Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [H Văn] Nghiện Hoan

[H Văn] Nghiện Hoan
Chương 30 Món tráng miệng nào có thể ngọt bằng em


Lương Vận tỉnh dậy lần nữa, thấy Trần Dạng đang ngồi ở đầu giường, quần áo chỉnh tề sạch sẽ, cầm một quyển sách, an tĩnh đọc.Trái lại cô, lại trần truồng, cuộn tròn trong chăn, giống như một chú cá nhỏ trơn tuột bị vứt đi.Cô ngượng ngùng vùi mặt vào gối: "Lần nào cũng bị hắn làm cho ngất đi, thật mất mặt!"

Trần Dạng chú ý tới động tác nhỏ của cô, buông sách xuống, khẽ mỉm cười, đưa tay tới vuốt ve đỉnh đầu cô, "Tỉnh rồi sao?"

Lương Vận rầu rĩ "Ừm" một tiếng, tiếp tục bất động giả vờ chết.Trần Dạng kéo cô lại, ôm một lúc, rồi muốn buông ra, "Mau dậy thay quần áo, anh đưa em đi ăn cơm."

Lương Vận tham luyến hơi ấm trong lòng hắn, trở tay ôm chặt hắn, "Ôm em thêm một lát nữa."

Vẻ mặt Trần Dạng thoáng hiện lên một tia tối tăm, nhưng không nói gì, mặc kệ cô ôm lấy mình, tay vẫn vỗ nhẹ lên lưng cô một cách dịu dàng.Ở trước mặt hắn, Lương Vận có thể hoàn toàn trở thành một cô bé con, hắn không phản đối, cô liền tùy ý tận hưởng sự cưng chiều này.Lương Vận trả phòng của mình, chuyển vali hành lý sang chỗ Trần Dạng.Cô chọn một chiếc váy len dệt kim màu vàng nhạt, dáng ngắn, kết hợp với đôi bốt Martin vuông, cả người thoát khỏi vẻ tinh anh của một nữ nhân viên công sở thường ngày, lại hiện lên phong cách học sinh trẻ trung, hoạt bát.Trần Dạng nhìn cô tô son kem trước gương, đầu cọ nhỏ màu sắc rực rỡ, nhấn vào đôi môi đầy đặn của cô, dọc theo đường tô hơi lõm xuống, rồi ngay khoảnh khắc cọ nhấc lên, môi lại đàn hồi đầy sức sống, căng mọng giống như pudding trái cây.Lần này họ đi là một nhà hàng Âu.Trần Dạng nhẹ nhàng ôm lấy vai Lương Vận, khi bước vào nhà hàng, cô có một khoảnh khắc cảm giác choáng váng ảo giác: Cứ như hai người họ, chẳng khác gì những cặp tình nhân bình thường đến hẹn hò.Bàn ghế kiểu Âu tròn trịa, quầy bar nhỏ nhắn tinh xảo, tất cả đều sơn màu trắng tinh khiết.

Ánh sáng nhạt từ đèn pha lê lộng lẫy chiếu xuống, mỗi góc độ đều khúc xạ ra những dải màu sắc sặc sỡ như mơ.Trên mỗi bàn đều bày một bình hoa sứ đơn giản trang nhã, những bông hồng phấn mềm mại nở rộ, hòa hợp hoàn hảo với không gian tao nhã xung quanh.Bản nhạc Saxophone êm dịu tràn ngập khắp nhà hàng, như một làn sương vô hình đang lan tỏa, chậm rãi chậm rãi chiếm cứ trái tim Lương Vận."

Món bò bít tết và súp nấm bơ ở đây đều không tồi."

Trần Dạng nói, kéo suy nghĩ của Lương Vận trở lại một chút.Khi đồ ăn được mang lên, Trần Dạng rất tự nhiên lấy đĩa của Lương Vận lại gần, cắt bò bít tết thành những miếng nhỏ, rồi đặt lại trước mặt cô.Lương Vận nhấp từng ngụm súp nhỏ, lặng lẽ nhìn hắn làm tất cả những điều đó, thoải mái tiếp nhận.Khi ở bên Trần Dạng, cô cảm thấy mình như thay đổi thành một người khác.

Trước đây khi hẹn hò, nếu bạn trai bao bọc và phục vụ hết thảy, ngược lại sẽ làm cô nhíu mày.Thế nhưng ở trước mặt hắn, cô hoàn toàn có một tâm trạng khác.

Có lẽ là vì cái trạng thái nguyên sơ không che giấu nhất đã bị hắn nhìn thấy rồi, còn bận tâm gì đến những phép tắc xã giao làm người ta mệt mỏi nữa đâu?"

Anh đặt bàn khi nào vậy?"

Lương Vận quét mắt nhìn xung quanh nhà hàng, lập tức biết nơi này chắc hẳn chỉ nhận đặt trước chứ không nhận khách lẻ."

Đặt trước rồi."

Trần Dạng nhấp một ngụm Cabernet Sauvignon, rũ mắt nhìn Lương Vận.Khi cô ăn cái gì đó rất chuyên tâm, cái miệng nhỏ phồng lên, giống như một chú chuột hamster.

Khi nếm được hương vị yêu thích, đôi mắt sẽ đột nhiên mở to sáng rực."

Em nằm mơ thấy anh."

Lương Vận đột nhiên nói, lén nhìn Trần Dạng một cái."

Ồ vậy sao?

Nằm mơ cũng không cho anh nghỉ ngơi chút nào à?"

Trần Dạng cười, "Đánh em, 'thao' em đều là việc tốn sức đấy."

Hắn hạ thấp giọng, tiếng cười quyến rũ chỉ có hai người họ nghe thấy."

Không…

Không phải."

Lương Vận lập tức đỏ bừng mặt.Người này thật là, ở nơi công cộng mà lại nghiêm trang nói những lời tục tĩu, dụ dỗ như vậy."

Vậy mơ thấy anh làm gì?"

Trần Dạng buông dao nĩa, rất có hứng thú nhìn Lương Vận."

Mơ thấy đi cùng anh ăn cơm, đi dạo, đi xem phim…"

Lương Vận dùng ngón tay xoắn khăn trải bàn, đột nhiên giống như một cô bé mới lớn chớm yêu, ngượng ngùng.Đáy mắt Trần Dạng dần trở nên sâu thẳm, hắn cầm khăn ăn lau khóe miệng, hắng giọng một cái, "Chờ về nhà rồi, em nghĩ kỹ từng cảnh đó, viết xuống đi, chúng ta từng bước từng bước thực hiện."

Lương Vận ngẩng đầu cười, "Hiện tại không phải đã đang cùng anh ăn cơm sao?"

Cô cười rất vui vẻ, vui vẻ đến mức làm khóe môi Trần Dạng hơi cứng lại.Dễ dàng như vậy liền thỏa mãn sao?Nụ cười hồn nhiên, ngây thơ như vậy, người khác đã từng thấy qua chưa?"

Hôm nay không tính.

Lần sau, em chọn một địa điểm yêu thích."

Trần Dạng biểu cảm nghiêm túc, thậm chí có chút trang trọng."

Ồ, được thôi."

Lương Vận chớp chớp mắt.Trần Dạng không ăn thêm món gì nữa, chỉ nhìn cô đối diện, thỉnh thoảng uống một ngụm rượu.Khi phục vụ mang đến giới thiệu món tráng miệng trong ngày, hắn không hỏi ý kiến Lương Vận, trực tiếp từ chối.Trần Dạng gần như kẹp Lương Vận dưới nách, giống như một kiện hành lý mà "đè" cô vào phòng."

Món tráng miệng nào có thể ngọt bằng em?"

Hắn kéo cà vạt của mình ra, khi áp Lương Vận vào cửa, hắn thì thầm bên tai cô.
 
[H Văn] Nghiện Hoan
Chương 31 Just one last dance


Trần Dạng đã không nói cho Lương Vận biết rằng việc hắn đến N thị không chỉ đơn thuần là để tìm và 'dạy dỗ' cô.Bàn đã đặt tại nhà hàng kiểu Pháp kia, vốn dĩ cũng không phải dành cho hai người họ.Just one last dance
Before we say goodbye
When we sway and turn round and round and round
It's like the first timeJust one more chance
Hold me tight and keep me warm
'Cause the night is getting cold
And I don't know where I belongJust one last dance
...Giai điệu quen thuộc dường như lại vang vọng bên tai.Mười năm trước, Trần Dạng vẫn là sinh viên y khoa, trẻ trung, điển trai và thông minh xuất chúng.Giáo sư hướng dẫn của hắn tên là Nhan Thanh, một nữ giáo sư thông minh, xinh đẹp và đầy phong tình.

Mới ngoài 20 tuổi đã hoàn thành chuyến du học tại một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, đến 30 tuổi đã được bầu làm giáo sư và hướng dẫn nghiên cứu sinh.

Vẻ đẹp và trí tuệ trên người cô ấy hòa quyện một cách hoàn hảo.Cô ấy đặc biệt coi trọng Trần Dạng, thường xuyên tạo cơ hội cho hắn tham gia một số đề tài nghiên cứu hàng đầu của mình.

