Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái

[H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái
50. Biết sai rồi sao (tát mạnh, dùng miệng cởi giày)


Căn bản không cho Thư Uyển thời gian phản ứng, Tạ Trạch Thừa liền năm ngón tay xòe ra tát vào mặt cô.Những cái tát che trời lấp đất giáng xuống, mặt cô lắc lư qua lại giữa hai bàn tay hắn.“Bạch bạch bạch bạch bạch bạch——”Ban đầu Thư Uyển còn có thể đếm trong lòng, nhưng về sau, toàn bộ sự chú ý của cô đều tập trung vào mặt mình.Lần tát này không giống lần trước, còn có kích thích bên dưới phân tán sự chú ý của cô.

Lần này hắn hai chân đạp lên tay cô, không cho cô bất kỳ cơ hội né tránh nào, cũng không cho cô bất kỳ kích thích giác quan nào khác, chỉ là liên tục tát vào má cô.Cô bị đánh đến choáng váng.Hai bên khuôn mặt từ đau rát, đến nóng bừng, rồi tê dại, nước mắt cô đều bị đánh bật ra.Thư Uyển sụt sịt mũi xin tha: “Cầu xin chủ nhân…

Đừng, đừng đánh.”

Đáp lại cô, lại là liên tiếp hơn mười cái tát.Cô chưa từng bị đánh như vậy bao giờ.Tay Tạ Trạch Thừa dính đầy nước mắt cô, hắn "A" một tiếng, mở bàn tay đặt trước mặt cô: “Không biết còn tưởng tôi đang đánh búp bê nước đấy.”

Cô hít hít mũi, hai mắt đỏ hoe nhìn hắn.Hắn hơi cúi lưng, dùng tay giúp cô xoa hai bên má.Lực nhẹ nhàng làm Thư Uyển không tự giác nheo mắt lại, giống như một con mèo con được vuốt ve thuận chiều lông.“Biết sai rồi sao?”

“Đã biết rồi…”

Cô khàn khàn trả lời, “Không nên không tin anh, còn không nên vừa rồi… muốn lừa anh.”

“Bốp.”

Có một cái tát giáng xuống mặt cô.Mặt Thư Uyển theo lực cái tát bị đánh lệch sang một bên, tóc rủ xuống trên mặt cô.“Bạch bạch bạch.”

Lại là liên tiếp ba cái tát, khiến đầu cô lắc lư qua lại.Sau khi tát xong, Tạ Trạch Thừa chỉnh lại mái tóc rối bời của cô, nhìn dấu bàn tay in hằn trên mặt cô, hài lòng gãi gãi mũi cô: “Em sai ở chỗ diễn kịch không diễn trọn vẹn.”

Thư Uyển có chút ngây người.“Chỉ cần không bị vạch trần, thì em diễn vẫn chân thật.”

Tạ Trạch Thừa hiếm khi dạy đời người khác, thầm khen lòng tốt của mình xong, hắn chu môi: “Cởi giày cho anh.”

“Nhưng, nhưng mà…”

Nhưng mà tay cô còn bị hắn đạp dưới đế giày.

Tạ Trạch Thừa tỏ vẻ bừng tỉnh “

Sau này nhớ kỹ, cởi giày cho tôi phải dùng miệng cởi.”

“…”

Thấy cô không phản ứng, hắn nghiến nghiến mu bàn tay cô: “Nghe rõ chưa?”

“Nghe, nghe rõ rồi.”

Thư Uyển đau đến nhe răng trợn mắt, vội vàng cúi người xuống, dùng miệng ngậm lấy mép giày da của người đàn ông.Tạ Trạch Thừa cũng không làm khó cô thêm, hắn nâng một chân lên, để cô dùng miệng cởi giày.Cô dùng hàm răng cắn vào mũi giày, từ từ dùng sức kéo xuống.Vừa cử động, môi trên của cô chạm vào vớ của hắn, ma sát mang theo một trận tê dại lạ thường.Thư Uyển rũ mi xuống, không để ý đến cảm giác xấu hổ trong lòng, vừa cắn vừa đẩy mà cởi được một chiếc giày da của hắn.Dáng vẻ này của cô trông ngoan ngoãn một cách giả dối, Tạ Trạch Thừa xoa xoa đầu cô, thế mà lại không nỡ tiếp tục làm khó cô, chỉ là theo lệ cũ nâng chân còn lại lên: “Chiếc này.”

Cô làm theo cách cũ, chuẩn bị cởi nốt chiếc giày da còn lại của hắn.Nhưng khi chiếc này cởi được một nửa, Tạ Trạch Thừa liền dùng bàn chân dẫm lên mặt cô.Bàn chân của người đàn ông rất lớn, dẫm toàn bộ khuôn mặt cô dưới chân.Hắn hơi dùng sức, tư thế bò quỳ ban đầu của cô liền bị dẫm đến lộn xộn.Hai tay cô theo bản năng ôm lấy chân hắn, theo sức lực của hắn ngả ra sau, dần dần nằm ngửa trên mặt đất bên cạnh chân hắn.
 
[H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái
51. Quỳ cho vững (dùng chân tát mặt, đá vú)


Bàn chân hắn rất lớn, dẫm lên có thể bao trùm cả khuôn mặt cô dưới lòng bàn chân.Tạ Trạch Thừa nhẹ nhàng nghiền nghiền mặt dưới chân: “Cởi ra.”

Thư Uyển ngậm lấy vớ của hắn, cởi nốt chiếc vớ đã cởi một nửa xuống.Vừa cởi xong, cô đang chuẩn bị lấy chiếc vớ trong miệng ra, liền nghe thấy lệnh của Tạ Trạch Thừa: “Ngậm trong miệng đi.”

Cô không hiểu nguyên do mà ngậm chiếc vớ của người đàn ông, liền bị hắn dùng bàn chân tát một cái.Mặc dù hắn đã thu lại sức lực, nhưng bàn chân tát vào mặt và bàn tay tát vào mặt có cảm giác hoàn toàn khác biệt, lại càng mang theo cảm giác xấu hổ.Thư Uyển bị tát đến ngây người.Tạ Trạch Thừa như trêu mèo, dùng chân nâng cằm cô lên, lại dùng chân kia tát vào mặt cô.“Bốp”.Không có tiếng "cạch cạch" giòn giã của bàn tay, nhưng mặt cô vẫn bị chân tát lệch sang một bên.Không đợi cô hoàn hồn, lại là một cú nữa.Hắn không dùng sức, như thể chỉ đơn thuần trêu đùa, dùng chân trái một cú, chân phải một cú mà tát cô.Thư Uyển cuối cùng cũng hiểu vì sao hắn nói ngày mai cô sẽ không thể ra ngoài, chỉ mới bắt đầu chơi được mười phút, má cô đã nóng bừng, mà nhìn tư thế này, người đàn ông còn không hề có dấu hiệu đã tát sướng.Mặt cô bị hắn tát qua lại dưới bàn chân, tát khoảng hai mươi cái, Tạ Trạch Thừa mới mất hứng thú mà đặt cả hai chân lên ngực cô.Hắn dùng bàn chân cảm nhận mà dẫm dẫm, cười nói: “Hình như thật sự không giống nhau lớn, sau này em làm sao mà mặc áo ngực được đây?”

Thư Uyển sững sờ một chút, theo bản năng liền muốn đưa tay sờ xem.Cô từ trước đến nay yêu cái đẹp, yêu cầu với vóc dáng cũng cực kỳ nghiêm khắc, chuyện hai bên ngực không đều nhau đối với cô mà nói tuyệt đối không cho phép.Nhưng tay cô còn chưa kịp chạm vào, đã bị Tạ Trạch Thừa một chân đá văng ra.“Sợ gì chứ?”

Hắn nói, “Nếu không giống nhau lớn, chủ nhân của em sẽ giúp em bên kia cũng giày vò cho lớn lên.”

“…”

Cô có nên nói cảm ơn không nhỉ?“Em nhìn cái gì vậy?”

Tạ Trạch Thừa dùng bàn chân lại tát cô một cái, lần này dùng chút sức, tát đến tóc cô cũng rối bời, hắn dùng lòng bàn chân trước đạp lên miệng cô, nghiền môi cô như vê tàn thuốc.Môi cô vốn dĩ nhợt nhạt, bị nghiền như vậy dần dần trở nên đậm màu, như thể đã tô son môi vậy.Tạ Trạch Thừa nhìn kiệt tác của mình, hài lòng dời chân ra: “Quỳ cho tốt, tôi bây giờ sẽ giúp em làm cho hai bên vú chó đối xứng.”

