Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [H Văn] Nói Dối Thành Tính - Lý Ất (Hoàn)

[H Văn] Nói Dối Thành Tính - Lý Ất (Hoàn)
Chương 30: Đã nói qua


"Vậy thì dọn ra ngoài đi."

"Gì cơ?"

"Em dọn ra ngoài ở, nhà cửa tuỳ ý tìm, hoặc là để anh sắp xếp cho."

Lý Đài theo bản năng lắc đầu, "Không, không được."

"Tại sao?

Bạn bè nhất định phải ở cùng một chỗ sao?"

"Không phải, không phải chuyện ở cùng nhau, ý em là em và anh ấy từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chỉ là bạn bình thường thôi, không phải, không chỉ là bạn bình thường, mà giống như, giống như..."

Lý Đài rất hoảng, vắt óc cuối cùng cũng nghĩ ra mộttừ để hình dung, "Giống như người nhà vậy, là không thể tùy tiện vứt bỏ.

Anh có thể hiểu được không?"

Lý Đài nhìn Chử Huy, ánh mắt rực lửa như thể rất, rất mong được hiểu.Chử Huy cũng nhìn cô, hỏi lại: "Chẳng lẽ em định ở cùng anh ta mãi sao?"

Lý Đài cúi đầu, giọng nói cũng trầm xuống, "Anh không hiểu ý em, em không nói muốn ở cùng anh ấy mãi, em nói tình cảm giữa em và anh ấy giống như là người nhà, không nên yêu cầu đối phương cắt đứt liên lạc với người thân khi yêu đương."

"Yêu đương?

Em muốn yêu đương với anh?"

Lý Đài không biết vì sao chủ đề lại bị chuyển đến đây, "Em, em..."

Chử Huy nâng mặt Lý Đài, cúi đầu nhìn cô, nói một cách có thể coi là dịu dàng: "Em dọn ra ngoài, chúng ta sẽ bắt đầu yêu đương."

Cô nhìn Chử Huy, trong lòng từ từ nguội lạnh.Cô không biết mình muốn phản ứng gì từ Chử Huy, nhưng giọng nói và ánh mắt của anh lúc này đều nhẹ tênh như gặp một chú cún con thân thiết, nếu nó đã nhiệt tình đáng yêu như thế, thì xoa xoa đầu cho nó ăn một chút vậy.Lý Đài khàn giọng nói: "Anh không phải sắp cưới Đới Hiểu sao?"

"Đó là ý muốn của người nhà, anh chưa đồng ý."

"Vậy anh..."

"Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh."

Lý Đài cúi mắt không nói gì.Đợi rất lâu, Chử Huy buông tay ra, đứng thẳng hỏi cô: "Những lời này sao trước đây em không nói?"

"Em đã nói rồi, anh không tin."

"Vậy sao em nghĩ hôm nay em nói anh sẽ tin?"

Lý Đài im lặng, Chử Huy nói tiếp, "Em không muốn anh cưới Đới Hiểu?

Em không muốn anh cưới Đới Hiểu, nhưng em nhất định phải ở cùng Trương Hạo Linh?"

Lý Đài đã không còn sức mà giải thích, "Em... em và anh ấy là người nhà."

"Anh cũng có người nhà, nhưng bây giờ anh cũng sống một mình."

Cảm giác tuyệt vọng quen thuộc ập đến, phản ứng của Chử Huy cũng chỉ giống như những người hiểu lầm họ mà thôi, nhưng Lý Đài dù thế nào cũng không thể có được tâm thái bình thường trước đó.Lý Đài thậm chí còn hơi hối hận.

Trước khi giải thích, cô có ngàn vạn suy đoán, khi thực sự giải thích rồi, tâm trạng tuyệt vọng còn không bằng hy vọng mơ hồ trước đó.Chử Huy xoay người cầm áo khoác mặc vào, quay lưng đứng một lúc rồi nói: "Anh đưa em về."

Lý Đài xuống xe ở một ngã tư nhưng xe vẫn đi theo cô, cho đến khi cô vào quầy tạp hóa mới quay đầu rời đi.Lý Đài rất mệt, bước chân như nặng cả ngàn cân.

Cô lên lầu đi thẳng vào phòng Trương Hạo Linh ngồi phịch xuống giường anh."

Làm gì vậy?"

Trương Hạo Linh không ngẩng đầu mà hỏi."

Anh dọn ra ngoài đi."

"Dọn đi đâu?"

"Ra ngoài."

"Ngoài nào?"

Lý Đài giơ tay chỉ lung tung, "Chỗ đó chỗ đó."

"Em..."

Trương Hạo Linh quay đầu nhìn Lý Đài, tức thì liền đổi giọng, "Em đi hẹn hò à?

Ăn mặc đẹp thế?"

Lý Đài không để ý đến anh, đứng dậy đi về phòng mình.*"Lý Đài, điện thoại kìa, cần anh nghe giúp không?"

"Không cần, là cuộc gọi lừa đảo thôi."

Lý Đài tiếp tục cầm khăn lau đông lau tây, hoàn toàn mặc kệ chiếc điện thoại đang reo trong phòng.Trương Hạo Linh ló đầu ra nói: "Dạo này sao em nhận được nhiều cuộc gọi quấy rối thế?

Có cần cài phần mềm chặn cuộc gọi không?"

"Không cần, không sao."

Lý Đài không biết phải đối mặt với Chử Huy thế nào.Lúc đầu là do cô có việc nhờ anh, Lý Đài hạ mình là chuyện bình thường.

Nhưng giờ Trương Hạo Linh đã ra tù rồi, cô chỉ muốn bình đẳng với Chử Huy, không, bình thường thôi, bình thường không nói đến yêu đương, chỉ muốn khôi phục lại mối quan hệ giao tiếp bình thường với Chử Huy.Cô mới kể nguồn gốc của mình và Trương Hạo Linh mà không màng đến hậu quả, từ kinh nghiệm trước đây Lý Đài cũng biết, câu chuyện trưởng thành khác biệt nhưng không đặc biệt lắm này của cô quả thực rất khó khiến người ta tin tưởng.Nhưng để Chử Huy tin câu chuyện của cô dường như cũng rất dễ - chỉ cần cô không ở cùng Trương Hạo Linh nữa.Vấn đề không nằm ở chỗ họ có ở cùng nhau hay không.

Trương Hạo Linh là người nhà của cô, ai sẽ yêu cầu một người từ bỏ người thân của mình để tạo dựng mối quan hệ?Sao Chử Huy không thể hiểu được chứ?Lý Đài thấy rất mệt mỏi, vốn dĩ cô và Chử Huy không phải người cùng một thế giới, cô phải nhón chân vươn cổ, ảo tưởng được ngồi ngang hàng với người ta, kết quả thì sao?Anh muốn biến mất thì biến mất; khi xuất hiện thì ngọt ngào âu yếm; gặp bố mẹ anh thì bắt Lý Đài trốn tránh, như thể cô không đáng để người khác nhìn thấy; chưa được mấy ngày lại xuất hiện với một đối tượng kết hôn do người nhà lựa chọn...Giờ vì Lý Đài muốn mà yêu đương có lẽ cũng không quan trọng với Chử Huy lắm, nên chỉ cần cô đồng ý điều kiện của Chử Huy là xa lánh người thân, Lý Đài sẽ có thể yêu đương với anh.Dựa vào cái gì?

Chỉ vì có tiền có quyền thôi sao, là có thể không tôn trọng người khác như vậy?Hơn nữa, anh sắp kết hôn rồi, Lý Đài càng không nên tiếp tục vướng víu với anh nữa.

Không cần Đới Hiểu không chấp nhận cô, bản thân cô cũng không chấp nhận làm người tình không thể lộ diện của người khác.Sao đêm vằng vặc, Lý Đài nhìn qua rèm cửa thấy người đàn ông đang hút thuốc trong xe, vẻ mặt si tình của Chử Huy là sao đây?Sau đêm đó, điện thoại Lý Đài không reo nữa, cũng không nhìn thấy xe Chử Huy vào ban đêm nữa.*"Này này."

Trương Hạo Linh dùng khuỷu tay huých Lý Đài."

Cái gì?"

"Đang nghĩ gì đấy?

Anh đang nói chuyện với em mà."

"Gì cơ?"

"Anh hỏi em muốn ăn sườn heo như thế nào?"

Trương Hạo Linh nhìn Lý Đài nói, "Em chịu kích thích gì à?

Mấy ngày nay lúc nào cũng tâm hồn treo ngược cành cây, hôm nay còn đòi đi chợ với anh."

Lý Đài xách lại túi rau trên tay nói: "Giúp anh mua đồ không tốt à?

Đừng có mà ơn không biết báo""Cũng có mua được bao nhiêu đâu, cần gì phải hai người chứ?

Em có việc gì thì nói đi."

Trương Hạo Linh vừa đi vừa nói rồi phát hiện Lý Đài bên cạnh đã biến mất, "Lại sao nữa?

Sao lại không đi nữa?"

Lý Đài đứng ngây ra đó cũng không nói gì, Trương Hạo Linh quay lại, thuận theo ánh mắt cô quay người định nhìn, "Em..."

"Đi, nhanh đi."

Lý Đài đột ngột kéo anh quay nửa vòng lại."

Sao..."

"Không sao, đi nhanh đi, em đói rồi, đi đi đi."

Lý Đài cứ lôi Trương Hạo Linh, sải bước về phía quầy tạp hóa, không nhìn sang bên kia đường nơi Chử Huy đang dựa vào xe hút thuốc nữa.___Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
 
[H Văn] Nói Dối Thành Tính - Lý Ất (Hoàn)
Chương 31: Biến thái


Sắp hết mùa hè rồi mà nhiệt độ cũng không có ý định hạ xuống, vẫn nóng bức nhễ nhại mỗi ngày.Chiếc quạt trần cũ kỹ ở tầng một của quầy tạp hóa lúc này không chịu nổi sức nặng, kêu cót két rồi ngừng hẳn không quay nữa.Trương Hạo Linh đứng trên chiếc bàn nhỏ, cầm tua vít khoa tay múa chân cả nửa ngày rồi vẫn bỏ cuộc, "Thay đi, cái này rỉ sét hết rồi, không có chỗ mà sửa nữa, anh sợ chỉnh vài cái rồi nó lại rơi xuống mất."

"Được, thay thì thay."

Lý Đài đỡ bàn cho anh, bị bụi rơi xuống làm mắt nhắm lại, cúi đầu dụi vai vài cái rồi tiếp tục nói, "Hoặc tháo luôn đi không lắp nữa, chỉ dùng quạt đứng nhỏ thôi."

"Cũng được, thay cái này phải tháo lắp vất vả lắm, anh tháo bây giờ luôn nhé?"

"Tháo đi, vừa hay cũng không có ai."

Đang nói chuyện, cửa tiệm đã có người bước vào.

Người đến dáng người cao lớn, ngược sáng mà bước vào, Lý Đài đang đỡ bàn đứng im không nói gì.Trương Hạo Linh liếc nhìn cửa nói với Lý Đài: "Có khách rồi kìa, em ra tiếp đi."

Lý Đài bước đến quầy, nhìn anh một lúc không biết mở lời như thế nào.Chử Huy không nói gì, cũng không nhìn Lý Đài, ánh mắt đảo quanh quầy tạp hóa.Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, không mặc thêm áo khoác, tay áo xắn lên một chút, xương cổ tay nhô lên, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên rõ nét, khí chất ăn mặc hoàn toàn không hợp với quầy tạp hóa."