Thời gian hai người ở riêng với nhau đương nhiên nhiều hơn so với các thầy trò khác.Khi đó Trần Dạng, tràn đầy hormone tuổi trẻ, đối mặt với Nhan Thanh xinh đẹp và trưởng thành, khó tránh khỏi có những rung động trong tâm hồn, nhưng mỗi khi như vậy lại phải tự trách mình, tự nhắc nhở bản thân rằng trước mặt là một người phụ nữ cao quý và không được phép vấy bẩn.Một buổi chiều cuối thu, hắn như thường lệ đến văn phòng riêng của giáo sư để báo cáo tình hình tiến độ đề tài.Văn phòng của Nhan Thanh luôn thoang thoảng hương hoa tươi và cây cối.Cô ấy thường nói với học trò của mình rằng phụ nữ, dù ở tuổi nào, cũng phải tự nhắc nhở bản thân, mãi mãi giữ được vẻ tinh tế.Ánh tà dương ấm áp của buổi chiều xuyên qua khung cửa kính màu trà chiếu vào.

Nhan Thanh lười biếng nằm nghiêng trên ghế làm việc, hai chân đã thoát khỏi giày đặt lên một chồng sách bên cạnh.

Những ngón chân nhỏ xíu được bọc trong vớ da khẽ cong lại, như nụ hoa chực nở.

Chủ nhân của chúng lại đang ngủ say.Trần Dạng thấy cảnh tượng này, định đặt tài liệu lên bàn rồi nhẹ nhàng rời đi.

Nghe thấy tiếng quạt máy tính quay, hắn không khỏi quay đầu nhìn vào màn hình.Cái nội dung trên màn hình ấy, quả thực khiến hắn kinh ngạc đến ngây người.

Người phụ nữ trên màn hình, mặc bộ nội y 'giọt sương' gợi cảm, trên cổ đeo vòng cổ dành cho thú cưng, đang âu yếm cô bé của chính mình.Tuy không lộ mặt, nhưng Trần Dạng chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra, đó chính là Nhan Thanh, là người giáo sư mà hắn kính trọng và sùng bái.Sự bối rối và giằng xé trong nội tâm khiến hắn kinh hãi quay đầu lại nhìn người giáo sư trên ghế.

Hắn phát hiện cô ấy đã tỉnh dậy, trong mắt ngấn lệ, đột nhiên quỳ xuống trước mặt hắn, khẩn cầu hắn đừng nói ra ngoài.Trước khi đi, Trần Dạng nói với cô ấy, "Giáo sư, em không thấy gì cả, em sẽ không nói với bất cứ ai, xin hãy tin em."

Buổi tối ở ký túc xá, Trần Dạng nhận được điện thoại của Nhan Thanh.Trong điện thoại, cô ấy đã khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày, nhẹ nhàng nói cho hắn một tên nhà hàng Pháp, bảo hắn tối nay đến đó, cô ấy mời hắn ăn cơm.Trần Dạng vốn dĩ cho rằng, cô ấy sẽ muốn hắn ký cam kết giữ bí mật, hoặc là chọn giáo sư khác.Nhưng kết quả, Nhan Thanh mang đến không phải là bản cam kết "Đừng hỏi, đừng nói", mà là một bản hợp đồng chủ - nô.Cô ấy kể cho Trần Dạng nghe toàn bộ về mình – một người phụ nữ bất hạnh trong cuộc sống hạnh phúc, một người phụ nữ đối mặt với số phận, một mình gánh chịu, đau khổ giằng xé.Nhan Thanh từ nhỏ đã sống trong gia đình giàu có, là cô gái ngoan ngoãn, học sinh xuất sắc trong mắt thầy cô.

Từ trường trung học trọng điểm đến trường đại học danh tiếng trong nước, còn rất trẻ đã hoàn thành bằng tiến sĩ tại viện nghiên cứu nước ngoài, rồi trở về trường y này giảng dạy.Thế nhưng đằng sau cuộc sống hạnh phúc ấy, là cuộc hôn nhân "bằng mặt không bằng lòng" của cha mẹ cô.

Thời thơ ấu, cô đã từng chứng kiến cha mẹ mình lần lượt dẫn "bạn giường" của mình vào các phòng ngủ khác nhau, ai chơi theo ý người nấy.

Để lại cô ở phòng khách, che tai lại để trốn tránh những âm thanh vừa dụ hoặc vừa đáng sợ ấy.Trước mặt mọi người cô thuần khiết ngoan ngoãn, nhưng sau lưng cô đã sớm tự thỏa mãn bản thân từ tuổi dậy thì.Bạn trai đại học của Nhan Thanh là người đầu tiên khám phá ra bí mật của cô, là bạn học cùng lớp.

Bởi vậy, hắn nắm được "mạch máu" của cô, từng bước từng bước kéo cô vào vũng lầy không thể quay đầu, cũng khai phá tiềm năng nô tính ẩn giấu trong cơ thể cô.Nhan Thanh dần mê đắm cảm giác bị kiểm soát, bị sử dụng này, càng ti tiện sa đọa, liền càng hưng phấn.Mối tình mãnh liệt thời trẻ không kéo dài đến cuối cùng.

Sau khi Nhan Thanh từ nước ngoài về nước, thông qua sự giới thiệu của gia đình, cô kết hôn với một người đàn ông gia giáo, trầm tĩnh.

Mỗi tuần một lần quan hệ tình dục theo lệ thường, giống như một bản báo cáo công việc, hoàn toàn không có sự nồng nhiệt của những cặp đôi mới cưới.Một năm sau, cô mang thai.

Chín tháng thai kỳ, sự xa cách của chồng càng rõ ràng hơn, cuối cùng có một ngày Nhan Thanh đã khám phá ra: Không phải hắn không yêu mình, mà là hắn không yêu bất kỳ người phụ nữ nào.Cô cùng chồng, cùng với người yêu của chồng, đã gặp mặt, nói chuyện một cách công bằng.

Cha mẹ bên nhà trai rất truyền thống, mặc dù rất khó chấp nhận sự thật con trai mình là người đồng tính, nhưng càng khó đồng ý kết quả "vô hậu" của họ.

Vì vậy, Nhan Thanh trở thành một công cụ nối dõi tông đường thuần túy.Họ đối xử rất tốt với Nhan Thanh và đứa trẻ, và ngầm đồng ý cho cô và con trai mình sống cuộc sống riêng.

Họ thậm chí còn tận dụng địa vị xã hội và các mối quan hệ của mình để đảm bảo Nhan Thanh có một con đường sự nghiệp thăng tiến.Ngày hôm đó, nhà hàng phát bài hát "Just One Last Dance" của Sarah Connor.Nhan Thanh dùng một biểu cảm gần như van xin lòng thương xót, nhìn Trần Dạng.Cô ấy nói, lần đầu tiên chú ý đến Trần Dạng là khi hắn ở hội nghị sinh viên, sau buổi họp, đã phê bình một nữ sinh khóa dưới mắc lỗi trong công việc.Sự uy nghiêm nghiêm khắc của hắn, như thể được khuếch đại vô hạn dưới kính lúp, khiến cô mê đắm, thậm chí hy vọng mình biến thành cô bé cúi đầu đứng cạnh tường, vừa bị răn dạy vừa lau nước mắt kia."

Em biết không?"

Cô ấy nói với Trần Dạng, "

Sau này em lén từ cửa văn phòng nhìn thấy anh sau khi răn dạy cô bé kia xong, bắt đầu dịu dàng an ủi cô ấy, lúc đó em ghen tị và ngưỡng mộ đến mức nào."

Từ ngày đó trở đi, Nhan Thanh trở thành người thầy của Trần Dạng trong một lĩnh vực khác.Chính cô ấy đã dạy hắn rằng, sự hèn mọn, đáng thương, sa đọa tự nguyện của "M" thực chất là sự phản kháng bùng nổ trước áp lực cuộc sống, là sự giải phóng linh hồn cao quý lấp lánh.

Và loại phản kháng, loại cao quý này, cần một "S" đủ mạnh mẽ, để gánh vác toàn bộ thế giới thay cho cô ấy.Từng lớp từng lớp lột bỏ lớp vỏ bọc vẻ ngoài phóng khoáng của cô ấy, vuốt ve nơi mềm mại nhất trong nội tâm cô ấy, nói cho cô ấy biết, dù thế giới có vứt bỏ cô ấy, cô ấy vẫn có thể an toàn trốn sau lưng bạn, quỳ xuống, nhưng ngẩng cao đầu.Trong mưa, có bạn đứng trước mặt che chở cho cô ấy.

Cô ấy có thể nhìn bóng lưng bạn, nhìn những hạt mưa vỡ tan trên vai bạn, bắn vào mặt cô ấy, bắn vào miệng cô ấy, vẫn thấy ngọt.------ Tiểu kịch trường ------
Lương Vận: "Chủ nhân, chủ nhân, nếu em là một món tráng miệng, anh nói em giống món gì nhất ạ?

Pudding vani?

Phí nam tuyết?

Macaron?"

Trần Dạng: "Bánh gạo Triều Tiên."

Lương Vận: "Ơ?

Vì sao ạ?"[Trần Dạng mở máy tính, bật một đoạn video về cách làm bánh gạo Triều Tiên cho cô xem.]Lời thuyết minh (giọng nam trung chuẩn của đài phát thanh nhân dân XX): "Bánh gạo Triều Tiên còn gọi là bánh giã, cách làm truyền thống là cho gạo đã hấp chín vào máng gỗ liên tục giã nát, cho đến khi giã nát từng hạt gạo..."
 
