Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [H Văn] Nói Dối Thành Tính - Lý Ất (Hoàn)

[H Văn] Nói Dối Thành Tính - Lý Ất (Hoàn)
Chương 40: Thoải mái (H)


Chử Huy và Lý Đài cùng ngã xuống giường, may mà anh chống một cái, nếu không Lý Đài sợ mình sẽ bị anh đè chết mất.Rồi Chử Huy banh chân Lý Đài ra, xoa nắn bắp đùi của cô, nhìn chằm chằm vào nơi giữa hai chân cô.

Lý Đài khó chịu vươn eo lên, muốn thoát khỏi tầm nhìn của Chử Huy."

Động đậy cái gì?"

"Đừng nhìn nữa."

"Vậy phải làm gì?"

Lý Đài đỏ mặt không nói gì.Chử Huy cúi người, hơi thở phả vào cánh hoa nhỏ, lúc lạnh lại lúc nóng, khiến Lý Đài khó chịu không ngừng vặn vẹo.Tay trên bắp đùi lại càng tăng lực, Chử Huy hỏi: "Dây áo choàng tắm đâu?"

Lý Đài không dám cử động nữa, Chử Huy quá gần cô, từng chi tiết nhỏ nhất mà chính cô cũng chưa từng thấy, từng thay đổi nhỏ nhất trên cơ thể đều không thoát khỏi tầm mắt anh.Như cố ý vậy, Lý Đài cảm thấy hơi thở phả lên người lại nặng hơn một chút, nhưng vẫn chưa đủ nặng, như nhẹ nhàng trêu chọc.Dục vọng hóa thành chất lỏng từng chút một chảy ra khỏi cơ thể Lý Đài, rồi biến thành sự ngứa ngáy mỗi lúc một sâu hơn, xâm chiếm vào da thịt cô, khiến cô khao khát được chạm vào.Lý Đài nắm lấy tay của Chử Huy, bàn tay quá lớn, cô đành nắm lấy hai ngón tay rồi từ từ kéo đến trước mặt mình, há miệng ngậm lấy, như em bé mút bình sữa, vội vàng dùng sức mà mút mát.Cái đầu từ giữa hai chân ngẩng lên, nhìn thấy Lý Đài đang mút mát ngón tay mình, Chử Huy nheo mắt lại nhìn đầy nguy hiểm.Người phụ nữ này luôn biết làm sao để khiến bản thân bớt chịu khổ cực.Tiếc là, nước xa không cứu được lửa gần.Lý Đài nhả ngón tay ra, đã liếm cho đến khi ướt nhẹp, cô nắm lấy rồi di chuyển xuống giữa hai chân mình, dưới ánh mắt chăm chú của Chử Huy, từng chút một nhét vào trong cơ thể mình."

Ưm ~"Lý Đài vặn vẹo thoải mái một cái, rồi mở mắt nhìn Chử Huy, miệng thốt ra tiếng rên rỉ mơ hồ."

Ưm?"

Lý Đài lại nói lần nữa."

Không nghe rõ."

"Động đi"Hơi thở ấm áp dán vào thịt non nơi huyệt nhỏ, anh hỏi: "Động cái gì?"

"Ngón tay."

"Động thế nào?"

Lý Đài cố gắng nhắm mắt, muốn ép ra vài giọt nước mắt, nhưng sức lực không đủ, chỉ có thể cố gắng nhìn Chử Huy một cách vô tội đầy quyến rũ."

Cầu xin anh đấy."

Ngón tay Chử Huy làm căng huyệt nhỏ đang bám lấy mình, động đậy vài cái, đẩy ngón tay sâu vào trong một chút rồi dừng lại."

Ưm ~""Chặt quá, anh động không được."

"Vậy anh liếm đi."

"Liếm chỗ nào?"

Lý Đài nâng người lên, đưa huyệt nhỏ đang cắm ngón tay đến bên miệng anh, Chử Huy thè lưỡi liếm một cái lên viên đậu nhỏ nhô lên lộ ra."

A ~"Lý Đài ngã trở lại giường.Chử Huy vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu không động đậy, Lý Đài chỉ có thể lại nâng eo, đưa mình đến bên miệng anh.Chỉ cần đưa tới miệng, Chử Huy sẽ liếm, lúc nhẹ lúc mạnh.Khi sắp đạt đến cao trào cô bị mất sức, cảm giác ấm áp thô ráp lại đột nhiên biến mất, Lý Đài bị kéo xuống từ đỉnh cực khoái một cách đầy đau đớn."

Ư ~ ưưư ~ Đừng thế mà."

Lần này nước mắt không cần phải giả vờ, Lý Đài thực sự bị bắt nạt đến phát khóc.Khóe miệng Chử Huy ướt đẫm, sắc mặt vẫn trắng bệch, không có biểu cảm gì, nhìn không ra chút dấu vết động tình, khiến Lý Đài cảm thấy mình thật dâm đãng không chịu nổi."

Cầu xin anh, đừng như thế, đừng như thế mà."

Chử Huy cong ngón tay, mạnh mẽ đâm vào mấy cái, khi bụng dưới Lý Đài bắt đầu co thắt không thể chặt hơn nữa lại dừng lại."

A..

Cầu xin anh mà."

Chử Huy ngồi dậy, ngón cái ấn mạnh lên hột le mà xoa nắn, ngón tay lại bắt đầu khuấy động, đồng thời cúi đầu cắn lấy miệng Lý Đài.Rất nhanh, bụng dưới lại co thắt, đùi căng cứng, toàn thân co giật.Khoái cảm cuối cùng cũng ập đến.

Đợi quá lâu, đến khi thực sự đến, đầu óc Lý Đài cũng co giật theo.Chử Huy nhìn người đang hoàn toàn chìm đắm trong cực khoái bên dưới, rút ngón tay ra, dùng sức xoa nắn đùi trong vẫn đang căng cứng, "Thế này đã thoải mái rồi, đồ dâm đãng."

Khi bị tiến vào, Lý Đài chỉ biết mình được đặt trên tấm thảm trước cửa sổ sát đất.Chử Huy từ phía sau cô cưỡng ép mở ra lối vào, tiến vào vừa nhanh lại vừa mạnh.

Khoái cảm và Chử Huy đều hoàn toàn không cho cô thời gian thích ứng, dồn dập ập đến.Bên ngoài cửa sổ là bầu trời đêm xanh thẫm và những ngọn núi đen kịt, gió thổi lướt qua, rừng cây rì rào.Lý Đài cảm thấy mình như một con thú cái giữa thiên nhiên, không có sự xấu hổ và băn khoăn thế tục, trong mắt chỉ có dục vọng, giao hoan với Chử Huy dưới trời đất bao la.Mông và đầu gối cô đều rất đau, nhưng rất nhanh đã bị cơn đau khi Chử Huy cúi người nắm lấy bầu ngực đang đung đưa của cô lấn át.Khi đầu gối sắp bị mài đến xước da, Chử Huy nhấc bổng cô lên, ép cô vào tường.Đôi chân bị dồn ép quá mức chưa kịp thư giãn làm cô đứng không vững, Chử Huy liền đặt một chân cô lên khuỷu tay, dùng dương vật đóng đinh cô vào tường.Hai chân theo động tác của anh lắc lư, Lý Đài như một con búp bê không có khả năng tự hành động.Chử Huy tăng tốc, tiếng thở dốc trở nên gấp gáp, Lý Đài bị ném lên giường, tay bị bắt nắm chặt lấy dương vật ướt đẫm rồi nhanh chóng vuốt ve, tinh dịch đặc sệt phun trào bắn lên ngực cô.Sau khi xuất tinh, Chử Huy buông tay Lý Đài ra, bước đến quầy bar bên giường rót cạn cả bình nước, bưng nước ấm quay lại, đỡ Lý Đài dậy đút cho cô uống.Uống xong nước, tinh dịch đã chảy đầy người cô.Chử Huy tự mình vào phòng tắm, Lý Đài thực sự không còn sức đi tìm một phòng tắm khác, nghỉ ngơi một lúc, cô cũng vào phòng tắm.Chử Huy chủ động nhường chỗ, Lý Đài bước vào, từ từ rửa sạch tinh dịch trên người.Dòng nước suýt xô cô ngã sấp xuống, Lý Đài thực sự vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi.

Chử Huy từ phía sau áp sát vào, ép thấp eo cô, một lần nữa tiến vào.Lý Đài giơ tay nắm lấy công tắc vòi hoa sen rồi lại tuột ra.

Cô cảm thấy mình như một đống bùn bị Chử Huy nặn thành bất cứ hình dạng nào anh muốn.Và rồi mọi thứ xung quanh cũng hóa thành bùn, không nhìn ra được là mặt trái hay phải, dáng hình gì nữa.___Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
 
[H Văn] Nói Dối Thành Tính - Lý Ất (Hoàn)
Chương 41: Nói sai rồi


Lý Đài tỉnh dậy ở nơi xa lạ, phản ứng một lúc mới nhớ ra mình đang ở đâu.Trong phòng chỉ có mình cô, đầu giường không có giấy nhắn, điện thoại cũng không có tin nhắn.Cô khoác áo choàng tắm xuống lầu, trên ghế sofa phòng khách có một bộ quần áo được gấp gọn gàng.

Vẫn là váy, cầm trên tay cảm thấy kích cỡ không lớn hơn cái hôm qua là bao nhiêu, thậm chí còn ngắn hơn chút.Lý Đài chỉ mặc nội y cẩn thận đi một vòng quanh nhà, xác định rằng Chử Huy không có ở đây.Căn biệt thự này cách xa các tòa nhà xung quanh, xung quanh còn được trồng cây xanh, che chắn tầm nhìn rất tốt.

Không chỉ vườn hoa, bể bơi được chăm sóc chu đáo, góc bếp cũng sạch bóng, nhưng chỉ có tủ rượu chật ních, cũng không thể lấp đầy bụng Lý Đài.Điện thoại trong nhà reo lên, Lý Đài cầm điện thoại của mình không nghe máy.Một lúc sau, có người đến bấm chuông cửa.Giọng nữ dịu dàng vang lên qua chuông cửa hỏi: "Cô Lý, cô đã dậy chưa ạ?"

Lý Đài bước tới đáp: "Chào chị, em đã dậy rồi."

"Tôi vừa lái xe đến, nếu cô cần dùng bữa, tôi có thể đưa cô đến nhà hàng."

"Vâng, chị đợi em một chút."

Lý Đài không quen để người khác chờ đợi, cô cố gắng nhét mình vào bộ quần áo đó, quả nhiên vẫn rất chật, cô chưa ăn gì đã bị siết đến mức thở cũng không nổi, may mà chất liệu váy có vẻ không tệ, có lẽ sẽ không bục ra.Trên đường đến nhà hàng, Lý Đài biết người phụ nữ đến đón cô họ Vương, tên Vương Nhạc Chi, là quản gia riêng ở đây, Chử Huy dặn cô ấy đến chăm sóc Lý Đài.Lý Đài hỏi Chử Huy đi đâu, Vương Nhạc Chi cũng không rõ.Nhà hàng rất lớn, người vẫn rất ít, Lý Đài thậm chí còn không thấy bất kỳ ai cô từng gặp ngày hôm qua vào giờ ăn.Thực đơn dày cộp được mang ra, Lý Đài có hơi bối rối, lật qua lật lại, quả nhiên hình ảnh trông thật ngon mắt, tên món thì lại nghe không hiểu gì cả.Vương Nhạc Chi rót nước cho cô, đưa qua máy tính bảng rồi nói cô ấy đã thiết kế riêng một thực đơn cho Lý Đài đều là món đặc sản ở đây để cô tham khảo.Lý Đài nhanh chóng khẳng định kết quả công việc của cô ấy.Bốn món một canh, lượng thức ăn đều không nhiều, Lý Đài thậm chí cảm thấy lượng thức ăn ít đến mức bất thường, cho dù mặc bộ "dụng cụ tra tấn" này, cô cũng vừa đủ ăn hết.Trong suốt bữa ăn, không có bất kỳ nhân viên phục vụ nào đến quấy rầy Lý Đài, vừa ăn xong Vương Nhạc Chi đã đúng lúc xuất hiện.Vương Nhạc Chi dẫn Lý Đài đi dạo, vừa đi vừa giới thiệu cho cô về các điểm đặc sắc, hoạt động giải trí của khu nghỉ dưỡng này.Nhìn kiểu này có lẽ buổi chiều Lý Đài cũng không thể về được.Chơi golf thì không biết, cưỡi ngựa lại quá nguy hiểm, những cái khác Lý Đài cũng chưa từng nghe nói qua, cuối cùng cô hỏi có chỗ nào massage không.Gọi xe điện, Vương Nhạc Chi dẫn Lý Đài đến trước một tòa nhà có hình dáng mềm mại, trang trí màu hồng, nhìn là biết đây là hội sở dành cho phụ nữ.Không may là Bối Kiều cũng ở cửa.