Sao anh lại đến đây?"

Lý Đài hỏi nhỏ.Xoay người lấy một chai nước từ tủ lạnh rồi đặt lên quầy, anh hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

"Không, không cần đâu."

Chử Huy mở nắp chai nước, uống một ngụm, cổ ngửa lên để lộ hầu kết nhô ra trượt lên xuống theo động tác nuốt.Bầu không khí bất thường ở đây thu hút sự chú ý của Trương Hạo Linh, anh quay đầu nhìn sang.

Chử Huy cầm chai nước, ngẩng đầu nhìn anh đang đứng trên bàn.Lý Đài có hơi căng thẳng, "Anh, anh, anh có muốn..."

"Anh ta là người nhà của em?"

Chử Huy hỏi."

Hả?

À, đúng, đúng vậy."

Chử Huy gật đầu nhẹ rồi quay người bỏ đi.Khi nghe tiếng xe nổ máy đi xa, Trương Hạo Linh mới sực nhớ ra, "Ê, ê, sao anh ta không trả tiền?"

Anh đã định xuống bàn rồi, Lý Đài vội chạy qua đỡ bàn cho chắc rồi nói với anh: "Không sao, em quen anh ta."

"Quen á?

Anh ta là ai vậy?

Sao nói chuyện kỳ cục thế."

"Không ai cả, không, không thân quen lắm."

"Thật không?"

Trương Hạo Linh ra vẻ suy tư, "Sao anh thấy anh ta lại hơi quen mặt nhỉ."

"Đừng suy diễn lung tung, nhanh tháo đi, lát nữa trời tối rồi khó làm."*Sau bữa tối, Lý Đài nhận được một tin nhắn: [Đến Cảnh Viên, ngay bây giờ.

Em tự đến, hoặc anh đến đón em.]Lý Đài chỉ có thể trả lời: [Em tự đến.]Chử Huy mở cửa xong không vào phòng đọc sách, ngồi trên ghế sofa tiếp tục hút điếu thuốc đang gạt trên gạt tàn."

Ngồi đi."

Lý Đài ngồi xuống đối diện anh."

Sao không nghe điện thoại?"

"Em... không nghe thấy."

"Lý do này anh không hài lòng, đổi cái khác đi."

Lý Đài không nói gì.Chử Huy tiếp tục hỏi: "Em có ý gì?"

"Em chỉ nghĩ là nếu anh sắp kết hôn rồi, chúng ta liên lạc nữa sẽ không thích hợp."

"Anh muốn kết hôn bao giờ?

Sao anh không biết nhỉ?"

Mấy lời này chẳng có ý nghĩa gì, Lý Đài cúi đầu nói nhỏ: "Ý em là vậy đấy."

Chử Huy dụi tắt điếu thuốc trong gạt tàn, vỗ vỗ ghế sofa bên cạnh nói: "Lại đây."

"Em nghĩ là..."

Bốp bốp, Chử Huy tăng lực vỗ thêm hai cái nữa, mặt da bị đập phát ra tiếng trầm đục, như bị đánh vào người.Lý Đài vừa đến gần đã bị kéo ngồi lên đùi Chử Huy, anh dùng sức rất mạnh, không cho Lý Đài một chút không gian để giãy giụa.Chử Huy kẹp cằm Lý Đài hôn lấy cô, dùng lực rất lớn mút mát lưỡi cô, cắn môi cô, muốn hôn thế nào thì hôn, vừa hung dữ vừa mạnh bạo.Hơi thở nặng nề phả vào tai Lý Đài như thú dữ.Vừa dứt nụ hôn, Chử Huy xoa mạnh một cái lên đôi môi rõ ràng đã sưng tấy của Lý Đài, lịch sự hỏi: "Hôn được chứ?"

Bộ dạng này của anh khiến Lý Đài thấy hơi sợ, thuận theo ý anh, Lý Đài gật đầu một cách cứng ngắc.Chử Huy hài lòng nhìn Lý Đài, giơ tay vuốt ve gương mặt cô, dọc theo cổ sờ xuống dưới, bàn tay đã luồn vào cổ áo, đột nhiên dừng động tác lại mà hỏi: "Sờ được chứ?"

Lý Đài lại gật đầu, nhưng Chử Huy lại rút tay về, hỏi cô: "Sao ngoan ngoãn thế?"

Lý Đài mím môi, thận trọng mà cười với anh."

Khi không gặp mặt cũng ngoan ngoãn như thế có được không?"

Lý Đài cảm thấy Chử Huy không chỉ kỳ lạ mà còn hơi biến thái nữa, tiếp tục thuận theo ý anh mà gật đầu."

Vậy thì tốt."

Chử Huy đỡ Lý Đài đứng dậy, bản thân cũng đứng lên, chỉnh lại quần áo một chút rồi nói: "Đi thôi, anh đưa em về."

Cô đâu dám có ý kiến, Lý Đài đi theo Chử Huy ra cửa.Xe chạy thẳng đến tận cửa quầy tạp hóa rồi dừng lại, khóa cửa còn chưa mở, Lý Đài chỉ ngồi im không dám manh động.Ngón tay trên tay lái lại gõ nhẹ, Lý Đài nghi anh muốn lái xe đâm thẳng vào trong.Một lát sau, Chử Huy lại quay sang nói với Lý Đài: "Vào đi, muộn rồi, về muộn người nhà em sẽ lo đấy."

Lý Đài cung kính đáp: "Vâng, anh về đi đường cẩn thận."

Vào quầy tạp hóa, đóng cửa lại, dán tai nghe tiếng xe chạy đi, thần kinh Lý Đài mới hoàn toàn được thả lỏng.*Sáng hôm sau, Chử Huy lại xuất hiện trong cửa hàng, anh vẫn lấy một chai nước, rồi để 100 tệ tiền mặt lên quầy, không đợi Lý Đài trả lại tiền thừa đã bỏ đi.Chiều đến, Lý Đài đang lơ mơ lướt điện thoại thì có tin nhắn đến: [Mang chai nước ra đây.]Cô ngơ ngác ló đầu nhìn ra ngoài, xe Chử Huy đã đậu trước cửa, cô vội vàng cầm chai nước và tiền thừa sáng nay mang ra.Chử Huy nhận lấy nước nhưng không nhận tiền, "Không cần, trả trước rồi từ từ uống."

Anh không tự lái xe đến, ghế trước còn có thư ký Vương và tài xế, Lý Đài cũng lấy nước cho họ.Hành vi cử chỉ của Chử Huy kỳ quái như vậy, thư ký và tài xế nhận nước nhưng không ai dám uống, họ để lại lên ghế sau.Lần tiếp theo Chử Huy đến, Lý Đài trực tiếp bê cả thùng nước ra, thư ký Vương vừa thấy Lý Đài đã nhanh chóng xuống xe nhận lấy thùng nước.Lý Đài nói với Chử Huy đang ngồi trong xe: "Thùng này để cốp sau đi, bất cứ lúc nào cũng có thể uống."

Chử Huy đáp: "Không có chỗ."

Bước chân thư ký Vương đang đi về phía đuôi xe bỗng nhiên xoay ngược trở lại, "Cô Lý, nước tôi để lại cửa hàng cô nhé."

100 tệ, có thể uống rất nhiều nước, cũng có thể hành hạ Lý Đài rất nhiều lần.Người này biến thái lên đúng thật là nhàm chán mà.___Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
 
[H Văn] Nói Dối Thành Tính - Lý Ất (Hoàn)
Chương 32: Nhân tài không được trọng dụng


Chị Trương muốn cho Triệu Nguyên Nguyên học một lớp lập trình trẻ em trong kỳ nghỉ hè, nghe nói Trương Hạo Linh cả ngày ở nhà mày mò máy tính nên đến quầy tạp hóa hỏi han."

Trương Hạo Linh chủ yếu là làm dựng video, chắc không rành lập trình lắm đâu."

"Thế à, chị nghe nói cậu ấy làm việc ở nhà, còn tưởng là làm lập trình viên chứ."

"Không phải, em cũng không biết nói thế nào nữa."

Chị Trương đành hỏi: "Ơ, vậy em có biết lớp lập trình trẻ em này không?

Có thực sự học được gì không nhỉ?

Mong là đừng lãng phí tiền."

"Cái này thì em thực sự không hiểu tí nào."

"Ồ, vậy à."

Chị Trương vừa cắn hạt dưa vừa chìm vào suy tư."

Hay để em gọi Trương Hạo Linh xuống, chị hỏi anh ấy xem, có lẽ anh ấy biết chút ít."

"Được đấy, cho dù không hiểu thì cũng có thêm người để góp ý mà."

Lý Đài quay lưng lại, lén thở ra một hơi, xem ra hôm nay chị Trương thực sự không có việc gì, hai người cứ nói đi nói lại mấy lời này cả buổi sáng rồi, cũng đến lúc Trương Hạo Linh đóng góp một phần sức lực để giữ khách quen lâu năm của quầy tạp hóa rồi.Chưa đến 2 phút, Lý Đài vội vàng chạy xuống lầu, cầm một chai nước nói với chị Trương: "Chị Trương đợi chút nhé, Trương Hạo Linh sắp xuống rồi."

Chị Trương nhìn Lý Đài chạy ra cửa đến bên cạnh một chiếc xe, đưa chai nước qua cửa sổ xe rồi nói chuyện với người ở trong xe.Người trong xe có vẻ ăn mặc khá chỉnh tề, tuổi chắc không lớn lắm, trông như là một người đàn ông, còn dung mạo thì nhìn không rõ.Lý Đài đã quay lại rồi chị Trương vẫn vươn cổ nhìn, "Tiểu Đài, đó là ai vậy?

Mấy hôm nay chị đã thấy mấy lần rồi."

"Chỉ là một người mua nước mà thôi."

"Mua nước?

Mua nước mà còn cần phải đến tận đây à?

Xe anh ta trông khá sang, còn có tài xế nữa."

Đầu Lý Đài bắt đầu đau, nên tìm lý do gì đây nhỉ?Chị Trương lại hỏi: "Anh ta có phải đang hỏi han em việc gì không?"

"Hả?"

"Anh ta có phải mỗi lần mua nước đều hỏi han em việc gì không?

Chậc, chị nói cho em biết, trước đây chị từng nghe nói, mấy người giàu có biết trước tin tức nội bộ sẽ thân thiết với bảo vệ cổng khu phố hay người mở quầy tạp hóa, chỉ để dò hỏi những hộ gia đình điều kiện không tốt rồi ra giá cao hơn giá thị trường một chút để mua nhà của người ta, đợi vài năm nữa giải tỏa, anh ta sẽ kiếm được gấp mấy chục lần."

"Ha ha, thế à."

Lý Đài không biết nói gì."

Nên là, nếu anh ta thực sự hỏi han em, không chừng là khu phố nhà mình sắp được giải tỏa rồi, tòa nhà cũ nát thế này.. cũng đến lúc phải phá..."

Trương Hạo Linh cuối cùng cũng thong thả bước xuống, "Chị Trương, nghe Lý Đài nói chị tìm em?

Xin lỗi, em vừa hay đang có việc."

"Không sao không sao, cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là muốn hỏi xem cậu có biết chuyện lập trình trẻ em không."

"Lập trình trẻ em?

Cái này thì em không rành."