[H Văn] Nghiện Hoan
Chương 32 Từ an toàn là "Trần Dạng"


Nhan Thanh và Trần Dạng bắt đầu sống một cuộc sống chân thật, đầy tình yêu và phóng túng.Họ có thể là thầy trò, cùng nhau nghiêm túc thảo luận các đề tài học thuật; có thể là người yêu, nhiệt liệt ôm nhau đón bình minh trên đỉnh núi; đương nhiên, phần lớn thời gian, họ cũng có thể đột nhiên hóa thân thành chủ - nô, bắt đầu những buổi "dạy dỗ" khắc nghiệt mà đầy tủi hổ.Nhan Thanh dạy Trần Dạng đủ loại kỹ xảo, dạy hắn nhập vai, dạy hắn những thủ đoạn sỉ nhục khác nhau, và quan trọng hơn cả, dạy hắn cách nắm bắt sự cô đơn và khao khát trong ánh mắt của một người phụ nữ được gọi là "thượng lưu".Sự nghiệp thành công thường đòi hỏi họ phải ngụy trang bản thân thật tốt.

Họ quen với việc ngụy trang vì người khác, còn cái tôi chân thật trong lòng thì vô thời hạn bị bỏ qua, bị kiềm hãm.Cho đến khi tìm thấy một không gian đủ an toàn, một người đàn ông đủ đáng tin cậy, giúp họ lột bỏ từng lớp áo ngoài giả dối đã đeo bám bấy lâu, để được tự do thể hiện bản thân chân thật nhất, mà không sợ bị coi thường, không sợ bị chế giễu.Tuy nhiên, là một phần tử trong xã hội, ngoài những theo đuổi bản năng, có bao nhiêu quyết định được đưa ra, khó tránh khỏi là những lựa chọn khó khăn nhưng cần thiết sau khi đã suy tư rất nhiều về cuộc sống?Vì vậy, khi Trần Dạng bước xuống từ bục lễ tốt nghiệp, cuối cùng cũng đủ dũng khí cầu hôn Nhan Thanh, cô ấy đã từ chối hắn.Không có bất kỳ lời giải thích nào về lý do.Có lẽ, đối với cô ấy, đây thực sự chỉ là một cuộc chơi sớm muộn gì cũng kết thúc và mỗi người một ngả.Trần Dạng chán nản, thất vọng, xa xứ sang bên kia đại dương để tiếp tục học, và cũng chuyển chuyên ngành từ Bệnh lý học lâm sàng đã cùng Nhan Thanh theo học sang Tâm lý học lâm sàng.Hắn bắt đầu càng chìm đắm vào kỹ thuật và thực tiễn trong giới, thậm chí điên cuồng tham gia các khóa huấn luyện, rèn luyện kỹ năng, nhanh chóng trở thành một "chủ nhân" nổi tiếng trong giới ở Bắc Mỹ lúc bấy giờ.Nhưng những buổi "dạy dỗ" của hắn cũng chỉ thuần túy trở thành một chuỗi quy trình hình thức, không còn sự đầu tư cảm xúc.Trái tim Trần Dạng, không ai có thể mở ra được nữa.Cho đến một ngày nọ, hắn ở Vegas, xuyên qua đám đông, nhìn thấy Lương Vận đeo mặt nạ lông chim.Trong ánh mắt cô ấy có sự khó thuần, sự kiêu ngạo, nhưng lại xen lẫn chút nghi ngờ bản thân.

Khi đối mặt với gã đàn ông ngoại quốc quấy rối cô ấy, cô ấy giống như một con thú nhỏ không sợ chết, muốn xông lên cắn xé.Lương Vận, là con sư tử con trong đám mèo nhỏ, còn hắn, bỗng nhiên muốn trở thành một người huấn luyện sư tử.Buổi "dạy dỗ" đêm đó, Trần Dạng tuy chỉ phát huy một phần ba năng lực, nhưng trong lòng lại hiếm thấy tràn đầy niềm vui.Nếu không phải sự việc bất ngờ xảy ra vào hôm sau, hắn hẳn đã không dễ dàng buông tay như vậy, ngay cả số điện thoại của Lương Vận cũng không hỏi.Sáng hôm Trần Dạng vội vã rời đi, trong đầu hắn chỉ xoay quanh tin tức Nhan Thanh tự tử bằng than, không còn gì khác.Không ai ngờ rằng, một nữ giáo sư tài hoa đang ở đỉnh cao sự nghiệp, sau nhiều năm chịu đựng căn bệnh tâm lý dày vò, cuối cùng lại chọn một cách thức như vậy để từ biệt thế giới.Tại đám tang được tổ chức ở N thị, Trần Dạng gặp con gái 13 tuổi của Nhan Thanh, Nhan Oánh.Cô bé nhìn thấy hắn, trong đôi mắt sưng húp đột nhiên như có những ngôi sao lấp lánh rơi vào, "Anh kẹo bông gòn, em nhớ anh."

Trần Dạng xoa đầu cô bé, gượng gạo nặn ra một nụ cười: "Lớn nhanh thật!"

Mấy năm trước, một ngày Trần Dạng đến văn phòng Nhan Thanh, khi đó Nhan Oánh mới 6 tuổi đang ở đó, nhận từ tay hắn một cục kẹo bông gòn màu xanh da trời thật to, cười đến nỗi không khí xung quanh cũng trở nên ngọt ngào.Lần này hắn đến N thị cũng là vì cuối tuần là sinh nhật của Nhan Oánh.Ban nhạc của cô bé vừa lúc sẽ trở về từ chuyến lưu diễn nước ngoài.

Giữa tiếng ồn ào ở sân bay, Nhan Oánh than phiền qua điện thoại rằng vì lý do thời tiết, chuyến bay bị hủy tạm thời, cô bé không về được.Giọng Trần Dạng mang theo sự an ủi, dịu dàng nói với cô bé rằng khi về sẽ bù cho cô bé một bữa tiệc sinh nhật ngon hơn.Lương Vận khi đi vào cửa kiểm an sân bay, vẫn còn chút lưu luyến.Hai ngày ở bên Trần Dạng, thời gian như thấm đẫm hương hoa, khắp nơi đều là mùi ngọt ngào khó tin.Hắn nói vẫn còn việc chưa xong, đưa cô đến sân bay, bảo cô tự về trước.Lương Vận trước mặt Trần Dạng giờ đã hoàn toàn không còn bộ lọc nào cả, trên mặt rõ rành rành treo sự bất mãn."

Lại dỗi rồi sao?"

Hắn hôn nhẹ lên tóc cô, rồi giữ mặt cô lại, ngang nhiên hôn sâu xuống, hôn đến khi gốc cổ Lương Vận cũng đỏ ửng."

Về nhà nghĩ kỹ giấc mơ kia của em, viết xuống tất cả những cảnh cần làm, mỗi cảnh chọn một món đồ dùng."

Trần Dạng cắn tai Lương Vận nói.Mặt Lương Vận càng đỏ hơn, trong lòng lại rộn ràng, dù bây giờ phải chia xa, nhưng lại càng mong chờ được gặp lại sớm."

Ngoài ra, em tự nghĩ một từ an toàn đi."

Trần Dạng nhớ lại, đêm hôm đó sau khi cô ngất đi, hắn kiểm tra cơ thể cô, trên mông và đùi có vài vết bầm tím nghiêm trọng, gần như trầy da.Hắn chưa bao giờ là một chủ nhân mềm lòng, trước đây xuống tay cũng từng thấy máu, nhưng khi nhìn thấy vết thương trên người Lương Vận, lại vô cớ sinh ra một chút áy náy."

Làm gì cũng ương bướng như con lừa, ngay cả bị đánh cũng cứng đầu chịu đựng, lỡ đánh phế đi thì làm sao?"

Trần Dạng cố ý xụ mặt."

Đâu có dễ dàng như vậy mà phế đi?"

Lương Vận lầm bầm, trên mông lại bị âm thầm nhéo một cái.Cô lập tức căm giận lườm hắn, "Đau!"

"Tối qua đâu có đánh em!"

Trần Dạng không nói dối, đêm hôm trước, họ chỉ là "làm tình" kịch liệt, tình dục bình thường giữa nam nữ, không có bất kỳ yếu tố "bạo lực" nào, mặc dù Lương Vận vẫn bị hắn làm cho ngất đi vì kiệt sức.

Lương Vận bĩu môi, "Vậy 'Trần Dạng' đi, được không?"

"Cái gì?"

Trần Dạng nhíu mày khó hiểu."

Tên đầy đủ của anh, chính là từ an toàn."

Lương Vận nói."

Vì sao lại là tên của anh?"

"Bởi vì, khi em chọn không gọi anh là 'chủ nhân' nữa, đó chính là tín hiệu kết thúc."

Cô nói.Tín hiệu kết thúc ư?Nếu tên của hắn được cô nói ra khỏi miệng.Khi chiếc máy bay khổng lồ cất cánh, Trần Dạng xuyên qua cửa kính, nhìn nó mà suy nghĩ.
 
[H Văn] Nghiện Hoan
Chương 33 Anh Trần Dạng


Ngày Trần Dạng trở về, hắn đã sớm nhắn tin cho Lương Vận, muốn cô ra sân bay đón, đương nhiên kèm theo điều kiện phụ là: "Không được mặc quần lót."

Khi Lương Vận đến cửa đón, hai chân cô kẹp chặt đến nỗi dáng đi cũng trở nên vô cùng kỳ quặc.Trần Dạng liếc mắt một cái đã thấy cô, trên mặt nở nụ cười rất vui vẻ, tiến tới, rất lịch thiệp hôn lên má cô, rồi ác ý thì thầm bên tai, "Có phải ướt đến nỗi sắp nhỏ giọt xuống đất rồi không?"

