Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [H Văn - Sm] Vô Vàn Cách Dạy Dỗ Của Thẩm Tiên Sinh

[H Văn - Sm] Vô Vàn Cách Dạy Dỗ Của Thẩm Tiên Sinh
55: Nó Đau Quá...


Vì thế cô đành phải nén tiếng nức nở, run rẩy đếm thêm một tiếng: "Hai..."

Bang ——Không biết vì sao, lần này cô đặc biệt cảm thấy đau.

Mới hai cái, mông đã nóng rát, đau buốt.

Ngay cả ngón chân cũng phải trộm co quắp lại."

Ba...

A..."

Cái thước thứ ba giáng xuống, cô không nhịn được đau ở mông, kêu lên một tiếng rồi vội vàng che miệng lại: "Em xin lỗi..."

Thẩm Thời cũng không có ý định nói chuyện, vẫn kiên nhẫn chờ đợi.Nhưng sự im lặng lúc này của anh quá dễ khiến người ta hoảng loạn.

Tần Niệm vừa đau vừa thẹn, không biết phải làm sao, chỉ có thể tiếp tục đếm số: "Bốn..."

Bang ——Anh kiểm soát lực rất tốt, mỗi thước đều khiến cô đau tột độ nhưng không đến mức phải né tránh.

Vị trí cũng đều rơi vào chỗ mông không dễ bị thương nhất, nhưng điều này cũng vừa lúc khiến Tần Niệm cảm thấy gian nan, như thể tất cả đều đánh vào cùng một vị trí, đau đến da thịt nóng bỏng.Lúc này mới có bốn cái, mà cô muốn chịu 40 cái.Cô thực sự có chút hối hận, biết thế đã đừng nói nhiều như vậy, cô ngay cả hai mươi cái cũng không chịu nổi, số còn lại cô phải chịu đựng như thế nào đây.Chính là cứ kéo dài mãi như vậy thực sự khiến người ta mệt mỏi.

Cô đành phải tiếp tục: "Năm..."

Bang ——Năm cái thước, trên mông cô bao phủ một tầng phấn hồng nhạt.

Thẩm Thời nhìn chỗ đó, vẫn không động lòng.

Anh không chút nào khinh thường tấm lòng cô, chỉ cảm thấy cô gái nhỏ vừa khóc vừa bị đánh thật sự có chút đáng thương.Muốn cô đếm số trước, anh đương nhiên là cố ý.Cứ như vậy, cô sẽ không có bất kỳ khả năng trốn tránh nào, ngay cả cái kiểu "Không ăn cơm tử tế cũng không sao, cùng lắm thì nhắm mắt lại chịu đánh một trận là được" cũng hoàn toàn bị loại bỏ.

Anh làm tất cả những điều này giống như cô đang tự trừng phạt chính mình.Liên tiếp đánh qua mười cái thước, trên mông đã sưng lên một lớp mỏng, người Tần Niệm cũng lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.Thế nhưng trên thực tế, bức tường đồng vách sắt trong lòng anh chưa chắc không có vết nứt.Cô gái nhỏ chịu đánh, khóc đến mức khiến anh đau lòng.

Nếu cô không kiên trì được nữa, lên ôm lấy anh, hoặc chỉ là hỏi một câu anh có thể dừng lại không, anh cũng chưa chắc có thể kiên trì hình phạt đến cùng.Chính là cô gái nhỏ không dừng lại, trong tiếng nức nở nhỏ vụn, run rẩy lại đếm thêm một tiếng: "Mười một..."

Mông sau khi chịu mười cái thước sẽ có sự thích ứng ngắn ngủi với nỗi đau, điều này khiến cái thước này không đau đến tột cùng, nhưng cơ thể cô lại không ngừng run rẩy.Quá trình trừng phạt vừa đếm số vừa bị đánh đối với Tần Niệm mà nói thật sự quá dài quá lâu.

Cô không biết có phải là ảo giác không, dường như mỗi thước đều khó chịu hơn trước đây, mỗi lần đếm số, đều là một lần lặp lại và nhấn mạnh với chính mình, nói cho mình biết mông lập tức sẽ đau hơn nữa.Điều này thực sự khiến cô càng thêm hổ thẹn, dường như cũng vì không ngừng nhắc nhở, nỗi đau cũng đặc biệt rõ ràng và nhạy cảm.

Hai mươi cái thước còn chưa đánh xong, cái mông vừa thích ứng nỗi đau vẫn đang tích lũy nỗi đau sâu sắc hơn ở phần mông nhờ sự quất đánh lặp đi lặp lại của thước.

Chỗ đó sưng to, nóng lên, lớp thịt mông sưng lên làm da căng mỏng và chặt.

Thước lại tiếp tục đánh, lớp da mỏng manh đã không còn bất kỳ tác dụng giảm xóc nào, âm thanh giòn giã là cái mông đáng thương đang co rúm và run rẩy, chịu đựng hết thước này đến thước khác, đau đến tận xương tủy.Tần Niệm dán chặt vào bàn làm việc, đau đến mức khi đếm số cũng nức nở, nhưng hình phạt đến đây, cô muốn trốn nhưng không dám trốn.Sự trừng phạt khắc nghiệt đại khái cũng nằm ở đây, cảm giác đau khiến người ta tránh hại tìm lợi, lấy việc tránh thoát nỗi đau để bảo vệ mình không bị tổn thương.

Thế nhưng anh đã làm rõ tất cả lợi hại cho cô, muốn cô trong nỗi đau không thể không giữ vững tư thế của mình, chấp nhận tất cả sự trách phạt mà anh dành cho cô.Cho nên dù hai mươi cái thước này làm cô khóc lóc thảm thiết, cô cũng vẫn không có bất kỳ hành vi trốn tránh hình phạt nào, mông ngoan ngoãn cong lên ở mép bàn làm việc, đáng thương tội nghiệp để anh đánh.Hình phạt đã qua được một nửa, Tần Niệm cảm thấy mông đại khái đang bốc hơi nóng, đau đến bỏng rát, nhưng vẫn còn một nửa dài dằng dặc đang chờ cô.

Cô rất muốn sờ sờ mình, không biết mông có phải đã tím bầm sưng đỏ không chịu nổi nữa không, đánh tiếp có phải sẽ trầy da đổ máu không, cô đau quá, đau đến mức muốn kiên trì không được nữa.Nhưng cô nào biết đâu, cái mông nhỏ kiên cường của cô cũng chỉ sưng đỏ một tầng, từ hồng nhạt chuyển sang hồng đào mà thôi, vẫn chưa bị thương bên trong.Thẩm Thời quan sát vết thương của cô, cũng cực kỳ cẩn thận mà điều chỉnh lực đạo, muốn phạt cô, nhưng sẽ không làm cô bị thương.Chỉ là không biết vì sao, cô gái nhỏ lần này khóc đặc biệt đau lòng và tủi thân, trước khi đếm số, ngay cả thịt mềm ở đùi cũng sợ đến run rẩy.

Thước tiếp tục đánh, cô càng khóc đến mức thật oan ức.Bởi vì phải đếm số, cho nên lần này Tần Niệm ngay cả việc xin anh tha thứ hay nhận lỗi cũng quên mất vì khóc, cô ghì chặt lấy bàn làm việc, đếm đến cái thứ 21.Bang ——Thước giáng xuống, cái mông đỏ ửng nổi lên những lượn sóng thịt hồng phấn sưng tấy có chút vụng về.

Cô gái trên bàn đau đến rút tay lại, vừa đặt ở bên mông, dường như lại nhớ ra điều gì đó, cứng đờ dừng lại ở đó, cũng không dám sờ lên.Cô đau quá đau quá, rất muốn sờ sờ mình, nhưng người phía sau kia trong lòng cô uy nghiêm, khiến cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải ở bên đùi không ngừng cọ xát mình như thể an ủi cái mông đáng thương từ xa.Thẩm Thời nhìn tay cô, ngây thơ bất lực tự an ủi mình bên cạnh, như thể vuốt ve chính mình.

