Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [H Văn] Nghiện Hoan

[H Văn] Nghiện Hoan
chương 90 Hôn lễ


Long Island, cách New York một giờ lái xe.Lâu đài Oheka, tựa như trang viên xa hoa của công chúa trong truyện cổ tích, với xe ngựa trong mơ, đài phun nước âm nhạc, và một khán phòng tiệc lớn hoàn hảo.

Dù giá cả đắt đỏ, nhưng một đám cưới chỉ có một lần trong đời, đương nhiên là xứng đáng.Dàn phù dâu theo truyền thống Trung Quốc, đồng phục váy đỏ vui tươi, tôn thêm vẻ trắng tinh lấp lánh của váy cưới cô dâu.Văn Thù, tân lang trong bộ vest xanh hải quân, căng thẳng đứng trước gương mân mê chiếc nơ đỏ sẫm, ve áo vest là một đóa hoa hồng kiều diễm."

Đừng kéo nữa!

Kéo nữa là tuột bây giờ!"

Lương Vận cười anh, "Đâu phải lần đầu gặp mặt, mà căng thẳng đến vậy!"

"Đợi về nước làm thêm một lễ cưới kiểu Trung Quốc nữa, sẽ có kinh nghiệm hơn."

Văn Thù ngượng ngùng cười.Lương Vận cố ý khoa trương chép miệng, "Anh có biết không, kết hôn một lần tốn bao nhiêu tiền không?!"

"Không có cách nào, ai bảo bạn bè của bà xã phần lớn đều ở bên này, hơn nữa cô ấy lại muốn một đám cưới công chúa trong lâu đài cổ chứ?"

Văn Thù mặt tràn đầy nụ cười cưng chiều, trong ánh mắt là hạnh phúc không kìm nén được.Khi làm lễ tuyên thệ, cô dâu chú rể đồng loạt rơi lệ, hai người nghẹn ngào không nói nên lời nửa ngày, mới miễn cưỡng đọc xong lời thề, trao nhẫn xong, Văn Thù cuối cùng cũng như ý hôn người vợ hợp pháp của mình.Thời gian tiệc tối.Điệu nhảy đầu tiên của đôi tân nhân kết thúc, DJ chuyển nhạc sang thể loại nhanh, không khí hiện trường lập tức trở nên náo nhiệt.Sau vài điệu nhảy, hai bên gia đình, phù rể và phù dâu đều đã chúc rượu xong, đến phần trò chơi truyền thống.Cô dâu ném hoa cưới suýt nữa gây ra một trận hỗn chiến giữa nhóm phụ nữ độc thân, mọi người cười đùa náo nhiệt.Đến phần của các quý ông, chú rể sẽ thò tay vào váy cưới của cô dâu, gỡ chiếc nịt tất ra, rồi ném vào đám khách nam.Văn Thù không biết có phải vì uống nhiều run tay, hay cố ý, ném một cú thật mạnh, chiếc nịt tất trắng tinh đột nhiên bay lượn một vòng trên không trung, không rơi vào tay bất kỳ phù rể hay khách nam nào, mà lại đậu trên vai của nhiếp ảnh gia đám cưới.Vì Lương Vận vừa rồi nhận được hoa cưới của cô dâu, nhóm khách nữ đang nửa ngưỡng mộ nửa ghen tỵ mà trêu cô, nói rằng phù rể nào đó rất đẹp trai, nói cô tối nay có thể thoát khỏi cảnh độc thân.Hiện tại chiếc nịt tất tượng trưng cho sự diễm ngộ của phái nam lại rơi vào người một "nhân viên công tác", mọi người đều bắt đầu xem náo nhiệt muốn tác hợp cho hai người họ.Giữa tiếng hò reo ồn ào của mọi người, chỉ có Lương Vận, liếc mắt nhìn đối diện, mặt lập tức tái đi.Cô vừa rồi vẫn luôn bận rộn không để ý, người này vẫn luôn giấu mặt sau máy ảnh, vành mũ ép xuống rất thấp.Bây giờ hắn ngồi thẳng dậy, dùng tay gỡ "món quà" của cô dâu trên vai xuống, thẳng tắp nhìn vào mắt Lương Vận, thần sắc phức tạp, khóe miệng lại cong lên một nụ cười xin lỗi.Sao lại là hắn?!Trần Dạng, sao lại ở đây?!Khi Văn Thù kéo Lương Vận đến bên cạnh Trần Dạng, anh chỉ vào ngực, ý bảo mình đã tận tình tận nghĩa, chỉ có thể giúp đến đây.Lương Vận quay đầu lại, giơ nắm đấm muốn đánh Văn Thù, anh cố ý khoa trương la lên, "Anh bây giờ có vợ rồi đó, em không được bắt nạt anh nữa!"

Nói vậy Lương Vận lại ngại ngùng, ngượng nghịu buông tay xuống.Phía đối diện có người gọi Văn Thù mau qua cắt bánh kem, Lương Vận cũng muốn bước đi, nhưng cơ thể bị Trần Dạng ôm chặt từ phía sau, siết chặt không chịu buông ra, "Đừng đi!

Cầu xin em!

Cho anh ôm một chút nữa thôi, chỉ một chút thôi!"

Cơ thể Lương Vận bỗng nhiên không còn nghe theo sự điều khiển của đại não, từ khi bị vòng tay nóng bỏng của Trần Dạng ôm lấy, liền không biết tự trọng mà thả lỏng mọi phòng bị, run rẩy, mềm nhũn trong vòng tay hắn.Tiệc tối sắp kết thúc, rất nhiều khách mời lớn tuổi đã rời đi, một nhóm người trẻ tuổi hò hét ra ngoài đốt pháo hoa.May mắn Trần Dạng chỉ là nhiếp ảnh gia tĩnh vật số 2, nhiếp ảnh gia chính vẫn đang cẩn trọng chụp ảnh, còn hắn thì đã sớm ném máy ảnh sang một bên.Từ khoảnh khắc chạm vào bàn tay nhỏ của Lương Vận, hắn sẽ không bao giờ buông ra nữa."

Em khát, đi lấy ly champagne.

Ngay chỗ quầy bar đó."

Lương Vận cúi đầu nhìn bàn tay bị nắm chặt đến mức không buông ra của mình, bất lực nhìn Trần Dạng đang hóa thân thành "đuôi theo dõi" cỡ lớn."

Anh đi cùng em."

Trần Dạng hạ quyết tâm không cần thể diện, dù sao cũng không được để cô rời đi nửa bước.Lương Vận cảm thấy đau đầu gấp ba lần, cả hội trường đều tò mò nhìn về phía họ.Văn Thù đã sớm nghiêm khắc dặn dò mấy anh em phù rể, tuyệt đối không được có ý đồ với Lương Vận."

Các phù dâu khác thì tùy vận may của các cậu, còn người đó đã sớm có chủ rồi."

Anh nói.Khi Lương Vận nghỉ việc ở công ty cũ, đến Mỹ, Trần Dạng lập tức mất hết mọi thông tin về hành tung của cô.Cô ấy không nói cho công ty cũ biết mình đi đâu, nên mạng lưới thông tin của Trần Bân cũng bị cắt đứt ở đó.Lực hành động của Lương Vận luôn nhanh như gió bão, lặng lẽ ở Athens và thành phố mà Trần Dạng vừa nhận được tin cô ấy từ chức, hôm sau lại đi xem căn hộ của cô, thì đã là người đi nhà trống.Hắn gõ cửa phòng bà cụ hàng xóm của Lương Vận, với một tia hy vọng hỏi thăm cô ấy đã chuyển đi đâu.Bà cụ Hy Lạp nhiệt tình tốt bụng nhìn ánh mắt trống rỗng của hắn, dường như hiểu rõ mọi chuyện.Bà dẫn Trần Dạng vào phòng, pha một ly trà hoa núi cao, vừa bảo hắn từ từ uống, vừa với tư cách người từng trải khuyên hắn, "Con trai, con có yêu cô ấy không?

Nếu yêu, thì hãy dốc hết sức lực giành lại cô ấy, ngay cả khi phải quỳ gối trước kẻ thù của mình, vì người mình yêu thương nhất, cũng không có gì đáng xấu hổ cả."

Trần Dạng nhìn ánh mắt tràn đầy tình thương của người lớn tuổi, nghẹn ngào.Mẹ ruột hắn mất sớm, mẹ của Trần Bân tuy đối xử với hắn rất tốt, nhưng dù sao cũng không có quan hệ máu mủ ruột thịt, trên con đường tình cảm nam nữ, hắn luôn tự mò mẫm, vấp ngã, trưởng thành.Hắn vốn nghĩ rằng sau những chuyện đã trải qua trước đây, mình đã sớm có thể xử lý một cách trưởng thành những mối quan hệ hỗn loạn giữa tình, dục, và ái.Bây giờ mới biết được, thực ra từ trước đến nay, hắn vẫn luôn là một kẻ "gà mờ" trong tình yêu, chưa bao giờ thực sự trưởng thành cả."

Đi đi, con trai!

Đi tìm cô ấy, giành lại cô ấy, cướp lại cô ấy!

Nhìn ra được, cô ấy xứng đáng để con nỗ lực một trận ra trò, phải không?"

Người lớn tuổi với vẻ mặt hiền từ, lại đầy nhiệt huyết khuyến khích Trần Dạng, có lẽ là nhìn ra quyết tâm trong mắt hắn, kích thích tinh thần chiến đấu của hắn.Ngay đêm đó, Trần Dạng gọi điện cho Văn Thù.
 
[H Văn] Nghiện Hoan
chương 91 Đã trở lại


Khi buổi vũ hội kết thúc, trời đã về khuya.Các khách mời được đưa đón đến các khách sạn đã đặt trước bằng mấy chiếc xe buýt tiệc tùng.Trần Dạng vẫn bám chặt lấy Lương Vận, không chịu rời nửa bước.

