Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân

[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
100: Bị tát vào huyệt dâm đến cao trào


Trong giây lát, ánh lửa bùng lên khắp nơi."

Ồ?

Vậy sao."

"Đúng vậy...

Còn muốn, muốn chủ nhân thao vào..."

Kiều Vận Chỉ lúc này đã bị dục vọng khống chế hoàn toàn không còn biết xấu hổ.

Eo nhỏ cô uốn lượn như rắn nước, chiếc mông sưng đỏ cũng theo động tác của cô lắc lư qua lại, vẽ nên một đường cong quyến rũ trong không khí.Hơi thở Ôn Quân Trúc cứng lại, giọng nói gần như được nặn ra từ kẽ răng, "Phạt còn chưa phạt xong, tiểu mèo dâm đãng sao lại dâm đãng đến mức này rồi, hả?"

"Muốn mà — cầu chủ nhân —"Lòng Ôn Quân Trúc thoáng dao động, nhưng trước mắt anh là trường hợp không thể nào để mất kiểm soát.

Nên phạt vẫn phải phạt xong, bằng không với tính tình của Kiều Vận Chỉ, không phạt thật sâu thì hoàn toàn không nhớ được, những chuyện tương tự không biết còn xảy ra bao nhiêu lần nữa."

Hôm nay không có đâu, tự mình quỳ đàng hoàng," Ngón tay duy nhất còn sót lại cũng bị rút ra khỏi huyệt.

Mặc kệ phần thịt mềm mại hồng diễm diễm giữ lại thế nào, ngón tay cũng không có ý định dừng lại vì điều đó."

Ngô..."

Kiều Vận Chỉ ủ rũ rên một tiếng, ngoan ngoãn dạng chân cúi thấp eo, chuẩn bị đón nhận những cú tát của người đàn ông.Tư thế này thích hợp để bị thao, đồng thời cũng thích hợp để bị đánh."

Bốp —""Ha a —"Kiều Vận Chỉ ăn đau kêu lên, nhưng âm thanh thoát ra từ miệng lại nghe rất nũng nịu và quyến rũ.Đại khái là Ôn Quân Trúc tự cho rằng mấy ngày trước chơi hơi tàn nhẫn, hai ngày nay để cô tĩnh dưỡng tốt, anh hầu như không chạm vào tiểu huyệt của cô.

Khi dục vọng đến thì cho cô dùng miệng phục vụ, nếu không thì cũng chỉ chơi đùa ngực hoặc hậu huyệt.Đúng vậy, sau khi mở khóa được hậu huyệt, Ôn Quân Trúc giống như một đứa trẻ nhỏ phát hiện ra món đồ chơi mới, đặc biệt hứng thú với nó, còn mua thêm một số đồ chơi để trêu chọc cô.Từ bi cầu cho đến viên bi, thậm chí cả gậy mát xa cũng đã thử mấy loại, Kiều Vận Chỉ cả người đều sắp bị làm cho hư hỏng.Cô thậm chí bắt đầu nghi ngờ Ôn Quân Trúc chính là lấy danh nghĩa cho cô tĩnh dưỡng mà không kiêng dè gì chơi đùa hậu huyệt của cô.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì dường như cũng không cần thiết, anh muốn chơi chỗ nào, lẽ nào cô còn có thể từ chối không thành?Nói tóm lại, mặc dù hậu huyệt đã bị đủ loại đạo cụ chơi một lần, nhưng phần phía trước vẫn đói bụng rất lâu, mấy ngày không làm liền mẫn cảm không chịu nổi.Bị đánh vừa sảng vừa đau, nước cứ chảy ra không ngừng.

Sau khi dục vọng được khơi gợi, thành phần "sướng" tăng lên rất nhiều.

Mỗi cú đánh, cô lại run rẩy thật mạnh một cái."

A...!"

"Ha a...!

Đau quá...

Nhưng mà, nhưng mà lại sướng quá..."

"Chủ nhân...

Ô ô ô...

Ngô a..."

Đúng lúc Kiều Vận Chỉ nói năng lộn xộn, 30 cái đã nhanh chóng kết thúc.

Thấy dục vọng của Kiều Vận Chỉ tăng vọt, Ôn Quân Trúc mấy cái cuối cùng ra sức đặc biệt mạnh, bất ngờ đưa cô lên cao trào."

Ha a...!"

Cô cả người cứng lại.

Đau đớn và khoái cảm thay phiên nhau bắn pháo hoa trong đầu.

Khác với những dòng dịch nhỏ giọt vừa nãy, tiểu huyệt trực tiếp phun ra một lượng lớn chất lỏng.Chất lỏng trong suốt bắn tung tóe xuống sàn nhà, còn có vài giọt bắn lên cẳng chân cô, trông như thể mất kiểm soát vậy.

Chuyện này vẫn chưa kết thúc, liên tiếp còn có chút dâm dịch chậm rãi trào ra, chảy dọc xuống đùi, trông càng giống như tè ra quần vậy.Khi Kiều Vận Chỉ hoàn hồn trở lại, cô kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, ngây người tại chỗ.Cô thế mà lại đạt đến cao trào chỉ vì bị đánh?

Hơn nữa lại là bị tát vào nơi riêng tư?!Nỗi xấu hổ đến muộn lập tức trào dâng trong lòng.

Kiều Vận Chỉ chậm rãi gục đầu xuống, cắn môi dưới.

Vẻ mặt cô ngày càng tủi thân, khuôn mặt nhỏ nhắn ngày càng nhăn nhó, cuối cùng "oa" một tiếng khóc òa lên, "Ô...

Ô ô..."
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
101: Rơi xuống


"Ô, ô ô...

Ô ô ô...

Sao có thể..."

Cô biết mình tính dục mạnh, cũng biết mình cực kỳ mẫn cảm trong một số tình huống nhất định, nhưng trong chốc lát vẫn không thể chấp nhận một bản thân dâm đãng, hạ tiện đến vậy."

Đã đánh xong rồi, bảo bối sao còn khóc vậy?

Hả?"

Ôn Quân Trúc nhẹ nhàng bế cô từ dưới đất lên, ôm Kiều Vận Chỉ vào lòng theo tư thế dỗ trẻ con.Kiều Vận Chỉ được ôm chặt vào lòng, đầu cô gối lên cánh tay trái của anh, hai chân vắt vẻo trên tay vịn ghế tự nhiên rũ xuống, theo tần suất nức nở mà giật giật từng cái.

Nghe thấy anh hỏi như vậy, lại được ôm ấp dịu dàng, cô khóc càng dữ dội hơn."

Em có phải thật sự không tốt không...?

Dâm đãng như vậy, chủ nhân có thể sẽ...

Ô...

Không, không thích sao?"

