạc Nam (漠南) là một thuật ngữ địa lý cổ đại, chỉ vùng đất phía Nam sa mạc Gobi và phía Bắc dãy núi Âm Sơn. Ngày nay, khu vực này nằm giữa biên giới Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa và Mông Cổ.)

Vì vậy, các phi tần đều rối rít cầu xin, không ai muốn con gái mình bị đưa đi.

Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào thập tứ công chúa vốn không được yêu thích.

Ngay lúc hoàng đế đang phân vân khó xử, hoàng hậu đã quỳ gối trước điện Minh Tâm, tự nguyện xin đưa thập tứ công chúa đến Mạc Nam.

Mạc Nam không quan tâm đến việc công chúa là một sao chổi, cũng không quan tâm đến việc công chúa có đôi mắt màu đỏ, càng không ngại việc công chúa không được yêu thích.

Mạc Nam Vương Hậu chỉ cần một cô con gái. Đối với Đại Cảnh, mất đi thập tứ công chúa, không những có thể may mắn hơn mà còn có thể đổi lấy mấy năm quốc thái dân an.

Dù sao thì sau này sẽ có thêm thập ngũ công chúa, thập lục công chúa kia mà.​
 
Hải Đường - Nam Bắc Tây Đông
Chương 1


1.

Ta chính là thập tứ công chúa kia.

Ta chính là Tần Tranh, là Tần Tranh đã bị mẹ đẻ của mình quỳ xuống, cầu xin đưa ta đến Mạc Nam.

Có người hỏi ta có nhớ Đại Cảnh hay không?

Cũng có người hỏi ta có trách phụ hoàng mẫu hậu nơi xa nghìn dặm hay không?

Không có gì để nhớ nhung, cũng chẳng có gì để oán trách.

Mạc Nam rất tốt.

Ta có thể tuỳ ý chạy trên thảo nguyên, chờ đến hoàng hôn, ta có thể nghe thấy lục huynh gọi, “A Tranh, về nhà ăn cơm thôi.”

Ở nơi này, ta có cha có mẹ, có cô dì chú bác, có huynh đệ tỷ muội. Nơi này không giống như một quốc gia mà lại giống một gia đình.

Có người nói rằng, phụ hoàng mẫu hậu của ta cũng yêu thương ta, nếu không, vì sao họ không vứt bỏ ta, vì sao lại do dự khi Mạc Nam yêu cầu một công chúa.

Đúng là bọn họ yêu thương ta thật, nhưng không nhiều.

Dù sao ta cũng biết rằng, phụ hoàng đã chuẩn bị giao ta cho Mạc Nam từ lâu. Có người nói với ông ta rằng Mạc Nam Vương Hậu khát khao có một cô con gái, cho nên ông ta hết sức mong đợi việc đưa ta đi.

Do dự cũng chỉ là vì muốn giành được tiếng thơm minh quân từ phụ.

So với ta, phụ hoàng yêu quốc gia hơn, mà mẫu hậu lại yêu phụ hoàng hơn.

“A Tranh, mau nếm thử xem, bà mới làm điểm tâm nè.”

Điểm tâm mà bà Cát Nguyên làm chính là điểm tâm ngon nhất toàn thế giới.

“Cảm ơn bà!”

“Bà bất công quá, đối với A Tranh thì cho muội ấy ăn ngon chơi vui, đến lượt chúng ta chỉ có thể nhìn muội ấy ăn.”

Đó là ngũ huynh, con nuôi của Viễn Kiến thúc phụ.

“Đúng rồi, một ngày A Tranh ăn tận bốn năm bữa lận.”

Đây là lục huynh, con trai của Mạc Nam Vương.

Ta cầm món điểm tâm hình hoa hải đường trong tay, chớp chớp mắt, “Vậy phải làm sao đây, dù sao không phải ai cũng giống như muội, ai gặp cũng thích.”

Mẹ, cũng chính là Mạc Nam Vương Hậu, mỉm cười trách cứ lục huynh, “A Chương hay thật, A Tranh đang tuổi ăn tuổi lớn, còn con có ăn nhiều hơn hay ăn ít đi một miếng cũng không sao.”

Bà ấy rất dịu dàng, là người dịu dàng nhất mà ta từng gặp.

Hoàng tộc Mạc Nam họ Vệ, là quốc gia lớn lên trên thảo nguyên.

Người ở đây tuân thủ chế độ một vợ một chồng, mỗi một đời hoàng đế chỉ có một người vợ.

Cha rất yêu mẹ, mẹ cũng rất yêu cha.

Nhưng bọn họ sẽ không lơ là các con mình.

Ở đây, huynh đệ tỷ muội từ trên xuống dưới đều thân thiết với nhau như người một nhà, xưng hô có lớn có nhỏ.

Ví dụ như, đại huynh và thứ huynh là con nhà Viễn Thường thúc phụ, tam tỷ và tứ huynh là con nhà dì Lệnh Ngô, ngũ huynh là con nuôi của chú Viễn Kiến thúc phụ, lục huynh và thất đệ là con trai của cha mẹ.

Nơi này là nhà.

Về phần vì sao không xưng hô bằng kính ngữ, bởi vì người Mạc Nam không quan tâm đến những thứ đó.

Chỉ có khi gặp người ngoài mới xưng hô như vậy.

Ta đã nghĩ mình sẽ sống an nhiên ở Mạc Nam đến cuối đời.

Tính ra, ta đã sống ở đây được 11 năm.

Đại Cảnh đã không còn thập tứ công chúa nữa.

Ta từng hỏi lục huynh, nơi này có để ý đến việc ta là một sao chổi hay không?

Lục huynh nói, “Rõ ràng muội là ngôi sao may mắn mới đúng. Muội vừa đến đây, sức khoẻ của thím đã tốt hơn rất nhiều.”

Ta nói, có phải đôi mắt màu đỏ trông rất đáng sợ hay không, bọn họ có gọi ta là quái vật hay không?

Ngũ huynh nói, “Bọn họ chỉ biết hâm mộ chúng ta, bởi vì chúng ta có một muội muội xinh đẹp đến nhường này.”

Ta thích nơi này.

“Vệ A Tranh!!!”

Quên nhắc rằng ta còn một bát muội, là con gái của Yến bá phụ.

Yến bá phụ là đại tướng quân của Mạc Nam. Thời trẻ, ông ấy chinh chiến khắp bốn phương, cầm theo thanh kiếm bảo bối của mình đánh đuổi những người khác.

Vậy nên bây giờ, Mạc Nam hiếm khi có chiến tranh, người Mạc Nam cũng không thích đánh giặc.

2.

Phần lớn thời gian, vị tướng quân này đều nằm trên ghế bập bênh, phơi nắng cùng bát muội của ta.

“Muội lại làm sao thế này?”

Hốc mắt và chóp mũi của tiểu cô nương đỏ au, giống như một chú thỏ con bị tủi thân.

“Có phải là vì ăn vụng điểm tâm của muội không muốn trả lại, cho nên tỷ mới phải quay lại Cảnh Đô hay không?”

Ta sững sờ ngay tại chỗ.

Mãi một lúc lâu sau, ta mới tìm lại được giọng nói của chính mình.

“Muội nói, nói cái gì, cái gì mà về Cảnh Đô?”

A Ngọc thút tha thút thít, “Muội nghe, nghe bọn họ nói, Cảnh Đô muốn tỷ quay về, bọn họ có thể miễn thu thực ấp* của Mạc Nam trong 10 năm, hơn nữa sẽ không tấn công Mạc Nam, thậm chí, đổi một công chúa khác đến đây cũng được.”

(* Thực ấp: Hiểu nôm na là tiền lương mà hoàng đế hoặc chủ công phát cho thần tử hoặc các quan viên của mình.)

Bởi vì của cải phong phú, mỗi năm, Mạc Nam phải nộp rất nhiều thực ấp.

Cho dù quốc lực* Mạc Nam hùng mạnh, nhưng đối mặt với ngàn vạn thiết kỵ** Đại Cảnh cũng chỉ có sáu phần thắng.

(* Quốc lực: Sức mạnh quốc gia về kinh tế, quân sự.)

(** Thiết kỵ: Kỵ binh.)

“Cha nói thế nào?”

“Đương nhiên là thúc phụ không muốn, mọi người cũng không muốn, nhưng mà…”

“Nhưng mà sao?”

Muội ấy không nói lời nào.

Nhưng ta biết.

Nhưng mà Mạc Nam không thể có chiến tranh, bởi vì chiến tranh sẽ khiến dân chúng lầm than.

“Vệ A Tranh, muội không muốn để tỷ đi.”

Ta nắm tay muội ấy, “Đi thôi, chúng ta đi xem thử.”

Giọng nói của cha vang lên trong Ngự Thư Phòng.

“Năm xưa, bọn họ nói không cần A Tranh là ngay lập tức bỏ rơi nó, vậy mà bây giờ lại đòi nó quay về, đúng là mơ mộng hão huyền.”

“Đúng vậy, một đám vô cảm. Ta vẫn còn dẻo dai lắm, nếu ai dám đến đây tranh giành A Tranh, ta sẽ g**t ch*t người đó!”

“Cha, không thể để cho A Tranh quay về được, bọn họ sẽ không đối xử tốt với A Tranh.”

Ta đẩy cửa bước vào.

Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn nhau bối rối.

“Cha, chẳng lẽ là Cảnh Đô muốn con quay về hay sao?”

Yến bá phụ giận đến đỏ mặt, “Về cái gì mà về, bước vào chỗ đó chưa chắc đã còn sống.”

Ta siết chặt ống tay áo, nhưng cuối cùng vẫn cất lời, “Vậy thì con quay về là được.”

Lục huynh ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Huynh ấy bước đến bên cạnh ta, “Muội có biết nếu quay về đồng nghĩa với điều gì hay không?”

“Vị đích tỷ kia của muội đổ bệnh, cần máu của muội làm thuốc dẫn.”

“Thậm chí còn có lời đồn rằng, ngày tân đế lên ngôi, chỉ cần hiến tế muội là có thể bảo đảm quốc gia hưng thịnh.”

Cảnh Đô khó khăn lắm mới vứt bỏ được một kẻ xui xẻo, sao lại đột nhiên đòi lại người đó.

Ta nở nụ cười với lục huynh, “Muội biết chứ.”

“Nhưng muội yêu nơi này, yêu hơn cả bản thân mình.”

“Muội vốn không phải là một người may mắn gì. Nếu không nhờ có Mạc Nam, có lẽ muội đã phải sống trong cung điện lạnh lẽo kia cả đời. Có thể có được 11 năm này, muội đã thấy đủ.”

Cha giận dữ đến mức đá án thư ngã lăn ra.

“Con được đưa đến đây thì chính là cô nương nhà ta, sao bọn họ có thể đòi về là về được?”

“Bọn họ xem A Tranh nhà chúng ta là thứ gì, là đồ vật à? Đó là một người sống sờ sờ, nói vứt bỏ là vứt bỏ, nói giết là giết, trái tim họ làm bằng đá hay sao!?”

“Cha.” Ta trấn an ông ấy.

“Lấy một mình con để đổi lấy 10 năm nghỉ ngơi dưỡng sức, an cư lạc nghiệp, đáng giá mà.”

“Xin cha hãy để con đi.”

“Nếu có cơ hội, nếu con còn sống, chắc chắn con sẽ trở về.”