Lương Vận đành bất lực, vẫy tay chào tạm biệt mấy phù dâu và phù rể khác, bảo họ đi trước, còn cô thì mặt nặng mày nhẹ để Trần Dạng kéo đi lên xe của hắn.Trước khi lên xe, Lương Vận bị vấp phải con đường sỏi gồ ghề, suýt chút nữa thì ngã.

Trần Dạng vội vàng ôm cô, bế bổng cô lên, cởi đôi giày cao gót trên chân cô ra, rồi nhẹ nhàng mát xa gót chân cho cô.Lương Vận đi đôi giày cao gót nhọn tám phân, từ lúc theo cô dâu trang điểm, đến lúc giúp Văn Thù mời rượu, bận rộn từ sáng đến tối, mắt cá chân đều sưng vù.Trần Dạng đặt cô vào ghế phụ, quỳ gối xuống đất, đỡ lấy bàn chân nhỏ của cô, xoa bóp từng ngón chân một."

Đau không?"

Hắn hỏi."

Chỗ nào?"

Lương Vận nhìn hắn đáp, "Chỗ này?"

Cô dùng chân nhẹ nhàng đá đá cánh tay Trần Dạng, "Hay chỗ này?"

Rồi lại chỉ vào ngực trái của mình.Trần Dạng ngẩng đầu không nói, đáy mắt tràn ngập đau lòng.Hắn áp chân Lương Vận vào ngực, rồi lại kéo lại, đặt lên môi, hôn đi hôn lại, "Anh xin lỗi, bảo bối, anh xin lỗi!"

Lương Vận muốn rút chân về, nhưng bị hắn giữ chặt không buông, bất đắc dĩ thở dài, "Trần Dạng, từ khi nào anh trở nên mặt dày như vậy?"

"Ngoài mặt dày, bây giờ anh còn biết trơ trẽn, nài nỉ, gây rối vô cớ..."

Lương Vận dở khóc dở cười, "Anh thật sự ——"Câu nói tiếp theo chưa kịp nói ra, vành mắt đã đỏ hoe, "Anh biết không, có bao nhiêu thời gian em cảm thấy mình sắp phát điên rồi!

Em cố gắng quên anh hoàn toàn, nhưng anh luôn ám ảnh không tan, ngay cả khi ở châu Âu, cũng như ở đâu cũng thấy bóng dáng anh.

Hơn hai năm, em mới thoát khỏi ảo giác đó, bây giờ cuối cùng cũng dần thích nghi với cuộc sống một mình, không còn nghĩ đến anh nữa, sắp thành công rồi.

Nhưng sao anh có thể như xác chết vùng dậy mà xuất hiện trở lại?

Em tự thấy không nợ anh, tại sao anh lại muốn hành hạ em như vậy?!"

Trần Dạng đứng dậy, ôm chặt Lương Vận, vùi mặt cô vào lòng hắn, một dòng nước nóng ẩm ướt thấm vào lớp vải áo sơ mi trước ngực hắn."

Là anh nợ em!

Những gì em nhìn thấy đó, không phải ảo giác, không phải bóng dáng, là anh, là kẻ nhát gan này."

Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng luồn qua mái tóc dài của Lương Vận, từ từ vuốt ve.

"Lương Vận, anh xin lỗi!

Nếu em còn có thể cho anh một cơ hội để xin lỗi.

Anh biết, anh không xứng đáng nhận được sự tha thứ của em, là anh đã tự tay phá hủy niềm tin của em dành cho anh.

Cho nên em phải đi, anh không có tư cách cản em, anh cũng không dám đến gần em quá, cho rằng chỉ cần nhìn từ xa là đủ.

Nhưng anh đã sai rồi, lần thứ hai em biến mất khỏi thế giới của anh, anh mới biết, trời sẽ sụp đổ..."

"Anh chưa từng nghi ngờ sự chân thành của em dành cho anh, nhưng lại không thể cho em một sự đảm bảo, khiến em tin tưởng vào sự chân thành của anh.

Anh biết tất cả là lỗi của anh, là do anh do dự không quyết đoán, không rõ ràng, đã hoàn toàn làm lạnh trái tim em, là anh thất bại!

Anh cầu xin em, cầu xin em lại cho anh một cơ hội sám hối, lại cho anh một chút thời gian, để chứng minh cho em thấy: Toàn bộ trái tim anh, tất cả tình yêu, và cả con người anh, tất cả mọi thứ, đều giao cho em, chỉ giao cho em."

Trần Dạng nâng mặt Lương Vận lên, như thể đang nâng niu món đồ cổ quý giá dễ vỡ nhất, "Bảo bối, anh còn có thể gọi em một tiếng bảo bối nữa không?

Ngày tháng không có em, ngay cả hít thở cũng đau, anh sống như một cái xác không hồn.

Cầu xin em, quay về được không?

Trái tim anh ở nơi em, em không trở về, anh cũng không thể sống được!"

"Những gói hàng đó là anh gửi phải không?

Văn Thù không biết em thích mochi vị xoài, hắn luôn cho rằng em thích dâu tây!"

Lương Vận cảm thấy dường như cơn say vừa rồi bây giờ cuối cùng cũng phát tác, trước mắt đột nhiên mờ đi, tức khắc khóc không thành tiếng, lời nói ra có vẻ không đầu không cuối, nhưng Trần Dạng lại nghe hiểu.Trần Dạng nhìn lớp trang điểm đậm trên mặt cô đã lem luốc vì khóc, không quan tâm mà dùng sức cọ vào áo sơ mi trắng của mình.Một trận đau lòng, hắn cúi đầu, hôn sâu Lương Vận, ngậm lấy, nhấm nháp đôi môi ướt át của cô.Nụ hôn nồng nhiệt đã lâu, khiến ký ức chôn sâu trong lòng hai người một lần nữa trỗi dậy, hai năm trời nhớ nhung, vướng mắc, đau khổ, khó lòng buông bỏ, tất cả đều hóa thành sự quấn quýt nóng bỏng của cơ thể.Ghế xe bên trong bị ngả ra thành một mặt phẳng, váy đỏ của Lương Vận bị ném sang một bên.Cô ấn Trần Dạng xuống dưới, ngồi cưỡi trên người hắn, hai tay chống trên ngực hắn.Ánh mắt Trần Dạng không nỡ rời khỏi cơ thể Lương Vận, một giây cũng không nỡ.Bàn tay to ấm áp lướt trên làn da trơn nhẵn của cô, thân hình thon gọn như nụ hoa sắp nở, khát khao được hắn tưới tắm.Hắn chống người lên, nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lương Vận, ngậm lấy đôi môi cô.Hương vị cồn quyến rũ trong miệng Lương Vận, từng chút từng chút theo nước bọt truyền sang miệng hắn, bị Trần Dạng tham lam nuốt vào.Hai chiếc lưỡi ướt át tách rời, kéo theo một sợi bạc mờ ám.Trần Dạng lại liếm lên chiếc cổ thanh mảnh như sứ trắng và vành tai như ngọc quý của cô, để lại một vệt ướt át.Đôi gò bồng đảo đầy đặn của Lương Vận bị bàn tay to của hắn nắm lấy, không kiêng nể gì mà xoa bóp.

Đầu vú đã cương cứng vì nhiệt năng của lưỡi hắn lướt qua, bị ngậm lấy, liếm mút, phát ra tiếng động rùng rợn.Bụng dưới Lương Vận tê dại, chỗ bí mật đã ẩm ướt sau thời gian dài cô đơn, mật nước ào ạt trào ra."

Ưm...

A..."

Miệng nhỏ của cô nức nở, ngón tay thon dài luồn qua mái tóc ngắn của Trần Dạng, siết chặt.Hai người đều nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề và nhịp tim đập dồn dập của đối phương.Trần Dạng nhẹ nhàng tách hai chân Lương Vận ra, vuốt ve cánh hoa đã ướt đẫm, rồi vạch ra, tìm đến nụ hoa run rẩy, dùng một ngón tay nhẹ nhàng ấn, những ngón còn lại lướt vào khe thịt ướt át, chật hẹp, đột ngột nhét vào.Con đường cô tịch hơn 700 ngày, còn hẹp hơn cả lúc ban đầu, sự kích thích bất ngờ khiến Lương Vận trợn tròn mắt, tiếng rên rỉ cũng cao vút lên, "Ha...

A..."

Ngón tay Trần Dạng có tiết tấu ra vào tiểu huyệt của Lương Vận, mô phỏng tần suất động tác của hắn từng ở bên trong cô, vài cái nhanh và mạnh, liền có một dòng dịch ấm mang nhiệt độ cơ thể Lương Vận chảy ra trên tay hắn."

Ô ô ô, chủ nhân, là anh sao?

Là anh đã trở lại sao?"

Lương Vận vừa khóc vừa nói."

Anh đã trở lại, bảo bối.

Em, còn bao dung anh không?"

Trần Dạng lật Lương Vận nằm dưới thân, hít một hơi thật sâu, động thân tiến vào, giọng khàn khàn nói.
 
[H Văn] Nghiện Hoan
Chương 92 Kết cục


Lương Vận đã hủy vé máy bay của mình.

Thay vào đó, cô lên chiếc Jeep Wrangler Rubicon màu đỏ chói của Trần Dạng – một chiếc xe mà anh vẫn luôn nói rất hợp với Lương Vận.“Thật không giống anh sẽ lái xe này.”

Đêm hôm trước trời tối đen như mực, Lương Vận lại nửa tỉnh nửa mê nên không nhìn rõ.

Đến bây giờ, dưới ánh nắng ban mai, cô mới quan sát kỹ chiếc xe mới của Trần Dạng.“Hơn hai năm rồi, nhiều thứ đều có thể thay đổi mà.”

Trần Dạng vẫn nắm chặt tay Lương Vận, trông cứ như sợ cô quay lưng lại mà bỏ chạy lần nữa.Lương Vận đăm chiêu nhìn anh, “Ừm, thay đổi nhiều thật.

Em còn học được cách nấu cháo sườn heo nữa.