Không thích.Ba chữ này gần như nghẹn lại trong cổ họng, được nặn ra từ kẽ răng, mỏng manh lại nghẹn ngào, gần như tan biến vào không khí, cũng không biết là hy vọng Ôn Quân Trúc nghe thấy hay không nghe thấy.Chỉ nghĩ đến khả năng đó thôi, trái tim Kiều Vận Chỉ đã lại buồn lại đau, như bị dùng sức ấn xuống, bị nắm chặt một cách bạo lực trong lòng bàn tay, nước mắt rơi càng hung.Cô biết lúc này mình rất không ổn, nhưng lại hoàn toàn bất lực ngăn cản, chỉ có thể mặc cho mình gào khóc, rồi sau đó, giống như một người đứng ngoài cuộc, nhìn bản thân khóc đến suy sụp.Kiều Vận Chỉ muốn bảo bản thân đừng khóc, nhưng lúc này cơ thể hoàn toàn không nghe lời cô sai bảo.

Các loại ý nghĩ tiêu cực tràn ngập trong đầu, chỉ nghĩ đến bất kỳ một cái nào cũng khiến cô đau đến nghẹt thở, rơi vào một vòng lặp hỗn độn không có hồi kết.Ngay trong đêm tối sâu thẳm, đầy tuyệt vọng ấy, đột nhiên một bàn tay vươn ra từ phía sau ánh sáng.Đó là Ôn Quân Trúc.

Anh gập khớp ngón tay lại, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lăn trên mặt cô.

Một bàn tay khác nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu vuốt ve."

Sẽ không."

"Sẽ không không thích bảo bối đâu."

"Bất kể bảo bối là bộ dáng gì, đều là bảo bối mà anh yêu nhất, yêu nhất a."

Những cảm xúc tiêu cực theo từng câu nói của anh mà dần tan biến.

Bàn tay xoa dịu của anh cũng phát huy tác dụng lớn, khiến trái tim đang không ngừng rơi xuống cuối cùng cũng chạm vào một mặt phẳng mềm mại, được bao bọc một cách an toàn.Kiều Vận Chỉ gật gật đầu, cố gắng ngừng khóc nức nở.

Nhưng vì vừa rồi thật sự khóc quá thảm, nên nhất thời hoàn toàn không dừng lại được.Thử vài lần sau đó, nước mắt cuối cùng cũng ngừng, nhưng hơi thở lại càng ngày càng dồn dập, nhịp tim cũng đập càng lúc càng nhanh, như thể giây tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.Mũi cô đã hoàn toàn tắc nghẽn, cô chỉ có thể há to miệng, khao khát được nhiều oxy hơn.Nhưng càng hít sâu, càng nhanh, càng không thể làm dịu cảm giác choáng váng, nghẹt thở đó, tứ chi cô đều căng cứng.Ôn Quân Trúc kinh ngạc đứng sững hai giây, nhanh chóng quyết định dùng tay che miệng mũi cô lại.Có hiệu quả, nhưng đáng tiếc không lớn.

Kiều Vận Chỉ chỉ hơi thả lỏng một chút, hơi thở vẫn không có xu hướng hòa hoãn.Ôn Quân Trúc nhìn quanh thư phòng một vòng, không thấy bất kỳ túi đựng đồ nào.

Ban đầu anh định tự mình ra phòng khách tìm, nhưng lại nghĩ đến lần trước Kiều Vận Chỉ tưởng lầm mình muốn vứt bỏ cô, khóc còn thảm hại hơn, nên suy tư một lát quyết định ôm Kiều Vận Chỉ cùng đi."

Chúng ta ra phòng khách nhé."

Anh khẽ gọi vào tai cô một tiếng, cũng mặc kệ Kiều Vận Chỉ có nghe được hay không, liền nhẹ nhàng bế cô lên, cố gắng vững vàng đi về phía phòng khách.Cũng may trên bàn phòng khách thực sự có một cái túi.

Ôn Quân Trúc ôm cô ngồi xuống ghế sofa, dùng túi che miệng mũi cô lại.Khi không khí có thể hít vào bị hạn chế, hơi thở dồn dập của Kiều Vận Chỉ lúc này mới từ từ dịu xuống.Vài phút trôi qua, hơi thở cô đã ổn định hơn rất nhiều.

Đôi mắt vừa đỏ vừa sưng áy náy nhìn chằm chằm anh."...

Em —" xin lỗi.---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
102: Trên người luôn lưu lại dấu ấn của anh


Lời nói còn chưa dứt, Ôn Quân Trúc liền trực tiếp ngắt lời cô, "Nói lại lần nữa xin lỗi là sẽ tiếp tục đánh đấy."

"Không nói, không nói...

Ha ha..."

Kiều Vận Chỉ cười gượng hai tiếng, hít sâu một hơi mới hoàn toàn bình phục nhịp thở.Sau đó cả hai đều không mở miệng nói chuyện, toàn bộ phòng khách chìm vào một sự im lặng kỳ lạ, chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ, nhắc nhở hai người thời gian vẫn đang trôi."

Nếu không thể nói xin lỗi, vậy em nói cảm ơn chủ nhân vậy."

"Cảm ơn chủ nhân mỗi lần đều cẩn thận chiếu cố cảm xúc của em như vậy."

Khi nói lời này, Kiều Vận Chỉ chăm chú và thành kính nhìn Ôn Quân Trúc, trong ánh mắt cô tràn đầy ánh sáng mê đắm.Như một tín đồ thành kính đang thờ cúng vị thần đáng kính nhất của mình, giống như...

đôi mắt đó đã chứa đựng toàn bộ thế giới của cô."

Cũng không cần nói lời cảm ơn, đây là điều anh nên làm, hơn nữa, anh rất vui lòng."

"Anh thích em chỉ thể hiện sự yếu ớt trước mặt anh, cũng vui vẻ chăm sóc tất cả cảm xúc của em, cho nên, hãy giao hết mọi bất an của em cho anh đi."

Ôn Quân Trúc khẽ hôn lên má cô, bàn tay lớn nâng niu gương mặt cô, vuốt ve qua lại.Nhịn xuống, Kiều Vận Chỉ, lúc này tuyệt đối không được khóc a."...

Ừm, được."

Kiều Vận Chỉ ghé sát vào Ôn Quân Trúc, nhanh chóng hôn nhẹ lên môi anh, rồi lại lùi về, cười như một chú mèo vụng trộm.Ôn Quân Trúc bất đắc dĩ kéo kéo môi, xoa xoa tóc cô, "Đi thôi, tắm rửa, anh dẫn em ra ngoài ăn cơm."

"Vâng, vâng...!"

