Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [H Văn - Sm] Vô Vàn Cách Dạy Dỗ Của Thẩm Tiên Sinh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
396615940-256-k966505.jpg

[H Văn - Sm] Vô Vàn Cách Dạy Dỗ Của Thẩm Tiên Sinh
Tác giả: GCLdotdongbanti02
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

-------------------------------------
Vô vàn cách dạy dỗ của Thẩm tiên sinh
Tên

Hán Việt: Thẩm tiên sinh đích hoa thức điều giáo (SM & điều giáo)

Tác giả: Tễ Sắc Minh Hồng
Editor: Gia Cát Lượng đốt động bàn ti
Tình trạng bản gốc: hoàn 3 quyển gồm 393 chương
Edit: hoàn quyển 1 và quyển 2

Thể loại:
Truyện gốc, Ngôn tình, Bối cảnh hiện đại, HE, Ngôn tình, H văn , Ngọt ngào và chiều chuộng, SM , Tình yêu thành thị, Tình cảm nảy sinh do gần gũi, Duyên phận trời định, Yếu tố gây sốc/tranh cãi, 1v1
Anh -Thẩm Thời, dù khoác lên mình bộ vest lịch lãm và giày da bóng bẩy, nhưng lại có vẻ ngoài thư sinh mà bản chất lại như thú dữ.

Khi dùng roi, anh chẳng bao giờ nương tay.

Trích đoạn:
"Anh ấy từng là thép tôi luyện, đao thương bất nhập đổi mạng lấy mạng, nhưng cuối cùng lại gặp được một người có thể hóa giải đoạn mềm yếu như tơ này của anh ấy.

Cô ấy từng là một đóa hoa khuê các, chỉ cần đọc Kinh Thi Sở Từ, viết thư pháp, nhưng vì anh ấy, lại dùng máu tưới chính cuộc đời mình.

Anh ấy và cô gái của anh ấy, nhuốm máu, mang theo thương tích, vượt qua biển máu đầy thi thể, bước qua những năm tháng xa cách, từng bước đi về phía vòng tay từng tha thiết ước mơ."

Truyện tập trung chủ yếu vào yếu tố "dạy dỗ", cốt truyện chỉ là phụ nhưng không thể thiếu.

 
[H Văn - Sm] Vô Vàn Cách Dạy Dỗ Của Thẩm Tiên Sinh
81 Em muốn anh lặp lại mệnh lệnh sao ?


Nhớ bình chọn và bình luận cho mình có động lực nha mọi người ơi 🥳
_____________________Trứng rung rất nhỏ, độ cong cũng không lớn, nhưng điều này ngược lại càng khiến nó khó thoát ra khỏi tiểu huyệt của cô.

Tần Niệm cũng không thể tự mình chủ động làm tiểu huyệt co bóp dưới ánh mắt chăm chú của anh."

Chủ nhân..."

Thẩm Thời cũng không có ý định cứu vớt cô, anh bình tĩnh và lý trí mở miệng: "Anh đã nói rồi, em có thể không làm được, nhưng không thể không cố gắng làm.

Nữ hầu, em ít nhất phải làm được việc tuân theo mệnh lệnh."

Anh nói, lại tách hai chân cô ra, uốn cong gập lại trước người, phơi bày hoàn toàn phía dưới thân cô.

Ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, lại một lần nữa lặp lại mệnh lệnh: "Đẩy nó ra."

Người chỉ huy đã nói ra mệnh lệnh sẽ không dễ dàng bị thu hồi.

Tần Niệm biết chuyện này tuy không thống khổ, nhưng sự nhục nhã mang lại đủ để trong khoảnh khắc triệu hồi cảm giác thần phục của cô.

Cô bị anh ấn chặt đầu gối hai chân, không nhịn được nắm chặt tấm chăn mỏng bên cạnh, cố gắng dùng sức.Tiểu huyệt sưng đỏ bị cô dùng sức đẩy ra, nhưng trứng rung kẹp chặt giữa phần thịt sưng không hề nhúc nhích."

Chủ nhân..."

Tần Niệm nghẹn đỏ mặt, cố gắng cầu cứu Thẩm Thời, "Em không muốn...

Cầu xin anh..."

Thẩm Thời nhìn tiểu huyệt cô co rút lại, nhẹ nhàng hỏi một câu: "Không muốn cái gì?"

"Không muốn như vậy..."

Cô không muốn như vậy, không chút tôn nghiêm nào mà làm tiểu huyệt lồi ra rồi co lại.

Tất cả những động tác xấu hổ và bí ẩn đều bị anh nhìn rõ mồn một.

Ngay cả những nơi mà chính cô cũng không thể nhìn thấy, những nếp gấp, những phần da thịt ẩn dưới nếp gấp bị dục vọng lấp đầy, đều phải vận động nguyên thủy nhất dưới ánh mắt anh."

Em là không muốn, hay là không thể?"

Anh hỏi chuyện cực kỳ lạnh nhạt, ánh mắt dừng trên mặt cô, gần như ngay lập tức khiến Tần Niệm rùng mình."

Chủ nhân, em...

Không..."

Tần Niệm đột nhiên dừng lại.

Cô biết mình không phải không thể, chỉ là không muốn.

Động tác ở âm đạo dù có mất kiểm soát thế nào, cũng không tra tấn lòng tự trọng của cô bằng động tác ở tiểu huyệt.

Bị nhìn chằm chằm vào nơi đó mà làm những động tác này, gần như muốn xé nát chút tôn nghiêm còn sót lại của cô thành từng mảnh vụn."

Trả lời câu hỏi của anh, không thể, hay là không muốn."

Thẩm Thời nhìn cô, ánh mắt gần như muốn moi ra đáp án từ miệng cô.

Tần Niệm không sợ anh, nhưng lại rất sợ sự uy nghiêm của anh khi anh là người chỉ huy.

Cho dù anh cũng sẽ không cho cô bất cứ hình phạt nào vượt giới hạn, Tần Niệm cũng không dám nói dối."

Chủ nhân...

Em biết, biết sai rồi..."

Bang --Vừa dứt lời, một cái tát liền giáng xuống má trái cô.

Tuy không nặng, nhưng thực sự khiến cô hoảng sợ.Thẩm Thời không truy vấn nữa, lại lặp lại một lần mệnh lệnh: "Đẩy nó ra."

Tần Niệm bị thái độ lạnh nhạt và nghiêm túc của anh làm cho khóc oà lên, trong thời gian ngắn không biết nên dùng sức như thế nào.

Đang do dự, bên má lại lần nữa ăn một cái tát."

Vẫn là không làm sao?"

"Em làm, em làm...

Chủ nhân...

Không, không cần phạt em."

Tần Niệm vừa khóc vừa lại bắt đầu dùng sức.

Tiểu huyệt không ngừng bị đẩy ra rồi lại co rút lại một cách khó hiểu.

Bị Thẩm Thời nhìn, cô vừa không dám không làm, lại vừa không thể hoàn toàn tự nhiên thả lỏng mà làm tiểu huyệt co rút qua lại.

Vì thế, tiểu huyệt đáng thương đành phải không ngừng bị đẩy ra rồi lại co lại.Ánh mắt Thẩm Thời không rời khỏi hạ thân cô.

Ngay trong những lần co rút ngắn ngủi đó, anh nhìn thấy trứng rung bị cô đẩy ra một chút.

Bản thân cô gái dường như cũng cảm nhận được, tần suất co rút của tiểu huyệt đột nhiên nhanh hơn.

Trứng rung bị những thớ thịt sưng co bóp không ngừng, từng chút từng chút một được đẩy ra khỏi huyệt khẩu.

Khoảnh khắc trứng rung thoát ra, chiếc lục lạc nhỏ rơi xuống đất, phát ra một tiếng leng keng cô độc.

Tiểu huyệt sưng đỏ cuối cùng cũng có thể co lại, siết chặt vào nhau, ở giữa còn sót lại một chút tinh dịch trắng đục chảy ra từ bên trong.Tần Niệm biết mình đã hoàn thành mệnh lệnh của anh, nắm lấy tấm chăn mỏng bên cạnh, nhỏ giọng nức nở thở dốc.Thế nhưng Thẩm Thời cũng không hề đưa ra bất cứ đánh giá nào.

Anh đi lấy cây roi ngựa bằng da, dán ở tiểu huyệt cô.

Tần Niệm còn chưa kịp cảm nhận nguy hiểm, ngay sau đó tiểu huyệt đã bị quất mạnh một roi.Bang --"A...

Chủ, chủ nhân...

Không cần phạt em, em, em làm được, a..."

Thẩm Thời không nói gì, roi ngựa nhắm thẳng vào tiểu huyệt cô, một roi lại một roi mà liên tiếp giáng xuống.Hai chân cô mở rộng ra rồi lại cuộn về phía trước, phần giữa này hoàn toàn lộ ra.

Roi ngựa sạch sẽ, dứt khoát chỉ quất vào tiểu huyệt da thịt mềm mại bị động co rút lại của cô, không lệch một ly nào, ngay cả vết thương cũng không có."

A...

Chủ, chủ nhân...

Không, không cần đánh...

A..."

Anh không dao động, ngăn chặn một chân cô, roi ngựa chiếu thẳng vào tiểu huyệt cô, không ngừng quất đánh."

Chủ nhân, em...

A...

Đau...

Không, không cần phạt em a...

Đau..."

Tần Niệm không chịu nổi sự trách đánh bất ngờ của anh.

Tiểu huyệt non mềm gần như sắp bị anh quất rách.

Mỗi lần bị đánh, cô đều nhịn không được muốn co hai chân lại, nhưng lại bị anh cưỡng chế ấn trở về."

Tự mình ôm chân, để phía dưới lộ ra, không được trốn."

Thẩm Thời cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng lại khiến Tần Niệm càng thêm sợ hãi.

Cô không biết mình vì sao lại phải bị đánh, thậm chí lo lắng tiểu huyệt mình thật sự sẽ bị anh làm tổn thương, đành phải cố gắng xin tha lỗi với anh."

Chủ, chủ nhân, em không, không dám, anh đừng phạt em như vậy được không, em, em biết lỗi rồi, em về sau không né, em không né, ô ô ô...

Chủ nhân, em sẽ hư mất..."

Vút -- bang!"

A --"Một roi này gần như không hề giữ lại chút tình cảm nào, cực kỳ tàn nhẫn quất vào đáy chậu cô.

Đau đến mức Tần Niệm nửa thân trên từ mặt đất nâng lên, rất lâu sau cũng chưa hoàn hồn.Thẩm Thời vẫn không lùi lại, ngược lại còn từng bước ép sát, đặt roi ngựa lên tiểu huyệt cô."

Em muốn anh lại lặp lại một lần nữa mệnh lệnh vừa rồi sao?"

"Không..."

Tần Niệm vội vàng khóc lóc lắc đầu, ôm chặt lấy hai chân mình, hoàn toàn mở rộng nơi bí ẩn ở giữa, phơi bày trước mặt anh.Trong đau đớn, con người luôn có những lúc không còn đường lùi.

Tuân theo mệnh lệnh, hoặc khuất phục trước đau đớn, cô rồi sẽ chọn một.Thẩm Thời biết mình tàn nhẫn, nhưng cũng không còn quá nhiều lòng trắc ẩn với cô nữa.

Đau đớn càng sâu sắc, mệnh lệnh không thể kháng cự, sự xấu hổ gần như nghẹt thở, những điều này đẩy cô vào khốn cảnh, nhưng cũng có thể khơi gợi niềm vui sướng sâu tận xương tủy của cô.Đây là cuộc cuồng hoan của hai người.

Muốn đạt được niềm vui hiếm có trong cuộc sống hàng ngày giữa sự đau đớn và khoái cảm cực độ, giữa sự hành hạ tàn nhẫn và làm tình, mỗi người họ đều cần phải trả giá.Tần Niệm ôm chặt hai đầu gối mình, cố gắng hết sức để mở rộng phần dưới thân mình về phía anh, như một con hà trai hé lộ phần thịt mềm dễ bị tổn thương nhất của mình, chịu đựng nỗi đau xé rách cơ thể để người khác cướp đi viên trân châu trong suốt nhất từ mình.Quanh mình như là mất đi âm thanh, Tần Niệm đang khóc trong chờ đợi hình phạt sắp tới, ngay cả hô hấp cũng trở nên căng thẳng.Bang --Roi ngựa quả nhiên không chút do dự quất về phía tiểu huyệt cô.

Nơi đó nóng rát và đau nhói, trong sự ê ẩm lại siết chặt, rồi lại cảm thấy một trận đau đớn xé rách.Thẩm Thời nhìn tiểu huyệt cô đang cố sức co rút lại sau những cú quất của anh.

Một chút tinh dịch trắng đục còn sót lại giữa những nếp gấp sưng đỏ.

Theo những nếp gấp co lại, tinh dịch bị ép ra khỏi khe hở, rồi theo những nếp gấp giãn ra, trở lại khe hở ban đầu, đều đặn dính đầy huyệt cúc sưng đỏ.Vút -- bang!"

A --" Một roi tàn nhẫn giáng xuống, Tần Niệm thét chói tai khóc lên.

Nơi đó gần như không thể chịu đựng được sự hành hạ và trách đánh lặp đi lặp lại của anh nữa.

Cảm giác muốn đi tiểu trào ra, như thể giây tiếp theo sẽ phun trào.Thẩm Thời nhìn tiểu huyệt cô không ngừng co rút.

Dục vọng hành hạ cuồn cuộn trong máu, rừng cây dục vọng phía dưới thân cũng không ngừng sung huyết và cương cứng.

Xúc động giao hợp tràn đầy trong thể hang, nhưng anh cũng không vội vàng muốn cắm vào cơ thể cô.

Cảm giác bị dục vọng hành hạ chi phối này như một kiểu cao trào tình dục khác.

Máu trong cơ thể cuồn cuộn dâng trào, hạ thể gần như muốn nứt vỡ bao vây vải dệt, giống như nó đã được máu nóng truyền cho một sinh mệnh và tư tưởng mới, sắp đi tìm nơi chứa đựng của mình.Vút -- bang!"

A --" Vẫn là tiếng khóc thét chói tai, Tần Niệm đau đến sắp không chịu nổi, thậm chí cảm giác được nước tiểu rửa trôi qua niệu đạo, đã chảy ra từ miệng niệu đạo nhỏ xíu."

Chủ, chủ nhân...

Em đau...

Đau quá..."

Tiểu huyệt cô sưng lên thêm một tầng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Phần thịt sưng làm căng lớp da vốn mỏng manh đến mức trong suốt.

Tất cả những nếp gấp đều siết chặt vào bên trong, giữa những lần co và rút, còn phun ra một chút tinh dịch trắng đục.Vút -- bang!

Vút -- bang!

Vút -- bang!Thẩm Thời nắm roi ngựa sạch sẽ, dứt khoát tiếp tục quất vào tiểu huyệt cô.

Dưới sự trừng phạt kiên quyết của anh, Tần Niệm cảm giác cơ thể mình tựa hồ một tấc một tấc lại mềm đi.Sự trừng phạt kiên định làm cô dần dần mất đi bản năng kháng cự.

Cô cuối cùng cũng bị đau đớn giam cầm.

Tiểu huyệt bị một roi lại một roi quất đánh đến gần như tê liệt, nhưng mà miệng lỗ dâm lại tràn đầy nước.

Cô ở trong đau đớn tuyệt vọng khóc kêu, mà cái huyệt khẩu chứa đầy ái dịch đó lại trong lúc đóng mở mà khao khát sự bạo ngược và cắm vào của anh.Trong thống khổ luôn mang theo khát vọng ái muội.

Thẩm Thời lúc này đây không có đau lòng vì sự đau đớn trên da thịt cô, dùng đau đớn để cưỡng bức cô khuất phục, cũng làm Tần Niệm cảm nhận được dục vọng càng thêm thân thiết.

Cô ôm hai đầu gối, liều mạng nhịn xuống đau đớn không co hai chân lại, cuối cùng cũng nói ra một câu."

Chủ nhân...

Cầu, cầu xin anh, sử dụng em đi, được không...

A..."

Thẩm Thời nghe thấy tiếng khóc của cô, dừng việc trách đánh cô lại, hơi thở vẫn vững vàng hỏi một câu: "Lặp lại lần nữa."

"Chủ, chủ nhân...

Cầu xin anh sử dụng em được không..."

Bang --Cái tát dừng ở má trái, Tần Niệm đã không còn cảm giác được đau, chỉ ô ô mà khóc."

Lặp lại lần nữa."

"Cầu, cầu chủ nhân sử dụng em...

Ô ô ô..."

Bang --"Dùng chỗ nào?"

"Dùng, dùng phía dưới..."

Bang --"Nói rõ ràng, phía dưới là chỗ nào?"

Tần Niệm nói không nên lời, ôm hai chân toàn thân run rẩy nức nở xin tha: "Chủ, chủ nhân...

Ô ô ô...

Dùng em...

Em...

Ưm..."

Cô chưa nói hết lời, Thẩm Thời đã đem dương vật cương cứng nhắm thẳng vào tiểu huyệt sưng đỏ đến mức không ra gì của cô.

Lần này không có sự nhu hòa thử nghiệm hay khuếch trương.

Quy đầu nóng bỏng nhắm thẳng vào trung tâm nếp gấp.

Anh thẳng lưng về phía trước, quy đầu liền đè chặt những nếp gấp sưng to mà đi vào hơn nửa.Tần Niệm bị đột ngột nhét căng đến mức da thịt tê dại, đau đến mức cô ngưng thở, rất lâu sau cũng chưa hoàn hồn.
 
[H Văn - Sm] Vô Vàn Cách Dạy Dỗ Của Thẩm Tiên Sinh
82: Thích bị chủ nhân sử dụng cúc hoa (Cao H)


Thẩm Thời chỉ ngắn ngủi dừng lại trong chốc lát, liền tiếp tục về phía trước thúc đẩy.

Toàn bộ quy đầu ở dưới sự thúc đẩy của anh đã hoàn toàn nhét vào cúc hoa sưng đỏ nóng rực của cô.

Vòng nếp uốn đó bị anh trách đánh đến vừa nóng vừa chặt, gắt gao cắn lấy quy đầu của anh.Ngay cả Thẩm Thời chính mình cũng nhịn không được kêu lên một tiếng.

Cúc hoa của cô, đã được anh dùng trứng rung huấn luyện co rút, lại còn bị roi ngựa quất đánh, nên còn nhạy cảm hơn cả lúc chưa sử dụng.

Vòng thịt sưng đó sưng đến nóng ran, gắt gao ngậm lấy phần đầu nhạy cảm nhất của anh.

Việc cắm vào đột ngột khiến cô không thể thích ứng, cúc hoa đang không ngừng co rút, ý đồ đẩy anh từ trong thân thể ra.Cô một co một rút đúng lúc kẹt ở gần quy đầu nhạy cảm, toàn bộ quy đầu như là bị cái miệng nhỏ đó liếm mút đến càng ngày càng phồng lên.

Thẩm Thời đè chặt hai chân cô, lại tiếp tục về phía trước thúc đẩy.“Ngô…

Chủ nhân…”

Cúc hoa co rút lại là phí công, dương vật không ngừng đẩy tới lui.

Nó bị buộc phải nuốt liên tục, trong sự ê ẩm căng tức mà gắt gao ngậm lấy phân thân của anh, toàn bộ đường đi đều cảm nhận được một luồng tắc nghẽn.Sử dụng cúc hoa không giống như sử dụng âm đạo.

Tần Niệm cần phải nâng hai chân lên càng cao, đem toàn bộ hạ thể hoàn toàn phơi bày về phía trước mới tiện cho anh cắm vào.

Cơn đau vừa mới cắm vào không kéo dài quá lâu, cô liền cảm giác được một trận tê dại tê tái khoái cảm.

Cô bấu chặt hai chân mình, dưới sự điều khiển của khoái cảm, ân cần dâng hiến toàn bộ cúc hoa cho anh.Thẩm Thời đè chặt hai chân cô, dương vật ở trong cúc hoa của cô gian nan mà qua lại đưa đẩy.

Lần này cúc hoa của cô càng chặt, gắt gao cắn lấy côn thịt của anh, thế cho nên Thẩm Thời ra vào đều không quá thông thuận.

Cũng may bên trong cô vẫn còn chứa tinh dịch lúc trước.

Sau vài lần Thẩm Thời đưa đẩy, tinh dịch bôi trơn giữa hai người, động tác ra vào của anh trong cúc hoa cũng dần dần thông thuận lên.Tuy nhiên, thông thuận cũng không có nghĩa là Tần Niệm sẽ không đau đớn.

Nơi đó của cô bị đánh đến quá đau, lại bị anh như vậy không hề dự triệu mà sử dụng, đã đau nhức đến nỗi cô trừ khóc kêu ra không nói được lời nào khác.

Chính là ở giữa những lần anh ra vào, cô cũng có thể cảm giác được khoái cảm tột đỉnh ngoài sự đau đớn.

Nơi nào càng đau, liền càng khát vọng da thịt dán vào nhau như vậy.

