Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân

[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
90: Phải cho ăn no một chút mới được


"Buông tha...

Nhiều quá a a a...!"

"Sắp hỏng rồi...

Em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi...!"

"Em sai rồi...

Buông tha...

A a a!"

Kiều Vận Chỉ nước mắt chảy dài, nói năng lộn xộn .

Cô không thể lo nghĩ bất cứ điều gì khác, chỉ muốn thông qua việc van xin để người đàn ông này buông tha cho mình.Dưới sự kích thích dồn dập như vậy, cô gần như lập tức đạt đến cao trào.

Cơ thể cô điên cuồng co giật, muốn né tránh, nhưng lại không có nơi nào để trốn.Dư vị của cao trào kéo dài khiến cô gần như nghẹt thở, chiếc cổ thiên nga trắng nõn duỗi dài, thậm chí còn trợn mắt.Mãi sau, cô mới hoàn hồn trở lại.Đôi mắt hạnh ướt đẫm mở tròn xoe, bàn tay run rẩy nắm lấy cổ tay Ôn Quân Trúc, "Không, buông tha..."

Dương vật thô dài của anh vẫn chôn sâu trong cơ thể cô.

Ngón tay anh đã rút ra, nhưng không thể đảm bảo rằng anh sẽ không hứng chí nhét chúng trở lại bất cứ lúc nào.Lúc này, Kiều Vận Chỉ hoàn toàn quên mất một điều, dù cô có nắm lấy tay Ôn Quân Trúc cũng không thể ngăn cản anh."

Tiểu hồ ly nói dối?"

"Em...", Kiều Vận Chỉ còn định biện minh thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng đã chịu thua dưới ánh mắt của người đàn ông, "Em lần sau không dám nữa."

"Ừm, ngoan lắm."

"

Sau này không được giấu anh bất cứ chuyện gì, biết không?

Hả?"

"Dù nghĩ gì, muốn làm gì cũng hãy trực tiếp nói với anh," Ôn Quân Trúc cúi đầu, đầu lưỡi nóng ẩm kẹp lấy vành tai nhỏ nhắn của cô, thì thầm gần như nỉ non, "Bằng không lần sau, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em đâu."

Hơi thở ấm áp phả vào tai, nhưng Kiều Vận Chỉ lúc này lại có cảm giác như bị một con rắn độc lạnh lẽo quấn lấy, toàn thân cứng đờ, không dám cử động.Che giấu, cô còn có bí mật lớn nhất chưa bị phát hiện mà.Nhưng lúc này cô không dám nói bất cứ điều gì, chỉ ấp a ấp úng đáp lời, "...

Vâng."

"Bảo bối ngoan như vậy."

Ôn Quân Trúc đặt một nụ hôn thưởng, in lên trán cô, mang theo chút điện giật tê tê dại dại.Lúc này Kiều Vận Chỉ lại vô tâm hưởng thụ những điều đó.

Cảm giác tội lỗi nặng nề như một ngọn núi lớn đè nặng lên người cô, khiến Kiều Vận Chỉ gần như không thở nổi.Ánh mắt cô liếc sang bên cạnh, không biết nên đáp lại thế nào, chỉ ừ một tiếng.

May mà Ôn Quân Trúc hôn lên trán cô, bằng không anh chắc chắn sẽ nhận ra sự chột dạ không che giấu được của cô.Bàn tay lớn ấm áp đặt lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve, từ đỉnh đầu thẳng xuống theo chiều tóc, cuối cùng lại quay về điểm ban đầu, lặp đi lặp lại vài lần.Hành động mà ngày thường cô yêu thích nhất, giúp cô thư giãn, lúc này lại trở thành thứ Kiều Vận Chỉ muốn thoát khỏi nhất.Nếu bị phát hiện, cô chắc chắn sẽ xong đời.Kiều Vận Chỉ hít sâu một hơi, buộc mình phải bình tĩnh lại, đôi tay vẫn không ngừng run rẩy.Hậu huyệt theo động tác của cô hơi co rút lại, vốn dĩ đã khít khao nay lại càng siết chặt hơn.Động tác này khiến Ôn Quân Trúc khẽ rên một tiếng, hơi thở dốc phút chốc tăng nhanh."

Tiểu hồ ly lại đói rồi a, xem ra phải cho ăn trước đã," Anh dừng lại một lát, "Phải cho ăn no một chút mới được."

Động tác vừa chậm lại không lâu lại bắt đầu tăng tốc.

Ôn Quân Trúc một bên ra vào sâu trong hậu huyệt, tay cũng vươn sang bên cạnh.Kiều Vận Chỉ toàn thân cứng đờ.

Mặc dù từ góc độ của cô không thể nhìn rõ Ôn Quân Trúc muốn lấy cái gì, nhưng tay anh đang vươn về phía cuối giường, không thể là những thứ như gối.Mà trên giường sau khi đã loại bỏ vài thứ thì chỉ còn lại... cái khay mà cô đã mang vào.Cứ như vậy, thứ Ôn Quân Trúc muốn lấy về cơ bản đã có manh mối.

Kiều Vận Chỉ run rẩy kẹp chặt eo anh bằng chân mình, "Không, không cần...

Cầu chủ nhân đừng...

Ngô..."
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
91: Từ an toàn


"Đã chưa lấy ra mà đã kêu không cần, xem ra tiểu hồ ly biết rõ anh muốn lấy cái gì rồi —"Lực cản nhỏ bé đó đối với Ôn Quân Trúc chẳng khác gì hạt mưa bụi.

Anh thuận lợi lấy được thứ mình muốn, quả nhiên chính như cô dự đoán — đó là một cây gậy mát xa.Kiều Vận Chỉ chưa kịp mở miệng, cây gậy mát xa kia đã được bật công tắc, đặt vào tiểu hạch đang sưng tấy.Cô bị kích thích bất ngờ làm cho lưng run lên, theo bản năng nhanh chóng khép chặt chân lại, "A ⋯!

Không cần!"

Tay phải của cô bị động tác của cô đẩy ra hoàn toàn, điều này ngược lại là Ôn Quân Trúc không vui."

Dạng chân ra," Anh thẳng lưng, thúc sâu một chút.Kiều Vận Chỉ hôm nay đã bị đùa giỡn đến mức gần như kiệt sức, cao trào không biết bao nhiêu lần.

Cô cắn răng, quyết định làm nũng một chút, cuối cùng giãy giụa, "Không được...

Chủ nhân —"Hiếm khi thấy Kiều Vận Chỉ phản kháng, Ôn Quân Trúc nhướng mày, mơ hồ hiểu ra rằng hôm nay đại khái là đã trêu chọc cô hơi quá.Mặc dù vậy, anh còn muốn thử đạp thêm một bước nữa, ngay sát giới hạn chịu đựng của Kiều Vận Chỉ."