Có lẽ có người sẽ trách ta vô tình, tại sao lại đi lưu luyến một quốc gia khác mà lại không quan tâm đến quốc gia của mình.

Ta không để tâm.

Ta chỉ biết, Đại Cảnh sinh ra ta, nhưng Mạc Nam mới là nơi nuôi dưỡng ta.

Một tháng sau, cuối cùng, cha cũng đồng ý đưa ta quay về Cảnh Đô.

“Vệ A Tranh! Tỷ không được đi, không được đi, muội không muốn để tỷ đi!”

Bát muội nắm chặt lấy tay áo của ta, ta nở nụ cười với muội ấy, sau đó nắm lấy tay bát muội.

Lần đầu tiên ta gặp muội ấy, muội ấy hỏi Yến bá phụ rằng, vì sao các huynh muội khác đều mang họ Vệ, chỉ có ta là họ Tần.

Yến bá phụ trả lời, bởi vì ta đến từ Cảnh Đô, là thập tứ công chúa của Cảnh Đô, cho nên ta mới mang họ Tần.

“Sao công chúa của Cảnh Đô lại muốn đến Mạc Nam?”

“Bởi vì Mạc Nam thích công chúa.”

“Vậy bây giờ công chúa có phải là nữ nhi của Mạc Nam hay không?”

“Tất nhiên rồi.”

Tiểu cô nương bĩu môi: “Nếu là người Mạc Nam thì tỷ ấy phải mang họ Vệ mới đúng. Bây giờ, chẳng phải tỷ ấy chính là nữ nhi của dì Châu hay sao?”

“Công chúa có tên của mình mà.”

“Muội không quan tâm, họ của tỷ ấy là Vệ.”

Kể từ đây, trong miệng của bát muội, ta là Vệ A Tranh.

“A Ngọc, muội biết làm diều không?”

“Đương nhiên là biết rồi.”

Ta xoa đầu muội ấy, “Chờ đến khi muội làm xong 100 con diều, tỷ sẽ quay về.”
 
Hải Đường - Nam Bắc Tây Đông
Chương 2


3.

Sứ thần đến thông báo, nói rằng chúng ta nên xuất phát rồi.

Vẫn là vị sứ thần năm xưa. Hiện giờ, tóc ông ta đã bắt đầu bạc.

Ngũ huynh, lục huynh và bát muội đi theo.

Tuy bát muội còn nhỏ, nhưng muội ấy được nuông chiều hết mực, càng muốn theo cùng.

Còn có Vân Huyên nữa.

Bây giờ, Vân Huyên chính là truyền kỳ của Mạc Nam, là Vân tiểu tướng quân tài giỏi nhất.

Sau khi biết ta phải quay về, chàng đã im lặng, không nói chuyện với ta rất lâu.

Mãi cho đến hôm qua, một ngày trước khi xuất phát, chàng mới dẫn ta lên sườn núi cao nhất trên thảo nguyên mà ngồi.

“Nàng thật sự quyết định như vậy?”

“Ừm.”

“A Tranh, ta sẽ đón nàng quay về.”

“Được.”

“Chờ nàng quay về, chúng ta sẽ thành hôn.”

Ta muốn nói cho chàng biết, có lẽ ta sẽ trở về, nhưng không chắc chắn là sống hay chết. Nhưng ta vẫn không nỡ nói ra, ngàn vạn lời muốn nói đến cuối cùng chỉ hoá thành một câu “Được, ta chờ chàng.”

Ta còn đến gặp mẹ.

“Mẹ, chỉ cần mẹ đồng ý, con sẽ mãi mãi là con gái của mẹ, là A Tranh của Mạc Nam!”

Trong ký ức của ta, mẹ không rơi nước mặt, bởi vì bà ấy sẽ được cha dỗ dành. Nhưng lần này, ngay cả cha cũng không có cách nào dỗ mẹ nín được.

Trên đường đến Cảnh Đô, lục huynh ngồi cùng với ta.

“A Tranh yên tâm, một ngày nào đó, ca ca sẽ đường đường chính chính đón muội về nhà.”

“Đừng nói là ngàn dặm, cho dù có là vạn dặm, ca ca cũng sẽ đưa muội trở về..

Là nam nhi, thà đổ máu chứ không rơi lệ, nhưng khi xuống xe, hốc mắt của ngũ huynh đã đỏ au.

Ngũ huynh vỗ vỗ vai ta, “Đừng lúc nào cũng nghĩ rằng mình là sao chổi. Trong mắt ngũ huynh, muội mãi mãi là ngôi sao may mắn của chúng ta.”

“Nếu có ai ức h**p muội, chờ đến ngày ca ca đón muội trở về, ca ca sẽ giúp muội báo thù.”

“Nhưng A Tranh này, hãy hứa với ca ca, muội nhất định phải sống sót nhé.”

Trong đại điện Cảnh Đô, ta gặp lại phụ hoàng mẫu hậu của mình.

Sau khi bái kiến phụ hoàng của ta, nhóm người ngũ huynh, lục huynh đều rời khỏi. Lúc bọn họ bước ra khỏi cổng thành, ta cảm thấy trái tim mình trống rỗng.

Ánh mắt Vân Huyên nhìn ta khi đó, là kiên định, là trấn an, là không nỡ.

Thiếu niên của ta không chút sợ hãi khi đối mặt với máu tươi và chém giết, nhưng lại cảm thấy hối hận và sợ hãi sau khi để ta ở lại Cảnh Đô.

Lúc rời khỏi, bát muội nhìn về phía hai chữ “Cảnh Đô” trên cổng thành, hét lớn.

“Người Đại Cảnh hãy nghe cho rõ, nếu có người nào dám ức h**p tỷ tỷ A Tranh của ta, sớm muộn sẽ có một ngày Yến Dao Ngọc ta cầm trường thương của cha ta đến tính sổ với Đại Cảnh!”

Ta nhìn thấy sự ngưỡng mộ của người xung quanh khi nhìn vào gương mặt của ta, cũng nhìn thấy sự sợ hãi và chán ghét trong mắt bọn họ.

“Con là thập tứ à?”

“Lại gần đây, để phụ hoàng nhìn con cho rõ.”

Người đàn ông ngồi trên ghế rồng chính là phụ hoàng của ta. Ta chỉ cảm thấy mình cách ông ta rất rất xa.

“Công chúa An Hoa đến!”

Giọng nói the thé vang lên, kéo ta về thực tại. Đã rất lâu rồi, ta không nghe thấy âm thanh nào như thế này.

Mạc Nam không có thái giám.

Công chúa An Hoa chính là vị đích tỷ đang ôm bệnh nặng mà lục huynh đã nhắc đến.

Nàng ta tên là Tần Ánh, là công chúa duy nhất có phong hào trong số các công chúa của hoàng tộc Đại Cảnh.

“Khụ… Khụ khụ…”

Ta tận mắt chứng kiến, vị mẫu hậu một giây trước còn lạnh lùng với ta, vừa nghe thấy tiếng ho của Tần Ánh đã lo lắng đứng bật dậy từ trên ghế phượng. Lúc bước qua bên cạnh ta, bà ta thậm chí không thèm liếc mắt nhìn ta dù chỉ một cái.

“Ánh Nhi, chẳng phải đã nói con không cần đến đây hay sao? Trời hôm nay lạnh như vậy, nếu như con cảm lạnh thì phải làm thế nào? Con cứ ở yên trong cung điện nghỉ ngơi là được rồi.”

Tần Ánh rất xinh đẹp, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, ngũ quan hài hoà, mày lá liễu cong vút, chỉ cần nở một nụ cười nhạt đã khiến người ta đem lòng yêu mến.

“Khụ… Khụ khụ, nghe, nghe nói thập tứ muội muội… đã trở về… Con làm tỷ tỷ… đáng lẽ ra nên đến… khụ khụ… gặp mặt.”

Mẫu hậu đỡ nàng ta ngồi xuống, thân thiết ngồi bên cạnh nàng ta. Phụ hoàng dường như hiền lành hơn.

“Thập tứ, nhanh lên, đây là thập tỷ tỷ của con.”

Ta không muốn truy cứu việc ông ta có nhớ tên của ta hay không.

Ta hành lễ với Tần Ánh theo như lời của ông ta, “A Tranh tham kiến thập tỷ tỷ.”

Phụ hoàng tuyên bố bắt đầu yến tiệc.

Nhưng không một ai nói cho ta biết ta nên ngồi ở đâu.

Mẫu hậu lộ ra biểu cảm ghét bỏ, nói với ta, “Thấy có chỗ trống thì tự ngồi lên đi, chẳng lẽ con ở Mạc Nam gặp chuyện gì cũng phải hỏi à?”

Ta muốn nói Mạc Nam không như vậy.

Ta vừa chuẩn bị ăn thì mẫu hậu đã quát lên ngăn ta lại, “Làm càn! Ở Mạc Nam, con cũng vô kỷ luật như thế này hay sao? Làm gì có chuyện phụ hoàng của con còn chưa ăn mà con đã ăn trước rồi?”

Các đại thần nhìn nhau, thậm chí, ta còn nghe thấy tiếng cười mỉa mai.

“Được rồi, thập tứ trở về, bệnh tình của An Hoa cũng có chuyển biến tốt, đây là chuyện vui, bắt đầu bữa tiệc đi.”

Việc ta trở về không phải là chuyện vui. Bệnh của Tần Ánh có thể chữa trị mới là chuyện vui.

Lục huynh nói không sai, ta chính là bước ngoặt xui xẻo kia.

Ta nhìn móng giò ngấn mỡ trên bàn, trong lòng chỉ cảm thấy kinh tởm.

Vị tứ tỷ thích đổ thêm dầu vào lửa kia của ta muốn ta cảm thấy may mắn vì có thể ăn những món ăn trên bàn, vậy nên đã ép ta phải ăn món móng giò mà An Hoa muốn ăn nhưng lại không thể ăn được, không cho phép ta phụ lòng An Hoa.

Đó là thứ khó nuốt nhất mà ta từng ăn trong đời.

Ta nghĩ, nếu không phải vì ca ca yêu cầu ta phải sống sót, ta đã sớm đá đổ bàn ăn, bỏ của chạy lấy người.

Sau bữa tiệc, phụ hoàng gọi ta vào điện Minh Tâm.

Mắt ông ta đục ngầu, có lẽ là do không ngủ đủ giấc, đôi mắt ngập tràn tơ máu.

“Mười mấy năm con ở Mạc Nam sống có tốt không?”

“Thưa phụ hoàng, rất tốt.”

“Chuyện năm xưa, phụ hoàng rất hối hận, vẫn luôn cảm thấy mình đã khiến con chịu thiệt thòi, nhưng dù sao khi đó… Thôi, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”

“Phụ hoàng, nữ nhi không trách ngài.”

“Tình hình của Ánh Nhi, con cũng đã thấy rồi. Thần y trong cung nói, chỉ cần một chút máu của con là có thể chữa khỏi bệnh cho tỷ tỷ của con. Các con là tỷ muội do cùng một mẹ sinh ra, phụ hoàng nghĩ chắc chắn con sẽ không…”

Nhắc đến Tần Ánh, đôi mắt đục ngầu của ông ta như sáng lên một chút.

“A Tranh đồng ý.”