Càng không thể nắm bắt được, lại càng muốn nắm chặt.

Cúc hoa đau đớn tê tái, trong những lần anh qua lại ra vào, cô hận không thể gắt gao cắn lấy anh không hề nhúc nhích, nhưng càng siết chặt, động tác của Thẩm Thời liền càng dùng sức.Côn thịt cùng huyệt khẩu cọ xát càng thêm kịch liệt.

Anh trước sau thúc đẩy vòng eo, lắng nghe hơi thở của hai người, cùng tiếng nước ồm ọp của tinh dịch bị ép ra giữa những lần da thịt hạ thể cọ xát.

Từng đợt cao trào khoái cảm liền giống sóng triều giống nhau ùa vào bụng dưới của anh.“Chủ nhân đang sử dụng nơi nào của em?”

Anh nắm lấy cằm Tần Niệm, hổn hển hỏi.“Dùng…

Dùng cúc hoa…”

Bang ——Một bạt tai đánh qua đi, sợ tới mức cúc hoa bỗng nhiên co rút lại một chút, làm hắn nguyên bản thông thuận đưa đẩy bỗng nhiên tạm dừng một chút.Bang ——Lại một bạt tai đánh tiếp.

Tần Niệm vốn là hô hấp ngắn ngủi, lại bị anh sợ tới mức nức nở.Thẩm Thời cũng thở dốc đến lợi hại, chỉ là giữa những lần ra vào, anh còn có thể nhịn xuống hơi thở thô nặng: “Nói cho anh, thích không?”

Nhưng mà Tần Niệm cũng đã bị thao lộng đến mức không thể nói thành câu, nói không nên lời một câu hoàn chỉnh: “Thích, thích…

Ưm…”

Bang ——Cái tát tiếp tục dừng ở trên má.

Một bên bị sử dụng cúc hoa, một bên bị đánh mặt.

Tần Niệm xấu hổ đến cả người nóng lên, chất lỏng dưới thân cũng ào ạt trào ra, vô pháp khắc chế.Thẩm Thời càng muốn khi cô cơ hồ vô pháp nói chuyện cũng vô pháp tự hỏi thời điểm bức cô thừa nhận khoái cảm đáng xấu hổ của mình: “Thích cái gì?

Nói rõ ràng.”

Tần Niệm dưới thân không ngừng bị anh dùng sức ra vào.

Cả người cô cơ hồ đều phải bị thao lộng đến tan rã, dục vọng cao trào liên tiếp thay nhau nổi lên.

Cô đắm chìm ở mãnh liệt khoái cảm, thậm chí không nghĩ tự hỏi, nhưng tiếng thở dốc cùng hỏi chuyện của anh tựa như một bùa chú, kéo cô hướng càng sâu khoái cảm rảo bước tiến lên.Cô vô pháp ở khoái cảm phủ nhận.

Cô thích anh, mệnh lệnh của anh, hắn thanh âm, làm tình khi anh trầm thấp thở dốc, còn có dạy dỗ khi anh đối cô không cho phân trần áp bách, đều là những điều cô muốn ngừng mà không được.

Cô chưa từng nói ra, lại bị anh rõ như lòng bàn tay dục vọng đại khái chính là giờ phút này.

Đau đớn cùng khoái cảm khó khăn chia lìa.

Cô thích sự thô lỗ khi thao lộng cùng chiếm hữu, thích bị anh lặp lại mà sử dụng cùng trách đánh, thích loại này đau đến thét chói tai khóc kêu run rẩy xin tha, cũng vô pháp vứt bỏ khoái cảm.Cô ở trong đau đớn cùng tê mỏi bên trong rách nát mở miệng: “Thích, thích bị chủ nhân…

Ngô…

Bị chủ nhân sử dụng…

A…”

Đứt quãng thở dốc, Thẩm Thời không ngừng thúc đẩy vòng eo.

Côn thịt thô tráng ở trong thân thể cô qua lại ra vào.

Anh cảm giác được cúc hoa của cô bị anh không ngừng thao lộng được mất khống mà không ngừng run rẩy co rút lại.

Cô ở bên cạnh cao trào, chỉ cần anh tiếp tục thúc đẩy đi xuống, cô hẳn là sẽ ở trong vòng một phút cao trào.Nhưng là anh cũng không muốn.Bang ——Thẩm Thời dừng lại động tác, cái tát tiếp tục dừng ở trên mặt cô: “Anh không nghĩ lại dạy em nói chuyện.”

Động tác ra vào đột nhiên dừng lại, khoái cảm cọ xát cũng bị buộc gián đoạn.

Cúc hoa tê tê dại dại mà không ngừng cắn khẩn côn thịt anh, anh cũng vẫn là không có tiếp tục động tác.“Chủ, chủ nhân…

Cầu, cầu xin anh…”

Bang ——Anh đem phân thân cắm ở cúc hoa cô, lại lần nữa đánh cô một cái tát.

Bị tình dục khơi mào nhiệt liệt châm ở trong hai tròng mắt vốn thanh lãnh của anh.

Anh cũng ở bên cạnh dục vọng lên đỉnh, lại bị chính mình gắt gao áp chế, nói ra lời nói vẫn bình tĩnh khắc chế.“Xin anh cái gì?”

“Em…

Em thích bị chủ nhân sử dụng…

Sử dụng cúc hoa…

Ô ô ô ô…

Cầu chủ nhân sử dụng cúc hoa của em…”

Ngôn ngữ thô tục luôn có thể cực kỳ tinh chuẩn mà khơi mào dục vọng.

Rõ ràng chỉ là thao lộng cúc hoa của cô, Thẩm Thời lại rõ ràng mà thấy, khi cô nói ra muốn bị sử dụng, phía trước miệng huyệt khẩu nhỏ nhắn trào ra một dòng suối trong trẻo.Anh chậm rãi thúc đẩy vòng eo, về phía sau rời khỏi, lại một đường đi tới xuyên qua tận cùng, đem toàn bộ phân thân hoàn toàn cắm vào trong cúc huyệt của cô.

Khi gốc côn thịt dán lên cúc hoa, bên trong tựa hồ là bởi vì chu vi tăng thô, kích thích huyệt khẩu phía trước của cô lại phun ra một chút chất lỏng.Thẩm Thời thong thả mà lặp lại động tác ra vào, lại ở mỗi một lần động thân cắm vào, đều làm Tần Niệm phun ra một chút chất lỏng.Mặc kệ là cúc hoa hay phía trước, cô đều ở bên lằn ranh cao trào.Tần Niệm ôm hai cái đùi, đem cúc hoa hoàn toàn phơi bày ra.

Bị cao trào dục vọng sử dụng, cô hận không thể đem cúc hoa lại nâng cao một chút, đưa cho anh sử dụng.

Đau đớn bị roi ngựa trách đánh ở dưới sự ra vào lặp lại của anh đã biến ảo thành một loại khoái cảm khó có thể diễn tả, không chỉ làm cúc hoa tê dại, cũng làm phía trước đẫy đà lên.

Mỗi một lần dâm thủy chảy ra đối với cô đều là một lần cao trào nhỏ.Cô biết như vậy dẩu mông bị thao lộng cúc hoa thực sự đáng xấu hổ, cũng biết bị thao lộng đến tè ra thực sự mất mặt, chính là dục vọng mê người.

Cô không cần lòng tự trọng, cũng không cần thể diện, chỉ muốn anh tiếp tục điên cuồng mà thao lộng sử dụng cúc huyệt của cô, thậm chí muốn cầu anh thao nơi này sưng lên, thao đến vô pháp khép lại, thao đến cao trào mất khống chế mới tốt.“Chủ nhân…

Ngô…

Cầu chủ nhân hung hăng sử dụng em, cúc hoa của em…

Ô ô ô…

Chủ nhân…”

Cô từ bỏ tôn nghiêm, bắt đầu cùng anh cầu hoan, cầu anh thô bạo đối đãi, cùng hoàn toàn chiếm hữu.Thẩm Thời vẫn cứ không nhanh không chậm, thong thả mà ở trong cúc hoa của cô đưa đẩy.

Mỗi động một lần, cô liền tè ra một chút.

Anh nhẹ giọng cười cười, mở miệng hỏi: “Vì cái gì anh động một lần, em liền tè ra một chút?”

“Chủ, chủ nhân…

Em không, không phải…

Ngô…

Không phải cố ý…

A…”

Lời khẩn cầu chuyển thành tiếng rên rỉ yếu ớt, đau hô biến thành tiếng rên dâm.

Cô bị anh trằn trọc cọ xát mà đau linh hồn.

Cô muốn bị sử dụng, muốn cao trào, muốn tè ra, thậm chí muốn vĩnh viễn đều không ngừng lại.“Không phải cố ý?”

Thẩm Thời ở giữa những lần ra vào cười khẽ, động tác lại không dừng lại, như cũ lặp đi lặp lại ở trong cúc huyệt ra vào: “ Muốn anh phạt ở đâu ?

Hả?

Phía trước hay phía sau?”

Dâm thủy từ huyệt khẩu giữa dòng ra tới, khắp nơi lan tràn.

Thẩm Thời còn ở không ngừng thao lộng cúc hoa của cô.

Ở khi cao trào sắp xảy ra, anh thong thả ra vào làm cho các cơ bắp sắp run rẩy từng điểm từng điểm cảm thụ dục vọng căng mãn da thịt quá trình.

Cảm giác nước tiểu dồn ở niệu đạo khẩu lại chậm chạp không chịu trào ra cũng từ sự tra tấn chuyển thành một loại hưởng thụ.

Tần Niệm cơ hồ muốn tại đây loại cảm thụ hít thở không thông.

Trong đầu kia sợi dây cao trào đã tới rồi bên cạnh sắp đứt đoạn, giống như chỉ cần hít thở thêm một lần nữa, đó sẽ là sự sụp đổ trời long đất lở.Thẩm Thời cảm giác được hơi thở của cô thay đổi, dưới thân cũng cảm giác ra cúc hoa của cô liếm mút, tùy theo càng thêm thô trướng lên.

Anh vẫn cứ không có nhanh hơn động tác, chỉ là khi cắm vào càng thêm dùng sức, làm cho cúc hoa của cô cố sức mà ngậm lấy phân thân gốc của anh.Tần Niệm cơ hồ bị loại thâm nhập ra vào này tước đoạt toàn bộ lý trí.

Cô buông ra một bàn tay, bắt được cánh tay săn chắc của anh, ở giữa những hơi thở đứt quãng mà phun ra mấy chữ: “Đều…

Đều phạt…

Ô ô ô…

Chủ nhân phạt em đi…

Em nhẫn, nhịn không được…”

Thẩm Thời cũng nhẫn đến có chút gian nan, lại so với cô muốn tốt một chút: “Nhịn không được cái gì?”

“Ô ô ô…

Nhịn không được muốn…

Ngô…

Muốn tè ra…

Chủ nhân, cầu, cầu xin anh…”

Thẩm Thời ra vào như cũ thong thả mà có nhịp điệu.

Khi Tần Niệm nói xong câu đó, anh cảm giác được phân thân đột nhiên bị cúc hoa của cô cắn chặt một chút.

Đây là tín hiệu cô sắp cao trào, cô đã tới rồi điểm tới hạn.

Thẩm Thời cũng không hề khống chế, đè nặng hai chân cô, và ở trong cúc hoa của cô hung hăng mà ra vào.“A…

Chủ nhân…

A…”

Đột nhiên tăng tốc ra vào làm Tần Niệm có chút hít thở không thông.

Trừ khóc kêu, cô thậm chí phát không ra âm thanh nào khác.

Dưới thân bị anh không ngừng mà đưa đẩy, đrm những giọt nước tiểu dồn ở niệu đạo theo anh đưa đẩy không ngừng mà phun ra.Những giọt nước tiểu khắp nơi chảy xuôi.

Hai người không ngừng dán vào rồi lại tách ra.

Giữa làn da mông và chân bởi vì chất lỏng không ngừng phun trào ra mà phát ra tiếng phốc phốc.

Dâm thủy chảy xuống, chảy tới dương vật thô cứng của anh rồi lại cắm vào cúc hoa của cô.

Ê ẩm tê dại, cúc hoa của cô rốt cuộc ở dưới sự ra vào lặp lại của anh đã mất đi khống chế, bắt đầu không ngừng mà co rút lại.Thẩm Thời cảm giác được cô cao trào, chỉ là lúc này đây lực đạo siết chặt của cô so với mỗi lần trước đều càng thêm khít khao, cơ hồ hai cái run rẩy, khiến cho anh cảm giác được thân thể bị cô siết chặt, theo sau cũng đi theo nóng rực.Khoảnh khắc cao trào tiến đến, anh đem phân thân hoàn toàn cắm vào cúc hoa của cô.

Cúc huyệt cắn lấy gốc côn thịt của anh không ngừng run rẩy siết chặt, cơ hồ muốn hấp thu hết thảy phân thân của anh vào trong thân thể của cô.

Dương vật ở trong thân thể cô nhảy lên theo nhịp điệu kích thích những dây thần kinh sâu nhất của cô.

Nước tiểu từng đợt từng đợt liên tiếp không ngừng mà phun ra, cuối cùng hội tụ thành dòng suối nhỏ chậm rãi chảy xuống.Lúc này đây cao trào, Tần Niệm cơ hồ hoàn toàn từ bỏ tôn nghiêm cùng băn khoăn, đem những chất lỏng dồn ở đường đi không ngừng mà phun ra.

Phần thịt mềm mại đáng xấu hổ không ngừng co rút.

Cô chỉ nghĩ ở khoảnh khắc không chịu khống chế này mà tè ra, muốn sự dâm mỹ này càng thêm phóng đãng, cũng càng thêm không chỗ nhưng trốn.Thẩm Thời đè ở trên người cô, dương vật cắm thật sự sâu, cúc hoa của cô cũng cắn hợp thật sự chặt.

Cao trào càn rỡ thay nhau nổi lên.

Anh ngậm lấy môi cô, đem đầu lưỡi tham nhập đến khoang miệng cô đi quấn quanh cô, cơ hồ muốn lấp kín hơi thở của cô.Tần Niệm lần đầu tiên biết, khi cao trào quá kịch liệt, là sẽ khóc.Cô biết cúc hoa của mình đang liều mạng mà co rút lại, nơi đó ê ẩm mỏi mệt, rồi lại hưng phấn dị thường.

Cô cũng biết mình lần này thực sự chật vật, nhưng cô vẫn muốn nói với anh một câu ——Thẩm tiên sinh, em rất yêu anh.---
 
[H Văn - Sm] Vô Vàn Cách Dạy Dỗ Của Thẩm Tiên Sinh
83: Nếu chủ nhân thích khi dễ em thì sao? (Cao H)


Giữa môi lưỡi quấn quýt, Thẩm Thời thấy những giọt nước mắt trong veo từ khóe mắt nhắm nghiền của cô chậm rãi lăn xuống.

Cúc hoa siết chặt dương vật của anh, không ngừng liếm mút và run rẩy.

Nước dân ấm nóng lan tỏa giữa làn da hai người đang dính chặt vào nhau.

Cô gái của anh run rẩy toàn thân, ngay cả đầu lưỡi cũng không ngừng run theo.Anh nhẹ nhàng tìm kiếm sâu hơn, hoàn toàn ngậm lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, từ tốn liếm mút.Việc cất giữ và được cất giữ có lẽ đều là tột đỉnh của tình yêu.

Anh không thể nào buông tha Tần Niệm vào khoảnh khắc này dù chỉ một giây.

Ngày thường, anh luôn có chút khắc chế, khắc chế khi làm tình, khắc chế khi yêu cô.

Những dục vọng muốn ngược đãi đó đều được anh kiểm soát rất ổn thỏa.Chỉ là khi tình yêu được anh giải thoát khỏi song sắt nhà giam, anh thậm chí muốn hung hăng hành hạ cô, đè ép cô gái đáng yêu thường ngày đó dưới thân, tốt nhất là khiến cô khóc không ngừng, còn phải ôm lấy anh mà nũng nịu xin tha.Thẩm Thời buông tha đôi môi lưỡi run rẩy của cô, hổn hển nhìn cô, rất lâu sau mới thốt ra một câu: “Một giọt cũng không được chảy ra ngoài.”

Vừa dứt lời, anh đã thử rút lui.

Cúc hoa tê tái đã bị anh căng ra quá lâu, đột nhiên bị rút khỏi lại càng khiến nơi đó tê liệt vô cùng.

Tần Niệm không kìm được nắm chặt cánh tay anh, bật khóc nức nở.Nơi đó thật sự quá tê dại.

Tần Niệm bấu lấy anh, khóc có chút vội vàng: “Không cần, không cần, chủ nhân…

Không, không cần…

Được không ạ…”

Khi cúc hoa đã tê dại, dù làm bất cứ động tác gì, đều là một kiểu tra tấn đối với nơi đó.Thẩm Thời lại không chút đau lòng cô, đè nén hơi thở, mở miệng nói: “Kẹp chặt lại, không được để chảy ra.”

Sự cọ xát rất nhỏ khiến tần suất co rút dưới thân cô rối loạn.

Tần Niệm nhận ra mình khó có thể kiểm soát được, đành phải vừa khóc vừa xin anh tha thứ: “Em làm không được đâu, chủ nhân…

Lần này thật sự…

Ngô…

Làm, làm không được đâu…”

Thẩm Thời dừng lại động tác, cảm nhận sự co rút dưới thân cô.

Cơ thể cô vẫn còn ửng hồng, cúc hoa vẫn đang ở thời điểm nhạy cảm nhất.

Thẩm Thời thử lại vài lần đưa đẩy, Tần Niệm dường như có chút chịu không nổi, toàn thân run rẩy dữ dội hơn, lỗ dâm lại theo động tác của anh tiết ra chút chất lỏng.Anh hơi dùng sức, lại một lần nữa đưa toàn bộ dương vật của mình hoàn toàn đi vào lỗ cúc hoa của cô.

Tần Niệm đã cả người tê dại đến mức gần như vô lực chịu đựng.

Đang định lên tiếng xin tha thì cổ cô bị một bàn tay của anh nắm lấy.“Chủ, chủ nhân…”

Ngay khoảnh khắc hơi thở bị chặn lại, bản năng cầu sinh khiến cô nắm chặt cánh tay phải của anh để đẩy ra.

Thẩm Thời nhìn chằm chằm gò má dần dần nghẹn hồng của cô, lại siết chặt thêm một chút lực đạo, bẻ tay cô khỏi người anh và đè xuống giường, mười ngón tay đan vào nhau.Cảm giác hít thở không thông liên tiếp bao phủ lấy cô.

Nước mắt sinh lý không ngừng chảy ra từ khóe mắt.

Cô không thể thoát khỏi sự giam cầm của anh, trong ánh mắt tràn đầy cầu xin.

Thế nhưng Thẩm Thời lại tiếp tục ra vào trong cơ thể cô.

Cô đang ở trong trạng thái bị hoàn toàn khống chế, hoàn toàn mất đi quyền kiểm soát cơ thể mình.

Cúc hoa bị anh lặp đi lặp lại thao lộng.

Không có không khí tươi mới để hít vào, nước mắt bị nghẹn mà chảy ra không kiểm soát.

Cô chỉ có thể luôn nhìn anh, dùng ánh mắt truyền đạt cảm giác đau khổ của mình, mong anh có thể buông tha mình.Bàn tay mười ngón đan vào nhau đó, theo không khí hít vào ngày càng ít đi, cũng bấu lấy anh càng chặt.

Cho đến cuối cùng, cúc hoa điên cuồng cao trào co rút lại, cô gần như muốn cào rách da anh.

Thẩm Thời cảm nhận được lực run rẩy của cô, rốt cuộc buông lỏng tay ra.

45 giây dài đằng đẵng gần như cướp đi toàn bộ cảm giác an toàn của cô.

Trong khoảng thời gian cô hít thở không khí tươi mới một cách vội vã, Thẩm Thời chậm rãi rút ra khỏi cơ thể cô.

Dương vật rút ra, cúc hoa đã bị ra vào lặp lại lúc đầu vẫn duy trì kích thước bị anh căng ra, hơi có chút run rẩy.

Tần Niệm không bận tâm đến những cảm giác khác trên cơ thể, chỉ là không ngừng hít thở mạnh, nước mắt trào ra càng nhiều.Cúc hoa trong sự run rẩy chậm rãi siết chặt lại, những chất lỏng bắn vào trong cơ thể cô thế nhưng một giọt cũng không chảy ra.Cô bị sự hít thở không thông ngắn ngủi kích thích đến mất kiểm soát một lần nữa mà chính mình cũng không hề hay biết.

Một lần nữa có được quyền hô hấp, cô trong dư vị đau khổ hướng anh duỗi tay cầu cứu.“Chủ nhân…”

Hít thở không thông tới gần bờ vực sụp đổ.

Con người là mâu thuẫn nhất.