Thư Uyển có một dự cảm không lành.Cô chậm rãi bò dậy khỏi mặt đất, còn chưa quỳ vững, người đàn ông liền một chân đá vào ngực cô.Ngực chịu lực, từ dưới theo sức lực đột nhiên nảy lên, suýt chút nữa đập vào cằm cô, rồi lại vì trọng lực mà rơi xuống.Cô rên rỉ một tiếng, ôm vú quỳ rạp trên mặt đất.“Từ lần đầu tiên gặp em, tôi đã rất muốn đá vú em như đá bóng sữa rồi,” Tạ Trạch Thừa cúi lưng, vỗ vỗ lên mặt cô, “Quả nhiên cảm giác chân thật không tồi, quỳ lên rồi để tôi đá thêm hai cú nữa.”

“Không…

Không cần…”

“Không cần?”

Hắn cười một tiếng, ngay trong tư thế này, từ bên cạnh lại đá vào ngực cô một cú, “Tùy em nói muốn hay không muốn sao?”

Đá như vậy lại là một cảm giác khác lạ.Vú cô va nghiêng vào bên vú kia, rồi lại bật ra hai bên.Tạ Trạch Thừa từ trên cao nhìn xuống cô: “Quỳ đã vững chưa?”

---
 
[H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái
52. Tin tưởng tôi (mặc đồ tình thú, đeo kẹp vú)


Trước mặt người ngoài, Tạ Trạch Thừa luôn là một quý ông , nhưng chỉ khi ở trước mặt cô, sự bá đạo, biến thái và cố chấp trong xương cốt hắn mới có thể thể hiện một cách hoàn hảo.Thư Uyển không thể nói rõ mình đang có tâm sự gì, cô có chút hoảng sợ nhận ra mình thích bị Tạ Trạch Thừa đối xử như vậy.Ít nhất là sau câu "Quỳ cho vững", lồn dâm cô lại trào ra một dòng dâm thủy.Quần áo cô hiện tại mặc như không mặc, nước dâm trong suốt chảy ra từ lỗ lồn xuống đùi.Tạ Trạch Thừa đôi mắt sắc bén, nhấc chân dùng mũi chân từ phần đùi trong của cô từ từ cọ lên: “Đây là cái gì?”

“Là, là…”

Cô ấp úng, thế nào cũng không thể mở miệng.“Là nước dâm của em phải không?”

Tạ Trạch Thừa thay cô trả lời.“Là…”

“Trả lời hoàn chỉnh!”

Thư Uyển nhắm mắt: “Là nước dâm của em.”

“Em?”

Tạ Trạch Thừa nhướng mày, ném bộ đồ mèo con đó xuống bên chân cô, “Em bây giờ suy nghĩ kỹ đi, nên gọi mình là gì.”

Ý của người đàn ông rất dễ hiểu, nhưng không chịu nổi lòng xấu hổ của Thư Uyển.Cô mất một lúc lâu mới cọ qua cọ lại mà theo ý muốn của người đàn ông mở miệng: “Là nước dâm của mèo con dâm đãng.”

“Ngoan.”

Hắn khen thưởng mà xoa xoa đầu cô.Độ ấm từ lòng bàn tay người đàn ông truyền đến đỉnh đầu cô, khiến cô không tự chủ mà dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay hắn.Hành động của cô bị Tạ Trạch Thừa xuyên tạc, hắn lại xoa xoa: “Không sai, mèo con dùng đầu cọ chủ nhân.”

Hắn đá đá bộ đồ tình thú mèo con: “Nếu đã là mèo con, thì hãy thay bộ đồ mà em nên mặc vào đi.”

“Vâng… chủ nhân.”

Thư Uyển đánh bạo ngẩng đầu nhìn Tạ Trạch Thừa một cái — hắn vẫn ung dung ngồi ở mép giường cô, căn bản không có ý định đi ra ngoài.Không còn cách nào khác, cô đành phải thay quần áo trước mặt người đàn ông.Cởi bỏ chiếc quần áo và quần đã bị làm cho nhăn nhúm trên người, cô nhặt những món đồ mèo con trên mặt đất lên đánh giá.Mặc dù vừa rồi đã cảm thấy bộ đồ này thật đáng xấu hổ, nhưng cô không ngờ còn có thể xấu hổ hơn nữa…Bộ đồ tình thú mèo con đó thậm chí không thể gọi là quần áo.Tai mèo đội trên đầu, móng vuốt mèo đeo vào tay, vòng cổ mèo có chuông đeo ở cổ, áo ngực có thể lộ ra hai bầu ngực, cùng với một cái đuôi và hai cái chuông.Những thứ phía trước cô đều đã hiểu, chỉ có hai thứ cuối cùng thì không hiểu gì cả.Cái đuôi kia phía trước còn có một cây gậy rung, hai cái chuông kia còn có cái kẹp?Thấy cô chậm chạp không động, Tạ Trạch Thừa lại sốt ruột dùng chân đá đá núm vú cô: “Nhanh lên.”

“Không biết mặc…”

Cô thành thật thẳng thắn.“Cái nào biết mặc thì mặc vào, cái nào không biết mặc thì để đó, chủ nhân sẽ mặc giúp em.”

Thật ra khi mua bộ đồ tình thú này, Tạ Trạch Thừa đã đoán được cô có khả năng sẽ không biết mặc, cũng bởi vậy mới nhất quyết phải ở lại xem cô thay quần áo, nhưng hắn trước mắt vẫn diễn xuất cực tốt mà "A" một tiếng: “Mèo con ngốc.”

Thư Uyển giận mà không dám nói gì, chỉ có thể thành thật đội tai mèo lên đầu, thắt vòng cổ, mặc áo ngực xong lại đeo hai cái móng vuốt mèo vào tay mình.Vẻ ngoài của cô thiên về kiểu ngự tỷ, nhưng bất ngờ lại hợp với những thứ lông xù này.Trông vừa ngoan vừa hoang dã, khiến người ta nảy sinh ham muốn chinh phục tột độ.Ánh mắt Tạ Trạch Thừa tối sầm.Hắn từ dưới đất nhặt hai cái chuông còn lại: “Đây là chuông để kẹp vào núm vú em.”

“?”

Cô theo bản năng rụt người lại một chút.Mặt hắn lạnh đi: “ Bò lại đây, thật sự muốn anh đánh nát cái mặt em phải không?”

Thư Uyển rùng mình một cái, chỉ có thể ngoan ngoãn lại gần.“Đưa vú em dựng thẳng lên cho tôi.”

“…Vâng.”

Cô ưỡn hai bầu vú trông thảm hại đó lên.Ngay khoảnh khắc cô ưỡn lên, Tạ Trạch Thừa liền bóp mở cái kẹp, kẹp một cái chuông vào núm vú cô.Cái kẹp kim loại kẹp vào núm vú lạnh lẽo, Thư Uyển cong lưng như một con mèo xù lông mà rên rỉ nghẹn ngào một tiếng.Ngoài cái lạnh lẽo vừa chạm vào, kẹp nhũ còn kẹp bẹp núm vú vốn đầy đặn, kẹp đến nỗi núm vú cô truyền đến một trận đau nhói sắc bén.Tạ Trạch Thừa rất có hứng thú dùng tay gảy nhẹ cái chuông của kẹp nhũ, tiếng leng keng vang lên trong phòng.Hắn cười nói: “Bây giờ biết hai thứ này dùng để làm gì chưa?”

“Đã biết rồi…”

“Cái còn lại, tự em kẹp vào cái vú dâm đãng của em đi.”

Thư Uyển cầm cái kẹp nhũ còn lại, nhưng thế nào cũng không thể tự mình ra tay được.“Cho em năm giây, nếu sau năm giây em còn chưa tự kẹp lên, tôi sẽ giúp em kẹp.”

Tạ Trạch Thừa bắt chéo chân dài, dùng giọng điệu thờ ơ đe dọa cô, “Nếu là tôi kẹp, lần này tôi chỉ kẹp một phần ba núm vú của em thôi, diện tích chịu lực càng nhỏ, đau đớn càng kịch liệt, đến lúc đó chuông sẽ rủ lủng lẳng trên núm vú em muốn rớt mà không rớt, tôi nhìn phiền, sẽ trực tiếp kéo kẹp nhũ từ vú em xuống, rồi kẹp lại một lần nữa.”