Lương Vận không đợi hắn nói hết, liền ngượng ngùng nhỏ giọng "A" một tiếng.Đã có chất lỏng ấm nóng chảy từ đùi xuống, uốn lượn mãi đến tận khoeo chân.Cô kéo Trần Dạng, cúi đầu đi nhanh, hận không thể mọc cánh để mau chóng thoát khỏi đám đông đang nhìn chằm chằm này.Trần Dạng dường như rất vui vẻ khi thấy cô biểu hiện như vậy, mãi cho đến bãi đỗ xe, khi ngồi vào chiếc xe con màu bạc của Lương Vận, hắn mới cúi người tới, đè cô vào ghế, hung hăng hôn cô, cắn xé môi cô, như muốn liếm mút linh hồn của cô ra ngoài.Tay hắn xoa vào chỗ váy dài bị thấm ướt của cô, men theo chân cô di chuyển lên phía trước, rất nhanh sờ đến những nơi càng ướt át hơn.Trần Dạng cắn vành tai Lương Vận, "Hôm nay, chúng ta sẽ thực hành cảnh tượng ở rạp chiếu phim nhé."

Lương Vận vừa về đến nhà hôm trước, liền nhanh chóng viết xuống vài cảnh "play" mà cô muốn thực hiện.

Rất nhiều cảnh cô đã tưởng tượng trong mơ, rất nhiều cảnh trước đây nghe nói qua mà cô luôn nóng lòng muốn thử.Khi viết, cô dường như có thể thấy hình ảnh Trần Dạng và chính mình hiện lên sống động trong đó, chỉ cần nghĩ thôi đã kích động đến ướt át tèm lem.Cô gửi "bài văn nhỏ" của mình cho Trần Dạng xem, lúc đó Trần Dạng đang ở một nhà hàng Nhật, cùng Nhan Oánh bù đắp bữa tiệc sinh nhật cho cô bé.Trần Dạng lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh Tiffany được gói ghém tinh xảo, Nhan Oánh kích động đến nỗi lập tức che miệng lại.Một sợi dây chuyền bạch kim 18K, mặt dây chuyền là một cây đàn cello nạm đá 0.5 cara.Đúng với chuyên ngành của Nhan Oánh."

Oánh Oánh từ hôm nay trở đi, đã là người lớn rồi."

Trần Dạng tự tay đeo dây chuyền cho Nhan Oánh, "Chúc mừng sinh nhật!"

Trên khuôn mặt trắng mịn của Nhan Oánh, tỏa ra ánh hồng hào đặc trưng của tuổi thanh xuân, "Cảm ơn anh, Trần Dạng ca ca, có đẹp không ạ?"

"Đẹp."

Nhìn nụ cười vui vẻ, ngây thơ của Nhan Oánh, trong lòng Trần Dạng như bị vật nặng đè nén:Đẹp giống mẹ cô bé.Trần Dạng đối với Nhan Oánh có sự áy náy, vẫn luôn dùng cách mà hắn cho là có thể để bù đắp.Hắn vẫn không thể hóa giải được khúc mắc về Nhan Thanh, đã lâu rồi hắn luôn đổ lỗi cho bản thân về lựa chọn đi đến đường cùng của cô ấy, tự trách mình đã không nhận ra sự bất thường của cô, tự trách mình đã không ở lại bên cô, tự trách mình đã không kiên quyết hơn một chút, lì lợm hơn một chút, rõ ràng hơn một chút để cô biết rằng hắn là nơi an toàn vĩnh viễn của cô, là bến đỗ bình yên.Nếu không, Oánh Oánh đã không còn quá nhỏ mà đã không có mẹ.Một tiếng "tít" từ email của Lương Vận kéo Trần Dạng trở lại thực tại.Hắn nhận ra, hiện tại hắn, đã âm thầm thay đổi một chút, bên cạnh hắn bất tri bất giác đã có thêm một bóng dáng mảnh khảnh khác.Không rõ từ khi nào, Trần Dạng bắt đầu ở một góc khuất trong tâm hồn, lặng lẽ tưởng tượng một số kế hoạch mà hắn và Nhan Thanh chưa thực hiện được, nhưng hình ảnh những người trong đó vẫn luôn là những bóng hình mờ nhạt, cho đến gần đây, khuôn mặt mới bắt đầu rõ ràng lên: Là hắn – và Lương Vận."

Chủ nhân, chúng ta xem phim nào ạ?"

Lương Vận đứng ở quầy bán vé, có thể vì quá kích động mà não bộ bị 'đóng băng', buột miệng thốt ra những lời này xong, hối hận đến nỗi muốn cắn đứt lưỡi mình.

Nữ nhân viên phục vụ bên trong quầy, người từ nãy vẫn luôn cúi đầu không biểu cảm, giờ đây kinh ngạc ngẩng lên nhìn cô.Mặt Lương Vận đỏ bừng đến tận cổ, đôi mắt cầu cứu nhìn Trần Dạng.Trần Dạng thì mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, như bất kỳ người bạn trai nào đối mặt với bạn gái đang làm nũng, cưng chiều cười nói với cô, "Tùy em, em thích là được."

Lương Vận tránh ánh mắt dò xét của nữ phục vụ, chọn đại một bộ phim hài lãng mạn, rồi chọn hai ghế ở hàng cuối cùng, góc khuất.Thật ra xem cái gì cũng không quan trọng, dù sao, cô và Trần Dạng đều biết rõ, hôm nay đến đây không phải thật sự để xem phim.Trần Dạng nắm tay Lương Vận đi về phía khu dịch vụ, tại lối vào nhà vệ sinh, hắn dừng lại, nhét vào tay cô một cái túi nhung nhỏ màu xanh lục dường như dùng để đựng trang sức."

Anh đi mua bỏng ngô."

Hắn cong môi nhìn Lương Vận, "Em đi sắp xếp 'đồ dùng' em chọn cho tốt, đặt ở nơi cần đặt."

Trên mặt Lương Vận hiện lên một tia ngượng ngùng:Rõ ràng là kịch bản mình viết, giờ bị hắn yêu cầu như vậy, vẫn không thoát khỏi cảm giác xấu hổ trong lòng.Cô cúi đầu, bước nhanh vào một buồng vệ sinh, đóng cửa lại, lấy "trứng rung" trong túi nhung nhỏ ra.Kỳ lạ?

Lương Vận nghiên cứu một lúc, liền phát hiện món này khác hẳn với mẫu cô đã chia sẻ cho Trần Dạng.Không có công tắc, cũng không có nút bấm, hoàn toàn là một khối bầu dục trơn nhẵn.Lương Vận xoay tới xoay lui, suýt chút nữa tháo rời nó ra, "Không có động cơ thì 'trứng rung' này để làm gì?!"

Nghĩ đến việc Trần Dạng chắc đã mua xong bỏng ngô rồi, cô không dám chần chừ thêm nữa, vẫn nhẹ nhàng nhét "trứng rung" vào "chỗ đó" đã sớm tràn đầy mật dịch của mình.Khi ra ngoài, Trần Dạng không hỏi Lương Vận tại sao lại mất nhiều thời gian như vậy, mà một tay ôm bỏng ngô, một tay ôm eo cô, mỉm cười, "Em thật xinh đẹp!"
 
[H Văn] Nghiện Hoan
Chương 34 Thực hành ở rạp chiếu phim


Trần Dạng nâng tay vịn giữa hai chỗ ngồi lên, duỗi tay kéo Lương Vận lại, làm cô dựa sát vào mình, ẩn mình trong một góc khuất ở hàng ghế phía sau.Bộ phim bắt đầu, hắn đặt một tay lên eo cô, tự nhiên buông thõng xuống đùi ngoài, hơi lùi về phía sau một chút là cặp mông căng tròn, mịn màng, có độ đàn hồi.

Tay kia liên tục lấy vài hạt bỏng ngô từ hộp lớn giữa hai chỗ ngồi, đút cho cô.Mọi thứ đều giống hệt "kịch bản rạp chiếu phim" mà Lương Vận đã viết cho hắn.Lương Vận dựa vào người hắn, trái tim vẫn đập thình thịch:"Trí nhớ của hắn chắc phải tốt lắm, từng chi tiết đều không sai một ly."

Khi Trần Dạng đút bỏng ngô cho Lương Vận, ngón tay hắn sẽ lưu lại trên môi cô, nhẹ nhàng vuốt ve, thỉnh thoảng cũng cố ý đưa vào, để cô liếm.Hắn biết Lương Vận đã sớm thất thần vì bị hắn trêu chọc, còn cố ý ghé sát vào tai cô hỏi, "Phim hay không?"

Lương Vận bị hơi nóng từ miệng Trần Dạng thổi vào những sợi lông tơ nhỏ xíu trên vành tai, một tiếng rên rỉ bị kìm nén bất giác thốt ra, "Ưm~"Giữa hai chân cô càng thêm ướt át, Trần Dạng cảm nhận được cô bắt đầu run rẩy trong vòng tay mình."

Dâm đãng thế sao?"

Hắn lại cắn tai cô, tay luồn từ cổ áo vào, vê tròn bầu ngực cô, lòng bàn tay dần dần chạm vào những hạt nhỏ đã cương cứng, giống như mỏ chim non.Trong bóng tối, khóe miệng Trần Dạng thoáng hiện một nụ cười mà không ai nhìn thấy.

Hắn đút tay vào túi quần, lấy chiếc điện thoại đang tắt tiếng, và ấn vào nút khởi động một ứng dụng."