Nhìn thấy Lý Đài, cô ta cũng rất ngạc nhiên, từ xa đã cười với cô.Do dự một chút, Lý Đài vẫn xuống xe đi qua.Ba người gặp mặt, Vương Nhạc Chi mở lời trước: "Cô Bối, chào cô, tôi là Vương Nhạc Chi, quản gia riêng ở đây."

Bối Kiều hơi ngạc nhiên vì Vương Nhạc Chi biết cô ta, vẫn tươi cười mà chào hỏi: "Chào cô Vương."

Rồi lập tức quay sang hỏi Lý Đài: "Cô Lý, cô cũng đến spa làm à?"

"Ừ, cũng không có việc gì làm."

"Vậy chúng ta cùng đi nhé, tôi có một chuyên viên massage rất thích có thể giới thiệu cho cô."

Lý Đài chưa kịp trả lời Vương Nhạc Chi đã nói trước: "Cô Lý, nếu cô có việc cần xử lý, chúng tôi cũng có thể sắp xếp chuyên viên massage mà cô chỉ định đến phục vụ tại chỗ ở."

Gần như không cần suy nghĩ, Lý Đài đã lựa chọn đồng ý lời mời của Bối Kiều.Chuyên viên massage đi tiếp đón muốn giới thiệu sơ qua về hội sở cho Lý Đài cũng bị cô từ chối khéo, nói muốn massage trực tiếp.

Thế là họ được mời vào phòng thay đồ thay quần áo.Lý Đài chọn massage và lý do vội vàng như vậy đều giống nhau - bộ quần áo này thực sự quá chật, siết đến mức cô vừa thở không nổi vừa muốn nôn.Thay xong áo choàng tắm rộng rãi, cô ngồi trên ghế sofa, duỗi tứ chi thở sâu một hồi thật thoải mái mới cảm thấy chút đồ ăn trưa đã vào đến dạ dày, cũng nhìn thấy những vết đỏ loang lổ trên người mình.Đúng là đồ đàn ông chó má.Lúc Lý Đài ra ngoài, Bối Kiều đã đợi ở phòng nghỉ, còn gọi chuyên viên massage quen của cô ta đến, nhưng Lý Đài đổi ý, không muốn massage toàn thân, chỉ muốn làm mặt.Cô chọn dịch vụ rất nhanh, lời giới thiệu cao siêu với Lý Đài không mấy quan trọng, cô trực tiếp chọn cái đắt nhất, cho dù không phải Chử Huy trả tiền cũng đáng để anh ta nợ người ta ơn huệ này.Bối Kiều do dự một lát rồi cũng chọn dịch vụ giống Lý Đài.Tuy ở cùng phòng nhưng nguyên liệu cao cấp và thiết bị quá nhiều, hai người dừng nói chuyện, mắt cũng chẳng mở được mấy lần.Bị đùa nghịch cả một buổi trưa, Lý Đài cảm thấy rất tận hưởng, trong lúc đó còn ngủ gà ngủ gật một lúc.Khi kết thúc, hai người uống trà ở khu nghỉ ngơi, Bối Kiều khen Lý Đài một hồi, khen đến mức cô thấy ngượng cả người."

Cô Lý, sao lâu rồi không thấy Chử cục vậy?"

"Tôi cũng không biết nữa, ăn trưa cũng không thấy anh ấy."

Bối Kiều trông rất ngạc nhiên, "Ơ, anh ấy không ăn trưa cùng cô à?"

Tim Lý Đài thắt lại, cảm thấy mình có lẽ đã nói sai rồi."

Tôi dậy muộn, không biết anh ấy đi đâu rồi."

"Anh ấy không nói với cô là anh ấy đi đâu à?"

"Không nói."

"Cũng không bảo cô đợi anh ấy tối cùng ăn cơm?"

Lý Đài uống một ngụm trà hoa, từ từ đặt tách trà xuống bàn rồi mới nói: "Tôi tự ăn được, không cần anh ấy đút."

"Ha ha, cô Lý thật hay nói đùa."

Bối Kiều cười yểu điệu như cái tên của cô vậy, "Tôi chỉ cảm thấy rất có duyên với cô, vừa gặp cô đã muốn nói chuyện với cô."

"Chúng ta lần sau nói chuyện đi, tôi phải đi về rồi."

Lần này Bối Kiều rất sảng khoái, "Được, cô cứ từ từ về, tối lại gặp lúc ăn cơm."

Lúc ra khỏi tiệm spa, Vương Nhạc Chi đã đợi trên xe điện.Về đến biệt thự, Lý Đài muốn nhắn tin cho Chử Huy nói chuyện của Bối Kiều rồi lại cảm thấy mình quá tự cho là đúng.Biệt thự sang trọng xa hoa, lớn hơn quầy tạp hóa mấy lần, đủ để Lý Đài đi loanh quanh cả nửa ngày, chỉ là ngôi nhà dù hào nhoáng đến đâu nếu không thuộc về mình cũng chỉ là cái vỏ rỗng, nhìn nhiều chỉ thấy mệt mỏi.Mãi đến hơn 6 giờ tối, Vương Nhạc Chi lại bấm chuông cửa, nói Chử tiên sinh bảo cô ấy đến đón Lý Đài đi ăn cơm.___Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
 
[H Văn] Nói Dối Thành Tính - Lý Ất (Hoàn)
Chương 42: Rắc rối


Vẫn là tòa nhà ăn cơm tối qua, Lý Đài vừa xuống xe đã thấy Lưu tổng và Chử Huy đang đứng nói chuyện ở cửa.Lưu tổng trông khá sốt ruột, tuy đang đối diện hướng của Lý Đài, nhưng dường như hoàn toàn không chú ý gì đến cô."

Tôi cố ý đến báo cáo với ngài là tài liệu đã nộp rồi."

"Không cần báo cáo với tôi, cái đó không thuộc phạm vi quản lý của tôi."

"Ngài cứ nói vậy, dù sao cũng là ngài giới thiệu bộ trưởng Khổng cho chúng tôi quen biết, tôi cũng không thể phụ ân tình này của ngài."

"Chỉ là vừa hay cùng ăn một bữa cơm, không tính là ân tình gì."

Lưu tổng càng sốt ruột hơn, "Chử cục, ngài cho tôi một lời hứa đi, tôi đã đổ toàn bộ gia sản vào đó rồi."

"Chuyện của các anh tôi không quản được."

Lưu tổng lại tiến thêm một bước về phía Chử Huy, "Tôi nghe nói sáng nay Vương tổng cũng đến rồi, ông ấy có phải cũng đến tìm ngài không?"

Nhắc đến sáng nay, Lý Đài cảm thấy hơi chột dạ, cô chậm lại bước chân.Chử Huy lùi lại một bước, giọng điệu không đổi: "Ông ấy có đến hay không anh đi mà hỏi ông ấy."

Nghe thấy động tĩnh phía sau, Chử Huy quay đầu nhìn Lý Đài, trầm giọng nói: "Sao chậm thế."

Lý Đài rảo nhanh bước đến, Chử Huy không để ý đến Lưu tổng nữa, ôm cô đi vào trong.Phòng ăn vẫn ngồi đầy một bàn người, gương mặt có mới có cũ.

Chử Huy ngồi ghế chủ vị, người ngồi bên cạnh vẫn là mấy người hôm qua.Trong lòng cảm thấy có lỗi, tối nay Lý Đài đặc biệt nhiệt tình, chỉ thiếu điều trực tiếp đút thức ăn vào miệng Chử Huy.Trong khoảng nghỉ ngơi, Lý Đài lén thì thầm bên tai anh: "Chiều nay, em nói với Bối Kiều là sáng anh đã đi rồi, trưa chúng ta cũng không ăn cùng nhau."

Chử Huy không phản ứng gì, không biết là nghe thấy hay không nghe thấy."

Em có phải đã gây phiền phức cho anh rồi không?"

Uống một ngụm nước, Chử Huy quay đầu nhìn kỹ mặt Lý Đài rồi nói: "Cũng khá là biết tiêu pha."

"Gì cơ?"

Lý Đài phản ứng lại, sờ sờ má, hơi ngượng ngùng mà nói: "Đẹp không?"

"Đẹp cái gì?"

"Chiều nay em làm mặt, không đẹp à?"

"Phẫu thuật thẩm mỹ à?

Không nhìn ra đấy."

"Không nhìn ra tức là phẫu thuật không tệ, khá tự nhiên."

Lúc nói chuyện, Bối Kiều cùng đi "phẫu thuật thẩm mỹ" với Lý Đài cũng bưng ly rượu bước tới, chào hỏi Chử Huy rồi thân mật nói với Lý Đài: "Cô Lý, nói là về nghỉ ngơi một lát rồi đến tìm tôi mà sao mãi cũng không thấy tin gì vậy."

Chuyện này từ đâu mà ra vậy?Lý Đài không vạch mặt cô ta, cũng phối hợp nói theo: "Ha ha, tôi ngủ quên mất."

"Chiều nay cảm giác thế nào?

Ở nội thành tôi cũng có mấy tiệm làm đẹp quen hay đến, tất cả đều rất tốt, đặc biệt là tiệm ở đường Tân Châu..."

Nhìn ý tứ này có lẽ Bối Kiều định tán gẫu với Lý Đài rồi.Lý Đài ở bàn này không có quyền lên tiếng gì, bản thân còn đang hầu hạ người khác, sao có thể tìm thêm người để nói chuyện với cô chứ."

Hay là, chúng ta đợi về rồi nói tiếp nhé, bây giờ nói tôi cũng không nhớ nổi."

"Được thôi, trao đổi thông tin liên lạc đi, hôm nào tôi trực tiếp dẫn cô đến tiệm xem."

Thật là, mình khách sáo với cô ta một chút, cô ta lại không khách sáo với mình chút nào cả.Lý Đài thực sự không muốn mua dây buộc mình, cô đưa tay sờ điện thoại của Chử Huy, Chử Huy không nói gì nhưng tay cô vẫn đè lên điện thoại không động đậy, ngơ ngác nhìn Bối Kiều, thoáng chốc không nghĩ ra lý do từ chối."

Cô ấy không có tiền, tiêu không nổi."

Chử Huy lên tiếng."

Ơ..."

"Ha ha...

Chử cục nói đùa hay thật, sao cô Lý lại có thể không có tiền cơ chứ."

"Cô ấy chỉ là người mở một quầy tạp hóa, lấy đâu ra tiền?"

Lời này sắc bén thật, Bối Kiều cũng không dám đáp lại, gượng cười nói với Chử Huy: "Chử cục nói đùa hay thật, em kính ngài một ly."

Vốn chỉ là lời chuyển chủ đề, nếu Chử Huy từ chối nữa thì sẽ càng ngượng nghịu.May mà Chử Huy cũng uống, Bối Kiều cũng ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của mình.Lý Đài cầm chai rượu rót đầy ly của Chử Huy đến tràn ra, nâng ly nước ép của mình lên rồi nói: "Chử cục, em cũng kính ngài một ly."

Chử Huy nhướn mày nhìn cô, "Kính gì?

Không nói thêm gì à?"

"Chúc ngài mỗi ngày đều kiếm đầy bạc, giàu sang phú quý."

"Nếu tôi mỗi ngày đều kiếm được đầy bạc thì phải ngồi tù, tôi ngồi tù rồi, em đợi tôi à?"