Khoảnh khắc thước tiếp tục giáng xuống, mu bàn tay gần như muốn dán lên cái mông sưng đỏ, giây phút cuối cùng vẫn vội vàng thu lại, cuối cùng chỉ có thể như mèo con dẫm sữa mà nắm chặt thịt chân dưới mông, cố gắng giảm bớt nỗi đau ngày càng sâu sắc trên mông.Trong quá trình trừng phạt, rốt cuộc có nên an ủi cô bằng da thịt không, để cô trong nỗi đau cũng có thể nhận được một chút tán thành – sai chỉ là hành vi, chứ không phải vì phạm lỗi mà phủ nhận bản thân người đó.

Có lẽ như vậy sẽ khiến hình phạt không quá vô nhân đạo, cũng không quá khó chịu.Anh nhìn cái mông sưng đỏ của cô mà bản năng nhíu mày.

Mặc dù anh rất muốn, nhưng dựa vào sự hiểu biết về quá khứ của hai người, anh vẫn không lập tức làm như vậy.Tần Niệm không biết trong lòng anh đang trải qua sự giằng xé như thế nào, một tay còn nắm chặt chân mình, vừa khóc vừa đếm số.Càng về sau tự nhiên càng khó chịu đựng, cô sắp không kiên trì nổi nữa, phần mông lại gần thước lặp đi lặp lại, nỗi đau càng thêm nhói, rồi lan tỏa ra, toàn bộ mông đều đau đến tê dại và nóng bừng, ngay cả việc đếm số cũng trở nên lắp bắp.Thẩm Thời đã thu lại một chút lực đạo, anh biết cô đau.

Mặc dù cô gái nhỏ trộm uống cà phê đá thực sự nên được một bài học nhớ đời, nhưng cũng không đến mức thực sự không chút tình cảm nào mà cứng rắn đánh đến cuối cùng.Trên mông là những vệt sưng đỏ đan xen nhau, lan tràn thành một mảng rồi lại bị vết đánh dồn lên khi cô đếm số.

Chỗ sưng tấy lại thêm những dấu vết đột ngột hơn, trên quả đào chín là sự sưng đau đỏ bừng hơn.

Cô gái nhỏ đáng thương dưới ánh mắt anh gian nan đếm số, Thẩm Thời từng thước từng thước điều chỉnh lực đạo quất xuống cái mông sưng tròn.Hai mươi cái sau, Tần Niệm đã không còn bận tâm anh có nghe rõ mình đếm số không, cô mơ hồ vừa khóc vừa đếm một tiếng, thước cũng theo đó giáng xuống một cái.

Cô chỉ cảm nhận được mông ngày càng sưng to, run run rẩy rẩy mà nhô ra phía sau, quả thực như là một quả đào sắp bị đập nát.Khóc lóc thảm thiết mà đếm đến 40 cái, mông quả thực nóng đến mức cô không dám chạm vào, nhưng cô khóc quá lâu, đã sớm quên mất rốt cuộc phải đếm đến bao nhiêu, úp mặt ở đó lại đau lòng đếm 41.Thước đặt xuống được một nửa, Thẩm Thời bản năng nhìn cô.

Cô gái nhỏ úp mặt xuống bàn sách khóc thật đáng thương, một tay khác vẫn ngoan ngoãn nắm chặt chân, không dám nhúc nhích một tấc, cam chịu đếm số.Cô gái nhỏ đáng thương sau này đại khái sẽ không bao giờ muốn uống cà phê đá nữa.Anh duỗi tay ôm cô: "Đã 40 cái rồi, còn muốn bị đánh sao?"

Chính là cô đau đến đứng không vững, lung lay ngã vào lòng anh, khóc đến thở hổn hển: "Đau...

đau..."

Mông đau đến mức cô không đứng thẳng được, nhẹ nhàng động đậy một chút, thịt sưng tấy ép vào thịt, có một loại ảo giác nóng rát đặc biệt, khiến cô khóc càng thêm oan ức.Trước khi phạt cô, anh cũng từng thề son sắt trong lòng rằng, đánh xong mông, không thể lập tức ôm cô, phải để cô bình tĩnh lại, rút kinh nghiệm xương máu, sau này không được làm bậy.

Nếu khóc là ôm, ý nghĩa trừng phạt giảm đi hơn một nửa, chẳng lẽ sau này cô sẽ không ỷ sủng mà kiêu, ngay cả đánh vào mông cũng không thể khiến cô sửa lại thói quen xấu làm tổn hại cơ thể sao.Nhưng anh thực sự không có quyết tâm như vậy.Anh không nỡ bỏ mặc cô gái nhỏ với cái mông sưng đau một mình kiểm điểm, cô có lỗi, lẽ nào anh lại không có sơ suất?Thẩm Thời ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô để cô ngừng nức nở, bàn tay đã đánh cô, giờ lại an ủi chỗ đau của cô.Chính là tay vừa đặt lên, người trong lòng cô gần như run rẩy vì đau, nắm chặt quần áo anh khóc òa lên: "Đau..."

Cô đau đến mức cho rằng phía sau mình đã nứt toác, anh vừa chạm vào là cô sợ hãi, cho rằng chỗ đó máu thịt lẫn lộn, nhưng cô nức nở quá dữ dội, lời nói cũng không trọn vẹn, giống như một con mèo con sợ hãi vươn những ngón chân sắc nhọn, chỉ biết nắm chặt quần áo anh kêu đau."

Là anh không tốt," anh hôn tóc mai cô, bàn tay kia nhẹ nhàng xoa bóp cho cô, "Đánh đau có phải không."

Mông sau khi chịu những cú đánh mạnh thực sự rất nhạy cảm, một lớp mồ hôi mỏng khiến việc vuốt ve trở nên khó khăn, Thẩm Thời đành phải chuyển từ vuốt ve nhẹ nhàng sang ấn nhẹ, nhưng làn da yếu ớt gần như mất đi mọi tác dụng bảo vệ, nhiệt độ lòng bàn tay anh làm bỏng rát phần thịt mông mềm nhũn sưng đỏ dưới da cô, có dòng nước lạnh chảy tí tách xuống phần bên trong đùi, Tần Niệm cũng hoàn toàn không ý thức được.Cô đau đến mức ra một thân mồ hôi, tóc dính vào mặt, quần áo ở nhà cũng tỏa ra hơi nóng.

Thẩm Thời ôm cô, quả thực như ôm một quả đào nhỏ mang theo hơi nóng của mùa hè."

Đau..."

Cô vẫn chỉ biết kêu đau, tủi thân đến mức nức nở nấc cụt trong lòng anh, như thể đang oán trách anh, nhưng tay lại nắm chặt lấy ngực áo anh.Anh ôm cô càng chặt, như muốn xoa vào xương thịt: "Anh không đi, anh không nỡ đi, anh vẫn luôn ở đây, vẫn luôn ở bên em."

Cảm xúc của cô rõ ràng, không cần cô hỏi, Thẩm Thời đã mở miệng trước với cô, cho cô lời đáp khẳng định đơn giản và thẳng thắn nhất.Anh đã vắng mặt trong cuộc đời cô lâu như vậy, cô nghĩa vô phản cố mà đến bên anh, anh làm sao nỡ không quay lại ôm cô bằng một tình yêu kiên định hơn?

Anh không làm được, điều duy nhất anh nôn nóng muốn làm, chỉ có ôm chặt cô."

Em không... không... làm nũng..."

Cô nức nở ngập ngừng nói, "Nó... nó đau quá...

đau..."

Tần Niệm gian nan chống vào ngực anh mượn lực để đứng lên: "Em... em nằm úp xuống lại, em sẽ nằm úp xuống lại..."

Cô khóc đến đỏ bừng cả mặt, tóc hòa lẫn nước mắt và mồ hôi còn dính trên mặt, hai tay đưa ra sau che lấy cái mông nóng bỏng, lại muốn bò lên bàn sách.Chỉ đánh mông 40 cái thước, tiểu cúc hoa vẫn còn rất nhiều rất nhiều cái chưa đánh, cô không quên.Khoảnh khắc cô xoay người, Thẩm Thời nắm lấy cánh tay cô, một lần nữa kéo cô vào lòng, giọng nói dịu dàng: "Không đánh."
 
[H Văn - Sm] Vô Vàn Cách Dạy Dỗ Của Thẩm Tiên Sinh
56: Cô Gái Nhỏ, Em Làm Anh Sợ Chết Khiếp


Tần Niệm không nghĩ tới khả năng này, anh từ trước đến nay là người nói được làm được, vĩnh viễn sẽ không kết thúc qua loa hình phạt.