Anh đếm tới ba, em phải dạng chân ra," Ôn Quân Trúc ra lệnh trước.Kiều Vận Chỉ ỉu xìu mặt mày, không chờ anh bắt đầu đếm đã ngoan ngoãn mở rộng hai chân."

Thế, thế thì anh nhẹ tay thôi..."

Thấy cô gái trước mặt vẻ thảm hại mà vẫn giữ nguyên vẻ thuận theo, đáy lòng Ôn Quân Trúc mềm nhũn một cách khó hiểu.Anh cũng hiểu trong lòng rằng cường độ hôm nay đã gần đến giới hạn chịu đựng của Kiều Vận Chỉ, nhưng cô vẫn cam tâm tình nguyện nghe theo mệnh lệnh của anh.Không vì điều gì khác, đơn giản là vì sự tin tưởng tuyệt đối mà cô dành cho anh, và cả khao khát được hoàn toàn thuộc về anh.Nhận thức này khiến trái tim Ôn Quân Trúc như bị đấm một cái, nhưng lại không thể kìm nén được niềm vui sướng tột độ.Đồng thời, trách nhiệm cũng theo đó mà đến, một trách nhiệm to lớn, không hề khiến anh nghẹt thở, ngược lại còn làm anh phấn khích."

Bảo bối nghĩ trước một từ an toàn đi, nếu thật sự không chịu nổi nói liền hô lên tới."

Kiều Vận Chỉ vốn đã chuẩn bị tinh thần cho việc anh sẽ bắt đầu ngay lập tức, nên lúc này lại bị bất ngờ.Cô nhớ cô không có cùng Ôn Quân Trúc đề qua từ an toàn này, nguyên nhân là trước kia chơi đại đa số đều trong phạm vi cô chịu đựng được.

Hôm nay nhưng thật ra hiếm khi hơi quá sức.Vừa nãy nguyên bản cô có muốn hơi chút đề một miệng, lại bởi vì chột dạ, cuối cùng cái gì cũng chưa nói.Ôn Quân Trúc sẽ biết, nhất định là trước đó đã làm công khóa đi, lại nhìn ra lúc này cô có thể chịu đựng đã gần đến cực hạn, mới có thể đưa ra cái này.Kiều Vận Chỉ trong chốc lát cũng nghĩ không ra từ ngữ nào hay.

Lần hiếm có này, lại là lần đầu tiên của cô với anh, cô cũng không nghĩ dùng cái gì thường thấy như "màu đỏ".Suy tư nửa ngày, mới chậm rãi nói, "Vậy dùng tên chủ nhân đi, tên đầy đủ."

Nói xong lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, cong cong môi, "Chúng ta quen nhau đến giờ, trừ ngày mới quen, đều còn không có kêu lên tên đầy đủ của anh đi."

Ôn Quân Trúc tựa hồ cũng nhớ lại bọn họ lần đầu tiên gặp mặt khi cảnh tượng, kéo kéo khóe môi, triều nàng eo nhỏ kháp một phen, "Khi đó không phải rất chủ động sao?

Hiện tại như thế nào túng thành như vậy?

Hả?"

"Ngô —"...

Còn có thể vì cái gì?

Còn không phải là bởi vì anh sao?

Lúc ấy như vậy chủ động nhưng còn không phải là bị vẻ ôn văn nho nhã kia lừa sao!

Ai ngờ anh lại biết chơi như vậy?

Hả?Kiều Vận Chỉ ở trong lòng điên cuồng càm ràm, trên mặt lại quay đi không nói gì."

Nói em nhát gan, giờ này còn biểu diễn , hả?"

Cây gậy mát xa đột nhiên không kịp phòng bị đã được đưa đến bên miệng cô, "Tự mình liếm ướt đi, tiểu hồ ly."

Kiều Vận Chỉ dưới ánh mắt hài hước của Ôn Quân Trúc chậm rãi hé miệng, nhẹ nhàng ngậm lấy đỉnh của nó.
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
92: Anh là bụi gai, cũng là ánh sáng duy nhất


Nơi đó vừa mới chạm qua âm vật của cô, dính một chút dịch lỏng.

Từ đó, cô nếm được mùi vị dâm đãng của chính mình, vẫn là mùi tanh nhẹ nhàng.Cô không nuốt, mà dùng chiếc lưỡi nhỏ nhắn của mình liếm quanh thân gậy một vòng, vừa liếm vừa dùng ánh mắt quyến rũ Ôn Quân Trúc.Ánh mắt ấy trực tiếp khiến Ôn Quân Trúc liên tưởng đến mỗi lần Kiều Vận Chỉ dùng miệng phục vụ anh, đầy khao khát, thâm tình và chuyên chú.Anh trực tiếp giật lấy cây gậy mát xa cô đang liếm, đặt vào cửa huyệt và đẩy vào trong."

A...!"

Khi đẩy đến tận cùng, hoàn toàn không có bất kỳ sự giảm xóc nào.

Anh trực tiếp điều chỉnh chế độ rung lên một nửa, cùng với nhục hành (dương vật) đồng thời trước sau tấn công Kiều Vận Chỉ.Tiểu huyệt bị chấn động đến tê dại.

Loại gậy cô chọn này còn có một cái móc nhỏ, cái móc ấy vừa vặn đặt đúng vị trí âm vật, cùng với gậy mát xa điên cuồng rung động."

Chậm một chút, chậm một chút...!

Sắp hỏng rồi a...

Không được, không được..."

Loại khoái cảm có thể khiến người ta phát điên này gần như là một cực hình, đặc biệt là khi Kiều Vận Chỉ hôm nay đã đạt cao trào nhiều lần như vậy.

Bản năng cơ thể cô đã trở nên trì độn, nhưng khoái cảm lại hoàn toàn không hề giảm bớt.Điều này có nghĩa là sự tra tấn xuyên tim thấu cốt ấy sẽ không ngừng chồng chất lên, mãi mãi, mãi mãi, không có điểm dừng.

Sự trì độn không đạt được cao trào đồng nghĩa với việc không có điểm kết thúc.Không có điểm kết thúc.Bốn chữ này khiến Kiều Vận Chỉ không khỏi sinh ra một trận khủng hoảng.

Cô hoảng loạn há miệng kêu lên chữ đầu tiên, "Ôn —"Giọng nói đột ngột im bặt, chữ phía sau lại nuốt trở lại.Cô thật sự không thể nhẫn nại thêm một chút nữa sao?

Vẫn còn có thể chứ?

Vẫn còn có thể... cố gắng thêm một chút nữa chứ?Ngay cả khi biết đó là một sự tra tấn không có hồi kết, chỉ cần phía trước có ánh sáng, có chủ nhân, cô sẽ dốc hết sức lực đi tiếp."