Rõ ràng là người trước mắt này đã mang đến vô tận đau khổ, nhưng trong cực hạn đau khổ, đó cũng là người duy nhất cô tín nhiệm, người duy nhất cô nguyện ý tìm đến để cầu cứu.Tại khoảnh khắc này, anh là chủ nhân của cô, là thần minh của cô.Thẩm Thời nhìn cô, cho đến khi xác định cô đã hít thở đủ không khí tươi mới, bàn tay mười ngón đan vào nhau đó rốt cuộc không còn nắm chặt, anh mới cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô.“Cô gái nhỏ, em làm được rất tốt.”

“Chủ nhân…”

Cô nhịn không được, rốt cuộc lên tiếng khóc.

Sự yếu ớt tột đỉnh sau khi hít thở không thông khiến cô hận không thể hòa tan vào máu anh không bao giờ tách rời, mới có thể chữa trị cảm giác an toàn thiếu hụt vừa rồi.Thẩm Thời ôm lấy cô, hôn thật sự dịu dàng.Rất nhiều lúc, anh đều vô cùng xác nhận, người thật sự cần một loại lòng trung thành không thể thay thế, kỳ thật lại là anh.

Dạy dỗ của anh cứu rỗi cho cô khỏi đau khổ, làm cô từng bước một tới gần anh, ỷ lại anh, thậm chí tựa như giờ phút này, rốt cuộc không thể rời xa anh.

Tất cả những điều này đều là sự ích kỷ của anh, là tình yêu cố chấp mà anh không thể khắc chế.Anh hôn nhẹ trên môi cô, dịu dàng nói cho cô: “Chủ nhân vẫn luôn ở đây.”

Đó là câu Tần Niệm trong khoảnh khắc yếu ớt vô cùng nhất muốn nghe cũng nhất muốn xác nhận.

Mấy chục giây hít thở không thông, cô gần như không thể suy nghĩ, chỉ có cảm giác bản năng nhất, lại luôn cảm thấy mình dường như cách anh càng ngày càng xa, vô luận cô dùng sức thế nào, đều không thể nắm chặt anh nữa.Khi tất cả kết thúc, sự quyến luyến nồng hậu của cô đối với anh dường như đã hoàn toàn thấm vào máu thịt cô.Cái ôm lâu dài giúp hai người nghỉ ngơi.

Chờ đến khi Tần Niệm hô hấp ổn định, anh mới nhẹ nhàng mở miệng: “Còn nhớ mệnh lệnh của anh vừa rồi không?”

Tần Niệm mắt đỏ hoe gật đầu.“Lặp lại một lần.”

“Không, không được chảy ra…”

“Nếu làm không được, anh sẽ tiếp tục hung hăng mà phạt em.”

“Em, em sẽ làm được, chủ nhân không cần đánh…”

Thẩm Thời nhìn cô, nhẹ nhàng cười: “Xem biểu hiện của em.”

Hai người hô hấp cùng cảm xúc bình ổn.

Thẩm Thời lại một lần nữa bế cô đến trên giường quỳ nằm sấp, vẫn dẩu mông cao, đưa đến vị trí cao nhất trên cơ thể.Động tác qua lại làm Tần Niệm cảm giác được lối vào cúc hoa phía sau có tinh dịch ấm áp lưu động, thậm chí còn hơi ngứa.

Cô biết đó là thứ anh vừa rồi để lại trong cơ thể cô.

Khoảnh khắc cao trào vừa rồi, cô cảm giác được từng đợt chất lỏng gần như nóng bỏng phun ra vào trong ruột, ngay cả vách trong mềm mại của ruột cũng cảm giác được tinh dịch bỏng rát.

Hiện giờ những chất lỏng đó bị cúc hoa của cô nuốt vào, tất cả đều được bảo tồn ở nơi riêng tư kín đáo của mình.Cô chưa bao giờ có mối quan hệ thân mật hơn với ai khác ngoài Thẩm Thời, cũng chưa bao giờ biết mình khao khát mức độ thân mật với anh đến vậy.

Cúc hoa chứa tinh dịch của anh, như thể cả người cô đều vì thế mà hòa hợp thành một thể với anh.

Càng dâm đãng riêng tư bị chiếm hữu, bị chi phối, cô lại càng có thể cảm nhận được lòng trung thành thân mật.Thẩm Thời đặt cô ngay ngắn, lại vén một bên cánh mông của cô ra kiểm tra cúc hoa đã bị sử dụng.

Đầu ngón tay dễ dàng xâm nhập vào lỗ huyệt, nhưng muốn tiếp tục đi sâu hơn, cơ vòng lại gắt gao siết chặt lấy xương ngón tay của anh.Tần Niệm theo bản năng siết chặt cúc hoa, và cầu xin anh: “Chủ nhân, sẽ…

Sẽ chảy ra mất…”

Sự tra tấn lặp đi lặp lại làm cúc hoa có chút không biết phải làm sao.

Rõ ràng là siết chặt, nhưng lại cảm thấy tê dại vô lực.

Tần Niệm không biết mình có thể kiên trì đến khi nào, đành phải dùng hết sức lực, cố gắng hết sức để những chất lỏng đó không chảy ra.Thế nhưng Thẩm Thời lại càng muốn xuyên thủng lực lượng của cô, đem ngón tay hoàn toàn xâm nhập vào hậu huyệt của cô.Tần Niệm bị động tác này làm nhục nhã đến gương mặt nóng bừng.

Cúc hoa khít chặt cắn lấy xương ngón tay của anh.

Cô trong luồng cảm giác xấu hổ này cảm nhận được Thẩm Thời đang dùng ngón tay ra vào.“Vì cái gì lại co chặt như vậy?”

Thẩm Thời vừa hỏi, ngón tay còn không ngừng động tác.Tần Niệm chịu đựng sự tê dại phía sau, sợ hãi mà trả lời: “Ngô…

Chủ nhân…

Em, em không muốn chảy ra…”

Nghe thấy cô trả lời, Thẩm Thời nhẹ giọng cười cười, tay trái tách hai bên cánh mông của cô, ngón trỏ tay phải vẫn cứ ở trong cúc hoa cô qua lại ra vào.

Khi ngón tay hoàn toàn cắm vào, thậm chí còn có thể khuấy động ruột cô ngậm lấy những tinh dịch đó, chính là chờ khi ngón tay hoàn toàn rút ra, tinh dịch trên đó lại bị cúc hoa khít chặt hoàn toàn nuốt vào, chỉ có chất lỏng còn sót lại mơ hồ trên khớp ngón tay anh.“Chủ nhân…

Ô ô ô…”

Tần Niệm nhịn không được khóc, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Vốn tưởng rằng giống như vừa rồi, uốn lượn hai chân rộng mở, đem cúc hoa lộ ra để anh thao lộng đã đủ xấu hổ.

Chính là hiện giờ, cô quỳ ghé vào trên giường dẩu mông cao, bị Thẩm Thời áo mũ chỉnh tề dùng ngón tay đùa bỡn cúc hoa còn làm cô khó có thể đối mặt hơn lúc nãy.Cô dẩu mông để anh đùa bỡn cúc hoa của mình, xấu hổ đến cả người nóng lên, cảm giác muốn đi tiểu liên tiếp trào ra, theo bản năng muốn siết chặt mông, nhưng lại bị anh dùng lực lớn hơn tách ra cánh mông.“Em đang từ chối anh sao?”

“Không, không có…

Chủ nhân…

Em không, không dám…”

Ngón tay tiếp tục ở trong cúc hoa cô qua lại xuyên qua.

Lực đạo thoáng có chút nới lỏng, Thẩm Thời mới vừa lòng dừng lại.

Từ cúc hoa rút ra ngón tay mang theo một chút tinh dịch còn sót lại, nhưng cúc hoa ở khoảnh khắc anh rời đi liền cực nhanh siết chặt, chất lỏng bên trong thế nhưng thật sự một giọt cũng không chảy ra.Anh cười khẽ, ngón tay ướt át nâng cằm cô lên: “Lần này biểu hiện không tồi, thưởng cho em ăn kẹo, được không?”

Tần Niệm ngửa đầu, nhìn dáng vẻ cười nhạt của anh hơi hơi thất thần.

Anh tựa như từ sâu thẳm không gian xa xôi bước tới, sau lưng là ánh mặt trời và phong tuyết.

Mọi phong trần mệt mỏi đều bị anh khóa ở ngoài phòng, như là vượt núi băng sông, chỉ vì cô mà đến.Cô không nói chuyện, nhìn Thẩm Thời đi trên bàn trà tìm lấy một cây kẹo que, ở trước mặt cô lột giấy gói kẹo.

Bên trong là một viên kẹo hình cầu màu lam.

Thẩm Thời đưa kẹo đến bên miệng cô, Tần Niệm theo bản năng ngậm lấy, hương vị thơm ngọt nhanh chóng lan tỏa trong miệng, kích thích một trận nước bọt chua ngọt từ bốn vách khoang miệng chảy xuống cổ họng.Thế nhưng không bao lâu, Thẩm Thời liền lấy kẹo que ra khỏi miệng cô.Tần Niệm có chút mơ hồ nhìn anh.

Thẩm Thời búng tay, cọ cọ lên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô: “Vừa rồi là nơi nào biểu hiện tốt, hả?”

Trong đầu cô ầm ầm một tiếng, Tần Niệm nhất thời có chút trì độn, lặp lại suy tư câu hỏi của anh.

Vừa rồi… là… dùng chỗ sau của cô…Cô chần chờ kêu anh một tiếng: “Chủ nhân…”

Thẩm Thời nhìn cô, ánh mắt kiên định nói: “Nơi nào biểu hiện tốt, liền khen thưởng nơi đó ăn kẹo.”

Cánh mông lại bị anh tách ra, cái kẹo que dính nước bọt của cô cứ vậy trần trụi đặt ở trên cúc hoa của cô.“Chủ nhân…

Ô ô ô…

Không cần, không cần như vậy…”

Dùng cúc hoa ngậm lấy kẹo que thật sự quá mức xấu hổ.

Tần Niệm bị động tác này của anh làm ngượng ngùng đến cả người nóng lên và ngứa ngáy, nhưng lại không thể thoát khỏi bàn tay khống chế của anh.Kẹo que dính nước yêu chậm rãi xoay tròn và cọ xát trên các nếp uốn của cúc hoa cô.

Tần Niệm căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.

Cô sợ kẹo que thật sự cắm vào giữa lỗ huyệt, nhưng trong sự tĩnh lặng, cô dường như lại đang chờ mong khoảnh khắc kẹo que cắm vào đó.Cảm giác phức tạp và mâu thuẫn đan xen lẫn nhau.

Tần Niệm thậm chí không phân biệt rõ khát vọng chân thật của mình.

Giữa sự mê loạn, dưới thân lại phun ra rất nhiều nước yêu trong trẻo dính nhớp.Thẩm Thời nhéo kẹo que chậm rãi xoay vòng trên các nếp uốn tinh tế sưng đỏ của cô, giống như một con dã thú đang vây xem con mồi đợi làm thịt của mình.

Khi anh cảm thấy thời cơ chín muồi, liền sẽ vồ tới.“Ngô…”

Cảm giác cúc hoa bị căng ra ngay lập tức vẫn còn chút đau.

Tần Niệm nhịn không được rên lên, cảm giác được kẹo que đã đi vào non nửa.

Loại kích thích đột ngột này khiến cô không ngừng hít sâu, lại lo lắng tinh dịch trong cúc hoa chảy ra, đành phải không ngừng siết chặt lỗ nhỏ Thế nhưng động tác siết chặt không ngừng lại đúng như nó ngọt ngào mút vào.

Vòng nếp uốn đó ở đầu kẹo que không ngừng co rút lại, tựa hồ thật sự muốn nếm thử hương vị kẹo que.Thẩm Thời nhìn động tác của cô, hơi dùng sức, lại nhét kẹo que vào sâu thêm một chút, thẳng đến khi cúc hoa cắn một nửa, vừa lúc dừng lại ở vòng thô nhất, anh mới thử buông tay.“Cúc hoa biểu hiện tốt, liền phải làm nó ăn kẹo, đúng không?”

“Chủ nhân…

Muốn, muốn rớt…”

Thẩm Thời xoa xoa cái mông nhỏ căng tròn của cô: “Mặc kệ anh làm cái gì, em đều phải giữ vững tư thế này, kẹo que cũng không được làm rơi xuống.”

Phía sau cúc hoa bị căng vô cùng, chính là bởi vì kẹo quá nhỏ, Tần Niệm chỉ cần hơi động một chút, liền có khả năng từ cúc hoa rơi xuống.“Em…

Em làm không được, chủ nhân…”

“Làm không được?

Cho nên sao?

Không làm?”

“Không…

Không…

Em làm, em làm…

Ô ô ô…

Chủ nhân không cần khi dễ em được không…”

Tần Niệm không dám lộn xộn, ngay cả khóc cũng thật cẩn thận.

Thật sự là bị những biện pháp kỳ quái này của Thẩm Thời làm cho muốn khóc.

Làm gì có ai lại khi dễ người như vậy, làm cúc hoa ăn kẹo, quả thực là xấu hổ đến nỗi cô muốn chui xuống đất.

Nhưng mà khí chất chủ động của Thẩm Thời quá mạnh mẽ.

Mỗi một câu nói của anh đối với cô đều giống như một lần nghi ngờ.

Cô không dám cự tuyệt, chỉ muốn khóc lóc làm nũng chơi xấu.

Chính là cô cũng cảm nhận được, lần dạy dỗ này, dường như cùng với những lần trước đều không quá giống nhau.Anh đang dần dần phóng khoáng giới hạn của chính mình, vô luận là cảm xúc, hay là đối với sự khống chế của cô, đều so với dĩ vãng càng thêm thâm nhập.

Cảm xúc lan tràn trong không khí.

Bọn họ như hai người đang đi trong đêm tối, từng bước một đi thăm dò bờ vực của bóng tối.“Nếu chủ nhân thích khi dễ em thì sao?”

Anh cúi người nhìn cô, hơi mang một tia ái muội cười.Tần Niệm ngẩng đầu nhìn anh.

Rõ ràng bị anh khi dễ một hồi lớn, chính là giờ khắc này, cô lại rõ ràng mà nghe thấy tiếng tim đập hoảng loạn của mình.

Nụ cười không thân thiết cũng không hề ngượng ngùng đơn thuần của anh, ở trước mặt cô nói ra những lời thẳng thừng, bình đẳng lại có chút trẻ con như vậy, như là một lời thổ lộ dạy dỗ, thừa nhận anh cũng có điểm yếu đáng xấu hổ, anh thích cô, cũng thích khi dễ cô, giống như mâu thuẫn lẫn nhau, rồi lại là nhân quả của nhau.Đây là cảm xúc phức tạp giữa bọn họ, hóa thành một câu hỏi, đưa cành ô liu cho cô, chờ mong cô đưa ra một chút đáp lại.

Tần Niệm vô cùng xác định, mình đã nghe hiểu hàm nghĩa đơn thuần lại trần trụi dưới câu hỏi này của anh.Trong không khí tĩnh lặng, Tần Niệm đột nhiên rất muốn tới gần anh.

Cô đánh bạo, xê dịch về phía trước, giống một con mèo con, nhẹ nhàng cọ cọ trong lòng bàn tay anh, lại cúi đầu liếm hai cái trong lòng bàn tay anh.Chiếc lưỡi nhỏ mềm mại ấm áp liếm ở lòng bàn tay, hơi ấm ngay lập tức thẳng thấu vào lòng.

Thẩm Thời nhìn cô chớp chớp hai con mắt ướt nhẹp ngẩng đầu nhìn mình, trên lông mi còn vương nước mắt, giống một con mèo con đang bán manh cầu được vuốt ve.

Cả trái tim anh đều bị động tác này của cô làm ấm áp.Hai người ăn ý nhìn nhau.

Tần Niệm nhất thời đã quên phía sau còn ngậm kẹo que, một cái co rút lại, thế nhưng đã làm kẹo que rớt ra ngoài.Lạch cạch ——Kẹo que rơi ở giữa hai chân cô, làm cô giật mình run rẩy một chút.Thẩm Thời giơ tay xoa xoa cái mông nhỏ căng tròn của cô, bên cạnh cô bình tĩnh đặt câu hỏi: “Vì cái gì rơi?”

“Chủ…

Chủ nhân…

Em không, không phải cố ý…”

“Có phải cố ý hay không, có khác nhau sao?”

“Chủ nhân…”

Thẩm Thời nhặt lên kẹo que, đứng ở trước mặt cô.

Ánh sáng từ quanh thân anh lan tỏa, làm anh phá lệ bình tĩnh.

Anh chậm rãi không mở miệng nói chuyện, Tần Niệm lại trong hơi thở của anh cảm giác mình trở nên càng thêm nhỏ bé yếu ớt.Rất lâu sau, cô nghe thấy giọng anh: “Anh có phải là chưa từng làm em biết, một Dom nghiêm khắc lên, sẽ là bộ dáng gì?”
 
[H Văn - Sm] Vô Vàn Cách Dạy Dỗ Của Thẩm Tiên Sinh
84: Khen thưởng tiểu cúc hoa ăn kẹo cũng là khi dễ người sao? (Cao H)


“Chủ nhân, em không phải, không phải cố ý…”

Trước khi thực sự bị trừng phạt, Tần Niệm luôn thử xin anh tha thứ.

Cô biết Thẩm Thời sẽ không vì thế mà giảm bớt hình phạt cho cô, nhưng cảm giác mất đi quyền chủ động và chỉ có thể xin tha trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, ngược lại lại mang đến cho cô một sự an bình.Thẩm Thời đứng cạnh cô, ngón trỏ đè lên cúc hoa đang co chặt của cô, nhẹ nhàng xoa vài vòng: “Ngậm không được kẹo que, là vì nơi này không đủ chặt sao?”

“Không, không phải…

Ngô…”

Đang nói chuyện, anh lại một lần nữa đưa ngón trỏ vào cúc huyệt của cô, không ngừng thọc vào rút ra đùa bỡn.“Nếu không phải, vậy tại sao lại nhả kẹo ra?

Không ăn được sao?”

Tần Niệm bị anh trêu chọc đến đỏ mặt nóng tai, lại bị hỏi những vấn đề đầy xấu hổ như vậy, khiến cô liên tục có cảm giác muốn đi tiểu: “Chủ, chủ nhân…

Không…

Không phải…”

“Vậy là nơi này không muốn nghe lời sao?”

Ngón tay rút ra, lướt vòng quanh nếp uốn bên ngoài, Tần Niệm cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh, không kìm được tưởng tượng ngón tay sạch sẽ của anh đang vuốt ve bên ngoài cúc huyệt của cô như thế nào.“Em nghe lời…

Em nghe lời…”

Thế nhưng đã không còn kịp nữa.

Thẩm Thời cầm lấy cây gậy gỗ nhỏ và áp lên.

Hôm nay, nơi này của cô đã chịu quá nhiều đòn đánh.

Gậy gỗ vừa chạm vào, Tần Niệm đã sợ đến mức suýt tè ra quần.“Ô ô ô…

Chủ nhân…

Em nghe lời, không, không cần đánh…

Em sẽ ăn kẹo…”

Bang ——Lời khóc lóc xin tha của cô còn chưa dứt, gậy gỗ đã lại một lần nữa giáng xuống.

Cúc hoa đã bị tra tấn quá lâu, mỗi cú đánh của cây gậy đều khiến cô đau đớn thêm bội phần.

Các nếp uốn tinh tế siết chặt lại, nhưng gậy gỗ lại giáng xuống, càng thêm đau.Bạch bạch bạch bạch bang ——“Chủ nhân…

Ngô…

Không, không cần đánh, đau…

Đau quá…

Em ngoan, ngoan ngoãn ăn kẹo…

Ô ô ô…

Chủ nhân…”

Thẩm Thời không nói lời nào, giữ chặt một bên mông cô, cố định cô ở trước người mình, tiếp tục đánh vào cúc hoa.

Kẽ mông chính giữa đều bị đánh đến đỏ bừng, phía trước là hai cánh môi thịt non mềm, sạch sẽ ướt át dính chặt vào nhau, tạo thành một khe thịt đáng yêu.

Cúc hoa có màu sắc hơi sẫm, như một nhụy hoa sưng tấy.

Hai bên kẽ mông cũng hồng hào mềm mại.

Cô gái nhỏ dẩu mông, bị hành hạ đến khóc không thành tiếng, hỗn loạn xin anh tha thứ.“Ô ô ô…

Chủ nhân đừng đánh…

Em ăn, ăn kẹo…

A…

Đau…

Cúc hoa đau…”

“Chủ nhân…

A…

Chủ nhân thương em đi, được không…

A…

Em không, không dám nữa…”

Cúc hoa bị quất đánh liên tục, dù không đến mức đau thấu xương thấu thịt, nhưng cơn đau không ngừng này cũng rất khó chịu đựng.Sau hai, ba chục cái đánh liên tiếp, cúc hoa vốn đã sưng đỏ lại sưng thêm một lớp nữa.