Nhưng mà, em phát hiện ra là ăn kèm trứng muối thì không ngon bằng ăn kèm củ cải muối đâu!”

Cô nói với vẻ mặt nghiêm túc, còn Trần Dạng thì không nhịn được, “Xuy” một tiếng bật cười.Giống như mặt hồ yên ả bỗng nhiên bị khoét một lỗ hổng, dòng nước đục ngầu thuận lợi chảy ra, đáy lòng cuối cùng cũng dần trở nên trong trẻo.Anh đã không biết bao lâu rồi, chưa từng cười thật lòng như vậy.“

Sau này, mỗi ngày anh sẽ dậy sớm nấu cháo cho em ăn, chúng ta ăn kèm trứng muối nhé, được không?”

Anh kéo tay Lương Vận lên môi, trìu mến hôn đi hôn lại, “

Sau này, anh còn muốn cùng em làm thật nhiều chuyện, bù đắp lại tất cả những gì anh đã nợ em.”

Mắt Lương Vận rất tinh, bỗng nhiên phát hiện trên ghế sau có một cuốn album ảnh dày cộp.Cô với tay nhưng không tới.Trần Dạng đã nhanh hơn một bước, cầm lấy nó, “Đưa em xem thì không được giận đâu đấy.”

Lương Vận cố ý làm mặt lạnh, “Sao, chụp trộm ảnh mỹ nữ à?”

“Không phải, là ảnh tiên nữ.”

Trần Dạng nói rồi đưa cuốn album cho cô.Khoảnh khắc Lương Vận mở cuốn album ra, khóe mắt cô đã lén lút ướt lệ.Từ bình minh Paris đến đêm Munich, từ mùa hè Copenhagen đến cảnh đông Athens, mỗi bức ảnh đều là cô.Lương Vận trầm tư, Lương Vận mỉm cười, bóng lưng Lương Vận, bóng dáng Lương Vận…“Tại sao lại bảo em đừng giận?”

Ngón tay Lương Vận đặt trên ảnh khẽ run rẩy.“Bởi vì anh vẫn luôn nghĩ em với Văn Thù ở bên nhau, anh không có dũng khí để cạnh tranh với cậu ấy.

Đành phải lén lút nhìn em.

Những bức ảnh này chính là tất cả hy vọng đã bầu bạn với anh mỗi ngày.”

Trần Dạng nói, “Bây giờ, hy vọng của anh cuối cùng đã trở lại thành hiện thực rồi.”

Trần Dạng kéo Lương Vận lại, cô mềm mại nằm trong lòng anh, mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu cọ vào cằm anh, nhồn nhột.“Em thấy lần này, Lương Tĩnh Như đúng là đã cho anh không ít dũng khí đó nhỉ!

Thậm chí còn tìm đến đây, lại còn liên thủ với Văn Thù để lừa em!”

Lương Vận ngẩng đầu, trong mắt phản chiếu bóng dáng Trần Dạng, giọng điệu trở nên sắc bén.Trần Dạng bỗng nhiên vui vẻ hẳn lên, cô gái bé nhỏ của anh, dường như đang dần trở lại rồi.Một Lương Vận không cáu kỉnh, một Lương Vận âm thầm đau khổ, đều không phải cô ấy thật sự; nếu là một Lương Vận cười mà không cười, nói chuyện làm người ta nghẹn họng, bướng bỉnh như vậy, mới là chú mèo con quật cường mà anh yêu sâu sắc.“Anh bất chấp tất cả để quyết đấu với cậu ta!”

Anh đáp, “Hoặc là, cứ để cậu ta đánh anh một trận, anh tuyệt đối không đánh trả, chỉ cần cậu ta có thể cho anh gặp em một cái nhìn thôi.”

Lương Vận hừ một tiếng, “Văn Thù mới không phải loại người thô lỗ như thế!”

Trần Dạng uất ức nhìn Lương Vận, “Thế anh là à?

Anh và cậu ta trong lòng em, chênh lệch lớn đến vậy sao?”

Lương Vận bắt chước dáng vẻ của anh, nhếch một bên khóe miệng lên, “Đúng vậy, không giống nhau lớn.”

Cô cố ý dừng lại một chút, “Chỉ là, em cố tình yêu loại người thô lỗ như anh thì làm sao đây?

Có phải là hết thuốc chữa rồi không!”

Tên thô lỗ đó lập tức bùng lên, cúi đầu cắn lấy môi cô, hung hăng gặm cắn mút lấy.Lương Vận hôn đáp lại anh, đón lấy hơi thở nóng bỏng của anh, quấn quýt lấy lưỡi Trần Dạng.Mãi một lúc lâu, Trần Dạng mới quyến luyến buông đôi môi Lương Vận đã sưng mọng vì anh hôn, giữa môi răng vẫn tràn đầy sự mềm mại, ngọt ngào của cô.“Dẫn em đi một nơi.”

Trần Dạng khởi động xe.“Đi đâu?”

Lương Vận chống cằm nhìn khuôn mặt nghiêng của anh.“Đến nơi em sẽ biết.”

Đêm hôm trước tiêu hao thể lực quá nhiều, Lương Vận mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi trên đường, cuộn tròn nhỏ xíu trên ghế phụ.Trần Dạng cẩn thận đưa xe vào làn đường chậm, cố gắng giữ tốc độ đều.Sau không biết bao lâu, xe dừng lại, Lương Vận được anh nhẹ nhàng bế lên, “Tỉnh dậy đi, bảo bối.

Về đến nhà rồi.”

Nhà?Lương Vận mở mắt ra:Đập vào mắt là một đài phun nước điêu khắc nàng tiên cá, những tia nước nhỏ xíu không ngừng phun ra từ chiếc đuôi thướt tha của nàng.Sân vườn nhỏ xinh độc đáo cỏ xanh mướt, biệt thự hai tầng mái nhọn giản dị mà tinh xảo.

Một con đường đá cuội nhỏ, nối liền cổng ngoài và ngôi nhà chính.

Hai bên đường nhỏ đặt ghế đá và bồn hoa cảnh.

Phía trước ngôi nhà là một chiếc xích đu gỗ.Tất cả đều tự nhiên mộc mạc như vậy, không hề có vẻ xa hoa, nhưng lại khiến người ta cảm thấy yên tâm một cách hiếm có.“Đây là đâu?”

Lương Vận quay đầu lại nhìn Trần Dạng, bắt gặp anh đang cúi đầu, lén lút ngửi tóc cô ở hõm vai.Tay Trần Dạng siết chặt eo Lương Vận, “Nhà của chúng ta.”

“Viết tên của anh.”

Anh nói, “Vốn dĩ anh nghĩ, nếu em không tha thứ cho anh thì đây coi như quà chia tay; còn nếu em tha thứ cho anh thì đây là quà làm hòa.”

Trần Dạng đặt Lương Vận xuống, trịnh trọng đặt chìa khóa vào tay cô, “Vậy, nữ chủ nhân, em chính thức tha thứ cho anh chưa?”

Đôi mắt Lương Vận lại một lần nữa ướt đẫm, gật đầu thật mạnh.Trong ánh lệ, cô bỗng nhiên kinh ngạc nhìn thấy: Trần Dạng quỳ một gối xuống, rồi từ túi quần lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo hình vuông, màu xanh ngọc, mặt nhung.“Vậy anh có thể hỏi thêm một câu nữa không?”

Anh mở chiếc hộp chứa đựng lời hứa và hạnh phúc lộng lẫy đó ra.“Anh đã nói rồi, hai năm thời gian thật sự sẽ thay đổi rất nhiều chuyện, nhưng có một điều, chưa bao giờ thay đổi.

Anh Trần Dạng, từ đầu đến cuối đều yêu Lương Vận, chỉ yêu một mình cô ấy, một phút cũng không quên cô ấy, một phút cũng không ngừng yêu cô ấy.”

“Bây giờ anh muốn nói cho cô ấy biết, nơi này, sau lưng anh, chính là không gian chỉ thuộc về chúng ta, cùng nhau tận hưởng thời gian, cùng nhau ôm ấp hạnh phúc, cùng nhau đối mặt khó khăn, sẽ không bao giờ chia xa nữa.

Từ nay về sau anh không cần phải đưa em về nhà nữa, mà là cùng em về nhà của chúng ta.”

“Vậy, Lương Vận tiểu thư, em đồng ý gả cho anh không?”

Lương Vận dùng mu bàn tay lau mắt, nhưng nước mắt lại càng lau càng chảy nhiều, càng lau càng nhiều.“Anh cho em suy nghĩ một chút.”

Cô quay người lại, lưng hướng về phía Trần Dạng.Mặt Trần Dạng lập tức cứng đờ, mồ hôi chảy ròng ròng, theo khuôn mặt tối sầm chảy xuống.Lương Vận quay lưng lại, lén lút nhìn đồng hồ của mình…2 phút 14 giây.Cô như đã hoàn thành một nghi thức, một nghi thức trả thù.“Suy nghĩ xong rồi.”

Lương Vận mặt mày nghiêm túc quay về phía Trần Dạng, “Em – nguyện ý!”

Thấy người đàn ông đối diện từ tư thế quỳ gần như không giữ được mà muốn ngã, rồi bật dậy, ôm ngang cô lên, “Em làm anh sợ chết khiếp!”

Lương Vận cắn cằm anh, “Anh đáng đời.”

Trần Dạng nhìn về phía Lương Vận, trong mắt lại dâng lên khát vọng nồng đậm, “Chúng ta vào thôi, Trần phu nhân!”

“Chưa thành Trần phu… ngô…”

Tiếng Lương Vận bị nuốt chửng.Cánh cửa phòng đóng lại, chỉ còn lại tiếng gió và chim hót yên tĩnh tuyệt đẹp xung quanh.