Thư Uyển sợ đến mức cả người giật mình, ngay khi từ “năm” vừa được người đàn ông nói ra, cô liền kẹp cái chuông đó vào núm vú mình.Nhìn hai núm vú đều bị kẹp bẹp của mình, cô đỏ bừng mặt.Ánh mắt cô không ngừng lướt đến cái đuôi cuối cùng, cái đuôi đó thì không có vấn đề gì, vấn đề là cái đuôi nối liền với gậy rung.So với con cặc của Tạ Trạch Thừa, kích cỡ này cũng không thể coi là lớn.Nhưng cô không hiểu lắm nếu cây gậy mát xa đó cắm vào lỗ lồn thì cái đuôi đó rốt cuộc muốn vểnh lên như thế nào.“Đây là màn kịch lớn hôm nay.”

Giọng Tạ Trạch Thừa vang lên, hắn cầm lấy cái đuôi trong tay thưởng thức một lúc, sau đó chọc nó vào lỗ đít cô, “Thứ này, cuối cùng là phải cắm vào đây.”

Thư Uyển mở to mắt nhìn.Cô sợ đến mức tè ra quần mà bịt lấy mông mình, điên cuồng lắc đầu: “Không được, không được…”

Ngoài ba từ đó ra, cô thậm chí không thể nói được lời nào khác.“Yên lặng.”

Hắn vươn ngón trỏ, đặt lên môi cô, “Em có tin tưởng tôi không?”

“…”

Thư Uyển rất muốn nói không, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.Từ tận đáy lòng, hắn hiện tại là người cô tin tưởng nhất.Tạ Trạch Thừa ngồi xổm trước mặt cô, đôi mắt thẳng tắp nhìn cô: “Vậy thì tin tưởng tôi, tuyệt đối sẽ không làm em bị thương.”

Do dự rất lâu, cô mới khó khăn gật đầu: “…Được.”

“Thật ngoan,” hắn hôn một cái lên khóe môi cô, tay kia vòng qua phía sau cô, vỗ vỗ mông cô, “Vậy bây giờ vào phòng tắm, rửa ruột trước đi.”

Thư Uyển đột nhiên cảm thấy mình đã lên một con thuyền cướp biển.
 
[H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái
53. Anh thích con đĩ đê tiện (chân nghiền hạt le, đánh mông ...)


53.

Anh thích con đĩ đê tiện (chân nghiền hạt le, đánh mông, ngón tay thọc lỗ đít)Cô không kìm được phản kháng: “Không muốn rửa ruột…”

“Lý do.”

Tạ Trạch Thừa sờ sờ má cô, “Cho anh lý do hợp lý, anh sẽ đồng ý.”

Thư Uyển nghĩ nghĩ: “Em sợ đau được không?”

“…Tiếp tục.”

Thấy trên mặt hắn không có biểu cảm tức giận gì, lá gan Thư Uyển tức thì lớn hơn rất nhiều: “Với lại sau khi rửa ruột chắc chắn sẽ phải vào WC, bị bắt đi WC như vậy thì mất mặt biết bao, em dù sao cũng là một thiên kim tiểu thư, em không thể chấp nhận được việc mình mặt mũi tèm lem trước mặt một người đàn ông!”

Cô càng nói giọng càng lớn, càng nói càng tự tin, một vẻ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.“Cho nên em cảm thấy, rửa ruột sẽ rất đau, và còn rất mất mặt đúng không?”

Tạ Trạch Thừa giúp cô tổng kết.Thư Uyển giơ ngón cái về phía hắn.Tạ Trạch Thừa cười lạnh một tiếng, giơ tay liền tát vào mông cô một cái: “Mặt mũi à?”

Cô ăn đau, theo bản năng che lấy mông mình.Ngay khi cô cử động, người đàn ông nhấc chân dẫm lên lỗ dâm cô, ngón chân hơi lạnh còn nghiền nghiền xuống dưới: “Cái chân này từng dẫm lên vú em, từng tát mặt em, còn từng thao miệng em, khi làm những việc đó, em có cảm thấy mình có mặt mũi không?”

Mỗi một câu hắn nói, bàn chân lại nghiền xuống một phân, môi lỗ lồn bị bàn chân hắn dẫm cho bành ra hai bên, để lộ ra hạt le non mềm không chỗ trốn.Hạt le nhỏ bao phủ đầy dây thần kinh từ tròn xoe bị dẫm bẹp, Thư Uyển rên rỉ đỡ lấy mắt cá chân hắn: “A… không được…

Ô…”

“Không được?”

Hắn nhướng mày, hơi nâng chân lên, làm cho hạt le bị dẫm dẹp lép kia run rẩy khôi phục hình dạng ban đầu, rồi lại vào khoảnh khắc cô thả lỏng, dùng chút sức dẫm xuống!Hạt le vừa mới khôi phục nguyên trạng lại bị đột ngột dẫm bẹp, cô trợn tròn hai mắt, toàn thân từ mặt đất bật lên.“Nói chuyện!”

Tạ Trạch Thừa dùng ngón chân dẫm lên hạt le cô, nghiền bên trái dẫm bên phải, “Em cảm thấy em như bây giờ có mặt mũi không?”

“A…”

Thư Uyển ngửa đầu, nước mắt lưng tròng trả lời, “Không… không có.”

“Không có là được rồi, anh thích con đĩ đê tiện.”

Hắn lại nâng chân lên, đột ngột đạp lên hạt le cô: “Khi tôi chơi em, em liền vứt hết những thứ tự trọng, lòng xấu hổ đó đi, tôi muốn em biến thành cái gì, em liền phải biến thành cái đó, mèo con dâm đãng, chó cái, con đĩ, đồ đê tiện, thậm chí là giẻ lau chân và chậu thịt, chỉ cần tôi muốn, em không có quyền từ chối, biết không?”

Thư Uyển chỉ cảm thấy hạt lemình đều sắp bị nghiền nát.Hạt le tròn bị bàn chân to của người đàn ông dẫm thành hình bánh, còn phải bị nghiền liên tục, cô thậm chí cảm giác hạt le mình đều sắp bị dẫm nổ tung.Như để nghiệm chứng suy đoán của cô, Tạ Trạch Thừa càng dùng sức hơn, hạt le vốn đã biến thành hình bánh giờ phút này càng biến thành một lớp mỏng dính!Cô hét lên một tiếng, vội vàng trả lời: “Đã biết…

A a đã biết… chủ nhân rửa ruột cho đồ đê tiện a a a…”

“ Em ra lệnh cho ai ?”

“Ô…

Không phải, là cầu xin chủ nhân rửa ruột cho đồ đê tiện a a a…”

“Vốn dĩ chỉ cần cho em rửa ruột,” hắn cười cười, “Nhưng nếu tiểu tiện nhân không ngoan, thì cũng chắc chắn phải cho em chút dạy dỗ, lát nữa khi tôi rửa ruột cho em, em phải vừa bị rửa ruột, vừa bị đá cái lồn dâm đãng.”

Nói xong, hắn liền túm tóc dài của Thư Uyển, lôi cô một mạch vào phòng tắm.Thư Uyển bị lôi kéo lảo đảo lết vào phòng tắm.Tạ Trạch Thừa trên giường, quả thật khác một trời một vực so với khi ở trong cuộc sống.Hắn tháo vòi sen ra, chỉ để lộ một cái ống dẫn.Dường như để dằn mặt cô, hắn giơ tay mở vòi nước, dòng nước trong ống dẫn liền phun trào ra.Nhìn dòng nước trong vắt đó, chân Thư Uyển đều sợ mềm nhũn.Cô liều mạng lắc đầu: “Không được…

Sẽ chết người…”

“Sẽ không,” hắn gạt chốt xuống, dòng nước vừa dâng lên thu nhỏ lại, “Chỉ cần em ngoan, sẽ không sao.”

Hắn ngồi ở mép bồn tắm, giơ tay vớt cô lên, đặt ngang hông cô lên đầu gối mình, ngón tay vòng quanh lỗ đít cô: “Thả lỏng.”

Thư Uyển nghe lệnh hắn, từ từ thả lỏng cơ bắp phía sau, nhưng cô rốt cuộc không có kinh nghiệm về mặt này, càng muốn thả lỏng thì lại càng căng thẳng.Tạ Trạch Thừa nhìn hai cánh mông căng chặt của cô, tức đến bật cười: “Em cố ý đối nghịch với ông đây đấy à?”

“Không có…

Ô ô… em không làm được.”

“Làm không được thì cầu xin chủ nhân, cầu xin cho tốt, chủ nhân sẽ giúp em.”

“Cầu xin chủ nhân…”

Cô mở miệng.“Bốp.”

Tạ Trạch Thừa đánh một cái vào mông cô, bàn tay mềm mại màu trắng bị đánh đến loạng choạng, rất nhanh liền hiện ra một vết hằn bàn tay nhợt nhạt: “Cầu xin chủ nhân làm gì?

Lời nói cũng không biết nói sao?”