Ách~~" Cơ thể Lương Vận đột nhiên giật bắn lên một cái, tiếng rên rỉ lớn đến nỗi khiến chính cô cũng giật mình.Cô vội vàng che miệng lại, quay đầu có chút kinh ngạc nhìn Trần Dạng.Hắn vẫn nhìn thẳng về phía trước, khóe miệng mang theo nụ cười, như đang say sưa thưởng thức bộ phim, hoàn toàn không chú ý đến sự bất thường của cô.Mặc dù đây không phải là kịch bản cô đã lên kế hoạch, nhưng khi "trứng rung" trong "cô bé" đột nhiên chấn động, Lương Vận lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.Nhìn Trần Dạng ra vẻ đứng đắn giả tạo, cô dỗi dằn đấm nhẹ vào ngực hắn một cái, ngẩng đầu ghé vào tai hắn nói: "Chủ nhân, anh ghét quá!"

"Ồ?

Vậy sao?"

Trần Dạng đang có tâm trạng tốt, cũng không tính toán truy cứu hành vi "phạm thượng" của cô, mà lại giơ tay mở điện thoại, dựa vào dấu "+" trên màn hình mà đẩy tiến độ lên một đoạn rất dài.Tiếng "ong ong" bắt đầu lớn dần, nhưng được bao quanh bởi âm thanh vòm của bộ phim, mặc dù biết rõ sẽ không ai nghe thấy, Lương Vận vẫn căng thẳng nắm chặt tay Trần Dạng.Sự chấn động xoay tròn sâu trong "cô bé" bắt đầu làm cô đứng ngồi không yên, hai chân cố gắng kẹp chặt, nhưng vẫn có chất lỏng không ngừng trào ra.Mắt Lương Vận tuy nhìn thẳng màn hình, nhưng ánh mắt lại tan rã, hoàn toàn không có tiêu điểm.Nhìn khuôn mặt cô ngày càng đỏ, hơi thở ngày càng dồn dập, Trần Dạng như một thợ săn lão luyện, thân mật ôm lấy con mồi nhỏ bé đang rơi vào thiên la địa võng của mình.Bàn tay hắn lại tăng thêm lực đạo vuốt ve bầu ngực cô, dưới sự che phủ của bóng tối, ngón tay càng thêm ngang ngược kẹp lấy những hạt nhỏ đã sưng phồng, dùng sức véo nhéo.Lương Vận gần như không nhịn được muốn kêu to thành tiếng, đành phải quay mặt cắn mạnh vào vai hắn, bịt miệng mình lại."

Chỗ này, cần một chút trang trí."

Trần Dạng nhéo đầu vú cô, "Thích màu vàng hay màu bạc?"

Đáp lại hắn lại là một trận vặn vẹo bất an của cơ thể Lương Vận."

Đừng quên quy tắc."

Câu nói này, giọng Trần Dạng lạnh hẳn xuống."

Chủ nhân…

Chủ nhân…

Elaine muốn lên đỉnh, xin chủ nhân cho phép."

Giọng Lương Vận đã run rẩy đến kỳ cục, tuy nhỏ nhưng cũng đủ để Trần Dạng nghe rõ.Cô dùng ánh mắt chờ đợi nhìn hắn, sắc mặt ửng hồng ẩn hiện dưới ánh sáng lờ mờ."

Yêu cầu bác bỏ.

Nhịn xuống, không được lên đỉnh."

Trần Dạng quay đầu đi xem phim, nhéo bỏng ngô đưa vào miệng.Lương Vận quả thực muốn khóc òa lên, sao lại chơi trò cấm lên đỉnh này chứ?Sự chấn động ở hạ thân không hề yếu đi, cô cảm giác mình như đang đứng bên bờ vực thẳm, bất cứ lúc nào cũng chờ đợi hắn ra lệnh, liền muốn thả mình nhảy xuống, dù có tan xương nát thịt cũng cam lòng.Cơ bụng dưới co rút từng đợt, như đang vắt một quả chanh tươi, vắt ra càng nhiều mật nước tràn lan.Cô cố gắng hết sức kiểm soát đôi chân đang tách ra của mình, uốn cong thân mình thở hổn hển, nắm chặt chút lý trí còn sót lại, không dám nghĩ đến vùng đất nhạy cảm phía dưới đã bất kham một kích.Lưng đã ướt đẫm mồ hôi, thấy dục vọng sinh lý sắp đánh bại tinh thần đang cố gắng gồng mình, cô bắt đầu nức nở trong trạng thái mơ hồ."

Chủ nhân…

Cầu xin anh…

Chủ nhân…"

Cô thậm chí không nói rõ, mình đang cầu xin hắn điều gì.Cầu hắn cho phép cô lên đỉnh, hay cầu hắn dừng lại.Sâu trong "cô bé" đột nhiên bắt đầu một trận run rẩy không kiểm soát, "A——" Lương Vận mười ngón tay nắm chặt ống tay áo Trần Dạng.Ngay khi đầu óc cô toàn là "Xong rồi, lần này thật sự sẽ tới rồi, hắn sẽ phạt mình thế nào?", sự chấn động của "trứng rung" đột nhiên tắt lịm.Ngay sau đó, là một bên đầu vú đau nhói.Tay Trần Dạng vẫn còn trong áo ngực cô, đang dùng hết sức véo đầu vú cô.Cơn đau đột ngột kéo Lương Vận từ bờ vực cao trào trở lại, tìm lại một tia tỉnh táo, tìm lại một chút lý trí.Cô gần như mềm nhũn trong lòng Trần Dạng, vẫn còn thở hổn hển, "Chủ nhân…

Em…

A——"Lời nói còn chưa dứt, sự chấn động ở 'chỗ riêng tư' lại bắt đầu…
 
[H Văn] Nghiện Hoan
Chương 35 Bây giờ dạy em cưỡng chế lên đỉnh


May mắn thay, họ ngồi ở hàng ghế sau khuất tầm nhìn, bên cạnh hầu như không có ai khác.Bởi vì đến nửa sau bộ phim, Lương Vận đã hoàn toàn mất đi khả năng tự chủ.

Màn hình điện ảnh lớn biến thành một mảng mơ hồ, còn đám đông xung quanh thì như ở tận chân trời.Cô chỉ nhớ rằng, mình không ngừng bị đẩy đến bờ vực cao trào, khóc nức nở, khẩn cầu, nhưng lại không ngừng bị từ chối, bị làm đau, bị kéo lại, chỉ cho cô một hơi thở dốc rồi lại bắt đầu lại từ đầu.Bộ phim kết thúc, đèn trong rạp chiếu phim sáng lên."

Trứng rung" cũng cuối cùng đã im lìm dừng lại.Chân Lương Vận mềm nhũn như sợi mì, hoàn toàn không đứng dậy nổi.

Trần Dạng khoác áo khoác ngoài lên người cô, che đi vệt ướt lớn dưới váy dài của cô, nửa kéo nửa ôm đỡ cô ra ngoài.Hắn hôn lên gò má Lương Vận, "Chắc rạp chiếu phim đang bực mình, ai lại dắt chó con động dục đến đây vậy?

Nước tiểu đầy khắp nơi."

Lương Vận oán muộn trừng mắt nhìn Trần Dạng, hận không thể cắn hắn một miếng.Cả người cô nóng hầm hập, hạ thân trần trụi ướt đẫm không tả xiết, nhịp đập bên trong vừa rồi lại trở nên yếu ớt, khó có thể đưa cô vượt đèo lội suối, cuối cùng đến được đỉnh núi hồn xiêu phách lạc kia.Cô chưa từng có cảm giác dục cầu bất mãn như vậy, chỉ cảm thấy trong cơ thể tích tụ một đống lớn hormone sinh dục, giống như những con ruồi không đầu đâm loạn lung tung.Họ đến đây trực tiếp từ sân bay.

Lương Vận lúc đó chỉ lo căng thẳng vì trạng thái chân không của hạ thân mình, không nghĩ kỹ tại sao Trần Dạng, người xung phong làm tài xế, lại đỗ xe ở một vị trí góc khuất nhất, rõ ràng là còn nhiều chỗ trống gần lối vào rạp chiếu phim hơn.Nhưng giờ thì cô đã hiểu.Bên ngoài rõ ràng đã là chạng vạng, nhưng xung quanh cửa sổ xe đều bị tấm che nắng chắn kín mít, còn ghế trước trong xe thì bị Trần Dạng đẩy hết về phía trước."

Hộp bách bảo" của hắn ở cốp xe, nhưng những "bảo bối" bên trong đã được bày ra từng món một, giống như trưng bày trong triển lãm, trên ghế sau.Trên ghế sau được đặt giống như hàng trưng bày, còn có một thân thể nữ tính gợi cảm mềm mại, mịn màng như sữa bò.Lương Vận nằm nghiêng trên ghế, bên dưới lót tấm thảm chống thấm nước dành cho thú cưng trong xe, hai chân mở rộng, tạo thành hình chữ "người" to lớn.

Mắt cá chân lần lượt bị Trần Dạng dùng hai sợi dây cotton buộc lại, cột vào tay nắm trên trần xe phía trước.

Chỗ đầu gối cũng có dây thừng luồn qua, cột vào tay vịn trên cửa xe hai bên.

Đôi tay cũng bị dây cotton buộc chặt, treo lên tay nắm ở giữa phía trên trần xe phía sau.Trong miệng bị nhét "banh miệng", Trần Dạng nói là để phòng ngừa cô cắn phải lưỡi mình khi "dạy dỗ" dữ dội một lát nữa.Khi hắn nói lời này, hoàn toàn không giống nói đùa, khiến Lương Vận vô cớ căng thẳng."