Sau khi tắm rửa xong, Kiều Vận Chỉ nằm sấp trên giường, Ôn Quân Trúc đang cầm dầu thuốc giúp cô bôi lên mông.Dầu thuốc mát lạnh bao bọc hơi ấm cơ thể anh, được xoa đều lên chiếc mông sưng đỏ.Mấy ngày trước những vết bầm tím còn chưa tan, hôm nay lại in thêm những vết mới.Thật tốt.Như vậy trên người cô sẽ luôn lưu giữ dấu ấn của Ôn Quân Trúc.Cứ như thế, khi cô nhớ anh có thể soi gương, sờ những vết bầm tím, hồi tưởng lại cách anh đã in những dấu vết này lên.Chỉ cần chạm tay vào là sẽ đau, loại đau đớn không nặng không nhẹ này có thể lập tức gợi lại ký ức về lúc bị đánh của cơ thể, cứ như thể... anh lúc nào cũng ở bên cô, bất cứ khi nào cô nhớ anh.Đúng lúc cô đang miên man suy nghĩ, dầu thuốc rất nhanh đã được bôi xong.Kiều Vận Chỉ chống hai tay ngồi dậy, di chuyển về phía tủ quần áo, "Em đi chọn quần áo đây."

"Khoan đã."

Kiều Vận Chỉ ngoan ngoãn đứng yên, ánh mắt nghi hoặc hướng về phía Ôn Quân Trúc."

Ngồi yên đó, hôm nay, anh giúp bảo bối chọn."

"Được —"Kiều Vận Chỉ ngoan ngoãn đáp lời, ngồi ở mép giường, nhìn bóng dáng người đàn ông chậm rãi đi về phía tủ quần áo.Ánh mắt cô trước sau tập trung vào Ôn Quân Trúc, cực kỳ giống một con thú cưng nhỏ đang chờ đợi chủ nhân chơi đùa cùng.Sau một lúc, Ôn Quân Trúc mới từ tủ quần áo quay trở lại, trên tay cầm một chiếc váy liền thân ôm sát người màu nâu nhạt bằng lụa, một chiếc nội y, và cả quần áo của chính anh."

Bảo bối lại đây."

Ôn Quân Trúc luồn hai tay qua nách cô, vững vàng nâng lên, kéo cô lại gần.Kiều Vận Chỉ ngoan ngoãn đứng tại chỗ, trên người không mặc gì cả, đôi tay tự nhiên nhưng gò bó dán ở bên hông.Tầm mắt cô vừa vặn ngang với ngực Ôn Quân Trúc.

Hai khối cơ ngực rắn chắc kia thật sự khiến người ta nhìn mãi không chán, chỉ cần cứ như vậy nhìn thôi, Kiều Vận Chỉ lại ướt.Cô có thể rõ ràng và trực tiếp cảm nhận được sức mạnh nồng hậu ẩn chứa dưới khối cơ bắp ấy.

Trong đầu cô hiện rõ hình ảnh mỗi lần hoan ái, trên người anh nổi lên một lớp mồ hôi mỏng, đọng lại trên những quả cầu thịt săn chắc, muốn rơi mà chưa rơi, gợi cảm vô cùng.Phía dưới chút nữa là cơ bụng cuồn cuộn, đường nét rõ ràng, xúc cảm cực kỳ tốt.
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
103: "Thích bị tát mặt như vậy sao? Hả?"


Đáng tiếc mỗi lần cô chỉ sờ được vài giây liền bị nắm lấy cổ tay, bóp chặt cổ đẩy vào một góc nào đó trong nhà, bị gặm cắn hung hăng, đùa bỡn, hay thậm chí là bị tháo rời rồi nuốt chửng.Tiếp tục đi xuống, là dương vật đầy sức sống của người đàn ông, độ cong và hình dáng cô đã quen thuộc đến mức không thể nào quên, hầu như mọi bộ phận trên cơ thể cô đều đã tự mình "trải nghiệm" qua.Cô hơi thở cứng lại, nhìn chằm chằm hạ thân người đàn ông, chợt thấy có chút thèm muốn, không tiền đồ nuốt một ngụm nước bọt.

Với ánh mắt khao khát ấy, Ôn Quân Trúc không cần đoán cũng biết cô đang nghĩ gì."

Thế nào?

Tiểu mèo dâm đãng lại thèm rồi à?"

Kiều Vận Chỉ đang xem mê mẩn, bỗng nhiên bị bóp chặt cằm, mặt cô ngẩng lên."

Miệng ngậm chặt."

"Bốp —"Một bàn tay không chút lưu tình tát vào bên má phải.

Kiều Vận Chỉ cả người run rẩy, tiếp đó lại một bàn tay khác giáng xuống má trái."

Bốp —"Kiều Vận Chỉ nghe lời ngậm chặt miệng, phát ra một tiếng rên rỉ, "Ách ân..."

Yếu ớt và nhỏ bé, cực kỳ giống tiếng nức nở của mèo con."

Thích không?"

"Thích...

Cảm ơn chủ nhân..."

"Thích vậy thì cho em nhiều thêm một chút."

Chờ cô một lần nữa ngậm miệng lại, lại một cú tát giáng xuống má phải.Sau đó là liên tiếp những cú tát không ngừng giáng xuống hai bên má, khoảng mười cái, Ôn Quân Trúc liền dừng tay.Kiều Vận Chỉ vẫn chưa được "no" đâu, ngơ ngác nhìn chằm chằm Ôn Quân Trúc, hai má ửng hồng, đôi mắt trong suốt ngập tràn vẻ mơ màng, "Chủ nhân...?"

"Thôi rồi, đánh nữa thì không thể ra ngoài ăn cơm được."

Đúng rồi, còn phải ra ngoài ăn cơm nữa."

Ồ, được rồi."

Kiều Vận Chỉ bĩu môi, bất đắc dĩ cũng đành chấp nhận.Ôn Quân Trúc thấy vậy khẽ cười một tiếng, "Thích bị tát mặt như vậy sao?

Hả?"

"Thì, thì thích, không được sao?"

Ôn Quân Trúc đưa tay kéo kéo gương mặt cô, "Được thôi.

Bảo bối còn học được cách tranh cãi nữa à, hả?"

Kiều Vận Chỉ nũng nịu bĩu môi, tiếp tục trả lời, "Thành thật thừa nhận thì sao có thể gọi là tranh cãi được?

Đúng không, đúng không?"

Sợ Ôn Quân Trúc lại tiếp tục truy vấn, Kiều Vận Chỉ dứt khoát nhón gót chân, vòng tay ôm cổ anh kéo xuống, hôn một cái lên đôi môi mỏng của anh, "Lúc này mới gọi là tranh cãi."

Cuối cùng còn vẻ mặt hờn dỗi nhìn chằm chằm người đàn ông.Quả nhiên, giây tiếp theo cô đã bị bóp chặt cổ rồi hôn lên."

Ngô..."

Bàn tay ban đầu chỉ nhẹ nhàng bao phủ càng lúc càng siết chặt, dưỡng khí bị từng giọt từng giọt tước đoạt khỏi lồng ngực.