Lý Đài thầm nghiến răng nghiến lợi, tự uống hết nửa ly nước ép rồi không thèm để ý đến anh nữa.Chử Huy nhìn Lý Đài một lúc với vẻ nghiền ngẫm rồi vẫn uống cạn ly rượu.Sau đó Lý Đài chỉ lo cho bản thân, không để ý đến Chử Huy nữa.Tối nay mấy người mới đến cũng không biết làm nghề gì, cách làm việc đặc biệt táo bạo, qua vài vòng rượu đã rủ nhau chơi trò chơi.Trò chơi còn chưa đến nửa vòng đã đổi vị, đàn ông phụ nữ ôm ấp lẫn nhau, bắt đầu đi về hướng ao rượu rừng tình.Lý Đài nói vào tai Chử Huy là mình muốn đi vệ sinh,rồi không quan tâm anh đồng ý hay không, trực tiếp bỏ đi.Từ chối sự đi cùng của Vương Nhạc Chi, cô tự mình đi dạo bên ngoài, biết rõ Chử Huy có thể sẽ nổi giận, Lý Đài cũng không muốn quay lại, cũng không dám về chỗ ở.Đi dạo gần nửa tiếng Lý Đài mới từ từ quay về, lúc này cô thậm chí bắt đầu mong Bối Kiều sẽ xuất hiện.Bước vào nhà vệ sinh nữ, Lý Đài đứng một lúc chỉnh lại bộ dáng, vừa bước ra ngoài, chưa đi được mấy bước đã bị một bàn tay nắm lấy kéo về phía nhà vệ sinh nam ngược hướng.Lý Đài sợ đến tái mặt, mong đừng phải là tên nào trong nhóm đó lên cơn muốn làm chuyện bẩn thỉu ở đây."

Rầm", Lý Đài bị ấn mạnh vào cánh cửa đã đóng.Giây tiếp theo, cổ bị cắn mạnh rồi lại bị mút mạnh.Mùi hương quen thuộc xoa dịu đi nỗi kinh hãi nhưng không thể giảm bớt cơn đau dữ dội.Đợi Chử Huy buông cô ra, chỗ bị cắn đã thấy tê dại, nếu không phải trên miệng anh không có máu, Lý Đài thực sự cảm thấy mình bị cắn rách một miếng thịt."

Gan em không nhỏ đấy."

"Em chỉ đi vệ sinh thôi mà."

"Sao không đi luôn?"

"Em không có ý định bỏ đi."

"Không dám, hay là không muốn?"

"Em chưa từng nghĩ đến."

"Sao không gọi Trương Hạo Linh đến đón em?"

Lý Đài cắn môi đến mức in cả dấu răng rồi nói: "Anh có phải có sở thích đặc biệt gì không?"

"Hửm?"

"Chỉ khi nhắc đến anh ấy mới khiến anh thấy hưng phấn?"

"Há!"

Chử Huy nhìn Lý Đài, giọng điệu trêu chọc, nói: "Đúng vậy, chỉ có nhắc đến anh ta, mới khiến tôi thấy hưng phấn."

Hơi thở nặng nề có mùi rượu đậm đặc, sự bất mãn không hề kiềm chế hòa lẫn vị cay nồng của men rượu như roi quất trộn muối, Lý Đài tức thì cảm thấy sợ hãi, miệng muốn giải thích: "Em..."

Chử Huy hôn mạnh lên miệng cô, chỉ là môi chạm môi, rồi cắn môi cô nói: "Lý Đài, tôi không cần bất cứ lời giải thích nào của em."___Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
 
[H Văn] Nói Dối Thành Tính - Lý Ất (Hoàn)
Chương 43: Quá nhiều (H)


"Alo."

Đầu dây bên kia yên tĩnh đến mức không có cả tiếng thở, Trương Hạo Linh nhìn điện thoại rồi lại nói: "Alo, Lý Đài à?"

"Ừm."

Tiếng đáp lại rất nhẹ."

Em làm gì vậy?"

"Không có gì."

Lý Đài nhanh chóng đáp lại."

Em không phải đang đi chơi với bạn sao?

Vui không?"

"Khá vui."

Chử Huy ôm Lý Đài từ phía sau, tay luồn vào trong váy, từ từ di chuyển từ đầu gối lên đến giữa hai chân.Trương Hạo Linh lại hỏi: "Vậy em gọi cho anh làm gì?"

Chử Huy khẽ nói bên tai còn lại: "Nói em nhớ anh ta đi."

Lý Đài nhắm mắt lại hỏi: "Anh đang bận à?"

"Dựng video thôi."

Trương Hạo Linh nói một cách lơ đãng, "Sở Sở cứ gọi điện nhắn tin cho anh, anh cũng không biết nói gì với cô bé, hôm nay cửa tiệm tạp hóa cũng không mở."

Xoạch!Chiếc váy hôm nay cũng chịu chung số phận.Chử Huy cắn lên chiếc xương sống nhô lên, trừng phạt Lý Đài vì không nghe lời."

Hả?

Tiếng gì vậy?"

Trương Hạo Linh chậm nửa nhịp hỏi."

Không có gì."

Lý Đài nghiến răng đáp."

Ồ."

Trương Hạo Linh không để ý nhiều.Lý Đài co người trước ngực Chử Huy, muốn cuộn mình lại, muốn trượt xuống giường nhưng cánh tay anh lại vắt ngang eo, siết chặt lấy cô, gần như nhấc bổng cô lên.Chiếc váy rách tuột xuống, Chử Huy sờ đến bầu ngực, xoa nắn mạnh một cái, Lý Đài kìm nén tiếng rên rỉ.Lần này Trương Hạo Linh lại phản ứng rất nhanh, "Hả?

Em nói gì cơ?"

"Không có gì."

"Vậy cúp máy nhé, anh còn đang bận."

Chử Huy nắm ngực ép Lý Đài dựa vào người mình, cắn tai cô thì thầm: "Đừng cúp."

"Anh, đừng cúp."

"Chậc, không có việc gì còn không cho cúp, vậy em nói đi xem nào."

Có tiếng động nhẹ, có lẽ là Trương Hạo Linh bật loa ngoài rồi đặt điện thoại lên bàn.Chử Huy cúi đầu cắn vai Lý Đài, banh chân cô ra, đầu ngón tay cách lớp quần lót trượt trên hoa môi.

Anh lại ngậm lấy tai cô, khi ngón tay vén quần lót ra để đi vào, thở dài bên tai cô.Tiếng thở của người đàn ông nóng bỏng, ẩm ướt và ngón tay xâm nhập lối vào khiến da đầu Lý Đài tê rần, cô nắm chặt điện thoại, suýt nữa thì không kìm được tiếng rên.Ác quỷ bên tai thì thầm: "Nói chuyện với anh ta đi."

Lý Đài nói đứt quãng: "Nhập... hàng, chưa?"

"Nhập hàng gì?

Hôm kia mới nhập rồi mà."

"Ừm."

Lại thêm một ngón tay nữa.Tuy rất xấu hổ nhưng cảm giác kích thích như vụng trộm này khiến Lý Đài rõ ràng nhạy cảm, ướt át hơn bình thường.Ngậm vành tai cô, ác quỷ thì thầm: "Hóa ra nhắc đến anh ta cũng khiến em hưng phấn, không chỉ có mình anh."

Lý Đài tối qua còn cảm thấy mình là con thú cái giữa thiên nhiên thì bây giờ cô chính là một dâm phụ không biết xấu hổ.

Cô thậm chí còn cảm thấy Trương Hạo Linh nghe thấy được tiếng nước khuấy động ở giữa hai chân mình.Nhìn thấu ý định của cô, Chử Huy hôn lên má Lý Đài nói: "Tiếp tục nói chuyện đi, nếu em cúp máy, lần sau anh sẽ để anh ta tận mắt nhìn thấy bộ dạng này của em."

Nắm chặt điện thoại, Lý Đài ngửa đầu nhắm mắt lại, khóe mắt có nước mắt chảy ra, không rõ là vì xấu hổ hay vì dục vọng.Cô hỏi: "Dạo này anh thế nào?"

Trương Hạo Linh sững người một chút rồi nói: "Dạo này thế nào là sao, đây là kiểu nói chuyện gì vậy, tối nay em rất lạ đấy, rốt cuộc là làm sao?"

"Không sao cả."

"Em không khỏe à?"

Ác quỷ vẫn đang được đằng chân lân đằng đầu, "Nói cho anh ta biết đi, tại sao em lại không khỏe?"

Nếu Lý Đài và Trương Hạo Linh là người yêu, Chử Huy làm vậy có thể sỉ nhục Trương Hạo Linh, coi như về tình có thể tha thứ.

Nhưng Lý Đài đã giải thích rồi, Trương Hạo Linh là người nhà của cô, tại sao lại bắt cô phải như vậy trước mặt người nhà mình?Lý Đài kiên quyết cúp máy, tay kia ném điện thoại đi thật xa, kéo bàn tay đang ở giữa hai chân mình lên cắn mạnh một cái, gầm lên: "Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"

Chử Huy cưỡng ép ấn cô trở lại lòng mình, "Không phải em nói sao, nhắc đến Trương Hạo Linh mới khiến anh hưng phấn, vậy thì để anh ta giúp anh trợ hứng một chút."

Hít thở sâu vài hơi, Lý Đài lạnh lùng nói: "Anh cứ để Trương Hạo Linh về ngồi tù đi, nếu không hài lòng thì bắt em đi tù luôn cũng được, hoặc trực tiếp bắn chết cả hai chúng em, tùy anh muốn vui vẻ thế nào cũng được."

Trong mắt Chử Huy là nỗi tức giận hận không thể bốc cháy.Chính Lý Đài đâm một cái gai vào trong lòng anh, khiến anh khó chịu, còn muốn qua loa vài câu đã coi như chuyện chưa từng xảy ra.Giờ cô đổi gai thành dao, không chỉ muốn Chử Huy khó chịu, còn muốn anh luôn phải nhìn.

Nhìn xem anh vì sao khó chịu, nhìn khi anh khó chịu, cô và Trương Hạo Linh vượt qua gian khổ đến hạnh phúc, sống một cuộc sống sung túc.Thậm chí còn ngạo nghễ chỉ trích anh độc đoán vô lý, ỷ thế hiếp người.Người phụ nữ này thực sự quá đáng lắm rồi."

Vậy tối nay em hãy làm anh vui vẻ đi."

Chử Huy đem cổ Lý Đài ấn xuống giường, kéo hai chân cô gập lên trước ngực, vỗ một cái vào mông, "Ôm cho chặt vào."

Nơi giữa hai chân hoàn toàn lộ ra trước mắt anh, huyệt nhỏ nhìn dâm đãng không thể chịu nổi, Chử Huy lộ rõ vẻ hung tợn, trong mắt là dục vọng lẫn lộn với lửa giận, như con thú dữ đang thèm thuồng."

Ướt thế này."

Anh dùng ngón tay vân vê cánh hoa, tách ra, nhìn kỹ lưỡng thịt non bên trong mềm mại, đỏ au yêu kiều, đang hơi mở hơi khép, vừa như cầu xin tha thứ, lại như mời gọi.Ngón tay anh vỗ nhẹ lên hoa môi."

A~" Lý Đài run lẩy bẩy, rên dài một tiếng."

Đồ dâm đãng."

Bàn tay bao lấy hoa môi, lòng bàn tay dùng sức xoa nắn, vết chai thô ráp cọ lên chỗ mềm mại, nói đau không đau, nói ngứa không ngứa, lại xoa ra một mảng ướt đẫm, trơn tuột đến mức anh không kẹp được cánh hoa.Lý Đài càng căng cứng cơ thể càng run mạnh.Chử Huy cười khẩy, "Lắc mông làm gì?"

Lý Đài ấn cơ thể vào giường, cố gắng kiềm chế bản thân hơn.Chử Huy cố tình kéo cô dậy, chậm rãi bôi thứ nước ướt át trên tay lên mông cô rồi ra lệnh: "Lắc nữa đi."

Ngay cả Phật đất cũng phải có ba phần tức giận, Lý Đài cứ không chịu cử động.Bốp!

Bốp!