A..."

Thấy Kiều Vận Chỉ há miệng, vẻ mặt đã thất thần, Ôn Quân Trúc véo nhẹ vào mu bàn tay cô, "Nếu không chịu nổi thì có thể gọi từ an toàn, tên của anh."

Kiều Vận Chỉ kêu lên một tiếng, cực kỳ cố sức lắc lắc đầu.

Tuy nhiên, lúc này phía sau đầu cô đang tựa vào chiếc gối, nên nói là lăn lăn đầu thì chính xác hơn."

Không...

Ngô a...

Không cần...

Không cần..."

Ngoài việc van xin, Kiều Vận Chỉ đã không thể nói thêm bất cứ từ ngữ nào khác.

Nỗi thống khổ vô biên vô hạn vẫn tiếp tục chồng chất lên, van tuyến nước mắt hoàn toàn bị mở ra, nước mắt tuôn như tiền không cần."

Cầu xin anh...

Buông tha...

Em thật sự sắp hỏng rồi ô ô ô..."

Ý thức ngày càng mơ hồ, giống như đang ở trong một khu rừng đầy bụi gai, nhìn thấy ánh sáng lộ ra giữa những ngọn cây qua các khe hở.Lấy điều này làm niềm vui, cũng vì điều này mà tiếp tục bước đi.Con đường đó cứ thế đi mãi, không biết đã đi bao lâu, cuối cùng cũng thấy được điểm cuối.

Kiều Vận Chỉ cong lưng, đón lấy điểm đến khó khăn lắm mới mong được."

Ha a...!"

Hơi thở ngưng trệ hai giây.

Chưa kịp hoàn hồn từ sự thất thần sau cao trào, do thần kinh đột ngột được thả lỏng, cô đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.Ôn Quân Trúc tắt công tắc gậy mát xa, hạ thân tiếp tục thúc đẩy vài chục cái nữa, sau đó phóng thích vào hậu huyệt cô.Nhìn hai cái lỗ nhỏ phía trước và phía sau đều bị căng tròn, không thể khép lại, anh không kìm được bật cười thành tiếng."

Vất vả cho bảo bối của anh."

Mặc dù biết Kiều Vận Chỉ không thể nghe được, anh vẫn thì thầm vào tai cô như vậy.Kỳ diệu là, sau khi Ôn Quân Trúc nói xong, Kiều Vận Chỉ đang ngủ mơ cũng cong khóe miệng lên.Không biết mơ thấy gì, đôi mày đang nhíu dần giãn ra, biểu cảm trên mặt trở nên vô cùng dịu dàng, khóe môi vẫn vương nụ cười.Ôn Quân Trúc lại hôn nhẹ lên khóe môi cô một cái, rồi mới cẩn thận ôm cô đi vệ sinh đơn giản."

Ngủ ngon nhé, bảo bối, mơ đẹp đi."
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
93: Lo âu


Sau đó, Kiều Vận Chỉ tiếp tục lặp lại cuộc sống hàng ngày: thức dậy, ăn bữa trưa Ôn Quân Trúc chuẩn bị, làm việc, rồi chờ Ôn Quân Trúc về nhà.Thoáng chốc đã đến thứ Sáu.Do tính chất công việc khá tự do, Kiều Vận Chỉ bình thường rất ít khi để ý đến ngày tháng và thời gian.Nhưng hôm nay thì khác.Sáng sớm vừa thức dậy, điện thoại đã hiện thông báo lịch hẹn: hôm nay phải cùng Ôn Quân Trúc đi mua quà lưu niệm để mang về nhà.Đó chính là ngày mai, ngày cô sẽ cùng anh về nhà.Kiều Vận Chỉ không thể diễn tả rõ cảm giác trong lòng mình lúc này.

Trái tim cô như một chiếc bình thủy tinh khổng lồ, bên trong chứa đựng sự lo lắng, mong đợi, hưng phấn và cả sợ hãi.Tất cả hòa quyện vào nhau, trong chốc lát cũng không thể phân biệt rốt cuộc cảm xúc nào chiếm ưu thế hơn.Bình thủy tinh đầy phức tạp cảm xúc ấy khiến Kiều Vận Chỉ thất thần từ sáng sớm.

Điều này có thể nhận thấy từ việc cô lóng ngóng làm đổ ly nước, chỉ viết được vài chữ đã bắt đầu phân tâm, không ngừng mở điện thoại rồi lại tắt đi.Cô muốn nhắn tin cho Ôn Quân Trúc, nhưng lại sợ làm phiền anh.Thời gian cứ thế trôi đi từng phút, từng giây đầy khó khăn.

Nhìn tập tài liệu vẫn chưa được hoàn thành chút nào, Kiều Vận Chỉ vò đầu bứt tóc, trong lòng càng thêm bực bội.Cô đau khổ cuộn mình lại thành một khối.

Cảm giác bất lực như hình với bóng theo sát cô, cuối cùng không ngừng lan rộng, bao trùm lấy toàn bộ cơ thể cô.Cho đến khi Ôn Quân Trúc về nhà, loại cảm xúc này mới cuối cùng tìm được lối thoát.Hôm nay Ôn Quân Trúc không mang bữa tối về.

Đẩy cửa vào, đón chào anh chỉ là phòng khách vắng người, không có Kiều Vận Chỉ nhiệt tình đón anh như mọi ngày.Anh hơi ngạc nhiên, gọi một tiếng, "Bảo bối?"

Không ai đáp lại, lòng anh chợt thót.

Anh tiện tay đặt chiếc túi xách xuống chỗ treo đồ ở lối vào, rồi bước nhanh hơn về phía thư phòng.Kéo cửa ra, thấy Kiều Vận Chỉ bình yên cuộn mình trên ghế, trái tim đang treo ngược của anh mới nhẹ nhõm buông xuống.Người cô vẫn ổn, nhưng trạng thái rõ ràng không bình thường.

Thấy anh mở cửa bước vào, cô chỉ uể oải đáp lại một tiếng, "Ừm."

Ôn Quân Trúc đi tới, khom lưng, ôm cô vào lòng."

Bảo bối làm sao vậy?

Hả?"

"Em...", Lâu không nói chuyện, vừa mở miệng giọng cô hơi khàn khàn.

Kiều Vận Chỉ hắng giọng một cái, rồi mới chậm rãi ấp úng tiếp tục, "Khụ...

Em, em hôm nay cứ lo âu mãi."

Kiều Vận Chỉ không định giấu giếm cảm xúc của mình.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, cô cố gắng sắp xếp lời nói để anh hiểu rõ hơn."

Chắc là từ sáng sớm thấy lịch nhắc nhở hiện lên."

"Nghĩ đến ngày mai phải về nhà là em đã thấy bất an rồi.