Ngay giờ khắc này, tất cả mọi thứ ập đến đều là mùi hương gỗ tùng đặc trưng của Ôn Quân Trúc.Ngũ quan của Kiều Vận Chỉ hoàn toàn bị người đàn ông trước mặt chiếm cứ.Đôi mắt chứng kiến vẻ chuyên chú của chủ nhân, mũi cô chỉ ngửi thấy mùi hương trên người anh, tai nghe thấy tiếng nước ái muội phát ra từ môi lưỡi giao triền của hai người, hòa lẫn với hơi thở dồn dập của anh.

Lưỡi cô chủ động chơi đùa cùng anh, ngay cả cổ cũng bị anh bóp chặt.Cô là vật sở hữu của chủ nhân.Không có bất kỳ khoảnh khắc nào rõ ràng hơn lúc này có thể khiến cô nhận thức được sự thật này.Lòng Kiều Vận Chỉ tràn đầy, bàn tay ấy dường như hóa thành vòng cổ, ý nghĩa tuyên bố quyền sở hữu không cần nói cũng biết.Hơi thở trở nên càng lúc càng khó khăn, xung quanh đột nhiên trở nên tĩnh lặng, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Trong một khoảng tĩnh mịch, cô mơ hồ mở to mắt.Dáng vẻ anh trông cực kỳ mơ hồ, ánh đèn phòng ngủ chiếu lên người anh, như thể đang mạ lên anh một tầng ánh sáng, khiến anh lên ngôi.Lên ngôi anh, trở thành vị vua trong thế giới của cô.Chúa tể mọi thứ, nắm giữ quyền sinh sát trong tay.Đầu óc Kiều Vận Chỉ choáng váng khó chịu, nhưng lại không nỡ giãy giụa.

Sức lực giao triền cùng anh càng lúc càng mỏng manh, cuối cùng cô chỉ có thể há miệng mặc cho anh chiếm đoạt.Đúng lúc cô sắp không chịu nổi, chuẩn bị bắt đầu giãy giụa, bàn tay ấy đột nhiên buông lỏng."

Hô, hô..."
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
104: Món quà thuộc về anh


Khí dưỡng đã lâu cuối cùng cũng lại luân chuyển về lồng ngực.

Kiều Vận Chỉ hai tay ôm cổ thở dốc, cái cảm giác đứng trên bờ vực, giây tiếp theo sẽ mất kiểm soát ấy khiến cô vừa yêu vừa sợ."

Bị chơi đến mặt đỏ bừng như vậy, thật đáng thương a."

Ôn Quân Trúc cong ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve má cô.

Mặc dù lời nói là vậy, nhưng những lời trêu chọc gần như tràn ra từ ngữ điệu, hoàn toàn không thấy chút thương tiếc nào."

Em...", Kiều Vận Chỉ định nói gì đó, ngàn lời vạn tiếng cuối cùng hóa thành một câu lẩm bẩm, "Đâu phải đều do chủ nhân."

"Hả?

Chẳng lẽ bảo bối không thích sao?"

"Em không...", Kiều Vận Chỉ tính cứng miệng một hồi."

Trả lời tốt nhất nên nghĩ kỹ trước đã, lời này em nói chính em có tin không?"

Chỉ vài chữ nhẹ nhàng như vậy, Kiều Vận Chỉ liền không dám mở miệng nữa, cúi đầu, phồng má, định lẩm bẩm vài câu nhưng lại không dám, chỉ có thể giống như một chú cún con bị chủ nhân bắt nạt tàn nhẫn, tủi thân rũ đầu.Tủi thân sao?

Tủi thân.Thích sao?

Đương nhiên là cũng thích, ai bảo anh là chủ nhân của cô chứ?Thấy cô không để ý, Ôn Quân Trúc cũng không quá bận tâm, "Được rồi, tiếp theo nên giúp bảo bối của anh trang điểm thật đẹp."

Anh đưa tay trước sờ đầu cô, sau đó, bàn tay thon dài nhặt lấy chiếc nội y màu trắng, nhắc quai đeo qua hai cánh tay cô, đặt đúng vị trí trên vai, tiếp đó cài nút ở phía sau lưng.Ôn Quân Trúc hiển nhiên là lần đầu làm loại chuyện này, động tác rất mới lạ, ngay cả việc kết thúc cần hơi chỉnh lại phần thịt mềm mại bên cạnh cũng không biết.Kiều Vận Chỉ ban đầu cho rằng anh sẽ nhân cơ hội thay quần áo mà trêu chọc cô, nhưng kết quả lại không có.Động tác của anh dịu dàng và chuyên chú, như thể khi cô còn nhỏ đang trang điểm cho búp bê Tây Dương yêu quý của mình vậy...

Hết sức tập trung.Trong lúc suy nghĩ miên man, Kiều Vận Chỉ như nhìn thấy chính mình thời thơ ấu, nhưng cô không phải là người đang trang điểm cho búp bê Tây Dương, mà là con búp bê trong tay người đó.Xinh đẹp, ngoan ngoãn, và thuận theo.Sau khi cài xong nội y, tiếp đó là chiếc váy liền thân.Hai tay cô được nâng cao qua đầu, Ôn Quân Trúc không nói gì, cô cũng tự giác dừng lại trên đỉnh đầu mà không động đậy.Chất liệu vải lụa sờ vào có chút độ dày lại trơn nhẵn, đây cũng là lý do Kiều Vận Chỉ mua nó lúc trước, ngoài mặc vào đẹp ra, mặc còn rất thoải mái.Sau khi chiếc váy được mặc vào người, Ôn Quân Trúc liền thả hai tay cô xuống.

Động tác này khiến cô cảm thấy mình càng giống một con búp bê đang được trang điểm.Chiếc váy này không có khóa kéo, anh tiếp tục chỉnh sửa vạt váy, hơi chỉnh lại quần áo một chút.Chiếc váy ôm sát người hoàn toàn phác họa hoàn hảo đường cong của Kiều Vận Chỉ.

Cổ áo là thiết kế cổ vuông nhỏ, xương quai xanh tinh xảo nhìn rõ mồn một.

Phía dưới chút nữa là bầu ngực đầy đặn, cảm giác trơn truốt mỗi lần đều khiến anh yêu thích không rời tay.

Còn có vòng eo mảnh mai đến mức gần như khó khăn lắm mới nắm trọn, cùng với chiếc mông nhỏ nhắn như vậy, nhưng lại không thể tưởng tượng được có thể nuốt trọn được vật to lớn của anh.Cô giống như một món quà được Chúa sáng tạo tỉ mỉ, thuộc về anh."

Được rồi."

"...

Không, không còn gì nữa sao?"

Kiều Vận Chỉ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.Chiếc váy không dài, chiều dài ước chừng chỉ đến giữa đùi.

Lúc này hạ thân Kiều Vận Chỉ không mặc gì cả, trống rỗng, cảm giác hơi không tự nhiên, cô không nhịn được khẽ kẹp chân lại."