Ta không biết vì sao họ lại thiên vị Tần Ánh như vậy, thậm chí còn thiên vị hơn cả hoàng huynh. Nhưng ta cũng không cần sự thiên vị của bọn họ.

Ta đã có được tình cảm chân thành và tốt đẹp nhất trên thế gian này.

Ta vẫn ở trong điện Triều Vận.

Cung điện lạnh như băng kia, ngay cả cỏ dại cũng không có ai nhổ.

Quãng đường từ điện Minh Tâm đến điện Triều Vận rất dài, còn dài hơn cả quãng đường từ quân doanh đến hoàng cung khi ta còn ở Mạc Nam. Có lẽ là phụ hoàng sợ sát khí của ta ảnh hưởng đến vận may của ông ta.

Lúc đi ngang qua hồ hoa sen, ta nghe thấy có người đang nói chuyện.

Một nam một nữ.

“Ánh Nhi, đừng quá mềm lòng, chỉ nhìn qua là đã biết nàng ta sống ở Mạc Nam rất tốt, muội nên lo cho bản thân mình thì hơn.”

“Hoàng huynh, muội biết rồi… Khụ khụ… Nhưng mà, A Tranh xa cách chúng ta nhiều năm như vậy, muội ấy không thích muội cũng là chuyện bình thường, huynh đừng trách muội ấy.”

“Muội muội của ta tốt như vậy, vì sao nàng ta lại không thích, cũng không phải là muội đưa nàng ta đi. Ánh Nhi, nếu nàng ta dám ức h**p muội, muội cứ nói cho hoàng huynh, hoàng huynh sẽ chống lưng cho muội.”

“A Tranh… Khụ… Cũng là muội muội… của hoàng huynh… Khụ… Huynh đối xử tốt với muội ấy một chút…”

“Muội muội của ta… Sao lại mềm lòng như vậy chứ.”

Là tam hoàng huynh và Tần Ánh.

Ta không có hứng thú nghe lén cuộc trò chuyện của bọn họ. Điện Triều Vận còn có một sân đầy cỏ dại kia kìa. Nếu phụ hoàng thật sự quan tâm đến đứa con gái này, sao có thể không sai người nhổ cỏ dù chỉ một chút.

Chăn đã không được phơi rất nhiều năm, sau khi vứt đi, ta nằm trên chiếc giường cứng như đá. Đêm nay hẳn sẽ là một đêm khó ngủ. Đây là lần đầu tiên ta mất ngủ suốt nhiều năm qua. Dù sao cũng không ngủ được, thôi thì đành nhớ lại Mạc Nam vậy.

Tứ huynh nói, Mạc Nam nằm ở hướng Tây Nam, nếu nhớ nhà thì hãy nhìn về phía Tây Nam.

Bà đưa cho ta rất nhiều điểm tâm, nhiều nhất là những món điểm tâm hình hoa hải đường. Lúc bà lải nhải nói chuyện bên tai ta, đó là lần đầu tiên ta cảm thấy bà đã già rồi.

Cũng không biết khi không có ta ở đây tranh giành điểm tâm với A Ngọc, muội ấy có quen hay không.

Ta vừa ăn điểm tâm do bà làm, vừa nhớ lại mỗi một người ở Mạc Nam.

Sức khoẻ của mẹ không tốt. Lần đầu tiên ta gặp mẹ, bà ấy mỉm cười vẫy tay với ta, “Sau này, con làm con gái của mẹ được không?”

Bà ấy cười rộ lên trông rất đẹp.

Cha rất nóng tính. Ông ấy và Yến bá phụ là huynh đệ sống chết có nhau. Thời trẻ, cha và Yến bá phụ cùng nhau xông pha chiến trường, thời gian sống trong quân doanh đã khiến tính tình của ông ấy càng ngày càng cáu kỉnh. Nhưng ông ấy đối xử rất rất tốt với mẹ.

Đại huynh và nhị huynh đều đã lập gia đình. Lúc ta đi, tẩu tử nắm tay ta nói chuyện suốt hơn nửa buổi.
 
Hải Đường - Nam Bắc Tây Đông
Chương 3


4.

Ta rất nhớ tam tỷ của ta.

Tỷ ấy khen ta xinh đẹp, dạy ta cưỡi ngựa, dẫn ta ra ngoài chơi, kể chuyện xưa cho ta nghe, thậm chí còn dịu dàng giảng dạy đạo lý cho ta, không có thành kiến với ta dù ta là người Đại Cảnh.

Khi biết ta phải về Cảnh Đô, tỷ ấy chỉ xoa đầu ta, “Tiểu A Tranh của chúng ta trưởng thành rồi.”

Tỷ ấy nói với ta rằng, “A Tranh của tỷ tỷ không kém cỏi hơn bất kỳ cô nương nào, trong lòng tỷ tỷ, muội chính là tiểu cô nương tốt nhất trên thế gian này.”

Đôi khi, ta nghĩ, nếu ta thật sự là muội muội của lục huynh thì tốt biết bao.

Nhưng người ta nhớ thương nhất chính là Vân Huyên.

Lần đầu tiên đến quân doanh, ta đã đem lòng thầm thương trộm nhớ thiếu niên dịu dàng khí phách kia. Chàng có một đôi mắt đào hoa, đẹp vô cùng, rất nhiều cô nương ở Mạc Nam đều thích chàng.

Nhưng ngày nọ, vị tướng quân thiếu niên của Mạc Nam này lại nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng thổi vào tai ta, nói với ta, “A Tranh, ta rất thích nàng, chỉ thích một mình nàng.”

Bởi vậy, lục huynh còn đánh nhau với chàng một trận.

Nhưng trong một trận chiến nhỏ, lục huynh chắn một mũi tên cho Vân Huyên. Huynh ấy nói, muội muội của ta thích ngươi, nếu như ngươi bị thương, A Tranh sẽ rơi nước mắt.

Thức trắng một đêm, ngày hôm sau, ta bất chấp cơn buồn ngủ, tính tìm vài người đến đây nhổ cỏ. Nhưng người của điện Triều Hà đến báo tin, nói rằng công chúa An Hoa phát bệnh, cần phải phối thuốc ngay lập tức.

Điện Triều Hà chính là nơi ở của Tần Ánh, là nơi gần mẫu hậu nhất.

Lúc dao cứa vào người, thật sự đau chết đi được.

Trước kia, mỗi khi ta bị va đập ở đâu, tam tỷ tỷ sẽ cẩn thận bôi thuốc cho ta, Vân Huyên cũng sẽ ở bên cạnh, dặn ta nắm chặt lấy tay chàng.

Nhìn một nửa chén máu bị các thái y kia đổ vào lò không chút do dự, ta bỗng nhiên cảm thấy không đau đến như vậy nữa.

Đúng rồi, ta quay về không phải để hưởng phúc. Bây giờ, ngay cả một cung nữ nhỏ nhoi cũng có thể tuỳ tiện ức h**p ta.

Đây là tháng thứ ba sau khi ta quay về Cảnh Đô. Cỏ dại trong sân đã được ta thuê người bên ngoài nhổ sạch sẽ, thậm chí, ta còn kêu bọn họ mua một ít hạt giống trồng hoa.

Ta đã quen với việc thường xuyên bị lấy máu. Ta nghĩ, nếu bây giờ có thể trở về Mạc Nam, cho dù miệng vết thương có to đến thế nào, ta cũng sẽ không kêu đau.

Vân Huyên đã cho ta một viên thuốc giả chết, ta vẫn luôn giữ gìn cẩn thận. Ta muốn sống, sống đến khi bọn họ đến đón ta quay về. Nhưng trước khi quay về, ta phải làm một chuyện, một chuyện của riêng ta.

Cơ thể của phụ hoàng càng ngày càng yếu, nghe nói chỉ còn sống được có nửa năm. Nửa năm là đủ rồi. Mỗi khi không thể chịu đựng được nữa, ta sẽ nhìn về phía Tây Nam, tự nhủ với bản thân rằng chờ thêm một chút.

Nào ngờ, trong quá trình này lại phát sinh biến cố.

Ngày hôm ấy, sau khi bị lấy máu xong, trên đường quay về, ta vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hai tiểu cung nữ, nói rằng tướng quân Lăng Vân của Mạc Nam đã bị bắt.

Tướng quân Lăng Vân chính là A Huyên của ta.

“Vị Vân tướng quân đó thật sự rất tuấn tú, cũng tiếc thật.”

Bọn họ đang tiếc cái gì? Là tiếc A Huyên của ta hay sao?

“Khụ… Khụ…”

“A Tranh tham kiến phụ hoàng.”

“Thập tứ à, con… khụ… con đến đây làm gì?”

Nếu là phụ hoàng năm ta 6 tuổi, có lẽ còn nhớ một chút tình thân, nhưng hiện giờ, ở trong mắt người đàn ông tuổi xế chiều này, ta không nhìn thấy chút chân tình nào. Cũng phải thôi, ta là sao chổi, ai đến gần ta cũng gặp xui xẻo, phụ hoàng chỉ muốn cách ta càng xa càng tốt.

Nhưng ta sẽ không để ông ta được toại nguyện.

“Chuyện đã hứa với phụ hoàng, nữ nhi đã làm được. Nhưng phụ hoàng đã hứa với Mạc Nam là sẽ không nhúng tay vào chuyện của Mạc Nam, vậy sao còn phải bắt tướng quân Lăng Vân?”

Ông ta híp mắt lại.

“Con thích hắn?”

“Chuyện này không liên quan đến tư tình nhi nữ. Tướng quân Lăng Vân là chiến thần trong lòng bá tánh Mạc Nam, danh vọng rất cao, phụ hoàng không màng đến hiệp ước giữa hai nước mà đã giam người ta vào ngục, người đời chắc chắn sẽ nói Đại Cảnh hứa mà không giữ lời.”

Đây là lần đầu tiên, ta để lộ nanh vuốt. Có lẽ bọn họ đã quên, ta không phải hoa trồng trong nhà kính, ta là cô nương lớn lên ở Mạc Nam. Ta không phải quả hồng mềm mặc cho người ta n*n b*p.

“Trong mắt của con, chẳng lẽ phụ hoàng là người thất tín bội nghĩa?”

“Phụ hoàng, vì sao ngài gọi con quay về, trong lòng chúng ta, ai nấy đều hiểu rõ. Con làm thuốc dẫn của con, ngài làm hoàng đế của ngài. Con chỉ có một nguyện vọng duy nhất, đó là mong ngài không tổn thương đến bất kỳ người nào ở Mạc Nam.”

“Làm càn! Khụ… Khụ… Trong lòng của con, chẳng lẽ quốc gia của con lại không bằng một quốc gia nơi biên cảnh?”

Vốn dĩ đã không bằng.

“Trẫm nói thật cho con biết, là do Vân Huyên cố ý xâm nhập quân doanh, ăn cắp bản đồ phòng thủ toàn thành, muốn khơi dậy tranh chấp trước đó. Kẻ bội ước chính là người trong lòng của con.”

“Hơn nữa, ba tháng kể từ khi con quay về, con cho rằng vì sao chúng ta lại thua trong những trận chiến nhỏ kia? Đó đều là công lao của những ca ca tốt kia của con!”

Sao A Huyên lại xâm nhập quân doanh? Ta muốn đi gặp chàng.

“Vậy phụ hoàng tính xử lý Vân tướng quân như thế nào?”