Bốp!Đỉnh mông sau đó nhanh chóng từ màu mật ong nhạt ban đầu chuyển thành màu mật ong đỏ thẫm, thơm ngát mùi hương.Bàn tay lại nắm lấy hoa môi, Chử Huy từ từ xoa nắn, chậm rãi nói: "Không lắc thì lần sau đánh chỗ này."

Lý Đài cứng đờ lắc mạnh mông sang trái rồi lại sang phải như một con robot bị rỉ sét.Chử Huy vẫn hài lòng mà cười ra thành tiếng, "Đúng là đồ dâm đãng."

Anh cởi quần lót, giải phóng dương vật, hạ hông đâm thẳng vào cơ thể cô.Lối đi ấm áp chặt chẽ đến không tưởng tượng nổi, thịt mềm ngay lập tức bám chặt lấy.Như có trí nhớ của cơ bắp, Lý Đài thở dốc, ngửa đầu, ưỡn eo, dang chân đón nhận Chử Huy.Sau khi mạnh mẽ va chạm vài cái, Chử Huy cúi người hôn lấy Lý Đài.Hai người lập tức giống như mọi lần trước, hôn sâu, ôm chặt, đắm chìm trong khoái cảm giao hoan.Lý Đài luôn là người cầu xin tha trước, cô đẩy Chử Huy ra, quay đầu thở hổn hển.Chử Huy ngồi thẳng dậy, vừa va chạm vừa dùng sức xoa nắn bầu ngực đang nhô lên, anh muốn xoa đến rách da thịt, xem bên trong rốt cuộc là một trái tim sắt đá như thế nào.Ngón tay và ga giường quấn vào nhau, tiếng rên rỉ của Lý Đài không theo kịp tần suất va chạm, dục vọng và Chử Huy đều không quan tâm đến sinh mạng của cô, cứ thế trào dâng, cuồn cuộn đi qua.Bụng dưới bị bàn tay ấn xuống, dưới lớp da bụng mỏng, Chử Huy có thể cảm nhận được quỹ đạo vận động của mình, anh dùng sức thêm chút nữa, lối đi rõ ràng sẽ siết chặt.Lý Đài há miệng rồi lại bị khoái cảm nghẹn đến không phát ra tiếng.Đêm nay, có quá nhiều dục vọng, cũng quá nhiều sự xấu hổ, nhiều đến mức làm mờ đi hình ảnh của Chử Huy trong lòng cô trước đây.___Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
 
[H Văn] Nói Dối Thành Tính - Lý Ất (Hoàn)
Chương 44: Gọi 120


Sáng sớm hôm sau Lý Đài đã bị gọi dậy, toàn thân cô mềm nhũn như bị rút hết xương.

May mà quần áo hôm nay không bó sát.Ăn sáng xong cuối cùng cũng lên đường trở về.Xe chạy thẳng đến cửa quầy tạp hóa, Lý Đài xuống xe, quay lại nhìn Chử Huy cũng xuống xe rồi hỏi: "Vào ngồi một lát không?"

Chử Huy nắm lấy cằm cô hôn nồng cháy một cái, "Lần sau."

Đứng tại chỗ nhìn theo Chử Huy rời đi, Lý Đài quay người thấy chị Trương và Triệu Nguyên Nguyên đứng ở cửa quầy tạp hóa với vẻ mặt đầy kinh ngạc, cô cười chào họ: "Chị Trương, đến mua đồ à?"

"Ừ, à, đúng rồi, hôm qua đến thì cửa hàng không mở nên hôm nay chị lại đến."

"Chị mua xong chưa?

Còn cần gì nữa không?

Để em lấy cho chị."

"Không cần không cần, mua xong rồi."

"Chị ơi, người đàn ông đó..."

Chị Trương vội bịt miệng Triệu Nguyên Nguyên, "Bọn chị đi trước đây, Nguyên Nguyên còn phải đi học."

"Chị đi thong thả."

Trương Hạo Linh ngồi sau quầy cúi đầu ngủ gật."

Cốc cốc", Lý Đài gõ gõ lên quầy, "Đêm qua anh không ngủ à?"

"Hả?

Không...

Ồ, em về rồi đấy à?"

Trương Hạo Linh tỉnh dậy, xoa xoa mặt rồi đứng dậy lê bước lên lầu, "Em về rồi thì trông cửa hàng một lúc, đêm qua anh bận dựng video..."

Giọng nói theo Trương Hạo Linh đi xa, Lý Đài uống chút nước, lên lầu thay quần áo rồi xuống ngồi sau quầy cũng bắt đầu ngủ gật.Đến giờ ăn trưa, Trương Hạo Linh nhìn hộp đồ ăn ngoài nói: "Sao lại gọi đồ ăn, hôm qua anh đã mua rau rồi mà."

"Lười động đậy."

Lý Đài thực sự lười động đậy, nhìn đồ ăn của mình cũng không muốn nhấc đũa.Trương Hạo Linh bẻ đũa đưa cho cô, dò hỏi: "Em, có phải đi với Chử Huy không?"

"Ừ."

"Hai người đi làm gì vậy?

Sao mà lại thành ra thế này?

Sinh tồn nơi hoang dã à?"

Lý Đài còn không có sức trừng mắt với anh, "Anh quản được à?"

Ăn trưa xong, Lý Đài ngồi sau quầy càng lúc càng mệt, đang định đóng cửa đi ngủ luôn thì Đinh Hoa Sở bước vào.Lý Đài thực sự muốn ngất đi cho rồi."

Sở Sở à."

"Chị, Trương Hạo Linh không có ở đây à?"

"Ừ, ra ngoài rồi."

"Không mang theo điện thoại luôn à?"

"Có thể lắm."

Nhìn bộ dạng uể oải của cô, Đinh Hoa Sở cũng không nổi giận nổi, "Chị, rốt cuộc là tại sao?

Chỉ vì những lời mẹ em nói thôi sao?"

"Mẹ em là vì muốn tốt cho em thôi."

"Sao lại vì muốn tốt cho em?

Em và anh Hạo Linh có làm gì đâu, hơn nữa, ngay cả chị cũng không nói gì, bà ấy lấy quyền gì mà bịa đặt lung tung."

"Mẹ em sợ em kết bạn xấu thôi."

"Em đã 20 rồi, kết bạn với ai mà bà ấy còn phải quản à?

Chị và anh Trương Hạo Linh cũng đâu phải người xấu."

"Trương Hạo Linh thì vậy, chị thì không."

Khuyên giải thiếu nữ nổi loạn mệt quá, Lý Đài thở dài một hơi.Ngay cả Lý Đài cũng ra vẻ cô không hiểu chuyện tốt xấu, Đinh Hoa Sở tức giận vểnh cổ lên, giọng điệu kiên quyết nói: "Chị, chị nói với anh Hạo Linh giúp em, sau này em không học dựng video với anh ấy nữa."

Không đợi trả lời, cô tiếp tục nói: "Em có việc dựng video muốn nhờ anh ấy làm, việc trả tiền ấy, chị bảo anh Hạo Linh về rồi liên lạc với em."

Thật bướng bỉnh mà, Lý Đài chỉ có thể đồng ý.Đinh Hoa Sở đi rồi cô đóng cửa quầy tạp hóa, lên lầu nói chuyện với Trương Hạo Linh rồi về phòng, nằm xuống là ngủ.Một giấc này là ngủ thẳng đến ngày hôm sau.Khi cô thức dậy, nhìn thấy trên bàn đã để sẵn bữa sáng, Lý Đài đến trước cửa phòng Trương Hạo Linh đang mở hỏi anh: "Anh dậy sớm vậy?"

Trương Hạo Linh ngẩng đầu nhìn kỹ Lý Đài rồi mới nói: "Nếu em không dậy nữa, anh định gọi 120 luôn rồi."

"Chỉ là ngủ một giấc thôi mà, có cần phải vậy không?"

Cô ngồi vào bàn ăn cơm.Trương Hạo Linh hỏi: "Chử Huy đối xử với em không tốt à?"

"Anh có ý gì?"

"Anh thấy tình trạng của em, có vẻ như anh ta không tốt với em."

"Không có gì tốt hay không tốt cả, bình thường vẫn vậy thôi."

"Tục ngữ có câu này rất hay: Đàn ông dù có ưu tú đến đâu, không yêu thương em thì cũng vô dụng..."

"Câu nào vậy?

Sao nghe không vần gì cả."

"Chậc."

Trương Hạo Linh sắp xếp lại tâm trạng, tiếp tục nói: "Ý là: Chử Huy điều kiện tốt thì đúng, nhưng nếu anh ta không tốt với em thì cũng vô ích.

Hai người sau này có thể... trên TV không phải thường hay diễn sao, nhà của mấy người có tiền có quyền đều phức tạp lắm, anh ta lại bận rộn, không lo cho gia đình, cuộc sống sau này của em chưa chắc đã tốt.

Trước đây là vì anh, giờ anh đã ra rồi, nên anh nghĩ em cũng đừng cố chấp nữa, thử thích người khác xem sao."

Nghe anh luyên thuyên như đọc sách một đoạn dài vậy, Lý Đài vẫn rất cảm động, "Được.

Lát nữa em sẽ đi thích bác Vương gác cổng khu phố, bác ấy vừa tốt lại vừa thật thà, còn lo cho gia đình, ngày nào cũng ngồi đó phơi nắng."

Trương Hạo Linh cầm bánh bao lên rồi bỏ đi, "Lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú."

Bây giờ Lý Đài muốn dây dưa với Chử Huy sao?*Tối 7, 8 giờ, Lý Đài nhận được tin nhắn của Chử Huy, nói anh đang ở cửa quầy tạp hóa.Ló đầu ra đã thấy Chử Huy đang dựa vào xe hút thuốc, dù là xe hay người đều đặc biệt thu hút ánh nhìn.Lý Đài đã ra ngoài rồi lại quay vào quầy tạp hóa lấy chai nước, đưa cho Chử Huy rồi nói: "Tiền anh gửi lần trước vẫn chưa dùng hết."

Nhận lấy nước, Chử Huy dùng tay không cầm thuốc xoa má cô một cái.Lý Đài để mặc cho anh xoa rồi hỏi: "Vào ngồi một lát không?"

Chử Huy gật đầu.Dẫn anh vào nhà, Lý Đài mời Chử Huy ngồi ghế sau quầy, bản thân cũng lấy ghế nhỏ ngồi bên cạnh anh.Hai người như học sinh tiểu học ngồi nghe giảng, ngồi cạnh nhau sau quầy rồi đều không nói gì.Chử Huy dáng người cao lớn, còn mặc một bộ vest, ngồi sau quầy tạp hóa trông không hợp chút nào mà còn hơi gò bó, nhưng trên mặt lại không lộ chút khó chịu nào, còn đang ngẩng mắt nhìn quanh.Lý Đài lại hỏi: "Lên lầu xem không?"

Nhìn cầu thang, trước mắt chỉ hiện lên cảnh Lý Đài nấu mì ở nhà anh trước đây, chỉ nghĩ đến cô từng ở trước mặt người đàn ông khác nấu nướng, lo việc nhà đã khiến anh rất khó chịu, giờ còn phải tự mình đi tham quan?Chử Huy không vui, "Trương Hạo Linh không có nhà?"

"Có."

"Vậy mà em còn gọi anh lên?

Khó..."

"Anh tìm em có việc gì không?"

Lý Đài cắt ngang lời anh."

Không có việc gì."

"Ồ."

Lý Đài không nói nữa, ngồi một lúc, Chử Huy nói muốn đi, Lý Đài tiễn anh.Ở cửa quầy tạp hóa, Chử Huy nắm tay Lý Đài hỏi: "Sao thế này?"

Cô cong ngón tay gãi gãi, "Muỗi cắn đấy."

Chử Huy hôn lên chỗ bị cắn một cái rồi quay người lái xe đi.Sau khi tiễn Chử Huy đi, Lý Đài quay lại tiếp tục trông cửa hàng.