Vừa rồi chúng ta thử cấm lên đỉnh, bây giờ dạy em cưỡng chế lên đỉnh."

Trần Dạng trước tiên đặt tay mình vào trong áo sơ mi, làm ấm, sau đó mới đưa vào "cô bé" đang mở rộng tứ phía của Lương Vận.Rõ ràng biết điều gì sắp xảy ra, Lương Vận vẫn bị kích thích đến "Ngô" một tiếng.Hắn lấy ra chiếc "trứng rung" vừa rồi vẫn luôn điên cuồng dày vò cô, cười nhạo một tiếng, "Quả thực là rớt xuống nước rồi."

Tiếp theo, Trần Dạng cầm lấy một cây gậy massage, Lương Vận đại khái nhận ra, nhưng nó lại có vẻ ngoài không giống lắm với cái của cô.Cây mà hắn cầm, đỉnh có một lỗ mở, như một bông hoa calla lily nhỏ, bên trong phun ra một nhụy hoa dài và dẹt.Trần Dạng trước tiên đặt đỉnh gậy massage vào cửa "tiểu huyệt" của Lương Vận, không ngừng cọ xát một cách khiêu khích.Nghe thấy tiếng rên rỉ mê hoặc thoát ra từ miệng cô, hắn liền từ từ nhét toàn bộ thân gậy vào "cô bé" của cô.

Thân hình trụ ngay lập tức làm căng đầy khoang âm đạo, thịt huyệt ướt át bám chặt vào dị vật vừa được cắm vào.Trần Dạng thấy gậy massage tiến vào thuận lợi không bị cản trở, không khỏi dùng sức kéo đôi chân Lương Vận đang bị ép mở rộng, "Dễ dàng nuốt vào thế sao?

Xem ra lần sau phải đổi cái to hơn một chút."

Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm chỗ kín của Lương Vận, tiếp đó ngón tay ấn nút khởi động.Dù mức độ được đặt ở mức thấp nhất, nhưng cái thứ giống nhụy hoa kia, lại theo sự rung động của thân gậy, run rẩy lên xuống.Lương Vận bị kích thích lập tức trợn tròn mắt, cái này quả thực, quả thực giống——"Cái máy liếm lưỡi chạy bằng điện này, thích không?"

Trần Dạng nói ra câu trả lời thay cô, trên tay lại cầm một chiếc roi quất tơi, thỉnh thoảng quất vào người cô.Lực không lớn, hơn nữa quất khắp toàn thân, Lương Vận không cảm thấy đau, ngược lại rất thoải mái, giống như một cách ve vãn.Cơ thể cô vừa bị "trứng rung" hành hạ đến mức không còn cảm giác, dần dần ấm trở lại, lại bắt đầu nảy sinh khát khao lên đỉnh.
 
[H Văn] Nghiện Hoan
Chương 36 Bảo bối, không lẽ lại không cho phép chơi như vậy?


Trần Dạng thấy cơ thể Lương Vận vặn vẹo nhẹ nhàng, đột nhiên đưa tay chỉnh gậy massage lên mức cao nhất, tay kia lại lấy ra một cây AV stick, cũng chỉnh đến mức mạnh nhất, đè lên âm vật cô mà mạnh mẽ massage.

Một mặt, hắn lại cầm lấy gậy massage đang cắm trong cơ thể Lương Vận mà bắt đầu thọc vào rút ra nhanh chóng.Nhìn cửa huyệt đang co thắt dữ dội của cô bị kích thích mạnh mẽ, càng mạnh mẽ đóng mở co rút, mật nước ào ạt chảy ra từ sâu trong âm đạo
Cây gậy bên trong không kiêng dè gì mà điên cuồng vặn vẹo, cọ xát những thành thịt đã bắt đầu co rút hẹp lại.

Miếng cao su rung động tần số cao trên âm vật cũng đang mãnh liệt va chạm vào nơi nhạy cảm nhất, mỏng manh nhất của cô.Chỉ vài cái, Lương Vận toàn thân liền căng cứng, mông rời khỏi ghế, lơ lửng trong không trung, đùi bắt đầu run rẩy, kéo theo tiếng khóc nức nở thét chói tai.

Cô chờ đợi, cô muốn—— cực khoái cứ thế mà đến, nhưng lại dữ dội hơn cô tưởng tượng mấy lần.Thấy cô đã đạt đến đỉnh, Trần Dạng lại hoàn toàn không có ý định dừng tay.

Cây AV stick vẫn luôn ghì chặt trên âm vật của Lương Vận, không rút ra, không giảm mức độ, vẫn luôn kích thích cô.

Cây "liếm lưỡi" ở điểm G cũng tiếp tục cắm trong cơ thể cô, liên tục thực hiện động tác pít-tông như trước.Hắn thậm chí còn mạnh bạo dùng ngón tay ấn chặt thân cây gậy vẫn đang rung động trong tiểu huyệt, đẩy nó sâu hơn, trực tiếp chạm đến hoa tâm Lương Vận, không ngừng cọ xát và ép vào cửa tử cung yếu ớt, mềm mại.Lương Vận vừa mới lên đỉnh xong, rất nhanh lại bị hắn trêu đùa đến không ngừng ưỡn lưng đá chân.

Đôi vú đầy đặn trước ngực theo hơi thở dồn dập, điên cuồng rung động lắc lư, tạo nên từng lớp sóng sữa.Cổ cô vì dùng sức mà ngửa ra sau thành một góc tù, giữa lông mày và khóe mắt, tất cả đều vì khoái cảm quá mạnh mà có chút vặn vẹo.Cơ thể Lương Vận bắt đầu từ những rung rẩy cục bộ phát triển thành run rẩy toàn thân, cực lực vặn vẹo, muốn thoát khỏi con quỷ giữa hai chân.

Nhưng tứ chi bị trói buộc không trốn thoát được, cũng không giấu được, đành phải khóc lóc mà bị buộc phải tiếp nhận.Đột nhiên, thế giới của cô trong chốc lát bị bao phủ bởi ánh sáng trắng chói lòa, trong tai chỉ còn lại tiếng "ong ong" của hai cây gậy massage, cuối cùng không nghe thấy gì khác.

Một dòng thủy triều mát lạnh điên cuồng phun ra từ phía dưới cơ thể, ước chừng phun ba bốn phút.Sau khi kết thúc, cô như một con rối gỗ bị rút sợi bông, nằm liệt trên chỗ ngồi không nhúc nhích.Hai cây gậy massage đều đã tắt, thần kinh mặt Lương Vận dường như đã cứng đờ, muốn khóc cũng không khóc được."

Kết thúc rồi sao?

Cuối cùng cũng kết thúc rồi sao?"

"Bảo bối, không lẽ lại không cho phép chơi như vậy?"

Giọng Trần Dạng như tẩm thuốc phiện, tà ác mà vô cùng quyến rũ.Lương Vận bắt đầu điên cuồng lắc đầu, cái miệng bị banh miệng lấp đầy ấp úng phát ra những lời cầu xin mơ hồ.Chủ nhân vô tình của cô làm như không thấy, rất nhanh lại bật "gậy massage điểm G" lên, trực tiếp chỉnh đến mức cao nhất.

Cây AV stick cũng lại lần nữa chặn lại viên trân châu sưng to mà cọ xát lên trên.Lương Vận lập tức bắt đầu một vòng vặn vẹo mới trông có vẻ đau khổ, nhưng mặc kệ cô giãy giụa thế nào, Trần Dạng vẫn không hề dao động, tiếp tục không ngừng kích thích tất cả các điểm nhạy cảm bên trong và bên ngoài "cô bé" của cô.Lương Vận muốn khóc lớn, nhưng vì phổi cực kỳ thiếu oxy nên chỉ có thể dốc hết sức thở hổn hển.

Lồng ngực phập phồng kịch liệt, nước bọt chảy nhỏ giọt theo banh miệng, ngón chân cuộn tròn hết sức, mắt cũng bắt đầu trắng dã.Lại một dòng nước suối trong vắt phun ra như bắn.Cô cuối cùng cũng hiểu tác dụng của cái banh miệng mà Trần Dạng đeo cho mình.

Trong năm, sáu lần cưỡng chế cực khoái tiếp theo, Lương Vận vô số lần ý thức tan rã, răng hàm nghiến chặt, để lại dấu răng thật sâu trên cái banh miệng.

Nếu không phải trong miệng có cái này, cô nhất định sẽ cắn nát lưỡi mình.Trần Dạng vẫn luôn tỉ mỉ quan sát phản ứng của Lương Vận, thấy khoảng cách thời gian giữa các lần cực khoái của cô càng ngày càng ngắn, cường độ mỗi lần lại mạnh mẽ hơn lần trước.

Cuối cùng, cô đã mặt đỏ bừng, toàn thân đẫm mồ hôi, tấm lót chống thấm nước bên dưới đã sớm sũng nước do nhiều lần triều xuy.Hắn dừng tất cả các món đồ chơi chạy bằng điện, vững vàng đỡ lấy hông Lương Vận, kéo cô về phía trước, cúi xuống, liền hôn lên hoa huyệt ướt át không tả xiết của cô.Miệng lưỡi nóng bỏng ngậm lấy cửa huyệt cô, đầu lưỡi linh hoạt thâm nhập vào trong, hoạt động trên các nếp gấp của thành thịt.