Ừm, không còn gì nữa."

Nếu chỉ nói như vậy, Kiều Vận Chỉ còn có thể cảm thấy anh chỉ là quên mất.

Ừm, nếu không nhắc đến câu nói bổ sung phía sau."

Còn gì nữa sao?

Hả?"

Nghe xem, cái giọng điệu đe dọa này, cái sự khiêu khích ngông cuồng này!

Đây không phải rõ rành rành một bộ "Anh không cho em mặc, hơn nữa anh cá là em ngay cả hỏi cũng không dám hỏi, đề cập cũng không dám đề cập" đó sao!
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
105: Bộ mặt thật của dục vọng


Kiều Vận Chỉ thật sự không dám hỏi sao?

Đúng vậy, cô ấy không dám."...

Không có."

"Ừm, vậy được."

Ôn Quân Trúc khẽ cong khóe môi, sau khi mặc xong chiếc áo len, anh tiếp tục mặc quần.Sau khi thay đồ xong, anh lấy hai chiếc áo khoác đến, mặc một chiếc cho Kiều Vận Chỉ."

Xong rồi."

Ôn Quân Trúc đưa Kiều Vận Chỉ đến trước gương, trang phục của cả hai hôm nay phối màu tương đối hoàn hảo.Chiếc váy liền thân màu nâu nhạt của Kiều Vận Chỉ còn khoác ngoài một chiếc áo khoác màu vàng nhạt, trông vừa dịu dàng vừa đáng yêu.Ôn Quân Trúc mặc áo len màu vàng cam, quần tây đen, bên ngoài lại là chiếc áo gió màu nâu nhạt cố ý phối màu với chiếc váy của Kiều Vận Chỉ.Trong gương, cô gái nhỏ nhắn chỉ cao đến ngực người đàn ông, vóc dáng trông càng nhỏ nhắn hơn dưới sự tô điểm của anh.

Cảm giác như chỉ cần mở áo gió ra nhẹ nhàng ôm một cái là có thể giấu cô vào trong."

Tuyệt vời quá, cảm ơn chủ nhân."

Kiều Vận Chỉ ôm lấy mặt, ngẩng đầu nhìn Ôn Quân Trúc, cười như một thiếu nữ đang yêu.Trong gương, người đàn ông dịu dàng xoa đầu cô, "Không có gì đâu."

Sau đó cúi xuống, ôm chặt lấy cô vào lòng."

Bảo bối của anh, thật xinh đẹp."

Nghe những lời này, khóe môi Kiều Vận Chỉ càng cong cao hơn, cô khúc khích cười thành tiếng."

Đi thôi, ra ngoài."

Trước khi ra ngoài, Ôn Quân Trúc bảo cô ngồi xuống ghế mang giày, tự mình chọn một đôi giày da đen nhỏ cho cô, rồi lấy một đôi giày da đen cho mình, đặt sang một bên.Ban đầu vì khúc dạo đầu vừa rồi mà cô quên mất sự thật, nhưng lại nhớ ra vì động tác mang giày này....

Hạ thân cô không mặc gì.Tại sao lại nhớ ra ư?Khi Kiều Vận Chỉ ngồi xuống ghế, hai chân cô lần lượt bị kéo sang hai bên, bắp chân dán sát vào cạnh ghế gỗ."

Dừng lại, đừng cử động."

Ôn Quân Trúc ngồi xổm xuống, mang giày cho cô.Bàn chân nhỏ nhắn được nâng lên, đôi giày lông xù được cởi ra, tiếp đó là đôi giày da đen nhỏ được xỏ vào.Từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu Ôn Quân Trúc.

Vị trí hiếm hoi được thay đổi này lại không khiến Kiều Vận Chỉ cảm thấy hưng phấn, mà càng khiến cô cảm thấy sợ hãi hơn.Cô có tư cách gì mà có thể khiến Ôn Quân Trúc quỳ xuống mang giày cho mình chứ?"

Chủ nhân, để em làm là được rồi..."

Kiều Vận Chỉ không tự nhiên vặn vẹo, cong lưng, muốn với tay lấy đôi giày từ tay anh."

Đừng nhúc nhích," Ôn Quân Trúc siết chặt bẹn cô bằng hai tay, dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa xát."

Từ góc độ này, có thể nhìn thấy tiểu huyệt của bảo bối đang chảy nước kìa, ướt sũng, thật đáng yêu."

Nghe vậy, cô không tự chủ được rụt huyệt khẩu lại một chút, rồi lại phun ra một ít nước nhỏ, treo lơ lửng trên môi thịt hồng hào.

Phần thịt phía sau co rút theo tần suất hô hấp."

Không...

Em..."

Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm của Ôn Quân Trúc, nhưng nghe giọng điệu thì có thể tưởng tượng được đôi mắt phượng sắc bén kia đang nhìn chằm chằm tiểu huyệt của cô với ánh mắt rực lửa như thế nào.Ánh mắt nóng bỏng ấy nóng đến nỗi gần như khiến máu cô sôi trào."

Rõ ràng nhìn qua ăn mặc chỉnh tề, phía dưới lại không mặc quần lót, còn ướt sũng như vậy, chậc chậc."

Bàn tay lớn vuốt ve qua lại trên đùi trắng nõn, cuối cùng giáng một cái tát vào bẹn cô."

Sao lại dâm đãng như vậy, hả?"

"Em...

Em không cố ý..."

"Không cố ý mà còn ướt sũng như vậy, vậy chẳng phải càng dâm đãng hơn sao?"

Nghe những lời này, Kiều Vận Chỉ hưng phấn đến nỗi ngay cả tim cũng run rẩy, không kìm lòng được muốn dạng chân rộng hơn, mặc cho anh ngắm nhìn, sỉ nhục.Sau khi được dịu dàng đón nhận vài lần, cái cảm giác tội lỗi đi ngược lại với thế tục trong lòng dần dần tan chảy.

Khi hàng rào đó tan rã, bộ mặt thật của dục vọng mới có thể hiển hiện.Cô nghĩ, cô có thể từ từ "thật sự chấp nhận" bản thân thích bị đối xử như vậy, chứ không chỉ là cơ thể mê đắm sự sỉ nhục đó, mà trong lòng vẫn điên cuồng mâu thuẫn."

Thích bị chủ nhân chơi mới dâm đãng chứ."

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
106: Chỉ lo phát dâm


"Ồ?

Vừa nãy không phải mới nói không cố ý sao?

Hóa ra là nói dối à."

"Không có không có, chủ nhân mau giúp người ta mang giày đi mà."

Không muốn anh cứ mãi xoay quanh chủ đề này, Kiều Vận Chỉ vội vàng làm nũng để anh giúp cô thay đồ.Ôn Quân Trúc khẽ cười, cũng không nói thêm gì, "Được."