Lúc trước bị anh thao lộng đến có chút mềm nhũn, giờ đây bị quất đánh, cơ vòng lại lần nữa siết chặt, dường như ngay cả một ngón tay của anh cũng không thể lọt vào.Thẩm Thời nhéo kẹo que lại một lần nữa đặt lên, hơi dùng sức, cây kẹo khéo léo phá vỡ nếp uốn bị siết chặt, bị nhét vào cúc huyệt của cô.“Ngô…

Chủ nhân…”

“Vừa rồi không nếm được hương vị của nó sao?

Hả?”

Anh nói, nhét toàn bộ cây kẹo vào.

Cơ vòng bị lực của anh căng ra, từ từ nuốt kẹo vào rồi lại co rút lại, chỉ cắn chặt cây que màu trắng tinh tế.Cả viên kẹo đều bị cúc hoa của cô ngậm lấy.

Viên kẹo hình cầu ở lối vào cúc huyệt mang đến cảm giác căng đầy khiến cô không ngừng co rút.

Tuy nhiên, giữa những lần co rút, cây que màu trắng cũng theo sự co rút của cô mà rung lắc lên xuống.

Động tác bản năng của nơi bí mật này còn khiến người ta muốn ngừng mà không được hơn cả sự huấn luyện cố ý.

Thẩm Thời nhìn động tác của cô, tạm dừng một lát, rồi nắm lấy cây que, lại kéo kẹo que ra ngoài.“Ngô…

Chủ nhân…”

Kẹo que kéo cúc hoa sưng đỏ của cô ra ngoài và làm căng cúc huyệt.

Tần Niệm nhất thời có chút chịu không nổi, bắt đầu không ngừng hít sâu.Thẩm Thời nhìn cúc hoa của cô bị kéo ra ngoài, vòng nếp uốn đó siết chặt lấy kẹo, bị kéo đến cực hạn rồi theo độ cong của kẹo mà căng ra.

Kẹo que từ bên trong lộ ra một chút, Thẩm Thời tiếp tục dùng sức.

Cúc hoa liếm mút kẹo que một đường bị căng ra rồi co lại, phun cả viên kẹo ra ngoài.Tần Niệm quỳ úp sấp trên giường, bị Thẩm Thời cầm kẹo không ngừng đùa bỡn cúc hoa.

Kẹo que không ngừng cắm vào cúc huyệt, rồi lại bị anh vô tình rút ra.

Cúc hoa như thể đang bị trêu đùa, lúc thì được thưởng một viên kẹo, lúc lại bị lấy đi.

Cứ thế thọc vào rút ra, đôi khi thậm chí còn nghe thấy tiếng “ba” khi kẹo bị rút ra, khiến Tần Niệm xấu hổ đến đỏ bừng cả người.

Cô thực sự không thể tưởng tượng được cảnh cúc hoa của mình không ngừng liếm mút kẹo thì sẽ trông như thế nào.“Chủ nhân…

Ô ô ô…

Anh khi dễ người ta…”

Cô gái xấu hổ đến không muốn nhìn mặt ai cuối cùng cũng không kìm được lên án.

Thẩm Thời lại bị tiếng khóc như mèo con của cô chọc cười: “Khen thưởng tiểu cúc hoa ăn kẹo, cũng là khi dễ người sao?”

Lại bị làm nhục một phen, Tần Niệm khóc sướt mướt chịu đựng sự khác thường phía sau.

Việc ra vào liên tục tuy không đến mức lại lần nữa cao trào, nhưng cũng tê tê dại dại và có chút hưởng thụ.

Cô ngượng ngùng thừa nhận, chỉ có thể dẩu mông đứt quãng mà khóc lóc kể lể.Sau một hồi lăn lộn cô, Thẩm Thời rốt cuộc dừng lại, để cúc hoa của cô ngậm lấy phần thô nhất của kẹo que, sau đó bắt đầu xoay tròn.“Ngô…”

Cúc hoa khó khăn ngậm lấy kẹo que, giữa những lần xoay tròn cọ xát, từng trận khoái cảm sinh ra.

Tần Niệm lại một lần nữa đi đến bờ vực của sự chịu đựng.

Thịt mềm bị cọ xát đến bủn rủn vô cùng, muốn siết chặt lại, nhưng đã mất đi sức lực.

Chỉ có từng trận cảm giác muốn đi tiểu mãnh liệt không ngừng xâm nhập, làm cô không kìm được mà hít sâu.“Chủ, chủ nhân…”

Cảm giác bủn rủn phía sau càng thêm rõ ràng.

Cô sắp không chống đỡ nổi thân thể, không ngừng gọi anh.Thế nhưng Thẩm Thời lại thờ ơ, vẫn nhéo kẹo que chậm rãi xoay tròn trong cúc hoa của cô.

Kiểu tra tấn từ tốn này ngược lại lại làm Tần Niệm đặc biệt khô nóng.

Cúc hoa bị căng chặt, một nơi khác lại càng ngày càng hư không.

Rõ ràng đã có vài lần cao trào, nhưng cô vẫn muốn được thọc vào rút ra thân mật hơn.“Ô ô ô…

Chủ nhân…

Em muốn…”

Tần Niệm quỳ nằm bò, chu cao mông.

Rõ ràng cảm thấy xấu hổ đến má cô nóng bừng, nhưng cô vẫn không kìm được nói ra mong muốn của chính mình.Thẩm Thời cười cười, lại dừng động tác trong tay, xoa xoa cái mông nhỏ tròn trịa của cô: “Nhưng chủ nhân hiện tại không muốn cho.”

Da thịt dán vào nhau, mang đến cho cô sự an ủi ngắn ngủi, thậm chí cô muốn chủ động dùng mông cọ cọ lòng bàn tay anh.

Cô quá khao khát loại chạm nhẹ ôn hòa thân mật này, như thể chỉ cần một chút đụng chạm, cũng đủ để trấn an sự nôn nóng của cô lúc này.Thẩm Thời phát hiện sự khác thường của cô, vỗ nhẹ mông cô hai cái: “Tay giữ vững, đến lúc đánh mông.”

“Ngô…

Không cần đánh…

Chủ nhân, em, em đau…”

Cô vẫn đang cò kè mặc cả với anh, thậm chí còn muốn làm nũng.

Bất cứ lúc nào, cô gái của anh đều đáng yêu đến mức khiến anh mềm lòng, nhưng hiện tại anh lại chỉ muốn cho cô thêm nhiều đau đớn.Thẩm Thời đi đến trước mặt cô, nâng cằm cô lên đối diện với mình: “ Nữ hầu, một Dom nghiêm khắc sẽ khiến em không dám kêu đau.”

Tần Niệm trố mắt nhìn anh, khoảnh khắc ánh mắt giao nhau ,cô trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác kính sợ.Anh nhìn cô, chậm rãi mở miệng: “Ngậm lấy kẹo que, không được để rơi xuống, hoặc là nói từ an toàn, hoặc là,” anh cúi lưng xuống, khẽ hôn lên môi cô, “Chịu đựng trận đòn này.”

Nói xong, anh liền đi lấy một cây Trúc Nhìn qua là tre non bản rộng ba ngón tay còn có hai đốt tre.

Tần Niệm chưa từng bị đánh bằng thứ này, còn không biết nó đau đến mức nào, nhưng chỉ nhìn thôi cũng đã khiến cô có chút sợ hãi.Trúc Bản đặt lên mông cô, Tần Niệm có chút run rẩy, cảm giác muốn đi tiểu ngay lập tức lại dâng lên.“Chủ, chủ nhân…”

Thẩm Thời không đáp lại lời xin tha lần này của cô, dứt khoát ra lệnh: “Nếu kẹo rơi, liền tiếp tục đánh cúc hoa, đánh đến khi ngay cả kẹo que cũng không nhét vào được nữa thì thôi.”

Nói xong, anh vỗ nhẹ mông cô hai cái, ý bảo bắt đầu.Cô bị mệnh lệnh của anh cố định trên giường, khoảng trống ngắn ngủi lại trở nên dài đằng đẵng vì chờ đợi cơn đau giáng xuống.

Thước Trúc xẹt qua không khí, mang theo tiếng gió nặng nề, mạnh mẽ dừng lại trên mông tròn trịa của cô.Bang ——Đây là lần đầu tiên Tần Niệm cảm nhận được nỗi đau do Trúc Bản mang lại.

Nặng nề và uy nghiêm, nhưng không đến mức đau thấu xương, chỉ là trong khoảnh khắc giáng xuống nhanh chóng lan tỏa ra, khiến cô không chỗ trốn tránh.

Cô đau vô cùng, có chút tủi thân, nhưng lại giống như không cảm thấy oan uổng.“Ngô…

Chủ nhân…”

Thẩm Thời không đáp lại, nhắm chuẩn nửa bên mông trái của cô, từng chút một, mạnh mẽ giáng Trúc Bản lên phần thịt mông tròn trịa.Bang —— bang —— bang ——Tiếng Trúc Bản đánh vào mông thịt cũng có chút nặng nề, chỉ ba cái đã đủ để chăm sóc chu đáo nửa cái mông của cô.

Tần Niệm quỳ chống thân mình, cắn răng nhịn đau, nhưng vẫn không kìm được mà muốn bật khóc.“Chủ nhân…

Đau…”

Bang —— bang —— bang ——“Chủ nhân…

Ngô…

Đau…

Ô ô ô…”

Cây trong tay anh không dừng lại.

Nửa bên mông trái đáng thương của cô gái nhỏ sưng đỏ lên rõ rệt, và cô cũng không còn kiềm chế tiếng khóc của mình nữa, mỗi lần bị đánh đều phải bật khóc.Thẩm Thời không cho kẹo que rơi ra, nên cô không thể vì mông đau mà có bất kỳ động tác thừa thãi nào.

Dù đau đến mấy, cô cũng không thể co rút lại, không thể loạn động, chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ tại chỗ, gắt gao nhịn xuống, mới có thể đảm bảo cúc hoa ngoan ngoãn ngậm lấy kẹo que.

Chính là cứ như vậy, tất cả đau đớn, cô đều phải nhịn xuống, mỗi cú đánh của Trúc Bản mang đến nỗi đau đều thấm sâu vào phần thịt mông sưng đỏ của cô, cô bị buộc phải cảm nhận cảm giác kỳ diệu khi nỗi đau lan tràn trong cơ thể.Mông đau rát như lửa đốt, dường như không thể chịu đựng thêm một chút nào nữa, nhưng khi Trúc Bản giáng xuống, cô thế nhưng vẫn duy trì tư thế ban đầu không hề nhúc nhích.

Mông đau đến mức cô bật khóc lớn, nhưng vẫn gắt gao tuân thủ mệnh lệnh của anh.Bang —— bang —— bang ——Trúc Bản không ngừng giáng xuống nửa bên mông trái.

Điều này còn khiến cô thống khổ hơn cả việc đánh cả hai bên cùng lúc.

Tần Niệm thậm chí sắp không kìm được cầu xin anh dứt khoát đánh cả hai bên cùng lúc, nhưng bên trái quá đau, cô đến lời xin tha cũng không nói rõ ràng được, chỉ có thể như một đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi, ngoài khóc ra, không còn bất kỳ biện pháp nào có thể giảm bớt nỗi thống khổ của cô.“Chủ nhân…

A…

Đau…

Chủ nhân, em, a…

Mông em đau, a…

Đừng đánh…

Ô ô ô…

Đừng đánh…”

Hai mươi cái kết thúc, Thẩm Thời rốt cuộc dừng lại.

Nửa bên mông trái nóng bỏng sưng đau, thậm chí còn đang nhịp nhàng lan tràn vào sâu nhất trong cơ thể.

Tần Niệm dẩu mông, khóc đến không thành tiếng.Cô đau quá, đau đến mức không muốn nghĩ gì cả, như thể một lần nữa trở về làm một đứa trẻ con, nhưng lại không giống với tuổi thơ của chính mình.

Lần này, cô có thể mạnh dạn khóc ra, có thể kêu đau, có thể xin tha, có thể cầu anh đừng đánh, nhưng anh vẫn kiên định muốn hoàn thành phần trừng phạt còn lại.Cũng chính là sự kiên định của anh, làm cô trong đau đớn đạt được một loại khuây khỏa thỏa mãn.

Sự trừng phạt không biểu lộ cảm xúc, đúng lúc là vũ khí sắc bén để chế phục cô.

Cô có thể nghe được tiếng lòng mình, rằng sự trừng phạt của Dom không có lý do, chỉ vì gây đau đớn, và chính loại đau đớn này lại cho cô sự tự do được kêu đau, cùng lý do để ỷ lại anh.“Chủ nhân, ô ô ô…”

Cô gái không còn bị đánh nữa vẫn ô ô khóc lóc, “Mông đau…”

Thẩm Thời đè đè lên cái mông sưng của cô.

Trúc Bản sẽ đánh đến toàn bộ mông sưng đau không chịu nổi, nhưng lại rất khó để lại vết thương, chỉ là toàn bộ sưng lên, rồi lại toàn bộ biến mất.Nhưng anh không lập tức vuốt ve cho cô, mà đi sang một bên khác, trên nửa bên mông phải chưa bị đánh mạnh, nhẹ nhàng xoa xoa: “Bây giờ, có phải nên đánh bên phải không?”
 
[H Văn - Sm] Vô Vàn Cách Dạy Dỗ Của Thẩm Tiên Sinh
85 "Tiểu cúc hoa có khóc hay không anh không biết, nhưng có một nơi đang khóc."


Nửa bên trái nóng rát đau đớn, ngược lại khiến nửa bên mông phải chưa bị đánh lại khao khát.

Mặc dù biết rõ đó là đau, nhưng vẫn muốn cả hai bên đều chìm đắm trong cơn đau nóng bỏng.Trong lúc bị dạy dỗ, cô có một dục vọng khó lý giải với đau đớn.

Sợ hãi và khao khát cùng tồn tại, nhưng cuối cùng, khao khát lại chiếm ưu thế.“Chủ nhân…”

Cô khóc đến nói không rõ chữ, nhưng vẫn không ngừng gọi anh.

Càng đau lại càng ỷ lại, có lẽ là một thói quen xấu mà cô mắc phải.

Trước mặt anh, dù đang bệnh nặng cô vẫn muốn uống rượu độc giải khát.

Cô chưa từng giải thích tâm lý này của mình cho anh, nhưng trong mỗi lần dạy dỗ, anh đều chính xác đọc hiểu được khao khát của cô.Đau đớn, cưỡng chế, giam cầm, tất cả những hành vi ngược đãi vi phạm tự do, tất cả các thủ đoạn gây ra thống khổ, và cả nỗi thống khổ cô cảm nhận được, đối với cô đều là niềm vui.

Cô thực ra cũng không hoàn toàn hiểu được khao khát và sự ỷ lại của mình vào nỗi đau đến từ đâu, nhưng cô có thể rõ ràng cảm nhận được rằng, sau mỗi lần dạy dỗ, tình yêu cô dành cho Thẩm Thời lại vượt xa bất kỳ thời điểm nào trước đây, lặp đi lặp lại và chồng chất lên nhau, cho đến giờ, cô hận không thể lúc nào cũng dính chặt vào anh.Đây là sự ăn ý độc đáo giữa họ.

Dù cây bản đánh nặng đến đâu, họ đều vô cùng xác nhận rằng, điều cho phép tất cả những điều này xảy ra giữa họ chính là sự thẳng thắn và tin tưởng lẫn nhau, là sự hòa quyện giữa ham muốn chiếm hữu và khao khát được chiếm hữu.Thẩm Thời đặt thước lên bên phải mông cô.

Mông thịt sợ hãi hơi run rẩy.

Anh dùng thước nhẹ nhàng vuốt ve trên mông cô hai cái.

Tần Niệm biết mông lại sắp bị đánh, rõ ràng sắp phải đón nhận nỗi đau khó chịu đựng, nhưng cô lại rõ ràng nghe thấy tiếng lòng mình đang gò hét, thậm chí còn nóng lòng muốn cây bản giáng xuống.Bang ——Cú đánh đầu tiên giáng xuống đỉnh mông, nỗi đau tức thì bùng nổ rồi lan tỏa khắp nơi, ngay sau đó lại chịu cú thứ hai.Bang ——“A…

Chủ nhân…

Đau…”

Thẩm Thời vẫn không mềm lòng.

Anh quất đánh qua lại trên hai cánh mông tròn trịa của cô, từ trên xuống dưới, chỉ lát sau đã sưng đỏ lên.

Cơn đau nóng bỏng lan tỏa khắp nơi, rất nhanh che lấp nỗi thống khổ ở nửa bên trái.Tần Niệm cuối cùng cũng hiểu ra, việc nửa bên mông trái bị đánh như một chất xúc tác, khiến cả người cô khao khát được nỗi đau thăm hỏi, nhưng chờ đến khi nửa bên mông phải chịu đòn, nửa bên trái còn đau sâu hơn.Thước không ngừng giáng xuống phần thịt mông bên phải.

Cây bản tiếp tục đánh, mông thịt bị đánh đến lõm xuống, rồi lại rất nhanh bật trở lại.

Cái mông nhỏ đáng thương đỏ ửng sưng tấy, cô gái nhỏ đáng thương lại khóc sướt mướt gọi chủ nhân.Đánh xong hai mươi cái, Thẩm Thời dừng lại, chạm vào kiểm tra.

Lòng bàn tay áp lên, cái mông nhỏ sưng đỏ như đang bốc hơi nóng, nóng hầm hập lại căng phồng.

Anh thử nhẹ nhàng nhéo hai cái, đau đến nỗi tiếng khóc của cô gái nhỏ cũng thay đổi tông.“Không cần…

Đau, chủ nhân, em đau quá nha ô ô ô…”

Cô thật sự có chút đau đến mức gấp gáp, ngay cả hơi thở cũng có chút không theo kịp.

Vì cúc hoa đang ngậm kẹo que không dám để rơi, cô đau đến mức mông và đùi đều run rẩy, cũng không dám nhúc nhích thêm chút nào.Thẩm Thời có chút đau lòng, nhưng lại rất thích lúc này cô gái đau đến không thể tự chủ, mà vẫn liều mạng phục tùng mệnh lệnh.

Cô bị anh tước đoạt tất cả quyền lợi, trừ việc kêu đau cấm đoán mà không có hiệu quả, cô dường như không còn cách nào khác, chỉ có thể đau đến mức van xin anh, rồi trong sự van xin đó lại càng ngày càng ỷ lại anh.Anh dịu dàng vuốt ve mông sưng đỏ của cô, lại đem kẹo que ở cúc hoa cô thọc vào rút ra hai cái, nhìn cúc hoa nhỏ của cô ngậm kẹo que nuốt vào rồi nhả ra, cuối cùng vẫn dừng lại ở chỗ thô nhất.Tần Niệm bị động tác bất ngờ của anh làm sợ đến mức đột nhiên muốn kẹp chặt mông, nhưng lại đau đến mức hoàn toàn không thể siết chặt, đành phải buông lỏng.

Cái mông nhỏ đáng thương giờ đây từ trong ra ngoài, từ cúc hoa nhỏ đến phần thịt mềm mại ở hai bên mông, hầu như đều sưng thành một màu.Thẩm Thời lại bóp nhẹ hai cái lên cái mông nóng rực của cô: “Tiểu cúc hoa thích ăn kẹo que sao?”

Mặt Tần Niệm bỗng chốc nóng bừng, một đường từ xương cụt trở lên đều mềm nhũn.

Giọng anh cực kỳ bình thường, như thể thật sự đang hỏi cô kẹo que có ngon không, nhưng cô lại rõ nhất kẹo que lúc này đang ở đâu.Cúc hoa nhỏ bị gán cho một công năng vô lý, nhưng lại được đối xử bình đẳng.

Điều này khiến Tần Niệm cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Cô theo bản năng muốn siết chặt cúc hoa, vừa động đậy, liền cảm thấy kẹo bị cản trở, sợ đến mức cô lập tức thả lỏng các cơ phía sau.

Nhưng một số nơi trước sau chưa từng được vuốt ve, lại vì câu hỏi này mà một lần nữa lầy lội hỗn độn, từ bên trong hai cánh môi đầy đặn tràn ra một bọc nước nhỏ.Thẩm Thời tất nhiên đã phát hiện sự thay đổi này của cô.

Hai cánh môi đầy đặn dán chặt vào nhau, nhưng khe hở nhỏ ở giữa lại mơ hồ lộ ra ánh nước, từng chút từng chút một, từ trong ra ngoài thấm ra, dần dần làm ướt đôi môi thịt trắng nõn.Anh cười cười không nói chuyện, lại một lần nữa đặt ngang cây bản lên hai bên mông, gần chỗ giao tiếp giữa mông và chân.Cảm giác Trúc Bản lại áp lên, Tần Niệm sợ đến mức bật khóc: “Chủ nhân, không cần đánh, quá, quá đau, ô ô ô…

Chủ nhân đừng đánh nữa, được không…”

Cô thực sự có chút đau, và cũng có chút buồn tủi.