Cô đã lười để ý Chử Huy đang nghĩ gì, cũng không quan tâm anh đến sẽ bị ai nhìn thấy.___Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
 
[H Văn] Nói Dối Thành Tính - Lý Ất (Hoàn)
Chương 45: Quần áo bẩn


Ngày hôm sau Chử Huy lại xuất hiện, Lý Đài không hề ngạc nhiên, chỉ là không may, Trương Hạo Linh cũng ở đó.Trương Hạo Linh không biết phải đối mặt với Chử Huy thế nào, cười với anh coi như là chào hỏi, Chử Huy cũng không mặn không nhạt mà gật đầu.Lý Đài thì rất thản nhiên, chỉ sợ Chử Huy lại phát điên, tùy tiện tìm cái cớ bảo Trương Hạo Linh lên lầu."

Sợ người nhà em đến vậy sao?"

Câu nói mỉa mai kỳ quái này Lý Đài nghe cũng thấy nhàm chán, lấy từ tủ lạnh ra một chai nước cho anh rồi vẫn mời Chử Huy ngồi sau quầy."

Anh ấy ở đây không tiện."

"Không tiện?

Em muốn làm gì?"

Lý Đài quay đầu nhìn Chử Huy, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt vừa bướng bỉnh vừa sợ hãi, có phần giống như lúc họ gặp nhau lần đầu.Anh giơ tay quệt khóe mắt cô một cái rồi nói: "Yên tâm."

Ít nhất hiện tại, Chử Huy trong lòng Lý Đài vẫn là người nói được làm được, cô cũng yên tâm hơn một chút.Nhưng người kia thì không yên tâm.Trương Hạo Linh nhẹ tay nhẹ chân xuống lầu, nhìn hai người ngồi trong quầy, khô khan nói: "Anh dọn mấy thùng hàng bên trong."

Rồi anh anh đi vào trong cùng quầy tạp hóa, sắp xếp đồ đạc loảng xoảng.Một lúc sau, anh lại gọi Lý Đài: "Lý Đài, lại đây phụ anh một tay."

Lý Đài bước vào, Trương Hạo Linh cầm hai chai tương, thì thầm nói: "Hai người đang làm gì vậy?"

"Em không biết."

"Có chuyện gì không?"

"Không có."

"Hay là hai người ra công viên ngoài kia đi dạo đi?

Hai người ngồi sau quầy không nói gì trông kỳ cục lắm, lỡ để người khác nhìn thấy cũng không hay ho gì."

"Anh đừng lo bò trắng răng, bận gì thì làm nấy đi."

Lý Đài quay lại ngồi cạnh Chử Huy.Chử Huy hỏi: "Có cần giúp gì không?"

"Không cần, chuyện nhỏ thôi."

Lời khuyên tốt đến mấy cũng không cản được kẻ muốn chết.Trương Hạo Linh bước ra, đến trước quầy nói với Chử Huy: "Chử...

Chử tiên sinh, anh hay đến đây à?"

"Không thường đến."

"Vậy đúng lúc, để Lý Đài dẫn anh ra ngoài đi dạo đi, phía sau có cái công viên thể dục, buổi tối còn khá náo nhiệt.

Ngồi đây mãi cũng chán."

Chử Huy rũ mắt không đáp, không biết đang nghĩ gì.Lý Đài lại tiếp lời nói: "Thôi đi, anh ấy đi làm cả ngày mệt lắm, ngồi nghỉ chút là được rồi."

"Chỉ là đi dạo thôi mà, cũng không cần đi nhanh, coi như đi tiêu cơm luôn."

"Không đi."

Chử Huy đột nhiên lên tiếng, từ chối không một chút lưu tình.Trương Hạo Linh gãi gãi mũi, còn định đưa ra thêm ý kiến, Lý Đài trừng mắt hình viên đạn nhìn sang anh mới ngậm miệng."

Quần áo anh bẩn rồi."

Chử Huy chỉ vào vai sau của Trương Hạo Linh nói."

Vừa cọ phải à?"

Trương Hạo Linh vặn người kéo áo cũng không nhìn thấy, anh nói với Lý Đài: "Phủi giúp anh với."

Lý Đài đứng dậy định giơ tay thì tay Chử Huy đã với qua trước, vỗ vào vai sau anh hai cái.Xoạch!

- Áo Trương Hạo Linh rách.Tuy là Lý Đài tận mắt nhìn thấy Chử Huy xé áo Trương Hạo Linh, nhưng cảnh tượng này thật quá quái dị, cô còn nghi ngờ là mình bị hoa mắt."

Cái này?

Sao, sao vậy?"

Trương Hạo Linh ôm mảnh vải rơi xuống, nhìn Lý Đài, rồi lại nhìn Chử Huy, "Đây, là sao vậy?"

"Rách rồi."

Chử Huy rất bình tĩnh mà nói.Đây là kết quả, không phải nguyên nhân.Trương Hạo Linh ngơ ngác hỏi Lý Đài, "Sao lại rách?"

Lý Đài nghĩ, nếu cô nói là "Chử Huy xé đấy."

Trương Hạo Linh sẽ cho rằng cô bị thần kinh mất."

Thì...

đột nhiên rách thôi."

Nguyên nhân không tính là nguyên nhân này làm Trương Hạo Linh ngây ngốc.Chử Huy làm như không có chuyện gì, xoa xoa tay rồi nói: "Anh đi đây."

"Em tiễn anh."

Hai người như thường lệ hôn tạm biệt trước cửa xe.Lý Đài quay lại thấy Trương Hạo Linh mặc áo không che hết đang ngồi sau quầy, cúi đầu không biết đang làm gì."

Anh làm gì vậy?

Sao không thay quần áo?"

"Xem camera."

"Xem camera gì?"

Trương Hạo Linh giũ giũ mảnh vải rách trước ngực, "Có ma à?"

"Ma quỷ gì, chẳng phải chỉ rách cái áo thôi sao, đi thay đi là được."

"Em không thấy rùng rợn à?"

"Rùng rợn cái gì, anh đừng thần kinh.

Nếu có người vào mua đồ thấy anh thế này mới gọi là rùng rợn, nhanh đi thay đi."

Sự thật còn rùng rợn hơn ma quỷ nhiều.Trương Hạo Linh cởi áo xem kỹ, "Vừa hay hôm qua em cũng vá cái này, vá giúp anh lần nữa đi."

"Cái áo phông này sắp rách thành áo khoác luôn rồi, còn vá cái gì nữa, vứt đi đi."*Hôm sau, đến lúc đóng cửa quầy tạp hóa Chử Huy vẫn chưa đến, Lý Đài thở phào, chuẩn bị đi ngủ thì tin nhắn đến.Trong xe chỉ có mình Chử Huy nhưng có mùi rượu.

"Anh uống rượu à?

Uống rượu còn lái xe?"

"Anh không uống, vừa rồi đưa một người đi."

"Ồ, vậy à?"

Lý Đài đưa tay ra định cài dây an toàn.Chử Huy không nói gì, điều chỉnh ghế, đưa tay qua ôm cô, dịu dàng hôn lên.Làm Lý Đài nhớ đến trước đây.Chử Huy cũng giống như khi trước, hôn một lúc rồi để cô về.Lý Đài nhìn theo anh rời đi, vừa quay người liền giật mình.Có người đang lén lút giơ điện thoại sau cột điện.

Cô nhìn kỹ, người đó còn rất quen mặt, hình như là Khang Long.Lý Đài đến gần anh ta cũng không phát hiện, "Anh làm gì đấy?"

Khang Long đang cúi đầu nhìn điện thoại giật nảy mình, vội vàng nhét điện thoại vào túi, "Không, không làm gì cả."

"Anh chụp gì vậy?"

"Không có gì."

"Lấy ra cho tôi xem nào."

"Cô quản được à?

Cô bảo xem là xem, cô là bạn gái tôi hay là mẹ tôi?"

Lý Đài chỉ vào mũi anh ta nói: "Tôi cảnh cáo anh, anh không cho tôi xem, tôi sẽ nói với người đàn ông vừa rồi, nếu anh ta kiểm tra điện thoại của anh, anh chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đâu, tin không?"

Khang Long cuối cùng cũng thông minh một lần, mở điện thoại lên đưa cho Lý Đài, "Cô xem đi, xem đi."

Lý Đài không nhận, nói: "Anh tìm ra những tấm chụp anh ấy, tôi không xem cái khác."

Lần này rất nhanh nhẹn, Khang Long trực tiếp mở một album rồi nói: "Toàn bộ ở đây."

Album đó còn chia thành mấy album con, tên đều kỳ quái, "Ý gì đây?"

"Cô không hiểu à?

Đây là mã hiệu xe."

Khang Long có chút đắc ý.Lý Đài bấm vào, bên trong toàn là xe của Chử Huy.Có ảnh chụp đến người, có ảnh chỉ có xe, người thì chỉ có cánh tay, trọng điểm đều là xe, các góc độ còn có các chi tiết, chỉ là điện thoại và trình độ chụp không được tốt lắm, mờ khá nhiều."

Anh chụp mấy cái này làm gì?"

"Cô biết đây là xe gì không?

Đây là Dodge Challenger SRT Hellcat đấy, còn là bản mở rộng, cô xem bên hông còn có con mắt màu đỏ đó, còn có trục bánh xe..."

Lý Đài xóa mấy tấm ảnh chụp đến mặt người, thùng rác cũng dọn sạch.

Nhét điện thoại trả lại anh ta nói: "

Sau này anh còn dám chụp nữa, tôi sẽ không khách sáo với anh đâu."

Khang Long đang nói hăng say thì bị dội gáo nước lạnh này, không vui mà đốp trả: "Cô quản được à?

Xe đậu trên đường cái, tôi muốn chụp thì chụp."

"Anh không tin thì cứ thử xem."

"Vậy tôi sẽ nói với Trương Hạo Linh, cô lén lút ăn bám đại gia."

"Anh dám nói thì tôi sẽ bảo cái đại gia vừa rồi nhét anh vào cốp sau cái Hellcat gì đó, kéo lên núi hoang chôn luôn, anh tin không?"

"Cô, cô ăn bám đại gia còn có lý lẽ cơ đấy."

"Không phục à, không phục anh cũng đi ăn bám đại gia đi, vừa hay để đại gia của anh đi đào anh lên."___Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
 
[H Văn] Nói Dối Thành Tính - Lý Ất (Hoàn)
Chương 46: Bận sự nghiệp


Trương Hạo Linh lại dậy sớm, không dựng video mà nấu một nồi mì lộn xộn, đợi Lý Đài ăn xong còn chủ động dọn bát đũa.Quầy tạp hóa mở cửa, anh lên lầu xuống lầu hết chuyến này đến chuyến khác vẫn không lấy hết đồ.Ăn trưa gần như phải bưng bát vừa đi vừa ăn, Lý Đài thực sự không chịu nổi mà hỏi: "Anh làm gì vậy?

Bị trĩ à?"

Trương Hạo Linh liếc mắt suy nghĩ rồi lại đặt bát xuống, nhìn Lý Đài nghiêm túc nói: "Em có thể bảo Chử Huy đừng đến nữa được không?

Không phải nói trước đây anh ấy không đến sao?"

"Tại sao?

Cái này em quản không được."

"Tại sao là sao?

Quản không được là sao?

Em đi tìm anh ấy không được à?"

"Anh ấy đến chọc vào mắt anh à?"

"Đúng vậy, anh khó chịu muốn chết, hôm qua anh nghĩ cả đêm, em nói khi anh ấy đến anh phải nghĩ gì trong lòng?

Anh nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu."

Lý Đài bĩu môi, "Anh nghĩ gì thì em càng quản không được.

Anh đừng trông chờ vào em, em nói anh ấy không nghe đâu."

"Anh ấy đến đây làm gì chứ?

Chỗ này còn không có nơi đàng hoàng nào tiếp đón anh ấy được."

Trương Hạo Linh nhíu mày, "Anh ấy có phải có sở thích đặc biệt gì không?

Dù anh ấy có hay không, thì anh cũng không có.

Hai người đi tìm người khác được không?

Đừng đến tra tấn anh."

Lý Đài không biết nghĩ đến điều gì, nheo mắt nhìn Trương Hạo Linh, vô tình nói: "Ngoài anh ra em còn có thể tra tấn ai?