Dù vẫn còn khóc, nhưng cô vẫn ngẩng mặt lên nhìn anh với ánh mắt ngập nước đầy khó hiểu.Thẩm Thời ấn đầu cô đang không yên phận, hôn lên trán: "Không đánh, với tư cách là bạn trai, là anh đã không chăm sóc em tốt."

"Em biết... biết lỗi rồi..."

Tiếng nức nở của cô vẫn không ngừng, như thể cái mông đau khiến cô rất oan ức, "Em... em có thể... có thể bị đánh..."

Cô cố gắng lau nước mắt, muốn chứng minh cho anh thấy, cô không phải đang dùng nước mắt để tranh thủ sự đồng cảm của anh."

Anh biết, anh biết."

Anh ôm cô, vuốt ve lưng để cô điều hòa hơi thở, "Anh biết em có thể, nhưng anh thì không thể.

Cô gái nhỏ, anh còn chưa nhẫn tâm đến mức đó."

Mối liên hệ của anh với thế gian, là từ khi cô dạy anh biết mềm lòng mà từng chút một cảm nhận được.

Cô mềm mại đến vậy, ngoan ngoãn đến vậy, đôi khi nghịch ngợm, đôi khi lại rất quật cường, nhưng bất kỳ chút cảm xúc nào cũng đủ để kích thích hỉ nộ ái ố của anh, và cuối cùng lại quy về đau lòng.Cái sở thích hoang đường nhưng lại phù hợp với anh đã từng khiến anh không dám dễ dàng thừa nhận.

Mọi sự không dám của anh đối với cô, thật ra đều là sự động lòng của anh.Nhưng tất cả ý nghĩ của anh, chưa bao giờ có chút nào ý nghĩa lăng mạ.

Trước đây muốn phạt thì cứ phạt đến cùng là vì để nhắc nhở thân phận của nhau khiến anh không có lý do gì để bỏ dở giữa chừng.

Nhưng bây giờ anh không còn nỡ khi cô khóc đến mức tủi thân như vậy, mà vẫn có thể tàn nhẫn ra tay phạt cô gái nhỏ đáng thương của anh.Anh chỉ còn lại đau lòng.Tần Niệm biết anh đã buông tha cho tiểu cúc hoa của mình, khóc lớn hơn, hai tay che mông, nước mắt rơi như mưa: "Mông...

đau..."

"Nó hư rồi... có phải không..."

Cô đau muốn chết, mông nóng như lửa, muốn xoa nhưng không dám dùng sức, nhẹ nhàng chạm một chút đều khiến cô nước mắt tuôn rơi.Thẩm Thời kiên nhẫn hôn lên nước mắt cô: "Cô gái nhỏ, trong mắt em anh vô tình đến vậy sao?"

"Nhưng mà đau..."

Cô tủi thân kháng nghị."

Về phòng được không?"

Anh véo tai cô hỏi.Cô đau đến đứng không vững, dồn hết trọng lượng lên người anh, cô tất nhiên cũng không đứng lâu được.Cô lắc đầu, bản năng nâng cánh tay lên: "Đi... không được..."

Đây là ý muốn anh ôm.Nhưng mông cô đau đến mức này, anh cũng không thể ôm ngang cô như bình thường.Vì thế đành phải cúi lưng cởi bỏ chiếc quần áo ở nhà vướng víu, đặt cánh tay ngang ở chỗ giao giữa mông và chân cô: "Ngồi lên đi."

Tần Niệm đã từ bỏ suy nghĩ, muốn cô làm gì, cô liền làm nấy, co chân ngoan ngoãn ngồi lên cánh tay anh.Thẩm Thời một tay nâng đùi cô, một tay đỡ vững eo lưng cô.

Nhờ sức mạnh cơ bắp xuất sắc của anh, anh dễ dàng nhấc bổng cô lên, dán vào người mình.Như vậy vừa không liên lụy đến vết thương của cô, lại có thể ôm cô một cách vững vàng.Tư thế này dường như thoải mái hơn cả ôm kiểu công chúa.

Tần Niệm thuận thế vòng lấy cổ anh, cái đầu nhỏ ướt sũng vì khóc ghé vào vai anh nấc cụt: "Chủ nhân..."

Cô lại lần nữa gọi anh như vậy, lòng Thẩm Thời mềm đến lạ kỳ, cuối cùng không còn bận tâm sửa lại việc cô không được tùy tiện gọi bậy "chủ nhân", chỉ vỗ lưng cô, đi về phía phòng ngủ: "Chủ nhân đang nghe đây."

Nhưng cô lại không nói gì, chỉ lau nước mắt trên vai anh.Thẩm Thời muốn đặt cô lên giường, cô lại không chịu xuống, nắm chặt quần áo anh lại muốn khóc."

Anh không đi, nằm yên anh sẽ bôi thuốc cho em."

Anh vuốt lưng cô khi cô thở dốc vì tủi thân.Cô khóc đến nói không nên lời, vẫn nắm chặt quần áo anh lắc đầu.Anh cũng đành phải bế cô lên, đi lấy thuốc, đi rót nước, rồi quay lại đút cho cô uống.Tần Niệm dường như đã hạ quyết tâm không chịu rời khỏi người anh, ngay cả uống nước cũng không chịu tự mình động tay, liền dựa vào tay anh, từng ngụm nhỏ uống một lúc, rồi lại bò về vai anh.Thẩm Thời kiên nhẫn từ đầu đến cuối, vỗ lưng cô khi cô nấc cụt, vuốt ve để cô hít thở đều, bàn tay kia nhẹ nhàng xoa bóp cái mông sưng đau của cô.Người trong lòng dần dần yên tĩnh lại, nhỏ giọng gọi anh một tiếng chủ nhân."

Chủ nhân ở đây."

Anh đáp lại dịu dàng như vậy, giống như đang dỗ trẻ con ngủ.Nhưng anh cũng đột nhiên hiểu ra, năm đó cô cũng từng nghĩ đến việc ỷ lại chủ nhân như bây giờ, nhưng cuối cùng họ không thể quay lại, chỉ có khoảnh khắc này, dường như ứng đáp xa xôi với quá khứ, như thể thực hiện một ước nguyện nhỏ bé, bí ẩn của cô.Mà ước nguyện nhỏ bé như vậy, cô vẫn chưa từng nói với anh, bởi vì nói ra miệng đơn giản chỉ tăng thêm tiếc nuối, cô lén lút giấu đi, trong mỗi khoảnh khắc dường như đã từng quen thuộc, trộm gọi anh một tiếng chủ nhân, cũng coi như được như ý.Thế nhưng anh từ đó có thể nhìn thấy, cô gái nhỏ năm đó, thực ra rất cần anh, nhưng anh khi đó lại rất trì độn, cứng nhắc, thậm chí lạnh lùng, từ chối mọi khả năng, để cô một mình ở lại tại chỗ."

Chủ nhân vẫn luôn ở đây."

Anh vuốt ve lưng cô còn hơi nóng ẩm, "Chủ nhân sẽ không buông em ra, mệt mỏi thì cứ ngủ như vậy, được không?"

Hôn lên mép tóc cô thật nhẹ nhàng, không thúc giục, lại giống như năm đó, đầy sự kiềm chế.Tần Niệm trong giọng nói dịu dàng của anh dần dần trở nên mơ hồ, tầm mắt cũng từ từ mờ đi.

Từng tiếng "chủ nhân" anh tự xưng, dường như thực sự đưa cô trở về năm đó, trở lại lúc cô cần anh nhất.Thẩm Thời vẫn luôn không buông cô ra, anh tựa vào đầu giường, để cô thoải mái nhất có thể mà ngủ trên người anh.

Anh cũng giữ nguyên tư thế đó, bôi thuốc cho cái mông nhỏ đáng thương của cô.Anh cẩn thận xem xét, mông không quá nghiêm trọng, chỉ còn lại những vết sưng, không có khối sưng lớn, cũng không có điểm xuất huyết.

Xoa thêm một lát, ngày mai cũng có thể gần như bình thường.

Anh vẫn luôn điều chỉnh lực đạo, vì hôm nay cô khóc đặc biệt tủi thân, anh làm sao nỡ thật sự làm cô bị thương.Đêm dài trôi xuống, Tần Niệm trên người anh cũng dần dần ngủ say.