“Khụ… Hình Bộ nói, hắn rất mạnh miệng, buổi trưa ngày mai sẽ đem ra xử trảm.”

“Dù sao thì, chẳng phải Mạc Nam vẫn còn tướng quân khác hay sao?”

Ta chỉ thấy kinh tởm.

Ông ta có mặt mũi gì suy nghĩ đến đường lui của người khác? Cũng phải, trước kia, ông ta cũng giữ suy nghĩ sẽ có thêm thập ngũ công chúa, thập lục công chúa nên mới bỏ mặc ta ở nơi xa ngàn dặm.

“Phụ hoàng, nếu đã như vậy, nữ nhi khẩn cầu ngài xin được cho nữ nhi gặp lại Vân tướng quân một lần. Lúc ở Mạc Nam, chàng và nữ nhi có tình sâu nghĩa nặng, nữ nhi muốn gặp lại chàng.”

“Sau này không cần phụ hoàng phải giấu diếm nữa, nữ nhi tình nguyện đi hiến tế trời đất.”

“Con biết chuyện hiến tế?”

“Đại Cảnh là quốc gia của A Tranh, A Tranh cũng mong vận mệnh quốc gia được suôn sẻ, đất nước hưng thịnh phồn vinh.”

Lúc nói ra những lời này, ta chỉ hận không thể đâm vào tim mình, nhưng A Huyên của ta không thể chết được, ta muốn đưa chàng ấy về nhà.

Khi rời khỏi, nhân lúc không ai nhìn thấy, ta lén động tay động chân vào chén thuốc của phụ hoàng.
 
Hải Đường - Nam Bắc Tây Đông
Chương 4


5.

Trong nhà giam, ta nhìn thấy thiếu niên lang mà ta ngày nhớ đêm mong. Đó chính là A Huyên của ta. Chàng râu ria xồm xoàm, nhưng đôi mắt lại sáng bừng lên. Ta thích nhất là đôi mắt của chàng.

“A Huyên.” Ta gọi chàng.

Chàng bỗng ngẩng đầu lên, lê xiềng xích bước về phía ta.

Ta nghe thấy tiếng leng keng do xiềng xích bằng sắt va chạm vào nhau, đau lòng khôn xiết.

A Huyên của ta, chàng không nên bị xích lại như vậy.

“A Tranh, A Tranh, nàng sao rồi, ai đã ức h**p nàng?”

“Sao chàng lại đến đây?”

“Có người gửi thư cho ta, nói nàng bị đưa vào quân doanh, ta và Vệ Chương sợ bọn họ ra tay với nàng nên mới muốn gặp để đảm bảo an toàn cho nàng. Nhưng ta còn chưa kịp bước vào trong trại thì đã có người bắt ta lại.”

“Sau đó, mọi chuyện đúng như ta suy đoán, bọn họ ghép tội ta cố ý gây xung đột.”

Bọn họ lừa A Huyên của ta đến đây là vì không muốn cho ta được sống yên ổn.

“Lục huynh cũng đến đây sao? Lục huynh sao rồi?”

“Huynh ấy không sao, bị thương nhẹ, Vệ Trinh đưa huynh ấy đi rồi.”

“A Tranh, ta không sợ chết. Có thể nhìn thấy nàng sống sót, ta đã thấy đủ rồi. Chờ thêm một chút nữa, Vệ Chương sẽ đến đón nàng về nhà.”

“Chàng ngốc thật, A Huyên.” Ta chỉ thấy sống mũi cay xè.

“Đừng khóc, A Tranh, đừng khóc.”

“Chàng dại dột quá! Bọn họ kêu đến là chàng đến! Ta sống không tốt tí nào! Lúc ta vừa mới quay về, cỏ dại trong sân không ai nhổ, còn có móng giò ngấn mỡ trên bàn, ngày nào cũng lấy máu lấy máu, ngay cả một người ta thích cũng không có!” Ta đấm mạnh lên ngực chàng, lồng ngực chàng cũng kịch liệt phập phồng.

Ta cho chàng xem những vết thương sâu cạn chi chít trên tay, chàng ngẩn người.

“Sao có thể… A Tranh… Đây là ai làm…”

Ta nhón chân lên, kề sát vào tai chàng mà nói, tựa như khi chàng nói chàng thích ta, “Vân Huyên, vậy nên, ta không cho phép chàng chết. Ta muốn chàng và ca ca cùng nhau đến đón ta về nhà.”

Sau đó, ta hôn lên đôi môi chàng.

Ta chuốc thuốc mê lính canh, trong chốc lát, bọn họ sẽ không thể tỉnh dậy được.

Ngoài cửa còn có hai thị nữ đứng canh, là người do ta đích thân chọn. Một người tên Kim Phong, một người tên Ngọc Lộ.

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ*.

(* Tạm dịch: Gió vàng sương ngọc tìm nhau, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng. Nguyên văn là 金风玉露一相逢,便胜却人间无数. Là một câu thơ trong bài “Thước kiều tiên” của Tần Quán thời Bắc Tống - Liêu.)

A Huyên hôn lại, ta nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt chàng.

Ta ôm cổ chàng, nhỏ giọng nói, “A Huyên, phải sống cho thật tốt. Ta đưa chàng về, chờ chàng quay lại đón ta.”

Ngày hôm sau, cai ngục Hình Bộ đến bẩm báo, tướng quân Lăng Vân đã chết trong nhà lao.

Có người nói là thập tứ công chúa đã giết tướng quân Lăng Vân.

Có phải ta giết hay không thì quan trọng gì?

Phụ hoàng cũng không thèm truy cứu. Ông ta chỉ sai người vứt thi thể của tướng quân Lăng Vân ra vùng ngoại ô, để cho người Mạc Nam đến hốt xác. Không ai nhìn thấy khóe môi ta hơi nhếch lên.

Người đến nhận xác đương nhiên là ngũ huynh và lục huynh của ta rồi.

Mạc Nam.

Ba canh giờ sau khi Vệ Chương đón Vân Huyên về, Vân Huyên đã tỉnh. Sau khi tỉnh lại, y chỉ im lặng, không muốn nói lời nào.

Yến Dao Ngọc hỏi Vân Huyên có nhìn thấy A Tranh hay không.

Đương nhiên là thấy rồi.

A Tranh của y sống không tốt chút nào.

Vệ Chương vội vàng hỏi y, A Tranh đâu rồi, A Tranh bị làm sao vậy.

Hốc mắt Vân Huyên ngay lập tức đỏ au.

A Tranh của y, nàng đem thuốc giả chết mà y đã cho nàng đút cho hắn. Nàng nói, nàng muốn đưa y về nhà.

Nhưng A Tranh của y về nhà bằng cách nào bây giờ.

Sau khi tiễn A Huyên đi, mẫu hậu của ta muốn gặp ta.

Bà ta thay đổi hoàn toàn vẻ lạnh lùng của ngày xưa, thân mật kéo tay ta, nói, “A Tranh à, gần đây con sống có tốt không?”

Bà ta gọi A Tranh khó nghe thật. Ta biết, bà ta chẳng có ý tốt.

Quả nhiên, bà ta nói mình cần chút máu đầu tim của ta, chỉ cần một chút là đủ, sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của ta.

Thật ra, ta muốn hỏi bà ta một chút, vì sao lại không yêu thương ta, chẳng lẽ bởi vì ta là sao chổi hay sao? Cũng không hẳn là hỏi, chỉ là muốn xác nhận mà thôi, dù sao ta cũng biết lý do rồi.

Tháng thứ hai sau khi ta trở về, sau khi lấy máu xong, bọn họ nói chuyện nhưng không đóng cửa kỹ, ta vô tình nghe được rất nhiều.

“Nó cũng giống người kia thật. Nếu như nó không phải là nữ nhi của ta thì tốt rồi.”

“Nương nương, cho dù thập tứ công chúa có phải là nữ nhi của ngài hay không, nhưng ngài có một nữ nhi ưu tú như thập công chúa cũng xem như không bị ông trời bạc đãi rồi.”

“Đúng vậy, Ánh Nhi bây giờ càng ngày càng giống A Dụ hơn.”

“Chờ đến lúc đó, Triệt Nhi lên ngôi hoàng đế, chúng ta sẽ bắt lục vương tử của Mạc Nam đến đây làm phò mã cho Ánh Nhi của chúng ta.”

Tiếng cười vui thoang thoảng bên tai khiến trái tim ta càng thêm băng giá.

Hoá ra, ta không phải con của phụ hoàng.

Năm đó, hoàng hậu nương nương bị một thị vệ xâm hại, sau khi xảy ra chuyện, bà ta đã g**t ch*t tất cả những người biết chuyện này, ngoại trừ Vương bà tử ban nãy.

Sao hoàng hậu nương nương có thể để cho người khác biết chuyện bà ta có con với người khác.

Vậy nên, Thiên Sát Cô Tinh gì đó, chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ bà ta tạo ra để đuổi ta đi cho khuất mắt.

Bà ta muốn nắm tay người yêu đến bạc đầu, có một trai một gái, phúc lộc song toàn.

Ta là vết nhơ của bà ta. Nhưng ta vẫn đồng ý lời thỉnh cầu của bà ta, xem như hoàn trả công ơn sinh thành và ân tình bà ta đã đưa ta đến Mạc Nam.

Nhưng muốn lục huynh của ta cưới Tần Ánh? Nằm mơ đi.

Kim Phong Ngọc Lộ hiếm khi nói chuyện với ta. Các nàng chỉ làm việc theo khuôn phép. Nhưng ta từng nghe Ngọc Lộ nói với Kim Phong rằng, nàng ấy có người trong lòng, tên là Sở Chiếu, là thị vệ bên người nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử tên Tần Hoài Ngọc.

Ta nhớ rõ huynh ấy. Lúc ta mới trở về, huynh ấy từng nhìn ta với một ánh mắt bi thương. Khi Tần Hoài Cẩm gây sự với ta, huynh ấy còn từng giúp đỡ ta một lần.

Ta có đáng thương không? Ta không cảm thấy mình đáng thương.

Ngọc Lộ rất thận trọng, không dám tiếp cận Sở Chiếu. Kim Phong nói với nàng ấy, phải bạo dạn lên, thích là thích.

Sự nhiệt tình và thẳng thắn của nàng ấy làm ta nhớ đến Ngu Lâm Lang.

Ngu Lâm Lang là nữ nhi của Ngu bá phụ, Ngu bá phụ chính là sứ thần Mạc Nam đã đến đón ta.

Nàng ấy thích A Huyên.

Là người duy nhất không thích ta trong số những người Mạc Nam mà ta quen biết.

Nàng ấy ghét người Đại Cảnh, đương nhiên cũng ghét ta, càng ghét ta hơn khi A Huyên thích ta.

Nhưng nàng ấy thẳng thắn, nhiệt tình, mãi mãi hào phóng thừa nhận tình cảm của chính mình, cũng không lén lút dùng mưu hèn kế bẩn như những cô nương Cảnh Đô.

Sau khi biết ta phải quay về Cảnh Đô, Ngu Lâm Lang còn ngại ngùng đến tìm ta, đứng sau xe ngựa mà hô: “Này, Cảnh Đô không bằng Mạc Nam, cô trở về thì cẩn thận một chút, đừng để ai ức h**p đó!”

Nhưng ta không nghe thấy câu thỏ thẻ cuối cùng của nàng ấy, “A Tranh.”