Anh đã đánh cô, nhưng thời gian anh vuốt ve cô quá ngắn, như thể một mảnh đất khô cằn đã lâu mong đợi cơn mưa dễ chịu, nhưng cuối cùng chỉ nhận được nửa chén nước, dục cầu bất mãn.“Ô ô ô…

Chủ nhân, muốn được xoa xoa, được không…

Chủ nhân, em đau quá nha…”

Thẩm Thời nhẹ gõ hai cái lên cái mông run rẩy vì sợ hãi của cô: “Đau thì không thể đánh nữa sao?”

Sự kháng cự trong dạy dỗ đôi khi cũng là một loại dụ hoặc.

Cô gái khóc lóc đáng thương dẩu mông, cúc hoa lại ngậm kẹo que.

Hình ảnh tình sắc mê người này chỉ muốn khiến anh hung hăng khi dễ cô.

Càng muốn được vuốt ve, anh càng phải áp chế khao khát này của cô, lại tiếp tục đánh thêm mấy bản nữa.Tần Niệm chống thân mình, hai cánh mông đau nhức, cây bản lại đánh vào chỗ giao giữa mông và chân, đau đến mức cả người cô bắt đầu run rẩy.Bang —— bang —— bang ——Những cú bản vững chắc đánh vào mông, thực sự giống như đang trừng phạt một cô bé đã làm sai chuyện.

Tần Niệm đau đến khóc lớn, thậm chí có chút oan ức.“A…

Chủ nhân không, không cần…

A…

Không cần đánh nữa, được không…

Mông đau…

Ô ô ô…”

Cô gái đáng thương không ngừng gọi chủ nhân, lại kêu mông đau.

Thẩm Thời không đành lòng đánh tiếp.

Sau mười cái, nhìn phần thịt mông và chân sưng tấy không ngừng run rẩy, anh vẫn đau lòng.Hai bên mông bị anh đánh đến vừa hồng vừa sưng, căng đến sắp vỡ ra.

Tần Niệm quỳ trên giường vẫn không dám nhúc nhích, khóc đến thở hổn hển.Thẩm Thời buông bản, vuốt ve lên chỗ đau của cô.

Cái mông nhỏ căng phồng bị anh đánh đến nóng bỏng, như một quả đào đang bốc hơi nóng.

Anh không ngừng vuốt ve những nơi cô vừa bị đánh, lại thấy hai cánh môi âm hộ của cô đã ướt đẫm.Anh dùng ngón trỏ vạch ra hai cái, một bên môi âm hộ bị đẩy ra, ánh nước đầy đặn bên trong mất đi sự che chắn, theo khe hở ở giữa từ từ chảy xuống.“Không phải mông đau sao?

Tại sao lại ướt như vậy?”

Anh nhẹ nhàng hỏi một câu, rồi tiếp tục vuốt ve cái mông sưng đau của cô.

Tần Niệm lại khóc đến không nói nên lời, lại thẹn đến muốn vùi mặt đi.Thẩm Thời thấy cô lại muốn trốn, liền dừng lại, nâng cằm cô lên: “Cô bé, thẹn thùng thì muốn trốn sao?”

Tần Niệm nức nở không nói chuyện, trên mặt nóng bừng đến lợi hại, nhưng nhìn khuôn mặt anh, nhất thời lại không nỡ rời mắt.Thẩm Thời thấy đôi mắt to đẫm lệ của cô, trái tim anh cũng mềm nhũn.

Ngón cái vuốt ve cằm cô, nhẹ giọng hỏi: “Cô bé không ngoan, không cho kẹo ăn, được không?”

Rõ ràng đã nói phải nghiêm khắc hơn với cô, nhưng nhìn đôi mắt to ướt đẫm của cô, Thẩm Thời cũng không kìm được mà mềm lòng.“Chủ nhân…”

Cô nức nở gọi anh một tiếng, sau đó yết hầu nghẹn lại, những câu tiếp theo đều không nói ra được.Thẩm Thời không nói chuyện, lau nước mắt cho cô, rồi đi ra phía sau lấy kẹo que xuống.

Cúc hoa nhỏ sưng đỏ mất đi chướng ngại, nhanh chóng trở về vị trí cũ.

Các nếp uốn siết chặt lại, nhìn qua ngược lại càng khiến người ta muốn cắm vào.

Anh nhẹ nhàng đè lên, nơi này vẫn khít chặt.

Thịt mềm sưng lên bị ấn vào có chút đau, vẫn đang cố gắng co rút lại.Kiêng khem nhiều ngày, thấy nơi này của cô co rút lại, luôn có thể kích thích dục vọng của Thẩm Thời.

Anh nhìn cúc hoa nhỏ đáng thương, lại dâng lên một luồng dục vọng muốn cắm vào, nhưng anh đã kiềm chế nó lại.Kiểm tra xong, anh xoa xoa cái mông sưng to của cô: “Dậy đi, quỳ ngay ngắn bên cạnh lò sưởi.”

Tần Niệm khụt khịt muốn đứng dậy, nhưng phía sau sưng to đến mức chỉ hơi động đậy là đau đến bật khóc.

Cô cương cứng nửa người rồi lại quỳ trở lại, khóc lóc gọi anh: “Chủ nhân ôm em đi, không tốt, em đau…”

Thẩm Thời nhìn cô khóc đến nấc lên, rất lâu không nói chuyện.

Nuông chiều cô làm nũng vào lúc này vốn không có gì sai, huống chi, anh đau lòng vô cùng, và cũng rất muốn hiện tại liền ôm cô vào lòng hôn một cái, nhưng anh vẫn nhịn xuống.Anh muốn biết, cứ như vậy mà lạnh lùng đi, giới hạn của hai người rốt cuộc ở đâu.Thấy anh chậm chạp không chịu động đậy, Tần Niệm khóc càng tủi thân hơn, giơ tay dụi dụi nước mắt để nhìn anh.

Anh có chút nghiêm túc, tựa hồ là muốn răn dạy người khác.

Miệng cô bĩu ra, nước mắt lại chảy ra.“Em tự đi, ô ô ô…

Chủ nhân đừng giận, em tự đi…

Em, em không đau…

Không đau…”

Phía sau rõ ràng đau đến mức cô không dám động, nhưng cô vẫn cắn răng tự mình đứng dậy.

Anh không cho cô làm nũng, cũng không thỏa mãn bất kỳ yêu cầu nào của cô.

Cô chỉ có thể bị động thừa nhận, mất đi tất cả quyền lợi.Khó khăn lắm mới xuống được giường, lại chịu đựng cái mông sưng đau, từng bước một đi đến bên cạnh lò sưởi và quỳ xuống, như thể đã hao hết toàn bộ sức lực của cô.Thẩm Thời biết cô đang tủi thân mà rơi nước mắt, nhưng lại không chịu dỗ dành.

Do dự một lát, anh đi đến chỗ bình hoa trên lò sưởi, lấy ra một cành hoa hồng nở rộ cực đẹp.Hoa hồng xanh băng có màu sắc trong trẻo, giống như những mảnh băng vụn trôi nổi trên mặt hồ màu lam, thông suốt và tĩnh lặng, giống cô gái thường ngày.Anh tỉa cành hoa, rồi dùng khăn ướt quấn một vòng dày ở gốc hoa, bên ngoài bọc một chiếc áo mưa.

Anh cầm cành hoa nở rộ này đến trước mặt cô.

Tần Niệm không biết anh muốn làm gì, chỉ nhìn anh thút thít khóc lóc.“Đem cái này đưa cho tiểu cúc hoa được không?”

Tần Niệm sửng sốt, nhìn hoa, rồi lại nhìn anh, khóc càng dữ hơn.“Anh…

Anh sao lại còn khi dễ em nữa a…”

Thẩm Thời bị phản ứng này của cô chọc cười, xoa xoa khuôn mặt đỏ hoe vì khóc của cô và cười nói: “Muốn khi dễ ba ngày liền.

Rất nhiều chỗ, chúng ta còn chưa bắt đầu dùng, đúng không?”

Tần Niệm cũng không bận tâm gì đến xấu hổ hay không xấu hổ, che mông lắc đầu: “Anh vì cái gì chỉ khi dễ nơi này a, nó sẽ khóc…”

“Nơi nào sẽ khóc?

Hả?

Nói rõ ràng.”

“Em không nói rõ ràng, anh khi dễ người ta…”

Tần Niệm che mông khóc đến nấc, hôm nay anh vẫn luôn khi dễ cúc hoa nhỏ của cô.

Tuy rằng không đau lắm, nhưng cô luôn phải dẩu mông để anh đùa bỡn, thực sự là xấu hổ đến mức cô muốn trốn đi.Thẩm Thời xoa nắn khuôn mặt nhỏ của cô, cúi người sát chóp mũi cô, nhẹ giọng nói: “Tiểu cúc hoa có khóc hay không anh không biết, nhưng có một nơi đang khóc.”
 
[H Văn - Sm] Vô Vàn Cách Dạy Dỗ Của Thẩm Tiên Sinh
86: Mông có phải không đủ đau hay không (Cao H)


Tần Niệm bị những lời này của anh làm xấu hổ đến muốn kẹp chặt mông, kết quả vừa mới động đậy, lại đau đến phải buông ra.

Cô tự nhiên biết Thẩm Thời nói là chỗ nào, phần thịt mềm dưới thân ẩm ướt, chính cô cũng có thể cảm nhận được từng trận dòng nước ấm đang trào ra.Cô bĩu môi, có chút tủi thân: “Chủ nhân, anh… anh ôm em một cái được không…”

“Không được.”

Mỗi khi anh đưa ra một mệnh lệnh, cô đều như một đứa trẻ con không nói lý lẽ, vắt óc nghĩ ra một cái cớ để kéo dài.

Mỗi lần buông lỏng cảm xúc, đối với việc dạy dỗ lại là một sự gián đoạn.

Anh sớm biết hai người không còn như trước nữa.

Anh không nỡ huấn luyện nặng tay, cô cũng sẽ không lập tức chịu đựng mọi xấu hổ để đạt được yêu cầu của anh khi anh ra lệnh.

Cô đoán trúng việc anh không nỡ phạt nặng mình, chỉ cần cô khóc một chút, anh liền đau lòng mọi cách, uy nghiêm trước đây trên người anh cũng dần dần lỏng lẻo.

Vì thế cô học được cách làm nũng, làm nũng như một con mèo nhỏ với anh.Bị từ chối yêu cầu, Tần Niệm lại muốn khóc.

Thẩm Thời xoa nắn khuôn mặt bầu bĩnh của cô: “Kết thúc rồi sẽ ôm, chủ nhân bây giờ không phải là bạn trai em.”

Nhưng cô hiện tại muốn bạn trai, bạn trai sẽ ôm cô vào lòng nhẹ nhàng vuốt ve lưng, sẽ vô nguyên tắc mà ôm cô vào người, còn sẽ hôn mũi hôn mặt mà nhẹ giọng dỗ dành.Cô nhìn Thẩm Thời, vừa là bạn trai, vừa là chủ nhân khiến cô kính nể.

Rất nhiều lúc, cô không thể kiêm nhiệm cả hai.“Em muốn bạn trai, được không?”

“Vậy có muốn kết thúc không?”

Tần Niệm hít hít mũi, cô không phải muốn kết thúc, chỉ là quen với việc sau khi ở bên nhau anh lúc nào cũng dịu dàng săn sóc, có yêu cầu là đáp ứng, đột nhiên nghiêm khắc và có nhiều quy tắc như vậy, cô muốn trốn tránh, tốt nhất là chạy trốn vào lòng anh, giống như mèo con được anh vuốt ve, dỗ dành xong lại tiếp tục.Nhưng cô cũng biết, dạy dỗ chưa bao giờ tùy tiện như vậy.Chuyện này phải đi đến nơi đến chốn, có quy tắc nghiêm khắc, có hình phạt đáng tin cậy, có mệnh lệnh không thể phản kháng, có luật chơi của nó.Từ đầu đến cuối, cô đều cần phải phục tùng quy tắc này, và Dom là người dẫn dắt không được can thiệp vào trò chơi này, chứ không phải là người bạn trai sẵn sàng đi theo làm tùy tùng, nâng niu cô trong lòng bàn tay.Những đau đớn, tủi thân, nước mắt sinh ra trong quá trình này đều là thật, nhưng đối với cô, những thứ này chính là nguồn suối hạnh phúc mà cô cảm nhận được một cách chân thực, hoặc nói, những cảm xúc này chính là niềm hạnh phúc không thể nói ra của riêng cô.Cô hiểu tất cả những điều này, nhưng trong thực tế chấp hành, dù đã được anh nhắc nhở rất nhiều lần, cô vẫn làm không tốt.

Cho đến bây giờ, cô vẫn chưa hoàn toàn nhập vai Sub của mình.

Cô ỷ vào việc anh không nỡ, liên tục khiêu chiến quy tắc và giới hạn của anh.

Cô rất rõ ràng, hành vi này phá hỏng không khí dạy dỗ rất nhiều, nhưng Thẩm Thời vẫn rất kiên nhẫn nhắc nhở và cảnh cáo hết lần này đến lần khác, thậm chí còn chiều cô làm loạn, cố gắng không vạch trần trò vặt của cô.Anh đã cho cô một trải nghiệm dạy dỗ rất tốt, nhưng cô vẫn luôn do dự, giống như một con mèo nhỏ đặt móng vuốt lên quả bóng bay căng đầy hơi, không ngừng thử dò muốn lộ ra đầu móng vuốt nhọn chọc chọc vào quả bóng, muốn xem nó khi nào thì "phanh" một tiếng nổ tung.“Không… không cần…”

Thẩm Thời nhìn ra sự áy náy của cô, lặng lẽ thở dài: “Ngẩng đầu lên, nhìn anh.”

Tần Niệm chớp chớp đôi mắt ướt đẫm nhìn anh, trong lòng Thẩm Thời không đành, nhưng trên mặt lại không biểu lộ.“Bình thường anh không cho phép em bất phân trường hợp mà gọi anh là chủ nhân, bởi vì anh không muốn đưa thân phận dạy dỗ của chúng ta vào cuộc sống, cũng không muốn em lúc nào cũng phải phục tùng anh, dù anh không ra lệnh.

Điểm này, em có thể hiểu không?”

Anh kiên nhẫn giải thích cho cô lý do vì sao trước đây không cho cô gọi lung tung là chủ nhân.

Tần Niệm nhìn anh gật đầu, nước mắt trong mắt cô liên tục rơi xuống đất, bị lửa lò sưởi nhanh chóng hong khô.“Trong lúc dạy dỗ, anh nghĩ chúng ta đều không phải là chính mình lúc bình thường.

Chúng ta mượn điều này để bộc lộ mặt mà mình muốn thể hiện nhất trước mặt đối phương, muốn nhận được sự phản hồi mình mong đợi, có phải vậy không?”

Tần Niệm lại gật đầu.“Vậy thì, em mong đợi điều gì?

Bây giờ buông bỏ tất cả, ôm em một cái sao?”

Tần Niệm nhìn anh, suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không phải, em… em… kỳ thật cũng… cũng thích chủ nhân nghiêm khắc.”

“Nói ra anh nghe thử.”

“Em… em kỳ thật cũng không thật sự cảm thấy anh đang khi dễ em, hoặc là…

Tuy rằng em nói như vậy, nhưng… nhưng mà em cũng thích…”

Anh cười cười: “Ồ?

Cũng thích gì?”

“Thích, thích chủ nhân khi dễ em…”

“Hôm nay đến bây giờ, anh đã làm em đau, cũng đánh đau mông em, những điều đó có làm em bị thương nặng không?”

Tần Niệm vội vàng lắc đầu: “Không… không có, em thích…”

Cô sốt ruột, kết quả lại nói ra lời thật trong lòng, nhất thời đỏ bừng mặt muốn cúi đầu, nhưng lại bị Thẩm Thời kịp thời ngăn lại: “Không được cúi đầu.”

Bị anh “a” nhẹ một tiếng, Tần Niệm vội vàng ngẩng đầu lên, hít hít mũi muốn ngừng nước mắt.“Tiếp tục nói, vì sao thích chủ nhân nghiêm khắc.”

Bị truy vấn đến cùng, Tần Niệm ngược lại ngượng ngùng nói, chỉ úp úp mở mở đáp: “Thì… thì là thích thôi a…

Anh không phải đã biết từ lâu rồi sao…”

Thẩm Thời bị vẻ ngượng ngùng lại giảo hoạt của cô chọc cười, búng tay vuốt ve khuôn mặt cô: “Cô bé, em lại muốn giở trò sao?”

Tần Niệm bĩu môi, tiếp tục nói: “Bởi vì biết anh không nỡ phạt em thật nặng, cũng sẽ không cưỡng ép em làm bất cứ chuyện gì, mọi thứ đều do em.

Em biết anh cũng không muốn ràng buộc em, hy vọng em sống tốt là chính mình, nhưng mà… nhưng mà lúc này, em cũng muốn anh nghiêm khắc hơn một chút, tốt nhất là làm em không thể không lập tức chấp hành mệnh lệnh của anh, tựa như anh vừa mới nói, muốn em kỷ luật nghiêm minh, không thể hồ nháo, nếu không thì… thì đánh mông…”

Thẩm Thời lặng lẽ nghe cô nhỏ giọng nói ra lời thỉnh cầu, lại xoa vành tai cô: “Không sợ sao?”

“Không sợ, bởi vì biết anh không nỡ làm em bị thương mà…

Hơn nữa, cũng rất muốn một chủ nhân thật nghiêm khắc, giống như trước đây.”

Vừa nói xong, cô lại lập tức sửa miệng, “Không đúng, là còn muốn nghiêm khắc hơn trước đây.”

Thẩm Thời nhìn cô nói chuyện, trên mặt anh đều là vẻ ôn hòa.

Anh không cầu nhiều, cô gái nhỏ có thể thẳng thắn nói ra điều mình muốn như vậy, anh đã rất thỏa mãn rồi.Anh không nói gì, lại nghe cô líu ríu mở miệng: “Cái này…

Kỳ thật vừa nãy…

Em có thể cảm nhận được anh đang cố gắng nghiêm khắc hơn một chút, nhưng mà em… em vẫn… vẫn còn hơi không thích ứng…”

“Cho nên vừa nãy lại muốn anh ôm, lại giở trò, kỳ thật là đang thử anh có đủ nghiêm khắc không?

Có phải vậy không?”

Tần Niệm bị anh nói trúng tim đen, đỏ mặt muốn phủ nhận: “Cũng… cũng không phải…”

Nhưng nói ra chính cô cũng không tin.Thẩm Thời nhìn ánh mắt mơ hồ và khóe mắt muốn cười không cười của cô, liền biết cô lại đang khẩu thị tâm phi, nâng cằm cô lên cười nói: “Cô bé, có phải mông em không đủ đau không?”

Tần Niệm điên cuồng lắc đầu: “Không không không, không đúng không đúng.”

Vừa lắc đầu lại cảm thấy mình trả lời chưa đủ rõ ràng, lại vội vàng gật đầu, “Không phải, là đủ rồi đủ rồi, đã đủ đau.”

Thẩm Thời đột nhiên nhớ lại, James trước đây từng ăn một cây kem ốc quế, tên là Đáng Yêu Đa.Anh không biết Đáng Yêu Đa đáng yêu đến mức nào, nhưng anh biết, thứ đó nhất định không đáng yêu bằng cô gái trước mắt này.Vì thế tiếp tục hỏi: “Bình thường em phạm lỗi, anh cũng sẽ đánh mông em, cũng không sợ sao?”

“Không sợ, anh đánh thì em sẽ không sợ, hơn nữa anh… anh đánh cũng không nặng…

Tuy rằng em sẽ khóc…”

Thẩm Thời cười cười, anh thực sự rất thích cuộc hỏi đáp qua lại như bây giờ.

Rõ ràng cô đang quỳ trước mặt anh với cái mông đỏ bừng, trông yếu ớt như thể bị bắt nạt thật sự đáng thương, nhưng chỉ hai người họ mới biết, cô gái nhỏ này đang nói chuyện với anh một cách đúng lý hợp tình.Anh hiểu rõ gật đầu: “Vậy em nói đi, vì sao em phạm lỗi anh đánh không nặng?”

Tần Niệm lúc này trả lời càng thêm đúng lý hợp tình: “Bởi vì em quá ngoan, bình thường anh không nỡ đánh mông em nặng như vậy.”

Thẩm Thời không nhịn được, bật cười thành tiếng, sau một lúc lâu mới gãi gãi cằm cô: “Đồ nhỏ, tính em thông minh.”

Nói chuyện một hồi lâu, bây giờ cô cũng không khóc nữa, hít hít mũi đỏ mặt chìa tay ra với anh: “Vậy có thưởng không?”

Thẩm Thời cười càng thoải mái hơn, đưa cành hoa hồng đó đến trước mặt cô: “Thưởng em một bông hoa hồng.”

Tần Niệm sững sờ tại chỗ, đây đâu phải là phần thưởng gì, tiểu cúc hoa lại phải chịu khổ rồi.Thẩm Thời xoa nắn vành tai cô: “Tay chống xuống đất quỳ ngay ngắn, lần này nếu không nghe lời, anh sẽ đánh mông em thật mạnh.”