Cứ nghĩ mãi, rồi lòng không yên, càng nghĩ càng hoảng.

Muốn làm gì đó để phân tán sự chú ý, nhưng cuối cùng mất cả đống thời gian mà chẳng làm được gì, rồi lại càng lo âu hơn."

"Hay là chúng ta, không về nữa được không?"

"Em xin lỗi, em xin lỗi...

Nhưng em thật sự không muốn chút nào."

Thấy cô yếu ớt như vậy, Ôn Quân Trúc động lòng trắc ẩn, đã có lúc muốn gật đầu đồng ý, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt trở vào.Anh biết, hiện tại không thể dung túng Kiều Vận Chỉ, ít nhất bây giờ thì không thể.Điều cần tránh nhất lúc này là sự dung túng cho Kiều Vận Chỉ.Ôn Quân Trúc hít sâu một hơi, xoay ghế của cô nửa vòng, để mặt Kiều Vận Chỉ đối diện với mình.

Anh đưa hai tay nâng mặt cô lên, "Nhưng, đây không phải là chúng ta đã nói chuyện trước rồi sao?

Hả?"

"Nhưng, nhưng mà..."

Đại não Kiều Vận Chỉ nhanh chóng vận chuyển, cố gắng tìm ra một lý do để phản bác.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn chẳng nghĩ ra được gì, "Em không muốn..."

"Vậy em nói xem, vì sao lại cảm thấy lo âu?"

"Em..."

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
94: Bị ngón tay chơi miệng


...

Đúng rồi, vì cái gì sẽ cảm thấy lo âu đâu?"

Em không biết," Kiều Vận Chỉ nghĩ nghĩ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một đoạn ký ức nào đó.

Cô chột dạ liếc nhìn Ôn Quân Trúc, chậm rãi mở miệng, "Cái đó, em nghĩ đến một vài chuyện, em nói, anh đừng không vui nha."

"Được."

"Khi em học cấp ba thật ra có quen một bạn trai.

Lúc đó bị mẹ em phát hiện, mẹ đặc biệt tức giận, cứ muốn em chia tay."

"Khi đó em cũng mới 17, 18 tuổi thôi, đặc biệt cố chấp lại đặc biệt phản nghịch, nói gì cũng không chịu."

Nói xong lén lút nhìn Ôn Quân Trúc một cái, thấy anh không có biểu cảm gì, cô mới tiếp tục nói, "Lúc đó em cứ cảm thấy chúng em là... khụ, chân ái..."

Vừa thốt ra lời này cô liền hối hận, tự nhiên thêm câu này làm gì đâu?Khóe mắt liếc thấy sắc mặt Ôn Quân Trúc ngày càng không đúng, cô xua xua tay, vội vàng sửa lời, "Chủ yếu là khi đó còn nhỏ mà, nên... chủ yếu vẫn là phản nghịch.

Đại khái là, anh cảm thấy em không đúng, em liền phải chứng minh em đúng cho anh xem."

"Bây giờ nghĩ lại thật sự rất ấu trĩ, nhưng khi đó sao có thể biết gì chứ?

Lúc cấp ba em còn chưa vào vòng đâu."

Kiều Vận Chỉ vươn tay ôm lấy Ôn Quân Trúc, "Gặp được bảo bối sau này em mới biết được, thì ra hình mẫu lý tưởng, chân ái, phù hợp, những đặc điểm này có thể đồng thời tồn tại trên một người a."

Gáy cô bị vỗ nhẹ một cái, "Miệng bảo bối khi nào ngọt vậy, hả?"

Ôn Quân Trúc bắt lấy cằm cô, hai ngón tay lướt qua cánh môi, thò vào bên trong miệng, khuấy đảo trong khoang miệng."

Ngô..."

Ôn Quân Trúc gần đây không biết vì sao lại càng ngày càng thích trêu chọc miệng cô.

Một số ít lần là vuốt ve môi, còn đa số lần đều là như vậy không hề báo trước mà thò ngón tay vào khuấy động.Kiều Vận Chỉ tủi thân lại bất đắc dĩ nhìn lại anh, cũng không phản kháng.

Cô ý tứ dùng đầu lưỡi đẩy đẩy, đương nhiên không đẩy được, còn ngược lại bị nắm chặt, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa cọ xát."

Ngô a —"Ánh mắt cô gái càng thêm ai oán, đôi mắt hạnh tràn đầy sự lên án, nhưng động tác lại hoàn toàn trái ngược.

Cô phối hợp há to miệng, càng tiện lợi cho động tác của người đàn ông.Vẻ ngoan ngoãn này làm Ôn Quân Trúc rất hài lòng, độ cong khóe miệng anh càng lớn, nhưng động tác trên tay thì không hề hàm hồ chút nào.Hai ngón tay theo đường viền trên của lưỡi trượt vào trong, chỉ chốc lát liền chạm tới điểm khiến Kiều Vận Chỉ sẽ hơi nôn khan.Cô nhăn mày lại càng chặt, "Ngô ngô..."

Cảm giác khó chịu trong cổ họng thúc giục cơ thể tiết ra nhiều nước bọt hơn để bôi trơn, giảm bớt.Ai ngờ những chất lỏng đó không chảy vào trong, ngược lại còn chảy ra khỏi miệng, theo khóe miệng chảy xuống cằm.

Không bao lâu sau, chỗ đó đã ướt đẫm."

Bảo bối như vậy thật đáng yêu, trông lấp lánh ghê."...

Lấp lánh là cái hình dung từ quái dị gì vậy?

Hơn nữa, anh ta rốt cuộc có sự hiểu lầm kỳ lạ nào về từ đáng yêu không?Chỉ tiếc mấy vấn đề này không có cơ hội được chính chủ trả lời, đã bị cô lại nuốt vào bụng.Ôn Quân Trúc lại đưa ngón tay vào sâu hơn một chút, cho đến khi không thể thò vào sâu hơn được nữa thì "chậc" một tiếng, hơi rút tay ra tiếp tục trêu chọc đầu lưỡi.Chơi một lúc, Ôn Quân Trúc mới cuối cùng rút ngón tay ra khỏi miệng cô.

Ngón tay dính đầy nước bọt như không có chuyện gì xoa xoa má cô.Cảm giác kỳ dị trên mặt khiến Kiều Vận Chỉ ghét bỏ nhăn mặt.

Chờ anh thu tay lại cô mới dám khẽ giật gương mặt, dùng mu bàn tay lau đại những chất lỏng còn sót lại trên má."

Đồ của bảo bối mà bảo bối còn ghét bỏ như vậy a, hả?"

---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
95: Đem hết bất an về ngày mai giao cho anh


Phần
...

Sao có thể không ghét chứ!?

Là nước miếng, nước miếng đó...!"

Ha ha, nhưng mà, hơi không quen..."