Lần này trong mơ không có gì khiến cô hoảng loạn, hơi thở cô ổn định, từng đợt phả vào cổ anh.Anh rũ mắt nhìn cô, lòng mềm nhũn vì sự ỷ lại của cô.

Cô gái nhỏ từng khóc thút thít một mình giờ đây vẫn có thể phó thác chân tình mà ngủ say trên người anh.

Đối với anh mà nói, đây chưa chắc không phải là một sự đón nhận.Thẩm Thời không kìm lòng được lại hôn lên trán cô.

Thật ra năm đó, anh cũng rất muốn làm như vậy.Thế nhưng giấc ngủ bình yên này không kéo dài được bao lâu, nửa đêm Tần Niệm vẫn ngủ không yên.

Cô vừa động nhẹ, Thẩm Thời liền tỉnh giấc.

Trong bóng đêm, anh cảm thấy trên người cô vẫn còn lớp mồ hôi mỏng chưa tan, nhưng cũng không phải sốt.Cô đã trượt xuống khỏi người anh, nằm sang bên cạnh.

Thẩm Thời liền đứng dậy bôi thuốc lại cho cô, lần nữa thử vỗ dỗ cô ngủ tiếp, nhưng cô lại dần dần run rẩy, cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong mơ."

Đau..."

Cô yếu ớt, hoàn toàn khác với tiếng kêu đau tủi thân khi bị đánh vào mông.Thẩm Thời cuối cùng cũng phát hiện ra trên người cô là mồ hôi lạnh toát ra vì đau."

Đau ở đâu?

Tần Niệm?"

Anh thế mà hoàn toàn không biết cô đau ở đâu.Thẩm Thời hỏi cô, cô cũng nói không rõ, chỉ nắm chặt tay anh, vô lực dựa vào lòng anh nhíu mày chịu đựng.Anh muốn đứng dậy, cô lại vẫn nắm chặt anh không chịu buông tay.

Thẩm Thời nắm lấy cổ tay cô, dường như mềm hơn bình thường: "Tần Niệm?"

Người trong lòng yếu ớt lật mình, nhịn nửa ngày vẫn lảo đảo từ trên giường bò dậy, lại loạng choạng chạy vào phòng vệ sinh nôn sạch bữa tối.Buổi tối anh không làm đồ ăn khó tiêu, đều là những món bình thường vẫn ăn, tôm cũng là mua loại tươi sống, lẽ ra không nên bị dị ứng thức ăn.Tần Niệm khó chịu đến mơ mơ màng màng.

Thẩm Thời cũng không còn theo ý cô muốn ôm, liền đỡ cô dậy.Chính là cô mềm đến không ngồi được, lại ngã vào lòng anh, hơi thở nặng hơn bình thường, nhưng hỏi cô, cô lại không có sức nói, chỉ có thể nghe thấy hơi thở tủi thân như chú chó nhỏ bị thương của cô."

Ngoan," anh bản năng bắt đầu nhẹ giọng dỗ dành cô, "Không sợ, chúng ta đi bệnh viện."

"Chủ... nhân..."

Cô khó chịu vô cùng, một từ cũng không nói trọn vẹn, âm cuối mang theo tiếng nức nở, nước mắt chợt tuôn rơi, tủi thân đến nỗi ngay cả nước mắt dường như cũng nóng bỏng."

Chủ nhân ở đây, chủ nhân không đi," anh vừa an ủi, vừa ôm cô mặc quần áo.

Anh đã trải qua quá nhiều khoảnh khắc sinh tử khó lường nghìn cân treo sợi tóc hơn cả bây giờ, nhưng không có lần nào so với lần này khiến anh hoảng hốt và nôn nóng hơn.

Đôi tay mặc quần áo cho cô thế mà cũng run rẩy dữ dội.Mặc quần áo kín đáo cho cô, liền đưa cô đi cấp cứu.Lúc lái xe, Thẩm Thời chợt nhớ ra, lần gần nhất nhìn thấy cô khó chịu như vậy, là sau khi cô mất tích và bị tra tấn.

Dây thần kinh trong lòng anh căng thẳng, anh thử đánh thức cô: "Tần Niệm?"

Chính là cô không đáp lại, nằm úp sấp trên ghế sau.

Thẩm Thời không biết cô ngủ rồi hay đau đến hôn mê bất tỉnh, đành phải đạp ga hết cỡ.May mắn thay nửa đêm giao thông thuận lợi, đưa cô vào bệnh viện cấp cứu.

Bác sĩ hỏi một lúc lâu, rồi làm một loạt kiểm tra, cuối cùng chẩn đoán là viêm dạ dày cấp tính, không nghiêm trọng, cũng không cần nằm viện, chỉ nói truyền dịch vài ngày, ăn uống thanh đạm, từ từ sẽ hồi phục.Y tá đến truyền dịch cho Tần Niệm.

Cô đau dạ dày đến mức không còn bận tâm đến việc sợ chích nữa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đau đến nhăn nhó, tủi thân cuộn tròn trên giường bệnh.Chờ người đi rồi, Thẩm Thời một lần nữa ôm cô, mới phát hiện chính mình thế mà cũng toát mồ hôi lạnh giữa đêm xuân se lạnh.Vật lộn lâu như vậy, Tần Niệm đau đến không ngủ được, nhưng đầu cũng nặng trĩu.

Chóp mũi cô cuối cùng cũng ngửi thấy hơi thở quen thuộc giữa mùi thuốc sát trùng mà cô ghét, tủi thân đến mức mặt nhỏ xịu ra, mách anh: "Đau..."

"Đau ở đâu?"

Vốn dĩ chỉ đau mông, sau đó đau bụng, bây giờ tay cũng đau.

Cô nhất thời không biết nên nói chỗ nào đau nhất, tủi thân đến muốn giơ tay túm lấy anh, nhưng lại bị anh kịp thời bắt được cổ tay đang truyền dịch: "Đừng nghịch."

"Ôm..."

Cô khó chịu đến từng chữ một phun ra ngoài.

Nhưng nghe cô muốn anh ôm, Thẩm Thời cuối cùng cũng yên tâm lại giữa đêm khuya hoảng loạn, đứng dậy ôm lấy cô, thở ra một hơi dài: "Cô gái nhỏ, em làm anh sợ chết khiếp."

Tần Niệm không có sức nói chuyện, thuốc cũng dần dần có tác dụng, cô lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.Chăm sóc cô cả đêm, cuối cùng cũng ngủ gật khi trời hửng sáng.

Người trong lòng vừa động, Thẩm Thời liền căng thẳng tỉnh giấc.Tần Niệm tỉnh dậy trước anh, người không khó chịu, tinh thần cũng tốt hơn tối qua rất nhiều, chỉ là sắc mặt vẫn còn hơi trắng, môi không có huyết sắc, xin lỗi nhìn anh: "Thẩm tiên sinh."

"Đỡ hơn chút nào không?"

Anh sờ sờ mặt cô.Cô gật đầu: "Vâng, em muốn về nhà, không muốn ở đây."

Như thể không muốn ở lại thêm một khắc nào, yếu ớt muốn anh đưa cô đi.Vừa định nói được, điện thoại của Thẩm Thời reo lên, vừa nghe máy, liền nghe thấy giọng nói đầy lo lắng từ đầu dây bên kia: "Con bé đâu rồi?!"

Tần Ngạn Xuyên vốn định đi thăm Tần Niệm, phát hiện trong nhà không có ai, điện thoại cũng không ai bắt máy.

Quay đầu đi đến chỗ Thẩm Thời, kết quả trong nhà cũng không có ai.Nhưng anh chỉ lo Tần Niệm ở đâu, còn Thẩm Thời sống hay chết, anh thực sự không bận tâm.Tần Niệm nghe thấy giọng Tần Ngạn Xuyên, chuông báo động chợt vang lên, vội vàng lắc đầu và xua tay với Thẩm Thời —— không cần nói cho anh ấy!Thế nhưng đã muộn, Thẩm Thời sớm đã nói xong ba chữ "Ở bệnh viện".Đầu dây bên kia sững sờ một thoáng, sau đó kìm nén lửa giận nói: "Nói rõ ràng!"
 