“Cầu, cầu xin chủ nhân…

Giúp mèo con dâm đãng thả lỏng hậu đình…”

“Hậu đình?”

Hắn giơ tay lại tát một cái vào cánh mông còn lại của cô: “Em đang làm thơ à?”

“A…

Cầu xin chủ nhân giúp mèo dâm đãng thả lỏng cúc hoa…

Ô ô…”

“Cầu xin ông đây giúp em thả lỏng lỗ đít.”

Hắn cố tình chọn từ thô tục nhất, “Nói đi!”

“…Ô…”

Thư Uyển há miệng rất nhiều lần, nhưng trước sau vẫn không thể nói ra.Người đàn ông cũng không thúc giục cô, chỉ nâng bàn tay to lên, liên tục tát vào cặp mông căng tròn của cô.Chỉ cần cô một giây không nói ra lời hắn muốn nghe, sẽ có một bàn tay tát vào mông cô, đánh đến nỗi hai cánh mông của cô từ màu trắng biến thành hồng nhạt, như hai quả đào tiên theo những cú tát mưa rền gió dữ của người đàn ông mà lắc lư.Thư Uyển không chịu nổi, nửa thân trên của cô thỉnh thoảng ngẩng lên giãy giụa, nước mắt nước dãi đều chảy đầy mặt: “A a…

Cầu xin…

Cầu xin chủ nhân, chủ nhân giúp mèo dâm đãng thả lỏng…

Ô ô a thả lỏng một chút lỗ đít .”

Tạ Trạch Thừa cong khóe môi: “Như em mong muốn.”

Hắn ngừng tay, thò người ra lau hai lần vào hộp xà phòng bên cạnh.Rất nhanh ngón trỏ của hắn đã được bôi một lớp xà phòng trơn tuột.Sau khi trêu đùa hai cái ở lỗ đít cô, ngón trỏ hắn liền từ từ cắm vào theo cửa hang.Móng tay của người đàn ông luôn được cắt tỉa sạch sẽ, chọc vào bên trong lỗ đít cô cũng không đau, nhưng có một cảm giác tức không nói nên lời.Thư Uyển đỡ chân Tạ Trạch Thừa, ư ư a a mà rên rỉ, nhưng không cách nào ngăn cản ngón tay hắn càng tiến càng sâu.Rất nhanh hắn liền cắm hai đốt ngón tay vào, khuấy động trong lỗ đít cô.Sau khi cô thả lỏng, hắn mới từ từ thử tính cắm vào ngón tay thứ hai.Có xà phòng trợ giúp, việc Tạ Trạch Thừa đi vào thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng, hắn dùng hai ngón tay nhanh chóng thao lộng lỗ đít cô, giúp cô thích nghi với cảm giác lỗ đít bị vật lạ cắm vào.“Ừm ừm…

A…

Không…

Ô ô…

Ưm a…”

Thư Uyển chính mình cũng không biết mình đang kêu cái gì, chỉ cảm thấy nơi dùng để bài tiết của mình dường như cũng biến thành một cái miệng lồn, để người đàn ông tùy tiện giày vò chinh phục.Ngay khi cô vừa thích nghi, Tạ Trạch Thừa liền nhanh tay lẹ mắt nhét cái ống nước bằng một lóng tay rưỡi đó vào lỗ đít cô!
 
[H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái
54. Làm nũng (rửa ruột, liếm chân)


Khi nhận ra rốt cuộc thứ gì đang thọc vào lỗ đít mình, Thư Uyển gần như phát điên.Nhưng cô không dám lộn xộn, cô vặn vẹo một chút, thứ đó liền thọc sâu thêm một phân vào lỗ đít mình, thỉnh thoảng còn chọc vào thành thịt bên trong lỗ đít cô.Cô chỉ có thể mắt đỏ hoe cầu xin Tạ Trạch Thừa: “Không, không cần…

Cầu xin anh…”

“Cầu xin anh?”

Tạ Trạch Thừa nhướng mày, “Cái “anh” đó là ai?”

“…Cầu xin chủ nhân ô ô ô, đừng sâu hơn nữa a a…”

Tạ Trạch Thừa ác độc lại nhích vào trong thêm một centimet rồi mới dừng tay: “Em muốn bơm bao nhiêu ml?”

“…”

Biểu cảm Thư Uyển cứng đờ.Cái thứ này mẹ nó còn có thể bơm bao nhiêu ml?!Cô chọn bơm 0.1ml, nhỏ một giọt nước tượng trưng là được!Nhưng những lời suy nghĩ trong lòng cô không dám nói ra, cô sợ mình lỡ lời, sẽ biến thành ngòi nổ kích hoạt quả bom sám hối của gã đàn ông chó má này.Mặc dù tính tình Tạ Trạch Thừa luôn rất tốt, cô cũng chưa từng thấy hắn nổi giận, nhưng cô vẫn không hiểu sao lại có chút sợ hắn.Trong dự kiến không đợi được câu trả lời của Thư Uyển, Tạ Trạch Thừa cười khẽ thành tiếng: “Thật ra anh cũng không biết có thể bơm bao nhiêu, bên em không có dụng cụ chuyên nghiệp, tôi chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình thôi.”

“…Hả?”

Thư Uyển càng bất an hơn.Cô ưỡn mông: “Ô ô…

Vậy nếu không lần sau…

Lần sau có thiết bị chuyên nghiệp rồi, lại rửa ruột, được không chủ nhân?”

Tạ Trạch Thừa rất có hứng thú nhìn người dưới thân vừa cầu xin vừa làm nũng.Thiên kim tiểu thư từ trước đến nay kiêu ngạo, rất ít khi dùng tư thái như vậy cầu người, xem ra hôm nay đã dọa cô một trận tàn nhẫn rồi.Đáy mắt hắn hiện lên một tầng ý cười nhàn nhạt: “Em có tin tưởng chủ nhân không?”

“…”

Mẹ nó.Câu hỏi chết chóc đã đến.Thư Uyển thế nào cũng không ngờ mình thân là con gái, cũng có ngày bị hỏi đến câu hỏi chết chóc này.Cái này mẹ nó làm cô trả lời thế nào đây?Tin tưởng, đó chính là đợi Tạ Trạch Thừa mở vòi nước cho cô rửa ruột, tất cả đều tùy theo cảm giác của hắn; không tin, đó chính là rõ ràng phải bị trừng phạt.Dù là câu trả lời nào, cũng là một con đường chết.“Ba.”

“Hai.”

“Một.”

Mãi cho đến khi người đàn ông đếm xong ba tiếng, cô vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc nên chọn đáp án nào.“Thật đáng tiếc,” Tạ Trạch Thừa tặc lưỡi một cái, “Xem ra chỉ có thể anh giúp em lựa chọn thôi.”

Ngay khi hắn vừa dứt lời, hắn liền giơ tay mở công tắc.Đôi mắt đẹp của Thư Uyển ngay lập tức trợn tròn xoe.“…A!!!”

Dòng nước lạnh lẽo từ ống dẫn bắn vào lỗ đít cô, mặc kệ cô có chống cự thế nào, những dòng nước đó vẫn tuôn trào vào trực tràng cô.Chẳng bao lâu, Thư Uyển liền nhận thấy bụng mình có chút trướng.Cô cũng không kịp lo lắng mình sau này có bị trừng phạt hay không, vỗ chân Tạ Trạch Thừa liền bắt đầu la hét: “Dừng lại!

A a…

Dừng lại…

Ô ô bụng muốn nổ tung, em, em sẽ chết.”

Chưa từng có cảm giác nào làm tim cô kinh hoàng đến vậy, cô khóc đến mặt đầy nước mắt.“Khóc đáng thương thật.”

Tạ Trạch Thừa dịu dàng giúp cô lau nước mắt, nhưng vẫn không có ý muốn khóa vòi nước.Dòng nước nhỏ vẫn không ngừng cuồn cuộn đổ vào lỗ đít Thư Uyển.Ngay khi cô sắp đạt đến giới hạn, hắn khóa vòi nước.“Kẹp chặt lại.”

Không cần hắn nói, Thư Uyển cũng theo bản năng kẹp chặt lỗ đít.Ống mềm bị người đàn ông rút ra khỏi lỗ đít cô.Cảm nhận được sự khác lạ khi ống mềm từ từ rút ra, cô rên rỉ kẹp chặt lỗ đít.Tạ Trạch Thừa hài hước mở miệng: “Nuối tiếc như vậy, tôi lại nhét vào cho em nhé?”