Kiều Vận Chỉ hiện tại đã bắt đầu thích nghi với việc khẩu thị tâm phi của mình.

Mỗi lần trong lòng càm ràm một đống lớn, cuối cùng kết quả thốt ra miệng vĩnh viễn đều là một câu nhát gan đến nỗi chính cô cũng chưa từng nghe thấy."

Đừng có ý đồ nói sang chuyện khác, vì sao lại lo âu?"

Rõ ràng là anh không hề báo trước mà bắt đầu trêu chọc miệng người ta!

Đâu phải cô nói sang chuyện khác!Nghĩ thì là vậy, nhưng Kiều Vận Chỉ vẫn không phản bác, tiếp tục trả lời câu hỏi của anh."

Là, là cái chuyện không tốt trong quá khứ lúc nãy em vừa nói đó."

Kiều Vận Chỉ thở dài, cảm xúc lại một lần nữa bị kéo về trạng thái ban đầu.

Có những ký ức chỉ cần hồi tưởng lại thôi cũng đã...

đau đớn không tả xiết."

Thật ra trước đây em là một người không giỏi biểu đạt ý tưởng của mình," Kiều Vận Chỉ cúi đầu, khóe môi kéo nhẹ, "Trông không ra đúng không?

Dù sao lúc anh quen em thì em đã rất bạo dạn rồi."

"Không giỏi biểu đạt có lẽ cũng liên quan rất nhiều đến mẹ em.

Từ nhỏ đến lớn, bất luận em đưa ra quan điểm gì cũng sẽ bị phủ nhận.

Dần dà em không còn muốn nói nữa, không muốn nói lâu rồi, cũng liền không biết nói nữa."

Thấy cô càng nói cảm xúc càng sa sút, Ôn Quân Trúc vội vàng kéo cô lại, "Vậy là từ khi nào bắt đầu thay đổi vậy?"

Kiều Vận Chỉ gần như không cần suy nghĩ, "Chắc là từ khi em bắt đầu vào vòng đó."

"Em thường cảm thấy, chúng ta đại khái trời sinh đã cần phải đi một con đường dài hơn người khác.

Sau khi nhận ra xu hướng của mình, vẫn còn một chặng đường rất dài phải đi.

Rốt cuộc thì những điều chúng ta mong muốn có sự khác biệt nhất định so với giá trị quan thế tục.

Những điều chúng ta muốn, nếu không nói ra chính xác, thì sẽ vĩnh viễn không đạt được."

"Đại khái chính là khi đó em dần học được cách biểu đạt, em muốn gì, suy nghĩ và cảm nhận của em là gì, em thích gì, không thích gì, phần nào của hạng mục này mang lại cho em cảm giác như thế nào, tất cả đều cần phải thành thật với bản thân, và thỉnh thoảng nói ra với người khác."

"Ừm, ngay từ đầu nhất định rất vất vả đúng không?

Đột nhiên phải bắt đầu nói ra."

"Đúng vậy, lâu lắm không để ý đến cảm xúc của mình, em quên cả cảm xúc của mình là gì rồi.

Ngay từ đầu, em chỉ biết đại khái mình muốn gì mà thôi."

"À, lại lạc đề rồi.

Suy nghĩ kỹ lại đại khái chính là từ nhỏ đến lớn ý tưởng không được coi trọng, còn có những kinh nghiệm không tốt trước đây chồng chất lên sự nôn nóng, rồi sau này đại khái là bản thảo chưa hoàn thành, nên càng bực bội."

"Nếu không phải anh hỏi, trước đây em thật sự không nghĩ tới những điều này."

Ôn Quân Trúc "ừ" một tiếng thật dài, hạ giọng mở lời, "Bảo bối tin tưởng anh không?"

"Đương nhiên tin tưởng rồi, sao tự nhiên lại hỏi cái này?"

"Vậy thì hãy giao hết mọi bất an về ngày mai của em cho anh.

Bất kể gặp phải điều gì, anh đều sẽ ở bên em, mãi mãi ở bên em, biết không?"

Đáy lòng Kiều Vận Chỉ như bị thứ gì đó đánh mạnh, sống mũi cô đột nhiên hơi cay cay, "...

Ừm, được."

Cô vùi mặt vào lòng Ôn Quân Trúc, hít sâu một hơi, "Sao anh có thể tốt như vậy chứ...?"

Nghe kỹ còn có thể nhận ra sự run rẩy trong giọng nói, và cả giọng mũi rõ ràng.Giọt lệ đầu tiên rơi xuống, sau đó nước mắt như đập vỡ đê, tuôn trào không ngừng."

Ô...

Ô ô...

Sao anh có thể tốt như vậy chứ..."

"Anh như vậy, em... em..."

Câu nói tiếp theo chưa kịp thốt ra, đã bị Ôn Quân Trúc dùng môi phong kín trong miệng, chuyển hóa thành tiếng nuốt nghẹn rất nhỏ, càng ngày càng yếu, cuối cùng chỉ còn lại âm thanh giao triền giữa môi lưỡi."

Ngô —"
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
96: Làm sai thì phải trả giá


Đầu lưỡi của anh ngang ngược tách hàm răng cô ra, chui vào cái miệng nhỏ nhắn, cuốn lấy lưỡi cô và quấn quýt.Kiều Vận Chỉ ra sức đáp lại nụ hôn của anh, đầu lưỡi cô phối hợp cuốn lấy anh."

Ngô a —"Không khí xung quanh dường như càng ngày càng loãng.

Ở khoảng cách gần như vậy, mùi hương của Ôn Quân Trúc bao trùm khắp nơi.

Cảm giác an tâm đồng thời lại khiến tim cô đập nhanh hơn.Cứ như là trong vòng tay anh, Kiều Vận Chỉ chỉ cần giao phó tất cả mọi thứ cho anh, toàn bộ mọi thứ đều giao vào lòng bàn tay anh là đủ rồi.Tiếp đó, chờ đợi sự ban tặng của anh.

Dù là thống khổ, sung sướng hay khoái cảm, chỉ cần là từ anh mà ra, tất cả mọi thứ đều là ban thưởng.Khi môi lưỡi giao triền buông ra, chỉ nghe Kiều Vận Chỉ khẽ lẩm bẩm, "Chủ nhân...

Thích nhất chủ nhân..."

"Chủ nhân cũng thích nhất bảo bối."

Cô ôm lấy Ôn Quân Trúc, khẽ hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Như cảm thấy chưa đủ, cô lại tiếp tục hôn vài cái, cuối cùng còn dùng răng nhẹ nhàng nghiền môi Ôn Quân Trúc."

Xem ra bảo bối to gan rồi, cái này cũng dám cắn anh, hả?"

"Trêu...

Trêu chọc sao có thể gọi là cắn được?

Đúng không?"

"Ngụy biện."