"Không rành à, vậy cậu có biết khu phố mình sắp giải tỏa không?".....Trương Hạo Linh vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện qua lại với chị Trương, Lý Đài sợ cái miệng anh không đuổi kịp, trước đây sao cô không phát hiện Trương Hạo Linh nói chuyện giỏi đến thế nhỉ, bắt anh ngồi trước máy tính suốt ngày thực sự là lãng phí tài năng.Bên này chuyện còn đang nóng hổi, bên kia còn có người xông lên châm thêm dầu vào lửa.Giày cao gót của chị Tống gõ lộp cộp, tiếng vang trước cả người, "Ồ, sao náo nhiệt thế."

"Ơ, chị Tống, chị biết khu phố mình sắp được giải tỏa không?

Nghe nói một mét vuông có thể được đền bù mấy vạn đấy."

Chị Trương vừa thấy chị Tống đến cửa đã nóng lòng chia sẻ "tin tức mới nhất" của mình."

Thật à?

Chị nghe ai nói vậy?"

"Ai cũng nói thế, vừa rồi còn có người đến hỏi Tiểu Đài muốn mua nhà này.

Đúng không, Tiểu Đài?"

Thái dương Lý Đài giật giật, chuyện gì đâu không à."

Tìm Lý Đài hỏi à?"

Chị Tống bốc một nắm hạt dưa, khuỷu tay chống lên quầy hỏi Lý Đài: "Có phải người mấy hôm trước cứ lái xe sang đến tìm em không?"

"Không phải, chỉ là..."

"Không phải gì?"

Chị Tống đột nhiên quay sang hỏi Trương Hạo Linh, "Người lái xe sang là ai vậy?"

Trương Hạo Linh bất ngờ bị gọi tên, không có chuẩn bị tâm lý kịp, "Người lái xe sang nào cơ?"

Anh quay sang hỏi Lý Đài, "Ai vậy?"

Lý Đài chưa kịp nói gì, chị Tống lại nói: "Ồ~ ngay cả cậu cũng không biết à?

Chẳng lẽ người ta chỉ đến hỏi riêng bạn gái cậu thôi à?"

"Không phải," Chị Trương nóng lòng muốn cướp lời, "Chị Tống nghe em nói này..."

"Bạn gái cậu ngay trước mắt mà cứ qua lại với người lái xe sang cậu cũng không quản, còn rảnh rỗi suốt ngày quấn lấy con Sở Sở nhà tôi?"

Chị Tống vung tay rải hạt dưa lên quầy, "Các người đang làm chuyện gì mờ ám phải không?"

Chị Trương sững người, Lý Đài cảnh giác nhìn bà.Trương Hạo Linh cũng phản ứng rất nhanh, lập tức cười hòa giải: "Chị Tống, chị nói vậy là sao, chúng tôi mở cửa hàng kinh doanh, dựa vào khách qua đường từ khắp nơi, ai cũng có thể đến, có nhu cầu thì mua chút đồ, không có nhu cầu thì tán gẫu vài câu, chuyện này rất bình thường mà?

Sao có thể gọi là làm chuyện như vậy chứ?"

Chị Tống phủi mấy hạt dưa còn dính trên tay, mặt đầy vẻ mỉa mai nói: "Người ngồi tù ra thì suy nghĩ cũng thoáng hơn, nhưng chúng tôi không giống cậu, không có cái lòng lớn như vậy.

Hai người các cậu làm gì tôi không quản, nhưng đừng có hại con Sở Sở nhà tôi, tôi nuôi con gái ngoan ngoãn nên giờ nói gì nó cũng không nghe lọt tai, cả ngày chỉ biết cầm cái điện thoại quay quay quay, không thì chạy đến cái quầy tạp hóa này.

Tôi cảnh cáo cậu, đừng lợi dụng nó còn nhỏ ít kinh nghiệm mà có ý đồ không đứng đắn, còn dạy nó dựng video, cậu có bao nhiêu bản lĩnh, dạy nổi không?"

Lý Đài nhíu mày nói: "Chị Tống, khi Trương Hạo Linh dạy Sở Sở em đều có mặt."

Chị Tống nhanh chóng chuyển mục tiêu, "Có cô ở đó thì có ích gì?

Một đứa mở quầy tạp hóa với được người lái xe sang à?

Làm sao mà có quan hệ chính đáng được.

Một đứa ngồi tù, một đứa ăn bám đại gia, các người là một lũ rắn chuột."

Chị Trương nhanh chóng tiếp lời: "Ơ, chị Tống, chuyện bình thường mà sao chị lại nói năng khó nghe vậy."

"Đợi cảnh sát đến bắt nó lần nữa thì mắng cũng không kịp đâu."

"Chị..."

Thấy hai người sắp cãi nhau, Lý Đài vội kéo chị Trương ra sau lưng mình, nhẹ nhàng nắm tay chị giúp chị nguôi giận.Trương Hạo Linh bước một bước đến trước mặt chị Tống, vẫn cười híp mắt nói: "Chị Tống, nếu chị không thích Sở Sở học dựng phim với tôi, vậy từ nay tôi cũng không dạy em ấy nữa.

Cuộc sống riêng của tôi và Lý Đài cũng khá ổn, không cần chị bận tâm, chị xem chị có gì cần mua không?"

Không cho bà cơ hội nói, Trương Hạo Linh lập tức nói tiếp: "Vì hôm nay chị không có gì cần mua, nên chúng tôi cũng không tiếp chị nữa, bọn tôi đột nhiên có chút việc, hoan nghênh chị sau này ghé lại bất cứ lúc nào."

Trương Hạo Linh dù sao cũng là đàn ông, dáng người cao lớn, anh cố ý đứng sát chị Tống, trên mặt dù cười nhưng cảm giác áp bách từ thân hình nam giới là có thật."

Làm, làm gì?

Cậu còn định động thủ à?

Các người làm mấy chuyện bẩn thỉu mà không biết xấu hổ, còn sợ người ta nói à?

Tôi nói cho cậu biết, từ nay tránh xa con Sở Sở nhà tôi ra."

Chị Tống lùi ra cửa quầy tạp hóa, hét to xong rồi quay đầu bỏ đi.___Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
 
[H Văn] Nói Dối Thành Tính - Lý Ất (Hoàn)
Chương 33: Bùng nổ


Lúc chị Trương đi còn an ủi Trương Hạo Linh và Lý Đài, làm họ cảm thấy khá ngại ngùng.Nghỉ ngơi một lúc, Trương Hạo Linh hỏi: "Em có bạn trai rồi à?"

"Không có."

"Em có yêu đương thì cứ nói đi.

Chúng ta cũng nên "chia tay" rồi, đâu thể để anh chịu cái sừng từ trên trời rơi xuống.

Với lại, em không có bạn trai, anh còn phải có bạn gái chứ."

"Hứ, chúc anh hạnh phúc."

Triệu Nguyên Nguyên cuối cùng vẫn đăng ký lớp lập trình thiếu niên, mới học buổi đầu tiên giáo viên đã giao bài tập nâng cao sau giờ học, chị Trương lại bắt đầu đau đầu về chuyện mua máy tính."

Bài tập sau giờ này cũng không phải là bắt buộc phải làm, giáo viên chỉ nói là luyện tập sau giờ học thì chắc chắn sẽ tiến bộ nhanh hơn.

Cái máy tính ở nhà quá cũ, làm thì làm được, chỉ là chậm thôi.

Chị đang nghĩ là đợi vài năm nữa khi Nguyên Nguyên lớn hơn, mua luôn một cái tốt hơn, em thấy có được không?"

"Được."

"Nhưng nếu như vậy, khóa học bây giờ chắc chắn nó sẽ học không bằng mấy đứa trẻ ngày nào cũng dùng máy tính làm bài tập, tiền của chị chẳng phải sẽ lãng phí sao?"

"Có thể."

"Nền tảng không vững thì sau này sẽ từ từ tụt lại phía sau mất."

"Cũng có lý."

Lý Đài cắn hạt dưa đến mức môi sắp phồng rộp, cũng không cản trở cô "bày mưu tính kế" cho chị Trương, tay để dưới quầy vẫn lén nhắn tin: [Anh nhanh lên đi chứ.]Trương Hạo Linh: [Ngay đây ngay đây.]Sau khi Trương Hạo Linh xuống lầu, nhiệm vụ tán gẫu liền rơi xuống đầu anh.Lấy cớ sắp xếp hàng hóa, Lý Đài đi vào trong cùng của quầy tạp hóa trốn vào một góc yên tĩnh.Internet cảm thấy dạo này cô hơi bồn chồn nên gợi ý cho cô một video tĩnh tâm, đại sư râu trắng dẫn dắt đám đệ tử ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần, tĩnh tâm tụ khí.Lý Đài học theo một lúc, đột nhiên phát hiện, sao xung quanh yên tĩnh thế nhỉ?Ló đầu ra nhìn, cái tâm này tĩnh đến mức như rơi xuống hố băng vậy.Chử Huy cầm một chai nước đứng ở cửa bên tủ lạnh, chị Trương và Trương Hạo Linh nhìn anh, còn anh nhìn Lý Đài đang ló đầu ra.Thời điểm có lẽ không được đúng cho lắm, nhưng Lý Đài không có sự lựa chọn, "Sao, sao vậy?"

"Anh ta chính là người lái xe sang mua nước đúng không?"

"Anh ta không trả tiền."

Chị Trương và Trương Hạo Linh đều cùng nói.Lý Đài chọn câu cô có thể trả lời: "Anh ấy đã trả tiền rồi."

Chử Huy vặn chai nước đưa lên miệng, hỏi cô: "Mua nước?"

Thần sắc Lý Đài cứng đờ, cả tay lẫn chân đều lết tới.Chị Trương nhìn thấy rất rõ ràng, tiến lại gần Chử Huy nói: "Anh không phải là người mua nước đâu nhỉ?

Tôi biết ngay mà, mượn cớ mua nước thân thiết với Tiểu Đài chỉ là mánh khóe của mấy người giàu các anh thôi, khu phố của chúng tôi sắp được giải tỏa phải không?"

Chử Huy nhìn Lý Đài rồi uống nước mà không nói gì."

Này, này."

Chị Trương còn vỗ tay anh, "Chia sẻ thông tin với nhau chút đi, tôi ở đây lâu hơn bọn Tiểu Đài, quen biết cũng nhiều hơn họ."

"Chị Trương, anh ấy không phải người mua nhà đâu."

Lý Đài hạ giọng nói với chị Trương."

Được rồi được rồi, không tin chị thì còn tin ai, chị không xen vào chuyện của các em."

Chị Trương không dễ dàng từ bỏ, "Anh chỉ cần hé răng một chút thôi, nếu thực sự giải tỏa được, mấy năm sau chúng tôi sẽ đổi trường cấp hai tốt hơn cho Nguyên Nguyên.

Vừa hay, Tiểu Đài em kiếm được chút tiền từ anh ấy, sau này khi kết hôn sinh con với Trương Hạo Linh cũng đỡ vất vả hơn, nuôi con ấy..."

"Cạch", Lý Đài nghe thấy một tiếng chai nhựa bị biến dạng rất nhỏ, không biết là cố ý hay vô tình.Lý Đài không dám nhìn Chử Huy.Chử Huy đột ngột hỏi Trương Hạo Linh: "Bọn anh sắp kết hôn rồi à?"

"Hả?

A!

À."