“Không, không cần…”

Thư Uyển vô cùng hoảng sợ.Mà người đàn ông cũng chỉ nói vậy thôi, dù sao đây không phải nhà hắn, hắn không có dụng cụ tiện tay, chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình.Nếu thật sự bơm quá nhiều, cũng sẽ làm tổn thương cơ thể Thư Uyển.Vì thế hắn chỉ miệng đe dọa vài câu rồi liền rút ống mềm xuống.Hắn vỗ vỗ mông Thư Uyển, còn chưa mở miệng đã nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi: “Đừng…

Đừng vỗ!”

Chỉ cần kẹp như vậy đã là giới hạn của cô rồi, bụng cô hiện tại một trận cuồn cuộn, cảm giác muốn đi WC vô cùng mãnh liệt.Tạ Trạch Thừa rũ mắt, nhìn hai cánh mông trắng nõn của cô kẹp chặt, lộ ra biểu cảm hiểu rõ.Hắn đặt Thư Uyển xuống sàn phòng tắm.Khoảnh khắc bị người đàn ông buông khỏi đùi, Thư Uyển thở dài một tiếng thoải mái — bụng cô vừa rồi vẫn luôn bị đè nặng đột nhiên được giải thoát một chút.Tuy nhiên cũng chỉ là một chút mà thôi, rất nhanh bụng cô liền đau đớn trở lại.Trên trán cô hiện lên một lớp mồ hôi li ti.Cô cắn môi dưới đã trở nên tái nhợt: “Chủ, chủ nhân đi ra ngoài…”

“Không được đâu,” Tạ Trạch Thừa dịu dàng nhìn bụng cô đang phình ra, nhưng miệng lại nói những lời hết sức tàn nhẫn, “Khi nào chủ nhân không cho em bài tiết trước, em liền không được bài tiết ra ngoài.”

“Không…”

Cô vừa mở miệng, người đàn ông liền nhấc chân, nhét ngón chân vào miệng cô: “Mèo dâm khi nào liếm sạch ngón chân chủ nhân, chủ nhân liền cho em bài tiết.”

Nghe có vẻ là nhiệm vụ không thể hoàn thành, nhưng người đàn ông không đi, cô cũng không có cách nào tự mình bài tiết ra trước mặt hắn.Chỉ có thể dùng hết toàn thân sức lực kìm nén dục vọng muốn bài tiết của mình, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp ngón chân Tạ Trạch Thừa — cô không dám lộn xộn, cử động một chút, nước trong bụng cô liền như đang dao động, dữ tợn gào thét muốn tuôn trào ra.Nhưng cách liếm láp nhẹ nhàng của cô rõ ràng làm người đàn ông rất không hài lòng.Tạ Trạch Thừa hạ nắp bồn cầu xuống, ngồi trên bồn cầu, nâng chân còn lại đá đá núm vú cô: “Không ăn cơm à?”

Trên núm vú cô còn kẹp chiếc chuông từ bộ đồ tình thú, người đàn ông dùng chân đá một cái liền phát ra tiếng leng keng, khiến người ta vô cùng xấu hổ.Nếu là bình thường, Thư Uyển chắc chắn sẽ xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, nhưng hôm nay cô căn bản không rảnh để phân tâm, toàn bộ sức lực của cô đều dùng vào việc chống cự chuyện đi vệ sinh.Thấy cô không trả lời, hắn ác liệt nhẹ nhàng đặt chân lên bụng cô: “ Nô lệ đê tiện mà không liếm cho tốt, lát nữa sẽ không phải đá vú em, mà là bụng đấy.”

Bị hình phạt của hắn dọa sợ, cô cũng không dám giống như vừa rồi mà nhẹ tay nữa, chỉ có thể dùng sức ngậm lấy ngón chân người đàn ông, liếm mút như đang ngậm một cây kẹo mút.Từng ngón chân của người đàn ông được cô mút từng cái một, cô dùng hai tay ôm lấy bàn chân to của người đàn ông, đầu lưỡi lướt trên mu bàn chân hắn.“Được rồi,” Tạ Trạch Thừa lại đá vào núm vú cô một cái, “Đặt cái mặt tiện nhân của em dưới lòng bàn chân ông đây.”

Thư Uyển chỉ có thể làm theo .Sau khi bàn chân to của người đàn ông dẫm toàn bộ khuôn mặt cô dưới chân, hắn ra lệnh: “Thè lưỡi ra.”

“…Vâng.”

Thư Uyển chống cự lại sự cuồn cuộn trong bụng, giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều.Cô run run rẩy rẩy thè chiếc lưỡi hồng nhạt ra.Giây tiếp theo, hắn dùng gót chân dẫm lên chiếc lưỡi non mềm đó, sau đó thong thả nhưng mạnh mẽ mà cọ xát lòng bàn chân trên chiếc lưỡi non mềm của cô!
 
[H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái
55. Nhịn không được (liếm kẽ chân, bài tiết khi bị đâm vào)


Đầu lưỡi cô từ gót chân cứ thế cọ lên đến lòng bàn chân, người đàn ông còn không hài lòng, dùng mũi chân chọc chọc môi cô: “Há miệng.”

Thư Uyển nghe lời hơi mở miệng, vừa mở ra, Tạ Trạch Thừa liền nhét ngón chân vào.Theo thời gian trôi đi, cô càng ngày càng muốn đi vệ sinh…Bụng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng ùng ục, cô mặt tái nhợt mà ngậm ngón chân hắn, mơ hồ không rõ mà mở miệng: “Chủ, chủ nhân…

Nhịn không được…”

“Nhịn không được?”

Hắn nhìn một chút thời gian, “Nhịn không được thì cứ phun ra đây đi.”

Phun ra ư?Thư Uyển sững sờ.Cô thà nghẹn chết cũng không đời nào trực tiếp phun trên sàn nhà trước mặt người đàn ông này!Nhìn thấu ý nghĩ của cô, Tạ Trạch Thừa biết rõ cố hỏi: “Không muốn trực tiếp phun ở đây à?”

Cô tủi thân gật gật đầu.“Muốn dùng bồn cầu thì phải liếm sạch ngón chân chủ nhân,” hắn nhét ngón chân vào sâu hơn trong miệng cô, “Phải liếm ra tiếng, chỉ cần anh hài lòng, em liền có thể đi lên bồn cầu bài tiết.”

“…”

Thư Uyển cố gắng co rút chặt lỗ đít, chỉ có thể khó khăn tiếp tục liếm chân cho hắn.Cô nhịn đến trán cũng lấm tấm mồ hôi, nhưng để hoàn thành nhiệm vụ hắn giao, nhanh chóng ngồi vào bồn cầu bài tiết, cô run rẩy thân thể giơ tay lên, hai tay ôm lấy chân hắn, dùng môi lưỡi bắt đầu bao lấy mút ngón chân hắn.Tạ Trạch Thừa được nước lấn tới, một chân khác trực tiếp dẫm lên ngực cô: “Tiếng đâu?”

Núm vú cô bị dẫm chìm vào trong thịt ngực, thân mình cô hơi cứng đờ, tiếng rên rỉ tràn ra từ miệng, suýt chút nữa liền không kẹp được.Cô rõ ràng ý thức được mặc dù cô dùng sức kẹp chặt lỗ đít, nhưng nước trong ruột và chất thải vẫn gào thét muốn trào ra.…

Đây chỉ là vấn đề thời gian.Ý thức được điểm này sau, Thư Uyển chỉ có thể lấy lòng mà ngậm lấy ngón chân cái của người đàn ông, đầu lưỡi hồng phấn vòng quanh ngón chân, bao phủ ngón chân người đàn ông bằng một lớp nước bọt trong suốt.Để phát ra tiếng hắn muốn, cô dùng sức mút hút đầu ngón chân hắn, phát ra âm thanh "tư tư" khiến người ta xấu hổ.Nhìn Thư Uyển quỳ trên mặt đất ôm chân hắn, từng bước từng bước liếm hút ngón chân hắn, Tạ Trạch Thừa khóe môi nhếch lên: “Cả kẽ ngón chân cũng liếm sạch cho ông đây.”

“…”

Nếu giờ phút này cô có thể dùng một từ để diễn tả tâm trạng của mình, đó chính là hối hận.Vô cùng hối hận.Cảm kích và áy náy có thể ăn được không?Không thể.Không những không thể, mà còn làm cô làm ra chuyện ngu xuẩn như dẫn sói vào nhà.Tối nay khi cô nhìn thấy Tạ Trạch Thừa, đáng lẽ cô nên quay đầu bỏ đi ngay!Nhưng bây giờ hối hận đã không còn kịp nữa rồi, cô chỉ có thể mặt đỏ bừng mà nhét đầu lưỡi vào kẽ ngón chân người đàn ông, từng ngụm từng ngụm liếm láp.Tạ Trạch Thừa từ trên cao nhìn xuống cô: “Ngứa, dùng chút lực mà liếm.”