[H Văn - Sm] Vô Vàn Cách Dạy Dỗ Của Thẩm Tiên Sinh
57: Anh Ơi Đừng Đánh


Thẩm Thời trấn an Tần Niệm đang không muốn, đơn giản nói rõ tình hình với Tần Ngạn Xuyên qua điện thoại, cũng bảo anh ta đừng đến, họ sẽ về ngay.

Nhưng Tần Ngạn Xuyên căn bản không đủ kiên nhẫn nghe hết lời, cắt ngang điện thoại và phóng thẳng đến bệnh viện.Khi anh ta đến nơi, Thẩm Thời vừa mới trao đổi xong những điều cần lưu ý với bác sĩ, thanh toán xong chi phí cho hai ngày tiếp theo, đang đỡ Tần Niệm xuống giường thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã.Tần Ngạn Xuyên vừa bước vào, Tần Niệm bản năng nắm lấy quần áo Thẩm Thời muốn trốn ra phía sau.Trên đường đến đây anh ta đã giận điên người, hận không thể mắng cho hai người này một trận té tát.

Lớn từng này rồi sao?

Sao cô ấy không chăm sóc tốt bản thân, mà anh ta cũng không chăm sóc tốt cho con bé?Kết quả, khi bước vào nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô ấy đang co rúm lại phía sau Thẩm Thời, cơn giận vơi đi một nửa, nhưng lại nhen nhóm một nửa khác.Thẩm Thời nhìn ra sắc mặt anh ta không tốt.

Tần Niệm bị bệnh, anh cũng tự nhận mình không thể thoái thác trách nhiệm, nhưng Tần Niệm sợ hãi đến mức này, anh chỉ cảm thấy đau lòng."

Về rồi nói."

Anh cảnh cáo nhìn Tần Ngạn Xuyên.Tần Ngạn Xuyên biết ý anh, nhưng căn bản không có ý định kiềm chế, cuối cùng liếc nhìn Tần Niệm một cái, mang theo một cục tức đến, lại mang theo một cục tức đi.Trở về chỗ Thẩm Thời, anh ta đường đường chính chính đến mà không cần mời.

Thẩm Thời cũng không thèm liếc anh ta nửa con mắt, thậm chí che chắn Tần Niệm kín mít bên cạnh mình, khiến anh ta không có cơ hội nhìn cô ấy.Tần Niệm suốt dọc đường không nói gì, nắm chặt tay áo Thẩm Thời tìm kiếm sự che chở, không dám rời đi một bước.

Thẩm Thời muốn đưa cô về phòng nghỉ ngơi cô cũng không chịu, như thể rời khỏi tầm mắt anh, cô liền không an toàn.Thẩm Thời dịu dàng dỗ dành cô, hoàn toàn coi Tần Ngạn Xuyên là không khí trong phòng khách, không thèm để ý.Nhưng anh ta không chịu đựng nổi nữa: "Anh định bao che cô ấy đến bao giờ?"

Thẩm Thời đang rót nước cho Tần Niệm, thậm chí không có ý định lấy cho anh ta một cốc nước: "Đến khi cô ấy không còn sợ anh nữa."

"Tôi có thể ăn thịt cô ấy sao?"

Thẩm Thời nâng mí mắt, lạnh lùng liếc anh ta một cái, để anh ta tự mình hiểu lấy."

Làm sao mà bị thế?"

Anh ta cuối cùng chịu quan tâm đến vấn đề thực tế hơn.Nhưng Thẩm Thời cũng không có ý định nói quá rõ ràng: "Tôi không chăm sóc cô ấy tốt."

Tần Niệm ngồi suốt trên ghế sofa cạnh Thẩm Thời, muốn biến thành một đống không khí."

Tôi đang hỏi em đó, Tần Niệm."

Thẩm Thời đã quyết tâm không chịu nói thật với anh ta, anh ta cũng không cần thiết phải đánh thái cực với anh nữa."

Cô ấy không cần phải an ủi một người anh trai đang nổi trận lôi đình hỏi tội.

Huống hồ anh nên quan tâm là làm thế nào để cô ấy khỏe lại."

Thẩm Thời nói rồi đưa cốc nước cho Tần Niệm, "Uống chậm thôi."

Tần Niệm nào còn uống xuống nổi, ôm cốc nước, muốn khóc mà không dám khóc."

Anh cũng biết tôi là anh trai cô ấy."

Thẩm Thời không vui nhíu mày, bình thường không thấy anh ta quan tâm cô ấy nhiều, đến khi cô ấy bị bệnh lại đến đến đây hỏi tội, làm đủ bộ dạng gia trưởng phong kiến tự cho là đúng."

Anh nên về đi."

Anh không muốn tranh cãi với Tần Ngạn Xuyên trước mặt Tần Niệm, đành phải ra lệnh đuổi khách.Tần Ngạn Xuyên cũng không đáp lời anh, nhìn Tần Niệm, cố gắng hỏi với giọng bình thường: "Em còn nhớ những lời đã nói với anh không?"

Hiển nhiên lời này Thẩm Thời chưa bao giờ biết được.Tần Niệm ôm cốc nước trên ghế sofa gật đầu."

Anh có lời muốn hỏi em, em muốn trả lời anh trước mặt cậu ta, hay là vào thư phòng?"

Thẩm Thời đương nhiên biết cô không thể cứ trốn mãi, nhưng anh cũng không đành lòng để Tần Niệm khi cơ thể không thoải mái lại phải đối mặt với một người anh trai muốn làm cô khóc.Cô cúi đầu, do dự mấy phần, vẫn là đặt cốc nước xuống, đứng dậy đi vào thư phòng.Thẩm Thời không ngăn cô lại, chỉ cảnh cáo liếc nhìn Tần Ngạn Xuyên một cái.Anh ta cau mày nén lại sự bất bình trong lòng, đang chuẩn bị đi vào thư phòng."

Tần Ngạn Xuyên."

Thẩm Thời nhanh chân vài bước đi đến sau lưng anh ta, cố gắng ngăn lại anh ta.

Tần Niệm không ở trước mặt, anh cũng không giả vờ vẻ mặt ôn hòa gì nữa, giọng nói cũng lạnh đi, "Anh rốt cuộc có đối xử đúng mực với cô ấy hay không?"

Tần Ngạn Xuyên dừng lại ở đó, càng nghĩ càng giận , quay người lại cho anh một cú đấm vào sau: "Lời này nên là tôi hỏi anh."

"Cô ấy vì anh mà chịu khổ, anh nghĩ lúc trước mấy roi đó liền đã sạch sẽ sao?"

Anh ta hạ giọng hùng hổ dọa người."

Hay là anh cho rằng anh nói một câu bảo vệ cô ấy, tôi liền có thể yên tâm giao con bé cho anh, không bao giờ hỏi đến nữa?"

Nói xong lại một cú đấm nữa giáng xuống, anh ta tức giận đến muốn chết.

Anh ta là anh trai có thể không xứng , nhưng cũng không làm người nửa đêm đau dạ dày phải đi bệnh viện.Thẩm Thời không ngờ Tần Ngạn Xuyên sẽ thật sự ra tay, ăn hai cú đấm, suýt nữa ngã xuống đất."

Tôi không nghĩ như vậy, tôi đã nói rồi, chỉ cần anh không làm tổn thương cô ấy, anh có thể quản."

Anh đỡ tường đứng vững, lấy mu bàn tay lau vết máu rịn ra ở khóe miệng, chỉ vào mặt mình, "Còn đánh nữa không?"

Tần Ngạn Xuyên liếc nhìn cửa thư phòng, không động thủ nữa: "Anh có phải nghĩ rằng, trong lòng cô ấy có anh, tôi liền thật sự có kiêng kị?"

Thẩm Thời cong khóe môi: "Bạch Trạch sẽ không nương tay với bất cứ ai, tôi còn chưa đến mức không nắm rõ chừng mực của anh, nhưng Tần Ngạn Xuyên, anh nghĩ kỹ rồi, trước mặt cô ấy, anh rốt cuộc muốn làm anh trai cô ấy, hay làm Bạch Trạch mà cô ấy sợ hãi."

Ánh mắt hai người đàn ông giao nhau vẫn còn vài phần mùi thuốc súng.