Trương Hạo Linh phát ra mấy tiếng cảm thán vô nghĩa, ánh mắt cứ liếc về phía Lý Đài.Chị Trương thực sự muốn đổi trường cho Triệu Nguyên Nguyên, thành tâm thành ý tiết lộ thông tin trước cho Chử Huy, "Hai đứa nó yêu nhau nhiều năm rồi, kết hôn chỉ là sớm muộn thôi."

Chử Huy vặn tiếp nắp chai nước, giơ tay về phía Trương Hạo Linh: "Tôi tên Chử Huy."

Trương Hạo Linh là người hiểu biết, lập tức bắt lấy tay anh, "Chào anh, tôi tên Trương Hạo Linh."

Bắt tay xong, Chử Huy rất tự nhiên mà quay người bỏ đi."

Ý anh ta là sao?"

Đầu óc Lý Đài như đã hoá gỗ.Chị Trương vẫn đang tiếc nuối, "Sao lại đi rồi, rốt cuộc là có giải tỏa không?

Tiểu Đài em hỏi giúp chị đi, chúng ta còn chuẩn bị sớm."*Gần 11 giờ tối, Lý Đài lại nhận được tin nhắn của Chử Huy: [Ra đây.]Cô vội vàng chạy xuống lầu, xe đậu ngay trước cửa quầy tạp hóa, còn Chử Huy đang cúi đầu châm thuốc.Lý Đài chủ động nói: "Em và Trương Hạo Linh sẽ không kết hôn, trước đây em nói với hàng xóm xung quanh là em và anh ấy là bạn trai bạn gái nên họ đều hiểu lầm cả."

Hít một hơi thuốc thật sâu, khói thuốc lao vào trong cơ thể Chử Huy, chìm lắng, rồi lại được thở ra."

Ừ, các em chỉ là người nhà, giờ anh cũng biết bí mật này rồi."

Lý Đài không còn lời nào để nói.Đường phố vắng vẻ, không có người qua lại.Chử Huy dựa vào xe từ từ hút thuốc, tư thế thoải mái, vẻ mặt thư thái, nhìn Lý Đài bằng ánh mắt chăm chú mà lơ đãng như đang thưởng thức cảnh cô mua dây buộc mình.Lý Đài hoàn toàn bùng nổ, "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"

Chử Huy hút xong điếu thuốc cuối cùng, ném đầu lọc đi, đưa tay nắm lấy cổ Lý Đài, nhẹ nhàng nâng lên, cúi đầu dùng chóp mũi từ vành tai kéo dài đến má cô như đang ngửi mùi con mồi, rồi nhìn thẳng vào mắt cô nói: "Em thực sự rất thích nói dối."___Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
 
[H Văn] Nói Dối Thành Tính - Lý Ất (Hoàn)
Chương 34: Nghĩ tới


Trương Hạo Linh dựng video cả ngày, cả lưng đau mỏi, đứng dậy vận động rồi nhìn xung quanh thì thấy dưới ánh đèn đường trước nhà có một người đàn ông đang nâng cổ Lý Đài lên, nhìn dáng vẻ đó như là...

định bóp chết cô?Anh giật mình, vài bước đã xông xuống lầu."

Anh làm gì vậy?"

Chử Huy nghe tiếng nhưng không vội không hoảng buông Lý Đài ra, ấn cô vào trong lồng ngực mình nghe tiếng cô ho sặc sụa, ngẩng đầu bình thản nhìn Trương Hạo Linh đang sải bước chạy tới."

Mau thả cô ấy ra."

Trương Hạo Linh vừa nói vừa lao đến gần."

Đừng, khụ, đừng qua đây."

Lý Đài quay đầu hét với Trương Hạo Linh.Dừng bước, Trương Hạo Linh thử thương lượng, "Anh có gì cứ nói cho rõ ràng, trước hết thả cô ấy ra đã."

Lý Đài xoay người đối mặt với Trương Hạo Linh, Chử Huy đỡ vai cô nhẹ giọng nói: "Nói cho anh ta biết, anh đang làm gì."

"Anh đừng nóng vội, khụ, anh ấy là bạn em."

"Anh ta sẽ không tin đâu," anh cúi người nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Lý Đài, Chử Huy tiếp tục đưa ra yêu cầu, "Chứng minh cho anh ta xem đi."

Lý Đài quay đầu nhanh chóng hôn nhẹ lên khóe miệng Chử Huy, giữ giọng điềm tĩnh nói: "Anh về đi, em sẽ không sao đâu."

"Em..."

"Về đi!

Anh muốn xem bọn em yêu đương à?"

Lý Đài quát lớn với Trương Hạo Linh rồi ngửa đầu dựa vào lòng Chử Huy, nhắm mắt không nhìn anh nữa.Bước chân Trương Hạo Linh do dự, nhưng cuối cùng vẫn quay về.Lý Đài duy trì tư thế dựa trong lòng Chử Huy, lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?

Muốn lên giường với em à?

Bây giờ?

Ở đâu?

Nhà anh, nhà em, hay trong xe?

Lên giường xong anh sẽ buông tha cho em à?"

"Tha cho em?

Đừng quên là chính em chủ động leo lên giường anh."

"Đúng, lúc đầu là em chủ động, nhưng giờ Trương Hạo Linh đã ra tù rồi, anh cũng sắp kết hôn, chúng ta không phải nên kết thúc sao?"

Chử Huy cười, "Lý Đài, em quên rồi à, anh đã nói nói dối sẽ phải trả giá.

Anh đã làm gì khiến em hiểu lầm anh là người dễ nói chuyện vậy?"

Lý Đài quay người nhìn Chử Huy, "Vậy thì sao?"

"Em có thể tự nghe lời, tất nhiên anh cũng có thể bắt em phải nghe lời."*Lý Đài tưởng tối nay Chử Huy sẽ không để cô yên, nhưng không phải vậy.

Sau khi đòi một nụ hôn chúc ngủ ngon, anh đã phất tay áo bỏ đi.Nhìn ánh đèn vẫn sáng trên tầng hai quầy tạp hóa, cô biết đây tuyệt đối không phải là vì lương tâm anh bỗng nhiên tỉnh ngộ.Vừa lên lầu, giọng trầm của Trương Hạo Linh đã vang lên từ phía ghế sofa: "Anh nhớ ra rồi, trước đây anh đã từng gặp Chử Huy, anh ta và giám ngục Lâm lớn lên cùng nhau."

Anh xoa mặt hỏi: "Rốt cuộc quan hệ của các em là gì?"

Lý Đài ngồi xuống bên cạnh anh, thản nhiên nói: "Anh nghĩ sao?"

Im lặng một lúc, Trương Hạo Linh hỏi: "Là vì anh sao?"

"Không phải."

"Các em quen nhau thế nào?

Em gặp anh ta ở đâu?"

"Đêm anh bị bắt anh ta cũng có mặt ở cục công an, em chủ động nói chuyện với anh ta."

Trương Hạo Linh có thể đoán ra được đại khái, "Còn bây giờ thì sao?

Các em không phải đang yêu đương bình thường đúng không?

Vì anh đã ra rồi, em có phải nên..."

"Em thích anh ấy."

Lý Đài nhìn Trương Hạo Linh, trực tiếp cắt ngang lời anh."

Em... em không cần..."

"Chính là vì em thích anh ấy."

Với sức hấp dẫn của Chử Huy, việc Lý Đài thích anh không có gì là lạ."

Thực sự không phải vì anh sao?"

"Lúc đầu là vì anh, sau này thì không."

"Thật không?"

"Vậy chứ sao?

Anh cũng đâu phải chưa từng chịu khổ, ngồi tù cũng đâu có chết đói."

Trương Hạo Linh bĩu môi, không biết trong lòng nên có cảm giác gì, "Vậy anh ta có thích em không?"

Lý Đài im lặng."

Anh ta có biết em thích anh ta không?"

"Anh ấy không biết."

"Em còn chưa nói à?

Nếu là vì quan hệ giữa em và anh, anh có thể cùng em đi giải thích với anh ta."

Lý Đài dựa vào ghế sofa, ngửa đầu mở to mắt để ánh đèn chói lòa làm mờ tầm nhìn, "Tại sao anh ấy phải thích em?"

Đến lượt Trương Hạo Linh im lặng.Dù là quá trình trưởng thành từ nhỏ đến lớn hay trải nghiệm trong tù, đâu đâu cũng thể hiện sự khác biệt giữa người với người."

Hay là, em thử nói thử xem, biết đâu anh ấy thực ra cũng thích em thì sao?"

"Anh ấy đã có đối tượng kết hôn rồi."

Trương Hạo Linh lại xoa mặt rồi không nói gì nữa.Hai người ngồi thừ người một lúc, Lý Đài đứng dậy định đi ngủ.Trương Hạo Linh đột nhiên nói: "Vậy chúng ta càng không thể "chia tay" được."

"Gì cơ?"

"Bây giờ, em có "bạn trai", anh ta có "vợ chưa cưới", hai người các em là hai bên cùng ngoại tình, nếu chúng ta "chia tay", chẳng phải em sẽ một mình trở thành tiểu tam sao?

Như vậy sẽ càng kém anh ta một bậc."

"Anh bị hâm à."___Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
 
[H Văn] Nói Dối Thành Tính - Lý Ất (Hoàn)
Chương 35: Thất vọng


Lý Đài lần đầu gặp Chử Huy là 3 năm trước ở cục công an.Trương Hạo Linh và người khác đánh nhau đến đầu rách máu chảy trong cửa hàng, chủ cửa hàng báo cảnh sát, tất cả đều bị đưa đi.

Lý Đài ghi xong lời khai được yêu cầu để lại số điện thoại liên lạc là có thể về, không biết khi nào Trương Hạo Linh mới ra được.Đối mặt với thành phố xa lạ này, Lý Đài không biết mình có thể về đâu, cô ngồi trong sảnh không đi.

Trong phòng ngột ngạt, ra ngoài thì ngoài trời lại quá nóng, cô lại quay vào sảnh.Đêm đã rất khuya, cục công an vẫn chưa yên tĩnh lại, những người bị ép đến và khao khát được đi vẫn đang ồn ào.Lý Đài ngồi ở bậc thềm cửa sảnh, nhìn một nhóm người lại bị dẫn đến."

Tách", tiếng bật lửa rất nhẹ, có người ra ngoài hút thuốc, người kia ngẩng đầu nhìn thấy Lý Đài, quay người đi về phía thùng rác bên kia.Cảnh sát lôi kéo một tên say rượu vào sảnh, bạn bè tên kia đứng bên cạnh múa chân múa tay yêu cầu cảnh sát thả bạn mình ra, nếu không anh ta sẽ thi pháp.Lý Đài vừa lên mạng tra hậu quả đánh người bị thương: nếu nghiêm trọng sẽ phải ngồi tù.Người kia chảy rất nhiều máu, hắn là khá nghiêm trọng.Sao đêm hè ở Thân Thành vẫn nóng thế này, Lý Đài lại quay vào sảnh.*Chử Huy dẫn người rồi cũng thức trắng hai đêm ở cục công an, cuối cùng cũng tìm được tài liệu cần thiết, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.Xuống lầu hút một điếu thuốc, thấy có một cô gái ngồi ở bậc thang cửa, anh liền quay đầu đi hướng khác.Tài liệu sắp xếp gần xong có thể bắt đầu làm thủ tục mượn đọc, Chử Huy ra xe lấy đồ, cô gái lúc nãy vẫn ngồi ở bậc thang cửa.Anh liếc nhìn qua, cô rất gầy, ngũ quan thanh tú, da không trắng lắm, màu da rất khỏe mạnh, nhìn là biết thường xuyên phơi nắng.