Bác Vương gác cổng?

Bác ấy không đáp ứng được yêu cầu, em còn chưa tỏ tình nữa."

"Chậc, em đừng cợt nhả, anh đang nói nghiêm túc đấy."

"Em cũng nghiêm túc mà, anh ấy thực sự sẽ không nghe lời em đâu.

Hay là sau này anh ấy đến, anh cứ ra ngoài đi?"

"Ê!"

Trương Hạo Linh đập bàn, "Hai người yêu đương mà anh lại thành vô gia cư, tại sao chứ?"

"Anh không muốn ra ngoài vậy anh tự đi mà nói với anh ấy đi."

Lý Đài nhún vai, mặt đầy vẻ bất lực."

Anh nói?

Anh nói có kỳ lạ không?

Anh chủ động nói với anh ấy bảo anh ấy dẫn "bạn gái" anh đi?"

"Cũng hơi không ổn lắm," Lý Đài gật gật đầu rồi lại giúp anh ra một ý kiến, "Nhưng cũng chưa chắc, biết đâu anh ấy thực sự có sở thích đặc biệt gì đó, anh nói anh ấy càng vui thì sao?"

"Eo~ eo~" Trương Hạo Linh rùng mình mấy cái, "Anh không vui, anh không vui tí nào cả.

Sống chết của anh không quan trọng à?

Anh cũng là con người mà."

Trương Hạo Linh lo lắng cả ngày không có tâm trạng dựng video, tối đóng cửa quầy tạp hóa xong, anh và Lý Đài ngồi trong phòng khách xem TV một cách lơ đãng.

Mãi đến 11 giờ tối, Chử Huy vẫn không gửi tin nhắn đến."

11 giờ hơn rồi, anh ấy có phải sẽ không đến không?"

Trương Hạo Linh hơi mừng thầm."

Không biết."

"Anh ấy không nói à?"

"Anh ấy đến hay không từ trước đến giờ chưa bao giờ nói với em."

"Vậy chắc là sẽ không đến rồi nhỉ?"

"Có lẽ vậy, anh ấy thường xuyên biến mất."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, anh ấy cũng nên bận bịu sự nghiệp rồi, đừng suốt ngày yêu yêu đương đương, mỹ sắc hại nước, sắc đẹp khiến con người ta mê muội mà!"

"Nói bậy nói bạ gì vậy."

Lý Đài duỗi người, dựa nghiêng vào vai anh nói, "Anh nói nếu em thích anh thì tốt biết mấy.

Hai đứa mình đều..."

"Cút."

Trương Hạo Linh rung vai đẩy Lý Đài ra, mặt nhăn tít lại, "Em kinh tởm quá."

"Anh đừng..."

Trương Hạo Linh đứng phắt dậy, chỉ vào Lý Đài, hung dữ nói: "Em với Chử Huy đúng là trời sinh một cặp.

Anh cảnh cáo em, hai người, không cần biết là ai, có sở thích gì, thì tránh xa anh ra, càng xa càng tốt."

Nói xong anh quay đầu về phòng, đóng cửa, rồi còn khóa lại, như sợ Lý Đài vào làm nhục anh vậy.*Chử Huy không xuất hiện, cuộc sống của Lý Đài trở lại vẻ yên bình, nhưng Trương Hạo Linh không may mắn như vậy.Sự kiên trì của Đinh Hoa Sở đã chọc giận cha mẹ cô bé.Thứ bảy, chọn đúng lúc người qua kẻ lại, chị Tống xông vào cửa hàng, lên giọng gào thét đập quầy: "Lý Đài, Trương Hạo Linh, hai người làm sao vậy?

Cứ phải quấn lấy con Sở Sở nhà tôi à, rốt cuộc là muốn làm gì?"

Lý Đài đứng sau quầy ngơ ngác, Trương Hạo Linh nghe thấy tiếng cũng từ trên lầu đi xuống."

Sao nào?

Lần trước tôi đến chạm đến chỗ đau của các người rồi?

Lừa người không được thì bắt đầu lừa tiền?

Nó chỉ là sinh viên thì tiền đâu ra?"

Trương Hạo Linh kéo Lý Đài ra sau lưng mình rồi nói: "Lừa tiền gì cơ?

Chị Tống, có phải có hiểu lầm gì không?"

"Hiểu lầm?

Nó là sinh viên đại học danh tiếng, đâu phải không có não, chưa từng trải, cứ phải quấn lấy một tên ngồi tù như anh làm gì?

Chắc chắn là anh yểm bùa mê thuốc lú nó rồi."

"Sau lần chị đến đây, tôi đã không liên lạc với em ấy nữa rồi."

"Vậy cái này là gì?

Là cái gì?"

Chị Tống mở điện thoại như muốn dí màn hình vào mặt Trương Hạo Linh, "Đúng là không liên lạc, anh không nói chuyện, chỉ bảo nó chuyển tiền cho anh thôi."

Trương Hạo Linh ngửa đầu ra sau, khó khăn lắm mới nhìn rõ màn hình đang rung lắc, đó là một tấm ảnh chụp đoạn chat với Đinh Hoa Sở."

Đây là tiền Sở Sở nói muốn trả cho tôi để dựng video giúp em ấy.

Chị xem kỹ đi, tôi không nhận, tất cả tiền đều chuyển lại hết rồi."

"Ở đây thì không nhận, chỗ khác thì sao?

Anh dám nói anh không bảo nó chuyển tiền vào tài khoản khác của anh à?

Tôi nói cho anh biết, chiều nay tôi sẽ đến ngân hàng kiểm tra, kiểm tra xong lấy bằng chứng tôi sẽ báo cảnh sát, anh đừng tưởng anh làm chuyện bẩn thỉu không ai hay biết."

Trương Hạo Linh đã không còn muốn nói chuyện, Lý Đài bước lên phía trước nói: "Chị Tống, vậy chị nên đi ngân hàng kiểm tra xong, cầm bằng chứng rồi hãy đến mắng người."

Chị Tống lập tức chĩa mũi nhọn vào Lý Đài: "Bằng chứng?

Cô và tên lái xe sang kia trước đây nói gì mà mua nhà, giờ ở cửa quầy tạp hóa lôi lôi kéo kéo, thân mật quấn quýt không chỉ một lần đâu nhỉ?

Cũng không chỉ mình tôi nhìn thấy đâu nhỉ?

Cũng muốn tôi lấy bằng chứng ra không?"

Trương Hạo Linh lại đẩy Lý Đài ra sau lưng, "Chị Tống, chuyện nào ra chuyện nấy, chúng ta cứ nói chuyện của Sở Sở thôi."

"Chuyện nào ra chuyện nấy?"

Chị Tống càng hăng hái hơn, "Người đàn ông đó không phải anh giới thiệu cho bạn gái anh đấy chứ?

Hai người các người đúng là rắn chuột một ổ, một cặp đàn ông đàn bà chuyên làm chuyện bẩn thỉu."

Lời nói đến mức này coi như hoàn toàn không cần thiết phải giao lưu nữa, Trương Hạo Linh và Lý Đài dứt khoát không nói chuyện nữa, mặc cho chị Tống tự mình lải nhải.___Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
 
[H Văn] Nói Dối Thành Tính - Lý Ất (Hoàn)
Chương 47: Đóng cửa


"Mẹ!"

Chị Tống đang phát huy hết mình, Đinh Hoa Sở vội vàng chạy vào, "Con biết mẹ cố tình đuổi con đi mà, mẹ đang làm gì vậy?"

"Con nói xem mẹ làm gì?

Con còn định lừa mẹ đến bao giờ?"

Chị Tống chỉ chỉ tấm ảnh trên điện thoại nói, "Cái này nếu mẹ không phát hiện kịp thời, con đã bị họ lừa rồi."

"Sao mẹ dám lén xem điện thoại con!"

"Mẹ là mẹ con, sao lại không được xem?"

Chị Tống lại chĩa nòng súng về phía Lý Đài và Trương Hạo Linh, "Tao cảnh cáo bọn mày, không cần biết bọn mày âm thầm làm chuyện bẩn thỉu gì, tránh xa con Sở Sở nhà tao ra.

Chỉ cần để tao lấy được bằng chứng tao nhất định sẽ cho mày, mày, hai đứa chúng mày cùng đi tù."

"Mẹ đừng nói nữa, đi về nhà thôi.

Anh Hạo Linh, chị.. em xin lỗ.."

"Con bị bệnh à?

Xin lỗi họ cái gì, quỷ mới biết họ còn làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu không thể để lộ ra ngoài."

Đình Hoa Sở không thể cãi lại mẹ, đành phải kéo lê bà ấy đi.Nhân vật chính đi mất, đám người xem náo nhiệt cũng dần dần tản đi.

Chỉ có chị Trương vẫn đứng ở cửa, muốn vào nhưng lại không vào.Lý Đài chủ động nói: "Chị Trương, đến mua đồ à?"

"Ừ ừ, lấy cho chị...lấy một gói hạt dưa đi."

Lý Đài lấy gói hạt dưa đưa cho chị Trương.Thấy chị Trương có vẻ muốn nói gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu, Lý Đài nói: "Chị Trương, chị muốn nói gì thì cứ nói thẳng."

"Chị...

Chị cũng không biết nói gì, các em còn trẻ, đều có suy nghĩ riêng.

Chị với em biết nhau, em là đứa trẻ ngoan.

Nhưng dù sao em cũng mở cửa hàng kinh doanh, thành ra như vậy chung quy cũng không tốt lắm, tất nhiên đây cũng là do chị Tống vô lý..."

Chị Trương là người tốt bụng, chỉ là bây giờ sự việc thực sự rối ren, nói thế nào cũng khó làm hài lòng cả đôi bên, chị nói một hồi cũng thấy nói thế nào cũng không thích hợp."

Em biết, cảm ơn chị Trương."

Ầm ĩ như vậy, Lý Đài và Trương Hạo Linh đành kéo cửa hàng xuống một nửa, tạm thời đóng cửa, lên lầu chuẩn bị bữa trưa.Trương Hạo Linh thấy hơi hối hận, "Nếu anh nói sớm với Sở Sở đã không xảy ra chuyện này rồi."

"Anh định nói thế nào?

Sở Sở nhìn có vẻ hiền lành dịu dàng nhưng thực ra lại khá bướng bỉnh đấy, anh thực sự không thích cô bé à?"

"Anh thực sự không có ý đó với cô bé, biết thế anh nói rõ với cô bé ngay từ đầu, đã không đến nỗi thành ra như bây giờ."

Không biết Trương Hạo Linh nói gì với Đinh Hoa Sở, Đinh Hoa Sở thực sự không đến quầy tạp hóa nữa.

Chị Tống ngoài việc mỗi lần đi ngang cửa hàng đều lườm nguýt thì cũng coi như yên ổn rồi.Họ tưởng sự việc cứ thế mà thôi.Qua hai ngày, chuyện tồi tệ hơn lại ập đến.Cục phòng cháy chữa cháy tìm đến cửa, nói có người tố cáo không đạt chuẩn phòng cháy chữa cháy, qua một loạt kiểm tra liền bị phạt 3000 tệ, hạn một tuần phải sửa chữa.Đồ đạc trong quầy tạp hóa nhiều và lộn xộn, không chịu nổi sự kiểm tra này, thường dân không tố cáo quan không truy cứu, thực sự đến kiểm tra thì chỉ có nước nhận phạt.Lý Đài và Trương Hạo Linh chỉ làm ăn nhỏ, kiếm chút tiền sống qua ngày, không muốn làm lớn chuyện, cũng không muốn bị mãi quấy rầy nên đành thuận theo ý người, trực tiếp đóng cửa, an tâm sửa chữa.*Lâm Diệp Nhiên xong việc, khi đang trên đường về, anh đột nhiên nhớ ra quầy tạp hóa của Lý Đài ở giữa đường.

Xoay vô lăng, anh cũng nên đến thăm "người đáng thương" đó một chút.Từ xa anh đã thấy quầy tạp hóa đóng cửa, vốn tưởng hôm nay có việc nên nghỉ không bán, nhưng có một cô bé đứng trước cửa gọi điện thoại, nhìn dáng vẻ đó, hình như còn đang cúi đầu khóc.Lâm Diệp Nhiên dừng xe, chờ cô cúp điện thoại rồi mới đi qua, thuận miệng hỏi: "Sao lại đóng cửa rồi?"