Anh nắm lấy bắp chân phải của Kiều Vận Chỉ, chậm rãi trượt xuống đến mắt cá chân, rồi nắm chặt.Mắt cá chân cô rất nhỏ, Ôn Quân Trúc một bàn tay liền có thể nắm trọn.

Cảm giác đó thật đặc biệt, cứ như thể anh đang nắm giữ một con búp bê dễ vỡ, chỉ cần khẽ nhéo một chút là cô sẽ vỡ tan ra.Trong lòng có một ngọn lửa không tên bùng cháy dữ dội.

Ôn Quân Trúc mím môi, cố gắng kiềm chế cảm giác đó, giúp cô mang giày xong.Tiếp đó, vị trí thay đổi.Cô gái ăn mặc tinh xảo hoàn mỹ quỳ trước mặt anh.

Kiều Vận Chỉ hai tay nâng chân anh, đặt lên đùi trắng nõn của mình.

Bàn tay nhỏ nhắn của cô giữ lấy mắt cá chân anh, đang cố gắng xỏ đôi giày da vào, thử rất lâu vẫn không nắm được trọng điểm, mấy lần liền không thành công.Kiều Vận Chỉ lo lắng đến nỗi trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, trong lòng càng hoảng, động tác trên tay liền càng không làm tốt được."

Nhanh lên."

Phần mũi giày da đã vững vàng xỏ vào chân Ôn Quân Trúc, ngón chân anh khẽ nhúc nhích, di chuyển trên đùi trắng nõn của Kiều Vận Chỉ."

Ngô..."

Chuyện quỳ dưới chân chủ nhân giúp anh mang giày bản thân đã khiến Kiều Vận Chỉ động tình không thôi, bị anh giẫm nhẹ như vậy, cô cảm thấy nước dâm đãng của mình sắp nhỏ xuống váy rồi.Đế giày da cứng ngắc, hoa văn rõ ràng, dùng sức di chuyển trên da thịt, rất nhanh liền đỏ bừng một mảng.Cũng không biết Ôn Quân Trúc có ý đồ gì, đôi giày da anh chọn hôm nay không phải là mấy đôi anh thường mang.

Đôi này trong ký ức của cô từ khi mua về liền hoàn toàn chưa từng được mang, cho nên bị anh giẫm như vậy, Kiều Vận Chỉ cũng sẽ không cảm thấy dơ, chỉ cảm thấy vừa xấu hổ, vừa sảng khoái nước chảy không ngừng.Từ vị trí của cô nhìn lên Ôn Quân Trúc, góc độ này quả thực khiến người ta rung động.

Người đàn ông vốn đã đẹp, ngũ quan đều cực kỳ hoàn mỹ, đặc biệt là đôi mắt phượng sắc bén kia, cho dù dưới lớp kính che đi, sự sắc sảo cũng hoàn toàn không giấu được.Cho dù vẻ ngoài vẫn nhã nhặn như khi họ mới gặp, nhưng khí chất toàn thân đã thay đổi một trời một vực.Người đàn ông hai chân hơi tách ra, giẫm lên người cô, lưng anh tựa vào tường, hơi cúi xuống.

Hai tay anh lười biếng và tùy ý đặt trên đầu gối, đó là sự điềm tĩnh khi đối mặt với vật sở hữu của mình.Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh, mọi thứ, bao gồm cả cô đang bị giẫm dưới chân.Kiều Vận Chỉ gục đầu xuống, bị trêu chọc đến đầu óc choáng váng, làm sao có thể làm tốt việc trong tay đây?Đành phải run rẩy mở miệng, "Chủ nhân, em không biết làm..."

"Không biết làm à —" Giọng nói đầy từ tính kéo dài âm cuối rất lâu."

Thật sự, không biết sao?"

Kiều Vận Chỉ vội vàng gật đầu, "Vâng vâng."

Giây tiếp theo, cằm cô đã bị nắm, bị ép ngẩng đầu cao hơn."

Anh thấy không phải không biết làm đâu —" Bàn tay bóp chặt cằm di chuyển lên cổ, Ôn Quân Trúc cúi thấp người, thì thầm vào tai cô.

"Là chỉ lo phát dâm đúng không?"

"Chỉ bị giẫm nhẹ như vậy thôi mà nước dâm đãng đã sắp làm ướt váy rồi, hả?"

Theo lời chất vấn của anh là một cái tát giáng xuống má, kèm theo cái cổ đang bị siết chặt, ý vị sỉ nhục không cần nói cũng biết.Cô há miệng, định đáp lại điều gì đó, cuối cùng lại không nói ra được gì, chỉ yếu ớt "ừm ừm" một tiếng, "Hừ ân —""Kêu dâm đãng như vậy, hoàn toàn không phủ nhận sao?"

Nói cứ như thể cô phủ nhận thì sẽ được chấp nhận vậy.Nhưng mà đúng thật, Kiều Vận Chỉ chính là rất có cảm giác với tình cảnh như vậy."

Là..."

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
107: Nghiến răng nghiến lợi


Ôn Quân Trúc khẽ cười một tiếng, “Nếu em thừa nhận dứt khoát như vậy, thì anh cũng không kiểm tra nữa, tiếp tục mặc đi, cứ coi như là... phần thưởng cho em“Dù sao bảo bối rất thích, đúng không?”

“Là...”

Bị anh nói và tự mình thừa nhận cảm giác hoàn toàn khác nhau, thậm chí có thể nói là một trời một vực.

Cảm giác khuất nhục khi tự mình nói ra có lẽ cao hơn gấp mấy lần so với khi anh nói, sự xấu hổ đậm đặc đến nỗi cô gần như muốn khóc ngay lập tức.Thích, thích anh, thích bị anh giẫm đạp và sỉ nhục, thích anh làm tất cả những điều quá đáng với cô.Ôn Quân Trúc buông lỏng tay, trở lại tư thế dựa vào tường ban đầu, nhưng lực độ chân anh đặt lên người cô không giảm chút nào, chỉ hơi dịch lên trên, mũi chân đẩy tung vạt váy, giẫm lên chỗ sẽ bị chiếc váy che khuất....

Cô có phải còn phải cảm ơn chủ nhân đã "tâm lý" quá không?Kiều Vận Chỉ hít sâu một hơi, ép buộc mình bình tĩnh lại, giúp anh mang giày xong.Đại khái là có kinh nghiệm từ mấy lần thất bại trước, Kiều Vận Chỉ cuối cùng cũng hơi mò ra được cách mang sao cho thuận lợi.

Ba, bốn cái là cô đã mang xong đôi giày mà vừa nãy cứ loay hoay mãi không được.Một chân khác cũng làm tương tự, tốc độ nhanh đến nỗi ngay cả Ôn Quân Trúc cũng có chút kinh ngạc.Khi người đàn ông rút chân về còn có chút lưu luyến không rời, nghiến răng nghiến lợi dùng sức giẫm thêm hai cái."