Thấy tâm trạng Kiều Vận Chỉ tốt hơn không ít, Ôn Quân Trúc cũng không định tranh cãi về chuyện này nữa.

Anh lại đưa chủ đề quay trở lại, "Vậy chúng ta đến tính toán kỹ lưỡng món nợ hôm nay đi."

Nợ?

Nợ gì?Không đợi Kiều Vận Chỉ nghĩ ra điều gì, cô liền nghe Ôn Quân Trúc nói giọng êm tai, "Thứ nhất, lật lọng.

Đã nói là phải về nhà, hôm nay lại đột nhiên muốn đổi ý."

"...

Ừm."

"Thứ hai, hôm nay tiến độ không đúng hạn viết xong."

"Nhưng mà..."

"Nhưng mà đó là vì em lo âu?"

"...

Ừm, em cũng không cố ý, nhưng mà..."

Kiều Vận Chỉ luyên thuyên một đống lớn lời biện giải.

Ôn Quân Trúc không phản bác, chỉ lặng lẽ lắng nghe, cho đến khi cô nói khô cả miệng, ngẩng đầu nhìn Ôn Quân Trúc một cái."

Nói xong chưa?"

"...

Gần xong rồi."

"Tóm lại mà nói, em lo âu là bắt nguồn từ những điều chúng ta vừa nói, đúng không?"

"Ừm ừm, đúng ạ," Kiều Vận Chỉ gật đầu như gà con mổ thóc."

Vậy em có nghĩ tới, lẽ ra phải lập tức nói với anh không?"

"Em có, chỉ là... em sợ... làm phiền anh..."

"Trước kia em thường xuyên nhắn tin cho anh trong giờ học, sao không thấy em sợ gì cả, hả?"

Ôn Quân Trúc nâng tay phải lên, búng nhẹ vào đầu cô."

Nhưng mà, cái này khác với trước đây.

Em sợ nói ra sẽ, sẽ ảnh hưởng tâm trạng của anh..."

"Vì sao lại khác?

Bởi vì là cảm xúc tiêu cực sao?"

"...

Chắc vậy."

"Nhưng mà, khi về nhà nhìn thấy em như vậy, anh lại càng không vui, càng tự trách," Ôn Quân Trúc dừng lại một chút, giọng nói trầm xuống cực thấp.

"Bởi vì khi bảo bối của anh cần anh nhất, lại không tìm anh ngay từ đầu —"Cuối lời nói mang theo một tiếng thở dài, khiến Kiều Vận Chỉ đau lòng không thôi.

Nhưng ngay giây tiếp theo, không khí đột nhiên thay đổi."

Cho nên, vẫn phải phạt.

Bằng không với tính tình của bảo bối, đâu thể nhớ lâu được."

"Em, em lần sau biết rồi, nhất định sẽ nói với chủ nhân ngay lập tức...!"

"Bảo bối có ý thức như vậy, đương nhiên là rất tốt."

Kiều Vận Chỉ đầy mong đợi nhìn chằm chằm Ôn Quân Trúc, đôi mắt hạnh mở to tròn xoe, trông rất đáng yêu.Chỉ tiếc vẻ đáng yêu này cũng không thể lay chuyển quyết định của Ôn Quân Trúc, "Nhưng phạt vẫn phải phạt.

Làm sai thì nên trả giá, đúng không?"

Lời nói đã đến nước này, Kiều Vận Chỉ dứt khoát từ bỏ phản kháng, "...

Đúng."
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
97 Tự mình nói xem, sai ở đâu?


"Ồ, bảo bối không hỏi xem muốn phạt cái gì mà đã trực tiếp chấp nhận rồi sao?"...

Chẳng lẽ hỏi không thích anh sẽ đổi một loại sao?

Sẽ không!

Cũng không hề!

Lần nào cũng thế!Mỗi lần muốn chơi cái gì, làm cái gì, thoạt nhìn ban đầu dường như đều là Kiều Vận Chỉ quyết định, nhưng từ một phân đoạn nào đó trở đi, mọi thứ sẽ đều bị Ôn Quân Trúc dẫn dắt, cô có thể lựa chọn chỉ còn lại âm lượng rên rỉ và từ ngữ xin tha."

Cái này, đương nhiên là chủ nhân nói phạt cái gì thì phạt cái đó, đúng không?"

Kiều Vận Chỉ cố sức đặt hai tay lên vai anh, cúi đầu, dùng đỉnh đầu nhẹ nhàng cọ cằm anh, cực kỳ giống một chú mèo con đang làm nũng chủ nhân."

Đúng vậy.

Nếu bảo bối không có ý kiến, vậy anh sẽ tự mình quyết định."

"Vậy... hai lỗi sai mỗi lỗi đábh 70 cái đi, tổng cộng 140 cái, dùng tay là được."...

Vì sao cô cứ cảm giác Ôn Quân Trúc phạt một lần lại nặng hơn một lần?

Tuy rằng dùng tay thật sự không đau như dùng dụng cụ, nhưng một trăm mấy chục cái cũng không phải chuyện đùa đâu!"

Em..."

"Vừa rồi không phải còn nói toàn nghe chủ nhân quyết định, chủ nhân nói phạt cái gì thì phạt cái đó sao?

Giờ đã đổi ý rồi a, chẳng lẽ bảo bối vừa rồi lại lừa anh sao?"

"...

Không có.

Xin chủ nhân... trừng phạt..."

Lời này nói ra ngay cả cô cũng cảm thấy xấu hổ, giọng nói cực kỳ nhỏ, nhỏ đến nỗi ngay cả chính cô cũng gần như không nghe rõ, nhưng vẫn được Ôn Quân Trúc nắm bắt chính xác.Giây tiếp theo, Kiều Vận Chỉ bị kéo xuống khỏi ghế."

A..."

Một tiếng kinh hô còn chưa kịp thốt ra, cả người cô đã bị ấn lên đùi Ôn Quân Trúc.Động tác liền mạch lưu loát, trôi chảy như nước.Kiều Vận Chỉ thầm nghĩ, thật không dám tưởng tượng người này hơn một tháng trước vẫn còn là một cây "hương thảo" thuần chủng (chỉ người mới chưa từng tiếp xúc BDSM), hoàn toàn không dính dáng đến vòng (giới BDSM).Anh giơ tay lên, liên tiếp mấy chưởng giáng xuống mông cô."

A...

Ngô —""Biết sai rồi sao?"

"Biết, biết..."

Ôn Quân Trúc không yêu cầu cô đếm số, cho nên Kiều Vận Chỉ có thể vừa rên rỉ vừa trả lời anh."

Vậy tự mình nói xem, sai ở đâu?"

"Sai ở...

Sai ở...

Ngô a...

Ô..."