Hoàn chính văn
 
[H Văn] Nghiện Hoan
Đôi lời của mình


Mình cũng không ngờ là sẽ nhanh Hoàn bộ truyện này đến vậy, chắc có lẽ đây là gu mìnhĐáng lẽ là trong truyện còn có những câu chuyện nhỏ ở phía sau nhưng mình chưa làm , nếu có duyên thì mình sẽ làm nó Còn ngoại truyện thì mình sẽ cố gắng để đăng lên sớm nhất
Trong truyện còn có nhiều chỗ mình chưa hiểu nên edit có phần thô và khó hiểu, mình cũng có đổi tên chương ở một số chương do chưa dịch rõ nghĩa tên chương đó
Đây là bộ truyện đầu tiên mà mình làm
Xin cám ơn mọi người rất nhiều 🎉
 
[H Văn] Nghiện Hoan
Phiên ngoại 1-A. Nhật ký của Mèo Con Lương Vận - "Trò chơi quản gia"


Là một trong những món quà sinh nhật dành cho Lương Vận, Trần Dạng đã đồng ý chơi trò “Quản gia” cùng cô.Gần đây, cô nàng mê mẩn bộ phim Downton Abbey và luôn tìm cớ để Trần Dạng diện bộ đồng phục quản gia “trắng đen”, cùng cô chơi trò nhập vai.Vài đêm trước, Lương Vận nằm gọn trong vòng tay Trần Dạng, vẻ mặt nghiêm túc nói rằng vào ngày sinh nhật hôm nay, cô muốn một phen “ngóc đầu lên”, đổi vai thành nữ chủ nhân, và muốn Trần Dạng biến thành một quản gia nam tận tụy, phục vụ cô thật tốt cả ngày.“Được được, em nói gì cũng đúng hết, nữ chủ nhân.”

Trần Dạng cười, vuốt ve mái tóc cô.Sáng hôm đó, nữ chủ nhân được quản gia nam hôn thức dậy.“Chào buổi sáng, nữ chủ nhân!”

Quản gia Trần cầm trên tay chiếc váy ngủ mềm mại, đợi mặc xong cho nữ chủ nhân, rồi lại phục vụ cô đánh răng rửa mặt.Kem đánh răng được nặn ra một lượng bằng hạt đậu Hà Lan, nước súc miệng màu xanh nhạt được rót gọn gàng trong ly thủy tinh trong suốt, ngay cả chiếc khăn mặt cũng được gấp ngay ngắn, đặt cạnh bồn rửa tay.Ôi chao, chu đáo đến không chê vào đâu được!Đôi mắt Lương Vận đảo một vòng, không tìm ra được chút sơ hở nào.“Quản gia Trần, nơ của anh bị lệch rồi.”

Lương Vận khó khăn lắm mới moi ra được một mảnh vụn xương trong miếng trứng gà, miệng còn ngậm bàn chải điện “rung rung”, cố ý ra vẻ kênh kiệu sai bảo.Trần Dạng mỉm cười nhẹ, đưa tay sửa lại chiếc nơ của bộ đồng phục quản gia kiểu Anh mà anh đặc biệt mua cho hôm nay, rồi hơi cúi người trước Lương Vận, “Giờ tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho phu nhân nhé, được không?”

Trong lòng Lương Vận sớm đã bị quản gia Trần với chiếc nơ đen và đôi găng tay trắng làm cho mê mẩn, vội vàng quay đầu lại, bày ra vẻ ngượng ngùng, “Ừm, đi đi!”

Nếu không rời mắt đi, cô nữ chủ nhân này sẽ không giữ được mình mà lao lên, đè anh quản gia chuyên nghiệp tận tâm kia xuống sàn mà “cọ xát”…Lương Vận thay một chiếc váy mới, búi tóc lên thành kiểu búi hách bổn cao gọn gàng, chầm chậm thướt tha đi xuống phòng ăn dưới lầu.

Cô thấy Trần Dạng đã bày sẵn một bữa sáng kiểu Anh đầy đủ trên bàn:Bánh mì nướng nguyên cám cắt hình tam giác, trứng ốp la lòng đào, thịt xông khói vàng giòn thơm lừng, cà chua nướng rắc lá húng quế và nấm…Quản gia Trần đang đứng thẳng tắp một bên chờ cô, cánh tay trái vắt một chiếc khăn ăn trắng tinh.Thấy Lương Vận đến, Trần Dạng kéo một chiếc ghế ra, đỡ lưng ghế, mời cô ngồi xuống, rồi đặt ngay ngắn bộ dao dĩa trước mặt cô:Dĩa bên trái, dao bên phải, xếp từ nhỏ đến lớn theo thứ tự từ ngoài vào trong.

Góc trên bên trái là đĩa đựng bánh mì và dao phết bơ, góc trên bên phải là ly nước và ly rượu.Lương Vận cười thầm trong lòng:Anh ta cũng quá nghiêm túc rồi, mình chẳng qua chỉ muốn xem anh ta mặc đồ quản gia thôi, sao lại phải nghiên cứu kỹ đến vậy cả cái nghi thức ăn đồ Tây kiểu Anh chứ!Vừa nghĩ, vừa lấy một lát bánh mì nướng, phết bơ lên mặt giòn.“Phu nhân, lưỡi dao phải đặt quay vào trong, đây là lễ nghi cơ bản.”

Quản gia Trần lịch sự lại gần, xoay lại con dao phết bơ mà nữ chủ nhân vừa đặt xuống, sắp xếp lại.“Ngoài ra, khi cắt thức ăn, khuỷu tay và cổ tay đều đừng chạm vào bàn ăn, phải giữ trạng thái lơ lửng.”

Lần này, quản gia trực tiếp dùng tay, nắm lấy cánh tay nữ chủ nhân, đưa lên không trung.Hả?

Cái quản gia này sao lại bạo gan thế?

Dám động tay động chân với nữ chủ nhân!Trần Dạng dường như nhìn thấu ý nghĩ nhỏ của Lương Vận, cúi đầu, trải phẳng chiếc khăn ăn trên đùi cô, tiện thể chậm rãi nói nhỏ vào tai cô, “Nam chủ nhân vừa ra đến cửa đã dặn dò, phu nhân cứ sai một chỗ nào, đều phải nhớ kỹ, rồi sẽ bị phạt theo gia quy.”

“Em… em ăn no rồi.”

Lương Vận vừa cắn một miếng trứng ốp la đặt trên lát bánh mì nướng, lòng đỏ trứng còn dính ở khóe miệng, vừa nghe lời này, giật mình mạnh một cái, vội vàng buông dao dĩa trong tay.“Sai lầm thứ ba, dính thức ăn trên mặt.”

Quản gia Trần đích thân nhấc một góc khăn ăn lên, giúp nữ chủ nhân lau sạch.“Mấy lát thịt xông khói này chiên cũng không tệ, phu nhân không muốn thử sao?”

“Em… không thích… thịt xông khói.”

Lương Vận cẩn thận trả lời.Ai mà biết anh ta lại đang âm mưu gì, đào một cái hố to chờ mình nhảy vào!“Ừm, điều thứ tư, phu nhân kén ăn.

Không thích thịt xông khói thì cứ đợi nam chủ nhân về rồi anh ấy sẽ cho phu nhân ăn xúc xích vậy!”

Anh… anh… anh!Lương Vận định đứng dậy, nhưng lại bị quản gia Trần đè vai lại, còn thêm chút lực véo nhẹ.Gái ngoan không chịu thiệt trước mắt!Nữ chủ nhân lập tức thay một vẻ mặt tươi cười ngây thơ, “Ôi chao, quản gia Trần vất vả quá!

Bận rộn cả buổi sáng, đến đây, đến đây, uống ly sữa bò!”

Lương Vận lấy lòng bưng ly sữa bò lên, đưa đến miệng Trần Dạng.Ánh mắt giễu cợt trong mắt quản gia Trần chợt lóe lên, đột nhiên mở miệng, khẽ cắn một cái vào tay nữ chủ nhân.“A——” Tay Lương Vận run lên, hơn nửa ly sữa đổ ra ngoài, vừa vặn văng vào chiếc khăn ăn đang vắt trên cánh tay Trần Dạng.“Điều thứ năm, lãng phí thức ăn.”

“Em không chơi nữa!”

Lương Vận đặt ly xuống, quay người định bỏ chạy, nhưng lại bị quản gia phía sau tóm lấy.Một đôi bàn tay to đã sớm tìm thấy vòng eo cô, qua lớp vải váy mềm mại, dùng sức nắm lấy.“Nam chủ nhân nói, anh ấy đặt ra gia quy, quản gia có thể thay anh ấy thi hành.”
 
[H Văn] Nghiện Hoan
Phiên ngoại 1-B. Nhật ký của Mèo Con Lương Vận - "Gia có gia quy"


Vừa phút trước còn vênh váo tự đắc làm nữ chủ nhân, giờ đây đã bị anh quản gia ấn thẳng xuống ghế.Bộ bàn ghế ăn này được Trần Dạng tìm thấy ở một khu chợ đồ cổ tại Heidelberg, Đức.Lúc đó, Lương Vận cảm thấy thiết kế khá kỳ lạ: lưng ghế thấp, mặt ghế cao, lại còn hơi cong cong lên, nhìn kiểu gì cũng không thấy thoải mái.Nhưng sau lần đầu tiên bị ấn úp mặt xuống đó để "ăn" một trận đòn, Lương Vận liền hiểu ra:Cái thứ này đúng là có thể xin cấp bằng sáng chế làm ghế hành hình!Mỗi lần bị lột sạch trơn quỳ úp mặt lên trên, lưng ghế thấp sẽ không cản tầm nhìn của cô, giúp cô có thể nhìn rõ từng động tác của Trần Dạng: tháo đồng hồ, cởi cúc tay áo, từng đoạn từng đoạn xắn tay áo lên.Trần Dạng còn luôn cố tình bày hộp dụng cụ ở nơi dễ thấy nhất trong tầm mắt Lương Vận, rồi thong thả chọn công cụ.

Khiến cô muốn nhìn mà không rõ, không nhìn thì lại khó chịu.Trời đất còn có phép tắc không?!