Bệnh tình của phụ hoàng chuyển biến xấu, ta thường xuyên đến thăm ông ta.

Tam hoàng tử vội vàng tranh giành ngôi vị hoàng đế, bởi vì phụ hoàng chần chừ chưa lập thái tử. Cũng chẳng có mấy hoàng tử công chúa thật lòng đến thăm ông ta.

Hiện giờ, ông ta bệnh nguy kịch, mỗi lần ta đến thăm đều bị ông ta giữ lại một lúc lâu. Thậm chí, ông ta còn nhớ lại những chuyện khi ta còn nhỏ.

“Khụ… Khụ… Khụ khụ… Lúc thập tử còn nhỏ… rất xinh đẹp… Nếu không… Nếu không phải vì… đại tư tế nói… nói thập tứ là sao chổi… ta… khụ khụ… thật sự muốn giữ… thập tứ lại… Thập tứ à… Thập tứ…”

Mỗi lần, ta đều yên tĩnh ngồi bên cạnh nghe ông ta nói.

Lý công công còn tưởng rằng ta nhớ tình thân, đến chăm sóc phụ hoàng.

Ta chỉ đang chờ, chờ đến khi thuốc của ta phát huy tác dụng, chờ đến khi ông ta trút hơi thở cuối cùng.
 
Hải Đường - Nam Bắc Tây Đông
Chương 5


6.

Sau khi ra khỏi điện Minh Tâm, ta chạm mặt Tần Hoài Ngọc.

Vị nhị hoàng huynh kia của ta.

Ta hành lễ qua loa, tính rời khỏi, nhưng huynh ấy lại túm lấy ống tay áo của ta.

“A Tranh.”

“Hoàng huynh có chuyện gì?”

“Muội muốn quay về Mạc Nam không?”

Hỏi thừa.

“Hoàng huynh cảm thấy muội có thể quay về hay sao?”

“Nếu không ngại, A Tranh có thể giúp hoàng huynh làm một chuyện, hoàng huynh sẽ nghĩ cách đưa muội về Mạc Nam.”

“Chuyện gì?”

“Giúp nhị hoàng huynh điều tra một chút, xem Mạc Nam từng có cô nương nào tên Tang Nhiên hay không. Chuyện này, hẳn là hoàng muội sẽ làm được.”

“Chỉ có vậy thôi à?”

“Chỉ có vậy thôi, nhị hoàng huynh sẽ nghĩ cách giúp muội liên hệ với Vệ Trinh.” Tần Hoài Ngọc kề sát vào tai ta, “Giống như lần trước vậy.”

Lần trước, ngũ huynh nhận được tin Vân Huyên chết giả, hoá ra là Tần Hoài Ngọc đã giúp ta truyền tin.

“A Tranh cảm ơn nhị hoàng huynh.”

Ta không biết Tần Hoài Ngọc có ý gì, nhưng ta biết, ‘nghĩ cách’ của huynh ấy có nghĩa là gì.

Thật ra, có một hôm, trên đường trở về từ điện Minh Tâm, ta nghe thấy có rất nhiều người hô hoán nhau đi lấy nước.

Trời hanh khô như thế này, xảy ra hoả hoạn cũng là chuyện thường tình.

Chỉ không ngờ rằng đó lại là tiểu thiên viện của điện Triều Vận. Tuy thiên viện đã cháy, nhưng chính viện lại không chịu ảnh hưởng gì.

Ta nhìn thấy mấy thái giám và cung nữ linh tinh, sau đó nhếch nhếch môi, ngay lập tức bước vào chính viện.

Nào ngờ vừa bước vào cửa đã bị ai đó bịt miệng, kêu ta đừng lên tiếng. Một lát sau, ta vỗ vỗ mu bàn tay của người đó, ý bảo buông ra.

Bàn tay mà chiều nào cũng dắt tay ta về ăn cơm nhà, sao ta có thể không nhận ra. Ta quay đầu lại, đập vào mắt là ánh mắt sốt ruột lo lắng của lục huynh.

“A Tranh ngoan, chúng ta không ở lại nơi quỷ quái này nữa, ca ca dẫn muội đi.”

Ta hít mũi, “Sao lục huynh lại đến đây?”

Huynh ấy cụp mắt nhìn xuống, v**t v* những vết sẹo do dao cắt trên tay ta.

“Lúc muội ở nhà, chúng ta đều không nỡ để muội làm việc gì, không nỡ để muội chịu lạnh, chịu đói, bị thương.” Huynh ấy giận run người, “Sao bọn họ nỡ, sao bọn họ nỡ…”

Ta nhún vai, “Không sao đâu, lục huynh, muội không đau.”

Huynh ấy ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ au, “Vân Huyên nói muội sống không tốt tí nào. Hiện giờ, đệ ấy và A Trinh đang ở cổng thành, muội đi cùng ca ca đi, chúng ta về nhà, không bao giờ quay lại đây nữa.”

Huynh ấy chuẩn bị kéo tay ta đi ra ngoài, nhưng ta vẫn đứng yên ở đó, không nhúc nhích dù chỉ một chút.

“A Tranh, muội còn chờ gì nữa, đi thôi.”

Ta đẩy tay huynh ấy ra, lùi về phía sau một bước, “Huynh có từng nghĩ đến việc nếu hôm nay ta đi rồi, một ngày nào đó Cảnh Đô điều tra được hoặc biết chuyện ta còn sống thì Mạc Nam phải làm sao đây?”

“Huynh hãy quay về đi.”

Huynh ấy lắc đầu, cố tìm cách nắm lấy tay ta.

“Ca ca cầu xin muội, theo ca ca về nhà, về nhà.”

Ta vẫn tiếp tục lùi về phía sau, nhìn ngọn lửa bên ngoài rồi lại nhìn huynh ấy lần nữa.

Ngọn lửa không biết đã được dập tắt từ bao giờ.

Ngày hôm đó, ta ngồi trên sàn suốt đêm, lặng lẽ đếm ngược xem còn bao nhiêu ngày. Nước mắt rơi trên mặt đất, xen lẫn nỗi nhớ nhung ta dành cho Mạc Nam.

Tần Hoài Ngọc rất giữ chữ tín. Chỉ mấy ngày sau, ta đã liên hệ được với ngũ huynh. Huynh ấy nói, cha mẹ rất lo lắng cho ta. Ta nói nhanh thôi, sẽ nhanh thôi.

Trong lá thư, ta nhờ huynh ấy giúp ta điều tra về một cô nương tên là Tang Nhiên. Cũng nhân cơ hội này mà ta được chứng kiến bộ mặt đáng kinh tởm của hoàng thất Đại Cảnh.

Tang Nhiên cô nương mà Tần Hoài Ngọc nhắc đến, chính là nữ nhi của Mạnh tướng quân của Mạc Nam.

Toàn bộ Mạnh gia đều tử trận sa trường trong trận chiến ở Bắc Thành. Vì an ủi vong linh Mạnh gia, quận chúa Lạc Anh Mạnh Tang Nhiên được thăng lên làm công chúa Lạc Anh.

Ở biên giới Mạc Nam, Mạnh Tang Nhiên đã quen biết Tần Hoài Ngọc.

Cô nương nhiệt tình như lửa nhanh chóng thu hút Tần Hoài Ngọc.

Tần Hoài Ngọc muốn cưới nàng.

Sau đó, đúng là hai người đã ở bên nhau, Tần Hoài Ngọc không ngại đường sá xa xôi, đi ngàn dặm đến Mạc Nam cầu hôn, Mạnh Tang Nhiên cũng đã đồng ý rồi.

Mạnh Tang Nhiên khác nữ tử tầm thường. Nàng ấy hiểu biết nhiều hơn những nhi lang bình thường. Vì vậy, trước khi chính thức trở thành hoàng tử phi, nàng ấy tỉ mỉ bày mưu tính kế giúp Tần Hoài Ngọc.

Tần Hoài Ngọc thậm chí còn nổi bật hơn cả con vợ cả là tam hoàng tử Tần Hoài Cẩm. Vậy nên, vị mẫu hậu kia của ta sợ vị trí thái tử của hoàng nhi bị cướp mất, bèn g**t ch*t Mạnh Tang Nhiên.

Công chúa Lạc Anh chưa thành hôn mà đã chết tha hương, Đại Cảnh không thể đưa ra một lời giải thích, nhưng hoàng hậu nương nương than trách khóc lóc nhận hết trách nhiệm về phía mình. Phụ hoàng nhớ đến tỉnh nghĩa thời niên thiếu với hoàng hậu, bèn bưng bít chuyện này, vẫn chưa cho Mạc Nam một câu trả lời thỏa đáng.

Kể từ đây, Tần Hoài Ngọc không tin tưởng bất kỳ ai trong hoàng thất Đại Cảnh nữa. Huynh ấy không biết thi thể Mạnh Tang Nhiên bị chôn ở đâu, cứ ngỡ là người Mạc Nam đã đưa nàng đi.

Sáng nay ngủ dậy, ta nhẩm tính thời gian, nên là lần cuối cùng đến thăm phụ hoàng kia của ta. Sắp kết thúc rồi.

“Thập… thập tứ à… Con có thấy… mẫu hậu của con đâu không…”

“Phụ hoàng, đã lâu rồi mẫu hậu không đến đây.”

“Khụ… Khụ… Thập tứ… Con đi… Lấy giấy bút đến… đến đây… viết… viết rằng… lập nhị… nhị hoàng tử Tần… Tần Hoài Ngọc làm thái tử… Trẫm… truyền ngôi cho thái tỷ… Ngọc tỷ… nằm dưới gối… của trẫm…”

Ta đã chuẩn bị tinh thần giả truyền thánh chỉ rồi kết liễu ông ta nếu như ông ta truyền ngôi cho Tần Hoài Cẩm. Nhưng nếu người đó là Tần Hoài Ngọc, vậy thì ta sẽ xuôi theo chiều gió, để ông ta sống lâu thêm một chút.

Tần Hoài Ngọc muốn làm hoàng đế, ta sẽ giúp huynh ấy.

Dù sao thì ngôi vị hoàng đế này ai làm cũng không sao cả.

Phụ hoàng chết rồi, chết vào ngày kế, sau khi ông ta truyền ngôi cho Tần Hoài Ngọc.

Trước lúc lâm chung, ông ta vẫn nắm chặt lấy góc áo của ta, dặn ta nhất định không được quên chuyện hiến tế trời đất. Nhưng bây giờ, việc ta có đi hay không đã không phải do ông ta quyết định nữa.

Không ai ngờ rằng, Tần Hoài Cẩm ở thành Tương Giang xa xôi lại đột nhiên vội vã quay về. Còn chưa kịp chờ ta lấy thánh chỉ ra, hắn đã khoác long bào.

Tần Hoài Ngọc không thể giết hắn được.

Ngày hôm ấy, bên hồ sen, chúng ta quay lưng về phía mọi người, Tần Hoài Ngọc vịn lan can hỏi ta, rốt cuộc Mạc Nam có gì mà khiến cho ta nhớ mãi không quên, Mạc Nam thật sự tố như vậy sao.