“Chủ nhân…”

Nghe cô gọi chủ nhân, Thẩm Thời lại xoa xoa mặt cô: “Lần này cảm nhận kỹ một chút, chủ nhân và bạn trai, có gì không giống nhau.”

Tần Niệm chậm chạp không nhúc nhích, Thẩm Thời cũng không thúc giục cô, chỉ đứng bên cạnh lại khôi phục vẻ lạnh lùng khi dạy dỗ: “Sub, từ giờ trở đi mỗi một mệnh lệnh, nếu em làm không tốt, anh đều sẽ ghi nhớ, chờ dạy dỗ kết thúc rồi sẽ phạt em thật nặng.

Em hiện tại, đã tự mình tránh được rất nhiều bản rồi đấy.”

Tần Niệm biết anh thật sự sẽ không chiều mình làm loạn nữa, vội vàng chống hai tay xuống đất quỳ ngay ngắn, lại dẩu mông ra ngoài.Thẩm Thời dùng hoa hồng nhẹ nhàng quét hai cái lên mông cô: “Khuỷu tay chống đất, lùi về sau một chút, đúng, chân tách ra, để anh xem là nơi nào đang khóc.”

Vốn dĩ hai cánh môi âm hộ đầy đặn đang dính chặt vào nhau, dưới mệnh lệnh của anh liền tách ra, ánh nước lấp lánh, bao bọc hạt thịt phấn hồng.

Hoa hồng xanh băng cọ lên phần thịt mềm này của cô, kích thích cô giật mình cả người, phía dưới càng ngứa hơn.“Chủ nhân…”

“Ngoan một chút, cánh hoa dính sương sớm, sẽ càng đẹp mắt.”

Anh nhéo cành hoa, dùng bông hoa trong tay cọ xát nhụy hoa của cô, những chất lỏng dính ướt từng chút từng chút dính vào cánh hoa, rồi lại bị hoa hồng cọ sang đùi trong của cô, toàn bộ vùng kín không thoát khỏi sự xấu hổ.Sự cọ xát kỳ dị như vậy khiến bên dưới đặc biệt tê dại ngứa ngáy, cảm giác muốn đi tiểu càng không thể kìm nén.

Tần Niệm không ngừng hít sâu để giảm bớt khao khát dày đặc không ngừng dâng lên trong cơ thể.

Không rõ vì sao, việc hoa hồng cọ xát hạ thể lại khiến cô càng ngày càng muốn dương vật của anh cắm vào cơ thể mình, cúc hoa cũng được, âm đạo cũng được, hoặc khoang miệng cũng được.

Cô càng ngày càng khao khát được anh chiếm hữu, điều đó đối với cô cũng là một cách cô chiếm hữu anh.

Loại cảm giác kết nối cơ thể đó, vừa có thể thỏa mãn dục tính của cô, lại có thể thỏa mãn cảm giác an toàn của cô, khiến cô xác nhận rằng chủ nhân của mình cũng vĩnh viễn thuộc về cô.Hoa hồng cọ xát dưới thân cô rất lâu cuối cùng cũng được lấy đi.

Thẩm Thời đưa hoa hồng đến trước mặt cô: “Trên này, là cái gì?”

Hoa được đưa đến trước mắt, Tần Niệm không thể không nhìn.

Dâm thủy của chính cô chảy ra bôi lên cánh hoa, giữa từng lớp cánh hoa liên kết thành sợi, có chỗ thực sự kết thành bọt nước, trong suốt và mát lạnh dính trên cánh hoa.“Là… là của em……”

Cô không nói nên lời, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn không thể thốt ra một chữ nào.Trong lời nói, Thẩm Thời cũng không phải lúc nào cũng cưỡng ép cô làm được.

Hoa hồng dính dâm thủy cọ hai cái trên mặt cô, rồi lại bị anh cầm ra phía sau.

Ngón tay anh tách hai bên mông sưng đau của cô, đưa cành hoa đã được bọc bao cao su, nhắm thẳng vào cúc hoa của cô.Bên trong và bên ngoài mông đều bị anh đánh sưng lên.

Hiện tại lại sắp phải chịu đựng cơn đau khó chịu nữa.

Tần Niệm cảm thấy cúc hoa nguy hiểm, thân mình hơi cúi về phía trước, muốn siết chặt mông để tránh né, nhưng tay kia của anh lại giữ chặt hai bên mông cô, cúc hoa không thể trốn thoát.Cảm giác được sự kháng cự của cô, Thẩm Thời dừng lại một chút: “Muốn lại chịu đòn bản nữa, mới học được cách phục tùng mệnh lệnh sao?”

“Không… không cần…

Chủ nhân…”

Tần Niệm run rẩy điều chỉnh lại tư thế, cảm giác được ngón tay anh lại tách hai bên mông cô ra, cành hoa lại một lần nữa đặt lên.Lần này không có do dự, anh nhéo cành hoa, chính xác không sai một li nhắm thẳng vào tâm cúc hoa và cắm vào.“Ngô…”

Mặc dù đã sử dụng rất nhiều lần, nhưng khi bị cắm vào vẫn sẽ có cảm giác dị vật.

Cúc hoa là nơi bài xích thế giới bên ngoài nhất, lại một lần nữa bị vật lạ cắm vào, vẫn có chút khó chịu, bắt đầu khó khăn co rút lại.“Thả lỏng, đừng cắn chặt như vậy.”

Anh một mặt bình tĩnh ra lệnh, một mặt dịu dàng đưa cành hoa vào tiểu hoa huyệt của cô.

Lần này việc đi vào không quá thuận lợi.

Cành hoa được bọc khăn ướt và bao cao su không trơn tru, mỗi khi đi vào một chút, Thẩm Thời đều có thể thấy cô không kiểm soát được mà cố gắng co rút tiểu cúc hoa để thích nghi.Cành hoa đã được tỉa ngắn, chỉ có chiều dài của một chiếc bao cao su.

Đến đoạn cuối cùng, Thẩm Thời nắm lấy bông hoa chậm rãi xoay tròn, chỉ để lại một đoạn cành hoa ngắn ngủi, cả bông hoa đều nguyên vẹn nằm bên ngoài mông.

Nhìn từ bên cạnh, thực sự như thể từ cái mông đỏ ửng sưng tấy, mọc ra một bông hồng còn vương giọt sương.Trong toàn bộ quá trình, Tần Niệm có thể nhịn được không động đậy, nhưng lại không kìm được tiếng thở dốc và tiếng khóc đứt quãng.

Cúc hoa thật sự bị cắm một bông hoa, cô xấu hổ đến cả người đỏ ửng, mông càng sưng đỏ không chịu nổi, hận không thể tìm chỗ chui xuống.Nhưng Thẩm Thời không cười cô, mà lấy khăn giấy, từng chút từng chút lau khô dâm thủy lan tràn dưới thân cô.Dù mệnh lệnh có lạnh lẽo và nghiêm khắc đến đâu, động tác của anh chưa bao giờ khiến cô cảm thấy bị xâm phạm.

Ngón tay ấm áp lót khăn giấy cẩn thận tách môi âm hộ của cô, rồi lại dịu dàng lau khô từ trên xuống dưới theo khe sinh dục của cô, từng nếp uốn bên trong và bên ngoài đều được chăm sóc.Mỗi lần bị anh lau rửa bên dưới, đối với Tần Niệm đều là một lần nhục nhã, nhưng cảm giác xấu hổ này lại càng ngày càng khiến cô mê đắm.

Nơi không thể cho người khác thấy, thậm chí ngay cả chính cô cũng rất ít khi nhìn thấy, lại nhận được toàn bộ sự chú ý của anh, và được đối xử một cách dịu dàng.Lúc này, cô nguyện ý đem tất cả của mình giao cho anh, muốn nhận được sự chiếm hữu nhiều hơn từ anh.Lau khô dưới thân cho cô, Thẩm Thời nhẹ nhàng vuốt ve một bên cánh mông của cô: “Đừng để anh thấy nó ướt nữa, nếu không ngày mai sẽ phạt thật nặng.”

---
 
[H Văn - Sm] Vô Vàn Cách Dạy Dỗ Của Thẩm Tiên Sinh
84 Mông có phải không đủ đau hay không?


Tần Niệm cảm thấy xấu hổ đến mức muốn khép chặt mông, nhưng chỉ vừa cựa quậy, cơn đau dữ dội lại ập đến khiến cô đành phải buông lỏng.

Cô tất nhiên biết Thẩm Thời đang ám chỉ điều gì; phần thịt mềm mại bên dưới đang ẩm ướt, và chính cô cũng có thể cảm nhận rõ ràng từng đợt nước dâm đang tuôn chảy.Cô mím môi, thoáng chút tủi thân: “Chủ nhân, anh… anh ôm em một chút được không ạ…”

“Không được.”

Mỗi khi anh ban ra một mệnh lệnh, cô lại hóa thành một đứa trẻ bất trị, vắt kiệt óc tìm cớ để trì hoãn.

Mỗi khoảnh khắc cảm xúc buông lỏng như vậy đều là một sự gián đoạn trong quá trình dạy dỗ.

Anh sớm nhận ra mối quan hệ giữa hai người đã không còn như xưa.

Anh không nỡ huấn luyện cô quá nghiêm khắc, và cô cũng sẽ không lập tức chấp nhận mọi sự xấu hổ để đáp ứng yêu cầu của anh khi anh ra lệnh.

Cô đã đoán đúng rằng anh không nỡ phạt mình quá nặng, chỉ cần cô bật khóc một chút, anh liền đau lòng khôn xiết, uy nghiêm trước đây trên người anh cũng dần tan biến.

Vì thế, cô đã học được cách làm nũng, ỷ lại anh như một chú mèo con.Bị từ chối, Tần Niệm lại trào dâng ý muốn khóc.

Thẩm Thời xoa nắn khuôn mặt bầu bĩnh của cô: “Khi mọi chuyện kết thúc, anh sẽ ôm em.

Chủ nhân bây giờ không phải là bạn trai em.”

Nhưng cô lúc này chỉ khao khát có một người bạn trai, một người sẽ ôm cô vào lòng vỗ về lưng, sẽ phá vỡ mọi nguyên tắc để ôm cô thật chặt, và sẽ hôn mũi, hôn mặt, dịu dàng dỗ dành.Cô nhìn Thẩm Thời, người vừa là bạn trai, vừa là chủ nhân tôn kính của cô.

Rất nhiều lúc, cô không thể dung hòa được cả hai vai trò này.“Em muốn một người bạn trai, được chứ ạ?”

“Vậy em có muốn kết thúc không?”

Tần Niệm khụt khịt mũi.

Cô không phải muốn kết thúc, chỉ là đã quen với sự dịu dàng, săn sóc, và việc anh luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô sau khi họ bên nhau.

Giờ đây, khi anh đột nhiên trở nên nghiêm khắc và đầy quy tắc, cô chỉ muốn trốn tránh, tốt nhất là chạy ngay vào lòng anh, để anh vuốt ve như mèo con, dỗ dành cho khuây khỏa rồi mới tiếp tục.Tuy nhiên, cô cũng ý thức được rằng, việc dạy dỗ chưa bao giờ là chuyện tùy tiện.Mọi thứ phải được thực hiện đến nơi đến chốn, có quy tắc nghiêm ngặt, có hình phạt xác đáng, có mệnh lệnh không thể kháng cự, và có luật chơi riêng của nó.Từ đầu đến cuối, cô đều phải tuyệt đối tuân thủ quy tắc này, và chủ nhân là người dẫn dắt không được can thiệp vào cuộc chơi, chứ không phải là một người bạn trai sẵn lòng làm theo, nâng niu cô trong lòng bàn tay.Những đau đớn, tủi thân, nước mắt nảy sinh trong quá trình này đều là chân thực, nhưng đối với cô, chúng lại chính là nguồn hạnh phúc mà cô cảm nhận sâu sắc, hay nói cách khác, những cảm xúc này chính là niềm hạnh phúc thầm kín không thể nói ra của riêng cô.Cô thấu hiểu tất cả những điều này, nhưng trong thực tế , dù đã được anh nhắc nhở rất nhiều lần, cô vẫn chưa thể làm tốt.

Cho đến tận bây giờ, cô vẫn chưa hoàn toàn hòa mình vào thân phận Sub của mình.

Cô ỷ lại vào việc anh không nỡ, liên tục thử thách quy tắc và giới hạn của anh.

Cô rất rõ ràng, hành vi này phá vỡ không khí dạy dỗ rất nhiều, nhưng Thẩm Thời vẫn vô cùng kiên nhẫn nhắc nhở và cảnh cáo hết lần này đến lần khác, thậm chí còn chiều theo cô làm loạn, cố gắng không vạch trần những trò vặt của cô.Anh đã mang đến cho cô một trải nghiệm dạy dỗ tuyệt vời, nhưng cô vẫn luôn do dự, giống như một chú mèo nhỏ rụt rè đặt móng vuốt lên quả bóng bay căng tròn, không ngừng dò xét muốn lộ ra đầu móng vuốt nhọn chọc chọc vào quả bóng, mong muốn xem khi nào nó sẽ "phanh" một tiếng nổ tung.“Không… không cần…”

Thẩm Thời nhìn thấy sự áy náy trong mắt cô, khẽ thở dài: “Ngẩng đầu lên, nhìn anh.”

Tần Niệm chớp chớp đôi mắt ướt đẫm lệ nhìn anh.

Trong lòng Thẩm Thời không nỡ, nhưng trên mặt lại không hề biểu lộ.“Bình thường anh không cho phép em bất kể trường hợp nào cũng gọi anh là chủ nhân, bởi vì anh không muốn mang thân phận dạy dỗ của chúng ta vào cuộc sống, cũng không muốn em lúc nào cũng phải phục tùng anh, dù anh không ra lệnh.

Điều này, em có thể hiểu không?”

Anh kiên nhẫn giải thích cho cô lý do vì sao trước đây không cho cô gọi lung tung là chủ nhân.

Tần Niệm nhìn anh gật đầu, nước mắt trong mắt cô lai láng rơi xuống đất, nhanh chóng khô đi dưới hơi ấm từ lò sưởi.“Trong lúc dạy dỗ, anh nghĩ chúng ta đều không phải là chính mình thường ngày.

Chúng ta mượn điều này để bộc lộ khía cạnh thầm kín nhất mà mình muốn thể hiện trước mặt đối phương, mong muốn nhận được sự phản hồi như ý.

Có phải vậy không?”

Tần Niệm lại gật đầu.“Vậy thì, em mong đợi điều gì?

Bây giờ buông bỏ tất cả, ôm em một cái sao?”

Tần Niệm nhìn anh, suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu nói: “Không phải, em… em… kỳ thật cũng… cũng thích chủ nhân nghiêm nghị.”

“Nói ra anh nghe thử.”

“Em… em kỳ thật cũng không thật sự cảm thấy anh đang khi dễ em, hoặc là…

Tuy rằng em nói như vậy, nhưng… nhưng mà em cũng thích…”

Anh cười cười: “Ồ?

Cũng thích gì?”

“Thích, thích chủ nhân khi dễ em…”

“Hôm nay cho đến giờ, anh đã làm em đau, cũng đánh đau mông em, những điều đó có làm em bị thương nặng không?”

Tần Niệm vội vàng lắc đầu: “Không… không có, em thích…”

Cô vì vội vàng cuống quýt, kết quả lại lỡ lời nói ra điều thật lòng.

Nhất thời đỏ bừng mặt, cô muốn cúi đầu, nhưng lại bị Thẩm Thời kịp thời ngăn lại: “Không được cúi đầu.”

Bị anh "a" nhẹ một tiếng, Tần Niệm vội vàng ngẩng đầu lên, hít hít mũi muốn ngừng nước mắt.“Tiếp tục nói, vì sao thích chủ nhân nghiêm khắc.”

Bị truy vấn đến cùng, Tần Niệm ngược lại ngượng ngùng nói, chỉ ú ớ đáp: “Thì… thì là thích thôi ạ…

Anh không phải đã biết từ lâu rồi sao…”

Thẩm Thời bị vẻ ngượng ngùng lại tinh quái của cô chọc cười, búng tay vuốt ve khuôn mặt cô: “Cô bé, em lại muốn giở trò sao?”

Tần Niệm bĩu môi, tiếp tục nói: “Bởi vì biết anh không nỡ phạt em thật nặng, cũng sẽ không cưỡng ép em làm bất cứ chuyện gì, mọi thứ đều chiều theo ý em.

Em biết anh cũng không muốn ràng buộc em, hy vọng em sống tốt là chính mình, nhưng mà… nhưng mà lúc này, em cũng muốn anh nghiêm khắc hơn một chút, tốt nhất là làm em không thể không lập tức chấp hành mệnh lệnh của anh, tựa như anh vừa mới nói, muốn em kỷ luật nghiêm minh, không thể làm càn, nếu không thì… thì đòn roi sẽ giáng xuống mông…”

Thẩm Thời lặng lẽ lắng nghe cô nhỏ giọng trải lòng, lại xoa vành tai cô: “Không sợ sao?”

“Không sợ, bởi vì biết anh không nỡ làm em bị thương mà…

Hơn nữa, cũng rất muốn một chủ nhân cương nghị, giống như trước đây.”

Vừa nói xong, cô lại lập tức sửa miệng, “Không đúng, là còn muốn cương quyết hơn trước đây.”

Thẩm Thời nhìn cô nói chuyện, trên mặt anh tỏa ra vẻ ôn hòa.

Anh không cầu nhiều, chỉ cần cô gái nhỏ có thể thẳng thắn bộc bạch điều mình mong muốn như vậy, anh đã rất thỏa mãn rồi.Anh không nói gì, lại nghe cô líu lo mở miệng: “Cái này…

Kỳ thật vừa nãy…

Em có thể cảm nhận được anh đang cố gắng nghiêm khắc hơn một chút, nhưng mà em… em vẫn… vẫn còn hơi chưa thích nghi…”

“Cho nên vừa nãy lại muốn anh ôm, lại giở trò, kỳ thật là đang thử nghiệm anh có đủ nghiêm khắc không?

Có phải vậy không?”

Tần Niệm bị anh nói trúng tim đen, đỏ mặt muốn phủ nhận: “Cũng… cũng không phải…”

Nhưng nói ra chính cô cũng không tin.Thẩm Thời nhìn ánh mắt mơ hồ và khóe mắt muốn cười không cười của cô, liền biết cô lại đang khẩu thị tâm phi, nâng cằm cô lên cười nói: “Cô bé, có phải mông em không đủ đau không?”

Tần Niệm điên cuồng lắc đầu: “Không không không, không đúng không đúng.”

Vừa lắc đầu lại cảm thấy mình trả lời chưa đủ rõ ràng, lại vội vàng gật đầu, “Không phải, là đủ rồi đủ rồi, đã đủ đau.”

Thẩm Thời đột nhiên nhớ lại, James trước đây từng ăn một cây kem ốc quế, tên là Đáng Yêu Đa.Anh không biết Đáng Yêu Đa đáng yêu đến mức nào, nhưng anh biết, thứ đó chắc chắn không đáng yêu bằng cô gái trước mắt này.Vì thế tiếp tục hỏi: “Bình thường em phạm lỗi, anh cũng sẽ đánh mông em, cũng không sợ sao?”

“Không sợ, anh đánh thì em sẽ không sợ, hơn nữa anh… anh đánh cũng không nặng…

Tuy rằng em sẽ khóc…”

Thẩm Thời cười cười, anh thực sự rất thích cuộc hỏi đáp qua lại như bây giờ.

Rõ ràng cô đang quỳ trước mặt anh với cái mông đỏ bừng, trông yếu ớt như thể bị bắt nạt thật sự đáng thương, nhưng chỉ hai người họ mới biết, cô gái nhỏ này đang tranh luận với anh một cách đúng lý hợp tình.Anh hiểu rõ gật đầu: “Vậy em nói đi, vì sao em phạm lỗi anh đánh không nặng?”

Tần Niệm lúc này trả lời càng thêm đúng lý hợp tình: “Bởi vì em quá ngoan, bình thường anh không nỡ đánh mông em nặng như vậy.”

Thẩm Thời không nhịn được, bật cười thành tiếng, sau một lúc lâu mới gãi gãi cằm cô: “ Cô nhóc, tính em lanh lợi nhỉ .”

Nói chuyện một hồi lâu, bây giờ cô cũng không khóc nữa, hít hít mũi đỏ mặt chìa tay ra với anh: “Vậy có thưởng không?”

Thẩm Thời cười càng khoái chí hơn, đưa cành hoa hồng đó đến trước mặt cô: “Thưởng em một bông hoa hồng.”

Tần Niệm sững sờ tại chỗ, đây đâu phải là phần thưởng gì, tiểu cúc hoa lại phải chịu khổ rồi.Thẩm Thời xoa nắn vành tai cô: “Tay chống xuống đất quỳ ngay ngắn, lần này nếu không nghe lời, anh sẽ đánh mông em thật thẳng tay.”

“Chủ nhân…”

Nghe cô gọi chủ nhân, Thẩm Thời lại xoa xoa mặt cô: “Lần này cảm nhận kỹ một chút, chủ nhân và bạn trai, có gì khác biệt.”