Cái quản gia này cũng quá kiêu ngạo rồi!

Nào có chủ nhân nào bị quản thúc đến mức này chứ?Trong lòng Lương Vận đang hậm hực."

Bốp--" một tiếng trầm đục.Mông Lương Vận đã ăn một cú đánh dày nặng, chắc chắn.Không giống tiếng bàn tay vỗ nghe giòn tan, nhưng lại không thấy anh ta đi lấy dụng cụ nào cả!Nữ chủ nhân nhất thời bị cú đánh uy lực này làm cho ngây người, há hốc mồm sửng sốt nửa ngày, mãi cho đến khi một cú đánh mạnh nữa giáng xuống, cô mới "A--" một tiếng đau đớn.Cô quay đầu lại nhìn: Trần Dạng trong tay đang cầm một miếng thớt gỗ dài hình chữ nhật, chuyên dùng để cắt phô mai.À nhớ rồi, lần trước họ đi triển lãm đồ dùng nhà bếp của IKEA, Trần Dạng liếc mắt một cái đã ưng ý cái thớt này.

Anh ta còn nói: Gỗ anh đào ít bị cong vênh và biến dạng, hơn nữa chứa nhiều dầu nên bề mặt rất bóng loáng, cảm giác khi chạm vào rất tốt.

Ngoài ra, thiết kế có tay cầm cũng rất nhẹ nhàng khi cầm.Lương Vận lúc đó còn thắc mắc một lúc, vì cả hai người họ đều không đặc biệt thích ăn phô mai.

Hơn nữa, sau khi mua về, miếng thớt này đã được Trần Dạng đặt ở tầng trên cùng của tủ bát, bảo vệ rất kỹ, không thấy anh ta dùng bao giờ.Thì ra là đợi cô ở đây!Nói như vậy, dụng cụ mềm mại có thể giúp cổ tay linh hoạt hơn, nhưng bây giờ là thời khắc mấu chốt để trừng phạt nữ chủ nhân theo "gia quy", không cần dùng cách hay, mà một dụng cụ nặng như vậy lại càng có uy lực.Chỉ thấy quản gia Trần để lộ bắp tay rắn chắc, "Bốp--" lại một tiếng nữa, gọn gàng giáng xuống mông của cô phu nhân tiền nhiệm đang nằm sấp trên ghế.Miếng thớt phô mai có diện tích lớn hơn hai vòng so với các dụng cụ hình bảng thông thường, mỗi cú đánh đều có thể bao trọn gần nửa cái mông, khiến toàn bộ vùng mông run rẩy liên hồi, nhanh chóng đỏ ửng."

Ha a~ Chủ nhân~ chủ nhân~ đau quá!"

Lương Vận sớm đã vứt bỏ vẻ giả vờ làm phu nhân chủ tử trong lòng, nũng nịu xin tha."

Phu nhân, xin lỗi.

Nam chủ nhân không có ở nhà, ngài cầu xin cũng vô ích."

Quản gia Trần quyết tâm diễn trò đến cùng, nghiêm túc trả lời, "Tấm bản trừng phạt này cũng là do nam chủ nhân yêu cầu, thân là người làm công, tôi không có quyền cãi lời."

"Vậy...

Nam chủ nhân nói muốn đánh bao nhiêu cái ạ?"

Nữ chủ nhân ấm ức đến mức chóp mũi cũng đỏ lên."

Một lỗi 20 cái, nếu không, ngài tự đếm nhé?"

Quản gia phúc hắc mặt ngoài ra vẻ vô tội.Khoan đã?

Một lỗi 20 cái, vừa rồi anh ta vô số kể tính đến năm lỗi trên đầu mình!Cái này mà một trăm cái thì mông nhất định sẽ nát bét mất!Lương Vận không tính thì không biết, tính ra thì giật mình."

Quản gia tốt, hôm nay là sinh nhật em, anh lén lút nương tay chút, cho em một phần chiết khấu, đợi nam chủ nhân về, em sẽ bảo anh ấy tăng lương cho anh!

Được không ạ?"

Cô vẻ mặt cầu xin.Trần Dạng không cẩn thận , suýt nữa bật cười, vội vàng ho vài tiếng để che đi:Đúng là biết chơi trò thông minh, còn mặc cả nữa cơ à?

Lại còn "chiết khấu"?"

Gọi quản gia ca ca, tự mình nhận lỗi, tôi sẽ đánh ít đi hai cái."

"Bốp--""A--, quản gia ca ca, em biết lỗi rồi mà!"

"Bốp-- lỗi nào?"

"Dao nhỏ-- a-- lưỡi dao nhỏ không được quay ra ngoài-- a--""Bốp bốp-- còn gì nữa?"

"Ô ô ô-- còn có, tay không được đặt trên bàn-- ô ô ô--""Bốp-- quên gọi ca ca!"

"A a a-- ca ca-- ca ca--""Bốp bốp bốp-- ca ca lo lắng làm thịt xông khói cho em tại sao không ăn?

Bốp bốp bốp-- sau này còn kén ăn không?"

"Không kén không kén-- a-- ca ca làm gì em ăn nấy-- ư ư ư-- đau quá!"

"Bốp bốp bốp bốp-- nói cảm ơn ca ca!"

"A a a-- cảm ơn-- cảm ơn ca ca đã dạy dỗ-- em nhớ rồi!"

Váy của Lương Vận bị Trần Dạng vén lên từ dưới, eo thon bị một bàn tay anh giữ chặt, bị ép cúi thấp, trên mông là những cơn đau chắc chắn, khiến cô không tự chủ được mà vặn vẹo thân dưới, kéo theo cả hai bầu ngực đang lơ lửng, cũng rung lắc nhẹ.Nữ chủ nhân đáng thương liên tục bị đánh mấy chục cái, búi tóc cũng bung ra, chảy xuống trên chiếc cổ trắng nõn, được quản gia Trần vén ra sau tai cô.Tiếng khóc nức nở, rên rỉ cũng làm Trần Dạng khắp người dâng lên một sự khô nóng ẩn ẩn.Phía dưới chiếc quần lót mỏng manh là gò đất sưng đỏ hoàn toàn không được che phủ, căng tràn muốn tràn ra, như một đóa hoa tươi đã no đủ sương sớm, rực rỡ và lấp lánh.
 
[H Văn] Nghiện Hoan
Phiên ngoại 1-C. Nhật ký của Mèo Con Lương Vận - "Chủ nhân trở về"


Trần Dạng buông tay đang giữ eo nhỏ của Lương Vận, vòng ra phía trước, nắm lấy "hai chú thỏ tuyết" đang nhảy loạn xạ vì mỗi cú đánh của thớt, thỏa mãn thở dài một tiếng.Cảm giác đầy đặn trong lòng bàn tay như một dòng điện, men theo đầu dây thần kinh, dẫn thẳng vào nhân hạnh hạch trong vỏ não.Trần Dạng chỉ cảm thấy bộ đồng phục quản gia đang mặc trên người ở phía dưới càng thêm căng chặt, bàn tay cũng không khỏi siết mạnh hơn một chút, khiến Lương Vận “Ưm” một tiếng, kẹp chặt hai chân, một luồng nóng ran từ vùng bụng dưới mấy phân, tê tê dại dại bắt đầu lan xuống.Nữ chủ nhân bị nam quản gia không chút nương tay véo mạnh ở ngực một cái, không kìm được mà lùi về phía sau, vô tình đẩy phần thịt mông nóng bỏng vào tay anh ta.Trần Dạng cách lớp quần tất mịn màng cảm nhận sự đàn hồi mềm mại tinh tế, hơi ấm nóng lên, nhưng da vẫn chưa bị cứng lại do chịu quá nhiều cú đánh, đúng là lúc cảm giác tốt nhất.Anh ta không nhịn được xoa nắn qua lại, khối thịt trong lòng bàn tay run run hai cái, rồi ngoan ngoãn cong lên, lấp đầy cả bàn tay anh ta.Những cái vuốt ve, xoa nắn dịu dàng nhưng mạnh mẽ, chồng lên cảm giác cay đau là sự tê dại sảng khoái, Lương Vận cắn môi, như thể lắp ống giảm thanh, khẽ khàng rên rỉ, phát ra những tiếng kêu ngắn ngủi nhưng đầy thỏa mãn.Trần Dạng từ chiếc bàn phía sau túm lấy một con dao ăn có răng cưa ở đầu, áp sát vào lớp quần tất mỏng manh đang bao bọc chiếc mông đỏ ửng đầy khao khát trước mắt.Lương Vận giật mình vì sự lạnh lẽo bất ngờ của kim loại, run bắn người, muốn quay lại nhìn.“Đừng nhúc nhích!”

Trần Dạng dùng mũi dao khơi lên lớp vải tất ở khe mông, “Xoẹt” một tiếng cắt ra, hai tay dùng chút lực, liền một tiếng “Rột!” dứt khoát xé rách chiếc quần tất vừa giây trước còn nguyên vẹn thành một chiếc quần thủng đáy đáng xấu hổ.Thịt non đỏ hỏn trên mông lập tức phơi bày ra ngoài không khí, khiến Lương Vận theo phản xạ kẹp chặt mông, đột ngột nhô lên không trung một chút, vừa đúng lúc bị Trần Dạng tóm gọn trong tay, không buông ra.Quản gia phía sau cười khẽ đầy ý xấu, vừa nắm lấy hai bên mông cô để bóp tách ra rồi khép lại, vừa đưa hai ngón tay thăm dò vào cửa hoa huyệt nhỏ đã mở ra, gạt qua gạt lại.“Phu nhân bị đánh ở phía sau, sao phía trước lại khóc dữ dội thế này?”

Quản gia Trần đáng ghét giả vờ ngạc nhiên trêu chọc, vê vê ngón tay đang lạnh lẽo ẩm ướt.Anh ta bế nữ chủ nhân đang cúi đầu không nói, mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ, quay người đi hai bước, đặt thẳng cô lên bàn ăn chính bên cạnh.“Chân giơ lên, mu bàn tay đặt sau đầu gối, tự mình ôm lấy!”