Đôi môi chùn chụt mút sạch mật dịch tràn lan khắp nơi, răng khẽ cắn cắn viên thịt trân châu (âm vật) đang run rẩy."

Ngô ngô —— Ách ách ách ——" Lương Vận dường như muốn sụp đổ mà co rút lại, trong đầu như pháo hoa quét qua, lại một dòng chất lỏng bắn ra.
 
[H Văn] Nghiện Hoan
Chương 37 Em là "con chó nhỏ" hư hỏng và ti tiện nhất của chủ nhân


Trần Dạng nâng người lên, dùng tay lau sạch ái dịch tràn trên mặt mang theo mùi tình dục, tháo bỏ banh miệng của Lương Vận, cởi trói những sợi dây cotton đang buộc tay chân cô.Sau đó, hắn siết chặt ôm lấy khối thân thể mềm mại đang run rẩy và nóng bỏng trước mặt.Lương Vận chôn mặt vào ngực hắn, khóc òa lên, gần như điên cuồng khẩn cầu hắn, "Chủ nhân!

Chủ nhân!

Cầu xin anh, làm em đi!!"

So với những dụng cụ máy móc, cô khao khát dương vật ấm nóng của Trần Dạng cắm vào hơn bất cứ lúc nào, muốn hắn mạnh bạo chiếm đoạt cô, một lần nữa đưa cô lên đỉnh.Sau một màn "dạy dỗ" trôi chảy, Trần Dạng thường rất hào phóng.Hắn đương nhiên sẽ thỏa mãn "bảo bối" của mình, "bảo bối" đã cam tâm tình nguyện từ bỏ mọi sự tôn nghiêm vì hắn.Hắn thọc vào mạnh mẽ, thọc vào rút ra nhanh chóng, dữ dội, liên tục không ngừng, không hề gián đoạn.Côn thịt cứng như sắt, đỉnh nhập vào sâu nhất trong âm đạo, cọ xát thô bạo trực tiếp vào cửa tử cung.Khoái cảm bén nhọn lan khắp toàn thân Lương Vận, đường đi bị xâm lược ngang ngược, đôi vú đầy đặn bị hắn nắm lấy mà xoa nắn mạnh mẽ, cái miệng nhỏ đang thất thần mở ra cũng bị hắn cắn xé, mút hôn.Dương vật tím bầm, dữ tợn của người đàn ông kéo theo thịt huyệt đỏ tươi sưng to ra vào, mạt trắng ở cửa huyệt cũng không ngừng run rẩy theo động tác thọc vào rút ra kịch liệt."

Sướng không?"

Trần Dạng đâm mạnh vào cô một cái, đầy đủ dâm thủy bị ép đến "phốc " một tiếng chảy ra."

Sướng...

Sướng...

A a a!"

Lương Vận chảy nước mắt, khóc lóc rên rỉ."

Em có phải là 'con chó nhỏ' hư hỏng và ti tiện không?

Hửm?"

Lại một cú đâm mạnh, quy đầu chen vào cổ tử cung."

A ha...

Em là!

Em là!

Em là 'con chó nhỏ' hư hỏng và ti tiện nhất của chủ nhân!!"

Cửa tử cung bị thao đến đau nhức tê dại, khiến Lương Vận hoàn toàn mất đi lý trí, hai chân siết chặt lấy eo Trần Dạng, chỉ muốn gần hắn hơn một chút, gần hơn một chút nữa.Trần Dạng hít một hơi thật sâu, eo hắn lại lần nữa khởi xướng một đợt kích thích tần số cao, nhanh chóng, ghì chặt đỉnh vào sâu nhất trong nơi u bí của Lương Vận, từng chút từng chút, càng nhiều hơn mà đâm vào tử cung cô, cho đến khi một lần nữa đưa cô lên đỉnh.Trước khi Lương Vận ngất đi, cô lờ mờ nhớ rằng, mình ôm Trần Dạng cầu xin hắn, cầu hắn bắn vào trong.Nhưng hắn không làm, khi gần đến đỉnh, hắn rút ra, bắn vào miệng cô.Lương Vận như trân quý vật báu hiếm có, ngậm lấy tinh dịch nóng bỏng của Trần Dạng, từng chút từng chút thưởng thức, không nỡ nuốt chửng một hơi.Cuối cùng giúp hắn liếm đến sạch sẽ, mới chịu gục đầu xuống ngủ.Trên ghế lái, Trần Dạng trần trụi phần thân trên khoác áo khoác ngoài, lặng lẽ nhìn Lương Vận đang ngủ say trên ghế sau qua gương chiếu hậu.

Hắn nhìn rất lâu, rồi mới khởi động xe ô tô.Lương Vận đắp áo sơ mi của hắn, nằm ghé đó, đôi chân mảnh khảnh lộ ra từ vạt áo, mềm mại, trắng nõn, thon dài, kiều diễm, như một tác phẩm nghệ thuật chạm khắc từ ngọc mỡ cừu.Đôi bàn chân nhỏ trắng muốt trong suốt, lóe lên ánh sáng mềm mại, óng ả như lụa.

Mười ngón chân được sơn màu hồng nhạt, giống như những cánh hoa nhỏ xíu đậu trên đó, hôn lên những đầu ngón chân tròn trịa của cô mà không muốn rời đi.Trần Dạng mở kho nhạc trong xe Lương Vận, một tràng rock and roll heavy metal mạnh mẽ vang lên.

Hắn vội vàng nhíu mày giảm âm lượng, quay đầu nhìn Lương Vận một cái.Cô vẫn không nhúc nhích.Đối với một người cách đây vài tháng còn thường xuyên mất ngủ trắng đêm, đây là một sự thay đổi đáng kinh ngạc.Trần Dạng cong khóe mắt.Hắn lật xem thông tin bài hát đang phát trên màn hình, "Rammstein?" (Tên một ban nhạc rock của Đức, trong bản dịch mình giữ nguyên tên tiếng Đức để sát với nguyên tác)Cô ấy hóa ra lại thích loại nhạc này!Tuy nhiên, điều này lại có vẻ rất phù hợp với tính cách của cô ấy.Nhưng với cá tính như cô ấy, lẽ ra phương tiện di chuyển không nên là một chiếc Ford Mustang đỏ rực đã được độ lại với tiếng gầm gừ sao?Vậy mà cô ấy lại lái một chiếc Volkswagen Beetle nhỏ bé như thế này.Con người cô ấy, quả thực nơi đâu cũng tràn ngập mâu thuẫn và bất ngờ, làm người ta không thể đoán được!Lần đầu tiên Trần Dạng tìm hiểu cuộc sống cá nhân của Lương Vận một cách gần gũi như vậy, trong lòng hắn ngấm ngầm sinh ra một chút vui thầm nhỏ bé.Hắn cảm thấy mình rất khó để định nghĩa Lương Vận giống như những tiểu M khác trước đây, đơn thuần chỉ là một món đồ chơi tình dục để thỏa mãn lẫn nhau.Có điều gì đó, dần dần ở một góc trong trái tim hắn, bắt đầu bén rễ nảy mầm.Và hắn, cũng không có ý định ngăn cản.
 
[H Văn] Nghiện Hoan
Chương 38 Em đến đây rồi, còn cần mặc quần áo làm gì nữa?


Lương Vận tỉnh dậy trên giường của Trần Dạng.Giữa hai chân cô khô ráo, sạch sẽ, hiển nhiên đã được tắm rửa.

Tóc cô còn vương mùi dầu gội nam tính.Cô kéo phần đuôi tóc dài đến mũi nhẹ nhàng ngửi, thoang thoảng mùi thương lan và tuyết tùng.Mùi của Trần Dạng.Lương Vận bước xuống giường, dùng ga trải giường quấn lấy cơ thể mình.

Đôi chân trần chạm xuống sàn nhà, là tấm thảm Ba Tư mềm mại.Một bên giường lớn là cả bức tường cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy cảnh biển không xa.Nếu mở cửa sổ ra, hẳn có thể nghe thấy tiếng sóng biển.Lương Vận nấp sau tấm rèm nhung dày nặng, lén lút nhìn ra ngoài thăm dò.Một ý nghĩ chợt lóe lên:Cô đột nhiên rất muốn cùng Trần Dạng nắm tay, chân trần đi trên bãi biển đó.

Cúi đầu nhặt những vỏ sò san hô, ngẩng đầu ngắm trăng tròn sao trời.Hắn ôm vai cô, cô ngân nga bài hát yêu thích, cùng nhau từ từ bước về phía trước.Chân thật như một bức tranh tĩnh trong điện ảnh, cô thậm chí có thể thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt hai người, nhưng lại không liên quan gì đến việc thực hành "tình cảnh".

Không có "dạy dỗ" chủ - nô, chỉ đơn thuần là cùng hắn nắm tay đi trên bờ cát, vậy thôi cũng đủ làm tim cô đập loạn xạ.Dưới lầu vọng lên tiếng Trần Dạng nói chuyện, âm thấp không nghe rõ, như bị thứ gì đó ngăn lại.Lương Vận men theo cầu thang, thận trọng đi xuống tầng dưới.Nhà của Trần Dạng là cấu trúc phức hợp hai tầng, từ hành lang tầng hai có thể nhìn thấy lối vào, cửa là nơi treo mũ áo.Lương Vận xuống đến tầng dưới, kéo kéo tấm ga trải giường đang rủ xuống để tránh bị vướng chân mà ngã, vòng qua cầu thang, liền thấy phòng khách ở tầng một.Đồ đạc và cách trang trí đều theo phong cách tối giản, chỉ có màu vàng nhạt hoặc xám, hình dáng cũng chủ yếu là hình vuông hoặc hình chữ nhật sắc cạnh.Trần Dạng đang ở trong thư phòng bên kia, cửa kính bán trong suốt phản chiếu bóng dáng hắn, vẫn đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

Thỉnh thoảng hắn đứng dậy, tìm kiếm thứ gì đó trên kệ sách rồi lại cầm lấy.Bên cạnh thư phòng là một căn phòng khác, cửa bằng gỗ đặc, nhưng không giống với cửa phòng ngủ ở tầng trên về hoa văn.Có lẽ là phòng khách?Rõ ràng biết lần đầu đến nhà người khác, tự tiện tham quan khắp nơi là rất bất lịch sự, nhưng sự tò mò của Lương Vận vẫn dần chiếm ưu thế."