Tần Niệm chậm chạp không nhúc nhích, Thẩm Thời cũng không thúc giục cô, chỉ đứng bên cạnh lại khôi phục vẻ lạnh lùng khi dạy dỗ: “ Nữ hầu, từ giờ trở đi mỗi một mệnh lệnh, nếu em làm không tốt, anh đều sẽ ghi nhớ, chờ dạy dỗ kết thúc rồi sẽ phạt em thật nặng.”

Tần Niệm biết anh thật sự sẽ không chiều chuộng mình làm loạn nữa, vội vàng chống hai tay xuống đất quỳ ngay ngắn, lại dẩu mông ra ngoài.Thẩm Thời dùng hoa hồng nhẹ nhàng quét hai cái lên mông cô: “Khuỷu tay chống đất, lùi về sau một chút, đúng, chân tách ra, để anh xem là nơi nào đang khóc.”

Vốn dĩ hai cánh môi âm hộ đầy đặn đang dính chặt vào nhau, dưới mệnh lệnh của anh liền tách ra, ánh nước lấp lánh, bao bọc hạt thịt phấn hồng.

Hoa hồng xanh cọ lên phần thịt mềm này của cô, kích thích cô giật mình cả người, phía dưới càng ngứa ngáy hơn.“Chủ nhân…”

“Ngoan một chút, cánh hoa dính sương sớm, sẽ càng đẹp mắt.”

Anh nhéo cành hoa, dùng bông hoa trong tay cọ xát nhụy hoa của cô, những chất lỏng dính ướt từng chút từng chút dính vào cánh hoa, rồi lại bị hoa hồng cọ sang đùi trong của cô, toàn bộ huyệt dâm không thoát khỏi sự xấu hổ.Sự cọ xát kỳ dị như vậy khiến bên dưới đặc biệt tê dại ngứa ngáy, cảm giác muốn đi tiểu càng không thể kìm nén.

Tần Niệm không ngừng hít sâu để giảm bớt khao khát dày đặc không ngừng dâng lên trong cơ thể.

Không rõ vì sao, việc hoa hồng cọ xát hạ thể lại khiến cô càng ngày càng muốn dương vật của anh cắm vào cơ thể mình, cúc hoa cũng được, âm đạo cũng được, hoặc khoang miệng cũng được.

Cô càng ngày càng khao khát được anh chiếm hữu, điều đó đối với cô cũng là một cách cô chiếm hữu anh.

Loại cảm giác kết nối thể xác đó, vừa có thể thỏa mãn dục tính của cô, lại có thể thỏa mãn cảm giác an toàn của cô, khiến cô xác nhận rằng chủ nhân của mình cũng vĩnh viễn thuộc về cô.Hoa hồng cọ xát dưới thân cô rất lâu cuối cùng cũng được lấy đi.

Thẩm Thời đưa hoa hồng đến trước mặt cô: “Trên này, là cái gì?”

Hoa được đưa đến trước mắt, Tần Niệm không thể không nhìn.

Nước dâm của chính cô chảy ra bôi lên cánh hoa, giữa từng lớp cánh hoa liên kết thành sợi, có chỗ thực sự kết thành bọt nước, trong suốt và mát lạnh dính trên cánh hoa.“Là… là của em……”

Cô không nói nên lời, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn không thể thốt ra một chữ nào.Trong lời nói, Thẩm Thời cũng không phải lúc nào cũng cưỡng ép cô làm được.

Hoa hồng dính nước dâm cọ hai cái trên mặt cô, rồi lại bị anh cầm ra phía sau.

Ngón tay anh tách hai bên mông sưng đau của cô, đưa cành hoa đã được bọc bao cao su, nhắm thẳng vào cúc hoa của cô.Bên trong và bên ngoài mông đều bị anh đánh sưng lên.

Hiện tại lại sắp phải chịu đựng cơn đau khó chịu nữa.

Tần Niệm cảm thấy cúc hoa nguy hiểm, thân mình hơi cúi về phía trước, muốn siết chặt mông để tránh né, nhưng tay kia của anh lại giữ chặt hai bên mông cô, cúc hoa không thể trốn thoát.Cảm giác được sự kháng cự của cô, Thẩm Thời dừng lại một chút: “Muốn lại chịu đòn nữa, mới học được cách phục tùng mệnh lệnh sao?”

“Không… không cần…

Chủ nhân…”

Tần Niệm run rẩy điều chỉnh lại tư thế, cảm giác được ngón tay anh lại tách hai bên mông cô ra, cành hoa lại một lần nữa đặt lên.Lần này không có do dự, anh nhéo cành hoa, chính xác không sai một li nhắm thẳng vào tâm cúc hoa và cắm vào.“Ngô…”

Mặc dù đã được sử dụng nhiều lần, nhưng khi bị cắm vào vẫn sẽ có cảm giác dị vật.

Cúc hoa là nơi bài xích thế giới bên ngoài nhất, lại một lần nữa bị vật lạ cắm vào, vẫn có chút khó chịu, bắt đầu khó khăn co rút lại.“Thả lỏng, đừng cắn chặt như vậy.”

Anh một mặt bình tĩnh ra lệnh, một mặt dịu dàng đưa cành hoa vào tiểu hoa huyệt của cô.

Lần này việc đi vào không quá thuận lợi.

Cành hoa được bọc khăn ướt và bao cao su không được trơn tru, mỗi khi đi vào một chút, Thẩm Thời đều có thể thấy cô không kiểm soát được mà cố gắng co rút tiểu cúc hoa để thích nghi.Cành hoa đã được tỉa ngắn, chỉ có chiều dài của một chiếc bao cao su.

Đến đoạn cuối cùng, Thẩm Thời nắm lấy bông hoa chậm rãi xoay tròn, chỉ để lại một đoạn cành hoa ngắn ngủi, cả bông hoa đều nguyên vẹn nằm bên ngoài mông.

Nhìn từ bên cạnh, thực sự như thể từ cái mông đỏ ửng sưng tấy, mọc ra một bông hồng còn vương giọt sương.Trong toàn bộ quá trình, Tần Niệm có thể nhịn được không động đậy, nhưng lại không kìm được tiếng thở dốc và tiếng khóc đứt quãng.

Cúc hoa thật sự bị cắm một bông hoa, cô xấu hổ đến cả người đỏ ửng, mông càng sưng đỏ không chịu nổi, hận không thể tìm chỗ chui xuống đất.Nhưng Thẩm Thời không cười cô, mà lấy khăn giấy, từng chút từng chút lau khô nước dâm lan tràn dưới thân cô.Dù mệnh lệnh có lạnh lẽo và nghiêm khắc đến đâu, động tác của anh chưa bao giờ khiến cô cảm thấy bị xâm phạm.

Ngón tay ấm áp lót khăn giấy cẩn thận tách môi âm hộ của cô, rồi lại dịu dàng lau khô từ trên xuống dưới theo khe sinh dục của cô, từng nếp uốn bên trong và bên ngoài đều được chăm sóc tỉ mỉ.Mỗi lần bị anh lau rửa bên dưới, đối với Tần Niệm đều là một lần nhục nhã tột cùng, nhưng cảm giác xấu hổ này lại càng ngày càng khiến cô mê đắm.

Nơi không thể cho người khác thấy, thậm chí ngay cả chính cô cũng rất ít khi nhìn thấy, lại nhận được toàn bộ sự chú ý của anh, và được đối xử một cách dịu dàng.Lúc này, cô nguyện ý dâng hiến tất cả của mình cho anh, muốn nhận được sự chiếm hữu nhiều hơn từ anh.Lau khô dưới thân cho cô, Thẩm Thời nhẹ nhàng vuốt ve một bên cánh mông của cô: “Đừng để anh thấy nó ướt nữa, nếu không ngày mai sẽ phạt thật nặng.”
 
[H Văn - Sm] Vô Vàn Cách Dạy Dỗ Của Thẩm Tiên Sinh
87: Chủ nhân, trừng phạt em đi (Cao H)


Đây rõ ràng là một yêu cầu vô lý.

Vào thời điểm này, cơ thể cô đang ở trạng thái cực kỳ mẫn cảm, bất kỳ sự chạm nhẹ hay khiêu khích nào cũng đủ khiến nước dâm dưới thân cô tràn ra.

Nhưng đây cũng chính là niềm lạc thú của việc dạy dỗ: biết rõ cô không thể làm được, nhưng vẫn cố tình yêu cầu điều đó, vừa là sự nhục nhã, vừa là lý do để trừng phạt.Thẩm Thời trấn an vuốt ve mông cô, rồi đi lấy thuốc mỡ hoạt huyết cùng bình xịt, bởi vì chỉ còn hai ngày nữa là đến hạn, anh không nỡ bây giờ đánh sưng mông cô gái.

Nếu thật sự làm cô đau đớn, không chỉ hành động bất tiện mà chính anh cũng sẽ đau lòng và hối hận.Thuốc mỡ mát lạnh thoa lên mông cô đang sưng đau, từ từ thấm vào từng vân da.

Tần Niệm hơi đau, nằm rạp trên mặt đất rên rỉ khóc, rồi lại xoay mông muốn tránh né, nhưng bị Thẩm Thời đè chặt eo.“Lại muốn trốn sao?”

Cô nhỏ giọng nức nở: “Chủ nhân, em đau…”

Những ngón tay sạch sẽ từ từ xoa vòng tròn trên mông cô đang sưng đỏ, không bỏ sót tấc nào, giúp thuốc mỡ thấm sâu vào da thịt.

Cái mông vốn đã nóng ran lại càng nóng hơn vì được xoa thuốc, đôi mông nhỏ tròn trịa ấm áp lấp đầy lòng bàn tay anh, khiến Thẩm Thời càng thêm đau lòng cho cô gái này.“Ngoan, bôi thuốc sẽ hết đau ngay thôi.”

Động tác của anh mềm nhẹ, những ngón tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng, vuốt ve và xoa bóp nhẹ nhàng trên đôi mông tròn trịa của cô với lực độ vừa đủ để làm dịu cơn đau.

Cảm giác tuyệt vời ấy cũng khiến Tần Niệm nảy sinh những ý nghĩ táo bạo, và vô tình, bên dưới cô lại ẩm ướt thêm một tầng.Do tư thế quỳ hai chân tách rộng, môi âm hộ không thể khép sát, để lộ một khe thịt hồng hào ở giữa, cùng với vệt nước trong suốt bên trong, không còn gì có thể che giấu.Thẩm Thời thấy cảnh xuân của cô, nhưng không nhắc nhở, tiếp tục thoa thuốc mỡ lên bên mông còn lại, tỉ mỉ xoa bóp cho cô.Sau khi thuốc mỡ được hấp thụ hoàn toàn, anh mới lấy bình xịt ra.

Lần này anh không cố ý làm ấm thuốc cho cô, nhiệt độ trong phòng cũng không thấp, nên bình xịt sẽ không quá lạnh.Nhưng dù vậy, vì mông cô sưng nóng lên, nước thuốc xịt vào vẫn lạnh buốt.Thuốc xịt vừa phun lên, Tần Niệm theo bản năng kẹp chặt mông, bông hoa hồng cũng bị cô kẹp động, di chuyển qua lại trong tiểu cúc hoa.“Ưm… lạnh…”

Bôi thuốc mỡ lên, cô cảm giác mông mình càng lúc càng nóng, vừa đau vừa căng tức, nhưng khi nước thuốc xịt lên, lại là cảm giác the mát của bạc hà.

Sự kích thích luân phiên giữa nóng và lạnh khiến dưới thân cô lại không nhịn được mà tiết ra một chút chất lỏng sáng bóng.Cảm giác căng tức, sưng đau bị bao bọc bởi cái lạnh buốt ngấm sâu vào vân da.

Cảm giác này không hề dễ chịu, nước thuốc lạnh buốt không làm dịu đi cơn đau nóng rát ban đầu, ngược lại còn khiến nỗi đau trở nên rõ ràng hơn, như thể toàn bộ cái mông lại càng sưng lên.

Nước thuốc tiếp tục phun lên, cảm giác tê dại, nóng rát thấm sâu vào từng thớ thịt, không ngừng lan tỏa vào sâu bên trong cơ thể cô.

Cô không thể không hít thở dồn dập để xoa dịu cảm giác kỳ lạ này.Khi được dạy dỗ, mỗi tấc da thịt đều trở nên vô cùng mẫn cảm, mỗi cảm giác mới lạ đều cực kỳ dễ dàng kết nối với khoái cảm tình dục.

Tần Niệm vốn dĩ đã vô cùng xấu hổ và mê mẩn với cảm giác trên mông, nay lại được anh phun thuốc, rồi kiên nhẫn xoa bóp mát xa, thực sự khiến cô say đắm sự dịu dàng của anh lúc này.Thẩm Thời nửa ngồi xổm bên cạnh cô, nhìn nơi tư mật của cô từng chút một tràn đầy nước, rồi nhéo nhẹ kẽ mông cô: “Nhanh vậy sao, lại không nhịn được rồi?”

“Chủ nhân…

Em, em muốn…”

Anh cười cười: “Em muốn gì?”

“Muốn… muốn chủ nhân… sử dụng em…”

Thẩm Thời không nói gì, đứng dậy đi vào phòng tắm lấy ra một chậu nước ấm và một chiếc khăn bông.

Chiếc khăn ấm áp bao phủ một bên mông cô, kích thích Tần Niệm không kìm được mà cong eo tránh né.

Thuốc mỡ làm nóng da thịt và bình xịt lạnh buốt giờ đây đều bị khăn bông bao bọc trên mông cô.

Sự luân phiên nóng lạnh ban đầu bị hơi ấm che lấp, theo từng vân da mịn màng từ từ thấm hoàn toàn vào phần thịt sưng tấy.

Tần Niệm cũng không phân biệt được phía sau mình rốt cuộc nóng nhiều hơn hay lạnh đau nhiều hơn, tóm lại, bị anh chườm nóng như vậy, cái mông sưng to càng thêm khó chịu, nhưng lại dường như có chút không muốn rời xa cảm giác này.Hai bên mông cô được anh lặp đi lặp lại chườm nóng vài lần, thuốc đã được da cô hấp thụ hoàn toàn, mông cũng bớt sưng đi khá nhiều, chỉ là nơi đó dưới sự kích thích nóng rát tê dại này lại càng thêm mịn màng ướt át, chất lỏng kéo thành sợi, rủ xuống từ khe thịt ở giữa, treo lơ lửng giữa hai chân, thỉnh thoảng nhỏ xuống đất, rồi lại bị lửa lò sưởi hong khô.Sau khi đắp thuốc xong, Thẩm Thời lại xoa bóp trên phần thịt mông một lúc, cảm giác sưng đau giảm đi đáng kể, thịt mông cũng mềm mại hơn rất nhiều.

Tiểu cúc hoa đang ngậm bông hồng thỉnh thoảng co rút, khe thịt lộ ra cũng theo đó mà co giật nhẹ.

Thẩm Thời đưa ngón tay khẩy hai cái lên môi thịt nhỏ của cô, giọng anh có chút lạnh lùng: “Chỗ này một chút cũng không ngoan.”

“Chủ nhân…”

“Gọi chủ nhân làm gì?”

“Em… em muốn…”

Thẩm Thời tiến đến trước mặt cô, nhìn cô gái ngoan ngoãn run rẩy đang phủ phục dưới chân mình.“Muốn gì?

Muốn cái gì?

Lâu như vậy rồi mà vẫn không học được cách nói rõ ràng sao?”

“Không phải…

Em…

Dưới, phía dưới muốn…

Chủ nhân sử dụng em…”

Anh cúi thấp người, nâng cằm cô lên, khiến cô ngồi dậy, nhìn thẳng vào anh.“Tiểu cúc hoa có hoa hồng rồi, một chỗ khác cần để dành đến ngày mai mới dùng tốt.

Em đã không còn chỗ nào có thể dùng nữa.”

Tần Niệm nhìn anh, đôi mắt vẫn còn ướt đẫm.

Dục vọng muốn được kết hợp của cô bị anh bác bỏ, Tần Niệm có chút khó chịu.

Cô vẫn muốn, muốn hương vị của anh trên người, muốn tiếp xúc thân mật với anh, muốn anh ôm và vuốt ve, muốn được kết nối thành một thể với anh.Chiếm hữu, hay bị chiếm hữu, thợ săn hay con mồi, rất nhiều lúc rất khó phân định rõ ràng.

Việc cô thuần phục mệnh lệnh của anh trông như một sự chịu đựng và thỏa hiệp, nhưng thực tế, đó cũng là một cách cô chiếm hữu Thẩm Thời.

Cô rất rõ ràng, ngoài cô ra, sẽ không còn bất kỳ ai có thể cùng anh trải qua tất cả những điều này.Anh đứng ngay trước mặt cô, dù trong phòng ấm áp như mùa xuân, hơi thở mùi gỗ thông trên người anh vẫn toát ra vẻ thanh khiết, gần như là một lời nguyền khiến cô mất đi lý trí, dụ hoặc cô không ngừng tiến lại gần, thậm chí vươn tay ra.Khoảnh khắc đôi tay cô trèo lên thắt lưng anh, Thẩm Thời đột ngột ngăn lại, kiềm chặt cổ tay cô: “Em đang làm gì?”

Cô gái ngẩng mặt lên, đôi mắt to ngây thơ chớp chớp: “Chủ nhân, em muốn…”

Anh nhìn cô, ánh mắt không còn ôn hòa: “ Nữ hầu, em vượt quá giới hạn rồi.”

Nhưng lần này cô không hề sợ hãi trước anh, đứng dậy lại muốn đi tháo thắt lưng của anh.Thẩm Thời đột nhiên hiểu ý đồ của cô, dứt khoát một tay nắm lấy cổ cô trắng nõn: “Em có biết mình đang làm gì không?”

Anh đã từng dùng cách này làm tổn thương cô, không muốn gợi lại những cảm giác khó chịu đó cho cô.“Em biết mà…

Chủ nhân…

Em…

Em muốn…”

Cô ngẩng mặt, khao khát thành kính nhìn anh, dường như đang cầu xin anh tin tưởng mình.Thẩm Thời chậm rãi không buông tay, dù không dùng quá sức, nhưng vẫn khiến cô có chút khó thở, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng theo đó mà ửng hồng.Thấy anh không có động thái, Tần Niệm chịu đựng khó khăn khi hít thở, lại tiếp tục cởi thắt lưng của anh.Thẩm Thời nhìn động tác của cô, cảm giác lồng ngực mình đập thình thịch, anh dùng sức bóp chặt cằm cô, buộc cô dừng tay để nhìn anh.

Ánh mắt giao nhau, anh hiểu sự cố chấp và kiên quyết của cô, không kìm được nhíu mày, giơ tay tát mạnh vào má cô.“Biết mình đang làm gì không?”

“Em… biết, biết…”

Bang ——Lại là một cái tát.“Còn muốn tiếp tục sao?”

Tần Niệm không nói gì, cởi khóa thắt lưng của anh, ngay sau đó lại nhận thêm một cái tát nữa.Ánh mắt anh lạnh băng, dục vọng hành hạ lại cuộn trào trong máu: “Anh không cho phép em làm vậy.”

“Vậy thì trừng phạt em đi.”

Bang ——Lại là một cái tát, đánh bật nước mắt cô, nhưng động tác tay cô vẫn không dừng lại, lại tiếp tục cởi cúc quần của anh.“Sự trừng phạt cho việc tự ý vượt rào sẽ rất nặng.”

“Em nguyện ý vì thế trả giá.”

Nói rồi, cô kéo khóa quần anh xuống, lại nhận thêm một cái tát nữa, nhưng cô vẫn tiếp tục: “Giống như em nguyện ý quỳ gối ở đây.”

Bang ——Anh cắn răng, lại đánh thêm một cái.Một Sub vượt rào mà vẫn được chủ nhân trừng phạt, kỳ thực là một sự thừa nhận trong mối quan hệ.

Điều này có nghĩa là, dù cô có phạm sai lầm không thể tha thứ, thách thức uy nghiêm của Dom, cô vẫn có thể được anh tha thứ.

Hình phạt càng tàn nhẫn, càng có thể cho thấy cô là một Sub không thể thay thế của anh, và sau khi mọi hình phạt kết thúc, anh vẫn là người dẫn dắt kiên định, là chủ nhân đáng tin cậy của cô.Trên mặt có chút đau đớn rất nhẹ, nhưng sự nhục nhã mà cái tát mang lại lại không hề giảm bớt.

Dưới những cái tát liên tiếp, Tần Niệm luồn tay vào mép quần lót của anh, và ngay khi phần gốc chuẩn bị lộ ra, Thẩm Thời vẫn giữ lấy cổ tay cô.“ Nữ hầu, em quên nguyên tắc của chúng ta rồi sao?”

“Em không quên, chủ nhân, trừng phạt em đi…”

Cô thoát khỏi sự kiềm chế của anh, cuối cùng cũng kéo được nơi căng phồng của anh ra khỏi quần.