Cô không chơi điện thoại, chỉ ngồi yên lặng, có vẻ như đang đợi người, dường như chính cô cũng không biết mình phải đợi bao lâu.Ở cục công an có nhiều người như vậy lắm.

Khi lấy đồ xong quay trở lại, cô gái đã ngồi vào trong sảnh.Lúc đi tìm lãnh đạo cục công an ký tên, anh liếc nhìn sảnh, hiếm khi không còn một bóng người, chắc là đã về rồi.Chân trời sáng ửng lên như bụng con cá trắng, Chử Huy và vị lãnh đạo đã thức cùng họ hai ngày ra cửa hút thuốc hít thở không khí, lại nhìn thấy cô gái đó ngồi trên bậc thềm cửa.Điếu thuốc mới hút được một nửa thì vị lãnh đạo kia đã bị gọi đi.

Chử Huy xoa xoa thái dương, mệt mỏi nhắm mắt lại."

Anh là lãnh đạo cục công an à?"

Có người nói chuyện, giọng có vẻ hơi khàn.Chử Huy mở mắt ra, cô gái đó đang nhìn anh, chắc là đang nói chuyện với anh."

Anh là lãnh đạo cục công an à?"

Cô hỏi lại lần nữa."

Không phải."

"Anh có thể giúp em được không?

Em vừa thấy anh ở cùng lãnh đạo cục công an."

"Không được, em đợi thông báo đi, mọi công việc ở cục công an đều có quy trình, sau đó em có thể tìm luật sư."

"Anh có thể giúp em được không?"

Cô gái rất bướng bỉnh, "Em sẵn sàng trả bất cứ giá nào."

Nếu không phải tìm được tài liệu, tâm trạng Chử Huy đang rất tốt, anh còn chẳng thèm nói chuyện với cô.Xem phim truyền hình nhiều quá rồi.Cô gái không để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của anh, cứ nhìn anh chằm chằm.Chử Huy dụi tắt điếu thuốc nói: "Đi."

Cô gái liền đi theo Chử Huy.Ra khỏi cổng cục công an rẽ trái, họ rẽ vào một quán đồ ăn nhẹ, bánh bao, cháo, sữa đậu nành, bánh quẩy, lần lượt được bày lên bàn.Cô gái cầm bát cháo trước mặt mình bắt đầu uống, còn ăn một cái bánh bao, nửa cái bánh quẩy."

Ăn uống không tệ."

"Ừm, em đói cả đêm rồi."

Ăn xong cô gái chủ động trả tiền.Quay lại cục công an, Chử Huy lên tầng hai khu văn phòng, cô gái không lên được, vẫn ngồi đợi ở sảnh tầng một như cũ.Hoàn tất thủ tục mượn tài liệu, Chử Huy từ trên lầu đi xuống, thấy cô gái vẫn ngồi trong sảnh, nhìn chằm chằm vào một vị lãnh đạo cấp thấp.Thấy Chử Huy cô quay đầu nhìn sang, nhưng sắc mặt Chử Huy lạnh nhạt, cô lại quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm vị lãnh đạo cấp thấp đó.

Có vẻ đó là mục tiêu mới của cô.Có lẽ sẽ khiến cô thất vọng thôi - người đó là quản lý hậu cần.Chử Huy nhìn ra cô gái này không phải loại gan to bằng trời, tâm tư bất chính.

Loại người này anh cũng đã từng gặp, người nhà đột nhiên gặp chuyện là hoảng loạn tinh thần, mặc kệ tất cả, như là phát điên vậy, chỉ cần là phương pháp gì cô ta cũng muốn thử.Cô gái trước mắt chưa đến mức điên, ít nhất nhìn bề ngoài vẫn còn rất bình tĩnh, bất an nhưng trấn định, cô đầy quyết tâm với việc mình sắp làm nhưng dường như cũng không hy vọng quá lớn.Bây giờ một người tuỳ tiện đến cũng có thể lừa cô, cô cũng sẽ tự nguyện bị lừa mãi, cho đến khi ông trời thương xót, thực sự xuất hiện một người có thể giúp cô.Chử Huy bước đến trước mặt cô gái rồi nói: "Đi."

Cô gái đi theo Chử Huy ra khỏi sảnh cục công an, Chử Huy nói: "Để lại số điện thoại."

Lý Đài và Chử Huy trao đổi tên và số điện thoại.*Lần đầu tiên Chử Huy gọi cho Lý Đài là bảo cô đến khách sạn.Hôm đó anh uống khá nhiều với lãnh đạo cục công an, đột nhiên nhớ ra ở cục công an anh còn gặp một cô gái như vậy.Anh cho người điều tra một chút về Lý Đài và người cô muốn giúp, trước khi Chử Huy mất hứng thú, kết quả điều tra đã được gửi đến.Hai người là đồng hương, đều mồ côi từ nhỏ, người đàn ông tên là Trương Hạo Linh, nghèo rớt mồng tơi, phạm tội đánh nhau thông thường, đánh khá mạnh, có nhân chứng vật chứng camera đủ cả, chắc chắn sẽ ngồi tù.Men rượu bốc lên, Chử Huy nổi hứng chơi, anh gọi điện cho Lý Đài, bảo cô đến khách sạn, thực ra là đến phòng tiếp khách.Lý Đài rất lúng túng nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo.Chử Huy giơ tay chạm vào vai cô, cơ thể cô run lên dữ dội, trợn mắt nhìn anh một cái rồi lại cúi đầu, coi như chấp nhận.Chử Huy buông tay, thấy thật buồn cười, anh đến nỗi như vậy ư?

Chỉ là một cô gái tình cờ nhặt được, anh cũng không đến mức đó.Cô gái không đáng như vậy, nhưng đôi mắt thì đáng.Đôi mắt trợn to đó cứ lởn vởn trong đầu Chử Huy.

Mắt cô không tính là to, ánh mắt trong sáng kiên cường, không khuất phục nhưng cam chịu, như một cọng cỏ nhỏ, trải qua đông lạnh hè nóng, vượt qua mưa tuyết gió sương, chỉ cần chưa chết nó sẽ có thể đâm chồi lại mỗi mùa xuân.Chử Huy gọi điện bảo Lý Đài mang theo báo cáo kiểm tra sức khỏe đến khách sạn, trước mặt cô, anh từ từ xem báo cáo kiểm tra, rồi cởi quần áo Lý Đài, cô gầy đến lộ cả xương, có vẻ gần đây lo lắng không ít.Khi tiến vào Lý Đài rất căng thẳng, cơ thể cô cứng đờ run rẩy.

Chử Huy đã giương cung đành nghiến răng xông vào, Lý Đài kêu nhẹ một tiếng, mắt nhanh chóng đã ướt đẫm, cô giơ tay định đẩy hoặc ôm Chử Huy nhưng lại không dám, tay giơ lên được một nửa rồi lại co về.Chử Huy vuốt ve đôi mắt cô, cúi người nói bên tai cô: "Đừng sợ."___Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
 
[H Văn] Nói Dối Thành Tính - Lý Ất (Hoàn)
Chương 36: Vứt bỏ


Chử Huy thích sự kiên cường trong mắt Lý Đài.Nghĩ đến sự kiên cường đó bị bẻ gãy, bị tàn phá, đôi mắt trong sáng này trở nên ảm đạm vô hồn, mất hết hứng thú với cuộc sống, khiến anh hào hứng đến mức tim đập thình thịch.Chử Huy là kẻ bạo ngược bẩm sinh, nếu không phải từ nhỏ được dạy dỗ nghiêm khắc, anh sớm đã dựa vào gia thế làm không biết bao nhiêu chuyện mất hết lương tâm rồi.Giờ đây tuổi đã lớn, anh hiểu rõ quy tắc xã hội, tình người thế thái, cũng tương đối tâm huyết với sự nghiệp, một đường thăng tiến thuận lợi, trước sau đều được tung hô.Người xung quanh thuận theo quá lâu, anh đã lâu rồi không có cơ hội trải nghiệm cảm giác chinh phục khiến người ta sôi sục nhiệt huyết này.Chử Huy giữ lại Lý Đài còn có một nguyên nhân nữa: cô ngốc.Sau khi ngủ với Lý Đài 4, 5 lần, Trương Hạo Linh vào trại giam số 2 của thành phố.Trong thời gian này, Lý Đài chưa từng đề cập đến yêu cầu nào, cũng chưa bao giờ hỏi Chử Huy sẽ giúp cô thế nào, cô ngây thơ tin rằng Chử Huy là người giữ đạo nghĩa giang hồ.Dù sao cũng đã ngủ với người ta rồi, Chử Huy cũng không đến mức ngủ không công.Vừa hay Lâm Diệp Nhiên ở trại giam số 2, nhắc nhở anh ta một tiếng, bảo anh ta chăm sóc Trương Hạo Linh đừng để bị đánh chết, còn thuận miệng nói trên bàn bài để Lâm Diệp Nhiên chuyển số tiền thua anh vào tài khoản của Trương Hạo Linh.Khi anh gặp lại Lý Đài, ánh mắt cô đã thay đổi, dường như có chút vui mừng, nói khi cô đi gửi tiền cho Trương Hạo Linh, nhân viên nói đã vượt hạn mức, cô nói cảm ơn Chử Huy.Chử Huy thấy buồn cười, ngủ với anh lâu như vậy, anh chỉ nói một câu, gửi cũng không biết là bao nhiêu tiền, cô đã vui mừng đến thế?Nếu anh cứ chẳng làm gì, không biết Lý Đài sẽ ngủ với anh trong bao lâu?Sau đó Chử Huy cũng không tốt với Lý Đài lắm, gọi đến thì đến đuổi đi thì đi là chuyện bình thường.Phát hiện cô chưa từng trải, còn rất ngượng ngùng với chuyện trên giường, anh cố ý thử nghiệm nhiều trò chơi mới lạ táo bạo trên người cô.Tuy hoảng loạn và lúng túng nhưng Lý Đài luôn có thể nhanh chóng thích ứng và lập tức tìm ra tình huống ít khó chịu nhất với mình.

Thậm chí cô còn học rất nhanh, chủ động tích cực tránh được không ít trò khó chịu của Chử Huy.Lý Đài đòi hỏi rất ít, ngủ với Chử Huy 3 năm chỉ đổi lấy sức khỏe của Trương Hạo Linh, cô đã rất mãn nguyện.Đôi mắt đó ngay cả khi bị Chử Huy dày vò bằng tư thế xấu hổ nhất vẫn luôn kiên cường, dường như chưa bao giờ biết tuyệt vọng là gì.Mất rất nhiều thời gian, Chử Huy vẫn chưa đợi được ánh mắt mà anh muốn.*"Này này, nghĩ gì đấy?"

Lâm Diệp Nhiên gõ gõ bàn.Chử Huy dụi tắt điếu thuốc sắp cháy đến tay, uống một ngụm rượu hỏi: "Gì cơ?"

"Tôi nói dạo này cậu sao vậy?

Cả ngày mặt đen xì, không được thỏa mãn dục vọng à?"

Chử Huy không thèm liếc Lâm Diệp Nhiên một cái, giơ ly rượu cụng với anh rồi uống cạn ly rượu."