Ta nhìn chim bay trên bầu trời, trả lời: Mạc Nam có giống ngựa dù chạy ngàn dặm cũng không biết mệt, có dê bò thành đàn, có cây thường thanh quanh năm. Mỗi buổi chiều hoàng hôn, mặt trời sẽ biến thành một quả cầu vàng óng. Còn có điểm tâm ăn ngon nhất trên đời, có cha mẹ tốt nhất trên đời, có huynh đệ tỷ muội tốt nhất trên đời.

Ta nhìn về phía Tần Hoài Ngọc, “Quan trọng nhất là không có người thân nào sẽ dùng kiếm chĩa vào huynh, ép huynh làm chuyện huynh không muốn làm.”

Huynh ấy im lặng một lúc lâu, sau đó hứa với ta rằng huynh ấy sẽ đưa ta trở về.

Một ngày nọ, Kim Phong trang điểm cho ta rất xinh đẹp.

Hôm nay là đại điển lên ngôi của Tần Hoài Cẩm.

Bọn họ nghĩ mọi cách đẩy ta vào chỗ chết. Nhưng bọn họ không nghĩ rằng, nếu như ta không chết trên đàn hiến tế thì sao?

Người đưa ta đi hiến tế đã bắt đầu thúc giục.

Đại điển lên ngôi của Tần Hoài Cẩm rất long trọng.

Tần Ánh và mẫu hậu đắc ý cười, khiến ta chướng mắt vô cùng.

Không một ai biết, sáng hôm nay, ta vừa mới nhận được tin từ Tần Hoài Ngọc.

Hôm nay, huynh ấy sẽ lấy thánh chỉ kia ra, danh chính ngôn thuận đá Tần Hoài Cẩm xuống dưới.

Ta nói với kẻ đang giữ chặt ta rằng mình sẽ tự đi. Nhân lúc bọn họ không chú ý, ta nhanh chóng bước lên tường thành.

Trước ánh mắt ngạc nhiên của bọn họ, ta dùng khẩu hình miệng nói với vị mẫu hậu chưa từng nhìn ta bằng nửa con mắt kia rằng: Đều kết thúc cả rồi.

Ta không bao giờ là thập tứ gì cả, ta chỉ là A Tranh trên thảo nguyên.

Vì sao lại chọn cái chết?

Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ bởi vì một giấc mơ mà thôi.
 
Hải Đường - Nam Bắc Tây Đông
Chương 6


7.

Ta mơ thấy Đại Cảnh tấn công Mạc Nam, bá tánh Mạc Nam đều chết hết. Cha mẹ mà ta thương yêu nhất nằm trong vũng máu, đôi tay đan vào nhau.

Bát muội xinh đẹp trẻ trung của ta bị đâm xuyên tim. Muội ấy còn chưa kịp thả diều, trong tay vẫn nắm chặt dây diều.

Các huynh trưởng hào hoa phong nhã của ta, nếu không phải bị mất chân mất tay thì cũng bị vô số mũi tên cắm trên người. Phát quan* của bọn họ bị người ta dùng đao hất xuống đất.

(* Phát quan là một loại trang sức đội trên đầu của hoàng tộc và quan chức cổ đại, thường được chế tạo từ đá quý, kim loại, và có nhiều hình dạng và phong cách khác nhau, nhằm thể hiện địa vị và danh tính của người đeo.)

Cảnh tượng cuối cùng trong cơn ác mộng kia là khi huynh trưởng gian nan làm một khẩu hình miệng, như muốn nói với ta, “A Tranh, mau chạy đi.”

Từ đầu, phụ hoàng đã không muốn giữ lại Mạc Nam.

Ông ta mơ ước binh lính Mạc Nam, mơ ước địa giới Mạc Nam.

Mạc Nam có nhiều trẻ con và cô nương như vậy, sao lại cần một công chúa Đại Cảnh như ta đi làm nữ nhi?

Là phụ hoàng của ta đích thân viết một mật thư. Kể từ lúc bắt đầu, ông ta đã tự mình đặt ra hiệp ước. Cho dù mẫu hậu không cầu xin, ta cũng sẽ bị tiễn đi.

Ông ta muốn làm từ phụ minh quân được người đời ca ngợi, trước lúc lâm chung còn muốn lừa gạt ta, khiến ta tin tưởng rằng ông ta yêu thương ta.

Ta nghĩ, chỉ cần một ngày ta còn sống, ta vĩnh viễn sẽ là nhược điểm của Mạc Nam.

Thật buồn cười. Ta là công chúa Đại Cảnh, vậy mà lại trở thành lý do để Đại Cảnh kiềm chế hoặc là khơi mào chiến tranh với Mạc Nam.

Ta chỉ muốn làm A Huyên và huynh trưởng của ta đánh một trận chiến đáng đánh.

Khoảnh khắc rơi từ thành cao xuống, ta nhìn thấy ngũ huynh và lục huynh đang vội vã đến đây. Ta nhớ mang máng rằng mình từng nằm trên lưng ngũ huynh, làm nũng với huynh ấy: “Ngũ huynh là tốt nhất!”

Ta không quan tâm mọi người nói về ta như thế nào, cũng không quan tâm ai trách cứ ta, ta chỉ không muốn để những người ta yêu thương bị uy h**p. Ta có thể là sao chổi, nhưng ta không muốn trở thành gánh nặng.

Tường thành rất cao, nhưng ta không ngờ Kim Phong sẽ đột nhiên xông đến ôm lấy ta.

Ta ngã lên lưng nàng ấy, lúc rơi xuống đất, cảm giác như xương cốt đã vỡ vụn.

A Huyên xông đến bế ta lên, giữa một mớ hỗn loạn ầm ĩ, các ca ca đưa ta quay về Mạc Nam.

Ta mê man không rõ, nhưng ta vẫn luôn nghe thấy A Huyên đang chất vấn ta, vì sao lại không chờ họ.

Ta tỉnh lại, thấy mình đã ở Mạc Nam. A Huyên đang ở bên mép giường. Rất nhiều người nhanh chóng vây quanh mép giường.

Một lần nữa, ta quay về bên cạnh cha mẹ, về đến nơi mà ta thích.

Bát muội không làm ầm ĩ nữa. Mỗi ngày, tiểu cô nương đều ăn vạ bên cạnh ta, hỏi rằng có ai đã làm ta chịu uất ức.

Nghe lục huynh nói, Tần Hoài Ngọc ngồi trên ngôi vị hoàng đế. Nể tình thân, Tần Hoài Cẩm bị giam trong ngục cả đời với tội danh truyền thánh chỉ giả, mưu quyền soán vị. Chẳng qua là, nghe nói hắn đã chết vào ngày thứ hai bị giam trong tù.

Tần Ánh và mẫu hậu bị giam trong điện Triều Hà suốt đời. Nghe nói, không biết vì sao mà mẫu hậu lại điên rồi, thậm chí còn có một lần, bà ta cầm dao muốn g**t ch*t Tần Ánh. Tần Ánh cũng không hề nhu nhược yếu thế, mỗi ngày đều trốn tránh mẫu hậu.

Tần Hoài Ngọc nhờ ngũ huynh mang một lá thư cho ta, nhờ ta lập một bia mộ cho Mạnh Tang Nhiên, lại chôn một đoá hoa hải đường vào trong đó. Về phần hiệp ước năm xưa, kể từ khi bắt đầu đã bị huỷ diệt, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Ta không thể mãi mãi ở lại Đại Cảnh. Cho dù có chết, ta cũng không muốn chết ở đó.

Y sư Mạc Nam nói, bởi vì mất máu quá nhiều, suy dinh dưỡng, lại suốt ngày sinh sống trong điện Triều Vận ẩm ướt, gây hại đến sức khoẻ, cho nên ta không thể sống trên 3 tháng.

Ta nghĩ thầm, vậy cũng tốt.

Nghe nói, bát muội đến Cảnh Đô, Tần Hoài Ngọc dùng nghi lễ quốc gia đón tiếp.

Ta nhờ muội ấy chuyển lời xin lỗi của ta đến Ngọc Lộ. Là ta có lỗi với Kim Phong.

Khoảnh khắc cuối cùng khi chúng ta rơi xuống, nàng ấy đã nói, “Công chúa, phải sống sót trở về nhà.”

Nàng ấy lớn hơn ta 4 tuổi, rõ ràng chỉ cần chờ thêm hai năm nữa là có thể được ra khỏi hoàng cung, làm trang nương* như nàng ấy mong muốn.

(* Trang nương: Cách gọi chuyên gia trang điểm thời cổ đại.)

Nàng ấy có một muội muội, sau khi bị cưỡng ép đưa vào cung thì không thể trở về. Sau đó, nàng ấy mới vào cung.

Ngọc Lộ đáp lời, ngày hôm ấy, người Kim Phong cứu không phải công chúa, người nàng ấy đưa ra ngoài cũng không phải công chúa, mà là muội muội của nàng ấy.

Cũng không biết Ngọc Lộ và Sở Chiếu có ở bên nhau hay không.

A Ngọc đại náo điện Triều Hà ở Cảnh Đô, Tần Hoài Ngọc cũng không ngăn cản.

Tính ra thì, Mạnh Tang Nhiên chính là tiểu đường cô* của bát muội.

(* Đường cô: Con gái của chú bác ruột, em họ của cha.)

Thậm chí, khi bát muội mắng chửi mệt rồi, Tần Hoài Ngọc còn lấy nước cho muội ấy uống.

Lục huynh không đồng ý cho ta cưỡi ngựa, huynh ấy chỉ cho phép A Huyên dẫn ta đi phơi nắng trên sườn núi. Mỗi khi rảnh rỗi, cha mẹ lại đến đây, động viên ta hãy cố gắng thêm một chút, đừng bỏ rơi bọn họ.

Có hôm, Ngu Lâm Lang cũng đến.

Nàng ấy ngại ngùng nói xin lỗi với ta, tuy rằng nàng ấy thật sự rất ghét người Đại Cảnh, nhưng nàng ấy rất thích ta.

Nàng ấy chúc ta và A Huyên trăm năm hạnh phúc, muốn ta sống thật tốt.

Lúc ta chỉ còn sống được có hai tháng, A Huyên nói chàng muốn thành hôn với ta.

Chàng nhìn ta bằng ánh mắt sâu thẳm, nói với ta rằng, “Nàng đã hứa với ta, chờ nàng trở về sẽ gả cho ta.”

Ta hỏi chàng, vậy chàng phải làm sao đây, dù sao thì chàng vẫn phải lập gia đình mà.

Vân Huyên nói chàng chỉ muốn thành hôn với ta.

Trong mắt chàng, ta nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong đó.

Ta rất thích đôi mắt của chàng.

Ta và A Huyên đã lạy trời đất trên thảo nguyên.

Đó là nơi ta lớn lên từ nhỏ.

Cha phong ta làm công chúa Thường Tuế, ngụ ý muốn ta sống lâu trăm tuổi. Ta lấy thân phận công chúa Thường Tuế để gả cho tướng quân Lăng Vân.

A Huyên nói, nàng là của ta.

Ta rất hạnh phúc.

Bây giờ, trông ta rất xấu. Gầy gò tiều tụy, môi trắng bệch. Vậy nên, ta không muốn ra ngoài chút nào. Mỗi ngày, bát muội đều đến rủ ta đi thả diều.

Tiểu cô nương được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, bây giờ lại thật sự làm ra 100 con diều. Trên mỗi con diều đều có hoa hải đường.

Một tháng đếm ngược.