Cô chỉ có thể làm theo lời, dùng đầu lưỡi ra vào trong kẽ ngón chân hắn, theo yêu cầu của người đàn ông, làm cho toàn bộ bàn chân to của hắn đều dính đầy nước bọt của cô.Hắn đặt bàn chân đã được liếm sạch sẽ lên bờ vai mềm mại của cô, nâng chân còn lại lên: “Liếm.”

Cô làm theo cách cũ, liếm sạch cả bàn chân còn lại.Làm xong tất cả những điều này, lông mi cô khẽ run, giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều: “Cầu, cầu chủ nhân…”

Thấy cô thật sự đã đến giới hạn, Tạ Trạch Thừa đặt chân xuống, dùng cằm hất về phía bồn cầu: “Đi đi.”

Thư Uyển như được đại xá, vừa lăn vừa bò mà lê đến bên cạnh bồn cầu.Mông vừa chạm vào vòng bồn cầu, nước bẩn trong bụng cô gần như muốn tuôn trào ra, nhưng cô vẫn cố nén lại.“Chủ nhân…

Không ra ngoài sao?”

Cô nhìn Tạ Trạch Thừa vẫn ung dung bước đến, giọng nói gần như là từng chữ một nặn ra từ kẽ răng.Tạ Trạch Thừa đáp lại một cách đương nhiên: “Chủ nhân không chê.”

“…”

Nhưng cô thì chê.Cô thà nghẹn chết…Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một hồi, người đàn ông dần mất kiên nhẫn.Hắn cười lạnh một tiếng, đột ngột nhấc chân trực tiếp dẫm lên bụng cô.“A…!!!”

Bụng vốn đã phình to chịu áp lực từ bên ngoài, Thư Uyển bị hắn một chân dẫm đến nỗi lưng đập vào thành bồn cầu, không khỏi thét chói tai.Theo tiếng thét và sự mất sức của cô, lỗ đít vốn siết chặt cũng nới lỏng.“Phụt——” một tiếng sau, cô nghe thấy tiếng nước “bùm bùm” từ bồn cầu vọng lên.Có tiếng đầu tiên này, những thứ phía sau cô liền không thể nhịn được nữa.Nước vừa được bơm vào trực tràng hòa lẫn với chất thải, chen chúc nhau đổ xuống.Cảm giác xấu hổ trào dâng, cô bật khóc.Nhìn bộ dạng đáng thương của cô, Tạ Trạch Thừa giơ tay giúp cô lau nước mắt ở khóe mắt, giọng điệu cũng trở lại vẻ dịu dàng ban đầu: “Khó chịu sao?”

“Hu hu hu Khụ… …”

Cô khóc đến nấc cụt, ngay cả lời nói cũng không thốt nên lời, bướng bỉnh quay mặt đi.“Ngoan, đừng khóc.”

Hắn cúi người, hôn lên những giọt nước mắt mới trào ra của cô, “Được chưa?”

Khi hắn hung dữ thì rất đáng sợ, khi dịu dàng lại đặc biệt lưu luyến.

Uyển rất ăn cách này, tủi thân gật gật đầu.Hắn duỗi cánh tay dài, thay cô ấn nút xả nước.Tiếng nước ào ào làm cô hơi yên tâm một chút, cô lại nấc thêm một cái.Tạ Trạch Thừa trấn an hôn hôn khóe mắt cô: “Ngoan.”

“Ô…

Hừ.”

“Lại một lần nữa.”

“…??????”

Dáng vẻ cô trợn tròn mắt nhìn rất vừa lòng Tạ Trạch Thừa, hắn vỗ vỗ đầu nhỏ của cô: “Lần này sẽ bơm cho em ít hơn.”

---
 
[H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái
56. Bò một vòng (gậy rung bịt lỗ đít, giày da móc núm vú )


Tạ Trạch Thừa nói bơm ít đi thật sự cũng chỉ là bơm ít đi một chút.Thư Uyển cảm thấy nước trong bụng mình đang không ngừng lắc lư, khoảng cách đến việc chết ngay tại chỗ đại khái chỉ bằng cỡ ngón tay cái thôi.Người đàn ông bơm cho cô ba lần, đến lần cuối cùng cô bài tiết ra đều là nước trong, hắn mới vỗ vỗ mông cô: “Dậy đi, cho em đeo một thứ tốt.”

“…”

Lý do này giống như nửa đêm lừa gạt thiếu nữ ngây thơ lên giường, rồi nói sẽ cho cô xem một thứ tốt vậy.Thư Uyển để biểu hiện sự khinh thường của mình đối với lời nói này, bĩu môi hừ một tiếng.Hôm nay cô vốn dĩ không trang điểm, lại vì bơm ba lần ruột, cả người mất hết sức lực, môi không có vẻ mọng nước như thường ngày, thêm một chút mỏng manh và tái nhợt.Tạ Trạch Thừa nhìn môi cô, yết hầu lên xuống giật giật.Hắn một tay ôm cô lên, để cô úp người trên vai mình, còn tay kia thì cầm đuôi mèo đưa về phía sau cô.Thư Uyển toàn thân không ngừng run rẩy, nhưng sự phản kháng lớn nhất của cô cũng chỉ là tiếng hừ vừa rồi.Thằng đàn ông chó má này ăn mềm không ăn cứng, cô một chút cũng không muốn bị hắn bắt lại để bơm ruột thêm lần nữa.Nhưng cây gậy mát xa trên đuôi mèo chọc vào lỗ đít cô, khiến cô biết rốt cuộc cái đuôi này sẽ cắm vào đâu.Cô gần như không thể kiểm soát mà kẹp chặt mông mình, cánh tay cũng thấp thỏm leo lên cổ người đàn ông.Rõ ràng là hắn đang ức hiếp cô, nhưng người cô dựa vào lại chỉ có hắn.“Không, không cần…”

Cô sợ hãi.Dường như biết cô đang giận dỗi, hắn an ủi vuốt ve lưng cô, nhưng bàn tay còn lại vẫn kiên trì dùng đuôi mèo dí vào lỗ đít cô, vòng quanh đóa hoa nhỏ kia từ từ xoay tròn.“!”

Mông Thư Uyển kẹp càng chặt, cả người không ngừng run rẩy.Tạ Trạch Thừa hôn hôn tóc mai cô, giọng điệu trầm thấp dụ dỗ: “Ngoan.”

Giọng người đàn ông dễ nghe lại ôn hòa, chỉ một chữ cũng như đem tất cả dịu dàng và lưu luyến dành cho cô.Thư Uyển không tự giác mà thả lỏng cơ bắp, cả người rụt vào lòng hắn.Ngay khoảnh khắc cô thả lỏng, cây gậy mát xa trong tay hắn từ từ nhét vào lỗ đít cô.Vừa mới bị bơm ba lần ruột, một khi cô thả lỏng một chút liền mất đi toàn bộ khả năng chống cự, vật cứng từng chút một đột phá thành thịt co bóp, tiến vào giữa những lớp thành thịt dày đặc.Cô ngay cả kêu cũng không kêu được, ngẩng cổ nhìn về phía ánh đèn phòng tắm, nước mắt sinh lý từ khóe mắt từ từ chảy xuống.Không biết bao lâu, phần gậy mát xa của đuôi mèo rốt cuộc đã cắm toàn bộ vào trong.Toàn bộ đồ trang sức đều đã được đeo xong, Tạ Trạch Thừa yêu thương xoa xoa tai mèo của cô: “Kêu hai tiếng đi.”

“…”

Thư Uyển ngước mắt, vừa vặn nhìn thấy đáy mắt người đàn ông.Hốc mắt hắn sâu thẳm, khi nhìn người như muốn hút vào, lại trầm lại thâm tình.Biết rõ hắn ác độc, cô chỉ có thể bất đắc dĩ xấu hổ mà mở miệng, khẽ kêu một tiếng mèo nhỏ.Lông mi cô còn ướt đẫm nước mắt, hàng mi dài dính thành từng đường, lại thêm vài phần yếu ớt.Tạ Trạch Thừa yết hầu giật giật: “Kêu thêm hai tiếng nữa.”

“Meo… meo…”

Hắn hài lòng, đặt Thư Uyển xuống đất, một tay vỗ vào mông cô, vỗ đến nỗi mông cô như quả đào tiên rung lắc: “ Bò một vòng.”

“?”

Tạ Trạch Thừa nhướng mày: “Đi, bò một vòng.”