Lâu rồi không gặp Lý Đài, dạo này cô ấy vẫn ổn chứ?"

Lâm Diệp Nhiên vẫn nói chuyện như mọi khi."

Cậu và cô ấy rất thân à?"

"Thân chứ, nên mới quan tâm tình hình gần đây của cô ấy."

Chử Huy không để ý đến anh."

Vậy tôi tự hỏi vậy."

Lâm Diệp Nhiên làm bộ định gọi điện.Chử Huy liếc ngang, "Cậu có nhàm chán quá không vậy."

"Hai người cãi nhau à?

Tại sao?

Để tôi đoán xem, vì Trương Hạo Linh?"

Chử Huy không nói gì cũng không ảnh hưởng đến việc Lâm Diệp Nhiên tiếp tục nói: "Trương Hạo Linh giờ cũng ở quầy tạp hóa à?

Không đúng, tôi nói sai rồi, anh ta ở quầy tạp hóa là đúng, dù sao hai người họ là người yêu mà."

Chai rượu gõ vào ly rượu, rượu bên trong từ từ chảy ra, rót gần được nửa ly, Chử Huy cầm lên uống cạn."

Không phải người yêu, cô ấy nói là người nhà."

"Thật à?

Anh em khác giới?

Trước kia không phải nói với cậu là người yêu sao?"

Chử Huy khá không kiên nhẫn, "Liên quan gì đến cậu."

"Tôi quan tâm bạn bè chút thôi.

Nếu không phải vì Trương Hạo Linh, vậy cậu và Lý Đài cãi nhau vì gì?

Chẳng lẽ vì Trương Hạo Linh ra tù rồi, cậu không còn giá trị lợi dụng nên bị vứt bỏ rồi?"

Với tính cách của Chử Huy, lời này của Lâm Diệp Nhiên hoàn toàn chỉ là nói đùa thôi, nhưng phản ứng của anh thì không đúng.Dù Chử Huy có giỏi che giấu cảm xúc đến đâu, hai người cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, chuyện riêng tư trước mặt Lâm Diệp Nhiên anh cũng không giấu diếm.Men rượu đã khiến mặt Chử Huy trắng bệch, vốn dĩ gương mặt đã không hiền hòa giờ còn mang chút hung tợn.Hơi thú vị đấy."

Này, cậu nói xem biết đâu một ngày nào đó Lý Đài và Trương Hạo Linh thực sự thành người yêu?

Dù sao cũng ở cùng nhau nhiều năm như vậy, từ người nhà thành người yêu là hết sức bình thường, cũng không cần phải dọn nhà, chỉ cần đăng ký là tiếp tục sống với nhau thôi."

Uống ngụm rượu làm ẩm cổ họng, Lâm Diệp Nhiên nói tiếp: "Trước đây là vì Trương Hạo Linh ngồi tù, giờ anh ta ra tù rồi, lại có quầy tạp hóa, hai người có cơm có canh, sống cuộc sống nhỏ của riêng mình, cũng khá tốt."

"Choang", Chử Huy mạnh tay đập ly rượu xuống bàn, làm Lâm Diệp Nhiên giật nảy cả mình."

Kích động gì chứ?

Tôi chỉ nói lung tung thôi mà."

"Trượt tay."

Nhìn Chử Huy mặt như đáy nồi, Lâm Diệp Nhiên mười phần chắc chắn về suy đoán của mình, lại hỏi: "Cậu không phải chưa nói với Lý Đài đấy chứ?"

"Nói gì?"

"Không biết."

Lâm Diệp Nhiên buông một tay nói, "Đới Hiểu còn nói thẳng với Lý Đài là cô ấy sắp cưới cậu, cái này cậu còn không biết phải nói gì thì tôi càng không biết rồi."

"Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"

Lâm Diệp Nhiên ra vẻ vô tội, "Tôi có nói gì đâu!

Đới Hiểu sắp cưới cậu, Lý Đài sắp cưới Trương Hạo Linh, chuyện trong ngoài này có liên quan gì đến tôi đâu, tôi nói gì chứ?"

Chử Huy nheo mắt nhìn anh, "Cậu đừng có mà úp mở với tôi."

"Câu này cậu nói không đúng rồi, tôi luôn nói gì làm nấy, nghĩ gì làm đó.

Yêu thì tận hưởng cái đang có, không yêu thì chia tay trong êm đẹp, tuyệt đối không..."

"Được rồi."

Chử Huy dùng ly rượu của mình cụng ly với anh, "Uống đi."

Tâm trạng Lâm Diệp Nhiên đột nhiên trở nên rất tốt, khuyên nhủ tận tình: "Cậu phải suy nghĩ cho kỹ, bây giờ bên cạnh Lý Đài đã có lựa chọn tốt hơn rồi, không cần phải đi theo cậu nhìn cái mặt lạnh của cậu đâu, cậu mà không nói, sau này đừng có mà hối hận đấy."

Nói gì cơ?Nói Chử Huy đã yêu người phụ nữ chủ động leo lên giường mình?

Nói Chử Huy cam tâm tình nguyện làm một thằng thứ ba?

Nói chỉ cần Lý Đài dọn ra ngoài, Chử Huy sẽ bỏ qua chuyện cô lừa anh 3 năm, sẵn sàng tin tưởng lời giải thích chỉ vài câu của cô?

Nói Chử Huy chịu nhẫn nhịn, cuối cùng Lý Đài lại hỏi anh rốt cuộc phải thế nào anh mới có thể buông tha cho cô?Loại lời này Chử Huy cả đời cũng không thể nói ra khỏi miệng."

Nói cái quái gì."

"Đúng đúng đúng, không nói không nói, không theo đuổi cô ấy mười tám năm thì sao thể hiện được sự chân thành của cậu chứ."

Lâm Diệp Nhiên không biết hôm nay ăn nhầm thuốc gì, tối nay câu nào câu nấy cũng đâm vào tim, chọc vào phổi anh."

Nói nhảm nhiều quá, tôi đi đây."

Chử Huy vung tay áo bỏ đi.___Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
 
[H Văn] Nói Dối Thành Tính - Lý Ất (Hoàn)
Chương 37: Đổi ý


Sáng sớm quầy tạp hóa vừa mở cửa, Đinh Hoa Sở đã vội vàng chạy vào, "Chị, chị."

Lý Đài vừa mới dậy chưa lâu, vẫn còn hơi ngái ngủ, "Sở Sở à, mua gì vậy?"

"Anh Hạo Linh có đó không ạ?"

Vừa nói cô bé đã đi lên lầu."

Đợi chút."

Lý Đài kéo cô lại, chớp chớp mắt, mới phản ứng ra mình định nói gì, "Anh ấy chưa dậy."

Đinh Hoa Sở lúc này mới nhận ra mình đã thất lễ, "Xin lỗi.

Em, em tối qua nghe mẹ nói bà ấy từng đến đây, bà ấy nói gì vậy?"

"Không nói gì cả, chỉ tán gẫu thôi."

"Chị không cần giấu em, em biết mẹ em nói chuyện thế nào mà.

Xin lỗi chị nhé, bà ấy cãi nhau với chị, nói thế nào bà ấy cũng không chịu nghe."

"Thật sự không sao đâu, em đừng nghĩ lung tung."

"Thật vậy ư?

Vậy sao em nhắn tin cho anh Hạo Linh anh ấy đều không trả lời?"

Đã không trả lời, vậy Lý Đài có thể nói tùy tiện được rồi."

Dạo này Trương Hạo Linh khá bận, anh ấy thức khuya suốt, em xem giờ này đã sắp trưa... giờ này cũng không còn sớm nữa rồi, anh ấy vẫn còn chưa dậy đây này."

Vẻ mặt lo lắng của Đinh Hoa Sở hoà hoãn đi một chút, Lý Đài lại tiếp tục nói: "Nên tạm thời anh ấy không thể dạy em chỉnh video được, đợi anh ấy đỡ bận, anh ấy sẽ liên lạc với em."

"Vậy ạ?

Vậy em... em chiều lại đến."

"Chiều anh ấy cũng phải..."

"Em chỉ đến để xin lỗi anh ấy thôi."

Như sợ Lý Đài từ chối, nói xong Đinh Hoa Sở liền quay đầu chạy mất.Đến trưa ăn cơm Trương Hạo Linh mới dậy, lúc ngồi ở bàn ăn vẫn ngáp liên tục."

Sáng nay Sở Sở đến tìm anh, em nói anh dạo này bận nên đuổi về rồi."

"Ồ."

"Anh chẳng nói gì với cô bé à?"

"Nói gì chứ?"

"Tùy tiện tìm một cái lý do gì đó, vô cớ không để ý người ta, cô bé chẳng phải sẽ nghĩ lung tung sao."

"Thôi, tìm một lý do rồi lại phải tìm thêm nhiều lý do khác.

Cứ trốn đi, đợi một thời gian nữa cô bé về trường học thì cũng xong chuyện thôi."

Ăn cơm xong Lý Đài cứ suy nghĩ mãi khi Đinh Hoa Sở đến lại phải nói thế nào, lời Trương Hạo Linh nói cũng có lý, nhưng đó là vì anh thực sự trốn được.Nhưng Lý Đài lại trốn không được, người ta đã tìm đến tận cửa rồi, cô vẫn phải đưa ra lời giải thích.Chẳng lẽ trực tiếp đóng cửa sao?

Cho dù đóng cửa hôm nay, liệu có thể cứ đóng mãi cho đến khi cô bé đi học được không?Chưa nghĩ ra phải làm sao thì một tin nhắn gửi đến, thư ký Vương nhắn: [Cô Lý, tôi đến cửa rồi.]Lý Đài ngơ ngác ló đầu ra nhìn, một chiếc xe quen thuộc đậu ngay trước cửa quầy tạp hóa.Cô vội vàng chạy ra, thư ký Vương không xuống xe mà ngồi trong xe chào cô: "Cô Lý."

"Sao anh lại đến đây?"

Thư ký Vương sững người một chút rồi lập tức lấy lại vẻ mặt bình thường, "Cục trưởng Chử bảo tôi đến đón cô."

"Đón tôi?

Đi đâu vậy?"

"Cô lên xe rồi sẽ biết."

Ấn tượng về Lý Đài của thư ký Vương không tệ, cho dù Chử Huy đặc biệt dặn anh ta lái xe đến tận cửa quầy tạp hóa, anh ta cũng không dám xuống xe.Thân phận của Lý Đài nói cho cùng vẫn là tế nhị, bị hàng xóm nhìn thấy khó tránh khỏi bị bàn tán.Sau khi nói với Trương Hạo Linh một tiếng, Lý Đài mới lên xe.Nơi này khá xa, xe chạy gần 2 tiếng mới đến nơi.Phong cảnh như tranh vẽ, dân cư thưa thớt, trong ngoài đều thể hiện đây không phải nơi người bình thường có thể tùy tiện đi đến.Vừa bước vào cửa đã có một nữ phục vụ ra đón tiếp, mời Lý Đài vào phòng nghỉ thay quần áo.Một chiếc váy không phải kiểu dáng đơn giản trang nhã như trước, không hở nhiều, nhưng rất bó sát, lộ rõ đường cong.