Bàn tay giáng xuống mông vừa nhanh vừa mạnh, đánh cô đầu óc trống rỗng, gần như không thể suy nghĩ."

Sai ở, sai ở...", Kiều Vận Chỉ vừa sốt ruột vừa đau, hốc mắt đỏ một vòng, sốt ruột như thể giây tiếp theo nước mắt sẽ lăn dài."

Hả?

Sai ở đâu?"

Lực đạo vỗ đánh của Ôn Quân Trúc đột nhiên tăng thêm, trên nền những cơn đau nhói đã rải rác từ trước, những đòn mạnh mẽ bùng nổ.

Kiều Vận Chỉ kinh hô một tiếng, nước mắt lăn xuống."

A...!"

"Em nói, em nói, chủ nhân nhẹ một chút đi —"Kiều Vận Chỉ cố sức hồi tưởng lại hai câu nói vừa rồi Ôn Quân Trúc đã chỉ ra, nhưng đầu óc cô vẫn hỗn loạn, không nghĩ ra được một chữ nào."

Cái thứ nhất?"

Tốc độ của Ôn Quân Trúc hơi chậm lại, nhưng lực trên tay lại trái ngược, tăng mạnh."

Là, là chuyện đã hẹn mà đổi ý."

Anh "ừ" một tiếng, "Tiếp tục, cái thứ hai."

Khi Kiều Vận Chỉ vẫn đang suy nghĩ, nhịp điệu vỗ đánh đột nhiên thay đổi, không còn đều đặn, có tiết tấu như trước nữa, mà lực đạo chợt mạnh chợt nhẹ, thời gian giáng xuống cũng không theo quy luật nào.Ôn Quân Trúc thậm chí còn đặt bàn tay lên mông Kiều Vận Chỉ đã bị đánh đỏ mà vuốt ve qua lại, rồi lại giáng một cái tát khi cô hơi lơi lỏng."

A —!"

Loại nhịp điệu bất quy tắc này khiến Kiều Vận Chỉ hoảng hồn, mỗi lần giáng xuống đều không nhất định thời điểm, hơn nữa luôn chọn lúc cô vừa mới thả lỏng một chút, bất ngờ giáng xuống một vùng da thịt nào đó."

Cái thứ hai?"

"Cái, cái thứ hai là..."

Mỗi khi trong đầu vừa nảy ra một chút ý tưởng, nó lập tức bị cơn đau bất ngờ đánh tan.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, Kiều Vận Chỉ cả người đều sắp sụp đổ rồi.---
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
Phần 98: Không đếm được thì làm lại


Kiều Vận Chỉ không ngừng lặp lại việc gần như nghĩ ra được, rồi lại bị đánh đến mức không thể suy nghĩ, gần như nhớ ra, rồi lại rơi vào vòng lặp vô tận này.Cơn đau dưới sự chồng chất không ngừng nghỉ trở nên càng lúc càng khó chịu.

Kiều Vận Chỉ ôm lấy chân Ôn Quân Trúc, cố gắng vặn eo né tránh, "Đau, đau quá, buông tha...!

A..."

"Không đau thì sao em nhớ lâu được, hả?"

"Thứ, hai, cái."

Anh nhấn từng chữ một, bàn tay cũng theo giọng nói tạm dừng, giáng xuống mông theo mỗi chữ, "Nếu để anh nói đến lần thứ tư, là sẽ phải cộng thêm đó."

Cộng thêm.Kiều Vận Chỉ nhanh chóng nắm bắt được từ khóa, căng thẳng đến nỗi răng cắn chặt vào nhau, "Em, em...

Ô...

Đau, đau quá...

Không nhớ nổi...

A...!

Không nghĩ ra..."

Cô thật sự đau đến nỗi đầu óc trống rỗng, trong đầu chỉ còn lại cảm giác đau đớn sâu sắc này, và nỗi sợ hãi về cái tát tiếp theo.Nói là sợ hãi cũng không hoàn toàn đúng, rốt cuộc trong nhịp tim đập nhanh kia ít nhiều còn mang theo sự mong đợi.Đúng vậy, cho dù đã đau đến mức không thể chịu đựng được, Kiều Vận Chỉ vẫn ôm một niềm kỳ vọng vào bất kỳ cảm giác nào Ôn Quân Trúc muốn ban thưởng cho cô."

Thật, thật sự không nhớ nổi...

Ô..."

"Nếu không nhớ ra, vậy anh giúp em vậy, nhưng mà, sẽ phải trả giá."

"Được, được..."

"Lại không hỏi gì mà đã đồng ý a," Ôn Quân Trúc dừng động tác, ghé sát vào tai cô, hơi thở ấm nóng phả vào xương vành tai, "Bảo bối thật đúng là... không nhớ lâu chút nào."

Giọng nói mang theo ý cười khiến Kiều Vận Chỉ không kìm chế được mà run rẩy.

Toàn thân cô không có chỗ nào là không run, nhưng điều khiến cô cảm thấy xấu hổ và suy sụp nhất là, rõ ràng đang ở trong bầu không khí cực kỳ nguy hiểm này, cửa huyệt thế mà lại run rẩy phun ra một vũng nhỏ dâm dịch.Phản ứng cơ thể này... nói cô không hưng phấn thì chính cô cũng không tin.Kiều Vận Chỉ chỉ có thể cầu nguyện trong lòng rằng Ôn Quân Trúc sẽ không chú ý tới, nhưng trong lòng lại có một giọng nói đi ngược lại câu trước đó.Muốn bị phát hiện, rồi lại vì sự dâm đãng của cơ thể mà bị sỉ nhục nặng nề, bị đạp dưới chân chà đạp.Kiều Vận Chỉ cũng không phân biệt được mong đợi nào nhiều hơn, chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh.Giây tiếp theo, một bàn tay không hề che đậy trực tiếp phủ lên cửa huyệt, hai ngón tay bẻ ra bên ngoài, hơi lạnh từ bên ngoài lùa vào.Kiều Vận Chỉ không khỏi rùng mình một cái, không biết là do chênh lệch nhiệt độ hay do hưng phấn....

Bị phát hiện rồi."

Chậc chậc, nhìn em xem, nghe nói sắp bị trừng phạt liền hưng phấn như vậy a?

Phía dưới đều ướt sũng thế này, hả?"

"Không có...

Ô..."

"Không có, vậy sao nước ra nhiều thế này, hả?"

Ôn Quân Trúc thấy cô xấu hổ không dám thừa nhận, chợt nảy sinh ý nghĩ xấu, "Vậy, vừa rồi đếm tới mấy cái rồi?"

Kiều Vận Chỉ căn bản không đếm hết, đột nhiên bị hỏi như vậy cũng không biết nên trả lời thế nào, trầm mặc một lát."

Không đếm được thì làm lại."

Làm lại.