Đi thôi."

---Trước khi mùa đông bắt đầu, sự chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn đến khó tin.

Kiều Vận Chỉ sống 23 năm, đến nay vẫn chưa quen với chuyện này.Rõ ràng buổi sáng trời còn nắng chói chang, nóng đến nỗi cô không kìm được phải bật điều hòa, buổi tối lại lạnh đến nỗi cô vừa bước ra khỏi cửa liền lập tức quấn chặt áo khoác.Mặc dù đã kéo chặt áo khoác, bọc kín mít mình, gió lạnh vẫn không chút lưu tình mà lùa vào từ dưới vạt váy.Sau đó, vô tình tát vào nơi riêng tư không mặc quần lót.Kiều Vận Chỉ để tiện cho Ôn Quân Trúc trêu đùa và cũng vì cảm thấy đẹp hơn, nơi riêng tư và lông nách của cô quanh năm đều được tẩy sạch.

Lúc này, chỗ đó trơn nhẵn, lại bị gió lạnh vô tình tát vào, trong lòng cô vừa thẹn vừa bực, mặt lại không tự giác đỏ bừng.Cô đứng lại ở cửa nhà, cố chấp không chịu đi thêm nửa bước, hờn dỗi với Ôn Quân Trúc một tiếng, "Bảo bối, lạnh."

Ôn Quân Trúc cong môi, gần như ngay lập tức hiểu cô đang nói gì, nhưng vẫn giả vờ như không hiểu gì cả."

Sao lại thế được?

Bảo bối mặc dày như vậy, sao còn lạnh được chứ?"

"Thì, thì lạnh..."

Kiều Vận Chỉ mỗi lần như thế này đều cảm thấy rất vô ngữ với vốn từ ngữ "đột nhiên" nghèo nàn của mình.Tại sao kho từ ngữ của cô lại có thể dùng được nhiều thứ như vậy, ngày thường cũng có thể nói có thể viết, mà mỗi khi đến lúc này thì những lời có thể thốt ra lại giống hệt lời trẻ con năm tuổi!?"

Vậy lát nữa đi mua một cái túi giữ ấm nhé?"

"Không, không phải chỗ đó lạnh."

"Vậy là chỗ nào lạnh?

Bảo bối không nói ra thì anh cũng không biết đâu."

Ôn Quân Trúc đưa tay, cách áo khoác siết lấy eo cô, ngón trỏ và ngón giữa ở bên hông khẽ chạm đầy ám chỉ.Thật ra từ khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Ôn Quân Trúc, cô đã biết người đàn ông này đang giả ngu, nhưng vẫn muốn thử xem.Vạn nhất, vạn nhất thì sao?Vạn nhất Ôn Quân Trúc đột nhiên nổi hứng muốn cho cô quay về mặc quần lót thì sao?Nhưng xem ra hiện tại, khả năng này chưa bao giờ xảy ra, và sau này rất có thể cũng sẽ không xảy ra."

Không lạnh không lạnh, đi thôi."

Kiều Vận Chỉ đột nhiên không còn hứng thú giở trò nữa, ôm lấy cánh tay anh kéo anh đi về phía trước.---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
108: Trên xe vén váy lên


"Thế nào, bảo bối lại lật lọng?

Lúc thì lạnh, lúc thì không lạnh, rốt cuộc là lạnh hay không lạnh?"

Nghe xem, nghe mà xem, cái giọng điệu được nước lấn tới này!Kiều Vận Chỉ tức giận lườm Ôn Quân Trúc một cái, phồng má không nói gì."

Ồ, bảo bối còn dám trừng anh sao?"

Nghe Ôn Quân Trúc nói vậy, cô mới kinh ngạc phát hiện mình đã làm chuyện gì đó không hay.Cô cô cô, trừng chủ nhân!?Kiều Vận Chỉ trong lòng hung hăng tự tát mình một cái, lập tức nở một nụ cười ngoan ngoãn, mềm mại nói, "Sao có thể gọi là trừng đâu?

Chỉ là nhìn chủ nhân một cái thôi mà."

"Ồ?

Là như vậy sao?

Em chắc chắn chứ?"

"Thì chắc chắn rồi."

Ôn Quân Trúc bị cô ba hoa chích chòe một hồi làm cho bật cười, cũng không so đo với Kiều Vận Chỉ nữa, ôm cô đi về phía thang máy.---Trên xe, Kiều Vận Chỉ càng nghĩ càng thấy không ổn.Rõ ràng mỗi lần đều là Ôn Quân Trúc làm chuyện quá đáng trước, tại sao cuối cùng luôn là cô bị bắt lấy một khuyết điểm nhỏ rồi bị giày vò đến chết?Càng nghĩ càng kỳ lạ, Kiều Vận Chỉ nghiêng đầu nhìn Ôn Quân Trúc."

Không nghĩ ra câu trả lời thì đừng tiếp tục làm khó cái đầu nhỏ của em nữa."

Vừa mới quay đầu đã bị phát hiện.

Cô kinh hãi run lên, "Chủ nhân lái xe không được mất tập trung!"

"Bảo bối cứ nhìn chằm chằm anh như vậy, anh rất khó không mất tập trung a."

"Em mới không có nhìn chằm chằm, rõ ràng là vừa rồi mới quay qua.", Kiều Vận Chỉ hai tay nắm lấy dây an toàn, quay đầu đi, nở một nụ cười ngọt ngào, "Vừa mới quay qua đã bị phát hiện, chủ nhân vẫn luôn nhìn em nha?"

"Đúng vậy, sao vậy?"

Không ngờ Ôn Quân Trúc thừa nhận dứt khoát như vậy, lần này đến lượt Kiều Vận Chỉ bị cứng họng.Nhưng cũng không cứng họng được quá hai giây, liền bắt đầu tự luyến."

Hắc hắc, đó chắc chắn là vì em đẹp."

"Bảo bối của anh đương nhiên đẹp —", Ôn Quân Trúc đẩy gọng kính trượt xuống mũi, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên, bàn tay nắm vô lăng cong ngón tay gõ nhẹ, "Nhưng mà, anh còn muốn nhìn thứ đẹp hơn."

"Lại đây, tự mình vén váy lên đến eo đi."

Nụ cười tự tin của Kiều Vận Chỉ còn chưa kịp tan đi, cứ thế cứng đờ ở khóe môi, kết hợp với đôi mắt đột nhiên mở to, trông đặc biệt thú vị.Đương nhiên, thú vị chỉ là từ góc nhìn của Ôn Quân Trúc."...

Này này này."

"Nhanh lên, hay là bảo bối muốn anh giúp em, hả?"

Lại uy hiếp cô!