Đinh Hoa Sở giật mình, lau lau nước mắt nói: "Vâng, đóng cửa rồi."

Lâm Diệp Nhiên giả vờ không nhìn thấy cô khóc, tay quạt gió, nhìn trái phải xem có thông báo nghỉ nào không rồi nói: "Khi nào mở cửa?

Tôi muốn mua chai nước, trời nóng quá."

Người đàn ông với diện mạo nho nhã đẹp trai, nói chuyện cũng ôn hòa, Đinh Hoa Sở không đề phòng cho lắm, khẽ nói: "Sẽ không mở nữa."

"Hả?

Sau này cũng không mở nữa à?

Tại sao?"

"Không phải, không phải sau này đều không mở, mà là gần đây sẽ không mở nữa."

"Chủ cửa hàng đi xa à?"

Nhắc đến chuyện này, Đinh Hoa Sở có hơi xấu hổ, "Không phải, là vì... vì xảy ra chút chuyện, nên mới tạm thời không mở thôi."

Thấy cô rõ ràng biết nội tình, nhưng có điều e ngại, Lâm Diệp Nhiên hơi ngạc nhiên nói: "Xảy ra chuyện?

Không nghe Lý Đài và Trương Hạo Linh nói qua, xảy ra chuyện gì vậy?"

Anh lại khổ não lẩm bẩm: "Chắc chắn lại ngại nói rồi, đã đóng cửa rồi còn có gì mà ngại chứ."

Lời này nghe vào tai Đinh Hoa Sở thì khác, nguyên nhân đóng cửa quầy tạp hóa quả thực không đẹp đẽ gì, anh ta cũng nói ra được tên Lý Đài và Trương Hạo Linh, độ tin cậy của Lâm Diệp Nhiên ở cô lại tăng vọt lên một khoảng lớn.Lâm Diệp Nhiên là người thế nào, không cần cố gắng, chỉ vài câu đã khiến Đinh Hoa Sở khai ra hết đầu đuôi sự việc."...

Chính vì như vậy, nếu không phải mẹ em, quầy tạp hóa cũng đã không đóng cửa."

Nói xong Đinh Hoa Sở lại sắp rơi nước mắt."

Cũng không thể nói thế được, bản thân bọn họ cũng có vấn đề, nếu không cho dù bị tố cáo cũng không thể vô cớ bắt họ đóng cửa."

Đinh Hoa Sở có lẽ mấy ngày nay thực sự quá áp lực, đột nhiên gặp được người đứng về phía mình, không nhịn được mà tâm sự, "Em thực sự không ngờ sẽ thành ra thế này, em chỉ là thích thôi... nhưng em chẳng làm gì cả, em cũng đâu có yêu cầu anh ấy cũng phải thích em, chẳng lẽ em chỉ thích một người cũng là có lỗi sao?"

Lâm Diệp Nhiên không hứng thú lắm với tâm sự thiếu nữ kiểu này, chỉ thuận miệng nói: "Thì không sai."

"Hơn nữa chị ấy còn thân mật với đàn ông khác, ngay trước cửa quầy tạp hóa, không chỉ chỉ một người hàng xóm..."

Đinh Hoa Sở lập tức ngậm miệng lại, vẻ mặt đầy hối hận, "Không phải, em, em nói bậy thôi, không có, không có chuyện gì."

Lâm Diệp Nhiên khéo léo giả vờ như không nghe thấy rồi nói với Đinh Hoa Sở: "Em thích thì không sai, nhưng vì sự thích của em mà gây ra hậu quả em xử lý không được, em nói xem có phải hơi không thích hợp không?"

Lâm Diệp Nhiên lại nhặt mấy câu không nặng không nhẹ mà an ủi Đinh Hoa Sở rồi lái xe rời đi.*Buổi tối trong bữa tiệc, Chử Huy rời chỗ ngồi nhận điện thoại, Lâm Diệp Nhiên đến đưa cho anh điếu thuốc, cứ thế đợi anh nói chuyện điện thoại xong."

Có chuyện gì?"

"Dạo này Lý Đài thế nào?"

Chử Huy cúi đầu châm thuốc, "Quan tâm hơi quá rồi đấy."

"Là cậu quan tâm chưa đủ thì có.

Hôm nay tôi đến quầy tạp hóa..."

Câu này rõ ràng chưa nói hết, Chử Huy cũng không hỏi, chỉ nhìn anh.Lâm Diệp Nhiên tiếp tục nói: "Quầy tạp hóa đóng cửa rồi."

"Công viên cũng có lúc đóng cửa."

"Lý Đài còn bị mắng vì cậu."

Chử Huy cuối cùng cũng có chút hứng thú, "Ý gì?"

"Mấy người hàng xóm vây quanh cô ấy, chỉ vào mũi cô ấy mắng, nói cô ấy không đứng đắn, muốn bắt cô ấy bỏ vào lồng heo." (*)(*Hình phạt bỏ lồng heo thả sông khi xưa dành cho những người phụ nữ ngoại tình.) Chử Huy cầm điếu thuốc trong tay như thể đây là cổ Lâm Diệp Nhiên, trực tiếp dụi tắt trong gạt tàn."

Tôi nói cậu rồi, giả vờ kín đáo cũng có mức độ thôi, nhìn xem gây bao phiền phức lớn cho người ta đến mức nào, cậu là đang yêu đương hay đang hành hạ người ta vậy?"

Chử Huy lấy ra điện thoại ra bấm gọi, nhìn Lâm Diệp Nhiên mà nói: "Đới Hiểu, sao em vẫn chưa đến?"

Lâm Diệp Nhiên đứng sau anh nhe răng trợn mắt.Ngoài mặt thì tỏ ra như không có gì nhưng ngày hôm sau, Chử Huy vẫn đến quầy tạp hóa.

___
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
 
[H Văn] Nói Dối Thành Tính - Lý Ất (Hoàn)
Chương 48: Sợ hãi


Quầy tạp hóa mở cửa nhưng trên cửa kính treo một tấm biển tạm ngừng kinh doanh, tấm biển nhựa nhỏ bị gió thổi liên tục đập vào kính kêu những tiếng lách cách.Trương Hạo Linh mồ hôi đầm đìa, áo phông đã ướt đẫm mồ hôi, anh như chơi trò chơi Hoa Dung Đạo, từng chút một thay đổi vị trí hàng hóa trong khoảng không gian hạn chế - sắp xếp lại giá hàng theo yêu cầu phòng cháy chữa cháy.Lý Đài ngồi sau quầy sắc mặt tái nhợt.Để đồ lên quầy, Trương Hạo Linh thở hổn hển hỏi: "Em thực sự không sao chứ?"

Lý Đài lắc đầu."

Sắc mặt em ngày càng khó coi, vẫn nên đi bệnh viện đi, kiểm tra xem nếu thực sự không sao cũng yên tâm hơn."

"Không cần," Lý Đài vẫn lắc đầu, "Đã đỡ hơn nhiều rồi."

Trương Hạo Linh tiếp tục chuyển đồ, chuyển được hai chuyến thì đi qua hỏi: "Em có phải đang mang thai không?"

Sắc mặt Lý Đài căng thẳng, cô không phủ nhận, mấy lần gần đây Chử Huy quả thực không dùng biện pháp an toàn.Kéo áo phông lên lau mặt, Trương Hạo Linh nói: "Mang thai thì càng phải đi bệnh viện, đi thôi."

"Vài ngày nữa hãy nói, chắc không phải đâu."

Nói xong, Lý Đài mím chặt môi, vẻ mặt trông rất kiên quyết.Trương Hạo Linh đi chuyển hàng một lúc lại quay lại nói: "Em đừng suy nghĩ nhiều quá, đừng có gánh nặng tâm lý gì, không cần quan tâm đến anh ta... nếu anh ta... chính là... nếu em muốn giữ lại, anh sẽ cùng em nuôi, nếu cần, chúng ta sẽ kết hôn, anh nhất định sẽ coi đứa bé như con ruột."

Lý Đài thực sự rất khó chịu, khó chịu đến mức cô không còn sức để mà cảm động, ngửa đầu nhìn Trương Hạo Linh còn chưa kịp nói gì."

Cốp!"

Tấm biển nhựa đập mạnh vào kính một cái, không còn tiếng động nào nữa, có lẽ đã bị gió thổi bay.Tiếng này làm người ta lo lắng ngay cả kính cũng đã vỡ, Lý Đài nhìn theo tiếng động thấy có một người ở cửa.Tầm mắt từ từ tập trung, cô nhìn rõ gương mặt ngược sáng đó, sắc mặt tái nhợt của Lý Đài hoàn toàn như mất hết máu, đôi mắt mệt mỏi hơi trợn to, ánh mắt hoảng hốt, rồi tràn đầy vẻ tuyệt vọng.*Không biết Chử Huy nghe được bao nhiêu, anh đứng ở cửa một lúc rồi bước vào trực tiếp nửa kéo nửa ôm nhét Lý Đài vào xe, trên đường sắp xếp mọi thứ, đến bệnh viện là lập tức bắt đầu các hạng kiểm tra.Kết quả ra rất nhanh, chỉ là viêm dạ dày cấp tính, không có mang thai.Xác định không có vấn đề lớn, lấy thuốc xong, Chử Huy đưa Trương Hạo Linh về quầy tạp hóa rồi dẫn Lý Đài về Cảnh Viên.Anh nhìn Lý Đài uống thuốc, lại bảo cô từ từ uống hết một ly nước lớn rồi Chử Huy để cô đi ngủ một lúc.Dù suy nghĩ muôn vàn điều nhưng trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống, cơ thể lại quá đỗi mệt mỏi, Lý Đài lập tức ngủ thiếp đi.Khi cô mở mắt ra lần nữa, mặt trời đã lặn về tây.Lý Đài từ phòng ngủ bước ra, Chử Huy đang xem tài liệu dưới ánh đèn đêm trong phòng khách.Nghe thấy động tĩnh, anh gấp tài liệu lại, bước đến giơ tay sờ má cô rồi hỏi: "Đỡ hơn chưa?"

"Đỡ hơn nhiều rồi."

"Ăn chút gì đi."

Trong bếp có cháo ấm, Lý Đài ăn gần nửa bát, Chử Huy lại bảo cô uống hơn nửa ly nước rồi dẫn cô đến phòng khách, hai người ngồi xuống đối diện nhau, Chử Huy lấy thuốc lá nhưng không châm mà nắm trong tay rồi hỏi: "Em và Trương Hạo Linh định kết hôn?"

"Không có."

Ngoài điều này ra, Lý Đài không biết mình còn có thể nói gì.Chử Huy gật đầu, "Muốn giải thích không?"

Lý Đài tuyệt vọng nói: "Muốn, nhưng em không biết nên nói thế nào."

"Em có thể chậm rãi nói từ đầu, năm nay anh mới 30 tuổi, còn sống rất lâu."