Hai chữ nhẹ tênh này thực sự khiến Kiều Vận Chỉ sợ không nhẹ.

Lời muốn nói ra là mình không đếm được đến miệng lại nghẹn chặt trở lại.

Cô liều mạng hồi tưởng, đại khái đếm một chút, cuối cùng gồng mình đưa ra một con số."

Khoảng, khoảng 80?"

"Được, vậy tính là 80."

Dễ nói chuyện như vậy sao?Kiều Vận Chỉ không dám tin nhìn anh, luôn cảm thấy anh còn giấu diếm tâm tư gì khác."

Còn lại 60 cái, bớt đi một nửa thế nào?"

Lời này nghe thì như Kiều Vận Chỉ nói, nhưng thực tế người nói lại là Ôn Quân Trúc.Kiều Vận Chỉ luôn cảm thấy bên trong có cái bẫy nào đó, nhưng lại không thể nói ra nguyên cớ, hoài nghi nhìn chằm chằm anh.
 
[H Văn- Sm] Nhật Ký Nuôi Dưỡng Chủ Nhân
99 Bị tát vào nơi huyệt dâm


Biết rõ phía trước có cạm bẫy, cô còn sẽ nhảy vào sao?

Sẽ, cô sẽ, thậm chí còn nhảy vào không chút do dự, rốt cuộc đó là giảm 30 cái mà!

Là một điều kiện quá hấp dẫn!"

Được, được —"Nhìn cô gái trước mặt kích động gật đầu lia lịa, Ôn Quân Trúc nở một nụ cười có chút kỳ diệu, "Được, thành giao."

"Tiếp theo 30 cái cuối cùng, đánh vào đây."

Chỗ nào?Không đợi Kiều Vận Chỉ quay đầu lại nhìn, hai chân cô đã bị bẻ sang hai bên, tiếp đó bàn tay người đàn ông mang theo sức gió sắc bén giáng xuống huyệt dâm của cô."

A...!"

Cơn đau bùng nổ trên cánh hoa mềm mại.

Lưng Kiều Vận Chỉ căng cứng, theo bản năng liền muốn khép chân lại.Ôn Quân Trúc dường như đã đoán trước được động tác của cô, một bàn tay đè chặt chân trái cô bẻ ra ngoài, vừa lên tiếng ngăn lại, "Đừng nhúc nhích."

"Ô ô ô...

Nhưng mà...

Chỗ đó..."

Kiều Vận Chỉ thật sự bị tiếng gọi kia giữ lại, không dám động đậy chút nào, cứ như vậy đứng yên tại chỗ run rẩy bần bật.Lại một tát nữa giáng xuống."

Ha a!"

Thần kinh ở nơi riêng tư vốn dĩ đã đặc biệt mẫn cảm và phức tạp, làm sao chịu nổi sự chà đạp như vậy.

Nhưng mà, chỉ có đau không?

Thật ra cũng không hoàn toàn là vậy.Ngoài đau đớn ra còn có cảm giác tê dại như điện chạy khắp người, chỉ là chút khoái cảm này so với đau đớn thì gần như không đáng kể.Ngay cả khi bị đánh đến run rẩy, Kiều Vận Chỉ cũng không dám cử động nửa phần nào.Thấy cô không còn giãy giụa, Ôn Quân Trúc rút tay từ đùi cô về, đặt lên eo cô.

Tư thế này càng thuận tiện cho anh ra lực.Kiều Vận Chỉ toàn thân bắt đầu nóng bừng lên.

Thứ thực sự khiến cô động tình không phải là chút khoái cảm nhỏ bé này, mà là ánh mắt của Ôn Quân Trúc, ánh mắt hài hước của anh, và sự bất bình đẳng quyền lực hoàn toàn giữa hai người lúc này.Ôn Quân Trúc có thể cao cao tại thượng, nhàn nhã ngồi trên ghế, tát, quất vào nơi riêng tư nhất của cô, hơn nữa còn rất hứng thú thưởng thức vẻ đáng thương của cô.Còn cô chỉ có thể bị ấn trên đùi chủ nhân, chỉ đơn giản là một mệnh lệnh, dù bị đánh thảm đến đâu cũng không dám tự mình cử động nửa phần, chỉ có thể dạng chân, mở rộng vùng đất yếu ớt nhất cho chủ nhân mặc sức xử trí.Sự bất bình đẳng quyền lực nghiêm trọng này khiến cô không kìm được hưng phấn.

Đắm chìm dưới ánh mắt Ôn Quân Trúc, chỉ đánh vài cái nơi riêng tư rất nhanh đã ướt đẫm nước."

Chậc chậc chậc, em tự nghe một chút xem, đây là âm thanh gì vậy?

Hả?"

Bàn tay Ôn Quân Trúc hoàn toàn bị ướt sũng, anh "chậc" một tiếng, duỗi ngón trỏ thò vào huyệt, khuấy đảo bên trong khiến nó rung bần bật.Tiếng nước dâm đãng trong không gian tĩnh lặng không ngừng được phóng đại, gõ vào thần kinh thính giác của Kiều Vận Chỉ.Chỉ như vậy thôi cũng đã đủ kích thích rồi, càng không nói đến giọng nói khiến cô mê mẩn của Ôn Quân Trúc ở bên cạnh nói ra những lời lẽ đầy tính sỉ nhục."

Không phải kêu đau sao?

Sao lại ướt như vậy?

Thật dâm đãng a."

Tình cảnh hoang dâm này khơi dậy dục vọng của Kiều Vận Chỉ đến mức tối đa.

Sự xấu hổ tan rã sụp đổ ngay lập tức.

Toàn thân cô toát ra khao khát đối với chủ nhân, những lời lẽ dâm đãng tuôn ra như nước vỡ đê."

Là...

Bởi vì thích bị chủ nhân đánh, còn, còn muốn nhiều hơn...

Hừ...

Ưm a..."

"Ồ?

Chỉ thích bị chủ nhân đánh, không thích bị mắng sao?

Vậy sao vừa bị mắng phía dưới liền kẹp chặt như vậy?

Tiểu mèo dâm đãng."

Mấy chữ cuối cùng Ôn Quân Trúc gần như dán vào tai cô dùng hơi thở nói ra.

Kiều Vận Chỉ giật bắn mình, hạ thân lại trào ra một đợt nước nhỏ, còn kẹp ngón tay chặt hơn một chút."

Cũng thích... bị mắng...

Chỉ cần là chủ nhân làm, mèo con dâm đãng đều thích..."

Kiều Vận Chỉ vặn vẹo vòng eo thon mảnh, đón lấy ngón tay của người đàn ông.

Cả mông và nơi riêng tư nóng rát đều hóa thành chất xúc tác dục vọng, đốt cháy hoàn toàn khao khát của cô với tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
 
Back
Top Bottom