Giữa họ thật ra không phải không thể nói chuyện đàng hoàng, nhưng chỉ cần liên quan đến Tần Niệm, thường thường một câu bất hòa là đã giương cung bạt kiếm.Tần Ngạn Xuyên vốn đã giận, Thẩm Thời lại càng muốn nhắc nhở anh ta Tần Niệm vẫn còn sợ anh ta, trong lòng lại đặc biệt hụt hẫng, giơ tay lại giáng xuống một cú đấm.Có lẽ là đã chuẩn bị, lần này Thẩm Thời ngay cả bước chân cũng không dịch nửa phần, cứng rắn chịu thêm một cú đấm này.Thấy anh không né, lòng Tần Ngạn Xuyên dễ chịu hơn một chút, nhịn không được mở miệng châm chọc: "Anh đúng là có tự mình hiểu lấy."

"Tôi đã nói, là tôi không chăm sóc cô ấy tốt."

Tần Ngạn Xuyên không tiếp tục tranh cãi vô vị với anh nữa, quay đầu đi vào thư phòng.Thẩm Thời giơ tay chạm vào má, anh ta ra tay cũng đủ tàn nhẫn, chút lửa giận trong lòng không biết kìm nén bao lâu, nhưng để anh ta ra hai cú đấm cũng tốt, lửa giận tiêu đi một chút, đối với Tần Niệm có lẽ cũng có thể bình thản hơn một chút.Anh ngồi trên ghế sofa đợi một lúc, trong thư phòng yên tĩnh, không giống như sắp cãi nhau.

Anh đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, đơn giản xử lý vết thương ở khóe miệng, không muốn để Tần Niệm thấy.Đang lúc lấy tăm bông, chợt nghe thấy một chút âm thanh, động tác vô thức dừng lại một khoảnh khắc, cẩn thận phân biệt, ngay sau đó nghe thấy một tiếng khóc mỏng manh, anh vứt đồ trong tay chạy thẳng đến thư phòng.Dọc đường đi tiếng khóc của cô và tiếng thước giáng xuống dứt khoát ngày càng rõ ràng, gần như muốn bóp nghẹt trái tim anh.Khi đẩy cửa thư phòng ra, cô gái nhỏ đang dùng tay phải nắm cổ tay trái để chịu đánh bằng bàn tay.

Cái thước tối qua không được cất đi, lại tiện cho Tần Ngạn Xuyên.

Anh ta vung chiếc thước trong tay , dùng toàn bộ sức lực nhanh chóng vụt vào lòng bàn tay cô, không chút tình cảm nào: "Em nói gì mà xin lỗi!"

Tần Niệm đau đến mức gần như gào khóc, ngón tay bị anh ta nắm chặt không thể động đậy, chỉ có thể rụt vai cầu xin anh ta: "Em xin lỗi, đúng...

A...

Em xin lỗi, đừng đánh...

Anh, đừng đánh, a...

Anh, anh trai, đừng đánh..."

Lần trước cô uống rượu, anh ta cũng không tàn nhẫn đánh lòng bàn tay cô như vậy.

Lần này lại hung dữ hơn lần trước, đánh tiếp như thế này, tay cô không cần nữa rồi."

Anh điên rồi sao?!"

Thẩm Thời một tay kéo Tần Niệm vào lòng mình.Anh chỉ rời đi vài phút, sao lại diễn biến thành cục diện này?Anh nâng bàn tay bị thương của Tần Niệm, không biết đã chịu bao nhiêu cái, lòng bàn tay đã sưng đỏ một mảng.Thẩm Thời quay đầu nhìn Tần Ngạn Xuyên, ý cảnh cáo không cần nói cũng biết.Nhưng lần này Tần Ngạn Xuyên căn bản từ chối giao tiếp: "Cút."

Sau đó lại kéo cánh tay Tần Niệm, túm cô đến trước mặt mình: "Đưa tay ra đây."

Thẩm Thời che chắn phía trước: "Anh làm gì?!"

"Tôi bảo anh cút ngay!"

Thẩm Thời không chịu tránh ra, Tần Ngạn Xuyên cũng nổi giận: "Chuyện này anh không có tư cách xen vào."

"Anh còn muốn em gái này không?!"

"Anh cũng biết cô ấy là em gái tôi!"

Anh ta thực sự nổi nóng, đúng là một bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Thấy Thẩm Thời chậm chạp không chịu tránh ra, anh ta cười khẩy một tiếng, nhìn Tần Niệm: "Em có dám nói cho cậu ta nghe những lời em vừa nói không?"

Khuôn mặt vốn tái nhợt, vì khóc quá dữ dội mà đỏ bừng lên.

Tần Niệm đau đến run rẩy, nước mắt rơi xuống anh lau cũng không kịp.

Nhưng cô vẫn nắm lấy cổ tay trái, nức nở thú nhận: "Em... em không ăn cơm tử tế..."

"Mấy ngày nay em đã nhét cái gì vào miệng, nói!"

"Em... em mấy ngày nay chỉ ăn... chỉ ăn bánh kem , uống cà phê, không... không ăn gì khác..."

Tần Ngạn Xuyên căn bản không chút nương tay, quả thực như đang thẩm vấn phạm nhân."

Nói tiếp!

Em biết anh hỏi cái gì mà."

"Em... em nói em có ăn...

ăn cơm tử tế, đều là...

đều là lừa anh..."

Trước khi Thẩm Thời từ Thượng Hà Thôn trở về, Tần Ngạn Xuyên và Doãn Triết Duệ thỉnh thoảng sẽ mang đồ ăn đến thăm cô.

Cô nói muốn ở riêng, Tần Ngạn Xuyên không phản đối, nhân cơ hội này chuyển cho cô tiền thuê nhà đủ dùng mười năm cũng không hết.

Tần Niệm không từ chối được.

Vốn dĩ cô cũng có thu nhập, trước đây anh ta cũng đã đưa cho cô một thẻ ngân hàng khác, số tiền trong đó ít nhất cũng đủ để cô tiêu xài thoải mái mười mấy, hai mươi năm, nhưng cô không có nhu cầu vật chất cao, không có chi tiêu lớn, gần như không động đến.Về mặt này, Tần Ngạn Xuyên cũng sẽ không cho cô cơ hội từ chối, chỉ nói với cô phải chăm sóc tốt bản thân, viêm dạ dày đã có một thời gian không tái phát, nếu kiên trì dưỡng thêm một thời gian nữa, sau này hẳn sẽ không dễ tái phát.Cô đã hứa hẹn rất tử tế, nhưng anh ta vẫn không yên tâm lắm.

Doãn Triết Duệ nhìn ra, hỏi anh ta có chuyện gì, khi nghiên cứu món ăn, liền nấu một ít canh cháo dưỡng dạ dày mang đến cho Tần Niệm.Lần đó cô ấy quả thực nhìn không ra điều gì, tủ lạnh cũng không có gì mà anh ta không cho ăn lung tung.Tần Ngạn Xuyên hiểu rõ cô ấy, cô ấy sẽ không ăn bậy, từ nhỏ đã không quá hứng thú với đồ ăn vặt, nên anh ta cũng không lo lắng cô ấy ăn những thứ mà trong mắt anh ta là đồ ăn rác rưởi, chỉ mua cho cô ấy một ít nguyên liệu nấu ăn lành mạnh cất trong tủ lạnh, để cô ấy không cần đợi đến khi đói cồn cào mới nhớ tìm đồ ăn.Khi đến thăm cô ấy hỏi, cô ấy cũng nói mình đã ăn cơm tử tế, bây giờ lại nói hóa ra đều là lừa anh ta.Thật ra trong điện thoại nghe nói cô ấy lại đau dạ dày nhập viện, Tần Ngạn Xuyên đã đoán được bảy, tám phần, nhưng nghe cô ấy tự mình thừa nhận, anh ta vẫn rất tức giận."

Cũng... cũng không phải..."

Nói xong cô lại vội vàng lắc đầu, đôi mắt đẫm lệ ngẩng mặt nhìn Tần Ngạn Xuyên, "Không phải, không phải đều lừa anh, em ăn một ít, nhưng mà có làm hỏng rồi, em... em không... không nói cho anh..."

Những thứ anh ta mang đến cho cô còn chưa nhiều đến mức phải ăn đến hỏng mà không hết.

Rõ ràng là cô ấy ngày thường căn bản không ăn đủ ba bữa cơm."

Bệnh viện không ở đủ phải không?"