Chử Huy lại bổ sung, "Nhưng, anh hy vọng em biết, đây là cơ hội cuối cùng để em giải thích."*Đây thực sự là một câu chuyện dài như cuộc đời của Lý Đài.Lý Đài sinh ra ở một vùng nông thôn hẻo lánh, giống như nhiều đứa trẻ khác trong làng, cô là đứa nhóc bị bỏ lại, sống cùng với bà nội. (*)(*Đứa nhóc bị bỏ lại ở đây ý chỉ những đứa trẻ có bố mẹ đi làm ăn xa, được gửi lại ở nhà ông bà chăm sóc.)Từ nhỏ điều cô mong chờ nhất chính là Tết, bởi vì chỉ có Tết cô mới được gặp bố mẹ và em gái đang sống ở thành phố.Lý Đài từng khóc lóc với mẹ, cô cũng muốn được ở cùng họ mãi như em gái, mẹ ôm lấy Lý Đài nói, sức khỏe em gái không tốt, đợi vài năm nữa, khi sức khỏe của em gái tốt lên, họ sẽ ở cùng nhau mãi mãi.Lý Đài không hiểu nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận.Một năm Tết, Lý Đài và em gái lén đốt pháo hoa ở sân sau, sau khi có mùi khét lẹt sẽ có ánh sáng lấp lánh đủ màu sắc, tuy rất ngắn, nhưng rất đẹp.Lý Đài và em gái đều vui sướng đến tột độ.Chỉ là mùi khét lẹt đó thực sự rất khó ngửi, bọn họ đều bị sặc, sau khi ho vài tiếng, Lý Đài lau nước mắt bảo em gái tiếp tục.Nhưng cơn ho của em gái lại mãi không dứt, còn ho ngày càng dữ dội, rồi đột nhiên em bắt đầu thở dốc thật lớn, sắc mặt và biểu cảm đều thay đổi, em gái đột nhiên biến thành một dáng vẻ xa lạ, đáng sợ mà cô không nhận ra.Lý Đài sợ hãi rồi bắt đầu khóc lớn.Bố mẹ cô chạy đến, mẹ ôm Lý Đài an ủi, bố lập tức đeo một thứ giống mặt nạ lên mặt em gái, một lúc sau, em gái lại từ từ trở lại bình thường như mọi khi.Từ đó, sự mong chờ của Lý Đài đều giấu kín trong lòng, không bao giờ nói ra nữa.Em gái của Lý Đài bẩm sinh phổi đã phát triển không tốt, bố mẹ vừa đi làm vừa chữa trị cho em ở thành phố.Một đêm mưa nọ, em gái lên cơn, bố mượn xe của đồng nghiệp chở em đi bệnh viện, giữa đường gặp tai nạn, hai chiếc xe không còn một ai sống sót.Năm đó Lý Đài 4 tuổi, sự việc này không ảnh hưởng nhiều đến cô, cô vẫn sống cùng bà nội, mỗi ngày đến trường tan học cùng Trương Hạo Linh, vẫn mong chờ một ngày được mãi mãi ở cùng bố mẹ em gái như trước.Trương Hạo Linh là hàng xóm của Lý Đài, cậu cũng là một đứa nhóc bị bỏ lại, cha mẹ đi làm ở thành phố, cậu sống cùng bà ngoại.Đều là bạn cùng trang lứa, cậu và Lý Đài từ nhỏ cùng đi học, cùng làm bài tập, cùng vừa chơi, vừa học giúp đỡ việc nhà, cùng chờ đợi bố mẹ về.___Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
 
[H Văn] Nói Dối Thành Tính - Lý Ất (Hoàn)
Chương 49: Đơn giản


Một ngày, Lý Đài và Trương Hạo Linh hẹn nhau lên núi tìm cỏ heo, đợi rất lâu mà Trương Hạo Linh vẫn chưa đến.

Lý Đài tìm đến nhà Trương Hạo Linh thì thấy bà nội Trương Hạo Linh tay cầm điện thoại khóc, Trương Hạo Linh đang nhìn TV cũng lặng lẽ rơi nước mắt.Tiếng TV cũ rất to, người dẫn chương trình dùng giọng phổ thông không cảm xúc nói: "...

Công trường do thi công vi phạm quy định dẫn đến giàn giáo sập, hiện đã có 17 người bị thương, 3 người tử vong..."

Cha mẹ Trương Hạo Linh là 2 trong số 3 người đó.Năm đó Trương Hạo Linh 5 tuổi, sự việc này không ảnh hưởng nhiều đến cậu, cậu vẫn giúp đỡ bà ngoại, mỗi ngày cùng Lý Đài làm việc đồng áng, chăm chỉ học tập, ước mơ tương lai.Một năm sau đó, người già trong nhà lần lượt qua đời, họ hàng cho rằng hai đứa trẻ từ nhỏ đã hiểu chuyện, giờ tuổi cũng không nhỏ, mệnh cách lại "kiên cường" như vậy, tự sống chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.Thế là, chúng bị bỏ lại trong nhà mình.

Lúc đầu thỉnh thoảng còn có họ hàng đến thăm, không bao lâu sau, không còn ai đến thăm hai đứa trẻ "kiên cường" nữa.Năm đó Lý Đài và Trương Hạo Linh chưa đầy 7 tuổi, sự việc này ảnh hưởng hơi lớn đến chúng, chúng dọn đến sống chung một nhà, thu dọn đồ đạc còn dùng được của hai nhà bỏ vào một chỗ.Mùa xuân, chúng xuống đồng cày cấy.Mùa hè, chúng cẩn thận để thức ăn vào chỗ mát để dự trữ.Mùa thu, chúng chia nhau ăn khoai tây vừa thu hoạch.Mùa đông, chúng nằm trên một chiếc giường, đắp tất cả chăn lên người trong căn nhà bị gió lùa, suýt nữa không tỉnh dậy nữa.Lần đầu tiên Lý Đài có kinh nguyệt, chính Trương Hạo Linh là người mua băng vệ sinh cho cô.Trương Hạo Linh giúp Lý Đài hiểu rằng, con trai khi trưởng thành không chỉ có tinh dịch, mà còn có hiện tượng chào cờ vào buổi sáng.Bước vào tuổi dậy thì, lượng ăn của Trương Hạo Linh tăng rõ rệt, Lý Đài nói đến kỳ kinh nguyệt thì chán ăn nên luôn để thừa cơm.Lý Đài bị bệnh nằm viện, Trương Hạo Linh phải làm thêm việc nữa, chỉ có thể đến bệnh viện thăm cô vào mỗi trưa, mua một suất ăn dinh dưỡng chia đôi mà ăn, lúc xuất viện mặt mũi cả hai đứa đều xanh xao, không phân biệt được rốt cuộc ai mới là người nằm viện.Tuy nhiên, dù xuân hạ thu đông, dù có khó khăn thế nào, Lý Đài và Trương Hạo Linh chưa bao giờ gián đoạn việc học.Chúng khích lệ lẫn nhau, luôn kiên trì đọc sách, thi đỗ vào trường cấp 3 của huyện, rồi lại đỗ vào hai ngành khác nhau của một trường đại học vô danh.Đồ đạc gia đình để lại cho chúng vốn không nhiều, tuy luôn nhận được học bổng nhưng vẫn không đủ để sống.Lý Đài và Trương Hạo Linh bắt đầu đi làm ngay khi vừa đủ tuổi trưởng thành.Bài học đầu tiên mà xã hội dạy cho Lý Đài chính là thế nào gọi là trăm miệng cũng không thể biện bạch.Sau khi lên đại học, để tiện đi làm thêm, Lý Đài và Trương Hạo Linh thuê nhà ở ngoài trường,đó là một căn phòng đơn nhỏ, kê một giường tầng.Họ không phải ngay từ đầu đã tuyên bố với mọi người bên ngoài là người yêu, cho đến khi xuất hiện ngày càng nhiều vấn đề và phiền phức cần giải thích."

Bạn giường thì nói là bạn giường, cũng không lạ lẫm gì, việc gì phải nói là bạn bè."

"Thật ghen tị với các cậu, tôi và anh trai cãi nhau suốt ngày, tình cảm ruột thịt của chúng tôi còn không bằng các cậu không có quan hệ huyết thống gì."

"Gì mà không có quan hệ huyết thống, lúc cho tôi thuê nhà tôi đã xem chứng minh thư của họ rồi, chính là cùng một họ.

Thế mà một người họ Lý, một người họ Trương, toàn là bịa cả, hai đứa nó chính là anh em ruột, loạn luân nên bị nhà đuổi ra ngoài.

Không thế thì sao mà thân thiết như vậy được?"

"Việc này không thể giao cho cậu ta, dẫn theo một cô gái ở cùng lâu như vậy mà không cho người ta danh phận, còn cứ bắt cô ấy cũng miễn cưỡng nói rằng họ chỉ là bạn, người này nhân phẩm chắc chắn có vấn đề, tuyệt đối không đáng tin."

"Hồi nhỏ thì không hiểu chuyện, giờ lớn rồi mà vẫn thế này, định sống cả đời làm "anh em" à?"

"Đừng nhìn ban ngày họ tình cảm tốt như vậy, ban đêm tắt đèn tình cảm còn tốt hơn, ngày nào cũng ồn ào khiến tôi ngủ không được, miệng thì giả vờ thanh cao, một trai một gái thì có tình bạn trong sáng gì chứ?"...Không chỉ những điều này mà còn rất nhiều vấn đề khác, Lý Đài đều không giải thích nổi.Với tương lai cô chưa bao giờ có kế hoạch, cô chính là bị cuộc sống từng bước đẩy đến ngày hôm nay.Hai người từ một phòng một giường, đến một phòng hai giường, rồi đến một nhà hai phòng, lúc cô tưởng cuối cùng đã khổ tận cam lai, không ngờ nhìn lại thân phận bọn họ ở trong mắt người khác lại không dễ chịu như thế.Rồi Lý Đài và Trương Hạo Linh tuyên bố với mọi người rằng hai người họ là người yêu.Mỉa mai là, sau khi nói dối thì mọi thứ đều trở nên hợp lý và đơn giản.Lúc mới đến Thân Thành, họ đã quen sống phiêu bạt cũng không nghĩ sẽ ở lại đây lâu.

Mình ngồi tù, tiền bồi thường thì đưa cho bạn gái, tổng thể vẫn hợp lý hơn là đưa cho bạn bè.Ai ngờ, lời nói dối đó kéo dài 3 năm, trên lời nói dối lại vướng víu tình người thế thái, tình yêu hận thù, rối như tơ vò, muốn gỡ ra manh mối cũng không biết bắt đầu từ đâu.Dù quá khứ hay tương lai, Lý Đài và Trương Hạo Linh luôn là người không thể tách rời trong cuộc đời nhau, chỉ tiếc họ khác giới, chỉ tiếc họ không có quan hệ huyết thống.Vô số lần trăm cái miệng cũng không thể biện bạch trước kia, lặp đi lặp lại dạy họ rằng: để người khác hiểu được điều này là một hy vọng xa vời.*Chử Huy kiên nhẫn nghe Lý Đài kể xong câu chuyện của mình, không đưa ra bất kỳ ý kiến hay quan điểm nào, chỉ bảo Lý Đài uống thuốc, xác nhận cô đã khá hơn nhiều rồi đưa cô về quầy tạp hóa.Ở dưới lầu quầy tạp hóa, anh còn dặn Trương Hạo Linh thần sắc căng thẳng rằng sáng mai nhớ bảo Lý Đài uống thuốc.Sáng sớm hôm sau, Chử Huy đến quầy tạp hóa mang theo bữa sáng cho ba người.Ba người ăn xong bữa sáng ở tầng hai, Chử Huy nói với Lý Đài: "Anh thích em, chúng ta yêu đương đi."

Lý Đài tưởng mình bị bệnh mà sinh ra ảo giác.Chử Huy lại quay sang hỏi Trương Hạo Linh: "Cậu đồng ý không?"

Sắc mặt Trương Hạo Linh biến hóa vạn phần gần như là méo mó, anh phải đồng ý cái gì?

Chẳng lẽ Chử Huy còn định yêu đương với cả hai người họ sao?Trước sự im lặng của hai người, Chử Huy bình tĩnh tiếp tục nói: "Anh nói là yêu đương với tiền đề là kết hôn.

Em không cần đồng ý ngay bây giờ, có thể từ từ suy nghĩ.

Nhớ lát nữa uống thuốc, anh còn có việc phải đi trước đây."

Chử Huy đi được một lúc, Trương Hạo Linh và Lý Đài vẫn nghĩ không rõ họ đã nghe thấy gì.Thế giới này sao đột nhiên lại thay đổi vậy?Trương Hạo Linh xoa xoa mặt mình hỏi: "Em nói anh ta là cảnh sát à?"

"Không phải, anh ấy làm việc ở cục an ninh quốc gia."

"Là làm gì?"

"Không biết."

"Có phải anh ta lừa em không?

Anh thấy bộ dạng anh ta, hình như đầu óc hơi không được bình thường."

"Lừa em làm gì?

Không thì bảo anh ấy đưa cho anh giấy chứng nhận công tác à?"___Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
 
Back
Top Bottom