Mặc dù biểu cảm hắn vẫn ôn hòa như cũ, nhưng giọng nói đã trầm xuống, rất có mùi vị "không cần hắn nhắc lại lần nữa".Thư Uyển cắn môi dưới quỳ rạp trên mặt đất, không muốn bò…Cô không dám lên tiếng phản kháng, nhưng ý tứ đã không cần nói cũng biết.Tạ Trạch Thừa cong môi cười cười, nhưng ánh mắt rất lạnh.Hắn xoay người rời đi trong ánh mắt khó hiểu của Thư Uyển.Nhìn bóng lưng hắn, lòng Thư Uyển thịch một cái, còn chưa kịp phản ứng, cô liền theo sau hắn bò ra ngoài.Nghe thấy động tĩnh, Tạ Trạch Thừa xoay người cúi đầu nhìn cô một cái: “Nguyện ý bò?”

“Nguyện ý…”

Cô cắn môi dưới, ngón tay nắm chặt trong móng vuốt mèo, “Anh đừng đi.”

“Đúng là mèo con dính người.”

Hắn thở dài một tiếng, “Nhưng chậm rồi.”

Cô nột nột lặp lại: “Chậm ư?”

“Không nghe lời thì phải chấp nhận trừng phạt.”

Hắn đi ra ngoài, không lâu sau cầm một chiếc giày da của hắn đi đến.Mặc dù không rõ nguyên do, nhưng kịch bản quen thuộc khiến Thư Uyển vẫn ngửi thấy một tia bất ổn quen thuộc.Cô khẽ lùi lại một bước, nhưng lại bị Tạ Trạch Thừa túm qua.Hắn ngồi xổm xuống, thắt hai sợi dây giày trên chiếc giày da vào hai bên chuông núm vú cô.Cô cử động một chút, chiếc giày da lắc lư, chuông leng keng vang lên, kéo theo vú cô cũng bị kéo xuống một chút.Đặc biệt là núm vú bị kẹp chuông, vốn dĩ đã là kẹp ti, giờ phút này cô cảm thấy dưới trọng lực của chiếc giày da, chiếc kẹp đầu ti trên núm vú dường như có cảm giác muốn tuột xuống.Cô toàn thân run rẩy quỳ rạp trên mặt đất.Nhưng người đàn ông cũng không buông tha cô, hắn cầm gậy trêu mèo vỗ vào mông cô: “Tách hai chân ra.”

Thư Uyển bất động.Tạ Trạch Thừa kiên nhẫn đợi mười giây, mười giây vừa qua hắn liền tung chân đá vào chiếc giày da đang cột vào núm vú cô!“A a a!!!”

Chiếc giày da lắc lư dữ dội, núm vú bị kẹp bẹp cũng bị liên lụy kéo qua kéo lại.Theo một trận đau đớn, một bên kẹp nhũ thế mà cứng nhắc bị chiếc giày da kéo tuột khỏi núm vú.Thư Uyển ôm lấy ngực mình, há miệng nằm trên đất như một con cá thiếu nước.Tạ Trạch Thừa kẹp lại kẹp nhũ vào núm vú cô, giọng điệu vẫn ôn hòa, nhưng cô lại cảm thấy đó là ác quỷ Tu La đến từ địa ngục.Hắn nói: “Tách hai chân ra.”

Lần này cô không dám kiêu kỳ nữa, thành thật tách hai chân ra.“Bò đi.”

Cô hai tay hai chân chống trên mặt đất, cố gắng ổn định bò về phía trước.Nhưng dù vậy, chiếc giày da vẫn không kiểm soát được mà lắc lư.Không chỉ thế, Tạ Trạch Thừa còn ác độc ấn nút công tắc.Cây gậy mát xa trong cơ thể cô tức thì bắt đầu “ong ong ong” rung động.Cảm giác ngứa ngáy khó chịu từ lỗ đít cô truyền đến.Thư Uyển rên rỉ một tiếng, tay chân nhũn ra suýt chút nữa bò xuống.“Bò đi.”

Tạ Trạch Thừa ra lệnh phía sau cô, “Bò xong một vòng liền tha cho em.”
 
[H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái
57. "Anh thích sự đê tiện đó." (chân đá lồn, ngậm núm vú )


Nghe có vẻ không còn lựa chọn nào khác.Thư Uyển cắn môi dưới, cánh tay từ từ căng ra một bước về phía trước.Cô căm ghét chính mình vì sao một người lại phải ở trong căn phòng lớn đến thế…Mỗi khi nhích lên một chút, chiếc giày da trên ngực cô lại lắc lư một chút, kéo theo núm vú cũng bị kéo qua kéo lại.Chưa được hai bước, cô đã "ân ân a a" mà rên rỉ.Tạ Trạch Thừa vẫn ung dung đứng phía sau cô, nhìn cô bò về phía trước bằng cả tay và chân.Từ góc độ này nhìn sang, có thể rất rõ ràng thấy được cặp mông cao vút của cô, theo động tác bò của cô, cái đuôi nhét vào lỗ đít cô cũng lắc lư qua lại.Trông tương đối khiến người ta thích thú.Tạ Trạch Thừa đương nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ là cách hắn thể hiện sự yêu thích có phần đặc biệt.Hắn nhấc chân dài lên, bàn chân trần trụi liền đá về phía lồn nhỏ của cô.Thư Uyển bất ngờ không kịp phòng bị mà bị đá một cú, đột ngột lao về phía trước.Chiếc giày da trên núm vú lại theo quán tính lắc lư, mà cái lồn non mềm của cô cũng tủi thân mà chảy nước.Cô quỳ rạp trên mặt đất muốn che lấy lồn non của mình, tay đã đưa ra phía sau, nhưng lại không có dũng khí chạm vào.“Tiếp tục bò.”

Tạ Trạch Thừa nhấc chân đạp lên lồn cô, nghiền qua nghiền lại vài cái, thịt non ở cửa lồn bị ép dẫm bành ra hai bên, để lộ ra thịt lồn hồng nhạt bên trong, cùng với hạt le được bảo vệ rất tốt.Nơi mềm mại bị người đàn ông dùng bàn chân vừa dẫm vừa nghiền, Thư Uyển khó chịu mà nhích lên phía trước một chút. hắn lại không nhẹ không nặng mà đạp cô một cái, “Là chờ chủ nhân phạt em phải không?

Đá em một cái mới chịu bò lên phía trước một chút.”

“Không…

Không phải…”

“Không cái gì mà không?”

Tạ Trạch Thừa lại đạp cô một cái, cú này mu bàn chân vừa vặn đá vào hạt le, đá đến nỗi Thư Uyển ngẩng cổ rên rỉ một tiếng, tay chân lại không chịu khống chế mà hoạt động về phía trước, muốn trốn tránh bàn chân to của người đàn ông.

Người đàn ông dường như từ động tác của cô mà thấy thú vị, cô mỗi khi bò vài bước, hắn liền như chơi mà nhấc chân đá vào lồn cô một cái.Có khi không dùng sức, một chân liền đá cô ngã lảo đảo, chiếc giày da trên núm vú chạm đất, chuông bị cọ đến tuột khỏi núm vú.Bò xong một vòng, cô mồ hôi đầm đìa, ngay cả sức lực nhúc nhích cũng không còn.Mà hai bầu vú của cô cũng sưng to bằng quả nho nhỏ.Tạ Trạch Thừa dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng khơi gợi: “Thật dâm đãng.”

“…”

“Tự em nói xem, em có dâm đãng không?”

Cô nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “…Dâm đãng.”

“Nói lớn tiếng lên.”

“Dâm đãng.”

“Em đê tiện không?”

“Ô ô…

Đê tiện.”

“Đê tiện là được rồi,” Tạ Trạch Thừa xoa nhẹ hai cái sau gáy cô, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn, “Anh thích sự đê tiện đó.”

Hắn giơ tay gỡ chiếc giày da từ chuông xuống, ngậm lấy một bên núm vú đáng thương vào miệng, dùng đầu lưỡi khuấy động liếm láp.Cảm giác ấm áp từ núm vú truyền đến, núm vú vừa bị giày vò thảm hại giờ phút này được âu yếm dịu dàng như vậy, ngược lại càng thêm mẫn cảm, cô không chịu nổi mà rụt người lại: “Không…

Không được…

A a a…”

Chỉ đơn giản là bị ngậm núm vú, cô thế mà lại lên đỉnh.Nhìn vệt nước trên quần, Tạ Trạch Thừa cũng không kìm được mà thọc vào.Con cặc hắn vừa thọc vào như thể rơi vào một suối nước nóng, bên trong vừa chặt vừa nóng, hắn không kìm được thoải mái mà thở dài một tiếng.Hắn vừa đụ, vừa vỗ vào mông cô: “Ưỡn cái vú dâm đãng lên, để chủ nhân mút.”