Quản gia Trần không chút nương tay ra lệnh cho nữ chủ nhân bày ra tư thế “quấn tã” tiêu chuẩn, một trong những kiểu bị đánh gây cảm giác xấu hổ mạnh mẽ nhất.“Thả lỏng mông ra, không được giấu đi!”

Một cú tát mạnh mẽ và dứt khoát, bất ngờ giáng xuống bên mông trái bị lỗ hổng của quần tất làm lộ ra.“A—— em không giấu mà!”

Vừa rồi bị thớt đánh sưng, nay lại bất ngờ ăn thêm một cú như vậy, Lương Vận bản năng căng chặt mông, đau đớn kêu lên.“Còn dám kẹp chặt?!

Còn dám kẹp chặt?!”

Liên tục mấy cái tát, đều đối xứng rơi vào vị trí tương ứng ở hai bên mông.Lương Vận đau đến muốn nhảy dựng lên, nhưng lại không dám buông hai tay đang ôm lấy chân mình, đành phải cọ vào bàn mà vặn vẹo phần thân trên.Trần Dạng đè một bên vai cô, cố định nửa thân trên lại, sau đó không hề thương hại mà xoay tròn "Thiết Sa Chưởng" giáng xuống.Phần thịt mông đã bắt đầu sưng và nóng lên lập tức bị đánh cho nhảy loạn xạ, nghe tiếng Lương Vận khóc nức nở bi thương, như là tiếng đệm cho tiếng “Bốp bốp” của những cú tát, trong lòng Trần Dạng càng như có lửa tán loạn.Anh ta luồn khuỷu tay vào giữa hai chân cô, mạnh mẽ tách ra, hai cái tát dữ dội hơn vừa nãy lập tức mạnh mẽ giáng xuống cửa hoa huyệt đang long lanh nước.Lương Vận khóc toáng lên, nước mắt “ào ào” chảy xuống, nhưng “nước mắt” phía dưới còn mãnh liệt hơn phía trên, gần như là phun trào như xả áp.Toàn bộ thần kinh phần dưới dường như đều bị kích thích đến mức phóng đại, bao trùm lên các giác quan khác trên cơ thể, và cả các tế bào não lý trí, dường như sinh ra một ý nghĩ độc lập với chính cơ thể, một mặt bị trừng phạt “bốp bốp”, mặt khác lại khao khát được lấp đầy một cách hung hăng.“Quản gia ca ca, cầu xin anh, ô ô ô…”

Lương Vận nhắm mắt lại kêu cầu, bên dưới ngứa ngáy khó chịu, “Em muốn…”

Không khí trong phòng dường như đột ngột loãng đi, nhiệt độ cũng như tăng cao đến mức khiến người ta khó thở.Trần Dạng một tay kéo bung chiếc nơ đã sớm bị lệch, ôm ngang cô gái nhỏ đang run rẩy trên bàn lên, sải bước chạy lên lầu.“Gọi quản gia làm gì?

Anh ta tan ca rồi, chủ nhân đã trở về!”
 
[H Văn] Nghiện Hoan
Phiên ngoại 1-D. Nhật ký của Mèo Con Lương Vận - "Champagne tiếp hứng"


Chủ nhân đã trở về, ôm lấy cô nữ chủ nhân đang dụi dụi vào hõm vai mình, nhanh chóng đi đến cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ.

Anh ta dùng đầu gối “Đông” một tiếng đẩy cửa gỗ ra, bước vào vài bước rồi dứt khoát ném cô lên chiếc giường tròn lớn giữa phòng.Nói đến chiếc giường này, lúc đầu Trần Dạng vốn phản đối.

Anh ta kiên quyết theo “khoa học lý luận” “trời tròn đất vuông”, nói rằng giường đặt trên mặt đất thì phải vuông vắn mới đúng quy tắc.

Thế nhưng cuối cùng không chịu nổi Lương Vận nài nỉ ỉ ôi, khóc lóc giãy giụa, anh ta vẫn thở dài, mời người khiêng cái “tên khổng lồ” đường kính gần 3 mét này vào nhà.Tuy nhiên không lâu sau, Trần Dạng liền phát hiện ra lựa chọn của Lương Vận lại rất phù hợp với yêu cầu của anh ta.Chiếc giường không điển hình này đã hoàn toàn thỏa mãn mong muốn của anh ta về việc “kính chào Người Vitruvian” trong chuyện chăn gối.

Không những kiểu 69 dễ như trở bàn tay, mà các kiểu “Thomas” phóng túng xoay chuyển, tự do lăn lộn, càng khiến Trần Dạng mỗi đêm đều đè Lương Vận, thực hành triệt để các tư thế tình ái “xem anh 72 phép thần thông”.Bị ném mạnh xuống nệm, Lương Vận “Ưm” khẽ một tiếng, lọt vào tai Trần Dạng đầy xuân tình.Cô vừa định chống tay ngồi dậy, đã bị Trần Dạng nhẹ nhàng tiến tới đẩy ngã, chiếc váy ngủ sớm đã tuột khỏi vai một bên, chỉ vài cái đã bị anh ta lột sạch.Bên ngoài là ánh nắng rực rỡ, nhưng trong phòng lại được che kín mít bởi những tấm rèm màu tối dày cộp.

Trần Dạng vặn công tắc đèn tường, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu lên đường cong quyến rũ của cơ thể Lương Vận, có nhấp nhô, có dao động.Lương Vận nhìn Trần Dạng từ từ đè xuống, bàn tay nóng bỏng ấn vào cằm cô, ánh mắt tràn đầy vẻ xâm chiếm.Anh ta hơi nghiêng đầu, mở miệng ngậm lấy vành tai cô, nhẹ giọng thổi hơi vào tai cô, “Tay, chân, đều mở ra.”

Lương Vận kích động hơi run rẩy, ngoan ngoãn tách rộng tứ chi về hai bên thân thể.Trần Dạng hôn lấy đôi môi cô, chiếc lưỡi linh hoạt ướt át, càn rỡ xông thẳng vào.Anh ta đè mạnh lên người Lương Vận, khiến cô hoàn toàn không thể cử động, không khí trong lồng ngực bị ép ra từng chút một, chỉ có việc cố gắng hít lấy miệng anh ta, mới có thể giành được một chút dưỡng khí để duy trì sự sống.“Rắc”, “Rắc”, hai tiếng giòn tan.Khi Lương Vận phản ứng lại, cô mới phát hiện hai chân mình không biết từ khi nào đã bị Trần Dạng đẩy cao đến ngực, tình hình hiện tại là: tay trái và chân trái, tay phải và chân phải, lần lượt bị hai chiếc còng khóa chặt, toàn bộ cơ thể bị gập lại trên giường.Vùng kín ướt át đáng xấu hổ phơi bày ra ngoài, lúc đóng lúc mở phun ra chất lỏng.Trần Dạng cởi bỏ bộ đồng phục quản gia đang mặc, rồi đột nhiên như làm ảo thuật, từ túi áo lấy ra một chai champagne nhỏ dùng cho bữa sáng, “Tôi nghe quản gia nói, phu nhân bữa sáng chưa ăn kỹ, ngay cả champagne cũng chưa uống, hửm?”

Lương Vận lúc này sớm đã bị anh ta trêu chọc đến mức lòng ngứa ngáy khó chịu, thật sự không muốn tiếp tục chơi trò quản gia gì nữa, xoắn xuýt đôi tay chân bị còng rên rỉ, “A~ Chủ nhân~ đừng đùa nữa~ anh mau vào đi!”

Trần Dạng lại làm như không thấy, chậm rãi mở nắp chai rượu, cố ý đổ thứ rượu hổ phách, từng giọt từng giọt xuống trước ngực cô, tràn ra từng đóa “hoa” dịch quyến rũ.Tiếp theo anh ta phủ người xuống, từng chút từng chút liếm sạch, cố tình kéo dài mỗi động tác, để lưỡi lướt qua làn da mềm mại trên ngực Lương Vận, nhìn cô run rẩy rên rỉ, rồi lại ngậm lấy đầu nhũ đã cương cứng của cô, lắng nghe những tiếng rên rỉ cao vút của cô.Trần Dạng lấy từ ngăn kéo đầu giường ra một chiếc roi da dê ngắn, “Xoẹt” một tiếng quất xuống cửa hoa huyệt đang mở rộng của Lương Vận.“A a a—— ca ca—— a không phải—— chủ nhân chủ nhân—— không cần a—— ô ô ô——”“Bốp bốp bốp——”Những cú roi nhỏ, lực không lớn, dường như có chút lười biếng rơi xuống thân thể mềm mại đã bắt đầu ửng đỏ của cô, trên hai lỗ nhỏ phía trước và phía sau nảy lên những cảm giác ngứa ngáy, hơi đau.Trần Dạng buông roi, lại đổ một ít champagne lên ngực Lương Vận, lần này nhìn rượu uốn lượn trên làn da trắng nõn của cô, dính nhớp và tỏa ra hương thơm ngọt, chảy một đường xuống dưới, thẳng tắp đến vùng đùi nhạy cảm nhất.Lương Vận nhìn anh ta quỳ gối ngồi giữa hai chân mình đang dạng rộng, chăm chú nhìn chằm chằm vùng kín đó, trên mặt là nụ cười thỏa mãn.Trần Dạng bỗng nhiên cúi đầu, lưỡi liếm sạch nước champagne chảy đến cửa hoa huyệt, lại cố ý chép chép miệng, “Mùi vị thơm thật!”