Cô ấy ghét bệnh viện đến vậy, mấy năm đó cũng vì đau dạ dày mà ở bệnh viện mấy ngày, mỗi lần đều là một khuôn mặt tủi thân, hỏi anh ta khi nào có thể về, kết quả vẫn là vết sẹo lành rồi lại quên đau, hoàn toàn không để ý đến cơ thể mình.Thẩm Thời cũng không ngờ lại là cục diện này.

Anh cứ nghĩ chỉ có ba ngày này, lại không ngờ cô ấy đã bạc đãi bản thân lâu đến vậy.

Vậy nên, có phải vì cơ thể không thoải mái, khi tối qua phạt cô ấy, nỗi đau mới đặc biệt rõ ràng, còn nói mình phụ lòng anh, thì ra mấu chốt đều ở đây, anh vẫn luôn không ý thức được."

Em xin lỗi...

Em xin lỗi..."

Cô run rẩy xin lỗi Tần Ngạn Xuyên, lại đưa tay ra trước mặt anh ta, "Em xin lỗi..."
 
[H Văn - Sm] Vô Vàn Cách Dạy Dỗ Của Thẩm Tiên Sinh
58: Đánh Nhau


Cô khóc đến lộn xộn, lời nói cũng không trọn vẹn, chỉ biết nức nở nói xin lỗi."

Anh muốn em nói xin lỗi sao!

Trước đây ở bệnh viện em đã nói gì với anh, em muốn anh tin tưởng em, hả?

Tần Niệm, muốn anh tin em, rồi sau đó thì sao?"

Tần Niệm bị anh ta dọa đến chỉ còn lại tiếng khóc nức nở nghẹn ngào, rụt vai nói "Em xin lỗi".Nhưng anh ta hoàn toàn không màng nỗi sợ hãi của cô, chỉ lạnh giọng chất vấn: "Anh hỏi em sau đó thì sao?!"

Tần Ngạn Xuyên giận sôi máu, nắm đầu ngón tay lại liên tiếp đánh vài cái, lại bị Thẩm Thời một tay ngăn lại."

Anh nhất định phải làm cô ấy khó chịu cả người lẫn lòng, mới vừa lòng sao?"

"Anh rốt cuộc coi cô ấy là gì?

Cô ấy là em gái anh, không phải là phạm nhân cần thẩm vấn, anh muốn làm cô ấy bị thương thêm lần nữa sao?!"

Thẩm Thời thấy cô sưng rộp tay đau lòng khóc, bị anh ta gầm lên sợ đến phát run, thực sự muốn đánh trả lại mấy cú đấm vừa rồi."

Em xin lỗi...

Em xin lỗi..."

Không biết có phải vì sợ hãi, Tần Niệm vẫn nắm lấy cổ tay và xin lỗi Tần Ngạn Xuyên, chỉ là bàn tay kia vì chịu đựng quá nhiều cú vụt tàn nhẫn đã sưng đỏ và run rẩy cuộn tròn một nửa, không thể duỗi thẳng hay trải phẳng ra được.Anh ta vẫn làm cô bị thương.

Tần Ngạn Xuyên trầm mặc xuống, nhìn người đang khóc thút thít bất lực trước mặt, nhớ lại cô khi còn nhỏ.

Cô từ nhỏ đã không khóc lớn ầm ĩ, dù trong nhà có thêm một đứa trẻ nhỏ, nhưng trong nhà vẫn yên tĩnh.

Trong ký ức, lần gần nhất cô khóc dữ dội như vậy, là khi anh ta tự cho là đúng mà dạy cô không được trộm đồ vật và làm cô bị thương.Khi đó cô nắm chặt cổ áo cha, khóc đến mặt đỏ bừng, sốt cao không hạ.Anh ta vẫn như vậy, một khi sốt ruột, liền không giữ được chừng mực.

Anh ta có thể đỡ đạn cho cô, nhưng lại thất bại trong chuyện cô có ăn uống tử tế hay không.Chính là cô ấy cứ học mãi không được cách tự chăm sóc bản thân tốt.

Đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, kết quả đơn giản là một mớ hỗn độn, ngoài việc làm cô ấy ngày càng sợ anh ta, căn bản không có nửa phần tác dụng.Cha của họ trước khi qua đời từng để lại lời dặn dò cho anh ta, nhưng khi cha không còn, cặp anh em họ này luôn trời xui đất khiến mà đi về phía xa cách.Một cục tức nghẹn trong ngực, Tần Ngạn Xuyên không nói gì nữa, buông thước xuống, quay lưng đi thẳng.Khi đẩy cửa thư phòng ra, anh ta nghe thấy cô ở phía sau hoảng loạn run rẩy gọi anh ta một tiếng anh trai.Bước chân dừng lại một nửa giây khó nhận ra, cánh cửa vẫn đóng lại.Thẩm Thời cẩn thận tránh tay cô, ôm lấy cô gái nhỏ đang khóc thút thít bất lực mà dỗ dành.Nhưng anh không dỗ được, Tần Niệm vẫn run rẩy cả người, ngửa mặt nhìn anh khóc, sau một lúc lâu mới phun ra hai chữ: "Đau... quá..."

Cô đau đến phát run, so với việc anh đánh vào mông, Tần Ngạn Xuyên đánh vào lòng bàn tay thực sự khiến cô không chịu nổi, tủi thân đến trời sập đất lở."

Em không... không cần...

Anh trai, đau quá..."

Người đứng ngoài cửa im lặng nhắm mắt lại.Thẩm Thời cẩn thận thổi vào lòng bàn tay cô, lòng bàn tay thực sự bị thương nặng, sưng tấy không tả nổi.Anh tìm thuốc bôi cho cô, chỉ chạm một chút cô liền đau đến rụt mu bàn tay ra phía sau, nói gì cũng không chịu đưa ra nữa."

Không...

đừng chạm..."

Cô đau đến không chịu nổi, ngay cả chạm vào cũng không cho."

Không bôi thuốc làm sao khỏi được?"

Anh ôm cô, đau lòng đến muốn chết, lại không biết phải làm sao."

Em lừa anh... các anh... em nói dối..."

Bị buộc phải nói ra lời thật, Tần Niệm vừa đau vừa hổ thẹn, càng nhiều hơn là bất lực: "Anh trai..."

Cô nhìn về phía cửa, không biết theo ai, "Làm sao bây giờ... nhưng mà em... em đau quá..."

Cô nói rồi lại khóc òa lên, như thể đã phạm phải một lỗi lầm lớn không thể tha thứ."

Em xin lỗi, đúng...

Em xin lỗi...

Em sai rồi..."

Không hiểu sao, cô lại bắt đầu xin lỗi.

Thẩm Thời muốn ôm cô về phòng cô cũng không chịu, chỉ đứng tại chỗ khóc, sau một lúc lâu mới nói một câu, "Em muốn... về nhà..."

"Về nhà?

Về nhà nào?

Chỗ em tự ở đó?"

Cô khóc lóc lắc đầu."

Về chỗ Tần Ngạn Xuyên?"

Anh kiên nhẫn hỏi cô từng lần một, nhưng đều không phải.Những nơi đó đều không phải là ngôi nhà mà cô muốn trở về."

Thẩm...

Thẩm tiên sinh..."

Cô vụng về nâng cánh tay lên, giống như một đứa trẻ lạc đường, cuối cùng cũng đợi được người lớn tìm thấy mình.Thẩm Thời đau lòng ôm lấy cô, không để ý đến hốc mắt ấm áp của mình."

Anh ở đây, anh ở đây," anh đỡ lấy cô, "Luôn luôn ở đây, là anh không tốt, không nên để anh ấy đơn độc gặp em, anh xin lỗi."

Anh lau mồ hôi trên trán cô, rồi lau sạch nước mắt ướt đẫm trên mặt cô, không ngừng hôn lên trán cô.Nhưng cô vẫn khóc bất lực như vậy, ôm anh chặt đến mức dường như cũng không đủ để giảm bớt nửa phần hoảng loạn.Cô chưa chắc đã khóc dữ dội như vậy chỉ vì tay quá đau.

Trong lòng cô có rất nhiều vết thương vô hình, một mình tự liếm láp nhiều năm.

Khi sóng gió yên ả, cô ảo tưởng rằng chúng đã lành, nhưng khi chạm đến nội tâm, những nỗi đau đó vẫn có thể làm cô bị thương đầy mình."