Bây giờ, ta không thể ra ngoài nửa, chỉ bước xuống đất thôi đã rất mệt rồi.

Nhưng mỗi ngày, A Huyên đều sẽ hái hoa hải đường về cho ta.

Lục huynh mời tiên sinh kể chuyện nổi tiếng đến đây, chỉ cần là câu chuyện mà ta muốn nghe, ông ấy đều sẽ kể cho ta nghe.

Ngũ huynh ngày đêm cầu nguyện bên ngoài. Huynh ấy nói, “Muội muội của ta chỉ mới 18 tuổi, muội ấy còn chưa đón năm mới cùng chúng ta, cầu xin các người đừng đưa muội ấy đi.”

Ta vẫn luôn muốn làm chút gì đó, nhưng ta thật sự không còn đủ sức nữa.

Mỗi ngày, mẹ vẫn nở nụ cười dịu dàng, nhưng ta biết sau khi rời khỏi đây, bà ấy đều bật khóc nức nở, không nói nên lời.

Bà ấy nói, “A Tranh không cần làm gì nữa, A Tranh chỉ cần sống là được rồi.”

Xin lỗi mẹ nhiều, chỉ có chuyện này là con không thể làm được.

Ba tháng trôi qua nhanh quá.

Ngày lìa xa cõi đời, bát muội muội đứng trước mặt ta khóc nức nở.

“A Tranh tỷ tỷ, muội biết làm diều, tỷ muốn diều trông như thế nào, muội đều, đều làm cho tỷ.”

Ta cố gắng hết sức để nhấc tay lên, muốn lau nước mắt cho muội ấy, “A Ngọc… Đừng… khóc…”

Đôi mắt A Huyên đỏ au, chàng nắm chặt tay ta, “A Tranh hãy nhớ kỹ, nàng là của ta, đời đời kiếp kiếp đều là của ta. Chúng ta đã thành hôn, cho nên, nàng phải chờ ta, chờ ta một chút.”

Lục huynh quay đầu sang chỗ khác. Ta biết, huynh ấy rất đau lòng.

Ta nhớ rõ, lúc biết ta chỉ còn sống được có 3 tháng, cha và các bá phụ chỉ hận không thể vác dao lên giết Tần Ánh. Bây giờ, cha ôm mẹ, Yến bá phụ và Ngu bá phụ nhìn ta, giống như nhìn mãi cũng không thấy đủ.

Hẹn gặp lại, mỗi một người mà ta thương yêu.

Hẹn kiếp sau lại ăn điểm tâm của bà vậy.

Mẹ đừng khóc. Kiếp sau, con lại làm A Tranh của mẹ.

Kiếp sau, ta chỉ làm A Tranh.

Ánh trăng ở Mạc Nam sáng thật.

Cuối cùng, nó cũng được viên mãn.

(Hết.)
 
Hải Đường - Nam Bắc Tây Đông
Chương 7


NGOẠI TRUYỆN —— TẦN HOÀI NGỌC

Ta là Tần Hoài Ngọc, nhị hoàng tử của Cảnh triều.

Mẫu phi của ta là cháu gái của thái hậu, là Dung phi nương nương lương thiện nhất trong cung. Phụ hoàng từng yêu chiều bà ấy một thời gian, bởi vì ông ta cần cữu cữu* của ta thay ông ta đi chiến đấu với Kim Nguyệt.

(* Cữu cữu: Cậu.)

Sau đó, cữu cữu bại trận, phụ hoàng giận dữ muốn lưu đày cữu cữu đến vùng biên giới phía Tây Nam. Dù cho mẫu phi có đập vỡ đầu, phụ hoàng cúng không thèm liếc mắt nhìn bà ấy một cái.

Cữu cữu cả đời trung dũng, huống chi Kim Nguyệt hoang vắng đã lâu, mười mấy vạn binh làm sao có thể thắng được 30 vạn đại quân của Cảnh triều chúng ta?

Ta biết đó là do ai làm.

Dần dà, mẫu phi không thích ra ngoài, cũng không thích nói chuyện nữa.

Ta theo cữu cữu đi đến Tây Nam. Nơi đó rất gần Mạc Nam.

Ngày hôm ấy, ta kiệt sức, ngất xỉu giữa cát vàng mênh mông. Đến khi tỉnh lại, ta nhìn thấy lửa trại, cá nướng, còn có một vị cô nương.

Nàng ấy nói, nàng ấy tên là Mạnh Tang Nhiên, là công chúa Lạc Anh của Mạc Nam.

Ta nhớ rõ, phụ thân nàng là Mạnh tướng quân đã tử thủ thành trì trong trận chiến Bắc Thành.

Nàng khác hẳn với thập muội của ta, là một cô nương ngây thơ dũng cảm mà ta chưa từng gặp bao giờ. Sau đó, chúng ta thường xuyên gặp mặt, ta dần phải lòng nàng.

Sau này, ta quay về Đại Cảnh. Trước khi đi, ta đã nói với nàng ấy rằng ta muốn cưới nàng ấy. Nàng đã đồng ý, nói nàng sẽ chờ ta.

Đó là lần ta hối hận nhất trong đời.

Phụ hoàng đồng ý lời thỉnh cầu của ta. Ta được như ước nguyện, thành công đưa A Tang về Đại Cảnh.

Nàng có thể làm mẫu phi cười. Đã rất lâu rồi, ta không được nhìn thấy nụ cười của mẫu phi.

Nàng rất uyên bác, thậm chí còn hiểu rõ về đạo trị quốc, không thua kém nam tử nào. Có A Tang đưa ra ý kiến giúp ta, phụ hoàng dần nhìn ta bằng đôi mắt khác, mặc cho ta chẳng có chút hứng thú gì với vị trí kia.

Tần Hoài Cẩm là nhi tử của hoàng hậu. Phụ hoàng mãi mà không chịu lập thái tử, bà ta sợ ta cướp đi vị trí thái tử của con trai mình, một ngày nọ, nhân lúc ta vắng mặt, bà ta đã gọi A Tang đi.

A Tang thường xuyên ngồi chơi xích đu trong đình viện, nhưng ta đã không còn gặp lại nàng nữa. Thậm chí, ngay cả thi thể của nàng, ta cũng không nhìn thấy.

Chỉ có một ngọc bội hình hoa hải đường được đưa đến trong phủ, là hoa hải đường mà A Tang thích nhất.

Ta cầu xin phụ hoàng điều tra rõ ràng, nhưng ông ta lại nói sẽ tìm cho ta một cô nương khác tốt hơn.

Trên đời này có nhiều cô nương tốt đến như vậy, nhưng lại chỉ có một A Tang.

Ta chợt nhớ đến A Tranh, thập tứ muội muội của ta. Đúng rồi, ngay cả nữ nhi ruột thịt mà hoàng hậu còn nỡ vứt bỏ, nói chi là cô nương uy h**p đến nhi tử của bà ta.

Hai năm sau, ta nghe nói, thập tứ muội muội kia sắp trở về.

Ta ghét tham dự cung yến, ai nấy đều giữ mưu ma chước quỷ trong lòng. Trực giác nói cho ta biết, thập tứ không phải cô nương nhút nhát như vẻ bề ngoài. Nếu hoàng hậu đã ghét bỏ muội ấy, vậy thì ta càng phải giúp muội ấy.

Lúc Tần Hoài Cẩm gây sự với muội ấy, ta đã ra tay hỗ trợ, nhưng tiểu cô nương này lại không nói câu cảm ơn nào, rất giống A Tang của ta.

Quả nhiên, mọi chuyện diễn ra hệt như suy đoán của ta. Trong lúc vô tình, Tần Hoài Cẩm đã giao sổ sách thật ra, ma ma bên cạnh hoàng hậu bị điều tra ra là kẻ hạ độc. Một ngày nọ, Tần Ánh bỗng dưng ngã xuống nước. Tất cả những chuyện này đều có liên quan đến thập tứ muội muội kia của ta.

Muội ấy vẫn còn giá trị, phụ hoàng muốn giữ muội ấy lại, đương nhiên sẽ không làm gì muội ấy.

Mỗi ngày, muội ấy đều ở trong sân trồng hoa phơi nắng. Nếu A Tang còn sống, hoa do nàng ấy trồng chắc chắn còn đẹp hơn muội ấy nhiều.

Ngày hôm ấy, ta thấy muội ấy đỏ mắt chạy ra khỏi điện Minh Tâm, nghe nói là tướng quân của Mạc Nam đã bị bắt. A Tang đã kể cho ta nghe rồi, người đó là đại tướng quân trẻ tuổi nhất của Mạc Nam, bá tánh Mạc Nam rất tin tưởng và kính trọng y.

Sau đó, ta nghe nói tướng quân Lăng Vân chết trong ngục giam, nhưng ta đoán mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Vậy nên, ta đã giúp thập tứ truyền đạt thư hồi âm. Chỉ dựa vào thân muội ấy thì chắc chắn không thể đưa thư đi được.

Mấy năm nay, ta đã đến Mạc Nam rất nhiều lần. Ta còn thử đến sa mạc, hy vọng có thể gặp lại A Tang một lần. Nàng ấy chưa từng xuất hiện trong giấc mơ của ta, chẳng lẽ là đang trách ta hay sao?

Sức khỏe của phụ hoàng không được như xưa, là do thập tứ hạ độc vào trong nước canh của ông ta. Ta giúp muội ấy che giấu. Người bao che cho kẻ tội đồ là người đáng chết. Dù sao thì, vị phụ thân nào cũng sẽ chết đi.

Ngày hôm ấy, ta giữ chặt tay muội ấy, hỏi muội ấy có thể giúp ta điều tra tung tích của Tang Nhiên hay không. Để đáp lại, ta sẽ nghĩ cách đưa muội ấy về nhà. Muội ấy vẫn luôn muốn quay về Mạc Nam.

Muội ấy đã đồng ý.

Phụ hoàng băng hà.

Hoàng hậu nương nương là người khóc lóc thảm thiết nhất.

Ta không quan tâm bà ta có tình cảm như thế nào với phụ hoàng của ta, cho dù là vì con trai hay là vì trượng phu của bà ta, bà ta đều không nên đụng đến A Tang của ta.

Nhanh, rất nhanh thôi.

Tần Hoài Cẩm tìm ra một thế thân.

Ta không thể g**t ch*t hắn, nhưng thánh chỉ nằm trong tay ta.

Điều duy nhất nằm ngoài ý muốn của ta là thập tứ nhảy từ trên thành cao xuống.

Thị nữ của muội ấy đã cứu sống muội ấy.

Nhóm Vệ Chương đã đưa muội ấy đi.

Về phần hiệp ước gì đó, đã bị ta thiêu rụi từ lâu rồi.

Thập tứ muội muội của ta có thể về nhà rồi.

Cuối cùng, ta vẫn phải ngồi lên vị trí mà ta không muốn ngồi chút nào.

A Tang của ta vốn nên là một tiểu hoàng hậu vui vẻ.

Hoàng hậu giờ đã trở thành thái hậu.

Ta nói, ta sẽ chừa một đường sống cho con trai bà ta, nhưng bà ta phải nói cho ta biết mình đã giấu A Tang đi đâu rồi.

Bà ta nói với ta rằng, bà ta đã thiêu rụi thi thể của nàng ấy, không giữ lại toàn thây cho A Tang.

Đáp lại, ta cũng cho bà ta biết một sự thật.