Anh ta lại ngửa đầu, đổ hết phần rượu còn lại trong chai nhỏ vào miệng, sau đó vòng tay qua gáy Lương Vận, miệng đối miệng mà mớm cho cô, không còn một giọt nào.Hành động này quá bất ngờ, khiến Lương Vận “Rầm” một tiếng nuốt mạnh xuống, suýt nữa sặc.Trần Dạng hung hăng hôn lấy đôi môi Lương Vận đã được champagne làm cho dễ chịu, cổ tay xoay tròn, chiếc roi lại một lần nữa hôn lên hai huyệt động đã sưng đỏ.“Lạch tạch” lại vài cái, đánh cho Lương Vận thắt lưng co rút mạnh, cảm giác khoái lạc do thần kinh bị kích thích run rẩy điên cuồng xuyên qua khắp cơ thể.“A a—— chủ nhân—— chủ nhân—— cầu xin anh—— mau cho em vào đi——”Trần Dạng cuối cùng cũng ngồi dậy, cởi dây lưng, thả ra “hung khí” đã tím tái vì bị nén, ý xấu mà cọ hai cái lên mông Lương Vận đang sưng đỏ, nghe cô vừa kêu đau vừa khó chịu mà lắc mông tựa vào “cây gậy” của anh ta.Anh ta xé nát hoàn toàn chiếc quần tất vướng víu, hung hăng bóp chặt một bên mông đã hơi xanh tím, bẻ sang một bên, kèm theo tiếng la thất thanh của Lương Vận, đâm thẳng vào tận cùng.Mỗi cú thúc sâu nặng của Trần Dạng đều khiến Lương Vận hồn xiêu phách lạc, còng tay sớm đã được tháo ra, nhưng cô hoàn toàn không hay biết, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, bắp đùi và vòng eo đều không ngừng run rẩy.Người đàn ông va chạm mấy chục cái, lại dễ dàng lật cô lại, khép hai cổ tay nhỏ lại, nắm chặt trong một bàn tay của mình, tay kia ôm lấy eo mềm mại không xương của cô kéo về phía mình, rồi lại mạnh một cú đâm trở vào.Người phụ nữ đang nằm sấp trên giường vốn dĩ hai đầu gối căng cứng, lần này bị thúc đến mức quỳ cũng không vững, cả người đổ về phía trước, phía sau hứng chịu những cú xung kích sau hơn cú trước, nặng hơn cú trước.Đợi đến khi Lương Vận vừa khóc vừa kêu mà “phun nước” vài lần, Trần Dạng mới cắn tai cô thì thầm “Chúc mừng sinh nhật”, rồi hoàn toàn trút hết ra.Sau cơn cao trào, hai người ôm lấy nhau.Như thường lệ, Trần Dạng xoa nắn hai bên mông bị mình đánh sưng để hoạt huyết hóa ứ, tai anh ta toàn là tiếng Lương Vận làm nũng hừ hừ.“Anh nghe nói quản gia cao cấp của hoàng gia Anh còn có trách nhiệm quản lý hoạt động bên ngoài, nữ chủ nhân lần sau có muốn thử không, ừm?”
 
[H Văn] Nghiện Hoan
Phiên ngoại 2-A. Nhật ký của Mèo Con Lương Vận - "Công lược Hội trưởng"


Lương Vận bĩu môi quỳ trên mặt đất, vừa định thả lỏng đôi tay đang chắp sau lưng ra, đã bị Trần Dạng mắt sắc nhìn thấy, quát một tiếng, “Không hiểu cái gì là mu bàn tay quay ra sau sao?!”

Sợ đến mức cô vội vàng khôi phục lại tư thế ban đầu, thẳng lưng, giữ đúng vị trí.Lương Vận mặc trên người một chiếc áo đồng phục học sinh tay ngắn màu xanh trắng rất không vừa vặn, mấy chữ “Trung học số Một XX” in lệch ở ngực đã bong tróc tàn tạ.

Thế nhưng, lớp vải bó chặt vào người lại khiến hai bầu ngực căng phồng nổi bật rõ ràng, hai điểm nhỏ cứng ở đỉnh cũng lộ ra rành rành.Người này, đào đâu ra bộ đồng phục cũ nát này vậy?!Lương Vận lén lút liếc nhìn Trần Dạng đang ngồi bên bàn học xem máy tính.

Anh ta cũng mặc một bộ đồng phục cùng kiểu, chỉ là cỡ nam sinh lớn hơn.“Dạ, Hội trưởng?”

Lương Vận sợ sệt gọi một tiếng.Theo kịch bản lần này:Hôm qua, cuộc bầu cử ban chấp hành Hội Học sinh khóa mới diễn ra, Trần Dạng được bầu làm Hội trưởng Hội Học sinh mới với số phiếu cao.

Mọi người cùng nhau ra ngoài ăn mừng.Lương Vận, với vai trò là thành viên kỳ cựu của Ban Đối ngoại , đã thèm thuồng vẻ đẹp trai của vị Hội trưởng mới từ lâu.

Nhân cơ hội ngàn năm có một này, cô giả vờ say rượu, thành công ngã vào lòng Trần Dạng trước mặt mọi người.Trần Dạng, dưới áp lực của đám đông đang nhìn chằm chằm, đương nhiên phải hóa thân thành hiệp sĩ hộ hoa, đưa cô về nhà.Lương Vận tính toán kỹ càng trong lòng: đợi vào đến nhà, lại tiếp tục giả vờ hồ đồ ngủ với anh ta.

Nhìn anh ta đứng đắn như vậy, chắc chắn sẽ ngại từ chối trách nhiệm “tửu hậu loạn tính”, biết đâu chuyện đại sự cả đời của mình cứ thế mà giải quyết xong!A, nghĩ mà xem, Hội trưởng Trần châm một điếu thuốc sau cuộc vui, vẻ mặt trịnh trọng nói với mình, “Yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.”

Lương Vận sung sướng đến mức muốn bay lên.Mình đúng là nhân tài mà!Thế nhưng, nhưng mà, nhưng nhưng mà…Sau khi Hội trưởng Trần đại gia dìu cô thành viên Lương cố ý ngã trái ngã phải về đến nhà, không đợi cô mượn rượu làm càn khiêu khích, anh ta đã kéo cô lại, ấn thẳng xuống đùi, rồi “bốp bốp” một trận đòn mãnh liệt.Vừa đánh, vừa hỏi, “Say rồi sao?!

Biết tôi là ai không?!”

Hai bên mông cách lớp vải quần jean dày đã nóng ran, đau đến mức Lương Vận tỉnh rượu hơn phân nửa.“A a a—— anh—— a ngài—— là Trần—— Hội trưởng Trần—— a——”Thành viên Lương không biết Hội trưởng Trần còn có sở thích này, cầm mông đẹp của mỹ nữ làm bóng rổ, dùng hết sức bình sinh mà vỗ mạnh đánh mạnh.Không tiếc con thì không bắt được sói, không cởi quần áo thì không dụ được lưu manh, dám dâng mông lên mới có thể dụ Hội trưởng lên giường!Lương Vận trong đầu tiến hành 0.1 giây đấu tranh tư tưởng kịch liệt, rồi bắt đầu phối hợp mà kéo dài mỗi tiếng rên rỉ ra thật mảnh và dài, phần eo phía dưới còn uốn éo uốn éo hết sức quyến rũ.Ô, cô còn đẹp hơn!

Thích lắm đúng không?

Còn dám vặn mông!

Còn chê chưa đủ đỏ chưa đủ sưng đúng không?!Hội trưởng Trần hậm hực đến mức răng ngứa ran, “Roẹt” một tiếng, kéo khóa quần jean của cô thành viên Lương, lột thẳng xuống đến mắt cá chân, liếc mắt một cái đã thấy cô mặc chiếc quần lót chữ T ren đen bó sát vào khe mông, hai bên khối thịt đã hơi ửng đỏ nóng lên hoàn toàn không hề che đậy.Nhìn thấy cảnh đó khiến anh ta máu nóng dâng lên, không chút do dự lại lần nữa giơ cao tay, hung hăng vỗ xuống.Thiếu đánh!“Đốp đốp đốp đốp——”Mỗi cái tát nổ tung trên mông đều mang theo lực chấn động cả khối thịt mông.Tần suất càng lúc càng nhanh, âm thanh càng ngày càng vang.Vừa rồi còn cố ý vặn vẹo như tập thể dục theo nhạc, giờ đây đã là liều mạng tránh trái tránh phải, không còn chút quy luật hay cảm giác đẹp đẽ nào đáng nói.Lương Vận ngừng rên rỉ, bắt đầu đau đớn kêu khóc, lúc thì thẳng vai, lúc thì gục lưng xuống, nhưng vẫn chết sống không thoát khỏi những cái tát liên tiếp không ngừng.Thấy đôi mắt cô ướt đẫm nước mắt, phía trước chiếc quần lót chữ T cũng ướt đến mức muốn nhỏ giọt nước, Trần Dạng đưa tay nắm lấy viền trên của quần lót Lương Vận, dùng sức nhắc lên.Lớp vải mỏng manh lập tức biến thành một sợi dây thắt lưng tinh tế, găm vào vùng kín nhỏ tươi sáng ướt át.Hội trưởng Trần vẻ mặt hài lòng cúi đầu nhìn vùng kín đáng xấu hổ nhất của cô thành viên Lương, lúc đóng lúc mở vì khao khát.“Còn muốn ngủ với tôi không?”

“Không muốn không muốn!”

“Bốp bốp bốp bốp——” một tràng đánh tàn nhẫn, “Không muốn mà còn ra nhiều nước thế?

Con nít nói dối sẽ bị roi mây đánh!”

“Em sai rồi—— ô ô ô—— em sai rồi—— không dám nói dối nữa!”

“Vậy có muốn tôi ngủ với em không?”

“Muốn muốn muốn muốn!”

Trần Dạng ném Lương Vận lên giường, vài cái cởi bỏ quần áo của mình, khi nặng nề đi vào, đột nhiên nheo mắt lại, lặp lại câu hỏi trước đó, “Thật sự không biết tôi sao?”

Anh!

Tự ý sửa kịch bản!Bản này của tôi không có câu này!Cho nên!