Em... rất muốn...

Ông ấy..."

Cô khóc thật oan ức, còn oan ức hơn cả khi bị đánh vào mông tối qua.Thẩm Thời ngồi xuống mép giường, ôm ngang cô vào lòng an ủi.Chính là nước mắt cô ấy sao cũng không ngừng lại được, như thể đã mất đi tất cả.Thẩm Thời cố gắng đoán xem "ông ấy" trong lời Tần Niệm rốt cuộc là ai.

Đậu phộng thụ mùa xuân, gió đêm xuyên qua khe cửa mang đến một mùi hương dại không tên.Anh vỗ về người trong lòng, cổ anh dính đầy nước mắt, ướt sũng và nhói buốt.Người với người là không thể thay thế, Thẩm Thời vẫn luôn rõ ràng.

Mấu chốt giữa cô và Tần Ngạn Xuyên từ trước đến nay chưa từng được giải tỏa.

Tần Ngạn Xuyên chưa chắc đã thực sự đau lòng cho cô, nhưng lại thường xuyên khéo léo biến thành vụng về.

Cô cũng chưa chắc đã thực sự không muốn người anh trai này, nhưng cô không có người để cầu cứu, cũng không nói rõ được nỗi tiếc nuối trong lòng.Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt cô thỏa mãn với tình cảm của riêng anh.

Cuộc đời rộng lớn, anh không thể làm cô nảy sinh một chút ý muốn bị giới hạn.Tự nhiên cũng không thể cứ một mực dạy cô nhìn về phía trước.Để một người đã bị bỏ rơi nhiều lần quên đi quá khứ, quên đi nỗi đau, ép buộc cô phải làm lành vết thương như thể mọi thứ không tồn tại, còn muốn giáo dục cô tại sao không tin mình xứng đáng được yêu, hoặc tại sao không tự mình tìm cách hòa hoãn mối quan hệ với Tần Ngạn Xuyên.Nỗi khó xử của cô chỉ có chính cô mới biết, sự chỉ dẫn của người khác chung quy cũng chỉ là lý thuyết suông.Anh càng muốn chăm sóc một cô gái nhỏ bị thương, chứ không phải ép buộc kéo lê, khiến cô máu thịt lẫn lộn vẫn phải lảo đảo chạy khắp nơi.Anh cuối cùng đã khác xưa.Đây không phải là lúc cần nghiêm túc, cũng không phải chuyện cần nghiêm túc.Thẩm Thời vỗ về người trong lòng, chỉ cảm thấy trái tim mình cũng bị cô làm cho hỗn loạn, vừa chua xót vừa mềm mại.Cũng không biết Tần Ngạn Xuyên rốt cuộc đã chạm vào điểm yếu nào, Tần Niệm không chỉ khóc không ngừng được, thậm chí có xu hướng khóc càng lúc càng dữ dội.

Miệng cô lẩm bẩm điều gì đó, anh cũng không phải mỗi câu đều có thể phân biệt rõ ràng."

Em muốn... muốn ba..."

Động tác vỗ về đột nhiên dừng lại.Nhiều năm như vậy, dù cô có bất lực đến đâu, cũng chưa từng nói ra những lời này.Trong lòng đột nhiên co rút đau đớn, vì ước nguyện tuyệt vọng này của cô.Đó là người duy nhất chưa từng bỏ rơi cô, nhưng ông ấy sớm đã không còn trên cõi đời.Những lời này như đánh vỡ một rào cản nào đó, khiến tiếng nức nở của cô càng thêm đau thấu đáy lòng anh.

Nếu không phải bi thương sâu sắc vô cùng, không ai sẽ khao khát người đã khuất quay về.Đó dù sao cũng là sự tuyệt vọng sâu sắc hơn.Cô khóc quá dữ dội, thở khó khăn, lộn xộn túm lấy cổ áo và vạt áo anh, ý đồ khiến mình bị giam cầm trong vòng tay anh.Quá đau lòng, luôn có cảm giác mất kiểm soát và rơi tự do, điều này càng khiến người ta sợ hãi.Thẩm Thời không bận tâm đến lớp mồ hôi ướt đẫm trên người cô, càng ôm chặt lấy cô."

Em muốn... ba..."

Nhưng làm sao bây giờ, cô sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa, cũng sẽ không có cha che chở khi bị anh trai bắt nạt.Đây là một phần tình cảm Thẩm Thời khó có thể lý giải và càng không thể thay thế.Anh không thể nhìn thấy cuộc sống thơ ấu của cô, cũng không thể tái tạo lại trải nghiệm tình cảm tương tự cho cô.

Anh chỉ có thể dốc hết sức mình, để khi cô đau lòng có được một chút an ủi gượng ép.Tần Niệm khóc quá đau lòng, lại không ăn gì, gần như muốn khóc đến mất nước, cuối cùng thì mệt lả, ghé vào vai anh lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.Thẩm Thời nhân cơ hội nắm lấy cánh tay cô đang vòng trên cổ anh, cẩn thận nâng tay cô lên.Vốn dĩ là một mảng đỏ bừng, sau khi nỗi đau lên men một thời gian, thế mà sưng thành màu đỏ sẫm.

Anh áp lòng bàn tay cô vào mặt mình, cũng nóng rát.Gần như muốn làm mắt anh cay xè.Thật sự là anh đã sơ suất, cứ nghĩ đã chăm sóc đủ, lại vẫn để cô ấy tự đối xử tệ bạc với cơ thể mình, không ăn cơm tử tế, cũng không dám nói với bất kỳ ai trong số họ.Anh nhìn ánh mắt cô thâm trầm, hôn lên giữa trán cô.Sau đó ôm cô về phòng ngủ, chườm lạnh một lúc, rồi tỉ mỉ bôi thuốc.Thuốc tối qua có thành phần an thần, cô lại khóc quá mệt mỏi, hẳn sẽ không tỉnh lại quá sớm.Sắp xếp cô xong, Thẩm Thời lái xe xuống dưới lầu chỗ Tần Ngạn Xuyên, gọi điện thoại: "Xuống đây."

"Làm gì?"

"Đánh nhau."

Được, anh ta vừa lúc cũng đang kìm nén cơn giận.Thẩm Thời không xuống xe, cách kính chắn gió nhìn thẳng vào Tần Ngạn Xuyên, sự bất mãn của cả hai đối với nhau đều hiển hiện rõ ràng.Hai người đến một câu lạc bộ boxing, trên sàn đấu yên tĩnh chỉ có ánh đèn lờ mờ.

Thẩm Thời ném cho anh ta một bộ đồ tập, tự mình quấn băng tay.Mặc dù anh cũng có thói quen vận động, sức mạnh cơ bắp cũng đủ để anh một tay ôm người yêu, nhưng so với lượng cơ bắp có lực tấn công được duy trì nhờ tập luyện có chủ đích của Tần Ngạn Xuyên, sức mạnh của anh có vẻ ôn hòa hơn.Tần Ngạn Xuyên cắn băng găng tay để tự quấn, thấy Thẩm Thời cũng đã mặc xong, lại một lần nữa bất ngờ ra quyền trước.Giá trị tức giận của anh ta đối với Thẩm Thời đã tăng vọt lên đỉnh điểm ngay khi nghe anh nói ra ba chữ "Ở bệnh viện".Nhưng điều anh ta không ngờ là, Thẩm Thời nhìn như lơ đãng, thực ra đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc anh ta tấn công bất cứ lúc nào.

Một cú đấm không hề kiềm chế như vậy, nếu là người thường, đã sớm ngã xuống đất, còn anh chỉ nghiêng đầu lùi lại một bước, rồi vững vàng dừng lại, lại mượn lực xoay người đấm trả anh ta một cú."

Nếu anh biết trước khi tôi đến đây cô ấy đã nói gì, e rằng anh sẽ không còn sức lực như vậy đâu."

Tần Ngạn Xuyên sau khi dính cú đấm này, lại vung trả: "Anh nghĩ cô ấy có thân thể không tốt là vì ai?!"

____________________________
Chuyện là mình hong còn 1 chút động lực để làm tiếp bộ này , nên chắc mình ngưng bộ này 1 thời gian ( lần này ngưng thiệt )
Chắc 1 thời gian sau mình mới edit tiếp , cảm ơn mọi người nhaaa
 
Back
Top Bottom