Anh ta chỉ biết bắt nạt người khác thôi!Nghĩ thì nghĩ vậy, Kiều Vận Chỉ vẫn ngoan ngoãn từ từ vén váy lên.Hai tay móc lấy vạt váy, chậm rãi xoay hai vòng, lòng bàn tay chạm vào đùi, từng chút một vén lên.Từ đùi, bẹn, xương mu, bụng dưới, cuối cùng dừng lại ở eo.Kính cửa xe là loại một chiều, tuy từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy bóng đen mờ ảo, nhưng từ bên trong lại có thể nhìn rõ ra ngoài.Trung tâm thương mại họ muốn đến nằm ở trung tâm thành phố, lúc này đã đi được nửa đường, đến khu vực khá sầm uất.

Xung quanh xe cộ tấp nập như nước, toàn là những tòa nhà cao tầng san sát.Khi Kiều Vận Chỉ vén váy lên đến eo, Ôn Quân Trúc vừa lúc dừng đèn đỏ, xung quanh toàn là xe cộ.

Từ chỗ ghế phụ của cô còn có thể nhìn rõ dáng vẻ người lái xe bên cạnh.Khoảng cách giữa các xe gần đến mức như thể cô đang ngồi sát bên đối phương vậy."

Được, được rồi."

"À không, bảo bối đẹp như vậy, sao lại chỉ xem một chút thôi chứ?"

Kiều Vận Chỉ mím môi, nửa ngày mới yếu ớt thốt ra một câu, "Quá xấu hổ..."

"Xấu hổ sao —", Ôn Quân Trúc trầm tư, "Vậy dạng chân ra đi."

"...

A?"
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
Phần 109: Bị nhìn trộm


“Anh có cần lặp lại yêu cầu đó không?

Hửm?”

“Không... không cần...”

Mặt Kiều Vận Chỉ đỏ bừng, như thể giây tiếp theo sẽ rỉ máu.

Cô ngoan ngoãn tách rộng hai chân.Cánh hoa mẫn cảm và yếu ớt tùy tiện phơi bày trong không khí.

Phía trên còn dính những sợi tơ bạc ái muội, như một đóa hồng đang nở rộ vào buổi sớm, những giọt sương bám trên cánh hoa muốn rơi mà chưa rơi, còn đón ánh sáng, chiếu ra vẻ chói mắt.Cửa huyệt ướt át còn phát ra tiếng “bẹp” theo động tác tách chân của cô.

Âm thanh nhỏ bé như vậy, vốn dĩ phải bị nhấn chìm trong sự ồn ào xung quanh, lại bất ngờ lọt vào tai cả hai người.“A, bảo bối quả nhiên là một kẻ lừa đảo.

Miệng thì nói xấu hổ, lại còn tỏ ra kháng cự, không ngờ ngầm lại sướng đến mức này a.”

“Thật dâm đãng a.

Ướt như vậy thì tự mình sờ một chút đi?”, anh nói, liếc nhìn bảng điều khiển, “Còn hai mươi phút nữa mới đến Thành phố Mây Đỏ, bảo bối muốn như vậy, hai mươi phút chắc chắn có thể đạt đến cao trào.”

“Bắt đầu đi.”

Kiều Vận Chỉ nghiêng người, lưng nửa tựa vào cửa xe, mặt hướng về phía trước, hai chân tách rộng, đưa tay chậm rãi sờ xuống.“Hừ ân...”

Chỉ khẽ chạm một chút, cô đã bị kích thích toàn thân run rẩy, sảng khoái không thể tả xiết.Kiều Vận Chỉ đã rất lâu không được trải nghiệm cảm giác này.

Ngoài việc luôn bị Ôn Quân Trúc trêu đùa đến mức không còn sức tự mình chơi ra, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn.— Cô chỉ có thể đạt được khoái cảm khi Ôn Quân Trúc chạm vào.Đúng như Kiều Vận Chỉ kỳ vọng, toàn bộ con người cô đã hoàn toàn thuộc về anh, mọi cảm giác đều chỉ có thể đến từ những gì anh ban cho.Mà trong đó tuyệt đối bao gồm khoái cảm.Cô tự mình thử vài lần, khoái cảm dưới sự thúc đẩy của thời gian sẽ càng lúc càng mờ nhạt, gần như không có cảm giác tích lũy lên được, cứ thế ngày càng nhạt nhẽo, mỗi lần đều kết thúc bằng một tiếng gầm gừ bực bội.Nhưng ngay giờ khắc này, dưới mệnh lệnh của anh, cô lại nếm được cảm giác đã lâu đó.Cảm giác xấu hổ cùng với ánh mắt như có như không của anh đã tăng cường tối đa khoái cảm.

Cô cắn chặt răng, toàn thân đều mẫn cảm đến cực điểm.Bên ngoài tiếng ồn ào không ngừng nghỉ: tiếng còi xe, tiếng người đi đường nói chuyện, tiếng động cơ ô tô.

Không một âm thanh nào không nhắc nhở Kiều Vận Chỉ họ đang ở đâu.Hạ thân đã rất ướt.Kiều Vận Chỉ nhận ra, chỉ cần ở bên cạnh Ôn Quân Trúc, cô liền luôn ở trạng thái sẵn sàng, tùy thời phát tình, chuẩn bị sẵn sàng bị sử dụng bằng bất kỳ cách nào.Cô sờ từ trên xuống dưới, hai ngón tay tách ra cánh hoa, ngón trỏ chống vào âm vật mẫn cảm nhẹ nhàng xoay tròn.“Ân a...”

Kiều Vận Chỉ giật mình, một cảm giác tê sảng khó tả dâng lên từ xương cụt, lan tỏa khắp nơi trong cơ thể.Quá sung sướng...Hai mắt cô ngấn lệ, toàn thân cơ bắp bắt đầu căng cứng, phần đùi trong run rẩy, tiếng rên rỉ không kìm chế được tràn ra khỏi miệng.“Ha a...

Thật thoải mái...”

Lý trí mách bảo cô nên ngậm chặt miệng, dù sao xe hơi tuyệt đối không có chức năng cách âm, chỉ cần tiếng động hơi lớn một chút đều có thể bị xe bên cạnh nghe thấy.Nhưng Kiều Vận Chỉ vẫn không kìm chế được.Cái cảm giác tê sảng đã lâu đó, dưới sự thúc đẩy của tình cảnh này càng trở nên kích thích, mê người.Kiều Vận Chỉ không kìm được dạng chân ra ngoài một chút, như thể đang trưng bày cái gì đó cho ai xem vậy.

Cảm giác bị nhìn trộm này khiến toàn thân cô nóng bừng lên.Thi thoảng sẽ có người lái xe bên cạnh, khi dừng đèn đỏ, chán nản nhìn xung quanh, ánh mắt vừa vặn rơi xuống người Kiều Vận Chỉ.

Mặc dù biết đối phương không nhìn thấy gì, cô vẫn không kìm chế được mà run rẩy một chút.Sau đó nước dâm đãng chảy càng nhiều.
 
Back
Top Bottom