Hắn không tính là 'người khác' đi?"

Cô âm thầm cố gắng thuyết phục bản thân.Đưa tay nhẹ nhàng đẩy, cửa không khóa, không tiếng động mà mở ra.Trong phòng có chút trống trải, trần nhà được nâng cao.

Sàn nhà là tấm thảm nhung mềm mại và dày hơn trong phòng ngủ.

Sâu bên trong phòng có một căn phòng nhỏ với cửa kính, nhưng cửa là kính mờ, không thể nhìn rõ cảnh bên trong.Một bên tường có một tủ lớn âm tường, cửa tủ trông có vẻ là loại đẩy kéo.

Bên cạnh là một tấm gương ngang rất lớn.Đèn tường đối diện tủ là màu cam, ánh sáng tông ấm lại chiếu vào những vật dụng kim loại lạnh lẽo rủ xuống từ trần nhà.Lương Vận "tham quan" đến đây, bỗng nhiên cũng hiểu ra mục đích sử dụng của căn phòng này, giật mình "A" một tiếng, vội vàng xoay người, định rời đi.Vừa quay đầu lại, cô liền thấy Trần Dạng nghiêng người dựa vào khung cửa, vẻ mặt thản nhiên nhìn cô, nghiêm túc nhưng mang chút thờ ơ, khóe miệng lại nhếch lên."

A, anh bận xong rồi sao?"

Lương Vận siết chặt tấm ga trải giường đang quấn trên người, cố ý đánh lạc hướng, lén lút di chuyển bước chân về phía chân tường."

Ừm, có chút việc gấp trong công việc, đã xử lý xong rồi."

Động tác của Trần Dạng không hề thay đổi, nhưng ánh mắt hắn lại chăm chú nhìn từng cử động nhỏ nhất của cô."

Chỗ anh có quần áo nào em có thể mặc không?"

Lương Vận thử hỏi.Sao cô biết Trần Dạng sẽ đưa cô về nhà hắn chứ, hoàn toàn không chuẩn bị quần áo để tắm."

Không có đâu."

Trần Dạng cố ý thở dài một cách tiếc nuối."

Sớm biết là câu trả lời này rồi."

Lương Vận nghĩ, ngay cả dầu gội đầu hắn cho cô dùng khi tắm cũng là loại của nam giới, thì căn phòng này làm sao có quần áo phụ nữ chứ?Cô bỗng nhiên có chút vui mừng không rõ nguyên do: có lẽ là vì, nhà Trần Dạng, không có bất kỳ dấu vết sinh hoạt nào của phụ nữ khác."

Ừm, nhà của một quý ông độc thân tiêu chuẩn."

Chỉ có căn phòng này có chút khác biệt…"

Nhưng mà, em đến đây rồi, còn cần mặc quần áo làm gì nữa?"

Trần Dạng rời khỏi khung cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại, chốt khóa "lạch cạch" một tiếng rơi xuống.
 
[H Văn] Nghiện Hoan
Chương 39


Trần Dạng ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa, giữa hai lông mày dường như có một tia mệt mỏi.Lương Vận lúc này mới ý thức được, hắn từ thành phố N bay trở về, ngay sau khi hạ cánh, liền không ngừng nghỉ cùng cô thực hiện "dạy dỗ".

Vừa rồi khi cô đang ngủ một chút, Trần Dạng lại đang làm thêm giờ để xử lý công việc."

Thảo nào hắn giờ mặt có vẻ mệt mỏi."

Lương Vận đối với căn "phòng làm việc" này có một tia sợ hãi, nhưng tóm lại vẫn là tò mò, thậm chí là nóng lòng muốn thử.Nó giống như căn nhà kẹo hấp dẫn trong truyện cổ tích Grimm, sự dụ hoặc có lẽ mang theo chút tà ác, nhưng rốt cuộc lại khiến người ta nghiện, không thể kiềm chế được.Tuy nhiên, thấy thần sắc của Trần Dạng, lòng cô không nỡ.Hắn dường như đã nói, mỗi lần "dạy dỗ" hết sức đều là công việc tốn thể lực, huống chi trong tình huống hắn hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi.Lương Vận bước những bước nhỏ nhẹ nhàng đến, ngoan ngoãn quỳ gối bên chân Trần Dạng, đặt cằm lên đùi hắn, "Chủ nhân, anh nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Trần Dạng mỉm cười ôn hòa, dùng bàn tay vuốt ve đỉnh đầu cô, "Nhưng tiểu nô của ta lại tò mò quá mức!"

Tay hắn dọc theo một bên gò má Lương Vận trượt xuống, cổ tay bỗng nhiên xoay nhẹ, liền dùng sức nắm cằm cô, "Ngay cả tư thế quỳ cũng chuẩn như vậy, thật khó từ chối đâu!"

Trần Dạng lại giơ tay, một cái đã giật tấm ga trải giường đang che thân thể Lương Vận ra, dùng một ngón tay trượt theo môi cô, qua xương cổ, ngực, thẳng đến bụng dưới thì dừng lại, nhẹ nhàng chạm nhẹ.Hắn kéo Lương Vận cùng đứng dậy, đi đến chiếc tủ lớn âm tường, kéo cửa tủ ra.Bên trong phân loại bày đủ loại dụng cụ và thiết bị:Roi với hình dạng khác nhau, thước với chất liệu khác nhau, với kích cỡ khác nhau, và cả những loại vòng cổ, kẹp với hình dáng khác nhau.

Ngoài ra còn có một số thứ trông giống dụng cụ y tế, đồ dùng và thiết bị khử trùng."

Cái này, là 'cửu vĩ miêu tiên' bằng da trâu đã được tẩm dầu, độ bóng và cảm giác chạm đều là hàng tốt.

Loại roi này, ban đầu xuất phát từ các hạm đội châu Âu thời đại hàng hải, là một loại công cụ để thuyền trưởng trừng phạt những thủy thủ không tuân lệnh.

Khi hành hình, người chịu hình tự mình cắt một đoạn dây thừng, tẽ phần đầu ra, chia thành chín sợi nhỏ, làm đuôi roi, phần sau giữ nguyên, làm tay cầm.

Vì vậy gọi là 'cửu vĩ miêu'.

Đánh lên người, màu đỏ tươi, để lại hoa văn rất đẹp."

Trần Dạng vừa nói, vừa cầm roi trong tay, xoay người, nhẹ nhàng quất qua người Lương Vận.Lương Vận lập tức hai tay siết chặt, cảm giác toàn bộ chân tóc dựng đứng.Chỉ nhìn chất liệu cũng có thể hiểu, cái thứ này khi rơi xuống người, so với cây roi nhỏ Trần Dạng vừa dùng trong xe, tuyệt đối sẽ cao hơn rất nhiều đẳng cấp."

Đây là 'sinh phiến gỗ đàn hương sừng tê giác',(mình cũng hỏng hiểu, ai biết góp ý với mình nha) làm thủ công hoàn toàn, coi như là vũ khí hạng nặng tầm trung.

Mật độ khá lớn, hoa văn trên 'sinh phiến' cũng sẽ làm tăng cảm giác đau đớn.

Nhưng khi đánh xuống, sẽ in ra hoa văn hình thoi trên mông, rất đẹp."

Trần Dạng bỗng nhiên đưa cho Lương Vận, "Thử xem trọng lượng?"

Khi Lương Vận nhận lấy, cô mới phát hiện dụng cụ trong tay được làm thủ công vô cùng tinh xảo, các cạnh được mài tròn thủ công, hoa văn sau khi mài giũa đánh bóng cũng rất đẹp, thậm chí có thể bày ra như một món đồ mỹ nghệ.Tuy nhiên, nghĩ đến việc một tấm gỗ đàn hương nặng như vậy lại dùng trên người mình, cô vội vàng trả lại cho Trần Dạng, "Đẹp vậy mà, treo trên tường đẹp hơn."

Trần Dạng "xì" một tiếng cười: "Con bé ranh ma thông minh!"

"Nói đến đẹp, cái 'miêu chụp' trong suốt này chắc là phong cách của em.

Mỗi lần quất xuống mông, có thể nhìn thấy thịt mông bị biến dạng bên dưới tấm ván, rất đáng yêu.

Anh cũng thích trước tiên dùng dây mây quất một trận, sau đó lại dùng cái 'miêu chụp' này, có thể làm phẳng những vết lằn vừa đánh ra, tạo cho vết thương cảm giác mờ ảo."

Lương Vận kinh ngạc nhìn hắn: "Sao có thể biến kết quả của việc đánh mông thành như một cuộc thẩm định và thưởng thức nghệ thuật vậy, thật không ai bằng!"
 
Back
Top Bottom