Tôi, tôi, tôi nào biết có nên nhận biết anh hay không?!Lương Vận đang trừng mắt nhìn Trần Dạng đầy căm tức, kết quả bị anh ta dùng sức véo một cái ở bắp đùi, còn chưa kịp kêu thảm thiết đã bị một nụ hôn sâu bá đạo chặn miệng.Trần Dạng lập tức bắt đầu thúc đẩy với tư thế mở rộng, mạnh mẽ.Sau khoảng một trăm cú va chạm, chân cô thành viên Lương đã mềm nhũn, đầu óc cũng mờ mịt, chỉ còn lại tiếng rên rỉ trong miệng.

Cơ thể cô bị Hội trưởng Trần muốn làm gì thì làm mà lật qua lật lại, hoàn toàn không còn nghe theo sự sai bảo của chính mình nữa.Lương Vận đã tiêu hao lượng lớn thể lực sau vài lần lên đỉnh, tác dụng của rượu vừa uống cũng bắt đầu phát huy, cô mặc kệ Trần Dạng vẫn tiếp tục vận động như động cơ piston vĩnh cửu, đầu nghiêng sang một bên, rồi:Ngủ ——.Để lại một Trần Dạng đang “cứng” đờ ra, đành phải làm qua loa vài cái rồi nhanh chóng xuất ra.Trần Dạng đang cụt hứng nhìn chằm chằm Lương Vận đang ngủ ngon lành trong lòng mình, nhìn cô lúc thì nhíu mũi, lúc thì chép chép miệng, còn dùng tay nhỏ nắm chặt ngón cái của anh ta.Được rồi, tối nay tính em thắng, đợi sáng mai chúng ta tiếp tục diễn phần còn lại, anh sẽ cho em thêm chút trò vui!Trong lòng Trần Dạng tuy nói những lời tàn nhẫn, nhưng vẫn không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Lương Vận.
 
[H Văn] Nghiện Hoan
Phiên ngoại 2-B. Nhật ký của Mèo Con Lương Vận - "Sóng gió đồng phục học sinh"


Sáng sớm vừa mở mắt, Lương Vận đã đối mặt với Trần Dạng không chút biểu cảm, “Chào buổi sáng nha, Honey~” Cô cảm thấy mình như đang mắc nợ Trần Dạng gì đó, nên chủ động làm nũng đáng yêu để lấy lòng.“Thành viên Lương, xin hãy chú ý cách xưng hô của cô!”

“Honey” đang đứng đối diện hiển nhiên không dễ bị dụ, một câu trả lời làm nhiệt độ phòng đột ngột giảm xuống.Chiếc chăn ấm áp thoải mái bị Trần Dạng giật phăng, “Dậy!

Chuyện tối qua còn chưa nói rõ ràng đâu!”

Này, anh ta vẫn chưa diễn đủ vai à!Lương Vận vươn một ngón tay, điểm điểm vào không khí trước mặt Trần Dạng, “Nói chuyện đàng hoàng đi, sao lại giật chăn người ta?”

Bỗng nhiên bị Trần Dạng lạnh lùng liếc một cái, cô giật mình rụt ngón tay về ngay lập tức, không biết còn tưởng cô bị cái gì cắn.Trần Dạng trần trụi bước xuống giường, đứng nghiêng trước mặt Lương Vận, từ bên cạnh lấy một chiếc quần lót nam mới, cúi lưng, lần lượt xỏ hai chân vào, kéo lên ngang hông, vừa vặn hoàn hảo.Thân hình cao ráo rắn chắc và thẳng tắp, đường cong cơ bắp uyển chuyển tuyệt đẹp, eo thon gọn nhưng mạnh mẽ, còn “vùng kín” giữa hai chân thì “ai dùng người đó biết” mà khiến cô hài lòng.Lương Vận bất giác nuốt nước miếng một cái.Trần Dạng quay đầu lại thấy Lương Vận đang nhìn mình với vẻ mặt thèm thuồng, miệng hơi hé, giống như một con mèo con tham lam.“Thành viên Lương, lên giường của tôi, phải nghe lời tôi nói, nếu không coi chừng mông của cô!”

Hả?

Sáng sớm đã hăm dọa người khác!“Em không nghe lời chỗ nào?”

Lương Vận thì thầm, nhưng lại bị Trần Dạng ném thẳng một chiếc áo đồng phục cổ tròn trùm lên mắt.“Mặc vào.”

Lương Vận kéo quần áo xuống khỏi đầu, thấy Trần Dạng đang cười như không cười nhìn mình.Trần Dạng bỗng nhiên đưa tay, giúp cô chỉnh lại tóc ở gần tai, rồi dọc theo cơ thể trần trụi mịn màng đi xuống, trước tiên dừng lại ở ngực cảnh cáo mà véo nhẹ, rồi lại nhanh chóng chuyển ra phía sau, véo lên hai bên mông tròn trịa đầy đặn, còn dùng sức xoay một vòng.“Oa oa, em nghe lời, em nghe lời, mặc vào ngay được chưa?”

Lương Vận lập tức nhảy bật khỏi giường, vội vàng mặc quần áo vào.“Quỳ xuống, mu bàn tay ra sau, tự mình nắm chặt!”

Trần Dạng dùng mũi chân chỉ vào một chiếc đệm nhỏ trên sàn, ý bảo Lương Vận vị trí phạt quỳ, “Nghĩ kỹ xem tôi là ai!”

Tôi làm sao mà biết anh là ai?!

Anh muốn tôi nói anh là ai đây?!Lương Vận mặt ủ mày ê: Đoạn cốt truyện này không có trong kế hoạch của cô mà.Không dám phản bác, đành phải ấm ức quỳ ở đó với tay chắp sau lưng.Trần Dạng ra khỏi phòng một lát, khi trở lại lại mặc một bộ đồng phục y hệt.À, đây là một gợi ý quan trọng đây mà!Lương Vận chợt hiểu ra: Ý anh ta là – họ đã từng gặp nhau thời trung học, vậy nên bây giờ đây là một cuộc hội ngộ sau bao năm xa cách sao?“Nghĩ ra chưa?

Thành viên Lương.”

Trần Dạng cầm một ly nước ấm, ngồi xổm bên cạnh Lương Vận, đưa đến miệng cho cô uống, “Bổ sung chút nước, lát nữa khóc đỡ bị thiếu nước.”

Lương Vận “Khụ khụ khụ” bị sặc, “Nghĩ ra rồi, nghĩ ra rồi, em và Hội trưởng Trần là bạn học cấp ba.

Bấy nhiêu năm rồi, ngài vẫn luôn giữ đồng phục cũ của em!

Vậy nên, Hội trưởng Trần, nếu lúc đó ngài không phải là kẻ biến thái trộm quần áo nữ sinh thì chính là đã yêu thầm em đúng không?”

Trần Dạng không ngờ Lương Vận lại tuôn ra một cách nói kỳ cục như vậy, mặt sầm lại, lười nói thêm lời nào, trực tiếp xách cô lên, ấn vai ghì cô xuống mép giường, bàn tay to nhắm vào chiếc mông đáng thương đang nhô cao mà liên tục vỗ mạnh.Lương Vận vốn dĩ không mặc quần lót, phần thân dưới hoàn toàn không có một mảnh vải che đậy.

Vài cái tát giáng xuống, trên lớp thịt mông căng tròn, đầy đặn tức khắc xuất hiện từng lớp màu hồng nhạt, dấu năm ngón tay rõ ràng in trên đó.“A a!

Hội trưởng Trần anh không nói lý!

Em nói đúng mà?

Vạch trần vết sẹo của anh rồi đúng không?

A a a——” Cô thành viên Lương vẫn giữ phương châm “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”, vừa nhảy nhổm vừa cãi bướng.Hội trưởng Trần mím môi, đột nhiên từ chiếc bình hoa đặt dưới sàn cạnh đầu giường rút ra một cành hoa lụa trang trí, thành thạo tháo bỏ bông hoa và lá hoa, chỉ còn lại một cành hoa nhân tạo trơn bóng, dẻo dai.“Xoẹt—— bốp——”Cành hoa nghiêng quất xuyên qua khe mông Lương Vận, một vệt đỏ thẫm lập tức sưng lên giữa hai bên mông đang kẹp chặt.“Vậy em nói xem, tôi là bạn học của em từ lần nào?”

Anh biến thái à!

Thật tàn nhẫn!Cô thành viên Lương “Oa” một tiếng khóc nức nở, “Trần Dạng anh bắt nạt người!

Anh yêu thầm em, nhưng đó đâu liên quan đến em!

Anh học trưởng thích em nhiều lắm mà!

Em nào biết anh là lần nào!”

Trần Dạng nghe cô vừa khóc vừa làm ầm ĩ chối cãi, có chút muốn cười, đưa tay xoa xoa trên hai bên mông đỏ ửng trước mặt, nhẹ nhàng mát xa cho cô.

Vài lần qua lại, thấy Lương Vận tinh thần có phần thả lỏng, đột nhiên lại giơ tay, giáng một cú mạnh hơn lần đầu tiên vào cùng chỗ cũ.Cứ thế lặp đi lặp lại.Cơn đau do bị đánh vào khe mông quả thực khiến người ta phải "đắc đạo", Lương Vận khóc đến mức giọng khản đặc, đành phải bất đắc dĩ nói hết những lời nài nỉ ngọt ngào như “Anh trai tốt, anh trai cưng”.Mồ hôi mỏng chảy ra trên cơ thể, được ánh sáng mặt trời chiếu vào trông tươi tắn động lòng người, những gợn sóng lấp lánh ở vùng kín càng khiến lòng người ngứa ngáy.Trần Dạng đưa tay vào vùng kín, xoa xoa sâu nông, giọng điệu trong miệng lại có chút đắc ý, “Ai nói tôi là học trưởng?

Là anh trai?

Hả?

Học tỷ, xem ra em vẫn chưa nhớ ra tôi nhỉ!”
 
Back
Top Bottom