Lý Đài cảm thấy chỉ cần ăn một miếng thôi bụng sẽ nổ tung mất.Thay xong quần áo, nhân viên phục vụ dẫn cô lên đến tầng ba, đẩy cửa ra là một căn phòng giống như phòng chơi bài bạc.Có không ít nam nữ mở một bàn mạt chược, còn có một nhóm người đang chơi bài ở bên kia.Chử Huy đang chơi mạt chược, ngồi cùng bàn là ba người đàn ông, ngoài Chử Huy ra bên cạnh mỗi người đều dựa một mỹ nữ, trong đó một người còn ngồi trên đùi đàn ông.Bên cạnh Chử Huy thì trống trơn, Lý Đài vừa đi vào vừa nhìn xem còn chỗ nào có ghế ngồi.Không cần tìm, Chử Huy trực tiếp kéo cô ngồi lên đùi mình.Những người cùng bàn thấy nhiều nên không lạ, Lý Đài áp mặt vào lòng Chử Huy che giấu sự không tự nhiên của mình.Chử Huy ôm cô cũng không nói gì, vẫn chỉ tiếp tục chơi bài.Chưa được mấy phút, anh đã đánh sập bài."

Ồ, Chử cục, cuối cùng cũng thắng rồi à?"

"Cả một buổi chiều, cuối cùng cậu mới chịu khai trương."

"Thắng lớn như vậy?

Đúng là ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm."

Mọi lời tâng bốc từ mọi người xung quanh Chử Huy đều nhận lấy, anh cũng không thấy vui mừng lắm.Một người trong số đó nói: "Có phải vì cô này đến không?

Thế nào, cô ấy là phúc tinh của anh à?"

Nghe nói câu này, Chử Huy cuối cùng cũng cúi đầu nhìn Lý Đài, nâng cằm cô rồi hôn lên miệng một cái."

Ồ ồ ồ."

"Thật là buồn nôn à nha."

"Lại hút phúc khí, định hút hết vận may của chúng tôi à!"

Đám đàn ông cùng trêu, mấy mỹ nữ bên cạnh lập tức dán sát vào ông chủ của mình, lần lượt trao nụ hôn nồng nàn, như đua nhau, tiếng này nối tiếp tiếng kia vang dội.Vốn là động tác đùa giỡn kiểu tình nhân, bị làm như vậy liền đổi vị.Lý Đài cười gượng, bắt đầu học theo mấy mỹ nữ xung quanh rót trà, bưng trái cây cho Chử Huy.Chơi thêm một lúc nữa, có người đến thông báo rằng bữa tối đã được chuẩn bị xong.Chơi xong ván cuối cùng bắt đầu tính tiền.

Tuy trước đó Chử Huy cứ thua nhưng sau đó toàn thắng bài lớn, tính ra cuối cùng thành thắng nhẹ.Tính tiền xong, các vị sếp đều phát hồng bao cho mỹ nữ ở bên cạnh, trong đó một ông sếp thắng lớn trực tiếp nhét cả xấp tiền mặt vào cổ áo mỹ nữ hầu hạ bên cạnh.Mỹ nữ nhận lấy mặt đầy hớn hở, như muốn đưa ngực áp vào mặt vị sếp kia luôn.Lý Đài nhìn Chử Huy, cầu nguyện anh đừng giơ tay.Chử Huy cầm tiền, quẹt qua cổ áo cô rồi đưa cho nhân viên phục vụ bên cạnh.

Sau đó xoay tay vuốt nhẹ má Lý Đài rồi ôm cô đi ra ngoài.Bữa tối ở tầng một, trên một cái bàn tròn lớn trong sảnh rộng.

Ngồi cạnh Chử Huy vẫn là mấy người ở bàn bài lúc nãy.Nhân viên phục vụ rót rượu, ai cũng uống, khi hỏi đến Lý Đài cô cũng không vội từ chối, chỉ nhìn Chử Huy như muốn xin ý kiến.Chử Huy gật đầu, chai rượu sắp chạm vào ly anh lại đổi ý, "Thôi, cô ấy không uống."

Người bên cạnh nói: "Uống chút rượu vang đi, hôm nay tôi mang đến loại đặc biệt đấy."

"Không cần, cô ấy uống rượu kém."

"Vậy uống ít thôi mà."

"Đúng đấy, Chử cục, đêm dài lê thê, uống rượu trợ hứng, không phải rất tuyệt sao."

Chử Huy cười khẩy một tiếng, "Cô ấy khá giỏi kích thích người khác rồi, không cần đồ trợ hứng."

Câu này vừa nói ra, thần sắc đám đàn ông càng thả lỏng hơn, lời nói cũng càng trở nên tục tĩu.Lý Đài lấy tay che miệng cũng cười theo một cách ngượng ngùng.___Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
 
[H Văn] Nói Dối Thành Tính - Lý Ất (Hoàn)
Chương 38: Không cần


Chử Huy mở đầu như vậy, bữa tối tối nay ăn uống cũng thoải mái hơn.Đám đàn ông nói chuyện càng lúc càng tục tĩu, mấy cô gái uống rượu xong cũng càng lúc càng phóng khoáng, chạy qua chạy lại, náo nhiệt vô cùng.Lý Đài ngồi bên cạnh Chử Huy liên tục gắp thức ăn và rót rượu cho anh.Cho đến khi sắc mặt Chử Huy trắng bệch, quay đầu nói vào tai Lý Đài: "Muốn làm anh say à?

Không cần đâu, không uống rượu tối nay cũng có thể làm em thỏa mãn rồi."

Trời đất chứng giám, Lý Đài thực sự không có ý đó, cô không biết Chử Huy uống rượu giỏi thế nào, chỉ là học theo người khác, thấy ly rượu của anh cạn là lại rót đầy.Như bị ai đó nhìn chằm chằm, người bên cạnh lên tiếng: "Chử cục nói gì mà thì thầm vậy?

Mới uống có mấy ly đã không đợi được rồi à?"

Chử Huy quay lại không đáp lời, nâng ly rượu cụng với ly được đưa tới.Lý Đài nhìn ly rượu lại cạn, không biết có nên rót tiếp hay không.Bên này uống xong, bên kia lại đưa ly qua: "Chỉ với dáng người của cô Lý, đàn ông nào nhìn vào mà chịu nổi chứ, Chử cục của chúng ta không kiềm chế được cũng là chuyện bình thường mà, ha ha ha."

Không để ý tới ly rượu của người kia đưa tới, Chử Huy cầm ly trà của mình lên uống.Một người khác lập tức nâng ly cụng với anh, nói: "Mắt nhìn của Chử cục sao mà tệ được, nào nào nào, uống rượu uống rượu, mọi người cùng uống một ly, uống một ly nào."

Lý Đài cầm ấm rượu, vừa từ từ rót rượu cho Chử Huy, vừa căn cứ vào sắc mặt anh để phán đoán khi nào nên dừng.

Cho đến khi rượu đã được rót đầy, anh nâng ly, hướng về phía mọi người nâng ly, tất cả mới cười nói ồn ào trở lại như mấy giây không khí căng thẳng vừa rồi chưa từng xảy ra.Sau đó, không ai trêu đùa Lý Đài nữa, thậm chí cũng không có ai đến nói chuyện với cô.Trong bữa tiệc, Lý Đài đi nhà vệ sinh, vừa ra khỏi buồng đã thấy có một cô gái đang trang điểm.Tòa nhà độc lập này có lẽ đã được họ đặt trọn gói, cả tối ngoài nhân viên phục vụ, Lý Đài cũng không thấy có ai khác.

Dù sao cũng ngồi ăn cùng bàn, Lý Đài cười cười với cô ấy.Cô gái cũng cười với Lý Đài: "Chào cô."

"Chào cô."

"Tôi tên Bối Kiều."

"Chào cô, tôi tên Lý Đài."

"Chào cô Lý."

"Không cần khách sáo vậy đâu, cô cứ gọi tôi là Lý Đài được rồi."

"Lưu tổng cũng gọi cô là cô Lý, tôi đâu dám gọi cô là Lý Đài."

Lý Đài cười gượng gạo một tiếng rồi định bỏ đi."

Cô Lý, cô đến với ai vậy?"

Giờ mới giả vờ không quen biết thì có hơi muộn rồi nhỉ.Lý Đài dừng bước rồi nói: "Tôi tự bắt xe đến."

Bối Kiều có vẻ không ngờ Lý Đài lại "nói chuyện" được như vậy, nhưng dù sao cô ta cũng đã từng trải qua nhiều tình huống rồi, lập tức nói: "Thế à, trùng hợp thật, tôi cũng bắt taxi đến, chúng ta trao đổi thông tin liên lạc đi, lát nữa về thì cùng bắt chung xe, còn rẻ hơn được chút."

"Không cần đâu, tôi đi xe buýt đến, bao nhiêu người chung xe thì cũng cùng một giá thôi."

Nói xong Lý Đài đã trực tiếp bước ra khỏi nhà vệ sinh.Vừa ra cửa đã thấy người đàn ông đang hút thuốc ở cửa.Anh nhắm mắt dựa vào tường, thân hình cao lớn vạm vỡ, chiếc áo sơ mi cài mấy cúc bị cơ bắp căng ra, xương quai xanh thẳng và gầy, chỉ là sắc mặt trắng bệch, gương mặt sắc bén khiến người ta cảm thấy hoóc môn bùng nổ quanh người anh đều toát ra hơi lạnh."

Sếp" ở đây, Lý Đài không thể tự về được, cô bước qua đứng bên cạnh anh.Chử Huy ném điếu thuốc vào chỗ thùng rác bên cạnh, Lý Đài tưởng rằng phải đi rồi, vừa quay người đã bị kéo lại.Một nụ hôn mãnh liệt ập đến.Lý Đài bị ép vào trong lòng Chử Huy, cùng lúc đó đầu lưỡi điên cuồng xông vào, gặm cắn mút mát, không cho cô một chút không gian mà thở.Bàn tay siết chặt eo di chuyển lên đến ngực, bao trùm lấy bầu vú, dùng sức xoa nắn.Bàn tay sau gáy vuốt ve dọc từ cổ xuống dưới, nơi lưng mỏng eo mềm rồi bóp lấy bờ mông, vừa nắm vừa ép.Chử Huy ôm quá chặt, chặt đến mức Lý Đài không thể giơ tay ôm lại anh.

Qua mấy lớp vải, cô cảm nhận được thứ đồ vật đang đè vào bụng mình ngày càng rõ ràng.Giữa hơi thở dồn dập, Lý Đài nghe thấy tiếng bước chân, cô kêu nhẹ lên một tiếng rồi tiếng bước chân dừng lại.Từ góc độ của Lý Đài không nhìn thấy người, cô cũng không thể làm gì, chỉ có thể để mặc cho Chử Huy hôn.Qua vài giây, Chử Huy buông cô ra, nghiêng đầu nhìn, Lý Đài cũng nghiêng đầu nhìn.Bối Kiều đứng ở cửa nhà vệ sinh, vẫn là vẻ mặt kinh ngạc đó, như là chỉ vừa mới nhìn thấy họ.Thấy họ nhìn sang, sắc mặt cô ta biến đổi trong tích tắc, hoảng loạn, lúng túng, muốn đi... nhưng cũng không đi.Ba người cứ nhìn nhau như vậy.Rồi, Bối Kiều như đột nhiên nhận được tín hiệu vũ trụ nào đó, sắc mặt trở nên quyến rũ vô ngần, nhấc chân bước về phía Chử Huy."

Cút."