Côn thịt thô tráng gần như muốn bắn vào mặt cô, nắm trong lòng bàn tay nóng bỏng và cương cứng, phần đầu cũng tiết ra chất lỏng trong suốt.Thẩm Thời nhìn cô, nội tâm cuộn trào.

Anh đương nhiên có ham muốn chiếm hữu cô, nhưng so với việc giải tỏa dục vọng của mình, việc không làm cô cảm thấy đau khổ thật sự quan trọng hơn.

Năm năm trước khi chia tay cô, anh từng dùng cách này để làm khó cô, muốn cô đoạn tuyệt ý định ở bên anh.Thế nhưng giờ đây, cô dường như đã quên đi nỗi đau lúc ấy, ngược lại còn khát khao được làm tình với anh bằng cách thức tự làm tổn hại tôn nghiêm này.Khoảnh khắc đầu lưỡi mềm mại ấm áp chạm vào, Thẩm Thời cảm thấy toàn thân chấn động.

Đầu lưỡi nhỏ xíu đặt ở phần gốc của dương vật, đôi môi ngậm lấy toàn bộ quy đầu anh, chiếc lưỡi mềm mại vòng quanh trong khoang miệng liếm một vòng theo đường cong của nó.Cô còn non nớt, động tác cũng có chút vụng về, nhưng sự thận trọng và thành kính ấy lại khiến ruột gan anh mềm nhũn.

Mặt lưỡi dán vào phần đầu căng phồng, liếm qua liếm lại hết lần này đến lần khác, giống như một chú mèo nhỏ đang liếm chủ nhân, dịu dàng và lấy lòng như đang an ủi phần đang cương cứng của anh.Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc phải dùng cách này để cắm vào cô.

Anh sợ rằng nếu không kiểm soát tốt lực độ sẽ làm cô khó chịu, và càng sợ rằng cách làm này thực sự sẽ xúc phạm đến tôn nghiêm và nội tâm của cô.

Dạy dỗ là việc họ cùng nhau tiến đến ranh giới cấm kỵ trên tiền đề đồng thuận, nhưng dạy dỗ cũng tồn tại ranh giới.

Từ trước đến nay, Thẩm Thời luôn canh phòng nghiêm ngặt ranh giới này.

Anh biết rõ những hành vi này là đang chà đạp tôn nghiêm thực sự của cô, trong việc dạy dỗ lấy niềm vui làm mục đích cuối cùng, những hành động chênh vênh bên cạnh lòng tự trọng của cô, anh liền chạm vào đều sẽ không chạm vào.Tuy nhiên, anh cũng không thể không thừa nhận rằng, việc cô gái ngoan ngoãn quỳ trước mặt anh như vậy mà liếm mút những chỗ mẫn cảm của anh, là một sự hưởng thụ khoái cảm tột độ.

Đầu lưỡi nhỏ mềm mại ấm áp cẩn thận liếm láp phía trước chỗ mẫn cảm, mỗi một cái chạm đều đủ để khiến toàn thân anh chấn động.Thẩm Thời cúi đầu nhìn Tần Niệm, cô quỳ không vững, hai tay đỡ hai bên đùi anh, hơi ngửa đầu.

Mái tóc dài mềm mại xõa ra sau lưng, điểm cuối của đường cong lưng duyên dáng như thiên nga là hai bên mông cô đang đỏ ửng sưng tấy vì bị anh đánh.

Ở giữa kẹp một bông hồng trắng viền xanh, từ cái mông sưng đỏ vươn ra.

Thỉnh thoảng vì động tác của cô mà nó cũng theo đó rung động lên xuống, như thể đã hòa hợp thành một thể với cô.

Hàng mi dài của cô gái vẫn còn vương nước mắt, cô rũ mắt nhìn dương vật anh hơi nhô lên, đôi môi phấn nộn ngậm lấy quy đầu sưng to, từng chút từng chút thăm dò những động tác mới.

Ban đầu cô chỉ liếm mút ở phần gốc, dường như có chút không thỏa mãn, thoáng cái lại ngậm sâu vào một phần nhỏ.Ngay sau đó, Thẩm Thời cảm thấy đầu lưỡi nhỏ của cô bắt đầu chậm rãi xoay vòng quanh quy đầu của anh.

Vì không quá thuần thục, động tác của cô có vẻ hơi vụng về, trên đường thậm chí còn có một chút ngập ngừng, nhưng mặt lưỡi mềm mại cuối cùng vẫn xoay một vòng trên quy đầu anh, rồi dừng lại ở lỗ tiểu đang tiết ra chất lỏng ở phía trước.
 
[H Văn - Sm] Vô Vàn Cách Dạy Dỗ Của Thẩm Tiên Sinh
88: Không được nuốt, nhổ ra (Cao H)


Đầu lưỡi linh hoạt của cô chạm vào lỗ tiểu mẫn cảm của anh, toàn thân anh như bị điện giật.

Thẩm Thời nín thở nặng nề, cúi đầu nhìn cô, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.Vốn là yêu tinh thu phục, nay lại bị yêu tinh thu đi pháp khí, huyết mạch bị khống chế khiến anh không thể nhúc nhích dù chỉ một tấc.

Dù cho huyết mạch trong cơ thể đang sôi trào, gân xanh nổi lên, Thẩm Thời vẫn đứng sừng sững như một cây tùng bách trên vách núi, không chút suy suyển.Tần Niệm ngậm lấy dương vật của anh, đầu lưỡi từ từ xoay tròn trong khoang miệng, động tác càng lúc càng thuần thục.

Sự cọ xát nhẹ nhàng, mềm mại trên quy đầu khiến máu toàn thân anh dồn lại, anh chỉ cảm thấy mọi huyệt đạo trên người đều nóng rực.

Anh cố kìm nén dục vọng muốn nhấp hông, đưa tay nắm lấy cổ tay cô, mượn sức cho cô một chút.Anh kiềm chế dục vọng, hơi thở càng lúc càng nặng nề, những mạch máu xanh đậm ở cổ cũng phồng lên, thậm chí làn da cũng ửng hồng.Sau khi đầu lưỡi chạm vào lỗ tiểu, dường như muốn xoay tròn sâu hơn nữa, tiến vào nơi càng mẫn cảm hơn.

Thẩm Thời cố kìm nén tiếng rên rỉ trong cổ họng, nén lại dục vọng mãnh liệt muốn ra vào, nhưng toàn bộ dương vật lại không kìm được mà căng lên thêm một vòng, hơi nhịp nhàng trong khoang miệng cô.Tần Niệm rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi của anh, cô cố gắng há to miệng để môi bao bọc hàm răng, đầu lưỡi nhỏ liên tục liếm mút và cọ xát ở phía trước lỗ tiểu.

Thẩm Thời nắm lấy cổ tay cô, rũ mắt nhìn động tác của cô, hình ảnh này có chút trùng hợp mơ hồ với năm năm trước.

Mặc dù anh đứng yên lặng, việc cô làm đã đủ gian nan, nhưng năm năm trước, anh gần như không cho cô quá nhiều cơ hội thở dốc, thô bạo nhét bộ phận này vào miệng cô và dùng sức ra vào một hồi lâu.Khi đó anh có thể cảm nhận được cô khó chịu đến mức liên tục nôn khan, nhưng vẫn bị anh dùng sức mạnh áp chế, không ngừng đưa vào, gần như muốn chạm đến sâu trong yết hầu cô.Cô từng khó chịu đến mức nước mắt giàn giụa, nhưng từ đầu đến cuối, những chiếc răng nanh nhỏ của cô chưa từng làm anh đau một chút nào.Giờ đây, cô lại một lần nữa quỳ trước mặt anh, dịu dàng liếm mút chỗ mẫn cảm của anh, như muốn hòa quyện làm một với anh.

Mặt lưỡi liên tục cọ xát ở lỗ tiểu, sớm đã khơi gợi dục vọng xuất tinh của anh.

Những mạch máu rõ ràng trên dương vật cũng hơi nhịp nhàng, anh nắm cổ tay cô càng lúc càng chặt.Mặt lưỡi vẫn liên tục xoay tròn mài giũa ở chỗ đó của anh, thỉnh thoảng liếm mút vào lỗ tiểu hẹp cũng đã kích thích dục vọng bùng nổ của anh, nhưng Tần Niệm lại không có ý định dừng lại.

Sau khi liếm mút xoay tròn, cô lại ngậm sâu thêm một phần, toàn bộ đầu lưỡi đặt dưới dương vật của anh, mềm mại ấm áp bao bọc gần nửa thân anh.

Sau khi nhẹ nhàng liếm động hai cái, cô ngậm lấy dương vật, cố gắng hút bọc.

Dương vật thô trướng dường như bị cô hút bọc đến sung huyết, sưng to đến mức cô gần như không thể ngậm được nữa.

Thế nhưng cô vẫn không buông ra, hút bọc dương vật xoay nhẹ sang trái phải hai cái, cảm giác cọ xát siết chặt khiến Thẩm Thời không kìm được mà thở dốc dữ dội hơn.Anh không dám có bất kỳ động tác nào, sợ rằng đây đã là giới hạn của cô, lại làm cô đau.

Cô ngậm lấy dương vật của anh, dùng sức liếm mút.

Những kích thích dồn nén trong dương vật gần như muốn không kìm nén được mà phá vỡ rào cản mạnh mẽ phun trào ra, nhưng vẫn bị anh áp chế trong cơ thể.

Dù anh đã bị cô liếm mút đến mức gần như không thể kiểm soát được bản thân, nhưng anh vẫn giữ lại lý trí cơ bản nhất.

Cô hiện tại ngậm quá sâu, nếu bây giờ xuất tinh, cô rất có thể sẽ bị sặc.Thẩm Thời gần như nhịn đến run rẩy, nhìn cô gái đang quỳ trước mặt thành kính làm tất cả những điều này vì anh, anh đau lòng đến mức buông một tay ra nâng gáy cô, sợ cô quá mệt mỏi, quá gian nan.“Tần Niệm…”

Anh đè nặng giọng gọi tên cô, nhưng Tần Niệm dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục liếm mút dương vật của anh, chậm rãi cọ xát.Thẩm Thời vốn định bảo cô dừng lại, anh tiếc cô vất vả quá, càng lo lắng chuyện này đối với cô căn bản không có sự hưởng thụ như vậy, cô chỉ đơn thuần vì muốn thỏa mãn dục vọng của anh mà miễn cưỡng bản thân làm tất cả những điều này.

Anh đau lòng đến mức gần như muốn rơi lệ, nhưng lại phát hiện ra sự cố chấp của cô gái này.Phần đầu dương vật sưng to cực kỳ mẫn cảm, bị cô liên tục liếm mút, hút bọc, thậm chí dùng môi vuốt ve, Thẩm Thời phát hiện mình dường như có chút không muốn nhịn xuống nữa.Anh hít một hơi thật sâu, dựa vào chút lý trí cuối cùng, kiềm chế mọi xúc động.Phía sau Tần Niệm, bông hoa hồng bị hai cánh mông nhỏ của cô kẹp chặt, càng thêm chói mắt giữa một vùng sưng đỏ.

Một tay cô đưa lên, nắm lấy phần mà miệng cô không thể ngậm hết, cùng với miệng, cô vuốt ve ra vào.

Cô quỳ trên mặt đất, toàn bộ cơ thể chuyển động tới lui, bông hoa hồng cũng theo đó mà di chuyển ra vào.

Thỉnh thoảng bị tiểu cúc hoa kẹp chặt, cánh hoa đầy đặn như đột nhiên ngẩng đầu, muốn nhìn ngắm cảnh sắc trần gian này.Động tác của cô nhanh dần, toàn bộ dương vật dưới sự liếm mút và vuốt ve của cô trở nên nóng rực hơn.

Thẩm Thời cúi đầu nhìn dương vật của mình ra vào giữa đôi môi hồng hào của cô, khuôn mặt nhỏ của cô cũng đỏ bừng.

Sự kích thích thị giác mãnh liệt như vậy khiến chỗ đó của anh càng thêm bùng nổ, từng đợt nước ấm không ngừng dâng lên bụng dưới, dục vọng cao trào liên tục tích tụ, đến nỗi dương vật gần như không thể chứa đựng sự sung mãn đó nữa.Tần Niệm cảm nhận được sự thay đổi của anh, dương vật trong miệng càng ngày càng cứng, như một sinh mệnh độc lập khác.

Nó ngủ đông, nhưng dưới sự trêu chọc của cô lại trở nên hùng tráng thậm chí hung hãn.

Dù cô có dịu dàng liếm mút đến mấy cũng không đủ để hóa giải quyết tâm muốn tiến vào của nó.Cô nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của Thẩm Thời, dục vọng khó kìm nén hóa thành tiếng thở dài thư thái không thể che giấu.

Dương vật của anh bùng nổ, dòng máu chảy xiết lại gào thét tràn ngập khắp cơ thể.

Tất cả những điều không thể kiểm soát, thậm chí không thể thuần phục này, cũng hoàn toàn thuộc về cô lúc này.

Cô thần phục anh, còn anh lại thuộc về cô, họ sở hữu lẫn nhau trong khoảnh khắc này.

Thẩm Thời, đối với Tần Niệm, trở nên càng thêm quyến rũ.Anh là một con sư tử dịu dàng, dù có uy nghiêm trấn động núi rừng, nhưng đối với con vật non nớt rõ ràng đang sợ đến nước mắt lưng tròng mà vẫn đánh bạo liếm chóp mũi anh, anh cũng sẽ vì cô mà cúi đầu vuốt ve.Dòng máu dồn dập trong dương vật gần như muốn phun trào, Thẩm Thời vô thức ngẩng đầu lên để kiềm chế.

Trong cuộc truy đuổi này, rõ ràng anh là người cầm roi, nhưng từ đầu đến cuối, lại là cô chứa đựng anh, mềm mại chữa lành khao khát dịu dàng đã lâu trong tâm hồn anh.

Rõ ràng cô mới là người cần được bảo vệ, nhưng Thẩm Thời lại phát hiện ra rằng, trong mối quan hệ này, anh mới là người thực sự được an ủi sau những bất ngờ cô mang lại hết lần này đến lần khác.Có lẽ cô gái đã mệt, những cái liếm mút nhanh chóng dần chậm lại.

Thẩm Thời cũng định nhân cơ hội này để bình tĩnh lại, nhưng anh vừa thở phào thì đã nhận ra động tác mới của cô.Cô cố gắng ngậm lấy dương vật thô dài của anh, cơ thể cô bị hơi ấm bao bọc, nó đã hoàn toàn chạm đến yết hầu cô.

Rồi sau đó, anh lại nhìn thấy gần nửa dương vật của mình, được cô bao bọc, từ từ rút ra khỏi khoang miệng cô, trên đó dính nước bọt của cô.

Cô chỉ tạm dừng vài giây, ngay sau đó dưới cái nhìn chăm chú của anh, lại một lần nữa cúi người về phía trước, ngậm lấy hơn nửa dương vật của anh, đưa phần đầu chạm vào yết hầu mình.Cảm giác bị đẩy vào yết hầu không hề dễ chịu, nước mắt cô trào ra, trong miệng cũng tiết ra nhiều nước bọt hơn, nhưng dù hốc mắt cô đỏ hoe, cô vẫn không chịu dừng lại.

Thẩm Thời nâng gáy cô, vài lần muốn cô dừng lại, nhưng cô vẫn không chịu rời đi.Việc nuốt sâu không ngừng khiến cô trào ra nước mắt sinh lý, gương mặt càng lúc càng chua xót, yết hầu cũng bắt đầu có phản ứng bài xích.Thẩm Thời không đành lòng nhìn tiếp, một tay nâng gáy cô, một tay đỡ cằm cô, ý muốn cô dừng lại.“Tần Niệm, đủ rồi.”

Cô gái với đôi mắt ngập lệ cuối cùng cũng ngước lên nhìn anh, cô không nói gì, chỉ tủi thân nhìn anh, một tay lại đỡ lấy dương vật của anh, ngậm sâu hơn.

Thẩm Thời hiểu ánh mắt cô, cô đang cầu xin anh đừng đuổi cô đi.

Có lẽ vì sốt ruột, toàn thân cô đều căng thẳng, bông hoa hồng giữa mông đỏ hồng không ngừng bị kẹp động, giống như cái đuôi nhỏ của tinh linh, đang lấy lòng anh.Ngay cả vào lúc này, cô vẫn khiến anh đau lòng đến mức không thể từ chối.Thẩm Thời hiểu ý đồ của cô, cho đến giây phút cuối cùng, cô sẽ không dừng lại.Cảm giác căng phồng dưới thân thật khó chịu, anh gần như đã đến ngưỡng cao trào, nhưng anh không muốn xuất tinh vào miệng cô.

Anh thực sự không nỡ để cô gái của mình phải chịu đựng tất cả những điều đó.

Thẩm Thời quyết tâm, nhẹ nhàng tát vào má cô một cái.“Tần Niệm, nghe lời, dừng lại.”

Cái tát đó của anh chỉ là một cái chạm nhẹ, không đau không ngứa, chỉ để nhắc nhở cô phải tuân theo mệnh lệnh.

Nhưng lần này, Tần Niệm đã hạ quyết tâm phản kháng đến cùng.Thẩm Thời biết mình không có cách nào với cô, dứt khoát buông tay.Cô không ngừng vuốt ve liếm mút, đầu lưỡi mềm mại xoay vòng quanh quy đầu sưng to mẫn cảm của anh hết vòng này đến vòng khác.

Phần còn lại của dương vật cô miễn cưỡng có thể nắm lấy và vuốt ve.

Cô cảm nhận được dương vật anh đang rung động, cô biết anh đang ở ranh giới, vì không nỡ để cô vất vả như vậy, cũng không muốn xuất tinh vào miệng cô nên anh vẫn luôn cố nén.Nhưng cô lại càng không muốn anh phải cố kỵ như vậy.

Cô muốn anh biết, tất cả những điều này vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng của cô.

Dù thời gian lâu rồi khó tránh khỏi sẽ có chút khó chịu, nhưng cô cũng đồng thời tận hưởng khoảnh khắc làm anh không ngừng thở dốc này.

Cô càng muốn anh biết, anh còn có thể làm được nhiều hơn, cô cũng muốn cùng anh làm được nhiều hơn, cùng nhau khám phá ranh giới đó.

Nghiêm khắc hơn một chút, hung ác hơn một chút, buông thả dục vọng hơn một chút.

Cô muốn mượn điều này để bóc trần tư tâm của mình cho anh thấy: cô muốn rất nhiều đau đớn, và cũng muốn cho anh rất nhiều tình yêu.Dục vọng mãnh liệt đã dồn toàn bộ về dương vật, hơi thở của Thẩm Thời càng lúc càng dồn dập.

Anh vẫn giữ lấy cổ cô, làn da mỏng manh ở phía trước đang sưng căng trở nên càng mẫn cảm hơn.

Tần Niệm cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt của anh lần này.

Ban đầu chỉ là vuốt ve qua lại, cuối cùng vào khoảnh khắc này, cô đột nhiên dùng sức hút mạnh quy đầu anh.Dương vật sung huyết dưới sự hút bọc mạnh mẽ của cô cuối cùng cũng được giải phóng triệt để.

Thẩm Thời nâng cổ cô, một tay nắm lấy dương vật của mình nhanh chóng rút ra khỏi khoang miệng ấm áp của cô, rồi ấn vào má cô.Tinh dịch trắng từ lỗ tiểu phun ra, chất lỏng đục trắng từng đợt phun ra ngoài, tất cả đều dính trên khuôn mặt nhỏ ửng hồng của cô.Thẩm Thời nắm lấy dương vật của mình, mỗi lần tinh dịch bắn ra đều khiến anh hơi chấn động.

Đây là lần đầu tiên họ giao hoan bằng cách này.

Dư vị hưng phấn vẫn còn đọng lại trong cơ thể anh, đến nỗi hơi thở cũng rất lâu không thể bình phục.Cảm thấy anh đã xuất tinh xong, Tần Niệm thử nhúc nhích, quay đầu lại một lần nữa ngậm lấy dương vật của anh.

Dù đã xuất tinh xong, nhưng toàn bộ dương vật vẫn duy trì trạng thái sung huyết và không ngừng nhịp nhàng.

Cô dịu dàng ngậm lấy và liếm mút, từng chút một liếm sạch những chất lỏng còn sót lại.Lần này, Thẩm Thời không từ chối cô nữa, cảm giác bao bọc ấm áp trong khoang miệng lại một lần nữa chứa đựng anh.

Đầu lưỡi nhỏ xíu liếm trên làn da mềm mại mỏng manh, máu trong cơ thể như từng đợt sóng triều, nâng lên một tầng sóng, rồi dần dần lùi về bờ bên kia.Anh lại một lần nữa từ từ rút mình ra khỏi đôi môi hồng hào của cô, sau đó một tay nắm lấy cổ cô.

Dục vọng đã lui đi, ánh mắt anh đối diện với đôi mắt ướt đẫm của cô.

Tần Niệm, trong sự mệt mỏi, nghe thấy tiếng nói còn hơi khàn sau khi thỏa mãn: “Không được nuốt, nhổ ra.”
 
Back
Top Bottom