Thư Uyển run rẩy thân thể nghe theo, dùng sức ưỡn ngực mặc cho người đàn ông dâm loạn.Tạ Trạch Thừa một bên ngậm núm vú, tay còn lại chơi núm vú kia, núm vú đã bị chơi lớn đó giữa môi răng và ngón tay hắn bị giày vò âu yếm qua lại.
 
[H Tục - Sm ] Tổng Tài Quá Biến Thái
58. Nguyên liệu nấu ăn phải tươi mới


Chỉ là bị người đàn ông chơi vú, khiến lồn dâm đãng phía dưới của Thư Uyển không kìm được mà run rẩy từng trận.Toàn bộ giác quan của cô dường như đều do Tạ Trạch Thừa ban tặng, hắn cho gì, cô nhận nấy.“Thật dâm đãng,” Tạ Trạch Thừa buông miệng ra, nhìn núm vú long lanh nước, “Chỉ là bị người đàn ông hút vú, mà phun đầy dâm thủy?”

Thư Uyển đã không còn sức lực trả lời lời hắn nói.Nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, ánh mắt Tạ Trạch Thừa càng ngày càng sâu, hắn một tay chống bên cạnh cô, giống như đóng cọc mà đụ con cặc mình vào lồn cô, rồi lại rút ra cả cây.Tiếng dập “bạch bạch bạch” vào môi lồn cô, mỗi lần sức mạnh đều như muốn nhét cả hai quả trứng đó vào.Thư Uyển ngửa đầu , ngay cả đôi mắt cũng mất đi tiêu cự, chỉ có thể tùy ý người đàn ông thảo phạt.Tạ Trạch Thừa từ trước đến nay không phải là người biết điểm dừng, hắn vừa ưỡn lưng, vừa cắn tai cô hỏi: “Sâu không?”

“A…

A ha a…”

“Sâu không?”

“…Sâu…

Sâu…”

Hắn mãn nguyện cười khẽ: “Cái này gọi là sâu à?”

Theo lời hắn vừa dứt, hắn liền hai tay đỡ lấy eo cô, trong tư thế con cặc còn nguyên cây chôn trong lồn dâm đãng của cô, hắn cứng rắn xoay cô nửa vòng.Con cặc cọ xát trong thịt , thịt lồn bị xoắn lệch khỏi vị trí ban đầu, Thư Uyển không chịu nổi mà rên rỉ dâm đãng.Tạ Trạch Thừa nửa quỳ phía sau cô, bó hai tay cô ra sau lưng, rồi sau đó hắn một tay chế trụ cổ tay cô, từ trên cao nhìn xuống mà ưỡn eo đụng về phía trước hai cái: “Chủ nhân ra lệnh em bò thêm một vòng nữa.”

Không đợi cô phản kháng, hắn đã bắt đầu thao lộng mãnh liệt, lực đạo còn hung ác hơn vừa rồi.Hắn một lần nhấp mạnh, liền đụng vào cửa tử cung cô.“A!!!”

Cửa tử cung đặc biệt nhạy cảm, bị ức hiếp như vậy một chút, liền run rẩy co rút lại.Thư Uyển thét chói tai lao về phía trước, muốn thoát khỏi hình phạt phía sau.Cô bò hai bước, trước khi con cặc sắp bị rút ra, Tạ Trạch Thừa liền lại hung hăng thao vào, lại đụng vào cửa tử cung non mềm kia.Hắn dường như đang cưỡi ngựa cái vậy, hai tay cô chính là dây cương, côn thịt hắn chính là roi da, thọc vào rút ra lỗ lồn non mềm của cô, buộc cô bò trên sàn nhà.Trên sàn nhà trong nhà để lại một vòng vệt nước dâm mỹ.Con cặc người đàn ông ra vào trong cơ thể cô, dẫn dắt cô leo lên hết cao trào dục vọng này đến cao trào dục vọng khác.Thư Uyển không nhớ mình đã cao trào bao nhiêu lần, chỉ nhớ rõ mình đã cầu xin nát cả người, và dâm dịch từ trong cơ thể tuôn trào ra.Khi cô ngất đi, Tạ Trạch Thừa cũng bắn vào trong cơ thể cô.Những chuyện sau đó cô hoàn toàn không biết.Chờ Thư Uyển tỉnh lại, đã là ngày hôm sau.Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rực rỡ, khi cô mở mắt ra, quay mặt lại nhìn thấy vị tổng giám đốc Tạ chuyên nghiệp nổi tiếng trong ngành, đang nằm bên cạnh cô.Một tay hắn vẫn bá đạo ôm lấy eo cô, không cho cô rời đi nửa bước.Thư Uyển nổi hứng chơi đùa, muốn vươn tay véo mũi cao thẳng của hắn, nhưng ngay khoảnh khắc nâng tay lên, không kìm được rên rỉ thành tiếng ——Đau đau đau!!!Cô toàn thân như bị xe cán qua vậy, đau đớn.Lỗ lồn đau thì thôi đi, nhưng cố tình ngay cả cánh tay và chân cô cũng rất đau.Cô chậm rì rì rụt tay trở lại chăn, từ những kí ức hoang dâm tối qua nhớ lại, mình rốt cuộc đã bị người đàn ông đụ như thế nào, bò một vòng lại một vòng trên sàn nhà.Sắc mặt cô lúc xanh lúc trắng, muốn xóa bỏ đoạn ký ức đó khỏi đầu.Đây vốn dĩ là chuyện không dễ làm được, cố tình còn có người ngắt lời.Người đàn ông vừa rồi còn đang trong giấc mộng, không biết từ lúc nào đã tỉnh dậy.Hắn vẫn ung dung gối cánh tay dưới đầu, hài hước mở miệng: “Đang nhớ lại chuyện tối qua à?”

“Mới không phải!”

Cô theo bản năng phản bác.“Ồ?”

Tạ Trạch Thừa kéo dài âm điệu, dùng ngón tay câu lấy má cô vuốt xuống, “Đỏ bừng như vậy, tôi tưởng em còn rất biết mùi, đang hồi tưởng tôi tối qua rốt cuộc đã đụ em đến mức đầy đất…”

Tai Thư Uyển đều nóng lên, không kịp lo lắng cánh tay đau nhức của mình, giơ tay che miệng hắn lại.Lời lẽ thô tục!Cô không nghe!Tạ Trạch Thừa biết điểm dừng, nhẹ nhàng liếm một cái vào lòng bàn tay cô, sau khi cô giật tay lại như bị điện giật, hắn xoay người xuống giường.Hắn nhặt quần áo của mình từ dưới đất lên, ghét bỏ nhìn thoáng qua những nếp nhăn trên quần áo, thở dài một hơi rồi gọi điện thoại cho thư ký của mình.Trong lúc hắn gọi điện thoại, Thư Uyển bề ngoài trùm chăn lên mặt, nhưng thật ra vẫn luôn dựng tai nghe lén.Hắn muốn rất nhiều đồ vật, từ áo ngủ đến áo sơ mi, từ áo sơ mi đến dép lê…Nghe thấy hắn bảo thư ký đặt cơm hộp, Thư Uyển mới chui ra khỏi chăn, vội vàng ngăn cản: “Em không muốn ăn cơm hộp.”

Tiểu thư kén ăn, không chịu nổi mùi bị hộp cơm hộp làm hỏng.Món ăn ngon đến mấy, một khi bị hộp cơm hộp làm hỏng, liền mất đi hương vị ban đầu.Cho nên bình thường trừ khi cô lười đến không chịu nổi, nếu không cô thường sẽ ra ngoài kiếm ăn.Thấy Tạ Trạch Thừa nhìn lại, cô chột dạ bĩu môi —— cũng đúng, hắn còn chưa nói là đặt cho cô, có lẽ người ta chỉ tự mình ăn?Biết đâu chỉ là cô tự mình đa tình thôi.Nghĩ đến điểm này, Thư Uyển liền không kìm được tủi thân.Nhìn cái miệng không tự giác chu lên của cô, Tạ Trạch Thừa thở dài một hơi, hắn nói vào điện thoại: “Quán cơm hộp vừa rồi không cần đặt giúp tôi, cô đi siêu thị mua chút rau về đây, địa chỉ tôi sẽ gửi sau.”

Dừng một chút, hắn dường như nhớ ra tin đồn về việc cô kén ăn , liền bổ sung thêm một câu: “Nhớ kỹ, nguyên liệu nấu ăn phải tuyệt đối tươi mới.”

---
 
Back
Top Bottom