Chử Huy quát nhẹ một tiếng, suýt nữa khiến cô ta trẹo chân.Lần này cô ta bỏ đi rất nhanh.Phản ứng cơ thể của Chử Huy vẫn còn, Lý Đài chỉ có thể để anh ôm để dập lửa.Lý Đài muốn giúp anh chuyển dịch sự chú ý nên hỏi: "Anh không sao chứ?"

"Có sao."

"Uống nhiều quá à?"

"Không có."

"Vậy anh uống ít thôi."

"Hay là em uống?"

"Cái này... phong cảnh ở đây đẹp ghê ha."

Ông nói gà bà nói vịt không quan trọng, quan trọng là hiệu quả dập lửa rất rõ ràng.

Cảm thấy lửa giận của Chử Huy không nặng như trước nữa, Lý Đài mới nhẹ nhàng đẩy anh ra.May mà còn đẩy ra được.Chử Huy dẫn cô quay lại phòng ăn, Bối Kiều ngồi đối diện họ lén nhìn sang đây, thì thầm vài câu với ông chủ của mình, rồi Lưu tổng bước qua mời rượu Chử Huy."

Chử cục, nghe nói vừa rồi Bối Kiều đắc tội với ngài, tôi thay cô ấy xin lỗi, kính ngài một ly."

Lý Đài cầm ấm rượu rót rượu cho Chử Huy, rót được một nửa thì thu tay lại, Chử Huy không nói gì, nâng nửa ly rượu cụng ly với anh ta.Lưu tổng cười hì hì rồi uống cạn, quay đầu bảo Bối Kiều đi theo sau rót thêm rượu cho anh ta, còn nói với Lý Đài: "Cô Lý, vừa rồi Bối Kiều đắc tội, tôi thay cô ấy cũng xin lỗi cô."

"Không cần đâu, tôi không uống rượu."

"Không sao không sao, cô uống trà, uống nước ép cũng được."

Lý Đài nâng ly nước ép của mình cụng nhẹ với anh ta."

Cô Lý quả là rộng lượng."

Lưu tổng uống xong, Bối Kiều bước lên, bưng ly rượu trắng đầy ắp, nước mắt lưng tròng nói: "Chử cục, vừa rồi...

đắc tội, ngài đừng để bụng."

Câu này chẳng có gì mới mẻ cả.Người bên cạnh Chử Huy vừa hay đang mời rượu lẫn nhau, Chử Huy nâng ly đưa qua, mấy người vừa đưa ly lên miệng lập tức lại hạ tay xuống cụng ly với anh.Lý Đài nâng ly nước ép của mình cụng ly với Bối Kiều: "Anh ấy không nghe thấy."

Bối Kiều đành phải tự uống cạn ly rượu.Lý Đài không khỏi cảm thán: "Đúng là rộng lượng mà."___Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
 
[H Văn] Nói Dối Thành Tính - Lý Ất (Hoàn)
Chương 39: Xác định (H)


Chỉ riêng ăn cơm đã ăn đến 11 giờ hơn, rồi tất cả lại ồn ào quay về phòng chơi bài bạc, Lý Đài đã chuẩn bị tinh thần thức trắng đêm cùng anh, nhưng Chử Huy lại dìu Lý Đài kiên quyết rời đi giữa tiếng níu kéo và trêu chọc của mọi người.Từ chối đi xe điện, Chử Huy nửa ôm nửa dìu Lý Đài loạng choạng bước đi.Nhìn bộ dạng của anh, anh thực sự đã say rồi, Lý Đài sợ Chử Huy ra ngoài gặp gió thổi sẽ ngã, cẩn thận suốt đường dìu anh.Chỗ ở cũng không xa lắm, đó là một căn biệt thự nhỏ cách đó khoảng 10 phút đi bộ.Bật đèn lên là thấy có vô số phòng, Lý Đài cũng không biết nên phải đi đâu.Thay giày xong, Chử Huy bắt đầu cởi áo sơ mi, có cúc áo bị bung ra, leng keng không biết đã lăn đi đâu.Vứt bỏ quần áo, anh trực tiếp đi lên lầu, Lý Đài sợ anh ngã nên đi theo sau.Chử Huy có lẽ không phải lần đầu đến đây, căn phòng đầu tiên anh đẩy cửa chính là phòng ngủ, rồi anh đi thẳng vào phòng tắm, quần cũng chưa cởi đã mở vòi hoa sen bắt đầu tắm.Thấy anh đứng vững dưới vòi hoa sen, Lý Đài định ra ngoài đợi."

Lại đây."

Lý Đài bước tới, Chử Huy không tắt nước cũng không để ý đến cô, chẳng mấy chốc váy đã ướt một mảng lớn."

Giúp anh cởi quần."

Chử Huy có vẻ rất thích người khác cởi quần áo cho anh.Lý Đài cúi đầu nghiên cứu một hồi lâu, ngay cả cách mở khóa thắt lưng cũng không nhìn ra."

Em muốn xem thì cởi ra rồi xem."

Lý Đài đành phải thành thật nói: "Em mở không được."

"Tách", Chử Huy tự mở khóa thắt lưng của mình.Cởi quần lót thì phiền phức hơn chút, dương vật hơi cương cứng làm quần lót có hơi chật, Lý Đài cởi rất cẩn thận, còn phải đề phòng thứ gì đó bật vào mặt mình.Cởi xong quần, Chử Huy lại nói: "Sờ đi."

Lý Đài giơ tay vuốt ve cánh tay Chử Huy.Chử Huy cứ đứng thẳng như vậy, nước ấm không ngừng đổ xuống đầu anh, chảy dọc theo khuôn mặt.Tại sao một người cả ngày ngồi văn phòng mà trên người vẫn có nhiều cơ bắp đến vậy, lại còn săn chắc như thế?Lý Đài đứng trước mặt Chử Huy, cảm thấy anh không chỉ cao mà cơ thể còn rất vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, đầy sức mạnh, cho dù có che đi gương mặt lạnh lùng đó, chỉ riêng cơ thể cũng đã mang lại cảm giác áp bách rất mạnh mẽ.Người này thực sự từ đầu đến chân đều không đáng yêu một chút nào cả.Chử Huy không có bất kỳ động tác nào, chỉ hơi cúi đầu, dùng đôi mắt đen láy xuyên qua dòng nước nhìn chằm chằm vào Lý Đài.Rõ ràng là Lý Đài đang sờ anh, nhưng cô cứ có cảm giác mình đang bị anh sàm sỡ.Ánh mắt đó càng nhìn càng khiến người ta nóng ran.Lý Đài rút tay đang sờ đến khuỷu tay của anh về, trực tiếp đưa xuống giữa hai chân Chử Huy."

Xì", hít nhẹ một hơi, Chử Huy nheo mắt nói: "Vội gì, tối nay nó đều là của em."

Vậy thì Lý Đài không khách sáo nữa.Cô nắm lấy dương vật đang cương cứng trong tay, khép ngón tay cảm nhận độ to và cứng của nó.Một tay kia chạm vào đầu nấm xoa bóp.

Đầu nấm phồng to vừa mềm vừa chắc, có nước bôi trơn, đầu ngón tay cọ xát kỹ càng có cảm giác hơi giống như đang rửa nấm, nhưng thứ trong tay rõ ràng có sức sống và uy hiếp rất lớn, là do nhiệt độ?

Hay là..."

Nghiên cứu gì đấy?"

Chử Huy rất không hài lòng với ánh mắt của Lý Đài, lạnh mặt nói: "Quỳ xuống."

Lý Đài cũng hơi ngạc nhiên vì mình lại nảy sinh ý nghĩ nghiên cứu, quay người tìm khăn tắm trải xuống đất, quỳ xuống trước mặt Chử Huy, đưa thứ giống "nấm" kia vào miệng.Cảm giác khi vào trong miệng cũng khác, không đúng, nấm cô ăn cũng đều có mùi vị khác.Lý Đài ngậm dương vật to lớn vào miệng, lưỡi quấn quanh thân, gân nổi lên cảm giác rõ ràng hơn trên đầu lưỡi.Cô quỳ thẳng người, cúi đầu ngậm lấy Chử Huy.Chử Huy ấn vai Lý Đài để cô quỳ xuống, gạt tóc trên mặt cô, nâng đầu cô lên.Nước bắn vào mặt Lý Đài, khiến cô không mở mắt được, lại sợ bị sặc nên gần như không dám cử động.Chử Huy bước nửa bước về phía trước để nước không dội vào Lý Đài.Thế là Lý Đài mở mắt, nhìn mặt Chử Huy, ngậm vào rồi lại nhả ra.Lúc hai người mới lên giường Lý Đài không biết gì cả, khoảng thời gian đó cô tiến bộ rất nhiều, nhưng từ 0 đến 1 rồi cô không cầu tiến nữa, cũng không còn cải thiện gì.Nhưng lưỡi cô trơn và mềm, quấn, mút, liếm, đủ để Chử Huy thoải mái.Chỉ vài phút, Lý Đài đã thấy mệt, động tác mút liếm và lực đạo đều yếu đi không ít.Ánh nhìn Chử Huy cũng có chút cầu cứu.Chử Huy hỏi: "Của anh ngon hay của Trương Hạo Linh ngon hơn?"

Lý Đài định nói.Chử Huy lại giữ đầu cô không cho: "Suỵt!

Cái miệng này của em, chỉ thích hợp dùng để làm cái này thôi."

Lý Đài nheo mắt.Chử Huy cười: "Không vui à?

Cắn một cái cho hả giận đi?"

Lý Đài muốn đấy, nhưng cô thực sự không có cái gan đó, chỉ ngậm lấy Chử Huy mà không còn bất kỳ động tác nào nữa.Chử Huy kéo Lý Đài đứng dậy rồi cởi váy cô.

Váy vốn đã bó sát, ướt rồi càng như dính chặt vào người cô.

Chử Huy kéo mấy lần cũng không kéo xuống được nên trực tiếp xé toạc ra.Lý Đài giờ mới thấy thoải mái, cái váy này thực sự siết cô cả tối nay rồi.Chử Huy ôm cô lùi về dưới vòi nước, để nước làm ướt Lý Đài.Dòng nước mạnh khiến cô không mở mắt được, nép vào trước ngực của Chử Huy, cảm thấy cơ thể anh lúc này nhìn có vẻ vạm vỡ hơn nhiều.

Hai người đã lâu không tiếp xúc da thịt, Lý Đài cảm thấy dường như Chử Huy còn khỏe hơn trước."

Sờ thoải mái không?"

"Thoải mái."

"So với Trương Hạo Linh thì sao?"

Lý Đài không nói gì."

Nói đi."

"Không biết nữa, anh ấy không phải người tàn tật, em không phải tắm cho anh ấy bao giờ."

Chử Huy véo má Lý Đài, "Nhanh mồm dẻo miệng, đúng là không nên để em nói."

Nói rồi cắn lấy môi cô.Lý Đài ngửa đầu ôm cổ lấy Chử Huy rồi hôn anh, nghe tiếng nước đập hoàn toàn vào lưng anh, vừa trầm lại vừa vang.Cô dùng sức tay, nhảy lên dùng chân quấn quanh eo anh, Chử Huy đỡ lấy mông cô rồi nâng lên một cái, đổi thành Lý Đài ở trên, cúi đầu hôn Chử Huy.Vòi nước đập vào lưng Lý Đài, đau quá đi.Cô đột nhiên nhớ đến lời của Lâm Diệp Nhiên nói, xác định Chử Huy chính là kẻ mặt người dạ thú, không biết đau là gì.___Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
 
Back
Top Bottom