Tần Ánh mới là đứa con mà bà ta sinh hạ sau khi tư thông với thị vệ.

Năm đó, sau khi bà ta sinh hạ thập tứ, tên thị vệ kia mới nói cho bà ta biết rằng đứa con đó là của hắn ta.

Trên thực tế, đứa con mà thị vệ nhắc đến là Tần Ánh, nhưng thái hậu lại cho rằng đó chính là A Tranh.

Tần Ánh chỉ lớn hơn A Tranh một tuổi.

Một năm trước khi sinh hạ Tần Ánh, trong bữa tiệc cung đình, bởi vì thấy không khỏe trong người nên hoàng hậu đã về cung điện trước, nào ngờ lại bị người ta chuốc thuốc mê. Trong lúc mơ mơ màng màng, tên thị vệ kia đã bị đưa vào phòng của bà ta. Sau khi tỉnh lại, bà ta mới nhận ra mình đã bị bỏ thuốc. Lúc này, thị vệ kia đã mất tích, bà ta cũng không thể công khai đi tìm tung tích của thị vệ.

Thật ra, ngày hôm đó, ta đã đứng bên ngoài.

Ta lạnh lùng nhìn Đức phi đưa tiền thưởng cho tên thị vệ kia. Vừa thu tiền xong, hắn hằm hè xoa xoa tay, sau khi vào trong rồi thì không bước ra nữa.

Ta cũng nhìn thấy nụ cười đắc ý của Đức phi khi thực hiện được âm mưu.

Nhưng ta nhìn thấy thì sao? Năm xưa, mẫu phi của ta cũng quỳ gối bên ngoài đại điện, bà ta cũng như Đức phi, hào hứng sơn móng tay.

Nha hoàn lấy thuốc tránh thai cho bà ta đã bin thu mua, thứ thuốc mà bà ta uống vào thực chất chỉ là thuốc bổ bình thường.

Bà ta sợ sự việc bại lộ, sợ mình bị trượng phu ruồng bỏ, trời vừa sẩm tối đã nghĩ mọi cách để được thị tẩm, sau đó bèn có thai Tần Ánh.

Sau khi có thai, phụ hoàng đương nhiên đã quan tâm bà ta nhiều hơn. Một thời gian sau khi sinh hạ Tần Ánh, thị vệ nhân lúc bà ta say rượu, lại c**ng b*c bà ta thêm lần nữa.

Trước khi sinh hạ A Tranh, bà ta đi chùa cầu may, phụ hoàng sai thị vệ đến bảo vệ bà ta. Bà ta đã bày sẵn bẫy rập, sắp xếp người từ trước, chỉ cần thị vệ vừa bước vào phòng, thanh kiếm sắc bén sẽ cứa cổ hắn ta.

Trước khi chết, thị vệ nói với bà ta rằng, đứa con do bà ta sinh ra là của hắn.

Nhầm lẫn thế nào mà bà ta lại xem A Tranh thành vết nhơ.

Bà ta điên rồi.

Mỗi khi thấy Tần Ánh là lại hét lên.

Hoặc là sẽ luôn miệng nhắc “A Tranh” mãi.

Rõ ràng là chính bản thân bà ta thiên vị Tần Ánh hơn, vậy nên mới cho rằng A Tranh chính là vết nhơ kia.

Ta nhờ Vệ Trinh chuyển lời cho A Tranh, nhờ muội ấy lập một bia mộ giúp Tang Nhiên.

Cô nương của ta cũng phải về nhà.

Ngày hôm ấy, ta gặp lại A Tang trong giấc mơ. Nàng ấy cười rộ lên, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

Nàng nói, “A Hoài, tiếp tục bước về phía trước, đừng quay đầu lại.”

Ba tháng sau, Mạc Nam truyền tin, năm Cảnh Trinh thứ mười lăm, công chúa Thường Tuế Vệ Tranh hương tiêu ngọc vẫn, hưởng dương 18 tuổi.

Cả nước Mạc Nam tiếc thương.

Ta nhớ rõ có một lần, bên hồ hoa sen, muội ấy nói rằng các ca ca muốn muội ấy sống sót, muốn muội ấy chờ họ đón muội ấy về nhà, cho nên muội ấy mới nhẫn nhịn.

A Tang, nếu năm xưa nàng có thể chờ thêm một chút thì hay biết mấy.

Các đại thần khuyên ta lập hậu, khuyên ta nạp phi.

Ta nổi trận lôi đình ngay tại chỗ. Ai nói phải dựa vào tam thê tứ thiếp để kéo dài vận mệnh quốc gia?

A Tang đã từng nhận nuôi một đứa trẻ ở Thiện Đường*, ta sửa tên lại cho nó, đặt tên là Tần Kỳ Tang.

(* Thiện Đường là nơi giúp đỡ người nghèo, người có hoàn cảnh khó khăn, chuyên cung cấp các dịch vụ từ thiện như: phát thuốc miễn phí, cứu trợ thực phẩm, hỗ trợ tổ chức tang lễ, cung cấp giáo dục cơ bản.)

Nó sẽ trở thành hoàng đế của Cảnh triều.

Năm 49 tuổi, ta nằm trên giường.

Kỳ Tang đã có thể một mình gánh vác giang sơn.

Ta gặp lại A Tang. Nàng nói, nàng đến đón ta đi, đưa ta rời khỏi nơi khiến người ta chán ghét này.

Ta nói, được.
 
Hải Đường - Nam Bắc Tây Đông
Chương 8: Hoàn


NGOẠI TRUYỆN —— VỆ TRINH

Có một muội muội đến từ Cảnh Đô. Ta và A Chương đến trước điện xem thử.

Muội ấy thật xinh đẹp.

Một cô bé trắng trẻo, xinh xắn như thiên thần.

Muội ấy còn có một đôi mắt màu đỏ thẫm rất đẹp.

Cha nói, mọi người ở Cảnh Đô đều xem muội ấy như sao chổi, dặn chúng ta không được có thành kiến với muội ấy.

Đương nhiên là ta biết rồi. Muội muội không phải sao chổi, muội muội là tiên nữ.

Chúng ta gọi muội ấy là A Tranh.

A Tranh ngây thơ, đáng yêu, nũng nịu.

Muội ấy thích làm nũng với mẹ nhất, sau đó, ta và A Chương sẽ bị cha mắng cho một trận.

Muội ấy cũng thích theo ta đến quân doanh. Chờ đến khi mặt trời lặn, A Tranh sẽ dựa lên lưng ta, chờ ta cõng muội ấy về nhà, còn ngọt ngào bồi thêm một câu, “Ngũ huynh là tốt nhất.”

Năm 13 tuổi, muội ấy gặp Vân Huyên trong một lần đến quân doanh. Kể từ lúc đó, chỉ cần vừa nhìn thấy Vân Huyên, ánh mắt muội ấy đã sáng rực lên.

Sau khi biết tin Vân Huyên đã đánh cắp trái tim của A Tranh, A Chương tức điên lên, đánh nhau với Vân Huyên một trận. Vậy mà Tiểu A Tranh còn đứng bên cạnh vỗ tay.

Năm thứ mười một, A Tranh đã đến Mạc Nam được 11 năm.

Cảnh Đô bỗng sai người đến, nói muốn đón A Tranh về.

Bọn họ xem muội muội của ta là gì?

Đại nữ nhi ngã bệnh, vì sao lại muốn đem muội muội của ta đi làm thuốc dẫn?

Vận mệnh quốc gia có hưng thịnh hay không thì liên quan gì đến muội muội của ta chứ.

Muội muội của ta cũng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi.

Cuối cùng, A Tranh cũng đi rồi.

Muội ấy thậm chí còn chưa kịp đón sinh nhật 17 tuổi.

Ta biết, muội ấy đi là vì Mạc Nam, vì chúng ta.

Cho dù A Ngọc nắm chặt tay muội ấy, không muốn muội ấy đi, nhưng muội ấy vẫn gạt tay A Ngọc ra.

A Tranh, muội nhất định phải sống sót, ta và A Chương sẽ cùng nhau đón muội về nhà.

Ta không nhìn thấy bất cứ chân tình trong trong đôi mắt của hoàng đế Đại Cảnh, hoàng hậu nương nương thậm chí còn ghét bỏ A Tranh của chúng ta.

Muội ấy sẽ không được sống tốt, ta nghĩ thầm.

Mọi chuyện sau đó nhanh chóng xảy ra đúng như dự đoán của ta. Sau khi Vân Huyên giả chết để thoát khỏi ngục giam ở Cảnh Đô, biểu cảm trên mặt hết sức buồn bã.

Vân Huyên nói, A Tranh sống không tốt chút nào, một chút cũng không. Y phải nhanh chóng đón A Tranh về nhà.

Sau đó, chúng ta đã liên lạc được với Tần Hoài Ngọc.

Đúng là có thể đưa A Tranh trở về.

Nhưng thời gian của muội ấy chỉ còn lại có 3 tháng.

Ta biết vì sao muội ấy lại nhảy xuống từ trên tường thành.

Muội ấy cảm thấy mình là gánh nặng.

Nhưng muội ấy là A Tranh trên thảo nguyên Mạc Nam, là hòn ngọc quý của chúng ta cơ mà.

Nếu cho ta thêm một cơ hội, chắc chắn ta sẽ không để muội ấy quay về Cảnh Đô.

Bây giờ, điều duy nhất ta có thể làm là cho muội ấy những gì muội ấy muốn, để muội ấy làm chuyện mình muốn làm.

Muội muội của ta chỉ mới 18 tuổi, cầu xin ông trời đừng đưa muội ấy đi.

Muội ấy chỉ mới có 18 tuổi.

Muội ấy thành hôn với Vân Huyên, lạy trời đất trên thảo nguyên.

Cô gái nhỏ đã cười rất vui vẻ.

Tình yêu đôi lứa nếu đã sâu đậm, sao phải sớm chiều gặp nhau?

Nhưng muội ấy làm gì có sớm sớm chiều chiều?

Sinh nhật 17 tuổi của muội ấy, chúng ta không thể tổ chức cho muội ấy, cũng không ngờ rằng cuối cùng không bao giờ có thể tổ chức được nữa.

Trước kia, mỗi khi chờ mong đón A Tranh quay về, ta luôn cảm thấy thời gian một tháng trôi qua sao lại lâu quá.

Nhưng bây giờ, 3 tháng trôi qua nhanh như chớp mắt.

Lúc trước, A Tranh luôn nói rằng có phải bản thân muội ấy đã già rồi hay không, sao suốt ngày ốm đau thế này.

Ta nói, tiểu cô nương trẻ tuổi mơn mởn, già cái gì mà già, muội còn chưa tròn 18 tuổi đâu.

Giở thì hay rồi, muội ấy sẽ mãi mãi 18 tuổi.

Vân Huyên chôn muội ấy dưới gốc cây hải đường.

Đó là loài hoa mà A Tranh thích nhất.

Bây giờ, dân chúng Mạc Nam ai ai cũng biết, phủ tướng quân Lăng Vân có phu nhân.

Phu nhân tướng quân tên là Vệ Tranh, là công chúa Thường Tuế của vương thất, là người mà Vân tướng quân yêu thương trọn kiếp.

Kể từ đây, không còn cô gái nào đòi gả cho Vân Huyên nữa.

(Hết.)
 
Back
Top Bottom